Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1580


Người như này thiếu tiền sao?  

Đinh Ninh bĩu môi nói: "Anh không cần quan tâm, dù sao tôi cũng giúp anh kiếm được tiền".  

Nói xong mắt cô ấy lóe lên sự cấp bách!  

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa: "Được rồi, chuyện tôi đã đồng ý, tôi sẽ không đổi ý".  

"Sau khi về, tôi sẽ đầu tư cho cô".  

Đinh Ninh nghe thấy vậy mừng như điên, cô ấy hưng phấn la lên: "Okela!"  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Cảm thấy cô gái này hơi lạ.  

Cụ thể lạ ở chỗ nào, anh cũng không nói rõ được.  

Haizz.  

Trương Minh Vũ âm thầm thở dài.  

Món ăn nhanh chóng được bưng lên, ba người bắt đầu ăn.  

Tâm trạng của Đinh Ninh rất tốt, ăn cũng cảm thấy ngon miệng.  

Hàn Thất Thất ngồi bên hỏi: "Sau đây anh định làm gì?"  

Trương Minh Vũ lắc đầu đáp: "Tôi chưa tính đến, tạm thời không cần bận tâm chuyện nhà họ Chu nữa".  

Có Trần Thắng Nam ở đây, anh cảm thấy rất yên tâm.  

Hàn Thất Thất nhíu mày hỏi: "Vậy tí nữa chúng ta quay về Hoa Châu?"  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghi ngờ.  

Quay về Hoa Châu thì được.  

Chỉ là chị tư...  

Trương Minh Vũ liền cảm thấy không nỡ.  

Anh còn chưa khỏi bệnh đau lưng đâu...  

Bây giờ anh không biết rốt cuộc mọi chuyện như thế nào.  

Nghĩ kỹ lại.  

Trương Minh Vũ phát hiện ra lưng mình không còn đau quá nữa.  

Đến mức anh quên mất rằng mình bị đau lưng.  

Chuyện gì thế này?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới đáp: "Tí nữa quay về phòng nghỉ ngơi, tối quyết định sau".  

"Tôi... sợ tập đoàn Chu Thị xảy ra chuyện gì đó".  

Nói xong anh chợt cảm thấy chột dạ.  

Chuyện chữa bệnh có thể để sang một bên.  

Quan trọng là... anh không nỡ rời xa Liễu Thanh Duyệt.  

Hàn Thất Thất lặng lẽ gật đầu.  

Bọn họ nhanh chóng ăn xong.  

Trương Minh Vũ quay về phòng.  

Nằm trên giường, anh vẫn không khỏi cảm thấy bất ngờ.  

Anh hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy.  

Người của Thần Ẩn và Âu Dương Triết chắc ngày kia mới đến Hoa Châu.  

Trương Minh Vũ cũng không vội.  

Anh nằm trên giường, lật qua lật lại...  

Chán quá.  

Mắt Trương Minh Vũ đột nhiên sáng lên.  

Hay là đi tìm chị tư chơi?  

Trương Minh Vũ đột nhiên kích động.  

Dù sao anh không về cũng vì không nỡ xa Liễu Thanh Duyệt.  

Đi tìm cô ấy thôi!  

Trương Minh Vũ không do dự nữa, anh đứng dậy rời khỏi khách sạn. 
 
Chương 1581


Anh chặn một chiếc taxi lại.  

Đi thẳng đến tiệm thuốc Thiên Linh!  

Không bao lâu sau, chiếc xe đã dừng lại.  

Trương Minh Vũ xuống xe.  

Nghĩ đến chuyện Liễu Thanh Duyệt ở bên trong, Trương Minh Vũ lập tức kích động.  

Vừa định đi vào.  

Trương Minh Vũ đột nhiên phát hiện ra một chiếc Bugatti đang đỗ ở cổng.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Bên trong tiệm thuốc có cậu ấm nhà giàu nào sao?  

Nhưng nghĩ lại anh liền hiểu ra.  

Dù sao công việc của Liễu Thanh Duyệt cũng khá đặc biệt.  

Người mà cô ấy tiếp xúc...  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Anh mặc kệ nó rồi đi vào trong,  

Trong tiệm thuốc rất sạch sẽ.  

Sau khi đi vào, cũng như lần trước, chẳng có ai để ý đến anh...  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cậu đến à?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Nhìn qua mới phát hiện ra một người đàn ông đang ngồi trên ghế trong góc.  

Âu Dương Triết?  

Tròng mắt Trương Minh Vũ co rút lại!  

Sao anh ta lại ở đây?  

Trương Minh Vũ vẫn nhíu mày, bắt đầu cảnh giác.  

Anh bất giác lùi về sau.  

Âu Dương Triết mỉm cười nói: "Đừng sợ, ở đây chúng ta cũng chỉ là bạn chung phòng bệnh thôi".  

Bạn cùng phòng bệnh?  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự nghi ngờ.  

Nhìn qua.  

Phát hiện ra trên tay Âu Dương Triết đang truyền nước?  

Chuyện gì vậy?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Hơn nữa bọn họ chẳng phải là kẻ địch sao?  

Gặp nhau... còn cười?  

Một lúc lâu sau, mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghiêm trọng.  

Âu Dương Triết... này đúng không đơn giản.  

Âu Dương Triết lạnh lùng nói: "Người anh em, tôi đang nói chuyện với cậu đấy".  

Trương Minh Vũ hoàn hồn cười đáp: "Trùng hợp nhỉ".  

Y tá đi vào, lạnh lùng nói: "Tiêm hay mua thuốc? Không có chuyện gì thì mau đi ra, chỗ chúng tôi không tiếp người rảnh rỗi".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Mẹ nó....  

Không tiếp, đây là tiệm thuốc của chị tư mà.  

Mắt Âu Dương Triết lóe sáng.  

Trương Minh Vũ không chú ý, cười nói: "Tôi đến với bạn".  

Nói xong, liền đi đến ngồi bên cạnh Âu Dương Triết. 
 
Chương 1582


"Ồ".  

Y tá lạnh lùng đáp một tiếng rồi rời đi.  

Mắt Âu Dương Triết lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Trương Minh Vũ bĩu môi.  

Ngồi cạnh Âu Dương Triết, trong lòng anh cảm thấy hơi khó chịu.  

Âu Dương Triết lạnh lùng nói: "Cậu đến tìm Thanh Duyệt à?"  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Đúng rồi!  

Anh ta theo đuổi Liễu Thanh Duyệt!

Trương Minh Vũ bình tĩnh đáp: "Ừ".  

Nhưng trong lòng vô cùng nghi ngờ.  

Âu Dương Triết và anh là kẻ địch.  

Mà Âu Dương Triết không chỉ ám sát anh một lần.  

Vậy mà lại đến tìm Liễu Thanh Duyệt sao?  

Âu Dương Triết mỉm cười nói: "Thanh Duyệt đang làm việc, không gặp bất kỳ ai, cậu mất công đến rồi".  

Trương Minh Vũ nhíu mày nói: "Nếu đã vậy, anh ngồi đây đợi cái gì?"  

Âu Dương Triết thần bí mỉm cười:" Tôi đang đợi cô ấy tan ca".  

Trương Minh Vũ lắc đầu.  

Cũng truyền nước được một nửa rồi, Âu Dương Triết chắc đến lâu rồi.  

Kiên nhẫn thật.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi cũng đợi cô ấy tan ca".  

Âu Dương Triết nhíu mày nói: "Cậu muốn tranh với tôi?"  

Trương Minh Vũ hung hăng liếc mắt.  

Mối thù giữa bọn họ sâu như biển, vậy mà bây giờ Âu Dương Triết lại đối xử với anh như người bình thường.  

Nhưng nhắc đến Liễu Thanh Duyệt liền lật mặt?  

Rốt cuộc là lòng dạ thâm sâu hay là đa tình đây?  

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, anh cười nói: "Vậy anh nói xem... cô ấy sẽ đi cùng tôi hay đi cùng anh đây?"  

Nói xong, mắt anh thoáng hiện lên vẻ khiêu khích.  

Âu Dương Triết cười khẩy: "Biết tại sao tôi không có bất kỳ địch ý gì với cậu không?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ, hỏi: "Tại sao?"  

Anh thực sự rất muốn biết.  

Âu Dương Triết ngẩng đầu mỉm cười: "Vì trong mắt tôi, cậu không xứng làm kẻ địch của tôi".  

Chỉ một câu nói đơn giản.  

Sắc mặt chẳng hề thay đổi, vẫn là vẻ kiêu ngạo trời sinh kia.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Đúng là tự rước nhục vào thân, hỏi cái này làm gì không biết...  

Trương Minh Vũ khó chịu nói: "Được, anh giỏi, tôi cũng chẳng hỏi anh cái này".  

Bây giờ khoảng cách giữa anh và Âu Dương Triết thực sự khá lớn.  

Âu Dương Triết cười nói: "Cậu nói xem... mình xứng để tranh với tôi sao?"  

"Tôi dám đến đây, trong tay tôi đương nhiên có thứ Thanh Duyệt muốn, cái này... cậu cũng không hiểu sao?"  

Thứ Liễu Thanh Duyệt muốn?  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghi ngờ.  

Nhưng anh nhanh chóng thu vẻ mặt đó lại.  

Không hề hào hứng.  

Chỉ là vấn đề đơn giản, cần gì phải nói ra?  

Tôi biết tôi còn hỏi anh chắc?  

Trương Minh Vũ hung hăng liếc mắt.  

Âu Dương Triết xua tay, lạnh lùng nói: "Người anh em, cậu có thể đi được rồi đó, đừng ở đây lãng phí thời gian".  

Trương Minh Vũ khó chịu nói: "Ái ôi, đừng có giục nữa, nếu như tôi muốn đi tôi đã đi lâu rồi".  

Âu Dương Triết nhíu mày hỏi: "Vẫn chưa chịu bỏ cuộc à?"  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi nói: "Còn lằng nhằng nữa, tôi sẽ khiến cả đời này anh không hẹn nổi Liễu Thanh Duyệt đâu".  

Nói xong anh còn hung hăng liếc mắt.  

Âu Dương Triết cười nói: "Dựa vào cậu mà cũng muốn uy hiếp tôi sao, cậu nghĩ cô ấy sẽ nghe lời cậu sao?"  

Trương Minh Vũ đắc ý nói: "Dù sao cũng nghe lời tôi hơn anh".
 
Chương 1583


Âu Dương Triết mỉm cười khinh thường: "Được, vậy hôm nay chúng ta cùng xem xem Thanh Duyệt đi theo ai?"  

Mắt anh ta vẫn tràn ngập sự kiêu ngạo.  

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa: "Được thôi, vậy chúng ta cược cái gì?"  

Âu Dương Triết lắc đầu nói: "Cậu không xứng".  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Mẹ nó, đúng là bực mà!  

Được thôi, hôm nay dù gì cũng phải khiến anh mất mặt!  

Trương Minh Vũ từ từ mỉm cười.  

Nhưng thứ mà Liễu Thanh Duyệt muốn...  

Không nghĩ nữa.  

Trương Minh Vũ lắc đầu, đá bay những suy nghĩ phức tạp trong đầu đi.  

Âu Dương Triết vẫn lạnh lùng, như nắm giữ tất cả trong tay.  

Ra vẻ kín đáo!  

Trương Minh Vũ trợn trừng mắt, quay đầu sang một bên.  

Nhưng trong lòng vẫn khá mong đợi.  

Lần này... cũng được coi là lần đầu họ giao chiến với nhau nhỉ?  

Chị tư, chị đừng để em thất vọng đó!  

Cộc cộc cộc.  

Tiếng giày cao gót đột nhiên vang lên.  

Hai người cùng ngẩng đầu.  

Một cơ thể hấp dẫn bước ra từ bên trong nhà thuốc.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Chị tư?  

Mắt Âu Dương Triết lóe sáng!  

Liễu Thanh Duyệt không chú ý, chỉ nhìn báo cáo trong tay.  

Dường như đang đi lấy thuốc.  

Âu Dương Triết cố nén kích động trong lòng: "Thanh Duyệt, anh đợi em tan ca, anh muốn nói tin này cho em".  

Trương Minh Vũ nhìn liền trợn mắt há mồm.  

Âu Dương Triết này...  

Bây giờ sao giống Trư Bát Giới nhìn mỹ nữ vậy?  

Liễu Thanh Duyệt không ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Chỗ chúng tôi không tiếp người rảnh rỗi, để tin tức lại, còn anh thì đi đi".  

Tầm nhìn của cô ấy vẫn không rời khỏi bản báo cáo.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Chị tư hay thật!  

Âu Dương Triết đắc ý nói: "Anh đang truyền nước mà, đâu phải là người rảnh rỗi đâu, anh đợi em tan ca".  

Liễu Thanh Duyệt không đáp, đi thẳng.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Anh Âu Dương, hình như tin tức của anh không có tác dụng lắm nhỉ".  

Âu Dương Triết nhíu mày, lạnh lùng nói: "Đang giờ đi làm, biết chưa?"  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Hiểu, tôi hiểu".  

Nhưng ánh mắt vẫn hiện lên vẻ chế giễu.  

Âu Dương Triết lạnh lùng nói: "Cậu lợi hại như vậy, sao cậu không dám nói thế?"  

Trương Minh Vũ khó chịu nói: "Anh vẫn đang nói, sao tôi chen miệng vào được".  

Hừ!  

Âu Dương Triết cười khẩy đáp: "Được, tí nữa cậu nói gì đi, để xem cô ấy có để ý đến cậu không!"  

Nói xong trong mắt liền hiện lên vẻ khinh bỉ! 
 
Chương 1584


Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.  

Nhưng trong lòng càng cảm thấy bất lực hơn.  

Âu Dương Triết có thực lực rất kinh khủng.  

Nhưng vừa nhắc đến Liễu Thanh Duyệt, sao anh ta cứ như trẻ con vậy.  

Bị gì vậy....  

Liễu Thanh Duyệt lấy hai bình thuốc.  

Sau đó vẫn nhìn thẳng.  

Âu Dương Triết nhướng mày, chế giễu: "Cậu nói đi".  

Trương Minh Vũ bĩu môi.  

Nói thì nói.  

Trương Minh Vũ cười toét miệng nói: "Chị tư".  

Mắt Âu Dương Triết sáng lên, vẻ chế giễu ngày càng đậm hơn.  

Thật sự nghĩ đây là tiệm thuốc bình thường sao?  

Tuy nhiên Âu Dương Triết nhanh chóng trợn tròn mắt.  

Trương Minh Vũ vừa dứt lời, Liễu Thanh Duyệt lập tức dừng bước!  

Cô ấy ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng!  

Liễu Thanh Duyệt kích động nói: "Em trai thối! Sao em lại đến đây?"  

Nói xong, cô ấy liền bước nhanh qua!  

Hả?  

Âu Dương Triết nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc bén!  

Chuyện này...  

Sao có thể?  

Trương Minh Vũ đắc ý nhìn anh, tiến lên.  

Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng tóm lấy hai vai Trương Minh Vũ, quở mắng: "Em đến sao không bảo chị một câu?"  

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Vừa hay chỗ em không bận, sợ làm phiền chị nên không dám nói với chị".  

Liễu Thanh Duyệt liếc mắt nói: "Em là quan trọng nhất, em không làm phiền chị được đâu, biết chưa?"  

"Lần sau đến thì bảo thẳng chị, bận đến mấy vẫn có thời gian để tiếp em".  

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, cảm thấy kích động.  

Sắc mặt Âu Dương Triết đen sì!  

Một lúc sau, Âu Dương Triết mới lạnh lùng nói: "Thanh Duyệt, chẳng phải em bảo trong thời gian làm việc, không ai được phép làm phiền em sao?"  

Trong lời nói mang theo chút phẫn nộ!  

Liễu Thanh Duyệt nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tôi đang bảo mấy người như anh, cậu ấy không phải người".  

Hả?  

Âu Dương Triết nhíu mày.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghi ngờ.  

Không phải người?  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười đáp: "Cậu ấy là bảo bối của tôi!"

Á...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật!  

Mặc dù rất...  

Nhưng buồn nôn quá!  

Liễu Thanh Duyệt chẳng hề để ý, ánh mắt vẫn tràn ngập sự vui mừng.  

Âu Dương Triết cuộn chặt nắm đấm.  

Trong mắt bùng lên lửa giận!  

Anh ta mà không bằng người khác sao!  

Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Anh Âu Dương, xem ra anh thua cược rồi".  

Âu Dương Triết híp mắt, lạnh lùng nói: "Chúng ta đặt cược sau khi cô ấy tan can cơ mà". 
 
Chương 1585


Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt.  

Cố chấp thật...  

Âu Dương Triết đau lòng nói: "Thanh Duyệt, chẳng phải em đang làm việc sao?"  

Liễu Thanh Duyệt bừng tỉnh đáp: "Đúng, bệnh nhân còn đang đợi thuốc, tôi phải mau đi thôi".  

Vẻ mặt Âu Dương Triết hồi phục hơn nhiều.  

Thế còn được!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được, thế chị cứ làm việc đi ạ, em đợi chị".  

Âu Dương Triết từ từ ngồi xuống ghế.  

Liễu Thanh Duyệt nghi ngờ hỏi: "Đợi chị? Đợi chị làm gì?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Đợi chị tan ca".  

Liễu Thanh Duyệt liếc mắt nói: "Sao chị có thể để bảo bối của chị đợi được?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Âu Dương Triết ngồi xuống nhưng cơ thể lại cứng đờ.  

Mắt Liễu Thanh Duyệt lóe sáng, cô ấy cười nói: "Chị đưa em đi tham quan chỗ làm việc của chị!"  

Nói xong cô ấy liền kéo tay Trương Minh Vũ rời đi.  

Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Như vậy cũng được sao?  

Trương Minh Vũ nhanh chóng hưng phấn.  

Anh không biết Liễu Thanh Duyệt định làm gì.  

Âu Dương Triết hít sâu một hơi, nói nhỏ: "Thanh Duyệt, chỗ này là bí mật quốc gia! Vậy mà em cũng dám tiết lộ sao?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.  

Bí mật... quốc gia?  

Chị tư rốt cuộc đang làm việc gì vậy?  

Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng nói: "Tôi thích chiều bảo bối của tôi, anh quan tâm làm gì?"  

"Anh khó chịu thì có thể tố cáo tôi".  

"Đây là địa bàn của tôi, tôi là người quyết định".  

Nói xong cô ấy liền kéo Trương Minh Vũ đi!  

Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm.  

Sắc mặt Âu Dương Triết âm trầm vô cùng!  

Nắm đấm kêu răng rắc!  

Một lúc sau, Âu Dương Triết mới lạnh lùng nói: "Đồ phế vật, có vẻ như tao phải tiễn mày lên đường sớm thôi!"  

Nói xong mắt anh ta liền lóe sáng!  

Lúc này Liễu Thanh Duyệt đang đưa Trương Minh Vũ đi vào trong phòng.  

Trương Minh Vũ nhìn quanh bốn phía, vô cùng kinh ngạc.  

Trong phòng bệnh có một cánh cửa, đi qua cánh cửa đó là một thế giới khác.  

Lạnh lẽo, ẩm ướt.  

Trương Minh Vũ cảm giác như mình đang xuống dưới địa ngục vậy.  

Chị tư làm việc ở chỗ này sao?  

Trương Minh Vũ liền cảm thấy đau lòng.  

Liễu Thanh Duyệt cười nói: "Có phải cảm thấy u tối quá không?"  

Trương Minh Vũ âm thầm gật đầu.  

Đi qua hành lang, không khí ẩm ướt, ánh đèn le lói...  

Con ngươi xinh đẹp của Liễu Thanh Duyệt lóe sáng, cô ấy mỉm cười: "Nhưng với chị tư mà nói, chỗ này chính là thiên đường".  

Hả? 
 
Chương 1586


Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.  

Chỗ này là thiên đường sao?  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười thần bí: "Tí nữa em sẽ biết".  

Nói xong cô ấy lại đi lên.  

Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng dừng lại ở trước cửa một căn phòng.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Quay đầu nhìn lại, trong căn phòng rất tối.  

Chẳng nhìn rõ gì cả.  

Lắng tai nghe....  

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu đau đớn...  

Hả?  

Cơ thể Trương Minh Vũ run lên.  

Da gà nổi hết cả lên.  

Nơi này khiếp quá.  

Kinh quá!  

Tiếng kêu nặng nề vang lên.  

Mẹ nó!  

Trương Minh Vũ sợ giật mình, bất giác túm lấy tay Liễu Thanh Duyệt.  

Mẹ nó sao giống trong phim ma vậy?  

Liễu Thanh Duyệt khó chịu liếc mắt nói:"Gan bé thế, chỉ là do cửa bị ẩm nên tạo ra âm thanh như vậy thôi".  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Hai người bước lại gần.  

Trương Minh Vũ nhíu chặt lông mày.  

Bên trong phòng có hai chiếc giường, trông giống như giường bệnh.  

Cái này...  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự nghi ngờ.  

Rốt cuộc chị tư làm gì vậy?  

Cái này thì liên quan gì đến y học?  

Tách!  

Đèn được bật lên!  

Hít!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Trên giường bệnh là hai người toàn là máu!  

Cái này...  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.  

Ngửi lại, mới phát hiện ra trong căn phòng này toàn là mùi máu tanh.  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Chị tư, chỗ của chị..."  

Liễu Thanh Duyệt cười nói: "Đây là công việc của chị".  

Đây...  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.  

Ọe!  

Một giây sau anh cảm thấy dạ dày mình sôi lên!  

Không chịu nổi nữa!  

Trương Minh Vũ càng cảm thấy đau lòng.  

Liễu Thanh Duyệt dịu dàng xoa đầu anh, nghiêm túc nói: "Em cảm thấy công việc này kinh khủng lắm phải không".  

“Nhưng... khi em nhìn thấy người ta từ thoi thóp hơi tàn rồi sống lại, em sẽ cảm thấy rất tuyệt vời".  

Câu nói này khiến cơ thể Trương Minh Vũ cứng đờ.  
 
Chương 1587


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện này...  

Nhìn kỹ lại, trên mặt Liễu Thanh Duyệt là nụ cười dịu dàng.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Chị tư...  

Liễu Thanh Duyệt cười nói: "Em ở đây nhé, chị đi cứu người".  

Trương Minh Vũ đờ đẫn gật đầu.  

Liễu Thanh Duyệt chuẩn bị đẩy đủ rồi đi đến giường bệnh.  

Cô ấy bắt đầu chữa trị.  

Trương Minh Vũ đứng bên trợn mắt há mồm.  

Một lúc sau mới phát hiện ra người nằm trên giường mặc chiến phục!  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Thuộc quân đội sao?  

Mà nhìn kỹ lại trên vai người đó còn có rất nhiều sao...  

Đây là...  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.  

Trầm ngâm một hồi mà vẫn không nói được gì.  

Không bao lâu sau, Trương Minh Vũ đã thích ứng được với mùi này.  

Liễu Thanh Duyệt nghiêm túc làm việc.  

Chỉ trong vòng một giờ đồng hồ, Liễu Thanh Duyệt đã dừng lại.  

Trương Minh Vũ cầm khăn lên mang qua.  

Khẽ giơ tay, lau mồ hôi trên trán cho Liễu Thanh Duyệt.  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười.  

Cô ấy kéo lấy tay Trương Minh Vũ đi ra khỏi phòng.  

Sau khi đi ra, bầu không khí trong lành hơn nhiều.  

Liễu Thanh Duyệt mệt mỏi nói: "Thế nào? Bây giờ còn cảm thấy kinh khủng không?"  

Trương Minh Vũ mỉm cười lắc đầu.  

Sau khi Liễu Thanh Duyệt nói câu kia, anh cũng không còn cảm thấy nơi này kinh khủng nữa.  

Liễu Thanh Duyệt cưng chiều đáp: "Hôm nay chẳng qua chị chỉ muốn để em thích ứng thôi dần".  

"Không bao lâu sau, em cũng phải tiếp xúc với mấy thứ này".  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ, ánh mắt lóe lên vẻ hoang mang.  

Mình tiếp xúc?  

Liễu Thanh Duyệt cười: "Không cần nghĩ nhiều, chỉ là chị phòng ngừa cho em thôi, chị sẽ không nói gì cho em biết đâu".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Đúng là mất hứng mà...  

Liễu Thanh Duyệt duỗi người, cười nói: "Được rồi, chị xong việc rồi, chúng ta đi ra thôi".  

Trương Minh Vũ kinh ngạc nói: "Tan làm sớm như vậy sao?"  

Liễu Thanh Duyệt cưng chiều đáp: "Bảo bối đến, đương nhiên chị phải tan ca rồi!"  

Bảo bối...  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Loại xưng hô này khiến anh hơi khó chấp nhận.  

Hai người bước nhanh ra ngoài.  

Họ nhanh chóng quay lại đại sảnh của tiệm thuốc.  

Âu Dương Triết đứng dậy, cười nói: "Thanh Duyệt, em tan ca rồi sao, chúng ta đi được chưa?"  

Nói xong, mắt anh ta liền lóe lên vẻ đợi chờ.  

Trương Minh Vũ nhướng này.  

Đặt cược!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1588


Trương Minh Vũ mỉm cười đắc ý.  

Âu Dương Triết trầm mặt, lo lắng nói: "Thanh Duyệt, trong tay anh có tin tức em muốn!"  

Liễu Thanh Duyệt dừng bước.  

Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy thất vọng.  

Nhưng anh nhanh chóng hiểu ra.  

Dù sao Liễu Thanh Duyệt cũng có vấn đề riêng của mình.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chị tư, nếu chị bận thì chị cứ đi đi, em ngồi đây đợi chị".  

Liễu Thanh Duyệt giật mình.  

Một lúc sau, con ngươi xinh đẹp ánh lên vẻ dịu dàng.  

Âu Dương Triết cuộn chặt nắm đấm, ánh mắt tràn ngập vẻ đợi chờ!  

Liễu Thanh Duyệt khẽ mím môi nói: "Có tin tức gì quan trọng hơn cậu ấy được chứ".  

Nói xong cô ấy liền kéo tay Trương Minh Vũ rời đi.  

Âu Dương Triết ngớ người.  

Mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự kinh ngạc.  

Chuyện này...  

Âu Dương Triết cuộn chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập sự âm u.  

Thằng nhãi, mày chết chắc rồi!  

Họ nhanh chóng đi ra ngoài.  

Trương Minh Vũ giờ mới hoàn hồn, trong lòng cảm động vô cùng.  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Chị tư, hay là... chị quay về đi, em cũng không vội".  

Dù cảm động, nhưng trong lòng vẫn có chút không nỡ.  

Mặc dù không rõ.  

Nhưng anh hiểu, tin tức ấy rất quan trọng với Liễu Thanh Duyệt.  

Liễu Thanh Duyệt cưng chiều xoa đầu Trương Minh Vũ, cô ấy cười nói: "Được rồi em trai thối, em nghĩ chị đùa với em sao?"  

"Mau đi thôi".  

Nói xong cô ấy liền đi tiếp.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Haizz.  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới lặng lẽ thở dài.  

Rốt cuộc là tin tức gì vậy?  

Trương Minh Vũ bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ.  

Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng ngồi lên một chiếc Audi.  

Trương Minh Vũ ngồi xuống ghế phó lái.  

Liễu Thanh Duyệt không chần chừ nữa, cô ấy đạp chân ga, chiếc xe lao đi.  

Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Chị tư, chị biết lái xe ạ?"  

Liễu Thanh Duyệt cười đắc ý: "Đương nhiên, chị tư của em cái gì cũng biết".  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Chị tư cũng biết lái, mà mình vẫn chưa biết...  

Có vẻ như sau này phải thi bằng lái thôi!  

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở cổng một nhà hàng Trung Hoa.  

Liễu Thanh Duyệt kiêu ngạo nói: "Xuống xe, chị tư đưa em đi ăn đồ ngon!"  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Hai người sánh vai nhau đi vào.  

Sự xuất hiện của Liễu Thanh Duyệt thu hút rất nhiều ánh mắt.  

Trông ai cũng như hổ đói.  

Liễu Thanh Duyệt chẳng thèm quan tâm, cô hét lớn: "Băng Băng, tớ đến rồi".  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Băng Băng?  

Một giọng nói vui vẻ vang lên: "Á, khách quý đến rồi".  

Nhìn qua đó.  

Chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp đã bước ra từ quầy lễ tân.  

Trên mặt tràn ngập ý cười.  

Trương Minh Vũ không kìm được cảm thấy kinh ngạc.  

Chẳng phải chị tư mới đến Tĩnh Châu sao? Sao đã quen người ta rồi?  

Trần Bằng Băng đến trước mặt họ.  

Cô ấy trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi: "Trời ạ, Thanh Duyệt, đây là... bạn trai cậu sao?"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Liễu Thanh Duyệt khó chịu liếc mắt: "Tớ cũng muốn lắm đấy".  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Mắt Trần Băng Băng lóe lên vẻ khiếp sợ.  

Muốn? 
 
Chương 1589


Chuyện này...  

Trần Băng Băng nhìn anh từ trên xuống dưới.  

Nhưng... chẳng thấy Trương Minh Vũ có điểm gì hơn người.  

Trần Băng Băng cười nói: "Thanh Duyệt, cậu đừng đùa tớ, chỉ cần cậu muốn, trên đời này có người đàn ông nào không muốn có được cậu chứ?"  

Trương Minh Vũ cũng phải đồng ý với cô ấy.  

Liễu Thanh Duyệt cười đáp: "Ai đùa với cậu ấy, tất cả đàn ông trên đời đều được, riêng cậu ấy... là không được".  

Nói xong trong con ngươi xinh đẹp tràn ngập vẻ cưng chiều!  

Trương Minh Vũ mắt chữ A mồm chữ O.  

Lời này có hơi... buồn nôn...  

Mọi người xung quanh trợn tròn mắt.  

Sau khi phản ứng lại, ánh mắt của ai cũng tóe lửa!  

Thằng nhóc này có gì tốt chứ?  

Trần Băng Băng càng kinh ngạc hơn!  

Thanh Duyệt.... đang đùa sao?  

Ngoài ra, cô ấy thực sự không ngờ được có lý do gì để giải thích nữa...  

Đúng, nhất định là bị lừa!  

Mắt Trần Băng Băng lóe lên vẻ lạnh lẽo.  

Trương Minh Vũ không chú ý.  

Trần Băng Băng nhiệt tình mỉm cười: "Được rồi, khó khăn lắm cậu mới đến một chuyến, hôm nay tớ nhất định phải mời cậu một bữa!"  

"Đi với tớ đi".  

Nói xong họ liền tiến lên.  

Ba người đi vào vị trí trong góc nhà hàng.  

Tầm nhìn của tất cả mọi người nhắm chặt vào Liễu Thanh Duyệt.  

Thỉnh thoảng còn có người hung hăng nhìn Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng đi đến vị trí đối diện.  

Trần Băng Băng khách khí mỉm cười: "Không cần gọi món đâu, để tớ sắp xếp".  

Liễu Thanh Duyệt xua tay mỉm cười: "Đi đi".  

Trần Băng Băng quay người rời đi, nhưng mắt lại lóe sáng.  

Trương Minh Vũ không phát hiện ra, anh nghi ngờ hỏi: "Chị tư, chị có bạn ở Tĩnh Châu sao?"  

Liễu Thanh Duyệt nhướng mày, kiêu ngạo nói: "Em nói vậy là có ý gì? Chị tư không thể có bạn sao?"  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Ái ôi, ý em là chị mới đến Tĩnh Châu, sao đã có bạn rồi".  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười thần bí: "Em trai thối, em có thể kết giao với cô gái này cũng được, nhà cô ấy không đơn giản đâu!"  

Không đơn giản sao?  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Có thể khiến Liễu Thanh Duyệt bảo không đơn giản...  

Liễu Thanh Duyệt tiếp tục mỉm cười: "Nhà cô ấy ở thủ đô, bởi vì có chuyện nên mới đến Tĩnh Châu".  

"Dù sao để cô ấy đối xử tốt với em cũng có lợi".  

Đối xử tốt với mình...  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Lời Liễu Thanh Duyệt nói... khó hiểu quá!  

Món ăn nhanh chóng được bưng lên.  

Hai người bắt đầu ăn, luôn mồm khen ngợi món ăn ở đây.  

Nhưng Trương Minh Vũ không nhận ra.  

Trần Băng Băng đang đứng trong góc mỉm cười đắc ý.  

Thằng nhãi, dám lừa bạn thân bà à?  

Muốn chết sao?  

Nghĩ đến đây, mắt cô ấy liền lóe sáng!  

Sau đó cô ấy liền quay người rời đi.  

Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt không phát hiện ra, vẫn lặng lẽ ăn.  

Ánh mắt của mọi người dần tập trung lên người bọn họ.  

Khách ở cửa nhà hàng chỉ vào chứ không ra!  

Trương Minh Vũ ăn no rồi.  

Họ ngẩng đầu, phát hiện ra nơi đây có rất nhiều người...  

Mẹ kiếp!  

Kinh khủng như vậy sao?  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, mắt lóe lên vẻ hoang mang.  

Liễu Thanh Duyệt đắc ý, cô ấy cười nói: "Em trai thối, nhìn thấy chưa, chị tư của em có sức hút lắm đấy".  

Nói xong, Liễu Thanh Duyệt liền quay ra nhướng mày với Trương Minh Vũ.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ. 
 
Chương 1590


Lời này... có ý gì?  

Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể lúng túng mỉm cười.  

Mắt Liễu Thanh Duyệt lóe sáng.  

Vô cùng đắc ý.  

Nụ cười này xinh đẹp vô cùng.  

Con ngươi của mọi người xung quanh sắp trợn trừng ra rồi!  

Họ coi Trương Minh Vũ như kẻ thù!  

Thằng nhãi này dựa vào cái gì chứ?  

Trương Minh Vũ chỉ đành bất lực lắc đầu.  

Hồng nhan họa thủy.... đúng là không sai...  

Một chiếc xe sang bỗng dừng lại.  

Trương Minh Vũ liếc mắt.  

Một giây sau, anh kinh ngạc trợn tròn mắt.  

Người xuống xe... là Triệu Khoát!  

Trùng hợp như vậy sao?

Triệu Khoát nhanh chóng mang theo hai vệ sĩ như rồng như hổ đi vào.  

Trên mặt tràn ngập vẻ hưng phấn.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Nhìn thấy tên Triệu Khoát này là biết không có chuyện gì tốt đẹp rồi.  

Trương Minh Vũ nhìn hắn chằm chằm, khóe miệng mỉm cười.  

Anh cũng tò mò hắn đến đây làm gì.  

Triệu Khoát đứng ở giữa nhà hàng.  

Mắt hắn nhìn vào bên trong, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc!  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Nhìn về phía đó, nhưng nó bị bức tường chặn lại, chẳng nhìn gì cả.  

Triệu Khoát đang đi gặp ai sao?  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự kinh ngạc.  

Không bao lâu sau, Triệu Khoát khẽ gật đầu, bắt đầu nhìn xung quanh đại sảnh.  

Mắt Triệu Khoát sáng lên.  

Bước lại gần!  

Bất ngờ là vị trí hắn đi đến lại là bàn của Trương Minh Vũ!  

Có điều Triệu Khoát đang nhìn chằm chằm vào đường cong mê người của Liễu Thanh Duyệt.  

Tiếng bước chân lại gần, Triệu Khoát nhíu mày.  

Sao lại tới đây vậy?  

Ở xa, Trần Băng Băng đang thò đầu ra khỏi bức tường, miệng cười khẩy.  

Hôm nay, tôi sẽ khiến anh hiện nguyên hình!  

Triệu Khoát dừng bước, cười nói: "Người đẹp, không biết anh có vinh dự ăn tối với em không?"  

Nói xong, Triệu Khoát liền tỏ ra vô cùng lịch sự.  

Mọi người xung quanh thấy vậy, ánh mắt tức giận càng rõ hơn!  

Nhưng sau khi nhìn kỹ lại... ai ai cũng rối rít cúi đầu.  

Cậu chủ nhà họ Triệu!  

Bọn họ so bì thế nào được?  

Nhưng họ nhanh chóng mỉm cười chế giễu.  

Thằng nhãi sắp mất mặt rồi!  

Ánh mắt chế giễu của họ tập trung lên người Trương Minh Vũ.  

Triệu Khoát đưa Liễu Thanh Duyệt đi ăn họ sẽ không đố kỵ.  

Vì họ không dám, bọn họ không xứng!  

Nhưng Trương Minh Vũ... anh dựa vào cái gì chứ?  
 
Chương 1591


Triệu Khoát không chú ý, ánh mắt tràn ngập vẻ hưng phấn!  

Liễu Thanh Duyệt cúi đầu, hắn không nhìn rõ được dung nhan của cô ấy.  

Nhưng góc mặt lạnh lùng kia cũng đủ chứng minh Liễu Thanh Duyệt là một mỹ nhân.  

Liễu Thanh Duyệt nhíu mày.  

Trương Minh Vũ cảm thấy nghi ngờ.  

Anh ngồi quay lưng lại với Triệu Khoát.  

Triệu Khoát không nhìn thấy anh.  

Liễu Thanh Duyệt cau mày, lầm bầm: "Cút".  

hả?  

Nụ cười trên mặt Triệu Khoát biến mất!  

Thẳng thắn như vậy?  

Triệu Khoát mỉm cười: "Người đẹp có thể không nhận ra anh, anh tên là Triệu Khoát, là người nhà họ Triệu".  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Bao lâu trôi qua, Triệu Khoát vẫn chứng nào tật nấy.  

Nhưng anh bắt đầu nghi ngờ.  

Triệu Khoát đến vì Liễu Thanh Duyệt sao?  

Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng nói: "Tôi bảo anh cút, anh vẫn chưa cút sao?"  

Cái này...  

Triệu Khoát nhíu mày.  

Lộ thân phận rồi mà vẫn không có tác dụng sao?  

Mọi người xung quanh đều há hốc mồm trợn tròn mắt.  

Người đẹp này có cá tính ghê.  

Một lúc sau, giọng nói của Triệu Khoát lạnh lùng hơn mấy phần, hắn đáp: "Người đẹp, không nể mặt sao?"  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự bất lực.  

Nhắc đến mặt mũi với Liễu Thanh Duyệt sao...  

Liễu Thanh Duyệt ngẩng đầu.  

Triệu Khoát lập tức sững sờ!  

Đẹp quá!  

Còn đẹp hơn Trần Băng Băng mấy phần!  

Người này...  

Triệu Khoát sững sờ.  

Liễu Thanh Duyệt nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Anh điếc à?"  

Trong ánh mắt của cô ấy tràn ngập vẻ khó chịu.  

Triệu Khoát tỉnh lại khỏi sự khiếp sợ.  

Hắn nhíu mày.  

Sao cảm thấy quen thế nhỉ?  

Nhưng...  

Cho dù có quen không, nhưng làm như vậy đúng là không nể mặt hắn mà!  

Triệu Khoát híp mắt, lạnh lùng nói: "Người anh em, phiền anh nhường ghế cho tôi".  

Trương Minh Vũ cảm thấy bất lực.  

Lại dính đến anh.  

Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Anh Triệu đúng là quý nhân nên hay quên mà, không nhận ra cả tôi à?"  

Nói xong anh liền quay người lại.  

Triệu Khoát trợn tròn hai mắt.  

Mọi người xung quanh mỉm cười giễu cợt.  

Định làm quen với Triệu Khoát sao? 
 
Chương 1592


Đồ ngu!  

Nụ cười chế giễu trên mặt bọn họ càng rõ hơn!  

Trương Minh Vũ không vội, vẫn mỉm cười.  

Một lúc sau, Triệu Khoát mới hoàn hồn, khiếp sợ đáp: "Sao anh lại ở đây?"  

Quan trọng nhất là...  

Trương Minh Vũ có quan hệ gì với Trần Băng Băng? Liễu Thanh Duyệt có quan hệ gì với Trần Băng Băng?  

Trần Băng Băng chỉ muốn hắn vạch trần một tên lừa đảo thôi!  

Chẳng nhẽ là... Trương Minh Vũ.  

Triệu Khoát ngớ người.  

Mọi người đều sững sờ.  

Họ... quen nhau thật sao?  

Liễu Thanh Duyệt cúi đầu, không thèm để ý đến.  

Ở đằng xa, mắt Trần Băng Băng lóe lên vẻ nghi ngờ.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Đến nhà hàng thì đương nhiên phải ăn cơm rồi, anh Triệu đến đây có việc gì?"  

Nói xong, mắt anh liền sáng rực lên.  

Lần này, không thể bỏ qua cho hắn!  

Nhưng xử lý thế nào nhỉ?  

Một lúc sau, Triệu Khoát mới bình tĩnh lại, trong mắt tràn ngập sự hoang mang.  

Làm thế nào đây?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Anh Triệu định làm gì vậy?"  

Triệu Khoát bối rối vô cùng.  

Một lúc sau, sắc mặt Triệu Khoát mới trầm xuống, hắn lạnh lùng nói: "Đương nhiên đến để ăn cơm rồi, có điều không có bàn".  

“Không biết có thể ngồi ké bàn của anh được không?"  

Cho dù thế nào, hắn cũng phải giúp Trần Băng Băng!  

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Triệu Khoát kiên định thêm vài phần.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Đây là niềm vinh hạnh của tôi".  

Nói xong anh liền chỉ tay sang ghế bên cạnh.  

Triệu Khoát cuộn chặt nắm đấm.  

Cuối cùng chỉ đành ngồi cạnh Trương Minh Vũ.  

Nhưng hắn vẫn không hiểu.  

Phải giúp Trần Băng Băng thế nào đây?  

Vạch trần thế nào? Vạch trần được cái gì chứ?  

Liễu Thanh Duyệt chẳng thèm nhìn, lặng lẽ ngồi đó.  

Triệu Khoát nhìn kỹ lại, mắt long lanh phát sáng.  

Là cô ấy!  

Thần y Thanh Duyệt!  

Triệu Khoát hít một hơi, bắt đầu bình tĩnh lại.  

Nhưng lời nhờ vả của Trần Băng Băng...  

Dù sao Trần Băng Băng cũng khó chịu với Trương Minh Vũ.  

Nếu không thể vạch trần thì đành dạy cho hắn một bài học vậy!  

Triệu Khoát lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, có chuyện này tôi cũng muốn hỏi anh, chuyện nhà họ Chu và nhà họ Triệu... có phải do anh làm không?"  

Nói xong, mắt Triệu Khoát hiện lên vẻ hí hửng.  

Tìm được cái cớ rồi!  

Trương Minh Vũ cảm thấy căng thẳng.  

Nhưng anh chỉ mỉm cười nói: "Anh Triệu nói gì vậy? Giữa anh và nhà họ Chu xảy ra chuyện gì sao?"  

Triệu Khoát cười khẩy lầm bầm đáp: "Được rồi, đừng giả vờ nữa, anh tưởng tôi không biết chuyện anh làm chắc?"
 
Chương 1593


Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Sao hắn biết được?  

Triệu Khoát cười khẩy.  

Hắn không biết là Trương Minh Vũ làm.  

Nhưng bây giờ hắn thiếu lý do để dạy Trương Minh Vũ một bài học thôi!  

Nhìn kỹ bốn phía, Long Tam không ở đây!  

Nụ cười lạnh lùng của Triệu Khoát càng tươi hơn.  

Tuy nhiên hắn không biết, bây giờ Trương Minh Vũ không còn là Trương Minh Vũ của ngày xưa nữa.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Anh Triệu, tôi không biết anh đang nói cái gì".  

Triệu Khoát mỉm cười: "Tưởng tôi là thằng ngu hả? Anh không nói vậy tôi không khách khí nữa đâu!"  

Nói xong mắt hắn liền hiện lên vẻ đắc ý.  

Thành công rồi!

Nói đoạn, Triệu Khoát vung tay lên, quát lớn: "Bắt lại cho tôi!"  

Vừa dứt lời, bốn gã vệ sĩ phía sau đã đứng dậy.  

Bọn họ hùng hổ cất bước tiến tới.  

Trần Băng Băng chau mày.  

Tuy không rõ tình huống này là thế nào nhưng có thể dạy cho Trương Minh Vũ một bài học thì cũng tốt thôi.  

Liễu Thanh Duyệt vẫn không ngẩng đầu.  

Nhưng đám người xung quanh đều đã lộ vẻ cực kì hưng phấn.  

Ranh con, mày chết đến nơi rồi!  

Không có khả năng thì làm màu gì chứ?  

Người đẹp cỡ đó... Mày xứng sao?  

Chỉ giây lát, đám đông đều hào hứng chờ đợi, ánh mắt tràn đầy vẻ châm chọc.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Thật sự biết rồi?  

Triệu Khoát cười lạnh một tiếng, quát to: "Ra tay đi!"  

Hắn vừa dứt lời, đám vệ sĩ kia đều đã ra tay.  

Đáy mắt Liễu Thanh Duyệt thoáng lóe lên một tia mong đợi.  

Trần Băng Băng chỉ cười cười.  

Mọi người xung quanh đều giễu cợt đứng nhìn, ánh mắt châm chọc cực kì.  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ đã bị bao vây.  

Bốn gã vệ sĩ đồng loạt ra tay.  

Trương Minh Vũ híp mắt.  

Anh vung tay đẩy mạnh vào bàn, thân thể cùng chiếc ghế lùi bắn lại phía sau.  

Két!  

Chân ghế ma sát lên sàn nhà, gây ra tiếng động ghê tai.  

Vệ sĩ đang ở phía sau lập tức cong người, ngã vào lòng Trương Minh Vũ.  

Nắm đấm của ba người đánh vào không khí.  

Hả?  

Vệ sĩ nhăn mặt.  

Trương Minh Vũ nắm cổ gã vệ sĩ vừa ngã, vung mạnh một cái.  

Huỵch!  

Một phát ném qua vai, gã vệ sĩ tức thì ngã xuống đất.  

Trời!  

Tiếng hít hà vang lên khắp nơi.  

Mọi người đều mở to mắt nhìn, Trương Minh Vũ... lợi hại đến vậy sao?
 
Chương 1594


Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Thanh Duyệt thoáng lóe sáng.  

Em trai thối này... khá được đấy!  

Trần Băng Băng cũng trợn mắt, khiếp sợ cực kì.  

Tình thế này... đã hoàn toàn vượt ngoài dự liệu!  

Triệu Khoát quát lên lạnh lẽo: "Cùng xông lên đi!"  

Ba gã vệ sĩ gật đầu.  

Ngay sau đó, ba người cùng nhấc chân phải, đá về phía ghế của Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ lộn ra sau, tiếp đất vững vàng.  

Ba gã vệ sĩ nhanh chóng tiếp cận.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên lạnh lùng, vung tay đánh ra một quyền.  

Bọn vệ sĩ nghiêng mình né tránh.  

Hử?  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Mấy tên vệ sĩ này... không đơn giản nhỉ!  

Triệu Khoát nhếch mép cười lạnh.  

Vệ sĩ của tao, chính là...  

Rầm!  

Nhưng hắn còn chưa nghĩ trọn câu, Trương Minh Vũ đã nện trúng một quyền vào người một gã vệ sĩ.  

Gã vệ sĩ ngã rầm xuống đất.  

Triệu Khoát chau mày.  

"Đi chết đi!"  

Một gã vệ sĩ quát lên, nắm tay bay thẳng tới trước ngực Trương Minh Vũ.  

Con ngươi Trương Minh Vũ thoáng lóe sáng.  

Tóm lấy!  

Anh nhanh nhẹn vươn tay, các ngón tay túm chặt cổ tay gã vệ sĩ.  

Cũng vào lúc đó, Trương Minh Vũ thoáng kinh ngạc nhìn đối thủ.  

Lần này thuận lợi hẳn!  

Cánh tay của vệ sĩ đã tê dại.  

Trương Minh Vũ nhấc chân đá về phía bụng dưới của gã vệ sĩ.  

Huỵch!  

Một tiếng va chạm trầm đục vang lên.  

Gã vệ sĩ bay ra ngoài như con diều đứt dây, đau đớn giãy giụa.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đã tràn đầy hưng phấn.  

Thật sảng khoái!  

Bỗng phía sau lưng anh truyền đến tiếng xé gió cực gấp.  

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng.  

Anh nghiêng mình né tránh.  

Một nắm tay đập mạnh về phía bờ vai.  

Trương Minh Vũ nắm cánh tay đó, bẻ thật mạnh.  

Rắc!  

"A!"  

Gã vệ sĩ gào lên một tiếng thảm thiết như heo bị chọc tiết.  

Tiếng gào thảm vô cùng đinh tai nhức óc.  

Tất cả mọi người trong nhà hàng đều phải run lên một cái.  

Rầm!  

Gã vệ sĩ này cũng đổ rầm xuống đất.  

Chưa đầy năm phút, bốn gã vệ sĩ đều đã bị đánh gục trên mặt đất.  

Tất cả đều trợn tròn mắt. 
 
Chương 1595


Ực!  

Một lúc sau, bọn họ gian nan nuốt nước miếng.  

Ai nấy đều ngơ ngác không dám tin!  

Thật quá... kinh khủng!  

Triệu Khoát đã hoàn toàn choáng váng.  

Trương Minh Vũ... trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ?  

Mấy tay vệ sĩ này chính là...  

Trần Băng Băng cũng vô cùng khiếp sợ.  

Cô ấy không dám tin vào mắt mình.  

Duy chỉ có Liễu Thanh Duyệt không quá kinh ngạc, cô ấy nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt đầy tán thưởng và hưng phấn.  

Thật quá đẹp mắt!  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở ra một hơi thật mạnh, cười nói: "Anh Triệu, người của anh... không ổn lắm nhỉ".  

Trời!  

Đám đông lại hít mạnh một hơi.  

Lại còn... dám khiêu khích trắng trợn...  

Bọn họ đã đờ đẫn cả người.  

Triệu Khoát siết chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm nặng nề như đeo đá.  

Đã không giúp được Trần Băng Băng thì chớ, còn... tự chuốc nhục nhã vào người!  

Chuyện này...  

Triệu Khoát nghiến răng ken két, nói: "Trương Minh Vũ, anh thực sự cho rằng mình có chút tài là có thể vô địch thiên hạ?"  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Tôi không có ý đó".  

Triệu Khoát nắm chặt tay.  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Anh Triệu Khoát à, lần này tôi tới Tĩnh Châu vốn không có liên quan gì đến anh".  

"Nhưng... anh lại cứ nhất định muốn thò mặt tới trước mắt tôi thế này".  

"Tôi mà không nhận, có phải không được tốt lắm không?"  

Mọi người đều sửng sốt.  

Nhận cái gì?  

Triệu Khoát run mạnh một cái, đáy lòng chợt dâng lên một nỗi sợ.  

Người này... định làm gì mình?  

Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên, anh cười bảo: "Món nợ hôm nay, chúng ta cùng tính toán chút đi".  

Tính toán?  

Triệu Khoát lạnh lùng nói: "Anh dựa vào đâu mà dám tính toán với tôi?"  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Anh muốn tấn công tôi, thù này đương nhiên tôi phải báo chứ".  

"Tôi cho anh một cơ hội, có thể lựa chọn phương thức khác để bồi thường cho tôi, bằng không..."  

Anh không nói hết câu.  

Nhưng nắm đấm của anh đã từ từ nâng lên.  

Trương Minh Vũ tỉ mỉ quan sát nắm tay mình.  

Ực!  

Triệu Khoát gian nan nuốt nước miếng.  

Hắn đưa mắt nhìn quanh.  

Bấy giờ hắn mới phát hiện, bốn gã vệ sĩ của mình vẫn đang nằm trên mặt đất.  

Chuyện này...  

Triệu Khoát vô thức lùi lại, lòng đã sợ hãi tột cùng.  

Tham lam quá nên mất cả chì lẫn chài.  
 
Chương 1596


Trương Minh Vũ cười nói: "Cứ từ từ mà nghĩ, tôi cho anh một phút, nếu không lựa chọn được... tôi sẽ giữ lại đôi tay anh, như thế không coi là quá đáng chứ nhỉ?"  

Trời!  

Đám đông lại hít mạnh một hơi.  

Tất cả đều đã choáng váng.  

Thế này thì... quá là độc ác đi!  

Ánh mắt Trần Băng Băng cũng đã mờ mịt vô cùng.  

Sao lại phát triển hoàn toàn trái ngược với dự tính như vậy?  

Triệu Khoát hít sâu một hơi, hắn biết, mình đã rơi vào tình thế tiến không được, lui không xong.  

Nhưng...  

Bỗng nhiên, Liễu Thanh Duyệt đột ngột cất giọng dịu dàng: "Hai cánh tay... thì quá là lợi cho anh ta rồi".  

"Em đó, là người mà không phải ai cũng có thể động vào".  

Cô ấy vẫn không hề ngẩng đầu.  

Nhưng giọng điệu cô ấy lại cực kì sắc bén.  

Ực!  

Đám đông xung quanh lại gian nan nuốt nước miếng.  

Không rõ vì sao...  

Bỗng bọn họ cảm nhận được một khí thế cực mạnh đang phát ra từ trên người Liễu Thanh Duyệt.  

Một nỗi khủng hoảng lan tràn trong lòng!  

Ánh mắt Triệu Khoát thoáng lóe lên một tia tức giận, hắn lạnh lùng nói: "Các người... chớ có quá đáng".  

Liễu Thanh Duyệt bấy giờ mới ngẩng đầu, lạnh nhạt hỏi: "Quá đáng, thì anh có thể làm gì?"  

Triệu Khoát nghẹn họng: "Tôi..."  

Hắn há hốc miệng, lại chẳng nói nên lời.  

Liễu Thanh Duyệt khinh thường cười nhạt, thong thả nói: "Không xử lí cho tốt việc này, nhà họ Triệu anh cũng không cần thiết tồn tại nữa".  

Thanh âm của cô ấy vô cùng bình thản nhưng lại khiến người nghe hoàn toàn không hề hoài nghi.  

Shhhh!  

Đám đông lại một lần nữa hít hà thật mạnh.  

Không hít được cũng phải cố mà hít vào.  

Người đẹp này... còn ác hơn.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Nhưng mà... cũng đáng đời thôi.  

Triệu Khoát nhíu mày, trầm giọng nói: "Cô... coi nhà họ Triệu của chúng tôi là cái gì?"  

"Chỉ dựa vào mình cô mà đòi diệt nhà họ Triệu?"  

Liễu Thanh Duyệt châm chọc cười cười.  

Cô ấy lập tức lấy điện thoại di động ra, vẻ như muốn gọi cho một ai đó.  

Triệu Khoát tức thì căng thẳng.  

Chuyện này...  

Là thật?  

Phút chốc, Triệu Khoát cũng bắt đầu luống cuống.  

Đáy mắt Trương Minh Vũ cũng thoáng lóe lên một tia kinh ngạc.  

Chị tư... thật sự có năng lực này sao?  

Mọi người xung quanh cũng đã trợn mắt, há hốc miệng, như thể không tin nổi.  

Bỗng ngay lúc này, có một giọng nói lảnh lót vang lên: "Chờ chút đã!"

Hả?  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Anh nhìn về phía người vừa lên tiếng, phát hiện đó chính là Trần Băng Băng, cô ấy đang bước ra từ bên trong.
 
Chương 1597


Sắc mặt cô ấy rất bình thản, nhưng đáy mắt lại lóe lên những tia lo lắng.  

Mọi người xung quanh đều ngây ra.  

Bà chủ tới?  

Triệu Khoát lại thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.  

Rốt cuộc cô ấy cũng đi ra.  

Nhưng...  

Mất mặt là điều không thể tránh khỏi.  

Triệu Khoát cúi đầu, hắn đã không mặt mũi nào mà nhìn người này.  

Đáy mắt Liễu Thanh Duyệt thoáng lóe sáng.  

Quả nhiên đúng thật!  

Cô ấy bỏ điện thoại di động xuống, cười hỏi: "Băng Băng, sao vậy?"  

Trần Băng Băng lúng túng cười cười: "À ừm... Thanh Duyệt à, bất kể nói sao thì nơi này cũng là nhà hàng của tớ, những người này đều là khách của tớ cả".  

"Hay là, nể mặt tớ... xí xóa chuyện này được không".  

Nói sao thì Triệu Khoát cũng do cô ấy mời tới.  

Cô ấy biết, Liễu Thanh Duyệt thực sự có năng lực làm được việc này.  

Triệu Khoát thở phào một hơi.  

Vậy là không cần liều lĩnh nữa.  

Liễu Thanh Duyệt chau mày, cười nói: "Băng Băng à, không phải tớ không muốn nể mặt cậu, mà là tớ không thể quyết định chuyện ngày hôm nay được".  

Hả?  

Vừa nghe nói thế, Trần Băng Băng cũng choáng váng.  

Triệu Khoát càng thêm ngu người.  

Những kẻ xúm quanh đó cũng đã nghệt mặt.  

Cô muốn tiêu diệt nhà họ Triệu mà lời cô nói còn không quyết định được à?  

Cô... đùa cái gì thế hả?  

Trương Minh Vũ thoáng mỉm cười, anh không nói gì.  

Trần Băng Băng bối rối cười bảo: "À ừm... Thanh Duyệt, cậu đừng giỡn nữa mà, sao cậu lại không quyết định được chứ..."  

Ánh mắt Liễu Thanh Duyệt thoáng lóe lên, cô ấy cười cười: "Băng Băng, cậu làm vậy là không thấy được lòng tốt của tớ với cậu đấy, tớ cũng vì tốt cho cậu thôi".  

Hả?  

Trần Băng Băng ngây người.  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười, giải thích: "Nếu chuyện này để tớ đích thân giải quyết thì chỉ có một nhà họ Triệu xong đời".  

"Nhưng nếu để em tớ giải quyết, nhà hàng của cậu cũng sẽ gặp tai ương đấy!"  

Trời!  

Cô ấy vừa dứt lời, mọi người lại một lần nữa hít hà thật mạnh.  

Chuyện đó... là thật hay giả vậy?  

Tất cả đều đã đờ đẫn.  

Nháy mắt, Triệu Khoát cũng hoang mang ngây người.  

Trần Băng Băng sửng sốt trố mắt.  

Một lúc sau, Trần Băng Băng lại hỏi lần nữa: "Thanh Duyệt, cậu không lừa tớ đấy chứ?"  

Liễu Thanh Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Tớ lừa cậu làm gì chứ, tớ cũng chỉ muốn tự bảo vệ mình thôi".  

Nói đoạn, cô ấy nhún vai.  

Cô ấy thực sự không lừa bạn mình.  

Nếu để cho mấy người chị kia biết Trương Minh Vũ bị người khác bắt chẹt ngay trước mặt mình...  

Vậy thì chính cô ấy...  

Đương nhiên, Liễu Thanh Duyệt cũng có mục đích riêng của mình.  

Sắc mặt Trần Băng Băng trở nên nặng nề, lại một lần nữa liếc mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ. 
 
Chương 1598


Nhưng... cô ấy vẫn không nhìn ra người này có chỗ nào hơn người.  

Ực!  

Triệu Khoát gian nan nuốt nước miếng.  

Lòng hắn đã nguội lạnh.  

Trần Băng Băng cũng không giải quyết được sao?  

Trương Minh Vũ... đã trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào?  

Một lúc sau, Liễu Thanh Duyệt lại cười hỏi: "Còn có việc gì không? Nếu không thì để tôi gọi điện nhé".  

Nói đoạn, cô ấy lại giơ điện thoại lên.  

Trương Minh Vũ nhìn cô ấy, ánh mắt tràn đầy ý cười.  

Có chị gái tuyệt như thế đó!  

Chuyện gì cũng không cần chính mình phải lo.  

Quan trọng nhất là, thứ thu hoạch được cũng tốt hơn chính mình tự tay xử lí.  

Triệu Khoát thấy thế, lập tức lo lắng.  

Trần Băng Băng cũng vội la lên: "Chờ chút đã!"  

Lần này, cô ấy thực sự sốt ruột.  

Cô ấy thực sự không ngờ, ngay cả khi mình ra mặt cũng không giải quyết được.  

Liễu Thanh Duyệt thoáng chau mày: "Còn chuyện gì nữa sao?"  

Trần Băng Băng siết chặt nắm tay, nói: "Chuyện đó... Để tớ nói chuyện với anh ấy một chút đã..."  

Liễu Thanh Duyệt cười đắc ý, nói: "Được".  

Dứt lời, cô ấy lại lặng lẽ ngồi xuống một bên.  

Nhưng trong lúc đó, cô ấy còn âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ lập tức hiểu ý.  

Triệu Khoát siết chặt nắm tay, khẩn trương đến độ run cả người lên.  

Cho tới lúc này, hắn đã hoàn toàn không còn tâm tư nào để phân biệt thật giả!  

Hắn chỉ biết một điều, không thể làm liên lụy đến nhà họ Triệu.  

Trần Băng Băng chần chờ giây lát mới quay sang cười nói: "Thưa anh, thật xin lỗi vì đã khiến anh có trải nghiệm không vui như thế này khi tới nhà hàng chúng tôi dùng cơm".  

"Tôi xin thay mặt anh ta xin lỗi anh".  

"Liệu anh có thể nể mặt tôi... đừng so đo chuyện này?"  

Ánh mắt Triệu Khoát sáng lên đầy mong đợi.  

Mọi người xung quanh đều đã trợn mắt, há hốc miệng.  

Chỉ mới đôi ba câu nói vu vơ... sao tình thế lại đã xoay chuyển mạnh như thế này?  

Chuyện này... là thật hay giả đó?  

Cho tới bây giờ, đám đông vẫn còn đang rơi vào hoang mang mờ mịt.  

Trương Minh Vũ thoáng chau mày, cười nói: "Cô và Thanh Duyệt là chỗ bạn tốt, dĩ nhiên tôi cũng nên nể mặt".  

Phù!  

Triệu Khoát thở phào nhẹ nhõm.  

Trần Băng Băng cũng thoáng ngạc nhiên.  

Nhưng ngay sau đó, Trương Minh Vũ lại nói tiếp, giọng điệu đầy châm chọc: "Có điều... Anh Triệu đây hùng hổ xông tới chèn ép, nếu tôi chẳng làm gì đáp lại, chỉ e sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của tôi".  

Nói đoạn, anh nở một nụ cười đầy ngạo nghễ.  

Liễu Thanh Duyệt hài lòng gật đầu.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng tràn đầy ý cười.  

Tuy không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng Liễu Thanh Duyệt vẫn rất phối hợp với anh.  

Hả?  

Nụ cười trên môi Triệu Khoát đông cứng lại.  
 
Chương 1599


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hình tượng?  

Mày thì có hình tượng mẹ gì?  

Nhưng... hắn không dám nói...  

Trần Băng Băng cũng hoang mang nhìn Trương Minh Vũ.  

Một lúc sau, cô ấy mới lên tiếng hỏi: "... Vậy anh muốn thế nào mới có thể bỏ qua chuyện này?"  

Trương Minh Vũ nhướng mày, ngạo nghễ nói: "Như tôi vừa nói trước đó, đương nhiên là giữ tạm hai cánh tay anh ta".  

Triệu Khoát cứng còng cả người.  

Ánh mắt Trần Băng Băng cũng trở nên nghiêm nghị.  

Lúc này, đầu óc Trương Minh Vũ đang nhanh chóng hoạt động.  

Đòi bồi thường cái gì thì hợp lí nhỉ?  

Hiện giờ nhà họ Triệu với nhà họ Chu đã bắt đầu chiến tranh rồi, nếu quả thật đòi hỏi quá nhiều, khiến nhà họ Triệu quá thảm sẽ chỉ làm Chu Vân Đình ngư ông đắc lợi mà thôi.  

Càng nghĩ càng thấy... dường như chỉ có đòi tiền là hợp lí nhất.  

Trần Băng Băng băn khoăn nói: "Thưa anh, xin hãy nể mặt tôi... đổi phương thức khác được không ạ?"  

Mặc dù cô ấy biết, nói thế cũng chẳng ích gì...  

Nhưng... trong tình thế này, chỉ có thể cố gắng đến cùng.  

Trái tim Triệu Khoát dường như đã vọt lên đến cổ.  

Hắn đang lo lắng tột cùng.  

Liễu Thanh Duyệt lặng lẽ gật đầu.  

Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên một tia hưng phấn, anh cười nói: "Thôi được, nếu cô Băng Băng đây đã nói thế".  

"Tôi đành phải nể mặt cô lần này".  

Hả?  

Trần Băng Băng trợn to mắt.  

Đồng ý rồi?  

Triệu Khoát cũng hưng phấn hẳn lên.  

Thật sự có tác dụng!  

Trần Băng Băng ngạc nhiên hỏi: "Cảm ơn anh đã nể tình, vậy không biết anh có thể đồng ý thay đổi phương thức nào ạ?"  

Lần này cô ấy rất khách khí.  

Khóe miệng Liễu Thanh Duyệt thoáng nở nụ cười nhẹ, cô ấy nói: "Băng Băng cũng đã lên tiếng, em phải nể mặt chút nha, cô ấy chính là bạn thân nhất của chị đó".  

Trần Băng Băng nhìn Liễu Thanh Duyệt, ánh mắt tràn đầy cảm kích.  

Rốt cuộc cô ấy cũng nói đỡ cho mình.  

Trương Minh Vũ lắc đầu, thở dài: "Thôi được, nếu Thanh Duyệt cũng đã lên tiếng, vậy bồi thường một tỷ đi".  

Anh vừa dứt lời, toàn bộ nhà hàng lập tức rơi vào sự im lặng đầy chết chóc.  

Cái gì?  

Một tỷ?  

Trời đất!  

Một lúc sau, đám đông như bừng tỉnh, tiếng hít hà vang lên khắp nơi.  

Tất cả đều mờ mịt nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Thế này thì... quá là đáng sợ rồi đi!  

Liễu Thanh Duyệt hài lòng gật đầu.  

Trần Băng Băng đã ngây ngẩn người ra.  

Triệu Khoát cũng đã choáng váng, khóe miệng giật giật liên hồi.  

Một tỷ!  

Bất kể là ai thì đây cũng đều là một con số không nhỏ!  

Triệu Khoát nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, anh khinh người quá đáng vừa thôi".  

Trương Minh Vũ chau mày, nói: "Tôi khinh người quá đáng? Vậy thôi bỏ đi, tôi làm thế vốn là nể mặt cô Băng Băng đây".  

"Chỉ tiếc anh Triệu không muốn nhỉ".  

"Nếu đã thế thì tôi lấy hai cánh tay anh vậy, như thế, cũng coi như tôi giữ được thể diện".  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom