Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình
Chương 220: Chương 220


Từ phía sau truyền đến tiếng hét chói tai, NhanKiến Định nghe thấy thì biết không ổn rồi, anh ấy bảo Giang Anh Tuấn đưa người đi bệnh viện rồi bản thân mình thì lại quay trở lại.
Bóng dáng của người kia cũng đã biến mất, bão cũng sắp đến rồi, với thời tiết này cho dù có người chịu lái thuyền ra khơi thì cũng không thể tìm thấy người ở một nơi tràn đây những lốc xoáy nhỏ như thế này.
Tiếng khóc tan nát cõi lòng lại mang theo sự kiềm chế truyền đến, như là bị người ta cố gắng kìm nén lại trong cổ họng, không muốn để người khác phát hiện.
Không nghĩ tới câu chuyện mười năm trước mới chỉ như vậy mà đã kết thúc.

NhanKiến Định nhìn dòng nước đục ngầu bên dưới, có cảm giác như mình đã bỏ qua điều gì đó, nhưng nghĩ một lát cũng không ra, sau đó anh dứt khoát chọn quên hết luôn.
Nếu người cũng đã nhảy xuống vách núi rồi, vậy anh ấy cũng không tiện ở lại lâu, cuối cùng chỉ còn lại Trần Nhật Linh và Trần Tuấn Tú đứng ở trên vách đá cheo leo.
Ánh mắt mờ mịt luống cuống của hai người tiếp xúc vói nhau, trong khoảng thời gian ngắn cả hai đều không biết nên làm cái gì mới tốt.
Mãi cho đến khi trời mưa to như trút nước, Trân Nhật Linh mới bước chậm rãi từng bước một trở về biệt thự nhà họ Trần.

Trần Nhật Linh ngồi một mình trong phòng khách, cả người đều là bùn đất và nước mưa bẩn thỉu.

Lúc này biệt thự rất yên tĩnh, chỉ có một mình cô ta mà thôi, đây vốn dĩ là khung cảnh mà cô ta cầu còn không được, nhưng bây giờ, khi có được rồi thì lại cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Trần Nhật Linh ngồi một lúc lâu, mãi cho đến khi bắt đầu hắt hơi thì cô ta mới cau mày kéo quần áo sát lại rồi đi lên trên lầu.
Bên kia, Giang Anh Tuấn đi đến bệnh viện với tốc độ nhanh như chớp, Nhan Nhã Quỳnh choáng váng ngồi trên giường, trong tay là chiếc điện thoại vừa được anh đưa cho, hiếm khi cô thấy anh chủ động đưa điện thoại cho cô chơi thế này.
Cô nghi ngờ liếc mắt nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh, bởi vì cơ thể bị trói một thời gian dài nên bây giờ cảm thấy đau rát nhức mỏi, ngồi thì rất khó chịu nên dứt khoát nằm xuống, quay lưng về phía Giang Anh Tuấn rồi vui vẻ chơi điện thoại.
Một tiếng “kẽo kẹt”
nho nhỏ vang lên, Nhan Nhã Quỳnh đang vui vẻ chơi điện thoại hoàn toàn không biết hiện cửa phòng đã bị mở ra, còn cười đến mức cơ thể nhỏ bé cũng run run lên.

Giang Anh Tuấn thấy vậy cũng cười theo, sau đó anh mím môi nhìn cô một cái rồi đứng lên.

“Cậu cảm thấy hôm nay Vũ Tuyết Phương chơi trò gì?”
Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.

Link tải nhé các bạn
NhanKiến Định đóng cửa sổ lại, bày ra một tư thế thoải mái trên ghế sô pha, hai tay để sau đầu còn chân thì vắt chéo, ánh mắt sắc bén nhìn vào không trung.
“Khổ nhục kế chăng?”
Giang Anh Tuấn nghiêng đầu nghỉ ngờ nhìn về phía NhanKiến Định, hình như sau đó lại cảm thấy không đúng lắm nên lắc đầu nói tiếp: “Một khi nhảy xuống từ chỗ đó thì chính là bước một chân vào quan tài, chắc chắn Vũ Tuyết Phương sẽ không tội gì mà dấn thân vào nguy hiểm, trừ khi..


Lông mày của Giang Anh Tuấn nhăn lại rồi ngước mắt lên nhìn NhanKiến Định, trong ánh mắt anh lúc này là sự lạnh lẽo có thể khiến người khác bị đóng băng.
“Trừ khi bệnh của bà ta cũng đã đến giai đoạn cuối, không có thuốc chữa nữa rồi”
NhanKiến Định xì cười một tiếng rồi nhẹ giọng tiếp lời của Giang Anh Tuấn: “Bà ta tưởng rằng chỉ dựa vào cái cơ thể tàn tạ kia mà tôi sẽ bỏ qua cho Trần Nhật Linh sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

 
Chương 221: Chương 221


Nếu NhanKiến Định cứ như thế bỏ qua cho người đã nhiều lần khiêu chiến giới hạn cuối cùng của bản thân mình như vậy, thì sau này chắc chắn anh ấy sẽ phải hối hận.

Giang Anh Tuấn nhìn NhanKiến Định còn đang ngẩn người, trên mặt đột nhiên hiện lên một nụ cười xấu xa, anh đi tới sô pha rồi ngồi xuống, nói: “Giá cổ phiếc của nhà họ Trần không được vững cho lắm, anh có muốn hợp tác thương vụ nho nhỏ này không?”
NhanKiến Định nghiên đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, rồi hừ lạnh nói: “Không hợp tác thì tôi có thể nuốt trọn một nửa, hợp tác rồi là chỉ còn một phần ba, Chủ tịch Giang nói xem tôi nên chọn cái nào đây?”
Lắng lặng đợi NhanKiến Định nói xong, Giang Anh Tuấn vẫn bình tĩnh đặt hai tay trên bụng, chân vắt chéo, giọng điệu hờ hững: “Chẳng lẽ sau khi hợp tác với Tập đoàn Sunrise xong mà sau này không có lười hay sao? Một phần ba của Tổng giám đốc Nhanlúc này có đáng là bao, Tập đoàn Sunrise phủ sóng Hải Phòng lâu như vậy, chỉ tùy ý làm một dự án cũng…
“Em gái Nhã Quỳnh của anh! Huhu…
Đến cùng em bị sao thế này? Anh mới ăn ngon ngủ yên mấy ngày mà em lại vào viện lần hai rồi.

Hai tên ngốc Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định chăm sóc em kiểu gì thế này? Em gái Nhã Quỳnh của anh, tại sao số em lại khổ như vậy, Nhã Quỳnh của.

.



“Lê Quốc Nam, anh khóc đám ma cái gì, không cần vừa xuất hiện đã gợi đòn như thế chứ!”
Mới nói được nửa câu, đột nhiên có người xông vào, lại còn nằm nhoài trên người Nhan Nhã Quỳnh khóc huhu, ai mà không sợ cho được.

Lê Quốc Nam bị cưỡng chế kéo đến ngồi xổm xuống bên tường, còn bị Nhan Nhã Quỳnh và Giang Anh Tuấn vây ở giữa: “Lúc này trở về làm gì? Đáng nhẽ bây giờ anh vẫn còn đang làm việc chứ?”
Vẻ mặt Giang Anh Tuấn tràn đầy tức giận, anh không khách khí mà vỗ lê n đỉnh đầu Lê Quốc Nam một cái.

“Anh Nam, anh đã về rồi, em và Hướng Minh đều rất nhớ anh”
Nhan Nhã Quỳnh cuộn chăn bông lên, dựa vào vách tường, đôi mắt của cô híp lại, sau khi ăn uống no say thì tâm trạng trở nên rất tốt.

“Lần này chỉ là một cuộc gặp mặt trao đổi về y học đơn giản nên mới có thể về sớm.

Anh nghe nói hình như nhà họ Trần sa sút rồi?”

Lê Quốc Nam dịch chuyển một chiếc ghế đẩu đặt bên cạnh giường Nhan Nhã Quỳnh, anh ta cầm lấy quả quýt đang đặt ở bên cạnh lên, cẩn thận bóc vỏ rồi đưa cho Nhan Nhã Quỳnh.

“Tin tức truyền nhanh thật đấy, nhưng Quốc Nam à, có thể Vũ Tuyết Phương sẽ…
‘ Một người thì bóc vỏ, còn một người thì nhận quýt, hai người say sưa tán gẫu mà không để ý đến ai cả, Giang Anh Tuấn ở bên cạnh nhìn đến nỗi đôi mắt trố ra, lửa giận bùng lên, trên trán đột nhiên nổi gân xanh.

“Vừa về nước thì nên vê nhà nghỉ ngơi một thời gian đi, tránh việc cả người đều có vi khuẩn, đe dọa đến tính mạng và sức khỏe của Nhã Quỳnh.


Giang Anh Tuấn thật sự không thể khoanh tay ngồi nhìn được nữa, anh đè lại gân xanh đang nổi lên, một tay dừng sức kéo Lê Quốc Nam ra, còn mình thì chiếm vị trí của anh ta.

“Tôi vừa về nước mà đã nổi giận như vậy rồi, anh Giang à, quả nhiên là anh vẫn luôn không chào đón tôi!”
“Có bao giờ Anh Tuấn chào đón anh cơ chứ, anh Nam, anh nên về nhà tự kiểm điểm lại bản thân đi”
Nhan Nhã Quỳnh vừa cười tủm tỉm vừa đả kích Lê Quốc Nam, cô ngồi ở trên giường, kéo tấm chăn trên người, tâm trạng rất vui vẻ.



 
Chương 222: Chương 222


Sau khi nói xong, cô lại có cảm giác như có gì đó không ổn, Giang Anh Tuấn híp hai mắt lại, cẩn thận quan sát cách Lê Quốc Nam và Nhan Nhã Quỳnh hòa hợp với nhau, anh luôn cảm thấy dáng vẻ của bọn họ không hề giống như đã kết hôn và còn có cả con.

Đặc biệt là cậu bé Hướng Minh, cậu bé thực sự có thể khiến anh thích ngay từ lần đầu tiên, chẳng lẽ…
Hai mắt anh nhìn thẳng vào Nhan Nhã Quỳnh, trong đôi mắt của anh đột nhiên lóe lên một đốm lửa được đè nén ở nơi sâu thẳm nhất, anh hỏi với giọng điệu thăm dò: “Hướng Minh và Lê Quốc Nam thật sự không giống bố con…
“Bọn họ vốn dĩ không phải là…à không, không giống nhau, ai nói bất kỳ bố con nào cũng phải giống nhau cơ chứ!”
Lê Quốc Nam còn chưa kịp thốt ra câu nào thì đã thấy Nhan Nhã Quỳnh nhanh mồm nhanh miệng, suýt nữa thì nói ra.

Trái tim gần như vọt ra bên ngoài, anh ta chỉ có thể mơ hồ quan sát thêm vài phút đồng hồ, sau khi nhận ra rằng Giang Anh Tuấn không có điều bất thường, lúc này anh ta mới thả lỏng một chút.

Lời nói ấp a ấp úng, vốn dĩ không phải…
vốn dĩ không phải gì cơ.

Khả năng ứng biến rất tốt, khiến cho Giang Anh Tuấn dù đang ngẩn người nhưng vẫn có vẻ như đang nghiêm túc lắng nghe hai người kia nói chuyện.


Hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống, chỉ chờ đến khi bén rễ và nảy mầm thì đã có thể kiểm chứng được giả thiết của mình, Giang Anh Tuấn không tiến đến giữa hai người mà ngồi đối diện với NhanKiến Định, hai người thảo luận với nhau về chuyện dự án.

Trần Tuấn Tú không hề biết mình đã về nhà bằng cách nào, cũng không kịp thay bộ quần áo ướt sũng trên người, ông ta bước vào phòng làm việc với vẻ mặt bình thản, hai tay không kiềm chế được mà run rẩy, vất vả lắm mới lấy được điện thoại dự phòng ra từ trong ngăn kéo, sau đó bấm một dãy số mà mình đã ghi nhớ từ lâu.

“Lập tức dẫn tất cả mọi người đi tìm kiếm ở đáy biển dưới khách sạn nghỉ dưỡng Hải Phòng.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhà họ Trần sắp xong đời rồi, bên chỗ cậu chuẩn bị một chút.

Hai ngày nữa sẽ tiếp nhận”
“Vâng, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

“Còn tất cả các kế hoạch trước, ngày mai hãy tung ra kế hoạch đầu tiên.


Sắc mặt u ám, toàn thân lạnh lẽo, khuôn mặt vốn dĩ tương đối chất phác, lúc này lại tràn đầy sự sắc bén và mỉa mai, ông ta nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn tươi nuốt sống người nào đó.

“Còn cô chủ…
“Không cần phải lo lắng cho sống chết của Trần Nhật Linh, tìm thời gian ném người đến chỗ Giang Anh Tuấn đi, sau đó dàn cảnh nhảy lầu hoặc tự sát, chỉ cần chết ở chỗ Giang Anh Tuấn là được”
Vẻ mặt ông ta lạnh lẽo đến mức như thể người mà ông ta vừa nhắc tới không phải là con gái của mình vậy.

“Hiểu rồi, ông chủ, hiện tại cậu chủ đã đến Hải Phòng rồi, khi nào ông có thời gian, cậu chủ nói muốn gặp ông.


Giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại rất bình thản, không có một chút gợn sóng nào cả, nhưng lông mày của Trần Tuấn Tú lại nhíu chặt lại.

“Chẳng phải tôi đã nói không có việc gì thì đừng đến Hải Phòng sao, cậu hãy bảo thằng khốn đó chờ tôi ở khách sạn Hải Phòng.


Tập đoàn Phước Sơn đã sắp sụp đổ đến nơi rồi, nhưng sau khoảng thời gian khó khăn, ông ta còn rất nhiều việc phải làm, thêm vào đó lại phải lên kế hoạch cho những việc khác, càng không có thời gian để gặp gỡ người khác.



 
Chương 223: Chương 223


“Cậu chủ nói cậu ấy đã gặp Giang Anh Tuấn rồi, đối phương cũng không nghỉ ngờ gì, cậu ấy chuẩn bị vào Tập đoàn Sunrise hoặc là…
‘ “Bảo nó có mặt ở biệt thự nhà họ Trần trước chín giờ sáng mai, đợi tôi ở phòng làm việc trên tầng hai”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Tuấn Tú trở về căn phòng trống trải, cái chết của Vũ Tuyết Phương hoàn toàn nằm trong dự đoán của ông ta, vốn dĩ ông ta muốn dồn hết sự chú ý lên người Trần Nhật Linh, nhưng lại không ngờ rằng gần đây Vũ Tuyết Phương luôn hờ hững lạnh lùng với Trân Nhật Linh, vậy mà lại chết thay cô ta dứt khoát như vậy.

Ông ta ôm lấy chiếc gối của Vũ Tuyết Phương, toàn bộ gương mặt vùi ở một bên, mùi hương quen thuộc lan tỏa xung quanh, ông ta cầu mong cả đời, đến cuối cùng lại không hề để lại cho ông ta một chút nhớ nhung nào, đều là lỗi của NhanKiến Định, cả nhà họ Nhanđều đáng chất…
“Ăn chút gì đi.

Khi nào thì em mới có thể thay đổi tật xấu không thích ăn sáng đây?”
Mới sáng sớm Giang Anh Tuấn đã mang cơm hộp đến phòng bệnh, vừa hỏi vừa dọn bữa sáng ra ngoài.

“Có lẽ là không thể thay đổi được Ai,”

đâu”
Nhan Nhã Quỳnh xoa đầu óc đang choáng váng, nhân lúc này, cô bước xuống giường, nhìn anh và hỏi: “Hiện tại đã tìm được người phụ nữ nào chưa? Mục đích gì khiến cô ta làm như vậy?”
Sự tò mò về những điều này khiến trái tim cô luôn cảm thấy rất nặng nề, sau một đêm chịu đựng, cô vẫn quyết định hỏi.

“Muốn biết như vậy à?”
“Lòng tò mò có thể gi3t chết mèo, biết không?”
Anh trêu chọc vài câu, thuận thế kéo Nhan Nhã Quỳnh ngồi xuống ghế sô pha: “Em muốn biết chuyện này đến vậy à? Đối với sự tiếp cận đột ngột của anh, dường như trong không khí cũng ẩn chứa thứ gì đó, cùng với hương thơm thoang thoảng tạo ra một cảm giác mập mờ.

Cô cảm thấy có chút không thoải mái, chậm rãi dịch về phía mép ghế sô pha, ai ngờ anh cũng dịch lại theo cô, người này lùi, người kia tiến.

“Em trốn tránh anh làm gì?”
Anh nghiêng người về phía trước, dùng ngón tay mảnh mai trêu chọc lọn tóc bên tai Nhan Nhã Quỳnh.


Cảm giác muốn chạm mà không chạm được, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai cô, đầu óc của cô trở nên trống rỗng, trong lòng đột nhiên thở dài một hơi, cô lại xê dịch thêm một khoảng lớn, cuối cùng ghế sô pha vốn không dài cũng không còn chỗ nữa, cả người cô đều ngã xuống đất.

“ÁI”
Dáng vẻ ngã xuống đất của Nhan Nhã Quỳnh có chút xấu hổ, đúng lúc Giang Anh Tuấn mượn lực, tách hai chân ra đỡ cô, một người ngã một người đỡ, khoảng cách giữa hai người đột nhiên sát gân nhau hơn.

Đầu của cô vừa hay bị kẹt ở một nơi nào đó không nói nên lời, tầm mắt vừa vặn đối diện với vị trí đó, sau đó nhận ra đó là gì, cô vội quay đầu đi: “Khu, cái đó…
Giang Anh Tuấn lại không hề có cảm giác gì, chỉ cảm thấy mừng thầm trong lòng, khóe miệng nở cười: “Còn không mau đứng lên, ngồi xổm ở chỗ này, có phải là muốn tìm cơ hội để làm gì hay không…
“Nói vớ vẩn!”
Nhan Nhã Quỳnh phủ nhận ngay lập tức.

Hai bàn tay to lớn không hề cho cô có đủ thời gian để phản ứng, anh nhéo nhéo vòng eo thon thả của cô rồi ôm cô lên, cô cảm thấy vừa thẹn thùng vừa xấu hổ.



 
Chương 224: Chương 224


“Đợi sau khi điều tra những chuyện này xong, anh sẽ giải thích với em, bây giờ gấp làm gì!”
“ỒI”
Cũng không biết như thế nào, từ khi Giang Anh Tuấn cứu cô hai lần, cô đã không thể quát mắng chửi bới anh, đuổi anh cút đi, cô cúi đầu, lén lút liếc mắt nhìn anh: “Bác sĩ có nói khi nào thì tôi sẽ được xuất viện không?”
“Thật ra cũng không nói gì, nhưng …
Gương mặt của anh trở nên nặng nề hơn, nói giọng nửa đùa nửa thật: “Nhưng NhanKiến Định đã từng nói rằng nếu em không ở bệnh viện cho đến khi cơ thể khỏe hơn, thì em sẽ không được phép về nhà”
“Nếu như tôi muốn về nhà sớm…
thì sao?”
“Đương nhiên cũng có thể.

Nếu như em không ngại sống trong nhà của anh, thì bây giờ anh có thể đưa em đi, đảm bảo NhanKiến Định sẽ không đến tìm em”
Sau khi Giang Anh Tuấn nghiêm túc trả lời, quả nhiên Nhan Nhã Quỳnh đã bị dọa sợ.

Cô thầm nghĩ, nói rõ là đang đùa giỡn mình, nếu cô đi thật thì không chừng Giang Anh Tuấn sẽ làm ra chuyện gì đó mất hết tính người, Nhan Nhã Quỳnh hoàn toàn không muốn dính dáng gì đến những chuyện như dê vào miệng cọp.


Sau khi suy nghĩ, cô chỉ có thể dịch ra xa hơn một chút với khuôn mặt đỏ bừng.

Cô bu môi trách móc một câu: “Tôi cũng không phải đồ ngốc”
“Em đang nói cái gì vậy?”
Anh nhướng mày, nhéo lấy cằm của Nhan Nhã Quỳnh, nhìn vào đôi mắt của cô với vẻ cười nhưng lại không phải là cười.

“Không, không có gì, tôi có thể nói gì chứ…
Thật ra trong lòng cô hận không thể đuổi Giang Anh Tuấn ra ngoài ngay lập tức.

Cháo nóng hổi đưa tới bên miệng của cô, trên gương mặt của Giang Anh Tuấn nở một nụ cười, nhưng ánh mắt lại nói với cô rằng nhất định phải ăn hết.

Nhan Nhã Quỳnh không muốn làm theo ý của anh, nhưng ký ức trước đây lúc ở chung với anh lại nói với cô rằng, căn bản là cô không có phần thắng nào cả, vì vậy tốt hơn hết là thành thật một chút, nếu không thì cuối cùng người chịu khổ sẽ chỉ là cô mà thôi.


Anh đã trở nên trưởng thành hơn so với năm năm trước, càng khó đoán và khó đối phó hơn.

“Há miệng.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Cô thực sự há miệng trong tiêm thức, tất cả cháo trong thìa được đưa vào miệng, ngăn chặn lời phản bác của co.

Nhan Nhã Quỳnh ăn sáng, còn Giang Anh Tuấn thì ngồi bên cạnh, anh đút từng cho cô miếng một, dường như bầu không khí trở nên yên bình hiếm thấy.

Hai người bọn họ lại có thể cùng nhau ăn cơm như vậy, cho dù là năm năm trước thì những chuyện như vậy có thể đếm trên đầu ngón tay, huống chỉ là một bữa sáng ấm áp như bây giờ, ít nhất thì trong lòng Giang Anh Tuấn cảm thấy đây là bữa sáng ngon nhất trong vòng năm năm qua của anh.

Nhưng cảnh tượng này không kéo dài được bao lâu thì Lâm Tiến Quân đã có việc phải gõ cửa đi vào trong phòng.

Sau khi thì thầm mấy câu bên tai Giang Anh Tuấn, chỉ thấy lông mày của anh nhu lại thật sâu, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó khó giải quyết.



 
Chương 225: Chương 225


“Lập tức đưa tôi qua đó, phong tỏa toàn bộ công ty, còn nữa, tìm NhanKiến Định cho tôi!”
Giang Anh Tuấn buông chiếc thìa trong tay xuống, ánh mắt tối sầm lại, trở nên u ám hơn.
Nghe được những lời này, Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy có gì đó rất không ổn, có chuyện gì mà phải gọi cả anh trai của cô đến cơ chứ: “Xảy ra chuyện gì? Gấp như vậy sao?”
“Có người đang gây rối ở Tập đoàn Hoáắc thị, muốn nhảy lầu!”
“Vậy thì chuyện này có liên quan gì đến anh trai của tôi? Tôi cũng muốn đi cùng anh!”
Nhan Nhã Quỳnh nắm tay Giang Anh Tuấn, cô nhíu mày lại.
“NhanKiến Định đã từng nói với em rằng một dự án chính phủ mà anh ấy và tôi đang hợp tác có liên quan đến dự án đó hay chưa?”
Anh duỗi tay kéo bàn tay của Nhan Nhã Quỳnh ra, khi nhìn thấy thái độ kiên định của cô, anh xoa trán, nói với giọng không biết phải làm sao: “Muốn đi thì sao còn không mau thay quần áo đi, anh chỉ có hai phút đồng hồ để chờ em thôi, sau khi hết thời gian thì anh sẽ đi, em đừng trách anh”
Hai mươi phút sau, Giang Anh Tuấn và Nhan Nhã Quỳnh chạy tới sân thượng của tập đoàn Giang thị, lúc này NhanKiến Định đã cau mày đứng ở phía trước.

Trên lan can sân thượng có một cụ già hơn trăm tuổi, nửa người lơ lửng ở bên ngoài, không ngừng gào khóc với trong không trung với vẻ tuyệt vọng.
“Giang thị thật tàn nhẫn, bọn họ kiếm tiền và giết người cùng TQT, con trai của tôi thật đáng thương, nghe nói rằng đó là một dự án do chính phủ đề xuất, đãi ngộ tốt, nhưng đã hết rồi.

Là vì con tôi đã dành rất nhiều nỗ lực vào dự án này, nhưng lại đột ngột qua đời ở công trường, từ già đến trẻ trong nhà đều phụ thuộc vào tiên công của con trai tôi, đây là cắt đứt đường sống của gia đình chúng tôi mà!”
Giọng nói vô cùng thảm thiết, mới đầu nghe có vẻ vô cùng đau lòng, dáng vẻ như không muốn sống nữa…
Nước mắt nước mũi chảy dài.
Nghe thấy tiếng động ở phía sau, biết mọi người đã đến rồi, vẻ mặt ông lão trở nên hoảng sợ, quay đầu lại chỉ vào nhóm người: “Các người đừng lại gần tôi.

Con trai tôi chết ở công trường, chẳng qua tôi chỉ tìm các người để đòi tiền bồi thường, vậy mà các người lại đánh tôi một trận.


Vết thương trên người tôi vẫn chưa khỏi hết.

các người không được tới đây, nếu tới gần thì tôi sẽ lập tức nhảy xuống!”
Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Cả nhà chúng tôi đã không còn đường sống nữa rồi, các người cũng đừng mong sống yên ổn!”
Bảo vệ đang bao vây xung quanh ban công cảm thấy vô cùng do dự, bọn họ sợ rằng người trước mặt thực sự muốn nhảy xuống.

Trời ơi, mạng người quan trọng lắm đấy! Những người đang vây xem xung quanh công ty đều cảm thấy hoảng hốt, nếu nhảy xuống thì không chỉ đơn giản là chết một mạng người, nếu Hoáắc thị và TQT không còn nữa thì chẳng phải cả đám bọn họ sẽ thất nghiệp hết sao.
Trên sân thượng lập tức trở nên xôn xao, chỉ có hai người là Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định đút hai tay vào trong túi quần, tựa như đang xem một vở kịch.
Từ đầu đến cuối đều im lặng, gương mặt lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì.
Ông lão cũng rất khôn ngoan, ông ta biết rằng chắc chắn người bình tĩnh nhất chính là người phụ trách, ông ta lập tức kéo hai người đang bị mọi người vây quanh phía sau.
“Tôi nghĩ các người chính là cậu Giang và cậu Nhangì đó đúng không? Mấy cậu thanh niên à, tôi ăn muối còn nhiều hơn các cậu ăn cơm đấy, khuyên mấy người một câu thôi, đừng giết người, đừng chèn ép con đường sống của người khác, mỗi người mỗi nghề mới tốt, nếu không thì sẽ có người chọn cách cá chết lưới rách với các người đấy!”

 
Chương 226: Chương 226


Vừa dứt lời, dưới tầng loáng thoáng vang lên tiếng còi cảnh sát, vừa sơ tán đám đông, vừa bơm đệm khí màu vàng tươi lên, dù có khả năng là vô dụng nhưng có còn hơn không! Ông lão quay đầu nhìn xuống dưới, tầng thượng quá cao khiến người ta không thể nhìn rõ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tấm đệm khí màu vàng tươi.
Cả người của ông lão lại nghiêng ra ngoài thêm một chút, sau đó hét vê phía Giang Anh Tuấn: “Tháo đệm hơi dưới lầu đi, không ai có thể ngăn cản tôi được đâu, mau bảo mấy tên cảnh sát kia rời đi!”
Đám đông trở nên xôn xao, tất cả đều nhao nhao hò hét bảo ông lão đừng nghĩ quẩn, cảnh sát cũng vội vàng lái chiếc xe có nhẫn hiệu nổi bật đến đây, thay bộ trang phục bình thường, điều động một nhóm người vội vã chạy lên sân thượng với vẻ vô cùng lo lắng.
Sắc mặt của Nhan Nhã Quỳnh không tốt, càng ngày càng có nhiều người xem náo nhiệt ở bên dưới, bây giờ đã lớn chuyện hơn rồi, cô tiến lên một bước, vừa muốn khuyên can thì Giang Anh Tuấn đã nắm lấy cổ tay của cô và kéo lại, anh cau mày nhìn cô và lắc đầu, cô mấp máy miệng, cuối cùng vẫn giữ im lặng.
Phải biết rằng tại thời điểm này, càng nói nhiều thì lại càng sai, nếu như nói ra điều gì đâm trúng tim người ta thì thật sự không thể vãn hồi được nữa, hơn nữa dáng vẻ của ông lão này có hơi kỳ quái, hay là quan sát thêm một chút vậy.
NhanKiến Định nhướng mày liếc nhìn bàn tay to lớn của Giang Anh Tuấn đang giữ cổ tay Nhan Nhã Quỳnh, anh ấy kiêm chế ý định muốn tiến lên gạt ra, anh ấy gọi Chu Thanh đến trước mặt, thấp giọng dặn dò vài tiếng, Chu Thanh gật đầu, xoay người rời đi.
“Anh à, anh bảo Chu Thanh đi làm gì vậy?”
Nhan Nhã Quỳnh thoát khỏi bàn tay của Giang Anh Tuấn, sau đó chạy sang bên cạnh NhanKiến Định, hỏi nhỏ bằng giọng chỉ hai người mới có thể nghe thấy.
“Một lát nữa em sẽ biết, cứ đứng yên bên cạnh anh”
Nói xong, anh ấy liếc nhìn Giang Anh Tuấn, vẫn giữ im lặng như cũ.

Ông lão thấy thái độ của hai người đối diện có gì đó không ổn, trong lời nói có chút áy náy: “Thư ký của cậu đi làm gì vậy? Tôi đã nói với cậu rồi, đừng dùng những thủ đoạn thấp hèn đó để đối phó với tôi.

Tôi sẽ không khuất phục trước quyền thế đâu.

Hôm nay tôi muốn đòi lại công bằng cho con trai tôi.

Rõ ràng là chất lượng công trường của các người có vấn đề mới khiến con trai tôi ngã giáo!”
Ông ta nói gần nói xa nhưng đều nói về vấn đề công trường, đổ tất cả lỗi lên đầu Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định.
“Thế thì nhảy đi”
Giọng nói lạnh lùng cất lên, trong lời nói không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.
Ông cụ hơi giật mình, không ngờ bản thân lại nghe được câu này.


Ông ta nuốt một ngụm nước bọt, mặt nhăn nhó như vừa nuốt phải một con ruồi vậy: “Cậu nói như vậy…
Rốt cuộc…
cậu có ý gì?”
NhanĐịnh Kiến từ từ bước tới gần: “Không phải ông muốn đòi lại công bằng cho con mình sao? Lại còn đòi tiền trợ cấp nuôi dưỡng từ người lớn tới trẻ nhỏ trong gia đình nữa.

Cho dù ông có nhảy hay không, Tập đoàn Sunrise đều sẽ trả tiên trợ cấp.

Nhưng nếu ông nhảy thì tất cả những thứ này chẳng còn liên quan gì tới ông nữa”
“Trong cuộc sống sau này, cho dù có tiền thì cũng chỉ có người nhà của ông được hưởng mà thôi…
Ông cụ kia nghe thấy vậy như bị cái gì đó k1ch thích, ông ta ngây người ra một lúc, sau đó mới nhìn NhanĐịnh Kiến rồi hét lên: “Cậu đừng có tới đây, cách tôi xa một chút.

Cẩn thận không tôi nhảy xuống đấy!”

 
Chương 227: Chương 227


Nhan Nhã Quỳnh hơi lo rằng đối phương sẽ thực sự liều lĩnh nhảy xuống, vì thế cô giữ chặt NhanĐịnh Kiến lại.

Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, phía sau loáng thoáng truyền tới tiếng kêu khóc của một người phụ nữ.

Một người phụ nữ trung niên mặt dàn dụa nước mắt, hai bên tóc mai đã điểm bạc đẩy đám người đứng xung quanh ra chạy tới.

Bà ta nhìn ông cụ đang đu trên lan can với vẻ tức giận.
Chỉ một lát sau, một cô gái trẻ tuổi và một đứa trẻ con tâm tám, chín tuổi cũng chạy tới.
“NhanHạo Tường, ông già chết tiệt này! Ông bị tâm thần à? Tử Du đang được phẫu thuật ở trong phòng giải phẫu đấy.

Cháu trai trưởng của ông đang ở trong thời khắc thập tử nhất sinh, ông lại còn chạy tới đây làm chuyện điên khùng! Chắc kiếp trước bà đây nợ nhà họ Nhan, vì thế mới phải phục vụ cả nhà các người!”
“Mau xuống đây cho tôi, không thì nhảy xuống một cách dứt khoát đi cho xong chuyện.

Như vậy tôi cũng đỡ phải chăm sóc ông!”
Lời nói của người phụ nữ này vô cùng sắc bén, tác phong dứt khoát, nhìn là biết đây là con hổ cái thường quán xuyến mọi việc từ nhỏ tới lớn trong gia đình.

Trên lan can, mặt ông cụ kia trở nên ỉu xìu, nhất là lúc nhìn cháu trai và con dâu của mình đi theo ở phía sau, ông ta không nói lên lời.
“Vẫn không xuống phải không? Thế thì tôi chết luôn với ông là xong.


Dù sao tôi cũng chẳng muốn quản chuyện của nhà họ Nhancác người nữa.

Tôi mệt mỏi rồi, cứ để bà mẹ già rụng hết răng của ông lo tất cả mọi chuyện đi!”
Bà ta nói xong thì chạy tới một bên khác, một chân gác lên lan can, sắp leo qua được rÕI.
Ông cụ kia lập tức trở nên cuống cuồng: “Bà nó à, bà bình tĩnh một chút, bình tĩnh đi.

Tôi sai rồi, tôi không nên làm chuyện như thế này..


Ông ta không hề do dự bổ nhào qua ngăn người phụ nữ kia lại, nhưng lại tập tức ăn một cái bạt tai, sau đó bị nhéo tai: “Có chuyện gì sao không từ từ nói? Tiền trợ cấp của con trai tôi đã đưa cho mẹ tôi rồi.

Ông không thể quá tham lam được, hiểu không? Mau đi thăm Tử Du với tôi!”
Trò khôi hài này cứ thế kết thúc, cảnh sát rút lui, những người ở hiện trường cũng không còn gì để xem nên dần dần tản đi.

Nhưng ngày mai, e rằng chuyện này sẽ truyền khắp toàn bộ Hải Phòng.

Mặc dù ông cụ kia không nhảy xuống, nhưng vẫn sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc được, nhất định phải điều tra xem rốt cuộc ai lại muốn hại Sunrise và TQT.

Đợi đến khi đám người vây quanh tản đi hết, ở góc đường cách đó không xa, một chiếc xe màu đen phổ thông lặng lẽ rời đi, bầu không khí trong xe vô cùng nặng nề.
Người đàn ông đang nổi giận ở trong xe chính là Trân Hiền – người không cẩn thận đụng vào xe của Giang Anh Tuấn lúc trước.

Ánh mắt của anh ta rất u ám, ném ly rượu vẫn còn đầy trên tay xuống, trên mặt thảm lênh láng rượu.

Trần Hiền mắng thầm: “Đúng là một đám rác rưởi, sao lại tìm được loại người như thế này? Tôi còn cần các người để làm gì?”
“Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi mà còn để một mụ đàn bà hù cho chân tay cuống cuồng.

Đúng là đáng xấu hổi”
“Lúc trước, ai đã chọn người này?”
Trần Hiền không thể kiềm chế được, hận không thể lập tức đạp người xuống khỏi xe.

Người tới cúi thấp đầu, nuốt một ngụm nước miếng, giải thích: “Cậu chủ, người kia đúng là do tôi để cử, nhưng lúc đó điều tra vội vã quá nên không biết ông ta sợ vợ.

Tuy nhiên, lúc đó chỉ có mình ông ta đồng ý làm chuyện này mà thôi.

Bây giờ, thực sự không có người nào dám đối đầu với Tập đoàn Sunrise một cách trắng trợn như vậy.

Cậu chủ..”
“Làm việc không đạt được hiệu quả, có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Trở về nhận hình phạt đi.

Lần này tôi bỏ qual”

 
Chương 228: Chương 228


Trân Hiền nghiêm mặt, cau mày ngồi trên ghế.

Vừa sáng sớm đã xem một màn kịch như vậy, anh ta cảm thấy nhức đầu, khó chịu.
“Lái nhanh một chút, sắp muộn giờ rồi!”
Trân Hiền nhìn đồng hồ, bây giờ đã sắp tới chín giờ, anh ta nhíu chặt mày lại.
Lái xe nghe thấy thế, từ từ đạp chân ga xuống, đưa anh ta tới nơi đúng giờ với tốc độ nhanh nhất.

Trân Hiền vội vàng đi vào biệt thự nhà họ Trần.
Hôm qua vừa xảy ra chuyện kia, trông toàn bộ khu biệt thự vô cùng u ám.
Quản gia đã đứng chờ ở cổng từ lâu, thấy Trần Hiền tới thì lập tức dẫn anh ta lên phòng sách ở trên lầu, mà không nói câu nào.

Sau khi dẫn người tới phòng sách, quản gia lập tức đi ra ngoài.
Trân Tuấn Tú đang đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía anh ta: “Tới rồi à, chuyện tôi giao cho anh thế nào rồi?”
“Bố à, người kia không nhảy xuống, là do con làm việc không chu đáo.”
Trần Hiền đứng ở đằng sau bàn sách, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Hừ! Tôi vừa nghe chuyện này rồi.
Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định rất đa mưu túc trí , không dễ đối phó như vậy đâu.

Lần sau, nhớ cẩn thận một chút.
Nếu không phải tôi cắt đuôi giúp, e rằng người của Giang Anh Tuấn đã theo tới chỗ này rồi”

Ông ta xoay người ngồi vào bàn sách, mặt trầm xuống, giọng nói cũng hơi gắt gỏng.
“Là do lỗi của con, con cam đoan sẽ không có lần sau.

Bố gọi con tới có chuyện gì không?”
Trần Hiền cúi đầu.
Mặc dù miệng anh ta gọi bố, nhưng cách thức chung đụng của hai người lại như cấp trên và cấp dưới vậy.
“Bây giờ, Trân Nhật Linh đã không còn giá trị lợi dụng nữa.

Đợi tìm được mẹ anh về, nếu bà ấy còn sống, anh sẽ là đứa con nuôi mà trước kia tôi đã nhận.

Nếu mẹ anh đã chết rồi…
thì anh chính là người năm xưa bị bế nhầm với Trần Nhật Linh, đứa con độc nhất của nhà họ Trần!”
Ông ta cúi đầu, giọng nói khàn khàn, lời nói ra khiến người ta nổi cả da gà.

Trần Hiền gât đầu, không hề phản kháng chút nào.

Anh ta nhìn Trân Tuấn Tú, trong mắt lộ ra sự u ám.

Trước kia, anh ta được ông ta nói cho biết về thân phận thật của mình.


Lúc đó, Trần Hiền đã biết từ đó về sau anh ta chỉ có thể là một con cờ.

Vì thế trong lòng cũng không có quá nhiều hy vọng, đương nhiên sự thất vọng cũng ở mức thấp nhất.

Trần Hiền đáp lại một cách bình thản.
Nhìn “đứa con trai”
của mình, trên mặt Trân Tuấn Tú hiện lên vẻ điên cuồng.

Năm xưa, ông ta giấu diếm tất cả mọi người lén đổi đứa con mà Vũ Tuyết Phương đẻ với đứa trẻ khác.

Sau đó, Trần Tuấn Tú đưa nó cho thân tín đưa ra nước ngoài nuôi.
NhanHuỳnh vốn không phải chết trong vụ nổ kia.

Nhưng ông ta đã bảo Trần Hiền âm thầm giở trò, khiến cả nhà họ Nhanbị nổ trên trời.

Chỉ có điều, NhanKiến Định vẫn tỉnh lại được và còn ngóc đầu dậy.

Chuyện này nằm ngoài dự liệu của Trần Tuấn Tú.

Nếu không với mưu tính nhiều năm như vậy, toàn bộ Hải Phòng đã phải nằm rạp dưới chân ông ta rồi, chỉ một nhà họ Giang cũng chẳng đáng để lo.
Lúc chạng vạng tối, NhanKiến Định nhìn đồng hồ, bảo Chu Thanh đem tất cả tài liệu tới phòng bệnh của Nhan Nhã Quỳnh.

Lúc này, anh ấy đang cúi đầu xử lý công việc.

Giám đốc tài chính ngồi cách đó không xa, đang cẩn thận lật xấp báo cáo hơn một tháng qua.

 
Chương 229: Chương 229


Chu Thanh thì đang cầm túi hồ sơ đi tới.

Sau khi gõ cửa, anh ta bước vào, giám đốc tài chính lập tức bị đuổi ra ngoài.

“Chủ tịch, đúng như anh đã suy đoán.

Quả thực phía sau chuyện này có một nhóm người giở trò.

Bây giờ vẫn chưa rõ người giật dây là ai.

Nhưng hình như…
người gây chuyện không chỉ có mình ông cụ này thôi đâu…

Chu Thanh nhìn NhanKiến Định, trong giọng nói lộ ra sự chần chờ.

“Có chuyện gì mà không nói được ở đây vậy?”
NhanKiến Định ngồi trên ghế sô pha, cau mày liếc nhìn qua Chu Thanh.

“Thưa Chủ tịch không có ạ, chẳng qua vẫn chưa điều tra cụ thể sự việc một cách rõ ràng, sợ rằng nếu tôi nói ra sẽ khiến anh phán đoán sai lâm”
NhanKiến Định ngước mắt nhìn anh ta sau đó để đồ trên tay xuống, hai tay khoanh trước ngực dựa vào sô pha: “Không sao cả, cậu cứ nói đi”
Lúc này Chu Thanh mới nói thật: “Mặc dù vẫn chưa điều tra được rốt cuộc ai mới là người đứng sau màn, nhưng sự việc này hình như có liên quan đến nhà họ Trần, hẳn là muốn gây sức ép với nhà họ Giang bằng cách làm loạn, chuyện tất cả các phi vụ hợp tác giữa Tập đoàn Sunrise và Đông Châu bị hủy bỏ đã nháo đến không được, có lẽ chính vì chuyện này nên mới tìm người đến gây sự, hơn nữa không chỉ tìm một người mà thôi”
“Rốt cuộc một nửa người nhà họ Trần đã bị đưa đi, chưa kể đến Vũ Tuyết Phương đã không còn, có lẽ nhà họ Trần cũng không phát triển xa hơn được nữa”
NhanKiến Định trâm ngâm suy nghĩ, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại gõ lên mặt bàn.

“Mời anh xem qua một chút, đây là tất cả những tin tức mà chúng ta đã biết”

NhanKiến Định rút tài liệu trong túi hồ Sơ ra, trang đầu tiên chính là ông cụ nhảy lầu tự tử ngày hôm nay, mà việc xảy ra tai nạn ở công trường hoàn toàn xác thực, nhưng cũng là do con trai của ông cụ kia uống say nên mới bước hụt rơi xuống lầu, theo lý mà nói dù công trường không gánh vác trách nhiệm về những sự việc như vậy thì cũng không hề có vấn đề gì cả, tuy nhiên lúc trước Tập đoàn Sunrise đã gửi ba trăm năm mươi triệu tiền mặt cho họ coi như đã tận tình tận nghĩa rồi.

Nhưng suy cho cùng con người luôn có lòng tham không đáy, hiện tại ông cụ kia chỉ là một ông lão bảo vệ không hề có năng lực gì lại nghiện rượu nặng, tính cách nhu nhược dễ bị bắt nạt, thành công thì ít mà thất bại thì nhiều y hệt như con trai của ông ta, ban đầu suýt chút nữa mất cả công việc bảo vệ chỉ vì mấy ngụm rượu.

Đối với một người như vậy, việc đặt ba trăm năm mươi triệu trước mặt ông ta chẳng khác gì đặt một miếng thịt trước mặt một con chó vậy.

Nhưng chỉ có kẻ hồ đồ và ngu ngốc như vậy mới dám làm loạn trên tầng thượng của Tập đoàn Sunrise một cách đường hoàng như thế, nếu còn có thể kiếm chác thêm một chút tiền từ họ thì đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Nếu là người bình thường, cho dù có cho họ thêm một trăm lá gan nữa thì e rằng cũng không dám làm vậy với Tập đoàn Sunrise, chưa kể đến Chủ tịch Giang Anh Tuấn của tập đoàn này có tiếng là máu lạnh, người thường đều đã bị dọa chạy từ lâu.

Có thể thấy không thể xem thường thực lực của người đứng sau màn này được.

“Tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm ra kẻ đứng đằng sau này, theo dõi sát sao Tập đoàn Sunrise xem gần đây bọn họ lại có ra tay nữa hay không.



 
Chương 230: Chương 230


Nội dung phía sau cũng đều tương tự, NhanKiến Định nhét tài liệu trở lại rồi nói với Chu Thanh.

“Chủ tịch cứ yên tâm tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.


Chu Thanh gật đầu, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

“Anh à, anh định giúp đỡ Giang Anh Tuấn sao?”
Sau khi lặng lẽ nghe hết mọi chuyện, Nhan Nhã Quỳnh ló đầu ra hỏi NhanKiến Định với ánh mắt không dám tin và đầy tò mò, cần phải biết rằng khoảng thời gian trước anh trai còn hận không thể chém Giang Anh Tuấn ra thành tám mảnh.

“Trẻ con như em đừng nên quản chuyện của người lớn, chờ thêm hai ngày nữa anh kêu Quốc Nam đón em về nhà, em và Hướng Minh cứ ngoan ngoãn ở trong nhà, có lẽ Hải Phòng sẽ không còn yên bình nữa rồi”
Anh ấy nói xong cúi đầu tiếp tục làm việc, tựa hồ lại nghĩ tới điều gì đó bất chợt ngẩng đầu lên rồi nói với cô: “Nhã Quỳnh em tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách với Giang Anh Tuấn, anh đoán anh ta đã hơi nghi ngờ về việc em mất trí nhớ rồi đấy: Trong khoảng thời gian này, anh ấy cũng không có thời gian lúc nào cũng ở bên cạnh cô được, ngược lại Giang Anh Tuấn ngày càng tiếp xúc gần gũi với cô hơn.


“Làm sao có thể chứ, anh à, cả đời này em và anh ấy sẽ không thể ở bên nhau được nữa, cho dù ban đầu anh ấy không có kết hôn với Trân Nhật Linh thì hai chúng em cũng không thể được nữa…“
Dường như cổ vũ cho chính mình, Nhan Nhã Quỳnh lặp lại câu nói đó mấy lần rồi mới đờ đẫn quay trở lại giường trốn trong chăn.

Giang Anh Tuấn lúc này cũng đã nhận được tin tức, buổi sáng anh để Lâm Tiến Quân đi theo sau chiếc xe đậu ở góc đường kia, nhưng cuối cùng vẫn bị anh ta cắt đuôi.

Giờ phút này Giang Anh Tuấn đã không còn tâm tư để nhìn đống tài liệu bên cạnh tay mình từ lâu, trong đầu chỉ toàn là bóng hình của Nhan Nhã Quỳnh, những nghi ngờ và phỏng đoán trước đó đã có một chút manh mối, chỉ là tạm thời vẫn chưa có chứng cứ xác thực, chỉ có thể từ từ lên kế hoạch.

Bây giờ anh đang cân nhắc nếu như Nhan Nhã Quỳnh thật sự không bị mất trí nhớ, vậy thì đứa bé Hướng Minh này rốt cuộc có phải là con của Lê Quốc Nam hay không.

Nghĩ đến đây, đôi mắt của anh bỗng sáng ngời, lúc trước Lê Quốc Nam từng nói rằng khi cô bị rơi xuống biển thì đã mang thai rồi, tính theo tuổi tác của Hướng Minh, nếu đứa bé kia không bị sảy thì rất có thể cậu bé chính là con của anh.

Càng nghĩ anh càng cảm thấy kích động, dứt khoát đứng dậy đi lại mấy vòng trong phòng, cuối cùng ngọn lửa trong lòng cũng từ từ dập tắt.


Anh đứng trước cửa sổ ngắm nhìn ngọn đèn nơi xa, tâm trạng hiếm khi cảm thấy vui mừng như vậy, anh phải bớt chút thời gian để kiểm chứng mới được.

Niềm vui tràn ngập trong lòng bỗng chốc bị một cuộc điện thoại đột ngột gọi tới cắt ngang, Giang Anh Tuấn cũng không hề khó chịu mà nghe máy với giọng điệu bình thản: “Nói đi!”
“Chủ tịch, không tốt, nhà họ Trân xảy ra chuyện rồi.


“Nhà họ Trần xảy ra chuyện thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
Giang Anh Tuấn sững sờ trong vài giây sau đó cất tiếng hỏi với sắc mặt không được tốt cho lắm.

“Cô chủ nhà họ Trần mất tích, đã tìm thấy đồ của anh ở trong phòng của được.

Niềm vui tràn ngập trong lòng bỗng chốc bị một cuộc điện thoại đột ngột gọi tới cắt ngang, Giang Anh Tuấn cũng không hề khó chịu mà nghe máy với giọng điệu bình thản: “Nói đi!”
“Chủ tịch, không tốt, nhà họ Trân xảy ra chuyện rồi”
“Nhà họ Trần xảy ra chuyện thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
Giang Anh Tuấn sững sờ trong vài giây sau đó cất tiếng hỏi với sắc mặt không được tốt cho lắm.



 
Chương 231: Chương 231


“Cô chủ nhà họ Trần mất tích, đã tìm thấy đồ của anh ở trong phòng của mày lại sau đó cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi nhanh chóng rời khỏi.

Khi anh đến nơi, trước cửa nhà cũ của họ Giang đã ồn ào đến không được, trông sắc mặt của ông cụ Giang có chút khó coi, cũng không biết là do bị chọc giận hay là vì nguyên nhân khác.

Đám người vây ở vòng ngoài nhìn thấy Giang Anh Tuấn trước tiên: “Tên họ Giang kia! Mày thật là to gan ngay cả cô cả nhà họ Trần cũng dám bắt cóc, nếu biết điều tốt nhất mau chóng giao người ra, không thì không xong với bọn tao đâu.


Khi lời vừa dứt, Giang Anh Tuấn thậm chí còn chưa kịp đi vào bên trong, phía sau đã lại có thêm mấy chiếc xe nữa, các phóng viên tranh nhau lao ra khỏi xe vây quanh anh.

“Tôi không biết Trân Nhật Linh ở đâu, rốt cuộc chuyện này như thế nào còn cần phải hỏi Chủ tịch Trần đã!”
Anh chậm rãi sải bước đi đến bên cạnh ông cụ mà không hề hoảng hốt.

Đôi mắt nhìn thẳng vào Trần Tuấn Tú, trên khuôn mặt lộ ra ý cười như có như không.


“Tôi phát hiện chiếc đồng hồ của cậu Giang trong phòng của Nhật Linh, trên đó còn khắc tên của cậu đấy, trên thế giới này cũng chỉ có một chiếc mà thậm chí còn chưa kịp đi vào bên trong, phía sau đã lại có thêm mấy chiếc xe nữa, các phóng viên tranh nhau lao ra khỏi xe vây quanh anh.

“Tôi không biết Trần Nhật Linh ở đâu, rốt cuộc chuyện này như thế nào còn cần phải hỏi Chủ tịch Trần đãt”
Anh chậm rãi sải bước đi đến bên cạnh ông cụ mà không hề hoảng hốt.

Đôi mắt nhìn thẳng vào Trần Tuấn Tú, trên khuôn mặt lộ ra ý cười như có như không.

“Tôi phát hiện chiếc đồng hồ của cậu Giang trong phòng của Nhật Linh, trên đó còn khắc tên của cậu đấy, trên thế giới này cũng chỉ có một chiếc mà thôi.


Trân Tuấn Tú cầm chiếc đồng hồ trong tay không hề sợ hãi, vẻ u ám tràn đầy trong mắt.

“Loại đồ vật này chắc hẳn rất dễ bắt chước nhỉ, Chủ tịch Trần, Giang Anh Tuấn tôi không có bản lĩnh lớn đến mức bắt cóc con gái ông ngay trong biệt thự của nhà họ Trần”
Anh chỉ nhìn thoáng qua đã chắc chắn chiếc đồng hồ đó quả thật là của mình, cách đây không lâu anh đã từng đeo nó đến tham dự rất nhiều bữa tiệc khác nhau, làm sao lại nhận không ra đồ vật của mình chứ.


“Cậu nói cũng có lý, nhưng điều khó chấp nhận là Nhật Linh nhà chúng tôi một lòng một dạ với cậu, vốn dĩ tôi cũng không muốn tra hỏi làm gì, nếu là cậu dẫn con bé đi nói không chừng nó còn rất vui ý chứ, nhưng khi người giúp việc dọn phòng lại phát hiện một vũng máu bên cạnh giường…
Giang Anh Tuấn, hôm nay cậu nhất định phải giao Nhật Linh ra đây!”
Trần Tuấn Tú tới nhà cũ họ Giang kêu gào Giang Anh Tuấn nhíu mày rồi nhìn về đám phóng viên đằng sau lưng và nói: “Sợ là chỉ có mỗi Chủ tịch Tú biết đến cùng người đang ở đâu nhỉ.

Đêm hôm khuya khoắt ông dẫn theo nhiều người tới nhà của tôi như thế thì sợ rằng sẽ dọa tới ông cụ nhà tôi đấy.

“Giang Anh Tuấn, Tuyết Phương đã bị các cậu hại chết, bây giờ đến cả Nhật Linh các cậu cũng không tha, chẳng lẽ lương tâm của cậu không đau sao?”
Ông ta vừa nói vừa che trái tim mình, vờ như đau tới nỗi không muốn sống nữa.

Cánh tay ông ta đang chỉ vào Giang Anh Tuấn cũng run rẩy không ngừng.

“Chủ tịch Tú không ngại dời bước tới phòng khách chứ, có vấn đề gì thì chúng ta từ từ nói.


Giang Vân Chánh đi từ sau lưng Giang Anh Tuấn tới, ông ta chống gậy, tóc trắng bạc phơ, vẻ mặt già nua.



 
Chương 232: Chương 232


Có lẽ là phóng viên đã nhận được tin tức nên càng ngày càng có nhiều phóng viên tới.

Giang Anh Tuấn nhíu mày rồi nhìn chằm chằm vào Trần Tuấn Tú, ánh mắt anh u tối.

Anh cũng muốn nhìn xem người trước mặt này sắp dở trò quỷ gì!
“Ông cụ Chánh, tôi nể mặt ông là người già nên mới nói chuyện với ông một cách đàng hoàng.

Hôm nay tôi nhất định phải dẫn Trân Nhật Linh vê.
Ông tốt nhất là nên khuyên cháu trai ông đi, nếu không thì mọi người đừng hòng sống tốt!”
Trần Tuấn Tú không trả lời Giang Vân Chánh mà nói tiếp, xem ra ông ta đã quyết tâm làm lớn chuyện ở ngoài này.
Giang Anh Tuấn hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Chủ tịch Tú cứ thế nhận định là tôi dẫn Trần Nhật Linh đi à? Tôi sao mà giỏi bắt trộm bắt cướp bằng nhà họ Trần được chứ?”
Vũ Tuyết Phương là hạng người gì cơ chứ, Trân Tuấn Tú đã có thể giấu diếm chuyện bà ta làm mười năm trước chặt chẽ như thế thì chắc chắn cũng không đơn giản.
Trước đó vẫn là do bọn họ nghĩ lầm, cho dù Trần Tuấn Tú có vô tri hơn nữa thì những chuyện mà Vũ Tuyết Phương cũng không thể nào giấu diếm được ông ta.


Huống chỉ theo như Trần Nhật Linh nói thì toàn bộ người trong biệt thự nhà họ Trần đều biết Vũ Tuyết Phương thích NhanHuỳnh.
Bởi thế nên chắc chắn Trần Tuấn Tú cũng có vấn đề, chỉ là bây giờ anh chẳng có chứng cứ nào, lại còn bị đối phương tóm đuôi.
“Giang Anh Tuấn, Tuyết Phương chết rồi, Trân Nhật Linh là người thân duy nhất của tôi.

Hôm nay cậu phải cho tôi một lời giải thích.”
Trần Tuấn Tú cứ chắc chắn là Hoáắc Anh Tuấn đã dẫn Trần Nhật Linh đi, ông ta nói gần nói xa đều là không muốn thương lượng.
“Chủ tịch Tú, cho dù có là tôi dẫn Trần Nhật Linh đi thì ông nói một chút xem tôi dẫn một người sống sờ sờ ra khỏi biệt thự nhà họ Trần như thế nào? Tôi biết rõ rằng mình không có khả năng này!”
Giang Anh Tuấn giật giật quần áo rồi ngồi xuống ghế mà bảo vệ mới mang ra ngoài.

Anh bắt chéo chân, một tay chống cằm còn tay kia đặt lên đùi.
Ngón tay thon dài của anh gõ gõ có quy luật, quần tây đen nhánh và ngón tay trắng nõn hình thành so sánh mãnh liệt, vô cùng đẹp mắt.
“Những chuyện này phải hỏi cậu mới đúng.

Giang Anh Tuấn, nếu như Trần Nhật Linh có chuyện gì thì tôi sẽ không bao giờ tha cho cậu đâu!”
Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.


Link tải nhé các bạn
“Tôi chẳng có chút hứng thú vào với con gái của ông cả, đâu cần phải tốn công tốn sức mang người ra.

Chủ tịch Tú, tôi khuyên ông trước khi muốn gây phiền phức cho ai thì nghe ngóng một chút đối phương là người như thế nào đi.”
Giang Anh Tuấn không muốn nói nhảm với Trần Tuấn Tú, chuyện sáng nay anh còn chưa xử lý xong thì tới tối lại diễn cho anh xem một vở kịch như thế này.

Xem ra đất Hải Phòng này không yên ổn rồi.
“Giang Anh Tuấn, Sunrise các người vô duyên vô cớ phá hoại hợp tác trước đây của chúng ta.

Bây giờ lại bắt cóc con gái tôi, Trần Tuấn Tú không nuốt được cục tức này.

Cậu chờ đó, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu và NhanKiến Định đâu!”
Trân Tuấn Tú nói xong rồi quay người rời khỏi, ông ta dẫn theo đám người của mình, để lại đám phóng viên đang vây xem kia với vẻ mặt hoang mang.
“Đưa ông chủ vào nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Giang Anh Tuấn thấy Trần Tuấn Tú trực tiếp quay người rời đi một cách dứt khoát thì nhíu mày, anh có chút không hiểu.

Anh dặn dò Lâm Tiến Quân đưa người vào trước, rồi mình cũng đi vào theo.
Đám phóng viên còn chưa tỉnh táo lại thì anh đã sai người trực tiếp đóng cửa cổng lại, ngăn tất cả mọi người ở bên ngoài.

 
Chương 233: Chương 233


Anh vẫn không thể hiểu được vở kịch này của Trần Tuấn Tú có ý gì.
Theo lý thuyết thì bây giờ Vũ Tuyết Phương đã không ở đây, nhà họ Trần nên cụp đuôi làm người mới đúng, nhưng bây giờ ông ta lại kiêu căng như thế, không thèm nể mặt nhà họ Giang.
Ông ta làm thế thì có lợi ích gì chứ? Trần Tuấn Tú ngồi trong xe khẽ dựa vào đẳng sau rồi nhắm mắt lại, khóe miệng ông ta có chút nhếch lên, nhìn có vẻ như là tâm trạng rất tốt.
Trần Hiền ngồi ở bên cạnh suy nghĩ một chút rồi mở miệng hỏi thăm: “Bố, hôm nay bố làm thế là vì…”
“A, chẳng qua là muốn Giang Anh Tuấn bớt cảnh giác mà thôi, thuận tiện để cậu ta cược thêm một chút thì càng tốt hơn.
Đúng lúc ép khô một chút giá trị cuối cùng của Trần Nhật Linh, rồi đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Trần.

Với tính cách của cô ta mà còn để ở nhà thì chắc chắn sẽ gây nên tai họa.

Bố nhất định phải đuổi cô ta ra sớm một chút.”
Trần Tuấn Tú nhấp một ngụm rượu màu hổ phách rồi chép miệng một chút.

Bây giờ TQT đang sống dưới cánh của Sunrise nên ông ta không ra tay trực tiếp rồi, chỉ cần Sunrise hơi ngã xuống thì chẳng phải là có thể lấy được TQT dễ như trở bàn tay ư? NhanKiến Định, Nhan Nhã Quỳnh cũng không chạy thoáy được lòng bàn tay của ông ta.
Những người có liên quan tới nhà họ Nhanđều đáng chết.


Lễ ra lúc đó ông ta không nên mềm lòng, nếu không thì Hải Phòng bây giờ đã là địa bàn của nhà họ Trần rồi! “Đúng rồi, tìm được mẹ con chưa?”
Trần Tuấn Tú nhìn chằm chằm ly rượu trong tay không chớp mắt, nhưng tiếng nói lại có chút run rẩy.
Trần Hiền thả lỏng một chút rồi hơi cúi đầu mà nói: “Tạm thời vẫn chưa tìm được, người phái đi đã tìm hai lần nhưng đều không tìm được gì cả.

Bây giờ đang nghi ngờ là được người khác cứu đi.”
Không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất.
“Lại phái thêm hai nhóm người đi †ìm, thôn xóm xung quanh cũng tìm một lần.

Cho dù chỉ còn thi thể cũng phải vớt lên!”
Trần Tuấn Tú nói với vẻ tàn nhẫn, ông tay ném cái ly trên tay mình ra ngoài.

Rượu trong ly tạt hết lên người Trần Hiền khiển cho anh ta cảm thấy rất khó chịu, một mùi rượu trong veo dần lan tỏa trong không khí.
Trần Hiền cố gắng kiêm chế sự khó chịu rồi vâng một tiếng, sau đó ngồi im không nói lời nào.

Cứ thế mà về tới biệt thự nhà họ Trần.

Trân Tuấn Tú cất bước dẫn theo một người bảo vệ đi xuống tâng hầm.
Trong tầng hầm lờ mờ u ám tản ra một mùi hương rất khó ngửi.

Nơi này là do Trần Tuấn Tú cải tạo trong lúc hưng phấn nhất thời, không ngờ rằng lúc này lại có tác dụng.
Trong tâng hầm âm u, Trần Nhật Linh vẫn luôn bị trói chặt tay chân, chẳng hề nhúc nhích được.
Sau khi ăn cơm tối thì cô ta có chút choáng đầu, chỉ coi là mình gặp mưa nên có chút không thoải mái.

Không ngờ rằng vừa mới nằm lên giường không lâu thì hai mắt đã tối đen rồi chìm vào hôn mê.

Đợi tới khi cô ta tỉnh lại lân nữa thì đã bị ném vào đây, cũng không biết là do ai làm.
Người có thể đưa cô ta ra khỏi biệt thự nhà họ Trần chắc chắn cũng không phải là hạng người đơn giản gì.

Trần Nhật Linh tức tới cắn răng nghiến lợi, cô ta mà biết sớm thì sẽ cẩn thận hơn một chút rồi.

Cho dù có ở nhà cũng phải để Hải Phúc ở bên cạnh mình.
Trần Nhật Linh không biết rằng ai bắt có mình lên trong lòng rất hoảng loạn.

 
Chương 234: Chương 234


Đột nhiên trong tâng hầm đen nhánh có một ánh sáng chiếu vào, cửa kêu lên kẽo kẹt rồi được đẩy ra.
Hai tiếng bước chân vang lên rất rõ ràng trong hoàn cảnh im lặng như thế này.

Trần Nhật Linh nghe tiếng bước chân cũng không xác định được là nam hay là nữ.
Người tới không lên tiếng, Trần Nhật Linh thì kêu lên vài tiếng.
Đối phương im lặng một lúc lâu rồi mới có một giọng nam khàn khàn vang lên: “Thành thật một chút, im lặng.
Giọng nói đó vang vọng trong tâng hầm thật lâu không thể tiêu tán.
Đến cùng là ai bắt có cô ta.
Trần Nhật Linh thấy người tới không để ý tới mình, cô ta ê a một lúc lâu thì đột nhiên cái khăn nhét trong miệng lại bị lấy ra.
“Đến cùng anh là ai? Bắt tôi tới đây làm gì?”
Trần Nhật Linh thở hổn hển rồi la lớn.
“Xuyt! Cô Châu à… ông chủ nhà chúng tôi nói là đừng tưởng rằng mẹ cô nhảy xuống biển là có thể xóa bỏ hết những tội lỗi trên người cô.

Nên trả thì cô vẫn phải trả mà thôi!”

Giọng nam này nghe rất trong trẻo, có lẽ tuổi tác không lớn lắm.
“Giang Anh Tuấn… hay là NhanKiến Định!”
Cô ta chưa từng nghe thấy giọng của người này bây giờ.

Nhưng chuyện trên vách đá cũng chỉ có mấy người biết, người muốn tìm cô ta báo thù thì lại càng ít.
“Ông chủ của chúng tôi nói rồi, cô không cần biết những chuyện này, chờ sau khi cô trả xong nợ thì tự nhiên sẽ thả cô đi.”
Giọng của người đó vừa dịu dàng vừa trong trẻo, đây là chất giọng mà Trần Nhật Linh thích.

Nhưng bây giờ những lời mà anh ta nói ra lại khiến cô phải rùng mình.
“Bắt cóc là phạm pháp, chẳng lẽ bọn họ không sợ tôi đi ra rồi tố cáo bọn họ sao?”
Trân Nhật Linh không cam lòng bị giam cầm ở đây, đôi mắt của cô ta bị miếng vải đen che lại nên chỉ có thể nhìn thấy ba bóng ngoài đang đứng cách đó không xa.
“Chúng tôi chỉ là phụ trách thi hành mệnh lệnh mà thôi, chúng tôi không có quyền phản kháng.

Cô Châu vẫn nên tiết kiệm một chút sức đi.


Dù sao… quá trình này cũng không được dễ chịu lắm đâu”
Trần Nhật Linh nghe thế thì cố gắng giãy dụa, cơ thể của cô ta bị trói chặt rồi lăn lộn trên mặt đất cứ như con côn trùng.
Đối phương trở nên im lặng, cách đó không xa vang lên tiếng lao xao, giống như là đang tìm công cụ gì vậy.
Những thứ mà mình không nhìn thấy là đáng sợ nhất, mặt của Trần Nhật Linh tái đi, nước mắt lăn dài trên gương mặt, thấm ướt khăn bịt mắt màu đen kia.

Nhưng việc này cũng khiến cho cô ta có thể nhìn rõ ba người trước mặt một chút, nhưng cũng chỉ là một bóng người mà thôi.
Trần Nhật Linh nhận ra được mình không thể nào chạy thoát thì đã bình tĩnh lại, cô ta nằm trên đất giống như là đã chấp nhận sự thật này vậy.

Chẳng hề có chút phản kháng.
Cách đó không xa, Trân Tuấn Tú ngồi một bên rồi nở một nụ cười.

Mấy tên đi theo ông ta đã chọn công cụ xong rồi, im lặng không nói rồi đi về phía Trần Nhật Linh.
Mặc dù Trần Tuấn Tú có chút do dự nhưng cuối cùng ông ta vẫn chọn đưa Trần Nhật Linh tới căn phòng ngầm này.

Nếu như đưa người ra ngoài mà hoàn hảo không bị thương chút nào thì nói không chừng vẫn giống như chút đây, không thành thật.

Người cũng nên chịu một chút k1ch thích, có bị đau bị khổ thì mới biết ngoan.
Ông ta trơ mắt nhìn đứa con mà mình nuôi hai mươi mấy năm bị roi quất đau tới lăn lộn trên đất nhưng trên mặt ông ta lại không có chút cảm xúc nào.

 
Chương 235: Chương 235


Nếu không phải là bảo vệ đứng bên cạnh nhìn thấy tay phải của Trân Tuấn Tú nắm chặt lan can, ngón tay đã trở nên trắng bệnh thì chắc có lẽ anh ta sẽ cho rằng người này hoàn toàn không có chút tình cảm nào.
Một lúc sau Trần Nhật Linh đã thương tích đầy mình, bây giờ Trân Tuấn Tú mới khoát tay lên ra hiệu cho mấy người đó dừng lại rồi trực tiếp quay người rời đi.
Ông ta về tới phòng rồi đứng bên cạnh cửa sổ.

Cả một buổi tối ông ta không ngủ nên đầu có chút đau nhức Nhà họ Trần không yên ổn, nhà họ Giang bây giờ cũng đang trong trạng thái nước sôi lửa bỏng.

Giang Vân Chánh đang nhìn chằm chằm vào Giang Anh Tuấn với vẻ giận dữ.
“Ông nội, con sẽ xử lý chuyện này, ông lên lầu nghỉ ngơi trước đi”
Đã một năm không gặp nhau, Giang Anh Tuấn đối xử với Giang Vân Chánh có chút lạnh lùng, anh cũng không muốn ở đây quá lâu, chỉ đưa ông cụ vào rồi chuẩn bị đi về.
“Chẳng lẽ cháu không có gì muốn giải thích vê chuyện của Nhật Linh sao? Anh Tuấn, toàn bộ thành phố Hải Phòng này thì chỉ có cháu mới có cách đưa Nhật Linh rời khỏi nhà họ Trần mà thôi.”
Giang Vân Chánh thở dài một hơi rồi chán nản dựa vào ghế sô pha, cả người ông ta như già đi rất nhiều.
“Ông nội, chuyện cháu không làm thì cháu sẽ không thừa nhận.

Đột nhiên trái tim của Giang Anh Tuấn lạnh đi, anh không thể ngờ rằng ông nội của mình lại không tin mình.


Anh có bắt cóc Trần Nhật Linh cũng chẳng có tác dụng gì cả, mà lại còn gây thêm phiền phức cho mình.

Sao anh có thể làm loại chuyện tốn công mà lại còn không có kết quả này chứ? “Là vì Nhan Nhã Quỳnh về rồi đúng không?”
Giang Vân Chánh tức tới nỗi thở không ra hơi, ông ta trực tiếp nói thẳng: “Cháu đừng tưởng Nhan Nhã Quỳnh trở về thì ông có thể đồng ý cho cô ta gả vào nhà họ Giang.

Ông nói cho cháu biết, ông sẽ mãi mãi không đồng ý chuyện này.

Cháu cho rằng cái công ty nhỏ nhoi của NhanKiến Định kia có thể chống đỡ tới lúc nào?”
Giang Vân Chánh càng nói càng tức, ông ta đưa tay che ngực, thở đỏ cả mặt rồi đưa tay chỉ vào Giang Anh Tuấn với vẻ run rẩy.
“Ông nội, có lẽ năm năm trước cháu không thể làm gì được.

Nhưng hôm nay thì khác, chuyện của cháu cháu sẽ tự quyết định, không cần ông đứng đây chỉ tay chỉ chân.

Cháu đi về trước, cháu sẽ xử lý tốt chuyện này, ông cứ yên tâm ở nhà cũ dưỡng già đi”

Giang Anh Tuấn nói xong thì dẫn theo tlq rời đi, giống như chỉ tới để xem kịch mà thôi.

Anh vẫn đang suy nghĩ nhưng vẫn không thể hiểu được, đến cùng Trần Tuấn Tú muốn làm cái gì.
“Điều tra một chút xem gần đây nhà họ Trần có xuất hiện gương mặt nào mới không”
Trước khi xuống xe thì dường như Giang Anh Tuấn nghĩ ra chuyện gì quay đầu nói với Lâm Tiến Quân.
“Vâng thưa Chủ tịch”
Lâm Tiến Quân gật đầu thưa vâng rồi lái xe rời đi.
Giang Anh Tuấn đi vào nhà, anh suy nghĩ một chút thì vẫn cảm thấy không yên lòng.

Anh nhắm mắt lại rồi gọi điện thoại cho NhanKiến Định, có một cảm giác vò mẻ đã không sợ nứt.
Mặc dù đã nửa đêm rồi nhưng điện thoại chỉ reo hai lần là được kết nối.
Giọng nói lạnh lùng của đối phương truyền đến: “Nói đi”
“Tối nay Trần Tuấn Tú tới nhà cũ họ Giang quậy phá, nói là không thấy Trần Nhật Linh đâu hết, vu oan cho tôi bắt có cô ta.

Tôi nghi ngờ là vì chuyện hủy bỏ hợp đồng nên ông ta mới gây chuyện.

Anh chú ý Nhã Quỳnh một chút, tôi sợ ông ta chó cùng dứt giậu.”
Giang Anh Tuấn nói rồi hít sâu một hơi, anh cầm điện thoại mà trái tim rất khó chịu, anh hỏi tiếp một câu: “Bây giờ Nhã Quỳnh sao rồi, khi nào chuẩn bị để cô ấy xuất viện?”

 
Chương 236: Chương 236


“Biết rồi.”
NhanKiến Định chỉ trả lời một câu rồi trực tiếp cúp máy.

Giang Anh Tuấn nở một nụ cười đắng chát rôi vứt điện thoại sang một bên.

Anh không bật đèn trong phòng mà chỉ dựa vào ánh trăng để c ởi đồ ra rồi đi vào phòng tắm.
“Anh, đêm hôm khuya khoắt mà ai điện thoại cho anh thế?”
Nhan Nhã Quỳnh nằm lỳ trên giường không ngủ được nên nhìn chằm chằm NhanKiến Định với ánh mắt lấp lánh.
“Chuyện của công ty, đợi khi Hướng Minh học tiểu học thì anh sẽ dạy em”
NhanKiến Định ném điện thoại ra chỗ khác rồi nói, anh ấy cũng không ngẩng đầu lên.
Anh ấy đưa tay sờ gương mặt non nớt của cậu nhóc bên cạnh.

Mấy ngày nay Nhan Nhã Quỳnh gặp phải rất nhiều chuyện nên đã khiến cho cậu bé sợ hãi.

Cho dù việc học ngày càng nặng nhưng cậu bé vẫn kiên trì tới bệnh viện với Nhan Nhã Quỳnh mỗi ngày.

Vừa về Hải Phòng chưa được bao lâu thì từng chuyện từng chuyện cứ nối đuôi nhau mà tới.

Vừa giải quyết xong chuyện của cô không lâu thì hạng mục hợp tác của TQT và Sunrise đã xảy ra vấn đề.

Chắc chắn là cú điện thoại kia gọi tới cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì.

Mặc dù đã tra ra người hại chết bố mẹ là ai nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có chút không đúng, nhưng cũng không nói rõ ra được.
Cô càng ngày càng lo lắng, luôn có một dự cảm không tốt liên quan tới chuyện mười năm trước.
“Được rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút đi, không cần chờ anh, anh xem xong rồi cũng đi nghỉ đây”
NhanKiến Định sờ đầu của em gái mình rồi cười và nói.
“Vậy anh phải chăm sóc bản thân cho tốt đó.

Em không làm phiền anh nữa, ngày mai xuất viện thì để anh Nam tới đón em là được rồi”
Từ sau cuộc kiểm tra tối hôm đó thì bác sĩ nói cô đã có thể xuất viện nghỉ ngơi.

Nhan Nhã Quỳnh vẫn luôn ngóng trông ngày mai tới.

“Được, nhưng lần này em phải để cho bảo vệ đi theo, không được để xảy ra sai lầm nữa!”
Xem như đã giải quyết xong Trần Nhật Linh và Vũ Tuyết Phương, tạm thời sẽ không có ai uy hiếp Nhã Quỳnh nữa, cũng không cần thiết vì chuyện nhỏ này mà làm cô không vui.

NhanKiến Định đồng ý một cách thoải mái.
Tối nay trôi qua rất nhanh, trời vừa sáng thì Nhan Nhã Quỳnh đã tỉnh dậy, cô ngáp một cái rồi đi qua NhanHướng Minh vẫn còn đang ngủ mà vui vẻ chạy về phía nhà vệ sinh.
Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Tối qua NhanKiến Định đợi cô ngủ rồi mới đi sang phòng khác nghỉ ngơi.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, lúc này chỉ có một mình cô ở đây.
Nhan Nhã Quỳnh vừa ngâm nga hát vừa thu dọn đồ đạc, cô không muốn làm phiền tới cậu nhóc còn đang ngủ say nên vừa đọc tin tức trên điện thoại vừa đợi Lê Quốc Nam tới.
Vừa sáng sớm cũng đã có không ít tin tức.

Cô chán nản mở vài tin mình có hứng thú mà xem thì thấy một tiêu đề trong đó, cái này khiến cho cô ngồi thẳng người dậy trong nháy mắt rồi kích vào.
“Tập đoàn Sunrise và TQT kết hợp nuốt chứng tiền bồi thường của công nhân, còn muốn ép chết bố của người bị hại”
Một dòng tiêu đề được in đậm và phóng to đặt ở trên cùng.

Cách nói để cho người ta vừa nhìn là sẽ nghĩ sai.
Trong đó có rất nhiều hình ảnh ông già đứng bên cạnh lan can trên sân thượng, thậm chí người ta còn biên tập video NhanKiến Định tiến lên nói chuyện, thay đổi hoàn toàn.

Cắt câu lấy chữ, khiến anh ấy như là đang khích ông già kia nhảy xuống vậy.

 
Chương 237: Chương 237


Cô lướt xuống dưới thì thâm cảm thấy không ổn, Nhan Nhã Quỳnh lướt xuống khu bình luận thì quả nhiên khu bình luận đã ầm ï cả lên.
Vô số người đang thảo luận chuyện này, thậm chí còn có vô số người bước ra tự nhận mình cũng đã từng bị Sunrise hay thậm chí là TQT tổn thương.

Trong lúc nhất thời, hai công ty giống như là kẻ địch của toàn thế giới, bị chửi bới, nhục mạ không ngừng.
Nhan Nhã Quỳnh siết chặt lấy điện thoại rồi vội vàng sang gõ cửa phòng bên cạnh: “Anh ơi, anh dậy chưa?”
Mãi mà cô chưa thấy ai mở cửa thì đành dán tai lên cửa cẩn thận nghe một chút.

Khi mà Nhan Nhã Quỳnh nhíu mày chuẩn bị gõ cửa thêm một lần nữa thì đột nhiên cửa lại được mở ra, NhanKiến Định đứng đó với vẻ mặt bình thản rồi nhìn cô.
Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra cho anh nhìn rồi nói với vẻ mặt u sầu: “Anh nhìn đi, chuyện nhảy lầu hôm qua đã bị tung ra ngoài rồi.

Bây giờ cần phải thông báo cho Giang Anh Tuấn cùng nhau xử lý sao?”
Nói đến cùng thì TQT mới về Hải Phòng chưa được bao nhiêu, còn có rất nhiều người chưa biết thành phố Hải Phòng có công ty này.


Phần lớn người cũng là không thích Sunrise, TQT chỉ là tai vạ mà thôi.
“Tạm thời không cần phải để ý tới, anh đã có cách xử lý chuyện này rồi.
Em nghỉ ngơi đi, Lê Quốc Nam sắp tới rồi đó.”
Trên mạng đã bắt đầu có người cấu xé tập đoán TQT, cho dù NhanKiến Định muốn giấu Nhan Nhã Quỳnh đi thì đoán chừng không được bao lâu cũng sẽ có người tìm tới bệnh viện.
Dù sao bệnh viện cũng không thể đóng cửa hoàn toàn được, đến lúc đó không dễ khống chế tình hình.
“Vâng, em chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi ngay.”
Trong lòng Nhan Nhã Quỳnh có chút bối rối, cô vỗ nhẹ ngực để mình tỉnh táo lại rồi quay người về phòng bệnh của mình.
Cũng may cả tầng này đều trống không rồi.

Nếu không thì hôm nay hai người muốn đi cũng không dễ dàng như thế này được.

Nhan Nhã Quỳnh vừa nghĩ vừa mặc quần áo tử tế cho NhanHướng Minh còn đang nửa tỉnh nửa mê.


Cô ôm cậu bé vào lòng để cậu ngủ tiếp rồi ngồi xuống ghế salon đợi người tới.
Không lâu sau thì cửa đã bị đẩy ra, nhưng người tới lại không phải là Lê Quốc Nam mà là Giang Anh Tuấn vốn phải đang bận như điên kia.

Anh vòng hai tay trước ngực rồi nhìn chằm chằm vào cô.
“Sao anh lại ở đây, anh Nam đâu?”
Nếu anh mình đã nói là để anh Nam đến đón mình thì chắc chắn sẽ không đổi người mà không thông báo cho cô.
“Nhà họ Thịnh xảy ra chuyện rồi, Lê Quốc Nam bị anh đuổi về.

Hôm nay anh sẽ đón em, không tin thì gọi điện cho anh em mà hỏi”
Giang Anh Tuấn tựa lên khung cửa, cũng không đi lên phía trước.

Chỉ là anh cười như không cười, giống như là đang nhìn cái gì hay ho lắm vậy.
Nhan Nhã Quỳnh nghi ngờ gọi điện thoại cho NhanKiến Định, xác nhận đúng là hôm nay Giang Anh Tuấn sẽ đưa mình trở về thì mới đứng dậy đi ra bên ngoài.
“Đưa cậu bé cho anh ôm đi.”
Giang Anh Tuấn duỗi hai tay ra đón lấy Hướng Minh, một tay anh ôm cậu bé còn một tay thì xách đồ của Nhan Nhã Quỳnh.

Nhìn qua giống như là ông chồng tới đón vợ về nhà vậy.

 
Chương 238: Chương 238


‘Nhan Nhã Quỳnh yên lặng đi theo Giang Anh Tuấn, cô nhíu mày nghĩ mãi mà không rõ tại sao anh của mình lại để Giang Anh Tuấn tới đón mình.
Trong phòng làm việc của Chủ tịch TQT, Chu Thanh đang báo cáo tình huống lúc này: “Chủ tịch, cổ phiếu của Sunrise đang hạ xuống một cách nhanh chóng.

Trước khi dừng phiên giao dịch và tối nay thì đoán chừng vẫn còn tiếp tục rớt xuống.

Tập đoàn chúng ta vẫn khá hơn một chút, nhưng mà vì những lời anh nói trong video nên cũng chẳng tốt được là bao..”
Trở vê Hải Phòng thật là bực mình, chuyện xấu cứ lần lượt ập tới.
Vết thương trên người anh ta còn chưa khỏi thì tập đoàn đã xảy ra chuyện.
“Tra ra được là ai phát những thứ này chưa?”
NhanKiến Định nhắm mắt rồi dựa vào ghế với vẻ mỏi mệt.
“Đã yêu cầu tất cả các trang web rút nội dung về nhưng vẫn còn rất nhiều video và tin tức vẫn bị cư dân mạng lưu lại.


Cho nên… Chủ tịch, có cần chúng ta điều chỉnh phương hướng truyền thông hoặc là tuyên bố làm sáng tỏ không”
Chu Thanh hơi suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nhìn về phía NhanKiến Định, anh ta nói với vẻ do dự.
“Tạm thời chưa cần, cậu đi ra ngoài trước đi.

Điều tra thêm một lần nữa, phải tìm được người đứng sau lưng”
NhanKiến Định rất đau đầu, anh đã rất lâu rồi không được ngủ ngon, vết thâm dưới mắt lại càng thêm rõ ràng.
Mới yên lặng được một chút thì đột nhiên cửa lại bị gõ, giọng của Chu Thanh vang lên: “Chủ tịch ơi, không tốt rồi.
“Vào đi”
NhanKiến Định trực tiếp mở †o mắt ra bắt đầu làm việc, anh ấy nói với vẻ bình thản: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chủ tịch Sunrise bị tung ra chuyện bắt cóc Trần Nhật Linh, bây giờ đã bị cơ quan chức năng dẫn về điều tra.

Cô chủ lúc đó cũng ở trên xe cho nên…
cho nên cũng bị mang về đồn cảnh sát rồi.”

Chu Thanh càng nói thì càng nhỏ giọng, anh ta liếc NhanKiến Định một chút rồi thâm cầu nguyện cho Nhan Nhã Quỳnh hai tiếng.

Vừa xuất viện đã gặp chuyện, cô chủ cũng xui xẻo thật.
“Đi qua xem”
NhanKiến Định câm áo khoác lên rồi đi ra ngoài.
Tối qua anh đã nhận được điện thoại của Giang Anh Tuấn nói rằng rất có thể hôm nay sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng lại không ngờ rằng mấy người này lại trực tiếp làm ầm ï đến cảnh sát.
Rất nhanh sau đó NhanKiến Định đã chạy tới đồn cảnh sát, anh ấy được người khác dẫn vào.

Lúc anh ấy nhìn thấy Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh thì cảm thấy rất đau lòng.

Nhưng khi dời mắt sang Giang Anh Tuấn thì vẻ mặt lại biến thành chê bai, muốn giấu cũng không giấu được.
Trở mặt quá nhanh chóng để cảnh sát ngồi bên cạnh nhìn mà than thở.
“Anh, có phải là em không hợp với thành phố này không? Về chưa được bao lâu mà đã vào đồn cảnh sát rồi.”
Nhan Nhã Quỳnh cúi đầu, cô ôm lấy Hướng Minh rồi nói với vẻ ủ rũ, ngồi dựa vào ghế mà thở dài.

 
Chương 239: Chương 239


Giang Anh Tuấn ngồi ở một bên khác, dường như anh đoán được NhanKiến Định nghĩ gì nên cũng không để ý tới anh ấy mà chỉ ngồi im một chỗ.
“Anh dẫn các em ra ngoài trước:”
NhanKiến Định an ủi Nhan Nhã Quỳnh một lúc, Chu Thanh cũng đã xử lý thủ tục xong rồi.

Mặc dù Giang Anh Tuấn cũng được cho phép về nhà nhưng những ngày gần đây anh đều phải ở trong nhà, không có sự kiện đặc biệt gì thì không được ra khỏi cửa.
‘Nhan Nhã Quỳnh nhìn thoáng qua Giang Anh Tuấn với vẻ đồng tình rồi mím môi đợi NhanKiến Định về nhà họ Nhan.
“Anh, đến cùng là nhà họ Trần có ý gì đây, em tin là Giang Anh Tuấn không phải loại người như thế!”
Cô ngồi xuống salon rồi nói với vẻ mặt không cam lòng.
“Chuyện này Giang Anh Tuấn sẽ tự giải quyết, em cứ yên lòng ở nhà đợi là được.

NhanKiến Định nhíu mày nhìn cô, sắc mặt của anh ấy có chút thay đổi.
“Nhưng mà anh…’ Nhan Nhã Quỳnh trở mắt nhìn NhanKiến Định đi ra ngoài, cô chỉ có thể đứng tại chỗ thở dài một cách bất đắc dĩ.
Thật không biết là khi nào những chuyện này mới có thể kết thúc.


Cô luôn cảm thấy có người đang đứng ở phía sau điều khiển mọi thứ.

Trong lòng đang rối bời nên Nhan Nhã Quỳnh cũng chẳng có tâm trạng làm cái gì.

Cô ủ rủ vê phòng rồi nằm lỳ trên giường mà xem điện thoại.
Biệt thự nhà họ Trần, trong căn phòng ngầm dưới lòng đất, Trần Nhật Linh dần dần tỉnh lại, trước mặt cô ta vẫn là một màu đen kịt.

Cô ta không kiêm chế được mà r3n rỉ vì quá đau đớn.
“Anh nói xem đến cùng là Chủ tịch muốn nhốt cô ta tới khi nào?”
Một giọng nam thô kệch vang lên.
“Cái này ai mà biết được chứ? Nhưng mà tôi nghe nói người cầm quyền của Phước Sơn gần đây cứ kêu gào với Chủ tịch nói phải khiến anh ấy giao người ra ngoài.

Bình thường không thấy gì nhưng không ngờ người này vẫn còn có chút tấm lòng người bố đấy…”
Giọng nói này mang theo chút trêu chọc, vẫn là giọng nói của người đánh cô ta ngày hôm qua.
Sắc mặt của Trần Nhật Linh cứng đờ, hôm qua cô ta còn chưa nói gì thì đã bị đánh một trận.


Mặc dù lúc đầu cô ta cũng không tin rằng Giang Anh Tuấn sẽ bắt cóc mình nhưng bây giờ nghe hai người kia nói thế thì đã tin vào chuyện này từ lâu rồi.
Mắt của Trần Nhật Linh bị vải đen che lại nên cô ta không thể thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, cô ta siết chặt tay rồi thử mở miệng hỏi: “Hai anh gì ơi, những gì anh vừa nói là thật sao?”
“Sao lại không, Trần Tuấn Tú còn muốn cứu cô đó cô Nhật Linh à.

Xem ra mạng của cô vẫn còn có giá trị lắm…”
Một người trong đó đi tới trước người cô ta rồi nói với vẻ châm chọc, Trần Nhật Linh nghe thế thì tức nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu anh đã biết mạng của tôi còn có giá… chỉ cần anh có thể thả tôi đi thì anh muốn bao nhiêu tiên bố tôi cũng sẽ cho các anh.

Đến lúc đó tôi thê sẽ đưa các anh rời khỏi Hải Phòng, sống thoải mái cả một đời.”
Cầu người mới mở miệng, giống là ném lòng tự trọng của mình xuống đất cho người ta dẫm đạp.

Mặt Trần Nhật Linh tái đi, cô ta là cô cả nhà họ Trần, người cao quý nhất Hải Phòng này, chưa bao giờ phải hèn mọn tới mức độ này.

Giang Anh Tuấn, NhanKiến Định, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ để cho những người này phải trả giá.
“A, mua chuộc hai anh em chúng ta cơ đấy.

Nhưng là chúng tôi chẳng có chút hứng thú gì với chút tiền đấy của cô cả, Chủ tịch cho cũng không ít.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top