Dịch Full Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2126: Hận sâu đậm, yêu đậm sâu 04


Thụy Thanh cũng không phải là không hiểu chuyện, ở bên lão gia nhiều năm, cũng biết nặng nhẹ.

Nàng cũng nhìn ra Lan Nhược cùng Tô Mạt không muốn cứu lão gia nhà nàng thuận lợi như vậy, có thể là muốn cầu cạnh lão gia, hay muốn nhân cơ hội uy hiếp.

Nàng chỉ đành cúi người lui ra, sau đó đi tìm Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam.

"Đại công tử Tam công tử, các ngươi nhanh đi khuyên nhủ Tô tiểu thư, để nàng đến xem một chút, lão gia nhìn nghiêm trọng hơn đấy."

Sắc mặt đen thui, trên người vẫn không có hoạt khí.

Thụy Thanh không nhịn được mà khóc.

Thẩm Phỉ nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Tam: "Tô tiểu thư không phải nói không có chuyện gì sao?"

Thẩm Tam lại tương đối tin tưởng Tô Mạt, khuyên nhủ: "Đại ca, Vương gia ở đây, nếu Tô tiểu thư nói như thế, chắc chắn sẽ không có gì đáng ngại, chúng ta vẫn nên nghe nàng, tránh cho đến lúc đó chúng ta nói loạn nhao nhao, làm nàng mất vui."

Mỹ nữ thường kiêu ngạo, mỹ nữ có tài lại càng không chấp nhận có người chất vấn.

Nếu chọc giận nàng, chỉ sợ nàng buông tay mặc kệ.

Thẩm Phỉ gật đầu một cái: "Cũng đành, chỉ là để an tâm, không bằng xin Vương gia hoặc là Vân công tử đi xem một chút."

Thẩm Tam nói cũng tốt, hắn tự mình đi nhờ.

Trong chốc lát, hắn quay về, kinh ngạc nói: "Đại ca, Vương gia cùng Vân công tử ra ngoài rồi, huynh biết không?"

Thẩm Phỉ lắc đầu, cũng rất nghi ngờ: "Sao lại như vậy? Bọn họ chưa nói a, hơn nữa người sai vặt cũng chưa báo lại a."

Ngay sau đó lại cảm thấy mình rất buồn cười, lấy công phu của hai người, cần ra khỏi cửa há là người sai vặt có thể biết.

Thụy Thanh gấp đến độ khóc: "Vậy làm sao bây giờ?"

An Thịnh cũng gấp phải thẳng dậm chân: "Đại công tử, Tam công tử, lão gia nhìn khôngổn."

Thẩm Phỉ trách cứ: "Nói nhăng gì đó, "

Cho dù như thế, hắn cũng lo lắng, đi nhanh đến trước giường, không nhìn thì thôi, vừa nhìn cũng sợ hết hồn.

Chỉ thấy sắc mặt Thẩm ông cụ đen thui, so với trước kia càng đen hơn rất nhiều, hơn nữa thân thể hình như dần trở nên cứng rắn, trở nên lạnh, căn bản không có dáng vẻ khôi phục chút nào.

Hắn lắng nghe ở ngực, còn có nhịp tim hơi yếu, nếu như chậm, chỉ sợ không được rồi.

Thẩm Phỉ lập tức cũng gấp, nói với Thẩm Tam: "Chúng ta lại đi cầu xin Tô tiểu thư."

Bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái, vị Tô tiểu thư kia lúc mới bắt đầu vô cùng hòa khí, là người dịu dàng, nói chuyện ôn tồn lời nói nhỏ nhẹ, cũng không giống nữ hài tử thích khôi hài.

"Đại ca, trước hết để Thụy Thanh cho cha uống thuốc đã." Thẩm Tam vẫn nhìn người nấu thuốc, giờ thì hay rồi, không thể trì hoãn.

An Thịnh đi bưng thuốc, hai người gấp đến độ thương lượng đối sách
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2127: Hận sâu đậm, yêu đậm sâu 05


Lúc này nha đầu giữ cửa thở hồng hộc chạy tới” "Đại công tử, mấy người Tam công tử, Tam di nương cùng Tam tiểu thư tới, nhất định phải thấy lão gia."

Thẩm Phỉ không nhịn được nói: "Bải bọn họ trở về an tĩnh, không nên tới thêm phiền."

Nha đầu kia cơ hồ muốn khóc: "Đại công tử, nếu không ngài đi nói một chút đi, mấy nô tỳ đều đã dùng mệnh ngăn cản, nhưng bọn họ không nghe, tứ công tử còn đánh người, Tam tiểu thư cũng rất tức giận, muốn cho người bán chúng ta đi."

Thẩm Tinh Tinh!

Thẩm Phỉ có chút nhức đầu, vốn là Tam di nương cùng con bà là Tứ thiếu gia, Tứ Tiểu Thư, cùng Tứ di nương và hai con là Tam tiểu thư Ngũ thiếu gia vô cùng không hợp nhau, người hai phòng gặp mặt liền rùm beng, không thấy mặt cũng phải nói xấu sau lưng.

Không ngờ laih cùng đi, thật là xưa nay chưa thấy.

Hắn vung tay áo một cái: "Ta đi xem một chút."

Thẩm Phỉ đi cửa nách, vì bảo vệ an toàn Thẩm lão gia cùng với Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, hắn cố ý cho người ta đóng cửa viện, chỉ mở một cái cửa nách, bất luận kẻ nào ra vào đều phải hồi báo hắn.

Dĩ nhiên Hoàng Phủ Cẩn cùng Vân Thiếu khanh không cần hồi báo hắn, hơn nữa hai người đi cửa gì hắn cũng không rõ ràng, dù sao võ công quá cao.

Điều này cũng làm cho hắn rất kiêng kỵ, Tử Lâm phu nhân núp trong bóng tối, nói không chừng võ công không phân cao thấp với hai người này, vậy cũng khẳng định qua lại tự nhiên.

Cho nên hắn cho cao thủ võ lâm nuôi dưỡng trong nhà đến ở mấy tòa nhà trong vườn, nhưng mà bởi vì mời mấy người Hoàng Phủ Cẩn, cộng thêm liên quan đến bí mật gia đình, cũng không nghĩ sẽ sử dụng những người đó, cũng phải sợ hãi người lắm mồm tạp.

Hơn nữa bọn họ chung quy chỉ là môn khách Thẩm gia, không thể để cho bọn họ biết quá nhiều, tránh cho tạo thành ảnh hưởng với danh dự Thẩm gia.

Nhưng bây giờ Hoàng Phủ Cẩn không có ở đây, Tô Mạt tránh không tiếp khách, thật ra làm hắn nghĩ đi phải mời những người đó.

Trong những người này cũng có mấy người có thể giải độc, nói không chừng để cho bọn họ tới rồi, cũng có thể thử một lần, ngộ nhỡ chậm, phụ thân có vấn đề, hắn cũng đảm đương không nổi.

Tuy nói trong đại gia tộc cũng tranh đấu nhiều, nhất là giữa các con, giữa gia chủ, ngay cả phụ tử cũng có thể phản bội, anh em trong nhà cãi cọ nhau, nhưng Thẩm Phỉ từ nhỏ sùng bái phụ thân.

Phụ thân mặc dù cùng mẫu thân quan hệ không phải tốt, đối với hắn lại chăm sóc có thừa, từ nhỏ đã mang hắn bên người để hắn đi theo mở mang hiểu biết.

Sau lại càng thêm vô cùng tin tưởng, lúc thiếu niên đã ủy thác trách nhiệm nặng nề, lại nói Thẩm Phỉ đối với phụ thân là vô cùng kính trọng.

Cho dù có biết rõ chuyện này của phụ thân, cũng không tí ti ảnh hưởng địa vị phụ thân ở trong mắt hắn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2128: Hận sâu đậm, yêu đậm sâu 06


Hơn nữa phụ thân ở đây, chuyện quan trọng trong nhà cơ hồ đều giao cho hắn, hắn cũng có thể làm chủ, phụ thân căn bản không tới đoạt.

Cho dù có khác nhau, phụ thân cũng không chuyên quyền độc đoán, hơn phân nửa việc có thể để cho mình thử giải quyết.

Ủng hộ hắn vô số cách, mới có thể làm cho hắn có thành tựu ngày hôm nay.

Nếu như phụ thân không có ở đây, chỉ sợ cái nhà này sẽ không yên ổn.

Còn chưa tới cửa, đã nhìn thấy gã sai vặt bọn nha đầu đánh thành một đoàn, Tam di nương Thẩm Tinh Tinh khí thế hung hăng, đang quơ tay múa chân chửi mắng.

"Các ngươi đồ nô tài mắt không mở, láo quá, lão nương muốn tới thăm lão gia, các ngươi dám ngăn? Không tin ta nói cho lão gia, bóc da các ngươi!"

Đây là Tam di nương, hàng mi nét mày bén nhọn cho nên khiến dung mạo vốn là xinh đẹp cũng giảm mấy phần.

Mà Thẩm Tinh Tinh càng thêm dữ, đôi tay chống nạnh, dạy dỗ mấy nô tài.

"Ta mới mấy ngày không ở nhà, các ngươi liền làm loạn rồi? Lại dám ngăn ta? Cẩn thận phụ thân biết, cắt đứt chân của các ngươi, bán các ngươi cho người môi giới bán người."

Những người giữ cửa là Thẩm Phỉ cố ý dặn dò qua, tìm đắc lực, không thể để cho người đến tùy tiện quấy rầy, cho nên trong lúc nhất thời mọi người giằng co, cũng không có ai đắc thắng.

Thấy Thẩm Phỉ, hai nhóm người đều thở phào nhẹ nhõm.

Những người giữ cửa lập tức cung kính hành lễ: "Đại công tử, ngài đã tới!"

Mà Tam di nương cùng Thẩm Tinh Tinh cũng lập tức nhào lên.

Tam di nương nước mắt nước mũi nói: "Đại công tử, đây là chuyện gì xảy ra a. Lão gia tốt như vậy tốt đột nhiên liền bị bệnh? Lúc trước không phải còn bồi khách quý ăn cơm? Đại công tử, ngài nhất định phải đem lão gia chữa khỏi a, nếu như lão gia có chuyện không may, để cho chúng ta những nữ nhân hài tử này, sống thế nào nha! Ô ô ô......"

Nàng vặn khăn, khóc đến rất là đau lòng.

Chỉ là âm thanh gào thét lớn, nước mắt lại không thấy một giọt.

Thẩm Tinh Tinh xem thường xuy một tiếng: "Làm bộ làm tịch."

Nàng đẩy Tam di nương ra, lôi kéo Thẩm Phỉ nói: "Đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a, ta muốn vào xem một chút."

Thẩm Phỉ nhíu mày một cái, nữ nhân nhiều chính là phiền toái, cho nên hắn kiên quyết không chịu cưới vợ bé, trầm giọng nói: "Phụ thân cũng chỉ là gió rét, có chút không thoải mái, lão nhân gia ông ra lệnh người không nên tới quấy rầy. Các ngươi nhao nhao ầm ĩ như vậy, lão nhân gia ông nghe thấy, tức giận cực kỳ, phân phó ta tới cảnh cáo các ngươi, nhanh đi về nghỉ ngơi, tự làm chuyện của mình, đừng đến phiền."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2129: Hận sâu đậm, yêu đậm sâu 07


"Đại ca, nếu như phụ thân thật nói lời như vậy, vậy chúng ta làm con gái an tâm. Nhưng mà nếu phụ thân cũng không có đáng ngại, vậy chúng ta bảo đảm không quấy rầy phụ thân, chỉ là cầu xin đại ca cho chúng ta vào dập đầu với phụ thân, chỉ là ở viện cũng tốt, sẽ không đi vào."

Nói chuyện chính là lão Tứ Thẩm Vĩnh, hắn lôi kéo muội muội của mình Thẩm Băng Băng, vẫn an tĩnh đứng ở phía sau, lúc này mới mở miệng lên tiếng.

Tính tình Thẩm Vĩnh cô độc, sắc mặt ủ dột, không nói nhiều, hơn nữa không thân huynh đệ tỷ muội.

Mà Thẩm Băng Băng ngày thường cũng mềm mại khéo léo, thân thể không phải rất tốt, hàng năm uống thuốc, không được sủng ái Tinh như Thẩm Tinh vậy, lại bị Thẩm Tinh Tinh hàng năm chèn ép, xem ra dáng vẻ có chút hèn nhát không dám gặp người, không dám thở mạnh.

Thẩm Phỉ có chút không vui nhìn Tứ đệ một cái, không ngờ tới Tứ đệ ngày thường không nói chuyện lại dám nghịch mình, nguyên bản hắn cũng không muốn làm đệ đệ muội muội đều sợ hãi mình, chỉ là hiện tại thời khắc phi thường, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian, hơn nữa theo chân bọn họ cũng không giải thích được.

"Các ngươi trước tạm trở về đi thôi, chờ phụ thân khá hơn một chút sẽ tìm các ngươi tới."

Tam di nương thở phì phò nói: "Đại công tử, ngươi không khỏi quá độc đoạn chuyên hoành đi, nói thế nào lão gia cũng là lão gia của chúng ta."

Thẩm Tinh Tinh cũng gấp, phụ thân chưa bao giờ không thấy nàng, tại sao đột nhiên liền bị bệnh, tối ngày hôm qua rõ ràng còn hảo hảo, chẳng lẽ là đại ca cố ý?

Đại ca từ trước đến giờ thương yêu mình, hiện tại thế nào đột nhiên lạnh lùng như vậy rồi hả?

"Đại ca, ngươi làm gì thế nha, như ngươi vậy ta đi nói cho mẫu thân."

Thẩm Tinh Tinh dậm chân, làm nũng.

Thẩm Phỉ bội cảm nhức đầu, hắn mặc dù giỏi buôn bán, không am hiểu đối phó nữ nhân, kém xa so với Tam đệ.

Hắn xụ mặt xuống: "Không nên tùy tiện quấy nhiễu mẫu thân, ngươi đi tìm đại tẩu ngươi, theo nàng trò chuyện là tốt rồi."

Bên kia Thẩm Vĩnh lạnh lùng thốt: "Hay là đại ca giả mạo chỉ dụ vua đi, phụ thân làm sao có thể đột nhiên bị bệnh, coi như bị bệnh, cũng muốn nam nữ hầu hạ cho uống thuốc, làm sao lại thấy cũng không cho trông thấy?"

Thẩm Phỉ thật không ngờ nghe hắn nói chuyện, cũng lạnh mặt, trầm giọng nói: "Ta là đại ca, ta nói như thế nào là như thế."

Lúc này An Thịnh bước nhanh ra ngoài, vội vàng nói: "Đại công tử, Đại công tử!"

Thẩm Phỉ giật mình trong lòng, thì biết rõ đúng là phụ thân không tốt.

Tam di nương vừa nhìn An Thịnh, lập tức muốn xông tới: "An thịnh, ngươi cho ta tới, lão gia rốt cuộc như thế nào, có phải để cho chúng ta qua hay không? Ngươi mau nói cho lão gia, ta dẫn theo Tứ thiếu gia Tứ tiểu thư đến thăm hắn, Đại công tử lại chuyên quyền độc đoán, không chịu cho chúng ta đi qua."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2130: Hận sâu đậm, yêu đậm sâu 08


An Thịnh nào còn ý định để ý tới bọn họ, ý bảo Đại công tử chạy nhanh qua.

Thẩm Phỉ cũng gấp, xuống tử lệnh: "Đóng cửa Cho ta, không có ta ra lệnh ai cũng không được vào. Trong nhà nếu người nào gây chuyện, thì giam lại cho ta."

Nói xong cũng không quay đầu lại vội vã đi nhanh.

Thẩm Phỉ trở về vừa nhìn, Thẩm Tam đã gấp đến độ vẻ mặt cũng thay đổi: "Đại ca, phụ thân nhìn có vẻ không xong."

Uống thuốc, chẳng những không có giảm bớt triệu chứng, ngược lại còn lợi hại hơn, xem ra hơi thở yếu hơn.

"Ngươi đi tìm Tô tiểu thư rồi sao?"

Thẩm Phỉ sắc mặt trầm ngưng, cơ hồ kết băng.

Thẩm Tam gật đầu: "Tìm, nhưng nàng không quan tâm."

Thẩm Phỉ hung hăng đảo một đấm ở trên bàn trà: "Nàng đây là muốn làm gì?"

Chẳng lẽ là phụng triều đình ra lệnh, thực tế là âm thầm tới lấy tánh mạng phụ thân?

Hắn biết triều đình lợi dụng Thẩm gia, cũng kiêng kỵ Thẩm gia, rất nhiều Đế Vương vì diệt trừ người hoài nghi, cũng sẽ thừa dịp bị bệnh ban thuốc, thực tế chính là độc dược đòi mạng  rồi.

"Ngươi có hỏi nàng muốn cái gì hay không?" Ánh mắt hắn đỏ, nhìn chằm chằm Thẩm Tam.

Thẩm Tam nói: "Đại ca, ta hỏi, Tô tiểu thư cái gì cũng không muốn, chính là không thấy được người."

Đang lúc ấy thì, bên ngoài truyền đến một tiếng Thẩm Tinh Tinh thét chói tai, "Cha!"

Nàng vọt vào, liền xông vào nội thất.

Thẩm Phỉ vội ngăn nàng lại: "Hồ đồ, sao ngươi tiến vào?"

Thẩm Tinh Tinh hừ nói: "Muội sao không vào được? Coi như huynh cho người ta giữ cửa, coi chừng tường, mà muội cũng biết võ công, sư phụ cũng đều tới đây, muội muốn đi vào, huynh có thể ngăn được sao? Cha, cha, người làm sao rồi?"

Thẩm Tinh Tinh gấp đến độ khóc.

Lại nghe nói Tô Mạt không chịu ra tay tương trợ, nàng hoàn toàn nổi giận: "Tô Mạt, ngươi khốn kiếp!"

Vừa nói vừa liền quay đầu chạy ra ngoài, muốn đi tìm Tô Mạt tính sổ.

Thẩm Tam không ngăn được, nàng đã chạy xa, giận đùng đùng.

Thẩm Phỉ kéo Thẩm Tam, nói: "Hãy để cho nàng đi đi."

Thẩm Tam đầu đầy mồ hôi, "Đại ca, vậy trong này làm thế nào, muốn...... chuẩn bị hậu sự sao?"

Thẩm Phỉ lắc đầu một cái, "Hãy nhìn xem lại nói. Thuốc đều cho cha uống sao?"

Thụy Thanh nức nở đến cơ hồ ngất đi: "Đại công tử, uống hết rồi, nhưng chẳng có tác dụng gì có, lão gia ngược lại lợi hại hơn."

Thẩm Tam thấy đại ca vẫn bảo trì bình thản, không khỏi cũng an định lại, do dự nói: "Đại ca, có muốn tìm mẫu thân hay không?"

Thẩm Phỉ nhìn hắn một cái: "Tìm mẫu thân, mẫu thân có thể cứu sống phụ thân sao?"

Thẩm Tam thở dài: "Tất cả do đại ca làm chủ thôi."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2131: Thấy chết mà không cứu 01


Lại nói Thẩm Tinh Tinh một hơi vọt tới tiểu viện Tô Mạt ở, ở cửa sảnh liền bị Lan Như ngăn lại: "Thẩm tiểu thư, tiểu thư của chúng ta hiện tại không tiếp khách, đang nghỉ ngơi."

Thẩm Tinh Tinh giận đến hai mắt đỏ bừng: "Nghỉ ngơi? Nàng hại phụ thân ta thành như vậy, còn có ý tứ nghỉ ngơi? Tô Mạt, ngươi xuống cho ta!"

Nói qua liền xông vào trong, Lan Như không chịu nhượng bộ: "Xin lỗi, xin Thẩm tiểu thư trở về đi thôi."

Thẩm Tinh Tinh càng cực kỳ tức giận, ngọn lửa ngùn ngụt bốc lên, lớn tiếng nói: "Ngươi làm cho rõ ràng, đây là nhà ta, phải trở về cũng là các ngươi, đây là nhà ta!"

Nàng dùng sức phất phất tay.

Lan Như nhíu cặp lông mày thanh tú, cười nói: "Thẩm tiểu thư cần gì phải gấp gáp, tiểu thư của chúng ta tỉnh lại chúng ta đi. Bây giờ nàng cần nghỉ ngơi, ai cũng không thể quấy nhiễu. Mặc kệ là nơi nào, ai cũng không thể."

Thẩm Tinh Tinh bị tức đến quả thật muốn điên rồi, còn có thiên lý sao? Đây là nhà nàng, nhưng bọn Tô Mạt lại chiếm phòng ốc, còn nói lời nói như vậy.

Còn biến phụ thân mình thành như vậy.

"Tô Mạt, Tô Mạt!" Thẩm Tinh Tinh đánh không lại Lan Như, chỉ đành phải giơ chân ở trong sân”:"Ngươi xuống cho ta, ngươi ẩn núp tính là gì!"

Lúc này cửa sổ lầu trên mở ra, Lan Nhược ghé đầu nhìn nàng một cái: "Người nào ríu rít, đáng ghét như vậy? Đánh thức tiểu thư chúng ta."

Thẩm Tinh Tinh vừa nghe Tô Mạt tỉnh, càng thêm rộng cổ họng hô: "Tô Mạt, ngươi xuống, ngươi làm phụ thân ta thành thế nào, thế nào mà bệnh thương hàn của ông càng thêm nặng?"

Nàng chỉ nghe thấy Tam ca nói Tô tiểu thư không chịu tới, cũng không biết nội tình, nhưng theo thói quen, nàng sẽ ỷ lại vào người khác.

Lan Nhược lại không để ý tới nàng.

Nàng đang ở phía dưới tiếp tục chửi mắng, hơn nữa càng mắng càng khó nghe, cũng không giống lời tiểu thư nói ra rồi.

Đột nhiên, một chậu nước đổ xuống từ trên lầu, Thẩm Tinh Tinh vội vàng không kịp chuẩn bị, tránh không kịp, lập tức bị hắt vừa vặn.

Gió thu lạnh bạc, ánh mặt trời mỏng manh, Thẩm Tinh Tinh vì xinh đẹp, ăn mặc càng thêm mỏng manh.

Nhưng chậu nước thì dày nặng, lập tức đập nàng ngớ người.

"Tô Mạt, ngươi...ngươi tên khốn kiếp! Ngươi dám dội ta!"

Thẩm Tinh Tinh giận đến không biết mắng cái gì, cả người run, quay người bỏ chạy: "Ngươi chờ!"

Nàng muốn đi tìm người, đem sư phụ mình cũng gọi đến thử xem, rốt cuộc người nào lợi hại.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2132: Thấy chết mà không cứu 02


Nàng từ cửa bên này đi ra ngoài, người sai vặt chỉ để ý vào mặc kệ ra, cho phép nàng đi.

Nhìn nàng kia, mặc dù chật vật không chịu nổi, cả người ướt dầm dề, nhưng cũng không dám hỏi một chữ.

Thẩm Tinh Tinh cực kỳ tức giận mắng tùy tiện chạy hướng trong viện của mình, lần này xem như cơ hồ toàn phủ đều biết.

Thẩm gia Tam Tiểu Thư, từ trước đến giờ mắt cao hơn đầu, đó chính là nữ.

Ai dám đắc tội với nàng, thậm chí có người lấy nước dội nàng, người này quả thực là dám nhổ răng cọp rồi.

Không ít người suy đoán, xem náo nhiệt, dù sao nhiều năm như vậy, có thể dạy dỗ Thẩm Tinh Tinh cơ hồ không có.

Nàng ở nhà vẫn là một bá vương, động tí muốn đánh mắng người, trừ lão gia cùng Đại công tử, nàng không sợ ai.

Ỷ vào lão gia thích nàng, nàng cũng làm không ít chuyện khi dễ người.

Bên kia Tô Mạt để Lan Nhược hung hăng dội cho Tinh Tinh một chậu nước, liền tựa vào cửa sổ cười, lười biếng sửa lại tóc mai: " Thẩm Tinh Tinh này, nên để cho nàng ốm một trận, nằm ngốc một thời gina."

Nàng thò người ra nhìn về phía lầu dưới, hỏi Lan Như: "Bên kia có động tĩnh gì chưa?"

Lan Như nói: "Tiểu thư, Tam di nương cùng Tam tiểu thư, còn có Tứ tiểu thư Tứ thiếu gia yêu cầu gặp Thẩm lão gia, nhưng bị Đại công tử cản. Bọn họ hùng hùng hổ hổ đi."

Tô Mạt ừ một tiếng, Lan Như hỏi: "Tiểu thư, người nói bọn họ sẽ có vấn đề sao?"

Tô Mạt cười cười: "Không nói chính xác, bọn họ không thành vấn đề, nhưng bọn họ  làm ầm lên, người khác dĩ nhiên là biết."

Nàng chính là muốn nháo động tĩnh lớn, khiến cả nhà Thẩm phủ trên dưới không có ai không biết, nàng phân phó: "Lan Như, ngươi đi nói cho Thẩm Đại, để hắn nấu canh sâm, cho Thẩm lão gia uống. Hơn nữa nhất định phải là lão sâm trăm năm mới được."

Lan Như kinh ngạc nói: "Tiểu thư, không phải nói loại độc chất này, không thể uống bát thuốc bổ như vậy sao?"

Thêm tính nhiệt, sẽ đại bổ, làm khí huyết nghịch tuôn, bức đến độc trên mặt sẽ nghịch lưu một vòng, sau đó đi về trái tim.

Đây là đang đòi mạng.

Ngay sau đó nàng cười nói: "Tiểu thư, ta biết. Ta sẽ đi."

Nói xong, nàng lập tức đi đến phía sau chỗ ở Thẩm lão gia, bên kia Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam đợi được cơ hồ tuyệt vọng, không nén đuọc tức giận.

Vừa thấy nàng, hai người hai mắt sáng lên, đồng loạt chạy tới, quả thật xem như là thấy cứu tinh.

"Lan Như cô nương, Tô tiểu thư phái ngươi tới sao? Mau đến xem gia phụ đi."

Lan Như không muốn đi vào, nàng hơi cười nói: "Tiểu thư phân phó, để cho các ngươi chớ ngạc nhiên, đi tìm một lão sâm trăm năm, cẩn thận nấu, sau đó cho lão gia ăn vào là tốt rồi."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2133: Thấy chết mà không cứu 03


Thẩm Phỉ ồ một tiếng, kinh ngạc nói: "Lan Như cô nương, trước Tô tiểu thư không phải nói không thể thêm bổ sao? Làm sao bây giờ...... Vẫn là thỉnh Tô tiểu thư tới xem một chút đi, gia phụ hình như lợi hại hơn."

Lan Như không chịu đi vào, nàng không vui nói: "Tiểu thư chính là phân phó như vậy, nếu các ngươi tin tưởng, đi chuẩn bị ngay, không tin, sẽ chờ chuẩn bị hậu sự."

Nói xong, nàng quay đầu bước đi, không có chút nào chịu dừng lại.

Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam hai mặt nhìn nhau, có chút không biết như thế nào làm là tốt rồi.

Thẩm Tam do dự không chừng: "Đại ca, như thế nào cho phải?"

Lúc này cũng nhìn ra sự trấn định cùng quyết sách của Thẩm Phỉ, hắn buôn bán nhiều năm, tự nhiên có kiên quyết.

"Cứ dựa theo nàng nói mà làm."

Nếu như Tô Mạt muốn giết hại Thẩm lão gia, căn bản không cần phí công như vậy, chỉ cần không ra tay cứu giúp là đủ.

Trước khi bị người hạ độc, Hoàng Phủ Cẩn không ra tay ngăn cản là đủ.

Ngay cả có thể vu tội cho Thẩm gia, cũng có thể.

Cho nên hắn lựa chọn tin tưởng Tô Mạt.

Thẩm Tam lập tức đi phân phó, tìm hiểu được mở phòng ngân quỹ, hắn để An Thịnh đi theo.

Dọc theo con đường này, liền bị người biết, bọn họ đi phòng kho tìm dược rồi.

Vừa về tới viện, lập tức phân phó người đi nấu canh sâm.

Sau huynh đệ hai người đang ở trong nhà coi chừng, lão gia mặc dù nghiêm trọng, nhưng cũng không nghiêm trọng hơn, dù hơi thở mong manh, nhưng là không ngừng.

Điều này làm cho Thẩm Phỉ cảm thấy hành động của Tô Mạt lần này có thể có thâm ý, vẫn là nghe nàng, ngộ nhỡ chọc giận nàng, nàng phát tác, chỉ sợ đắc tội người.

Hắn cũng biết, có người thông minh, người có tài hoa, đều là tính tình quái gở, có chút cá tính.

Cho nên, hắn lựa chọn đợi.

Lại là giày vò, liền lại ban đêm, Thẩm Tam cũng mệt mỏi quá mức, mặc dù không phải vất vả gì quá, nhưng cũng là tâm lực quá mệt mỏi.

Hắn ngồi trên ghế ở phòng bếp nhỏ lim dim, một bên có hai tiểu nha đầu tỉ mỉ nấu thuốc.

Hai nha đầu vẫn nhìn không chớp mắt cái siêu bạc, chỉ sợ có bất kỳ sơ xuất, lúc này trong không khí bay tới một trận gió, mang theo một loại mùi thơm dễ ngửi, giống như là mùi hoa quế.

Thẩm Tam kinh ngạc nói: "Sao lại có mùi hoa quế?"

Cũng mùa này rồi, trừ phi hương nhang, là không thể có mùi hoa quế.

Coi như hương nhang, cũng không có mùi hoa quế thuần túy như vậy.

Hắn hỏi hai tiểu nha đầu kia, hai người kia cũng nói phải

Thẩm Tam chậm rãi đứng dậy, hoạt động một lần eo ếch: "Ta đi một chút, các ngươi nhìn cho kỹ."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2134: Tiết: Là yêu hay hận 01


Hai tiểu nha đầu đồng ý.

Đột nhiên, Thẩm Tam cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, lập tức ngất đi, "Bùm" lập tức té ở bên cạnh đống củi, đã mất đi tri giác.

Hai tiểu nha đầu nghe âm thanh, chưa kịp quay đầu lại, cũng ngất đi.

Một bóng dáng thật nhanh rảo bước đi vào, chạy qua cái siêu bạc liền đi.

Bên kia Tô Mạt ở trên lầu trông về phía xa, duỗi lưng một cái, nói: "Cẩn ca ca cùng Vân công tử chuẩn bị xong chưa."

Lan Nhược lên tiếng: "Chắc là đã xong. Thiếu gia làm việc, không có sơ sẩy."

Đang nói Lan Như từ bên ngoài vội vàng trở lại, sắc mặt vui mừng: "Tiểu thư, cá cắn câu."

Tô Mạt cười cười, nhìn sắc trời một chút, trời chiều đã buông, thuốc cũng nên tốt rồi.

"Chúng ta đi qua thôi."

Nàng phi thân nhảy xuống, Lan Nhược theo sát phía sau, ba người đi về hậu điện.

Bên kia bát súp đã hầm đủ, Thẩm Tam tự mình bưng lại.

Sắc mặt hắn mệt mỏi, bước chân có chút không chắc chắn, Thẩm Phỉ vội tiếp đưa cho Thụy Thanh: "Tam đệ, ngươi làm sao rồi? Quá mệt mỏi?"

Thẩm Tam xoa xoa đầu: "Không biết nữa, cảm thấy rất mệt mỏi, đầu rất đau."

Thẩm Phỉ nói: "Ngươi nghỉ một chút đi, lớn như vậy, cũng không chưa để cho ngươi trải qua đại sự khẩn trương như vậy."

Thẩm Tam tự giễu cười cười: "Có đại ca, ta dĩ nhiên là vô dụng."

Thẩm Phỉ nghiêm túc nói: "Tam đệ, lời này Tứ đệ có thể nói, ngươi không thể nói, ngươi xem nhị ca của ngươi, cũng không giống như ngươi."

Thẩm Tam vội xin tha: "Đại ca, ta sai lầm rồi."

Thẩm Phỉ nghiêm túc nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Tam đệ, ta mặc kệ ngươi chơi, nhiều kiểu hơn, thậm chí quần áo lụa là cũng tốt. Ta chỉ là muốn ngươi hiểu, chúng ta là huynh đệ ruột, Thẩm gia thịnh vượng, dựa vào mấy người huynh đệ chúng ta. Ngươi bây giờ trẻ tuổi, uu mê, ta có thể hiểu. Nhưng chờ ngươi chơi đã rồi, ngươi nên hiểu được thế nào là hồi tâm, như thế nào là xuất lực làm việc trợ giúp gia tộc. Biết không?"

Thẩm Tam gật đầu một cái, nội tâm rất kích động: "Đại ca, ta biết."

So với Thẩm Phỉ hắn tự nhiên là còn chưa lớn lên, hơn nữa ngày trước không cảm thấy, nhưng từ khi biết mấy người Tô Mạt Hoàng Phủ Cẩn, hắn cảm giác mình quả thật cần thay đổi.

Đang lúc ấy thì Tô Mạt mang theo tỷ muội Lan Nhược tiến đến, người chưa tới, âm thanh truyền đến trước: "Không cần cho ông cụ uống bát súp."

Đang muốn cho ông cụ uống súp Thụy Thanh run tay hạ xuống, bát súp trong thìa làm rơi một nửa ra ngoài, nàng vội để chén xuống, lau cằm cùng vạt áo trước cho Thẩm lão gia.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2135: Là yêu hay hận 02


An Thịnh đỡ lão gia tử, cẩn thận từng li từng tí để ông cụ nằm xuống.

Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam nhìn thấy Tô Mạt, vội bước nhanh tới đón, thi lễ, như trút được gánh nặng nói: “Tô tiểu thư, ngươi đã tới. Kính xin vội vàng xem gia phụ một chút.”

Tô Mạt vào trong nhà, nhưng cũng chưa đi xem, chỉ nói: “Bát súp này bị người khác hạ dược, không được, đổi bát khác đi.”

Thẩm Phỉ vừa nghe, lập tức nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Tam: “Tam đệ, chuyện gì xảy ra?”

Thẩm Tam cũng không hiểu: “Đại ca, không thể nào a, ta vẫn luôn trông chừng.”

Hắn lại nghiêng đầu nhìn Tô Mạt: “Tô tiểu thư, ngươi sao biết được? Ta vẫn tự mình giám sát họ nấu, căn bản không có kẻ nào xuất hiện quấy rầy chúng ta.”

Tô Mạt khẽ mỉm cười: “Vậy sao?”

Nàng nhìn Lan Như.

Lan Như thi lễ trước, thanh thanh giọng nói: “Tam công tử, ngươi không phải có lúc choáng váng đầu một chút sao? Chẳng lẽ cũng chưa có gì khác thường?”

Thẩm Tam vuốt vuốt đầu: “Lúc ấy có chút buồn bực, là mơ hồ ngã xuống, nhưng cũng không có đáng ngại, sau đó ta liền trở về ngồi, sau đó bát súp đã nấu xong, ta liền tự bưng lại.”

Thẩm Phỉ ân cần nhìn hắn: “Tam đệ, ngươi đã hôn mê? Lâu không? Sao không nói sớm?”

Thẩm Phỉ nghe Lan Như hỏi như vậy, liền có chút lo lắng cho Thẩm Tam, nghĩ tới Tam đệ ngày trước quần áo lụa là bất tuần, hôm nay phụ thân bệnh nặng, cảnh ngộ ngoài ý muốn, hắn mặc dù ham chơi, có tình cảm quấn quýt với phụ thân là thật.

Nghĩ đến hắn bởi vì chuyện cha mà khổ sở khẩn trương có áp lực, một chút bất mãn của Thẩm Phỉ đối với Tam đệ cũng dần dần biến mất, nghĩ tới sau chuyện này sẽ mang theo Thẩm Tam hảo hảo học một ít buôn bán, không thể mặc cho hắn tùy tính lưu luyến bụi hoa rồi.

Thẩm Tam trừng mắt nhìn, mặc dù cảm thấy hơi mệt, nhưng giống như là không nghỉ ngơi tốt, quá lo âu sự tình của phụ thân.

Hắn nhìn Thẩm Phỉ, vừa nhìn về phía Lan Như cùng Tô Mạt, kinh ngạc nói: “Lan Như cô nương, ta thật sự không có gì đáng ngại, hơn nữa ta bảo đảm ta vẫn nhìn chằm chằm vào bình thuốc, căn bản không rời đi nửa bước.”

Nếu chỉ có vậy còn có thể có người đổi thuốc, vậy coi như thần kỳ.

Tử Lâm phu nhân rốt cuộc là người hay là quỷ?

Lấy thủ đoạn gì đạt tới mục đích?

Hơn nữa...... Tô Mạt làm sao biết?

Thẩm Tam không khỏi nhìn Tô Mạt một cái, trên mặt nghi ngờ.

Tô Mạt cười cười: “Các ngươi không cần hoài nghi ta, chắc hẳn Thẩm đại công tử sớm đã có chủ trương, nếu như ta muốn hại Thẩm lão gia, có mấy trăm loại biện pháp, căn bản không cần hạ độc hoặc là thấy chết mà không cứu, ngược lại, ta thật lòng muốn kết giao cùng Thẩm gia, cho nên điểm xuất phát của ta, cũng là vì các ngươi được tốt.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2136: Tỷ thí 01


Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam vội nói cám ơn.

Thẩm Phỉ khẽ khom người: “Đa tạ Tô tiểu thư thâm minh đại nghĩa, cho nên kính xin chỉ điểm chúng ta, Tô tiểu thư cũng biết, Thẩm gia chúng ta cũng chỉ là buôn bán, đối với triều đình cùng giang hồ, chúng ta thật à không hiểu. Nếu như nơi nào làm không thích hợp, tự nhiên muốn các bằng hữu trợ giúp chỉ điểm nhiều hơn. Chỉ cần Tô tiểu thư phân phó, chúng ta tuyệt đối không có dị nghị.”

Tô Mạt cười cười, chỉ chỉ chén súp kia, nói: “Bát súp bị người đổi, bên trong đã không phải là súp, mà là những thứ dược vật khác, chủng dược vật này, đối với người bình thường vô hại, nhưng đối với Thẩm lão gia bây giờ, đây chính là canh đòi mạng.”

Bên trong nàng mặc một bộ quần áo màu nguyệt bạch thắt đai lưng, bên ngoài là áo khoác lụa mỏng đỏ nhạt, tươi cười đứng ở nơi đó, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ làm cho người ta không chút nào đề phòng, một bộ trong lòng đã có dự tính lại không để người nào chất vấn.

“Ngươi không phải là nói phụ thân trúng loại độc này là không thể uống súp sao? Thế nào tự mình đánh miệng mình?”

Câu hỏi bén nhọn ép hỏi ngang trời mà đến.

Lúc này tà dương rọi xuống, có mấy người bước nhanh vọt vào, đi đầu chính là Thẩm Tinh Tinh bị Lan Nhược cầm nước rửa mặt dội cho.

Nàng nổi giận đùng đùng, cùng đi còn có một lão già khô gầy, ánh mắt sắc bén thông minh, còn có Phỉ Thúy cùng Linh Đang.

Thẩm Tinh Tinh một hơi vọt vào trong nhà, lúc Thẩm Phỉ đang định nói nàng mở miệng trước: “Đại ca, ngươi không cần dạy dỗ ta, ta hiểu biết rõ, các ngươi cũng bị Tô Mạt mê hoặc, bị nàng đầu độc, cũng nữa không phân rõ hắc bạch rồi. Trong phủ của chúng ta nhiều cao thủ như vậy, trong đó không ít người am hiểu hạ độc giải độc, đại ca sao lại không biết xin bọn họ tới đây? Chẳng lẽ không đúng là nuôi binh nghìn ngày sao?”

Lão già bên cạnh khẽ vuốt cằm: “Quả thật, bọn ta được ân huệ Thẩm gia, được sống cuộc sống thoải mái, tự nhiên muốn xuất lực cho Thẩm gia, kính xin Đại công tử cùng Tam công tử không nên khách khí mới phải.”

Thẩm Tinh Tinh hả hê nhìn Tô Mạt, hừ một tiếng: “Đại ca, nếu Ngọc Tử đã tới, để cho hắn xem cho cha một chút đi, nói không chừng lập tức liền giải được độc đấy.”

Thẩm Phỉ nhìn nàng một cái, bởi vì tức giận, liền quát lớn hai nha đầu Phỉ Thúy cùng Linh Đang đi ra ngoài, để cho bọn họ đi ra gác phía ngoài cửa viện, đối với thân muội muội mình thì đành thôi, hai nha đầu là người chịu tội thay.

Thẩm Phỉ thật ra thì vốn là cũng nghĩ tới tìm người trong phủ mình, chỉ là sợ tiết lộ chuyện nhà, lại cảm thấy những người đó tóm lại là phụ thuộc Thẩm phủ, không thể ngồi ngang hàng, để cho bọn họ nhìn náo nhiệt, bọn họ bất đồng với mấy người Tô Mạt.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2137: Tỷ thí 02


Tô Mạt là khách, hơn nữa bình đẳng với Thẩm phủ, huống chi cũng biết bí mật Thẩm gia, không có gì giấu giếm.

Còn có một ý tưởng, Thẩm Phỉ cũng không muốn dính dấp quá sâu với người giang hồ, cảm giác bọn họ và người nhà mình không phải người một đường.

Thử nghĩ Thẩm gia là phú giáp một phương, vốn triều đình đã kiêng kỵ, nếu như lui tới thân thiết với người giang hồ, sẽ dễ dàng lòng hoài nghi, đến lúc đó rước lấy phiền toái không cần thiết.

Hơn nữa đã để Tô Mạt ra tay, giữa đường mời người khác, đây cũng là không tôn trọng Tô Mạt.

Chỉ là Vô Ngọc Tử có thể tới, hắn cảm thấy rất được, dù sao không phải là mình mời, mà là Thẩm Tinh Tinh.

Muội muội luôn luôn điêu ngoa, làm theo ý mình, làm như vậy cũng không thể chỉ trích nặng, Tô Mạt nói cũng không được gì.

Quan trọng hơn chính là, hắn cảm thấy nếu như có người có thể đánh lôi đài với Tô Mạt, có thể tốt hơn, nàng cũng sẽ không làm ra bộ cao cao tại thượng như vậy rồi.

Mấy lần mình cầu xin, Tô Mạt không chịu đến, đến giờ còn hoảng hốt, Thẩm Phỉ đã có ý kiến.

Chỉ là kiềm chế không nói ra miệng thôi.

Dáng vẻ vẫn phải làm, Thẩm Phỉ khẽ cau mày: “Hồ đồ, Tô tiểu thư đã ở đây rồi, ngươi cũng không cần phiền toái Vô Ngọc Tử tiên sinh nữa.”

Tô Mạt lại không nói lời nào, chỉ là nhẹ nhàng câu khóe môi, lộ ra nét mặt tựa như cười tựa như châm biếm.

Vô Ngọc Tử khinh thường liếc nàng một cái, thấy nàng chẳng qua là một đứa trẻ con mười mấy tuổi, còn là một nữ hài tử, có thể có bản lãnh gì?

Hắn khịt mũi cười lạnh, càng hài lòng: “Đại công tử cũng không cần từ chối nữa, lão hủ ở Thẩm gia lâu như vậy, chuyện gì cũng chưa làm.”

Nói qua cũng không đợi Thẩm Phỉ đồng ý, hắn liền cất bước tiến lên, đi tới giường hẹp của lão gia tử, Thẩm Tinh Tinh lập tức đuổi theo, bộ dạng ngẩng cao đầu mà bước, thật giống như là gà trống đấu thắng.

Tô Mạt không biết nói gì, nàng cười nói: “Đại công tử, đã như vậy, vậy chúng ta đi về trước.”

Nói qua dẫn Lan Như cùng Lan Nhược rời khỏi.

Thẩm Phỉ nháy mắt với Thẩm Tam, để cho hắn đi xem Vô Ngọc Tử, hắn đuổi theo Tô Mạt, chắp tay thi lễ nói: “Tô tiểu thư kính xin dừng bước, ngàn vạn đừng tức giận, tính khí Tinh Tinh này, đều là chúng ta chiều hư, Tô tiểu thư cũng biết, xin đừng chấp nhặt với nàng.”

Tô Mạt hoàn lễ, “Đại công tử quá khách khí, ta làm sao sẽ tức giận chứ, Thẩm tiểu thư thẳng thắn, là tình thành thật, không che giấu, như vậy mới phải.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2138: Tỷ thí 03


Thẩm Phỉ thành khẩn nói: "Nếu Tô tiểu thư hiểu rõ gia muội là ai, vậy dĩ nhiên sẽ không tức giận với nàng, kính xin vào trong nhà ngồi, uống ly trà nghỉ ngơi một chút, sắc trời cũng đã tối, chính là ở đây dùng cơm đi, nói không chừng một lát nữa Vương gia cùng Vân công tử cũng nên trở lại."

Tô Mạt nhìn hắn thái độ thành khẩn, ngược lại không nên không nể mặt mũi của hắn, huống chi người ta nói kín đáo, là Thẩm Tinh Tinh không hiểu chuyện, hắn lo ngại mặt mũi thôi, không thể làm gì khác hơn là nể mặt của hắn.

"Bên kia phải làm phiền."

Nàng lại dẫn Lan Nhược cùng Lan Như lưu lại, cũng không đi phòng chính, mà là đi đông sương, nơi đó là một thư phòng, có thể nghỉ ngơi.

Thẩm Phỉ vội tự mình đi qua phân phó người phục vụ, một điểm cũng không dám chậm trễ.

Tô Mạt cười nói: "Đại công tử cứ đi đi, tự chúng ta nghỉ ngơi là tốt rồi."

Thẩm Phỉ chỉ đành phải cáo lui, trở về chính phòng, lúc này Vô Ngọc Tử đang bắt mạch cho Thẩm lão gia, vừa chậc chậc lắc đầu, vưa thở dài nói: "Đại công tử a, không phải lão hủ cậy già lên mặt, cái này phải nói ngươi không phải. Lão gia trúng độc, tại sao có thể không vội vàng gọi chúng ta là người hiểu công việc, lại để cho tiểu nha đầu ngoài ngành chẩn bệnh cho lão gia? Kết quả là  làm trễ nãi thời gian, còn khiến lão gia chịu tội."

Sau đó hắn bắt đầu giải thích độc tính cùng bệnh lý, nói một tràng mây mù dày đặc, cái gì hàn tính nhiệt tính, phát tính thu tính vân vân, mấy người Thẩm Phỉ cũng nghe không hiểu.

Thẩm Tam đau cả đầu, lại đau, ngắt lời: "Vô Ngọc Tử tiên sinh, đã như vậy, ngươi chỉ nói cứu như thế nào là được."

Vô Ngọc Tử gỡ râu, hả hê nhướng nhướng mày: "Vị Tô tiểu thư kia châm cứu đúng, chỉ tiếc quá non, thủ pháp không chính xác."

Hắn lại nhìn phương thuốc Thụy Thanh lấy ra, lắc đầu cười nói: "Cái bài thuốc này cũng không thỏa đáng lắm."

Vừa liếc nhìn chén súp bên cạnh, không khỏi kinh dị nói: "Ah, cái này ngược lại đúng."

Hắn bưng lên ngửi một cái, khẽ vuốt cằm: "Cái này nếu như là súp, vậy coi như là đặc biệt sai rồi, lão gia chỉ sợ tại chỗ sẽ nôn ra máu bỏ mình. Nhưng bên trong có bỏ những thứ dược liệu khác, ngược lại đối chứng vừa đúng. Mau cho lão gia uống vào đi, đừng chậm trễ. Cho uống thuốc, lão hủ chẩn mạch nữa, sau đó châm cứu, cũng chỉ là mấy canh giờ, lão gia có thể tỉnh."

Hắn nói mà lui về phía sau, để Thụy Thanh cho lão gia uống thuốc.

Canh thuốc kia có chút mát mẻ, Thụy Thanh liền hơi thả vào trong nước sôi nóng nóng, cầm thìa bạc nhẹ nhàng quấy, sau đó cẩn thận đút cho lão gia uống từng muỗng một.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2139: Tỷ thí 04


Ngay vào lúc này, phòng ngoài truyền đến tiếng cười của Tô Mạt: "Ơ, vị Vô Ngọc Tử lão tiên sinh này, không biết sư thừa môn phái nào, nếu như chữa chết Thẩm lão gia, ngươi cần phải phụ trách nha."

Nếu chữa chết Thẩm lão gia, phụ trách như thế nào?

Nàng phất ống tay áo một cái, liền ngồi xuống trên ghế thái sư bên trong phòng khách, thần thái nhàn nhã không câu chấp.

Lan Như cùng Lan Nhược đứng ở cửa nội thất cùng cửa sổ, góc độ cùng với nàng tạo thành ba chân.

Vô Ngọc Tử ngạo nghễ nhìn nàng một cái, hừ nói: "Vị tiểu cô nương này, ngươi tại sao nói lão phu như vậy, lão phu ăn muối so với ngươi ăn cơm còn nhiều hơn."

Tô Mạt không để ý, cười nói: " Cầu lão tiên sinh ngươi đi qua so đường tiểu nữ tử đi còn nhiều hơn. Lúc qua cầu, chẳng lẽ lệnh sư chưa dạy qua phải cẩn thận? Nếu gặp trên cầu độc mộc, nên làm như thế nào đây?"

Vô Ngọc Tử hừ lạnh, liếc nhìn Tô Mạt: "Đường nhỏ gặp nhau ai dũng thì thắng, chẳng lẽ lệnh sư không dạy ngươi sao?"

Tô Mạt nhướng mày, chỉ cười không nói.

Lúc này Thụy Thanh đã đút cho lão gia vài hớp canh, nàng kinh ngạc nói: "Hắc khí trên mặt lão gia lui một chút."

Thẩm Phỉ đám người vội vàng tiến lên tra xét, quả thế, vốn là hắc khí nồng đậm, hiện tại giống như là đang giảm bớt.

Vô Ngọc Tử hả hê ngẩng đầu gỡ râu, Thẩm Tinh Tinh hừ một tiếng, đi tới trước mặt Tô Mạt, châm chọc nói: "Tô Mạt, phụ thân ngươi cũng chưa dạy ngươi, không hiểu đừng giả bộ hiểu không? Chớ đến lúc đó hại người hại mình."

Tô Mạt nghiêng đầu liếc nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập thương hại, nhướng nhướng đuôi lông mày, thong thả ung dung nói: "Nếu là ngươi không dập đầu bồi tội với ta, ta sẽ không ra tay."

Thẩm Tinh Tinh giận đến chỉa về phía nàng lớn tiếng nói: "Tô Mạt, ngươi thật đúng là lên mũi lên mặt, cho ngươi đi đến nhà ta coi như nể mặt ngươi rồi. Ngươi còn thiếu ta một lần so tài đấy, thế nào, lúc này mới vừa mới bắt đầu đây, ngươi sẽ nhận thua sao? Phía sau còn có nhiều việc đợi ngươi đấy."

"Tinh Tinh, không được vô lễ!" Thẩm Phỉ quát lớn.

Thẩm Tinh Tinh dậm chân một cái: "Đại ca. Ngươi còn bị ma quỷ ám ảnh, ngươi xem nàng như vậy, rõ ràng chính là lường gạt."

Tô Mạt cũng không tức giận: "Đây không phải là tỷ thí sao, hơn nữa một ván định thắng thua đấy." Nói qua từ từ chợp mắt, đang lúc này, Thẩm lão gia đột nhiên quát to một tiếng, chợt phun ra một hớp máu đen, sau đó lại ngất đi.

Thụy Thanh cùng An Thịnh đang mớm thuốc cho lão bị phun trúng, sợ hết hồn, cũng không kịp lau máu đen trên người, vội lại nhìn lão.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2140: Tỷ thí 05


Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam cũng vội vàng tiến lên: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Vô Ngọc Tử cười khoát tay: "Không vội vàng, không vội, mọi người trấn định. Đây là bình thường, sau khi uống thuốc, độc tính bị chọc giận, muốn chạy trốn, vừa vặn bị thuốc chận lại, máu đen chính là độc dược, sau có thể còn có thể phun hai cái, chỉ là cũng không đáng ngại, chờ sắc mặt khôi phục, còn kém không nhiều lắm. Tiếp tục mớm thuốc, tiếp tục mớm thuốc."

Bên kia Lan Như không nhịn được nói: "Này, chờ sắc mặt lão gia tử khôi phục, vậy nói rõ độc tính cũng vào ngũ tạng lục phủ, cũng không cứu được."

Thẩm Tinh Tinh trách cứ: "Ngươi câm miệng."

Vô Ngọc Tử ý bảo nàng không nên ồn ào, đè ép tay, lấy tư thái đại sư  xem xét kỹ lưỡng Lan Như: "Tiểu cô nương, ngươi hiểu sao? Độc này mặc dù không mạnh như vậy, cũng rất khó giải quyết. Lão phu dùng biện pháp này, có thể nhanh hơn lại an toàn."

Lan Như “xuy” một cái: "Ngươi đừng khoe khoang, ngươi không hiểu thủ pháp của tiểu thư chúng ta, mà dám trâng tráo phê bình, ngươi cũng không sợ ngượng ngùng, sống đến tuổi này cũng như loài rùa mà thôi."

"Ngươi...ngươi sao lại mắng chửi người?" Vô Ngọc Tử mặt liền biến sắc, rồi lại hít sâu một hơi, lắc đầu khoát tay: "Cũng được, cũng được, lão phu không chấp nhặt với con nít."

Thẩm Tinh Tinh lại nhịn không nổi: "Đi ra ngoài!"

Thẩm Phỉ nhìn nàng càng ngày càng kỳ cục, trách cứ: "Tinh Tinh, ngươi an tĩnh một lát."

Thẩm Tinh Tinh giận đến đỉnh đầu bốc lửa: "Đại ca, ngươi cũng quá dung túng các nàng."

Lúc này Vô Ngọc Tử lại làm bộ làm tịch tiến lên bắt mạch, nhắm hai mắt, nghiêng đầu hoảng não trầm ngâm cái gì.

Lan Như lại cười khẩy nói: "Này, Vô Ngọc Tử gì đó, ngươi đã biết chưa, độc này nếu như theo phương pháp bình thường, giải rất phiền toái, vẫn không thể hoàn toàn giải độc tính, Thẩm lão gia cần nằm trên giường nghỉ ngơi một năm nửa năm mới có thể hoàn toàn khôi phục. Tiểu thư của chúng ta bởi vì có giao tình thâm hậu với lão gia, cho nên muốn dùng phương pháp có thể trong bảy ngày chữa khỏi, để cho lão gia khôi phục như trước. Kết quả bị ngươi quấy rối như vậy, lão gia có lẽ sẽ bán thân bất toại."

Vô Ngọc Tử bị nàng tức giận đắc thủ có chút run run, nhưng vẫn là bắt buộc mình trấn định, một bộ không tức giận, tiếp tục bắt mạch.

Vừa lúc đó, Thẩm lão gia lại khạc ra một hớp máu đen, hắn bận làm không nói chuyện, sắc mặt lão gia đỡ rất nhiều, liền cho người chuẩn bị kim châm, hắn muốn châm cứu.

Sau đó Lan Như đúng lúc giễu cợt: "Này, ói một lần nữa, độc kia đã có thể tiến vào tâm mạch rồi, ngươi chắc chắn có thể cứu được lão gia?"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2141: Tỷ thí 06


Thẩm Phỉ bị Lan Như nói xong có chút không tin chắc, nhìn Thẩm Tam một cái.

Thẩm Tam vội vàng xoay người đến phòng ngoài, ngồi xuống bên cạnh Tô Mạt, dịu dàng nói: "Tô tiểu thư, sao ngươi không nói lời nào?"

Tô Mạt không mở mắt, khẽ cười nói: "Ta chờ Thẩm tiểu thư dập đầu nói xin lỗi ta."

Trực giác Thẩm Tam không tốt lắm, thái độ càng thêm mềm: "Tô tiểu thư, ngươi đừng để ý, chờ Vô Ngọc Tử tiên sinh bắt mạch, còn xin ngươi chẩn đoán bệnh thêm cho gia phụ."

Tô Mạt lắc đầu, thở dài nói: "Không còn dùng được, chén thuốc kia uống vào, đã không còn dùng được."

Đang lúc Vô Ngọc Tử châm kim thứ nhất vào dưới cổ lão gia, Thẩm lão gia đột nhiên kêu to một tiếng, sau đó lần này phun ra là máu tươi, rồi sau đó trực tiếp ngất đi, thân thể cứng còng, khí ra vào cũng bị mất.

Trừ ba người Tô Mạt, những người khác là cả kinh, Thẩm Tam cũng bất chấp, vội xông về phía trước, cùng đại ca nằm ở trước giường: "Cha, cha!"

Trán Vô Ngọc Tử dần dần có mồ hôi, tay cầm châm có chút run lên.

Trên mặt Thẩm lão gia còn có hắc khí, phun ra phải là máu đen, mà không phải máu tươi.

Chẳng lẽ chỗ nào có vấn đề?

Mi tâm hắn rối rắm, có chút không dám hạ châm rồi.

"Tiên sinh, ngươi làm gì? Hãy mau cứu ta cha a." Thẩm Tinh Tinh cũng gấp, thúc giục hắn.

Vô Ngọc Tử lầm bầm không biết nói gì, nghĩ nhắm mắt theo ý nghĩ trước cứu trị tiếp, nhưng lại thật không đúng, nếu như ói máu đen nữa, màu đen trên mặt thối lui, vậy thì có thể tiếp tục.

Nhưng bây giờ phun máu tươi, hắc khí trên mặt chẳng những không có lui, ngược lại xem ra càng đậm.

Hắn lại không dám tùy tiện ghim kim, nếu như chữa chết Thẩm lão gia, vậy mình......

Sống không bằng chết a.

"Ngươi...ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau cứu ta cha a!"

Thẩm Phỉ thử dò xét đến lão gia tử thế nhưng không có hô hấp, lập tức gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng, Thẩm Tinh Tinh bị sợ đến không có chủ trương.

Vô Ngọc Tử đã toàn thân phát run, lời nói không mạch lạc, hắn hoảng hốt luống cuống liền trốn bán sống bán chết.

Ngờ đâu Lan Như cùng Lan Nhược đã sớm chờ ở một bên, hai người cùng ra chiêu, ngăn hắn lại.

Vô Ngọc Tử luống cuống, đem hết toàn lực muốn chạy trốn.

Bên kia Thẩm Phỉ vội để xuống phụ thân, hô lớn: "Tô tiểu thư, kính xin người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, cứu gia phụ."

Thẩm Tam cũng vội vàng muốn nhờ.

Thẩm Tinh Tinh là ngây người như phỗng, không ngờ tới chuyện biến chuyển nhanh như vậy, rõ ràng mình 100% thắng, sao đột nhiên thất bại thảm hại rồi?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2142: Bồi tội 01


Bên kia Vô Ngọc Tử mấy lần muốn chạy thoát từ cửa sổ, cũng bị Lan Như cản lại, hắn ném ra một nắm ám khí, đánh về phía Tô Mạt, mặc dù chó gấp trèo tường, nhưng cũng không dám xuống tay với người Thẩm gia.

Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên, mắt không mở, tiện tay vung lên.

Vô Ngọc Tử chỉ cảm thấy hoa cả mắt, không thấy nàng làm gì, mười mấy mũi ám khí đã như đá chìm xuống biển, không thấy đâu nữa.

Nhưng mà hắn cũng không đần, thừa dịp Tô Mạt nhận ám khí, phi thân đi, Tô Mạt cười khẽ: "Vội vã đi nơi nào à?"

Nói qua ngón tay nhỏ nhắn khẽ nhếch, mấy chục điểm hàn tinh đánh ra ngoài, chỉ thấy Vô Ngọc Tử đột nhiên thành một người gai, trên người lít nhít toàn ám khí.

Những ám khí kia cắm ở huyệt đạo của hắn, rồi lại không giết hắn, chỉ là để cho hắn bị chút đau khổ da thịt.

Huyệt đạo Vô Ngọc Tử bị điểm, giống như con khỉ duy trì tư thế khom lưng trốn chạy, tức cười không nói ra được.

Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam vội vàng xin Tô Mạt, Tô Mạt cũng không động tác.

Thẩm Phỉ không thể làm gì khác hơn là nhìn Thẩm Tinh Tinh: "Tinh Tinh, còn không dập đầu bồi tội với Tô tiểu thư!"

Thẩm Tinh Tinh không dám tin nhìn hắn, cái gì? Huynh ấy để cho mình dập đầu với Tô Mạt?

Thật sự là quá quá đáng.

Quả thực là trời sập, nàng chặt chẽ cắn môi, thế nào cũng không chịu.

Nàng uất ức vô cùng nhìn Thẩm Phỉ, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Thẩm Tam vừa nóng vừa giận: "Tinh Tinh, phụ thân sắp bị ngươi hại chết, ngươi cả ngày chỉ biết cố tình gây chuyện, ganh đua so sánh hư vinh, dọc theo đường đi làm ra bao nhiêu sự tình? Tô tiểu thư không chấp nhặt với ngươi, ngươi thật ra càng tệ hại hơn, hiện tại gặp phải chuyện lớn như vậy, ngươi còn muốn trốn tránh hay sao?"

Thẩm Tinh Tinh cơ hồ muốn qua đời, lập tức khóc: "Tô Mạt, ngươi...ngươi, xem như ngươi lợi hại, ngươi thật là quá đáng!"

Nàng dậm chân một cái muốn chạy đi, lại bị Thẩm Phỉ kéo: "Tinh Tinh, nếu như ngươi còn xem ngươi là nữ nhi của phụ thân, thì bồi tội với Tô tiểu thư."

Thẩm Tinh Tinh lớn tiếng khóc, gào khóc, dậm chân, lau lệ, tiếng khóc kinh thiên động địa.

"Người xấu, các ngươi đều là người xấu, ta chán ghét các ngươi, ta ghét nơi này, ta chán ghét các ngươi...... Ô ô......"

Chân mày Tô Mạt xiết chặt, ngược lại thành mình là một đại ác nhân rồi, cùng bức bách cô bé quàng khăn đỏ với bà ngoại.

Nàng vuốt vuốt ấn đường, khoát khoát tay: "Thôi, tiếp tục náo loạn lão gia sẽ không cứu được, mà ta trước bị náo chết rồi."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2143: Bồi tội 02


Nói xong, nàng chậm rãi đứng dậy: "Lan Nhược chuẩn bị đồ."

Lan Nhược lập tức tiến lên, móc ra túi châm mang theo người, dungf rượu sát trùng những vật này.

Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam thấy không đợi muội muội bồi tội với Tô Mạt, người ta đã phải cứu người, trong lòng bọn hắn mừng như điên, vội ném xuống Thẩm Tinh Tinh chạy tới giúp một tay.

Tô Mạt vừa rửa tay, nói với Thẩm Tam: "Tam công tử, ngươi đem Vô Ngọc Tử tới đây, hung hăng đánh hắn một trận, lúc hắn ở phòng bếp làm ngươi hôn mê, đổi bát súp."

Thẩm Tam ngẩn ra, lập tức sải bước đi ra ngoài, níu lấy Vô Ngọc Tử, kéo hắn đi vào, ném như con chó chết ném xuống đất, đạp hai chân.

Vô Ngọc Tử hôm nay không thể động, đôi mắt nhỏ sôi trào, oán độc nhìn Tô Mạt, rồi lại cầu xin tha thứ với mấy người Thẩm Tam.

"Đại công tử, tam công tử, tam tiểu thư, ta...ta cũng là vô tội a, ta nơi nào biết nha đầu này hạ bẫy rập hại ta cùng tiểu thư a."

Tô Mạt thấy hắn chẳng những không nhận sai, ngược lại khích bác ly gián, tất cả tội lỗi cũng đẩy tới trên người nàng.

Nàng cười lạnh một tiếng, không để ý không hỏi, mà là chuyên tâm trừ độc cho Thẩm lão gia.

Thẩm Tam vừa nghe Tô Mạt lời nói, càng thêm rất tin tưởng không hề nghi ngờ, không trách được mình mệt mỏi như vậy, thì ra nhi là lão đầu nhi này giở trò quỷ.

Hung hăng lại đá thêm mấy đá.

Bên kia Thẩm Tinh Tinh cảm thấy không mặt mũi nhìn người, như một làn khói chạy mất.

Sau nửa canh giờ, Tô Mạt thu công.

Vô Ngọc Tử hét lên: "Này, các ngươi nhìn sắc mặt lão gia càng đen hơn, điều này nói rõ độc tính sâu hơn. Nha đầu này căn bản cũng không muốn cứu người."

Thẩm Tam tiện tay vả cho hắn một cái: "Ngươi câm miệng cho ta."

Tô Mạt xuống giường, đi tới trước mặt Vô Ngọc Tử, châm chọc nói: "Nếu như không phải là ngươi quấy rối, hôm nay độc lão gia tử còn kém không nhiều lắm, kết quả cái người này một phát làm, ta còn phải mất công trắc trở."

Nàng nói với Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam: "Hai ngày nay rất mấu chốt, có trị được tốt hay không, xác định từ hắc khí trên mặt như thế nào. Nếu như có thể từ trên làn da cọ sát ra những thứ màu đen dơ bẩn, căn bản liền hết chuyện, nếu như không có, vậy thì chưa được."

Vô Ngọc Tử lại kêu la: "Nghe nàng nói càn, nếu như vậy, ông cụ chết chắc."

Thẩm Tam lại vả hắn một cái, miệng Vô Ngọc Tử chảy máu, bị vả phải vừa sưng lại nát, nhưng vẫn là ô ô nha nha nói.

Thẩm Tam liền cho người nhốt hắn đến phòng chứa củi, không cho cho ăn uống.

Tô Mạt xem thường liếc hắn một cái, nói với Thẩm Tam: "Tam công tử, ngươi nhốt hắn vào phòng chứa củi để đói mấy ngày là được. Ta đi về trước đây, trong thời gian này các ngươi phải theo dõi chặt lão gia. Chỉ là cũng cần chú ý nghỉ ngơi, nếu như quá mệt nhọc lo âu, ông cụ chữa hết, các ngươi lại không xong."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2144: Bồi tội 03


Nàng cười cười, dẫn theo người đi rồi.

Thẩm Phỉ vội để Thẩm Tam đi đưa, hắn quay lại nhìn phụ thân.

Thẩm Tam đi đưa ba người quay về, nói với Thẩm Phỉ: "Đại ca, ta cảm thấy cha khẳng định không có nguy hiểm."

Thẩm Phỉ nhìn hắn một cái, "Sao lại phán đoán như thế?"

Thẩm Tam nói: "Tô tiểu thư chính là người như vậy, nàng nói xong lợi hại, vậy nói rõ nàng có nắm chắc. Nếu như không nắm chắc, nàng trị cũng sẽ không trị."

Thẩm Phỉ vẫn là rất lo lắng, "Nhưng nàng nói là nếu như trên mặt lau hết màu đen dơ bẩn, đã nói tính mạng phụ thân còn treo đấy."

Thẩm Tam lại kiên trì ý kiến của mình, khuyên lơn: "Đại ca, ngươi liền nghe ta đi, ta dám đoán chắc, nàng chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu. Hơn nữa nếu cha không ổn, đối với nàng chuyện này cũng không thấy có lợi."

Sau đó hắn phân tích cho Thẩm Phỉ, Tô Mạt muốn đối phó người Nam Trạch, Doãn Thiếu Đường cũng là nhân vật lợi hại, vẫn làm quen với hắn, thành bạn tốt.

Mình bị hắn lừa rất lâu đấy, lần này còn là Vân Thiếu Khanh tới mới vạch trần hắn.

Nhưng mà hắn cảm giác Tô Mạt đã sớm hoài nghi Doãn Thiếu Đường.

Hắn nhớ tới cái gì, nói với Thẩm Phỉ: "Đại ca, ta đi xem Ngụy An Lương đã trở về chưa, ta bày hắn âm thầm dò thăm Doãn Thiếu Đường, tại sao còn không có tin tức đây."

Thẩm Phỉ gật đầu một cái, "Vậy ngươi đi, hiện tại chúng ta cùng Tô tiểu thư bọn họ là trên một cái thuyền. Ngươi làm hết sức giúp nàng tìm ra Doãn Thiếu Đường, trong phủ của chúng ta cũng cần cẩn thận Tử Lâm phu nhân."

Thẩm Tam đáp, vội vàng đi ra ngoài làm việc.

Thẩm Phỉ là để người bảo vệ viện môn, lại để cho người đi mời mấy cao thủ võ lâm mình tin được, để cho bọn họ âm thầm coi chừng, không để cho Thẩm Tinh Tinh dẫn theo người đến quấy rối.

Hắn và Thụy Thanh, An Thịnh tự mình coi chừng lão gia.

Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc gần nửa đêm, bọn họ vẫn không từ trên mặt lão gia tử lau được màu đen dơ bẩn gì, Thẩm Phỉ không khỏi nóng nảy, tâm cũng chìm xuống.

Hắn nghĩ đi tìm Tô Mạt, nhưng lại sợ làm nàng mất vui.

Dù sao nàng nói trừ phi là lau, nếu không thì vô dụng.

Hắn nghĩ nghĩ, nói với thụy thanh: "Ngươi đi tiền viện xem một chút, nếu như bên cạnh Tô tiểu thư có người không ngủ, ngươi liền nói cho bọn hắn biết chuyện nơi đây, nếu như ngủ coi như xong."

Hắn đã sớm phân phó người đợi Vân Thiếu Khanh cùng Hoàng Phủ Cẩn trở lại nói cho hắn biết, bọn họ vẫn không có tin tức, chính là chưa trở lại.

Thụy Thanh đi, rất nhanh liền trở lại, lắc đầu một cái, "Đại công tử, bọn họ đều ngủ rồi."

Thẩm Phỉ thở dài, tạm thời chỉ tin tưởng phán đoán Thẩm Tam đối Tô Mạt, nàng nếu ở đây, chính là sẽ không thấy chết không cứu 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,936
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2145: Ôm cây đợi thỏ 01


Mặc dù nói như vậy, liền cũng chưa chắc là muốn không cứu, hơn nữa nàng cũng chưa nói bao nhiêu thời gian phải không?

Hắn cúi người lắng nghe, phụ thân đã lại có nhịp tim, mặc dù còn là tàn yếu vô lực, nhưng cũng sẽ không yếu hơn.

Hắn thở phào nhẹ nhõm.

"Thụy Thanh, các ngươi cũng nghỉ ngơi, chỉ cần nghe nhịp tim phụ thân là được, không cần lấy thêm khăn tay tới lau mặt."

Không đi thử, cũng sẽ không thất vọng.

Nhịn đến trời sáng lại nói, chỉ cần phụ thân còn có nhịp tim, đã nói lên có cơ hội.

Thụy Thanh cùng An Thịnh quả nhiên lại không dám tùy tiện đi lau, hơn nữa bọn họ cũng mệt mỏi dữ dội, liền đi một bên chợp mắt.

Thẩm Phỉ cũng thật sự có chút không chịu đựng được rồi, cảm giác tâm lực quá mệt mỏi, hắn không nhịn được nhắm mắt lại, cám dỗ này thực sự quá lớn, hắn không nhịn được.

Trên dưới mí mắt hợp lại, như cùng dính chặt, cũng phân không ra nữa, lập tức ngủ mất, do dự cũng không.

Gió thổi mở khung cửa sổ ra một chút, lạnh lẽo thổi vào, mấy người cũng không còn tri giác, vẫn như cũ ngủ rất sâu.

Gió thổi trở lại, thổi tắt nến trong phòng chờ.

Lập tức khoảng không gian đen kịt.

Một bóng dáng đen hơn cả đêm tối, từ từ nhẹ nhàng đi vào, không có nửa điểm tiếng vang, nó đi về hướng nội thất, dừng lại ở bên giường, cúi người mò về người.

Chỉ là không biết qua bao lâu, lão gia phát ra một tiếng nói mơ "Tử Quân!"

Cái bóng sợ run lên, dừng lại động tác, ngay sau đó phát ra một tiếng hừ lạnh, "Pằng"  một tiếng, lại là nó trong đêm đen quạt cho lão gia một bạt tai.

Lại qua một chút, Thẩm lão gia đột nhiên mở mắt, "Tử Quân?"

Lần này âm thanh lão rất rõ ràng, hắn chợt chụp vào tay người bên cạnh.

Tay trắng nõn, mềm mại không xương.

Mặc dù đen như mực không thấy rõ, nhưng mùi thơm kia nhàn nhạt mềm mại, cũng là mùi của nàng.

Lão tham lam trợn to hai mắt, nghĩ có thể nhìn thấy nàng, "Tử Quân, Tử Quân...... Ta đang ở âm phủ sao? Rốt cuộc nhìn thấy nàng sao? Tử Quân, nàng tha thứ cho ta đi. Ta......"

"Pằng" vừa một tiếng, Thẩm lão gia bị đánh đến đầu mông lung, mắt nổ đom đóm.

"Đúng, đúng là nàng?"

Lão hình như bị đánh tỉnh, biết không phải là ở âm phủ, âm thanh lo sợ nghi hoặc, thất vọng, buông lỏng ra tay đang nắm chặt.

Bóng đen kia vừa hừ lạnh một tiếng, vừa muốn nói gì, bên ngoài truyền đến một đạo giọng nói thánh thót, "Sư tỷ, là ngươi sao? Sư phụ lệnh ta dẫn ngươi trở về."

Bóng đen chợt chấn động, một chưởng vỗ lật lão gia, thân hình phiêu hướng cửa sổ.

Từ cửa sổ một lực lượng mạnh mẽ như bài sơn đảo hải tới, nàng ta đột nhiên bị chấn động, nhất thời lùi về sau mấy bước, chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom