Dịch Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 443: Vong linh pháp sư


Redick cười nói: “Hắc Hỏa, ta nghe nói ngươi đã phản bội huyết thống và quốc gia của chính mình, để rồi đổi lấy cái bộ dáng thảm hại hiện tại sao? Ta thực sự cảm thấy nhục nhã thay cho hoàng thất đấy! Cũng cảm thấy thực nhục nhã khi đã từng coi ngươi là một người bạn tri kỷ cùng Armir!”

Hắn từng bước bước tới, ung dùng nhìn Hắc Hỏa chật vật đi ra khỏi đống gạch, hoa văn màu đen trên mặt Hắc Hỏa giống như càng thêm chuyển đỏ như máu. Res nhìn thấy liền bật dậy nhắc nhở thông qua tinh thần lực truyền vào đầu Hắc Hỏa:

“Hắc Hỏa, không được phép hóa hình ở trong nơi này, một khi hóa hình liền dễ chọc tới điểm mấu chốt của Hắc quốc, hiện tại chưa phải lúc khai chiến với bọn họ.”

Hắc Hỏa hạ mắt nhìn Redick, cố gắng dìm xuống cơn tức giận cùng không cam lòng, “Ừ” một tiếng khàn đặc trong cổ họng. Hắn thực sự, không muốn chấp nhận rằng bản thân đã thua cuộc!

Res huýt một tiếng sao, từ trong không gian đột ngột xuất hiện một vệt nứt vỡ răng rắc kêu, dưới ánh mắt kinh dị của mọi người xung quanh, 10 tên ma pháp sư áo đen tràn đầy khí tức nguy hiểm xuất hiện, cầm quyền trượng nhẹ nhàng xoay vòng xung quanh Redick mà niệm chú.

“Chuyện gì…” Redick siết chặt nắm tay, quay đầu nhìn tốc độ càng lúc càng nhanh của lũ ma pháp sư đã bao vậy xung quanh hắn, không rõ đâu là người, đâu là bóng.

Hắn xông tới muốn tóm lấy một tên để bắt giết, lại không thể nào rút ngắn được khoảng cách với bất cứ tên nào, bọn chúng cứ lấy Redick làm tâm mà di chuyên theo vòng tròn, hắn di chuyển liền di chuyển theo, tốc độ nhanh tới không giống người!

“Không đúng, đây là… vong linh pháp sư!” Redick giật mình nhìn về phía Res, gân xanh trào lên mà chỉ tay về phía cô ta: “Các ngươi dám sử dụng Vong linh ma pháp sư!!? Ngươi muốn khiến cho cả đại lục gặp tai họa hay sao!!!?”

Res che miệng cười, đôi mắt màu xanh đen như đang cười nhạo suy nghĩ ngây thơ lại vô tri của ngài Redick đáng kính.

Dùm vài ba con vong linh thì làm sao chứ, dù sao vong linh cấp thấp cũng chẳng thế gây nổi sóng gió gì khi có ma pháp sư kiềm chế.

Ngài Alan muốn, chính là triệt để bẻ gãy cái đại lục này!

===

Đọc xong đừng quên like và comment, bỏ phiếu đề cử cho Cá nha OAO

Không biết vì sao dạo này nhìn thấy tương tác bớt dần TT chuyện gì đang xảy ra phải không hu hu...

À, ai muốn có thêm chương nữa trước khi đi ngủ thì giơ tay nha OAO
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 444: Khuất nhục


“Tử Cấm Trận, mở!” Dưới ánh sáng ma pháp màu tím quỷ bí, một ma pháp trận hiện ra dưới chân của Redick, từng đoàn dây leo màu tím tạo ra từ vong linh ma pháp quấn chặt lấy Redick, từ từ quấn chặt muốn triệt để giam cầm lại hắn.

“Chết tiệt... cứu lấy ngài trưởng quan!” Các phó sĩ quan phí sức muốn chạy tới giải cứu Redick, lại nhanh chóng bị những kẻ xâm nhập giữ chặt lại, trơ mắt mà nhìn Redick bị vây chặt trong trận pháp.

Hắc Hỏa so với ai càng khó chịu, hắn là muốn cùng Redick đấu một trận thật sảng khoái, à còn cùng với cả Armir nữa, cùng là người chung 1 thế hệ, lớn lên cùng nhau, bây giờ hắn lại cùng kẻ địch vây khốn Redick như vậy…

Redick có lẽ cũng không thể nào tin được mà nhìn Hắc Hỏa. Hắn cứ cho rằng Hắc Hỏa có thể phản bội Hắc quốc, phản bội hoàng thất, lại sẽ không phản bội lại tôn nghiêm cùng danh dự của một võ giả - phân định thắng thua bằng nắm đấm 1 đấu 1! Hắn không thể nào nhịn nổi mà gào lên: “Hắc Hỏa, ngươi đã không còn xứng mang cái chữ Hắc trong tên ngươi nữa rồi! Nỗi nhục nhã của một chiến sĩ Hắc quốc!”

Cảm giác khuất nhục không thể tả lại chực trào bên trong Hắc Hỏa, nhưng so với ai hết, hắn càng khuất nhục, lại càng không thể từ bỏ. Bởi vì Bạch Linh, hắn sẽ vứt bỏ đi chút tôn nghiêm cuối cùng này…

Tôn nghiêm đâu thể nào giúp hắn tìm lại được cậu, nhưng Alan kẻ ghê tởm kia lại có thể…

Hắc Hỏa cắn môi, quay người muốn rời đi. Res lại cản hắn lại nhẹ nhàng mà nói: “Ở gần đây có 1 đám phiền toái đang tới, phiền anh giải quyết rụng giùm tôi. Nhất định phải làm nhanh chóng, lấy được cuốn sách chúng ta liền đi ngay, lũ quân đội chính quy cùng bọn người cận vệ hoàng gia Hắc quốc sắp đột phá bẫy rập của ta sắp xếp để tới chi viện nơi này rồi!”

Đợi Hắc Hỏa rời đi, Res liền bước tới, nheo mắt nhìn kĩ Redick đang dần lịm đi trong ma pháp vong linh, lạnh lùng hỏi: “Cuốn sách đâu, nếu ngươi giao nó ra đây, ta sẽ không để lũ vong linh ném ngươi qua Vong linh thế giới! Hẳn ngươi cũng không muốn tới cái nơi chỉ có xương khô và thịt thối đấy đâu nhỉ!”

Redick cười lạnh: “Nếu như vậy thì cứ việc mà ném ta qua đómà đi, phí lời!”

Res nhếch mày, đang muốn tức giận mà tra khảo thêm Redick, một mũi dao sắc lạnh đột ngột đâm xuyên qua phần ngực trái của Redick tới lòi ra cả mũi dao trước ngực hắn, khiến cho cả người Redick cứng đờ, co quắp hộc ra một ngụm máu đỏ tươi.

===

Các tình yêu đọc xong like 1 cái, comment 1 câu rồi ngủ ngon nha

Ai quên chưa bỏ phiếu cho Cá thì nhớ bỏ nhé QAQ

Ngày mai và chủ nhật sẽ càng ít chương hơn nhé, thứ 2 là Deadline thuyết trình môn của Cá rồi TT
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 445: Phản bội


“Hộc…” Redick mở to mắt mà quay lại phía sau, khuôn mặt lạnh lẽo không chút nhiệt độ lại vô cùng quen thuộc kia khiến cho hắn choáng váng, cuối cùng lại thẫn thờ mà bật cười: “Armir à…”

“Phộc!”

Armir vô cùng nhàn nhã rút ra lưỡi dao găm, máu tươi cùng một viên ngọc màu đen văng ra từ trái tim của Redick, hắn nắm lấy viên ngọc còn dính máu ấm nồng vào trong lòng bàn tay, quay người đi tới chỗ của của Res, ném nó cho cô ta.

“Làm rất tốt, ngài Alan sẽ rất tự hào về ngươi.” Res híp mắt nhìn người quân nhân trước mặt này. Nếu như bỏ qua việc hắn là một kẻ phản bội, rõ ràng Armir là một người quân nhân đúng với tiêu chuẩn của Hắc quốc a!

“Bóp nát nó ra thì cuốn sách sẽ xuất hiện cho ngươi, vật này là hạt không gian được Hắc Thuận mang cho Redick bảo quản trong trái tim, chuyện này chỉ có ta cùng hắn và Hắc Thuận biết mà thôi.”

Những lời này của Armir liền triệt để hủy diệt ánh sáng trong mắt của Redick, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo tới bi thương. Redick yếu ớt phun ra một ngụm máu đen, vết thương từ con dao tẩm độc của Armir liền bắt đầu từ từ hủy diệt hắn, ánh mắt mê man ngã xuống mặt đất.

Redick nghe thấy giọng nói của mình, giống như sắp tan vỡ mà hỏi: “Armir… tại sao…”

Rõ ràng là đứa trẻ cùng nhau vào trường tiểu học, đánh nhau tranh chấp vì 1 cái bánh bao, cùng ngắm nhìn bạn học nữ, rồi từ bạn thân liền trở thành chiến hữu có thể giao phó tấm lưng cho nhau. Rõ ràng là, bất cứ ai có thể bạn bội hắn đều được, chỉ trừ… Armir cùng Hắc Hỏa cơ mà…

Một người bỏ đi đã đủ rồi, một người tự tay… kết thúc tính mạng của hắn nữa sao…

Redick nghe thấy tiếng bước chân xa dần của Armir và ả đàn bà kia, cũng nghe được tiếng nói của hắn, một câu nói khiến cho Redick triệt để hiểu rõ. “Ta là người họ Lâm Khắc, hiểu chưa, Redick Hoàng Lâm?”

Bàn tay của Redick khẽ động đậy, rồi triệt để nắm chặt lại thành nắm đấm. Hắn than thở mà cười, thì ra là vậy. Ngay từ đầu, tình bạn này có lẽ chỉ là một lần tính kế, tính cả trăm năm!

===

Đọc xong đừng quên like và comment nha

Deadline dí tới mông rồi hu hu TT

Cho dù tuần này ít chương mọi người cũng đừng quên comment ủng hộ và bỏ phiếu cho Cá na O3O
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 446: Trở về đi


“Tách!”

Mẫu Đơn giật mình chạm tay lên mặt, giọt nước ươn ướt dính dấp. Nàng lẩm bẫm, có lẽ nào là trời sắp mưa ư?

Nàng cùng 3 người sắp chạy tới trung tâm của nhà tù liền bị một bóng người chặn lại, Mẫu Đơn cùng Hy Tử Kỳ, Thiên Vân Nhận không nhận ra, nhưng mà Hắc Phượng liền dừng lại, hai mắt ánh lên tia sáng thù hận cùng phức tạp mà lẩm bẩm: “Hắc Hỏa…”

Hắc Hỏa hơi dừng động tác, ngẩng đầu lên, bất ngờ trong mắt giống như tưởng rằng Hắc Phượng đã chết rồi chứ: “Ah, tiểu tử ngươi vẫn còn sống sao? Ngươi là con gián đánh hoài không chết hay sao vậy?”

Mẫu Đơn nhìn không khí giữ hai người này liền biết lại là 1 đoạn chuyện xưa, nắm lấy tay của Hắc Phượng, ghé vào tai của hắn nói: “Nếu có thể tránh đụng độ liền nên tránh đi, nhiệm vụ của chúng ta là đi tìm đứa nhỏ, không phải là đánh nhau.”

Hành động của Mẫu Đơn liền làm cho Hắc Hỏa chú ý, hắn nheo mắt nhìn kỹ Mẫu Đơn, sau đó liền nhớ ra người này, đây chẳng phải là cái người phụ nữ mẹ của 5 đứa nhỏ mà Alan muốn hắn bắt đi 1 đứa về sao. Ký ức về những ngày đó kèm theo những hình ảnh về Bạch Linh làm cho trái tim tưởng đã sớm chết của Hắc Hỏa đau đớn co rút lại.

“Ta cũng không muốn 1 lúc giết chết cả 3 người thừa kế của 3 đế quốc, các ngươi mang theo người phụ nữ kia trở về đi.” Hắc Hỏa lạnh lùng nói, trên tay khẽ vận sức, sẵn sàng chiến đấu.

Khi cả hai bên sắp lao vào nhau, truyền âm của Res liền được truyền vào tai của Hắc Hỏa, kêu hắn nhanh chóng rời đi, vật đã tới tay.

Nhanh chóng, cơ thể của Hắc Hỏa nhạt dần.

“Ngươi đứng lại!” Hắc Phượng vừa nhìn thấy Hắc Hỏa bỏ chạy liền điên cuồng xông lên, lại cuối cùng chỉ chạm vào được một cái góc áo của hắn, cùng với một ánh mắt phức tạp khó lý giải thành lời.

Trước khi Hắc Hỏa rời đi, không biết vì lí do gì, hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai của Hắc Phượng: “Ngươi không biết ngươi đang đối đầu với loại quái vật gì đâu, trở về làm thái tử điện hạ an an ổn ổn của ngươi đi, cháu trai à!”

===

Đọc xong đừng quên like, comment và bỏ phiếu cho Cá nha

Ngày mai nữa là xong Deadline rồi TT

=> Chú ý không phải chương ngày càng ngắn, mà là Cá bận học, không có thời gian để viết chương nhé mn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 447: Trở thành đôi chân của em


“Tách…”

Redick tưởng chừng bản thân đã chết rồi, lại không ngờ được cảm nhận hơi nước dính dấp trên da mặt, mờ mịt mở mắt ra. Hắn phát hiện bản thân đang nằm gối đầu trên một bắp đùi mềm mại, đối diện là khuôn mặt nhăn túm xấu xí của một cô gái.

“Mi… a…” Redick khó hiểu bật cười. “Cô…”

Hắn cảm nhận từng tia sáng trào ra nơi lồng ngực với vết thương khủng bố lại đang dần khép lại, giơ lên bàn tay sờ sờ khóe mi của Mia an ủi: “Cô gái nhỏ, đừng khóc nữa. Em có biết em được thần linh trao tặng cho một phép màu kì diệu tới mức nào không…”

“Hức…” Mia lắc lắc đầu, bàn tay vẫn đè chặt vết thương trên ngực Redick, cho dù nó đã dần dần lành lại rồi. “Ngài… Redick…”

“May mắn… May mắn ngài vẫn còn sống… Thực tốt quá…”

Mia khổ sở nhắm mặt, cho dù rất muốn nín khóc, lại không thể khống chế được tâm tình mừng tới muốn phát điên, mừng tới không thể ngừng khóc. Nàng đột nhiên cảm thấy, giống như bản thân nàng cũng không vô dụng như vậy, giây phút quan trọng nhất, tuyệt vọng nhất lại có thể cứu mạng người đàn ông mà nàng còn ngưỡng mộ hơn chính bản thân tội lỗi của mình.

Những phó sĩ quan phí rất nhiều công sức mới có thể tiến vào trận pháp vong linh giải cứu cho Redick, lại sững sờ mà nhìn Mia đang ôm chặt Redick mà tỏa ra hào quang màu xanh lục nhạt rực rỡ, chỉ là cũng không thể cứu lại đôi chân đã bị hoại tử thối nát của cô bé.

Mia cố chấp tiến vào trận pháp vong linh để cùng chết với Redick sớm đã xác định tử vong, không ngờ được sức mạnh thần thánh từ bao giờ đã giúp nàng không chết, còn cứu mạng Redick trở về. Mia liền cảm thấy như vậy liền đủ đáng giá rồi.

Redick ôm ngực ngồi dậy, thương tiệc nhìn sắc mặt tái nhợt cùng hai bàn chân màu tím đỏ của Mia, ôm lấy cô bé vào lòng, đặt lên vầng trán một nụ hôn. Hắn ôm gọn cơ thể nhỏ nhắn vào trong lòng mà nói: “Dự vào lời thề vĩnh cửu của một quân nhân Hắc quốc, từ lúc em cứu mạng của ta, mạng của Redick Hoàng Lâm ta đã trở thành của em rồi. Nếu em không thể tự mình bước đi được, nữa, có thể cho ta được phép trở thành đôi chân của em không?”

Mia cảm thấy có lẽ mình đang mơ, mỉm cười níu lấy áo của Redick mà nghẹn ngào: “Vâng.”

===

Chẳng có ai trên đời lại thừa thãi cả, mỗi người sống đều có ý nghĩa, dù là về tốt hay về cái xấu.

Anyway, xong Deadline rồi hú hú TOT

ta mệt mệt mệt quá, nhưng xong Deadline 1 cái là ném chương mới ra ngay nè

Ngày mai bão 10 chương 33 Đủ 73,3k phiếu bão 15 chương OAO!!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 448: Oán hận cùng trả thù


Hắc Phượng lặng lẽ nhìn chỗ đứng đã biến mất của Hắc Hỏa, hắn nhìn thấy vẻ phức tạp trong mắt của người đó, chỉ là vì cái gì, khiến cho người chú của hắn phản bội tất cả những gì bản thân đã từng cho là đáng giá nhất?

Hắn không thể nào chấp nhận được, chắc chắn cảm giác của Hắc Hỏa khi phải làm một kẻ phản bội cũng không dễ chịu gì!

Có lẽ giống như Hắc Phượng nói, khi Hắc Hỏa truyền tống tới địa điểm mà Res đã dựng sẵn truyền tống trận, nhìn thấy Armir vân đạm phong khinh, tay còn cầm dao găm dính máu mà sững sờ, ngay lập tức xông tới mà nắm lấy cổ áo của Armir hét lên: “Vì cái gì!!?”

Vì cái gì một kẻ luôn luôn thề nguyện trung thành với Hắc quốc, làm một tên quân nhân chân chính như ngươi lại dám phản bội lại lí tưởng sống của ngươi? Còn Redick, bị anh em tốt cả mấy trăm năm phản bội liệu sẽ có cảm thụ như thế nào!!?

Bất cứ ai đều cũng có thể phản bội, chỉ trừ giữa bọn họ lẫn nhau. Hắc Hỏa đã từng… mãi mãi cho là như vậy.

Armir lạnh lùng giật tay của Hắc Hỏa ra khỏi cổ áo, đem dao găm tra vào vỏ mà cười nhạo: “Ngươi cho phép bản thân phản bội, lại không cho phép người khác phản bội ngươi?”

“Ngươi…”

Hắc Hỏa muốn cãi lại, lại biết những lời của Armir hoàn toàn đúng, một kẻ phản bội như hắn lấy đâu ra quyền để phán xét người khác?

Armir ngạo mạn cười, vui vẻ đi cùng Res vào ma pháp trận, Hắc Hỏa càng khó chịu hắn lại càng cảm thấy vui vẻ. Hắn căm hận tất cả những kẻ mang họ Hắc, sớm thôi, hắn sẽ đem tất cả những kẻ mang họ Hắc giết sạch không chừa một kẻ nào, kể cả Hắc Hỏa kia!

Oán hận cùng trả thù, chính là lẽ sống của Armir hắn kể từ ngày hắn ra đời – cái ngày mà gia tộc hắn bị tàn sát không còn nổi 1 người kia rồi!

Hoàng thất Hắc quốc, chỉ cần một ngày ta còn sống, mối hận của Lâm Khắc gia tộc vẫn còn chờ máu tươi của tất cả các ngươi để đền tội!

Ánh mắt tan rã cuối cùng kia của Redick khiến cho bàn tay của Armir lúc đó khẽ lạnh run. Thế nhưng trả thù chính là lẽ sống của hắn, không thể để tình cảm gì đó cản trở, Redick a!

===

Các babe đọc truyện vui vẻ ^^/

Ngày mai thứ 2 sẽ bão 10 chương, nếu đủ 73k phiếu bão lên 15 chương nhé

Love love

Truyện mấy hôm nay bị ảnh hưởng bởi tâm trạng bị dồn Deadline, các nàng thông cảm dùm ta hic hic TT

Came giác tâm trạng sau khi xong Deadline viết thư sướng hơn nhiếu hú hú hú (ᗒᗨᗕ)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 449: Giám sát A Nhân


#Cá Basa 

“A Nhân, ngươi lại mò ra nơi đó làm gì?” Một người tù nhân giật mình, khá là thân thiết với A Nhân chạy lại hỏi. A Nhân tên này sau khi Armir bỏ đi liền tựa như một tên đần, suốt ngày thẫn thờ đi lung tung khắp nơi. 

A Nhân liếc hắn một cái, sau đó liền dừng lại, lạnh mắt nhìn ngài trưởng quan mặc quân phục xanh phía sau. Cậu mở miệng: “Xin chào, ngài Redick.” 

Redick nhìn thiếu niên gầy yếu trước mặt, trong mắt như đã chết rồi, chỉ còn tăm tối của bóng đêm. Hắn cất giọng khàn khàn nói: “Chuyện của Armir hẳn cậu cũng đã biết đi, dù sao hai người cũng…” 

“Tôi không hề có liên quan gì tới một kẻ phản quốc, thưa ngài!” A Nhân cắn môi cười cay đắng. 

Tên tù nhân bên cạnh A Nhân giật mình, kẻ phản bội? Bên ngoài nói rằng Armir trưởng quan là bị lũ khủng bố bắt đi, hóa ra chính là do hắn ta phản quốc đi theo bọn khủng bố sao? Đột nhiên có cảm giác bản thân đã biết được một chân tướng thực kinh khủng a… 

Redick im lặng, sau đó rời đi nói: “Cậu cứ cẩn thận là được. Nếu như cậu thực sự quan trọng với Armir, hắn sẽ tìm cách mang cậu theo bên cạnh. Chỉ là…” 

Chỉ là không rõ cậu có thực sự quan trọng như vậy hay không. 

“Chết tiệt!” A Nhân tức giận ngã ngồi xuống đất, hai tay che lấy mặt mà run run. Phản quốc, thực sự sao? Cái đồ khốn dâm tiện hề hề lại không chút đứng đắn kia! 

Tới cả người bạn thân thiết nhất của anh, anh cũng lừa dối cùng phản bội, vậy thì có phải là cái thứ tình cảm sáo rỗng bao lâu nay của anh đem ra cho tôi xem, cũng chỉ là một màn tuồng kịch đáng ghê tởm không!!? 

Redick dùng tinh thần lực mà nghe tiếng nức nở của A Nhân, nhẹ giọng phân phó với phó sĩ quan bên cạnh: “Để ý người này, giám sát nhất cử nhất động không được để lỡ một giây phút nào. Có thể chính Armir sẽ tới để gặp người này, mang người này đi, cậu ta chính là chìa khóa để chúng ta bắt được Armir!” 

Phó sĩ quan nhìn vẻ lạnh lùng dưới đáy mắt của Redick mà rùng mình, cúi đầu “Vâng” một tiếng. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 450: Ta có con trai?


#Cá Basa 

“Khụ…” Theo một tiếng ho khan, Bạch Nhâm Tịnh ngơ ngác mở mắt, cơn đau ê ẩm khắp toàn thân làm cho hắn cau mày, muốn mở miệng nói gì đó, cổ họng lại khàn đặc tới nỗi không thể nào nói ra được thành lời. 

Hắn đánh mắt nhìn xung quanh, một nơi ấm áp và an toàn, cùng với kiểu mẫu khiến trúc cổ phong vô cùng quen thuộc, đây có phải là… 

“Ngươi tỉnh rồi sao?” Một chiéc khăn lạnh được đặt trên trán của hắn, mát lạnh tới nỗi khiến cho Bạch Nhâm Tịnh cảm thấy có chút say mê, mở to mắt nhìn nụ cười vô cùng dịu dàng của Mẫu Đơn. Nàng lấy ra một đống băng thay lên miệng vết thương của Bạch Nhâm Tịnh, cười hỏi: “Cảm thấy thế nào, còn đau không?” 

Bạch Nhâm Tịnh: Nữ nhân này là đang cười với ta sao QAQ… bổn điện hạ cảm thấy sống lưng có chút lạnh… 

Bỏ qua thái độ vô cùng vô duyên của Bạch Nhâm Tịnh, Mẫu Đơn vô cùng tỉ mỉ mà chăm sóc cho hắn, trong đầu không tự chủ nhớ lại cảnh tượng đêm 3 ngày trước, khi tìm thấy một Bạch Nhâm Tịnh rách rưới bị một đống kiến trúc đè bẹp, cả người đầy vết thương thoi thóp mà thở, còn lão tam thì vô cùng an ổn được hắn bảo vệ trong lồng ngực, một mặt đầy nước mắt mừng rỡ nhìn nàng tới cứu. 

Mẫu Đơn không thể nào tưởng tượng ra được, lỡ như lão tam đi vào nơi đó lại không gặp được Bạch Nhâm Tịnh, bị kẻ xấu nào đó làm hại… nghĩ tới thôi liền khiến nàng giật mình mà đổ hết mồ hôi lạnh! 

Càng nghĩ lại, Mẫu Đơn nhìn Bạch Nhâm Tịnh càng thêm thuận mắt, lực đạo trên tay mềm mại tới mức làm cho họ Bạch rùng hết cả mình. 

“Ai… thực sự là ta không biết dùng tâm tình nào để cảm tạ những gì mà ngươi đã làm để bảo vệ lão tam. Cho dù lão tam là con trai của ngươi nên đó là trách nhiệm của ngươi, nhưng ta thực sự rất cảm kích…” Mẫu Đơn cảm động nhéo nhéo má Bạch Nhâm Tịnh. 

Thựv sự là càng nhìn càng thấy bản mặt ngu ngốc này thuận mắt a! 

Sau đó Bạch Nhâm Tịnh liền có được một nụ hôn thoem ngọt lên má, ngơ ngơ ngác ngác mà nhìn Mẫu Đơn hôn xong chùi mép đủng đỉnh rời đi. 

Ah, ta có con trai? Đó chính xác là những gì mà cái đầu đang chết máy vì quá tải thông tin của Bạch Nhâm Tịnh đang nghĩ. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 451: Cà khịa một chút cuộc đời liền tươi đẹp


#Cá Basa 

“Ta có ba ba sao? Là ai nha?” Trước vẻ mặt mong chờ của Bạch Nhâm Tịnh, lão tam thả ra một cái biểu tình “tôi là ai, đây là đâu” khiến cho tất cả mọi người đều “…”. 

Khi trái tim song song với biểu tình trên mặt Bạch Nhâm Tịnh sắp tan vỡ, thằng nhóc liền vỗ bàn một cái khanh khách cười hỏi: “Vậy chú tiểu Bạch làm ba ba của ta đi, ta cũng muốn có một ba ba tài giỏi như các ca ca tỷ tỷ, chú tiểu Bạch vô cùng… vô cùng tài giỏi nha!!! Chú tiểu Bạch giỏi nhất! Làm khoai tây nghiền ngon nhất (º﹃º)…” 

Bạch Nhâm Tịnh hai mắt sáng rực rỡ, không nói nhiều ôm chặt lấy lão tam vào lòng mà cọ cọ. Mọi người nhìn thấy hai cha con hỗ động hạnh phúc cũng ôm ngực cười mãn nguyện, vô cùng tình thương mến thương nha.. 

“Hừ… ba ba của ta còn nhiều kim tệ nhất đây!” Thiên Kinh Lịch lão đại ở bên cạnh không chút khách khí đi cà khịa một phen. Bảo bảo mới không nói bảo bảo đang giận dỗi ba ba về Thiên quốc, không chịu ở lại để bảo bảo bắt nạt đây =3=… 

“Trời ạ thằng bé này, ra dáng anh đại cho mami coi!” Mẫu Đơn dở khóc dở cười xoa xoa đầu của Thiên Kinh Lịch. 

Dù sao cuối cùng thì mọi chuyện vẫn được xử lý một cách tốt đẹp, nhất là có thể an toàn bảo vệ được lão tam, hiện tại là Bạch Lãm. Mẫu Đơn sau khi gửi thông báo về tình hình của Bạch Nhâm Tịnh cho Bạch quốc liền lại an an ổn ổn mà ngốc ở trong Mẫu Đơn Các qua ngày, trông trông trẻ, đếm đếm kim tệ. 

Nàng cảm thấy bản thân thực là đủ bánh bèo mà, hết ăn rồi lại nằm. Chỉ là làm người rảnh rỗi rất tuyệt vời nha, nàng mới không tự ngược bản thân mình ra bên ngoài bọn chen đâu. Bộ phim Ác ma thì thầm vừa khởi chiếu liền thành một quả bom ném ầm ầm trên internet. 

Tiểu dưa muối: Ôi ôi ôi, ta cảm thấy bộ phim này nó quá mãnh liệt. Nữ chính quá đáng sợ, chỉ là vì sao ta muốn được làm thảm lót dưới chân mặc nàng dẫm đạp đâu… Cẩm Nhuệ tỷ tỷ, cầu dẫm đạp, cầu ngược M… 

Cà khịa sống bất tử: Lão đại nam chính thực có ý tứ, bạn trai của ta bao giờ mới có thể soái như lão đại đây, thực ghen tỵ với Cẩm Nhuệ tỷ, phim nào cũng đều đóng cặp cùng Lệ Hàn ca ca T.T ~ Cầu Mẫu Đơn giải trí thu mua tấm thân nát này… ta chỉ cầu được làm cái cây bên cạnh Hàn ca ca… 

Mẫu Đơn mỗi sáng dậy mở điện thoại ra đọc bình luận của các fan hâm mộ Ác ma thì thầm liền cười tới không nhặt được miệng, độ hot của bộ phim truyền hình này liền khỏi phải bàn cãi! 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 452: Hảo bá đạo!


#Cá Basa 

Khác với tâm tình cười tới hết mùa xuân khi nhận tiền từ đài Ngôi Sao Mới của Mẫu Đơn, Cẩm Nhuệ là vô cùng phiền muộn, lý do tất nhiên là bởi cái người tên Hắc Dạ đáng ghét cứ quấn lấy nàng mà mè nheo đã hai tuần nay rồi! 

“Ngươi không cần lúc nào cũng phải dám sát ta như vậy chứ!!? Đã 2 tuần rồi, ta cảm thấy ta đã đủ an phận thủ thường, chứng minh cho hoàng đế bọn ngươi là ta hoàn toàn không hề rời khỏi Hắc Long Thành, kể cả suy nghĩ cũng không!” 

Hắc Dạ vô cùng ngoan ngoãn gật gật đầu: “Đúng nha, Cẩm Nhuệ tiểu thư vô cùng tốt!” 

Cẩm Nhuệ: “Vậy ngươi còn không chút đi!!! Đặt sách của ta xuống!” 

Chỉ là Hắc Dạ hắn lại không muốn trở về, Cẩm Nhuệ có càng an phận càng ngoan ngoãn cũng vô ích. Hắc Dạ nhân cơ hội Cẩm Nhuệ gắt gỏng không đề phòng mà nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh của nàng xoa xoa, thì thầm vào vành tai mẫn cảm: “Nhưng Cẩm Nhuệ tiểu thư đang giữ một vật vô cùng quan trọng với tại hạ, giữ mãi mà không chịu trả!” 

“Chát!” 

“Ồ…” Cẩm Nhuệ xoa xoa tay, sau khi phủi cái móng heo trên cằm đi: “Ta giữ thứ gì của ngươi, sau khi ta trả lại thì cút ngay!” 

Hắc Dạ: Thật là đủ tàn nhẫn T.T 

Hắn mỉm cười, giơ ngón tay khoanh khoanh hình tròn trên vùng ngực trái, khàn khàn giọng thì thào: “Cô trộm mất trái tim của tôi rồi, không chịu trả lại, còn muốn đuổi tôi đi sao?” 

“Ô ô… hảo soái…” Hy Tiểu Vy chảy nước miếng mút mút ngón tay, cả người ép như một tờ giấy lên tường mà nghe lén cuộc nói chuyện đầy mùi ngôn tình của người lớn trong phòng, càng nghe càng chảy nước miếng. 

Tại sao Hắc thúc thúc kia lại bá đạo như vậy nha, ba ba của ta lại ngu ngốc muốn chết, một câu nói bá đạo cũng chả biết mở miệng. 

Hy Tiểu Vy tỏ vẻ, bảo bảo phải cố gắng học tập các bí chiêu tuyệt kỹ tán gái đỉnh cao, sau đó về phòng hảo hảo dạy dỗ lại ba ba một trận, ngu như vậy tới bao giờ mới bò được lên giường của mami đây, bảo bảo thực lo lắng =.=! 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 453: Cá cược


#Cá Basa 

Trong lúc Hy Tiểu Vy đang hưng phấn chảy cả một vũng nước miếng nghe lén chuyện của người lớn, Cẩm Nhuệ liền tức tối đã cửa đi ra ngoài, bỏ mặc lại Hắc Dạ sắc mặt không được tốt lắm lại trong phòng. 

“Ô…” Con bé thò đầu vào trong phòng, lại thấy soái ca ca cầm lên cuốn sách tiểu hoàng văn của Cẩm Nhuệ, ngón tay khẽ vuốt nhẹ mép sách, ánh mắt thâm sâu tới khó dò. 

“Tách…” 

Hy Tiểu Vy sau khi xóa đi vệt nước mờ ám trên sàn nhà liền nhanh chóng cắp mông chạy đi. Soái ca tuy soái nhưng biểu cảm thực đáng sợ anh anh anh T.T 

“Két…” 

Hy Tử Kỳ đang bận bịu sắp xếp lịch khởi chiếu bộ điện ảnh mới liền bị tiểu công chúa từ đâu mở cửa phòng, nhảy vào trong lộng ngực chiếm đóng. Hắn cười cười ôm lấy bé con thủ thỉ: “Gì vậy, ai làm bảo bối bực mình sao? Ba ba sẽ giải quyết hắn!” 

Hy Tiểu Vy: “…” Tác giả, tới bao giờ ba ba của ta mới hết ngốc vậy nha? 

“Ba ba, ngài suốt ngày chỉ biết nghe lời mami, kiếm tiền, giặt đồ, làm ấm giường rồi chim cút đi, ba ba ngài có còn muốn làm phu quân của mami đại nhân hay không!!? Ta vừa cược với tiểu Hắc Kim rồi, chắc chắn ta phải làm ba ba được mami yêu thích nhất!” Hy Tiểu Vy bóp lấy cổ của Hy Tử Kỳ mà lắc lắc: “Ta không muốn bị gạt đi 100 kim tệ đâu, tiền tiêu vặt tháng này của ta đó TAT…” 

Hy Tử Kỳ: “…” Con gái, có ai từng dạy con rằng, đừng bao giờ đánh bạc cùng cự long chưa? 

Đúng vậy, đừng bao giờ đánh bạc cùng cự long, Hắc Kim bây giờ đang chải chải tóc cho Hắc Phượng, còn tỉ mỉ lấy nước hoa chôm được từ chỗ của Lye xịt xịt vài cái. Con bé vỗ vỗ mặt của Hắc Phượng nghiêm túc hề hề nói: “Ba ba, thắng cược chia đôi!” 

Hắc Phượng cũng vô cùng hưng phấn, mặc dù không biết là thật giả được mấy phần: “Được, 50 50, cấm con ăn vạ trừ bớt kim tệ của ta!” 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 454: Du lịch Lam quốc


#Cá Basa 

Lại nói tới, Bạch Liên dạo gần đây đang đi du lịch cùng Kim Linh Nhi – hiện tại là Kim Thịnh, ngao du tới tận bờ rìa phía bắc của Lam quốc để xem hồ nhân tạo lớn nhất Thần chi đại lục. Kim đại thiếu rất có tiền, làm một gia tộc giàu nhất đại lục, Kim Thịnh vung tay bao trọn cả hồ nước suốt 1 tháng để cùng Bạch Liên nghỉ dưỡng. 

Ngày hôm nay Bạch Liên cùng Kim Thịnh mặc đồ tắm nằm phơi nắng trên bãi cỏ, không khí của Lam quốc rất mát mẻ, không quá oi bức như Hắc quốc cùng Kim quốc, nhất là ở đây khí hậu 4 mùa, vào mùa giáp xuân tới duiu lịch liền càng thêm tuyệt vời. 

Bạch Liên lôi bàn tay của Kim Thịnh lại nắm chặt, cố ý đan 10 ngón vào nhau còn để lộ nhẫn kim cương linh thạch trong vắt lấp lánh, chụp ảnh lại đăng lên mạng xã hội, với dòng cap ngược cẩu tới không thể nào ngược hơn: “Cùng ông xã phơi nắng đầu ngày.” 

Mẫu Đơn nhìn lên trời mưa xối xả âm u, phẫn nộ thả một cái icon mặt giận. 

“Ha ha ha…” Bạch Liên che miệng cười, nhận thấy trời hôm nay quả thực là đẹp tới nức lòng, vỗ vỗ mặt của Kim Thịnh: “Tắm hồ không ông xã, hôm nay trời mát nếu tắm hồ liền thư thái tới cực điểm nha.” 

“Ừm… hừm…” Kim Thịnh mơ màng ngồi dậy, sau đó liền nghe theo Bạch Liên đi tới bên cạnh hồ nước, dùng chân khẽ khẽ vẩy nước: “Ừm… mát thật.” 

“Nghe nói phía bên dưới hồ nước ngọt này chính là di tích của Thủy tộc ngày xưa, tổ tiên của hoàng thất Lam quốc, không biết là thực hay giả.” Bạch Liên nhóe lại câu chuyện xưa mà mấy người trong khu nghỉ dưỡng thường truyền tai nhau: “Hay là chúng ta xuống tìm hiểu thực hư xem? Sẽ rất thú vị.” 

Mặc dù so với lặn dưới hồ nước, Kim Thịnh càng ưa thích vào phòng tắm gì đó tắm uyên ương làm mấy chuyện xấu hổ cùng Bạch Liên, nhưng là một nam nhân thức thời liền sẽ không phá chuyện tốt của lão bà, vô cùng tán thành với ý kiến của Bạch Liên. 

“Ùm…” 

Cả hai người cùng nhau nhảy xuống hồ nước, dùng linh lực chuyển thành dưỡng khí mà lặn sâu xuống. 

Nhanh chóng, Kim Thịnh và Bạch Liên chạm tới đày hồ, hồ nước ngọt này chỉ sâu tới 10 mét mà thôi, so với những hồ nước khá thì cũng đá khá sâu rồi, xung quanh hoàn toàn chẳng có gì khác biệt cả. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 455: Chuyện xưa của nàng Milianes


#Cá Basa 

Thủy tộc là tên gọi chính thức của loài mỹ nhân ngư, khác hẳn với tộc người Atlantis là nhân loại sống ở dưới đáy biển sau đó thích nghi để chuyển hóa thành người Atlantis, Thủy tộc chính là những loài sinh vật sống dưới nước tiến hóa trở thành có trí tuệ, dần dần phát triển theo hơi hướng của nhân loại, đặc tính theo biển cả và đại dương càng nổi bật hơn tộc người Atlantis. 

Thuở xưa theo như điển tích của đại lục, nữ thần Thủy tộc chính là một Mỹ nhân ngư xinh đẹp tới khó mà hình dung được, xinh đẹp tới nỗi đàn ông nhìn thấy nàng liền sẽ tim đập quá mạnh, vỡ động mạch tim mà chết, một mỹ nhân giết người bằng dung nhan. 

Thủy tộc vẫn luôn tự hào về thần của bọn họ, chỉ là nữ thần của Thủy tộc lại bởi vì mang lòng yêu thần linh của người Atlantis, không nhịn được mà tiếp cận vị mật ngọt của trái cấm, sau đó liền xảy ra chuyện. 

Đau lòng thay, ngày mà thần Atlantis nhìn thấy nàng, hắn cũng là bị dung nhan của nàng khiến cho Thần cách nổ tung mà tan biến thành bọt biển, ngay trước mắt của nàng mà biến mất. 

Nữ thần Thủy tộc quá đau đớn mà mất đi cả giọng hát thần thánh của nàng, khóc tới nỗi đôi mắt bị mù, triệt để chết trong câm lặng. Sắc đẹp mà biển cả trao cho nàng lại trở thành vũ khí giết chết người mà nàng yêu, tàn nhẫn tới chết lặng. 

Người đời sau tương truyền, sau khi thần Atlantis chết đi liền có một chiếc nhẫn xuất hiện trên tế đàn, phía bên trong khắc tên thật của nàng mỹ nhân ngư hắn đem lòng yêu mến từ lâu, chỉ là hắn lại chưa có cơ hội để deo nó vào ngón tay của nàng – chiếc nhẫn của thần Atlantis. 

“Milianes, một cái tên thật mỹ miều.” Alan cầm chiếc nhẫn xinh đẹp trên tay than thở, viên pha lê đại dương đính phía trên với sắc lam đẹp tới nao lòng, thần Atlantis đã nói rằng đó chính là đôi mắt của nữ thần Milianes mà hắn tưởng tượng qua việc có cơ hội được nghe tiếng hát của nàng, một mỹ nhân ngư tuyệt đẹp với đôi mắt màu Lam sắc. 

“Thực ra không phải là lỗi của Milianes mà thần của người Atlantis tan biến mà chết. Hắn bị trúng nguyền rủa, sẽ bị đôi mắt của người mà hắn yêu giết chết, chỉ với 1 ánh nhìn chạm nhau.” Alan mỉm cười. “Hắn biết, nhưng hắn đã chấp nhận lời mời gặp gỡ của Milianes.” 

Res nhìn Alan nâng niu chiếc nhẫn, không nhịn được mà hỏi: “Ngài… ngài cũng sẽ làm vậy đúng không?” Sẽ chết chỉ để được gặp gỡ người đó… 

“Vậy sao…” Alan nhắm mắt, thành kính hôn lên chiếc nhẫn. “Tất nhiên, ta nguyện ý.” 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 456: Hồ Nước ăn thịt


#Cá Basa 

“Mặt hồ nơi này rất kì lạ, giống như có thứ gì đó đang được che giấu phía dưới!” Bạch Liên dùng tinh thần lực truyền qua cho Kim Thịnh, dưới nước không thể nào nói chuyện được. 

Kim Thịnh gật đầu ra hiệu cho Bạch Liên bình tĩnh, cúi người áp sát xuống dưới đáy hồ, vừa sờ sờ mặt đất ẩm thấp phía dưới, vừa áp tai lắng nghe động tĩnh. Hắn cảm giác giống như bản thân nghe thấy tiếng động gì đó ở dưới này. 

Bạch Liên suy nghĩ một chút, cũng nhẹ nhàng lặn xuống chạm chạm đáy hồ. Giống như có tiếng hát văng vẳng bên tai, vô cùng dịu dàng, tựa như tiếng nỉ non than khóc mà truyền vào trong tai Bạch Liên. 

Thật xinh đẹp, tiếng hát giống như tiếng sóng vỗ của đại dương… 

Kim Thịnh vốn còn đang loay hoanh tìm tỏi, quay lại nhìn Bạch Liên liền bị dọa tới mặt tái xanh, nhanh chóng lao tới nắm lấy cánh tay của nàng, dùng tinh thần lực mà gọi lớn: “Bạch Liên!!!” 

Thế nhưng Bạch Liên đã nhắm mắt mê man, linh lực duy trì dưỡng khí cũng tắt lịm, bọt nước thi nhau thoát khỏi miệng nàng. Kim Thịnh sợ hãi ôm chặt lấy Bạch Liên mà bơi lên, trong lúc cấp bách liền hôn lên miệng của nàng, truyền linh lực kèm dưỡng khí của hắn vào duy trì cho nàng. 

Chỉ là khi tay của Kim Thịnh sắp chạm tới mặt hồ, một lực hút từ dưới đáy hồ hư không mà xuất hiện, kéo thẳng chân của Bạch Liên tụt xuống, miệng của Bạch Liên vừa hở ra dưỡng khí liền bị đứt đoạn, sẽ bị ngạt chết trong gang tất. 

Chết tiệt… 

Kim Thịnh từ bỏ bơi lên, thuận theo lực hút mà ôm lấy Bạch Liên vào lòng môi kề môi truyền dưỡng khí, cùng với bật khiên bảo hộ xung quanh hai người, chỉ tiếc thực lực của hắn không cao, còn không bằng 1 nửa của Bạch Liên, không thể thoát khỏi lực hút quỷ quái này! 

Hai người liền ngay lập tức bị kéo thẳng xuống dưới đáy hồ, bất ngờ đáy hồ bằng phẳng kia lại đột ngột nứt toác ra thành một chiếc miệng lớn, nuốt chửng lấy cơ thể của cả hai, sau đó liền ngậm lại, trở về như bình thường. 

Ở trong mặt nước yên tĩnh, như có như không một tiếng thở dài đầy hâm mộ và ao ước… 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 457: Lời thỉnh cầu của nàng Milianes


#Cá Basa 

Ta đã từng ao ước được đôi mắt màu xanh lam nhạt kia phản chiếu bản thân ta, chỉ mình ta thôi. Chàng có đôi mắt xanh nhạt như màu của bầu trời, dịu dàng hơn bất cứ ai ta đã từng gặp, cũng đẹp đẽ và hoàn mỹ hơn bất cứ ai ta đã từng nhìn thấy. Người đời nói rằng mỹ nhân ngư chúng ta có thể hát ra những bản tình ca hay nhất thế giới, như vậy nếu chàng nghe thấy tiếng hát của ta, chàng sẽ nghe thấy được tình yêu của ta đối với chàng đã vượt qua cả đại dương kia chăng? 

Vượt qua từng đoạn đầu sóng, ẩn núp phía sau những tảng đá to lớn, ta cất lên bài hát từ cõi lòng, chờ đợi chàng giống như mỗi ngày đều đi qua nơi này, chờ đợi chàng nghe thấy tiếng lòng của ta trong từng tiếng ca. 

Ta yêu chàng vượt qua cả đại dương xa xôi 

Ta yêu chàng tựa như sóng biển yêu bầu trời 

Liệu chàng có nghe thấy tiếng ca của ta phía sau những ngọn sóng 

Liệu tiếng sóng sẽ đem tình yêu này cuốn đi, hay sẽ biến nó trở thành vĩnh hằng 

Sau đó ta liền thỏa được ý nguyện, được xuất hiện trước mắt của chàng, sau đó nhìn chàng tan biến thành từng mảnh, thần cách vỡ nát. Ta thậm chí, còn chưa kịp nói cho chàng tên thật của ta. 

Tình yêu của ta với chàng nhiều đến nhường nào, chàng cũng chưa từng hay biết. 

Ta lại cất tiếng hát nơi đáy biển sâu, hát vọng lên tận trời cao xanh thẳm, hát tới khi ta không còn có thể phát ra được một lời nào nữa. Ta hát thay cho sự tuyệt vọng của ta, sự nuối tiếc của ta. 

Nếu biết gặp gỡ chỉ có một giây phút mong manh như vậy, ta đã sớm ôm lấy chàng, hét to ba chữ “ta yêu chàng”, sau đó liền cùng chàng tan biến thành cát bụi. Ta thật tiếc nuối, ta hối hận, ta còn chưa kịp… 

Bàn tay trắng nõn giơ ra, một viên pha lê nhỏ xíu hình giọt nước trong suốt nhẹ nhàng rơi vào tay của Bạch Liên, nàng nhìn lên ảo ảnh to lớn trước mặt, nàng ấy dần dần tan biến, lại không cam lòng mà nhìn Bạch Liên nói: “Ta khi đã sắp tự hủy diệt chính mình chỉ còn một hơi tàn mới biết về sự tồn tại của thứ cuối cùng chàng để lại cho ta, ta sẽ đem toàn bộ những gì ta có thể đưa cho ngươi, chỉ mong cuối cùng ngươi có thể lấy về được thứ đó của chàng, ta muốn biết, có phải hay không chàng cũng… ta… yêu…” 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 458: Truyền thừa từ thần linh


#Cá Basa 

Bạch Liên nắm lấy viên pha lê, trong đầu liền tràn ngập những tri thức mà Milianes để lại cho nàng, về Thủy tộc về Thần chi đại lục ngày xưa, về những nuối tiếc và lời cầu xin của Milianes. 

Khi Bạch Liên mở mắt ra lần nữa, nàng cùng Kim Thịnh đã xuất hiện ở trên bờ hồ, hồ nước ngọt nhân tạo lớn nhất Lam quốc đã cạn trơ tới thấy đáy một cách kì dị. 

“Ưm…” Lúc này Kim Thịnh liền mơ màng mở mắt, sau khi phun ra một ngụm nước liền lao tới ôm lấy Bạch Liên mà thở hổn hển. “May quá, em không có chuyện gì. Lúc đó ta đã sợ tới mức cho rằng ta đã mất em rồi.” 

Lúc đó sao? Bạch Liên nhớ lại vẻ hâm mộ của Milianes khi nhìn nàng được Kim Thịnh ôm trong lồng ngực, nàng ta nói rằng chính vì nhờ vào hành động của Kim Thịnh khi bất chấp bảo vệ Bạch Liên liền khiến cho một phần tàn hồn của Milianes tỉnh lại, tiếp nhận Bạch Liên làm người thừa kế truyền thừa tiếp theo. 

Nàng may mắn nhận được truyền thừa, tất cả đều là nhờ vào người này. 

Bạch Liên vòng tay ôm lấy Kim Thịnh, dâng lên môi mọng hôn một cái thật kêu, cười hì hì nói: “Lão công à, nhờ vào phúc của ngài mà ta đây sắp vô địch thiên hạ rồi đó!” 

Nhận được hoàn mỹ truyền thừa của một vị thần linh thời thượng cổ, tương lai của Bạch Liên liền không thể nào dùng thước đo của đại lục hiện tại để đo đạc rồi! 

Chỉ là truyền thừa không chỉ mang tới điều tốt, mà còn cả điều xấu! 

“Đã tìm được di tích của Milianes sao? Có lẽ là bởi vì chiếc nhẫn của Atlantis bị lấy ra khỏi vương đô, cô ta cũng nhịn không nổi tìm người đi tìm bảo vật của người cô ta yêu nhỉ?” Alan vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, hắn cảm thấy bản thân quả nhiên không hợp với mấy thứ đồ trang sức này! 

Nếu là đeo lên ngón tay của nàng, có phải là sẽ thích hợp hơn không? 

Nghĩ là làm, Alan đi vào một trận pháp, nhanh chóng truyền tống biến đi mất hút. Res ở trong góc cửa cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của bản thân. 

Cô gái kia chết cũng đã vài ngàn năm trước rồi, tại sao Alan đại nhân cố gắng lâu như vậy, luôn thất bại nhưng vẫn tiếp tục cố gắng. Thật sự, nàng thực sự ghen tỵ tới muốn phát điên! 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 459: Mở ra cuộc họp mặt


#Cá Basa 

Sau khi Mẫu Đơn trở về liền nói cùng Mẫu Đơn chuyện nàng nhận được truyền thừa của nữ thần Thủy tộc Milianes một cách kì dị, cùng với lời thỉnh cầu của nữ thần tới nàng. Tới Mẫu Đơn cũng phải bất ngờ vì cơ duyên của Bạch Liên. 

“Vậy là theo như lời của nữ thần, có 1 kẻ đang lén lút thu thập cách mảnh vỡ Thần cách của các Thần linh thượng cổ để âm mưu làm gì mờ ám ư?” Mẫu Đơn xoa xoa cằm, ghi lại những điều cần chú ý lên giấy ghi chú. 

“Đúng vậy, nàng ấy nói rằng ta cần phải giữ chắc viên pha lê hình giọt nước này, kẻ thù chắc chắn sẽ tìm tới ta để cướp đoạt lấy nó.” Bạch Liên cau mày nắm chặt viên pha lê hình giọt nước trên chiếc vòng cổ. 

Đây chính là giọt nước mắt cuối cùng của nữ thần Milianes, hội tụ những mảnh vỡ Thần cách còn sót lại của nàng ấy. Bạch Liên nàng sẽ không để cho lũ người kia làm vấy bẩn đi một chút tồn tại cuối cùng còn sót lại này! 

Ừm, kẻ thù trong bóng tối này còn rất mạnh mẽ nữa… 

Mẫu Đơn ghi chú vào trong giấy, nếu như hắn đang lén lút thu thập các mảnh vỡ Thần cách, hẳn là bây giờ vẫn đang liên tục truy tìm trong điên cuồng. Nếu như có thể dần dần ngăn chặn việc hắn thu thập và bảo vệ những mảnh vỡ đó, có phải là bọn họ sẽ không nằm ở thế bị động, sẽ chiếm giữ vị thế chủ động hay không? 

Nghĩ là làm, Mẫu Đơn liền mở ra một cuộc họp mắt với tất cả những người có thể có được thông tin chính xác. 

Theo như phân phó của Mẫu Đơn, Rye ngay lập tức liên hệ cho đại trưởng lão của Tinh linh tộc, Noah nói rằng hắn cũng sẽ kêu gọi 1 vị Người lùn lâu đời nhất tới Mẫu Đơn Các, thiệp mời cũng được gửi tới cho Thần Ly đang ở Thần quốc xa xôi. 

Kẻ thù đang mạnh lên từng ngày, bọn họ phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách. Nhất là việc xác định rõ danh tính và mục đích của kẻ thù. 

Mẫu Đơn bước ra nhìn tòa pháo đài đang được xây dựng ngày càng cao, càng đồ sộ. Vốn tưởng rằng xây xong thứ này sẽ chỉ là trưng bày gì đó thôi, nhưng lần này Bạch Liên nhận được ủy thác và nàng chắc chắn sẽ giúp dỡ Bạch Liên của nàng, thứ vũ khí như pháo đài này chắc chắn sẽ giúp ích một phần rất lớn trong tương lai. Haizz, lại phải đi đốc thúc Noah nhanh hơn mới được!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 460: Trận pháp thượng cổ


#Cá Basa 

Tại sao Thần Ly lại đang phải ở Thần quốc? Chuyện này phải kể về mấy tuần trước, một cơn nổ chấn động ở lòng đại dương khiến cho một cơn động đất kèm sóng thần ập tới phía Bắc Thần quốc, khiến cho hoàng thất phải vận dụng hơn 10 ma pháp trận cấp 9 mới có thể ổn định được thương vong, Thần Ly cũng bị gọi về để điều tra nguyên nhân của vụ việc này. 

“Đây là… di tích của vương triều Atlantis cổ đại!” Đoàn thám hiểm của Thần Ly sau 2 tuần tìm kiếm nơi trung tâm vụ nổ, lại nhận ra được một di tích khổng lồ từ thời thượng cổ. 

Thần Ly cùng đoàn thám hiểm tiến vào bên trong tòa di tích, nơi này mặc dù bị vụ nổ làm cho nát tươm, thế nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra được nó vốn chính là một tòa thành trì cực kỳ to lớn và phát triển. 

“Đây là dấu vết của ma pháp trận. Có lẽ vụ nổ gây ra sóng thần cùng động đất là do có người khởi động ma pháp trận hủy diệt này.” Một học giả vô cùng chuyên sâu tìm được những dấu vết đáng nghi từ những mảnh vỡ xung quanh. “Ở đây có lẽ đã xảy ra một trận chiến, sau đó có người phát động trận pháp đã được sắp đặt sẵn để khiến cho cả 2 đồng quy vô tận.” 

Ông ta tìm được một viên linh thạch cấp cao được dùng để làm mắt trận, nói rằng cần phải mang về tỉ mỉ nghiên cứu thêm mới có thể có thêm phát hiện. Chỉ là vị học giả này khẽ lau mồ hôi một trận nói: “Theo như sơ bộ kiểm tra, ta có thể xác định được trận pháp khổng lồ này đã vượt qua tất cả những trận pháp mà ta đã gặp hoặc đã có nghiên cứu qua, có thể là một kỹ thuật trận pháp của thời kỳ thượng cổ, dù sao theo như sách cổ thời đại kia nhân loại cùng các chủng tộc sớm đã phát triển tới mức khó có thể tưởng tượng.” 

Nói vậy thì kẻ bày ra trận pháp này, có lẽ là người còn sót lại từ thời đại kia, hoặc là có hiểu biết vô cùng sâu sắc về trận pháp trong thời kỳ thượng cổ. 

Thần Ly suy nghĩ càng sâu xa hơn, nếu như kẻ đó sử dụng kiến thức của hắn để gây uy hiếp tới Thần quốc hay thậm chí cả đại lục thì sao? Một kẻ thù nguy hiểm tới mức khó mà tưởng tượng được! 

“Ta cần kết quả nghiên cứu nhanh nhất, nếu có thể ngươi hãy cố gắng tìm ra một số kỹ thuật từ những thứ này, dựa vào đó mà cải tiến trận pháp của chúng ta. Nếu không thể cải tiến, ít nhất hãy tìm ra cách để có thể phá hủy được thứ trận pháp này.” Đó sẽ là những kiến thức cần thiết nhất để đánh bại âm mưu của kẻ thù!” 

“Vâng!” Vị học giả cúi đầu. Ngài Thần Ly quả nhiên là luôn luôn sáng suốt như một vị thần minh vậy! 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 461: Đọc vị quá khứ


#Cá Basa 

Những nghiên cứu viên linh lực kém nhanh chóng được đưa ra khỏi đáy đại dương, chỉ còn lại Thần Ly cùng 1 số người rải rác tiếp tục tìm kiếm và tìm hiểu trong di tích vương đô Atlantis này. 

Di tích này vô cùng rộng lớn, theo như khảo sát điện từ thì di tích này có diện tích phải hơn 20 km2, gồm nguyên cả 1 cái thành thị lớn gồm nhiều phần, nhất là vương đô ở trong trung tâm thành phố đã có diện tích lên tới 2 km2, tương truyền ngày xưa chính là nơi mà thần Atlantis ngự trị. 

“Ồ wow… thật là lớn!” Một nữ học giả thực lực khá mạnh che miệng rên lớn. “Thế nhưng tại sao nơi này lại đổ nát tới vậy, rõ ràng là đám người kia đã có 1 trận đại chiến ở đây, sau đó trận pháp liền được kích hoạt và phát nổ! May mắn kiến trúc của người Atlantis vô cùng chắc chắn, nếu không chỉ sợ đã không còn lấy một mảnh vụn rồi.” 

“Phan tỷ, có thể tái hiện lại không?” Thần Ly nhìn Phan Mỹ Ny hỏi. 

Phan Mỹ Ny ngoài việc là 1 học giả vô cùng am hiểu vì sử tích thượng cổ, còn là một ma pháp sư hệ thời gian vô cùng trân quý ngàn năm khó gặp, có khả năng đọc vị quá khứ, là bảo vật của Thần quốc bọn họ. 

“Được, để ta thử xem, chỉ là ta không chắc có thể có thu hoạch gì đâu. Vụ nổ đã xóa sạch gần hết dấu vết thời gian lưu lại rồi!” Phan Mỹ Ny gãi gãi đầu nói,

Năng lực của cô mặc dù có thể đọc lại quá khứ, nhưng tất nhiên là vẫn tồn tại hạn chế, tỉ như nếu như có ngoại lực tác động cũng có thể khiến cho thời gian hỗn loạn, hoặc là không thể xem nếu như thời gian đó quá lâu, tầm 10 20 năm là mọi vế tích thời gian đều biến mất, cô cũng không thể tìm ra được dấu vết gì nữa. 

Tất nhiên cũng có ngoại lệ, nếu như là quá khứ của 1 cường giả được lưu lại trong 1 bảo vật có năng lực mạnh mẽ, như vậy nó liền có thể bảo tồn rất lâu, cả ngàn vạn năm ssau có thể vẫn được lưu lại vô cùng rõ ràng không bị đứt gãy. 

Phan Mỹ Ny khẽ cúi người chạm tay vào mặt đất phía dưới, khẽ niệm ma văn thời gian, từng đoạn kí ức đứt gãy liền được truyền vào trong tinh thần của cô. 

Chỉ là tất cra đều chỉ có hỗn loạn, đất đá bay tứ tung, một bóng người bị vụ nổ đánh văng bay ra xa… 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,193
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 462: Kẻ bị thổi bay


#Cá Basa 

“Không có nhiều thông tin, ta chỉ nhìn thấy được một nữ nhân bị đánh văng ra vì vụ nổ của trận pháp, thực lực chí ít cũng phải trên cấp 9.” Phan Mỹ Ny lắc đầu nói. “Chỉ là xem ra với cường độ nổ như vậy, cô ta không chết chỉ sợ cũng khó mà sống an ổn được, cô ta ở ngay trung tâm vụ nổ.” 

“Rộp!” 

Vân Linh cắn một thanh sô cô la, nhai nhai nuốt ngồi nhìn Lam Tu đang luyện kiếm. Ngày qua ngày ở cái Phong Nguyệt Thành này thật là nhàm chán, Tên nhóc kia lại không chịu mở miệng ra nói chuyện nhiều với cô. 

Trong những ngày cố gắng khôi phục năng lượng nhàm chán này, Vân Linh chỉ có duy nhất một thứ để giải trí, đó chính là xem phim truyền hình! 

“Nếu như anh dám cản trở tôi, tôi liền cho anh biết…” Nữ chính vô cùng khiêu khích mà ngồi lên đùi của nam nhân dưới thân, họng súng đen ngòm dí dí phần hạ thân đang nghiêm túc mà ngẩng cao đầu kia nhẹ nhàng ma sát a ma sát. 

“Ân, thế nào gọi là…” 

“Sung sướng tột độ~” Vân Linh ôm miệng hét lên, một bộ dáng phấn khích quá độ vô cùng hài hước. 

Lam Tu bên cạnh: “…” 

“Cô mỗi ngày đều xem cái phim ngôn tình buồn cười này chưa chán sao? Tôi chỉ nghe mấy lời sáo rỗng kia liền cảm thấy lạnh sống lưng rồi.” Lam Tu thực sự cảm thấy mấy hành động kia của Vân Linh thực khó hiểu. Tình yêu gì đó thực sự đáng giá để nam chính kia vì nữ chính mà từ bỏ rất nhiều thứ vậy sao? 

“Haizz, cậu sẽ không hiểu, không bao giờ hiểu được đâu.” Vân Linh tiếc nuối nhìn Lam Tu, lắc lắc đầu thở dài ngao ngán. Một kẻ đã bị lấy đi trái tim cùng tình cảm, chỉ sợ mãi đến sau này sẽ không bao giờ có thể hiểu tình yêu là gì. 

Lam Tu cau mày bỏ đi, hắn cũng không muốn nhiều lời với cái bà cô già đầu còn trang trẻ con đâu, thời gian của hắn rất quý trọng, còn rất nhiều thứ phải làm! 

Tựa như Lam Tình vừa mới gửi cho hắn một cái tin nhắn. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom