Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1758


Chương 1758

Chấp Kiếm Nhân đã khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngay, quay đầu đi chỗ khác: “Không liên quan gì tới ngươi cả, đừng nên nghĩ nhiều”.

Diệp Quân bất chợt vươn tay nắm chặt tay Chấp Kiếm Nhân, Chấp Kiếm Nhân muốn giật ra nhưng tay hắn giống như gọng kìm, giữ chặt tay nàng ta, nàng ta không sao thoát được.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, lòng phức tạp vô cùng, nhưng thứ cảm xúc mạnh mẽ nhất chính là cảm động. Hắn biết tình cảm của Chấp Kiếm Nhân dành cho Chân vũ trụ sâu sắc nhường nào, nhưng vừa rồi, để có thể đường đường chính chính giúp mình, nàng ta lại chủ động buông bỏ thân phận thống lĩnh quân cận vệ.

Thấy ánh mắt Diệp Quân chứa chan tình cảm, trong lòng Chấp Kiếm Nhân chợt luống cuống chẳng biết làm sao, nàng ta không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa mà vội quay đi, cố tỏ ra lạnh nhạt: “Ngươi chớ có suy nghĩ nhiều, mọi hành vi của ta đều không liên quan gì đến ngươi cả… Ngươi đừng có nghĩ nhiều quá, hiểu không?”

Diệp Quân lắc đầu, định nói gì đó thì vị Vĩnh Sinh Đại Đế bên kia đã ngắt lời: “Nếu ngươi đã đại diện cho chính mình thì việc này dễ giải quyết rồi”.

Vừa dứt lời, ông ta đã tung một quyền cực mạnh về phía Chấp Kiếm Nhân.

Ầm!

Một quyền này, mang sức mạnh khủng khiếp ập về phía Chấp Kiếm Nhân mãnh liệt như sóng thần, luồng sức mạnh này vừa xuất hiện, thời không bốn phía đã vỡ vụn và mai một trong khoảnh khắc.

Chiêm Đài Nguyệt Già trông thấy thế, sắc mặt trở nên nặng nề, lùi lại phía sau mấy vạn trượng.

Cảm thụ được sự khủng bố của luồng sức mạnh đó, đáy mắt Chấp Kiếm Nhân lóe lên một tia sáng lạnh, nàng ta dấn tới một bước, vung kiếm chém ra, trong tích tắc, một vùng kiếm quang vạn trượng xé toang không trung, lao đi.

Nhưng vùng kiếm quang này vừa tiếp xúc với luồng sức mạnh của Vĩnh Sinh Đại Đế thì đã ầm ầm nát vụn, hóa thành hư vô, dư ba của nó đẩy Chấp Kiếm Nhân lùi xa mấy nghìn trượng. Khi dừng lại được, khóe miệng nàng ta đã lại trào máu tươi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

Thấy vậy, Chiêm Đài Nguyệt Già căng thẳng liếc nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế.

Tộc Chiêm Đài sống ở Huyền Ngoa Giới, cách biệt với vũ trụ bên ngoài nên không có nhiều hiểu biết về thế giới ngoài đó, lúc này, Chiêm Đài Nguyệt Già đã phát hiện, cường giả bên ngoài quả thực quá đông.

Vĩnh Sinh Đại Đế không tiếp tục tấn công, ông ta chỉ khẽ cười: “Thực ra ta cũng không có hứng thú gì với Chân vũ trụ các ngươi, tất nhiên là trừ vị Chân Thần – tín ngưỡng của Chân vũ trụ các ngươi, thật tình ta rất muốn gặp nàng ta một lần, xem xem thực lực của nàng ta có mạnh như lời đồn chăng”.

Chấp Kiếm Nhân lau vệt máu trên khóe miệng, lại hóa thành nghìn vạn kiếm quang, trong nháy mắt, vô số kiếm khí tràn về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.

Đối mặt với nghìn vạn kiếm khí hùng hậu đó, Vĩnh Sinh Đại Đế chỉ khẽ cười, tay phải nắm thành quyền, đánh ra một đòn…

Ầm!

Thoáng chốc, nghìn vạn kiếm khí vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh nhỏ lao về phía chân trời rồi tan biến.

Chấp Kiếm Nhân một lần nữa bị đánh bay ngược trở lại.

Vĩnh Sinh Đại Đế dùng một quyền đã đẩy lùi Chấp Kiếm Nhân, nhưng ông ta không tiếp tục ra tay mà chỉ nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Từ khi chúng ta gặp mặt đến giờ, ngươi vẫn luôn được người khác che chở, sao hả, ngươi vô dụng đến mức chỉ có thể núp bóng phụ nữ sao?”

Diệp Quân không để tâm đến những lời khiêu khích của Vĩnh Sinh Đại Đế, hắn lao tới trước mặt Chấp Kiếm Nhân, lấy ra một viên đan dược cho nàng ta nuốt, sau đó nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng nàng ta rồi mới quay đầu nhìn về phía Vĩnh Sinh Đại Đế: “Ông đã sống được bao nhiêu năm rồi?”

Vĩnh Sinh Đại Đế híp mắt, không đáp.
 
Chương 1759


Chương 1759

Diệp Quân nhìn thẳng vào ông ta: “Ông đến từ thời đại văn minh Vĩnh Sinh, đến nay đã có hơn trăm triệu năm, hơn trăm triệu năm tu luyện, dù là con heo thì cũng có thể trở thành Đại Đế. Mà ta đây mới bao nhiêu tuổi? Đến nay mới mười tám, ta không cảm thấy ta đánh không lại ông là một việc mất mặt”.

Vĩnh Sinh Đại Đế chằm chằm nhìn Diệp Quân, không nói.

Diệp Quân tiếp tục: “Ngược lại, một kẻ đã sống hơn trăm triệu năm lại đi trào phúng một người mới sống mười tám năm, ta thấy như thế mới mất mặt đó”.

Vĩnh Sinh Đại Đế cười cười: “Giỏi lí sự đấy, chỉ tiếc, giỏi nói đến mấy cũng chẳng ích gì, nắm tay phải đủ cứng mới được. Giống như lúc này, ngươi có nói hay đến đâu cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì ngươi không đánh lại ta, ta có thể giết ngươi, nhưng ngươi không có khả năng nói chết ta”.

Diệp Quân nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế, cười khẽ: “Bây giờ ta mới hiểu nỗi khó xử của cha ta năm ấy, kẻ địch hùng mạnh hơn mình, nếu gọi người tới giúp thì bị gọi là vua dựa dẫm, không gọi người tới thì sẽ bị người ta chèn ép… Khi ấy, hẳn cha ta cũng rất khổ sở…”

Nói đoạn, hắn khẽ lắc đầu, quay sang phía Chấp Kiếm Nhân. Chấp Kiếm Nhân nhìn hắn: “Ông ta đã khôi phục chí ít một nửa thực lực rồi, ngươi đi đi, về vũ trụ Quan Huyên”.

Diệp Quân lại vươn tay lau vết máu trên môi Chấp Kiếm Nhân, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, thực lực của ta còn quá non kém, luôn phải nhờ tỷ bảo vệ… Ta không thể giúp tỷ, nhưng ta có thể chiến đấu cùng tỷ, chết… cùng tỷ”

Cùng chết!

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chứ?”

Diệp Quân gật đầu.

Chấp Kiếm Nhân chợt nở một nụ cười, nụ cười tuyệt đẹp ấy khiến hoa nhường nguyệt thẹn. Nàng ta nhẹ nhàng vuốt ve gò má Diệp Quân, nói nhỏ: “Hai ta còn sống, không thể có được một kết cục tốt, nếu đã thế, chết có lẽ lại là một cái kết viên mãn cho hai ta”.

Diệp Quân cũng cười: “Được, ta cũng mệt mỏi quá rồi”.

Nói đoạn, hắn quay sang phía Vĩnh Sinh Đại Đế, cười lớn, không dư thừa một lời, thân thể bắt đầu bùng bùng cháy lên.

Ầm!

Khoảnh khắc này, hơi thở của hắn tăng vọt, đạt tới cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, hơi thở hùng hồn chấn động thời không xung quanh, vô cùng khủng bố.

Nhưng sự biến hóa còn chưa dừng lại, Diệp Quân tiếp tục huy động Đạo Ấn nơi chân mày, Đạo Ấn bị thúc đẩy, một hơi thở đáng sợ từ cơ thể hắn bùng ra, thời không bốn phía đang cuộn trào bắt đầu nứt vỡ.

Đại Đế!

Đạo Ấn vừa đẩy hắn vượt qua hai cảnh giới lớn.

Cũng vào lúc này, bên cạnh Diệp Quân, có một ngọn lửa vụt lên cao, ngay sau đó, một hơi thở hùng hồn khác tràn khắp đất trời.

Diệp Quân quay đầu nhìn sang Chấp Kiếm Nhân, thân thể nàng ta cũng đang hừng hực cháy.

Cùng thiêu đốt thân thể!

Nhìn Chấp Kiếm Nhân kề bên mình, Diệp Quân mỉm cười, rồi sau đó đột ngột hóa thành một luồng kiếm quang, lao nhanh về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.

Gần như cùng lúc, Chấp Kiếm Nhân cũng biến mất khỏi chỗ cũ.

Hai luồng kiếm quang rạch không trung lao đi, chém về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.
 
Chương 1760


Chương 1760

Thấy hai người chém tới, Vĩnh Sinh Đại Đế chỉ lạnh lẽo cười nhạt, ánh mắt khinh thường, tuy ông ta mới chỉ khôi phục một nửa thực lực nhưng trong tình thế hiện nay, khắp vũ trụ này, trừ chủ nhân bút Đại Đạo, không một ai xứng là đối thủ của ông ta.

Đại Đế hay thần linh vũ trụ đối với ông ta chỉ như lũ sâu kiến mà thôi.

Hai luồng kiếm quang chém tới, Vĩnh Sinh Đại Đế bình thản bước lên, đánh ra một quyền. Một quyền này vừa được tung ra, cả khu vực Thần Hư cũng phải sục sôi, sau đó dần mai một.

Một quyền tận diệt một giới!

Ầm ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, nháy mắt, hai luồng kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân cùng Chấp Kiếm Nhân bị sức mạnh của quyền này đánh bay mấy vạn trượng, Diệp Quân chưa dừng lại được, nhờ Chấp Kiếm Nhân kéo lại mới đứng vững.

Vừa dừng lại, cả hai đồng thời hộc máu.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân: “Ngươi sẽ nhớ ta chứ?”

Diệp Quân sửng sốt, giây lát sau, lòng chợt dâng lên một nỗi bất an, hắn vội vàng kêu: “Từ…”

Từ Kính nhoẻn cười, nàng ta tì sống kiếm vào giữa chân mày, sau đó giơ lên cao: “Mở!”

Ầm!

Bất chợt, đất trời hé mở, một luồng sáng vàng rực từ trên trời giáng xuống, bao phủ lấy Diệp Quân.

Thấy luồng sáng nọ, Vĩnh Sinh Đại Đế lập tức nghiêm mặt căng thẳng.

Diệp Quân lúc này đã lâm vào khủng hoảng, bởi vì hắn phát hiện, mình không thể phá vỡ luồng sáng này. Hắn nhìn Chấp Kiếm Nhân ở ngay bên cạnh, run rẩy kêu: “Từ Kính…”

Từ Kính nhìn Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Ngươi chớ có kháng cự nữa, đây là Chân Thần Bảo Hộ mà đại tỷ từng để lại cho bọn ta, tuy là thứ từ mấy nghìn vạn năm trước lưu lại nhưng cũng không phải thứ ngươi phá vỡ được đâu… Khoảnh khắc ta nhận ra mình rung động vì ngươi, ta đã biết, chết là kết cục tốt nhất của mình…”

Nói đến đây, một giọt nước mắt chợt chảy dài trên má nàng ta: “Ta không thể phản bội đại tỷ, nhưng ta… cũng không muốn đối đầu với ngươi… Thật là mệt mỏi…”

Diệp Quân run run nói: “Đã hẹn cùng chết với nhau!”

Chấp Kiếm Nhân lắc đầu, nước mắt lặng lẽ chảy dài: “Cố gắng sống tốt, ngươi còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, thiên phú của ngươi tốt như thế, lại chịu khó nỗ lực, ngày sau, đám người như Vĩnh Sinh Đại Đế này tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi đâu…”

Nói đến đây, nàng ta chợt ngẩng đầu nhìn về phía tận cùng luồng sáng: “Nhị tỷ, ta chưa bao giờ cầu xin tỷ điều gì, hôm nay phá lệ cầu xin tỷ một chuyện, đưa hắn đi đi”.

Dứt lời, nàng ta đột nhiên quay đầu, tiến về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.

Trong lúc bước đi, không chỉ thân thể nàng ta bốc cháy mà cả linh hồn cũng hừng hực cháy theo.

“Không!”

Trong kim quang, khóe mắt của Diệp Quân như sắp nổ tung, hai mắt đỏ như máu, kiếm khí đáng sợ liên tục chém ra từ cơ thể.

Thế nhưng kim quang đó lại cứng như sắt, không hề hấn gì.

Chân Thần bảo hộ!

Đây là những gì Chân Thần để lại vào mấy ngàn vạn năm trước, dù là Vĩnh Sinh Đại Đế ở thời kỳ đỉnh cao cũng không thể tác động vào được sức mạnh của kim quang này chứ đừng nói là hắn.

Nhìn Chấp Kiếm Nhân ở đằng xa đã bị thiêu đốt thành người lửa, Diệp Quân vô cùng sợ hãi, dường như nghĩ đến điều gì, hắn chém hai tay của mình, máu phun ra từ lòng bàn tay, từng dòng máu đáng sợ biến thành thanh kiếm chém về phía kim quang trước mặt, nhưng cho dù là huyết mạch phong ma của hắn cũng không thể lay chuyển kim quang.
 
Chương 1761


Chương 1761

Huyết mạch phong ma cũng không thể phá giải.

Thấy thế, Diệp Quân vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, hắn liên tục tấn công kim quang đó như kẻ điên.

Nhưng ánh sáng đó vẫn cứng cỏi như sắt, không hề hấn gì.

Ngay lúc Diệp Quân sắp lâm vào trạng thái điên cuồng, một tàn ảnh bỗng xuất hiện trong kim quang đó, Diệp Quân quay phắt lại nhưng hắn chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ, nhìn khá quen mắt. Diệp Quân vừa muốn nói gì đó thì người đến bỗng xòe bàn tay ra, kim quang và hắn biến mất cùng một lúc.

Thấy Diệp Quân đã được cứu ra, Chấp Kiếm Nhân ở đằng xa nở nụ cười động lòng người, nàng ta ngẩng đầu nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế ở đằng xa, trong mắt chẳng hề có chút lưu luyến, chân phải nhấc lên, cả người hóa thành kiếm quang rồi biến mất…



Không biết qua bao lâu, Diệp Quân mở mắt ra, hắn nhìn xung quanh, lúc này hắn đã ở trong một căn phòng bằng đá.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Quân vội bước xuống giường, điên cuồng lao ra khỏi căn phòng, lúc nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, hắn sửng sốt.

Thôn Thạch!

Nơi này là thôn Thạch, hắn từng đi theo Từ Nhu đến đây tìm Bát Uyển.

Sao mình lại ở thôn Thạch?

“Tỉnh rồi à?”

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Diệp Quân xoay người lại nhìn, một người phụ nữ đứng cách đó không xa, người phụ nữ mặc bộ đồ màu vàng nhạt, chân mày đẹp như tranh, khuôn mặt xinh đẹp, hiếm có trên đời.

Lúc này người phụ nữ đang lạnh lùng nhìn hắn.

Từ Nhu!

Diệp Quân lao đến trước mặt Từ Nhu, hắn gào lên: “Từ Kính…”

Từ Nhu hất tay ra.

Rầm!

Diệp Quân bỗng chốc bị một nguồn sức mạnh đáng sợ hất văng đi, cuối cùng đập vào căn nhà đá ở đằng xa, căn nhà đá sụp xuống, mảnh vụn bay tứ tung.

Diệp Quân vừa muốn đứng dậy, nhưng lúc này, uy lực đáng sợ cuồn cuộn lướt qua người hắn rồi đè nặng trên người hắn, uy lực mạnh mẽ giống như một vạn ngọn núi đè lên khiến hắn không thể động đậy.

Từ Nhu sải bước đến trước mặt Diệp Quân, nàng ta nhìn Diệp Quân: “Tức giận hả? Tức giận có tác dụng sao?”

Diệp Quân siết chặt hai tay, từng luồng kiếm ý trong người dâng lên, thế nhưng hắn vẫn không thể phá được uy lực mà Từ Nhu phóng ra.

Từ Nhu cúi đầu nhìn Diệp Quân, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào: “Gọi người đi! Cha ngươi lợi hại như vậy, cô cô của ngươi mạnh như thế, đại bá của ngươi lợi hại lắm mà, ngươi gọi đi”.

“A!”

Diệp Quân bỗng tức giận gào lên, kiếm ý vô tận trong người bỗng bộc phát, nhưng uy lực của Từ Nhu đó lại đè nặng lấy hắn, kiếm ý của hắn bị trấn áp hoàn toàn.
 
Chương 1762


Chương 1762

Một lúc lâu sau, cuối cùng Diệp Quân cũng đã kiệt sức, hắn nằm sấp dưới đất, khẽ nói: “Từ Kính thế nào rồi?”

Từ Nhu bình tĩnh nói: “Chết rồi”.

Diệp Quân ngẩng phắt đầu lên, hai mắt đỏ như máu.

Từ Nhu xoay người đi, hai hàng nước mắt rơi xuống: “Muội ấy chưa từng có ý nghĩ muốn sống”.

Diệp Quân siết chặt hai tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, hắn nhìn chằm chằm Từ Nhu, run giọng nói: “Tỷ là nhị tỷ của tỷ ấy…”

Từ Nhu bỗng xoay người lại tức giận nói: “Ta là nhị tỷ của muội ấy thì thế nào? Muội ấy chủ động tìm đến cái chết vì ngươi, ta có thể làm sao đây? Ta có thể làm thế nào?”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu chằm chằm, nhìn nước mắt đảo quanh trong vành mắt nhưng không rơi xuống của Từ Nhu, cuối cùng hắn mới hoảng hốt. Yết hầu chuyển động, khàn giọng nói: “Từ Kính… tỷ ấy…”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, ánh mắt lạnh như băng: “Ngươi có biết ngươi yếu ớt thế nào không?”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu, Từ Nhu lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi trước giờ không mong muốn đi theo con đường trở thành một vị vua dựa dẫm như cha mình nhưng bản thân ngươi lại không nhận ra rằng cô cô váy trắng của ngươi đã gieo một vị thần vào trong lòng ngươi”.

Ánh mắt Diệp Quân hơi hoang mang.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Trong trận chiến năm đó, ngươi đã đánh vào Chân vũ trụ nhưng ngươi có từng nghĩ nếu không có ông nội ngươi ra tay, liệu ngươi có thể sống sót rời khỏi Chân vũ trụ hay không? Trong trận chiến với tộc Bác Thiên, nếu không có cô cô của ngươi, ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại được Bác Thiên Đạo không hả? Nếu không có cô cô ngươi ở dưới đạo cung khu vực Thần Hư, ngươi nghĩ ngươi có thể thoát chết khỏi bàn tay của các thần linh vũ trụ à? Những truyền thừa cho ngươi, những người kết giao với ngươi thật sự thật lòng muốn kết bạn với ngươi ư?”

Từng chữ đâm thẳng vào tim!

Diệp Quân nhắm mắt lại: “Nhưng tỷ có từng nghĩ đến kẻ thù của ta chưa?”

Nói rồi hắn nhìn Từ Nhu, đôi mắt đỏ đến mức đáng sợ: “Tỷ muốn ta phải làm sao? Ta vừa khôi phục lại thân phận đã thừa kế vũ trụ Quan Huyên, nhưng đồng thời cũng tiếp nhận kẻ thù của vũ trụ Quan Huyên, Chân vũ trụ tấn công vũ trụ Quan Huyên, ta có liều mạng cũng đánh không lại các người, tỷ dạy ta xem ta nên làm thế nào?”

Nói đến đây, hắn bỗng bật cười một cách đau thương: “Cha ta không muốn ta làm vua dựa dẫm, những tiền bối đó cũng không muốn ta làm vua dựa dẫm, các người đều không muốn ta làm vua dựa dẫm… Nhưng đối mặt Chân vũ trụ, đối mặt với tộc Bác Thiên, đối mặt với nền văn minh Vĩnh Sinh… Ta có thể làm sao đây? Ta liều mạng như thế còn chưa đủ sao? Hả?”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân trước mặt, bàn tay phải để sau lưng vô thức siết chặt lại.

Diệp Quân tự giễu cười nói: “Ta biết mấy người An tiền bối đến giúp ta là vì ta là cháu của ông nội, cô cô năm lần bảy lượt cứu ta là vì cha ta, thậm chí ngay cả Từ Nhu cô nương, tỷ đã đi theo ta ngay từ lúc đầu, tính kế với ta cũng là vì sau lưng ta có bốn vị kiếm tu rất mạnh, nếu không chắc hẳn ta cũng không có tư cách để làm cho tỷ phải tính kế với ta đúng không?”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, im lặng không nói.

Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại: “Còn Bát Uyển nữa… Tỷ và muội ấy trăm phương ngàn kế làm mọi chuyện cũng chẳng qua là vì ta là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian, đằng sau ta có chỗ chống lưng vô địch, nếu không, ta có gì đáng để các người tính kế chứ?”

Hắn vừa nói vừa cười tự giễu: “Ta hiểu, ta hiểu hết tất cả, cho nên ta nóng lòng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, ta cũng hy vọng có thể không phụ sự kỳ vọng của mọi người, trở thành một cường giả thật sự, nhưng hiện thực lại tàn khốc như thế đấy, mọi người đều hiểu rất nhiều chuyện và đạo lý nhưng để làm được thì khó như lên trời. Các người muốn ta vượt qua những lão quái vật đã sống mấy ngàn vạn năm trong một khoảng thời gian ngắn, ta không làm được…”
 
Chương 1763


Chương 1763

Bàn tay phải sau lưng Từ Nhu siết chặt lại, nàng ta nhìn Diệp Quân trước mặt muốn nói lại thôi, trong lòng đắn đo nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Diệp Quân bỗng ngồi dậy, hắn nhìn Từ Nhu trước mặt: “Ta có thể gặp…”

Từ Nhu lắc đầu: “Thần hồn bị thiêu đốt”.

Thần hồn thiêu đốt!

Cơ thể Diệp Quân cứng đờ, nước mắt bỗng chốc lăn xuống.

Một lúc lâu sau, hắn xoay người rời đi.

Từ Nhu bỗng nói: “Khoan đã”.

Diệp Quân dừng bước, xoay người lại nhìn Từ Nhu, Từ Nhu xòe lòng bàn tay ra, một thanh kiếm chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân từ bàn tay nàng ta. Thanh kiếm dài ba thước hai, rộng bằng hai ngón tay, không biết được làm từ chất liệu gì mà cả thân kiếm sáng như gương, toát ra tia lạnh lẽo.

Từ Nhu nói: “Muội ấy biết ngươi không có thanh kiếm phù hợp nên đã làm thanh kiếm này cho ngươi, vốn dĩ muốn tự mình đưa cho ngươi…”

Nói đến đây, nàng ta khẽ lắc đầu không nói thêm nữa.

Diệp Quân nhìn kiếm trước mặt, cả người như mất hồn, hắn xòe tay ra, kiếm bay vào trong tay, cầm thanh kiếm mà lòng hắn như bị xé toạc.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Nếu ngươi muốn đạt đến cảnh giới Đại Đế thì đi theo ta”.

Nói rồi nàng ta xoay người rời đi.

Diệp Quân đứng đó một lúc lâu, cất thanh kiếm rồi đi theo Từ Nhu.

Từ Nhu dẫn Diệp Quân vào sâu trong thôn Thạch, trước một mảnh đất trống có một trận pháp dịch chuyển.

Từ Nhu bước vào trận pháp dịch chuyển, nàng ta nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cũng đi theo vào, trận pháp dịch chuyển khởi động, ngay sau đó hai người biến mất.

Lúc xuất hiện lần nữa, hai người đã đến một hoang địa, hoang địa rộng vô biên vô tận, trời âm u, không gian còn có cảm giác bức bách nặng nề.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Có biết đây là đâu không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Từ Nhu khẽ nói: “Thần chiến trường, năm đó đại tỷ đã quyết chiến với chủ nhân bút Đại Đạo ở đây, lúc đó chủ nhân bút Đại Đạo đang ở thời kỳ đỉnh cao, một tay bút Đại Đạo đánh dẹp, bất khả chiến bại hàng ngàn vạn năm, hơn nữa nắm trong tay đạo nguyên Đại Đạo…”

Nói rồi nàng ta quay đầu sang nhìn Diệp Quân: “Sau trận chiến đó, chủ nhân bút Đại Đạo bại trận, bị mọi người đuổi đi nhưng nơi này vẫn còn sót lại một ít đạo nguyên của Đại Đạo. Nếu ngươi có thể lấy được đạo nguyên của Đại Đạo thì có thể lấy đó để đắp nặn thần thể Đại Đạo, sau đó lấy thần thể Đại Đạo làm nền tảng để hấp thu một ít khí của Chân Thần mà đại tỷ để lại đây”.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Làm sao để có được đạo nguyên Đại Đạo?”

Từ Nhu khẽ cười: “Ngươi không hỏi ta tại sao lại dẫn ngươi đến đây, giúp ngươi thăng cấp sao?”

Diệp Quân nhìn chân trời ở đằng xa, khẽ nói: “Từ Nhu cô nương đang chê trách thực lực của ta quá thấp, không thể hoàn thành kế hoạch của tỷ, nên muốn giúp ta cải thiện sức mạnh của mình, để ta nhanh chóng trưởng thành, cuối cùng đi chống lại Vũ Trụ Kiếp, đúng không?”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, một lúc sau nàng ta cười nói: “Đúng đấy”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta biết sở dĩ Từ Nhu cô nương cứu ta là vì ta còn giá trị lợi dụng, ta hiểu”.

Từ Nhu quay đầu đi nhìn đằng xa: “Đi thẳng về phía trước”.

Diệp Quân đi về phía đằng xa.
 
Chương 1764


Chương 176

Chương 1764

Sau khi Diệp Quân đi một khoảng xa, một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Từ Nhu, người đến là Từ Thụ.

Từ Thụ nhìn Diệp Quân ở đằng xa, khẽ nói: “Những lời tỷ nói với huynh ấy trước đó, huynh ấy sẽ hận tỷ…”

Từ Nhu khẽ lắc đầu: “Con đường hắn chọn là con đường vô địch nhưng con đường này đâu dễ dàng như thế? Thân phận của hắn sẽ là trở ngại lớn nhất của hắn ở thời điểm bây giờ. Nếu không tàn nhẫn với hắn, không để hắn tự mình đứng lên thì cuối cùng hắn… sẽ suy sụp. Giống như vừa rồi đấy, hắn muốn dựa vào bản thân mình nhưng lại bất lực…”

Nói đến đây, nàng ta nhìn bóng lưng Diệp Quân, khẽ nói: “Hắn rất giỏi, cũng rất cố gắng nhưng vẫn chưa đủ, phải ép buộc hắn, phải để hắn tự mình đứng vững… Người đứng phía sau hắn không nhẫn tâm, nên chỉ có thể…”

Từ Thụ nắm tay Từ Nhu, lắc đầu: “Huynh ấy sẽ hận tỷ…”

Từ Nhu mỉm cười, nàng ta nhìn bóng lưng Diệp Quân: “Có đôi khi ta rất ngưỡng mộ Từ Kính, muốn làm gì thì làm, không cần suy nghĩ nhiều…”

Từ Thụ thở dài: “Từ Kính…”

Từ Thụ bỗng cười nói: “Chuẩn bị xong chưa?”

Từ Thụ gật đầu: “Đạo nguyên Đại Đạo mà đại tỷ để lại cho tỷ đột phá ranh giới vào đã bỏ vào trong con rối thần Đại Đạo, chỉ cần huynh ấy đánh bại con rối thần Đại Đạo đó thì có thể lấy được đạo nguyên Đại Đạo…”

Nói đến đây, cô ấy nhìn Từ Nhu: “Sao không đưa luôn cho huynh ấy?”

Từ Nhu khẽ nói: “Đồ mà bản thân tự cố gắng lấy được khác với đồ người khác chủ động đưa cho…”

Dường như nghĩ đến điều gì đó, nàng ta quay đầu lại nhìn: “Tính toán thời gian, có lẽ đám cường giả nền văn minh Vĩnh Sinh đó cũng đã sắp đến hệ Ngân Hà rồi…”

Trên hoang địa rộng mênh mông, Diệp Quân chậm rãi sải bước đi về phía đằng xa, tay phải hắn siết chặt thanh kiếm Từ Kính làm cho hắn.

Những lời Từ Nhu nói khiến hắn hiểu được, yếu kém chính là nguồn gốc tai họa.

Cho dù có lý do gì thì yếu kém đã là cái tội.

Mình rất cố gắng, cũng rất liều mạng nhưng có tác dụng gì?

Người nào sẽ quan tâm chứ?

Yếu chính là yếu!

Diệp Quân nhắm mắt lại, hắn tự giễu bản thân, một đạo lý đơn giản như thế mà đến giờ bản thân mình mới hiểu ra.

Mình đúng là một người thất bại.

Trước giờ mình luôn hy vọng duy trì ý chí ban đầu, nhưng sau khi biết mình có một người cha vô địch, ông nội vô địch cùng cô cô bất khả chiến bại, lẽ nào mình chưa từng buông thả sao?

Chắc chắn là có.

Cho dù là trước đây, hắn cũng chưa từng xem trọng Vĩnh Sinh Đại Đế, tại sao? Vì phía sau mình có người, thế nên mình không lo ngại điều gì.

Mà như Từ Nhu nói, nếu không có những người đó, Diệp Quân hắn chẳng là gì cả.

Chẳng là gì cả!

Cũng chẳng có tư cách để người ta lợi dụng.

Diệp Quân khẽ cười.

Lúc này hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm.
 
Chương 1765


Chương 1765

Lúc này cuối cùng hắn cũng đã nhận rõ bản thân mình.

Rầm!

Lúc này, trước mặt hắn không xa, một hình nộm từ trên trời giáng xuống, hình nộm này cao mấy trượng, cả người đều được làm từ sắt đặc biệt, tay phải cầm một cái rìu khổng lồ, cả người toát ra khí tức cực mạnh.

Diệp Quân mở mắt ra, hắn nhìn hình nộm trước mặt không nói gì, lao thẳng đến.

Cùng lúc đó tay phải cầm cái rìu của hình nộm cũng lao đến trước.

Vèo!

Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng, hắn vừa dừng lại, hình nộm đột nhiên cầm cây rìu lớn bổ xuống từ trên trời.

Thời không hơi rung chuyển, nhưng không hề hấn gì.

Diệp Quân lại cảm nhận được cảm giác áp bức khiến người ta nghẹt thở, hắn không dám sơ suất, chân phải giẫm mạnh xuống rồi biến thành kiếm quang lao lên trời.

Ầm!

Vừa phóng lên trời, Diệp Quân đã bị một sức mạnh đáng sợ đánh trúng rồi rơi xuống, ngay khi hắn rơi xuống đất…

Rầm!

Cả mặt đất rung lên dữ dội như có động đất, cực kỳ hãi hùng.

Nhưng Diệp Quân lại lao đến lần nữa.

Thực lực của Diệp Quân thua xa hình nộm này nhưng lúc này Diệp Quân lại càng đánh càng hăng cứ như không cần mạng sống nữa.

Chẳng mấy chốc, cơ thể dũng mãnh của Diệp Quân xuất hiện rất nhiều vết nứt, máu liên tục tuôn ra nhuộm đỏ cả bộ đồ của hắn.

Nhưng Diệp Quân lại đánh càng hăng hơn.

Hắn điên cuồng lao đến chỗ hình nộm đó hết lần này đến lần khác… Giữa trời đất, âm thanh va chạm không ngừng vang lên.

Cứ thế không biết Diệp Quân và hình nộm kia đánh nhau bao lâu, lúc này trên người hắn và hình nộm đều có rất nhiều vết thương, vô cùng thê thảm, nhất là Diệp Quân, cả người đều đã nứt toác giống như đập cả người vào thủy tinh, mặc dù không nổ tung hoàn toàn nhưng vết nứt có ở khắp nơi.

Bùm!

Ngay lúc này, một tiếng nổ bỗng vang lên, Diệp Quân và hình nộm đó văng ra xa cùng một lúc, cuối cùng một người một hình nộm rơi xuống đất, mặt đất rung chuyển.

Lần này hắn và hình nộm không đứng lên được ngay.

Đều bị thương rất nghiêm trọng.

Nhưng vào lúc này, Diệp Quân nằm ở dưới đất bỗng chậm rãi đứng lên, lúc này hắn đứng không vững lắm nhưng hắn vẫn đứng lên. Hắn cầm kiếm trong tay từng bước đi đến chỗ hình nộm đó, máu không ngừng tuôn ra từ cả cơ thể.

Từ Nhu ở đằng xa nhìn Diệp Quân lảo đảo đi về phía con rối thần, hai tay siết chặt lại.

Diệp Quân sải bước đi đến trước mặt con rối thần, hắn cũng đâm một nhát kiếm vào yết hầu con rối thần đó.

Ầm!

Con rối thần nổ tung, sau đó một luồng khí thể màu đỏ sẫm bay ra.
 
Chương 1766


Chương 1766

Đạo nguyên Đại Đạo!

Hiện giờ sức mạnh quý giá nhất trên thế giới bắt nguồn từ Đại Đạo, cực kỳ quý giá.

Diệp Quân xòe tay ra, đạo nguyên Đại Đạo đó rơi vào trong tay hắn, ngay khi rơi vào trong tay của hắn, cơ thể vốn dĩ đã sắp nứt toác của hắn lập tức khôi phục như ban đầu, hơn nữa đạo nguyên Đại Đạo đó đi thẳng vào trong cơ thể hắn.

Rầm!

Cả người Diệp Quân run rẩy, cơ thể hắn bắt đầu thay đổi.

Đạo nguyên đắp nặn cơ thể!

Diệp Quân nằm xuống đất, nhắm hai mắt lại, để mặc cho đạo nguyên Đại Đạo định hình cơ thể của mình, cứ thế cơ thể hắn bắt đầu thay đổi từng chút dưới sự cải tạo của đạo nguyên Đại Đạo.

Không biết qua bao lâu, trong người Diệp Quân bỗng xuất hiện khí tức đáng sợ, một đám mây đen hiện trên đỉnh đầu hắn, trong đám mây đen có vô số Lôi Kiếp lóe lên.

Tuế Nguyệt Tiên!

Giờ khắc này, chỉ cần chịu đựng được Lôi Kiếp trước mặt, hắn có thể đạt đến cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên.

Lúc này một Lôi Kiếp bỗng giáng thẳng xuống từ trong đám mây đen đó.

Diệp Quân nằm dưới đất bỗng mở mắt ra, kiếm trong tay hắn biến thành kiếm quang rồi phóng lên trời.

Ầm!

Lôi Kiếp đó biến thành hư vô, không chỉ thế mà đám mây đen đó bị tiêu diệt ngay tức khắc.

Mặc dù kinh tế của hắn thấp nhưng sức chiến đấu của hắn lại hơn hẳn Mệnh Vận Đại Đế, Lôi Kiếp bình thường không có tác dụng với hắn.

Lúc này, Từ Nhu chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Quân, nàng ta nhìn Diệp Quân trước mặt, cơ thể Diệp Quân đã xuất hiện một luồng khí màu tím nhàn nhạt, không chỉ thế, khí tức của hắn còn đang tăng lên rất nhanh.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Kiềm chế cảnh giới sao?”

Diệp Quân lắc đầu.

Kiềm chế cảnh giới?

Hắn không muốn kiềm chế cảnh giới nữa.

Từ Nhu bỗng cười nhạo: “Sao thế, muốn nhanh chóng đạt đến Đại Đế, sau đó đi tìm Vĩnh Sinh Đại Đế để trả thù à?”

Diệp Quân mở mắt nhìn Từ Nhu, ánh mắt Từ Nhu lạnh như băng: “Đứng lên”.

Diệp Quân đứng lên, hai người trố mắt nhìn nhau.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Ra tay đi”.

Diệp Quân lặng thinh.

Nhưng Từ Nhu bỗng lật cổ tay đánh một chưởng vào Diệp Quân.

Diệp Quân không do dự rút kiếm chém một nhát.

Một trăm nhát kiếm thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm chồng lên nhau.

Ầm!

Kiếm quang bỗng bị phá vỡ, Diệp Quân bị chấn động văng ra xa mấy vạn trượng, vừa dừng lại, khóe miệng hắn xuất hiện dòng máu.

Lúc này Từ Nhu lại xuất hiện trước mặt hắn lần nữa, nàng ta nhìn Diệp Quân: “Có phải ngươi nghĩ ngươi đạt đến cảnh giới Đại Đế thì bất khả chiến bại không?”
 
Chương 1767


Chương 1767

Diệp Quân siết chặt hai tay, không nói gì.

Từ Nhu cười mỉa: “Cho dù ngươi đạt đến cảnh giới Đại Đế cũng không phải là đối thủ của Vĩnh Sinh Đại Đế, dù là mấy thuộc hạ của ông ta, ngươi cũng không đánh lại chứ đừng nói là ông ta”.

Diệp Quân hơi cúi đầu xuống, một lúc lâu sau, hắn khẽ nói: “Ta biết rồi”.

Vẻ mặt Từ Nhu hơi phức tạp, tay phải nàng ta vỗ lên vai Diệp Quân.

Rầm!

Khí tức của Diệp Quân bị trấn áp, cảnh giới duy trì ở cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên.

Từ Nhu nhìn cơ thể Diệp Quân, lúc này cơ thể hắn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, cơ thể Đại Đạo thật sự.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Thử thuật Bạt Kiếm của ngươi xem, dùng hết sức”.

Diệp Quân gật đầu, rút kiếm chém một nhát.

Mà người hắn chém là Từ Nhu.

Một trăm mười một nhát chồng lên nhau.

Thấy Diệp Quân chém một nhát vào mình, Từ Nhu hơi bất ngờ, phản ứng của nàng ta rất nhanh, tránh được nhát kiếm này.

Diệp Quân chém trúng không trung, thời không trời đất rung chuyển nhưng không làm sao cả.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân cũng im lặng.

Một lúc sau, Từ Nhu bỗng cười nói: “Muốn giết ta à?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tỷ bảo ta chém mà”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Ta có bảo ngươi chém ta sao?”

Diệp Quân nói: “Ta hiểu lầm rồi, xin lỗi”.

Từ Nhu bỗng đánh một quyền.

Bụp!

Diệp Quân vẫn chưa kịp phản ứng đã bị đánh văng ra xa mấy ngàn trượng, cuối cùng đập mạnh xuống đất.

Vì cơ thể hắn rất mạnh nên hắn vẫn chịu được một quyền của Từ Nhu, nhưng vẫn bị nội thương.

Diệp Quân đứng lên, lau vết máu ở khóe môi, Từ Nhu ở đằng xa nhìn hắn bình tĩnh nói: “Xin lỗi nhé, ta đánh nhầm người”.

Diệp Quân lặng thinh.

Từ Nhu nói: “Đi theo ta”.

Nói rồi nàng ta xoay người đi.

Diệp Quân lau máu ở khóe môi, sau đó đi theo nàng ta.

Từ Nhu dẫn Diệp Quân đi về phía đằng xa, trên đường đi hai người đều im lặng không lên tiếng.

Từ Nhu bỗng nói: “Nếu ngươi không có cái đầu lạnh thì làm sao có thể đánh với Vĩnh Sinh Đại Đế? Sao có thể đánh với Chân vũ trụ của ta?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đấu thế nào? Từ Nhu cô nương đã bắt đầu lên kế hoạch từ mấy ngàn năm trước, để tính kế, tỷ thậm chí không tiếc công sức sử dụng mỹ nhân kế, ta đấu với các người thế nào được?”

 
 
Chương 1768


Chương 1768

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Ai bảo ngươi xúc động mà lỗ mãng làm gì? Ngươi không như thế, lẽ nào ta còn có thể ép buộc ngươi à? Ta không bỏ thuốc ngươi đúng không? Là ngươi tự mình không kiềm chế được mà nhỉ?”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Tỷ có khả năng tính kế như thế, sao không đi tính kế cha và cô cô của ta đi?”

Từ Nhu cười nói: “Ngươi dễ bắt nạt hơn, được chưa?”

Diệp Quân im lặng không nói.

Mẹ nó chứ!

Vãi chưởng!

Nhìn sắc mặt xám xịt của Diệp Quân, Từ Nhu khẽ cười: “Ngươi là người yếu nhất trong gia tộc các ngươi, ta không tính kế ngươi thì tính kế ai đây?”

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Từ Kính…”

Sắc mặt Từ Nhu trở nên lạnh lùng: “Chết rồi”.

Diệp Quân nhíu mày.

Từ Nhu lại nói: “Diệp công tử, dù Từ Kính chưa chết, ngươi nghĩ giữa ngươi và muội ấy có thể có kết quả tốt đẹp sao?”

Diệp Quân không nói gì.

Từ Nhu chế nhạo: “Ngươi sẽ từ bỏ vũ trụ Quan Huyên vì muội ấy à? Chắc chắn là không, mà muội ấy cũng sẽ không phản bội đại tỷ vì ngươi. Hơn nữa muội ấy cũng không muốn trở thành kẻ thù của ngươi, ngươi có biết tại sao muội ấy lại muốn chết không? Vì muội ấy rất đau khổ, ngươi đã bao giờ thấu hiểu nỗi đau của muội ấy chưa?”

Diệp Quân khẽ gật đầu, khẽ nói: “Ta chưa từng nghĩ nàng ấy sẽ thích ta…”

Từ Nhu hỏi: “Vậy ngươi thích muội ấy không?”

Diệp Quân không do dự gật đầu.

Từ Nhu lại hỏi: “Vậy Bát Uyển thì sao?”

Diệp Quân cũng gật đầu.

Đương nhiên người hắn thích là Bát Uyển chứ không phải là Từ Thụ đó.

Từ Nhu đột nhiên dừng bước, nàng ta nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Cho dù Bát Uyển và Từ Kính ở đây, ngươi nghĩ giữa các ngươi sẽ có kết quả tốt đẹp không? Ngươi nghĩ ngươi có thể giải quyết được mối thù giữa Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên sao? Ngươi có từng suy xét đến chưa?”

Diệp Quân im lặng.

Từ Nhu thở dài: “Ngươi chưa từng nghĩ đến, tất nhiên có đôi khi cũng không thể trách ngươi, là mấy người cha ngươi để ngươi gánh vác nhiều việc từ khi còn quá sớm, cho nên ngươi bị những trách nhiệm đó đẩy đi, những kẻ thù mà họ để lại năm đó cũng đều nhắm vào ngươi. Không chỉ vậy, họ còn rất kỳ vọng vào ngươi, tất cả mọi người đều kỳ vọng rất nhiều vào ngươi, đều hy vọng ngươi sẽ không dựa vào cái danh ba đời đó mà hãy giống như cha và cô cô của ngươi… Điều này khiến ngươi luôn cảm thấy sống rất mệt mỏi, hơn nữa càng cố gắng càng cảm thấy mệt…”

Cả người Diệp Quân cứng đờ.

Từ Nhu nói tiếp: “Ngươi thích Từ Kính nhưng vì thân phận của muội ấy nên ngươi cũng do dự, ngươi rất bối rối… Ngươi không phải do dự, thiếu quyết đoán, mà vì ngươi bị ngọn núi lớn của vũ trụ Quan Huyên đè ép đến mức không thở nổi. Kể từ khi bước ra từ Diệp tộc, nhịp điệu cuộc sống của ngươi luôn rất nhanh, nhanh đến mức ngươi không thể thở được…”

Nói đến đây, nàng ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi rất đáng thương hệt như một đứa trẻ mồ côi”.
 
Chương 1769


Chương 1769

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu, không nói gì.

Từ Nhu nói: “Ngươi không giận sao?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta không đánh lại tỷ”.

Từ Nhu cười nói: “Ta rất tò mò, nếu ngươi đánh thắng ta thì ngươi sẽ làm gì?”

Diệp Quân lắc đầu: “Từ Nhu cô nương, chế giễu ta khiến tỷ vui lắm sao?”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nói tiếp: “Tỷ vừa hỏi ta có nghĩ tới chuyện của Từ Kính hay không, ta đương nhiên từng nghĩ tới, tỷ yên tâm đi, ta sẽ không phụ tỷ ấy”.

Từ Nhu cười khẩy: “Tốt nhất là vậy…”

Nói đến đây, nàng ta chợt dừng lại, sắc mặt trở nên khó coi: “Ngươi bẫy ta!”

Diệp Quân thầm thở phào nhẹ nhõm.

Từ Kính vẫn chưa chết!

Tỷ ấy chưa chết!

Lúc này, tảng đá treo trong lòng Diệp Quân cuối cùng cũng rơi xuống.

Thật ra, hắn cũng đã đoán ra rồi. Vì hắn biết Từ Nhu và Từ Kính là tỷ muội, tỷ ấy không thể ngồi yên nhìn Từ Kính gặp nguy hiểm.

Từ Nhu liếc nhìn Diệp Quân: “Ngươi biết tình trạng bây giờ của muội ấy không?”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Tỷ ấy…”

Từ Nhu lắc đầu: “Muội ấy không muốn sống nữa”.

Đáy mắt Diệp Quân dâng lên một tầng sương mù, trong lòng cảm thấy đau đớn, đồng thời cũng thầm đưa ra quyết định.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, hỏi: “Ngươi định làm gì?”

Diệp Quân nắm chặt tay lại: “Ta sẽ giải quyết!”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, không nói gì nữa.

Hai người đi về phía xa, một lát sau, Từ Nhu đột nhiên dừng lại, cách đó trăm trượng có một trận pháp bao phủ mấy ngàn trượng, bên trong có những lá bùa đỏ như máu.

Từ Nhu nói: “Lên đi!”

Diệp Quân đi về phía trận pháp không chút do dự.

Từ Nhu nói: “Đợi đã!”

Diệp Quân quay lại nhìn Từ Nhu, Từ Nhu nhìn hắn: “Ngươi không sợ ta hại ngươi sao?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta vẫn còn giá trị lợi dụng, sao Từ Nhu cô nương có thể để ta chết được, đúng không?”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân một lúc rồi mỉm cười: “Rất thông minh!”

Diệp Quân khẽ gật đầu, quay người đi về phía trận pháp, nhưng lúc này, Từ Nhu lại biến mất tại chỗ.

Sắc mặt Diệp Quân thay đổi, vừa quay người, Từ Nhu đã điểm vào giữa lông mày hắn, một luồng sức mạnh đáng sợ áp chế hắn tại chỗ.

Diệp Quân sững sờ.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Lát nữa phải hấp thụ sức mạnh Chân Thần, vì vậy trước đó cần hoạt động xương cốt!”
 
Chương 1770


Chương 1770

Nói xong, nàng ta đấm vào bụng Diệp Quân.

Bụp!

Gương mặt Diệp Quân trở nên méo mó, nhưng vẫn chưa kết thúc, Từ Nhu đã vừa đấm vừa đá hắn, mà hắn không kịp chống trả.

Cứ như vậy, Từ Nhu đánh hắn nửa giờ mới dừng lại, sau đó nàng ta vỗ tay, nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Bây giờ được rồi!”

Diệp Quân nhìn chằm chằm Từ Nhu, không nói gì.

Từ Nhu cau mày: “Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì? Ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi!”

Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại, chết tiệt, chắc chắn người phụ nữ này cố ý.

Từ Nhu phất tay, lực áp chế trên người Diệp Quân biến mất, nàng ta cười nói: “Đi đi!”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu, sau đó quay người đi về phía trận pháp, vừa bước vào, Từ Nhu xòe tay ra, trên tay xuất hiện pháp ấn, nàng ta nhìn Diệp Quân: “Sức mạnh Chân Thần này vô cùng mạnh, lát nữa chắc chắn sẽ rất đau, ngươi phải chịu đựng, hiểu chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi!”

Từ Nhu khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, kích hoạt pháp ấn, trận pháp dưới chân Diệp Quân chấn động, sau đó, trong trận pháp tỏa ra thể khí màu vàng.

Từ Nhu chỉ vào Diệp Quân: “Dẫn!”

Thể khí vàng kia biến thành tia sáng vàng xuyên vào giữa lông mày Diệp Quân.

Bùm!

Diệp Quân trợn tròn mắt, gân xanh trên trán lộ ra, giống như giun đất, cực kỳ đáng sợ.

Đau đớn!

Diệp Quân cảm giác như cả người bị dao cắt từng chút một.

Ăn hồn gọt xương!

Diệp Quân chưa từng trải qua cảm giác đau đớn này, hắn không chịu đựng được nữa liền gầm lớn, cả người kịch liệt run rẩy.

Bên ngoài trận pháp, Từ Nhu nhìn Diệp Quân, cũng thấy hơi lo lắng: “Đây là sức mạnh Chân Thần do đại tỷ để lại, vô cùng mạnh mẽ, nhưng sức mạnh lại cực kỳ tinh khiết, còn trên cả đạo nguyên Đại Đạo, ngươi phải gắng chịu và khuất phục nó, nếu không nó sẽ bộc phát, đến lúc đó sẽ thất bại”.

Diệp Quân quỳ rạp xuống đất, hai tay nắm chặt, đầu không ngừng đập vào trận pháp trên mặt đất.

Sức mạnh Chân Thần!

Sức mạnh này không hề công kích hắn, mà là cơ thể và linh hồn của hắn không chịu nổi sức mạnh này, vì vậy cả linh hồn và thể xác của hắn đều phải hứng chịu lực phản kích của luồng sức mạnh này.

Diệp Quân cũng không ngờ sức mạnh này lại đáng sợ đến vậy, ngay cả cơ thể từng được đạo nguyên Đại Đạo cải tạo của hắn cũng không chịu nổi, hơn nữa càng lúc càng đau đớn hơn.

Lúc này, ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ.

Thấy vậy, Từ Nhu bên cạnh cũng trở nên căng thẳng, nàng ta run rẩy nói: “Gắng chịu…”

“A!”

Diệp Quân gầm lên, hắn nắm chặt tay, huyết mạch phong ma trong cơ thể lập tức cuộn trào.

Sức mạnh huyết mạch!

Nhưng huyết mạch phong ma kia vừa xuất hiện, đã bị sức mạnh kia áp chế ngay lập tức.
 
Chương 1771


Chương 1771

Cảm nhận được huyết mạch phong ma đang bị áp chế, Diệp Quân hoảng sợ, hắn không ngờ sức mạnh này lại mạnh đến vậy, ngay cả huyết mạch phong ma cũng bị áp chế.

Từ Nhu nói từ xa: “Ý chí! Ngươi chỉ có thể dựa vào ý chí của ngươi để vượt qua nó!”

Ý chí!

Trong trận pháp, Diệp Quân nhíu chặt mày, vô cùng đau đớn: “Ta…”

Lúc này, mặt mũi hắn nhăn nhó, gân xanh trên trán và cánh tay nổi lên, giống như sắp nổ tung, vô cùng đáng sợ.

Ngay cả khi cơ thể bị đánh nát, hắn cũng chưa từng đau đớn đến vậy.

Từ Nhu bên ngoài trận pháp thấy vậy cũng vô cùng căng thẳng, nếu Diệp Quân không thể nuốt nổi sức mạnh Chân Thần này, rất có thể bị sức mạnh Chân Thần nuốt chửng.

Sắc mặt Từ Nhu vô cùng khó coi, nàng ta vốn cho rằng cơ thể Diệp Quân sau khi được đạo nguyên Đại Đạo cải tạo, sẽ có thể chịu được sức mạnh Chân Thần này, bây giờ xem ra, cho dù có sự hỗ trợ của đạo nguyên Đại Đạo thì Diệp Quân vẫn không chịu được phản lực đáng sợ.

Diệp Quân quỳ trên mặt đất, hai tay nắm chặt, cơ thể không ngừng run rẩy, cắn chặt răng, phun ra máu tươi.

Lúc này, ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ.

Nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng.

Trong đầu hắn có một suy nghĩ đó là phải kiên trì, hấp thu sức mạnh Chân Thần phản phệ, sau đó nâng cao thực lực.

Thực lực!

Hắn phải nâng cao thực lực của mình.

Trong trận pháp, cơ thể Diệp Quân càng lúc càng run rẩy, sức mạnh Chân Thần đã bắt đầu phản phệ hắn, ý chí của hắn dần dần trở nên mơ hồ.

Diệp Quân gầm lớn, hai tay nắm chặt, không ngừng vận dụng ý chí chống lại luồng sức mạnh kia.

Dần dần, ánh mắt Diệp Quân trở nên mê muội.

Hắn sắp không chịu đựng nổi nữa!

Thấy vậy, Từ Nhu khẽ thở dài, nàng ta xòe bàn tay ra, thầm niệm câu thần chú cổ xưa, một đạo kim quang phát ra từ trong cơ thể nàng ta, đạo kim quang này không nhập vào cơ thể Diệp Quân, mà kết nối nàng ta với Diệp Quân.

Đồng tâm hợp mạng!

Đồng tâm đồng mạng, cùng sống cùng chết.

Ngay sau đó, sức mạnh phản phệ trên người Diệp Quân từ từ bị Từ Nhu hấp thụ, sau khi sức mạnh phản phệ tiến vào cơ thể nàng ta, nàng ta nhíu mày, dần dần, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nhăn nhó.

Sức mạnh Chân Thần!

Ngay cả nàng ta cũng không thể chịu đựng nổi, huống chi cơ thể nàng ta không phải cơ thể chủ tu.

Từ Nhu nắm chặt tay, cơ thể khẽ run rẩy, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Lúc này, Diệp Quân đang gục trong trận pháp, đã chìm vào hôn mê, nhưng hắn vẫn điên cuồng hấp thụ sức mạnh Chân Thần.

Bởi vì Từ Nhu đã hấp thụ tất cả sức mạnh phản phệ vào cơ thể nàng ta.
 
Chương 1772


Chương 1772

Cứ như vậy, khí tức của Diệp Quân bắt đầu tăng mạnh…



Trong tinh hà không xác định, tinh hà vốn yên tĩnh bỗng chấn động kịch liệt, một luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện, toàn bộ tinh hà lập tức sôi trào, cực kỳ đáng sợ

Một nơi nào đó trong tinh hà tách lìa, một đám cường giả cùng bước ra.

Dẫn đầu chính là Tịnh Thần!

Tất cả cường giả đỉnh cao của nền văn minh Vĩnh Sinh.

Tịnh Thần hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn xung quanh, cười nói: “Cuối cùng cũng đến rồi”.

Hệ Ngân Hà.

Từ Vĩnh Sinh Giới đến đây rất xa, nếu không có trận pháp của Từ Nhu thì e rằng bọn họ chắc phải mười năm nữa mới tới nơi.

Tịnh Thần mỉm cười: “Từ Nhu của Chân vũ trụ thật trượng nghĩa!”

Mỗi lần dùng trận pháp dịch chuyển, bọn họ đều cần tiêu hao mấy trăm triệu linh nguyên, bởi vì khoảng cách quá xa, mỗi lần phải vượt qua mấy trăm vạn tinh vực, vô cùng tiêu hao linh nguyên, từ Vĩnh Sinh Giới đến đây ít nhất cũng tốn một tỷ linh nguyên.

Mà những thứ này đều được Chân vũ trụ cung cấp miễn phí, bọn họ không phải tốn một xu vào.

Thật trượng nghĩa!

Ngay cả Chiêm sư luôn thận trọng cũng cảm nhận được ý tốt của Từ Nhu.

Lúc này, Tịnh Thần liếc nhìn tinh không, chẳng mấy chốc, ánh mắt ông ta dừng lại ở một ngôi sao màu xanh.

Chiêm sư cũng nhìn ngôi sao màu xanh đó: “Người phụ nữ váy trắng đang ở trên ngôi sao màu xanh này!”

Tịnh Thần gật đầu, ông ta nhìn ngôi sao màu xanh, khẽ nhíu mày: “Tại sao linh khí của ngôi sao này lại yếu ớt như vậy?”

Chiêm sư cũng hơi nghi ngờ, linh khí của ngôi sao xanh này cực mong manh, hơn nữa còn rất yếu.

Tịnh Thần cười nói: “Xem ra là một nền văn minh nhỏ bé!”

Ông ta nhìn đám người, nói: “Đương nhiên không thể coi thường kẻ địch, lát nữa gặp người phụ nữ váy trắng kia, mọi người đừng nương tay, phải dùng toàn lực, không cho bà ta cơ hội phản kháng!”

Đám người nhao nhao gật đầu, đã sẵn sàng toàn lực.

Ngay sau đó, đám người tiến thẳng đến ngôi sao màu xanh kia…

Hoa Hạ, hệ Ngân Hà.

Màn đêm buông xuống, đèn đuốc trên các con phố sáng trưng, xe qua lại nườm nượp, người đi kẻ lại, rất đông vui.

Câu lạc bộ Vô Biên.

Trong một căn phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang nửa nằm nửa ngồi, bắt chéo hai chân, tay cầm một điếu xì gà đang châm lửa. Cách đó không xa là một sân khấu hình tròn cực lớn, một cô gái mặc hở hang đứng trên sân khấu đang ôm một cây cột sắt điên cuồng lắc lư.

Người đàn ông trông không lớn tuổi lắm, có vẻ mới chỉ ba mươi, mặc một chiếc áo khá rộng, áo trước ngực mở ra để lộ cơ bắp rắn chắc.

Trong phòng, tiếng nhạc càng lúc càng lớn, tư thế nhảy múa của cô gái càng lúc càng táo bạo và quyến rũ, người đàn ông cũng càng lúc càng hưng phấn. Ông ta đứng dậy cởi áo ngoài ra, cũng bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, cơn khát tình qua đi, ông ta bước nhanh đến chỗ cô gái, vui cười nói: “Em gái… anh trai Vô Biên đến rồi…”
 
Chương 1773


Chương 1773

Nhưng ngay lúc này, cánh cửa bỗng bị mở ra, một hòa thượng sải bước đi vào.

Cô gái trên sân khấu vội dừng lại, lui sang một bên.

Nhìn thấy người đến, người đàn ông đang nhảy cũng như bị dội một gáo nước lạnh, mất sạch hết hứng thú, ông ta nằm sang một bên rít mạnh một hơi thuốc, hơi đau đầu: “Tăng Vô, ông lại đến làm gì?”

Người đến chính là Tăng Vô!

Tăng Vô nhanh chân bước đến trước mặt Vô Biên, hai tay ông ấy chắp lại cung kính, đau lòng nói: “Vô Biên, sao ông lại trở nên nông nỗi này?”

Vô Biên cảm thấy hơi đau đầu, hòa thượng này cứ cách một tháng lại đến đây khuyên ông ta một lần, đúng là đau đầu thật đấy.

Tăng Vô vội nói: “Vô Biên, vũ trụ Quan Huyên cần ông”.

Vô Biên nhắm mắt lại: “Ông tha cho ta đi”.

Tăng Vô nói: “Vô Biên, bây giờ vũ trụ Quan Huyên không chỉ có kẻ thù lớn là Chân vũ trụ mà còn có nền văn minh Vĩnh Sinh nữa. Nền văn minh Vĩnh Sinh xuất hiện một cường giả tuyệt thế tên là Vĩnh Sinh Đại Đế, người này rất mạnh, ta nghĩ chỉ có ông mới có thể là đối thủ của ông ta, ông về đánh ông ta đi”.

Vô Biên liếc nhìn: “Tăng Vô, ta đã nói với ông mấy trăm lần. Bây giờ ta không muốn quan tâm sự đến hưng thịnh hay suy sụp của vũ trụ gì đó nữa, chỉ muốn kinh doanh nhỏ ở đây thôi, mở câu lạc bộ, mỗi ngày phiêu bạt một chút, ông có thể đừng đến tìm ta nữa được không?”

Tăng Vô thấp giọng thở dài: “Vô Biên, không phải ta nhất quyết ép buộc kéo ông xuống nước, chỉ là nhìn thấy ông sa đọa như vậy, ta quả thật…”

Vô Biên cười nói: “Ta mệt rồi, nên muốn nghỉ ngơi thôi”.

Tăng Vô lại thở dài, bất lực, ông ấy đã đến khuyên bảo mấy lần nhưng Vô Biên không có ý định quay về vũ trụ Quan Huyên.

Vô Biên nhìn Tăng Vô, sau đó nói: “Bây giờ tên nhóc đó thế nào rồi?”

Tăng Vô khẽ lắc đầu: “Tình hình không ổn lắm, mặc dù có Dương tộc giúp đỡ nhưng lần này thực lực của Vĩnh Sinh Đại Đế đó quá mạnh… haizz…”

Vô Biên cười nói: “Có cha nó ở đó, ông sợ cái gì?”

Tăng Vô lắc đầu: “Kiếm Chủ và Thiên Mệnh váy trắng đi rồi”.

Vô Biên nhíu mày: “Đi đâu?”

Tăng Vô nói: “Không biết”.

Vô Biên trầm giọng nói: “Chẳng lẽ đến hệ Ngân Hà rồi à?”

Tăng Vô lắc đầu: “Không biết, chỉ biết hôm đó sau khi thiếu chủ kết hôn thì họ đã rời đi”.

Nói đến đấy, ông ấy nhìn Vô Biên: “Đến hệ Ngân Hà không ổn sao? Ông và Kiếm Chủ là huynh đệ, ông ấy đến hệ Ngân Hà, các người vừa lúc có thể cùng nhau phiêu bạt”.

“Phiêu bạt cái con khỉ”.

Vô Biên lắc đầu: “Nếu tên đó đến một mình thì đương nhiên có thể, nhưng nếu dẫn theo muội của tên đó nữa thì còn phiêu bạt cái con khỉ gì chứ”.

Tăng Vô lặng thinh.

Đúng là nếu Vô Biên dẫn Kiếm Chủ đến câu lạc bộ như thế này, bị Thiên Mệnh váy trắng biết được, chắc chắn Vô Biên sẽ bị đánh tả tơi.

Lúc này, Vô Biên lắc đầu: “Tăng Vô, ta biết trong lòng ông luôn hướng về vũ trụ Quan Huyên nhưng ta nói cho ông biết chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của ông và ta. Còn phần ta, hiện giờ ta không còn số mệnh đại đạo nữa, ta ra ngoài đùa với mạng sống sẽ bị đánh chết thật đấy”.
 
Chương 1774


 

Chương 1774

Tăng Vô trầm giọng nói: “Lẽ nào ông không muốn phá thần sao?”

“Phá cái con khỉ”.

Vô Biên lắc đầu: “Tên họ Diệp kia tốn nhiều thời gian mới phá được thần… Ta không muốn mệt mỏi như thế, bây giờ ta chỉ muốn sống một cuộc sống thong thả nhàn hạ”.

Y vừa nhìn Vô Biên vừa cười nói: “Ông có muốn hoàn tục không? Ta nói cho ông biết thế giới hồng trần này vui biết bao”.

Tăng Vô chắp hai tay: “Ta một lòng hướng Phật”.

Vô Biên bật cười, sau đó nghiêm nghị nói: “Tăng Vô, ta biết ông lo cho vũ trụ Quan Huyên nhưng thật sự không cần, cả nhà tên nhóc kia đều là vua dựa dẫm. Nó không chịu đựng nữa nữa thì có cha nó, cô cô nó và ông nội nó sẽ không đứng ngoài nhìn không quan tâm đâu, cả nhà họ đều là người bao che khuyết điểm, cũng không phải ông không biết”.

Tăng Vô thở dài, vẻ mặt u ám.

Ông ấy cảm nhận được Vô Biên thật sự không muốn về nữa.

Ông ta rất thích nơi này.

Tăng Vô vẫn cảm thấy không cam lòng, bèn nói: “Vô Biên, ta vẫn mong ông có thể trở thành Vô Biên Chủ như trước kia, Vô Biên Chủ không ai bì nổi đó, Vô Biên Chủ chẳng xem trọng bất luận kẻ nào…”

Vô Biên cầm bình rượu ở một bên uống một ngụm, sau đó mỉm cười: “Tăng Vô, thời đại của ta đã qua rồi”.

Thời đại đã qua rồi!

Tăng Vô sửng sốt đứng đó, lúc này không biết tại sao ông ấy bỗng cảm thấy hơi khó chịu.

Vô Biên đặt bình rượu xuống, sau đó đi sang chiếc giường, nhìn xuống các tòa cao ốc san sát nhau bên dưới, khẽ nói: “Có thể để ta tồn tại lâu như thế, chủ nhân bút Đại Đạo đã xem như nhân từ với ta rồi. Nếu ta còn không biết tự lượng sức mình mà ra ngoài lang bạt nữa thì sớm muộn gì cũng có ngày chết oan chết uổng”.

Nói rồi ông ta mỉm cười: “Ta cũng thật sự rất thích nơi này, trước đây đúng là quá mệt mỏi”.

Tăng Vô im lặng một lúc lâu, khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Vô Biên nói: “Ta đã gặp tên nhóc đó, nó khá lắm, điềm tĩnh hơn cha nó nhiều… tên họ Diệp đã trao gánh nặng cho nó quá sớm, con đường tiếp theo của tên nhóc đó sẽ rất khó khăn. Đôi khi, áp lực quá lớn, người bị áp lực sẽ không thở nổi, nhất là nó, sinh ra đã được nhiều người chú ý, nó chắc chắn phải giỏi hơn người khác mới được…”

Nói đến đây ông ta lắc đầu: “Người nhà họ Dương chưa có ai có là một người cha đủ tư cách cả”.

Tăng Vô cười khổ.

Vô Biên xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn bay đến trước mặt Tăng Vô, Tăng Vô sửng sốt: “Đây là?”

Vô Biên nói: “Một vài linh nguyên”.

Tăng Vô khó hiểu.

Vô Biên nhìn Tăng Vô, nghiêm túc nói: “Vốn dĩ ta muốn giữ ông ở lại đây nhưng ta biết ông sẽ không ở lại. Nếu ông muốn về vũ trụ Quan Huyên, hãy nhớ kỹ một điều, tinh tấn tu hành, niệm Phật, đừng nhúng tay vào chuyện giữa Vĩnh Sinh Đại Đế và Chân vũ trụ, có người đang đánh một ván cờ lớn, bây giờ không phải là lúc ông có thể nhúng tay vào, ông chỉ cần chăm chỉ tu hành niệm, chăm chỉ niệm Phật là được”.

Ông ta vừa nói vừa chỉ vào chiếc nhẫn: “Bên trong có một truyền âm phù, nếu gặp nguy hiểm cứ bóp nát truyền âm phù đó”.

Tăng Vô nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, hồi lâu không nói gì.

Tăng Vô cười nói: “Ta không có nhiều bạn, không mong các người xảy ra chuyện gì”.
 
Chương 1775


Chương 1775

Tăng Vô chắp hai tay thành chữ thập: “Vô Biên, ông bảo trọng”.

Vô Biên gật đầu.

Tăng Vô không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Sau khi Tăng Vô rời khỏi đó, Vô Biên thở dài, ông ta đang định rời đi thì lúc này tầm mắt ông ta nhìn đến trên một con phố nào đó ở bên dưới.

Trên con phố, một cô gái vội vã bước đi, nhìn bên ngoài cô gái này khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài đến eo, phần cuối được buộc bằng một dải màu tím, mặc một chiếc váy dài màu trắng nhạt, trong lòng ôm vài cuốn sách.

Cô gái rất xinh đẹp, vẻ ngoài kiều diễm tuyệt thế, không có tì vết nào, dĩ nhiên điểm càng thu hút hơn là khí chất của người đó, cả người toát ra sự tự tin và bình tĩnh, có một vẻ đẹp tri thức.

Nhìn thấy cô gái này, đồng tử Vô Biên Chủ co lại, cảm thấy hoảng hốt, lập tức thu ánh mắt lại, xoay người biến mất.

Trên con phố bên dưới, cô gái đi thẳng đến thu hút ánh mắt của rất nhiều người, không chỉ có đàn ông không kiềm chế được đưa mắt nhìn, mà cũng có rất nhiều phụ nữ trên đường đều bị vẻ đẹp của cô ta thu hút.

Cô gái có vẻ đang vội nên bước đi rất nhanh, phớt lờ ánh mắt của người ở hai bên đường, cô ta bước nhanh lên một cây cầu vượt. Cây cầu rất rộng, hai bên có không ít người dựng quầy hàng bán đồ, nam nữ gì cũng có, có quầy hàng bán kính cường lực điện thoại, có quầy hàng bán đồ ăn vặt, có quầy hàng bán dưa hấu, có quầy bán mấy món đồ trang trí…

Cô gái đi xuyên qua đám người, lúc nhìn thấy một khoảng đất trống, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, cô ta vội vàng bước đến, sau đó lấy ra một cái thảm trải xuống đất, đặt mấy cuốn sách trong tay lên tấm thảm rồi sắp xếp lại cho gọn gàng.

Lúc này một giọng nói bỗng vang lên ở bên phải cô gái: “Từ Chân, tôi còn tưởng hôm nay cô không đến chứ”.

Cô gái tên Từ Chân này quay đầu sang nhìn, bên phải là một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi, cô gái này mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản. Có lẽ vì thời tiết khá nóng nên cô ta đã thắt một nút ở phần góc áo, để lộ chiếc rốn ra ngoài, bên dưới mặc một chiếc quần đùi, đôi chân xinh đẹp vô cùng bắt mắt.

Nghe cô gái nói thế, người tên Từ Chân mỉm cười: “Uyển Nhi, cô cũng ở đây à?”

Cô gái tên Uyển Nhi bước nhanh đến trước mặt Từ Chân, khi nhìn thấy những cuốn sách dưới đất, mắt cô ta sáng lên: “Dục Hải Tình Mê quyển thứ năm, mới được viết sao?”

Từ Chân cười: “Đúng thế”.

Uyển Nhi cầm lên xem, Từ Chân nhìn chằm chằm cô ta, hơi hồi hộp cũng có phần mong chờ.

Đọc được một lúc, sắc mặt Uyển Nhi trở nên đỏ bừng, cô ta vội đóng sách lại, tim đập thình thịch: “Từ Chân, kích cỡ này… lớn… lớn quá”.

Từ Chân chớp đôi mắt to tròn: “Tôi đã rất kiềm chế rồi đấy”.

Uyển Nhi chậc lưỡi, thầm ngạc nhiên không thôi, kích cỡ này thế mà vẫn còn bảo là kiềm chế bớt để viết à?

Nếu mà viết một cách phóng khoáng thì còn sắc tình đến cỡ nào?

Từ Chân bỗng dựa lại gần Uyển Nhi, thận trọng hỏi: “Hay không?”

Uyển Nhi gật đầu: “Hay lắm… chỉ là phụ nữ với phụ nữ như thế… cũng sẽ thoải mái sao?”

Nói xong cô ta đỏ mặt.

Từ Chân nghiêm túc nói: “Tôi đã đọc rất nhiều sách, còn xem khá nhiều phim nghệ thuật… Cuối cùng rút ra kết luận là phụ nữ với phụ nữ… cũng có thể rất thoải mái”.

Uyển Nhi nắm lấy tay Từ Chân, cười xấu xa: “Cô từng thử chưa?”
 
Chương 1776


Chương 1776

Từ Chân đỏ mặt, vội lắc đầu: “Tôi chỉ biết viết thôi, sẽ không làm đâu”.

Uyển Nhi chớp mắt: “Từ Chân, cô xinh đẹp như thế, lẽ nào chưa có bạn trai sao?”

Từ Chân lắc đầu: “Chưa có”.

Uyển Nhi khó hiểu: “Vậy tại sao cô không tìm một người? Cô đẹp như thế, đàn ông trên thế giới này mặc cho cô lựa chọn”.

Từ Chân mỉm cười: “Tôi có ba đứa em gái, bọn ta đã có hẹn ước nếu gả cho ai thì gả cho cùng một người”.

Uyển Nhi sửng sốt, sau đó bật cười, cũng không để ý lắm, chỉ xem như Từ Chân đang đùa với mình.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, cô ta hỏi: “Cuốn sách này của cô bao giờ mới viết xong?”

Từ Chân suy tư, sau đó khẽ nói: “Còn một quyển cuối cùng, viết xong quyển cuối thì tôi sẽ rời đi”.

Uyển Nhi nhíu mày: “Rời đi hả?”

Từ Chân cười nói: “Đúng thế”.

Uyển Nhi hơi tò mò: “Đi đâu?”

Từ Chân: “Đi trấn áp một thứ rất mạnh, chuyến này đi e là sẽ không trở lại nữa”.

Trấn áp?

Uyển Nhi đầy khó hiểu, đang định hỏi thì lúc này bỗng có người lại: “Quét đồ sắc tình lại đến rồi”.

Nghe nói thế, các chủ hàng ở trên cầu vượt này lập tức nhìn sang Từ Chân cách đó không xa, vẻ mặt không thân thiện mấy.

Cả cây cầu vượt này chỉ có cô gái này làm mấy thứ đó.

Uyển Nhi vội nói: “Từ Chân, chạy mau”.

Từ Chân nhìn đám người mặc đồng phục đằng xa, sau đó vội vàng dọn sách vào: “Ôi ôi, chạy mau chạy mau…”

Dứt lời, cô ta ôm vài cuốn sách xoay người bỏ chạy…

Uyển Nhi quay lại vị trí quầy hàng của mình, cô ta là người bán mấy món trang trí linh tinh, việc kinh doanh không tốt lắm nên cô ta mới rảnh rỗi như thế.

Cô ta lấy cuốn sách do Từ Chân viết, sau đó bắt đầu đọc, đọc một lúc lâu mặc cô ta không khỏi đỏ bừng, cảm thấy rất xấu hổ nhưng cũng không thể dừng đọc, một lúc sau, cả người cô ta bỗng trở nên hơi mất tự nhiên, hai chân kẹp chặt lại…

Đúng lúc này, giọng một người phụ nữ bỗng vang lên ở một bên: “Này, ông chủ, dưa này có chín không thế?”

Uyển Nhi quay sang nhìn, một người phụ nữ và một người đàn ông đang đứng trước quầy hàng dưa hấu.

Người đàn ông mặc chiếc trường bào màu trắng.

Người phụ nữ mặc chiếc váy trắng.

Dưa có chín không?

Nghe người phụ nữ váy trắng nói thế, mọi người đều đồng loạt liếc mắt nhìn sang.

Lúc nhìn thấy người phụ nữ váy trắng, mọi người trên cầu vượt đều sửng sốt.

Người phụ nữ này xinh quá.

Người phụ nữ mặc chiếc váy màu trắng, sạch sẽ tao nhã, mái tóc màu lam xõa sau vai như thác nước, ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc đang gõ nhẹ vào quả dưa hấu, gương mặt nở nụ cười.
 
Chương 1777


Chương 1777

Những người trên cầu vượt không quá ngạc nhiên trước trang phục cổ xưa của người phụ nữ và người đàn ông, vì thời đại này, người ta có thể nhìn thấy người cosplay ở khắp mọi nơi.

Ông chủ quầy dưa hấu nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, nhất thời sững sờ nói không nên lời.

Người phụ nữ bỗng ôm lấy một quả dưa, bà ấy gõ vào trái dưa, sau đó lại ghé tai đến gần nghe, cuối cùng cong môi nói: “Quả này”.

Người đàn ông đồ trắng khẽ cười, sau đó lấy ra một tờ tiền Hoa Hạ đưa đến trước mặt chủ quầy dưa hấu: “Đừng chọn nữa”.

Nói rồi ông ấy kéo người phụ nữ váy trắng chậm rãi đi về phía xa.

Chủ quầy dưa hấu vội nhận lấy tiền, nhưng ánh mắt người đó vẫn dán chặt vào người phụ nữ váy trắng, cảm thán: “Đẹp như thần tiên vậy…”

Mọi người trên cầu vượt đều không khỏi đưa mắt nhìn người phụ nữ váy trắng.

Hai người này lẫn trong đám đông cứ như không phải là người của nhân gian này, họ như là thần tiên đến từ trên Cửu Thiên, khiến người ta nhìn mà cảm thấy xấu hổ hết sức.

Lúc này người phụ nữ váy trắng khẽ thở phào, quả dưa hấu trong tay bà ấy lập tức bổ thành mấy miếng, dưa hấu tươi ngon, cực kỳ đỏ.

Người phụ nữ váy trắng mấy một miếng dưa hấu đưa đến bên môi người đàn ông, cười nói: “Ca, nếm thử xem”.

Người đàn ông đồ trắng khẽ cười, sau đó cắn một miếng, hương vị ngọt ngào thơm ngon.

Người phụ nữ váy trắng mỉm cười, bà ấy bỗng kéo góc áo mình lau nước dưa hấu ở khóe miệng cho người đàn ông, sau đó cũng cắn một miếng dưa hấu.

Người phụ nữ váy trắng cong môi nói: “Quả nhiên rất ngon”.

Người đàn ông áo trắng khẽ cười không nói gì.

Hai người chậm rãi bước đi, vừa nói vừa cười.

Ngay lúc này, hai người nhíu mày cùng lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Không biết nhìn thấy cái gì mà ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh như băng.

Người phụ nữ váy trắng mỉm cười: “Ca, muội đi xem thử”.

Người đàn ông áo trắng nói: “Đi cùng đi”.

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Ừ”.

Nói rồi hai người biến mất.

Trong một tinh không, đám người Tịnh Thần vừa định lao vào ngôi sao xanh đó, nhưng đúng lúc này, một người đàn ông áo trắng và một người phụ nữ váy trắng xuất hiện trước mặt họ.

Nhìn thấy người phụ nữ váy trắng, đám người Tịnh Thần sửng sốt, sao còn tự mình đâm đầu vào lưới thế này?

Chiến Đế ở một bên nhíu chặt mày, lúc này ông ta cảm thấy hơi bất an, các cường giả còn lại cũng thế.

Lúc này Chiêm sư bỗng truyền âm bằng huyền khí: “Tịnh Thần, không được sơ suất”.

Ông ta cũng nhận ra có gì đó không đúng lắm.

Vì một nam một nữ trước mặt xuất hiện ở đây tức là đối phương đã phát hiện ra họ, nhưng đối phương lại không bỏ chạy.

Điều này có nghĩa là gì?

Tức là người ta không sợ đám người này.

Lúc này Chiêm sư cũng cảm thấy hơi bất an, hơn nữa nỗi bất an này càng lúc càng mãnh liệt.

Tịnh Thần nhíu mày, lẽ nào có mai phục?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom