Dịch Full Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2106: Bí mật của Thẩm lão gia 1


Lại xảy ra chuyện như vậy, thật...... tâm trạng nàng lập tức xuống thấp rồi.

Lại nói cũng thật là mất mặt.

Vườn của Thẩm gia đích xác rất đẹp, không phải Quốc Công Phủ có thể so sánh, thậm chí đến vương phủ cũng không sánh bằng, dù sao khí hậu nam bắc khác biệt, cấu tạo và tính chất của đất đai bất đồng, cho nên trạng thái sinh trưởng của cây cỏ cũng bất đồng.

Cuối mùa thu ở phương bắc đã sớm lá rụng điêu linh, cành khô khẳng khiu, dù là hoa cúc cũng phải là loại được chăm bón tốt nhất, nếu không cũng không có kiểu quyến rũ đó.

Trong hành lang, hơn năm bước lại có một ngọn đèn lồng, chính là đèn lưu ly từ hương lâu của Tô Mạt bán ra, nếu so với lưu ly của Đại Chu thì càng thêm sáng rỡ trong suốt, so với chao đèn bằng vải lụa trước kia thì tốt hơn.

Vừa chắn gió lại sáng ngời.

Nhà vương công cũng sẽ không có quá nhiều, Thẩm gia thế nhưng trực tiếp bày ở hành lang lên, đồng nhất liền mạch là phải có trên một trăm cái.

Tô Mạt nhớ đến ở kiếp trước đèn thủy tinh là một tiện nghi rất thông dụng, hôm nay bọn họ lại coi như trân quý ngang châu ngọc, đã cảm thấy buồn cười.

Mà Thẩm Tinh Tinh vốn là cảm xúc xuống thấp, nhìn mặt nàng hưng phấn nhìn những ngọn đèn lưu ly kia, liền lập tức giới thiệu: "Tô tiểu thư, chắc hẳn trong phủ của các ngươi cũng có loại đèn lưu ly này, thật là sáng ngời, một chiếc rất đắt tiền đấy. Lần trước Giang Chiết Tổng đốc Phùng Ba mời khách, còn mượn nhà ta đấy. Kết quả mượn đi năm cái, trả có  ba, thật là một tên tham tiền."

Nhà quan cùng nhà thương nhân, vốn chính là cấu kết lẫn nhau, quan lại lấy từ nhà thương nhân là tài, thương nhân lấy từ nhà quan lại là quyền.

Quyền tài cấu kết, mới có thể thật sung túc, hơn nữa có thể sung túc dài lâu mà không suy bại.

Nghĩ đến Thẩm gia sung túc một phương trên trăm năm, cũng không phải là trong sạch.

Tô Mạt khẽ mỉm cười: "Trong nhà của chúng ta cũng không nhiều như vậy."

Thẩm Tinh Tinh vừa nghe, cảm giác ưu việt hẳn lên, mặc dù Tô Mạt là tiểu thư phủ Quốc Công, thật ra thì cũng chẳng qua cũng thế mà thôi.

Đối với những thứ huân quý nghèo kiết hủ lậu kia, làm sao có thể vượt Thẩm gia sung túc một phương này.

Nàng lặng lẽ hướng về Hoàng Phủ cẩn liếc mắt đưa tình, thế nhưng hắn lại cùng Vân Thiếu Khanh rớt lại phía sau không biết nói gì, thậm chí nhìn ra phía ngoài không thấy rõ một chút cảnh sắc.

Nàng ra lắc lắc vạt áo của mình, vừa liếc nhìn tỳ nữ theo hầu rớt lại phía sau các nàng cách đó không xa, xác định họ không nghe được mình nói chuyện, mới nói với Tô Mạt: "Tô Mạt, ta hỏi ngươi, hôn sự giữa ngươi và Tề vương cũng chưa xác định phải không."

Nàng đã sớm nghe nói rất nhiều phiên bản chuyện xưa, chỉ là không biết cái nào là thật.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2107: Bí mật của Thẩm lão gia 2


Tô Mạt cười lạnh trong bụng, cũng không nói tiếp, chỉ nói: "Những chiếc đèn lưu ly này mặc dù tốt, cũng thật đắt, nhưng dù sao không phải là cực phẩm. Đèn lưu ly tốt nhất, phải là đèn chế tạo thành hình hoa, tỷ như đèn hoa sen, đèn mẫu đơn, còn phải tụm năm tụm ba, còn phải tụ ánh sáng, có thể ngưng tụ toàn bộ ánh sáng của cây nến, vậy thì thật là sáng như ban ngày, không như loại dạng mờ mờ ám ám, thảm thảm nhàn nhạt này."

Nàng không khách khí chút nào, cũng không lưu mặt mũi cho Thẩm Tinh Tinh, ngươi cho rằng nhà ngươi có đèn lưu ly được, rất quý, là có thể hỏi tới chuyện của người khác rồi hả? Còn là hôn sự của người ta cũng nhúng tay, cũng quá nhàm chán thôi.

Huống chi hôn sự của nàng và Hoàng Phủ Cẩn, dù là lão hoàng đế cũng không hỏi tới cũng không quản được, chẳng lẽ Thẩm Tinh Tinh cảm thấy có thể có ảnh hưởng gì đối với bọn họ hay sao?

Nữ hài tử dù yêu hay chưa yêu, đều hy vọng có thể có một tình yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng chân chính gặp được người kia, sẽ hi vọng tất cả đều gió êm sóng lặng, lặng lẽ yêu nhau, nhàn nhạt hạnh phúc, không cần bất luận kẻ nào tới tăng thêm đau khổ.

Cho nên đối với hành vi chặn ngang một cước của Thẩm Tinh Tinh cùng Nhạc Phong nhi, Tô Mạt chẳng thèm ngó tới.

Thẩm Tinh Tinh nghi ngờ nhìn Tô Mạt, mình rõ ràng hỏi chuyện cả đời của nàng, sao lại nói đèn lưu ly gì gì?

Lại nghe được Tô Mạt lại nói: "Thẩm tiểu thư không biết sao? Ta toàn lệnh tôn làm ăn, giống như đèn lưu ly này, rồi hương này hương nọ, phấn này phấn kia, chỉ cần là cực phẩm, bán được ra hơn 10 lượng bạc một hộp, chỉ sợ toàn là của cửa hàng ta tw trong ra ngoài."

Thẩm Tinh Tinh trợn to hai mắt, nàng biết phụ thân và người kinh thành làm ăn, cũng đã nghe nói qua Tô Mạt, phụ thân còn khen.

Nhưng Thẩm Tinh Tinh vẫn cảm thấy, là Tô Mạt đi theo phụ thân thơm lây, có thể có một chút khôn vặt thôi, không ngờ là Tô Mạt nói những thứ tốt kia đều là từ Tô Mạt làm ra.

Nàng thích nhất hương bốn mùa, thích nhất phấn, thích nhất đèn lưu ly, còn có......

Chẳng lẽ đều là Tô Mạt làm ra hay sao?

Làm sao có thể!

Thẩm Tinh Tinh cảm giác tâm vốn cao ngạo bị người làm thương tổn: "Ngươi đang gạt người."

Nàng tức giận, quay đầu nói: "Ta còn có chuyện, ngươi để các nàng dẫn ngươi đi dạo thôi."

Nói xong liền dẫn mấy thị nữ đi, để mấy người lại dẫn bọn Tô Mạt tùy tiện đi dạo một chút.

Tô Mạt nhướng mày, nhàn nhạt cười lên, xoay người lại hướng hai người đi tới: "Có phát hiện gì không?"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2108: Bí mật của Thẩm lão gia 03


Vân Thiếu Khanh cùng Hoàng Phủ Cẩn nội lực tinh thâm, mặc dù cách xa một chút, tự nhiên vẫn nghe thấy nội dung nói chuyện giữa nàng và Thẩm Tinh Tinh, giờ Thẩm Tinh Tinh bị nàng làm cho cáu mà bỏ đi, nàng lại vẫn như cũ cười tủm tỉm, ánh mắt thông minh, làm cho người ta cơ hồ không thể tầm mắt.

Vân Thiếu Khanh cười cười: "Trước mắt còn không có, chỉ là chỉ cần Thẩm phủ này có trận pháp sư tỷ bày ra, trận pháp khởi động ta liền sẽ phát giác."

Thật ra thì trận pháp không khởi động, bằng vào sự thông minh của hắn cùng kinh nghiệm, cũng có thể có cảm giác, chỉ là không thể chính xác 100%, hắn không muốn ngộ nhỡ có cái gì sai lầm, làm cho người ta cảm giác mình khoác lác, cho nên nói phải nói ít đi một chút.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn một chút, nói: "Chúng ta trở về đi thôi."

Chắc hẳn Thẩm lão gia cũng phải nghĩ đến rồi, gặp chuyện lâm nguy không loạn, nên biết xử lý như thế nào, là tư cách cần thiết ở những người như bọn họ.

Quả nhiên, lúc bọn họ trở về, ở cửa ra vào gặp Thẩm Tam, hắn chào đón: "Ta đang muốn đi tìm mấy vị đây, trong vườn đã tối, đi dạo quanh một chút là được, thời gian cũng đủ pha ly trà rồi. Gia phụ đã chuẩn bị xong."

Trong phòng khách đã bố trí qua lần nữa, thanh tẩy sạch sẽ, hiện đang nấu trà, trong phòng tràn ngập hương trà nhàn nhạt.

Thẩm lão gia ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư một bên, sắc mặt trầm ngưng, chỉ là cũng không còn hốt hoảng.

Lão đứng dậy thi lễ, xin mấy vị ngồi xuống.

"Lão phu có đôi lời muốn thỉnh giáo Vương gia." Lão làm tư thế mời, Thẩm Phỉ tự mình dâng trà lên.

Hoàng Phủ Cẩn ý bảo hắn cứ hỏi.

Thẩm lão gia cẩn thận mở miệng: "Lão phu muốn biết, Vương gia lần này tới, là chuyện riêng tư hay công vụ. Là Thánh thượng muốn hỏi, hay là Vương gia không có lời giải."

Là ai có sự khác nhau rất lớn.

Hoàng Phủ Cẩn khẽ mỉm cười: "Thẩm lão gia quá lo lắng, mặc kệ vì công hay vì tư, chỉ cần Thẩm lão gia vô tội, cũng sẽ không giận chó đánh mèo."

Hắn bảo đảm, chỉ cần Thẩm gia không chủ động tham dự trong âm mưu kia, dù là bị người ám toán hoặc là liên luỵ, cũng sẽ đặc xá Thẩm gia vô tội.

Thẩm lão gia gật đầu một cái, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì mời hỏi đi, lão phu tất nhiên tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói đó)."

Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía Tô Mạt, ý bảo nàng có cái gì muốn hỏi liền hỏi.

Tô Mạt đứng dậy, hướng Thẩm lão gia thi lễ: "Lão gia, chúng ta mặc dù mới quen, nhưng là tương giao đã lâu, ta rất hâm mộ ngài. Hơn nữa sự hợp tác của chúng ta cũng rất vui vẻ, thành công nổi bật. Những thứ này liên quan tới sự đắc lực của những người hầu của lão gia, trong kinh thành có Kim Chưởng Quỹ của ngân hàng tư nhân, rốt cuộc là hắn tự làm chủ hay có người bày mưu đặt kế, lại dám cùng hợp mưu Quân gia Nam Trạch, nuôi một nhóm sát thủ áo trắng ở trong kinh."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2109: Bí mật của Thẩm lão gia 04


"Kim Chưởng Quỹ chạy trốn rồi, trong kinh thành cũng xảy ra một ít chuyện, có tin tức tỏ rõ, những Bạch y nhân kia có thể từ nơi khác vào kinh thành, là dựa vào quan hệ của Thẩm gia. Nói trắng ra là, là dựa vào việc hợp tác giữa ta và lão gia, giúp cho họ có cái lợi này, được Thẩm gia dùng danh nghĩa Ngân tiêu sư đưa vào kinh thành."

Tô Mạt đã hiểu rõ, vốn sự nghiệp của Thẩm gia đều nam phương, mặc dù bọn họ được Hoàng đế ban thưởng, cũng có vinh dự rất lớn, nhưng Hoàng đế cũng kiêng kỵ bọn họ.

Cho nên cơ hồ ngầm hiểu lẫn nhau, việc của Thẩm gia sẽ không làm ở kinh thành.

Lần này cũng là Tô Mạt hợp tác cùng Thẩm lão gia, coi như là Tả phu nhân làm trung gian dẫn đầu, hai nhà đã đạt thành nhận thức chung, hợp mở ngân hàng tư nhân.

Dù sao ngân hàng tư nhân của Thẩm gia có thực lực mạnh hơn, uy tín tốt hơn, thương nhân cùng quan phủ đều thích tới hợp tác.

Tô Mạt mượn Thẩm gia kiếm tiền, Thẩm gia mượn Tô Mạt kéo dài thế lực đến kinh thành.

Sau đó mới xuất hiện Bạch y nhân mượn dùng thân phận tiêu sư bí mật vào kinh.

Cái này không thể không khiến Tô Mạt hoài nghi.

Vẻ mặt Thẩm lão gia nặng nề, ánh mắt chuyên chú mà nghiêm túc, lão cũng không phủ nhận: "Ban đầu hợp tác cùng Tô tiểu thư, lão phu nghĩ cũng đúng là muốn mở rộng sự nghiệp  của Thẩm gia. Hơn nữa tiến vào kinh thành, nếu như có cơ hội, cũng hy vọng có thể quan hệ với huân quý thậm chí cả hoàng thân quốc thích thêm mật thiết. Như vậy nếu như có sự tình gì, Thẩm gia chúng ta cũng sẽ không ứng phó không kịp, hoặc là nên làm như thế nào, cũng có thể kịp thời có chỉ điểm, tránh lại mù mờ."

Cho tới bây giờ thương nhân phú quý một phương, kết quả đều không tốt như vậy.

Dù cẩn thận giữ bổn phận, Hoàng đế cũng sẽ có ý đồ với hắn, nếu là có hoàng thân quốc thích có thể thông gió, bọn họ cũng biết hiếu kính thiên tử thế nào, phải khiến thiên tử vui vẻ, mới có thể bảo vệ gia tộc bình an thịnh vượng.

Đây cũng là nhân chi thường tình.

"Tên Kim Chưởng Quỹ đó, đích xác là chúng ta tiến cử, khi còn nhỏ hắn là chúng ta người làm ở cửa hàng Thẩm gia, cần cù chăm chỉ, giữ khuôn phép, hơn nữa còn có chút kiến thức, lại không ngu dốt. Lần này đi kinh thành phát triển ngân hàng tư nhân, mấy vị chưởng quỹ cũng đều đề cử hắn."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2110: Bí mật của Thẩm lão gia 05


"Hắn đi theo lão phu không ít năm, lão phu cũng coi trọng hắn, cho nên phái hắn đi. Nào biết sau lại xảy ra chuyện như vậy, lúc đầu lão phu cho là hắn cũng chỉ là động lòng tham, cầm tiền tài đi. Đọc mật thư Tô tiểu thư đưa tới mới cơ bản biết một chút, chuyện này...... Quả thực là chuyện đại nghịch bất đạo "

Lão nói xong có chút tức giận, dừng một chút, thuận thuận khí lại hướng Tô Mạt chắp tay một cái: "Cũng đều nhờ Tô tiểu thư thâm minh đại nghĩa, cũng không bị che mắt, làm ra chuyện bại hoại như vậy, lại không nhận định chính là lão phu làm, lão phu vô cùng xấu hổ, đa tạ Tô tiểu thư trượng nghĩa."

Nếu Tô Mạt báo lên cho triều đình, nói Thẩm gia cấu kết bang phái bí mật trên giang hồ, minh tu sạn đạo, ám độ trần thương, đưa sát thủ áo trắng vào kinh, mưu đồ bí mật hành thích, Thẩm gia này dù trong sạch, cũng phải bị Hoàng đế phái Khâm sai tới thanh tra.

Chỉ cần quan sai vào phủ, dù trong sạch cũng phải bị lột da, hơn nữa chuyện rốt cuộc sẽ phát triển như thế nào cũng không thể nắm trong tay, phá tài cũng chưa chắc có thể tiêu tai.

Thậm chí làm hoàng đế nghi kỵ, Thẩm gia coi như táng gia bại sản, cũng chưa chắc có thể giữ được bình an.

Cho nên Thẩm lão gia mới nói ra lời cảm tạ Tô Mạt.

Tô Mạt nói: "Lão gia quá khách khí, ta cùng Vương Gia chưa bao giờ nhận định ngài là hung thủ giấu mặt sau màn, cả đồng lõa cũng không thể, nhiều nhất có thể là bị người lợi dụng. Dù sao hôm nay lão gia đã có cơ nghiệp lớn, người xuất lực vì Thẩm gia cũng nhiều, có người muốn đục nước béo cò cũng không phải là không thể nào."

Nô tài của Hoàng đế còn dám dùng cờ hiệu của Hoàng đế, giả danh lừa bịp chung quanh mà không bị Hoàng đế biết đấy.

Thẩm lão gia vô cùng cảm kích, nhìn về phía Thẩm Phỉ: "Chuyện Kim Chưởng Quỹ kia, chúng ta cũng điều tra, có một số việc cũng ghi lại, lão đại ngươi lấy đưa Vương gia cùng Tô tiểu thư nhìn."

Thẩm Phỉ ngoắc tay, gã sai vặt của hắn lập tức bưng một hộp gỗ đỏ đi vào, hắn nhận lấy đi tới trước mặt Tô Mạt đặt ở trên khay trà.

Tô Mạt tiện tay mở ra, bên trong là một quyển sách da bìa màu lam, lật một chút, là ghi chép một ít chuyện Thẩm gia đã tra hỏi Kim Chưởng Quỹ.

Nàng khép lại sách trước, ý tứ Thẩm lão gia, dĩ nhiên là bị Kim Chưởng Quỹ lừa liên lụy, cái này để xuống trước đã.

"Thẩm lão gia, chúng ta còn muốn hỏi một chút chuyện ở biệt viên cạnh bến sông nhỏ kia." Nàng quay đầu nhìn về phía Vân Thiếu Khanh, lại nói: "Vị Vân công tử này chính là từ giới kia tìm tới đây, trong biệt viện của quý phủ có một tòa trận pháp thần bí có uy lực cường đại, chính là sư tỷ của Vân công tử bày ra."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2111: Bí mật của Thẩm lão gia 06


"Thiếu chút nữa nhốt chúng ta ở bên trong. Hơn nữa dọc theo đường chúng ta xuôi nam, cũng mấy lần bị sát thủ áo trắng đánh lén, thái độ thề phải lấy tánh mạng ta cùng Vương gia. Cho nên cũng không phải chúng ta trốn tránh, ta cùng Vương gia nhất định phải tìm ra hung thủ, nếu để cho Thẩm lão gia có chút không tiện, kính xin tha lỗi nhiều hơn."

Mặc kệ nói thế nào, việc này cũng dính tới bí mật Thẩm lão gia, rất có thể là một đoạn tình sử đau lòng.

Nhưng liên quan tới sự tình trọng đại, cũng không có biện pháp.

Thẩm lão gia nhàn nhạt thở dài, làm như lọt vào trong ký ức, chốc lát, lão giật giật, chậm rãi nói: "Lại nói cũng là chuyện hơn ba mươi năm trước rồi."

Lão do dự một chút, tiếp tục nói: "Thật ra thì nói trắng ra là, cũng chỉ là tuổi trẻ khinh cuồng thôi, một đoạn tình cảm của người trẻ tuổi."

"Nàng tên Tử Quân, là nữ hài tử ta quen ở ngoài, dịu dàng khéo léo, chỉ là gia phụ hết sức phản đối. Người trẻ tuổi, dĩ nhiên là bốc đồng, chúng ta đang ở cùng nhau. Sau lại xảy ra một ít chuyện, đưa đến chúng ta chia chia hợp hợp, từ yêu sinh hận. Gia phụ về sau khi qua đời, một lần vô tình, ta biết thật ra thì nàng không có nhu nhược thế, tất cả cũng chỉ là giả vờ. Ta thậm chí còn biết, thì ra là nàng chính là người giết chết gia phụ, trong cơn tức giận ta đi tìm nàng lý luận."

Nói tới chỗ này, lão hừ cười một tiếng, không biết là tự giễu hay là gì.

Lúc lão kể chuyện xưa, giọng nói cũng rất bình thản, thậm chí giống như là đang kể chuyện xưa của người khác, tâm tình không có một tia gợn sóng.

"Ta tự nhiên không phải là đối thủ của nàng, nàng chẳng những công phu lợi hại, còn có một chút yêu môn tà thuật, có thể sử dụng mấy cây hoa liền nhốt ta ở bên trong. Chỉ là, cuối cùng nàng vẫn không giết ta, mà là thả ta, sau lần đó, chúng ta lại cũng không gặp mặt. Tòa biệt viện vẫn do Mạc quản sự trông nom. Mạc quản sự là một tên ăn xin chúng ta cứu thời đó, làm quản gia của nàng. Trận pháp các ngươi nói, chắc hẳn cũng là nàng bày."

Cũng chỉ là mấy câu nói, Tô Mạt lại cảm thấy Thẩm lão gia giống như nói xong thì mệt chết đi, đang cực lực khắc chế cái gì.

Hơn nữa một đoạn tình cảm như vậy, nàng tin tưởng, ban đầu nhất định là rung động lòng người khắc cốt minh tâm, thế nhưng có thể sử dụng phương thức như thế nói ra, chỉ sợ giấu giếm cũng không ít.

Vân Thiếu Khanh thấy lão dừng lại, liền hỏi: "Thẩm lão gia, xin hỏi vị Tử Quân phu nhân kia, hôm nay ở nơi nào?"

Sư phụ chưa nói tên tuổi sư tỷ, nhưng mà hắn biết lớn hơn hắn không ít, nói không chừng liền là vị Tử Quân phu nhân kia.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2112: Đã từng người tình 01


Bởi vì trừ nàng, không người nào có thể làm ra một trận pháp giống sư phụ như vậy.

Thẩm lão gia mặt lộ vẻ bi thương, mặt mày ép tới thật thấp, lão trầm trầm nói: "Nàng chết rồi."

"Chết?" Vân Thiếu Khanh cả kinh lập tức đứng lên, "Không thể nào! Nếu như sư tỷ đã không còn ở nhân thế, như vậy trận pháp này là ai điều khiển?"

Trận pháp của bọn họ bất đồng với của những người khác, trận pháp quá mức thâm ảo uy lực cường đại, trừ phi là đối địch, nếu không trong ngày thường coi như phòng ngự, tuyệt đối cũng sẽ không triển khai toàn bộ trận pháp.

Nếu sư tỷ chết rồi, đã thành thói quentừ nhỏ, nàng cũng sẽ tắt trận pháp, sẽ không tạo thành tổn thương với người vô tội.

Huống chi, coi như trận pháp lợi hại, nếu như không có trận chủ chỉ huy, nó cũng không thể tất cả phát huy tác dụng.

Cho nên hắn khẳng định lúc ấy có người đang trong trận.

Chỉ là nàng chạy trốn quá nhanh, hắn còn phải cứu người, không còn kịp đuổi theo nữa.

Tô Mạt nhìn về phía Thẩm lão gia: "Lão gia, nhưng không thể xác định chắc chắn?"

Thẩm lão gia thở dài: "Thật ra thì cũng không có gì, Tử Quân đích xác là chết rồi, ta tận mắt nhìn thấy, chỉ là...... Nàng có một muội muội, là một năm sau khi ta biết Tử Quân có tới tìm nàng. Nàng còn lợi hại hơn so với Tử Quân, theo các ngươi nói, có thể càng giống như là nàng gây nên."

Bên kia Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam đều là cảm xúc phập phồng, không ngờ phụ thân vẫn còn có một đoạn chuyện cũ như vậy.

Bọn họ lại không biết gì cả.

Thẩm Phỉ cũng may, là người chững chạc, mà Thẩm Tam cũng có chút táo bạo, xem ra mình tính tình hoa hoa, ngược lại là truyền từ phụ thân.

Không trách được mẫu thân căm thù đến tận xương tuỷ tính tình này của hắn.

Chỉ là vì sao người trong nhà chưa bao giờ nhắc qua?

Vân Thiếu Khanh chắp tay một cái: "Thẩm lão gia, có thể nói một chút tình huống của vị Tử Lâm phu nhân kia không? Hôm nay ở nơi nào?"

Thẩm lão gia lắc đầu một cái: " Sau khi Tử Quân chết, nàng hận ta tận xương, một ngày Tuyết Dạ thích sát ta, ai biết cuối cùng lại không xuống tay, xoay người đi luôn. Sau lần đó, lão phu không còn gặp qua nàng."

Ánh sáng trong mắt Vân Thiếu Khanh dấy lên lại dập tắt, xem ra vẫn là không thu hoạch được gì, vốn còn tưởng rằng sẽ hoàn thành được sứ mệnh tìm được sư tỷ rồi.

Tô Mạt cảm thấy hắn mất mát, nhìn hắn một cái: "Có thể xin lão gia vẽ hai bức họa cho Vân công tử không?"

Chính Vân Thiếu Khanh cũng không biết sư tỷ mình, ngàn dặm xa xôi tới tìm người, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.

Nhắc tới cũng kỳ quái, sư phụ hắn làm thế nào biết đồ đệ mình làm ác ở bên ngoài?

Theo cách Thẩm lão gia nói, đó cũng là chuyện mấy thập niên trước
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2113: Đã từng người tình 02


Cứ như vậy...... Nàng không khỏi có chút tò mò, sư phụ Vân Thiếu Khanh chẳng phải là lão đầu tử gần trăm tuổi?

Thẩm Tam cũng vô cùng hiếu kỳ, muốn nhìn một chút nữ nhân kia rốt cuộc trông thế nào, lại có thể làm phụ thân xuất hiện thần thái vẻ mặt như thế.

Phải biết, ở trong trí nhớ Thẩm Tam, cơ hồ phụ thân đều là tươi cười rạng rỡ, chưa từng có vẻ mặt trầm trọng.

Mặc kệ gặp phải chuyện lớn gì, lão đều có thể cười cười giải quyết.

Thẩm lão gia vịn tay vịn ghế từ từ đứng dậy, lão bộc bên người hắn vội vàng tiến lên đỡ lão.

Thẩm lão gia khoát khoát tay, phân phó: "An Thịnh, ngươi đi mở phòng kho, lấy cái hộp gỗ đen tới đây."

An Thịnh một mực đứng phía sau lão, như người tàng hình, đáp một tiếng, cáo lui xuống.

Thẩm Tam đuổi theo nói giúp hắn, An Thịnh nhìn hắn một cái: "Tam công tử, không cần, lão nô tự đi là tốt rồi."

Nếu nói phòng kho, cũng không phải công khai của Thẩm gia hoặc phòng kho bí ẩn của gia đình chỉ chủ nhân biết, mà là phòng kho bí mật của mình Thẩm lão gia, phu nhân cũng không biết, chỉ có lão bộc cận thân biết.

Lịch đại Thẩm lão gia, đều phải có phòng kho bí mật này, đời đời tương truyền.

Mấy người đang trong phòng, tất cả mọi người không nói lời gì, ngay cả chủ nhân Thẩm lão gia cũng giữ vững trầm mặc.

Thẩm Phỉ hiểu rõ cha của mình, biết lão lúc này cảm xúc kích động, nhưng là vừa không muốn biểu hiện ra, nhưng cũng không thể né tránh trốn tránh, đổ xuống đầu khách, cho nên tình nguyện như vậy.

Dù sao mấy người Hoàng Phủ Cẩn cũng sẽ không so đo.

"Cha, các người sao còn ở đây? Con tìm người có chuyện đây."

Một đạo âm thanh thanh thúy, mang theo chút điêu ngoa cùng nũng nịu, phá vỡ sự yên lặng.

Thẩm Tinh Tinh dẫn Phỉ Thúy cùng Linh Đang, bĩu môi, bước nhanh đến.

Thẩm lão gia nhìn nàng một cái: "Khách nhân ở đây, không cần ồn ào, cố tình gây sự."

Thẩm Tinh Tinh bất mãn dậm chân một cái: "Cha, cũng đã trễ thế này, ngài cũng nên để khách nghỉ ngơi, Vương gia người ta cũng mệt nhọc một ngày, cũng nên nghỉ ngơi."

Thẩm lão gia không khỏi có chút nóng mặt, xem ra chính mình là quá nuông chiều nàng, nhìn Thẩm Phỉ một cái: "Ngươi làm đại ca như thế nào."

Thẩm Phỉ lập tức biết mình là bị giận chó đánh mèo, bị liên lụy, có lúc phụ thân không vui mắng các đệ đệ muội muội, sẽ khai đao với hắn, nói hắn không dạy tốt.

Thẩm Phỉ vội vàng khom người, cung kính nói: "Cha, nhi tử biết sai."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2114: Đã từng là người tình 03


Hắn đi nhanh đến trước mặt Thẩm Tinh Tinh: "Tinh Tinh, chúng ta có chuyện quan trọng cần làm, ngươi trở về trước, không phải còn có vị Nhạc cô nương a, hảo hảo bồi bồi người ta."

Thẩm Tinh Tinh thở phì phò nói: "Đại ca, ngươi không phải biết, Tam di nương thật là quá đáng, còn có Băng Băng đó, thật là tức chết ta rồi."

Tam di nương là mẹ ruột Tứ thiếu gia cùng Tứ tiểu thư, mà mẹ ruột Thẩm Tinh Tinh là Tứ di nương, cùng mẹ còn có Ngũ thiếu gia.

Chỉ là Thẩm Tinh Tinh từ nhỏ đã được lão phu nhân cùng lão gia thích, vẫn coi mình là dòng chính nữ, luôn luôn xem thường những thứ nữ con thứ kia.

Tối nay gặp chút chuyện, những người đó lại dám cãi lời nàng, làm nàng cảm thấy rất uất ức.

Liền tới tìm phụ thân và đại ca làm chỗ dựa cho mình, hảo hảo sửa chữa một chút những người mình không ưa kia.

Thẩm Phỉ cau mày, nhỏ giọng nói: "Không nên càn quấy, lúc sau rồi nói."

Hắn vẫy vẫy tay, một quản sự canh giữ ở bên ngoài được gọi tới, mặc dù đứng ở chỗ này là nhiệm vụ của hắn, nhưng cũng là thân tín của hắn và lão gia, người trước mặt lão gia thì, ở nhà này cũng có địa vị, nói chuyện cũng tốt.

"Ngươi đi theo Tam tiểutThư hỏi một chút xem chuyện gì xảy ra, để cho bọn họ thành thật hơn, chớ cả ngày lẫn đêm không yên."

Quản sự này lĩnh mệnh, xin Tam tiểu thư cùng đi.

Thẩm Tinh Tinh mặc dù không cao hứng, nhưng khi nhìn không khí bên trong phòng khách có chút khẩn trương, liền cũng biết lợi hại.

Chỉ là Tô Mạt thế nhưng cũng chánh nhi bát kinh (đường hoàng ngay ngắn) như vậy ngồi ở chỗ đó, dáng vẻ nghiễm nhiên bản thân ngồi ngang hàng phụ thân, thật là làm cho nàng khó chịu chí cực.

Phân phó xong, chỉ thấy An Thịnh cầm cái tráp dài nhỏ bước nhanh tới.

Thẩm Phỉ cũng không đi đón, mà là trực tiếp đi theo vào trong nhà.

An Thịnh đem hộp gỗ trải qua năm tháng đặt ở trước mặt Thẩm lão gia.

Hộp này xem ra bình thường, thật sự là hộp gỗ bình thường, cũng chỉ có giá mười mấy văn tiền gì đó.

So với chung quanh, quả thật rất không liên quan, nhất là tấm khay trà phía dưới, là tử đàn khắc hoa.

Mấy người đều không hiểu, nếu như Thẩm lão gia thật có tình cảm thâm hậu với vị Tử Quân phu nhân kia, như thế nào lại tùy tùy tiện tiện như vậy, cầm một hộp gỗ con bình thường để chứa di ảnh nàng?

Hộp này xem ra cũng có chút mục nát, nếu như dùng sức, không nghi ngờ chút nào sẽ bị vỡ vụn.

Giống như đã lắng đọng phần cảm tình trải qua năm tháng kia sao?

Thẩm lão gia chăm chú nhìn trong nháy mắt, nói với An Thịnh: "Mở ra."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2115: Hư không biến mất 01


An Thịnh cẩn thận từng li từng tí tháo nút ở nắp hộp ra, nhẹ nhàng mở nắp lên, bên trong có hai quyển trục vàng.

Tô Mạt không nhìn hộp, lại lưu ý vẻ mặt lão gia tử.

Nhìn lão đứng lên, đang cố gắng khắc chế mình, mặc dù vẻ mặt vẫn trầm ổn lạnh nhạt như vậy, nhưng chòm râu ở cằm khẽ lay động, tay để ở trên bàn uống trà nhỏ cũng nắm chặt thành quả đấm.

Thật chặt, gân xanh cũng nổi lên, mà chính lão hình như không lưu ý.

An Thịnh xin chỉ thị một cái, sau đó lại cẩn thận cẩn thận nâng lên một cái quyển trục, Thẩm lão gia nín thở theo bản năng, làm như sợ mình hô hấp quá lớn, thổi tan quyển trục tuổi đã lâu có thể đã mủn ra.

Quyển trục chính là dùng giấy Tuyết Lãng thượng hạng đặc biệt để vẽ tranh, lại phủ một tầng vải lụa màu vàng nhạt viền tím nhạt.

Phía trên là dây treo màu tím.

An Thịnh cũng nín thở, từ từ mở quyển trục, bức họa liền từ từ lộ ra, bên trong tất nhiên là một vị nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, dịu dàng cười yếu ớt.

Hắn từng thấy, cả đời ký ức hãy còn mới mẻ, còn lưu lại một khắc kia.

Lúc bức họa mở ra được một nửa, An Thịnh dần dần cơ hồ đã thẳng đứng sống lưng, trên mặt cũng lộ ra một loại cảm giác tự hào.

Tiểu phu nhân này của thiếu gia nhà hắn, là giai nhân tuyệt sắc mỹ lệ dịu dàng, hiền huệ hào phóng, người ở chỗ này nhất định sẽ bị chấn động.

Hình ảnh hướng về phía Hoàng Phủ Cẩn cùng Vân Thiếu Khanh, Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam cũng không khỏi tự chủ yên lặng đứng ở hai bên quan sát.

An Thịnh cái gì cũng không thấy trên mặt Hoàng Phủ Cẩn, chỉ có một tia nghi ngờ.

Vân Thiếu Khanh cũng thế.

An Thịnh bội cảm kinh ngạc, trong lòng nghĩ là hai người trẻ tuổi này xem ra định lực không tệ, năm đó nam nhân thấy dung mạo tiểu phu nhân, cũng không mấy người có thể trấn định như thế.

Đại thiếu gia cùng Tam thiếu gia dù sao cũng là nhìn người tình của phụ thân, cũng không thể biểu lộ quá mức.

Tô Mạt cảm giác bọn họ có chút kỳ quái, liền lại gần nhìn, vừa xem thấy không khỏi kinh ngạc nói: "À?"

Lại là trống không, không có gì cả!

An Thịnh ý thức được cái gì, cũng bận rộn cúi đầu nhìn, hắn cũng sững sờ, cổ cứng ngắc: "Lão gia!"

Thẩm lão gia vẫn nắm chặt quả đấm, cũng chưa nhìn, lần này cũng để mắt nhìn qua, phát hiện trên tranh kia sạch bóng, không có gì cả.

Vốn là Tử Quân dịu dàng đoan phương, hướng lão cười nhẹ nhàng, giờ không thấy!

Lão bỗng cảm thấy huyết khí dâng trào, trợn to hai mắt, hình như muốn trừng rách tờ giấy kia, trừng để nữ tử tuyệt sắc từ nơi hư không trở lại.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2116: Hư không biến mất 02


An Thịnh ngơ ngác nói: "Lão gia, lão nô trực tiếp lấy ra từ nơi đó, bao nhiêu năm không thay đổi dạng."

Thẩm lão gia đột nhiên cảm thấy giống như cả thân thể bị rút sạch, những giọng nói kia như gió thổi qua lão tới quá khứ.

Tô Mạt nhắc nhở: "Xem một chút bộ còn dư lại."

An Thịnh vội xin nàng giúp một tay mở ra, hắn cẩn thận cuốn lại bộ kia.

Tô Mạt kéo ra sợi tơ màu đen, mở bức họa ra, lập tức một nữ tử mặt mày quyến rũ ánh mắt mị hoặc bén nhọn liền bừng bừng trên giấy, cực đẹp, vô cùng tươi đẹp, cực lạnh, khóe môi vi câu, cũng là vui vẻ đùa cợt.

Cũng giống nữ tử mị kiều kia đến mấy phần.

Bức tranh đó tuổi tác xa xưa rồi, nhàn nhạt tản ra mùi vị đặc hữu của sách cổ, thậm chí có thể bởi vì cô gái vô cùng xinh đẹp, để cho lòng người mơ tưởng viển vông, có chút cảm giác nóng hừng hực.

Mới vừa nghĩ như vậy, bức tranh đó thế nhưng "Vèo" hạ xuống, tự mình bốc cháy, bắt đầu chỉ là một chút ngọn lửa, trong nháy mắt đốt tới quyển trục.

Mọi người cả kinh, Tô Mạt vội đem bức tranh đó thả xuống đất, nàng hình như cảm giác trong nàng kia bức tranh tại trong hỏa diễm càng thêm lãnh diễm quyến rũ, giữa hai lông mày bao phủ oán hận thật sâu.

Thẩm lão gia chậm rãi nắm quyển trục trống không, nhìn kỹ một chút, phía trên có tiểu ấn của lão, còn có đề từ, quả thật chính là cân xứng.

Chỉ là người trong bức họa không thấy nữa.

Là hận lão quá sâu sao?

Lão lập tức giống như mất đi tất cả hăng hái, ánh mắt ứ đọng, không có tinh thần.

Nhưng mà lão chung quy là Thẩm lão gia, biết nặng nhẹ, cũng có thể kiềm chế rất tốt, lão cũng không giải thích nhiều, tại chỗ tự nhiên là mấy nhi tử, có vị Vương gia chức cao quyền trọng, có kỳ nhân dị sĩ thâm tàng bất lộ, lão không cần thiết làm bộ che giấu cái gì.

Lão nhìn bức họa trên đất đã thành tro, lạnh nhạt nói: "Tử Quân phu nhân, cùng vị Tử Lâm phu nhân kia ngày thường cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ là tính tình bất đồng thôi."

An Thịnh gật đầu một cái, bổ sung: "Tiểu phu nhân của chúng ta, nếu được nhìn người một cái, sẽ cảm thấy phiền não gì đều biến mất, tâm cũng biến thành dịu dàng thiện lương, dù là giang hồ đại đạo, cũng sẽ thay đổi triệt để."

Tô Mạt ngồi chồm hổm xuống nghiên cứu một phen những thứ tro bụi kia, bên trong ẩn giấu lân phấn, làm rất tinh xảo.

"Thẩm lão gia, có phải là vị Tử Lâm phu nhân này hôm nay hạ độc chúng ta hay không? Trước chắc cũng là nàng khởi động trận pháp thôi."

Nàng nhìn hướng Vân Thiếu Khanh: "Vân công tử, ngươi cảm thấy trong hai vị phu nhân, vị nào giống như sư tỷ của ngươi hơn?"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2117: Hư không biến mất 03


Vân Thiếu Khanh suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ có sư tỷ của ta mới có thể có trận pháp kia, kể cả là thân tỷ muội, cũng không thể khởi động trận pháp."

"Tử Quân phu nhân này có thể dạy cho muội muội của nàng không?"

Dù sao hai người đã cùng chung sống một đoạn thời gian.

Vân Thiếu Khanh lắc đầu: "Không thể nào, muốn học tập công phu bổn môn, không phải dễ dàng như vậy, trung gian sẽ có rất nhiều chuyện phức tạp, sư tỷ am hiểu sâu đạo này đi nữa, không thể nào tùy tiện dạy cho người khác."

Tô Mạt đứng dậy, nhìn về phía Thẩm lão gia: "Như vâyh xem ra, Tử Quân phu nhân chết sớm, hôm nay còn có thể phát động trận pháp, nên là Tử Lâm phu nhân, có thể Tử Lâm phu nhân mới là sư tỷ Vân công tử rồi. Lão gia phải cẩn thận nhiều hơn, vị Tử Lâm phu nhân kia chắc hẳn đã lẻn vào trong phủ."

Thẩm lão gia giống như cũng đồng ý là Tử Lâm trong hạ độc canh giải rượu.

Nếu như nàng đã tồn tại, như vậy thì coi như là thân tín của hắn có võ công, nàng nếu muốn lặng lẽ hạ độc không muốn người biết, cũng có thể làm được.

Sắc mặt Thẩm lão gia ngưng trọng, nhìn về phía Thẩm Phỉ: "Ngươi đi lên tiếng chào hỏi với Kim Đỉnh Tán Nhân, xin hắn dẫn người vào ở trong nhà, tăng cường tuần tra đề phòng, vạn vạn không thể để cho nàng tới làm loạn, càng không thể tổn thương khách quý."

Nhiều năm như vậy Tử Lâm cũng không biết mai phục ở đây không, cũng không xuống tay với hắn, như vậy rất có thể, nàng hướng về phía Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt tới.

Thẩm Phỉ lĩnh mệnh, đi an bài.

Thẩm lão gia hướng Thẩm Tam nói: "Ngươi phái thêm người, bảo vệ Vương gia, ngoài ra không để người trong phủ đi lại lung tung, càng không cho phép lén lút tiếp xúc với người ngoài."

Sau đó lão hướng Hoàng Phủ Cẩn cùng Vân Thiếu Khanh chắp tay một cái: "Mấy vị không ngại nghỉ ngơi trước, có chuyện chúng ta ngày mai lại nói."

Mấy người hoàn lễ, Thẩm lão gia liền cầm bức họa trống không mang theo An Thịnh rời đi.

Thẩm Tam bồi đám người Hoàng Phủ Cẩn trở về.

Trên đường Vân Thiếu Khanh nói: "Vương gia, tam công tử, Tô tiểu thư, ta có ý này."

Mấy người nhìn về phía hắn, người như Vân Thiếu Khanh không nghĩ kế lung tung, chỉ cần mở miệng chính là đúng trọng tâm.

Hắn khoa tay múa chân một cái: "Ta muốn có thể bày bố một tòa trận pháp trong phủ, chỉ cần gia sư tỷ xuất hiện, là có thể cảnh tỉnh nàng. Mặc dù không thể vây khốn nàng, nhưng cũng ít nhất sẽ không để nàng tự nhiên qua lại."

Tô Mạt hiếu kỳ nói: "Vân công tử, cái ngươi học khác với lệnh sư tỷ sao? Có thể khắc chế lẫn nhau sao?"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2118: Hư không biến mất 04


Vân Thiếu Khanh cười cười, dưới ánh sáng lung linh của mái hiên lưu ly càng thêm tuấn tú thoát tục: "Ta là đệ tử quan môn của sư phụ, sư phụ tuổi già rất tịch mịch, vừa nuôi lớn ta, vừa dạy ta công phu trận pháp, có thể nói cơ hồ đem toàn bộ sở học trọn đời dạy cho ta. Mà sư tỷ ta là người thông minh, nhưng cũng chỉ vì cái trước mắt, căn bản chỉ học một chút công phu cùng trận pháp có tính công kích mạnh, nhưng tác dụng chậm lại chưa đủ, vả lại nhốt không mạnh, sư phụ nói, chỉ cần ta chịu có tự tin, kiên nhẫn, không cần phải sợ, liền nhất định có thể thắng sư tỷ."

Nghe hắn nói như thế, mấy người thở phào nhẹ nhõm, lại thêm mấy phần tự tin.

Thẩm Tam nói: "Nói không chừng lệnh sư tỷ đã hội họp với Doãn Thiếu Đường, một  người giỏi trận pháp, một giỏi về âm mưu quỷ kế, chúng ta vẫn cẩn thận thì hơn."

Đang khi nói chuyện, liền vào nhà chính.

Trong nhà một người đứng dậy, ra đón, lại là Nhạc Phong.

Nàng cúi người: "Vương gia, Phong nhi muốn cáo từ, sáng mai tính toán tìm chỗ biểu cữu nương tựa đi, tự do phóng khoáng quấy rầy Vương gia cùng tiểu thư nhiều ngày như vậy, Phong nhi thật xin lỗi."

Nàng nói xong một cách tự nhiên, không có một chút thương cảm, ngược lại đều là áy náy.

Thật ra khiến người không nhẫn tâm.

Hoàng Phủ Cẩn nói: "Sao đột nhiên nói phải đi, không phải đã thương lượng xong rồi sao, ta cùng tiểu thư sẽ tiễn ngươi đi tìm Nhạc tướng quân, chỉ là mấy ngày nay bận rộn, nên đợi chút."

Nhạc Phong nhi lắc đầu, nhẹ nhàng cắn môi dưới: "Không, Vương gia, ta biết rõ ngài vì tốt cho ta, mà ta không thể làm ngài tăng thêm gánh nặng. Ca ca ta phạm vào luật pháp, là tiên đế hạ chiếu lưu đày, nếu như bệ hạ nể mặt vương gia thả hắn, chỉ sợ sẽ khiến bệ hạ đối với Vương gia sinh ra lòng kiêng kỵ, ngược lại không tốt. Phong nhi tình nguyện an tâm chờ, chờ thời gian trôi qua, bệ hạ chân chính tha thứ ca ca, sau đó mới có thể một nhà đoàn tụ."

Nghe nàng hiểu chuyện như thế, Tô Mạt quá kinh ngạc, Nhạc Phong nhi đổi tính?

Như thế ngược lại thật tốt lắm, cũng tiết kiệm phiền toái cho bọn họ.

Nàng nói: "Dù vậy, trước hết ngươi cũng chờ một chút, hôm nay chúng ta nguy cơ tứ phía, dù sao bây giờ rời đi cũng không an toàn."

Nhạc Phong nhi cảm kích như sắp khóc: "Đa tạ tiểu thư quan tâm, trước kia đều là Phong nhi không hiểu chuyện, kính xin tiểu thư tha thứ."

Tô Mạt khoát khoát tay: "Qua rồi cũng thôi. Ngươi trở về trước đi thôi, không nên cảm thấy thẹn thùng, an tâm ở nơi này, chuyện xong, chúng ta sẽ xuất phát."

Nhạc Phong nhi thấy bọn họ đều nói như vậy, mình cũng không nên kiên trì nữa, cúi người, liền cáo từ mấy người mà rời đi
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2119: Tử Lâm phu nhân 01


Thẩm Tam nhìn bóng lưng của nàng một cái, kinh ngạc hỏi Tô Mạt: "Nữ hài tử các ngươi đều là hay thay đổi như vậy sao?"

Tô Mạt bĩu môi: "Nếu nói về nữ nhân, Tam công tử không phải có quyền lên tiếng nhất sao?"

Nơi này hắn chính là kẻ duyệt nhân vô số, đi qua vạn bụi hoa, còn hỏi nàng?

Thẩm Tam cười mỉa, để cho bọn họ sớm nghỉ ngơi một chút, hắn còn về an bài, để người ta cẩn thận hầu hạ.

Thẩm Tam vừa đi, Vân Thiếu Khanh liền cũng trở về suy tư chuyện bày trận, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn ngồi xuống nói chuyện.

Lan Nhược liền tiến vào, hồi báo tình huống cho bọn hắn.

"A Lí đưa tới tin tức, Lưu Vân quả thật bị Bạch y nhân đuổi giết, chỉ là không có nguy hiểm, bọn họ đi hướng tây, người của chúng ta vẫn âm thầm theo dõi."

Nghe Lưu Vân không có nguy hiểm Tô Mạt liền không lo lắng, lệnh để người tiếp tục giám thị.

Nàng hướng Lan Như: "Thẩm phủ có gì dị thường hay không?"

Lan Như tính tình hoạt bát, dịu dàng, có khả năng làm thân tốt, rất dễ dàng hoà mình với người xa lạ, cho nên nàng phụ trách ở Thẩm phủ đi dạo một chút, quan sát một chút.

Lan Như nói: "Hậu viện nhìn bình thường, thật ra thì lộn xộn lung tung, chỗ các di nương, các thiếu gia tiểu thư, bọn nha đầu, ma ma, không ngừng lục đục đấu đá, những thứ này nhưng mà ngược lại lại là bình thường. Thẩm lão phu nhân vẫn ăn chay niệm Phật, trong một ngày hơn phân nửa thời gian đóng cửa ở Phật Đường. Đại di nương Nhị di nương không được quản sự, thường đi theo lão phu nhân niệm Phật. Ngày thường là Tam di nương cùng Tứ di nương hầu hạ Thẩm lão gia, cho nên tranh giành lẫn nhau cũng nhiều. Hôm nay Thẩm Tinh Tinh cùng Tam di nương còn có Tứ tiểu thư còn giống như đánh nhau. Cũng chỉ là vì những chuyện lông gà vỏ tỏi."

Thẩm Tinh Tinh ở nhà làm mưa làm gió, đi ra ngoài mấy ngày, sau khi trở về phát hiện muội muội Thẩm Băng Băng hưởng thụ một chút đặc quyền của mình, rất tức giận.

Nàng lý luận cùng Tam di nương cùng Thẩm Băng Băng, kết quả ngược lại bị hai mẹ con đó trách móc, bộ dáng không nhìn sắc mặt nàng.

Thẩm Tinh Tinh giận quá mới đi tìm lão gia cùng Thẩm Phỉ tìm chỗ dựa, kết quả Thẩm Phỉ đuổi người bằng cách để tiểu quản sự kia đi, hai người kia lại càng không coi là quan trọng.

Thẩm Tinh Tinh phát giận trong phòng nàng ta, đập không ít thứ, sau có lão phu nhân sai ma ma tới khiển trách đôi câu mới đàng hoàng.

"Mấy vị thiếu gia kia như thế nào?" Tô Mạt hỏi.

Lan Như nghĩ rồi nói: "Tứ thiếu gia Thẩm Vĩnh, là người cô độc, trầm mặc ít nói, Ngũ thiếu gia Thẩm Hoa, thoạt nhìn rất đơn thuần, là một thiếu gia được nuông chiều. Tam di nương cùng Tứ di nương tầm 40 tuổi, chỉ là xem ra như 30, được bảo dưỡng rất tốt, dung mạo tất cả đều là cực tốt."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2120: Tử Lâm phu nhân 02


Tô Mạt ngoắc gọi Lưu Hỏa cầm bút, Lan Như liền bắt đầu bức họa.

Chờ Lan Như vẽ xong rồi, Tô Mạt nghiêng đầu nhìn một chút, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Cẩn ca ca, ngươi xem giống ai?"

Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái, Tam di nương mặt mày có một chút giống vị Tử Lâm phu nhân, phong cách Tứ di nương đoán chừng càng giống như Tử Quân phu nhân.

Nói như vậy, vị Thẩm lão gia tình thánh kia tìm hai thế thân cho người mình yêu?

Tô Mạt cười lạnh trong bụng, đột nhiên có mấy phần coi thường.

Thật không biết lão tìm hai vị di nương này, cho dù là giống như vị Tử Quân phu nhân, có thể nói gì?

Lão tình thâm?

Hừ, thật buồn cười, mới vừa rồi còn có dáng vẻ không dám nhìn bức họa, chẳng lẽ hằng ngày không phải nhìn những khuôn mặt giống đến mấy phần sao?

Đây chính là cái gọi là chuyển dời tình cảm?

Như vậy dưới cửu tuyền Tử Quân phu nhân không biết là vui vẻ hay là khóc rống đây.

Thương lượng một ít chuyện, mọi người tự mình đi nghỉ ngơi.

Lúc nửa đêm, không biết từ nơi nào truyền đến một hồi tiếng tiêu, nức nở nghẹn ngào khổ sở, lại sầu não triền miên, tràn đầy oán hận.

Trong gió đêm hình như có người đang khóc, âm thanh réo rắt thảm thiết, xót thương động lòng người, ngược lại lại làm người ta sợ hãi.

"Thẩm Phàm Không, Thẩm Phàm Không, người ngụy quân tử, người bạc tình lang......"

Âm thanh nữ tử như khóc như kể, từ xa đến gần, âm thanh kia giống như không phải người, trống rỗng, khô héo, tràn đầy tố cáo.

Thẩm Phàm Không chợt mở mắt: "Tử Quân!"

Lão ngồi thẳng, mắt trừng lớn mà nhìn một chỗ trong bóng tối.

Ở bên ngoài nha đầu gác đêm Thụy Thanh vội bưng cây nến tiến lên: "Lão gia, ngài gặp ác mộng."

Thẩm Phàm Không lúc này mới cảm giác một đầu một thân mồ hôi, ướt nhẹp, có chút khó chịu.

Thụy Thanh châm đế đèn để trên bàn con bên cạnh, nhấc màn lên, khiến Thẩm lão gia được ánh đèn bao bọc: "Lão gia có muốn lấy nước cho ngài tắm một cái hay không?"

Thẩm lão gia lắc đầu một cái, lục lọi một chú, mò tới bộ họa trục kia: "Không cần, ngươi lui ra đi."

Thụy Thanh đáp, lui xuống, nhưng cũng không dám ngủ, ở trên giường phòng ngoài tiếp tục thiêu thùa may vá, thỉnh thoảng chợp mắt.

Âm thanh bên ngoài kia hình như không tồn tại, có thể là nghe nhầm, Thẩm lão gia thở ra, lần mò bức họa kia, chậm rãi mở ra.

Mặc dù người trong bức họa không còn, nhưng hắn lại hình như còn có thể thấy rất rõ ràng, nơi nào đặt bút, nơi nào phác hoạ, nơi nào đặc tả, nơi nào phải sửa......

Đều là lão tập trung vẽ, bao hàm tình cảm của lão dành cho nàng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2121: Tử Lâm phu nhân 03


Lão nhẹ nhàng, dùng ngón tay miêu tả từng điểm một, lông mày nàng, mắt của nàng, môi của nàng......

Cuối cùng khó kìm lòng nổi, lão nâng lên bức họa, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên vị trí vốn là môi nữ tử.

Lúc này nơi xa lại truyền tới tiếng tiêu, xen lẫn giọng nữ tử thấp giọng mắng.

Thẩm lão gia giật mình một cái, cả người đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, máu giống như bị đông lại.

Âm thanh kia chợt gần lại, hình như đang ở ngoài cửa sổ, gió lay động quần áo của nàng, phiêu diêu muốn bay.

"Thẩm Phàm Không, người thay lòng đổi dạ, ngụy quân tử......"

Thẩm lão gia chợt phi thân đánh tới hướng cửa sổ.

Gió đêm quá mát, Tô Mạt có chút lạnh, quấn chặt lấy chăn, nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, là Lan Nhược.

Nàng nghe ra được.

"Lan Nhược, sao rồi?" Nàng đứng dậy.

Lan Nhược trực tiếp vào cửa: "Tiểu thư, Tam công tử nói, Thẩm lão gia trúng độc."

"Trúng độc?" Tô Mạt cau mày, "Khi lão trong phòng mình?"

Lan Nhược gật đầu: "Đúng, Đại công tử nhờ Tam công tử mời chúng ta qua giúp một tay."

Có thể xảy ra quá đột ngột, lại quá kỳ lạ, bọn họ trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp, dù sao cũng không sợ bọn họ biết, dĩ nhiên là tới tìm nàng rồi.

"Ta lập tức rời giường."

Tô Mạt mặc quần áo, xuống đất, Lan Nhược giúp nàng mặc xong áo khoác, Hoàng Phủ Cẩn đã ở ngoài cửa rồi.

Đợi hai người xuống lầu, Vân Thiếu Khanh cũng đã mặc chỉnh tề, chờ đợi ở trong viện.

Lúc này đã quá nửa đêm, không trăng không sao, chỉ có đèn lồng ở hành lang phía dưới nhẹ nhàng lắc lắc, tản ra ánh sáng mờ mờ.

Thẩm Tam thay đổi dáng vẻ thường ngày không nhanh không chậm, cười ha hả không đứng đắn, hôm nay sắc mặt nghiêm túc: "Vương gia, chuyện đột nhiên xảy ra, chỉ có thể xin mấy vị đi qua xem một chút."

Mặc dù Thẩm phủ nuôi không ít năng nhân dị sĩ, người cao võ công cũng không ít, nhưng dính dáng đến bí mật gia tộc, chuyện này mấy người Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt đã biết, không bằng để cho bọn họ đi luôn.

Hơn nữa, tự nhiên bọn họ so với đám cao thủ kia thì cao minh hơn.

Mấy người đi theo Thẩm Tam vội vã đi tới phòng ngủ của Thẩm lão gia.

Lão cũng không ở cùng chỗ với lão phu nhân, hai người phân chỗ ở, lão có lúc sẽ ngủ lại ở di nương viện, nếu như không có việc thì an giấc tại phòng mình.

Đêm qua bởi vì nhiều chuyện, lão muốn nghỉ ngơi, cận thân đại nha hoàn Thụy Thanh phụ trách chăm sóc cuộc sống thường ngày của lão.

Thụy Thanh cũng không phải thị thiếp, chỉ là nha hoàn, vốn chăm sóc lão là Tứ di nương, mấy ngày nay Tứ di nương bởi vì lo lắng cho nữ nhi Thẩm Tinh Tinh, cộng thêm bị bệnh thương hàn, bệnh ở trong phòng, cũng không ra ngoài.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2122: Tử Lâm phu nhân 03


Thụy Thanh gấp đến độ xoay quanh, còn có An Thịnh cùng mấy lão bộc nhân khác, đều là đi theo lão gia tử từ bé.

Bởi vì Thẩm Phỉ phong tỏa tin tức, lại để cho người canh giữ viện, cho nên mấy di nương cũng không tới, lão phu nhân cũng không phái người tới xem.

Thẩm Phỉ đón mấy người vào, để Thụy Thanh vén màn lên cho mấy người Hoàng Phủ Cẩn nhìn.

Tô Mạt tiến lên nhìn, sắc mặt Thẩm lão gia bầm đen, đôi môi biến đen, hai mắt nhắm nghiền, quả nhiên là trúng kịch độc.

Nàng nói với Lan Nhược đi theo đằng sau: "Lấy châm bao."

Lan Nhược lấy ra châm bao, bày kim châm ra, lấy rượu cồn trừ độc trước, lại lau sạch đưa một cây nhỏ dài cho Tô Mạt.

Mấy người Thẩm Phỉ nhìn nàng cũng không đốt kim châm trên lửa, trực tiếp sử dụng rượu xức lại châm cho phụ thân, có lòng muốn nhắc nhở, chỉ là nghĩ phụ thân trúng độc sâu như vậy, chỉ sợ cũng không xong.

Tay trái Tô Mạt bắt mạch cho Thẩm lão gia, thử dò xét một chút, liền từ từ vân vê kim châm đâm vào hổ khẩu của lão.

Ngón tay Thẩm lão gia run rẩy cử động.

Tô Mạt nói: "Lão gia mặc dù trúng độc, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, ta giúp kim châm trừ độc, lại viết phương thuốc, các ngươi nhanh chóng sắc thuốc."

Nói qua nàng liền để tất cả mọi người lui về phía sau, chỉ để lại hai người Thụy Thanh cùng Lan Nhược giúp một tay, sau đó châm cứu cho Thẩm lão gia.

Nàng để Lan Như viết một toa thuốc, giao cho Thẩm Phỉ, để cho bọn họ đem đi sắc.

Thẩm Phỉ không dám khinh thường, cho người phối thuốc, sau đó xin Tô Mạt xem qua, để người thân tín thức đêm canh ở phòng bếp nhỏ của Thẩm lão gia.

Để tránh có người đầu độc, hắn lại để cho Thẩm Tam đi nhìn chằm chằm.

Vân Thiếu Khanh nhìn một vòng, chỉ có cửa sổ có một chút tổn hại, những cái khác không có dấu vết đánh nhau: "Xin hỏi Thẩm lão gia bị đánh lén sao? Trúng độc như thế nào?"

Thẩm Phỉ xấu hổ nói: "Chúng ta chỉ nghe âm thanh có người thổi tiêu, sau người làm báo lại, nói lão gia trúng độc, vội vàng chạy tới. Người báo lại, chính là Thụy Thanh cô nương vẫn chăm sóc gia phụ."

Thụy Thanh xoay người lại cung kính nói: "Lão gia nằm mơ, sau khi tỉnh lại sẽ không ngủ, ngồi ở giường, có nô tỳ bên ngoài chờ đợi. Sau đó liền nghe được âm thanh lộn xộn lung tung, lão gia gọi tên ai đó như là Tử Quân. Nô tỳ cũng chỉ là nhắm mắt lại một chút, chỉ nghe thấy lão gia kêu thảm một tiếng, đã ngã dưới cửa rồi."

Nàng cúi đầu lau lau lệ, nàng từ mười tuổi liền theo Thẩm lão gia, vẫn trung thành cảnh cảnh, hôm nay mười tám tuổi rồi, Thẩm lão gia làm chủ, muốn đem nàng gả cho một vị quản sự trong phủ.

Là sống chết của Thẩm gia gia, biết gốc biết rễ, Thẩm Phỉ biết nàng sẽ không có gì để hiềm nghi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2123: Hận sâu đậm, yêu đậm sâu 01


Tô Mạt chỉ huy Lan Nhược ghim kim, nhẹ nhàng vân vê kim châm, để máu đen nước từ từ chảy xuống.

Nàng kiểm tra một lần, kinh ngạc nói với Lan Nhược: "Xem ra Thẩm lão gia hình như là miệng trúng độc trước."

Vốn nàng cảm thấy có thể là ăn thứ gì, kết quả trong dạ dày không có độc, ngược lại trên mặt vô cùng lợi hại.

"Tiểu thư, nói như thế, có phải là lúc uống trà hay gì đó, đôi môi đụng phải?" Lan Nhược suy đoán, nói.

Tô Mạt liền hỏi Thụy Thanh, Thẩm lão gia gặp ác mộng tỉnh lại có uống trà hay không.

Thụy Thanh nói: "Không đâu, nô tỳ bưng lên, lão gia không uống. An vị ở giường không biết nhìn cái gì."

Tô Mạt khẽ động trong tâm, ánh mắt băn khoăn ở giường, Thụy Thanh sực nhớ ra gì đó, vội nói: "Lúc ấy trên giường có bức tranh trục, nhưng trống không, nô tỳ thu lại."

Nàng vội vàng đi ra chỗ tủ kệ cầm bức họa kia xuống, giao cho Tô Mạt.

Tô Mạt mở bức họa ra, nhẹ nhàng cúi đầu xuống hít hà, không có gì khác thường, nàng rồi hướng tới ánh nến cẩn thận nhìn.

Thẩm Phỉ cũng bị hấp dẫn tầm mắt, chuyên chú nhìn nàng, không dám dễ dàng quấy rầy, chỉ sợ nhiễu loạn ý nghĩ của nàng.

Tô Mạt nghiêng đầu chớp mắt nhìn một cái, nói với Hoàng Phủ Cẩn cùng Vân Thiếu Khanh: "Cẩn ca ca, Vân công tử, các ngươi tới nhìn, giấy này có chút kỳ quái."

Mấy người xúm lại mà tới, chia ra nhìn một chút, Hoàng Phủ Cẩn nói: "Vốn phải có vết mực, sau hình như tờ giấy đã được lau sạch bằng nước thuốc."

Vân Thiếu Khanh gật đầu một cái: "Rất có thể độc dược giấu trong nước thuốc."

Tô Mạt dùng móng tay gạt gạt ở cạnh, giấy này bản thân có mấy tầng, cộng thêm dán vách bằng vải lụa các loại, tối thiểu có bảy tầng tám tầng, nhưng lại không cồng kềnh, có thể thấy được kỹ thuật làm giấy rất không tệ.

Nàng không nhịn được vểnh môi: "Thoạt nhìn hình như người này cũng không muốn độc chết Thẩm lão gia, hạ độc không phải rất nặng, chúng ta tới kịp thời, lão không đáng ngại, có thể là phát tiết một chút oán khí?"

"Có thể chính là vị Tử Lâm phu nhân hay không?" Thẩm Phỉ nhìn về phía Vân Thiếu Khanh: "Vân công tử, thuốc độc này căn bản có thể có sâu xa?"

Vân Thiếu Khanh lắc đầu một cái: "Cái đó, bổn môn thật ra thì chủ yếu là trận pháp, độc dược gì đó, cũng không nổi danh. Nhưng đệ tử bình thường cũng phải học tập, tránh để bị người khác hại mà không thể giải độc. Loại độc chất này thật ra rất phổ thông, độc tính cũng không phải là rất mạnh, chỉ là có chút triền miên thôi, kể cả giải độc, cũng cần nằm giường bệnh cả tháng mới được."

Sắc mặt Thẩm Phỉ lập tức khẩn trương: "Tô tiểu thư, vậy sẽ không tạo thành tổn thương nghiêm trọng cho phụ thân chứ? Thật sự là tuổi lão gia cũng lớn, nếu như quá mức lợi hại, chỉ sợ sẽ bị hư hỏng thân thể."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2124: Hận sâu đậm, yêu đậm sâu 02


Tô Mạt ý bảo hắn yên tâm: "Đại công tử xin yên tâm, ta nhất định sẽ tận lực chăm sóc thân thể lão gia."

Huống chi kẻ hạ độc này hình như cũng thương tiếc lão, căn bản cũng không muốn tổn thương hắn.

Nếu như vậy, ngược lại có chút đầu mối rồi.

Đầu óc Tô Mạt chuyển nhanh, lập tức liền có chủ ý.

Nàng nháy mắt với Vân Thiếu Khanh, sau đó làm bộ như không có việc gì nói: "Đại công tử, chỉ là mặc dù chúng ta bảo đảm như thế, nhưng cũng không thể bảo đảm có biến cố gì. Kẻ địch quá mức giảo hoạt, làm cho người ta khó lòng phòng bị, ngươi chính là phái thêm nhân thủ, tránh cho nàng âm thầm gia hại lão gia. Mặt khác, độc này mặc dù không đến nỗi nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng vẫn khó giải quyết, chúng ta cần mỗi ngày châm cứu cho lão gia, các ngươi cần mỗi ngày ba lượt cho lão gia uống thuốc, không thể gián đoạn."

Thẩm Phỉ tự nhiên nghe lệnh.

Tô Mạt lại nói: "Lão gia suy yếu, hết sức không đẻ người quấy rầy, ta xem ngoại trừ ta ra, những người khác liền tạm thời không nên tới nhìn."

Người nọ nếu như quan tâm lão gia, nhất định sẽ tìm cơ hội đến xem.

Có thể Tử Lâm phu nhân không ngờ tới, nàng hạ độc, lại để Tô Mạt chộp được nhược điểm.

Thẩm Phỉ hôm nay đối với Tô Mạt là nói gì nghe nấy, chỉ để An Thịnh cùng Thụy Thanh phục vụ lão gia ở trong phòng, trừ phi là Tô Mạt phân phó, không cho thay đổi.

Những người khác trong nhà cũng không cho tùy tiện tới thăm lão gia, đừng cho thêm phiền, nói là thăm, kết quả lại nháo lên.

Những nữ nhân kia, thật khiến người nhức đầu.

Mặt khác, dược liệu đều cần Tô Mạt hoặc là Lan Nhược xem qua, sau đó nấu ở trong sân phòng bếp nhỏ, nhất định phải để Thẩm Tam nhìn chằm chằm, không thể để xảy ra một chút không may.

"Cái đó, có thể tạm xin Vương gia, Tô tiểu thư còn có Vân công tử cũng dọn đến viện của gia phụ hay không? Tiểu nhân cũng ở tiểu khóa viện, tùy thân chờ đợi."

Thẩm Phỉ có tư thái khiêm nhường, lúc nhờ vả người vô cùng chân thành, làm cho không ai có thể cự tuyệt.

Tô Mạt nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái, nói: "Cẩn ca ca, hay là thế này cũng tốt."

Nếu Tô Mạt đã nói xong, Hoàng Phủ Cẩn sẽ không cự tuyệt, hắn nói: "Chính là lại phải phiền toái chư vị, chúng ta không sao cả, nơi nào cũng như nhau."

Hai người nói xong, Vân Thiếu Khanh một chút cũng không có dị nghị.

Sau đó mọi người thu thập xong gian phòng cho mấy người, mấy người Lan Nhược cũng dời qua, xong xuôi hết đã trời sáng rõ.

Tô Mạt rửa mặt một cái dùng điểm tâm của mình thì đi nghỉ ngơi.

Tô Mạt lớn tiếng phân phó: "Lan Nhược, ta muốn đi ngủ, trời sập xuống cũng đừng quấy rầy ta, nếu không ta sẽ tức giận."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
821,724
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2125: Hận sâu đậm, yêu đậm sâu 03


Lan Nhược cười cười: "Tiểu thư, yên tâm, ai quấy rầy ngài, ta giết hắn."

Tô Mạt hài lòng đi ngủ.

Lan Như kinh ngạc nói: "Tỷ tỷ, tiểu thư làm sao vậy?"

Lan Nhược nhìn nàng một cái: "Không có chuyện của ngươi, đi ngủ đi."

Lan Như bĩu môi: "Tỷ tỷ, chúng ta là người tập võ, mấy ngày không ngủ được cũng không sao."

Lan Nhược cười không nói.

Lan Như liền đi tìm Lưu Hỏa.

Thụy Thanh cùng mấy người An Thịnh chăm sóc ông cụ, Tô Mạt cùng Lan Nhược mới vừa thi châm cho lão, bọn họ lau thân thể cho lão, nếu không luôn có một chút máu đen không sạch sẽ.

Thẩm lão gia hôn mê không thể ăn cơm, Tô Mạt cũng giao phó không thể cho lão uống canh, chỉ có thể hai canh giờ uống một chén thuốc.

Uống xong chén thuốc thứ nhất, bụng Thẩm lão gia ừng ực ừng ực, sau đó không thể khống chế mà bài tiết không ít vật bẩn, xấu vô cùng.

An Thịnh phục vụ, cũng không cảm thấy thế nào.

Chờ qua nửa ngày, lúc ăn cơm trưa, Thụy Thanh đột nhiên phát hiện mặt lão gia tử càng đen hơn, đôi môi ngược lại có chút huyết sắc, lập tức thực vội, để An Thịnh đến xem.

An Thịnh cũng sợ hết hồn: "Ai nha, nhanh đi nói cho Tô tiểu thư."

Thụy Thanh vội tìm tiểu nha đầu, đuổi nàng đi tiền viện tìm Tô Mạt.

Tiểu nha đầu kia rất nhanh trở lại, sắc mặt là bị làm khó, gấp gáp muốn khóc: "Thụy Thanh tỷ tỷ, Tô tiểu thư đang ngủ, Lan Nhược cô nương không cho quấy rầy."

Thụy Thanh nghe, vội la lên: "Ngươi không nói cho nàng lão gia không tốt sao?"

Tiểu nha đầu nức nở nói: "Ta nói, nhưng Lan Nhược cô nương chính là không chịu, ta đều đã khổ khổ cầu khẩn nàng."

Thụy Thanh mắng một tiếng” "Đồ vô dụng, tránh qua một bên đi."

Nàng lên tiếng chào An Thịnh, sau đó nói: "Ta tự mình đi mời Tô tiểu thư."

Kết quả nàng đến tiền viện, chỉ thấy Lan Nhược ở dưới lầu uống trà lim dim, nàng tiến lên hành lễ: "Lan Nhược cô nương, có thể thông báo một tiếng không, lão gia chúng ta có điểm không đúng, xin Tô tiểu thư đi xem một chút."

Lan Nhược liếc nàng một cái: "Thật xin lỗi, tiểu thư đang nghỉ ngơi, không thể quấy nhiễu."

Thụy Thanh gấp gáp, giọng nói cũng có chút nóng vội: "Vậy có thể xin Lan Nhược cô nương đi xem một chút hay không. Lão gia thật không được, nhìn sắc mặt đen hơn."

Lan Nhược thờ ơ nói: "Có gì mà ngạc nhiên, tiểu thư của chúng ta cũng đã ra tay, còn có thể như thế nào, các ngươi cứ dựa theo phân phó đi làm, không cần dài dòng. Mau trở về chăm sóc lão gia các ngươi thôi."

Thụy Thanh lại cầu xin nàng, Lan Nhược chính là không chịu nhả ra sau lại còn giận lên, dựng mày liễu lên, lạnh lùng thốt: "Ngươi không đi ta ném ngươi đi."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom