Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Dịch Full 

Chương 2044: Cứu người 01


Hoàng Phủ Cẩn nói: “Bọn họ bị vây ở trong trận tử vi, trước tiên chúng ta đánh thức những người này.”

Nói xong, ống tay áo hắn phất qua, nội lực vận chuyển khắp nơi, liền đánh thức đám người A Lí.

A Lí là người thứ nhất nhìn thấy hắn, vui mừng tiến lên hành lễ: “Thiếu gia!”

Hoàng Phủ Cẩn gật đầu một cái, lại nhìn lướt qua: “Lưu Vân không đi chung với ngươi?”

A Lí liền giật mình, tầm mắt nhìn về phía Tô Mạt, nói: “Thiếu gia, ra khỏi đây rồi, sau đó thuộc hạ hồi báo ngài.”

Hoàng Phủ Cẩn không hỏi nữa, lúc này bọn Thẩm Tam cũng mờ mịt nhìn sang, hình như có chút không rõ tình huống, cảm giác không phân rõ thực tế cùng mộng cảnh.

Ngụy An Lương nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Tam, kinh ngạc nói: “Tam công tử, biệt viện nhà ngươi rốt cuộc là tà thuật oai môn gì, lợi hại như vậy?”

Hắn vuốt vuốt đầu, vẫn cảm thấy có chút mơ hồ.

Tô Mạt lại ngưng mắt nhìn Doãn Thiếu Đường, phát hiện hắn vẫn một đôi mắt sáng trong suốt, hình như không có gì khác thường, liền hỏi: “Doãn công tử, ngươi thật giống như không có gì đáng ngại.”

Doãn Thiếu Đường cười nói: “Quả thật, xem ra tại hạ võ công kém một chút cũng là có chỗ tốt, ngược lại sẽ không bị quản chế.”

Thẩm Tam lại vội vàng cho người tìm đám người Thẩm Tinh Tinh, Hoàng Phủ Cẩn dẫn đường, ở một chỗ khác hành lang bên kia thấy được mấy phụ nhân như si như say.

Hoàng Phủ Cẩn giúp các nàng thoát ra mộng, kéo các nàng trở về thực tế, mấy người đều vẫn là vẻ mặt ngốc trệ, hình như lâm vào trong ảo giác không muốn ra ngoài.

Hoàng Phủ Cẩn phân phó, nói: “Nơi này chướng khí sẽ tăng thêm ảo giác, dẫn các nàng đi ra ngoài đi, chốc lát là tốt rồi.”

Thẩm Tam tự mình tiến lên ôm lấy muội muội của hắn, Ngụy an lương chính là tiến lên đỡ những thủ hạ khác, Nhạc Phong Nhi tỉnh lại, nháy mắt mông lung, nhìn quanh, như nai con vô tội.

Đợi lúc nhìn đến Hoàng Phủ Cẩn, hai mắt nàng đột nhiên sáng lên, tỏa sáng thật mạnh, cực vui mà khóc: “Vương Gia, Vương Gia, ta biết ngay sẽ không buôn bỏ mặc kệ Phong Nhi.”

Nói qua liền lao về trong ngực hắn, nước mắt rối rít rơi xuống.

Lan Như tiến lên đỡ lấy nàng, lành lạnh nói: “Nhạc cô nương không có việc gì là tốt.”

Nhạc Phong Nhi tức giận nhìn nàng: “Ngươi làm cái gì, hôm nay Vương Gia trở lại, các ngươi sẽ không thể hành hạ ta. Các ngươi, các ngươi thế nhưng dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy đi đối phó ta, ô ô...... Vương Gia, ngươi phải làm chủ cho ta.”

Lan Như lười phải lý luận cùng nàng, chuyện còn có nửa kia, còn lâu mới cố kỵ nàng.

Huống chi, nàng cũng không cảm thấy ttrước mặt tiểu thư, Vương Gia còn có thể mặc cho dáng vẻ Nhạc Phong Nhi kệch cỡm như vậy, cho nên hắn trực tiếp dẫn Nhạc Phong Nhi đi.
 
Chương 2045: Cứu người 02


Hoàng Phủ Cẩn để những người đó trước tiên lui trở về nhà chính, hắn là cùng Tô Mạt còn có A Lí phải tìm Lan Nhược cùng Lưu Hỏa.

Ngụy An Lương tiến lên phía trước nói: “Tại hạ dẫn người đi theo đi, mặc dù không hiểu trận pháp này, nếu là gặp lúc cần, nhiều người luôn là khá hơn chút.”

Doãn Thiếu Đường cũng chen lên: “Ngụy bang chủ nói đúng, Hoàng Phủ huynh đã cứu chúng ta, chúng ta tự nhiên muốn ra thêm chút sức.”

Nói xong, hắn đi về phía trước.

Hoàng Phủ Cẩn hét ngăn hắn: “Không phải con đường kia.”

Doãn Thiếu Đường ngượng ngùng cười cười: “Thiếu chút nữa chọc giận.”

Hoàng Phủ Cẩn dẫn đường trước, mọi người theo ở phía sau, Tô Mạt một mực nhìn Doãn Thiếu Đường, nhìn hắn đứng lên vẻ mặt rất bình thường, như cũ là dáng vẻ bất cần đời như vậy, giống như không biết chuyện vừa mới rồi nguy hiểm thế nào.

Hắn thật ra thì ngày thường rất tuấn tú, cùng Thẩm Tam công tử diễm lệ bất đồng, ngược lại có một loại khí chất thẳng thắn, để cho tuấn nhan hắn vốn là lạnh tanh sẽ có mấy phần thân thiết, hơn nữa hắn cố ý cười, liền làm cho người ta coi thường hắn vốn là cái loại lạnh đó.

Nàng theo bản năng cùng hắn càng ngày càng gần, đi tới đi lui dưới chân đột nhiên mất tự chủ một cái, lảo đảo một bước, Doãn Thiếu Đường bên cạnh lập tức đưa tay đỡ nàng: “Tô tiểu thư, cẩn thận.”

Hoàng Phủ Cẩn đi ở phía trước lập tức dừng lại bước chân, ân cần nhìn nàng, sợ nàng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.

Tay Tô Mạt thuận thế ấn một cái ở trên cổ tay Doãn Thiếu Đường, nâng đỡ thân thể, đứng lên, cười nói: “Không có chuyện gì, lại đi mới tốt, chướng khí trong này cũng rất lợi hại.”

Ngụy An Lương nhìn nàng một cái: “Quay đầu lại ta cho người tới xem xét chém đứt cây ở đây.”

Tô Mạt bày tỏ đồng ý: “Muốn chém đứt, thật sự là mối họa không nhỏ. Ta muốn nếu như Thẩm lão gia biết, chỉ sợ cũng kinh ngạc, đây quả thực là chỗ ở yêu nghiệt.”

Ánh mắt nàng hơi đổi, chợt từ trên mặt Doãn Thiếu Đường thấy được vẻ mặt xem thường, thậm chí, đuôi mắt lộ ra một tia trào phúng, quá nhanh, lóe lên rồi mất, ngay sau đó vừa như vậy cười một cách tự nhiên.

Đi hồi lâu, Hoàng Phủ Cẩn dừng lại, nghi ngờ nói: “Trận pháp này quả nhiên thâm ảo vô cùng, rốt cuộc lại đã có biến hóa, bọn họ rõ ràng bị vây ở chỗ này, thế nhưng không thấy.”

Tô Mạt tiến lên, nhìn một chút, nơi này và bất kỳ địa phương nào khác không có gì bất đồng, cũng là một lối đi quanh co, hai bên là hoa tử vi đỏ thắm không đồng nhất màu đỏ, trên mặt đất không có một chút cỏ dại, cho nên không phân được sự khác nhau.

Nhưng nàng tin tưởng, Hoàng Phủ Cẩn nhất định là có pháp môn nhớ của chính hắn, bất đồng cùng người khác.
 
Chương 2046: Vân Thiếu Khanh 01


Tô Mạt đề nghị có thể thử chém đứt những cây hoa màu trắng không, nếu như chém đúng, vậy thì có thể nhân cơ hội giết chết một đám cây màu đỏ, coi như là trận pháp có một khiếm khuyết rồi.

Nàng tự nhiên biết cũng có khả năng chém không đúng, cho nên giả vờ hắn không biết, chỉ khẳng định muốn chém đứt màu trắng.

Ngụy An Lương nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, chờ ý kiến hắn.

Doãn Thiếu Đường hướng Tô Mạt cười cười, nói: “Đây có lẽ là một biện pháp, nếu không vì sao cây màu đỏ luôn là vây quanh màu trắng?”

“Doãn huynh, đây không phải là trò đùa, có thể tùy tiện thử một chút, sai lầm rồi cũng có thể lui về. Ngộ nhỡ chém sai lầm rồi, vậy chúng ta thì phiền toái.” Ngụy An Lương bày tỏ không đồng ý.

Doãn Thiếu Đường nhún nhún vai: “Vậy phải như thế nào?”

Hoàng Phủ Cẩn nhìn bọn họ một cá: “Mang mọi người đi ra ngoài ta còn là làm được.”

Đang lúc vô kế khả thi, lúc muốn lui về, bên ngoài truyền đến tiếng địch du dương.

Toàn thân Tô Mạt chấn động, chỉ cảm thấy âm thanh này vô cùng quen thuộc, không tốn sức chút nào nhớ tới, hay là tại trong rừng mình thấy được huyễn tượng này, người nọ dùng lá trúc thổi.

“Có thể là trận pháp có biến hay không?” Doãn Thiếu Đường xem ra có chút kinh hoảng, nhìn ngó xung quanh bốn phía, bộ mặt đề phòng.

Tiếng địch kia lại càng ngày càng gần, hình như rõ ràng chính là hướng tới nơi đây.

“Mọi người coi chừng.” Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, phi thân nhảy lên, ống tay áo mang theo một đạo ánh lạnh xẹt qua, cắt đứt nhánh cây rối rít quất lại đây.

Bọn họ cũng đều biết những cành cây này sắc bén, trước một tên đại hán còn bị đâm vào cổ.

“Cẩn ca ca, trận pháp làm sao có thể biến hóa dưới tình huống không ai chỉ huy?” Tô Mạt đến gần Hoàng Phủ Cẩn, lẽ ra Mạc quản sự coi như là người phát động trận pháp, vậy cũng chỉ có thể là uy lựclúc trước, làm sao có thể dưới tình huống đang không có người tiếp tục chỉ huy, sẽ hồi sinh biến hóa?

Hoàng Phủ Cẩn nhỏ giọng nói: “Có thể trận pháp quá mức thâm ảo, biến hóa có thể tầng tầng diễn tiến cũng không nhất định. Đi theo ta, đừng sợ.”

Chỉ là trong chốc lát, thuộc hạ Ngụy An Lương đã mấy người tử thương, có bị cây hoa kéo đi, có bị ám sát tại chỗ.

“A ——” đột nhiên, truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Doãn Thiếu Đường, Ngụy An Lương nhìn thấy hắn bị cành hoa nhỏ dài quấn lấy kéo đi, theo bản năng huy kiếm đi cứu, lại bị cây hoa khác ngăn trở.

Nháy mắt lần nữa, rừng hoa trước mắt lại khôi phục như thường, Doãn Thiếu Đường nhưng lại không thấy đâu.

Biến hóa này tới cũng nhanh đi càng nhanh, lúc này Doãn Thiếu Đường sống chết chưa biết, tất cả mọi người có chút chưa tỉnh hồn.

Trong nháy mắt tiếng địch kia liền đến ngoài cửa, sau đó thản nhiên nhẹ nhàng đi vào.
 
Chương 2047: Vân Thiếu Khanh 2


Lúc này cả vườn hoa hình như xao động, giống như người tức giận, cảm xúc rõ ràng như vậy.

Chậm rãi, tiếng địch như dòng nước trôi, âm luật phất qua mỗi một phiến cánh hoa, nhắn nhủ đến từng góc.

Những thứ hoa kia dần dần an tĩnh lại, giống như cô gái ôn uyển, giãn ra tứ chi mềm mại, ưu nhã văn tĩnh, thoạt nhìn không có tính công kích như vậy.

Mấy người cũng không dám khinh thường, dù sao thân phận người tới không rõ, ai biết là trợ giúp mình hay vẫn là trợ giúp kẻ địch?

Tiếng địch tiếp tục, càng ngày càng gần, những cây hoa kia thậm chí bắt đầu nhảy nhót, không gió mà bay, giống như cô gái phiên nhiên nhảy múa.

Hoàng Phủ Cẩn cảm giác thân thể Tô Mạt hơi rung động, vội cầm tay của nàng, Tô Mạt nhìn hắn một cái, lúc này rừng hoa thế nhưng tự động tách ra, một bạch y nhân giống như đạp thủy hành vân đi tới, áo trắng phiên nhiên, bước chân cực nhanh, giống như giẫm ở trên đám mây, làm cho người ta không thấy rõ bước tiến của hắn.

Tóc hắn dài đen nhánh dùng một cây bích lục trúc trâm búi lên đỉnh đầu, còn sót lại giống như là mực gấm đắt tiền chảy như thác xuống, cho đến thắt lưng.

Cả người tựa như bước ra từ bức họa, làm cho người ta có cảm giác cao quý ưu nhã thần bí lại siêu phàm thoát tục.

Làm cho người ta hoài nghi, hắn căn bản không phải người, có lẽ là tiên tử từ đâu tới, không dính một hạt bụi, thanh nhã tuyệt luân.

Cặp mắt như lưu ly lạnh nhạt không chút gợn, giống như bầu trời, tinh khiết mà an bình, không có một chút gợn sóng, lúc lướt qua Tô Mạt nhưng lại thoáng qua một tia khác thường.

Mọi người nín thở, cảm thấy ảo giác có phải nhìn thấy gì hay không.

Một trận gió, mang theo mùi thơm sâu kín như có như không, phất nâng áo bào hắn như mây trắng, tóc như suối chảy, nhưng không có tiếng địch nào bị loạn tiết tấu.

Vẫn như cũ như suối nước cuồn cuộn, không hề gián đoạn.

Khúc vừa dứt, dư âm lượn lờ, mọi người còn mê say trong đó, không cách nào tự kềm chế.

Hắn đem sáo trúc cắm ở sau thắt lưng, sau đó đôi tay kết thủ ấn phức tạp, lúc hành động, nội lực lưu chuyển, làm cho người ta cảm thấy giống như có ánh sáng lung linh, cả người giống như một khối “dương chi mỹ ngọc” dịu dàng.

Mọi người lẳng lặng nhìn hắn, cũng không có ai quấy rầy, hắn cũng cắm đầu cắm cổ làm thủ thế của mình, hồi lâu, hai tay hắn hợp thành chữ thập, sang sảng tự nhiên nói: “Mở!”

Ra lệnh một tiếng, rừng hoa rối rít lùi ra, chướng khí màu hồng thối lui, rừng hoa trở lại quang quẻ, mà tình hình trong rừng hoa nhìn qua liền hiểu ngay.

Lan Như cùng Lưu Hỏa đang ngủ say ở dưới một tàng cây hoa tử vi trắng bên cạnh, hai người dựa lưng vào nhau, thần thái an tường, không có nửa điểm khổ sở.
 
Chương 2048: Vân Thiếu khanh 3


Tô Mạt gấp rút chạy tới, người áo trắng lại lên tiếng chận lại: “Cô nương chớ đụng bọn họ.”

Tô Mạt nghi ngờ nhìn về phía hắn, âm thanh hắn dịu dàng như nước, so với âm thanh đẹp nhất còn cảm động hơn mấy phần, hắn giải thích: “Bọn họ ngủ say đã lâu, nếu như tùy tiện đánh thức, sẽ làm bị thương tới gốc rễ, giảm thọ.”

Lời vừa nói ra, Ngụy An Lương theo bản năng liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, không biết mình bị đánh thức, có thể giảm thọ hay không.

Người áo trắng hình như hiểu lo lắng của hắn, cười nhạt một tiếng, lại nói: “Nếu là ở trực tiếp bị phát hiện trong trận, đánh thức là không đáng ngại. Chỉ là bọn hắn đã bị giấu đi, chướng khí rất sâu, lạc hồn chú vào sâu tận xương tủy, chỉ có thể từ từ lấy ra.”

Nói xong, hắn bay tới dưới tàng cây, cúi người tra xét, sau đó từ trong lòng móc ra một bình bạch ngọc nhỏ dài ba tấc, mở ra nắp bình, đổ ra hai viên dược hoàn trong suốt.

Hắn nhìn Tô Mạt một cái, con mắt sắc có chút sâu thẳm: “Phiền cô nương cho bọn hắn ăn vào.”

Tô Mạt nói cám ơn, thò tay mà tiếp nhận dược hoàn, thật nhanh cho Lan Nhược cùng Lưu Hỏa ăn vào.

Người áo trắng lại phân thành biệt điểm mấy chỗ huyệt đạo của bọn hắn, cuối cùng vỗ lên một chưởng ở huyệt Bách Hội, thở ra một hơi: “Qua hai canh giờ sẽ tỉnh, có thể còn có một chút hoảng hốt, chỉ là không có gì đáng ngại.”

Nói xong, hắn lại nhìn Tô Mạt một cái: “Thỉnh giáo cô nương xưng hô như thế nào?”

Âm thanh hắn trong trẻo, lại hơi mang theo từ tính, có một loại khiêm tốn hấp dẫn, đột ngột hỏi tên một cô gái như vậy, nhưng mà không có nửa điểm cảm giác đường đột.

Ngụy An Lương theo bản năng ngó Hoàng Phủ Cẩn, vốn cho là hắn nhất định sẽ mất hứng, dù sao vị hôn thê của mình bị một nam nhân xa lạ công khai hỏi đến tên họ, tóm lại không ổn.

Coi như hắn cứu bọn họ, ở đây nhiều người như vậy, hắn thế nhưng làm như không thấy.

Cũng coi là quái dị rồi.

Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn lại bình thản, không có gợn sóng gì, càng không có cái dáng vẻ hờn giận.

Tô Mạt khẽ mỉm cười: “Đa tạ vị công tử này cứu giúp, kính xin báo cho tôn tính đại danh, cũng để chúng ta trịnh trọng nói cảm ơn.”

Nàng nghiêng đầu hướng Hoàng Phủ Cẩn cười, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu nghịch ngợm này, nguy hiểm vừa qua, liền lại bướng bỉnh.

Người áo trắng lúc này mới đứng dậy, nhìn về phía đám người Hoàng Phủ Cẩn, sau đó ôm quyền làm lễ: “Tại hạ Vân Thiếu Khanh, nhân sĩ Nam Trạch, gặp qua mấy vị.”

Mấy người Hoàng Phủ Cẩn cũng tự báo gia môn, sau đó hướng tới hắn nói cám ơn.

A Lí cùng một người khác chia ra đỡ Lan Nhược cùng Lưu Hỏa dậy, đưa bọn họ đi nhà chính.

Những thuộc hạ bị thương hoặc là bị giết cũng được khiêng đi.
 
Chương 2049: Vân Thiếu Khanh 04


Hôm nay trận pháp đã mở, chính là rừng hoa bình thường, đối với bọn hắn mà nói, ra ra vào vào tự nhiên vô cùng nhẹ nhõm.

Sau khi Hoàng Phủ Cẩn báo qua tên họ, Vân Thiếu Khanh vẫn quan sát hắn, không che giấu chút nào sự thưởng thức của mình, vô luận nhân phẩm hay tướng mạo hoặc là công phu, người này hình như cũng là cực phẩm trong tinh phẩm.

Hắn lại nghiêng đầu nhìn Tô Mạt: “Cô nương còn không nói cho tại hạ tên họ của người.”

Tô Mạt bật cười, không có nửa điểm thận trọng: “Ta tên là Tô Mạt. Đa tạ Vân công tử giải vây cho chúng ta. Vân công tử nếu từ Nam Trạch tới, chúng ta ngược lại có rất nhiều nghi ngờ muốn thỉnh giáo đấy.”

Vân Thiếu Khanh đột nhiên cười khẽ: “Tại hạ vinh hạnh.”

Hắn làm cái tư thế mời, dẫn đầu dẫn đường.

Mọi người cũng không có dị nghị gì, hình như này trong trận tử vi, hắn chính là chủ nhân, dù sao hắn so với bọn họ rất quen thuộc.

Đi hai bước, Ngụy An Lương đột nhiên nói: “Ai nha, Doãn công tử còn chưa tìm được.”

Vân Thiếu Khanh dừng bước, nghi ngờ nhìn về phía bọn họ: “Doãn công tử?”

Ngụy An Lương gật đầu một cái, nói một lần chuyện Doãn Thiếu Đường bị cành hoa cuốn đi.

Nghe vậy Vân Thiếu Khanh đọc trong miệng một lần: “Doãn Thiếu Đường”, ngay sau đó trong mắt lóe lên một tia sáng tỏ, cười nói: “Hắn không có gì đáng ngại, mấy vị không cần phải lo lắng, chỉ sợ đã đi rồi.”

“Đi?” Mấy người kinh ngạc nói.

Vân Thiếu Khanh giơ tay lên phất phất: “Các vị nếu không tin, có thể phi thân lên, đạp quanh rừng hoa này, xem một chút còn có một người tồn tại hay không?”

Mặt mày Ngụy An Lương trầm xuống, quả nhiên giẫm chân bay lên, vận khởi khinh công, đạp lên rừng hoa chạy một phen.

Vân Thiếu Khanh nhìn về phía Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn: “Chúng ta đi ra ngoài trước đi.”

Chờ bọn hắn đến nhà chính, Ngụy An Lương cũng đã trở lại, mặt hắn trầm như nước, “Doãn Thiếu Đường quả nhiên không thấy.”

Lời vừa nói ra, Thẩm Tam liền kinh ngạc, hắn vỗ án: “Chẳng lẽ hắn —— là gian tế?”

Nếu không vì sao người phá trận vừa xuất hiện, hắn lập tức kinh hoảng chạy?

Vân Thiếu Khanh liền hỏi tình hình lúc đó, Ngụy An Lương giải thích thay một chút.

Vân Thiếu Khanh suy nghĩ một chút, lạnh nhạt nói: “Chắc hẳn hắn không muốn đụng phải ta, cho nên liền trốn.”

Tô Mạt nghe được ý tứ: “Vân công tử biết Doãn Thiếu Đường?”

Vân Thiếu Khanh cười với nàng, sắc mặt càng phát nhu hòa thân thiết, làm cho người ta thấy như cây đón gió xuân: “Nếu như tại hạ không đoán sai, hắn nên họ Quân mới phải, đó chính là Quân Thiếu Đường, là Nam Trạch Quân gia Thất thiếu chủ.”

“Thiếu chủ?” Khuôn mặt diễm lệ của Thẩm Tam lập tức âm trầm: “Nói, hắn đến gần ta như vậy, ngược lại có dụng ý khác rồi. Chỉ là không biết trận pháp trong biệt viện này là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ từ trước thật lâu bọn họ đã xâm nhập vào Thẩm gia chúng ta hay sao?”
 
Chương 2052: Mập mờ 1


Huống chi, như hiện tại, bọn họ muốn đối phó Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn, đã là vô cùng không dễ dàng.

Ít nhất ở địa giới Đại Chu, bọn họ cũng không dễ dàng, trừ phi đưa hai người bọn họ lừa gạt tới Nam Trạch.

Hoàng Phủ Cẩn vẫn lẳng lặng ngồi ở một bên, cũng không nói chen vào, lúc này hỏi “Không biết Vân công tử có thể nói một chút chuyện lệnh sư tỷ hay không, có thể có tung tích của nàng?”

Vân Thiếu Khanh lắc đầu một cái: “Ta cũng là một đường tìm thấy, mới bắt đầu chỉ là dấu vết, lần này lại nói cũng là may mắn. Nếu chư vị không phát động trận tử vi nhỏ này, ta cũng không tìm được tới nơi đây.”

Tô Mạt nói: “Có lẽ vị Thất thiếu chủ kia biết cũng không nhất định đấy.”

Nàng liền hoài nghi người trạm dịch báo tin là Doãn Thiếu Đường, nói như vậy cũng tất nhiên là hắn không thể nghi ngờ, nói không chừng hắn còn là thủ lĩnh đám người Hắc Xà Mị Kiều, một mực âm thầm bày ra tất cả.

Thẩm Tam cảm giác ngực có một cục tức khó nhịn, thật sự là quá mất mặt rồi, hắn phân phó người đi chuẩn bị cơm, lại nói: “Ta xem việc này không nên chậm trễ, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian về nhà, nói chuyện này cùng gia phụ một chút coi. Tòa nhà này là phụ thân xây dựng, không nói được sẽ biết lệnh sư tỷ cũng không nhất định đấy.”

Vân Thiếu Khanh đứng dậy cảm tạ: “Vậy liền quấy rầy chư vị, tại hạ cũng có thể tiết kiệm chút hơi sức.”

Đoạn đường này đi, thật đúng là thật không dễ.

Thẩm Tam liền hỏi hắn hôm nay nghỉ chân ở nơi nào, hắn cho người đi lấy hành lý.

Vân Thiếu Khanh liên tục nói cám ơn, rất là thẹn nói: “Không dối gạt Thẩm công tử, tại hạ cũng không có cái hành trang gì, chỉ đúng là một túi con, hai kiện xiêm áo để tắm rửa, mấy lượng bạc vụn thôi.”

Thẩm Tam liền cho người đem bọc quần áo của hắn qua.

Tô Mạt cười hơi nheo mắt nhìn hắn, lại nói cái Vân Thiếu Khanh này hình như so Doãn Thiếu Đường thần bí hơn, Doãn Thiếu Đường nói thế nào thoạt nhìn liền là một tay ăn chơi, nhưng Vân Thiếu Khanh rõ ràng chính là quý công tử hoặc là thế ngoại tiên hiền không dính khói bụi trần gian, đột nhiên nhập thế, áo trắng bồng bềnh, nhìn là bộ dáng thần tiên.

Vừa vặn chỉ là một bao quần áo, thật sự là khó có thể tưởng tượng cậu ấm tuyệt thế xuất trần như thế nào như vậy tự mình giạt xiêm áo, lại muốn giữ vững phong cách xiêm áo phiêu dật rủ xuống, không có một chút vết nhàu, mới có thể không ảnh hưởng tí ti tới phong cách thanh nhã kia.

Hình như cảm thấy Tô Mạt chế nhạo, Vân Thiếu Khanh nghiêng đầu cười với nàng cười xong, gật đầu thăm hỏi: “Khiến Tô cô nương chê cười.”

Thẩm Tam vừa sai người lưu ý Doãn Thiếu Đường, coi như là hoàn toàn cho hắn gia nhập danh sách đen của mình, vừa làm cho người ta tìm lão Viên thủ lĩnh, lão đầu tử kia quá giảo hoạt, đã sớm không biết chui đi đâu.
 
Chương 2053: Mập mờ 2


Trừ lần đó ra, trong vườn này cũng không có người khác.

Ngụy An Lương vừa cho người đi kiếm thuyền bè, đến lúc đó trực tiếp có thể từ bến tàu nhỏ lên đường chủ yếu là tiến vào thuỷ vận, không cần nữa cưỡi ngựa ngồi xe rồi.

Vân Thiếu Khanh đem tinh lực tiêu vào việc nghiên cứu rừng hoa ở giữa Lạc Hồn Hồ, hắn quay một vòng, nói với Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đang nói chuyện: “Hai vị có thể giúp tại hạ chuyển một chút hay không?”

Tô Mạt nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, ngươi bồi Vân công tử đi, ta chỗ này còn có một chút chuyện.”

Sau đó rồi hướng Vân Thiếu Khanh cười nói: “Vân công tử, thật là rất xin lỗi, các ngươi đi trước, ta xử lý xong chuyện sẽ tới.”

Vân Thiếu Khanh gật đầu: “Làm phiền. Tô cô nương xin cứ tự nhiên.”

Tô Mạt là quan tâm tin tức Lưu Vân, nàng còn chưa có thời gian cùng Hoàng Phủ Cẩn cẩn thận nói về chuyện đó, từ tin tức A Lí đưa tới, quả nhiên có một ít người thần bí đang lặng lẽ hoạt động, hình như đang truy tung người nào.

Mặc dù không khẳng định, chỉ là nhìn dáng dấp tám chín phần mười là Lưu Vân rồi.

Tô Mạt chậm rãi bước chân đi thong thả, nói với A Lí: “Hôm nay chuyện nơi này đã xong, A Lí tự mình đi làm, vừa giám thị kẻ địch, vừa tìm Lưu Vân.”

A Lí lĩnh mệnh: “Vậy thuộc hạ lập tức đi đến chuẩn bị.”

Sau khi A Lí đi, Tô Mạt liền đi vào gian phòng thăm Lan Nhược cùng Lưu Hỏa, Lan Như đang chăm sóc bọn họ.

Chưa tới một chút thời gian, hai người có thể đã tỉnh lại.

“Đừng lo lắng, bọn họ không có việc gì, Vân công tử đã bảo đảm qua.” Tô Mạt an ủi Lan Như.

Lan Như giúp tỷ tỷ đắp chăn: “Tiểu thư, ta cuối cùng cảm thấy vị kia Vân công tử...... Hình như......”

“Hả?” Tô Mạt nghiêng đầu nhìn nàng, “Tiếp tục.”

Lan Như do dự một chút: “Người rất tốt, xem ra thản nhiên, thiện lương, thân thiết, ôn nhã, là một người tốt, nhưng nô tỳ cảm thấy, hình như có chút cổ quái.”

“Nơi nào cổ quái?” Tô Mạt hỏi, lại nói Vân Thiếu Khanh ít nhất tự báo Liễu gia cửa, không giống Doãn Thiếu Đường che che giấu giấu như vậy, dùng một câu du lịch liền gakt mọi chuyện ra.

Nàng ngược lại tình nguyện tin tưởng người như Vân Thiếu Khanh.

Lan Như vội nói: “Tiểu thư, em không phải hoài nghi hắn, em cảm thấy, hắn đối với tiểu thư hình như...... Có chút không bình thường.”

Nếu như nàng là thật nha hoàn, hoặc là người làm, dĩ nhiên sao không biết lại mạo muội nói với tiểu thư một người đàn ông có mơ ước với tiểu thư.

Hơn nữa coi như nam nhân khác có ý với tiểu thư, nàng cũng không lo lắng chút nào, bởi vì nàng biết tình cảm tiểu thư cùng thiếu gia là bền chắc không thể phá được.
 
Chương 2054: Mập mờ 3


Nhưng Vân Thiếu Khanh này, không biết vì sao a, lại làm nàng có một loại cảm giác bị áp bức.

Mặc dù hắn ôn hòa lễ độ, thiện lương khiêm nhường, nhưng Lan Nhược cũng có loại cảm giác đó, cảm thấy hắn chính là một thanh kiếm không ra khỏi vỏ, cũng hoặc là nhìn như dịu dàng, không có nửa điểm lực công kích sát thương, trên thực tế lại có thể là trí mạng.

Nàng chính là lo lắng, không thích giữa tiểu thư cùng thiếu gia xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.

Mặc dù thoạt nhìn bây giờ nàng là buồn lo vô cớ, hoặc là hơi sớm.

Nhưng nàng trong lòng là thật thật tại tại có loại cảm giác kia, cảm thấy tên Vân Thiếu Khanh này, thật thật, có thể là uy hiếp thiếu gia.

“Ha ha, ha ha ha, Lan Như, em…” Tô Mạt ôm bụng, cười đến có chút đau sốc hông, “Em nghĩ thật nhiều, em thật là đáng yêu, thật nên đi làm hồng nương.”

Có sức quan sát nhạy cảm này sao, lần đầu tiên gặp mặt một chút chi tiết nhỏ nàng cũng có thể suy đoán ra thâm ý, nếu như làm hồng nương, đây tuyệt đối là vừa ra tay liền trúng.

Gương mặt Lan Như đỏ lên, thẹn nói: “Tiểu thư ——”

Tô Mạt cười đến có chút đau bụng rồi: “Tốt lắm, tốt lắm, ta không trêu em nữa. Chỉ là em thật là có thể nghĩ, Vân công tử là người là rất hòa khí, lần đầu tiên gặp mặt thì cho chúng ta một đại ân, vừa không có nửa điểm ra vẻ, ta thấy hắn đối với người nào đều rất tốt.”

Mặc dù thời điểm hắn nói với nàng ánh mắt vô cùng mềm mại, thái độ vô cùng hòa khí, nhưng nàng cũng không có từ trong mắt hắn thấy một tia tình cảm hoặc là dục vọng.

Chỉ có thể nói ý tưởng Lan Như quá quái dị rồi.

Lan Như vội nói: “Tiểu thư không trách em thì tốt, tính ra em làm người xấu rồi, Vân công tử người ta đã cứu chúng ta, em còn nhỏ nhen như vậy.”

Tô Mạt vỗ vỗ đầu vai của nàng: “Cứ coi như Vân công tử biết, người ta cũng sẽ không chấp nhặt với em, quân tử từ trước đến giờ đều là rộng lượng.”

“Vương Gia, Vương Gia!”

Ngoài cửa truyền đến âm thanh dịu dàng của Nhạc Phong Nhi.

Sắc mặt Tô Mạt trầm xuống, Nhạc Phong Nhi cùng Thẩm Tinh Tinh tạm thời ở nhã hiên phía sau, bọn họ ở nhà chính trước mặt thương lượng chính sự, Nhạc Phong Nhi này thật đúng là không biết dè dặt, chỉ sợ không thể để cho người khắp thiên hạ biết nàng quang minh chánh đại đi tìm nam nhân.

Lan Như nhìn ra Tô Mạt khó chịu, liền nói: “Tiểu thư, em đi đuổi nàng.”

Tô Mạt khoát khoát tay: “Thôi.”

Nhạc Phong Nhi bất đồng cùng nữ nhân khác, nếu như chỉ là hoa si tương tự Tống Dung Hoa, nàng tự nhiên sẽ tự mình đuổi đi, nhưng Nhạc Phong Nhi không giống.
 
Chương 2055: Muốn làm hồ ly tinh cũng phải xem đạo hạnh


Dù sao Diệp Tri Vân đã đi, mình đối với ông vẫn là muốn tôn trọng.

Nhạc Phong Nhi đung đưa tựa vào trên khung cửa nhìn vào trong: “Vương Gia đâu?”

Lan Như châm chọc nói: “Nhạc cô nương, Vương gia có chuyện đứng đắn phải làm, ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không, sẽ rất nhanh tiễn đưa ngươi đi nhà biểu cữu.”

Mặt Nhạc Phong Nhi liền biến sắc, phản bác lại: “Vương gia để cho ta đi theo hắn, không cần tìm nơi nương tựa cái gì biểu cữu rồi.”

Vương gia nói sẽ không để nàng cơ khổ không chỗ nương tựa, cho nàng danh phận, nếu như đi tìm thân thích nương tựa, thế nào không phải là cơ khổ không chỗ nương tựa đây?

Vương gia từ trước đến giờ nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không nuốt lời.

Lan Như biết chuyện gì, cho nên xem thường cười lạnh một tiếng, chỉ là không ngờ Nhạc Phong Nhi tặng thêm cho mình một câu Vương gia chủ động cho nàng danh phận, nếu như biết rõ, Lan Như nhất định sẽ không nhịn được.

Bên ngoài Thẩm Tam cho người bày cơm, ở hành lang phía trước, hành lang này trên có đình, mở cửa sổ, vừa vặn có thể thưởng thức cả vườn hoa.

Tô Mạt không thèm quan tâm đến lý lẽ của Nhạc Phong Nhi, trực tiếp đi ăn cơm, Lan Như lưu lại chăm sóc tỷ tỷ cùng Lưu Hỏa.

Nhạc Phong Nhi giận đến sắc mặt trắng bệch, bất đắc dĩ, giả như mình thật đi theo Vương gia, làm trắc phi, vẫn thấp hơn Tô Mạt một đầu, trừ phi có thể chiếm đoạt sự sủng ái của vương gia, nếu không vẫn phải nhìn sắc mặt người nữ nhân này mà làm việc.

Nàng tức giận hừ hừ đi tìm Thẩm Tinh Tinh.

Địa phương vắng vẻ như vậy, Thẩm Tam có thể lấy được thức ăn tinh xảo ngon miệng như thế, nhìn ra được rất để tâm tư.

Vân Thiếu Khanh cùng Hoàng Phủ Cẩn phân hoa phất diệp từ rừng hoa ra ngoài, hai người thoạt nhìn vô cùng hài hòa, Ngụy An Lương đứng dậy để Hoàng Phủ Cẩn ngồi ghế trên, Hoàng Phủ Cẩn lại nói: “Không phải ở kinh thành, chúng ta coi như bình thường tụ hội, mọi người tốt nhất là tùy ý ngồi.”

Vì vậy Thẩm Tam lại để cho Vân Thiếu Khanh ngồi thượng vị.

Vân Thiếu Khanh lại không chịu, liền đẩy ra.

Lúc này Tô Mạt tiến đến, chỉ còn lại một chỗ ngồi, cho là mọi người lưu cho mình, liền ngồi xuống.

Thẩm Tam châm trà cho nàng, cười nói: “Một bàn lá xanh tôn hoa hồng, là nên để Tô tiểu thư ngồi.”

Tô Mạt bĩu môi, lập tức biết bọn họ đang nói cái gì, trực tiếp nói: “Cũng chỉ là một chỗ ngồi, có gì đặc biệt hơn người, cũng không phải là bang phái đi họp, còn phải đứng thành hàng 1-2-3-4-5 ra ngoài.”

Nàng vừa nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, ngươi và Vân công tử thấy cái gì sao?”

Hoàng Phủ Cẩn gật đầu một cái, từ từ cuốn cuốn tay áo, tránh làm trở ngại việc ăn cơm: “Vân công tử đã giải thích đại thể về trận pháp nơi này, hơn nữa suy đoán có thể bọn họ còn bày trận pháp tại nơi khác, chỉ sợ càng thêm lợi hại. Chỉ là cũng may Vân công tử nguyện ý ra tay tương trợ, sẽ giúp chúng ta.”
 
Chương 2056: Bánh ít đi, bánh quy lại


Tô Mạt vừa nghe, rất là vui mừng, gấp hướng Vân Thiếu khanh nói cám ơn, đoạt lấy bình trà trong tay Thẩm Tam, châm một ly trà cho Vân Thiếu khanh: “Khổ cực Vân công tử rồi.”

Thẩm Tam ngượng ngùng sờ sờ cái mũi của mình, bị ngó lơ.

Ngụy An Lương ở một bên nói: “Không biết Vân công tử đối với trận pháp nơi này xử trí như thế nào? Nếu là cứ để như vậy, chỉ sợ cũng không thỏa đáng. Mặc dù hiện tại không có gì đáng ngại, nhưng ai có thể bảo đảm về sau sẽ có có người đến lợi dụng trận này sanh sự hay không. Dù sao trận này càng, cũng không thể coi thường.”

Người ở Đại Chu đây không hiểu loại oai môn tà đạo này, đến lúc đó người thua thiệt cũng không thiếu.

Vân Thiếu Khanh ngược lại có chút khó khăn, do dự nói: “Lẽ ra nên phá vỡ, chỉ là trận này cực kỳ tuyệt diệu, có thể rập khuôn Tử Vi đại trận như thế, cũng không phải thường, mặt khác, ta thấy những cây hoa này vậy mà......”

Còn mấy chữ chưa kịp nói, Ngụy An Lương tiếp lời nói: “Ta cũng vậy, cảm thấy những cây hoa tất nhiên là đồ yêu ma, không bằng tìm nhiều người hơn lấy củi đốt, một cây đuốc đốt đi, cũng tránh cho đến lúc đó đưa tới sự chú ý của triều đình, mang đến phiền toái gì cho Thẩm lão gia cùng Tào bang.”

Nhìn hắn hướng Thẩm Tam lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn: “Tam công tử, Hoàng Phủ thiếu gia, ý hai vị như thế nào?”

Ngụy An Lương thường ngày tương đối trầm tĩnh, cực ít sẽ cường thế phát biểu ý kiến như thế, mặc dù là giọng hỏi thăm, nhưng chân mày khóe mắt kiên trì lại làm cho người ta không thể cự tuyệt.

Vân Thiếu Khanh là người thông minh như thế, làm sao sẽ không nhận ra, hắn cười cười, liền không nói gì thêm.

Nhưng Tô Mạt từ tư thái một cái cúi đầu kia nhìn thấu trong lòng hắn là không đành lòng, cái này sợ rằng chính là tâm tính thương tiếc, một kiện đồ vật đối với người khác mà nói có thể vô dụng thậm chí có hại, nhưng đối với có vài người mà nói có thể như thu được chí bảo rồi.

Nàng có thể hiểu được loại tâm tình này của Vân Thiếu khanh.

Nàng cười cười, nhìn về phía Ngụy An Lương: “Ngụy bang chủ, ngươi không phải nên hỏi Vân công tử một chút, có biện pháp nào để trong này trở thành một mảnh rừng hoa bình thường hay không, mà không phải cái lợi khí hại người gì.”

Vân Thiếu Khanh cảm kích nhìn nàng một cái, nói với Ngụy An Lương: “Thật ra thì không phải là không có biện pháp.”

Ngụy An Lương thấy Tô Mạt mở miệng, ngược lại không kiên trì nữa, cười nhạt nói: “Để Tam công tử quây tòa nhà lại, bất luận kẻ nào cũng không cho phép ra vào, cũng coi là biện pháp.”

Tô Mạt nói với Vân Thiếu Khanh: “Có một vấn đề đây, Lạc Hồn Hồ này bị ta hạ độc.”

Lúc ấy nàng hoài nghi Hoàng Phủ Cẩn bị vây trong hồ, nàng hiểu thể chất Hoàng Phủ Cẩn, hai người tâm ý tương thông, nàng xuống độc kia, vô hại đối với hắn, lại có thể trợ giúp hắn dùng độc phá bỏ những trói buộc từ kẻ địch của hắn.
 
Chương 2057: Ghen tỵ


Như vậy hắn vừa có thể biết nàng đang ở bên ngoài, cũng có thể nhân cơ hội thoát thân.

Mà sự thật chứng minh, nàng đã thành công.

Vân Thiếu Khanh liền hỏi là độc gì, Tô Mạt nói cho hắn.

Hắn trầm ngâm chốc lát, nói: “Thật ra thì không sao, độc càng lợi hại, nói như vậy lúc ấy độc tính mạnh nhất, qua một thời gian ngắn độc tính sẽ từ từ biến mất hoàn toàn. Hiện tại nước hồ kia cũng đã không có độc rồi. Chỉ cần xây một tòa lầu các thủy tạ ở trên hồ, liền có thể trấn áp Tử Vi Lạc Hồn Trận này rồi, coi như người hiểu công việc, cũng chưa chắc có thể khởi động trận pháp.”

Người đang ngồi đều nghe ra ngụ ý của hắn, nếu hắn ra tay, cũng sẽ không cho người ta cơ hội trở lại quấy rối.

Mặc dù thanh âm hắn bình thản, thái độ chân thành tha thiết, nhưng ẩn chứa trong đó là tự tin và ngạo khí không cần nói cũng biết.

Ngụy An Lương không nói, Thẩm Tam liền hỏi xây dựng phòng ốc dạng gì, có phải có yêu cầu đặc biệt hay không.

Vân Thiếu Khanh nói: “Cái này Vân mỗ sẽ vẽ thiết kế, đến lúc đó giao cho Tam công tử, theo đó xây dựng là được.”

Thẩm Tam nói cám ơn, lại kêu mọi người: “Mọi người dùng cơm thôi.”

“Các ngươi thật là quá đáng!”

Mọi người mới vừa cầm đũa lên, liền bị một tiếng hét làm cả kinh.

Chỉ thấy Thẩm Tinh Tinh nâng váy, mang theo mấy thị nữ cùng Nhạc Phong Nhi, giận đùng đùng bước nhanh tới đây.

Mặt phấn đanh lại, khí thế hung hăng.

Thẩm Tam vội vàng đứng dậy: “Tinh Tinh, không phải các người dùng cơm ở nhã hiên sao?”

Thẩm Tinh Tinh hừ một tiếng, nhìn Tô Mạt một cái, tầm mắt cũng dừng lại trên người Hoàng Phủ Cẩn một cái, chớp mắt lại khóa lại Vân Thiếu Khanh, ngay sau đó tức giận nói: “Ca ca, khách tới nhà, chẳng lẽ ta không phải chủ nhân sao? Thế nào ngược lại không để cho ta thấy, ngược lại Tô tiểu thư cũng là đại cô nương, dửng dưng ngồi ở chủ vị Thẩm gia chúng ta, ngươi có phải muốn làm nữ chủ nhân Thẩm gia chúng ta hay không à? Tam ca? Ngươi nghĩ như thế nào?”

Nàng phiên nhãn nhìn chằm chằm Thẩm Tam, biết Tam ca để tâm về điểm này, khắp nơi nói tốt vì Tô Mạt, bí mật nịnh nọt không ít, khoe khoang Tô Mạt thành trên trời dưới đất đều không ai bằng.

Chẳng lẽ là tồn tại tâm tư gì?

Nam nhân thật là tiện, không có được thì là tốt.

Nàng đứng ở bên cạnh Tô Mạt, cảnh cáo nhìn chằm chằm Tô Mạt.

Tô Mạt biết nàng nghĩ muốn mình cho nhường chỗ ngồi, nhưng cũng không động đậy, ngược lại cầm đũa lên, nói: “Ai nha, ta đói bụng, nhiều đồ ăn ngon như vậy, ăn xong sớm một chút còn nghỉ ngơi, còn phải tiếp tục lên đường đấy.”

Nhìn nàng khôn quan tâm tới ai mà ăn cơm, đang ngồi đều là đại nhân vật có mặt mũi, Tô Mạt nàng cứ không khách khí như vậy?
 
Chương 2058: Duy trì


Thẩm Tinh Tinh tức đến cơ hồ lỗ mũi xịt khói: “Tô Mạt, ngươi thật là quá đáng!”

Tô Mạt nghiêng đầu nhìn nàng: “Thẩm tiểu thư, ngươi muốn ăn cái nào? Ngồi xuống ăn a.”

Thẩm Tinh Tinh nhìn Tô Mạt lại muốn đi gắp tôm thủy tinh kia, liền thò tay chém giết: “Ta để cho ngươi chỉ có biết ăn thôi.”

Kết quả Tô Mạt lại nhanh tay lẹ mắt, một đũa gắp vài viên, sau đó thu hồi lại, từ từ ăn.

Trong tay Thẩm Tinh Tinh còn cầm đĩa tôm thủy tinh, tức đến cơ hồ ngã ngửa.

Thẩm Tam thật là bị tức đến ngốc, ngày trước chỉ cảm thấy cô em gái này là nuông chìu một chút điêu ngoa một chút, nhưng cũng hiểu chuyện rõ ràng, hơn nữa thường xuyên tự xưng là so với nhiều thiên kim tiểu thư càng thêm hiểu lễ, lại đa nghệ, càng thêm......

Ai biết dọc theo con đường này, cùng Tô Mạt bới móc không ít.

Nhìn xem Tô Mạt nhà người ta, trầm trầm ổn ổn, ôn ôn nhu nhu, hữu lễ hữu tiết, dù là lúc đối phó kẻ địch, cũng treo nụ cười nhẹ nhàng.

Một điểm này, muội tử mình đấu thế nào được, căn bản không có cái xung đột lợi hại gì, hắn cũng không biết cô em gái mình làm sao lại thành nước vào đầu óc, cần phải đối nghịch cùng Tô Mạt rồi lần lượt bêu xấu.

Hôm nay tới một Vân Thiếu Khanh, còn chưa ngồi nóng đít ư, nàng liền đem mặt trong mặt ngoài cũng vứt sạch.

Còn để cho người ta cho là Thẩm gia bọn họ cũng đều là tiểu thư điêu ngoa như vậy đấy.

Hắn một lòng nghĩ Thẩm Tinh Tinh làm mất mặt, không cảm thấy mình lưu luyến bụi hoa, trêu hoa ghẹo liễu cũng không phải là thứ tốt gì.

Mấy nam nhân ngược lại vẻ mặt vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, mắt nhìn mũi, miệng nhìn tim, không có gì khác thường.

Bọn họ cũng đều biết, nữ hài tử gây gổ, tốt nhất chớ xen mồm, chen miệng liền gặp xui.

Sẽ trở thành mục tiêu sống.

Hoàng Phủ Cẩn có lòng tin đối với Tô Mạt, nàng là nha đầu không chịu thua thiệt, nàng nghịch ngợm, một trăm Thẩm Tinh Tinh trói một chỗ cũng không đủ đầu ngón tay nàng chơi.

Năm đó Tống Dung Hoa, chẳng lẽ kém so với Thẩm Tinh Tinh?

Kết quả đấy, cùng nhau cho về chơi với ông bà đi.

Cho nên hắn ngược lại cũng cầm đũa lên, chậm rãi bắt đầu dùng bữa, còn nói với Vân Thiếu Khanh: “Vân huynh, ăn cơm đi, đã nguội rồi.”

Vân Thiếu Khanh nhìn Thẩm Tinh Tinh, một cô nương xinh đẹp như vậy, thế nào lại nói chuyện dữ dằn như vậy với Tô Mạt, nhìn ánh mắt Tô Mạt minh triệt, vẻ mặt vô tội cùng ngây thơ, cũng không cùng Thẩm Tinh Tinh đấu, lập tức làm hắn mềm lòng muốn tiến lên bảo vệ.

Huống chi Tô Mạt mới vừa rồi còn giải vây thay mình.

Cho nên hắn có chút muốn mở miệng, sau đó Hoàng Phủ Cẩn đúng lúc múc cho hắn một muỗng canh thịt bò, cười nói: “Vân huynh, ăn đi.”
 
Chương 2059: Tranh đấu gay gắt


Hoàng Phủ Cẩn thuần túy là tốt bụng, dù sao Vân Thiếu Khanh cứu bọn họ, hắn không muốn người ta từ Nam Trạch thật xa chạy tới Đại Chu, kết quả là bị một tiểu cô nương làm bị sặc.

Dù sao nữ nhân như Thẩm Tinh Tinh hắn gặp nhiều, Tô Mạt không sợ, nam nhân đáng sợ.

Nói thí dụ như Ngụy An Lương, đây chính là nhân vật hung ác, bụng dạ cực sâu, nhưng đối mặt thời điểm Thẩm Tinh Tinh nổi đóa, hắn từ trước đến giờ là nói năng thận trọng, tuyệt đối sẽ không nói hơn một câu.

Tại sao ư, hảo nam không cùng nữ đấu.

Ngươi lợi hại hơn nữa, đấu thắng ám muội, thua, ngươi mất mặt.

Hơn nữa, trước mắt là ai, là Mạt Nhi của hắn.

Mạt Nhi, là từ sáu tuổi là có thể đấu thiên đấu địa đấu mẹ cả di nương quốc công tổ mẫu huynh đệ tỷ muội rồi.

Những nữ nhân kia như cá diếc sang sông (*người mù quáng chạy theo mốt), vô luận là điêu ngoa mềm nhũn, thông minh, âm nhu......

Đủ loại, luôn có một, cũng không có kẻ nào là có thể chiếm được thứ tốt từ Tô Mạt.

Người nàng kết thân, đối đãi bằng hữu, có thể rất tốt rất tốt, phẫu tiểu tạc khiêu (có lẽ là đối xử có lễ, ta ko hiểu huhu), đối với kẻ địch, cũng có thể không chút lưu tình.

Nghĩ tới đây, hắn như có như không liếc Nhạc Phong Nhi một cái, nàng đang hơi nhếch môi, khẩn trương nhìn Thẩm Tinh Tinh, gương mặt mong đợi, môi mím chặt đã tiết lộ bí mật của nàng.

Cảm thấy Hoàng Phủ Cẩn đang nhìn nàng, Nhạc Phong Nhi cùng hắn liếc nhau thật nhanh một cái, cho hắn một ánh mắt mập mờ ngầm hiểu lẫn nhau.

Hoàng Phủ Cẩn thiếu chút nữa nghẹn, mà Thẩm Tinh Tinh lại cảm thấy Hoàng Phủ Cẩn đang nhìn nàng, quay đầu liếc nhìn hắn: “Hoàng Phủ Cẩn, Tô Mạt không hiểu chuyện như vậy, sao chàng cứ mặc kệ nàng?”

Họa thủy này làm sao lại dẫn tới nơi hắn?

Khóe môi môi mỉm cười, nhìn về phía Tô Mạt, hai người thần giao cách cảm trao đổi một cái ánh mắt, trong ánh mắt của hắn nàng hiểu có chế nhạo, trong ánh mắt của nàng có tự nhiên cảnh cáo hắn cùng làm nũng.

Nữ hài tử đoan trang cao quý, mắt ngọc mày ngài, da thịt như ngọc, nam nhân tuấn dật tự nhiên, làm cho người ta nhìn qua nhìn lại, thế nào đều giống như tình cảm hài hòa.

Trong tay Vân Thiếu Khanh nắm chén sứ trắng, tầm mắt ngưng ở gò má của Tô Mạt vô cùng mịn màng, có một cái chớp mắt như vậy, thế nhưng nhìn ngây dại, nếu như không phải là Thẩm Tinh Tinh rất chướng mắt đứng ở bên cạnh, hắn sợ mình sẽ luống cuống, vội cúi đầu ăn canh, thiếu chút nữa bị sặc.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn một cái, rất hữu hảo nhắc nhở: “Vân huynh, lúc ăn cơm phải chuyên tâm.”

Vân Thiếu Khanh giống như là bị người phát hiện tâm sự, không nhịn được đầu ngón tay khẽ run, nói cám ơn, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Cũng không dám nhìn Tô Mạt một cái.
 
Chương 2060: Ái mộ 1


Hoàng Phủ Cẩn lúc ăn cơm động tác thoạt nhìn rất văn nhã, an tĩnh, nhưng thực tế hắn ăn được rất nhanh, đây là lúctrong quân đội huấn luyện ra, mà Tô Mạt lại càng không, ở nông trường lúc huấn luyện, đây chính là trong miệng cọp đoạt thức ăn nha, không nhanh ăn tham ăn mà no bụng này.

Cho nên hắn cũng ăn no.

Nàng từ từ lau khóe miệng một cái, cười híp mắt nhìn Thẩm Tinh Tinh tức giận: “Thẩm tiểu thư, mời ngươi thôi.”

Nói xong, nàng đứng lên, hướng những người khác cáo từ, sau đó cùng Hoàng Phủ Cẩn nắm tay rời đi.

Thẩm Tinh Tinh giận đến dậm chân một cái, cơm cũng không ăn, xoay người trở về phòng.

Nghỉ dưỡng sức hai ngày, Vân Thiếu Khanh cùng Hoàng Phủ Cẩn phụ trách vẽ mấy họa đồ giấy, Ngụy An Lương cho người sửa chữa thuyền bè, người khác còn phải chuẩn bị lương thảo các loại, chuẩn bị đồ cần thiết trên đường.

Tô Mạt bởi vì đối với trận pháp không biết gì cả, vô cùng hiếu kỳ, cho nên lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn chủ động giúp chăm sóc Vân Thiếu Khanh.

Hôm nay trận pháp bị phá, mặt hồ sáng rỡ lấp lánh, phản chiếu trời xanh mây trắng hoa hồng cây xanh, vô cùng mê người.

Ngụy An Lương còn sai mười mấy người nghe Vân Thiếu Khanh chỉ huy, đem con đường từ bên ngoài tiến vào thông qua rừng hoa tu sửa lần nữa, chặt một số cây hoa không cần thiết, nới rộng đường nhỏ, như vậy có một con đường rất rõ ràng bất đồng cùng người khác, mọi người đi vào cũng sẽ không lạc đường nữa.

Vân Thiếu Khanh đứng ở bờ sông từ từ vẽ, Tô Mạt nhìn một chút, hắn thật đúng là không phải người trong thế tục, bức tranh đó nhìn không ra một tia tục khí bên trên, rõ ràng là ngòi nước đình tạ lâu đài thông thường, nhưng hắn vẽ ra, nghiễm nhiên lại giống tiên sơn lầu các, mang theo một cỗ linh khí.

Mặt hồ phản chiếu lại, bản thân hắn chính là một bức họa rồi.

Tô Mạt cười nói: “Vân công tử, quê quán của ngươi nhất định rất đẹp.”

Vân Thiếu Khanh hướng nàng khẽ vuốt cằm: “Có cơ hội hoan nghênh các ngươi đến, ta hôm nay ở một mảnh trong khe núi, núi cao nước rơi, rừng trúc, phía dưới là một mảnh rừng tử vi còn có một khu rừng đào, ở theo thói quen ngược lại không thấy đẹp, chỉ là lúc rời đi cũng có chút nhớ thương.”

Hắn thấy sắc mặt Tô Mạt có chút cổ quái, ân cần nói: “Tô cô nương không thoải mái?”

Tô Mạt lắc đầu một cái, miễn cưỡng cười cười, mình ở huyễn tượng trong trận pháp nhìn thấy cái bóng lưng thổi lá trúc, có thể chính là hắn hay không?

Chỉ là quá mức quỷ dị, lẽ thường không có cách nào giải thích.

“Ta cùng Cẩn ca ca rất muốn tìm một nơi có sông có núi, lại tự do tự tại đấy.” Nàng khôi phục dáng vẻ ngây thơ, âm thanh mềm ngọt, rơi vào trong lỗ tai Vân Thiếu Khanh, giống như bách linh trong rừng trúc, rồi lại không giống bách linh líu ríu như vậy, rất biết chừng mực.
 
Chương 2061: Ái mộ 02


Da thịt của nàng giống như hoa đào mới nở, lung linh mềm mại, cặp mắt linh động phi phàm, giống như nước dưới đầm sâu......

Hắn gặp qua vô số nữ hài tử, nhưng cho tới bây giờ không có một người nào đặc biệt giống nàng như vậy, khiến ngoài vẻ mỹ lệ bên ngoài, hắn còn cảm nhận được một loại tuyệt diệu khác.

Có một điểm chủ yếu là, nàng thật rất giống, giống như một khuôn đúc ra.

“Cái đó, Vân công tử, ngươi vẽ sai chỗ này rồi.” Tô Mạt tốt bụng nhắc nhở hắn.

Vân Thiếu Khanh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cười cười: “Thật là ngốc, quả nhiên không thể nhất tâm nhị dụng.”

Tô Mạt tò mò hỏi ngay: “Vân công tử, tôn sư cũng ở đó sao?”

Nàng thật rất muốn biết một vị sư phụ am hiểu sâu trận pháp, bái sư học nghệ, như vậy về sau ở cùng Cẩn ca ca, được bảo đảm nhiều thêm một chút.

Hiện tại bọn họ mặc dù muốn tiền có tiền, lại là nhân vật quan trọng có tiền, võ công cũng không phải lợi hại bình thường, độc dược cũng không thiếu, nhưng bọn họ lại không hiểu loại trận pháp này.

Đối với nàng mà nói, quả thực là thứ mà không cách nào dùng khoa học giải thích, cho nên nhất định phải hiểu rõ, tiến tới tinh thông.

Nếu không, ai cũng không thể dự liệu sau này còn có thể gặp phải hay không.

Huống hồ còn có đám người mất trí, nhất định coi nàng cùng Cẩn ca ca là quân xanh đấy.

Vân Thiếu Khanh lắc đầu một cái: “Mấy năm qua gia sư đã sớm không hỏi việc đời rồi, thường bế quan, hơn nữa hành tung bất định, cho nên ngược lại thật ra ta cũng không biết lão nhân gia ông rốt cuộc ở nơi nào rồi. Chỉ có lúc lão nhân gia ông nghĩ tới ta, mới xuất hiện.”

Tô Mạt ồ một tiếng, thấy loại cao nhân đó đều là cá tính kỳ quái: “Lệnh sư tỷ......”

Vân Thiếu Khanh cười cười, lộ ra một vẻ mặt rất xin lỗi, giống như cự tuyệt Tô Mạt vì hắn thật khó khăn, thật phải nhịn: “Thật không phải là ta không muốn nói, bất đắc dĩ bổn môn có quy định, cho nên, xin hãy tha thứ.”

Tô Mạt lắc đầu một cái, không có vấn đề gì nói: “Vân công tử quá khách khí, ta cũng biết rõ trong chốn giang hồ có rất nhiều môn phái có quy củ rất kỳ quái, vậy ta không hỏi.”

Vân Thiếu Khanh vội vàng khoát tay: “Không phải vậy, ừm...... Nói như vậy, sư tỷ là một cấm kỵ của bổn môn, không cho đàm luận. Sư phụ cũng chỉ hạ lệnh cho ta mang sư tỷ về, không được hỏi, hơn nữa không được cùng bất luận kẻ nào nói tới chuyện của nàng.”

Bất cứ chuyện gì.

Tô Mạt sáng tỏ, cười nói: “Xem ra lệnh sư rất quan tâm sư tỷ của ngươi.”

Vân Thiếu Khanh ngẩn ra, quan tâm? Hắn thật đúng là chưa từng nghĩ đến vấn đề này, chỉ là...... Hình như sư phụ mỗi lần nhắc tới sư tỷ, thật sự chính là trời u ám, rồi lại mang theo một chút bất đắc dĩ?

Hắn nghiêng đầu nhìn Tô Mạt: “Tô cô nương thật là thông tuệ.”
 
Chương 2062: Ái mộ 03


Cái này đã thông tuệ rồi hả? Tô Mạt im lặng, không quấy rầy hắn nữa, đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn, hắn đang đứng đối diện hồ nước không biết nghĩ cái gì.

“Cẩn ca ca, phía dưới không phải là rất khủng bố?” Nàng còn chưa có thời gian nói vớig hắn chuyện bị vây.

Hoàng Phủ Cẩn giơ tay lên vuốt ve tóc nàng một chút, nhẹ giọng nói: “Thật ra thì không có chút nào, không sai biệt lắm với mặt trên. Lúc ấy ta cũng là bất tri bất giác đuổi tiếp ở trong trận, sau đó liền lọt vào phục kích của kẻ địch, sau lại xuất hiện ảo giác, chỉ là cũng chỉ là ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.”

Lúc tỉnh táo, hắn biết nàng đang đợi hắn, mình không được phép sơ xẩy.

Lúc bị ảo giác, nàng đang ở bên cạnh hắn, bình tĩnh nhìn quanh, thần thái phấn khởi, là bộ dáng hắn vẫn yêu.

Tô Mạt cầm tay của hắn, kiên định nói: “Cẩn ca ca, chúng ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ, sẽ không phải mạo hiểm như vậy nữa.”

Cũng chỉ là một lần truy kích kẻ địch bình thường, kết quả lại xuất hiện nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Tô Mạt lại hỏi hắn chuyện ở miếu Dược Vương.

Hoàng Phủ Cẩn liền nói đơn giản qua, đêm đó hắn mang theo đám người Lưu Hỏa đi miếu Dược Vương, kết quả nửa đường thì gặp phải sương mù, rất dễ nhận thấy là địch nhân mai phục.

Ở trong sương mù bọn họ gặp kẻ địch mấy lần, hai phe đều có tổn thương, sau vào thời diểm lao ra khỏi sương mù đã tới rừng hoa này rồi, bọn họ còn vô tình gặp được Lan Nhược.

Lan Nhược còn tưởng rằng đang ở phụ cận miếu Dược Vương, thật ra thì nàng cũng sớm ra khỏi miếu Dược Vương sau đó liền mơ mơ màng màng đến nơi này rồi bị vây khống, trong ảo ảnh lại chém đứt mấy cây hoa, những cánh hoa kia theo dòng sông nhỏ trong biệt viện chảy ra ngoài, sau liền bị A Lí nhìn thấy.

Lúc A Lí nhìn thấy những cánh hoa kia, Lan Nhược thật ra đã bị vây mấy ngày rồi, đã gần như kiệt lực.

Sau thì cơ bản là có thể đoán được, bị vây ở trong trận, nhiều lần xung đột giãy giụa, sau rốt cuộc dường như gặp phải Mạc quản sự, kết quả Lan Nhược hôn mê, Lưu Hỏa bị tập kích, Hoàng Phủ Cẩn vì đuổi theo kẻ địch kết quả cũng rơi vào Lạc Hồn Hồ, giằng co trong cạm bẫy.

Thật may có Tô Mạt dùng một bình độc dược, giải vây cho hắn.

Thoạt nhìn rất ly kỳ, rất huyền diệu, chỉ vì bọn hắn chưa từng trải qua.

Mà đối với Vân Thiếu Khanh mà nói, hết thảy đều rất bình thường, như đối với người bình thường ăn cơm dánh nhau.

Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn đi tới bên cạnh Vân Thiếu Khanh, nhìn hắn vẽ không sai biệt lắm, mới hỏi: “Vân công tử, có thể thỉnh giáo một chút trận pháp này hay không?”

Vân Thiếu Khanh nháy mắt mấy cái, bên trong con ngươi trong suốt như nước dịu dàng sáng rỡ, hắn gật đầu: “Dĩ nhiên có thể, chỉ cần ta có thể nói, tuyệt dối không che giấy chút gì”
 
Chương 2063: Ái mộ 4


Tô Mạt nói cám ơn, cười đến mặt mày cong cong, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ: “Nói thí dụ như chúng ta lần đầu tiên vào trong trận như vậy, thoát thân như thế nào? Có phải chỉ có thể phá trận hay không? Còn có, trận pháp chỗ này mỗi tầng đều cần người phát động, còn là một khi đã phát động, chỉ cần có người vào trận cũng sẽ bị ngủ?”

Nàng hiểu một ít trận pháp dễ hiểu, đó chính là một tồn tại khách quan, tòa trận này bố trí ở nơi nào, sau đó ôm cây đợi thỏ, có người bước vào, cũng sẽ bị khốn ở bên trong trận, trừ phi vận khí tốt hoặc là phá được trận, nếu không không thể đi ra.

Cái loại trận pháp đó nếu như không cần rất nhiều người, vậy thì không cần người chỉ huy.

Nhưng nàng không biết loại trận pháp nhìn như an tĩnh lại biến ảo vô cùng này, thực sự quá thâm ảo.

Vân Thiếu Khanh rũ xuống rèm mắt hơi suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Vấn đề này, nói khó khăn rất khó, phải nói dễ dàng cũng rất dễ dàng. Chỉ cần tìm được trận nhãn, phá trận liền dễ dàng, chỉ cần tìm ra sinh môn, giải trận cũng dễ dàng. Nếu là xúc động đi vào tử môn, sẽ gặp phải nguy hiểm. Đối với người bình thường nếu như lầm vào trong trận, chỉ cần vào trận không sâu, có thể bằng vào trí nhớ, trở về đường cũ. Có người thường ngày bày trận, đối với người vào trận không sâu có thể kịp thời có đường về, là tha thứ cho đường lui, tuyệt đối sẽ không ác ý phát động trận thế. Một khi vào trận quá sâu, lại không hiểu, trừ phi là vận khí tốt, nếu không chỉ có đầu óc thần tiên có thể đem các bộ phận lẫn nhau biến hóa liên quan đều tính toán ra, sau đó tìm ra đường chính xác, cũng có thể giải trận, nếu không thật rất khó.”

Với Tô Mạt thì chính là biện pháp gốc mà hắn vừa nói, đơn thuần dựa vào đầu óc rõ ràng trí nhớ tốt.

Có lẽ là vì bản thân Hoàng Phủ Cẩn sát khí quá nặng, võ lực siêu cường, cuối cùng cơ quan lợi hại nhất cả tòa trận ép hắn không được, đối với hắn sinh ra kính sợ, tình nguyện để cho hắn rời đi.

Vân Thiếu Khanh vừa nhìn liền có thể biết hai người gặp gỡ những gì trong trận, cho nên khâm phục.

Đối với hai người không hiểu, lại có thể như vậy, xác thực hiếm thấy.

Về phần làm sao tìm được trận nhãn, bởi vì bọn họ chưa học qua, cho nên hắn cũng không cách nào nói được, nói bọn họ chỉ biết càng thêm mê man.

“Hai vị yên tâm, một loại trận pháp các ngươi không cần sợ hãi, như loại đại trận này cũng là tinh hoa phái ta, là cấm truyền ra ngoài cùng tùy ý sử dụng, cho nên mới xúc phạm vào môn quy. Hơn nữa ta bảo đảm, nhất định giúp các ngươi tìm hết số trận pháp sư tỷ bày ra tại nơi khác rồi phong kín, sau đó dẫn nàng đi, sẽ không cho thêm nàng cơ hội làm loạn.”

Hai người nói cám ơn, Tô Mạt thấy hỏi không tới thực chất cũng có chút không hứng thú lắm, chờ Vân Thiếu Khanh chỉ sẽ bản đồ xong, bọn họ đi tìm Thẩm Tam, hắn tìm người phụ trách xây dựng thủy tạ ở chỗ này.
 
Chương 2064: Ái mộ 5


Trong hồ vốn là có người ẩn núp, lúc Vân Thiếu Khanh tới cũng đã lặng lẽ rút lui, cho nên hiện tại không có nguy hiểm gì.

Ngôi viện này một lần nữa trở lại trong lòng bàn tay người Thẩm gia.

Qua mấy ngày, thuyền Ngụy An Lương sửa xong, đoàn người lên thuyền tiếp tục xuôi nam.

Mặc dù trên đường bị tổn thất mất người, nhưng dọc đường Tào bang tự nhiên có người tiếp ứng, cho nên trừ một cái thuyền lớn, còn có mười mấy con thuyền khác đi theo, phụ trách vận chuyển ngựa lương thảo hành lý.

Thuyền lớn cũng không phải là thuyền khách bình thường, mà là thuyền khách Tào bang đặc chế để đi trên sông, chia làm hai tầng trên dưới, khoang thuyền có gian phòng rộng rãi sáng ngời, bên trong vô cùng thoải mái.

Hơn nữa thuyền đi ổn định, làm cho người ta dường như không cảm thấy lắc lư.

Trừ mười gian phòng, trên boong thuyền ở mũi thuyền còn xây dựng lầu các, che gió che mưa, lại thích hợp ngâm gió thưởng trăng, cực kỳ sướng ý.

Lên thuyền rồi, Thẩm Tinh Tinh nhìn Tô Mạt một cái: “Tô tiểu thư, phương bắc các ngươi không có thuyền như vậy đi, trong vườn hoa nhà của chúng ta còn có thuyền hoa đặc biệt, không chỉ lớn như thế này, càng thêm cao quý đẹp mắt so với cái thuyền này, đến lúc đó nhất định mời ngươi tới.”

Tô Mạt cười cười: “Vậy cũng đa tạ. Chẳng qua ta nghe nói có thuyền đi trên biển lớn dài vài chục trượng, cao bốn năm tầng, còn có chứa pháo, có thể trồng rau nuôi súc vật ở phía trên, không biết nhà Thẩm tiểu thư có hay không, ta rất muốn đi thăm cái đó.”

Thẩm Tinh Tinh giận đến méo cả miệng, hầm hừ lên thuyền, chiếm một nửa số gian phòng tốt ở tầng thượng.

Người khác cũng không cùng nàng so đo, một là nhìn mặt mũi của Thẩm Tam, hai là đấng mày râu cùng một tiểu thư nhõng nhẽo so đo, cũng quá mất mặt.

Cho nên như Ngụy An Lương là chủ nhân, cũng tình nguyện cùng Thẩm Tam, Vân Thiếu Khanh chen vào một gian phòng, Hoàng Phủ Cẩn mang theo Lưu Vân một gian, Tô Mạt có một, Lan Nhược tỷ muội một gian.

Những người khác nếu như không ở dưới, chỉ tùy ý đi theo trên thuyền, ngược lại càng rộng rãi hơn.

Thuyền một đường đi về phía nam, trên đường cũng không gặp nguy hiểm gì, kẻ địch thật giống như có gì cố kỵ nên rụt móng nhọn về.

Tô Mạt nghĩ chắc là bởi vì Vân Thiếu Khanh đã tới.

Lúc Vân Thiếu Khanh chưa tới, bẫy rập cái này tiếp theo cái kia, mà từ khi hắn đến, Tử Vi Lạc Hồn Trận bị phá, Doãn Thiếu Đường chạy trốn, những người áo trắng cũng không tự nhiên xuất hiện nữa.

Cho nên Tô Mạt lập tức cảm thấy bọn họ và Vân Thiếu Khanh phải chung một chiến tuyến, trợ giúp hắn chính là trợ giúp mình, dù sao tìm được sư tỷ của hắn, vậy bọn họ cũng trừ đi một đại địch, những người Doãn Thiếu Đường đó cũng sẽ không thể không chút kiêng kỵ ra chiêu như vậy nữa, nhất định phải thu lại.
 
Chương 2065: Ái mộ 06


Có thể nói cả thuyền mình Tô Mạt là vui vẻ nhất.

Không vui rất nhiều, mỗi người đều có lý do, Thẩm Tam bởi vì Doãn Thiếu Đường, Ngụy An Lương có thể bởi vì thấy tồn tại uy hiếp đối với Tào bang, mặt Thẩm Tinh Tinh âm trầm thế nào cũng không nói chuyện.

Tô Mạt còn lâu mới để ý tới nàng, nàng thích coi mình là quân xanh, mình cũng không có biện pháp.

Huống chi ai biết đến lúc đó có thể trở mặt là địch hay không đây? Mặc dù không nhìn ra điểm gì khác thường ở Thẩm Tam, cũng không đại biểu cho suy nghĩ thật của Thẩm lão gia.

Cái tiểu phu nhân gì đó kia, có thể chính là sư tỷ Vân Thiếu Khanh, nếu như là mượn Thẩm gia đối địch cùng Đại Chu thì sao?

Cho nên trong nội tâm Tô Mạt vẫn giữ vững giới hạn với người Thẩm gia.

Nhạc Phong Nhi là một lát nhìn Hoàng Phủ Cẩn một chút một lát lại nhìn Tô Mạt một chút, sắc mặt âm tình bất định, hoặc là điềm đạm đáng yêu, lệ quang điểm một cái, hoặc là oán giận đầy cõi lòng, mắt lộ ra hung quang.

Lan Nhược cùng Lưu Hỏa đã tỉnh lại, Tô Mạt cũng nói cho bọn họ nghe chuyện tình Lưu Vân, hơn nữa bảo đảm nhất định sẽ làm cho Lưu Vân tỉnh lại.

Bọn họ cũng đều biết, người tập võ, nhất là làm đại sự, cũng sẽ gặp phải nguy hiểm không thể biết trước, cụt tay hoặc là tàn tật cũng có thể.

Chỉ là bọn hắn không ngờ tới Lưu Vân sẽ như thế mà mạnh hơn, mặt ngoài dịu dàng mà bên dưới lại là một trái tim quật cường như thế.

Lưu Hỏa cùng hắn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình như thủ túc, hắn có thể sâu sắc cảm nhận được lòng của Lưu Vân, cũng không hiểu được vì sao hắn làm như vậy.

“Nếu như xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ không phải là mọi người cùng nhau gánh chịu sao? Nếu ta gãy tay, ta nhất định sẽ rất khổ sở rất khổ sở, nhưng có mọi người ở đây, ta sẽ kiên cường. Lưu Vân làm sao lại không như ta chứ?”

Lan Nhược nhìn hắn một cái, miễn cưỡng tựa vào trên ván giường, lạnh nhạt nói: “Ngươi không phải là hắn, ngươi làm sao biết hắn sẽ không kiên cường?”

Lưu Vân vẫn luôn là người nghĩ cho người khác, săn sóc dịu dàng, hắn gãy tay vì tiểu thư, là hắn cam tâm tình nguyện, nhưng tiểu thư trong lòng sẽ khổ sở, sẽ đau lòng, sẽ cảm thấy đối với hắn có điều thua thiệt, xin lỗi hắn.

Như vậy, tiểu thư cũng sẽ không vui vẻ.

Lưu Vân là người hay săn sóc như vậy, làm sao có thể sẽ để mình cả ngày lúc ẩn lúc hiện trước mặt tiểu thư, gia tăng phiền não của nàng?

Mà tiểu thư tự nhiên cũng nghĩ đến điểm này, cho nên đối với Lưu Vân cũng không ra vẻ người được cứu nên biểu hiện cái kiểu cảm động đến rơi nước mắt hoặc là cam kết chăm sóc các loại, chính là sợ Lưu Vân sẽ có gánh nặng.

Hai người thông minh như, đều vì đối phương mà suy nghĩ, vì vậy làm được chuyện làm người ta không thể tưởng tượng nổi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top