Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1140


Lát sau, Trương Minh Vũ lạnh lùng quát: "Anh, lại đây!"  

Nói đoạn, nòng súng chỉ thẳng vào Chung Tử Kính.  

Lâm Kiều Hân mím môi, ánh mắt đầy phức tạp.  

Đây chính là tên đầu sỏ trong việc bắt cóc cô lần này.  

Chung Tử Kính giật mình sợ hãi.  

Chung Hải lạnh lùng quát to: "Mày muốn gì?"  

Trương Minh Vũ lạnh nhạt hỏi: "Tôi hỏi đến ông chưa? Muốn ăn đạn sao?"  

Chung Hải giận dữ siết chặt nắm tay.  

Nhưng cuối cùng... ông ta cũng không dám nói gì thêm.  

Trương Minh Vũ đột nhiên quát lớn: "Cút ra đây!"  

Tiếng quát lanh lảnh vang vọng.  

Đám người xung quanh trợn tròn mắt, sợ đến mức không dám thở mạnh.  

Chung Tử Kính hổn hển thở, ngực phập phồng kịch liệt.  

Song, rốt cuộc nỗi sợ chết vẫn vượt lên trước.  

Anh ta bước ra, đi tới trước mặt Trương Minh Vũ.  

Chung Tử Kính vươn mấy ngón tay điệu đà, hỏi: "Mày... mày muốn gì?"  

Muốn gì?  

Trương Minh Vũ nở nụ cười nhạt.  

Sau đó, anh đột ngột vung tay.  

Chung Hải hốt hoảng quát lên: "Cậu Tử Kính, cẩn thận".  

Chỉ tiếc, ông ta phản ứng kịp nhưng Chung Tử Kính thì không thể.  

Bốp!  

Một âm thanh giòn giã vang vọng khắp căn phòng.  

Chung Tử Kính mềm oặt người, ngã xuống sàn.  

Trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện một dấu tay rõ nét.  

Chung Hải quát to: "Mày chán sống rồi chắc!"  

Nói đoạn, ông ta lập tức xông lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhăn mày, lại giơ khẩu súng trong tay, chĩa về phía ông ta.  

Chung Hải hơi khựng lại.  

Những kẻ quanh đó đều sững sờ tròn mắt nhìn.  

Cậu ấm nhà họ Chung... vừa bị người ta bạt tai? 

Thật là... 

Quá điên cuồng rồi... 

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa cũng

đều trợn trừng mắt, ngây người ra.
 
Chương 1141


Anh ta quát lớn, khí thế cực kì hùng hổ.  

Mọi người đều âm thầm tặc lưỡi.  

Ai nấy đều sợ hãi nhìn Chung Tử Kính.  

Không một ai nghi ngờ lời anh ta nói.  

Lâm Kiều Hân cũng nhịn không được, thân mình thoáng run rẩy.  

Trương Minh Vũ lại nở một nụ cười.  

Giết sạch?  

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa lại một lần nữa nhếch môi cười lạnh.  

Một khẩu súng lục... mà đã mơ tưởng đe dọa nhà họ Chung?  

Đùa đấy à?  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nhạt. 

Sau đó, anh đưa khẩu súng cho Lâm Kiều Hân. 

Lâm Kiều Hân mờ mịt nhìn anh. 

Trương Minh Vũ nghiêm túc nói với cô: "Hôm nay tạm thời giúp cô xả giận một chút đã, đợi lần sau... nhất định tôi sẽ báo thù cho cô". 

Vừa nghe anh nói thế, đám đông đều bối rối nhìn nhau. 

Trương Minh Vũ... có ý gì? 

Lâm Kiều Hân hoang mang nhận khẩu súng, đến lúc này cô vẫn không hiểu ý anh là sao. 

Trương Minh Vũ lại cười nói: "Cô ngắm thẳng vào gã Chung

Tử Kính kia, bọn họ dám cử động, cô không cần do dự, cứ việc nổ súng". 
 
Chương 1142


Chung Tử Kính ngã sấp xuống đất, giận dữ quát lên: "Mày... Mày dám đánh tao à!"  

Ánh mắt anh ta ngập tràn lửa giận.  

Đánh anh?  

Mẹ kiếp, tôi đây còn đang muốn g iết chết anh luôn kìa!  

Nhưng lúc này... Trương Minh Vũ chỉ có thể ẩn nhẫn.  

Chuyện nhỏ mà không nhẫn nhịn thì sẽ làm loạn mưu đồ lớn hơn.  

Kế hoạch ngày mai mới là đòn nặng nề nhất giáng xuống đầu nhà họ Chung!  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở hắt ra một hơi thật mạnh, nỗ lực đè nén lửa giận trong lòng.  

Lâm Kiều Hân cũng hiểu rõ.  

Ngày mai... còn có chuyện phải làm...  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Anh nên tự thấy may mắn rằng hôm nay tôi sẽ không giết anh". 

Chung Tử Kính lồm cồm bò dậy, hỏi: "Giết tao? Mày còn dám có ý định giết tao?" 

Nói đoạn, anh ta che miệng õng ẽo cười rộ lên. 

Mọi người lập tức cảm thấy ghê tởm muốn ói. 

Ngay sau đó, Chung Tử Kính híp mắt, nói với Trương Minh Vũ: "Một cái tát này, tao muốn mày phải lấy cái mạng mày để trả lại!" 

"Còn dám động vào một sợi tóc của

tao thôi, tao sẽ giết sạch nhà họ Lâm chúng mày".  
 
Chương 1143


Hả?  

Mọi người quanh đó đều sững sờ.  

Lâm Kiều Hân đờ đẫn gật đầu, hai tay ghì chặt khẩu súng, ngắm thẳng vào Chung Tử Kính.  

Chung Tử Kính cũng choáng váng cả người.  

Bọn họ... muốn làm gì vậy?  

Trương Minh Vũ xoa xoa nắm tay, lại căn dặn Lâm Kiều Hân: "Có kẻ nào dám động đậy, cô cứ bắn liền!"  

Lâm Kiều Hân chỉ biết ngây ngô gật đầu.  

Tất cả đều đã dồn mắt về phía Trương Minh Vũ, ai nấy đều mờ mịt khó hiểu.  

Giây lát sau, Trương Minh Vũ sải bước tiến lên.  

Anh đi thẳng tới chỗ Chung Tử Kính. 

Chung Tử Kính hoảng sợ, vội lùi về phía sau. 

Nhưng anh ta sao có thể di chuyển nhanh hơn Trương Minh Vũ được? 

Trương Minh Vũ xông tới, túm chặt vai Chung Tử Kính. 

Chung Tử Kính kinh hãi cứng người. 

Trương Minh Vũ đỡ anh ta đứng thẳng lên, cười bảo: "Đừng nhúc nhích, đứng ngay ngắn vào". 

Chung Tử Kính đờ đẫn gật đầu, theo bản năng đứng thẳng lưng lên. 

Trương Minh Vũ vung cánh

tay... bàn tay vả mạnh. 
 
Chương 1144


Bốp!  

Lại một âm thanh giòn giã vang lên.  

Chung Tử Kính ngã vật xuống đất như đạn pháo.  

Cả căn phòng rơi vào sự yên lặng chết chóc.

Tất cả mọi người đều đã choáng váng.  

Thảo nào không cho phép động đậy!  

Đây đích thị là nhắm chuẩn mục tiêu rồi!  

Trương Minh Vũ cũng có cảm giác lòng bàn tay mình đã tê dại cả đi.  

Chung Hải quát lớn: "Mày chán sống rồi à!"  

Nói đoạn, ông ta lại muốn xông lên.  

Trương Minh Vũ cười cười, nói: "Chuẩn bị bắn!"  

Lâm Kiều Hân vội vã ngắm bắn.  

Chung Hải dừng ngay lại, nôn nóng hô to: "Đừng nổ súng... đừng nổ súng!" 

Trương Minh Vũ bật cười, vẻ châm chọc bao phủ đáy mắt. 

Chung Tử Kính ngã sấp trên mặt đất, đầu ong ong cả lên.  

Trương Minh Vũ cúi đầu nhìn, hít sâu một hơi. 

Hôm nay vẫn chưa thể giết! 

Chung Tử Kính lại cong ngón tay theo bản năng, mắng: "Mày..." 

Bốp! 

Lại một bạt tai. 

Đám đông chấn động trừng mắt. 

Điên rồi, điên thật rồi! 

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa co

rúm người lại, không dám động đậy lấy một cái. 
 
Chương 1145


Ngay sau đó, tiếng kêu r3n đau đớn của Chung Tử Kính vang vọng khắp phòng.  

Không biết qua bao lâu, Trương Minh Vũ mới chịu ngừng tay.  

Chung Tử Kính đã xụi lơ trên mặt đất.  

Anh ta nằm im không nhúc nhích.  

Mắt Lâm Kiều Hân như bừng sáng rực rỡ.  

Đúng là hả giận!  

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng.  

Như vậy là đủ rồi.  

Còn đánh tiếp thì sợ ngày mai sẽ không thể tham gia giao dịch được.  

Những người đứng quanh đó đã sững sờ như hóa đá.  

Chung Hải đau xót nhìn Chung Tử Kính.  

Trương Minh Vũ quay lại, cười nói: "Hai người các anh, lại đây".  

Nói đoạn, anh ngoắc ngoắc ngón tay.  

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa chấn động cả người.  

Đến phiên bọn họ rồi sao?  

Hai người run rẩy nhưng vẫn không dám động.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không chịu qua à? Chuẩn bị bắn!"  

Chung Hải thấy thế, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh.  

Triệu Khoát vội nói ngay: "Để chúng tôi qua, để chúng tôi qua".  

Nói đoạn, hai người đành lấy hết can đảm bước tới.  

Bốp bốp!  

Tiếng bạt tai giòn giã lại vang lên.  

Ngay sau đó là tiếng kêu r3n đau đớn của Triệu Khoát và Hà Gia Hoa.  

Chẳng bao lâu sau, hai người cũng ngã gục xuống bên cạnh Chung Tử Kính, nhũn ra như vũng bùn lầy.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở dốc mấy hơi.  

Đánh người hăng đến độ cạn kiệt sức rồi.  

Chung Hải siết chặt nắm tay, thân mình còng rạp đang run rẩy cả lên.  

Nhưng ông ta... cũng không có cách nào!  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười nói: "Hi vọng các người chớ đụng phải tôi nữa, nếu có lần sau... thì sẽ không chỉ ăn một trận đòn đơn giản như vậy thôi đâu!" 

Nói đoạn, anh thoải mái quay đầu. 

Lâm Kiều Hân giơ súng quá lâu cũng đã mỏi rã rời cánh tay, cô vội vã hạ xuống. 

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Sao rồi? Đỡ tức chưa?" 

Lâm Kiều Hân mím môi, gật đầu thật mạnh. 

Nhớ đến những đau khổ ngày hôm

qua mình phải chịu đựng... 
 
Chương 1146


Đáng đời bọn họ!  

Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Vậy chúng ta đi thôi, lần này chúng ta chỉ đến thu tạm chút lợi tức".  

"Lần sau, nhất định sẽ để cô đích thân xả giận!"  

Nói đoạn, anh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt đầy yêu chiều.  

Lâm Kiều Hân lại gật đầu thật mạnh.  

Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông đang trợn mắt há hốc miệng, hai người thong dong rời khỏi đó.  

Ực!  

Đám người ở lại liếc nhau, im lặng nuốt nước miếng.  

...  

Ngoài khách sạn, Trương Minh Vũ vẫy một chiếc taxi.  

Hai người lên xe, anh báo địa chỉ nhà họ Lâm.  

Lâm Kiều Hân cúi đầu, khe khẽ nói: "Trương Minh Vũ... Cảm ơn anh".  

Cô biết, những lời này vốn chẳng cần thiết nói ra.  

Nhưng cô vẫn không nhịn được...  

Trương Minh Vũ nhìn cô, nói: "Tôi đã làm được gì đâu, yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ phải trả giá đầy đủ cho những nỗi khổ mà cô đã phải chịu đựng".  

Nói đoạn, đáy mắt anh lại lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.  

Còn chưa đủ đâu!  

Đáy lòng Lâm Kiều Hân như vừa có một dòng suối ấm áp chảy qua.  

Có người bảo vệ mình... Thật tốt!  

Chẳng mấy chốc, taxi đã dừng trước cửa đại viện nhà họ Lâm.  

Hai người xuống xe, đi vào sân trong.  

Người giúp việc vội vã đi vào thông báo.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân nhanh chóng đi về phía biệt thự chính.  

Họ còn chưa tới nơi, cửa biệt thự đã bật mở.  

Lý Phượng Cầm lao vọt ra, la lên: "Kiều Hân! Rốt cuộc con cũng đã về rồi!"  

Hai mẹ con ôm ghì lấy nhau.  

Trông sắc mặt Lý Phượng Cầm vô cùng sốt ruột và lo âu.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Anh biết, lại sắp...  

Chỉ lát sau, có tiếng bước chân dồn dập vang lên.  

Lâm Quốc Phong, Lâm Quốc Long và người nhà cũng đi ra. 

Sắc mặt ai nấy đều rất căng thẳng. 

Lâm Kiều Hân cũng nghẹn ngào nói: "Mẹ, con không sao đâu..." 

Lý Phượng Cầm đứng thẳng

người lên, kiểm tra con gái một lượt.  
 
Chương 1147


Xem kĩ hồi lâu, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.  

Lâm Kiều Hân cười nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, Trương Minh Vũ..."  

Bốp!  

Lâm Kiều Hân còn chưa nói hết câu, một âm thanh giòn giã đã vang lên, cắt đứt lời cô.  

Lý Phượng Cầm vừa vung tay cho Trương Minh Vũ một bạt tai.  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, lửa giận trong lòng điên cuồng bùng lên.  

Lâm Kiều Hân ngây người.  

Vợ chồng Lâm Quốc Long đều nhếch môi cười lạnh.  

Lý Phượng Cầm gào to, giọng điệu cực kì điêu ngoa: "Thằng vô tích sự này, mày thì còn được việc gì nữa hả? Kiều Hân mới đi theo mày mấy ngày lại bị mất tích".  

"Mày có còn là đàn ông không hả!"  

"Nhà họ Lâm tao thật đúng là xúi quẩy tận mạng mà!"  

"Sao lại vớ trúng thằng con rể rác rưởi vô dụng như mày chứ hả?"  

"Không được cái tích sự gì, chỉ giỏi gây phiền toái!"  

...  

Lý Phượng Cầm há miệng mắng chửi Trương Minh Vũ liên tục như pháo đốt.  

Bà ta mắng hăng đến độ nước miếng bay tứ tung.  

Lâm Tuấn Minh nhếch mép nở nụ cười giễu cợt.  

Đáng đời!  

Trương Minh Vũ điều chỉnh lại hô hấp, cố nén cơn giận trong lòng.  

Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới sực tỉnh, kêu lên: "Mẹ, mẹ làm gì thế!"  

Tiếng quát của Lý Phượng Cầm ngừng bặt giữa chừng.  

Bà ta choáng váng nhìn con gái.  

Lâm Kiều Hân... vừa quát bà ta?  

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Kiều Hân chưa từng quát lại bà ta nửa lời!  

Lâm Tuấn Minh và đám người nhà họ Lâm cũng sững sờ.  

Lâm Kiều Hân tức giận nói: "Mẹ chưa rõ đầu đuôi mọi chuyện, sao lại tự dưng đánh người khác?"  

"Không có Trương Minh Vũ, con đã chết từ bao giờ rồi!"  

"Mẹ dựa vào đâu mà đánh anh ấy!"  

Nói đến đó, nước mắt đã dâng đầy bờ mi cô. 

Phù! 

Trương Minh Vũ thở ra một hơi thật mạnh, lửa

giận trong lòng đã dịu xuống rất nhiều. 
 
Chương 1148


Lâm Kiều Hân cười nhạt, đắc ý nói: “Chuyện này thì có gì mà phải giải thích? Sơ Tinh... chính là công ty của Trương Minh Vũ mà".  

Lâm Quốc Long phẫn nộ quát lớn: "Cháu đừng có đùa! Cậu ta là loại người thế nào, chúng ta còn không biết chắc?"  

"Cháu tưởng nói thế là qua mặt được mọi người hay sao?"  

Bà cả cũng đứng dậy quát lên: "Hừ! Lâm Thị là do nhà họ Lâm chúng ta vất vả gây dựng bao năm mới có, vậy mà cậu dám bán tập đoàn đi?"  

Bà hai cũng tức tối la lên: "Nhiều lời với cậu ta làm gì! Bố chúng ta còn có cổ phần trong đó đấy! Thế mà lại bị cậu ta bán rồi?"  

"Báo cảnh sát đi! Bắt lấy cậu ta ngay!"  

Lâm Kiều Hân cười lạnh, nói: "Các bác cứ luôn miệng nói ông nội còn có cổ phần trong tập đoàn, vậy nếu Trương Minh Vũ chưa nhận được sự đồng ý của ông nội thì sao có thể bán tập đoàn đi?"  

"Trước khi lên tiếng, chẳng lẽ các bác không biết động não chút sao?"  

Trời!  

Đám người nhà họ Lâm đều hít một hơi thật mạnh.  

Lâm Kiều Hân... dám nói chuyện với họ bằng giọng điệu hỗn xược như thế sao?  

Lý Phượng Cầm giận dữ vô cùng, quát lớn: "Kiều Hân! Con đang nói gì thế hả? Con bị Trương Minh Vũ cho ăn bùa mê thuốc lú gì rồi?"  

"Loại chuyện tày đình thế này sao con có thể bao biện cho nó hả?"  

Những người còn lại cũng đang bừng bừng lửa giận.  

Lâm Kiều Hân chua chát cười nhẹ.  

Cô chợt nhớ ra, trước đây cô cũng từng là một thành viên trong đám người này.  

Mấy năm nay... rốt cuộc Trương Minh Vũ đã phải chịu đựng những gì?  

Nghĩ tới đó, lòng cô càng thêm chua xót khó chịu.  

Bà hai chanh chua nói: "Hừ! Khỏi cần nhiều lời nữa, báo cảnh sát đi".  

Bà cả tiếp lời ngay: "Gan cũng to đấy! Chúng tôi có lòng nên mới giao tập đoàn Lâm Thị cho cậu, cậu lại dám bán đi!"  

"Thế này đâu còn là thứ vô dụng, phải gọi là phường trộm cướp!"  

"Báo cảnh sát đi! Phải báo cảnh sát ngay!"  

Trương Minh Vũ và ông cụ Lâm chỉ lặng im, không nói một lời.  

Lâm Kiều Hân híp mắt nhìn đám người kia, lạnh lẽo nói: "Cháu nhắc lại lần nữa, tập đoàn không bị bán đi".  

"Sơ Tinh chính là công ty của Trương Minh Vũ".  

"Các người muốn báo cảnh sát thì cứ báo đi!" 

Thái độ của cô lạnh lẽo như băng! 

Lần này, cô quyết không cho phép bất cứ ai ức hiếp Trương Minh Vũ nữa. 

Trương Minh Vũ thoáng mỉm cười nhè nhẹ. 
 
Chương 1149


Cảm giác có người bảo vệ mình... thật tốt!  

Mấy năm nay... anh đã mong đợi quá lâu...  

Bà hai chống nạnh, phẫn nộ quát lớn: "Còn dám cứng miệng phải không? Được, vậy báo cảnh sát đi".  

"Để xem ai sợ ai!"  

"Con bé chết tiệt này, bị người ngoài lừa gạt lại còn cố già mồm cãi láo với người lớn! Rốt cuộc cháu có còn nhớ mình họ Lâm không hả?"  

Sắc mặt Lâm Kiều Hân trở nên lạnh lẽo như băng, cô chầm chậm nói: "Nếu không phải vì ông nội và mẹ cháu, có đám người nhà như các vị, cháu thà chẳng mang họ Lâm này".  

Tất cả mọi người kinh ngạc sững sờ.  

Trương Minh Vũ cũng trợn trừng mắt nhìn cô.  

Những lời như thế... lại do chính miệng Lâm Kiều Hân nói ra...  

"Cháu... Cháu..."  

Bà hai đã giận đến nói không nên lời.  

Bà cả cười lạnh một tiếng, thẳng thừng nói: "Được! Nếu thế, cháu đừng mang họ Lâm này nữa".  

"Đợi lát nữa chúng tôi báo cảnh sát điều tra, cháu với thằng rác rưởi kia cùng rời khỏi nhà họ Lâm này đi".  

Lâm Kiều Hân vẫn không hề sợ hãi.  

Lý Phượng Cầm thì đã choáng váng cả người, bà ta nôn nóng nói: "Kiều Hân, con làm gì thế hả? Mau xin lỗi bác cả của con đi!"  

Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Người sai là họ, vì sao con lại phải xin lỗi?"  

Lý Phượng Cầm sốt ruột quát lên: "Kiều Hân!"  

"Con... Đến giờ con còn bênh nó à!"  

"Rốt cuộc Trương Minh Vũ đã chuốc bùa mê thuốc lú gì cho con hả!"  

Đáy mắt Lâm Kiều Hân như vụt lóe sáng, cô cười bảo: "Con bênh đúng hay không đợi lát nữa sẽ biết thôi, hay là vầy đi, chúng ta đánh cược xem sao?"  

"Bác cả, bác hai?"  

Bà cả nheo mắt, lạnh lùng hỏi: "Cược cái gì?"  

Lâm Kiều Hân cười nói: "Nếu công ty Sơ Tinh không phải của Trương Minh Vũ, hai chúng cháu sẽ rời khỏi gia tộc, trả lại tập đoàn Lâm Thị".  

"Nếu công ty Sơ Tinh là của Trương Minh Vũ, hai bác rời khỏi nhà họ Lâm. Hai bác có dám đánh cược không?"  

Trời!  

Vừa nghe cô nói thế, những người khác đều hít một hơi thật mạnh.  

Lý Phượng Cầm quát lớn: "Trương Minh Vũ! Mày bị điếc đấy hả thằng kia! Đến nước này còn không chịu thành thật khai báo ngay cho tao!" 

Trương Minh Vũ chau mày. 

Lâm Kiều Hân bất mãn nói: "Mẹ, mẹ

quát anh ấy cái gì chứ!" 
 
Chương 1150


Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Vợ chồng Lâm Quốc Long cũng nhếch môi cười lạnh.  

Lâm Kiều Hân lạnh nhạt nói ngay: "Anh nói đúng rồi đó".  

"Anh ấy đúng là ông chủ của Hồng Thái đấy!"

Hả?  

Vừa nghe cô nói thế, tất cả mọi người lập tức trợn trừng mắt lên.  

Đùa gì thế?  

Lâm Tuấn Minh lạnh nhạt nói: "Em gái à, em đang nói gì đó? Dù cậu ta là chồng em thật nhưng em cũng không nên lừa gạt người nhà như thế chứ!"  

Lâm Kiều Hân cười cười thoáng vẻ giễu cợt, nói: "Có vẻ anh cả đã quên trước đây Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa đã hỗ trợ Trương Minh Vũ như thế nào rồi nhỉ".  

"Sao anh dám chắc Trương Minh Vũ không phải ông chủ của Hồng Thái?"  

Việc này...  

Lâm Tuấn Minh mấp máy miệng, nhưng mãi không biết phải phản bác ra sao.  

Đây đúng là sự thật.  

Nhưng mà... sao Trương Minh Vũ có thể là ông chủ của Hồng Thái được?  

Thật khoác lác!  

Lâm Tuấn Minh híp mắt, cả giận nói: "Được, cứ để chuyện này lại đó đã".  

"Nhưng bây giờ chúng ta hãy nói rõ một chuyện này đi, vì sao anh lại nghe có tin đồn rằng tập đoàn Lâm Thị đã thuộc về công ty khác?"  

Anh ta vừa nói đến đó, tất cả mọi người đều sững sờ.  

Lâm Quốc Phong nhăn mày, lạnh nhạt bảo: "Tuấn Minh, con nói cái gì?"  

Lâm Quốc Long cũng trầm mặt xuống.  

Lâm Tuấn Minh cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: "Con có một người bạn làm bên cục quản lí, con đã nhờ cậu ấy điều tra giúp con một chút".  

"Nhưng mới đây cậu ấy có nói cho con biết, hiện tại tập đoàn Lâm Thị đã bị gom về dưới danh nghĩa của một công ty tên là Sơ Tinh".  

Hả?  

Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long lập tức sa sầm mặt.  

Bà cả và bà hai cũng giận dữ ra mặt.  

Lâm Tuấn Minh châm chọc nói: "Trương Minh Vũ, có phải lúc này cậu nên giải thích cho mọi người một chút không?"  

Lâm Quốc Phong lạnh lùng quát lớn: "Trương Minh Vũ, chuyện này là sao?" 

Trương Minh Vũ bất

đắc dĩ lắc đầu.  
 
Chương 1151


Lý Phượng Cầm nghệt mặt lắp bắp: "Kiều Hân, con..."  

"Dù nó không sai, nhưng con... con vừa quát mẹ đấy à?"  

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, nói thẳng: "Anh ấy không sai, mẹ dựa vào đâu mà đánh anh ấy!"  

Nói đoạn, cô thật sự muốn khóc lên.  

Nếu không phải vì Lý Phượng Cầm, cô...  

Lý Phượng Cầm đã hoàn toàn choáng váng.  

Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Thôi không sao đâu, không việc gì, tôi không đau".  

Nói đoạn, anh bèn ngăn cản Lâm Kiều Hân lại.  

Lâm Kiều Hân quay người sang, đôi mắt nhìn chăm chú vào gò má đã hơi hồng lên của Trương Minh Vũ.  

Lòng cô đau xót khôn nguôi.  

Trương Minh Vũ thoáng nở nụ cười nhẹ như trấn an.  

Lý Phượng Cầm vẫn ngây người như phỗng, chưa kịp phản ứng lại.  

Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên: "Vào trong đi".  

Mọi người đều sửng sốt.  

Bấy giờ họ mới nhớ ra, ông cụ Lâm còn đang ở trong phòng khách.  

Tất cả đều lục tục đi vào phòng khách.  

Ba người nhà Lâm Quốc Phong ngồi chung một chỗ.  

Hai vợ chồng Lâm Quốc Long ngồi một bên.  

Lâm Kiều Hân và Lý Phượng Cầm ngồi cùng nhau.  

Ông cụ Lâm ngồi trên ghế chủ nhà.  

Duy chỉ có Trương Minh Vũ lẳng lặng đứng một bên, sắc mặt bình thản.  

Nơi này, anh thực sự không thích.  

Ông cụ Lâm hiền hòa cười nói: "Minh Vũ à, dạo này tập đoàn Lâm Thị thế nào rồi?"  

Trương Minh Vũ cười đáp: "Cũng tạm ạ, đã có chút khởi sắc rồi".  

Lâm Tuấn Minh cười lạnh một tiếng, hầm hừ bảo: "Chỉ kiếm được cái hợp đồng thiết kế lắp đặt cho khách sạn Hồng Thái mà đã bảo tạm được?"  

"Cậu dễ thỏa mãn thật đấy".  

Trương Minh Vũ thoáng chau mày.  

Anh ta còn điều tra tình hình? 

Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Khách sạn Hồng Thái sẽ phát triển mạnh, bọn họ sẽ sớm có thêm nhiều dự án nữa". 

Lâm Tuấn Minh cười khẩy, châm chọc hỏi: "Hừ, có yêu cầu thì nhất định sẽ hợp tác với cậu chắc?" 

"Cậu tưởng cậu là ông chủ của

khách sạn Hồng Thái chắc!"  
 
Chương 1152


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Phượng Cầm choáng váng nhìn cô.  

Bà hai cười lạnh, nói: "Được! Hai chúng tôi đánh cược với cháu".  

"Thật ngu xuẩn, bị người ta lừa còn đếm tiền giùm người ta".  

"Trước đây người ta đồn cháu là nữ chủ tịch giỏi nhất Hoa Châu này, thế mà bác còn tin. Như thế này mà cũng gọi là giỏi?"  

Trương Minh Vũ híp mắt, lạnh lẽo lên tiếng: "Bác mắng ai ngu xuẩn?"  

Anh chỉ hỏi lại một câu, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo hẳn.  

Tất cả đều giật mình, chợt cảm thấy căng thẳng.  

Bà hai lắp bắp: "Tôi... Tôi..."  

Bị ánh mắt lạnh lẽo như băng của Trương Minh Vũ chiếu thẳng tới, bà ta bỗng thấy sợ hãi.  

Bà cả thấy thế, vội quát át đi: "Được rồi! Đừng có lảng sang chuyện khác. Chẳng phải đang muốn đánh cược một ván đó sao?"  

"Chúng ta đánh cược đi!"  

"Tuấn Minh, con gọi điện báo cảnh sát luôn đi".  

Sắc mặt Lâm Quốc Phong cũng trở nên nghiêm túc hẳn.  

Lâm Quốc Long thì nhếch mép cười lạnh.  

Lâm Tuấn Minh châm chọc nói: "Mẹ, không cần báo cảnh sát, để con nhờ người bạn kia tra thử xem là biết ngay thôi mà".  

Anh ta vừa nói thế, đám người kia lập tức sáng bừng cả mắt lên.  

Đúng rồi!  

Lâm Tuấn Minh nhanh nhẹn lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi đi.  

Bên kia bắt máy, anh ta còn chu đáo ấn loa ngoài.  

Lâm Tuấn Minh cười ha hả, nói: "Tiểu Triết à, phiền cậu tra giúp tôi xem chủ của công ty Sơ Tinh... tên là gì?"  

"Có phải tên Trương Minh Vũ không?"  

Loa điện thoại truyền đến một giọng nói: "Được, đợi tôi một chút".  

Lâm Tuấn Minh nghe được lời đáp liền đưa mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ, nhếch môi cười lạnh.  

Đây là do chính bản thân mày muốn chết đấy nhé!  

Bà cả và bà hai khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy miệt thị.  

Lý Phượng Cầm khẩn trương vô cùng.  

Chẳng bao lâu sau, đầu bên kia lại lên tiếng: "Không phải Trương Minh Vũ".  

Lâm Tuấn Minh nhướng mày, ánh nhìn càng thêm châm chọc.  

Vừa nghe rõ câu trả lời, bà cả và bà hai càng thêm trào phúng.  

Lâm Quốc Long cũng cười nhạt vẻ khinh thường.  

Lý Phượng Cầm đã choáng váng chết sững.  

Lâm Kiều Hân cũng ngơ ngác.  

Sao lại không phải?  

Trương Minh Vũ... lừa cô sao?  

Bà hai cười lạnh một tiếng, giễu cợt: "Lâm Kiều Hân, chẳng phải cháu nói công ty đó của Trương Minh Vũ cơ mà?" 

"Kết quả thế này, cháu còn gì để nói không?" 

"Còn muốn to tiếng tranh

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1153


Vừa nghe rõ những lời đó, nụ cười giễu cợt trên mặt đám người nhà họ Lâm lập tức đông cứng lại.  

Tất cả đều choáng váng sững sờ.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Shhh!  

Một giây sau, khắp phòng vang lên tiếng hít hà.  

Bà cả và bà hai trợn trừng mắt như không thể tin nổi.  

Chuyện này... sao có thể là thật?  

Lý Phượng Cầm cũng bối rối.  

Nụ cười châm chọc trên môi Lâm Tuấn Minh cũng cứng lại, anh ta run rẩy hỏi: "Cậu... Cậu nói cái gì?"  

"Người đứng tên công ty... là ai?"  

Anh ta hỏi lại, những người khác đều dựng lỗ tai lên chờ nghe.  

Vừa rồi chỉ là nghe lầm.  

Nhất định là nghe lầm thôi.  

Bên kia nhanh chóng đáp lời: "Tên là Lâm Kiều Hân!"  

Hồi đáp rành mạch từng từ.  

Lần này, tất cả mọi người đều đã nghe rõ ràng.  

Tuyệt đối không lầm được.  

Nhưng...  

Bọn họ trợn trừng mắt, mờ mịt hoang mang.  

Sao có thể như vậy được?  

Lâm Kiều Hân cũng ngây ngẩn cả người.  

Cô mờ mịt nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Anh ấy đã...  

Ngay sau đó, tim cô đập thình thịch!  

Cô vừa khiếp sợ lại vừa cảm động.  

Phòng khách chìm trong tĩnh lặng.  

Sự tĩnh lặng này kéo dài một lúc lâu.  

Ực!  

Sau đó, những tiếng nuốt nước bọt liên tục vang lên, phá vỡ bầu không khí.  

Bà cả và bà hai ngơ ngác sững sờ.  

Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long đều đã choáng váng. 

Lâm Tuấn Minh trừng mắt như chuông đồng, hồi lâu

cũng không thấy chớp một cái.  
 
Chương 1154


Lý Phượng Cầm càng không cần phải nói.  

Bà ta kinh ngạc đến không thể khép miệng lại.  

Rốt cuộc chuyện này là sao?  

Lâm Kiều Hân ngại ngùng, nhẹ nhàng nói: "Sao... Sao anh lại... đặt công ty dưới danh nghĩa của tôi chứ?"  

Nhưng nghe kĩ lại thấy, giọng cô như thể đang hờn dỗi.  

Không chỉ có thế, âm thanh còn rất lớn, như sợ người khác không nghe được.  

Nói xong, Lâm Kiều Hân cũng ngẩn người.  

Mình... vừa mới khoe khoang à?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô với tôi thì có gì khác nhau, đặt dưới danh nghĩa của cô, tôi càng yên tâm hơn".  

Chỉ một câu nói của anh đã khiến lòng Lâm Kiều Hân ấm áp như vừa có dòng suối nước nóng chảy qua.  

Nhưng đám người kia lại nghẹn lời, không nói được một câu.  

Công ty đó... thực sự là của Trương Minh Vũ!  

Chuyện này...  

Bà cả và bà hai trợn tròn mắt.  

Lâm Kiều Hân quay sang phía họ, cười lạnh: "Hai bác gái, vụ cá cược của chúng ta có kết quả rồi... Có phải hai bác cũng nên thực hiện lời hứa của mình không?"  

Trời!  

Cô vừa dứt lời, đám người kia lập tức hít một hơi thật mạnh.  

Đúng rồi, còn vụ cá cược vừa rồi nữa.  

Nhưng...  

Bà cả và bà hai liếc sang nhau, ai nấy đều nghệt mặt ra.  

Bọn họ thật sự không thể ngờ rằng...  

Lý Phượng Cầm mấp máy miệng, nhưng vẫn còn chưa tỉnh táo lại sau cơn khiếp sợ.  

Gã vô dụng này...  

Sao có thể...  

Bà cả lập bập lên tiếng: "Bác..."  

Nhưng lắp bắp mãi vẫn không biết phải nói gì.  

Bởi vì lúc này, đầu óc bà ta đã trống rỗng.  

Lâm Kiều Hân cười hỏi: "Sao cơ ạ? Bác không biết nói gì nữa? Hiện giờ mọi người đã tin chưa?"  

Từ giọng điệu của cô có thể dễ dàng nghe ra cô đang rất đắc ý. 

Bà cả và bà hai đều cúi

gằm mặt. 
 
Chương 1155


Lâm Tuấn Minh siết chặt nắm tay, cả người run rẩy.  

Nhưng anh ta cũng không nói được một lời.  

Khụ khụ!  

Lâm Quốc Phong hắng giọng, lên tiếng: "À thì... Thôi được rồi, nếu tập đoàn Lâm Thị vẫn còn thuộc về nhà họ Lâm thì bác yên tâm rồi".  

"Các cháu... đi nghỉ ngơi đi".  

Lâm Kiều Hân chau mày, nói: "Bác Phong, hai bác gái thua cuộc còn chưa thực hiện cam kết đâu!"  

Nếu như công ty không phải của Trương Minh Vũ...  

Vậy thì ngày hôm nay, Trương Minh Vũ sẽ phải chịu bao nhiêu uất ức?  

Lâm Quốc Phong nghẹn lời.  

Bà cả và bà hai đều đỏ bừng mặt.  

Xấu hổ chết mất!  

Lúc này, Lý Phượng Cầm rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.  

Sắc mặt bà ta trở nên cực kì ngạo nghễ.  

Sau đó, Lý Phượng Cầm đứng dậy, kiêu ngạo nói: "Được rồi được rồi, Kiều Hân à, hai bác gái của con cũng có cố ý đâu!"  

"Ai mà ngờ được con rể nhà họ Lâm ta lại giỏi giang đến thế!"  

"Thôi lần này nể mặt mẹ, bỏ qua đi vậy".  

Thái độ đắc ý đến gai mắt!  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Lý Phượng Cầm thay đổi thái độ nhanh như vậy khiến anh rất không thoải mái.  

Chỉ một công ty nho nhỏ mà đã chấn động thế này?  

Lâm Kiều Hân lại lạnh nhạt nói: "Dựa vào đâu ạ, nếu công ty không phải của Trương Minh Vũ, hai bác ấy liệu có bỏ qua không?"  

Cô càng nghĩ càng thấy khó chịu.  

Lý Phượng Cầm ngây người.  

Bà ta không ngờ, Lâm Kiều Hân thậm chí còn chẳng thèm nể mặt bà ta nữa...  

Bà cả và bà hai xoắn tay, cúi gục đầu.  

Lâm Quốc Phong đành nhìn về phía ông cụ Lâm.  

Nhưng ông cụ chỉ nhắm chặt mắt, như thể đang ngủ...  

Bầu không khí trong phòng lâm vào thế khó xử.  

Lâm Kiều Hân lạnh lẽo nhìn thẳng vào đám người nhà của mình. 

Bà cả, bà hai xấu hổ đến độ chỉ muốn tìm cái lỗ nào

để chui ngay xuống cho rồi. 
 
Chương 1156


Đúng lúc này, Trương Minh Vũ đứng ra.  

"Thôi bỏ đi Kiều Hân, hai bác gái đây cũng chỉ lo nghĩ cho công ty thôi", anh cười nói.  

Vừa nghe đến đó, đám người kia đều giật mình kinh hãi.  

Trương Minh Vũ đang nói đỡ cho họ?  

Bà cả nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt thoáng chút cảm kích.  

Nhưng bà hai lại khác, sắc mặt bà ta càng trở nên âm trầm.  

Hôm nay bà ta bị dồn vào thế bí, đến độ phải nhờ vào thằng rác rưởi kia xin giùm cho, thể diện còn đâu nữa?  

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, chần chờ: "Nhưng..."  

Trương Minh Vũ đưa mắt ra hiệu.  

Lâm Kiều Hân thấy thế, cuối cùng vẫn mềm lòng, không nói gì thêm.  

Lý Phượng Cầm bĩu môi.  

Bà ta xin giùm thì không có tác dụng, vậy mà Trương Minh Vũ chỉ nói một câu đã...  

Hừ!  

Con ranh chết tiệt này!  

Lý Phượng Cầm bất mãn ra mặt.  

Lâm Tuấn Minh nhìn tình thế lúc này, ánh mắt lóe lên lạnh lẽo.  

Vốn định hạ nhục đối phương...  

Nào ngờ... lại thành giúp Trương Minh Vũ nổi danh!  

Mãi đến lúc này, ông cụ Lâm mới từ từ mở mắt.  

Con ngươi đùng đục lóe lên một tia sáng.  

Ông cụ chậm rãi nói: "Minh Vũ à, gần đây có kế hoạch gì không?"  

Hả?  

Nghe ông cụ nói thế, mọi người lại ngẩn ra.  

Kế hoạch gì mà còn phải hỏi Trương Minh Vũ?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Sắp tới, Hoa Châu sẽ rất náo nhiệt, hai ngày sau, hẳn là người nhà họ Lâm chỉ có thể hoạt động trong khu vực nhà mình thôi".  

Ông cụ Lâm thoáng căng thẳng lên.  

Lâm Quốc Long lạnh giọng quát lớn: "Cậu nói cái gì? Bắt nhà chúng tôi chỉ được ở trong khu vực biệt thự?"  

"Muốn nhốt chúng tôi ở đây chắc?"  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng cười cười, không hề để ý. 

Điều này, chỉ có anh và ông cụ Lâm hiểu được thôi. 

Sau một hồi lâu, ông cụ Lâm mới nặng nề nói: "Ừ, khi nào bắt đầu, cháu nói

cho ông biết một tiếng là được". 
 
Chương 1157


Ông cụ dứt lời, đám con cháu lại càng bối rối.  

Báo một tiếng?  

Từ này...  

Ông cụ điên rồi sao?  

Trương Minh Vũ cười đáp: "Vâng ạ".  

Anh cũng rất bất ngờ.  

Dường như ông cụ Lâm hoàn toàn không lo lắng gì cả.  

Nhà họ Lâm... vẫn có gì đó rất thần bí...  

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng.  

Họ hoàn toàn không hiểu gì!  

Ông cụ Lâm hiền hòa cười nói: "Thôi được rồi, mấy đứa mau đi nghỉ đi thôi, hai ngày này... cháu sẽ bận lắm đấy".  

Nói đoạn, đáy mắt ông cụ thoáng lóe một tia thâm sâu.  

Trương Minh Vũcười đáp: "Vâng, việc cháu nên làm ạ".  

Ông cụ Lâm lặng lẽ gật đầu.  

Ông cụ biết Trương Minh Vũ còn có nhiệm vụ của mình, nhưng trong lòng vẫn rất biết ơn.  

Lâm Tuấn Minh thấy thế, ánh mắt lại trở nên lạnh buốt.  

Lát sau, anh ta mới đứng dậy, cười nói: "Đi thôi, Kiều Hân, để anh đi thu xếp phòng cho em".  

Lâm Kiều Hân chẳng để ý đến anh ta, quay đầu nói: "Trương Minh Vũ, chúng ta đi thôi".  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Lâm Tuấn Minh nhăn mày, can ngăn: "Kiều Hân, đừng vội, đợi lát nữa anh sẽ bố trí chỗ nghỉ cho Trương Minh Vũ sau".  

Nói đến đó, khóe miệng anh ta lại nở một nụ cười nhạo báng.  

Vợ chồng Lâm Quốc Long cũng cười nhạt.  

Có công ty thì sao?  

Đến vợ mình cũng chưa được chạm vào đấy thôi!  

Nhưng ngay lúc này, Lâm Kiều Hân lại thong thả lên tiếng: "Không cần, em sẽ ngủ chung phòng với anh ấy".

Hả?  

Lâm Tuấn Minh ngây người.  

Trương Minh Vũ thoáng mỉm cười.  

Như thể... Đây đúng là vợ của anh vậy.  

Vợ chồng Lâm Quốc Long cũng ngẩn ra. 

Hiện giờ... đã công khai ngủ chung

với nhau rồi sao?  
 
Chương 1158


Lý Phượng Cầm ngập ngừng muốn nói gì đó.  

Nhưng cuối cùng, bà ta vẫn không thể thốt lên thành lời.  

Mặc dù đúng là có cái công ty thật, nhưng...  

Vẫn còn kém xa đám cậu ấm nhà giàu!  

Ông cụ Lâm chậm rãi nói: "Thôi được rồi, nhà này còn nhiều phòng trống mà, cứ để vợ chồng son chúng nó tự chọn đi".  

Vợ chồng son...  

Khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Kiều Hân bất chợt đỏ lên...  

Trương Minh Vũ cũng khá mất tự nhiên.  

Tuy vẫn rất bất mãn nhưng Lâm Tuấn Minh không dám phản bác.  

Lâm Kiều Hân thúc giục: "Chúng ta đi thôi".  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Hai người nhanh chóng rời khỏi đó.  

Phòng khách trước sau vẫn im lìm.  

Sau khi ra ngoài, Lâm Kiều Hân không nhịn được nữa, mặt đã ửng đỏ cả lên.  

Vợ chồng son gì chứ...  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ cười nói: "Đi chậm chút thôi, tôi sắp theo không kịp rồi".  

Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới chậm bước lại.  

Trương Minh Vũ tiến nhanh tới gần, phát hiện lúc này cả đến cổ Lâm Kiều Hân cũng đã đỏ bừng lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên mở to mắt.  

Ngay sau đó, anh nở nụ cười xấu xa...  

Cô ấy cũng xấu hổ sao?  

Lâm Kiều Hân sải chân bước thẳng về phía biệt thự xa vắng nhất.  

Lần trước bọn họ đã ở lại nơi này.  

Trương Minh Vũ thấy thế, bất giác nở một nụ cười vui vẻ.  

Hai người vào trong biệt thự.  

Cảm giác quen thuộc ùa về.  

Nơi này do chính tay hai người dọn dẹp sửa sang lại.  

Lâm Kiều Hân ngồi xuống sofa.  

Trương Minh Vũ xích tới gần, cười hỏi: "Sao vậy? Mặt đỏ lên thế kia, có phải bị cảm rồi không?"  

Nói đoạn, ánh mắt anh lóe lên tinh nghịch. 

Lâm Kiều Hân bĩu môi, nói: "Đừng nói linh tinh nữa, anh

mới bị cảm đó".  
 
Chương 1159


Có lớn có bé.  

Nhìn hồi lâu, Trương Minh Vũ đã phát hiện được đôi chút manh mối.  

Những con thiêu thân có thân mình tương đối lớn có tốc độ chậm nhất.  

Chọn con đó đi!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, mắt như vụt sáng.  

Trong đầu anh đang phát lại những động tác của Hàn Quân Ngưng đêm đó.  

Anh theo dõi một con thiêu thân, chọn đúng thời cơ.  

Đột ngột ra tay!  

Lại chỉ bắt được khoảng không trống rỗng...  

Trương Minh Vũ không nản lòng, còn nhiều côn trùng lắm.  

Anh tiếp tục ra tay!  

Cứ thế, Trương Minh Vũ đứng dưới ánh đèn đường, điên cuồng chộp tay.  

Mấy người giúp việc đi ngang qua, thấy thế thì đều kinh ngạc tròn mắt.  

Người này... điên rồi à?  

Chẳng mấy chốc, trong bóng tối nơi xa xa đã có một đám người xúm xít nhìn về phía này.  

Bọn họ chỉ trỏ, bàn tán ầm ĩ.  

Trương Minh Vũ lại chẳng hề để ý.  

Anh vẫn hết sức tập trung.  

Chớp mắt, đã qua một giờ.  

Duy trì trạng thái tập trung tinh thần cao độ khiến thân thể anh rơi vào tình trạng mệt mỏi từ lâu.  

Đầu anh đã đầy mồ hôi.  

Nhưng anh vẫn chưa thành công một lần.  

Trên lầu hai của biệt thự, Lâm Kiều Hân tựa người bên bệ cửa sổ, lẳng lặng nhìn xuống.  

Ánh mắt cô ngập tràn thương xót.  

Cô biết, Trương Minh Vũ đang khổ luyện.  

Nhưng cô lại chẳng thể giúp anh được điều gì...  

Trương Minh Vũ hoàn toàn không hề hay biết những điều đang xảy ra quanh mình.  

Trong ánh mắt anh chỉ có đám thiêu thân đang bay tán loạn.  

Anh không tin mình không làm được!  

Ngay sau đó, lại một con thiêu thân bay qua.  

Trương Minh Vũ phán đoán lộ trình bay, đưa ra dự đoán về vị trí của nó. 

Sau đó, anh vươn hai ngón tay, kẹp chặt. 

Ngay lập tức, đầu ngón tay anh cảm nhận được một

xúc cảm mềm mại. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom