Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1778


Chương 1778

Chương 1778

Nghĩ đến đây, ông ta bỗng nhìn xung quanh, thế nhưng xung quanh lại chẳng có khí tức nào cả, ông ta có thể xác định chắc chắn chỉ có hai người trước mặt này.

Tịnh Thần nhìn người phụ nữ váy trắng: “Bà là cô cô của Diệp Quân à?”

Người phụ nữ váy trắng cắn một miếng dưa hấu, bình tĩnh nói: “Có gì chỉ dạy?”

Hôm nay tâm trạng ông ta khá tốt: “Chỉ dạy ư?”

Tịnh Thần bật cười: “Bà có biết bọn ta là ai không?”

Người đàn ông áo trắng thắc mắc: “Các người là ai?”

Tịnh Thần nhìn ông ấy, hỏi ngược lại: “Ông là ai?”

Người đàn ông áo trắng mỉm cười: “Ta là cha của Diệp Quân”.

Cha?

Tịnh Thần nhíu mày, nhưng sau đó ông ta cười nói: “Cũng tốt, vừa lúc tóm cổ cả bọn”.

Người phụ nữ váy trắng cách đó không xa lại cắn một miếng dưa hấu, bà ấy nhìn đám người Tịnh Thần: “Ta sợ quá”.

Tịnh Thần bừng tỉnh: “Bà có thái độ gì đấy? Hả? Bà xem thường nền văn minh Vĩnh Sinh của ta à?”

Lúc này Chiến Đế đó bỗng xuất hiện bên cạnh Tịnh Thần, ông ta trầm giọng nói: “Không đúng”.

Không đúng!

Tịnh Thần sửng sốt, sau đó nhìn hai người trước mặt, lúc này hai người đều đang nhìn ông ta, nhàn nhã ăn dưa hấu.

Chẳng thấy hoảng sợ chút nào.

Không bình thường!

Phải biết rằng, bên bọn họ có đến mười Mệnh Vận Đại Đế, hàng trăm Tuế Nguyệt Đại Đế, mấy trăm Đại Đế bình thường, cộng thêm mấy ngàn cường giả đỉnh cấp.

Mà người trước mặt này lại chẳng hề sợ hãi?

Cực kỳ bất thường!

Sắc mặt Tịnh Thần trở nên hơi khó coi, bây giờ rút lui?

Đùa gì thế chứ?

Cường giả ra ngoài hết, càn quét vô số tinh vực đến hệ Ngân Hà, nhìn thấy nhau một cái rồi quay về sao?

Chẳng phải muốn khiến người ta cười vào mặt họ à?

Có thế nào cũng phải đánh được hai chiêu rồi mới về.

Nghĩ đến đây, Tịnh Thần dùng huyền khí truyền âm cho mọi người: “Trước tiên đánh hai chiêu, nếu thực lực của hai người này quá mạnh, chúng ta sẽ quay về, như thế cũng không đến nỗi mất mặt”.

Nghe thế, các cường giả đều gật đầu tỏ ý có thể chấp nhận.

Quả thật đi cả vạn dặm chạy đến đây, nếu không đánh nỗi hai chiêu mới đi thì dù là bản thân họ cũng thấy khinh thường mình chứ đừng nói là người ngoài.

Dù sao họ cũng có nhiều người.

Sau khi được mọi người đồng ý, Tịnh Thần nhìn người phụ nữ váy trắng, cười nói: “Nghe nói bà đánh nhau rất giỏi, không ngại bọn ta ỷ đông ăn hiếp ít chứ?”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Tịnh Thần: “Không ngại đâu”.

Tịnh Thần cười nói: “Được lắm! Giết!”
 
Chương 1779


Chương 1779

Vừa dứt lời, các cường giả ở phía sau ông ta lao đến chỗ người phụ nữ váy trắng, người dẫn đầu chính là Chiến Đế.

Chiến Đế nhìn người phụ nữ váy trắng trước mặt, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng, dĩ nhiên ông ta không dám khinh thường bà ấy vì ngay khi nhìn thấy người phụ nữ váy trắng, ông ta đã cảm nhận được mối nguy hiểm.

Nhìn không thấu chính là nguy hiểm.

Thế nên Chiến Đế dồn hết sức, chiến ý cực mạnh lập tức lan tràn ra cả tinh vực.

Các cường giả nền văn minh Vĩnh Sinh còn lại cũng dồn hết sức ra đòn, không dám khinh thường.

Chiêm sư cũng lấy mấy thần vật của mình ra, tranh thủ giết đối phương trong một đòn tấn công.

Đúng lúc này, người phụ nữ váy trắng bỗng siết chặt vỏ dưa hấu trong tay chém một đòn về phía đằng xa.

Vèo!

Vỏ dưa hấu đó bay ra xa, bỗng chốc…

Xoẹt!

Đầu của hàng ngàn cường giả văng lên trời, máu bắn tung tóe.

Giết hết trong tích tắc.

Dĩ nhiên vẫn còn lại một người, đó là Tịnh Thần.

Lúc này Tịnh Thần nhìn hàng ngàn cái đầu máu đầm đìa rơi xuống, cả người như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng.

Giết trong tích tắc?

Ngay cả Chiến Đế cũng bị giết trong tích tắc sao?

Tịnh Thần bắt đầu run rẩy, nỗi sợ dâng lên đến cực điểm.

Người phụ nữ váy trắng cách đó không xa lại lấy một miếng dưa hấu ra, cắn một miếng, sau đó nhìn Tịnh Thần: “Ông có thể tiếp tục gọi người”.

Tiếp tục gọi người!

Tịnh Thần nhìn người phụ nữ váy trắng đang ăn dưa, mặt đầy vẻ khó tin: “Bà… bà…”, lúc này ông ta phát điên thật rồi.

Người phụ nữ trước mặt này chỉ tung ra một nhát kiếm đã giết hết hàng ngàn người, trong đó có mười mấy Mệnh Vận Đại Đế, ngoài ra còn có hàng trăm Đại Đế.

Còn có cả Chiến Đế.

Chiến Đế đấy!

Chiến Đế là một trong bốn Đại Đế của thời đại nền văn minh Vĩnh Sinh.

Thế mà lại bị giết?

Một nhát kiếm này làm đảo ngược tín ngưỡng của ông ta.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Tịnh Thần bỗng tức giận gào: “Từ Nhu! Từ Nhu!”

Lúc này cuối cùng ông ta cũng đã hiểu mục đích thật của Từ Nhu.

Đây là âm mưu.

Đây là âm mưu của Từ Nhu.

Ông ta đã bị người phụ nữ này gài bẫy rồi.

Chỉ là ông ta không hiểu chẳng phải Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên là kẻ thù không đội trời chung sao? Người phụ nữ này tính kế mình làm gì?
 
Chương 1780


Chương 1780

Nghĩ không hiểu!

Người phụ nữ váy trắng bỗng nói: “Ông có gọi thêm người không?”

Tịnh Thần hoàn hồn, ông ta run giọng nói: “Bà đợi đấy, ta về gọi người”.

Dứt lời, Tịnh Thần xoay người định rời đi nhưng lúc này một tia kiếm quang đâm xuyên qua giữa trán ông ta, khiến ông ta cứng đờ tại chỗ.

Người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Lãng phí thời gian của ta”.

Nói xong, bà ấy kéo người đàn ông áo trắng xoay người đi, lúc này người đàn ông áo trắng bỗng nói: “Khoan đã”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn người đàn ông áo trắng, ông ấy mỉm cười: “Cứ luôn có người đến quấy rầy, cũng rất phiền”.

Nói rồi ông ấy vung tay lên, sức mạnh bí ẩn bao phủ lấy ngôi sao màu xanh bên dưới.

Người đàn ông áo trắng cười nói: “Dùng cấm chế phong ấn”.

Nói rồi ông ấy kéo người phụ nữ váy trắng biến mất.

Trong tinh không, Tịnh Thần ngơ ngác nhìn nơi tận cuối tinh không, cơ thể đang dần biến mất, ông ta muốn thông báo cho Vĩnh Sinh Đại Đế nhưng lúc này ông ta đã chẳng thể làm gì được.

Quá xa xôi!

Tịnh Thần nhắm chặt hai mắt.

Lúc này ông ta nhớ đến những lời Diệp Quân từng nói, lúc các ông đánh ta, tại sao không đi điều tra gia tộc đằng sau ta trước đã?

Lúc đó Thần Y Tận – thần linh vũ trụ và nền văn minh Vĩnh Sinh đều tỏ ra khinh thường, cảm thấy nực cười.

Bây giờ nghĩ lại hóa ra tên hề lại là mình.

Tịnh Thần khẽ thở dài, trong mắt ông ta đầy vẻ không cam lòng, bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn hàng ngàn vạn năm, bây giờ ông ta khó khăn lắm mới giải được phong ấn, xuất hiện lại ở thế gian, thế nhưng lại phải chết.

Đợi hàng ngàn vạn năm, điều đón chờ ông ta lại là cái chết.

Không cam lòng!

Lại là tiếng thở dài, sau đó Tịnh Thần đó biến mất hoàn toàn.

Trong tinh không, hàng ngàn cái đầu đẫm máu dần rơi xuống…



Thần chiến trường.

Trong trận pháp, Diệp Quân đã hôn mê điên cuồng hấp thu sức mạnh Chân Thần, lúc này khí tức cả toát ra từ người hắn ngày càng mạnh, vượt xa cảnh giới Đạo Tiên, không chỉ thế lúc này trong cơ thể hắn lại xuất hiện một tia sáng màu vàng.

Sức mạnh Chân Thần!

Sức mạnh Chân Thần này đang làm cho cơ thể hắn mạnh hơn.

Ở một bên khác, Từ Nhu đã ngã xuống đất, lúc này sức mạnh phản phệ của sức mạnh Chân Thần vẫn còn đó, dù mạnh hơn nàng ta cũng không thể chịu được sức mạnh Chân Thần do Chân Thần để lại.

Sức mạnh Chân Thần liên tục phản phệ cơ thể và thần hồn của nàng ta, cơn đau nhói đó khiến cơ thể nàng ta không khỏi co lại, run rẩy.

Đau như rút xương rút cốt!
 
Chương 1781


Chương 1781

Không thể miêu tả được cơn đau nhói đó bằng lời.

Cứ thế hai người, một người nuốt chửng, một người bị phản phệ…

Không biết qua bao lâu sau, Diệp Quân mới chậm rãi mở mắt, sau đó lập tức bật dậy, nắm chặt hai tay.

Uỳnh!

Một luồng khí tức đáng sợ vọt ra từ bên trong cơ thể hắn, phóng thẳng lên trời.

Cảnh giới Thần Đế!

Diệp Quân ngớ người.

Hắn đạt đến Thần Đế rồi sao??

Như nghĩ đến điều gì, hắn nhìn xuống, thấy cơ thể mình đang tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Diệp Quân vung nắm đấm lên.

Uỳnh!

Thời không khắp nơi rung lên kịch liệt như bị một chiếc chùy sắt nện vào.

Diệp Quân vui mừng nhận ra sức mạnh của thân xác mình đã tăng lên đến mấy lần!

Giờ phút này, thân thể hắn đã được củng cố bởi đạo nguyên Đại Đạo và sức mạnh Chân Thần, cho dù là Mệnh Vận Đại Đế cũng khó lòng mà tổn thương hắn.

Diệp Quân đứng dậy, rút kiếm chém ra.

Xoẹt!

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm, hai trăm nhát!

Một chiêu này khiến thời không xung quanh rung lên kịch liệt.

Diệp Quân trố mắt nhìn thanh kiếm trong tay, không ngờ mình có thể cùng một lúc tung ra hai trăm nhát chém!

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm, hai trăm nhát!

Đây là diều hắn không thể làm được khi đối đầu với Đại Đế lúc trước!

Nhưng lần này hắn không những đạt đến Thần Đế mà còn có thể chồng chất được hai trăm nhát, đúng là ngoài dự đoán mà.

Hắn cũng biết lý do là vì thân xác hắn mạnh lên.

Mạnh hơn so với lúc trước rất rất nhiều.

Một giọng nói bỗng vang lên: “Chúc mừng”.

Diệp Quân quay lại, thấy đó chính là Từ Nhu. Nàng ta đã đổi trang phục thành một chiếc váy màu xanh lam, tóc để xõa ngang vai, mặt mày như họa, hai tay chắp lại để sau lưng, trên môi là nụ cười như gió xuân.

Dung mạo nàng rất đẹp, đã vậy còn mang theo khí chất nhu hòa như nước.

Diệp Quân không đáp lời, chỉ nhắm mắt rồi siết tay lại, thả ra một luồng sức mạnh đáng sợ.

Sức mạnh thân xác thuần túy!

Nó đã tăng lên không chỉ một hai lần nhỏ nhoi, mà hắn cảm giác rằng mình có thể đấu tay đôi với Mệnh Vận Đại Đế mà không cần đến kiếm.

Từ Nhu lại nói: “Ngươi hiện còn thiếu thực chiến”.

Thực chiến.

Diệp Quân gật đầu, rồi nghĩ đến điều gì đó mà quay lại nhìn nàng ta.

Từ Nhu cười thản nhiên: “Sao? Muốn đánh với ta?”
 
Chương 1782


Chương 1782

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi: “Chỉ so tài chút thôi, đủ thì ngừng”.

Từ Nhu cười nhạt: “Ngươi chắc chứ?”

Diệp Quân biết người này luôn tìm cơ hội để đánh hắn, vì vậy chần chừ.

Nếu đồng ý mà đánh không lại, tức là hắn sẽ bị nàng ta đánh ta tơi bời manh giáp.

Diệp Quân đáp: “Chắc chắn!”

Không đánh lại cũng phải đánh thôi!

Nào ngờ Từ Nhu lại nhìn ra sau lưng hắn: “Bát Uyển?”

Diệp Quân giật mình quay lại, sau đó thì biến sắc kịch liệt. Đó cũng là lúc một quả đấm thép thụi thẳng vào bụng hắn.

Ầm!

Sức mạnh khổng lồ bộc phát hất Diệp Quân bay vèo đi. Trong quá trình đó, Từ Nhu đã xuất hiện trong trận pháp, đưa tay lên kết ấn, niệm một câu thần chú cổ xưa. Trận pháp khởi động, nàng ta bước tới. Một tia sáng vàng rực bắn ra nện thẳng vào người Diệp Quân.

Ruỳnh!

Hắn lại văng đi một lần nữa.

Khi dừng lại, đã có máu tươi trào ra từ bên mép.

Từ Nhu lạnh lùng nhìn hắn: “Sao hả? Mạnh lên nên cho rằng mình giỏi lắm à?”

Diệp Quân im lặng.

Từ Nhu chậm rãi bước tới: “Ta biết ngươi nghĩ gì trong đầu. Ngươi cho rằng ở tuổi này mà được như vậy là đã rất mạnh. Đúng, nhìn khắp vũ trụ này cũng khó tìm được người trẻ tuổi nào sánh bằng ngươi, nhưng ngươi có nhớ thân phận ngươi là gì không? Nhìn khắp vũ trụ, có bao nhiêu người bằng được ngươi ở thân phận và tài nguyên?”

Diệp Quân tiếp tục im lặng.

Từ Nhu lại mở miệng thì bị hắt cắt ngang: “Ta biết thân phận ta đặc biệt nên cái gì cũng sẽ khác người thường, bao gồm cả kẻ địch. Ta hiểu đạo lý này, những gì cần làm cũng đang làm, nhưng thỉnh thoảng than phiền một chút cũng không thương thiên hại lý gì, chẳng lẽ lại không được?”

Hắn nhìn vào mắt đối phương: “Hy vọng Từ Nhu tỷ hiểu cho, ta là người, ta cũng có khuyết điểm. Tỷ không ưa ta là bình thường, nhưng ta nói một lần nữa, ta không phải người hoàn hảo trong lòng tỷ, cũng không muốn trở thành người như thế. Ta chính là ta, tỷ không thích thì thôi”.

Từ Nhu nhìn hắn, hai tay chậm rãi siết lại, ánh mắt lại như băng. Chợt đáy lòng khẽ run lên khiến nàng ta phải quay lưng đi, hai mắt cũng bất chợt ửng đỏ: “Ta không yêu cầu ngươi trở nên hoàn hảo, chỉ muốn nhắc nhở rằng sức mạnh của ngươi còn kém xa Vĩnh Sinh Đại Đế, bây giờ mà háo thắng tìm ông ta thì chỉ đang tự hại mình thôi”.

Diệp Quân im lặng một hồi rồi rời đi.

Từ Nhu gọi theo: “Đợi đã”.

Hắn quay lại, nghe nàng ta nói: “Sức mạnh ngươi vừa được tăng lên, cái cần bây giờ là thực chiến liên quan đến sinh tử thật sự, chỉ như vậy mới có thể khai phá tiềm lực. Người thường không đánh lại ngươi, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi này”.

Nói rồi thì xoay gót rời đi.

Diệp Quân im lặng đứng lại tại chỗ.
 
Chương 1783


Chương 1783

Chương 1783

Từ Nhu quay lại, cười hỏi: “Thế nào? Sợ ta hại ngươi? Cứ yên tâm, chừng nào ngươi còn giá trị lợi dụng với ta thì ta sẽ không làm gì ngươi”.

Diệp Quân liếc nàng ta một cái rồi đi theo.

Hai người cùng nhau lên đường, Từ Nhu đi trước một quãng xa, không cho Diệp Quân có cơ hội thấy vẻ mặt mình.

Diệp Quân phá vỡ im lặng: “Từ Nhu tỷ, Từ Kính…”

Đối phương không đáp lời.

Diệp Quân: “Có thể cho ta biết tin gì không?”

Từ Nhu lắc đầu: “Không có gì đáng nói. Chừng nào đến lúc, ta sẽ đưa ngươi đi gặp”.

Diệp Quân mừng ra mặt: “Thật sao?”

Từ Nhu gật đầu: “Ta không thường nói dối”.

Làm Diệp Quân không khỏi liếc xéo sang. Không nói dối? Có mà nói dối quen miệng nhất trong mấy tỷ muội các người thì có.

Từ Nhu tiếp tục: “Phần lớn đạo nguyên Đại Đạo và sức mạnh Chân Thần hiện đang tích tụ trong cơ thể ngươi sau khi bị hấp thụ. Ngươi cần một trận chiến để kích thích chúng nó xuất hiện”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Từ Nhu lại nói: “Cường hóa thân xác rồi, uy lực trong võ kỹ của ngươi cũng sẽ càng mạnh hơn. Có còn nhớ võ kỹ mà đại tỷ để lại cho ngươi không?”

Diệp Quân gật đầu: “Nhớ. Vạn Cổ Tuế Nguyệt”.

Từ Nhu gật gù: “Võ kỹ này có uy lực rất cao, thích hợp với quá trình tu luyện hiện tại của ngươi. Nhưng kiếm đạo với ngươi mới là cốt yếu, còn thân xác hay Võ Thần chỉ để hỗ trợ. Ngươi phải lấy kiếm đạo làm chủ, hai cái kia là phụ, đừng có bỏ gốc lấy ngọn”.

Nói rồi, nàng ta vươn tay, gọi một quyển trục xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Hắn hỏi: “Đây là gì?”

Từ Nhu: “Là tâm đắc khi tu luyện Vạn Cổ Tuế Nguyệt, do ta… đại tỷ ta biên soạn năm xưa, sẽ giúp được ngươi”.

Diệp Quân liếc nhìn một cái rồi thu quyển trục về.

Từ Nhu lại nói: “Ngươi không cần lo lắng cho vũ trụ Quan Huyên, bên ấy tạm thời không có gì, cứ chuyên tâm tu luyện ở đây là được”.

Diệp Quân hạ giọng: “Nhưng Vĩnh Sinh Đại Đế..”.

Từ Nhu: “Ta sẽ giải…”

Nàng ta khựng lại, cười nói: “Bây giờ ngươi có nghĩ mấy thứ này cũng không được gì, trước tiên cứ tập trung tu luyện đi, xem có thể chứng đạo Đại Đế bằng cách chiến đấu hay không”.

Chứng đạo Đại Đế bằng cách chiến đấu!

Diệp Quân gật gù: “Được”.

Từ Nhu nói đúng, việc cần kíp trước mắt là gia tăng sức mạnh, bởi vì từ ngày chủ nhân bút Đại Đạo bị Thanh Nhi cô cô trấn áp, hắn phát hiện thế đạo ngày càng rối loạn.

Tuy Đại Đế và thần linh vũ trụ không nhiều như mây nhưng cũng không ít.

Hắn đã ổn định lại tâm tính rồi. Kẻ địch của hắn không phải là thế hệ trẻ mà là thế hệ trước, là những lão quái vật đã sống mấy chục triệu năm.

Diệp Quân thấp giọng thở dài.
 
Chương 1784


Chương 1784

Nếu có thể thì hắn cũng chả muốn nhận tổ quy tông nhanh đến vậy. Cứ tưởng sẽ đạt đến đỉnh cao nhân sinh, ai dè suýt nữa điên luôn.

Từ ngày Diệp tộc xuất hiện, hắn đã chiến đấu đến sắp điên rồi.

Từ Nhu đang đi bỗng ngừng lại, nhìn về cách đó tầm hai trăm trượng, thấy một đài tỷ võ khổng lồ với kích thước mấy vạn trượng ở đó.

Nàng ta nói: “Lên đi”.

Diệp Quân gật đầu rồi đi tới.

Từ Nhu im lặng nhìn theo sau.

Khi Diệp Quân đi đến trước võ đài, giọng nói của nàng ta vang lên bên tai hắn: “Ta đã tìm ba đối thủ phù hợp cho ngươi”.

Ba bóng người lập tức xuất hiện trên đài.

Diệp Quân nhìn thấy họ thì không khỏi ngẩn ra.

Bởi vì đó chính là Võ tướng Võ Khởi, Thống lĩnh quân viễn chinh và Thống lĩnh Chư Thần Hoàng Hôn Vệ.

Diệp Quân hoàn toàn không ngờ Từ Nhu lại tìm họ đến cho hắn.

Bởi đây chính là ba người mạnh nhất Chân Vũ Trụ hiện giờ!

Võ Khởi lên tiếng: “Ta trước!”

Vừa nói xong, ông ta đã biến mất, đôi chân thoăn thoắt chạy về phía Diệp Quân.

Hắn giật thót, không dám xem thường, lập tức nhào tới.

Từ Nhu chỉ nhìn một cái rồi xoay người rời đi.

Nàng ta trở lại Chân Thần Điện.

Nơi ấy chỉ còn một mình Tả tướng bên trong.

Từ Nhu đi đến, ngồi xuống trước mặt bà ta, hỏi: “Việc hắn phát triển Tiên Bảo Các ở chỗ của chúng ta thế nào rồi?”

Tả Tướng: “Dựa theo ý bà, chúng ta đã tạo điều kiện tốt nhất cho họ. Khả năng kinh doanh của họ rất cao, vì vậy phát triển nhanh chóng, không bao lâu nữa sẽ trở thành thương hội đứng đầu Chân Vũ Trụ…”

Bà ta liếc nhìn Từ Nhu.

Nàng ta gật đầu: “Ta có một kế hoạch…”

Rồi lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào một nơi trên đó: “Nơi này gần vũ trụ Quan Huyên, hãy thành lập một tòa thành tại đó, đặt tên là Chân Quan. Kích thước phải lớn hơn thành Chân Thần. Xây xong rồi thì dời mười Chân Mạch đến đó, để nó trở thành nơi linh khí nồng đậm nhất vũ trụ”.

Mười Chân Mạch?!

Đồng tử Tả Tướng co rụt lại: “Chuyện này…”

Thành Chân Thần cũng chỉ mới có sáu mà thôi!

Từ Nhu như không nhìn thấy vẻ khiếp sợ của đối phương: “Dời Chân Mạch qua rồi thì mời Tiên Bảo Các di chuyển sang đó, tất nhiên chúng ta vẫn thu năm phần lợi nhuận. Ngoài bọn họ ra, các đại gia tộc và đại tông môn của Chân Vũ Trụ muốn vào ở cũng được, cho miễn phí luôn. Đồng thời truyền lệnh cho các đại vũ trụ khác, thế lực nào sẵn lòng đến thì chỉ cần đáp ứng đủ điều kiện là có thể ở miễn phí..”.

Nàng ta chầm chậm đứng dậy: “Chủ yếu hãy mời các thế lực của vũ trụ Quan Huyên. Tu sĩ từ vũ trụ Quan Huyên muốn đến Chân Vũ Trụ cũng có thể hưởng phúc lợi của chúng ta. Gia tộc và tông môn Chân Vũ Trụ đồng ý thu nhận thiên tài yêu nghiệt từ vũ trụ Quan Huyên cũng sẽ được đền bù Linh Nguyên mỗi năm…”
 
Chương 1785


Chương 178

Chương 1785

Tả Tướng nghe mà trợn mắt há mồm.

Từ Nhu tiếp tục: “Ba quân đoàn lớn không giới hạn chiêu binh trong Chân Vũ Trụ nữa mà hãy tiếp nhận người từ vũ trụ Quan Huyên và chư thiên vạn giới. Chỉ cần họ đồng ý, đáp ứng đủ điều kiện, chúng ta sẽ nhận”.

Thấy Tả Tướng muốn nói gì, nàng ta ngắt lời: “Mỗi năm tổ chức một lần tỉ võ trong thành. Người từ vũ trụ Quan Huyên, chư thiên vạn giới – trừ Chân Vũ Trụ – đều có thể tham gia. Hạng Nhất được ba nghìn vạn Linh Nguyên, phương pháp tu luyện và công pháp võ kỹ của Chân Vũ Trụ ta… Chi tiết thế nào thì bà nghĩ đi”.

Tả Tướng bật dậy, nhưng chưa kịp mở miệng thì Từ Nhu lại nói: “Cuối cùng, xóa bỏ phong ấn giữa Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên lẫn chư thiên vạn giới. Nếu có người ngoài tỉ võ giành được mười hạng đầu thì có thể hủy bỏ cống nạp một trăm năm; trong năm hạng đầu thì hủy bỏ trong năm trăm năm; ba hạng đầu thì vĩnh viễn không cống nạp… Cuối cùng nữa, khuyến khích người Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên kết hôn với nhau. Bất kể trai gái đều được pháp luật bảo vệ, đồng thời trọng thưởng…”

“Từ Nhu!!”

Tả Tướng quát lên: “Bà có biết bà đang làm gì không?! Tất cả những gì bà vừa nói quá khó! Nhất là điều cuối cùng! Bà cho rằng khuyến khích hai bên kết hôn khả thi sao?”

Từ Nhu nhìn bà ta: “Phong Kỳ, cai trị bằng quyền lực không thể tiếp tục nữa. Thế đạo ngày nay, chủ nhân bút Đại Đạo bị trấn áp, loạn thế xuất hiện. Chân Vũ Trụ cứ tiếp tục như vậy sẽ bị diệt vong”.

Tả Tướng liên tục lắc đầu: “Không, tuyệt đối không được! Nếu làm theo lời bà, vô số thế lực và tông môn Chân Vũ Trụ sẽ phản đối, chưa kể vũ trụ Quan Huyên còn là kẻ thù truyền kiếp với chúng ta…”

Từ Nhu buột miệng: “Chủ nhân bút Đại Đạo bị cô cô hắn trấn áp!”

Tả Tướng sửng sốt.

Từ Nhu: “Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên đúng là kẻ thù truyền kiếp, nhưng bà biết gì không? Không phải bọn họ không thể tiêu diệt chúng ta, mà là Kiếm Chủ Nhân Gian năm ấy muốn Phá Thần nên người sau lưng hắn mới không ra tay, bằng không Chân Vũ Trụ đã tiêu tùng từ thời đại ấy rồi”.

Nàng ta lắc đầu: “Chúng ta không thể tiếp tục đối kháng với vũ trụ Quan Huyên nữa, bởi vì khi ấy chỉ có một con đường chết. Chúng ta chỉ có thể hòa nhập, để người của hai bên hòa vào nhau, kết hôn với nhau. Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi…”

Nàng ta xoay người nhìn ra bên ngoài: “Chỉ trong trăm năm, thù hận giữa hai bên sẽ được hóa giải, khi ấy hai bên sẽ là người một nhà. Tứ Kiếm khi ấy không còn là mối nguy mà sẽ là tấm khiên vững chắc nhắc… Từ Kính và hắn… cũng sẽ không còn trắc trở nữa, ngược lại còn có thể thúc đẩy tình hữu nghị giữa hai vũ trụ, sẽ được mọi người chúc phúc…”

Đôi môi nàng ta cong lên thành nụ cười, nhưng khóe mắt lại có dòng lệ chảy ra: “Nha đầu này…”

Nghe hết những lời Từ Nhu vừa nói, sắc mặt Tả tướng trắng bệch như tờ giấy, đặt mông ngồi phịch xuống ghế.

Khiếp sợ.

Hãi hùng.

Không cam!

Khiếp sợ, vì những ý tưởng quá mức kinh thiên động địa của Từ Nhu! Nàng ta muốn dung hợp hai kẻ thù truyền kiếp là vũ trụ Quan Huyên và Chân Vũ Trụ, có khả năng này sao? Khả thi sao?

Hãi hùng, vì người trấn áp chủ nhân bút Đại Đạo chính là vị cô cô mặc váy trắng đứng sau Diệp Quân. Nói cách khác, vũ trụ Quan Huyên có tận mấy vị tuyệt thế cường giả có thể sánh ngang với Kiếm Chủ Nhân Gian. Hay nói theo cách của Từ Nhu là bọn họ có muốn tiêu diệt Chân Vũ Trụ thật thì cũng không phải chuyện gì khó.

Không cam, vì nếu làm theo lời Từ Nhu, Chân Vũ Trụ sẽ phải từ bỏ rất nhiều lợi ích…

Tả tướng lắc đầu: “Không được, Từ Nhu. Thật sự không được. Những gì bà vừa nói… Sẽ có rất nhiều người phản đối!”
 
Chương 1786


Chương 1786

Từ Nhu nhìn xoáy vào bà ta: “Ba quân đoàn lớn không rối ren gì là được”.

Tả tướng rơi vào im lặng.

Từ Nhu: “Bà thử nghĩ theo hướng này xem”.

Tả tướng đưa mắt sang, nghe nàng ta giải thích: “Bây giờ, chúng ta có thay đổi thì vẫn là thế lực mạnh nhất vũ trụ này, còn có thể chủ động nắm quyền điều khiển, vẫn còn có thể nở mặt nở mày… Nếu không thể… thì sẽ có người khác thay chúng ta vẻ vang”.

Sắc mặt Tả tướng trở nên phức tạp: “Thật sự đến mức độ này sao?”

Từ Nhu: “Những thay đổi này cũng là cơ hội với chúng ta. Trước mắt mà xem, ưu thế về chế độ của ta hơn xa những vũ trụ khác, bao gồm vũ trụ Quan Huyên. Chỉ cần chúng ta làm tốt thì ngày càng có nhiều thiên tài yêu nghiệt gia nhập. Chúng ta hy sinh một số lợi ích nhỏ, đổi lại vô số lợi ích khổng lồ trong tương lai!”

Tả tướng im lặng ngồi trên ghế.

Từ Nhu: “Ta cần bà giúp đỡ!”

Tả tướng nhìn lên: “Bà làm những điều này vì Chân Vũ Trụ, hay là vì Diệp Quân kia?”

Từ Nhu cong môi: “Bà đoán xem”.

Tả tướng đi tới, nhìn thẳng vào mắt nàng ta: “Ta muốn bà chính miệng nói!”

Sau một hồi im lặng, Từ Nhu mới đáp: “Cho dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không phản bội Chân Vũ Trụ”.

Tả tướng cũng lặng đi một hồi lâu, nói: “Ta muốn quyền chỉ huy của ba quân đoàn lớn”.

Từ Nhu: “Bà có thể điều động bất kỳ lúc nào”.

Tả tướng gật đầu rồi xoay người đi về phía cửa, sau đó ngừng lại, nhẹ giọng nói: “Từ Nhu, dù chúng ta có sẵn lòng thì cũng sẽ rất khó nếu vũ trụ Quan Huyên không chịu phối hợp, hoặc có địch ý với ta”.

Bà ta biết bên kia mới là mục đích chính của Từ Nhu, nhưng nếu họ không chịu phối hợp thì Chân Vũ Trụ sẽ vô cùng gian nan.

Từ Nhu im lặng hồi lâu mới nói: “Ta sẽ nói cho hắn biết”.

Tả tướng gật đầu rồi cất bước, biến mất ở nơi xa.

Để lại Từ Nhu lặng thinh đứng đó một mình, đoạn mỉm cười rời đi.

Không bao lâu sau, nàng ta xuất hiện ở một gian nhà đá trong thôn Đạo Thạch, nơi có một cô gái nằm trên giường.

Từ Kính.

Từ Nhu chậm rãi đi đến, nhìn cô gái với đôi mắt nhắm nghiền. Nàng ta nắm tay Từ Kính, khẽ lắc đầu, nước mắt tuôn trào như châu ngọc rơi xuống: “Ta đã bảo đợi rồi… Mà muội không chịu. Muội và Bát Uyển, từ bé đã không biết nghe lời…”

Cô gái không chút cử động.

Từ Nhu quỳ xuống bên mép giường, ánh mắt trống rỗng, thì thầm: “Nhớ năm ấy chúng ta cãi nhau to với Đại tỷ, từ đó tỷ ấy không bao giờ xuất hiện nữa… Ta biết không phải đại tỷ giận chúng ta, mà là tỷ ấy không chịu tha thứ cho bản thân… Trước khi đi, đại tỷ dặn ta phải chăm sóc các muội, chăm sóc Chân Vũ Trụ…”

Nàng ta khẽ khàng lắc đầu, lau đi nước mắt, tức giận gắt lên: “Đều do tên đàn ông chó má đó!”

Nói rồi nàng xoay người đi ra ngoài.

Sắc mặt Từ Nhu lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng, liếc mắt sang bên: “Bảo vệ nơi này cho kỹ”.

Sáu ông lão đứng cách đó không xa khom người hành lễ.

Từ Nhu biến mất tại chỗ.
 
Chương 1787


Chương 1787.

Vĩnh Sinh giới.

Một hôm nọ, Vĩnh Sinh Đại Đế đang tĩnh tọa bỗng mở bừng mắt, hai chân bật dậy rồi nheo mắt lại với vẻ khiếp sợ.

Một lão già xuất hiện cạnh ông ta, thấp giọng nói: “Nhóm Tịnh Thần… đã gặp chuyện”.

Họ đã biết việc Tịnh Thần dẫn theo một nhóm cường giả văn minh Vĩnh Sinh đến hệ Ngân Hà lùng giết người phụ nữ váy trắng.

Vĩnh Sinh Đại Đế ngẩng đầu nhìn về nơi xa một hồi rồi cau mày: “Chết hết rồi?”

Lão già gật đầu, sắc mặt nặng nề: “Tất cả hồn bài đều nổ tung, không ai sống sót”.

Vĩnh Sinh Đại Đế im lặng, đoạn bật ra một tiếng cười: “Hệ Ngân Hà có cao nhân đấy”.

Lão già: “Lần này chúng ta tổn thất rất lớn”.

Vĩnh Sinh Đại Đế lại ngẩng đầu nhìn lên, cười nói: “Tiêu diệt được mười mấy Mệnh Vận Đại Đế, đúng là thú vị, thú vị thật…”

Lão già nhìn sang, muốn nói lại thôi.

Đúng lúc này, một người phụ nữ xuất hiện cách đó không xa – Từ Nhu.

Vĩnh Sinh Đại Đế im lặng nhìn nàng ta.

Từ Nhu cười: “Chúc mừng ông đã khôi phục được ít nhất sáu phần công lực”.

Vĩnh Sinh Đại Đế không hề nhiều lời, giơ tay tung nắm đấm.

Từ Nhu cũng đáp trả y hệt.

Ầm!

Tiếng nổ vang lên, Từ Nhu bị đẩy đi nghìn trượng.

Vĩnh Sinh Đại Đế không hề nhúc nhích.

Ông ta nhìn lên: “Ta đánh giá thấp ngươi rồi”.

Từ Nhu cười cười: “Vĩnh Sinh Đại Đế, ta nghe nói ông chưa từng bại trận một lần nào ở thời đại văn minh Vĩnh Sinh, điều này là thật sao?”

Ông ta nhìn lại: “Chính ngươi xúi giục Tịnh Thần đến hệ Ngân Hà? Đúng là lòng dạ độc ác”.

Từ Nhu cười: “Chẳng phải văn minh Vĩnh Sinh và Chân Vũ Trụ vốn là kẻ địch sao?”

Vĩnh Sinh Đại Đế gật đầu: “Cũng phải, đã là kẻ địch thì dùng âm mưu quỷ kế cũng là thường”.

Từ Nhu cong môi: “Thuộc hạ dưới trướng gần như chết hết, ấy vậy mà ông chẳng tỏ ra thương xót gì”.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhàn nhạt nói: “Một mình ta đã là một thế lực, một thời đại!”

Từ Nhu: “Theo ta được biết, cả đời ông chỉ thua một mình chủ nhân bút Đại Đạo. Có được sức mạnh này đương nhiên đáng để kiêu ngạo, nhưng thời thế thay đổi rồi, Vĩnh Sinh Đại Đế à. Bây giờ đã có những người mạnh đến mức ông không thể tưởng tượng được”.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhếch mép: “Ngươi nói con ả mặc váy trắng kia?”

Từ Nhu gật đầu: “Phải”.

Vĩnh Sinh Đại Đế phá ra cười: “Ngươi muốn khích tướng ta đi tìm ả?”

Từ Nhu: “Đúng là vậy, ta muốn xem rốt cuộc là ông lợi hại hơn, hay nàng Thiên Mệnh kia lợi hại hơn”.

Vĩnh Sinh Đại Đế cười: “Ta sẽ đi tìm ả, nhưng không phải bây giờ, mà là khi hoàn toàn hồi phục”.

Từ Nhu cười: “Ông đang sợ!”
 
Chương 1788


Chương 1788

Vĩnh Sinh Đại Đế nheo mắt lại, tay phải siết chặt.

Từ Nhu hừ cười: “Cũng dễ hiểu thôi, dù sao thì người có thể giết chết mười mấy Mệnh Vận Đại Đế ắt không tầm thường, ông lo ngại cũng là đúng”.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhếch mép: “Từ Nhu cô nương đang khích ta?”

Từ Nhu: “Theo những gì chúng ta điều tra được, người phụ nữ kia chưa từng xuất kiếm đến lần thứ hai khi giết người”.

Vĩnh Sinh Đại Đế im lặng nhìn nàng ta.

Từ Nhu tiếp tục: “Chân Vũ Trụ đã giao chiến với vũ trụ Quan Huyên mấy chục triệu năm, nhưng vì sao vẫn không thể chiến thắng? Chính là vì nàng ta. Vĩnh Sinh Đại Đế, nếu muốn xưng bá vũ trụ, kẻ địch lớn nhất của ông không phải Diệp Quân hay vũ trụ Quan Huyên, mà chính là người váy trắng này. Chỉ cần giết nàng ta, trên đời sẽ không còn ai có thể cản đường ông nữa!”

Thiên Mệnh váy trắng!

Vĩnh Sinh Đại Đế không nói gì.

Từ Nhu: “Người này từng giao thủ với chủ nhân bút Đại Đạo”.

Vĩnh Sinh Đại Đế nheo mắt lại, tỏ ra hứng thú: “Kết quả thế nào?”

Từ Nhu: “Kém một bậc”.

Kém một bậc?

Vĩnh Sinh Đại Đế ngẩn ra: “Ngươi chắc chứ?”

Từ Nhu cười: “Ta tốt xấu gì cũng là một trong những cường giả đứng đầu thiên địa, ông cho rằng ta sẽ nói láo?”

Vĩnh Sinh Đại Đế không đáp.

Từ Nhu: “Ông không tin thì có thể hỏi Tiểu Tháp. Nó là tòa tháp đứng đầu chư thiên vạn giới, từng chứng kiến trận chiến năm ấy”.

Tiểu Tháp?

Vĩnh Sinh Đại Đế gọi nó xuất hiện trong tay: “Ngươi từng nhìn thấy chủ nhân bút Đại Đạo chiến đấu với ả kia?”

Tiểu Tháp đáp: “Đúng vậy! Năm đó ta tận mắt nhìn thấy ở hệ Ngân Hà! Người phụ nữ váy trắng đại chiến với chủ nhân bút Đại Đạo ba ngày ba đêm, cuối cùng không địch lại nên mới bị ông ta trấn áp ở đó, không được phép rời đi…”

Vĩnh Sinh Đại Đế thấp giọng hỏi: “Ả chính là Thiên Mệnh váy trắng mà ngươi nói?”

Tiểu Tháp: “Phải! Trước đó ta đi theo chủ nhân bút Đại Đạo, bị nàng ta đánh trọng thương, rồi lại bị cướp đi đưa cho đại ca của nàng. Ôi, cả nhà họ ức hiếp ta, từ cha đến con, đáng thương cho ta biết bao!”

Vĩnh Sinh Đại Đế cười: “Thú vị, không ngờ còn có thể qua vài chiêu với chủ nhân bút Đại Đạo, xem ra ả ta vẫn có chút cân lượng”.

Từ Nhu nghiêm túc nói: “Ta khuyên ông đừng nên xem thường. Nàng ta đó giờ giết người chưa từng ra chiêu đến lần thứ hai”.

Vĩnh Sinh Đại Đế cười nhạt: “Vào thời đại của ta, trừ chủ nhân bút Đại Đạo, ta cũng không cần”.

Từ Nhu im lặng.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn sang: “Ta biết ngươi muốn mượn tay ta giết ả kia. Yên tâm, ả ta có thể giao thủ với chủ nhân bút Đại Đạo chứng tỏ sức mạnh không tầm thường, ta sẽ không khinh địch”.

Từ Nhu gật đầu: “Vậy thì tốt”.

Đoạn liếc nhìn Tiểu Tháp rồi biến mất cuối tinh không.
 
Chương 1789


Chương 1789

Từ Nhu đi rồi, lão già đứng cạnh Vĩnh Sinh Đại Đế nói: “Người này không có ý tốt”.

Ông ta cười: “Nàng ta muốn ta liều mạng cùng ả váy trắng kia để lưỡng bại câu thương, khi ấy Chân Vũ Trụ sẽ làm ngư ông đắc lợi”.

Lão già cau mày. Trực giác nói rằng chuyện này không đơn giản, nhưng lão chưa kịp lên tiếng thì Vĩnh Sinh Đại Đế lại nói: “Nhưng nàng không biết ta ở thời kỳ đỉnh cao mạnh đến đâu. Cho ngươi biết điều này, năm ấy chủ nhân bút Đại Đạo không làm gì được ta, phải liên thủ với nữ phu tử kia mới có thể đánh bại ta!”

Lão già sửng sốt.

Vĩnh Sinh Đại Đế cất giọng ồm ồm cười: “Ta vẫn luôn nói rằng mình bại trận trước chủ nhân bút Đại Đạo, cốt là để chúng đánh giá thấp ta..”.

Đoạn nhắm mắt lại: “Đợi ta hoàn toàn khôi phục rồi sẽ giết con ả váy trắng kia, khi ấy từ Chân Vũ Trụ đến vũ trụ Quan Huyên đều có thể hủy diệt chỉ với một cái búng tay!”

Ông ta nhếch mép cười mỉa: “Mưu ma chước quỷ gì đó, đứng trước sức mạnh tuyệt đối cũng chỉ là mây bay! Còn muốn ngồi rung đùi hưởng lợi ư? Đúng là ngu độn đến đáng yêu!”

Thần chiến trường.

Trên đài tỉ võ rộng rãi, từng tiếng nổ vang lên liên tục, rung trời chuyển đất.

Trong khoảng thời gian này, ngày nào Diệp Quân cũng chiến đấu không ngừng với Võ Khởi.

Chiến đấu!

Sau khi nâng cao cảnh giới, điều hắn mong mỏi nhất chính là chiến đấu, khi chiến đấu, sức mạnh đại nguyên Đại Đạo và sức mạnh Chân Thần trong cơ thể hắn cũng từ từ được kích hoạt, vì thế sức chiến đấu của hắn cũng càng ngày càng mạnh.

Đương nhiên, đối thủ của hắn là Võ Khởi cũng không yếu, trấn áp hắn từ đầu đến cuối, mà đối phương như có thù với hắn, ra tay tàn nhẫn… ít nhiều có chút ân oán cá nhân.

Rầm!

Đúng lúc này, Diệp Quân ở trên đài tỉ võ đột nhiên bị đẩy lùi cách xa nghìn trượng, Võ Khởi đang định ra tay thì bỗng quay đầu nhìn sang phải, ở đó có một cô gái đang đứng, chính là Từ Nhu đã trở về.

Từ Nhu bình tĩnh nói: “Các ngươi cùng lên đi!”

Cùng lên!

Nghe thấy lời này của Từ Nhu, ba người phía Võ Khởi nhìn nhau, hơi khó hiểu.

Lúc này Từ Nhu lại nói: “Chỉ cần không đánh chết là được!”

Ba người phía Võ Khởi do dự sau đó gật đầu, lao về phía Diệp Quân ở phía xa.

Nhìn thấy ba người lao về phía mình, sắc mặt Diệp Quân thay đổi rõ rệt, đánh một hồi thành ra đánh hội đồng luôn à?

Diệp Quân quay đầu nhìn Từ Nhu, nàng ta lại quay đi chỗ khác không nhìn hắn.

Diệp Quân không nói nên lời!

Ngay sau đó, từng tiếng kêu thảm thiết của Diệp Quân vang lên trên đài tỉ võ.

Bị đánh!

Ba người phía Võ Khởi đánh Diệp Quân một trận dã man, vì Từ Nhu nói chỉ cần không đánh chết là được, vậy nên ba người ra tay không quá ác.

Cứ như vậy, không bao lâu sau, Diệp Quân đã nằm trên mặt đất, không còn động đậy nữa.

Lúc này hắn cảm thấy toàn thân rã rời.
 
Chương 1790


Chương 1790

Cơ thể cường hãn, lại thêm phía Võ Khởi không đánh ác nên cơ thể hắn không bị phá hỏng, nhưng đau là có thật.

Quá đau đớn!

Nhìn thấy Diệp Quân nằm trên đất, phía Võ Khởi không ra tay nữa.

Chẳng mấy chốc, dưới sự tự chữa lành của cây thần tự nhiên, cơ thể Diệp Quân bắt đầu nhanh chóng khôi phục, sau khi khôi phục, hắn lại bắt đầu chiến đấu với ba người Võ Khởi.

Vẫn bị đánh tàn bạo!

Diệp Quân bị đánh tơi tả hết lần này đến lần khác, nhưng hơi thở và cơ thể của hắn lại ngày càng mạnh hơn.

Cứ như vậy, Diệp Quân đánh với nhóm Võ Khởi một tháng, không đúng, nên nói là bị đánh một tháng thì hơn.

Một tháng qua, mỗi ngày Diệp Quân đều bị đánh, rất nhiều lần đều không có sức đánh trả, may mà có cây thần tự nhiên, nếu không hắn đã chẳng thể tu luyện được.

Không lâu sau, Diệp Quân đứng dậy, đang định ra tay thì Từ Nhu bên cạnh bỗng vung tay, Thống soái quân viễn chinh và Thống soái Chư Thần Hoàng Hôn Vệ lập tức lui sang một bên.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Một đấu một?”

Nhưng Từ Nhu không nhìn hắn.

Diệp Quân cạn lời.

Võ Khởi nói: “Tới đi!”

Nói xong, ông ta biến mất.

Xa xa, Diệp Quân cũng đồng thời biến mất tại chỗ, hắn rút kiếm ra chém, nhát kiếm này vừa ra chính hắn cũng ngây người.

Hai trăm ba mươi nhát!

Rầm!

Kiếm quang đột nhiên bùng nổ từ trên đài tỉ võ, trong nháy mắt Võ Khởi đã bị đánh bay ra nghìn trượng.

Nhìn thấy cảnh này, mấy người trên đài tỉ võ đều sững sờ.

Võ Khởi nhìn tay phải của mình, trên nắm đấm của ông ta có một vết nứt sâu, có thể nhìn thấy cả xương.

Võ Khởi nhíu mày, nhìn Diệp Quân phía xa, ông ta phát hiện thực lực của Diệp Quân đã có sự thay đổi kinh thiên động địa.

Diệp Quân cũng hơi khiếp sợ, hắn không ngờ bị đánh một tháng lại có thể nâng cao thực lực.

Ban đầu thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm của hắn chỉ có thể rút ra liên tiếp hai trăm nhát, nhưng bây giờ đã có thể rút được hai trăm ba mươi nhát rồi!

Bị đánh cũng có ích đấy chứ!

Diệp Quân cười thật tươi, giậm chân phải xuống, hóa thành kiếm quang chém về phía Võ Khởi.

Thấy Diệp Quân lao về phía mình, Võ Khởi cũng không dám lơ là, lập tức hóa thành lưu quang xông lên.

Rất nhanh, trên đài tỉ võ xuất hiện từng luồng kiếm quang, kiếm quang như biển, bao phủ toàn bộ đài tỉ võ.

Trận chiến giữa hai người ngày càng gay cấn!

Ở một bên, Thông soái quân viễn chinh và Thông soái Chư Thần Hoàng Hôn Vệ nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt trở nên nặng nề.

Diệp Quân đã có thể chiến đấu được với Võ Khởi mà không phân cao thấp rồi!

Diệp Quân và Võ Khởi giao đấu một canh giờ, hai bên ngang tài ngang sức, hơn nữa Diệp Quân còn càng đánh càng mạnh!
 
Chương 1791


Chương 1791

Rầm!

Lúc này, Võ Khởi lại bị hất văng ra xa hàng nghìn trượng.

Diệp Quân xòe bàn tay ra, kiếm trong tay biến mất, giây tiếp theo, hắn bay vụt lên không, hai tay nắm chặt, trong chớp mắt, sau lưng hắn xuất hiện hư ảnh cổ xưa, hư ảnh vừa xuất hiện, đất trời lập tức có khí thế cổ xưa hoang vắng.

Phía đối diện, con ngươi của Võ Khởi co rụt lại, vẻ mặt cực kỳ nặng nề, tay phải ông ta từ từ nắm chặt, một luồng sức mạnh đáng sợ ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta.

Nhưng lúc này, Diệp Quân chắp tay kết ấn, hư ảnh sau lưng hắn cũng kết ấn, hắn mở mắt chỉ vào Võ Khởi: “Phá!”

Đoàng!

Thời không trên đầu Võ Khởi bị chia cắt, ngay sau đó một bàn tay khổng lồ vươn ra từ không trung, sau đó nắm thành quyền, đấm xuống thật mạnh.

Bàn tay không lồ xuất hiện, đất trời chợt có luồng khí thế đáng sợ mà cổ xưa, những khí thế này như đến từ viễn cổ, xa xưa mà thăng trầm.

Vạn Cổ Tuế Nguyệt!

Đây là võ kỹ Chân Thần để lại!

Mà bây giờ Diệp Quân đã học được.

Cách đó không xa, Võ Khởi không dám lơ là, chân phải giậm lên đài tỉ võ, hóa thành một luồng lưu quang phóng lên trời.

Ầm!

Đột nhiên, một luồng lưu quang vỡ vụn, Võ Khởi rơi thẳng xuống dưới, khoảnh khắc ông ta rơi xuống đài tỉ võ, đài tỉ võ được trận pháp gia trì vỡ tan, mà lúc này nắm đấm mạnh mẽ ấy đã đáp xuống.

Rầm!

Cả đài tỉ võ hóa thành tro bụi, trên mặt đất xuất hiện một cái vực sâu mấy nghìn trượng, sâu không thấy đáy.

Giờ phút này, Thần chiến trường kịch liệt chấn động, giống như động đất, cực kỳ đáng sợ.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Thống soái quân viễn chinh và Thống soát Chư Thần Hoàng Hôn Vệ đều trở nên cực kỳ nặng nề.

Không ngờ chiêu Vạn Cổ Tuế Nguyệt lại mạnh đến mức này, đến Võ Khởi cũng không đỡ được, nếu không phải thời không nơi đây đặc biệt thì một quyền này đã khiến cả Thần chiến trường hóa thành tro bụi rồi.

Mà ở nơi khác, Diệp Quân cũng chấn động vô cùng, hắn không ngờ võ kỹ Chân Thần để lại đáng sợ thế này, cơ thể hắn kết hợp với võ kỹ này tuyệt đối là vô địch.

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, nhìn Võ Khởi đang bò dậy ở nơi không xa, lúc này trông ông ta hơi chật vật, toàn thân tan nát, máu chảy ròng ròng.

Diệp Quân định ra tay tiếp thì Từ Nhu ở bên cạnh bỗng lên tiếng: “Được rồi”.

Diệp Quân dừng lại, quay đầu nhìn Từ Nhu, nàng ta bình tĩnh nói: “Đi theo ta”.

Nói xong nàng ta quay người rời đi.

Diệp Quân do dự nhưng rồi vẫn đi theo.

Nhìn Diệp Quân đi theo Từ Nhu, Võ Khởi trầm giọng bảo: “Rốt cuộc nàng ta muốn gì?”

Thực ra ban đầu Từ Nhu bảo bọn họ đến giúp Diệp Quân nâng cao thực lực, bọn họ đã từ chối, bọn họ vẫn có thù địch với Diệp Quân và vũ trụ Quan Huyên.
 
Chương 1792


Chương 1792

Nhưng không còn cách nào khác, Từ Nhu vẫn kiên quyết, bọn họ chỉ đành đến luyện tập cùng Diệp Quân.

Thống soái quân viễn chinh nói: “Nàng ta sẽ không hại Chân Vũ Trụ đâu”.

Võ Khởi khẽ gật đầu: “Cũng phải”, nếu nói Từ Nhu phản bội, họ không tin.



Từ Nhu dẫn Diệp Quân đến một dãy núi xa xôi, trên đường đi hai người đều không nói gì.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu hỏi: “Từ Nhu tiền bối, khi nào ta mới có thể đi gặp Từ Kính?”

Từ Nhu bình tĩnh nói: “Sau khi trở thành Đại Đế!”

Đại Đế!

Diệp Quân im lặng.

Trong khoảng thời gian này, thực lực của hắn tăng lên rất nhiều, nhưng hắn phát hiện, muốn đạt tới Đại Đế là rất khó.

Đại Đế là một rào cản khó vượt qua!

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Ta có thể cho ngươi một kiến nghị không?”

Diệp Quân hơi sửng sốt: “Kiến nghị gì?”

Từ Nhu bình thản nói: “Ngươi biết tính Từ Kính đấy, nàng là một người dám yêu dám hận, nhưng đồng thời lại là một người thích để tâm chuyện vụn vặt. Bây giờ ngươi đi tìm nàng, cho dù nàng có tỉnh lại cũng sẽ chỉ đau đớn hơn thôi”.

Sau khi trầm tư một lúc, Diệp Quân nói: “Từ Nhu tiền bối, tỷ là một cô gái thông minh, vậy nên ta muốn nói với tỷ về tương lai hai vũ trụ của chúng ta”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Nói đi”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tỷ cảm thấy Chân Vũ Trụ sẽ tiếp tục làm bá chủ được lâu không?”

Từ Nhu lắc đầu.

Diệp Quân gật đầu: “Hiện giờ Chân Vũ Trụ có Vũ Trụ Kiếp, bên ngoài có chư thiên vạn giới và các vũ trụ lớn, ta cảm thấy nếu các tỷ không thay đổi thì điều chờ đợi các tỷ chỉ có cái chết thôi”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Theo ngươi thì nên làm thế nào?”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Thay đổi, thay đổi hoàn toàn. Nếu ta là các tỷ, ta sẽ từ bỏ một số lợi ích hiện có, dung nạp chư thiên vạn giới và các vũ trụ lớn, để mọi người hình thành một quần thể lợi ích, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi. Đương nhiên điều này cần phí khách, hơn nữa khi thực hiện cũng rất khó”.

Từ Nhu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nếu, ta nói là nếu, Chân Vũ Trụ của ta đồng ý làm như vậy thì ngươi có đồng ý phối hợp với chúng ta không?”

Diệp Quân gật đầu: “Nếu để Từ Kính đến nói với ta thì ta sẽ đồng ý”.

Từ Nhu quay đi: “Ồ!”

Diệp Quân nhìn về nơi xa, trong mắt hiện lên gợn sóng, trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn suy nghĩ về tương lai của vũ trụ Quan Huyên.

Tiêu diệt Chân Vũ Trụ?

Nếu các cô cô váy trắng không ra tay, vũ trụ Quan Huyên muốn tiêu diệt Chân Vũ Trụ là điều không thể.

Tiếp tục đánh?

Phải đánh bao nhiêu đời mới xong được?

Từ Nhu lại hỏi: “Vì sao ta không thể bàn được?”
 
Chương 1793


Chương 1793

Nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, giọng điệu rất bình tĩnh.

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ ngổn ngang, nhìn Từ Nhu: “Ta nói thật thì tỷ có để bụng không?”

Từ Nhu nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Có!”

Diệp Quân nhún vai: “Vậy thì thôi không nói nữa”.

Từ Nhu cười: “Ta lừa ngươi thôi, ta không để ý đâu, ngươi nói đi”.

Diệp Quân nghĩ một lát rồi nói: “Từ Kính thích ta, nàng ấy sẽ không hại ta, nếu chúng ta ngồi xuống nói chuyện thì không có gì không thể nói, còn tỷ…”

Từ Nhu cười hỏi: “Ta làm sao?”

Diệp Quân trầm giọng: “Từ Nhu tiền bối, tỷ quá toan tính, nói chuyện với tỷ luôn phải đề phòng…”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Diệp Quân nói tiếp: “Hơn nữa Từ Nhu tỷ chưa bao giờ coi trọng ta thật lòng, người mà tỷ coi trọng không phải Diệp Quân ta mà là các cô cô váy trắng phía sau ta… Từ Kính thì khác, nàng ấy thích ta, không phải vì cha mẹ của ta, nàng ấy thích con người ta, vậy nên ta nói với nàng ấy, nàng ấy sẽ không hại ta, ta cũng sẽ không hại nàng ấy…”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, khẽ nói: “Ồ!”

Nói xong nàng ta quay người đi về phía xa, khoảnh khắc quay đi, tầm mắt nàng ta bỗng mơ hồ.

Từ Nhu đi trước, Diệp Quân theo sau.

Cả hai không ai nói gì nữa.

Rất nhanh, hai người đã đi tới một khu rừng rậm, khu rừng này cao ngất tận mây, che mất bầu trời, dường như đã tồn tại mấy chục triệu năm.

Sau khi vào khu rừng, ánh sáng lập tức tối đi, xung quanh tràn ngập khí lạnh.

Diệp Quân nhìn xung quanh, những cây cổ thụ nối liền san sát, bao phủ khắp mặt đất như một tấm lưới khổng lồ.

Diệp Quân hỏi: “Từ Nhu tiền bối, đây là đâu?”

Từ Nhu không nói, chỉ đi thẳng.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Từ Nhu tiền bối?”

Từ Nhu vẫn không nói.

Diệp Quân không nói nên lời.

Cứ như vậy, sau khi hai người đi trong khu rừng một hồi, Diệp Quân không nhịn được lại hỏi tiếp: “Từ Nhu tiền bối, chúng ta đi đâu vậy?”

Từ Nhu vẫn không nói, tiếp tục đi về phía xa.

Diệp Quân dừng lại.

Xa xa, Từ Nhu cũng dừng bước: “Sắp đến rồi”.

Nói xong nàng ta đi về phía xa.

Diệp Quân im lặng một lúc lâu rồi đi theo, không lâu sau hắn chợt nhìn về phương xa, cuối tầm mắt là một cây cổ thụ cao ngất, nó là một cây cổ thụ cực lớn, chiếm gần trăm trượng, cao vút chọc trời, thân cây trong suốt óng ánh như ngọc, đẹp không tả nổi.

Nhìn cây ngọc trước mắt, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Từ Nhu tiền bối, đây là gì vậy?”

Từ Nhu bình thản đáp: “Đây là cây mà đại tỷ ta từng trồng, tên là Chân thụ”.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Chân thụ?”

Từ Nhu gật đầu, dẫn Diệp Quân đi đến dưới gốc cây, nàng ta nhìn cây này dường như nhớ lại chuyện cũ trước đây, đôi mắt long lanh gợn sóng.
 
Chương 1794


Chương 1794

Hồi lâu sau, Từ Nhu mới khẽ nói: “Cây này có một tác dụng, đó là sau khi dung hợp với người, nó sẽ tự trở thành đan điền, một đan điền vô hạn, có thể chứa đựng linh khí vô tận…”

Đan điền thứ hai!

Diệp Quân sửng sốt.

Lúc này Từ Nhu bỗng nhắm mắt lại, đặt tay phải lên cây, miệng lẩm nhẩm chú ngữ cổ, dần dần Chân thụ khẽ rung lên, dường như sống lại.

Lúc này một tiểu tinh linh bay ra từ trong Chân thụ, nàng ta bay tới trước mặt Từ Nhu, giọng nói non nớt vang lên trong đầu Từ Nhu: “Từ Nhu, cuối cùng tỷ cũng đến”.

Từ Nhu nhìn tiểu tinh linh trước mặt, cười khẽ, nói trong lòng: “Đúng thế!”

Trò chuyện bằng tâm thức!

Tiểu tinh linh nói: “Tỷ muốn dung hợp với ta sao?”

Từ Nhu lắc đầu, nhìn Diệp Quân đang rất tò mò bên cạnh, nói trong lòng: “Ngươi dung hợp với hắn”.

“Hả?”

Tiểu tinh linh mở to hai mắt, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Ta dung hợp với hắn?”

Từ Nhu gật đầu.

Tiểu tinh linh nói: “Từ Nhu, ban đầu chủ nhận dặn sau khi tỷ trở nên lớn mạnh thì tới đây dung hợp với ta, ta sẽ giúp tỷ nâng cao thực lực, tỷ… tỷ muốn giao ta cho hắn ư?”

Từ Nhu khẽ mỉm cười: “Đúng thế!”

Tiểu tinh linh nhìn Diệp Quân bên cạnh: “Hắn là người tỷ thích à?”

Từ Nhu bình tĩnh nói: “Không, ta ghét hắn!”

Tiểu tinh linh khó hiểu.

Lúc này Diệp Quân bỗng lên tiếng: “Hai người đang nói gì vậy? Có thể nói ra cho ta nghe với không? Ta đảm bảo không nói cho người ngoài”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Đang bàn cách bẫy ngươi!”

Mặt Diệp Quân đầy vạch đen.

Tiểu tinh linh nhìn Diệp Quân, trong mắt tràn đầy tò mò.

Lúc này Từ Nhu lại nói nhỏ với tiểu tinh linh vài câu nữa, tiểu tinh linh chần chừ một lát, cuối cùng nhìn Diệp Quân, Diệp Quân đang định lên tiếng thì lúc này tiểu tinh linh bỗng hóa thành một luồng sáng xanh bay vào đầu mày của hắn.

Ầm!

Trong chốc lát, Chân thụ đã biến mất.

Diệp Quân mở to hai mắt, cơ thể run lên dữ dội, thật lâu sau hắn từ từ mở mắt ra, quanh người tản ra từng luồng khí thế mạnh mẽ, lúc này cả khu rừng đều sôi trào.

Từ Nhu ở bên cạnh nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân cảm thấy trong thức hải có thêm một cái cây.

Chân thụ!

Diệp Quân sửng sốt, hắn nhìn Từ Nhu, nàng ta nói: “Chân thụ đã trở thành đan điền thứ hai của ngươi, có cây này về sau ngươi không cần lo lắng chuyện cạn kiệt huyền khí nữa, ngươi có thể chiến đấu liên tục!”

Đan điền thứ hai!
 
Chương 1795


Chương 1795

Diệp Quân lưỡng lự: “Cái cây này rất đáng quý đúng không?”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Không muốn nợ ta ân huệ à? Đơn giản lắm, đưa cho ta một trăm triệu linh nguyên, chúng ta không ai nợ ai”.

Diệp Quân lấy một chiếc nhẫn không gian ra, thấy hắn lấy nhẫn ra, ánh mắt Từ Nhu dần trở nên lạnh lùng.

Nhưng lúc này, Diệp Quân lại cất nhẫn không gian đi, hắn lắc đầu: “Từ Nhu tiền bối, tỷ đừng lừa ta. Giá trị của chiếc cây này sao có thể mua với giá một trăm triệu linh nguyên được”.

Từ Nhu nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân suy nghĩ rồi bảo: “Từ Nhu tiền bối, đúng là ta không thích nợ ân huệ của người khác, hay là tỷ nói xem ta có thể giúp tỷ làm được gì, chắc chắn ta sẽ không từ chối”.

Từ Nhu đáp: “Không cần!”

Diệp Quân lắc đầu: “Vậy ta chỉ có thể trả cây này lại cho tỷ thôi”.

Nói rồi hắn xòe tay định lấy Chân thụ ra, nhưng lúc này Từ Nhu lại bảo: “Cây này về sau có thể cứu được Từ Kính!”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu, nàng ta nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi giữ lại đi, sau này có thể cứu Từ Kính!”

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Thật ư?”

Từ Nhu quay đi, hờ hững nói: “Ta chưa bao giờ nói dối”.

Diệp Quân im lặng.

Từ Nhu chợt cười khẩy: “Ngươi cho rằng ta đang giúp ngươi, ta nói cho ngươi biết, ta đang tính kế ngươi, sao Từ Nhu ta có thể làm ăn thua lỗ được?”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Từ Nhu tiền bối, ta đi đây”.

Nói xong hắn quay người rời đi.

Từ Nhu đột nhiên gọi lại: “Chờ đã!”

Diệp Quân quay người lại nhìn Từ Nhu với vẻ ngờ vực, nàng ta nói: “Với thực lực hiện giờ của ngươi, Mệnh Vận Đại Đế đã không còn là đối thủ của ngươi nữa, chỉ có một số Đại Đế đặc thù và một số thần linh vũ trụ đặc thù mới có thể uy hiếp được ngươi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

Từ Nhu khẽ nói: “Đi đi”.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu, không nói gì nữa nhưng cũng không rời đi.

Từ Nhu cười hỏi: “Có phải ngươi đang nghĩ vì sao ta lại giúp ngươi nâng cao thực lực không?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Nhu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Vì ta đang lợi dụng ngươi!”

Diệp Quân trầm tư hồi lâu, khẽ gật đầu, xoay người rời đi, không nói lời nào.

Từ Nhu đứng yên lặng ở chỗ cũ, thật lâu không nói gì.

Lúc này, một cô gái xuất hiện bên cạnh Từ Nhu, người này chính là Từ Thụ.

Từ Thụ nhìn nơi cuối tầm mắt phía xa, nhẹ nhàng nói: “Đại nguyên Đại Đạo, Chân thụ… Từ Nhu…”

Từ Nhu lắc đầu, ngắt lời Từ Thụ: “Chuyện của muội, đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách nói sự thật cho hắn…”

Từ Thụ khẽ lắc đầu: “Bây giờ hắn đã hận ta lắm rồi…”

Từ Nhu khẽ nói: “Người hắn hận là ta!”
 
Chương 1796


Chương 1796

Từ Thụ còn muốn nói gì đó nữa nhưng Từ Nhu đã nhẹ giọng bảo: “Đi thôi! Chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm! Sau khi xong việc thì cũng nên rời đi thôi”.

Nói xong, hai cô gái định rời đi, nhưng lúc này một luồng kiếm quang chợt phóng xuống nơi trước mặt hai người cách đó không xa.

Người tới là Diệp Quân đã đi rồi trở lại!

Nhìn thấy Diệp Quân quay về, hai cô gái đều sửng sốt.

Khi Diệp Quân nhìn thấy Từ Thụ, hắn cũng ngẩn người, hiển nhiên hắn không ngờ nàng ấy lại ở đây.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Quân rất tự nhiên dời mắt, sau đó nhìn Từ Nhu, nghiêm túc nói: “Từ Nhu tiền bối, ta muốn nói chuyện với tỷ”.

Từ Nhu hơi ngạc nhiên: “Nói gì?”

Diệp Quân đáp: “Nói về tương lai của vũ trụ Quan Huyên và Chân Vũ Trụ”.

Từ Nhu nhìn thẳng vào hắn: “Chẳng phải ngươi chỉ nói với Từ Kính thôi sao?”

Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: “Lời ta nói vừa nãy chỉ là lời khi tức giận thôi”.

Lời khi tức giận!

Nghe Diệp Quân nói thế, Từ Nhu ngớ người.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Từ Nhu tiền bối, thứ cho ta nói thẳng, đúng là ta giận tỷ, nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn trách ta, là tỷ tính kế ta trước… Đương nhiên, những điều này đã không còn quan trọng nữa. Vừa nãy ta đã nghĩ rồi, ta là vua của vũ trụ Quan Huyên, thực sự không nên hành động theo cảm tính, vì thế nếu tỷ thật sự thành tâm muốn bàn về tương lai của hai vũ trụ thì ta sẵn sàng nói với tỷ”.

Từ Nhu đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Quân, nàng ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vậy nên lúc trước ngươi nói chỉ muốn bàn với Từ Kính là để chọc tức ta?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng… Ta xin lỗi tỷ, đúng là ta hơi nhỏ mọn”.

Xin lỗi!

Nghe câu này của Diệp Quân, Từ Nhu đột nhiên bật cười.

Cười rất vui vẻ!

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Từ Nhu tiền bối, ý tỷ là…”

Từ Nhu cười ngọt ngào: “Nói đi! Nhưng ngươi không sợ ta tính kế hãm hại ngươi à?”

Diệp Quân đáp: “Ta sẽ đề phòng tỷ!”

Nghe câu này của Diệp Quân, Từ Nhu bật cười khúc khích…

Diệp Quân nhìn Từ Nhu cười tươi như hoa trước mặt mà lòng cảm thán, lòng dạ nữ nhân như mò kim đáy bể.

Sau khi cười một hồi, Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Đến Chân Vũ Trụ nói nhé?”

Diệp Quân lại bảo: “Đến vũ trụ Quan Huyên nói đi?”

Từ Nhu đồng ý: “Được”.

Nói rồi nàng ta nhìn Từ Thụ bên cạnh: “Ta đưa Từ Thụ theo được không?”

Diệp Quân gật đầu: “Tùy tỷ”.

Từ Thụ nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Một lúc sau, ba người rời khỏi nơi đây, đi đến vũ trụ Quan Huyên.

Trong thần điện Hư Chân có một chiếc bàn lớn, Từ Nhu và Từ Thụ ngồi bên trái, Diệp Quân, Nạp Lan Ca cùng với Mộ Niệm Niệm và nhóm Lý Bán Tri ngồi ở bên phải.

Bàn bạc!
 
Chương 1797


Chương 1797

Đối với sự xuất hiện của hai người này, phía Mộ Niệm Niệm cũng hơi bất ngờ.

Nạp Lan Ca nhìn hai cô gái trước mặt rồi lại nhìn Diệp Quân bên cạnh, không lên tiếng.

Lúc này, Từ Nhu đặt một quyển trục tới trước mặt mọi người: “Đây là kế hoạch của ta, Chân Vũ Trụ đã thực hiện rồi, mọi người xem đi”.

Mọi người dùng thần thức lướt qua quyển trục, rất nhanh, vẻ mặt ai nấy đều trở nên nghiêm nghị.

Diệp Quân cũng hơi sốc, bởi vì kế hoạch của Từ Nhu thậm chí còn táo bạo hơn suy nghĩ của hắn đưa ra lúc trước…

Mộ Niệm Niệm bỗng ngẩng đầu nhìn Từ Nhu: “Từ Nhu tiền bối, các tỷ nghiêm túc chứ?”

Từ Nhu gật đầu.

Mộ Niệm Niệm nhìn Từ Nhu chăm chú, không nói gì, trong lòng vẫn còn sốc.

Bà cũng bị kế hoạch này làm cho sửng sốt, bởi vì nếu thật sự tiến hành, làm không tốt Chân Vũ Trụ sẽ nội loạn, nhưng về lâu dài, Chân Vũ Trụ sau này chắc chắn sẽ trở nên lớn mạnh.

Cô gái trước mắt này định phá lập!

Phá trước rồi lập lại!

Đương nhiên kế hoạch này cũng là một chuyện tốt với vũ trụ Quan Huyên, nhưng với vũ trụ Quan Huyên thì cũng có nguy cơ, nguy cơ là nếu sau này vũ trụ Quan Huyên không đủ xuất sắc thì có thể sẽ bị Chân Vũ Trụ từ từ nuốt chửng.

Không chỉ vũ trụ Quan Huyên mà chư thiên vạn giới cũng vậy!

Trong điện, nhóm Diệp Quân đều nghĩ tới điều này, tất cả đều im lặng.

Từ Nhu nhìn đám đông, cũng không nói gì.

Mộ Niệm Niệm lên tiếng trước: “Từ Nhu cô nương, ta có thể hỏi cô vì sao đột nhiên lại muốn làm thế này không?”

Từ Nhu cười đáp: “Chân Vũ Trụ muốn kết bạn với vũ trụ Quan Huyên”.

Mộ Niệm Niệm nhìn Từ Nhu: “Thực lực của Chân Vũ Trụ vượt xa vũ trụ Quan Huyên của chúng ta, vì sao phải kết bạn…”

Từ Nhu lắc đầu: “Niệm Niệm cô nương cứ nói đùa. Các cô có Tứ Kiếm, làm sao chúng ta có thể đánh bại các cô được?”

Mộ Niệm Niệm khẽ gật đầu: “Cô trốn trong Tiểu Tháp chắc là có hai mục đích, một là muốn xem thực lực thật sự của mấy người bọn họ, hai là muốn tìm cho Chân Vũ Trụ một con đường mới”.

Từ Nhu khẽ mỉm cười: “Niệm Niệm cô nương thật thông minh”.

Mộ Niệm Niệm nhìn quyển trục trên bàn rồi bảo: “Từ Nhu cô nương, nếu vũ trụ Quan Huyên đồng ý với điều kiện của cô, ta tin là mấy trăm năm sau thế gian sẽ không còn vũ trụ Quan Huyên nữa mà chỉ còn lại Chân Vũ Trụ. Đương nhiên kế hoạch này của cô rất tuyệt vời, trước mặt thì đều có lợi cho cả hai vũ trụ, nhưng ta muốn nói với cô về một số…”

Từ Nhu bỗng dùng huyền khí truyền âm cho Mộ Niệm Niệm, không biết Mộ Niệm Niệm nghe thấy gì mà con ngươi chợt co rụt lại, bà nhìn Từ Thụ bên cạnh, im lặng hồi lâu: “Được, không cần bàn nữa. Vũ trụ Quan Huyên sẽ toàn lực phối hợp với các cô!”

Mọi người đều sững sờ.

Không cần bàn nữa?

Phía Diệp Quân đều cực kỳ kinh ngạc, Từ Nhu và Mộ Niệm Niệm đã nói những gì?

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của mọi người, Mộ Niệm Niệm khẽ mỉm cười, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ liếc nhìn Từ Thụ bên cạnh lần nữa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom