Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2059


Chương 2059

Hắn gắp miếng cá lên cho vào miệng, thịt cá rất mềm, hơi chua, rất đặc biệt.

Từ Chân hỏi: “Thế nào?”

Diệp Quân cười nói: “Ngon đấy”.

Từ Chân khẽ cười, lại gặp một món cho Diệp Quân: “Có biết đây là gì không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Từ Chân cười nói: “Món này là đậu phụ viên, được làm từ đậu phụ chiên, rải ớt bột lên trên, cực kỳ ngon”.

Cô ta vừa nói vừa đổ một ít ớt bột lên món đậu phụ viên đó.

Diệp Quân ăn một miếng, sau đó nói: “Ngoài xốp trong mềm, hương vị rất ngon”.

Từ Chân mỉm cười, cũng gắp một viên cho vào miệng mình.

Không lâu sau, đồ ăn liên tục được mang lên.

Diệp Quân nhận ra hương vị đồ ăn vặt đặc sản ở đây khá ngon, ngon hơn cả thịt rồng.

Ăn được một lúc, Diệp Quân bỗng chỉ vào một bát thức ăn trước mặt: “Đây là rễ cây à?”

Từ Chân cười nói: “Đây là rễ diếp cá, bên ngoài gọi là rau diếp cá, hương vị rất đặc biệt, cậu thử đi”.

Diệp Quân gật đầu, gắp một miếng lên thử, sau đó hắn nhíu mày.

Từ Chân bật cười: “Thế nào?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không ăn được”.

Từ Chân gật đầu: “Lần đầu ta ăn cũng thế, sau đó lại thử một miếng nữa, cảm thấy khá ngon”.

Diệp Quân nhìn Từ Chân: “Chân tỷ đã từng đến đây à?”

Từ Chân gật đầu: “Từng đến chơi, cũng chính lúc đó mới phát hiện ra món thần vật đó ở đây”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Chân tỷ, rốt cuộc là thần vật gì thế?”

Từ Chân cười nói: “Muộn một chút nữa cậu sẽ biết”.

Diệp Quân bất lực.

Lúc này một nhóm các cô gái Miêu tộc bỗng bước vào, họ đi đến vây quanh một bàn khách mời rượu, hơn nữa còn hát vang khúc ca núi rừng, rất vui vẻ.

Diệp Quân khá tò mò.

Từ Chân cười nói: “Bài ca mời rượu cũng là một đặc trưng của nơi này”.

Diệp Quân cười nói: “Rất vui”.

Từ Chân khẽ cười, sau đó nói: “Ăn no chưa?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Chân nói: “Vậy chúng ta đi thôi”.

Nói rồi hai người thanh toán xong rời đi.

Từ Chân dẫn Diệp Quân đi thẳng vào sâu trong núi, sau khi hai người leo qua mấy ngọn núi, Từ Chân chỉ vào một vách núi ở phía xa: “Cậu nhìn chỗ đó đi”.

Diệp Quân nhìn theo những ngón tay của Từ Chân, có một hang động nhỏ hẹp trên vách núi cách đó hàng ngàn mét, lối đi vào không lớn, người bình thường rất khó nhìn thấy.

Diệp Quân kéo tay Từ Chân: “Ta ngự kiếm”.

Từ Chân hỏi: “Còn bao nhiêu huyền khí?”
 
Chương 2060


Chương 2060

Diệp Quân nói: “Không nhiều lắm”.

Từ Chân nói: “Vậy chúng ta đi bộ sang đó, dù sao cũng không xa, lát nữa vào đó ngộ nhỡ có phiền phức thì sao?”

Diệp Quân suy nghĩ rồi gật đầu, hắn kéo Từ Chân đi, đi được vài bước dường như nghĩ đến điều gì, hắn quay đầu nhìn Từ Chân: “Ta cõng tỷ nhé”.

Hắn vừa nói vừa ngồi xổm xuống.

Từ Chân cười nói: “Được”.

Nói xong, cô ta leo lên lưng Diệp Quân.

Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, cõng Từ Chân đi về phía đằng xa.

Trên đường đi, Diệp Quân hỏi: “Chân tỷ, tỷ từng ngược dòng thời gian chưa?”

Từ Chân lắc đầu: “Chưa từng”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Từ Chân cười nói: “Không có hứng thú”.

Diệp Quân cười khổ: “Được thôi”.

Từ Chân nói: “Con đường cậu đi là kiếm đạo vô địch à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Từ Chân khẽ gật đầu, không nói gì.

Diệp Quân nói: “Sao thế?”

Từ Chân nói: “Con đường này hơi khó đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Từ Chân cười nói: “Mong đợi đến ngày cậu vô địch”.

Diệp Quân khẽ cười, không nói gì, tăng nhanh bước chân.

Không lâu sau, hai người lên đến đỉnh núi, từ vị trí này không có đường đi đến hang động.

Diệp Quân chỉ có thể vận khí ngự kiếm đi xuống, thoáng chốc hai người đã xuất hiện trước cửa hang động.

Trong hang động là màn đêm tối như mực, chẳng thấy gì cả.

Diệp Quân nhìn Từ Chân, Từ Chân bỗng lấy một thứ đen thui ra.

Diệp Quân tò mò: “Đây là gì?”

Từ Chân không nói gì mà ấn một cái nút, bỗng chốc một chùm sáng bắn ra chiếu sáng phía trước.

Diệp Quân: “…”

Từ Chân kéo Diệp Quân đi về phía hang động, hang động này rất sâu, đi một lúc mà vẫn chưa đến điểm kết thúc.

Diệp Quân nhìn xung quanh, vẫn khá phòng bị.

Hắn cũng không dám lơ là xem thường ngôi sao màu xanh này.

Chẳng mấy chốc hai người đi tới một cái cổng đá, Từ Chân bước đến trước cổng đá, đặt tay phải lên cổng đá, nhẹ nhàng đẩy ra.

Két!

Cánh cửa đá mở ra, đập vào mắt là một đại điện u ám, trong đại điện này có khá nhiều cột đá, trên mỗi cột đá này đều có một người, những người này như là một thể với cột đá, cực kỳ quỷ dị.

Diệp Quân nhìn xung quanh, bốn bề trống rỗng, cực kỳ u ám, khiến người ta có cảm giác kỳ dị.
 
Chương 2061


Chương 2061

Diệp Quân hỏi: “Đây là đâu?”

Từ Chân nó: “Di tích cuối cùng của nền văn minh đầu tiên trên ngôi sao màu xanh”.

Diệp Quân nhìn Từ Chân: “Nền văn minh đầu tiên của ngôi sao màu xanh”.

Từ Chân gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân tò mò: “Nền văn minh gì?”

Từ Chân cười nói: “Không biết, ta không có hứng thú với họ”.

Diệp Quân lắc đầu cười.

Từ Chân nói: “Nơi này có một thứ tốt, sẽ giúp ích rất nhiều cho cậu”.

Diệp Quân hỏi: “Cái gì?”

Từ Chân cười nói: “Ở phía trước, ta dẫn cậu đi lấy”.

Diệp Quân gật đầu.

Hai người đi về phía xa, nhưng lúc này Diệp Quân bỗng quay đầu lại nhìn một cột đá bên phải, người trên cột đá đột nhiên mở mắt ra…

Ngay khi người trên cột đá đó mở mắt, Diệp Quân lập tức như gặp phải kẻ địch, vô cùng phòng bị.

Nếu tu vi không bị áp chế, dĩ nhiên hắn không sợ nhưng tiếc là bây giờ đến cả kiếm ý hắn đều không thể giải phóng được.

Người trên cột đá không ra tay, gã chỉ nhìn chằm chằm Diệp Quân.

Từ Chân nhìn người trên cột đá, không nói gì.

Như cảm nhận được ánh mắt của Từ Chân, người trên cột đá quay đầu sang nhìn Từ Chân, khi nhìn thấy cô ta, đồng từ gã co lại, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.

Từ Chân nhếch môi, không phát ra tiếng động nhưng người trên cột đá như nghe thấy gì đó, lập tức gật đầu.

Diệp Quân quay sang nhìn Từ Chân, Từ Chân mỉm cười, không lên tiếng.

Diệp Quân cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, hắn nhìn sang người trên cột đá: “Ngươi là?”

Người trên cột đá nhìn Diệp Quân: “Người hiến tế”.

Diệp Quân nhíu mày: “Người hiến tế sao?”

Người trên cột đá gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có nghĩa là gì?”

Người trên cột đá trầm giọng nói: “Đây là tổ điện của nền văn minh Thủy Võ, hễ là người bước vào đây đều sẽ bị hiến tế”.

Diệp Quân nheo mắt lại: “Nền văn minh Thủy Võ?”

Người trên cột đá gật đầu: “Nền văn minh đầu tiên ở ngôi sao màu xanh”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tại sao bọn ta lại không bị gì?”

Người trên cột đá không nói gì, chỉ nhìn Từ Chân.

Diệp Quân quay sang nhìn Từ Chân, Từ Chân cười nói: “Hai chúng ta không có tu vi, dĩ nhiên đi vào đây sẽ không bị hiến tế, đi lấy thần vật đó thôi”.

Cô ta vừa nói vừa kéo Diệp Quân đi về phía xa.

Hai người đi sâu vào trong, lúc này Diệp Quân mới phát hiện, tổ điện này lớn hơn hắn nghĩ, không thấy điểm cuối ở đâu, hai bên đều dày đặc những cột đá, trên mỗi cột đá đều có một người.
 
Chương 2062


Chương 2062

Vẻ mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm trọng, nơi này quả thật hơi kỳ lạ, hơn nữa hắn cứ có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào mình.

Ngay lúc này, Từ Chân bỗng siết chặt tay hắn, mỉm cười: “Đừng nghĩ nhiều, ta đã dẫn cậu đến đây thì tất nhiên là sẽ an toàn nên cứ yên tâm”.

Diệp Quân nhìn Từ Chân, gật đầu: “Ừ”.

Từ Chân khẽ cười, sau đó kéo Diệp Quân đi vào trong sâu.

Hai người đi khoảng nửa tiếng đồng hồ thì dừng lại, cách đó không xa có một bệ đá, trên bệ đá là một cây cột tròn dài cả trăm trượng, trên đỉnh cột tròn có một cái hộp đen như mực.

Nhìn lên phía trên là một vùng tinh không.

Diệp Quân nhìn tinh không đó, cảm thấy hơi tò mò: “Đây là ảo cảnh à?”

Từ Chân lắc đầu: “Không phải”.

Diệp Quân đang định nói, ngay lúc này một ông lão mặc áo khoác màu xám bỗng xuất hiện trước cột đá.

Gương mặt ông lão mặc áo khoác dài già nua, đồng tử màu xám, cả người toát ra khí tức lạnh lùng.

Ông lão nhìn Diệp Quân, sau đó quay đầu nhìn Từ Chân: “Từ Chân cô nương kính mến, cô lại đến rồi, có gì dặn dò không?”

Từ Chân chỉ vào cái hộp, cười nói: “Ta muốn lấy cái này”.

Sắc mặt ông lão mặc áo khoác dài trở nên khó coi.

Từ Chân nhìn ông lão cười nói: “Được chứ?”

Sắc mặt ông lão vẫn khó coi, ông ta do dự một chút, sau đó nói: “Từ Chân cô nương kính mến, đó là hy vọng cuối cùng của nền văn minh Thủy Võ bọn ta…”

Từ Chân cười nói: “Ta biết nhưng thứ cho ta nói thẳng, các ông còn muốn định đợi bao lâu nữa?”

Ông lão thấp giọng thở dài, vẻ mặt ảm đạm.

Từ Chân cười nói: “Năm đó các ông suýt nữa tuyệt chủng vì vật này bị tiêu diệt, hiện giờ vẫn chưa buông được sao?”, ông lão khẽ lắc đầu, cười khổ nói: “Nếu cô Từ Chân muốn, bọn ta có thể làm gì ngoài việc đưa nó cho cô chứ?”

Từ Chân cười nói: “Ông cũng đừng nói vậy, như thế này thì sao, vật này thuộc về đứa em này của ta, ta sẽ sắp xếp một thế giới mới cho các ông ở Chân vũ trụ, hơn nữa ta cam đoan với ông rằng chỉ cần Chân vũ trụ vẫn còn thì các ông vẫn còn”.

Nghe Từ Chân nói thế, ông lão mừng rỡ, điều này tương đương với có được sự bảo vệ của người phụ nữ trước mặt này. Ông ta lập tức cúi người xuống: “Cảm ơn Từ Chân cô nương”.

Như Từ Chân đã nói, thật ra hiện giờ thần vật trên cột đá là một tai họa với họ, vì họ đã không còn khả năng bảo vệ thần vật đó nữa.

Nếu lấy thần vật này để đổi lấy sự bảo vệ của người phụ nữ trước mặt thì quá đáng giá. Tất nhiên nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là họ không còn sự lựa chọn nào khác.

Người phụ nữ trước mặt không ra tay cướp lấy nó đã là nể mặt họ rồi.

Nghe ông lão nói thế, Từ Chân mỉm cười: “Vậy lấy thần vật đó xuống đi”.

Ông lão mặc áo khoác dài hơi cúi người xuống, xòe bàn tay ra, chiếc hộp trên cột đá lập tức bay vào trong tay ông ta, sau đó ông ta cung kính đưa chiếc hộp đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân quay sang nhìn Từ Chân, Từ Chân mỉm cười gật đầu.

Diệp Quân thu hồi ánh mắt, nhận lấy chiếc hộp.

Từ Chân cười nói: “Mở ra xem đi”.
 
Chương 2063


Chương 2063

Diệp Quân gật đầu, hắn mở hộp ra, bên trong chiếc hộp có một luồng khí màu lam sẫm lơ lửng, ngay khi luồng khí này xuất hiện, Diệp Quân bỗng cảm thấy một nguồn năng lượng cực kỳ đáng sợ, tựa như làn sóng dâng trào ùa về phía hắn hết đợt này đến đợt khác.

Vẻ mặt Diệp Quân hơi thay đổi, hắn chưa từng nhìn thấy năng lượng nào đáng sợ như vậy.

Diệp Quân quay sang nhìn Từ Chân, Từ Chân mỉm cười nói: “Tổ Nguyên!”

Diệp Quân ngờ vực: “Tổ Nguyên?”

Từ Chân gật đầu: “Hiện giờ năng lượng cao cấp nhất mà toàn bộ vũ trụ đã biết vẫn còn ở trên đạo nguyên trong truyền thuyết. Tổ Nguyên này hiện đã không còn nữa, chỉ từng xuất hiện trên thế giới vào năm mươi tỷ năm trước, muốn lấy loại Tổ Nguyên này thì chỉ có cách quay ngược về năm mươi tỷ năm trước mới có thể lấy được”.

Cô ta vừa nói vừa nhìn Tổ Nguyên trước mặt Diệp Quân: “Năm đó đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đến đây là vì muốn cướp lấy Tổ Nguyên này”.

Diệp Quân rất kinh ngạc, hắn nhìn Tổ Nguyên trong tay, hắn không ngờ Tổ Nguyên trước mặt này lại đến từ năm mươi tỷ năm trước.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân đưa Tổ Nguyên trong tay cho Từ Chân: “Tỷ chắc cũng cần nhỉ?”

Từ Chân lắc đầu khẽ cười: “Ta không cần”.

Diệp Quân không lên tiếng.

Từ Chân cười nói: “Thật sự không cần, cậu mau uống nó đi, ta canh cho cậu”.

Diệp Quân gật đầu, cũng không do dự nữa, lập tức há miệng, tia Tổ Nguyên đó biến thành luồng sáng đi vào trong người hắn.

Rầm!

Thoáng chốc khí tức của Diệp Quân điên cuồng dâng trào, luồng sức mạnh đáng sợ liên tục tuôn ra quanh người hắn, sau đó lan tràn ra xung quanh, thời không xung quanh bắt đầu rung chuyển.

Từ Chân quay đầu lại nhìn ông lão mặc áo khoác dài, giật khóe môi.

Ông lão sửng sốt, sau đó xòe tay phải ra rồi nhẹ nhàng đè xuống, thời không xung quanh bị trấn áp.

Lúc này trên người Diệp Quân bỗng xuất hiện một nguồn sức mạnh bí ẩn, sức mạnh này không ngừng dao quanh người hắn.

Thấy thế vẻ mặt ông lão đó trở nên nghiêm trọng.

Sức mạnh Tổ Nguyên!

Vẻ mặt nghiêm trọng của ông lão trở nên phức tạp, đây là Tổ Nguyên mà năm đó nền văn minh Thủy Võ dùng cả mạng sống để bảo vệ, mà bây giờ lại để người ngoài chiếm hời.

Ông lão thầm thở dài.

Thật ra nếu biết trước thực lực năm đó có cách biệt như vậy, nền văn minh Thủy Võ chắc chắn sẽ không dùng tính mạng để bảo vệ Tổ Nguyên, khi họ phát hiện ra sự cách biệt thực lực giữa hai bên thì đã muộn.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ta quả quyết giao Tổ Nguyên ra, vì họ không phải là đối thủ của Từ Chân.

Người này còn đáng sợ hơn đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả năm đó.

Cô ta lên tiếng muốn lấy đã là nể mặt họ rồi.

Rầm!

Ngay lúc này, một luồng khí tức cực mạnh bỗng bộc phát từ trong người Diệp Quân, thoáng chốc Diệp Quân từ cảnh giới Thần Đế đạt đến Đại Đế.

Cảnh giới Đại Đế!

Khí tức mạnh mẽ như sóng trào liên tục tuôn ra từ trong người Diệp Quân, sau đó lan tràn ra xung quanh.
 
Chương 2064


Chương 2064

Ông lão mặc áo khoác dài lại ra tay trấn áp.

Thế nhưng khí tức của Diệp Quân lại càng lúc càng mạnh.

Diệp Quân mở mắt ra nhìn Từ Chân, hơi lo lắng: “Chân tỷ, trấn áp không?”

Từ Chân mỉm cười: “Không cần”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Lần này hắn không trấn áp nữa, để mặc khí tức của mình điên cuồng tăng lên.

Bây giờ hắn đã là Đại Đế, lên thêm một bậc nữa là Tuế Nguyệt Đại Đế, muốn đạt đến Tuế Nguyệt Đại Đế thì phải có sức mạnh Tuế Nguyệt.

Ngay lúc này tay phải giấu đằng sau Từ Chân bỗng hơi xoay chuyển.

Rầm!

Thoáng chốc, xung quanh tổ điện tiến vào một mảnh Tuế Nguyệt trường hà, sau đó vô số sức mạnh Tuế Nguyệt như sóng trào ập đến chỗ Diệp Quân.

Ông lão ở một bên nhìn Từ Chân, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Như nghĩ đến điều gì, ông lão nói: “Từ Chân cô nương, hắn liên tiếp phá vỡ hai cảnh giới, sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Từ Chân cười nói: “Nếu là người khác thì sẽ có vấn đề nhưng cậu ta thì không”.

Ông lão khó hiểu: “Tại sao?”

Từ Chân nói: “Hắn trước giờ luôn trấn áp cảnh giới của mình, nền tảng của hắn vững chắc như đá, đạo tâm của hắn cũng rất kiên định, thế nên ngay cả khi đạt đến Tuế Nguyệt Đại Đế cũng sẽ không có chuyện cảnh giới không vững, dù sao thực lực của hắn cũng đã vượt qua Tuế Nguyệt Đại Đế từ lâu. Đương nhiên vẫn sẽ phát sinh một ít thứ không hợp, thế nên lát nữa cần ông giúp”.

Ông lão vội nói: “Từ Chân cô nương cứ việc dặn dò”.

Từ Chân mỉm cười: “Lát nữa ta cần ông mở tổ điện, triệu hồi mười hai võ linh đến tập luyện với hắn”.

Ông lão gật đầu: “Được”.

Từ Chân nhìn ông lão, cười nói: “Các ông có thể triệu hồi mấy lần?”

Ông lão trầm giọng nói: “Ba lần”.

Ba lần!

Từ Chân nhìn ông lão, cười nói: “Ông không tiếc nhỉ”.

Ông lão không nói gì.

Mười hai tổ linh.

Đó là một trong những con át chủ bài mạnh nhất của nền văn minh Thủy Võ, năm đó sở dĩ nền văn minh Thủy Võ không bị tiêu diệt hoàn toàn cũng có công lớn của mười hai vị tổ linh này.

Mười hai vị tổ linh là linh hồn mười hai vị tiên tổ của nền văn minh Thủy Võ, thực lực của họ đều rất nghịch thiên, đều có khả năng đáng sợ ngược dòng thời gian.

Bây giờ họ chỉ có thể triệu hồi ba lần.

Thông thường nếu bảo ông ta triệu hội để tập luyện cho người khác, có đánh chết ông ta cũng không làm thế, nhưng lúc này ông ta lại đồng ý không do dự.

Tại sao?

Vì ông ta cảm thấy đáng.

Bây giờ nền văn minh Thủy Võ cần một chỗ dựa vững chắc.

Hai người trước mặt này chẳng phải là chỗ dựa tốt nhất sao?
 
Chương 2065


Chương 2065

Mười hai tô linh, dùng một lần thì bớt đi một lần nhưng hai người trước mặt này là không giới hạn.

Vụ giao dịch này khá hời.

Ngay lúc này, một luồng khí tức đáng sợ bỗng ùn ùn kéo đến từ tận cuối Tuế Nguyệt trường hà ở đằng xa.

Từ Chân cau mày.

Từ Chân nhìn tận cuối Tuế Nguyệt trường hà phía xa, nơi đó đột nhiên vang lên một giọng nói: “Ngươi dám cướp sức mạnh Tuế Nguyệt đi, ngươi không muốn sống nữa à?”

Vừa dứt lời, một bóng người xuất hiện ở cách đó không xa.

Ông lão mặc áo khoác dài nhíu mày: “Tuế Nguyệt Thần Linh”.

Tuế Nguyệt vô tận dĩ nhiên sẽ có linh hồn, tên là Tuế Nguyệt Thần Linh, canh giữ Tuế Nguyệt vô tận, cũng coi là đứng đầu trong rất nhiều thần linh của vũ trụ.

Đương nhiên thần linh vũ trụ mạnh nhất vẫn là vị này Chân Thần này, cô ta là vị thần linh đầu tiên siêu thoát khỏi cơ thể thần linh bản thể trong lịch sử.

Từ Chân nhìn Tuế Nguyệt Thần Linh đó, mỉm cười không nói gì.

Khi Tuế Nguyệt Thần Linh đó nhìn thấy Từ Chân, sắc mặt thay đổi, sợ hãi nói: “Chân Thần…”

Từ Chân cười nói: “Dùng chút sức mạnh Tuế Nguyệt, không vấn đề gì chứ?”

Tuế Nguyệt Thần Linh vội nói: “Không có không có, cô cứ việc sử dụng”.

Nói rồi ông ta nhìn Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân, ông ta lại biến sắc.

Mẹ nó chứ!

Vua dựa dẫm!

Bây giờ tên họ Diệp đó là người có tiếng trong các giới, không thể chọc vào hắn.

Tuế Nguyệt Thần Linh toát mồ hôi lạnh.

Một người là Chân Thần vô địch.

Một người là vua dựa dẫm vô địch.

Sao hai người này ở đi cùng nhau thế?

Từ Chân bỗng cười nói: “Sau khi hắn trở thành Tuế Nguyệt Đại Đế, bọn ta sẽ đi, ngươi đi đi”.

Nghe thế Tuế Nguyệt Thần Linh như trút được gánh nặng, lập tức cúi người biến mất.

Từ Chân nhìn Diệp Quân ở một bên, lúc này khí tức của Diệp Quân đã đạt đến điểm giới hạn, sắp đột phá lần nữa.

Ông lão mặc áo khoác dài nhìn Diệp Quân ở một bên, ánh mắt hiện lên vẻ tò mò, vừa rồi ông ta nghe Từ Chân nói đây là em trai, nhưng giờ xem ra… đây không phải là em trai bình thường.

Rầm!

Ngay lúc này Diệp Quân đang ngồi khoanh chân lại bỗng mở mắt ra, thoáng chốc một luồng khí tức mạnh cực kỳ đáng sợ bộc phát từ trong người hắn.

Tuế Nguyệt Đại Đế!

Diệp Quân siết chặt hai tay lại, lúc này hắn cảm nhận được trong người mình có sức mạnh vô tận.

Từ Chân bỗng nói: “Cảm thấy thế nào?”

Diệp Quân cong môi: “Rất thoải mái”.

Từ Chân cười nói: “Xuất kiếm xem thử”.

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Nơi này không phải là ngôi sao màu xanh sao?”
 
Chương 2066


Chương 2066

Từ Chân nói: “Đây là Tuế Nguyệt trường hà, tu vi của cậu đã khôi phục rồi”.

Tu vi khôi phục!

Diệp Quân nhắm hai mắt lại, ngay sau đó tâm niệm hắn thay đổi, một thanh kiếm lao lên trời từ trong người hắn.

Diệp Quân xòe bàn tay ra, thanh kiếm đó xuất hiện trong tay hắn.

Vèo!

Kiếm ý đáng sợ bỗng trào ra từ trong người Diệp Quân, Tuế Nguyệt trường hà lập tức sôi trào.

Thấy thế sắc mặt ông lão thay đổi, kiếm ý này đáng sợ quá.

Diệp Quân nhắm mắt lại.

Đã lâu không gặp!

Bị trấn áp ở hệ Ngân Hà đã lâu, cảm giác vô địch đó lại quay lại rồi.

Diệp Quân bỗng nhìn Từ Chân, Từ Chân cười nói: “Cậu định đánh với ta sao?”

Diệp Quân lắc đầu cười: “Không”.

Đùa à, mặc dù hắn hơi kiêu ngạo nhưng vẫn chưa kiêu ngạo đến mức dám một mình khiêu chiến với Từ Chân.

Tự tin là chuyện tốt nhưng nếu tự tin thái quá thì gọi là tự đại đấy.

Từ Chân mỉm cười: “Ta đã sắp xếp vài đối thủ cho cậu rồi”.

Diệp Quân vội nói: “Ở đâu?”

Bây giờ hắn chỉ muốn đánh một trận cho sảng khoái.

Đến hệ Ngân Hà một thời gian đúng là kiềm chế đến mức sắp chết rồi.

Từ Chân nhìn ông lão, ông lão gật đầu, ông ta xòe tay ra, một ngôi điện nhỏ màu đen xuất hiện trong tay ông ta.

Chính là tổ điện trước đó.

Ông lão nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, mời vào điện”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó biến thành kiếm quang đi vào tổ điện, thoáng chốc Diệp Quân đã đi vào trong hư không, hắn nhìn xung quanh, đang định nói gì thì mười hai khí tức đáng sợ bỗng xuất hiện ở phía trước cách đó không xa, ngay sau đó mười hai cường giả bí ẩn mặc áo giáp đen chậm rãi bước ra từ trong thời không.

Nhìn thấy mười hai cường giả này, sắc mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, khí tức của mười hai cường giả này khủng khiếp thật.

Lúc này, Từ Chân xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ta nhìn thoáng qua mười hai cường giả bí ẩn đó, sau đó nói: “Đây là mười hai cường giả đỉnh cấp của nền văn minh Thủy Võ năm đó, mặc dù bây giờ không bằng lúc đỉnh cao nhưng thực lực cũng hơn hẳn Mệnh Vận Đại Đế bình thường. Hơn nữa họ đã trải qua không ít các cuộc chiến đấu, cho dù những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả cũng thua trong tay họ, không thể chiếm hời”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ta đánh với họ sao?”

Từ Chân gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân chớp mắt: “Đánh với mười hai người hả?”

Từ Chân cười nói: “Cậu có thể một đánh một”.

Diệp Quân cười nói: “Thử trước xem sao”.

Bây giờ tu vi của hắn đã được khôi phục, cơ thể cũng đã mạnh trở lại nhưng hắn không dám tự tin thái quá.
 
Chương 2067


Chương 2067

Từ Chân cười nói: “Vậy bắt đầu đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Vừa dứt lời, hắn bỗng biến thành kiếm quang rồi biến mất, tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ tích tắc đã lao đến trước mặt mười hai võ linh.

Lúc này võ linh dẫn đầu bỗng đâm một thương.

Vèo!

Âm thanh trầm thấp vang lên, Diệp Quân bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn cánh tay phải của mình, cả cánh tay phải đều nứt toác, không chỉ cánh tay phải, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương.

Khủng khiếp thật!

Vẻ mặt Diệp Quân trở nên cực kỳ nghiêm túc, bây giờ hắn đã là Tuế Nguyệt Đại Đế, vài Mệnh Vận Đại Đế cũng chưa chắc có thể đỡ được nhát kiếm vừa rồi, nhưng đối phương chỉ mới đánh một đòn đã khiến hắn văng ra xa, lại còn bị thương.

Cũng may chưa nói là đánh với mười hai người.

Diệp Quân quay lại nhìn về phía Từ Chân, Từ Chân cười nói: “Thời gian ở đây không giống với bên ngoài, cậu đánh với họ đi, ta ở đây dạy cậu”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Dứt lời, hắn biến thành kiếm quang xông đến chỗ võ linh dẫn đầu đó.

Thuật Bạt Kiếm!

Hiện giờ hắn có thể chồng chéo sáu trăm nhát.

Tăng lên gấp mấy lần.

Nhát kiếm này vừa được tung ra, trời đất như nứt toạc nhưng thoáng chốc đã trở lại như bình thường, hơn nữa còn được sức mạnh bí ẩn củng cố.

Võ linh dẫn đầu trước mặt Diệp Quân bỗng lao đến trước, đâm một thương vào Diệp Quân.

Đối đầu trực diện!

Cây thương này đâm đến, không có bất kỳ thương quang và thương ý, chỉ là một nhát thương bình thường, thế nhưng một nhát thương bình thường này lại khiến Diệp Quân văng ra xa cả ngàn trượng.

Diệp Quân vẫn chưa dừng lại, võ linh dẫn đầu đó bỗng xuất hiện lại trước mặt hắn, lại đâm một nhát thương nữa.

Đồng tử Diệp Quân co lại, thi triển kiếm vực nhằm trấn áp, nhưng ngay lúc này võ linh đó cầm trường thương quét ngang một đường.

Rầm!

Kiếm vực bị phá vỡ, sức mạnh cực lớn khiến Diệp Quân lại văng ra xa cả vạn trượng.

Diệp Quân vừa dừng lại, võ linh đó lại xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.

Xoẹt xoẹt!

Cây thương dài trong tay võ linh đó đâm đến như vũ bão, Diệp Quân bị đè dưới đất liên tục lùi về sau, bị áp chế hoàn toàn.

Từ Chân ở một bên bình tĩnh quan sát.

Sở dĩ cô ta tìm đối thủ mạnh như vậy cho Diệp Quân là để đè nén tâm lý của Diệp Quân, vì Diệp Quân vừa mới thăng cấp, tâm lý của hắn chắc chắn sẽ trở lên kiêu ngạo, một khi một người kiêu ngạo thì không thể bình ổn lại cảm xúc, muốn thăng cấp lần nữa là rất khó.

Vì hắn nghĩ mình rất lợi hại rồi.
 
Chương 2068


Chương 2068

Thế nên phải kiềm chế tâm lý kiêu ngạo của hắn.

Nhưng không lâu sau ánh mắt cô ta lóe lên vẻ ngạc nhiên, vì cô ta nhận ra mặc dù Diệp Quân bị võ linh đó đánh áp chế nhưng Diệp Quân cũng càng đánh càng mạnh, hơn nữa hắn còn học được cách đánh của võ linh này.

Càng đánh càng mạnh!

Vừa đánh vừa học hỏi.

Từ Chân cong môi: “Võ Thần!”, cứ thế sau khi đánh nhau được vài tiếng, mặc dù Diệp Quân vẫn ở thế yếu nhưng đã tốt hơn trước khá nhiều.

Không chỉ như vậy, bây giờ hắn đã dần thích ứng với cảnh giới của Tuế Nguyệt Đại Đế, sử dụng một ít sức mạnh và kỹ năng cũng càng lúc càng mạnh hơn trong khi chiến đấu.

Vài ngày sau.

Bây giờ Diệp Quân đã có thể đánh ngang tài ngang sức với võ linh dẫn đầu đó.

Trong lúc đánh, thuật Trảm Thiên Bạt Kiến của hắn cũng chồng chéo đến bảy trăm nhát, tăng lên được một trăm nhát.

Bây giờ chém một nhát kiếm xuống, võ linh đó sẽ bị đánh ép lùi về sau mấy ngàn trượng.

Lại qua thêm năm ngày, Diệp Quân đã dần chiếm ưu thế.

Khoảng thời gian này Từ Chân luôn đứng một bên quan sát, không hề rời đi.

Hai người lại đánh thêm ba ngày nữa, lúc này thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm của Diệp Quân đã có thể chồng chéo đến tám trăm nhát, chém một nhát kiếm xuống, võ linh đó lùi lại cả vạn trượng.

Đến đây, sức mạnh của võ linh đó cũng không thể đánh trực diện với hắn nữa.

Sau khi Diệp Quân chém một nhát kiếm đánh lui võ linh đó, khi hắn muốn ra tay nữa thì Từ Chân bỗng nói: “Khoan đã”.

Diệp Quân dừng tay, hắn xoay người nhìn Từ Chân, Từ Chân mỉm cười: “Cậu đang thi triển kiếm kỹ đặc biệt, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ông nội ta dạy cho ta, thuật Bạt Kiếm”.

Từ Chân đi đến trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Cốt lõi của kiếm kỹ này là sức bộc phát, chồng chéo vô số nhát trong tích tắc, thay đổi lượng dẫn đến thay đổi chất”.

Cô ta ngừng lại, sau đó lại nói: “Cậu có từng nghĩ thật ra nó còn có thể thay đổi chất nữa không?”

Diệp Quân hơi tò mò: “Thay đổi chất lần nữa ư?”

Từ Chân gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Làm thế nào?”

Từ Chân nói: “Bây giờ cậu có thể chồng chéo tám trăm nhát trong tích tắc, đây là cực hạn hiện giờ của cậu, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng”.

Từ Chân nói: “Ta nói cho cậu một ý tưởng, chẳng hạn như đầu tiên cậu thi triển một lần tám trăm thuật Bạt Kiếm, ngay khi kiếm khí của tám trăm nhát thuật Bạt Kiếm này lao ra, cậu lại thi triển một lần nữa, tức là lại thêm một lần chồng chéo tám trăm nhát”.

Diệp Quân sửng sốt: “Điều này… điều này tức là liên tục thi triển hai lần thuật Bạt Kiếm, không có điểm đặc biệt”.

Từ Chân lắc đầu cười: “Nếu có cách để hai luồng kiếm khí chồng chéo tám trăm nhát này dung hợp với nhau thì sao?”

Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi, vội nói: “Dung hợp thế nào?”
 
Chương 2069


Chương 2069

Từ Chân nói: “Cậu nhìn cho kỹ”.

Cô ta vừa nói vừa cầm kiếm trong tay Diệp Quân lên, sau đó nhẹ nhàng vung lên, kiếm khí xẹt qua không trung nhưng ngay sau đó, cô ta lại vung lên, lại thêm một kiếm khí khác bay ra.

Lúc này, tốc độ của kiếm khí phía trước bỗng chậm lại, kiếm khí phía sau đột nhiên đuổi kịp, hai luồng kiếm khí dung hợp lại, uy lực lập tức tăng gấp đôi.

Diệp Quân siết chặt hai tay, phấn khích nói: “Thời không! Chân tỷ, tỷ lợi dụng khả năng đặc biệt của thời không để làm chậm tốc độ của kiếm khí phía trước… Thật ra vẫn là chồng chéo, nhưng cách chồng chéo lại khác với của ta, cách chồng chéo của ta là chồng chéo một lần, còn cách chồng chéo này của tỷ bằng hai lần cách chồng chéo chỉ trong một lần”.

Từ Chân gật đầu: “Có thể nói, mặc dù uy lực của hai lần tám trăm nhát chồng chéo mà cậu thi triển cũng khá mạnh nhưng lại không làm cho chúng mạnh hơn, thật ra vẫn là phương pháp chồng chéo nhưng cách chồng chéo thay đổi một chút, nhưng uy lực đã tăng lên rất nhiều”.

Diệp Quân gật đầu, phấn khích nói: “Cách này được lắm”.

Từ Chân cười nói: “Vẫn còn một chiêu”.

Diệp Quân nhìn Từ Chân, Từ Chân nói: “Thời không chồng chéo”.

Diệp Quân khó hiểu: “Thời không chồng chéo?”

Từ Chân mỉm cười nói: “Xâm nhập hàng ngàn thời không, trong mỗi thời không thi triển một thuật chồng chéo Bạt Kiếm một lần, cuối cùng để sức mạnh của chúng hội tụ trong thời không này… Uy lực đó sẽ mạnh hơn thuật Bạt Kiếm chồng chéo đơn thuần rất nhiều, dĩ nhiên cũng sẽ khó hơn…”

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng ôm lấy Từ Chân, sau đó hôn thật mạnh lên môi cô ta, mừng rỡ nói: “Chân tỷ, tỷ đúng là thiên tài”.

Nói xong, hắn xoay người lao đến chỗ võ linh đó.

Lúc lao đến, hắn cảm thấy lòng mình lâng lâng…

Từ Chân nhìn Diệp Quân chạy đi rồi đưa tay lên chạm nhẹ vào môi mình, cảm thấy có gì đó thật là kỳ lạ.

Cô ta không nói rõ được đó là gì, chỉ biết nó… rất lạ.

Một hồi lâu sau, Từ Chân lắc đầu cười.

Bên kia, Diệp Quân đã vọt tới trước mặt Võ Linh.

Có lẽ vì phấn khích nên khí thế của hắn tăng lên ngùn ngụt làm nó không dám khinh thường, lập tức nhấc chân lao tới.

Uỳnh!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc lan xa bốn phía.

Diệp Quân và Võ Linh dẫn đầu kia đồng thời lùi lại.

Sau đó, Diệp Quân bắt đầu thử dùng hai lần chồng chéo.

Với hắn mà nói thì đây không phải chuyện gì khó, bởi hắn đã nắm được thời không trong tay, chỉ cần sức mạnh và tốc độ theo kịp thì có thể hoàn thành dễ như ăn kẹo.

Sau nửa giờ thử nghiệm…

Uỳnh!

Lại một tiếng nổ dữ dội vang vọng đất trời, Võ Linh kia bị chém bay đi vạn trượng.

Sau khi dừng lại, thân thể nó còn nhòe đi.

Diệp Quân nhìn thanh kiếm trong tay mà phấn khởi vô cùng.

Uy lực của nhát kiếm vừa rồi mạnh hơn thuật Bạt Kiếm chồng chéo đến tận mấy lần, ngay cả Võ Linh kia cũng phải bó tay.

Mà đã chồng hai lần được thì ba lần cũng có thể…
 
Chương 2070


Chương 2070

Diệp Quân nghĩ vậy thì nhếch mép nói với Võ Linh: “Đến đây!”

Sau đó hóa thành kiếm quang biến mất tại chỗ.

Võ Linh kia cũng biến mất.

Tiếp tục đánh!

Từ Chân đứng một bên quan sát mà không khỏi ngạc nhiên trước thiên phú của Diệp Quân.

Thiên phú gì mà nghịch thiên quá vậy!

Vừa nói đã hiểu, vừa học đã biết.

Bên kia, Diệp Quân càng đánh càng hăng máu. Có Chân thụ và Huyền khí vô tận hỗ trợ, hắn không khác gì động cơ vĩnh cửu, có thể chiến đấu đến vô chừng, chính vì vậy nên mới có thể không ngừng sử dụng phương pháp chồng chéo kia.

Vì muốn xem sức mạnh thuần túy của mình đã đến đâu nên hắn cũng không dùng đến cây thần tự nhiên và sức mạnh huyết mạch.

Cuộc chiến lần này giữa Diệp Quân và Võ Linh kéo dài đến tận nửa tháng.

Mỗi giây mỗi khắc đều có tiếng kiếm minh vang vọng khắp nơi, sau đó Võ Linh bị đánh bay đi mấy vạn trượng, khi dừng lại thì thấy thân thể mình đang biến mất một cách thần tốc.

Đó là tám trăm nhát chém chồng chéo ba lần!

Đánh bay Võ Linh rồi, Diệp Quân nhìn xuống thân thể mình, phát hiện máu tươi đang không ngừng trào ra từ vô số vết rạn nứt.

Hắn cười khổ.

Liên tục chồng chéo tám trăm nhát chém đã thành công, nhưng thân thể hắn lại không chịu nổi.

Nhát kiếm này thật sự là hại địch một nghìn, hại mình tám trăm!

Cũng may là có cây thần tự nhiên trong tay nên có thể khôi phục nhanh chóng.

Diệp Quân nhìn Võ Linh, thấy nó đã trở nên nhạt nhòa vô cùng, không còn sức đánh nhau nữa.

Nhưng qua suốt một tháng mà vẫn có thể khiến hắn phải ăn đòn đau, sức mạnh của Võ Linh này đúng là đáng sợ.

Nó lại không phải bản thể chủ nhân, bằng không e rằng Diệp Quân có chồng chéo tám trăm nhát chém ba lần liên tục cũng không làm gì được.

Lúc này, Từ Chân bước tới bên cạnh hắn với nụ cười nhàn nhạt trên môi.

Diệp Quân tròn mắt: “Sao vậy?”

Từ Chân nghiêm túc nói: “Lần trước cậu hôn ta”.

Diệp Quân đờ ra. Đã một tháng rồi mà vẫn còn nhớ á?

Từ Chân lẳng lặng nhìn hắn.

Diệp Quân chần chừ: “Đó là cách cảm ơn đặc biệt ở ngôi sao màu xanh…”

Từ Chân: “Cậu tin à?”

Diệp Quân câm luôn.

Từ Chân vẫn nhìn hắn, nụ cười dần biến mất.

Một hồi sau, Diệp Quân mới lí nhí: “Hay là ta để tỷ hôn lại?”

Nói xong cũng nhận ra mấy lời này vô lý đến cỡ nào, bèn đỏ mặt phừng phừng.

Từ Chân tiếp tục im lặng nhìn hắn.

Diệp Quân thấy cô ta cứ mãi vậy thì đâm ra hoảng, bèn nắm tay đối phương: “Tỷ giận sao?”

Từ Chân vẫn không nói gì, mặt mày lạnh tanh.
 
Chương 2071


Chương 2071

Diệp Quân vừa mở miệng thì cô ta thở dài: “Cậu làm như vậy là không được”.

Diệp Quân cúi đầu: “Xin lỗi, lúc ấy ta hưng phấn quá nên mới…”

Từ Chân lắc đầu: “Ta không nói chuyện ấy”.

Diệp Quân khó hiểu ngẩng đầu lên.

Từ Chân: “Hôn cũng đã hôn rồi, sao không thoải mái thừa nhận đi?”

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Chân: “Dám hôn thì dám nhận, bằng không thì đáng mặt nam tử hán đại trượng phu sao?”

Diệp Quân im lặng.

Từ Chân tiếp tục: “Cậu lúc nào cũng sợ sệt trong chuyện tình cảm, không dám đối mặt với nội tâm mình. Điều này đã là không tốt, vậy mà cậu còn giả ngu, đó là càng không nên nữa. Cậu chiếm lợi rồi nhưng lại giả ngu không biết gì, không muốn chịu trách nhiệm, đây là điều mà một thằng đàn ông nên làm à?!”

Diệp Quân rũ đầu im thin thít.

Từ Chân quát: “Nhìn lên!”

Diệp Quân do dự một hồi rồi mới dám ngẩng lên, lại nghe cô ta nói: “Trên đời này đàn ông mạnh có tam thê tứ thiếp, đàn bà mạnh cũng có vô số đàn ông. Mặc kệ nam hay nữ, chỉ cần sức mạnh đạt đến một trình độ nhất định thì sẽ không thiếu người vây quanh. Chuyện người ngoài ta không muốn, cũng sẽ không xen vào, nhưng cậu thì ta phải nói cho ra lẽ. Bởi ta phát hiện cậu là một thằng khốn nạn!”

Diệp Quân: “…”

Từ Chân: “Cậu được phú cho dung mạo, gia thế lại có một không hai, tính tình tốt, nhân phẩm không tồi, đối xử với nữ giới thì hào sảng, gần như không có khuyết điểm. Người như cậu khi tiếp xúc với con gái thường sẽ khiến họ động lòng, nhưng cậu giải quyết thế nào? Cậu làm gì trong tình huống đó? Cậu muốn ở cùng người ta nhưng lại thấy mắc nợ, thế là làm như không biết gì. Thứ tốt thì ăn hết, trách nhiệm thì vứt đó, để người ta bơ vơ…”

Cô ta lắc đầu: “Nói ngắn lại, cậu chính là thứ đàn ông không chịu chủ động, không biết nhận trách nhiệm, lại càng không biết mở mồm từ chối!”

Diệp Quân câm như hến.

Từ Chân nhẹ giọng: “Ta nói nặng lời hơn thế này. Những gì cậu làm có khác gì gái đi3m mà đòi lập đền thờ trinh tiết không hả? Nặng hơn nữa, có khác gì lừa trên gạt dưới? Cậu thân là kiếm tu mà làm vậy xem được à?!”

Diệp Quân không nói được tiếng nào.

Từ Chân: “Ta vốn muốn để cậu tự ngộ ra đạo lý này, nhưng bây giờ mới nhận ra cậu không phải không biết, mà là nhắm mắt làm ngơ!”

Diệp Quân tiếp tục cúi gằm mặt.

Từ Chân: “Giận à?”

Hắn lắc đầu: “Không”.

Từ Chân mỉm cười: “Ta nói như vậy là hy vọng cậu hiểu ra, nam tử hán đại trượng phu làm gì cũng phải quang minh chính đại. Không chuyên tình được thì đa tình, nhưng đa tình cũng phải thẳng thắn mà nói. Khi gặp cô gái nào thích cậu mà cậu cũng thích lại thì quyết đoán lên, đừng có giả ngu để người ta lửng lơ ở đó, hiểu chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi”.

Từ Chân cười: “Hiểu thật không?”

Thấy hắn gật đầu, cô ta lại hỏi: “Vì sao lại hôn ta?”
 
Chương 2072


Chương 2072

Diệp Quân: “Khi ấy vui quá nên làm vậy, thật sự không có suy nghĩ gì khác”.

Từ Chân chỉ cười.

Diệp Quân chân thành nói: “Thật sự không có ý gì khác hết”.

Từ Chân: “Ta đâu có nói cậu có gì khác”.

Diệp Quân: “…”

Từ Chân nhìn những Võ Linh ở nơi xa: “Tiếp tục tỉ thí đi. Bọn họ có kinh nghiệm thực chiến rất phong phú, so tài với họ sẽ rất có ích cho cậu”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Vừa đi về phía Võ Linh được hai bước, hắn lại trở về bên Diệp Quân, chân thành nói: “Cảm ơn Chân tỷ!”

Từ Chân cười: “Cảm ơn gì?”

Diệp Quân: “Cảm ơn tỷ đã giúp ta hiểu ra nhiều chuyện. Trước kia không ai dạy ta những thứ này, ta đều giả ngu giả ngơ như tỷ nói hoặc trốn tránh đi, nhưng chính vì vậy mà suýt mất đi một số người cực kỳ quan trọng…”

Hắn lắc đầu: “Tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa”.

Từ Chân mỉm cười: “Trên đời này không có ai làm đúng mãi. Ta cũng từng phạm rất nhiều sai lầm, nhưng chỉ cần biết mình sai ở đâu, đồng thời có ý muốn sửa lỗi là được rồi”.

Diệp Quân cười: “Vâng!”

Nói rồi đi về phía các Võ Linh.

Từ Chân nhìn theo với một nụ cười xinh đẹp.

Những ngày sau đó, Diệp Quân đều lao vào chiến đấu một cách điên cuồng với các Võ Linh. Bọn họ rất mạnh nên hắn phải dốc toàn lực, trận nào cũng thoải mái đầm đìa.

Từ Chân ngày ngày đều theo dõi tỉ thí rồi đưa ra hướng dẫn, nhờ đó mà Diệp Quân tiến bộ một cách thần tốc.

Từ Chân cũng vô cùng bất ngờ khi nhận ra thiên phú của người này còn yêu nghiệt hơn cô ta tưởng nhiều.

Mà hắn cũng rất chịu thương chịu khó, không biết bao nhiêu lần bị Võ Linh quật ngã tơi bời nhưng vẫn cắn răng đứng dậy, lại không hề giận dữ mà càng đánh càng hăng.

Lại thêm một tháng trôi qua, mười một Võ Linh kia tuy vẫn cho Diệp Quân ăn đập hằng ngày nhưng cũng đã không làm gì được hắn nữa.

Bởi vì sức mạnh thân xác của hắn cũng tăng lên ngùn ngụt.

Đó là hắn còn chưa dùng đến huyết mạch, bằng không thì kiếm sẽ càng mạnh hơn.

Thêm một tháng nữa, được Từ Chân chỉ dẫn, Diệp Quân đã có thể đánh ngang tay với mười một Võ Linh.

Nhưng vì họ quá mạnh nên hắn có muốn giết cũng khó.

Một ngày nọ, Từ Chân xuất hiện, ngăn cản một chiêu hắn đang định tung ra, cười nói: “Đủ rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hắn cũng cảm thấy mình đã đi đến cực hạn. Để đánh bại mười một người này thì cần dùng đến sức mạnh huyết mạch.

Từ Chân cười cười rồi dẫn hắn rời đi.

Họ xuất hiện lại ở Tổ Điện, thấy một ông lão đội nón rộng vành đứng trước mặt.

Diệp Quân hỏi: “Ngoài này đã trôi qua bao lâu rồi?”
 
Chương 2073


Chương 2073

Từ Chân cười: “Chỉ vài giờ mà thôi”.

Diệp Quân khiếp đảm. Thế mà chỉ có vài giờ thôi ư?

Chẳng lẽ Chân tỷ thật sự có khả năng nghịch chuyển thời gian? Hắn kinh hãi nghĩ.

Từ Chân bỗng chỉ lên trên: “Nhìn tinh không xem”.

Diệp Quân làm theo, không biết thấy được gì mà đồng tử co rụt lại, đáy lòng chấn động.

Tinh không này là một bản đồ lớn, bản đồ vô biên vô tận, với thực lực của hắn bây giờ cũng không thể nhìn thấy điểm cuối. Mà ở trong đó, hắn nhìn thấy mấy khu vực quen thuộc, Chân vũ trụ, vũ trụ Quan Huyên, còn có chư thiên vạn giới…

Sở dĩ hắn thấy khiếp sợ và khó tin là vì hắn phát hiện những vũ trụ này gộp lại với nhau, gồm cả hệ Ngân Hà cũng chỉ chiếm chưa đến một phần trăm trong bản đồ tinh không này!

Chưa đến một phần trăm là khái niệm thế nào?

Diệp Quân nhìn bản đồ vũ trụ trước mắt, lúc này hắn thấy vô cùng kinh ngạc, như nghĩ đến điều gì, hắn quay đầu hỏi Từ Chân: “Chân tỷ, đây là?”

Từ Chân đáp: “Bản đồ vũ trụ”.

Diệp Quân nghi ngờ hỏi lại: “Bản đồ vũ trụ?”

Từ Chân gật đầu: “Đây là do một dị nhân đã biết toàn cảnh vũ trụ vẽ ra, dị nhân kia có năng lực đặc biệt, có thể tự do đi lại giữa các vũ trụ, vì thế năm đó đối phương đi qua vô số vũ trụ, vẽ ra bản đồ vũ trụ này”.

Diệp Quân nhìn bản đồ vũ trụ, cười khổ: “Không ngờ vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ của chúng ta lại nhỏ bé đến thế”.

Từ Chân cười nói: “Đúng là khá nhỏ bé, hơn nữa bản đồ này vẫn chưa phải bản cuối cùng…”

Dứt lời, cô ta chỉ vào một khu vực màu đen ở phía Nam bản đồ: “Nơi này có tên là khu vực cấm, một khu vực đặc biệt mà dị nhân kia đánh dấu, nó bị nàng đặt tên là khu vực cấm vì nàng cũng không thể đặt chân đến khu vực này!”

Diệp Quân nhíu mày: “Không thể đặt chân đến khu vực kia?”

Từ Chân gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân hỏi: “Nguy hiểm lắm sao?”

Từ Chân cười đáp: “Ở nơi này có một đất nước bí ẩn rất lâu đời, họ đã tăng cường phong ấn ở biên giới vũ trụ, cấm người trong nước rời đi, đồng thời cũng cấm người bên ngoài tiến vào! Đương nhiên năm đó sở dĩ dị nhân này không thể tiến vào trong đó là vì xui xẻo, vào năm đó, đất nước bí ẩn kia xuất hiện một nhân vật ghê gớm, đối phương đã tự mở ra một trang mới trên gia phả, sáng lập nên một gia tộc mới…”

Diệp Quân chớp mắt: “Tự mở ra một trang mới trên gia phả?”

Từ Chân cười giải thích: “Đúng thế, nơi đó có một gia tộc cổ xưa, thật ra tổ tiên của đối phương cũng là một nhân vật không tầm thường, nhưng không ngờ con cháu đời sau lại xuất hiện một kẻ ghê gớm, có điều lúc đó dường như nội bộ của họ xuất hiện một vài mâu thuẫn, vì thế đối phương mới rời khỏi gia tộc, tự mở ra một trang mới trên gia phả!”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, tự mở ra một trang mới trên gia phả của gia tộc, có thể nói là rất lợi hại.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Vì sao bọn họ không cho người ngoài tiến vào?”

Từ Chân cười đáp: “Vì bọn họ có một năng lượng đặc biệt nào đó, vì thế muốn bảo vệ nó”.

Diệp Quân hỏi: “Chân tỷ từng đến đó à?”

Từ Chân đáp: “Đúng thế!”

Diệp Quân lại hỏi: “Người bên đó có thắng được tỷ không?”

Từ Chân khẽ mỉm cười, chớp mắt hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ sao?”
 
Chương 2074


Chương 2074

Diệp Quân cười đáp: “Chắc chắn không thắng được”.

Từ Chân cười khẽ, sau đó nói: “Đất nước cổ xưa này khá đặc biệt, cậu phải chuẩn bị tâm lý, lỡ như bọn họ ra ngoài…”

Diệp Quân vô thức nói: “Không phải vẫn còn Chân tỷ…”

Nói đến đây, hắn chợt im lặng.

Từ Chân như không nghe thấy lời hắn nói, cô ta chỉ vào một khu vực khác trên bản đồ, nói tiếp: “Cậu nhìn phía Bắc này đi, nơi này là cực Bắc của vũ trụ, có một ngôi chùa cổ, trong ngôi chùa cổ có một nhóm thầy tu. Những thầy tu này đều tu theo kiểu khổ hành, cứ cách một khoảng thời gian sẽ đi về phía Bắc hành hương khổ hạnh, mỗi lần hành hương khổ hạnh đều mất ít nhất hơn nghìn năm!”

Hơn nghìn năm!

Diệp Quân tỏ vẻ kích động!

Từ Chân mỉm cười nói: “Cậu biết những thầy tu khổ hạnh kia mạnh đến mức nào không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Từ Chân nói: “Có thể sẽ đổi mới một vài nhận thức của cậu đó!”

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Chân lại chỉ về phía Đông của bản đồ: “Khu vực phía Đông này có một khu mộ chôn một và cao thủ thân phận bí ẩn, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có cao thủ tỉnh lại từ nơi đó…”

Diệp Quân nhìn Từ Chân, nhẹ giọng nói: “Chân tỷ, tỷ nói mấy chuyện này với ta…”

Từ Chân cười: “Nói những thứ này với cậu là muốn cậu biết vũ trụ rộng lớn đến mức nào, cậu phải chuẩn bị tâm lý”.

Diệp Quân gật đầu, không nói gì thêm.

Từ Chân tiếp tục: “Ngoài ra còn có một vài người nghịch hành Tuế Nguyệt mà cậu từng gặp, thực lực của những người này mạnh hơn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Con đường của ta vẫn còn rất dài!”

Từ Chân gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân cười khổ: “Chợt thấy áp lực lớn quá”.

Từ Chân cười nói: “Có áp lực cũng chưa chắc đã là chuyện xấu”.

Dứt lời, cô ta mở lòng bàn tay, bản đồ vũ trụ kia đột nhiên biến thành một tia sáng bay vào tay cô ta, cuối cùng biến thành một quyển trục, cô ta đưa quyển trục cho Diệp Quân.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cho ta ư?”

Từ Chân gật đầu: “Cậu giữ lại thứ này đi, sau này sẽ có tác dụng với cậu”.

Diệp Quân cũng không từ chối, hắn cất bản đồ vũ trụ đi.

Từ Chân cười nói: “Chúng ta đi thôi!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Hai người rời khỏi hang núi, lúc ra ngoài, hắn phát hiện tu vi của hắn lại bị phong ấn rồi.

Cảm nhận được điều này, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, cảm giác vô địch lại biến mất.

Lúc này trời đã tối, xung quanh đen kịt, chỉ có Miêu Trại phía xa thấp thoáng chút tia sáng.

Diệp Quân nói: “Chân tỷ, đi tới Miêu Trại kia tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm đã, ngày mai hẳn về Yến Kinh, tỷ thấy sao?”

Từ Chân gật đầu: “Được!”

Một lát sau, Diệp Quân dẫn Từ Chân đi tới một đỉnh núi, nhìn từ vị trí của họ có thể nhìn xuống toàn bộ Miêu Trại.
 
Chương 2076


Chương 2076

Thứ kia thật sự khá đáng sợ.

Vào lúc Diệp Quân đang suy nghĩ, ông chủ bưng hai bát mì đặt xuống trước mặt hai người.

Diệp Quân nhìn mì trước mặt, bên trên có một miếng đậu hũ to, nước trong veo, nhưng còn có một bát nước chấm nhỏ.

Từ Chân cười nói: “Chấm vào rồ ăn!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Dứt lời, hắn gắp mấy sợi mì cho vào nước chấm, sau khi đảo qua đảo lại thì cho vào miệng.

Từ Chân hỏi: “Thấy sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Tạm được!”

Từ Chân cười nói: “Đậu hũ này cũng khá ngon, cậu nếm thử xem”.

Diệp Quân nhìn về phía Từ Chân: “Chân tỷ thích ăn à?”

Từ Chân gật đầu: “Lúc mới đến ngôi sao màu xanh, ta từng đến rất nhiều nơi, đồ ăn ngon ở những nơi đó thật sự rất ổn, sau này nếu có thời gian cậu cũng có thể đi dạo các nơi, thú vị lắm”.

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Mười mấy phút sau, hai người tính tiền rời đi.

Lúc này ngoài đường đã khá vắng, ngày càng ít người.

Hai người tìm một khách sạn, cô gái lễ tân nhìn hai người: “Một đêm 399 đồng Hoa Hạ, tiền cọc 500 đồng Hoa Hạ…”

Một lúc lâu sau đó, hai người đi tới một căn phòng bên trong, phòng không rộng lắm, nhưng cũng sạch sẽ ngăn nắp.

Đương nhiên quan trọng nhất là chỉ có một cái giường.

Vì trận chiến trước đó, bây giờ Diệp Quân cảm thấy khá khó chịu, vì thế hắn nói: “Chân tỷ, ta đi tắm đây”.

Dứt lời, hắn đi về phía phòng tắm bên cạnh.

Từ Chân đi tới cửa sổ, cô ta mở cửa sổ, gió núi thổi vào, hơi lạnh lẽo.

Từ Chân cười nhẹ nhàng nhìn cảnh đêm phía xa.

Lúc này, Diệp Quân đi ra từ trong phòng tắm, hắn đi tới bên cạnh, sau một hồi do dự, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô ta từ phía sau, khẽ gọi: “Chân tỷ…”

Từ Chân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Cậu muốn lên giường với ta à?”

Diệp Quân: “…”

Lăn giường?

Nghe thấy lời của Từ Chân, Diệp Quân nhất thời trợn mắt há mồm.

Đương nhiên hắn vẫn hiểu lăn giường nghĩa là gì.

Từ Chân nhìn Diệp Quân, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, dù nói những lời này có hơi bẩn, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn vô cùng trong suốt.

Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Ta chỉ muốn ôm tỷ một lát thôi, không có ý gì khác cả!”

Từ Chân khẽ mỉm cười, cô ta không nói gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Lần trước đến đây vào ban ngày, nên đã bỏ lỡ cảnh đêm của nơi này, cũng may lần này đã bù đắp được, nếu không thì tiếc lắm”.

Diệp Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từ nơi này có thể thấy rất nhiều căn nhà sàn kéo dài, những căn nhà sàn này kéo dài từ khu đất bằng phẳng đến lưng chừng núi phía xa, bật đèn sáng rực như một biển đèn, đẹp không thể tả.
 
Chương 2077


Chương 2077

Từ Chân nhẹ nhàng vén lọn tóc bồng bềnh bên tai, sau đó nhẹ giọng nói: “Lần này đi rồi không biết có còn cơ hội đến đây nữa không?”

Nghe thấy lời của Từ Chân, sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi: “Chân tỷ, tỷ… phải đi ư?”

Từ Chân cười hỏi: “Không phải cậu cũng thế à?”

Diệp Quân im lặng.

Hắn thật sự sắp rời khỏi nơi này!

Lần này đến hệ Ngân Hà là có nhiệm vụ, sau khi tiếp quản Ngân Hà Tông hắn phải đi. Hơn nữa vũ trụ Quan Huyên còn có rất nhiều chuyện đang đợi hắn.

Từ Chân chợt cười nói: “Ngủ thôi!”

Diệp Quân thôi suy nghĩ: “Được!”

Diệp Quân đi tới bên giường, sau đó nằm xuống.

Diệp Quân nhìn Từ Chân trước mặt, hắn vốn định leo lên giường, nhưng nhất thời lại hơi do dự.

Hôm nay Từ Chân mặc váy dài màu trắng, rất tao nhã, đôi mắt xinh đẹp trong veo, khiến người ta có cảm giác như hoa sen thánh khiết trên trời cao, khiến người ta không dám vấy bẩn.

Thấy Diệp Quân đứng ở mép giường, Từ Chân chớp mắt: “Sao thế?”

Diệp Quân cười khổ: “Ta vẫn nên ngủ sofa thì hơn!”

Từ Chân liếc hắn, trách mắng: “Giả tạo”.

Dứt lời, cô ta nâng tay trái vỗ nhẹ chỗ bên cạnh: “Đến đây”.

Diệp Quân hé miệng cười, sau đó nhanh chóng lên giường nằm xuống bên cạnh Từ Chân.

Từ Chân rất tự nhiên tựa vào tay trái của hắn, sau đó đặt đầu trước ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, ta là Đại tỷ của Tiểu Thụ và Tiểu Kính”.

Diệp Quân cười khổ, tỷ không nói còn đỡ, giờ tỷ nói thế lại khiến ta suy nghĩ linh tinh.

Từ Chân ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân, trong mắt lộ vẻ gian trá: “Dù sao ta cũng rất tin tưởng vào nhân phẩm của cậu”.

Nụ cười của Diệp Quân càng khó coi hơn, nhân phẩm chết tiệt này!

Từ Chân nói: “Nhớ cất kỹ bản đồ vũ trụ kia, nó rất đặc biệt, sau này có thể giúp ích cho ngươi rất nhiều”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Từ Chân nói: “Ngủ thôi!”

Diệp Quân lắc đầu: “Không ngủ được”.

Từ Chân thắc mắc: “Sao thế?”

Diệp Quân đáp: “Tỷ có thể trấn áp huyết mạch phong ma giúp ta không? Nó cứ suy nghĩ linh tinh ấy!”

Huyết mạch phong ma: “???”

Từ Chân hơi nhếch môi: “Tiểu tử, cậu định để huyết mạch phong ma gánh tội giúp mình bao lâu nữa?”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, ôm con gái trong lòng thật sự là vừa vui vẻ vừa đau khổ, vui ở chỗ có thể ôm một người đẹp tuyệt thế, đau khổ ở chỗ ngươi không thể làm gì.

Quá đau khổ!

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chợt hỏi: “Chân tỷ, tỷ còn có thể trấn áp Vũ Trụ Kiếp bao lâu nữa?”

Từ Chân khẽ mỉm cười: “Sao tự nhiên lại hỏi đến vấn đề này?”

Diệp Quân đáp: “Tò mò”.
 
Chương 2078


Chương 2078

Từ Chân cười khẽ, sau đó nói: “Khoảng thời gian này cậu đã mệt mỏi lắm rồi, nghỉ ngơi cho khoẻ đi”.

Diệp Quân nhíu mày đứng lên, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều mà chậm rãi nhắm mắt lại, Từ Chân nói đúng, khoảng thời gian này hắn thật sự hơi mệt mỏi.

Diệp Quân nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Lúc này, Từ Chân trong lòng hắn đột nhiên mở mắt ra, cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân gần trong gang tấc trước mặt, nở một nụ cười động lòng người.

Hai người ôm nhau ngủ.

Cả đêm, Diệp Quân mơ thấy rất nhiều thứ lộn xộn.

Sáng hôm sau.

Theo một tia sáng mặt trời chiếu vào trong phòng, Diệp Quân nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, hắn cúi đầu nhìn Từ Chân trong lòng, Từ Chân nằm co trong lòng hắn như một con mèo.

Diệp Quân khẽ mỉm cười, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán Từ Chân.

Lúc này, Từ Chân chậm rãi mở mắt, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Dậy rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Chúng ta về Yến Kinh thôi”.

Từ Chân cười đáp: “Được!”

Hai người thức dậy.

Một lúc lâu sau đó, hai người đi trên đường, lúc đi ngang qua một cửa tiệm, Từ Chân đột nhiên nhìn vào trong, trong tiệm treo một vài bộ của quần áo con gái dân tộc Miêu.

Thấy mấy bộ quần áo kia, trong mắt Từ Chân loé lên ánh sáng khác thường.

Diệp Quân cười hỏi: “Muốn mặc thử à?”

Từ Chân gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân kéo Từ Chân đi vào tiệm, bà chủ là một cô gái mặc đồ dân tộc Miêu, tuổi cũng không lớn, vẻ ngoài thanh tú, miệng luôn mỉm cười.

Cô gái dân tộc Miêu nhìn về phía Từ Chân, khi thấy Từ Chân, cô ta thoáng ngây người, sau đó cô ta cười nói với Diệp Quân: “Anh chàng đẹp trai, bạn gái của anh xinh thật đấy”.

Bạn gái!

Diệp Quân cười to: “vậy sao?”

Dứt lời, hắn nắm lấy tay Từ Chân.

Từ Chân nở nụ cười nhẹ nhàng quay đầu nhìn hắn.

Cô gái dân tộc Miêu nhìn Từ Chân, cười nói: “Cô gái muốn thử đồ dân tộc Miêu sao?”

Từ Chân gật đầu: “Đúng thế!”

Cô gái cười nói: “Đồ dân tộc Miêu ở nơi này không xứng với cô”.

Từ Chân sửng sốt.

Cô gái lại nói: “Cô đợi một lát”.

Dứt lời, cô ta xoay người chạy vào trong.

Một lát sau, cô gái ôm một cái rương đi ra ngoài, cô ta mở rương, bên trong là một bộ đồ dân tộc Miêu, bộ đồ này đẹp hơn mấy bộ trưng bày rất nhiều, hơn nữa còn có rất nhiều trang sức kết hợp.

Nhìn thấy bộ đồ này, hai mắt Từ Chân lập tức sáng lên.

Cô gái dân tộc Miêu cười nói: “Cô nương thử cái này xem?”

Từ Chân nhìn về phía cô ta, ngạc nhiên hỏi: “Trang phục lộng lẫy kết hợp với trang sức bạc… Đây là áo cưới của cô sao?”
 
Chương 2079


Chương 2079

Cô gái gật đầu: “Đúng thế”.

Từ Chân cười khẽ từ chối: “Nếu đã là áo cưới của cô thì sao có thể cho người khác mặc được?”

Cô gái cười đáp: “Có sao đâu chứ? Tôi cũng muốn xem người xinh đẹp như cô mặc đồ dân tộc Miêu lộng lẫy như thế sẽ như thế nào? Đi nào, chúng ta vào trong mặc thử”.

Dứt lời, cô ta ôm lấy quần áo, sau đó kéo Từ Chân đi vào trong phòng.

Nhìn hai người đi vào trong, Diệp Quân cười khẽ, trong lòng cũng hơi chờ mong.

Không lâu sau đó, Từ Chân đi ra từ trong phòng, khi nhìn thấy Từ Chân, Diệp Quân nhất thời sửng sốt.

Lúc này, Từ Chân đội mũ bạc, mũ bạc được làm từ bạc, vô cùng tinh xảo, trang sức bạc rũ xuống từ trên mũ, nhẹ nhàng rũ xuống trước trán và sau tai của cô ta. Theo nhịp bước của cô ta, trang sức bạc va vào nhau, âm thanh đinh đang nhỏ nhất rất trong trẻo.

Cô ta mặc một bộ đồ dân tộc Miêu được dệt nhuộm hai màu đỏ tươi và xanh lam, đồ dân tộc Miêu đều được thêu thủ công, vô cùng tinh xảo, bên trên vẽ một vài hình rất đẹp, trông rất sống động, vô cùng xinh đẹp. Trên cổ Từ Chân đeo dây chuyền màu bạc, dây chuyền loé lên ánh bạc nhàn nhạt, ánh sáng chói mắt.

Vì đồ dân tộc Miêu dài khoảng tám phân, nên cổ tay cổ chân trắng nõn nà của cô ta cũng lộ ra ngoài, cô ta vốn rất trắng, lúc này dưới sự chiếu rọi của trang sức bạc càng trở nên trắng như tuyết như ngọc, vô cùng xinh đẹp.

Đẹp!

Nhìn Từ Chân trước mắt, Diệp Quân cũng không khỏi mất hồn. Vẻ đẹp của Từ Chân vốn là cổ điển tao nhã, mà lúc này sau khi mặc đồ dân tộc Miêu, vẻ đẹp của cô ta đã trở thành một phong cách khác, sáng chói mắt, nhiệt tình như lửa.

Nhìn vào mắt Diệp Quân, Từ Chân nở một nụ cười quyến rũ: “Xinh không?”

Diệp Quân đi tới trước mặt cô ta, gật đầu: “Rất xinh”.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Từ Chân càng cười rạng rỡ hơn.

Lúc này cô gái dân tộc Miêu ở bên cạnh cũng thở dài nói: “Chị gái này thật sự rất xinh đẹp, nếu cô mặc bộ đồ này đi ra ngoài, không biết sẽ khiến bao nhiêu anh trai dân tộc Miêu phát điên đây”.

Từ Chân khẽ mỉm cười, cô ta nhìn mình trong tấm gương ở cách đó không xa, thầm thấy vui vẻ, trên mặt tràn đầy ý cười.

Lúc này, cô gái bên cạnh chợt nói: “Anh trai này, anh có muốn thay một bộ đồ dân tộc Miêu luôn không, tôi chụp cho hai người bức ảnh?”

Diệp Quân nhìn về phía cô gái: “Tôi á?”

Cô gái dân tộc Miêu gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nhìn về phía Từ Chân, Từ Chân cũng nhìn hắn, sau đó mỉm cười nói: “Nếu cậu không thích thì ta cũng không ép, nhưng sau này ta sẽ bảo Tiểu Thụ không được ngủ với cậu”.

Khoé miệng Diệp Quân khẽ giật, Chân tỷ, lời uy hiếp này của tỷ thật sự rất đáng sợ…

Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Từ Chân nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng: “Còn không mau đi thay quần áo đi”.

Diệp Quân bật cười, sau đó nhìn về phía cô gái dân tộc Miêu: “Làm phiền cô rồi”.

Cô gái cười nói: “Đi theo tôi!”

Một lát sau, Diệp Quân ra ngoài, quần áo trang sức của phái nam dân tộc Miêu đơn giản hơn phái nữ, một bộ quần áo bằng vải, rất giản dị, cũng may Diệp Quân đẹp trai, hắn mặc quần áo mộc mạc vào người cũng có thể biến mục nát thành thần ký.

Người đẹp trai, không mặc gì cũng đẹp.

Từ Chân nhìn Diệp Quân mặc đồ dân tộc Miêu, hơi nhếch môi: “Đẹp trai thật đấy!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom