Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình
Chương 180: Chương 180


Hiện tại cô không muốn gặp lại anh, mỗi ngày cô cũng tự nhắc nhở chính bản thân mình, thời điểm nhà họ Nhan vừa mới xảy ra chuyện, làm thế nào cũng không tìm được bóng dáng của anh.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô cảm thấy hơi khó chịu.
Cuối cùng thật vất vả cô mới nghĩ thông suố, quyết định buông tay thì anh cứ như âm hồn bất tán quấn lấy cô.

Rõ ràng không gặp cô là lựa chọn tốt nhất đối với Giang Anh Tuấn, cũng chính là một loại giải thoát cho cô, không nên để mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, đến lúc đấy lại không có cách nào có thể ngăn cản được.
Hiện tại, cô ta hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào, Tập đoàn Phước Sơn nói cho suông thì hiện tại vẫn thuộc về nhà họ Trần, nhưng thực chất quyền lực lại nằm trong tay của Vũ Tuyết Phương.
Nói trắng ra một cách vội vội vàng vàng như thế cũng là vì muốn nhanh chóng thoát khỏi sự kiểm soát của Vũ Tuyết Phương.

Quãng thời gian hai ngày ấy đã đạt đến giới hạn kiên nhẫn của cô ta rồi.

Đồ dùng trong nhà đã thay đổi hết đợt này đến đợt khác.

Sau khi thay đổi, hai người vẫn đang ở nước ngoài nên nhận ra được một phần nào đó.
Thấy Hải Phúc có cách, cơn giận của Trần Nhật Linh từ từ lắng xuống.
Cô ta ngồi trên ghế sô pha hít thở sâu, cố gắng làm dịu cơn tức giận hiện tại.

Nhan Nhã Quỳnh yên tâm nằm viện hai ngày.

Ngoại trừ Giang Anh Tuấn thỉnh thoảng đến quấy rối một chút thì những lúc khác, cô đều ăn ngon ngủ ngon.

Những ngày qua cũng không đến nỗi tệ, vết thương trên người cô cũng hồi phục rất tốt.

Hôm nay sau khi kiểm tra, bác sĩ thông báo buổi chiều cô có thể xuất viện, những ngày tiếp theo cứ ở nhà tịnh dưỡng, không vấn đề gì cả.
Các vết thương ở tay và chân tương đối nhẹ, đã được tháo băng, chỉ còn quấn băng xung quanh đầu và thắt lưng.
Xem ra ngày đầu tiên trông cũng không có gì đáng sợ.

Nhan Nhã Quỳnh ngồi ở trên giường, chờ đợi Chu Thanh giải quyết thủ tục xuất viện.
Hôm sau Nhan Hướng Minh quay lại trường, hiện tại vẫn chưa tan học.

Nhan Nhã Quỳnh định về sớm tạo niềm vui bất ngờ cho con, bằng không sẽ không đến phiên Chu Thanh đến đón.
Thủ tục được xử lý vô cùng nhanh chóng, Nhan Nhã Quỳnh đi theo Chu Thanh xuống ga ra.

Ngồi trên xe, lông mày cô hơi cau lại, nhìn xung quanh.

Có phải cô gặp ảo giác hay không? Vừa rồi dường như cô nghe thấy tiếng nhấn nút chụp ảnh.

Cô lắng lặng nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra điều gì.

Rất nhanh sau đó, Chu Thanh cũng lái xe ra ngoài.

Ánh mặt trời bên ngoài vừa kịp lúc, Nhan Nhã Quỳnh cũng thôi không nghĩ về những chuyện này nữa, ngồi trên xe với tâm trạng vui vẻ phấn khởi.
Không lâu sau khi Nhan Nhã Quỳnh rời đi, một người đàn ông với chiếc mũ lưỡi trai màu đen đi ra từ trong góc.
Anh ta có chiều cao trung bình, trùm kín toàn thân chỉ lộ một mắt vẫn ra bên ngoài, gần như cũng không nhìn thấy được gì dưới chiếc mũ lưỡi trai ấy “Khoảng mấy giờ tối nay thì anh trai tôi vê đến nhà?”
Nhan Nhã Quỳnh thuận miệng hỏi một tiếng, ngồi ở phía sau vuốt điện thoại một cách chán nản.
“Thưa cô, lịch trình của chủ tịch trong khoảng thời gian này đặc biệt không cố định.

Tạm thời tôi cũng không rõ tối nay ngài ấy về nhà lúc mấy giờ.

Mong cô thứ lỗi”
Anh ta vừa dứt lời thì một tiếng “đùng”
vang lên, chiếc xe run lên một hồi và buộc phải dừng lại tại đại lộ phôn hoa nhất trung tâm thành phố.
Chu Thanh xuống xe xem xét, chiếc xe bị va chạm khá nặng, phần đầu xe tông vào phía sau bị biến dạng.
Anh ta cau mày nhìn xung quanh, dự tính ban đầu là nhanh chóng băng qua đây.

Tuy rằng cơn bão video đã trôi qua mấy ngày nhưng số lượng truyền tải vẫn không hề giảm, thậm chí còn có xu hướng tăng lên âm ỉ.

 
Chương 181: Chương 181


Chu Thanh cứ tưởng rằng tất cả đoạn video ấy chỉ có thể bị phát tán trên mạng và các trang web bất hợp pháp nên cho đến giờ, Nhan Nhã Quỳnh vẫn không biết chuyện này.

Rời khỏi khu nội thành náo nhiệt cũng là vì không muốn để cô biết đến, không ngờ rằng cuối cùng lại bị dừng lại ở nơi đây.
“Thưa ngài, đây là danh thiếp của tôi.

Hiện tại tôi đang rất gấp.

Tôi sẽ chịu mọi chi phí sửa chữa bảo trì.

Lúc đó ngài chỉ cần cầm hóa đơn tìm đến tôi.

Về phía tôi thì tôi không cần ngài chịu trách nhiệm gì.”
Vì muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, Chu Thanh đưa danh thiếp của mình ra và ngỏ ý muốn giải quyết riêng tư.
“Xin lỗi anh, tôi là một công dân tương đối tuân thủ pháp luật.

Chuyện này hãy để cảnh sát xử lý”

Ngồi trong xe là một thanh niên đeo kính râm, đầu ngẩng cao, dáng vẻ khó chịu.
“Thưa ngài, tôi thực sự có việc khẩn cấp.

Tính ra tôi mới là nạn nhân.
Tôi sẵn sàng giải quyết riêng và chịu mọi chỉ phí sửa chữa bảo trì cho ngài, xem như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Nếu như cảnh sát đến đây, ngài sẽ là người phải chịu tất cả các khoản bồi thường.”
Chu Thanh bình tĩnh nhìn chiếc xe đang đậu trước mặt, anh ta nhíu mày, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
“Anh chắc chắn rằng đây là trách nhiệm của tôi ư? Tôi nói này, người như anh thì làm sao tôi có thể nói chuyện được đây.

Anh xem tôi giống như người thiếu tiền của anh lắm à? Anh nói chuyện thật không dễ nghe chút nào, anh học cách nói chuyện hồ đồ đấy ở đâu thế? Hôm nay tôi nhất định sẽ đợi cảnh sát đến xử lý, giải quyết chuyện này.”
Người đàn ông cởi bỏ kính râm ra, dáng vẻ ngang ngược không nói đạo lý của gã ta khiến Chu Thanh cau mày.
Cuộc thương lượng không có kết quả, Chu Thanh đứng bên ngoài xe, chuẩn bị báo cáo tình hình hiện tại với cho Nhan Kiến Định hay.
Nhan Nhã Quỳnh ngồi trong xe, đợi một lúc lâu nhưng không thấy ai quay lại.

Cô quay cửa kính xe xuống, nhìn ra bên ngoài rồi đẩy cửa xe bước xuống.

Bởi vì hai chiếc xe sang trọng xảy ra tai nạn tại nơi phồn hoa nhất trung tâm thành phố cho nên rất nhiều người vây quanh xem, chen chúc bên trong ba vòng, ba vòng bên ngoài, chật kín những người đến xem trò cười.
Vừa nhìn thấy Nhan Nhã Quỳnh xuống xe, Chu Thanh trợn to hai mắt.

Anh ta tiến lên hai bước, cố gắng khuyên Nhan Nhã Quỳnh lên xe trở lại.
Không để ý đến lời khuyên bảo của Chu Thanh, Nhan Nhã Quỳnh cười trấn an anh ta rồi đứng dựa vào xe nhìn về phía khu trung tâm thương mại cách đó không xa.
“Chu Thanh, bằng không thì anh chờ ở đây đi, tôi sang trung tâm thương mại đối diện đi dạo hai vòng”
Mặc dù ở bệnh viện ăn uống vui chơi rất thoải mái nhưng đã mấy ngày nay cô không được đi ra ngoài.

Nhan Nhã Quỳnh sờ lên chiếc mũ trên đầu, nhìn trung tâm thương mại cách đó không xa, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.
Chu Thanh không tài nào cản cô lại được.

Vốn dĩ anh muốn đi theo nhưng lại bị người lái xe phía sau níu lại.

Sau vài giây, anh ta không còn thấy bóng dáng của Nhan Nhã Quỳnh đâu trong đám đông những người di chuyển lúc nhúc.
Tiến về phía trước, Nhan Nhã Quỳnh đi ngang qua quầy trang điểm mà bình thường thỉnh thoảng cô dùng đến.

Cô muốn đến xem thử họ có màu son mới không.

Khi cô bước đến, nhân viên bán hàng và không ít người mua đồ đang đứng trong quầy đều lia mắt nhìn chằm chằm vào cô, thỉnh thoảng họ còn châu đầu ghé tai vào một chỗ thì thầm với nhau.
Những ánh mắt khác thường, quang minh chính đại nhìn thẳng về phía Nhan Nhã Quỳnh.

 
Chương 182: Chương 182


Cô bước ra khỏi quầy, không đi vào trong nữa.

Cô cau mày chuẩn bị bước ra ngoài khoảng trống rộng lớn trong †rung tâm thương mại, vừa bước tới đây thì trên màn hình lớn cách đó không xa xuất hiện một cảnh tượng quen thuộc, là cảnh Lưu Thanh Mai hét lên, gọi cô là “con đ ĩ”, đoạn video ẩu đả ấy.
Video được chiếu trên màn hình lớn đã thu hút vô số khán giả, phía dưới màn hình là những lời soi mói, bình phẩm người khác, khoa tay múa chân.
“Sao lại có người phụ nữ như vậy được chứ? Dụ dỗ con trai của người khác không thành nên phải đi dụ dỗ chồng người ta.

Không phải là ghê tởm sao lắm sao? Trong nháy mắt, chuyển ra nước ngoài sống vài năm, khi về lại giống như người không xảy ra việc gì cả.

Điều này khiến tôi không chỉ mất đi cả chồng và mà còn mất đi cả đứa con trai nữa.

Tôi phải làm sao với người phụ nữ đó đây.’ Một người phụ nữ trung niên xách giỏ không ngừng thổn thức.


Bà ta cảm thấy thương cảm với người phụ nữ cùng tuổi trong đoạn video được chiếu trên màn hình.
“Thói đời bạc bẽo mà.

Nếu người phụ nữ như vậy nằm trong tay tôi, tôi nhất định sẽ để cô ta không thể sống yên ổn.

Người phụ nữ bẩn thỉu, đồ cặn bất”
“Để tôi nói cho mà nghe, chuyện gây sự như vậy thường là người giàu có.

Nếu có thể suy nghĩ thấu đáo cho mẹ con người ta thì sao người ta lại có thể tuyệt vọng như vậy được chứ? Thật đáng thương quá mà.”
“Cho tiền sao? Người giàu có mới là người hẹp hòi nhất, người ta không muốn cho tiền đâu.

Những người giàu sang quyền quý đều không phải như vậy sao? Ai mà lại không có trong tay vài vụ kiện tụng trong đời đâu chứ? Phạm tội rồi ra nước ngoài năm năm như thường lệ, sống một cuộc sống phóng khoáng, không phải vậy sao?”
“Ngay cả con cái cũng lớn đến thế rồi, người phụ nữ này quả thực không biết rốt cuộc là ai gây hại.

Chồng của bà ta thật sự đáng thương.”
Hầu hết các cuộc thảo luận đều xuất phát từ những người phụ nữ ở độ tuổi trung niên, ngay cả khi họ không quen biết nhau.

Họ vây quanh lại một chỗ và náo nhiệt đứng xem.

Chị nói một câu, em nói một câu, ai nấy cũng đều tán gẫu say sưa với nhau, thân thiết như những người bạn thâm tình.

Đoạn video tiếp tục được phát cho đến khi chấm dứt.

Cuối cùng, một người dẫn chương trình tùy tiện bẩm phẩm người khác ở đó lên tiếng: “Chẳng lẽ bây giờ không được phép đưa tin tức trung thực hay sao? Tất cả các kênh chính thức của Hải Phòng đều đã Tuấn tỏa đoạn video này.

Hiện tại, những nhân vật nổi tiếng giàu sang quyền quý rốt cuộc đã đi đến nước có thể ỷ quyền cậy thế à? Liệu sự việc này có thể khiến cho các bộ phận và các ngành liên quan chú ý đến và xem trọng hay không? Liệu đoạn video này có thể lấy lại được công bằng cho cô nhi góa mẫu được hay không? Chúng ta hãy cùng mỏi mắt trông chờ.

Hãy chú ý và theo dõi tôi, tôi sẽ tiếp tục lần theo dấu vết, theo dõi và báo cáo về vụ việc này.


Hùng hổ dọa người, từng câu từng chữ tuôn ra đều sắc bén, tai vách mạch rừng.
Nhan Nhã Quỳnh đứng giữa đám đông, cúi đầu và đội mũ cho nên nhất thời không ai nhận ra.

Cô đợi cho đến khi đoạn video phát xong mới kịp phản ứng lại.

Đôi mắt cô đỏ ngầu và gương mặt chứa đầy sự uất ức.


Cô nắm chặt lòng bàn tay lại, nhân lúc mọi người vẫn còn đang tán gấu với nhau, cô nghiến răng, chậm rãi tìm cách lẻn ra ngoài.
Vừa mới bước ra mép ngoài, muốn thoát khỏi đám đông ngay lập tức thì cô bất ngờ bị một đứa trẻ từ bên trong chạy vọt ra, đâm sầm vào vết thương bên hông cô.
“Người đàn bà xấu xa ở đây này”
Âm thanh trẻ con từ đứa bé hét lên.
Nhan Nhã Quỳnh đau đớn đến nỗi không thể nhúc nhích, mồ hôi đầm đìa chảy dài trên trán.

Cô nghiêng đầu nhìn lên, một cậu bé bụ bẫm đang nhe răng trợn mắt làm mặt xấu với cô, dẫn đầu trong đám người bắt được cô.
“Cô chính là người phụ nữ xấu xa trên ti vi.

Mọi người hãy nhanh chóng bắt lấy cô ta, người phụ nữ xấu xa đang ở đây này”

 
Chương 183: Chương 183


Đứa trẻ càng hô hào thì giọng nói càng trở nên lớn hơn, đám người vốn dĩ vẫn còn đang bàn luận sôi nổi đồng loạt quay lại nhìn chăm chằm vào Nhan Nhã Quỳnh đang đứng đó.
Từng cặp mắt với ánh nhìn kỳ lạ đập thẳng vào người cô như thủy triều.
Họ chỉ trỏ cô như thể cô là một thứ tai họa gì đó ghê gớm lắm.
Nhan Nhã Quỳnh cau mày, vết thương trên cơ thể cô đau đến mức không tài nào chịu đựng được.

Hẳn là vết thương đã nứt ra.

Cô quay đầu, quét mắt nhìn một lượt rồi hít một hơi thật sâu, ngậm miệng giữ im lặng.
Bây giờ cách tốt nhất chính là giữ im lặng, dù cô có nói ra điều gì đi chăng nữa thì cũng không ai tin.

Một bên là mất chồng cùng cô nhi góa mẫu, một bên lại là cô tiểu thư nhà giàu đã sống ở nước ngoài mới trở về nước thì bọn họ sẽ tin ai đây? Căn bản cũng không cần nghĩ nữa.
Xung quanh cô càng ngày càng có nhiều người vây quanh, tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm như thể nhìn một con khi.
Cô muốn rời khỏi đây nhưng lại bị người khác chen lấy xô đẩy vào lại bên trong mấy lần.
“Xin làm phiền cho tôi qua một chút”
Nhan Nhã Quỳnh vươn tay đẩy người phụ nữ trước mặt ra, cô muốn lách ra ngoài nhưng không ai chịu mở đường cho cô đi.


Thắt lưng cô càng ngày càng đau, đầu cũng có chút mơ hồ, khó chịu.
Cánh tay mảnh khảnh của cô chen vào khe hở giữa đám đông.

Cô muốn đẩy người bên cạnh ra nhưng lại bị một cánh tay to khỏe, cường tráng chặn lại.
Bỗng bất thình lình, Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy có người phía sau kéo cô một cái, cơ thể cô đột ngột bị lôi về phía sau.
“Hít…hà.’ Cô hít một hơi thật sâu, eo thì bị một người cường tráng đạp một cú mạnh, chân cũng bị người ta giãm đạp lên không một chút khách sáo nào.

May mà khả năng bảo vệ bản thân của cô cũng không tệ, tạm thời không bị thương gì cả.
Nỗi đau âm ỉ từ vùng thắt lưng và bàn chân truyên đến cùng một lúc, Nhan Nhã Quỳnh kêu lên một tiếng đầy đau đớn.
Đợi đến khi Chu Thanh nhận ra sự việc phía bên này thì đã quá muộn, người người đông đúc, thêm nữa sau đó còn phải đợi cảnh sát, vướng bận tay chân.

Anh ta hoàn toàn không nắm rõ được tình hình bên trong, sợ gặp chuyện không may nên gọi điện thoại thẳng đến cho Nhan Kiến Định.
“Chủ tịch, không xong rồi.”
“Có chuyện gì vậy? Không phải tôi đã nhờ cậu đi đón Nhan Nhã Quỳnh sao?”
Không thể xử lý hết mọi việc trong tay, Nhan Kiến Định hỏi bằng giọng điệu bình › thản.
“Có một vụ tai nạn ô Nhan nhỏ trên đường trở về.


Cô ấy xuống xe và đi vào bên trong trung tâm thương mại.

Tôi không ngăn cản được.

Tôi không biết ai đã phát đoạn video trên màn hình lớn của trung tâm thương mại.

Bây giờ cô ấy đang bị bao vây bởi đám đông, tôi không tài nào lách vào trong đấy được.
Chu Thanh run rẩy nói rõ hết tất cả rồi nuốt từng ngụm nước miếng.
“Tôi sẽ tới đấy ngay.”
Nhan Kiến Định đột ngột đứng lên, nghiến răng nghiến lợi buông ra vài câu nói, ngọn lửa giận dữ trào dâng trong lòng.

Ra tay với em gái của anh ấy hết lần này đến lần khác, tiến độ phía bên kia của Lưu Thanh Mai vẫn cứ một mực kéo dài, Nhan Kiến Định phải nhanh chân hơn nữa.
Nhan Nhã Quỳnh thất tha thất thểu đứng lên, cố nén đau đớn.

Cô đứng thẳng người dậy, hai tay nắm chặt lấy quần áo ở bên hông, sắc mặt trắng bệch.
Ai ngờ cách đó không xa, một chai nước từ trong không trung lao tới, ném thẳng vào lưng Nhan Nhã Quỳnh.

Cô không nhìn thấy nên hoàn toàn không thể né tránh, cứng rắn chịu đựng.
Muốn đối phó với một người, thủ đoạn kể ra cũng đúng, khi chai nước được ném ra, nắp bên trên cũng không được vặn khiến cho người cô thấm đẫm thứ chất lỏng màu vàng nhạt.

Dấu vết trải dài từ lưng xuống bên hông, cho đến khi nhỏ thành giọt xuống mặt đất.

 
Chương 184: Chương 184


Nước làm ướt phần eo của cô, vết máu cũng từ từ thấm ra.

Bộ quần áo cô mặc trên người có màu sẫm nên chẳng mảy may thu hút sự chú ý từ người khác.
Nhan Nhã Quỳnh không bao giờ chủ động gây chuyện, bản tính cũng không phải là người sợ phiền phức, chẳng qua là cô không thích sự phiền toái.
Trùng hợp thay ngay lúc này đây, bao nhiêu rắc rối vô duyên vô cớ ập đến với cô.

Sự tức giận cùng sự bất bình trong lòng cô sắp không thể kìm nén thêm được nữa.
Vì hai người không liên quan chút nào, một nhóm người chưa hiểu rõ đúng sai của sự việc, họ chà đạp lên danh dự, nhân phẩm của người khác chỉ để thỏa mãn nội tâm bị bóp méo của mình.

Khuôn mặt ghê tởm cùng với thái độ không phân biệt được đúng sai của đám người kia khiến cô buồn nôn phát ốm.
Không biết từ đâu trong đám người vang lên một giọng nói: “Đánh cô ta, một người phụ nữ như vậy nên bị đánh chết, dẹp bớt tai họa cho Hải Phòng.
Hải Phòng chúng ta không có một người phụ nữ độc ác như vậy.

Mọi người, hãy đánh chết cô ta đi”
Khi tiếng la hét ngày càng một lớn hơn thì lượng người vây quanh cũng ngày càng một nhiều hơn.

Hiện trường đang hỗn loạn.

Khi tiếng hét vang lên, Chu Thanh mặt trâm tư đang gọi báo cảnh sát.

Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung vào người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai cách đó không xa.

Dường như gã ta đang nhìn xung quanh với bộ dạng lấm la lấm lét.

Rồi người đàn ông ấy cúi đầu trông như thể muốn rời khỏi.
Ngay lập tức, Chu Thanh chen ra khỏi đám đông và nhanh chóng đuổi theo hướng người đàn ông đang lẩn mât.
Sau khi xác nhận xung quanh không có ai chú ý tới, gã ta lấy chiếc điện thoại di động ra cầm trên tay rồi ngay lập tức bấm điện thoại.
Người đàn ông nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, nhẹ nhàng nói: “Đã xong, đằng sau có người theo đuôi.”
“Giấu kỹ định vị đi, chúng ta nhất định phải tìm được xem Lưu Thanh Mai đang ở đâu, tăng thêm tốc độ, kích động đám người, làm cho Nhan Nhã Quỳnh nếm mùi đau khổ”
Một giọng nữ bình thản ở đầu dây bên vang lên.


Sau khi nói xong, cô †a cúp máy ngay.
Liếc mắt nhìn Chu Thanh đi theo sau mình cách đó không xa, người đàn ông giấu giấm lấy thẻ sim điện thoại ra, bẻ nó và ném vào thùng rác, sau đó tiện thể lắp một thẻ sim mới.

Gã ta dựa vào dáng người nhỏ bé của mình, kéo vành chiếc mũ lưỡi trai thấp xuống, muốn lẻn vào trong đám đông một lần nưa.
Chu Thanh, người vẫn luôn theo sát đằng sau người đàn ông ấy, tóm lấy cổ áo của gã.
“Anh là ai? Làm việc này vì mục đích gì?”
Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Chu Thanh tóm lấy người đàn ông dẫn đầu kẻ gây rối và kéo gã ta sang một bên.
Người đàn ông nhìn thì trông có vẻ nhỏ con nhưng sức lực thì không hề nhỏ.

Gã ta vặn tay lại một phát, thoát khỏi Chu Thanh, đá vào bụng anh ta một cước rồi lại lách mình chui vào trong đám đông.
Khi người đàn ông tiếp tục la hét, tình hình bắt đầu trở nên mất kiểm soát.
Nhan Nhã Quỳnh chỉ cảm thấy đau đớn khắp người, không thể chịu đựng nỗi nữa.

Đầu óc cô choáng váng, sắc mặt vô cùng lo lắng, khó thở gượng đứng dậy.
“Xin hãy nhường đường, hãy để cho tôi qua, để cho tôi… Đôi môi tái nhợt, yếu ớt của cô hé mở nhưng không có âm thanh nào phát ra ngoài.
Cô cảm thấy trời đất như quay cuồng, ngã người trên mặt đất, cảm giác khó chịu của cô thể đã lên đến cực điểm.
Vô số giọng nói ồn ào bên tai: “Đánh chết ả đàn bà xấu xa này… Kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, người suy đồi đạo đức như thế này thì còn giữ lại làm gì nữa, để gieo rắc tai họa cho thế giới ư?”
“Thật sự ghê tởm, nếu tôi là cô ta thì đã ở nhà tự đập đầu chết quắc đi cho xong, còn mặt mũi nào nữa đâu mà đi dạo phố”

 
Chương 185: Chương 185


Đối phương vốn không bắt được người, ánh mắt Chu Thanh lạnh buốt, liền vừa kéo vừa đá, mạnh mẽ chen đến bên người Nhan Nhã Quỳnh.

Nhìn Nhan Nhã Quỳnh ngã trên mắt đất, anh ta quá sợ hãi, chạy vội tới đỡ cô đứng lên, bảo vệ sau lưng mình, nhìn đám người vây quanh anh ta bằng sắc mặt dữ tợn, la lớn: “Nếu như các người không muốn ngày mai nhận được giấy mời từ tòa án thì tôi đề nghị các người lập tức rời khỏi nơi này, nếu không tôi sẽ ghi nhớ từng người ở đây một, đến lúc đó nhà họ Nhansẽ không bỏ qua có các người đâu.

Lời anh ta nói vốn không có người nghe, chưa truyền được bao xa đã bị một âm thanh khác lấn át mất.

Cô chủ nhà giàu dụ dỗ đàn ông, khiến cho mẹ góa con côi phải phiêu bạt khắp nơi, tự nguyện làm tuesday, có video đánh người, cộng thêm việc người chủ trì thêm mắm dặm muối, sớm đã tạo nên ấn tượng trong lòng mọi người.

Đối phương tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, những người chung quanh không dám đánh Nhan Nhã Quỳnh, nhưng Chu Thanh, một người đàn ông cao lớn đứng ở đó thì không ai sẽ nương tay với anh ta.

Tay đấm chân đá khắp nơi, huống chi đằng sau còn có một Nhan Nhã Quỳnh anh ta phải che chắn, không bao lâu, Chu Thanh liền bị mấy người đàn ông đánh bại đè trên mặt đất, âm thanh nắm đấm đánh vào da thịt, Nhan Nhã Quỳnh nghe mà đau theo.

Cả người khó chịu không đứng lên nổi, hai mắt Nhan Nhã Quỳnh ngấn nước mặt nhìn Chu Thanh co quắp trên đất, bị một đám người vây đánh lấy.


“Đừng, đừng đánh nữa… có ai không, ai đến cứu, cứu tôi với…”
Giọng nói nhẹ đến mức chỉ có mình cô nghe thấy, Nhan Nhã Quỳnh lúc này ngay cả động tác lau nước mắt cũng không làm được.

Trong lòng tuyệt vọng, một âm thanh quen thuộc lại truyền tới, cô ngẩng đầu nhìn qua, bóng dáng quen thuộc, ngược sáng bước tới, giống như chàng ky sĩ bước trên những đám mây bảy sắc trong giấc mơ.

“Dừng tay lại!”
Âm thanh lạnh lùng, khiến cho bầu không khí ở đây phút chốc giảm đi mấy độ, kẻ nhát gan thấy cảnh này, liền lén lút quay đầu rời đi.

Phần lớn người ở đây đều oán hận đứng tại chỗ, Nhan Nhã Quỳnh chưa bị gì, bọn họ vẫn còn chưa hả giận, vẫn muốn tìm cơ hội ra tay.

“Sao? Nếu đời này không muốn đi ra ngoài nữa, tôi có thể tiễn các người vào trong.


Người tới bồi thêm một câu, đi lên trước, nhìn tình trạng của Nhan Nhã Quỳnh thì đau lòng nhíu chặt mày, cởi áo khoác trên người ra, cẩn thận choàng lên người cô, tránh đi vết thương mà ôm lấy cô.


“Nhã Quỳnh, sao rồi, đau chỗ nào thì nói cho tôi biết.


“Tôi đau, Giang Anh Tuấn… tôi đau quá”
Tóm lấy quần áo trước ngực Giang Anh Tuấn, Nhan Nhã Quỳnh theo bản năng rúc vào trong lòng anh, giọng nói nũng nịu vang lên, vô thức ỷ lại, khiến cho Giang Anh Tuấn căng thẳng trong lòng.

“Tôi đưa em rời khỏi đây ngay lập tức, Nhã Quỳnh, anh xin lỗi, anh tới muộn rồi”
Đau lòng xoa mặt cô, đã lâu lắm rồi, đây là lân duy nhất Nhã Quỳnh dành cho anh vẻ mặt ôn hòa như vậy.

Cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên người cô gái nằm trong lòng, lúc này mới phát hiện chưa được bao lâu đã lại bị thương, nếu không phải anh đúng lúc ở gần đây thì e là mọi chuyện sẽ không kết thúc sớm như vậy, trong mắt tràn đầy tình cảm, còn có cả đau lòng.

Tất cả điều đó, Nhan Nhã Quỳnh cúi đầu yên tâm nằm trong ngực Giang Anh Tuấn đều không phát hiện chút nào.

Anh ngẩng đầu, sự dịu dàng trước đó hoàn toàn biến mất, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người chung quanh, ôm người phụ nữ trong lòng đi ra ngoài.

Lo lắng nhìn người trước mặt, đám người tạm thời không ai dám động, tập thể còn lùi về sau một bước.



 
Chương 186: Chương 186


Người Hải Phòng không ai không biết tổng giám đốc Anh Tuấn nổi danh lừng lẫy của tập đoàn Sunrise, là một nhân vật lòng dạ ác độc điển hình.

Khí thế trên người mạnh mẽ, chỉ liếc mắt, như thể phát độc, cả người lộ ra khí chất cao quý, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp bách, lạnh lẽo giống như đóng băng linh hồn của người ta, cả người không có một chút tình người nào.

Thấy người sẽ lập tức được đưa đi, có vài người không nhịn được.

“Cho dù là tổng giám đốc của tập đoàn Sunrise thì cũng không thể bao che cho cô ta như vậy được, anh không phân tốt xấu như vậy sao.

Cô chủ nhà họ Trần chờ anh lâu như vậy, cô ấy tốt hơn nhiều so với ả phụ nữ lẳng lơ trước mắt này!”
“Chúng ta đang làm theo tiêu chuẩn xã hội thôi, anh muốn đẩy chúng tôi vào là có thể vào được chắc?”
“Ít dọa người thôi, còn cái gì mà đời này, chẳng lẽ anh có thể khiến người ta bị giam cả đời sao?”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai không sợ chết tiếp tục dẫn đầu nói, sau đó anh một câu tôi một câu, cả đám người liền ồn ào theo.


“Tụ tập gây chuyện, đánh người, cố ý gây thương tích, phỉ báng, sao? Có thể cho các người đi một đời hay không, ai dám thử?”
Giang Anh Tuấn nhíu mày, cảm giác được người trong ngực đang không ngừng phát run, tính kiên nhẫn lập tức mất sạch.

Dường như lời nói của anh chiếm lý, đám người bỗng nhiên lùi lại một bước, anh giống như là một cây kim, đâm thật sâu vào trái tim tất cả mọi người, từng người sững sờ tại chỗ không dám động đậy.

Thấy không ai phản đối, Giang Anh Tuấn liếc mắt nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai, giọng điệu lạnh nhạt, quay quá nói với vệ sĩ.

“Tên đàn ông nói chuyện đầu tiên kia, bắt anh ta lại”
Không ai dám phản kháng, đám người nhìn nhau, mặc cho Giang Anh Tuấn rời đi, cùng dẫn theo cả Chu Thanh đang nằm trên đất và người đàn ông đội mũ đen.

Nhan Nhã Quỳnh mím môi, vừa mệt vừa khó chịu, cảm giác mí mắt như treo nghìn cân lên, cô không ngờ là Giang Anh Tuấn lại xuất hiện ở đây, giống như hai lần gặp sự cố sau khi về nước, đều là anh cứu mình.

Nhưng cô nhanh chóng nghĩ tới điều gì, nhìn chung quanh một chút, thấy Chu Thanh được vệ sĩ đỡ cách đó không xa, mới thở phào một hơi, dựa vào trong lòng Giang Anh Tuấn, yên tâm nhắm hai mắt lại.


Bản thân bị thương còn chưa khỏi, lần này lại chịu tổn thương lớn như vậy, có thể kiên trì tới bây giờ đã không dễ dàng gì rồi.

Lúc này ở lầu bốn, sắc mặt của Trần Nhật Linh trắng bệch nhìn cảnh tượng bên dưới, Hải Phúc cau mày đứng cách đó không xa.

Ban đầu sảng khoái đến cỡ nào, sau đó liền khó chịu cỡ đấy, Trân Nhật Linh không khống chế nổi ganh ghét trong lòng, hai mắt phiếm hồng, nhìn chằm chằm vào Nhan Nhã Quỳnh nằm trong lòng Giang Anh Tuấn, giống như bị điên mà ném mạnh tách trà trên bàn xuống, chén sứ liền vỡ tung tóe.

“Vì sao, vì sao Giang Anh Tuấn nhất định ở ở bên Nhan Nhã Quỳnh, rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng cô ta! Nhan Nhã Quỳnh tốt như vậy sao! Nhớ mãi không quên tận năm năm, cho dù cô ta đã kết hôn, đã có con cũng không ngại, Anh Tuấn…’ Trân Nhật Linh mất khống chế ghé vào mặt bàn, trên mặt đầy nước mắt, ác ma ở chỗ sâu nhất trong lòng, dường như mơ hồ có xu thế thò đầu ra.

Ngay sau đó, ánh mắt mạnh mẽ, quay qua nhìn Hải Phúc đứng sau, bất mãn nói: “Một người bị bỏ tù, đây chính là cách mà chị nghĩ ra sao? Tôi cảnh cáo chị, thời gian hai ngày lập tức tới rÕI.

“Cô chủ nhỏ yên tâm, trò hay còn ở đẳng sau! Lưu Thanh Mai lập tức sẽ có tin tức.

Hải Phúc nhìn Trần Nhật Linh nói, đương nhiên vừa rồi Giang Anh Tuấn xuất hiện, cũng là sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn, vốn cho rằng người không thể đến nhanh như vậy, kết quả còn chưa làm gì được, người đã được cứu đi.



 
Chương 187: Chương 187


Theo lý mà nói, Nhan Nhã Quỳnh hẳn là phải bị đánh rất thảm, NhanKiến Định mới chạy tới nơi, không người Giang Anh Tuấn vốn đang ở công ty, vậy mà lại chạy đến đây.

Có điều cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu của chị ta, chị ta cũng không cần thiết nói ra toàn bộ, chỉ cần kết quả cuối cùng là được, tất cả sẽ không có vấn đề gì.

Nghĩ tới đây, Hải Phúc cúi đầu, tay bấm một số điện thoại.

“Người đã bị bắt rồi, sau khi đưa ra ngoài thì lập tức liên hệ tòa soạn báo và trang web, ném tất cả mọi thứ trong †ay ra.

Chỉ là người tìm tới còn chưa đủ, bọn họ còn phải đưa người ra, vậy thì cần có mồi nhử, câu cá đi, chị ta mới có thể tìm được thứ mình muốn.


“Đây chính là màn kịch hay mà chị nói à, cho tôi nhìn thấy Anh Tuấn tới cứu ả đàn bà xấu xa kia?”
Nhìn Hải Phúc nói chuyện điện thoại xong, Trần Nhật Linh lạnh nhạt nói, nước mắt trên mặt đã sớm bị lau sạch, cô ta ngồi ngay ngắn trên ghế, lại ra dáng một cô chủ ưu nhã của nhà họ Trần.

“Cô chủ nhỏ, cậu Anh Tuấn tới chỉ là chuyện ngoài ý muốn, mọi chuyện cần thiết đã sắp xếp xong, hiện giờ tất cả các video của Nhan Nhã Quỳnh đều có thể lén lút phát ra, chờ hai ngày nữa, sẽ lan truyền khắp các trang mạng.

Đến lúc đó, không chỉ riêng Nhan Nhã Quỳnh bị ảnh hưởng, TQT cũng sẽ xảy ra vấn đề.


Hải Phúc cúi đầu, nói ra toàn lời độc ác, giọng điệu là thản nhiên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai.

Cố gắng hết sức nhưng vẫn không đuổi kịp, NhanKiến Định trực tiếp đi tới bệnh viện, vừa vào liền thấy một đám bác sĩ, y tá vây quanh giường của Nhan Nhã Quỳnh, cô nằm trên đó sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, đã lâm vào hôn mê.

Chuyện trước mắt còn chưa giải quyết xong, đã lại thêm việc nữa, trên trán NhanKiến Định nổi đầy gân xanh, kéo một bác sĩ ra, bản thân canh giữ bên giường của Nhan Nhã Quỳnh, cầm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn của cô áp vào má mình.

Tay cô lạnh buốt, hốc mắt của NhanKiến Định đỏ bừng, anh ta mím môi, nghiến chặt răng, nhắm hai mắt lại, cả người run rẩy, sau khi nghe bác sĩ nói không có gì đáng ngại thì mới đỡ hơn nhiều.

“Giang Anh Tuấn, coi như hôm nay tôi nợ cậu một ân tình”
NhanKiến Định thản nhiên nói.


“Tình cảm của tôi đối với Nhã Quỳnh hẳn anh phải biết, không cần nói cảm ơn với tôi, chỉ là lần sau cô ấy có ra ngoài thì phái thêm nhiều vệ sĩ đi theo, nếu anh không đủ thì tôi có thể cho người của tôi qua.


Giang Anh Tuấn trả lời, vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc gì.

“Giúp tôi chăm sóc Nhã Quỳnh vài hôm, tôi cần phải đi xử lý cái người đã gây chuyện tận hai lần này: Anh ta nói, trong mắt hiện lên tia phức tạp, vối là không muốn lại dính líu quan hệ, nhưng Lê Quốc Nam không ở trong nước, người khác anh ta tạm thời không tin tưởng, chỉ còn lại Giang Anh Tuấn…
Nói thật, anh ta cảm thấy thật may mắn khi Giang Anh Tuấn cứu Nhã Quỳnh, may mà Giang Anh Tuấn xuất hiện kịp thời, mặc dù bây giờ tâm tư của anh không đơn giản, nhưng nhân phẩm của anh vẫn còn có thể tin tưởng được.

“Nếu như ba ngày mà anh không tra ra được kết quả thì chuyện này giao cho tôi xử lý đi.

Giọng điệu không cho phép từ chối, ánh mắt Giang Anh Tuấn mạnh mẽ nhìn thẳng vào NhanKiến Định.

“Được.


NhanKiến Định gật đầu lên tiếng, mắt vẫn còn đặt vào Nhan Nhã Quỳnh đang nằm trên giường bệnh, quay đầu rời đi.

“Tổng giám đốc, Lưu Thanh Mai đến giờ vẫn không chịu nói gì, người vừa mới bắt được, tôi cũng đã dặn dò dẫn đi cùng rồi: Chu Thanh vừa đi vừa nói, đã qua nhiều ngày như vậy mà người phụ nữ kia còn khó thu phục hơn so với tưởng tượng của anh ta.

“Mang theo Chu Phi Hòa, toàn bộ trói lại, bây giờ tôi tự mình đi thẩm vấn”
Xe phóng nhanh như chớp, bình thường phải hơn ba giờ lái xe, đã bị NhanKiến Định rút ngắn còn hai tiếng, anh ta bước xuống xe, Chu Thanh miễn cưỡng không chế bản thân mới không còn xuất hiện tình trạng chân bị run.



 
Chương 188: Chương 188


Đi theo tổng giám đốc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta biết thì ra tổng giám đốc cũng là tay đua xe lợi hại.

Mang theo Chu Phi Hòa đã mềm như sợi mì đi vào trong kho hàng, Chu Thanh đi theo sau lưng NhanKiến Định.

“Tổng giám đốc, tên đàn ông hôm nay bắt được kia đang bị nhốt trong một nhà máy khác, anh có muốn đi qua xem xét trước không ạ?”
Ngẫm nghĩ một chút, Chu Thanh nghiêng đầu thận trọng hỏi.

“Không cần, đưa anh ta vào cùng tôi”
Cúi đầu nhìn Chu Phi Hòa trên đất, NhanKiến Định nhếch mép cười khẩy một cái, ngẩng đầu đi vào nhà máy cũ nát.


Lưu Thanh Mai co ro, cơ thể run rẩy không ngừng, tựa vào một góc tường, ngay cả có người tới cũng không có chút phản ứng nào.

“Lưu Thanh Mai, con của cô tới rồi đây:’ Tất cả đèn trong nhà máy được mở lên, nháy mắt sáng trưng như ban ngày, sau đó Chu Thanh liền dùng lực ném đứa bé trên tay mình vào người Lưu Thanh Mai, NhanKiến Định bảo vệ sĩ mang glế tới, bắt chân ngồi lạnh lùng nhìn hai người.

Trên người bị một thứ đồ nện tới, Lưu Thanh Mai run lên một cái rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vốn đang chết lặng sau khi nhìn thấy Chu Phi Hòa thì nhanh chóng ôm lấy đứa con thất lạc mà gào khóc.

Có điều vì chỉ uống nước trong khoảng thời gian này cho nên khóc không được bao lâu liên nằm rạp trên đất thấp giọng nghẹn ngào, ngay cả sức để khóc cũng không còn.

“Tôi cho cô hai lựa chọn, một là nói ra ai đã sai khiến cô, tôi có thể cân nhắc đến việc thả cô và con của cô đi, hai là để tôi ép nói ra người chỉ điểm, con của cô sẽ để lại ở đây cho chó ăn, cô chỉ có một phút.

Hai người trên đất run rẩy, NhanKiến Định nhìn đồng hồ trên tay.

Một phút qua rất nhanh, nhanh đến nỗi Lưu Thanh Mai còn chưa kịp phản ứng, cô ta liền bị trói trên ghế, Chu Thanh giơ Chu Phi Hòa lên, vệ sĩ đứng sau lập tức đưa một con dao qua, ánh dáo chớp lóe.

Mặt Lưu Thanh Mai trở nên dữ tợn giãy dụa trên ghế, mặc dù giọng cô ta vẫn rất chói tai, nhưng đã nhỏ hơn nhiều so với hai lần trước.


NhanKiến Định cười khẽ một tiếng, con dao trên tay phe phẩy trên thân Chu Phi Hòa hai lần, rôi nhẹ nhàng đi tới đầu ngón tay của cậu bé: “Tôi cho cô thêm một phút suy nghĩ, không nói, tôi sẽ chặt một ngón tay của con trai cô, sao đó chặt thêm một ngón chân, cuối cùng là tai, mũi, mắt, chó của tôi rất thích ăn những thứ này…”
Liếc mắt qua, một mùi khai của nước tiểu truyền tới, NhanKiến Định ghét bỏ đứng lên, lui ra hai bước.

Chu Thanh xách Chu Phi Hòa, ném đi cũng không được mà không ném cũng không xong, đành phải bịt mũi, cố gắng để đứa bé này cách xa mình một chút.

Vẻ mặt Lưu Thanh Mai trở nên điên cuồng, hét lên với NhanKiến Định: “Rõ ràng là anh em các người tham của giết người, bây giờ còn phản lại, NhanKiến Định, Nhan Nhã Quỳnh đúng là không biết xấu hổ, anh thì còn mặt mũi gì, các người đều là đồ khốn khiếp! Tôi thật sự không biết gì cả, anh thả con tôi đi, con tôi còn nhỏ, nó mới có mười tuổi! Các người tha cho nó đi…”
“Một phút đã hết, thật đáng tiếc”
Vẻ mặt NhanKiến Định không đổi, nói xong, Chu Thanh liền đặt tay Chu Phi Hòa lên ghế, NhanKiến Định cầm dao đi qua, giơ lên, ánh dao sáng chói, lóe lên trong mắt Lưu Thanh Mai, cánh tay hung hăng rơi xuống, mắt thấy lập tức chém xuống Chu Phi Hòa, Lưu Thanh Mai vội hô to một tiếng: “Tôi nói, tôi nói hết…
Một dao chém xuống chiếc ghế bên cạnh, một góc bị chặt đi, lăn trên mặt đất.

Tiếng hét chói tai của Chu Phi Hòa vẫn còn vang vọng trong nhà máy, NhanKiến Định lạnh lùng ném dao cho người phía sau, đứng tại chỗ.


“Nói đi, nếu nói điều gì không đúng, tôi sẽ cho người giúp cô bảo quản ngón tay của con trai cô.


Lưu Thanh Mai chết lặng ngồi trên ghế, nhìn chòng chọc vào NhanKiến Định, nước mắt trong mắt ồ ạt chảy xuống, nghẹn ngào nói: “Tôi, tôi chỉ biết là, là… là quản gia nhà họ Trần tới tìm tôi…”
“Nhà họ Trần…”
NhanKiến Định cúi đầu, trong mắt hiện lên tia phức tạp.



 
Chương 189: Chương 189


“Tôi đã nói rồi, anh thả con tôi ra đi”
Nhìn thấy chiếc ghế dày như vậy mà dễ dàng bị NhanKiến Định cắt đi một góc, Lưu Thanh Minh có chút sụp đổ, xụi lơ trên ghế, hét to với NhanKiến Định.

“Thả cô ta ra đi.


Đưa lưng về phía đám người, NhanKiến Định phất tay, giọng nói lạnh nhạt, nhà máy vốn ầm ï nháy mắt im ắng trở lại.

Chu Thanh nhanh chóng đẩy đứa bé ra, vẻ mặt ghét bỏ đi tới gân NhanKiến Định: “Tổng giám đốc, có cần đi hỏi bên kia không? Hai lần này nhất định đều do cùng một người gây ra.

“Nhốt hai mẹ con cô ta ở đây, chờ tôi vê”
NhanKiến Định luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, cho dù mười năm rồi không tiếp xúc với Trần Nhật Linh nhưng anh vẫn không tin được là một người vừa ác vừa ngu xuẩn kể từ khi còn bé lại có thể có được tính toán như vậy, đằng sau nhất định còn có người khác.

Một kẻ nữa bị nhốt cách đó không xa, chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới.

NhanKiến Định đẩy cửa đi vào, bên trong đèn đuốc sáng trưng, người đàn ông bị bắt hôm nay không may mắn như Lưu Thanh Mai, vừa được đưa tới nơi này đã bị thẩm vấn, vệ sĩ nếm máu trên dao nhiều năm cho nên ra tay còn tàn nhãn hơn NhanKiến Định.


Lúc này tên đó bị trói vào cột, cả người không có chỗ nào lành lặn cả, cúi thấp đầu, đã ngất đi.

“Tổng giám đốc, người này hẳn là trong giới, miệng rất cứng, sợ là không tiện hỏi”
Vết máu trên mặt tên vệ sĩ còn chưa kịp lau khô, thở hổn hển, đi tới bên cạnh NhanKiến Định nói.

“Không cần che giấu, thủ đoạn của các người tôi cũng biết ít nhiều, quá trình tôi mặc kệ, tôi chỉ cần biết kết quả.

’ NhanKiến Định cau mày nhìn chòng chọc vào tên đàn ông đã hôn mê, đáy lòng anh đột nhiên dấy lên dự cảm không tốt.

Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, anh đã bỏ sót rất nhiều chỉ tiết, bây giờ cẩn thận hồi tưởng lại, có rất nhiêu chỗ vốn khó mà cân nhắc được, người có thể bày ra chuyện này, nhất định là kẻ có tâm tư kín đáo, rất có thể bị nắm được đẳng chuôi trong một đoạn thời gian, nhưng lại lần nữa tạo rắc rối, trừ phi, kẻ đó có mục đích khác.

.

Ánh mắt ngưng trệ lại, giống như nghĩ ra điều gì, sắc mặt NhanKiến Định cứng đờ, quay người đi ra ngoài.

Khi anh lần nữa trở lại nhà kho giam giữ Lưu Thanh Mai, ngoại trừ mấy tên vệ sĩ nằm dưới đất ra thì đã không còn thấy bóng dáng Lưu Thanh Mai và con trai cô ta đâu.


Cũng chỉ ngắn ngủi mấy phút, lại có thể làm ra chuyện như vậy, e là đã sớm có dự tính.

Hai mắt NhanKiến Định phiếm hồng, hung hăng nện đấm vào cửa, khoảng cách của hai nhà máy không xa, có thể không một tiếng động đưa người đi, thực lực của đối phương mạnh hơn anh rất nhiều.

“Tổng giám đốc, có tiếp tục đuổi theo không?”
Nhìn nhà máy thành một đống ngổn ngang, Chu Thanh cau mày thận trọng hỏi.

“Tra cho tôi, cho dù thế nào, sống hay chết cũng nhất định phải tìm được Lưu Thanh Mai về cho tôi.


Lân này anh về nước chủ yếu là muốn điều tra về sự cố của Nhanmười năm trước, không ngờ anh còn chưa có ra tay lại có người liên tiếp hãm hại hai anh em bọn họ.

Trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, nhà họ Trần là cái đầu tiên nổi lên mặt nước, vậy thì anh sẽ đi một chuyến.

Chuyện năm đó xảy ra đã lâu rồi, manh mối trên cơ bản đều không còn chút nào, nghĩ tới đây, bước chân cũng bất giác tăng tốc.

Vừa đi khỏi nhà máy không lâu, vệ sĩ đến báo, tên đàn ông hôm nay bắt được đã chết, hẳn là uống thuốc độc tự vẫn.

Cùng với chuyện mười năm trước, chỉ có một manh mối được đẩy ra bên ngoài, còn tất cả đều bị chặt đứt.



 
Chương 190: Chương 190


NhanKiến Định nhìn đồng cỏ bát ngát, trong mắt u ám đi: “Xử lý đi, chuyện này đừng cho cô chủ biết.

Cất bước rời khỏi nơi này, xem ra anh đã rời khỏi Hải Phòng quá lâu, cũng không biết nhà họ Trần đã phát triển mạnh đến như vậy, điều tra lâu thế rồi vậy mà anh chỉ tra được một quản gia không có ý nghĩa gì, không có bất cứ manh mối nào khác, nhà họ Trần, đúng là khiến anh phải nhìn bằng con mắt khác rồi…
Ngồi trên xe, Lưu Thanh Mai ôm Chu Phi Hòa nép vào một góc, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện.

“Chuyện các người yêu cầu tôi đã hoàn thành rồi, số tiền và yêu cầu sau đó, các người có phải nên thực hiện rồi không?”
Trong giọng nói còn mang theo sự thăm dò cẩn thận, dáng vẻ thất kinh, nụ cười giả tạo, khóe mắt không giấu nổi nếp nhăn.

“Tôi đưa cô ra, đương nhiên sẽ làm trong lời hứa, trong khoảng thời gian này NhanKiến Định sợ là sẽ càng điên cuồng, cô cứ qua ở căn biệt thự ở ngoại thành của tôi một thời gian, chờ mọi việc qua đi, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho cô xuất ngoại, tiền tôi sẽ đưa trước cho cô.



“Quản gia Phúc, việc này khác với ban đầu chúng ta bàn, cô cũng biết, NhanKiến Định bây giờ chỉ muốn bắt tôi, nếu còn ở lại Hải Phòng, ai biết anh ta có thể lại tìm được tôi hay không, không đi máy bay được thì tôi có thể đi thuyền, ngồi xe, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, dùng phương tiện giao thông nào tôi cũng chấp nhận, quản gia Phúc, các người không thể cứ vứt bỏ tôi như vậy được…
Lo lắng ông Chu Phi Hòa vào lòng, Lưu Thanh Mai kích động nói.

“Sợ cái gì, nếu tôi đã có thể đưa cô ra, thì nhất định sẽ giấu cô thật kỹ, bây giờ còn chưa đến mức phải chạy loạn, ngược lại sẽ bị phát hiện, tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời của tôi, nếu không lại xảy ra việc gì, tôi sẽ không tới cứu cô được đâu.


Sắc mặt Hải Phúc có chút khó coi, lông mày nhíu chặt, NhanKiến Định cuối cùng đã phát hiện nhà họ Trần là lạ.

“Quản gia Phúc, cô nhất định phải giấu chúng tôi thật kỹ, tôi cam đoan sẽ nghe lời, tuyệt đối không chạy loạn.

Lưu Thanh Minh ngồi trong xe, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hải Phúc trước mặt, thịt trên mặt rung nhẹ.

Không để ý tới Lưu Thanh Mai nữa, Hải Phúc ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc khó đoán, xe nhanh chóng dùng lại ở một tòa nhà cao tầng, Hải Phúc trâm mặt xuống xe, dặn dò lái xe đưa người tới nơi cần đến, mình thì yên lặng trở lại biệt thự nhà họ Trần.

“Cô chủ, mọi việc đã hoàn toàn xong rồi.



Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Đứng ở cổng, vẻ mặt Hải Phúc nghiêm nghị báo cáo lại sự việc.

Trần Nhật Linh bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm ly rượu, nhắm mắt nhẹ đung đưa.

“Làm tốt lắm, giữ lại bọn họ một thời gian, chờ sóng gió qua đi thì hãy giải quyết cả hai mẹ con họ, bao giờ thì mẹ tôi về?”
Nhan Nhã Quỳnh đang nằm trong bệnh viện, kết quả mà cô ta muốn hoàn toàn không đạt được, thời gian đã không còn nhiều rồi.

“Theo lịch thì hẳn là chiều tối mai về đến nhà.

Cô chủ, bà chủ đã truyền tin về, bảo cô chuẩn bị một chút, ngày kia tới nhà họ Giang”

Hải Phúc cúi đầu che giấu ánh mắt lấp lóe, đứng yên tại chõ, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Trần Nhật Linh đột nhiên đứng lên, cái ly trong tay choang một tiếng đập vào tường, rượu b ắn ra, rơi trên mặt Hải Phúc.

“Cút, chị nói với Vũ Tuyết Phương, bảo là Trân Nhật Linh tôi đời này sẽ không hủy bỏ hôn ước với nhà họ Giang, chị bảo bà ấy dẹp cái ý nghĩ này đi! Chị đi, đi hỏi xem bà ấy rốt cuộc muốn gì! Cút, cút hết cho tôi…”
Gian phòng gọn gàng lại bị đập phá lộn xộn lần nữa, hai mắt Trân Nhật Linh đỏ bừng, nước mắt từng giọt rơi xuống, cô ta đợi nhiêu năm như vậy, cố gắng nhiều như vậy…
Cuối cùng lại rơi vào kết quả thế này, bảo cô ta cam tâm sao được! Trong mắt trở nên u ám, Trần Nhật Linh thất thần ngồi dưới đất, nhìn dáng vẻ chật vật của mình trong gương, cười ra tiếng, cô ta lau sạch nước mắt trên mặt, đứng dậy, nhìn chằm chằm bản thân trong gương, nhìn rất lâu, lại quay người chọn một bộ quần áo, còn rất kiên nhẫn trang điểm xong, gương mặt lại đẹp hơn mấy phần.

Cô ta hài lòng ngắm nhìn bản thân một lần nữa

 
Chương 191: Chương 191


Trên mặt nở nụ cười khiến ngta thấy mà rùng mình, quay người rời khỏi nơi này.

NhanKiến Định gắng sức đuổi theo tới bệnh viện, Giang Anh Tuấn lúc này đang ngồi cạnh giường bệnh, Nhan Nhã Quỳnh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Hướng Minh cũng sớm chạy tới, bây giờ đang ngủ bên cạnh Giang Anh Tuấn, trên mặt vẫn còn đọng lại nước mặt.

“Tôi có muốn nói với cậu.


NhanKiến Định đè nén lửa giận trong lòng, nhẹ nhàng đi đến bên người Giang Anh Tuấn, nhỏ giọng nói.

Nhìn người bên cạnh, Giang Anh Tuấn sờ lên mặt nhỏ của Nhan Nhã Quỳnh, vẻ mặt ra hiệu cùng đi ra ngoài.


“Tra được gì rồi?”
Lửa giận kiềm chế trong lòng không có chỗ phát ti3t, giọng điệu của Giang Anh Tuấn không quá tốt.

NhanKiến Định không để ý, co chân dựa vào tường, cúi thấp đầu: “Chạy hai, chết một, chỉ biết là có liên quan tới nhà họ Trần, mười năm rồi tôi không hoạt động ở Hải Phòng, vậy mà không biết nhà họ Trần có thể vung tay che trời như vậy!”
“Trần Nhật Linh.


Giang Anh Tuấn lạnh lùng nhìn NhanKiến Định, sau đó nói tiếp: “Cho nên, muốn tôi làm gì?”
“Tôi không có chứng cứ, Lưu Thanh Mai nói là quản gia nhà họ Trần tìm tới cô ta, TQT bây giờ còn chưa đủ sức đối đầu với nhà họ Trần, tôi cần cậu phối hợp.


Sắc mặt anh ta âm trầm, ánh mắt tối đi.


Giang Anh Tuấn gật đầu, trong lòng hừ lạnh một tiếng, vừa quay đầu thì nghĩ ra gì đó, lông mày nhu lại: “Tôi cảm thấy dựa vào đầu óc của Trần Nhật Linh, không thể nghĩ ra kế hoạch chu toàn như vậy được, huống chỉ còn cướp được người trong tay anh, người đứng sau hẳn là nhằm vào anh”
Chỉ cần nghĩ kỹ một chút là có thể phát hiện ra, Trần Nhật Linh muốn đối phó với Nhan Nhã Quỳnh, vốn không cần dùng kế hoạch tinh vi như vậy, trừ phi…là muốn đối phó với NhanKiến Định.

“Người đứng sau có lẽ có liên quan đến việc của nhà họ Nhanmười năm trước…”
“Chuyện này không cần cậu nhúng tay, chuyện nhà tôi, tôi đương nhiên sẽ xử lý”
Mặc dù bây giờ chưa nắm được nhiều manh mối, nhưng chỉ cần tra được phương hướng, anh ta nhất định sẽ tra được sự thật của chuyện năm đó.

Nhớ đến em gái còn nằm trên giường bệnh, NhanKiến Định nhíu chặt mày: “Cậu đi về trước đi, chuyện lúc trước, cảm ơn”
“Nên làm thôi.


Giang Anh Tuấn đứng đó cau mày nhìn NhanKiến Định, anh hé miệng mấy lần định nói, nhưng có chút do dự, cuối cùng dứt khoát dựa vào tường cùng NhanKiến Định, nói: “Mẹ của Trần Nhật Linh, Vũ Tuyết Phương có vấn đề, trong vòng năm năm Lê Quốc Nam đưa anh đi, tôi tra được, bà ta vẫn luôn thích bố anh, bây giờ Trần Tuấn Tú đã không còn cách nào nhúng tay vào việc nhà họ Trần, toàn bộ nhà họ Trần đều bị Vũ Tuyết Phương khống chế”
“Người phụ nữ này rất nguy hiểm, tôi điều tra bà ta rất lâu, lại chỉ tra được tin bên ngoài, chuyện lần này nếu như người đứng sau màn là bà ta, thì anh sẽ không chiếm được lợi gì trong tay bà ta đâu.



 
Chương 192: Chương 192


Vốn chỉ cho rằng có người nào đó đứng sau lưng chỉ điểm cho Trần Nhật Linh, không ngờ lại còn có râu ria thế này, NhanKiến Định nhíu mày gật đầu với Giang Anh Tuấn, ý muốn cảm ơn, rồi nhẹ nhàng trở lại phòng bệnh, thuận tay đóng cửa lại.

Anh thở dài, chuyện năm đó đúng là anh không điều tra được kết quả cuối cùng, năm năm rồi không tìm được Đinh Tiến Đạt, nhưng tất cả tin tức đều chỉ về cùng một nơi, ‘nhà họ Trần”.

Anh cũng điều tra nhà họ Trân rất lâu, nhưng ngoại trừ một chút tin tức mặt ngoài, cùng với tin tức liên quan tới Vũ Tuyết Phương, anh vốn chẳng tra được gì cả, nếu không cũng sẽ không giữ Trân Nhật Linh ở bên người lâu như vậy.

Trở về từ bệnh viện, ngồi trong xe, Hoáắc Anh Tuấn tùy ý châm một điếu thuốc, hai mắt híp lại nhìn bóng đêm bên ngoài, trong xe khói lượn lờ, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại ra, trời đã sắp sáng rồi.

Lúc trời hửng sáng, Giang Anh Tuấn vẫn còn đang nghỉ ngợi, lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vẫn còn buồn ngủ nên lúc nhận điện, giọng điệu không được kiên nhẫn: “Nói đi”
“Tổng giám đốc, xảy ra chuyện rồi”

Lâm Tiến Quân nói bằng giọng run run, đè nén lửa giận trong lòng: “Tối qua có người đột nhiên tuồn ra chuyện cô Nhan Nhã Quỳnh làm việc ở “Thiên Đường”
một năm, còn đưa ra danh sách về tất cả các khoản nợ năm đó của Á Đông, thậm chí còn cả ghi chép tài khoản ngân hàng của cô Nhã Quỳnh trong vòng năm năm, bây giờ trên mạng đang thảo luận xôn xao về chuyện giữa cô Nhã Quỳnh và Lưu Thanh Mai: “Tổng giám đốc, có người cố hết sức tránh được Sunrise của chúng ta, bây giờ trên mạng như phát điên rồi, vốn không thể ép xuống được…
Vừa nhận được thông báo, Lâm Tiến Quân liên bị hù đến mức cả người đều đổ mồ hôi lạnh, liên tục gọi điện cho Giang Anh Tuấn.

Hoáắc Anh Tuấn nhanh chóng bật máy tính, con chuột vội vàng di chuyển.

Trên mạng gần như đều chỉ bàn tán về việc này, thậm chí có người có nói Nhan Nhã Quỳnh âm mưu cướp của giết người, đủ loại chửi bới khó nghe, đủ lời ác độc, Giang Anh Tuấn đọc mà gân xanh trên trán nổi lên.

“Người phóng tin đầu tiên đã tra ra chưa? Ghi chép tài khoản ngân hàng sao lại có người khác biết?”
“Tổng giám đốc, bộ phận kỹ thuật đã đi điều tra rồi, nhưng chúng tôi chỉ tra được nó đến từ một quán net ở một thị trấn nhỏ ở Hải Phòng, quán net đó không có camera giám sát, tài khoản giả, tất cả tin tức đều bị đứt gánh giữa đường rồi”
Phát tin tức ở một quán net nhỏ vốn không tra được, chuyện lần trước còn chưa tra ra, bây giờ lại thêm chuyện, đúng là hết đợt sóng này đến đợt sóng khác.


Giang Anh Tuấn nghiến răng, khởi động xe tới công ty: “Ghi chép tài khoản ngân hàng không phải người bình thường có thể xem được, điều tra theo hướng này, còn nữa, khống chế chiều gió trên mạng, có thể xóa thì xóa, liên hệ trang web gỡ bỏ, không thể xóa thì tất cả đều gửi đơn cho tòa án, để luật sư công ty nghĩ cách, cần phải giảm mức ảnh hưởng của chuyện này thấp nhất có thể.

Hôm qua bên NhanKiến Định xảy ra chuyện, ngay sau đó Nhan Nhã Quỳnh bên này cũng bị úp sọt, xem ra người đứng sau này đã sớm tính toán kỹ, một vòng lại một vòng, cho dù anh có muốn đi tìm Lưu Thanh Mai thì chỉ sợ là không có thời gian.

Hung hăng đập lên tay lái một cái, Giang Anh Tuấn nhanh chóng đi về phòng làm việc.

“Thông báo cho NhanKiến Định, đừng để cho cô ấy biết, chuyện này tôi sẽ xử lý”
Giang Anh Tuấn xoa nhẹ ấn đường nÓI.

Lâm Tiến Quân đương nhiên hiểu, nhanh chóng nói: “Sau khi báo cho anh thì tôi báo cho tổng giám đốc Nhantrước tiên, tín hiệu mạng trong phòng cô Nhanđã hoàn toàn bị ngắt, phong tỏa cả tầng lầu, cam đoan không có ai chạy tới.



 
Chương 193: Chương 193


“Ngừng mọi hợp tác có liên quan đến Phước Sơn, đổi thành TQT, chuyện này anh tự đi xử lý, còn cả phí bồi thường vi phạm hợp đồng với Phước Sơn, Sunrise sẽ không bỏ ra một xu, tìm luật sư cẩn thận kiểm tra hợp đồng.

“Tổng giám đốc, như vậy mặc dù khá có lợi, nhưng sợ là nhà họ Trần sẽ không dễ dàng đồng ý, có khả năng sẽ làm loạn…”
Giang Anh Tuấn dừng bước chân, liếc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ trước mặt, mặt trời ở nơi xa chậm rãi lộ ra toàn bộ, trên con đường vốn yên tĩnh, xe lại bắt đầu qua lại tấp nập, giống như là người khi vừa tỉnh ngủ, bắt đầu náo nhiệt hơn.

Trong mắt anh như có sóng biển cuộn trào: “Làm loạn đi, xem bọn họ có thể gây ra được sóng gió gì: Quay người trở lại văn phòng, còn có rất nhiều việc cần anh đi xử lý, TQT bây giờ đã sớm loạn hết cả lên rồi.

Từng việc đến đâu sắp xếp đến đó, Hoáắc Anh Tuấn bận đến giữa trưa mới miễn cưỡng có thời gian nghỉ ngơi.

Anh vuốt ấn đường, nhắm mắt dưỡng thần, hít sâu một hơi, Giang Anh Tuấn nghỉ ngơi một lát, rồi câm áo khoác treo trên kệ đi thẳng tới bệnh viện, luôn cảm thấy giống như đã bỏ sót gì đó, cổ phiếu của TQT bây giờ đã tụt đến cùng, nghĩ NhanKiến Định không có thời gian đi bệnh viện, trong lòng không yên, định đi nhìn xem.

Lúc Vũ Tuyết Phương nhận được tin tức thì vẫn đang ở trong bệnh viện điều trị bằng hóa chất, khám ở bệnh viện trong nước có khả năng bị phát hiện rất lớn, bà ta dứt khoát mượn lý do đi công tác, ba ngày đến nước ngoài một lần.


Ngay cả bệnh cũng không để ý nữa, vội vàng ngồi máy bay về nước, cũng may đi không xa nên chỉ mất mấy tiếng liền đến sân bay ở Hải Phòng, bây giờ vẫn là giữa trưa, Vũ Tuyết Phương hùng hổ trở lại biệt thự.

“Trân Nhật Linh đâu?”
Bà ta ngồi trong phòng khách, vẻ mặt tái nhợt, nhìn qua trạng thái không tốt lắm, nhưng khí chất toàn thân vẫn khiến cho quản gia không chịu đựng nổi mà lui về sau hai bước, lau đi mồ hôi không ngừng tuôn ra trên trán, ổn định lại tinh thần.

“Đêm qua cô chủ đi ra ngoài, bây giờ vẫn chưa trở lại, tôi đã phái người đi tìm, mà vẫn chưa tìm được.


“Hả, một tiếng nữa mà không tình thấy, quản gia nhà họ Trân cũng nên thay rồi.



Vũ Tuyết Phương lạnh lùng nhìn quản gia đang đứng khom lưng cách đó không xa, Hải Phúc liền đi tới dìu bà ta về phòng.

Cửa phòng vừa đóng lại, sắc mặt bà ta nháy mắt tái nhợt, mồ hôi trên trán chảy xuống từng giọt lớn, tựa vào giường, miệng thở hồng hộc: “Rốt cuộc là sao, Trần Nhật Linh đã làm những gì rồi?”
“Cô chủ, sau lưng cô chủ nhỏ sợ là còn có người khác, tối qua tôi vốn đi theo cô chủ, nhưng cuối cùng không hiểu sao lại bị mất dấu, tôi cũng không rõ là cô chủ nhỏ đi tới chỗ nào.


Đỡ Vũ Tuyết Mai ngồi xuống, vẻ mặt của Hải Phúc khẽ thay đổi.

“Mục đích của người này là gì? Muốn đối phó với nhà họ Nhan, hay là muốn độc chiếm Hải Phòng?”
“Không rõ, chúng ta còn chưa xác định được có người này hay không, lúc cô chủ nhỏ gặp kẻ đó luôn giấu diếm tất cả mọi người.


Mồ hôi trên trán lại rịn ra, Hải Phúc đứng bên giường, trong lòng có chút thấp thỏm.

“Tạm thời bỏ qua nhưng thứ này, rốt cuộc Giang Anh Tuấn có ý gì, vì sao tất cả hợp đồng đều hủy bỏ, còn không chịu phí bồi thường?”

 
Chương 194: Chương 194


Nói dứt lời xong thì thở hổn hển, sắc mặt Vũ Tuyết Phương càng thêm tái nhợt, chiêu này của Giang Anh Tuấn làm cho gần như một nửa tài sản của nhà họ Trần đều đổ sông đổ biển…
“Bà chủ, đã tìm được cô chủ, bây giờ cô chủ đang ở trong phòng khách.


“Lấy gia pháp, tôi lập tức xuống”
Trị liệu mới được một nửa, cho nên cả người bà ta bây giờ đều không có sức lực, gân như phải dựa vào người Hải Phúc mới có thể miễn cưỡng di chuyển về phía trước mấy bước, nghiến răng, trang điểm một chút, che đi gương mặt trắng bệch rồi mới xuống lầu.

Vừa xuống lầu liền thấy sắc mặt Trần Nhật Linh đỏ bừng, trên người không biết dùng áo khoác của ai bao lấy, ghé vào ghế sô pha ngủ say.

“Tìm được người ở đâu?”
Đi qua ghế sô pha đối diện, bà ta liên nhận lấy roi trúc trong tay quản gia, vẻ mặt không cảm xúc.

“Cô chủ, được, được tìm thấy trong quán bar, lúc người của chúng ta vừa tới thì trong phòng bao chỉ có mình cô chủ, quần áo trên người không chỉnh tê nằm trên ghế sô pha…”

Quản gia khẽ lùi về sau mấy bước, ý đồ để mình tránh xa khỏi nơi này.

“Hắt nước cho nó tỉnh.


Vũ Tuyết Phương không vì đó là con gái mình mà mềm lòng, giọng nói của bà ta lạnh lùng vang lên, nhìn chằm chằm vào Trần Nhật Linh đang ngủ say không có một chút ý thức nào trên ghế, hừ lạnh một tiếng.

“Soạt”, một chậu nước được xối toàn bộ lên gương mặt của Trần Nhật Linh.

“AI”
Nước lạnh đổ lên mặt, quần áo trên người đều dính vào cơ thể, Trần Nhật Linh hét chói tai một tiếng rồi tỉnh lại, hai tay lung tung lau khô nước trên mặt, đang định nhìn xem là kẻ nào không sợ chết dám ra tay với cô, vừa quay đầu liền thấy cách đó không xa, một đôi mắt đen nhánh, vẻ mặt lạnh lùng của Vũ Tuyết Phương, trong lòng thấy thấp thỏm, chợt như nhớ ra điều gì, nghiêng người ngồi nguyên tại chỗ.

“Thư ký của Giang Anh Tuấn liên tục gửi cho mẹ ba email thúc giục, sợ nhà họ Trần chúng ta quyt nợ.


Mẹ bảo con ở bên cạnh Giang Anh Tuấn chờ cơ hội chứ không bảo con mang tai họa về cho nhà họ Trần! Mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, không phải để cho con giày vò nhà họ Trần”
Chỉ nghe râm một tiếng, Vũ Tuyết Phương vung tay một cái, roi trúc rơi xuống, vạch ra một dấu vết rõ ràng trên ghế sô pha.

“Hả, con cho là mẹ không quan tâm tới nhà họ Trần chứ! Dù sao ngay cả người bố rẻ mạt của con cũng đều biết người trong lòng mẹ là ai.


Trần Nhật Linh ngôi trên ghế sô pha không hoảng sợ chút nào, tóc xõa trên vai, nước nhỏ từng giọt xuống, môi đỏ hơi tái đi, nhưng khí thế mạnh mẽ lại càng tăng thêm, lấy khăn mặt trong tay người hầu, cười như không cười mà lau tóc.

Lúc này Trần Tuấn Tú đi tới, ngồi bên cạnh Vũ Tuyết Phương, ôm lấy bà ta, để bà ta dựa vào người mình, rồi giận dữ mắng con gái: “Nhật Linh, con điên rồi sao? Đây là mẹ của con, con có thái độ gì đó, chuyện tự mình làm thì tự mình giải quyết đi”
“Bố chỉ biết che chở cho bà ta, nhưng bà ta không hề yêu bố, bố à, con là con gái của bố, là con gái ruột của bố đấy.

Nếu lúc trước bố chịu che chở con dù chỉ một chút thì con đã không thành như bây giờ, đều là do các người sai, con không được thoải mái thì đừng hòng ai sống tốt!”
Trần Nhật Linh đứng lên, chỉ vào vẻ mặt đỏ lên của Vũ Tuyết Phương, tai trái nắm chặt vạt áo, nghẹn ngào hô lên.

“Tôi không có đứa con gái như cô, lúc trước tôi nên bóp ch3t cô mới phải, bớt cho tôi phải nghe cô chửi rủa như bây giờ, cô cút đi, cút khỏi nhà họ Trần đi, nếu cô không làm cho Giang Anh Tuấn thu hồi lại ý định thì từ nay nhà họ Trần không có người như cô nữa, Trần Nhật Linh, tốt nhất cô nên nghĩ thông suốt đi”

 
Chương 195: Chương 195


Bỏ lại một câu, Trần Tuấn Tú liền đỡ Vũ Tuyết Phương lên lầu.

Trần Nhật Linh hoàn toàn sụp đổ, cả người ẩm ướt cô đơn đứng giữa phòng khách, ánh mắt căm ghét nhìn hay người vừa đi xa, nước mắt xẹt qua gương mặt.

Về đến phòng, Vũ Tuyết Phương đẩy Trần Tuấn Tú ra, ngồi ở trên giường che miệng, ho sặc sụa một hồi, lúc ngẩng đầu lên nhìn ông ta thì yếu ớt nói: “Đã nhiều năm như vậy, Tuấn Tú, ông còn chưa hết hi vọng sao? Nói cho cùng thì nhà họ Trần cân Nhật Linh thừa kế, ông hẳn là nên đối tốt với nó một chút.


“Cho dù tôi bằng lòng thì con bé chưa chắc đã cảm kích, Tuyết Phương, từ khoảnh khắc nhìn thấy bà, tôi đã không có cách nào kiềm chế được, tôi không quan tâm trong lòng bà có ai, chỉ cần bà luôn ở bên cạnh tôi là tôi vui rồi”
Trần Tuấn Tú ngồi xổm xuống, nắm chặt hay bàn tay của bà ta, trên mặt nở nụ cười, trong mắt lại hiện lên tia đắng chát.

Bà ta thở dài, tay run rẩy sờ lên gương mặt của ông ta: “Hắn là ông đã phát hiện được.



Sắc mặt Vũ Tuyết Phương trắng nhợt, run rẩy, sau đó tiếp tục nói: “Thời gian của tôi không còn bao lâu nữa rồi, khụ khụ… Đời này, người ma tôi có lỗi nhất chính là ông, thứ hai chính là Nhật Linh.


“Khụ khụ khụ… Vũ Tuyết Phương lại che miệng ho khan khiến cho sắc mặt đỏ bừng, bà trở tay cầm lấy tay Trần Tuấn Tú, ngắt quãng nói.

“Chờ sau khi tôi đi, ông đối xử tốt với Nhật Linh một chút, Giang Anh Tuấn không xứng với nó, huống chỉ Nhan Nhã Quỳnh vẫn còn sống, ông từ từ nói với nó, mặc dù tính tình nó có chút ngang người, nhưng nếu ông nói thì nó ít nhiều vẫn còn nghe một chút, khụ khụ.

.

’ “Tôi, đời này tôi nợ ông, không trả được, kiếp sau, nhớ tới sớm một chút, tìm tôi…
“Bà đừng nói mấy lời buồn bã như vậy, Nhật Linh cũng là con gái của tôi, tôi sẽ không bỏ mặc nó, bà cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, chờ tỉnh ngủ, mọi việc sẽ được giải quyết.



Đỡ Vũ Tuyết Phương nằm xuống, nước mắt dâng lên trong mắt Trần Tuấn Tú, hốc mắt đỏ bừng.

Trong trí nhớ của ông, Vũ Tuyết Phương mặc một chiếc váy đỏ, gương mặt xinh đẹp, là cô chủ cao quý của nhà họ Vũ, là người mà lúc trước Trần Tuấn Tú có mơ cũng không dám với tới, tất cả mọi người ở Hải Phòng đều cảm thấy bà sẽ được gả cho cậu cả nhà họ Nhan, nhưng không ai nghĩ tới, cuối cùng cậu cả nhà họ Nhanlại cưới một người phụ nữ vô danh.

Cùng năm đó, nhà họ Vũ gặp nạn lớn, khi ấy Vũ Tuyết Phương cũng chỉ mới hai mươi tuổi, bố mẹ đã mất trong một vụ tai nạn may bay, ngay lúc đó, mọi người ai cũng nghĩ xem là cách nào cướp được Vũ thị trong tay bà, chỉ một đêm, lầu cao bị nghiêng, mọi người đẩy đổ tường nhà họ Vũ, hoàn toàn bị tiêu vong khỏi Hải Phòng, cô cả nhà họ Vũ cũng lưu lạc tới nơi bùn đất, ai cũng có thể giãm đạp lên.

Lúc ông nhận được tin cho người qua, Vũ Tuyết Phương đã biến mất không thấy đâu, ròng rã một tháng, giống như là biến mất trong không khí, ông ta đã lật tung toàn bộ ngõ ngách trong Hải Phòng lên mà đều không tìm được.

Sau một tháng, vào một đêm mưa, bà đột nhiên xuất hiện ở cửa biệt thự nhà họ Trần, chính là một đêm đó, ông đã dùng toàn bộ nhà họ Trần để đổi lấy việc bà gả cho ông, nhưng ông không hối hận chút nào, chuyện may mắn nhất đời này của ông, chính là gặp được Vũ Tuyết Phương.

Nước mắt làm mắt mờ đi, cẩn thận giúp bà đắp kĩ chăn, lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt ngủ say của bà, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nhẹ nhàng tiến tới hôn bà một cái rồi vén chăn rồi xuống giường.

Ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, Trần Tuấn Tú ra khỏi phòng, nhìn Vũ Tuyết Phương một cái rồi đóng cửa lại.



 
Chương 196: Chương 196


Trong phòng làm việc yên tĩnh, Trần Tuấn Tú cầm điện thoại, nhìn về phía núi xanh nơi ra, tiện tay gọi một cuộc điện thoại.

Một lúc sau, bên kia mới nhận, một giọng nam lạnh lùng vang lên: “Sao? Tìm tôi có việc gì?”
“Hành động nhanh lên, chúng ta không có thời gian.


Giọng điệu lạnh nhạt, Trần Tuấn Tú đứng bên cửa sổ, dáng vẻ hoàn toàn khác với trước đó.

Bên kia im lặng, giọng điệu có chút bực bội cất lên: “Đã tăng tốc rồi, với tiến độ bây giờ nếu nhúng tay vào sẽ rất dễ bị phát hiện, còn một bước cuối thôi, tôi sẽ không mạo hiểm như vậy.

“Mượn dao giết người, chiêu này năm năm trước tôi đã dạy rồi, lần này nhất định đừng khiến tôi thất vọng đấy.

Trong bệnh viện, Nhan Nhã Quỳnh vừa mới tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra xong, không có gì đáng ngại, lúc này cô mới ầmĩ đòi về nhà.

“Em muốn về nhà”
Nhan Nhã Quỳnh ngẩng đầu, ánh mắt tội nghiệp nhìn NhanKiến Định ngồi cách đó không xa.


“Không cho, ở đây mười lăm ngày, anh sẽ tự mình tới đón em về nhà.


Cúi đầu xử lý tài liệu trong tay, vốn không thèm nhìn cô, hai ngày này vì Nhan Nhã Quỳnh bị vu oan nên cổ phiếu của TQT bị sụt giảm, NhanKiến Định bận đến sứt đầu mẻ trán.

“Ở nhà tịnh dưỡng cũng giống nhau mà, huống hồ, anh, những người kia dựa vào cái gì mà nói như vậy, em không có làm mấy chuyện đó.


Giọng điệu tủi thân, cộng thêm vẻ mặt như chực khóc của cô, Nhan Nhã Quỳnh ghé vào giường nhìn anh trai mình.

NhanKiến Định lại mở lời, thả xuống văn kiện trong tay, anh đi qua xoa đầu của cô: “Người khác nghĩ thế nào không quan trọng, anh vẫn luôn tin Nhã Quỳnh của chúng ta không phải người như vậy, Nhã Quỳnh, mấy ngày này em an tâm ở trong bệnh viện dưỡng thương, anh vẫn luôn ở đây: Vừa dứt lời, cửa lại bị đẩy ra, Giang Anh Tuấn mang theo ý cười trên mặt xuất hiện trong tâm mắt của hai người.

Nhan Nhã Quỳnh liếc mắt, từ bỏ việc nhõng nhẽo, nằm lại trên giường, che kín chăn lên, chơi điện thoại di động, còn nói: “Cái bệnh viện rách nát gì vậy, không có mạng, ngay cả tín hiệu cũng không có.



Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, Hoáắc Anh Tuấn bật cười, đi tới bên cạnh NhanKiến Định: “Tôi có việc cần nói riêng với anh.

NhanKiến Định nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh một chút, cau mày thả đồ trong tay xuống, đi theo Giang Anh Tuấn ra ngoài.

Thấy anh không phải tới tìm mình, Nhan Nhã Quỳnh thấy tò mò trong lòng, cắn môi định đi tới nhưng nhớ ra Hướng Minh, nên nghiến răng nằm nguyên tại chỗ, liều mạng thôi miên bản thân mới đè lại được sự tò mò trong lòng.

Đứng ở hành lang, ánh nắng bên ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào trên người NhanKiến Định, anh ta dừng bước xoay người nhìn lại Giang Anh Tuấn.

“Tôi tìm được Đinh Tiến Đạt rồi”
Giang Anh Tuấn đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt lạnh tanh nhìn NhanKiến Định.

Sắc mặt lập tức thay đổi, NhanKiến Định lạnh lùng nhìn anh: “Bây giờ anh ta đang ở đâu?”
“Đã phái người đi tra, trên nhất là rạng sáng hôm nay có tin.

’ Hai tay đút túi quần, con ngươi đen như mực của Giang Anh Tuấn chợt lóe.

NhanKiến Định có hơi nghi ngờ nhìn Hoáắc Anh Tuấn, người bị điều tra năm năm mà không có tin tức gì, ai ngờ lại tìm được trong tình hình rối loạn này, Đinh Tiến Đạt xuất hiện cũng quá trùng hợp rồi.

NhanKiến Định cau mày nhìn Giang Anh Tuấn, hỏi: “Tin tức từ đâu?”

 
Chương 197: Chương 197


“Xuất hiện ngay trong hòm thư của tôi, ai đứng sau thì tạm thời chưa tra ra được.


Giang Anh Tuấn lắc đầu, lấy điện thoại ra, đưa cho NhanKiến Định xem.

NhanKiến Định xem xét email cẩn thận một lượt, lông mày nhăn lại càng sâu, chỉ có mấy chữ, nói rõ Đinh Tiến Đạt đang ở đâu, không còn gì khác, thậm chí ngay cả tên người gửi cũng không có.

“Trước tiên cứ tìm được Đinh Tiến Đạt đã…”
Lời còn chưa dứt, điện thoại của Giang Anh Tuấn trong tay NhanKiến Định lại vang lên.

Là Lâm Tiến Quân gọi điện thoại tới, NhanKiến Định nhận điện: “Nói”
“Tổng giám đốc, đã tìm được Đinh Tiến Đạt, bây giờ đang trên đường trở về, lúc người của chúng tôi qua, anh ta đang nằm trên mặt đất hôn mê, chung quanh không phát hiện dấu vết của người thứ hai, đại khác tối nay có thể đến Hải Phòng”
“Được rồi, để lại một vài người ở đó tiếp tục điều tra, người thì trực tiếp đưa tới tâng hầm trong biệt thự”
Siết chặt điện thoại, Giang Anh Tuấn cúp mắt, hai mắt nhìn NhanKiến Định toát lên vẻ hung ác nham hiểm.


“Tìm được người rồi, tối nay tôi bảo Lâm Tiến Quân tới đón anh”
“Được”
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó quay người rời đi, NhanKiến Định trở lại phòng bệnh, không để ý tới ánh mắt tò mò của Nhan Nhã Quỳnh, nhanh chóng xử lý công việc trong tay.

Thấy không ai để ý tới mình, NhanKiến Định dứt khoát tự mình chơi, nhanh chóng ngủ thiếp đi, sắc trời dần tối, NhanKiến Định nhẫn nại xử lý trong mọi chuyện cần thiết, đứng ở bên cửa sổ, ánh trăng ảm đạm chiếu xuống, tối nay thời tiết thật tốt.

Đợi lâu như vậy, anh ta cũng không sợ đợi thêm một lúc.

NhanKiến Định ngồi lại trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc Lâm Tiến Quân tới đã là sau nửa đêm, khi màn đêm u tối nhất, cửa nhanh chóng bị đẩy ra, NhanKiến Định mở hai mắt, đứng lên, ánh đèn màu cam trong phòng chiếu lên người anh, hòa làm một với sự tàn độc trên người anh.

“Tổng giám đốc Định, tổng giám đốc bảo tôi tới đón anh”

Người đến cúi đầu, tiếng nói không lớn nhưng trong bệnh viện yên lặng đủ để NhanKiến Định nghe được.

Anh gật đầu, đắp lại chăn ngay ngắn cho Nhan Nhã Quỳnh đang ngủ say rồi mới quay người rời đi.

Một đường xe lao vùn vụt, chỉ dùng thời gian mười lăm phút, Lâm Tiến uân đã đưa NhanKiến Định an toàn tới nơi.

Trong tâng hầm âm u, không có ánh mặt trời chiếu tới, ánh đèn như tuyết trắng chiếu sáng bốn phía, giữa phòng có một người đàn ông, đầu cúi thấp đang bị trói vào ghế, bốn phía đứng đầy vệ sĩ, Giang Anh Tuấn đứng ở vị trí trung tâm.

“Tới rồi”
Giang Anh Tuấn nói, cũng không quay đầu lại nhìn.

“Hỏi được gì rồi?”
NhanKiến Định ngồi lên ghế, vẻ mặt vốn không có biểu cảm gì, vậy mà lúc này lại mỉm cười.

Giang Anh Tuấn li3m môi, giọng điệu có chút nghiền ngẫm: “Chào hỏi một vòng rồi mà vẫn không nói gì, rất cứng miệng, hay là anh thử một chút: Giang Anh Tuấn tránh ra một bên, nhìn về phía NhanKiến Định đang ở sau lưng, khóe mắt của anh không mang theo ý cười.



 
Chương 198: Chương 198


Đã nhiều năm chưa từng thấy được vẻ mặt như vậy của NhanKiến Định, Giang Anh Tuấn đút hai tay vào túi, anh đã lớn vậy rồi, đây mới là lần thứ hai thấy được nụ cười này của NhanKiến Định, kết cục đằng sau, nếu dùng từ cực kỳ bi thảm để miêu tả thì cũng không có gì quá đáng.

NhanKiến Định đứng dậy, nở nụ cười với Giang Anh Tuấn, cũng không từ chối, nói: “Trước tiên giội nước cho tỉnh đã, cho tôi một cái búa.


NhanKiến Định cúi đầu xắn ống tay áo, rồi lại gân Đinh Tiến Đạt.

Một chậu nước đá dội xuống, cho dù có đang là đêm hè thì Đinh Tiến Đạt vẫn bị lạnh đến cứng người.

Anh ta thở hổn hển mở to mắt, nhìn NhanKiến Định đang đi về phía mình, lại quay đầu đối diện với ánh mắt của Hoáắc Anh Tuấn, trong mắt không có chút rung động nào, khóe miệng nhếch lên, trên mặt mang theo nụ cười: “Sao? Lại chuẩn bị cả viện trợ à”“
“Lời đầu tiên cho phép tôi giới thiệu một chút, tôi là NhanKiến Định, con trai của người đứng đầu nhà họ Nhanđã bị anh hại chết năm đó.



Sau đó nhận lấy búa mà vệ sĩ đưa tới, sắc mặt NhanKiến Định lạnh đến cực điểm, nhìn Đinh Tiến Đạt, rồi ước lượng trọng lượng của chiếc búa trong tay.

“Sao, muốn tìm tôi báo thù à, bố mẹ chết trong tai nạn xe, em gái nhảy xuống biển, một nhà bốn người đã chết chỉ còn chừa lại mình anh, NhanKiến Định, mạng anh đúng là dai đấy!”
Đinh Tiến Đạt bị trói, cơ thể đã sớm bị tê liệt, anh xê dịch người một chút, sau đó nói: “Sao anh không nghỉ ngờ bản thân sống dai, khắc chết người nhà chứ?”
“Sao anh lại chắc chắn là em gái tôi nhảy xuống biển chết rồi?”
NhanKiến Định bước nhanh tới, tóm lấy cổ áo của anh ta, một tay nắm chặt búa: “Xem ra không chỉ chuyện của bố mẹ tôi có liên quan tới anh mà ngay cả việc em gái tôi nhảy xuống biển cũng có liên quan đến anh.

Câu nói sau cũng dường như nghiến răng mà nói, NhanKiến Định vừa dứt câu, liền nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

“Tôi tự tay ném xuống, anh nói xem tôi có chắc chắn là cô ta đã chết hay chưa?”

Đinh Tiến Đạt cười, ghé đến bên tai của NhanKiến Định nói, trong mắt tràn đầy ác ý.

“Muốn chọc giận tôi, để tôi gi3t chết anh?”
Buông anh ta ra, NhanKiến Định lùi lại hai bước, nhìn người đàn ông bị trói như không có một chút hoảng sợ nào, nhếch môi, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh ta.

Chậm rãi cởi sợi dây thừng trên tay anh ta, mạnh mẽ đẩy ngón tay anh ta ra, trói trên ghế, sau đó đặt búa lên ngón út của anh ta: “Tôi nghe nói, năm ngón tay liền tim, ngón tay và ngón chân là nơi đau nhất, không biết tôi đập một búa xuống, anh có thể chịu được hay không.

“Không ngờ cậu cả nhà họ Nhanlại ác độc như vậy, tôi có thể… A a a…
Lời còn chưa dứt, NhanKiến Định đã cầm búa hung hăng đập xuống, mắt cũng không chớp nhìn máu thịt bê bết trên tay, cười lạnh lùng hỏi: “Đau không?”
“NhanKiến Định, có bản lĩnh thì mày gi3t chết tao đi, ông đây sau mười tám năm lại là anh hùng, tra tấn người ta thì có tài cán gì… Cả người đau đến phát run, tay càng không nhịn được run rẩy, Đinh Tiến Đạt đau đến nỗi mồ hôi tuôn như mưa, dựa vào ghế, gần như không ngồi yên được nữa.

Giang Anh Tuấn cau mày nhìn cảnh tượng này, anh hoàn toàn không ngờ NhanKiến Định lại có thể ác độc đến trình độ này, mặc dù tạm thời có hơi không thể chấp nhận được, nhưng cũng không có ý nghĩ đến ngăn lại, hồi nhỏ đã trải qua cực khổ, anh ấy cũng nên đòi lại Đinh Tiến Đạt gấp trăm nghìn lần, một ngón tay, cũng chỉ là tiền lời nho nhỏ thôi.

Tôi sẽ không giết anh, anh có chín ngón tay, mười ngón chân, để xem có thể chịu được tới khi nào”

 
Chương 199: Chương 199


Nói xong liền ném búa vào trong tay một tên vệ sĩ đứng cách đó không xa, lạnh lùng đứng ở một chỗ nhìn.

Lần đầu tiên anh đích thân làm, thù của bố mẹ, thù của em gái, Đinh Tiến Đạt đã đến lúc phải trả rồi.

“Đinh Tiến Đạt, tôi sẽ không để cho anh chết, nếu như không muốn sau này trở nên tàn phế thì tốt nhất hãy nói cho rõ những gì anh biết.

Gương mặt lạnh lẽo, Giang Anh Tuấn đứng ở phía sau phất ta, ra hiệu vệ sĩ có thể bắt đầu.

NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn một trước một sau đi ra khỏi tâng hầm, tiếng kêu gào đau khổ của Đinh Tiến Đạt vang lên phía sau, Lâm Tiến Quân đi sau cùng, cau mày đóng cửa hầm lại, tất cả âm thanh đều bị chặn lại bên trong.

“Anh cảm thấy sẽ là ai?”
Giang Anh Tuấn vừa đi vừa nói, dẫn theo NhanKiến Định trở lại phòng khách trong biệt thự.


Phòng khách lớn như vậy lại chỉ đặt một bộ bàn ghế sô pha, nhìn có vẻ trống rỗng.

NhanKiến Định bắt chéo chân ngồi trên ghế, tay cầm tách cà phê mà Lâm Tiến Quân vừa pha, cúi đầu nhấp một ngụm, rồi nói: “Cậu nói tới người đứng sau Đinh Tiến Đạt, hay là người đối phó với nhà họ Nhan?”
“Cả hai, tôi rất tò mò, rốt cuộc là ai gửi email cho tôi.


Giang Anh Tuấn mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê, dựa vào ghế sô pha, hai tay đặt lên bụng rất có nề nếp, ánh mắt nhìn thẳng về phía NhanKiến Định.

“Tạm thời chưa có đối tượng hoài nghỉ.


Lúc này, trong mắt NhanKiến Định không có chút rung động nào, gương mặt lạnh lùng đến cực điểm.


Hai người đối mặt nhau hơn nửa giờ, cà phê đã nguội, sắc mặt của Lâm Tiến Quân có chút tái nhợt đi: “Tổng giám đốc, tổng giám đốc Định, Đinh Tiến Đạt nhận tội rồi”
Hai người vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên đứng dậy, đi về phía tầng hầm.

Cửa sắt nặng nề bị mở ra, một mùi máu tanh nồng đậm truyền đến, Đinh Tiến Đạt xụi lơ trên ghế, hai tay máu thịt be bét bị trói lại, máu nhỏ giọt xuống đất, cả người cũng không có chỗ nào không bị thương, hai mắt khép hờ, xem ra bị thương không nhẹ.

“Nói đi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn”“
NhanKiến Định tiến đến, mặt không đổi sắc, con ngươi thâm sâu khó lường.

“Đều là do Trần Nhật Linh làm, NhanKiến Định, Nhan Nhã Quỳnh chưa chết phải không?”
Tiếng cười trầm thấp truyền đến, Đinh Tiến Đạt ngẩng đầu liếc mắt nhìn NhanKiến Định, sau đó nói: “Em gái của mày không chết, nhưng vì sao không nói với mày? Trước kia, Trần Nhật Linh tự mình tới xem tôi ép cô ta hết đường lui, không thể không nhảy xuống núi”
“Những điều này anh không cần biết, trận tai nạn xe mười năm trước là ai bảo anh làm?”
Tim dâng lên từng đợt đau nhức, giống như là có người dùng một con dao cùn, gọt đâm từng chút một trong lòng.

Em gái của anh, biết rõ ràng kẻ thù là ai nhưng nhiều năm như vậy lại không nói ra một chữ, Nhã Quỳnh nghĩ gì trong lòng anh đều hiểu, cô chỉ sợ nhà họ Trần sẽ gây bất lợi cho anh mà thôi, anh sao đến mức ngay cả Trân Nhật Linh cũng không đối phó được chứ.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top