Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1500


Trương Minh Vũ cũng hơi buồn ngủ.  

Lâm Kiều Hân đứng dậy và nói: "Tôi đi tắm đây, anh ngồi đây đi".  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên.  

Cô đi tắm thì đi tắm, tự nhiên bảo tôi ngồi đây làm gì?  

Lâm Kiều Hân sải đôi chân dài đi tới phòng tắm.  

Trương Minh Vũ hoang mang ra mặt.  

Rào rào rào.  

Không lâu sau, tiếng nước chảy truyền đến.  

Người Trương Minh Vũ hơi run lên.  

Hình ảnh trong phòng tắm chợt hiện lên trong tâm trí...  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.  

Tâm trạng anh nao nao đến lạ.  

Thời gian dần trôi.  

Trương Minh Vũ bồn chồn ngồi trên ghế sofa.  

Khó chịu quá đi mất.  

Rốt cuộc Lâm Kiều Hân muốn làm gì đây?  

Chẳng biết tại sao dạo này anh cứ thấy Lâm Kiều Hân như ấp ủ âm mưu nào đó.  

Hây dà.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ biết thở dài thườn thượt trong âm thầm.  

Không để anh đợi lâu, nước đã dừng chảy.  

Trương Minh Vũ thở phào.  

Cuối cùng cũng xong!  

Trong phòng tắm không còn tiếng động gì nhưng vẫn chưa thấy Lâm Kiều Hân có động tĩnh gì.  

Khụ khụ!  

Trương Minh Vũ khẽ hắng giọng rồi lúng túng gọi với: "Cái đó... tôi về phòng trước nhé".  

Anh chờ một lát vẫn không thấy ai trả lời.  

Trương Minh Vũ bèn đứng dậy và bước nhanh tới cầu thang.  

Giọng nói trong veo của Lâm Kiều Hân bất chợt cất lên: "Khoan đã".  

Trương Minh Vũ đứng sựng lại.  

Làm gì đó?  

Lâm Kiều Hân tiếp tục nói với giọng thanh thúy: "Lấy giúp tôi chiếc khăn tắm, đem vào luôn".  

Cái gì?

Vừa nghe thấy lời này, Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt.  

Lâm Kiều Hân mới nói gì thế kia?  

Bảo mình lấy khăn tắm... còn đem vào luôn?  

Đôi mắt anh viết chình ình dòng chữ "không thể tưởng tượng nổi".  

Lâm Kiều Hân ngờ vực hỏi: "Đâu rồi? Nghe tôi nói gì không?"  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng: "Cái đó... lấy gì?"  

Lâm Kiều Hân hơi bực bội: "Khăn tắm".  

Trương Minh Vũ ngập ngừng hỏi: "À... Hay cô tự ra lấy đi?"  

Giọng điệu của Lâm Kiều Hân trở nên lạnh lùng: "Tôi trần truồng ra lấy à?"  

Phụt!  

Trương Minh Vũ suýt chút nữa đã hộc máu.  

Nói kiểu gì vậy trời...  

Rốt cuộc là Lâm Kiều Hân bị làm sao thế? 
 
Chương 1501


Trương Minh Vũ vừa nói vừa cúi gằm mặt: "Đây này".  

Anh không dám nhìn linh tinh!  

Lâm Kiều Hân nói với giọng nghiền ngẫm: "Đã đem vào tận đây rồi còn không dám nhìn tôi à?"  

Nhìn...  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy hoang mang.  

Lâm Kiều Hân...  

Đang quyến rũ anh sao?  

Trương Minh Vũ nghiến răng.  

Anh thầm hạ quyết tâm!  

Đàn ông con trai phải mạnh mẽ lên chứ, sợ cái gì?  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên.  

Ngay sau đó, đôi mắt anh trợn to đến mức như sắp rớt ra ngoài.  

Lâm Kiều Hân đang ngồi ở mép bồn tắm.  

Đôi chân bắt chéo nhau.  

Từ đầu đến chân chỉ có mỗi hai chiếc khăn bông che đậy những vị trí chết người!  

Mái tóc ướt đẫm.  

Nước da trắng nõn và mềm mại như thể chỉ cần búng nhẹ thôi sẽ để lại dấu vết, những giọt nước còn đọng lại càng tôn thêm sự trong trẻo của nó!  

Dáng người đầy dụ hoặc ấy...  

Đôi chân mảnh khảnh ấy...  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách thèm thuồng.  

Máu trong người anh sôi lên sùng sục!  

Lâm Kiều Hân ngoắc ngón tay và cất lên chất giọng quyến rũ: "Đem qua đây nào".  

Trương Minh Vũ giật nảy mình.  

Quá... mê người!  

Rốt cuộc Lâm Kiều Hân tính làm gì đây?  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi rồi đi tới đặt khăn tắm vào tay cô.  

Anh không kiểm soát nổi mắt mình nữa rồi!  

Nét mặt của Lâm Kiều Hân vẫn bình tĩnh như thường, đôi mắt to tròn của cô chỉ im lặng nhìn anh chăm chú.  

Trên khóe miệng là một nụ cười bí hiểm.  

Trương Minh Vũ cau mày, cố đè nén sự bồn chồn trong người.  

Không đúng, chắc chắn có gì đó không đúng!  

Lâm Kiều Hân tiếp tục tỏ ra quyến rũ: "Đưa khăn xong thì ra ngoài đi chứ?"  

Cái nhìn ấy đầy gợi tình.  

Trương Minh Vũ ngẩn người một lúc mới hoàn hồn: "À... tôi ra ngoài đây".  

Anh nói câu ấy rồi loạng choạng quay đi.  

Tâm tình xôn xao làm người anh nóng bừng!  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ vẫn thấy thật kì lạ.  

Chắc chắn là có âm mưu!  

Trương Minh Vũ rời đi đầy dứt khoát.  

Rầm!  

Cửa phòng tắm đóng sầm lại.  

Một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Kiều Hân.  

Đi thật à?  

Nụ cười trên môi cô càng tươi hơn.  

Đôi mắt cô sáng như sao trời.  

Lâm Kiều Hân đứng dậy, khăn trên người tuột xuống.  

Cô đã mặc đồ lót bên trong sẵn!  

Sau khi ra ngoài, Trương Minh Vũ vội vàng về phòng.  

Anh chui thẳng vào trong chăn.  

Nhưng anh chẳng biết làm sao với thân thể như bốc cháy của mình cả!  

Hình ảnh kiều diễm ấy cứ hiện về trong tâm trí anh!  

Khổ quá đi thôi! 
 
Chương 1502


Trương Minh Vũ nhắm mắt, âm thầm đếm cừu.  

Lâm Kiều Hân quấn lại khăn tắm.  

Sau đó cô đi vào phòng ngủ.  

Cô đi tới mép giường và cúi người kiểm tra.  

Đồ lót trên giường không bị xê dịch chút nào.  

Lâm Kiều Hân nhoẻn môi.  

Anh ấy không chạm vào sao?  

Thế rồi cô đứng thẳng dậy.  

Vẻ hài lòng hiện rõ trong mắt.  

Được đấy.  

Đối với Lâm Kiều Hân, dù hiện giờ Trương Minh Vũ đã đủ năng lực.  

Nhưng... cô vẫn không mấy chắc chắn về tính cách của anh.  

Lần này chỉ là một bài kiểm tra mà thôi.  

Lâm Kiều Hân giơ bàn tay trắng nõn lên, chậm rãi thì thầm: "Hình như chừng này vẫn chưa đủ".  

Sau khi nói câu ấy, mắt cô sáng lên.  

Ở phía bên kia, Trương Minh Vũ đã chìm vào giấc ngủ.  

Trong mơ.  

Là hình bóng Lâm Kiều Hân ăn mặc hở hang, ánh nhìn đầy mị hoặc.  

Cộc cộc cộc.  

Một loạt tiếng gõ cửa thình lình vang lên làm Trương Minh Vũ tỉnh giấc.  

Gì đây?  

Anh nhíu mày.  

Ngồi thẳng dậy, anh cảnh giác hỏi: "Ai đấy?"  

Giọng nói yếu ớt của Lâm Kiều Hân cất lên: "Là tôi, tôi... hơi sợ".  

Kiều Hân?  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên.  

Cái giọng này...  

Khác một trời một vực!  

Trương Minh Vũ vội vã xuống giường rồi đi mở cửa.  

Một bóng đen lập tức đi vào.  

Lại là hương thơm quen thuộc...  

Mặc cho cả căn phòng tối mịt, từng đường nét trên cơ thể hấp dẫn ấy vẫn rõ ràng như cũ.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.  

Khó khăn lắm mới ngủ được...  

Tự nhiên tới đây làm gì không biết!  

Trương Minh Vũ gượng cười: "Sao lại sợ? Giờ có nguy hiểm gì nữa đâu?"  

Lâm Kiều Hân hơi cắn môi, ra vẻ mong manh: "Tôi... gặp ác mộng, tôi... ngủ chung với anh được không?"  

Phụt!  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy khó tin.  

Yêu cầu gì thế này?  

Ngủ chung là sao?

Vốn đã trằn trọc không ngủ được, bây giờ lại…  

Nhưng… anh còn có thể nói gì được?  

Trương Minh Vũ gượng cười lên tiếng: “Được thôi”.  

Dứt lời, anh quay lại đi tới bên giường.  

Lâm Kiều Hân khẽ nhướng mày.  

Thành công!  

Trong lòng anh cảm thấy vô cùng bất lực.  

Thế nhưng anh mới đi được vài bước đã bất chợt nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ vang lên!  

Hả?  

Anh sửng sốt.  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân ôm chầm lấy anh từ phía sau!  

Hai tay ôm chặt eo của anh!  

Cả gương mặt dán sát vào lưng anh!  

Ầm!  

Trong đầu anh vang lên tiếng nổ đùng đoàng!  

Quan trọng nhất là… cảm giác mềm mại từ sau lưng truyền tới kia…
 
Chương 1503


Trương Minh Vũ… chết lặng!  

Ừng ực!  

Anh gian nan nuốt nước bọt.  

Đầu óc trống rỗng!  

Giọng nói run rẩy của Lâm Kiều Hân chợt vang lên: “Tôi… sợ lắm”.  

Khóe miệng của anh không ngừng co giật.  

Sợ…  

Anh gian nan cất giọng nói: “À, không sao… có tôi ở đây rồi”.  

Anh muốn rời đi.  

Nhưng cô lại ôm anh chặt cứng như vậy.  

Không thể động đậy nổi!  

Máu trong người anh lại sôi trào!  

Mãi lâu sau, cô mới chịu buông tay ra, nhanh chân chui tọt vào trong chăn.  

Phù!  

Anh nhẹ nhàng thở hắt ra.  

Con mẹ nó…  

Haiz.  

Cuối cùng, anh lặng lẽ thở dài một hơi.  

Anh chậm rãi cất bước tới gần, chui vào ổ chăn.  

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, thậm chí hai người còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.  

Lâm Kiều Hân mím chặt môi.  

Mặc dù cô đã có ý định này.  

Nhưng đến khi làm thật vẫn không tránh khỏi ngượng ngùng.  

Cả người Trương Minh Vũ cứng đờ, nhìn chằm chằm lên trần nhà không chớp mắt.  

Cảm giác ngượng ngùng kỳ quái lan rộng khắp toàn thân.  

Vù vù!  

Đột nhiên có mấy tiếng động khe khẽ vang lên.  

Toàn thân anh trở nên căng cứng.  

Lại nữa sao?  

Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã cảm giác được sự mềm mại nơi cánh tay…  

Cô đang ôm chặt tay anh ở trước ngực!  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.  

Con mẹ nó… đúng là không cho người ta sống!  

Một lúc lâu sau, anh mới gượng cười lên tiếng: “Đừng sợ, có tôi ở đây, không có nguy hiểm gì đâu”.  

Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu.  

Thế nhưng cơ thể yểu điệu của cô… lại đang lén lút di chuyển.  

Chỉ thoáng chốc đã dán chặt lên người anh!  

Lâm Kiều Hân giật mình kinh ngạc dò hỏi: “Sao… tay anh lại nóng như vậy?”  

Tay nóng hả?  

Mẹ nó trên người anh còn chỗ nào không nóng nữa đâu!  

Anh thầm gào thét điên cuồng.  

Ngoài mặt lại cố tỏ ra bình tĩnh, bật cười đáp: “Chắc là… bị sốt rồi”.  

Hai mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng: “Sốt? Anh có sao không?”  

Nói rồi cô ngồi thẳng dậy.  

Bàn tay mềm mại như không xương khẽ đặt lên trán anh.  

Nửa người trên của cô sắp đè sát mặt anh!  

Mùi hương thoang thoảng quẩn quanh nơi chóp mũi!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.  

Cả người khô nóng lạ thường!  

Cô lẩm bẩm: “Trán có nóng đâu, để tôi xem người anh thế nào”.  

Dứt lời, bàn tay của cô tức tốc dời đến cổ anh!  

Phụt!  

Anh sắp phun máu luôn rồi!  

Thế này thật là con mẹ nó…  

Anh nắm chặt tay lại, sắp không kìm nén được dục vọng thôi thúc trong người!  

Dù thế nào… thì anh cũng là một người đàn ông!  

Bàn tay cô mát lạnh, không ngừng di chuyển khắp nơi.  

Cảm giác trơn mềm mê người kia…  

Phù!  

Hơi thở của anh bắt đầu trở nên dồn dập.  

Lâm Kiều Hân nghe thấy rất rõ, khóe miệng hơi cong lên nở nụ cười.  

Gương mặt xinh đẹp của cô cũng đỏ bừng. 
 
Chương 1504


Lát sau, Trương Minh Vũ cố nặn ra nụ cười nói với cô: “Tôi không sao, cô mau ngủ đi”.  

Lâm Kiều Hân dịu dàng hỏi: “Thế còn anh phải làm sao?”  

Trong lời nói chứa đầy sự lo âu.  

Cơ thể xinh đẹp kia cũng không ngừng tiến sát, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định!  

Anh hơi nhíu mày.  

Cô càng như vậy, anh càng thấy sai sai!  

Cô… muốn làm gì?  

Trương Minh Vũ cười nói: “Bây giờ tôi không sao hết, cô mau ngủ đi. Cô mà không chịu ngủ… có lẽ tôi sẽ có chuyện thật đấy”.  

Không cần biết cô đang ấp ủ âm mưu gì.  

Cứ nói rõ ràng hết đi!  

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô hiện lên một tia kinh ngạc.  

Mãi lâu sau, cô mới ngờ vực hỏi: “Anh có ý gì?”  

Anh nhếch miệng cười đáp: “Tôi là đàn ông, cô cứ như vậy tôi không kìm chế được đâu”.  

Hả?  

Cô trợn tròn mắt nhìn anh.  

Thẳng thắn vậy sao?  

Cô vẫn giả vờ không hiểu, ngơ ngác hỏi: “Kìm chế cái gì?”  

Giả vờ hả?  

Trương Minh Vũ mỉm cười nhìn cô, ánh mắt lóe lên: “Là cái chuyện đó đấy”.  

Cô tiếp tục truy hỏi: “Chuyện gì cơ?”  

Đôi mắt xinh đẹp mở lớn!  

Vẫn còn giả vờ nữa sao?  

Anh nhếch miệng cười đáp: “Được, tôi sẽ giải thích rõ ràng cho cô biết”.  

Nói rồi anh xoay mình một cái!  

Hai tay chống xuống giường, cả người đè lên người cô!  

Lâm Kiều Hân tức thì căng thẳng!  

Sao lại bất ngờ như vậy?  

Trong lòng cô không kìm được dâng lên cảm giác thất vọng tràn trề.  

Cô không biết mình đang muốn chứng minh điều gì, cũng không biết làm như vậy có thể chứng minh được gì.  

Nhưng cô chỉ muốn nhìn thấy cái cô muốn nhìn.  

Anh nhướng mày, nở nụ cười xấu xa hỏi: “Bây giờ đã hiểu chưa?”  

Cô nắm chặt hai tay lại: “Anh… anh làm gì thế hả? Tôi… không hiểu gì hết”.  

Trong lòng cực kỳ thất vọng.  

Gương mặt xinh đẹp nóng rực lên.  

Anh ra vẻ lưu manh nói: “Vậy tôi sẽ làm cho cô hiểu”.  

Dứt lời, anh chậm rãi đè xuống!  

Trái tim đập thình thịch như sắp vọt ra khỏi cổ họng.  

Lâm Kiều Hân mím môi.  

Cô đã hi vọng sẽ không gặp phải kết cục này.  

Nhưng mà…  

Trương Minh Vũ chậm rãi tiến tới.  

Chỉ trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại vài centimet!  

Hơi thở nóng rực phả vào mặt đối phương!  

Trong người cô như có một dòng điện điên cuồng chạy vọt, nội tâm lại xám xịt.  

Cô cắn chặt răng lại.  

Cô biết kết quả đã rõ ràng.  

Haiz.  

Cô lặng lẽ thở dài thườn thượt.  

Cô giơ tay định đẩy anh ra.  

Hai tay dùng sức!  

Đột nhiên…  

Tay đẩy vào khoảng không?  

Cô giật nảy mình, đôi mắt trong veo hiện lên vẻ mờ mịt.  

Uỳnh!  

Bên cạnh cô truyền tới tiếng va chạm nặng nề.  

Cô nghiêng đầu nhìn sang.  

Ngạc nhiên thấy anh… nằm xuống?  

Hả?  

Cô ngẩn người, vẻ mặt ngơ ngác.  

Anh bật cười trêu chọc: “Bây giờ đã hiểu chưa?”  

Cả người cô khẽ run lên!  

Anh… 
 
Chương 1505


Ngay sau đó, tâm trạng của cô bỗng trở nên vui vẻ!  

Anh… không hề…  

Cô mím môi.  

Không biết tại sao trong lòng cô lại thấy cảm động lạ thường!  

Cô tự biết lần này mình thăm dò không hề có quy luật gì.  

Cũng không có nguyên nhân gì cả!  

Cho dù Trương Minh Vũ thực sự… cũng chẳng thể chứng minh được điều gì.  

Nhưng cô vẫn muốn thử xem sao!  

Không ngờ…  

Đôi bàn tay trắng nõn của cô nắm lại thật chặt, trong lòng chọt dâng lên một cảm giác kỳ quái.  

Một cảm giác… khác lạ trước giờ chưa từng có!  

Cô vô thức mỉm cười.  

Thế nhưng…  

Cô vẫn rất có lòng tin với bản thân.  

Bình thường đàn ông nhìn thấy cô đều bị mất hết hồn vía.  

Nhưng còn Trương Minh Vũ…  

Anh không…  

Nghĩ tới đây, cô lập tức trợn tròn mắt.  

Không… thể nào?  

Cô hít sâu một hơi, lắp bắp hỏi: “Anh… không muốn sao?”  

Lúc nói ra câu này, mặt cô đã đỏ như quả cà chua!  

Trương Minh Vũ lại càng cảm thấy máu trong người mình sôi trào mãnh liệt!  

Sao cô lại có thể… nói ra lời như vậy?  

Quá lộ liễu…  

Anh ngượng ngùng đáp: “À thì…”  

Nên trả lời thế nào đây?  

Lâm Kiều Hân cắn răng hỏi lại lần nữa: “Không lẽ anh… là… đồng…”  

Cô không nói tiếp nổi nữa.  

Trương Minh Vũ trợn trừng mắt nhìn cô!  

Rõ ràng anh là một người đàn ông đích thực, đang yên đang lành sao lại bị nghi ngờ thế này?  

Kìm nén dục vọng thì được, nhưng nhịn nhục thì không!  

Anh nghiến răng nghiến lợi, cả giận nói: “Nếu cô đã nói vậy thì tôi phải chứng minh cho cô thấy mới được!”  

Nói rồi anh xoay người lại!  

Bổ nhào lên người cô!

Lần này là anh thực sự đè lên!  

“Á!”  

Lâm Kiều Hân khiếp sợ hét toáng lên.  

Tim đập loạn nhịp!  

Xúc cảm nặng nề ấy…  

Trương Minh Vũ ra vẻ hung dữ hỏi: “Bây giờ đã tin chưa? Không phải muốn nghi ngờ cái gì của đàn ông cũng được đâu!”  

Lâm Kiều Hân hoảng loạn đáp: “Tin rồi, tin rồi”.  

Cô bị anh dọa sợ ngây người!  

Cô không thể ngờ được anh lại ra tay đột ngột như vậy!  

Anh chẹp miệng.  

Sao lại dễ tin thế nhỉ…  

Anh vẫn… thấy không nỡ.  

Nhưng Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể lật người quay đi.  

Lâm Kiều Hân vẫn chưa hết khiếp sợ. Cảm giác vừa rồi…  

Trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy vẻ bất lực.  

Buối tối hôm nay thực sự rất giày vò…  

Haiz.  

Anh thở dài một tiếng.  

Cố gắng nhắm mắt lại.  

Cô mím chặt môi, trái tim vẫn đang đập thình thịch!  

Mãi lâu sau, cô mới dần lấy lại bình tĩnh.  

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô xẹt qua một tia phức tạp.  

Cuối cùng, anh… vẫn không làm…  

Cô mải mê nghĩ vẩn vơ.  

Rồi lại nhanh chóng mỉm cười.  

Vô thức cảm thấy vui vẻ.  

Cô nghiêng người nhìn về phía anh.  

Ánh mắt dán chặt vào bóng người mơ hồ kia. 
 
Chương 1506


Anh đã vượt qua bài kiểm tra của tôi.  

Sau này tôi sẽ cố gắng trợ giúp anh hết mình.  

Còn về quan hệ vợ chồng… xem ý trời đi.  

Dù sao… bây giờ tôi vẫn chưa thích anh.  

Nhưng vừa nghĩ tới điều này, trong đầu cô lại vô thức nhớ lại cảm giác khác lạ vừa rồi khi bị anh đè ở dưới người.  

Trước kia chỉ cần là đàn ông tới gần, cô đều cực kỳ bài xích.  

Vậy mà giờ đây…  

Thật sự không thích sao?  

Đôi mắt xinh đẹp của cô lại hiện lên vẻ mờ mịt.  

Bỏ đi.  

Cuối cùng, cô từ bỏ việc suy nghĩ.  

Nhưng khóe môi lại vô thức mỉm cười.  

Cô khẽ nhắm mắt lại.  

Dần dần chìm vào giấc ngủ.  

Ngủ một giấc yên bình.  

Còn Trương Minh Vũ lại bị giày vò.  

Trằn trọc suốt đêm.  

Anh cứ nhắm mắt lại là sau lưng lại truyền đến cảm giác mềm mại…  

Đúng là tra tấn!  

Không biết phải chịu đựng giày vò sau bao lâu, anh mới ngủ thiếp đi.  

Sáng sớm ngày hôm sau.  

Anh đột nhiên cảm thấy có gì đó động đậy trước ngực mình.  

Anh mơ màng mở mắt ra xem thử.  

Hả…  

Ngay sau đó, toàn thân anh lập tức cứng đờ.  

Trước mặt anh.  

Là gương mặt xinh đẹp như tạc tượng, làn da trắng mịn!  

Cái miệng nhỏ hơi hé mở, mùi thơm mê người ập vào hơi thở!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt một ngụm nước bọt.  

Anh cúi đầu nhìn thấy Lâm Kiều Hân đang nằm ngủ ngon lành trong lòng mình.  

Chuyện này…  

Anh sửng sốt.  

Mới sáng sớm… đã gặp phải vấn đề khó nhằn thế này sao?  

Dường như cô cảm giác được gì đó.  

Trong lúc Trương Minh Vũ đang trợn tròn mắt há hốc mồm, mí mắt cô khẽ động đậy.  

Hả?  

Trái tim anh vô thức siết chặt.  

Muốn cử động nhưng lại không rút được tay ra!  

Lâm Kiều Hân mở choàng mắt.  

Hai người ngơ ngác nhìn nhau.  

Thời gian như ngừng lại.  

Mãi lâu sau, cô mới giật mình trợn tròn mắt!  

Chuyện này…  

Cô vội vàng ngồi thẳng dậy!  

Khiến anh lại càng căng thẳng tột độ!  

May mà… anh chưa động đậy gì…  

Cô nhíu chặt chân mày. 
 
Chương 1507


Cố gắng lấy lại ký ức.  

Mọi chuyện đêm qua dần hiện ra trong tâm trí cô như thước phim quay chậm.  

Hơn nữa… Trương Minh Vũ cũng không làm gì cả.  

Chẳng biết tại sao cô không hề cảm thấy kỳ lạ.  

Giống như… đây là chuyện rất bình thường…  

Trương Minh Vũ lặng lẽ chờ đợi, trong lòng cực kỳ sốt ruột.  

Nào ngờ cô chỉ mỉm cười lên tiếng: “Dậy thôi”.  

Dứt lời, cô đặt chân xuống đất.  

Hả?  

Trương Minh Vũ kinh ngạc nhìn theo, vẻ mặt mờ mịt!  

Thế là… xong rồi sao?  

Chẳng mấy chốc, anh nhìn thấy dáng cô chậm rãi đi ra cửa.  

Bên dưới lớp áo sơ mi hơi mỏng… là dáng người yểu điệu xinh đẹp!  

Máu trong người anh lại sôi trào!  

Cô chợt quay lại cười với anh rồi hỏi: “Không đi à?”  

Bấy giờ anh mới kịp phản ứng lại, lúng túng đáp: “À… đi chứ”.  

Nói xong, anh cũng đứng dậy.  

Thế nhưng không hiểu sao anh cứ thấy hôm nay Lâm Kiều Hân là lạ.  

Còn lạ hơn cả hôm qua.  

Hơn nữa… còn rất hay cười.  

Dường như trong khí chất lạnh lùng mà cô luôn thể hiện ra bên ngoài xuất hiện thêm một cảm giác…  

Khó mà miêu tả thành lời!  

Haiz.  

Anh lắc đầu thở dài thườn thượt.  

Anh cũng không biết cô như vậy là tốt hay xấu.  

Hai người nhanh chóng đi ra phòng khách.  

Lâm Kiều Hân đi đánh răng rửa mặt.  

Còn anh bắt tay vào làm bữa sáng.  

Nấu xong xuôi rồi vẫn chưa thấy cô ra…  

Anh không khỏi cảm thấy bất lực.  

Trang điểm… mất nhiều thời gian tới vậy sao?  

Một lát sau, có tiếng bước chân vang lên.  

Anh khẽ nhướng mày.  

Nghiêng đầu nhìn sang.  

Trông thấy cô ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi nhà tắm.  

Trên gương mặt xinh đẹp có một lớp trang điểm nhẹ tinh xảo.  

Đẹp quá…  

Anh không kìm được nở nụ cười.  

Cho dù đã ngắm từ lâu.  

Nhưng lần nào anh cũng bị vẻ đẹp của cô làm cho rung động.  

Hai người cùng ăn bữa sáng.  

Lâm Kiều Hân đứng dậy dịu dàng hỏi: “Chúng ta nên đi làm thôi nhỉ?”  

Chúng ta?  

Anh sững sờ nhìn cô.  

Ngay sau đó, trong mắt anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ.  

Cô vẫn còn nhớ…  

Dù sao anh cũng đã hứa rồi.  

Anh đi chuẩn bị một lát. 
 
Chương 1508


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng Sơ Tinh.  

Hai người cùng xuống xe rồi đi vào.  

Trong công ty, các nhân viên đều đang bận tối mặt.  

Lâm Kiều Hân nở nụ cười thần bí: “Anh đi làm việc của anh đi. Tôi cũng phải làm một số việc”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ không khỏi kinh ngạc.  

Cô có chuyện gì sao?  

Anh chưa kịp nghĩ kĩ đã thấy cô đi vào thang máy.  

Anh bèn lắc đầu bất lực.  

Liếc nhìn xung quanh một vòng.  

Tất cả mọi người đều đang lặng lẽ làm việc của mình.  

Anh rất hài lòng với điều này.  

Thế là anh rảo bước đi tới phòng làm việc.  

Lâm Kiều Hân đã có Long Tam và Long Thất bảo vệ, anh cũng không cần phải lo lắng.  

Tạm thời cũng không có nguy hiểm gì từ phía Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương.  

Nguy cơ tiềm ẩn duy nhất chỉ còn Âu Dương Thanh Tùng.  

Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để anh phát triển.  

Hai mắt anh chợt lóe lên!  

Cốc cốc cốc!  

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Chần chừ hồi lâu mới lên tiếng: “Mời vào”.  

Cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra.  

Một cô gái đáng yêu mặc đồ lolita cất bước đi vào.  

Anh cau mày.  

Là cô ấy?  

Đinh Ninh nở nụ cười đắc ý với anh: “Chào ông chủ nha”.  

Anh nhíu mày hỏi: “Cô tìm tôi làm gì?”  

Cô ấy tung tăng đi tới ngồi xuống ghế đối diện.  

Không hề ngại ngùng.  

Trong mắt anh xẹt qua một tia nghi hoặc.  

Từ ngày hôm đó anh đã cảm thấy cô gái có vẻ ngoài đáng yêu này không hề đơn giản.  

Anh cũng không vội vàng gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.  

Đinh Ninh nhanh chóng mở lời: “Có phải anh kết thù với nhà họ Âu Dương không?”  

Nghe thấy lời này, anh rất ngạc nhiên.  

Anh do dự một lúc rồi mới lên tiếng đáp: “Đúng vậy”.  

Rốt cuộc cô ấy có mục đích gì?  

Ánh mắt Đinh Ninh chợt lóe lên. Cô ấy cười nói: “Có thể đầu tư cho tôi không?”  

Anh khó hiểu hỏi: “Không phải tôi đã cho cô tiền đầu tư rồi à?”  

Cô ấy lắc đầu đáp: “Không không không, năm triệu ít lắm”.  

Trên gương mặt của anh tức thì hiện lên vẻ kinh hãi.  

Năm triệu mà còn chê ít sao?  

Tham vọng không nhỏ đâu, chỉ có điều…  

Khóe miệng anh nhếch lên nở nụ cười. Anh ung dung hỏi: “Thế cô muốn bao nhiêu?”  

Đinh Ninh chậm rãi xòe bàn tay ra.  

Anh ngạc nhiên hỏi: “Năm mươi triệu hả?”  

Cô ấy mỉm cười, kiêu ngạo đáp: “Không, năm trăm triệu”.  

Cái gì?  

Anh lập tức trợn tròn hai mắt!  

Số tiền này… nói đùa đấy à?  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1509


Nghe thấy lời này, trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy khiếp sợ!  

Đoạt lấy… Tịnh Châu?  

Chuyện này…  

Anh khẽ cau mày, nghiêm giọng hỏi: “Cô đang đùa với tôi đấy à?”  

Tịnh Châu thuộc phạm vi thế lực của nhà họ Âu Dương!  

Đến cả anh cũng không nắm chắc phần thắng.  

Đinh Ninh ung dung khoanh tay trước ngực, tự tin nói: “Yên tâm, đúng là nhà họ Âu Dương không dễ đối phó. Nhưng chỉ một Tịnh Châu nho nhỏ cũng chẳng đáng là bao đâu”.  

Hả?  

Anh trợn tròn hai mắt nhìn cô ấy.  

Cô gái lolita này… lấy đâu ra tự tin ngút trời vậy?  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới bật cười hỏi: “Tại sao tôi phải tin lời cô?”  

Cô ấy nhún vai đáp: “Anh có thể kiểm tra thử, chỉ cần là thứ có thể chứng minh được với anh, muốn thế nào cũng được”.  

Khóe miệng anh chợt co rút một phen.  

Sao câu nói này… lại quen tai đến vậy…  

Bỗng chuông điện thoại réo lên inh ỏi.  

Trương Minh Vũ ấn nút nghe máy.  

Thoắt cái, giọng nói trầm trọng của Hàn Thiên Hoa lập tức vang lên: “Minh Vũ à, dự án của chúng ta gặp chút vấn đề, không vận chuyển nguyên vật liệu vào được”.  

“Bị nhà họ Lục cản trở”.  

Lại là bọn họ?  

Trên mặt anh hiện lên vẻ lạnh lùng!  

Không có đối tác thu mua còn dễ giải quyết.  

Nhưng nếu không có nguyên vật liệu…  

Hồi lâu sau, anh khẽ cười đáp: “Chú Hàn đừng lo lắng quá, lát nữa cháu sẽ qua đó xử lý”.  

Hàn Thiên Hoa cũng đáp lại một tiếng.  

Sau đó liền cúp máy.  

Trương Minh Vũ vội vàng suy nghĩ cách giải quyết, hai mắt lóe sáng.  

Vừa hay có thể dùng chuyện này để kiểm tra Đinh Ninh.  

Cô ấy đang dựa lưng vào ghế, đung đưa đôi chân bé nhỏ.  

Bộ dạng rất nhàn nhã.  

Anh nhếch miệng cười bảo: “Được, đúng lúc chúng tôi đang gặp rắc rối”.  

“Tôi dẫn cô theo. Nếu cô có thể giải quyết trong vòng ba ngày, tôi sẽ đầu tư cho cô”.  

“Thấy sao?”  

Tách!  

Đinh Ninh sảng khoái búng tay một cái: “Không thành vấn đề!”  

Trong mắt anh hiện lên vẻ chờ mong.  

Hi vọng cô ấy có thể làm được!  

Ánh mắt Đinh Ninh cũng tỏa sáng như những vì sao.  

Hai người họ vội vàng rời khỏi công ty.  

Thời gian vốn đã rất gấp gáp.  

Huống hồ bây giờ đang là thời điểm phát triển quan trọng của Thanh Châu.  

Nhưng vấn đề tiếp theo là…  

Đi kiểu gì?  

Đinh Ninh ngơ ngác hỏi: “Anh không biết lái xe à?”  

Trương Minh Vũ buồn bực trừng mắt lườm một cái.  

Cô ấy bĩu môi tỏ vẻ chê bai: “Ông chủ của Sơ Tinh lại không biết lái xe, anh sống ở nhà họ Lâm bao lâu nay sao không tranh thủ thi bằng lái luôn đi?”  

Hả?  

Anh nhíu mày chất vấn: “Cô… có vẻ biết nhiều về tôi nhỉ?”  

Cô ấy nở nụ cười đắc ý: “Đương nhiên rồi, anh nghĩ đám người tầm thường xứng để tôi tìm tới sao?”  

Chuyện này…  

Trương Minh Vũ vô cùng ngạc nhiên.  

Thảo nào hôm đó xếp hàng cô ấy lại nhiệt tình giúp đỡ anh như vậy.  

Thì ra… cô ấy đã biết thân phận của anh từ trước!  

Anh lắc đầu cười khẽ.  

Không ngờ bản thân lại bị một cô nhóc quay như chong chóng.  

Nhưng… rốt cuộc cô ấy có mục đích gì? 
 
Chương 1510


Trương Minh Vũ nheo mắt lại, trong lòng vô thức trở nên cảnh giác.  

Anh không thể không đề phòng!  

Đinh Ninh không hề phát hiện ra điều gì bất thường, im lặng không lên tiếng nữa.  

Kít!  

Bỗng nhiên có tiếng xe phanh gấp vang lên.  

Hai người nhìn về phía phát ra tiếng động.  

Trông thấy Hàn Thất Thất đang mở cửa xe bước xuống.  

Khí thế hùng hùng hổ hổ.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Hàn Thất Thất nhìn chằm chằm vào Đinh Ninh đang đứng cạnh anh.  

Anh bật cười vui vẻ: “Cô đến rồi…”  

Chưa nói xong đã bị Hàn Thất Thất lạnh giọng chen ngang: “Cô ta là ai?”  

Hả?  

Anh mắt tròn mắt dẹt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Hàn Thất Thất… bị làm sao vậy…  

Đinh Ninh nhíu mày đáp trả: “Thế cô là ai? Muốn biết tôi là ai để làm gì?”  

Thái độ cũng kiêu căng phết đấy!  

Hàn Thất Thất cười lạnh một tiếng, gằn giọng quát: “Ranh con, cô ăn nói với tôi thế hả?”  

Cô ấy không hề sợ hãi, thản nhiên đáp: “Nói với cô thì sao hả? Cô có gì hơn tôi à?”  

Phụt!  

Trương Minh Vũ suýt phun máu ra ngoài.  

Sao Đinh Ninh… cũng có tính cách phách lối giống cô chủ nhà giàu vậy…  

Hàn Thất Thất nổi giận đùng đùng.  

Trương Minh Vũ vội bước lên hòa giải: “Thôi nào, được rồi mà, hai người đúng là…”  

Hàn Thất Thất gắt lên: “Anh im ngay!”  

Khiến anh bị dọa sợ hết hồn.  

Hàn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chưa hỏi anh đâu, cô ta là ai?”  

Khóe miệng của anh co giật không ngừng.  

Cô ấy là ai… thì liên quan gì tới cô chứ?  

Nhưng…  

Không hiểu tại sao anh lại không dám nói ra…  

Đinh Ninh tiến lên lạnh lùng cất giọng nói: “Nói chuyện với ông chủ của tôi kiểu gì thế? Muốn biết tôi là ai sao không hỏi thẳng tôi đây này?”  

Ông chủ?  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất xẹt qua một tia kinh ngạc.  

Thì ra…  

Hừ!  

Cô ta hừ lạnh một tiếng, giận dỗi quay sang một bên.  

Đinh Ninh thấy thế thì bĩu môi.  

Trương Minh Vũ đột nhiên như bừng tỉnh, vội vàng dò hỏi: “Thất Thất, cô có bận gì không?”  

Cô ta lạnh lùng khoanh tay trước ngực, sẵng giọng nói: “Không, sao hả?”  

Thái độ cực kỳ xa cách.  

Trương Minh Vũ cũng không thèm để bụng, tươi cười lên tiếng: “Thế cô đưa bọn tôi đi một chuyến đến Tĩnh Châu đi!”  

Đúng lúc đang không biết phải đi kiểu gì! 
 
Chương 1511


Hàn Thất Thất cau mày nhìn anh  

Chúng tôi?  

Cô ta lập tức lườm Đinh Ninh một cái.  

Vẻ mặt rất không bằng lòng.  

Đinh Ninh mím môi, vô thức thấy chột dạ.  

Dù sao…. Tiền đầu tư vẫn quan trọng nhất!  

Anh bật cười khuyên nhủ: “Được rồi, đừng giận dỗi nữa. Có việc quan trọng phải làm đấy!”  

Việc quan trọng?  

Hàn Thất Thất chẹp miệng nói: “Được rồi, đi thôi”.  

Trong mắt anh tràn đầy vẻ hưng phấn.  

Mặc dù Hàn Thất Thất kiêu căng hống hách.  

Nhưng lúc gặp chuyện vẫn rất nghe lời.  

Cô ta đổi sang xe khác.  

Ba người nhanh chóng leo lên xe.  

Hàn Thất Thất lái thẳng một đường đến Tĩnh Châu!  

Trên đường đi, cô ta hỏi thăm anh về trận chiến tối qua với Tiểu Trạch.  

Anh đáp qua loa cho xong chuyện.  

Cô ta cũng không hỏi nhiều.  

Suốt dọc đường, Đinh Ninh vô cùng yên lặng.  

Đôi mắt ánh lên tia sáng, có vẻ như đang rất mong chờ.  

Trương Minh Vũ cũng bắt đầu nổi lên lòng ngờ vực.  

Đinh Ninh này… có gì đó rất kì quái.  

Không nói một lời nào.  

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đi vào địa phận thành phố Tĩnh Châu.  

Đi thẳng tới khách sạn Đình Lập.  

Thoắt cái đã đỗ lại trước cổng khách sạn.  

Ba người đồng loạt xuống xe.  

Trương Minh Vũ chăm chú quan sát xung quanh.  

Khóe miệng nhanh chóng cong lên mỉm cười.  

Quả nhiên công việc kinh doanh của Đình Lập đã khôi phục tương đối tốt rồi!  

Người đến người đi tấp nập!  

Khách đông vậy sao?  

Gương mặt của anh tràn đầy vui vẻ.  

Anh cất bước đi vào bên trong.  

Sảnh lớn chật kín người.  

Phong cách của khách sạn này đều do Hàn Thất Thất tự mình thiết kế.  

Cùng một hệ thống với khách sạn Hồng Thái.  

Thế nhưng mặt tiền lại đẹp hơn nhiều!  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên nói: “Thất Thất, cô lại tiến bộ hơn rồi đấy”.  

Cô ta nở nụ cười đắc ý: “Chỉ có mỗi chuyện này mà tôi cũng không làm tốt cho anh được thì còn làm gì được nữa”.  

Anh lắc đầu mỉm cười.  

Ngay sau đó, anh bắt đầu trở nên hưng phấn.  
 
Chương 1512


Có khách sạn Đình Lập cũng đồng nghĩa với việc xây dựng được nền móng vững chắc!  

Tiếp theo sẽ tới bước phát triển toàn diện!  

Còn Đinh Ninh thì hiếu kỳ quan sát bốn phía.  

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi tới lịch sự chào hỏi: “Xin hỏi ba vị tới dùng bữa ạ?”  

Anh mỉm cười đáp: “Không cần gấp, cứ cho chúng tôi một phòng nghỉ đã”.  

Số lượng nhân viên đã tăng lên đáng kể.  

Còn không nhận ra anh.  

Nhân viên phục vụ mắt tròn mắt dẹt nhìn anh.  

Đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.  

Mãi lâu sau, nhân viên mới giật mình kinh hãi.  

Vẻ mặt khó tin hỏi: “Ba người… thuê một phòng sao?”  

Trương Minh Vũ vô cùng lúng túng.  

Hàn Thất Thất xấu hổ hai má đỏ bừng!

Trương Minh Vũ buồn bực trừng mắt nói: “Hỏi nhiều làm gì, mau đi làm đi”.  

Nhân viên phục vụ thấy kỳ lạ, không khỏi đánh giá một phen.  

Người đàn ông này… có gì tốt cơ chứ…  

Ba người nhanh chóng đi vào phòng nghỉ.  

Hàn Thất Thất ung dung khoanh tay trước ngực đứng dựa vào cửa sổ.  

Gương mặt xinh đẹp, dáng người nóng bỏng.  

Cặp chân dài thẳng tắp lại càng thu hút ánh nhìn, thế nhưng trong mắt cô ta lại tràn đầy vẻ tức tối khó chịu.  

Đinh Ninh ngồi trên sofa.  

Anh cũng ngồi xuống.  

Nhưng trong lòng lại bất thình lình xuất hiện một cảm giác quái dị.  

Căn phòng có vẻ u ám.  

Trông bộ dạng của hai cô gái này…  

Nói ra cũng có vẻ giống…tới để thuê phòng làm chuyện mờ ám…  

Hàn Thất Thất lạnh giọng lên tiếng: “Anh dẫn chúng tôi tới đây làm gì?”  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.  

Lâm Kiều Hân đã kỳ quái lắm rồi.  

Sao Hàn Thất Thất cũng khác lạ vậy?  

Cảm giác này…  

Trương Minh Vũ bình tĩnh cất giọng nói: “Tạm thời ở trong này nói cho Đinh Ninh biết tình hình cơ bản trước đã, ngoài kia ồn lắm”.  

Cô ấy?  

Hàn Thất Thất liếc sang một cái.  

Đinh Ninh tức thì hưng phấn hẳn lên: “Tình hình như thế nào? Mau nói đi, hôm nay tôi giải quyết luôn cho anh là được chứ gì?”  

Anh lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.  

Hình như cô ấy tự tin quá mức rồi…  

Anh nhanh chóng tóm tắt ngắn gọn chuyện đang xảy ra.  

Bên phía Trần Đại Phú là tự cung tự cấp.  

Ngoại trừ việc sợ bị người ta chèn ép thì cũng có chuyện lớn gì.  

Còn phía Hàn Thiên Hoa thì rắc rối hơn.  

Anh đã đọc hết tài liệu liên quan.  

Hàn Thiên Hoa kinh doanh một xưởng sắt thép.  

Đối đầu trực tiếp với nhà họ Lục! 
 
Chương 1513


Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng.  

Thế nhưng… không có cách nhập sắt thép và vật liệu vào sản xuất.  

Tất cả đều bị nhà họ Lục khống chế!  

Chẳng bao lâu sau, anh đã nói sơ qua một lượt.  

Hàn Thất Thất cau mày.  

Mình là người từ nơi khác tới, đúng là không có cách nào giải quyết được.  

Đinh Ninh lại tròn mắt nhìn anh hỏi: “Chỉ có mỗi… chuyện này thôi sao?”  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Cô ấy nói vậy… có ý gì?  

Cô ấy tỏ vẻ chê bai: “Có chút chuyện này cũng bắt tôi đi xa như vậy để giải quyết. Gọi một cuộc điện thoại là được rồi mà”.  

Khóe môi anh khẽ co giật vài cái.  

Nói đùa gì thế…  

Tự tin ngút trời.  

Hàn Thất Thất khinh bỉ lên tiếng: “Chém gió hăng quá cẩn thận ngã ngựa đấy. Đến cả nhà họ Hàn của tôi cũng không làm gì được, cô gọi điện thoại có tác dụng lớn vậy sao?”  

Đinh Ninh thản nhiên hỏi ngược lại: “Nhà họ Hàn hả? Lợi hại lắm sao?”  

Hàn Thất Thất lập tức bị chọc tức điên lên.  

Trương Minh Vũ bất lực không biết làm thế nào.  

Sao hai người họ cứ như chó với mèo vậy…  

Anh bật cười nói: “Được thôi, tôi cho cô ba ngày. Nếu cô có thể giải quyết được vấn đề nhập nguyên vật liệu, chúng ta sẽ bàn đến chuyện đầu tư”.  

Đinh Ninh nghi hoặc hỏi: “Ba ngày?”  

Trương Minh Vũ nhún vai bất đắc dĩ nói: “Hết cách rồi, chuyện này rất gấp. Như vậy mới có thể đánh giá được năng lực của cô đến đâu”.  

Anh cứ tưởng cô ấy đang chê thời gian ít quá.  

Nào ngờ cô ấy lại kiêu ngạo đáp: “Thôi, không cần lâu vậy thôi, cho tôi ba phút là đủ”.  

Nói rồi cô ấy cầm điện thoại lên.  

Đi thẳng ra ngoài.  

Trên mặt anh tràn đầy vẻ ngỡ ngàng.  

Ba phút?  

Hàn Thất Thất bĩu môi khinh bỉ: “Anh tìm đâu ra cô ta vậy? Loại như cô ta mà anh cũng tin được à?”  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ đáp: “Trước kia tôi không biết cô ấy như vậy…”  

Hừ!  

Hàn Thất Thất ghét bỏ hừ lạnh một tiếng.  

Tâm trạng cực kỳ khó chịu!  

Trương Minh Vũ lắc đầu thở dài.  

Một lát sau, Đinh Ninh ung dung bước vào.  

“Được rồi, giải quyết xong rồi. Tí nữa sẽ có người tới đề nghị hợp tác với anh”.  

Cô ấy đắc ý lên tiếng khoe khoang.  

Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất quay sang nhìn nhau.  

Hàn Thất Thất xem thường cười lạnh. 
 
Chương 1514


Còn anh thì bối rối không biết nên nói gì cho phải.  

Cuối cùng chỉ có thể cười gượng một tiếng.  

Mắt Đinh Ninh chợt lóe lên.  

Đương nhiên cô ấy nhìn ra được phản ứng của hai người, nhưng cũng không hề tỏ ra sốt sắng.  

Dù sao sẽ nhanh chóng có đáp án ngay thôi.  

Hiện giờ trong đầu Trương Minh Vũ đang rất rối bời.  

Đột nhiên anh nghe thấy giọng nói thanh thúy của Đinh Ninh vang lên: “Ông chủ, tôi đói lắm rồi. Đi ăn thôi chứ?”  

Nghe thấy thế, anh không khỏi sững sờ.  

Đi ăn?  

Hàn Thất Thất trợn ngược mắt, châm chọc nói: “Không biết là cô nghĩ thoáng hay là không biết xấu hổ”.  

Đinh Ninh lập tức lên tiếng phản bác: “Liên quan quái gì đến cô? Làm được việc là được”.  

“Đói còn không cho ăn à?”  

Hàn Thất Thất lười đáp trả.  

Trương Minh Vũ đột nhiên phát hiện tính cách của hai cô gái này… khá giống nhau.  

Không hiểu tại sao Đinh Ninh lại có thể tự tin tới vậy?  

Thực sự có thể giải quyết được sao?  

Anh cũng bắt đầu thấy do dự.  

Tuy trông cô ấy không giống một kẻ lừa đảo, nhưng…  

Một lúc lâu sau, anh mới mỉm cười cất tiến gnosi: “Được, chúng ta đi ăn trước”.  

Trưa rồi, cũng đến lúc ăn cơm rồi.  

Trong mắt Hàn Thất Thất xẹt qua một tia bực bội.  

Còn Đinh Ninh thì vô cùng hưng phấn.  

Trương Minh Vũ không chần chừ nữa, dứt khoát dẫn hai cô gái rời khỏi phòng nghỉ.  

Bọn họ vừa bước ra khỏi thang máy đã có nhân viên phục vụ chạy tới đón tiếp.  

Thấy ba người đi cùng nhau, nhân viên hơi ngập ngừng, vẻ mặt kinh hãi!  

Trương Minh Vũ nhíu mày hỏi: “Làm sao?”  

Cô nhân viên kia vô thức đáp lại: “Anh… nhanh thế?”  

Như vậy cũng không được…  

Rốt cuộc hai cô gái xinh đẹp này thích Trương Minh Vũ ở điểm nào?  

Anh ngơ ngác không hiểu gì.  

Nhanh?  

Phụt!  

Đinh Ninh che miệng cười ngặt nghẽo!  

Hàn Thất Thất đen mặt, lạnh lùng chất vấn: “Cô thấy rồi chắc? Hay cô thử xem?”  

Nhân viên phục vụ nhếch miệng cười nói: “Không cần đâu, phí thời gian lắm”.  

Dứt lời, ánh mắt cô ta hiện lên vẻ châm chọc.  

Bấy giờ Trương Minh Vũ mới kịp phản ứng lại!  

Mẹ nó!  

Trương Minh Vũ lạnh giọng hỏi: “Cô thích xen vào chuyện của người khác lắm hả?” 
 
Chương 1515


Thế này thì quá đáng rồi!  

Nhân viên phục vụ chế giễu đáp: “Không thích, tôi chỉ thích làm việc tốt”.  

“Không muốn trơ mắt đứng nhìn hai cô gái xinh đẹp bị anh lừa gạt như vậy”.  

Anh hơi nheo mắt, đanh giọng chất vấn: “Cô biết chúng tôi có quan hệ gì không? Mở mồm là phán tôi lừa người sao?”  

Cô nhân viên kia bật cười trào phúng: “Còn quan hệ gì được nữa? Chắc chắn là bị anh lừa tự dâng mình đến rồi”.  

“Hai cô cũng thật là, mặt thì đẹp mà chẳng biết nhìn người gì cả!”  

“Trông loại người như anh ta giống người giàu hả?”  

Dứt lời, cô ta trưng ra vẻ mặt khinh thường.  

Có không ít người gần đó nghe thấy ầm ĩ cùng chạy tới hóng hớt.  

Chỉ trỏ bàn tán.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã trở thành đối tượng bị toàn bộ người trong sảnh lớn chê cười.   

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất lóe lên tia lạnh lẽo.  

Nhưng Đinh Ninh lại thản nhiên như không, chẳng thèm để bụng.  

Lửa giận trong lòng Trương Minh Vũ dần dâng lên. Anh sẵng giọng hỏi: “Nhân viên của khách sạn này đều giống cô sao?"  

Cô nhân viên cười lạnh đáp: “Đúng rồi, nhân viên của khách sạn chúng tôi đều thế này đấy!”  

“Không thích thì cút!”  

“Khách sạn của chúng tôi cũng không thiếu một người khách như anh, biết chưa hả?”  

Vẻ giễu cợt trong mắt cô ta ngày càng trở nên nồng đậm!  

Trương Minh Vũ nổi trận lôi đình!  

Khách sạn Đình Lập vừa mới khôi phục kinh doanh đã xuất hiện loại phục vụ như này rồi sao?  

Cô nhân viên kia vẫn không ngừng chế giễu: “Cả hai cô gái xinh đẹp này nữa, làm người… phải biết tự yêu thương chính bản thân mình! Gặp ai cũng ngủ… không sợ nhiễm bệnh à?”  

Nụ cười trên mặt Đinh Ninh tức thì biến mất.  

Hàn Thất Thất điên tiết vung tay tát một cái thật mạnh!  

Bốp!  

Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.  

Chuyện này…  

Đám người đang vây quanh bốn phía lập tức trợn mắt há hốc mồm!  

Nhân viên phục vụ cũng khiếp sợ không dám tin vào mắt mình!  

Cô ta bụm mặt, trông rất đau đớn!  

Đinh Ninh hơi nhướng mày, đáy mắt xẹt qua vẻ vui thích.  

Mãi lâu sau, cô nhân viên kia mới nghiến răng nghiến lợi quát ầm lên: “Con đàn bà chết tiệt…”  

Bốp!  

Lại một tiếng bạt tai!  

Mọi người xung quanh đều sợ ngây người!  

Bỗng có một giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô dám động tới người phụ nữ của ông đây hả?”

Hả?  

Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày.  

Đám người nhao nhao nhìn về phía người vừa lên tiếng.  

Một người đàn ông trung niên mặc vest ngay ngắn bước ra. 
 
Chương 1516


Sắc mặt âm trầm!  

Sau lưng ông ta còn có bốn tên bảo vệ!  

Đây là ai?  

Mọi người đều ngớ ra.  

Nhân viên phục vụ vội vàng lao tới, gào khóc nức nở: “Giám đốc Trần! Em… em bị người ta đánh! Hu hu hu!”  

Dứt lời, cô ta uốn éo sà vào lòng giám đốc Trần!  

Đám người ngỡ ngàng.  

Giám đốc khách sạn!  

Giám đốc Trần nheo mắt đe dọa: “Không phải ai cũng có thể đánh người phụ nữ của tôi đâu!”  

Dứt lời, ông ta sải bước tiến lên!  

Nhóm người của ông ta xông tới trước mặt Trương Minh Vũ.  

Trong mắt những người đang vây quanh hóng chuyện đều hiện lên vẻ hưng phấn.  

Có kịch hay để xem rồi!  

Giám đốc Trần đen mặt quát ầm lên: “Ai đánh?”  

Hàn Thất Thất ung dung bước ra, lạnh lùng nói: “Tôi đánh đấy, sao nào?”  

Giám đốc Trần tức thì ngây ngất.  

Đẹp quá…  

Nhân viên phục vụ giận dỗi trách móc: “Anh yêu! Anh làm gì đấy! Mau giúp em đánh trả đi chứ!”  

Bấy giờ ông ta mới lấy lại được tinh thần.  

Đinh Ninh châm chọc lên tiếng: “Hai người… là vợ chồng hả?”  

Nhân viên phục vụ căm tức hét lên: “Liên quan quái gì đến cô?”  

Trên mặt Trương Minh Vũ tràn đầy châm chọc.  

Hàn Thất Thất bật cười khinh bỉ: “Vợ chồng? Cô đánh giá cô ta cao quá rồi đấy, cùng lắm cũng chỉ được coi là bồ bịch thôi”.  

Nghe thấy lời này, sắc mặt của nhân viên phục vụ tối sầm lại.  

Đinh Ninh cũng mỉa mai vài câu: “Bản thân chẳng ra sao mà còn mặt dày nói chúng tôi. Cô cũng là loại đàn bà ngủ với đàn ông vô tội vạ còn gì”.  

Mọi người vây quanh bàn tán xôn xao!  

Ai cũng nhìn sang với ánh mắt chế giễu!  

Nhân viên phục vụ trợn mắt quát tháo: “Câm miệng cho tôi! Các cô cũng đòi so với tôi hả?”  

“Anh ấy là giám đốc của khách sạn Đình Lập!”  

“Còn cái gã các cô ngủ cùng kia là cái thá gì?”  

Giám đốc Trần giận dữ nắm chặt hai tay!  

Cả hai người đẹp này… đều bị Trương Minh Vũ hưởng hết rồi sao?  

Mẹ nó chứ!  

Đinh Ninh đã xinh đẹp hơn ả nhân viên kia gấp trăm lần rồi, chưa kể còn cả Hàn Thất Thất!  

Ông ta căm hận nói: “Ranh con, mày dám đánh người phụ nữ của tao hả?”  

Vừa nói ông ta vừa trừng mắt nhìn anh!  

Nhân viên phục vụ nhỏ giọng thì thầm: “Anh yêu, người đánh em là con ả kia!”  

Thế nhưng ông ta lại làm như không nghe thấy.  

Trương Minh Vũ chỉ bình thản đáp: “Cô ta đáng ăn đòn!”
 
Chương 1517


Giám đốc Trần cả giận gầm lên: “Tao thấy mày cũng đáng đánh lắm!”  

Nói rồi ông ta vung tay ra lệnh: “Đánh nó cho tao!”  

Thằng ranh này dựa vào đâu mà dám?  

Cô ả nhân viên phục vụ kia cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ thấy rất phấn khích!  

Mọi người đang vây xem cũng trở nên kích động!  

Ánh mắt của ai cũng tràn đầy vẻ trào phúng!  

Không chịu nhận tội còn dám cứng miệng?  

Đúng là đồ cứng đầu!  

Hàn Thất Thất dửng dưng nhìn theo, vẻ mặt khinh bỉ.  

Đinh Ninh cau mày, bộ dạng rất lo lắng.  

Ngay sau đó, bốn gã bảo vệ tức tốc lao lên!  

Chuẩn bị ra tay đánh người!  

Giám đốc Trần đắc ý cười lạnh.  

Trong mắt nhân viên phục vụ ánh lên vẻ xem thường.  

Để xem các người giả vờ được bao lâu!  

Nào ngờ đúng lúc ấy, một giọng nữ gợi cảm vang lên: “Dừng tay!”  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày.  

Lại có ai đến nữa?  

Đám người còn lại cũng ngơ ngác.  

Nghiêng đầu nhìn sang.  

Trông thấy một cô gái xinh đẹp quyến rũ đang đứng ở ngoài cổng.  

Mái tóc xoăn sóng màu đỏ mận.  

Dáng người đầy đặn mông ngực có đủ, vô cùng hút mắt.  

Quan Na?  

Anh khẽ mỉm cười.  

Đỡ phải đánh nhau.  

Nhân viên phục vụ sững sờ.  

Còn giám đốc Trần thì vội vàng trưng ra vẻ mặt nịnh nọt: “Cô chủ về rồi ạ?”  

Sắc mặt của Quan Na sa sầm!  

Cô ta rảo bước tới!  

Giám đốc Trần cười làm lành: “Cô chủ, tôi sắp giải quyết xong chuyện ở đây rồi, cô…”  

Bốp!  

Đột nhiên có tiếng bạt tai thanh thúy vang lên!  

Quan Na hung hăng tát mạnh lên mặt ông ta.  

Chuyện này…  

Tất cả đều ngây ngẩn cả người.  

Rốt cuộc… là như thế nào?  

Nhân viên phục vụ cũng mù tịt không hiểu gì.  

Giám đốc Trần khó tin hỏi: “Sao cô chủ… lại đánh tôi?”  

Bốp!  

Lại bị tát thêm lần nữa!  

Ông ta bị đánh đến mức ngu người.  

Nhân viên phục vụ bắt đầu run rẩy! 
 
Chương 1518


Mọi người xung quanh cũng không hiểu mô tê gì.  

Có đánh nhầm người không vậy?  

Quan Na nghiêm mặt nhìn sang Trương Minh Vũ, khom lưng cúi chào: “Xin lỗi anh Minh Vũ, tại tôi không quản lý nghiêm!”   

Hự!  

Nghe thấy cô ta nói vậy, tất cả đồng loạt khiếp sợ hít một hơi khí lạnh!  

Anh… Minh Vũ?  

Giám đốc Trần lập tức choáng váng!  

Cô ả nhân viên kia cũng chết lặng!  

Trò đùa… quái quỷ gì vậy?  

Mãi lâu sau, giám đốc Trần mới kìm chế lửa giận lên tiếng: “Cô chủ đừng tin lời hắn ta lừa gạt!”  

“Tĩnh Châu của chúng ta làm gì có cậu chủ nhà giàu nào họ Trương?”  

Quan Na nghiến răng nghiến lợi gằn giọng quát: “Gọi anh là vì tôn trọng”.  

“Anh ấy, là cổ đông của khách sạn Đình Lập!”  

“Là chủ tịch của khách sạn này! Ông… nghe rõ chưa hả?”  

Cô ta vừa dứt lời, cả sảnh lớn đều lặng ngắt như tờ!  

Cổ đông?  

Chủ tịch?  

Giám đốc Trần trợn tròn mắt!  

Cả người cô ả nhân viên phục vụ run bần bật!  

Sao lại… có thể như vậy?  

Trương Minh Vũ lạnh lùng cất giọng nói: “Tôi hơi thất vọng về cô đấy”.  

Quan Na cúi gằm đầu xuống: “Anh Minh Vũ, khách sạn kinh doanh phát đạt, tại tôi không chú ý tới chất lượng nhân viên. Tôi sẽ tự kiểm điểm”.  

Anh lạnh nhạt nhìn cô ta.  

Tuy anh hiểu được điều này nhưng… đây không phải là lý do để ngụy biện cho sai sót.  

Giám đốc Trần như hóa đá tại chỗ!  

Nhân viên phục vụ cũng ngu ngơ tại chỗ, hối hận muốn chết!  

Bấy giờ Trương Minh Vũ mới ngẩng đầu, bình thản hỏi: “Bây giờ còn cảm thấy tôi đang lừa gạt người khác nữa không?”  

Cô ta ngơ ngác lắc đầu.  

Không dám nói lời nào!  

Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực nói: “Người chúng tôi ngủ với người cô ngủ thì… ai lợi hại hơn hả?”  

Nhân viên phục vụ muối mặt cúi đầu, giọng run run đáp: “Cô… cô ngủ với người lợi hại hơn”.  

Hàn Thất Thất nhướng mày cười bảo: “Tôi cũng nói cho cô biết, vừa rồi ở trong phòng chúng tôi chỉ mới dạo đầu thôi”.  

“Bây giờ ra ngoài để mua thêm dụng cụ trợ giúp”.  

“Hiểu chưa hả?”  

Mọi người xung quanh lập tức giật nảy mình!  

Nhân viên phục vụ căng thẳng đến nỗi vặn xoắn tay vào nhau!  

Cô ta… lại không nghĩ tới chuyện này!  
 
Chương 1519


Trương Minh Vũ cũng khó tránh khỏi cảm thấy quái dị.  

Nhưng anh hiểu được.  

Hàn Thất Thất làm vậy là để giữ thể diện cho anh.  

Đúng là rất thông minh!  

Quan Na nheo mắt ra lệnh: “Bây giờ hai người có thể thu dọn đồ đạc được rồi đấy. Bốn anh bảo vệ kia cũng đi cùng luôn đi!”  

Ầm!  

Lời nói của cô ta như tiếng sấm nổ ầm vang trong đầu giám đốc Trần!  

Khó khăn lắm mới trèo lên được vị trí này… đột nhiên mất sạch.  

Nhân viên phục vụ cũng đờ người ra.  

Nếu giám đốc Trần bị đuổi việc, chẳng phải cô ta đã tốn công vô ích…  

Hai người họ đứng sững tại chỗ.  

Bốn gã bảo vệ kia cũng choáng váng!  

Bọn họ còn chưa kịp làm gì người ta…  

Nhưng cuối cùng, không một ai dám hé răng nửa lời.  

Đám người xung quanh vẫn chưa hết khiếp sợ.  

Không kịp phản ứng lại!  

Mấy người giám đốc Trần lạc lõng rời đi.  

Quan Na khép nép đứng đó.  

Cô ta vô thức cảm thấy sợ hãi.  

Trương Minh Vũ lạnh lùng lên tiếng: “Lần này tôi cho cô thêm một cơ hội, hi vọng sẽ không có lần sau”.  

Cô ta vội vàng đáp: “Cảm ơn anh Minh Vũ!”  

Anh im lặng gật đầu.  

Đám đông dần tản ra.  

Ai lặng lẽ trở về vị trí của người nấy.  

Trương Minh Vũ tiếp tục dẫn theo hai cô gái đi đến nhà hàng.  

Chuẩn bị ăn cơm.  

Quan Na tự mình mang thực đơn tới.  

Bọn họ còn chưa kịp gọi món đã nghe thấy tiếng ồn ào từ ngoài cổng truyền tới.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Ngay sau đó, một giọng nói phách lối vang lên: “Cô chủ nhà họ Hàn ở Hoa Châu ở đây phải không?”

Hàn Thất Thất hơi nhíu mày.  

Trương Minh Vũ cũng tỏ vẻ hoài nghi.  

Ở Tĩnh Châu có người muốn tìm cô ta?  

Hơn nữa giọng nói này… khiến anh cảm thấy khá quen tai.  

Mọi người ở gần đó đều sửng sốt.  

Một đám người vừa mới rời đi.  

Kẻ khác lại tìm tới nữa sao? 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom