Pokemon Kaitou Izumi

Dịch 

Chương 480: Pokemon Contest, chuẩn bị chung kết


“Infernape!!!”

Trước thời gian kết thúc trận đấu, vừa mới trôi qua bốn phút hơn, điểm số của Unneal đã bị mài thành con số không.

Zorua với một nụ cười tinh nghịch như thường ngày, cơ thể không hề bị thương đang nhảy trở lại bên người Kaitou.

Để lại phía sau là một con Infernape đang chật vật nằm ở bên dưới, trận đấu này Unneal đã rơi vào sự khống chế của Kaitou.

“Làm thế nào… mà…” Hai mắt đờ ra ngã bệch xuống, Unneal chưa từng nghĩ tới một kết quả như vậy trước đây.

Đối phương là cái quái gì vậy?

Bao nhiêu nỗ lực cậu bỏ qua để theo đuổi con đường điều phối viên chỉ để bất lực đứng đây thôi sao?

Vì sao khi Infernape bị thương, cậu lại không thể đưa ra các chỉ huy chính xác hơn, vì sao cậu không thể trở nên bình tĩnh hơn?

Giống như hoàn toàn tan vỡ, trận đấu này Kaitou không hề nương tay, niềm kiêu ngạo của Unneal như vụn nát.

“Người chiến thắng của trận bán kết đầu tiên chính là Kaitou điều phối viên, xin chúc mừng!”

Vivian quen thuộc cất tiếng thông báo kết quả.

Đây cũng là câu nói mang ý nghĩa hai điều phối viên ban đầu đã hoàn thành xong phần thi đấu của mình, mau rời sân để hai điều phối viên còn lại lên sân.

Dưới ánh mắt của rất nhiều khán giả, Unneal cầm lấy pokeball thu hồi lại Infernape, thậm chí còn không có tâm tư để an ủi đối phương.

Unneal thẩn thờ rời đi khỏi sân thi đấu, ở phía đối diện, Zorua lắc lắc cái đuôi tò mò hỏi

“Ra tay như vậy có ác quá không a?”

Mặc dù là một câu nói quan tâm, nhưng thông qua ngữ điệu của Zorua, Kaitou cảm thấy nó đang cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Bất quá, Kaitou chưa từng nghĩ điều này có ác hay không.

Nếu đây chỉ là một trận đấu hướng dẫn hoặc không chính thức, có lẽ Kaitou sẽ buông lỏng ra mà nhường Unneal một chút.

Nhưng ở trong một trận đấu chính thức, bất kể là thi đấu pokemon hay là Pokemon Contest, trong quan niệm của Kaitou, cố ý nhường chính là một hành động khinh thường đối thủ của mình.

“Không có vấn đề gì đâu, với cả…” Kaitou lắc đầu nói, nhanh chóng rời khỏi sân đấu, nhìn xuống Zorua mỉm cười trả lời.

Với cả, đối phương cũng không có một mình, rất nhanh thì cậu ta sẽ ổn thôi, hi vọng đối phương sẽ coi trận đấu này như một mục tiêu để vượt qua.

Ở phía thông đạo dẫn từ phòng chuẩn bị tới sân thi đấu, Unneal nhìn thấy Rancy siết chặt hai lòng bàn tay, không nói lời nào.

Giống như thể cậu đang chịu đựng sự khó chịu, Rancy đang định nói gì đó, Vivino từ phía sau chạy đến.

Hệt như cái ôm lúc nãy, Vivino vỗ lấy vai của Unneal và nói

“Không sao! Cậu đã cố gắng hết sức rồi, chúng ta sẽ tiếp tục trở nên mạnh hơn, đúng không?”

Lời an ủi không hề phức tạp, chỉ vài câu nói động viên, ở đúng thời điểm, với giọng điệu ấm áp.

Unneal cảm thấy trái tim đang được chữa lành, đối với cậu, thua cuộc không hề đáng sợ, đáng sợ nhất là không tìm thấy được đường đi.

Trận đấu với Kaitou làm cho Unneal cảm thấy, mình không thể nào đánh bại đối phương, dù cho có cố gắng thế nào.

Một đối thủ như vậy, làm cho Unneal cảm thấy mù mịt.

Nhưng đồng dạng, một đối thủ như Kaitou, lại là một đích đến mà cậu có thể không ngừng vươn tới trong một thời gian dài.

“Được rồi, đến lượt tớ thi đấu rồi, hai người không cỗ vũ bên đây một chút sao?”

Rancy giả bộ tức giận nói.

Cô nhìn thấy Unneal dần dần tốt trở lại, Rancy cũng thả lỏng ra.

Unneal chấp tay xin lỗi, sau đấy hứa sẽ bao cả nhóm một bữa ăn thịnh soạn để tạ lỗi, hai người nhanh chóng đập tay để cỗ vũ cho trận đấu của Rancy.

Đối thủ lần này của cô không quá mạnh, vấn đề là trận đấu phía sau đợt bán kết này!

Rancy đang định rời đi, đột nhiên quay đầu lại, đối với Unneal nói

“Đúng rồi, đừng có bỏ quên Infernape đấy, nó cũng rất buồn khi thua cuộc, Hãy luôn nhớ Infernape cũng là một đồng bạn quan trọng của cậu!”

Nói xong, Rancy liền bước nhanh ra sân thi đấu, bắt đầu cho trận bán kết của mình.

Khán giả đối với Rancy thật sự rất là yêu thích, cô mang một phong cách chiến đấu trái ngược hoàn toàn Kaitou.

Ngược lại có một chút giống đương kim đệ nhất điều phối viên tại Sinnoh, Dawn!

Phối hợp pokemon cũng rất tương tự, phong cách chiến đấu hơi khác một chút, trận đấu này cô gọi ra con thỏ đáng yêu với đôi tai dài.

“Ra sân, Lopunny!”

Đối thủ lần này của Rancy là một con mèo gian xảo và tinh nghịch, mang phong cách chiến đấu khá giống với Lopunny.

“Chiến đấu thôi, Glameow!”

Trận đấu đặc sắc diễn ra giữa hai pokemon thiên về tốc độ cùng tính linh hoạt, mỗi lần ra đòn lại xinh đẹp như khiêu vũ.

Rancy và đối thủ của cô chiến đấu cân tài cân sức, Lopunny dùng Pound đế tấn công.

Glameow né tránh, sau đấy tung ra Shadow Claw!

“Protect! Tiếp đấy Jump Kick!” Rancy đưa ra một loạt mệnh lệnh cho Lopunny.

Con thỏ vừa mới né đòn xinh đẹp đã khiến cho Glameow mất đi một lượng điểm số, lại thêm Protect huyền bí chống lại Shadow Claw khiến Glameow càng rơi vào yếu thế.

Cuối cùng là chiêu Jump Kick đánh trúng vào bên người Glameow, con mèo đã cố né tránh, nhưng cuối cùng vẫn là ăn đau đớn.

Sát thương không bao nhiêu, nhưng tính mỹ lệ vẫn rất cao, điểm số giữa hai pokemon lần nữa kéo dài khoảng cách.

Điều này làm cho điều phối viên chỉ huy Glameow trở nên hoảng loạn, càng lúc càng khiến cho pokemon của mình đánh đấm lộn xộn.

Rancy dành chiến thắng sau năm phút thời gian, cùng với Lopunny cúi đầu chào khán giả rồi quay trở về.

‘Xong rồi, trận bán kết, giờ thì…’ Rancy ngoảnh mặt sang nhìn người đang ngồi một bên thoải mái xem thi đấu, Kaitou Izumi, đây là đối thủ tiếp theo của cô!

Các ban giám khảo ở lại đang thảo luận về phần thi đấu vừa rồi.

“Cô gái Rancy đó thật sự có nhiều nét giống em thật đấy, Dawn” Y tá Joy mỉm cười nói

“Cũng không quá giống đâu, tuy nhiên từ các lựa chọn pokemon có thể thấy giữa bọn em có một chút sự tương đồng” Dawn mỉm cười trả lời.

Cô cũng từng bắt chước học tập dùng các pokemon của thần tượng mình ngưỡng mộ, nhưng cũng chỉ đến vậy thôi.

Bắt chước đội hình là có thể, nhưng bắt chước cách thi đấu là không thể.

Rancy cũng hiểu rất rõ điều này, vậy nên đối phương đã có riêng một cách thi đấu của chính mình.

“Nhưng trận đấu kế tiếp, sợ rằng Rancy phải gặp khó khăn a” Chủ tịch hiệp hội tại Alamos thị trấn suy tư nói.

“Đúng vậy, cậu nhóc đó tên gì nhỉ? Kaitou Izumi đúng chứ?” Y tá Joy gật đầu tán thành.

“Mà, mọi người cùng nhau xem thi đấu không phải sẽ biết sao?” Dawn mỉm cười nói, tiếp đến đưa ánh mắt ra hiệu cho Vivian.

Nữ dẫn chương trình hiểu ý bước lên, một lần nữa kịch động sự nhiệt tình của khán giả, đầu tiên là giới thiệu Ribbon phần thưởng cho giải đấu lần này.

Tổng kết lại các trận đấu của Kaitou và Rancy, cuối cùng mới gọi tên của hai bọn họ.

Xuất hiện tại vị trí thi đấu, lúc này cả hai đều sẵn sàng gọi ra đồng bạn của mình.

“Trận đấu bắt đầu!”
 
Chương 481: Tiến hóa trong thi đấu


“Ra sân, Prinplup!” Rancy gọi ra pokemon của mình.

Lần này cô không dùng Lopunny mà đổi sang Prinplup, hình thái trước tiến hóa của Empoleon, pokemon hình dạng chim cánh cụt mang theo hệ nước.

Tại vòng thi đấu thứ ba này, điều phối viên không nhất thiết chỉ được phép sử dụng một pokemon, có nơi quy định là một con, có nơi lại được phép thay đổi.

Do đội hình của Kaitou không còn ai nguyện ý tham gia thi đấu Pokemon Contest nữa, vậy nên cậu chỉ đăng ký cho Zorua.

“Thấy khí thế của đối phương chưa, Zorua, lên đi” Kaitou mỉm cười đối với con cáo nhỏ trên người mình nói

Lần này cậu không thu hồi Zorua trở lại pokeball, bởi vì mới vừa lúc nãy, Kaitou nhận ra có người đang theo dõi mình.

Ánh mắt mang theo một sự nghiên cứu tìm tòi kỹ càng, đợi đến khi Kaitou phát hiện, Drasna ở phía trên hàng ghế khán giả đã vẫy tay chào.

Ảo ảnh của Zorua có thể lừa được người ngoài, nhưng chưa chắc có thể lừa được tầm mắt của một Thiên vương.

Tất nhiên là khả năng vượt mặt Drasna vẫn là rất cao, dù sao bản chất của Zorua là Yveltal cơ mà.

Có điều an toàn vẫn là tốt nhất, trận đấu này, Kaitou gọi ra Zorua mà không dùng pokeball.

Rancy cẩn thận nhìn về phía Zorua, trận đấu này ai mất kiểm soát trước sẽ là người thua cuộc, cô hít một hơi sâu, đối với Prinplup nói

“Dùng Whrilpool tấn công!”

Khởi động bằng một chiêu sức công kích không cao, nhưng hẳn là sẽ có tác dụng cản lại Zorua trong chốc lát.

Prinplup ngửa đầu, há miệng, một cơn lốc nước được tạo thành, sau đấy ném thẳng về phía trước.

Ánh mắt của Kaitou nhìn về phía Rancy, sau đấy nhìn về Prinplup, con pokemon này thực hiện mệnh lệnh thật nhanh, hẳn là đã được thảo luận từ trước.

“Zorua, dùng Shadow Ball!”

Kaitou đơn giản nói, mệnh lệnh đưa ra và người thực thi là Zorua, với liên tục năm sáu cái Shadow Ball bắn về phía trước.

Tốc độ lẫn thực lực của Zorua mạnh đến làm Prinplup phải e ngại, nhưng đây không phải là vấn đề lớn.

“Mist!”

Rancy mệnh lệnh hô lên, không có gì đáng ngạc nhiên khi Kaitou lựa chọn một cách hoa lệ để kết thúc Whirlpool của cô.

Những quả Shadow Ball xoay tròn và đánh vào các phía của Whirlpool, kết thúc chiêu thức xoáy nước của Prinplup đơng giản.

Có điều…

Một làn khói băng nhanh chóng tản ra, đem những ngọn nước bị phá vỡ hóa thành lấp lánh mảnh vụn.

Những tia sáng lấp lánh này lèm bật lên vẻ đẹp của Prinplup, điều này đồng nghĩa với việc điểm số của Zorua và Kaitou bị trừ.

“Như vậy cũng tính sao?” Kaitou ngạc nhìn điểm số của mình, xem ra không thể coi thường một điều phối viên chuyên nghiệp lâu năm rồi.

Lập tức Prinplup xông tới rất nhanh, khởi đầu bằng Water Gun, kết nối sau đấy là Ice Beam nối tiếp nhau.

Việc liên tục vận dụng hai kỹ năng cùng một lúc bởi cùng một pokemon là điều tương đối phức tạp, trừ các trường hợp có hai đến ba suy nghĩ tách biệt trong một pokemon, ví dụ như Hydreigon, Dodou, Dodrio, Exeggutor…

Bởi vì khác biệt thời điểm sẽ dẫn đến uy lực kỹ năng phối hợp sẽ tăng lên hoặc giảm xuống, và trong trường hợp này, phép chiến đấu của Rancy là kiểu một cộng một gần bằng hai.

Uy lực giảm đi một chút, tuy nhiên… đẹp là được!

Như một mũi tên băng phóng tới, đỉnh đầu là băng giá, xung quanh đang dần đông lạnh, mục tiêu là vị trí của Zorua.

“Nhảy lên!” Kaitou hơi suy nghĩ nói.

Mũi tên băng bắn xuống, đập vào mặt đất, có điều ngay sau đấy phần nước tản ra, bắn lên, dính lên người Zorua rồi đóng băng lại.

Điểm số của Zorua tiếp tục bị trừ xuống.

“Làm tốt lắm, Prinplup, Bubble Beam!”

Rancy nhìn thấy bản thân chiếm lấy ưu thế liền vui mừng trong lòng, cô khích lệ Prinplup, nhưng ngay chớp mắt niềm vui sướng chưa bao lâu đã phải đối mặt với nguy hiểm.

Chỉ kịp thấy Zorua há miệng ra, Hắc ám ba động bắn tới nuốt chửng Bubble Beam một cách tuyệt đối.

Lợi dụng sức mạnh chênh lệch tạo ra tình huống thế này, tại Pokemon Contest thật sự là hiếm thấy.

“Mau né ra, lăn người bỏ trốn” Rancy nói ra một cụm từ mới lạ.

Hiển nhiên đây là một kỹ năng luyện tập riêng của Rancy với Prinplup, việc phá vỡ Bubble Beam đã làm điểm số của Prinplup bị trừ đi một đoạn.

Nối tiếp lấy nó, Zorua đáp xuống đất, với ánh mắt phát sáng, một không gian ảo ảnh được tạo ra trong đầu Prinplup.

“Cẩn thận, Prinplup!” Dù không nghe Kaitou nói gì, nhưng từ các trận đấu trước, Rancy nhạy cảm phát hiện pokemon của Kaitou có thể thực hiện kỹ năng mà không cần mệnh lệnh.

Thêm vào trận đầu tiên vòng biểu diễn cậu ta còn dùng siêu năng lực nâng pokeball lơ lửng, hẳn là có thể trao đổi tâm linh với nhau.

Thấy đôi mắt của Zorua sáng lên, cô vội nhắc nhở Prinplup, nhưng đòn tấn công của Zorua không dễ né tránh đến vậy.

“Potta.a…” Prinplup hoảng loạn kêu lên, nó nhìn thấy trước mặt mình là vực sâu thăm thẳm, độ chân thật vô cùng cao, cả sức nóng đáng ghét mà một pokemon hệ nước như nó kiêng kị nữa.

Hành động thất thố trúng đòn của Prinplup lại khiến điểm số của nó tiếp tục bị trừ, Kaitou mỉm cười kêu

“Shadow Ball! Kết thúc trận đấu!” Kaitou lạnh nhạt ra lệnh.

Thật nhiều Shadow Ball bắn tới, nếu không thể làm gì lúc này, Prinplup sẽ bị đánh bại thật sự.

Không phải là điểm số bị trừ sạch, mà là thể lực rơi xuống đáy!

Đối phương coi đây là một trận thi đấu pokemon bình thường sao?

“Thoát ra đi, Prinplup!!!” Rancy không muốn thua cuộc, cô không muốn thua cuộc như thế này!

Làm ơn, Prinplup! Hãy nghe lấy lời nói của cô! Hãy thức tỉnh hộ cô đi!

Với một tiếng kêu bất lực khi nhìn pokemon của mình hoảng loạn, ngay trước khi Shadow Ball kịp đánh trúng Prinplup, một luồng ánh sáng tỏa ra.

Tất cả khán giả ngạc nhiên nhìn xuống sân đấu, tình huống bất ngờ làm cho vốn phải thua cuộc Rancy lấy lại cơ hội.

Đồng thời Kaitou và Zorua thú vị nhìn về phía hình dạng mới của Prinplup!

Thật nhiều nhát chém tung lên đánh bay Shadow Ball của Zorua, đấy là chiêu thức mới học được của Prinplup, … không đúng, là Empoleon!

Tại trong trận chiến vừa rồi, Prinplup đã tiến hóa thành Empoleon!

Và chiêu thức lúc nãy Metal Claw!

Cơ thể nhanh chóng lớn lên, mang thêm đặc tính của hệ Steel, bây giờ con chim cánh cụt hóa thành chim cánh cụt hoàng đế.

Nhiều mấy phần tao nhã và sang trọng, nhưng cơ thể sắc bén và đôi mắt như sao đêm lại làm nổi bật sức công phá của nó.

Quanh người bốc lên một lượng nước dồi dào, dùng chân dẫm một cái…

ẦM!

Sử dụng Aqua Jet tới trước người Zorua, hai tay ở trước mặt chém thành hình chữ X, đây là chiêu thức Steel Wing!

Đòn công kích kéo một vệt dài dưới mặt đất, Zorua kịp thời né ra nhưng theo góc nhìn này, rõ ràng là pokemon của Kaitou đang bị đẩy lùi.

Và cách ra chiêu của Empoleon lại rất chính xác và xinh đẹp, vậy nên Zorua và Kaitou bị trừ một đoạn điểm dài.

Nhất thời khiến cho điểm số của cả hai điều phối viên trở lại thế ngang bằng, Rancy còn chưa hết cơ hội.

Thời gian còn lại chưa đầy một phút, trận chung kết đến hồi gay cấn, quán quân chung cuộc của Pokemon Contest sắp ra đời.
 
Chương 482: Kết thúc, Ribbon thị trấn Alamos


Trận chung kết chỉ còn lại chưa đầy một phút, cả hai điều phối viên trên sân đều đang nỗ lực hết mình cùng với các pokemon.

Vừa mới tiến hóa thành Empoleon, con chim cánh cụt tràn đầy khí thế mà xông tới, với cơ thể sắc bén của hệ thép, nó lại chuẩn bị dùng một đòn Steel Wing?

Kaitou liếc mắt nhìn sang phía Empoleon và Rancy, nhìn thấy đối phương hừng hực khí thế như vậy, cậu không khỏi mỉm cười một chút.

“Zorua, Dark Pulse!”

Mở miệng đưa ra mệnh lệnh, cùng lúc đó, Rancy cũng vung tay hô to, giống như đang gào lên với toàn bộ sức lực của mình.

“Empoleon, dùng Steel Wing!”

Đúng như những gì mà Kaitou dự đoán, đối phương đang dựa theo đà tấn công đợt trước mà cố gắng đẩy lùi Zorua.

Thời gian còn lại không nhiều, không cần thiết phải đánh trúng trực tiếp Zorua, cũng không cần gây sát thương cho pokemon của Kaitou.

Chỉ cần thể hiện được chiêu thức mỹ lệ và sức mạnh cá nhân là đủ rồi, đấy là những gì mà Rancy suy nghĩ.

Ở trong thời gian gấp rút như vậy, Kaitou hẳn là cũng đang rất căng thẳng đi?

Rancy đang hết sức tập trung, đột nhiên khi cô ngước mặt lên, nhìn thấy gương mặt thả lỏng của Kaitou.

Dự cảm không may lập tức làm người cô ớn lạnh, nụ cười của Kaitou làm cho Rancy thật sâu do dự.

Thậm chí còn muốn hét lên kêu Empoleon dừng lại, không, phải nói là cô đã định dừng Empoleon lại.

Chỉ có điều, Kaitou không cho cô cơ hội này!

“Zorua, Counter!”

Nụ cười của Kaitou như dấu hiệu của ma quỷ, điều đó chứng tỏ rằng trận đấu sắp sửa kết thúc, hoặc là đối thủ của cậu sắp gặp phải phiền phức lớn rồi.

Drasna hiểu biết rất rõ thói quen của đứa cháu này, bà không biết trong đầu Kaitou đang suy nghĩ cái gì, nhưng bà biết, con Empoleon đó.. phải thua!

Đối với mặt đất bắn ra Dark Pulse, buộc cho con Empoleon của Rancy phải nhảy lên để thực hiện tấn công.

Sau đấy Zorua há rộng cái miệng, cả người phát ra ánh sáng màu bạc, dùng hàm răng của mình cắn lấy đôi cánh của kẻ thù.

Đòn tấn công của Empoleon rất mạnh, nhưng so với Zorua, chiêu thức này không hề hấn gì.

Điều đó làm cho hai pokemon giằng co ở trên cao, khí thế của Empoleon rất mạnh, nhưng Zorua lại đón nhận vô cùng thản nhiên.

“Điểm số của cả hai điều phối viên đều đã sát đáy” Vivian đột nhiên nói chuyện lúc này làm tâm trạng khán giả cũng hồi hộp theo.

Bọn họ vừa chăm chú nhìn thi đấu, vừa nhìn lên màn hình điểm số, bằng cách này hay cách khác, dù Zorua không bị thương gì, và Empoleon lại chật vật sắp gục ngã, điểm số của cả hai lại cân bằng nhau.

Ba ban giám khảo cũng tập trung theo dõi, đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy một trận chiến theo đuổi từng giây từng khắc thế này, hơn nữa còn ở trong tình huống đặc biệt như vậy.

Kaitou Izumi phải cẩn thận để điểm số không bị trừ sạch, còn Rancy phải cố gắng không cho Empoleon gục ngã.

“Chỉ còn lại chưa tới hai mươi giây!” Y tá Joy đổ mồ hôi nói.

“Lúc này cả hai pokemon đều đang bị trừ điểm!” Dawn gật đầu thừa nhận trình độ căng thẳng của trận đấu.

So với gương mặt căng thẳng của Rancy, biểu cảm của Kaitou thật sự rất bình thản.

Đối với cậu, chiến thắng cuộc thi Pokemon Contest này hay không không quan trọng, tuy nhiên, Kaitou không phải người dễ dàng chịu thua.

“A! Điểm số của Kaitou thấp hơn rồi!” Chủ tịch hiệp hội vội vàng nói ra điều ông vừa để ý.

Đúng như lời ông nói, cột điểm của Zorua bị trừ nhiều hơn khi người nắm thế chủ động là Empoleon, hai pokemon đang chuẩn bị tiếp xuống mặt đất.

Còn lại mười giây, kéo dài qua mười giây này Rancy sẽ chiến thắng!

Nhưng mà… mười giây là quá lâu rồi!

“Trả lại cho nó đi!” Kaitou lúc này nở nụ cười gằn kêu, hai pokemon đáp xuống mặt đất, giằng co.

Zorua lập tức nheo mắt lại cười, cơ thể lắc một cái, thân hình con chim cánh cụt to gấp hai ba lần nó lập tức bay ngược về sau.

Đánh thẳng vào mặt sân phía sau Rancy với âm thanh khủng bố!

OÀNH!

Chính là lúc này, thời gian thông báo kết thúc!

Điểm số của Rancy cao hơn Kaitou một đoạn ngắn.

“Rancy thắng rồi!” Unneal vui mừng kêu

“Là Rancy thắng phải không?” Vivino cũng liếc nhìn màn hình.

Khói bụi nơi Empoleon chậm rãi tản ra, màn hình lớn nhanh chóng tính toán và đưa ra kết quả cuối cùng.

Với điểm số thấp hơn, Kaitou Izumi, dành chiến thắng trận chung kết vòng đối chiến lần này!

“Người dành chiến thắng là Kaitou Izumi điều phối viên!” Vivian cầm lấy mic kêu to, vang lên danh tính vị quán quân của cuộc thi hoa lệ tại thị trấn năm nay.

Khán giả ngẩn người, cả Unneal và Vivino cũng kinh ngạc, bọn họ rõ ràng nhìn thấy điểm số của Rancy cao hơn, và thời gian đã kết thúc rồi.

Chỉ có những người trong cuộc là Rancy và Kaitou mới biết được chuyện gì diễn ra!

Trước khi thời gian kết thúc, Empoleon đã mất đi năng lực chiến đấu rồi!

Reng! Reng! Reng!

Ba cái màn hình của ba ban giám khảo phát lên hình chữ X màu đỏ, và Rancy thì vội vàng đuổi tới chỗ Empoleon.

Con chim cánh cụt hoàng đế hai mắt đã xoay tròn, không còn khả năng đứng dậy nữa.

Vậy nên, ở trong khoảnh khắc mà Kaitou tưởng như đã thua rồi, cậu đã tính tới những giây cuối cùng, đem pokemon của Rancy đánh bại.

Luật lệ nói rõ, ở trước thời gian thi đấu, pokemon của bên nào mất đi năng lực chiến đấu sẽ lập tức phán thua.

Do đó dù Rancy điểm cao hơn, Kaitou vẫn là người chiến thắng theo đúng luật!

Mọi người vẫn còn ngẩn ra tại đấy, mãi tới khi Dawn đứng dậy vỗ tay kêu

“Thật tuyệt vời, một trận chiến đầy căng thẳng, phối hợp giữa mỹ lệ và thực lực, cảm ơn cả hai điều phối viên đã thể hiện hết sức mình, cũng như chúc mừng Kaitou Izumi điều phối viên dành lấy chiến thắng lần này!”

Tiếp đấy, hai vị ban giám khảo còn lại và Vivian cũng lần lượt vỗ tay, Rancy và hai người bạn của cô vỗ tay, và khán giả vỗ tay.

Tràng pháo tay nhanh chóng kết thúc, Rancy thu hồi lại Empoleon đi tới gần Kaitou nói

“Ta thua rồi, hi vọng lần sau có cơ hội tái chiến lại”

“Ngươi chiến đấu rất tuyệt, ta cảm thấy mình cũng sắp thua hồi nãy” Kaitou thân thiệt gật đầu đáp.

Rancy đang định rời đi, đột nhiên mới nhớ tới có chuyện muốn hỏi.

Có điều lúc này Kaitou đã được Vivian dẫn lên bục nhận thưởng, và đích thân Dawn tới gần trao Ribbon cho cậu.

Điều mà Rancy muốn hỏi là, ‘Đây có phải là cuộc thi Pokemon Contest đầu tiên của ngươi không?’

Bởi vì từ rất nhiều phương diện, Kaitou hệt là một người mới vậy.

Nhưng lại ở trong thi đấu và lối suy nghĩ cách tân, Kaitou vượt xa bọn cô.

Để lỡ mất cơ hội hỏi thăm, Rancy định đợi đến lúc trao giải kết thúc sẽ một lần nữa tới gặp Kaitou.

Chỉ tiếc rằng, ngay sau khi Dawn đưa tặng Ribbon của thị trấn Alamos cho Kaitou, sau đấy dưới sự đề nghị của Kaitou, đi chụp một bức ảnh lưu niệm xong, cậu liền phải gặp mặt một người khác.

Người đã theo dõi trận đấu của cậu từ đầu ngày tới giờ, Drasna bà nội.

Đối phương giống như có rất nhiều điều muốn nói vậy!
 
Chương 483: Tiết lộ


Nhận được phần thưởng là chiếc Ribbon xinh xắn biểu trưng cho việc chiến thắng Pokemon Contest tại thị trấn Alamos, chính giữa Ribbon là một mảnh logo màu vàng, hình thức tuy khác biệt nhưng nó cũng giống một chiếc huy chương vậy.

Zorua nhảy lên người của Kaitou, nó cũng bắt đầu hóng hớt phần thưởng mà bản thân nhận được.

Đối với một thần thú như Yveltal, từ khi sinh ra nó đã gần như cách biệt với loài người, việc sống chung một cách hòa thuận như vậy tương đối làm Kaitou ngạc nhiên.

“Được rồi… giờ thì”

Kaitou nhận thưởng xong, rời khỏi hội trường, cậu cũng không tính đi tới Trung tâm pokemon, mà tiến thẳng tới phòng âm nhạc.

Drasna bà nội đã không còn ở vị trí cũ, nếu như cậu đoán không nhầm, vậy thì chỉ có thể là nơi đó!

Sau khi gặp mặt Alice và bạn của cô, Darkrai, có vẻ như Drasna đã tìm được một vài thông tin thú vị.

Khi nhìn thấy đứa cháu của mình xuất hiện, bà liền mỉm cười hỏi

“Thi đấu vui chứ?”

“Vâng, cảm giác rất thú vị” Kaitou gật đầu đáp, Pokemon Contest đã cho cậu những trải nghiệm tương đối mới.

Ở một lĩnh vực khác biệt hoàn toàn, thi đấu trong Pokemon Contest giống như một cuộc tranh tài dựa vào điểm khéo léo và linh hoạt vậy.

“Bà nội tới để chuẩn bị cho cửa ải cuối cùng sao?” Kaitou trước tiên hỏi, lúc đầu cậu nghĩ rằng Draskiv sẽ lo vụ này, không ngờ Drasna bà nội lại xuất hiện.

Chẳng lẽ là do Yveltal đột nhiên bay tới địa khu Sinnoh?

Cũng có thể… dù sao dị tượng lúc đấy tương đối mạnh, mây đen và sấm chớp ầm ầm, Drasna bà nội không để ý cũng khó.

“Không, cửa ải cuối này không liên quan tới ta, bộ ta tới thăm con không được sao?” Drasna cười cười xoa đầu Kaitou.

Hai bà cháu trò chuyện với nhau trong chốc lát, khi ở trong công việc, Drasna bà nội là người rất nghiêm túc và mạnh mẽ.

Nhưng khi chỉ còn lại người thân, Drasna bà nội lại là một người bà hiền lành với sự hòa ái, nói chuyện gần gủi thân mật.

Cho nên khí thấy Drasna bà nội đột nhiêm nghiêm túc hỏi một vấn đề, Kaitou liền tập trung lắng nghe

“Con có cảm thấy điều gì khác thường gần đây không?”

“Bất thường?”

Kaitou suy nghĩ, nói thực, lúc này trong đầu cậu vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng Yveltal xuất hiện, hơn nữa giống như nó còn đánh bay cả Darkrai nữa.

Phân vân một chút, điều này chứng tỏ là Kaitou có để ý thấy điều gì đó, sự tồn tại của Yveltal đúng là nên hạn chế một chút.

Tuy nhiên, không phải là không thể tiết lộ sự tồn tại của Yveltal, dù sao nó làm thần thú bao lâu nay, cũng đâu có ai động được vào người Yveltal một cái?

Hơn nữa, cũng giống như Wiklarm, cậu ta được sự thừa nhận của Cobalion và sở hữu một thần thú thủ hộ.

Tóm gọn lại, chỉ cần có đủ thực lực và hậu trường phía sau, sự thật rằng ngươi đang giữ một con thần thú là không có gì đáng sợ.

Drasna không có hỏi tiếp, mà đang chờ đợi Kaitou chuẩn bị trả lời cái gì.

Chỉ thấy Kaitou đột nhiên đưa tay tới, chậm rãi nói

“Đi với con một chút được không?”

Sau một hồi suy nghĩ lâu, Kaitou hỏi thăm ý kiến của Zorua, đạt được sự đồng ý của nó, cậu liền vươn cánh tay lên hỏi.

Drasna ngạc nhiên một chút, sau đấy cười cười gật đầu

“Tốt”

Nói xong, bà liền bắt lấy cánh tay của đứa cháu nhỏ của mình, một luồng siêu năng lực đánh ập vào, nhưng Drasna không hề phòng ngự.

Có lẽ là vì tin tưởng vào Kaitou đi?

Tiếp đến, hai người đột ngột biến mất khỏi tòa tháp không gian và thời gian, di chuyển tới một khu vực xa xa khỏi thị trấn.

Nơi này nằm giữa một cánh rừng hoang, có thật nhiều cây cối đang che lấp hình ảnh của Kaitou và Drasna.

Bất ngờ bị đưa tới đây, Drasna hơi nhìn xung quanh vài lần, sau đấy hỏi

“Và rồi? … có chuyện gì nào?”

Lần này Kaitou không có vội vàng trả lời, mà gọi tới Zorua trên vai mình nhảy xuống, nằm ngoan trong lòng của cậu.

Xoa xoa đầu nó một chút, sau đấy Kaitou mới nói

“Drasna bà nội, bà hẳn là để ý sự khác biệt của con Zorua này đi?”

Kaitou tin chắc là Drasna đã nhận ra một vài sự khác thưởng từ pokemon của cậu, nếu không thì bà ấy sẽ không dùng loại ánh mắt nghiên cứu tìm tòi như vậy khi nhìn bản thân thi đấu.

Một lần là ở Đại hội thường niên tại địa khu Kalos, một lần là ở Battle Chateau, cuối cùng là ở Pokemon Contest tại Alamos thị trấn.

Cộng thêm rất nhiều lần hai bà cháu ở chung, Drasna bà nội luôn để ý tới Zorua, có lẽ bà ấy chưa biết chắc chắn điều gì, nhưng nó không hề che dấu một việc rằng, trong mắt bà, Zorua là một sự tồn tại khó lường.

“Ừm, đúng vậy, ta để ý đã lâu rồi, vậy đứa nhỏ này rốt cuộc là…?” Drasna gật đầu trả lời, sau đấy hiếu kỳ hỏi.

Khi Kaitou quyết định nói ra bí mật này, điều đó đồng nghĩa với việc cậu đã coi Drasna thân thiết như người thân.

Và sự thật về Zorua là cần thiết phải nói ra để Drasna có thể hỗ trợ cậu, cũng như tiện để hoạt động ở bên trong quê hương của bà.

“Zorua, nghe thấy chưa? Không vấn đề gì chứ?” Kaitou tin tưởng Drasna, nhưng vẫn tôn trọng pokemon của mình.

“Okay, không có vấn đề gì” Zorua gật đầu, sau đấy ngoảnh mặt lại cười gian xảo nhìn Drasna bà nội.

Một lớp màu đen mây mù bao vây kín lại khu vực của hai bà cháu, một ảo ảnh được dựng ra để che đi tầm nhìn của người ngoài.

Mây đen lại kéo tới, như một hiện tượng kỳ lạ, nhưng lại không quá mức đột ngột giống lần trước.

“Đây là…” Drasna kinh ngạc nhìn lên trời cao, con Zorua trước người Kaitou đã biến mất, và ở trên bầu trời, một thân hình với thân dưới đỏ máu, nửa trên đen huyền, với đôi mắt màu xanh ngọc xinh đẹp nhìn xuống.

Drasna nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, kinh ngạc thản thốt kêu lên

“Yveltal?”

Thân là một trong tứ thiên vương tại địa khu Kalos, Drasna bà nội không thể nào không biết vị thần thú này.

Nhất là đợt thảm họa lần trước, ba đại thần thú thủ hộ địa khu Kalos XYZ tề tụ xuất hiện, vậy mà giờ đây, một trong bộ ba đấy lại xuất hiện tại Sinnoh địa khu?

“Yo, xin chào, bà nội của Kaitou” Yveltal thản nhiên cúi đầu xuống, nhìn trực diện vào người Drasna bên dưới.

“Điều này… thật sự điên rồi…” Drasna giọng nói hơi run, bà khó mà tin vào trong mắt mình.

Từ cách nói chuyện của cả hai, và sự hiện diện của Yveltal tại đây, không quá khó khăn để nhận ra được một sự thật.

Đó là Yveltal đã thừa nhận và trở thành pokemon của Kaitou?

Mặc dù trước đấy Wiklarm được Cobalion thừa nhận, nhưng trình độ giữa Cobalion và Yveltal là hoàn toàn cách xa nhau, không hề cùng đẳng cấp

Kaitou mới đi lữ hành được bao lâu? Tại sao lại có thể khiến cho một thần thú như Yveltal cúi đầu đi theo?

Nếu như Yveltal đi theo Kaitou, vậy chuyện của Darkrai bị đánh bại đã hoàn toàn sáng tỏ, tuy nhiên, vấn đề là sau đấy một ngày…

Darkrai cảm thấy một mối đe dọa giống hệt như thời gian trước, Drasna mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng vẫn tạm thời gạc qua một bên và hỏi

“Yveltal, ngươi có từng cảm giác được điều gì bất thường vào ngày hôm qua không?”

Câu hỏi làm cho Kaitou và Yveltal đều có một chút bất ngờ, sự khác thường là có, nhưng không rõ ràng.

Nhưng khi Drasna nói vậy, có nghĩa không phải một mình Yveltal nhận thấy điều này.
 
Chương 484: Tiết lộ (2)


Câu hỏi của Drasna làm cho Kaitou và Yveltal tương đối bất ngờ, sau khi nhìn thấy sự hiện diện của Yveltal, bà ấy mặc dù kinh ngạc nhưng có thể lập tức khẳng định, điều bất thường vào ngày hôm qua không liên quan đến Yveltal.

Tuy nhiên, rất có thể là đối phương cũng cảm nhận được điều này giống như Darkrai và các pokemon sống trong lãnh thổ gia tộc Dra-,

Nuốt một ngụm nước bọt, Drasna cố gắng để làm cho mình tỉnh tảo, sự thật này làm bà hơi khó bình tĩnh.

Kaitou… đứa nhỏ này, rốt cuộc có bao nhiêu bí mật vậy?

Đột nhiên bà muốn cạy cái đầu của thằng nhỏ này ra xem bên trong có gì, ngoại trừ các pokemon mạnh đến kỳ lạ, còn có cả thần thú, rốt cuộc thì còn thứ gì mà Kaitou chưa có nữa?

“Điều bất thường…. hừm, có lẽ có, cũng có lẽ không, ngày hôm qua ta cảm thấy một linh cảm khó chịu, tuy nhiên lại biến mất rất nhanh”

Yveltal nghiêm túc nghĩ lại, nó cũng không nói được cái gì chắc chắn

Nhưng việc gặp mặt với Drasna như vậy đã giúp chứng tỏ được một điều, cảm giác kỳ lạ không phải mỗi một mình nó cảm thấy

Và cảm giác này tuyệt đối không phải cảm giác tốt lành gì, bầu không khí lúc này giữa hai bên có phần trầm lặng, đột nhiên con thần thú khổng lồ trên cao “bùm” một cái.

Nhỏ bé Zorua lại xuất hiện, mây mù đã tản ra, ảo ảnh che lấy nhóm Kaitou lập tức mờ đi.

Zorua đáp lại gần bên người Drasna và nói

“Hắc hắc, cơ mà vì sao ngươi không nghĩ dự cảm không tốt đó sẽ đến từ ta?”

Thái độ rất thả lỏng, Zorua đã đem Drasna trở thành một cái ghế nằm thân thuộc giống như Kaitou.

Bởi vì khi Kaitou tiết lộ bí mật của nó cho Drasna, cũng không đúng, là bí mật của Kaitou, còn bản thân nó thì không để ý gì cho lắm.

Điều đấy chứng tỏ Drasna là người có thể tin cậy được!

“Darkrai đã kể lại một vài điều cho ta, là pokemon mà ngươi đánh bại tại tòa tháp a, nhớ chứ?” Drasna cười trả lời.

“Ah!... Là nó sao? Không thú vị lắm, thế điều gì khiến một con người lại phát hiện và lo lắng về dự cảm không may này? Ta đoán không phải pokemon nào đều có thể cảm nhận được sự bất thường này đâu” Zorua nhớ lại, sau đấy nhảy lên đầu của Drasna.

Hành động của Zorua làm cho Kaitou có chút cạn lời, Thiên vương quyền lực bị một con pokemon ngồi lên đầu.

Mặc dù đối phương là thần thú, nhưng hình ảnh thật sự rất thú vị!

“Là đoàn pokemon ở trong gia tộc, bọn nó sống theo bầy đàn, dự cảm của bọn chúng thường nhạy cảm hơn các pokemon bên ngoài” Drasna giải thích.

Bà không giấu diếm gì kể lại tình huống bên trong gia tộc hiện nay, cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng nếu dự cảm này là sự thật, e rằng Alamos thị trấn sắp phải đón nhận một cuộc khủng hoảng kinh hoàng.

Là một thành viên sống trong thị trấn này, chiếm lấy một nửa diện tích của Alamos thị trấn, Drasna và mọi người đều lo lắng cho quê nhà bọn họ.

Mặc dù là ra tay trong âm thầm, mọi người đều hết sức cẩn thận cho những thứ khó lường không đoán trước được.

“Bỏ qua chuyện đó đi, còn về Kaitou và ngươi, Yveltal, từ khi nào mà cả hai bắt đầu đồng hành với nhau, có thể kể một chút được không?” Drasna đổi chủ đề, tò mò hỏi.

Sau khi xác định là không còn thông tin gì có thể khai thác thêm, Drasna bắt đầu quan tâm đến con thần thú giả dạng đáng yêu trên đầu mình.

Zorua nghe vậy liền bật cười, từ trên đầu của Drasna nhảy xuống, đáp vào lòng của Kaitou nhu thuận ngồi yên, để cho Kaitou tiếp lời

“Là ở đại hội thường niên Kalos, Yveltal đột nhiên xuất hiện một cách đột ngột” Kaitou suy nghĩ một chút, nhớ lại nói.

Tất nhiên là không thể kể chính xác chuyện gì diễn ra.

Thậm chí là về Lucario cùng không gian siêu thần thú, những thứ xuất phát từ hệ thống Kaitou sẽ không tùy tiện tiết lộ.

Nếu chỉ là Yveltal thì không sao, một thần thú có rất nhiều lý do để lựa chọn đi theo một huấn luyện viên, hoặc là bị thu phục, hoặc là được công nhận.

Còn ở trong trường hợp của Kaitou, lúc ban đầu vốn dĩ cũng không phải bị thu phục hoặc là thừa nhận, chỉ đơn thuần là sự tò mò và nhàm chán của Yveltal gây rối mà thôi.

Nhưng sau cùng, Kaitou đã hoàn toàn thu phục cũng như được Yveltal thừa nhận.

Yveltal để ý Kaitou từ rất lâu, từ hồi sự kiện tại Lost Hotel bắt đầu, sau đấy rất nhiều chuyện diễn ra.

Có nhiều thứ mà Kaitou không để ý, nhưng Zorua lại có thể nhắc đến một cách đơn giản.

“Rốt cuộc ngươi bám theo ta từ hồi nào vậy?” Kaitou nổi da gà nhìn về phía Zorua, giống như đang nhìn một tên bám đuôi biến thái vậy.

Lous đang ở trong pokeball cũng phải bật người nhảy ra, dùng ánh mắt kỳ dị quan sát Zorua.

Xem ra bọn họ đã bị theo dõi bởi Zorua từ rất lâu.

“Haha, đừng nhìn ta bằng ánh mắt kỳ thị vậy chứ?”

Cảm giác có chút xấu hổ, Zorua liền lần nữa lắc lắc cái đuôi, trốn vào trong lòng Kaitou, nụ cười gian xảo làm người ta cảm thấy ngứa gan.

Drasna đột nhiên nhận được tin tức tới từ Drastine và những người khác, bà nhắn tin trả lời vài câu.

Sau đấy cần phải rời đi để tụ tập với bọn họ, có điều trước khi đi Drasna dừng lại nói

“Kaitou, Zorua, cả Lous nữa, một ngày nào đó rãnh rỗi, sau khi kết thúc đợt huấn luyện này, có muốn một lần nữa tái đấu với ta không?”

Với một ánh mắt tràn đầy tập trung và nghiêm túc.

Không phải là tư thái của một bậc trưởng bối nói chuyện với con cháu của mình, mà là một huấn luyện viên đang nói chuyện với đối thủ xứng tầm.

Kaitou và Lous giật mình, được một người như Drasna dùng tư thái này nói chuyện, một huấn luyện viên mạnh mẽ như vậy… coi cậu là một đối thủ xứng tầm.

Cảm giác đột nhiên trở nên tràn đầy hưng phấn hưng!

“Tốt thôi ~” Zorua không quá quan tâm nói.

Kaitou và Lous gật đầu, bọn họ nội tâm đều đang bùng cháy, nhưng bề ngoài lại tĩnh lặng như không có chuyện gì.

Và Zorua cũng vậy, biểu cảm thờ ơ, nhưng sâu bên trong ánh mắt màu xanh ngọc lại khí thế kinh người.

“Vâng!” Kaitou đáp, Drasna thấy vậy liền cười cười, thả lỏng nói

“Vậy là được rồi, thật mong chờ ngày tái đấu giữa hai ta, có điều bây giờ ta phải rời đi trước rồi, nhớ ngày mai tập trung tại phòng âm nhạc, cửa ải thứ hai cũng có kẻ giữ ải đấy” Drasna bật mí trước một vài thông tin.

Tiếp đến bà gọi ra Altaria, cưỡi lên người pokemon của mình rời đi.

Bà không định tiếp tục dùng Teleport của Kaitou trở về, kế tiếp, chuyện mà Kaitou sỡ hữu Yveltal bị lộ ra quá sớm cũng không tốt.

Vậy nên cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, Drasna không dự định sẽ kể hết đâu.

Nếu Kaitou đã tin tưởng cái thân già này, Drasna bà đây tất nhiên cũng hỗ trợ một huấn luyện viên đầy tiềm năng trong tương lai này chứ!

Chỉ có điều… cái cảm giác bất thường hôm qua vẫn không làm rõ được, thật sự là phiền phức mà!

Bà có thể cảm nhận sai, nhưng một loạt cảm giác đến từ nhiều nơi cùng lúc như vậy, không thể nào là bình thường.
 
Chương 485: Vai trò của người giữ ải


Kết thúc cuộc thi Pokemon Contest đối với Kaitou mà nói, đây là thời điểm để chuẩn bị đương đầu với cửa ải tiếp theo.

Cũng không biết là hai người còn lại đang tiến hành huấn luyện giống cậu giờ đang thế nào rồi.

Ngày mai sẽ là lúc bọn họ gặp mặt nếu như tất cả đều vượt qua cửa ải.

Có điều, Kaitou không dám chắc là mọi người đều sẽ thành công, độ khó của cơn ác mộng Kaitou đã tự mình nếm thử.

Gần như rơi vào bên trong một chuỗi lặp lại mơ hồ, không còn nhớ bất cứ thứ gì về cuộc sống hiện tại.

Thứ mà Kaitou phải đối mặt là hiện diện vô hình, dù cho ngươi biết được mọi thứ xung quanh không đúng, nhưng ngươi vẫn phải mặc cho dòng chảy giấc mơ trôi theo ý nó muốn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kaitou thức dậy, nhưng cậu không định lập tức ra khỏi phòng.

Điều đầu tiên mà Kaitou làm là…

“Zorua, ngươi thử đi tìm kiếm xung quanh thị trấn này xem, nếu đó là một bất thường mà cả ngươi cũng cảm thấy khó chịu, vậy thì chúng ta cần cẩn thận hơn!”

Nghiêm túc nói chuyện với Zorua, dù sao thì thời gian kế tiếp, buổi huấn luyện của Kaitou sẽ không thuận tiện cho Zorua đi theo.

Đã vậy thì mọi người liền tách ra, mỗi người lo một việc.

Con pokemon bé nhỏ lắc lắc cái đuôi, không nói gì, ngước đầu ra nhìn bầu trời trong chốc lát.

Sau đấy xoay người lại, gật đầu, cuối cùng biến mất khỏi căn phòng nơi Kaitou đang ở, trước khi rời khỏi Zorua truyền lại một câu

‘Nhớ bảo vệ chính mình cho tốt’

Tạm biệt đồng bọn thân cận của mình xong, Kaitou mới rời giường đi ra khỏi trung tâm pokemon, thẳng tiến tới tòa tháp không gian và thời gian.

Vì cuộc thi Pokemon Contest đã kết thúc, cho nên bầu không khí không còn sôi động như trước.

Một lần nữa bước vào trong tòa tháp, lúc này không có Draselly hay Draminue dẫn đường, có điều Kaitou đã quen thuộc đường đi bên trong, vậy nên tiến tới phòng âm nhạc không phải việc gì khó.

Ngay khi cánh cửa phòng âm nhạc xuất hiện, đập vào tầm mắt của Kaitou là một cậu thanh niên mười bảy mười tám tuổi, trên người nhiều vết thương, và biểu cảm thật sự rất uể oải.

Ban đầu không để ý, tới gần hơn một chút nữa Kaitou mới giật mình kêu

“Kento?”

Cậu thanh niên mà Kaitou nhìn thấy chính là một trong hai người còn lại trong buổi huấn luyện.

Nhìn tình trạng thê thảm của đối phương làm cho Kaitou suýt nữa không nhận ra, Kento của những ngày đầu là một người tương đối hoạt bát, khỏe mạnh, hay cười.

“Là ngươi sao? Kaitou..?” Kento cũng phát hiện ra Kaitou, có điều nhìn thấy vô cùng bình an Kaitou xong, anh thật sự rất giật mình.

Nghe theo lời kể của những người khác trong gia tộc, bất cứ ai tham gia vào một bài huấn luyện không đúng theo lịch trình, vậy thì bài huấn luyện đó sẽ khó hơn nhiều lần so với bài huấn luyện ban đầu.

Và dù phải đối mặt với những thứ đó, Kaitou vẫn hoàn toàn khỏe mạnh xuất hiện tại đây?

Kento thậm chí bắt đầu nghi ngờ có phải là Kaitou được Drasna thiên vương thả nhẹ hay không…

Vừa mới nghĩ tới điều này xong, Kento lập tức phủ nhận, bởi vì anh còn nhớ rõ tình cảnh chiến đấu của Kaitou đối với Dralaind.

Thêm cả một mặt thong dong của Kaitou lúc này, anh nhận ra Kaitou thật sự rất thần bí, khó mà nhìn thấu được đối phương.

‘Không, không đúng! Khí thế của đứa nhỏ đó giống như… trở nên mạnh hơn?’

Một đứa trẻ nhỏ hơn anh năm sáu tuổi, lại có thể làm được tới tình trạng này?

Hai người đều là người quen cho nên bắt chuyện tương đối dễ dàng, có điều cả hai đều ăn ý không nhắc về bài huấn luyện mà mình trải qua.

Đối với bọn họ, đấy là ác mộng mà cả đời bọn họ không muốn nhắc lại.

“Được rồi, vậy chúng ta vào thôi?” Kento mở lời hỏi

“Vâng” Kaitou mỉm cười gật đầu.

Hai người xem thấy thời gian đã đến, lúc này chỉ có duy nhất Kento và Kaitou ở trong tòa tháp, điều đó chứng tỏ người còn lại đã bị loại khỏi cuộc đua.

Mở cửa ra, căn phòng bên trong đã có một người đợi sẵn, ngồi ở trên khung cửa sổ thông với bên ngoài.

Draskiv vẫy tay chào hai người Kaitou

“Yo! Xin chào, đầu tiên, chúc mừng cả hai đã vượt qua thử thách lần này, Kaitou, Kento!

Chắc hẳn cả hai đều đã biết đến ta, nhưng ta sẽ lại tự giới thiệu một chút, ta là Draskiv, người giữ cửa ải thứ hai này của các ngươi

Cả Kaitou và Kento, hai đứa đều thực hiện rất tốt bài huấn luyện của mình

Có điều… như vậy chưa có nghĩa là hai đứa sẽ được tiếp tục vào cửa ải thứ ba”

Draskiv nói chuyện rất thong dong, khuôn mặt hiền lành nhưng đôi mắt tràn đầy dã khí, khóe miệng của đối phương cong lên.

Lúc này ông giống như một con mèo đang vờn hai con chuột nhỏ, vươn cánh tay ra nói

“Ta là người giữ ải của cửa thứ hai này, xem xem liệu hai đứa có thực hiện được bài huấn luyện thứ ba hay không!”

“Có vẻ hai đứa sẽ tương đối thắc mắc, vì sao qua mỗi một cửa ải lại có một người giữ cửa.. đúng chứ?”

Lời nói của Draskiv nói trúng điều mà Kento đang thắc mắc.

Bọn họ tới đây là để huấn luyện, mặc dù thi đấu với các huấn luyện gia nhiều kinh nghiệm như Dralaind hay Draskiv mà nói là một cơ hội khó có, nhưng vì sao bọn họ lại bị loại khi thua cuộc những tiền bối tài giỏi như vậy?

Vốn dĩ ban đầu bọn họ đã không có bao nhiêu cơ hội chiến thắng, trừ Kaitou là trường hợp đặc biệt ra.

Huấn luyện thôi mà, cần gì phải có người giữ cửa ải hay không cửa ải cơ chứ?

“Là sự an toàn đi?” Kaitou trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.

Kento thắc mắc quay đầu lại nhìn, còn Draskiv thì gật đầu mỉm cười nói

“Ngươi thử giải thích một chút đi, Kaitou”

“Tốt” Kaitou gật đầu, đáp “Đầu tiên là chia ra ba cửa ải, mỗi cửa ải là một đoạn thời gian dài, thời điểm này là lúc mà các thành viên tiến hành cải thiện bản thân, thông qua các khó khăn và sự nguy hiểm của cửa ai mà tôi luyện bản thân”

“Có điều, không phải mỗi cửa ải đều sẽ an toàn và được can thiệp kịp thời, cửa ải đầu tiên và cửa ải tiếp theo độ khó cách nhau rất xa”

“Như đã thấy, nếu như các thành viên tham gia huấn luyện chậm một chút, bọn họ luôn có thể đối mặt với trọng thương, thậm chí là tử vong, tan vỡ tinh thần”

“Vậy nên, người giữ ải là người đánh giá một cách trực tiếp, cụ thể xem các thành viên tham gia huấn luyện có thể sống sốt trong cửa ải tiếp theo hay không!”

Sau khi Kaitou nói xong, Kento mới bắt đầu suy nghĩ lại, cửa ải đầu tiên của bọn họ là tồn tại trong dã ngoại, thu phục pokemon, vòng này các tiền bối có thể can thiệp và xuất hiện kịp thời để cứu giúp những người thất bại.

Cửa ải thứ hai mà Kento đối mặt là một loạt tra tấn tinh thần, lần này, ngươi không thể trực tiếp từ bỏ huấn luyện, người khác cũng không biết ngươi đang trải qua tra tấn thế nào, muốn sống đều phải dựa vào tinh thần của chính mình, trừ các trường hợp bất ổn định biểu hiện quá mức mới dừng lại.

Lúc tỉnh dậy, Kento có nhìn thoáng qua người còn lại ở gần mình, khuôn mặt đối phương tái mét, tinh thần không ổn định, cơ thể hơi co giật.

Nếu người tham gia huấn luyện mà yếu ớt hơn một chút, bọn họ hoàn toàn có thể bị ép đến trở nên điên cuồng cũng là có thể.

Vậy ra… người giữ ải là những người kiểm tra và đảm bảo cho sự an toàn đối với người tham gia huấn luyện?

“Haha, nói vậy cũng đúng, nhưng mà, nói là để đảm bảo an toàn, nhưng cũng đừng quên, đây cũng là một cơ hội rất tốt để huấn luyện a”

Draskiv bật cười giải thích, nói xong ông cầm lấy một trái pokeball ra, thả người rơi khỏi tòa tháp.

Kaitou và Kento giật mình hoảng hốt nhìn thấy cảnh này, tưởng rằng Draskiv sẽ rơi xuống, sau đấy vài giây, một con Salamence bay vụt lên chở Draskiv lên không trung.

“Đi thôi, hai nhóc, đến với phần kiểm tra ở trên không nào!”

Draskiv lớn tiếng kêu, đồng thời, trong đầu của Kaitou cũng xuất hiện thông tin của nhiệm vụ thứ tư

[Nhiệm vụ liên hoàn (4) – Tốc độ phán đoán!]
 
Chương 486: Tốc độ phản ứng


Cuối cùng, chuỗi nhiệm vụ liên hoàn của hệ thống lại xuất hiện, cứ hoàn thành mỗi một nhiệm vụ, Kaitou liền trở nên mạnh hơn một chút, dù độ khó phải đối mặt khá cao, nhưng cậu cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Dù sao, vốn dĩ trên đời nào có chuyện có của để sẵn cho ngươi ăn?

Hai người Kaitou và Kento chạy tới bên cạnh khung cửa sổ, nhìn ra bên ngoài phía trên cao, Draskiv đang cưỡi trên Salamence nhìn bọn cậu.

Yêu cầu của Draskiv vẫn chưa được thông báo, nhưng Kaitou đã sớm một bước biết trước thông tin nhờ vào mô tả của nhiệm vụ.

[Nhiệm vụ liên hoàn (4) Tốc độ phản ứng: Người giữ cửa ải huấn luyện thứ hai – Draskiv! Đối phương sẽ tiến hành một loạt công kích ở trên không một cách đột ngột bằng toàn bộ pokemon của mình, người tham gia huấn luyện phải ở trong phạm vi cho phép né đòn tấn công, trong quá trình đó không được phép sử đánh trả, không được phép sử dụng năng lực, số lượng pokemon được sử dụng là ba con]

[Một khi cả ba pokemon bị đánh bại hoặc là bị đẩy khỏi phạm vi quy định, phán là thất bại! Tập trung toàn bộ tinh thần để chống cự quá một tiếng đồng hồ tính thông qua!]

[Phần thưởng: Phi hành cảm ngộ Lugia * 1]

Kaitou đọc xong nhiệm vụ chỉ cảm thấy nhức hết cả đầu, những quy định này không khác gì đã phong ấn một nửa sức mạnh của cậu.

Chỉ được sử dụng ba pokemon, không được đánh trả, chỉ có thể né tránh?

Quả nhiên, rất nhanh Draskiv cũng giải thích luật lệ một cách tương tự, ba người bọn họ cũng không thể thực hiện kiểm tra ngay giữa thị trấn.

Vậy nên Draskiv mang cả ba tới một cánh rừng lân cận, không đi quá xa, mà là phóng thẳng lên trời cao.

Cưỡi trên người Salamance chở lấy Kaitou và Kento bay lên tít trên bầu trời, ở đây, áp lực dồn nén vào trong cơ thể cả hai, và cảm giác khó thở dồn dập ập tới.

“Được rồi, được rồi, bây giờ hai đứa chọn ra ba cái pokemon mà mình tin tưởng đi!”

Draskiv cảm thấy độ cao vừa đủ liền vỗ lên lưng Salamence, con rồng kêu to một tiếng và dừng lại.

Trên lưng của con rồng, đối ngược với Draskiv khoanh hai tay và đứng vững trên người Salamence, Kento cảm giác chóng mặt và buồn nôn khi phải nhìn xuống dưới mặt đất.

Kaitou thì đỡ hơn một chút, bởi vì cậu từng có kinh nghiệm du hành với Salamence ở trên không, có điều độ cao giữa lần đó và lúc này chênh lệch rất lớn, coi như đã khắc chế, Kaitou vẫn cảm thấy ớn lạnh chảy dọc sóng lưng.

Ở phạm vi này mà không dùng siêu năng lực, té xuống thì chỉ có đường chết!

Mặc dù biết rằng sẽ không chết thật sự, sẽ có người bảo vệ bọn cậu ở dưới, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới nỗi sợ của hai người trẻ tuổi.

Kento hai tay run run bịt miệng lại, anh ta có vẻ đang rất buồn nôn, khuôn mặt khố sở nói

“Draskiv, ta có thể đổi một bài huấn luyện được không?”

Sắc mặt tái mét của Kento trông rất đáng thương, nhưng Draskiv không hề mềm lòng

“Rất tiếc ta phải nói, không được, nếu ngươi từ bỏ chiến đấu trên không, ngươi đã không phải một huấn luận viên cường giả hợp cách” Draskiv lắc đầu trả lời.

“Muốn trở thành một huấn luyện viên rất đơn giản, nhưng muốn đứng ở trên đỉnh cao của vô số các huấn luyện viên, ngươi cần phải có thể chiến đấu ở bất cứ nơi đâu”

“Trên bầu trời, dưới mặt nước, sâu trong hang động, thậm chí là ngoài vũ trụ, giữ một cái đầu lạnh, tập trung hết sức đi!”

Lời nói của Draskiv rất trực tiếp, nhưng lại không hề sai lầm.

Bởi vì dù cho một huấn luyện viên chuyên về hệ cách đấu, bọn họ cũng sẽ sở hữu các pokemon biết phi hành.

Không phải lúc nào thi đấu đều sẽ diễn ra theo cách mà ngươi mong muốn, một khi trưởng thành, ngươi sẽ đối mặt với nhiều khó khăn, lúc đấy sân đấu là những nơi mà ngươi không để ý tới nhất.

Bị nói như vậy, Kento nuốt ngụm nước miếng, cố gắng làm mình bình tĩnh, nhưng trông vẫn có vẻ rất khổ sở.

Bất quá Kento hiểu được những gì Draskiv nói là sự thật, vậy nên anh hơi gật đầu, hai tay nắm chặt lại, cố gắng đứng vững trên người Salamence.

Cầm ra ba quả pokeball, gọi tới đồng bọn của mình

“Làm ơn, Flygon, Crobat, Shiftry!”

Ba pokemon của Kento là một con rồng sa mạc, một con dơi bốn cánh, và một con pokemon thân gỗ hai chân.

Sau đấy, Draskiv đưa ánh mắt nhìn sang Kaitou, chờ đợi cậu gọi ra pokemon của mình.

Kaitou đã sớm có quyết định cho ba pokemon lần này, cậu nhanh chóng gọi ra đồng bạn của mình.

“Lên thôi, Talonflame, Salamence, Greninja!”

Ba pokemon của Kaitou không bao gồm Lous ở bên trong, ngay khi biết được thông tin của nhiệm vụ, Kaitou liền để Lous cùng Lucario rời đi hỗ trợ Zorua.

Cậu tin rằng, ba pokemon này của mình sẽ đủ mạnh để giúp cậu vượt qua thử thách.

Liên tục vận dụng nhóm Lous sẽ khiến thực lực các pokemon khác của cậu yếu đi.

Thêm nữa, Talonflame, Greninja và Salamence đều rất có kinh nghiệm chiến đấu, Lous cũng tin tưởng giao sự an toàn của Kaitou cho bọn nó.

Rời khỏi chiếc xe lăn của mình, ôm lên vai của Greninja, Kaitou được Greninja cõng tới trên lưng của Talonflame.

Salamence thì ở một bên cạnh bảo vệ cho mọi người ở phía sau.

Đồng dạng là ba pokemon, hai con biết phi hành và một con thì không, nhưng từ cách sắp xếp, rõ ràng là Kaitou cùng Kento có hướng chiến đấu khác nhau rõ rệt.

“Hmm… vậy chúng ta bắt đầu thôi?”

Draskiv nhìn cả hai vài nói, cùng lúc đó, ở phía dưới ba người bọn họ lập tức có bốn người đang cưỡi trên lưng của bốn pokemon phi hành phân tán bốn góc.

Kaitou và Kento tò mò nhìn xuống, một trong số bốn người đứng ra giải thích.

“Bọn ta là những người đánh giá phạm vi chiến đấu của vòng này, rớt xuống độ cao mà bốn chúng ta đang đứng được coi là thua cuộc!”

“Draskiv trưởng lão, mọi thứ đã sẵn sàng, bắt đầu thôi!”

Draskiv nhìn xuống gật đầu, Kento cẩn thận hai tay bám lên lưng của Crobat, bên cạnh anh là con Shiftry cưỡi trên lưng Flygon.

Kaitou giật mình nhận ra độ cao của bốn người phía dưới vậy mà đồng đều một cách kinh ngạc.

Nhưng không có quá nhiều thời gian cho Kaitou phân tán suy nghĩ, ngay khi Draskiv gật đầu xong, lập tức bên cạnh ông, năm con pokemon còn lại lập tức xuất hiện.

Đội hình mạnh nhất của Draskiv đặc biệt được dùng trong trận huấn luyện này!

Sau đấy vài giây, là một loạt kỹ năng đột ngột tấn công, vì không dùng năng lực, Kaitou không thể phán đoán chính xác như trước, nhưng cậu vẫn may mắn chống cự lại đợt công kích đầu tiên.

Salamence che đi tầm của đám pokemon phía trước, bảo vệ cho Kaitou và Talonflame ở phía sau.

Bất quá, điều đáng sợ mới chuẩn bị bắt đầu, sáu con pokemon phân tán ra hai nhóm nhỏ, bọn chúng lập tức phi hành đuổi tới tấn công nhóm Kaitou và Kento.

“Chạy thôi!!!” Kaitou dứt khoát kêu, yêu cầu của Draskiv là không rơi xuống độ cao cho phép, nhưng miễn là ở trên bốn người phía dưới, bọn cậu có thể tùy ý bỏ trốn.

Đòn tấn công đến từ các pokemon của Draskiv thật sự là quá mạnh, ba pokemon của Kaitou không thể làm gì khác ngoài bỏ trốn và né tránh.

Không được đánh trả, đây thật sự là một loại tra tấn mà!!

“Cẩn thận, Salamence!!” Kaitou giật mình quay sáng nhìn, dựa vào dự cảm của mình mà hét lên một tiếng.

Salamence làm ra phản ứng, nghiêng người cấp tốc, một vệt sáng bắn sang, là con Dragonite đuổi theo nhóm của Kento đánh sang bên này?

Đùa sao?? Không phải là phân chia đều thành hai nhóm ư?

“Shiftry!!!” Kento cũng bị một pokemon của Draskiv bên phía Kaitou tấn công bất ngờ, trong chớp mắt, chưa đầy vài phút, Kento đã mất đi một đồng bọn của mình.

An toàn vượt qua trong vòng một tiếng đồng hồ, nghe thôi đã thấy khó khăn rồi, nhưng đối mặt mới biết nó phi lý thế nào!
 
Chương 487: Thích ứng


Mặc dù đã đoán trước được sự khó khăn chuẩn bị diễn ra, nhưng Kento vẫn là coi thường Draskiv và các pokemon của ông.

Nếu bọn họ có thể tìm ra cách bỏ trốn, vậy thì Draskiv cũng không ngần ngại lừa dối bọn họ về mặt nội dung lời nói.

Đều đã nói đây là một cuộc đua về tốc độ phản ứng, vậy nên ngươi cần phải liên tục đề phòng nguy hiểm đến từ mọi nơi.

“Chết tiệt…” Kento hai tay vỗ lấy người Crobat, con dơi lập tức tăng tốc bay với một quỹ đạo quỷ dị hơn, đồng thời cũng tăng áp lực lên người chính Kento.

Bên cạnh Flygon lập tức dùng ra Sandstorm để cản trở tầm nhìn của kẻ thù, Kento dùng tốc độ nhanh nhất để bỏ chạy.

Bốn người ở phía dưới cũng tản ra để đuổi theo Kaitou và Kento ở trên cao, bọn họ di chuyển không nhanh, nhưng các pokemon di chuyển ở một độ cao vô cùng chính xác.

Đó là điều quỷ dị và đáng sợ nhất mà Kaitou cảm thấy, Kaitou và các pokemon của cậu cũng bỏ trốn, nhưng không phải là dốc toàn lực để bỏ trốn.

Thể lực là điểm mấu chốt của vòng này, nếu dùng toàn lực để bỏ chạy, ngươi tin rằng ngươi có đủ thể lực để chống lại mấy pokemon của Draskiv?

Tốc độ quan trọng, nhưng phản ứng mới là vấn đề, một tiếng xé gió đến từ phía sau, Kaitou lập tức đập vào vai của Talonflame, con chim nhanh chóng né ra.

Vì không thể dùng tâm linh cảm ứng, Talonflame và Kaitou đành phải lập ra một vài dấu hiệu để tương tác nhanh hơn.

“Nhanh đấy…” Draskiv mỉm cười nhìn về phía Kaitou, trong đợt kiểm tra lần này, ông đặt nhiều sự chú ý hơn về phía đứa cháu của Drasna.

Bởi vì biết được Kaitou không hề đơn giản, dù là đối mặt với các khó khăn mà ông đặt ra, nhưng với sự thể hiện này, Kaitou sẽ có thể vượt qua khó khăn mà không gặp phải nguy cơ quá lớn.

Cho nên, không ngại nếu ông tăng thêm độ khó cho Kaitou chứ?

Dù sao thì hai đứa nhỏ đều đã tách ra xa nhau, Draskiv mỉm cười nhìn xuống bên dưới, hai người vốn chỉ đuổi theo bọn nhỏ lập tức khởi động tấn công.

Gia tăng phức tạp về phạm vi không gian, Kaitou suýt nữa bị đánh trúng lập tức trợn mắt nhìn về hai người bên dưới.

“Điều này thật điên rồi” Kaitou cắn chặt răng nói, Greninja trên người của Salamence đột nhiên tung cái lưỡi của mình ra kéo Kaitou rời khỏi lưng Talonflame.

Nhờ vậy mà cậu mới suýt soát né khỏi nguy hiểm, nhưng bây giờ mới trôi qua tầm sáu bảy phút thôi, kế tiếp còn có cái gì sẽ diễn ra?

Kaitou cảm thấy đầu mình căng cứng, liên tục phải chú ý nhiều thứ một lúc như vậy, thật sự có hơi quá tải đối với cậu.

“GYARRRR!!!!”

Đột nhiên một tiếng kêu thảm vang lên, âm thanh làm cho Kaitou có chút giật mình, và cũng vì vậy mà Kaitou và Talonflame bị đánh trúng một bên sượt qua.

Bên phía của Kento đã thất bại, trôi qua thêm vài phút đã là giới hạn của Kento, áp lực của việc né tránh và sự lo lắng thất bại cùng thiếu tự tin đã giết chết anh.

Ngay từ đầu, Kento đã không tin rằng mình sẽ vượt qua, liên tục né tránh tới mức này, đã coi như là không đơn giản đối với anh.

Flygon sử dụng Sandstorm ở trên cao, đối với các pokemon bao vây mình, đôi lúc đó chính là cái hố mà Kento tự đào cho mình.

“Một đứa đã bị loại bỏ rồi a! Như vậy… còn lại mình nhóc thôi Kaitou” Giọng nói đáng đánh đòn của Draskiv vang lên.

Cả người Kaitou ớn lạnh khi nghe thấy âm thanh của Draskiv, bởi vì cậu biết được mình sắp phải đối mặt với điều gì!

Bởi vì có hai người, cho nên sáu con pokemon mới phân ra thành hai nhóm.

Nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình cậu, cho nên… toàn bộ mối đe dọa đều chuẩn bị hướng về phía bản thân mà tới.

Dần dần, quy luật trở nên hỗn loạn, Kaitou chỉ có một cái đầu, không thể tự mình suy nghĩ nhiều như vậy, cũng may các pokemon bên cạnh rất ra lực hỗ trợ tầm nhìn cho Kaitou.

Greninja sử dụng Water Shuriken để cản lại một đòn tấn công nguy hiểm, Salamance dùng Dragon Race để chặn đòn tấn công vào người Talonflame.

Sáu con pokemon vây quanh người Kaitou, bốn người ở phía dưới không ai thuê cũng ra sức chiến đấu.

“Huh…. Huh…”

Thở dốc nhìn về phía trước, liên tục bị ép tới giới hạn, lúc này Kaitou trông chật vật thê thảm không thôi.

Thời gian trôi qua được một nửa, Kaitou cảm giác rằng thể lực của mình đã gần như kết thúc.

Nhưng mà…

‘Mình chưa thể bỏ cuộc tại đây’

Kaitou cố gắng đọc hết mọi thứ bằng con mắt của mình, bằng giác quan, bằng kinh nghiệm, bằng dự cảm.

Thời gian bỏ trốn này giờ đã đủ để Kaitou tìm hiểu một vài thông tin, mặc dù gấp rút, nhưng hẳn là vẫn đủ.

‘Bốn người ở bên dưới vẫn luôn di chuyển theo độ cao nhất định, vậy nên phạm vi tấn công của bọn họ sẽ bị giới hạn’

‘Sáu pokemon của Draskiv liên tục tấn công lần lượt, bọn chúng tấn công khi mình rơi vào tầm mắt của chúng’

‘Vấn đề quan trọng là làm sao để theo dõi cùng lúc nhiều phạm vi như vậy…’

‘Greninja có thể phán đoán nhanh và theo dõi tầm hai đối tượng, tương tự như vậy, Salamence và Talonflame cũng có giới hạn’

Liên tục bị tấn công, đây là những điều mà Kaitou có thể phân tích ra, di chuyển để bỏ trốn là không cần thiết.

Di chuyển để tiến vào phạm vi điểm mù của một hay hai đối tượng có thể giảm bớt đi nguy hiểm.

Các pokemon này không dùng kỹ năng tấn công quần thể, điều này là thứ có tận dụng được.

Hít lấy một hơi sâu, Kaitou hét lớn

“Talonflame, tập trung vào hai người bên dưới, đối diện với ngươi”

“Salamence, ngươi tập trung vào hai người còn lại”

“Greninja, ngươi để ý hai pokemon trước mặt ngươi, cố gắng né vào điểm mù con Dragonite và Salamence của Draskiv”

“Tập trung, đánh lên tinh thần!”

Mặc dù thật sự rất mệt mỏi, nhưng Kaitou có vai trò trụ cột cho các pokemon của cậu, vậy nên cậu không thể yếu đuối.

Lớn tiếng hét một câu, các pokemon của Kaitou nhanh chóng đánh lấy tinh thần, nghiêm túc làm theo mệnh lệnh của cậu.

Việc có một người chỉ huy làm bọn nó có thể đưa ra các hành động chính xác hơn, tự thân các pokemon cũng biết suy nghĩ và làm ra phán đoán, nhưng chưa có tính thống nhất.

Ngay sau khi Kaitou phân công mọi việc, công cuộc né tránh không còn là quá mức đơn giản nữa

Dù sao thì bọn nó đối mặt với nghịch cảnh cũng đã quen rồi, không có lý do gì phải sợ.

“Ồ… suy nghĩ nhanh đấy” Draskiv mỉm cười thú vị quan sát Kaitou.

Đối phương có thể trong áp lực giống vậy làm ra được loại mệnh lệnh này, có thể coi là không tệ rồi.

Hơn nữa, Kaitou phải có một tinh thần sắt thép mới có thể chống trụ lấy sức ép đến từ bốn phương tám hướng giống vậy.

Một đứa trẻ mới đi lữ hành được một năm, một đứa trẻ mười một tuổi…

“Thật đáng sợ mà… Hah! Tuy nhiên, để xem ngươi có thể cố gắng được bao lâu”

Draskiv cảm thán một chút, tiếp đấy vỗ vỗ vào người các pokemon của ông, ông không định tiếp tục ra mệnh lệnh lần nữa.

Còn tra tấn đứa nhỏ này thêm, sợ rằng Drasna cũng phải nổi giận về hành động của ông mất.

Mất đi đôi chân, không thể đi lại bình thường, Kaitou còn bị hạn chế không được dùng năng lực, đây là đã quá khó khăn rồi.

Nếu Kaitou có thể dùng toàn lực ứng phó, khó khăn của ông hẳn là không quá mức đáng sợ đi?

Nhìn thấy Kaitou liên tục bị đánh trúng, suýt nữa gục ngã nhưng vẫn xoay sở trốn thoát, Draskiv liền nhìn đồng hồ, xem thời gian dần trôi qua, Kaitou càng lúc càng chậm hơn, nhưng di chuyển dần chính xác hơn.

Trong một thời gian ngắn, đứa nhỏ đã thích ứng với một áp lực cực đại mà không dùng bất cứ năng lực nào.

Ánh mắt của Kaitou… thật sự làm ông nổi da gà!
 
Chương 488: Bộ ba tạo hóa!


Trong khi nhóm của Kaitou đang chật vật đối phó với các pokemon của Draskiv, thì Zorua và nhóm của Lous cũng phân tán ra khắp nơi trong thị trấn Alamos.

Lần này, Zorua dùng toàn lực đi cảm ứng xung quanh trong một phạm vi rộng, tập trung lắng nghe, bằng vào hình thái thật sự của mình.

Yveltal dấu bản thân trong sương mù, ngước đầu lên, ánh mắt tập trung nhìn vào trời cao, nó để ý thấy Kaitou đang chiến đấu chật vật bên trên.

Nhưng lần này Yveltal không can thiệp vào giống trước, bởi vì bây giờ Yveltal đã biết rằng Kaitou đang tiến hành huấn luyện.

Cho nên sẽ không có quá lớn nguy hiểm đối với cậu, thay vào lo lắng chuyện đó, Yveltal tập trung theo dõi linh cảm bất thường của mình.

‘Kenggg’

Một âm thanh giống như hai nguồn sóng cực đại đập vào nhau vang lên, đến từ rất xa rất xa khỏi chỗ mà Yveltal đang đứng.

Nhưng với giác quan của nó, Yveltal có thể mơ hồ cảm nhận được, những tồn tại mạnh ngang hàng với mình?

Mạnh ngang bằng với chính mình?

Chính Yveltal cũng bị lối suy nghĩ này làm giật mình, ở địa khu Kalos, khi ba thần thú XYZ tụ tập, bọn nó đủ sức để phá hủy cả địa khu.

Nếu có hai hoặc nhiều tồn tại hơn mạnh giống mình đang chiến đấu với nhau, vậy thì thị trấn Alamos này phải đối mặt với loại nguy cơ gì?

“Ta có phải suy nghĩ quá mức rồi không?”

Yveltal tự hỏi bản thân, có lẽ nó đã làm lớn chuyện này, làm thế nào mà chuyện đó lại có thể diễn ra được?

Trong khi Yveltal tự an ủi mình bằng điều này, đột nhiên trên trời một làn sóng mạnh hơn, rõ ràng hơn làm cho nó chấn động.

Toàn bộ pokemon trong thị trấn Alamos đều dừng lại trong một chốc lát, bầy chim Swellow ở trên cao khựng lại trong vài giây, sau đấy lại tiếp tục di chuyển.

“Cái này…”

Không bị ảnh hưởng bởi điều này, Yveltal có thể cảm thấy rõ ràng, vừa rồi, thời gian đã bị đóng băng!

Hơn nữa, giống như còn không ai biết được vụ việc thời gian bị đóng băng này.

Mọi thứ chìm vào bên trong im lặng, nhưng dư chấn từ trên cao vẫn luôn làm cho Yveltal cảm thấy khó chịu.

“Hah… chờ đợi không phải phong cách của ta, vậy nên..!”

Thở ra một hơi, nhìn sang phía Kaitou và nhóm của Lous, Yveltal quyết định tìm hiểu việc này một mình.

Vấn đề này tương đối quan trọng, nếu không can thiệp kịp thời, có thể sẽ là một thảm họa đối với con người nơi đây…

‘Khoan đã? Từ khi nào ta lại quan tâm con người tại địa khu khác vậy?’

Yveltal khựng lại trong chốc lát, không biết từ khi nào, suy nghĩ của Yveltal đã thay đổi một cách vô hình.

Trước đây, đối với nó, con người không phải là điều gì quá quan trọng, mặc dù nó được gọi là thần thủ hộ tại địa khu Kalos, nhưng mạng sống của bọn họ lại vô cùng nhỏ bé trong mắt Yveltal.

Chính là từ khi sống với hình dáng của Zorua, tiếp xúc với nhiều con người khác nhau, tập làm quen với cuộc sống của Kaitou.

Hòa nhập vào trong cộng đồng của loài người, điều này đã làm nó cảm thấy lo lắng thay cho bọn họ ư?

Mặc dù không tự mình thừa nhận, nhưng quả thật, Yveltal lúc này không muốn thảm họa rơi xuống thị trấn Alamos.

Cho nên, nó lập tức đập mạnh hai cánh bay thẳng lên bầu trời!

“Huh?” Draskiv đang theo dõi Kaitou tại những phút cuối cùng, trước khi đứa nhỏ này gục ngã bởi sự vây công từ các pokemon của ông, đột nhiên một cơn gió thổi mạnh làm mọi người đơ ra trong chốc lát, và Kaitou may mắn tránh khỏi nguy hiểm.

Cây cối xung quanh khu rừng rung lên nhiều hồi, và nhiều pokemon bắt đầu hoảng loạn bỏ chạy.

Sấm sét lại nổi lên ầm ầm, trên cao, mây đen đang tụ tập lại, và xuất hiện trong tầm mắt của Draskiv là một thân hình màu đen khổng lồ?

“Yveltal??” Draskiv kinh ngạc bất thốt ra cái tên này.

Kaitou rất mệt mỏi cùng ba pokemon của mình cũng kinh ngạc nhìn lên, thân hình Yveltal đang lượn rất nhanh.

Và không dừng lại tại vị trí của bọn họ, nó tiếp tục phóng lên cao, cao hơn nữa, đâm xuyên qua tầng khí quyển, tiến vào bên trong vũ trụ.

Một khoảng không đột nhiên bị kéo mở ra, và Yveltal lọt vào không gian của một thần thú khác!

Tại nơi này, hai tồn tại đang giận dữ nhìn nhau chằm chằm, bọn chúng đột nhiên quay đầu lại quan sát kẻ tới từ bên ngoài can thiệp bọn nó.

“Là hai người các ngươi sao?” Yveltal cẩn thận nhìn bọn chúng, lúc này Yveltal chỉ có một mình, và hai con thần thú đối diện kia lại có thể hợp tác với nhau bất cứ lúc nào.

Yveltal không nghĩ rằng một mình có thể đánh bại cả hai, và hơn hết, đây là sân nhà của bọn chúng!

Vậy nên, nó cần phải làm hai tồn tại trước mặt mình bình tĩnh lại và nói chuyện, nhưng bằng cách nào?

“Các ngươi đang….” Yveltal đang định nói điều gì đó, đột nhiên một nhát chém đánh thẳng vào người Yveltal.

Nhát chém mang theo năng lực của không gian, cảm giác nguy hiểm làm cho Yveltal phải vội vàng tránh ra.

Tiếp đối, một đợt long ngâm oanh động vang lên, một khối cầu bắn tới mang theo năng lực của thời gian đuổi theo Yveltal.

Sức công phá của hai đợt kỹ năng này đều vô cùng đáng sợ!

“Chết tiệt, xem ra là không thể không đánh một trận rồi!” Yveltal thầm mắng một tiếng, sau đấy liền đập hai cánh tấn công lại bọn điên trước mặt.

Hắc ám bao phủ, cơ thể được bao phủ bởi năng lượng hệ rồng, Yveltal sử dụng kỹ năng có gấp đôi thương tổn với kẻ thù, Dragon Rush tấn công.

Đánh xuyên qua khối năng lượng và nhát chém của hai tồn tại trước mặt, Yveltal cau mày đau đớn nhưng vẫn tiếp tục phóng tới.

Liên tục đập vào người của kẻ thù trước mặt, sau đấy rống lên với một tiếng hết sức kêu

“BÌNH TĨNH NGAY!”

Có điều, âm thanh này không làm cho bọn chúng dừng lại, có vẻ cả hai đều đang bị thương, và đòn tấn công của Yveltal làm cho bọn nó càng thêm nổi giận.

Lại một nhát chém và một đợt long ngâm truyền đến, hai kỹ năng đặc thù của hai thần thú tại địa khu Sinnoh!

“Spacial Rend và Roar of Time!”

“Palkia và Dialga!”

Nhất thời, trận chiến tay đôi điên cuồng của hai con thần thú nổi giận này đã đổi mục tiêu sang phía Yveltal.

Một đánh hai không phải là lựa chọn hay, vậy nên Yveltal tính toán rời khỏi không gian nơi này, nhưng rất tiếc, một tồn tại khác đã cản trở Yveltal lại.

Đến từ thế giới phản vật chất, cùng với Dialga và Palkia tạo thành bộ ba tạo hóa, Giratina cũng xuất hiện.

Bị đánh thức khỏi thế giới của riêng nó, Giratina liền hướng về phía Palkia, Dialga và Yveltal tấn công.

Hỗn chiến của thần thú bắt đầu diễn ra.

Trong khi Yveltal cố kéo bọn no rời xa phạm vi của thị trấn Alamos, thì Giratina lại điên cuồng phá hủy tất cả.

Nếu như không mau lên dừng bọn chúng lại, vậy thì tai ương sẽ giáng xuống thị trấn Alamos!
 
Chương 489: Phương án đối phó với thịnh nộ


Vào những phút cuối cùng, nhờ vào sự xuất hiện của Yveltal mà Kaitou thành công hoàn thành bài kiểm tra cửa ải thứ hai, Draskiv cũng giật mình vì sự kiên trì của Kaitou.

Tuy nói đến mấy phút cuối cơ hồ là ăn may, nhưng may mắn cũng là một loại lực lượng.

Hơn nữa, đối với ông, ban đầu đề ra thời gian một tiếng, cùng với nhiều kiểu làm như vậy, căn bản không hi vọng Kaitou có thể vượt qua.

Nhưng cuối cùng, Kaitou đã thành công trôi qua một tiếng đồ hồ kịch liệt phản ứng, điều này làm cho các giác quan của Kaitou nhạy cảm hơn.

Có thể thích ứng trong tình huống nghịch cảnh dồn dập tới, và các pokemon của Kaitou cũng vậy.

“Reng reng reng!”

Âm thanh của chiếc đồng hồ trên tay Draskiv vang lên báo hiệu cho thời gian đã đến, và Kaitou thành công vượt qua cửa ải lần này.

Bốn người phía dưới cũng dừng tay, sáu cái pokemon của Draskiv quay trở lại bên người ông.

Xung quanh và đằng sau nơi nhóm Talonflame, Greninja và Salamence đang đứng xuất hiện nhiều dấu tích lõm xuống bị tàn phá.

Kaitou vừa nghe thấy tiếng chuông đồng hồ vang lên, cả người liền bắt đầu ngã xuống, gần như ngất đi.

Cậu đã cố gắng quá mức, nghe được âm thanh mà hệ thống chúc mừng xong, hai mắt Kaitou nhắm lại, chìm vào giấc ngủ sâu.

Talonflame và Salamence cũng lần lượt đáp xuống mặt đất một cách chậm rãi, bọn nó cũng mệt mỏi tận cùng rồi

Draskiv nói với bốn người còn lại hỗ trợ mang Kaitou trở về trung tâm pokemon, còn ông thì đi gặp mặt nhóm Drasna và Drastine.

“Chuyện vừa rồi… là Yveltal sao? Nhưng vì sao Yveltal lại ở đây?”

Ông thật sự giật mình khi nhìn thấy hình ảnh con thần thú này, ông không hoạt động trên địa khu Kalos nhiều

Nhưng vì Drasna là thiên vương của địa khu Kalos, đối với thần thú địa khu này, ông tất nhiên có chút hiểu biết.

Vậy nên để làm rõ mọi chuyện, Draskiv cần phải mau chóng gặp mặt Drasna và mọi người để thảo luận.

Thu hồi các pokemon của mình, sau đấy đập lên lưng của Salamence để nó tăng tốc đuổi tới bên trong thị trấn Alamos.

Tòa tháp không gian và thời gian, lúc này nhóm Drasna đang khẩn cấp tập trung để gặp mặt với Alice cùng Tonio.

Ở trên đỉnh của phòng âm nhạc, một cái bóng màu đen lơ lững xuất hiện trên không, tầm nhìn cau mày quan sát lên cao

“Xuất hiện lại rồi sao? Cơn thịnh nộ của tạo hóa?”

Sự tranh chấp của các thần thú mang tới tai họa, cuộc chiến của các thần thú mang tới thương vong.

Thời gian trước, vị thần của thời gian Dialga, vị thần của không gian Palkia, bọn chúng liên tục nổi điên tấn công nhau.

Viên đá của Palkia và viên đá của Dialga có vết nứt do sự tranh chấp của bọn chúng.

Sau đấy, nối tiếp là một loạt chiến tranh, phẫn nộ, điên cuồng, cuối cùng là dẫn đến hỗn loạn thời gian không gian.

Toàn bộ thị trấn Alamos trở thành địa điểm để cho hai vị thần thú cắn xé lẫn nhau.

Nhiều kiến trúc bị phá vỡ, nhiều người thương vong, cuối cùng, bằng vào sự nỗ lực của Alice và nhóm người đến từ bên ngoài, bản nhạc Oracion vang lên, giai điệu của sự bình yên mang tới sự bình tĩnh của hai thần thú.

Âm nhạc là bằng chứng để làm hòa!

Cuối cùng thị trấn Alamos cũng được cứu chữa, không gian và thời gian phép tắc cho phép nơi này quay ngược lại thời điểm chưa có tổn thương.

Cứ mỗi đợt tấn công của hai vị thần thú đó sẽ mang lại thật nhiều tai họa, vậy nên bản nhạc Oracion luôn được chuẩn bị sẵn sàng

Bất quá, lần này, Darkrai không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đơn giản như trước.

Kể cả khi Oracion có làm lành được cả hai, thì bọn chúng cũng cần phải ở khoảng cách gần lắng nghe mới được.

Để làm được điều đó, sợ rằng thị trấn Alamos sẽ lại một lần nữa bị tàn phá nặng nề!

Darkrai nhớ lại hoàn cảnh kinh khủng của thời gian trước, thật sự thì nó không bao giờ muốn đối mặt với tình huống đấy một lần nữa.

Có điều mọi thứ lại chuẩn bị diễn ra, mọi người cần phải chuẩn bị sẵn sàng để đề phòng mọi nguy hiểm ập tới.

Alice và Tonio hẹn gặp nhóm Drasna ở bên trong phòng âm nhạc, bọn họ bắt đầu thảo luận về chuyện này

“Ta vừa gặp phải hình ảnh của Yveltal tại trên bầu trời của thị trấn Alamos” Draskiv trực tiếp nói ra điều mình nhìn thấy.

Mọi người giật mình quay sang nhìn, Drasna nhanh chóng giải thích về sự xuất hiện của Yveltal.

Bởi vì nó là đồng bạn, bà không muốn Yveltal gặp phải hoàn cảnh tương tự giống Darkrai, trước đây Darkrai cũng cố gắng giúp đỡ mọi người nhưng gặp phải hoàn cảnh bị coi là kẻ xấu.

Bịa lấy một lý do rằng Yveltal cảm thấy sự khác thường tại thị trấn Alamos nên tới để kiểm tra, và bà đã nói về cuộc gặp mặt của mình.

“Như vậy, chuyện lần này rất có thể là do hai vị thần thú của địa khu Sinnoh gây ra!” Alice khẳng định nói

“Hoàn cảnh tương tự, tình huống tình tương, nhưng quy mô giống như có chút lớn hơn trước đây” Tonio cũng bắt đầu nói ra ý kiến của mình.

“Chúng ta cần phải làm sao?” Dralaind nghi vấn hỏi, đối mặt với các tồn tại như vậy, bọn họ cũng không có kế hoạch hoàn hảo nào.

Chiến đấu với thần thú cũng là có thể, nhưng Palkia và Dialga không phải thuộc dạng thần thú tầm thường, bọn chúng đều ở dạng trùm trong số các thần thú rồi.

Hơn nữa, chiến đấu chỉ làm cho tình huống trở nên thậm tệ hơn, vậy nên mọi người luôn lựa chọn phương thức này khi thật sự hết cách.

“Chúng ta có thể chuẩn bị cho bài nhạc Oracion, nhưng lần này ta không chắc rằng mọi việc liệu có ổn thỏa hay không” Alice mở lời nói

“Oracion? Đúng vậy, có thể dùng nó, nhưng mà…” Drasna gật đầu nói, sau đó đột nhiên dừng lại, có vẻ bà nghĩ tới điều gì đó.

“Cần một khoảng không gian đủ gần để cả hai có thể lắng nghe đúng không?” Drastine cũng biết về Oracion và nói

“Chính xác, hơn nữa, âm nhạc chỉ là một phần yếu tố giúp cho các thần thú làm lành mà thôi, cũng thể chắc chắn có thể chặn được tai họa, mọi người vẫn nên chuẩn bị tinh thần chiến đấu” Tonio nhắc nhở mọi người

“Vậy bên chúng ta sẽ làm tốt công tác vây giữ các thần thú dừng lại trước tòa tháp, hạn chế tối đa thương tổn đến thị trấn, còn mọi người hãy sẵn sàng để khởi động khúc nhạc Oracion!” Drasna tóm lại kết quả như vậy.

Mọi người nhanh chóng đạt được nhận thức chung, kế hoạch đón nhận lấy cơn phẫn nộ của tạo hóa sắp sữa diễn ra.

Có điều, vì chuyện này nên kế hoạch huấn luyện không thể tiếp tục tiếp diễn, như một sự đền bù, mọi người bắt đầu thảo luận chuyện của Kaitou.

Đứa nhỏ này đã làm rất tốt trong các bài huấn luyện, kể cả Drastine cũng phải công nhận đứa nhỏ mà chị gái mình, Drasna mang tới.

“Oracion… có thể để cho Kaitou thực hiện khúc nhạc đó, coi như bài huấn luyện cuối cùng, được chứ?” Drastine đột nhiên nói.

Điều này làm cho Drasna, Dralaind và Draskiv bất ngờ, nói theo cách khác, Drastine đã công nhận thực lực và tiềm năng của Kaitou, và sớm hơn một chút trao thưởng cho đứa nhỏ này.

Tuy nhiên, lựa chọn vang lên âm thanh của bản nhạc Oracion cũng đồng nghĩa với việc đặt bản thân vào nguy hiểm.

Mọi người nghiêm túc suy nghĩ, Kaitou không phải một người bình thường, đứa nhỏ này rất mạnh.

Drasna là người đầu tiên đồng ý kiến nghị này, vì bà biết, Kaitou đã đạt được sự thừa nhận của Yveltal, cho nên đối phương chắc chắn sẽ không sao đâu!

Những người khác theo ý kiến của Drasna và Drastine cũng thuận theo, vấn đề là, bọn họ còn phải xem Kaitou có chấp nhận hay không.

Đầu tiên là phải giải thích tình huống và mức độ nguy hiểm này, đối mặt với thần thú cũng là một cơ hội hiếm có mà không phải huấn luyện viên này cũng có cơ hội chạm mặt.

Tất cả mọi người đều thật sự lo lắng cho điều đang diễn ra trên cao.

Cảm giác bất thường mà bọn họ phát hiện lúc trước, vậy mà là của hai cái thần thú chiến đấu sao?

Mọi điều giống như dần trở nên tồi tệ hơn rồi!
 
Chương 490: Thống kê thực lực


(1)

“Người chơi: Kaitou Izumi”

“Đẳng cấp: Level 75 (Đạo quán huấn luyện gia)”

“Năng lực: Kính chiếu yêu – Siêu năng lực – Aura chi lực”

[Minh chứng sở hữu: Minh chứng tỉnh táo, Minh chứng bất khuất, Minh chứng liên kết, Minh chứng cứu thế]

[Minh chứng tỉnh táo: Không bị tác động về mặt ký ức và linh hồn]

[Minh chứng bất khuất: Không bị tác động về mặt áp lực và khí thế]

[Minh chứng liên kết: Gia tăng thời gian kết nối và giảm bớt hao tốn thể lực của kết nối]

[Minh chứng cứu thế: Giảm bớt cảm giác thù hằn của kẻ thù đối với bản thân]

(2)

“Pokemon: Greninja

Thuộc tính: Water / Dark

Đặc tính: Torrent

Đẳng cấp: 72

Vật phẩm mang theo: Mystic Water

Kỹ năng: Water Shuriken, Pound, Growl, Bubble, Quick Attack, Lick, Smokescreen, Round, Fling, Double Team, Aerial Ace,…

Tiềm lực: Đỏ”

(3)

“Pokemon: Talonflame

Thuộc tính: Fire / Flying

Đặc tính: Gale Wings

Đẳng cấp: 71

Vật phẩm mang theo: Charcoat

Kỹ năng: Ember, Flamethrower, Solar Beam, Flame Charge, Razor Wind, Steel Wing, Brave Bird, Agility, Roost, Peck, Quick Attack,….

Tiềm lực: Đỏ”

(4)

“Pokemon: Glaceon

Thuộc tính: Ice

Đặc tính: Snow Cloak

Đẳng cấp: 64

Vật phẩm mang theo: Soothe bell

Kỹ năng: Icy Wind, Ice Beam, Blizzard, Last Resort, Quick Attack, Baby Doll Eyes, Charm, Double-Edge, Ice Shard,….

Tiềm lực: Đỏ”

(5)

“Pokemon: Salamence

Thuộc tính: Dragon / Flying

Đặc tính: Moxie

Đẳng cấp: 67

Vật phẩm mang theo: Salamencite

Kỹ năng: Dragon Claw, Dragon Pulse, Dragon Rush, Flamethrower, Fly, Crunch, Bite, Thunder Fang, Fire Fang, Dragon Tail,….

Tiềm lực: Đỏ”

(6)

“Pokemon: Lucario

Khế ước: Kaitou

Danh hiệu: Siêu thần thú

Thuộc tính: Fighting / Steel

Đặc tính: Justified

Đẳng cấp: 76

Vật phẩm mang theo: Lucarionite

Kỹ năng: Aura Sphere, Force Palm, Mega Punch, Mega Kick, Quick Attack, Metal Claw, Flash Cannon, Steel Beam, Bone Rush, Meteor Mash, Quick Guard, Metal Sound,…

Tiềm lực: Đỏ”

(7)

“Pokemon: Tyranitar

Danh hiệu: Thần thú

Thuộc tính: Rock / Dark

Đặc tính: Unnerve

Đẳng cấp: 84

Vật phẩm mang theo: Tyranitarite

Kỹ năng: Iron Defense, Rock Throw, Scary Face, Bite, Rock Slide, Stomping Tantrum, Screech, Dark Pulse, Stone Edge, Sandstorm, Hyper Beam, Giga Impach,….

Tiềm lực: Đỏ”

(8)

“Pokemon: Gallade

Tên riêng: Lous

Khế ước: Kaitou

Danh hiệu: Thần thú

Thuộc tính: Psychic / Fighting

Đặc tính: Battle Bond ( Khế ước mang lại)

Đẳng cấp: 77

Vật phẩm mang theo: Galladite

Kỹ năng: Psychic, Confusion, Aura Sphere, Night Slash, Dream Eater, Hyponosis, Double Team, Calm Mind, Disarming Voice, Aerial Ace, Teleport,….

Tiềm lực: Đỏ”

(9)

“Pokemon: Yveltal

Ảo ảnh: Zorua

Danh hiệu: Thần thú

Thuộc tính: Dark / Flying

Đặc tính: Dark Aura (Duy nhất)

Đẳng cấp: 97

Vật phẩm mang theo: Không có

Kỹ năng: Hurricane, Air Slash, Dragon Rush, Dark Pulse, Obilivion Wing, Snarl, Disable, Foul Play, Phantom Force, Sucker Punch, Sky Attack, Hyper Beam,…

Tiềm lực: Đỏ”

(10)

“Pokemon: Slowking

Thuộc tính: Water / Psychic

Đặc tính: Own Tempo

Đẳng cấp: 87

Vật phẩm mang theo: Không có

Kỹ năng: Heal Pulse, Power Gem, Hidden Power, Curse, Water Gun, Hydro Pump, Growl, Water Pulse, Zen Headbutt, Nasty Plot, Psychic, Confusion,….

Tiềm lực: Đỏ”

(11)

“Pokemon: Chansey

Thuộc tính: Normal

Đặc tính: Healer

Đẳng cấp: 53

Vật phẩm mang theo: Soothe Bell

Kỹ năng: Pound, Growl, Egg Bomb, Take Down, Sing, Light Screen, Soft-Boiled, Tail Whip, Teleport, Helping Hand, Protect, Healing Wish, Heal Pulse, ….

Tiềm lực: Đỏ”
 
Chương 491: Suy đoán


Được mang trở về trong trung tâm pokemon, Kaitou có lẽ là do mệt mỏi quá độ nên đã rơi vào giấc ngủ sâu, các pokemon của cậu cũng được mang tới chỗ Y tá Joy để chữa trị.

Đến tận tối ngày hôm đó, Kaitou mới chậm rãi thức dậy một cách chậm chạp, đầu cậu vẫn còn nhức, và mọi giác quan dường như quá nhạy cảm đến mức Kaitou cảm thấy khó chịu.

Ngước đầu lên nhìn xung quanh, Kaitou nhận ra đây là căn phòng quen thuộc cậu thuê ở trong trung tâm.

Có vẻ Draskiv đã mang cậu trở về nơi này, còn về bài huấn luyện thì…

[Nhiệm vụ liên hoàn (4) Tốc độ phản ứng: Người giữ cửa ải huấn luyện thứ hai – Draskiv! Đối phương sẽ tiến hành một loạt công kích ở trên không một cách đột ngột bằng toàn bộ pokemon của mình, người tham gia huấn luyện phải ở trong phạm vi cho phép né đòn tấn công, trong quá trình đó không được phép sử đánh trả, không được phép sử dụng năng lực, số lượng pokemon được sử dụng là ba con]

[Một khi cả ba pokemon bị đánh bại hoặc là bị đẩy khỏi phạm vi quy định, phán là thất bại! Tập trung toàn bộ tinh thần để chống cự quá một tiếng đồng hồ tính thông qua!]

[Phần thưởng: Phi hành cảm ngộ Lugia * 1]

[Nhiệm vụ hoàn thành]

“Vậy mà thật sự hoàn thành…” Kaitou không khỏi thở phào một hơi, cậu đã cảm thấy mình sẽ chết nếu tiếp tục bài kiểm tra của Draskiv.

Đối phương ra tay quá tàn nhẫn, một tay của cậu không thể địch lại kẻ thù bốn phương tám hướng.

Hơn nữa còn không cho phép ra đòn đánh trả, điều này gần như đã nghiêm cấm một loạt phương án phản đòn của Kaitou.

Lúc đấy Kaitou chỉ có thể liên tục bỏ trốn, né tránh, suy nghĩ, các pokemon không ngừng phi hành, não bộ của Kaitou cũng xoay vòng liên tục.

Bỏ đi hết thảy mọi năng lực, Kaitou cũng chỉ là một con người bình thường, nhưng dựa vào một điều gì đó, cậu không còn cảm thấy quá mức áp lực khi rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng.

Thậm chí cậu còn cảm nhận được bản thân và các pokemon trở nên thân thiết gần gũi hơn.

Những mệnh lệnh mà trước đây phải thông qua Tâm linh cảm ứng mới có thể truyền đạt và nhắc nhở, bây giờ bọn chúng có thể thông qua biểu cảm của Kaitou và thói quen của cậu để thực hiện.

Kaitou đột nhiên nhớ lại phần thưởng cậu nhận được từ vòng thứ hai, khi rơi vào trong ác mộng của Darkrai, hệ thống giống như có phát cho cậu một vài phần thưởng thì phải…

[Minh chứng bất khuất: Không bị tác động về mặt áp lực và khí thế]

[Minh chứng liên kết: Gia tăng thời gian kết nối và giảm bớt hao tốn thể lực của kết nối]

Đưa tay lên gọi lấy bảng hệ thống, kéo tới mục phần thưởng, hai cái Minh chứng này có lẽ là nguyên nhân cậu có thể kiên trì được hết phần thử thách của Draskiv.

Cậu không bị áp lực và khí thế của thật nhiều pokemon cường đại vây quanh.

Mối liên kết giữa cậu và các pokemon cũng trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.

Hít một hơi sâu, Kaitou lúc này mới nghĩ tới những chuyện khác, cũng không biết Lous, Lucario và Yveltal đã đi tới đâu.

Nhớ không nhầm, lúc cậu chuẩn bị thất bại, Yveltal đã đột nhiên bay vọt lên bầu trời, thu hút sự chú ý của Draskiv và các pokemon của ông.

Nếu không phải Yveltal đột nhiên lòi ra, sợ rằng Kaitou đã thua cuộc ở những phút cuối cùng.

“Tại sao Yveltal lại không màng tới việc lộ diện mà vội vàng bay lên cao?” Kaitou nghi hoặc tự hỏi.

Phải có một vấn đề gì đó vô cùng quan trọng mới làm một thần thú như Yveltal làm vậy.

Nếu như đấy là dự cảm bất thường mà hôm qua Drasna bà nội nói, như vậy thì hôm nay bọn họ hẳn cũng phát hiện điều gì đi?

Quá nhiều vấn đề để suy nghĩ, Kaitou vươn người ngồi dậy, kiểm tra các pokeball của mình, không có…

Ngoại trừ ba cái pokeball của Talonflame, Salamence, Greninja biến mất, cùng với hai quả pokeball của Lous và Lucario trống không, Master Ball của Yveltal thì Kaitou dấu ở một vị trí khác bí ẩn hơn.

Những quả pokeball còn lại đều còn, như vậy thì nhóm Talonflame hẳn là được mang đi chữa trị đi?

Dịch chuyển bản thân tới chiếc xe lăn, đây là một chiếc xe lăn mới, có vẻ chiếc cũ đã bị phá hư, và Draskiv đã chuẩn bị một món mới cho cậu.

Nhanh chóng rời khỏi phòng, tiến tới phía đại sảnh, bây giờ là khoảng tám giờ tối, trung tâm pokemon vẫn tương dối đông đúc.

Kaitou gặp mặt y tá Joy và hỏi “Xin lỗi, chị có biết ai là người mang em tới đây không? Với cả bọn họ có mang ba cái pokeball…”

Y tá Joy nhận ra Kaitou, nhanh chóng mỉm cười nói “Em là Kaitou Izumi đúng không? Đúng rồi, Draskiv đã mang em tới đây, các pokemon của em cũng đã được chữa trị xong, phiền em tới ký tên nhận lại các pokemon của mình”

Nghe xong lời nói của Y tá Joy, Kaitou thở phào một hơi, xem ra mọi thứ đúng như cậu đoán.

“Cảm ơn chị nhiều” Kaitou thả lỏng đi tới quầy tiếp tân nhận lại pokeball.

Tiếp đến, Kaitou rời khỏi trung tâm pokemon để đi dạo trong chốc lát, bầu trời ngày hôm nay của thị trấn Alamos giống như trở nên âm u hơn nhiều.

Giống như được phủ bởi một lớp màn hắc ám, lần này đến cả Kaitou cũng dễ dàng cảm thấy được sự bất thường phía trên cao.

“Rốt cuộc thì chuyện gì đang diễn ra vậy?” Kaitou tự hỏi, trong khi chờ đợi các pokemon của mình trở về.

Kaitou thử liên lạc với Lous thông qua khế ước của bọn cậu, nhanh chóng kết nối với đối phương.

“Ngươi ổn chứ? Lous, bây giờ ngươi là Lucario đang ở đâu?” Kaitou mặc niệm trong đầu để giao tiếp

“Bên trong gia tộc Dra-, lãnh địa của loài Salamence, nơi này các pokemon đang trở nên náo động hơn bình thường, còn Lucario thì đang tìm kiếm ở phía đối diện”

“Có điều, Yveltal giống như đã rời khỏi thị trấn Alamos, ta không cảm thấy hiện diện của đối phương, chỉ thấy Yveltal đột nhiên bay vọt lên cao” Lous trả lời những gì mình biết

“Rời khỏi thị trấn Alamos? Không nhận ra sự hiện diện của Yveltal nữa? Nhưng nó không có lý do gì để rời khỏi chứ?” Kaitou ngạc nhiên khi nghe lời kể của Lous.

Sau đấy cậu cẩn thận suy nghĩ một chút.

Điều có thể khiến các thần thú trở nên lo lắng thật sự rất hiếm thấy, nhưng thường thấy nhất là có sự tranh chấp với các thần thú khác.

Ở trên trời cao, thị trấn Alamos là nơi tôn thờ Palkia và Dialga, nhưng hai vị thần thú này không phải những pokemon hiền lành.

Yveltal đột nhiên phóng lên bầu trời, và nó không có lý do để rời khỏi thị trấn, vậy thì rốt cuộc nó đã đi đâu?

“Không gian của một thần thú!”

Kaitou giật mình nhớ lại, Lucario có một không gian riêng, Yveltal cũng có một không gian riêng.

Nếu thật sự có một đợt tranh chấp giữa các thần thú ở trên bầu trời thị trấn Alamos này, rất có thể Yveltal đã xâm nhập vào lãnh địa của một thần thú khác.

Suy nghĩ tới đây, Kaitou cảm thấy có chút lo lắng, nhưng hiện tại cậu không thể làm gì, cậu cũng không định để cho các pokemon của mình cảm thấy lo lắng

“Lous, ngươi với Lucario tiếp tục tìm kiếm đi, ta hiện tại vẫn ổn, bây giờ ở trong trung tâm pokemon, nhóm Talonflame cũng rất ra sức”

Kaitou nhắc nhở Lous cẩn thận hơn, sau đấy dừng lại việc liên lạc cùng đồng bọn của mình.

Giờ thì, trong tình hình thế này, sợ rằng đợt huấn luyện của cậu cũng phải tạm dừng thôi, Dra- gia tộc và tòa tháp không gian thời gian bây giờ hẳn đang rất bận rộn với nguy cơ của thị trấn này rồi.
 
Chương 492: Phi hành cảm ngộ Lugia


Đi dạo giữa thị trấn xa lạ không có người quen, Kaitou bỗng nhiên có một chút nhớ tới những người bạn từng lữ hành cùng mình.

Giống như Shiratori, giống như Alidon, những người bạn ở trên địa khu Kalos.

Kaitou thật sự hi vọng Kei sớm trưởng thành và đi lữ hành, như vậy thì anh em bọn cậu có thể đồng hành cùng với nhau.

Sau khi nói chuyện với Lous xong, Kaitou lúc này lại một lần nữa kiểm tra hệ thống, cậu nhớ không nhầm thì có một phần thưởng được phát sau khi hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn (4)

[Phi hành cảm ngộ Lugia * 1]

“Đây là…?”

[Phi hành cảm ngộ Lugia: Viên đá ký ức của Lugia, cho phép người sử dụng có thể trải nghiệm lại ký ức của Hải thần Lugia, từ đấy học được khả năng phi hành cả cuộc đời của Lugia]

Đọc lấy dòng giới thiệu của vật phẩm này, Kaitou hiểu khái quát tác dụng của Phi hành cảm ngộ.

Trong đội ngũ của Kaitou, pokemon có thể phi hành chỉ gồm có hai đối tượng, một là Talonflame, một là Salamence.

Còn về các pokemon khác dùng siêu năng lực để bay lượn Kaitou không tính vào, bởi vì kinh nghiệm của Lugia cũng không giúp ích được gì cho bọn nó.

Vấn đề ở đây là…

“Ta nên dùng nó cho Talonflame hay là Salamence?”

Phi hành cảm ngộ của Lugia chỉ có duy nhất một viên, và lần này cả Talonflame và Salamence đều phát huy khả năng rất tốt.

Kaitou thật sự phân vân không biết nên dùng vật phẩm này cho ai, đối với cậu, dù Salamence có là chuẩn thần pokemon, điều đó không có nghĩa là cậu sẽ thiên vị cho Salamence.

Thay vì tự mình quyết định, Kaitou đành phải để gọi hai con pokemon, để bọn chúng xử lý riêng.

Tìm tới một sân đất trống không quá đông người, Kaitou gọi ra hai đồng bọn của mình, sử dụng tâm linh cảm ứng để giao tiếp

“Talonflame, Salamence, cảm ơn các ngươi, mọi người đã làm rất tốt đợt huấn luyện vừa rồi”

Đầu tiên là lại gần nói lời cảm tạ, Talonflame và Salamence đều thân mật cọ đầu vào người Kaitou.

Tiếp đấy, Kaitou trực tiếp cầm ra một viên đá màu xanh dương, có pha chút ánh bạc, đây là Phi hành cảm ngộ của Lugia.

Hai con pokemon của Kaitou lập tức tập trung nhìn, nhưng chỉ có Salamence là thật sự bừng lên ánh mắt khát vọng, còn Talonflame có hơi kiêng kị.

“Có chuyện gì sao, Talonflame?” Kaitou giật mình nhận ra phản ứng của con chim lửa.

Talonflame đáp xuống xẩu hổ giải thích

“Không, không có chuyện gì, chỉ là viên đá đó mang theo một phần sức mạnh liên quan tới hệ nước, cho nên ta chỉ là theo bản năng bài xích, thêm cả viên đá này có chút đối lập với Ho-Oh”

Nghe tới đây, Kaitou mới giật mình nhận ra, Lugia tuy mang theo hai hệ Psychic cùng Flying, nhưng danh xưng của nó là Hải thần.

Là một pokemon xuất hiện kèm theo mây đen và giông bão, thường sống sâu trong những dòng nước thuần khiết, đại diện cho biển cả.

Ký ức của Lugia hẳn sẽ có một đoạn thời gian bay lượn bên dưới biển cả, cho nên một pokemon như Talonflame hẳn sẽ bài xích khá mạnh đối với thứ này.

Thêm nữa, Talonflame đã từng nhận được cảm ngộ của Ho-Oh, hai loại cảm ngộ này gần như trái ngược nhau.

“Ra là vậy, nếu thế ngươi không ngại nếu ta đưa nó cho Salamence chứ?”

Kaitou hiểu rõ gật đầu, sau đấy hỏi ý kiến của Talonflame, vấn đề dường như trở nên dễ giải quyết hơn.

Salamence là pokemon khổng lồ, vậy nên sự linh hoạt trong việc phi hành là một vấn đề rất phức tạp đối với nó.

Ánh mắt của Salamence như đang bốc cháy khi nhìn vào Phi hành cảm ngộ Lugia trên tay Kaitou.

“Ừm, không vấn đề gì” Talonflame thoải mái gật đầu, món đồ này không phải thứ thích hợp cho nó.

Nhưng Talonflame vẫn rất vui mừng khi Kaitou không hề bỏ qua bản thân.

Kaitou thấy vậy liền đưa viên đá sang chỗ Salamence, kể cả Talonflame cũng tò mò nhìn xem sẽ có chuyện gì diễn ra.

Chỉ thấy Salamence cảm ơn Talonflame một tiếng, sau đấy vội vàng đưa đầu tới chạm vào viên đá.

Phi hành cảm ngộ Lugia bỗng chốc sáng lên, cả người Salamence được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu xanh, và rồi…

“ẦM!”

Salamence đột nhiên ngất xỉu, viên đá vỡ ra, trong đầu Kaitou cũng vang lên âm thanh giải thích

[Salamence sử dụng Phi hành cảm ngộ Lugia]

[Salamence tiến vào giấc ngủ sâu để trải nghiệm thời gian cuộc đời của Lugia]

[Thời gian ngủ say: 7 ngày]

Kaitou thật sự giật mình và lo lắng khi nhìn thấy Salamence bất ngờ gục xuống, nhưng hệ thống giải thích làm cậu bình tĩnh lại.

Con Salamence của cậu chỉ đang chìm vào giấc ngủ sâu, cả người thả lỏng, hơi thở của nó vẫn đều đều như bình thường.

Talonflame và Kaitou thở phào một hơi, tiếp đấy Kaitou thu hồi lại hai pokemon của mình, trở lại trong trung tâm.

Lúc này, ở trong đầu của Salamence, nó đột nhiên nhìn thấy phía dưới mình là biển cả rộng lớn.

Xung quanh rất nhiều pokemon hệ nước đang di chuyển.

Và nó giống như là vương giả của nơi này, bay lên bầu trời thật cao, vươn rộng hai cánh, bay lượn một cách nhanh nhẹn và mạnh mẽ, nó bay tới đâu thì dòng nước chuyển động tới đấy.

Salamence cảm nhận được sức cản của gió bỗng chốc trở thành người bạn của mình, đôi cánh giống như nhẹ hơn, và mọi thứ ở xung quanh được nó điều khiển thật dễ dàng.

Nó đang bay lượn, thậm chí là khiêu vũ với đôi cánh của mình.

Tiếp đấy, Salamence đâm mình vào dưới mặt nước, ban đầu nó thật sự rất khó chịu vì sức cản của dòng chảy, nhưng rất nhanh, cơ thể của Salamence tự động thích nghi với những thay đổi nhỏ bên dưới.

Salamence cũng có thể tập làm quen với việc hít thở bên trong, mặc dù không làm được chính xác như Lugia đã làm, nhưng không trở ngại cho Salamence khi di chuyển dưới nước trong một khoảng thời gian ngắn.

Bên trong ký ức của Lugia, nó đã bay tới rất nhiều nơi, cao tít bên trong nhiều tầng mây, đến những nơi có bão cát, đâm đầu vào những cơn lốc xoáy kinh hoàng.

Tất cả bọn chúng đều là những trải nghiệm mà Salamence chưa từng trải qua, hoảng sợ là có, nhưng thêm vào đó là sự hưng phấn tột cùng.

Salamence cảm thấy mình lại đang trở nên mạnh mẽ hơn, cường đại hơn, điều này làm cho Salamence càng thêm thích nghi với ký ức của Lugia.

Ở bên ngoài hiện thực, Kaitou đã trở lại bên trong căn phòng của mình, đánh một giấc ngủ thoải mái để cơ thể sớm khôi phục khỏe mạnh.

Lúc này, Alice và Tonio đang bận rộn việc chuẩn bị cho khúc nhạc Oracion, Darkrai vẫn theo dõi từng động tĩnh phía trên cao.

Bên trong không gian của Palkia và Dialga, hai vị thần đang phẫn nộ chiến đấu lẫn nhau bỗng chốc trở thành một đợt hỗn chiến giữa bốn thần thú.

Yveltal cố gắng kéo trận chiến rời khỏi thị trấn Alamos, còn Giratina lại mong muốn phá hủy tất cả, tấn công những kẻ phá vỡ giấc ngủ bình yên của nó.

Thân là một thần thú đến từ địa phương khác, lại một thân một mình chống lại bộ ba tạo hóa đầy đủ của Sinnoh, Yveltal cũng không khỏi cảm thấy bất lực.

Nếu không phải nó xuất hiện thì lúc này Palkia và Dialga đã bắt đầu phá hoại bên dưới, phối hợp thêm Giratina điên cuồng.

Đó sẽ là một sự hủy diệt đột ngột, nhưng Yveltal đã kéo dài thời gian để những ngưởi bên dưới chuẩn bị.

Chỉ tiếc là nó không thể hoàn toàn ngăn chặn lại nguy hiểm ập tới, Yveltal nghĩ rằng nó sắp khống chế không nổi nữa rồi

“Xin lỗi, Kaitou,… ta…” Yveltal cả người thật nhiều vết thương cố gắng trong tuyệt vọng, khi nó kiệt sức, bộ ba tạo hóa của Sinnoh cũng mặc kệ Yveltal, trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra, và địa điểm chiến đấu chuyển dời xuống bên dưới chân bọn chúng.

Mây đen ngày càng dày đặc, thời gian đã trôi qua ngày tiếp theo, nhưng mặt trời bị che lấp làm cho thị trấn Alamos chìm trong âm u.

Ở xa xa, mọi người có thể thấy những cái bóng khổng lồ dần xuất hiện trên bầu trời thị trấn.
 
Chương 493: Bài huấn luyện cuối cùng


“Có chuyện gì đang diễn ra vậy?”

“Trên bầu trời, trên bầu trời, mau nhìn!!”

“Cái quái gì đây?”

“Ba cái bóng khổng lồ?”

“Vì sao thật nhiều mây đen đang bao phủ trên bầu trời?”

…….

Một loạt giọng nói hoang mang của những người dân trong thị trấn Alamos, bọn họ mặc dù không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn có thể biết được đây không phải là điều gì bình thường.

Với sự xuất hiện của ba cái bóng một cách đột ngột trên bầu trời, có nhiều người bắt đầu cầm máy ảnh chụp lại hiện tượng này và đăng tải trên mạng.

Nhiều người cảm thấy lo sợ, một số lại hưng phấn, tình hình hiện tại ở bên trong thị trấn vẫn chưa đến mức quá bết bát

Alice và Tonio không ngờ rằng cơn thịnh nộ của tạo hóa lại đến nhanh như vậy, mới hôm qua bọn họ còn đang thảo luận về cách đối phó với nó.

Cũng không biết nhóm của Drasna đã chuẩn bị tới đâu rồi, Alice nhìn Tonio nói

“Bây giờ em đi chuẩn bị khởi động tòa tháp không gian, anh hãy đi khởi động tòa tháp thời gian”

“Ừm, được rồi, em nhớ phải cẩn thận đấy”

Tonio gật đầu đồng ý.

Hai người nhanh chóng tách ra, bọn họ cần phát lên khúc nhạc Oracion một cách hoàn chỉnh nhất.

Nếu chỉ là một bài hát, như vậy thì ở bất cứ đâu cũng có thể chơi được.

Nhưng muốn nó có ảnh hưởng lên thần thú, vậy thì Oracion cần được chơi bởi nhạc cụ lớn nhất thế giới và vĩ đại nhất thế giới pokemon này.

Hai vợ chồng Alice vội vàng đi chuẩn bị cho việc khởi động Oracion, lúc này Lous và Lucario cũng đang cấp tốc trở về.

Bên trong trung tâm pokemon, căn phòng của Kaitou, một con Staraptor đập cánh bay tới cửa sổ đáp xuống.

Sự xuất hiện của Staraptor làm cho Kaitou tò mò

Cậu vừa mới hoàn thành xong phần kiểm tra của Draskiv, vốn định nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi, bỗng nhiên phía trên thị trấn lại diễn ra điều kỳ lạ.

Bây giờ một con Staraptor lại tiến đến phòng của Kaitou, trên miệng ngậm lấy một lá thư, hiển nhiên là thư gửi đến cậu.

“Cảm ơn” Kaitou nhận lấy lá thư và xoa đầu của Staraptor, con chim gật đầu nhanh chóng rời đi.

Mở ra đọc lấy nội dung bên trong.

Là của Drasna bà nội

“Kaitou, hiện tại thị trấn Alamos đang gặp phải nguy hiểm, vậy nên đợt huấn luyện lần này sẽ kết thúc sớm hơn dự định”

“Tuy nhiên, nếu con thật sự muốn khiêu chiến lấy cực hạn của mình, vậy thì hãy đến tòa tháp không gian và thời gian, tại đấy, rung lên nhạc cụ lớn nhất thế giới, tòa tháp không gian và thời gian, con sẽ phải đối mặt với bộ ba tạo hóa của Sinnoh”

“Điều này rất nguy hiểm, nhưng cũng tràn đầy thử thách và cơ hội, con có thể lựa chọn đi hoặc không đi, đây chính là phần huấn luyện cuối cùng của lần này”

“Thân ái, bà nội của con, Drasna”

Nội dung lá thư không dài, nhưng thông tin lại rất đầy đủ, phối hợp với những gì đang diễn ra trong thị trấn, Kaitou có thể đoán được bảy tám phần mọi chuyện.

Có vẻ bộ ba tạo hóa của Sinnoh lại lục đục với nhau, điều này thường rất hiếm xảy ra, nhưng mỗi một lần xuất hiện, đấy sẽ là thảm họa đối với thị trấn Alamos.

Tòa tháp không gian và thời gian được tạo ra với mục đích làm hòa hai vị thần thú, Palkia và Dialga.

“Bài huấn luyện cuối cùng sao…?” Kaitou lẫm nhẫm lại câu nói này.

Thật sự mà nói, Kaitou không cần phải đẩy bản thân vào nguy hiểm như vậy, xông đầu vào nơi nổi giận của thần thú không phải lựa chọn sáng suốt.

Không có cậu sẽ có một người khác tới xử lý chuyện này.

Nhưng mà… Yveltal, nó có lẽ đã xông vào bên trong không gian của Palkia cùng Dialga, một mình Yveltal không thể chống chọi lại bọn chúng.

Nếu cậu bỏ trốn, vậy thì đồng nghĩa với việc cậu từ bỏ một đồng bọn của mình, từ bỏ Yveltal.

Lúc này Lous và Lucario không ở bên cạnh, Yveltal cũng không rõ tung tích, Kaitou không nghĩ mình sẽ đủ mạnh đối diện với thần thú của địa khu Sinnoh.

Nhưng dù vậy, cậu vẫn phải đi!

Bàn tay siết chặt lấy lá thư mà Drasna gửi, thay đồ trực tiếp đi tới tòa tháp không gian và thời gian.

Cùng lúc khi Kaitou quyết tâm đi tới tòa tháp, trong đầu của cậu cũng xuất hiện âm thanh của hệ thống

[Nhiệm vụ liên hoàn (Cuối cùng) – Giải cứu thị trấn Alamos: Ngăn cản sự phẫn nộ của thần thú địa khu Sinnoh]

[Phần thưởng: Danh hiệu thần thú tùy chọn]

Giới thiệu nhiệm vụ rất đơn giản, và phần thưởng cũng vô cùng cấp lực, nhưng Kaitou không có thời gian lo lắng cho chuyện này.

Cậu dùng tốc độ nhanh nhất để đi tới trung tâm thị trấn, lúc này thật nhiều người bắt đầu sợ hãi muốn rời khỏi Alamos.

Đi ngược với đám đông, Kaitou thật dễ dàng nhìn thấy một vài người khác biệt so với toàn bộ những người còn lại.

“Draselly! Laverya!” Kaitou nhanh chóng tìm thấy được đôi vợ chồng này.

“Kaitou! Ngươi thật sự tới rồi…” Draselly nhìn thấy Kaitou có chút không biết nói gì, dù rằng bọn họ đưa ra quyết định này, nhưng bà không muốn để cho Kaitou phải đối mặt với nguy hiểm

Laverya im lặng một lát, sau đấy dứt khoát nói

“Đi theo chúng ta”

“Vâng!” Kaitou gật đầu đáp, cậu đi theo hai vợ chồng Draselly tiến vào bên trong tòa tháp không gian và thời gian, đi thẳng lên phòng âm nhạc.

Lúc này Alice và Tonio đã tách nhau ra, mỗi ngưởi ở một bên của tòa tháp, nơi đại diện cho không gian, và nơi đại diện cho thời gian.

Bọn họ cần phải sẵn sàng để khởi động ca khúc Oracion, trên đường đi, Laverya đã giải thích về công việc lần này.

Alice và Tonio nghe Drasna nói rằng đối phương muốn được tự mình khởi động ca khúc Oracion, bọn họ ban đầu hơi do dự, nhưng sau đấy quyết định đồng ý.

Nếu là lúc bình thường, việc này không vấn đề gì, nhưng lúc này, khởi động ca khúc Oracion không khác gì đâm đầu vào nguy hiểm cả.

Tuy nhiên, họ tin rằng Drasna với thực lực mạnh mẽ sẽ không sao, vậy nên hai người dứt khoát đồng ý, nhưng bọn họ không hề biết rằng người thật sự khởi động ca khúc là Kaitou.

Nếu Kaitou không đến, vậy thì Draselly và Laverya sẽ đảm nhiệm công việc này.

“RỐNGGGGGGGGGGGGG!!!”

“RỐNGGGGGGGGGGGGG!!!”

“RỐNGGGGGGGGGGGGG!!!”

Âm thanh kinh khủng xuất hiện ở trên bầu trời thị trấn, những cái bóng mơ hồ đã dần trở nên rõ ràng.

Màu xanh dương là Dialga, đại diện cho thời gian

Màu hồng là Palkia, đại diện cho không gian.

Tuy nhiên, lần này lại xuất hiện thêm một vị khách không mời mà tới, với cơ thể khổng lồ và đôi mắt đỏ, mang theo bầu không khí quỷ dị và đáng sợ.

Đại diện cho sự phản vật chất, Giratina!

Lần này, vậy mà tập hợp đầy đủ bộ ba tạo hóa giáng thế, cần một đoạn thời gian ngắn cho đến khi toàn bộ tòa tháp bắt đầu khởi động chơi nhạc.

Chính là lúc này!

“Altaria, dùng Draco Meteor!”

“Salamence, dùng Dragon Pulse!”

“Dragonite, Fire Blast toàn lực!”

….

Những người đại diện cho gia tộc Dra- đầy đủ xuất hiện, Drasna, Dralaind, Draskiv, Drastine và một vài người mạnh mẽ khác trong gia tộc cưỡi lấy pokemon bay lên bầu trời.

Bọn họ đã luôn sống trong ẩn nấp, và xuất hiện những lúc cần thiết.

Bây giờ đây, thị trấn này cần sự trợ giúp của bọn họ!

Ngăn cản, chống lại thần thú!
 
Chương 494: Khởi động


Thật nhiều, thật nhiều pokemon hệ rồng đang bay trên bầu trời thị trấn Alamos, đây là tràng cảnh vĩ đại mà hiếm khi có cơ hội thấy được, toàn bộ gia tộc của một Thiên vương chống lại bộ ba thần thú.

Drasna nhận thấy các kỹ năng của Altaria hầu như không gây được quá lớn thương tổn tới bộ ba tạo hóa.

Ngược lại, với sự tấn công dồn dập của nhóm Drasna, bọn bà chỉ khiến cho bộ ba tạo hóa trở nên càng thêm nổi giận.

Nhưng ít nhất….

“Bọn họ dồn sự chú ý đến chỗ chúng ta rồi”

Drasna nhanh chóng nhận ra được biểu cảm của nhóm Giratina, bọn chúng chuẩn bị đổi mục tiêu tấn công.

“Nhưng tòa tháp không gian và thời gian vẫn chưa được khởi động!” Dralaind đổ mồ hôi lo lắng nói

Đối chọi lại với các thần thú là điều mà anh thật sự chưa từng nghĩ đến

Hơn nữa, đây cũng không phải là một thần thú đơn độc, đây chính là những vị thần mạnh mẽ nhất của địa khu Sinnoh.

Việc chống lại cả ba cùng một lúc… điều này thật sự điên rồi!

“Kéo dài thời gian, tách ba người bọn chúng ra!” Drastine nhanh chóng đưa ra chỉ huy.

Để cho ba cái thần thú ở cùng một chỗ thật sự rất nguy hiểm, nhưng nếu phân tán lực lượng của bọn nó ra, bọn ông vẫn còn cơ hội kéo dài thời gin.

“Tốt, Dralaind, ngươi theo Draskiv kéo lấy Palkia đi!” Drasna gật đầu đồng ý với đề nghị của em trai mình

Những người khác trong gia tộc cũng lập tức tản ra, Drastine dồn sự tập trung vào Dialga.

Như vây Drasna sẽ đối chọi lại với vị thần của sự phản vật chất, Giratina.

Liên tục tấn công dồn dập tuy không gây ra quá lớn thương tổn, nhưng đối với các thần thú, điều này thật sự phiền phức.

Trong mắt bọn nó, nhóm của Drasna chỉ là những con kiến yếu đuối, vậy mà dám thách thức quyền uy của mình.

Thêm một phần là do các thần thú vỗn đã nổi giận sẵn, bộ ba thần thú lập tức tách nhau ra đi xử lý những kẻ làm phiền mình.

Cứ như vậy, Drasna cưỡi lấy Altaria kéo Giratina sang một bên, phía Palkia cùng Dialga cũng bị dẫn tới những hướng khác.

Xung quanh tòa tháp, trung tâm của thị trấn, ba thân hình khổng lồ phát sáng uy nghiêm vây quanh thứ nhạc cụ khổng lồ.

Ở bên trong đấy, Alice và Tonio đã chuẩn bị sẵn sàng để khởi động nhạc cụ, chính giữa của tòa tháp, phía trên cùng, phòng âm nhạc.

Kaitou được Draselly và Laverya hai vợ chồng hướng dẫn cho việc khởi động khúc nhạc Oracion.

Vì đây là một nhạc cụ rất lớn, thao tác để khởi động toàn bộ dàn nhạc cụ bên trong tòa tháp là công việc thật tốn sức.

Alice và Tonio đã chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu.

“Kaitou, phía trên cao, ngươi nhìn thấy chiếc đĩa kia không, đem nó đặt vào bên trong, làm theo đúng thứ tự của những hồi chuông để khởi động bài hát” Draselly giải thích.

Ở trên cao…. Nơi đó, thông với bên ngoài, và đồng nghĩa với việc cậu phải ở chính giữa vụ hỗn loạn khởi động bài hát?

Xác định được mục tiêu của mình, Kaitou hít một hơi sâu, đối với hai người Draselly và Laverya bên cạnh gật đầu nói

“Cảm ơn, kế tiếp, hãy để cho ta, hai người mau rời khỏi tòa tháp và hội tụ cùng nhóm Drasna bà nội đi, ở trên đây rất nguy hiểm, một mình ta là đủ rồi”

Kaitou chân thành nói ra.

Lúc này đang là thời gian khẩn cấp của thị trấn Alamos, chính là lúc này, hai bên tòa tháp không gian và thời gian bắt đầu chuyển động.

Xem ra là Alice cùng Tonio đã tiến hành vận chuyển những bánh răng của tòa tháp, khúc nhạc Oracion cần phải được vang lên kịp thời.

Không cần nhiều thời gian để nói chuyện, bắt đầu sớm hơn được chút nào thì tốt hơn chút đó.

“Ra đi, Talonflame, Greninja, Glaceon, Slowking, các ngươi hỗ trợ cản lại những đòn tấn công đánh tới chỗ chúng ta”

Kaitou ném ra ba cái pokeball, lúc này đội hình của Kaitou không còn quá nhiều thành viên, cậu chỉ có thể nhờ bốn người bọn nó.

Sau đấy, đưa hai tay đặt lên thành ghế, trực tiếp dùng siêu năng lực để dịch chuyển bản thân, mau chóng tiến tới chỗ mà Draselly nói.

Vừa mới dịch chuyển được lên một đoạn trên cầu thang, chính là lúc này, đòn tấn công lệch ra khỏi quỹ đạo vô tình nhắm ngay trên đỉnh của tòa tháp.

“Là Roar of Time!”

Kaitou trợn mắt lên nhìn đòn tấn công khủng bố chuẩn bị đánh ập vào người mình, Taloflame cùng Slowking phản ứng sớm nhất, bọn nó vội vàng dùng kỹ năng chặn lại

Flamthrower!

Psychic!

Có điều… vẫn chưa đủ, chỉ với hai đòn đánh bình thường của Talonflame và Slowking còn quá yếu đuối.

Roar Of Time tiếp tục hướng về phía của Kaitou, cậu cảm thấy mình nếu không thể làm gì lúc này, bản thân sẽ chết.

Nhưng thật kỳ lạ, Kaitou vẫn rất bình tĩnh, có lẽ đây là tác dụng của minh chứng đi?

Hai tay nhanh chóng nắm lấy nhau, vận dụng siêu năng lực để tiếp tục dịch chuyển, một đoạn ngắn cũng được, chỉ cần tránh đi phần lớn sát thương đến từ Dialga là đủ.

OÀNH!

Roar Of Time dừng ở ngay trước nhóm Kaitou, có điều tòa tháp vẫn còn an toàn, đằng sau lớp khói bụi dày đặc, là một thân ảnh hắc ám màu đen chắn trước người Kaitou.

“Là ngươi… Darkrai!”

Kaitou giật mình nhận ra người vừa cứu chính mình.

Bên phía của Drastine cũng thở phào một hơi, vừa rồi, bọn họ đã không kịp chặn lại đòn tấn công của Dialga.

Bởi vì phải đưa các thần thú tới một khoảng cách đủ gần tòa tháp, Oracion mới có thể phát huy hết tác dụng được.

Và điều đó đồng nghĩa với việc, Kaitou có thể sẽ phải đối mặt với nguy hiểm tử vong bất cứ lúc nào.

“Cảm ơn ngươi, Darkrai” Kaitou thở phào một hơi mỉm cười nói

“Tiếp tục đi, đừng dừng lại” Darkrai thở dốc nói, nó cũng không mạnh tới mức có thể cân nỗi nhóm Dialga đâu.

Nếu Darkrai đủ mạnh, thì nó cũng không bị Yveltal đánh bại hồi trước một cách dễ dàng như vậy.

“Ừm, Talonflame, Slowking, các ngươi cũng làm tốt lắm, Greninja, Glaceon, chúng ta tiếp tục đi thôi” Kaitou nhanh chóng kêu

Nhanh chóng sử dụng dịch chuyển để tiến tới chỗ khởi động bài hát, lúc này, ở bên ngoại thị trấn, Lous cùng Lucario cũng đang dùng hết tốc để trở về.

Tình hình này quá mức nguy hiểm, bọn nó không thể để Kaitou đối chọi một mình.

Yveltal bây giờ vẫn còn đang ngất xỉu bên trong không gian của Dialga và Palkia tạo ra.

Vẫn còn rất nhiều đòn tấn công thoát khỏi kiểm soát của gia tộc Dra- mà đánh vào bên trong tòa tháp.

Nhưng lần này Kaitou đã khởi động Kính chiếu yêu, nhận ra được quỹ đạo của bọn chúng và để các pokemon của mình đánh lệch ra.

Nếu trực tiếp cản lại không được, vậy thì làm đổi hướng tấn công của kẻ thù!

Đã đến thật sự rất gần rồi, Kaitou trên mặt đầy mồ hổi cầm lấy chiếc đĩa đặt vào trong máy phát, thực hiện theo đúng thứ tự để khởi động hoàn chỉnh khúc nhạc.

“Làm được rồi sao?” Alice phát hiện các bánh răng đang ăn khớp với nhau

“Oracion đã được bật lên rồi! Nhưng vẫn phải nhìn xem hiệu quả thế nào nữa…” Tonio cũng không vì vậy mà thả lỏng.

Âm nhạc chậm rãi vang lên bên trong thị trấn, thứ âm nhạc đã từng là lành các thần thú bây giờ liệu có thể lặp lại lịch sử?

Kaitou gục người ở bên trong tòa tháp, cậu cảm thấy lúc này mình đã hoàn toàn kiệt sức, vận dùng nhiều năng lực như vậy cùng lúc, thật sự rất đuối

“Hệ thống, khôi phục đôi chân của ta”

Kaitou dứt khoát đối với hệ thống đưa ra mệnh lệnh mà cậu vẫn luôn chờ đợi thời cơ, lúc này cậu cần phải chuẩn bị thật kỹ càng, Kaitou không tin rằng lúc nào mình cũng có thể sống sót trong nguy cơ đầy rẫy vậy đâu!
 
Chương 495: Kaitou, đến thôi!


Kiệt sức ngồi dựa vào một bức tường gần đó, Kaitou thở dốc liên tục đối với hệ thống đưa ra yêu cầu.

Trước đó cậu đã kiếm dư số điểm để chữa trị cho đôi chân của mình, tuy nhiên vẫn chưa tìm thấy một cơ hội thích hợp để khôi phục.

Nếu đột nhiên Kaitou nói rằng mình được chữa lành, điều đó thật sự vô cùng phi lý nếu không có lý do rõ ràng.

Nhưng lần này thì khác… cậu đang ở trong nguy hiểm có thể đe dọa tính mạng.

Đây không còn là một cuộc huấn luyện thông thường nữa, mà là đang chạy đua với tính mệnh của mình.

Vậy nên Kaitou cần mau chóng khôi phục lại đôi chân của mình, chỉ có thể di chuyển dựa vào siêu năng lực đôi khi cũng rất bất tiện.

[Xác nhận chữa trị đôi chân?]

“Xác nhận”

Kaitou ngước mắt lên nhìn hoàn cảnh xung quanh, bầu trời hoàn toàn âm u giống hệt như tận thế.

Mà nói đúng hơn, lúc này bên trong thị trấn Alamos cũng không khác gì là tận thế cho mấy, ba đại thần thú tượng trưng cho tạo hóa đang nổi giận tàn phá khắp nơi.

Bản nhạc Oracion đã được khởi động, tuy nhiên hiện tại vẫn chưa nhận thấy được bất cứ sự thay đổi nào cả.

“Không có tác dụng sao?” Drasna chật vật đối phó với Giratina, bà liên tục bị tấn công dồn dập.

Dù mang trên người danh xưng là Tứ thiên vương, nhưng bây giờ bà không khác gì trứng chọi với đá khi đối đầu với vị thần phản vật chất.

Những người khác cũng nhận ra được tình huống này, mọi người đều đã nghe được âm thanh của bản nhạc… tuy nhiên

“RỐNGGGGGGGGGGGGG!!!”

Âm thanh điên cuồng của Dialga tiếp tục vang lên, lại một chiêu Roar of Time tiếp tục tấn công.

Lúc này bản nhạc không khác gì thứ âm thanh đang quấy rối nó, Dialga và Palkia không có tâm tư để quan tâm bài hát này là cái gì.

Bọn nó đang nổi giận, mọi thứ trở nên tệ hơn bao giờ hết.

Đòn tấn công đánh vào phía Drastine, ông và pokemon cũng đã kiệt sức rồi, cuối cùng chiêu thức của bọn họ cũng cản không được Roar of Time, một vài người đã ngã xuống.

Đối mặt với một bên tòa tháp, Kaitou nhìn thấy đòn tấn công của Dialga một lần nữa lại xông tới chỗ mình.

Cảm giác xui xẻo nó cứ đến dồn dập thế nào ấy, Kaitou cố gắng để đứng dậy, nhưng không cần phải dựa vào chiếc xe lăn đã hư hao nhiều phần.

Hai tay chống vào đầu gối, cảm giác được đi lại bằng hai chân thật sự làm Kaitou hoài niệm, hơn nữa, sau khi được hệ thống chữa trị, cậu cảm thấy tốc độ di chuyển của mình cũng nhanh hơn.

“Slowking, mang ta đi, Greninja, Talonflame, Glaceon, mau chóng rời đi!”

Khúc nhạc đã bật lên, không còn lý do gì để Kaitou phải ở lại chốn nguy hiểm này, đối với các pokemon kêu to, Kaitou dứt khoát chạy lấy đà bật nhảy ra khỏi tòa tháp.

Rơi tự do là một loại trải nghiệm tương đối thú vị, Slowking dịch chuyển tới bên cạnh Kaitou, cậu nắm lấy tay đối phương, toàn lực phối hợp để mang bản thân rời đi vị trí xa nhất.

Có điều….

“Đây là, trở lại vị trí cũ sao?”

Kaitou giật mình khi nhận ra dịch chuyển không đi theo mong muốn của mình, hoặc là nói, có thứ gì đó đang cản trở cậu.

Thời gian và không gian xung quanh giống như đang hỗn loạn, phải rồi, là Palkia đang tác quái.

Nó làm cho các kỹ năng dịch chuyển không còn chính xác nữa.

“Khốn nạn, rốt cuộc vẫn phải đón nhận chiêu này sao?” Kaitou thì thầm khi nhìn thấy Roar of Time sát trước mặt mình.

Có lẽ bản thân sẽ chết mất khi dính đòn này, Talonflame, Greninja và Glaceon mới bỏ đi không được bao lâu cũng vội vàng quay trở lại.

Bọn chúng vội vàng cản trở lại chiêu thức của Dialga.

Fire Blast!

Ice Beam!

Water Shuriken!

Tất cả vội vàng tấn công, chỉ hi vọng cản được phần nào tổn thương, cuối cùng, Roar of Time đánh xuyên qua Kaitou cùng Slowking.

Đòn tấn công phá hủy một phần kiến trúc tòa tháp…

“Kaitou!!!”

Drasna hoảng hốt nhìn cảnh tượng này, bà bị phân tâm khi thấy Kaitou bị nuốt chửng bởi đòn tấn công đến từ Dialga.

Và đây cũng là sai sót chết người của bà, Giratina vẫn đang tức giận, đòn tấn công của nó thổi bay đi Drasna và nhóm người sau lưng bà.

Draselly cùng Laverya vừa mới rời đi không được bao lâu, cũng thẩn thờ nhìn lên phía trên cao.

Đứa trẻ thiên tài đấy, cứ như vậy biến mất sao? Chết đi vì trận hỗn chiến của thần thú?

Tại sao….

XOẸT!!!!!!

Tại ngay chỗ mà Kaitou đang đứng, một cột sáng màu bạc khổng lồ đánh ập vào người của Giratina.

Mọi người bị sự thay đổi bất ngờ này làm giật mình, chỉ kịp thấy Giratina đau đớn bị đánh văng ra xa, đây là Steel Cannon!

Đại chiêu của hệ thép?

Nhưng tại sao? Từ khi nào, và chiêu thức này thậm chí có thể thổi bay Giratina sao?

“Là chiêu thức đã từng tấn công vào Gardevoir của Diantha? Là con Lucario ấy?” Drasna ngã xuống nhưng rất nhanh vực dậy.

Bà cũng kịp nhìn thấy đòn công mạnh mẽ đến từ phía của Kaitou, bất ngờ bị quật bay đi Giratina làm cho Palkia cùng Dialga cũng phải khựng lại một chút.

Mọi người đều dồn hết sự chú ý về phía của Kaitou, lúc này, chặn ở trước mặt đứa trẻ là hai pokemon kiên cường đứng ở phía trước

Một con là Gallade, một con là Lucario!

“Lous, Lucario… các ngươi trở về rồi…”

Đất đá đổ xuống, lớp màn chắn huyền bí Protect được Lous sử dụng để chặn lại, Kaitou nhìn về những đồng bạn phía trước mình.

Chỉ kịp nhìn thấy Lucario kiệt sức nằm gục xuống dưới, Kaitou vội vàng chạy tới đỡ lấy người nó.

Vừa rồi, Lous và Lucario đã kịp thời bảo vệ cho Kaitou.

Đầu tiên là tổ hợp chiêu Aura Sphere của cả hai chặn lại một phần lớn uy lực từ Roar of Time, sau đấy Lucario nhanh chóng tiến về phía trước che chắn cho những người phía sau.

Tiếp đấy Lous sử dụng Protect phòng thủ thêm một lớp nữa để đảm bảo an toàn cho Kaitou.

Khi mà Lucario mất đi năng lực chiến đấu ngất đi, cũng là lúc nó có thể sử dụng thiên phú của mình.

Steel Cannon với thực lực của một Siêu thần thú.

Kể cả Giratina cũng bị thổi bay một cách dễ dàng với đòn tấn công toàn lực này, quật mạnh ra xa, đánh mạnh vào dưới mặt đất, cuối cùng lăn vài vòng chà sát.

“Còn ổn chứ, Lous?” Kaitou quay sang hỏi lấy đồng bạn của mình.

Lous có hơi ngạc nhiên khi thấy Kaitou đã đi lại được, nhưng bây giờ không phải lúc cho chuyện này.

Vẫn còn Palkia và Dialga chưa được xử lý, khả năng của Lucario chỉ có thể sử dụng một lần, chuyện kế tiếp, bọn họ cần phải hết sức cẩn thận.

“Kaitou, đến thôi!”

Lous vươn cánh tay ra, đối với Kaitou nghiêm túc nói, bọn họ không thể để cho thị trấn này bị tàn phá thêm nữa.

Với cả, Yveltal vẫn còn chưa biết rõ tung tích, rất có thể chuyện này liên quan tới hai con thần thú trước mặt.

“Ừm, lên thôi” Kaitou gật đầu, nhanh chóng bước tới, nắm lấy bàn tay của Lous, cả hai nhắm mắt lại, một nguồn năng lượng dữ dội tỏa ra từ cả hai.
 
Chương 496: Thảm họa kết thúc… huh…?


Bước lại gần Lous, nắm lấy bàn tay của nó, mặc dù lúc này cậu thật sự rất mệt mỏi, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để nghỉ ngơi.

“Lous, chung cực tiến hóa”

Thuận theo mối liên kết của cả hai, phối hợp giữa Mega Stone cùng với đặc tính Battle Bond, hình thái đáng sợ của Lous đáng sợ.

Tuy nhiên, điểm mấu chốt của đợt này không phải là chung cực tiến hóa, chỉ một mình Lous không thể ngăn cản tất cả.

Từ bên trong balo lấy ra một chiếc lông vũ, phần quà mà Kaitou nhận được sau khi hỗ trợ ngăn lại nguy cơ tại địa khu Kalos.

Ánh sáng chậm rãi phát ra, một ngọn lửa tượng trưng cho sinh mệnh thắp sáng thị trấn Alamos.

Nơi mà mây mù bao trùm lấy, tiếng chim hót vang vọng khắp nơi..

‘Lông vũ của Ho-Oh!’

Gọi tới một hình bóng của Ho-Oh tới ngăn cản lại nguy hiểm cho người nó thừa nhận, với vẻ bề ngoài xinh đẹp và cao quý, hình ảnh của Ho-Oh bay tới đâu liền khiến người khác chú ý tới đó.

Mọi người thẩn thờ trước hình ảnh của vị thần thú này, đại diện cho sinh mệnh!

“Đây… đây là…”

“Thần thú biểu trưng cho sinh mệnh, Ho-Oh?”

“Vì sao …. Nó lại ở đây…”

Thật nhiều người bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Ho-Oh, nhưng kế tiếp đó, bọn họ nhìn thấy chiếc lông vũ đỏ rực phát sáng trước người Kaitou cùng Lous.

Rất nhanh mọi người biết rõ chuyện này hẳn là có liên quan đến cậu trai trên kia.

Ho-Oh xuất hiện thường rất ngắn, nhưng với vai trò là một Siêu thần thú, đẳng cấp đã vượt quá một trăm, thực lực củ Ho-Oh tất nhiên không đơn giản.

Cũng giống như Lucario có thể dùng một đòn tấn công thổi bay đi Giratina, thì Ho-Oh lại càng mạnh mẽ hơn.

Hướng thẳng lên bầu trời cao, đem sự xung đột và quỷ dị này hoàn toàn thanh lọc, ngọn lửa của sinh mệnh đánh thẳng lên không trung.

“Overheat!”

Mây đen tản đi, những hỗn loạn không gian và thời gian bị cưỡng chế dập tắt, hai cái thần thú Palkia và Dialga tràn đầy kiêng kị nhìn vào Ho-Oh

Bọn nó biết, con chim lửa trước mặt này tuyệt đối không dễ chọc.

Tuy nhiên, bởi vì Ho-Oh không có ác ý gì đối với Palkia và Dialga cho nên bọn chúng không có vội vã tấn công.

Ngược lại, điều này làm cho vị thần của không gian cùng vị thần của thời gian có phần bình tĩnh.

Chính là lúc này, âm nhạc đột ngột vang lên to hơn, mang theo cảm giác của sự bình yên.

Thứ âm nhạc mà Palkia và Dialga vô cùng quen thuộc, điều mà bọn chúng cảm thấy vô cùng phiền phức trước đây bỗng nhiên giống như liều thuốc an thần khiến cả hai dừng lại trận chiến vô nghĩa.

Sự nổi giận không thể dùng lời nói để nguôi ngoai, âm nhạc chính là bằng chứng cho sự làm lành.

“Điều này là… âm nhạc đang khuếch đại lên?” Alice và Tonio lúc này đã rời khỏi tòa tháp, kinh ngạc nhìn lên bầu trời.

Vốn dĩ, bản nhạc Oracion được chơi bởi nhạc cụ lớn nhất thế giới đã vô cùng to, nhưng bây giờ lại càng thêm hùng vĩ.

“Rốt cuộc là do… ai?” Tonio cũng giật mình không thôi, cho đến khi anh kịp nhìn thấy cậu trai trẻ đang nắm lấy một con pokemon kỳ lạ, có phần giống như Gallade.

Một nguồn siêu năng lực mạnh mẽ đang khuếch tán và đẩy mạnh ca khúc Oracion đến với tai của Palkia cùng Dialga.

Hai con thần thú cũng khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, không còn nỗi điên như lúc trước.

Đúng lúc này, Slowking, Chansey cũng chậm rãi bước tới, bọn nó chỉ là những pokemon nhỏ yếu khi đối đầu với các thần thú

Nhưng mà…

“Heal Pulse!”

“Healing Wish”

Những kỹ năng chữa trị liên tục được dùng ra, có thể nó sẽ không làm các thần thú trở nên khôi phục ngay lập tức, nhưng lại làm bọn nó cảm thấy ấm áp.

Hình thái chung cực của Lous và siêu năng lực của Kaitou phối hợp đem âm nhạc phát huy một cách triệt để.

Xét thấy hai cái thần thú đã hoàn toàn lắng lại, Kaitou lúc này mới hít một hơi lên nói, trực tiếp truyền thẳng vào trong đầu của Palkia và Dialga.

“Palkia, Dialga, hai ngươi hãy bình tĩnh lại đi”

“Cuộc chiến đấu vô nghĩa này làm ơn hãy dừng lại”

“Các ngươi là thần thú thủ hộ cho địa khu Sinnoh này không phải sao?”

“Nổi giận không thể giải quyết được vấn đề gì”

“Cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ thị trấn này, thậm chí toàn bộ địa khu này sẽ bị phá hủy mất”

“Làm ơn, hãy dừng cuộc chiến vô nghĩa này lại!”

Kaitou không tùy ý nhận xét việc làm cũng như suy nghĩ của bọn nó, chỉ đơn giản là cầu xin cả hai dừng lại.

Mặc dù cậu đã gọi ra Ho-Oh, tuy nhiên, nếu thật sự chiến đấu, như vậy người gặp tai ương vẫn là những con ngưởi và pokemon tại đây.

Palkia và Dialga sau khi lắng nghe bản nhạc, cũng như chứng kiến lấy Ho-Oh, từ rất nhiều yếu tố, bọn nó cuối cùng lựa chọn rút lui.

Cơn giận đã trôi qua, lý trí khôi phục, bọn chúng lúc này mới để ý tới xung quanh thị trấn bị tàn phá bởi cơn giận của mình.

Đây là nơi vẫn luôn tôn thờ bọn chúng, vị thần của không gian, Palkia, vị thần của thời gian, Dialga.

Những con người chật vật kiệt sức nằm ở bên dưới, nhà cửa bị tàn phá, giống như… bọn nó đã từng phạm phải sai lầm này trước đây.

Palkia và Dialga nhìn nhau, hai thần thú này chậm rãi làm hòa, cuối cùng bọn chúng sử dụng năng lực của mình để khôi phục lại thị trấn.

Cũng giống như chuyện đã diễn ra nhiều năm trước đây.

“Được cứu rồi?”

“Thật sự đã khôi phục rồi sao?”

“Hai vị thần thú đã làm lành rồi…. tốt quá!”

Có người xúc động đến nước mắt chảy ra, thảm họa này đến quá bất ngờ, và cũng trôi đi một cách nhanh chóng.

Mọi người nhìn lấy Kaitou, đây chính là người đã cứu lấy toàn bộ thị trấn Alamos, đứa trẻ còn nhỏ ấy, thật sự khiến người khác phải ngước đầu lên nhìn.

Drasna cũng có tâm trạng tự hào vô cùng, Palkia và Dialga nói chuyện vài câu, sau đấy quay lại đối với Kaitou nói lời tạm biệt.

Đối với bọn nó, người có thể gọi ra một siêu thần thú như Ho-Oh hoàn toàn xứng đáng được tôn trọng.

“Tạm biệt” Kaitou mỉm cười đối với những vị thần ở đây gật đầu.

Palkia và Dialga bay lên không trung, quay lại khoảng không gian của mình.

Mây đen đã tản đi, lúc này thị trấn Alamos có cảm giác giống như sau cơn mưa trời lại sáng.

Ho-Oh cùng lúc quay đầu lại, đối với Kaitou hót lên một tiếng rồi biến mất.

Chính là lúc này, Kaitou là Lous vừa mới nãy còn uy nghiêm, bây giờ đã mất đi hết thảy sức lực ngã xuống.

Bọn họ đã cố gắng vượt qua giới hạn của mình, để có thể đặt ở một tư thế ngang bằng nói chuyện với Palkia và Dialga, bàn tay của Kaitou vừa rồi run run nắm lấy tay của Lous, hai người cố dấu đi sự kiệt quệ của mình.

Ngay sau khi hai thần thú rời đi, các pokemon khác của Kaitou cũng ngã xuống, toàn bộ mọi người đều kiệt sức rồi….

“Thảm họa kết thúc… huh…?” Kaitou nằm gục phía trên tòa tháp, nhìn về phía nhiệm vụ của mình.

Đáng lý ra, khi làm hòa được Palkia và Dialga mọi thứ hẳn đã xong rồi? Nhưng mà cứ có cảm giác cậu đã quên đi điều gì đó…

“Kaitou!! Cẩn thận! Nguy hiểm!!!” Drasna lúc này la to lên đối với đứa cháu của mình nhắc nhở, thậm chí không sợ hiểm nguy vội vàng kêu Altaria đuổi tới

Lúc này, ở phía sau Kaitou,….
 
Chương 497: Ta không hề một mình!


Làm hòa được hai vị thần thú không gian cùng thời gian, Kaitou và các pokemon đã sử dụng hết toàn bộ sức lực còn sót lại.

Gục ngã ở phía trên của tòa tháp, vốn tưởng rằng mọi thứ đã an toàn, một cái bóng đen khổng lồ với đôi mắt đỏ máu đang xông tới với tốc độ chóng mặt…

“Kaitou! Cẩn thận! Nguy hiểm!!!” Drasna hét lên và dùng toàn bộ khả năng để đuổi tới bên cạnh đứa cháu mình.

Tuy nhiên khoảng cách giữa cả hai lúc này tương đối xa, dù cho có đẩy hết tốc độ cũng không nhanh bằng cái bóng đen phía sau Kaitou.

Cảm giác ớn lạnh đang chạy dọc sóng lưng của đứa trẻ, đây không phải là lần đầu Kaitou đối mặt với cái chết gần như vậy.

Nhưng thật quái lạ… bởi vì lần này, cậu giống như không hề.. sợ hãi cái chết đang diễn ra?

[Minh chứng bất khuất: Không bị tác động về mặt áp lực và khí thế]

Điều đó làm cho Kaitou cảm thấy khó chịu, nhưng đồng thời, lại khiến cho đầu óc của Kaitou trở nên vô cùng minh mẫn.

Dù rằng bản thân đang ở trong tận cùng tuyệt vọng.

‘Di chuyển đi, cái cơ thể chết tiệt này….’

Kaitou chật vật muốn nhúc nhích cái cơ thể của mình, siêu năng lực của cậu cũng đã cạn kiệt.

Cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, chậm rãi vươn tay tới nằm ở kế bên mình, Lous cũng đang quay đầu sang nhìn cậu.

Lúc này Kaitou và các pokemon của cậu yếu ớt giống như những chiếc lá có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào.

Thân hình khổng lồ hiện ra sau nguồn năng lượng màu đen dày đặc, mang theo hệ Ghost và Dragon, thần thú tượng trưng cho phản vật chất, Giratina!

Bị thổi bay bởi Steel Beam vẫn chưa đủ để hoàn toàn đánh gục một con thần thú, cản trở nhất thời thì may ra.

Đáng lý cậu nên suy nghĩ kỹ lưỡng hơn về vấn đề này, Kaitou tập trung nhìn về phía đôi móng vuốt sắc bén và sức mạnh dữ dội đến từ đối diện

Cơ thể nó đã bị thương không nhẹ, có lẽ Giratina cố gắng đánh tới đây… chỉ đơn thuần là vì cơn phẫn nộ đối với việc bản thân bị Lucario thổi bay một cách dễ dàng.

Mục tiêu của nó là Lucario, ánh mắt Giratina gắt gao khóa chặt lấy thân hình kẻ đã gây ra thương tích cho mình.

Rất gần… thật sự rất gần…

‘Một mẹo nhỏ mà thôi, nhưng sẽ có tác dụng được một lần…’

Cậu không thể mang bản thân dịch chuyển rời đi, cũng không thể cứu lấy toàn bộ các pokemon của mình ngay lập tức.

Nhưng mà, nếu chỉ là di chuyển một vật thể nhẹ, đó lại là một chuyện khác, nhất là khi Kaitou đã nắm lấy được tay của Lous.

Cả hai lập tức hiểu được ý nhau.

Ngay khi Giratina ra đòn tấn công cũng là lúc mà nó thiếu đề phòng nhất!

“Teleport!”

Gần ngay trước mặt, thân hình khổng lồ của Giratina bị gói gọn lại trong một quả Ultra Ball.

Không thể sử dụng quá nhiều sức mạnh, Kaitou đã tự cứu lấy chính mình bằng cách kéo dài thời gian của Giratina

Cầm lấy pokeball thu hồi lại toàn bộ đồng bọn, đối với Lous cũng đưa tới pokeball thu hồi, nhìn gương mặt nổi giận của đối phương, Kaitou thật sự muốn thở dài.

Nhưng mà khi Lous ở bên trong pokeball, nó sẽ an toàn hơn là mạo hiểm bên ngoài với cậu.

Không phải là cậu không tin tưởng đối phương, mà là lúc này, một mình cậu sẽ thuận tiện hơn.

Trước khi thu hồi lại Lous, Kaitou cúi đầu lại gần nó và thì thầm nói

“Tin tưởng ta, được chứ, ta sẽ không lựa chọn cái chết đâu….”

Đó là lời nói cuối cùng của Kaitou trước khi thân ảnh Lous tiến vào trong quả cầu pokeball, đồng thời, Ultra Ball ở phía sau lưng không giữ Giratina được lâu, nhanh chóng vỡ nát ra thành vô số mảnh vụn.

Con thần thú phản vật chất Giratina lại xuất hiện ở đằng sau lưng Kaitou, nhưng lần này có vẻ nó trở nên nổi giận hơn.

Như thể muốn nuốt chửng lấy Kaitou, đem toàn bộ sự thù hằn lúc trước cho Lucario đẩy qua tên nhân loại bé nhỏ này.

Mạo phạm quyền uy của nó là không thể tha thứ!

“Haha…! Ngốc thật đấy, đồ * * *!”

Kaitou lại thản nhiên quay đầu lại, khuôn mặt không hề sợ hãi, cũng không có bất cứ nhún nhường.

Giống như đang nói với một con pokemon bình thường, giễu cợt mỉm cười chửi câu thô tục.

Kế tiếp, thả người nhảy khỏi tòa tháp, rơi tự do xuống bên dưới không trung.

“Kaitou!!!!!”

Drasna vội vàng để Altaria bay tới nắm lấy cánh tay cháu mình, nhưng lại chậm đi một nhịp, khoảnh khắc mà Drasna chụp hụt cánh tay của Kaitou, bà cảm giác trái tim mình như rớt ra.

“Mau đuổi theo….”

OÀNH!

“Arrggg!!”

Từ bên trong tòa tháp, Giratina nổi giận phóng ra, cơ thể toát lên sức mạnh của hệ Ghost, chiêu thức Shadow Force sử dụng húc bay Drasna và Altaria rơi ra xa.

Đồng thời nhanh chóng đuổi theo Kaitou đang rơi xuống, miệng của Giratina còn đang há rộng để tấn công.

Một khối Shadow Ball to gấp hàng chục lần khối Shadow Ball của Lous được tạo ra, chuẩn bị bắn tới.

Mọi người đều có thể nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này.

Drasna được Drastine đuổi tới tiếp lấy, những người xung quanh cũng đang cố gắng chạy lại gần cản trở Giratina

Nhưng mà thời gian đã không đủ, tốc độ của Giratina quá nhanh, Alice cùng Tonio không dám nhìn thấy cảnh tượng này.

Kaitou đang rơi xuống, rơi một cách tự do, trên người cậu không còn bất cứ vật phẩm nào để cản trở lại Giratina.

Chiêu trò lúc nãy không thể sử dụng lại, có điều…

‘Ta không hề một mình!’

Đối mặt với Giratina, nụ cười vẫn luôn ở trên khóe môi Kaitou thật sự làm cho nó nổi điên, nhưng cùng lúc lại làm cho Giratina nghi ngờ cùng cẩn thận.

Mọi việc quá mức thuận lợi làm cho nó hơi hoảng hốt.

Chính sự do dự trong giây lát đó đã khiến cho Giratina đánh mất cơ hội tốt nhất của mình, một khối Dark Pulse cấp tốc đánh xuống với tốc độ chóng mặt cản lại Shadow Ball của Giratina.

ẦM!

Sự xuất hiện bất thường này lần nữa khiến cho mọi người giật mình không thôi, ở trên bầu trời, một con thần thú với nửa thân dưới đỏ máu, nửa thân trên hắc ám, đôi mắt màu xanh dương nổi giận nhìn xuống.

Đôi cánh phát ra ánh sáng của Sky Attack, chính nó là người đã sử dụng Dark Pulse để cản lại Giratina.

“Yveltal!!”

Drasna vui mừng gọi lên cái tên này

Nhưng những người khác lại cực độ hoang mang cùng lo lắng, lại là một cái thần thú khác xuất hiện.

Chẳng lẽ Alamos thị trấn muốn diệt vong sao?

Vì sao thật nhiều thần thú cứ lần lượt xuất hiện tại nơi này? Trái ngược với Drasna, bọn họ cảm thấy kinh hoàng và tuyệt vọng khi nhìn thấy Yveltal.

Con chim đang bay với tốc độ cực nhanh lao về phía Kaitou, bên dưới Alice nhịn không được bịt mắt kêu to

“Không!!!!”

Cô thật sự không muốn nhìn thấy cảnh có người chết thảm thiết như thế trước mặt mình…

Tuy nhiên, một cảnh máu me không hề thấy, ngược lại, Yveltal ra sức tấn công Giratina, đồng thời mang theo Kaitou ở trên người mình che chở.

Điều này có ý nghĩa là gì…?

Ho-Oh có thể che chở cho người mà nó tán thành, nhưng Yveltal, nó… trở thành đồng bạn của đứa trẻ này?
 
Chương 498: Cứu viện


Sự xuất hiện của Yveltal làm cho mọi thứ trở nên cân bằng trở lại, toàn bộ những ngưởi ở trong thị trấn Alamos lúc này đều trợn mắt lên nhìn, đứa nhỏ kia đang thoải mái cưỡi trên người một thần thú…

Kaitou dùng hai tay bám chặt lên người Yveltal, cảm thụ sức gió đang đập vào mặt, cùng với ánh mắt hung dữ từ Giratina đang nhìn vào mình.

Hai cái thần thú lập tức muốn xông vào chiến đấu với nhau, Kaitou thấy vậy liền vội vàng nói với Yveltal.

“Cố gắng đem đối phương rời khỏi thị trấn, nơi này không thích hợp…”

Liếc mắt xuống nhìn những người xung quanh, nơi này vừa được chữa lành bởi Palkia và Dialga.

Cậu cũng không muốn Giratina và Yveltal chiến đấu lần nữa phá hoại nơi này đâu.

Dù sao thì.. đây cũng là quê nhà của Drasna bà nội, và những người dân sống tại thị trấn này hoàn toàn vô tội.

Yveltal đang chuẩn bị tấn công liền đổi sang phòng ngự, nó hiểu được ý của Kaitou, nhận lấy cặp móng vuốt rồng từ Giratina, bị đẩy lùi một đoạn xa, Yveltal không có ham chiến mà dụ đối phương rời khỏi thị trấn.

Thoắt một cái, với tốc độ mắt thường khó lòng theo kịp, cơn khủng hoảng ập xuống thị trấn Alamos đã trôi đi, nhưng nó vẫn chưa kết thúc, chỉ là đổi một địa điểm khác diễn ra mà thôi.

“Drasna… Kaitou, đứa nhỏ đó…” Drastine vẫn còn chưa bình tĩnh lại hỏi chị gái mình.

“Không sao đâu, nếu là Kaitou, vậy thì sẽ ổn thôi, có điều… chúng ta cũng nên đi giúp đỡ thằng bé nữa” Drasna nhìn về phía bầu trời xa xa nói

Việc Kaitou mang theo Giratina rời khỏi thị trấn thật sự làm cho Drasna cảm động, dù sao thì lúc này thằng bé đã hoàn toàn kiệt sức rồi.

Vậy mà vẫn còn lo lắng cho nơi này… thật sự là..

Lúc này, Giratina đã hoàn toàn nổi giận đến mức điên cuồng, nếu Ho-Oh khiến cho Giraitna kiêng kị, thì Yveltal lại khiến tinh thần chiến đấu của Giratina tăng cao.

Đối mặt với kẻ thù mạnh hơn mình nhiều lần, Giratina dù có ngốc thế nào đi nữa cũng không dám làm liều.

Nhưng Yveltal thứ nhất không mạnh hơn nó, thứ hai, đứa trẻ đang cưỡi trên người Yveltal lại là kẻ đã nhiều lần khiến nó tức điên.

Giống như cắn thuốc kích thích, tốc độ phi hành của Giratina tăng nhanh bám theo sau đuôi Yveltal, thề cắn giết cho bằng được.

Nhiều lần Yveltal suýt nữa bị đánh trúng, cuối cùng thì cả hai thần thú đã tiến vào bên trong bầu trời phía xa thị trấn Alamos.

Nơi này… bọn họ không cần phải sợ trận chiến giữa cả hai sẽ gây ra ảnh hưởng tới chỗ khác.

“Kaitou, chiến đấu thôi nào” Yveltal dù chật vật nhưng vẫn cười gian xảo đối với chủ nhân trên người mình nói.

Nó đã được Kaitou chỉ huy một vài lần, tuy nhiên chưa lần nào là một trận chiến thực sự, cân tài cân sức cả.

Bây giờ đây, Giratina, một đối có thể còn mạnh hơn nó, hơn nữa bọn họ còn đang ở trong sân nhà của đối phương.

Một trận chiến không cân sức, như vậy mới thú vị… phải không?

“Ừm, chiến đấu thôi, bằng toàn bộ thực lực của hai ta” Kaitou cũng nghiêm túc đáp trả.

Nhìn về phía Giratina, nãy giờ bám trên người Yveltal, Kaitou đã tranh thủ mở hệ thống mua một vài thực phẩm tăng tốc khôi phục.

Chắc chắn là chưa khôi phục được bao nhiêu, nhưng ít nhất vẫn không có bết bát như lúc ban đầu.

Nghe thấy lời nói của Kaitou, Yveltal tràn đầy khí thế quay người lại, đập mạnh hai cánh, khi thế nó nhất thời thay đổi hoàn toàn.

Từ một kẻ xa lạ đến từ nơi khác, biến thành một hung thần đáng sợ tràn đầy tính xâm lược, điều thay đổi bất thường này làm cho Giratina giật mình.

Tuy nhiên chỉ vậy mà muốn hù sợ nó vẫn còn xa xa chưa đủ, Giratina không hề ngần ngại mà dùng Shadow Force xông tới.

Toàn thân được bao phủ bởi năng lượng hệ hắc ám, tính chất quỷ dị của Giratina càng thêm đáng sợ khi đối mặt trực diện.

Chính là lúc này..

“Bình tĩnh thôi, lách mình sang trái, dùng Sucker Punch”

Kaitou không nói gì quá mức kinh người, nhưng lại làm cho Yveltal càm thấy an lòng đến kỳ lạ.

Giống như thể điều mà cậu nói chắc chắn chính xác, không cần phải do dự hay lo lắng, tin tưởng và làm theo đối phương là tốt rồi!

Một con người nhỏ bé, ở trong trận chiến của hai thần thú, vậy mà lại đưa đến một tác dụng khổng lồ đến vậy?

XOẸT!

Giratina đánh xuyên qua vị trí mà Yveltal đang đứng, có điều thần thú hắc ám đã sớm tinh diệu né đi đòn công của đối phương.

Ngược lại hai cánh của Yveltal cấp tốc xoay vòng, hóa thành một lưỡi hái đem Giratina đập xuống.

Rất nhanh, nhưng Giranita bị đánh trúng không hề dừng lại mà ngước đầu lên…

Aura Sphere!

“Quả nhiên,… huh? Yveltal, Sky Attack!”

Đoán trước được Giratina sẽ dùng kỹ năng gì, ánh mắt của Kaitou phát lên ánh sáng màu đỏ, Kính chiếu yêu khởi động.

Kế tiếp, lợi dụng Aura chi lực của mình để chỉ rõ chiêu thức của Giratina cho Yveltal.

Lúc này, Kaitou đã không còn thực lực để đối đầu với Aura từ Giratina, nhưng Yveltal thì lại không!

Nó đã quen thuộc đối đầu với một siêu thần thú chuyên dùng Aura lực, lại thêm có Kaitou chỉ dẫn, mặc cho Giratina cố gắng tấn công, Yveltal vẫn thần kỳ né tránh được vào phút cuối cùng.

Hạn chế hao hụt thể lực, lại không để bản thân rơi xuống hạ phong, tính tới lúc này, Kaitou cùng Yveltal đã làm rất tốt.

“Tiếp tục tấn công, Oblivion Wing!”

Kaitou và Yveltal lúc này đang giữ một khoảng cách đối với Giratina, bọn cậu biết rằng mình sẽ không thể tiếp tục chiến đấu lâu được.

Chỉ hi vọng Giratina cảm thấy do dự hay nản lòng từ bỏ ý muốn trả thù, nhưng mà… con thần thú này dai quá vậy?

OÀNH!

Lại một đợt rung động khổng lồ đến từ xa xa khỏi thị trấn Alamos, tuy nhiên người dân bên trong vẫn cảm nhận được làn sóng đánh ập vào.

Đấy là dấu hiệu rằng trận chiến giữa Kaitou cùng Giratina vẫn chưa kết thúc, lúc này nhóm Drasna đã tới gần bên.

“Altaria, dùng Draco Meteor”

“Salamence, dùng Dragon Pulse”

“Dragonite, Fire Blast!”

….

Một loạt mệnh lệnh được kêu lên ở sau lưng Giratina và Kaitou, rất nhiều pokemon hệ rồng đang tụ tập đến.

“Drasna bà nội…” Kaitou nhìn thấy có cứu viện liền không khỏi thở phào

Nhóm Drasna đã không hề chậm chạp đuổi theo sau lưng Kaitou, có điều bọn họ vẫn phải tốn không ít thời gian để tìm tới đây.

Giratina quay đầu lại, nhìn thấy càng ngày càng nhiều con kiến bu tới làm phiền mình, nói thật, Giratina đã bắt đầu có chút nản lòng.

Nhưng nó vẫn đùng ánh mắt căm ghét trừng về phía Kaitou, thật sự là khó chịu, vô cùng phiền phức.

“Yveltal, cố gắng thêm một chút nữa” Kaitou nhẹ lòng đối với Yveltal nói.

Đối với bọn họ, lúc này muốn chiến thắng Giratina là chuyện không thể, bây giờ nhìn bọn cậu và Giratina tuy giống như mạnh ngang nhau.

Nhưng trên thực tế là Yveltal vừa mới thức dậy sau khi bị đánh bại, Kaitou gắng gượng một thời gian dài hai mắt cũng nặng trĩu.

Tình huống của Giratina hiển nhiên là không hơn gì bọn cậu, nhưng nơi này là sân nhà người ta, đối phương còn bài tẩy gì, Kaitou và Yveltal làm sao mà biết?

Cũng may… Drasna bà nội đã đến rồi!
 
Chương 499: Biến mất


Tình huống lúc này đã trở nên có lợi đối với Kaitou, có điều cặp mắt của Giratina cho cậu cảm giác rằng nó vẫn chưa từ bỏ.

Đối mặt với thật nhiều chiêu thức được giải phóng từ bên dưới, pokemon hệ rồng được coi là giống loài pokemon mạnh nhất của thế giới này.

Uy phong, mạnh mẽ, tràn đầy khí phách, tuy nhiên.. chính là vì vậy nên khi Giratina, một thần thú mang theo hai hệ Ghost và Dragon đứng đây, các pokemon đẳng cấp Thiên vương không là gì đối với nó.

Nói là nói vậy, nhưng thật sự bị nhiều đòn tấn công uy lực như thế đánh trúng thì Giratina cũng không dễ dàng gì.

Vậy nên nó vẫn cố gắng hết sức né đòn, còn Yveltal thì tận dụng cơ hội để trốn đi.

“Không đúng, đừng làm vậy… Yveltal!”

Kaitou chợt nhận ra hành động sai lầm của Yveltal, tình trạng hiện giờ của bọn cậu được thành lập dựa trên một cái cân ngang bằng.

Điều đó vẫn luôn có tác dụng dù nhóm Drasna bà nội tiến đến.

Nhưng một khi Yveltal cố gắng bỏ trốn, điều đó đã lật đổ sự cân bằng này, với một mục tiêu rõ ràng, Giratina sẽ không bao giờ bỏ lỡ giây phút nó đạt được điều mình muốn.

Giây phút mà Yveltal thể hiện một mặt yếu đuối của mình, muốn dựa dẫm vào sự có mặt của nhóm Drasna.

Một con thú thụ thương và cố gắng nép mình luôn luôn nhỏ bé hơn một con thú rơi vào đường cùng sẵn sàng cắn lấy bất kỳ ai.

Tình huống là vậy, nhưng khi Kaitou kịp nói ra, thì Giratina đã khóa chặt vị trí của bọn cậu.

Nó cũng đã cạn sức, nhưng mà lúc này đây, nó tin rằng một lực đẩy nhẹ nhàng là đủ khiến Kaitou nhận phải tổn hại khó lường.

Liên tục né ra khỏi các đòn công từ pokemon của nhóm Drasna, sau đấy một luồng gió mạnh mẽ thổi đến, áp lực đến từ khắp mọi nơi.

Tiếng rít gào của không khí, tiếng rạn vỡ của không gian, như những mảnh gương bị đập nát ra.

“Cái gì đang diễn ra vậy?” Drasna kinh hoảng nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên bà chứng kiến thứ này.

“Không gian đang bị phá ra?” Drastine cũng giật mình không thôi.

“Chuyện quái quỷ gì nữa đây?” Dralaind thậm chí muốn mắng người, tình hình bây giờ thật sự chẳng khả quan một chút nào.

Giratina có thể dễ dàng né được đòn tấn công đến từ bọn họ, còn xung quanh nơi đây lại xuất hiện những mảnh nứt không gian.

Đây không phải là thứ năng lực mà Palkia, thần không gian mới có thể làm được sao?

“Trọng lực trong đây… thật kỳ lạ…”

GYAAAA!!!!

Có người không để ý tiếp xúc tới gần những mảnh nứt được tạo ra bởi Giratina, lập tức nhận thấy được điều bất thường.

Tại đây, trọng lực là một thứ gì đó rất khó hiểu, có người bị thổi bay lên cao, có người bị đè nặng xuống đất.

Nhóm của Drasna lập tức bị loạn thành một bầy, hơn hết, lúc này… Giratina lại một lần nữa sử dụng Shadow Force xông tới.

Giống như một con ma không thể nào có thể dứt bỏ, Kaitou lúc này cảm giác rất là khó chịu.

Drasna bà nội và Altaria là người duy nhất liều mạng xông tới, dù rằng bị thương cũng muốn cản lại Giratina.

Có điều một mảnh nứt khác đột ngột xuất hiện, đem Drasna chặn lại ở đằng xa.

“Lại tới nữa sao… thật là bám không dứt mà…” Kaitou lần nữa muốn chửi tục.

Yveltal cũng tập trung tinh thần để đối phó với Giratina, nó một lần nữa bày ra tư thế sẵn sàng của mình để chiến đấu.

Nhưng ngay khi Giratina sắp tới gần, cả Kaitou và Yveltal đều giật mình trước nụ cười quá dị của đối phương.

Năng lượng hệ quỷ hắc ám nhất thời che kín đi tầm nhìn của cả hai, một lực đẩy thật mạnh kéo Kaitou cùng với Yveltal di chuyển theo phía sau Giratina.

Không có trực tiếp đánh vào nhau, nhưng trước người Giratina đã tạo thành một khoảng không, con đường đi xuyên vào một thế giới khác.

Thế giới của sự phản vật chất, Distortion World!

Mục đích của Giratina là… kéo hai người Kaitou cùng với Yveltal đi vào trong thế giới của nó.

Thế giới nơi mà các quy luật thông thường không thể tồn tại được, ở bên trong đây, sớm hay muộn, Kaitou và Yveltal cũng sẽ bị nuốt chửng.

Không cần nó phải tốn sức cố gắng để trả thù, chỉ cần khóa bọn họ ở lại trong đây, như vậy là đã đủ rồi!

“Chết tiệt, chúng ta đang bị hút đi” Kaitou một tay bám lên lưng Yveltal, một tay che mặt chống lại sức ép đập vào người mình.

Yveltal cũng đang ở trong tình huống không khá khẩm gì mấy, nó nhẹ nhàng bị Giratina kéo lọt vào bên trong con đường tới thế giới phản vật chất.

Cả hai bất lực nhắm mắt lại cuộn người để tự bảo vệ chính mình, một bên cánh trái của Yveltal bất chấp bị thương chặn lại trước người Kaitou.

Sau đấy, bọn họ rơi vào bên trong con đường không gian và thời gian, cùng với Giratina, biến mất khỏi thế giới hiện thực.

Cứ như thể… mọi chuyện chưa từng diễn ra vậy!

Bên phía nhóm Drasna, bọn họ chậm chạp khôi phục và tập trung lại một chỗ, những mảnh vỡ không gian ngay lập tức biến mất sau khi Giratina rời đi.

Để lại nơi này là một mảnh không gian bình lặng, không còn gì cả, chỉ có một vài dấu tích ở dưới mặt đất và mùi cháy khét là minh chứng đã từng có một trận chiến ở đây.

“Kaitou… Kaitou… cháu đâu rồi?” Drasna thụ thương ôm lấy bụng mình, nhưng bà vẫn cố gắng kêu to để tìm Kaitou.

Tuy nhiên, không một ai đáp trả lời bà, thật ra, mọi người đều biết, Kaitou rất có thể đã bị Giratina mang đi.

Bởi vì Yveltal khổng lồ như vậy, không thể nào đột nhiên biến mất được.

“Drasna tộc trường, bình tĩnh lại đi” Dralaind lại gần trấn an, bây giờ công việc của bọn họ là quay trở về thị trấn quan sát tình hình và chữa trị.

Mọi người đều đã bị thương, không ít thì nhiều, ai nấy đều thật sự kiệt sức, bọn họ cần được nghỉ ngơi.

Hơn nữa, tập trung ở ngoài đây, bọn họ không những không giúp sức được gì nhiều, ngược lại chỉ trở nên nguy hiểm hơn nhiều thôi

“Đúng vậy đấy, Drasna tộc trưởng, Kaitou có Yveltal ở bên cạnh, chắc hẳn là sẽ không sao đâu!” Draskiv cũng lại gần nói.

“Mọi người, tập trung…” Drastine thay cho chị mình nói, kêu tất cả mọi người quay trở lại.

Lúc này, Drasna mới nhìn thấy rõ được những thành viên trong gia tộc đã chật vật tới nhường nào.

Hít một hơi thật sâu, bà biết được, bây giờ bà cần phải làm gì

“Mọi người, quay trở về thôi”

Trước tiên là khôi phục trở lại, đảm bảo an toàn cho thị trấn, sau đấy tiếp tục tìm kiếm Kaitou cũng không muộn.

Dù sao thì bây giờ bọn họ cũng không có bất kỳ manh mối nào để bắt đầu.

Thay vì để bị thương mạo hiểm, rõ ràng đấy không phải là một lựa chọn khôn ngoan.

Dự cảm không may tại thị trấn Alamos đã trôi qua, mọi thứ được khôi phục, cuộc sống của những người nơi đây trở lại bình thường.

Chỉ có sự tồn tại của một đứa nhỏ không ai quen thuộc đã biến mất, cách đó ba ngày, Drasna đã một mình đi tìm kiếm Kaitou, thậm chí vận dụng lực lượng của gia tộc để điều tra.

Nhưng không có bất cứ hành tung nào, giống như thể biến mất khỏi thế giới này, không còn một vết tích.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top