Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Không Phải Đóa Hồng Trắng

Dịch Full Không Phải Đóa Hồng Trắng
Chương 60: Cùng mang thai


Edit: Quanh

Beta: Quanh

Hôn lễ của Subaru và Yui không được cử hành đúng ngày.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Yui mang thai.

Vài ngày sau khi quay trở về Eden, bọn họ mới phát hiện ra.

Đối với vấn đề con trai không hề thua kém bố nó, Christa hoàn toàn câm nín.

Thật ra cô có hơi khó hiểu, Subaru bận tới mức chân không chạm đất, thường xuyên mấy ngày mấy đêm không ngủ, trở về thì mệt mỏi nằm bẹp dí trên giường, vậy mà đôi tình nhân này vẫn có thời gian làm chuyện đó...

Được rồi, không nghĩ nữa, Christa và con dâu đều mang thai... Từ nay Subaru không chỉ phải chăm sóc cho mẹ, còn phải chăm sóc cho cô vợ mới cưới...

Christa cảm giác mình đã hoàn toàn chai mặt.

Là một trưởng bối, cô vừa dưỡng thai vừa dạy dỗ con dâu cách dưỡng thai.

Ngày qua ngày, ba mẹ con đều được chứng kiến những điều rất thú vị.

Có một chuyện mà Christa nhớ mãi không quên, không biết Subaru nghe được ở đâu là người mẹ ăn nho hái trộm rất tốt cho thai nhi, vậy nên thằng bé tự mình lẻn ra ngoài trang viên hái trộm nho, nào ngờ bị gia nhân phát hiện, thả chó đuổi cắn, suýt nữa thì bị thương...

Lúc sau gia nhân báo cáo lại với Christa, oán giận mắng "không biết tên điên nào ăn trộm nho, bị chó cắn mà cũng không chịu buông", đột nhiên cô nhớ ra ngày hôm qua Yui lén lút biếu cô một chùm nho, lúc này cô mới phát hiện hình như "tên điên" đó là con trai mình...

Còn có gì mà "Vì muốn đứa bé có khả năng cảm thụ âm nhạc tốt nên nhờ Shu dạy học đàn violin, kết quả đàn ra thứ âm thanh ma chê quỷ hờn, khiến Mukami Yuma sợ chạy mất dép, lần đầu tiên Shu nổi giận", "Cảm thấy phòng của đứa bé có phong thủy không tốt, nên hết chuyển từ tầng này sang tầng khác, cung điện này sang cung điện khác, từ đông sang tây, từ bắc xuống nam, chuyển tới mức đám người hầu trợn trắng mắt"... Dù sao xảy ra nhiều tới mức không thể đếm hết được.

Trải qua mấy tháng, một tối nọ, rốt cuộc Christa cũng vượt cạn thành công.

Là một bé gái tóc trắng mắt đỏ, theo như mẹ nói, con bé giống hệt như Christa hồi còn nhỏ, vậy nên cô vẫn không biết bố đứa bé là ai...

Chuyện này Christa cũng lười nghĩ, ai cũng được, dù sao cũng là con gái của cô.

Mà đêm trăng tròn đầu tiên của con gái, Christa nhận được hai bức thư.

Một bức xa hoa cao quý, một bức lại chỉ viết vỏn vẹn một chữ.

"Nakira" – Trong ngôn ngữ của Ma Giới, nghĩa là "cao quý".

"Nisria" – Trong ngôn ngữ của Ma Giới, nghĩa là "bình an".

Christa cầm hai bức thư, yên lặng không nói.

"Mẹ, có chuyện gì sao?"

Subaru lúng túng dỗ em gái nhỏ đang khóc, quay sang nhìn cô.

"Không có gì, đặt Angel xuống giường đi, nhóc tì này khóc to thật."

Christa cất hai phong thư, làm như không có việc gì trả lời.
 
Chương 61: Đại dịch


Edit: Quanh

Beta: Quanh

Angel không hề giống như tên của con bé, đích thực là một ác ma.

Dáng vẻ mỏng manh yếu ớt, nhưng tinh quái không ai bằng, ba tuổi đã xưng vương xưng bá trong đám bạn nhỏ, quả nhiên đúng là đứa trẻ mang huyết thống của Vua...

Con bé rất thân với cháu nội Carrey của cô, thường thường bá vai bá cổ cậu bé, vỗ vỗ ngực tự xưng "Nee-san", lần nào cũng bị Christa đen mặt quát mắng.

Đáng tiếc cô có mắng cũng không giải quyết được gì, bởi vì Subaru là một kẻ cuồng em... Chỉ đáng thương cho Carrey, trước khi sinh ra Subaru luôn chờ mong, nhưng sau khi sinh ra lại bị ghét bỏ không thương tiếc, ngược lại nuông chiều em gái tới mức phát rồ.

Christa thầm nghĩ, hình như đây chính là ghen tuông với người khác phái?

Bởi vì mỗi lần Carrey ôm chầm lấy Yui, Subaru sẽ đỏ mặt giận dữ, khụ khụ, nhất là lúc chuẩn bị đi ngủ... Đối với chuyện này Christa hoàn toàn không có biện pháp... Con trai và mẹ ngủ với nhau, bố bị cho ra rìa, đây là vấn đề ngàn năm không có câu trả lời.

Subaru quản lý công việc rất tốt, Reiji vẫn ở bên giúp đỡ, mà Mukami Ruki dần buông lỏng quyền lực, chuẩn bị đi du lịch một thời gian dài.

Khiến mọi người kinh ngạc nhất là cửa hàng takoyaki của Ayato làm ăn rất phát đạt, mà Kanato không hề khai trương cửa hàng bánh ngọt, anh ta dựa vào khuôn mặt khả ái của mình, quyến rũ con gái của ông chủ cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng, nghe nói hai người đã xác định mối quan hệ....

Người tệ nhất vẫn là Laito, không hiểu anh ta nghĩ gì, dám qua đêm với một nữ hunter chuyên săn vampire, cuối cùng bị đối phương đuổi đánh, tất cả mọi người đều cảm thấy đúng là xứng đáng...

Mọi chuyện dần đi vào quỹ đạo, mỗi ngày Christa lại dạy dỗ tiểu ác ma nhà mình, sau đó cùng Yui nghiên cứu công thức nấu ăn, buổi chiều thư thái thưởng thức tiệc trà.

Thỉnh thoảng đọc sách, cô sẽ lại nhớ tới người đàn ông nào đó, vừa là thầy vừa là bạn, là địch mà cũng không phải là địch, cô không chắc mối quan hệ của bọn họ, có tình cảm nhưng không phải tình yêu, có bài xích nhưng không tới mức chán ghét.

Nháy mắt Angel đã năm tuổi, cũng không biết hiện tại anh ta như thế nào. Endzeit đã lan khắp toàn thân anh ta, mặc dù anh ta dùng khăn quàng cổ che kín mít, nhưng vẫn không lừa dối được đôi mắt của Christa.

Có thể anh ta đã như những người đồng tộc, mãi mãi nằm dưới lớp đất trong Pandemonium.

Christa thở dài.

Về phần người đàn ông "độc ác sống mãi ngàn năm" nào đó, từ sau kỳ trăng tròn của Angel, mỗi năm anh ta luôn tặng một món quà.

Mỗi khi Christa tỉnh dậy, mở cửa sổ ra lại thấy thấy hộp âm nhạc, hoa hồng trắng, trang sức vân vân mây mây... Cô đều sai hầu gái ném đi.

Chắc hẳn anh ta sống không tệ lắm, nhìn đống lễ vật là biết, còn vấn đề tại sao không bắt hoặc giết cô, chắc hẳn hiện tại không đánh lại Subaru, nên nghỉ ngơi dưỡng sức.

Mà vì sao anh ta lại giống như mấy trăm năm trước kia, hồi mới quen nhau, thỉnh thoảng lại tặng trang sức lễ vật, cũng chỉ mình anh ta biết nguyên nhân.

Ở bên nhau một thời gian dài, nhưng cô vẫn không biết rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ cái gì, mà hiện tại, anh ta và cô đã hoàn toàn không liên quan tới nhau.

Đây là cuộc sống mới của cô, KarlHeinz chỉ còn là dĩ vãng.

. . .

Tháng ngày dần trôi, Carrey và Angel thành niên chưa được bao lâu, nguy nan ập tới.

Căn bệnh Endzeit của Thủy Tổ xuất hiện trên người Vampire.

Càng là Vampire mạnh lại càng dễ mắc bệnh, Ma Giới rơi vào khủng hoảng.

Mọi người luôn nghĩ rằng do Thủy Tổ sinh ra những đứa trẻ cận huyết thống nên mới dễ mắc bệnh, nhưng hiện tại xem ra, căn bản không phải như vậy.

"Thật ra Endzeit nhằm vào tộc Thủy Tổ là vì Thủy Tổ quá mức cường đại." Subaru nghiêm mặt nói với Christa, "Mà hiện tại, thế giới này đã không chứa chấp nổi Vampire."

Shu và Reiji đã bị bệnh, Ayato và Kanato cũng trở về từ thế giới loài người, cả hai đều ho sù sụ, Laito sống chết không rõ, tuy trước mắt Subaru chưa làm sao, nhưng tương lai không thể nói trước được điều gì.

Tận thế ập tới.

. . .

Christa chưa bị nhiễm bệnh, trong lúc bận rộn chăm sóc những người bị bệnh, cô nhận được tin dữ.

Carrey mất tích.

Không thấy hoàng tử nhỏ ở trong phòng, cả lâu đài hoảng hốt.

Mọi người vội vàng đi tìm, nhưng hoàn toàn không thấy, Carrey tựa như bốc hơi.

Subaru và Yui phát điên rồi, ra lệnh cho tất cả những ai còn khỏe mạnh lục tung cả Ma Giới.

Mà còn chưa tìm được hết Ma Giới, Carrey đã quay trở về.

Trở về cùng thằng bé, là người đàn ông có thể chữa trị căn bệnh Endzeit.

Cựu vương mất tích nhiều năm xuất hiện, chế tạo loại thuốc có thể cứu vớt cả Ma Giới, thành công đoạt lại vương vị.

Sự thật chứng minh, anh ta chỉ trao cho Subaru hơn nửa sức mạnh.

Từ đầu tới cuối, tất cả chỉ là một màn kịch anh ta bày ra... trong lúc nhàm chán, anh ta thuận tay cứu vớt Ma Giới.

Đối với người đàn ông này, Christa hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Vương giả trời sinh, âm hiểm lại giả dối, không bỏ sót một quân cờ nào, lạnh lùng vô tình, đẹp tới mức khiến người khác phải kính sợ.

Chỉ là không phải một người chồng tốt, một người bố tốt.

Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người, KarlHeinz trao lại vương vị cho Subaru.

"Rất nhàm chán."

Người đàn ông nhấp hớp trà, nói với Christa.

Cứu thế giới xong liền muốn phủi đít bỏ chạy đúng không? Ném hết cục diện rối rắm cho con trai xử lý đúng không?

Christa không nói gì.

Cũng may, hiện tại anh ta đánh không lại Subaru, hiện tại hai người coi như ngang nhau.

Vì thế Christa tỏ vẻ anh ta thích đi nơi nào thì đi, đừng chường mặt ở trước mặt cô.

Người nào đó đi thật, chỉ là vẫn tặng lễ vật như thường... Rốt cuộc cô vẫn không hiểu anh ta đang nghĩ cái gì.

Dù sao chỉ cần anh ta không xuất hiện, cô mặc kệ anh ta.

Vào một sáng đẹp trời, Christa đang định mơ màng đi ngủ, bỗng nhiên hầu gái gõ cửa, đưa tới một quyển sách.

Quyển sách rất dày, bọc da đỏ tươi, phía trên in hàng chữ sơn thếp vàng - Hamlet.

Cô cầm lấy tấm thiệp kẹp trong sách, nhìn dòng chữ tao nhã phía trên.

"Đã bình an, cảm ơn."
 
Chương 62: Ngoại truyện 3: Tsukinami Carla


Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Sống có ý nghĩa gì?

Ban đầu, anh chỉ muốn một lời khen của otou-sama.

Tsukinami Carla là kẻ bất hạnh, anh luôn khao khát được khen ngợi, nhưng otou-sama lại ghen ghét anh, cũng may, anh có một người mẹ dịu dàng hiền thục.

Thủy Tổ thất bại, bị giam cầm trong Pandemonium, căn bệnh Endzeit khiến mọi người không kịp trở tay.

Xung quanh chỉ có tiếng than vãn chửi rủa, cùng rên rỉ đau đớn.

Rất nhiều lúc, Tsukinami Carla đứng ở đó, ước gì mình chết đi.

"Đây là tòa lâu đài bị nguyền rủa." Okaa-sama suy yếu nắm tay anh, Endzeit đã lan khắp khuôn mặt xinh đẹp của người.

"Con đừng bước theo vết xe đổ của bố con, chuyện này không phải lỗi của con. Nghe lời ta, con yêu, đừng bị hận thù che mờ mắt, người đàn ông kia rất mạnh, chờ kỳ nguyệt thực tiếp theo, hãy.... Khụ khụ... Hãy ra khỏi tòa lâu đài này...."

Okaa-sama phun một búng máu, móng tay đâm vào lòng bàn tay anh, có hơi đau đớn.

"Đi ra ngoài... Khụ khụ khụ... Đi ra khỏi tòa lâu đài bị nguyền rủa! Hãy... Khụ khụ... Hãy ra ngoài và yêu, tìm thứ hạnh phúc thuộc về riêng mình con...."

Người thở hổn hển, nước mắt trào ra, "Đó mới là cuộc đời của con! Khụ khụ... Chứ không phải... trói buộc cả đời mình... bởi thứ vương vị nực cười này!"

"Con sẽ chăm sóc Shin thật tốt, người yên tâm."

Carla để mặc móng tay của okaa-sama đâm sâu vào da thịt, thấp giọng nói.

Nhưng Krone nằm trên giường đã không nghe thấy giọng của anh nữa, trước khi chết đi, người nở nụ cười thỏa mãn.

Cho tới tận lúc chết, người không hay biết rằng, các con trai của người không hề gật đầu.

"Nii-san, liệu chúng ta có giống okaa-sama không?" Shin buông bàn tay đã lạnh của mẹ, nhẹ giọng hỏi.

"Không, sẽ không, chúng ta sẽ chờ kỳ nguyệt thực tiếp theo, chúng ta sẽ sống để rời khỏi nơi này." Carla kiên định nói.

Thời gian đằng đẵng trôi đi, từng người từng người ngã xuống, mà Carla cũng không thoát khỏi lời nguyền rủa mang tên Endzeit.

Cảm giác chờ đợi cái chết rất tệ, xung quanh tràn ngập bầu không khí tử vong, ban đầu còn hoảng sợ, nhưng dần dần trở nên yên tĩnh tới lạ thường.

Cũng may vẫn còn thư viện, đó là thứ duy nhất giúp Carla thoát khỏi cảnh nhàm chán. Anh đọc từng quyển từng quyển, nhớ rõ vị trí của chúng, coi chúng là người bạn tri kỷ của mình.

Không rõ đã bao lâu trôi qua, cuối cùng kì nguyệt thực cũng tới.

Carla và Shin xuyên qua lớp kết giới yếu ớt, thoát khỏi tòa lâu đài bị nguyền rủa.

Anh đi ra ngoài, gặp được người phụ nữ quan trọng nhất đời mình.

Ban đầu anh chỉ tò mò.

Bên ngoài đồn đại rất nhiều về cô, nói rằng cô là đệ nhất mỹ nhân Ma Giới, mấy trăm năm qua luôn được sủng ái, thành công vặn ngã hai vị phu nhân đi trước, trở thành "chân ái của Vua".

Trong nhận thức của anh, chắc hẳn cô phải kiều diễm hơn người, nhưng khi thấy cô ngồi trong nhà lao, dáng vẻ hoàn toàn khác với những gì Carla nghĩ.

Anh còn tưởng cô là đóa hồng đen quyến rũ, nhưng thực chất chỉ là bông hồng trắng yếu ớt.

Hóa ra KarlHeinz thích loại hình này.

Carla có hơi thất vọng.

Kẻ thù ngàn năm của anh lại đi thích thứ sinh vật kém cỏi như thế này.

Không hơn không kém.

Nhưng hết thảy hoài nghi đều bị dập tắt, giây phút nhìn vào đôi mắt ruby của cô, không hoảng sợ, không hoang mang, vô cùng bình tĩnh, thông minh sắc sảo.

Sau này tiếp xúc, tất cả mọi suy đoán đều đúng. Người phụ nữ này đọc rất nhiều sách, có hiểu biết sâu rộng về thế giới loài người, thậm chí còn thành thạo hơn cả anh.

Cô không để ý thân phận tù nhân của mình, thoải mái nói chuyện trên trời dưới bể với anh, còn cùng nhau đàm luận xem vấn đề này đúng hay sai.

Đặc biệt, anh mới chỉ mở miệng, cô đã hiểu, giữa bọn họ có sự ăn ý không nói nên lời.

Thật mê người.

Anh lập tức gạt bỏ thứ tình cảm này, bởi vì anh rất rõ ràng, bọn họ không có khả năng. Anh là vua Thủy Tổ, mà cô là phu nhân của kẻ địch, anh còn đang phái người truy bắt con trai của cô.

Không lâu sau, Carla quyết định đưa ra lựa chọn. KarlHeinz tổ chức tiệc tối, anh biết thời cơ của mình đã tới. Đây là cơ hội ngàn năm có một, anh không thể bỏ qua, cũng không được phép buông tha, anh là vua Thủy Tổ, gánh trọng trách phục hưng gia tộc trên vai, tình yêu là một thứ gì đó rất mong manh.

Carla nghĩ vậy, cũng làm như vậy. Cho tới khi cô và KarlHeinz cùng biến mất, lúc gặp lại trên người cô có mùi của hắn ta.

Dao bạc kề sát cổ, mùi hương gay mũi xộc vào, còn có mùi máu thoang thoảng chưa kịp khép lại.

Tất cả lý trí biến mất.

Tới khi tỉnh táo, nhìn cô liên tục giãy dụa, anh mới nhận ra.

Anh đang làm cái gì?

Carla sững sờ.

Mà người phụ nữ nằm đó, lạnh lẽo nhìn anh, không hề liếc mắt nhìn anh lấy một lần.

Một khắc đó, Carla muốn dừng lại.

Nhưng đột nhiên toàn thân đau đớn, dưới ánh trăng, anh nhìn thấy từng vệt đỏ lan khắp cánh tay.

Anh đã quên, thời gian của mình không còn nhiều.

Carla nhìn vệt đỏ như đang đòi mạng anh.

Luôn là vậy, từ trước tới nay anh không xứng đáng có được hạnh phúc. Đây là trừng phạt của otou-sama, trừng phạt vị vua Thủy Tổ yếu kém này.

Trong lòng anh thầm gào thét.

Vì sao! Vì sao anh không xứng!

Đau đớn xé rách thân thể và lý trí anh.

Dưới cơn giận dữ, Carla quyết định làm tiếp.

Đêm nay, anh tình nguyện là con người nhu nhược, trước khi chết nguyện được chìm trong nhục dục.

Cô rất ấm áp.

Ấm áp tới mức không nỡ buông ra.

Nhưng anh lại lạnh lẽo.

Linh hồn như bị đóng băng, nứt thành hai nửa.

Làm xong, chỉ tiếc anh không thể kiên trì quay về phòng của mình, lập tức ngã xuống.

Thật là chật vật.

Carla muốn kiềm chế cơn ho dai dẳng, nhưng càng kiềm chế lại càng ho nhiều hơn.

Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.

Carla che miệng, máu tươi trào ra, trái tim bóp nghẹt lại.

Trước khi rơi vào hôn mê, anh thầm nghĩ, quả nhiên mình không thể sánh bằng KarlHeinz.

. . .

Vài ngày sau, Carla tỉnh lại. Anh không đủ vĩ đại, mặc dù anh cố gắng như thế nào đi chăng nữa, anh cũng không đạt được kỳ vọng của otou-sama, cũng không có năng lực báo thù cho tộc Thủy Tổ, ngay cả người phụ nữ anh thích, anh cũng phải cưỡng ép mới có được.

Hah, anh đúng là một kẻ thất bại, một tên vua yếu kém, trọng trách của cả gia tộc chỉ có thể phó mặc cho Shin.

Lần đầu tiên Carla cảm thấy chán ghét chính bản thân mình.

Đáng tiếc, dù có bị tra tấn như thế nào, anh cũng không thể chết.

Mà khi cô bưng khay đồ ăn vào, nói với anh "Chết như thế này thật nhục nhã", Carla cảm thấy ghê tởm chính mình.

Cô vẫn luôn mềm lòng. Pandemonium trống rỗng tịch mịch, hơn nữa anh lại đang ốm yếu, vậy nên cô ở lại chăm sóc anh.

Không thể cứ tiếp tục như vậy.

Carla cắn răng đứng dậy, tìm di vật của okaa-sama. Chờ khi anh chết đi, Shin trở về, hơn nữa còn có bức thư anh để lại, nhất định cô có thể ra ngoài.

Anh đã sắp chết, cả đời này, Carla sống vì tộc Thủy Tổ, trong những giây phút cuối đời, anh muốn được ở bên cạnh cô.

Ngày tháng dần yên tĩnh trở lại, từ khi cô phát hiện ra thư viện, bọn họ lại vui vẻ như lúc trước, đáng tiếc đây đều là cảnh thái bình giả dối, trong lòng bọn họ rõ ràng, chỉ là không phá vỡ mà thôi.

Như vậy cũng tốt, anh vô cùng thỏa mãn.

Carla dịu dàng nhìn cô đang chăm chú đọc sách.

Đáng tiếc, bọn họ đều đã quên, hoặc làm như không biết, cô còn có một người chồng, một người chồng có sức mạnh đáng sợ.

Lúc Carla tỉnh dậy, chỉ nhìn thấy cả thư viện chìm trong biển lửa.

Đầu óc anh trống rỗng.

Khói đen xộc vào mũi, lúc này Carla mới phát hiện ra, mình đã quên hô hấp.

Carla chạy vào trong, nhìn ngọn lửa đang đang liếm chân váy cô.

Máu như chảy ngược, trái tim bóp chặt lại. Anh run rẩy ôm cô, muốn đi ra ngoài, lại phát hiện cánh cửa đã được niệm chú.

Chủ nhân của kết giới rất mạnh, anh không thể phá được.

Người phụ nữ trong lòng đã ngừng thở, anh cúi đầu mới phát hiện cô đang đặt tay lên bụng, ôm chặt miệng vết thương, mà vị trí kia...

Carla sửng sốt, đột nhiên ngồi xuống, để cô nằm thoải mái nhất có thể, kéo cô vào trong lồng ngực.

Chắc hẳn cô đang rất lạnh.

"Anh làm gì đấy, mẹ tôi còn chưa chết đâu!" Người đàn ông tóc trắng xông tới, muốn cướp cô từ trong lòng Carla.

"Chưa... chết?" Carla ôm chặt theo bảo năng, ngây ngốc lặp lại.

"Đừng nói mấy lời vô nghĩa, cũng không phải bị đâm vào tim, sao có thể chết! Nếu anh không đi ra, có khi mẹ tôi sẽ bị chết cháy!" Sakamaki Subaru túm chặt lấy tay anh.

Lúc này, anh mới phản ứng lại.

Anh vui sướng ôm chặt người phụ nữ trong lòng.

"Thất thần gì nữa! Mau đặt mẹ tôi lên trên giường!"

Subaru theo Carla vào trong phòng.

"Đúng rồi, trong phòng tôi có thuốc!"

Carla lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng đặt cô xuống, xoay người tìm thuốc.

"Cũng may không phải vết thương lớn, hiện tại chỉ là bị mất máu nhiều nên ngủ say mà thôi, để tôi đi gọi bác sĩ tới đây kiểm tra."

Subaru nhìn vết thương của mẹ, thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nói.

Mà anh lặng lẽ khom lưng, lau sạch máu trên người cô.

May là cô không sao, may là anh tới kịp.

Cuộc đời tăm tối này vẫn còn nhân từ với anh.

. . .

Carla rất trân trọng tháng ngày được dưỡng thương cho cô.

Tuy rằng có thể KarlHeinz đã chết, nhưng anh không ích kỷ giữ cô lại.

Đứa bé không nên ở tòa lâu đài bị nguyền rủa, cô cũng vậy.

Cô thuộc về thế giới bên ngoài, không phải cùng anh mục ruỗng ở trong này.

Anh nguyện sống ở nơi bị cả thế giới lãng quên, cùng đồng tộc chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Mà cô sẽ cùng đứa bé của bọn họ sống cuộc sống tự do tự tại.

Nhìn cô và Subaru dần đi xa, Carla lặng lẽ vươn tay, khắc họa bóng dáng mơ hồ của cô.

Chrysta Bell của ta, ta yêu em.
 
Chương 63: Ngoại truyện 4: KarlHeinz


Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Thế gian này, thứ khiến mọi người điên cuồng là gì?

Tiền bạc, quyền thế, danh dự, địa vị.

Otou-sama của KarlHeinz có 26 người con trai, anh ta là người con thứ 13.

13, quả là một con số xấu.

Trong thế giới của Vampire, 13 tượng trưng cho cái chết và sự phản bội, lúc trước từng có một nhà tiên tri tiên đoán rằng, người con thứ 13 sẽ giết chết đức vua.

Otou-sama chán ghét, okaa-sama ghẻ lạnh, anh em khinh thường, tất cả hằn sâu trong trí nhớ của KarlHeinz.

Nếu chướng mắt, vậy thì hãy tiêu diệt.

Nhìn okaa-sama ôm Richter, KarlHeinz thầm nghĩ.

Vì thế vừa mới qua kỳ trưởng thành, anh ta giết chết otou-sama tự cao tự đại, okaa-sama lạnh lùng tàn nhẫn, cùng 24 người anh khác.

Đáng lẽ ra Richter cũng chết, nhưng okaa-sama quỳ xuống cầu xin anh, chủ động nuốt bạc, mong anh bỏ qua cho nó.

Đương nhiên, cũng bởi vì Richter là kẻ vô năng yếu đuối, nên KarlHeinz mới buông tha cho cậu ta.

"Ác ma! Đáng lẽ ta nên giết chết ngươi! Ngươi sẽ không bao giờ được chết tử tế!" Trước khi chết, otou-sama gào thét.

KarlHeinz mỉm cười, thản nhiên cướp đoạt nguồn ma lực cấm kỵ của ông ta.

Đạp lên xác người thân, KarlHeinz trở thành vua của Vampire.

Đáng tiếc anh ta còn quá trẻ, rất nhiều người không phục.

Sử dụng ma lực trấn áp bọn chúng, bọn chúng lại quay ra bằng mặt không bằng lòng, anh ta phải dụ dỗ đủ thứ lợi ích mới có thể khiến bọn chúng ngoan ngoãn ngậm miệng.

Một đức vua vẫn còn độc thân, cách dễ dàng nhất để đoạt được quyền lực là liên hôn.

KarlHeinz cân nhắc một hồi, quyết định chọn một đại gia tộc lâu đời.

Cô ta tên là Beatrix, ngưỡng mộ anh ta đã nhiều năm, tạm thời là người phụ nữ đầu tiên trong hậu cung của anh ta.

Đương nhiên, anh ta không để vị trí Đại phu nhân cho cô ta, vị trí đó thuộc về người quan trọng hơn, nhưng gia tộc của cô ta rất xảo quyệt, yêu cầu phải mau chóng thành hôn, vậy nên để trì hoãn thời gian, anh ta cho phép Beatrix sinh con trai trưởng.

"Đức vua, nhìn xem, hôm nay thằng bé cũng thật hoạt bát."

Beatrix kéo tay anh chạm vào bụng cô ta, ánh mắt dịu dàng say mê.

"Ngoan, hôm nay ta còn có việc, trở về sẽ bù cho em." KarlHeinz cúi đầu hôn môi cô ta.

"Em chờ ngài về." Beatrix có hơi buồn, nhưng cô ta nhanh chóng nở nụ cười che giấu, làm như không có chuyện gì xảy ra.

"Honey, ta rất thích em như vậy." KarlHeinz bình thản nói, trong đầu lại đang nghĩ về buổi tiệc tối nay.

Để ổn định ngai vàng, anh ta cần phải làm rất nhiều việc, chỉ khi trả giá càng nhiều, mới thu về lợi ích lớn, đây mới là quan niệm sống của KarlHeinz.

Tình yêu? Gia đình? Trong mắt anh ta, hôn nhân chỉ là một bản giao dịch, đứa con là kết quả của bản giao dịch đó, Beatrix ngoan ngoãn, anh ta rất hài lòng, về phần những chuyện khác, không đáng để anh ta quan tâm.

Chính trị xấu xa mà dơ bẩn, KarlHeinz lại như cá gặp nước.

Ổn định thế cục, trấn áp nội loạn, cầm tù Thủy Tổ...

Mỗi một chuyện, anh ta đều làm rất tốt.

Tiền bạc, quyền thế, danh dự, hiện tại anh ta không thiếu.

Đối thủ đều đã ngã xuống, KarlHeinz vẫn luôn vững vàng trước sau như một.

Nhưng không đợi anh ta tìm được niềm vui mới, trong lúc vô tình anh ta phát hiện phòng Thời Không tiên tri cho anh ta một bí mật.

Ba trăm năm sau, Vampire sẽ giống như Thủy Tổ, mắc phải đại dịch Endzeit, cuối cùng tuyệt chủng.

Biết được chuyện này, KarlHeinz vô cùng vui sướng.

Đúng vậy! Đây mới là điều đáng để khiêu chiến! Căn bệnh Endzeit gần như tiêu diệt cả tộc Thủy Tổ, không lâu sau sẽ tiêu diệt cả Ma Giới.

Đây là đối thủ mạnh nhất anh ta từng gặp.

KarlHeinz bắt đầu lập kế hoạch.

Đầu tiên, anh ta cần gen của người nhiễm bệnh Endzeit.

Vậy thì biến công chúa Quỷ Giới trở thành Đại phu nhân của anh ta, một công đôi việc. [*]

[*] Mẹ của Cordelia – Mene, là em gái của Krone – mẹ của Carla và Shin. Theo vai vế thì Cordelia là em họ của Shin và Carla.

Nhưng Cordelia rất không an phận, anh ta không hề thích cô ta. Nhưng không sao, chỉ cần cô ta sinh con, anh ta sẽ không bao giờ... chạm vào cô ta nữa.

Tiếp theo, anh ta cần thử nghiệm xem liệu kết hôn cận huyết có dễ bị mắc bệnh Endzeit không.

Vì để phòng ngừa lại gặp phải loại phụ nữ đáng ghét, lần này KarlHeinz cẩn thận lựa chọn, cuối cùng nhìn trúng cô em họ Christa.

Thuần khiết, kính cẩn, dịu dàng hiểu chuyện, thỉnh thoảng cũng sẽ phản nghịch, rất hợp khẩu vị của anh ta.

Về phần cô có tình nguyện gả cho anh ta hay không, KarlHeinz hoàn toàn không quan tâm, chỉ cần kế hoạch thuận lợi, anh ta có thể chiều theo ý cô.

Giống như nhốt hoàng yến vào trong lồng sắt vậy, nó vui hay không đâu liên quan gì tới chủ nhân, chẳng qua chỉ cần giọng hát dễ nghe của nó mà thôi.

Cuối cùng, kiên nhẫn chờ đời.

"Bạn thân mến, vì sao không chọn cách khác, nghiên cứu này của ngài rất phiến diện."

Câu nói của Socrates khiến KarlHeinz tỉnh táo lại.

Đúng vậy, anh ta cần chuẩn bị, nhưng nên bắt tay từ đâu.

Đúng lúc này, Cordelia ngoại tình.... KarlHeinz chợt nảy ra ý hay.

Người thừa kế gen của Thủy Tổ chưa chắc đã vượt qua được đại dịch Endzeit, nhưng nếu như bị hút máu thì sao, giống như con người tiêm chủng đậu để ngăn ngừa bệnh đậu mùa, vậy thì tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.

Anh ta cần vật dẫn, một vật dẫn có thể chịu được trái tim của Cordelia.

Đây không phải chuyện dễ dàng, phải biết rằng không phải ai cũng chịu được trái tim của công chúa Quỷ Giới, vì thế KarlHeinz mất ba trăm năm mới tìm được một cô gái loài người thích hợp.

Mấy trăm năm qua xảy ra không ít chuyện... Ví dụ như gia tộc của Beatrix tạo phản, thế lực của Quỷ Vương suy yếu... Mấy việc này tựa như gia vị trong cuộc đời nhàm chán của KarlHeinz, vậy nên nhìn Beatrix chết, anh ta vô cùng bình thản.

Đối với Beatrix, KarlHeinz vẫn luôn bài xích. Sự tồn tại của cô ta là minh chứng cho việc thời còn trẻ anh từng bất lực như thế nào, cho nên anh ta cũng không quá thích Shu và Reiji.

Đương nhiên, bởi vì cô ta là người trung thành, anh ta cũng không định giết chết cô ta, mà cho gia tộc của cô ta một vị trí khác thích hợp hơn, cô ta có thể an nhàn làm Nhị phu nhân cho tới lúc chết.

Phụ nữ sao, KarlHeinz chưa từng thiếu.

Từ khi còn chưa trưởng thành, đã có rất nhiều phụ nữ quỳ gối dưới chân anh ta, người sau đạp lên người trước, đủ mọi loại người.

Khi anh ta đạt được vương vị, càng có không ít mỹ nhân nháy mắt đưa tình với anh ta.

Không có anh hùng nào không qua ải mỹ nhân, KarlHeinz cũng không bạc đãi chính mình.

Cho nên anh ta có rất nhiều tình nhân, chẳng qua chỉ là tình một đêm, có chăng là thời gian anh ta ở bên bọn họ dài hay ngắn.

Đương nhiên, nhiều phụ nữ, gu thẩm mỹ của anh ta càng lúc càng cao, không chỉ xinh đẹp, mà còn phải có khí chất mê người.

Mà KarlHeinz vừa lòng nhất với Christa – Tam phu nhân của anh ta.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô ở buổi tiệc, anh ta vô cùng bất ngờ. Lúc ấy đang tỉ mỉ lựa chọn đối tượng cho thử nghiệm "hôn nhân cận huyết", nghe mỹ danh của cô nên thử tới đây, nào ngờ đối phương lại khơi gợi hứng thú của anh ta.

Dáng vẻ hoàn toàn không thích hợp với bầu không khí ở đây.

Yếu ớt, mảnh mai, thuần khiết, nhưng cũng có chút phản nghịch khó thấy, cô giống như người ngoài cuộc trong thế giới nhục dục này, ánh mắt luôn lạnh lùng pha lẫn khinh thường.

Hah, chỉ muốn đè cô lên trên giường, chọc cho cô khóc, nhìn đôi mắt lạnh lùng kia đỏ ửng, mê mang sung sướng, cần cổ tinh tế tựa như thiên nga, đẹp tới mức người ta chỉ muốn bóp chặt.

Lần đầu tiên người đàn ông gặp người phụ nữ, phần lớn chỉ nghĩ tới chuyện "lên giường" hay "không lên giường" mà thôi.

Hiển nhiên, Christa hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của KarlHeinz.

Nhưng theo đuổi cô không quá thuận lợi. Mỗi lần tặng lễ vật, cô đều chỉ lễ phép "Cảm ơn", mời đi ăn tối, cô luôn lấy cớ cự tuyệt.

KarlHeinz không gấp, anh ta luôn hưởng thụ quá trình chinh phục. Nhưng có vẻ bố của cô lại nóng nảy, vụng về đánh thuốc con gái, trực tiếp ném cô lên giường của anh.

Mỹ vị tới miệng, đương nhiên KarlHeinz sẽ không cự tuyệt, cái gọi là anh tình tôi nguyện chỉ là phù du. Vẫn nên thúc đẩy tiến độ thử nghiệm càng nhanh càng tốt, đặc biệt là khi "lễ vật" đang ở trước mặt mình.

Đó là một đêm tuyệt diệu. Không thể tin được đây lại là lần đầu tiên của cô, vừa ngây ngô lại mời gọi, KarlHeinz chưa bao giờ được thưởng thức thứ cảm giác này. Phải biết rằng, Vampire nữ không bao giờ trao trinh tiết cho chồng mình, trong kỳ trưởng thành bọn họ giao du với rất nhiều bạn trai, cùng nhau chìm trong dục vọng, mà đây chỉ là lạc thú của con trẻ, không ai thèm quan tâm.

Làm Vua, đương nhiên KarlHeinz cũng từng được trinh nữ mời gọi, nhưng tất cả mới chỉ mười hai, mười ba tuổi, anh ta không thích loại hình này.

Cho nên đây là lần đầu tiên anh ta được làm tình với trinh nữ. Nói thật, anh ta rất thích. Vì thế anh ta quyết định cho cô một đặc quyền, từ "tình nhân" nâng cấp thành "Tam phu nhân".

Đây là vinh quang vô cùng tôn quý, chỉ tiếc đối phương không cảm kích, bỏ đi không lời từ biệt.

KarlHeinz rất thích chơi trốn tìm. Đương nhiên, cái gì cũng phải có sự trả giá của nó, sau khi chơi xong, anh ta nhốt cô trên tháp cao.

Thú cưng nghịch ngợm thì cũng vui đấy, nhưng tuyệt đối không được chạy trốn. Huống hồ anh ta cũng không mong người khác nhúng chàm vẻ đẹp thuần khiết của cô, KarlHeinz quyết định, mãi mãi nhốt cô ở đây.

Cứ như vậy, Christa trở thành kho báu chỉ mình KarlHeinz biết.

Cũng là thứ bảo bối trân quý anh ta ngoài ý muốn có được.

Anh ta mê muội cô. Phải biết rằng trước kia mấy tháng anh ta mới về lâu đài một lần, nhưng từ khi cô tới, nhất định một tháng anh ta sẽ trở về một lần.

Thời điểm tộc Wolf xảy ra nội loạn, thậm chí anh ta còn không có thời gian qua chỗ tình nhân. Cho dù lúc sau có người mới, vị trí của cô mãi mãi không thay đổi.

Sau đó hai người mâu thuẫn vì cái chết của Beatrix, anh ta nhận ra.... mình có hơi chút thích cô.

Mà hiển nhiên cô không thích anh ta.

Nhưng vậy thì có sao? Từ đầu đến chân cô đã là người của anh, KarlHeinz chỉ chú trọng kết quả, không quan tâm quá trình.

So với việc bồi đắp tình cảm với cô, anh vẫn coi trọng thử nghiệm hơn cả.

Giám thị từng đường đi nước bước của Richter, móc nối với nhà thờ, sắp xếp các cô dâu tới cho các con làm quen trước.

Kế hoạch diễn ra rất thuận lợi, KarlHeinz nhàm chán đối đầu với hai đứa trẻ còn sót lại của tộc Thủy Tổ, mà ở buổi tiệc tối nhìn thấy cô, anh ta phát hiện, thật ra anh ta rất nhớ cô, vậy nên anh ta quyết định để cô mang thai con gái của anh ta.

Tuy rằng cô hạ thuốc khiến anh ta có hơi bất ngờ, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, anh ta quyết định tha thứ cho cô.

Nhưng KarlHeinz không ngờ tới, đóa hồng trắng của anh ta sẽ bị vua Thủy Tổ nhúng chàm.

Anh ta biết, cô không dám.

Cô là người thông minh, biết rõ điều gì nên làm điều gì không nên làm, nếu không anh ta cũng không cho phép cô ở bên vua Thủy Tổ lâu như vậy.

KarlHeinz tức giận ném cô vào biển lửa, hay có thể nói, chính là đứa bé chưa chào đời kia.

Khiến anh ta không vui, vậy tốt nhất hãy chết đi.

KarlHeinz đứng trước Subaru đang tức giận, thầm nghĩ, kế hoạch vẫn thuận lợi như cũ, nhưng tâm tình của anh ta không tốt cho lắm.

Rõ ràng anh ta đã giết chết cô, tại sao vẫn cảm thấy không vui?

Cho tới khi nghe tin cô vẫn còn sống, KarlHeinz mới nhận ra, anh ta không muốn cô chết, anh ta thích cô.

Đáng tiếc anh ta đã trao hơn nửa sức mạnh cho Subaru, cô có chỗ dựa, tuyệt đối sẽ không về bên anh.

Nhưng không sao, Vampire sống cuộc sống vĩnh cửu, chưa tới bước đường cùng, đâu ai biết kẻ nào sẽ là người chiến thắng cuối cùng?

A, trước đó, để đề phòng con mèo nhỏ không có lương tâm quên mất anh ta, anh ta thường xuyên tặng lễ vật cho cô.

Về phần vua Thủy Tổ, chờ anh ta giết chết tên đàn ông đáng ghét đó, anh ta sẽ rộng lượng tha thứ cho cô.

Hah, sau khi chinh phục thế giới, cuộc sống lại trở nên thật nhàm chán, không biết nên làm gì bây giờ.

KarlHeinz nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ.
 
Chương 64: Ngoại truyện 5: Gặp lại


Edit: Quanh

Beta: Quanh

Trong sân bay, người đến kẻ đi, Christa làm lơ đủ loại ánh mắt đang chăm chú nhìn cô, bình tĩnh tháo kính râm xuống.

"Ôi chao ôi chao, mặt trời chói quá, tại sao loài người có thể chịu được thứ ánh sáng này nhỉ!" Angel bỏ khẩu trang xuống, oán giận nói.

"Còn chưa tới Ai Cập đâu, con cố chịu một chút." Christa bảo con gái ngồi cẩn thận, đưa nước cho con bé.

"Nhưng mà con rất thích Ramesses II, tuy hai người bọn con không có cơ hội tìm hiểu nhau, nhưng con có thể chủ động đi thăm ông ta."

"Là đi thăm xác ướp của ông ta...." Christa sửa lại.

"Mẹ, đừng khiến con mất hứng." Angel xấu hổ nhăn mặt.

"Honey, vậy còn Gia Cát Lượng thì sao? Con đã quên ông ta rồi sao?" Christa nhíu mày nhìn con gái.

Đứa nhỏ này là người hoạt bát, Christa hy vọng con bé có thể đọc thêm nhiều sách hơn một chút, nhưng vốn dĩ con bé là Vampire, không có hứng thú với học tập. Có một lần Christa ném cho con bé quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa, nào ngờ con bé lại mê Gia Cát Lượng đến chết đi sống lại, còn nũng nịu đòi cô đi thăm nơi ở của Gia Cát Lượng.

Con bé trở nên mê mẩn với danh nhân lịch sử thế giới, còn bắt anh trai nó đi tìm tư liệu giúp mình.

Mà dạo gần đây, con bé mê mẩn Ramesses II, vì thế dắt Christa đi cùng.

Christa bất đắc dĩ thở dài.

Ở tuổi này, Vampire nữ đã bắt đầu biết yêu đường, nhưng con gái nhà cô lại chỉ lo theo đuổi thần tượng... Thôi được rồi, ít ra con bé cũng không yêu sớm.

"Ôi chao ôi chao, Gia Cát Lượng sẽ không để ý đâu ~" Angel xua tay, cố ý sử dụng ma lực, biến đôi mắt thành màu xanh lam, "Mẹ! Thằng nhóc tóc vàng kia nhìn lén mẹ!"

"Con chú ý người ta làm gì? Ai cho con kêu người ta là "thằng nhóc", thế là không lễ phép."

Christa bất đắc dĩ.

"Nhưng con lớn tuổi hơn cậu ta." Angel xoắn xoắn tóc, "Cậu ta mới có 20 tuổi, con đã 40 tuổi rồi! Tính theo tuổi của loài người, con còn đủ tuổi làm mẹ cậu ta!"

Christa: "...." Không thể phản bác.

"Hừ, xấu như vậy mà cũng đòi tán mẹ." Angel khinh thường.

Con ngoan... thật ra cậu nhóc tóc vàng kia cũng khá ổn, chẳng qua so với gen của Vampire thì vẫn có phần kém cỏi.

"Đúng rồi! Mẹ, mẹ có muốn tìm bạn trai không?" Tiểu loli bề ngoài mới có 12, 13 tuổi liến thoắng nói, "Cô Gina bỏ chú Laito để đi tìm tình yêu mới, mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, sao không thấy gấp gáp vậy?"

Christa: "... Mẹ già lắm sao?"

"Con không ghét bỏ mẹ già, dù sao nhìn qua trông mẹ chẳng khác nào chị gái của con, nhưng mẹ đã hơn 700 tuổi rồi." Angel gật đầu, "Là do bố và anh sao? Con đã hỏi qua anh rồi, anh không để ý mấy chuyện này, con cũng không để ý, cho nên mẹ thân yêu à, mẹ mau đi tìm bạn trai đi!"

"Phiền. Không muốn tìm."

Christa lắc đầu, cuộc sống của con người quá ngắn ngủi, cô lại không vừa mắt ai ở Ma Giới, hiện tại cũng rất tốt.

"Không sao, mẹ lười tìm, con tìm giúp mẹ! Yên tâm, nhất định con sẽ tìm một chú đẹp trai cho mẹ!" Angel vỗ ngực, ánh mắt đảo như ra-đa.

"Mẹ mẹ mẹ mẹ!" Đột nhiên cô bé túm chặt quần áo của Christa.

"...Lại sao vậy?" Christa buông di động, nhìn tiểu ác ma nhà mình.

"Này! Người này được không!"

Angel nhìn người đàn ông đứng phía sau Christa.

"Honey, con ngoan ngoãn cho mẹ..." Christa không thèm quay đầu lại.

"Tiểu thư, xin hỏi bên cạnh em có ai ngồi không?" Người đàn ông dịu dàng nói.

"Không không, chú ngồi đi!"

Không đợi Christa mở miệng, Angel đã thành thục nói.

"Cảm ơn."

Người đàn ông mỉm cười, ngồi xuống cạnh Christa.

"Chú muốn đi đâu vậy?" Angel vừa lòng đánh giá đối phương.

"Dạo chơi mà thôi, tiểu công chúa muốn đi đâu?" Người đàn ông nhẹ giọng hỏi.

"Đi Ai Cập thăm Ramesses II!" Angel ra vẻ ngây thơ trong sáng gật đầu.

"Thật trùng hợp, vậy là cùng đường rồi."

"Quá tuyệt vời! Chúng ta đi cùng nhau được không? Cháu tên là Angel, chú tên là gì?"

"Hân hạnh được gặp, ta tên là Tsukinami Carla."

_________

Christa ngồi ở bên: ". . . . . ." (ノ=Д=)ノ┻━┻ Hai người cứ như vậy quyết định? Không hỏi qua ý kiến của tôi sao?

Angel/Carla: "Không"

Christa: ". . . . . ."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top