Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1160


Đây là...  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.  

Bắt... được rồi!  

Thần linh ơi...  

Trương Minh Vũ mừng rỡ vô cùng, mắt nhìn chằm chằm vào con thiêu thân đã bị mình bóp bẹp.  

Mặc dù thế này hơi bẩn...  

Nhưng đây cũng là trái ngọt thành công!  

Trương Minh Vũ hưng phấn vung tay múa chân loạn xạ.  

Đám người giúp việc đứng xa xa nhìn mà choáng váng.  

Người này... chắc không phải điên bình thường thôi đâu...  

Một giây sau, Trương Minh Vũ lại tập trung tinh thần.  

Đã có kinh nghiệm trước đó, lần tiếp theo thuận lợi hơn nhiều, chỉ mười phút anh đã bắt được con thiêu thân thứ hai.  

Tiếp tục!  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng.  

Lại tăng cường luyện tập, về cơ bản, anh đã có thể bảo đảm bắt được một con thiêu thân trong vòng ba phút.  

Không được, vẫn chưa ổn.  

Lòng anh càng lúc càng thêm cuồng nhiệt.  

Thiêu thân bay sạch rồi, anh bèn đổi một ngọn đèn đường khác.  

Sau một giờ, khả năng bắt thiêu thân của anh đã đạt tới trình độ bách phát bách trúng.  

Chất lượng coi như nhảy vọt!  

Nhưng anh cũng biết, thiêu thân bay tương đối chậm.  

Khó khăn nhất vẫn là mấy loài côn trùng bay nhanh như ruồi nhặng gì đó.  

Trương Minh Vũ bèn thay đổi mục tiêu.  

Lần thứ hai luyện tập hồi lâu lại không thu được kết quả như mong muốn.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở ra một hơi thật mạnh.  

Anh ngẩng đầu nhìn, đêm đã khuya.  

Đám người giúp việc quanh đó đều đứng lặng nhìn.  

Trương Minh Vũ không tiếp tục tập luyện, đêm nay anh còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức nữa. 

Anh trở về biệt thự. 

Vào phòng tắm qua một trận, xong xuôi, anh mới về

phòng mình. 
 
Chương 1161


Đẩy cửa, mở đèn lên.  

Trương Minh Vũ phát hiện, trong phòng có người.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Nhưng khi nhìn kĩ lại, anh mới nhận ra đó là Lâm Kiều Hân...  

Đã hơn mười một giờ rồi...  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên hỏi: "Sao cô còn chưa ngủ?"  

Lâm Kiều Hân nhoẻn miệng cười, nói: "Không thấy buồn ngủ, chờ anh về ngủ cùng".  

Ừm...  

Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến Trương Minh Vũ đột nhiên xấu hổ vô cùng.  

Lời này... sao nghe vào làm người ta mất tự nhiên quá.  

Nhưng anh cũng hiểu, hai ngày nay, Lâm Kiều Hân đã bị k1ch thích rất nhiều.  

Ở một mình hẳn sẽ sợ hãi. 

Trương Minh Vũ bèn cười bảo: "Sao hả? Tối nay còn định ngủ chung với tôi à?" 

Lâm Kiều Hân lườm một cái, nói: "Đúng vậy, anh không đồng ý?" 

Trương Minh Vũ cười cười đặc biệt xấu xa: "Đương nhiên vô cùng chào đón, có một người đẹp xuất

sắc như cô ngủ cùng thì tuyệt quá còn gì". 
 
Chương 1162


Chẳng biết tự bao giờ, hai người đã có thể đùa giỡn với nhau mà không hề kiêng kị.  

Lâm Kiều Hân đắc ý: "Biết thế là tốt rồi".  

Trương Minh Vũ nhướng mày, hỏi: "Cô yên tâm về tôi thế sao?"  

Lâm Kiều Hân cũng sửng sốt.  

Đúng vậy.  

Bắt đầu từ bao giờ, mình đã yên tâm về anh đến thế?  

Hơn nữa... Mình lại còn dám ngang nhiên ngủ chung một phòng với một người đàn ông? 

Suy ngẫm hồi lâu, Lâm Kiều Hân tổng kết được mấy chữ. 

Cảm giác an toàn. 

Thái độ của cô liền bình thường trở lại, cười cười nói giỡn: "Yên tâm chứ, dù anh có tâm tư xấu ấy thì cũng chẳng có can đảm làm liều". 

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười cười, hỏi: "Tâm tư xấu xa gì cơ?"

Nói xong, anh còn cười cười đặc biệt xấu xa. 

Lâm Kiều Hân sửng sốt nhìn anh. 

Khi cô tỉnh táo lại, lập tức há hốc miệng. 

Lâm Kiều Hân hơi chau mày, khẽ quát: "Tâm tư xấu xa gì, anh còn phải hỏi tôi à, tự ngẫm đi!" 

Trương Minh Vũ tủm tỉm cười. 

Lại còn cáu giận nữa chứ! 

Hừ! 

Lâm Kiều Hân hừ một tiếng, quay đầu nhìn

ra ngoài cửa sổ. 
 
Chương 1163


Có điều, sắc mặt cô lại đã ửng đỏ.  

Nụ cười trên môi Trương Minh Vũ mãi không tắt được.  

Nếu là ngày trước, làm sao dám nói mấy lời cợt nhả đó.  

Hiện giờ, quan hệ giữa hai người đã có tiến triển rất lớn.  

Nhưng giữa hai người vẫn còn cách một lớp ngăn, không thể bước tới chạm vào.  

Một khi lớp ngăn bị chọc thủng, giữa hai người bọn họ sẽ không còn ngăn cách nào nữa.  

Trương Minh Vũ cũng hiểu rõ điều đó.  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Thôi được rồi, mau đi ngủ đi, sáng mai tôi còn phải dậy sớm đấy".  

Dậy sớm...  

Lâm Kiều Hân bèn tạm cất những tâm tư chộn rộn vừa rồi, ánh mắt nhìn anh lại thoáng vẻ lo lắng.  

"Ừ".  

Lát sau, cô mới đáp một tiếng.  

Hiện giờ, cô đã không thay đổi được gì.  

Chỉ có thể thành tâm cầu khẩn.  

Trương Minh Vũ chui vào trong chăn, Lâm Kiều Hân nằm ở nửa bên kia giường.  

Mặc dù cũng là chung giường nhưng khoảng cách giữa hai người tối thiểu cũng phải một mét rồi...  

Trương Minh Vũ đã rất mệt mỏi.  

Anh nhắm mắt lại, nhanh chóng rơi vào giấc say.  

Không biết qua bao lâu, điện thoại di động đột nhiên kêu vang.  

Trương Minh Vũ giật mỉnh tỉnh giấc.  

Anh lập tức lấy điện thoại ra, nhận cuộc gọi.  

Đầu bên kia là giọng nói thánh thót mà lạnh lùng của Tần Minh Nguyệt: "Đến giờ xuất phát rồi".  

"Được".  

Trương Minh Vũ nhỏ giọng đáp.  

Cuộc gọi kết thúc.  

Trương Minh Vũ lơ mơ ngồi thẳng người dậy.  

Khi anh ngẩng đầu nhìn ra, bên ngoài vẫn đen kịt một màu. 

Nghiêng đầu, anh lại thấy Lâm Kiều Hân vẫn yên tĩnh nằm đó. 

Khóe miệng anh nhẹ nhàng vẽ một nụ cười tươi. 

Nhưng con ngươi lại lóe lên một tia sáng lạnh. 

Trương Minh Vũ nhẹ giọng thì thào: "Kiều Hân, chờ

tôi, tôi sẽ báo thù cho cô".  
 
Chương 1164


Nói đoạn, anh đứng dậy, rời khỏi phòng.  

Cửa phòng vừa đóng lại, Lâm Kiều Hân mở mắt.  

Đôi mắt cô đã ngấn lệ từ bao giờ.  

Cô lẳng lặng nhìn ra cửa hồi lâu mới từ từ nhắm mắt lại.  

Một giọt lệ trong suốt từ khóe mắt trượt ra, rơi xuống.  

Trương Minh Vũ không hề hay biết.  

Anh giắt súng lục, bước ra khỏi biệt thự.  

Nhưng mới đi được vài bước, bỗng có một bóng đen từ trên mái nhà nhảy xuống.  

Hả?  

Trương Minh Vũ giật mình căng thẳng.  

Khi anh định thần nhìn kĩ, mới nhận ra đó là Long Tam.  

Bấy giờ anh mới cất bước đi tới.  

Long Tam nghiêm nghị nói: "Cậu Minh Vũ, cậu... thật sự muốn tới đó?"  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Nhất định phải tới, tôi phải nhanh chóng diệt trừ nhà họ Chung và nhà họ Hà, có lẽ lần này là cơ hội duy nhất".  

Long Tam nhăn mày, lo lắng nói: "Người của nhà họ Âu Dương cũng tới".  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Gã buộc tóc kia à?  

Long Tam nghiêm túc nói: "Để tôi đi theo cậu đi, nơi này có Long Thất canh giữ là đủ rồi".  

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người nhà họ Âu Dương sẽ không tới nhà họ Lâm đâu".  

Trương Minh Vũ thoáng chần chờ.  

Có Long Tam và Long Thất ở đây, anh không cần lo cho người nhà họ Lâm.  

Nhưng...  

Long Tam lại nói: "Người nhà họ Âu Dương hiện mới chỉ có một đám tới đây, bọn họ cần phải đi trợ giúp nhà họ Chung hoàn thành giao dịch lần này".  

"Cho nên nhà họ Lâm tạm thời còn an toàn".  

Vừa nói, anh ta vừa lo lắng nhìn Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cười bảo: "Được, vậy thì anh đi cùng tôi đi".  

Long Tam âm thầm thở phào nhẹ nhõm. 

Nhiệm vụ thiết yếu của anh ta là bảo vệ Trương Minh Vũ! 

Long Tam lại nói: "Được, vậy cậu với cô Tần cứ xuất phát trước, tôi đi

thông báo lại một chút rồi sẽ âm thầm theo sau". 
 
Chương 1165


Trương Minh Vũ gật đầu.  

Long Tam nhanh nhẹn lắc mình biến mất.  

Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Có Long Tam đi cùng, anh cảm thấy yên tâm hẳn.  

Khi ra sân, Tần Minh Nguyệt đã lái xe tới, chờ sẵn ở cửa.  

Trương Minh Vũ mở cửa trước, ngồi vào ghế phó lái.  

Mặt mày Tần Minh Nguyệt cũng giãn ra, cười bảo: "Tôi còn đang lo anh không đi nữa đấy".  

Nói đoạn, cô ta nhấn chân ga.  

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Tôi đã nhận lời, sao có thể không đi".  

Tần Minh Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Nhân viên dưới tay đều đã thay đổi hết, hơn nữa, dù không thay đổi thì cũng chẳng nhặt được người nào có võ thuật tốt chút".  

"Hình như chỉ còn mình anh có thể giúp tôi".  

Trương Minh Vũ đắc ý cười nói: "Nói vậy, cô cũng đã thừa nhận võ thuật của tôi không tệ lắm, đúng không?"  

Lần đầu tiên được người khác khen ngợi, Trương Minh Vũ vô cùng hài lòng.  

Tần Minh Nguyệt tức giận lườm anh một cái.  

Xe lao băng băng trên đường.  

Trương Minh Vũ nhìn thoáng qua, bấy giờ mới phát hiện, lúc này mới hơn hai giờ.  

Thảo nào vẫn buồn ngủ thế...  

Chẳng bao lâu sau, xe đã tới khu vực gần cảng Hoa Châu.  

Hai người xuống xe.  

Tần Minh Nguyệt rút súng lục, nói: "Anh đi theo tôi, lát nữa bọn họ sẽ tới đấy".  

"Địa điểm giao dịch là nhà kho số 1.15".  

"Hiện giờ trong đó chắc chắn đã có người".  

"Chúng ta phải tìm cách tới gần bên đó thì mới có thể theo dõi hành vi của bọn chúng".  

Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu, cũng rút súng ra.  

Xung quanh tối đen như mực.  

Chỉ có vị trí cửa ra vào bến cảng Hoa Châu có mấy ngọn đèn đường le lói. 

Tần Minh Nguyệt quay đầu, nghiêm nghị dặn dò: "Nhất định phải cẩn thận, nếu tình hình nguy cấp, anh cứ việc trốn ngay". 

Trương Minh Vũ cười nói: "Chạy trốn á? Hơi khó đấy, tôi còn chưa học được thói vứt bỏ đồng đội đâu". 

Dứt lời, anh mở chốt lên đạn, cất

bước đi trước. 
 
Chương 1166


Tần Minh Nguyệt nhướng mày nhìn theo, miệng nở nụ cười.  

Hai người nhanh nhẹn áp sát bến cảng Hoa Châu.  

Bên trái là dãy nhà kho, bên phải cũng vậy.  

Nhà kho số 1.15 nằm ở dãy bên trái.  

Hai người vọt tới, áp sát nhà kho.  

Xung quanh tối đen như mực, hai người chỉ có thể nương theo ánh sáng yếu ớt từ nơi xa xa hắt lại, thận trọng lần từng bước.  

Khu vực này không có bất cứ tiếng động nào.  

Cả một vùng tối đen, những nhà kho liên tiếp xếp hàng, trông cực kì âm trầm.  

Tần Minh Nguyệt lấy ra một cây đèn pin chuyên dụng.  

Bật lên, liếc số nhà kho.  

1.27!  

Tần Minh Nguyệt tắt đèn pin, nói: "Bên kia, đi!"  

Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu.  

Hai người nhanh nhẹn vọt ra xa.  

Trương Minh Vũ vừa định tiến tới, Tần Minh Nguyệt đã vội vã vươn tay lôi anh về.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Tần Minh Nguyệt chỉ chỉ lên đ ỉnh nhà kho trước mặt.  

Trương Minh Vũ thăm dò nhìn về phía đó, phát hiện bên trên có hai đốm đỏ.  

Camera giám sát?  

Anh giật mình căng thẳng.  

May mà... camera không chiếu về phía anh.  

Tần Minh Nguyệt hạ giọng nói khẽ: "Đi theo tôi!"  

Nói đoạn, cô ta cất bước nhích tới gần.  

Nhà kho này chính là nhà kho số 1.15.  

Hai người nhanh nhẹn áp sát tường nhà kho.  

Tần Minh Nguyệt dán lỗ tai lên tường, thận trọng lắng nghe.  

Trương Minh Vũ bắt đầu khẩn trương lên.  

Chỉ lát sau, Tần Minh Nguyệt nhè nhẹ lắc đầu. 

Vậy có nghĩa là bên trong không có động tĩnh gì. 

Không có người? 

Trương Minh Vũ nhăn mày, lòng chợt nảy

sinh đôi chút hoài nghi. 
 
Chương 1167


Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt cùng nhíu mày.  

Tàu?  

Còn giao dịch trên tàu nữa à?  

Tần Minh Nguyệt nói nhỏ: "Không ổn rồi, chắc chắn họ nhận ra hai người kia đã bị bắt nên đổi địa điểm giao dịch!"  

Trương Minh Vũ cau mày hỏi: "Vậy giờ chúng ta nên làm gì?"  

Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng, nói lớn: "Rút lui!"  

Nói xong, hai người xuống nhà kho.  

Chẳng mấy chốc họ đã đến một nơi khá vắng vẻ.  

Tần Minh Nguyệt lấy điện thoại ra gọi.  

Không lâu sau, cô ta lạnh lùng lên tiếng: "Mau điều tra xem gần cảng Hoa Châu còn tàu nào không cho tôi!"  

Phút chốc, người ở đầu dây bên kia điện thoại đáp lại: "Có, 3 giờ 30 phút sáng nay có một chiếc tàu sẽ khởi hành từ bến số 3 cảng Hoa Châu".  

Tần Minh Nguyệt cúp máy, một tia sáng xẹt qua trong mắt.  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Bến số 3?"  

Nét mặt Tần Minh Nguyệt trở nên nặng nề: "Còn có 15 phút thôi, chúng ta phải nhanh lên!"  

Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh.  

Hai người nhanh chóng ngồi vào xe.  

Tần Minh Nguyệt khởi động xe rồi lái như bay tới bến số 3.  

Trên đường đi, Trương Minh Vũ nhắn tin cho Long Tam.  

Nhưng anh không biết liệu Long Tam có đến kịp được không.  

Một lúc sau, xe dừng lại.  

Bến số 3 đã lên đèn, sáng rỡ lên trông thấy.  

Họ nhìn thấy một con tàu đang đậu bên bờ ở đằng xa!  

Rất nhiều hành khách đang lên tàu!  

Tần Minh Nguyệt vội vàng nói: "Đi mau!"  

Trương Minh Vũ gật đầu chắc nịch.  

Hai người nhanh chóng lại gần chiếc tàu trong âm thầm.  

Tu… tu… tu  

Nhưng họ đang chạy thì tiếng còi bỗng phát ra từ con tàu!  

Hàng lông mày rậm của Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại, vẻ nôn nóng hiện lên trong đôi mắt đẹp của cô ta. 

Trương Minh Vũ cũng không biết phải làm gì tiếp theo. 

Dù chạy đến nơi thì họ lên tàu bằng

cách nào đây? 
 
Chương 1168


Bảo vệ đang nhìn kìa...  

Lúc ngẩng đầu nhìn lại lần nữa, họ nhận ra lối lên tàu đã bị đóng!  

Tần Minh Nguyệt cắn chặt răng, xông lên thật nhanh!  

Trương Minh Vũ bám theo sát sao.  

Nhưng khi hai người chạy tới mé nước thì tàu đã bắt đầu chạy rồi!  

Ánh mắt Tần Minh Nguyệt đầy sốt ruột.  

Trương Minh Vũ thở hồng hộc.  

Quanh đây chỉ còn mỗi con tàu này, nếu bỏ lỡ...  

Tần Minh Nguyệt nghiến răng hỏi: "Biết bơi không?"  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Anh biết bơi từ nhỏ rồi.  

Nhưng nơi anh hay bơi toàn là hồ dưới chân núi, còn đây lại là biển...  

Tần Minh Nguyệt mừng rỡ reo len: "Tốt quá, chúng ta bơi qua thôi!"  

Khóe môi Trương Minh Vũ giật giật.  

Bơi qua ấy hả?  

Trong chốc lát, Tần Minh Nguyệt lao thẳng tới bờ biển.  

Cơ thể mềm mại của cô ta nhảy lên!  

Trời...  

Trương Minh Vũ ngỡ ngàng.  

Nhưng Tần Minh Nguyệt đã nhảy xuống biển rồi.  

Hây dà.  

Trương Minh Vũ thầm thở dài, đành nhảy xuống theo.  

Anh nhảy một phát, rơi ùm vào trong nước.  

Cảm giác lạnh lẽo tức khắc ập tới.  

Tuy ánh đèn không sáng mấy nhưng vậy đã đủ rồi.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng di chuyển.  

May thay, tàu mới bắt đầu khởi hành nên đi rất chậm.  

Trương Minh Vũ bơi được một lúc thì hết hồi hộp.  

Bơi ở đây không khác bơi trong hồ lắm, chỉ khác mỗi biển có sức nước cao hơn thôi.  

Tần Minh Nguyệt cũng đang bơi với tốc độ rất nhanh! 

Rất nhanh hai người đã bơi tới phía dưới con tàu. 

Nhưng vấn đề thế là... 

Làm sao lên tàu? 
 
Chương 1169


Tần Minh Nguyệt bơi thoăn thoắt tìm kiếm nhưng tìm cả buổi vẫn không thấy thang để đi lên!  

"Không có thang à!", cô ta hốt hoảng thét.  

Trương Minh Vũ lắc đầu trong bất lực.  

Tàu bắt đầu tăng tốc.  

Hai người chia ra đuổi theo nhưng vẫn chưa tìm ra giải pháp!  

Trong lòng Tần Minh Nguyệt chán nản tột cùng.  

Trương Minh Vũ cũng mệt mỏi thở hắt ra.  

Lần này mà bỏ lỡ thì không biết lúc nào mới có cơ hội...  

Quan trọng nhất là... không thể báo thù!  

Tu… tu!  

Tiếng còi lại vang lên.  

Tần Minh Nguyệt hoàn toàn tuyệt vọng.  

Tàu sắp tăng tốc rồi...  

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng loạt soạt truyền đến từ phía trên.  

Ơ?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Anh ngẩng đầu, thấy một bóng đen đang rơi xuống.  

Đây là...  

Ánh mắt hai người đều hoang mang.  

Ùng!  

Lát sau, bóng đen rơi xuống làm nước bắn lên tung tóe.  

Tần Minh Nguyệt ngạc nhiên thốt: "Dây thừng?"  

Trương Minh Vũ cũng ngẩn ra.  

Lại ngẩng đầu lên xem, phía trên tối mịt, không thấy được gì cả!  

Là ai ném đây?  

Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt quay sang nhìn nhau, ai cũng thấy vẻ mông lung trong mắt đối phương.  

Hai người lại nhìn chằm chằm bên trên, một lát sau vẫn không thấy có động tĩnh gì!  

Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng, quyết định: "Lên thôi!"  

Trương Minh Vũ gật đầu đồng ý. 

Tần Minh Nguyệt tóm lấy dây thừng rồi kiểm tra. 

Sau khi chắc chắn không có gì khác

thường, cô ta mới leo lên. 
 
Chương 1170


Hả?  

Trương Minh Vũ ngây ngẩn cả người.  

Sao Tần Minh Nguyệt nói vậy làm anh thấy mình mới là phụ nữ ấy nhỉ...  

Chưa chờ anh kịp nghĩ nhiều thì tiếng sột soạt đã từ phía trước truyền tới.  

Thay đồ ở đây thật kìa...  

Mặc dù tối mịt nhưng Trương Minh Vũ vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy dáng hình xinh đẹp ấy...  

Anh lắc đầu, ngồi dưới đất thay đồ.  

Không lâu sau, Trương Minh Vũ đã thay xong bộ đồ vest.  

Đồ rất vừa người.  

Giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Đi thôi!"  

Dứt lời, cô ta nhảy ra khỏi cửa sổ.  

Trương Minh Vũ giắt súng ở bên hông rồi nhanh chóng theo sau.  

Sau khi ra ngoài, hai người không phát hiện có gì khác thường.  

Tần Minh Nguyệt sải đôi chân dài tiến về cuối hành lang.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ đi theo sau lưng cô ta.  

Không hiểu sao trong lòng anh thấy thật hồi hộp.  

Còn khoảng một trăm mét nữa là đi hết hành lang.  

Bên kia đèn sáng choang.  

Bên trái là dãy các căn phòng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh huyên náo vọng ra ngoài.  

Phù!  

Trương Minh Vũ cố gắng làm mình bình tĩnh lại.  

Chẳng mấy chốc hai người đã đi được hơn bảy mươi mét.  

Ánh đèn yếu ớt chiếu đến.  

Chỉ còn cách cuối hành lang hai, ba mươi mét nữa thôi!  

Tần Minh Nguyệt cũng bắt đầu căng thẳng.  

Chốc lát hai người đã đi thêm được mười mét!  

Trương Minh Vũ nhoẻn môi cười.  

Sắp ra ngoài rồi đúng không?  

Nhưng đúng lúc đó, một luồng sáng từ đèn pin cầm tay bỗng rọi tới!  

Ơ?  

Trương Minh Vũ giật mình!  

Tần Minh Nguyệt hơi nhíu mày, nghiêng đầu dáo dác tìm kiếm nhưng gần đây chẳng có lấy một khung cửa sổ nào!  

Gần nhất cũng cách đây hơn mười mét!  

Muốn qua đó cũng không còn kịp nữa!  

Bước chân đã rất gần!  

Giây lát sau, một bàn chân bước đến ngay tại ngã rẽ.  

Dưới tình thế cấp bách Tần Minh Nguyệt dựa người vào bức tường đằng sau.  

Cô ta kéo Trương Minh Vũ về phía mình thật mạnh.  

Anh hoang mang chẳng hiểu gì, bỗng nhiên bị Tần Minh Nguyệt kéo đến trước mặt.  

Làm gì thế?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Thế rồi Tần Minh Nguyệt giơ cánh tay Trương Minh Vũ khoác lên vai mình.  

Đúng lúc đó, một bóng người đi ra!  

Cô ta khẽ cắn răng.  

Chuyện xảy ra quá đột nhiên, cô ta không còn cách nào khác!  

Tần Minh Nguyệt đưa tay vòng qua cổ Trương Minh Vũ. 
 
Chương 1171


Rồi cô ta dùng sức kéo xuống!  

Anh bị Tần Minh Nguyệt ôm chầm lấy!  

Dưới ngọn đèn nhàn nhạt, Trương Minh Vũ thấy rõ gương mặt sắc sảo của Tần Minh Nguyệt tiến sát mình thật nhanh.  

Anh đứng sững như trời trồng.  

Và rồi, anh cảm nhận được sự mềm mại nơi đôi môi...  

Môi anh đã in trên khuôn mặt diễm lệ của Tần Minh Nguyệt!  

Mềm quá...  

Đây là cảm giác duy nhất trong đầu Trương Minh Vũ lúc này.  

Tần Minh Nguyệt dúi dầu vào cổ anh thật sâu.  

Hai tay cô ta thì sờ s0ạng lưng anh.  

Hệt như đang chìm đắm trong cuộc ân ái cháy bỏng!  

Rất nhanh, đèn pin soi tới!  

"Ai ở đó đấy!"  

Một tiếng quát khẽ vang lên.  

Không ngờ là tuần tra viên đi ngang qua lúc nãy!  

Trương Minh Vũ lấy lại bình tĩnh.  

Tần Minh Nguyệt dừng động tác, cất tiếng quát: "Khùng hả! Rọi đèn vào bọn tôi làm gì, còn chưa chịu đi chỗ khác!"  

Tuần tra viên tập trung nhìn kỹ, tức khắc cạn lời!  

Không ngờ người ta đang mặn nồng với nhau...  

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi đi ngay..."  

Nói xong, tuần tra viên hối hả quay trở về.  

Phù!  

Tần Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.  

Nhưng cơ thể vừa thả lỏng thì gương mặt xinh đẹp lại kề sát môi Trương Minh Vũ...  

Tần Minh Nguyệt ngẩn người, vội vàng tránh sang một bên.  

Trương Minh Vũ cực kỳ bối rối.  

Cô ta tỏ ra khó chịu: "Tự nhiên cho anh hết hôn rồi ôm! Hừ!"  

Trương Minh Vũ cười toe toét: "Hơi mặn đó nha".  

Tần Minh Nguyệt lườm nguýt anh thật hung dữ rồi đi nhanh.  

Trương Minh Vũ mau chóng đi theo.  

Nhưng sự việc lúc nãy cũng làm anh có một cái nhìn mới về cô ta.  

Công nhận cô ta phản ứng rất nhanh...  

Phút chốc, hai người ra khỏi hành lang.  

Tên bảo vệ nọ cúi đầu đứng một bên với vẻ mặt lúng túng.  

"Hừ!"  

Tần Minh Nguyệt hừ lạnh rồi sải bước đi thẳng.  

Trương Minh Vũ tiếp theo theo sát cô ta.  

Cứ như thế, hai người lẫn vào đám đông một cách đường hoàng.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ quét nhìn xung quanh một vòng.  

Ở đây đông như mắc cửi, ai nấy đều nô nức di chuyển về phía mũi tàu.  

Vừa lên tàu mà, ai cũng muốn ngắm nhìn cảnh biển.  

Chỉ có Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt là lội ngược dòng, tiến về đại sảnh ở chính giữa.  

Chen lấn cả buổi, cuối cùng bọn họ cũng dứt khỏi đám đông.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn bốn phía.  

Trên tàu có đủ các loại tiện nghi.  

Trước tiên là khu ẩm thực, đối diện là sòng bạc.  

Vào trong là khu vui chơi các loại.  

Trong cùng chính là khu nghỉ ngơi!  

Tần Minh Nguyệt nói với giọng nghiêm túc: "Trong này có khu nghỉ ngơi là tương đối riêng tư, nếu bọn họ ở đây thì chắc chắn là ở trong đó".  

Trương Minh Vũ gật đầu đồng ý, không nói gì.  

Nhưng đến lúc này, họ vẫn chưa biết rốt cuộc bọn Chung Tử Kính có ở đây hay không!  

Ai đã ném dây thừng xuống?  

Trong lòng Trương Minh Vũ đầy hoang mang. 

Hai người nhanh chóng đến cửa vào của khu nghỉ ngơi. 

Hàng lông mày rậm của Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại, cô ta lên tiếng: "Chúng ta

phải tranh thủ thời gian". 
 
Chương 1172


Trương Minh Vũ tỏ ra bất lực: "Nhiều phòng thế này..."  

Tìm từng phòng có khi tìm tới sáng quá.  

Cô ta nghiêm mặt: "Nhất định bọn chúng sẽ đặt phòng hạng sang, chúng ta qua đó tìm đi".  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Không lâu sau, hai người đi đến khu hạng sang ở trong cùng.  

Vì mới lên tàu nên cơ bản ai cũng ra ngoài.  

Hai người hầu như chẳng gặp ai trong khu nghỉ ngơi.  

Chẳng mấy chốc, họ đã đến dãy phòng cao cấp.  

Nhưng khu cao cấp thì có đến hơn mười phòng...  

Trương Minh Vũ nhíu mày đề xuất: "Chúng ta bắt đầu tìm từ phòng trong cùng đi".  

Tần Minh Nguyệt đồng ý.  

Hai người tiếp tục đi tới, chỗ này còn yên tĩnh hơn ở ngoài.  

Giây lát sau, hai người đi tới cuối hành lang!  

Hai bóng người bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt.  

Tần Minh Nguyệt hối hả phất tay.  

Trương Minh Vũ thấp thỏm kề sát tường.  

Anh thò đầu ra nhìn, bấy giờ mới phát hiện ra hai vệ sĩ đang đứng canh gác ở cửa phòng trong cùng!  

Tần Minh Nguyệt hơi chau mày.  

Anh mỉm cười, nói nhỏ: "Cuối cùng cũng tìm được!"  

Vẻ mờ mịt hiện ra trong mắt, Tần Minh Nguyệt hỏi: "Sao anh biết?"  

Trương Minh Vũ cười đắc ý: "Cô nhìn kỹ lại xem, hai tên vệ sĩ mặc đồ khác nhau".  

Tần Minh Nguyệt liếc nhìn.  

Đúng là khác thật.  

Nhưng thế thì nói lên điều gì?  

Anh vui vẻ giải thích: "Mặc đồ khác nhau chứng tỏ không cùng một chủ".  

"Chắc không trùng hợp đến nỗi còn có hai người tai to mặt lớn khác đang đàm phán với nhau trên con tàu này chứ?"  

Vừa nghe thấy lời này, một tia sáng hiện lên trong mắt Tần Minh Nguyệt.  

Phải rồi!  

Cô ta thấp giọng nói: "Anh cũng có đầu óc đấy!"  

Trương Minh Vũ tức tối trừng mắt nhìn cô ta.  

Nhưng vấn đề là...  

Phòng chỉ có một cửa vào.  

Họ phải lấy chứng cứ. 

Lấy bằng cách nào đây? 

Tần Minh Nguyệt quan sát xung quanh, bảo: "Có vẻ họ đang thảo luận rồi, chúng ta

phải mau vào trong thôi". 
 
Chương 1173


Đương nhiên Trương Minh Vũ biết điều đó.  

Nhưng nếu vào ngay lúc này...  

Giữa lúc đó, tiếng giày cao gót bỗng vang lên từ phía sau.  

Hai người ngạc nhiên.  

Họ quay đầu, thấy một nhân viên phục vụ đang mang rượu tới.  

Mắt Tần Minh Nguyệt tức khắc sáng ngời!  

"Anh cản cô ấy lại, tôi mở cửa, mang cô ấy vào phòng!"  

Dứt lời, cô ta bắt đầu mở khóa.  

Trương Minh Vũ ngây ra như phỗng.  

Cản cô ấy lại?  

Sau một lúc chần chừ, anh quyết định vẫn chạy qua.  

Phải cho Tần Minh Nguyệt thời gian mở khóa!  

Trương Minh Vũ hùng hồn tiến thẳng về phía cô phục vụ.  

Cô phục vụ hoảng sợ giật mình.  

Nét mặt cô ấy đầy cảnh giác.  

Mắt thì nhìn lưng quần anh chằm chằm.  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Gì thế này?

Trương Minh Vũ mờ mịt cúi đầu.  

Ngay sau đó, mặt anh đỏ rần!  

Lúc thay quần do quá gấp nên quên đóng khóa kéo!  

Trời má ơi!  

Trương Minh Vũ hết cả hồn!  

Anh vội vàng xoay người đóng khóa kéo lại.  

Động tác hốt hoảng này làm nhân viên phục vụ thả lỏng không ít, cô ấy che miệng cười khẽ.  

Trương Minh Vũ gãi đầu.  

Nhân viên phục vụ cười khách sáo, nói: "Quý khách cần giúp gì không ạ?"  

Trương Minh Vũ lúng túng đáp: "À… Cô này… Nhà vệ sinh ở đâu vậy?"  

Cô phục vụ kính cẩn đáp lại: "Thưa quý khách, mỗi phòng trên tàu chúng tôi đều có nhà vệ sinh ạ".  

Não Trương Minh Vũ nhanh chóng hoạt động.  

Nhưng vào lúc này, âm thanh thanh thúy vang lên.  

Cạch!  

Cửa mở!  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Nhanh thế?  

Anh nhếch miệng cười nói: "À… làm phiền cô tìm giúp tôi được không? Tôi tìm không thấy".  

Nhân viên phục vụ cười đáp: "Được chứ, xin quý khách dẫn đường".  

Trương Minh Vũ quay người và đi về hướng căn phòng đã mở.  

Không có thẻ phòng, bên trong một màu đen kịt.  

Trương Minh Vũ đi thẳng vào trong.  

Nhân viên phục vụ theo sát phía sau, hỏi: "Thưa quý khách, thẻ p

hòng của anh…" 
 
Chương 1174


Rầm!  

Không đợi cô ấy nói xong thì một tiếng động nặng nề vang lên!  

Tần Minh Nguyệt dùng cổ tay đập vào cổ nhân viên phục vụ.  

Thân thể cô phục vụ mềm nhũn, ngã xuống.  

Tần Minh Nguyệt vội vàng đỡ cô ấy lại.  

Trương Minh Vũ thì nhận lấy khay rượu trong tay cô ta.  

"Nhanh nhanh nhanh".  

Trương Minh Vũ đóng cửa lại, lo lắng nói.  

Tần Minh Nguyệt đặt nhân viên phục vụ lên giường.  

Anh mở đèn pin lên.  

Trương Minh Vũ cầm đèn pin chiếu lên người nhân viên phục vụ.  

Tần Minh Nguyệt đã bắt đầu c ởi quần áo của cô ấy.  

Trương Minh Vũ cảm thấy cực kỳ bối rối.  

Quần áo của cô ấy nhanh chóng được cởi ra.  

Tần Minh Nguyệt bắt đầu cởi cúc váy của mình không chút do dự!  

Trương Minh Vũ nhìn mà hoa mắt.  

Sao cô ta tự nhiên thế?  

Rất nhanh vai của cô ta lộ ra.  

Tần Minh Nguyệt khẽ kêu lên: "Đừng có nhìn!"  

Trương Minh Vũ nhanh chóng quay đèn pin tới bên cạnh, lúng túng không thôi.  

Chuyện quái gì đang diễn ra vậy trời…  

Tiếng sột soạt nhanh chóng vang lên.  

Chẳng hiểu sao trong lòng Trương Minh Vũ cứ thấy quái lạ.  

Giọng nói lo lắng của Tần Minh Nguyệt lập tức vang lên: “Trương Minh Vũ, anh…”  

Theo bản năng Trương Minh Vũ quay người.  

Đèn pin chiếu thẳng vào người Tần Minh Nguyệt.  

Động tác mặc quần áo của cô ta cứng đờ.  

Trương Minh Vũ cũng đứng sững như trời trồng!  

Cô ta chưa… thay xong à?  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn, trong đầu trống rỗng!  

Tần Minh Nguyệt khẽ la lên: "Xoay qua chỗ khác đi chứ!"  

Trương Minh Vũ giật nảy mình!  

Anh vội vàng xoay người! 

Âm thanh sột soạt lại vang lên. 

Trương Minh Vũ tức giận lầm bầm: "Cô chưa thay xong thì gọi tôi làm gì, hai chúng

ta xem như hòa nhau!" 
 
Chương 1175


Hòa nhau?  

Tần Minh Nguyệt sững sờ.  

Anh đang nói chuyện hôn mặt vừa rồi đấy à?  

Tần Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh thật dữ dằn.  

Nhưng bây giờ cô ta không có thời gian suy nghĩ nhiều.  

Nhiệm vụ quan trọng hơn!  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng thay xong quần áo, lại lên tiếng: “Trương Minh Vũ, lát nữa tôi sẽ để máy ghi âm ở trong khay”.  

“Anh chờ ở bên ngoài, sẵn sàng hành động!”  

Trương Minh Vũ gật đầu cái rụp: “Được!”  

Phần của Tần Minh Nguyệt mới là điều quan trọng hơn.  

Cô ta nhanh chóng sửa soạn xong.  

Sau đó cô ta dán máy ghi âm vào dưới khay.  

“Tôi đi đây”.  

Tần Minh Nguyệt đeo khẩu trang lên, cầm lấy khay và nhỏ giọng nói.  

Trương Minh Vũ gật đầu trả lời: “Cẩn thận chút”.  

Tần Minh Nguyệt không do dự nữa, quay người đi ra khỏi phòng.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở ra một hơi, đè cảm giác hồi hộp trong lòng xuống.  

Anh không khỏi căng thẳng!  

Dù sao đây là lần đầu anh trải qua chuyện như thế này.  

Trương Minh Vũ đưa tay chiếu đèn pin lên người nhân viên phục vụ, nói với giọng chán nản: "Uất ức cho cô rồi, nếu thành công thì coi như cô lập được công lớn".  

Anh nói xong, quay người ra khỏi phòng.  

Trương Minh Vũ vừa đi vừa dựa sát lưng vào tường.  

Anh chăm chú nhìn lại, thấy Tần Minh Nguyệt chạy tới cửa phòng.  

Hai tên vệ sĩ chỉ liếc nhìn cô ta rồi mở cửa.  

Tần Minh Nguyệt đi vào.  

Phù!  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng thở ra.  

Nhưng trong lòng anh vẫn thấy căng thẳng như trước.  

Tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!  

Không lâu sau, cửa đã mở ra.  

Tần Minh Nguyệt đi ra!  

Trương Minh Vũ mở to hai mắt, trong lòng vui mừng cực kỳ!  

Cô ta đã ra khỏi phòng.  

Nói cách khác kế hoạch đã thành công!  

Trương Minh Vũ mở cửa đi vào.  

Tần Minh Nguyệt cũng bước nhanh đến!  

Đóng cửa. 

Trương Minh Vũ kích động hỏi: “Sao rồi? Tới kịp không?” 

Tần Minh Nguyệt cũng phấn khởi trả lời: “Kịp, hình như bọn họ vẫn chưa bắt đầu, chúng

ta chỉ việc chờ thôi!" 
 
Chương 1176


Trương Minh Vũ lập tức trừng to mắt!  

Nếu họ thành công.  

Nhà họ Hà sẽ hoàn toàn sụp đổ!  

Tất nhiên nhà họ Chung cũng sẽ tổn thất nặng nề!  

Mọi chuyện xem như sẽ thuận lợi hơn!  

Trương Minh Vũ hào hứng xoa hai tay với nhau, khóe miệng không kìm được lộ ra ý cười.  

Tần Minh Nguyệt đắc ý nói: “May mà chúng ta tới kịp!”  

“Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa đều ở đó, tôi không biết người giao dịch cùng bọn họ là ai, xem ra… không phải người trong nước chúng ta”.  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ sững sờ.  

Hà Gia Hoa cũng ở đó?  

Đối tượng giao dịch còn là người ngoại quốc?  

Nhưng Trương Minh Vũ nhanh chóng bình thường trở lại.  

Giao dịch với ai cũng không liên quan đến anh.  

Chỉ cần anh có thể hạ bệ nhà họ Chung và nhà họ Hà thì xem như đại công cáo thành!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười một tiếng, tâm trạng bắt đầu hứng khởi.  

Đáng tiếc, ở đây bọn họ cũng không có thiết bị nghe lén nào.  

Đành chờ đợi kết quả ghi âm thôi.  

Trong phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại.  

Hai người đều cực kỳ hồi hộp.  

Không biết qua bao lâu, bên ngoài rốt cuộc vang lên tiếng bước chân!  

Hai người lập tức vực dậy tinh thần!  

Hai người vội vàng vọt tới cửa ra vào mà không hề do dự!  

Họ lẳng lặng quan sát qua mắt mèo.  

Ngay sau đó, một đoàn người đi ra từ cửa phòng!  

Mỗi người đều cười cười nói nói, không có bất kỳ khác thường nào!  

Xong rồi!  

Trương Minh Vũ mở to hai mắt, trong lòng vô cùng phấn khởi!  

Khóe miệng Tần Minh Nguyệt cũng lộ ra ý cười.  

Chẳng mấy chốc những người kia đã đi xa.  

Tần Minh Nguyệt thẳng tay mở cửa phòng và đi ra ngoài!  

Sau khi chắc chắn không có ai, cô ta lập tức chạy tới cửa căn phòng sang trọng.  

Tần Minh Nguyệt nghiêng tai lắng nghe, bên trong không có bất cứ động tĩnh gì!  

Trương Minh Vũ thúc giục: "Mở cửa nhanh lên!"  

Tần Minh Nguyệt nhẹ gật đầu.  

Cô ta nhanh chóng lấy vài công cụ ra rồi bắt đầu mò mẫm. 

Không lâu sau, cửa được mở ra! 

Trương Minh Vũ nhìn mà trợn mắt

há mồm. 
 
Chương 1177


Đây là cửa chống trộm đó!  

Tần Minh Nguyệt lo lắng lên tiếng: "Đi mau!"  

Dứt lời, cô ta lập tức vọt vào.  

Đèn trong phòng được bật lên.  

Khay vẫn còn ở đây!  

Tần Minh Nguyệt xốc vải trong khay lên.  

Rồi cô ta lấy một cái máy ghi âm lớn bằng ngón tay ra.  

Tâm trạng Trương Minh Vũ vô cùng phấn chấn!  

Thế là ổn rồi!  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng lục soát căn phòng.  

Cô ta muốn nhìn xem còn có chứng cứ nào khác hay không.  

Nhưng không thu hoạch được gì.  

Trương Minh Vũ hối: “Thôi kệ, chúng ta đi nhanh thôi”.  

Tần Minh Nguyệt nặng nề gật đầu.  

Hai người ra khỏi phòng.  

Hiện giờ họ đã lấy được máy ghi âm, đối thoại của những người kia cũng đã có.  

Đây chính là chứng cứ!  

Sau đó họ sẽ lấy video giám sát trên tàu.  

Thế thì, bằng chứng như núi!  

Rất nhanh hai người đã tới cửa.  

Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu gào vang lên đầy hốt hoảng: “Có ai không! Trên tàu có bi3n thái!”  

"Người đâu hết cả rồi! Lấy bộ quần áo cho tôi!"  

Trương Minh Vũ nghe vậy con ngươi bỗng nhiên thít chặt!  

Giọng này… Rõ ràng là của nữ nhân viên phục vụ kia!  

Chuyện này…   

Chân mày Tần Minh Nguyệt cau lại, cô ta quát khẽ: “Đi mau!”  

Hai người đóng cửa phòng, nhanh chóng đi ra ngoài.  

Nhưng vừa lúc đó, một đám bảo vệ lao đến từ cuối hành lang!  

Chết rồi!  

Lòng Trương Minh Vũ đột nhiên chùng xuống!

Ở bên cạnh là nhân viên phục vụ đang che người lại, mắt thì trợn trừng.  

Cô ấy run rẩy chỉ tay vào anh.  

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ cái gì mà chỉ! Lộ hết rồi còn chỉ!”  

“Á!”  

Cô phục vụ hét lên, vội vàng che thân thể mình!  

Trương Minh Vũ tức giận quát: “Công lao của cô mất hết rồi!”  

Nhân viên phục vụ hoàn toàn ngớ người.  

Tần Minh Nguyệt khẽ quát: “Đi nhanh lên!”  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.  

Hai người lao thẳng ra phía sau không

chút do dự. 
 
Chương 1178


Cũng may, còn có một hành lang dài khác!  

Hai người điên cuồng chạy về phía trước!  

“Không được chạy! Đứng lại!”  

Phía sau truyền tới tiếng gọi ầm ĩ đầy giận dữ của bảo vệ.  

Một đám người đuổi theo họ như điên!  

Trương Minh Vũ chau mày, trong lòng càng thêm căng thẳng hơn.  

Bị bảo vệ phá đám còn đỡ.  

Chứ tuyệt đối đừng để bị Chung Tử Kính nhìn thấy!  

Hai người chạy băng băng thật nhanh.  

Đám bảo vệ vẫn còn truy đuổi ráo riết ở đằng sau.  

Trương Minh Vũ vội vàng lên tiếng: “Không phải cô là cảnh sát sao, thân phận của cô không đủ sức nặng à?”  

Tần Minh Nguyệt lắc đầu đáp: “Thẻ cảnh sát của tôi còn ở trong quần áo, bọn họ chắc chắn sẽ không tin!”  

Trương Minh Vũ chán nản.  

Hai người chưa đi được bao xa thì đối diện lại có thêm một nhóm bảo vệ.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Mặc dù họ dư sức đánh thắng nhưng chẳng có thời gian để làm vậy!  

Làm thế nào đây?  

Tần Minh Nguyệt dùng một chân đạp bay cánh cửa một căn phòng, sau đó vọt vào!  

Trương Minh Vũ trợn mắt ngoác mồm.  

Cô ta bạo lực vậy sao?  

“Á!”  

Tiếng thét vang lên trong phòng đầy sợ hãi!  

Trương Minh Vũ chạy vào trong theo.  

Lúc này anh mới nhìn thấy một nam một nữ trên giường đang nhanh chóng kéo chăn che người lại, vẻ mặt hoảng sợ.  

Tần Minh Nguyệt không chút lưỡng lự.  

Cô ta mở cửa sổ rồi nhảy ra ngoài!  

Trương Minh Vũ cũng nhảy theo!  

Sau khi nhảy xuống là đến hành lang vừa dài vừa hẹp kia!  

Anh vừa ổn định cơ thể thì phát hiện thân thể mềm mại của Tần Minh Nguyệt đứng trước người.  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: “Sao không đi tiếp?”  

Nhưng Tần Minh Nguyệt không hề trả lời.  

Trương Minh Vũ ngây người.  

Anh ngẩng đầu nhìn lại, mấy bóng người mơ hồ đứng trước mặt.  

Ánh đèn trong phòng chiếu xuống.  

Trương Minh Vũ nhìn thấy rõ đằng đó là ai.  

Hà Gia Hoa…  

Anh giật mình. 

Sao bọn họ lại ở chỗ này? 

Hà Gia Hoa cũng ngẩn ra, ngậm thuốc lá mà

mặt đầy vẻ mờ mịt! 
 
Chương 1179


Bên cạnh hắn là hai tên đàn ông lực lưỡng!  

Hình như họ đang bàn luận chuyện gì đó…  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng.  

Hà Gia Hoa trợn mắt hỏi: “Trương Minh Vũ? Mày… Sao mày lại ở trên tàu?"  

Tần Minh Nguyệt cũng ở đây!  

Đây không phải là nơi giao dịch của Chung Tử Kính sao!  

Chẳng lẽ…  

Hà Gia Hoa trợn to đôi mắt, thân thể từ từ run rẩy!  

Nếu chuyện này bị bại lộ, Chung Tử Kính sẽ tiêu đời.  

Nhà họ Hà cũng tiêu theo!  

Bọn cớm đều ở đây!  

Ừng ực!  

Hà Gia Hoa nuốt nước bọt một cách khó khăn.  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Ha ha ha… Tình cờ quá, trùng hợp quá”.  

Mẹ kiếp! Đúng là tình cờ quá đi mất!  

Một lúc sau, một đám bảo vệ vọt tới cửa sổ!  

Đội trưởng đội bảo vệ hét lên một tiếng: “Đứng yên hết! Tất cả đứng yên cho tôi!”  

Anh ta vừa nói vừa leo ra cửa sổ!  

Vẻ mặt đầy tức giận!  

Trương Minh Vũ dí tay vào sát mặt của tay đội trưởng.  

Anh dùng sức một chút rồi đẩy tên đó trở về!  

Trương Minh Vũ bực bội nói: “Được rồi đấy, anh đừng có phá đám nữa! Không thấy bọn tôi đang gấp à!”  

Đội trưởng hốt hoảng.  

Ánh mắt tràn đầy vẻ mờ mịt!  

Bảo mình đừng phá đám nữa?  

Trương Minh Vũ cười hớn hở: “Cái đó… Anh Hà à, mấy người làm việc trước đi, bọn tôi đi trước đây”.  

Dứt lời, anh cầm cánh tay của Tần Minh Nguyệt.  

Đi tới phía sau!  

Một đám bảo vệ đều ngẩn tò te, ánh mắt đầy mờ mịt.  

Hà Gia Hoa đờ ra tại chỗ.  

Trương Minh Vũ vui mừng trong lòng, tăng nhanh bước chân.  

Chạy lẹ cho rồi!  

Nhưng chưa đợi anh đi được được mấy bước thì Hà Gia Hoa hét lên: “Người đâu! Anh Chung! Chung…” 

Rầm! 

Hắn không kịp nói dứt câu thì đã bị Tần Minh Nguyệt

đạp ngã xuống đất!  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom