Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1480


Những tiếng va chạm trầm đục liên tiếp vang lên.  

Bốn người kia tuy rất mạnh mẽ và hung hãn nhưng dẫu sao thì thực lực của Long Tam và Long Thất đều thuộc hàng cực kì đáng sợ.  

Một người bị đánh bay.  

Đại ca cười khẩy một tiếng, châm chọc: "Người nhà họ Âu Dương... cũng chỉ đến thế mà thôi?"  

Dạ Thập Nhị cười lạnh, giễu cợt: "Hừ, để tôi cho các người thấy nhà họ Âu Dương chúng tôi lợi hại cỡ nào!"  

Nói đoạn, gã bèn phóng vút lên.  

Chỉ giây lát, Dạ Thập Nhị đã lao vào cuộc chiến.  

Long Tam đối kháng Dạ Thập Nhị.  

Long Thất đấu với ba kẻ còn lại.  

Đại ca đã hoàn toàn không thể đứng dậy, chỉ ngồi yên đó nhìn.  

Cuộc chiến vẫn còn kéo dài.  

Hai bên ngang sức ngang tài, thế giằng co không phân thắng bại.  

Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này...  

Đại ca híp mắt, lạnh lùng nói: "Sao Tiểu Trạch vẫn còn chưa về?"  

Thằng hai đờ đẫn lắc đầu.  

Lát sau, đại ca quát lên lạnh lẽo: "Mang theo ả đàn bà kia, đi thôi!"  

Thằng hai gian nan đứng lên.  

Anh ta cầm dao găm, đi về phía Lâm Kiều Hân.  

Con ngươi Lâm Kiều Hân co rút lại.  

Cô hốt hoảng nhìn hắn.  

Tình hình này...  

Trương Minh Vũ lo lắng nhìn chằm chằm.  

Một lúc sau, thằng hai mới lảo đảo đi tới.  

Lâm Kiều Hân cố gắng giãy giụa.  

Nhưng cô đã bị dây thừng trói chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích được.  

Thằng hai cười lạnh, châm chọc nói: "Cô Lâm, xin thứ lỗi nhé".  

Nói đến đó, anh ta vung dao, cắt dây trói.  

"Ư ư ư!"  

Lâm Kiều Hân ra sức chống cự, ánh mắt hoảng loạn nhìn quanh.  

Thằng hai lại không hề do dự một giây.  

Hắn bước lên một bước, vươn tay định xốc Lâm Kiều Hân lên vai.  

Lâm Kiều Hân ngẩng lên nhìn.  

Long Tam và Long Thất vẫn bị đối thủ cầm chân, bị vây trong cuộc chiến, không thể phân tâm lo cho bên này.  

Thế là hết!  

Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn tuyệt vọng.  

Giây lát sau, tay thằng hai đã chạm vào cánh tay Lâm Kiều Hân.  

Nhưng đúng vào lúc này, một thứ gì đó xé gió vút qua.  

Hả?  

Thằng hai lập tức căng thẳng cả người.  

Lúc này hắn đã sức cùng lực tận, hơn nữa, lại chẳng hề phòng bị gì...  

Hắn quay đầu, chỉ kịp thấy một bàn chân đang liên tục phóng đại trước mắt.  

Rầm!  

Thằng hai bị đá bay ra ngoài.  

Lâm Kiều Hân kinh ngạc sững sờ. 
 
Chương 1481


Khi cô định thần nhìn lại...  

Trương Minh Vũ?  

Lâm Kiều Hân thoáng run lên, ánh mắt đầy ngỡ ngàng.  

Anh ấy... đến từ lúc nào?  

Trong cơn tuyệt vọng, lại là bóng hình này...  

Đầu óc cô đã hoàn toàn trống rỗng.  

Tình thế thay đổi nhanh như chớp khiến cô như chết lặng.  

Trương Minh Vũ lại hoàn toàn không có tâm tư nghĩ ngợi nhiều.  

Phải tranh thủ lúc đối thủ yếu mà nhanh chóng hạ gục ngay.  

Trương Minh Vũ lập tức nhào tới.  

Thằng hai cả giận, híp mắt quát to: "Lại là mày à!"  

Người này chính là gã đàn ông của Thần Ẩn đã ngăn cản Tần Minh Nguyệt.  

Trương Minh Vũ không chút chậm trễ, tung chân đạp một cước.  

Thằng hai cố gắng xoay người nhảy lên, tránh thoát cước này, vung dao đâm lại.  

Nhưng tốc độ của hắn đã bị ảnh hưởng rất lớn.  

Trương Minh Vũ đang vạn phần lo lắng.  

Anh không có nhiều thời gian.  

Nhưng...  

Cuối cùng, đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên lạnh lẽo.  

Liều chết một lần thử xem!  

Túm lấy!  

Phán đoán đúng tốc độ, Trương Minh Vũ chợt vươn tay.  

Trúng rồi?  

Trương Minh Vũ và thằng hai đều trừng to mắt.  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ chợt mừng rỡ như điên.  

Anh lập tức dồn sức lên tay.  

Shhh!  

Thằng hai hít một hơi thật mạnh, cánh tay như chợt chết lặng.  

Hắn thả lỏng bàn tay, con dao găm rớt xuống.  

Trương Minh Vũ mở to mắt nhìn, vươn tay kia.  

Bắt được con dao về tay mình.  

Thằng hai thấy thế, con ngươi chợt co rút lại.  

Nhưng hắn đã kiệt lực, động tác cũng trì trệ...  

Trương Minh Vũ đón được con dao, quét ngang một nhát.  

Đồng thời... anh kéo mạnh tay phải.  

Thằng hai hơi nghiêng người về sau theo bản năng.  

Nhưng ngay sau đó, cánh tay hắn bị kéo một cái.  

Lập tức, thân thể hắn bị kéo tới gần Trương Minh Vũ.  

Dao...  

Một ánh kim loại lạnh lẽo lóe lên.  

Roẹt!  

Ngay sau đó là một âm thanh ghê người.  

Trên cổ thằng hai... lập tức thêm một vệt máu mảnh.  

Lâm Kiều Hân như đã chết sững!

Thằng hai trợn to mắt, trong mắt vẫn đầy ắp ánh nhìn kinh ngạc, sững sờ như không thể tin nổi.  

Nhưng... 
 
Chương 1482


Giây lát sau, con ngươi hắn đã giãn ra.  

Thân thể từ từ ngã xuống.  

Rầm!  

Thi thể đổ xuống đất.  

Trương Minh Vũ vẫn duy trì tư thế cũ, mũi miệng ra sức thở dốc.  

Anh vừa giết người.  

Nhưng không biết vì sao, trong lòng lại hoàn toàn không có bất kì cảm xúc tiêu cực nào.  

Chỉ có hưng phấn tột cùng!  

Vậy là... đã cứu được Lâm Kiều Hân!  

Trương Minh Vũ thu con dao lại.  

Khi anh quay đầu nhìn, đã thấy Lâm Kiều Hân há hốc miệng, trợn to mắt nhìn anh.  

Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười.  

Ngay sau đó, đại ca chợt quát to: "Dạ Thập Nhị! Con tin bị cứu đi rồi!"  

Hả?  

Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng trong lòng.  

Khi anh hơi ngoái đầu lại, liền thấy tất cả đám người đang nhìn chằm chằm vào mình.  

Dạ Thập Nhị lạnh lùng quát lớn: "Bắt lấy!"  

Đáy mắt gã lóe lên lạnh lẽo.  

Lại là thằng ranh này!  

Bốn gã đàn ông kia rời khỏi cuộc chiến, lao về phía Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ chau mày.  

Long Thất định đuổi theo, lại bị đại ca gắng gượng đứng lên chặn đường.  

Mẹ kiếp!  

Trương Minh Vũ chửi thề một tiếng trong lòng.  

Anh vung dao, rạch một cái.  

Dây thừng trói trên người Lâm Kiều Hân bị cắt đứt.  

Nhưng Lâm Kiều Hân vẫn đang chết lặng vì khiếp sợ.  

Cô còn chưa hoàn hồn, không thể tỉnh táo lại.  

Trương Minh Vũ... tới bằng cách nào?  

Đầu óc cô trống rỗng.  

Trương Minh Vũ nôn nóng nói nhanh: "Đi mau thôi!"  

Nói đoạn, anh túm cánh tay Lâm Kiều Hân, kéo lên, chạy về phía cửa sau.  

Khi anh ngoảnh đầu nhìn lại, thấy bốn người kia đang nhanh chóng đuổi theo sau.  

Làm thế nào đây?  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, lòng bắt đầu hoảng loạn.  

Anh không phải đối thủ của bốn người này.  

Chỉ lát sau, Lâm Kiều Hân đã chui ra ngoài từ cửa sau.  

Trương Minh Vũ bám sát theo đó.  

Rầm!  

Cửa sau đóng lại.  

Mà trước mặt... chỉ thấy mênh mông toàn nước!  

Dù ra ngoài rồi, Lâm Kiều Hân cũng không thể chạy thoát khỏi bọn chúng được.  

Làm thế nào đây?  

Trương Minh Vũ quét mắt nhìn quanh.  

Bỗng anh thấy được một cây thang dựng bên góc.  

Mắt anh như lóe sáng, anh nói nhỏ với Lâm Kiều Hân: "Mau trèo lên!" 
 
Chương 1483


Hả?  

Lâm Kiều Hân sửng sốt.  

Ngay sau đó, cô nhanh chóng hiểu ra, bèn chạy tới vịn thang bò lên trên.  

Trương Minh Vũ theo sát phía sau cô.  

Tốc độ của Lâm Kiều Hân không đến nỗi chậm, nhưng...  

Trương Minh Vũ theo bên dưới, bồn chồn lo lắng lại chẳng thể làm được gì.  

Lát sau, Lâm Kiều Hân đã trèo lên nấc thang cuối.  

Nhưng tiếng bước chân cũng đã đến sát cửa.  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, vươn tay đẩy mạnh một cái.  

Tay anh tiếp xúc với bộ phận mềm mại nào đó.  

Lâm Kiều Hân lập tức cứng cả người.  

Nhưng cô chưa kịp phản ứng lại, Trương Minh Vũ đã đẩy cô lên trên.  

Sau đó, anh nhanh chóng leo lên theo.  

Hai người an toàn lên đến đỉnh.  

Trương Minh Vũ nhìn quanh, bên cạnh có một viên gạch đè lên tấm bạt che mưa.  

Trương Minh Vũ nhanh tay cầm gạch, ném vào trong nước.  

Ùm!  

Tiếng nước vang lên ào ào.  

Trương Minh Vũ rụt người lại, nghiêng tai lắng nghe.  

Rầm!  

Cửa bị đẩy bật mở.  

Có mấy người lục tục chạy ra.  

Một gã nhìn quanh quất.  

Không có ai!  

Lại một gã lạnh lùng nói: "Vừa rồi nghe thấy có tiếng rơi xuống nước, chắc chắn bọn họ đã nhảy vào nước rồi".  

"Đuổi theo!"  

Ào ào!  

Ngay sau đó, bọn họ nối nhau nhảy xuống nước.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co rút lại.  

Anh vốn chỉ định làm nhiễu loạn tầm mắt bọn họ.  

Nào ngờ...  

Bọn người này thậm chí còn chẳng quan sát xung quanh xem có người hay không mà đã vội vã nhảy hết vào nước...  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Thật là ngu xuẩn hết chỗ nói!  

Nhưng đối với hai người, đối thủ ngu xuẩn thế này lại là chuyện tốt.  

Trương Minh Vũ thở phào một hơi.  

Thế là thoát được rồi!  

Anh quay đầu, cười bảo: "Đừng sợ, lúc này hẳn đã..."  

Chưa nói hết câu, Trương Minh Vũ đã im bặt.  

Lâm Kiều Hân đang ngồi trên nền, gương mặt đỏ bừng.  

Anh còn có thể thấy, trong mắt cô thoáng lướt qua một tia tức giận.  

Hả?  

Trương Minh Vũ lập tức ngây người ra.  

Sao vậy nhỉ?  

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, lòng đang loạn cả lên rồi.  

Vừa rồi...  

Từ nhỏ tới giờ, chỗ đó chưa từng bị người khác chạm vào. 
 
Chương 1484


Vậy mà hôm nay...  

Cô càng nghĩ càng xấu hổ, càng nghĩ càng tức giận.  

Nhưng cuối cùng, cô chỉ hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái.  

Dù sao, bọn họ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn cô, mặt đầy hoang mang.  

Sao vậy?  

Chần chờ một lát, Trương Minh Vũ vẫn không dám hỏi.  

Anh lờ mờ nhận ra, vì sao Lâm Kiều Hân tức giận.  

Vừa rồi anh có đẩy cô một cái... là đẩy vào chỗ nào?  

Nghĩ tới đó, Trương Minh Vũ cũng thấy ngại ngùng xấu hổ.  

Lát sau, Trương Minh Vũ đứng dậy.  

Anh thận trọng nhìn xuống.  

Bấy giờ mới phát hiện, bốn người kia đã bơi ra ngoài rất xa rồi.  

Dường như bọn họ vẫn đang cực lực tìm kiếm.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

IQ thấp đến thảm hại.  

Chỉ lát sau, bốn người kia đã bơi xa, không thấy đâu nữa.  

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "À thì... Chúng ta đi xuống đi".  

Lâm Kiều Hân gật đầu.  

Hai người nhanh nhẹn ra chỗ cây thang.  

Lâm Kiều Hân nói: "Anh... Anh xuống trước đi".  

Khi nói những lời này, ánh mắt cô thậm chí còn không dám nhìn Trương Minh Vũ, chỉ bối rối ngó quanh.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi lần theo cây thang đi xuống.  

Đám người kia dường như chỉ biết bơi thẳng, không hề quay đầu lại.  

Vậy là không ai phát hiện điều gì.  

Trương Minh Vũ thấy vậy cũng phải kinh hãi, họ thoát thân thuận lợi đến giật mình...  

Hai người nhanh chóng xuống tới nơi.  

Trương Minh Vũ cười bảo: "À ừm... Cô đi theo tôi, chúng ta áp sát tường đi ra ngoài trước".  

Việc này với anh mà nói thì rất đơn giản.  

Nhưng đối với Lâm Kiều Hân thì lại hoàn toàn không dễ dàng như vậy.  

Lâm Kiều Hân mím chặt môi.  

Cô lộ vẻ sợ hãi.  

Nhưng...  

Lát sau, cô gật đầu thật mạnh.  

Cô đã không giúp được gì, chỉ có thể cố gắng hết sức để không cản chân Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ không do dự nữa.  

Anh lập tức dán sát tường, di chuyển.  

Lâm Kiều Hân yên lặng học theo, nhưng thân thể vẫn cứ run lên.  

Gờ tường quá hẹp.  

Bọn họ nhanh chóng di chuyển được quá nửa đường.  

"A!"  

Bỗng Lâm Kiều Hân kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.  

Hai tay cô đong đưa chới với.  

Trương Minh Vũ nhăn mày, vội tóm chặt tay cô.  

Anh nhẹ nhàng ghìm một cái.  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng ổn định được thân thể.  

Cô vô thức túm chặt cánh tay Trương Minh Vũ. 
 
Chương 1485


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ nghiêm nghị nói: "Đừng vội, cũng đừng sợ, cứ từ từ thôi".  

Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu.  

Hai người lại tiếp tục di chuyển.  

Hồi lâu sau, bọn họ rốt cuộc cũng ra đến bên ngoài.  

"Bọn chúng ở bên kia! Mau quay lại! Mấy người bị ngu à! Bọn chúng có xuống nước đâu!"  

"Mày mới là đồ ngu! Rõ ràng chính mày nói bọn họ nhảy xuống nước rồi".  

"Trách được tao chắc! Rõ ràng có tiếng gì rơi vào nước mà! Chắc chắn bọn chúng đã xuống nước xong lại trèo lên".  

...  

Những tiếng cãi nhau từ xa vẳng lại liên tục.  

Trương Minh Vũ nghe được, chỉ lắc đầu giễu cợt.  

Người nhà họ Âu Dương... cũng chỉ thế thôi?  

Tuyệt thật!  

Trương Minh Vũ không nán lại lâu, anh vội kéo Lâm Kiều Hân chạy về chỗ đỗ xe.  

Lâm Kiều Hân vẫn nắm chặt tay Trương Minh Vũ.  

Cô vừa chạy vừa nhìn quanh, đáy mắt vẫn tràn đầy lo âu.  

Trương Minh Vũ ngoảnh đầu nhìn lại.  

Bên trong nhà kho vẫn có mấy bóng người đan xen.  

Bốn người trong đó vẫn đang chiến đấu với nhau.  

Nhưng Trương Minh Vũ không quá lo lắng.  

Long Tam với Dạ Thập Nhị có thể nói là ngang hàng.  

Gã đại ca đã bị thương.  

Long Thất có thể thắng chắc được gã ta.  

Trương Minh Vũ không chần chừ thêm nữa, lập tức tăng tốc bước chạy.  

Lâm Kiều Hân cũng chạy theo.  

Xung quanh đều an toàn.  

Nhưng lòng Lâm Kiều Hân lúc này vẫn bộn bề phức tạp.  

Cô lại gây thêm phiền toái cho Trương Minh Vũ rồi.  

Nhưng quan trọng nhất là... vừa rồi... cô bị…!  

Mặc dù anh không cố ý...  

Nhưng...  

Cảm giác kì quái trong lòng cô không cách nào tan đi được.  

Nhất là trong khoảnh khắc đó.  

Thân thể cô dường như... có dòng điện xẹt qua...  

Cảm giác đó...  

Không không!  

Mình đang nghĩ lung tung gì thế?  

Lâm Kiều Hân âm thầm phỉ nhổ mình một cái, khuôn mặt càng đỏ hơn.  

Trái tim cũng càng loạn nhịp.  

Trương Minh Vũ không hề phát hiện sự khác lạ từ phía cô.  

Chẳng mấy chốc, hai người đã tới chỗ đỗ xe.  

Bọn họ thoáng ngoảnh đầu nhìn.  

Bốn người kia đã lên bờ.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười cười.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1486


Trương Minh Vũ nhíu chặt mày lại.  

Anh nhìn quanh quất.  

Không thấy một ai.  

Chỉ có một mảnh vải vắt trên tay lái.  

May mà anh có mang chìa khóa xe theo!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Sau đó, anh quay đầu nhìn lại.  

Phía sau, mấy gã đàn ông kia đã lên bờ, đang dốc toàn lực chạy tới đây.  

Trương Minh Vũ nhăn mày, quát khẽ: "Chúng ta đi mau!"  

Nói đoạn, anh mở cửa xe.  

Nhưng Lâm Kiều Hân vẫn đứng lặng, không hề di động.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Anh quay sang nhìn cô, bấy giờ mới nhận ra Lâm Kiều Hân đang mím chặt môi.  

Gương mặt cô đã đỏ bừng.  

Sao vậy chứ?  

Trương Minh Vũ ngờ vực nhìn cô, nhắc lại: "Kiều Hân, đi thôi!"  

Lâm Kiều Hân giật mình tỉnh táo lại, đáp vội: "À... Được!"  

Nhưng nói đến đó, mặt cô lại càng đỏ hơn.  

Trương Minh Vũ không nói gì thêm, chỉ ngồi vào ghế phó lái.  

Lâm Kiều Hân hoang mang nhìn anh.  

Một lúc sau, cô mới nhớ ra.  

Trương Minh Vũ không biết lái xe...  

Lâm Kiều Hân bèn ngồi vào ghế lái.  

Cô khởi động xe, nhanh chóng lái đi.  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Anh nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện đám người kia cũng đã lên xe.  

Hai chiếc!  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay.  

Anh lo lắng không yên.  

Tuy không cần lo cho bên Long Tam và Long Thất nhưng một chốc một lát, hai người đó cũng không đuổi theo kịp.  

Hiện giờ, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.  

Lâm Kiều Hân cũng vô cùng lo lắng.  

Xe phóng như bay.  

Nhưng mặc dù vậy, hai chiếc xe phía sau vẫn mau chóng rút ngắn khoảng cách.  

Lâm Kiều Hân nhăn mày nôn nóng.  

Trương Minh Vũ lại nghiêm nghị nói: "Đừng hoảng hốt, cô cứ phụ trách lái xe là được rồi".  

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, nhẹ nhàng gật đầu.  

Hai chiếc ô tô kia mau chóng tới gần.  

Chỉ giây lát sau, khoảng cách giữa hai bên đã rút ngắn xuống dưới ba trăm mét.  

Lâm Kiều Hân cắn răng.  

Cô đạp mạnh chân ga.  

Brừm!  

Động cơ xe phát nổ cực mạnh.  

Chiếc xe của họ tăng tốc, bứt lên, phóng vèo đi.  

Trái tim Trương Minh Vũ cũng gia tốc cực nhanh.  

Cảnh tượng này... có hơi đáng sợ!  

May mà lúc này trên đường không có nhiều xe cộ qua lại, nguy hiểm cũng giảm đi nhiều.  

Nhưng vào lúc này, con ngươi Lâm Kiều Hân đột nhiên co rút lại.  

Phía trước... là một đám đông!  

Hơn hai chục người!  

Còn thêm cả một loạt xe chặn đường.  

Két!  

Theo bản năng, Lâm Kiều Hân định phanh xe lại.  

Trương Minh Vũ cau mày, gằn giọng: "Đừng phanh xe, cứ phóng lên".  

Hả?  

Vừa nghe anh nói thế, Lâm Kiều Hân lập tức hoang mang.  

Phóng lên... đâm người sao?  

Nhưng...  

Lâm Kiều Hân do dự không quyết tâm được.  

Trương Minh Vũ nặng nề nói: "Nếu không đi tiếp, chúng ta nhất định phải chết".  

Đám người kia quá đông, bọn họ không đánh lại nổi.  

Lâm Kiều Hân siết chặt tay lái.  

Đáy mắt cô thoáng lóe lên một tia kiên định.  

Cuối cùng, cô nhấn chân ga.  

Brừm!  

Động cơ xe lại nổ vang một lần nữa. 
 
Chương 1487


Đám người chắn trên đường kia lập tức thất kinh.  

Không chịu dừng xe?  

Chỉ trong chớp mắt, xe đã phóng đến trước mặt.  

Lâm Kiều Hân nhắm nghiền mắt lại.  

Hai chục người kia nhảy lên tán loạn như đám ếch sợ hãi.  

Xoảng xoảng!  

Những tiếng va chạm chói tai vang lên.  

Xe bọn họ đã đâm bay những chiếc xe chắn giữa đường.  

Trương Minh Vũ mừng rỡ.  

Hôm nay, Lâm Kiều Hân... có vẻ khác lạ thật đấy!  

Két!  

Bỗng lại có tiếng va chạm chói tai vang lên.  

Trương Minh Vũ căng thẳng cả người.  

Xe bị đâm hỏng rồi?  

Anh nhổm lên nhìn.  

Đầu xe đã bốc khói rồi.  

Trời đất!  

Trương Minh Vũ kinh hãi.  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng điều chỉnh lại, nhưng lại không thể khống chế được tay lái nữa.  

Cô bèn phanh xe lại theo bản năng.  

Két!  

Tiếng phanh xe chói tai lại vang lên.  

Cô không khống chế được xe nữa, chiếc xe lao thẳng về phía rừng cây bên cạnh.  

Xe xóc nảy kịch liệt.  

May sao, xe không đâm phải thân cây nào, chỉ loạng choạng dừng lại.  

Thân thể hai người bị nảy lên một trận.  

Đầu xe đã bắt đầu bốc khói đặc.  

Trương Minh Vũ nhanh nhẹn quát to: "Mau xuống xe!"  

Lâm Kiều Hân vội vàng mở cửa xe.  

Trương Minh Vũ bước sang, nắm chặt cánh tay cô, nhanh chóng chạy vội.  

Phừng!  

Một ngọn lửa bùng lên.  

Trương Minh Vũ tăng nhanh bước chân.  

Lâm Kiều Hân cũng cố gắng trấn tĩnh, chạy theo anh.  

Ầm!  

Bỗng một tiếng nổ lớn vang lên.  

Trương Minh Vũ kinh hãi.  

Anh vội nhào lên phía trước, đẩy Lâm Kiều Hân ngã xuống đất.  

Bản thân anh đè lên người cô, che chở thật kín.  

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng.  

Lòng cô vô cùng hoảng sợ, đồng thời cũng rất cảm động.  

Một lúc sau, vụ nổ xe đã bình ổn lại.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn.  

May sao, bọn họ đã chạy khá xa, không bị vụ nổ gây ảnh hưởng gì.  

Trương Minh Vũ lo lắng hỏi Lâm Kiều Hân: "Cô không sao chứ?"  

Lâm Kiều Hân nhìn anh đầy phức tạp, nhưng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Lại thoát được một nạn!  

Lâm Kiều Hân chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt gần sát bên mình, ánh mắt sáng lấp lánh.  

Trái tim cô đã đập loạn lên.  

Trương Minh Vũ không chú ý tới điều này.  

Brừm!  

Bỗng bọn họ nghe thấy có tiếng nổ của động cơ vẳng đến.  

Trương Minh Vũ căng thẳng cả người.  

Anh ngước mắt nhìn.  

Bấy giờ, anh mới phát hiện có mấy chiếc xe đã vòng tới phía sau họ.  

Phía trước... cũng có hơn hai chục người chạy tới chặn!  

Nguy rồi!  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Không còn đường chạy!  

Quan sát kĩ hơn, anh mới nhận ra, bước chân của đám người kia cực kì vững vàng.  

Bọn họ đều là cao thủ!  

Trái tim Trương Minh Vũ như trầm xuống.  

Xong đời!  

Lâm Kiều Hân đứng lên, sắc mặt lạnh lẽo như băng.  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng. 
 
Chương 1488


Đầu óc nhanh chóng suy tính, có điều, anh thực sự không nghĩ được biện pháp nào có thể giải quyết tình hình lúc này.  

Dù chỉ là biện pháp đưa Lâm Kiều Hân thoát khỏi đây thôi cũng không có.  

Trương Minh Vũ lo lắng nói: "Đi theo tôi!"  

Nói đoạn, anh nắm chặt cánh tay Lâm Kiều Hân, lao về phía ít người nhất.  

Lâm Kiều Hân nhanh nhẹn chạy theo.  

Bọn họ nhanh chóng tới trước mặt hai cao thủ.  

Trương Minh Vũ phi thân tung một cước.  

Rầm!  

Một người trong đó không đỡ nổi cước này, ngã ầm xuống đất.  

Trương Minh Vũ lại xông tới.  

Anh vung tay nện xuống một quyền.  

Người đàn ông kia lách mình tránh thoát, đánh trả một quyền.  

Ngay sau đó, gã đàn ông nọ lập tức cảm nhận cơn tê dại từ cánh tay.  

A!  

Gã đàn ông nọ hít mạnh một hơi.  

Trương Minh Vũ tung một cước vào giữa hai chân đối thủ.  

"A a..."  

Một tiếng hét thảm đột ngột vang lên.  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, quát lớn: "Chạy mau!"  

Sau đó, anh cũng lập tức nhấc chân chạy.  

Lâm Kiều Hân đã khiếp sợ tột cùng.  

Nhưng cô không có thời gian băn khoăn nghĩ nhiều.  

Cô cũng mau chóng tăng tốc chạy theo anh.  

Trương Minh Vũ quay đầu quan sát.  

Đám người còn lại đang ào ào xông tới như thủy triều.  

Mẹ kiếp!  

Anh siết chặt nắm tay, con ngươi bùng lên ánh sáng lạnh lẽo.  

Song anh biết... mình đánh không lại!  

Phía sau, có chiếc ô tô đang lao vọt tới.  

Trương Minh Vũ vội vàng đẩy mạnh một cái.  

Lâm Kiều Hân ngã sang một bên.  

Trương Minh Vũ cũng phi thân tránh thoát.  

Ô tô phóng vèo qua.  

Tình cảnh cực kì nguy hiểm.  

Ngay sau đó, nó đâm phải gốc cây, dừng lại.  

Cửa xe bật mở, có hai kẻ hùng hổ đi xuống.  

Bọn chúng xông thẳng về phía Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, lúc này chỉ còn một sự lựa chọn, anh lao thẳng lên.  

Đánh thôi!  

Huỵch huỵch rầm!  

Những tiếng va chạm trầm đục liên tiếp vang lên.  

Mặc dù Trương Minh Vũ đang chiếm thế thắng nhưng đám người sau lưng đã tiến sát lại.  

Huỵch huỵch!  

Ba người lại đánh được mấy hiệp.  

Trương Minh Vũ đẩy lùi được hai gã kia.  

Nhưng vào lúc này, đám người kia đã tới gần.  

Bọn họ bao vây Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân vào giữa.  

Những ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai người.  

Trương Minh Vũ đứng cạnh Lâm Kiều Hân, ánh mắt sắc lẻm quét nhìn xung quanh.  

Chết tiệt!  

Lâm Kiều Hân cúi đầu, áy náy nói: "Tôi... lại làm liên lụy đến anh rồi".  

Trương Minh Vũ hơi ngẩn ra.  

Một lúc sau, anh mới dịu dàng nói: "Hôm nay cô đã khiến tôi bất ngờ đấy, biểu hiện khá lắm". 
 
Chương 1489


Thật lâu sau, người đàn ông cầm đầu đặt vũ khí xuống đất.  

Sau đó người nọ từ từ cúi xuống ngồi xổm.  

Có người dẫn đầu, những người khác cũng không nấn ná nữa.  

Cả đám nháo nhào ngồi xổm trên mặt đất.  

Chỉ còn Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân ở giữa là đang đứng.  

Trương Minh Vũ cười vui vẻ.  

Tâm trạng anh nhẹ nhõm hơn trông thấy!  

Tần Minh Nguyệt nhìn về phía Trương Minh Vũ rồi lại hướng mắt sang Lâm Kiều Hân.  

Đôi mắt đẹp của cô ta đầy trầm tư.  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng tiến lại gần hai người.  

Trương Minh Vũ hớn hở hỏi: "Sao cô tới đây?"  

Tần Minh Nguyệt hơi ngước mặt rồi thản nhiên nói: "Cô ấy bảo tôi tới".  

Cái gì?  

Vừa nghe thấy lời này, Trương Minh Vũ lập tức trợn trừng mắt.  

Lâm Kiều Hân là người bảo Tần Minh Nguyệt đến đây?  

Ủa...  

Trong lòng Trương Minh Vũ ngạc nhiên quá đỗi.  

Lâm Kiều Hân ngập ngừng giải thích: "Người của Thần Ẩn nói anh bị bắt, tôi lo... không cứu được anh nên..."  

Trương Minh Vũ hiểu ra.  

Anh lại thấy bất ngờ lần nữa.  

Lâm Kiều Hân thông minh thật!  

Nếu không có Tần Minh Nguyệt thì hôm nay tất cả bọn họ phải chôn thây tại đây rồi!  

Trong đôi mắt long lanh của Tần Minh Nguyệt chất đầy tâm sự, cô ta hỏi: "Hai người... không sao chứ?"  

Trương Minh Vũ tỏ ra nhẹ nhõm: "Không sao cả, cô tới đúng lúc lắm".  

Ánh nhìn của Lâm Kiều Hân đầy phức tạp.  

Sau khi đã an toàn, lòng cô lại rối như tơ vò  

Tần Minh Nguyệt nhẹ gật đầu.  

Trương Minh Vũ vội vàng hỏi: "Phải rồi, bên xưởng đóng tàu còn có người ở đó đấy, giờ các cô đi chắc là bắt được".  

Tần Minh Nguyệt lắc đầu.  

Sao vậy?  

Trương Minh Vũ ngần người.  

Cô ta nói với vẻ tư lự: "Chúng tôi... không có chứng cứ, do có nhà họ Âu Dương làm hậu thuẫn cho họ nên chúng tôi... không thể tự ý bắt người".  

Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Trương Minh Vũ.  

Nhưng sau đó anh không thắc mắc nữa.  

Dù gì anh cũng chẳng có chứng cứ chứng minh bọn họ có tội.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười ha ha: "Không sao, lần sau tôi sẽ chuẩn bị chứng cứ trước cho cô".  

Tần Minh Nguyệt vô cùng bất ngờ.  

Cuối cùng, cô ta liếc nhìn anh đầy ẩn ý.  

Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều đã lên xe.  

Đám người này cũng bị giải đi.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân ngồi ở hàng ghế sau.  

Tần Minh Nguyệt thì ngồi tại ghế phó lái.  

Trương Minh Vũ không kìm được nở nụ cười.  

Long Tam không cần anh bận tâm.  

Hôm nay có thể xem như thoát chết trong gang tấc.  

Lâm Kiều Hân im lặng suốt cả đường đi.  

Tần Minh Nguyệt cũng không nói một lời.  

Thời gian trôi qua, xe lái vào nội thành.  

Theo thủ tục.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cũng vào sở cảnh sát một chuyến.  

Cảnh sát nhanh chóng lấy lời khai từ hai người.  

Trương Minh Vũ ra ngoài phòng thẩm vấn.  

Giọng nói trong trẻo của Tần Minh Nguyệt đột ngột vang lên: "Bên này".  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Ngẩng đầu nhìn lại, anh thấy cô ta đang đứng dựa vào tường.  

Dáng người quyến rũ hết sức bắt mắt.  

Một tia khó hiểu thoáng qua trong mắt Trương Minh Vũ.  

Anh liếc mắt nhìn xung quanh. 
 
Chương 1490


Không thấy bóng dáng Lâm Kiều Hân đâu cả.  

Trương Minh Vũ tiến về phía Tần Minh Nguyệt.  

Cô ta xoay người đi vào phòng, anh cũng vào theo.  

"Đóng cửa lại".  

Tần Minh Nguyệt chỉ bình thản nói một câu.  

Sau đó cô ta ngồi xuống.  

Đóng cửa?  

Trương Minh Vũ càng thấy lạ hơn.  

Anh đóng cửa theo lời cô ta.  

Tần Minh Nguyệt giơ bàn tay trắng nõn lên ra hiệu, nói: "Ngồi đi".  

Trương Minh Vũ ngồi đối diện cô ta rồi hỏi: "Có chuyện gì sao?"  

Hôm nay Tần Minh Nguyệt sao sao thế nhỉ.  

Cô ta nâng mặt lên làm lộ ra dung nhan tuyệt đẹp: "Cảm ơn anh vì chuyện khi trước".  

"Nếu như không có anh thì tôi gặp rắc rối to rồi".  

Bấy giờ Trương Minh Vũ mới hiểu là chuyện gì, cười đáp: "Dù tôi không đến thì vẫn còn chú ba của cô mà".  

Cô ta từ tốn sửa lời anh với đôi mắt lấp lánh đầy sao: "Anh không tới thì chú ba của tôi cũng không tới đâu".  

Gì cơ?  

Trương Minh Vũ sững người.  

Lúc này anh mới nhớ đến chuyện ngày đó.  

Trương Minh Vũ cũng không hiểu vì sao Tần Bác Quang lại cư xử một cách cung kính với mình như vậy.  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày hỏi: "Rốt cuộc thân phận của anh là gì?"  

Đây là vướng mắc trong lòng cô ta từ đó đến giờ.  

Đường đường là đại tướng mà lại ăn nói lễ phép với Trương Minh Vũ như thế...  

Trương Minh Vũ lúng túng trả lời: "Nếu tôi nói tôi chẳng có thân phận gì cả thì cô có tin không..."  

Sau một lúc chần chừ, Tần Minh Nguyệt gật đầu đáp: "Tin".  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngây ra.  

Tin luôn sao?  

Tần Minh Nguyệt nhoẻn môi: "Anh đã cứu tôi một mạng, sau này tôi sẽ báo đáp anh".  

Trương Minh Vũ nói với giọng ngán ngẩm: "Chẳng phải cô cũng cứu tôi rồi đấy sao".  

Tần Minh Nguyệt lắc đầu, bảo: "Không giống, đây là trách nhiệm của tôi".  

Chà...  

Trương Minh Vũ không biết nên nói gì hơn.  

Trương Minh Vũ cũng không nói gì nữa.  

Cô ta chỉ quan sát anh trong yên lặng.  

Trương Minh Vũ hơi sờ sợ khi bị Tần Minh Nguyệt nhìn chằm chằm như thế.  

Toàn thân anh cứ ngường ngượng thế nào!  

Rất lâu sau, Tần Minh Nguyệt khẽ cười, lên tiếng: "Tự nhiên tôi tò mò về anh quá".  

Đôi mắt cô ta sáng rỡ.  

Gì cơ?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô ta.  

Môi mấp máy, nhưng rồi anh vẫn không thốt được một lời.  

Tần Minh Nguyệt dựa lưng vào ghế, chuyển chủ đề: "Phải rồi, chú ba của tôi bảo tôi nói vài chuyện với anh".  

"Nhà họ Âu Dương đang ấp ủ một âm mưu đáng gờm".  

"Một khi thời cơ của họ tới, anh sẽ gặp rắc rối lớn".  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Thảo nào dạo gần đây không thấy nhà họ Âu Dương có động thái gì.  

Tần Minh Nguyệt tiếp tục nói: "Còn nữa, tổ 11 của Thần Ẩn... cũng được điều động rồi".  

"Thực lực của họ cao hơn tổ 12 rất nhiều".  

Cái gì?  

Đồng tử Trương Minh Vũ đột nhiên co rụt.  

Tổ 12 vẫn chưa dẹp sạch cơ mà! 
 
Chương 1491


Thêm tổ 11 nữa là sao?  

Hơn nữa... vì sao Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương đều chia ra mười hai tổ vậy?  

Một giọng nói êm tai chợt cất lên: "Trương Minh Vũ, Trương Minh Vũ?"  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Lâm Kiều Hân?  

Anh nói lớn: "Tôi ở đây!"  

Tiếng bước chân nhanh chóng lại gần.  

Cửa bị mở ra.  

Gương mặt sắc sảo của Lâm Kiều Hân xuất hiện trong tầm mắt anh.  

Thấy Trương Minh Vũ, khóe môi cô hơi nhoẻn lên.  

Nhưng ngay sau đó, cô lại thấy Tần Minh Nguyệt!  

Lâm Kiều Hân hơi nhíu mày, ngờ vực hỏi: "Sao hai người... ở cùng một chỗ thế?"  

Chân mày Tần Minh Nguyệt nhướng lên.  

Ơ?  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Câu này… sao nghe là lạ thế nhỉ?  

Đã thế còn… chua lòm nữa chứ?

Một lúc lâu sau Trương Minh Vũ mới mỉm cười trả lời: "À... Chúng tôi đang nói về bọn Thần Ẩn ấy mà".  

Lâm Kiều Hân chỉ gật đầu, không nói gì.  

Cô nhẹ nhàng đi tới rồi yên lặng ngồi bên cạnh Trương Minh Vũ.  

Nét mặt anh đầy mờ mịt.  

Biểu hiện của cô kì lạ quá!  

Tần Minh Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, môi cười tủm tỉm.  

Khụ khụ!  

Trương Minh Vũ ho một tiếng rồi lúng túng hỏi: "Cái đó..."  

"Người của Thần Ẩn vào nước ta dễ dàng vậy sao?"  

Đôi mắt Lâm Kiều Hân chất đầy tâm sự.  

Tần Minh Nguyệt hé môi trả lời: "Chúng vào đây với tư cách là doanh nhân, chúng tôi không có chứng cứ nên không có quyền nhúng tay".  

Trương Minh Vũ cũng gật đầu.  

Đây thật sự là một vấn đề nhức nhối.  

Phải tìm cách giải quyết thôi!  

Tần Minh Nguyệt nói tiếp: "Nhà họ Âu Dương và Thần Ẩn có dính dáng gì đó với nhau, đều có mười hai tổ".  

"Tổ 12 của Thần Ẩn sắp bị anh tiêu diệt rồi".  

"Còn tổ 12 của nhà họ Âu Dương thì chỉ còn lại mỗi mình Dạ Thập Nhị".  

Sao cơ?  

Trương Minh Vũ mở to hai mắt.  

Anh mất một lúc suy nghĩ mới hiểu ra tại sao.  

Những người còn lại chắc chắn nằm trong đám vừa bị bắt.  

Cơ mà anh cứ tưởng là không bắt được chứ?  

Tần Minh Nguyệt như đọc được suy nghĩ của Trương Minh Vũ, cô ta cười nói: "Đừng lo, tôi nhất định sẽ giúp anh giải quyết mối bận tâm của anh".  

"Lát nữa tôi sẽ bắt chúng vào tù vì tội xúi giục".  

Đôi mắt Trương Minh Vũ sáng ngời.  

Hàng lông mày rậm của Lâm Kiều Hân nhíu lại, cảm giác gượng gạo bỗng dâng lên trong lòng.  

Cô khó chịu cực kỳ.  

Trương Minh Vũ vui vẻ nói: "Cảm ơn nhiều nha!"  

Tần Minh Nguyệt đã giúp đỡ anh rất nhiều.  

Một tia sáng lóe lên trong mắt, Tần Minh Nguyệt mỉm cười: "Với mối quan hệ giữa hai ta mà anh còn nói cảm ơn à".  

Cô ta nói câu ấy rồi nở nụ cười bí hiểm.  

Trương Minh Vũ nghe vậy thì ngạc nhiên.  

Tần Minh Nguyệt nói vậy là sao?  

Nét mặt Lâm Kiều Hân đầy lạnh nhạt, cô chậm rãi nói: "Đúng thật, cô Tần đây đã cứu chúng tôi rất nhiều lần". 
 
Chương 1492


"Sau này nếu có dịp chúng tôi sẽ cảm ơn cô Tần".  

Ôi chao?  

Trương Minh Vũ nghe mà hết hồn.  

Đây là lời cảm ơn.  

Nhưng sao giọng điệu lại nghe sai sai ấy nhỉ?  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày, cười cười: "Cảm ơn thì không cần, dù gì Trương Minh Vũ cũng đã cứu tôi nhiều lần".  

"Đương nhiên tôi phải giúp lại anh ấy chứ".  

Lâm Kiều Hân nở nụ cười tự nhiên, đáp: "Sao giống được, anh ấy cứu cô và cô cứu anh ấy là chuyện của hai người".  

"Còn hôm nay... cô đã cứu tôi".  

"Tôi không thể báo đáp được nên đành để Minh Vũ nhà tôi làm giúp thôi".  

Phụt!  

Trương Minh Vũ suýt chút nữa đã hộc máu.  

Minh Vũ... nhà tôi?  

Trời đất ơi...  

Sao nghe cứ như tuyên bố chủ quyền ấy nhỉ?  

Tần Minh Nguyệt mỉm cười: "Cô Lâm đừng khách sáo, hôm nay cô gọi cho tôi không phải cũng vì cứu Trương Minh Vũ sao?"  

Nghĩa bóng là tôi có cứu cô đâu.  

Lâm Kiều Hân nhướng mày, vẫn giữ nụ cười trên môi: "Cứu Trương Minh Vũ và cứu tôi là như nhau".  

Câu vừa dứt, hai người phụ nữ không nói gì thêm.  

Họ chỉ nhìn nhau trong im lặng.  

Ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.  

Cảm giác đâu đây có mùi thuốc súng thì phải.  

Trò đùa mới hả?  

Khụ khụ!  

Trương Minh Vũ ho một tiếng rồi xởi lởi hỏi: "Cái đó... còn tin gì nữa không?"  

Chuyển đề tài lẹ lẹ!  

Tần Minh Nguyệt nở nụ cười đầy mị hoặc, trả lời: "Cũng không có gì, chú ba quan tâm anh nên bảo tôi dặn anh đề phòng nhà họ Âu Dương sẽ bày âm mưu".  

Khóe môi Trương Minh Vũ giật giật.  

Đây chỉ là một câu bình thường.  

Nhưng sao nghe là lạ thế nhỉ?  

Lâm Kiều Hân hơi nhăn mặt.  

Chú ba?  

Trương Minh Vũ cười ha ha: "À, được thôi, tôi sẽ chú ý".  

"Nếu không còn gì khác thì chúng tôi đi về trước".  

Anh nói câu ấy rồi đứng dậy.  

Không thể ở đây lâu thêm nữa!  

Trương Minh Vũ nhoẻn môi cười: "Ờ, ngày mai tôi sẽ gọi cho anh".  

Còn gọi nữa sao?  

Trương Minh Vũ chẳng biết nói gì, lúng túng đáp: "Tôi biết rồi, vậy chúng tôi đi đây".  

Anh nói xong xoay người đi ngay.  

Đúng là tạo nghiệp mà!  

Lâm Kiều Hân sải đôi chân dài bước đi.  

Trông cô vô cùng hiên ngang.  

Tần Minh Nguyệt ngồi trên ghế, không nói một lời, một tia sáng xẹt qua trong mắt.  

Thật lâu sau cô ta mới chậm rãi cất tiếng: "Có vẻ hay ho rồi đây".  

...  

Trương Minh Vũ bước nhanh ra ngoài đồn cảnh sát.  

Lâm Kiều Hân yên lặng đi theo.  

Không hiểu sao trong lòng anh hơi bồn chồn.  

Cứ như anh bị bắt quả tang làm chuyện xấu vậy.  

Giọng nói du dương của Lâm Kiều Hân bỗng cất lên: "Chú ba đó là ai vậy?"  

Biết ngay mà... 
 
Chương 1493


Trương Minh Vũ ngán ngẩm nghĩ.  

Một lúc sau, anh tỏ ra tự nhiên: "Chú ba của Tần Minh Nguyệt đấy, tôi không biết ông ấy nhưng hình như ông ấy biết chị tôi".  

Giải thích thế này khá là có lý.  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên nhiều suy nghĩ.  

Sau cùng cô vẫn không hỏi gì thêm.  

Trương Minh Vũ bắt xe taxi.  

Hai người ngồi ở hàng ghế sau.  

Lâm Kiều Hân giữ im lặng.  

Còn Trương Minh Vũ thì lóng nga lóng ngóng như ngồi trên đinh sắt.  

Lâm Kiều Hân lẳng lặng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ với gương mặt không cảm xúc.  

Trái tim cô rối như tơ vò.  

Nếu như Trương Minh Vũ ngoại tình vào một tháng trước thì cô sẽ rất vui mừng.  

Vì như vậy cô sẽ có lý do để ly hôn.  

Nếu anh ngoại tình vào nửa tháng trước thì cô sẽ tức điên lên.  

Vì cô thấy mình bị phản bội.  

Còn bây giờ...  

Cô không có tư cách gì để tức giận, cô nợ Trương Minh Vũ quá nhiều điều.  

Dù cố gắng cách mấy cũng không báo đáp nổi!  

Chưa kể Trương Minh Vũ vốn không ngoại tình.  

Nghĩ đến đây tâm tình cô cũng thông suốt.  

Nghĩ nhiều như vậy làm gì?  

Mình chỉ cần bù đắp nhiều hết sức có thể là được rồi.  

Những chuyện khác thì phải dựa vào ý trời thôi!  

Hơn nữa...  

Khóe môi Lâm Kiều Hân nhoẻn lên thành một nụ cười kì lạ.  

Nhưng Trương Minh Vũ không để ý thấy.  

Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của Lâm Kiều Hân bất chợt vang lên: "Chúng ta đến biệt thự của chị anh đi".  

Sao cơ?  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Đến đó làm gì?  

Trương Minh Vũ chần chừ hồi lâu nhưng rồi cũng không hỏi thêm.  

Anh nói địa chỉ cho tài xế.  

Xe taxi quay đầu rồi tiến về biệt thự.  

Trương Minh Vũ không thắc mắc vì sao.  

Dù gì tổ 12 của Thần Ẩn lẫn nhà họ Âu Dương đều chẳng còn ai.  

Tình hình hiện tại không còn nguy hiểm như lúc trước nữa.  

Chẳng mấy chốc, taxi chậm rãi dừng lại.  

Lâm Kiều Hân sải đôi chân thanh thoát đi trước.  

Thần thái, sang chảnh!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.  

Mặc dù đẹp đến mức như vừa bước ra từ trong tranh đấy, nhưng chẳng hiểu sao anh cứ thấy lo lắng thế nào.  

Lâm Kiều Hân bị làm sao thế...  

Trương Minh Vũ chán nản lắc đầu.  

Hai người nhanh chóng đi vào biệt thự.  

Lâm Kiều Hân đi thẳng lên tầng hai.  

Cô đang... giận dỗi gì ư?  

Chắc là không đâu.  

Giận thì sao đòi tới đây được.  

Trương Minh Vũ nghĩ mà đau đầu.  

Chịu rồi! 
 
Chương 1494


Anh ngồi trên ghê sofa. Trông anh vô cùng mệt mỏi.  

Trương Minh Vũ không muốn nghĩ ngợi gì nữa.  

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Long Tam.  

Chẳng mấy chốc cuộc gọi đã được kết nối.  

Giọng nói ồm ồm của Long Tam truyền đến: "Cậu Minh Vũ, cậu về rồi sao?"  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi trả lời: "Tôi về rồi, đang ở biệt thự đây. Các anh không sao là tốt rồi".  

Long Tam điềm tĩnh báo cáo: "Dạ Thập Nhị đã bỏ chạy, tên đại ca thì bị giết rồi".  

Cái gì?  

Tin này làm Trương Minh Vũ trợn to mắt.  

Còn giết ngược lại được một người sao?  

Hai người trò chuyện đôi câu rồi cúp máy.  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười.  

Nói vậy nghĩa là tổ 12 Thần Ẩn bị diệt toàn quân rồi sao?  

Không!  

Vẫn còn Tiểu Trạch!  

Trương Minh Vũ tức hết chỗ nói.  

Chim rơi vào tay rồi còn để nó bay đi mất!  

Tiếng giày cao gót bỗng nhiên vang lên.  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, anh thấy Lâm Kiều Hân đang từ tầng hai đi xuống.  

Sau khi nhìn rõ cô đang mặc gì.  

Đồng tử của Trương Minh Vũ co rút.  

Lâm Kiều Hân ăn mặc thế này...  

Đẹp thật!  

Quyến rũ vô cùng!

Lâm Kiều Hân đi xuống cầu thang.  

Lúc này cô đã thay bằng bộ đồ ngủ cao cấp màu xám.  

May bằng lụa nên rất nhẵn bóng.  

Kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp băng giá và dáng người hấp dẫn ấy...  

Tuyệt vời!  

Một sự kết hợp giữa trong trẻo và dụ hoặc!  

Thế này là sao?  

Sao mới chiều mà đã thay đồ ngủ rồi?  

Trương Minh Vũ trừng mắt nhìn cô.  

Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả!  

Lâm Kiều Hân không nhìn anh mà đi lấy một cốc nước ra từ tủ lạnh.  

Sau đó cô nhanh chóng đi tới ghế sofa.  

Ngồi xuống, bắt chéo hai chân.  

Và cô vẫn cứ im lặng như thế.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.  

Trong lòng anh bồn chồn lạ thường.  

Nhưng bồn chồn thì bồn chồn, anh vẫn muốn ngắm nhìn cô...  

Đẹp quá.  

Rốt cuộc Lâm Kiều Hân muốn làm gì?  

Ghen thật sao?  
 
Chương 1495


Vậy bây giờ cô đang...  

Tâm trí Trương Minh Vũ rối như tơ vò.  

Đôi môi hé mở, Lâm Kiều Hân lên tiếng: "Uống nước không?"  

Cô nói câu ấy rồi đẩy cốc nước tới.  

Ơ?  

Lấy cho mình à?  

Trương Minh Vũ vừa lắc đầu vừa vẫy tay, sau đó cười nói: "Không uống không uống, cô uống đi".  

Dứt lời, anh vội vàng cúi đầu.  

Lâm Kiều Hân nở nụ cười ẩn ý rồi cầm cốc uống một ngụm.  

Trương Minh Vũ vô cùng lúng túng.  

Quái lạ!  

Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng ngẩng đầu và nói: "Hôm nay lại gây thêm rắc rối cho anh rồi".  

Nhìn thì có vẻ cô rất bình tĩnh nhưng thật ra tâm trạng cô đang rất hỗn loạn.  

Vốn dĩ cô muốn giúp anh…  

Nhưng cuối cùng... cô vẫn trở thành gánh nặng của anh.  

Trương Minh Vũ cười tươi: "Rắc rối gì? Có rắc rối gì đâu?"  

"Nếu không có cô thì hôm nay chúng ta đã không bắt trọn tổ 12 của Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương rồi".  

"Chỉ tiếc là để xổng mất Dạ Thập Nhị".  

Trong đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân đầy vẻ phức tạp.  

Nhưng nét mặt cô vẫn thản nhiên như cũ.  

Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân nhếch môi cười.  

Câu trả lời này...  

Trương Minh Vũ cũng không biết nên nói gì hơn.  

Bầu không khí vô cùng gượng gạo.  

Qua một lúc Lâm Kiều Hân mới từ từ cất tiếng: "Nguy hiểm đã được loại bỏ, tôi về công ty được chưa?"  

Cô gấp rút lắm rồi.  

Cô muốn phấn đấu hơn nữa!  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Theo lý mà nói thì không còn vấn đề gì nữa.  

Nhưng...  

Lâm Kiều Hân nói với đôi mắt sáng ngời: "Anh có thể cử ai đó bảo vệ tôi mà".  

Khóe môi Trương Minh Vũ co rúm.  

Lâm Kiều Hân nói vậy đố hòng anh từ chối được.  

Sau khi trầm tư, Trương Minh Vũ mỉm cười đáp lời: "Thật ra Trần Thắng Nam và những người khác có thể tự quản lý công ty, cô ở nhà nghỉ ngơi cũng được mà..."  

Lâm Kiều Hân ngắt lời anh: "Tôi không muốn ngồi yên".  

Hai mắt cô sáng như sao.  

Nếu là trước đây thì cô muốn được nghỉ ngơi hơn bất cứ điều gì.  

Còn hiện tại.  

Một là vì cô muốn giúp Trương Minh Vũ.  

Hai là lo lắng...  

Trương Minh Vũ đành chấp nhận: "Thôi được, ngày mai tôi sẽ cho Long Thất làm vệ sĩ của cô".  

Lâm Kiều Hân thầm giật mình.  

Anh đồng ý rồi!  

Sau đó cô lại hỏi: "Sắp tới anh có kế hoạch gì chưa?"  

Kế hoạch sao?  

Trương Minh Vũ chần chờ một lúc rồi trả lời: "Cũng có, tôi chuẩn bị mở rộng nhiều ngành nghề ở tỉnh Thiên".
 
Chương 1496


"Trước hết là trở thành nhà giàu số một tỉnh Thiên".  

Cái gì?  

Lâm Kiều Hân vừa nghe thấy câu này đã mở to mắt.  

Nhà giàu số một tỉnh Thiên ư?  

Mục tiêu này...  

Chẳng biết từ lúc nào Trương Minh Vũ đã chạm đến độ cao mà cô phải ngước nhìn rồi...  

Anh không có gì phải e dè nên nói thẳng ra.  

Một phần vì anh cũng chẳng muốn giấu giếm.  

Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân nói với giọng trong trẻo:  "Có kế hoạch cụ thể rồi chứ?"  

Trương Minh Vũ cười ha ha: "Rồi, hiện tại tôi đầu tư là chủ yếu. Năm thành phố tôi sẽ tấn công lần lượt từng cái một".  

"Còn Tĩnh Châu thì tôi đã bảo Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa phụ trách rồi".  

Trời ơi...  

Vẻ thảng thốt lại hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Trần Đại Phú, Hàn Thiên Hoa!  

Hai người họ đã bắt đầu hành động rồi ư?  

Lâm Kiều Hân sững sờ hồi lâu mới hỏi: "Bước tiếp theo của anh là gì?"  

Nói xong, cô nắm chặt tay.  

Trương Minh Vũ suy tư một chút rồi mới lên tiếng: "Nếu như việc ở Tĩnh Châu thuận lợi thì tiếp đến lấn sang Thanh Châu để mở rộng thị trường".  

Bởi vì Tịnh Châu và Tân Châu là địa bàn của nhà họ Âu Dương rồi.  

Lâm Kiều Hân hào hứng hỏi: "Vẫn là đầu tư à?"  

Trương Minh Vũ cảm thấy bất ngờ trước câu hỏi của cô.  

Sao Lâm Kiều Hân phấn khởi thế?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác gật đầu rồi nói: "Đầu tư tiết kiệm thời gian và công sức nhiều".  

Lâm Kiều Hân cuộn tròn nắm đấm, cô dò hỏi: "Anh... đầu tư cho tôi được không?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ lập tức trợn trừng hai mắt.  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân cũng đầy hào hứng.  

Đây là cơ hội tuyệt vời dành cho cô!  

Cô không muốn cản trở Trương Minh Vũ mãi, nhiều hơn là không muốn bị thua kém Tần Minh Nguyệt và những người khác!  

Trương Minh Vũ lúng túng hỏi: "Cô cần đầu tư làm gì?"  

Suy cho cùng...  

Lâm Kiều Hân nói với giọng gấp gáp: "Hãy tin tôi!"  

Cô rất giàu kinh nghiệm.  

Sở dĩ nhà họ Lâm sa sút là do khi cô tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình tình hình đã rối ren lắm rồi!  

Lần này thì khác!  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Không phải cô đã có công ty rồi à..."  

Anh chẳng hiểu tại sao Lâm Kiều Hân ra quyết định như vậy.  

Cô khẽ cắn răng, đáp: "Chuyện này... Chuyện này anh đừng quản. Anh có thể đầu tư cho tôi được không?"  

"Chúng ta có thể theo các bước thủ tục bình thường!"  

"Làm hợp đồng luôn cũng được!"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co rúm.  

Làm hợp đồng luôn à...  

Nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Kiều Hân...  

Trương Minh Vũ cười tươi: "Chao ôi, sao lại nghiêm túc thế kia. Tôi đưa tiền cho cô dùng không phải là xong rồi sao".  

Gì cơ?  

Lâm Kiều Hân ngẩn người.  
 
Chương 1497


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vẻ mờ mịt thoáng qua trong đôi mắt bồ câu.  

Sao cô thấy mình như đang được... bao nuôi thế nhỉ?  

Gớm!  

Lâm Kiều Hân thầm phỉ nhổ.  

Trương Minh Vũ mỉm cười hỏi: "Cô muốn tôi đầu tư bao nhiêu?"  

Bao nhiêu...  

Lâm Kiều Hân mím môi, dò hỏi: "Mười triệu... được không?"  

Cô vô cùng bối rối.  

Nếu ít hơn nữa thì không đủ vốn khởi điểm!  

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: "Mười triệu?"  

Lòng Lâm Kiều Hân giật thót.  

Nhiều quá sao?  

Bất tri bất giác, tâm trạng cô trở nên trĩu nặng.  

Lâm Kiều Hân muốn làm điều gì đó cho Trương Minh Vũ.  

Nhưng mà... mới nhắc tới tiền thôi đã là một vấn đề lớn rồi.  

Trương Minh Vũ lấy một chiếc thẻ ra đặt lên bàn.  

Hành động này của anh làm Lâm Kiều Hân sửng sốt.  

Trương Minh Vũ nhoẻn môi bảo: "Mười triệu thì làm được gì, trong chiếc thẻ này có một trăm triệu, cô thích thì cứ dùng".  

Ầm!  

Vừa nghe thấy lời này, Lâm Kiều Hân như sét đánh ngang tai.  

Một trăm triệu!  

Chuyện này...  

Đôi mắt to tròn của Lâm Kiều Hân sửng sốt.  

Trương Minh Vũ... giàu vậy sao?  

Nhưng...  

Lâm Kiều Hân ngây ra như phỗng.  

Trương Minh Vũ cười thản nhiên: "Cô cứ dùng đi, muốn sao thì làm vậy".  

"Dù sao tôi đầu tư cũng là đưa tiền cho người ta dùng mà".  

"Cho cô thì tôi yên tâm hơn nhiều".  

Lâm Kiều Hân mím chặt môi.  

Chỉ một câu thôi nhưng lại làm cô xúc động lạ thường!  

Ban đầu... có mấy ai tin tưởng Trương Minh Vũ chứ?  

Còn bây giờ...  

Lâm Kiều Hân mím môi, càng quyết tâm với suy nghĩ trong lòng hơn!  

Thật lâu sau, cô gật đầu đáp: "Tôi hiểu rồi".  

Sau đó cô cất chiếc thẻ đi.  

Lâm Kiều Hân không nói một câu thừa thãi nào.  

Chỉ có đôi mắt đẹp là sáng như sao trời!  

Trong lòng Trương Minh Vũ bắt đầu tò mò.  

Lâm Kiều Hân muốn dùng tiền vào việc gì đây?  

Phát triển Tuyền Ảnh sao?  

Chắc không phải...  

Anh lắc đầu, lười nghĩ nhiều.  

Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới bình tĩnh trở lại.  

Cô ngẩng đầu và nhìn Trương Minh Vũ chăm chú với đôi mắt long lanh.  

Anh bị cô nhìn như thế thì hơi sờ sợ.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1498


Trương Minh Vũ không kiềm được nở nụ cười đến tận mang tai.  

Những hình ảnh kỳ lạ bắt đầu hiện ra trong tâm trí anh.  

Lâm Kiều Hân bĩu môi hét lên: "Nghĩ cái gì đấy!"  

Khung cảnh ám muội chợt tan biến, Trương Minh Vũ hoàn hồn.  

Quê quá đi thôi...  

Lâm Kiều Hân giận dỗi trừng mắt nhìn anh, chất vấn: "Tôi đang nói về chuyện đầu tư, hỏi anh đoán được tôi sẽ phát triển đến đâu!"  

Nói xong, cô nhướng mày.  

Trương Minh Vũ ngập ngừng trả lời: "Thì... cô là một người giỏi giang nên tôi nghĩ thế nào cũng phải ngang bằng tập đoàn Lâm Thị..."  

Một tia sáng lóe lên trong mắt Lâm Kiều Hân.  

Cô nhếch môi.  

Nhưng nụ cười lạ lùng này... lại đầy mị hoặc!  

Trương Minh Vũ ngẩn người nhìn cô.  

Anh bỗng có cảm giác Lâm Kiều Hân như bị đa nhân cách vậy.  

Ban ngày là một người chu đáo, dịu dàng, ở đồn cảnh sát thì đầy kiêu sa.  

Giờ thì lạnh lùng tới kì lạ...  

Trương Minh Vũ bỗng tò mò về người phụ nữ này.  

Bao giờ anh cũng thấy Lâm Kiều Hân là một người kì lạ.  

Lâm Kiều Hân không nói gì.  

Trong đôi mắt to tròn chất đầy tâm sự như đang suy tư điều gì.  

Trương Minh Vũ cũng không biết nên nói gì cho phải.  

Thời gian dần trôi.  

Sắc trời đã sẩm tối từ lúc nào không hay.  

Trương Minh Vũ ra ngoài mua đồ ăn.  

Còn Lâm Kiều Hân thì nằm yên trên giường.  

Sau một lúc nghĩ ngợi, cô đã biết mình cần làm gì để phát triển sự nghiệp.  

Có điều... còn Trương Minh Vũ thì sao?  

Lâm Kiều Hân khẽ cắn môi, một tia bối rối hiện lên trong mắt.  

Giờ đây cô chẳng biết nên đối mặt với Trương Minh Vũ thế nào.  

Cô không biết Trương Minh Vũ là gì trong lòng mình nữa.  

Tâm trí Lâm Kiều Hân đầy hỗn loạn.  

Không lâu sau, Trương Minh Vũ lớn tiếng gọi: "Ăn cơm thôi".  

Lâm Kiều Hân nhướng mày.  

Cô nhanh chóng đi xuống.  

Mùi hương thơm phức lập tức xông vào mũi.  

Ừng ực!  

Lâm Kiều Hân nuốt nước miếng một cách thèm thuồng.  

Trưa nay cô chưa ăn gì cả, giờ lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc ấy...  

Cô xuống nhà.  

Trương Minh Vũ đã bày biện cơm nước ra bàn.  

Rất nhiều món ngon!  

Lâm Kiều Hân thoăn thoắt đi tới rồi nhanh chóng ngồi vào bàn.  

Nét mặt cô trông thì khá lạnh nhạt.  

Nhưng trong lòng lại hào hứng vô cùng.  

Trương Minh Vũ vui vẻ nói: "Ăn đi, đói lắm rồi đúng không".  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Cô dùng đũa gắp một miếng thịt cho vào miệng.  

Động tác của cô vô cùng ưu nhã.  

Trương Minh Vũ nhoẻn môi cười.  

Chốc lát sau, Lâm Kiều Hân lộ vẻ hưởng thụ.  

Mùi vị thân quen này...  

Trước đây cô cứ nghĩ đồ ăn do Trương Minh Vũ nấu sẽ bình thường đến mức không còn gì bình thường hơn.  

Giờ mới phát hiện ngon quá trời quá đất!  

Lâm Kiều Hân ăn ngấu nghiến, không dừng đũa được!  

Trương Minh Vũ cười toe toét: "Sao nào? Ngon lắm đúng không?"  

Lâm Kiều Hân bỗng khựng lại.  

Cô lưỡng lự một lúc rồi mới đáp lời: "À... Cũng được".  

Cũng được?  

Trương Minh Vũ lắc đầu nhỏ giọng cười.  

Sao lại nói một đường nghĩ một nẻo thế kia...  

Anh biết lúc này cô đang cố ý tỏ ra bình tĩnh.  

Nhưng làm vậy thì được gì?  

Trương Minh Vũ nghĩ ngợi thật lâu vẫn không có manh mối gì.  

Thế là anh không quan tâm nữa.  

Cầm đũa ăn thôi.  

Chẳng mấy chốc Trương Minh Vũ đã ăn no.  

Ngẩng đầu lên xem, bấy giờ anh mới nhận ra Lâm Kiều Hân vẫn còn ăn.  

Đã thế... còn ăn rất hăng say... 
 
Chương 1499


Điều này làm Trương Minh Vũ kiềm lòng không đậu nở nụ cười.  

Anh rất vui vì những món mình nấu hợp khẩu vị của cô.  

Không lâu sau, Lâm Kiều Hân hài lòng đặt đũa xuống.  

Trương Minh Vũ dọn dẹp bát đũa.  

Tất cả đều rất đơn giản nhưng không hiểu sao lại làm Trương Minh Vũ ấm lòng đến lạ.  

Chẳng mấy chốc anh đã dọn xong.  

Ngẩng đầu nhìn, lúc này Trương Minh Vũ mới thấy Lâm Kiều Hân đang yên lặng ngồi trên ghế sofa.  

Trông cô như đang suy tư điều gì.  

Trương Minh Vũ nhoẻn môi cười.  

Anh đi qua đó.  

Trời đã tối mịt, căn biệt thự cũng chìm vào yên ả.  

Trương Minh Vũ cũng không lên tiếng, chỉ thoải mái hưởng thụ bầu không khí ấm áp lúc này.  

Điện thoại bỗng đổ chuông.  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Anh cúi đầu xem thì thấy người gọi đến là Trần Đại Phú.  

Sao đây?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Ông ta mà gọi đến thì chắc chắn là gặp phải rắc rối gì rồi.  

Anh mau chóng bắt máy.  

Giọng nói đầy khúm núm của Trần Đại Phú vang lên: "Tôi không làm phiền thời gian nghỉ ngơi của cậu Minh Vũ chứ?"  

Trương Minh Vũ cười thản nhiên: "Không, có chuyện gì sao?"  

Trần Đại Phú lúng túng trả lời: "Hôm nay chúng tôi đã bắt đầu triển khai hành động trên mọi phương diện, nhưng... có chút rắc rối".  

"Chúng tôi đến Tĩnh Châu để được chia một chén canh, nhưng... nhà họ Lục nhất quyết không chịu..."  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Lại là nhà họ Lục!  

Anh bình tĩnh hỏi: "Vậy vấn đề ở đây là gì?"  

Trần Đại Phú thở dài một tiếng rồi đáp: "Người của nhà họ Lục không cho những sản nghiệp khác hợp tác với chúng ta".  

"Sản xuất thì vẫn được nhưng còn doanh số thì..."  

Trương Minh Vũ cau mày hỏi: "Sao chún ta không tự cung tự cấp?"  

Trông Trần Đại Phú khá lo lắng: "Nếu vậy nhất định sẽ có mâu thuẫn với nhiều người ở Tĩnh Châu hơn, động vào miếng bánh của nhiều người hơn".  

Trương Minh Vũ nhếch mép: "Cứ đắc tội đi, sớm muộn gì chúng ta cũng phải cạnh tranh với họ mà".  

Trần Đại Phú cung kính đáp: "Rõ!"  

Cuộc hội thoại nhanh chóng kết thúc.  

Trương Minh Vũ như có điều suy nghĩ.  

Vẻ bất ngờ hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Bất tri bất giác Trương Minh Vũ đã...  

Nghĩ đến đây, quyết tâm trong Lâm Kiều Hân càng rõ hơn bao giờ hết.  

Trương Minh Vũ chỉ trầm tư một lúc rồi thôi.  

Sự an toàn mà họ thấy những ngày gần đây chỉ là tạm thời.  

Điều quan trọng nhất lúc này chính là phải mau chóng khống chế nền kinh tế Hoa Châu!  

Có lẽ qua mấy ngày nữa thôi là phải sang Tĩnh Châu chiến đấu rồi!  

Một tia phấn khích thoáng qua trong mắt Trương Minh Vũ.  

Giọng nói êm tai của Lâm Kiều Hân cất lên: "Ngày mai tôi ra ngoài một chuyện được không?"  

Là câu hỏi nhưng giọng điệu rất bình thản.  

Trương Minh Vũ nói bằng gương mặt tự nhiên: "Được, bảo Long Tam và Long Thất đi với cô nhé".  

Những hai vệ sĩ luôn sao?  

Ánh mắt của Lâm Kiều Hân lại trở nên dịu dàng.  

Cô thấy điều đó rất rõ.  

Rằng Trương Minh Vũ luôn muốn cô được an toàn.  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân thản nhiên bảo: "Ừm".  

Trời đã tối muộn. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom