Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1460


Trương Minh Vũ suýt nữa phun ra một ngụm máu!  

Chu Cửu Yến này... nói gì tào lao vậy?  

Gả cho mình?  

Mẹ nó, tôi có vợ rồi đó.  

Trương Minh Vũ liếc mắt.  

Há miệng, nhưng không nói được gì.  

Mặt Hàn Thất Thất đỏ ửng lên.  

Trương Minh Vũ cảm thấy kỳ lạ.  

Đúng là mặt trời mọc đằng Tây mà.  

Hàn Thất Thất nhíu mày nói: "Anh nói gì đi chứ?"  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ liền bối rối.  

Mình nói?  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới thật thà đáp: "Vậy... gả?"

Hả?  

Nghe thấy những lời này, Hàn Thất Thất không khỏi cảm thấy mơ màng!  

Gả?  

Trương Minh Vũ nở nụ cười xấu xa.  

Một lúc lâu sau, cô ta chống nạnh, đanh đá rít lên: “Gả em gái anh!”  

Khóe miệng anh lập tức co rút một phen.  

Chính cô ta tự bảo anh nói cơ mà.  

Anh còn có thể nói gì được nữa?  

Cô ta hừ lạnh một tiếng quát mắng: “Tôi bảo anh nói xem bây giờ tôi phải làm gì! Tôi không về được nhà nữa rồi!”  

Trong mắt anh hiện lên một tia bất đắc dĩ. Anh lẩm bẩm: “Sao tôi biết cô muốn hỏi gì chứ?”  

Cô ta hung hăng trừng mắt lườm anh: “Chẳng biết bọn họ đang nghĩ cái quái gì mà lại bảo tôi gả cho anh! Tức chết mất!”  

Anh nhếch miệng cười nói: “Chứng tỏ tôi quá xuất sắc”.  

“Đáng tiếc là cô tới muộn rồi, tôi đã là người có vợ”.  

Trương Minh Vũ vốn chỉ định nói đùa vài câu để xua tan bầu không khí gượng gạo kia.  

Nào ngờ lại chọc giận Hàn Thất Thất: “Đồ không biết xấu hổ, anh có cái gì mà xuất sắc!”  

Trương Minh Vũ châm chọc nói: “Nếu không phải thế vậy thì… bố mẹ cô sợ cô không lấy được chồng chăng?”  

Hàn Thất Thất đỏ bừng mặt, kiêu ngạo hét lớn: “Anh bảo ai không lấy được chồng hả? Bà đây xinh đẹp như vậy, người theo đuổi đủ xếp một vòng quanh trái đất!”  

“Anh mới là đồ ế chỏng ế chơ!”  

“Cả nhà anh đều ế!”  

Nổi điên rồi!  

Nhưng không biết tại sao, anh lại thấy vui sướng khi nhìn bộ dạng này của cô ta!  

Người chưa bao giờ để mình chịu thiệt như cô ta mà hôm nay lại đuối lý sao?  

Anh bật cười lên tiếng: “Được rồi, tôi không đấu võ mồm với cô nữa. Khi nào cô không lấy được ai thì hẵng tìm tới tôi”.  

“Lúc đó tôi sẽ cân nhắc có nên nhận cô không”.  

Hả?  

Hàn Thất Thất trợn tròn mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc!  

Mãi lâu sau, cô ta mới nắm chặt tay lại!  

Cái tên… khốn nạn này!  

Cơ thể mềm mại của cô ta không ngừng run rẩy!  

Trương Minh Vũ đứng dậy cất giọng nói: “Thế… cô ở đây đi nhé, tôi đi ăn đây”.  

Dứt lời, anh vội vàng muốn chuồn. 
 
Chương 1461


Không ổn chút nào!  

Chọc vào tổ kiến lửa rồi…  

Hàn Thất Thất nghiến răng ken két gào lên: “Anh đứng lại cho tôi!”  

Lòng anh tức thì trở nên căng thẳng.  

Xong đời rồi.  

Chơi dại rồi…  

Anh không dám do dự, lập tức đẩy cửa lao thẳng ra ngoài!  

Thấy thế, cô ta nổi giận đùng đùng đuổi theo, vừa đi vừa hô hoán: “Đứng lại! Anh nói rõ ràng cho tôi nghe!”  

“Anh còn cân với chả nhắc hả?”  

Trương Minh Vũ nhanh chân chạy vào trong thang máy.  

Đến khi cửa thang máy đóng lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm.  

Thoáng chốc, thang máy đã đi xuống.  

Anh vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng gào thét đầy giận dữ của Hàn Thất Thất.  

Anh bất lực lắc đầu.  

Nếu biết cô ta sẽ giận như vậy, anh đã không thèm chọc vào rồi…  

Giữa trưa, đúng lúc anh đang đói bụng.  

Chẳng mấy chốc anh đã đi ra sảnh lớn.  

Các nhân viên đều đi ăn cơm trưa, trong sảnh yên tĩnh lạ thường.  

Bỗng có một bóng người xuất hiện.  

Anh khẽ nhíu mày.  

Ngoài cổng công ty có một người đàn ông mặc đồ đen đang ung dung bước vào.  

Đây là…  

Hai người bốn mắt nhìn nhau.  

Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác kinh hãi.  

Người đàn ông kia thu lại ánh mắt, liếc nhìn xung quanh một lượt.  

Rồi lại quay người đi ra.  

Hả?  

Anh cau mày.  

Người này…  

Đột nhiên sau lưng anh vang lên tiếng quát tháo: “Không được chạy! Nói rõ ràng cho tôi xem!”  

Anh giật nảy mình.  

Hàn Thất Thất mang theo lửa giận ngút trời bước ra khỏi thang máy.  

Đuổi tới nơi rồi sao?  

Anh trầm giọng nghiêm túc dặn dò: “Đừng làm loạn”.  

Hả?  

Cô ta đờ đẫn dừng bước.  

Hiện giờ trong mắt anh đang tràn đầy vẻ nghiêm trọng.  

Người vừa rồi… có gì đó rất kỳ lạ.  

Mãi lâu sau, anh mới cất bước đi về phía cổng.  

Tìm hiểu rõ ràng rồi lại tính tiếp!  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất xẹt qua một tia ngơ ngác.  

Cứ đi… như vậy sao?  

Cô ta đang định đuổi theo!  

Thì thấy Trương Minh Vũ quay đầu lại ra hiệu im lặng!  

Cô ta không khỏi ngạc nhiên.  

Chuyện này là thế nào?  

Anh không dám chần chừ lập tức đi tới cổng.  

Tìm kiếm xung quanh một lượt vẫn chẳng phát hiện ra điều gì bất thường.
 
Chương 1462


Người kia đâu rồi?  

Anh hơi nhíu mày, dự cảm không lành trong lòng lại càng thêm mãnh liệt.  

Người bình thường… có thể đi nhanh như vậy sao?  

Anh hít một hơi thật sâu, đi ra khỏi công ty!  

Bọn chúng núp trong bóng tối.  

Bây giờ anh không có chút lợi thế nào cả.  

Nếu còn trốn ở trong công ty thì chắc chắn sẽ càng liên lụy thêm nhiều người hơn.  

Anh nhanh chóng bỏ đi thật xa.  

Hàn Thất Thất đứng sững người giữa sảnh lớn, trợn mắt há hốc mồm nhìn theo.  

Đi thật sao?  

Chuyện này…  

Lát sau, ánh mắt cô ta hiện lên lửa giận.  

Bị chơi xỏ rồi!  

“Trương Minh Vũ, anh đứng lại cho tôi!”  

Cô ta điên cuồng hét lớn.  

Cuống quýt cất bước đuổi theo.  

Ở bên ngoài công ty, vẻ mặt của Trương Minh Vũ ngày càng trở nên nghiêm nghị.  

Không biết tại sao…  

Anh cứ có cảm giác xung quanh đều là nguy hiểm!  

Nhưng quan sát một lượt vẫn không phát hiện thấy điều bất thường gì.  

Thần Ẩn?  

Trái tim anh lập tức căng cứng lại.  

Bỗng có một người đàn ông đứng lẫn trong đám người thu hút ánh nhìn của anh.  

Người đó mặc quần áo rất bình thường, cũng không hề nhìn anh.  

Nhưng trong lòng anh lại xuất hiện một cảm giác hoảng hốt không tên.  

Anh lại liếc nhìn.  

Trong đám đông bên phải cũng có một người đàn ông.  

Chuyện này…  

Anh khẽ cau mày.  

Hình như người này… khá quen mắt!  

Nguy rồi!  

Một giây sau, anh lập tức trợn tròn hai mắt!  

Anh cắn chặt răng, cất bước lao tới ven đường.  

Cuống cuồng bỏ chạy.  

Bỗng nhiên anh nghe thấy giọng nói của Hàn Thất Thất truyền đến: “Trương Minh Vũ! Anh dám chơi xỏ tôi hả? Mau đứng lại cho tôi!”  

Chân mày anh nhíu chặt lại.  

Sao cô ta lại theo tới tận đây?  

Anh liếc nhìn xung quanh, trông thấy mấy người đàn ông kia đã tới gần tự bao giờ!  

Ừng ực!  

Anh gian nan nuốt nước bọt.  

“Thất Thất, cô về trước đi!”, anh hạ giọng ra lệnh.  

Cô ta trợn ngược mắt giận dữ chất vấn: “Anh còn dám lừa tôi nữa hả? Hôm nay không chịu nói rõ ràng thì đừng hòng rời đi!”  

Dứt lời, cô ta nhanh chân chạy tới!  

Anh không ngừng nháy mắt ra hiệu!  

Thế nhưng cô ta chẳng thèm coi ra gì!  

Anh mím môi, đanh giọng quát: “Cô về đi, tôi có chuyện cần xử lý đã!”  

Hả?  

Hàn Thất Thất ngẩn người.
 
Chương 1463


Mặc dù cô ta đang rất tức giận nhưng vẫn nhìn ra được vẻ mặt nghiêm túc của anh.  

Thật sự có chuyện gì sao?  

Anh thở hắt ra một hơi.  

Không chút do dự lao vọt tới lề đường.  

Anh vươn tay ra vẫy.  

Một chiếc taxi nhanh chóng đỗ lại.  

Anh vội vàng ngồi vào trong.  

Người của Thần Ẩn tới để tìm anh.  

Anh không thể liên lụy đến người khác.  

Tài xế đang định đạp chân ga.  

Cửa xe bất chợt bị kéo ra.  

Một làn gió thoang thoảng mang theo hương thơm dịu nhẹ ập tới.  

Hả?  

Anh không khỏi giật mình kinh hãi.  

Hàn Thất Thất… đi theo anh sao?  

Anh mờ mịt hỏi: “Cô vào đây làm gì? Mau về đi! Nguy hiểm lắm!”  

Cô ta nghiến răng quát: “Tài xế, lái xe!”  

Chiếc taxi nhanh chóng lao vun vút trên đường.  

Trong ánh mắt anh hiện lên vẻ sửng sốt.  

Chuyện này là thế nào?  

Cô ta chẹp miệng nói: “Hừ, tôi tin anh một lần!”  

“Đợi khi nào thoát khỏi nguy hiểm, nhất định tôi sẽ tính sổ với anh!”  

Nói rồi, cô ta khoanh tay trước ngực làm bộ kiêu kỳ.  

Anh hoàn toàn không hiểu gì.  

Mãi lâu sau, anh mới cất giọng hỏi: “Cô… biết nguy hiểm còn chạy theo làm gì?”  

Chỉ một câu nói đã khiến Hàn Thất Thất ngớ người.  

Cô ta cũng không biết…  

Biết rõ có nguy hiểm, bản năng thôi thúc cô ta đuổi theo anh…  

Một lúc sau, cô ta mới lên tiếng đáp: “Liên quan quái gì đến anh?”  

Anh không khỏi co giật khóe miệng.  

Ăn nói kiểu gì vậy…  

Anh quay ra đằng sau, không thấy bóng dáng mấy người kia nữa.  

Haiz.  

Anh thở dài một tiếng.  

Không kịp nữa rồi.  

Anh không dám rời mắt khỏi kính chiếu hậu.  

Lát sau, anh trông thấy một chiếc xe van màu đen.  

Người lái xe… chính là người đàn ông vừa nãy!  

Lòng anh lập tức trở nên căng thẳng!

Thật sự là Thần Ẩn!  

Ngay từ lúc nãy Trương Minh Vũ đã cảm thấy người đàn ông kia quen mắt rồi mà.  

Ngẫm nghĩ hồi lâu, anh mới nhận ra đó là một thành viên của Thần Ẩn!  

Giờ đây, anh lại càng chắc chắn!  

Ừng ực!  

Anh lo lắng nuốt nước bọt, trái tim thít chặt lại.  

Đối phương người đông thế mạnh!  

Một mình anh…  

Huống hồ bây giờ còn có Hàn Thất Thất đi theo.  

May mà trên đường không gặp phải đèn đỏ.  

Trương Minh Vũ sốt ruột lên tiếng hỏi: “Bác tài xế có thể lái nhanh chút không, tôi đang có việc gấp!”
 
Chương 1464


Tài xế lập tức đạp mạnh chân ga.  

Vèo!  

Chiếc xe phóng nhanh như bay.  

Cảm giác lưng dính chặt vào ghế đáng chết này…  

Trương Minh Vũ khẽ nhếch miệng nở nụ cười.  

Anh quay lại xem thử, chiếc xe van kia vẫn theo sát phía sau.  

Kít!  

Bỗng có tiếng phanh gấp.  

Mí mắt anh đều run lên!  

Anh vội vàng nhìn lại.  

Xe taxi không chạy nữa, đằng trước… là một cái đèn đỏ!  

Hỏng rồi!  

Anh hoàn toàn hoảng loạn!  

Đang định đẩy cửa xe bước xuống thì bất ngờ phát hiện xe van vẫn không có phản ứng gì.  

Hả?  

Anh sững sờ.  

Nhìn kỹ lại, người lái xe đúng là người đàn ông vừa nãy!  

Sao lại…  

Anh lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào đối phương.  

Chẳng mấy chốc, xe taxi lại lăn bánh.  

Xe van vẫn lặng lẽo theo sau.  

Anh nhíu mày, dự cảm không tốt lại càng thêm rõ ràng.  

Có âm mưu!  

Chiếc xe nhanh chóng đi ra khỏi khu phố sầm uất.  

Lái thẳng về đại viện!  

Bây giờ cũng chỉ còn đại viện là nơi an toàn.  

Nhưng cho dù tài xế lái nhanh hay chậm, xe van vẫn đuổi theo sát nút.  

Haiz.  

Anh lặng lẽ thở dài thườn thượt.  

Lúc này chỉ có thể được bước nào hay bước nấy.  

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đi tới một con đường vắng vẻ.  

Tròng mắt của anh chợt co lại.  

Ở đây…  

Nhưng anh vẫn chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều.  

Đã có một bóng đen sượt qua bên cạnh xe!  

Kít!  

Đột nhiên có tiếng phanh xe chói tai vang lên!  

Xe van màu đen chặn lại ngay trước mũi taxi!  

Xe taxi bị ép lại dừng lại!  

Tài xế hốt hoảng.  

Trương Minh Vũ cũng căng thẳng, thấp giọng quát: “Xuống xe!”  

Hàn Thất Thất vội vàng chạy xuống.  

Anh trầm giọng nói: “Bác tài đi trước đi. Bọn họ sẽ không làm gì bác đâu”.  

Tài xế đờ đẫn gật đầu.  

Trương Minh Vũ dẫn theo Hàn Thất Thất đi tới ven đường.  

Tài xế tức tốc lái taxi đi.  

Đúng là xe van không còn chặn đường nữa.  

Cứ đỗ lại ở chỗ cũ.  

Haiz.  

Trương Minh Vũ thầm thở dài.  

Anh biết mình không thể nào chạy thoát.  

Cửa xe van bị đẩy ra.  

Năm gã đàn ông cao lớn lần lượt bước xuống. 
 
Chương 1465


Sắc mặt ai nấy đều lạnh như tiền!  

Quả nhiên…  

Chính là năm người còn lại của Thần Ẩn!  

Hàn Thất Thất mím chặt môi, ánh mắt xẹt qua tia sợ hãi!  

Anh nhỏ giọng dặn dò: “Lát nữa tìm cơ hội chạy đi”.  

Cô ta kiên định đáp: “Không! Chỉ có mỗi năm người, chẳng lẽ… anh không đánh lại được sao?”  

Thái độ vô cùng kiên quyết, thế nhưng cơ thể nhỏ bé lại vô thức run lẩy bẩy.  

Anh không khỏi kinh ngạc.  

Cô ta…  

Rõ ràng biết có nguy hiểm vẫn đi theo anh.  

Nhưng anh chẳng kịp nghĩ gì nhiều, năm người kia đã tới gần.  

Một gã bước ra, lạnh lùng cất tiếng: “Cậu Trương hãy đi theo chúng tôi một chuyến”.  

Thái độ lịch sự phết đấy chứ?  

Trong mắt anh tràn đầy vẻ nghi hoặc.  

Theo lý mà nói, bọn họ nên ra tay ngay từ vừa nãy rồi mới phải…  

Anh bật cười đáp: “Không được, tôi còn việc khác”.  

Thực ra anh không hề sợ gì năm người này.  

Quan trọng là vẫn còn ba người Tiểu Trạch!  

Gã đàn ông kia liếc nhìn một vòng rồi mới nói: “Không tự giác đi thì chúng tôi chỉ có thể mời cậu đi”.  

Dứt lời, gã ta tiến lên một bước!  

“Lùi lại!”  

Trương Minh Vũ thấp giọng quát.  

Hàn Thất Thất cuống cuồng lùi ra sau.  

Trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên sự lo lắng.  

Bốn gã còn lại nhanh chân bước tới.  

Xông thẳng về phía Trương Minh Vũ!  

Cơ bắp toàn thân anh đều căng cứng lại, sẵn sàng chiến đấu!  

Thoắt cái, hai trong năm gã lao vọt lên.  

Ánh mắt anh hiện vẻ nghiêm trọng.  

Anh lùi ra sau hai bước.  

Rồi lao vào chiến đấu ác liệt!  

Đương nhiên không thể coi thường năm người họ.  

Cho dù thực lực hiện giờ của anh đã đủ để nghiền nát bất kỳ ai trong số năm người này.  

Nhưng sao có thể lấy một địch năm?  

Bịch bịch!  

Tiếng đánh đấp trầm đục không ngừng vang vọng.  

Hai bên giằng co qua lại!  

Nhưng vẻ mặt của Trương Minh Vũ lại tràn đầy lo sợ!  

Rốt cuộc năm người này… có mục đích gì?  

Bịch!  

Anh bị phân tâm, trúng một đấm vào ngực!  

Vội vàng lùi về sau!  

Gã đàn ông kia lạnh lùng cất tiếng: “Đánh nhanh thắng nhanh!”  

Nói rồi, gã ta lại quan sát bốn phía.  

Bốn người còn lại đồng loạt xúm lại một chỗ.  

Anh không khỏi cảm thấy khó hiểu.  

Bọn họ… đang sợ cái gì?  

Nhưng giờ phút này, anh cũng không có tâm trạng đoán mò mấy chuyện này. 
 
Chương 1466


Anh sải bước lao vọt vào giữa đám người!  

Không đánh lại được sẽ xong đời!  

Lần này, anh dứt khoát phát huy toàn bộ sức mạnh!  

Hung hăng nện một đấm!  

Phá vỡ hai cánh tay phòng ngự của gã đàn ông, đánh trúng ngực đối phương!  

Bịch!  

Gã ta không ngừng lùi lại rồi ngã lăn ra đất!  

Hàn Thất Thất hét toáng lên: “Cẩn thận!”  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Bên tai bỗng truyền đến tiếng gió thét gào!  

Anh tập trung ánh mắt vào kẻ địch!  

Tay bóp chặt!  

Anh giơ tay ra, tóm lấy cánh tay của một gã!  

Hự!  

Gã bị tóm hít một hơi khí lạnh.  

Cánh tay bị túm lấy tức thì bị làm cho tê liệt!  

Anh đá thật mạnh vào bụng đối phương!  

Uỳnh!  

Gã ta bị đá bay ngược ra ngoài!  

“Hay lắm!”  

Hàn Thất Thất hưng phấn vỗ tay bôm bốp!  

Anh lùi ra sau hai bước, rời khỏi trận chiến!  

Ba gã đàn ông còn lại tỏ ra nghiêm túc!  

Hai bên lại rơi vào thế giằng co gay cấn!  

Anh cảnh giác nhìn xung quanh.  

Vẫn chưa phát hiện ra điều gì!  

Rốt cuộc… bọn chúng đang giở trò quỷ gì vậy?  

Anh cứ có cảm giác âm mưu đang rình rập!  

Gã đàn ông híp mắt lại, quát khẽ: “Bắt lấy ả đàn bà kia!”  

Gã ta vừa dứt lời.  

Hai người đồng loạt lao tới tấn công Trương Minh Vũ.  

Người còn lại thì vòng sang một bên chuyển hướng tới Hàn Thất Thất!  

Nụ cười trên mặt cô ta lập tức trở nên cứng đờ!  

Trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy bối rối!  

Chuyện này…  

Trương Minh Vũ vội vàng lùi ra sau, bảo vệ cô ta kín kẽ!  

“Chết đi!”  

Một gã đàn ông chợt lớn tiếng quát!  

Tung ra một cú đấm trời giáng!  

Anh lại giơ tay bóp!  

Trúng rồi!  

Đồng thời, anh cũng vung đấm nhanh như chớp!  

Bịch!  

Gã đàn ông kia ngã nhào xuống đất!  

Hai người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt kinh hoảng!  

Hàn Thất Thất cũng thở phào một hơi.  

Bóng lưng phía trước không được tính là to lớn, thế nhưng lại đem đến cho cô ta cảm giác an toàn tuyệt đối!  

Hai bên lại tiếp tục giằng co.  

Một lúc lâu sau vẫn chưa có động tĩnh gì.  

Nhưng cả hai phe đều đang ở tư thế chiến đấu!  

Anh cắn chặt răng.  

Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?  

Hai phút nhanh chóng trôi qua.
 
Chương 1467


Nhưng vẫn chẳng có chuyện gì tiếp diễn!  

Trương Minh Vũ không chờ đợi được nữa!  

Anh sải bước tiến tới, chủ động tấn công đối phương!  

Thế nhưng kẻ thù lại lùi về sau hai bước.  

Người còn lại lao tới chỗ Hàn Thất Thất!  

Mẹ nó!  

Anh nổi giận thầm mắng một câu.  

Chỉ có thể cấp tốc quay về.  

Anh quay về, đối phương cũng lùi lại.  

Thế giằng co lại tiếp tục!  

Hàn Thất Thất lo lắng hỏi: “Bọn họ… đang câu giờ đúng không?”  

Câu giờ?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác!  

Câu giờ để làm gì?  

Bên phía đại viện… cũng rất an toàn mà!  

Lâm Kiều Hân đang ở nhà rồi!  

Nhưng cảm giác bất an trong lòng anh vẫn vô cùng mạnh mẽ!  

Đột nhiên gã đàn ông kia bật cười.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt một ngụm nước bọt.  

Đang định ra tay tấn công.  

Đúng lúc đó, một tràng tiếng động cơ xe gầm thét vang lên.  

Anh sửng sốt nhìn sang.  

Một chiếc xe hơi màu đen lao tới!  

Chiếc xe vụt qua người anh rồi đỗ lại!  

Anh khẽ nhíu mày.  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất cũng hiện lên vẻ lo âu.  

Cửa xe nhanh chóng bị mở ra.  

Một cặp đùi xinh đẹp xuất hiện.  

Trái tim anh tức thì siết chặt lại!  

Tiểu Trạch!

Hai gã đàn ông đồng loạt cười lạnh.  

Vội vàng lùi lại ra sau!  

Bọn chúng nhanh chóng di chuyển đến vị trí sau lưng Tiểu Trạch.  

Trương Minh Vũ nheo mắt lại.  

Hàn Thất Thất nắm chặt hai tay, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia hoảng loạn.  

Tiểu Trạch tiến lên bột bước, lạnh giọng lên tiếng: “Đi theo tao!”  

Trương Minh Vũ nhướng mày nhìn cô ta.  

Không hiểu sao anh cứ có cảm giác… rất kỳ quái!  

Bọn họ… thực sự đang câu giờ sao?  

Anh lạnh lùng đáp: “Một là đánh, hai là cút, nói nhiều làm gì?”  

Tiểu Trạch bị câu trả lời của anh làm cho ngạc nhiên.  

Một lúc lâu sau, cô ta mới nói tiếp: “Tao không muốn đánh mày. Tự giác đi theo thì không phải chịu đau”.  

Ánh mắt anh chợt lóe sáng: “Không đánh thì thôi, tạm biệt”.  

Nói rồi anh quay người định rời đi!  

Hàn Thất Thất ngơ ngác theo sau!  

Tiểu Trạch đanh giọng quát: “Đứng lại!”  

Anh coi như không nghe thấy.  

Ngay sau đó, sau lưng truyền tới tiếng bước khẽ.  

Trái tim anh siết chặt lại!  

Anh giơ tay đẩy Hàn Thất Thất ra xa!  

Quay lại tung đấm!  

Bịch! 
 
Chương 1468


Hai nắm đấm va vào nhau!  

Anh liên tục lùi về phía sau!  

Tiểu Trạch cũng trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng!  

Anh nghiến răng ken két, lòng thầm dấy lên nỗi lo âu!   

Rốt cuộc là chuyện gì?  

Anh trầm giọng nói với Hàn Thất Thất: “Cô đi trước đi, đến đại viện Lăng Nam xem có vấn đề gì không”.  

Cô ta mím môi đáp: “Thế… anh phải cẩn thận đấy!”  

Cô ta đã hiểu rõ, có ở lại đây cũng chẳng giúp được gì cho anh.  

Anh gật đầu đáp lại.  

Cô ta nhanh chân chạy đi.  

Tiểu Trạch nheo mắt ra lệnh: “Ngăn cô ta lại!  

Hai gã đàn ông kia lập tức cất bước đuổi theo!  

Trương Minh Vũ nhanh chân chặn đường!  

Tiểu Trạch quát lớn: “Cứ để tôi giải quyết, hai người đuổi theo đi!”  

Ngay sau đó, cô ta lao vọt lên!  

Cả người anh đều cứng đờ, ánh mắt tràn đầy lo lắng!  

Trận chiến này… cực kỳ gian khổ!  

Tiểu Trạch tung đấm nện xuống!  

Anh giơ tay ra bóp!  

Bàn tay nhanh như chớp túm chặt!  

Bóp lệch rồi!  

Trương Minh Vũ linh hoạt lùi về thoát kịp!  

Hai gã đàn ông chia ra hai hướng đuổi theo Hàn Thất Thất!  

Anh dồn sức xuống chân!  

Cất bước đạp một phát thật mạnh!  

Bịch!  

Một gã không có cơ hội phản ứng, tức thì ngã lăn quay!  

Thế nhưng người còn lại đã đuổi theo…  

Tiểu Trạch lạnh giọng quát: “Đối thủ của mày là tao!”  

Một giây sau, gió lớn cuồn cuộn kéo tới!  

Tay anh lại thoăn thoắt giơ lên!  

Bóp chặt!  

Lần này bóp trúng rồi!  

Sau vài trận chiến đấu, anh đã luyện được thuần thục chiêu này!  

Vấn đề khó xác định duy nhất chính là tốc độ của đối phương!  

Anh dùng sức bóp chặt!  

Sắc mặt Tiểu Trạch biến đổi, cánh tay bị túm của cô ta trở nên tê liệt!  

Lại nữa?  

Trương Minh Vũ gằn giọng nói: “Cô không phải đối thủ của tôi!”  

Giờ phút này, anh vô cùng tự tin!  

Đá một cút thật mạnh!  

Tiểu Trạch hoảng hồn, cũng giơ chân ra đỡ!  

Hai người quấn lấy nhau chiến đấu!  

Nhưng gã đàn ông kia sắp đuổi tới nơi rồi!  

Trương Minh Vũ cực kỳ lo lắng.  

Anh bèn nghiến răng, dồn toàn bộ sức lực vào cánh tay bên trái.  

Dùng hết sức bình sinh tung ra một đấm!  

Tiểu Trạch sợ hãi luống cuống đỡ đòn!  

Bịch!  

Tiếng va đập trầm đục vang lên!  

Cô ta lùi nhanh về sau, lảo đảo ngã xuống mặt đất!  

Sao có thể như vậy được?  

Mấy ngày trước, anh… vẫn còn bị cô ta đùa bỡn dễ dàng cơ mà! 
 
Chương 1469


Sao bây giờ…  

Cô ta không cam lòng, cười lạnh nói: “Đáng tiếc, muộn ồi”.  

Hả?  

Lòng anh chợt căng thẳng.  

Anh vội vàng quay sang nhìn thì thấy gã đàn ông kia đã đuổi tới sau lưng Hàn Thất Thất!  

Gã ta đang định tóm lấy bả vai cô ta!  

Không xong rồi!  

Lòng anh lập tức trầm xuống!  

Tiểu Trạch không ngừng cười lạnh.  

Gã đàn ông kia giễu cợt nói: “Ranh con, đi theo bọn tao mau!”  

Hàn Thất Thất cắn chặt răng, ngơ ngác quay lại.  

Trông thấy gã ta tỏ ra vô cùng phách lối!  

Cô ta lí nhí cầu xin: “Anh trai… đừng bóp nữa.. đừng mà, tôi đau…”  

“Hay là… anh bế tôi về đi?”  

Hả?  

Gã đàn ông kia lập tức sáng bừng hai mắt!  

Gái xinh chủ động…  

Gã ta nhếch mép cười lạnh: “Được thôi!”  

Dứt lời, gã ta khom lưng định bế cô ta lên!  

Trong mắt Hàn Thất Thất chợt lóe.  

Cô ta đạp mạnh một phát!  

Bịch!  

“Á!”  

Gã đàn ông đau đớn hét ầm lên!  

Gã ta ôm chặt đùi, ngã lăn ra đất, cả người đau đớn vặn vẹo!  

Hả?  

Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt.  

Nụ cười lạnh trên mặt Tiểu Trạch cũng đông cứng lại!  

Trò đùa… quái quỷ gì vậy?  

Hàn Thất Thất giận dữ mắng mỏ: “Đồ không biết xấu hổ, bà đây là người mày muốn chạm vào là chạm được chắc?”  

“Hừ!”  

Dứt lời, cô ta lại cất bước cao chạy xa bay!  

Thấy cảnh tượng ấy, Trương Minh Vũ không kìm được trợn mắt há hốc mồm!  

Mãi lâu sau, anh mới chậm rãi nở nụ cười.  

Biệt danh cô em chanh chua… của cô ta đúng là danh bất hư truyền!  

Bấy giờ Tiểu Trạch mới kịp lấy lại tinh thần, nổi trận lôi đình quát: “Vô dụng!”  

Anh bật cười lên tiếng: “Được rồi, đánh tiếp không?”  

Trong mắt anh tràn đầy vui sướng.  

Không cần biết đối phương đang có âm mưu gì, chỉ cần bắt được cô ta là sẽ biết ngay thôi!  

Tiểu Trạch nghiến răng ken két nhìn anh!  

Thật quá đáng!  

Giây tiếp theo, cô ta tức tốc lao lên!  

Nện đấm xuống!  

Cơ bắp toàn thân Trương Minh Vũ căng cứng lại, cố tìm thời cơ!  

Lại bóp chặt!  

Anh nhanh như chớp tóm được cổ tay cô ta thêm lần nữa!  

Tiểu Trạch tức điên lên!  

Rốt cuộc đây là chiêu gì?  

Cảm giác tê dại quen thuộc rất nhanh ập tới!  

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, giơ chân ra đá! 
 
Chương 1470


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu Trạch vội lùi ra sau, cũng giơ chân đỡ đòn!  

Anh không khỏi kinh hãi!  

Cánh tay của cô ta… dài vậy sao?  

Anh lại dùng sức kéo cô ta lại gần!  

Tung nắm đấm!  

Tay phải vẫn đang tóm chặt cổ tay cô ta!  

Tiểu Trạch hoảng hốt đỡ lấy!  

Tuy nhiên, bởi cánh tay mất hết sức lực nên cô ta cũng chẳng thể làm gì.  

Cô ta lại bị đánh ngã ra đất!  

Trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh hoàng!  

Không phải đối thủ?  

Trương Minh Vũ thừa thắng xông lên, ánh mắt lóe sáng!  

Bỗng nhiên, Tiểu Trạch thò tay vào ngực.  

Hả?  

Anh lập tức trợn tròn mắt.  

Một cảm giác sợ hãi không tên bất chợt xuất hiện!  

Ngay sau đó, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.  

Anh không chút do dự lao vọt sang bên cạnh tránh né!  

Vèo!  

Một luồng gió sượt qua mặt!  

Uỳnh!  

Anh ngã nhào ra đất.  

Đến lúc giơ tay lên mặt sờ thử, anh mới giật mình phát hiện một vết máu!  

Ám khí!  

Trương Minh Vũ tỉnh ngộ!  

Sự khủng bố nhất của Tiểu Trạch vẫn là ở ám khí!  

Anh ngẩng đầu nhìn lại, trông thấy cô ta đã chạy lên xe!  

Không ổn!  

Anh bò lồm cồm dậy, lao vọt tới chiếc ô tô!  

Rầm!  

Tiểu Trạch ngồi vào trong, gạt cần khởi động!  

Anh kịp thời xông lên qua cửa sổ!  

Nhanh tay tóm lấy cánh tay đang định bật hộp số!  

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta hiện lên vẻ bối rối!  

Không kịp nữa rồi!  

Trương Minh Vũ lạnh giọng chất vấn: “Rốt cuộc cô có ý đồ gì?”  

Anh cũng rất bất ngờ vì mình đánh thắng được đối phương.  

Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ ngợi lung tung.  

Cần phải biết âm mưu của chúng là gì.  

Tiểu Trạch cười lạnh lẩm bẩm: “Ý đồ? Ý đồ gì?”  

Anh nhíu mày.  

Mọi chuyện xảy ra hôm nay… đều rất kỳ lạ!  

Không có âm mưu gì sao?  

Anh vội vàng lấy điện thoại gọi cho Lâm Kiều Hân.  

Không gọi được?  

Tiểu Trạch nở nụ cười châm chọc.  

Anh lại gọi cho Long Tam.  

Vẫn không gọi được!  

Chuyện này…  

Tiểu Trạch quay đầu sang, vẻ mặt cợt nhả.  

Anh nghiến răng quát khẽ: “Nói mau, rốt cuộc các người đang giở trò gì?”  

Cô ta tỏ vẻ bất đắc dĩ đáp: “Có làm gì đâu? Mày muốn tao nói gì giờ?”  

Anh hít một hơi thật sâu!  

Cô ta càng như vậy, anh lại càng sốt ruột!  

Quan trọng nhất là… anh không liên lạc được cho ai cả!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1471


Tiểu Trạch mặt lạnh như tiền, thản nhiên nói: “Tao nói rồi, tao không làm gì cả, chỉ trêu chọc mày thôi”.  

Dứt lời, ánh mắt cô ta tràn đầy vẻ châm chọc.  

Cô ta không nói thì anh làm gì được?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên rét lạnh!  

Anh dứt khoát bóp chặt cổ cô ta!  

Gương mặt cô ta trắng bệch.  

Nhưng… cổ tay bị giữ chặt, cô ta không cách nào phản kháng!  

Anh lạnh lùng đe dọa: “Không nói thì đừng hòng muốn sống!”  

Tiểu Trạch gian nan cất giọng nói: “Mày nghĩ tao sợ chết sao?”  

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta vẫn chỉ có sự bình thản, không chút hốt hoảng!  

Lửa giận trong lòng anh tức thì dâng trào!  

Lực tay càng thêm mạnh mẽ!  

Mặt Tiểu Trạch đỏ bừng, thế nhưng cô ta lại chẳng thèm chớp mắt lấy một cái!  

Quả thật, người của Thần Ẩn chưa từng sợ chết!  

Nhưng mà…  

Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.  

Vội vàng không thể giải quyết được vấn đề!  

Anh buông lỏng tay!  

Tiểu Trạch nhếch miệng cười lạnh.  

Trong mắt anh hiện lên vẻ căng thẳng!  

Cứ thế này…  

Không sợ chết…  

Đột nhiên, mắt anh lóe lên tia sáng!  

Trương Minh Vũ nở nụ cười lạnh lẽo, mỉa mai nói: “Cô… thực sự không chịu nói sao?”  

Tiểu Trạch bình thản đáp: “Tôi không biết thì nói gì được?”  

Ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường!  

Trương Minh Vũ bật cười nói: “Được rồi, nếu cô đã không chịu nói thì giữ cô lại cũng không còn tác dụng gì”.  

Cô ta khẽ nhắm mắt lại!  

Bộ dạng như đang chờ chết!  

Anh khẽ mỉm cười.  

Muốn chết hả? Không đơn giản vậy đâu!  

Ngay sau đó, anh lại dùng sức nắm chặt cổ tay cô ta.  

Tay phải đặt lên cánh tay trắng muốt lộ ra ngoài của cô ta!  

Hả?  

Tiểu Trạch nhíu chặt chân mày.  

Cuối cùng cũng có phản ứng rồi sao?  

Hai mắt Trương Minh Vũ chợt lóe lên.  

Tay phải chậm rãi di chuyển dọc theo cánh tay…  

Tiểu Trạch trợn tròn mắt quát lớn: “Anh làm cái gì đấy?”  

Anh giễu cợt nói: “Cô xinh đẹp như vậy, không thưởng thức trước khi giết thì đáng tiếc lắm!”  

Dứt lời, tay phải của anh lại càng đi lên!  

Mềm mịn!  

Tiểu Trạch không khỏi hoảng loạn, cả giận nói: “Có giỏi thì giết tao luôn đi! Tao không biết gì hết!”  

Trương Minh Vũ thản nhiên nói: “Bây giờ tôi không muốn biết gì nữa, chỉ muốn hưởng thụ thôi!”  

Dứt lời, tay anh đã di chuyển tới bả vai cô ta!  

Tiểu Trạch bắt đầu cuống lên!  

Cô ta giơ tay trái lên nện một cú đấm trời giáng!  

Anh nhanh tay lẹ mắt bắt được!  

Khẽ dùng sức nắm lấy!  

Bẻ ngoặt cánh tay của cô ta ra sau lưng!  

Tiểu Trạch bị đau, cả người xoắn lại!  

Lưng đưa về phía anh!  

Anh khẽ nghiêng người về phía trước, áp sát vào lưng cô ta!  

Cơ thể mềm mại của cô ta run bần bật!  

Anh dùng một tay khống chế hành động của cô ta, tay còn lại sờ vào bả vai đối phương.  

Chậm rãi vuốt ve!  

Toàn thân Tiểu Trạch điên cuồng run rẩy!  

Trương Minh Vũ cười khẽ cất giọng nói: “Bây giờ nói vẫn còn kịp đấy. Chứ lát nữa… tôi không khống chế được nữa đâu!”  

Cảm xúc mềm mại dưới tay ngày càng trở nên rõ ràng!  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Trạch lóe lên tia lạnh lẽo!  

Cô ta không ngờ anh lại có thể vô liêm sỉ tới mức này!  

Nhưng mà… 
 
Chương 1472


Ngay sau đó, tay anh đã dời đến vị trí nhạy cảm!  

Cô ta tức thì giật nảy mình!  

Tiếp đó…  

Hai mắt cô ta chợt lóe lên!  

Một tay duỗi tới bên hông!  

Anh không khỏi kinh hãi!  

Ám khí sao?  

Giây tiếp theo, anh đột nhiên dồn sức vào tay!  

Mạnh mẽ kéo cơ thể yêu kiều của Tiểu Trạch đến chỗ ngồi của anh!  

Huy động hết toàn bộ tay chân!  

Dứt khoát khống chế cả hai cánh tay của cô ta ra sau lưng!  

Đôi mắt xinh đẹp của cô ta xẹt qua một tia tuyệt vọng!  

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng.  

Thời gian gấp gáp!  

Bàn tay của anh nhanh chóng sờ đến eo Tiểu Trạch!  

Cơ thể mềm mại của cô ta lại càng run rẩy kịch liệt hơn!  

Anh chế giễu hỏi: “Vẫn không chịu nói hả? Chắc hẳn cô phải biết rõ đàn ông gặp tình cảnh này… tôi sợ thực sự sẽ mất kiểm soát đấy”.  

Nói rồi, bàn tay của anh… lại chậm rãi xê dịch xuống dưới!  

Con ngươi Tiểu Trạch thít chặt lại!  

Nhưng…  

Cô ta giận dữ gào lên: “Giết tao đi! Tao sẽ không nói ra đâu!”  

“Mày cứ giết tao đi!”  

Anh bật cười đáp: “Giết cô hả? Sao tôi nỡ làm vậy?”  

Nói xong, anh lại di chuyển tay xuống dưới!  

Cô ta nghiến răng ken két, sắc mặt sa sầm!  

Cuối cùng, phòng tuyến tâm lý của cô ta cũng sụp đổ!  

Tiểu Trạch gằn giọng thét lên: “Tao nói!”  

Anh lập tức dừng tay!  

Rốt cuộc cũng chịu nói rồi sao?  

Cô ta hít sâu một hơi: “Trong lúc tao ở đây, chắc đồng đội của tao đã bắt Lâm Kiều Hân đi rồi”.  

Hả?  

Nghe thấy lời anh, anh lập tức trợn tròn mắt!  

Cái gì?  

Anh lạnh giọng quát: “Không thể nào! Sao Thần Ẩn các người có thể đột nhập vào đại viện được?”  

Cô ta lạnh lùng đáp: “Bọn tao lừa cô ta mày bị bắt đi, không cho cô ta nói với bất kỳ ai khác”.  

Ầm!  

Cô ta vừa dứt lời, trong đầu anh như có tiếng nổ ầm vang!  

Đám người… chó má này!  

Trương Minh Vũ nghiến răng chất vấn: “Cô ấy đang ở đâu?”  

Tiểu Trạch ngớ người!  

Anh lại di chuyển bàn tay!  

Cô ta vội vàng gào lên: “Xưởng đóng tàu Thiên Nam!”  

Trong mắt anh bùng lên lửa giận!  

Vô cùng lo lắng!  

Nhưng mà… anh không biết lái xe!  

Anh cởi áo trói chặt tay Tiểu Trạch vào tay mình!  

Hả?  

Cô ta giật mình khiếp sợ!  

Anh lạnh lùng ra lệnh: “Lái xe đến xưởng đóng tàu!”  

Cô ta hơi do dự.  

Anh lại càng dùng sức!  

Cô ta hét toáng lên: “Được rồi!”  

Bấy giờ anh mới buông tay ra.  

Cô ta khẽ động đậy mình, nổ máy xe!  

Nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại tràn đầy tia sáng lạnh lẽo!  

Sỉ nhục!  

Sỉ nhục tột cùng!  

Thù này không báo…  

Lúc này Trương Minh Vũ không có tâm trạng nghĩ ngợi nhiều. Quan trọng nhất là phải mau chóng cứu người!  

Anh dứt khoát thò tay vào túi quần cô ta móc điện thoại ra!  

Vô tình đụng chạm! 
 
Chương 1473


Tiểu Trạch nghiến chặt răng!  

Có còn coi cô ta là người nữa không?  

Nói với cô ta một câu, cô ta tự lấy cho là được chứ gì?  

Anh lạnh giọng quát: “Nhanh nữa lên!”  

Cô ta đành phải nhẫn nhịn đạp mạnh chân ga!  

Anh dùng điện thoại của cô ta gọi tới số của Long Tam!  

Quả nhiên Long Tam không biết gì cả.  

Sau khi nói rõ địa điểm, anh mới cúp máy.  

Hai mươi phút sau, xe dừng lại.  

Nơi đây là một cái vịnh.  

Trương Minh Vũ gằn giọng hỏi: “Chính xác là cái nào?”  

Ánh mắt sắc bén tột cùng!  

Tiểu Trạch hít sâu một hơi, lí nhí nói: “Nhà kho bên kia”.  

Anh không chút do dự lôi xềnh xệch cô ta về phía đó!  

Cô ta nhíu mày gặng hỏi: “Mày còn muốn làm gì nữa?”  

Trong lúc nói chuyện, cơ thể của cô ta nằm bò xuống đùi anh!  

Anh không thèm để ý, mạnh mẽ trói chặt hai tay của cô ta lại!  

Đầu dây trói bên kia buộc chặt trên tay lái!  

Tiếp đó, anh vội vàng đẩy cửa xuống xe!  

Phóng đi như bay!  

Tiểu Trạch không còn đường chạy trốn, nghiến răng ken két rít gào: “Khốn kiếp, mày cứ đợi đấy!”  

Tới tận bây giờ, cô ta vẫn cảm nhận được cảm giác ghê tởm khi anh chạm vào người mình!  

Không ngờ lại bị…  

Trong mắt cô ta bùng lên lửa giận!  

Anh lại chẳng suy nghĩ gì.  

Chỉ cắm đầu miệt mài chạy.  

Chẳng bao lâu sau anh đã tới cổng nhà kho.  

Quan sát kĩ càng một lượt.  

Phía sau nhà kho giáp với mặt nước, chỉ có một cái cổng ở trước mặt.  

Anh liếc nhìn xung quanh.  

Không có ai sao?  

Anh cau mày.  

Sau một hồi chần chừ, cuối cùng anh vẫn chậm rãi tới gần!  

Nơi này hơi hoang tàn.  

Xung quanh cũng chỉ có thấp thoáng mấy bóng ngư dân đang bận rộn làm việc.  

Bên cạnh nhà kho yên tĩnh lạ thường!  

Nhưng càng như vậy, anh lại càng thấy căng thẳng!  

Thoắt cái, anh đã vòng ra phía sau.  

Anh tập trung tinh thần lắng nghe…  

Vẫn không có tiếng động gì.  

Anh nắm chặt tay lại, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng!  

Kiều Hân, rốt cuộc cô có ở đây không?

Chỉ có một cánh cửa duy nhất.  

Nếu đi vào từ cửa này, lỡ bên trong có người thì sẽ xong đời!  

Nhưng…  

Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh, không tìm thấy được một lối ra nào khác.  

Cuối cùng, anh chỉ có thể dời ra đằng sau nhà kho.  

Để tiện cho việc chứa hàng hóa, nhà kho được xây dựng tiếp giáp với mặt nước.
 
Chương 1474


Phía sau chỉ có một lối đi nhỏ hẹp.  

Một người chen qua cũng cực kỳ khó khăn!  

Đứng ở bên này chẳng nhìn được gì cả!  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, dứt khoát áp người vào vách tường di chuyển từ từ.  

Nếu đã là nhà kho chuyên chứa hàng hóa thì chắc chắn sẽ còn có cửa!  

Anh vịn vào bờ tường, động tác cẩn thận từng li từng tí.  

Chẳng bao lâu sau, anh đã đi tới chính giữa nhà kho.  

Trước mặt xuất hiện một chỗ bị lõm vào.  

Trong mắt anh tức thì hiện lên vẻ mừng rỡ.  

Cửa đây sao?  

Trương Minh Vũ rảo bước tới gần.  

Nhanh chóng tiến tới chỗ bị lõm kia.  

Thực sự có cửa!  

Rất nhỏ, thậm chí còn không được coi là cửa.  

Có lẽ đây là nơi đặt băng chuyền.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn một lượt.  

Bấy giờ mới phát hiện bên cạnh cánh cửa nhỏ xíu này có một cái thang dẫn lên mái nhà kho!  

Anh nhếch miệng nở nụ cười.  

Anh không hề do dự, cẩn trọng nghe ngóng.  

Bên trong vẫn lặng ngắt như tờ!  

Không có người sao?  

Anh khẽ đẩy cửa ra.  

Cánh cửa di chuyển!  

Trương Minh Vũ mừng thầm.  

Chậm rãi mở hé cửa để lộ một khe hở nhỏ.  

Tập trung tinh thần quan sát.  

Thật sự không có ai sao?  

Nhưng anh cũng không dám quá lộ liễu, tiếp tục dịch chuyển cánh cửa từng chút một.  

Ngay sau đó, con ngươi của anh thít chặt lại!  

Ở gần cửa chính có bốn người đang ngồi vây quanh một cái bàn!  

Chơi… bài?  

Anh ngẩn người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Lắng nghe hồi lâu.  

Anh mới bàng hoàng phát hiện bốn người kia không hề gây ra một tiếng động nào!  

Giao tiếp bằng ngôn ngữ cơ thể!  

Thảo nào…  

Trương Minh Vũ vô cùng nghi ngờ.  

Không phải người của Thần Ẩn đều ở bên ngoài sao?  

Bốn người này…  

Nhưng anh cũng không có tâm trí nghĩ ngợi nhiều.  

Anh tiếp tục quan sát, bốn người kia đánh bài rất chăm chú.  

Anh khẽ cử động cơ thể bò vào trong.  

Nhanh tay lẹ mắt đóng cửa lại.  

Sau đó lại quay ra nghe ngóng, đối phương vẫn chưa phát hiện ra.  

Trong mắt Trương Minh Vũ xẹt qua một tia hưng phấn.  

Anh liếc nhìn bốn phía.  

Nhanh chóng thấy được một khu vực khá rộng rãi ở góc trong cùng. 
 
Chương 1475


Bên cạnh có một cái bàn!  

Anh lập tức phấn khích hẳn lên.  

Bên này có người, chứng tỏ Tiểu Trạch không lừa anh.  

Rất có thể những người còn lại vẫn chưa về!  

Trương Minh Vũ lợi dụng đủ mọi thứ đồ vật che chắn, lặng lẽ tới gần.  

Thoắt cái đã chui tọt xuống gầm bàn.  

Chiếc bàn được đặt cách mặt tường không xa. Nếu không cố ý tới gần xem thử sẽ không thể nào phát hiện ra được.  

Anh dần lấy lại bình tĩnh, lẳng lặng chờ đợi.  

Hồi lâu sau, bên trong nhà kho vẫn không hề có chút tiếng động gì.  

Anh bất giác cảm thấy lo lắng.  

Rốt cuộc có tới hay không?  

Rừm rừm!  

Bỗng nhiên, điện thoại của anh rung lên một cái.  

Dọa anh giật nảy mình!  

May mà… chỉ là rung nhẹ, hơn nữa anh cũng đang ở khá xa.  

Anh lấy điện thoại ra xem thử.  

Lúc này mới phát hiện chiếc điện thoại đang rung là của Tiểu Trạch.  

Tin nhắn?  

Anh mở ra xem thử.  

Tên ghi chú là đại ca.  

Nội dung: “Đã bắt được người, nếu không tóm được thì tha đi”.  

Tròng mắt anh co rút lại!  

Bắt được?  

Vừa mới bắt Lâm Kiều Hân sao?  

Cùng với lửa giận đang sôi sục, anh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

Ít nhất có thể chứng minh Lâm Kiều Hân vẫn chưa bị làm sao!  

Anh xem thử mấy tin nhắn trước đó, học theo giọng điệu của Tiểu Trạch trả lời tin nhắn kia.  

“Đã rõ”.  

Sau khi gửi tin nhắn đi, anh vội vàng đổi sang chế độ im lặng cho điện thoại.  

Trong lòng vừa căng thẳng lại vừa kích động!  

Đây cũng được coi là trong cái rủi có cái may!  

Trương Minh Vũ không lo nghĩ nhiều nữa.  

Chỉ một lòng chờ đợi.  

Bên trong nhà kho vẫn không một tiếng động.  

Từng giây từng phút trôi qua.  

Không biết qua bao lâu sau, một tràng tiếng động cơ xe gào thét từ bên ngoài truyền tới!  

Anh nhíu chặt chân mày.  

Đến rồi sao?  

Anh quay lưng lại thăm dò.  

Bốn người kia hoảng loạn thu dọn mấy quân bài rồi mới đi ra mở cửa.  

Có thêm ba người xuất hiện.  

Người đi đầu là Lâm Kiều Hân!  

Anh nắm chặt tay lại.  

Nhưng lúc sau khi đã bình tĩnh hơn, anh bất ngờ phát hiện cô đi lại rất tự do.  

Phù!  

Anh thở phào một hơi.  

Sau lưng cô chính là hai gã cầm đầu! 
 
Chương 1476


Anh nghiến răng, lửa giận trong lòng dâng trào mãnh liệt!  

Cửa nhà kho lập tức bị đóng chặt lại.  

Lâm Kiều Hân lạnh giọng hỏi: “Tôi tới rồi, Trương Minh Vũ đâu?”  

Tim Trương Minh Vũ siết chặt lại.  

Cô ấy…  

Cho dù thế nào anh vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.  

Đại ca thản nhiên đáp: “Sắp đến rồi”.  

Cô mím môi hét lớn: “Anh đã hứa chỉ cần tôi tới sẽ thả anh ấy cơ mà!”  

“Anh đang lật lọng đấy hả?”  

Trương Minh Vũ lắc đầu tỏ vẻ bất lực.  

Rõ ràng bình thường thông minh lanh lợi, sao bây giờ lại như vậy…  

Nhưng nghĩ lại một hồi, anh vẫn có thể hiểu được.  

Chắc chắn là vì cô quá lo lắng, không dám đánh cược.  

Khóe miệng anh cong lên nở nụ cười.  

Địa vị của anh trong lòng cô… quan trọng đến vậy sao?  

Hay chỉ là… trả ơn?  

Mãi lâu sau, anh mới lắc đầu cười khổ.  

Dù thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cũng không phải là lúc để suy nghĩ lung tung.  

Cứu người quan trọng hơn!  

Thằng hai cười lạnh một tiếng: “Hắn đang nằm trong tay chúng tôi, cô cứ ngoan ngoãn nghe lời là được”.  

Lâm Kiều Hân nổi giận gào thét: “Các người dám lừa tôi?”  

Thằng hai lạnh giọng quát: “Người đâu, trói cô ta lại!”  

Cô khẽ nhíu mày!  

Bốn người kia nhanh chóng cầm theo dây thừng xông tới.  

Trói gô cả người cô lại!  

Đại ca lạnh lùng ra lệnh: “Trông giữ cẩn thận”.  

Bốn người kia đồng thanh đáp: “Vâng!”  

Dứt lời, bọn họ khống chế Lâm Kiều Hân lôi xềnh xệch về phía Trương Minh Vũ đang ẩn nấp!  

Trong mắt anh hiện lên một tia hưng phấn!  

Thực sự qua đây rồi!  

Vừa nãy anh đã cảm thấy đây là nơi dễ có khả năng dùng để trói người nhất!  

Đoán đúng rồi!  

Bốn người kia nhanh chóng trói chặt cô lên cột!  

Đại ca trầm giọng nói: “Bây giờ báo tin cho người nhà họ Lâm, bảo họ mang thứ tao muốn đến”.  

“Nếu không…”  

Mặc dù chưa nói hết câu nhưng ý tứ của gã ta đã rất rõ ràng.  

Thằng hai cung kính đáp lại: “Vâng!”  

Nói rồi, hắn đi tới một góc.  

Nghe thấy những lời này, Lâm Kiều Hân tức thì choáng váng!  

Thế nhưng…  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Ánh mắt của Trương Minh Vũ tràn ngập lo lắng.  

Bọn chúng đều đang tập trung ở đây, sao anh cứu người ra được?  

Đúng rồi, còn có Long Tam! 
 
Chương 1477


Anh lấy điện thoại gửi tin nhắn: “Tôi ở trong nhà kho, các anh cứ ra tay đi. Tôi sẽ tìm cơ hội cứu người”.  

Nhanh tay gửi đi.  

Thoắt cái anh đã nhận được tin nhắn trả lời: “Rõ!”  

Anh nhẹ nhàng thở hắt ra.  

Sao không nghĩ tới sớm hơn cơ chứ….  

Đại ca lạnh lùng cất giọng hỏi: “Tại sao nhà họ Lâm vẫn chưa có hồi âm gì?”  

Thằng hai lắc đầu.  

Đại ca nheo mắt lại, tàn nhẫn ra lệnh: “Cắt một ngón tay gửi tới nhà họ Lâm!”  

Hả?  

Bấy giờ, Lâm Kiều Hân không khỏi trở nên hoảng loạn.  

Trương Minh Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm.  

Long Tam, mau tới đi!  

“Vâng!”  

Thằng hai đáp lại một tiếng.  

Rồi lấy dao rảo bước đi đến!  

Đôi mắt xinh đẹp của cô trợn trừng.  

Sợ ngây người!  

Nhưng bây giờ cô chẳng thể vùng vẫy nổi!  

Trương Minh Vũ cũng càng thêm lo lắng!  

Phải làm sao đây?  

Cô trợn tròn mắt, vẻ mặt chống cự!  

Thằng hai nhanh chóng đi tới sau lưng Lâm Kiều Hân.  

Giơ con dao lên!  

Khóe mắt của cô bắt đầu nhòe đi!  

Nhưng cô lại chẳng làm gì được!  

Tay Trương Minh Vũ nổi đầy gân xanh, ánh mắt dần trở nên ác liệt!  

Thần Ẩn!  

Giây tiếp theo, hắn chém xuống!  

Lâm Kiều Hân tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại!  

Cả người Trương Minh Vũ lập tức căng cứng!  

Không được!  

Trương Minh Vũ dồn sức dưới chân, chuẩn bị liều mạng lao ra!  

Đúng lúc đó, một tiếng phanh xe chói tai bỗng nhiên vang lên!  

Thằng hai bàng hoàng dừng tay lại!  

Trái tim Trương Minh Vũ như sắp vọt ra khỏi cổ họng!  

Long Tam… đến rồi sao?

Trương Minh Vũ chợt hưng phấn hẳn lên.  

Thật quá đúng lúc!  

Thằng hai nghi ngờ khẽ hỏi: "Tiểu Trạch về rồi?"  

Đại ca khẽ hất đầu.  

Lập tức có hai gã đàn ông đi về phía cửa.  

Tim Trương Minh Vũ đập thật nhanh.  

Nhất định phải là như thế!  

Hai gã đàn ông kia đã tới trước cửa.  

Bọn họ ghé sát mặt vào khe cửa, cẩn thận quan sát bên ngoài.  

Rầm! 
 
Chương 1478


Bỗng nhiên, cửa bị đạp một phát thật mạnh từ bên ngoài.  

Cánh cửa tung ra, đập thẳng vào mặt bọn họ.  

"A!"  

Hai người gào lên thảm thiết, ngã rầm xuống đất.  

Đại ca và thằng hai đều cau mày.  

Rầm!  

Lại một cú đạp nữa.  

Cánh cửa nhà kho bị đá văng.  

Hai bóng người cao lớn lừng lững xuất hiện.  

Đó chính là Long Tam và Long Thất.  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay, ánh mắt sáng lên đầy hưng phấn.  

Quả nhiên Long Tam rất đáng tin cậy.  

Đại ca và thằng hai đều trừng lớn mắt, khiếp sợ ra mặt.  

Hai gã đàn ông kia nhích lại gần.  

Vì thế, phía Lâm Kiều Hân lại được an toàn hơn một chút.  

Đại ca lạnh lùng nói: "Sao các người lại tìm được chỗ này?"  

Long Tam thản nhiên nói: "Đây không phải chuyện của mày, thả người ngay!"  

Thằng hai siết chặt nắm tay, trầm giọng: "Muốn tao thả người? Mơ đi!"  

Long Thất chau mày, lạnh nhạt nói: "Mấy người không phải đối thủ của chúng tôi".  

Giọng anh ta tràn đầy khinh miệt.  

Trương Minh Vũ càng thêm hưng phấn và hào hứng.  

Có thể đánh bại bọn họ là tốt nhất!  

Nếu được như thế, mọi chuyện tiếp theo sẽ đơn giản đi nhiều.  

Đại ca híp mắt, lạnh lẽo nói: "Hừ! Bọn tao đã dám ra tay, chúng mày cho rằng bọn tao không chuẩn bị chu đáo sao?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Gã ta nói vậy... là có ý gì?  

Long Tam và Long Thất liếc mắt nhìn nhau.  

Ngay sau đó, hai người đột nhiên xông lên.  

Lao thẳng về phía bốn người kia!  

Sắc mặt đại ca cũng trở nên nghiêm nghị.  

Hai gã đàn ông nọ xông tới.  

Nhưng vừa giao chiến, chỉ một chiêu đã bị đánh gục.  

Ngay sau đó, Long Tam và Long Thất chia ra, xông về phía đại ca và thằng hai.  

Nháy mắt, bốn người đã lao vào đấu đá ác liệt.  

Lâm Kiều Hân căng thẳng nhìn trận đấu.  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay, lòng vẫn còn chần chừ.  

Theo lý mà nói, Long Tam và Long Thất không khó để thắng hai người kia.  

Vì thế, anh có thể chờ đánh gục bọn họ rồi đi là được.  

Huỵch huỵch!  

Những tiếng va chạm trầm đục liên tiếp vang lên.  

Long Tam và Long Thất chiếm ưu thế rất rõ ràng.  

Cố lên nào!  

Trương Minh Vũ âm thầm cổ vũ cho họ. 
 
Chương 1479


Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, anh vẫn ẩn núp trong bóng tối chứ không lộ mặt ngay.  

Chỉ chớp mắt, các bên đã giao đấu hơn chục hiệp.  

Hai người kia liên tục bị đánh lui.  

Rầm!  

Bỗng Long Thất vung một quyền đánh vỡ đòn chặn của thằng hai.  

Nắm tay anh ta nện thẳng giữa ngực đối thủ.  

Thằng hai bị đánh bay ngược ra sau, ngã rầm xuống đất.  

Sắc mặt đại ca đã cực kì nặng nề.  

Long Thất nheo mắt, chuyển hướng đi về phía đại ca.  

Tình thế này...  

Con ngươi đại ca chợt co rút lại.  

Đáy mắt Lâm Kiều Hân cũng sáng bừng lên đầy hưng phấn.  

Mình được cứu rồi?  

Hai đánh một, đại ca liên tục bị đánh bại, lùi lại phía sau.  

Rầm!  

Long Tam vung một quyền đánh trúng đối thủ.  

Thân thể đại ca cũng như thằng hai, bị đấm bay về phía sau, giây tiếp theo đã nặng nề rớt xuống đất.  

Hay lắm!  

Trương Minh Vũ hò reo trong lòng.  

Long Tam và Long Thất không do dự một giây, lập tức thừa thắng xông lên.  

Con ngươi đại ca co rút lại, quát khẽ một tiếng: "Còn không ra là tôi mất mạng đấy!"  

Hả?  

Trương Minh Vũ híp mắt nhìn quanh.  

Thật sự còn có kẻ khác ở đây?  

Ánh mắt Long Tam và Long Thất lóe lên, nhào tới.  

Bỗng nhiên, có một giọng nói châm chọc vang lên: "Người của Thần Ẩn cũng chỉ đến thế, ngay cả loại người thế kia... cũng không đánh lại?"  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Dạ Thập Nhị!  

Ngay sau đó, mấy bóng người lao tới.  

Bọn họ nhằm thẳng phía Long Tam.  

Nhìn kĩ hơn mới thấy, nhóm người đó có bốn gã đàn ông cao lớn.  

Nhưng bốn người này, vừa nhìn là biết đều thuộc dạng cực kì mạnh.  

Long Tam bị ép phải lùi lại.  

Hai người tiếp tục lao vào cuộc chiến.  

Sắc mặt đại ca đã hết sức âm trầm.  

Nhưng gã ta không phản bác được một lời.  

Giây lát sau, có một thanh niên thong dong bước ra.  

Đúng là Dạ Thập Nhị!  

Lúc này, gã đang khoanh tay trước ngực, nhìn cảnh chiến đấu trước mắt như thể xem kịch.  

Đáy mắt Lâm Kiều Hân lại tràn ngập tuyệt vọng.  

Vẫn là...  

Lòng Trương Minh Vũ lúc này cũng đang hết sức căng thẳng và nặng nề.  

Hiện giờ, điều may mắn duy nhất là anh còn chưa ra mặt.  

Huỵch huỵch! 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom