Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Dịch Full 

Chương 2004: Lựa chọn 1


Chờ bọn hắn đều đi hết, chỉ còn sót Lan Như cùng Lưu Vân, người âm thầm hộ tống bọn họ cũng đều núp ở một bên không xuất hiện, tránh cho Lưu Vân không thoải mái.

Lưu Vân nhìn Lan Như, thở dài: “Ngươi cũng đi đi, tự ta có thể làm.”

Lan Như cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn: “Lưu Vân, ta cùng tỷ tỷ vẫn luôn kính nể ngươi, ngươi làm người khiêm tốn, bao dung, đối với chúng ta đều rất chăm sóc......”

“Tiểu Như, chớ nói.” Lưu Vân ngắt lời nàng, âm thanh có chút run, “Ta không sao.”

Lan Như còn muốn nói điều gì, Lưu Vân dùng sức nhắm mắt lại, nâng tay trái lên quơ quơ, lại bất lực rũ xuống, nếu như bọn Lan Như thật sự hiểu rõ hắn, vậy thì không nên cứu hắn.

Không nên để cho hắn sống tạm.

Không có tay phải, cũng không có một thân võ công ngạo nghễ này, cả kiếm thuật vốn được sư phụ cùng thiếu gia tán dương.

Không có tay phải, hắn cái gì cũng đều không phải.

Hiện tại tay trái có thể cầm kiếm sao?

Nếu như Hắc Xà tới, kiếm trên tay trái của hắn có thể qua mấy chiêu?

Trong lòng hắn xông lên bi thương nồng nặc.

“Lưu Vân, ngươi...ngươi đừng trách tiểu thư, nàng không phải cố ý lạnh nhạt ngươi.” Lan Như sợ hắn có hiểu lầm đối với Tô Mạt.

Nàng biết trong lòng Tô Mạt so với ai khác đều khó chịu hơn, chỉ là không thích dùng cái loại kiểu cách phương thức đó để diễn tả.

Hơn nữa cảm tạ đối với Lưu Vân thì có ích lợi gì?

Chẳng lẽ muốn chảy nước mắt nói cám ơn ngươi đã cứu ta, về sau ta chính là tay phải của ngươi?

Lời này sẽ làm Lưu Vân càng khó chịu hơn.

Còn có một chuyện, còn có thể khiến Lưu Vân có một loại sợ Tô Mạt quá cảm kích hắn đã cứu giúp mà trở thành một loại gánh nặng lo lắng trong lòng.

Lan Như có chút gấp gáp, nếu như tỷ tỷ ở đây thì tốt, tỷ tỷ và Lưu Vân luôn có cách nói, cũng biết khuyên hắn như thế nào.

Mình thì không được rồi.

“Chúng ta đi Hàn Sơn Tự một chút đi, nơi đó hoàn cảnh rất tốt, tiếng chuông xa xa, thật xa đều nghe thấy. Ở một thời gian ngắn, sẽ tốt lắm.”

Thương thế tốt rồi, tâm cũng liền tốt lắm.

Lưu Vân nhìn nàng một cái, muốn cự tuyệt, lại thay đổi chủ ý: “Tốt. Chúng ta về trạm dịch nghỉ ngơi một chút thôi.”

Lan Như nhìn hắn thế nhưng lại chủ động trở về trạm dịch, nghĩ hắn nhất định là tốt hơn nhiều, lập tức dọn dẹp, đem ngựa dắt tới.

Đám nhân mã của Tô Mạt cùng A Lí không ngừng buông vó chạy tới tiểu bến tàu, đó là một bến đò nhỏ, thuyền bè phụ cận lui tới cũng không quá nhiều, trên bến tàu là một tiểu trấn, nhân khẩu cũng không nhiều.

Sau khi nghe ngóng, quả nhiên có một biệt viện của Thẩm gia ở đây, bên trong cả vườn hoa Tử Vi nở.

Gió thu xào xạc, hoa Tử Vi nở đỏ rực như lửa.
 
Chương 2005: Lưu Vân lựa chọn 2


Bến tàu không lớn, nhưng biệt viện Thẩm gia cũng không phải là ít, ít nhất cả trấn cơ hồ hơn phân nửa đều là biệt viện nhà họ.

Nhưng so với tòa nhà lớn Tô Mạt đã thấy, cũng không lớn lắm, xem ra diện tích khoảng 20 mẫu.

Tô Mạt cùng A Lí để những thủ hạ kia ẩn đi, chỉ dẫn theo mười người làm tùy tùng, vào mướn một chỗ trong đại viện.

Nơi này rất nhỏ, lại thêm bến phà cũng quá nhỏ, cũng chỉ là dân chúng địa phương quen thuộc địa hình mới sử dụng thôi, cũng không có có mở cho thương thuyền đi ngang qua, cho nên cũng không phồn hoa.

Mà người ở trong đó giống như có chút ngăn cách với bên ngoài, bình thản trải qua cuộc sống cũng tạm ổn.

Nếu chỉ là một mảnh đất tầm thường, Thẩm gia vì sao lại xây dựng biệt viện ở chỗ này?

Thời tiết cuối tháng tám, ban ngày vẫn như cũ nóng đến bức người, ban đêm thì trong trẻo như nước.

Qua hai ngày, lúc Tô Mạt cùng A Lí đang đợi tin tức, Lan Như đi theo một tên tùy tùng đi vào, kinh hoảng đầy mặt.

Tô Mạt bỗng nhiên hỏi: “Lan Như, có phải Lưu Vân đã xảy ra chuyện hay không?”

Lan Như gật đầu một cá: “Tiểu thư, sau khi các ngươi đi, Lưu Vân đã nói về trạm dịch trước thu thập một chút, sau đó lên đường, kết quả chỉ là mấy canh giờ hắn đã không thấy tăm hơi.”

Tô Mạt rũ mắt xuống, chậm rãi ngồi xuống, “Phái người đi tìm chưa?”

Lan Như ừ một tiếng: “Khắp nơi đã tìm, nhưng mà bọn hắn nói có thể Lưu Vân cố ý tránh chúng ta, lại quen thuộc phương thức truy tung của chúng ta, cho nên có thể dễ dàng tránh chúng ta. Tiểu thư, ta nghĩ hắn sẽ không đi Hàn Sơn Tự rồi.”

Sắc mặt Tô Mạt không gợn chút sóng, nhẹ giọng nói: “Cũng tốt, cứ để cho một mình hắn nấn ná một đoạn thời gian đi, hắn và chúng ta quá quen thuộc rồi, tựa như nội tâm của chính hắn vậy, trong lúc nhất thời không có cách nào đối mặt.”

Có vài người ngày thường nhìn kiên cường, nếu bằng hữu có chuyện, hắn có thể đem hết toàn lực tương trợ, nhưng mình xảy ra chuyện gì, lại không nghĩ tới liên lụy người.

Nhất là những đồng bạn đối với hắn quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa, hắn đối mặt cả ngày với họ ngược lại là một loại hành hạ.

Sự quan tâm của bọn hắn, săn sóc, cũng sẽ trở thành nhân tố gây lo lắng cho nội tâm hắn.

Cho nên hắn mới muốn né ra thôi.

A Lí đứng dậy, nói: “Tiểu thư, chuyện tình Lưu Vân thuộc hạ cũng không phải quá lo lắng, hắn mặc dù tạm thời để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng là cũng sẽ không phế bỏ, lần nữa tỉnh lại cũng chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn. Quan trọng nhất là —— sẽ có hay không có người xuống tay với hắn.”

Tô Mạt cong ngón tay mịn màng nhẹ nhàng gõ vào mép bàn, lạnh nhạt nói: “Kẻ địch nhất định sẽ đuổi giết hắn, cái này ngược lại là chuyện tốt.
 
Chương 2006: Nhà nhỏ thần bí 1


Nếu như kẻ địch bắt được hắn, sẽ tới tìm nàng nói điều kiện, nếu như không có tin tức, đã nói lên hắn an toàn.

Mà giả sử hắn có thể trong tình huống khó khăn như thế trốn khỏi sự truy kích của kẻ địch, giữ được mạng, vậy thì có thể chứng minh, coi như hắn phế một cái cánh tay phải, cũng không thể sử dụng kiếm pháp hắn am hiểu nữa, hắn cũng không phải là một phế nhân.

Ngược lại, kẻ địch sẽ dấy lên ý chí của hắn, kích thích vô hạn tiềm lực của hắn, để hắn trở thành một võ giả chính thức.

Một võ giả không sợ hãi bất cứ kẻ địch nào.

Dám đối mặt với sự mềm yếu trong nội tâm của chính mình, thử hỏi, hắn còn có thể sợ cái gì?

“Để cho kẻ địch đến giúp đỡ hắn, cũng không phải chuyện xấu.” A Lí lập tức hiểu ý Tô Mạt.

Lan Như thấy tiểu thư cùng A Lí đều không lo lắng, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa phát hiện Lưu Vân mất tích rồi, nàng đã lo lắng.

Hôm nay thiếu gia tỷ tỷ bọn họ đều không ở bên cạnh, tất cả mọi chuyện cũng đè ở trên người tiểu thư, mà nàng cũng cũng chỉ là tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi mà thôi.

Hôm sau, Tô Mạt dẫn A Lí Lan Như đi bái phỏng biệt viện Thẩm gia, mở cửa là một lão bộc, tuổi già sức yếu, mắt hoa tai điếc, A Lí nói với hắn vài câu hắn mới hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

“Xin hỏi lão nhân gia, trong biệt viện có người quản sự không?” A Lí lại hỏi một câu.

Lão đầu kia nhìn chằm chằm bằng một đôi mắt đục ngầu: “À? Ngươi nói cái gì? Không bán, những thứ kia cũng không bán, tòa nhà cũng không bán.”

Lan Như khẽ cau mày, đến gần Tô Mạt nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, hắn không phải là giả bộ chứ, mới vừa rõ ràng đã biết chúng ta là tới bái phỏng, hiện tại lại giả bộ hồ đồ.”

Tô Mạt ý bảo nàng bình tĩnh chớ nóng, quan sát này cửa chính sơn dầu đen, bức tường màu trắng, nhà lớp ngói cùng với dương liễu mọc cao vút có thể thấy được từ bên ngoài, tự nhủ: “Mặc dù địa phương nhỏ, nhưng tòa nhà này nhìn không tồi, chất phác không kiêu căng, có ý vị khác.”

A Lí vẫn còn đang cùng lão đầu hỏi qua hỏi lại, hỏi hắn quản sự ở nơi nào, mời đi ra gặp một lần.

Lão đầu kia không phải là không bán, thì không phải là không đi, hoặc là chính là không cần trồng: “Trong viện này tràn đầy hoa tử vi á..., không muốn nữa không muốn nữa, không cần trồng nữa.”

Tô Mạt nghiêng đầu nói với Lan Như: “Nếu không ngươi đi xin Thẩm Tam công tử, mới hắn đi tới đây một chuyến, nơi này là biệt viện Thẩm gia, hắn tự nhiên có thể phải ra vào nơi này.”

Bọn họ cũng không tự nhiên là không thể ra vào, chỉ là nghĩ quan sát trước một chút, dù sao nếu như nơi này sâu không lường được, tùy tiện đi vào chỉ sợ cũng sẽ gặp phải nguy hiểm không thể dự đoán.
 
Chương 2007: Nhà nhỏ thần bí 2


Đêm khuya xông vào nhà dân, nếu như là nhà người thường, vậy dĩ nhiên không có vấn đề gì.

Đối thủ của bọn họ bây giờ cũng không phải là người bình thường, mà là người Nam Trạch tinh thông trận pháp, độc dược, độc trùng.

Nàng cũng không thể nào thật bảo Thẩm Tam tới, nếu như hắn đến thật, hắn sẽ phải biết chuyện của bọn họ, Tô Mạt cũng không muốn ngả bài cùng hắn, càng không muốn tiết lộ lai lịch của mình.

Như này cũng chỉ là gạt lão đầu kia thôi.

Một tòa nhà, người giữ cửa là một lão già mắt mờ, tai ù mắt hoa, tuyệt đối không phải là hiện tượng bình thường, trừ phi không muốn người ta đi vào, cũng không muốn người ta hỏi thăm.

Vậy đã nói rõ nhất định có tồn tại mờ ám.

Nàng nháy mắt với Lan Như, Lan Như lập tức hiểu ý, nói phải đi chuẩn bị xe.

Lan Như xoay người đi, lão đầu kia nhìn nàng một cái, nói với A Lí: “Ngươi là tìm quản sự của chúng ta hả, ai nha, ngươi cũng không sớm nói, còn cùng ta co kéo cái gì có bán hay không, trồng hoa gì, quản sự của chúng ta đang uống trà tại hậu viện đấy.”

Nói xong cũng để bọn họ đi vào.

Tô Mạt cũng không gọi Lan Như về, liền cùng A Lí hai người đi theo lão đầu đi vào.

Biệt viện này quả nhiên có chỗ bất đồng, không hề giống những tòa nhà khác, phân ra cái gì tiền viện tiếp khách, yêu cầu đoan trang nghiêm cẩn, hậu viện là phòng ngủ, u tĩnh xinh đẹp.

Viện này vừa vào cửa chính, đã đầy hoa tử vi, đối với thời đại này mà nói, loại tử vi này có các màu đỏ trắng vàng tím, màu sắc đậm nhạt khác nhau, đúng là cực phẩm.

Nơi này có đủ, hơn nữa chia nhóm ra trồng trọt, được thiết kế cực kỳ ưu nhã.

Lão đầu dẫn mấy người xuyên qua rừng hoa, vừa lao thao nói cái gì, trề môi nói khẽ, người khác cũng nghe không rõ, thỉnh thoảng đặt câu hỏi một câu, hắn cũng nghe không rõ. Vì vậy hai người Tô Mạt định ngậm miệng, cho phép hắn càu nhàu.

Xuyên qua đường hoa quanh co, lên một tòa hành lang, lại qua tiền sảnh, đi tới trước mặt một tòa cao ốc, xây bằng gỗ thô, không quét thêm sơn màu, cũng chỉ là dùng sơn sống quét lên, phòng nước phòng mọt.

Xem ra có loại cảm giác xưa cũ vừa dầy vừa nặng.

“Hai vị ở chỗ này chờ một chút, lão nô phải đi ngay thông báo cho quản sự.”

A Lí để cho hắn đi, hắn nhìn một chút, khắp mọi nơi không có ai, chỉ có cái sân trống, trừ ba gian nhà chính này, lại có cả vườn tử vi, trừ mấy thứ đó ra, không có hoa cỏ gì khác.

Trên đất trừ đá mảnh trải đường, cũng không có những thứ cỏ dại hoặc phong lan trang trí.

“Tiểu thư, nơi này có điểm cổ quái.” A Lí toàn thần giới bị, nghiêng tai lắng nghe, nhưng trừ gió thổi cỏ lay, cũng không có những tiếng vang khác.
 
Chương 2008: Hai người quỷ dị 1


Tô Mạt nhìn một gốc cây hoa Tử vi màu trắng, nơi này cơ hồ đều là màu đỏ các sắc độ khác nhau, chỉ có một gốc cây là màu trắng.

Đong đưa lúc lắc trong gió thu, ánh mặt trời chiếu xuống, khiến nó cực kỳ mỹ lệ.

Nàng lại nhìn ngó xung quanh bốn phía, quả nhiên, khoảng không gian chung quanh nhà chính, thực sự chỉ có một gốc cây màu trắng.

Nàng lại nhớ lại lúc vào sân nhìn thấy những cây tử vi kia, hình như cũng là màu đỏ các sắc độ khác nhau, vây quanh một thân cây màu khác.

Chỉ là khi đó không có chú ý, chỉ là đưa mắt, có chút không nhớ rõ, chờ lúc ra cửa lại nhìn kỹ một chút.

Nàng nghĩ đi nhà chính phía sau xem một chút: “Tô tiểu thư muốn đi nơi nào?”

Âm thanh khô khan, lại hơi khàn, mặc dù không chói tai, nhưng cũng tuyệt đối không thoải mái.

Tô Mạt xoay người lại, chỉ thấy một nam nhân trung niên mặc đồ tơ lụa đỏ sẫm đi ra từ đằng sau một khoảng cây, trên cằm có ba chùm râu, một đôi mắt nhỏ dài, ánh mắt sắc bén thi thoảng chợt lóe lên, nhìn giống như cá không có sức sống, lại như cây gỗ sắp chết còn chút hơi tàn.

Tô Mạt thi lễ với hắn: “Xin hỏi vị quản sự này xưng hô như thế nào? Làm sao biết ta họ Tô?”

A Lí cũng đi lên phía trước.

Quản sự chắp tay: “Hai vị gọi ta Mạc quản sự là được, lão đã già khọm, không còn dùng được. Tiểu thư họ Tô, không phải đã tự nói cho lão Viên đầu sao?”

Lão Viên đầu chính là lão canh cửa nghễnh ngãng.

Tô Mạt cười cười, chợt nói: “Ta quên rồi. Vị lão bá kia nghễnh ngãng, còn cho là hắn không nghe được đấy.”

Nàng nhớ rất rõ ràng, vừa bắt đầu A Lí tự giới thiệu, chỉ nói muốn bái phỏng nơi này quản sự, cũng không có tuôn ra tiểu thư họ Tô.

Mạc quản sự liền mời Tô Mạt vào nhà chính uống trà.

Tô Mạt vừa đi vừa nói: “Mạc quản sự vẫn trông nom cái vườn này? Không biết trong ngày thường có vị gia chủ Thẩm gia nào đến.”

Nét mặt Mạc quản sự luôn có chút cảm giác cứng ngắc, làm cho người ta cảm thấy hắn bị bệnh gì, hắn nỗ lực giãn cơ mặt ra, để cho người thấy dễ thân một chút: “Không dối gạt Tô tiểu thư, tòa nhà này vắng vẻ đã lâu, hôm nay các gia chủ cơ hồ đều không tới đây.”

Tô Mạt cười nói: “Vừa vặn chúng ta cùng Tam công tử cùng nhau ở tại trạm dịch cách đây vài trăm dặm, ta đã để người ta đưa tin cho hắn.”

Mạc quản sự cười như không cười nhìn nàng, nụ cười kia làm cho người ta cảm thấy có chút không thoải mái: “Đa tạ ý tốt Tô tiểu thư, bất quá ta nghĩ Tam công tử sẽ không tới.”

Sau đó hắn khoát khoát tay, để người ta dâng trà, lúc trước lão Viên đầu liền còng lưng eo, nâng hai chân run lẩy bẩy đi vào.
 
Chương 2009: Hai người quỷ dị 2


Mạc quản sự nhìn lão Viên đầu một cái, khoát khoát tay để cho hắn đi xuống, lại mời hai người Tô Mạt uống trà.

Tô Mạt không biến sắc liếc mắt nhìn ly trà này, sứ men xanh sắc như trời vừa dứt mưa, giá trị xa xỉ, nàng vẫn không nhúc nhích, lại nhìn về phía Mạc quản sự: “Chúng ta đang muốn đi bái phỏng Thẩm lão gia, đường tắt qua đây, nghe tiếng vườn tử vi này đã lâu, liền muốn đi vào xem một chút.”

Bởi bọn Cổ Tứ muốn dẫn nàng tới nơi này, nàng nhất định phải tới thăm.

Chỉ là Cổ Tứ vốn không biết phía trên vì sao phái bọn họ tới nơi này, chỉ là phân phó như vậy.

Tô Mạt suy đoán, có thể là muốn ở chỗ này bài bố bẫy rập, cũng có thể là muốn gài tang vật vào Thẩm gia?

Nếu như ban đầu nàng tới, bẫy rập nơi vách đá đó chẳng phải là bạch nhân thiết trí?

Mạc quản sự cười cười: “Lẽ ra nơi này của chúng ta không mở ra cho người ngoài, nhưng nếu Tô tiểu thư là khách quý của lão gia chúng ta, lại tương giao cùng Tam công tử, vậy dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt.”

Hắn lại hô một tiếng, phân phó người đi chuẩn bị cơm, sau đó đứng dậy, nói với Tô Mạt: “Tô tiểu thư, xin mời, ta bồi hai vị đi dạo, sau đó kính xin nể mặt, dùng bữa cơm rau dưa, tránh cho lão gia biết, trách cứ lão nô lĩnh tội không đón khách quý.”

Tô Mạt cũng không khách khí, bản thân nàng muốn đi xem một chút.

Bọn họ từ phía sau nhà chính đi ra, dọc theo một đường mòn đi về phía trước, bốn phía là gốc cây trùng trùng điệp điệp, như cũ là mảng lớn cây đỏ, tím vây quanh một gốc màu trắng hoặc màu vàng nhạt.

Tô Mạt nhìn một cái, hỏi “Mạc quản sự, vì sao chỉ có một gốc cây màu sáng?”

Mạc quản sự cũng không thèm nhìn tới, nói: “Lúc ấy người thiết kế cái vườn này nói phu nhân tuyệt sắc, có thể nói nhất thụ lê hoa áp hải đường. Nhưng phu nhân thích hoa tử vi như nên vậy lão gia liền xây dựng cái vườn này, dùng cả vườn tử Vạn Tử Thiên Hồng tới tôn lên một đóa hoa trắng. Lão nô cũng là nghe những tài tử tới cửa nói, mình làm sao hiểu cái đó.”

Tô Mạt hiếu kỳ nói: “Phu nhân?”

Trong mắt Mạc quản sự lóe lên một tia tránh né, tùy tiện nói: “Ừ, là tiểu phu nhân của chúng ta. A, đây đều là chuyện cũ rồi, lão nô lắm mồm, không nên nói những thứ này, tiểu thư ngắm hoa thôi.”

Theo Tô Mạt biết, trừ vợ chính thức, Thẩm lão gia còn có ba vị thiếp thất, nhưng không nghe nói qua có một vị tiểu phu nhân.
 
Chương 2010: Hai người quỷ dị 3


Có thể xưng là tiểu phu nhân, nói rõ là nữ nhân lão gia yêu mến, đáng tiếc không thể cấp cho danh phận, cho nên liền đưa đến biệt viện khác, Kim Ốc Tàng Kiều?

Nàng lộ ra vẻ mặt mong đợi, chậm rãi nói: “Mạc quản sự, mặc dù phu nhân không có ở đây, nhưng tiểu nữ lại có một loại cảm giác, nàng tất nhiên là một vị mỹ nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, mới khiến ảnh sắc tuyệt diệu như thế này làm nền cho mình.”

Nàng nghiêng đầu nhìn Mạc quản sự: “Mạc quản sự, người nhất định đã ra mắt vị phu nhân kia đúng không?”

Mạc quản sự quanh co ậm ừ, tự tiếu phi tiếu một cái, lại nói: “Lão nô là hồi lâu chưa từng nói chuyện, càm ràm cùng tiểu thư mấy câu, nhưng ngàn vạn lần chớ có nói với người khác, hôm nay tiểu phu nhân đã là đề tài cấm kỵ của Thẩm gia.”

Tô mạt rất nghiêm túc gật đầu một cái: “Mạc quản sự yên tâm, ta đối với vị phu nhân kia đầy lòng mong mỏi, đáng tiếc không thể thấy, như thế nào sẽ tùy ý đường đột nói đến chuyện của nàng đây.”

Mạc quản sự tựa hồ thở phào nhẹ nhỏm.

Đang khi nói chuyện liền đi tới trước một cái sông nhỏ, nước sông cuồn cuộn, trong suốt u tĩnh, chảy từ từ lên, chạy qua cây cầu nhỏ, đi vào một cái ao.

Nước trong sạch sẽ, không có gì cả, bị rừng cây tử vi chung quanh áp bách, có vẻ có chút tối tăm.

Hơn nữa chung quanh không có những thứ hoa cỏ khác, trong nước không có cá tôm thủy điểu gì cả, thậm chí ngay cả bóng trên bầu trời cũng không có để lại dấu vết nào, chỉ có hoa tử vi ở xung quanh, bức bách khắp nơi, cho nên làm cho người ta có loại cảm giác thở không thông.

Nếu như không phải là gió thổi qua đi, có cốc văn rung động, tô mạt cũng hoài nghi vậy có phải hay không một mặt cái gương lớn.

Mạc quản sự đứng ở sau lưng nàng, sắc mặt âm trầm.

Tầm mắt A Lí luôn luôn dõi theo bờ sông, muốn tìm ra dấu vết.

Mặc dù thoạt nhìn Lan Nhược giống như là chém lên gốc cây ở Dược Vương miếu gần cái sông kia, nhưng hắn lại cảm thấy có rất nhiều nghi ngờ.

Chỗ bờ sông đó chỉ có mấy cây tử vi, hơn nữa cũng không có dấu vết bị chém mấy, ít nhất hắn cẩn thận tìm kiếm, cũng không có phát hiện ký hiệu lưu lại như vậy.

Chẳng qua là những chỗ mắt có thể nhìn được, thì gốc cây nơi này thoạt nhìn cũng không có dấu vết bị chém, chạc cây cũng rất đầy đủ, thoạt nhìn nếu được xử lý thì phải vô cùng dụng tâm.

Tô Mạt nhìn về Mạc quản sự: “Không biết tại sao trong sông không có hoa sen? Mùa hè thời điểm mặt hồ chơi thuyền, nên có nhiều hảo.”

Mạc quản sự cười cười, nếp nhăn trên trán đột nhiên hằn sâu: “Tô tiểu thư ở tuổi này, liền thích chơi đùa, khi tiểu phu nhân của chúng ta bằng tầm người, cũng ngây thơ hồn nhiên như vậy.”
 
Chương 2011: Dò xét trận pháp thần bí 1


“Không biết có cơ hội bái phỏng nàng không?” Tô Mạt tiếp một câu.

Mạc quản sự thở dài, không nói gì thêm, ý là không thể nào.

Lúc này lão Viên đầu nói thức ăn đã chuẩn bị được không sai biệt lắm, cần Mạc quản sự đi xác nhận, Mạc quản sự xoay người nói với Tô Mạt: “Tô tiểu thư có thể tùy tiện đi dạo một chút, sau nửa canh giờ tới trung thính dùng cơm là được.”

Nói xong cáo lui trước.

Chờ hắn đi, A Lí tiến lên phía trước nói: “Tiểu thư, nơi này rất cổ quái.”

Tô Mạt gật đầu một cái: “Chúng ta đi xuống xem một chút.”

Bọn họ đi dọc bờ sông một vòng, không phát hiện gì hết, rừng cây kia vô cùng sum xuê, cũng không có bất kỳ dấu vết bị chém nào, thậm chí bởi vì được bảo vệ tốt, cũng không có cố ý cắt sửa gì.

Tô Mạt cùng A Lí liền đi về phía sau dọc theo một cái đường mòn, hậu viện nhưng mà cũng chỉ là một hàng nhã hiên, thấp thoáng ở giữa rừng tử vi.

Rừng hoa như mây như biển, là người ta cảm giác không chỉ mỹ lệ, càng thêm rung động cùng đè nén.

Giống như tiến vào một bẫy rập thần bí, tính toán thời gian một chút không sai biệt lắm, Tô Mạt nói trở về.

Kết quả hai người vòng tới vòng lui, thế nhưng phát hiện lạc đường.

A Lí nói: “Tiểu thư, viện tử này xem từ bên ngoài cũng không có bao nhiêu.”

Lấy tu vi của bọn họ, không nên lạc đường ở một tòa sân nhỏ, mặc dù nơi này hoa thụ phồn điệp, hơn nữa mỗi cây xem ra dáng vẻ cũng không sai biệt lắm.

Nhưng bọn họ là trải qua huấn luyện đặc thù, coi như ở trong sa mạc Tây Vực, A Lí đều chưa từng lạc đường, nhất là Tô Mạt để người ta đặc chế la bàn rồi.

Hắn kéo ống tay áo lên, lộ ra bên trong mang đồng hồ đeo tay có la bàn, mặc dù đơn giản một chút, nhưng cũng đủ.

“Tiểu thư, phương hướng không sai.”

Nhưng vì cái gì thế nhưng đi ra không được?

Lại bị vây ở giữa rừng cây.

“Thuộc hạ đi lên xem một chút.” Hắn vận khởi khinh công, rón mũi chân, “Vèo” một tiếng bay lên ngọn cây, khắp mọi nơi nhìn một cái, bộ dạng sợ hãi cả kinh, thế nhưng không thấy được bên ngoài, mênh mông bát ngát tất cả đều là màu đỏ đậm nhạt không đồng nhất, giống như một đại dương màu đỏ.

Hắn nhẹ nhàng rơi xuống đất, sắc mặt trầm ngưng: “Tiểu thư, chỉ sợ gặp phải phiền toái.”

Tô Mạt vẫn như cũ vô cùng tỉnh táo, nàng lạnh nhạt nói: “Đây cũng nói nơi này không đơn giản, người kiến tạo ngôi viện này, am hiểu sâu trận pháp.”

Đối với trận pháp mặc dù nàng không thể hiểu kia tinh túy, nhưng là một chút da lông vẫn là biết.

Trận pháp càng phức tạp, phải cần phụ trợ càng nhiều, địa bàn càng lớn, thời gian càng lâu, có thể đủ để phát động.
 
Chương 2012: Dò xét trận pháp thần bí trận 2


Nếu như có đầy đủ nhân lực vật lực tinh lực, những đại gia về trận pháp đó biến một thành phố, một mảnh rừng rậm, thành một cái trận pháp, đó mới là kinh khủng.

Mà nếu như chỉ là tạm thời cần, bày ra trận thế, mặc dù tuyệt diệu, nhưng cũng có thiếu sót trí mạng, đó chính là thời gian không đủ, phạm vi không đủ lớn, cũng chỉ có thể tạm thời ngăn kẻ địch.

Trước nàng cũng là lợi dụng loại thiếu sót này đối phó đám người Hỏa Xà.

Mà trận pháp tử vi trước mắt, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.

Coi như không thể giết bọn họ, chỉ sợ kẻ địch cũng có thể vây bọn họ.

Nàng nghĩ nghĩ rồi nói với A Lí: “Chúng ta là quang minh chính đại tới bái phỏng, cũng chỉ là bị cảnh sắc mê hoặc tùy tiện đi một chút, lạc đường, hắn sẽ không đối với chúng ta ra tay, kêu cứu thôi.”

A Lí hiểu, hơn nữa một khi bọn họ không thể trở về, Lan Như có thể tìm Thẩm Tam.

Như vậy Thẩm gia liền thoát không khỏi liên quan, muốn cùng triều đình là địch.

A Lí tay khép tại khóe miệng: “Mạc quản sự, có ai không? Chúng ta lạc đường.”

Kêu mấy tiếng, Mạc quản sự đột nhiên từ bên cạnh xuất hiện, âm hiểm cười nhìn bọn họ, âm thanh trầm thấp nói: “Hai vị thế nào không cẩn thận như vậy, nơi này mặc dù nhỏ, nhưng bởi vì đều là giống nhau, nếu như không ở lâu mấy ngày này, là rất dễ dàng lạc đường. Hai vị đi theo ta.”

Hắn làm cái tư thế mời, sau đó dẫn đầu bước vào một đường mòn.

Nơi đó Tô Mạt rõ ràng đã đi qua, thậm chí còn cùng A Lí làm ký hiệu, nhưng vẫn là không được, quả nhiên quỷ dị.

Hơn nữa bọn họ vừa hô, Mạc quản sự này xuất hiện, điều này nói rõ hắn có thể một mực bên cạnh theo dõi bọn họ?

Cái vườn này diện tích chung thì như vậy, tuyệt đối sẽ không thể tạo ra cảm giác lạc đường vì quá rộng lớn như vậy, giống như đi thế nào cũng không tới được bờ rìa.

Tô Mạt càng thêm kiên định, quyết tâm nhất định phải nghiên cứu trận pháp, bởi vì kẻ địch quá giảo hoạt, quá lợi hại, bọn họ vừa vào giang hồ mới biết nước giang hồ có bao sâu, không phải dựa vào một lời nhiệt tình cùng cái gì khí thế phách lối là có thể xông vào.

Cần chính là năng lực vượt qua thử thách chân thật.

Không phải dựa vào năng lực tự cho là cường đại chém giết là đủ.

Cũng không tự nhiên có thể dựa vào kẻ địch đột nhiên trở nên ngu ngốc vô cùng để giành được thắng lợi.

Bọn họ đi theo sau lưng Mạc quản sự, quanh co khúc khuỷu, cảm giác chung quanh cây giống như lại thiếu đi, dáng vẻ rất an tĩnh, sẽ không đi cảm thấy chồng chất, làm cho người ta hoa mắt rồi.

Tô Mạt tinh tế để ý, nhất nhất ghi nhớ đường Mạc quản sự đi qua, chung quanh địa phương đi qua, mặc dù đường không có thay đổi gì, cây hoa cũng cơ hồ giống nhau như đúc, không có những ký hiệu khác.
 
Chương 2013: Dò xét trận pháp thần bí 3


Nhưng nàng không phải nhớ vật tham chiếu, mà là lưu vào trí nhớ góc độ của mình, phương hướng, bước chân vân vân.

Đi một lát, bọn họ liền lên một hành lang, sau đó lại xuyên qua một đường mòn, liền trở lại trước mặt nhà chính.

Lúc đi, Tô Mạt cùng A Lí đều nhớ không qua hành lang, mà là lúc tiến vào, qua một dãy hành lang.

Hai người liếc nhau một cái, một bước đi ra ngoài, Tô Mạt thở phào một cái, nhìn bầu trời một chút: “Ai nha, rốt cuộc đi ra rồi, nơi này thật là quá đẹp, vừa đi vừa nhìn, thế nhưng không tự chủ được nên cái gì đều quên. Chờ chúng ta trở về Trữ Châu, cũng muốn tạo một tòa viện...... Không đúng, chúng ta muốn đem khắp Sơn Đô biến thành cái này, khẳng định thú vị.”

Nàng cố ý dùng giọng nói tiểu nữ hài ngây thờ để nói ra, làm Mạc quản sự chết lặng.

Mạc quản sự nhìn nàng một cái, trên mặt lại lộ ra vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: “Tô tiểu thư thiên chân hồn nhiên, còn chưa có kinh nghiệm tình yêu tna vỡ, nghĩ đều là chuyện tình hời hợt.”

Hắn xin Tô Mạt đi dùng cơm.

Tô Mạt lại nói: “Đa tạ Mạc quản sự rồi, nhưng mà chúng ta còn có việc, phải đi hội họp cùng Thẩm Tam công tử, Thẩm tiểu thư cũng theo chúng ta cùng nhau đi rồi, quay đầu lại nói cho bọn họ, để cho bọn họ cùng đi chơi.”

Rõ ràng là tòa nhà Thẩm gia, Tô Mạt cố ý đơn thuần nói ra như vậy, Mạc quản sự cũng không có vẻ mặt khác thường, ngược lại cảm thấy rất bình thường.

Mạc quản sự ra vẻ giữ lại, Tô Mạt từ chối nhã nhặn, hắn cũng không nói nhiều, tự mình đưa hai người ra ngoài.

Trên đường Tô Mạt cố ý đưa tay muốn đi bẻ gãy cành hoa: “Mạc quản sự, có thể bẻ mấy cành trở về cắm hay không? Ta cảm giác so với còn hồng mai còn hoàn hảo hơn.”

Mạc quản sự liền biến sắc, âm thanh rất đột ngột bén nhọn: “Không thể!”

Tựa hồ cảm giác được tự mình có chút quá phận, lại rũ mắt xuống tiệp: “Tiểu thư là cô nương so với hoa còn xinh đẹp hơn, cũng nên yêu quý trân trọng những thứ này hoa mới phải, bẻ cành, bọn chúng cũng đau.”

Tô Mạt biết nghe lời phải: “Xin lỗi, ta quá đáng rồi, về sau cũng sẽ không nữa. Đa tạ Mạc quản sự nhắc nhở.”

Mạc quản sự thở phào nhẹ nhõm, không khỏi bước nhanh hơn.

Tô Mạt lại hỏi: “Này không biết vườn thường ngày có người tới chơi hay không, cảnh sắc tốt như vậy không, thật lãng phí đấy.”

Mạc quản sự cười không nói.

Tô Mạt đứng lại, nghiêng đầu nói: “Ta nhớ ra rồi, trên đường tới, giống như cũng thấy một rừng tử vi như thế này, chỉ là không hay bằng, những thứ kia ở trên bờ sông. Nhìn cũng rất thú vị.”
 
Chương 2014: Đối sách 1


Mặt Mạc quản sự không đổi sắc: “Lão nô cũng hồi lâu không có ra cửa, cảnh sắc nơi khác cũng không biết.”

Tô Mạt nghiêng đầu nói với A Lí: “A Lí, chúng ta trở về cùng Cẩn ca ca nói một chút về nơi này, để cho hắn cũng tới xem một chút, về sau để cho hắn trồng cho ta một vườn như vậy.”

Nói qua hai người liền cáo từ, rời đi biệt viện.

Mạc quản sự đứng ở bên trong cửa, đưa mắt nhìn bọn họ đi ra ngoài, chờ bóng dáng bọn họ biến mất ở khúc quanh, mới cười âm hiểm: “Lão Viên, đóng cửa.”

Lão Viên thủ lĩnh không biết hiện thân từ nơi nào đó, đi hai bước liền lên trước đóng cửa.

“Mạc quản sự, có muốn đối phó bọn họ hay không?”

Mạc quản sự hừ nói: “Hoàng Phủ Cẩn đi không trở về, bọn họ cũng không đi được, còn nữa nói, nàng và Hoàng Phủ Cẩn, bắt được bất kỳ ai đều tốt. Hôm nay Hoàng Phủ Cẩn bị khốn trụ, nàng cũng không chạy thoát được đâu.”

“Mạc quản sự, nhưng nàng cùng Tam công tử đi cùng nhau, còn có tiểu thư.”

“Hừ, chỉ sợ bọn họ không đến, dám đến...... Hừ hừ......” Hắn chắp tay sau lưng bước chân đi thong thả, chao đảo tiến vào rừng tử vi.

Tô Mạt cùng A Lí rời khỏi biệt viện, chờ thoát khỏi tầm mắt Mạc quản sự, Tô Mạt dừng bước chân, nói với A Lí: “Cẩn ca ca khẳng định có đến đây, chỉ sợ đã bị bọn họ khốn trụ.”

Về phần vây ở nơi nào, có phải ở rừng hoa này hay không còn khó nói.

A Lí ngầm hiểu trong lòng: “ Lúc tiểu thư nói đến thiếu gia, trên mặt Mạc quản sự lộ ra biểu tình đắc ý rất rõ ràng.”

Thuật quan sát vẻ mặt, Tô Mạt cố ý viết thành sách, đặc biệt dạy cho đám người A Lí.

Bọn họ thí nghiệm qua ngàn vạn lần, căn bản lần nào cũng đúng.

Mà mới vừa rồi Tô Mạt nói trở về cùng Hoàng Phủ Cẩn, chính là vì thử dò xét Mạc quản sự, xem hắn nghe được Hoàng Phủ Cẩn phản ứng như thế nào.

Lúc ấy hắn mặc dù vẻ mặt rất cung kính, nhưng thời điểm nghe được Hoàng Phủ Cẩn mí mắt giật giật, lỗ mũi khẽ nhếch, khóe miệng còn kéo kéo, rất rõ ràng đang hả hê châm chọc nàng, nàng căn bản là không có cùng Hoàng Phủ acẩn ở chung một chỗ, vụng về quá.

“Tiểu thư, chúng ta có cần buổi tối trở lại hay không?” A Lí đề nghị.

Hắn nguyên bổn cảm thấy coi như trận pháp bên trong lợi hại, nhưng cả tòa viện chỉ là diện tích vài mẫu, đến lúc đó hắn để Lan Như dẫn người chờ ở bên ngoài, nếu thực là bất đắc dĩ, liền giả mượn danh tiếng quan phủ vọt vào, chém đứt đám cây này.

Nhưng bây giờ đi vào vừa nhìn, hắn phát hiện không có đơn giản như vậy, bên ngoài thoạt nhìn nhỏ tiểu nhất tòa nhà, sau khi đi vào đột nhiên cảm thấy rất lớn, thậm chí có hai ba mươi mẫu dáng vẻ.

Trận pháp kì diệu, thật sự làm cho người ta không dám khinh thường.
 
Chương 2015: Đối sách 2


Tô Mạt suy nghĩ một chút, cười nói: “Để người tới trạm dịch đưa tin, nói Thẩm Tam công tử chúng ta ở chỗ này, đi biệt viện nhà hắn, cảm thấy rất tốt, chỉ là quản sự này có chút ít cổ quái, chơi được chưa tận hứng. Hỏi hắn có hứng thú cùng nhau tới chơi hay không.”

A Lí mặc dù là đội trưởng, nhưng hắn từ trước đến giờ chỉ luôn theo mệnh lệnh của Tô Mạt, lập tức sai người chuẩn bị.

Đồng thời không thể buông lỏng chuyện tìm kiếm Lưu Vân.

Coi như không tìm được Lưu Vân, có thể từ động tĩnh của địch nhân tìm ra quy luật.

Thấy bọn họ trở lại, Lan Như thở phào nhẹ nhõm, nếu như quá lâu tiểu thư không trở lại, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp.

“Tiểu thư, bên trong như thế nào?”

“Rất quỷ dị, sợ rằng đó là một tòa trận pháp rất lớn. Bằng vào năng lực chúng ta trước mắt, không phá giải được.”

Trận pháp mạnh cũng có trận nhãn, tìm được trận nhãn là tốt rồi.

Nhưng đối với người thường mà nói, không dễ dàng như vậy, coi như trận nhãn ở dưới mắt ngươi, ngươi cũng không biết đó là trận nhãn.

Mà trận pháp cũng không phải là trò đùa, trận pháp chân chính phức tạp, cũng không phải mấy kẻ nghiệp dư dựa vào khí phách tự cho là đúng có thể giải quyết.

Cho nên Tô Mạt lại không dám có cái loại ý nghĩ xem thường trước kia.

Tại tiểu bến tàu này, cũng không phải đầu mối xuôi nam chính, cho nên không có nhiều người, mà Thẩm Tam cũng căn bản chưa từng nghĩ phải tới thăm.

Hắn mặc dù mơ hồ biết có ngôi biệt viện như vậy, nhưng người nhà cơ hồ cũng không nói, nên hắn cũng không hỏi, lấy tính tình thích phồn hoa cùng mỹ nhân của hắn, tuyệt đối cũng sẽ không đến loại địa phương vắng vẻ này.

Vừa nhận được tin Tô Mạt, hắn có chút hoảng hốt, trong lúc nhất thời không nghĩ ra.

Tô Mạt làm sao sẽ có hứng thú đối với biệt viện đó, so với vườn hoàng gia vương phủ, chẳng lẽ này biệt viện này có cái gì hấp dẫn người hay sao?

Mặc dù có rất nhiều nghi vấn muốn giải thích, cho nên coi như Thẩm Tinh Tinh náo, không cho hắn đi, hắn vẫn như cũ quyết định, muốn đi đến nơi hẹn.

Doãn Thiếu Đường tự nhiên tự da trâu bọc đường cứ thế đi theo hắn.

Mà Thẩm Tinh Tinh vốn là khóc rống không chịu, chỉ là nhìn Thẩm Tam quyết định chủ ý muốn đi, nàng lại chết sống đi theo.

Tự nhiên cũng có Nhạc Phong Nhi lửa cháy thêm dầu.

Vì vậy Ngụy An Lương trù hoạch thủ hạ xong, hộ tống bọn họ từ từ chậm rãi đi tới tiểu bến tàu.

Vậy cũng là chuyện tình trăm năm khó gặp với tiểu bến tàu rồi, lập tức nhiều người có mặt mũi như vậy tề tụ nơi này.

Lúc cùng hội họp với bọn Tô Mạt trong đại viện, Thẩm Tinh Tinh liền lập tức bất mãn kêu la: “Làm sao tìm được cái địa phương tồi tàn như vậy? Tam ca, ngươi cho người đi thu thập một chút, chúng ta đến thẳng cái biệt viện đó ở không phải tốt? Tất cả nói là biệt viện nhà chúng ta, sao phải ở nơi này?”
 
Chương 2016: Chất vấn 1


Nhạc Phong Nhi vẫn nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau nàng, lại lấy ánh mắt không ngừng liếc qua Tô Mạt, một bộ giận mà không dám nói.

Mà hôm nay với Tô Mạt, Lưu Vân bị thương trốn đi, đám người Hoàng Phủ Cẩn còn chưa về, căn bản không ý định quan tâm tới nàng, cũng không thèm nhìn tới.

“Tam công tử, Thẩm tiểu thư nói cũng đúng, nếu biệt viện Thẩm gia đang ở trước mặt, các ngươi vẫn chỉ là đi đâu cũng được, không uất ức. Nơi này dù sao quá oan uổng rồi.”

Nho nhỏ trên bến tàu, dù là đại viện, nhưng mà cũng chỉ là viện bình thường, hơn nữa tốt xấu lẫn lộn, thật sự không thích hợp tiểu thư được cưng chiều như Thẩm Tinh Tinh ở lại.

Huống chi, bọn họ đi biệt viện, như vậy mới có thể kiềm chế Mạc quản sự.

Lúc nói lời này, tầm mắt Tô Mạt quét tới trên mặt mấy người Thẩm Tam, Ngụy An Lương, Doãn Thiếu Đường.

Doãn Thiếu Đường vẫn cười hì hì như cũ, Thẩm Tam một bộ suy tư, Ngụy An Lương là thâm trầm, không nhìn ra nét mặt gì, hình như sao cũng được.

Không đợi Thẩm Tam trả lời, Nhạc Phong Nhi đột nhiên chất vấn: “Vương Gia, Vương Gia rốt cuộc đi đâu? Ngươi đem Vương Gia giấu đi nơi nào?”

Nàng quan tâm nhất chính là Tô Mạt giấu Hoàng Phủ Cẩn đi, sau đó để cho nàng không còn được gặp lại hắn.

Tô Mạt không để ý tới nàng, lạnh lùng nói: “Vương Gia tự nhiên có việc bận, chẳng lẽ nhất định coi chừng ngươi mới có thể?”

Nhạc Phong Nhi chặt chẽ níu lấy khăn, trả lời lại một cách mỉa mai: “Chẳng lẽ Vương Gia chính là của một mình ngươi? Ngươi không cho phép ta thấy hắn, có ý gì?”

Tô Mạt thật là oan uổng chết rồi, có lúc ngươi rõ ràng không hề làm gì cả, người ta cũng nhận định ngươi làm rồi, một mực chắc chắn, đánh chết không đổi miệng, cũng thật là một cái bất đắc dĩ chuyện.

Mà có bao nhiêu người cũng là bởi vì bị oan uổng, trong cơn tức giận, làm cho nhìn người nhìn.

Mình bây giờ một đống chính sự, Nhạc Phong Nhi còn tới quấy rối, Tô Mạt thật sợ mình khống chế không được tính khí, chính xác sẽ để cho nàng biến mất trên cái thế giới này.

Nhạc Phong Nhi lại tức giận buồn bã, chết sống nhận định Tô Mạt chia rẽ nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn, sau đó lại viện lý do Hoàng Phủ Cẩn đang làm việc nơi khác.

Nàng cắn răng nói: “Nếu như không phải là như vậy, thế nào Lưu Vân trở lại không gặp mặt liền chạy? Chẳng lẽ không đúng là đi tìm Vương Gia đi?”
 
Chương 2017: Chất vấn 2


Chuyện Lưu Vân bị thương không công khai, hắn và Lan Như trở về cũng là tránh tai mắt, người khác cũng chỉ nghe nói, còn chưa có đối mặt hắn liền lại đi nha.

Nhạc Phong Nhi tự nhiên nhận định là hắn tìm Hoàng Phủ Cẩn đi, nhất định là làm chân chạy cho Tô Mạt, càng tức giận.

Chỉ là lại không dám đối với Tô Mạt quá mức càn rỡ, dù sao Vương Gia không có ở đây, không ai có thể bảo vệ nàng.

Nhưng lại không cam lòng, cứ như vậy bị Tô Mạt chèn ép.

Ngụy An Lương nhìn Tô Mạt một cái, lại thấy sắc mặt nàng càng thêm đông lạnh, trong bụng cũng cảm thấy cô gái lợi hại hơn nữa, dính dấp đến tình yêu, chỉ sợ cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.

Nếu là người khác chất vấn nàng, nàng chỉ cười cười hơi nhạo báng, nhưng bởi vì là Nhạc Phong Nhi, nàng liền tức giân.

Lúc như vậy, Tô Mạt cũng không phải là dầu muối không vào, không có nhược điểm.

Tô Mạt cũng không thèm nhìn tới Nhạc Phong Nhi, phân phó Lan Như: “Nếu như nàng nói nữa, thì vả miệng cho ta.”

Nhạc Phong Nhi sửng sốt một chút, không dám tin nhìn Tô Mạt, không ngờ tới nàng không cho mặt mũi như vậy, thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy liền dám nói lời nói như vậy.

“Ngươi...ngươi......” Lời nàng còn chưa dứt, mọi người chỉ nghe thanh thúy một tiếng, “Pang”!

Trên mặt Nhạc Phong Nhi xuất hiện một bàn tay, Lan Như vẫn như cũ đứng ở một bên, giống như căn bản không có di chuyển.

Nhưng Thẩm Tam mấy thấy rõ là nàng ra tay, chỉ là không ngờ tới nhanh như vậy.

Nhạc Phong Nhi lập tức chảy nước mắt, gương mặt đau rát, Thẩm Tinh Tinh cũng bị ngơ ngác rồi, Tô Mạt này quá kiêu ngạo, nhưng...... Nàng thế nhưng cảm thấy cũng rất có khí thế, mình nói đánh, có lúc chỉ là hù dọa, vẫn chừa đường sống.

Tô Mạt dám nói đánh thì đánh rồi, nói thế nào Nhạc Phong Nhi cũng là nữ hài tử xinh đẹp.

Nhạc Phong Nhi xấu mặt, bụm mặt xông ra ngoài, Thẩm Tinh Tinh để Phỉ Thúy theo sau.

Tô Mạt cười cười, nhìn về phía mọi người, “Thẩm công Tử, ta cùng Cẩn ca ca nguyên bổn chính là muốn đi bái phỏng Thẩm lao gia, mọi người hợp tác lâu như vậy, chúng ta vẫn không có thời gian tự mình tới cửa bái phỏng. Lần này đã có cơ hội, đã tới rồi. Hai ngày trước làm việc đi ngang qua đây, vừa vặn qua biệt viện quý phủ, đi vào bái phỏng, là một vị Mạc quản sự chủ nhà. Viện kia thật xinh đẹp, chỉ là Tam công tử cùng Thẩm tiểu thư không có ở đây, chúng ta cũng không thể không biết xấu hổ cẩn thận đi dạo, liền cáo từ. Nghĩ tới nếu

Tam công tử cùng Thẩm tiểu thư đang ở phụ cận, không bằng làm mặt dày làm phiền.”

Thấy Tô Mạt thế nhưng chủ động muốn xem biệt viện nhà nàng, Thẩm Tinh Tinh vô cùng hả hê rồi.
 
Chương 2018: Chất vấn 03


Nàng bĩu môi: “Như vậy cũng tốt, dù sao biệt viện Thẩm gia chúng ta, nhiều đến ta cũng vậy đếm không hết nữa. Ngươi đã thích như vậy, chúng ta liền dẫn ngươi đi xem một chút, cũng làm chủ nhà một lần.”

Thẩm Tam có chút bất đắc dĩ nhìn muội muội một cái, mình còn không có hỏi rõ ràng ý đồ chân thật của Tô Mạt, nàng liền một tiếng liền đồng ý, thật là nữ nhân thiếu kiên nhẫn.

Đồng dạng là nữ hài tử, muội tử mình cùng Tô Mạt quả thực là một trời một vực.

Tô Mạt vội vàng cười nói cám ơn: “Vậy cũng đa tạ Thẩm tiểu thư rồi.”

Thẩm Tinh Tinh khoát khoát tay, hả hê nói: “Không có gì, cũng chỉ là chút lòng thành, một cái nhấc tay thôi. Nếu sắc trời cũng không sớm, vậy thì ta dẫn người đi trước dọn dẹp một phen, Tô tiểu thư muốn tới chơi, vậy thì sáng mai rồi hãy nói.”

Nàng lại nghiêng đầu phân phó Linh Đang: “Đi nói cho Nhạc tiểu thư, cô ấy là nữ hài tử mỹ lệ động lòng như vậy, không thể ở tại loại địa phương bẩn thỉu này, vẫn là theo chúng ta đi biệt viện thôi.”

Linh Đang có chút không vui mừng, nhưng cũng biết tiểu thư không phải rất yêu thích Nhạc Phong Nhi, mà bởi vì là có thể dùng Nhạc Phong Nhi đả kích Tô Mạt, chiến tranh nữ nhân, thường thường cũng có nặng nhẹ.

Nàng vui sướng đáp, chạy đi gọi Nhạc Phong Nhi.

Mà Nhạc Phong nhi cũng cảm thấy cái này rất có mặt mũi, lập tức chạy tới cùng Thẩm Tinh Tinh khách sáo, nói cám ơn, diễn đủ đùa giỡn, muốn khiến Tô Mạt thấy nhân duyên của bản thân so với nàng tốt hơn, Thẩm Tinh Tinh muốn mời mình cũng không có muốn mời Quốc Công tiểu thư cô ấy.

Tô Mạt cũng không cho các nàng cơ hội hài lòng, cười nói: “Đã như vậy, vậy thì xin lỗi không tiếp được.”

Nàng còn phải lại cặn kẽ chuẩn bị an bài một chút đây, dù sao này tòa nhà thật ra thì nguy cơ trùng trùng.

Nàng vừa nói như thế, Thẩm Tam cũng nghiêm chỉnh không hỏi cái gì, Hoàng Phủ Cẩn không có ở đây, Doãn Thiếu Đường cũng không tự nhiên mà không biết xấu hổ lưu lại, Ngụy An Lương dẫn đầu đứng dậy, phân phó người đi dọn dẹp hành lý, lại lưu lại người trợ giúp bảo vệ Tô tiểu thư.

Tô Mạt cũng không quản hắn, nếu hắn nghĩ lưu người, mặc kệ là bảo vệ còn là giám thị, cũng theo hắn đi.

Vốn là mọi người đều là đề phòng lẫn nhau, thử dò xét lẫn nhau.

Chờ đại đội nhân mã bọn hắn đi, Tô Mạt triệu tập Lan Như A Lí thương lượng mấy chuyện, chia ra an bài, tranh thủ làm mọi chuyện hoàn hảo không kẽ hở.

Nàng biết tinh lực kẻ địch khẳng định tập trung ở trên người nàng, bọn họ là nhất định phải có mạng của nàng.

Mà bọn họ cũng thề trung với nàng, vậy muốn mạng của nàng thì đồng nghĩa với là để cho bọn họ liều mạng.

Bởi vì nàng không thể nếu để cho thuộc hạ của mình xuất hiện Lưu Vân thứ hai.

Lưu Vân vì cứu nàng, mất đi cánh tay phải, cái này so với chính nàng không có cánh tay càng làm cho nàng khổ sở, nhưng nàng không thể quá mức bi thương, càng không thể sa sút.
 
Chương 2019: Trà trộn thành công 1


Bởi vì nàng là chủ tử bọn hắn, nàng không có tư cách bi thương cũng không có tư cách khổ sở, chỉ có thể dũng cảm tiến tới, lấy đánh ngã kẻ địch làm mục đích cuối cùng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Tinh Tinh đã hạ thiệp, mời nàng đi biệt viện chơi đùa.

Tô Mạt tự nhiên không cự tuyệt, dẫn theo hai người Lan Như A Lí, lại mang theo mấy thứ quà tặng ngồi xe ngựa đi.

Lần này mở cửa không phải lão Viên đầu, mà là Thẩm Tinh Tinh thị nữ cùng mấy tên thủ hạ Ngụy An Lương, bọn họ canh giữ ở cửa.

Tô Mạt tò mò bọn họ có phải cũng bị lão Viên đầu tai điếc chọc tức hay không, cho nên canh giữ cửa cũng đổi.

Thị nữ kia dẫn bọn họ đi vào, như lần đầu tiên đi qua đường nhỏ, vừa qua hành lang, liền thấy tòa nhà chính, nghe thấy tiếng nói cười bên trong.

“Ai nha, Tô tiểu thư đã tới, chúng ta nhiều người như vậy xin đợi đại giá đấy.” Thẩm Tinh Tinh bởi vì vào ở biệt viện nhà mình, cố ý nghỉ dưỡng sức một phen, ăn mặc cực kỳ xinh đẹp động lòng người.

Mà Nhạc Phong Nhi đứng ở sau lưng nàng, chân mày khóe mắt cũng có thể thấy được vẻ đắc ý.

Thấy các nàng đi vào, Thẩm Tam cũng cười ra đón, chắp tay hành lễ.

Bổ sung lễ, Tô Mạt khiến Lan Như đưa lên quà tặng, cười nói: “Lễ mọn nho nhỏ.”

Nàng xem một vòng, hiếu kỳ nói: “Sao lại không thấy Mạc quản sự?”

Vừa nhắc tới Mạc quản sự, Thẩm Tinh Tinh hừ lạnh một tiếng: “Tên cứng đầu đó, không cần nói hắn. Trong mắt không người, sớm muộn phải đuổi hắn đi.”

Chẳng lẽ là vị Mạc quản sự kia đối với Thẩm tiểu thư cũng không cung kính?

Nghĩ đến này biệt viện quá nhiều bí mật, Mạc quản sự cũng không hi vọng người Thẩm gia biết?

Cho nên dù là Thẩm Tam cùng Thẩm Tinh Tinh tự thân đến, hắn cũng không hoan nghênh?

Nàng cười cười: “Mạc quản sự nghĩ đến hàng năm sống ở chỗ này không ra cửa, cho nên có chút không thoải mái rồi, làm người vẫn là rất chân thành. Hôm trước còn dẫn chúng ta đi thăm rừng tử vi đấy.”

Thẩm Tinh Tinh hừ một tiếng: “Tự nhiên, rừng tử vi chỗ chúng ta quá lớn, xem ngươi cảm thấy hứng thú như vậy, không bằng chúng ta đi đi.”

Coi như nàng là từ kinh thành tới, được tiên đế sủng ái, cũng chưa chắc gặp qua nhiều hoa tử vi như vậy thôi.

Thẩm Tinh Tinh rất hài lòng, tạm thời cũng quên mất trên đường đi không nhanh cùng không thoải mái.

Tô Mạt cũng không cự tuyệt, đi theo Thẩm Tinh Tinh đi dạo một chút, mấy người Thẩm Tam liền cũng dẫn theo người đi theo, còn làm cho người ta đi bên hồ bày rượu và món ăn, mọi người mệt mỏi có thể ở nơi đó nghỉ ngơi.

Có thể là bởi vì nhiều người, nhân khí vượng, lần này đi trong rừng tử vi, Tô Mạt cảm thấy không có cái loại cảm giác nặng nề đè nép rồi, ngược lại giống như đến mùa mọi người họp thành đội đi hái anh đào hoặc là sơn trà, rừng cây mênh mông bát ngát, người cũng rất nhiều, mọi người ríu rít, không có chút nào tịch mịch sợ hãi.
 
Chương 2020: Trà trộn thành công 2


Người càng nhiều, các chủ tử náo nhiệt, những hạ nhân kia cũng liền rỗi rảnh buông lỏng.

Lan Như liền lặng lẽ lui ra, cùng mấy thị nữ cùng nhau nói chuyện, ăn điểm tâm, sau đó mọi người giơ lên một xâu quả nho vừa đi vừa ăn.

A Lí cũng cùng mấy thủ hạ Ngụy An Lương uống rượu với nhau, tự nhiên không phải trước mặt các chủ nhân, nơi rừng cây này, những người đó liền tụ tập thành từng tốp, tốp năm tốp ba trốn vào rừng hoa uống rượu vung quyền, muốn bao nhiêu náo nhiệt có bấy nhiêu náo nhiệt.

Lập tức, rừng tử vi vốn là u tĩnh xinh đẹp trở nên náo nhiệt tục tằn.

Nơi xa trong căn phòng nhỏ, mặt Mạc quản sự âm trầm, lão Viên đầu hùng hùng hổ hổ.

“Mạc quản sự, không bằng vây lại bọn họ.” Lão Viên đầu hung hăng nói.

“Không thể, sự cao quý mà thần kỳ ở đấy, bọn họ còn chưa xứng, có thể vây khốn ba người, như vậy đủ rồi. Ha ha ha.” Hắn hả hê nhíu mày, mặt vốn là nhìn cứng ngắc liền nổi lên rất nhiều nếp nhăn.

“Nhưng Mạc quản sự, Tô Mạt đó rất giảo hoạt, nhất định là nàng kích động Tam công tử cùng tiểu thư tới nơi này.”

“Không sợ, nhìn nàng có thể phách lối bao lâu, đến lúc đó để cho nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn cùng đi gặp Diêm Vương. Hừ, đối nghịch chúng ta, thì sẽ không có kết quả tốt.”

Lão Viên đầu lại nói: “Mạc quản sự, ta còn có chút việc không hiểu, đã nhiều năm như vậy lão già kia cũng không chịu tới, hiện tại chúng ta nhân cơ hội đem Tam công tử cùng tiểu thư vây ở chỗ này, không phải vừa đúng có thể dẫn hắn tới sao?”

Mạc quản sự hừ một tiếng, gỡ râu hả hê cười: “Lão già kia, lòng dạ độc ác, hắn sẽ cố kỵ? Nếu muốn hắn, tự nhiên phải có biện pháp khác. Tô Mạt đó thông minh như vậy, lại giỏi về quan sát, còn nhỏ tuổi, bụng dạ cực sâu, ta tiết lộ một chút cho nàng, nàng là có thể tìm hiểu nguồn gốc, chuyện năm đó cũng đào lên. Để nàng ra tay, lão già kia chỉ sợ càng muốn tới đây.”

Lão Viên đầu bày tỏ không hiểu, Mạc quản sự nói: “Ngươi không cần hiểu nhiều như vậy, chỉ để ý nhìn là được.”

“Đáng chết, bọn họ lại ở nơi đó làm gãy hoa......” Đột nhiên diện mạo Mạc quản sự dữ tợn, ngũ quan vặn vẹo, cực kỳ tức giận mà ác khẩu, quả đấm dùng sức giơ giơ: “Nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn ngươi.”

“Mạc quản sự, ta đi hù dọa bọn hắn một chút.”

“Hừ, ta muốn bọn họ chết, phàm là gãy tiêu mất, đều phải chết!” Ánh mắt Mạc quản sự âm độc lạnh lẽo, làm cho người ta nhìn không rét mà run.

Lão Viên đầu vù vù cười lên, cặp mắt tỏa ra hưng phấn: “Bao nhiêu năm không có nếm một chút máu, nếu như không phải là phía trên có lệnh ra tay với Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt, đợi đến lão già đáng chết kia chết, nói không chừng chúng ta đều chết già.”
 
Chương 2021: Không hiểu mà tử vong 1


Lão viên đầu vù vù cười lên, cặp mắt tỏa ra hưng phấn: “Bao nhiêu năm không có nếm một chút máu, nếu như không phải là phía trên có lệnh ra tay với Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt, đợi đến lão già đáng chết kia chết, nói không chừng ta cùng chết già.”

Nói xong, hắn nhanh như mèo, nghiêng mình một cái lẩn vào trong rừng hoa đi.

Động tác nhanh, tuyệt đối nhìn không ra nửa điểm tuổi già sức yếu.

Mà bên kia người tụm ba tụm năm nói chuyện trời đất nói chuyện phiếm, vui vẻ uống rượu, những hán tử thô lỗ kia, uống nhiều quá liền bắt đầu kêu la, còn có động tay động chân.

Cứ như vậy, hoa liền bị bọn họ phá hoại không ít.

Tô Mạt cùng Thẩm Tinh Tinh tản bộ bên hồ, nàng nghe Thẩm Tinh Tinh bộc lộ tính tình mà khoe khoang những thứ kỳ tích kia ở Thẩm gia.

Luôn có một loại người như vậy, nói chuyện nếu như không dùng giọng khoe khoang, đã cảm thấy khó, coi như đối mặt với có người so với nàng phong phú hơn, nàng cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại cảm thấy hưng phấn.

Còn đối với người một chút cũng không bằng mình, ví dụ như Nhạc Phong Nhi loại này cơ hồ hai bàn tay trắng, cảm giác ưu việt của nàng liền cực kỳ mãnh liệt.

Thẩm Tinh Tinh chính là cái loại người này.

Mà Tô Mạt bởi vì lòng vừa nghĩ, cho nên ngược lại không cảm thấy nàng phiền, dù sao cơ hồ một câu cũng không nghe vào.

Nàng nhìn mặt hồ bằng phẳng này, có bọn thị nữ ở trên bờ sông chơi đùa, bẻ cành hoa thành từng mẩu nhỉ ném ở trên mặt nước.

Mấy cành cây xoay vòng trên mặt nước, sau đó những cánh hoa bị thổi đi, từ từ bay xa, theo dòng nước thổi qua cầu nhỏ, lại bay vào trong suối.

Trong bụng Tô Mạt vừa động, chậm rãi bước đi thong thả đến bờ sông, trên đất rất sạch sẽ, không có cỏ dại cục đá gì, nàng liền lấy xuống một cái khuyên tai ngọc hồ lô của mình tiện tay ném xuống, hoa tai này xoay xoáy rồi chìm xuống, rất nhanh liền không nhìn thấy.

Tô Mạt cả kinh, con sông này rõ ràng trong suốt như vậy, lẽ ra có thể nhìn thấy ở dưới có rong rêu đá nhỏ..., nhưng nơi này thế nhưng không có gì cả.

Hình như không thể nhìn thấy đáy.

“Tô tiểu thư.” Nhạc Phong Nhi xuất hiện phía sau nàng, âm thanh yếu ớt.

Tô Mạt từ trong nước nhìn thấy cái bóng của nàng, bộ dáng đưa tay muốn đẩy mình, nàng lạnh nhạt nói: “Nhạc Phong, con sông này dặm nước sâu không thấy đáy, ngươi biết bơi sao?”

Thân thể Nhạc Phong Nhi run lên, tay liền co rúm lại rồi trở về.

Tô Mạt liền quay đầu lại, mắt lạnh liếc nhìn nàng: “Đây không phải là ở trạm dịch, cũng không phải là địa phương nào khác thì, ngươi dù là không cẩn thận té xuống, ta không muốn cứu ngươi nhưng là vì cha nuôi cũng sẽ cứu ngươi. Ở nơi này không nhất định, bởi vì ta cũng không muốn chết ở chỗ này, cho nên nếu như ngươi té xuống, ta tuyệt đối sẽ khoanh tay đứng nhìn.”
 
Chương 2022: Không hiểu mà tử vong 2


Nhạc Phong Nhi cắn môi: “Ta cũng vậy không trông cậy vào ngươi cứu ta. Ta biết rõ ngươi hận không thấy ta vĩnh viễn biến mất, nhưng ngươi đừng mừng vội, ngươi đừng mơ tưởng chia rẽ ta cùng vương gia.”

Tô Mạt bĩu môi, cười cười, luôn có người thích đơn phương, không nhìn rõ thực tế, cái này cũng khó trách Nhạc Phong Nhi, ai bảo Hoàng Phủ Cẩn thật tốt quá.

Coi như nàng đã thấy nhiều nam nhân, cũng cảm thấy hắn tốt.

Huống chi loại như Nhạc Phong Nhi này chưa từng thấy qua bao nhiêu thị trường.

Cho nên, Nhạc Phong Nhi mơ ước Hoàng Phủ Cẩn nàng không buồn, cũng sẽ không vì vậy giận chó đánh mèo cái gì, chỉ cần Hoàng Phủ Cẩn không phản bội mình, cũng không ghê gớm gì.

Đợi xử lý xong những chuyện này, nàng nhất định sẽ hảo hảo mà an trí Nhạc Phong Nhi ra ngoài, sẽ không để cho nàng ta lắc lư trước mặt.

“Coi như ngươi không chịu khiến Vương Gia gặp ta, để cho hắn lẩn tránh ta...ta cũng sẽ không buông tha. Vương Gia nói qua nhất định sẽ cho ta danh phận, ta tin tưởng Vương Gia không phải cái loại người lật lọng đó, nếu không Tô tiểu thư cũng sẽ không ưa thích Vương Gia như vậy rồi, đúng không.”

Nhạc Phong Nhi hình như trấn định lại rồi, bắt đầu cùng Tô Mạt nói về đạo lý.

Tô Mạt chỉ là nhướng nhướng mày, chuyện tình Hoàng Phủ Cẩn đáp ứng cho nàng danh phận, mình cái gì cũng không biết, nàng lại không dám ngay trước mặt Hoàng Phủ Cẩn mà nói, cái này có vấn đề.

Nếu như nàng muốn để mình bởi vì này câu mà tức giận, cùng Hoàng Phủ Cẩn xa lạ, xào xáo, như vậy cũng quá coi thường mình.

Tình cảm nhiều năm như vậy, chẳng lẽ là giả sao?

Mình sẽ không đầu óc không có chút phán đoán nàosao?

Nếu quả như thật là như thế này, như vậy năm đó Tống Dung Hoa cũng sẽ không có kết cục như thế.

“Này, các ngươi nói cái gì đó.” Thẩm Tinh Tinh đã chạy tới: “Muốn chèo thuyền du ngoạn sao? Phỉ Thúy ngươi đi cho người thu xếp thuyền tới, chúng ta đi xuống chèo thuyền.”

Phỉ Thúy chạy đi, tìm nửa ngày, Mạc quản sự nói này không có thuyền, hơn nữa hồ kia cũng không thể tùy tiện đi xuống, sẽ gặp nguy hiểm.

Thẩm Tinh Tinh nghe nàng nói rồi, tức giận nói: “Cái này Mạc quản sự, ghét nhất hắn, muốn cái gì không có gì, còn dám nhăn mặt với chúng ta, hắn là ai? Tòa nhà này là của Thẩm gia chúng ta, không phải của hắn.”

Nàng vẫn không hết giận: “Phỉ Thúy, ngươi đi gọi Mạc quản sự tới cho ta.”

Nơi này liền quậy tưng lên, Thẩm Tam tự mình đến hỏi chuyện gì xảy ra.

Thẩm Tinh Tinh tức giận nói: “Tam ca, chúng ta muốn chèo thuyền, Mạc quản sự dám nói không có thuyền, còn nói không để cho xuống nước. Hắn thế nào vượt qua như vậy? Huynh giúp ta lấy chiếc thuyền.”

Chỗ bên cạnh bến tàu, làm sao có thể sẽ không có thuyền?

Nhất định là tìm cớ!
 
Chương 2023: Không hiểu mà tử vong 3


Thẩm Tam mặc dù không muốn thu xếp, tránh cho phiền toái, nhưng là mấy người Tô Mạt nhao nhao muốn thử, mong đợi nhìn hắn.

Không biết vì sao a, thấy trong mắt Tô Mạt tràn đầy khát vọng, nhất là nhìn mình như vậy, Thẩm Tam cảm thấy trái tim có chút rung động.

Có thể để cho nữ nhi như vậy thỉnh cầu giúp một tay, cũng là một loại vinh dự.

Thẩm Tam quay đầu lại gọi một tên tùy tùng: “Ngươi đi xem một chút nhà kho xem có thuyền nhỏ hay không, nếu như không có đi về phía nhà đò mướn một cái.”

Thủ hạ kia lập tức đi.

Thẩm Tam nhìn Tô Mạt đứng ở mép nước, dáng vẻ hình như đối với sông này cảm thấy rất hứng thú, cười nói: “Trữ Châu cũng có nước, không ngờ Tô tiểu thư đi Kinh Thành nhiều năm như vậy, lại còn là không thay đổi thói quen ngày cũ.”

Tô Mạt nghiêng đầu nhìn hắn, ngồi chồm hỗm xuống hất lên một ít nước, cảm giác lạnh lẽo tận xương, nàng nói: “Nước này xanh trong thật đáng yêu, bên trong thế nhưng không nuôi hoa sen cỏ nước gì, cũng không có cá chép, thật là đáng tiếc.”

Thẩm Tinh Tinh lớn tiếng nói: “Cái này có gì khó, không trồng tự nhiên không có, nếu muốn, ta theo liền phân phó một tiếng là tốt.”

Lúc này Viên lão đầu nhi xông lại, hô: “Không được vọc nước, không được vọc nước, té xuống sẽ chết chìm.”

Thẩm Tinh Tinh liếc hắn một cái: “Lão đầu điếc, ngươi tránh ra, đừng đến làm mất hứng.”

Nàng cho người đẩy lão Viên ra, lão Viên đầu gấp đến độ giương nanh múa vuốt, sau đó liền nghe người đến hồi báo nói là thuyền nhỏ mượn được rồi, có ba chiếc, có thể cùng nhau chơi đùa.

Doãn Thiếu Đường cũng rất hứng thú, Ngụy An Lương lại nói mình vốn là dân sông nước, đối với chuyện chèo thuyền nhỏ này không có gì hăng hái, ở trên bờ ngồi uống rượu.

Tô Mạt nói với Thẩm Tam đang đứng đối diện nàng: “Ta nghe Mạc quản sự nói tòa viện này xây dựng cho một vị tiểu phu nhân của quý phủ? Không biết vị tiểu phu nhân kia hôm nay ở nơi nào, nghĩ đến tất nhiên là mỹ nhân làm người say mê.”

Thẩm Tam liền giật mình: “Tiểu phu nhân?”

Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi không biết?”

Bên kia Thẩm Tinh Tinh hoảng hốt nghe, lại gần nói: “Cái gì tiểu phu nhân? Nơi nào tiểu phu nhân?”

Tô Mạt không ngờ tới bọn họ cũng không biết, liền nói: “Mạc quản sự nói nha, nói khu vườn này là Thẩm lão gia các ngươi xây dựng vì tiểu phu nhân, chỉ là tiểu phu nhân cũng không ở chỗ này, ta còn muốn bái phỏng đấy.”

Người Thẩm gia cũng không biết vị phu nhân này tồn tại, nhưng Mạc quản sự vì sao phải chủ động nói ra?

Rốt cuộc là bí mật Thẩm gia kiêng kỵ sao?

Có ai mong Thẩm Tinh Tinh với Nhạc Phong Nhi chết đuối như tui ko
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top