Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1798


Chương 1798

Đương nhiên nhóm Diệp Quân cũng không hỏi, bởi họ tin Mộ Niệm Niệm.

Lúc này, Từ Nhu đột nhiên đứng dậy, nhìn Diệp Quân nói: “Chúng ta muốn nói chuyện riêng với ngươi”.

Nói chuyện riêng!

Nghe thấy lời này của Từ Nhu, phía Mộ Niệm Niệm đứng dậy rồi bước ra ngoài.

Nạp Lan Ca nhìn Từ Nhu và Từ Thụ với vẻ mặt hơi buồn bã, đang định rời đi thì Diệp Quân nắm lấy tay cô, hắn nhìn cô: “Chúng ta là phu thê một lòng, có chuyện gì thì nên cùng nhau đối mặt”.

Nghe thấy Diệp Quân nói thế, lòng Nạp Lan Ca ngọt ngào, sự không vui vừa nãy cũng biến mất không còn dấu vết, cô nắm ngược lại tay Diệp Quân, lườm hắn rồi cười bảo: “Muội là người hẹp hòi thế à? Hai cô nương này muốn nói chuyện riêng với huynh thì chắc chắn là có chuyện gì đó, huynh nói với hai cô ấy đi”.

Nói xong cô đứng dậy rời đi.

Trong điện chỉ còn lại ba người phía Diệp Quân.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân chỉ cười chứ không nói.

Từ Thụ cũng đang nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân bị hai người nhìn hơi mất tự nhiên: “Từ Nhu tiền bối, có chuyện gì tỷ cứ nói thẳng luôn đi”.

Từ Nhu cười bảo: “Hai người nói đi”.

Nói xong nàng ta đứng dậy đi sang một bên cầm một số tấu chương của vũ trụ Quan Huyên lên xem, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Diệp Quân và Từ Thụ.

Diệp Quân nhìn Từ Thụ trước mặt, trầm mặc không nói.

Nói?

Nói gì?

Hắn không có gì để nói.

Bởi vì, người trước mặt không phải Bát Uyển, mà là Từ Thụ.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân đã thông suốt, hắn nhìn Từ Thụ cười hỏi: “Từ Thụ cô nương muốn nói gì với ta thế?”

Từ Thụ!

Nghe thấy cách gọi này của Diệp Quân, Từ Thụ hơi giật mình, nhìn hắn đang tươi cười trước mặt mình, trong lòng nàng ta chợt dâng lên nỗi chua xót.

Diệp Quân rất khách sáo, rất lịch sự, nhưng nàng ta lại thấy vô cùng xa lạ.

Từ Thụ thở dài trong lòng, nàng ta biết người đàn ông trước mặt và mình hiện giờ không có gì để nói.

Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Từ Thụ cô nương, Bát Uyển…”

Từ Thụ nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nàng ta có còn xuất hiện nữa không?”

Khi hỏi ra câu này, hai tay hắn chợt nắm chặt lại, hơi thấp thỏm và sợ hãi.

Từ Thục nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử muốn nàng xuất hiện?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Thụ bình tĩnh nói: “Sẽ không xuất hiện nữa”.

Diệp Quân hơi cúi đầu, người run lên.

Từ Thụ đột nhiên cười: “Đương nhiên, ta có cách để nàng ta xuất hiện!”

Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Từ Thụ.

Từ Thụ nhìn Diệp Quân: “Nếu ta vui thì nàng ta sẽ xuất hiện”.
 
Chương 1799


Chương 1799

Diệp Quân cau mày: “Là thế nào?”

Từ Thụ cười đáp: “Nếu ta muốn tạm thời phong ấn ký ức kiếp này, sử dụng tiếp ký ức kiếp đó của Bát Uyển thì Bát Uyển của ngươi sẽ xuất hiện”.

Diệp Quân trầm giọng: “Có thể làm vậy được hả?”

Từ Thụ gật đầu: “Có thể, đương nhiên là ta phải vui”.

Diệp Quân nhìn Từ Thụ: “Phải làm thế nào thì cô mới vui?”

Từ Thụ nhún vai: “Không biết, phải phụ thuộc vào ngươi thôi”.

Diệp Quân cạn lời.

Cô đang chơi ta đấy à?

Ta phải làm thế nào thì cô mới vui?

Viết sách vàng cho cô à?

Hắn biết ba tỷ muội này đều thích những quyển sách cổ có màu, hơn nữa càng vàng càng thích!

Nhìn Diệp Quân không nói nên lời, ý cười trên mặt Từ Thụ càng rõ hơn: “Hai ngày nữa ta sẽ đến hệ Ngân Hà, thời gian này ta muốn đến một nơi, ngươi đi với ta đi”.

Diệp Quân vừa định từ chối thì Từ Thụ lại nói: “Khi ta đi, ta có thể cho ngươi gặp Bát Uyển của ngươi”.

Diệp Quân lập tức nói: “Thật chứ?”

Từ Thụ gật đầu: “Thông thường ta đều không nói dối”.

Diệp Quân trầm mặc một hồi mới đáp: “Được”.

Từ Thụ nhìn hắn, cười bảo: “Đi thôi”.

Nói xong nàng ta đứng dậy nắm tay Diệp Quân biến mất tại chỗ.

Trong điện, Từ Nhu im lặng hồi lâu rồi khẽ thở dài: “Mình cứ hay làm mấy vụ làm ăn lỗ vốn…”

Nói rồi nàng ta cúi đầu nhìn tay phải của mình, trong lòng bàn tay có một ấn lô kiếp màu đỏ sậm.

Từ Nhu khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Thời gian không còn nhiều nữa rồi”.



Từ Thụ đưa Diệp Quân đến một vùng thảo nguyên, thảo nguyên mênh mông vô biên, ở cuối tầm nhìn có bò dê thành đàn, hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại, vô cùng tráng lệ.

Trời xanh, mây trắng, thảo nguyên!

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó quay sang nhìn Từ Thụ bên cạnh, Từ Thụ đột nhiên nằm xuống đất, giang rộng hai tay hai chân thành hình chữ “đại”, phải nói rằng tư thế này thật sự hơi… quyến rũ.

Hôm nay Từ Thụ mặc một chiếc váy dài màu trắng nhạt, nàng ta không chỉ có dáng người xuất sắc mà còn có dung mạo hiếm có trên đời, lúc này nàng ta hai mắt hơi nhắm lại, tham lam hít thở, trên mặt là vẻ mê đắm.

Lúc này Từ Thụ bỗng mở mắt, nhìn Diệp Quân, vỗ tay vào vị trí bên phải mình.

Diệp Quân do dự.

Từ Thụ cười bảo: “Ta có thể ăn được ngươi chắc?”

Diệp Quân vẫn không nhúc nhích.

Từ Thụ nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Lát nữa ta đưa ngươi đi gặp Bát Uyển!”

Diệp Quân không còn do dự nữa, nằm xuống bên cạnh Từ Thụ.

Từ Thụ nhìn bầu trời trong xanh, trong vắt, nhẹ nhàng nói: “Ta rất thích nơi này, bởi vì thảo nguyên rộng lớn, có thể chứa được mọi thứ”.
 
Chương 1800


Chương 1800

Diệp Quân nhìn trời xanh, lòng hắn lúc này vô cùng yên bình, dường như nghĩ đến điều gì, hắn hỏi: “Từ Thụ cô nương, cô hận đại tỷ của cô không?”

Từ Thụ im lặng.

Diệp Quân nói: “Lúc trước Từ Nhu nói ba tỷ muội các cô từng có mâu thuẫn với đại tỷ của các cô, đúng không?”

Từ Thụ gật đầu: “Đúng, năm đó chúng ta cãi nhau, cãi xong thì đại tỷ rời đi. Từ đó về sau tỷ ấy không còn xuất hiện nữa”.

Diệp Quân nhẹ nhàng hỏi: “Có thể nói ta nghe không?”

Từ Thụ quay đầu nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn nghe à?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Thụ khẽ mỉm cười, kể: “Bởi vì một số chuyện mà chúng ta bất đồng ý kiến với đại tỷ, nhưng tỷ ấy khăng khăng với quyết định của mình, vì thế bốn tỷ muội chúng ta cãi nhau rất lâu rất lâu, cũng nói rất nhiều lời tổn thương nhau… Ngươi biết đấy, khi tức giận thì lời gì cũng nói ra được”.

Nói rồi nàng ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt bỗng dâng lên làn sương mù: “Bây giờ nghĩ lại chắc chắn khi đó tỷ ấy rất đau lòng, nếu không cũng không bao nhiêu năm không gặp chúng ta”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Cãi nhau vì chuyện gì vậy?”

Từ Thụ khẽ lắc đầu, không nói.

Diệp Quân đổi câu hỏi: “Bây giờ cô không còn hận nàng ta nữa đúng không?”

Từ Thụ nói: “Cãi xong chúng ta đều hối hận. Chúng ta đều muốn giúp đại tỷ, cùng tỷ ấy chống lại Vũ Trụ Kiếp, nhưng thực lực của chúng ta không đủ, vì thế ba tỷ muội chúng ta bắt đầu điên cuồng tu luyện…”

Nói đến đây, nàng ta ngửa đầu nhìn trời, khẽ nói: “Nhưng dù chúng ta có tu luyện thế nào cũng chẳng bằng được đại tỷ, cũng không thể cùng tỷ ấy chống lại Vũ Trụ Kiếp”.

Diệp Quân không vui nói: “Vậy nên các cô mới có ý đồ với ta?”

Từ Thụ quay đầu nhìn Diệp Quân, cười ngọt ngào đáp: “Đúng!”

Rất thẳng thắn!

Diệp Quân im lặng, vẻ mặt khá khó coi.

Từ Thụ cười: “Khi đó chúng ta là kẻ thù, hãm hại ngươi chẳng phải chuyện rất bình thường sao?”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Bây giờ chúng ta cũng vẫn là kẻ thù!”

Từ Thụ chợt nắm tay Diệp Quân: “Nhìn ta đi”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Từ Thụ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế đến ngạt thở trước mặt, tim hắn đột ngột đập nhanh, hắn vừa mới quay đầu thì bị Từ Thụ ngăn lại, hai người kề sát nhau, lúc này đều có thể ngửi thấy hơi thở của nhau.

Diệp Quân run rẩy hỏi: “Cô… làm gì vậy?”

Từ Thụ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta ngủ với ngươi, ngươi rất thiệt thòi à?”

Diệp Quân nghẹn họng.

Từ Thụ lại nói: “Ta nhớ khi đó ta không hề ép buộc ngươi, ngươi còn rất chủ động nữa!”

Nói rồi mặt nàng ta hơi đỏ lên.

Diệp Quân khẽ thở dài: “Từ Thụ cô nương, Diệp Quân ta không phải người được lợi là sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngủ với cô đúng là ta không thiệt, nhưng ta không thích như vậy, bởi vì cô ngủ với ta là vì toan tính…”

Từ Thụ đột nhiên hỏi: “Ta toan tính ngươi điều gì?”
 
Chương 1801


Chương 1801

Diệp Quân không nói nên lời, toan tính hắn điều gì?

Thật ra hắn cũng muốn biết!

Từ Thụ đột nhiên nằm lên cánh tay Diệp Quân, cảm nhận được sự mềm mại bên cạnh, cơ thể Diệp Quân lập tức cứng đờ, hắn định đẩy Từ Thụ ra, nhưng nàng ta lại bảo: “Để ta sờ mó ngươi một tí đi, lát nữa ngươi có thể thoải mái sờ lại Bát Uyển, không lỗ đâu”.

Diệp Quân im lặng.

Từ Thụ đột nhiên hỏi: “Bát Uyển và Từ Kính, ngươi thích ai hơn?”

Diệp Quân im lặng một hồi, sau đó nói: “Ta đều thích!”

Từ Thụ ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, cười nửa miệng: “Ngươi đều thích?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta đều thích!”

Từ Thụ cười: “Ngươi không cảm thấy mình quá trăng hoa à? Thích một lúc bao nhiêu cô gái liền”.

Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Có thể là do di truyền, đều tại cha và ông nội ta quá trăng hoa”.

Từ Thụ nhìn Diệp Quân: “Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị đánh!”

Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ta cũng cảm thấy mình trăng hoa… Nhưng dù là Bát Uyển hay Từ Kính, ta đều rất thích, nếu bỏ bất kỳ ai trong số họ, lương tâm ta đều bất an…”

Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn Từ Thụ: “Nếu chỉ có thể chọn một người, cô muốn ta chọn ai?”

Từ Thụ nhìn lên bầu trời, bình tĩnh nói: “Đó là việc của ngươi”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta muốn sinh một đứa con trai”.

Từ Thụ sửng sốt, quay đầu nhìn Diệp Quân bên cạnh, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ hoảng loạn, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì?

Lúc này, Diệp Quân lại nói: “Sinh con trai xong để nó kế thừa vũ trụ Quan Huyên, còn ta thì đi hưởng thụ”.

“Ha ha!”

Từ Thụ bật cười: “Ngươi đang oán trách cha ngươi đấy à?”

Diệp Quân khẽ thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta thật sự rất mệt mỏi, từ trước tới nay ta không ngừng bị thân phận và trách nhiệm thúc đẩy, ta là thiếu chủ của vũ trụ Quan Huyên, vì thế ta phải bảo vệ vũ trụ Quan Huyên…”

Nói rồi hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh vô tận, nhẹ giọng nói: “Thật ra ta cũng rất thích nơi này, nơi này không chỉ có thể chứa đựng mọi thứ, còn có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái, bởi vì ở đây, không có trách nhiệm, không có kẻ thù và không có tính toán…”

Từ Thụ nhìn Diệp Quân trước mặt, nhìn một hồi nàng ta ấy hơi cúi đầu, không nói gì.

Diệp Quân nhẹ giọng nói tiếp: “Mọi người đều nói với ta rằng ta nên làm gì, ta không nên làm gì, nhưng chưa bao giờ có ai hỏi ta muốn làm gì…”

Hắn từ từ nhắm hai mắt lại: “Chuyện của Từ Kính khiến ta hiểu ra bản thân mình muốn gì, bắt đầu từ hôm nay còn ai dám ỷ mạnh hiếp bắt nạt ta nữa, dám làm tổn thương ngươi ta yêu nữa, ta nhất định khiến cho kẻ đó hiểu thế nào là vua dựa dẫm”.

Một tiếng cô cô!

Thiên hạ vô địch!

Trên thảo nguyên bát ngát, trời cao xanh thẳm và trong vắt, không một gợn mây.

Hai người lẳng lặng nằm dài.

Diệp Quân ngắm trời xanh thăm thẳm, khẽ cười: “Thực ra, nếu được lựa chọn, ta sẽ không muốn nhận tổ quy tông sớm như vậy, một mình xông pha ngoài thế giới thật sự không dễ dàng gì, nhưng chắc chắn sẽ không nhiều trách nhiệm như bây giờ”.
 
Chương 1802


Chương 1802

Nói đoạn, hắn lại lắc đầu: “Ta có dự cảm rằng, Vĩnh Sinh Đại Đế chết rồi, nhất định sẽ lại có đối thủ mạnh hơn nữa xuất hiện, mệt mỏi quá”.

Từ Thụ cười nhẹ: “Nếu được lựa chọn, liệu ngươi có chọn có được một gia thế xuất thân mạnh như vậy không?”

Diệp Quân bất chợt quay đầu nhìn về phía Từ Thụ: “Lúc ở suối nước nóng, cô đã khôi phục toàn bộ ký ức, hoặc tối thiểu thì cũng là một bộ phận ký ức rồi, đúng không?”

Từ Thụ chỉ im lặng nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân cười cười: “Nếu ta không phải là con của Kiếm Chủ Nhân Gian, sau lưng cũng không có ba kiếm vô địch thì cô có làm như vậy không?”

Từ Thụ vẫn chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Diệp Quân chầm chậm nhắm mắt lại: “Từ Thụ cô nương, cô không cần diễn kịch trước mặt ta đâu, Diệp Quân ta đây luôn tự biết mình, ai thích ta, ai muốn lợi dụng ta, ta đều hiểu rõ. Ta vẫn luôn nói, ta tin rằng Bát Uyển thật lòng thích ta, còn về phần cô… Cô không phải Bát Uyển, cô là Từ Thụ”.

Từ Thụ trầm mặc hồi lâu mới khẽ nói: “Ta đã hiểu vì sao ngươi lại thích Từ Kính cùng Bát Uyển đến thế. Bởi vì, hai người bọn họ từ trước tới nay chỉ coi ngươi là Diệp Quân mà không phải là thiếu chủ của vũ trụ Quan Huyên…”

Diệp Quân nhẹ nhàng cười: “Nói ra thì đúng là có hơi lập dị. Ta có một thân thế vô địch, thế gian biết bao người ao ước được như ta, ta lại còn ở đây mà oán giận, thật đúng không rất không biết điều”.

Nói đến đó, hắn hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục: “Một khi đặt chân trên con đường tu đạo này là sẽ không còn đường lui, chỉ có thể thẳng tiến, không thể ngoái lại… Ta sẽ cố gắng, nhất định sẽ có một ngày, ta có thể đi tới độ cao ngang cha và cô cô mình”.

Tâm thái của Diệp Quân rất thoải mái, đối với hắn, cuộc sống có khó khăn, áp lực có lớn, thỉnh thoảng phàn nàn vài câu coi như xả tâm tình cũng không sao.

Nhưng sau khi phàn nàn than thở, vẫn phải tiếp tục cố gắng bước tới.

Vì trách nhiệm!

Mỗi người trên thế gian đều có trách nhiệm của mình, mỗi người đều phải ra sức phấn đấu.

Diệp Quân hắn đây gặp nhiều gian khổ, nhưng đâu thiếu người còn gian nan hơn hắn.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Thực ra ta cũng từng muốn buông bỏ, thảnh thơi hưởng thụ, làm một gã con cháu nhà quyền thế thật sự”.

Từ Thụ nhìn Diệp Quân, ngạc nhiên: “Vì sao ngươi không làm thế?”

Diệp Quân lắc đầu: “Thỉnh thoảng thảnh thơi hưởng thụ còn được, cả đời thảnh thơi thì sống còn có nghĩa lý gì? Hơn nữa, ta hi vọng có một ngày ta sẽ mạnh hơn Từ Kính, khi đó, ta sẽ bảo vệ tỷ ấy, thay tỷ ấy gánh vác gian nan…”

Từ Thụ nhìn Diệp Quân: “Ngươi thật sự thích Từ Kính?”

Diệp Quân gật đầu.

“Ồ!”

Từ Thụ ồ một tiếng rồi cúi đầu, không nói gì thêm.

Diệp Quân bất chợt quay đầu nhìn Từ Thụ, nghiêm túc nói: “Từ Thụ cô nương, ta cũng không biết phải làm thế nào cho cô vui vẻ, ta… ta chỉ muốn gặp Bát Uyển một lần, cô có thể để ta gặp muội ấy được không?”

Từ Thụ lặng lẽ nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân chân thành nói: “Xin nhờ cô đó”.

Trầm mặc hồi lâu, Từ Thụ cười nhẹ: “Ngươi rất muốn gặp Bát Uyển?”
 
Chương 1803


Chương 1803

Diệp Quân gật đầu.

Từ Thụ bèn nói: “Vậy ngươi làm một bữa cơm cho ta đi!”

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Thụ cười hỏi: “Không được sao?”

Diệp Quân đáp ngay: “Được”.

Nói đoạn, hắn quay sang nhìn bầy dê nơi xa…

Lát sau, Diệp Quân đã bắt đầu nướng dê. Không bao lâu, con dê đã được nướng vàng ruộm, óng mỡ, mùi thơm lan tỏa khắp nơi.

Tuy người tu luyện không cần ăn nhưng vẫn có thể lựa chọn ăn uống như người thường, điều này tùy vào mong muốn của từng người.

Diệp Quân rắc thêm gia vị lên rồi xé một chiếc đùi dê đưa cho Từ Thụ, Từ Thụ nhìn hắn, nhận đùi dê, bắt đầu gặm.

Nàng ta ăn rất nhanh, như là đã đói bụng thật lâu.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, thoáng nở một nụ cười, vào thời khắc này, hắn như thấy được Bát Uyển của hắn trước kia.

Nhìn Bát Uyển ăn đến lem đầy mỡ dê trên miệng, hắn đứng lên, bước sang bên cạnh nàng ta, kéo ống tay áo nhẹ nhàng lau vết mỡ lem, dịu dàng nói: “Ăn từ từ thôi, không ai tranh với muội đâu”.

Từ Thụ đột nhiên buông đùi dê xuống, ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Quân vô thức lùi lại.

Hắn vừa nhớ ra, người trước mắt mình là Từ Thụ, không phải Bát Uyển.

Diệp Quân thoáng xấu hổ.

Từ Thụ lại chợt nhoẻn cười: “Muốn gặp Bát Uyển không?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Thụ nói: “Nhắm mắt lại”.

Diệp Quân nghi hoặc nhìn nàng ta.

Từ Thụ bình thản bảo: “Có còn muốn gặp không?”

Diệp Quân do dự giây lát rồi nhắm mắt lại, hồi lâu sau, chợt cảm thấy có điều không ổn, đang định mở mắt nhìn thì hắn lại ngửi thấy một mùi thơm phất tới, giây lát sau, hắn cảm thấy môi mình bị một đôi môi mềm áp vào.

Diệp Quân mở bừng mắt, gần trong gang tấc chính là Từ Thụ.

Nàng ta cưỡng hôn mình?

Quái quỷ gì vậy?

Diệp Quân trợn to mắt, đang định phản kháng thì một sức mạnh đáng sợ đã bao phủ lấy hắn.

Diệp Quân bối rối ra mặt.

Cô còn dùng sức mạnh uy hiếp ta à?

Hắn phản kháng một chút lấy lệ, thấy không hiệu quả liền bỏ cuộc.

Không phản kháng được thì hưởng thụ đi!

Đôi môi đó thật mềm mại…

Tới đây, quả thật ta không dám viết nhiều thêm nữa…
 
Chương 1804


Chương 1804

Không biết đã qua bao lâu, Từ Thụ đột ngột buông Diệp Quân ra, sắc mặt nàng ta ửng đỏ, ánh mắt sóng sánh tình tứ, đẹp không sao tả xiết.

Diệp Quân nhìn nàng ta mê mẩn, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tỉnh táo. Hắn đang định nói gì thì Từ Thụ đã cười bảo: “Vĩnh biệt!”

Nói xong, nàng ta quay người rời đi, thân thể trở nên mờ nhạt.

Diệp Quân vô thức hỏi: “Bát Uyển… đâu?”

Từ Thụ quay đầu liếc nhìn hắn, nước mắt lăn dài, cười nhẹ một tiếng: “Huynh thật ngốc”.

Nói đoạn, nàng ta đã biến mất.

Diệp Quân ngẩn người.

Chuyện gì vừa xảy ra?

Hắn có cảm giác mình vừa bị người ta đùa bỡn!

Lát sau, Diệp Quân lắc đầu, cũng quay người rời khỏi đó.

Vừa về đến vũ trụ Quan Huyên, Mộ Niệm Niệm đã xuất hiện trước mặt hắn, Diệp Quân vội chào: “Dì Mộ”.

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Có việc này, Từ Nhu bảo ta đừng nói cho con, nhưng ta thấy cần thiết phải thông báo với con”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy?”

Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Quân: “Biết vì sao trước đó ta lại đồng ý với điều kiện của Từ Nhu không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không biết, nhưng con tin vào dì Mộ”.

Mộ Niệm Niệm cười nhẹ, nói: “Vị Từ Thụ cô nương kia có thai rồi”.

Có thai!

Nghe vậy, Diệp Quân chết sững tại chỗ như bị sét đánh trúng đầu, hai mắt trợn to, giọng run rẩy: “Dì Mộ…”

Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: “Là của con”.

Diệp Quân lắc đầu nguầy nguậy, lẩm bẩm: “Điều đó… không thể nào…”

Mộ Niệm Niệm khẽ thở dài: “Đúng là của con đấy”.

Diệp Quân vẫn không sao tin nổi: “Nhưng…”

Mộ Niệm Niệm lại nói: “Với cả, nàng ta là Bát Uyển”.

Con ngươi Diệp Quân co rút lại: “Dì Mộ, dì nói thế là có ý gì?”

Mộ Niệm Niệm thở dài, nói khẽ: “Ngốc, Chân Vô Ngã là người thế nào cơ chứ? Năm ấy, ngay cả cha con, nàng ta cũng chẳng để vào mắt, nàng ta lại đi hi sinh thân thể để mê hoặc con? Sao có thể như thế? Nàng ta ở bên con là bởi khi đó nàng ta còn là Bát Uyển, nàng ta không muốn quên con. Chuyện nàng ta vì con mà đối đầu với Chấp Kiếm Nhân là thật, nàng ta cũng thật sự rung động với con, tự sát… cũng là chuyện thật… Chỉ có điều, khi ấy nàng ta được Từ Nhu cứu lại. Sau khi được cứu, nàng ta mới biết mình đã có thai…”

Diệp Quân đã đờ đẫn cả người.

Mộ Niệm Niệm lại nói: “Nàng ta lựa chọn đứng về phía Từ Nhu, hỗ trợ Từ Nhu là bởi Từ Nhu đã hứa với nàng ta rằng sẽ không hại con, đồng thời, muốn dốc hết sức giải quyết mối ân oán giữa hai vũ trụ, nàng ta cần phải đứng về phe Từ Nhu… Lần này, bọn họ muốn tới hệ Ngân Hà để gặp Chân Thần một lần cuối… Sau đó, có lẽ bọn họ sẽ phải làm chuyện gì đó…”

Diệp Quân đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang, biến mất khỏi đó.

Mộ Niệm Niệm đứng đó nhìn theo, ánh mắt đầy phức tạp, lặng lẽ thở dài.
 
Chương 1805


Chương 1805

Mang thai!

Chuyện đó có ý nghĩa thế nào?

Có nghĩa là truyền thuyết về nhà họ Dương, có lẽ sẽ biến thành sự thật ở thế hệ của Diệp Quân…



Diệp Quân đi thẳng tới Chân vũ trụ. Dọc đường đi không gặp bất kì cản trở nào, hắn nhanh chóng tới được Chân Thần Điện.

Vừa muốn đi vào Chân Thần Điện, Tả tướng đã đứng ra ngăn hắn lại.

Diệp Quân nhìn tả tướng: “Ta muốn gặp Từ Nhu và Từ Thụ”.

Tả tướng lắc đầu: “Đã đi cả rồi”.

Diệp Quân nheo mắt: “Tới hệ Ngân Hà?”

Tả tướng gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân quay đầu định rời khỏi đó, nhưng Tả tướng đã gọi lại: “Diệp công tử, xin chờ chút”.

Diệp Quân xoay người lại nhìn Tả tướng, Tả tướng trầm giọng: “Xin nhờ Diệp công tử, đưa họ trở về”.

Diệp Quân híp mắt: “Bà nói thế là có ý gì?”

Tả tướng khẽ lắc đầu: “Trước đây không lâu, Từ Nhu đã giao lại mọi việc cùng với kế hoạch về tương lai của Chân vũ trụ cho ta. Thái độ khi ấy của Từ Nhu khiến ta cảm thấy… như là đang sắp xếp hậu sự…”

Sắp xếp hậu sự!

Diệp Quân sững sờ.

Tả tướng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ta không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng ta biết, hai người họ nhất định đang muốn làm chuyện gì đó. Thêm nữa, Từ Nhu còn để lại một pháp chỉ, cậu có biết nội dung pháp chỉ là gì không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Tả tướng nhìn hắn, gằn giọng: “Ba năm sau, Thần Chủ sẽ xuất hiện, khi đó, Chân vũ trụ chúng ta cần dốc toàn lực phò tá Thần Chủ…”

Thần Chủ!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, lúc này, hắn đã hoàn toàn hiểu được mục đích của Từ Nhu.

Muốn con trai hắn kế thừa Chân vũ trụ?

Mẹ kiếp!

Sau đó, vũ trụ Quan Huyên đánh với Chân vũ trụ?

Cha con đối đầu?

Nếu là như thế, chưa chắc cha và ông nội sẽ đứng về phía mình.

Chớ nói cha và ông, chỉ sợ ngay cả An tiền bối và những người khác cũng sẽ không xen vào chuyện này.

Diệp Quân tức điên.

Vô cùng, vô cùng giận dữ!

Người phụ nữ này thật khiến người ta tức chết đi được.

Diệp Quân hít sâu một hơi, quay đầu rời đi.

Tả tướng lại nói: “Diệp công tử, Từ Nhu có nhờ ta nói với cậu một câu, nàng ta nói, nàng ta quả thực đã tính kế với cậu, nhưng nàng ta chưa bao giờ có ý định hại cậu, chưa bao giờ…”

Diệp Quân trầm mặc hồi lâu rồi hóa thành luồng kiếm quang, bay về phương xa.

 
 
Chương 1806


Chương 1806

Tả tướng đứng đó nhìn theo, khe khẽ thở dài.



Diệp Quân trở lại vũ trụ Quan Huyên, trong điện, Mộ Niệm Niệm vẫn ở đó, bà ấy nhìn Diệp Quân, hỏi: “Định đi sang hệ Ngân Hà?”

Diệp Quân gật đầu.

Thực tế, hắn đang khá hốt hoảng, bởi vì hắn không biết Từ Nhu và Từ Thụ định làm gì…

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Cũng nên tới hệ Ngân Hà một chuyến. Ngân Hà Tông cũng là một thế lực của nhà con, tỷ tỷ con không có ý định kế thừa Ngân Hà Tông, Dương Liêm Sương lại muốn nghỉ hưu rồi… Cho nên, lần này con qua đó thì tiện thể thu hồi Ngân Hà Tông đi”.

Diệp Quân trầm mặc.

Hiện giờ hắn không có hứng thú gì với Ngân Hà Tông, hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm được Từ Nhu và Từ Thụ…

Mộ Niệm Niệm nói: “Qua từ biệt Tiểu Ca cùng mọi người đi”.

Diệp Quân thoáng do dự.

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Chuyện riêng của con, con phải tự xử lý”.

Nói xong, bà ấy quay đầu rời đi.

Diệp Quân trầm mặc hồi lâu rồi mới nhấc chân đi tới phòng Nạp Lan Ca. Trông thấy Diệp Quân, Nạp Lan Ca đứng lên, bước lại gần, nhẹ nhàng vòng tay ôm ngang hông hắn, khẽ nói: “Đã về rồi?”

Diệp Quân cũng vòng tay ôm eo Nạp Lan Ca, nói nhỏ: “Tiểu Ca, huynh cần tới hệ Ngân Hà một chuyến”.

Nạp Lan Ca chỉ nói khẽ: “Ừm”.

Do dự một chút, Diệp Quân mới tiếp tục: “Tiểu Ca, huynh muốn nói cho muội biết tất cả mọi chuyện”.

Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn nói ra sự thật, bởi vì hắn không muốn lừa dối Nạp Lan Ca.

Diệp Quân đang định bắt đầu thì Nạp Lan Ca đã ngắt lời hắn: “Không cần nói đến những điều đó”.

Diệp Quân khăng khăng: “Huynh nhất định phải…”

Nạp Lan Ca đột nhiên đặt hai ngón tay lên môi hắn, cô nhoẻn cười: “Đi sớm về sớm nhé”.

Nói xong, cô lấy ra một chiếc nhẫn không gian, đặt vào tay Diệp Quân, dịu dàng bảo: “Muội sẽ trông nom thư viện cùng Tiên Bảo Các, huynh không cần lo lắng. Tới hệ Ngân Hà cần phải cẩn thận chút, bởi vì hai vị cô nương kia tới đó là để gặp Chân Thần… Nếu như gặp Chân Thần, đánh không lại phải nhớ gọi người lớn, đừng có ngại ngùng quá, muội… muội không hi vọng huynh nhất định phải thành người vô địch, muội chỉ mong huynh có thể sống tốt…”



Có thể sống tốt!

Diệp Quân ôm chặt lấy cô gái trong lòng, cảm động vô vàn.

Nạp Lan Ca đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Tới hệ Ngân Hà, chớ lại trêu chọc cô nương nào nữa nhé”.

Diệp Quân cứng người.

Nạp Lan Ca nhẹ nhàng nói: “Con người huynh ấy, tuy không dẻo miệng ba hoa nhưng lại có sức hấp dẫn cực lớn với nữ giới, mà có những cô gái, một khi đã rung động lại không nhận được hồi đáp, nhẹ thì lỡ dở một đời, nặng thì vì tình mà sinh hận, hơn nữa…”

Nói đến đây, cô cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi: “Muội… cũng không phải là không biết ghen…”

Diệp Quân ôm chặt lấy Nạp Lan Ca, hôn lên tóc cô, dịu dàng nói: “Chúng ta sinh một đứa đi!”
 
Chương 1807


Chương 1807

Hắn vừa dứt lời, Nạp Lan Ca vốn đang lã chã rơi lệ đã lập tức đỏ bừng mặt mũi, ngượng ngùng không biết giấu mặt đi đâu.

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Nạp Lan Ca, lòng Diệp Quân chợt trào dâng vô vàn tình cảm, hắn cúi đầu hôn cô…

Ba mươi sáu tư thế, xin tự hình dung.



Ba ‘ngày’ sau.

Diệp Quân rời phòng Nạp Lan Ca, mặc dù hiện nay thân thể đã cực kì sung mãn nhưng vẫn phải vịn tường mà đi.

Có một số việc không thể không làm, lại càng không thể làm nhiều.

Rời khỏi phòng Nạp Lan Ca, Diệp Quân định tới thăm Diệp Khải, nhưng lại được cho hay Diệp Khải đã tới thành Chân Quân, cho nên đành thôi.

Thành Chân Quân!

Chân vũ trụ kể cũng nhanh nhẹn thật, chỉ mới một thời gian ngắn mà thành Chân Quân đã được xây dựng xong, không chỉ có thế, vì Chân vũ trụ đưa ra cực nhiều lợi ích nên chư thiên vạn giới cùng các đại vũ trụ đều bắt đầu tiến vào thành Chân Quân ở, ngay cả những tông môn thế gia của Chân vũ trụ cũng không kìm lòng được, lựa chọn rời nơi ở cũ, đi vào thành Chân Quân.

Đương nhiên, ngay từ đầu, nội bộ Chân vũ trụ có rất nhiều tiếng nói phản đối, nhưng đều bị phe Tả tướng đè xuống.

Mặc dù bên trong Chân vũ trụ vẫn có người phản đối nhưng giới lãnh đạo cao nhất của Chân vũ trụ lại vô cùng đoàn kết nhất trí, vì thế, người bên dưới cũng không dám công khai phản đối, chỉ có thể âm thầm quấy rối sau lưng.

Vũ trụ Quan Huyên cũng đang phối hợp với Chân vũ trụ, có hai vũ trụ hợp tác, kế hoạch của Từ Nhu tiến triển cực kì thuận lợi.

Dĩ nhiên, thái độ đối địch không thể tiêu tan nhanh như vậy, hơn nữa, thế hệ trẻ của hai vũ trụ vẫn giữ thái độ căng thẳng, cạnh tranh quyết liệt. Vì trong thành Chân Quân, hàng năm đều tổ chức một cuộc thi, đây chính là chiến trường giữa vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ.

Hoặc nói đúng hơn, đây là chiến trường của toàn bộ thế hệ trẻ ở trong các vụ trụ.

Không chỉ có Diệp Khải, nay vũ trụ Quan Huyên cũng có rất nhiều người của thế hệ trẻ tới Thành Chân Quân, mục tiêu của bọn họ chính là vị trí số một trên bảng Chân Quân.

Ngoài ra, rất nhiều người tài của Tiên Bảo Các cũng đã tới thành Chân Quân. thành Chân Quân hiện nay, khắp chốn đều có cơ hội kinh doanh.

Trước mắt, các vũ trụ đang dần đi theo xu thế dung hợp cùng nhau.

Khi biết những tin tức này, Diệp Quân cũng phải cảm thán một câu, Từ Nhu này quả là rất lợi hại.

Thực thi kế hoạch này khiến cho mối thù của Chư Thiên Vạn Giới cùng các đại vũ trụ với Chân vũ trụ từ từ tiêu tan, đồng thời, các bên đều chủ động và tình nguyện dung nhập vào Chân vũ trụ.

Đương nhiên, vẫn có một ngoại lệ, đó là nền văn minh Vĩnh Sinh.

Đối với vị Vĩnh Sinh Đại Đế này, Diệp Quân còn chưa quên, vũ trụ Quan Huyên vẫn luôn điều tra theo dõi mọi động thái của Vĩnh Sinh Đại Đế.

Tin tức gần đây nhất cho thấy Vĩnh Sinh Đại Đế vẫn liên tục chiêu binh mãi mã, đã thêm một nhóm cường giả thuộc hạ mới.

Trước tin này, mặc dù cũng quan tâm nhưng Diệp Quân không có thời gian lo cho chuyện đó, hiện giờ, việc cấp bách nhất với hắn là phải tìm Từ Thụ, Từ Nhu và Tịch Huyền về.

 
 
Chương 1808


Chương 1808

Diệp Quân đang định rời đi thì có một cô gái bỗng đi nhanh tới. Thấy rõ người đó, Diệp Quân hơi sửng sốt.

Nam Cung Tuyết!

Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân, mỉm cười.

Diệp Quân bước tới trước mặt Nam Cung Tuyết, cười hỏi: “Ở đây đã quen chưa?”

Nam Cung Tuyết gật đầu: “Quen rồi, ta rất thích nơi này”.

Diệp Quân bèn cười: “Vậy thì tốt rồi”.

Nam Cung Tuyết do dự giây lát rồi nhẹ giọng hỏi: “Nghe nói, huynh đang chuẩn bị đến hệ Ngân Hà?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Nam Cung Tuyết nhìn hắn, ngập ngừng như muốn nói điều gì.

Diệp Quân bước lại gần hơn, rồi bất ngờ cúi xuống hôn nhẹ một cái, Nam Cung Tuyết cứng đờ cả người.

Diệp Quân nói với cô ấy: “Chờ ta về nhé!”

Nói xong, hắn quay người, hóa thành một luồng kiếm quang, bay về phương xa.

Nam Cung Tuyết vẫn đứng ngây người nơi đó, mặt ửng hồng, hồi lâu sau, cô ấy mới mỉm cười: “Ta chờ huynh”.



Diệp Quân bay tới nơi ở của tộc Thiên Long, lần này, hắn cần thiết phải làm tốt một việc, không để mình lưu lại tiếc nuối.

Thấy Diệp Quân lại đến nữa, tộc trưởng tộc Thiên Long ngán ngẩm, chẳng muốn nói gì.

Lại nữa!

Diệp Quân mỉm cười: “Tiền bối, ta muốn gặp Thiên Thiên một chút”.

Tộc trưởng tộc Thiên Long chỉ lắc đầu: “Ngươi tới muộn rồi”.

Diệp Quân sửng sốt.

Tộc trưởng khẽ nói: “Thiên Thiên tới hệ Ngân Hà rồi”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Cô ấy tới hệ Ngân Hà?”

Tộc trưởng tộc Thiên Long gật đầu: “Đúng vậy, con bé nói là muốn qua đó chơi một thời gian coi như giải sầu”.

Diệp Quân trầm mặc.

Tộc trưởng tộc Thiên Long nhìn Diệp Quân: “Chuyến này viện trưởng cũng muốn tới hệ Ngân Hà?”

Diệp Quân gật đầu.

Tộc trưởng tộc Thiên Long bèn nói: “Hãy đưa con bé về nhé”.

Diệp Quân nghiêm túc hứa hẹn: “Ta sẽ đưa cô ấy về”.

Nói đoạn, hắn quay đầu định rời đi.

Tộc trưởng tộc Thiên Long chợt gọi: “Tiểu Quân”.

Diệp Quân quay lại, nhìn tộc trưởng tộc Thiên Long, tộc trưởng nhìn chằm chằm vào hắn: “Con bé rất thích ngươi, ta hiểu tính nó, một khi nó đã thích người đàn ông nào thì sẽ không bao giờ thay đổi, đặc biệt là nó còn kí kết khế ước với ngươi rồi… Lần này, nhất định phải quả đoán hơn, đừng do dự nữa”.

Diệp Quân gật đầu: “Lần này trở về, bọn ta sẽ mang theo một tiểu long nhé”.

Tộc trưởng tộc Thiên Long hơi sửng sốt, sau đó giận dữ quát: “Cút!”

Diệp Quân cười lớn, rồi hóa thành kiếm quang bay vút về cuối tinh hà.
 
Chương 1809


Chương 1809

Tộc trưởng tộc Thiên Long đứng đó nhìn theo rồi lắc đầu cười, đi vào.

Diệp Quân tìm đến chỗ Nam Lăng Nhất Nhất. Khi biết Diệp Quân muốn tới hệ Ngân Hà, Nam Lăng Nhất Nhất chỉ chớp chớp mắt, không nói một lời.

Diệp Quân hỏi: “Thái độ này là sao đấy?

Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Đệ cũng đâu phải đi luôn không về”.

Diệp Quân cười cười, đột nhiên lại kéo tay Nam Lăng Nhất Nhất, nói: “Chờ ta về nhé”.

Nam Lăng Nhất Nhất thoáng đỏ mặt: “Được”.

Diệp Quân nhẹ nhàng ôm Nam Lăng Nhất Nhất rồi hôn nhẹ một cái, sau đó lại hóa thành một luồng kiếm quang, lao vụt đi.

Nam Lăng Nhất Nhất nhìn theo, cười nhẹ rồi nói: “Tiểu sư đệ, chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi”.

Nói đoạn, cô ấy quay đầu rời đi.



Giữa tinh không, Diệp Quân lẳng lặng đứng đợi.

Đột nhiên, một giọng nói từ xa truyền đến: “Này nhóc, bọn ta tới rồi đây”.

Diệp Quân lập tức đen mặt.

Giây lát sau, Nhị Nha và Tiểu Bạch xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Đi đến hệ Ngân Hà không mang theo hai người này sao được? Nếu dám tự đi một mình, không thông báo cho họ, Diệp Quân có thể dễ dàng tưởng tượng ra, ngày sau gặp lại, mình sẽ thảm cỡ nào.

Nhị Nha cùng Tiểu Bạch hết sức vui mừng và kích động, đặc biệt là Nhị Nha, cô bé cứ cười mãi không thôi.

Đi cùng Nhị Nha và Tiểu Bạch tới đây còn có Mộ Niệm Niệm.

Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Quân, cười nói: “Lần này tới hệ Ngân Hà không phải để chơi đùa đâu, có nhiệm vụ cho con đấy. Trừ việc đưa mấy cô gái về, còn một việc nữa, đó chính là tiếp nhận Ngân Hà Tông, Liêm Sương cô nương, bà cô của con ấy, than rằng mấy năm nay quá mệt mỏi. Tất nhiên, nếu có thể thì mời bà ấy qua chỗ chúng ta luôn, có mời được bà ấy hay không còn phải xem năng lực của con thế nào”.

Bà cô!

Diệp Quân cười cười: “Được, con sẽ gắng hết sức”.

Mộ Niệm Niệm gật đầu, sau đó nghiêm mặt nói: “Thêm chuyện này nữa, theo ta được biết, rất có thể Chân Thần cũng đang ở ngay tại hệ Ngân Hà, nếu con gặp phải nàng ta, nàng ta lại có thái độ thù địch với con thì chớ có cậy mạnh, phải biết gọi người lớn ngay, nhớ chưa?”

Chân Thần!

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu ạ”.

Mộ Niệm Niệm trừng mắt với hắn một cái: “Đừng chỉ biết nói suông, phải nhớ lấy, biết không?”

Đối với Diệp Quân, bà ấy vẫn không thể yên tâm, tên nhóc này không giống cha hắn, cha hắn thì thủ đoạn gì cũng dám dùng, còn tên nhóc này, tuy rất khôn ngoan nhưng đôi khi cũng rất cứng đầu và chấp nhất.

Diệp Quân cười gượng: “Vâng!”

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Phong tục bên hệ Ngân Hà không giống bên chúng ta, tới bên đó, con đi tìm bà cô Dương Liêm Sương của con trước, bảo bà ấy dẫn con đi thăm thú làm quen…”

Nói đoạn, bà ấy còn liếc qua Nhị Nha và Tiểu Bạch, cười cười không nói thêm.

Diệp Quân lập tức hiểu ý.

Ý của Mộ Niệm Niệm là bảo mình chớ có quậy phá cùng với bọn Nhị Nha và Tiểu Bạch.
 
Chương 1810


Chương 1810

Quả thực, hắn cũng rất sợ hai đứa nhỏ này.

Mộ Niệm Niệm lại nói: “Bên nền văn minh Vĩnh Sinh kia, con không cần lo lắng, ta với An cô nương sẽ theo dõi chặt chẽ, hơn nữa, hiện giờ Chân vũ trụ cũng đã liệt Vĩnh Sinh Đại Đế vào hàng kẻ địch lớn nhất, bởi vậy, cả hai bên chúng ta đều theo dõi bọn họ”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Có Mộ Niệm Niệm cùng những người khác lo chuyện này, dĩ nhiên Diệp Quân không cần lo lắng nhiều, đặc biệt khi hiện giờ mục tiêu của Chân vũ trụ cũng là Vĩnh Sinh Đại Đế.

Mộ Niệm Niệm cười giục: “Đi đi”.

Diệp Quân gật đầu, nhìn về phía Nhị Nha và Tiểu Bạch, Nhị Nha cười ha hả: “Đến hệ Ngân Hà, ta dẫn ngươi đi chơi xả láng, đến thử cái chỗ đó nữa… Hề hề…”

Diệp Quân cứng đờ cả mặt.

Nhìn theo bóng Diệp Quân cùng hai đứa nhỏ biến mất nơi tận cùng tinh hà, Mộ Niệm Niệm lắc đầu cười, tên nhóc này tới hệ Ngân Hà chỉ sợ lại sẽ gây ra không ít chuyện đâu, nhất là lại còn có hai đứa Nhị Nha và Tiểu Bạch đi cùng, hai đứa nhỏ này phải gọi là vua quậy ở hệ Ngân Hà rồi.

Lát sau, Mộ Niệm Niệm cũng quay đầu rời khỏi đó.



Tại một nơi nào đó trong hư không, có một người đàn ông trung niên đang lẳng lặng đứng.

Người đó chính là Vĩnh Sinh Đại Đế.

Sau lưng ông ta có một người phụ nữ vận bộ đồ đạo sĩ cùng với một ông lão lưng còng. Sau hai vị này còn có mười hai vị cường giả thần bí vận áo bào trắng.

Trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế, cách ông ta nghìn trượng, có mười cỗ quan tài lơ lửng, những chiếc quan tài này đều bị một sợi xích màu đỏ như máu quấn quanh.

Vĩnh Sinh Đại Đế chắp tay sau lưng, nhìn về phía chiếc quan tài phía đầu: “Táng Đế, đã nghĩ kĩ chưa?”

Một khoảng trầm mặc kéo dài, sau đó, từ trong quan tài truyền đến một giọng nói: “Điều ngươi đã hứa với ta, có chắc sẽ làm được?”

Vĩnh Sinh Đại Đế cười lớn: “Chỉ cần đến khi đó chúng ta tới hệ Ngân Hà giết người phụ nữ váy trắng, những điều ta đã hứa hẹn đều sẽ được thực thi”.

Người trong quan tài trầm mặc một lát rồi nói: “Được”.

Nghe vậy, Vĩnh Sinh Đại Đế nhếch miệng cười nhẹ, tuy trước đó đã tổn thất khá nhiều người, nhưng hiện giờ, ông ta còn có nhiều thuộc hạ hơn trước, và mạnh hơn trước.

Lúc này, chợt có một ông lão xuất hiện bên cạnh Vĩnh Sinh Đại Đế, nói khẽ: “Diệp Quân đã lên đường tới hệ Ngân Hà”.

Vĩnh Sinh Đại Đế chầm chậm nhắm mắt lại: “Xem ra, hắn muốn tới tìm người kia nhờ che chở. Hắn cho rằng người phụ nữ đó có thể bảo vệ được hắn sao? Thật là nực cười… Nhưng cũng tốt, đến khi đó có thể bắt gọn một mẻ. Chinh phục vũ trụ, hãy bắt đầu từ hệ Ngân Hà này đi!”

Giữa một vùng tinh không mênh mông, Diệp Quân ngự kiếm lướt đi như một vệt sao xẹt qua biển sao bao la.

Bên cạnh hắn là Nhị Nha và Tiểu Bạch.

Ba người từ thư viện bay ra ngoài tinh hà đã ba ngày.

Diệp Quân bồn chồn hỏi: “Nhị Nha, còn bao lâu nữa mới tới hệ Ngân Hà?”

Nhị Nha nhìn về phía tận cùng tinh hà, hơi nhíu mày.

Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân tức thì trầm xuống: “Không phải là ngươi quên đường rồi đấy chứ?”

Nhị Nha trừng mắt với hắn một cái, không nói lời nào.
 
Chương 1811


Chương 1811

Diệp Quân cứng đờ cả mặt.

Nhị Nha chợt quay sang phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng nhìn về nơi xa, móng vuốt bắt đầu vung vẩy loạn xạ.

Diệp Quân hỏi Nhị Nha: “Nó nói gì đấy?”

Nhị Nha bình tĩnh đáp: “Nó nói, mở dẫn đường đi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Dẫn đường là gì?”

Nhị Nha suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đại khái có ý là, có người chỉ đường, đi theo là được”.

Diệp Quân lập tức vui mừng: “Ai chỉ đường?”

Nhị Nha nói: “Dẫn đường á”.

Diệp Quân lại hỏi: “Dẫn đường là ai?”

Nhị Nha đáp: “Kẻ chỉ đường ấy”.

Diệp Quân lại hỏi: “Dẫn đường là người à?”

Nhị Nha suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Chả biết”.

Sắc mặt Diệp Quân đã cứng lại, tê dại da đầu.

Hỏi mỏi miệng mà không được cái gì!

Diệp Quân lại nói: “Vậy ngươi gọi dẫn đường ra đây được không?”

Nhị Nha lắc đầu: “Không được”.

Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”

Nhị Nha nhìn quanh bốn phía, nói: “Cách xa quá, ở đây hẳn không có tín hiệu”.

Tín hiệu?

Diệp Quân chau mày, đang định hỏi tiếp thì Nhị Nha đã nói: “Nhưng mà có thể thử xem”.

Nói đoạn, cô bé lấy từ trong ngực áo ra một vật vuông vắn nho nhỏ.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Đó là cái gì?”

Nhị Nha giải thích: “Truyền âm phù của hệ Ngân Hà, có thể xem thật nhiều thứ thú vị đó, hề hề…”

Nụ cười này của cô bé biến thứ vốn rất bình thường trở nên có vẻ không bình thường lắm.

Diệp Quân liếc nhìn Nhị Nha, không nói gì.

Lần này tới hệ Ngân Hà, đi theo Nhị Nha chỉ sợ là sẽ sinh chuyện rồi.

Nhị Nha loay hoay với cái truyền âm phù của hệ Ngân Hà một hồi, sau đó giơ nó lên cao, lát sau, vật nọ đột nhiên phát sáng, ánh mắt Nhị Nha cũng sáng bừng lên: “Kết nối được với Bắc Đẩu rồi”.

Bắc Đẩu?

Diệp Quân nhíu mày, nghi hoặc đầy mặt.

Nhị Nha lại loay hoay một lúc, rồi chỉ sang bên phải: “Đi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, cùng Nhị Nha và Tiểu Bạch bay về phía đó và biến mất.

Chừng ba giờ sau, ba người đi tới một khoảng tinh không hoàn toàn tĩnh lặng, Nhị Nha nhìn về nơi xa, nhếch miệng cười: “Tới trạm trung chuyển hệ Ngân Hà rồi”.

Nói xong, cô bé tăng tốc.

Chốc lát sau, ba người tới trước một trận pháp dịch chuyển ở tinh không, lúc này, đột nhiên có một ông lão xuất hiện trước mặt ba người.
 
Chương 1812


Chương 1812

Ông lão kia cung kính chắp tay chào Nhị Nha: “Thuộc hạ Thạch Tam tham kiến viện chủ Nhị Nha”.

Nhị Nha gật đầu: “Bình thân”.

Thạch Tam: “…”

Diệp Quân lắc đầu cười cười.

Nhị Nha lại nói: “Mở trận pháp dịch chuyển đi, bọn ta cần đến ngôi sao màu xanh hệ Ngân Hà”.

“Ngôi sao màu xanh?”

Thạch Tam thoáng ngẩn người, vội vàng nói: “Thưa viện chủ Nhị Nha, tình hình ở ngôi sao màu xanh dạo gần đây không được ổn lắm…”

Nhị Nha nhíu mày: “Không ổn?”

Thạch Tam gật đầu: “Hình như bên đó xảy ra chuyện gì, cụ thể ra sao, thuộc hạ cũng không biết”.

Nhị Nha bình thản nói: “Không sao, ba chúng ta là chuyên gia giải quyết rắc rối”.

Thạch Tam liếc nhìn Nhị Nha, không dám lên tiếng, danh tiếng của Nhị Nha với Tiểu Bạch ở ngôi sao màu xanh hệ Ngân Hà đến chính ông ta cũng từng nghe nói đôi chút, hai người này không phải chuyên gia giải quyết rắc rối mà là chuyên gia gây rắc rối.

Thổ phỉ của ngôi sao màu xanh!

Đây chính là danh xưng của Nhị Nha với Tiểu Bạch ở đó.

Dưới sự chỉ huy của Thạch Tam, trận pháp dịch chuyển đi tới ngôi sao màu xanh được khởi động. Khi bước về phía trận pháp dịch chuyển, Diệp Quân đột nhiên quay đầu hỏi Thạch Tam đang cung kính đứng một bên: “Ông không biết ta là ai?”

Thạch Tam nhìn Diệp Quân, kính cẩn hỏi lại: “Các hạ là?”

Diệp Quân nhăn mày.

Nhị Nha đứng bên nói với vào: “Người của hệ Ngân Hà không nhận ra ngươi đâu”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, không nói gì thêm, bước theo Nhị Nha cùng Tiểu Bạch vào trận pháp dịch chuyển. Trận pháp khởi động, ba người biến mất.

Khi đã tiến vào đường hầm thời không, Nhị Nha hưng phấn cười nói: “Nhị Nha ta lại về đây”.

Diệp Quân lắc đầu cười.

Hắn cũng biết, lần trước Nhị Nha bị gọi về không chỉ để hỗ trợ đánh nhau, một nguyên nhân khác nữa là Nhị Nha với Tiểu Bạch ở ngôi sao màu xanh của hệ Ngân Hà làm xằng làm bậy quá nhiều.

Lúc này, Nhị Nha chợt quay sang hào phóng nói với Diệp Quân: “Đến nơi, ta dẫn ngươi đi ăn uống xả láng, chơi bời vô tư luôn”.

Diệp Quân cười cười: “Được”.

Nhị Nha đột nhiên cười đầy thần bí: “Tìm cơ hội dẫn ngươi tới câu lạc bộ Vô Biên, chúng ta mỗi người gọi một em”.

Tiểu Bạch cũng vội chỉ vào mình, tỏ ý mình cũng muốn.

Nhị Nha hào phóng: “Ai cũng có phần”.

Tiểu Bạch nhếch miệng cười, ôm Nhị Nha hôn rối rít.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Câu lạc bộ Vô Biên là gì?”

Nhị Nha đáp: “Đó là một chốn để ăn chơi ấy mà, chỗ ấy do người quen cũ của bọn ta mở, gọi là Vô Biên Chủ, là huynh đệ của cha ngươi đó, dựa theo thứ bậc thì ngươi phải gọi là thúc thúc”.

Vô Biên thúc thúc?
 
Chương 1813


Chương 1813

Diệp Quân sửng sốt.

Nhị Nha nói: “Người này rất ổn đó, bọn ta tới chỗ hắn chơi, hắn chưa bao giờ thu tiền, thậm chí còn cho chúng ta chọn người đứng đầu bảng luôn cơ”.

Diệp Quân trầm mặc.

Hắn luôn có cảm giác câu lạc bộ Vô Biên gì đó hình như không phải một nơi làm ăn đứng đắn gì.

Nhị Nha lại nói: “Ta cho ngươi biết nha, tới những nơi như thế, ngươi phải cho tiền boa, biết không?”

Diệp Quân nhìn về phía Nhị Nha: “Tiền boa?”

Nhị Nha nghiêm túc bảo: “Cho tiền boa thì ngươi có thể làm chuyện khác, tức là mấy cái dịch vụ không được liệt kê ra ấy mà…”

Nói đến đó, cô bé liếc nhìn Diệp Quân, nghiêm mặt bảo: “Bọn ta dẫn ngươi tới chỗ đó chơi, nhưng không được nói với An tỷ và Dương ca, hiểu không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nhị Nha nhếch miệng cười: “Cháu ngoan”.

Sắc mặt Diệp Quân cứng đờ ra.

Nhị Nha và Tiểu Bạch hết sức vui vẻ, đặc biệt là Nhị Nha, lúc này cô bé còn lảm nhảm hát hò, vẻ mặt đầy chờ mong.

Diệp Quân cũng cười cười, tâm tình khá tốt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cuối đường hầm thời không, một niềm mong đợi nảy lên trong lòng.

Nhị Nha đột nhiên hô to: “Sắp tới rồi”.

Diệp Quân gật đầu, hắn đã thấy một luồng sáng trắng.

Giây lát sau, ba người đi qua luồng sáng trắng kia, ngay khi họ đi ngang qua nó, cả ba đột nhiên biến sắc.

Bởi họ phát hiện, có một sức mạnh thần bí nào đó đã trấn áp tu vi của mình.

Cái gì thế này?

Diệp Quân vội vã quay sang phía Nhị Nha, Nhị Nha cũng nghệt mặt ra.

Ầm!

Bất chợt, ba người rớt xuống.

Diệp Quân biến sắc, lòng bàn tay mở ra, một kiếm ý đáng sợ từ trong cơ thể hắn phóng lên cao, nhưng trong nháy mắt, kiếm ý của hắn cũng bị trấn áp, không chỉ có thế, tu vi của hắn cũng đang điên cuồng bị đè xuống, lúc này, hắn đã rớt xuống cảnh giới Địa Tiên.

Diệp Quân hốt hoảng trong lòng.

Ngay khi hắn định thử phản kháng lần nữa, một sức mạnh khủng bố như nghìn ngọn núi đè lên người hắn.

Ầm!

Trong khoảnh khắc, Diệp Quân rơi thẳng xuống, suốt quá trình rơi, bất kể hắn cố gắng phản kháng cỡ nào cũng không hề có tác dụng gì, chốc lát sau, hắn cảm thấy thân mình tiếp xúc thân mật với mặt đất, đầu óc choáng váng, ý thức mơ hồ.

Xong đời!

Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu hắn.

Cứ thế, không biết đã qua bao lâu, Diệp Quân nghe thấy bên tai vang lên những âm thanh hỗn tạp.

 
 
Chương 1814


Chương 1814

Hắn cau mày, cảm thấy đầu mình nặng trịch như thể bị rót chì. Chợt nghĩ tới điều gì, Diệp Quân vội ngồi phắt dậy, liếc nhìn xuống người mình, thân thể còn ổn, nhưng tu vi đã mất sạch.

Toàn bộ tu vi đều biến mất!

Diệp Quân hoàn toàn lâm vào bối rối.

Chuyện gì thế này?

Diệp Quân vội thử mấy lần, nhưng đều không có tác dụng, tu vi biến mất sạch, thậm chí, hắn còn phát hiện, sức mạnh thân thể cũng đã biến mất.

Ngay cả sức mạnh nội tại của thân thể cùng lực phòng ngự đều biến mất?

Diệp Quân đã triệt để hoang mang.

Nơi này có phong ấn và cấm chế.

Hắn tức giận mắng to trong lòng: Mẹ nó chứ, thằng khốn nào làm ra chuyện này?

Đương nhiên, bên cạnh tức giận, nỗi khiếp sợ còn lớn hơn nữa.

Thực lực của hắn lúc này đã có thể so với Mệnh Vận Đại Đế, nhưng lại bị cấm chế nơi này trấn áp.

Người bày ra cấm chế ở đây phải mạnh cỡ nào?

Hệ Ngân Hà có cao nhân!

Diệp Quân âm thầm phòng bị.

Chợt nghĩ tới điều gì, Diệp Quân đột nhiên nhìn quanh, khi thấy rõ cảnh tượng quanh mình, hắn ngây người ra.

Đây là nơi quái quỷ nào?

Bốn phía xung quanh đều là nhà cao tầng san sát, trên đường phố xe qua lại như mắc cửi, người nườm nượp ngược xuôi.

Một thế giới xa lạ!

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Quân trầm mặc.

Đây là một thế giới hoàn toàn khác, người nơi này cùng mọi thứ của nó đều không giống với vũ trụ Quan Huyên.

Chợt nhớ ra, Diệp Quân lại vội vã nhìn quanh tìm kiếm, nhưng hắn không thấy Tiểu Bạch và Nhị Nha đâu.

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, hai đứa nhỏ đã gặp chuyện gì rồi?

Nhưng ngẫm kĩ, hắn lại không quá lo lắng.

Nhị Nha với Tiểu Bạch, một là Ác Tổ, một là Linh Tổ, dù tu vi bị phong ấn thì cũng thuộc hàng vô địch, hơn nữa, hai đứa còn rất quen thuộc với hệ Ngân Hà này.

Diệp Quân cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn.

Việc cấp bách hàng đầu hiện nay là khôi phục tu vi.

Diệp Quân nhìn quanh, nhận ra bốn phía có người cứ chốc chốc lại nhìn mình, hắn biết, là do trang phục của mình không giống người nơi này.

Diệp Quân trầm ngâm một lát rồi nghĩ tới một biện pháp, đến câu lạc bộ Vô Biên, dĩ nhiên, hiện giờ hắn chỉ biết mỗi nơi đó, muốn khôi phục tu vi chỉ có thể tới câu lạc bộ Vô Biên, tìm Vô Biên Chủ.

Diệp Quân ngồi nghỉ ngơi một lát rồi chậm rãi đứng lên, đi tới một cô gái vừa ngang qua trước mặt, hỏi: “Cô nương, xin quấy rầy một chút”.

Cô gái bị Diệp Quân cản đường lập tức sáng trưng đôi mắt, Diệp Quân vận trang phục cổ đại, tất nhiên đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nhan sắc của người này thật sự quá đỉnh, tuấn tú như ngọc, hào sảng xuất trần.

Quá đẹp trai!
 
Chương 1815


Chương 1815

Cô gái kia hớn hở nhìn Diệp Quân, liên tục đánh giá diện mạo của hắn.

Diệp Quân hỏi: “Cô nương, xin cho hỏi thăm, tới câu lạc bộ Vô Biên đi lối nào?”

Câu lạc bộ Vô Biên?

Nghe thấy Diệp Quân hỏi thế, cô gái kia sửng sốt, ấn tượng tốt tức thì bay biến, cô gái trừng mắt với hắn một cái: “Đồ lưu manh!”

Mắng xong, cô gái quay đầu bỏ đi, vừa đi vừa ngoái lại, miệng lầm nhầm mắng gì đó.

Diệp Quân đứng đó, sửng sốt ngây người.

Lưu manh?

Mình chỉ hỏi đường mà thôi, vì sao thành lưu manh?

Diệp Quân không biết phải nói gì, lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, cau mày.

Rốt cuộc là gã khốn nào đã bày cấm chế ở nơi này?

Haiz!

Diệp Quân khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi bước đi, đột nhiên…

Rầm!

Bất chợt, Diệp Quân cảm thấy người mình chợt đau nhức không thôi, sau đó bị văng về phía sau.

Ai đánh lén ta?

Đây là ý nghĩ cuối cùng của Diệp Quân trước khi rơi vào hôn mê.

Có ai đó hô to: “Anh chàng kia vượt đèn đỏ…”

Tiếp sau đó, có tiếng cô gái nào kinh hoảng kêu: “Cửu Nhi… Mình đâm phải người ta rồi”.

“Đâm chết chưa?”

“Không chắc… Í… anh ta vừa nói gì đó…”

“Nói gì?”

“Hình như nói… lớn mật…”

“…”

Không rõ đã qua bao lâu, Diệp Quân chậm rãi mở mắt.

“Anh tỉnh rồi à?”

Vừa tỉnh lại, hắn đã nghe thấy một tiếng reo vui mừng truyền đến bên tai.

Diệp Quân nhìn về phía đó, thấy đứng cạnh mình là một cô gái chừng hai mươi tuổi, tay ôm mấy cuốn sách, mặc chiếc áo lông dài màu trắng cùng một chiếc quần bó sát, vóc dáng khá cao, chừng 1m75, dáng người cũng rất đẹp, đặc biệt là đôi chân thon dài bó trong chiếc quần, trông cực kì nóng bỏng.

Diện mạo cô gái đó cũng rất xinh đẹp, trang điểm nhạt, đôi mắt to, trong suốt như nước hồ thu.

Diệp Quân mờ mịt hỏi: “Cô nương là?”

Cô gái trợn mắt: “Anh không nhớ gì à?”

Diệp Quân gật đầu.

Quả thực hắn không nhớ gì cả.

Chỉ biết mình bị người ta đánh lén.

Cô gái do dự một chút rồi thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi anh, tôi là người đâm phải anh”.

Nghe vậy, Diệp Quân nghi hoặc hỏi lại: “Cô đâm phải tôi?”

Cô gái gật đầu: “Anh vượt đèn đỏ”.
 
Chương 1816


Chương 1816

Diệp Quân nhăn mày, tỏ vẻ không hiểu: “Đèn đỏ gì cơ?”

Cô gái chớp chớp mắt nhìn Diệp Quân: “Anh… Anh…”

Nói đến đó, cô ấy đột nhiên quay đầu chạy ra ngoài.

Diệp Quân ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn nhìn quanh, nhận ra lúc này mình đang nằm trên một chiếc giường, bên phải còn có một ông lão đang nằm.

Đây là nơi nào?

Trong lòng hắn nghi hoặc trùng trùng.

Bên kia, một ông già vận blouse trắng trầm tư một lát rồi nói: “Có lẽ cậu ta bị đâm ngã đập đầu nên đầu óc gặp vấn đề”.

Đầu óc có vấn đề!

Nghe thấy ông già nói thế, cô gái sửng sốt, sau đó ảm đảm ỉu xìu, lòng cảm thấy băn khoăn, bèn vội hỏi: “Có thể chữa được không ạ?”

Ông già nói: “Cần có thời gian, nếu may mắn thì nhanh thôi, còn nếu không may…”

Cô gái khẽ thở dài, quay đầu trở về phòng bệnh. Khi về đến nơi, cô ấy thấy Diệp Quân đang đờ đẫn ngồi nhìn.

Cô gái do dự giây lát rồi đi tới bên cạnh Diệp Quân, ngập ngừng hỏi: “Anh… còn nhớ mình là ai không?”

Diệp Quân liếc nhìn cô gái trước mặt: “Đương nhiên”.

Cô gái vội hỏi lại: “Anh là?”

Diệp Quân đáp: “Diệp Quân”.

Cô gái hỏi tiếp: “Nhà anh ở đâu?”

Diệp Quân trầm mặc.

Nhà ở đâu?

Ở vũ trụ Quan Huyên?

Thấy Diệp Quân trầm mặc, cô gái hỏi: “Anh không nhớ rõ à?”

Diệp Quân thở dài khe khẽ, nói: “Cô nương, tôi cũng muốn nói thật với cô, chỉ có điều, lời tôi nói ra, có lẽ cô sẽ không tin lắm”.

Cô gái vội nói: “Anh cứ nói đi”.

Diệp Quân nhìn cô ấy: “Nhà tôi ở vũ trụ Quan Huyên, tôi là vua của vũ trụ Quan Huyên, hệ Ngân Hà này cũng là của nhà tôi, lần này tôi tới đây là để kế thừa hệ Ngân Hà”.

Nghe Diệp Quân nói xong, cô gái rơi vào trầm mặc, cuối cùng, cô ấy thở dài thật khẽ, lòng áy náy vô cùng, vết thương của người này có vẻ nặng đây!

Ông lão nằm ở giường bên chợt nói với qua: “Đưa đến bệnh viện tâm thần đi”.

Diệp Quân liếc nhìn ông lão, ông lão cũng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy thương hại, như là muốn nói: cậu hết thuốc chữa rồi.

Diệp Quân không nói gì.

Cô gái lại bảo: “Anh còn nhớ rõ nhà anh ở đâu không? Hoặc là cho tôi một phương thức liên lạc, tôi liên hệ với người nhà anh”.

Phương thức liên lạc?

Diệp Quân trầm mặc.

Liên lạc cái quỷ gì!
 
Chương 1817


Chương 1817

Hắn hoàn toàn không biết làm thế nào để liên hệ với Nhị Nha và Tiểu Bạch.

Rơi vào tình thế bất đắc dĩ, Diệp Quân đành thở dài, lắc đầu: “Không biết”.

Cô gái lặng im không nói, xem ra, thương tích rất nặng cho nên khiến người này mất một phần ký ức rồi.

Làm sao đây?

Cô gái lâm vào băn khoăn khó xử.

Cứ thế bỏ đi?

Cô ấy cảm thấy làm như vậy thì lương tâm sẽ cắn rứt, bởi vì hiện giờ Diệp Quân đang bị thương nặng, nếu không có người chăm sóc, một mình ở bệnh viện sẽ rất khổ sở.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Cô nương, có thể cho tôi mượn chút tiền không?”

Cô gái ngừng suy nghĩ miên man, nhìn Diệp Quân: “Vay tiền à?”

Diệp Quân gật đầu.

Hắn nghĩ, đi tới nơi này, để bảo đảm thì vẫn phải có ít tiền trong tay mới được, bởi vì hiện giờ hắn là một người bình thường.

Không chỉ tu vi bị phong ấn mà năng lực đặc thù của thân thể cũng đã hoàn toàn bị phong lại.

Vậy có nghĩa là, hiện giờ hắn không khác gì một người bình thường, hơn nữa, cũng sẽ đói sẽ khát.

Như thế thật không quen nổi!

Diệp Quân âm thầm thở dài trong lòng, rồi lại không nhịn nổi, buột miệng mắng ra: “Rốt cuộc là đồ quỷ thiếu đạo đức nào gây ra chuyện đó! Lại đi phong ấn toàn bộ ngôi sao màu xanh…”

Nghe thấy Diệp Quân muốn vay tiền, cô gái kia do dự một chút rồi hỏi: “Anh muốn mượn bao nhiêu?”

Diệp Quân nói: “Cho tôi mượn một trăm triệu đi”.

Cô gái tức thì tròn mắt lên: “Một trăm triệu?”

Diệp Quân gật đầu: “Xong việc tôi trả lại cô gấp mười”.

Cô gái trầm mặc, nhìn Diệp Quân, sắc mặt hết sức cổ quái.

Diệp Quân cũng nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: “Tôi nói thật, tôi không giống như cha tôi, tôi không lừa ai bao giờ”.

Cô gái vẫn im lặng nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân không cố gắng thuyết phục thêm.

Cô gái kia đột nhiên nói: “Hay anh cứ an tâm ở lại đây dưỡng thương đi đã, đừng vội, bác sĩ nói tình hình của anh không nghiêm trọng lắm, chỉ cần một thời gian ngắn là khôi phục thôi. Tôi… tôi còn phải đi học, mai tôi quay lại thăm anh sau nhé”.

Nói đoạn, cô ấy định quay người ra khỏi phòng.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên túm lấy tay cô ấy, cô gái sửng sốt nhìn hắn. Diệp Quân do dự giây lát rồi nói: “Tôi đói bụng”.

Cô gái ngây ra, sau đó vội bảo: “Anh chờ chút nha”.

Nói xong, cô ấy vội bước ra cửa.

Diệp Quân thở dài khe khẽ, hắn thử khôi phục tu vi nhưng vẫn không có bất cứ tác dụng gì.

Dù có vận hành Đạo Ấn cũng không thu được gì, Đạo Ấn như thể đã biến mất rồi.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, lòng âm thầm đánh giá tình hình.

Đây là cấm chế do chủ nhân bút Đại Đạo để lại sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom