Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Hôn Trộm 55 Lần

Dịch Full Hôn Trộm 55 Lần
Chương 820: Thăm lại quang cảnh 10 năm trước đây (20)


Bóng đêm rất yên tĩnh, Kiều An Hảo không sao ngủ được.

Tuy không nói chuyện với nhau, nhưng Lục Cẩn Niên cảm giác được người phụ nữ trong lòng nhẹ nhàng động đậy, cũng biến cô mất ngủ, vì thế liền chậm rãi mở miệng: “Kiều Kiều, nhân lúc bụng em còn chưa to, chúng ta chuẩn bị hôn lễ đi.”

Kiều An Hảo không quay đầu lại, không hề mở mắt, âm thanh mềm mại: “Được.”

Khoảnh khắc im lặng, Kiều An Hảo lại mở miệng: “Lục Cẩn Niên, tìm thời gian thích hợp, anh đưa em quay lại Kiều gia một chuyến đi.”

Lúc cô đi đăng ký kết hôn, cũng không có hai bác biết, sau cùng là họ nhìn thấy tin tức trên mạng, nên gọi điện cho cô để xác minh lại, tuy lúc ấy bác gái không hề tức giận với cô, nhưng cô lại có thể cảm nhận được, bác gái có hơi chút thất vọng.

Hiện tại cô mang thai, Lục Cẩn Niên cầu hôn với cô, bọn họ đều đã chuẩn bị cử hành hôn lễ, cô nên mang anh đi đến ra mắt họ rồi.

Lục Cẩn Niên trả lời: “Được.”

Im lặng một lúc, Lục Cẩn Niên còn nói: “Thế nhưng trước khi ra mắt hai bác, anh nghĩ nên đến gặp cha mẹ em.”

Trong lòng Kiều An Hảo rất ấm áp, cô nhìn anh, sau đó chỉ “Ừhm” một tiếng: “Cũng mau chóng đến gặp mẹ anh.”

Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ ôm lấy cô.

Lại là một đoạn thời gian yên lặng, chợt đột nhiên Lục Cẩn Niên mở miệng hỏi: “Kiều Kiều, hai bác của em có thích gì không?”

Kiều An Hảo nghĩ một lúc, nói mấy thứ linh tinh với anh, Lục Cẩn Niên không ngừng “Ừhm”, ghi nhớ dưới đáy lòng.

Vẫn đợi cho cô nói xong, Lục Cẩn Niên mới mở miệng, hỏi một câu mà trong lòng mình đã chần chừ hồi lâu: “Vẫn còn, Kiều An Hạ, cô ấy thích cái gì?”

Lục Cẩn Niên nhắc đến Kiều An Hạ, trong lòng Kiều An Hảo không nhịn được có chút nặng nề.

Kiều An Hạ theo đuổi Lục Cẩn Niên hai lần, tuy bị từ chối, nhưng vẫn là đã từng thích, mà lúc Lục Cẩn Niên đi tìm Kiều An Hạ để hỏi về cô, Kiều An Hạ lại không nói cho anh biết, nói vậy nghĩa là trong lòng chị ấy khẳng định cực kỳ để ý việc Lục Cẩn Niên đã từng từ chối mình.

Cô nhiều lần từng muốn gọi điện thoại cho Kiều An Hạ nhưng là vẫn chưa có đủ can đảm, cô sợ mình và Kiều An Hạ vừa thấy mặt, tình chị em nhiều năm như vậy sẽ thành con số 0.

Nhưng là, nên tới thì sẽ phải tới, cho dù là cô muốn trốn tránh, nhưng vẫn nên đến lúc phải đổi mặt.

Kiều An Hảo áp chế đáy lòng lên xuống, nói mấy thứ trang sức và đồ đạc mà Kiều An Hạ thích, quần áo hay túi xách các loại, nói xong lời cuối cùng, Kiều An Hảo lại bổ sung thêm một câu: “Thôi, nếu anh muốn mua gì, em cùng đi với anh, anh chọn chưa hẳn là An Hạ sẽ thích.”

“Ừhm, được.” Tuy Kiều An Hảo chưa hề nói gì, nhưng là Lục Cẩn Niên vẫn có thể cảm nhận được trong lòng cô đang có chút phiền lòng vì Kiều An Hạ, anh im lặng một lúc, sau cùng liền kéo cô từ trong lòng mình ra, nhìn mắt cô nói: “Kiều Kiều, em đừng nghĩ quá nhiều, mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra, anh đều đã ở bên cạnh em.”

Chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian, chính là sự lo lắng trong lòng, có ai đó hiếu được.

Lục Cẩn Niên nói, dường như mang theo một sức mạnh thần kỳ, để cho cô an lòng.
 
Chương 821: Gặp cha mẹ (1)


Kiều An Hảo không kìm lòng được chôn đầu vào trong lòng Lục Cẩn Niên, qua một lúc, ra tiếng hỏi: “Lục Cẩn Niên, anh có biết trên thế giới này, hai chữ êm tai nhất là gì không?”

Lục Cẩn Niên vuốt vuốt tóc dài của cô, hỏi: “Cái gì?”

Kiều An Hảo hơi ngẩng đầu, tiến đến bên tai anh, thấp giọng nói: “Ông xã.”

Thân thể của anh rõ ràng trở nên cứng ngắc một phen, cả người bất động tầm một phút đồng hồ, mới đột nhiên áp đảo lên người Kiều An Hảo, hôn xuống.

Nếu có thể, Lục Cẩn Niên rất muốn liền như vậy mà yêu thương cô.

Chỉ tiếc, chỉ có thể nghĩ mà thôi.

Lục Cẩn Niên lăn qua lộn lại hôn Kiều An Hảo rất lâu, sau cùng thở hổn hển buông cô ra, giọng nói mang theo sự áp lực: “Kiều Kiều, em có biết, trên thế giới này hai chữ êm tai nhất là gì không?”

Học theo cô... Kiều An Hảo đỏ bừng mặt nở nụ cười một tiếng.

Cười xong, Kiều An Hảo tiến đến bên tai Lục Cẩn Niên nói: “Lục Cẩn Niên, có chuyện, có phải em vẫn chưa nói cho anh biết?”

“Ừhm?”

“Thật ra, em đối với anh là nhất kiến chung tình... Ừhm...” Kiều An Hảo tạm dừng một lát, còn nói: “Nói đúng ra, ngày mưa đó, em đã thích anh, thích anh suốt 13 năm.”

Lúc anh nhìn thấy thư tình, cho rằng cô thích anh năm năm, về sau đến trường học, mới biết được cô vì anh mà thi vào lớp 1, sau đó liền cho rằng lúc cô lên cao trung mới thích anh, nhưng là hiện tại, cô nói cho anh, cô nhất kiến chung tình, thích anh 13 năm.

Trong thời khắc này, anh nghe thấy được tiếng máu trong cơ thể đang dịch chuyển, anh nhìn chằm chằm cô rất lâu, mới lên tiếng nói: “Thật khéo, anh cũng thích em 13 năm.”

-

Bởi vì thời gian bình thường, hai bác của Kiều An Hảo đều phải đi làm, lúc Kiều An Hảo gọi điện thương lượng trước, liền dời thời gian ra mắt đến chủ nhật.

Sáng sớm ngày nào đó, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo rời giường, sau khi hai người rửa mặt đánh răng xóng, liền đi đến nghĩa trang.

Mộ của ba mẹ Kiều An Hảo và mẹ Lục Cẩn Niên không đặt cùng một nơi, mà khoảng cách thì có chút xa, đợi đến khi bái tế xong, về đến trong thành phố cũng đã là 11 giờ sáng, đi ô tô đến cửa Kiều gia, miễn cưỡng muộn hơn thời gian nói trước một chút.

Bác trai mở cửa, Kiều An Hảo chào hỏi trước, sau đó quay đầu nhìn Lục Cẩn Niên giới thiệu, Lục Cẩn Niên chào hỏi bác trai, rất tự nhiên kiên định, lễ phép khiêm tốn.

Kiều An Hảo vốn tưởng rằng lúc Lục Cẩn Niên hỏi hai bác mình thích gì đó, cũng sẽ dựa theo những đồ mình nói mà mua, lại không nghĩ rằng cái gì anh cũng mua, các loại được đóng gói khác nhau, ước chừng có thể chất đầy trong phòng khách của Kiều gia.

Bác gái đã ở trong phòng bếp xem người giúp việc nấu cơm, nghe được tiếng của bác trai, từ bên trong đi ra, kêu Lục Cẩn Niên ngồi xuống, lại còn tự mình đi gọt hoa quả, bưng ra.

Kiều An Hảo đánh giá một vòng phòng khách, không nhìn thấy dáng vẻ của Kiều An Hạ, đợi đến khi Lục Cẩn Niên trả lời xong mấy câu hỏi của bác trai, mới lên tiếng hỏi: “Chị đâu rồi ạ? Không ở nhà ạ?”

“Hạ Hạ ở trên lầu, để bác đi gọi nó...” Bác gái cười nói, mới vừa đứng lên, Kiều An Hảo liền nhìn thấy Kiều An Hạ mặc một chiếc váy liền màu lam nhạt đi từ trên lầu xuống, thản nhiên dẫm từng bậc cầu thang.
 
Chương 822: Gặp cha mẹ (2)


Kiều An hảo theo bản năng nắm tay thành quả đấm, vẫn đợi cho Kiều An Hạ đi tới, mới mở miệng hô một tiếng: “Chị.”

Kiều An Hạ nghe thấy giọng nói của Kiều An Hảo, hơi rũ vành mắt xuống, cách một lúc, mới quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên, nhìn chằm chằm anh được một lúc, mới nhìn lướt qua Kiều An Hảo, sau đó liền ngẩng cằm không nói lời nào ngồi xuống chỗ trống bên cạnh bác trai.

Tuy Kiều An Hạ chỉ liếc mắt nhìn Kiều An Hảo một cái, nhưng Kiều An Hảo lại có thể tinh tế bắt được sự lạnh lùng và xa cách trong mắt cô.

Thân thể của Kiều An Hảo không nhịn được có chút gượng gạo.

Bác gái cũng không biết Kiều An Hạ từng theo đuổi Lục Cẩn Niên, nhìn Kiều An Hạ ngồi xuống, cũng ngồi xuống theo, lại vẫn cười tít mắt mở miệng nói: “Vừa định lên lầu gọi con, con đã rơi xuống, còn có, Hạ Hạ, những cái này đều là Lục Cẩn Niên cố ý mua cho con, cậu ấy thật là có tâm, mua đều là những thứ con thích, mà toàn bộ đều là mẫu mới nhất.

Lục Cẩn Niên ngồi bên cạnh Kiều An Hảo, vừa mới rồi chỉ lo nói chuyện với bác trai, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vì anh ngồi sát cạnh Kiều An Hảo, rõ ràng cảm nhận được cả người cứng ngắc của cô, trong lòng liền hiểu ra khẳng định là có liên quan đến Kiều An Hạ, hiện giờ lại nghe được lời nói của bác gái, liền ôn hòa bổ sung một câu: “Bác gái, cháu nào đâu biết cô Kiều thích cái gì, đây là Kiều Kiều tự mình đi chọn, cái túi Chanel kia, Kiều Kiều nói cô Kiều thích màu lam, cũng thích màu đỏ, nên sau cùng vẫn nhắc cháu nên chọn mấy thứ đó.”

Thật ra cái túi Chanel, Lục Cẩn Niên còn muốn mua cả hai màu, lúc ấy Kiều An Hảo còn buồn bực vì sao phải làm thế, hiện giờ nghe được lời nói của anh, cô rốt cuộc hiểu rõ, sở dĩ anh làm thế, là để cho Kiều An Hạ biết, trong lòng cô có bao nhiêu sự để tâm đối với người chị này.

Lục Cẩn Niên khiến trong lòng cô trở nên ấm áp, theo bản năng liền nhìn về phía Kiều An Hạ.

Kiều An Hạ giống như không nghe được Lục Cẩn Niên và mẹ mình nói gì, nhìn cũng không thèm nhìn đến mấy chiếc túi xách đó lấy một cái, ánh mắt chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn quảng cáo đang phát trên ti vi.

Không khí trong phòng liền trở nên xấu hổ trong nháy mắt.

Thế nhưng may mà bác trai bác gái đều là cao thủ hóa giải bầu không khí, bác trai răn dạy Kiều An Hạ một câu, sau đó trên mặt mang theo vài phần xin lỗi và áy náy mỉm cười với Lục Cẩn Niên, sau đó chuyển đề tài, bác gái cũng lập tức phụ họa theo, Lục Cẩn Niên cũng coi như vừa rồi cái gì cũng chưa xảy ra, tiếp tục nói chuyện với bọn họ.

Chỉ là, lúc người chung quanh không để ý, Lục Cẩn Niên lén lút nắm chặt lấy tay của Kiều An Hảo.

Tuy hai người chưa hề nói gì cả, nhưng trong lòng Kiều An Hảo hiểu rõ, anh đang an ủi mình.

Kiều An Hảo bị Kiều An Hạ đối xử lạnh lùng, khiến bản thân có chút khổ tâm, bởi vì cử chỉ này của Lục Cẩn Niên mà thư giãn hơn.

Người giúp việc chuẩn bị xong cơm trưa, tất cả mọi người đều ngồi vào bàn ăn.

Bác gái biết Kiều An Hảo có mang, cố ý dặn người giúp việc làm cơm cực kỳ nhão, lúc mọi người ngồi vào, bác gái múc một chén canh gà cho Kiều An Hảo trước, đưa tới.

“Cảm ơn bác.” Kiều An Hảo đưa hai tay tiếp nhận chén sứ, ánh mắt không nhịn được liếc mắt một cái nhìn Kiều An Hạ ngồi đối diện với mình, do dự một chút, sau cùng đưa chén đến trước mặt Kiều An Hạ: “Chị, chị uống trước đi.”
 
Chương 823: Gặp cha mẹ (3)


Khuôn mặt của Kiều An Hạ vẫn lạnh lùng như cũ ngồi trên chỗ ngồi của mình, im lặng tầm nửa phút, mới ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Kiều An Hảo một cái.

Kiều An Hảo cho rằng Kiều An Hạ muốn vươn tay ra tiếp nhận chén canh, kết quả ai ngờ, Kiều An Hạ vậy mà giơ tay lên, trực tiếp rút đi chén canh mới trong tay mẹ mình, một câu cũng chưa nói, trực tiếp cúi đầu, cầm thìa uống.

Không khí lại trở nên cứng ngắc.

Vẻ mặt của Kiều An Hảo trở nên co quắp.

Ánh mắt của Lục Cẩn Niên ngồi bên cạnh trở nên nghiêm túc, trên mặt nổi lên một tia giận rõ ràng, anh đang cố gắng khắc chế sự khó chịu trong lòng mình, vươn tay, tiếp nhận chén canh trong tay Kiều An Hảo, sau đó đứng lên, ấn cô xuống ghế ngồi ăn cơm: “Được, em là phụ nữ có thai, muốn quản người khác, phải chăm sóc bản thân trước rồi nói sau.”

Nói xong, Lục Cẩn Niên lấy thìa, quấy canh gà, tự mình đút cho Kiều An Hảo.

Bác trai có chút tức giận trừng mắt nhìn con gái của mình một cái, sau đó nhìn thấy cảnh này, liền lập tức giảng hòa mở miệng: “Kiều Kiều thật đúng là tốt số, gả cho một người chồng tốt như vậy.”

“Bác trai, bác đừng nói thế, có thể lấy được Kiều KIều, là phúc của cháu.” Lục Cẩn Niên hiền lành đáp lại một câu, sau đó gắp một miếng đồ ăn Kiều An Hảo thích đưa đến bên miệng cô, đợi cô nuốt xuống, Lục Cẩn Niên lại tiếp tục gắp.

Lặp lại như vậy đến mấy lần, bác gái lại mở miệng: “Cẩn Niên thật đúng là hiểu Kiều Kiều, nó chỉ thích ăn những đồ thanh đạm không nhiều dầu mỡ.”

Lục Cẩn Niên chỉ nhếch môi người yếu ớt một cái, không hề nói gì, khóe mắt lại lườm Kiều An Hạ ở đối diện một cái, rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của Kiều An Hạ lại càng khó coi hơn vừa rồi.

Người chị này của Kiều An Hảo, vì Kiều An Hảo nên anh mới muốn giúp cô giữ gìn tình chị em này.

Nhưng là, trước khi muốn giữ, tiên quyết là Kiều An Hảo phát thật vui vẻ, không phải để cô ta khinh bỉ.

Từ đầu đến cuối, Kiều An Hạ là người có lỗi với Kiều An Hảo, cho dù trong lòng Kiều An Hạ hờn giận khó chịu, cũng là Lục Cẩn Niên anh phải xin lỗi cô ta, làm sao cô ta có thể trút giận lên người KIều An Hảo?

Anh không thể trở mặt với cô ta, nhưng cũng không có nghĩa là, anh không có cách khiến cô ta khó chịu hơn so với Kiều An Hảo.

Lục Cẩn Niên nghĩ lại như thế, liền gắp một miếng cá hấp, lấy xương sạch sẽ, đặt trong bát của Kiều An Hảo, thậm chí lúc Kiều An Hạ định lấy rau, nhìn về phía anh và Kiều An Hảo ở bên này, anh còn rút khăn tay, muốn bao nhiêu ân cần có bấy nhiêu ân cần lau nước còn thừa trên khóe môi của Kiều An Hảo.

Trước khi Kiều An Hảo tới, đã cho hai bác biết chuyện mình và Lục Cẩn Niên chuẩn bị tổ chức hôn lễ, tuy Kiều An Hảo không phải là con của họ, nhưng cũng đã hơn hai mươi năm, bọn họ nuôi cô như con gái

của mình, rất vui mừng, thậm chí vừa ăn cơm, lại vẫn thảo luận về chuyện tố chức hôn lễ nên như thế nào, lúc nói xong lời cuối cùng, bác gái còn nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Kiều An Hạ mở miệng nói: “Hạ Hạ, con và Trình Dạng khi nào thì tổ chức đây? Nếu sau Kiều Kiều và Lục Cẩn Niên, hai đứa liền làm phù dâu phù rể đi, nếu làm trước, thì đổi lại.”

Vốn dĩ trong lòng KIều An Hạ đã không có tư vị gì, hiện giờ nghe được tên Trình Dạng, nghĩ đến lần trước sau khi anh nói chia tay với mình, đến bây giờ cũng đã hơn nửa tháng, một cuộc điện thoại cũng không gọi đến, tâm tình liền trở nên khó chịu hơn, không nhịn được liền bốp một cái, ném chiếc đũa lên trên bàn.
 
Chương 824: Gặp cha mẹ (4)


“Hạ Hạ!” Bác gái bị hành động này của Kiều An Hảo làm cho hoảng sợ, không nhịn được lên tiếng hô tên của cô.

Kiều An Hảo ngoảnh mặt làm ngơ, đứng thẳng lên, lạnh giọng nói một câu: “Con ăn no rồi”, sau đó không đợi những người khác trên bàn cơm có phản ứng, liền trực tiếp xoay người, rời đi.

Từ lúc Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên vào cửa đến bây giờ, không biết đây là lần thứ mấy Kiều An Hạ khiến không khí trở nên xấu hổ như vậy, cho dù bác trai luôn cưng chiều cô, cũng không nhịn được nổi giận: “Kiều An Hạ, quay lại!”

Bước chân của Kiều An Hạ dừng lại, trực tiếp kéo cửa nhà ăn ra, đi ra ngoài, thuận thế còn để lại một âm thanh mãnh liệt.

Tức giận trong người bác trai đều đã nổi lên: “đúng là quá kỳ cục, mất hết quy củ rồi!”

Tới cùng là mẹ Kiều An Hạ, vẫn không đành lòng nhìn con gái trở thành trò cười, không nhịn được mở miệng giải thích bao che: “Mấy ngày nay tâm tình của Hạ Hạ không tốt, Trình Dạng cũng lâu rồi không tới tìm con bé, không biết là có chuyện gì hay là hai đứa cãi nhau nữa, bác vừa nhắc đến Trình Dạng, nó liền nổi nóng.”

Bác trai nghe thấy thế, tức giận mới giảm đi được một chút.

Bác gái vội vàng gắp rau cho bác trai, thuận tiện hô Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên: “Được, chúng ta ăn cơm đi, mặc kệ Hạ Hạ, tính tình của nó từ nhỏ đã thế rồi.

Tuy trong lòng bác trai có chút hờn giận, nhưng lại ngại Lục Cẩn Niên còn ở đây, cũng chỉ có thể đè tức giận xuống, thay đổi khuôn mặt tươi cười, tiếp tục thương lượng chuyện kết hôn với Lục Cẩn Niên: “Khách sạn tổ chức hôn lễ, còn có nơi chụp ảnh cười, đã chọn được chưa?”

“Đang chuẩn bị bắt đầu lựa chọn.” Lục Cẩn Niên lễ phép trả lời, ngữ khí vững vàng giống như việc náo loạn của Kiều An Hạ chưa từng xảy ra.

Bác trai nói: “Kiều Kiều có bầu, chắc chắn không còn nhiều sức, hai đứa cần gì, cứ nói cho bác gái, nhiều năm trước bà ấy đã lải nhải muốn chuẩn bị hôn lễ cho Hạ Hạ và Kiều Kiều rồi.”

Bác gái thật sự vui vẻ, cười đến không khép miệng được: “Đến lúc đó hai đứa chỉ cần chọn địa điểm, những chuyện vụn vặt, bác sẽ giúp.”

“Cám ơn bác.” Lục Cẩn Niên thành khẩn nói một tiếng: “Thế nhưng, hôn lễ có thể nên tổ chức sớm một chút, nhỡ đâu bụng của Kiều Kiều quá lớn, mặc áo cưới cũng không đẹp, cho nên có thể hơi gấp.”

“Không sao, hôn lễ gấp gáp mới có chút vui vẻ.” Bác gái hoàn toàn không có ý kiến gì, cúi xuống, lại nhìn bác trai: “Được, tìm người xem ngày hoàng đạo, càng nhanh càng tốt.”

...

Đề tài bàn bạc kế tiếp, đều là quanh chung quanh về hôn lễ, không khí nhiệt tình hòa thuận.

Bởi vì có Lục Cẩn Niên ở đây, bác trai uống vào một chút rượu, có thể do lớn tuổi, tửu lượng cũng không được tốt, rõ ràng uống cũng không nhiều, nhưng là cũng có chút say, sau cùng trò chuyện, một người đàn ông đã sống hơn nửa đời người mà lại đỏ hốc mắt, chỉ vào Kiều An Hảo, nói với Lục Cẩn Niên: “Bác chăm sóc Kiều Kiều từ bé đến lớn, sau mười tuổi, ba mẹ nó qua đời, sau đó là bác chăm sóc nó, tuy nó không phải con gái ruột của bác nhưng trong lòng bác, cả tài sản của Kiều gia này, bác cũng chia cho nó một nữa, bác không mong gì khác, chỉ mong cháu có thể chăm sóc tốt cho nó.”

Tuy Kiều An Hảo bị Kiều An Hạ phản ứng, khiến trong lòng có chút khổ sở, nhưng nhìn thấy bác gái tỉ mỉ nhắc nhở tổ chức hôn lễ, hiện giờ bác trai nói như vậy, sự khổ sở trong lòng liền bị bao bọc bởi ấm áp.
 
Chương 825: Gặp cha mẹ (5)


Tuy hai bác không phải cha mẹ thân sinh ra, nhưng là trong nháy mắt này, cô vẫn cảm nhận được yêu thương.

Lúc Lục Cẩn Niên nói với cô về hôn lễ trong đêm kia, cô cũng không có cảm giác nhiều lắm, chỉ là một nghi thức, nhưng hiện tại, trong lòng lại tràn ngập chờ mong với hôn lễ này.

-

Tất cả quá trình chuẩn bị hôn lễ, Kiều An Hảo đều không phải làm gì, toàn bộ đều là bác gái, Lục Cẩn Niên, Triệu Manh và trợ lý làm.

Thế nhưng có chuyện gì, mọi người vẫn sẽ hỏi ý kiến của cô một phen, lớn thì là lựa chọn khách sạn, nhỏ thì là vỏ hộp bánh kẹo cưới, đều dựa theo sở thích của cô.

Tiếc nuối duy nhất, là từ khi Lục Cẩn Niên và cô chuẩn bị cử hành hôn lễ, đến bây giờ cũng sắp hoàn thành xong, Kiều An Hạ lại vẫn chưa từng liên hệ với cô, ngẫu nhiên, Kiều An Hảo sẽ gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho Kiều An Hạ, nhưng cũng như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.

Lúc còn cách hôn lễ một chút, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo đi vào bệnh viện khám thai một lần.

Lục Cẩn Niên chọn một bệnh viện và bác sĩ phụ sản tốt nhất Bắc Kinh, tuy khoa phụ sản có nhiều chỗ cấm đàn ông đi vào, nhưng là, Lục Cẩn Niên lại cố gắng để toàn bộ quá trình đều không rời khỏi Kiều An Hảo, theo sát sau hầu hạ.

Lúc làm siêu vi B, Lục Cẩn Niên chỉ có thể đưa Kiều An Hảo đến lối vào, anh cẩn thận dặn dò Kiều An Hảo vài câu, mới để cô vào, Kiều An Hảo ngồi tại chỗ, đợi tầm 10 phút, rốt cuộc nghe thấy có người hô tên mình, cô đứng lên, lúc đi vào, vừa lúc bên trong có người vừa làm siêu vi B cúi xuống, dáng vẻ nhìn có chút quen mắt, không nhịn được nhìn lại, mãi đến khi người đó quay mặt qua, cô mới thốt lên: “Chị Tương Tư?”

Tống Tương Tư gần đây vẫn luôn thấy thân thể không thoải mái, cố ý tới bệnh viện làm kiểm tra một lần, sợ bị chó săn chụp được lại viết linh tinh, cô vẫn cố ý lựa chọn một bệnh viện tư tốt nhất, lại không nghĩ rằng đến đây còn bị người khác nhận ra, theo bản năng liền hoảng sợ, sau đó quay đầu nhìn thấy là Kiều An Hảo, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cong môi lên: “Kiều Kiều tới khám thai à?”

“Ừhm, thật khéo.” Kiều An Hảo cong môi nở nụ cười một phen, nghĩ là siêu vi B, vì thế liền không nhịn được tò mò hỏi một câu: “chị Tương Tư, chị...” Kiều An Hảo chỉ chỉ vào bụng dưới của mình, ám chỉ ý mang thai.

“Không có.” Tống Tương Tư cười khẽ một tiếng, lắc đầu: “Lâu rồi chị chưa kiểm tra sức khỏe, nên qua đây xem thế nào.”

“A...” Kiều An Hảo lên tiếng, nhìn thấy Tống Tương Tư giẫm chân lên giày cao gót 10cm, trong nháy mắt chỉ cảm thấy vừa rồi mình đã suy nghĩ quá nhiều, vì thế liền cười nói: “Sức khỏe thế nào?”

“Rất tốt.” Tống Tương Tư chỉnh lại quần áo, sau đó liếc mắt nhìn bụng dưới bằng phẳng của Kiều An Hảo: “Bảo bảo có khỏe không?”

Kiều An Hảo gật đầu: “Cũng rất tốt.”

Tống Tương Tư nở nụ cười, đeo khẩu trang và mắt kính: “Chị còn có chút việc, đi trước nhé, em kiểm tra đi, chờ đến hôn lễ rồi gặp.”

“Ừhm, tạm biệt.” Sau khi Kiều An Hảo nói xong, Tống Tương Tư chỉ gật gật đầu, liền xách túi của mình, rời đi.

Tống Tương Tư đi trước, sau một lúc, liền từ bên trong đi ra, trực tiếp ấn thang máy, đi xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất, cô ngồi lên xe mình, tạm dừng một lúc, mới tháo khẩu trang và kính trên mặt xuống.
 
Chương 826: Gặp cha mẹ (6)


Cô chưa hề khởi động xa, vẻ mặt rất bình tĩnh nhìn chằm chằm trước mặt mình qua cửa kính xe một lúc, sau đó kéo túi của mình ra, từ bên trong lấy ra một tờ báo cáo kết quả, trong túi còn có thể nhìn thấy hai hộp vitamin B11.

Từ trước đến nay nguyệt sự của cô rất chuẩn, kết quả hiện tại đã chậm một tháng rồi, trong lòng có cảm giác không bình thường, thừa dịp xế chiều hôm nay không có lịch trình gì, Hứa Gia Mộc ở công ty, một mình cô vụng trộm đi đến bệnh viện làm kiểm tra, kết quả không ngờ dự cảm trở thành sự thật, cô thực sự mang thai rồi.

Thai nhi đã được một tháng, nhỏ hơn bảo bảo của Kiều An Hảo một tháng, con của Hứa Gia Mộc, nói cách khác, đứa nhỏ này có thể gọi đứa bé của Kiều An Hảo là chị hoặc anh.

Cô và Hứa Gia Mộc làm chuyện kia, vẫn thường dùng biện pháp tránh thai.

Tuy y học nói là, dùng áo mưa không hẳn sẽ đạt kết quả 100%, nhưng là tối thiểu, cô và anh ở bên nhau bảy năm, cô không có lấy một lần dính bầu, nhưng ai biết, bây giờ lại có ngoài ý muốn.

Thẳng thắn mà nói, cô không bài xích đứa bé này, tuổi của cô đã không còn nhỏ, cô đã từng liều mạng phấn đấu như thế, là vì muốn thoát khỏi bần cùng, nhưng là hiện tại đã không còn khó khăn gì, cô không muốn một mình cô đơn sống ở Bắc Kinh như thế này mãi, cô rất muốn có một gia đình yên ổn, có một đứa bé xinh đẹp, nhìn nó lớn dần từng ngày.

Nhưng là, cha của đứa nhỏ này, đã dùng năm vạn tiền mua bảy năm của cô, tiếp qua một tháng, chính là một bắt đầu năm thứ tám, anh lại mãi không có ý định muốn kết hôn với cô.

Tống Tương Tư nghĩ đến đây, trong đầu lờ mờ nổi lên cảm giác đau đớn, trong mắt tràn ngập ưu thương, nhìn chằm chằm tờ giấy kết quả kia, từ trước đến nay cô có thể tự mình cố gắng, trong mắt lại có chút không muốn từ bỏ.

Qua rất lâu, Tống Tương Tư mới cầm tờ đơn kia nhét vào trong túi, sau đó khởi động xa, chậm rãi rời đi.

Cô lái xe không có múc đích, được một lúc lại dừng, sau đó lại đi tiếp.

Dọc đường đi như vậy, trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, cô muốn gọi điện cho Hứa Gia Mộc hay không, nói cho anh biết, cô mang thai, sau đó thuận tiền xem anh có thể vì đứa con mà chịu trách nhiệm với cô không? Nhưng là, nếu trong lòng anh vốn dĩ không hề muốn cưới cô, vì đứa con nên mới đồng ý cưới cô thì làm sao bây giờ? Cô thương anh, cũng muốn gả cho anh, nhưng là, lại càng muốn chính anh cam tâm tình nguyện cưới cô, huống chi, cô cũng không muốn cốt nhục trong bụng mình, lấy nó làm lợi thế để kết hôn.

Tống Tương Tư thở dài, phát hiện mình vậy mà không hiểu sao lại lái xe đến dưới lầu Hứa thị.

Cô chậm rãi dừng xe lại, nhìn qua cửa kính xe, liếc mắt nhìn tòa cao ốc cao vút, do dự rất lâu, sau cùng vẫn là lái xe đi vào bãi đỗ xe dưới lòng đất của Hứa thị, sau đó cầm túi đi xuống xe, trực tiếp ấn thang máy, đi lên tầng cao nhất.

Tống Tương Tư đi theo Hứa Gia Mộc đến Hứa thị vài lần, biết được văn phòng của anh ở đâu.

Có thể do buổi chiều có hoạt động, phòng thư ký không có lấy một bóng người, Tống Tương Tư cứ thế đi vào trong phòng anh.

Cửa không khóa, cô đẩy cửa ra, bên trong không có ai.

Cô chuẩn bị ngồi xuống sofa trong phòng anh, lại nghe thấy trong phòng nghỉ có âm thanh nhỏ vụn truyền đến.
 
Chương 827: Gặp tộc trưởng [7]


Tống Tương Tư nhíu mi lại.

Bên trong phòng nghỉ có người?

Cô cầm lên túi xách vừa mới đặt xuống ghế, sau đó liền giẫm lên thảm lông xù, đi về phía phòng nghỉ, cô càng tới gần, thì cô lại nghe thấy thấy tinh tường một đạo giọng nữ từ bên trong truyền đến: “Anh Gia Mộc, anh đã đồng ý với em, hôm nay sau tan tầm cùng em đi điện ảnh, vì sao đột nhiên anh lại lật lọng?”

Bước chân Tống Tương Tư mạnh dừng lại tại chỗ, cô cầm túi xách trên tay, nhịn không được liền dùng sức.

Cửa phòng nghỉ khép lại, tuy rằng cô cách cửa một khoảng cách nhất định, nhưng mà thị lực của cô rất tốt, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng một cô gái vừa trẻ vừa xinh đẹp, ghé vào trên giường, cầm lấy cánh tay của Hứa Gia Mộc, không ngừng lay động.

Hứa Gia Mộc giống như rất mệt, nhắm mắt lại, không có quan tâm cô ta.

Cô gái trẻ quyệt quyệt miệng: “Anh Gia Mộc, em chạy đến đây tìm anh, đến bây giờ anh cũng chưa nói qua một câu với em a, a a a a......”

Sau đó là liên tiếp tiếng kêu mềm mại của cô gái, lực cô ta loạng choạng cánh tay Hứa Gia Mộc lớn rất nhiều.

Hứa Gia Mộc bị nhiễu không thể đi vào giấc ngủ, mở mắt: “Thiên Thiên, đừng nháo, anh thật sự rất mệt, không phải ở dưới lầu công ty đang hoạt động sao? Em hãy đi dạo một lát trước đi, được không?”

“Em không đi!” Bị kêu cô gái tên Thiên Thiên, không hề nghĩ ngợi liền phe phẩy đầu cự tuyệt, sau đó người liền ghé vào trên người của Hứa Gia Mộc, ôm thật chặt cổ anh, nói: “Anh Gia Mộc, Lục Cẩn Niên và chị Kiều Kiều đều sắp kết hôn , chúng ta khi nào thì cũng tổ chức hôn lễ a?”

Lúc Tống Tương Tư nghe đến những lời này, chỉ cảm giác có một cỗ cảm giác mát, từ chính trái tim mình tràn ra, một đường hiện lên, cuối cùng trải rộng toàn thân, trái tim của cô vốn rất nóng bỏng, đều đã bị đóng băng.

Cô nhìn không chuyển mắt khỏi hai người bên trong, im lặng không phát ra một chút tiếng động, đợi khoảng nửa phút, cô nghe thấy âm thanh của Hứa Gia Mộc truyền đến: “Chờ em tốt nghiệp đại học rồi nói sau, ngoan, để cho anh ngủ một lát.”

“Anh Gia Mộc, em muốn ở giáo đường tổ chức hôn lễ, hơn nữa em xem hiện trường hôn lễ của chị Kiều Kiều, bố trí rất xinh đẹp, đến lúc đó, em cũng muốn anh cho em một cái hiện trường hôn lễ như vậy......”

Tống Tương Tư nghe đến đó, rốt cục có một chút phản ứng, đầu tiên cô thùy thùy mi mắt, sau đó ngay lập tức xoay người, mại rất nhẹ bước chân, thật nhanh rời đi.

Tống Tương Tư không biết rốt cuộc bẩn thân xuống lầu như thế nào, nói ngắn lại đợi đến lúc cô phục hồi lại tinh thần, người ngồi ở trong xe.

Tầng hầm bãi đỗ xe ánh sáng rất tối, trong xe vô cùng yên tĩnh, toàn thân của cô đều cứng ngắc, trong đầu cô phiêu đãng đều là đoạn đối thoại của Hứa Gia Mộc và cô gái kia.

Nguyên lai, Hứa Gia Mộc anh có vị hôn thê mới a......

Nguyên lai, trước đây lúc anh tìm đến cô, đáy lòng nửa điểm muốn kết hôn với cô cũng không có a......

Là cô quá mềm lòng, bị anh ôm ủy khuất hề hề nói một câu tôi mệt mỏi quá, cô liền tràn ra tâm thánh mẫu, yên tâm khăng khăng một mực, để cho anh ở trong nhà của mình, cùng anh sống chung qua thời gian khó khăn.

Cô đối với anh mà nói, mặc kệ là hiện tại, hay là 7 năm trước, thủy chung đều là một loại hàng hóa dùng tiền là có thể mua được.

Là chính cô tự đề cao chính mình, nghĩ đến bản thân có mị lực khôn cùng, anh nhất định sẽ thích bản thân.

Trong ngực Tống Tương Tư trở nên có chút phập phồng, giây tiếp theo, cô lại đột nhiên lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho vị bác sĩ phụ sản buổi chiều đã kiểm tra cho mình: “Bác sĩ Tưởng sao? Tôi là Tương Tư, ngài giúp tôi đặt một cái lịch, tôi muốn phẫu thuật phá thai!”
 
Chương 828: Gặp tộc trưởng [8]


“Càng nhanh càng tốt...... thứ tư tuần sau? Không được, ngày đó là hôn lễ của bạn tôi, tôi phải tham gia...... Tốt, vậy vào thứ sáu...... Tạm biệt.”

Trong khoảnh khắc sau khi Tống Tương Tư tắt điện thoại, nước mắt chung quy không thể trụ được, giống như dây hạt ngọc trai bị đứt, một viên tiếp một viên rơi xuống.

7 năm, từ lúc ban đầu không rành thế sự, đến bây giờ thành thục lão luyện, cô cho anh tất cả những gì đẹp nhất của cuộc đời.

Nhưng mà, vẫn không đổi lấy được một cái kết cục tốt.

Cả đời người có thể ngốc, cũng có thể tiện, nhưng mà không thể liên tục ngốc liên tục tiện.

Cô có một cái xuất thân bần cùng ở nông thôn, cho dù là từng có danh hiệu bán mình cứu cứu cha trượng nghĩa, nhưng mà chung quy cô vẫn là một người phụ nữ bán mình, cho nên a, cô xuất thân như vậy làm sao có thể xứng với Hứa gia thiếu gia xuất thân nhà giàu chứ?

Cho nên, cô rơi vào kết cục như vậy, là cô gieo gió gặt bảo, là cô ý nghĩ kỳ lạ, là cô si tâm vọng tưởng.

Sắc mặt Tống Tương Tư có chút tái nhợt, toàn thân cô run run lợi hại, cuối cùng lại đột nhiên cầm lên túi hồ sơ báo cáo mang thai, lả tả xé thành mảnh nhỏ, vitamin B11 bên trong túi cũng mang ra, sau đó đẩy cửa xe ra xuống xe, đi đến trước thùng rác, nhìn cũng không nhìn lại một cái trực tiếp vứt những thứ kia vào thùng rác, một lần nữa lên xe, thắt dây an toàn, rồi giẫm chân ga khởi động rời đi.

-

Đêm nay Kiều An Hạ hẹn một khách hàng ở khách sạn lớn Bắc Kinh ăn cơm, không nghĩ tới sẽ đụng phải một tháng cũng chưa liên hệ Trình Dạng.

Vị khách hàng kia có chút gây khó khăn, vẫn không ngừng ép cô uống rượu, Kiều An Hạ tửu lượng không sai, nhưng mà cũng sẽ không chịu nổi vừa ngồi xuống đã phải không ngừng uống.

Trên đường Kiều An Hạ thật sự có chút không không nổi, đẻ cho thư kí của mình tiếp vị khách kia, sau đó tìm lấy cái cớ, từ trong phòng đi ra.

Lúc Kiều An Hạ đóng cửa lại, vừa lúc phòng đối diện cũng mở cửa ra, cô theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, nhìn thấy Trình Dạng mặc một bộ quần áo màu xanh ngọc, áo mũ chỉnh tề mặt mang ý cười nói một câu với khách trong phòng “Lập tức quay lại”, liền thuận thế đóng cửa lại.

Trình Dạng xoay người, liền thấy được Kiều An Hạ ở hành lang đối diện, vẻ mặt của anh cứng ngắc một chút, sau đó liền bất động đứng ở tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm Kiều An Hạ.

Kiều An Hạ định thần lại đứng ở cửa, nhìn lại Trình Dạng khoảng một phút đồng hồ, nhìn thấy anh không có ý muốn lên tiếng, sau đó liền hào phóng tiêu sái xoay người, đi về phía toilet.

Trình Dạng đứng ở cửa, nhìn bóng dáng Kiều An Hạ, ánh mắt ảm đạm vài phần.

Anh đối với cô mà nói, chung quy không là cái gì...... Anh và cô không phải không cãi nhau qua, nháo quá không được tự nhiên, nhưng mà mỗi một lần đều là anh cúi đầu, duy độc lúc này đây, anh vẫn chịu đựng, nhịn đến một tháng , một cuộc điện thoại cô cũng không gọi tới, tin nhắn cũng không phát đến một cái, hiện tại gặp mặt, cô nghiễm nhiên xem anh trở thành người xa lạ......

Nghĩ đến đây, Trình Dạng nhịn không được phe phẩy đầu, cười khổ một chút, đi theo phía sau Kiều An Hạ, cũng đi hướng toilet.

Không biết là do uống rượu, hay là do Trình Dạng theo ở sau lưng, lúc Kiều An Hạ sắp đến gần cửa toilet, không cẩn thận xoay bước chân, cả người suýt nữa té ngã trên đất, cũng may Trình Dạng đi cách phía sau của cô khoảng một thước, phản ứng rất nhanh vươn tay, bám trụ thân thể của anh, giọng nói mở miệng, mang theo vài phần lo lắng: “Xoay bị thương sao?”

Kiều An Hạ nói không nên lời vì cái gì, lúc nghe thấy những lời này của Trình Dạng, áp lực trong lòng lâu như vậy, thế nhưng lại xuất hiện kỳ tích trở nên thoải mái rất nhiều.
 
Chương 829: Gặp tộc trưởng [9]


Vẻ mặt của cô thoạt nhìn vẫn rất cao ngạo như trước, nhưng mà ánh mắt lại nhịn không được nhìn chằm chằm Trình Dạng một lúc lâu.

Trình Dạng thấy cô không lên tiếng, nhíu mi lại, không hề nghĩ ngợi liền ngồi xổm xuống, muốn kiểm tra cổ chân Kiều An Hạ, kết quả tay vừa đụng tới giày của cô, Trình Dạng liền nghe thấy âm thanh của Kiều An Hạ, lạnh lùng truyền đến: “Trình tiên sinh, tôi nhớ rõ chúng ta đã chia tay, anh cảm thấy anh làm như vậy thích hợp sao?”

Tay Trình Dạng nhất thời ngừng lại, anh ngồi xổm bên chân Kiều An Hạ, im lặng khoảng giây, đột nhiên liền đứng lên, liếc mắt nhìn Kiều An Hạ thật sâu một cái, cuối cùng chỉ gật gật đầu, lễ phép mà lại xa cách mở miệng: “Thực xin lỗi, Kiều tiểu thư, quấy rầy ngài .”

Nói xong, Trình Dạng còn đưa cho Kiều An Hạ một đạo mỉm cười không thể soi mói, sau đó liền trực tiếp mại bước chân, đi vào toilet nam, lưu lại một mình Kiều An Hạ, trợn mắt hốc mồm đứng ở tại chỗ.

Trình Dạng cứ như vậy đi rồi?

Lúc trước kia, cô và anh cũng giận dỗi, mỗi lần anh đều giải thích với cô, cô cũng sẽ hé ra mặt lạnh với anh, nhưng mà anh luôn sẽ ôn tồn dỗ cô, rõ ràng vừa nãy anh còn rất quan tâm cô, vì sao đột nhiên liền lạnh mặt quay đi?

Kiều An Hạ đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, thẳng đến Trình Dạng từ trong toilet, đi ra, cô mới trừng mắt nhìn, hô tên của anh: “Trình Dạng?”

Trình Dạng dừng lại bước chân, ánh mắt nhìn về phía Kiều An Hạ, có chính là lạnh lùng: “Có chuyện gì sao? Kiều tiểu thư?”

Trình Dạng cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối cùng “Kiều tiểu thư”, ngữ khí đạm mạc giống như bọn họ căn bản là hai người xa lạ không hề quen biết, Kiều An Hạ kinh ngạc há to miệng, không biết nên tiếp tục nói gì.

Trình Dạng thoạt nhìn tựa hồ rất không kiên nhẫn, đợi một lát, nhìn thấy Kiều An Hạ không lên tiếng, lại mở miệng lễ phép đạm mạc nói: “Thực xin lỗi, Kiều tiểu thư, tôi còn có chút việc, trước xin lỗi không tiếp được.”

Lần này, Trình Dạng căn bản không đợi Kiều An Hạ có phản ứng, trực tiếp lướt qua người cô, mại bước chân rời đi.

Kiều An Hạ mạnh quay đầu lại nhìn bóng dáng Trình Dạng, phát giác so với một đêm kia khi anh nói chia tay xoay người rời đi, bản thân còn muốn thất kinh.

Trình Dạng lúc này đây, không giống như trước kia, dường như thật sự tức giận, chính xác mà nói, giống như cô và anh trong lúc đó, thật sự muốn không hề liên quan?

Thật sự là kỳ quái a...... Không liên quan sẽ không liên quan , cô vì sao khó qua như vậy? Thậm chí đáy lòng còn truyền đến cảm giác đau khó chịu?

Kiều An Hạ có chút mất hồn mất vía tiêu sái vào toilet, dùng xong WC, lúc cô đứng ở trước bồn rửa tay, trong đầu nghĩ tất cả đều là chuyện về của Trình Dạng.

-

Kỳ thật đôi khi, hiện thực so với tiểu thuyết xa xa còn muốn thần kỳ hơn.

Đêm nay, không đơn giản là Kiều An Hạ và Trình Dạng ở khách sạn lớn Bắc Kinh, liền ngay cả Lâm Thi Ý cũng tới đây, hơn nữa Lâm Thi Ý và Trình Dạng cùng tham gia một bữa ăn.

Lâm Thi Ý từ trong gian toilet bên cạnh đi ra đi ra, đi đến trước đài rửa mặt, rửa tay trước, lúc nhìn gương trang điểm lại, phát hiện bên cạnh mình có người, tay vẫn hướng về phía nước, giống như là đánh mất hồn vía, nửa ngày không có một động tác, cô ta nhịn không được tò mò nhìn nhiều hai mắt, sau đó cảm thấy người bên cạnh có chút quen, cau mày suy nghĩ một lát, mới hậu tri hậu giác nhớ tới , này không phải là chị của Kiều An Hảo, Kiều An Hạ sao? lúc trước nàng nhưng là suýt nữa bị này nữ nhân cầm dao nhỏ bị hủy dung đâu!

Thật là không có nghĩ đến, oan gia ngõ hẹp, thế nhưng hôm nay đụng mặt phải!
 
Chương 830: Gặp cha mẹ (10)


Lâm Thi Ý nghĩ tới đây, tiện ngoéo môi một cái, khép hộp phấn lót đang cầm trong tay lại, mở miệng: “Ôi, đây không phải Kiều đại tiểu thư sao? Thật sự là đã lâu không thấy?”

Kiều An Hạ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, từ đầu liền không nghe thấy người bên cạnh nói gì, một chút phản ứng cũng không có.

-

Trái lại đêm nay, Kiều An Hảo cũng ăn cơm ở khách sạn Bắc Kinh, lúc nghe đến ba chữ “Kiều An Hạ” kia, trố mắt một phen, liền thu điện thoại lại.

Đó là giọng của Lâm Thi Ý, nói cách khác, chị và Lâm Thi Ý đều ở bên ngoài?

Kiều An Hảo rút khăn tay ra, sau đó lại nghe đến giọng nói của Lâm Thi Ý: “ha, Kiều đại tiểu thư hẳn không nên là quý nhân hay quên, không nhớ rõ tôi là ai sao?”

-

Lần thứ hai Lâm Thi Ý mở miệng, khiến Kiều An Hạ khôi phục lại thần trí, cô nhẹ nhàng đảo tròn mắt, nhìn lướt qua Lâm Thi Ý, sau đó liền lấy nước rửa tay ở một bên, chà xát tay, đến lúc sạch sẽ mới đóng vòi nước lại, lau khô tay, chuẩn bị rời đi.

Lâm Thi Ý đâu nào để cho Kiều An Hạ rời đi, cô ta không cần suy nghĩ liền chắn trước mặt Kiều An Hạ: “Kiều đại tiểu thư, cô cứ như vậy rời đi làm gì thế? Tôi còn có việc muốn nói với cô!”

Kiều An Hạ khoanh tay ở trước ngực, tư thế ngạo mạn hơn so với Lâm Thi Ý nhiều, trên mặt câu lên một nụ cười, vẻ khinh thường không hề che giấu nói: “Nói chuyện với tôi? Cô xứng sao?”

Kiều An Hảo nghe được nhưng lời này của Kiều An Hạ, không nhịn được bật cười.

Cùng Kiều An Hạ so cái gì còn có thể thắng được chị ấy, nhưng nếu so kiêu ngạo với cô, người phụ nữ đó, rõ ràng là cực kỳ mềm lòng nhưng miệng lưỡi lại cứng rắn hơn so với tảng đá.

Một câu của Kiều An Hạ, khiên cho Lâm Thi Ý tức giận trong nháy mắt: “Đều đã đến lúc này, cô vẫn còn giả bộ cái gì trước mặt tôi? Người khác không biết, tôi cũng biết, người trong lòng cô chính là người vừa cưới em gái cô, như thế nào, tư vị này chắc là không dễ chịu rồi?”

Sắc mặt của Kiều An Hạ trong nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo đến cực hạn.

Kiều An Hảo ở trong phòng, vỗn dĩ vừa bị câu nói kia của Kiều An Hạ chọc cười, trong nháy mắt liền cứng ngắc.

“A... không riêng gì những thứ này? Tôi nghe nói, Trình Dạng cũng chia tay với cô rồi à?” Lâm Thi Ý nói, cùng với một nụ cười đắc chí: “Có phải Trình Dạng đã đá cô rồi không? Cho nên cô mới thất hồn lạc phách như vừa rồi, tôi nói cho cô, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều, cô không chiếm được Lục Ảnh đế, cũng không chiếm được Trình Dạng, Kiều đại tiểu thư thật đúng là đủ thương cảm, thế nhưng, tôi cảm thấy có lẽ Kiều đại tiểu thư đã coi trọng chính mình quá rồi, đừng tưởng rằng mình là thiên kim đại tiểu thư, người khác đều sẽ vây quanh cô...”

Kiều An Hảo nghe được mấy lời này, trong lòng liền bốc hỏa, cô không hề nghĩ ngợi đứng lên, vội vàng xả bồn cầu, liền đẩy cửa ra, không hề nghĩ ngợi cầm điện thoại di động trong tay, ném vào trên người Lâm Thi Ý: “Lâm Thi Ý, cô câm miệng cho tôi, không nói lời nào cũng không ai nghĩ cô điếc!”

Điện thoại đập trúng vào người Lâm Thi Ý, cô ta hét lên một tiếng, sau đó giống như KIều An Hạ, hai người đồng thời quay đầu nhìn KIều An Hảo.

Kiều An Hảo chạm tầm mắt với Kiều An Hạ, chỉ liếc nhau một cái, sau đó cũng chột dạ tránh đi, sau đó đi đến trước mặt Lâm Thi Ý: “Lâm Thi Ý, tôi nói cô sao mãi chưa có tiền đồ gì thế, mỗi lần gây sự đều chẳng được chuyện gì tử tế, lại vẫn lần nào cũng đến trước mặt người khác mà nhảy lên! Tôi thật sự là chưa thấy qua người nào giống tiện nhân như cô!”
 
Chương 831: Mạo hiểm (1)


“Còn có, điệu múa cô Triệu Phi Yến trong trận chung kết Holywood, là cô cố ý đạo lại của toio1”

“Kiều An Hảo, cô đừng ngậm máu phun người, cô có chứng cớ gì, chứng mình tôi đạo của cô?” Lâm Thi Ý bị Kiều An Hảo mắng, sắc mặt rất khó coi, âm thanh mở miệng vô cùng hung dữ.

“Bởi vì tôi không tin trên thế giới này có nhiều sự trùng hợp như vậy, có thể trùng hợp đến mức tôi và cô cùng có một ý tưởng múa vũ y! Lúc ấy tôi thật không rõ, hiện tại thì đã hiểu, sợ là vấn đề nằm ở cửa hàng may bộ váy vũ y đó!” Kiều An Hảo lúc đó đang lờ mờ, một chốc liền không thể nghĩ được xảy ra vấn đề ở đâu, nhưng là về sau cô nói chuyện này cho Lục Cẩn Niên biết, nghĩ đến cửa tiệm may đồ kia, sẽ biết cô muốn biểu diễn múa cổ gì đó, nếu Lâm Thi Ý biết được tin tức này, không khó để đoán ra được cô sẽ trình diễn cái gì, dù sao đó cũng là Triệu Phi Yến kinh điển.”

“Thế nhưng không sao, Lâm Thi Ý, cô không thừa nhận cũng không sao cả, dù sao cô có đạo lại ý tưởng của tôi, cũng không thể giành được giải nhất!”

Kiều An Hảo nói đến đây, dừng một chút, học thái độ vui sướng khi người khác gặp họa khi nãy của Lâm Thi Ý nói: “Thế nhưng, cũng thật sự là làm khó cô rồi, vì muốn ngáng chân tôi mà khổ tâm đi luyện múa, tôi nghĩ mấy ngày cô vì luyện múa, khẳng định rất khổ sở rồi? Suy nghĩ một chút, cô thật đúng là đủ thương cảm, thế nhưng, Lâm Thi Ý, tôi cảm thấy nói đến khiêu vũ, phương diện trên giường, có lẽ cô sẽ càng có sở trường hơn, dù sao cô cũng chuyện dựa vào thứ đó để mua vui cho đàn ông lấy tiền mà...”

Lâm Thi Ý dám dùng cô để kéo lên vết sẹo trong lòng Kiều An Hạ, như thế cô ta cũng đừng trách Kiều An Hảo không khách khí, xé rách mặt nạ của cô ta.

Lâm Thi Ý mỗi lần đều không thể sánh bằng Kiều An Hảo, lúc nào cũng đứng sau, bây giờ lại còn bị cô nói thẳng như vậy, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, quên mất trong bụng Kiều An Hảo đang có bầu, không hề nghĩ ngợi vươn tay, vung lên về phía mặt của Kiều An Hảo: “Kiều An Hảo, cô kẻ tiện nhân, cô câm miệng cho tôi!”

Nếu một tát này thật sự văng đến trên mặt của cô, chắc chắn cô sẽ đứng không vững, người sẽ đụng vào trên bồn rửa mặt.

Bốn rửa mặt kia, vừa lúc chạm đến bụng của cô, lực nếu như rất lớn, sợ rằng bảo bảo trong bụng cô ...

Kiều An Hảo hoảng hốt, mà lại không dám động tay với Lâm Thi Ý, sợ rằng đánh nhau với cô ta, chính mình sẽ thua thiệt, cho nên theo bản năng liền giơ tay lên, bảo vệ con của mình.

Mắt thấy tay của Lâm Thi Ý, đến mặt cô càng ngày càng gần, Kiều An Hảo đều đã nghe được tiếng giớ, cô theo bản năng liền nhắm hai mắt lại.

Sau đó bên tai cô truyền đến tiếng bạt tai vang dội.

Kiều An Hảo khắc chế người mình, sợ run lên một cái, lại không cảm giác được sự đau đớn trên mặt, ngược lại còn truyền đến hai tiếng bạt tai, lúc này cô mới kinh ngạc mở to hai mắt, lại thấy được một màn khó tin.

Vốn dĩ Lâm Thi Ý đang định vươn tay tát cô, lại bị Kiều An Hạ nắm được, mà Kiều An Hạ cả người nghiêm nghị đứng trước mặt cô ta, mang theo vẻ mặt phẫn nộ, ánh mắt cũng không chớp nhìn thẳng Lâm Thi Ý, vừa ngoan độc vừa nặng tay quẳng vài cái tát lên mặt cô ta.
 
Chương 832: Mạo hiểm (2)


Kiều An Hạ chắc phải cho Lâm Thi Ý đến mười cái bạt tai, mới ngừng lại được, Lâm Thi Ý bị đánh đến lờ mờ, trố mắt nhìn Kiều An Hạ, vậy mà không có tý phản ứng nào, mặt cô ta bị sưng đỏ lên dữ dội, mấy ngón tay in dấu trên da thịt trắng nõn, nhìn vô cùng chói mắt.

Mãi đến khi Lâm Thi Ý cảm nhận được trên mặt truyền đến nóng rát, mới bất tri bất giác phản ứng được là vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cô theo bản năng giơ tay lên, che kín mặt, nhìn chằm chằm Kiều An Hạ, ở đáy mắt còn có một tầng nước, giọng nói mang theo sự uất hận: “Có người như cô à? Bị Trình Dạng vứt bỏ, tâm tình không tốt liền trút giận lên người tôi sao?”

“Bốp” Lâm Thi Ý còn chưa nói hết, Kiều An Hạ lại lần nữa vung tay lên, hung hăng cho cô ta thêm một cái bạt tai, bây giờ lực đạo vô cùng nặng nề hơn so với trước, vậy mà mạnh mẽ khiến cả người Lâm Thi Ý đụng vào một bên góc tường, đầu đập vào tường.

Kiều An Hạ cũng không thèm để ý đến Lâm Thi Ý, giẫm giày cao gót đi qua, án Lâm Thi Ý ở trên tường, một tay bóp cổ cô ta, khiến cho mặt cô ta phải ngẩng cao lên, sau đó nhìn thẳng mắt cô ta, cả vú lấp miệng em mở miệng nói: “Tôi nhớ rõ lúc trước đã từng nói với cô, tốt nhất về sau nhìn thấy tôi và Kiều An Hảo thì nên tránh mặt ra.”

Kiều An Hảo đứng ở phía sau, nghe được tên mình, cả người đang theo dõi khí phách của Kiều An Hảo liền phản ứng trở lại, nhìn chằm chằm Kiều An Hạ, ánh mắt có chút dao động.

Vừa mới rồi Kiều An Hạ ra tay ngăn cản Lâm Thi Ý, là lo lắng cho bảo bảo trong bụng cô sao?

“Tôi nói cho cô, vừa mới rồi chỉ là cảnh cáo của tôi, nếu cô còn dám có lần sau...” Kiều An Hạ nói đến đây, dừng một lát, mặt mày lạnh thêm vài phần: “A..., không đúng, không phải cô còn dám có lần sau, mà là tôi nói cho cô, từ giờ trở đi, tốt nhất là nhìn thấy tôi và Kiều An Hảo thì tránh xa ra, nhỡ đâu cô đụng phải tôi, ngày đó nếu tâm tình tôi tốt, có lẽ còn thoáng một chút, tha cho cô coi như không có chuyện gì, nếu tôi đúnglúc hôm đó tâm tình không tốt, tôi sẽ trút giận lên cô, thế thì cô phải làm thế nào đây?”

Kiều An Hạ nói đến đây, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Thi Ý một cái: “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi nói cho cô, tôi Kiều An Hạ không sợ trời không sợ đất, nói được thì làm được, nếu cô không tin, lần sau cô có thể thử xem!”

Nói xong, Kiều An Hạ liền vung tay khỏi cổ Lâm Thi Ý, xoay người rời đi, nhưng ánh sáng trong mắt lại xuyên thấu qua gương nhìn đến Kiều An Hảo cách đó không xa, ánh mắt bình tĩnh dừng lại, tốc độ tim đập của Kiều An Hạ bỗng nhiên như rơi xuống, nghĩ đến nếu mình cứ như vậy rời đi, nếu Lâm Thi Ý nổi điên lên đối phó với Kiều An Hảo, nói không chừng con của Kiều An Hảo...

Cánh môi của Kiều An Hảo gắt gao nhấp lại, sau đó liền quay đầu đi, tay đột nhiên nắm tóc của Lâm Thi Ý, cao ngạo cất bước chân, kéo Lâm Thi Ý đi vào trong toilet trong phòng.

Tất cả trong toilet, đều là tiếng thét đau đớn chói tai của Lâm Thi Ý, Kiều An Hạ giống như không hề nghe thấy, khi đi ngang qua phòng dọn dẹp, còn thuận thế rút một cây lau nhà, sau đó đẩy cửa ra, đẩy Lâm Thi Ý đi vào, đóng cửa lại, lấy cây lau nhà ngăn lại, hừ lạnh một tiếng, xoay người, đi ra ngoài.
 
Chương 833: Mạo hiểm (3)


Lúc Kiều An Hạ đi qua bên người Kiều An Hảo, cô lên tiếng: “Chị?”

Bước chân của Kiều An Hạ dừng lại, nhưng không quay đầu nhìn Kiều An Hảo, qua tầm ba giây đồng hồ, lại giơ chân lên, đi ra bên ngoài.

Trong phòng toilet truyền đến tiếng chửi ầm í không hề có hình tượng và tiếng đập cửa mãnh liệt của Lâm Thi Ý.

“Chị!” Kiều An Hảo tiếp tục hô một tiếng Kiều An Hạ, tiếp tục bước tiếp bắt theo kịp, tay nhanh mắt lẹ nắm lấy cánh tay của Kiều An Hạ: “Chị, vừa rồi cảm ơn chị, nếu không phải chị, có thể...”

“Em cảm ơn chị cái gì?” Kiều An Hạ không đợi Kiều An Hảo nói hết lời, liền ngắt lời cô, âm thanh rất lạnh: “Chuyện chị vừa làm, là vì tiểu tiện nhân kia ăn nói lỗ mãng với chị, không liên quan gì đến em1”

Kiều An Hạ nói xong, liền rút cánh tay trong tay Kiều An Hảo ra, nhưng mà Kiều An Hảo lại càng nắm chặt, Kiều An Hạ chỉ sợ mình dùng lực quá nhiều, làm thương tổn đến Kiều An Hảo, đành phải vươn cánh tay còn lại, tách từng ngón tay của Kiều An Hảo ra.

Kiều An Hảo chống lại Kiều An Hạ, lúc cô tách ngón tay của mình ra, không nhịn được lo lắng hỏi: “Chị, có phải chị giận em vì Lục Cẩn Niên không?”

Kiều An Hạ nghe thế, giống như chịu đựng đả kích gì đó, sắc mặt trắng xanh trong nháy mắt, ngực phập phồng lên xuống, cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó liền cầm lấy ngón tay của Kiều An Hảo bỏ ra, rất nhanh kéo cửa toilet, tốc độ cực nhanh đi ra ngoài.

Kiều An Hảo khom người nhặt di động trên mặt đất lên, không hề nghĩ ngợi bắt kịp.

-

Lục Cẩn Niên ở trong phòng bao đợi một lúc lâu, cũng chưa đợi cô ra, gọi điện thoại cho cô, vậy mà phá hiện điện thoại không được kết nối, vì thế liền có chút lo lắng đến toilet, kết quả người vừa mới đi đến ngưỡng cửa phòng rửa tay, lại nhìn thấy Kiều An Hạ đi từ trong ra, anh dừng lại bước chân, Kiều An Hạ đi qua bên cạnh anh, sau đó nghe được tiếng “chị” của Kiều An Hảo, người cũng chạy từ phòng rửa tay ra.

Lục Cẩn Niên sợ Kiều An Hảo không cẩn thận ngã sấp xuống, theo bản năng vươn tay, ôm lấy eo của cô, vây cô vào trong ngực mình, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”

Kiều An Hảo không để ý đến Lục Cẩn Niên, há miệng hô một câu “chị”, nhưng là Kiều An Hạ giống như không hề nghe được, trực tiếp ấn thang máy, đi vào.

Cánh môi Kiều An Hảo giật giật, theo bản năng liền buông mi mắt xuống, trên mặt không thể che hết cô đơn tràn ra.

Tuy Lục Cẩn Niên không biết rốt cuộc trong toilet đã xảy ra chuyện gì, nhưng là cũng biết, Kiều An Hảo là bởi vì Kiều An Hạ mà khổ sở, anh im lặng dùng sức kéo cô đi, vừa nhẹ giọng mắng cô, vừa mang cô trở về chỗ ngồi.

Chuyện vừa xảy ra, Kiều An Hảo không hề có khẩu vị ăn cơm, Lục Cẩn Niên gọi người phục vụ tính tiền, đỡ Kiều An Hảo đứng dậy, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Kiều An Hảo nhỏ giọng nói hết sự việc ra một lần.

Lục Cẩn Niên không hề lên tiếng cắt ngang cô, cực kỳ cẩn thận nghe, lúc nói xong lời cuối cùng, Kiều An Hảo lại nhẹ giọng bổ sung một câu: “An Hạ là vì em, mới ra tay với Lâm Thi Ý.”

Lục Cẩn Niên khẽ gật đầu, không nói gì, mang theo tình yêu say đắm cùng với cưng chiều vô hạn, khẽ vuốt tóc dài của cô.
 
Chương 834: Nguy hiểm (4)


Vậy mà lúc gương mặt Lục Cẩn Niên rũ xuống, đáy mắt rõ ràng thoáng qua một tia đau lòng và không vui.

Mặc dù từ đầu đến cuối Lục Cẩn Niên không hề lên tiếng về chuyện của Kiều An Hạ, nhưng đến cuối cùng lúc anh đưa Kiều An Hảo về đến nhà, thừa dịp Kiều An Hảo đi tắm, còn tìm điện thoại di động, lấy ra nhắn tin cho Kiều An Hạ một tin nhắn.

Anh không thích Kiều An Hạ, thậm chí đã từng một lần chán ghét Kiều An Hạ, nhưng mà, vì thích Kiều An Hảo, anh bằng lòng duy trì, dường như cô đã vô tình thấy giấy phân chia tài sản của anh, biết anh quan tâm Hứa Gia Mộc, cho nên sẽ cố gắng giúp anhlàm tròn tình anh em với Hứa Gia Mộc.

Chưa tới một tuần lễ, chính là hôn lễ của cô và anh, mặc dù cô không nói gì, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra được, cô rất hi vọng Kiều An Hạ có thể làm dâu phụ của cô, vui mừng chúc phúc cô kết hôn.

Chỉ cần là cô muốn, anh cũng sẽ cố gắng tranh thủ.

-

Kiều An Hạ ra ngoài từ thang máy, mới ý thức mình đi vô cùng vội vàng, ví tiền và chìa khóa xe cũng để quên trong bao sương.

Kiều An Hạ đứng ở cửa thang máy một lát, cuối cùng vẫn không có đi lên lầu, mà là lấy điện thoại di động ra nhắn cho trợ lý một tin, nhắc nhở cô đem đồ đạc của mình mang về công ty, rồi đi ra khỏi tiệm cơm.

Ban đêm có chút lạnh, áo khoác để ở trên lầu, Kiều An Hạ chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, lạnh cóng khiến cô run lẩy bẩy.

Bởi vì không có tiền, cho nên Kiều An Hạ lấy điện thoại gọi một chiếc xe riêng, lúc đang đợi xe, cô nhìn thấy xe Trình Dạng cách đó không xa đang rẽ vào bãi đậu xe.

Vẻ mặt Kiều An Hạ vẻ mặt có chút u ám, tầm mắt liền dính vào Trình Dạng trên xe.

Khoảng cách xe càng ngày càng gần cô, đáy lòng của cô nổi lên một cỗ khẩn trương không giải thích được, cô nhìn qua cửa sổ xe, chạm tới ánh mắt của Trình Dạng, đôi mắt của anh rất sâu xa, lần đầu tiên trong đời nhìn không hiểu đáy lòng của anh đang suy nghĩ chuyện gì, lúc xe của anh chạy đến trước mặt cô, đáy lòng Kiều An Hạ bỗng dưng xuất hiện một loại mong đợi, mong đợi Trình Dạng sẽ dừng xe, nhưng mà cuối cùng, người ấy lại xem như cô không tồn tại, tốc độ xe không hề chậm lại, từ trước mặt côlướt qua, lưu lại một trận gió mãnh liệt.

Kiều An Hạ theo bản năng quay đầu, thấy đuôi xe đã đi rất xa, cảm giác trong nháy mắt, phảng phất bị vét sạch điều gì đó trong ngực, theo chiếc xe kia đi xa.

Kiều An Hạ bình tĩnh đứng tại chỗ, cho đến khi xe mình gọi dừng ở trước mặt, cô mới phục hồi tinh thần, lên xe, báo địa điểm, rồi lại bắt đầu thất thần.

Nhà trọ trong một mảnh đen nhánh, Kiều An Hạ mở đèn, thấy trong nhà khắp nơi đều có Trình Dạng, tâm tình càng khổ sở, thật ra thì không có làm bao nhiêu chuyện, nhưng lại cảm thấy giống như đã trải qua rất nhiều năm, thân thể cực kỳ mệt mỏi, toàn thân vô lực ngã xuống ghế sa lon, nhìn chằm chằm trần nhà một lát, bên tai liền truyền đến tiếng báo có tin nhắn của điện thoại di động.

Sau một lúc lâu, Kiều An Hạ mới vòng vo tầm mắt, nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động của mình, lại thấy được mấy chữ "mylove".

mylove... Kiều An Hạ sửng sốt một lát, mới phản ứng được là Lục Cẩn Niên... Tên gọi này là do cô đặt, nhưng mà tại sao, bây giờ cô nhìn thấy lại không thoải mái vậy?

Kiều An Hạ cầm lên điện thoại di động, không xem nội dung tin nhắn của Lục Cẩn Niên, mà trước chuyển đến mục danh bạ đổi "mylove" thành "Lục Cẩn Niên", dừng một lát, suy nghĩ một chút, lại đổi thành "em rể" .
 
Chương 835: Nguy hiểm (5)


Lúc Kiều An Hạ mới vừa đè xuống "Xác nhận", điện thoại di động lại liên tục leng keng hai tiếng, vẫn như cũ là tin nhắn Lục Cẩn Niên gởi tới, vậy mà Kiều An Hạ nhìn hai chữ "em rể" hai, vốn tâm trạng không thoải mái, chuyển biến tốt rất nhiều.

Mở ra tin nhắn, đầu tiên thấy là Lục Cẩn Niên gởi tới một tấm hình, đó là một lễ phục màu lam nhạt, máng lên móc áo, phía dưới còn đặt đôi cao gót cùng màu.

Kiều An Hạ sửng sốt một lát, mới nhìn xuống: 【 Tôi là Lục Cẩn Niên, mặc dù lúc đầu cô không đồng ý tham gia hôn lễ của tôi vàKiều Kiều, cô ấy cũng biết cô sẽ không tới, nhưng mà vẫn cố ý dặn dò người chuẩn bị lễ phục cho cô. Còn chuyện bút ghi âm, Kiều Kiều cũng không biết, sau này cũng sẽ không biết. 】

Mặc dù chỉ là lác đác mấy lời, nhưng lại như cũ khiến cho người ta cảm thấy phong cách làm việc của Lục Cẩn Niên, đơn giản trực tiếp vào thẳng chủ đề.

Kiều An Hạ nằm trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm lễ phục màu xanh nhạt và đôi giày cao gót kia, hồi lâu mí mắt cũng không chớp một cái.

Ước chừng qua ba phút, có nước mắt theo mắt của cô chảy xuôi xuống, càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, Kiều An Hạ trực tiếp khóc thành tiếng.

Lễ phục và đôi giày cao gót đó, là cô và Kiều An Hảo cùng chung 1 chỗ nhìn thấy trên TV 3 năm trước, cô nhìn trúng bộ đồ dâu phụ, sau đó liền chỉ cho Kiều An Hảo nói, tương lai lúc con bé kết hôn, nhất định phải cho cô làm dâu phụ, hơn nữa còn phải chuẩn bị cho cô một bộ y phục giống như vậy, cô muốn mình thật xinh đẹp bên cạnh cô dâu.

Lúc ấy cô chỉ thuận miệng nói đùa, nhưng mà cô không nghĩ tới, một ngày kia, con bé kết hôn, thật sự tìm người thiết kế bộ lễ phục cô thích đó.

Hình ảnh lúc ấy, từ trên ti vi rõ ràng chợt lóe lên... Ngày hôm sau xem lại, cố ý giữ gìn sao?

Còn nữa, câu nói sau cùng của Lục Cẩn Niên là có ý gì?

Kiều An Hảo thích anh mười ba năm, anh thích Kiều An Hảo mười ba năm, còn trẻ bởi vì cô ích kỷ, rõ ràng có thể thuận lý thành chương để bọn họ ở cùng một chỗ, lại khiến tình yêu vòng con đường xa nhất, còn vất vả như vậy.

Tất nhiên Hàn Như Sơ có lỗi, nhưng mà, nếu ban đầu không phải là cô nói cho Hàn Như Sơ, chuyện Hứa Gia Mộc và Kiều An Hảo, có phải càng về sau sẽ không phát sinh những chuyện bi thảm kia...

Phải biết, Kiều An Hảo cho tới bây giờ cũng không thua thiệt cô Kiều An Hạ, là Kiều An Hạ thua thiệt bản thân, là cô Kiều An Hạ làm sai, nhưng mà tại sao lúc Lục Cẩn Niên đưa con bé đến nhà họ Kiều, nó lại mua cho cô nhiều đồ cô thích như vậy? Tại sao phải bày tỏ nhiều lần như vậy? Tại sao ở phòng rửa tay thấy Lâm Thi Ý nói mình như vậy, không để ý mình có bầu mà lao ra? Tại sao biết cô không đi tham gia hôn lễ của mình, còn chuẩn bịlễ phục cho cô?

Cô tình nguyện con bé mắng cô, chất vấn cô, cùng cô nhất đao lưỡng đoạn, cô cũng không bằng lòng để con bé đối tốt với mình như vậy, bởi vì chỉ khiến cô càng thêm khó xử.

Kiều An Hạ đến cuối cùng trực tiếp khóc thành tiếng, tiềm thức khổ sở giống như trước, tìm Trình Dạng bày tỏ, nhưng mà đợi đến lúc cô cầm điện thoại di động, mới nghĩ đến Trình Dạng và cô đã không còn chút dây dưa nào nữa.

Lúc cô không thấy Trình Dạng, không phải là không muốn, nhưng mà tối nay thấy anh, cô mới phát hiện, suốt khoảng thời gian này, lại nhớ anh nhiều như vậy, nhớ, vì vậy đáy lòng cô lại càng nặng nề đau, một cảm giác thấu xương bứt rứt.
 
Chương 836: Nguy hiểm (6)


Cô tự nhận là trong cả đời này, người cô chân chính động tâm yêu thương là Lục Cẩn Niên, nhưng mà, Trình Dạng lại cho cô cái cảm giác mà Lục Cẩn Niên chưa từng có.

Lúc cô bị Lục Cẩn Niên cự tuyệt, đáy lòng có vẫn luôn không phục, cô cao ngạo không muốn hạ thấp mình.

Nhưng mà, tối nay cô bị Trình Dạng thờ ơ lạnh nhạt, như không có chuyện gì xảy ra, cô phát hiện mình hoảng sợ, yếu đuối.

Thậm chí, cô là nàng công chúa từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay còn có suy nghĩ muốn khom người đi xin lỗi Trình Dạng giảng hòa.

Nghĩ tới đây, lòng Kiều An Hạ chợt kinh ngạc, quên mất khóc thút thít, chẳng qua là nhắm mắt lại, trong đầu lặp lại suy nghĩ mình mới vừa hiện lên.

Trong phòng rất yên tĩnh, không khí như vậy rất thích hợp để một người thấy rõ nội tâm của mình.

Lúc ban đầu quen biết, là anh theo đuổi cô, cô cảm thấy anh thật đẹp trai, còn là một đại minh tinh, lại bị Lục Cẩn Niên từ chối lần thứ hai, đáy lòng đang không phục, quyết định quen Trình Dạng.

Anh đối với cô thật sự rất tốt, tính tình cô lại công kích, nhưng bất kể cô nóng nảy thế nào, anh vĩnh viễn đều là ôn tồn dỗ dành cô.

Có một lần nửa đêm tới kinh nguyệt, có thể uống nhiều rượu quá, đau bụng kinh, lăn lộn vì đau trên giường, là anh vội vội vàng vàng đem cô đi bệnh viện, đợi đến lúc cô đỡ đau, mới phát hiện, thậm chí ngay cả giầy anh cũng không mang.

Thật ra thì, lúccô xem những videokia, hâm mộ Lục Cẩn Niên đối với Kiều An Hảo tốt, bên người cô đã có một người đàn ông, đối với cô rất tốt... Không phải sao?

Nghĩ đến cuối cùng, Kiều An Hạ không còn có biện pháp, không thể tiếp tục đối mặt nữa, cô hết sức rõ ràng khẳng định, cô không thể rời bỏ Trình Dạng, cô không biết rốt cuộc lúc nào mình thích Trình Dạng, nhưng mà bây giờ, cô thật sự thích anh, hơn nữa cảm giác này, cũng không hề giống lúc cô thích Lục Cẩn Niên.

Một là cảm giác muốn chinh phục, một là quyết tâm muốn gần nhau.

-

Ngày hôm sau, là ngày cô dâu chú rể dâu phụ rể phụ mặc thử lễ phục.

Lễ phục là Lục Cẩn Niên nhờ Hôn Khánh hộithiết kế, đặc biệt mời nhà thiết kế người Pháp vẽ kiểu.

Không đơn thuần là cô dâu chú rể, ngay cả bạn lễ phục của cô dâu và chú rể cũng thiết kế đặc biệt, độc nhất vô nhị.

Nơi này có một tục lệ, gọi là "Bách niên hảo hợp", phải là mười một giờ trưa mới mặc thử lễ phục.

Lúc Lục Cẩn Niên bà Kiều An Hảo đến, Triệu Manh Tống Tương Tưthân là dâu phụ, cùng với rể phụ Hứa Gia Mộc và Trình Dạng cũng đều chờ đợi đến lượt.

Bởi vì trợ lý đã kết hôn, cho nên Lục Cẩn Niên cố ý an bài anh đến hiện trường hôn lễ làm người dẫn chương trình, nhưng mà hôm nay trợ lý vẫn đến đây xem náo nhiệt, thuận tiện muốn thử âu phục mà Lục Cẩn Niên chuẩn bị cho mình.

Trước khi tới, trợ lý suy nghĩ nhất định là có người sẽ ăn uống trễ giờ, cố ý rẽ vào một cửa hàng bán cháomua mấy phần đem đến.

Nhà thiết kế và trợ lý đều ở đây sửa sang lại lễ phục, trợ lý đem đồ ăn mình mua đến gọi mọi người tới ăn.

Hứa Gia Mộc biết Tống Tương Tư thích cháo thịt trứng muối, cố ý kéo đến trước mặt một chén, dùng cái muỗng quấy hai lần, trước uống một hớp, cảm thấy mùi vị không tệ, liền múc một muỗng, đưa đến khóe miệng Tống Tương Tư ngồi một bên xem tạp chí.

Tống Tương Tư liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc đưa muỗng tới, lúc chuẩn bị mở ra miệng uống, lại phát hiện dạ dày có chút khó chịu, sau đó liền xoay đầu, đứng lên, cũng không để ý tới Hứa Gia Mộc, đi về phía phòng vệ sinh.
 
Chương 837: Mạo hiểm [7]


Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm bóng dáng Tống Tương Tư, cau mi lại.

Bắt đầu từ tối hôm qua, người phụ nữ này, dường như có điểm không thích hợp...... Hơn nửa đêm về nhà cả người toàn mùi rượu không nói, anh hỏi cô đi đâu, cô cũng không lên tiếng, tắm rửa một cái, ngả đầu liền ngủ, anh huých cô một chút, thế nhưng bị cô đạp một cước xuống giường, sau đó cả người anh liền phát hỏa, cô liền ôm gối đi ra phòng ngủ, một người đi phòng khách, thuận thế còn khóa trái cửa.

Sáng nay khi rời giường, anh vốn tưởng rằng cô sẽ cùng đi với bản thân đến “Trăm năm hảo hợp”, kết quả anh rửa mặt xong, đi ra phòng ngủ, vừa mới chuẩn bị chào hỏi với cô, cô lại cầm túi xách của mình, coi anh giống như không khí, thẳng hướng đi về phía cửa phòng, hôm qua xe của cô để lại Cung Vàng Điện Ngọc, cho nên lúc đi đến cửa cô trực tiếp lấy chìa khóa xe của anh đá cửa rời đi, anh vội vã đuổi theo xuống lầu, vốn tưởng rằng cô sẽ chờ anh, kết quả ai ngờ, cô lái đi xe của anh sớm đã không thấy bóng dáng, hại anh chỉ có thể ngăn cản xe taxi, ai ngờ đến dưới lầu “Trăm năm hảo hợp”, anh thấy xe của mình bị cảnh sát giao thông giữ lại.

Tống Tương Tư dừng xe không đúng nơi!

Rõ ràng bãi đỗ xe của “Trăm năm hảo hợp” nhiều vị trí như vậy, cô cố tình lại dừng ở trên đường quốc lộ, rõ ràng là cố ý !

Vào “Trăm năm hảo hợp”, anh ngồi ở bên cạnh cô, nói chuyện với cô, cô cũng bỏ mặc.

Kỳ thật đổi lại là trước đây, anh làm sao sẽ nhân nhượng cô như vậy, cô không để ý tới anh, anh sẽ không để ý tới cô đâu!

Thậm chí anh còn tự mình uy cô uống cháo, anh vốn tưởng rằng trong nháy mắt cô há miệng kia, tâm tình đã chuyển tốt, nhưng mà ai ngờ, đột nhiên liền mặt lạnh, đứng dậy rời đi.

Thật sự là...... Không hiểu người phụ nữ này bị sao nữa!

Hứa Gia Mộc a nở nụ cười một tiếng, cầm thìa vừa định đút miếng cháo vừa đưa cho Tống Tương Tư vào trong miệng của mình, nhưng mà đưa đến bên miệng, lại không có khẩu vị, ném thìa, ngồi ở trên ghế sa lon ngây người một lát, cuối cùng vẫn có chút không yên lòng đứng lên, hướng về phía toilet.

Toilet và phòng thay quần áo cách nhau một gian phòng, bên trong trưng bày sắp xếp cái tủ kính chỉnh tề, bên trong đầy đủ các loại kiểu dáng nhẫn.

Lúc Hứa Gia Mộc đi qua một cái tủ kính, bước chân nhịn không được dừng lại, nghiêng đầu, nhìn một cái nhẫn kim cương.màu hồng nhạt được trưng bày bên trong

“Tiên sinh, ngài muốn mua nhẫn cầu hôn hay là nhẫn kết hôn?” Người bán hàng thấy Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm nhìn hồi lâu, nhịn không được lên tiếng hỏi.

Hứa Gia Mộc hoàn hồn, nhìn thấy Tống Tương Tư trong phòng rửa tay đi ra không biết từ lúc nào, đã quay trở lại phòng thử quần áo, anh nhìn về phía người bán hàng lắc lắc đầu, rồi mại bước chân đi về phía toilet, tựa vào trên vách tường nhà vệ sinh nam, châm một điếu thuốc.

Anh thế nhưng vừa có một loại xúc động, tưởng mua một chiếc nhẫn, đưa cho Tống Tương Tư......

Thẳng thắn mà nói, từ nhỏ đến lớn, suy nghĩ về đám cưới trong đầu hắn đã ăn sâu bén rễ, anh nhất định sẽ thú một người phụ nữ muôn đăng hộ đối.

Sau khi giải trừ hôn ước với Kiều An Hảo, tập đoàn Hứa lại rơi vào trong tay Lục Cẩn Niên, lúc đó anh còn chưa biết mẹ mình làm rất nhiều việc sai trái, bối cảnh gia tộc của Lâm Thiên Thiên rất tốt, mẹ không thể không thích, anh và Tống Tương Tư lại không có liên lạc, tuy rằng anh cảm thấy Lâm Thiên Thiên quá mức yếu ớt bám người, nhưng mà, lúc quyết định đưa ra đám hỏi, Lâm Thiên Thiên không cự tuyệt, anh cũng không cự tuyệt.

Kỳ thật cũng không xem như đám hỏi, chỉ là ước định miệng như vậy, ngay cả nghi thức đính hôn cũng không có tổ chức, đôi khi một tháng anh Lâm Thiên Thiên gặp mặt không hơn một lần.
 
Chương 838: Mạo hiểm [8]


Cẩn thận tính lại, sau khi anh và Tống Tương Tư hòa hảo, sẽ thấy không để ý qua Lâm Thiên Thiên, ngày hôm qua cô ta chạy tới công ty tìm anh, buổi tối hôm kia anh làm việc hơn nửa đêm, cuộc họp lại mở tới trưa mới xong, ánh mắt mệt mỏi mở không ra được, ai ngờ Lâm Thiên Thiên đột nhiên liền gục xuống giường, áp trên người anh, hỏi anh khi nào thì bọn họ tổ chức hôn lễ?

Lúc anh nghe thấy câu nói kia, lúc ấy anh không biết mình bị làm sao, trong đầu liền hiện lên thân ảnh của Tống Tương Tư, anh chần chờ một lúc lâu, mới trả lời có lệ với Lâm Thiên Thiên một câu, chờ cô ta tốt nghiệp rồi nói sau.

Sau đó Lâm Thiên Thiên còn lải nhải nói về chuyện hôn lễ, càng nói trong lòng anh càng mạc danh kỳ diệu áp lực, cuối cùng liền mạnh đẩy cô ta ra, xuống giường đi vào toilet.

Đại khái bắt đầu từ tối hôm qua, trong lòng anh bắt đầu có điểm dao động.

Hôn nhân thật là một cái mấu chốt lợi thế trên thương trường sao?

Nhưng mà ba mẹ của anh không phải là một hồi bi kịch sao?

Mà Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo đâu? Bọn họ không có khắc khẩu, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ, cho dù là cãi nhau, cũng rất hạnh phúc.

Đừng nói là bọn họ, liền ngay cả anh là người ngoài cuộc, nhìn thấy đều cảm giác muốn hướng tới......

“Hứa tiên sinh? Ngài ở trong này làm cái gì?” Trợ lý đẩy cửa toilet ra, liền thấy Hứa Gia Mộc đứng ở một bên, sửng sốt một chút mở miệng hỏi.

Hứa Gia Mộc dụi điếu thuốc ở trong tay, không nói chuyện, rửa sạch tay, liền ly khai toilet, vừa đến cửa phòng thử quần áo, anh liền thấy cửa phòng thay quần áo nữ mở ra, Tống Tương Tư một chiếc váy lụa màu trắng, tóc dài được vén lên thật cao, từ bên trong đi ra.

Bước chân Hứa Gia Mộc mạnh ngừng lại, nhìn chằm chằm Tống Tương Tư bị Kiều An Hảo và Triệu Manh vây quanh chậc chậc không ngừng khen, dừng hình ảnh trong tầm mắt.

Tuy rằng này chỉ là trang phục của phù dâu, nhưng mà, lại mĩ rung động đến sau trong nội tâm của anh.

Thậm chí trong đầu anh đều kìm lòng không đậu bắt đầu vẽ phác thảo, nếu Tống Tương Tư làm cô dâu, lại sẽ mi so với hiện tại bao nhiêu?

Tống Tương Tư làm cô dâu...... Chú rể sẽ là ai?

Tâm Hứa Gia Mộc mạnh lộp bộp một chút.

7 năm trước, thẳng thắn mà nói, anh cũng không biết chính mình vì sao tốt rồi tâm cứu Tống Tương Tư, sau đó còn có ý xấu giữ cô ở bên người nhiều năm như vậy không chịu buông tha cô.

Bởi vì anh vẫn cảm thấy bản thân sẽ phải kết hôn, cho nên trong bảy năm đó, mặc kệ anh và Tống Tương Tư từng có bao nhiêu thời gian vui vẻ cùng khó quên, anh căn bản không có nghĩ qua cùng cô kết hôn, cũng căn bản không nghĩ tới cô phải gả cho người khác.

Nhưng mà hiện tại, anh vừa nghĩ tới nếu anh không cưới cô, có lẽ cô sẽ làm cô dâu xinh đẹp của người khác, anh liền cảm thấy tâm của mình giống như bị người ta lấy đi rồi, càng không ngừng thổi vào gió lạnh.

“Anh Gia Mộc, anh ở trong này làm gì?” Am thanh thanh thúy của Kiều An Hảo đột nhiên truyền đến, Hứa Gia Mộc đang thất thần nhìn chằm chằm Tống Tương Tư giật mình tỉnh lại.

Hứa Gia Mộc gian nan rời đi tầm mắt trên người Tống Tương Tư: “Làm sao vậy?”

Lục Cẩn Niên chỉ vào nhà thiết kế đẩy lên đến vài bộ đồ nam, nhắc nhở anh: “Thử quần áo.”

Hứa Gia Mộc “A” một tiếng, vào phòng thay quần áo nam.

-

Kiều An Hạ biết hôm nay là ngày thử lễ phục của Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo ở “Trăm năm hảo hợp”, hai ngày này cô cũng nhận được điện thoại của mẹ mình, nói với cô đặt mấy bộ quần áo, cố ý nhắc nhở cô hôm nay đến đây thử mặc một chút.

Kiều An Hạ khóc hơn nửa đêm, hôm sau lúc tỉnh lại, ánh mắt thũng có điểm không thể gặp người, chính mình không nghĩ đi, cuối cùng do dự một chút, vẫn là lái xe tới đây .
 
Chương 839: Mạo hiểm [9]


Lúc Kiều An Hạ dừng xe ở “Trăm năm hảo hợp” kết quả, nhìn thấy xe Trình Dạng, trong nháy mắt cô có chút khiếp đảm, thật không dám lên lầu .

Đỗ xe xong, Kiều An Hạ ngồi ở trong xe, nhìn chằm chằm xe của Trình Dạng thật lâu, cuối cùng vẫn không cố lấy dũng khí, đẩy cửa xe đi ra.

Một mình ngồi ở trong xe không biết qua bao nhiêu lâu, Kiều An Hạ thấy một thân ảnh, từ một chiếc xe cao thấp màu đen đi ra.

Nhìn thân hình, hẳn là phụ nữ, tuổi không nhỏ, đội trên đỉnh đầu một chiếc mũ còn đeo khẩu trang, che lấp phần lớn ngũ quan, Kiều An Hạ không phân biệt được là ai, nhưng mà lại cảm thấy thân ảnh kia rất quen thuộc.

Lúc Kiều An Hạ đang suy nghĩ người kia đến tột cùng là ai, cô nhìn thấy người nọ tùy thân còn mang theo một cái gì đó chói lọi ở trong túi xách rút ra, nhét vào trong túi trước.

Tốc độ của người kia rất nhanh, nhưng mà Kiều An Hạ vẫn thấy rõ ràng đó là một con dao găm.

Kiều An Hạ cau mi lại, đáy lòng còn suy nghĩ, ban ngày ban mặt làm gì cần như vậy, cầm một cái dao găm, làm cái gì?

Người nọ đứng ở trước thang máy, nâng tay lên lúc ấn chốc thang máy, lộ ra một cái vòng ngọc trên cổ tay, lại làm cho cả người Kiều An Hạ ngồi thẳng thân thể.

Vòng ngọc kia rất quen thuộc, tuyệt đối cô đã gặp qua rất nhiều lần......

Rốt cuộc là thấy được ở đâu a?

Càng sốt ruột muốn biết, trong đầu Kiều An Hạ lại càng loạn, cuối cùng cô nóng nảy, nhịn không được liền hung hăng vỗ đầu mình một cái, lúc trước khi thang mái đóng cửa, Kiều An Hạ lại nhìn cái vòng ngọc kia một lần nữa, ánh mắt của cô mở to nhất có thể.

Hàn Như Sơ!

Cô nghĩ tới, người kia là Hàn Như Sơ!

Khó trách cô cảm thấy thân ảnh quen thuộc như vậy, vòng ngọc cũng quen thuộc như vậy!

Vậy cũng là do từu lúc còn rất nhỏ, mỗi lần cô gặp Hàn Như Sơ, liền nhất định có thể thấy chiếc vòng ngọc kia!

Không phải a, hôm nay êm đẹp Hàn Như Sơ chạy đến “Trăm năm hảo hợp” làm cái gì?

Kiều An Hảo bọn họ đều ở trên lầu, người nhiều như vậy, một mình bà ta muốn nháo cũng không tạo ra được sóng gió gì......

Nhưng mà, bà ta lại mang theo dao găm......

Kiều An Hạ càng nghĩ đáy lòng càng khủng hoảng, cuối cùng cô không cần suy nghĩ trực tiếp đẩy cửa xe ra, nhảy xuống xe, vội vội vàng vàng xông về thang máy.

Lúc Kiều An Hạ theo từu trong thang máy đi ra, vừa vặn thấy thân ảnh của Hàn Như Sơ đi về hướng toilet, cô cau mi lại, cũng đi theo vào toilet.

Lúc Kiều An Hạ bước vào toilet, vừa vặn thấy Hàn Như Sơ mở ra một cái cửa bên trong toilet đi vào, cô sợ bị bà ta phát hiện, cũng học bộ dáng của bà ta, rất nhanh kéo một cái cửa đi vào, sau đó xuyên qua lỗ thủng cách vách, nhìn thấy Hàn Như Sơ khóa trái cách cửa gian toilet đó lại.

Hàn Như Sơ đến toilet trốn tránh làm gì?

Trong đầu Kiều An Hạ tràn đầy nghi hoặc, bất quá Kiều An Hạ nhìn thấy Hàn Như Sơ không đi ra, cô cũng ngồi xổm trên bồn cầu, thỉnh thoảng xuyên qua lỗ thủng liếc mắt nhìn sang bên cạnh một cái.

Bởi vì xuống xe đi gấp, Kiều An Hạ không kịp mang di động, cả người có chút nhàm chán, cuối cùng ngồi xé giấy vệ sinh.

Lúc Kiều An Hạ sắp xé hết cuận giấy vệ sinh, cửa toilet lại bị người đẩy ra, truyền đến âm thanh của Kiều An Hảo: “Triệu Manh, lấy cho tớ một trương khăn ướt.”

Âm thanh của Kiều An Hảo rất bình tĩnh, có một gian cửa bị khóa.

Hình như là Triệu Manh đi với Kiều An Hảo đến, cũng không có vào WC, sau khi lấy khăn ướt cho Kiều An Hảo, liền ra toilet, đứng ở bên ngoài chờ.

PS: Rốt cục đem ngày hôm qua thiếu bổ xong rồi ~ dung ta ăn một bữa cơm, tái chiến 8000 tự ~ nhớ rõ vé tháng nga vé tháng ~
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top