Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1738


Chương 1738

Trên bầu trời, một phù ấn đại đạo lặng lẽ xuất hiện, mà khi đạo ấn va vào phù ấn đó, phù ấn rung chuyển dữ dội sau đó vỡ vụn.

Bùm!

Phù ấn đại đạo vừa vỡ ra, những cột đá bên dưới kịch liệt chấn động, ngay sau đó từng uy áp đáng sợ của yêu thú ập ra, dần dần cột đá bắt đầu vỡ vụn, sau đó từng con yêu thú phóng lên trời!

Vạn yêu xuất hiện!

Từng luồng uy áp yêu thú đáng sợ nghiền nát những ngọn núi xung quanh.

Diệp Quân nhìn nơi cách đó không xa, trong bầy yêu thú có tới ba con yêu thú cấp Mệnh Vận Đại Đế, mười hai con cấp bậc Đại Đế bình thường, hơn một nghìn con cảnh giới Thần Đế, những con yêu thú còn lại đều là cấp bậc Tuế Nguyệt Tiên.

Đội hình không bằng Thượng Kiếm Tông, nhưng cũng không thể coi thường.

Mà lúc này, một con yêu thú xuất hiện trước mặt Diệp Quân, nó nhìn hắn chằm chằm rồi nói tiếng người: “Loài người, trả thú châu cho Dị Thú Tông ta đi”.

Diệp Quân không trả lời mà nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt rồi nhìn Nhị Nha.

Nhị Nha bỏ xâu kẹo hồ lô ra, tiến lên một bước gầm lên một tiếng.

Ầm!

Luồng uy áp yêu thú đáng sợ bộc phát ra từ cơ thể cô bé, thoáng chốc nét mặt những con yêu thú đều thay đổi, chúng đồng loạt lùi về sau nhìn Nhị Nha trước mặt với ánh mắt đầy sợ hãi.

Nhị Nha nhìn đám yêu thú: “Trả cho các ngươi cũng được, vậy thì các ngươi sẽ tiếp tục bị phong ấn ở dưới đó”.

Nghe thấy câu này, nét mặt đám yêu thú cực kỳ khó coi.

Lúc này, yêu thú cầm đầu trầm giọng bảo: “Chúng ta không thể nào khuất phục trước nhân loại được!”

Rõ ràng là xem thường Diệp Quân mà!

Nghe thấy lời này của yêu thú, trong mắt Nhị Nha lóe lên vẻ tàn ác: “Cháu ta cần ngươi khuất phục chắc?”, nói xong cô bé tiến về phía trước, tung ra một quyền!

Nét mặt con yêu thú đó thay đổi, nó không ngờ Nhị Nha lại ra tay, không còn đường lui, nó chỉ đành cắn răng xông lên.

Yêu thú lao thẳng vào Nhị Nha!

Cứng đối cứng!

Rầm!

Đột nhiên, trong mắt mọi người, yêu thú Mệnh Vận Đại Đế bị một quyền của Nhị Nha đánh bay ra xa hàng mấy nghìn trượng.

Mà nó còn chưa dừng lại, Nhị Nha đã lại lao tới trước mặt nó, đấm thêm một lần nữa.

Ầm!

Trong tiếng hét thảm thiết chói tai, yêu thú kia lại bị đánh bay.

Tiếp theo, Nhị Nha đánh cho yêu thú đó một trận no đòn trước mặt toàn bộ yêu thú còn lại, mà con yêu thú đó thì thậm chí còn không có sức để chống trả.

Nhìn thấy cảnh này, các con yêu thú còn lại ngơ ngác nhìn nhau, con nào con nấy đều kinh hãi, đồng loạt lui về phía sau.

Mà lúc này, yêu thú kia bắt đầu xin tha, bởi vì toàn thân nó đã hoàn toàn nát bấy, nếu còn đánh tiếp thì sẽ bị đánh chết.

Nhị Nha dừng lại, con yêu thú ấy giờ phút này đã hấp hối.
 
Chương 1739


Chương 1739

Nhìn thấy cảnh này, các yêu thú còn lại nhìn Nhị Nha, ánh mắt đầy sợ hãi.

Nhị Nha quay người nhìn những con yêu thú đó: “Không muốn khuất phục cháu trai ta cũng được, các ngươi tiếp tục về để bị phong ấn đi!”

Lúc này, một con yêu thú cấp bậc Mệnh Vận Đại Đế khác đột nhiên bay tới trước mặt Diệp Quân, nó cúi đầu thật sâu trước hắn: “Chích Mang nguyện ý trung thành với các hạ!”

Diệp Quân quan sát con yêu thú trước mặt một lát rồi mỉm cười: “Được, bắt đầu từ bây giơ ngươi là lão đại của bọn chúng!”

Nghe vậy, Chích Mang vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Tuân lệnh!”

Tuân lệnh!

Những con yêu thú còn lại nhìn nhau, vẫn còn do dự.

Nhìn thấy cảnh này, Chích Mang nổi giận quát: “Còn do dự gì nữa?”

Nói rồi nó liếc nhìn Linh Tổ bên cạnh, có chút hận rèn sắt không thành thép.

Mẹ kiếp!

Đây là Linh Tổ!

Linh Tổ đấy!

Đi theo thanh niên này chẳng phải đồng nghĩa với việc đi theo Linh Tổ sao? Đi theo Linh Tổ, sau này sẽ được ăn sung mặc sướng còn gì!

Mấy con óc lợn này!

Dù sao hiện giờ bọn chúng vừa tới, cần nhất là tài nguyên linh khí! Mà đi theo Linh Tổ, có còn cần lo lắng về tài nguyên linh khí nữa không?

Đây là bát cơm cố định đấy!

Chích Mang chỉ hận rèn sắt không thành thép!

Nhìn thấy ánh mắt của Chích Mang, những con yêu thú đang ở đây đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng hành lễ tỏ ý sẵn sàng đi theo.

Diệp Quân nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch, trên mặt nở nụ cười nhẹ, hắn phát hiện đưa hai người này đến bí cảnh đúng là bật hack mà!

Trợ thủ đắc lực nhất là đây chứ đâu!

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ ngổn ngang, nhìn đám yêu thú trước mặt, hắn chợt thấy hơi khó xử, phải giải quyết đám yêu thú này sao bây giờ?

Dường như biết Diệp Quân đang nghĩ gì, Chích Mang nói ngay: “Chúng ta có thể vào thú châu, chỉ là… chúng ta cần linh khí…”

Diệp Quân cười: “Chuyện linh khí các ngươi không cần lo, đi vào đi!”

Chích Mang vội nói: “Được!”

Nói xong, nó đi vào thú châu trước, những con yêu thú còn lại cũng nhanh chóng đi vào theo!

Diệp Quân lấy một ít linh nguyên cho vào trong thú châu, lúc này một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt hắn, ông ta thấp giọng nói: “Thiếu chủ, vừa nhận được tin tức tất cả cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh đều đang đến hệ Ngân Hà, lâu nhất là mấy ngày nữa là sẽ đến nơi”.

Diệp Quân nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Bọn chúng đến hệ Ngân Hà làm gì?”

Ông lão áo đen trầm giọng đáp: “Để giết Thiên Mệnh Váy Trắng!”

Diệp Quân cứng người tại chỗ.

Ông lão áo đen do dự, sau đó hỏi: “Thiếu chủ, có cần hỗ trợ Thiên Mệnh Váy Trắng cô nương không ạ?”
 
Chương 1740


Chương 1740

Diệp Quân: “…”

Trợ giúp Thiên Mệnh Váy Trắng?

Diệp Quân nghe thế, chỉ lắc đầu cười: “Ta vẫn nên tự lo cho thân mình đi đã!”

Ông lão áo đen do dự giây lát rồi nói: “Thiếu chủ, lần này cường giả của văn minh Vĩnh Sinh đó gần như sẽ dốc toàn bộ sức mạnh, không chỉ có thế, theo một nguồn đáng tin cậy thì bọn họ còn mang theo mấy thuật sư siêu cấp của thời đại văn minh Vĩnh Sinh… Lần này, bọn họ thực sự quyết tâm đấy!”

Nghe nói thế, Diệp Quân vô cùng kinh ngạc, thành thật mà nói, hắn không lường trước được điều đó.

Bởi hắn không nghĩ rằng, nền văn minh Vĩnh Sinh này dốc toàn lực xông tới hệ Ngân Hà với mục đích tiêu diệt cô cô váy trắng của mình.

Ai dạy bọn chúng thế nhỉ?

Chợt nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chau mày: “Chân vũ trụ có tấn công không?”

Ông lão lắc đầu: “Cho tới nay, tuy Chân vũ trụ vẫn liên tục tăng binh tới chiến trường Hư Chân nhưng vẫn chưa có dấu hiệu chủ động tấn công, bọn thuộc hạ cũng đang rất lấy làm khó hiểu”.

Diệp Quân trầm ngâm, âm thầm tự cân nhắc vấn đề này.

Nền văn minh Vĩnh Sinh này cùng với Chân vũ trụ đồng thời tấn công, tuyệt đối không thể là trùng hợp, chẳng lẽ là do người phụ nữ xấu xa Từ Nhu đó đã gây ra?

Người khác có thể không biết rõ thực lực của cô cô váy trắng nhưng Từ Nhu biết rất rõ, chẳng lẽ người phụ nữ này lại dùng mưu kế gì khiến cho nền văn minh Vĩnh Sinh đó đi tìm cô cô váy trắng?

Từ Nhu!

Diệp Quân khẽ lắc đầu, người này tâm tư thầm trầm như biển, có rất nhiều khi, hắn cũng không nhìn thấu đáo được.

Lúc này, ông lão áo đen đột nhiên lên tiếng: “Thiếu chủ, nền văn minh Vĩnh Sinh cử nhiều cường giả tới hệ Ngân Hà tiêu diệt Thiên Mệnh Váy Trắng như thế… Chúng ta thực sự không chia quân trợ giúp sao?”

Trong Ám Viện, trừ một số ít ỏi mấy cường giả cao tuổi như Ám U thì không có nhiều người biết rõ thực lực chân chính của Thiên Mệnh Váy Trắng, ông lão áo đen cũng không phải là người của ba nghìn vạn năm trước nên càng không biết.

Nghe thấy ông lão áo đen hỏi thế, Diệp Quân chỉ mỉm cười: “Chúng ta hãy mặc niệm cho họ đi!”

Ông lão áo đen sửng sốt, nghi hoặc nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân lại nói: “Ông lui ra đi! Trở về nói cho Ám U, dặn ông ta phải để ý chặt chẽ đến các động thái của Chân vũ trụ”.

So với nền văn minh Vĩnh Sinh, hắn càng kiêng kị Chân vũ trụ này hơn, đặc biệt là lúc này Chân vũ trụ còn có Từ Nhu đang chủ trì mọi việc.

Ông lão áo đen chắp tay vái thật sâu, định đi ra thì Diệp Quân bất chợt hỏi: “Vĩnh Sinh Đại Đế đi chưa?”

Ông lão áo đen lắc đầu: “Chưa đi”.

Nghe vậy, Diệp Quân thoáng thất vọng, vị Vĩnh Sinh Đại Đế này vẫn còn chưa đi. Sao ông ta còn chưa chịu đi nhỉ?

Lắc lắc đầu, Diệp Quân bảo: “Ông lui xuống đi”.

Ông lão áo đen lại khom người thi lễ rồi mới lui ra.

Sau khi ông lão áo đen đi khỏi, Diệp Quân mới nhìn sang phía Tội Vương. Thấy Diệp Quân nhìn về phía này, Tội Vương tức thì căng thẳng. Việc này của ông ta, nói lớn cũng không lớn lắm, mà nói nhỏ cũng không phải việc nhỏ, dù sao thì chính ông ta lâm trận lại chạy trốn, hành vi này thuộc về hành vi phản bội vũ trụ Quan Huyên.

Diệp Quân nói: “Ông đi đi”.
 
Chương 1741


Chương 1741

Tội Vương sửng sốt cả người, thiếu chủ cứ thế bỏ qua cho mình?

Diệp Quân không nói gì thêm với ông ta, chỉ quay sang nhìn về phía Mộ Niệm Niệm, cười bảo: “Dì Mộ, chúng ta đi thôi”.

Mộ Niệm Niệm liếc nhìn Tội Vương bên dưới, gật đầu: “Được”.

Đoàn người hóa thành kiếm quang, biến mất nơi chân trời.

Tội Vương vẫn đứng đó, thở hắt ra một hơi. Ông ta nhìn quanh, chợt nở nụ cười: “Nay ta đã thành Đại Đế, vậy cũng có thể giả ngầu chút rồi. Ừm… Trước tiên cứ đi gặp đám bạn già trước đã, ha ha…”

Nói đoạn, ông ta hóa thành một vầng sáng cầu vồng, bay vọt về chân trời.



Trong không trung, Mộ Niệm Niệm cùng Diệp Quân và Tiểu Bạch phóng thẳng đến Đạo Tông.

Dọc đường, Mộ Niệm Niệm liếc mắt nhìn Diệp Quân, cười nói: “Lần này cũng thu hoạch được kha khá đấy nhỉ?”

Diệp Quân gật đầu: “Thu hoạch được nhiều”.

Nói đoạn, hắn liếc nhìn Tiểu Bạch ở bên cạnh, miệng nở nụ cười vui vẻ.

Tiểu Bạch này thật là lợi hại.

Hiện giờ hắn đã biết vì sao người của nền văn minh Vĩnh Sinh lại thèm muốn có được Tiểu Bạch đến thế. Tên nhóc này thoạt nhìn rất vô hại nhưng năng lực của nó thật quá nghịch thiên.

Có Tiểu Bạch thật là sung sướng.

Thấy Diệp Quân nhìn về bên này, Tiểu Bạch toét miệng cười, vung móng vuốt lên, một xiên hồ lô rơi trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân cười sảng khoái, cầm xiên hồ lô ăn.

Mộ Niệm Niệm nhìn về nơi xa, nhẹ giọng nói: “Không biết vị Vĩnh Sinh Đại Đế này đã mời chào được bao nhiêu cường giả!”

Diệp Quân trầm giọng: “Dì Mộ, nay chủ nhân bút Đại Đạo đã bị trấn áp, Chân Thần lại bị Vũ Trụ Kiếp kiềm chân, con cảm thấy, trật tự của vũ trụ rất có thể sẽ hoàn toàn sụp đổ”.

Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Đã sụp đổ rồi”.

Diệp Quân ngạc nhiên nhìn bà ấy.

Mộ Niệm Niệm cười khẽ: “Mục đích của vị Vĩnh Sinh Đại Đế này chính là muốn trật tự của vũ trụ thế giới sụp đổ. Ông ta không giống Chân Thần, tuy Chân Thần đánh bại được chủ nhân bút Đại Đạo nhưng nàng ta không phủ định trật tự do chủ nhân bút Đại Đạo sáng lập ra, trật tự đó đã khiến vũ trụ có quy tắc, có sinh tử, có luân hồi, không chỉ có thế, nàng ta còn tăng cường thêm cho trật tự vũ trụ này”.

Nói đến đó, bà ấy dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Nhưng Vĩnh Sinh Đại Đế lại khác, mục đích của ông ta là triệt để phủ định trật tự hiện có, để trở lại thời đại văn minh Vĩnh Sinh, thời đại không có bất kì quy tắc, bất kì trật tự nào”.

Diệp Quân trầm mặc, sắc mặt nặng nề.

Mộ Niệm Niệm tiếp tục: “Đương nhiên, điều chúng ta cần lo lắng lúc này không phải trật tự vũ trụ, hiện tại ta cần phải dè chừng Vĩnh Sinh Đại Đế, người này có thể khai sáng một thời đại văn minh thì thực lực không thể coi thường đâu”.

Diệp Quân khẽ gật đầu.

Mộ Niệm Niệm đột nhiên hỏi: “Nếu yêu cầu con đơn độc đối mặt với Vĩnh Sinh Đại Đế, con có tự tin không?”

Diệp Quân sửng sốt.
 
Chương 1742


Chương 1742

Mộ Niệm Niệm chỉ nhìn Diệp Quân, mỉm cười.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Hãy cho con thêm thời gian”.

Đơn độc đấu với Vĩnh Sinh Đại Đế vào lúc này? Hắn biết chắc mình đánh không lại, đây là sự thật không thể nghi ngờ, hắn nào phải thần tiên.

Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Cần bao lâu?”

Diệp Quân trầm ngâm: “Mười năm đi!”

Mộ Niệm Niệm lắc đầu cười cười: “Tưởng bở!”

Nói đoạn, bà ấy lại nghiêm mặt: “Hiện giờ so với con, ông ta quả thực rất mạnh, con còn kém xa ông ta nhiều lắm, nhưng ta nghĩ, con hẳn nên có chút áp lực mới được, vì thế, ta giao ông ta cho con đối phó, con cảm thấy sao?”

Diệp Quân hỏi: “Cho con bao lâu để chuẩn bị?”

Mộ Niệm Niệm nói: “Ba năm!”

Ba năm!

Diệp Quân gật đầu: “Vậy được!”

Mộ Niệm Niệm cười hỏi: “Tự tin như vậy sao?”

Diệp Quân cũng cười nói: “Nếu con chỉ là một tán tu, dì Mộ cho con một trăm năm, con cũng không dám nhận lời. Nhưng con không phải tán tu, con có tiền, có người hỗ trợ, bản thân còn có nhiều tài nguyên như thế, điều đó khiến con tiến nhanh hơn người khác rất nhiều”.

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Năm ấy cha con nuôi con bên ngoài một thời gian quả là một quyết định đúng đắn”.

Nếu ngay từ đầu Diệp Quân đã được Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần Quan mang theo bên người dạy dỗ, thực lực chắc chắn phải mạnh hơn bây giờ, nhưng có lẽ sẽ không có tâm lý và nghi lực mạnh mẽ như thế.

Đó là điều mà cha mẹ không thể cho được, nhưng lại là thứ quan trọng nhất.

Ba năm!

Diệp Quân đột nhiên nhớ ra, hắn còn có một cái hẹn một năm với Từ Kính!

Đến khi đó, trận chiến với Từ Kính nên đánh hay không đánh đây?

Khó nghĩ quá!

Lúc này, Mộ Niệm Niệm chợt nói: “Chúng ta tới nơi rồi”.

Diệp Quân dứt khỏi dòng suy tư, nhìn về nơi xa, cuối tầm mắt có một ngọn núi cô độc, vươn thẳng lên trời, xuyên qua đám mây, bốn mặt thẳng đứng và vuông góc, vô cùng hiểm trở.

Trên đỉnh núi, có thể lờ mờ thấy được hơn chục đại điện cổ kính.

Đạo Tông!

Diệp Quân đang định tiến lên, Mộ Niệm Niệm bỗng nói: “Con nói xem, liệu Vĩnh Sinh Đại Đế có biết con đã tới đây rồi không?”

Nghe vậy, Diệp Quân chỉ cười cười: “Không đâu”.

Mộ Niệm Niệm nổi hứng, hỏi hắn: “Nói rõ hơn đi”.

Diệp Quân bình tĩnh giải thích: “Vũ trụ Quan Huyên chúng ta rất coi trọng vị Vĩnh Sinh Đại Đế này, bởi vậy sẽ chú ý mọi hành tung của họ từng thời từng khắc. Nhưng vị Vĩnh Sinh Đại Đế này trời sinh đã cuồng ngạo, không coi ai ra gì, cả đời chỉ từng thua dưới tay chủ nhân bút Đại Đạo, với ông ta mà nói, khi chủ nhân bút Đại Đạo không ở đây, ông ta chính là kẻ mạnh số một thế gian, đừng nói là con, chỉ sợ ngay cả Chân Thần, ông ta cũng không để vào mắt”.

Nói đến đó, hắn nhìn Mộ Niệm Niệm, nhấn mạnh: “Đây cũng là nguyên nhân mà dì Mộ dẫn con đến đây đúng không?”
 
Chương 1743


Chương 1743

Nghe đến đây, Mộ Niệm Niệm hơi sửng sốt, trong lòng khiếp sợ, bà ấy vẫn đánh giá thấp người này rồi.

Tên nhóc này, bình thường không có chuyện gì thì nhìn thành thực ngoan ngoãn cực kì, nhưng thực tế hắn có cái đầu hết sức linh hoạt, chẳng trách trước đây Tiểu Tháp đấu không lại hắn, sớm làm bại lộ thân phận của hắn.

Người bình thường đúng là không thể chịu được tên nhóc này.

Mộ Niệm Niệm bứt khỏi suy tư, cười bảo: “Đi thôi!”

Ba người phóng lên đỉnh núi, đập vào mắt là một cánh cổng đá cực lớn, rộng chừng trăm trượng, hai bên là hai cây trụ đá cao trăm trượng chống đỡ, chính giữa cổng có hai chữ màu vàng sậm: Đạo Tông.

Đạo Tông!

Diệp Quân nhìn qua cổng đá, bên kia cổng là một thềm đá dài vài dặm, tận cùng là một tòa đại điện lớn.

Khắp đỉnh núi vắng lặng như chết, hoang vắng cô độc.

Mộ Niệm Niệm nói: “Con vào đi!”

Diệp Quân nhìn về phía bà ấy: “Dì Mộ không vào cùng con à?”

Mộ Niệm Niệm cười bảo: “Con đi đi! Ta tin vào con!”

Diệp Quân thật không biết phải nói gì, người tin tưởng con, nhưng con không tin mình lắm.

Thực lực của hắn hiện nay tuy đã rất mạnh nhưng hắn cũng biết, trước mắt hắn là những vị cường giả cấp bậc quái vật mấy nghìn vạn năm.

Tối thiểu cũng phải thuộc cảnh giới Đại Đế!

Nghĩ vậy, Diệp Quân bắt đầu cảm thấy đau đầu, kẻ địch của hắn cứ liên tục đổi người mạnh hơn, thật quá khó cho hắn rồi.

Mộ Niệm Niệm cười cười: “Mau vào đi!”

Diệp Quân cũng ngừng những suy nghĩ lan man, nhẹ gật đầu rồi bước về phía cổng đá.

Nhìn theo bước Diệp Quân xa dần, Mộ Niệm Niệm chợt nở một nụ cười bí ẩn.

Bước qua cổng đá, Diệp Quân đi dọc thềm đá tới trước đại điện, nhưng hắn không đi vào.

Dì Mộ rõ ràng là muốn rèn đúc mình, dì ấy cùng mình tới đây lại không cùng đi vào, chứng tỏ trong này có mờ ám.

Diệp Quân đưa mắt nhìn vào trong đại điện, bên trong trống rỗng, không có thứ gì, nhưng càng như thế, hắn càng thấy bất an.

Do dự giây lát, Diệp Quân cất tiếng gọi: “Tiền bối, mời xuất hiện trò chuyện chút đi”.

Không có bất kì hồi đáp nào!

Diệp Quân lại nói: “Nếu tiền bối không muốn tâm sự thì ta đây đi nhé”.

Nói đoạn, hắn quay người định rời khỏi đó. Diệp Quân cảm thấy chỗ này rất không bình thường, tuy biết dì Mộ sẽ không hại mình nhưng cảm giác không ổn vẫn thúc giục hắn chạy khỏi chốn này.

Nhưng ngay khi hắn định chạy đi, một luồng sức mạnh khủng bố từ trong đại điện đột ngột tràn ra, nháy mắt đã bao vây lấy hắn, cưỡng chế kéo hắn vào trong đại điện.

Diệp Quân kinh hãi, vội rút kiếm chém một nhát.

Rầm!

Kiếm quang vỡ nát…

Sắc mặt hắn tức thì thay đổi, định một lần nữa vung kiếm thì nhận ra mình đã đứng trong đại điện rồi.
 
Chương 1744


Chương 1744

Chương 1744

Ngoài cổng đá, Nhị Nha chứng kiến toàn bộ quá trình, thoáng cau mày lại, định ra tay hỗ trợ thì Mộ Niệm Niệm đã ngăn lại.

Nhị Nha nhìn Mộ Niệm Niệm, bà ấy chỉ cười bảo: “Không sao đâu”.

Nhị Nha thoáng do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, cô bé tin lời Mộ Niệm Niệm, vì Mộ Niệm Niệm sẽ không hại Diệp Quân.

Bên trong đại điện, Diệp Quân bị luồng sức mạnh kia kéo vào, thấy một bóng dáng phụ nữ xuất hiện trước mặt. Người phụ nữ kia mặc bộ đồ màu đỏ, mái tóc màu bạc, dung nhan tuyệt thế, đôi mắt sáng và sâu thẳm như biển sao mênh mang.

Dù Diệp Quân đã từng gặp rất nhiều người con gái tuyệt sắc nhưng vừa thấy cô gái nọ, hắn vẫn sững sờ cả người.

Cô gái kia nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, hỏi: “Ta đẹp không?”

Diệp Quân gật đầu.

Cô gái nheo mắt, một luồng uy lực đáng sợ bao trùm lên Diệp Quân, nặng nề như có vạn ngọn núi đè lên, khiến hắn ngột ngạt khó thở.

Nhưng Diệp Quân vẫn không hề sợ hãi, chỉ nhìn thẳng vào đối phương: “Tiền bối, nói thật cũng là sai sao?”

Cô gái kia nhìn chăm chú vào Diệp Quân một hồi, môi chợt nở nụ cười âm trầm: “Không kiêu không sợ hãi, rất có can đảm, có khí phách”.

Diệp Quân sửa sang lại bản thân rồi nghiêm nghị nói: “Tiền bối, vãn bối tới đây là muốn kết một thiện duyên với Đạo Tông”.

Nói đoạn, hắn xòe tay, Đạo Ấn hiện ra trong lòng bàn tay hắn.

Đạo Ấn!

Trông thấy vật đó, người kia lập tức nheo mắt, đôi con ngươi sáng như sao chợt lóe lên một tia sáng xanh kì dị: “Thiện duyên?”

Diệp Quân gật đầu.

Cô gái kia nhìn Diệp Quân chằm chằm, sắc mặt không nhìn ra là giận hay mừng: “Ngươi từng gặp chủ nhân bút Đại Đạo?”

Diệp Quân gật đầu, hắn nhận ra, vị chủ nhân bút Đại Đạo này trước kia đúng là một người nổi tiếng! Các vị cường giả thời xưa đều biết ông ta.

Cô gái nọ quan sát Đạo Ấn một chốc rồi nhìn Diệp Quân, hỏi: “Vì sao ông ta đưa Đạo Ấn cho ngươi?”

Diệp Quân nói: “Không phải là ông ta cho ta, ông ta cho người khác, sau đó ta cướp được, nhưng sau ta có gặp ông ta, không thấy ông ta đòi về”.

Cô gái kia nhìn chằm chằm vào Diệp Quân như thể muốn tìm hiểu được điều gì từ hắn.

Diệp Quân không hề sợ hãi, thoải mái đối mặt: “Tiền bối, thực không dám giấu, ta cùng Vĩnh Sinh Đại Đế là tử địch, hôm nay tới đây, một là vì muốn kết thiện duyên cùng quý tông, đương nhiên, mục đích của ta cũng không chỉ đơn thuần như thế, kết thiện duyên là thật, nhưng cũng hi vọng sau này quý tông có thể giúp ta một chút”.

Cô gái kia cười mà như không cười: “Nếu Đạo Tông ta không giúp ngươi thì sao?”

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không có gì, không đối địch với ta là được rồi”.

Cô gái kia lại cười: “Nếu sau khi chúng ta ra ngoài lại lựa chọn đối đầu với ngươi thì sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Cũng có khả năng này đấy, nhưng ta vẫn muốn suy nghĩ theo chiều hướng tốt hơn, đương nhiên, đây cũng là một vụ đánh cược, cược Đạo Tông liệu có biết xấu hổ không. Nếu các vị giống như cha ta… À nhầm, nếu các vị thực sự không cần liêm sỉ thì ta đây cũng chẳng còn cách nào”.
 
Chương 1745


Chương 1745

Nói đến đó, Diệp Quân toát mồ hôi, tốt nhất đừng nên nói xấu cha mới được, đôi lúc cha cũng rất nghĩa khí mà.

Cô gái kia đột nhiên cười bảo: “Nếu ta cướp Đạo Ấn của ngươi thì sao?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Nếu cô nương thích thì cứ lấy đi, chỉ là một Đạo Ấn thôi mà”.

Cô gái kia trừng mắt với Diệp Quân một cái rồi thu luôn Đạo Ấn về mình.

Sắc mặt Diệp Quân tức thì tối sầm.

Mẹ kiếp!

Chẳng lẽ người này thật sự lựa chọn không cần liêm sỉ luôn?

Thấy sắc mặt Diệp Quân thay đổi ngoạn mục như thế, cô gái kia nở nụ cười thật đẹp: “Sao hả, không nỡ cho à?”

Diệp Quân trầm mặc, đương nhiên hắn phải tiếc rồi.

Nhưng hắn cũng thật không ngờ, thế gian lại có người mặt dày vô sỉ như thế.

Phong phạm của cường giả đâu?

Ngạo khí của cường giả đâu rồi?

Sao cô lại không có thế hả?

Nhìn sắc mặt Diệp Quân lúc này, cô gái kia bèn cười rộ lên, vùng trước ngực phập phồng nổi sóng như thể muốn xé y phục nhảy ra: “Không cần biết lời ngươi nói là thật hay giả, tóm lại ta nghĩ thật thì nó là thật”.

Diệp Quân cười khổ, lòng đầy bất đắc dĩ, cô gái này có dung nhan tuyệt thế, thực lực ngất trời, nhưng tính tình dường như lại hơi vô sỉ, mình sai quá rồi.

Cô gái kia lại liếc nhìn Diệp Quân một cái rồi cười hỏi: “Ngươi tên gì?”

Diệp Quân đáp: “Diệp Quân”.

Cô gái kia khẽ gật đầu, cười bảo: “Diệp công tử, ngươi tặng ta Đạo Ấn này, muốn kết thiện duyên cùng Đạo Tông ta, khí phách này quả thực rất tuyệt… Nếu ngươi đã hào sảng đến thế, Đạo Tông ta cũng không thể hẹp hòi, thiện duyên này, Đạo Tông ta đồng ý kết cùng ngươi”.

Diệp Quân im lặng, người phụ nữ này thật giỏi giả ngây giả ngốc, nói kết thiện duyên nhưng không hề đả động một chữ đến chuyện ra tay hỗ trợ.

Cô gái kia chớp mắt nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, ngươi còn việc gì khác nữa không?”

Diệp Quân mỉm cười: “Hết rồi. Nếu cô nương đã có Đạo Ấn thì hẳn không khó để thoát khỏi nơi này, đã như thế, ta đây xin từ biệt”.

Nói xong, hắn cung tay chào rồi quay đầu đi ra.

Cô gái kia nhìn theo Diệp Quân, nở nụ cười hờ hững, không hề tỏ ý giữ lại.

Diệp Quân cũng không cố tình bước chậm, hắn nhanh nhẹn rời khỏi đại điện, biến mất khỏi tầm mắt cô gái.

Cô gái đứng trong đại điện sửng sốt.

Hẳn chính nàng ta cũng không ngờ Diệp Quân nói đi là đi thật.

Ngoài đại điện, Diệp Quân lắc đầu cười cười, cô gái của Đạo Tông quả thật đã lựa chọn cách vứt bỏ liêm sỉ.

Khó giải quyết rồi đây!

Diệp Quân lúc này chỉ muốn cho mình một bạt tai, lần sau có gặp nữ giới, tuyệt đối không thể đánh cược nữa.

Thấy Diệp Quân đi ra, Mộ Niệm Niệm vội bước tới hỏi: “Sao rồi?”
 
Chương 1746


Chương 1746

Diệp Quân cười khổ, thuật lại sự việc vừa rồi cho bà ấy nghe.

Nghe xong, Mộ Niệm Niệm cũng bật cười, cười đến nỗi nước mắt cũng trào ra.

Nhị Nha liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Cho nên ngươi đã đưa Đạo Ấn cho người ta rồi?”

Diệp Quân gượng cười, không biết nói gì.

Nhị Nha lắc đầu: “Nhà họ Dương sao lại sinh ra được một kẻ thành thật như ngươi nhỉ?”

Tiểu Bạch trừng mắt với cô bé một cái rồi bay tới trước mặt Diệp Quân, vươn móng vuốt sờ nhẹ lên mặt hắn, vẻ rất nghi hoặc và khó hiểu, vì sao thế hệ này lại sinh ra một người da mặt mỏng vậy nhỉ?

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Con đã kế thừa gần như mọi thứ từ cha con, nhưng chỉ có thói mặt dày mày dạn của ông ấy là không kế thừa được, không biết đó là tốt hay xấu nữa”.

Nghe Mộ Niệm Niệm nói thế, Tiểu Bạch chợt trở nên kích động, móng vuốt quơ vội, càng quơ càng kích động hơn…

Diệp Quân nhìn về phía Nhị Nha, Nhị Nha bình thản nói: “Nó bảo là, cha ngươi mượn đồ của nó y như hổ mượn heo vậy đó, chỉ mượn mà chưa bao giờ trả hết”.

Diệp Quân lắc đầu cười, giờ hắn đã hiểu vì sao Tiểu Bạch vẫn luôn phòng bị mình như thế, thì ra vấn đề đều do cha cả…

Cha thiếu nợ…

Mộ Niệm Niệm lại xoa nhẹ khuôn mặt Tiểu Bạch như vuốt đi sự bất bình của nó rồi cười nói với Diệp Quân: “Đạo Ấn kia thực sự cứ thế cho nàng ta sao?”

Diệp Quân cũng cười: “Nếu nàng ta thật sự cần thì cứ cho đi cũng được”.

Mộ Niệm Niệm đang định nói thêm điều thì đại điện cách đó không xa đột nhiên rung chuyển, ngay sau đó, khoảng không trên đại điện xuất hiện một Đại Đạo Phù Ấn, giây lát sau, một Đạo Ấn đột ngột phóng lên cao, lao vào Đại Đạo Phù Ấn kia.

Rầm!

Đại Đạo Phù Ấn vỡ nát, tiêu tán trong không trung.

Từ trong đại điện, một cô gái chậm rãi đi ra, hơi thở trên người đang điên cuồng tăng vọt, mạnh mẽ đến độ rung chuyển cả đất trời. Diệp Quân cũng chấn động.

Thực lực của người này chắc chắn phải vượt xa Mệnh Vận Đại Đế.

Mộ Niệm Niệm liếc nhìn cô gái kia, không nói một lời.

Diệp Quân quan sát đối phương, người nọ vận bộ váy dài màu trắng lợt, trên váy có hoa văn sơn thủy, như một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp, thần thái điềm tĩnh tao nhã, vừa phá phong ấn đi ra, trên gương mặt còn mang một nụ cười xán lạn, đó là một nụ cười xuất phát từ đáy lòng, khiến người ta cảm thấy như làn gió xuân phất tới.

Cô gái kia đột nhiên duỗi người, vóc dáng hoàn mỹ tức thì bày ra trọn vẹn trong mắt người nhìn, đặc biệt là vùng trước ngực như là có thể chống đỡ một vùng trời…

Thấy thế, Diệp Quân cũng giật mình kinh hãi, nhưng đồng thời cũng không dám nhìn thêm.

Lúc này, cô gái kia chợt nhìn về phía Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử”.

Nàng ta vừa lên tiếng, Diệp Quân liền cảm nhận được một làn gió thơm phất vào mặt, giây lát sau, cô gái kia đã xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Quân nói: “Chúc mừng cô nương”.

Cô gái kia cười nói: “Nhờ ơn Diệp công tử hào phóng vô tư, nếu không, ta cũng chẳng biết còn sẽ bị nhốt trong đó bao lâu nữa”.
 
Chương 1747


Chương 1747

Mộ Niệm Niệm đứng bên chợt xen vào: “Cô nương bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn?”

Cô gái kia nhìn về phía Mộ Niệm Niệm, cười đáp: “Đúng thế”.

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Cô nói xem, liệu ông ta có thể phong ấn cô lần nữa không?”

Cô gái kia nheo mắt, không đáp.

Mộ Niệm Niệm nhìn nàng ta chằm chằm, cười nhẹ: “Cô nương, đã được lợi rồi thì chớ có khoe mẽ như thế. Tên nhóc này quá lương thiện, lại là người thật thà, nhưng nó không ngu ngốc… Cô nương thông minh như thế, hẳn cũng hiểu ý ta rồi, đúng không?”

Cô gái kia liếc nhìn Mộ Niệm Niệm cùng Nhị Nha, cười nói: “Cô nương không cần tức giận, Nguyệt Già ta đây không phải hạng người không biết điều, chẳng qua ta cảm thấy hắn khá thú vị nên trêu đùa hắn chút thôi”.

Nói đoạn, nàng ta nhìn sang Diệp Quân, cười bảo: “Diệp công tử, để cảm tạ ơn cứu ta ra ngoài, ta quyết định báo đáp ngươi!”

Mộ Niệm Niệm bật cười: “Lấy thân báo đáp?”

Diệp Quân nghe mà xấu hổ, vội vàng nói: “Dì Mộ…”

Mộ Niệm Niệm trừng mắt với Diệp Quân một cái: “Cha con quá mặt dày, còn con thì quá là hay xấu hổ, đặc biệt với nữ giới, con mà có được một phần mười thủ đoạn của cha con thôi thì…”

Nói đến đó, bà ấy đột nhiên ngừng lại, như thể nghĩ tới điều gì, bèn vội lắc đầu: “Không được, như cha con không được gọi là đa tình mà phải gọi là lạm tình”.

Diệp Quân gượng gạo cười cười, không dám tiếp lời.

Hắn biết, dì Mộ đây có thân phận hết sức đặc thù, dù cha có mặt ở đây cũng chưa chắc đã dám nói gì.

Còn mình…

Ngoan ngoãn nghe là được!

Dù sao thì ở trong nhà họ Dương này, mình là thành phần dưới đáy.

Lúc này, cô gái đột nhiên cười cười, nhắc lại: “Lấy thân báo đáp?”

Vừa nói, nàng ta vừa nhìn Diệp Quân, nụ cười trên môi trở nên quyến rũ hơn: “Diệp công tử đây tuấn tú lịch lãm, thiên phú cực cao, thân phận cũng không bình thường… Nếu hắn không chê, ta đây cũng có thể lấy thân báo đáp”.

Nói đoạn, nàng ta còn nháy mắt với Diệp Quân một cái, ánh mắt đong đầy tình tứ, tư thái phong tình tuyệt đỉnh, khiến phần thú tính trong con người sôi trào.

“Yêu nữ!”

Nhị Nha đột nhiên hô to, vung tay đánh một quyền.

Cô gái kia tức thì biến sắc, phất tay áo một cái.

Rầm!

Một tiếng động trầm đục vang lên, Nguyệt Già lùi bắn lại tận cửa đại điện. Sau khi dừng lại được, nàng ta kinh hãi nhìn Nhị Nha: “Sức mạnh khủng bố quá”.

Nhị Nha chòng chọc nhìn Nguyệt Già: “Đừng tưởng có ngực to thì ta không dám đánh ngươi”.

Nguyệt Già cười cười, nhìn Diệp Quân, đáy mắt thoáng lóe lên một tia sáng khác thường, lai lịch và thân phận của thiếu niên này thật không bình thường nhỉ!

Nguyệt Già nói với Diệp Quân: “Diệp công tử, để cảm tạ ơn ra tay cứu giúp, ta sẽ báo đáp cho ngươi, giờ ta dẫn ngươi vào Đạo cung lấy bảo vật nhé”.

Diệp Quân nhíu mày: “Đạo cung?”

Nguyệt Già gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân nhìn quanh quất, hỏi: “Nơi này không phải Đạo cung sao?”
 
Chương 1748


Chương 1748

Nguyệt Già cười nói: “Tất nhiên là không rồi, Đạo cung này nằm sâu dưới lòng đất, bị phong kín mấy nghìn vạn năm, toàn bộ bảo tàng của Đạo Tông đều ở trong địa cung đó”.

Diệp Quân quay nhìn Tiểu Bạch, có bảo vật hay không, Tiểu Bạch biết rõ nhất.

Tiểu Bạch nhảy xuống, đặt móng xuống mặt đất, lát sau, mắt nó sáng lên, vung móng một cái.

Ầm ầm!

Trong khoảnh khắc, từ địa cung sâu thẳm dưới lòng đất, những tiếng động rầm rập liên tục truyền lên, như là có thứ gì muốn lao ra.

Thấy thế, Nguyệt Già trợn mắt khiếp sợ, nàng ta không ngờ rằng cục bông bé nhỏ kia lại là một Linh Tổ.

Từ nơi sâu thẳm trong lòng đất, những tiếng động ầm ầm không ngừng truyền ra, nhưng vật kia vẫn không lao lên được.

Tiểu Bạch cau mày.

Bấy giờ, Nguyệt Già mới cười nói: “Đạo cung này từng bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn, bảo vật bên trong không ra được đâu”.

Tiểu Bạch trừng mắt nhìn nàng ta, sau đó lại nhìn về phía Nhị Nha cùng Mộ Niệm Niệm.

Mộ Niệm Niệm quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cân nhắc đôi chút rồi nói với Nguyệt Già: “Nguyệt Già tiền bối, chúng ta xuống Đạo cung chứ?”

Nguyệt Già cười bảo: “Đương nhiên có thể đi, nhưng chỉ hai người chúng ta đi thôi”.

Diệp Quân chau mày.

Nguyệt Già nghiêm túc giải thích: “Diệp công tử, Đạo cung này là nơi mai táng toàn bộ bảo vật của Đạo Tông ta, nếu mang cả Linh Tổ của ngươi vào, chỉ sợ nó sẽ cuỗm hết toàn bộ thần vật của chúng ta đi mất. Cho nên, không thể mang nó theo”.

Tiểu Bạch đứng bên nghe thấy thế thì giận dữ vô cùng, móc ra một quả bom cực lớn, mẹ nó, đã thế thì hủy diệt đi!

Nó không hề chần chừ một giây, lấy ra liền ấn nút.

Thấy thế, Diệp Quân tức thì biến sắc, vội lùi về sau, nhưng ngay lúc này, Mộ Niệm Niệm đã cản Tiểu Bạch lại.

Tiểu Bạch ôm đầu Mộ Niệm Niệm ra sức cọ xát một chốc, vừa cọ vừa chỉ chỉ vào Nguyệt Già, vẻ tức muốn chết.

Bỏ lại Tiểu Bạch?

Tất nhiên Diệp Quân sẽ không đồng ý, hắn đang định nói gì thì Mộ Niệm Niệm đã cười cười, ngắt lời: “Con cứ đi đi”.

Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, sắc mặt lộ vẻ khó hiểu.

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Chỉ con với Nguyệt Già cô nương đi thôi”.

Diệp Quân còn muốn nói gì, Mộ Niệm Niệm lại thêm một câu: “Bọn ta đi chỗ khác dạo chơi một lát, xong việc sẽ tới đón con, tự con phải cẩn thận”.

Nói đoạn, bà ấy dẫn theo Nhị Nha cùng Tiểu Bạch bay về phía chân trời.

Diệp Quân nghi hoặc nhìn theo.

Nguyệt Già cũng nhìn theo bóng Mộ Niệm Niệm giây lát rồi cười nói: “Diệp công tử, chúng ta đi thôi”.

Nói xong, nàng ta không chờ Diệp Quân đáp lại, cuốn theo hắn biến mất khỏi chỗ cũ.

Trên đám mây nơi chân trời, Nhị Nha đang nhìn xuống: “Mộ Niệm Niệm cô nương, người kia có tâm cơ quá sâu sắc, nàng ta sẽ tính kế với tên nhóc này mất”.
 
Chương 1749


Chương 1749

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Ta biết”.

Nhị Nha nghi hoặc: “Vậy cô còn để hắn đi theo nàng ta? Ngươi không sợ hắn bị người ta lừa gạt đến cái quần cũng không còn à?”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Đừng xem thường tên nhóc này, nó trầm tính khiêm nhường hơn cha nó, nhưng đầu óc không kém chút nào đâu, người kia tuy cũng chẳng phải dạng hiền lành tử tế gì nhưng muốn tính kế nó thì cũng không dễ đâu”.

Nhị Nha gật đầu: “Đúng nhỉ, cái tên này, ngày ngày đều canh chừng Tiểu Bạch, chắc hẳn đang nghĩ làm thế nào để mượn đồ của Tiểu Bạch đây mà… Không phải đứa tốt lành gì!”

Tiểu Bạch: “…”

Mộ Niệm Niệm cười cười, đang định nói gì đó lại đột nhiên chau mày, Nhị Nha vội hỏi: “Sao vậy?”

Mộ Niệm Niệm nói: “Chân vũ trụ phái thêm cường giả tới, quá nhiều, chúng ta phải về một chuyến thôi”.

Nhị Nha nhìn xuống dưới: “Thế còn tên nhóc kia…”

Mộ Niệm Niệm nói: “Đã có người bảo vệ nó rồi!”

Nói xong, bà ấy lập tức dẫn theo Nhị Nha cùng Tiểu Bạch biến mất khỏi đó.

Dưới sự hướng dẫn của Nguyệt Già, hai người đi xuống lòng đất, lối đi dưới này tối tăm mờ ảo, không khí cũng loãng, bốn phía tràn ngập một cảm giác đè nén khó chịu, khiến người ta hít thở cũng khó.

Hai người men theo một lối nhỏ, đi khoảng chừng một khắc thì tới trước một cửa đá. Nguyệt Già đẩy cửa, một địa cung đồ sộ hùng vĩ xuất hiện trước mắt hai người.

Địa cung này cực kì lớn, rộng chừng mấy vạn trượng, có thể lờ mờ thấy được xa xa có vô số tòa tháp cao.

Toàn bộ địa cung tối om, vắng lặng như tờ, bởi vậy, bầu không khí thật âm trầm và nặng nề như một thành trì chết.

Trong bóng tối, Nguyệt Già phóng mắt nhìn địa cung, đáy mắt lóe lên một tia dị thường.

Diệp Quân liếc nhìn người phụ nữ đi bên cạnh, không nói một lời.

Nguyệt Già chợt xòe tay, một ngọn lửa từ lòng bàn tay nàng ta phóng lên cao, thoáng chốc, nhiệt độ trong này đã tăng vọt, cùng lúc đó, ngọn lửa bay kia cũng chiếu sáng toàn bộ địa cung.

Diệp Quân nhìn về cánh cổng chính của địa cung cách đó không xa, trên đó có hai chữ lớn: Đạo cung.

Nguyệt Già lại xòe tay, Đạo Ấn từ tay nàng ta bay lên, ngay khi Đạo Ấn xuất hiện, trên khoảng không của địa cung cũng hiện ra một Đại Đạo Phù Ấn.

Nguyệt Già điểm tay về phía Đại Đạo Phù Ấn một cái: “Đi!”

Đạo Ấn bay về phía đó, đâm vào Đại Đạo Phù Ấn.

Ầm!

Đại Đạo Phù Ấn vỡ nát, hóa thành vô số mảnh vụn năng lượng tản ra bốn phía, rơi xuống, địa cung đột nhiên rung chuyển, từng luồng năng lượng thần bí bắt đầu tản đi khắp chốn.

Nguyệt Già nhếch miệng cười nhẹ: “Diệp công tử, phong ấn đã được giải trừ”.

Nói đoạn, nàng ta xòe tay, Đạo Ấn trở về trong tay nàng ta. Nguyệt Già lại đưa Đạo Ấn tới trước mặt Diệp Quân: “Trả lại cho ngươi”.

Diệp Quân bình thản nhận lấy.

Nguyệt Già chớp mắt nhìn hắn: “Ngươi có vẻ không hề bất ngờ nhỉ”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cô nương không phải hạng người đó”.

Nguyệt Già hỏi hắn: “Ngươi căn cứ vào đâu mà cho rằng ta không phải hạng người đó?”

Diệp Quân suy nghĩ giây lát rồi đáp: “Trực giác mách bảo”.
 
Chương 1750


Chương 1750

Nguyệt Già hơi sửng sốt rồi chợt bật cười ha hả, vừa bật cười, vùng ngực lại chấn động như sóng triều mãnh liệt.

Diệp Quân dời mắt đi nơi khác, người phụ nữ này là người có nơi đó lớn nhất trong số những người phụ nữ hắn từng gặp, lớn như vậy, chẳng lẽ không thấy nặng sao?

Nguyệt Già cười một hồi mới ngừng được. Nàng ta liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Diệp công tử, ta khuyên ngươi một câu, chớ nên khảo nghiệm nhân tính, Đạo Ấn này của ngươi quý trọng hơn ngươi tưởng nhiều lắm. Ngay cả ta thấy được cũng phải nảy lòng tham, bởi vì nếu có vật này thì có thể phá vỡ toàn bộ phong ấn của thế gian, chiếm được vô số cơ duyên”.

Diệp Quân cười bảo: “Vậy vì sao Nguyệt Già cô nương không chiếm lấy cho riêng mình?”

Nguyệt Già hỏi ngược lại: “Vì sao Diệp công tử tình nguyện nhường ấn đó cho ta một cách nhẹ nhàng như thế?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta chỉ không ngờ Nguyệt Già cô nương lại lấy thật…”

Nguyệt Già nghe nói thế lại bật cười, tiếng cười thánh thót như tiếng chuông bạc. Lát sau, nàng ta mới giục Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu, hai người cùng sóng bước vào bên trong địa cung.

Cả địa cung rộng lớn dường như chỉ có hai người bọn họ, bởi vậy, cảm giác nơi này vô cùng vắng vẻ, bầu không khí âm trầm u tịch.

Hai người nhanh chóng tới trước một tòa đại điện. Nhưng ngay khoảnh khắc bước chân vào đại điện, cả hai đều biến sắc, bởi vì vào lúc ấy, tu vi của họ đã bị áp chế.

Cảm giác này hệt như lúc bước vào bí cảnh Vĩnh Sinh vậy.

Hai người đều hết sức kinh hãi, vội lùi về phía sau, nhưng sau lưng họ đã xuất hiện một tấm chắn vô hình, chặn đường lui của họ.

Diệp Quân vội lấy Đạo Ấn ra, nhưng ngay cả Đạo Ấn cũng không có bất kì tác dụng nào.

Chợt, một giọng nói già nua từ một góc truyền tới: “Đạo Ấn không có tác dụng gì đâu, bởi vì phong ấn nơi này không phải do chủ nhân bút Đại Đạo để lại”.

Diệp Quân cùng Nguyệt Già quay đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa có một bà lão đang ngồi xếp bằng, bà lão vận bộ trường bào, tóc xõa tung, khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt thoạt nhìn khá lạnh lẽo âm u.

Bà lão nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ngươi có quen biết chủ nhân bút Đại Đạo?”

Diệp Quân gật đầu: “Có gặp một lần”.

Bà lão híp mắt, nhắc lại: “Gặp một lần?”

Diệp Quân nói: “Phải chăng tiền bối muốn hỏi, ta đây có phải là người mang thiên mệnh không?”

Nói đến đó, hắn giang tay ra: “Trên người ta không có khí vận Thần Đạo nhé”.

Bà lão kia nói: “Quả thực trên người ngươi không có khí vận Thần Đạo, nhưng ngươi lại có Đạo Ấn, điều này rất không bình thường”.

Diệp Quân cười bảo: “Đạo Ấn này do ta tình cờ lấy được”.

Nguyệt Già vỗ vai Diệp Quân một cái, bất mãn nói: “Người ta hỏi ngươi cái gì là đáp liền à? Sao ngoan thế?”

Diệp Quân thản nhiên nói: “Ra đường nên dĩ hòa vi quý”.

Nguyệt Già còn muốn nói gì, bà lão bên kia đột nhiên nhìn thẳng vào nàng ta, tay phải bất chợt nhấc lên, ngay sau đó, một luồng uy lực vô hình bao phủ lấy Nguyệt Già.

Ầm!

Nguyệt Già tức thì có cảm giác như vạn ngọn núi đè lên, hơi thở cứng lại, suýt thì sụp người xuống.
 
Chương 1751


Chương 1751

Nàng ta hốt hoảng nhìn bà lão.

Diệp Quân vội nói: “Tiền bối…”

Bà lão kia thu tay lại, luồng uy lực khủng bố trên người Nguyệt Già lập tức tan đi, nhưng nàng ta vẫn khuỵu người ngã xuống đất.

Bà lão liếc nhìn Diệp Quân: “Nể mặt ngươi một lần”.

Diệp Quân vội đỡ lấy Nguyệt Già, lòng thoáng chấn động, bởi vì hắn đã nhận ra, nếu bà lão này thu tay chậm chút thôi, chỉ sợ Nguyệt Già đã tan nát thần hồn.

Ánh mắt bà lão lại lần nữa chuyển về phía Diệp Quân: “Ta rất lấy làm lạ, nếu ngươi đã không phải là người do ông ta lựa chọn thì vì sao ông ta còn đưa Đạo Ấn cho ngươi?”

Diệp Quân lắc đầu: “Tiền bối, thành thật mà nói, ta cũng không biết đâu. Đạo Ấn này ta tình cờ cướp được, nhưng khi gặp ông ta, ông ta cũng không đòi về, về phần nguyên nhân là gì, quả thực ta không biết”.

Bà lão nhìn Diệp Quân chằm chằm một hồi, sau đó chậm rãi nhắm mắt, không nói thêm lời nào.

Diệp Quân nhìn Nguyệt Già nằm trong lòng mình: “Không sao chứ?”

Nguyệt Già run run nhìn chòng chọc vào bà lão kia: “Nếu đi ra ngoài…”

Bà lão bình thản nói: “Dù đi ra ngoài, mười ngươi cũng không phải đối thủ của ta”.

Diệp Quân sửng sốt.

Thực lực của Nguyệt Già mạnh cỡ nào, hắn cũng có biết, nàng ta nhất định phải vượt xa đám Mệnh Vận Đại Đế bình thường.

Vậy thì, chẳng lẽ bà lão trước mắt kia còn mạnh hơn cả Mệnh Vận Đại Đế?

Chợt nghĩ tới điều gì, Diệp Quân cả kinh: “Tiền bối là thần linh vũ trụ?”

Thần linh vũ trụ!

Nghe Diệp Quân nói thế, đáy mắt bà lão lóe lên kinh ngạc: “Ngươi cũng nhanh trí đấy!”

Diệp Quân trầm mặc, lòng khiếp sợ, hắn cũng từng gặp thần linh vũ trụ, ví dụ như Âm Thần, nhưng mà thực lực của người đó thậm chí còn chẳng bằng được Chấp Kiếm Nhân, ngược lại, đám Đại Đế hắn gặp thì người sau mạnh hơn người trước.

Bởi vậy, trong tiềm thức của hắn, thần linh vũ trụ không bằng Đại Đế.

Nhưng hiện tại xem ra, thần linh vũ trụ cũng có người nọ người kia.

Thần linh vũ trụ hùng mạnh thì còn khủng bố hơn cả Đại Đế!

Nằm trong lòng Diệp Quân, Nguyệt Già cũng đang vô cùng khiếp sợ, nàng ta không ngờ nơi này lại giam giữ một vị thần linh vũ trụ.

Bà lão kia lại nhắm mắt, chẳng biết đang nghĩ gì.

Diệp Quân do dự giây lát rồi hỏi: “Tiền bối, chủ nhân bút Đại Đạo đã trấn áp tiền bối ở đây sao?”

Bà lão lắc đầu: “Không phải ông ta, là người khác”.

Diệp Quân ngạc nhiên, việc này không phải do chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng nếu không phải ông ta thì ai có thể trấn áp người này ở đây?

Như thể đoán được suy nghĩ trong lòng Diệp Quân, bà lão lại hỏi: “Có biết Chân Thần không?”

Chân Thần!

Diệp Quân kinh ngạc: “Là người đó?”

Bà lão nheo mắt, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh: “Ngươi quen biết nàng ta?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không quen biết, nhưng ta biết Chân vũ trụ”.
 
Chương 1752


Chương 1752

Bà lão kia siết chặt nắm tay, sắc mặt lạnh lẽo tột cùng, đáy mắt lại sáng lên một tia mừng rỡ.

Diệp Quân ngập ngừng hỏi: “Tiền bối, hình như tu vi của tiền bối không bị trấn áp?”

Bà lão thản nhiên đáp: “Không!”

Diệp Quân nghi hoặc: “Thế còn chúng ta?”

Bà lão nói: “Các ngươi quá yếu”.

Sắc mặt Diệp Quân cứng đờ ra.

Bà lão nhìn Diệp Quân và Nguyệt Già, ánh mắt lóe lên, nhưng không nói gì thêm.

Diệp Quân tức thì đề phòng, lại chợt liên tưởng đến điều gì, sắc mặt hắn thay đổi. Bà lão cũng đã nhận ra, bèn cười cười: “Đoán ra rồi?”

Sắc mặt Diệp Quân vô cùng khó coi: “Phong ấn nơi này là do Chân Thần để lại, nhưng nó không có công năng áp chế tu vi của người ở trong đó, nếu ta đoán không sai, chính bà đang áp chế tu vi của bọn ta”.

Bà lão bật cười, nhưng nụ cười âm trầm cực điểm: “Thật thông minh”.

Diệp Quân nhìn bà lão, nói: “Vừa rồi bà hỏi ta nhiều như thế là muốn biết ta có phải người của chủ nhân bút Đại Đạo hay người của Chân Thần không, đúng chứ?”

Bà lão cười cười: “Ngươi không thể là người của Chân Thần, vì ngươi không phải là thần linh vũ trụ, điều thực sự khiến ta băn khoăn là, ta sợ ngươi là người mang thiên mệnh. Người mang thiên mệnh được khí vận Thần Đạo của mình che chở, nếu ta dám đoạt xá ngươi, dù thành công thì chủ nhân bút Đại Đạo cũng sẽ không bỏ qua cho ta, may thay, ngươi lại không phải là người mang thiên mệnh”.

Diệp Quân gật đầu: “Quả thực ta không phải là người mang thiên mệnh, nhưng ta là người của Thiên Mệnh”.

Bà lão nheo mắt: “Người của Thiên Mệnh?”

Diệp Quân lắc đầu: “Thôi, coi như hôm nay Diệp Quân ta đây thua rồi. Bà muốn đoạt xá thì cứ việc, mau lên chút”.

Hắn đã nói sẽ không dựa dẫm vào cô cô, đàn ông đích thực, nói lời phải giữ lời.

Bà lão cười nói: “Không vội, mấy nghìn vạn năm qua, ngươi là người sống đầu tiên ta gặp, cho nên tâm sự chút cũng không sao”.

Diệp Quân thản nhiên nói: “Nhân vật phản diện thường chết vì nói nhiều, bà chắc chứ?”

“Ha ha ha”.

Bà lão đột nhiên phá lên cười ha hả: “Chết vì nói nhiều? Ngươi nói kể cũng đúng, nhưng ngươi có biết ta là ai không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Bà lão nhìn Diệp Quân chòng chọc: “Từ thượng cổ đến nay, vũ trụ từng sản sinh vô số thần linh vũ trụ, trong số đó có chín thần linh vũ trụ mạnh nhất. Năm xưa, họ được gọi là Cửu Thần, Chân Thần đứng đầu, nhưng rồi nàng ta giết chết sáu vị, chỉ còn lại Tam Thần, mà ta đây, chính là một trong Tam Thần còn sống…”

Nói đoạn, bà ta chậm rãi đứng lên, một khí thế ngập trời từ bên trong người bà ta tràn ra. Bà ta nhắm mắt lại: “Ta từng cắn nuốt hơn vạn luân hồi của các nền văn minh vũ trụ, từng một mình kháng cự hơn nghìn lần lôi kiếp vũ trụ, ở thời đại của ta, ta tung hoành khắp chốn, vô địch toàn bộ vũ trụ…”

Nói đến đó, bà ta nhìn về phía Diệp Quân: “Đời này, ta chỉ thua hai lần, một là với Chân Thần, hai là thua chủ nhân bút Đại Đạo”.

Diệp Quân do dự giây lát rồi nhắc nhở: “Hiện giờ thời đại đã thay đổi, ta nghĩ, là người hay là thần cũng đều nên khiêm nhường một chút mới tốt”.
 
Chương 1753


Chương 1753

Bà lão kia cười lớn: “Ngươi hoàn toàn không có hiểu biết gì về thực lực của ta”.

Nói đoạn, bà ta lại nhìn Diệp Quân: “Ngươi nói, ngươi là người của Thiên Mệnh?”

Diệp Quân đường hoàng gật đầu.

Bà lão hỏi: “Nếu hiện giờ ta giết ngươi thì liệu người đó có thể làm gì ta chăng?”

Diệp Quân do dự một chốc mới nói: “Bà không nên làm vậy đâu…”

Bà lão cười nhạo: “Thiên Mệnh… Thú vị đây, thế gian lại còn có người dám tự xưng là Thiên Mệnh, thật đúng là ếch ngồi đáy giếng, vô tri thì không biết sợ, thật buồn cười…”

Ầm!

Đúng lúc này, trước mặt bà lão chợt xuất hiện một khuôn mặt mờ ảo.

Đó chính là người phụ nữ váy trắng!

Người phụ nữ váy trắng nhìn chằm chằm bà lão kia, đáy mắt không một chút cảm xúc: “Ngươi là thứ gì? Hả?”

Tức điên rồi!

Diệp Quân: “…”

Cô cô váy trắng!

Thấy rõ bóng dáng nọ, Diệp Quân vừa mừng vừa sợ, hắn thật không ngờ cô cô váy trắng lại xuất hiện ở nơi này.

Đương nhiên, thực lòng thì hắn cũng không quá bất ngờ.

Bởi vì ngay khi vị thần linh vũ trụ này khoác lác quá đà, khinh thường Thiên Mệnh, hắn cũng đã lờ mờ đoán được kết cục.

Hạ thấp ai cũng không vấn đề gì, nhưng tuyệt đối không thể hạ thấp cô cô váy trắng của hắn.

Thấy gương mặt người phụ nữ váy trắng đột ngột xuất hiện trước người, vị thần linh vũ trụ kia biến sắc, bà ta không ngờ người phụ nữ này lại bất ngờ hiện ra ở đây. Bà lão vô thức tấn công chiếc bóng mờ ảo kia, nhưng ngay lúc này, từ trên cao bỗng có một thanh kiếm lao xuống.

Vèo!

Thần linh vũ trụ còn chưa kịp định thần, thanh kiếm kia đã xuyên vào đỉnh đầu bà ta.

Ầm!

Thần linh vũ trụ bị ghim chặt tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Bà ta trợn tròn hai mắt, kinh sợ tột cùng, đáy mắt tràn đầy hoảng loạn, giọng run rẩy: “Ngươi…”

Người phụ nữ váy trắng thản nhiên nhìn thần linh vũ trụ, ánh mắt dửng dưng như thể nhìn một con sâu cái kiến, bà ấy chỉ vào Diệp Quân: “Nó là người của ta, ngươi thấy có vấn đề gì không?”

Nghe vậy, Diệp Quân chợt cảm động vô cùng.

Vị thần linh vũ trụ kia đã chết sững, đầu óc trống rỗng.

Bà ta bị người ta hạ gục trong tích tắc!

Đã đến lúc này rồi, bà ta vẫn không thể tin nổi, bà ta chính là một trong chín vị thần viễn cổ, cả đời chỉ mới thua Chân Thần cùng chủ nhân bút Đại Đạo mà thôi, nhưng vừa rồi, bà ta thậm chí còn không đỡ nổi một kiếm.

Quan trọng hơn cả là, người phụ nữ váy trắng trước mặt chỉ là một hư ảnh chứ không phải bản thể.

Một hư ảnh đã có năng lực hạ gục bà ta trong giây lát!

Vị thần linh vũ trụ này đã hoàn toàn ngây dại.
 
Chương 1754


Chương 1754

Không chỉ mình bà ta mà cả Nguyệt Già nằm dưới đất cũng phải trợn to mắt như không dám tin.

Một hư ảnh đánh bại một vị thần linh vũ trụ trong nháy mắt?

Thật là quá sức tưởng tượng.

Nguyệt Già nhìn người phụ nữ váy trắng, khiếp sợ trong lòng, đồng thời cũng hết sức nghi hoặc, người phụ nữ váy trắng này rốt cuộc là ai?

Lúc này, người phụ nữ váy trắng đột nhiên quay đầu về phía Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười: “Cô cô”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, nói: “Lần sau mà gặp phải kẻ yếu như vậy thì đừng lại để ta ra tay nữa, hoặc là đừng có gây họa, hoặc là kiếm kẻ nào cao cường chút mà gây họa”.

Diệp Quân cười khổ.

Người phụ nữ váy trắng đang định rời khỏi đó thì chợt dừng lại, như thể nghĩ tới điều gì, bà ấy xòe tay, thời không vỡ ra, một miếng dưa hấu xuất hiện trong lòng bàn tay, bà ấy đưa cho Diệp Quân: “Nếm thử đi”.

Diệp Quân do dự giây lát rồi nhận miếng dưa, cắn thử, rất ngọt, rất giòn.

Người phụ nữ váy trắng hỏi: “Ngon chứ?”

Diệp Quân vội gật đầu: “Ngon ạ”.

Người phụ nữ váy trắng lại nói: “Ta trồng đấy”.

Diệp Quân sửng sốt.

Trồng dưa?

Người phụ nữ váy trắng không nói gì thêm, quay người định đi, Diệp Quân lại đột nhiên hỏi: “Cô cô, lần sau con có thể tới hệ Ngân Hà thăm cô cô với cha được không?”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Có thể”.

Nói xong, bà ấy lại định rời đi, nhưng sực nhớ tới một người còn chưa giải quyết, bà ấy quay đầu nhìn thần linh vũ trụ: “Ngươi thực sự quá yếu!”

Dứt lời, bà ấy liền biến mất.

Sắc mặt vị thần linh vũ trụ kia đã như tro tàn, ánh mắt đờ đẫn như mất hồn.

Quá yếu!

Đường đường là thần linh vũ trụ mà bị người ta nói là quá yếu!

Quá yếu!

Từ đáy lòng vị thần linh vũ trụ “quá yếu” kia chợt dâng lên một niềm bất đắc dĩ và tuyệt vọng, thực lực của người phụ nữ kia khiến bà ta tuyệt vọng, tuyệt vọng hoàn toàn, thậm chí trong lòng chẳng thể dấy lên một tia phản kháng.

Vị thần linh vũ trụ kia lặng lẽ thở dài, sắc mặt xám ngoét, sớm biết thế này, vừa rồi đừng mạnh miệng huênh hoang.

Chán sống quá mà!

Vị thần linh vũ trụ kia dừng suy nghĩ miên man, nhìn Diệp Quân, nói: “Cậu nhóc, có thể cho ta một con đường sống không? Nếu ngươi đồng ý, ta có thể dâng tặng toàn bộ tài sản cá nhân cùng với tất cả mọi tài vật của Đạo Tông”.

Diệp Quân lắc đầu: “Vớ vẩn, giết bà thì những thứ đó cũng thuộc về ta mà”.

Ầm!

Từ bên trong vị thần linh vũ trụ kia, kiếm Hành Đạo đột ngột phóng lên cao, biến mất, cũng vào khoảnh khắc đó, vị thần linh vũ trụ đó triệt để biến mất, thần hồn cùng tiêu tan.

Diệp Quân xòe tay, một chiếc nhẫn không gian từ từ bay đến trước mặt hắn.
 
Chương 1755


Chương 1755

Bên trong nhẫn không gian có chừng hơn năm tỷ linh nguyên, trang bị và công pháp không đếm được.

Năm tỷ!

Diệp Quân tức thì mừng rỡ không thôi, hiện giờ thứ hắn thiếu nhất chính là tiền, bởi vì hiện nay vũ trụ Quan Huyên đang chế tạo Thượng Cổ Thần Khôi, vô cùng tốn kém, ngay cả có Tiên Bảo Các cũng khiến tài chính chật vật. Đặc biệt là hiện tại, để đối kháng với Chân vũ trụ và nền văn minh Vĩnh Sinh, vũ trụ Quan Huyên còn phải tăng cường bồi dưỡng nhân tài và cường giả, có thể nói, dù đã có Tiên Bảo Các hỗ trợ nhưng phương diện kinh tế vẫn khá khó khăn.

Có chỗ linh nguyên này có thể tạm thời giải quyết tình hình tài chính eo hẹp của vũ trụ Quan Huyên.

Diệp Quân cất nhẫn không gian đi, nhìn về phía Nguyệt Già, lúc này nàng ta đang tự chữa thương.

Phong ấn nơi này đã được giải trừ.

Diệp Quân nói: “Nguyệt Già cô nương, hẹn ngày sau gặp lại”.

Nói đoạn, hắn quay đầu định rời đi.

Nguyệt Già chợt cất tiếng gọi: “Chờ chút đã!”

Diệp Quân ngoảnh lại nhìn, Nguyệt Già hỏi: “Người vừa rồi là cô cô ngươi?”

Diệp Quân gật đầu.

Nguyệt Già trầm mặc một lát mới thử nói: “Diệp công tử, ngươi lấy hết mọi tài vật của Đạo Tông ta mang đi như thế…”

Diệp Quân lắc đầu: “Nguyệt Già cô nương, cô không phải người của Đạo Tông”.

Ánh mắt Nguyệt Già thoáng lóe lên một tia kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết?”

Diệp Quân nhìn Nguyệt Già: “Ta cũng đang rất tò mò không biết Nguyệt Già cô nương rốt cuộc là ai”.

Nguyệt Già thản nhiên cười bảo: “Diệp công tử không ngại thì đoán thử xem”.

Diệp Quân lắc đầu, quay người đi khỏi đó.

Đoán làm gì!

Hắn đâu có dư cơm mà đoán tới đoán lui!

Thấy Diệp Quân quả đoán bỏ đi, Nguyệt Già vội vàng đứng lên, bước nhanh tới trước mặt hắn: “Diệp công tử, ta không đòi hỏi linh nguyên của Đạo Tông, ta chỉ muốn một thứ, ngươi xem liệu có được không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Nguyệt Già giận dự lắm, nàng ta trừng mắt nhìn Diệp Quân, viền mắt đỏ lên: “Sao ngươi lại nhẫn tâm đến thế? Ta mang ngươi tới đây, không có công gì thì cũng coi như đã bỏ sức, ngươi lại nhẫn tâm đến thế… Con người ngươi thật là xấu xa”.

Vừa nói, đáy mắt nàng ta vừa dâng lệ, dáng vẻ yếu đuối đáng thương, ánh mắt lại thoáng một tia e lệ, xinh đẹp không sao tả xiết, khiến lòng người không tự chủ được, dâng lên niềm tiếc thương.

Ánh mắt Diệp Quân lại trở nên lạnh lẽo: “Nguyệt Già cô nương, cô làm bộ làm tịch cho ai xem?”

Chạm phải ánh mắt buốt giá của Diệp Quân, Nguyệt Già sửng sốt.

Diệp Quân lắc đầu: “Nguyệt Già cô nương, suy nghĩ của ta xưa nay luôn rất đơn giản, kết thiện duyên cùng cô nương, hai bên có thể làm bạn, như vậy tất nhiên rất tốt, nếu không thể làm bạn thì không đối đầu nhau thôi cũng được. Nhưng cô nương đây từ đầu tới giờ luôn thích dùng thủ đoạn không hay với ta, bao gồm cả lúc này, lần này cô diễn trò như thế là khinh thường ta hay là khinh thường chính mình?”

Sắc mặt Nguyệt Già lại khôi phục như thường, nàng ta im lặng nhìn Diệp Quân.
 
Chương 1756


Chương 1756

Diệp Quân nói tiếp: “Để ta đoán thử, cô nương làm như vậy, ngoài muốn lấy được một thần vật nào đó của Đạo Tông ra thì còn có mục đích khác, ví dụ như, muốn kết thân với ta, đương nhiên, mục đích thật sự của cô chắc chắn không phải muốn làm bạn với ta mà là muốn làm quen với cô cô ta, đúng không?”

Con ngươi của Nguyệt Già thoáng co rút lại, lòng khiếp sợ vô cùng.

Quả thực nàng ta có ý định kết thân với Diệp Quân, tất nhiên, mục đích cuối cùng không phải là Diệp Quân mà là người phụ nữ váy trắng kia.

Nàng ta cho rằng, đối phó với loại thiếu niên bồng bột thật thà này đâu phải chuyện gì khó. Dù sao, nàng ta vẫn rất có niềm tin với dung nhan của mình. Chỉ có điều, Nguyệt Già không ngờ rằng thiếu niên trước mặt đây lại là một người tâm sáng như gương, nhìn qua là hiểu rõ mọi chuyện.

Sơ suất quá, đánh giá thấp đối phương rồi!

Diệp Quân nhìn Nguyệt Già, nói: “Cô cô ta ở hệ Ngân Hà đó, nếu Nguyệt Già cô nương muốn làm quen với người thì có thể tới đó tìm người”.

Nói xong, hắn quay đầu rời khỏi nơi đó.

Nguyệt Già lại gọi: “Diệp công tử”.

Diệp Quân quay lại nhìn nàng ta, Nguyệt Già trầm giọng nói: “Chuyện vừa rồi là lỗi của ta, xin lỗi. Ta hi vọng chúng ta có thể làm quen lại từ đầu, ta là Chiêm Đài Nguyệt Già…”

Diệp Quân lắc đầu, ngắt lời nàng ta: “Ta không muốn quen biết với cô nương”.

Nói đoạn, hắn cất bước rời khỏi đó.

Chiêm Đài Nguyệt Già giận dữ mắng theo: “Cái đồ nhỏ mọn này…”

Xa xa, Diệp Quân đang định rời đi, lại dường như cảm thụ được điều gì, hắn ngẩng phắt đầu lên, giây lát sau, một sức mạnh hủy diệt đất trời từ nơi xa xa tràn tới.

Ầm!

Thời không phía trên sụp đổ!

Diệp Quân hốt hoảng trong lòng, luồng sức mạnh vừa rồi rất khủng khiếp, không hề thua kém sức mạnh của vị thần linh vũ trụ trong địa cung.

Là Vĩnh Sinh Đại Đế!

Mẹ kiếp!

Diệp Quân thầm mắng một tiếng, tên này không đến sớm chút, đợi cô cô vừa đi liền tới, mẹ nó chứ.

Với thực lực hiện nay của mình, Diệp Quân biết hắn không thể là đối thủ của Vĩnh Sinh Đại Đế, nhưng lúc này, hắn không còn đường lui nào khác. Ngay khi hắn đang định ra tay, chợt có một bàn tay kéo hắn ra phía sau, một người phụ nữ xuất hiện trước mặt hắn.

Nhìn thấy cô gái kia, Diệp Quân tức thì sửng sốt.

Chấp Kiếm Nhân!

Chấp Kiếm Nhân ngẩng đầu nhìn luồng sức mạnh khủng bố đang kéo đến, sắc mặt lạnh nhạt, đâm ra một kiếm.

Ong!

Kiếm ngân lên, một luồng kiếm quang xé không trung lao đi, xé toạc luồng sức mạnh kia, nhưng cũng vào lúc này, từ trên không trung có một bàn tay khổng lồ đè xuống.

Con ngươi Chấp Kiếm Nhân co rút lại, nàng ta quay phắt về sau, vỗ mạnh một cái lên vai Diệp Quân, một luồng kiếm khí hết sức ôn hòa đẩy Diệp Quân ra xa, bản thân nàng ta hóa thành một luồng kiếm quang, lao lên cao, chém về phía bàn tay khổng lồ nọ.

Ầm ầm!

Kiếm khí vỡ vụn, Chấp Kiếm Nhân bị đẩy lùi mấy nghìn trượng.
 
Chương 1757


Chương 1757

Đạo cung dưới lòng đất lúc này cũng đã bị nghiền nát thành bụi.

Chấp Kiếm Nhân vừa dừng lại, khóe miệng đã trào máu tươi, sắc mặt nặng nề chưa từng thấy.

Xa xa, có ba người đang đứng nhìn, người cầm đầu chính là Vĩnh Sinh Đại Đế, bên phải ông ta có một ông lão lưng còng, bên trái là một nữ đạo sĩ.

Diệp Quân xông tới bên cạnh Chấp Kiếm Nhân, thấy vệt máu trên khóe miệng nàng ta cùng sắc mặt nhợt nhạt, vội vàng hỏi: “Có sao không?”

Chấp Kiếm Nhân không đáp.

Diệp Quân nhẹ giọng bảo: “Tỷ vẫn luôn đi theo ta?”

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nói: “Không phải”.

Diệp Quân chỉ cười cười.

Chấp Kiếm Nhân lập tức nhìn hắn chòng chọc, cả giận quát khẽ: “Cười cái gì?”

Diệp Quân vội nói: “Không… không có gì”.

Chấp Kiếm Nhân liếc nhìn Chiêm Đài Nguyệt Già đứng xa xa, lạnh nhạt nói: “Quấy rầy chuyện vui của ngươi rồi hả”.

Diệp Quân sửng sốt, nhận ra Chấp Kiếm Nhân đã hiểu lầm, hắn vội giải thích: “Ta với vị Chiêm Đài cô nương kia không có bất cứ liên quan nào, thật đấy…”

Chấp Kiếm Nhân quay đi chỗ khác: “Ngươi nói với ta chuyện đó làm gì? Ta không muốn nghe”.

Nói là nói thế, nhưng giọng điệu đã mềm đi rất nhiều.

Nhìn Chấp Kiếm Nhân đứng trước mặt, Diệp Quân vừa vui mừng lại vừa cảm động, hắn biết, chắc chắn nàng ta vẫn luôn theo sát mình. Xúc động dâng trào, Diệp Quân không kìm được lòng, bèn kéo tay Chấp Kiếm Nhân.

Chấp Kiếm Nhân vừa thẹn lại vừa giận, giật phắt tay ra, quát lên: “Bao nhiêu người ở đây, ngươi lại làm gì vậy? Thật làm ta tức chết mất”.

Nhìn Chấp Kiếm Nhân vừa giận dữ lại vừa thẹn thùng như thế, Diệp Quân ngây người, kìm lòng không nổi bèn nói: “Từ Kính, tỷ thật xinh đẹp”.

“A!”

Chấp Kiếm Nhân lập tức đỏ bừng mặt, màu đỏ lan tới tận vành tai, nàng ta trừng mắt với Diệp Quân một cái, xấu hổ quát: “Ngươi muốn chết à! Sao lại nói vớ vẩn gì thế”.

Diệp Quân còn muốn nói thêm điều gì, Chấp Kiếm Nhân sợ hắn lại tuôn ra những lời tình tứ khiến người ta chẳng còn mặt mũi nào, bèn hung dữ nói: “Chớ có nói linh tinh, không thì ta đâm chết ngươi đó”.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mắt vì ngại ngùng mà trở nên khác hẳn bình thường, lòng chợt nổi lên một cơn sóng dịu dàng, muốn nói gì với nàng ta, nhưng lúc này, vị Vĩnh Sinh Đại Đế đang ở nơi xa kia chợt cất tiếng xen vào: “Này Chấp Kiếm Nhân, Chân vũ trụ các ngươi đang chơi trò gì thế hả?”

Chấp Kiếm Nhân đưa mắt nhìn ông ta, Vĩnh Sinh Đại Đế cười nhạt: “Chân vũ trụ các ngươi chẳng phải mới bắt tay liên hợp với nền văn minh Vĩnh Sinh bọn ta sao? Vì sao hiện giờ ngươi lại quay sang giúp đỡ vũ trụ Quan Huyên? Hành vi của ngươi cũng là đang thay mặt cho Chân vũ trụ đấy à?”

Chấp Kiếm Nhân trầm mặc hồi lâu, sau đó kiên định xòe tay, một lệnh bài xuất hiện trong lòng bàn tay nàng ta. Nàng ta nhìn lệnh bài một hồi rồi lật cổ tay, lệnh bài chầm chậm rơi xuống: “Từ nay, ta không còn là thống lĩnh quân cận vệ của Chân vũ trụ, ta chỉ đại diện chính ta”.

Đại diện chính mình!

Diệp Quân nghe Chấp Kiếm Nhân nói thế thì sửng sốt cả người.

Nàng ta không còn là thống lĩnh quân cận vệ của Chân vũ trụ?

Diệp Quân run giọng: “Từ Kính…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom