Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Dịch 

Chương 770: Chuyện rắc rối hơn


 

 Tiêu Nhã ngờ vực nhìn Lâm Hàn nhưng không nhìn ra bất cứ điều gì. 

 Suy đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được lý do khác, cô ấy chỉ đành không nghĩ nữa. Dù sao bất kể là lý do gì thì với nhà họ Tiêu cũng là một chuyện tốt, có được đồng minh mạnh như Lâm Hàn, Tiêu Nhã tin rằng sau này trong hội nghị quý tộc ở Thiên Kinh, nhà họ Tiêu có thể giành được nhiều sản nghiệp hơn, thu được nhiều lợi ích hơn trong cuộc cạnh tranh ở Thiên Kinh sau này. 

 Thậm chí nhà họ Tiêu còn hy vọng có thể áp đảo được nhà họ Chu, trở thành quý tộc lớn mạnh nhất Thiên Kinh. 

 “Được rồi, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ”, Tiêu Nhã mỉm cười nói với Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn mỉm cười và khẽ gật đầu, không nói gì thêm. 

 Trong lòng Tiêu Nhã đã có sẵn một số dự định, đó là trong hội nghị quý tộc nhà họ Tiêu sẽ lấy ít sản nghiệp hơn, nhường bớt cho Lâm Hàn. 

 Xét về thực lực thì thực tế để nhà họ Tiêu làm thế lực phụ của Lâm Hàn cũng không quá. 

 Mặc dù nghe có vẻ hơi cường điệu, thế lực hàng đầu Hoa Hạ, đường đường là một quý tộc lại làm thế lực phụ cho những người khác. Nhưng Tiêu Nhã biết, thực ra không hề quá chút nào. 

 Dù sao dựa theo thực lực trước mắt, nếu Lâm Hàn muốn thì anh có thể tiêu diệt cả nhà họ Tiêu. 

 Tuy nhiên Lâm Hàn không đề cập đến những điều này, với tính cách của Tiêu Nhã, cô ấy cũng không muốn nhà họ Tiêu làm thế lực phụ cho thế lực khác, vậy nên cũng không đề cập đến. 

 Nhưng về vấn đề phân chia lợi ích, Tiêu Nhã đã chuẩn bị sẵn sàng để mang lại cho Lâm Hàn nhiều quyền lợi hơn so với kế hoạch ban đầu. Dù sao thế lực của anh lớn mạnh như thế, đương nhiên xứng đáng được chia nhiều lợi ích hơn. 

 Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa. 

 Vì chuyện của Trương Thiên Sơn, đoàn người Lâm Hàn không thể tổ chức tiệc ăn mừng lần này mà chỉ ăn uống đơn giản. 

 Sau khi ăn xong, Lâm Hàn tiễn Tiêu Nhã và các cao thủ nhà họ Tiêu đến hỗ trợ ra về. 

 Dù sao chuyện ở đây cũng đã gần kết thúc, không cần cao thủ nhà họ Tiêu giúp nữa, họ không cần tiếp tục ở lại đây, để họ đi về giải quyết chuyện của mình thì hơn. 

 Còn về việc bao vây tấn công của nhiều thế lực các vùng khác có thể sẽ mở ra sau này, Lâm Hàn cũng chẳng bận tâm. Thế lực Vùng Xám của Bắc Đông có Lâm Hàn và nhà họ Lâm giúp đỡ nên không hề sợ bị chúng tấn công, cũng không cần nhà họ Tiêu giúp sức. 

 Trên quảng trường trước sảnh trang viên, các cao thủ nhà họ Tiêu đã tập hợp và sẵn sàng rời đi. 

 “Dù thế nào tôi cũng phải cảm ơn sự giúp đỡ của nhà họ Tiêu lần này, tôi không tiễn mọi người đi nữa, lần sau đến thành phố Thiên Kinh chúng ta sẽ lại gặp”, Lâm Hàn nói với nhóm người nhà họ Tiêu. 

 Mặc dù Lâm Hàn không quen những cao thủ nhà họ Tiêu này, nhưng cũng biết mặt hầu hết. Lần trước trong trận chiến quý tộc ở Thiên Kinh, Lâm Hàn cũng kề vai sát cánh với họ nên khá quen thuộc, đương nhiên cũng không cần để ý quá nhiều đến lễ nghi. 

 Mà Lâm Hàn và Tiêu Nhã đã hẹn gặp nhau trên hội nghị quý tộc, hội nghị cũng đã sắp diễn ra. 

 Các cao thủ nhà họ Tiêu đều cúi đầu chào Lâm Hàn, sau đó lên xe chuẩn bị rời đi. 

 Lần trước Lâm Hàn giúp nhà họ Tiêu, không thể nghi ngờ đã để lại ấn tượng sâu sắc cho những cao thủ nhà họ Tiêu, ai cũng biết ơn anh. 

 Mặc dù Lâm Hàn không phải người nhà họ Tiêu, chỉ là đồng minh của họ, nhưng thực ra những cao thủ này đã coi anh là người của nhà họ Tiêu mình từ lâu. 

 Tiêu Nhã lại tạm biệt Lâm Hàn, sau đó cùng nhà họ Tiêu lên xe rời khỏi trang viên, trở về nhà họ Tiêu ở thành phố Thiên Kinh. 

 Lâm Hàn nhìn theo đoàn xe của cao thủ nhà họ Tiêu rời khỏi trang viên, sau đó thu hồi tầm mắt. 

 Lần này giải cứu Trương Thiên Sơn, vì có nhiều cao thủ của nhà họ Lâm nên các cao thủ nhà họ Tiêu cũng không giúp được gì nhiều. 

 Nhưng Lâm Hàn vẫn rất biết ơn nhà họ Tiêu, dù sao khi nhận được thông báo của Lâm Hàn, nhà họ Tiêu có thể nhanh chóng đến đây, còn dẫn theo gần như toàn bộ cao thủ đến, hiển nhiên nhà họ cực kỳ coi trọng Lâm Hàn. 

 Mặc dù cao thủ nhà họ Tiêu không nhiều nhưng Lâm Hàn biết sau khi trải qua cuộc nguy cơ lần trước, nhà họ Tiêu đã không còn nhiều cao thủ nữa, cơ bản đều đã ở đây. 

 Dù sao đào tạo một cao thủ không chỉ cần đầu tư nhiều tài nguyên mà còn cần thời gian tương đối dài, thời gian ngắn như vậy không đủ để nhà họ Tiêu đào tạo cao thủ mới, những cao thủ này đã là toàn bộ lực lượng của họ rồi. 

 Lâm Hàn khẽ lắc đầu rồi trở về đại sảnh, yên lặng chờ đợi. 

 Mấy người La Văn vì xử lý đám cao thủ và người phụ trách của thế lực vùng khác nên không đến ăn trưa, xử lý hết đám người đó đương nhiên cũng mất một khoảng thời gian. 

 Mà Lâm Hàn cũng bảo những cao thủ anh đưa tới và cao thủ của nhà họ Lâm sẵn sàng chờ lệnh. 

 Dù sao vừa mới tiếp quản vùng Bắc Đông, lúc trước còn xảy ra một trận chiến hỗn loạn như thế, chắc chắn Lâm Hàn cần tốn rất nhiều tâm sức mới có thể đảm đương được, anh cũng cần có nhân thủ nhất định. 

 Nhưng Lâm Hàn không quen thuộc với vùng Bắc Đông lắm, chỉ có nhiều cao thủ thôi thì không dễ hành động, chắc chắn cần đến sự giúp đỡ của La Văn và những người khác. 

 Đây cũng là lý do tại sao tối qua Lâm Hàn lại cho mấy người La Văn lựa chọn, mặc dù theo di ngôn của Trương Thiên Sơn, chắc chắn họ sẽ nghe lệnh Lâm Hàn, trợ giúp anh trở thành đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông. 

 Nhưng nếu họ không thật lòng muốn đi theo anh, không thật lòng muốn làm việc cho anh thì anh thà không nhận họ, không nhận thế lực Vùng Xám của Bắc Đông. 

 Dù sao Lâm Hàn là người ngoài, không quen thuộc tình hình ở đây, không được họ thật lòng giúp đỡ thì rất khó thuận lợi tiếp nhận thế lực Vùng Xám của Bắc Đông, sau này thống nhất lại càng khó hướng họ đến con đường làm ăn hợp pháp, khi ấy chắc chắn sẽ gặp một số trở ngại lớn. 

 Ngô Xuyên đã làm theo lệnh của Lâm Hàn, trang bị lực lượng phòng thủ nhất định ở trang viên, sau khi xong việc thì vào đại sảnh đến bên Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn lắc đầu nói: “Tôi hiểu ý của ông, nhưng giao chuyện phòng thủ cho họ được rồi. Bên phía các ông đông người, phối hợp cũng tốt hơn, tôi cần mọi người đi giải quyết một số chuyện rắc rối hơn”. 

 Lâm Phong nghe Lâm Hàn nói xong thì nghi hoặc, không phải chuyện lần này đã gần kết thúc rồi ư? Sao vẫn còn chuyện rắc rối hơn cần giải quyết? 

 Lâm Phong đang định hỏi Lâm Hàn tiếp thì thấy La Văn, La Võ và Uông Nghĩa bước vào từ cửa. 

 Trông ba người vẫn không khác gì lúc trước, thậm chí đã thay quần áo sạch sẽ, trông sạch sẽ tươm tất hơn nhiều, nhưng Lâm Phong lại đột nhiên hơi nhíu mày.

 
Chương 771: Vậy thì làm người đầu tiên


 

 Trong đại sảnh toà nhà chính của trang viên. 

 Lâm Hàn thấy Uông Nghĩa, La Văn và La Võ đến thì cũng nhận ra điều khác thường. 

 Tuy rằng thoạt nhìn rất bình thường, ba người cũng đã thay quần áo sạch sẽ, không giống vẻ mệt mỏi và hơi luộm thuộm lúc trước khi trên xe. 

 Nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể phát hiện ra điều khác thường. 

 Có một chút mùi máu, hơn nữa dù ba người họ giả vờ bình thường nhưng vẫn có thể nhìn ra được họ vừa mới trải qua một trận chém giết. 

 Lâm Hàn cũng hiểu chắc ba người vừa đi trút giận về, cái chết của Trương Thiên Sơn thực sự đã giáng cho họ một đòn đả kích khá lớn. 

 Lâm Hàn không nói nhiều, anh bình tĩnh nhìn họ rồi ra hiệu cho họ ngồi xuống. 

 Lập tức có người đi lên rót trà cho họ. 

 “Xử lý sạch sẽ hết chưa?”, Lâm Hàn nhẹ giọng hỏi. 

 Uông Nghĩa khẽ gật đầu: “Xử lý hết rồi”. 

 Lâm Hàn thấy thế cũng không nói gì. 

 Lúc này La Văn mới nói: “Anh Lâm, chúng ta mau chóng bắt đầu bước tiếp theo đi”. 

 Mặc dù trải qua những chuyện này, La Văn cũng cảm thấy cú sốc hơi lớn. 

 Nhưng bây giờ không phải lúc để họ nghỉ ngơi, vùng Bắc Đông vẫn đang hỗn loạn, Uông Nghĩa và La Võ vẫn chưa giải quyết xong chuyện ở phía Bắc, mà bên này có thể họ sẽ phải đối mặt với sự trả thù chung của nhiều thế lực vùng khác. 

 Mặc dù tin tức ở đây không truyền ra ngoài, nhưng đại khái mọi người cũng biết. 

 Nếu người của những thế lực đó không chờ được tin tức từ người của mình thì chúng sẽ biết đã xảy ra chuyện sớm thôi. 

 Đến lúc đó các thế lực này sẽ liên lạc với nhau rồi nhanh chóng phát hiện có điều không ổn, khi hiểu ra người của mình đã gặp chuyện có thể chúng sẽ bắt tay với nhau cùng trả thù. 

 Khi đó vùng Bắc Đông chắc chắn sẽ lại phải đối mặt với một thách thức khác. 

 Mặc dù La Văn biết có sự giúp đỡ của Lâm Hàn thì cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng chắc chắn cũng phải chuẩn bị đề phòng chuyện ngoài ý muốn, thế lực Vùng Xám của Bắc Đông bây giờ không thể chịu được bất kỳ đòn đả kích nào. 

 Lâm Hàn nghe La Văn nói vậy đương nhiên cũng hiểu, anh biết bước tiếp theo anh ta nói là có ý gì. 

 Anh nói thẳng: “Vậy thì bắt đầu đi, thế lực Vùng Xám của Bắc Đông hiện nay thế nào, anh nói cho tôi nghe trước đã”. 

 Ngô Xuyên ở bên cạnh chợt trở nên hưng phấn. 

 Ngô Xuyên cũng biết chuyện lúc trước, biết Lâm Hàn sắp trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông, tiếp quản thế lực Vùng Xám của Bắc Đông. 

 Bây giờ sắp bắt đầu tiếp quản thế lực Vùng Xám Bắc Đông, mặc dù người tiếp quản là Lâm Hàn, nhưng Ngô Xuyên là thuộc hạ của anh cũng thấy khá kích động. 

 Ba người La Văn nhìn nhau rồi nói cho Lâm Hàn nghe sự phân bố của thế lực Vùng Xám ở Bắc Đông và tình hình hiện tại. 

 Bởi vì Lâm Hàn sắp tiếp quản nên ba người La Văn cũng nói rất chi tiết, đến chạng vạng mới xong. 

 Sau khi nghe ba người giải thích, Lâm Hàn cũng gần như hiểu được sự phân bố thế lực Vùng Xám nơi này cùng với tình hình trước mắt. 


 Mặc dù đại bàng núi vùng Bắc Đông là ông trùm thế lực Vùng Xám của nơi này, nhưng vì số lượng thế lực Vùng Xám tương đối nhiều lại phức tạp, mà ông trùm vùng Bắc Đông lại hơi khác với ông trùm vùng Hoa Đông. 

 Lâm Hàn là ông trùm thế lực Vùng Xám ở Hoa Đông, anh nói gì là thế đó, toàn bố thế lực Vùng Xám của Hoa Đông đều nghe anh. Ngoài những tên côn đồ vô danh tiểu tốt anh không quan tâm thì những thành phần còn lại đều do Lâm Hàn hoặc người của anh quản lý. 

 Mà cho dù là những kẻ côn đồ vớ vẩn đó cũng không dám đắc tội với Lâm Hàn hay người của anh. 

 Nhưng tình hình vùng Bắc Đông thì khác, tính người Bắc Đông khá cương trực, hơn nữa thế lực Vùng Xám ở đây lại nhiều, mạnh có yếu có, rất phức tạp nên khó thống nhất để quản lý. 

 Trước Trương Thiên Sơn, thế lực Vùng Xám của Bắc Đông cũng không có đại bàng núi, các thế lực Vùng Xám ở đây cũng không bao giờ do một người nào quản lý. 

 Đến khi có Trương Thiên Sơn, sau một số chuyện ông ta đã trở thành nhân vật truyền kỳ ở Bắc Đông nên mới dần tạo được uy thế và trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông này. 

 Tuy nói đại bàng núi là ông trùm của thế lực Vùng Xám Bắc Đông nhưng trên thực tế lại không thể quản lý được hết tất cả thế lực nơi đây. 

 Đại bàng núi chỉ có thể quản lý người của mình, những thế lực khác đa phần sẽ tuân theo mệnh lệnh của Trương Thiên Sơn, nhưng một số thì không, cụ thể còn phải xem có phù hợp với lợi ích của họ hay không, có quá đáng hay không. 

 Nói trắng ra, những thế lực Vùng Xám này đều là thế lực phụ thuộc của đại bàng núi, nói chung sẽ nghe theo lệnh của đại bàng núi, nhưng một số vẫn không nghe, họ tự quản lý riêng. 

 Trải qua những chuyện hai ngày trước, Trương Thiên Sơn còn đã chết, gần đây thế lực Vùng Xám của Bắc Đông lại càng không gắng gượng nổi, giữa mỗi thế lực đều có xung đột. 

 Dù sao trước đây có Trương Thiên Sơn ở giữa phân xử cho bọn họ, phân chia lợi ích, dù có bất mãn thì bọn họ cũng không dám nói gì. 

 Nhưng bây giờ Trương Thiên Sơn đã chết thì hoàn toàn khác, bọn họ không cần phải nghe theo lệnh Trương Thiên Sơn nữa, có thể tự giành lấy bằng thực lực của mình. 

 Vậy nên mới hai ngày mà thế lực Vùng Xám bên ngoài đã xảy ra rất nhiều trận chiến, họ tự dựa vào thế lực của mình để tranh giành lợi ích, cả vùng Bắc Đông rất hỗn loạn. 


 Dù sao không phải ai cũng như Trương Thiên Sơn, không phải ai cũng có thể khiến cho thế lực Vùng Xám cả Bắc Đông tàn bạo này nghe theo một người, nhất là Lâm Hàn còn không phải người thuộc Bắc Đông nên lại càng khó khăn hơn. 

 Ngô Xuyên nghe xong cũng thấy khá rắc rối, anh ta cứ tưởng là chuyện tốt, bây giờ xem ra cũng không ít phiền toái. Người ở đây nào dễ để cho Lâm Hàn trở thành đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông, Lâm Hàn phải dựa vào thực lực của mình để trở thành ông trùm thế lực Vùng Xám nơi đây. 

 Lâm Hàn khẽ gật đầu, anh cũng đã hiểu tương đối cụ thể tình hình vùng này. 

 Lâm Hàn suy nghĩ một chút rồi nói với ba người La Văn: “Không ngờ đại bàng núi vùng Bắc Đông chỉ có quyền phân xử, thực tế lại không thể khiến các thế lực Vùng Xám ở đây tuân lệnh, cũng không phải ông trùm của thế lực Vùng Xám của Bắc Đông. Vậy tôi sẽ là người đầu tiên trở thành ông trùm Vùng Xám vùng Bắc Đông này”.

 
Chương 772: Tàn nhẫn


 

 "Làm đại ca của toàn bộ các thế lực trong vùng xám ở Bắc Đông?" 

 Uông Nghĩa, La Văn và La Võ nghe thấy Lâm Hàn nói vậy đều sửng sốt. 

 Bọn họ đang đau đầu làm sao để Lâm Hàn trở thành Đại bàng núi, để phần lớn các thế lực ở Bắc Đông nghe theo mệnh lệnh của anh. Còn Lâm Hàn lại muốn lên làm đại ca của toàn bộ các thế lực trong vùng xám ở Bắc Đông? 

 Phải biết rằng, thế lực vùng xám ở Bắc Đông rất đông, vả lại đều chẳng phải hạng hiền lành gì, nên khó mà khiến họ nghe theo mệnh lệnh của ai đó. 

 Trương Thiên Sơn trở thành Đại bàng núi, sau đó khiến cho đa số thế lực ở vùng xám nghe theo lệnh của ông ta, cũng đã là chuyện hiếm thấy, được coi như một truyền kỳ rồi. 

 "Cậu Lâm, tình hình ở Bắc Đông khác với những nơi khác. Thế lực ở đây thật sự là nhiều vô số kể, vang thau lẫn lộn. Hơn nữa, bọn họ còn cực kỳ hung hăng, cậu..." 

 Uông Nghĩa đang tính nhắc lại đã bị Lâm Hàn ngắt lời. 

 "Tôi biết, chẳng phải ban nãy mấy người vừa nói rồi à?", Lâm Hàn nói thẳng: "Nhưng khiến đa số họ nghe theo mệnh lệnh của tôi thì có tác dụng gì? Huống chi, Trương Thiên Sơn đã dặn tôi phải dẫn dắt những thế lực vùng xám ở Bắc Đông làm ăn hợp pháp, cùng nhau phát triển. Anh cảm thấy chỉ trở thành Đại bàng núi thôi thì bọn họ sẽ nghe lời tôi ư?" 

 Đám Uông Nghĩa sửng sốt, nghĩ kỹ lại thì đúng là như thế. 

 Trước đây, thực tế Trương Thiên Sơn cũng muốn ngăn cản những thế lực ấy làm ăn phi pháp, nhưng lại bị vô số người phản đối. 

 Bọn họ hoàn toàn không muốn làm ăn hợp pháp, trong suy nghĩ của họ, hợp pháp bằng không kiếm được tiền, muốn kiếm tiền thì phải kinh doanh những thương vụ trong vùng xám. 

 Cuối cùng, Trương Thiên Sơn cũng đành bó tay. Sau, ông ta mới tính đi đầu hợp tác làm ăn hợp pháp với Hoa Đông của Lâm Hàn, sau khi có kết quả, rồi lôi kéo những thế lực kia cùng nhau kinh doanh theo. 

 Kết quả không ngờ lại gặp phải chuyện này, bị đàn em thân tín phản bội nên đành gác lại việc hợp tác với bên Hoa Đông. 

 Ngay cả Trương Thiên Sơn cũng không thể bắt những thế lực vùng xám kia làm ăn hợp pháp thì càng đừng nói đến một người ngoài như Lâm Hàn. 

 Vậy thì, nếu Lâm Hàn muốn hoàn thành nguyện vọng của Trương Thiên Sơn thì không thể chỉ lên làm Đại bàng núi, mà phải trở thành đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông. 

 Lý thuyết là thế, nhưng muốn làm thì lại khó như lên trời. 

 "Đây chẳng phải là quá khó sao? Gì cũng phải làm từng bước một chứ?", Uông Nghĩa vẫn cảm thấy không có khả năng nói. 

 La Võ đứng cạnh tuy không hiểu những điều đó, nhưng nghe thấy Lâm Hàn nói muốn lên làm đại ca của toàn bộ các thế lực trong vùng xám ở Bắc Đông, cũng cảm thấy không có khả năng, quả thật là khó như lên trời vậy. 

 Một nhân vật truyền kỳ như Trương Thiên Sơn cũng chỉ trở thành Đại bàng núi của vùng Bắc Đông thôi. Người ngoài như Lâm Hàn muốn lên làm đại ca của toàn bộ vùng xám thì thật sự giống như đang nằm mơ giữa ban ngày. 

 Có điều, tuy La Võ cảm thấy điều ấy không có khả năng, nhưng lại chẳng nói gì. Dù sao, cậu ta cũng không rành về mặt này, nên không có tư cách nói chuyện. La Võ chỉ mạnh về mặt vũ lực thôi. 

 Còn La Văn, anh ta suy nghĩ một lúc rồi lộ ra vẻ mặt kỳ lạ nói: "Có lẽ, cũng không phải không thể. Chúng ta cảm thấy không có khả năng là vì nó quá khó khăn với mình, nên theo bản năng cảm thấy anh Lâm không làm được. Nhưng thực tế, riêng đàn em, anh Lâm đã có 400 cao thủ được huấn luyện bài bản, sở hữu sức mạnh vô cùng đáng sợ, chưa chắc không đối phó được những thế lực vùng xám kia". 

 Uông Nghĩa nghe vậy mới chợt nhận ra Lâm Hàn không như những người khác, cũng mạnh hơn Trương Thiên Sơn rất nhiều. Dưới trướng anh còn có 400 cao thủ được huấn luyện bài bản. Nó là một lực lượng vô cùng khủng bố, có thể làm được rất nhiều chuyện mà người bình thường cho rằng là không thể. 

 Chỉ là sau đó, Uông Nghĩa lại buồn rầu nói: "Quả thật là cậu Lâm có rất nhiều đàn em lợi hại, nhưng những thế lực vùng xám ở Bắc Đông cũng rất ngang ngạnh. Cho dù có sức mạnh áp đảo, nhưng muốn ép bọn họ làm một chuyện mà họ không muốn thì e rằng cũng chẳng dễ dàng gì đúng không?" 

 La Văn nghe thấy thế cũng thấy có lý, gật đầu đồng ý với Uông Nghĩa. 

 Những thế lực vùng xám ở Bắc Đông rất cứng đầu, nếu là nơi khác, Lâm Hàn có nhiều cao thủ như vậy, e rằng muốn ép họ đi làm chuyện họ không muốn sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng ở Bắc Đông thì lại chưa chắc. 

 Lúc này, Lâm Hàn chợt nở nụ cười mở miệng nói: "Tôi vẫn không biết bọn họ cứng đầu cỡ nào, vừa hay giờ xem thử luôn. Có điều tôi tin rằng, dù có cứng đầu đến mấy chắc cũng phải sợ chết chứ nhỉ?" 

 Uông Nghĩa và La Văn nghe Lâm Hàn nói thế thì sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh. 

 Trước đó, Lâm Hàn giao chuyện giải quyết những cao thủ cùng người phụ trách đến từ các khu lân cận và đám Tạ Kiến An cho bọn họ. Ba người còn tưởng rằng anh không muốn thấy hình ảnh ấy. Dẫu sao trông Lâm Hàn cũng còn khá trẻ, theo lý thì chắc anh vẫn chưa trải qua nhiều cảnh máu me như vậy. 

 Nhưng giờ xem ra không phải là như thế, khi Lâm Hàn nói ra câu kia, bọn họ chợt cảm thấy lạnh cả gáy. 

 Đám Uông Nghĩa không ngờ Lâm Hàn lại quyết đoán dùng biện pháp mạnh như vậy, dứt khoát lấy mạng sống của họ ra ép họ làm ăn hợp pháp. 

 La Võ đứng cạnh trái lại sảng khoái cười nói: "Chắc chắn là sợ rồi, cứng đầu đến mấy cũng sợ chết thôi. Làm vậy nhất định sẽ thành công 100%". 

 Bấy giờ, La Võ cũng khá là thưởng thức nhìn Lâm Hàn. 

 Đối với mấy cái chuyện bày mưu lập kế, La Võ quả thật không rành. Lúc trước, cậu ta quyết định đi theo Lâm Hàn là vì La Văn và Uông Nghĩa đều quyết định như thế. La Võ tin tưởng hai người kia sẽ không chọn sai, nên mới chọn theo. 

 Huống chi, Lâm Hàn cũng đâu có ép họ làm gì quá đáng, chỉ bảo bọn họ không được làm ăn phi pháp, chuyển sang kinh doanh hợp pháp mà thôi. Suy cho cùng, chỉ là kiếm được ít tiền hơn chút, đương nhiên không quan trọng bằng tính mạng của mình rồi. 

 "Chúng tôi cũng thấy cách này được đó", La Văn và Uông Nghĩa cùng đáp. 

 Ngô Xuyên bên cạnh cũng khá là mong đợi chuyện này, lâu rồi anh ta chưa làm vụ nào sướng tay mà còn lớn như vậy. Vì vậy, Ngô Xuyên tức thì vui vẻ ra mặt, nóng lòng đến nỗi muốn Lâm Hàn ra lệnh ngay lập tức, anh ta sẽ dẫn người vọt đi làm ngay và luôn. 

 Lâm Hàn nghe thấy vậy, gật đầu nói: "Được, cứ quyết định thế đi. Mọi người lên kế hoạch và chuẩn bị đi, sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu hành động, không thể để lâu thêm được, phải nhanh chóng gồm thâu những thế lực vùng xám ở Bắc Đông!"

 
Chương 773: Đền bù


 

 Trong đại sảnh ở tầng trệt của trang viên. 

 Lúc này, mặt trời vừa lặn xuống núi, màn đêm dần bao phủ khắp ngõ ngách. 

 Bên trong đại sảnh, đám người Lâm Hàn đang bàn bạc công viêc, người ngoài không được phép bước vào. 

 Đám Lâm Hàn lo bàn bạc mà quên bật cả đèn. 

 Vì vậy, giờ đây trong đại sảnh có hơi tối tăm, mọi người chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt của nhau. 

 Nhưng khi nghe được Lâm Hàn nói thế, La Văn và Uông Nghĩa cũng vẫn có thể thấy được vẻ kích động lộ rõ trên mặt đối phương. 

 Ngay khi Lâm Hàn đưa ra ý đinh và kế hoạch của mình, bọn họ còn cảm thấy khó có thể tin và không thể thực hiện được. Nhưng giờ sau một hồi bàn bạc, rồi quyết định hành động, bọn họ lại hơi kích động. 

 Sao họ không muốn làm thế cơ chứ? 

 Trước đây, khi Trương Thiên Sơn còn sống, La Văn từng vô số lần lên kế hoạch để ông ta trở thành đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Hoa Đông, mà không chỉ là Đại bàng núi, chỉ quản lý được phần lớn các thế lực nơi đây. 

 Nhưng cuối cùng, toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ ấy đều bị chính La Văn tự mình gạt bỏ. 

 Còn giờ, từ khi đưa ra kế hoạch đến quyết định hành động chỉ diễn ra trong vòng mấy chục phút, La Văn lại cảm thấy khả năng thành công là rất lớn. 

 Mà nguyên nhân của nó đều là bởi vì sự tàn nhẫn và thực lực kinh người của Lâm Hàn. 

 Lúc này, ba người Uông Nghĩa đều nhìn Lâm Hàn đồng thanh đáp: "Vâng!" 

 Trong lòng cả ba thầm kích động không thôi. 

 Nếu thành công thì nó nhất định sẽ là một sự kiện cực kỳ oanh động, và họ cũng có thể trở thành nhân vật truyền kỳ! 

 "Được, cứ thế đi. Cụ thể thế nào thì mọi người tự bàn bạc với nhau nhé", Lâm Hàn nói xong bèn đứng dậy, nhìn Ngô Xuyên đang kích động bên cạnh, tức thì hiểu được anh ta cũng muốn tham gia chuyện này. 

 Nhưng trước đó, người của Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các đã bị Lâm Hàn ra lệnh trông giữ trang viên, suy cho cùng cũng phải đề phòng có thế lực nào chơi xấu, lợi dụng lỗ hổng đến trang viên cướp đoạt một phen. 

 Lâm Hàn suy nghĩ một lát, nói với Ngô Xuyên: "Giao toàn bộ đàn em của anh cho Tiểu Tây để trông giữ trang viên đi. Anh cũng sẽ tham gia chuyện này, vừa hay rèn luyện luôn". 

 "Vâng, anh Hàn", Ngô Xuyên nghe thấy Lâm Hàn nói vậy, kích động đứng bật dậy đáp. 


 Ban đầu, Ngô Xuyên còn lo. Dù sao, trước đó Lâm Hàn đã phân nhiệm vụ khác cho anh ta, nên rất có thể sẽ không để anh ta tham gia chuyện này. Giờ anh ta còn chưa mở miệng, Lâm Hàn đã tự động cho mình cơ hội. Vì thế, anh ta mới kích động không thôi. 

 Lâm Hàn gật đầu, rời khỏi đại sảnh đi ăn gì đó rồi về phòng nghỉ ngơi. 

 Còn La Văn, La Võ, Uông Nghĩa, Ngô Xuyên cùng Lâm Phong thì ở lại cùng nhau bàn bạc kế hoạch chuẩn bị đối phó với các thế lực vùng xám ở Bắc Đông vào ngày mai. 

 Lần hành động này chủ yếu sử dụng cao thủ nhà họ Lâm và các cao thủ còn lại của Trương Thiên Sơn. 

 Trên thực tế, chỉ dùng các cao thủ nhà họ Lâm cũng đủ rồi. Dù gì, 400 cao thủ được huấn luyện một cách bài bản cũng đã là một lực lượng hết sức đáng sợ. 

 Nhưng đa số họ đều không phải người vùng Bắc Đông, không sinh ra và lớn lên ở đây nên sẽ dễ khiến những thế lực vùng xám kia gai mắt và phản cảm. Thế nên, cần trộn lẫn đàn em của Trương Thiên Sơn vào, có vậy mới coi như có lý do chính đáng. 

 Hơn nữa, Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi mới của Bắc Đông cũng là do Trương Thiên Sơn quyết định. Vậy thì cũng dễ khiến cho những thế lực vùng xám ở đây nghe theo hơn. 

 Đây là lần đầu tiên mấy người La Văn quản lý một lực lượng mạnh mẽ, được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh như thế, nên ai cũng hết sức kích động. Giờ vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ. 

 Sau đó, đám La Văn bèn cùng Lâm Phong bàn bạc kế hoạch nguyên một đêm. 

 Còn Lâm Hàn, giờ anh đã về phòng của mình. 


 Rồi gọi điện thoại cho Dương Lệ báo đến nơi cho cô biết. 

 Mấy ngày nay, bởi vì vội vàng đi cứu Trương Thiên Sơn nên Lâm Hàn vẫn chưa gọi cho Dương Lệ cuộc nào. 

 Lúc này, Dương Lệ đang nghỉ ngơi, vốn dĩ đang bận rộn dự án hợp tác với bên Bắc Đông, vì chuyện của Tạ Kiến An mấy hôm trước nên đã phải tạm gác lại. Giờ cô cũng hiếm có cơ hội được thả lỏng lại. 

 Nếu không phải Lâm Hàn vẫn bận rộn với công việc thì chưa biết chừng Dương Lệ đã đi nghỉ phép mấy ngày rồi. 

 Lúc này, thấy là Lâm Hàn gọi tới, Dương Lệ vội vàng bắt máy. 

 "Alo, ông xã à, anh không sao chứ? Bên kia thế nào rồi?", Dương Lệ hơi lo lắng hỏi. 

 Lâm Hàn nghe vậy, trong lòng chợt ấm áp, bảo: "Anh không sao, bên này cũng coi như thuận lợi, không có nguy hiểm gì hết. Nhưng vẫn còn vài chuyện cần giải quyết, sẽ mất khá lâu, có lẽ một thời gian nữa anh mới về được". 

 Dương Lệ nghe thấy anh bảo không sao, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. 

 Lần trước bị đe dọa bằng bom đã khiến cô sợ khiếp vía. 

 Tuy cô không biết Lâm Hàn đi Bắc Đông làm gì, nhưng cũng đoán được sơ sơ. Chắc hẳn là có liên quan đến thế lực ở vùng xám. Mà so với chuyến đi lần này, chuyện bị lấy bom đe dọa lại chẳng đáng là gì. 

 Cũng vì thế nên Dương Lệ mới lo lắng cho Lâm Hàn như vậy. 

 May mà giờ bên Lâm Hàn cũng đã suôn sẻ, không xảy ra chuyện gì hết. 

 Sau đó, Lâm Hàn và Dương Lệ bèn kể cho nhau nghe tình hình gần đây. 

 Biết vì dự án bị tạm gác lại nên cô đang được nghỉ ngơi, đối với chuyện này, Lâm Hàn cũng có thể đoán được. 

 "Vậy thừa dịp này em tranh thủ nghỉ ngơi đi, chuyện hợp tác giữa quỹ đầu tư Nhân Phàm và Bắc Đông, chắc vài ngày nữa mới làm tiếp. Đến lúc đó, sẽ có một đống việc đang chờ em đó", Lâm Hàn cười nói. 

 Báo thù thì anh đã báo thù xong, còn lại là hoàn thành nguyện vọng của cuối cùng của ông ta, dẫn dắt thế lực vùng xám ở Bắc Đông làm ăn hợp pháp, ngày càng phát triển. 

 Dương Lệ nghe anh nói vậy thì có hơi bất ngờ, sau đó lại buồn bực. Hiếm lắm cô mới được rảnh, vậy mà chỉ được mấy ngày lại phải đâm đầu vào công việc rồi. 

 Kế tiếp, Lâm Hàn và Dương Lệ lại nói chuyện thêm một lát mới cúp máy đi ngủ. 

 Tuy trong kế hoạch thu phục các thế lực vùng xám ở Bắc Đông, bên La Văn phụ trách nghĩ cách, còn những cao thủ nhà họ Lâm phụ trách việc ra sức. Nhưng Lâm Hàn cũng cần phải có mặt, suy cho cùng, anh mới là đại ca tương lai của thế lực nơi đây.

 
Chương 774: Chọn cây đinh khó nhổ nhất


 

 Sáng sớm. 

 Bên ngoài tầng trệt của trang viên. 

 300 cao thủ nhà họ Lâm cùng gần 100 cao thủ bên Bắc Đông đã tập hợp xong, xếp hàng ngay ngắn im lặng đứng chờ lệnh. 

 Đám La Văn, La Võ, Uông Nghĩa, Lâm Phong và Ngô Xuyên cũng có mặt đông đủ. 

 Lúc này, hơn 300 người trong sân đều im lặng, không phát ra bất cứ âm thanh nào. 

 Nhìn gần 400 cao thủ trước mặt, trong lòng La Văn không khỏi có chút tự hào. Đây là lần đầu tiên, anh ta dẫn dắt nhiều người như vậy. 

 Tuy đa số họ đều là người của Lâm Hàn, nhưng giờ La Văn đã quyết định đi theo Lâm Hàn, sau này cũng là cấp dưới của anh, nên đương nhiên sẽ trở thành người một nhà với số cao thủ kia. 

 Trên thực tế, những cao thủ do Lâm Hàn dẫn đến có hơn 400 người lận, nhưng tối qua, sau khi bàn bạc, đám La Văn cảm thấy số kia là đủ rồi. Vì vậy, mấy anh đã để một số người ở lại trông giữ trang viên, tránh có chuyện gì xảy ra. 

 Tuy với tình hình của Bắc Đông hiện nay, thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có hơn trăm cao thủ đến tấn công trang viên. 

 Dù là những thế lực lân cận mà họ đã đắc tội, chắc giờ họ cũng mới biết được tin người của mình đã bị xử lý, nên không thể nào bắt tay nhau cử cao thủ đến tấn công bọn họ ngay được. 

 Nhưng vì phòng ngừa có chuyện xảy ra, đám La Văn vẫn để lại hơn 100 cao thủ trông giữ trang viên. Dẫu sao bên mình cũng đông nên thích làm gì thì làm. 

 Chẳng bao lâu sau, Lâm Hàn cũng đi đến. 

 Thấy mọi người đã tập hợp xong, anh nhìn đồng hồ, cách thời gian La Văn đề ra còn mấy phút. Xem ra họ đã tập hợp từ trước. 

 Lâm Hàn cũng không bất ngờ với điều này, cao thủ nhà họ Lâm vốn là như thế, hiệu suất làm việc cực kỳ nhanh y như những người lính, thậm chí còn nghiêm khắc hơn phần lớn môi trường trong quân đội. 

 Lúc Lâm Hàn đi đến, đám La Văn cũng bước tới tiếp đón. 

 "Nói qua kế hoạch mà mọi người đã bàn bạc cho tôi nghe xem", Lâm Hàn nhàn nhạt nói. 

 Đám người La Văn nhìn nhau, cuối cùng vẫn là La Văn đứng ra báo cáo với Lâm Hàn. 

 Tuy có thực lực áp đảo, nhưng với tính tình cẩn thận của La Văn. Tối qua anh ta đã bàn bạc với mấy người còn lại tới tận khuya, cuối cùng cũng chọn ra được một kế hoạch xem như ổn thỏa nhất. 

 Rồi vội vàng đi thông báo, giờ tập hợp sớm như vậy, thực tế mọi người cũng chưa nghỉ ngơi được bao nhiêu. 

 Nhưng so với việc sắp làm, đám La Văn đều kích động không thôi, dẫn đến adrenalin tiết ra, vì vậy chẳng cảm thấy mệt chút nào. 

 Lúc này, La Văn đứng ra báo cáo sơ bộ với Lâm Hàn: "Anh Lâm, tối hôm qua chúng tôi đã bàn bạc xong, thế lực đầu tiên mà chúng tôi định ra tay là một gia tộc họ An khá lớn đã sinh sống ở Bắc Đông từ lâu, cũng rất có tiếng nói trong vùng. Khi Trương Thiên Sơn còn sống, thế lực đó cũng không phục ông ấy cho lắm. Có thể nói đây là thế lực mạnh nhất và khó chơi nhất trong số các thế lực không phục Trương Thiên Sơn. Nếu chúng ta muốn thu phục toàn bộ thế lực vùng xám ở Bức Đông, tôi đề nghĩ nhổ cây đinh cứng đầu này đầu tiên, các thế lực khác biết nhà họ An bị chúng ta thu phục thì sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Từ đó, bước kế tiếp cũng sẽ diễn ra thuận lợi hơn". 

 Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu, khá vừa lòng với bước đầu tiên trong kế hoạch của đám La Văn. 

 Bình thường thì sẽ chọn việc nào dễ làm trước, khó làm sau, nhưng việc này lại khác. Thứ nhất, bên Lâm Hàn vốn có thực lực áp đảo, dù toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông có bắt tay với nhau cũng không phải đối thủ của anh. Huống chi, họ còn khó mà tin tưởng bắt tay nhau. 

 Chẳng qua, tuy có thực lực áp đảo, nhưng muốn thu phục hết những thế lực vùng xám trong Bắc Đông cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì. Suy cho cùng, ở đây cũng có rất nhiều thế lực, giải quyết riêng từng cái rất phiền phức và tốn thời gian. 


 Dứt khoát đi đối phó tên cứng đầu nhất chính là một lựa chọn sáng suốt nhất. 

 Theo lời La Văn thì nhà họ An kia là thế lực không phục Lâm Hàn nhất, cũng có thực lực mạnh nhất. Nếu Lâm Hàn có thể trực tiếp đè bẹp nhà họ An, khiến gia tộc đó nghe theo mình. Vậy thì, sẽ dễ dàng đối phó với các thế lực còn lại hơn. Có khi đến lúc đó, Lâm Hàn chẳng cần làm gì, bọn họ đã chủ động tìm tới xin đi theo anh rồi. 

 Trái lại, nếu Lâm Hàn không thể thu phục nhà họ An kia thì dù có giải quyết được các thế lực còn lại trong vùng xám ở Bắc Đông, nhưng vì có cây đinh khó nhằn kia, e rằng họ sẽ không dễ gì chịu nghe theo anh. 

 Thế nên kế hoạch lần này, Lâm Hàn muốn toàn bộ các thế lực vùng xám ở Bắc Đông nghe theo mình thì không thể có sơ sót gì hết. 

 Bất kể là thế lực nào cứng đầu chống đối hay có sức mạnh đáng gờm, đám Lâm Hàn cũng phải đè bẹp bọn họ. 

 Bấy giờ, Lâm Hàn cũng gật đầu nói: "Được, giờ tranh thủ thời gian xuất phát đi, còn cụ thế thế nào thì lên xe rồi nói tiếp". 

 La Văn nghe vậy, vội vàng gật đầu, anh ta cũng đang có ý đó. 

 Sau đó, Lâm Hàn và 400 cao thủ kia đồng loạt lên xe. Đoàn xe dần lăn bánh phóng về phía ngoại ô thành phố. 

 Nhà họ An không nằm trong thành phố Phụng Thiên mà ở tại một thành phố khác bên cạnh. Có điều, cũng không xa. 

 Trên xe, La Văn chậm rãi kể ra kế hoạch lần này của mình. Anh ta còn chuẩn bị cả bảng kế hoạch, mọi thứ đều được liệt kê rõ ràng ở bên trên. 

 Lâm Hàn đọc sơ qua, rồi khẽ gật đầu. Mặc dù có một vài điều anh không hiểu, cũng có thể nhận ra, La Văn không giỏi về mặt đánh đấm, nhưng lại rất mạnh về mặt bày mưu lập kế. 

 Kế tiếp, La Văn lại kỹ càng nói lát nữa phải làm gì cho Lâm Hàn nghe. 

 Lâm Hàn tập trung nghe, trong lòng cũng thầm hài lòng, đúng là may mắn khi tiếp nhận La Văn. 

 Suy nghĩ cặn kẽ, làm việc nhanh gọn lẹ, nhiêu đó đã đủ để làm một người cầm quyền sáng giá. 

 Nếu không phải chỉ vừa tiếp nhận La Văn, chưa đủ đế tin tưởng thì e rằng Lâm Hàn đã chuẩn bị cho anh ta quản lý sản nghiệp nhà họ Lâm luôn rồi.

 
Chương 775: Dùng lý trước, dùng võ sau


 

 Trong nhà chính nhà họ An. 

 Đương nhiên nhà họ An biết chuyện Tạ Kiến An phản bội Trương Thiên Sơn. 

 Là một thế lực chẳng nể phục gì Trương Thiên Sơn, không muốn chịu sự quản lý của ông ta, muốn tự lập thế lực riêng, nên bọn họ rất vui khi thấy cảnh ấy. 

 Dù sao, dựa theo đàm phán giữa Tạ Kiến An và nhà họ An, thì họ chỉ cần chấp nhận ông ta lên làm Đại bàng núi, chứ không cần nghe theo lệnh của Tạ Kiến An. 

 Lúc ấy, nhà họ An và Tạ Kiến An sẽ là đồng minh đứng ngang hàng với nhau, mà không phải là cấp dưới như hồi còn Trương Thiên Sơn. 

 Thế nhưng, kế hoạch sắp thành công thì vài ngày trước bên Tạ Kiến An lại đột nhiên xảy ra chuyện, mọi thứ lập tức hoàn toàn thất bại. 

 Tuy ông chủ nhà họ An đã cử người đi điều tra tin tức, nhưng đa số đều một đi không trở lại, người về được cũng chỉ tìm hiểu được vòng ngoài, không biết được tin tức gì có ích. 

 Ngoài việc Tạ Kiến An đột nhiên thất bại và không thể chạy thoát ra thì nhà họ An chẳng biết thêm gì nữa. 

 Lúc này, bọn họ vẫn không biết đám người Lâm Hàn đang đến. 

 Vì là sáng sớm nên nhà chính nhà họ An đều chìm trong im lặng. 

 Chẳng bao lâu sau, đoàn xe của Lâm Hàn đã chậm rãi chạy tới, dừng lại trước cổng nhà chính nhà họ. 

 Bởi vì quá nhiều xe, nhà chính nhà họ An lại không rộng như trang viên của Trương Thiên Sơn, nên lúc này trước cổng đổ đầy xe, trông vô cùng đồ sộ. 

 Bảo vệ đang ngáp ngắn ngáp dài trước cổng giật mình tỉnh lại, thấy trước mặt đỗ nhiều xe như vậy, lập tức hết hồn, vội vàng dùng sức dụi dụi mắt rồi nhìn lại, nhưng vẫn có một đống xe dừng lại trước cổng. 

 Bấy giờ, đám người Lâm Hàn cũng bước xuống xe. 

 Cả 300 cao thủ nhà họ Lâm đồng loạt mở cửa xuống xe, trông vô cùng hoàng tráng. 

 Bảo vệ cổng nhà họ An thấy thế, sợ tái mặt, vội lùi lại đóng cổng, rồi chạy đi báo cáo. 

 Bình thường gặp phải cảnh ấy, chắc chắn sẽ có người đi thông báo, còn những người khác ở lại canh giữ tiếp. 

 Nhưng lúc này, đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, sao mấy tên bảo vệ kia dám ở lại canh giữ cho được. 

 Bọn họ không biết toàn bộ số người kia đều là cao thủ, nhưng dù chỉ là những đàn em bình thường thì cũng chẳng phải một lực lượng nhỏ, không phải mấy tên bảo vệ tép riu như họ có thể đối phó được. 

 Bấy giờ, bên trong sân của nhà chính nhà họ An. 

 Tuy là sáng sớm, nhưng một số cao thủ trong nhà đã dậy từ sớm tập luyện. Trong đó có cả ông chủ nhà họ An, An Nguyên. 

 "Ông chủ ơi, không xong, có chuyện lớn rồi!" 

 "Ông chủ ơi, xảy ra chuyện lớn rồi!" 

 Vài tên bảo vệ cuống cuồng chạy vào la lên. 

 Bọn họ chỉ là những tay đấm bình thường, không giỏi võ cho lắm, còn lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ ấy, tên nào tến nấy đều căng thẳng lo sợ không thôi. Tên chạy đằng trước sốt ruột đến mức không để ý vấp té. 

 Mấy tên bảo vệ đằng sau vì chạy quá nhanh, không dừng lại kịp nên đều vấp phải tên đầu tiên ngã sóng soài. 

 Thoáng chốc, mấy tên bảo vệ cổng đều té lăn trên đất, đau đớn rên rỉ. 

 Những cao thủ bên trong sân đều ngừng tập luyện, có hơi khó hiểu nhìn mấy tên bảo vệ cổng kia, không biết bọn họ đã gặp phải chuyện gì mà lại lo lắng sốt ruột như thế. 

 Sắc mặt An Nguyên - ông chủ nhà họ An hết sức khó coi nhìn đám bảo vệ cổng kia. 

 "Đồ vô dụng, gặp được tý chuyện đã hoảng như vậy, còn ra thể thống gì nữa?", An Nguyên mắng. 


 Giờ đây, mấy tên bảo vệ cũng chẳng để ý đến chuyện đó, vội vàng sốt ruột nói: "Ông chủ, không xong rồi, ngoài cổng, ngoài cổng..." 

 "Đứng dậy báo cáo đàng hoàng cho tôi! Trông các cậu kìa, mất mặt không? Còn như vậy nữa tôi sẽ đuổi thẳng cổ mấy cậu ra khỏi đây đấy!", An Nguyên mắng. 

 Mấy tên bảo vệ kia vẫn lo lắng không yên, nhưng đối mặt với cơn giận của An Nguyên, bọn họ đành phải ngoan ngoãn đứng dậy. 

 An Nguyên cũng không như những ông chủ khác, ông ta hết sức tàn nhẫn, nên bọn họ không dám chọc giận ông ta. 

 Sau khi đứng dậy, một tên trong số họ vội vàng nói: "Ông chủ, không xong rồi, ngoài cổng có rất nhiều xe đến, đông người lắm". 

 "Đúng thế, những người đó rõ ràng không có ý tốt, chúng ta phải làm sao bây giờ?", một tên bảo vệ khác cũng sốt ruột nói. 

 Các cao thủ nhà họ An nghe vậy đều cạn lời, chẳng phải chỉ là gặp kẻ địch đến tận cửa thôi à? Đã thấy bọn họ sợ lúc nào chưa? 

 Cho dù là Đại bàng núi Trương Thiên Sơn, bọn họ cũng không sợ. Tuy rằng họ không mạnh bằng đàn em của ông ta, nhưng thực lực nhà họ An họ cũng chẳng yếu. Nếu Trương Thiên Sơn muốn đối phó họ, đương nhiên sẽ phải mất khá nhiều máu đấy. 

 Vì vậy, từ đó tới nay, nhà họ An chưa bao giờ sợ bất cứ thế lực vùng xám nào ở Bắc Đông cả. Thế nên, bọn họ ngông nghênh quen rồi. 

 An Nguyên nghe thấy đàn em nói vậy, sắc mặt cũng hơi khó coi. 

 "Chút chuyện ấy mà cũng khiến các cậu hoảng sợ như vậy à? Đợi tôi giải quyết xong chuyện này sẽ xử các cậu sau!", An Nguyên tức giận trừng đám bảo vệ kia, rồi vung tay, đi về phía cổng. 

 "Tôi đây muốn nhìn thử xem là thế lực nào ăn gan hùm mật gấu, dám đến chọc nhà họ An!", An Nguyên giận dữ nói. 

 Đương nhiên các cao thủ trong nhà cũng hiểu ý ông ta, lập tức đi theo ra cổng. 

 Một tên quản gia cũng có mặt ở đấy, lập tức đi thông báo cho những cao thủ và tay đấm trong nhà chính tập hợp lại. Các cao thủ và tay đấm bên ngoài thì phải chuẩn bị sẵn sàng chạy đến chi viện cho nhà chính bất cứ lúc nào. 

 Chẳng mấy chốc, An Nguyên đã dẫn theo hơn 20 cao thủ đi tới cổng. 


 Đây là quyết định sau khi La Văn và Lâm Hàn bàn bạc với nhau. 

 Tuy theo dự đoán của cả hai, với tính tình của nhà họ An, có lẽ sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, chắc chắn là cần phải dùng sức mạnh rồi. Nhưng cũng nên thử xem đúng không. 

 An Nguyên dẫn theo các cao thủ của nhà họ An đẩy cổng ra, thấy phía trước chật ních xe cùng một đám người lạ hoắc thì khẽ cau mày, hơi bất ngờ vì đối phương đến đông như vậy. 

 Có điều, sau khi quan sát kỹ, An Nguyên cũng hơi hoảng sợ. Bên đối phương có hơn 300 người, không thể nào đều là cao thủ được, chắc hẳn chỉ có số ít là cao thủ thôi. Với thực lực ấy thì nhà họ An vẫn đối phó được. 

 
Chương 776: Bắt hết lại cho tôi!


 "Người kia chính là An Nguyên - ông chủ nhà họ An". 

 La Văn chỉ vào một người nói với Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn nhìn sang, là một người đàn ông trung niên trông khá nghiêm nghị. 

 Biết rằng ông ta là ông chủ nhà họ An, có tiếng nói trong gia tộc, Lâm Hàn bèn bước tới. 

 La Văn, La Võ và Uông Nghĩa đứng cạnh cũng theo sát phía sau. 

 "Ông chủ An, đây là Lâm Hàn, Đại bàng núi đời kế tiếp theo di chúc của Trương Thiên Sơn. Chúng tôi đều có thể làm chứng, ông có bằng lòng đi theo anh ấy không?", La Văn hỏi thẳng An Nguyên. 

 Đương nhiên An Nguyên biết mấy người La Văn, bình thường ông ta cũng phải hết sức tôn trọng bọn họ, nhưng lại không phải sợ họ mà là sợ Trương Thiên Sơn. 

 Tuy không muốn bị Trương Thiên Sơn ràng buộc, chỉ vì thực lực không bằng ông ta nên đành tạm thời nhẫn nhịn. 

 Nhưng giờ lại khác, Trương Thiên Sơn đã chết, cao thủ dưới tay ông ta cũng tổn thất hơn nửa, thực lực còn kém hơn nhà họ An họ, đương nhiên không cần phải sợ nữa. 

 An Nguyên nghe thấy lời ấy của La Văn thì trong lòng thầm khinh thường, Trương Thiên Sơn đã chết, cao thủ cũng chết hơn nửa, mắc gì bảo nhà họ An ông ta phải nghe theo nữa? 

 Đặc biệt là khi trông thấy Lâm Hàn, dường như anh còn không phải người nơi đây, An Nguyên lại càng khinh thường Lâm Hàn hơn. Đây chẳng phải là một cái cớ tốt à? 

 "La Văn, cậu đang đùa tôi đó hả? Một người từ ngoài đến mà muốn làm Đại bàng núi của Bắc Đông? Thế sao chúng tôi phục được?", An Nguyên cười nhạt nói. 

 La Văn nghe thấy An Nguyên gọi thẳng tên mình liền hiểu ý của ông ta, có lẽ phải dùng sức mạnh để giải quyết rồi. 

 "Anh Lâm quả thật là người bên ngoài, nhưng lại là người do Trương Thiên Sơn chỉ định trở thành Đại bàng núi đời kế tiếp. Mấy người bọn tôi cũng đã chấp nhận anh ấy, lẽ nào ông tính cãi lời của Trương Thiên Sơn ư?", La Văn lạnh lùng nói. 

 La Võ và Uông Nghĩa đứng cạnh cũng bước lên trước vài bước, nhưng vẫn đứng sau Lâm Hàn nửa bước, cho thấy rõ ý tứ của mình. 

 An Nguyên thấy thế có hơi bất ngờ, không ngờ mấy tên đàn em chủ chốt của Trương Thiên Sơn đều chấp nhận một người đến từ bên ngoài làm Đại bàng núi mới. 

 Nhất là Uông Nghĩa, An Nguyên nhớ rõ lúc trước Trương Thiên Sơn còn tính để anh ta thay thế vị trí của mình. Không ngờ giờ Uông Nghĩ cũng bằng lòng đi theo Lâm Hàn. 

 An Nguyên chợt cảm thấy hơi khó hiểu, rốt cuộc thì Lâm Hàn này là ai mà lại có thể khiến Trương Thiên Sơn và những người này coi trọng. 

 Nhưng có là lý do gì đi nữa, An Nguyên cũng không quan tâm. Dẫu sao, giờ Trương Thiên Sơn đã chết, những cao thủ do đám La Văn nắm giữ không thể đe dọa được đến nhà họ An ông ta nữa. 

 Tuy nói lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nhưng thực tế lại chẳng hơn nhau bao nhiêu. An Nguyên không tin mấy người La Văn sẽ chấp nhận tổn thất nặng nề để đối phó với họ vào lúc này. 

 Huống chi vài ngày trước, sau khi biết Trương Thiên Sơn bị phản bội, An Nguyên đã bắt tay với các thế lực chủ chốt còn lại của Bắc Đông tính tự lập thế lực riêng. Đến lúc đó, không sợ những thế lực kia không chịu giúp. Thế nên, giờ An Nguyên cũng chẳng sợ đám La Văn xíu nào. 

 "Ngại quá, giờ nhà họ An chúng tôi chuẩn bị tự lập thế lực riêng, cũng không định xem ai là Đại bàng núi hết, mời mấy cậu quay về đi. Nếu muốn đánh một trận thì nhà chúng tôi cũng chẳng ngại", An Nguyên nói thẳng. 

 La Văn nghe vậy, khẽ cau mày, xem ra không tránh khỏi phải đánh nhau rồi. 

 Lâm Hàn vẫn không nói gì nãy giờ chợt cười nhạt, mở miệng nói: "Ông chủ An à, tôi nghĩ ông hiểu lầm gì đó rồi. Trương Thiên Sơn bảo tôi lên làm Đại bàng núi, nhưng tôi lại không định thế". 

 "Hả? Thế ý của nhóc con cậu là?", An Nguyên nghi hoặc nhìn Lâm Hàn, cũng chẳng coi trọng một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch cho lắm. 

 Những cao thủ nhà họ An cũng nhìn Lâm Hàn với vẻ tỏ mò, đều cảm thấy anh không có tư cách nói chuyện ở đây. 


 Lâm Hàn im lặng một lát rồi cười nói: "Tôi tính làm đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông, vậy thì quản lý cũng tiện hơn". 

 Bầu không khí lập tức im phăng phắc, An Nguyên và những cao thủ trong gia tộc đều sững sờ nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt khó tin. Họ có mơ cũng không ngờ Lâm Hàn lại nói như vậy. 

 Thoáng chốc, đám người An Nguyền đều cười phá lên, giống như nghe được chuyện gì đó hết sức buồn cười. 

 "Cười chết tôi rồi, thằng nhóc này chui từ đâu ra thế?" 

 "Trương Thiên Sơn mà cũng chỉ có thể làm Đại bàng núi, cậu ta nghĩ chỉ bằng mình là trở thành đại ca của toàn bộ vùng xám ở Bắc Đông được chắc?" 

 "Không hiểu thằng nhóc này lấy tự tin ấy đâu ra, lẽ nào là dựa vào di chúc của Trương Thiên Sơn ư? Chết cười mất, ngay cả khi Trương Thiên Sơn còn sống cũng không làm được, huống chi đã chết?" 

 "Trương Thiên Sơn hiển hách cả đời, không ngờ lại tin nhầm Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, cuối cùng trước khi chết còn tìm nhầm người, đúng là buồn cười!" 

 Đám người nhà họ An đều cười sôi nổi bàn tán. 

 Lâm Hàn nghe thấy họ bàn tán, sắc mặc cũng sa sầm xuống. 

 Những người kia cười nhạo Lâm Hàn là nít ranh ảo tưởng, anh cũng sẽ không tức giận. Dù sao, với ánh mắt thiển cận của đám người nhà họ An, có cho rằng là thế thì cũng đúng thôi. Lát nữa, anh dạy cho họ một bài học là được. 

 Nhưng giờ bọn họ lại nhắc tới Trương Thiên Sơn, còn ăn nói hỗn láo khinh thường ông ta, thì quả thật là đã chọc giận Lâm Hàn. 

 Sắc mặt đám La Văn cũng hết sức khó coi, bọn anh còn đang xót xa cho đám người nhà họ An vì bị Lâm Hàn lôi ra xử trước, nhưng giờ có vẻ là đáng đời. 

 Ban nãy, An Nguyên đã thông báo cho mấy thế lực chịu liên minh với mình, bọn họ sẽ nhanh chóng cử người tới giúp đỡ. Thế nên, ông ta mới không coi 300 người kia của La Văn ra gì. 

 Dù sao, theo tin tức mà họ nhận được, Tạ Kiến An đã dẫn theo hơn nửa cao thủ phản bội, còn tiêu diệt được một số cao thủ đi theo Trương Thiên Sơn. Giờ La Văn chẳng thể lấy ra được bao nhiêu cao thủ, chắc chỉ bằng một phần ba hồi xưa, cũng xêm xêm với nhà họ An thôi. 

 Lát nữa, khi những thế lực vùng xám khác chạy tới, chẳng phải sẽ giải quyết được hơn 300 người của La Văn dễ như trở bàn tay ư? Cũng vì lẽ ấy nên đám An Nguyên mới không sợ. 

 Nhưng lúc này, Lâm Hàn lại chẳng muốn nói thêm gì nữa, dứt khoát vung tay lên, lạnh lùng nói: "Bắt hết người nhà họ An lại cho tôi!" 

 
Chương 777: Hạ mình


 Trước cổng nhà chính nhà họ An. 

 Lâm Hàn ra lệnh một tiếng, các cao thủ nhà họ Lâm lập tức đồng loạt chỉnh tề xông lên. 

 Những cao thủ nhà họ An tức thì cảm nhận được một luồng áp lực khiến người ta khó thở ập vào mặt. 

 Ngay cả An Nguyên cũng không khỏi âm thầm sợ hãi, nhưng phút chốc ông ta lại trở nên bình tĩnh. Đối phương chỉ đông người mà thôi, không thể nào là cao thủ hết được, chẳng việc gì phải sợ cả. 

 "Là các người chọn ra tay đấy nhé", An Nguyên cười lạnh, sau đó lùi lại. 

 Nếu là An Nguyên gây hấn trước, truyền ra ngoài sẽ bị nói này nói kia và khiến cho những thế lực trung thành với Trương Thiên Sơn khó chịu. 

 Nhưng giờ thì chẳng cần lo lắng về chuyện đó nữa. Đầu tiên, người thừa kế của Trương Thiên Sơn không phải người Bắc Đông là đã khiến toàn bộ thế lực ở vùng xám khó chấp nhận nổi rồi. Vả lại giờ đây, người bên Lâm Hàn còn ra tay trước, nên đương nhiên là An Nguyên có cớ để nói rồi. 

 "Bọn họ cũng không phải cao thủ, sợ gì? Lát nữa quân chi viện sẽ đến, mau xông lên cho tôi, không được lùi về phía sau!", An Nguyên quát đám cao thủ trong nhà. 

 Những cao thủ kia cũng tỉnh táo lại, đối phương chỉ được cái đông, trông có vẻ lợi hại mà thôi, thực tế lại chẳng được tích sự gì. 

 Hơn nữa, bọn họ không cần phải đánh thắng những tay đấm kia làm gì, chỉ cần ngăn cản là được rồi, dù gì quân chi viên cũng đã lên đường. Đợi đến khi quân chi viện tới, 300 người kia sẽ chẳng thể làm được gì họ, không đáng để sợ. 

 Lúc này, những cao thủ nhà họ An cũng xông lên. 

 Thoáng chốc, hai bên đã lao vào nhau. 

 Tuy bên Lâm Hàn chiếm ưu thế về số lượng, nhưng các cao thủ nhà họ An lại chẳng sợ chút nào. 

 Đám La Văn bên cạnh Lâm Hàn thấy thế thì đều khó hiểu, cao thủ nhà họ An can đảm như vậy từ bao giờ thế? Đánh nhau với phe đông hơn mà lại không sợ ư? 

 Nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng, La Văn biết rõ sự lợi hại của những cao thủ nhà họ Lâm. Họ không chỉ đông, dù là một chọi một thì các cao thủ nhà họ An cũng không có cửa để thắng. 

 Càng đứng nói đến việc những cao thủ của Lâm Hàn còn phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, bên nhà họ An hoàn toàn là bị đè bẹp đánh. 

 Vừa đánh nhau, sắc mặt cả đám cao thủ bên nhà họ An đều chợt thay đổi. Bọn họ nghĩ rằng những người kia chỉ là tay đấm bình thường, chỉ có vài cao thủ thôi. Nhưng sau khi đánh, họ mới phát hiện đối phương mạnh một cách không khoa học, dường như ai cũng là cao thủ hết. 


 Tất nhiên, những cao thủ nhà Lâm sẽ không cho đám người nhà họ An cơ hội để phản ứng. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bọn họ đã bị đánh cho sắp tan tác. 

 An Nguyên đứng sau thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, đứng từ góc nhìn của ông ta có thể quan sát hết sức rõ ràng. 

 Chỉ vừa vật lộn, các cao thủ nhà họ An đã không đánh lại bất cứ ai trong số đối phương. Mà bên đối phương còn nhiều người, phút chốc, cao thủ nhà họ An đã bị hạ gục hơn nửa, chỉ còn lại lác đác vài ba cao thủ, sau đó cũng ngã xuống. 

 Thoáng chốc, toàn bộ cao thủ nhà họ An đã sắp bị đánh cho tành tành xẻ nghé. 

 An Nguyên ngây ngẩn cả người, nghệt mặt ra, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt. 

 "Không, không thể nào? Những người kia đều là cao thủ hết ư? 300 cao thủ?", An Nguyên lẩm bẩm, như bị dọa ngu người, quên cả chạy trốn. 

 Mà lúc này, các cao thủ nhà họ An đã bị hạ gục hết. Những cao thủ nhà họ Lâm cũng không dừng lại, mà vọt tới ấn An Nguyên xuống. 

 Tuy An Nguyên cũng khá lợi hại, nhưng vì giờ không còn suy nghĩ chống cự nên đã bị hạ một cách dễ dàng. Dù có không chống cự thì cũng chẳng đánh lại. 

 Đến tận đây, An Nguyên và các cao thủ nhà họ An đã bị hạ gục toàn bộ. Mấy người Lâm Hàn và La Văn cũng bước tới. 

 La Văn thấy An Nguyên chật vật như vậy thì bất lực lắc đầu nói: "Ông chủ An, sao ông lại không nghe người ta khuyên cơ chứ? Ngoan ngoãn nghe lời có phải tốt không? Đâu đến nỗi thành ra như bây giờ? Dám nói Trương Thiên Sơn như thế thì đúng là chán sống mà". 

 An Nguyên nhìn La Văn, không đáp, rồi nghi ngờ quay sang nhìn Lâm Hàn. 

 Bấy giờ, An Nguyên chợt nhớ tới, 300 người này rất lạ mặt, dường như không phải đàn em của Trương Thiên Sơn. 

 Nếu không phải đàn em của Trương Thiên Sơn, vậy quá rõ rồi, bọn họ đều là do Lâm Hàn dẫn tới. 

 Chẳng qua, An Nguyên lại cảm thấy không tài nào tin tưởng nổi, bọn họ chẳng những đông mà còn toàn là cao thủ luôn ư? 

 300 cao thủ, đây là một lực lượng đáng sợ cỡ nào chứ? Bỏ xa Đại bàng núi Trương Thiên Sơn cả 8 con phố chứ đùa, thậm chí còn vượt mặt cả quý tộc, có thể nói đây là thế lực đứng đầu vùng xám ở Hoa Đông luôn rồi. 

 "Bọn họ đều là cao thủ ư? Cậu rốt cuộc là ai? Tại sao lại có nhiều cao thủ như vậy?", An Nguyên nhìn Lâm Hàn với vẻ vô cùng khó hiểu hỏi. 

 Lâm Hàn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Anh cũng không định giải thích cho ông ta. 

 An Nguyên thấy thế thì càng kinh ngạc hơn, tuy không muốn tin 300 người kia là cao thủ, nhưng theo bản lĩnh mà họ vừa thể hiện ra khi đánh nhau với cao thủ nhà họ An thì hình như đều là cao thủ thật. 

 Lúc này, Lâm Hàn nhìn An Nguyên lạnh nhạt nói: "Ban đầu, tôi chỉ tính dạy cho nhà họ An ông một bài học, rồi để các người làm việc cho mình. Có điều, các người lại ăn nói hỗn láo với Trương Thiên Sơn, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo". 

 An Nguyên nghe vậy chợt sợ hãi không thôi, đàn em dưới trướng Lâm Hàn mạnh ngoài sức tưởng tưởng của ông ta, nhiều cao thủ như vậy, đừng nói nhà họ An, dù các thế lực vùng xám ở Bắc Đông liên hợp lại, e rằng cũng chẳng phải đối thủ của anh. 

 "Cậu Lâm, cậu Lâm ơi, tôi sai rồi. Lúc nãy tôi có mắt không tròng, cầu xin cậu tha cho tôi đi được không? Tôi bằng lòng đi theo cậu, coi cậu là đại ca, làm việc cho cậu. Những lời xấc xược với Trương Thiên Sơn trước đó của tôi, cậu cứ coi như tôi đang nói sảng đi. Sau này, tôi sẽ không bao giờ dám nói vậy nữa, xin cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa đi mà!", An Nguyên vội vàng hạ mình van nài Lâm Hàn. 

 Một An Nguyên huênh hoang hống hách ban nãy, giờ lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ. 

 Lâm Hàn thấy vậy cũng hơi kinh ngạc, không ngờ An Nguyên này lại lật mặt nhanh như thế. 

 Nhưng nghĩ lại thì cũng dễ hiểu thôi, dù sao ở trước mặt thực lực áp đảo, còn là sức mạnh vượt ngoài sức tưởng tưởng của ông ta thì như vậy mới bình thường.

 
Chương 778: Ông chủ mới


 

 Ba người La Văn, La Võ và Uông Nghĩa nhìn thấy bộ dạng này của An Nguyên, họ cũng có chút bất ngờ. 

 Trước đó đối với Trương Thiên Sơn, An Nguyên cũng là dáng vẻ chỉ tay năm ngón, rất không phục Trương Thiên Sơn. Nhưng bây giờ mới vừa gặp Lâm Hàn chưa đến nửa ngày, ông ta lại có dáng vẻ như thế? 

 Đương nhiên ba người La Văn cũng hiểu đây là vì năng lực tuyệt đối của Lâm Hàn mới khiến An Nguyên như vậy. 

 Đột nhiên, ba người La Văn lại một lần nữa tò mò, rốt cuộc Lâm Hàn là người thế nào, tại sao bọn họ chưa từng nghe qua danh tiếng nhân vật Lâm Hàn này? Lâm Hàn lại có thể gây khó dễ cho nhiều cao thủ như vậy? 

 Mặc dù nghi ngờ, nhưng ba người không quá lo lắng. Dù sao thì giao tình của Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn đặt ở kia, bọn họ cũng khá tin tưởng Lâm Hàn. Huống hồ bây giờ bọn họ cũng đã làm việc cùng Lâm Hàn, không cần thiết phải nghĩ đến mấy thứ này. 

 Mà mấy cao thủ nhà họ An nhìn thấy thế cũng hơi sửng sốt, rõ ràng đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của An Nguyên. 

 Nhưng rất nhanh, mấy cao thủ nhà họ An định thần lại, An Nguyên là người cực kỳ thông minh. Bây giờ có thể bày ra bộ dạng này cư xử với Lâm Hàn, rõ ràng là vì Lâm Hàn quả thực rất mạnh mẽ, mạnh đến mức người nhà họ An bọn họ không có bất kỳ phản kháng nào. 

 Ba trăm cao thủ, quả thật cũng không phải nhà họ An bọn họ có thể chống chọi, thậm chí không phải bất kỳ thế lực Vùng Xám Bắc Đông có thể thực sự chống chọi nổi. 

 Nói thế lực Vùng Xám Bắc Đông nhiều, tốt xấu lẫn lộn. Nhưng cũng không có bất kỳ một thế lực nào mà đối phương Lâm Hàn lại có nhiều cao thủ như vậy. 

 Lúc này, An Nguyên và đám cao thủ nhà họ An mới nhớ ra trước kia Lâm Hàn đã nói muốn trực tiếp trở thành lão đại của thế lực Vùng Xám Bắc Đông. Khi đó bọn họ cảm thấy vô cùng nực cười, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ tất cả đều là hiển nhiên. Suy cho cùng, quả thực là Lâm Hàn có thực lực như thế, hoàn toàn có tư cách này. 

 Lúc này, đối mặt với An Nguyên, nhưng Lâm Hàn không có suy nghĩ tha thứ. 

 Nếu như vừa nãy An Nguyên và mấy người nhà họ An không nói ra lời đó với Trương Thiên Sơn, chắc chắn Lâm Hàn sẽ không quá làm khó bọn họ. Dù sao Lâm Hàn cũng phải thu phục họ làm thuộc hạ. Nhưng bây giờ, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy. 

 La Văn ở bên cạnh đương nhiên cũng nhìn ra suy nghĩ của Lâm Hàn. Thực ra bọn họ cũng có suy nghĩ muốn giết An Nguyên, chỉ là La Văn không dám làm như vậy, dù sao thì anh ta cũng không có vốn liếng như Lâm Hàn. 

 Lúc này, La Văn cũng vội vàng khuyên bảo Lâm Hàn: “Cậu Lâm, trừng phạt nghiêm khắc một chút cũng được, không cần thiết phải giết, như vậy ảnh hưởng không tốt lắm”. 

 An Nguyên nghe vậy, cũng nhìn chằm chằm Lâm Hàn, hy vọng Lâm Hàn có thể bỏ qua cho ông ta. 

 Lâm Hàn đang nhìn An Nguyên, sắc mặt có chút lạnh nhạt, im lặng không nói gì. 

 Đám người An Nguyên vô cùng căng thẳng, sợ rằng Lâm Hàn không theo đề nghị của La Văn, trực tiếp dọn sạch toàn bộ bọn họ. 

 Mấy cao thủ nhà họ An lúc này cũng không có bất kỳ suy nghĩ phản kháng, sự thật là người dưới quyền của Lâm Hàn quả thực quá mạnh, căn bản bọn chúng không có bất kỳ chỗ nào kháng cự. 

 Giờ phút này, tính mạng của bọn chúng, toàn bộ đều nằm trong câu nói của Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn im lặng một hồi lâu mới cất giọng nhàn nhạt nói với An Nguyên: “Được rồi, tôi không cần mạng của ông đâu, nhưng trừng phạt chắc chắn sẽ không nhẹ. Còn nữa, vị trí ông chủ nhà họ An này cũng phải đổi người khác, không thể để ông tiếp tục làm”. 

 An Nguyên nghe thấy trừng phạt này, trong lòng mặc dù có chút khó chịu, nhưng cũng có phần may mắn. May mà Lâm Hàn không cần mạng của ông ta. 

 Bây giờ nói, mặc dù ông ta sẽ mất hết tất cả, ngay cả chức ông chủ nhà họ An cũng mất. Nhưng may mà ông ta vẫn bảo toàn được mạng sống. 

 “Được rồi, đưa người xuống đi. Chúng ta vào trong ngồi”, Lâm Hàn nói, trực tiếp đi vào trong đại viện của nhà họ An. 

 Liền theo sau, toàn bộ đám cao thủ nhà họ An bị người dưới quyền của Lâm Hàn chế ngự dẫn vào trong. Mà đám người La Văn cũng vội vàng đi theo sau Lâm Hàn. 

 Vào trong đại viện của nhà họ An, mấy người còn lại của nhà họ An ở trong đại viện nhìn thấy đám người Lâm Hàn, nhất thời sợ hãi lùi ra xa. 

 Vừa nãy bọn họ đều nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, biết rõ sức mạnh của đám người Lâm Hàn này, nhà họ An và mấy liên minh thế lực Vùng Xám Bắc Đông còn lại kia căn bản cũng không phải đối thủ của đám người Lâm Hàn. 

 Mà mấy người họ, hoặc chỉ là người bình thường, hoặc chỉ là tay chân của người bình thường. Đương nhiên không có bất kỳ cách nào chống lại được đám người Lâm Hàn. Dù sao đến cao thủ nhà họ An bọn họ cũng đã bị chế ngự toàn bộ. 

 Tất nhiên còn có một vài cao thủ nhà họ An làm việc khác ở bên ngoài đang vội vã quay về, nhưng số ít cao thủ nhà họ An đó rõ ràng cũng không thể là đối thủ của đám người Lâm Hàn này. 

 Lâm Hàn tham quan một chút trong đại viện của nhà họ An, tổng thể cũng không tồi, nhưng so với trang viên của Trương Thiên Sơn thì rõ ràng còn kém xa, hơn nữa mấy người nhà họ An này khá sợ hãi Lâm Hàn. Lâm Hàn cũng không có hứng thú gì, anh trực tiếp ngồi xuống vị trí chủ tỏa của đại sảnh đại viện nhà họ An. 

 Đám người La Văn cũng ngồi bên cạnh Lâm Hàn. 

 Còn về An Nguyên, vốn dĩ là có tư cách ngồi ở ghế dưới, nhưng bởi vì lời nói vừa nãy với Trương Thiên Sơn, hiển nhiên không có tư cách. Lúc này trực tiếp bị Lâm Hàn sai người dẫn đi trừng phạt. 

 Ngoài đại sánh, không ngừng truyền đến tiếng thảm thiết của An Nguyên. Mặc dù mạng sống của An Nguyên được bảo toàn, nhưng nỗi đau da thịt, đương nhiên là phải chịu. 

 Mà lúc này, trước mặt Lâm Hàn, mấy người quản sự của nhà họ An cũng đã tập trung đông đủ. 

 Tất nhiên Lâm Hàn có thể phải người tới quản lý nhà họ An, nhưng như vậy ắt sẽ dễ gây nên bất mãn từ nhà họ An. Mặc dù thực lực của Lâm hàn có thể đè bẹp mấy người nhà họ An không còn kiến nghị, nhưng về lâu về dài, hiển lên sẽ khiến người nhà họ An bất mãn. Vậy nên ông chủ mới nhà họ An tốt nhất vẫn là người nhà họ An, nhưng cũng cần phải chịu sự quản lý của anh. 

 Mà cậu chủ nhỏ này tất nhiên là người được chọn khá phù hợp. Một, đây chính là cậu chủ họ An, người nhà họ An sẽ tin tưởng và nghe theo. Hai là cậu chủ nhỏ này không thích làm kinh doanh Vùng Xám cho lắm. Thái độ làm người tương đối chính trực, cũng bởi vì vậy mới không có quyền thế ở nhà họ An. Nhưng kiểu người này lại hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của đám người Lâm Hàn. Yêu cầu của Lâm Hàn chỉ là một người chính trực, ông chủ mới của nhà họ An chỉ làm ăn đứng đắn. 

 Sau đó, đám người Lâm Hàn liền chờ đợi, chờ chưa được bao lâu thì có một cao thủ nhà họ Lâm vào trong đại sảnh. 

 “Cậu Lâm, bên ngoài có mấy nhóm người, hình như đến với ý đồ không tốt. Nhìn dáng vẻ thì phần lớn đề là cao thủ, tổng cộng gần trăm người”, cao thủ nhà họ Lâm cung kính hồi báo với Lâm Hàn.

 
Chương 779: Dâng đến tận cửa?


 Trong đại sảnh đại viện nhà họ An. 

 Lâm Hàn nghe thủ hạ hồi báo, lập tức có hơi bất ngờ, vẫn còn có thế lực khác chủ động tìm đến tận cửa cơ à? 

 Mấy quản sự của nhà họ An ở dưới sảnh đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt cũng có chút không được tốt cho lắm. 

 Lúc trước bọn họ cho rằng ba trăm người của Lâm Hàn đa số chỉ là đám tay chân bình thường, chỉ có gần một nửa là cao thủ, cho nên bọn họ cũng liên lạc với mấy thế lực khác kết đồng minh, chuẩn bị cùng nhau tự lập môn hộ. 

 Bây giờ những người này đến đây, chính là để trợ giúp nhà họ An bọn họ đối phó với đám người Lâm Hàn. 

 Nhưng cũng chỉ là ý nghĩ trước đây của đám người nhà họ An mà thôi, sau khi đã thấy rõ được sự hùng mạnh của đám người Lâm Hàn, người nhà họ An đương nhiên tự ý thức được chênh lệch quá lớn, bọn họ không hề có bất kỳ cơ hội nào cả. 

 Đừng nói là thế lực của cái liên minh Vùng Xám Bắc Đông, cho dù là tất cả các thế lực Vùng Xám Bắc Đông này kết hợp lại, e rằng cũng không phải là đối thủ của đám người Lâm Hàn. 

 Hơn ba trăm cao thủ, chỗ lực lượng này cũng quá kinh khủng, hoàn toàn không phải là cái mà thế lực Vùng Xám bình thường có thể đối phó được, cái này nghiễm nhiên đã đạt đến tiêu chuẩn thế lực đứng đầu Hoa Hạ, có thể đè bẹp hầu hết toàn bộ thế lực khác. 

 Nét mặt mấy quản sự tràn ngập do dự, cuối cùng vẫn quyết định, trực tiếp bán đứng mấy cái thế lực liên minh Vùng Xám kia, đem tất cả mọi chuyện nói hết cho Lâm Hàn biết, dù sao nếu chọc Lâm Hàn tức giận, nhà họ An bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp. 

 Qua những lời mà Lâm Hàn vừa nói, mấy quản sự nhà họ An này ít nhiều cũng hiểu được cách xử trí mà Lâm Hàn chuẩn bị làm đối với nhà họ An bọn họ, đơn giản chính là trách phạt An Nguyên một phen, sau đó tái lập một người khác lên làm ông chủ nhà họ An, những chuyện này đối với đám người An Nguyên mà nói có lẽ là thiệt hại rất lớn, nhưng đối với mấy quản sự nhà họ An như bọn họ, thì căn bản không có tổn thất gì. 

 Có tự lập môn hộ hay không, đối với bọn họ căn bản không phải quá quan trọng, dù sao thì bọn họ vẫn phải nghe theo mệnh lệnh của ông chủ nhà họ An, về lợi ích của gia tộc, thứ bọn họ nên nhận được bọn họ vẫn sẽ có được, thứ mà không nhận được thì không thể có, hoàn toàn không có gì khác biệt cả. 

 Lúc này, một trong số những quản sự đứng dậy, hướng về phía Lâm Hàn tôn kính nói: “Cậu Lâm, chuyện này chúng tôi đã biết nguyên do, chỉ là một hiểu nhầm mà thôi, vẫn mong cậu không hiểu nhầm”. 

 Lâm Hàn nghe thấy thế có hơi bất ngờ, nghĩ không ra, vậy mà có liên quan đến nhà họ An. 

 Lâm Hàn lập tức cảm thấy rất có hứng thú, nhìn người quản sự nhà họ An này một chút, hỏi: “Nói cho tôi nghe thử xem”. 

 Người quản sự này đối mặt với ánh mắt của Lâm Hàn, có chút sợ hãi, hơi cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Lâm Hàn, cũng trực tiếp giải thích: “Lúc trước chúng tôi muốn phản kháng, cho nên liên hệ với mấy thế lực khác ở Vùng Xám Bắc Đông kết đồng minh, những người này là quân tiếp viện do bọn họ phái đến, nhưng đều là những chuyện chúng tôi làm trước khi thoả hiệp với cậu, bây giờ đã không còn bất cứ liên quan nào hết. Vẫn mong cậu đừng hiểu nhầm”. 

 Lâm Hàn nghe thấy vậy khẽ gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy có chút hứng thú. 

 Mặc dù người quản sự nhà họ An này không nói quá nhiều, nhưng Lâm Hàn đại khái đã hiểu được ý của chuyện này, cái gọi là liên minh này, chỉ e là sẽ chuẩn bị thoát ly khỏi sự thống trị của thế lực đại bàng núi vùng Bắc Đông. 

 Hay nói một cách khác, thì những người đến này, cũng đều là mấy thế lực ở Vùng Xám Bắc Đông muốn thoát ly, muốn tự lập môn hộ, cũng là mấy thế lực Vùng Xám chủ yếu mà Lâm Hàn muốn đối phó. 

 Bây giờ, trái lại rất tốt, Lâm Hàn còn chưa đi tìm, bọn chúng đã tự mình dâng đến tận cửa. 


 “Đây đều là thế lực Vùng Xám muốn tự lập môn hộ đúng không?” Lâm Hàn hỏi. 

 “Vâng. Đúng vậy”, người quản sự nhà họ An này gật đầu một cái, thừa nhận. 

 Xác nhận những người này là do mấy thế lực Vùng Xám muốn tự lập môn hộ phái đến, Lâm Hàn hạ quyết tâm. 

 Lâm Hàn nhìn về phía Lâm Phong, nói: “Đi, khống chế đám người này lại. Mang tất cả quản sự trong số đó đến đây cho tôi”. 

 “Vâng!” 

 Lâm Phong gật đầu một cái, đi thẳng ra đại sảnh. 

 Nghe tưởng chừng chỉ là một mệnh lệnh nhỏ rất đơn giản, nhưng nét mặt của mấy quản sự nhà họ An cũng hơi biến đổi. 

 Lâm Hàn vừa mới hạ lệnh, thế nhưng tất cả cao thủ được phái đến của mấy thế lực ở Vùng Xám Bắc Đông đều đã trực tiếp bị khống chế. 

 Thông thường mà nói, những cao thủ này e rằng đã có đủ bản lĩnh tung hoành ngang dọc ở Vùng Xám Bắc Đông. Cho dù Trương Thiên Sơn có ở đây, thì cũng phải kiêng dè mấy cao thủ liên hợp với nhau này vài phần. Mà Lâm Hàn lúc này, ngay cả việc tự mình đi qua cũng không hề có ý định, trực tiếp để cho thủ hạ khống chế toàn bộ, thật sự là quá đáng. 

 Nhưng những chuyện này, đám quản sự nhà họ An cũng hiểu rõ, Lâm Hàn quả thực là có thực lực này, hơn ba trăm cao thủ, đối phó với những người này, hoàn toàn có thể làm được. 

 Mà đám người La Văn bên cạnh cũng hơi kinh ngạc, đồng thời cũng có chút tự hào, đây chính là chỗ tốt của việc có sức mạnh. 

 Mặc kệ đối phương mạnh mẽ cỡ nào, thì trong mắt của Lâm Hàn, hoàn toàn không là cái gì hết. 

 Mặc dù không có đi ra bên ngoài tìm hiểu tình hình, nhưng đám người La Văn cũng đoán được mấy thế lực ở Vùng xám Bắc Đông là ai, dù sao thì bình thường cũng chỉ có mấy thế lực có quan hệ tốt với nhà họ An mà thôi. 

 Có thể nói, mấy thế lực này cũng là thế lực hàng đầu ở Vùng xám Bắc Đông, thực lực mạnh mẽ. 

 Mà bây giờ, mặc kệ thực lực đối phương mạnh mẽ cỡ nào thì Lâm Hàn cũng không để vào mắt. 

 Mặc dù nhìn tưởng có hơi ngông cuồng, nhưng đám người La Văn hiểu rất rõ, đó là bởi vì Lâm Hàn có bản lĩnh này, có bản lĩnh không để đối phương vào mắt. 

 Lúc này, cổng lớn đại viện nhà họ An mở ra. 

 Quân tiếp viện của mấy thế lực Vùng Xám phái tới đã đến trước cửa, nhìn thấy cổng lớn đại viện nhà họ An mở ra mà lại không có một ai liền cảm thấy có chút nghi hoặc. 

 “Tình huống gì thế này? An Nguyên không phải nói là đám La Văn dẫn theo rất nhiều người đến rồi hay sao? Sao ngay cả một bóng người cũng không thấy?” 

 “Chẳng lẽ đối phương đã khống chế người nhà họ An?” 

 “Không thể nào, lần này bọn chúng tổn thất vô cùng nặng nề, không thể có nhiều cao thủ như vậy được, không thể nhanh như thế đã khống chế người nhà họ An được”. 

 “Lẽ nào là cái tên An Nguyên kia lừa chúng ta?” 

 Vào lúc người phụ trách đám quân tiếp viện của mấy thế lực đang nghi hoặc thì thấy một nhóm người ở bên trong cổng lớn nhà họ An, chậm rãi đi ra. 


 Mặc dù bọn họ không phải rất quan tâm đến sống chết của An Nguyên và nhà họ An, nói là liên minh, nhưng trên thực tế cũng đủ loại đâm thọt. Nhưng lúc này đang là thời điểm then chốt, bọn họ đương nhiên không hi vọng An Nguyên và nhà họ An xảy ra chuyện. Dù sao thì nếu thế sẽ ít đi một phần sức mạnh, bọn họ sẽ ít đi một phần chắc chắn đối phó với đám người La Văn, bọn họ cũng sẽ không thể tự lập môn hộ, đời tiếp theo vẫn bị Đại Bàng Núi thống trị, phải nghe theo mệnh lệnh của người khác. 

 Đối với lời chất vấn của đối phương, Lâm Phong hoàn toàn không có hứng thú trả lời, dù sao thì Lâm Hàn ra lệnh cho ông ta khống chế toàn bộ đám người này, bắt người phụ trách đưa đến, không có bất cứ mệnh lệnh nào khác. 

 Mấy người phụ trách còn lại cũng nhìn chằm chằm vào đám người Lâm Phong. 

 Nhưng Lâm Phong chỉ phất tay, lạnh lùng nói: “Bắt tất cả lại!”

 
Chương 780: Đông đủ


 

 "Đúng là ngông cuồng!" 

 Vài thế lực vùng xám khác của Bắc Đông đến chi viện nghe thấy Lâm Phong nói thế đều tức tối. 

 Tuy số người bên mình không nhiều bằng bên kia, nhưng đều là tinh anh và cao thủ, 1 người hoàn toàn có thể hạ vài tay đấm bình thường. 

 Mặc dù không hiểu tại sao đối phương có thể xông vào nhà chính nhà họ An, nhưng có vẻ là đã thu phục được bọn họ, quả thật mạnh đấy. Có điều, quân chi viện đến từ các thế lực khác lại không tin đối phương đều là cao thủ, mà cho rằng họ đông vậy thì chắc hẳn đa số chỉ là những tay đấm bình thường. 

 "Để tôi cho ông biết thế nào là lợi hại!", một người phụ trách trong số quân chi viện dẫn cao thủ của gia tộc mình xông lên. 

 Vài thế lực khác đến chi viện cũng cùng nhau xông lên. 

 Một trận chiến đấu kịch liệt tức thì bùng nổ. 

 Nhưng vừa đánh nhau, quân chi viện tràn đầy tự tin xông lên chợt kinh ngạc phát hiện đám người Lâm Phong mạnh một cách bất ngờ. Cả đám ai ai cũng là cao thủ, 1 chọi 1 bọn họ còn bị đè bẹp đánh. Càng đừng nói bên Lâm Phong còn chiếm ưu thế về số người. 

 Đợi đến khi những người kia nhận ra sự đáng sợ của đám Lâm Phong, bên mình hoàn toàn không đánh lại thì họ đã chẳng thể rút lui được nữa. 

 Thoáng chốc, trận đấu này lập tức nghiêng về một phía. 

 Các cao thủ nhà họ Lâm trói hết đám quân chi viện này lại. 

 Trong đại sảnh nhà chính nhà họ An. 

 So với sự ồn ào bên ngoài, bên Lâm Hàn lại im lặng hơn. 

 Lâm Hàn không nói chuyện, những người còn lại cũng chẳng dám nói gì. Nhưng có vẻ giờ anh cũng không tính nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi uống trà. 

 Sau khi Lâm Phong rời đi, chẳng bao lâu sau, bên ngoài liền vang lên tiếng đánh nhau. Chẳng qua chưa đến 10 phút, tiếng đánh đấm đã dần biến mất. Hiển nhiên, Lâm Phong đã dẫn theo cao thủ hạ gục đối phương, kết thúc trận đấu. 

 Nghe thấy bên ngoài không còn tiếng đánh nhau nữa, Lâm Hàn thả ly trà xuống, im lặng đợi. 

 Đương nhiên vài tên quản lý trong nhà họ An cũng hiểu được tiếng đánh biến mất đồng nghĩa với cái gì. Rõ ràng là những cao thủ đến chi viện đã bị đàn em của Lâm Hàn giải quyết hết. 

 Nhưng giờ mới bao lâu mà đã giải quyết xong những cao thủ từ các thế lực vùng xám khác cử đến chi viện rồi? 

 Tuy mấy tên quản lý biết bọn họ không thể nào cử hết cao thủ đến chi viện, nhưng cũng phải có hơn nửa, gần như là toàn bộ cao thủ của mỗi thế lực. 

 Ngay cả vậy mà những cao thủ kia vẫn bị đàn em của Lâm Hàn xử đẹp trong thời gian ngắn, sự chênh lệnh này quả thật là đáng sợ quá rồi. 

 Lúc này, toàn bộ cao thủ được cử đến chi viện đều bị trói lại dẫn vào nhà chính. 

 Sau khi bị dẫn vào nhà chính, bọn họ bèn nhìn thấy người nhà họ An ở bên trong. Giờ, những cao thủ và tay đấm bình thường của nhà họ An đều bị trói như họ. Chỉ có vài người thường không bị, nhưng lại không dám nhúc nhích và nói tiếng nào. 

 Tức thì, vài thế lực kia bèn hối hận không thôi. Bọn họ có mơ cũng không ngờ rằng đối phương lại mạnh như thế, tính cả bên nhà họ An thì cũng phải có khoảng 300 cao thủ. Đàn em của Trương Thiên Sơn có nhiều cao thủ như thế từ lúc nào vậy? 

 Nếu bọn họ biết những người kia mạnh như thế thì e rằng đã không đánh nhau với đối phương mà bỏ chạy từ sớm rồi. Dẫu sao, nhà họ An cũng đã bị thu phục, bọn họ đến cũng chẳng giúp được gì. 


 Sau đó, những cao thủ đến chi viện từ các thế lực khác cũng bị ném vào khoảng trống trước sảnh. 

 "Người phụ trách các thế lực đứng lên hết cho tôi! Rồi theo tôi đi gặp cậu Lâm. Nếu ai dám lừa dối hay không đứng lên thì đừng trách tôi không khách sáo!", Lâm Phong lạnh lùng nhìn mấy chục cao thủ kia nói. 

 Các cao thủ của vài thế lực kia nhìn nhau, cuối cùng đành thỏa hiệp. Không phải bọn họ nhát mà là thực lực của đối phương quá đáng sợ, họ có giãy giụa cũng chẳng làm nên trò trống gì. 

 Nếu không thể giãy giụa thì chẳng thà thỏa hiệp cho rồi. Dù sao, chắc hẳn những người kia cũng sẽ không giết bọn họ. Trước đó, An Nguyên có nói đám La Văn dẫn người đến, rõ ràng là định quản lý tiếp chứ không phải tiêu diệt bọn họ. 

 Vài người phụ trách đều đứng lên, đi theo Lâm Phong vào đại sảnh. 

 Bên trong đại sảnh, đám Lâm Hàn đợi một lúc thì thấy Lâm Phong dẫn vài người bị trói chặt đi vào. 

 Mấy tên quản lý nhà họ An thấy vậy, tức thì ngây ngẩn cả người. Bọn họ biết vài người phụ trách kia, họ đều là người có tiếng nói trong gia tộc. Tuy không phải ông chủ, nhưng cũng có địa vị khá cao. 

 Dựa vào những tiếng động ban nãy, mấy tên quản lý biết những thế lực kia đã bị hạ gục, nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy tận mắt. Liên minh các thế lực vùng xám lớn ở Bắc Đông mà nhà họ An vẫn lấy làm tự hào. Giờ ở trước mặt đàn em của Lâm Hàn, lại giống như một trò hề, không chịu nổi một đòn. 

 "Cậu Lâm, tôi đã dẫn người vào rồi. Những cao thủ kia cũng bị hạ gục hết, đang bị trói ở khoảng trống ngoài sân", Lâm Phong báo cáo với Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn gật đầu, không nói gì. 

 Lâm Phong thấy thế, dứt khoát ngồi vào vị trí của mình, im lặng chờ mệnh lệnh tiếp theo từ anh. 


 "Thưa cậu Lâm, tôi dẫn cậu chủ nhỏ nhà họ An - An Thành Chí đến rồi", anh ta báo cáo. 

 "Biết, anh lui ra đi", Lâm Hàn nhàn nhạt nói. 

 Cao thủ nhà họ Lâm kia nghe vậy, khẽ gật đầu, rồi đi ra ngoài, tiếp tục đứng gác. 

 Lâm Hàn nhìn An Thành Chí và mấy tên phụ trách thế lực vùng xám của Bắc Đông, gật đầu nói: "Nếu mọi người đã đến đầy đủ rồi, vậy chúng ta bắt đầu bàn việc chính thôi".

 
Chương 781: Khác nhau


 

 Trong đại sảnh nhà chính nhà họ An. 

 Lâm Hàn vừa nói xong, mấy tên quản lý nhà họ An lập tức căng thẳng, không biết anh sẽ xử lý mình như thế nào. 

 Vài tên phụ trách các thế lực vùng xám khác đến chi viện cũng lo sợ căng thẳng không thôi. 

 Tuy không biết tại sao Lâm Hàn lại có nhiều cao thủ mạnh như vậy, nhưng bọn họ cũng đã nắm rõ được tình hình hiện tại. 

 Hiển nhiên, người nhà họ An đã không chống cự được, trước khi bọn họ tới thì đã bị Lâm Hàn giải quyết xong. 

 Còn mấy thế lực vùng xám như họ cũng chẳng thể nào đánh lại được Lâm Hàn. 

 Ban đầu, mấy thế lực họ biết bên Trương Thiên Sơn bị hại, còn định bắt tay nhau tự lập thế lực riêng, không chịu sự quản lý của Đại bàng núi nữa. 

 Nhưng với tình hình bây giờ thì rõ ràng là họ không có tư cách ấy, thậm chí còn có nguy cơ bị xử đẹp. 

 Tuy vài tên phụ trách kia không phải ông chủ mỗi gia tộc, nhưng đều có tiếng nói. Bọn họ biết rõ gia tộc mình hoàn toàn không có đủ sức để chống cự. Về sau ra sao, còn phải xem ý Lâm Hàn thế nào. 

 Lúc này, vài tên phụ trách kia đều hối hận muốn chết. Nếu lúc đó điều tra rõ ràng hoặc không đánh nhau với đám Lâm Phong, ít nhất giờ sẽ không thảm thế này. 

 Còn An Thành Chí, cậu ta vừa mới bước vào đại sảnh nên vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì. 

 Cậu ta cũng là người nhà họ An, còn thuộc dòng chính, nhưng lại là con út. Hơn nữa, cậu ta cũng không rành mặt kinh doanh các thương vụ trong vùng xám. Trái lại, còn rất muốn làm ăn hợp pháp. Vì thế, An Thành Chí mới không được coi trọng, không nhận được bao nhiêu tài nguyên, càng không có quyền quản lý gia tộc. 

 Lần này, An Thành Chí đột nhiên nhận được thông báo, nói có chuyện gấp bảo cậu ta trở về nhà chính ngay. 

 Giờ cậu ta vừa trở về, thấy tình hình trước mắt thì hơi khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì. 

 Trên ghế chủ tọa ngồi một thanh niên xa lạ trông rất trẻ, các ghế bên cạnh cũng toàn người lạ, mà quản lý nhà họ An lại đứng ở dưới, sự phân chia cấp bậc dước thể hiện hết sức rõ ràng. 

 Thậm chí là lúc này, vài tên phụ trách các thế lực vùng xám rất có tiếng nói trong Bắc Đông có quan hệ tốt với nhà họ An cũng bị trói đưa tới. 

 Còn ông chủ nhà họ An, cũng là bố của An Thành Chí - An Nguyên lại không thấy bóng dáng đâu. 

 Lúc này, dù An Thành Chí có ngờ nghệch cũng biết nhà họ An đã xảy ra chuyện, mà còn là chuyện lớn. 

 "Anh là ai? Anh định làm gì nhà họ An tôi?", An Thành Chí trừng Lâm Hàn hỏi, trong mắt lộ ra vẻ đề phòng. 

 Mấy tên quản lý nhà họ An bên cạnh thấy thế lập tức sợ hãi không thôi. Đùa gì vậy, Lâm Hàn không phải là người mà họ có thể chọc được. Bọn họ còn đang nghĩ làm sao để lấy lòng anh mong Lâm Hàn tha cho họ. Thế mà An Thành Chí kia lại tỏ thái độ đó với Lâm Hàn. 

 "An Thành Chí, cậu hỗn quá đấy! Sao lại ăn nói như thế với cậu Lâm hả?" 

 "Cậu Lâm là Đại bàng núi mới của Bắc Đông chúng ta, cậu ăn nói đàng hoàng cho tôi!" 

 "An Thành Chí, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau quỳ xuống xin lỗi cậu Lâm đi!" 

 Vài tên quản lý nhà họ An đều mở miệng mắng. 

 Còn Lâm Hàn, anh lại chẳng thèm để ý đến sự bất lịch sự cùng đề phòng của cậu ta. Dù sao, người như An Thành Chí cũng không thể gây ra sóng gì cho anh, có ghét anh thế nào thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Lâm Hàn. 

 Trái lại, Lâm Hàn còn khá thưởng thức lá gan của cậu ta. Người thông minh đều nhận ra Lâm Hàn không phải là người mà nhà họ An có thể chọc, không thì mấy tên quản lý kia cũng chẳng đứng ở vị trí đó. 

 Tuy không biết An Thành Chí này can đảm hay bị ngốc, nhưng đều là chuyện tốt đối với anh. 

 Đặc biệt là mấy tên quản lý kia còn khá chán ghét An Thành Chí. Điều này càng phù hợp với yêu cầu của Lâm Hàn. 

 Bấy giờ, An Thành Chí nghe thấy mấy quản lý nói vậy, cũng hơi khó hiểu. Đương nhiên cậu ta nhận ra Lâm Hàn không phải người nơi đây, nhưng sao anh lại có thể trở thành Đại bàng núi? Lâm Hàn kia không sợ bị các thế lực vùng xám trong Bắc Đông liên hợp tấn công sao? 

 Lúc này, Lâm Hàn lại xua tay với mấy tên quản lý kia, cười nói: "Không sao, khỏi xin lỗi. Mấy người nói tình hình bây giờ cho An Thành Chí biết đi". 

 "Vâng, vâng". 

 Mấy tên quản lý kia thấy Lâm Hàn không tức giận, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đồng ý. 

 Sau đó, bọn họ bèn nói tình hình trước mắt cho An Thành Chí nghe. 

 Mà giờ, vài tên phụ trách các thế lực khác cũng hơi nghi hoặc, không hiểu Lâm Hàn định làm gì. 

 Lâm Hàn quay sang nhìn vài tên phụ trách kia, nhàn nhạt nói: "Tôi có thể không so đo chuyện ngày hôm nay, nhưng với điều kiện là thế lực mấy người phải nghe theo tôi, chỉ người một nhà thì tôi mới bỏ qua. Lát nữa tôi sẽ thả mấy người ra, trong vòng một ngày phải kêu ông chủ mấy người chạy đến trang viên, nhận tôi là đại ca vùng xám của Bắc Đông, nghe theo lệnh tôi, không thì đừng trách tôi không khách sáo". 

 Vài tên phụ trách kia nghe thấy Lâm Hàn bảo sẽ thả họ ra thì thở phào, vui vẻ ra mặt. 

 Mặc dù hơi khó hiểu sao Lâm Hàn lại nói là đại ca vùng xám ở Bắc Đông, nhưng cũng không để ý, nghĩ rằng chắc là do cách nói của anh mà thôi. 

 Sau khi trải qua chuyện ban nãy, bọn họ đã biết được sự lợi hại của Lâm Hàn, nhận rõ sự thật là mình không có khả năng tự lập thế lực riêng, vẫn phải nghe theo Đại bàng núi mới. Thế nên lúc này, bọn họ cũng không phản đối mà luôn miệng đồng ý. 

 "Cậu Lâm yên tâm, chúng tôi sẽ coi cậu là Đại bàng núi mới của Bắc Đông". 


 Lâm Hàn nghe vậy, cười nói: "Tôi nghĩ rằng mấy người hiểu lầm rồi. Trương Thiên Sơn chỉ bảo tôi làm Đại bàng núi đời kế tiếp, nhưng tôi lại không tính thế. Tôi muốn làm đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông. Hai khái niệm đó hoàn toàn khác nhau, chắc các người cũng hiểu mà đúng không?" 

 Vài tên kia nghe thấy thế chợt sửng sốt, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ. Đương nhiên là họ hiểu sự khác nhau của nó, thậm chí là hiểu rất rõ. Vừa nghe Lâm Hàn nói vậy, bọn họ còn tưởng rằng do cách nói của anh mà thôi, cũng không phải ý kia. Lúc này, thấy Lâm Hàn nói là muốn lên làm đại ca, cả đám lập tức giật mình kinh ngạc trợn to mắt, song trong lòng cũng vô cùng tức giận. 

 Coi Lâm Hàn là Đại bàng núi vùng Bắc Đông, mặc dù là ý của Trương Thiên Sơn, bọn họ cũng đã không muốn rồi. Nếu chẳng phải Lâm Hàn quá mạnh, họ không thể không cúi đầu chấp nhận thì làm gì có cửa đó. Nhưng dù vậy, họ vẫn cảm thấy vô cùng nhục nhã. 

 Thế mà giờ, một người ngoài như Lâm Hàn lại bảo muốn làm đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông?

 
Chương 782: Phục tùng hoặc diệt vong


 

 Nghe Lâm Hàn nói thế, vài tên phụ trách kia quay sang nhìn nhau, sắc mặt đều hết sức khó coi. 

 Để một người ngoài như Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi vùng Bắc Đông là họ đã cảm thấy nhục nhã rồi. Thế mà giờ, Lâm Hàn còn muốn trở thành đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám nơi đây thì quả thật là hơi quá đáng. 

 An Thành Chí đứng cạnh đang nghe mấy tên quản lý giảng giải tình hình, nghe Lâm Hàn nói vậy cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Lâm Hàn lại muốn làm đại ca của cả Bắc Đông. 

 Phải biết rằng, thế lực vùng xám ở đây rất đông, vàng thau lẫn lộn. Trương Thiên Sơn có thể lên làm Đại bàng núi cũng phải tốn rất nhiều công sức, song cũng thành một truyền kỳ. 

 Qua đó có thể thấy, muốn trở thành đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông khó cỡ nào, vả lại Lâm Hàn còn là một người đến từ bên ngoài. 

 Có điều, An Thành Chí cũng không quan tâm vì cậu ta vẫn chẳng để ý đến chuyện trong vùng xám. Lần này, nếu không phải người trong gia tộc gọi cậu ta về thì An Thành Chí cũng chẳng muốn về. Dẫu sao, nhà họ An nghe theo lệnh ai cũng không liên quan đến cậu ta. Vì cậu ta vốn không làm gì dính líu đến vùng xám. 

 Có một tên phụ trách do dự một lát, rồi nói với Lâm Hàn: "Cậu Lâm, cậu có biết tình hình các thế lực trong vùng xám ở Bắc Đông không? Và cả sự khó khăn khi muốn trở thành đại ca của toàn bộ vùng xám?" 

 Mấy tên phụ trách còn lại cũng nhìn về phía Lâm Hàn, hy vọng anh biết khó mà lui, chỉ lên làm Đại bàng núi. Có vậy, họ cũng dễ ăn nói hơn. 

 Lâm Hàn nghe vậy, nói thẳng: "Yên tâm, tôi biết rõ. Các người không phải lo, chỉ cần quyết định có đi theo tôi hay không thôi". 

 Mấy tên kia nghe thấy thế, quay đầu nhìn nhau, sắc mặt đều trở nên hết sức khó coi. 

 Chỉ coi Lâm Hàn là Đại bàng núi thì họ còn có thể tự quyết định. Dù sao, thực lực của Lâm Hàn cùng di chúc của Trương Thiên Sơn cũng bày ra trước mắt, chắc hẳn các gia chủ sẽ đồng ý. 

 Nhưng nếu coi Lâm Hàn là đại ca của cả vùng xám Bắc Đông, họ lại không thể tự tiện quyết định, suy cho cùng, điều này có ý nghĩa khác xa với chỉ làm Đại bàng núi. 

 Lâm Hàn cũng nhận ra sự khó xử của họ, biết họ không có quyền quyết định chuyện này. Anh dứt khoát nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ thả các người về thông báo cho ông chủ của mình, để họ tự quyết định. Nhưng các người phải nhớ kỹ, chỉ có một ngày thôi. Nếu trong thời gian đó mà các người không chủ động đến trang viên nhận tôi làm đại ca của toàn bộ vùng xám ở Bắc Đông, thì tôi sẽ cử cao thủ tiêu diệt các người. Giờ, trước mặt các người chỉ có hai sự lựa chọn là phục tùng hoặc diệt vong!" 


 Lâm Hàn nói xong, không muốn nói gì thêm với mấy tên phụ trách kia nữa, trực tiếp bảo Lâm Phong thả những cao thủ đến chi viện ra. 

 Những thế lực ấy có lẽ có sức mạnh rất đáng gờm trong Bắc Đông, đặc biệt là sau khi họ bắt tay nhau sẽ tạo thành một lực lượng cực kỳ đáng sợ. 

 Nhưng đối với Lâm Hàn thì nó chẳng tính là gì. Giờ Lâm Hàn có thể bảo Lâm Phong bắt lấy họ một cách dễ dàng thì sau này cũng có thể bảo ông ta tiêu diệt họ một cách dễ như trở bàn tay. Vì vậy, cũng không cần giữ bọn họ lại làm gì. 

 Chẳng bao lâu sau, vài tên phụ trách đã được cởi trói đưa ra ngoài. 

 Bên ngoài nhà chính nhà họ An, vài tên phụ trách kia cũng thấy được toàn bộ cao thủ nhà mình, không thiếu một ai. 

 Biết Lâm Hàn thả bọn họ ra hết, vài tên phụ trách kia đều hơi kinh ngạc. Ban đầu họ còn đoán Lâm Hàn chắc chắn sẽ không thả hết cao thủ ra mà tiếp tục giam giữ để uy hiếp họ. Không ngờ giờ anh lại thả hết không chừa một ai. 

 "Tên Lâm Hàn kia bị đần à? Thế mà lại thả toàn bộ? Nãy tôi còn nghĩ không còn cách nào nữa, giờ thả hết cao thủ ra, chẳng phải là tạo cơ hội cho chúng ta hả?", một tên phụ trách đắc ý cười nói. 


 Vài tên phụ trách khác nghe thế đều gật đầu, cảm thấy rất có lý. 

 Có số cao thủ kia, rồi lại liên hợp với những thế lực còn lại ở Bắc Đông thì chắc chắn sẽ có cơ hội lật đổ anh. 

 Dẫu sao trước đó, vẫn có rất nhiều thế lực chịu nghe theo di chúc của Trương Thiên Sơn, coi Lâm Hàn là Đại bàng núi mới. Nhưng một người ngoài như Lâm Hàn mà đòi làm đại ca của toàn bộ vùng xám thì chắc chắn sẽ có rất nhiều thế lực phản đối. 

 Cứ thế, bọn họ cũng có thể liên hợp với nhiều thế lực khác hơn và có sức mạnh để đối phó Lâm Hàn. 

 Nhưng lại có một tên phụ trách nghiêm túc lắc đầu nói: "Mấy người nghĩ Lâm Hàn kia bị ngu à? Tôi không cho là thế, nếu cậu ta dám thả hết số cao thủ đó ra, có phải cho thấy cậu ta chẳng để chúng ta vào mắt? Nơi này chắc phải có 300 cao thủ, nhưng không có nghĩa là chỉ dừng lại ở con số đó, lỡ cậu ta có nhiều cao thủ hơn thì sao? Chưa nói đâu xa, riêng đàn em của đám La Văn, lần này lại chẳng có ai tới". 

 Ông ta vừa nói xong, sắc mặt mấy người còn lại đều thay đổi hẳn, bấy giờ mới nhớ tới chuyện đó. 

 Lần này, bọn họ không nhìn thấy một cao thủ nào của Trương Thiên Sơn hết, hiển nhiên, Lâm Hàn không có dẫn theo toàn bộ cao thủ đến giải quyết nhà họ An. 

 Đây còn chưa phải toàn bộ, nhưng đã có hơn 300 cao thủ được huấn luyện một cách bài bản. Vậy một khi điều động hết thì dù bọn họ có liên hợp với các thế lực khác cũng chẳng thể đối phó Lâm Hàn được. 


 Chuyện khác thì An Thành Chí cũng không quan tâm lắm, suy cho cùng, ai làm Đại bàng núi hay đại ca vùng xám ở Bắc Đông cũng chẳng liên quan gì đến cậu ta. An Thành Chí chỉ muốn kinh doanh hợp pháp thôi. 

 Nhưng khi nghe thấy Lâm Hàn muốn nâng đỡ mình lên làm ông chủ mới của nhà họ An, An Thành Chí lại không muốn. 

 Đầu tiên, cậu ta không muốn quản ý thế lực ở vùng xám và làm ăn phi pháp. Thứ hai, cậu ta cũng không muốn trở thành con rối của Lâm Hàn. 

 "Ngại quá anh Lâm ơi, tôi không phải là người thích hợp đâu. Tôi không rành về mảng này, cũng không muốn làm con rối của anh. Mong anh chọn người khác đi", An Thành Chí từ chối thẳng.

 
Chương 783: Vì lợi ích


 

 Trong đại sảnh. 

 Mấy tên quản lý nhà họ An nghe thấy An Thành Chí từ chối Lâm Hàn thì đều biến sắc. 

 Nhà họ An vừa cúi đầu trước Lâm Hàn, bất kể anh là Đại bàng núi hay đại ca thế lực vùng xám ở Bắc Đông, bọn họ đều sẽ đồng ý và phục tùng vô điều kiện. 

 Thế mà giờ, An Thành Chí lại thẳng thừng từ chối Lâm Hàn? Đây chẳng phải là chán sống sao? 

 "An Thành Chí, cậu muốn chết hả?" 

 "Còn không mau đồng ý với cậu Lâm, lẽ nào để cậu làm ông chủ nhà họ An mà còn tủi thân ư?" 

 "Cũng chẳng phải chuyện xấu, cậu từ chối là sao?" 

 "Cậu muốn hại chết nhà họ An hả?" 

 Mấy tên quản lý đều nhỏ giọng trách mắng An Thành Chí, sợ Lâm Hàn khó chịu sẽ hỏi tội bọn họ. 

 Có lẽ hôm qua sẽ chẳng ai trong nhà họ An coi Lâm Hàn ra gì, nhưng hôm nay bọn họ lại cực kỳ sợ Lâm Hàn. Dù sao, sự sống chết của cả gia tộc đều đang nằm trong tay anh. 

 Lâm Hàn chỉ cần nói một câu thồi thì cơ ngơi trăm năm của họ sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào. 

 Lâm Hàn nghe vậy cũng không giận và chẳng thấy bất ngờ. Theo thông tin mà La Văn đã kể với anh, nếu An Thành Chí đồng ý ngay mới không phải là An Thành Chí, không phải người Lâm Hàn anh muốn tìm. 

 Lúc này, An Thành Chí hoàn toàn làm lơ mọi lời trách mắng của các quản lý trong gia tộc, mà chỉ nhìn thẳng vào Lâm Hàn, muốn xem anh sẽ xử lý mình thế nào. 

 Bất kể thế nào, An Thành Chí cũng không muốn đồng ý, không thể thực hiện giấc mơ của mình mà chỉ làm một con rối thì khác gì đã chết? 

 Nhưng ngoài dự đoán của cậu ta là Lâm Hàn cũng không giận, trái lại còn cười, trông không giống như đang giả vờ. 

 Lâm Hàn cười nói: "Tôi kiến nghị cậu tìm hiểu về những công việc phải làm sau khi trở thành ông chủ nhà họ An rồi hãy quyết định". 

 An Thành Chí nghe vậy, hơi kinh ngạc, không hiểu Lâm Hàn lấy đâu ra tự tin ấy, song cũng tò mò. Lẽ nào gia chủ mới lần này khác với các đời gia chủ trước ư? 

 Lâm Hàn không nói gì thêm, mà nhìn La Văn bên cạnh. 

 La Văn lập tức hiểu ý anh, bước lên đưa một xấp giấy tờ đã chuẩn bị từ trước cho An Thành Chí. 

 An Thành Chí nghi hoặc nhận lấy rồi cẩn thận đọc. 

 Mấy tên quản lý đứng cạnh thấy thế cũng lộ vẻ tò mò, không hiểu sao còn chuẩn bị cả giấy tờ? 

 Bấy giờ, An Thành Chí cũng đã mở giấy tờ ra, bên trên có liệt kê một số mục. 

 An Thành Chí tức thì càng khó hiểu. 

 Cả gia tộc không được làm ăn phi pháp, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh kinh doanh hợp pháp? Vụ gì đây, bọn họ không phải là thế lực trong vùng xám à? Sao lại không được làm ăn phi pháp? 

 An Thành Chí khó hiểu cẩn thận đọc tiếp. 

 Trong giấy tờ cũng không nêu gì nhiều, đa số đều là những điều mà các thế lực vùng xám cần chú ý sau khi đồng ý đi theo Lâm Hàn. 

 Sau khi đọc xong, An Thành Chí không giấu nổi vẻ bất ngờ, đây dường như là muốn tẩy trắng chỉ kinh doanh hợp pháp. Cậu ta tức thì kinh ngạc nhìn Lâm Hàn, hiển nhiên không ngờ anh lại định làm ăn hợp pháp kiếm lợi nhuận lâu dài, mà không đụng tới bất cứ thương vụ phi pháp nào. 

 Mấy tên quản lý thấy vẻ khác thường trên mặt An Thành Chí cũng tò mò. Từ khi cậu ta rời khỏi nhà họ An tự mình kinh doanh, thì rất ít lộ ra dáng vẻ đó, đa số chỉ trưng ra gương mặt lạnh tanh. 

 Vì thế, bọn họ lại càng tò mò hơn về xấp giấy tờ mà An Thành Chí đang cầm trên tay. Nhưng Lâm Hàn chưa cho phép thì có cho họ 8 lá gan họ cũng không dám lấy đọc. 

 Lúc này, Lâm Hàn nhìn An Thành Chí cười hỏi: "Sao? Giờ muốn thay đổi quyết định chưa?" 

 Sắc mặt An Thành Chí có chút kỳ lạ nhìn mấy tên quản lý kia, rồi nói với Lâm Hàn: "Anh Lâm, không biết anh có tiện không, tôi muốn nói chuyện riêng với anh một lát". 

 Giờ đây, Anh Thành Chí nói với giọng hết sức kính cẩn, thậm chí là cẩn thận từng li từng tý một, không còn cái dáng vẻ ngông nghênh ban nãy. Quả thật là khác nhau một trời một vực. 

 Mấy tên quản lý có thể ngồi vào vị trí này, đều là hạng người ranh ma, đương nhiên phát hiện ra sự thay đổi của An Thành Chí, nên ai cũng kinh ngạc không thôi. 

 Lâm Hàn nghe vậy cũng không bất ngờ, cười gật đầu đồng ý. 

 Sau đó, Lâm Hàn bèn dẫn An Thành Chí đi vào bên trong. 

 Lúc này, các cao thủ nhà họ An đã bị đàn em của Lâm Hàn trói lại. Dù là người bình thường cũng tập hợp ở bên ngoài, bên trong lại chẳng có ai. 

 Hai người đi vào bên trong, An Thành Chí thấy xung quanh không có ai, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi: "Anh Lâm, anh thật sự muốn để nhà họ An kinh doanh hợp pháp ạ?" 

 Lâm Hàn nghe thấy thế gật đầu, nói: "Đúng vậy, không chỉ là nhà họ An, mà sau này toàn bộ thế lực trong vùng xám đều sẽ chuyển sang kinh doanh hợp pháp". 

 Nghe Lâm Hàn nói vậy, An Thành Chí lập tức lộ ra vẻ khó hiểu. Lâm Hàn muốn nhà họ An làm ăn hợp pháp thì cậu ta còn thấy bình thường, nhưng không ngờ giờ anh chẳng những muốn nhà họ làm thế mà còn chuẩn bị khiến toàn bộ thế lực vùng xám chuyển đổi hình thức sang kinh doanh hợp pháp. 


 Điều này cũng là nguyên nhân mà nhà họ An chịu đi theo Lâm Hàn, coi anh là đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông. Dù sao, Lâm Hàn vốn là đại ca Hoa Đông, còn có thực lực mạnh như thế. Bọn họ đi theo Lâm Hàn, đương nhiên có thể mở rộng quy mô làm ăn, kiếm được nhiều tiền hơn. 

 Nếu đám người nhà họ An biết Lâm Hàn chuẩn bị chỉ kinh doanh hợp pháp, e rằng sẽ trở mặt chống đối anh, không chịu xem anh là đại ca vùng Bắc Đông nữa. 

 An Thành Chí nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu Lâm Hàn tính làm gì, đứng trước lợi ích thì còn gì quan trọng hơn nữa chứ? Mấy thứ như lòng trắc ẩn, trách nhiệm gì đó đã sớm bị vứt bỏ. Nếu Lâm Hàn nói là vì lẽ ấy, An Thành Chí mới không tin. 

 Lâm Hàn thấy vẻ khó hiểu trên gương mặt An Thành Chí thì chỉ cười, nói thẳng: "Cậu không cần phải đoán, mục đích của tôi rất đơn giản, là vì để làm ăn càng lâu dài, càng kiếm được nhiều lợi nhuận hơn mà thôi!" 

 
Chương 784: Một nhà họ An mới


 "Làm ăn càng lâu dài, càng kiếm được nhiều lợi nhuận hơn?" 

 An Thành Chí nghe Lâm Hàn nói vậy thì kinh ngạc nhìn anh, không ngờ Lâm Hàn sẽ trả lời như thế. 

 Lâm Hàn thấy An Thành Chí lộ ra vẻ nghi hoặc thì biết là cậu ta không hiểu. Tuy An Thành Chí khác các thế lực vùng xám khác ở Bắc Đông, không muốn làm ăn phi pháp, nhưng rõ ràng với lối suy nghĩ của mình, cậu ta vẫn không hiểu được lợi nhuận kiếm được khi kinh doanh hợp pháp. Có vẻ An Thành Chí không muốn làm ăn phi pháp chỉ vì lương tâm của mình mà thôi. 

 Lâm Hàn cũng không dong dài, dứt khoát giải thích: "Đúng vậy, vì lợi ích. Khi mới kinh doanh hợp pháp sẽ bỏ ra nhiều vốn hơn phi pháp, lợi nhuận thu về cũng không nhiều, có khi còn lỗ. Nhưng càng về sau, dần dà ưu thế của nó sẽ càng lộ rõ. Nó sẽ không bị chính phủ sờ gáy, còn có thể bởi vì ngày càng phát triển mà nguồn lợi nhuận mang lại sẽ càng khả quan hơn". 

 An Thành Chí nghe Lâm Hàn giải thích xong mới hiểu được ý anh. 

 Khi mới làm ăn phi pháp, đúng là buôn một lãi mười, nhưng khó mà làm lâu dài được. 

 Dù là trước đó, bọn họ kinh doanh các thương vụ trong vùng xám cũng dễ bị cảnh sát sờ gáy, chỉ đành làm mặt hàng khác, cực kỳ không ổn định. 

 Nhưng An Thành Chí vẫn không hiểu sao Lâm Hàn lại bảo càng mở rộng thì sau này sẽ càng thu về được nhiều lợi nhuận hơn. Dù sao, với tầm nhìn của cậu ta thì quả thật không hiểu được ý nghĩa của việc đó. 

 An Thành Chí chợt có chút không xác định. 

 Vốn dĩ, An Thành Chí cũng không tin vào lời giải thích của Lâm Hàn, song nó lại khiến cậu ta hơi dao động. Bởi vì là lợi ích nên mới làm cho người ta dễ lòng tin tưởng. 

 Nhưng có giống như lời Lâm Hàn nói hay không thì Anh Thành Chí lại không chắc. 

 Mà Lâm Hàn, đương nhiên cũng không định giải thích nhiều với An Thành Chí. Dù sao, anh cũng chẳng thể nói về quỹ đầu tư Nhân Phàm hay công ty livestream Sa Ngư với cậu ta, để tránh bị lộ ra ngoài. 

 Lâm Hàn đợi một lát rồi nhìn An Thành Chí hỏi: "Thế nào? Có muốn làm ông chủ nhà họ An và kinh doanh hợp pháp với tôi không?" 

 An Thành Chí nhìn chằm chằm Lâm Hàn, trong lòng không khỏi dao động. 

 Với tính tình của An Thành Chí thì cậu ta không muốn có quan hệ gì nhiều với người trong vùng xám như Lâm Hàn, chỉ là điều kiện anh đưa ra lại quá hấp dẫn. 

 Tuy đa số lợi nhuận kiếm được của nhà họ từ kinh doanh hợp pháp phải nộp cho Lâm Hàn, nhưng lúc mới làm, bên Lâm Hàn sẽ giúp đỡ hết mình. Đó là những gì viết trên xấp giấy tờ ban này. 

 Trong khoảng thời gian này, An Thành Chí đã tự mình gây dựng sự nghiệp nên biết được sự khó khăn khi làm một mình. Không chỉ không có mối quan hệ, không có tài nguyên mà còn chẳng có ai giúp đỡ. Dưới một xã hội cạnh tranh khốc liệt như ngày nay, muốn làm nên sự nghiệp là vô cùng khó. 

 Mặc dù vẫn không dám chắc có giống như lời Lâm Hàn nói hay không, hay anh chỉ là đang lừa cậu ta. Có điều, An Thành Chí nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy Lâm Hàn chẳng cần thiết phải lừa mình. Dẫu sao, anh cũng có nhiều cao thủ như vậy, lừa mình thì được gì? Hoàn toàn không cần tốn công tốn sức lừa một người hai bàn tay trắng như cậu ta đến làm ông chủ nhà họ An. 

 An Thành Chí chẳng do dự bao lâu đã đưa ra quyết định, cậu ta nghiêm túc nhìn Lâm Hàn nói: "Anh Lâm, tôi bằng lòng làm ông chủ nhà họ An và nghe theo mệnh lệnh của anh". 

 An Thành Chí còn định nói gì nữa, lại bị Lâm Hàn ngăn lời, có được câu trả lời đó của cậu ta là đủ rồi. 

 Sau đó, Lâm Hàn nói sơ về những điều cần chú ý cho An Thành Chí nghe, còn cụ thể ra sao thì phải xem tình hình như thế nào đã. 

 Lâm Hàn và An Thành Chí nói xong bèn quay trở về đại sảnh. 

 Mấy tên quản lý đang đợi ở đó thấy hai người về, trong mắt không nén nổi vẻ tò mò, rất muốn biết cả hai đã nói gì với nhau. Nhưng bọn họ lại không có lá gan đó, suy cho cùng, người đó cũng là Lâm Hàn, dưới tay có hơn 300 cao thủ được huấn luyện một cách bài bản. 

 Mấy người La Văn cũng tò mò nhìn Lâm Hàn, có chút mong đợi câu trả lời của An Thành Chí. 

 Tuy An Thành Chí chẳng có gì hết, nhưng La Văn lại hy vọng cậu ta trở thành ông chủ nhà họ An. Dẫu sao, cậu ta mới là người được chọn thích hợp nhất, muốn tìm người khác thì sẽ rất mất thời gian. 

 Kế đó, bọn họ còn phải thu phục những thế lực còn lại trong Bắc Đông, rồi phải khiến họ ngừng kinh doanh phi pháp, bắt đầu làm ăn hợp pháp, đủ thứ chuyện phải làm. Lấy đâu ra thời gian và công sức mà đi kiếm người thích hợp cho vị trí ông chủ nhà họ An chứ. 

 Còn những ông chủ các thế lực khác lại không quan trọng lắm, chỉ cần Lâm Hàn và La Văn chủ trì toàn bộ là được. Nhưng một thế lực đứng đầu như nhà họ An lại khác, đặc biệt An Nguyên còn không phục cái chức Đại bàng núi cho lắm, nên đương nhiên cần phải chú trọng, để phòng ngừa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. 

 Lúc này, Lâm Hàn nhìn một đám người đang trông chờ mình, mở miệng nói: "Tôi tuyên bố, ông chủ mới của nhà họ An sẽ do An Thành Chí đảm nhiệm. Sau này, mọi chuyện lớn nhỏ trong gia tộc đều phải nghe theo cậu ta. Nếu có người dám chống đối, tôi chắc chắn sẽ thẳng tay trừng trị". 


 Bên An Nguyên cũng đã nhận phạt xong, cả người ông ta toàn là máu, có điều chỉ bị thương phần mềm, nên không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng từ nay về sau, ông ta sẽ không còn là ông chủ nhà họ An nữa, thậm chí còn không có tiếng nói và quyền hành gì trong gia tộc. Giờ An Nguyên còn chẳng bằng mấy tên quản lý do ông ta đào tạo lúc trước. 

 Còn chuyện để nhà họ An chuyển sang kinh doanh hợp pháp, vì đám Lâm Hàn quá bận, nên giờ không rảnh để ý. Tạm thời giao quyền quản lý cho An Thành Chí, nếu có vấn đề gì thì Lâm Hàn sẽ ra mặt cử người đến giải quyết sau. 

 Sau khi thu xếp xong, Lâm Hàn bèn ra lệnh thả những cao thủ mà bọn anh bắt giữ trước đó ra, rồi chuẩn bị dẫn theo đàn em rời khỏi nhà họ An. 

 Thấy cấp dưới thả đám cao thủ nhà họ An ra, Lâm Hàn lạnh lùng nhìn bọn họ nói: "Sau này, các người phải nghe theo mệnh lệnh của An Thành Chí và tôi. Khi đã là người một nhà, tôi sẽ không ra tay đối phó các người, trái lại còn giúp nhà họ An các người phát triển. Có điều, nếu các người dám có ý định lật lọng thì đừng trách tôi ác".

 
Chương 785: Chẳng là gì cả


 

 Trong khuôn viên nhà họ An. 

 Toàn bộ cao thủ nhà họ An đều được thả ra, họ đều không biết vừa rồi trong đại sảnh đã xảy ra chuyện gì. Lúc này nghe thấy An Thành Chí trở thành ông chủ mới của nhà họ An, bọn họ cũng được thả ra hết, ai cũng hơi bất ngờ. 

 Mặc dù họ đoán Lâm Hàn sẽ không làm gì mình, chắc chắn vẫn sẽ thả mình ra, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, chỉ nửa ngày đã được thả. 

 Mà mấy người phụ trách nhà họ An cũng ngạc nhiên, không ngờ Lâm Hàn lại đồng ý thả người. 

 Nhưng sau đó họ cũng nhanh chóng phản ứng lại. 

 Sáng sớm hôm nay, Lâm Hàn vừa mới dẫn đám cao thủ này tới, người nhà họ An còn đang chống lại, thậm chí còn gọi thêm vài thế lực Vùng Xám ở Bắc Đông đến giúp. 

 Nhưng kết quả thì sao? Bọn họ là những thế lực có máu mặt ở vùng Bắc Đông, thế nhưng ở trước mặt Lâm Hàn lại chẳng là gì. 

 Cao thủ dưới tay Lâm Hàn lần này có thể nhanh chóng khống chế được, lần sau vẫn có thể như thế. 

 Tuy rằng nhà họ An bọn họ vẫn còn vài thế lực Vùng Xám của Bắc Đông tới cứu viện và cũng chưa huy động toàn lực, nhưng cũng đã là hơn một nửa thế lực của họ rồi, vậy mà vẫn không địch lại được Lâm Hàn. 

 Mà mấy người phụ trách nhà họ An cũng không ngốc, sẽ không ngây thơ cho rằng những cao thủ lần này Lâm Hàn dẫn tới đã là toàn bộ thế lực của anh, chắc chắn trong tay anh vẫn còn nhiều cao thủ hơn nữa, có thực lực mạnh hơn nữa. 

 Lúc này Lâm Hàn chỉ nhìn An Thành Chí không nói gì, nhấc chân bỏ đi. 

 Mà mặc dù mấy người La Văn hơi bất ngờ vì Lâm Hàn thả hết những người này ra, không sợ đối phương nuốt lời và phản công, nhưng họ cũng hiểu không phải Lâm Hàn sơ suất, mà là anh có thực lực và vốn liếng để làm như vậy. 

 Sau đó mấy người La Văn và cao thủ nhà họ Lâm cũng lần lượt theo Lâm Hàn lên xe, ra về. 

 Đoàn xe hùng hậu rời đi. 

 An Thành Chí nhìn Lâm Hàn và người của anh đi xa, trong lòng có chút kích động. 

 An Thành Chí không biết và cũng không hiểu Lâm Hàn, thậm chí đây còn là lần đầu tiên cậu ta được thấy anh. Lần trước khi Lâm Hàn đến làm khách ở chỗ Trương Thiên Sơn, An Thành Chí không có tư cách đến cùng. 

 Nhưng trong lòng An Thành Chí lại tràn đầy kính trọng và tò mò về Lâm Hàn, không biết rốt cuộc anh là kiểu người đàn ông nào. 

 Mà An Thành Chí cũng vô cùng biết ơn Lâm Hàn đã cho mình cơ hội này, cậu ta không quan tâm mục đích thật sự của anh có phải như anh nói chỉ là muốn tất cả thế lực Vùng Xám ở Bắc Đông đều làm ăn hợp pháp, để mọi người cùng nhau kiếm tiền ổn định mà lợi nhuận lại dồi dào hay không. 

 Nhưng dù thế nào thì tình hình trước mắt với An Thành Chí mà nói là một cơ hội vô cùng tốt. 

 Trước đây An Thành Chí rời khỏi nhà họ An, ra ngoài tự lập nghiệp, mặc dù cậu ta đã được trau dồi một số khả năng từ khi còn nhỏ và có kinh nghiệm nhất định trong lĩnh vực này, nhưng vì không đủ nguồn lực, lại thêm một số người trong gia đình lợi dụng quan hệ để ngăn cản nên cậu ta cũng không thể thành công. 

 Nhưng bây giờ thì khác, An Thành Chí không chỉ phụ trách quản lý nhà họ An, có thể sử dụng tất cả tài nguyên của nhà họ An để kinh doanh hợp pháp, mà nếu gặp phải chuyện gì rắc rối còn có Lâm Hàn trợ giúp. 

 Tuy rằng không rõ thực lực của Lâm Hàn về mặt tài nguyên, nhưng chỉ với thế lực Lâm Hàn thể hiện ra bây giờ, An Thành Chí tin tằng chắc chắn Lâm Hàn có thể giúp được mình, thậm chí không chuyện gì có thể ngăn cản được Lâm Hàn, dù sao thế lực của anh rất lớn mạnh, tài nguyên chắc chắn cũng không thể ít. 

 Nhưng An Thành Chí cũng hiểu, mặc dù con đường phía trước tươi sáng nhưng cũng đầy chông gai. 

 Không nói đâu xa, chỉ riêng việc khiến nhà họ An ngừng kinh doanh Vùng Xám, bắt đầu kinh doanh hợp pháp đã phải tốn rất nhiều công sức rồi. 

 Cho dù có sự ủng hộ và đe doạ của Lâm Hàn, nhưng lợi ích vẫn còn đó, chắc chắn vẫn sẽ có rất nhiều người nhà họ An phản đối, An Thành Chí cần nghĩ cách giải quyết vấn đề này. 


 Mà lúc này những người còn lại của nhà họ An đều không biết những chuyện này, chỉ cho rằng An Thành Chí trở thành ông chủ mới của nhà họ An, nhà họ An sau này phải nhận Lâm Hàn là ông trùm thế lực Vùng Xám của Bắc Đông, mọi chuyện đều nghe theo Lâm Hàn. 

 Lúc này, nhóm Lâm Hàn và đoàn xe hùng hậu của anh đã dần khuất bóng. 

 Cho đến lúc này, các cao thủ nhà họ An mới dần thở phào nhẹ nhõm. 

 Vừa rồi khi nhóm Lâm Hàn rời đi, bọn họ thật sự không dám thở mạnh, sợ khiến Lâm Hàn phật ý, thật ra là sợ những người anh đưa đến. Số lượng và thực lực của những người đó đã vượt xa sự hiểu biết của họ, chắc chắn là thế lực mạnh nhất họ từng thấy, không phải người mà họ có thể động đến. 

 Mà lúc này thấy đoàn người Lâm Hàn dần biến mất khỏi tầm mắt, cuối cùng người nhà họ An cũng có thể thở phào, chuyện này cuối cùng cũng qua. 

 Mặc dù chỉ nửa ngày trôi qua, khuôn viên nhà họ An không có gì thay đổi, ngoại trừ An Nguyên bị chịu khổ một chút thì những người khác có vẻ đều không sao, nhưng trên thực tế đã có sự thay đổi rất lớn. 

 Nếu không phải An Thành Chí vẫn đứng ở đây, người An Nguyên còn đang đầy máu thì người của nhà họ An sẽ không tin chỉ nửa ngày lại có thể khiến nhà họ An xảy ra thay đổi lớn như vậy. 

 Lúc này, một người phụ trách nhà họ An cũng nghi hoặc hỏi An Thành Chí: “Vừa nãy Lâm Hàn đã đưa cho cậu tài liệu gì vậy? Còn nữa, vừa nãy Lâm Hàn đã nói gì với cậu?” 

 Những người phụ trách khác cũng đều có chút tò mò nhìn An Thành Chí, thúc giục cậu ta mau nói cho họ biết, giọng điệu vẫn chưa hề coi An Thành Chí là gia chủ, mà vẫn coi cậu ta là cậu chủ nhỏ ai cũng có thể bắt nạt như trước. 

 An Thành Chí không trả lời bọn họ mà chỉ nhìn về hướng Lâm Hàn rời đi, rõ ràng họ đã biến mất khỏi tầm mắt nhưng cậu ta vẫn nhìn chằm chằm về nơi đó, không biết đang suy nghĩ gì? 

 “Này nhóc, hỏi cậu đó, ngây ra đấy làm gì?” 

 “Lâm Hàn bảo cậu trở thành gia chủ nhà họ An, cậu sẽ không thật sự cho rằng mình là gia chủ của nhà họ An thật đấy chứ?” 

 Lúc này An Thành Chí mới từ từ hoàn hồn, nhìn mọi người nhà họ An. 

 Chỉ là lúc này trên mặt An Thành Chí đã không còn vẻ hoang mang, không có chuyện gì mà thay vào đó là vẻ uy nghiêm, nhìn có vẻ lạnh lùng, cao ngạo, nhưng đã có cảm giác của người nắm quyền. 

 Tất cả người nhà họ An đều nhận ra sự thay đổi của An Thành Chí, ai nấy đều ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

 Lúc này An Thành Chí cũng nhìn mọi người, từ tốn lên tiếng: “Tôi là gia chủ của các người, tôi còn phải dạy các người giọng điệu khi nói chuyện với gia chủ nữa à? Mấy người vừa nói năng không lễ phép đều bị xoá bỏ tư cách trưởng lão trong gia tộc và phục vụ gia pháp!”

 
Chương 786: Chuyện ở phía Bắc


 

 Người nhà họ An nghe thấy An Thành Chí nói câu này thì đều sửng sốt, không ngờ cậu ta lại nói như thế. 

 Dù sao trước đây An Thành Chí không có địa vị gì ở nhà họ An, địa vị của cậu ta chỉ cao hơn người bình thường một chút, nhưng địa vị của bất cứ người quản lý nào trong gia tộc đều cao hơn cậu ta. 

 Mà trước giờ An Thành Chí cũng không dám làm gì, dù sao phần lớn đều là những người cậu ta không thể động đến. Mặc dù An Thành Chí là con trai út của An Nguyên, người khác cũng không dám làm gì cậu ta, nhưng vẫn có thể trừng phạt cậu ta một chút, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng là được. Mà gia pháp nhà họ An là thủ đoạn bọn họ hay dùng, thậm chí là thường xuyên sử dụng. 

 Lúc này mọi người nghe An Thành Chí nói thế đều hơi ngạc nhiên, nhất là mấy người quản lý vừa nói năng xấc xược vừa nãy lại càng bất mãn hơn, cảm thấy cậu ta làm vậy với mình là hơi quá đáng. 

 “An Thành Chí, cậu đừng quá đáng quá!” 

 “An Thành Chí, cậu thật sự coi mình là gia chủ nhà họ An đấy à?” 

 “Lại còn thực thi gia pháp, chút chuyện nhỏ này mà cũng phải sử dụng đến gia pháp?” 

 Mấy người phụ trách của nhà họ An lần lượt lên tiếng, họ đều vô cùng bất mãn. 

 Nhưng An Thành Chí không hề định giải thích với họ, những ký ức tồi tệ trước đây cũng hiện về trong đầu, cậu ta lại càng không định tha thứ cho những người này. 

 “Các người còn ngây ra đó làm gì? Không nhận tôi làm gia chủ à? Muốn bên phía Lâm Hàn phải ra mặt lần nữa sao?”, An Thành Chí lạnh lùng nói với nhóm cao thủ nhà họ An. 

 Các cao thủ của nhà họ An đều sửng sốt, bình thường An Thành Chí không có quyền quản lý bọn họ, bọn họ cũng không cần nghe lệnh của cậu ta. 

 Nhưng bây giờ sau khi trải qua những chuyện hôm nay, nhà họ An dường như đã thay đổi. 

 Gia chủ cũ An Nguyên của nhà họ An đã bị Lâm Hàn cho người trừng trị, bây giờ nhà họ An cũng coi Lâm Hàn là ông trùm thế lực Vùng Xám ở Bắc Đông, mọi chuyện của nhà họ An đều phải nghe theo Lâm Hàn. 

 Mà cậu chủ nhỏ An Thành Chí không có địa vị gì ở nhà họ An trước đây, bây giờ đã trở thành gia chủ mới của nhà họ An, bởi vì đây là ý của Lâm Hàn, quyền lực của An Thành Chí giờ đây có thể nói là vô cùng lớn. 

 Mấy tên cao thủ đưa mắt nhìn nhau, không dám chần chừ nữa mà trực tiếp đi lên, làm theo lệnh của An Thành Chí, đưa mấy trưởng lão của nhà họ An xuống chuẩn bị thực thi gia pháp. 


 Dù trước đây An Thành Chí thế nào thì bây giờ cậu ta đã là gia chủ nhà họ An, bọn họ không dám không nghe lời cậu ta, nhưng nếu An Thành Chí nói cho bên phía Lâm Hàn thì bọn họ sẽ chết chắc. 

 Mấy trưởng lão nhà họ An đột nhiên hoảng sợ, mặc dù là trưởng lão, trước đây họ có quyền lực rất lớn ở gia tộc nhưng lại không biết đánh nhau, còn không bằng mấy tên tay chân bình thường, bây giờ đối mặt với những cao thủ này họ nào còn cách gì? 

 Cho đến bây giờ, cuối cùng mấy vị trưởng lão này cũng ý thức được nhà họ An đã thay đổi, An Thành Chí đã không còn là cậu nhóc không có địa vị gì trước đây, mà bây giờ đã là gia chủ duy nhất của nhà họ An. 

 “An Thành Chí, chúng tôi sai rồi, cậu tha cho chúng tôi được không?” 

 “An Thành Chí, tôi là chú hai của cậu, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy?” 

 “Gia chủ, tôi sai rồi, tha cho tôi được không?” 

 Lúc này mấy gia chủ lần lượt lên tiếng cầu xin, đùa gì vậy? Nếu sử dụng gia pháp với họ thì chắc họ sẽ chỉ còn nửa cái mạng, đây không phải điều người bình thường có thể chịu được, mấy trưởng lão lúc này cũng hoàn toàn không còn để ý đến vấn đề mặt mũi nữa mà lên tiếng cầu xin đủ kiểu. 

 Nhưng An Thành Chí lại như không nghe thấy, cậu ta vẫn lặng lẽ đứng thẳng. 


 An Nguyên vừa được băng bó xong, vừa tới quảng trường thì nhìn thấy cảnh này. 

 Vừa nãy An Nguyên nhận được tin nhóm người Lâm Hàn đã đi, mà An Thành Chí đã trở thành người đứng đầu nhà họ An. 

 Nhìn thấy cảnh này, An Nguyên cũng muốn đi lên cứu mấy trưởng lão kia, dù sao trước đây họ cũng là trợ thủ đắc lực của ông ta. 

 Nhưng vì chuyện vừa nãy mà An Nguyên lại không bước lên, quay về phòng nghỉ ngơi. 

 Hôm nay ông ta nói lời hỗn láo về Trương Thiên Sơn đã bị Lâm Hàn trừng phạt, nếu lại khiến Lâm Hàn không vui thì ông ta nghĩ chắc mình sẽ mất mạng. 

 Mặc dù có chút không cam lòng vì bị mất thân phận gia chủ của nhà họ An, nhưng An Nguyên cũng không còn cách nào khác, dù sao thực lực tuyết đối của Lâm Hàn ở đó, ông ta không dám chống đối Lâm Hàn. 

 Đừng nói là cả nhà họ An, dù toàn bộ thế lực Vùng Xám của Bắc Đông này liên hợp lại, e rằng cũng không phải đối thủ của Lâm Hàn, bọn họ làm sao có thực lực để chống lại? 

 Hơn nữa sau khi trải qua chuyện hôm nay, An Nguyên cũng không nghĩ các cao thủ nhà mình còn có dũng khí đối mặt với thuộc hạ của Lâm Hàn. 

 Hy vọng đã hết, lúc này An Nguyên cũng không còn sự lựa chọn nào. 

 Nhưng niềm an ủi duy nhất là gia chủ mới của nhà họ An là An Thành Chí, dù sao cũng là con trai ông ta, ông ta cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận. 

 Mà dù thế nào An Nguyên cũng không hiểu nổi tại sao Lâm Hàn lại chọn An Thành Chí, người vô dụng nhất của nhà họ An lên làm gia chủ. 

 Mấy ngày nay An Thành Chí cũng có thể để người nhà họ An chuẩn bị bắt đầu kết thúc việc kinh doanh Vùng Xám, đồng thời lập uy ở nhà họ An, chỉ khi lập uy thành công, An Thành Chí mới có thể khiến người nhà họ An nghe theo lệnh mình. 

 Nếu chỉ có Lâm Hàn đe doạ thì dù người nhà họ An sợ Lâm Hàn, nhưng dù sao anh cũng không ở đây, ngoài mặt họ không dám làm trái lời An Thành Chí nhưng sau lưng thì chưa biết được, như vậy sau này cậu ta thống nhất nhà họ An cũng sẽ không tiện, rất nhiều chuyện đều sẽ khá khó thực hiện. 

 Mà khi An Thành Chí đang thống nhất nhà họ An thì Lâm Hàn đã cùng La Văn về trang viên trước, Lâm Phong thì dẫn hầu hết cao thủ nhà họ Lâm và La Võ cùng với Uông Nghĩa đến mấy thế lực Vùng Xám của Bắc Đông mà lúc trước đã lên kế hoạch, dần thu phục họ. 

 Lâm Hàn đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì La Văn lại nhìn anh rồi nói: “Anh Lâm, chuyện ở phía Bắc vẫn chưa giải quyết xong, bây giờ khá rắc rối, anh cần biết chuyện này, chúng tôi cũng cần anh nghĩ cách giải quyết”.

 
Chương 787: Nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng


 

 Trong chiếc ô tô đang chuyển động. 

 Lâm Hàn nghe La Văn nói vậy thì mở mắt, đập vào mắt anh là khuôn mặt nghiêm túc của La Văn. 

 Lâm Hàn hơi bất ngờ, có thể khiến La Văn cũng phải trở nên nghiêm túc như thế, xem ra là chuyện rất quan trọng. 

 Mà tình hình ở phía Bắc, trước đây Lâm Hàn cũng từng nghe Trương Thiên Sơn và La Văn nói đến. 

 Hình như trước đây Trương Thiên Sơn đang xử lý việc ở phía Bắc, mà Uông Nghĩa và La Võ cũng đã đưa rất nhiều người đến đó để giải quyết. 

 Khi ấy Lâm Hàn đã thắc mắc không biết chuyện gì mà lại quan trọng đến thế, nhưng vì đang vội đi giải cứu Trương Thiên Sơn nên anh cũng không hỏi nhiều. 

 Bây giờ La Văn nhắc lại, Lâm Hàn mới nhớ ra chuyện này. 

 “Rốt cuộc chuyện ở phương Bắc là chuyện gì?”, Lâm Hàn cũng hơi ngờ vực. 

 Vẻ mặt La Văn lúc này rất nghiêm túc, bình thường chuyện này là bí mật của họ, cho dù mấy người Uông Nghĩa, La Võ đến phía Bắc làm nhiệm vụ thì ngoài La Võ và Uông Nghĩa ra, những cao thủ phía dưới cũng không biết rõ tình hình cụ thể, chuyện này phải được giữ bí mật chặt chẽ. 

 Nhưng bây giờ Lâm Hàn có tư cách biết chuyện này, nếu Lâm Hàn không đủ tư cách thì La Văn thật sự không biết ai có đủ tư cách nữa. 

 Lúc này La Văn cũng giải thích với Lâm Hàn: “Ngành công nghiệp nặng của La Quốc ở phía Bắc Hoa Hạ phát triển rất tốt, chắc anh Lâm biết chuyện này đúng không?” 

 Lâm Hàn gật đầu, đương nhiên anh biết rất rõ những chuyện thông thường này. Quan hệ của La Quốc và Hoa Hạ vẫn luôn rất tốt, mà ngành công nghiệp nặng của La Quốc phát triển cực kỳ thịnh vượng, ngược lại ngành công nghiệp nhẹ lại phát triển không tốt lắm. 

 “Ngành công nghiệp nặng của La Quốc có liên quan đến chuyện này?”, Lâm Hàn nghi hoặc hỏi. 

 La Văn khẽ gật đầu đáp: “Trương Thiên Sơn có quan hệ nhất định với một số người ở La Quốc, có tình bằng hữu nên đàm phán thành công, được tiếp quản một số nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng. Cho dù những nhà xưởng này ở La Quốc thì cũng là một vài nhà xưởng cực kỳ nổi tiếng, vượt xa tất cả các nhà xưởng máy móc hạng nặng ở Hoa Hạ trong nhiều thập kỷ. Mà mấy năm nay những nhà xưởng máy móc hạng nặng này kinh doanh không tốt nên chuẩn bị bán, nhưng nhà xưởng quan trọng thế này chắc chắn không thể tuỳ ý bán cho ai. Vì tình bằng hữu nên cuối cùng họ quyết định giao cho Trương Thiên Sơn, mặc dù giá vẫn vô cùng đắt nhưng nếu không có mối quan hệ này thì dù trả bao nhiêu tiền cũng không có được, cũng không thể tiếp nhận mấy nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng này”. 

 Lâm Hàn nghe vậy mà sững sờ, không ngờ Trương Thiên Sơn lại có thể tiếp quản nhà xưởng máy móc hạng nặng của La Quốc. 

 Mặc dù quan hệ của La Quốc và Hoa Hạ rất tốt, nhưng những thứ kỹ thuật bí mật này cũng không thể tuỳ tiện chia sẻ. Những nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng này ở La Quốc có thể thấy thường xuyên, nhưng với các quốc gia khác bao gồm Hoa Hạ thì đều là hàng đầu. 

 Về phương diện kỹ thuật và kiến tạo đều là tầm cao mà công nghệ hiện tại của Hoa Hạ chưa thể đạt đến, ít nhất cũng phải hơn chục năm nữa mới có thể đạt được kỹ thuật này. 

 Nhưng bây giờ không ngờ Trương Thiên Sơn lại có thể tiếp nhận nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng thế này, điều này thực sự khiến Lâm Hàn kinh ngạc. 

 Đừng nói là với Trương Thiên Sơn, cho dù là với nhà họ Lâm thì nhà xưởng máy móc hạng nặng thế này đều là cực kỳ hiếm. 

 Theo Lâm Hàn tìm hiểu, thời gian trước nhà họ Lâm đã có ý muốn tiếp nhận một vài nhà xưởng máy móc hạng nặng của La Quốc, nhưng cuộc đàm phán đến cuối cùng lại kết thúc vì thất bại. 

 Giá nhà họ Lâm đưa ra đương nhiên không hề thấp, thậm chí còn vượt xa giá trị của những nhà xưởng này, nhưng cuối cùng người bên phía La Quốc vẫn không chịu, không muốn bán những nhà xưởng này cho nhà họ Lâm. 

 Thực ra là vì thực lực nhà họ Lâm quá mạnh, một khi giao những nhà xưởng máy này cho nhà họ Lâm thì chắc chắn nhà họ Lâm sẽ tiến bộ rất nhanh trong ngành sản xuất máy móc hạng nặng. Đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến ngành máy móc hạng nặng của La Quốc trên thị trường toàn cầu, vì vậy dù ra giá cực kỳ cực kỳ cao thì những người bên phía La Quốc cũng không dám giao cho nhà họ Lâm. 

 Thời điểm này lại trùng khớp, Lâm Hàn rất nghi ngờ những nhà xưởng máy móc hạng nặng này chính là những nhà xưởng mà trước đây nhà họ Lâm trả giá rất cao cũng không mua được. 

 Mà bây giờ vì quan hệ cá nhân của Trương Thiên Sơn nên đối phương đồng ý bán cho bên này, thật sự khiến Lâm Hàn hơi bất ngờ. 

 La Văn thấy Lâm Hàn không nói gì thì tưởng anh lo lắng, vì thế nhanh chóng giải thích: “Anh Lâm yên tâm, những nhà xưởng này đều kinh doanh hợp pháp, đây cũng là ý tưởng lần trước sau khi anh rời khỏi thành phố Phụng Thiên, Trương Thiên Sơn thay đổi quyết định nên mới đưa ra. Nhưng tiền bạc và nhân lực đều cần rất nhiều, nhóm La Võ và Uông Nghĩa đến đó rồi mới phát hiện với thực lực của chúng tôi thật sự không thể quản lý được mấy nhà xưởng đó, dù là tiền bạc hay nhân lực chúng tôi cũng không có thế mạnh này”. 

 Lâm Hàn khẽ gật đầu, trong lòng lại có chút vui mừng, dù sao theo như La Văn nói vì quan hệ cá nhân nên đối phương bán mấy nhà xưởng máy móc này với giá không cao so với giá trị thật của chúng. 

 Mà bây giờ, với thực lực của đại bàng núi vùng Bắc Đông thì không thể tiếp quản được, có thể thấy quy mô mấy nhà xưởng này rất lớn. 

 Quy mô càng lớn càng có thể chính là những nhà xưởng máy móc hạng nặng mà nhà họ Lâm muốn mua lại với giá cao ngất trời trước đó. 

 Mà nhân lực không đủ cũng cho thấy quy mô của những nhà xưởng máy móc này. 


 La Văn không biết sự vui vẻ trong lòng Lâm Hàn, còn tưởng là anh đang lo lắng, dù sao cũng cần phải đầu tư rất nhiều. 

 Tuy nhiên những nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng này vẫn vô cùng cám dỗ với La Văn, có điều họ không thể tiếp quản được, ban đầu vốn đã định từ bỏ, bây giờ có Lâm Hàn, La Văn nghĩ có lẽ Lâm Hàn có thực lực tiếp quản nên mới nhắc đến chuyện này. 

 La Văn do dự một lúc rồi khuyên Lâm Hàn: “Anh Lâm, tôi lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, tôi đã đích thân kiểm tra các nhà xưởng sản xuất này, mặc dù giai đoạn đầu cần đầu tư rất nhiều tiền và nhân lực, tương đối rắc rối, nhưng lợi nhuận thu về sau này sẽ vô cùng khách quan, hoàn toàn xứng đáng với khoản đầu tư này, hơn nữa tất cả đều là kinh doanh hợp pháp, thu nhập chính đáng!” 

 Lúc này Lâm Hàn mới xua tay, nhẹ giọng nói: “Những nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng này chắc chắn là của chúng ta!” 

 
Chương 788: Tiền cọc 50 tỷ tệ


 

 “Hả?” 

 La Văn nghe Lâm Hàn nói vậy thì sững sờ. 

 Ban đầu La Văn tưởng Lâm Hàn sẽ từ chối vì yêu cầu đầu tư quá nhiều, hoặc anh sẽ đồng ý sau khi tìm hiểu cụ thể tình hình. 

 Nhưng La Văn không ngờ Lâm Hàn lại đồng ý luôn mà không cần biết tình hình cụ thể hay số tiền và nhân lực khổng lồ cần đầu tư. 

 Nhìn sự quyết đoán của Lâm Hàn cứ như mua được là kiếm được vậy. 

 La Văn chần chừ một lát rồi nhanh chóng giải thích: “Anh Lâm, có một số việc anh phải tìm hiểu kỹ trước khi quyết định. Vốn đầu tư ban đầu cực kỳ lớn, đơn vị cũng không phải là hàng trăm triệu tệ, trước đây tôi đã tính toán sơ bộ rồi, lát nữa tôi sẽ cho anh xem bản báo cáo. Mà nhân lực cũng cần rất nhiều, chúng ta không thể kiếm được nhiều nhân công như vậy trong khoảng thời gian ngắn, còn có…” 

 La Văn đang định giải thích tiếp thì Lâm Hàn đã ngắt lời. 

 “Tôi biết rồi, lát nữa anh sắp xếp lại chi tiết rồi gửi cho tôi, nhưng bây giờ phải nói rõ với những người bên phía nhà xưởng, chúng ta nhận những nhà xưởng này, họ không tin thì chúng ta có thể đặt cọc trước, dù sao chúng ta chắc chắn sẽ mua lại, không thể để họ chuyển nhượng cho người khác, hiểu chưa?”, Lâm Hàn nói thẳng. 

 Dù cần kinh phí và nhân lực nhiều hơn nữa, Lâm Hàn vẫn tự tin nhà họ Lâm có thể lo được. 

 Mấu chốt bây giờ không phải là cần đầu tư bao nhiêu, dù sao những điều này chẳng là gì với nhà họ Lâm, quan trọng là phải nắm được cơ hội quản lý những nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng này, không được để người khác cướp mất. 

 La Văn nghe Lâm Hàn nói vậy thì hơi ngạc nhiên, không hiểu sao anh lại làm như vậy, điều này khiến La Văn cho rằng Lâm Hàn hơi xốc nổi và liều lĩnh. 

 Mặc dù quen Lâm Hàn chưa lâu, nhưng La Văn cũng có phần hiểu nhân phẩm của Lâm Hàn, anh ta biết Lâm Hàn không phải loại người đó. Đôi khi trông Lâm Hàn có hơi liều lĩnh và xốc nổi nhưng thực tế không phải vậy, mà là anh có thực lực tuyệt đối nên cũng có sự tự tin tuyệt đối, điều ấy khiến một số hành động của Lâm Hàn có vẻ hơi kỳ lạ trong mắt người bình thường là họ. 


 Mặc dù chuyện lần này hơi đặc biệt, cần đầu tư kinh phí và nhân lực cực lớn, vượt xa dự kiến của La Văn, thậm chí còn nằm ngoài tầm hiểu biết của anh ta. 

 Nhưng sau một hồi do dự, La Văn vẫn lựa chọn tin tưởng Lâm Hàn. 

 Nghĩ đến đây, La Văn lấy điện thoại ra để liên lạc, sau khi nói một tràng tiếng Liên Xô, La Văn cúp máy nhìn Lâm Hàn, vẻ mặt có chút kích động. 

 “Anh Lâm, tôi vừa mới liên lạc với người phụ trách bên kia. Tôi không nói Trương Thiên Sơn đã xảy ra chuyện nên họ vẫn đồng ý giao cho chúng ta. Tôi định đợi đến khi đàm phán xong và ký hợp đồng mới nói cho họ chuyện của Trương Thiên Sơn”, La Văn nói. 

 La Văn gật đầu, đương nhiên anh đồng ý với cách làm của La Văn. 

 Dù sao bên kia đồng ý giao cho vùng Bắc Đông là vì mối quan hệ với Trương Thiên Sơn, nếu bây giờ họ biết Trương Thiên Sơn đã chết, ông trùm Vùng Xám mới của Bắc Đông là Lâm Hàn, rất có thể họ sẽ không giao cho vùng Bắc Đông nữa. Nếu họ biết Lâm Hàn là người nhà họ Lâm thì chắc chắn càng không đồng ý bán, dù sao thì mối đe doạ của nhà họ Lâm vẫn còn đó. 

 Giá mua lại những nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng này cực kỳ cao, không nhiều người có thể bỏ ra được. Nhưng Lâm Hàn tin rằng không lâu nữa chắc chắn nó sẽ thành món hời để các thế lực khác tranh giành, rất có thể Lâm Hàn sẽ không chiếm được. 

 “Anh làm tốt lắm, như vậy là rất tốt”, Lâm Hàn cũng nói. 

 La Văn khẽ gật đầu, sau đó lại hơi ngập ngừng nhìn Lâm Hàn, do dự một chút mới nói: “Anh Lâm, nhưng đối phương nói có người đã trả giá cao ngất trời để mua lại những nhà xưởng này, nếu không vì mối quan hệ với Trương Thiên Sơn thì họ đã bán cho người đó lâu rồi. Vậy nên chúng ta phải chắc chắn mua lại những nhà xưởng này để họ từ chối bên kia, chúng ta cần ứng trước đủ số tiền đặt cọc, mà tiền đặt cọc này hơi cao”. 

 Vẻ mặt La Văn cũng hơi lúng túng, đừng nói là giá của những nhà máy sản xuất máy móc hạng nặng này, dù là tiền đặt cọc thì hiện tại vùng Bắc Đông họ cũng không kham nổi. 

 Lâm Hàn vẫn bình tĩnh, anh nhẹ giọng bảo: “Bao nhiêu? Anh cứ nói đi”. 

 La Văn ngập ngừng rồi đáp: “50 tỷ tệ”. 

 Nói xong con số này, La Văn cũng thấy không dám tưởng tượng, tiền đặt cọc đã đòi 50 tỷ, cái giá thật sự quá đắt, nếu mua lại những nhà xưởng này thì con số sẽ càng khó tưởng tượng hơn. 

 Lâm Hàn nghe thấy con số này thì hơi bất ngờ. Đối phương nể Trương Thiên Sơn nên mới đồng ý bán những nhà xưởng này, giá sẽ không vượt qua giá trị của xưởng, mà giá đặt cọc này cũng dựa theo tình hình cụ thể. 

 La Văn lại một lần nữa bị thực lực của Lâm Hàn làm cho chấn động, không ngờ Lâm Hàn không chỉ có số lượng cao thủ đông và thực lực mạnh mẽ, mà về kinh tế của anh cũng hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của họ. La Văn đột nhiên cảm thấy Lâm Hàn thật thần bí, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì nhóm người mình đã đi theo làm việc cho anh, chứ không phải đối thủ của anh. 

 Nếu trở thành đối thủ của nhân vật đáng sợ như Lâm Hàn thì La Văn nghĩ dù mình có mưu mô đến đâu cũng không có cách nào, ở trước thực lực tuyệt đối thì những âm mưu đó còn có tác dụng gì? Mưu kế đã không thể bù đắp được khoảng cách giữa thực lực khổng lồ. 

 Mà lúc này Lâm Hàn không biết những suy nghĩ trong đầu La Văn, 50 tỷ tệ không hề ít, nhưng với Lâm Hàn mà nói thật ra cũng chẳng là gì, thậm chí anh không cần dùng đến tiền của nhà họ Lâm, bản thân anh cũng đã đủ tiền. 

 Sau đó Lâm Hàn lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho La Văn. 

 
Chương 789: Lâm Thiên Tiếu kích động


 “Đây là?” 

 La Văn thấy Lâm Hàn đưa thẻ ngân hàng cho mình thì hơi nghi hoặc, trong lòng cũng có suy đoán, chỉ là có chút không dám tin. 

 Lâm Hàn đặt thẻ ngân hàng vào tay La Văn rồi hờ hững nói: “Trong đây có 50 tỷ tệ, anh mau trả tiền đặt cọc đi, nhất định phải bảo đối phương từ chối những người mua khác, số tiền còn lại trong thẻ anh cứ giữ lấy, sau này làm việc gì cần dùng đến tiền thì lấy ra dùng”. 

 La Văn hơi sửng sốt. 

 Mặc dù trước đây La Văn là trợ thủ đắc lực của Trương Thiên Sơn, quản lý rất nhiều tiền của ông ta, mà ông ta cũng là đại bàng núi vùng Bắc Đông nên tiền đương nhiên cũng không ít. 

 Nhưng dù đi theo Trương Thiên Sơn lâu như vậy, La Văn cũng chưa bao giờ thấy ông ta đưa 50 tỷ cho mình một cách dễ dàng thế này. 

 Mà như Lâm Hàn vừa nói, số tiền trong đây không chỉ là 50 tỷ mà có vẻ còn nhiều hơn. 

 “Nghe thấy chưa? Mau liên lạc thanh toán đi, mật khẩu trên thẻ có”, Lâm Hàn lại nói. 

 Chuyện này khá quan trọng với Lâm Hàn, mà cũng rất quan trọng với nhà họ Lâm, liên quan đến việc sau này nhà họ Lâm có thể xưng bá toàn cầu trong lĩnh vực công nghiệp nặng hay không. 

 “Vâng, vâng”, La Văn sững sờ gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra liên lạc với người phụ trách bên kia, không lâu sau thì chuyển tiền cho họ. 

 Trả tiền đặt cọc bình thường nhất định phải ký một số hợp đồng, nhưng vì không có ai ở La Quốc, mà những người này cũng đáng tin cậy nên sau khi được Lâm Hàn cho phép, La Văn đã gửi tiền luôn mà không ký hợp đồng. 

 Sau khi chuyển 50 tỷ thành công, trong lòng La Văn cũng âm thầm kinh ngạc. 50 tỷ cứ vậy được giao dịch, đây là số tiền khổng lồ anh ta chưa từng đụng tới, không ngờ lại tiêu như thế này. 

 Mãi cho đến lúc này La Văn mới xác định, Lâm Hàn hoàn toàn có thực lực này, anh có thể quản lý được những nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng này, đồng thời đủ thực lực để vận hành tốt. 

 Anh ta đã khảo sát những nhà xưởng này, nếu có thể vận hành bình thường thì lợi nhuận sẽ rất khách quan. 

 Những nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng này có thể thấy nhiều ở La Quốc, nhưng ở Hoa Hạ thì không, nếu có thể vận hành tốt những nhà xưởng này thì sản xuất bình thường và chuyển hàng sang Hoa Hạ bán sẽ mang lại nguồn thu nhập khổng lồ không ngừng nghỉ. 


 Xét cho cùng, với trình độ kỹ thuật của những nhà xưởng này, máy móc được sản xuất ra có công nghệ đi đầu máy móc trong nước cả mấy chục năm, sức cạnh tranh không cần nói cũng biết, hơn nữa lượng sản xuất khổng lồ, lợi nhuận đương nhiên sẽ rất lớn. 

 Những khoản lợi nhuận khủng khiếp này rất có thể vượt xa thu nhập hiện tại của toàn bộ thế lực Vùng Xám ở Bắc Đông. 

 Lúc này La Văn cũng mới dần dần hiểu ra lời Lâm Hàn nói, lợi nhuận thu về sau khi kinh doanh hợp pháp lớn sau này sẽ cực kỳ khả quan, hơn nữa kinh doanh hợp pháp không có nguy hiểm, không như kinh doanh Vùng Xám, lúc nào cũng có thể bị niêm phong. Hai bên kết hợp lại, so sánh với kinh doanh Vùng Xám thì đúng là kinh doanh hợp pháp có ưu thế không thể sánh bằng. 

 Lúc này La Văn mới hoàn hồn, nhìn Lâm Hàn nói: “Anh Lâm, tôi đã chuyển 50 tỷ tệ tiền đặt cọc theo yêu cầu của anh. Tôi đề nghị anh nên thu xếp cho người ký hợp đồng càng nhanh càng tốt, kẻo lại đêm dài lắm mộng”. 

 Lâm Hàn gật đầu, anh hiểu La Văn lo lắng chuyện 50 tỷ, nhưng anh lại không lo, 50 tỷ tệ thôi, mất thì mất, không ảnh hưởng lắm. 

 Điều Lâm Hàn lo lắng là liệu mình có thể mua lại được mấy nhà xưởng này hay không, chuyện này rất quan trọng với anh và nhà họ Lâm. So với những nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng này thì 50 tỷ tệ dường như không đáng kể. Dù sao trước đây nhà họ Lâm dù phải trả bao nhiêu tiền, con số khổng lồ đến đâu cũng không thể mua lại những nhà xưởng này. Nhưng đương nhiên Lâm Hàn không cần phải nói với La Văn những điều này, chuyện nhà họ Lâm chắc chắn vẫn chưa thể nói cho La Văn. 

 Lúc này Lâm Hàn lại nói: “Tôi biết rồi, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với chuyên gia về vấn đề này rồi đi cùng anh, khoảng hai ngày nữa xuất phát”. 

 La Văn gật đầu rồi không nói gì nữa. 

 Chẳng mấy chốc Lâm Hàn và nhóm La Văn đã về đến trang viên. 

 Sau khi về trang viên, Lâm Hàn tìm một nơi không có ai để liên lạc với Lâm Thiên Tiếu. 

 Bình thường Lâm Hàn có chuyện gì cần người nhà họ Lâm làm, chỉ cần liên lạc với người của hội trưởng lão nhà họ Lâm là được, họ sẽ làm theo dặn dò của anh, không làm trái ý anh. 

 Dù sao sau vụ cá cược của Lâm Hàn và Dương Tiêu lần trước, địa vị của anh ở nhà họ Lâm đã nâng lên rất nhiều, bây giờ các trưởng lão nhà họ Lâm đã không còn ảnh hưởng được đến anh, mà họ cũng không thể thay đổi quyết định của anh. 

 Nhưng chuyện này quan trọng hơn nên Lâm Hàn quyết định gọi thẳng cho Lâm Thiên Tiếu, để tránh xảy ra bất kỳ sơ sót nào. 

 Trong một căn biệt thự ở Mỹ, lúc này ở Mỹ đang là buổi sáng. 

 Lâm Thiên Tiếu thấy Lâm Hàn gọi đến thì hơi ngạc nhiên, dù sao nếu không có chuyện gì quan trọng thì anh sẽ không gọi cho ông. 

 Lần trước là vụ cá cược của Lâm Hàn với Dương Tiêu, trong tình cảnh khó khăn đó Lâm Hàn cũng không gọi cho ông mà cố gắng tự giải quyết. 

 Lâm Thiên Tiếu nhanh chóng nghe máy. 


 Lâm Hàn không nói nhiều lời thừa thãi, anh lập tức kể tình hình đại khái cho Lâm Thiên Tiếu. 

 Lâm Thiên Tiếu nghe xong thì hơi kinh ngạc, thời gian trước nhà họ Lâm muốn mua lại mấy nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng của La Quốc, chính Lâm Thiên Tiếu đã đích thân đến xử lý, nhưng vì họ là người nhà họ Lâm, dù đưa ra điều kiện hậu hĩnh thế nào thì đối phương cũng không bán. 

 Không phải đối phương không dao động trước cái giá khổng lồ ấy, ngược lại họ đã vô cùng dao động, nhưng họ thực sự không dám, dù sao một khi bán cho nhà họ Lâm thì kỹ thuật công nghiệp nặng đứng đầu thế giới của La Quốc sẽ bị nhà họ Lâm vượt xa, đến lúc đó rất có thể nhà họ Lâm sẽ làm chủ ngành công nghiệp nặng tiên tiến nhất thế giới, La Quốc không còn khả năng cạnh tranh nữa. 

 “Con chắc chắn những nhà xưởng này chính là những nhà xưởng mà nhà họ Lâm chúng ta trước đó đã nhìn trúng chứ?”, Lâm Thiên Tiếu trước nay luôn bình tĩnh, lúc này cũng hơi kích động, thực sự chuyện này quá quan trọng đối với nhà họ Lâm.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top