Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 800


Bởi vì... Trương Minh Vũ đập xuống người Tần Minh Nguyệt, không lệch một li.  

Quan trọng là... miệng anh đã lấp kín miệng cô ta!  

Trương Minh Vũ ngu người luôn rồi!  

Mùi thơm quyến rũ len lỏi vào chóp mũi thật nhanh.  

Cơ thể anh bỗng có gì đó bồn chồn không yên.  

Khắp người là cảm giác mềm mại!

Tần Minh Nguyệt cũng chết trân tại chỗ.  

Cảm giác người mình nặng trĩu.  

Ở môi cũng... mềm mềm...  

Lại còn đầy mùi nam tính!  

Đầu óc Tần Minh Nguyệt trống rỗng.  

Cả hai người đều hóa đá.  

Không biết qua bao lâu Tần Minh Nguyệt mới hoàn hồn, cô ta trợn trừng mắt, thét: "A!"  

Cảm giác tê dại truyền đến đôi môi, Trương Minh Vũ cũng lập tức mở to hai mắt.  

Anh đứng bật dậy ngay.  

Tần Minh Nguyệt lại cất cái giọng chói tai lên: "Ghê quá... Trời ơi!"  

Trương Minh Vũ cố gắng đứng thẳng người.  

Ơ... Anh thật sự không cố ý mà!  

Sao khéo đến vậy chứ?  

Thật lâu sau đó, tiếng thét ầm ĩ của Tần Minh Nguyệt mới từ từ dừng lại.  

Trương Minh Vũ thấy cực kỳ lúng túng.  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng đứng dậy rồi chùi miệng thật mạnh.  

Anh bắt đầu luống cuống tay chân.  

Nếu cứ thế này mãi thì chỉ anh chịu thiệt!  

Không thể thế này được!  

Một sáng kiến chợt nảy lên trong đầu.  

Trương Minh Vũ lập tức giơ tay điên cuồng chùi miệng, mặt cũng lộ vẻ khó chịu và ghê tởm.  

Hành động của anh làm Tần Minh Nguyệt sững sờ.  

Trương Minh Vũ quát trong bồn chồn: "Sao cô lại hôn tôi! Đồ biến thái, tôi không ngờ đấy!"  

Tần Minh Nguyệt đực mặt, trừng mắt lên: "Tôi..."  

Nhưng cô ta chỉ biết ngập ngừng, chẳng nghĩ ra nên giải thích thế nào.  

Có một tích tắc, cô ta còn cho rằng mình mới là người sai.  

Trương Minh Vũ tỏ ra bực bội: "Cảnh sát các cô đều là thế này đấy hả? Có thật là cảnh sát bảo vệ nhân dân không đấy!"  

"Sao có thể... cưỡng hôn tôi!"  

Nói xong, anh như sắp bật khóc.  

Rồi anh lại giơ tay hoảng loạn chùi miệng mình.  

Gì vậy trời...  

Tần Minh Nguyệt chẳng hiểu mô tê gì sất.  

Trương Minh Vũ phẫn nộ quát: "Cô ra ngoài! Ra ngoài nhanh cho tôi! Tôi không muốn thấy cô nữa!"  

Dứt lời, anh chỉ thẳng ra cửa.  

Tần Minh Nguyệt theo phản xạ nhấc chân định đi, chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra.  
 
Chương 801


Đi được mấy bước cô ta mới giật mình hoàn hồn.  

Cô ta mới là người bị thiệt mà!  

Tần Minh Nguyệt dừng bước, trong đôi mắt hừng hực lửa giận.  

Lòng Trương Minh Vũ giật thót.  

Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Đánh cảnh sát, ẩu đả, còn... trêu đùa tôi!"  

"Ngoan ngoãn ở đây một năm đi, đừng hòng nghĩ tới chuyện được thả!"  

Câu này vừa vang lên thì Trương Minh Vũ sững sờ.  

Một năm?  

Mẹ nó, một năm nữa mới thả thì còn gì là thanh xuân!  

Trương Minh Vũ vội vàng chất vấn: "Cô... cô làm vậy là lợi dụng chức vụ để trả thù tư! Chứng cứ đâu?"  

Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng, lạnh lùng đáp: "Camera theo dõi tại khách sạn, vết thương trên người các cảnh sát, và cả... và cả môi tôi... tôi có thể đi xét nghiệm ngay bây giờ!"  

Ực!  

Trương Minh Vũ ngây ra như phỗng.  

Sao lại có người tàn nhẫn như thế chứ?  

Anh hít sâu một hơi rồi tỏ ra khó chịu: "Bà chị à, tất cả là do cô đùa giỡn tôi trước thôi! Cô mà không đánh trước thì đã không ra nông nỗi này rồi!"  

Tần Minh Nguyệt cười lạnh: "Anh có ý kiến gì thì hôm nay cũng không ra khỏi cái phòng này được đâu!"  

"À không, là năm nay!"  

Nói xong, tâm trạng cô ta sảng khoái quá chừng.  

Trương Minh Vũ bắt đầu trở nên sốt ruột, không biết nên giải quyết thế nào.  

Tần Minh Nguyệt trào phúng: "Không phải anh giỏi đánh nhau lắm sao? Ngon thì đánh đi này?"  

Đánh...  

Trương Minh Vũ nắm chặt quả đấm, cực kỳ tức tối.  

Không được, anh không thể nào ở đây một năm được!  

Nhưng bây giờ anh không nghĩ ra được cách nào khác.  

Người ta có chứng cứ mà...  

Tần Minh Nguyệt thấy vậy thì đắc ý ra mặt, trêu tức anh: "Sao nào?"  

Trương Minh Vũ cúi đầu, không chối được một câu.  

Tần Minh Nguyệt được đà lấn tới: "Hồi nãy thấy anh phách lối lắm mà? Vừa ăn cướp vừa la làng, không biết đã giở trò này bao nhiêu lần rồi đây!"  

"Sao giấu bản lĩnh đó đi rồi?"  

Trương Minh Vũ không phản bác nổi một câu nào.  

Sự chuyển biến này... thật sự là quá nhanh...  

Tần Minh Nguyệt khoanh tay trước ngực, nở nụ cười nghiền ngẫm: "Một năm là quá hời cho anh rồi. Đợi tới ngày anh được thả rồi hẵng tính!"  

Dứt lời, vẻ tức giận hiện lên trong mắt cô ta.  

Đương nhiên Trương Minh Vũ biết cô ta nói đến chuyện gì.  

Nhưng giờ đây anh chẳng còn tâm trạng gì để nghĩ về chuyện đó, tìm cách thoát khỏi đây mới là quan trọng nhất!  

Biểu hiện của Trương Minh Vũ vẫn chưa thể làm Tần Minh Nguyệt nguôi giận. Cô ta vẫn chưa trút hết cơn tức giận của mình. 
 
Chương 802


Một lát sau, Tần Minh Nguyệt cười phá lên: "Nói gì đi chứ, anh thế này làm tôi gai mắt lắm!"  

Trương Minh Vũ bực bội lầm bầm: "Chờ xem, ra ngoài rồi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ!"  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt ngẩn ra, nhíu mày.  

Trương Minh Vũ hoảng hồn.  

Mình vừa nói cái gì vậy?  

Tần Minh Nguyệt như cười như không: "Thêm một tội nữa, đe dọa người thi hành công vụ!"  

"Anh phải ở đây trong vòng một năm lẻ một tháng, tôi chờ đến ngày anh được thả!"  

"Để xem anh sẽ cho tôi biết lễ độ là gì!"  

Cô ta đay nghiến với ánh mắt giễu cợt.  

Trương Minh Vũ vỗ trán.  

Tự nhiên nói ra làm gì vậy trời!  

Anh không nhận ra ẩn ý trong giọng nói của Tần Minh Nguyệt.  

Một tia sáng lóe qua trong mắt, Tần Minh Nguyệt cười hỏi: "Anh định làm thế nào đấy?"  

Nói xong, cô ta nhếch môi cười xấu xa.  

Lòng Trương Minh Vũ chấn động.  

Anh mau chóng hiểu tình hình.  

Tần Minh Nguyệt đang dụ anh nói ra lời khai có thể dùng để định tội!  

Trương Minh Vũ cười toe toét: "Đừng vội, qua mấy ngày nữa là biết thôi".  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày, ngờ vực: "Mấy ngày nữa? Chẳng lẽ giờ anh còn ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ được thả?"  

Trương Minh Vũ hớn hở úp mở: "Tôi có nghĩ vậy đâu, biết đâu có người nào tốt bụng cứu tôi ra ngoài cũng không chừng".  

Nói thì nói vậy nhưng lòng anh đã bồn chồn đến mức sắp bốc khói rồi.  

Tần Minh Nguyệt khoanh tay, giễu cợt: "Tự tin phết nhỉ, tiếp tục phát huy đi nhé".  

"Nhưng tiếc là anh sẽ không được thả ra sớm đâu".  

Trương Minh Vũ chau mày, anh thấy rối bời vô cùng.  

Song, giữa lúc đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên.  

Rồi cửa phòng thẩm vấn bị mở toang.  

Đôi mày rậm của Tần Minh Nguyệt hơi nhăn lại.  

Cô ta quay đầu, thấy một người đàn ông trung niên hơi phát tướng đang đứng ở cửa.  

Mặc đồ cảnh sát!  

Sau lưng còn có ba người cảnh sát mặt sưng vù.  

Tần Minh Nguyệt ngẩn ra, vội vàng đứng thẳng và kính cẩn chào: "Thưa cục trưởng!"  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên.  

Cục trưởng cục cảnh sát ư?  

Một mình đội trưởng thôi đã khó đối phó rồi, sao lại thêm một người nữa vậy trời?  

Cục trưởng lo lắng lớn tiếng hỏi: "Nghi phạm này tên gì?"  

Tên ư? 
 
Chương 803


Tần Minh Nguyệt ngẩn người, nghĩ lại mới nhớ cô ta còn chưa biết tên người này.  

"Điếc hả? Cục trưởng hỏi anh tên gì!", Tần Minh Nguyệt quát, giọng nói vẫn đầy tức giận.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác nói tên mình ra.  

Cục trưởng bỗng cứng đờ, run rẩy hỏi lại: "Cậu là Trương Minh Vũ của nhà họ Lâm sao?"  

Trương Minh Vũ gật đầu, xác nhận: "Đúng vậy".  

Chuyện gì thế này?  

Hiện giờ nhà họ Lâm đã suy sụp đến mức một con mèo cũng không dọa nổi, sao ông cục trưởng này hoảng sợ vậy nhỉ?  

Tần Minh Nguyệt cũng chẳng hiểu chuyện gì, vẻ mông lung lộ ra trong đôi mắt bồ câu.  

Cục trưởng bỗng thét lớn: "Làm càn!"  

Một câu vang vọng cả căn phòng.  

Hai người đang ngơ ngác đều sợ đến mức giật nảy người, càng thấy mơ hồ hơn.  

Rất lâu sau Tần Minh Nguyệt mới hoàn hồn, nở nụ cười đắc thắng: "Cục trưởng nói đúng, tên này càn rỡ lắm!"  

"Chẳng những ẩu đả không lý do còn ngang nhiên đánh cảnh sát! Đã thế còn... trêu tôi nữa!"  

Nói xong, cô ta đắc ý thấy rõ.  

Cục trưởng nổi giận: "Tôi nói cô làm càn đấy!"

Hả?  

Vừa nghe thấy câu này, Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đều sững sờ.  

Hai người ngẩng đầu, thấy cục trưởng đang nhìn Tần Minh Nguyệt chằm chằm với vẻ giận dữ.  

Trương Minh Vũ nghệt mặt.  

Tần Minh Nguyệt cũng ngơ ngác.  

Ba người cảnh sát đứng ở đằng sau cũng ngây ngẩn cả người, đôi mắt đầy mơ hồ.  

Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt ngập ngừng hỏi: "Cục trưởng, ông... nói tôi làm càn sao ạ?"  

Trương Minh Vũ cũng chẳng hiểu gì sất.  

Cục trưởng nghe vậy ngẩn ra, sau đó vỗ trán.  

Ông ta tỏ ra chán nản.  

Hành động của cục trưởng làm mọi người thở phào nhẹ nhõm.  

Thế mới phải chứ!  

Thế rồi tay cục trưởng lạnh lùng ra lệnh: "Được rồi, Minh Nguyệt, nơi này không còn việc của cô nữa, ra ngoài trước đi".  

"Tôi đã điều tra qua rồi, người này... vô tội".  

Biểu cảm của những người khác lại cứng đờ.  

Vô tội ư?  

Trương Minh Vũ ngây ngẩn cả người.  

Tần Minh Nguyệt vội vàng hỏi: "Thưa cục trưởng, tôi có chứng cứ mà, sao có thể vô tội được?"  

Cục trưởng thở dài, nói thật nhanh: "Được rồi, tôi nói vô tội là vô tội, tôi sẽ tự mình giải quyết vụ này. Minh Nguyệt... cô đừng bận tâm về vụ này nữa".  

Trương Minh Vũ không kiềm được nhíu mày.  

Sao cảm giác tay cục trưởng này... sợ Tần Minh Nguyệt thế nhỉ?  

Vừa rồi rõ ràng giận tím mặt luôn kia mà.  

Thế mà giờ tự nhiên ăn nói ân cần ghê chưa? 
 
Chương 804


Tần Minh Nguyệt cắn răng, lạnh lùng nói với ánh mắt giận dữ: "Cục trưởng, ông muốn lợi dụng chức vụ làm việc tư à?"  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên.  

Một đội trưởng nho nhỏ mà dám nói kiểu đó với cục trưởng?  

Điên rồi hả?  

Nhưng điều làm anh bất ngờ hơn là... cục trưởng không hề bực mình mà còn tỏ ra bất lực!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ không thể không quan sát Tần Minh Nguyệt.  

Người phụ nữ này không đơn giản chút nào...  

Một lúc sau, cục trưởng nói một cách khó khăn: "Thôi nào Minh Nguyệt, chuyện này tôi đã quyết, nếu cô thấy có gì không ổn có thể xin chỉ thị cấp trên".  

"Nhưng tôi cũng được lệnh từ cấp trên đấy thôi".  

"Người này vô tội!"  

Hít hà!  

Tiếng hít sâu bỗng nhiên vang lên.  

Ba cảnh sát đứng ở cửa thẫn thờ.  

Vết thương trên người họ rành rành ra đó, chứng cứ rõ ràng thế mà!  

Sao lại nói là... vô tội chứ?  

Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng, bắt đầu thở mạnh vì tức.  

Cô ta khó chịu kinh khủng!  

Đôi mắt Trương Minh Vũ đầy suy nghĩ.  

Mặc dù không biết tại sao nhưng anh biết chắc chuyện này có liên quan với những người chị của mình.  

Họ giải quyết được chuyện này luôn hả?  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, lòng đầy đắc ý.  

Có mấy bà chị đáng đồng tiền bát gạo quá chừng!  

Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt đầy lạnh lẽo, còn Trương Minh Vũ thì quá hả hê.  

"Tôi đã nói chắc có người nào tốt bụng cứu tôi rồi mà, giờ cô đã tin chưa?", anh hớn hở hỏi.  

Đương nhiên phải tranh thủ khịa một phen rồi!  

Tần Minh Nguyệt giận đùng đùng, mắt như sắp rực lửa vì giận dữ.  

Trong lòng Trương Minh Vũ càng đắc ý hơn.  

Anh chẳng những bình chân như vại trước đôi mắt đầy sương giá ấy mà còn thấy hơi buồn cười.  

Trương Minh Vũ lại giơ tay nhẹ nhàng chùi mép, chân mày nhướng lên.  

Rắc rắc!  

Âm thanh thanh thúy truyền đến.  

Tần Minh Nguyệt siết chặt hai quả đấm làm phát ra tiếng kêu lanh lảnh.  

Cô ta nghiến răng ken két.  

Trương Minh Vũ vội vàng nhìn sang chỗ khác.  

Chọc không nổi, ghê quá...  

Cục trưởng lại thúc giục: "Minh Nguyệt! Sao còn chưa đi!" 
 
Chương 805


Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi đáp: "Anh, tốt nhất đừng để tôi bắt được thóp!"  

Giọng nói hoàn toàn không cảm xúc.  

Trương Minh Vũ nhe răng cười: "Yên tâm yên tâm, đừng quên lời hứa của chúng ta nhé".  

Lời hứa?  

Tần Minh Nguyệt ngẩn ra, câu nói của Trương Minh Vũ lập tức hiện lên trong đầu.  

Tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ…  

"Khốn nạn!"  

Cô ta thét lớn.  

Đi ra ngoài phòng thẩm vấn trong giận dữ.  

Cô ta sải bước thật nhanh, đằng đằng sát khí.  

Ba cảnh sát vội vàng né sang một bên, đứng thật thẳng.  

Rầm!  

Tần Minh Nguyệt đóng cửa phòng thẩm vấn thật mạnh.  

Cô ta tức muốn nổ phổi.  

Rõ ràng có đánh nhau! Rõ ràng đánh cả cảnh sát! Còn... hôn cô ta!  

Thế mà anh chả bị gì cả!  

Tần Minh Nguyệt đi được mấy bước thì dừng chân.  

Ba cảnh sát hối hả cúi đầu, sợ hãi vô cùng.  

Tần Minh Nguyệt lại gần một người, lạnh lùng hỏi: "Anh với tên đó đã đánh nhau thế nào?"  

"Nói thật đi! Nếu không..."  

Cô ta nói tới đây thì dừng lại.  

Nhưng tên cảnh sát nọ run lên, vẻ bàng hoàng hiện lên trong mắt.  

Thật lâu sau, anh ta run rẩy đáp: "Thưa đội trưởng... là... là nhà họ Lục cho tiền... bảo tôi đánh! Nên tôi... nhân lúc anh ta không chú ý... đấm một phát..."  

Nói cứ lúng búng như ngậm hột thị nhưng rốt cuộc cũng xong.  

Nhà họ Lục? Đấm nhân lúc người ta không chú ý?  

Tần Minh Nguyệt mông lung nghĩ ngợi, phải một thời gian rất lâu để tiêu hóa.  

Cô ta bỗng ngẩng phắt đầu, thảng thốt hỏi: "Anh đánh trước à?"  

Cảnh sát nọ lại cúi đầu, run lẩy bẩy đáp: "Vâng..."  

Tần Minh Nguyệt hết hồn.  

Ban đầu cô ta chỉ muốn hỏi chi tiết vụ đánh nhau ra sao để kháng án thôi!  

Ai mà ngờ... moi ra được chuyện này!  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn hai tên cảnh sát còn lại.  

Hai người chột dạ cúi gằm mặt.  

Thấy vậy, ánh mắt Tần Minh Nguyệt càng lạnh lẽo hơn, cô ta gằn giọng quát: "Nói!"  

Hai cảnh sát giật mình.  

Mãi một lúc, một người trong đó mới hoảng hốt trả lời: "Đội... đội trưởng, nhà họ Lục... cũng cho chúng tôi tiền..." 
 
Chương 806


"Nhưng... nhưng cậu chủ nhà họ Lục thật sự... không có lỗi gì cả..."  

Anh ta chưa kịp nói hết lời chợt chú ý đến ánh mắt chết chóc của Tần Minh Nguyệt.  

Anh ta không dám mở lời nữa.  

Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên bối rối.  

Bấy giờ cô ta mới nhận ra mình hiểu lầm Trương Minh Vũ rồi.  

Nhưng...  

Anh ta quá vô lại! Còn dám hôn mình...  

Tần Minh Nguyệt cắn răng, tức tối thì thầm: "Không có tội thì sao? Liệu hồn đừng có rơi vào tay tôi!"  

"Sớm muộn gì mình cũng phải báo thù!"  

Dứt lời, cô ta ngẩng đầu, phẫn nộ quát: "Tự viết đơn xin từ chức đi!"  

Nói rồi cô ta xoay người bỏ đi.  

Ba tên cảnh sát run cầm cập.  

Nhưng cuối cùng... không ai dám lên tiếng phản đối...  

Trong phòng thẩm vấn, Trương Minh Vũ ngồi xuống.  

Cục trưởng lấy chìa khóa đã chuẩn bị trước ra và cười làm lành: "Cậu Trương, ngại quá..."  

"Do chúng tôi hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi..."  

Nói xong, ông ta mở khóa còng tay Trương Minh Vũ.  

Anh xoa cổ tay, trong đầu vẫn đầy dấu chấm hỏi.  

Rốt cuộc chuyện này là sao?  

Lát sau, Trương Minh Vũ bình tĩnh hỏi: "Còn gì nữa không? Không thì tôi đi nhé?"  

Cục trưởng ngẩn ra, vội vàng mở cửa phòng thẩm vấn rồi gọi người: "Tiểu Vương! Chuẩn bị xe!"  

Rồi ông ta lại nịnh nọt: "Mời cậu Trương!"  

Trương Minh Vũ ngán ngẩm lắc đầu.  

Anh nhanh chóng ra ngoài đồn cảnh sát, nhìn một vòng vẫn không thấy bóng dáng Tần Minh Nguyệt đâu.  

Trương Minh Vũ cười toe toét, không ngại ngần nữa, đi một lèo vào xe cảnh sát đậu ở đằng trước.  

Mười lăm phút sau, xe dừng trước cổng biệt thự.  

Trương Minh Vũ xuống xe.  

Anh chưa kịp nghĩ gì thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Trương Minh Vũ, anh không sao chứ?"  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Sao Lâm Kiều Hân lại ở đây?

Trương Minh Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu.  

Vừa lúc thấy Lâm Kiều Hân đi nhanh tới với vẻ lo lắng.  

Anh cười ha ha: "Có sao đâu, tôi mà có chuyện gì được".  

Vừa nói xong thì Lâm Kiều Hân cũng tới trước mặt.  

Cô mặc kệ anh nói gì, quan sát anh từ đầu đến chân.  

Thấy Trương Minh Vũ không bị thương gì, Lâm Kiều Hân mới thở phào nhẹ nhõm.  

Anh ngạc nhiên hỏi: "Cô... đứng ngoài này nãy giờ à?"  

Lâm Kiều Hân ngẩn người. 
 
Chương 807


Thật lâu sau, cô lặng lẽ gật đầu, đáp: "Tôi hơi lo..."  

Trương Minh Vũ không kiềm được nở nụ cười.  

Lâm Kiều Hân... chẳng giống thường ngày chút nào.  

Anh cười to: "Đừng lo cho tôi, tôi không sao hết. Vào nhà thôi".  

Lâm Kiều Hân gật đầu.  

Hai người cùng nhau đi vào biệt thự.  

Sau khi vào trong, Trương Minh Vũ mới thấy Tô Mang và hai cô chị khác đang ngồi dựa vào sofa.  

Bước chân của anh khựng lại.  

Vì... ba cô gái đều mặc một chiếc váy ngủ đơn giản.  

Còn bằng lụa!  

Đường nét thoát ẩn thoát hiện, đầy cám dỗ!  

Dáng người quyến rũ lộ hết ra ngoài!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt một cách khó khăn.  

Một người thôi đã chịu không nổi rồi, đây tới ba người cùng lúc...  

Nhịp thở Trương Minh Vũ bất giác trở nên dồn dập.  

Lâm Kiều Hân hơi cắn răng, bỏ đi thật nhanh.  

Cô thoăn thoắt lên lầu.  

Tô Mang cười khúc khích: "Thằng nhóc thối kia, còn nhìn nữa à! Vợ em bỏ đi rồi kìa!"  

Bấy giờ Trương Minh Vũ mới hoàn hồn.  

Mày đang nghĩ cái gì vậy hả!  

Anh ngẩng đầu, đúng lúc thấy Lâm Kiều Hân rẽ lên cầu thang rồi không thấy đâu.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy bất lực.  

"Mấy chị, mấy chị... đang làm gì vậy..."  

Anh nói với giọng chán nản.  

Cố ghìm cảm giác sợ hãi trong lòng xuống, Trương Minh Vũ nhìn sang nơi khác và lặng lẽ ngồi vào một góc của sofa.  

Liễu Thanh Duyệt ngồi bắt chéo hai chân, cho một câu trả lời ẩn ý: "Các chị sắp đi rồi, đương nhiên phải giúp em một tay chứ".  

"Tự nhiên con bé đó ở đây".  

"Vậy là tối nay các chị không có phúc sung sướng rồi".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co rúm.  

Sung sướng...  

Sau đó anh sửng sốt.  

Giúp mình?  

Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: "Các chị tính giúp em chuyện gì thế?"  

Hạ Hâm Điềm nở nụ cười xấu xa: "Giúp cậu em ngốc nghếch này trải qua sự kiện trọng đại trong đời chứ gì nữa. Đàn ông con trai chừng này tuổi rồi mà vẫn..."  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Mặt anh lập tức đỏ phừng phừng.  

Nói gì vậy trời!  

Trương Minh Vũ tâm phục khẩu phục ba cô chị này rồi! 
 
Chương 808


"Mấy chị tám tiếp đi, em về phòng đã..."  

Anh chột dạ đứng lên, làm bộ muốn lên lầu.  

Tô Mang chợt quát: "Đứng lại!"  

"Ngày mai các chị đi rồi, em có biết bọn chị mất công bao nhiêu mới giúp em được thả nhanh thế không?"  

"Cô cảnh sát đó chả phải người dễ đối phó đâu".  

Trương Minh Vũ cảm thấy bất ngờ.  

Đến Tô Mang cũng nói Tần Minh Nguyệt khó đối phó ư?  

Liễu Thanh Duyệt cũng phụng phịu: "Đúng đó, em đúng là không có lương tâm!"  

Hạ Hâm Điềm hùa theo: "Đúng vậy!"  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, bó tay toàn tập.  

Một lúc sau, anh lên tiếng: "Được rồi, cảm ơn ba chị ạ, em biết các chị đã giúp em rất nhiều ạ".  

Tô Mang khoanh tay, tỏ ra kiêu ngạo: "Vậy mới được chứ".  

Trương Minh Vũ tò mò hỏi: "Phải rồi, các chị giúp em được thả bằng cách nào vậy? Em thấy ông cục trưởng vâng dạ với em lắm..."  

Ba cô gái nhìn nhau, đồng thanh trả lời: "Bí mật".  

Anh tức tối trừng mắt lên, nói: "Không nói thì thôi, em về đây!"  

Anh thật sự không ở đây nổi nữa!  

Nóng quá đi mất!  

Lần này đến phiên Liễu Thanh Duyệt hét: "Thằng nhóc thối kia, bọn chị cho em đi chưa!"  

Trương Minh Vũ dừng lại, chẳng biết nói gì hơn.  

Rốt cuộc mấy bà này tính làm gì đây?  

Tô Mang cười híp mắt: "Em trai thối, hôm nay bọn chị hi sinh rất nhiều vì em, ngày mai bọn chị đi rồi, em phải mau mau thu phục vợ em đi nhé!"  

Thu phục...  

Trương Minh Vũ càng thấy khó hiểu hơn.  

Cuối cùng là muốn giúp anh gì đây?  

Chưa đợi anh kịp suy nghĩ thì có tiếng bước chân đều đều từ từ truyền đến.  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên.  

Quay đầu nhìn lại, đồng tử anh bỗng co rút.  

Ba chị em Tô Mang khoanh tay tựa vào ghế ngồi, cả ba đều nở nụ cười đắc ý.  

Họ nhìn nhau, mắt sáng như đèn pha.  

Nhưng Trương Minh Vũ không thấy được điều đó, lúc này mắt anh trợn trừng như sắp rớt ra ngoài.  

Vì trước mắt anh là Lâm Kiều Hân đang chậm rãi đi xuống.  

Cô đã thay quần áo.  

Cô mặc một chiếc áo choàng tắm đen mỏng, dài đến đùi.  

Ngoài ra không còn gì khác.  

Cặp đùi hấp dẫn lộ hết toàn bộ, đã thế còn đi chân trần. 
 
Chương 809


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mái tóc xõa tung trên vai.  

Làm tôn thêm nét đẹp của cô.  

Khuôn mặt Lâm Kiều Hân đầy hờ hững, ánh mắt trở nên sắc bén như mọi khi.  

Mới nhìn thoáng qua thôi, người ta cũng ấn tượng đó là một cô gái cao quý, lạnh lùng và kiều diễm biết bao!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, đầu óc trống rỗng.  

Sống chung bao lâu nay, đây là lần đầu tiên anh thấy Lâm Kiều Hân... lộ nhiều như vậy!  

Cặp đùi đã thon gọn, thẳng tắp còn được áo choàng tắm đen làm nổi bật hơn nữa, quá ư là mãn nhãn!  

Ba chị em Tô Mang hung dữ trừng mắt nhìn anh, lẩm bẩm: "Nhìn nó kìa!"  

Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm đều thấy hơi ghen tị.  

Tiếc rằng... chẳng còn cách nào khác.  

Ba chị em chỉ biết trông cho đỡ thèm mà thôi.  

Lát sau, Lâm Kiều Hân đi tới trước mặt Trương Minh Vũ, cô từ từ dừng bước.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ lại nuốt nước bọt trong đau khổ, ngơ ngác hỏi: "Cô... đang..."  

Lâm Kiều Hân lạnh lùng hỏi: "Sao?"  

Giọng nghe khá là tức giận.  

Trương Minh Vũ tỉnh táo chút đỉnh.  

Sao... thế này?  

Ba chị em không lên tiếng, chỉ yên lặng ngồi trên ghế xem kịch.  

Nhiệm vụ của các cô đến đây là hết!  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ đờ đẫn hỏi: "Không sao hết, mà sao cô... lại mặc bộ đồ... mặc bộ đồ thế này?"  

Lâm Kiều Hân thản nhiên đáp: "Chả vì sao cả, do nóng quá thôi".  

Nói xong, cô lại gần sofa.  

Ngồi xuống!  

Bắt chéo hai chân!  

Ba chị em quay sang nhìn nhau, đều thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương.  

Trương Minh Vũ nghệt mặt.  

Chuyện gì thế này?  

Bốn cô gái ngồi với nhau, mặc những bộ quần áo hết sức đơn giản.  

Nhưng ai cũng đẹp cả...  

Trong lúc nhất thời, Trương Minh Vũ không biết mình nên làm gì...  

Khụ khụ!  

Hạ Hâm Điềm khẽ ho một tiếng.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi


Liễu Thanh Duyệt thì cười quyến rũ, nói bằng chất giọng ngọt lịm: "Qua đây, nói chuyện với chị nào". 

Câu vừa dứt, người Trương Minh Vũ run lên. 

Giọng của chị ấy thật là... hớp hồn người ta quá! 

Lâm Kiều Hân thầm thở gấp, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. 

Lạ quá! 

Bản thân cô cũng không biết tại sao. 

Trương Minh Vũ lúng túng cười: "Cái đó... thôi vậy, em đi tắm rửa đã, hôm nay hơi mệt..." 

Ngồi bằng niềm tin à? 

Đứng cách mấy mét mà người vẫn nôn nao nữa là! 

Anh nói xong muốn đi. 

Nhưng chưa kịp cất bước thì Lâm Kiều Hân đã cất giọng nói lạnh lùng: "Các chị muốn trò chuyện với anh, bận cái gì mà bận". 

"Qua đây, ngồi xuống nói chuyện".
 
Chương 810


Gì cơ?  

Trương Minh Vũ khựng lại lần nữa, ánh mắt đầy mông lung.  

Lâm Kiều Hân thế này là...  

Lúc nãy ở ngoài còn lịch sự, lo lắng cho mình lắm mà.  

Sao bây giờ… quay trở lại hình tượng sếp tổng lạnh lùng rồi...  

Trương Minh Vũ thẫn thờ xoay người.  

Ba người chị đều nở nụ cười nham hiểm.  

Lâm Kiều Hân thì mặt như sương giá.  

Nhìn lại, khí chất của cô thật sự không thua kém gì ba chị em họ!  

Thế rồi Trương Minh Vũ lại xoắn xuýt.  

Làm sao bây giờ?  

Nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng anh vẫn không đấu lại ánh nhìn của bốn người phụ nữ.  

Trương Minh Vũ lóng nga lóng ngóng sải chân bước tới.  

Anh nhanh chóng đến bên cạnh Tô Mang.  

Ngay lúc này, Lâm Kiều Hân lại cất giọng nói lạnh ngắt lên: "Đi đâu thế, sao còn chưa qua đây".  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Anh quay lại, đúng lúc thấy Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng vỗ vào chỗ ngồi kế bên cô.  

Ủa...  

Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Lâm Kiều Hân bảo anh ngồi cạnh sao?  

Trời đất... mặt trời mọc ở hướng Tây à?  

Trong khi cô còn mặc hở hang như vậy nữa...  

Trương Minh Vũ tỏ ra lưỡng lự, dù sao Tô Mang đã bảo anh ngồi ở đây rồi...  

Ba chị em Tô Mang nhìn nhau, đều thấy vẻ ranh mãnh trong mắt đối phương.  

Nhưng Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân không nhận ra điều đó.  

Rất lâu sau, Trương Minh Vũ không thấy Tô Mang nói gì bèn chậm rãi đi qua.  

Anh vừa đi vừa đề cao cảnh giác, rất lo Tô Mang sẽ lên tiếng.  

May quá trời quá đất…  

Đến tận giây phút ngồi xuống, trong lòng Trương Minh Vũ vẫn không thể tin được.  

Mùi hương quen thuộc len lỏi vào trong mũi.  

Cặp đùi thon thả mê hoặc lòng người đang ở ngay trước mắt...  

Trương Minh Vũ ngồi xuống, lòng cũng hết thấp thỏm.  

Lâm Kiều Hân hơi nhếch môi, trông cô như đang… đắc ý vậy.  

Nhưng Trương Minh Vũ chẳng còn tâm trạng nào để quan tâm đến điều đó.  

Được bốn người phụ nữ xinh đẹp vây quanh, lại còn mặc đồ đơn giản đến mức này...  

Ngẩng đầu thì thấy dáng người quyến rũ.  

Cúi đầu thì thấy mấy cặp đùi mơn mởn...  

Ông trời làm khó mình quá!  
 
Chương 811


Trương Minh Vũ thấy bối rối quá đỗi.  

Các cô gái chẳng ai nói gì, bầu không khí trở nên lúng túng.  

Chẳng qua là người lúng túng chỉ có mình Trương Minh Vũ.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười xòa: "Cái đó… nói chuyện gì thế ạ?"  

Ba chị em càng cười toe toét hơn.  

Lâm Kiều Hân cũng thản nhiên nói: "Các chị muốn nói chuyện gì vậy ạ?"  

Tô Mang cười duyên dáng: "Lần đầu tụ họp đông đủ ở đây, bọn tôi… có nên lì xì không nhỉ?"  

Nói xong, cô ấy nhìn hai cô gái bên cạnh.  

Hạ Hâm Điềm và Liễu Thanh Duyệt bật cười.  

"Nên chứ", Hạ Hâm Điềm tỏ ra ung dung, chậm rãi nói.  

Liễu Thanh Duyệt cũng gật đầu.  

Lâm Kiều Hân bình tĩnh đáp: "Không cần đâu ạ, bọn em đã kết hôn được nhiều năm, không phải vợ chồng mới cưới".  

Một câu nói làm lòng Trương Minh Vũ thấy có gì đó sai sai.  

Hình như nhiều năm qua đây là lần đầu Lâm Kiều Hân thừa nhận...  

Còn chủ động nói ra nữa chứ...  

Rốt cuộc mấy cô nàng này tính làm gì thế?  

Trương Minh Vũ thấy cực kỳ mông lung, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Hạ Hâm Điềm cười phá lên: "Em dâu à,  chị muốn hỏi một câu, sao cưới nhau mấy năm rồi mà em chưa sinh cho em trai chị nhóc tì nào cả vậy?"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật!  

Ôi trời… nói cái gì vậy…  

Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt vẫn tủm tỉm nhìn Lâm Kiều Hân chằm chằm.  

Lâm Kiều Hân cũng thấy lúng túng.  

Nhưng cô không nghĩ nhiều.  

Cô tưởng họ đều là chị ruột của Trương Minh Vũ, cùng chung một nhà nên hối sinh con là chuyện bình thường.  

Điều duy nhất làm cô ngờ vực là… vì sao họ của Hạ Hâm Điềm không phải là họ Trương?  

Nghệ danh sao?  

Nghĩ vậy nên Lâm Kiều Hân nhẹ nhõm trở lại.  

Cô cũng có biết họ của Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đâu.  

Câu hỏi vừa rồi trúng ngay tim đen, Lâm Kiều Hân chẳng biết trả lời thế nào cho phải.  

Qua một lúc cô mới ngập ngừng đáp: "Bọn em... bận việc quá nên vẫn chưa có ý định đó".  

Trương Minh Vũ lắc đầu ngao ngán.  

Cái này mà cũng gọi là lý do hả...  

Tô Mang bắt chéo chân, chậm rãi chất vấn: "Vậy cô định khi nào sẽ sinh con cho em tôi?"  

Tuy trong lòng rất căng thẳng nhưng bề ngoài Lâm Kiều Hân vẫn làm mặt lạnh như thường.  

"Em... tính sẽ đợi đến khi công việc có khởi sắc đã ạ".  

Cô nói một cách e dè.  
 
Chương 812


Liễu Thanh Duyệt gặng hỏi: "Công việc có khởi sắc cụ thể là khi nào?"  

Lâm Kiều Hân cắn răng, gian nan trả lời: "Tiền gửi tiết kiệm được một tỷ ạ".  

Hỏi đến mức này là làm khó cô quá rồi.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, chẳng biết làm gì hơn.  

Hạ Hâm Điềm thản nhiên nói: "Em ba, em cho em dâu một tỷ để bọn nó hành sự ngay trong tối nay đi".  

Phụt!  

Trương Minh Vũ suýt nữa đã hộc máu!  

Lâm Kiều Hân cũng không giữ bình tĩnh được nữa, trợn mắt há hốc mồm.  

Ơ...  

Cô sững sờ.  

Chị ba của Trương Minh Vũ... giàu thế ư?  

Tô Mang cười đắc ý: "Duyệt ngay và luôn, để em gọi liền cho nóng".  

Nói xong, cô ấy toan lấy điện thoại ra.  

Trương Minh Vũ vội vàng ngăn cản: "Trời đất ơi! Các chị đừng làm vậy, chuyện này..."  

Trương Minh Vũ nói được giữa chừng thì không thốt nên lời.  

Xấu hổ muốn chết!  

Bấy giờ Tô Mang mới đặt điện thoại xuống.  

Lâm Kiều Hân cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Cô không biết có thật là Tô Mang có một tỷ không.  

Lỡ có thật thì...  

Phải mất một lúc lâu Lâm Kiều Hân mới trở lại dáng vẻ lạnh lùng, thanh cao ban đầu.  

Trương Minh Vũ thấy vậy thì ngẩn ra.  

Lâm Kiều Hân này tính làm gì đây?  

Kế đó, Tô Mang lại cất giọng lên: "Thôi được rồi, đành chờ cô tự cố gắng thôi, mong cô đừng nuốt lời".  

Dứt lời, một tia sáng sắc bén hiện lên trong đôi mắt của cô ấy.  

Đại sứ thương hiệu Hạ Hâm Điềm, chỉ riêng danh hiệu này thôi đã có giá trị không dưới một tỷ rồi!  

Lâm Kiều Hân thản nhiên đáp: "Chị ba đừng lo".  

Nói là vậy nhưng cô vẫn thầm thấy hối hận.  

Trương Minh Vũ lại thấy gượng gạo sao sao khi nghe thấy cách gọi chị ba này.  

Hạ Hâm Điềm mỉm cười, nói với đôi mắt xảo quyệt: "À phải rồi, trong biệt thự của chị chỉ có bốn phòng, còn lại vẫn chưa dọn dẹp xong".  

"Chúng ta có năm người... phải làm sao đây?"  

Tô Mang nói ngay tắp lự: "Sao phải xoắn, cho thằng nhỏ ngủ với em là xong. Mấy năm rồi không gặp nó, nhớ muốn chết!"  

Sau khi nói xong, cô ấy nhìn Trương Minh Vũ như sói nhìn mồi.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.  

Mấy bà chị này làm trò gì thế?  

Mới gặp đây thôi mà...  

Liễu Thanh Duyệt cũng nói ngay: "Thôi, để thằng nhỏ ngủ với em đi, em xa nó lâu hơn mấy chị mà".  

Dứt câu, cô ấy cũng nhìn anh bằng đôi mắt quyến rũ.  

Trương Minh Vũ tức khắc giật bắn người.  

Điện giật ghê quá...  
 
Chương 813


Tô Mang khoanh hai tay trước ngực, từ tốn phản đối: "Em tư, em không biết người nhỏ tuổi hơn phải nhường người lớn tuổi hơn sao? Hôm nay thằng bé thuộc về chị, em chờ lần sau đi".  

Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng phản bác: "Chị ba, là chị thì phải nhường em chứ".  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Thế này là đang... giành mình hả?  

Hay diễn kịch gì đấy?  

Ngay lúc anh ngơ ngác đực mặt ra thì giọng nói trong trẻo của Lâm Kiều Hân vang lên: "Hai chị, Trương Minh Vũ lớn rồi nên ngủ với hai chị có hơi bất tiện ấy ạ".  

"Vẫn được..."  

"Bọn em là vợ chồng, cứ cho bọn em ngủ chung đi ạ".  

Câu nói cuối cùng bình thản nhưng đầy kiên quyết.

Trương Minh Vũ nghe xong, giật mình trợn mắt há hốc mồm!  

Anh quay sang đúng lúc trông thấy Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đang nhìn nhau cười.  

Hai người họ… cố ý sao?  

Thế nhưng làm sao bọn họ lại chắc chắn Lâm Kiều Hân sẽ mắc bẫy?  

Anh thấy vô cùng mờ mịt!  

Giọng nói ngọt ngào của Hạ Hâm Điềm vang lên: “Em dâu nói đúng đấy, người ta là vợ chồng đương nhiên phải ngủ chung rồi. Tại chị nghĩ nhiều quá thôi”.  

“Được rồi, tất cả đều đi ngủ đi”.  

Dứt lời, cô ấy còn nháy mắt với anh một cái.  

Ừng ực!  

Anh gian nan nuốt nước bọt, hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải!  

Lâm Kiều Hân cũng sửng sốt.  

Thế này… là nói xong rồi sao?  

Cô cứ tưởng sẽ xảy ra một cuộc đấu võ mồm ác liệt, vậy mà cuối cùng… lại kết thúc lãng xẹt như vậy thôi sao?  

Cô nhìn xuống đôi chân thon dài đang để trần của mình, mím chặt môi lại.  

Phí công chuẩn bị mất bao nhiêu!  

Mấy người Hạ Hâm Điềm đều đứng dậy.  

Cô không có chỗ xả giận, chỉ có thể trừng mắt lườm Trương Minh Vũ.  

Trong mắt anh tràn ngập vẻ ngơ ngác.  

Rốt cuộc mình đã chọc vào ai?  

Ba cô gái kia nhanh chóng rời đi.  

Bên trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ…  

Trương Minh Vũ lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.  

Dù sao cũng không thể bỏ phí… tấm lòng của ba bà chị được.  

Anh bật cười lên tiếng: “Được rồi, chúng ta cũng nên về phòng nghỉ ngơi thôi”.  

Cô cắn răng, lòng thầm nổi giận, bực bội gắt gỏng: “Ai thèm ngủ với anh?”  

Trương Minh Vũ nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Cô không ngủ với tôi à? Thế thôi vậy”.  

“Chị ba… ưm… ưm… ưm…”  

Anh đang định gào ầm lên thì bị cô nhanh tay lẹ mắt bịt chặt miệng lại!  

Ha ha!  

Trong lòng anh cực kỳ đắc ý. 
 
Chương 814


Coi như anh đã hiểu rõ được trái tim của cô rồi.  

Chỉ là anh vẫn không hiểu tại sao cô lại sợ cái này…  

Cô nghiến răng nghiến lợi, cả giận hét lên: “Đi ngủ!”  

Anh cười phá lên, lập tức quay người đi lên tầng hai.  

Còn Lâm Kiều Hân lặng lẽ đi theo sau.  

Trương Minh Vũ đi tắm trước, để cô quay về phòng một mình.  

Chẳng mấy chốc anh đã tắm xong. Sau khi mặc quần  trong, anh lại quấn thêm một chiếc khăn tắm ở bên ngoài!  

Trên môi anh nở nụ cười xấu xa!  

Anh đi ra trước cửa phòng, dứt khoát đẩy cửa bước vào.  

“Á!”  

Lâm Kiều Hân giật nảy mình kêu lên, vội vàng quấn chặt chăn quanh người.  

Doạ Trương Minh Vũ sợ hết hồn.  

Kêu cái gì không biết…  

Đến lúc anh nhìn sang, cô đã mặc một bộ quần áo ngủ kín đáo nằm trên giường.  

Đồ ngủ ở đâu ra vậy…  

Anh bất lực lắc đầu, sải bước tới gần.  

Cô thốt lên theo bản năng: “Anh qua đây làm gì?”  

Anh mờ mịt đáp: “Ngủ chứ sao? Không thì còn làm gì được nữa?”  

Cô mím môi, lòng dần trở nên căng thẳng!  

Mặc dù không phải là lần đầu tiên… nhưng lần này vẫn cứ có cảm giác quái dị lạ thường!  

Cô vội vàng cất giọng nói: “Bên kia có ghế sofa, anh qua đó ngủ đi”.  

Nghe cô nói vậy, anh không khỏi ngớ người.  

Vừa rồi cô còn mạnh miệng lắm cơ mà, sao bây giờ lại sợ sệt vậy…  

Anh cũng giả vờ tỏ vẻ ngơ ngác hỏi: “Ngủ ở sofa hả? Không được, tôi không ngủ nổi đâu. Thôi tôi đi tìm chị ba đây”.  

Dứt lời, anh làm bộ quay lưng.  

“Đứng lại!”  

Cô gào ầm lên, nội tâm bắt đầu trở nên hỗn loạn!  

Lâm Kiều Hân ơi là Lâm Kiều Hân! Mày quản anh ấy làm gì? Anh ấy muốn đi tìm chị ba của anh ấy thì cứ cho anh ấy đi đi!  

Tuy trong đầu nghĩ vậy thế nhưng cái miệng lại không chịu nghe theo khống chế!  

“Lên giường ngủ đi!”  

Thật sảng khoái!  

Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười, lại ung dung bước tới!  

Cô nhìn chằm chằm vào anh, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác hoảng loạn.  

Trái tim không ngừng đập thình thịch!  

Hai mắt anh chợt sáng bừng lên!  

Đến khi đi tới cạnh giường, anh dang rộng hai tay!  

Động tác thô bạo giật khăn tắm ra ném sang bên cạnh!  

Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt, kinh hãi hét lớn: “Á!”  

Cô vô thức giơ chăn lên che kín mắt!  
 
Chương 815


Thế nhưng cô chưa kịp nghĩ gì nhiều đã cảm thấy chăn bị người ta xốc lên, một cơ thể đang dán sát lại!  

Cô bối rối la lên: “Trương Minh Vũ! Anh bị điên à… Anh… anh quấn khăn tắm lên đi! Mặc đồ ngủ cũng được!”  

Anh cười sặc sụa nhìn cô, khẽ lẩm bẩm: “Đang mặc rồi đây”.  

Cô cuống quýt nói: “Anh mặc lúc nào? Tôi vừa thấy anh ném khăn tắm ra cơ mà! Mau mặc lại đi!”  

Nghĩ đến việc trong chăn có một người đàn ông cởi trần toàn thân…  

Hự!  

Lâm Kiều Hân không kìm được rùng mình một phen.  

Cô có một cảm giác vô cùng quái dị!  

Trong lòng lại càng cuống lên!  

Anh thầm đắc ý, lại thì thầm đáp: “Tôi đang mặc mà, không tin thì cô nhìn thử xem!”  

Nói rồi anh còn định lật chăn ra khoe!  

Lâm Kiều Hân hốt hoảng!  

Cô vô thức giơ chân ra sau lưng anh!  

Đạp một phát thật mạnh!  

Bịch!  

Tiếng va đập trầm thấp vang lên!  

Ngay sau đó, anh đau đớn kêu rên: “Ái ui!”  

Cô ngẩn người.  

Không biết… có phải cô đã… đạp anh ngã xuống đất rồi không?  

Cô kéo lớp chăn đang che kín hai mắt mình xuống theo bản năng.  

Đưa mắt nhìn sang…  

Cô lập tức sững sờ.  

Trương Minh Vũ đang nằm dưới đất đau đớn giãy dụa.  

Trên người anh… thật sự có mặc quần áo!  

Hả?  

Cô mắt tròn mắt dẹt nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.  

Rõ ràng cô đã trông thấy anh ném khăn tắm…  

Cô mím chặt môi, trong lòng lập tức cảm thấy áy náy!  

Cô bối rối nhảy xuống giường, chạy vọt tới bên cạnh anh, cẩn thận dìu anh đứng dậy.  

“Anh… anh có sao không?”, cô xấu hổ hỏi thăm.  

Trương Minh Vũ đau tới mức nhe răng trợn mắt, tức giận nói: “Cô nói thử xem? Đang yên đang lành cô đạp tôi làm gì?”  

“Tôi…”  

Cô nghẹn họng, không biết nên đáp lại kiểu gì.  

Anh chậm lại đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của cô rồi nằm xuống giường.  

Còn cô đứng cạnh giường, khẽ cúi thấp đầu.  

Trông bộ dạng của cô y hệt một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó.  

Thấy thế, anh không khỏi ngỡ ngàng.  

Thầm nhủ liệu cô có bị tâm thần phân liệt hay không.  

Lúc anh vừa mới trở về thì dịu dàng hết nấc, sau khi vào trong biệt thự thì thái độ lại lạnh lùng xa cách. Còn giờ đây…  

Anh lúng túng lên tiếng: “Thực ra... tôi cũng không sao đâu. Cô mau về chỗ ngủ đi”.  
 
Chương 816


Cô lặng lẽ di chuyển bước chân trèo lên giường nằm xuống.  

Còn chu đáo đắp chăn cho anh.  

Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Trong đầu cũng xuất hiện một loại ảo giác.  

Giống như… hai người họ thực sự là một cặp vợ chồng ân ái đã kết hôn nhiều năm…  

Lâm Kiều Hân im lặng không nói năng gì, nằm im trên giường.  

Bầu không khí trong phòng chìm vào tĩnh lặng.  

Trong lòng anh cũng cảm thấy rất ngượng ngùng.  

Ngoài trời đã tối đen như mực, đèn phòng vẫn sáng trưng.  

Hai người họ đều lẳng lặng nằm trên giường, không hề nhúc nhích…  

Một lúc lâu sau, anh mới cười khan một tiếng: “Hay là… ngủ đi thôi?”  

Cô lặng lẽ gật đầu đồng ý.  

Anh cũng không còn do dự nữa, vội vàng lao xuống giường tắt đèn.  

Căn phòng chìm vào đêm đen tăm tối.  

Bấy giờ anh mới thấy dễ chịu hơn hẳn.  

Anh chui tọt vào trong chăn, nhắm chặt mắt lại.  

Thế nhưng khi cảm nhận được hơi thở của cô bên cạnh, anh vẫn cảm thấy kỳ quái lạ thường!  

Haiz!  

Anh lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Một lúc sau, bên tai anh vang lên một giọng nói dịu dàng: “Anh… có muốn sinh con không?”  

Câu hỏi này khiến cả người anh trở nên cứng đờ!

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.  

Trong căn phòng lặng ngắt như tờ, anh có thể nghe thấy rõ từng nhịp tim đập của mình!  

Cô ấy nói vậy… là có ý gì?  

Lâm Kiều Hân mím chặt môi, lòng cũng rối như tơ vò!  

Một lúc lâu sau, anh mới trợn tròn mắt hỏi: “Sao… sao đột nhiên cô lại hỏi tôi cái này?”  

Cô cúi gằm đầu xuống, lí nhí đáp: “Mấy năm qua, tôi đã nợ anh quá nhiều”.  

Anh ngỡ ngàng.  

Cô nói vậy… là vì muốn đền bù cho anh sao?  

Ngay sau đó, cô lại đổi giọng nói: “Tôi thực sự cảm thấy vô cùng có lỗi với anh, nhưng tôi cũng cảm giác được giữa hai ta… vẫn có một khoảng cách kỳ lạ”.  

Trong mắt anh tràn đầy mờ mịt.  

Có khoảng cách bình thường mà, cô hỏi tôi có muốn sinh con không làm gì?  

Cô lại nói tiếp: “Đúng là trước kia tôi đối xử với anh rất tệ, cũng hiểu lầm anh quá nhiều chuyện”.  

“Lần này… tôi muốn trịnh trọng nói với anh lời xin lỗi”.  

Câu nói này của cô cực kỳ nghiêm túc.  

Anh cũng lúng túng đáp: “Cô… cô nghiêm túc như vậy làm gì? Không sao đâu, dù sao cũng là chuyện đã qua cả rồi… mà”.  

Lòng anh cũng xuất hiện một loại cảm giác mất tự nhiên.  

Khoé miệng cô khẽ cong lên nở nụ cười. Cô cất giọng nói: “Anh khiến tôi thay đổi nhận thức rất nhiều”.  

“Hơn nữa… anh cũng là một người đàn ông…”  
 
Chương 817


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bao nhiêu năm nay…”  

Cuối cùng cô vẫn không thể nói ra những lời này.  

Thế nhưng anh lại… có thể hiểu được.  

Nhưng mà… cô nói chuyện này để làm gì?  

Mãi lâu sau, cô mới tiếp tục nói: “Nếu anh thật sự… có ý gì với người phụ nữ khác, tôi sẽ không trách anh. Dù sao anh cũng là một người đàn ông…”  

Nói được một nửa, cô lại ngập ngừng.  

Trương Minh Vũ không khỏi kinh ngạc.  

Lời này của cô… có ý gì?  

Cô lại nhanh chóng mở lời: “Từ hôm nay trở đi… coi như tôi làm quen lại với anh thêm lần nữa. Sớm muộn gì tôi cũng trả lại những gì đã nợ anh”.  

“Cho dù có tiếc nuối, tôi cũng sẽ dùng cách khác để đền bù cho anh”.  

Nghe cô nói vậy, anh cảm thấy mơ hồ.  

Quả thực anh không thể liên hệ được người con gái lạnh lùng vừa rồi trong phòng khách với cô của hiện giờ.  

Cô thực sự… có thể nói ra những lời như vậy sao?  

Dần dà, anh bắt đầu thấy cảm động!  

Anh mỉm cười đáp: “Được thôi, làm quen lại từ đầu!”  

Dứt lời, anh quay người sang, giơ tay ra cười nói: “Chào cô, tôi tên là Trương Minh Vũ”.  

Nương theo ánh trăng mờ ảo, cô có thể nhìn thấy được động tác của anh.  

Trong lòng cô cũng bất chợt xuất hiện sự cảm động không thể diễn tả thành lời.  

Cô khẽ cười bắt tay anh rồi nói: “Chào anh, tôi là Lâm Kiều Hân”.  

Trong lời nói của cô không hề có sự đau buồn!  

Hai bàn tay của bọn họ nắm chặt lấy nhau như đang truyền một nguồn năng lượng đặc biệt.  

Cả hai nhìn nhau mỉm cười.  

Trương Minh Vũ thả tay ra: “Ngủ thôi! Ngủ ngon!”  

Nói xong, anh dứt khoát trùm chăn lên đầu!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi


Chẳng bao lâu sau, anh bắt đầu chìm vào giấc mộng. 

Giấc ngủ hôm ấy vô cùng an ổn và thoải mái! 

Cô cũng ngủ một giấc thật say. 

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Minh Vũ chậm rãi mở mắt ra. 

Ánh mắt trời chói chang chiếu vào trong phòng. Người đẹp bên cạnh cũng đã rời đi. 

Anh mơ màng ngồi dậy, đột nhiên sực nhớ ra một chuyện! 

Hôm nay các chị phải đi rồi! 

Anh cuống cuồng đứng bật dậy, mặc quần áo tử tế rồi chạy vọt ra khỏi phòng! 

Bên trong phòng khách vắng tanh không có lấy một bóng người. 

Thình thịch! 

Trái tim của anh đập mạnh liên hồi. 

Anh vội vàng quay đi tìm đến phòng của mấy bà chị! 

Mở cửa từng căn phòng một!  
 
Chương 818


Không thấy bất kỳ ai!  

Anh dựa người lên vách tường, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.  

Đi cả rồi…  

Anh biết chắc chắn bọn họ cũng sợ anh không nỡ xa mình nên lúc rời đi cũng không báo cho anh một tiếng.  

Haiz.  

Một lúc sau, anh lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Anh biết mấy bà chị thân yêu đều đang phấn đấu hết mình thay anh.  

Muốn sớm ngày gặp lại bọn họ anh phải càng cố gắng hơn nữa!  

Nếu bọn họ đều đã rời đi thì anh cũng nên phát triển thật tốt!  

Ánh mắt anh hiện lên vẻ kiên định!  

Đường đời còn dài lắm!  

Anh đứng thẳng người dậy, tinh thần phấn chấn hẳn lên.  

Chỉ khi đủ mạnh mới có thể muốn gì được nấy.  

Anh cũng không chút chậm trễ, đi thẳng ra ngoài phòng khách.  

Không gian xung quanh yên ắng lạ thường.  

Mặc dù đã suy nghĩ thông suốt nhưng trong lòng anh vẫn xuất hiện một cảm giác rất phức tạp.  

Đột nhiên lại yên tĩnh như vậy…  

Haiz.  

Anh thở dài thườn thượt, ngồi bệt xuống sofa.  

Nhưng đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên.  

Khiến anh giật nảy mình.  

Anh nghiêng đầu nhìn sang thì phát hiện Lâm Kiều Hân đang bê một cái đĩa đi ra khỏi phòng bếp.  

Chuyện này…  

Anh lập tức trợn tròn mắt!  

Lâm Kiều Hân vẫn còn đang ở đây!  

Tuy rằng nếu cô có đi cũng sẽ không đi quá xa nhưng sự xuất hiện của cô vào lúc này có một ý nghĩa rất khác!  

Cô xấu hổ cười gượng nói: “Chuyện là… tôi vốn định nấu ăn… nhưng mà không ngờ… lại bị cháy sạch”.  

Anh hít sâu một hơi cảm nhận một hồi mới phát hiện trong phòng nồng nặc mùi cháy khét.  

“Không sao! Cái gì cũng ăn được hết!”  

Anh lập tức đứng dậy, nhếch miệng cười đáp.  

Những cảm xúc tiêu cực đang xâm chiếm nội tâm anh cũng biến mất sạch sành sanh!  

Bấy giờ cô mới khẽ mỉm cười.  

Trông rất xinh đẹp!  

.  

Vì lo Lâm Kiều Hân không có đồ ăn nên anh nấu thêm hai món nữa  

Hai người họ nhanh chóng bắt đầu bữa sáng.  

Cảm giác vô cùng vui vẻ, cũng ấm áp lạ thường.  

Sau khi ăn xong, Lâm Kiều Hân vội vàng chạy tới công ty. Việc nấu nướng đã khiến cô bị muộn giờ rất lâu.  

Chẳng mấy chốc, anh cũng đi ra khỏi biệt thự. 
 
Chương 819


Các chị đi rồi, công việc của anh cũng nên chính thức bắt đầu!  

Đến lúc xoá sổ nhà họ Dịch rồi!  

Anh nhếch miệng nở nụ cười lạnh, trong lòng cảm thấy phấn khởi!  

Anh chưa đi được mấy bước đã thấy chiếc Mercedes màu đen đỗ lại trước mặt.  

Thấy thế, anh không khỏi giật mình.  

Bấy giờ mới chợt nhớ ra mấy ngày nay không thấy bóng dáng Long Tam đâu cả!  

Cũng nhiều ngày rồi chưa tập luyện!  

Đến lúc phải vào khuôn khổ rồi.  

Anh mỉm cười, mở cửa xe ngồi vào trong.  

Sau khi ổn định chỗ ngồi, anh lập tức kinh ngạc.  

Bởi vì… anh thấy Long Thất đang ngồi trên xe!  

Hả?  

Anh nghi hoặc hỏi anh ta: “Sao anh vẫn chưa đi?”  

Không phải chị hai đi rồi sao?  

Long Thất bình thản đáp: “Cô hai ra lệnh cho tôi ở lại bảo vệ cậu”.  

Nghe thấy thế, anh không khỏi giật mình kinh hãi.  

Thế nhưng nghĩ lại cũng thấy dễ hiểu.  

Bây giờ nhiệm vụ đã bắt đầu.  

Nguy hiểm cũng sẽ nhanh chóng kéo tới.  

Âu Dương Triết là một, còn cả Thần Ẩn nữa.  

Quả thực một mình Long Tam không đủ để bảo vệ anh an toàn.  

Anh nhếch miệng nở nụ cười, sự hưng phấn trong lòng càng thêm mãnh liệt.  

Lại có thêm một nhân tài!  

Chiếc xe nhanh chóng nổ máy đi thẳng tới cổng Marmart.  

Bên phía Hồng Thái đã tạm thời ổn định. Có Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất ở đó lo liệu, anh cũng không cần lo lắng nữa.  

Giờ đây chuyện quan trọng nhất là phải khiến nhà họ Dịch sụp đổ!  

Chẳng bao lâu sau, anh đã đi vào trong Marmart.  

Anh quen đường quen nẻo đi thẳng tới cửa phòng làm việc của Trần Thắng Nam.  

Anh chưa kịp bước vào đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng hô thảng thốt.  

Anh sững sờ.  

Xảy ra chuyện gì vậy?  

Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì chuông điện thoại chợt reo lên inh ỏi.  

Người gọi tới là Long Tam.  

Anh liền ấn nút nghe máy.  

Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Cậu Minh Vũ, có người đang theo dõi cô Lâm”.  

Hả?

Trương Minh Vũ lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt, cau mày hỏi: “Âu Dương Triết hành động nhanh vậy sao?”  

Long Tam trầm giọng đáp: “Có lẽ là không phải”.  

Anh sững sờ, lại hỏi tiếp: “Người của Thần Ẩn?”  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom