Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 840


Long Tam và Long Thất quay sang nhìn nhau rồi cùng mỉm cười tỏ vẻ bất đắc dĩ.  

Còn Tần Minh Nguyệt thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Gã cầm đầu nghiến răng nghiến lợi gào ầm lên: “Là ai gây ra! Mau ra mặt đi!”  

Thế nhưng gã ta nói xong vẫn không có một lời đáp lại!  

Ừng ực!  

Gã ta gian nan nuốt một ngụm nước bọt, vô thức cảm thấy sợ hãi!  

Trương Minh Vũ cất bước định lao tới!  

Gã ta cả giận hét lớn: “Không được động đậy! Mày còn dám động đậy tao sẽ giết cô ta!”  

Dứt lời, gã ta lại dồn sức vào bàn tay, bóp chặt cần cổ của Lâm Kiều Hân!  

Anh nhíu mày, lập tức dừng chân theo bản năng!  

“Làm sao bây giờ?”, anh nhỏ giọng hỏi, ánh mắt trở nên nghiêm trọng!  

Nhưng mà cả Long Tam và Long Thất đều không thèm trả lời anh. Hai người chỉ đứng đó nở nụ cười bất lực.  

Bọn họ ung dung khoanh tay trước ngực làm người đứng ngoài cuộc, cứ như chuyện này chẳng liên quan gì tới họ.  

Anh cau mày, lại càng thấy nghi hoặc.  

Tần Minh Nguyệt cũng sững sờ.  

Anh lại cất giọng hỏi: “Sao các anh không nói gì?”  

Long Tam cười đáp: “Yên tâm, cô Lâm sẽ không sao đâu”.  

Hả?  

Anh cảm thấy cực kỳ khó hiểu.  

Vẻ mặt của Tần Minh Nguyệt cũng càng thêm mờ mịt.  

Gã cầm đầu lợi hại như vậy, còn ai có thể nhanh tay hơn gã ta nữa?  

Gã ta giận dữ hét: “Lùi lại! Chúng mày lùi lại ngay cho tao! Nếu không tao sẽ giết người!”  

Gã ta thực sự hoảng rồi!  

Trương Minh Vũ lại càng nhíu chặt chân mày.  

Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Lâm Kiều Hân, cuối cùng anh vẫn bị mềm lòng.  

Chỉ có thể lặng lẽ lùi về sau!  

Anh chưa đi được mấy bước đã va phải Long Tam đang đứng ngay sau lưng.  

Khiến anh giật nảy mình.  

Anh quay ngoắt đầu lại, bàng hoàng phát hiện cả Long Tam và Long Thất đều không hề có ý định động đậy.  

Đang làm gì vậy hả?  

Anh ngớ người!  

Gã cầm đầu lại gầm lên: “Không chịu lùi lại hả? Thế chúng mày cứ chờ nhặt xác cho cô ta đi!” 
 
Chương 841


Dứt lời, vẻ mặt của gã ta trở nên điên cuồng!  

Thấy thế, Trương Minh Vũ không khỏi hoảng loạn!  

Đúng vào lúc này, một giọng nói êm tai bất chợt vang lên: “Anh nghĩ giết cô ấy xong thì có thể an toàn thoát ra được sao?”  

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều kinh hãi!  

Ánh mắt của Tần Minh Nguyệt cũng trở nên mờ mịt!  

Cô ta ngẩng đầu nhìn sang thì bắt gặp một bóng người mảnh khảnh bước ra khỏi rừng cây!  

Trương Minh Vũ sửng sốt!  

Gương mặt trái xoan, buộc tóc đuôi ngựa!  

Ngũ quan tinh xảo!  

Đôi mắt mê người, cánh mũi nhỏ xinh, gương mặt trắng nõn nà không chút son phấn!  

Dáng người cao gầy, đôi chân dài thẳng tắp!  

Đối phương mặc một chiếc quần da màu đen, áo khoác da không cài khoá, để lộ áo quây ngực màu đen và một chiếc eo nhỏ nhắn!  

Khoé miệng khẽ cong lên nở nụ cười.  

Khí chất tự tin, ung dung ngạo nghễ!  

Tuy ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu trong đáy mắt vẫn không nén nổi kích động!  

Tay phải đang đỡ ống phóng rốc-két vác trên vai đang bốc khói đen nghi ngút!  

Tay trái thong dong nghịch một khẩu súng ngắn!  

Lại là một người đẹp tuyệt trần!  

Hoàn toàn không hề thua kém Lâm Kiều Hân và Tần Minh Nguyệt!  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Đây là ai?

Long Tam và Long Thất đều ngừng cười, vẻ mặt lập tức trở nên cung kính!  

Gã cầm đầu và Lâm Kiều Hân thấy vậy đều sững sờ!  

Rõ ràng quả pháo vừa rồi là do cô gái này bắn ra!  

Một lúc lâu sau, gã ta mới kịp phản ứng lại, nheo mắt nhìn chằm chằm đối phương đầy vẻ giận dữ!  

Thế nhưng chỉ một ánh nhìn của đối phương đã doạ gã ta hoảng hốt!  

Gã ta hít một hơi thật sâu, lạnh giọng quát: “Chúng tôi là người của Thần Ẩn! Cô là ai?”  

Uỳnh!  

Cô gái kia tiện tay ném ống phóng rốc-két một bên, bình thản đáp: “Dám động tới người của tôi, có là ông trời… cũng không được phép”.  

Hự!  

Trương Minh Vũ không khỏi hít một hơi khí lạnh! 
 
Chương 842


Quá ngông cuồng!  

Thế nhưng cô ấy ngông cuồng như vậy… lại khiến anh thấy sảng khoái!  

Ai là người của cô ấy?  

Anh liếc nhìn xung quanh cũng không tìm thấy manh mối gì. Chẳng lẽ nhà họ Lâm vẫn còn người bảo vệ âm thầm khác sao?  

Gã cầm đầu nghiến răng nghiến lợi quát lớn: “Cô đứng lại đó cho tôi! Nếu cô dám nhúc nhích tôi sẽ lấy mạng cô ta ngay lập tức!”  

Nói rồi gã ta lại bóp chặt cổ Lâm Kiều Hân!  

Khiến cô phải chịu đau đớn.  

Thế nhưng cô gái vừa mới xuất hiện vẫn ung dung bước tới, khí thế hùng hồn!  

“Anh dám giết cô ấy không?”, cô gái lạnh giọng chất vấn.  

Gã cầm đầu tức thì hoảng loạn!  

“Dù sao cũng đều phải chết! Sao tôi lại không kéo theo một người đi cùng?”  

Gã ta trưng ra vẻ mặt hung tàn, nổi điên nói!  

Trương Minh Vũ cũng bắt đầu quýnh lên!  

Giọng nữ thánh thót kia lại vang lên: “Nghĩ thì hay lắm, nhưng anh không có cơ hội đó đâu”.  

“Nói chuyện với anh thật tốn nước bọt”.  

Dứt lời, cô ấy chợt dừng bước.  

Vị trí hiện giờ của cô ấy vẫn còn cách xa gã cầm đầu hơn năm mươi mét!  

Giây phút cô ấy ngừng lại, trái tim của gã cầm đầu cũng run lên!  

Không biết tại sao từ đáy lòng gã ta dâng lên một cảm giác khiếp sợ tột độ!  

“Chết đi!”  

Gã ta gào lên một tiếng, đột nhiên dồn sức vào bàn tay!  

“Đừng mà!”  

Trương Minh Vũ hốt hoảng hét ầm lên!  

Nhưng mà giờ đây có xông tới cũng không kịp nữa rồi!  

Tần Minh Nguyệt nắm chặt khẩu súng trong tay nhưng lại không có cơ hội nổ súng!  

Lâm Kiều Hân đã che kín người của gã cầm đầu!  

Trong mắt cô chỉ còn lại sự tuyệt vọng tột cùng.  

Đúng lúc đó, một tiếng súng nổ chói tai đột nhiên vang lên: “Đoàng!”  

Anh lập tức trợn tròn hai mắt!  

Anh trông thấy bàn chân gã cầm đầu toé máu! 
 
Chương 843


Chuyện này…  

Trương Minh Vũ choáng váng.  

Gã ta bị đau, cả người hơi run lên!  

Cũng chính vào giờ phút này!  

Đầu của gã ta lộ ra ngoài, mặc dù chỉ là một phần rất nhỏ!  

“Đoàng!”  

Tiếng súng vang dội lại nổ lên!  

Viên đạn sượt qua đầu Lâm Kiều Hân!  

Tiếng kêu gào đau đớn của gã cầm đầu bất chợt im bặt! Trên trán gã xuất hiện một lỗ máu!  

Toàn bộ rừng cây đều lặng ngắt như tờ!  

Vài sợi tóc dài bay bổng giữa không trung…  

Lâm Kiều Hân nhắm chặt mắt lại, cả người không ngừng run lẩy bẩy!  

Gã cầm đầu cứng đờ người, hai mắt trợn trừng. Trong mắt tràn ngập vẻ… không cam tâm!  

Giây tiếp theo, bàn tay đang bóp cổ cô của gã ta khẽ buông lỏng, cơ thể ngã thẳng tắp ra sau!  

Uỳnh!  

Tiếng chạm đất trầm đục vang lên!  

Lâm Kiều Hân lại bị doạ sợ run rẩy một phen.  

Ánh mắt Long Tam và Long Thất đều loé lên vẻ cuồng nhiệt!  

Trương Minh Vũ vẫn đứng ngây ra đó.  

Tần Minh Nguyệt cũng kinh hãi không nói nên lời!  

Năng lực bắn súng này… quá khủng bố!  

Cô ta quay ngoắt sang nhìn cô gái kia, thấy vẻ mặt đối phương lạnh như băng, cứ như mọi chuyện vừa xảy ra chẳng hề liên quan tới cô ấy!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.  

Ngay sau đó, cô gái kia lập tức nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt sáng rực!  

Anh liền rùng mình một cái.  

Trong lòng chợt xuất hiện một nỗi sợ không tên!  

Rốt cuộc… cô ấy là ai?  

Thế nhưng anh cũng chẳng có tâm trạng nghĩ ngợi nhiều mà tức tốc lao vọt lên!  

“Cô có sao không?”, anh vội vàng hô lên.  
 
Chương 844


Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới chậm rãi mở mắt ra.  

Hai hàng nước mắt chảy ròng ròng, trong đầu… trăm mối suy nghĩ ngổn ngang!  

Tiếp đó, cô nhào vào lòng anh!  

Bật khóc nức nở!  

Anh cũng rất đau lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô!  

Lần đầu tiên trong đời làm như vậy.  

Thế nhưng anh không hề suy nghĩ bậy bạ, trái tim chỉ thấy xót xa!  

“Khốn nạn!”  

Cô gái kia lớn tiếng mắng một câu, chân mày nhướng lên, khoanh tay đứng đó.  

Long Tam và Long Thất thì cung kính đứng ở bên cạnh, bộ dạng hối lỗi như đứa trẻ làm sai chuyện gì.  

Chỉ có Tần Minh Nguyệt vẫn chưa hết bàng hoàng.  

Chưa thể dứt ra khỏi kỹ thuật bắn súng thần sầu vừa nãy!  

Trương Minh Vũ không biết phát súng vừa rồi khủng khiếp tới mức nào, nhưng cô ta biết rõ!  

Anh và Lâm Kiều Hân vẫn đang ôm chặt lấy nhau.  

Cô gái kia hung hăng trừng mắt lườm một cái rồi cất bước đi tới chỗ Tần Minh Nguyệt.  

Cô ta ngẩng đầu lên, hai mắt loé sáng!  

Cô gái kia vừa nghịch khẩu súng ngắn trong tay, vừa thản nhiên nói: “Cô bắn cũng không tồi. Nhưng không phải dùng súng như cô vừa làm đâu”.  

Tần Minh Nguyệt sửng sốt, không vui đáp: “Đúng là cô bắn súng rất giỏi”.  

Cô gái kia nổi lòng hăng hái nheo mắt đánh giá một lượt.  

Thế nhưng sau đó cũng chẳng nói gì thêm.  

Trương Minh Vũ không hề chú ý tới bọn họ, chỉ nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, mọi chuyện đều qua cả rồi”.  

Lâm Kiều Hân nằm trọn trong lồng ngực anh, nặng nề gật đầu đáp lại.  

Lần này, cảm xúc trong cô phức tạp lạ thường!  

Cô gái kia bực bội lên tiếng: “Được rồi đấy, sao còn chưa xong nữa? Mau lên xe đi”.  

Anh ngơ ngác nhìn sang.  

Thầm nhủ không biết… cô gái này là ai.  

Lâm Kiều Hân cũng ngẩng đầu lên, lau sạch nước mắt trên mặt.  

Bình thường lạnh lùng không ai dám tới gần, thế nhưng đâu ai biết được nội tâm của cô lại cực kỳ mềm yếu.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng dẫn theo cô quay về.  

Vừa ngẩng đầu lên anh đã bắt gặp ánh nhìn tức tối của cô gái kia.  
 
Chương 845


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không biết tại sao anh lại thấy chột dạ.  

Anh cứ cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn mình có gì đó giống như… oán giận vậy…  

Anh lắc đầu tỏ vẻ bất lực.  

Chẳng mấy chốc đã có hai chiếc xe phóng tới.  

Đám người chưa kịp ngồi vào xe đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát hú inh ỏi.  

Phía sau có không ít xe cảnh sát đang tức tốc đuổi tới.  

Anh buồn bực trừng mắt.  

Ánh mắt Tần Minh Nguyệt cũng loé lên tia lạnh lẽo!  

Chuyện kết thúc rồi mới mò tới!  

Xe cảnh sát nhanh chóng đỗ lại, mười mấy anh cảnh sát đồng loạt lôi súng ra chĩa thẳng vào người anh!  

Thấy thế, Tần Minh Nguyệt giận dữ gào thét: “Thật mất mặt! Còn không mau buông súng xuống?”  

Đám cảnh sát giật nảy mình, bấy giờ mới đứng thẳng người dậy.  

Đội phó lúng túng lên tiếng: “Đội trưởng Tần, chúng tôi… bị người ta chặn lại…”  

Tần Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi quát: “Đi xử lý sạch sẽ đi!”  

Đám cảnh sát cung kính đáp lại một tiếng rồi vội vàng chạy vào trong rừng cây.  

Bấy giờ cô gái kia mới lạnh lùng cất giọng nói: “Đi thôi”.  

Cô ấy vừa dứt lời, Long Tam và Long Thất liền chạy đến chiếc Mercedes màu đen ở đằng xa.  

Trương Minh Vũ đang định dẫn theo Lâm Kiều Hân đuổi theo.  

Thì cô ấy chợt lên tiếng ngăn lại: “Hai người đi cùng với tôi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt nhìn cô ấy.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi


Hành động bất chợt này khiến cô ta choáng váng! 

Nhịp tim tăng vọt! 

Trương Minh Vũ vội vàng khuyên nhủ: “Ấy ấy ấy, làm gì thế? Đều là người mình mà, mau thu súng lại đi…” 

Anh vừa nói vừa tươi cười lấy lòng đè súng của cô gái kia xuống. 

Mặc dù anh không biết cô ấy là ai nhưng cô ấy đã cứu Lâm Kiều Hân thì chắc chắn là người cùng phe. 

Cô gái kia cất súng đi, lạnh nhạt nói: “Hôm nay nó không thể theo cô về được, cô tự nghĩ lý do đối phó đi”. 

“Những người này đều có tên trên danh sách truy nã quốc tế cấp một. Coi như cô lời to”. 

Dứt lời, cô ấy quay sang mở cửa ghế sau ngồi vào trong. 

Lâm Kiều Hân đang định ngồi vào theo. 

Lại nghe thấy giọng nói thanh thuý của cô ấy vang lên bên tai: “Để nó ngồi vào trước”. 

Hả?
 
Chương 846


Cô ấy vừa dứt lời, cả Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đều sửng sốt.  

Bảo anh ngồi vào trước sao?  

Anh trợn tròn mắt, vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì.  

Sau một hồi do dự, cuối cùng cô vẫn nhường chỗ cho anh ngồi vào giữa.  

Đợi anh ổn định chỗ ngồi, cô mới ngồi sang bên cạnh.  

Tần Minh Nguyệt căm tức nhìn theo, ánh mắt bừng bừng lửa giận.  

Thế nhưng cô ta vẫn không thể nói được điều gì.  

Kẻ địch từ ngoài kéo đến, quả thực anh không làm gì sai.  

Mãi lâu sau, cô ta mới chịu mở cửa ghế lái phụ ngồi vào xe.  

Chiếc xe nhanh chóng nổ máy phóng đi.  

Lâm Kiều Hân cúi đầu thật thấp, ánh mắt vẫn tràn đầy phức tạp.  

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cô rất khó tiếp nhận.  

Trương Minh Vũ ngồi giữa hai cô gái, cảm giác rất xấu hổ.  

Cô gái kia chỉ quay đầu chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.  

Không một ai trông ấy vẻ mặt của cô ấy đã trở nên mất kiểm soát!  

Khoé miệng không kìm được nở nụ cười xán lạn.  

Hai mắt bừng sáng!  

Đường sá xa xôi, cô ấy không khỏi cảm thấy nhàm chán.  

Khụ khụ!  

Cô ấy ho khan một tiếng, thu lại tầm mắt rồi lại quay đầu nhìn sang cửa sổ!  

Mái tóc dài được buộc đuôi ngựa quất thẳng vào mặt Trương Minh Vũ.  

Khiến anh bị doạ giật nảy mình!  

Một mùi hương kỳ lạ lập tức ập tới!  

Trên gương mặt của cô gái hiện lên nét vui sướng, lại lắc lư đuôi tóc khẽ quật vào mặt anh.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn theo.  

Cô ấy đang làm gì vậy?  

Anh nghiêng đầu nhìn cô ấy, nhưng cô ấy lại chẳng thèm nhìn anh lấy một lần.  

Thế nhưng chẳng bao lâu sau, cô ấy lại tiếp tục hất tóc.  

Đuôi tóc lại đập vào mặt anh.  

Hương thơm đặc biệt kia…  

Trong mắt anh tràn đầy ngờ vực. Anh cứ có cảm giác dường như cô ấy cố ý làm vậy.  

Tuy nhiên… đối phương vẫn không chịu nhìn anh.  

Cuối cùng, anh chỉ có thể dời mắt nhìn sang nơi khác.  

Lâm Kiều Hân vẫn cúi đầu nhớ lại cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi, không hề phát hiện ra điều gì lạ thường.  

Từng giây từng phút trôi qua.  

Trương Minh Vũ bị quật vào mặt nhiều tới mức thấy hơi choáng váng.  

Vậy mà từ lúc bắt đầu đến giờ, anh lại chẳng có thể nói được lời nào.  

Chẳng biết qua bao lâu sau, chiếc xe mới trở về thành phố.  

Trên đường đi, Tần Minh Nguyệt vẫn chưa nguôi giận. 
 
Chương 847


Thế nhưng cô gái kia vẫn đang ngồi trên xe, cô ta cũng chẳng nói được gì khác.  

Đi được nửa đường Tần Minh Nguyệt đòi xuống xe.  

Trương Minh Vũ vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.  

Hôm nay có thể cứu được Lâm Kiều Hân cũng nhờ cô ta góp không ít công sức.  

Anh còn chưa kịp cảm ơn người ta nữa…  

Chiếc xe lại tiếp tục bon bon trên đường.  

Anh bắt đầu sinh lòng nghi hoặc, không biết chiếc xe này định đưa họ tới đâu.  

Rốt cuộc Lâm Kiều Hân cũng sực tỉnh khỏi cảm xúc rối loạn kia.  

Cô đưa mắt nhìn anh, ánh mắt tràn đầy phức tạp, nhưng chần chừ hồi lâu vẫn không thể nói nên lời.  

Đành phải đợi lúc không có người mới có thể thổ lộ hết những lời cô muốn nói với anh.  

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe chậm chạp đỗ lại.  

Anh ngẩng đầu lên nhìn thử, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.  

Bởi vì chiếc xe đang đỗ lại ngay trước cổng nhà anh!  

Chuyện quái gì vậy?  

Anh trợn tròn mắt, mặt mày ngơ ngác.  

Sao cô gái này lại biết nhà anh ở đây?  

Nhưng anh chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì một chiếc Mercedes màu đen đã đỗ lại ngay trước mặt.  

Long Tam và Long Thất sóng vai bước xuống.  

Bọn họ cũng không thèm tránh nữa sao?  

Cảnh tượng này khiến anh hoàn toàn mù tịt.  

Chưa kịp phản ứng lại thì cô gái kia đã bước xuống.  

Anh bật cười nói với Lâm Kiều Hân: “Chúng ta cũng xuống xe thôi”.  

“Ừm”.  

Cô khẽ gật đầu đáp lại.  

Tới tận bây giờ cô vẫn chưa hết sợ hãi.  

Chiếc xe nhanh chóng rời đi.  

Anh giật mình phát hiện cô gái kia đang hiên ngang đi thẳng vào nhà mà không hề tỏ ra khách sáo.  

Chuyện này…  

Vẻ mặt anh tràn đầy ngỡ ngàng.  

“Cô quen chị ấy không?”, anh ngờ vực hỏi.  

Lâm Kiều Hân cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn anh, lắc đầu đáp: “Tôi cứ tưởng là người anh gọi đến”.  

Nghe thấy vậy, Trương Minh Vũ lại càng thêm nghi hoặc.  

Long Tam mỉm cười lên tiếng: “Mau vào thôi cậu Minh Vũ”.  

Trương Minh Vũ gật đầu rồi dẫn theo Lâm Kiều Hân bước vào.  

Sắc trời đã tối đen như mực.  

Thoắt cái, hai người họ đã đi vào trong biệt thự.  

Long Thất bật đèn lên rồi lặng lẽ đứng chờ ở bên cạnh.  

Cô gái kia ung dung bắt chéo chân ngồi trên sofa, ngón tay khẽ gõ nhịp trên thành ghế.
 
Chương 848


Thấy thế, anh không khỏi trợn mắt há hốc mồm.  

Sao… anh lại cảm thấy mình mới là khách nhỉ…  

Anh dẫn theo Lâm Kiều Hân ngồi xuống ghế.  

Hồi lâu sau, anh mới tươi cười cất giọng nói: “Người đẹp, cảm ơn chị rất nhiều. Hôm nay nếu không nhờ có chị thì chúng tôi thực sự không biết phải giải quyết thế nào nữa”.  

Trên đường đi chẳng nói lời nào với nhau, nhưng về đến nhà rồi thì vẫn nên cảm ơn người ta một câu cho phải phép.  

Cô gái kia khẽ cau mày, khoé miệng lộ ra một nụ cười khó hiểu nhưng vẫn chẳng nói chẳng rằng.  

Trương Minh Vũ cảm thấy ngượng ngùng.  

Lâm Kiều Hân cũng ngơ ngác.  

Anh xấu hổ cười nói: “Thế… thế người đẹp có muốn uống gì không?”  

Thế nhưng cô gái kia vẫn cứ nhìn anh không chớp mắt!  

Nhìn tới mức khiến anh rợn tóc gáy…  

Ừng ực!  

Cô ấy nuốt nước bọt, yết hầu nhẹ nhàng nhấp nhô.  

Thấy thế, anh không khỏi giật nảy mình.  

Đây là… định ăn thịt người sao?  

Bầu không khí trong phòng khách trở nên quái dị!  

Mãi lâu sau, cô gái mới bình thản lên tiếng: “Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát. Cho tôi một phòng để ngủ đi”.  

Nghe xong, anh lập tức hưng phấn hẳn lên!  

Rốt cuộc… cũng chịu nói chuyện rồi!  

Anh đứng bật dậy, tươi cười hớn hở đáp: “Được thôi, đi theo tôi nào”.  

Nói rồi anh đi thẳng lên tầng hai.  

Cô gái kia khẽ mỉm cười đầy ẩn ý, lặng lẽ theo sau.  

Lâm Kiều Hân hơi nhíu mày, ánh mắt tràn đầy mờ mịt.  

Chẳng bao lâu sau hai người họ đã biến mất khỏi tầm mắt của cô.  

Long Tam bỗng đi đến, khách sáo nói: “Cô Lâm cũng nên về nghỉ đi”.  

Hả?  

Nghe xong, cô lại càng thấy khó hiểu.  

Một lúc sau, cô mới gật đầu đáp lại: “Được”.  

Dứt lời, cô được anh ta dẫn tới căn phòng cuối cùng trên tầng hai.  

Còn Trương Minh Vũ thì dẫn cô gái kia đi vào căn phòng đầu tiên.  

Anh bước vào phòng trước.  

Cô ấy theo sát phía sau, lặng lẽ đóng cửa lại.  

Đôi mắt sáng bừng lên!  

Anh vừa quay đầu lại thì bắt gặp nụ cười xấu xa trên mặt cô ấy.  

Không biết tại sao… anh lại có cảm giác chột dạ.  

Ừng ực!  

Anh gian nan nuốt nước bọt, xấu hổ cười gương: “Thế… chị nghỉ ngơi ở đây nhé”.  

“Đói thì nói cho tôi biết. Chúng tôi sẽ mời chị ăn cơm”.  

Dứt lời, anh nở nụ cười lịch sự rồi quay người đi thẳng.  

Thế nhưng cô gái vẫn cứ khoanh tay đứng chắn trước cửa không chịu nhúc nhích.  

Anh không khỏi thấy ngượng ngập.  
 
Chương 849


Cô gái kia cứ nhìn chằm chằm vào anh.  

Thế là anh lại càng lúng túng. Dường như anh nhìn thấy vẻ nóng bỏng trong ánh mắt của cô ấy.  

Mãi lâu sau, anh mới gượng gạo nói: “Người đẹp, hay là… chị cứ nghỉ ngơi trước đi nhé!”  

Anh thực sự không thể hiểu nổi rốt cuộc cô ấy đang muốn làm gì…  

Cô ấy khẽ hé miệng, nhẹ nhàng đáp: “Ừ, em cũng mệt rồi. Nên nghỉ ngơi thôi”.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào một hơi, mỉm cười nói: “Được, tôi cũng về nghỉ đây”.  

Trương Minh Vũ đã nói vậy rồi mà cô ấy vẫn không thèm động đậy…  

Anh lại càng ngớ người.  

Không phải cô ấy bảo anh nghỉ ngơi à? Phải cho anh ra ngoài trước đã chứ…  

Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã nghe thấy giọng nói êm tai của cô ấy vang lên bên tai: “Chúng ta nghỉ ngơi cùng nhau”.  

Hả?  

Anh tức thì sợ ngây người!

Nghe lầm sao?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ vô cùng mê man.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Chị nói gì vậy?"  

Trên mặt cô gái kia lộ ra nụ cười xấu xa, cô ấy nói: "Chị bảo là cùng nghỉ ngơi đi".  

Câu nói này vô cùng rõ ràng!  

Tim Trương Minh Vũ đập vô cùng nhanh.  

Người đẹp này cởi mở vậy sao?  

Ực!  

Trương Minh Vũ lại nuốt nước bọt, khó khăn đáp: "Tôi có chút việc bận, người đẹp chị mau nghỉ ngơi đi".  

Không chịu được đâu!  

Nói xong, Trương Minh Vũ liền duỗi tay ra kéo tay nắm cửa.  

Nhưng chưa kịp chạm đến thì anh đã cảm thấy tay mình bị ai đó nắm lấy!  

Trương Minh Vũ nhíu mày, dùng sức giãy ra.  

Nhưng đột nhiên phát hiện ra tay mình không cử động được!  

Sức mạnh kiểu gì vậy?  

Trương Minh Vũ kinh ngạc!  

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, anh đã cảm nhận được sức mạnh từ tay truyền tới!  

Trương Minh Vũ bị ép xoay người, quay lưng lại cô gái kia! 

Cơn đau ở vùng vai truyền đến, Trương Minh Vũ không dám cử động! 

"Người đẹp, chị làm gì vậy?", Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cảnh giác hỏi. 

Dẫn sói vào nhà rồi sao? 

Cô gái kia không nói gì, chỉ khẽ dùng sức, đẩy Trương Minh Vũ tiến lên! 

Trương Minh Vũ bị đau, chân cũng bị ép cử động! 

Chẳng mấy chốc, hai người họ đã di chuyển đến bên giường! 

Cô gái kia khẽ đẩy!  

"Á!" 
 
Chương 850


Trương Minh Vũ đau đớn hét lên một tiếng, cả người ngã xuống giường!  

Rốt cuộc cô ấy định làm gì vậy!  

Cơ thể Trương Minh Vũ căng lên, trong lòng vô cùng lo lắng.  

Trúng bẫy rồi sao!  

Ngay khi ngã xuống giường, Trương Minh Vũ lập tức quay người!  

Trong mắt tràn ngập cảnh giác!  

Nhưng vừa quay người, Trương Minh Vũ liền sững sờ!  

Cô gái đứng bên giường hoàn toàn không có ý động tay động chân.  

Đẹp lạnh lùng! Đẹp như yêu nữ!  

Vòng eo mảnh khảnh kích thích ánh mắt của anh!  

Quan trọng là trên mặt cô gái này vô cùng hưng phấn!  

Ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.  

Hình như anh hiểu lầm rồi!  

Cô ấy không phải kẻ địch mà là lưu manh!  

Mẹ kiếp!  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, vô cùng sững sờ!  

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, chân cô gái kia đã khẽ dùng sức, cô ấy bổ nhào tới!  

Trương Minh Vũ kinh ngạc!  

Dưới chân anh dồn lực, lật người xuống giường!  

Sau khi đứng vững lại, cô gái trước mắt đã biến mất!  

Người đâu?  

Một giây sau, hai cánh tay đột nhiên vòng qua eo anh.  

Nắm chặt lấy eo anh.  

Cảm giác mềm mại đó.  

Khiến cơ thể Trương Minh Vũ kích thích vô cùng!  

Cô gái khẽ thở, rủ rỉ nói: "Định chạy đằng nào?"  

Cơ thể Trương Minh Vũ điên cuồng run rẩy!  

Tốc độ kiểu gì vậy?  

Long Tam cũng đâu có nhanh như vậy!  

Trương Minh Vũ hoảng sợ, dưới chân dồn lực phóng thẳng về trước!  

Hai tay chống lên giường lấy đà lộn người, đứng trên mặt đất!  

Sau khi nhìn lại, cô gái kia lại biến mất!  

Đây là người hay là quỷ vậy?  

Tốc độ sao có thể nhanh đến vậy được!  

Một giây sau, một cánh tay khoác lên vai anh.  

Hơi thở ngọt ngào lại truyền đến.  

Giọng nói lười biếng của cô gái kia lại vang lên: "Chạy đằng nào đây?" 

Ực! 

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt! 

Hoàn toàn khiếp sợ! 

Cô gái này là cái gì vậy! 

Một giây sau, Trương Minh Vũ không do dự nữa, anh dùng sức tung quyền ra đằng sau!  

Nhưng đằng sau chẳng có ai cả! 
 
Chương 851


Không kịp nghĩ nhiều, vùng eo đã bị tập kích!  

Cơ thể Trương Minh Vũ mất khống chế, lại ngã xuống giường!  

Tiêu rồi!  

Trương Minh Vũ đột nhiên sợ hãi, theo bản năng muốn xoay người chạy trốn!  

Nhưng vừa xoay người, một cái bóng đen xuất hiện trước mặt!  

Một giây sau hai tay đã bị giam cầm ở hai bên vai!  

Ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước miếng, anh hoảng rồi!  

Nhiều năm thủ thân như ngọc của anh!  

Mẹ nó chứ!  

Đừng làm bừa đấy!  

Ngẩng đầu nhìn lại, con ngươi xinh đẹp của cô gái kia chợt lóe sáng!  

Trên mặt tràn ngập nụ cười hưng phấn!  

Từ dưới nhìn lên trên, trông có vẻ gì đó khá quỷ dị!  

Trương Minh Vũ cố gắng giãy giụa, nhưng cơ thể chẳng thể nhúc nhích nổi!  

Sức lực kiểu này kinh khủng quá!  

Giọng nói lanh lảnh lại vang lên: "Đừng cố giãy giụa nữa, nhưng em có thể kêu lên đấy!"  

Gu của bà chị này kiểu gì vậy?  

Trương Minh Vũ ngớ người luôn!  

Nhưng không kịp nghĩ nhiều, khuôn mặt tinh xảo kia không ngừng lại gần!  

Thình thịch!  

Tim Trương Minh Vũ đập với vận tốc ánh sáng!  

Anh càng giãy giụa hơn!  

Nhưng mọi thứ đều là vô ích!  

Một giây sau, mùi hương thanh khiết ngập tràn mũi anh!  

Cảm giác mềm mại cũng truyền đến từ môi!  

Mình bị cưỡng hôn rồi!  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, bất giác cảm nhận được cảm giác bị cưỡng hiếp! 

Bất lực quá! 

"Ha ha ha!" 

Tiếng cười khanh khách đột nhiên vang lên. 

Trương Minh Vũ hoang mang. 

Đây là thái độ khi đạt được mục đích hả? 

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, cô gái kia đã ngồi dậy, buông hai tay ra! 

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt! 

Kết thúc rồi sao? 

Á!  

Xong việc rồi? 
 
Chương 852


Cô gái kia bất chợt mỉm cười đắc ý, ánh mắt vô cùng dịu dàng!  

Cô này bị bệnh à?  

Cô gái kia kiêu ngạo nói: "Biết chị là ai không?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ mơ hồ lắc đầu.  

Cô gái chớp mắt, cười nói: "Quên tư thế này rồi sao?"  

Tư thế?  

Tư thế?  

Trương Minh Vũ sững sờ, nhìn kỹ lại!  

Cô gái dùng hai tay khống chế hai tay mình!  

Quen quá!  

Một giây sau, Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, trong lòng nổi lên cảm giác không tin nổi!  

Cô gái mỉm cười thần bí: "Tiểu Tiểu Vũ?"  

Á!  

Vừa dứt lời, đầu Trương Minh Vũ như nổ tung!  

Chỉ có một người mới gọi anh như thế thôi!  

Khóe mắt Trương Minh Vũ bắt đầu trở nên mơ hồ!  

Ngoài trừ chị ấy, còn ai có thể giúp anh chứ?  

Cơ thể Trương Minh Vũ bắt đầu run rẩy, anh kích động nói: "Chị sáu!"  

Cô gái kích động đáp: "Em trai thối!"  

Nói xong, cô ấy đứng dậy, nhào lên người Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ giang hai tay!  

Hai người ôm chặt lấy nhau!  

Cô gái này chính là chị sáu của anh, Hàn Quân Ngưng!  

Trương Minh Vũ sao có thể ngờ tự nhiên chị sáu lại xuất hiện vào lúc này chứ!  

Ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.  

Cơ thể điên cuồng rủn rẩy!  

Hàn Quân Ngưng kích động vô cùng!  

Cuối cùng sau mười năm, hai người cũng gặp lại nhau! 

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, không biết bao lâu sau, Hàn Quân Ngưng mới ngẩng đầu lên. 

Dù sao cô ấy cũng muốn nhìn Trương Minh Vũ! 

Hai khuôn mặt chỉ còn cách nhau chưa đến hai mươi centimet, họ có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của nhau! 

Trương Minh Vũ mỉm cười. 

Hàn Quân Ngưng cũng cười! 

Trương Minh Vũ nói: "Chị sáu, nếu hôm nay chị không đến..." 

Hàn Quân Ngưng cười nói: "Em trai thối, chị sáu biết người của Thần Ẩn đến lâu rồi, sao có thể không đến được chứ!" 

Trương Minh Vũ sững sờ, trong lòng càng kích động hơn! 

Xa cách một trăm tám nghìn dặm mà vẫn lo lắng cho anh! 

Hàn Quân Ngưng cẩn thận nhìn khuôn mặt Trương Minh Vũ, trong mắt toàn là vẻ nhớ nhung! 
 
Chương 853


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một hồi lâu sau, Hàn Quân Ngưng mới cúi đầu!  

Khẽ chạm vào khóe miệng Trương Minh Vũ!  

Thình thịch!  

Trái tim Trương Minh Vũ đập rộn lên, cảm giác kỳ dị lại ập đến.

Mười năm trước, chuyện như này đã xảy ra...  

Nhưng bây giờ....  

Hàn Quân Ngưng kiêu ngạo nói: "Sao vậy? Mười năm không gặp, chị không được hôn em à?"  

"Chị hôn em từ bé đến lớn đó!"  

Trương Minh Vũ cười ngoác miệng.  

Trong đầu không khỏi hiện lên khoảng thời gian lúc trước.  

Hàn Quân Ngưng bĩu môi, khó chịu nói: "Có vợ vào là khác, hừ!"  

"Có vợ thì sao chứ? Có vợ em ở đây thì chị cũng vẫn sẽ hôn em!"  

"Em trai thối, cả đời này em cũng không chạy thoát đâu!"  

Nói xong, cô ấy lại cúi đầu hôn lên khóe miệng Trương Minh Vũ một cái!  

Tim Trương Minh Vũ đập nhanh vô cùng.  

Nhưng đây dù sao cũng là sư tỷ của mình.  

Hàn Quân Ngưng ngồi thẳng dậy, bất mãn bĩu môi nói: "Em đợi đấy, sớm muộn gì cũng có một ngày chị hôn em trước mặt vợ em!"  

"Chị muốn xem cô ta dám nói gì không?"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.  

Chị sáu vẫn bá đạo tùy hứng như vậy.  

Trương Minh Vũ bĩu môi nói: "Ái ôi chị sáu, chị nói cái gì vậy, em gặp chị nên còn đang kích động lắm đây này".  

Hàn Quân Ngưng không trúng chiêu này, cô ấy kiêu ngạo nói: "Thật không?"  

Trương Minh Vũ gật đầu: "Thật mà!"  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi


Trương Minh Vũ hoảng hồn. 

“Đừng mà chị sáu, chúng ta đợi một lúc đã", Trương Minh Vũ vội vàng nói. 

Lâm Kiều Hân mà nhìn thấy... 

Thì lúng túng lắm! 

Hàn Quân Ngưng trợn trừng mắt, im lặng ngồi dựa vào giường. 

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm. 

Hàn Quân Ngưng thay đổi sự chú ý rất nhanh, cô ấy hứng khởi nói: "Nhớ em bao nhiêu năm, cuối cùng cũng được găp em rồi!" 

"Nếu không vì bận, chị đã quay lại tìm em từ lâu rồi". 

Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Chị sáu, chị bận gì thế?" 

Hàn Quân Ngưng thần bí mỉm cười: "Bây giờ chưa nói cho em biết được, sau này em sẽ biết". 

Trương Minh Vũ sững sờ. 

Có điều nghĩ kỹ lại cũng hiểu ra, nhất định là vì anh. 

Hàn Quân Ngưng cũng có nhiệm vụ của riêng mình. 
 
Chương 854


Trương Minh Vũ khó khăn mỉm cười: "Vì em, mọi người đã vất vả nhiều rồi".  

Trong lòng anh rất khó chịu.  

Mười năm, mấy chị vẫn phấn đấu vì anh.  

Khó chịu nhất là ngay cả anh cũng không biết bọn họ làm gì cho mình!  

Hàn Quân Ngưng sững sờ, nghi ngờ hoi: "Bọn chị ba đã nói gì với em rồi?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chẳng nói gì cả, em chỉ biết một chút chuyện thôi".  

Hàn Quân Ngưng gật đầu, cười nói: "Đừng nghĩ nữa, em trai thối, đợi đến lúc em biết rồi, nhiệm vụ trên vai em nặng nề lắm đó".  

"Bọn chị mấy năm nay có vất vả đến đâu cũng không thể bằng nhiệm vụ của em sau này được".  

Vừa dứt lời, tim Trương Minh Vũ trầm xuống.  

Hàn Quân Ngưng nói như vậy.  

Thì nhiệm vụ của anh rốt cuộc là gì chứ?  

Đằng sau Âu Dương Triết là gì? Đằng sau Thần Ẩn là gì?  

Nhà họ Lâm có gì?  

Vô số câu hỏi hiện ra trong đầu Trương Minh Vũ, nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa tìm ra được bất kỳ manh mối nào!  

Điều duy nhất anh có thể làm là cố gắng.  

Haizz.  

Trương Minh Vũ thầm thở dài, khó chịu quá.  

Hàn Quân Ngưng khẽ xoa đầu Trương Minh Vũ, mỉm cười: "Yên tâm đi, sư phụ có sự sắp xếp riêng của ông ấy, tất cả rồi sẽ ổn thôi".  

"Nếu đã sắp xếp cho em làm, thì em nhất định sẽ làm được".  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Ngoài cách này ra, cũng không còn cách nào khác.  

Mắt Hàn Quân Ngưng lộ ra vẻ đau lòng.  

Khóe miệng tràn ngập sự cưng chiều.  

Hàn Quân Ngưng nhanh chóng đứng dậy nói: "Được rồi, chị cũng đói rồi, chúng ta mau ra ngoài ăn cơm đi".  

"Đợi đến tối chị sẽ yêu thương em".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.  

Anh biết, Hàn Quân Ngưng thực sự có thể làm được việc này.  

Trương Minh Vũ đứng dậy.  

Hàn Quân Ngưng khó chịu bĩu môi: "Chuyện gì vậy, chị chạy cả vạn dặm đến giúp em, em còn chẳng thèm hôn chị lấy một cái, người ta còn chưa ăn cơm đâu".  

Cô ấy nói trông vô cùng đáng thương.  

Giọng nói dù bé nhưng Trương Minh Vũ có thể nghe rõ mồn một.  

Anh bất giác cảm thấy đau lòng. 

Trương Minh Vũ cười nói: "Chị sáu vất vả rồi, em biết chị sáu tốt với em mà". 

Nói xong anh liền khẽ nắm lấy tay Hàn Quân Ngưng. 

Lắc khẽ như đang làm nũng. 

Nếu là người đàn ông khác làm chuyện này, Trương Minh Vũ đã ói lâu rồi. 

Nhưng trước mặt mấy chị, Trương Minh Vũ cảm thấy mình vẫn là trẻ con.  

Hàn Quân Ngưng bĩu môi, lẩm bẩm: "Thế còn được, coi như là em còn có chút nhân tính!" 
 
Chương 855


Nói xong cô ấy liền mỉm cười.  

Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Được, vậy chúng ta đi ăn cơm thôi, hôm nay em sẽ mời chị sáu ăn cơm nha!"  

Hàn Quân Ngưng hài lòng nói: "Đi thôi!"  

Nói xong, hai người đi ra khỏi căn phòng.  

Còn chưa đi được mấy bước, Trương Minh Vũ đột nhiên nhớ ra Lâm Kiều Hân.  

Đúng rồi, cô cũng chưa ăn cơm.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chị sáu này, hay là đưa cả Lâm Kiều Hân đi ăn đi! Để cô ấy cảm ơn chị".  

Hàn Quân Ngưng khó chịu liếc mắt: "Là cảm ơn chị hay là em sợ người ta đói?"  

Ý đồ bị vạch trần, Trương Minh Vũ lập tức lúng túng.  

Hàn Quân Ngưng phất tay nói: "Đi đi, chị cũng muốn xem người phụ nữ như nào mà có thể hành hạ em trai chị ra thế này!"  

Trong lời nói xen lẫn sự tức giận!  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức lo lắng.  

Đột nhiên hơi hối hận vì muốn đưa theo Lâm Kiều Hân cùng đi ăn.  

Nhưng đã nói rồi không rút lại được.  

Trầm ngâm hồi lâu, anh chầm chậm đi về phía phòng Lâm Kiều Hân.  

Chẳng bao lâu sau, anh đã đi đến trước cửa phòng cô.  

Trương Minh Vũ khẽ gõ cửa.  

Nhưng vừa chạm vào, cửa phòng đã mở ra.  

Á?  

Trương Minh Vũ giật mình.  

"Kiều Hân?", Trương Minh Vũ khẽ hỏi.  

Nhưng không có ai đáp lời.  

Cô đang ngủ sao?  

Trương Minh Vũ đẩy cửa đi vào, chẳng mấy chốc đã thấy chăn cộm lên.  

Rõ ràng bên dưới có người.  

Trương Minh Vũ không khỏi đau lòng.  

Tự nhiên gặp chuyện như này, chắc sợ lắm.  

Trương Minh Vũ đi qua, ngồi bên giường.  

Vừa định mở miệng, chăn lập tức động đậy!  

Trương Minh Vũ sợ giật mình. 

Gặp ác mộng sao? 

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ, một tiếng kêu thất thanh vang lên: "Á!" 

Trương Minh Vũ sợ giật mình. 

Tuy nhiên chưa nghĩ được gì, chiếc chăn đột nhiên bật tung ra! 

Lâm Kiều Hân ngồi dậy, mặt mày sợ hãi! 

Mắt chảy hai hàng lệ!  

Trương Minh Vũ đau lòng, cô gặp ác mộng thật!  

"Kiều Hân, cô không sao chứ?", Trương Minh Vũ dịu dàng hỏi, nhưng không biết nên an ủi thế nào! 
 
Chương 856


Dù sao cũng vừa mới tỉnh lại, anh cũng sợ sẽ khiến cô hoảng sợ.  

Lâm Kiều Hân mắt đẫm lệ nhìn Trương Minh Vũ.  

Mặt không có biểu tình gì cả.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Một lúc, mắt Lâm Kiều Hân mới sáng lên.  

Hai hàng lệ vẫn chảy dài trên gò má.  

Trương Minh Vũ lo lắng nói: "Cô sao vậy, cô khóc sao?"  

Lâm Kiều Hân mím môi, cơ thể run rẩy!  

Cô khóc nấc lên!  

Trương Minh Vũ càng lo lắng hơn.  

Một giây sau, Lâm Kiều Hân ngồi dậy, lao vào lòng Trương Minh Vũ.  

Cảm giác mềm mại trong lòng khiến anh sững sờ.

Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, cơ thể Lâm Kiều Hân đã run rẩy!  

Trương Minh Vũ duỗi tay ra ôm lấy lưng cô.  

Anh cố gắng an ủi cô.  

Một lúc sau, cơ thể Lâm Kiều Hân mới từ từ yên tĩnh lại.  

Trương Minh Vũ dịu dàng hỏi: "Sao rồi? Có phải gặp ác mộng?"  

Lâm Kiều Hân vẫn nằm trong lòng Trương Minh Vũ, cô gật đầu.  

Bây giờ cô vô cùng yếu đuối.  

Lâm Kiều Hân nghẹn ngào nói: "Tôi nằm mơ thấy anh vì cứu tôi mà..."  

Nói đến đây cô chợt ngừng lại, anh cũng hiểu ra.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Trong lòng Lâm Kiều Hân, anh quan trọng đến thế sao?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, đều là mơ mà, mơ thường ngược với thật".  

"Cô mơ thấy cái đấy thì tôi sẽ sống lâu trăm tuổi!"  

Lâm Kiều Hân gật đầu.  

Đến tận bây giờ, cô vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ.  

Giấc mơ ấy thật quá.  

Trương Minh Vũ ôm lấy Lâm Kiều Hân, anh cười nó: "Cô cũng đói rồi, chúng ta đi ăn thôi, tiện thể giới thiệu cho cô một người".  

Lâm Kiều Hân lặng lẽ lau nước mắt.  

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa. 

Hai người nhanh chóng đi ra hành lang. 

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn vừa hay nhìn thấy Hàn Quân Ngưng đang đứng đằng trước. 

Lâm Kiều Hân cũng sững sờ. 

Người anh muốn giới thiệu là cô ấy sao? 

Mặt Hàn Quân Ngưng không biểu cảm gì cả. 

Cô ấy chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về Lâm Kiều Hân. 

Cô ấy đã điều tra rất lâu rồi, mấy năm nay ở nhà họ Lâm, Trương Minh Vũ nhận rất nhiều khổ cực. 

Nếu không vì Trương Minh Vũ, cô ấy cũng chẳng cứu Lâm Kiều Hân đâu.  
 
Chương 857


Trương Minh Vũ cười nói: "Kiều Hân à, đây là chị sáu của tôi".  

Chị sáu?  

Lâm Kiều Hân lập tức trợn tròn mắt, trong mắt lộ ra sự nghi hoặc.  

Trương Minh Vũ có nhiều chị đến vậy sao?  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng phản ứng lại.  

Không tính đến thân phận, dù sao Hàn Quân Ngưng cũng là người ban nãy cứu cô.  

Lâm Kiều Hân khách khí nói: "Chị sáu".  

Hàn Quân Ngưng khẽ gật đầu.  

Cô ấy cũng chỉ nể mặt Trương Minh Vũ thôi.  

Trương Minh Vũ lúng túng.  

Lâm Kiều Hân không nghĩ nhiều cũng quen với thái độ của Hàn Quân Ngưng rồi.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, chúng ta mau đi thôi, em đói chết rồi".  

Hàn Quân Ngưng gật đầu.  

Ba người nhanh chóng đi ra ngoài căn biệt thự.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn, chiếc Mercedes đã đỗ ở trước cổng đợi anh.  

Long Tam và Long Thất cung kính đứng bên.  

Trương Minh Vũ hiểu ra.  

Chẳng trách khi ở trong rừng, thái độ của Long Tam và Long Thất kỳ lạ đến vậy.  

Theo như anh nhớ Long Tam do Hàn Quân Ngưng phái đến.  

Trương Minh Vũ mở cửa xe ngồi vào trong.  

Lâm Kiều Hân vừa định lên xe.  

Hàn Quân Ngưng đã lạnh lùng lên tiếng: "Tôi lên trước".  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Hai người ngồi sau đi, em ngồi trước".  

Nói xong anh liền xuống xe xông đến ghế phó lái. 

Anh không muốn ai trong hai người đau lòng. 

Hàn Quân Ngưng bất mãn trừng mắt, nhưng cũng không nói gì. 

Ba người nhanh chóng ngồi xuống, chiếc xe cũng được lái đi. 

Trương Minh Vũ cười nói: "Đến khách sạn Hồng Thái đi, vừa hay để..." 

Nói được một nửa, Trương Minh Vũ vội vàng im lặng. 

Anh mới nhớ ra, Lâm Kiều Hân không biết khách sạn Hồng Thái là của anh. 

Long Tam gật đầu.  

Ánh mắt Hàn Quân Ngưng lóe lên sự mong đợi. 
 
Chương 858


Chiếc xe nhanh chóng dừng trước cổng khách sạn Hồng Thái.  

Trương Minh Vũ xuống xe, đưa Hàn Quân Ngưng và Lâm Kiều Hân vào trong.  

Hai mỹ nữ đẹp tuyệt trần thu hút ánh mắt của bao người.  

Tất cả đàn ông đều như sói đói, không ngừng nuốt nước bọt!  

Có kẻ đang đi xe đạp cũng đâm phải cây, đi bộ đâm phải cột đèn.  

Trương Minh Vũ không kìm được mỉm cười.  

Bây giờ mới có tám giờ tối.  

Trong khách sạn huyên náo lạ thường, vô cùng đông khách!  

Trương Minh Vũ cười tươi.  

Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất quản lý tốt thật.  

Nhân viên phục vụ đi tới, cung kính hỏi: "Các vị đi mấy người ạ?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ba người, tìm cho tôi một phòng riêng".  

Nhân viên phục vụ mỉm cười đáp: "Vâng thưa anh, mời anh đi theo tôi".  

Nói xong liền dẫn mọi người đi đến phòng riêng.  

Ba người đi vào trong phòng riêng dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ quan sát, mấy ngày không tới, khách sạn được bài trí càng ngày càng đẹp hơn.  

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn qua.  

Trương Minh Vũ lúng túng.  

Trong hai người, nên để ai gọi món trước đây?  

Do dự một lúc, Trương Minh Vũ liền cầm lấy thực đơn.  

Chẳng đưa ai cả!  

Đỡ lúng túng!  

Cùng lúc đó, có một chiếc Bentley từ từ đỗ lại. 

Trong xe, Dịch Thanh Tùng sốt ruột hỏi: "Anh Triệu, chúng ta thực sự phải đến khách sạn Hồng Thái sao?" 

"Lâm Kiều Hân vừa bị bắt đi, nếu như để Trương Minh Vũ nhìn thấy chúng ta nhất định sẽ điên lên". 

Triệu Khoát cười khẩy nói: "Thanh Tùng à, anh sợ cái gì? Bây giờ chúng ta phải dập tắt nhuệ khí của Trương Minh Vũ!" 

Dịch Thanh Tùng chần chừ nói: "Nhưng Trương Minh Vũ lợi hại lắm". 

Triệu Khoát lạnh lùng đáp: "Được rồi, anh nghĩ đến tôi không nghĩ đến chắc?" 

Vừa dứt lời, mắt Dịch Thanh Tùng lộ ra sự hoang mnag. 

Triệu Khoát cười đắc ý nói: "Hôm nay tôi mang theo cao thủ đến đó!" 

"Tôi còn sợ hắn không ở đây cơ!" 

Nói xong hắn liền xuống xe. 

Dịch Thanh Tùng trợn trừng mắt, trong mắt lóe lên sự hưng phấn! 

Hai người nhanh chóng xuống xe.  
 
Chương 859


Trên một chiếc xe khác, Hà Gia Hoa cũng đi xuống, miệng cười khẩy.  

Ba người đi thẳng vào khách sạn.  

Chọn món xong, phòng riêng lại rơi vào im lặng.  

Trương Minh Vũ vô cùng lúng túng.  

Tuy nhiên đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Hàn Quân Ngưng vang lên: "Lâm Kiều Hân đúng không? Mấy năm nay nhà họ Lâm đối xử với em trai tôi thế nào?"  

Trong lời nói, khí thế vạn phần!  

Những người khác để ý đến đại cuộc, nhưng cô ấy thì không chịu được!  

Em trai chịu uất ức, sao cô ấy có thể để yên được?  

Lâm Kiều Hân ngớ người ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của Hàn Quân Ngưng.  

Một lúc lâu sau, cô mới phản ứng lại được.  

Mấy suy nghĩ phức tạp trong lòng đột nhiên bị vứt sang một bên, thay vào đó là cảm giác xấu hổ vô cùng.  

Lâm Kiều Hân mím môi, khó khăn nói: "Mấy năm nay, nhà họ Lâm bọn em đã làm nhiều việc có lỗi với Minh Vũ".  

Mấy ngày nay, ấn tượng của cô về Trương Minh Vũ đã thay đổi rất nhiều.  

Mắt Hàn Quân Ngưng lóe lên tia rét lạnh, cô ấy lạnh lùng nói: "Cô cũng biết vậy nhỉ?"  

Khụ khụ!  

Trương Minh Vũ ho một tiếng, cười nói: "Món ăn được bưng lên chưa nhỉ?"  

Nhưng Hàn Quân Ngưng vẫn không thèm nhìn anh!  

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu, nói lí nhí: "Em biết ạ".  

Hàn Quân Ngưng hơi ngẩng đầu, lạnh lùng đáp: "Nếu đã biết thì cô chuẩn bị xử lý thế nào?"  

Từng bước ép sát, khí thế ngút ngàn!  

Lâm Kiều Hân nhìn Trương Minh Vũ, trong mắt tràn ngập sự hổ thẹn.  

Cô cuộn chặt nắm đấm, mím đôi môi xinh đẹp: "Em sẽ dùng sinh mạng của mình để bù đắp cho anh ấy".  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ liền trợn tròn mắt!  

Tim đập rộn ràng!

Lâm Kiều Hân nói gì vậy?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ mình đang nghe nhầm! 

Nhưng vẻ mặt kiên định đó. 

Trương Minh Vũ lập tức sững sờ. 

Trong con ngươi xinh đẹp của Hàn Quân Ngưng lóe lên vẻ nghi ngờ. 

Trong tư liệu, Lâm Kiều Hân không có tính cách này. 

Thực ra để Lâm Kiều Hân có thể nói ra như vậy vô cùng khó khăn! 

Với Trương Minh Vũ, cô luôn có cảm giác kỳ diệu.  

Nói là cảm kích nhưng không hẳn.  

Nói là yêu nhưng cũng chưa tới. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom