Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1540


Nhưng... sau lại đụng phải nhau ở đây?  

Chu Vân Đình híp mắt, lạnh lùng đáp: "Mày đến đây làm gì? Muốn chết sao?"  

Ánh mắt của Triệu Khoát cũng lóe lên sự hiểm độc.  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Á... anh họ, chẳng phải anh gọi em đến sao?"  

Vừa dứt lời, mọi người đều bối rối!  

Anh họ?  

Chu Vân Đình nhíu mày quát: "Ai là anh họ của mày chứ?"  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Đương nhiên là anh, nếu không còn ai vào đây nữa?"  

Hả?  

Chu Vân Đình bối rối.  

Triệu Khoát nhíu mày hỏi: "Vân Đình, chuyện gì thế này?"  

Chu Vân Đình hoang mang nói: "Tôi cũng không biết".  

Trương Minh Vũ vỗ trán, ra bộ đã hiểu: "À! Em biết rồi, anh họ bảo là để bọn anh bàn bạc xong thì mới được tới".  

"Em... đến hơi sớm..."  

"Anh họ, hai người cứ bàn chuyện đi ạ, hai người bàn bạc xong chúng ta sẽ bàn chuyện hợp tác sau!"  

Nói xong anh liền quay người.  

Chu Vân Đình ngớ người.  

Chuyện gì thế này?  

Sắc mặt Triệu Khoát tối sầm xuống!  

Bọn họ... hợp tác?  

"Đứng lại!"  

Triệu Khoát hét lớn!  

Trương Minh Vũ đắc ý, dừng bước.  

Triệu Khoát híp mắt, lạnh lùng nói: "Anh Chu, xin hỏi, đây là chuyện gì vậy?"  

"Chẳng phải anh định hợp tác với tôi sao?"  

"Hợp tác với hắn là sao?"  

Chu Vân Đình sững sờ nói: "Anh Triệu, tôi có hợp tác với hắn đâu, đây nhất định là hắn..."  

Trương Minh Vũ mở miệng cắt lời, quả quyết nói: "Đúng! Chúng ta không hợp tác, anh có gì chứng minh chúng tôi hợp tác?"  

Hả?  

Chu Vân Đình ngớ người.  

Mẹ nó, chẳng phải mày tự mình nói vậy sao?  

Sắc mặt Triệu Khoát trầm xuống, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Minh Vũ, mẹ nó, mày coi tao là thằng ngu sao?"  

Vô cùng tức giận!  

Chu Vân Đình bừng tỉnh, vội vàng nói: "Anh Triệu, đây nhất định là quỷ kế của thằng khốn này!"  

"Tôi và hắn không có quan hệ gì hết!"  

"Hắn muốn gọi tôi là anh họ thì tôi quản kiểu gì chứ?"  

Triệu Khoát nhíu mày.  

Lời này cũng có lý.  

Chu Vân Đình thở phào nhẹ nhõm.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự sốt ruột.  

Sao thông minh vậy?  

Một giây sau, cánh tay anh truyền đến cảm giác mềm mại.  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Cúi đầu nhìn phát hiện ra tay mình đang được ai đó kéo lấy.  

Giọng nói vui tai của Hàn Thất Thất nhanh chóng vang lên: "Đúng vậy, chúng ta sao có thể quan hệ gì với nhà họ Chu được chứ?"
 
Chương 1541


Nói xong cô ta nhìn Trương Minh Vũ, mỉm cười nói: "Anh nói đúng không? Chồng ơi".  

Hả?  

Cơ thể Trương Minh Vũ run rẩy.  

Chồng?  

Triệu Khoát sững sờ.  

Chu Vân Đình nhíu mày nói: "Em họ, em gọi hắn là chồng?"  

Hàn Thất Thất nháy mắt nói: "Anh họ! Anh đừng gọi em là em họ chứ!"  

Giọng nói dù nhỏ.  

Nhưng....  

Triệu Khoát cuộn chặt nắm đấm, sắc mặt đen như đít nồi.  

Tất cả đều rõ rồi.  

Triệu Khoát nghiến răng nghiến lợi nói: "Chu Vân Đình, anh muốn tính kế tôi hả?"  

Chu Vân Đình hoang mang nói: “Anh Triệu, tôi không tính kế anh".  

"Tôi thực sự muốn anh giúp tôi lấy được quyền lực của nhà họ Chu mà!"  

Triệu Khoát tức giận nói: “Mẹ nó, anh nghĩ tôi ngu à! Thế chuyện Trương Minh Vũ là sao?"  

Mọi người đều sững sờ.  

Chu Vân Đình cuộn chặt nắm đấm, tức giận nói: "Mẹ nó sao tôi biết được!"  

"Trương Minh Vũ, mày muốn cái gì vậy?"  

Hắn tức điên người!  

Trương Minh Vũ cười.  

Một giọng nói dễ nghe lại vang lên: "Ông chủ, anh đi gấp quá!"  

"Anh quên không mang hợp đồng với anh Chu rồi!"  

Vừa dứt lời, mọi người ở đây ai cũng kinh ngạc!

Hợp đồng?  

Tất cả mọi người đều sững sờ.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ ngạc nhiên.  

Nhưng anh nhanh chóng hoàn hồn!  

Hàn Thất Thất cũng khá kinh ngạc.  

Chu Vân Đình trợn mắt há mồm.  

Triệu Khoát híp mắt, lạnh lùng nói: "Chu Vân Đình, anh còn gì để nói không?"  

Chu Vân Đình thở hổn hển đáp: "Cái gì? Anh không nhận ra sao? Bọn họ đang hãm hại tôi đấy!"  

Tức chết mất!  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Anh họ, anh đừng nổi giận!"  

"Chẳng phải anh muốn hợp tác với em sao?"  

"Vậy chúng ta đi thôi".  

Chu Vân Đình chợt quát lớn: "Mày im mồm cho tao!"  

Trương Minh Vũ cố ra vẻ hoảng sợ.  

Trong lòng vô cùng ngạc nhiên!  

Phối hợp ăn ý ghê!  

Triệu Khoát híp mắt.  

Hắn cũng khá rối.  

Nhưng bây giờ không thể lôi nhà họ Triệu ra đánh cược được!  

Triệu Khoát lạnh lùng nói: "Anh Chu, tôi thấy hay là chúng ta lùi chuyện hợp tác lại đi!"  

Chu Vân Đình nghe xong liền căng thẳng!  

Lùi!  

Nhưng...  

Chu Vân Đình hít sâu một hơi nói: "Được vậy sau hẵng nói!" 
 
Chương 1542


Cáu không chịu được!  

Nhưng anh ta phải bảo vệ sự tôn nghiêm của nhà họ Chu!  

Bọn họ hợp tác chứ không phải đi ăn xin!  

Triệu Khoát cuộn chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, tao vốn định tìm mày, không ngờ mày lại đang ở Tĩnh Châu".  

"Đợi tao rảnh rỗi, tao sẽ mời mày uống trà!"  

Câu cuối cùng như rít ra từ kẽ răng vậy.  

Hắn hận Trương Minh Vũ thấu xương thấu tủy!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được thôi".  

Hừ!  

Trương Minh Vũ cười khẩy.  

Tức giận rời đi!  

Mắt Trương Minh Vũ thoáng hiện lên ý cười.  

Không ngờ lại thuận lợi đến vậy!  

Anh quay đầu vừa hay đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Chu Vân Đình.  

Trương Minh Vũ cười toét miệng nói: "Chào anh họ".  

Chu Vân Đình nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Minh Vũ, rốt cuộc mày muốn cái gì?"  

"Nhà họ Chu hợp tác với nhà họ Triệu thì liên quan gì đến mày!"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không liên quan, tôi nhớ lộn, người hợp tác với tôi không phải anh".  

Bùng!  

Đầu Chu Vân Đình vang lên tiếng nổ!  

Hiếp người quá đáng!  

Chu Vân Đình chợt quát lớn: "Người đâu!"  

Vừa dứt lời, mấy vệ sĩ đứng ở cửa vội đi vào!  

Đinh Ninh nhíu mày.  

Mắt Hàn Thất Thất lóe lên vẻ giễu cợt.  

Mấy vệ sĩ nhanh chóng bao quanh ba người Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ nhíu mày nói: "Anh Chu, anh ngứa đòn à?"  

Ăn đòn mà không chừa sao?  

Chu Vân Đình nghe thấy vậy liền khiếp sợ!  

Sao anh ta có thể quên mất chuyện này chứ?  

Nhưng...  

Chu Vân Đình cuộn chặt nắm đấm nghiến răng nghiến lợi!  

Trong mắt Đinh Ninh lóe lên vẻ hoang mang.  

Sao vậy?  

Sao không ra tay.  

Sắc mặt Chu Vân Đình âm trầm!  

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn không dám ra tay!  

Chu Vân Đình nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Tao sẽ nhớ kỹ món nợ này, chúng ta đi thôi!"  

Nói xong anh ta liền giận đùng đùng rời đi!  

Đám người kia rối rít lao ra khỏi phòng riêng!  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Khách sạn Đình Lập quả thực phát triển khá nhanh, ngay cả Triệu Khoát cũng phải đến đây bàn chuyện làm ăn!  

Đinh Ninh hoang mang hỏi: "Sao bọn họ không ra tay vậy?"  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Sợ bị đánh đó".  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Anh không chần chừ nữa, quay người rời khỏi phòng riêng.
 
Chương 1543


Đinh Ninh vẫn vô cùng hoang mang.  

Sợ bị đánh?  

Trương Minh Vũ mang theo người đến?  

Nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.  

Bên trong thang máy.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Nhà họ Triệu... vẫn là mối họa ngầm.  

Giải quyết thế nào đấy?  

Nhà họ Chu!  

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, anh kích động nói: “Thất Thất, cô có thể cho người giúp tôi điều tra một số tài liệu được không?"  

Hàn Thất Thất liếc mắt nói: "Người nhà họ Chu không nghe lời của tôi, tôi bảo ai điều tra đây..."  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Nói cũng đúng.  

Nhưng anh không quen ai cả...  

Đinh Ninh nhíu mày, cười nói: “Anh muốn điều tra cái gì, tôi điều tra giúp anh".  

Đúng! Sao có thể quên mất cô ấy được nhỉ?  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Tôi muốn biết nhà họ Triệu và nhà họ Chu có cạnh tranh nhau trên lĩnh vực nào không?"  

"Một phần nhỏ là được rồi!"  

Đinh Ninh gật đầu nói: “Được, đợi tí tôi sẽ điều tra cho anh".  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Tự tin vậy ư?  

Ba người nhanh chóng quay về phòng mình.  

Trương Minh Vũ vui vẻ lạ thường!  

Không bao lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Mời vào".  

Đinh Ninh cầm lấy một tờ A4 đi vào trong.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chỉ có vậy thôi à?"  

Đinh Ninh khó chịu đáp: "Nếu không vì để cho đẹp tôi còn chẳng muốn dùng tờ giấy này cơ".  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Đinh Ninh nhanh chóng đưa tờ giấy qua.  

Bên trên viết bốn chữ lớn.  

Tòa nhà Kim Lăng?  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Đây là gì?"  

Đinh Ninh xoa tay nói: "Sản nghiệp của hai gia tộc quá khác nhau, không có điểm nào chung cả".  

“Chỉ có đúng tòa nhà Kim Lăng này có liên quan đến cả hai gia tộc".  

"Tòa nhà này của nhà họ Triệu nhưng cho nhà họ Chu thuê".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Vậy... làm thế nào đây?  

Đinh Ninh nghi ngờ hỏi: "Anh tìm cái này làm gì?"  

Trương Minh Vũ lầm bầm: "Tôi muốn gây ra mâu thuẫn giữa hai gia tộc, để bọn chúng đánh lẫn nhau".  

Đinh Ninh sững sờ.  

Cách thì hay, chỉ là chỉ có mỗi nhà Kim Lăng...  

Mắt Trương Minh Vũ đột nhiên lóe sáng!  

Có rồi!  

Trương Minh Vũ hưng phấn nói: “Cô giúp tôi một việc này nữa!"
 
Chương 1544


Đinh Ninh hiếu kỳ hỏi: “Giúp thế nào?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô giúp tôi tìm đội sửa chữa, đổi toàn bộ logo bắt mắt nhất của tòa nhà Kim Lăng thành nhà họ Chu!"  

Hả?  

Đinh Ninh hoang mang hỏi: "Vậy... nếu họ không cho thì sao?"  

Trương Minh Vũ nhíu mày cười nói: "Người nhà họ Chu không cho, cô nói mình là người của nhà họ Triệu!"  

Mắt Đinh Ninh sáng lên!  

Ý kiến hay!  

Đinh Ninh kiêu ngạo nói: "Yên tâm, cứ giao cho tôi!"  

Nói xong cô ấy liền quay người rời khỏi.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự hào hứng.  

Nếu như kế hoạch thuận lợi thì ngày mai là có thể thấy hiệu quả!  

Hi hi!  

Trương Minh Vũ nằm xuống giường!  

Hài lòng vô cùng!  

Lần này không mất công đến đây rồi!  

Bây giờ ngồi đợi thành quả thôi!  

Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ cuối cùng cũng thở phào.  

Anh chui vào chăn, vô cùng nhàn nhã!  

Đúng rồi huấn luyện.  

Lâu như vậy rồi mà Trương Minh Vũ không có gác lại việc huấn luyện.  

Nháy mắt một giờ đã trôi qua.  

Trương Minh Vũ mồ hôi đầm đìa.  

Sau khi tắm xong mới chui lại vào trong chăn.  

Hít!  

Vừa nằm xuống, eo đã đau nhói!  

Luyện sai tư thế sao?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Mất một lúc anh mới điều chỉnh lại tư thế thoải mái.  

Có thể do kích thích ban nãy nên giờ eo anh nóng rực lên.  

Haizz.  

Trương Minh Vũ thầm than thở.  

Thời gian càng cấp bách, càng có nhiều chuyện phải xử lý.  

Một lúc sau, cảm giác nóng rực đó mới biến mất.  

Trương Minh Vũ nhắm hai mắt lại.  

Mơ màng đi vào giấc mộng đẹp.  

Cốc cốc cốc!  

Tiếng gõ cửa bỗng vang lên.  

Trương Minh Vũ đột nhiên tỉnh dậy.  

Trễ thế này ai sẽ đến chứ.  

Trương Minh Vũ trầm giọng nói: "Ai vậy?"  

Một giọng nói nhanh chóng vang lên: "Chào anh, xin hỏi anh cần gọi đồ ăn không?"

Trương Minh Vũ nhíu mày, nói nhỏ: "Không cần!"  

Giọng nói hấp dẫn kia lại vang lên: "Người ta đẹp lắm, anh có chắc mình không muốn nhìn một cái không?"  

"Loại phục vụ nào cũng có đó!"  

Giọng nói này... quả thực hấp dẫn...  

Á?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Anh cảm thấy giọng nói này hơi quen!  
 
Chương 1545


Trương Minh Vũ hỏi: "Cô... cô rốt cuộc là ai?"  

Giọng nói hấp dẫn kia lại vang lên: "Em là nhân viên phục vụ, anh có cần phục vụ không?"  

Cơ thể Trương Minh Vũ run lên!  

Dường như... cô ấy đang dùng giọng mũi để nói chuyện.  

Nhưng sao quen vậy nhỉ?  

Trương Minh Vũ vô cùng nghi ngờ, anh đi về phía cửa.  

Nhìn qua lỗ mắt mèo...  

Một giây sau, cơ thể Trương Minh Vũ cứng đờ!  

Con ngươi như sắp rớt ra ngoài!  

Một người phụ nữ bốc lửa đang đứng ngoài!  

Ngực tấn công mông phòng thủ!  

Mái tóc xoăn dài đỏ rực rủ trước ngực!  

Quan trọng nhất là cô ấy còn đang mặc một bộ đồng phục y tá!  

Mẹ nó...  

Cosplay à?  

Nhưng người phụ nữ kia đứng rất gần, Trương Minh Vũ không nhìn thấy mặt cô ấy.  

Giọng nói mê người lại vang lên: "Anh trai, sao anh chưa mở cửa vậy?"  

Giọng nói này...  

Trương Minh Vũ run người.  

Đúng là muốn lấy mạng anh mà!  

Nhưng cảm giác quen thuộc càng ngày càng dâng lên.  

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, kéo cửa ra!  

"Á!"  

Người phụ nữ kia sợ giật mình.  

Giọng nói này...  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.  

Vô cùng mừng rỡ!  

Ngẩng đầu nhìn... quả nhiên!  

Người đứng ở cửa chính là Liễu Thanh Duyệt!  

Cái này.  

Liễu Thanh Duyệt mím môi, khẽ nói: “Em trai thối, em muốn dọa chị chết à?"  

Khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ oán hận!  

Trương Minh Vũ trợn mắt há hốc mồm hỏi: "Chị tư, chị... sao chị đến đây vậy?"  

Liễu Thanh Duyệt liếc mắt nói: "Em định để chị nói chuyện với em thế này sao?"  

Con ngươi xinh đẹp vẫn tràn ngập vẻ u oán!  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Á... chị tư mau vào! Mau vào đi!"  

Nói xong, anh liền xê người nhường đường.  

Sắc mặt Liễu Thanh Duyệt dịu hơn không ít.  

Cô ấy bước vào trong.  

Mùi thơm xông thẳng vào mũi.  

Ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.  

Ánh mắt không thể nào rời khỏi cơ thể quyến rũ của Liễu Thanh Duyệt!  

Gợi cảm quá!  

Cơ thể này đúng là quyến rũ, đi kèm thêm bộ đồ y tá mê người...  

Còn cả đôi tất đen kia!  

Mẹ ơi!  
 
Chương 1546


Đầu Trương Minh Vũ trắng xóa.  

Không biết phải nghĩ gì!  

Liễu Thanh Duyệt thấy vậy liền mỉm cười đắc ý.  

Cô ấy nhanh chóng ngồi xuống giường, hai chân vắt chéo.  

Trương Minh Vũ ngây ngốc đóng cửa.  

Quay người...  

Cảnh này...  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, nhưng tim vẫn đập rất nhanh.  

Liễu Thanh Duyệt dùng ánh mắt hút hồn nhìn anh, quyến rũ hỏi: "Sao vậy? Chị... đẹp không?"  

Trương Minh Vũ lớ ngớ đáp: "Đẹp..."  

Nói xong anh mới hoàn hồn!  

Mình nói gì vậy...  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười vô cùng vui vẻ.  

Sau đó cô ấy liền ngoắc ngón tay, khẽ đáp: “Em trai thối, còn không mau qua đây".  

Trương Minh Vũ bắt đầu căng thẳng.  

Qua đó?  

Nếu như qua đó... mình còn quay lại được không...  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "À.... chị tư, không cần đâu, em đứng đây đợi là được".  

Liễu Thanh Duyệt bĩu môi, kiêu ngạo nói: "Mau qua đây!"  

Trương Minh Vũ sợ giật mình.  

Cuối cùng chỉ đành đi nhanh qua đó.  

Khóe miệng của Liễu Thanh Duyệt lại nhếch lên cao hơn.  

Rất nhớ!  

Trương Minh Vũ lúng túng ngồi xuống mép giường, không biết phải để tay ở đâu.  

Gợi cảm quá...  

Giọng nói quyến rũ của Liễu Thanh Duyệt lại vang lên: "Em trai, sao... không nhìn chị vậy?"  

Nói xong mắt cô ấy liền lóe lên vẻ tinh nghịch.  

Có vẻ rất vui.  

Trương Minh Vũ lúng túng đáp: "À... cổ em hơi đau".  

"Chị tư, chị... mặc như này ra ngoài..."  

Liễu Thanh Duyệt khó chịu liếc mắt nố: "Chị vừa tan ca liền qua đây đó, em trai thôi, đến Tĩnh Châu mà chẳng báo chị gì cả".  

Trương Minh Vũ lập tức sững sờ.  

Chị tư vốn làm việc ở một hiệu thuốc đặc biệt.  

Chẳng qua cô ấy là bà chủ mà?  

Sao lại... mặc quần áo y tá...  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ vẫn không nói ra.  

Liễu Thanh Duyệt bĩu môi nói: “Em trai thối không nhớ chị sao?"  

Nói xong cô ấy lại trề môi.  

Thình thịch!  

Tim Trương Minh Vũ đập thình thịch!  

Người đẹp gợi cảm làm hành động như một cô bé thế này...  

Đúng là có phong vị khác!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chị tư, sao em không nhớ chị được chứ, em chỉ muốn ngày nào chúng ta cũng ở bên nhau thôi!"  

Liễu Thanh Duyệt quay đầu nói: “Nhớ chị mà chẳng có tí phản ứng nào à?"  

"Còn không mau ngồi xuống đây".  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  
 
Chương 1547


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối cùng từ từ ngồi xuống.  

Rắc!  

Vùng eo anh đột nhiên vang lên âm thanh giòn giã.  

Hít!  

Trương Minh Vũ đau đến mức hít vào!  

Cơ thể thẳng tắp!  

Hành động này khiến Liễu Thanh Duyệt sợ giật mình.  

Cô ấy mau chóng ngồi dậy hỏi: "Em sao thế?"  

Trương Minh Vũ đau đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Không... không sao, hình như ban nãy vận động quá độ nên eo hơi đau..."  

Hả?  

Mắt Liễu Thanh Duyệt ánh lên vẻ lo lắng.  

Vội vàng đứng dậy.  

Duỗi tay đỡ lấy Trương Minh Vũ.  

Liễu Thanh Duyệt dặn dò: "Chị giúp em, em từ từ nằm xuống, chị khám cho em".  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Giờ mới nhớ ra chị tư là bác sĩ...  

Đầu óc đúng là...  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng tiến lên, như ôm Trương Minh Vũ vào lòng.  

Trương Minh Vũ thử nằm xuống giường.  

Phù!  

Cuối cùng cũng nằm xuống được.  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Liễu Thanh Duyệt nhíu mày, trong mắt hiện lên sự đau lòng.  

Cô ấy khẽ di chuyển ngồi xuống giường.  

Liễu Thanh Duyệt dịu dàng nói:"Chị ấn giúp em, chỗ nào đau bảo chị".  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Liễu Thanh Duyệt vén áo Trương Minh Vũ lên.  

Liễu Thanh Duyệt lo lắng hỏi: "Đau không?"  

Trương Minh Vũ lúng túng nói: “Không... không đau".  

Có hơi khó chịu...  

Liễu Thanh Duyệt hiểu ra, khó chịu liếc mắt.  

Tay cô ấy lại tiếp tục hạ xuống!  

"Ái!"  

Trương Minh Vũ lập tức hét lên!  

Đau chết mất!  

Liễu Thanh Duyệt sợ giật mình, đau lòng nói: “Xin lỗi nhé, đau vậy sao..."  

Trương Minh Vũ cố nhịn đau: "Không sao, hơi đau thôi ạ".  

Liễu Thanh Duyệt mím môi.  

Chữa bệnh nhiều năm, cho dù là người bệnh chết trước mặt mình cô ấy cũng chưa từng nhíu mày.  

Nhưng Trương Minh Vũ...  

Liễu Thanh Duyệt khẽ ấn xuống, ngón tay khẽ run rẩy!  

Trương Minh Vũ cũng chuẩn bị sẵn tinh thần.  

Ngón tay mềm mại khẽ đặt lên lưng anh.  

Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Chỗ đó đau ạ".  

Liễu Thanh Duyệt di chuyển ngón tay.  

Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Cũng đau". 

Liễu Thanh Duyệt nhíu mày. 

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1548


Trương Minh Vũ trợn tròn mắt há hốc mồm!  

Anh vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Chị tư… hự!”  

Nhưng anh chưa kịp nói hết câu đã bị cơn đau ập tới khiến anh không kìm được lại hít thêm một hơi khí lạnh!  

Đau thấu tim gan!  

Liễu Thanh Duyệt cuống cuồng rụt tay về, vội vàng hỏi: “Ở đây cũng đau hả?’  

Anh cố nhịn đau rên rỉ: “Đau…”  

Cô ấy nhíu chặt chân mày!  

Anh nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì sao chị tư?”  

Cô ấy nắm chặt hai tay nổi đóa: “Quân Ngưng chết tiệt! Sao em lại bắt em trai của chúng ta tập luyện tới mức này?”  

Trông bộ dạng rất tức giận!  

Quân Ngưng?  

Chị sáu?  

Ánh mắt anh hiện lên vẻ ngơ ngác.  

Cô ấy hít một hơi thật sâu.  

Dồn sức vào hai tay!  

Bất thình lình… tụt quần của anh xuống!  

Anh giật nảy mình quay người đi, xấu hổ nói: “Chị tư… làm cái gì vậy…”  

Sắc mặt của cô ấy vô cùng nghiêm túc: “Đừng làm loạn, nghe lời nào”.  

Trái tim anh tức thì siết chặt lại.  

Nhưng anh vẫn nghe lời nằm lên giường.  

Mặc dù biết rõ Liễu Thanh Duyệt sẽ không…  

Nhưng… anh xấu hổ lắm!  

Cô ấy lại đặt tay xuống vừa sờ nắn vừa hỏi: “Ở đây có đau không?”  

Anh cảm nhận cẩn thận rồi lắc đầu.  

Phù!  

Cô ấy thở phào một hơi.  

Anh khó hiểu dò hỏi: “Chị tư, rốt cuộc em… bị làm sao vậy?”  

Cô ấy chần chừ hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Không sao”.  

Anh ngẩn người.  

Điều có thể khiến cô ấy có vẻ mặt này…  

Anh hoảng sợ hỏi: “Chị tư, em… mắc phải bệnh nan y gì à?”  

Bốp!  

Liễu Thanh Duyệt vỗ một cái thật mạnh!  

Khiến cả người anh run bần bật!  

Dọa anh sợ hết hồn!  

Cô ấy giận dữ mắng: “Nói vớ vẩn gì đấy! Có chị ở đây, em muốn chết cũng khó, biết chưa hả?”  

Giọng điệu bình thản nhưng lại tràn ngập tự tin!  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Anh lập tức nhoẻn miệng cười.  

Tỏ vẻ ngoan ngoãn đáp: “Em biết rồi”.  

Liễu Thanh Duyệt cưng chiều xoa đầu anh.  

Chẳng nói lời nào.  

Tuy trong lòng anh vẫn chưa hết lo lắng nhưng cũng không hỏi gì thêm.  

Anh tin tưởng cô ấy.  

Giọng nói dịu dàng của cô ấy vang lên: “Được rồi, em cũng đừng lo quá. Hai ngày này không được phép vận động mạnh”.  

“Ngày mai chị sẽ mang đồ tới điều trị cho em”.  

Ngày mai?  

Anh mỉm cười đáp: “Được”.  

Liễu Thanh Duyệt cũng nở nụ cười.  

Cô ấy đặt lưng nằm xuống.  

Dịu dàng ôm lấy anh vào lòng.  

Cả người anh căng cứng lại.  

Lại nữa sao?  

May là cô ấy không làm gì đi quá giới hạn.  

Chỉ nhắm mắt hưởng thụ giây phút này.  

Trong mắt anh hiện lên vẻ hạnh phúc.  

Quả thực lúc này rất thoải mái.  

Một lúc sau, Liễu Thanh Duyệt mới đau lòng nói: “Em trai, chị biết em phải hoàn thành nhiệm vụ của chị ba”.  

“Nhưng… em đừng liều mạng quá”.  

Anh không khỏi kinh ngạc: “Nhiệm vụ của chị ba? Chị ấy còn giao cho em nhiệm vụ gì sao?”  

Cô ấy mờ mịt hỏi: “Chị ba… không giao cho em nhiệm vụ gì à?”  

Anh lúng túng nói: “Không”.  
 
Chương 1549


Cô ấy lại hỏi tiếp: “Thế em đến Tĩnh Châu làm gì?”  

Anh thật thà đáp: “Em đến để… làm ăn”.  

Trong mắt Liễu Thanh Duyệt tràn đầy ngạc nhiên!  

Mãi lâu sau mới hỏi thêm một câu: “Chị ba thực sự không giao nhiệm vụ cho em sao?”  

Anh lắc đầu nguầy nguậy: “Không mà”.  

Anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra!  

Tĩnh Châu liên quan gì tới nhiệm vụ của chị ba?  

Cô ấy gượng cười nói: “À… vậy thì không sao. Chị cứ tưởng là… là chị ba bảo em đến đây”.  

Dứt lời, cô ấy lại nhìn anh với ánh mắt tán thưởng!  

Chưa giao nhiệm vụ gì mà anh đã tự giác tới.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ vô thức giật giật vài cái.  

Rốt cuộc có gì không đúng ở đây?  

Cô ấy tặc lưỡi nói: “Xem ra… trong số sáu chị em, chị ba sẽ là người được về đoàn tụ với em trước rồi”.  

Hả?  

Anh lại trợn tròn mắt nhìn cô ấy.  

Sao lại đoàn tụ?  

Cô ấy xua tay: “Được rồi, coi như chị chưa nói gì”.  

“Đến lúc đó em sẽ biết thôi”.  

Anh bất đắc dĩ nhìn sang.  

Nhử người ta… thật quá đáng!  

Nhưng anh cũng biết.  

Nếu cô ấy có thể nói ra thì đã nói cho anh biết từ lâu rồi.  

Anh nhếch miệng cười bảo: “Thế khi nào chị mới có thể đoàn tụ với em?”  

Nói xong, vẻ mặt anh tràn đầy chờ mong.  

Liễu Thanh Duyệt cưng chiều xoa đầu anh, bật cười đáp: “Sắp rồi!”  

“Chị sẽ nhanh thôi, nhưng mà…”  

Vừa mới nói được một nửa, cô ấy đã im bặt.  

Anh buồn bực trừng mắt lườm cô ấy.  

Lại không được nói chứ gì?  

Cô ấy cười nói lảng đi: “Được rồi, chị không nói với em nữa, đi tắm đã”.  

Dứt lời, cô ấy lập tức đứng dậy rời đi.  

Khóe miệng anh lại co giật một hồi.  

Lại đi tắm…  

Haiz.  

Anh thở dài thườn thượt.  

Xem ra, đêm nay lại mất ngủ nữa rồi…  

Anh gian nan cử động thân mình, dịch sang góc giường.  

Phải tranh thủ chị tư chưa ra ngoài, mau ngủ thôi!  

Nhưng anh càng sốt ruột, tinh thần càng tỉnh táo, nằm mãi vẫn chưa thấy buồn ngủ chút nào.  

Nhất là sau khi nghe được tiếng nước chảy róc rách…  

Ừng ực!  

Anh nuốt một ngụm nước bọt.  

Con mẹ nó… đúng là tra tấn.  

Bỗng nhiên, tiếng nước ngừng lại.  

Haiz.  

Tiếng thở dài lại vang lên lần nữa.  

Giờ thì khỏi ngủ luôn rôi.  
 
Chương 1550


Cạch.  

Cửa phòng tắm bj mở ra.  

Toàn thân Trương Minh Vũ khẽ run lên!  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi đến gần, mùi hương dịu nhẹ cũng đi theo…  

Trong đầu vang lập tức vang lên một giai điệu mê hoặc lòng người.  

Anh không dám mở mắt.  

Tiếng bước chân ngày càng trở nên rõ ràng.  

Ừng ực.  

Anh gian nan nuốt nước bọt.  

Cho dù không thấy được.  

Nhưng… hình ảnh quyết rũ kia vẫn hiện lên trong tâm trí!  

Cực kỳ rõ nét!  

Ngay sau đó, một tràng tiếng động vang lên.  

Liễu Thanh Duyệt trèo lên giường nằm xuống.  

Mùi hương kia phả vào mặt anh, xộc thẳng vào hơi thở!  

Hộc hộc!  

Anh khó nhọc thở dốc.  

Giọng nói gợi cảm của cô ấy vang lên bên tai: “Em trai ngủ rồi à?”  

Anh mơ màng cất tiếng đáp: “Ừ…”  

Cô ấy khẽ nhếch miệng.  

Nhẹ nhàng nằm xuống.  

Phù!  

Anh thầm thở hắt ra.  

May quá.  

Cô ấy cũng không có hành động gì khác.  

Anh lặng lẽ mỉm cười.  

Đêm nay… yên bình lạ thường.  

Nếu lại phải dây dưa với Liễu Thanh Duyệt thêm một lúc nữa, chắc đầu anh sẽ nổ tung!  

Căn phòng trở nên yên tĩnh.  

Anh khấp khởi mừng thầm, nhanh chóng nhắm mắt lại.  

Cốc cốc cốc!  

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.  

Hả?  

Anh khẽ cau mày.  

Lại ai đến nữa?  

Cô ấy cũng buồn bực lên tiếng: “Ai đấy? Đi ngủ rồi”.  

Quấy rầy giấc ngủ của người ta!  

Ở ngoài cửa.  

Hàn Thất Thất đang đứng chết lặng.  

Trên gương mặt xinh đẹp cũng tràn ngập kinh hãi!  

Cô ta không dám tin vào mắt mình, vội vàng kiểm tra lại, đúng là phòng của Trương Minh Vũ!  

Sao lại có giọng nói của phụ nữ?  

Cô ta nghiến răng ken két, gào thét ầm ĩ: “Cô là ai vậy hả? Mau ra ngoài cho tôi!”  

Anh sững sờ.  
 
Chương 1551


Hàn Thất Thất?  

Cô ta tới đây làm gì?  

Liễu Thanh Duyệt nhíu mày hỏi: “Cô ta là ai?”  

Anh bất đắc dĩ đáp lời: “Hàn Thất THất…”  

Bấy giờ, cô ấy mới khoanh tay tỏ vẻ không vui: “Không phải em ngủ rồi à?”  

Hả…  

Anh xấu hổ cười nói: “À… em bị đánh thức…”  

Cô ấy chỉ trừng mắt đáp trả.  

Hàn Thất Thất vẫn kêu gào: “Tôi đang nói cô đấy! Cô là ả hồ ly tinh lẳng lơ nào?”  

“Mau cút ra đây cho bà xem!”  

Hả?  

Nghe thấy thế, khóe miệng của anh lập tức run rẩy!  

Như vậy cũng quá là…

Liễu Thanh Duyệt cau mày.  

Hồ ly tinh lẳng lơ?  

Cô ấy lập tức mỉm cười xinh đẹp nhìn Trương Minh Vũ: “Em trai, chị là loại người như cô ta nói sao?”  

Nói xong còn chớp mắt nhìn anh đầy quyến rũ!  

Cả người anh không kìm được rùng mình một cái.  

Sức công phá quá lớn.  

Thế nhưng trong đầu lại hoàn toàn trống rỗng.  

Cô ấy không nổi giận sao? Lại còn quay sang hỏi ngược lại anh?  

Chuyện này…  

Mãi lâu sau, anh mới lúng túng đáp: “Đương nhiên không phải…”  

Cô ấy nhíu mày lẩm bẩm: “Không phải sao? Chẳng lẽ mình thể hiện như vậy vẫn chưa đủ rõ ràng à?”  

Phụt!  

Anh suýt nữa phun máu!  

Mẹ ơi… chị ấy đang nghĩ cái quái gì vậy?  

Uỳnh uỳnh uỳnh!  

Tiếng đập cửa càng thêm mạnh mẽ.  

Hàn Thất Thất nổi trận lôi đình gào ầm lên: “Ả hồ ly tinh lẳng lơ kia, mau mở cửa ra!”  

“Khôn hồn thì cút ra đây cho bà xem!”  

“Tranh thủ lúc bà đây đi vắng lại bò lên giường Trương Minh Vũ, đúng là đồ không biết xấu hổ!”  

Anh thật sự bó tay rồi. Chuyện này thì liên quan gì tới cô ta…  

Liễu Thanh Duyệt nở nụ cười xấu xa: “Ranh con, để tôi xem cô có tài cán gì”.  

Dứt lời, cô ấy ung dung cất bước đi về phía cửa.  

Anh vô thức cảm thấy lo lắng.  

Hai người bọn họ…  

Tách.  

Đèn được bật sáng.  

Hơi thở của anh lại trở nên dồn dập.  

Trên người cô ấy chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm…  

Dáng người nóng bỏng hoàn toàn lộ rõ!  

Rầm rầm rầm!  

Hàn Thất Thất điên cuồng đập cửa!  

Liễu Thanh Duyệt điều chỉnh sắc mặt, toát lên vẻ lạnh lùng.  

Cô ấy chậm rãi mở cửa ra.  

Bốn mắt nhìn nhau.  

Trên mặt Hàn Thất Thất lập tức tràn đầy mờ mịt.  

Là… chị ấy?  

Liễu Thanh Duyệt nghiêng người dựa vào khung cửa, lạnh nhạt hỏi: “Cô đang mắng tôi sao?”  

Hàn Thất Thất ngớ người.  
 
Chương 1552


Một lát sau, cô ta mới lắp bắp lên tiếng; “Chị ba… à không chị tư phải không ạ? Xin lỗi chị nhiều, em không biết người ở trong là chị…”  

Trương Minh Vũ không khỏi kinh ngạc.  

Không ngờ cũng có lúc cô ta khiêm nhường như vậy.  

Liễu Thanh Duyệt thản nhiên hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”  

Cô ta vội vàng tươi cười nịnh nọt.  

Đang định lắc đầu phủ nhận.  

Thì chợt trông thấy khăn tắm trên người Liễu Thanh Duyệt!  

Hả?  

Nụ cười trên mặt cô ta tức thì cứng đờ.  

Cô ta liếc nhìn qua khe cửa…  

Trùng hợp thấy Trương Minh Vũ đang ở trên giường!  

Liễu Thanh Duyệt vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh: “Còn việc gì nữa?”  

Hàn Thất Thất bối rối dò hỏi: “Hai… hai người là chị em cơ mà?”  

Lúc này trong đầu cô ta đang cực kỳ hỗn loạn.  

Liễu Thanh Duyệt đáp tỉnh bơ: “Tôi là sư tỷ của nó, làm sao?”  

Sư tỷ…  

Hàn Thất Thất trợn tròn mắt, trên mặt hiện lên vẻ ngơ ngác!  

Chuyện này…  

Rốt cuộc là như thế nào?  

Liễu Thanh Duyệt nhướng mày hỏi: “Rốt cuộc cô có việc gì không? Không thì để chúng tôi còn ngủ”.  

Ngủ?  

Một câu nói đủ để thức tỉnh Hàn Thất Thất trong cơn mê mang!  

Tên khốn này!  

Cô ta mím chặt môi, gương mặt xinh đẹp bừng bừng lửa giận!  

Mãi lâu sau, cô ta mới nắm chặt hai bàn tay trắng nõn, khẽ quát: “Tôi tìm anh ta có việc!”  

Nói rồi hung hăng đẩy cửa đi vào!  

Liễu Thanh Duyệt nhếch miệng nở nụ cười.  

Hàn Thất Thất nổi giận đùng đùng bước tới.  

Trương Minh Vũ chột dạ hỏi: “Sao… sao thế?”  

Không hiểu sao anh lại cảm thấy căng thẳng lạ thường…  

Cô ta đứng ngay bên cạnh giường quát tháo: “Anh đang làm cái gì vậy?”  

Hả?  

Anh ngẩn người: “Tôi… đi ngủ mà…”  

Cô ta nghiến răng nghiến lợi gằn giọng chất vấn: “Không phải anh là người đã có vợ rồi à? Sao anh dám… dám ra ngoài làm loạn?”  

Dứt lời, ngực cô ta không ngừng phập phồng!  

Tức điên lên.  

Bộ dạng này của cô ta khiến Trương Minh Vũ phải trợn mắt há hốc mồm.  

Sao cô ta lại có phản ứng kịch liệt như vậy?  

Mãi lâu sau, anh mới ngây ngô đáp: “Làm loạn cái gì? Tôi không hiểu cô nói gì cả”.  

Liễu Thanh Duyệt ung dung khoanh tay đứng xem trò hay.  

Hàn Thất Thất hít sâu một hơi, rít lên: “Hai người… hai người đã như vậy rồi! Anh còn hỏi tôi nói cái gì à?”  

Anh bực bội trợn mắt: “Ngủ cùng một phòng thì nhất định phải làm gì mới được à?”  

“Tôi vẫn đang mặc quần áo cơ mà, cô có mắt không?”  

“Nếu không phải tại cô gõ cửa, bây giờ tôi đã ngủ say sưa rồi”.  

Hả?  

Nghe thấy anh nói vậy, cô ta cũng câm nín. 
 
Chương 1553


Đúng là… anh vẫn đang mặc quần áo…  

Nhưng…  

Cô ta nhanh chóng phản bác: “Chị ấy xinh đẹp như vậy, anh kìm chế được chắc?”  

Khóe miệng của Trương Minh Vũ không khỏi co giật.  

Anh nên trả lời câu hỏi này như thế nào đây?  

Giọng nói gợi cảm của Liễu Thanh Duyệt chợt vang lên: “Muốn biết nó có kìm chế được hay không, cô ngủ với nó một đêm là biết ngay mà”.  

Hả?  

Anh tức thì trợn ngược mặt!  

Nói gì vậy?  

Trong đôi mắt to tròn của Hàn Thất Thất cũng tràn đầy mờ mịt.  

Một lúc sau, cô ta mới khó tin hỏi lại: “Chị… chị nói gì cơ?”  

Liễu Thanh Duyệt từ tốn nhắc lại: “Tôi nói là, cô cũng có thể ở lại đây ngủ với chúng tôi. Như vậy cô sẽ biết Minh Vũ có thể kìm chế được khi đối mặt với gái xinh hay không”.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ sợ hãi nuốt nước bọt!  

Hàn Thất Thất cũng đứng chết lặng.  

Chuyện này…  

Liễu Thanh Duyệt nhướng mày châm chọc: “Sao thế? Không tự tin về bản thân à?”  

“Hay là sợ ở trước mặt tôi, em trai tôi sẽ không rung động với cô nữa?”  

Nghe xong, anh kinh hãi không ngậm được miệng.  

Câu nói này…  

Hàn Thất Thất mím môi, trong đầu tràn ngập khí thế hiên ngang không chịu thua kém!  

Thẳng lưng ưỡn ngực!  

Kiêu ngạo nói: “Chị nghĩ chị hấp dẫn hơn tôi sao?”  

Hai mắt Trương Minh Vũ tức thì lóe lên.  

Không thể không thừa nhận, quả thực dáng người của cô ta rất đẹp!  

Ngực tấn công mông phòng thủ…  

Liễu Thanh Duyệt nghịch một lọn tóc, chậm rãi đứng thẳng người dậy.  

Cơ thể được khăn tắm ôm trọn càng làm nổi bật đường cong quyến rũ!  

Ừng ực!  

Anh gian nan nuốt nước miếng.  

Hai mắt trợn tròn.  

Hai cô gái này… có còn coi anh là người nữa không vậy?  

Con mẹ nó anh là một thằng đàn ông đấy!  

Liễu Thanh Duyệt không thèm nói nửa lời.  

Thế nhưng Hàn Thất Thất lại vô thức lùi về sau nửa bước.  

Cảm giác tự ti khó hiểu… bỗng xuất hiện.  

Tại cô ta còn nhỏ tuổi thôi!  

Sau này lớn lên chắc chắn sẽ đẹp hơn!  

Cô ta nghiến răng ken két: “Hừ, ngủ thì ngủ! Tưởng tôi sợ chắc?”  

Nói xong, cô ta dứt khoát ngồi phịch xuống giường!  

Khoanh tay trước ngực ra vẻ giận dỗi.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ mờ mịt.  

Chuyện này… nói đùa thôi đúng không?  

Hàn Thất Thất ngủ ở đây làm gì?  

Anh xấu hổ gượng cười: “Chị tư, chị đừng trêu cô ấy nữa, mau bảo cô ấy về đi”.  

Liễu Thanh Duyệt chỉ nở nụ cười ẩn ý.  
 
Chương 1554


Hàn Thất Thất thấy vậy lại càng điên tiết: “Anh đang sợ tôi làm chậm trễ chuyện tốt của hai người sao?”  

Trương Minh Vũ bất lực phân bua: “Không phải…”  

Cô ta ngẩng cao mặt chất vấn: “Thế là vì tôi không đẹp bằng chị ta chứ gì?”  

Anh hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.  

Toàn chuyện quái gì thế này? Sao lại đổ lên đầu anh cơ chứ…  

Cuối cùng, anh mỉm cười dỗ dành: “Không phải mà…”  

Cô ta ngạo nghễ hất mặt nói: “Thế thì đừng có lằng nhằng, bà đây cũng muốn ngủ ở chỗ này!”  

“Anh phải mừng thầm mới đúng!”  

“Từ bé đến giờ số người muốn ngủ với bà đây có thể xếp ba vòng quanh Trái Đất đấy!”  

“Không ngờ chuyện tốt này lại bị anh chiếm mất!”  

Dứt lời, trên mặt cô ta cũng hiện lên vẻ ngượng ngùng.  

Nhưng…  

Cô ta nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía dáng người nóng bỏng của Liễu Thanh Duyệt!  

Không thể thua đối phương được!  

Nghĩ vậy, ánh mắt của cô ta càng trở nên kiên định!  

Toàn thân Trương Minh Vũ run bần bật.  

Mẹ nó chứ… toàn mấy lời gì đâu!  

Nhưng mà…  

Anh đành nhìn sang Liễu Thanh Duyệt với ánh mắt cầu cứu.  

Bây giờ chỉ mình cô ấy mới có thể giải quyết được chuyện này.  

Cô ấy khẽ gật đầu đáp lại.  

Anh lập tức thở phào một hơi.  

May quá, chị tư chỉ đùa thôi…  

Thoáng chốc, Liễu Thanh Duyệt đã bước tới, lạnh nhạt cất giọng bảo: “Được thôi, đi tắm đi”.  

Nụ cười trên mặt anh tức thì đông cứng lại.  

Đi tắm?

Không phải bảo Hàn Thất Thất đi ra sao?  

Còn tắm rửa gì giờ này?  

Hàn Thất Thất ngơ ngác hỏi: “Tắm rửa làm gì?”  

Liễu Thanh Duyệt khinh bỉ liếc nhìn: “Sợ phải so với tôi à?”  

Dứt lời, cô ấy lại ưỡn ngực lên.  

Hàn Thất Thất cay cú nắm chặt tay lại, căm tức hét lên: “Có gì mà tôi phải sợ?”  

Cô ta giận dữ quay người xông thẳng vào phòng tắm!  

Trương Minh Vũ chứng kiến toàn bộ, mồm há hốc không khép lại được.  

Chuyện quái gì… đang xảy ra vậy?  

Liễu Thanh Duyệt bật cười lẩm bẩm: “Dáng dấp cũng không tệ, nhưng tính cách… quá ngang ngược”.  

Anh ngơ ngác hỏi: “Chị tư… đang định làm gì vậy?”  

Cho Hàn Thất Thất ngủ ở đây?  

Cô ấy nở nụ cười thần bí: “Sau này em sẽ biết. Chị chỉ giúp được em đến bước này thôi”.  

Phụt!  

Anh bỗng có cảm giác muốn phun máu.  

Đây là đang giúp anh sao?  

Anh…  
 
Chương 1555


Cuối cùng, anh cũng không thể nói được lời nào.  

Tiếng nước chảy róc rách vang lên.  

Anh hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.  

Lần này càng đừng mong được ngủ.  

Liễu Thanh Duyệt dựa lưng vào đầu giường.  

Đường cong cơ thể quyến rũ vô cùng hấp dẫn.  

May mà anh đã nhắm mắt lại.  

Không nhìn thấy, tâm không phiền!  

Anh càng cố ngủ, lại càng tỉnh táo.  

Haiz.  

Anh thở dài thườn thượt.  

Chẳng mấy chốc, tiếng nước chảy đã ngừng lại.  

Anh lắc đầu bất lực.  

Cái gì nên đến đều sẽ đến, không thể trốn tránh.  

Nhưng anh đợi mãi mà vẫn không nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.  

Hả?  

Đáy mắt anh xẹt qua một tia nghi hoặc.  

Liễu Thanh Duyệt lại nhướng mày.  

Thoắt cái đã năm phút trôi qua.  

Giọng nói ngượng ngập của Hàn Thất Thất vang lên: “Chị… có thể lấy một chiếc khăn tắm giúp tôi không?”  

Khóe miệng anh không ngừng co rút.  

Không có khăn tắm…  

Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt cất tiếng đáp: “Không rảnh, em trai tôi đang rảnh đấy, cô bảo nó giúp đi”.  

Anh buồn bực trừng lớn hai mắt.  

Còn Hàn Thất Thất lại nghiến răng nghiến lợi.  

Mãi lâu sau, cô ta cũng đành phải cắn răng nói: “Trương Minh Vũ, anh lấy hộ tôi đi, tôi… không ra ngoài được”.  

Anh hít mạnh một hơi, lấy can đảm đáp: “Ừ”.  

Dứt lời, anh lập tức đứng dậy.  

Nhanh chóng đi lấy một chiếc khăn tắm.  

Liễu Thanh Duyệt khẽ hất cằm.  

Anh đành phải tự đi tới trước cửa phòng tắm.  

Cốc cốc.  

Anh gõ nhẹ vài cái.  

Cánh cửa bị kéo ra để lộ một khe hở nhỏ.  

Một cánh tay trắng nõn nà thò ra ngoài, giật lấy khăn tắm nhanh như chớp.  

Cạch!  

Cửa phòng tắm bị đóng chặt.  

Anh bèn quay người đi tới bên giường.  

Nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của Liễu Thanh Duyệt. 
 
Chương 1556


Khiến anh không khỏi sửng sốt.  

Cô ấy bĩu môi châm chọc: “Hỏng việc!”  

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ rốt cuộc chị tư muốn làm cái gì?  

Anh lại trèo lên giường nằm xuống.  

Cạch.  

Một lát sau, cửa phòng tắm bị mở ra.  

Một bóng người xinh đẹp dần bước tới.  

Anh không muốn xem, nhưng lại không khống chế được bản thân quay sang ngắm nhìn.  

Ngay sau đó, cả người anh căng cứng lại!  

Không ngờ Hàn Thất Thất… lại gợi cảm như vậy!  

Anh trợn tròn mắt, vẻ mặt ngơ ngẩn như bị hớp hồn.  

Mặc dù bình thường vẫn có thể nhìn ra được dáng người của cô ta rất đẹp.  

Nhưng anh không nghĩ tới… lại đẹp tới mức này!  

Đôi chân thon dài thẳng tắp.  

Dáng người yểu điệu, đường cong chữ S ẩn hiện.  

Cho dù không sexy bằng Liễu Thanh Duyệt.  

Nhưng lại vô cùng cân xứng với cô ta!  

Chỗ nào cần đẹp đều đẹp!  

Mỗi một chỗ trên người cô ta đều vô cùng hoàn hảo!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.  

Mặt Hàn Thất Thất đỏ như trái gấc.  

Cho dù trong lòng cô ta đang bừng bừng lửa giận, nhưng giờ phút này… thật sự rất xấu hổ!  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Liễu Thanh Duyệt cũng tràn đầy kinh ngạc.  

Hàn Thất Thất cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Tôi… ngủ ở đâu?”  

Giọng nói hơi mất tự nhiên.  

Liễu Thanh Duyệt thản nhiên đáp: “Em trai tôi ngủ ở giữa, cô ngủ bên kia đi”.  

Vừa nói cô ấy vừa chỉ sang bên kia giường.  

Hàn Thất Thất mím môi, kiên định cất bước đi tới!  

Toàn thân Trương Minh Vũ đều run rẩy.  

Bị hai cô gái kẹp ở giữa…  

Con mẹ nó lại còn đều là gái xinh dáng người bốc lửa…  

Ừng ực!  

Anh lúng túng lên tiếng: “À… chuyện là… chiếc giường này bé quá, hai người ngủ đi. Em ra sofa ngủ”.  

Nói xong liền cử động cơ thể.  

Liễu Thanh Duyệt và Hàn Thất Thất đồng loạt cất giọng ngăn cản: “Không được!”  

Anh ngớ người.  

Sao lại ăn ý như vậy?  

Hàn Thất Thất cắn chặt răng, vẻ mặt tức giận!  

Sao ngủ với Liễu Thanh Duyệt thì được mà không ngủ với cô ta?  

Chẳng lẽ cô ta thật sự thua kém sao?  

Liễu Thanh Duyệt bực bội trừng mắt nhìn anh. 
 
Chương 1557


Đúng là không hiểu chuyện chút nào!  

Em trai ngốc nghếch!  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng ngồi ở giữa giường.  

Đi không được, mà ở cũng không xong…  

Liễu Thanh Duyệt bình thản nói: “Được rồi, mau ngủ đi. Ngủ thế này được rồi”.  

Nói xong, cô ấy dứt khoát chui vào ổ chăn.  

Hàn Thất Thất bĩu môi.  

Ngủ thì ngủ, ai sợ ai chứ?  

Cô ta cũng co đôi chân dài lại, vén chăn chui vào.  

Hai cô gái đều nằm xuống giường.  

Để lại một mình anh ngơ ngác ngồi ở giữa.  

Hai mắt đảo liên tục, hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải.  

Mẹ nó chứ… sao cả hai đều muốn làm loạn vậy?  

Haiz.  

Cuối cùng, anh chỉ có thể thở dài một tiếng.  

Cam chịu nằm xuống.  

Mùi hương thơm ngát ập tới mãnh liệt.  

Khiến anh đỏ ngầu cả mắt.  

Không dám động đậy dù chỉ một chút!  

Ba người chen chúc trên một chiếc giường đôi, chỉ cần hơi cựa quậy là có nguy cơ đụng phải khăn tắm…  

Anh hít một hơi lấy lại bình tĩnh.  

Cả người nóng hừng hực như sắp bùng nổ.  

Vẻ mặt Liễu Thanh Duyệt lạnh như băng, không cảm xúc.  

Nhưng trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất lại tràn ngập xấu hổ!  

Không hề cảm thấy buồn ngủ!  

Từ nhỏ đến giờ, cô ta chưa từng nghĩ sẽ ngủ cùng giường với một người đàn ông…  

Lại còn là… hai cô gái ngủ cùng với một người đàn ông!  

Sao cô ta lại trèo lên giường cơ chứ?  

Cô ta thầm nghĩ ngợi.  

Mười phút trôi qua.  

Trương Minh Vũ bực bội, cả người ngứa râm ran!  

Chẳng buồn ngủ gì cả!  

Bà nó chứ!  

Nếu hai người lợi hại như vậy, sao không cởi khăn tắm ra luôn đi?  

Bắt nạt trai ngoan hả?  

Nhưng cuối cùng, anh cũng chỉ có thể thở dài.  

Không sai, tôi chính là trai ngoan…  

Hai người cứ chờ đấy…  

Đợi một ngày nào đó tôi không còn là trai ngoan nữa...  

Phù!  

Anh cố gắng điều chỉnh hơi thở.  

Không biết qua bao lâu sau, cuối cùng cũng có thể chìm vào giấc ngủ.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  
 
Chương 1558


Sáng hôm sau.  

Anh mơ mơ màng màng tỉnh dậy.  

Trời mới tờ mờ sáng.  

Sau khi lấy lại tỉnh táo, anh mới nhớ ra chuyện tối qua.  

Lẳng lặng quay người lại.  

Hàn Thất Thất nằm ở bên trái vẫn đang say giấc, hai mắt nhắm nghiền.  

Nhưng anh lại trợn tròn mắt!  

Sau một đêm.  

Khăn tắm trên người cô ta đã trở nên xộc xệch.  

Ừng ực!  

Anh không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.  

Ánh mắt hiện lên vẻ mờ mịt!  

Con mẹ nó, mới sáng sớm…  

“Ưm…”  

Đột nhiên, Hàn Thất Thất rên lên một tiếng.  

Cô ta trở mình…  

Khiến cả người anh đều run bần bật.  

Anh chột dạ quay đi.  

Tim đập rộn ràng!  

Anh đã vượt qua đêm hôm qua kiểu gì vậy?  

Anh bỗng thấy khâm phục nghị lực của chính mình…  

Anh chột dạ quay sang bên còn lại.  

Vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt sáng rực của Liễu Thanh Duyệt.  

Chị tư…  

Trương Minh Vũ giật nảy mình.  

Hình như lâu lắm rồi anh mới được nhìn thấy cô ấy sau khi ngủ dậy…  

Anh xấu hổ cười một tiếng.  

Cô ấy hung hăng trừng mắt lườm anh.  

Hả?  

Anh không khỏi sững sờ.  

Trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.  

Chị ấy lại thế nào nữa?  

Cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Em trai ngốc, sao em lại ngoan vậy hả?”  

Hả?  

Ngoan?

Trương Minh Vũ hoàn toàn không hiểu Liễu Thanh Duyệt đang nói gì.  

Nhưng nhìn vẻ mặt của cô ấy giống như đang muốn anh làm gì đó…  

Cô ấy buồn bực nói: “Nếu em muốn, chắc chắn chị sẽ có cách khiến cô ta nghe lời em”.  

“Sáng nay là cơ hội cuối cùng rồi, có muốn thử chút không?”  

Nói rồi trong mắt còn hiện lên vẻ hưng phấn.  

Phụt!  

Anh suýt phun hết máu huyết trong người ra!  

Thử chút…  

Anh bất lực lên tiếng: “Chị đừng làm loạn nữa”.  
 
Chương 1559


Cô ấy nhướng mày hỏi: “Ai làm loạn với em? Em không thích cô ta à?”  

Anh trợn trừng mắt hỏi ngược lại: “Sao em lại thích cô ta?”  

Liễu Thanh Duyệt bĩu môi châm chọc: “Đàn ông đều là động vật nghĩ một đằng nói một nẻo”.  

Anh ngẩn người.  

Nghĩ một đằng nói một nẻo?  

Anh…  

Há hốc mồm, nhưng thực sự không biết nên nói gì cho phải.  

Liễu Thanh Duyệt lại tiếp tục dụ dỗ: “Em trai, thật đấy, chỉ cần em muốn, chị sẽ có cách giúp em!”  

Trong mắt Trương Minh Vũ xẹt qua một tia bất đắc dĩ.  

Chị anh đang nói gì vậy…  

Anh cạn lời: “Trời ơi chị tư đừng làm loạn nữa”.  

Nghe vậy, cô ấy không khỏi kinh ngạc.  

Một lúc lâu sau, cô ấy hỏi lên tiếng hỏi: “Em thật sự… không có hứng thú sao?”  

Anh thật sự không biết nói gì nữa.  

Rốt cuộc trong đầu Liễu Thanh Duyệt đang nghĩ cái quái gì vậy?  

Anh gật đầu thật mạnh.  

Ánh mắt cô ấy tràn đầy vui mừng.  

Mãi lâu sau, cô ấy mới mỉm cười nói tiếp: “Được rồi, con bé này không lọt vào mắt xanh của em. Lần sau chị sẽ xúi chị ba tới cho em!”  

Hả?  

Trương Minh Vũ không khỏi khiếp sợ.  

Xúi chị ba… tới cho mình…  

Anh hoàn toàn bó tay.  

Bỗng nhiên, Hàn Thất Thất ngồi thẳng người dậy!  

Dọa anh giật mình thon thót.  

Cô ta quay đầu sang, giọng điệu ngái ngủ vang lên: “Cái gì không lọt vào mắt? Ai không lọt mắt? Không lọt vào mắt của ai?”  

Trông bộ dạng như vừa mới tỉnh ngủ.  

Liễu Thanh Duyệt liếc mắt lườm anh.  

Anh buồn bực lên tiếng đáp: “Không có gì, cô nằm mơ thôi”.  

Hàn Thất Thất đáp lại một tiếng: “À”.  

Sau đó lại nằm xuống.  

Hơi thở đều đều nhanh chóng truyền đến…  

Ngủ tiếp được sao?  

Anh trợn tròn mắt.  

Thật thần kỳ.  

Liễu Thanh Duyệt hăng hái thì thầm: “Con bé này cố chấp phết đấy, đi ngủ rồi vẫn không quên nghe ngóng chúng ta nói chuyện”.  

“Xem ra cô ta rất nặng tình với em”.  

Trương Minh Vũ vội vàng xua tay phủ nhận: “Chị đừng đùa nữa, cô ta…”  

Ánh mắt cô ấy chợt lóe lên.  

Nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.  

Hai người họ nhanh chóng rời giường.  

Cô ấy thay sang quần áo bình thường.  

Rốt cuộc anh cũng được thở phào nhẹ nhõm.  

Liễu Thanh Duyệt quấn khăn tắm… đúng là muốn đòi mạng!  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom