Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 780


Hắn coi như Trương Minh Vũ như người vô hình!  

Trương Minh Vũ cười khẩy!  

Không sợ bị ăn đòn hả!  

Một giây sau, Lục Chính Đình khách khí cười nói: "Mấy người đẹp, anh là Lục Chính Đình của Tĩnh Châu, không biết anh có vinh hạnh để dùng bữa với các em không?"  

Lâm Kiều Hân lặng lẽ nhìn.  

Trong đầu vẫn đang suy nghĩ chuyện ban nãy của Trương Minh Vũ, nên không nghe thấy Lục Chính Đình nói cái gì.  

Tô Mang nhíu mày, cười khẩy: "Anh có vinh hạnh, chỉ không biết có cơ hội này không thôi?"  

Lục Chính Đình kích động, lo lắng hỏi: "Người đẹp, câu này... có nghĩa là gì?"  

Người đẹp như này, cả đời này hắn chưa bao giờ gặp qua!  

Sao có thể bỏ lỡ được!  

Liễu Thanh Duyệt vén mái tóc dài của mình, quyến rũ đáp: "Người đàn ông của chúng tôi... chưa chắc đã đồng ý đâu".  

Chúng tôi?  

Lục Chính Đình sững sờ.  

Chu Vân Phong cũng sững sờ.  

Một giây sau, ánh mắt của hai người đổ dồn lên người Trương Minh Vũ, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc.  

Những người phụ nữ này.... đều là của Trương Minh Vũ sao?  

Chu Vân Phong cuộn chặt nắm đấm, vô cùng đố kỵ!  

Lục Chính Đình híp mắt, lạnh lùng nói: "Người anh em, xin hỏi anh là cậu chủ nhà nào?"  

Lại là trò này...  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không phải cậu chủ".  

Không phải?  

Chu Vân Phong cười khẩy đáp: "Anh Lục, anh yên tâm, thằng này chỉ là một thằng phế vật kinh doanh khách sạn thôi!  

Tiếc rằng Lâm Kiều Hân lại không nghe thấy câu này.  

Lục Chính Đình nhíu mày, mắt lóe lên vẻ phấn khích, hắn chế giễu: "Người anh em, tôi là cậu chủ của nhà họ Lục ở Tĩnh Châu, tôi có việc muốn bàn với mấy người đẹp đây, mời anh ra khỏi đây".  

Nói xong, hắn liền mỉm cười đầy kiêu ngạo!  

Tĩnh Châu? Nhà họ Lục?  

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Triệu Khoát cũng ở Tĩnh Châu.  

Anh cũng muốn đến Tĩnh Châu một chuyến.  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Không biết anh Lục có quen Triệu Khoát của Tĩnh Châu không nhỉ?”  

Lục Chính Đình cho rằng Trương Minh Vũ đang móc nối quan hệ, hắn cười khẩy, kiêu ngạo nói: "Triệu Khoát? Mấy năm trước hắn chẳng qua chỉ là một thằng tùy tùng của tôi thôi".  

"Bây giờ anh có thể cút được chưa?"  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự kinh ngạc.  

Có vẻ nhà họ Lục lợi hại hơn nhà họ Triệu rồi!  

Một người cũng giải quyết, hai người cũng xử lý!  

Dù sao cũng cần phát triển kinh tế!  

Nếu không, lấy cái gì để đối phó với Âu Dương Triết đây?  
 
Chương 781


Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, bây giờ chẳng phải có lý do để phát triển rồi sao?  

"Có vẻ như quan hệ của anh với Triệu Khoát không tồi nhỉ, nhưng những kẻ có quan hệ tốt với anh ta đều là kẻ địch của tôi".  

Trương Minh Vũ cười nói.  

Vừa dứt lời, Lục Chính Đình liền sững sờ.  

Không phải đang móc nối quan hệ sao?  

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều đã nhìn thấy Trương Minh Vũ phóng qua!  

Lục Chính Đình sững sờ, gầm lên: "Anh làm gì vậy?"  

Thân phận của hắn chẳng nhẽ không đủ để anh khiếp sợ sao?  

Tiếc rằng hắn không biết Trương Minh Vũ chẳng biết gì về Tĩnh Châu cả!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Dám cướp người phụ nữ của tao, ông đây chẳng nhẽ không làm thịt mày?"  

Nói xong, Trương Minh Vũ phóng tới như tên bắn!  

Lục Chính Đình và Chu Vân Phong ngớ người!  

Chu Vân Phong cũng không ngờ Trương Minh Vũ nhanh như vậy!  

Anh ta điên rồi sao?  

Dám động vào cả cậu ấm nhà họ Lục sao?  

Lục Chính Đình lo lắng hét lên: "Người đâu! Mau lên cho tôi!"  

Vừa dứt lời, người đàn ông xấu xí xông ra ngoài!  

Có ba người lần lượt tiến vào phòng riêng!  

Đến lúc này, Lâm Kiều Hân mới hoàn hồn, mắt cô lóe lên vẻ lo lắng!  

Còn ánh mắt của Trương Minh Vũ lại lóe lên sự hưng phấn!  

Lâu lắm không đánh nhau rồi!  

Một giây sau, Trương Minh Vũ đã lao tới, tung quyền!  

Người đàn ông xấu xí không phản ứng kịp!  

Nắm đấm chắc nịch của anh đã đấm lên khuôn mặt đang cười khẩy của gã!  

"Á!"  

Tiếng kêu đau đớn vang lên!  

Gã đâm sầm vào tường phòng riêng!  

Ba người đàn ông còn lại cũng sững sờ!  

Trương Minh Vũ không hề do dự, anh lại tiến lên!  

Bốp bốp bốp!  

Kèm với ba tiếng động nặng nề vang lên, ba tên đàn ông lần lượt ngã xuống, đau đớn gào thét!  

Lục Chính Đình và Chu Vân Phong lùi về sau một bước, mắt lóe lên sự kinh ngạc!  

Ba người Tô Mang mỉm cười đắc ý!  

Trương Minh Vũ không để ý, vẫn ép sát bọn chúng.  

Chu Vân Phong lo lắng nói: "Trương Minh Vũ mày điên rồi à! Đây là cậu chủ nhà họ Lục đấy!"  

"Gia tộc đứng đầu của Tĩnh Châu!" 
 
Chương 782


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Bây giờ mày mau xin lỗi anh Lục đi! Nếu không không ai bảo vệ nổi mày đâu!"  

Lục Chính Đình nghe thấy vậy liền ra vẻ kiêu ngạo!  

Trương Minh Vũ mỉm cười: "Hắn dám động vào người phụ nữ của tôi thì đến ông trời cũng không bảo vệ được hắn!"  

Đối với Trương Minh Vũ mà nói, đây chỉ là lý do để gây thù chuốc oán mà thôi!  

Dù sao anh cũng khó chịu với Lục Chính Đình!  

Nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý!  

Tô Mang, Liễu Thanh Duyệt, Hạ Hâm Điềm nhìn nhau, mắt ai cũng lóe sáng!  

Tô Mang cười: “Nghe rõ chưa, em trai thối lợi hại rồi đó!”  

Hạ Hâm Điềm mỉm cười nói: "Chúng ta... là người phụ nữ của em trai thối à?"  

Vừa nói ba người họ liền cười một cách ngốc nghếch.  

Mặt Lâm Kiều Hân... đỏ ửng lên!  

Cô lầm bầm.  

Ai là người phụ nữ của anh chứ!

Toàn bộ sự chú ý của Trương Minh Vũ đều đặt trên người Lục Chính Đình.  

Nhưng tiếc là anh không thấy.  

Nếu không...  

Lục Chính Đình kinh ngạc, run rẩy nói: "Mày... mày dám!"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Mày xem tao có dám không!"  

Một giây sau, chân anh đột nhiên dùng sức, vọt đến chỗ Lục Chính Đình!  

Nắm đấm trong tay anh không khách khí tung lên!  

Lục Chính Đình sững sờ, cơ thể run rẩy!  

Muốn tránh nhưng không tránh nổi!  

Tốc độ của Trương Minh Vũ thực sự quá nhanh!  

Bốp!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi


Cơ thể mất không chế, bay ra xa! 

Hít! 

Chu Vân Phong lập tức hít sâu một hơi, trong mắt là vẻ không thể tin nổi! 

Trương Minh Vũ thực sự dám ra tay! 

Lục Chính Đình giãy dụa đứng lên, ánh mắt lóe lên tia rét lạnh, hắn gầm lên: "Mày... đợi đấy cho tao! 

Nói xong hắn liền lấy điện thoại ra. 

Trương Minh Vũ nhíu mày. 

Tìm người đến à? 

Trương Minh Vũ mỉm cười, trong lòng bắt đầu cảm thấy hưng phấn! 

Lại được đánh nhau rồi? 

Hơn nữa cứ như vậy, mâu thuẫn giữa Trương Minh Vũ và người nhà họ Lục sẽ ngày càng lớn! 

Đợi đến khi anh đến Tĩnh Châu, mọi chuyện sẽ càng vui hơn! 
 
Chương 783


Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ cũng không lo.  

Anh quay người, đột nhiên phát hiện bốn cô gái phía sau đang...  

Trương Minh Vũ sững sờ!  

Ba chị đang vui vẻ, ánh mắt.... như có hoa đào vậy!  

Á?  

Cơ thể Trương Minh Vũ không khỏi run rẩy!  

Dòng điện... lớn quá.  

Còn Lâm Kiều Hân thì nhíu mày, mím môi.  

Mặt mày... đỏ bừng?  

Đây... là chuyện gì vậy?  

Trương Minh Vũ ngớ người, ánh mắt vô cùng hoang mang!  

Lâm Kiều Hân không nhìn anh.  

Trương Minh Vũ không chịu nổi ánh mắt nhiệt tình của ba chị.  

Cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng đứng bên.  

Thời gian thấm thoắt thoi đưa.  

Chu Vân Phong đỡ Lục Chính Đình dậy, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh.  

Ánh mắt hai kẻ đó lóe lên sự âm hiểm!  

Trương Minh Vũ buồn chán khoanh tay trước ngực, im lặng dựa vào tường.  

Trong đầu vẫn đang suy nghĩ không biết người Lục Chính Đình gọi đến là ai.  

Nếu đã gọi điện thì chắc phải gọi người ở Hoa Châu đến rồi.  

Triệu Khoát? Hà Gia Hoa?  

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, mấy tiếng bước chân dồn dập đã vang lên.  

Lục Chính Đình cười khẩy! Trong ánh mắt tràn ngập sự khinh thường!  

Chu Vân Phong cũng cười khẩy không ngừng!  

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía cổng khách sạn!  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Đến rồi!  

Anh lập tức cảm thấy hưng phấn!  

Nắm đấm cũng ngứa rồi!  

Anh lập tức quay đầu nhìn về phía cổng khách sạn!  

Nhưng sau khi nhìn rõ lại, Trương Minh Vũ sững sờ!  

Người đến không phải Triệu Khoát! Cũng không phải Hà Gia Hoa!  

Mẹ nó... người đến là cảnh sát!  

Mẹ kiếp tên Lục Chính Đình báo cảnh sát sao?  

Trương Minh Vũ sững sờ!  

Tất cả mọi người đều hoang mang!  

Chuyện... gì vậy?  
 
Chương 784


Lục Chính Đình kiêu ngạo cười lớn: "Ha ha ha! Chẳng phải mày điên cuồng lắm sao? Mày có giỏi thì lên đi!"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ không nhịn được co giật!  

Thằng khốn này...  

Bốn cô gái nhíu mày.  

Không ai ngờ được Lục Chính Đình lại không biết xấu hổ như vậy!  

Còn dám báo cảnh sát?  

"Ha ha ha!"  

Chu Vân Phong không kìm được điên cuồng mỉm cười, dường như cười đến mức nước mắt cũng ứa ra!  

Trong ánh mắt của bọn họ chỉ còn sự khinh khỉnh!  

Nữ đội trưởng đội cảnh sát không khỏi nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Ai báo cảnh sát vậy?"  

Giọng nói này rất dễ nghe.  

Lục Chính Đình không kìm được kích động nói: "Đội trưởng, đây là..."  

Nhưng chưa nói xong, tầm nhìn của Lục Chính Đình đã đông cứng lại!  

Hắn cứ nhìn chằm chằm lên người nữ đội trưởng!  

Mọi người sững sờ!  

Đến lúc này mới nhìn về phía nữ đội trưởng!  

Tất cả mọi người lập tức hóa đá!  

Đẹp quá! Quá là đẹp luôn!  

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!  

Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt mê người, trong mắt phản chiếu người đối diện!  

Chiếc mũi cao, đôi môi quấn hút...  

Chẳng hề thua kém mấy chị em Liễu Thanh Duyệt!  

Ực!  

Tiếng nuốt nước bọt vang lên liên tiếp!  

Một lúc sau, mọi người mới hoàn hồn lại.  

Bởi vì ban nãy vừa gặp bọn Liễu Thanh Duyệt.  

Tuy nhiên Trương Minh Vũ chưa kịp nghĩ nhiều, cơn đau từ vùng eo truyền đến!  

Hít!  

Trương Minh Vũ hít lạnh một hơi!  

Liễu Thanh Duyệt vui vẻ nói: "Chị không bằng cô ấy sao?"  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Chị đẹp hơn cô ấy nhiều ạ!"  

Hừ!  

Liễu Thanh Duyệt kiêu ngạo hừ một tiếng, lúc này mới thả ra.  

Nữ đội trưởng Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Tôi hỏi ai báo cảnh sát!"  

Lục Chính Đình giật mình, giờ mới hoàn hồn.  

Trong ánh mắt vẫn lóe lên sự thèm thuồng!  

Một lúc sau, Lục Chính Đình mới tức giận lên tiếng: "Tôi báo! Là hắn! Hắn đánh tôi, tự dưng đánh tôi!"  

"Cô xem xem, hắn hạ hết mấy người bọn tôi!"  

"Đội trưởng, cô mau xử lý hắn giúp tôi! Tôi là cậu chủ nhà họ Lục của Tĩnh Châu đó!"
 
Chương 785


Vốn muốn luyên thuyên về thân phận của mình một hồi, không ngờ Tần Minh Nguyệt còn chẳng thèm nhìn.  

Trong ánh mắt của cô ta lóe lên sự chán ghét...  

Nhiều người như này mà bị một người hạ gục à!  

Đúng là...  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Anh đánh à?"  

Nói xong cô ta liền dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ đã tỉnh táo lại rồi!  

Ngày nào anh chẳng gặp gái xinh, anh đã sớm miễn dịch rồi!  

Dù sao bốn cô gái sau lưng mình, có ai kém Tần Minh Nguyệt chứ!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Là tôi đánh, có điều không phải là đánh người vô cớ, tên này trêu ghẹo chị gái tôi, tôi chỉ... phòng vệ chính đáng thôi".  

Tần Minh Nguyệt giật mình.  

Ánh mắt mọi người đều lóe lên sự thèm thuồng, chỉ có mình ánh mắt của Trương Minh Vũ vẫn sáng ngời...  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng đáp: "Ai ra tay trước?"  

Lục Chính Đình không hề do dự hét lên: "Là hắn!"  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Ban nãy... hình như mình ngứa tay nên ra đòn trước...  

Mặt Tần Minh Nguyệt lạnh như băng, cô ta nói: "Anh ra tay trước mà cũng được coi là phòng vệ chính đáng sao? Mau đưa đi cho tôi!"  

"Tiểu Trần, đi kiểm tra camera của khách sạn!"  

Vừa dứt lời, đằng sau có mấy cảnh sát đi vào.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Quyết đoán như vậy sao?  

Lục Chính Đình lo lắng nói: "Đội trưởng, cô nhầm à? Tôi mới là người bị hại! Tôi đi cùng làm gì?"  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng đáp: "Lấy khẩu cung".  

"Tôi..."  

Lục Chính Đình cạn lời, lại lo lắng nói: "Đội trưởng, tôi còn có việc, không đi có được không? Tôi là cậu chủ nhà họ Lục ở Tĩnh Châu đó".  

Người đẹp còn đang ở đây đó!  

Sao hắn đi được?  

Tần Minh Nguyệt nhìn thẳng vào mặt hắn, lạnh lùng nói: "Đưa đi!"  

Lục Chính Đình lúng túng rồi.  

Một giây sau, mấy cảnh sát đưa cả Lục Chính Đình và Chu Vân Phong đi.  

Mấy cảnh sát khác đi đến chỗ Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cũng cạn lời.  

Nhưng đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Tô Mang vang lên: "Đội trưởng có quyền uy lớn ghê!"  

"Dám động vào em trai tôi hả?"

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ liền sững sờ!  

Tất cả mọi người đều kinh ngạc!  

Điên à!  

Tần Minh Nguyệt bình tĩnh nhìn quanh mới nhận ra bốn cô gái đang đứng sau lưng Trương Minh Vũ.  

Nhưng sau khi nhìn rõ nhan sắc bốn cô, Tần Minh Nguyệt cũng sững sờ!  
 
Chương 786


Mỗi thành phố chưa chắc có lấy một người người đẹp như này, mà ở đây có đến bốn người?  

Có điều, Tần Minh Nguyệt nhanh chóng phản ứng lại, cô ta lạnh lùng nói: "Là con người thì phải thuộc quyền quản lý của luật pháp, em trai cô không phải người sao?"  

Vừa dứt lời, Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng nói: "Vớ vẩn!  

Mặt ba chị gái lộ vẻ tức giận!  

Sỉ nhục em trai bọn họ tức là đạp lên lòng tự tôn của họ!  

Lâm Kiều Hân mím môi, cũng sững sờ.  

Một giây sau, ánh mắt ba người đều nhìn về phía Tần Minh Nguyệt!  

Tần Minh Nguyệt lập tức cảm thấy hơi chột dạ.  

Cô ta không dám nhìn thẳng!  

Nhưng Tần Minh Nguyệt nhanh chóng phản ứng lại!  

Mình sợ cái gì chứ?  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Còn nói nữa là mấy người đang gây trở ngại cho người thi hành công vụ đấy!"  

Tô Mang cười khẩy nói: "Gây trở ngại cho người thi hành công vụ thì sao?"  

Cảnh sát cả nước đều do quân đội quản lý!  

Chị cả ở trong quân đội!  

Nếu chị cả biết em trai mình bị người ta sỉ nhục, hậu quả rất nghiêm trọng!  

Mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng, cô ta lạnh lùng nói: "Hừ! Thì sao? Đưa bọn họ..."  

Nhưng còn chưa kịp nói xong, Trương Minh Vũ vội vàng đi ra nói: "Cái đó cái đó cái đó..."  

"Đừng đừng, mọi người bình tĩnh lại đi, em đi với họ một chuyến là được mà!"  

Nói xong Trương Minh Vũ vội vàng đánh mắt với đám Tô Mang!  

Không đắc tội họ được đâu!  

Tô Mang nói: "Em trai, không sao đâu,..."  

Nhưng chưa nói hết đã bị Hạ Hâm Điềm ngăn lại.  

Tô Mang khó chịu nói: "Chị hai, cô ta sỉ nhục em trai!"  

Hạ Hâm Điêm cười mỉm nói: "Bây giờ dù sao chúng ta cũng đuối lý, thôi đi vậy, đợi sau khi em trai đi ra, chúng ta dạy cô ta một bài học sau".  

"Nếu không chúng ta đi rồi, em trai sẽ gặp phiền phức".  

Nghe thấy vậy, Tô Mang cũng không nói gì nữa!  

Nhưng cô ấy vẫn nổi giận đùng đùng!  

Liễu Thanh Diệt hít sâu một hơi, hung ác trừng mắt nhìn Tần Minh Nguyệt.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Mấy chị này... đúng là... hung dữ quá...  

Lâm Kiều Hân dường như mất đi cảm giác tồn tại.  

Mắt cô lóe lên vẻ lo lắng, nhưng không biết phải nói gì.  

Bất tri bất giác, cô phát hiện ra cô không thể nào xen vào chuyện của Trương Minh Vũ được!  

Mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên tia rét lạnh!  

Giáo huấn mình?  

Dựa vào bọn họ?  

Mắt Tần Minh Nguyệt nổi lửa giận, nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ!  

Bọn họ không vi phạm pháp luật, Tần Minh Nguyệt chỉ có thể đổ hết lửa giận lên người Trương Minh Vũ!  

Anh nên cầu cho mình không rơi vào tay tôi đi!  
 
Chương 787


Tần Minh Nguyệt mím môi, vô cùng tức giận!  

Mọi người không nói gì nữa, Trương Minh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Tần Minh Nguyệt lại trợn mắt nhìn mấy cô gái, lạnh lùng nói: "Đưa đi!"  

Vừa dứt lời, mấy chiến sĩ đứng bên liền xông đến chỗ Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp.  

Tần Minh Nguyệt ngẩng đầu, kiêu ngạo nhìn Tô Mang.  

Khóe miệng từ từ nhéch lên.  

Vô cùng mê người!  

Tất cả mọi người nhanh chóng đi ra.  

Tô Mang mím môi, lạnh lùng nói: "Em phải gọi điện cho chị cả!"  

Hạ Hâm Điềm ngăn lại: "Được rồi, đừng gây chuyện nữa, chị cả chiều em trai nhất, chị ấy mà biết chuyện này là lớn chuyện ấy".  

"Cứ đợi xem tình hình thế nào, chỉ là đánh nhau mà thôi, không cần lớn chuyện như vậy".  

"Nếu như tối em trai còn chưa quay lại thì chúng ta đi tìm chị cả".  

Tô Mang nghe thấy vậy lồng ngực phập phồng lên xuống, nhưng cuối cùng chỉ có thể bỏ điện thoại xuống.  

Cô ấy hiểu, chị cả mà biết chuyện là sẽ làm lớn chuyện!  

Những người khác thì dễ, quan trọng là chị cả nhất định sẽ gây họa, ảnh hưởng đến tiền đồ của cô ấy.  

Lâm Kiều Hân đứng đằng sau, mắt lóe lên sự lo lắng.  

Nhưng cô chẳng giúp được gì!  

Mà lúc này Trương Minh Vũ đang bị mấy chiến sĩ đưa lên xe cảnh sát.  

Lục Chính Đình và Chu Vân Phong đang ở bên trong.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Trùng hợp nhỉ".  

Lục Chính Đình cười khẩy: "Thằng nhãi, kết cục của kẻ đắc tội tao... nghiêm trọng lắm đó!"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Nghiêm trọng lắm sao? Tao vẫn ổn đây này, còn mày... có vẻ đau nhỉ?"  

"Mày..."  

Lục Chính Đình lập tức nổi giận!  

Chu Vân Phong lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, mày sắp chết đến nơi mà còn không biết!"  

"Đợi đến khi mày đến đồn cảnh sát! Hừ hừ!"  

Nói xong, mắt hắn liền hiện rõ vẻ kiêu ngạo!  

Lục Chính Đình nghe thấy vậy liền cười khẩy không ngừng!  

Trương Minh Vũ sững sờ!  

Đồn cảnh sát... còn có chuyện gì khác sao?  

Trương Minh Vũ đột nhiên cảm thấy lo lắng.  

Dù sao anh không ở đây, Lâm Kiều Hân phải làm thế nào...  

Nguy hiểm như vậy...  

Nhưng bây giờ anh đang trong xe cảnh sát, không làm gì được.  

Chỉ là đánh nhau, chắc chỉ tạm giam thôi nhi?  

Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ yên tâm hơn nhiều. 
 
Chương 788


Người của nhà Âu Dương, ít nhất một tuần nữa mới đến.  

Còn Thần Ẩn...  

Bây giờ có Long Tam và Long Thất ở đó, nhất định không xảy ra chuyện gì.  

Haizz.  

Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể thầm thở dài.  

Kế hoạch không thể thay đổi được...  

Không bao lâu sau, xe cảnh sát từ từ dừng lại.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn phát hiện ra mình đang ở cổng Cục công an thành phố Hoa Châu.  

Cửa xe mở ra, Trương Minh Vũ bị hai cảnh sát áp giải vào trong.  

Lục Chính Đình và Chu Vân Phong bị áp giải đi sang một bên khác.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày, nghi ngờ.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng bị đưa vào phòng thẩm vấn, bị hai cảnh sát còng tay, ấn xuống ghế.  

Trương Minh Vũ cũng rất phối hợp.  

Hai cảnh sát nhanh chóng đi ra.  

Sau khi cửa phòng đóng lại, trong phòng tối kịt!  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Lần đầu đến có hơi lo lắng...  

Nhưng chẳng lâu sau, tiếng bước chân vang lên.  

Cửa mở ra, ánh sáng và một bóng người xuất hiện.  

Nhưng lại nhanh chóng biến mất.  

Két!  

Ánh đèn nhức mắt được bật lên, chiếu lên mặt Trương Minh Vũ.  

Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Nhóc, đánh người à?"  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Giọng nói này rất ngông cuồng, còn hơi có vẻ gì đó... thô bỉ?  

Bây giờ người nào có thể cũng vào được đồn cảnh sát hả?  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Đúng vậy, nhưng tôi chỉ đang phòng vệ chính đáng thôi".  

Còn lâu anh mới thừa nhận!  

Ánh đèn nhức mắt khiến Trương Minh Vũ không thể mở mắt, anh cũng không nhìn được người trước mặt là ai.  

Giọng nói thô lỗ kia lại vang lên: "Đánh người là đánh người, lý do lý trấu làm gì?"  

"Chỉ tiếc rằng, mày đánh phải người không nên đánh".  

Lời này nghĩa là sao?  

Trương Minh Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Chẳng phải con người đều bình đẳng sao? Tại sao có những người không nên đánh?"  

Người đàn ông thô lỗ cười khẩy: "Đúng là con người đều bình đẳng, nhưng kẻ mày đánh là thần!"  

Trương Minh Vũ mơ hồ hỏi: "Thần gì cơ?" 
 
Chương 789


Người đàn ông thô lỗ hừ một tiếng: "Thần tài!"  

Vừa dứt lời, tiếng gió rít vang lên!  

Trương Minh Vũ lập tức kinh ngạc!  

Nhưng chưa kịp phản ứng lại, nắm đấm to lớn đã rơi xuống mặt Trương Minh Vũ!  

Bốp!  

Cảm giác đau đớn ập tới, Trương Minh Vũ ngã xuống đất cùng chiếc ghế!  

Mẹ kiếp!

Lửa giận trong lòng Trương Minh Vũ bùng lên!  

Một chân quỳ xuống đất lập tức đứng dậy, mắt lóe lên tia rét lạnh!  

Đây là cảnh sát sao?  

Mẹ nó chứ, còn thần tài!  

Thoát khỏi ánh đèn chói mắt, Trương Minh Vũ cuối cùng cũng có thể nhìn rõ.  

Người trước mặt anh là một người đàn ông cao to lực lưỡng!  

Trên người mặc đồng phục cảnh sát!  

Không cần nghĩ nhiều, nhất định là người Lục Chính Đình phái đến!  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Anh gọi thế này là thẩm vấn sao? Chẳng nhẽ anh không sợ bị người khác biết chắc!"  

Người đàn ông lực lưỡng cười khẩy nói: "Xin lỗi, để mày thất vọng rồi, trong phòng thẩm vấn... không có camera giám sát đâu!"  

Không có camera giám sát.  

Một giây sau, cửa mở ra.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Nghiêng đầu nhìn thì thấy có mấy người đứng ở cửa.  

Trước mặt anh chính là Lục Chính Đình và Chu Vân Phong!  

Hai người họ cười nhạt, khoanh tay dựa vào vách tường phía sau.  

Sau họ còn có mấy cảnh sát, cũng cười nhạt như vậy!  

Quả nhiên!  

Trương Minh Vũ híp mắt, lửa giận không ngừng xông lên!  

Anh quả thật không ngờ được chuyện này sẽ xảy ra!  

Lục Chính Đình cười khẩy nói: "Thằng nhãi, bây giờ mày biết hậu quả là gì chưa?"  

Trong ánh mắt hắn, tràn ngập sự giễu cợt!  

Chu Vân Phong cũng chế giễu: "Trương Minh Vũ, mày đúng là có mắt như mù, đắc tội ai không đắc tội, hết lần này đến lần khác cứ dây vào anh Lục của bọn tao!"  

"Tự tìm đường chết!"  

Nói xong, trên mặt bọn chúng nở nụ cười khinh miệt!  

Trương Minh Vũ cười khẩy nói: "Còn chưa đến cuối, kết quả như nào không ai biết chắc đâu!"  

"Để xem, ai là người cười cuối cùng!"  

Lục Chính Đình nhíu mày, nói một cách đầy ẩn ý: "Thằng nhãi, xem ra mày vẫn chưa rõ bây giờ mình như nào nhỉ?"  

Trương Minh Vũ cười khẩy nói: "Thấy rõ rồi, thì sao nào?" 
 
Chương 790


Lục Chính Đình cười, nói: "Thì sao? Tao sẽ cho mày thấy mày rồi sẽ ra sao!"  

Vừa dứt lời, mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát xông lên!  

Nắm đấm vung tới!  

Trương Minh Vũ híp mắt.  

Loại người như này để lại đồn cảnh sát đúng là tai họa!  

Lục Chính Đình và Chu Vân Phong cười khẩy không ngừng, mắt tràn ngập vẻ chế giễu!  

Dường như đã nhìn thấy viễn cảnh Trương Minh Vũ bị ăn đòn vậy!  

Lục Chính Đình lại cười nói: "Thằng nhãi, sau khi vào viện nhớ phải nhớ kỹ nhé, không phải ai mày cũng dây vào được đâu!"  

Nói xong, mắt hắn lóe lên tia rét lạnh!  

Cùng lúc đó, mấy cảnh sát đã xông đến trước mặt Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, đem theo còng tay xông lên trước!  

Ngay khi lại gần đám kia, Trương Minh Vũ cuộn chặt nắm đấm!  

Bốp!  

Âm thanh va chạm nặng nề vang lên!  

"Á!"  

Ngay sau đó, tiếng kêu đau đớn vang lên!  

Mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng kêu, thì phát hiện ra anh cảnh sát đang ôm cánh tay mình!  

Gã lùi về sau hai bước rồi ngã xuống đất!  

Tiếng kêu đau đớn không ngừng vang lên!  

Trương Minh Vũ... không hề động đậy!  

Ồ?  

Lục Chính Đình và Chu Vân Phong trợn tròn mắt!  

Nhưng ngay sau đó, Lục Chính Đình liền cười khẩy: "Người của đội cảnh sát mà cũng dám đánh? Ai cho mày dũng khí vậy?"  

Vừa dứt lời, mấy cảnh sát đứng sau vội vàng phản ứng lại!  

"Thằng nhãi, mày muốn chết đấy à!"  

Sau tiếng gầm lên đầy tức giận, hai cảnh sát lao vào phòng thẩm vấn!  

Bọn chúng rút côn điện ra.  

Tách tách!  

Ánh điện màu xanh lóe lên vô cùng bắt mắt!  

Một giây sau, hai cảnh sát vung côn điện lên người Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ híp mắt, chân sau nhanh chóng di chuyển!  

Cho dù bị còng tay, nhưng anh vẫn... chẳng coi hai người này ra gì!  

Anh nhanh chóng tránh được cây côn điện!  

Sau đó đạp vào bụng gã cảnh sát phía sau!  

Bốp! 
 
Chương 791


Gã ngã thẳng xuống đất!  

Chân Trương Minh Vũ lại phát lực, anh vòng qua chỗ gã cảnh sát đằng trước!  

Gã cảnh sát quay người, nhìn Trương Minh Vũ nhanh chóng ép sát!  

Gã ngu luôn!  

Bốp!  

Tiếng động nặng nề lại vang lên!  

Trong nháy mắt, hai gã cảnh sát gục dưới đất! Đau đớn co quắp cơ thể!  

Cái này...  

Lục Chính Đình và Chu Vân Phong ngớ người!  

Bọn họ không ngờ Trương Minh Vũ dám ra tay!  

Tuy nhiên chưa kịp hoàn hồn, giọng nói lạnh lùng của Trương Minh Vũ lại vang lên: "Tao bảo rồi, xem ai là người cười đến cuối!"  

Vừa dứt lời, Lục Chính Đình hoảng hồn!  

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều liền phát hiện ra Trương Minh Vũ đang đứng trước mặt mình!  

Chuyện này...  

Tim Lục Chính Đình giật thót lên!  

Trương Minh Vũ không hề do dự, anh tóm lấy cổ áo hắn, sau đó dùng sức vung lên!  

Cơ thể Lục Chính Đình loạng choạng, đi vào trong phòng thẩm vấn!  

Chu Vân Phong trợn tròn mắt, cảm thấy có dự cảm không lành!  

Chưa kịp nghĩ nhiều, cổ đã căng chặt!  

Một giây sau, cơ thể mất khống chế, lảo đảo ngã lên người Lục Chính Đình!  

"Ái ôi!"  

Hai tiếng kêu đau đớn cùng vang lên!  

Bốp!  

Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên!  

Tiếng kêu đau đớn không ngừng vang lên!  

Phòng thẩm vấn lặng im như tờ!  

Trong bóng tối, chỉ có ngọn đèn sáng trên chiếc bàn khiến người ta nhức mắt!  

Ực!  

Một lúc sau, Lục Chính Đình và Chu Vân Phong cùng lúc nuốt nước bọt!  

Bọn chúng thẫn thờ ngẩng đầu.  

Một giây sau, hai người lập tức hóa đá!  
 
Chương 792


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì... Trương Minh Vũ đang ngồi xổm trước mặt họ mỉm cười vô hại...  

Xong rồi, ăn đòn rồi...  

Vừa ngẩng đầu, tiếng bạt tai đã vang lên: "Bốp!"  

Cái tát in hằn trên mặt hắn!  

Chu Vân Phong run rẩy nói: "Trương Minh Vũ! đây là đồn cảnh sát! Mày... mày muốn chết hả?"  

Đáp lời anh ta là một cái tát y hệt: "Bốp!"  

Phòng thẩm vấn lại vang lên âm thanh rất nhịp nhàng.  

Bốp bốp! Bốp bốp! Bốp bốp! Bốp bốp!  

Không biết bao lâu sau Trương Minh Vũ mới cảm thấy đau tay, tiếng kêu đau đớn mới dừng lại.  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Cậu chủ Lục, tao không biết đắc tội với mày có hậu quả thế nào, mày nói cho tao biết đi!"  

Lục Chính Đình khó khăn thở hổn hển, lạnh lùng nói: "Mày... mày..."  

"Bốp!"  

Lục Chính Đình sững sờ!  

Phòng thẩm vấn tối đen như tràn ngập sao!  

Trương Minh Vũ đứng dậy, duỗi cái lưng đau mỏi!  

Đánh mệt rồi!  

Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên.  

Trương Minh Vũ sững sờ, vội vàng quay lại chỗ của mình, im lặng ngồi chờ.  

Anh giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi


Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra Tần Minh Nguyệt đang cúi đầu đi vào. 

"Thẩm vấn được kha khá rồi", Trương Minh Vũ cười tươi như hoa. 

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Biết ai ra tay trước...." 

Nhưng chưa kịp nói xong, Tần Minh Nguyệt đã sững sờ! 

Cô ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ! 

Trương Minh Vũ mỉm cười tươi roi rói. 

Tần Minh Nguyệt nhíu mày, nhìn quanh phòng phát hiện ra có mấy người đang đau đớn nằm dưới đất! 

Đặc biệt là Chu Vân Phong và Lục Chính Đình, thở hổn hển một cách khó khăn! 

Cái này... 

Tần Minh Nguyệt sững sờ. 

Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra!  

Trương Minh Vũ cười, dõng dạc nói: "Đội trưởng, cô phải quản lý thật tốt nhé! Đám người này đánh nhau trong phòng thẩm vấn!"
 
Chương 793


Vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ!  

Lục Chính Đình tức suýt ngất, đang định nói nhưng cơ thể mất hết sức lực rồi!  

Mấy cảnh sát khác cũng không nói nên lời!  

Tần Minh Nguyệt không hiểu nổi.  

Lục Chính Đình và Chu Vân Phong sao cũng ở đây vậy?  

Chẳng phải chia ra để thẩm vấn sao?  

Tần Minh Nguyệt trầm mặt xuống, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"  

Vừa dứt lời, ba cảnh sát run rẩy!  

Một lúc sau, cảnh sát đầu tiên cố gắng đứng dậy, run rẩy nói: "Đội trưởng Tần, hắn... đánh chúng tôi!"  

Không phải sợ, mà là quá đau!  

Run rẩy không ngừng!  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt sững sờ.  

Trương Minh Vũ đánh á?  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Á á á, mấy người đứng có ngậm máu phun người! Rõ ràng là mấy người đánh nhau mà".  

"Tôi ngồi đây nãy giờ có đứng lên đâu!"  

Gã cảnh sát kia tức giận gào lên: "Mày đừng có nói láo!"  

Trương Minh Vũ kiêu ngạo nói: "Ý anh là sao?”  

"Nói phải có sách, mách phải có chứng! Anh lấy đâu ra chứng cứ chứng minh tôi đánh anh?"  

Lồng ngực gã cảnh sát phập phồng lên xuống, run rẩy nói: "Mày... mày..."  

Nhưng chưa nói xong, cơ thể đã ngã xuống!  

Tức muốn ngất!  

Trương Minh Vũ mỉm cười rất đắc ý!  

Mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên tia rét lạnh!  

Cô ta không ngu.  

Ngược lại còn rất thông minh.  

Nhìn dáng vẻ Trương Minh Vũ bây giờ còn không đoán được Trương Minh Vũ ra tay sao?  

Chỉ là... Trương Minh Vũ sao có năng lực làm vậy?  

Tần Minh Nguyệt mím môi, lạnh lùng nói: "Hai người làm sao vậy?"  

Nói xong cô ta liền chỉ vào Lục Chính Đình và Chu Vân Phong.  

Hai gã cảnh sát cuối cùng cũng đứng dậy được, bọn chúng lo lắng nói: "Đội trưởng Tần, đây là.... cậu chủ nhà họ Lục, nói muốn... đi xem thử phạm nhân này...  

Phạm nhân?  

Mẹ kiếp sao tôi lại trở thành phạm nhân rồi?  

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt, không thèm để ý.  

Dù sao cũng không có bằng chứng, lấy gì để chứng minh tôi làm?  

Sắc mặt Tần Minh Nguyệt lạnh dần: "Đợi tí nữa tôi sẽ tính sổ với hai người sau!"  

Hai gã cảnh sát cúi đầu, mắt đầy vẻ lo lắng!  
 
Chương 794


Bọn họ không dây vào nữ cảnh sát này được đâu!  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn Trương Minh Vũ: "Đánh người của đội cảnh sát, anh biết kết cục là gì không?"  

Trương Minh Vũ duỗi tay, cười nói: "Người đẹp, cô lấy đâu ra chứng cứ chứng minh!"  

Một gã cảnh sát hét lên: "Bọn tao đều nhìn thấy rồi! Mặt bọn tao còn đang bị thương đây!"  

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt: "Đấy là mấy người tự đánh nhau! Xem cái quái gì? Lấy bằng chứng ra đây rồi nói chuyện tiếp!"  

"Mày..."  

Gã cảnh sát tức giận nhưng không nói được gì!  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Đừng có làm trò nữa! Anh đánh người của đội cảnh sát thành ra như vậy, anh coi đây là nhà anh à!"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Người kính ta một thước ta kính người một trượng, trước tôi còn tưởng cục cảnh sát là nơi đại diện cho chính nghĩa, bây giờ... chẳng qua chỉ đến thế mà thôi".  

Mặt Tần Minh Nguyệt lạnh hẳn xuống!  

Nhưng cô ta hiểu, đây là do người của mình!  

Trong lòng cô ta càng giận hơn!  

Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Tôi khuyên anh nên nhận tội đi, người của đội tôi phạm lỗi, tôi sẽ phạt! Không đến lượt anh xử lý!"  

Trương Minh Vũ duỗi tay mỉm cười: "Cô nói cái gì? Tôi không có hiểu".  

Hừ!  

Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng lên xuống!  

Vô lại!  

Quan trọng nhất là Trương Minh Vũ không rơi vào bẫy!  

Trương Minh Vũ mỉm cười vô hại: "Người đẹp, thẩm vấn xong rồi chứ? Tôi đi được chưa?"  

Đi?  

Tần Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi!  

Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Mấy người mau cút ra ngoài cho tôi!"  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc!  

Ba gã cảnh sát nhốn nháo đứng dậy, đỡ Chu Vân Phong và Lục Chính Đình ra ngoài!  

Bọn chúng nhanh chóng chạy ra ngoài!  

Lục Chính Đình đau đớn vô cùng, hắn không cam tâm, mơ hồ hét lên: "Mày đợi đấy! Thằng khốn, tao sẽ giết mày!"  

Nói xong liền được đỡ ra ngoài.  

Trương Minh Vũ không để ý, mỉm cười đi ra cửa.  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Tôi cho anh ra ngoài chưa?"  

Vừa dứt lời, cánh tay mềm mại đã chắn trước mặt Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể dừng lại, bất lực lắc đầu.  

Rầm!  

Tiếng đóng cửa vang lên.  

Trương Minh Vũ thậm chí còn nghe thấy tiếng khóa cửa.  

Còn khóa cửa... bị điên à.... 
 
Chương 795


Tần Minh Nguyệt nhanh chóng xông đến chỗ Trương Minh Vũ!  

Cô ta dùng ánh mắt lạnh lùng chết người nhìn anh!  

Cô ta mới được điều đến đây.  

Quan mới thường làm ăn quyết liệt, cô ta chưa từng bỏ qua cho ai bao giờ!  

Trương Minh Vũ bị nhìn như vậy, da gà da vịt nổi hết lên, anh ôm người, sợ hãi nói: "Cô... cô làm gì vậy? Cô đừng như vậy, tôi... có vợ rồi..."  

"Không được đâu... tôi không thể làm gì có lỗi với vợ tôi được..."  

Giọng điệu vô cùng tủi hờn!  

Tần Minh Nguyệt nhìn mà sững sờ!  

Sao có kẻ mặt dày như vậy chứ!  

Trương Minh Vũ càng đắc ý hơn!  

Trên không gương mẫu, dưới ắt làm bậy, có thuộc hạ như này, đội trưởng sao có thể là người tốt chứ?  

Tôi chỉnh chết cô!  

Trương Minh Vũ thầm cảm thấy đắc ý, phải dạy cho cái loại sâu mọt của xã hội này một bài học!  

Nhưng mặt Tần Minh Nguyệt vẫn lạnh lẽo như băng tuyết!  

"Miệng lưỡi sắc bén!"  

"Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, có nói không?"  

Tần Minh Nguyệt cố nén cơn giận, lạnh lùng nói!  

Trong lòng cô ta mặc dù đã đoán được thuộc hạ của mình dẫn Lục Chính Đình và Chu Vân Phong qua, nhưng cô ta không đoán ra là thuộc hạ của mình ra tay trước!  

Dù sao Trương Minh Vũ cũng quá mất dạy!  

Trương Minh Vũ cố ý tỏ vẻ nói: "Cô... cô định dùng vũ lực sao?  

Vừa dứt lời, Tần Minh Nguyệt liền nổi giận!  

"Muốn ăn đòn hả!"  

Tần Minh Nguyệt hét lên!  

Nắm đấm vung về phía Trương Minh Vũ!  

Tốc độ cực nhanh!  

Mẹ kiếp!  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Có đánh chết anh cũng không ngờ Tần Minh Nguyệt ra tay như vậy!  

Anh còn đang đeo còng tay đấy!  

Tim anh giật nảy lên, dưới chân dồn lực, chạy vọt khỏi chiếc ghế!  

Tránh được nắm đấm kia!  

Nhanh quá!  

Sau khi đứng vững lại, Trương Minh Vũ vẫn khiếp sợ vô cùng!  

Anh đột nhiên có dự cảm không lành!  

Sơ suất rồi!  

Trò đùa này hết vui rồi!  

Tuy nhiên chưa kịp nói gì, cơ thể uyển chuyển của Tần Minh Nguyệt lại lao tới!  

Mùi hương êm dịu ập tới!  

Gió rét, lạnh thấu xương! 
 
Chương 796


Trương Minh Vũ híp mắt, cơ thể căng thẳng!  

Đối thủ thì mạnh, hai tay lại bị trói!  

Không được khinh thường!  

Cơ thể Trương Minh Vũ liên tiếp lui lại!  

Tần Minh Nguyệt mặt lạnh như băng, từng bước ép sát!  

Trong nháy mắt, Trương Minh Vũ đã lui đến vách tường, hết đường lui rồi!  

Nhưng Tần Minh Nguyệt vẫn đuổi sát theo!  

Ánh sáng tối dần!  

Trương Minh Vũ mím môi!  

Mẹ nó! Liều vậy!  

Một giây sau, cơ thể Trương Minh Vũ lao vọt lên, hai chân dùng sức đạp vào tường!  

Cơ thể lao ra!  

Dùng đầu!  

Tần Minh Nguyệt sững sờ không ngờ Trương Minh Vũ lại phản kích!  

Cô ta liền dùng tay chặn lại!  

Nhưng...  

Sức mạnh của Trương Minh Vũ quá kinh khủng, phá vỡ vòng vây của Tần Minh Nguyệt!  

Tần Minh Nguyệt hoảng rồi!  

Một giây sau, Trương Minh Vũ đột nhiên cảm thấy mềm mại...  

Quá mềm!

Trương Minh Vũ nghệt mặt.  

Chuyện này...  

Dùng chân cũng biết chuyện gì đang xảy ra!  

Thật sự... rất là...  

Đầu óc Trương Minh Vũ trở nên trống rỗng.  

Tần Minh Nguyệt lùi lại thật nhanh.  

Người Trương Minh Vũ ngã nhào xuống nhưng anh chống cái tay bị còng xuống đất thật nhanh.  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ đứng lên.  

Lúc anh ngẩng đầu thì thấy Tần Minh Nguyệt đã đứng bên chiếc đèn bàn.  

Trên khuôn mặt xinh đẹp là vẻ giận dữ tột cùng.  

Trương Minh Vũ bối rối thật sự, ngập ngừng giải thích: "Cái đó... Xin lỗi, tối quá nên không thấy..."  

Tần Minh Nguyệt bực mình hét: "Anh còn dám nói nữa à! Đồ biến thái!"  

Nói xong, cô ta lại dồn lực vào chân.  

Trương Minh Vũ lập tức đề phòng.  

Tần Minh Nguyệt này rất giỏi võ, anh mà sơ sẩy là chết ngay!  

Trong chốc lát, cô ta đã lao tới trước mặt anh!  

Rồi tung một cú đấm ra!  
 
Chương 797


Trương Minh Vũ chỉ có thể thụt lùi và né qua lại sang hai bên.  

Chưa đợi anh nghĩ gì thêm, Tần Minh Nguyệt đã đá chân tới.  

Trương Minh Vũ nghiến răng, đợi anh đứng lên đã rồi làm gì thì làm chứ!  

Anh đành giơ tay và dùng lực kéo hai tay ra thật mạnh.  

Bốp!  

Một luồng sức mạnh ập tới!  

Hai tay Trương Minh Vũ chuẩn xác bắt lấy cặp chân thẳng tắp!  

Nhưng lực của chúng vẫn khiến anh phải lùi lại hai bước.  

Sau khi lấy lại tinh thần, anh mau chóng dồn thêm lực vào hai tay và nắm chặt chân Tần Minh Nguyệt.  

Tâm trí Trương Minh Vũ cực kỳ phấn khích!  

Tần Minh Nguyệt mạnh thật!  

Cô ta híp mắt, giãy giụa muốn rút chân mình ra.  

Nhưng sao Trương Minh Vũ có thể cho phép?  

Vì dù qua một lớp vải quần, anh vẫn cảm nhận được xúc cảm non mềm, trơn mượt bên trong.  

Tần Minh Nguyệt tức tối quát: "Thả ra!"  

Giờ cô ta chỉ đứng được bằng chân sau.  

Trương Minh Vũ cười toe toét: "Người đẹp, sao không mặc quần giữ ấm ở trong thế?"  

Tần Minh Nguyệt sững sờ.  

Không ngờ... cô ta bị người ta đùa giỡn!  

Tần Minh Nguyệt cắn răng, lửa giận như sắp thiêu cháy lồng ngực cô ta.  

"Chán sống rồi đúng không!"  

Giọng nói lanh lảnh của Tần Minh Nguyệt cất cao.  

Cô ta đột nhiên phát lực ở chân, tung người lên bằng chân còn lại.  

Thân thể xoay một vòng.  

Trương Minh Vũ trừng mắt nhìn hình ảnh này.  

Quả là một cú đá trên không hoàn hảo!  

Nhưng khi anh hoàn hồn thì chân cô ta đã tiến sát rạt!  

Thần linh ơi!  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.  

Đang đánh nhau mà nghĩ cái quái gì vậy hả!  

Người căng cứng, anh chỉ biết cố gắng ngả người ra sau.  

Cú đá bay vút qua đầu Trương Minh Vũ.  

Chiếc giày gần như lướt qua mặt anh.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vì không giữ được thăng bằng nên ngã nhào ra sau.  

Mà hai tay anh vẫn nắm chặt chân Tần Minh Nguyệt như cũ.  

Cô ta cũng vì vậy mà mất thăng bằng.  

Hai chân lơ lửng giữa trời.  
 
Chương 798


Trương Minh Vũ ngã xuống, Tần Minh Nguyệt hốt hoảng giãy người.  

Phịch!  

Sau một tiếng động nặng nề, lưng Trương Minh Vũ đập vào nền đất một cái thật mạnh.  

Cảm giác đau đớn từ lưng truyền đến.  

Ôi chao!  

Anh hít hà vì đau.  

Thật lâu sau Trương Minh Vũ mới lấy lại tinh thần.  

Cúi đầu nhìn, anh nhận ra chân của Tần Minh Nguyệt còn đang đặt trên ngực mình.  

Gì đây...  

Trương Minh Vũ hết hồn.  

Mượn ánh đèn hiu hắt, anh tập trung nhìn lại thì hoảng sợ phát hiện Tần Minh Nguyệt đang... xoạc chân!  

Một chân đè lên ngực anh!  

Chân kia đè lên giữa hai chân anh!  

Cái này...  

Trương Minh Vũ trợn trừng hai mắt, lúng túng nói: "Cô... không sao chứ? Tôi... không cố ý đâu..."  

Nhưng đôi mắt Tần Minh Nguyệt đầy lạnh lùng.  

"Thả ra!"  

Cô ta rít gào.  

Chân đau chết đi được, cô ta không có sức đứng dậy nổi.  

Trương Minh Vũ còn ôm chặt hơn, không chịu: "Không! Thả ra là cô lại đánh tôi, tôi đang bị còng tay cơ mà, không công bằng".  

Tần Minh Nguyệt hít thở thật sâu, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh luôn.  

Phù! Phù!  

Tiếng thở dốc gấp gáp vang lên.  

Tần Minh Nguyệt đặt tay trái ra trước ngực làm một tư thế cực kỳ lạ lùng.  

Trương Minh Vũ nghệt mặt.  

Thế này là đang làm gì thế nhỉ?  

Tần Minh Nguyệt thở dốc một lúc rồi đặt tay xuống.  

Tia tàn khốc hiện lên trong mắt, cô ta chống hai tay xuống đất rồi bỗng nhấc người lên.  

Hai chân từ từ thu lại, cơ thể cũng bắt đầu đứng thẳng lên.  

Trời đất ơi!  

Thế mà cũng được hả?  

Mắt Trương Minh Vũ trợn to đến nỗi sắp rớt ra ngoài, lòng đầy hoảng loạn.  

Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt đã đứng lên được nhưng một chân vẫn bị Trương Minh Vũ cầm.  

Cô ta khẽ cắn răng, dồn lực vào chân.  

Dùng hết sức bình sinh rút ra.  

Trương Minh Vũ lập tức thấy một lực lớn tác dụng lên người mình.  

Anh dùng mọi cách vẫn không thể giữ được chân cô ta.  

Cô ta rút chân đi rồi!  

Trương Minh Vũ hốt hoảng đứng dậy.  
 
Chương 799


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mới đứng vững thì Tần Minh Nguyệt lại xông tới.  

Anh nhanh chóng trốn đi.  

Nhưng phòng thẩm vấn quá nhỏ!  

Anh chưa chạy được mấy bước thì đã bị Tần Minh Nguyệt đuổi kịp.  

Một cơn gió vút qua, tóc gáy Trương Minh Vũ dựng đứng.  

Anh xoay phắt lại, đúng lúc thấy một cú đấm phóng tới!  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, lại đưa hai tay ra.  

Một quyền đó đấm trúng còng tay của anh.  

"Á!"  

Tần Minh Nguyệt giật mình thét lên, mau chóng rút nắm tay về, vẻ mặt đầy đau đớn.  

Trương Minh Vũ lùi lại, nơi cổ tay cũng đau nhức vô cùng.  

Nhưng rồi anh mừng rỡ đứng dậy và nhe răng cười: "Là cô tự đánh đấy nhé, không liên quan gì đến tôi!"  

Tần Minh Nguyệt tức sôi máu, quát lớn: "Ngậm cái mồm lại! Chết tiệt!"  

Mắng xong, cô ta lại lao tới!  

Tức run người!  

Trong lòng Trương Minh Vũ bất lực thật sự!  

Sao không chịu để yên cho mình vậy hả! Tưởng tôi không đánh lại cô à!  

Tần Minh Nguyệt đấm loạn xạ vào người Trương Minh Vũ.  

Anh hít sâu một hơi, không lùi mà sải bước thật dài về phía trước.  

Nếu đã không thể dùng nắm đấm thì ta lấy thịt đè người!  

Tần Minh Nguyệt cũng sững ra, không ngờ Trương Minh Vũ dám đánh trả.  

Trong chốc lát, hai người va vào nhau.  

Trương Minh Vũ điều khiển cơ thể tránh thoát cú đấm một cách ung dung.  

Còn lấy vai huých qua.  

Vẻ hốt hoảng hiện lên trong đôi mắt bồ câu của Tần Minh Nguyệt.  

Ngay sau đó, hai vai đâm vào nhau.  

Cô ta không đề phòng gì hết nên ngã ngửa ra sau.  

Theo phản xạ, cô ta bắt lấy áo Trương Minh Vũ.  

Anh chưa kịp thu lực nên cơ thể cũng mất thăng bằng, té xuống.  

Ơ?  

Trương Minh Vũ định thần lại.  

Xung quanh tối đen như mực, Tần Minh Nguyệt thì ngay trước mặt, tự nhiên mình hoảng làm gì?  

Phản xạ tự nhiên làm cơ thể muốn giữ thăng bằng.  

Nhưng do Tần Minh Nguyệt kéo quá mạnh.  

Nên Trương Minh Vũ không ổn định được.  

Cứ thế, hai người ngã xuống đất thật mạnh.  

Phịch!  

Âm thanh nặng nề truyền đến!  

Tần Minh Nguyệt đau đớn kêu la: "Á... Ư ư ư..."  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom