Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 2010


Là ký túc xá thật sao?  

Trương Minh Vũ vội vàng thu ánh mắt về, chậm rãi lùi về phía sau.  

Anh biết mình đi nhầm chỗ rồi.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng trở lại bên cạnh Liễu Thanh Duyệt và Long Tam.  

Hai người họ nhìn anh bằng vẻ mặt khó hiểu.  

Trương Minh Vũ nhỏ giọng nói: “Đi ra ngoài trước đã”.  

Hai người gật đầu.  

Ba người rón ra rón rén đi lên dốc, đến chỗ cánh cổng bằng sắt.  

May mắn cả quá trình đều không gây ra bất kỳ tiếng động nào.  

Trương Minh Vũ và hai người họ đi ra ngoài.  

Liễu Thanh Duyệt nghi ngờ hỏi: “Bên trong có gì không?”  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Trong đó toàn là người”.  

Toàn là người sao?  

Hai người họ ngơ ngác.  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng.  

Khi nãy chiếc xe đó rời khỏi đây, anh đã nghe thấy những tiếng bước chân chỉnh tề, bây giờ... nơi này lại có nhiều người như vậy.  

Lẽ nào.. là đang huấn luyện binh sĩ sao?  

Khi nghĩ đến đây, trong lòng Trương Minh Vũ ngay lập tức sáng tỏ.  

Lối đi này là đường đi ký túc xá.  

Vậy những lối đi khác... được sử dụng với mục đích gì?  

Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: “Chúng ta đi vào từng người một, nhất định sẽ tìm ra căn phòng nhốt Kiều Hân”.  

Mặc dù làm theo cách này có phần liều lĩnh, nhưng... không còn cách nào khác!  

Hai người họ gật đầu.  

Trương Minh Vũ không chần chừ nữa, đi thẳng vào lối đi kế tiếp.  

Đã có kinh nghiệm từ lần trước, lần này khi mở cửa không còn phát ra tiếng động nữa.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đi vào thăm dò.  

Bên trong tối đen như mực.  

Hoàn toàn không thể nhận ra rốt cuộc đây là nơi nào.  

Tập trung lắng nghe.  

Không hề có bất cứ âm thanh nào.  

Không phải chỗ này!  

Trương Minh Vũ vội vàng lùi ra ngoài.  

Đổi đường khác!  

Nhóm ba người bọn họ đi tới cánh cửa của lối đi khác.  

Trương Minh Vũ lại mở cửa lần nữa.  

Mùi thuốc phả thẳng vào mặt anh!  

Bên trong vẫn đen kịt như lúc nãy!  

Không đúng!  

Trong thoáng chốc đôi mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ sốt sắng.  

Rốt cuộc cô ấy đang ở đâu?  

Chẳng mấy chốc, cả ba lối đi đều đã đi qua một lượt.  

Chắc đã đến giờ ngủ rồi.  

Bên trong từ đầu tới giờ đều không có bất kỳ tiếng động nào, xung quanh đều tối đen như mực.   

Phù!  

Trương Minh Vũ thở hổn hển, cố gắng làm cho tâm trạng kích động của mình bình tĩnh lại.  

Anh đi đến lối đi tiếp theo.  

Kiều Hân, em đang ở nơi nào?  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, tràn đầy mong chờ mở ra cánh cửa sắt!   

Một cơn gió lạnh phả thẳng vào mặt!   

Cực kỳ ẩm ướt!  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ nhất thời hiện lên một tia sáng.  

Cảm giác này... hơi giống với mùi của nhà giam!   

Bước vào bên trong mới phát hiện có ánh sáng yếu ớt lập lòe ở bên trong.  

Đèn chùm ở phía trên hơi lắc lư.  

Mùi này...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện hiên vẻ kinh ngạc.  

Vội vàng vẫy tay!  

Long Tam và Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng đi vào.  

Đó là một hành lang sâu thẳm.  

Điều khác biệt là nơi này thậm chí còn u ám hơn.  

Trương Minh Vũ thấp giọng nói: “Đi, qua bên đó cố gắng tìm!” 
 
Chương 2011


Anh có cảm giác là ở chỗ này!  

Hai người gật đầu.  

Ba người họ cùng đi về phía cuối hành lang.  

Xung quanh từ đầu đến giờ vẫn luôn yên tĩnh.  

Chỗ này khác xa so với ký túc xá, chỉ có một hành lang kéo dài, trước mặt là một căn phòng tối thui.  

Không một bóng người?  

Trương Minh Vũ hơi bất ngờ.  

Anh tiếp tục đi về phía trước.  

Xung quanh vẫn không có bất kỳ tiếng động nào, cũng không có ai đang canh gác.  

Đột nhiên, một tiếng hét vang lên: “A!”  

Giọng nói chói tai vọng vào từ ngoài hành lang!  

Cơ thể Trương Minh Vũ run rẩy!  

Sau khi nghe rõ, giọng nói này hình như là của... Lâm Kiều Hân?  

Trương Minh Vũ ngay lập tức siết chặt nắm đấm!  

Lâm Kiều Hân đang bị giày vò!  

Liễu Thanh Duyệt và Long Tam nhíu mày, ánh mắt nghiêm trọng!  

Nhìn về hướng âm thanh phát ra, có vẻ là từ phía trước.  

Trương Minh Vũ nghiến chặt răng, hét lên: “Đi mau!”  

Nói xong anh nhanh chóng bước về phía trước!  

“A!”  

Thêm một tiếng kêu đau đớn vang lên!  

Cơ thể Trương Minh Vũ bắt đầu run lẩy bẩy!  

Kiều Hân...  

Trương Minh Vũ bắt đầu tăng tốc, trong vô thức đã bắt đầu chuyển thành chạy nhanh.  

Không thèm để ý đến tiếng bước chân nữa!  

Âm thanh ngày càng gần hơn!  

Bốp!  

Một âm thanh lanh lảnh vang lên.  

Cái này... là roi sao?  

Đôi mắt Trương Minh Vũ ngay lập tức mở to!  

Sự tức giận trong lòng không thể kiềm chế được nữa bắt đầu bộc phát!  

Tiếp tục tiến lên phía trước!  

Ấm thanh cũng trở nên rõ ràng hơn!  

Trương Minh Vũ xác định vị trí âm thanh phát ra.  

Là căn phòng phía trước, bên phải.  

Trương Minh Vũ tới trước căn phòng đó.  

Cánh cửa làm bằng sắt một cách đơn giản, có thể dễ dàng nhìn rõ những thứ ở bên trong.  

Ba người đứng dựa vào vách tường.  

Trương Minh Vũ chăm chú nghe ngóng.  

Tiếng thở dốc nặng nề phát ra từ bên trong!  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm!  

Bốp!  

Lại thêm một tiếng roi nữa vang lên!  

Lâm Kiều Hân kêu một tiếng đầy đau đớn: “A!”  

Âm thanh khàn đặc!  

Phù!  

Hơi thở của Trương Minh Vũ trở nên dồn dập.  

Giống như muốn tiến lên phía trước!  

Long Tam nhanh chóng vươn tay nắm lấy cánh tay của Trương Minh Vũ!  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Long Tam giơ ngón tay chỉ vào khóa cửa.  

Trương Minh Vũ nhìn chằm chằm, mới phát hiện cánh cửa đó đã bị khóa!  

Bọn họ... không thể vào được!  

Nếu muốn đi vào, chỉ có cách để lộ hành tung của mình, những người ở bên trong có khả năng sẽ thông báo cho người khác.  

Trương Minh Vũ hiểu!  

Nhưng...  

Long Tam khẽ lắc đầu.  

Trương Minh Vũ nghiến răng, cuối cùng... anh chỉ đành kìm nén lửa giận trong lòng.   

Vô cùng lo lắng!  

Bốp! 
 
Chương 2012


Tiếng roi lanh lảnh vang lên một lần nữa!  

Âm thanh đau đớn thảm thiết của Lâm Kiều Hân lại vang lên!  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, trên cổ nổi gân xanh!  

Anh biết.  

Âm thanh của Lâm Kiều Hân chứng tỏ cô đã cố gắng chịu đựng!  

Nhưng thật sự là quá thảm khốc!  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở dốc, ánh mắt đầy sát khí!  

Anh căm hận!  

Rõ ràng Lâm Kiều Hân đang ở bên trong, vậy mà anh lại không thể làm gì được!  

Cảm giác này...  

Liễu Thanh Duyệt nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Trương Minh Vũ, cặp mắt xinh đẹp của cô ấy tràn đầy vẻ đau xót.  

Nhưng...  

Cô ấy không thể làm gì!  

Dù sao cửa cũng đã bị khóa!  

Nếu muốn cứu Lâm Kiều Hân, chỉ có thể nhẫn nhịn!  

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Mày cứng miệng thật đấy, đã thành ra bộ dạng này rồi mà vẫn không chịu nói hả?”  

Đùng!  

Dứt lời, đầu óc của Trương Minh Vũ như muốn nổ tung!  

Giọng nói này...  

Dạ Thập Nhị!  

Thì ra là mày!  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay, sát khí trong mát bắt đầu tỏa ra vô tận!  

Giọng nói yếu ớt của Lâm Kiều Hân vang lên: “Tao... Tao không biết”.  

Dạ Thập Nhị cười nhạo nói: “Được, có thể là mày không biết, vậy chuyện thứ hai thì sao?”  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Có chuyện gì vậy?  

Lâm Kiều Hân cười khẩy, khó khăn nói: “Không thể nào”.  

Hai mắt Dạ Thập Nhị nheo lại.  

Bốp!  

Một giây sau, âm thanh lanh lảnh lại vang lên!  

Lần này, Lâm Kiều Hân chỉ rên lên một tiếng.  

Không hề phát ra âm thanh!  

Răng Trương Minh Vũ gần như sắp bị cắn nát, lửa giận trong lòng hừng hực!  

Mắt anh đỏ ngầu!

Dạ Thập Nhị lạnh lùng nói: “Nghe cho kỹ, nhà họ Lâm bọn mày đã có người đầu hàng bọn tao, như vậy mới là người sáng suốt!”  

“Mày còn cố chấp làm gì?”  

“Chỉ cần mày ngoan ngoãn hợp tác với bọn tao, đảm bảo tương lai nhà họ Lâm sẽ vô cùng huy hoàng!”  

Lâm Kiều Hân cười khinh bỉ, giọng nói yếu ớt: “Nằm mơ đi”.  

Dạ Thập Nhị nghiến răng, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận.  

Sau đó, gã cười khẩy: “Được, để tao xem mày có thể gắng gượng đến khi nào?”  

Lời vừa dứt, lại một roi nữa quất xuống người cô.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Lửa giận bùng lên sắp đến giới hạn bạo phát!  

Nhưng…  

Vì tính mạng của Lâm Kiều Hân, bây giờ anh chỉ có thể lựa chọn chịu đựng.  

Vô cùng uất nghẹn.  

Một lúc lâu sau, Dạ Thập Nhị mới chịu dừng tay.  

Lâm Kiều Hân gian nan thở dốc.  

Trương Minh Vũ nhắm chặt hai mắt lại, nhưng từ đầu đến cuối cơ thể anh vẫn run rẩy kịch liệt.  

Dạ Thập Nhị!  

Mày… phải chết!  

Giọng nói lạnh tanh của Dạ Thập Nhị lại vang lên: “Được, mày cũng cứng miệng nhỉ, hôm nay tới đây thôi”.  

“Ngày mai tiếp tục!”  

“Tao thật sự muốn nhìn xem mày có thể kiên trì bao lâu nữa!”  

Nói xong, trong ánh mắt gã lại lóe lên vẻ lạnh lẽo!  

Lâm Kiều Hân muốn châm biếm.  

Đôi môi đỏ hé mở nhưng cuối cùng không thể nói nổi một câu nào.  

Không còn sức lực.  

Hừ!
 
Chương 2013


Dạ Thập Nhị cười khẩy.  

Sau khi trừng mắt nhìn lần nữa, gã quay người đi về phía cửa.  

Trương Minh Vũ ngay lập tức mở mắt.  

Một tia sáng sắc bén đột nhiên bùng nổ!  

Bỗng nhiên, Long Tam vươn tay nắm lấy cánh tay Trương Minh Vũ.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Long Tam khẽ vẫy tay, ý bảo anh tới đây.  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm.  

Tuy rằng bây giờ, anh chỉ muốn kết liễu mạng sống của tên Dạ Thập Nhị kia.  

Nhưng anh hiểu.  

Bây giờ, anh vẫn chưa phải là đối thủ của Dạ Thập Nhị.  

Cuối cùng đành im lặng hành động.  

Nhường đường cho Long Tam đi tới vị trí cạnh cửa.  

Lạch cạch.  

Tiếng cửa sắt vang lên ngay sau đó.  

Cửa mở toang.  

Dạ Thập Nhị xoay người ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Kiều Hân.  

Làm thế nào để cạy miệng cô?  

Nhưng gã lại không để ý rằng bên cạnh mình còn có ba người khác.  

Mắt Long Tam lóe lên tia sáng lạnh lẽo.  

Ra tay bất ngờ!  

“Ưm...”  

Hai mắt Dạ Thập Nhị trừng lớn, vô thức muốn mở miệng hét lên.  

Nhưng bàn tay to lớn của Long Tam đã bịt chặt miệng gã, không thể phát ra tiếng động gì.  

Long Tam vờ làm động tác muốn vặn cổ gã.  

Cơ thể Dạ Thập Nhị căng cứng, duỗi tay ngăn cánh tay Long Tam lại.  

Chống cự hết sức gian nan.  

Trương Minh Vũ không hề để ý, nhanh chóng vọt vào bên trong cửa sắt.  

Chăm chú quan sát thật kỹ...  

Ầm!  

Trong đầu của Trương Minh Vũ vang lên tiếng nổ ầm ầm.  

Người trước mặt...  

Lâm Kiều Hân bị trói chặt vào cọc gỗ.  

Trên người... chi chít vết máu!  

Đầu tóc rối bù, khóe miệng vương đầy máu, giờ phút này nhìn cô như cái xác không hồn.  

Rầm!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.  

Cơn giận... bùng nổ!  

Dạ Thập Nhị!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng.  

Thật lâu sau, anh mới run rẩy gọi tên cô: “Kiều Hân!”  

Hả?  

Lời này vừa nói ra, cơ thể mềm mại của Lâm Kiều Hân run cầm cập.  

Giọng nói này...  

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu lên.  

Bốn mắt chạm nhau...  

Trong phút chốc, đôi mắt vốn đang tuyệt vọng trở nên kích động.  

Anh đến rồi!  

Bên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân ẩn chứa đầy sự áy náy.  

Nhưng trên khóe miệng của cô không thể giấu đi nụ cười.  

Anh đến thật rồi!  

Trương Minh Vũ cất bước tiến lên phía trước, nhanh chóng cởi bỏ dây trói.  

Cơ thể mềm nhũn của Lâm Kiều Hân ngã xuống.  

Trương Minh Vũ nhanh tay nhanh mắt, vội vàng lao đến trước mặt Lâm Kiều Hân.  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân nằm trên lưng Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Kiều Hân, anh sẽ báo thù cho em!”  

Vừa dứt lời, trong mắt anh bùng lên ánh sáng sắc lạnh.  

Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng.  

Cô muốn mở miệng nói nhưng thực sự không thể làm chủ cơ thể mình nữa.  

Trương Minh Vũ bước lên phía trước. 
 
Chương 2014


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng mấy chốc, họ đã đi đến cửa.  

Quay đầu nhìn lại.  

Miệng của Dạ Thập Nhị bị bịt lại, hai tay cũng đã bị trói chặt sau lưng.  

Gã đang bị Long Tam khống chế.  

Trương Minh Vũ hơi híp mắt, trong con ngươi lóe lên ý nghĩ lạnh lùng.  

Dạ Thập Nhị nhíu mày.  

Không hiểu vì sao trong lòng gã lại dâng lên một cảm giác sợ hãi không thể giải thích được...  

Lát sau, Trương Minh Vũ gằn giọng nói: “Chúng ta cùng đi ra ngoài rồi tính sổ!”  

Nói xong, anh nhanh chóng bước đi trước!  

Dù thế nào, tính mạng của Lâm Kiều Hân mới là điều quan trọng nhất.  

Phải lập tức rời khỏi nơi này.  

Long Tam áp giải Dạ Thập Nhị nối bước theo sau.  

Liễu Thanh Duyệt lẳng lặng đi theo.  

Không mất nhiều thời gian, mọi người đã ra tới cửa.  

Trương Minh Vũ nhẹ giọng dặn dò: “Em ôm anh, anh mở cửa”.  

Lâm Kiều Hân khó khăn gật đầu, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ Trương Minh Vũ.  

Hai cánh tay của cô đều đang run rẩy!  

Cô không còn chút sức lực nào nữa, nhưng không muốn làm vướng chân Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ rất nhanh đã mở ra cửa sắt.  

Sốt ruột thật sự.  

Mặc dù đã khống chế tốt được lực tay nhưng vẫn phát ra tiếng ồn nhỏ.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Lắng tai nghe cẩn thận, sau một lúc chắc chắn bên ngoài không có động tĩnh gì mới tiếp tục đi tới trước!  

Rất nhanh đã ra đến bên ngoài.  

Trương Minh Vũ yên lặng quét mắt nhìn xung quanh, toàn bộ khu nhà vẫn tối đen như mực.  

Không có gì cả!  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Phải ra ngoài ngay!  

Sau đó, anh vội vàng đi về phía cổng lớn.  

Mấy người phía sau lặng lẽ đi theo.  

Nhưng Trương Minh Vũ đã vội dừng bước.  

Muốn ra ngoài phải có dấu vân tay.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng lấy ngón tay trong túi ra.  

Nhẹ nhàng đặt nó lên trên.  

Nhưng anh không phát hiện ra Dạ Thập Nhị lặng lẽ lui hai bước.  

Kế tiếp... gã đá một cú vào cổng sắt!  

Ầm!  

Ngay tức khắc âm thanh nặng nề vang lên!  

Mặt đất cũng bị rung chuyển một chút!  

Trong mắt Long Tam lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hung hăng đá một cước vào ngực Dạ Thập Nhị.  

Ngay lập tức Dạ Thập Nhị ngã xuống đất.  

Trương Minh Vũ cau mày, lo lắng nói: “Không ổn, mau đi thôi!”  

Vừa dứt lời, cửa cũng mở ra.  

Trương Minh Vũ không chút do dự lao ra ngoài.  

Long Tam kéo theo Dạ Thập Nhị.  

Chẳng mấy chốc, nhóm người đã ra khỏi cổng.  

Cùng lúc đó, tiếng còi báo động vang lên!  

Rầm!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, không do dự xông thẳng vào rừng cây bên phải.  

Trong sân nhanh chóng vang lên tiếng bước chân nặng nề.  

Cánh cửa mở ra.  

Trương Minh Vũ quay đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện khoảng có mấy chục người đang xông ra ngoài!  

Nhanh như vậy sao?  

Trương Minh Vũ mở to hai mắt nhìn, ánh mắt lộ ra vẻ mờ mịt.  

Long Tam nghiêm túc nói: “Đi mau!”  

Trương Minh Vũ gật đầu mạnh.  

Điên cuồng đẩy nhanh tốc độ chạy về nơi trú ẩn của Long Thất.  

Dạ Thập Nhị giãy giụa.  

Mặc dù không thoát ra được nhưng vẫn gây ảnh hưởng đến tốc độ của Long Tam.  

Trương Minh Vũ lo lắng lấy di động ra gọi điện thoại.  

Rất nhanh đã có người bắt máy.  

Trương Minh Vũ thấp giọng nói: “Mau đến đây đi, bọn tôi đang bị truy đuổi, nghĩ cách gây rối loạn, đừng đối đầu trực diện với bọn chúng”.  

Long Thất cung kính đáp: “Rõ”.  

Nói xong anh ta cúp điện thoại.  

Trương Minh Vũ không hề do dự, hết sức tập trung lao về phía trước.  

Long Tam và Liễu Thanh Duyệt theo sát.  

Lâm Kiều Hân chỉ im lặng nằm trên lưng Trương Minh Vũ.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2015


Cô rất căm hận!  

Nhưng...  

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân chỉ có thể nhẹ nhàng nhắm mắt lại.  

Hai hàng nước mắt lại chảy xuống...  

Trương Minh Vũ không hề hay biết phản ứng của Lâm Kiều Hân.  

Anh chỉ lo chạy trốn!  

Dưới ánh trăng mờ ảo, con đường phía trước rất mơ hồ!  

Anh phải hết sức tập trung!  

Quay đầu nhìn lại, bên phía cổng cũng đã vô cùng hỗn loạn.  

Rất nhiều người lần lượt lao ra ngoài!  

Hơn nữa... còn có rất nhiều xe!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Bây giờ màn đêm là tấm chắn bảo vệ tốt nhất cho họ.  

Nhưng...  

Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, một ánh đèn pha lớn bắt đầu chiếu vào trong rừng!  

Ơ kìa...  

Trong nháy mắt Trương Minh vũ mở to hai mắt.  

Không hay rồi!  

Trương Minh Vũ vội vàng quát khẽ một tiếng: “Chạy mau!”  

Dù sao đây cũng là một khu rừng thông, nằm trên mặt đất cũng không có tác dụng!  

Bây giờ anh chỉ có thể tăng tốc độ!  

Long Tam gật đầu.  

Nhưng mãi một lúc lâu, Trương Minh Vũ vẫn không nhận được phản hồi của Liễu Thanh Duyệt.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Nhìn quét một vòng, anh kinh ngạc phát hiện Liễu Thanh Duyệt đã biến mất!  

Chuyện này...  

Người đâu?  

Không lao ra ngoài à?  

Ầm!  

Trong đầu Trương Minh Vũ vang lên tiếng nổ ầm ầm!  

Đèn pha chậm rãi quét qua!  

Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng dán chặt vào vị trí đèn pha!  

Nhưng... không có ai!  

Đột nhiên, Long Tam quát khẽ: “Cậu Minh Vũ, đừng lo cho cô tư, cô ấy sẽ không bị lộ được đâu”.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Chẳng mấy chốc, anh sực tỉnh.  

Có người âm thầm bảo vệ chị tư!  

Phù!  

Lúc này Trương Minh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.  

Liễu Thanh Duyệt an toàn là được.  

Nhưng anh còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, một ánh đèn chói mắt đột nhiên chiếu tới!  

Hả?  

Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng!  

“Đằng kia! Đuổi theo!”  

Ngay sau đó, những tiếng hét ầm ĩ vang lên.  

Trong lòng Trương Minh Vũ trầm xuống.  

Không hay rồi!  

Anh không chút do dự, xoay người lao về phía cuối khu rừng.  

Long Thất, nhanh lên!  

Bọn họ chạy đằng trước, phía sau là đám người điên cuồng đuổi theo.  

Không bao lâu, Trương Minh Vũ đã chạy kéo khoảng cách mấy trăm mét.  

Nhưng dù sao anh vẫn đang cõng người!  

Không nhanh hơn được nữa!  

Đám người nhà họ Âu Dương ở phía sau nhanh chóng kéo gần khoảng cách!  

Trương Minh Vũ cau mày, trong mắt thoáng qua vẻ lo lắng.  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân đầy phức tạp.  

Cô rất muốn nói hãy để cô xuống.  

Nhưng những lời này, thật sự không nói ra được, cô không có mặt mũi nào nói ra!  

Ngược lại, khóe miệng Dạ Thập Nhị từ đầu tới cuối vẫn nở nụ cười giễu cợt.  

Chạy ư?  

Chạy đằng trời!  

Không lâu sau, Trương Minh Vũ chạy đến một khoảng đất trống.  

Nhưng cũng lúc này... kẻ địch đã đuổi kịp.  

“Chịu chết đi!”  

Một tiếng quát vang lên.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn về phía tiếng quát, một người đàn ông mặc quân phục lao tới!  

Dao găm đâm mạnh xuống!  

Ầm!  

Lại là một âm thanh nặng nề.  

Long Tam tiến lên một bước, đạp bay người đàn ông!  

Dạ Thập Nhị ngã xuống đất.  

Long Tam hơi híp mắt lại, nghiêm túc nói: “Cậu Minh Vũ đi trước đi!”  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Nhưng lúc này, một giọng nói vang lên: “Muốn chạy hả? Muộn rồi”.  

Giọng nói này...  

Trong ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ lạnh lẽo.  

Nhìn về phía giọng nói, mới phát hiện một bóng người đi ra từ trong rừng cây phía trước.  

Đèn pha chiếu tới.  

Trương Minh Vũ mới phát hiện người đi ra lại là... Âu Dương Triết!  

Trương Minh Vũ chợt thấy có gì đó không đúng lắm.  

Người nhà Âu Dương đuổi theo ở phía sau.  

Nhưng... sao Âu Dương Triết lại đi ra từ rừng cây phía trước?  

Mai phục từ sớm ư?  

Chuyện này... 
 
Chương 2016


Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghiêm nghị.  

Hình như anh... đã rơi vào một âm mưu.  

Nhưng việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích.  

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều nữa, mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Triết.  

Long Tam đứng sau lưng Trương Minh Vũ.  

Cảnh giác nhìn xung quanh.  

Chẳng mấy chốc, Âu Dương Triết đã đến gần, trên mặt nở nụ cười lịch sự.  

Mắt Trương Minh Vũ híp lại, thản nhiên nói: “Chúng ta lại gặp mặt rồi”.  

Âu Dương Triết khoát tay, nói: “Đáng tiếc, tôi thật sự không nỡ để anh chết”.  

Nói xong, hắn mỉm cười nghiền ngẫm.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Lâm Kiều Hân nghe vậy, cơ thể mềm mại lại càng run rẩy!  

Chết ư?  

Lâm Kiều Hân sốt ruột.  

Trương Minh Vũ cười khẽ nói: “Anh không nỡ thì tôi sẽ không chết”.  

Ồ?  

Âu Dương Triết vẫy nhẹ tay.  

Hai vệ sĩ lao ra cởi dây trói cho Dạ Thập Nhị.  

Trong mắt Trương Minh Vũ chợt lóe lên tia sáng lạnh!  

Dạ Thập Nhị đứng dậy, cười nhạt nói: “Sao thế? Muốn giết tao hả? Tới đây này!”  

Nói xong, trong mắt gã đầy vẻ khiêu khích.  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, lẩm bẩm: “Yên tâm, mày... sẽ phải chết!”  

Câu nói cuối cùng cực kỳ nặng nề!  

Dạ Thập Nhị cười lớn, nói: “Tao lúc nào cũng chờ mày”.  

Nói xong, hắn nghênh ngang đi về phía Âu Dương Triết.  

Trương Minh Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng hắn.  

Đằng đằng sát khí!  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: “Đánh Lâm Kiều Hân... là ý của anh à?”  

Nói xong, anh lạnh lùng nhìn Âu Dương Triết.  

Hả?  

Mọi người đều sửng sốt.  

Điên rồi?  

Âu Dương Triết híp mắt lại, cười nói: “Về lý thì tôi nên nói đó là ý của tôi”.  

“Nhưng trực giác mách bảo tôi nên nói thật, đó không phải ý của tôi”.  

Nói xong, hắn nhoẻn miệng cười.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Anh biết rồi.  

Trong mắt Dạ Thập Nhị thoáng qua vẻ khó hiểu.  

Một lúc lâu sau, lại khinh thường cười mỉa.  

Vậy thì sao chứ?  

Âu Dương Triết tiến lên một bước, cười nói: “Còn muốn hỏi gì không? Nếu không... thì tôi cũng không lãng phí thời gian nữa”.  

Vừa nói xong, tất cả người xung quanh đều tiến lên một bước!  

Vô cùng khí thế!  

Trương Minh Vũ híp mắt lại.  

Nhìn một vòng, mới phát hiện xung quanh có năm sáu mươi người!  

Tất cả đều có cơ thể vạm vỡ, sức chiến đấu sung mãn.  

Trương Minh Vũ im lặng thở dài.  

Kiếp nạn khó thoát?  

Không đúng!  

Bỗng nhiên, ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên.  

Còn có chị tư mà.  

Cả Long Thất nữa!  

Tính toán thời gian... Long Thất nên đến rồi chứ?  

Trương Minh Vũ im lặng không lên tiếng.  

Kéo dài thời gian!  

Âu Dương Triết cau mày lại, cười nói: “Tôi biết Long Thất ở bên ngoài, nên... Ra tay!”  

Nói xong, trong mắt hắn đột nhiên lóe lên tia sáng sắc bén.  

Trương Minh Vũ cau mày  

Lâm Kiều Hân nắm chặt tay, trong mắt đầy lo lắng.  

Nhưng...  

Cô không thể giúp gì được!  

Tiếng bước chân nặng nề vang lên.  

Trong mắt Trương Minh Vũ đầy nghiêm nghị!  

Ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện đám người xung quanh lần lượt tiến lên phía trước!  

Dưới ánh đèn pha, bóng người kéo dài!  

Khí thế hùng hồn!  

Phù!  

Trương Minh Vũ khó khăn điều chỉnh hơi thở.  

Nạn này... không thể tránh khỏi rồi!  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nhẹ nhàng đặt Lâm Kiều Hân lên mặt đất.  

Cơ thể mềm mại của Lâm Kiều hân điên cuồng run rẩy.  

Trương Minh Vũ dịu dàng mỉm cười, nói: “Yên tâm, anh sẽ đưa em ra ngoài”.  

Nói xong, anh nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Kiều Hân.  

Đứng dậy.  

Đối mặt với đám người!  

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, nước mắt lại tuôn ra!  

Bóng lưng này... quá nặng!  

Đám người nhanh chóng đến trước mặt anh, mỗi người đều lộ vẻ mặt hung ác!  

Trương Minh Vũ sóng vai với Long Tam!  

Nhưng ngay sau lúc này, một loạt tiếng động cơ vang lên.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Tới rồi à?  

Nhưng... dù tới cũng không thể đánh lại!

Đôi mắt Trương Minh Vũ dần trở nên u ám.
 
Chương 2017


Âu Dương Triết nhướng mày.  

Lập tức, ánh mắt của mọi người đều hướng về nơi phát ra âm thanh.  

Từng tia sáng được chiếu đến.  

Ngay sau đó xe dừng ở ven đường.  

Một đám người từ trên xe lao xuống, nện bước rầm rầm nhanh chóng chạy về phía trước.  

Âu Dương Triết cười khẩy.  

Lẳng lặng chờ đợi.  

Những chiến sĩ cũng lần lượt dừng bước.  

Long Thất lập tức lao đến bên cạnh Trương Minh Vũ, Đinh Nhất và toàn bộ người còn lại đứng phía sau cảnh giác.  

Trong nháy mắt, khắp nơi tràn ngập mùi thuốc súng.  

Khóe miệng Âu Dương Triết vẽ lên nụ cười giễu cợt, thấp giọng nói: “Vương Hạo thật hào phóng, những người này đều có thể cho anh mượn dùng”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Vậy mà hắn cũng biết ư?  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Đừng nói nhiều lời, đến đây đi”.  

Bây giờ đã không thể thay đổi gì nữa.  

Lâm Kiều Hân nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, bên trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.  

Đầu óc cô vận dụng hết năng suất.  

Đột nhiên cô lóe lên một ý tưởng.  

Lâm Kiều Hân bí mật lấy điện thoại ra báo cảnh sát.  

Nhưng đợi một hồi lâu...  

Tại sao không có ai bắt máy?  

Âu Dương Triết cười châm chọc, thì thầm nói: “Cô gọi người tới đây cũng vô dụng, bọn họ không dám quản chuyện của tôi đâu”.  

Vậy…  

Lời này vừa nói ra, cơ thể Lâm Kiều Hân run rẩy.  

Sao hắn lại biết?  

Sắc mặt Âu Dương Triết lập tức tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Lên cho tôi!”  

Vừa dứt lời, một đám chiến binh tiến lên!  

Bao vây xung quanh!  

Long Thất hơi híp mắt, thấp giọng quát: “Lên!”  

Đinh Nhất xông lên đầu tiên.  

Vệ sĩ theo sát phía sau.  

Chẳng mấy chốc, một nhóm bốn người bắt đầu chiến đấu trực tiếp với đối phương.  

Hả?  

Một tia sáng bất ngờ lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

Một nhóm... cũng có thể đánh hội đồng à?  

Long Thất thấp giọng giải thích: “Bọn họ đều đã qua huấn luyện, nhưng chủ yếu vẫn phải dựa vào kỹ năng dẫn dắt của chúng ta”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Nói cách khác... sức mạnh chiến đấu của quân đội không bằng tổ hợp bốn người.  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, nói: “Chúng ta cũng phối hợp đi”.  

Long Tam và Long Thất đồng thời tiến lên.  

Âu Dương Triết nhíu mày.  

Tiếp theo đó, Trương Minh Vũ lao thẳng vào bên trong đám đông.  

Như đại hội võ thuật.  

Long Tam và Long Thất liên tục tung ra nhiều đòn hiểm ác.  

Càn quét chiến trường!  

Chẳng mấy chốc, dưới sự hỗ trợ của Long Tam và Long Thất, bên Trương Minh Vũ nhanh chóng chiếm ưu thế.  

Nhưng chân mày của Trương Minh Vũ vẫn luôn nhíu chặt.  

Cuối cùng đến bây giờ chỉ còn một số chiến sĩ tầm thường mà thôi.  

Cao thủ... vẫn chưa xuất hiện!  

Hơn nữa nhóm người này...  

Bịch!  

Trương Minh Vũ nện một đấm thật mạnh vào ngực của một chiến sĩ.  

Tên kia ngã xuống đất!  

Nhưng sau chỉ sau vài giây trì hoãn, hắn... lại đứng lên một lần nữa.  

Giống như không hề bị thương.  

Cái này...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự khó hiểu.  

Hơi kỳ lạ!  

Nhưng đang trên chiến trường, Trương Minh Vũ cũng không rảnh nghĩ nhiều.  

Ầm ầm ầm!  

Âm thanh va chạm nặng nề nối tiếp nhau vang lên.  

Nhưng... từ nãy đến giờ không hề có bất kỳ tiếng kêu la thảm thiết nào được phát ra cả.  

Trương Minh Vũ càng đánh càng thấy sợ hãi.  

Vốn nghĩ đây chỉ là một nhóm chiến sĩ bình thường, nhưng...  

Anh phát hiện thể lực của nhóm người này... vô cùng mạnh.  

Rầm rầm! 
 
Chương 2018


Tiếp theo đó, Trương Minh Vũ lại tung hai cú đá ra ngoài.  

Hai chiến sĩ ngã xuống đất!  

Nhưng không bao lâu sau, lại đứng lên xông về phía anh.  

Việc này...  

Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.  

Ngẩng đầu nhìn lại trận chiến, Đinh Nhất và đám người bên kia cũng ở trong tình huống tương tự.  

Chỉ có... Long Tam và Long Thất là khác!  

Bọn họ đấm ra một quyền đã đánh văng đám chiến sĩ ra ngoài, đập mạnh xuống đất.  

Sau đó không còn bất kỳ chuyển động gì nữa.  

À...  

Đột nhiên Trương Minh Vũ hiểu ra vấn đề.  

Lực không đủ mạnh?  

Trương Minh Vũ lập tức siết chặt nắm tay lại, trong đầu không ngừng hiện lên sức lực lúc anh đấm hình nộm.  

Bịch!  

Một quyền đấm ra!  

Chiến sĩ trước mặt bị đánh bay ra ngoài một cách tàn nhẫn.  

Giãy giụa một hồi...  

Cuối cùng vẫn ngã trên mặt đất.  

Ồ?  

Trong mắt Trương Minh Vũ ánh lên sự ngạc nhiên và vui mừng.  

Âu Dương Triết nhăn mày, ánh mắt chậm rãi hiện lên vẻ thất vọng.  

Vẫn chưa đủ mạnh.  

Tuy rằng họ đánh hòa với bọn Đinh Nhất, nhưng dù sao bên đó còn có Long Tam và Long Thất.  

Liên tục chiếm ưu thế.  

Đột nhiên, Âu Dương Triết quát lớn: “Đủ rồi, trở về!”  

Trong nháy mắt tất cả chiến sĩ đều dừng tay, chạy nhanh về đứng trật tự sau lưng Âu Dương Triết.  

Đứng im!  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Đám người Long Tam nhanh chóng chạy tới phía sau Trương Minh Vũ.  

Hai bên đứng đối đầu nhau.  

Âu Dương Triết nở nụ cười châm chọc, nói: “Chơi đủ rồi, đến lúc phải kết thúc thôi”.  

Hả?  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức cau mày.  

Quả nhiên còn có trò khác!  

Bộp bộp.  

Âu Dương Triết vỗ nhẹ tay.  

Chẳng mấy chốc, cây cối xung quanh rung chuyển dữ dội.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn về nơi phát ra âm thanh, lúc này mới phát hiện có không ít người nhảy xuống từ tán cây cổ thụ.  

Tổng cộng có tám người.  

Người cầm đầu... quả nhiên là Sơn Bản Lộ.  

Trương Minh Vũ trừng to mắt khi thấy cảnh này.  

Thần Ẩn?  

Tại sao họ lại ở đây?  

Hơn nữa... đã phục kích bao lâu rồi?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ mờ mịt.  

Long Tam và Long Thất cũng nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.  

Không dễ đánh rồi!  

Sơn Bản Lộ cười nhạt, thấp giọng nói: “Cậu chủ Âu Dương, hợp tác vui vẻ”.  

Âu Dương Triết nhàn nhạt trả lời: “Không phải hợp tác, chỉ là tôi lười hành động thôi”.  

Sơn Bản Lộ hơi lúng túng, tiếp tục cười nói: “Dù sao hôm nay cậu chủ Âu Dương đã giúp chúng tôi rất nhiều, Sơn Bản Lộ sẽ ghi nhớ rõ ân tình này”.  

“Phần còn lại... cứ giao cho tôi”.  

Nói xong, hắn cười khẩy.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

tên Sơn Bản Lộ này... lấy đâu ra tự tin vậy?  

Âu Dương Triết nhàn nhã nói: “Quên đi, tôi không tin các anh, vẫn là nên cùng nhau xông lên, tôi sẽ không cướp đoạt công lao của anh”.  

Sơn Bản Lộ hơi nheo mắt lại.  

Thật lâu sau, hắn mới rầm rì nói: “Cũng được”.  

Nói xong, hắn phất tay.  

Bảy thành viên của Thần Ẩn tiến lên, đằng đằng sát khí đi về phía của Trương Minh Vũ.  

Âu Dương Triết vẫy nhẹ tay.
 
Chương 2019


Phía sau đám đông lại xuất hiện thêm một bóng người nữa...  

Đây là...  

Dạ Thập Nhất!  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Những chiến sĩ của Âu Dương Triết lùi lại nhường vị trí chiến đấu.  

Lâm Kiều Hân cắn chặt hàm răng.  

Trong mắt Long Tam và Long Thất cũng tràn đầy vẻ lo lắng.  

Suy cho cùng...  

Nhóm Thần Ẩn, Dạ Thập Nhất và Âu Dương Triết đều tập hợp đủ ở đây!  

Điều này...  

Âu Dương Triết lạnh lùng nói: “Lên, không cần giết, bắt sống là được”.  

Tuân lệnh!  

Đám người Dạ Thập Nhất đồng thanh đáp lại.  

Ngay sau đó, đội ngũ hai bên nhanh chóng sải bước chạy về phía Trương Minh Vũ.  

Ánh mắt sắc bén.  

Dạ Thập Nhị khoanh tay trước ngực, trong mắt tràn ngập ánh sáng của sự vui sướng.  

Tên nhóc, mày chết chắc rồi!  

Trương Minh Vũ một hơi thật sâu, chậm rãi siết chặt nắm đấm.  

Bọn họ... không có cơ hội thắng.  

Nhưng...  

Cho dù phải chết, anh cũng phải cố gắng hết sức!  

Bất chợt, Trương Minh Vũ hét lớn: “Chuẩn bị chiến đấu!”  

Khí thế hừng hực!  

Dứt lời, cơ thể mọi người đều chấn động!  

Câu nói này đã lấy lại khí thế vừa vụt mất.  

Lòng tin thấy chết không sờn.  

Bất chợt, trong mắt đám người Đinh Nhất đều bùng cháy ngọn lửa nhiệt huyết.  

Long Tam và Long Thất cảm thấy phức tạp.  

Thấy vậy, khóe miệng Âu Dương Triết chậm rãi vẽ ra nụ cười.  

Người bên anh cũng khá đấy.  

Đáng tiếc...  

Hôm nay, chắc chắn không ai giúp được anh.

Chẳng mấy chốc, tổ 11 của Thần Ẩn và đám người Dạ Thập Nhất đã xông đến phía trước!  

Tốc độ bỗng nhiên tăng nhanh!  

Trương Minh Vũ nheo mắt lại, hét lớn: “Lên!”  

Anh dứt lời, Long Tam và Long Thất ngay lập tức xông ra, lao thẳng đến chỗ Dạ Thập Nhất và Sơn Bản Lộ!  

Đây mới là cuộc quyết đấu giữa các cao thủ!  

Đám người Đinh Nhất lao về phía mấy tên còn lại.  

Lâm Kiều Hân chật vật nói: “Minh Vũ, cẩn thận”.  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng gật đầu.  

Sau đó anh lập tức nhấc bước chân nặng nề lao vào trong đoàn người.  

Chiến đấu!  

Ầm ầm!  

Tiếng va chạm kịch liệt vang lên!  

Trong chớp mắt, đã có mấy vệ sĩ ngã xuống đất.  

Nằm giãy giụa trong đau đớn!  

Ánh mắt Trương Minh Vũ tràn đầy sự nghiêm nghị.  

Thực lực của đám người này quả nhiên không tầm thường!  

Trương Minh Vũ cũng hoàn toàn đắm chìm trong trận đấu.  

Tìm cơ hội, tung nắm đấm!  

Một đội viên của Thần Ẩn đang chiến đấu với vệ sĩ trong nháy mắt ngả xuống bất tỉnh.  

Ngay lúc đó, một âm thanh đùa cợt vang lên: “Nhóc con, không phải muốn đuổi theo tao sao? Tiếp tục đi!”  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Dạ Thập Nhị!  

Bỗng chốc, âm thanh của một luồng kình phong vang lên!  

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng!  

Trương Minh Vũ không chút do dự, quay người tung nắm đấm!  

Rầm!  

Hai cú đấm va chạm nhau!  

Cánh tay Trương Minh Vũ lập tức đau nhói, liên tục lùi bước!  

Dạ Thập Nhị cũng lùi mấy bước.  

Sau khi đứng vững, ánh mắt gã thoáng qua vẻ bất ngờ.  

Thằng nhóc này... mạnh vậy sao?  

Trương Minh Vũ dừng bước.  

Ngẩng đầu lên.  

Ánh mắt ánh lên sự căm phẫn tột cùng. 
 
Chương 2020


Hả?  

Dạ Thập Nhất ngẩn người.  

Trương Minh Vũ cười nhạt: “Chúng ta... nên tính sổ rồi!”  

Giọng nói dứt khoát như tiếng chuông, thấm sâu vào trong lòng người.  

Dạ Thập Nhị nhăn mày.  

Không biết vì sao, trong lòng dâng lên cảm giác hoảng loạn.  

Nhưng...  

Chỉ dựa vào mày sao?  

Trương Minh Vũ dùng lực chân, ép sát Dạ Thập Nhị với tốc độ nhanh như tên bắn!  

Chuyện này...  

Dạ Thập Nhị nhăn mặt cau mày.  

Nhanh quá!  

Ngay lập tức, nắm đấm thô bạo của Trương Minh Vũ hung hãn tung ra.  

Dạ Thập Nhị nhanh chóng né tránh.  

Cùng lúc đó, gã tung chân đá vào đầu Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ cúi người tránh đòn.  

Vừa mới đứng thẳng người dậy đã phải đón lấy cú đấm của Dạ Thập Nhị!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Chênh lệch thực lực!  

Trương Minh Vũ còn chưa đứng vững, không thể nào né tránh được nữa.  

Bắt lấy.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ nghiêm túc vô cùng.  

Bây giờ chỉ có thể dùng chiêu hiểm thôi.  

Cảm giác đầy đặn nhanh chóng truyền vào đầu ngón tay!  

Bắt trúng rồi?  

Trương Minh Vũ kinh ngạc, không hề do dự, thẳng thừng lên gối!  

Đồng thời dùng lực tay!  

A!  

Dạ Thập Nhị hít một hơi lạnh.  

Cánh tay tê liệt trong tức khắc!  

Nhưng...  

Đầu gối Trương Minh Vũ đã đến trước người, Dạ Thập Nhị chỉ có thể dùng tay chắn.  

Ầm!  

Âm thanh va đập trầm bổng vang lên.  

Dù đã chắn ngang nhưng bụng vẫn truyền đến cơn đau đớn kịch liệt.  

Lòng tự tin của Trương Minh Vũ tăng vụt.  

Tay anh lại phát lực, dùng cùi chõ đập xuống!  

Dạ Thập Nhị nhíu mày!  

Cách tấn công này, tay gã không cách nào chống lại được!  

Nhưng...  

Mắt Dạ Thập Nhị lạnh tanh.  

Tới đi!  

Ngay sau đó, Dạ Thập Nhị hoàn toàn từ bỏ việc phản kháng, dùng chân đạp mạnh vào bụng Trương Minh Vũ.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Đây là...  

Trong giây khắc đó, Trương Minh Vũ không còn tâm tư nghĩ nhiều nữa.  

Anh chỉ muốn tấn công!  

Sức mạnh toàn thân đều dồn về cùi chõ.  

Nện xuống thật mạnh.  

Rầm!  

Hai âm thanh va chạm đồng thời vang lên.  

Phụt!  

Trương Minh Vũ phun ra máu!  

Cơ thể con diều đứt dây bay đi.  

Rắc!  

Vai Dạ Thập Nhất cũng xê dịch một cách quỷ dị!  

Là âm thanh của xương vang lên.  

Dạ Thập Nhị ngã xuống trong chớp mắt!  

Trương Minh Vũ cũng nặng nề ngã nhào!  

Hô hấp khó khăn!  

Người xung quanh thấy vậy đều trừng to mắt nhìn.  

Âu Dương Triết nheo mắt.  

Không ai ngờ Trương Minh Vũ lại có thể đánh với Dạ Thập Nhị đến mức hai bên đều bị thương.
 
Chương 2021


“Minh Vũ!”  

Lâm Kiểu Hân chật vật hét lên!  

Nước mắt tuôn trào!  

Cơ thể đau đớn, nhưng cô vẫn gắng sức đi về phía Trương Minh Vũ.  

Phù!  

Qua lúc lâu, Trương Minh Vũ mới hồi phục chức năng hô hấp bình thường.  

Đau đớn tột cùng!  

Dạ Thập Nhị đau đến mức nhe răng trợn mắt, sắc mặt nghiêm nghị.  

Cánh tay phải của gã đã gãy!  

Gã không cách nào xác định là trật khớp hay là gãy xương!  

Đau đớn lạ thường!  

Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân xông đến bên Trương Minh Vũ.  

Mặt đầy lo lắng!  

Trương Minh Vũ cố gượng cười: “Đợi, anh... báo thù cho em”.  

Nói xong, anh gắng gượng đứng dậy!  

Ầm!  

Lời này nói ra, trong đầu Lâm Kiều Hân như nổ tung!  

Không biết vì sao...  

Câu nói này như chạm vào sợi dây nào đó trong tim Lâm Kiều Hân.  

Vừa chua xót, lại rất ấm áp.  

Khóe miệng Lâm Kiều Hân bắt đầu khẽ run rẩy.  

Vừa muốn từ chối.  

Nhưng...  

Nhìn lại, Trương Minh Vũ đã lảo đảo đi ra!  

Chuyện này...  

Con ngươi Lâm Kiều Hân lại hiện lên nét phức tạp.    

Ánh mắt Trương Minh Vũ sắc bén, nhìn chằm chằm vào Dạ Thập Nhị đang nằm trên mặt đất.  

Đằng đằng sát khí!  

Mắt Dạ Thập Nhị nheo lại, giãy giụa đứng lên!  

Nhưng cánh tay phải...  

Trương Minh Vũ nở nụ cười u ám, thì thầm: “Những đau khổ mà Kiều Hân phải chịu, tao nhất định sẽ khiến mày... phải trả lại gấp trăm lần!”  

Nói xong, khí tức lạnh lùng tỏa ra trong nháy mắt.  

Cái này...  

Người xung quanh cũng căng thẳng theo.  

Ngay lập tức, mọi người đều dừng động tác.  

Tập trung nhìn về phía Trương Minh Vũ!  

Các cuộc chiến đều dừng lại, chỉ có Trương Minh Vũ và Dạ Thập Nhị vẫn tiếp tục!  

Dạ Thập Nhị cười nhạt nói: “Chỉ dựa vào mày sao?”  

Trương Minh Vũ không hề để tâm!  

Anh dùng lực dưới chân, cơ thể lần nữa bộc phát!  

Anh đã khôi phục kha khá rồi!  

Nhưng cánh tay của Dạ Thập Nhất... không thể khôi phục được!  

Đây... chính là cơ hội để chiến thắng!  

Trong tức khắc, Trương Minh Vũ vung tay thật cao, tung ra nắm đấm!  

Chân Dạ Thập Nhị cố dùng lực.  

Nhanh chóng né tránh!  

Trương Minh Vũ không cho Dạ Thập Nhị cơ hội để thở.  

Điên cuồng đuổi đánh.  

Khuôn mặt Dạ Thập Nhị căng cứng.  

Cánh tay phải hoàn toàn không thể cử động được nữa, ảnh hưởng quá nhiều!  

Cho dù tốc độ đủ nhanh!  

Nhưng... dù sao cũng đang trong đà thua dồn dập, khó tránh việc xuất hiện sơ hở.  

Trương Minh Vũ năm bắt cơ hội, dùng sức vào chân, lần nữa lao về phía trước!  

Một đấm nện xuống!  

Dạ Thập Nhị thấy vậy chỉ có thể giơ tay trái lên đỡ!  

Con ngươi Trương Minh Vũ lạnh như băng!  

Đỡ ư?  

Xin lỗi, mày không còn cơ hội rồi!  

Trương Minh Vũ lập tức đổi từ nắm đấm sang xòe tay, nắm chặt lấy cánh tay Dạ Thập Nhị!  

Ơ kìa...  

Mọi người xung quanh đều đứng hình!  

Dạ Thập Nhị nheo mắt, đột nhiên nhấc gối đạp mạnh vào bụng Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ... không hề né tránh!  

Hả?  

Long Tam nhíu mày. 
 
Chương 2022


Những người khác cũng mù tịt chẳng hiểu gì.  

Muốn chết hả?  

Cơ thể Trương Minh Vũ nhẹ nhàng nhảy vọt, tất cả sức lực dồn vào cánh tay.  

Dùng lực đẩy mạnh!  

Ầm!  

Đầu gối đá mạnh vào bụng Trương Minh Vũ.  

Ực!  

Cơ thể Trương Minh Vũ run rẩy!  

Nhưng... lực trên cánh tay không hề chịu ảnh hưởng gì!  

Anh thẳng thừng đẩy Dạ Thập Nhị ngã nhào xuống đất!  

Mọi người đều trợn tròn mắt nhìn!  

Lối đánh liều mạng!  

Dạ Thập Nhị cũng đứng hình!  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ ngồi lên bụng Dạ Thập Nhị!  

Tay phải anh giữ lấy cánh tay trái của gã!  

Chuyện này...  

Lòng Dạ Thập Nhị trầm xuống!  

Không thể cử động!  

Ngẩng đầu lên nhìn...  

Vừa lúc nhìn vào đôi mắt không chút biểu cảm của Trương Minh Vũ.

Chuyện này...  

Ngay tức khắc, trong lòng Dạ Thập Nhị ngập tràn cảm giác hoảng loạn.  

Mày... mày định làm gì?  

Người xung quanh ai cũng trợn mắt há mồm!  

Lâm Kiều Hân ngơ ngác.  

Trương Minh Vũ cười khẩy, nhẹ giọng nói: “Bây giờ... bắt đầu trả nợ thôi!”  

Hả?  

Chân mày Dạ Thập Nhị ngay lập tức nhíu lại, linh cảm có việc gì đó không ổn sắp xảy ra...  

Trương Minh Vũ lập tức vung tay trái lên!  

Cái gì?  

Đồng tử của Dạ Thập Nhị đột nhiên co rút lại!  

Cánh tay trái còn lại của gã bị ấn chặt xuống đất.  

Tao... đỡ bằng cái gì bây giờ?  

Không chờ gã suy nghĩ xong, một nắm đấm đã lao tới trước mặt gã!  

Hai mắt Dạ Thập Nhị nhắm chặt, cơ mặt căng cứng!  

Gã đã sẵn sàng chịu đòn rồi!  

Đột nhiên...  

Một cơn đau nhói ập đến!  

“A!”  

Dạ Thập Nhị không thể chịu đựng mà kêu lên một tiếng đầy đau đớn!  

Cú đấm này... đấm thẳng vào cánh tay bị gãy của gã!  

Ơ kìa...  

Xung quanh, mọi người ai nấy đều trợn tròn mắt!  

Thật sự... Quá tàn bạo!  

Trương Minh Vũ không hề do dự, tung thêm một cú đấm nữa!  

Rắc!  

Tiếng xương gãy vang lên!  

Cánh tay của Dạ Thập Nhị đã hoàn toàn lìa ra khỏi vai của gã!  

Rít!  

Những người xung quanh cảm thấy ớn lạnh.  

Quá tàn nhẫn!  

Cơ thể Dạ Thập Nhị đau đớn, điên cuồng run rẩy!  

Trương Minh Vũ không hề do dự!  

Một cú đấm nữa lại giáng xuống!  

Rắc!  

Tiếng xương gãy lại vang lên lần nữa!  

Dạ Thập Nhị đau đến mức không thể phát ra thêm một âm thanh nào nữa, cơ thể không ngừng co quắp!  

Âu Dương Triết cau mày, lạnh lùng nói: “Chưa đủ sao?”  

Đủ ư?  

Trương Minh Vũ chậm rãi ngẩng đầu, nói nhỏ: “Đánh người phụ nữ của tôi thì phải trả cái giá gấp trăm lần!”  

Vừa dứt lời, đôi mắt anh lóe tên tia sáng lạnh lẽo!  

Thêm một cú đấm nữa giáng xuống!  

Người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy sợ hãi!  

Trong mắt Âu Dương Triết thoáng hiện lên vẻ tức giận.  

Quá đáng rồi đấy!  

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân đầy hoang mang.  

Người phụ nữ... của anh sao?
 
Chương 2023


Không biết tại sao, nhưng cách anh gọi cô... rất kỳ lạ.  

Nhưng... cô không biết kỳ lạ ở đâu...  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân ngẩng đầu lên, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ phức tạp.  

Bốp!  

Tiếng nắm đấm va vào da thịt vang lên liên tiếp!  

Hai hàm răng của Dạ Thập Nhị gần như bị cắn nát, gã đau tới mức gần như bất tỉnh!  

Nhưng cảm giác đau buốt này không cho gã ngất đi, khiến gã đau đớn không thôi!  

Âu Dương Triết lạnh lùng quát: “Các người đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau giúp đỡ?”  

Suy cho cùng... đó cũng là người của hắn.  

Sau khi nghe thấy tiếng quát, Dạ Thập Nhất và những người khác lần lượt tiến về phía trước, lao về phía Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ chẳng thèm liếc nhìn.  

Những cú đấm không ngừng rơi vào bả vai của Dạ Thập Nhị.  

Long Tam và Long Thất nhanh chóng đứng ra chặn trước mặt Dạ Thập Nhất!  

Hai bên lại đánh nhau!  

Trương Minh Vũ không thèm ngẩng đầu lên, điên cuồng đấm vào xung quanh bả vai của Dạ Thập Nhị!  

Bả vai Dạ Thập Nhị đã tê liệt!  

Đau thấu tâm can!  

Cuối cùng trong mắt Dạ Thập Nhị cũng xuất hiện sự sợ hãi!  

Thật sự quá tàn nhẫn!  

Nhưng Trương Minh Vũ lại không quan tâm điều đó.  

Nắm đấm của anh vung lên liên tiếp!  

Mắt Âu Dương Triết hơi híp lại: “Các người còn không mau vào giúp?”  

Sơn Bản Lộ cau mày, cười nói: “Không nghe cậu chủ Âu Dương nói sao? Còn không mau đi vào cứu người!”  

Dứt lời, những người ở phía sau lập tức xông về phía Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Trong mắt Dạ Thập Nhị hiện lên vẻ kích động!  

Cuối cùng...  

Đột nhiên, Long Thất thoát khỏi cuộc chiến, đứng trước mặt đám đông!  

Sơn Bản Lộ dùng lực chân, chạy thẳng đến trước mặt Long Thất!  

Những người khác nhân cơ hội này, tiếp tục lao về phía Trương Minh Vũ!  

Dạ Thập Nhị vui mừng khôn xiết!  

Trương Minh Vũ nheo mắt lại.  

Giáng một cú đấm toàn lực vào mặt của Dạ Thập Nhị!  

“A!”  

Tất cả sức lực của Dạ Thập Nhị đều dồn vào tiếng hét thảm thiết này!  

Răng cửa của Dạ Thập Nhị hoàn toàn gãy rụng!  

Dạ Thập Nhị đã bất tỉnh.  

Cơ thể những người ở xung quanh đều run rẩy!  

Quá ác!  

Các thành viên của tổ chức Thần Ẩn lao tới chỗ Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đứng dậy, chiến đấu!  

Đôi mắt đẹp đẽ của Lâm Kiều Hân lóe sáng, một suy nghĩ kỳ lạ bắt đầu lan ra trong tim cô...  

Anh ấy....  

Một lúc sau, trên mặt Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ kiên định.  

Hy vọng mình có thể sống sót ra ngoài!  

Đáng tiếc, Trương Minh Vũ không nhìn thấy điều ấy.  

Lúc này anh đã hoàn toàn dấn thân vào cuộc chiến!  

Long Thất không có ở đây.  

Long Tam chỉ có thể một mình chống lại Dạ Thập Nhất!  

Nhóm vệ sĩ nhanh chóng rơi vào tình thế bất lợi.  

Trương Minh Vũ cũng bị đánh trả!  

Dù sao... hai tay cũng không thể đánh lại được bốn tay, huống hồ quân địch còn mạnh như vậy!  

Phe của Trương Minh Vũ lần lượt lui về.  

Nụ cười chế nhạo từ từ hiện lên trên khóe môi của Âu Dương Triết.  

Thế này mới đúng chứ.  

Đôi mắt của Sơn Bản Lộ sắc bén.  

Nắm đấm mạnh mẽ tung ra!  

Ầm ầm ầm!  

Đột nhiên, một loạt tiếng va chạm nặng nề vang lên.  

Hai nhóm vệ sĩ ngã nhào ra bên ngoài!  

Người của Âu Dương Triết thừa thắng đuổi theo, nhóm vệ sĩ kiên cường rút lui!  

Khoảnh khắc Trương Minh Vũ nhìn thấy cảnh này trong lòng hơi chùng xuống. 
 
Chương 2024


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoàn toàn... Thất bại!  

Âu Dương Triết lạnh lùng nói: “Không được dừng lại, một tên cũng không được thoát!”  

“Xông lên!”  

Bọn chúng nhanh chóng dồn lên phía trước!  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở hổn hển đầy khó khăn.  

Anh vô thức ngẩng đầu nhìn sâu vào trong rừng.  

Chị tư đâu rồi?  

Tại sao... còn chưa tới?  

Thấy vậy, Âu Dương Triết cười khẩy, nhẹ giọng nói: “Đừng nhìn nữa, hôm nay Liễu Thanh Duyệt sẽ không tới đâu”.  

Sao cơ?  

Ngay khi lời này vừa thốt ra, Trương Minh Vũ lập tức trở nên căng thẳng!  

Sao anh ta biết?  

Âu Dương Triết cân nhắc rồi cười nói: “Không chỉ thế... mấy chị gái khác của anh cũng sẽ không tới”.  

“Bỏ cuộc đi”.  

Chuyện này...  

Nghe tới đây, Trương Minh Vũ rơi vào tuyệt vọng.  

Các chị... đều không thể đến sao?  

Anh biết.  

Bây giờ Âu Dương Triết không cần phải nói dối anh.  

Nhưng...  

Một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khóe miệng của Trương Minh Vũ.  

Trận chiến vẫn đang diễn ra.  

Trương Minh Vũ không cầm lòng được, lại nhìn Lâm Kiều Hân.  

Đôi mắt anh mang đầy cảm giác áy náy.  

Nhìn thấy ánh mắt đó, cơ thể mỏng manh của Lâm Kiều Hân run rẩy dữ dội!  

Anh ấy.. đang thấy áy náy với cô sao?  

Lâm Kiều Hân nghiến chặt răng, nước mắt tuôn rơi điên cuồng!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười, thấp giọng nói: “Đừng sợ, anh ở bên cạnh em”.  

Đùng!  

Lời nói vừa dứt, đầu Lâm Kiều Hân như muốn nổ tung!  

Anh ấy...  

Lâm Kiều Hân cắn chặt môi.  

Trong lòng run rẩy!  

Cô không ngờ, không thời khắc mấu chốt này.  

Trương Minh Vũ lại...  

Lâm Kiều Hân nặng nề gật đầu!  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng mỉm cười.  

Đứng lên.  

Từ từ bước vào đám đông đang chiến đấu!  

“A!”  

Những tiếng hét vang lên không ngừng!  

Trương Minh Vũ bất lực nhìn từng người vệ sĩ ngã xuống!  

Long Tam và Long Thất đều đã kiệt sức.  

Nụ cười cay đắng lại xuất hiện trên môi Trương Minh Vũ.  

Ông trời muốn giết mình sao?  

Âu Dương Triết cau mày, cười nói: “Trương Minh Vũ, không biết anh có phát hiện ra chuyện này không”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì?”  

Trong mắt Âu Dương Triết hiện lên vẻ giễu cợt, nói: “Nếu anh không có chị gái... thì anh cũng chỉ là loại phế vật bỏ đi”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ hiện lên nụ cười giễu cợt.  

Suy nghĩ kỹ... cũng thấy đúng.  

Nếu không có các chị, thì mình là cái thá gì?  

Trương Minh Vũ gật đầu, cười nói: “Anh nói đúng”.  

Âu Dương Triết sững sờ.  

Thừa nhận sao?  

Âu Dương Triết nhíu mày, cười nói: “Hiểu là được rồi, đây không phải là số mệnh của anh, nếu có kiếp sau... hãy làm một người bình thường”.  

Nụ cười tự ti nơi khóe miệng của Trương Minh Vũ sâu đậm hơn.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2025


Hả?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lập tức trợn tròn hai mắt.  

Trương Minh Vũ cũng sững sờ.  

Giọng nói này…  

Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân nặng nề vang lên.  

Mọi người nhìn về nơi phát ra âm thanh.  

Trong rừng cây… đông nghịt người!  

Đây…  

Tất cả mọi người đều sững sờ.  

Âu Dương Triết cau mày, trong mắt thoáng qua vẻ nghi ngờ.  

Chẳng mấy chốc đã xuất thêm mấy bóng đen.  

Người dẫn đầu có dáng người yểu điệu, bước đi điềm tĩnh.  

Trong mắt mọi người xung quanh đều hiện lên vẻ mờ mịt.  

Lại là ai nữa vậy?  

Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt.  

Đây là….  

Tần Minh Nguyệt?  

Chuyện này…  

Tại sao cô ta lại tới đây?  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ mờ mịt.  

Chẳng mấy chốc, đám người đã đến gần.  

Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt đập vào mắt mọi người.  

Quả nhiên….  

Trương Minh Vũ chấn động không thôi.  

Tần Minh Nguyệt không phải đang ở Ninh Châu ư? Sao lại…  

Hơn nữa... ai đã nói với Tần Minh Nguyệt?  

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng qua vẻ phức tạp.  

Nhưng… rất nhanh đã biến mất.  

Bây giờ, Tần Minh Nguyệt là hy vọng duy nhất!  

Âu Dương Triết híp mắt lại.  

Sắc mặt của Sơn Bản Lộ cũng trở nên nghiêm trọng.  

Không ổn rồi.  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ mới tỉnh táo lại từ trong sự chấn động, không ngờ Tần Minh Nguyệt lại xuất hiện vào thời khắc cuối cùng!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Ngay sau đó, đám người tách ra.  

Long Tam và Long Thất đứng sau lưng Trương Minh Vũ.  

Đám vệ sĩ loạng choạng đứng ở phía sau, trên mặt ai cũng đều lộ ra vẻ thống khổ!  

Tổ 11 của nhà họ Âu Dương đã mất hai người.  

Thần Ẩn mất ba người.  

Nhưng đã có khoảng mười mấy vệ sĩ ngã xuống!  

Hai bên đối lập.  

Ngay sau đó, Tần Minh nguyệt dừng bước, nghiêm trọng hỏi: “Thế nào rồi? Không sao chứ?”  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Không sao, đến đúng lúc lắm”.  

Tần Minh Nguyệt yên lặng gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.  

Thật lâu sau, cô ta mới khẽ gật đầu với Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân ngơ ngác.  

Nhưng đợi đến lúc cô phản ứng lại thì Tần Minh Nguyệt đã xoay người.  

Âu Dương Triết cau mày, lãnh đạm nói: “Sếp Tần, nhất định phải xen vào chuyện của bọn tôi sao?”  

Tần Minh Nguyệt cau mày, khẽ nói: “Anh đang nói gì vậy?”  

“Tôi là người của cục cảnh sát, là người bảo vệ nhân nhân, bây giờ người dân đang gặp nguy hiểm, anh lại hỏi tôi có phải là đang muốn xen vào hay không ư?”  

Âu Dương Triết híp mắt lại, nói: “Cô đúng là tự tin, chỉ là người của cô… đủ sao?”  

Hả?  

Vừa dứt lời, mọi người đều đồng loạt sửng sốt.  

Nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện sau lưng Tần Minh Nguyệt chỉ có hai mươi mấy người mà thôi.  

Mặc dù đều là các chiến sĩ…  

Nhưng… vẫn sẽ có sự chênh lệch nhất định với người của Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương.  

Tần Minh Nguyệt cười khẩy, nói: “Nhiều người thì có ích gì?”  

Hả?  

Âu Dương Triết cau mày.  

Có ý gì?  

Sơn Bản Lộ tiến lên trước một bước, lạnh lùng nói: “Cô nhóc, đừng tự làm khó mình, đến từ đâu thì cút về đó đi!”  

“Chỉ dựa vào mấy người các cô mà cũng muốn ngăn tôi…”  

Nhưng còn chưa kịp nói hết thì đã dừng lại!  

Mọi người đều sửng sốt.  

Nhìn kỹ lại thì thấy trong tay Tần Minh Nguyệt đang cầm một khẩu súng lục tinh xảo.  

Đây…  

Tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt!  

Đúng vậy!  

Cục cảnh sát!  

Bọn họ có súng!  

Âu Dương Triết cau mày.  

Khóe miệng Sơn Bản Lộ cũng co rút kịch liệt, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.  

Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt chậm rãi hỏi: “Anh rất lợi hại à?”  

Ờ…  

Sơn Bản Lộ há miệng, nhưng căn bản không biết nên nói gì.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Rất hữu ích!  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng thoáng qua vẻ phấn khích.  

Vậy là… được cứu rồi à?  

Nếu hôm nay thật sự phải chết ở chỗ này, cô sẽ chết không nhắm mắt!  

Dù sao…  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân nhìn bóng lưng của Trương Minh Vũ bằng ánh mắt phức tạp.  

Như đang suy nghĩ gì đó.  

Ừng ực! 
 
Chương 2026


Sơn Bản Lộ khó khăn nuốt nước bọt.  

Vô cùng lúng túng.  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Các người ôm đầu ngồi xuống đi!”  

Nói xong, cô ta lạnh lùng nhìn lướt qua đám người Thần Ẩn.  

Hả?  

Sơn Bản Lộ cau mày, hỏi: “Cô có ý gì?”  

Tần Minh Nguyệt khẽ ngẩng đầu, lãnh đạm nói: “Tôi nghi ngờ các anh nhập cảnh trái phép, các anh buộc phải phối hợp với công việc của chúng tôi!”  

Chuyện này…  

Nghe vậy, Sơn Bản Lộ hoàn toàn ngu người!  

Người của cục cảnh sát lại dám nhắm vào Thần Ẩn ư?  

Điên rồi sao?  

Sơn Bản Lộ cười khẩy, nói: “Có tin tôi gọi một cú điện thoại…  

Đoàng!  

Còn chưa kịp nói xong, tiếng súng chói tai bỗng nhiên vang lên!  

“A!”  

Ngay sau đó là tiếng kêu gào thống khổ của Sơn Bản Lộ!  

Ôi vãi...  

Mọi người xung quanh lập tức hít sâu một hơi!  

Nổ súng thật à?  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng tràn đầy vẻ mê man.  

Hoàn toàn không ngờ tới!  

Dù sao Thần Ẩn có thể tồn tại được đến bây giờ, chắc chắn là phải có thủ đoạn riêng.  

Nhưng…  

Âu Dương Triết cau mày, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo!  

Mọi người nhìn theo…  

Đúng lúc nhìn thấy trên đùi Sơn Bản Lộ có một lỗ máu.  

Sơn Bản Lộ ngồi xổm dưới đất ôm bắp đùi, đau đến mức nhe cả răng!  

Ừng ực!  

Mọi người xung quanh khó khăn nuốt nước bọt.  

Giọng điệu của Tần Minh Nguyệt lạnh như băng nói: “Đừng để tôi nói đến lần thứ hai!”  

Đây…  

Đám người Thần Ẩn trố mắt nhìn nhau…  

Nhưng…  

Cuối cùng vẫn nghe lời ngồi xuống.  

Âu Dương Triết híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Tần Minh Nguyệt, cô muốn xen vào chuyện của nhà họ Âu Dương chúng tôi thật sao?”  

Tần Minh Nguyệt cau mày, hỏi ngược lại: “Có gì mà không dám chứ?”  

Sắc mặt Âu Dương Triết tối sầm lại!  

Trong mắt Trương Minh thoáng qua vẻ suy tư.  

Chuyện của nhà họ Tần và nhà họ Âu Dương… hình như cũng không đơn giản.  

Anh nhận ra sự việc này… ngày càng nghiêm trọng.  

Lúc này Âu Dương Triết mới lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy thì đừng trách tôi không khách khí!”  

Vừa dứt lời, Dạ Thập Nhất sải bước lao ra ngoài!  

Người của tổ 11 cũng theo sát!  

Tần Minh Nguyệt cười khẩy, khẽ hét lên: “Phòng bị!”  

Két két két!  

Ngay sau đó, một loạt âm thanh cứng ngắc vang lên!  

Hả?  

Thấy vậy, mọi người lập tức trợn tròn hai mắt.  

Nhìn kỹ lại…  

Tất cả người của cục cảnh sát đều cầm một khẩu súng lục!  

Các tia hồng ngoại đều đồng loạt tập trung trên người Dạ Thập Nhất và dám người sau lưng hắn!  

Chuyện này….  

Dạ Thập Nhất cau mày, lập tức dừng lại!  

Trong mắt Âu Dương Triết cũng lóe lên vẻ lạnh lẽo!  

Tức giận tột cùng!  

Vốn dĩ kế hoạch không có chút sơ hở nào, nhưng hắn không ngờ giữa đường lại có người ngáng chân!  

Hai tay Tần Minh Nguyệt cầm súng, tư thế hiên ngang!  

Trương Minh Vũ chậm rãi nở một nụ cười.  

Được cứu rồi.  

Âu Dương Triết siết chặt nắm đấm, sắc mặt hoàn toàn u ám!  

Có súng!  

Sơn Bản Lộ cắn chặt răng, trong mắt lại tràn đầy vẻ sốt sắng.  

Âu Dương Triết cũng không còn cách nào!  

Vậy… bọn họ….  

Cuối cùng, Sơn Bản Lộ cũng không nói gì nữa.  

Âu Dương Triết do dự trong chốc lát, lạnh lùng nói: “Tốt lắm, tôi sẽ nhớ rõ mối thù này”.  

“Chúng ta.... ngày khác lại tính sổ!”  

Nói xong, hắn vung tay lên, quát: “Rút lui!”  

Hả?  

Vừa dứt lời, Sơn Bản Lộ lập tức ngu người.  

Mấy người rút lui.  

Còn tôi thì sao?  

Trương Minh Vũ nở một nụ cười.  

Cuối cùng cũng đi rồi!  

Nhưng lúc này, giọng nói dễ nghe của Tần Minh Nguyệt lại vang lên lần nữa: “Tôi nói để cho anh đi sao?”  

Hả?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức trợn tròn hai mắt!  

Âu Dương Triết… không thể đi à?

Trương Minh Vũ trợn to hai mắt, trong mắt lóe lên vẻ mờ mịt.  

Vẫn không được sao?  

Âu Dương Triết dừng bước, lạnh lùng nói: "Sao thế, cô còn muốn giữ tôi ở lại đây nữa à?"  

Nói xong, trong mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lẽo.  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi hoài nghi anh tụ tập đánh người, anh phải về với tôi để lấy khẩu cung!"  

Chuyện này...  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người xung quanh đều ngơ ngác!  
 
Chương 2027


Phải ở lại thật sao?  

Ánh mắt Âu Dương Triết thoáng qua vẻ tức giận!  

Quá đáng rồi đấy!  

Nhưng...  

Cuối cùng, Âu Dương Triết cũng không nhiều lời, lạnh lùng nói: "Được, tôi đi cùng cô".  

Nói xong, trong mắt hắn lạnh tanh.  

Lấy khẩu cung thôi mà.  

Chỉ là hơi... mất mặt!  

Khóe miệng Tần Minh Nguyệt chậm rãi nở nụ cười đắc ý.  

Mọi người xung quanh đều sững sờ.  

Trương Minh Vũ cũng nhìn Tần Minh Nguyệt bằng ánh mắt sâu thẳm.  

Nhà họ Tần ở Yên Kinh?  

Rốt cuộc có địa vị gì?  

Một cảm giác tò mò chợt dâng lên trong lòng anh.  

Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt vẫy tay.  

Một nhóm binh lính cầm súng lục thận trọng tiến lên, nhìn chằm chằm bọn họ.  

May thay, không ai chống cự.  

Đám người nhà họ Âu Dương được đưa lên một chiếc xe tải.  

Còn người Thần Ẩn được đưa lên một chiếc xe tải khác.  

Chẳng mấy chốc, mọi người đều đã lên xe.  

Long Tam và Long Thất im lặng rời đi.  

Tần Minh Nguyệt quay đầu, nghiêm túc hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Trầm tư một lát, anh nói: "Tôi có thể dẫn hắn đi được không?"  

Nói xong, anh giơ tay chỉ vào Dạ Thập Nhị đã ngất lịm.  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng.  

Anh ấy...  

Tần Minh Nguyệt tỏ vẻ do dự.  

Mãi lâu sau, cô ta nói: "Hơi phiền phức, lần này tôi tới đây là nghe theo mệnh lệnh, tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ sai sót nào”.  

Trương Minh Vũ cười gượng nói: "Không sao, tôi chỉ hỏi vậy thôi”.  

Nhưng trong mắt anh lại lóe lên vẻ lạnh lẽo!  

Vẫn chưa đủ!  

Cảm giác áy náy dấy lên trong lòng Tần Minh Nguyệt.  

Trương Minh Vũ chỉ đưa ra yêu cầu nhỏ như vậy mà cô ta cũng không đáp ứng được.  

Mãi lâu sau, Tần Minh Nguyệt mới nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ quản lý hắn thật tốt, đợi sau khi chuyện này kết thúc... có thể giao hắn cho anh”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Anh khẽ gật đầu, cười nói: "Được, cám ơn”.  

Tần Minh Nguyệt im lặng gật đầu.  

Ngay sau đó, hai chiến sĩ kéo Dạ Thập Nhị từ dưới đất lên xe.  

Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: "Chúng ta cũng đi thôi”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Tần Minh Nguyệt quay lại, bước vào xe cảnh sát.   

Trương Minh Vũ xoay người, cười nói: "Khá hơn chưa?"  

Lâm Kiều Hân gật đầu.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Yên tâm, sớm muộn gì anh cũng sẽ báo mối thù này cho em”.  

Lâm Kiều Hân gượng cười nói: "Không cần đâu, hôm nay... đã đủ rồi”.  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười nói: "Không đủ, anh nói rồi, anh sẽ khiến hắn phải trả cái giá gấp trăm lần”.  

Giọng điệu bình thản.  

Nhưng trong lời nói... cực kỳ kiên định!  

Lâm Kiều Hân muốn nói lại thôi, cuối cùng cô không nói gì thêm.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không nghĩ nhiều nữa, để anh cõng em về”.  

Trong mắt Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ do dự.  

Sau đó cô gật đầu nói: "Được”.  

Nói xong, cô nhẹ nhàng mở rộng vòng tay.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Sảng khoái vậy cơ à?  

Trương Minh Vũ tiến lên mấy bước cõng Lâm Kiều Hân trên lưng.  

Quay người rời đi.  

Trong xe, Tần Minh Nguyệt lặng lẽ nhìn hai người.  

Chẳng mấy chốc, xe cảnh sát đã lên đường.  

Trương Minh Vũ im lặng nhìn xung quanh.  

Chẳng biết tại sao, anh lại có cảm giác mơ hồ rằng... sẽ trở lại đây.  

Không lâu sau, xe chạy ra khỏi khu rừng.  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên phát hiện đoàn xe đang đi về phía Tĩnh Châu.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Tần Minh Nguyệt không phải ở Ninh Châu à? Sao lại xuất hiện ở đây?  

Anh rất ngờ vực.  

Nhưng Tần Minh Nguyệt không có ý định giải thích bất cứ điều gì.  

Trong xe từ đầu đến cuối vẫn yên tĩnh.  

Sau khi xe chạy được một lúc, Trương Minh Vũ lại kinh ngạc phát hiện chiếc xe chở nhóm người Thần Ẩn phía trước đã đổi hướng.  

Rời khỏi đoàn xe.  

Đây là…  
 
Chương 2028


Trương Minh Vũ hoang mang.  

Nhiều câu hỏi không lời đáp.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Không lâu sau, đoàn xe tiến vào thành phố Tĩnh Châu.  

Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: "Hai người cũng phải phối hợp với tôi, lấy khẩu cung xong rồi hãy ra về”.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Anh thì không thành vấn đề, nhưng Lâm Kiều Hân... còn bị thương...  

Lâm Kiều Hân thấy vậy, vội vàng nói: "Được”.  

Trương Minh Vũ không nhiều lời.  

Chẳng mấy chốc, đoàn xe chậm rãi dừng lại trước cổng cục cảnh sát Tĩnh Châu.  

Cả nhóm người xuống xe.  

Tần Minh Nguyệt biến mất ngay sau khi bước vào.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đi lấy khẩu cung.  

Chẳng mấy chốc, thủ tục kết thúc.  

Trương Minh Vũ cõng Lâm Kiều Hân trên lưng đến cửa cục cảnh sát.  

Long Tam đang đợi bên ngoài.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân lên xe.  

Một lát sau, Long Tam nhanh chóng đậu xe ở cổng đại viện.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Đêm khuya.  

Tinh thần Lâm Kiều Hân cũng bắt đầu uể oải.  

Quá mệt mỏi.  

Trương Minh Vũ nhẹ giọng nói: "Đợi lát nữa, em có thể đi ngủ rồi”.  

Lâm Kiều Hân gật đầu với một nụ cười gượng gạo.  

Mí mắt cô đang chiến đấu.  

Trương Minh Vũ lại cõng Lâm Kiều Hân trên lưng.  

Yên lặng bước về phía trước.  

Lâm Kiều Hân hoàn toàn thả lỏng dán vào lưng Trương Minh Vũ, khóe miệng nở nụ cười.  

Rất an toàn.  

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến cửa biệt thự.  

Cạch!  

Cánh cửa mở ra.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Liễu Thanh Duyệt đang đứng ở cửa với vẻ mặt phức tạp.  

Đôi mắt đẹp ửng đỏ.  

Hình như... giống như vừa khóc...  

Ơ kìa...  

Trương Minh Vũ sững sờ một lúc.  

Liễu Thanh Duyệt nuốt nước bọt nói: "Em trai, em... về rồi à?”  

Trương Minh Vũ gượng cười nói: "Em về rồi đây”.  

Liễu Thanh Duyệt khẽ nghiến răng, muốn nói lại thôi!  

Cuối cùng…  

Haizz.  

Liễu Thanh Duyệt lặng lẽ thở dài: "Vào trước đã rồi nói”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân được đặt trên ghế sô pha.  

Lâm Kiều Hân nằm yếu ớt.  

Phù!  

Trương Minh Vũ lại thở hổn hển.  

Cuối cùng cũng được buông lỏng.  

Sau khi đứng thẳng dậy, anh nhận ra Liễu Thanh Duyệt đang đứng sau lưng với đôi mắt ửng đỏ.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Chị tư không cần lo lắng, chẳng phải bọn em đã trở về rồi sao?”  

Vừa dứt lời, cơ thể mềm mại của Liễu Thanh Duyệt run rẩy.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy không thoải mái.  

Anh biết.  

Chắc chắn Liễu Thanh Duyệt vì một vài lý do nào đó mà không thể đi.  

Anh không muốn làm Liễu Thanh Duyệt cảm thấy khó chịu.  

Nhưng anh còn chưa kịp nói nhiều, Liễu Thanh Duyệt đột nhiên tiến lên một bước!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Liễu Thanh Duyệt không chút do dự nhào vào lồng ngực Trương Minh Vũ!  

Ôm chặt lấy anh! 
 
Chương 2029


Những giọt nước mắt không thể kiềm chế được nữa, cứ thế tuôn trào.  

Cơ thể mềm mại run rẩy kịch liệt!  

Ơ kìa...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Liễu Thanh Duyệt hoàn toàn không để ý, ôm chặt Trương Minh Vũ trong vòng tay.  

Cứ sợ rằng Trương Minh Vũ sẽ biến mất.  

Thấy vậy, đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân lại lóe lên vẻ phức tạp.  

Nhưng...  

Chẳng mấy chốc, sự phức tạp biến mất.  

Trương Minh Vũ vỗ nhẹ vào lưng Liễu Thanh Duyệt, cười nói: "Chị tư, không sao, chẳng phải em đã về đây rồi sao?”  

Liễu Thanh Duyệt nặng nề gật đầu.  

Nhưng...  

Thật lâu sau, Liễu Thanh Duyệt nói: "Em trai, chị... xin lỗi em!”

Nói xong, nước mắt Liễu Thanh Duyệt lại chảy dài.  

Ơ kìa...  

Trương Minh Vũ gượng cười nói: "Chị tư, đừng nghĩ nhiều, chị cũng không còn cách nào khác mà”.  

Vừa dứt lời, trong mắt Liễu Thanh Duyệt hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Nhưng... vẫn rất áy náy.  

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười nói: "Được rồi, chị tư, em về đây là được rồi, hơn nữa chẳng phải chị đã giúp em gọi Tần Minh Nguyệt sao?"  

Lâm Kiều Hân mở to mắt.  

Liễu Thanh Duyệt kinh ngạc hỏi: "Sao... em biết?"  

Trương Minh Vũ cười tươi rói nói: "Ngoài chị ra thì e thật sự không nghĩ ra bất kỳ ai nữa”.  

Chuyện này...  

Mãi lâu sau, trong đôi mắt đẹp của Liễu Thanh Duyệt hiện lên vẻ vui mừng nhẹ nhõm.  

Em trai trưởng thành rồi.  

Trương Minh Vũ mỉm cười bất đắc dĩ nói: "Chị tư, được rồi, nếu nói tiếp thì em sẽ ngã xuống mất”.  

Hả?  

Dứt lời, Liễu Thanh Duyệt mở to hai mắt, hỏi: "Em... em bị thương sao?"  

Nói xong, cô ấy nhìn xung quanh!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Nhưng chưa kịp nói nhiều, ánh mắt Liễu Thanh Duyệt đã tập trung ở trên bụng anh.  

À thì...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Nhìn ra rồi à?  

Liễu Thanh Duyệt khẽ nhíu mày, nói: "Em... Em mau ngồi xuống”.  

Trương Minh Vũ đờ đẫn ngồi xuống, cười nói: "À... em đùa với chị thôi, em không sao”.  

Liễu Thanh Duyệt rất nghiêm túc nói: "Đừng coi thường, cởi áo ra, chị khám cho em”.  

Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ lo lắng.  

Trương Minh Vũ cũng sửng sốt.  

Do dự một lúc, anh từ từ cởi áo.  

Đã không đau nhiều nữa.  

Vẫn có vấn đề à?  

Liễu Thanh Duyệt ngồi xổm xuống nhìn kỹ.  

Hồi lâu sau, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cũng may chỉ là vết thương ngoài da”.  

Phù!  

Lâm Kiều Hân mới yên tâm thả lỏng.  

Trương Minh Vũ trừng mắt không vui.  

Dọa em sợ chết khiếp.  

Liễu Thanh Duyệt tiếp tục cảnh cáo: "Em cũng đừng sơ ý, những chỗ này rất nhạy cảm, nếu đau thì nhất định phải lập tức nói với chị”.  

"Biết chưa hả?"  

Trương Minh Vũ gật đầu cười nói: "Em biết rồi”.  

Liễu Thanh Duyệt khẽ gật đầu.  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: “À, chị tư, mau khám cho Kiều Hân”.  

Hả?  

Liễu Thanh Duyệt giật nảy mình.  

Ánh mắt của cô ấy tập trung vào Lâm Kiều Hân bên cạnh.  

Lúc này mới phát hiện ra vết thương trên người Lâm Kiều Hân.  

Chuyện này...  

Liễu Thanh Duyệt cau mày. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom