Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 920


Lâm Kiều Hân chỉ lắc đầu cười đáp: “Không tin”.  

Thế nhưng cô lại thầm thấy thật may mắn.  

May mắn vì đã nghe lời anh đoạt lại quyền kiểm soát tập đoàn Lâm Thị về tay.  

Chỉ cần chậm một chút nữa thôi, sợ là tập đoàn sẽ thực sự phải đổi họ!  

Hà Tử Tuệ châm chọc nói: “Không tin hả? Thế chúng ta cứ thử xem!”  

Dứt lời, cô ta khẽ ngoắc tay.  

Một cô gái bỗng nhiên bước ra từ trong đám đông, trên ngực đeo thẻ của phòng nhân sự.  

“Giám đốc Hà có gì muốn dặn dò ạ?”  

Cô gái kia cung kính lên tiếng hỏi.  

Hà Tử Tuệ nở nụ cười đắc ý, ra vẻ tuỳ ý nói: “Sa thải hết mấy bảo vệ người nhà họ Lâm đánh bạc trong giờ làm việc cho tôi!”  

Cô ta vừa dứt lời, mấy gã bảo vệ lập tức nổi giận đùng đùng!  

Người nhà họ Lâm đều tức tới mức nổ đom đóm mắt!  

Danh dự của nhà họ Lâm đang bị cô ta giẫm đạp!  

Cô gái kia cười lạnh đáp: “Vâng!”  

Nói rồi cô ta quay sang quát tháo đám bảo vệ: “Mấy người các anh cút được rồi đấy, sau này không cần tới đây làm nữa!”  

Đám bảo vệ tức nghẹn họng, lồng ngực phập phồng!  

Sắc mặt đều sa sầm lại!  

Thế nhưng… không ai dám lên tiếng…  

Trương Minh Vũ lắc đầu mỉm cười tỏ vẻ bất đắc dĩ.  

Cả một nhà họ Lâm lớn như vậy… thật đáng buồn.  

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói êm tai đột nhiên vang lên: “Các người dựa vào đâu mà dám sa thải người nhà họ Lâm chúng tôi? Bố tôi đã đồng ý chưa?”  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Quay đầu lại thì thấy Lâm Diểu đang bừng bừng lửa giận bước ra từ trong đám đông.  

Anh mỉm cười.  

Không ngờ cả nhà họ Lâm… chỉ sót lại mình cô ta vẫn còn chút tự tôn.  

Những người còn lại… đều đã bị chèn ép nhiều thành quen rồi.  

Hà Tử Tuệ cau mày nhìn cô ta, cợt nhả hỏi: “Bố cô hả? Ông ta là cái thá gì?”  

“Chờ đến khi nhà họ Hà chúng tôi chiếm được vị trí chủ tịch thì không chỉ mấy gã bảo vệ kia mà toàn bộ người nhà họ Lâm các cô đều phải cút sạch!”  

Người nhà họ Lâm nghe thấy thế đều nổi giận đỏ ngầu hai mắt!  

Lâm Diểu nghiến răng, cả giận quát: “Cô đừng có mơ! Các người không chiếm được vị trí chủ tịch đâu!”
 
Chương 921


“Bố tôi mới là chủ tịch của tập đoàn Lâm Thị!”  

“Muốn sa thải người nhà họ Lâm thì phải do chủ tịch ra lệnh!”  

Hà Tử Tuệ khiêu khích đáp: “Đợi chủ tịch ra lệnh hả? Xin lỗi nhé, tôi không chờ được!”  

“Người đâu, đuổi bọn họ đi cho tôi!”  

Cô ta vừa dứt lời, ngoài cổng lập tức xuất hiện chừng bảy, tám gã đàn ông cao to lực lưỡng mặc vest chỉnh tề!  

Người nhà họ Lâm bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng!  

Thì ra người nhà họ Hà… đã chuẩn bị xong xuôi từ trước!  

Mấy gã bảo vệ cũng sợ chết khiếp!  

Đám vệ sĩ mặc vest kia nhanh chóng bước tới bao vây toàn bộ đám bảo vệ ở đó!  

Bọn họ bắt đầu sợ run lẩy bẩy!  

Ánh mắt Hà Tử Tuệ lộ vẻ trào phúng. Cô ta chế giễu hỏi: “Sao hả Lâm Kiều Hân? Đã biết thế nào là quyền lực chưa?”  

“Biết tập đoàn Lâm Thị sắp đổi thành tập đoàn Hà Thị?”  

Nói xong, cô ta bày ra vẻ mặt cợt nhả!  

Đám người nhà họ Hà đang đứng vây quanh cũng nhao nhao chê cười!  

Còn người nhà họ Lâm thì cảm thấy đau xót trong lòng!  

Thế nhưng bọn họ… lại không có cách nào phản bác lại được!  

Hà Tử Tuệ khẽ quát một tiếng: “Đuổi bọn họ cút ra ngoài!”  

Ngay sau đó, bảy tám gã vệ sĩ cao lớn bắt đầu xông lên xô đẩy!  

Đám bảo vệ thì yếu ớt di chuyển bước chân.  

Trương Minh Vũ nhíu mày, lạnh giọng chất vấn: “Đuổi các người đi thì các người liền cun cút nghe theo hả? Người nhà họ Lâm mà không có chút tự tôn nào cả!”

Nghe thấy anh nói vậy, tất cả mọi người đều sợ ngây ra.  

Hà Tử Tuệ bật cười khinh bỉ.  

Mấy gã bảo vệ hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt lại!  

Bọn họ cảm thấy vô cùng xấu hổ! 

Trương Minh Vũ đứng thẳng người, lạnh nhạt nói: “Khó trách nhà họ Lâm lại xuống dốc tới mức này”. 

“Bị người ta bắt nạt như vậy rồi mà còn ở đó sợ nọ sợ kia!” 

“Các người khiến nhà họ Lâm thật mất mặt!” 

Người nhà họ Lâm lúc này đều đã hoàn toàn suy sụp tinh thần. 

Chỉ dựa vào mình Trương Minh Vũ chắc chắn không đủ để vực dậy cả gia tộc. 

Anh phải khiến bọn họ tỉnh ngộ! 

Thế nhưng bây giờ… anh cũng chỉ có thể dùng đến cách làm cực đoan này. 

Anh vừa dứt lời, toàn bộ người nhà họ Lâm đều bắt đầu run rẩy. 
 
Chương 922


Câu nói này đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong tim bọn họ!  

Trong mắt Lâm Kiều Hân loé lên tia phức tạp.  

Anh nói như vậy cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.  

Nhưng mà người nhà họ Lâm…  

Một gã bảo vệ bước ra, giận dữ hét lớn: “Chúng tôi làm nhà họ Lâm mất mặt? Thế chúng tôi còn làm gì được nữa?”  

“Bây giờ mọi quyền lực đều thuộc về nhà người ta rồi!”  

“Nhà họ Lâm còn chẳng có ai nắm quyền. Cậu bảo chúng tôi phải làm thế nào hả?”  

Nói đến đây, gã ta gào ầm lên!  

Câu nói này cũng là tiếng lòng của tất cả người nhà họ Lâm.  

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Nhà họ Lâm của anh không còn ai nắm quyền thì anh nói với ai?”  

“Tại sao làm ở tập đoàn Lâm Thị bị chèn ép thế mà vẫn muốn ở lì trong tập đoàn?”  

Gã bảo vệ nghẹn họng lắp bắp nói: “Tôi…”  

Đương nhiên muốn ở lại là vì… thoải mái.  

Tuy nhiên bọn họ không hề muốn thừa nhận chuyện này!  

Gã ta vẫn cứng miệng gào thét: “Cậu có tư cách gì mà dạy đời chúng tôi? Cậu tốt hơn chúng tôi chỗ nào?”  

“Trừ cô cả tự mình lập nghiệp thành công, nhà họ Lâm còn có ai làm được trò trống gì nữa?”  

Trương Minh Vũ bật cười phản bác: “Thế nên anh không làm được gì cũng đắc ý quá nhỉ?”  

Gã bảo vệ tức giận đáp trả: “Tôi không đắc ý! Tôi chỉ muốn nói là chúng tôi không hề kém cỏi như cậu bảo!”  

“Cậu thì làm được việc lắm sao?”  

“Cậu có thể làm được gì cho tập đoàn Lâm Thị chúng tôi?”  

Ngay sau đó, mọi ánh mắt tràn đầy giận dữ của đám người nhà họ Lâm đều đồng loạt quét tới người anh!  

Nói đúng lắm! 

Trương Minh Vũ có tư cách gì mà đòi dạy bảo bọn họ? 

Chỉ mình Lâm Diểu nhìn anh với ánh mắt phức tạp. 

Lâm Kiều Hân âm thầm lắc đầu, lòng thầm thở ngắn than dài. 

Anh cười phá lên. 

Hà Tử Tuệ không nhịn được xua tay lên tiếng: “Được rồi, muốn cãi nhau thì các người về nhà họ Lâm của các người mà cãi. Anh lại là ai nữa?” 

“Cút cút cút, đuổi hết đi cho tôi!” 

Cô ta nói xong, mấy gã cao to mặc vest mới tiếp tục dồn ép tới! 

Đám bảo vệ để mặc cho bọn họ xô đẩy. 

Thế nhưng ánh mắt căm tức vẫn khoá chặt trên người Trương Minh Vũ! 

Cứ như anh mới là kẻ địch của bọn họ! 
 
Chương 923


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai gã đàn ông mặc vest khác cũng xông tới chỗ Trương Minh Vũ đang đứng!  

Hà Tử Tuệ khiêu khích hỏi: “Lâm Kiều Hân, cô còn gì muốn nói nữa không?”  

Nhưng mà cô ta vừa mới dứt lời, một tiếng tru tréo đau đớn bỗng vang lên: “Á!”  

Tất cả mọi người lập tức giật mình kinh hãi!  

Bấy giờ bọn họ mới khiếp sợ nhìn thấy một gã vệ sĩ bị đánh bay ngược ra ngoài!  

Nặng nề va vào vách tường!  

Chuyện này…  

Ai cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra!  

“Á!”  

Tiếng hét thảm thiết lại vang vọng. Tiếp tục có thêm một gã vệ sĩ khác bị đánh bay!  

Lần này mọi người đã chứng kiến rõ ràng… Hai gã vệ sĩ kia bị Trương Minh Vũ đánh bay!  

Ơ…  

Tất cả đều không dám tin vào mắt mình!  

Trương Minh Vũ điên rồi sao? Còn dám đánh người!  

Lâm Kiều Hân khẽ mỉm cười.  

Mấy chuyện kiểu này… vẫn nên nhờ vào anh thì hơn!  

Đám người vây xem xung quanh đều chết sững tại chỗ.  

Đến cả Hà Tử Tuệ cũng tròn mắt nhìn theo, vẻ mặt ngây ngốc!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi


Mãi lâu sau, cô ta mới gật đầu đáp: “Không… không phải. Tôi chưa nhìn thấy họ bao giờ…” 

Anh bật cười nói tiếp: “Thế thì được. Bọn họ xông vào công ty chúng ta trái phép, còn đánh bảo vệ của chúng ta”. 

“Tôi phải đuổi hết bọn họ ra ngoài trước đã!” 

Dứt lời, anh vừa bước lên phía trước vừa xoa nắm đấm! 

Đám bảo vệ sợ ngây người! 

Trong mắt chỉ toàn là vẻ ngờ nghệch! 

Hà Tử Tuệ lấy lại tinh thần, sẵng giọng quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Người nhà họ Lâm thấp kém lại dám đánh người nhà họ Hà chúng ta!” 

“Đánh lại cho tôi!” 

Nghe thấy mệnh lệnh của cô ta, mấy gã đàn ông mặc vest đều nổi giận đùng đùng! 

Ngay sau đó, năm gã vọt thẳng lên! 

Anh nhoẻn miệng mỉm cười, không hề nao núng mà hiên ngang xông thẳng tới phía bọn họ! 

Bịch bịch bịch! 
 
Chương 924


Mấy tiếng đấm đá trầm đục liên tiếp vang lên!  

Người bình thường vốn không phải là đối thủ của Trương Minh Vũ!  

Tất cả đều bị cảnh tượng này doạ cho choáng váng!  

Bóng người mặc vest không ngừng bay ra ngoài!  

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, năm gã vệ sĩ đều đã bị đánh ngã lăn lộn dưới đất!  

Còn Trương Minh Vũ…  

Trên mặt vẫn treo nụ cười bình thản, mặt không đỏ, hơi thở không bị hỗn loạn…  

Hự!  

Tiếng hít khí lạnh bỗng nhiên vang lên!  

Trương Minh Vũ… lợi hại tới vậy sao?  

Trong mắt Lâm Diểu chợt loé sáng!  

Khoé miệng của Lâm Kiều Hân cũng nở nụ cười, bộ dạng trông rất… đắc ý!  

Ừng ực!  

Mấy gã bảo vệ gian nan nuốt nước bọt, hai mắt trợn tròn!  

Anh ngừng cười, lạnh lùng cất giọng nói: “Nhìn thấy chưa? Thấy người nhà mình bị bắt nạt cứ đánh trả như vậy cho tôi!”  

Nghe anh nói thế, bọn họ đều bị kích động!  

Nhưng mà… đánh người…  

Đám người nhà họ Lâm ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt loé lên tia phức tạp!  

Đánh người là có thể giải quyết được vấn đề sao?  

Bảo vệ lạnh giọng chất vấn: “Cậu đánh được thì đã sao? Sau này nhà họ Hà trả thù thì kẻ chịu khổ vẫn là người nhà họ Lâm chúng tôi!”  

“Cậu đánh người có tác dụng gì?” 

“Quyền lực nằm trong tay người ta!” 

Trương Minh Vũ lắc đầu. 

Bây giờ lại mạnh miệng cãi lại… 

Anh lạnh lùng nói: “Không cần biết có tác dụng gì hay không, cứ làm những chuyện mình nên làm là được. Cái gì anh không làm được thì sẽ có người khác làm”. 

Bảo vệ bật cười trào phúng: “Hừ! Chúng tôi đều sắp bị sa thải rồi, còn ai giúp được nữa?” 

“Cậu giúp hả?” 

Trương Minh Vũ hít sâu một nơi nén giận, trong lòng lại càng thất vọng. 

Đám người này… quá cố chấp. 

Nhát gan sợ mạnh! 

Lúc này Hà Tử Tuệ cũng lấy lại được tỉnh táo, nghiến răng nghiến lợi quát tháo: “Sao anh dám đánh người của nhà họ Hà chúng tôi? Anh muốn chết hả?” 

Người nhà họ Lâm nghe thấy thế đều nở nụ cười lạnh lẽo. 

Quả báo tới rồi! 
 
Chương 925


Trương Minh Vũ mỉm cười nói: “Người nhà họ Hà hả? Tôi không quen, tôi chỉ biết bọn họ cố ý xông vào công ty của chúng tôi. Tôi chỉ đuổi bọn họ ra ngoài thôi mà”.  

Cô ta giận tím mặt, gằn giọng gầm lên: “Vớ vẩn! Anh là cái thá gì hả? Từ bao giờ anh lại thành người của công ty chúng tôi rồi?”  

Anh nhếch miệng cười đáp: “Cô chỉ là một giám đốc nho nhỏ mà quản lắm chuyện phết nhỉ”.  

“Chỉ là… năng lực chẳng ra sao cả. Tôi thấy cũng không cần cho cô cái chức vụ này nữa đâu”.  

Hự!  

Nghe thấy những lời này của anh, tiếng hít khí lạnh lại vang lên dồn dập!  

Trương Minh Vũ điên rồi sao?  

Trong mắt người nhà họ Lâm hiện lên vẻ ghét bỏ!  

Không có năng lực cũng thôi đi! Không giúp được gì cũng thôi đi!  

Thế mà còn dám to tiếng chém gió ở đây!  

Trên mặt người nhà họ Hà đều mang vẻ chế giễu!  

Hà Tử Tuệ giận quá hoá cười, miệt thị nói: “Anh là cái thá gì? Anh xứng nói mấy lời này với tôi sao?”  

“Dám đánh người nhà họ Hà chúng tôi, anh chết chắc rồi!”  

“Nếu anh là đàn ông thì mau xưng tên tuổi ra!”  

Trương Minh Vũ nở nụ cười bí hiểm, mỉa mai hỏi: “Tôi có phải là đàn ông hay không… thì liên quan quái gì đến cô?”  

“Cô muốn biết lắm à?”

Hả?  

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều kinh hãi!  

Lâm Kiều Hân bực bội lườm Trương Minh Vũ một cái.  

Một lúc lâu sau, Hà Tử Tuệ mới lấy lại được tinh thần, nổi điên mắng chửi: “Mẹ nó! Sao không tự soi vào bãi nước tiểu xem thử anh là cái thá gì hả? Ai cho anh lá gan chọc ghẹo tôi?”  

Anh cũng tỏ vẻ ghét bỏ đáp trả: “Để tôi tè ra bãi cho cô soi lại mình nhé”. 

“Loại như cô… tôi không xuống tay nổi!” 

Mọi người đồng loạt khiếp sợ! 

Hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải! 

Hà Tử Tuệ nắm chặt hai tay, toàn thân run lên vì tức giận! 

Lửa giận dâng trào! 

Cô ta nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Anh là ai? Tên gì?” 

“Hôm nay không đập chết anh bà đây không mang họ Hà nữa!” 

Trong mắt người nhà họ Hà đều hiện lên vẻ giận dữ. 

Người nhà họ Lâm thì trưng ra vẻ mặt chế giễu! 

Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết! 

Anh nhếch miệng nở nụ cười. 

Nhưng anh chưa kịp lên tiếng thì Lâm Kiều Hân đang đứng bên cạnh đột nhiên bước ra.
 
Chương 926


Thấy cô làm vậy, anh giật mình sửng sốt.  

Chẳng mấy chốc giọng nói lạnh lùng của cô vang lên: “Anh ấy tên Trương Minh Vũ, là chồng tôi”.  

Hả?  

Nghe cô nói thế, cả người anh như có một dòng điện xẹt qua!  

Cô ấy vừa… nói cái gì?  

Chồng của cô ấy sao?  

Chuyện này…  

Anh kinh ngạc không thốt nên lời.  

Người nhà họ Lâm cũng sợ ngây người!  

Lâm Kiều Hân điên rồi sao?  

Thế nhưng cô chẳng hề để ý tới phản ứng của đám người xung quanh, ánh mắt toé ra tia lửa giận.  

Bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời như vậy!  

Một cảm giác khó chịu bỗng dâng lên từ đáy lòng!  

Không biết là vì Trương Minh Vũ trêu chọc người khác hay vì người khác coi thường anh…  

Hà Tử Tuệ tức quá hoá cười, lạnh giọng hỏi: “Ồ, chồng cô hả?”  

“Được!”  

“Lâm Kiều Hân, cô đừng trách tôi không nương tay. Tôi cứ tưởng còn phải đợi thêm mấy ngày nữa cơ đấy!”  

“Nhưng hôm nay, tôi không đợi được nữa rồi!”  

“Phòng nhân sự đâu, sa thải hết người nhà họ Lâm cho tôi ngay!”  

Cô ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều không khỏi ngỡ ngàng!  

Người nhà họ Hà nhao nhao cười lạnh! 

Sau khi người nhà họ Lâm lấy lại được tinh thần, bọn họ đều nổi giận đùng đùng! 

“Tại đồ sao chổi nhà mày liên luỵ chúng tao!” 

“Điên hết cả người, thằng Trương Minh Vũ này bị điên à? Tưởng mình biết đánh nhau là giỏi giang lắm hả?” 

“Con mẹ nó đủ rồi đấy! Thằng này là đồ ngu đấy à?” 

Đủ mọi lời mắng chửi tục tĩu vang lên! 

Gã bảo vệ cũng cười lạnh nói: “Hừ! Trương Minh Vũ, mày giúp chúng tao thế này hả?” 

Bản thân gã ta bị sa thải cũng chẳng hề tức tối. 

Gã ta chỉ muốn cười nhạo anh cho đã! 

Ánh mắt của Hà Tử Tuệ toát lên vẻ kiêu ngạo! 

Đúng lúc này, Lâm Kiều Hân đột nhiên lên tiếng châm chọc: “Xin lỗi nhé, tôi quên không nói cho cô biết. Ngoại trừ việc anh ấy là chồng tôi, anh ấy còn là… chủ tịch của tập đoàn Lâm Thị!” 

Cô vừa dứt lời, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ! 

Tất cả đều chết lặng!  
 
Chương 927


Ngay sau đó, tiếng cười cợt vang lên không dứt!  

Người nhà họ Hà ôm bụng cười nghiêng ngả, suýt nữa chảy cả nước mắt!  

Người nhà họ Lâm lại càng bừng bừng lửa giận!  

Bọn họ không thể hiểu nổi tại sao Lâm Kiều Hân lại thông đồng với Trương Minh Vũ diễn vở hài kịch này!  

Trong mắt Lâm Diểu cũng tràn ngập mờ mịt!  

Lâm Kiều Hân không hề luống cuống, bình tĩnh khoanh tay trước ngực.  

Cô đang chờ đợi.  

Mãi lâu sau, tiếng cười vang dội kia mới dần dần lắng xuống.  

Thế nhưng trong mắt người nhà họ Hà vẫn hiện lên vẻ mỉa mai!  

Hà Tử Tuệ cố nhịn cười gặng hỏi: “Lâm Kiều Hân, cô nghĩ người nhà họ Hà chúng tôi đều là đồ ngu à?”  

“Cô tưởng người nhà chúng tôi đều không biết lên mạng đọc tin tức sao?”  

“Chồng cô là đồ vô dụng nổi danh khắp đất Hoa Châu này!”  

“Có ai không biết cơ chứ?”  

“Cô còn dám nói anh ta là chủ tịch tập đoàn Lâm Thị hả?”  

Sau khi cô ta dứt lời, xung quanh lại vang lên một tràng cười nhạo!  

Người nhà họ Lâm đều căm tức siết chặt nắm đấm!  

Trương Minh Vũ khiến người nhà họ Lâm bọn họ đều mất sạch thể diện rồi!  

Lâm Kiều Hân nở nụ cười bí hiểm hỏi ngược lại: “Không tin hả? Thế cô tự xem đi”.  

Nói rồi cô ném tập tài liệu trong tay lên mặt bàn bên cạnh.  

Tiếng cười vẫn chưa ngừng.  

Hà Tử Tuệ ôm bụng, khổ sở nhịn cười nói: “Được, tôi cũng muốn nhìn xem… mấy người còn diễn được tới bao giờ!”  

Nói xong, cô ta dứt khoát mở tài liệu ra. 

Chậm rãi đọc. 

Trên gương mặt vẫn hiện ra vẻ tươi cười châm chọc. 

Nhưng đúng vào lúc này, vẻ mặt ấy đột nhiên đông cứng lại! 

Thấy thế, đám người xung quanh cũng sững sờ. 

Tiếng cười nhỏ dần rồi im bặt. Bọn họ đều ngơ ngác không hiểu đã xảy ra chuyện gì. 

Sao lại không nói gì nữa? 

Người nhà họ Lâm cũng tràn đầy mê mang. 

Lâm Kiều Hân khoanh tay cười hỏi: “Thế nào? Là thật hay giả?” 

Nghe thấy cô nói vậy, người nhà họ Lâm đều giật mình khiếp hãi! 

Chẳng lẽ… 

Tiếp đó, Hà Tử Tuệ hoảng loạn lùi lại về sau hai bước, lắp bắp nói: “Không… không thể nào! Sao đồ vô dụng này lại có thể trở thành chủ tịch tập đoàn Lâm Thị được?” 

Cô ta thực sự bị làm cho choáng váng! 
 
Chương 928


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sếp Hà có thoả thuận với Lâm Quốc Phong, nhưng đâu có thoả thuận gì với Trương Minh Vũ?  

Phản ứng của cô ta khiến mọi người đều ngạc nhiên trợn tròn mắt!  

Toàn bộ ánh mắt kinh hãi đều đổ dồn lên người Trương Minh Vũ. Ai nấy đều mang vẻ mặt khó tin!  

Sao… có thể như vậy được?  

Người nhà họ Hà sững người tại chỗ!  

Người nhà họ Lâm cũng đơ ra!  

Trương Minh Vũ… trở thành chủ tịch tập đoàn Lâm Thị thật sao?  

Gã bảo vệ khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm!  

Lâm Diểu che miệng lại, ánh mắt cũng tràn đầy bàng hoàng!  

Trương Minh Vũ… thực sự là chủ tịch!  

Thấy thế, Lâm Kiều Hân nở nụ cười đắc ý, trong lòng sảng khoái lạ thường!  

Thậm chí cô còn thấy thoải mái hơn cả khi mình được làm chủ tịch!  

Từ bao giờ cô đã thay đổi thành như vậy?  

Cô cũng ý thức được sự bất thường của mình, thế nhưng sau đó lại nhanh chóng chìm vào niềm vui sướng và đắc chí.  

Cả sảnh lớn đều chìm vào bầu không khí yên tĩnh.  

Một phút sau!  

Hự!  

Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!  

Mọi người dần lấy lại được tinh thần, nhưng vẫn chưa thể đón nhận được sự thật hoang đường ấy!  

Trương Minh Vũ bật cười hỏi: “Còn muốn nói gì nữa không?”  

Ừng ực!  

Hà Tử Tuệ sợ hãi nuốt nước bọt, trong mắt tràn đầy sợ hãi!  

Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng đáp: “Vậy thì đã sao? Hơn nửa số cổ phần đều thuộc về chúng tôi!”  

“Toà nhà này cũng là của chúng tôi cho các người thuê đấy!”  

“Chẳng lẽ anh còn dám sa thải chúng tôi sao?”  

Anh khẽ cười một tiếng, ung dung cất giọng nói: “Ai là trưởng phòng nhân sự ở đây?”  

Hà Tử Tuệ thấy mình bị anh ngó lơ, lập tức nổi cáu!  

Cô gái lúc trước đứng ra, lạnh lùng đáp: “Là tôi đấy! Sao hả?”  

Anh cười nói: “Không sao! Cô bị sa thải!”  

Hự!  

Tiếng hít khí lạnh lại vang lên lần nữa!  

Ác liệt vậy sao?  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi


Anh mỉm cười đáp lại: “Tin chứ”. 

Dứt lời, anh quay lại nói: “Lâm Diểu, bây giờ cô là trưởng phòng nhân sự. Sa thải hết toàn bộ người nhà họ Hà cho tôi”. 

Giọng điệu của anh rất bình thản! 

Người nhà họ Hà nghe xong đều tròn mắt kinh ngạc! 

Ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin! 

Trương Minh Vũ… thực sự dám làm vậy! 

Lâm Diểu ngây ra một lúc mới vội vàng đáp lại một tiếng: “Vâng!” 

Hà Tử tuệ hít một hơi thật sâu, giận tím mặt quát ầm lên: “Anh… không tin lời tôi nói đúng không?” 

“Tôi nói là sẽ lập tức rút vốn!” 

Anh nhếch miệng cười: “Cô tên gì đấy? Theo như tôi nhớ thì… cổ đông có phải cô đâu?” 

“Muốn rút vốn lúc nào thì tuỳ, bảo cổ đông tới nói chuyện với tôi”. 

“Cô… chưa đủ tư cách”.
 
Chương 929


Giọng điệu cợt nhả như đang đùa giỡn nhưng lại mang theo khí thế mạnh mẽ!  

Mọi người xung quanh đều sợ ngây người!  

Đây… thực sự là Trương Minh Vũ vô dụng của ngày trước sao?  

Nụ cười trên mặt Lâm Kiều Hân càng thêm xán lạn!  

Không hiểu sao cô lại cảm thấy đắc ý lạ thường!  

“Anh…”  

Hơi thở của Hà Tử Tuệ trở nên dồn dập. Trong mắt cô ta hiện lên vẻ ác độc!  

Trương Minh Vũ ung dung ngồi bắt chéo chân, cười hỏi: “Còn chuyện gì nữa không? Không còn thì dẫn người của cô…”  

“Cút đi”.  

Nghe thấy thế, cô ta tức thì nổi điên, hai mắt như sắp toé ra tia lửa!  

Đám người nhà họ Hà đều giận run người!  

Sỉ nhục trắng trợn!  

Một lúc lâu sau, cô ta mới nghiến răng nghiến lợi gào lên: “Anh… anh không sợ ngày mai chúng tôi đòi nhà lại sao?”  

“Anh sẽ hại chết nhà họ Lâm!”  

Trương Minh Vũ ngừng cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, quát lớn: “Cút!”  

Một chữ ngắn ngủi nhưng khí thế bừng bừng!  

Người nhà họ Hà đều bị doạ sợ hết hồn!  

Hà Tử Tuệ đứng mũi chịu sào vô thức rùng mình một cái!  

Cuối cùng cô ta vẫn chẳng dám nói lời nào!  

Vệ sĩ đều bị đánh ngã cả rồi!  

Cô ta hít một hơi thật sâu, hằn học nói: “Được, anh cứ chờ đấy!”  

Dứt lời, cô ta lập tức quay lưng bước ra khỏi cổng công ty.  

Khoé môi anh cong lên nở nụ cười châm chọc.  

Đến cả nhà họ Hà anh còn chẳng sợ nữa là một người nhà họ Hà đã bỏ nhà ra đi.  

Chẳng mấy chốc, toàn bộ người nhà họ Hà đều lũ lượt bỏ đi.  

Trong đại sảnh chỉ còn lại người nhà họ Lâm.  

Nhưng đến tận giờ phút này bọn họ vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.  

Đám người kiêu ngạo nhà họ Hà… dễ dàng bỏ đi vậy sao?  

Kẻ ăn hại Trương Minh Vũ… lại trở thành chủ tịch sao?  

Anh chậm rãi quan sát đám người xung quanh, trong lòng nổi lên cảm giác thất vọng không thể diễn tả thành lời.  

Anh lại dời mắt đến gã bảo vệ kia.  

Gã ta lập tức run lẩy bẩy!  

Lòng thầm chột dạ!  

Anh lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Bây giờ đã biết cái gì anh nên làm, cái gì anh không nên làm chưa?” 

Gã ta cúi gằm đầu xuống, không nói một lời! 

Cả mặt nóng bừng vì xấu hổ! 

Người nhà họ Lâm xung quanh cũng nhao nhao cúi đầu, hổ thẹn tột độ! 

Trương Minh Vũ giúp bọn họ ngăn cơn sóng dữ, nực cười thay bọn họ lại… chê cười anh cùng với kẻ thù… 

Trong đôi mắt của Lâm Kiều Hân cũng loé lên tia phức tạp.  

Anh xót xa nói: “Con người đáng thương không phải vì không có năng lực, mà là vì đến cả lòng tự trọng cũng không có!”  
 
Chương 930


“Các người có còn ý thức được mình là người nhà họ Lâm không?”  

Đám người lại càng cúi thấp đầu xuống, xấu hổ không chịu nổi!  

Anh hít sâu một hơi, lạnh giọng hô lên: “Lâm Diểu!”  

Cô ta giật nảy mình, cuống quýt đáp lại: “Có”.  

Anh nheo mắt, nổi giận ra lệnh: “Sa thải hết bọn họ cho tôi!”  

Hự!  

Anh vừa dứt lời, bọn họ đều ngạc nhiên ngẩng phắt đầu dậy!  

Cái gì?  

Sa thải… hết sao?  

Điên rồi à?  

Không cần tập đoàn Lâm Thị nữa sao?  

Cả Lâm Kiều Hân và Lâm Diểu đều sững người tại chỗ.  

Nhưng chẳng bao lâu sau, ánh mắt của cô chợt loé lên.  

Cô hiểu rồi.  

Tuy Lâm Diểu rất nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng anh!  

“Vâng!”  

Nói rồi cô ta lập tức bắt tay vào làm việc.  

Toàn bộ người nhà họ Lâm đều ngớ người ra!  

Trương Minh Vũ lại lạnh lùng lên tiếng: “Mấy ngày nữa, tôi sẽ tuyển dụng công khai, người nhà họ Lâm có thể tới ứng tuyển”.  

“Chỉ cần vượt qua phòng phỏng vấn, tôi đảm bảo các người sẽ được hưởng đãi ngộ gấp bội!”  

Nghe anh nói vậy, trong mắt người nhà họ Lâm đều sáng rực lên!  

Trái tim vẫn đang siết chặt vì căng thẳng của Lâm Kiều Hân cũng hoàn toàn buông lỏng.  

Cô chăm chú nhìn anh.  

Anh xua tay nói: “Các người đi đi”.  

Sắc mặt của đám người kia đều trở nên phức tạp.  

Sau một hồi do dự, bọn họ quyết định rời đi.  

Chỉ trong nháy mắt, giữa căn phòng rộng lớn chỉ còn lại ba người.  

Lâm Diểu làm xong việc, lặng lẽ đứng chờ ở bên cạnh.  

Lâm Kiều Hân hoài nghi hỏi: “Bọn họ đi rồi thì công ty… phải làm sao?”  

Trương Minh Vũ bật cười đáp: “Công ty… không làm nữa. Đợi vài ngày sau chúng ta khai trương lại”.  

Trong mắt cô loé lên tia sáng. 

Anh tiếp tục nói: “Chuyện công trình cô cứ gọi đám Đại Quân tới làm đi. Chắc chắn bọn họ vẫn còn người”. 

“Khi nào khai trương lại, tôi sẽ tuyển bọn họ vào công ty làm”. 

Đại Quân chính là công nhân xây dựng Hồng Thái lần trước. 

Cô không chút do dự đáp lại: “Được”. 

Bây giờ, cô đã tin tưởng tuyệt đối vào anh. 

Anh ngẩng đầu cười nói: “Lâm Diểu, lát nữa cô sắp xếp lại các tài liệu có ích của công ty rồi mang hết đi”. 

“Cô cũng nên nghỉ ngơi hai ngày đi. Chờ khi nào khai trương hẵng tới nhậm chức”. 

Lâm Diểu ngoan ngoãn gật đầu đáp lại: “Vâng”. 
 
Chương 931


Chẳng bao lâu sau, sắc trời đã trở nên tối mịt.  

Sau khi ba người họ rời khỏi công ty, Lâm Diểu liền về nhà. Chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân vẫn đứng ở ngoài cổng.  

Anh cười hỏi: “Đói chưa? Chúng ta đi ăn đi”.  

Cô gật đầu cười đáp: “Được thôi”.  

Khoé miệng của anh vô thức nở nụ cười hạnh phúc.  

Nụ cười trên mặt cô lại càng thêm tươi tắn.  

“Đi nào!”  

Anh vẫy tay mấy cái rồi sải bước về phía trước.  

Chiếc Mercedes màu đen đã chờ sẵn ở ngoài cổng từ lâu.  

Hai người họ lần lượt bước lên xe.  

Chiếc xe chưa kịp nổ máy thì chuông điện thoại của anh đã réo inh ỏi.  

Anh lấy điện thoại ra xem thử, không ngờ người gọi tới là Trần Đại Phú.  

Anh khẽ cười ấn nghe máy.  

Giọng nói cung kính của ông ta nhanh chóng vang lên: “Cậu Minh Vũ, đoạt được rồi!”   

Hả?  

Anh trợn tròn mắt, giật mình kinh hãi hỏi lại: “Nhanh vậy sao?”  

Ông ta vui sướng cười đáp: “Ha ha, nhà họ Hà không dám quản chuyện này, dứt khoát từ bỏ Thiên Minh rồi”.  

“Bây giờ cậu có rảnh không? Để tôi làm thủ tục luôn cho cậu”.  

Anh mỉm cười nói: “Được thôi. Thế chúng ta hẹn gặp ở Hồng Thái đi, tiện thể mời ông một bữa luôn”.  

Trần Đại Phú cung kính đáp lại một tiếng: “Vâng!”  

Nói xong, anh lập tức cúp máy.  

Lâm Kiều Hân tò mò hỏi: “Sao thế?”  

Anh cười nói: “Đoạt được Thiên Minh rồi”.  

Hả?  

Đôi mắt xinh đẹp của cô mở to, vẻ mặt khiếp sợ không dám tưởng tượng!  

Chuyện này… là thật sao?  

Chiếc xe lăn bánh trên đường, chẳng mấy chốc đã đưa hai người đến cổng khách sạn Hồng Thái.  

Anh bước xuống xe.  

Cô vẫn chưa thể thoát ra khỏi sự kinh hãi!  

Ngơ ngác đi theo sau anh.  

Hai người họ vừa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói hồ hởi của Trần Đại Phú ở gần đó: “Cậu Minh Vũ! Trùng hợp quá! Tôi cũng vừa mới tới”. 

Trương Minh Vũ bật cười đáp: “Vào trong rồi nói”. 

Ba người họ thong thả đi vào trong khách sạn. 

Bây giờ là sáu giờ chiều. 

Khách đến đông nườm nượp, sảnh lớn chật kín người. 

Nhân viên phục vụ chạy tới tiếp đón, cung kính hỏi: “Xin hỏi các anh đi mấy người?” 

Trương Minh Vũ cười đáp: “Ba người, cho một phòng Vip”. 

Cô nhân viên kia mỉm cười lịch sự nói: “Xin mời đi theo tôi”. 

Anh nở nụ cười bất lực. 

Anh là ông chủ của khách sạn này nhưng đến cả nhân viên phục vụ cũng không nhận ra… 

Làm ông chủ thế này nhàn hạ thật đấy. 
 
Chương 932


Ba người họ nhanh chóng tiến vào một căn phòng riêng.  

Trương Minh Vũ bật cười khen ngợi: “Năng lực làm việc của chủ tịch Trần thật khiến người ta phải kinh ngạc đấy”.  

Trần Đại Phú cung kính đáp lời: “Cậu Minh Vũ quá khen. Chỉ là một công ty vận chuyển nhỏ bé không có mắt dám đắc tội cậu thôi mà!”  

“Loại này phải nhanh chóng giải quyết cho xong”.  

Anh khẽ mỉm cười.  

Lâm Kiều Hân chứng kiến tất cả, ánh mắt tràn đầy phức tạp.  

Không biết từ bao giờ, chênh lệch giữa cô và anh… đã lớn tới mức này!  

Trong đôi mắt xinh đẹp chợt loé lên…

Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.  

Trần Đại Phú vội vàng đứng bật dậy, cung kính mở lời: “Nào, để tôi rót rượu cho cậu”.  

Dứt lời, ông ta cầm chai Lafite bên cạnh lên.  

Trương Minh Vũ mỉm cười tỏ vẻ bất đắc dĩ.  

Lâm Kiều Hân trông thấy cảnh tượng này vẫn khó nén nổi kinh ngạc. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể tiếp nhận được chuyện này.  

Người trước mặt họ… là người giàu nhất Hoa Châu đấy!  

Ông ta tươi cười nhìn sang cô nói: “Còn… chị dâu, tôi cũng rót cho cô…”  

Khụ khụ khụ!  

Cô vừa mới gắp một miếng vào miệng, lập tức bị sặc ho khù khụ!  

Mặt mũi đỏ lựng!  

Khoé miệng của anh cũng không kìm được co giật liên tục.  

Kiểu… xưng hô quỷ quái gì thế này…  

Trần Đại Phú cũng cảm thấy vô cùng lúng túng!  

Quả thực ông ta không biết nên xưng hô với cô như thế nào cho phải!  

Lâm Kiều Hân ngượng ngập nói: “À… cứ để tôi tự rót là được. Chủ tịch Trần mau ăn đi”.  

Trần Đại Phú lắc đầu xua tay vội đáp: “Không không không, để tôi rót, để tôi rót”.  

Thái độ cực kỳ nhiệt tình.  

Lâm Kiều Hân đành phải đứng dậy, nâng ly rượu của mình lên.  

Trong lòng lại càng trở nên hỗn loạn!  

Người giàu nhất Hoa Châu… đang rót rượu cho cô… 

Trương Minh Vũ bật cười một tiếng, trong lòng chợt dâng lên cảm giác đắc ý khó hiểu. 

Ba người họ nhanh chóng bắt đầu dùng bữa. 

Bữa cơm diễn ra khá lâu. 

Lâm Kiều Hân uống vài ly rượu, gương mặt hơi ửng đỏ. 

Trông rất mê người. 

Chẳng bao lâu sau, Trương Minh Vũ đã buông đũa xuống. 

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng cãi cọ ồn ào. 

Anh sửng sốt. 

“Cút ra ngoài hết cho tao! Hôm nay ông đây nhất định phải tính sổ với chúng mày!”, một giọng nói bá đạo hống hách vang lên. 

Anh lập tức nhíu mày! 
 
Chương 933


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giọng nói này… là của Hà Gia Hoa thì phải?  

Hắn còn dám tới đây nữa sao?  

Trong mắt anh hiện lên vẻ ngạc nhiên.  

Bên ngoài nhanh chóng loạn cào cào.  

Người trong phòng Vip sát vách đã bị đuổi ra.  

Khoé miệng anh nhếch lên nở nụ cười lạnh lẽo.  

Thú vị đây!  

Rầm!  

Cửa phòng đột nhiên bị người ta đá văng.  

Trương Minh Vũ nhìn ra, trông thấy có hai gã vệ sĩ mặt lạnh như tiền đứng canh trước cửa.  

“Ra ngoài”, giọng nói lạnh lẽo vang lên.  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lập tức tràn đầy lửa giận!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Xin lỗi nhé. Xe lăn của chúng tôi vẫn đang ở ngoài kia. Hay là anh… cõng chúng tôi ra được không?”  

Vệ sĩ cười gằn một tiếng: “Được thôi!”  

Dứt lời, ánh mắt gã ta trở nên âm hiểm!  

Gã ta sải bước đi tới!  

Từ đầu đến giờ anh vẫn trưng ra vẻ mặt tươi cười vô hại.  

Chỉ một giây sau, vệ sĩ đã xông tới trước mặt anh!  

Gã ta tung nắm đấm hung hăng đánh xuống!  

Nào ngờ gã ta còn chưa kịp chạm vào người anh đã bị tóm chặt cổ tay!  

Gã ta hoảng hốt nhìn lại, bấy giờ mới phát hiện anh đã quay người lại từ bao giờ!  

Anh nhếch miệng cười hỏi: “Ranh con không nghe lời gì cả. Sao lại không cõng tao?”  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi


Cảnh tượng này lập tức hấp dẫn ánh nhìn của vô số người. 

Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười: “Dám làm loạn ở khách sạn của tao hả?” 

Dứt lời, anh sải bước đi ra, khí thế bừng bừng. 

Gã vệ sĩ còn lại vô cùng dè dặt, không dám động tới anh! 

Trần Đại Phú và Lâm Kiều Hân cũng đứng dậy đuổi theo. 

Anh nhanh chóng đi ra khỏi phòng Vip. 

Chính giữa sảnh lớn của khách sạn đã có mấy người đứng chờ! 

Hà Gia Hoa cũng có mặt! 

Nhưng lúc này, bộ dạng của hắn cực kỳ khép nép, vẻ mặt cung kính. 

Một người đàn ông tuấn tú ngồi phía trước hắn. 

Từng động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ ẻo lả… 

Chung Tử Kính? 
 
Chương 934


Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày, bỗng nhớ ra cuộc gặp mặt lần trước ở khách sạn kia!  

Mọi người đều nói nhà họ Chung có khả năng thay đổi thế cục ở Hoa Châu.  

Thế nhưng cuộc gặp mặt ấy đã kết thúc từ rất lâu mà đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa có hành động gì.  

Tại sao Chung Tử Kính lại đột nhiên xuất hiện ở đây?  

Ngay sau đó, giọng nói hưng phấn của Hà Gia Hoa liền vang lên: “Anh Chung! Trương Minh Vũ cũng đang ở đây!”  

Chung Tử Kính lười biếng ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhận ra Trương Minh Vũ giữa đám đông.  

Ánh mắt anh ta lập tức hiện lên vẻ tức giận!  

Anh ta vẫn chưa có cơ hội trả thù… chuyện bị sỉ nhục lần trước!  

Mãi lâu sau, anh ta mới cong ngón tay điệu đà ngoắc ngoắc, thì thầm nói: “Cút ra đây”.  

Trương Minh Vũ nhướng mày cười đáp: “Không, không ra”.  

“Hay là… các anh cút ra đi?”  

Dám chạy tới địa bàn của anh làm loạn còn cần phải khách sáo nữa chắc?  

Hả?  

Anh vừa dứt lời, ánh mắt của anh ta loé lên tia lạnh lẽo!  

Trong mắt Hà Gia Hoa tràn đầy vẻ châm chọc!  

Bây giờ nhà họ Chung đã trở thành chỗ dựa của bọn họ!  

Bọn họ còn cần phải sợ ai nữa?  

“Được!”  

Chung Tử Kính cười lạnh một tiếng, đứng dậy quát ầm lên: “Ranh con. Tao vốn định giữ lại cho mày chút thể diện. Nhưng mà xem ra… mày không cần đâu nhỉ?”  

“Vậy thì hôm nay, chúng ta tính hết một thể cả nợ cũ nợ mới luôn đi!”  

Trần Đại Phú cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.  

Nhà họ Chung không dễ đối phó!  

Lâm Kiều Hân lại ngơ ngác không hiểu, bởi cô không hề quen biết Chung Tử Kính.  

Trương Minh Vũ ung dung bước lên trước, mỉm cười lên tiếng: “Đừng tụt quần thả rắm nữa! Các người đến đây là nhằm vào tôi chứ gì? Sao nói nhảm nhiều thế?”  

Chung Tử Kính trợn trừng mắt, giận dữ gào thét: “Mày… mày… sao mày dám nói với tao… mấy lời tục tĩu như vậy?”  

Thấy thế, Trương Minh Vũ không khỏi cảm thấy bất ngờ.  

Tục tĩu?  

Tụt quần thả rắm hả?  

Anh tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Được rồi, được rồi. Cậu chủ nhà họ Chung cốt cách thanh cao, đánh rắm không cần cởi quần”.  

“Câm miệng!” 

Anh ta nổi giận đùng đùng, tiếng hét bén nhọn vang vọng! 

Giọng điệu la lối om sòm… chẳng khác gì mụ đàn bà chanh chua… 

Khiến anh sởn cả da gà! 

“Được rồi, đừng hét nữa. Nói đi, các người tới đây là muốn làm gì?”, anh vội vàng xua tay ngăn lại. 

Nếu còn để Chung Tử Kính hét tiếp, anh sẽ nôn ra mất… 

Hà Gia Hoa nhếch mép cười lạnh: “Lúc đầu tao chỉ muốn lặng lẽ mời anh Chung một bữa cơm”. 

“Không ngờ chúng ta đúng là oan gia ngõ hẹp. Đúng lúc mày cũng đang có mặt ở đây!”  

“Vậy thì… cũng nên tính sổ… chuyện mày sỉ nhục anh Chung lần trước rồi chứ nhỉ?”  

Trương Minh Vũ khẽ giật mình. 
 
Chương 935


Anh ngẩng đầu lên, trông thấy lồng ngực Chung Tử Kính phập phồng vì tức giận.  

Anh vỡ lẽ ra!  

Thì ra là Hà Gia Hoa cố tình dẫn anh ta tới đây!  

Anh mỉm cười lên tiếng: “Anh Chung… phải không nhỉ? Với thân phận cao quý của anh sao lại dễ dàng bị thằng ranh Hà Gia Hoa này lừa gạt như vậy?”  

Chung Tử Kính hơi nhíu mày.  

Hà Gia Hoa gào ầm lên: “Mẹ nó mày… nói láo!”  

“Anh Chung nên mau chóng trả thù đi. Thằng ranh này mưu mô xảo quyệt lắm, cẩn thận nó lại chạy thoát mất!”  

Nghe thấy thế, ánh mắt Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ khiếp sợ.  

Sao Hà Gia Hoa… lại cư xử cung kính với anh ta như vậy?  

Trương Minh Vũ lắc đầu tỏ vẻ bất lực.  

Chung Tử Kính nổi cơn điên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ranh con, tao cho mày một cơ hội!”  

“Quỳ xuống, dập đầu ba cái!”  

“Ông đây có thể suy xét cho mày được chết toàn thây!”  

Anh buồn bực trợn trừng mắt, tỏ vẻ ghê tởm nói: “Được rồi được rồi, anh thử hỏi đám người nhà họ Hà kia xem bọn họ đã nói câu này bao nhiêu lần rồi?”  

“Cứ tưởng sẽ có gì mới mẻ hơn nữa chứ”.  

Hà Gia Hoa tức thì nổi trận lôi đình quát tháo: “Trương Minh Vũ! Mày muốn chết phải không? Sao mày dám so sánh lời nói của anh Chung với lời của bọn tao?”  

“Mày chết chắc rồi!”  

Chung Tử Kính đã tức tới mức cả người run bần bật!  

Hà Gia Hoa cố tình thêm dầu vào lửa khiến anh ta càng tức điên người!  

Anh ta gào thét ầm ĩ: “Ranh con, tại mày muốn chết đấy! Đừng trách tao không nương tay!”  

“Chú Hải mau ra đây đi!”

Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt!  

Chung Tử Kính… dẫn người tới rồi!  

Trương Minh Vũ… chết chắc rồi còn gì?  

Trong ánh mắt của Hà Gia Hoa tràn đầy vẻ hưng phấn!  

Lâu như vậy rồi, cuối cùng hắn cũng có thể trả được thù!  

Trương Minh Vũ khẽ cau mày.  

Cao thủ tới sao? 

Lâm Kiều Hân hơi nhíu mày, lặng lẽ đứng bên cạnh. 

Đột nhiên cô phát hiện ra, mình không thể nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của anh cả! 

Rất đỗi ngạc nhiên, cũng vô cùng bất lực. 

Trong mắt Trần Đại Phú cũng loé lên vẻ nghiêm trọng. 

Nhà họ Chung ở tỉnh Thiên không hề tầm thường! 

Chẳng mấy chốc ở ngoài cổng khách sạn đã xuất hiện một bóng người. 

Vẻ mặt già nua, thế nhưng bước đi vô cùng vững vàng! 

Hự! 

Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên! 

Không ít người nhận ra được thân phận của ông già kia, ai nấy đều giật mình kinh hãi! 

Anh nhìn lướt qua một cái, lập tức sửng sốt.  
 
Chương 936


Người tới chính là ông già hôm bị Hàn Quân Ngưng đánh bại dễ như trở bàn tay, Chung Hải!  

Họ Chung?  

Anh ngẫm nghĩ, thì ra Chung Hải này cũng ở nhà họ Chung!  

Lòng anh nhanh chóng trở nên căng thẳng.  

Ông già tên Chung Hải này rất mạnh!  

Nhưng mà bây giờ chị sáu không ở đây!  

Hà Gia Hoa cũng kích động tột độ nhìn sang, thế nhưng nụ cười trên mặt tức thì cứng ngắc!  

Hắn cũng không ngờ cao thủ mà Chung Tử Kính dẫn tới lại chính là Chung Hải!  

Không phải ông ta vừa mới bị người ta đánh cho tơi bời rồi sao?  

Chung Tử Kính kiêu ngạo ra mặt, cười lạnh lên tiếng: “Chú Hải, giết cậu ta cho tôi!”  

Khí thế hùng hổ!  

Mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt chế giễu lên người Trương Minh Vũ!  

Đúng là không biết tốt xấu tự đâm đầu vào chỗ chết!  

Chơi quá tay tự chôn chết mình rồi còn gì nữa!  

Chung Hải trầm giọng đáp lại một tiếng: “Vâng!”  

Dứt lời, ông ta lập tức sải bước tiến tới dồn ép về phía anh.  

Không thèm ngẩng đầu lên!  

Sự tự tin của cao thủ là đây sao?  

Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nở nụ cười lạnh lùng nói: “Ông già ăn đòn chưa đủ à?”  

Nghe anh nói thế, tất cả đều ngơ ngác không hiểu gì!  

Trương Minh Vũ… đánh Chung Hải?  

Trò đùa gì vậy?  

Rốt cuộc Chung Hải cũng chịu ngẩng đầu lên!  

Sau khi nhìn rõ người trước mặt, trong đôi mắt đục ngầu của ông ta nhanh chóng loé lên tia sáng!  

Là cậu ta!  

Trái tim ông ta lập tức siết chặt, vô thức đảo mắt tìm kiếm xung quanh!  

Bộ dạng rất sợ sệt!  

Thấy vậy, mọi người đều bị làm cho choáng váng!  

Phản ứng này của ông ta… là đang ngầm thừa nhận lời Trương Minh Vũ nói là thật sao?  

Ông ta thực sự từng bị anh đánh rồi sao?  

Sao… sao có thể như vậy được?  

Ánh mắt Chung Tử Kính cũng hiện lên vẻ mờ mịt.  

Trương Minh Vũ bật cười hỏi: “Này ông già kia, ông chán sống rồi hay sao mà còn dám vác mặt tới đây?”  

Giọng điệu tràn đầy khiêu khích!  

Cho dù Hàn Quân Ngưng không có mặt thì chắc chắn Long Tam và Long Thất cũng đang ở ngay gần đây!  

Trên gương mặt nhăn nheo của của Chung Hải mang theo sự tức giận!  

Chung Tử Kính ngơ ngác hỏi: “Chú Hải, chú… chú đang làm cái quái gì thế? Mau giết nó đi!”  
 
Chương 937


Chung Hải nắm chặt tay lại, chần chừ không dám hành động!  

“Cậu chủ, người này… có cao thủ bảo vệ!”  

Một lúc lâu sau, ông ta mới nghiến răng nghiến lợi gằn giọng đáp.  

Với tư cách là phó hội trưởng Hiệp hội võ thuật tỉnh Thiên, nói ra lời này chính là nỗi nhục nhã lớn nhất đời ông ta!  

“Cái gì?”  

Chung Tử Kính giật mình thốt lên, ánh mắt mờ mịt!  

Đến cả Chung Hải cũng không đánh lại được sao?  

Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười: “Anh Chung à, nhà họ Chung các anh hết người rồi à? Sao lại phái một lão già ngu ngốc như vậy ra đánh nhau hả?”  

Lão già… ngu ngốc?  

Khoé miệng đám người hóng hớt xung quanh đều co rút một phen!  

Người ta là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật đấy!  

Thế nhưng điều khiến bọn họ khiếp sợ hơn cả là… Chung Hải không hề có chút phản ứng nào!  

Chỉ lộ vẻ giận dữ trên mặt mà thôi!  

Chuyện này… Trương Minh Vũ mạnh tới vậy sao?  

Gương mặt Chung Tử Kính cũng tràn ngập lửa giận!  

Không ngờ anh ta ở thành phố Hoa Châu bé nhỏ này lại bị người ta chê cười!  

Nhưng mà…  

Anh ta trầm giọng quát tháo Hà Gia Hoa: “Sao cậu không nói sớm?”  

Hà Gia Hoa lúng túng trả lời: “Anh Chung, tôi cũng không biết người anh dẫn tới là ông ta!”  

Lần trước người phái Chung Hải tới là Âu Dương Triết cơ mà!  

Ai mà ngờ được…  

Chung Tử Kính hít sâu một hơi, đè lửa giận đang dâng lên cuồn cuộn xuống!  

Trương Minh Vũ mỉm cười cất giọng nói: “Anh Chung nói gì đi chứ. Vừa nãy anh còn nói hăng lắm cơ mà, sao bây giờ… không đòi lấy mạng tôi nữa thế?”  

Giọng điệu của anh vô cùng đắc ý!  

Đương nhiên là anh đang cố tình khích bác đối phương.  

Đồng thời anh cũng đang nghĩ cách để lát nữa gài bẫy Hà Gia Hoa.  

Hồng Thái không phải là nơi ai muốn đến làm loạn cũng được!  

Chung Tử Kính nghe xong, sắc mặt lập tức sa sầm!  

Đúng là quá mất mặt!  

Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thể giết hắn ta được không? Ông ra giá bao nhiêu cũng được!”  

Chung Hải trầm giọng đáp: “Không thể được!”  

“Điều quan trọng nhất chúng ta cần làm là phải hoàn thành nhiệm vụ. Tôi có thể vứt bỏ cái mạng già này, nhưng sẽ không còn ai bảo vệ cậu nữa…”  

Anh ta cắn chặt răng, nổi giận đùng đùng!  

Trương Minh Vũ cũng chẳng hề để tâm nghe ngóng, vẫn đang chăm chú suy nghĩ gì đó.  

Mãi lâu sau, Chung Tử Kính mới lạnh giọng nói: “Được lắm, ranh con. Hôm nay tâm trạng ông đây tốt, tạm thời tha cho mày một mạng!” 
 
Chương 938


Anh khinh bỉ trừng mắt đáp: “Lại tụt quần thả rắm nữa rồi. Mặt anh đen sì thế kia mà bảo là tâm trạng tốt à?”  

“Mày!”  

Chung Tử Kính sắp tức điên!  

Câu nói này… quá tục tĩu!  

Trương Minh Vũ cười khành khạch, điên cuồng chọc tức đối phương: “Tôi nói anh này, chẳng có năng lực gì cả, toàn thân đều quái dị!”  

“Lời này có gì mà không nghe được?”  

“Anh không đánh rắm bao giờ à? Hay anh không biết đi ỉa?”  

“Không đi ỉa… chẳng lẽ anh là Tỳ Hưu à?”  

Anh nói một tràng khiến cả sảnh lớn đều lặng ngắt như tờ!  

Lâm Kiều Hân trừng mắt liếc nhìn anh đầy oán trách.  

Chung Tử Kính tức tới mức đỏ hết cả cổ, toàn thân không ngừng run rẩy!  

Hai tay cong lên chống nạnh!  

Anh ta bị chọc điên lên!  

Chung Hải vẫn thấp giọng nhắc nhở: “Cậu chủ, còn nhiệm vụ!”  

Anh ta thở dốc mấy lần mới nghiến răng nói: “Chúng ta đi!”  

Thấy thế, Hà Gia Hoa thất vọng tràn trề!  

Thế nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể lủi thủi đi theo sau lưng Chung Tử Kính.  

Bất chợt giọng nói châm chọc của Trương Minh Vũ vang lên: “Muốn đi hả? Tôi đã cho các người đi chưa?”  

“Tự tiện xông vào khách sạn của tôi làm khùng làm điên xong định phủi đít bỏ đi à?”  

Hà Gia Hoa không kìm được cơn giận gào ầm lên: “Mày là cái thá gì? Đến cả anh Chung mà mày cũng dám chặn đường à? Bọn tao cứ đi đấy, mày làm gì được…”  

Nhưng anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì bàng hoàng phát hiện có hai bóng dáng cao lớn xuất hiện ở ngoài cổng khách sạn.  

Cả hai đều đứng khoanh tay trước ngực, dáng người cao to cường tráng!  

Anh ta lập tức im bặt!  

Long Tam, Long Thất!  

Trương Minh Vũ bật cười, quả nhiên bọn họ đều có mặt!  

Bấy giờ trái tim vẫn luôn căng cứng vì lo lắng mới có thể thả lỏng hoàn toàn!  

Chung Hải dừng bước, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc!  

Chung Tử Kính nghiến răng nghiến lợi đe doạ: “Mày có biết đắc tội tao sẽ có hậu quả gì không?”  

Trương Minh Vũ nhún vai cười đáp: “Tôi đã đắc tội nhiều lần như vậy rồi, thêm lần nữa cũng có sao đâu. Anh nói có đúng không?”  

Anh ta tức lộn ruột, đầu óc rối tinh rối mù!  

Chung Hải lạnh giọng quát: “Làm người phải biết giữ đường…”  

Tuy nhiên ông ta chưa kịp nói hết câu đã bị anh lạnh lùng cắt ngang: “Ông im mồm đi! Nói vớ vẩn cái gì? Nói thêm câu nữa tôi bắt hết lại bây giờ!”  

Chung Hải nheo mắt lại, vẻ mặt tràn đầy giận dữ! 
 
Chương 939


Đám người âm thầm tặc lưỡi!  

Thật… điên cuồng!  

Mãi lâu sau, giọng nói lạnh lẽo của Chung Tử Kính mới vang lên: “Mày muốn thế nào?”  

Trương Minh Vũ hưng phấn xoa hai tay vào nhau!  

Cuối cùng cũng chờ được giờ phút này!  

Ngay sau đó, mọi ánh nhìn đều tập trung về phía anh.  

Anh khẽ cười đáp: “Đơn giản thôi, đền chút tiền là được!”  

Dù sao trừ tiền ra anh cũng không có nhu cầu gì khác.  

Muốn phát triển cần rất nhiều tiền.  

Sao anh có thể dễ dàng bỏ qua hai khoản tiền kếch sù này được?

Tiền?  

Chung Tử Kính hơi nheo mắt lại, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ!  

“Được, mày cho tao con số!”, anh ta lạnh giọng đáp!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười một tiếng, châm chọc nói: “Không cần nhiều đâu, hai trăm triệu đủ rồi”.  

Dứt lời, anh còn giơ hai ngón tay ra.  

Hự!  

Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!  

Trương Minh Vũ… điên rồi sao?  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng hiện lên vẻ mờ mịt.  

Nụ cười khinh thường trên mặt Chung Tử Kính trở nên cứng đờ. Anh ta cả giận quát: “Mày là ăn cướp à?”  

Anh khẽ cười đáp: “Không chịu à? Thế tôi phải báo cảnh sát rồi. Cứ đợi người của đội cảnh sát tới giải quyết đi”.  

Nói xong, anh dứt khoát lôi điện thoại ra.  

Nghe anh nói vậy, cả Chung Tử Kính và Chung Hải đều giật mình trợn tròn mắt!  

Chung Tử Kính không chút do dự hét ầm lên: “Được! Tao sẽ cho mày!”  

Hự!  

Một tràng tiếng hít khí lạnh lại vang lên!  

Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn bị làm cho choáng váng!  

Trong mắt của Trương Minh Vũ cũng ngập tràn bất ngờ.  

Sao lại… đồng ý nhanh như vậy?  

Không thèm mặc cả… đã cho luôn rồi sao?  

Thế thì mẹ nó… anh đòi hơi ít rồi!  

Nhưng anh nhanh chóng sáng rực hai mắt, tươi cười lên tiếng: “Được thôi, anh Chung thật hào phóng”.  

“Tổng cộng bốn trăm triệu, không biết hai người định thanh toán bằng gì?”  

Hả?  

Nghe thấy thế, đám người xung quanh lại trợn mắt há hốc mồm!  

Chung Tử Kính nghiến răng nghiến lợi quát: “Sao lại thành bốn trăm triệu?”  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom