Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1718


Chương 1718

Diệp Quân vội nói: “Tiểu Bạch, đây là đồ của ta”.

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó móng vuốt chỉ vào Diệp Quân, rồi lại chỉ vào mình.

Diệp Quân quay đầu nhìn sang Nhị Nha, Nhị Nha bình tĩnh nói: “Nó nói của ngươi là của nó, của nó thì vẫn là của nó”.

Diệp Quân sầm mặt, sao Tiểu Bạch này lại giống bọn cướp thế nhỉ, học của ai đây?

Tiểu Bạch nhếch môi, hoàn toàn không có ý định trả lại.

Nhị Nha bỗng nói: “Tiểu Bạch, ngươi không thể lấy đồ của cháu trai, nó là cháu trai, chúng ta là người lớn, phải chăm sóc nó, biết không hả?”

Diệp Quân thật sự cạn lời, Nhị Nha gọi tiếng cháu trai này ngày càng thuận miệng rồi đấy.

Nghe Nhị Nha nói thế, Tiểu Bạch do dự, sau đó trả đạo ấn và lôi ấn lại cho Diệp Quân.

Nó cũng nghĩ lấy đồ của cháu trai hình như không đúng lắm.

Diệp Quân nhìn đạo ấn và lôi ấn, cảm thấy rất bất mãn, hai thứ này thế mà lại không phản kháng, muốn làm phản à?

Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch đang liếm hồ lô đường, phải nghĩ cách mượn được bảo vật của Tiểu Bạch. Ừ, cũng để con trai mình trả.

Lúc này Mộ Niệm Niệm ở một bên bỗng nói: “Chúng ta sắp đến khu vực Thần Hư rồi”.

Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm: “Dì Mộ biết về khu vực Thần Hư này không?”

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Biết nhưng không nhiều, chỉ biết nơi này từng có rất nhiều cường giả thời đại nền văn minh Thần Đạo bị trấn áp”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Cường giả thời đại của chủ nhân bút Đại Đạo ư?”

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Mặc dù chủ nhân bút Đại Đạo đã lật đổ nền văn minh Vĩnh Sinh nhưng trật tự mà ông ta muốn tạo ra cũng làm tổn hại đến lợi ích của rất nhiều cường giả lúc bấy giờ, thế nên rất nhiều người ở thời đại đó đi theo ông ta đã nổi dậy chống lại ông ta. Mục đích chuyến đi này của Vĩnh Sinh Đại Đế là để cứu những cường giả từng bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn, để họ phục vụ cho gã”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Năm đó tại sao chủ nhân bút Đại Đạo lại không giết hết chúng?”

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Ta không biết”.

Diệp Quân không nói gì.

Mộ Niệm Niệm lại nói: “Lần này mục đích của chúng ta là đến Thượng Kiếm Tông ở khu vực Thần Hư”.

Diệp Quân tò mò: “Thượng Kiếm Tông?”

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Một trong hai tông môn hùng mạnh nhất trong thời kỳ đầu của thời đại nền văn minh Thần Đạo. Thượng Kiếm Tông này từng là một thanh kiếm trong tay chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng sau đó tông chủ thế hệ đầu của Thượng Kiếm Tông đã dẫn toàn bộ Thượng Kiếm Tông nổi dậy, chống lại chủ nhân bút Đại Đạo, cuối cùng không đánh lại được, nhiều cường giả hàng đầu trong Thượng Kiếm Tông đã bị trấn áp…”

Bà ấy vừa nói vừa khẽ lắc đầu: “Thật ra, nếu thời kỳ đầu nền văn minh Thần Đạo không có nội chiến thì Chân Thần sẽ không dễ dàng lật đổ toàn bộ nền văn minh Thần Đạo như thế. Khi Chân Thần khai chiến với nền văn minh Thần Đạo, thực lực của nền văn minh Thần Đạo đã không còn tốt như trước vì nội chiến rồi”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Lúc đó chắc hẳn nội bộ nền văn minh Thần Đạo đã xảy ra chuyện gì nên mới khiến họ nội chiến thế chứ”.

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Ta đoán là do lý tưởng khác nhau”.
 
Chương 1719


Chương 1719

Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, bà ấy cười nói: “Ở thời đại trước chủ nhân bút Đại Đạo, tuổi thọ của các sinh linh gần như vô tận, chỉ cần ngươi tu luyện thì sẽ có thể kéo dài tuổi thọ, có thể nói là sự hy sinh của vũ trụ để đổi lấy sự sống còn của bản thân. Sau khi chủ nhân bút Đại Đạo nắm quyền, ông ta muốn thiết lập một trật tự có sống chết, con nghĩ thử xem vốn dĩ con có thể sống rất lâu nhưng ông ta đột nhiên tới cưỡng ép đặt dấu chấm hết cho tuổi thọ của con, con có đồng ý không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Mộ Niệm Niệm gật đầu, lại nói: “Trước chủ nhân bút Đại Đạo, trật tự rất hỗn loạn nhưng sau khi chủ nhân bút Đại Đạo nổi dậy, ông ta bắt đầu thiết lập trật tự và quy tắc cho thế giới này, không thể không kiêng dè gì mà đòi hỏi với vũ trụ, không chỉ thế lại còn lấy Đại Đạo làm nền tảng để ra vận mệnh và luân hồi, cưỡng chế ràng buộc hết thảy chúng sinh, trói buộc chúng vào trong một lớp xiềng xích…”

Nói đến đây bà ấy lắc đầu: “Những gì ông ta làm đều chọc giận tất cả mọi người ngay lúc đó”.

Diệp Quân gật đầu: “Thảo nào ông ta lại bị đánh”.

Mộ Niệm Niệm bỗng cười nói: “Con nghĩ bút Đại Đạo làm thế là tốt hay xấu?”

Diệp Quân suy ngẫm, sau đó nói: “Đối với vũ trụ bao la này thì dĩ nhiên là một chuyện tốt, nhưng với tất cả chúng sinh lúc đó… thì không phải là chuyện tốt”.

Mộ Niệm Niệm lại hỏi: “Nếu để con làm thì con sẽ làm sao?”

Diệp Quân sửng sốt.

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Nếu là con, con sẽ làm thế nào? Đi con đường của nền văn minh Vĩnh Sinh hay là con đường của chủ nhân bút Đại Đạo?”

Diệp Quân không lên tiếng.

Mộ Niệm Niệm nói: “Con có thể bắt đầu suy xét được rồi đấy”.

Chủ nhân bút Đại Đạo.

Diệp Quân im lặng quan sát. Hắn từng gặp mặt người này vài lần, có cảm giác ông ta là người tốt, ít nhất thì cũng không một mực dồn hắn vào đường cùng, không chết không tha như Bác Thiên Đạo và Vĩnh Sinh Đại Đế.

Trông ông ta cũng… hiền lành phết.

Nhưng người như thế thường mới là những kẻ nguy hiểm nhất.

Diệp Quân im lặng một hồi, nói: “Thật ra thì… con của hiện tại không thể đánh giá người như vậy được”.

Mộ Niệm Niệm quay lại: “Con đang nói chủ nhân bút Đại Đạo?”

Diệp Quân gật đầu, nghiêm túc đáp: “Đại Đạo mà ông ta vận hành có hại với chúng sinh nhưng có lợi cho vũ trụ. Nếu cứ để chúng sinh mặc sức đòi lấy thì vũ trụ sớm muộn gì cũng chịu hết nổi, khi ấy chính chúng sinh mới rơi vào cảnh tuyệt diệt. Nhưng nếu đổi lại là con sống ở thời đại đó thì cũng sẽ chống lại việc làm của ông ta, bởi dù gì nó cũng liên quan đến lợi ích của con mà”.

Mộ Niệm Niệm gật đầu, cong môi hỏi: “Con vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Nếu trở thành chủ nhân của thời đại mới, con sẽ làm gì?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Con không biết”.

Hắn hiện là vua của vũ trụ Quan Huyên nhưng mọi sự vụ ở đó căn bản đều do Nạp Lan Ca, Lý Bán Tri và những người khác xử lý, còn bản thân hắn dốt đặc cán mai. Vì vậy nên hắn cũng chưa từng nghĩ mình sẽ đi con đường như thế nào nếu trở thành người đứng đầu vũ trụ.

Nhưng dì Mộ nói đúng, chính hắn cũng biết mình nên cân nhắc đến một số việc khác rồi.

Lời này của Diệp Quân khiến Mộ Niệm Niệm bật cười: “Không sao, cũng không có gì vội”.

Hắn hỏi lại: “Dì Mộ là Thiên Đạo đúng không?”

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Con muốn hỏi cái nhìn của ta về Đại Đạo trật tự của ông ta?”
 
Chương 1720


Chương 1720

Diệp Quân: “Vâng”.

Mộ Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn về phương xa: “Thân làm Thiên Đạo, đương nhiên là hy vọng thế gian có trật tự và quy tắc, bởi vì như vậy thì vũ trụ mới có thể phát triển lâu dài, thọ mệnh cũng dài lâu”.

Diệp Quân nhìn sang, chợt hiểu được ý của bà ấy.

Bà ấy ủng hộ hành động của chủ nhân bút Đại Đạo. Đây là điều hết sức bình thường, bởi nếu cứ để thế nhân mặc sức đòi lấy thì vũ trụ sớm muộn gì cũng diệt vong, điều mà Mộ Niệm Niệm thân là Thiên Đạo chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy.

Mộ Niệm Niệm lại nói: “Thật ra thì trật tự của chủ nhân bút Đại Đạo không hề bị lật đổ. Con xem, Chân Thần vẫn duy trì trật tự của ông ta, vũ trụ Quan Huyên chúng ta cũng vậy”.

Diệp Quân gật gù: “Đúng thế”.

Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: “Quan điểm của con về Chân Thần là gì?”

Hắn lắc đầu: “Không quen biết, không dám bàn”.

Mộ Niệm Niệm cười: “Cũng phải”.

Nhị Nha đứng bên nãy giờ bỗng chen vào: “Tiểu Quân Tử đã đến hệ Ngân Hà lần nào chưa?”

Diệp Quân lắc đầu: “Chưa”.

Nhị Nha: “Lần sau chúng ta cùng đi, ta dắt ngươi đi uống chai rượu 82!”

Diệp Quân nhìn lại đầy hoài nghi. Rượu 82?

Nhị Nha tiếp tục: “Ở đó còn mấy cô em nhảy đẹp mà mặc còn ít vải nữa”.

Tiểu Bạch gật đầu phụ họa, còn vung vẩy vài cái làm nền.

Mộ Niệm Niệm nhìn Nhị Nha mà lắc đầu cười, thầm nói hai đứa dở hơi này đúng là rất thích hệ Ngân Hà.

Diệp Quân hỏi lại: “Ít lắm hả?”

Nhị Nha gật đầu: “Ta thấy đến đó lịch luyện cũng tốt lắm. Lần sau chúng ta đi đi, ta dẫn ngươi đến nơi ấy”.

Diệp Quân càng không hiểu: “Nơi ấy?”

Nhị Nha chỉ cười hê hê, không giải thích gì thêm.

Diệp Quân đen mặt, thầm nhủ đừng bảo nơi ấy chính là “nơi ấy ấy” chứ?

Hắn nhìn Nhị Nha, đoán chừng cô bé là vì bị An tiền bối cấm đến hệ Ngân Hà nên mới chạy sang dụ dỗ mình đến đó, khi ấy là có thể quang minh chính đại theo cùng rồi.

Hệ Ngân Hà ư?

Diệp Quân cũng có chút trông mong, bởi đó không chỉ là quê hương của mẹ hắn – Tần Quan, mà cũng là nơi cha và cô cô hiện đang ở.

Mà nói thật ra thì hắn cũng xem như có nửa dòng máu hệ Ngân Hà rồi còn gì.

Thấy hắn bắt đầu xiêu xiêu, Nhị Nha càng thêm tranh thủ: “Nơi đó có thể giúp ngươi mạnh hơn nữa!”

Diệp Quân hỏi: “Vì sao?”

Cô bé nghiêm túc nói: “Thế giới ở hệ Ngân Hà phồn hoa rực rỡ vô cùng, có thể rèn luyện nhân tâm dễ dàng. Lấy thiên phú của ngươi, qua đó dạo chơi hồng trần một phen, đảm bảo tu vi kiếm đạo sẽ tăng lên vùn vụt. Chủ nhân bút Đại Đạo cũng từng ở đó, ta và Tiểu Bạch còn biết hắn đang ở Kiềm Châu, có… có siêu nhiều bảo bối nữa!”

Nói rồi quăng một ánh mắt ra hiệu sang cho Tiểu Bạch.

Nó thấy vậy thì lắc đầu nguầy nguậy, ý bảo Nhị Nha đang xạo đó, nhưng rồi phát hiện mình làm sai nên đổi thành gật đầu lia lịa, ý bảo Nhị Nha nói gì thì là đấy.
 
Chương 1721


Chương 1721

Làm Nhị Nha trợn mắt xem thường nó, bó tay toàn tập.

Diệp Quân im lặng nhìn cả hai.

Có gì đó không đúng lắm nhỉ…

Như nghĩ đến điều gì, hắn quay sang hỏi Mộ Niệm Niệm: “Dì Mộ từng đến đó chưa?”

Bà ấy lắc đầu: “Chưa, nhưng sau này có cơ hội sẽ đến, nghe nói nơi ấy rất vui”.

Diệp Quân cười: “Con cũng vậy”.

Nhị Nha chêm vào: “Nhớ dẫn theo ta với Tiểu Bạch đó, bọn ta sẽ dẫn ngươi tới câu lạc bộ Vô Biên…”

Câu lạc bộ Vô Biên?

Thấy ánh mắt hoài nghi của Diệp Quân, Nhị Nha tiếp tục: “Dẫn bọn ta đi theo thì sẽ có lợi, bằng không thì…”

Hai tay cô bé siết lại, ý tứ thế nào vô cùng rõ ràng.

Tiểu Bạch cũng nắm vuốt lại quơ quơ.

Diệp Quân bật cười: “Ừ, chúng ta cùng đi!”

Nhị Nha cười toe toét đến mang tai: “Cháu ngoan!”

Diệp Quân suýt nữa té xỉu.

Mộ Niệm Niệm thấy vẻ mặt hắn bày ra thì không khỏi bật cười.

Không bao lâu sau, ba người đặt chân đến một tinh vực tĩnh lặng nọ.

Mộ Niệm Niệm nhìn về phương xa, thấy nơi đó có một cánh cửa cũ xưa dài đến mấy trăm nghìn trượng, vắt ngang tinh vực tạo thành một cảnh tượng nguy nga vô cùng.

Diệp Quân hỏi: “Đến rồi ạ?”

Mộ Niệm Niệm gật đầu.

Ba ngươi đi đến trước cửa, nhìn thấy một thi thể.

Mộ Niệm Niệm nhìn một hồi, nói: “Có thể là người canh cổng, đã bị sát hại”.

Diệp Quân: “Chẳng phải Vĩnh Sinh Đại Đế đang ở khu vực Thần Khư này sao?”

Mộ Niệm Niệm cười: “Phải, sợ không?”

Diệp Quân bật cười: “Con đây tới cô cô còn không sợ thì chẳng lẽ lại sợ gã?”

Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Con không sợ thì ta cũng không sợ, đến lúc đó môt mình con đánh nhau với Vĩnh Sinh Đại Đế, ta với Nhị Nha và Tiểu Bạch đứng ngoài cổ vũ nhé?”

Diệp Quân đơ ra.

Đi đánh Vĩnh Sinh Đại Đế ngay á?

Không sợ đâu có nghĩa là đánh lại đâu!

Vẻ mặt của hắn khiến Mộ Niệm Niệm bật cười: “Đi thôi”.

Rồi đưa cả bọn đi vào trong cửa.



Một hồi sau, bọn họ xuất hiện trên một vùng biển. Diệp Quân phóng tầm mắt nhìn bốn phía, thấy đâu đâu cũng là đại dương vô biên, chỉ có một hòn đảo lờ mờ ẩn hiện ở cuối tầm mắt. Hắn lại chăm chú quan sát, thấy một thanh kiếm đang lơ lửng phía trên đảo.

Mộ Niệm Niệm: “Nơi đó hẳn là Thượng Kiếm Tông”.
 
Chương 1722


Chương 1722

Diệp Quân gật đầu.

Tiểu Bạch bỗng vung vuốt lên.

Diệp Quân thắc mắc nhìn sang, đang muốn hỏi chuyện gì thì thấy mặt biển chợt sôi trào, sau đó có một luồng sáng vàng chóe phóng lên cao, đáp xuống trước mặt Tiểu Bạch.

Ánh sáng tản đi, để lộ một chiếc vòng đang tản ra thứ ánh sáng kỳ lạ, nhìn là biết không phải vật phàm.

Tiểu Bạch ngắm nghía nó một hồi rồi ngoắc ngoắc móng vuốt. Vòng vàng rung lên, phóng tít lên cao rồi phóng to ra gấp mấy trăm nghìn lần, bao trùm khắp thiên địa.

Diệp Quân cảm nhận được một thứ uy áp đáng sợ như đang bị ép xuống vực sâu.

Hắn không khỏi nhìn lên với vẻ khiếp sợ.

Cái vòng ấy ít nhất cũng phải là Thần vật vô cấp bậc!

Tiểu Bạch lại quơ móng, gọi cái vòng trở về rồi thu nó vào, sau đó nhăn nhở cười he he.

Diệp Quân ngần ngừ: “Tiểu Bạch, cái vòng đó…”

Nó chỉ chỉ vào bản thân.

Diệp Quân nhìn sang, nghe Nhị Nha phiên dịch: “Nó bảo là của nó rồi”.

Diệp Quân im luôn.

Siêuuuuu!!

Chỉ tới chơi thôi mà cũng nhặt được Thần vật vô cấp bậc!

Mấu chốt là hắn không hề biết Tiểu Bạch còn có thể tìm kiếm bảo vật, lại càng không ngờ rằng những thứ Thần vật kia đều sẵn sàng đi theo nó.

Yêu nghiệt!

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Đi tiếp thôi”.

Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch, thầm nói khi nào phải đi mượn vài món Thần vật xài thử mới được.

Nhất là cái khiên cổ kia!

Ba người biến mất tại chỗ rồi xuất hiện trước hòn đảo. Trên đảo có một ngọn núi là nơi tọa lạc của mấy trăm tòa cung điện, mỗi tòa đều có một thanh kiếm bay là là phía trên.

Thượng Kiếm Tông.

Diệp Quân đanh mặt quan sát, cảm nhận được kiếm ý vô cùng đáng sợ ập đến.

Chúng không thuộc về hiện tại mà đến từ quá khứ, vì có những chủ nhân quá mạnh nên dù đã qua mấy chục triệu năm mà vẫn chưa phai mờ.

Mộ Niệm Niệm thì thầm: “Thượng Kiếm Tông này thật sự không đơn giản”.

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Mộ Niệm Niệm cười: “Vào nhìn xem”.

Ba người bước đi trên con đường lát đá, đi vào một gian đại điện.

Nơi này rộng lớn vô cùng, đường phố rộng cả nghìn trượng, mỗi một viên đá lát đều có chiều dài đến mấy trượng. Ở hai bên đường là những pho tượng xa xưa hình người đeo trường kiếm, trông như những thị vệ sừng sững canh gác.

Diệp Quân nhìn quanh, thấy Thượng Kiếm Tông tuy đồ sộ nguy nga nhưng lại chẳng có một bóng người.

Ba người đi tới trước một tòa đại điện, thấy cửa đóng lại kín mít.
 
Chương 1723


Chương 1723

Diệp Quân định bước lên nhưng nghĩ đến điều gì mà dừng lại, nhìn Mộ Niệm Niệm.

Bà ấy chỉ cười không nói.

Diệp Quân không khỏi sa sầm mặt, thế này e là có nguy hiểm rồi.

Đúng lúc này, một tiếng thét phẫn nộ nổ ra: “Cút!”

Uỳnh!

Âm thanh mang theo kiếm ý dữ dội lan tràn khắp thời không.

Diệp Quân biến sắc, Mộ Niệm Niệm chỉ vung tay lên, thả ra một tia kiếm ý ngăn kiếm ý của đối phương lại.

“Hử?”

Một giọng nói khẽ vang lên trong điện: “Kiếm tu à?”

Mộ Niệm Niệm cười: “Nghe nói kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông đứng đầu văn minh Thần Đạo, nay ta có hậu bối bất tài, xin mời chỉ giáo”.

Diệp Quân sửng sốt nhìn sang.

Mộ Niệm Niệm nháy mắt ra hiệu: “Vênh mặt lên”.

Diệp Quân chần chừ một hồi rồi nói với bên trong đại điện: “Ta đây vô địch, ngươi muốn làm gì cũng được!”

Mộ Niệm Niệm: “…”

Diệp Quân vừa dứt lời đã thấy ngay vẻ mặt của Mộ Nhiệm Nhiệm, bèn chần chừ: “Hình như vênh hơi quá rồi ạ?”

Mộ Nhiệm Nhiệm cong môi: “Con thấy sao?”

Hắn cười cười: “Dì bảo sao con nghe vậy”.

Mộ Nhiệm Nhiệm: “Chuẩn bị xong rồi thì vào đánh đi”.

Diệp Quân đờ ra.

Quả nhiên, Mộ Nhiệm Nhiệm vừa nói xong đã thấy cánh cửa gian đại điện bật tung ra. Một thanh kiếm vù vù phóng thẳng tới Diệp Quân, mang theo khí tức kiếm đạo hùng hậu khóa chặt hắn, đồng thời phong tỏa mọi đường lui.

Diệp Quân nhìn nó mà giật nảy mình. Kiếm mạnh quá!

Ít nhất đã là Mệnh Vận Đại Đế rồi!

Hắn không dám xem thường, lập tức bước tới rồi vung kiếm ra.

Đường kiếm ngưng tụ từ ba loại kiếm ý.

Là kiếm ý vô địch mới tinh!

Uỳnh!

Hai luồng kiếm ý vừa va chạm đã nổ tung trong một quầng kiếm quang. Diệp Quân lập tức thối lui cả nghìn trượng.

Dừng lại rồi, hắn mới cảm giác được tay phải mình đã tê rần, đoạn ngẩng đầu lên. Một ông lão đang chậm rãi bước tới từ nơi xa, khoác áo bào trắng trên người, râu tóc bạc phơ, mặt mũi tuy già nua nhưng ánh mắt lại sáng quắc đầy tinh thần, cả người tản ra khí thế vô cùng ác liệt.

Là Mệnh Vận Đại Đế!

Lại còn là kiếm tu!

Ông lão vươn tay gọi một thanh kiếm xuất hiện, hỏi Diệp Quân: “Ngươi vô địch?”
 
Chương 1724


Chương 1723

Diệp Quân định bước lên nhưng nghĩ đến điều gì mà dừng lại, nhìn Mộ Niệm Niệm.

Bà ấy chỉ cười không nói.

Diệp Quân không khỏi sa sầm mặt, thế này e là có nguy hiểm rồi.

Đúng lúc này, một tiếng thét phẫn nộ nổ ra: “Cút!”

Uỳnh!

Âm thanh mang theo kiếm ý dữ dội lan tràn khắp thời không.

Diệp Quân biến sắc, Mộ Niệm Niệm chỉ vung tay lên, thả ra một tia kiếm ý ngăn kiếm ý của đối phương lại.

“Hử?”

Một giọng nói khẽ vang lên trong điện: “Kiếm tu à?”

Mộ Niệm Niệm cười: “Nghe nói kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông đứng đầu văn minh Thần Đạo, nay ta có hậu bối bất tài, xin mời chỉ giáo”.

Diệp Quân sửng sốt nhìn sang.

Mộ Niệm Niệm nháy mắt ra hiệu: “Vênh mặt lên”.

Diệp Quân chần chừ một hồi rồi nói với bên trong đại điện: “Ta đây vô địch, ngươi muốn làm gì cũng được!”

Mộ Niệm Niệm: “…”

Diệp Quân vừa dứt lời đã thấy ngay vẻ mặt của Mộ Nhiệm Nhiệm, bèn chần chừ: “Hình như vênh hơi quá rồi ạ?”

Mộ Nhiệm Nhiệm cong môi: “Con thấy sao?”

Hắn cười cười: “Dì bảo sao con nghe vậy”.

Mộ Nhiệm Nhiệm: “Chuẩn bị xong rồi thì vào đánh đi”.

Diệp Quân đờ ra.

Quả nhiên, Mộ Nhiệm Nhiệm vừa nói xong đã thấy cánh cửa gian đại điện bật tung ra. Một thanh kiếm vù vù phóng thẳng tới Diệp Quân, mang theo khí tức kiếm đạo hùng hậu khóa chặt hắn, đồng thời phong tỏa mọi đường lui.

Diệp Quân nhìn nó mà giật nảy mình. Kiếm mạnh quá!

Ít nhất đã là Mệnh Vận Đại Đế rồi!

Hắn không dám xem thường, lập tức bước tới rồi vung kiếm ra.

Đường kiếm ngưng tụ từ ba loại kiếm ý.

Là kiếm ý vô địch mới tinh!

Uỳnh!

Hai luồng kiếm ý vừa va chạm đã nổ tung trong một quầng kiếm quang. Diệp Quân lập tức thối lui cả nghìn trượng.

Dừng lại rồi, hắn mới cảm giác được tay phải mình đã tê rần, đoạn ngẩng đầu lên. Một ông lão đang chậm rãi bước tới từ nơi xa, khoác áo bào trắng trên người, râu tóc bạc phơ, mặt mũi tuy già nua nhưng ánh mắt lại sáng quắc đầy tinh thần, cả người tản ra khí thế vô cùng ác liệt.

Là Mệnh Vận Đại Đế!

Lại còn là kiếm tu!

Ông lão vươn tay gọi một thanh kiếm xuất hiện, hỏi Diệp Quân: “Ngươi vô địch?”
 
Chương 1725


Chương 1725

Hắn nhìn Mộ Nhiệm Nhiệm, thấy đối phương quay mặt đi.

Sập bẫy rồi. Diệp Quân cười khổ.

Ông lão chậm rãi đi tới, từng bước từng bước đều thả ra kiếm thế hùng hậu ùa tới.

Diệp Quân nhíu mày, đoạn cũng bước lên, thả ra kiếm ý ồ ạt như thủy triều ập tới.

Đánh là được chứ gì!

Uỳnh!

Kiếm ý và kiếm thế của hai bên va chạm nhau, của Diệp Quân run lên bần bật nhưng không hề vỡ nát.

Ông lão thấy vậy thì hai mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, đoạn ông ta chạm nhẹ chân xuống đất, cả người thoắt cái biến thành kiếm quang lao vút tới.

Ông ta dung hợp cùng kiếm thế, phá nát kiếm ý của Diệp Quân, sau đó là một thanh kiếm thình lình xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Quân vung kiếm.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

U u u!

Tiếng kiếm minh vang vọng mây xanh.

Uỳnh!

Chỉ trong một khoảnh khắc, hai đối thủ đồng thời lùi bước. Diệp Quân lùi tận ngàn trượng, ông lão chỉ dừng lại ở trước cổng đại điện.

Nhưng ông ta khiếp sợ vô cùng, không ngờ kiếm tu trẻ tuổi này lại có thể bức cho mình lui bước.

Ông ta đã là Mệnh Vận Đại Đế, nhưng đối thủ chỉ mới đến cảnh giới Đạo Tiên, chẳng lẽ người của thời đại này đã yêu nghiệt đến mức này sao?

Bên kia, sắc mặt Diệp Quân đang vô cùng nghiêm trọng. Hắn nhìn cánh tay phải nứt nẻ mà thầm thở dài, tự nhủ chênh lệch giữa mình và Mệnh Vận Đại Đế vẫn còn lớn quá.

Nào ngờ lại nghe ông lão nói: “Thiếu niên, đón thêm một kiếm của ta!”

Nói xong, ông ta hóa thành kiếm quang bay lên cao. Một khắc sau, kiếm khí lồng lộng kéo dài cả nghìn trượng ập xuống, chém vỡ đất trời.

Mộ Nhiệm Nhiệm đứng ngoài quan sát, thấy đường kiếm được ông lão dồn toàn bộ sức mạnh vào thì nhíu mày.

Bên kia, Diệp Quân thấy đường kiếm bay tới thì biến sắc. Hắn không dám khinh thường nhưng cũng không lùi lại, lập tức hóa thành kiếm quang tông thẳng vào kiếm khí kia.

Uỳnh!

Một luồng kiếm khí khác bất thình lình bùng nổ ở chân trời. Diệp Quân từ trên cao rơi xuống đất.

Ầm!

Mặt đất lõm vào thành một cái hố to.

Ông lão kia không ra tay nữa mà lùi về trước cổng đại điện. Tay ông cầm kiếm, mắt nhìn Diệp Quân với vẻ tán dương: “Kiếm đạo vô địch… Kiếm tu cảnh giới Phá Phàm, thật là yêu nghiệt!”

Diệp Quân chậm rãi bò ra khỏi đống tan hoang bên kia, lau đi vết máu bên mép, ôm quyền đáp: “Đa tạ tiền bối nương tay”.

Ông lão bật cười: “Ta không hề nương tay. Thiếu niên, thành tựu kiếm đạo của ngươi đã rất cao rồi!”

Diệp Quân cũng cười: “Chiêu vừa rồi của tiền bối là kiếm kỹ ạ?”

Ông lão: “Phải, là Trảm Thiên Tẫn do lão phu tự nghĩ ra, ngươi thấy thế nào?”
 
Chương 1726


Chương 1726

Diệp Quân chân thành đáp: “Cực kỳ lợi hại…”

Rồi hơi thi lễ: “Tiền bối, vãn bối có một yêu cầu quá đáng”.

Ông lão ngạc nhiên: “Ồ?”

Diệp Quân: “Vãn bối muốn học kiếm kỹ này!”

Ông lão thoáng ngẩn ra rồi phá ra cười: “Ngươi muốn học kiếm kỹ của ta?”

Diệp Quân gật đầu: “Không biết tiền bối có bằng lòng truyền thụ?”

Ông lão vui vẻ vô cùng, cười tươi roi rói: “Kiếm kỹ của ta tuy tốt nhưng không bằng được kiếm kỹ ngươi vừa thi triển, ngươi còn muốn học nó làm gì?”

Diệp Quân: “Để học ý của tiền bối”.

Ông lão tỏ vẻ hứng thú: “Ý?”

Diệp Quân cười: “Vâng, đường kiếm của tiền bối có mang theo ý. Ý này bướng bỉnh bất tuân, nhọn hoắt như dao, dám cùng cường giả thiên hạ so kiếm… Nhìn thấy tiền bối, ta mới ngộ ra rằng kiếm tu nên như thế nào!”

“Ha ha ha!”

Ông lão bật cười khoái trá: “Thiếu niên nhà ngươi nói chuyện thú vị thật… Chúng ta vào điện bàn tiếp”.

Vào điện!

Mộ Nhiệm Nhiệm nghe vậy thì cong môi, ánh mắt nhìn Diệp Quân mang theo vẻ khen ngợi.

Lần này bà ấy đưa hắn đến đây cốt là để cầu cơ duyên, nhưng mọi việc sẽ do hắn tự làm, bà không can dự vào.

Bên cạnh bà, Nhị Nha hết nhìn Diệp Quân rồi thì thầm với Tiểu Bạch: “Thằng cháu này biết nịnh dễ sợ, sau này nhớ phải cẩn thận vào, đừng để bị hắn lừa… Nhưng mà dù sao cũng là cháu ruột, đừng ki bo quá, thỉnh thoảng cho vài thứ là được”.

Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, gật gật đầu.

Hai đứa này thật sự xem người ta như cháu mình mà đối xử đó…

Diệp Quân nhấc chân đi vào điện, thấy Mộ Nhiệm Nhiệm bất động thì nghi hoặc nhìn sang, nghe bà ấy cười nói: “Tự vào đi”.

Hắn chần chừ một hồi rồi gật đầu bước vào. Trong điện trống trải vô cùng, chỉ có một pho tượng tạc một người đàn ông trung niên giắt trường kiếm.

Diệp Quân đi đến thi lễ với ông lão: “Tiền bối”.

Ông ta cười nói: “Ngươi đến đây là vì truyền thừa của Thượng Kiếm Tông?”

Vào thẳng vấn đề!

Diệp Quân đáp: “Không giấu gì tiền bối, ta đến không phải vì truyền thừa mà có một mục đích khác”.

“Ồ?”

Ông lão tỏ ra hứng thú: “Là gì?”

Diệp Quân vươn tay, gọi đạo ấn xuất hiện.

Ông lão thấy nó thì nheo mắt lại: “Đạo ấn”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Ông lão nhìn hắn: “Ngươi có đạo ấn trong tay nhưng lại không có khí vận của Thần Đạo, nói cách khác, ngươi không phải chủ nhân bút Đại Đạo. Thế thì lạ, đã không phải chủ nhân bút Đại Đạo mà lại có đạo ấn…”
 
Chương 1727


Chương 1727

Diệp Quân gật đầu: “Ta từng gặp mặt chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng thật sự không phải người của ông ta”.

Ông lão hỏi thẳng: “Ngươi muốn làm gì?”

Diệp Quân chân thành đáp: “Ta nghe nói quý tông có rất nhiều cường giả bị ông ta phong ấn nên muốn đến giải phong ấn cho”.

Ông lão cười: “Rồi muốn chúng ta phục tùng ngươi?”

Diệp Quân cười: “Tiền bối nhầm rồi”.

Ông lão sửng sốt.

Diệp Quân: “Không cần các vị làm gì hết, ta chỉ cầu được một phần truyền thừa về kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông. Chỉ dạy ta một ít kiến thức là được”.

Ông lão nhìn xoáy vào hắn: “Chỉ thế thôi?”

Diệp Quân đẩy tay, để đạo ấn bay tới trước mặt ông ta: “Ta có thể đưa đạo ấn cho tiền bối tạm dùng, tin rằng tiền bối có thể dễ dàng phá giải phong ấn Thượng Kiếm Tông”.

Ông lão không nhận nó mà chỉ chăm chú nhìn vào mắt hắn như muốn xem lời này là thật hay giả.

Ông ta chỉ thấy một đôi mắt trong suốt, không hề yếu thế hay né tránh.

Một hồi lâu sau, ông phá ra cười lớn: “Thiếu niên ngươi rất biết điều đấy, thú vị hơn tên Vĩnh Sinh Đại Đế kia nhiều! Ha ha ha!”

Diệp Quân ngạc nhiên: “Vĩnh Sinh Đại Đế đã đến đây?”

Ông lão gật đầu: “Vừa mới cách đây không lâu. Ông ta nói chỉ cần Thượng Kiếm Tông ta nguyện ý làm việc cho thì ông ta sẽ giúp chúng ta thoát khỏi khốn cảnh”.

Diệp Quân: “Các vị đã từ chối”.

Ông lão cười mỉa: “Thượng Kiếm Tông ta cốt cách như sắt thép, sao có thể cam tâm khom lưng làm tay sai?”

Diệp Quân im lặng.

Hắn biết rất nhiều kiếm tu… nói dễ nghe thì có ngạo khí, nói khó nghe thì là lì lợm, nhưng thường đều là những nhân vật khiến người kính nể.

Thà gãy không cong, chết cũng bất khuất.

Ông lão lại nói: “Ngươi thật sự bằng lòng cho ta mượn đạo ấn?”

Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên”.

Ông lão lại hỏi: “Chỉ cần truyền thừa kiếm đạo, không cần gì khác?”

Diệp Quân cười: “Cầu thêm một phần thiện duyên”.

Ông lão sững ra rồi bật cười: “Ha ha… Hay cho một phần thiện duyên! Thiếu niên, phần thiện duyên này, Thượng Kiếm Tông ta đồng ý!”

Nói xong, ông ta cầm lấy đạo ấn rồi khởi động. Một luồng sức mạnh bí ẩn lan tràn khắp đại điện.

Uỳnh!

Trời đất bên ngoài rung động kịch liệt. Phù ấn Đại Đạo khổng lồ xuất hiện ở chân trời, đạo ấn bay vút ra từ bên trong điện, hòa vào phù ấn.

Ầm!

Phù ấn run lên bần bật trước khi vỡ nát tan tành.

U u u!

Tiếng kiếm minh lảnh lót vọng lên từ lòng đất, theo sau là vô số tiếng kiếm minh khác.
 
Chương 1728


Chương 1728

Diệp Quân nhìn ra bên ngoài, cảm nhận được từng luồng khí tức kiếm đạo hùng hậu ập đến. Sắc mặt hắn đanh lại khi nhận ra vô số khí tức của Mệnh Vận Đại Đế.

Lại thêm một siêu thế lực xuất hiện trên đời!

Đúng lúc này, thân hình ông lão tóc trắng chợt nhòe đi.

Diệp Quân giật mình.

Ông lão chỉ cười không nói rồi hoàn toàn biến mất. Diệp Quân quay phắt lại nhìn, thấy ông ta xuất hiện ở nơi xa.

Đó mới là bản thể chân chính!

Ông lão nhắm mắt lại, thì thầm: “Thượng Kiếm Tông…”

Uỳnh!

Hàng loạt luồng khí tức cuồn cuộn vọt lên từ mặt đất.

Diệp Quân đi ra ngoài, thấy ông lão vung tay gọi đạo ấn xuất hiện. Ông ta nhìn nó, không nói gì, cũng không có ý trả lại.

Diệp Quân cũng im lặng quan sát.

Hắn vốn muốn đánh cược một phen.

Mà đã là cá cược, tất sẽ có nguy hiểm.

Thua cược thì sao?

Diệp Quân không biết, nhưng hắn biết, nếu thua cược, không chỉ mất đi đạo ấn, mà còn có thêm một kẻ thù siêu cấp nữa.

Thượng Kiếm Tông!

Lúc này xung quanh ông lão tóc bạc đã có sáu Mệnh Vận Đại Đế!

Mà khí thế của ông lão tóc bạc đã vượt xa Mệnh Vận Đại Đế, đội ngũ này chỉ yếu hơn nền văn minh Vĩnh Sinh một chút mà thôi.

Bên cạnh ông lão áo bạc ngày càng có nhiều cao thủ, đã có bảy Mệnh Vận Đại Đế, Đại Đế bình thường cũng hơn hai mươi người, còn lại thấp nhất cũng là cảnh giới Thần Đế!

Cũng chỉ có cường giả cảnh giới Thần Đế mới có thể chống lại sự ăn mòn của mấy nghìn vạn năm tuế nguyệt, mà nơi này có hơn nghìn vị cường giả Thần Đế, hơn nữa còn đều là kiếm tu.

Lúc này, ông lão tóc bạc kia chợt nhìn về phía Diệp Quân, ông ta cười khẽ, sau đó mở lòng bàn tay, đạo ấn kia bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nở nụ cười.

Hắn cược thắng rồi!

Ông lão tóc bạc chợt xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Tiểu hữu không sợ ta cướp đạo ấn đi à?”

Diệp Quân cười đáp: “Tiền bối không phải người như thế!”

Ông lão tóc bạc nhìn Diệp Quân: “Sao cậu nghĩ thế?”

Diệp Quân đáp: “Dù có chết, tiền bối cũng sẽ không làm tay sai cho người khác, ngay cả chết còn không sợ, sao lại có thể làm chuyện vô liêm sỉ như thế được?”

“Ha ha!”

Ông lão tóc bạc đột nhiên cười to: “Tiểu hữu, cậu rất biết điều, tiếc là cậu đã có kiếm đạo của mình, nếu không, lão phu rất muốn nhận cậu làm đệ tử, để cậu làm Tông chủ của Thượng Kiếm Tông”.

Diệp Quân khẽ mỉm cười, không nói gì.
 
Chương 1729


Chương 1729

Ông lão tóc bạc đột nhiên mở lòng bàn tay, một quyển trục xuất hiện trước mặt Diệp Quân: “Tiểu hữu, đây là một phần truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông ta, trong đó có truyền thừa kiếm đạo nòng cốt của Thượng Kiếm Tông, hy vọng sẽ giúp ích được cho kiếm đạo của cậu”.

Đương nhiên ông có thể nhìn ra, sở dĩ thiếu niên trước mặt muốn có truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông không phải vì muốn truyền thừa nó, mà là muốn mượn truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông để nâng cao kiếm đạo của bản thân.

Đương nhiên Diệp Quân cũng sẽ không khách sáo, hắn lập tức nhận lấy quyển trục, sau đó chắp tay: “Cảm ơn”.

Ông lão tóc bạc nhìn Diệp Quân trước mắt, càng nhìn càng thấy hài lòng, nhưng trong lòng thì thầm thấy buồn cười.

Không ngờ thời đại này vẫn có thiên tài kiếm đạo trẻ tuổi xuất sắc như thế, tiếc là thiếu niên kiếm tu này đã có kiếm đạo của mình, rõ ràng là người ta đã có sư phụ, hơn nữa người đó còn rất mạnh.

Sau khi cất quyển trục, Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, tạm biệt”.

Đợi đã!”

Ông lão tóc bạc đột nhiên mở lòng bàn tay, trong đại điện phía xa có một hộp đựng kiếm đột nhiên bay ra, cuối cùng rơi vào tay ông ta, ông ta đưa hộp đựng kiếm cho Diệp Quân: “Tiểu hữu, ta tặng cậu cái này”.

Diệp Quân nhìn hộp đựng kiếm trong tay, hộp đựng kiếm có màu đen, bên ngoài có rất nhiều phù văn nhỏ kỳ lạ, trong những phù văn này có ánh sáng màu vàng lưu động, tựa như một vật sống đang chậm rãi di chuyển. Mà phía đuôi hộp đựng kiếm có hai chữ nhỏ: Thần Tà.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tiền bối?”

Ông lão tóc bạc cười to nói: “Gọi tiền bối nghe xa lạ quá, ta lớn tuổi hơn cậu, cậu gọi ta một tiếng Đại ca đi!”

Đại ca!

Diệp Quân sửng sốt.

Không chỉ có Diệp Quân mà những cường giả Thượng Kiếm Tông xung quanh cũng tỏ vẻ khiếp sợ.

Thấy Diệp Quân im lặng, ông lão tóc bạc tỏ vẻ không vui: “Sao nào, cậu không thích à?”

Diệp Quân cười đáp: “Đương nhiên là thích!”

Dứt lời, hắn chắp tay: “Đại ca, tại hạ Diệp Quân, Viện trưởng của vũ trụ Quan Huyên hiện tại”.

Ông lão tóc bạc cười to: “Ta tên Nam Vân Thiên, Phó tông chủ Thượng Kiếm Tông, năm đó sau khi Tông chủ bị hại, Thượng Kiếm Tông bây giờ do ta quản lý”.

Dứt lời, ông lão đặt hộp đựng kiếm xuống trước mặt Diệp Quân: “Đây là thần vật hàng đầu Thượng Kiếm Tông ta, bên trong có sáu thanh phi kiếm vô cấp bậc, khi nãy ta thấy cậu sử dụng ý kiếm, có lẽ cậu thiếu kiếm, cho nên ta tặng nó cho cậu”.

Sáu thanh phi kiếm vô cấp bậc!

Sắc mặt Diệp Quân thay đổi, hắn đang định từ chối thì Nam Vân Thiên lại lắc đầu: “Đừng từ chối, đây là tấm lòng của ta”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nhận lấy: “Cảm ơn đại ca!”

Nam Vân Thiên cười to: “Ta mới là người phải cảm ơn cậu chứ, nếu không vì cậu chịu giúp đỡ, e rằng mấy người Thượng Kiếm Tông chúng ta đã bị phong ấn đến chết rồi!”

Diệp Quân cười nói: “Duyên phận cả!”

Nam Vân Thiên cười to: “Hay cho hai chữ duyên phận! Diệp lão đệ, ơn nghĩa không lời nào có thể cảm ơn hết được, kể từ hôm nay, chuyện của vũ trụ Quan Huyên cậu chính là chuyện của Thượng Kiếm Tông ta, cậu cần gì chỉ cần thông báo một tiếng, dù chủ nhân bút Đại Đạo là kẻ thù của cậu, Thượng Kiếm Tông ta cũng sẽ liều mạng với ông ta!”
 
Chương 1730


Chương 1730

Dứt lời, ông ta lấy ra một lệnh bài đặt vào tay Diệp Quân: “Chỉ cần bóp vỡ lệnh bài này, dù cậu ở đâu, có cần gì, kẻ thù là ai, Thượng Kiếm Tông ta nhất định cũng sẽ tìm đến”.

Diệp Quân lộ vẻ xúc động: “Cảm ơn đại ca!”

Nam Vân Thiên cười nói: “Huynh đệ với nhau, cảm ơn gì chứ?”

Diệp Quân cười khẽ, cất lệnh bài đi, mà lúc này, Mộ Niệm Niệm dẫn theo Tiểu Bạch và Nhị Nha xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, bà ấy cười nói với hắn: “Chúng ta phải đến nơi khác rồi”.

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía Nam Vân Thiên, chắp tay: “Đại ca, hiện tại Thượng Kiếm Tông cần phải làm rất nhiều chuyện, nếu cần gì thì thông báo một tiếng, vũ trụ Quan Huyên chúng ta nhất định sẽ không từ chối”.

Nam Vân Thiên cười nói: “Được!”

Diệp Quân gật đầu: “Tạm biệt!”

Nói xong, hắn và mấy người nhóm Mộ Niệm Niệm xoay người rời đi.

Sau khi ba người nhóm Diệp Quân rời đi, một ông lão bên cạnh Nam Vân Thiên trầm giọng nói: “Tông chủ, ông…”

Nam Vân Thiên nhẹ giọng nói: “Ông đang nghi ngờ sao ta lại đối xử với thiếu niên kia như vậy đúng không?”

Ông lão gật đầu.

Nam Vân Thiên nhìn mấy Mệnh Vận Đại Đế xung quanh, sau đó nói: “Thứ nhất, hắn đã cứu chúng ta, ơn cứu mạng, đừng nói chỉ là cảm ơn, dù có dập đầu cũng không quá đáng”.

Mọi người im lặng.

Nam Vân Thiên nói tiếp: “Thứ hai, các người cảm thấy người này như thế nào?”

Ông lão trầm giọng đáp: “Thiên phú ngút trời”.

Nam Vân Thiên lại hỏi: “Còn gì nữa không?”

Ông lão nhìn về phía Nam Vân Thiên, tỏ vẻ khó hiểu.

Nam Vân Thiên nhẹ giọng nói: “Thứ nhất, người này có thể chiến đấu với Mệnh Vận Đại Đế khi còn đang ở cảnh giới Đạo Tiên, đương nhiên thiên phú của hắn là không thể nghi ngờ, nhưng nếu chỉ là thiên phủ, hắn có thể đạt tới cấp bậc như thế trong độ tuổi này không? Còn chưa nói tới, người này có thần vật như đạo ấn, đạo ấn là thứ tượng trưng cho thân phận của Đạo chủ Thần Đạo, nhưng lúc này, nó lại ở trên người hắn…”

Trong mắt ông lão chợt lộ vẻ lạnh lùng: “Hắn và chủ nhân bút Đại Đạo…”

“Ngu xuẩn!”

Nam Vân Thiên chợt hét to, ông ta nhìn mấy Mệnh Vận Đại Đế xung quanh, thấy mọi người đều tỏ vẻ lạnh lùng sau khi nghe đến cái tên chủ nhân bút Đại Đạo thì lập tức giận dữ nói: “Tạm thời không nói đến hắn và chủ nhân bút Đại Đạo có quan hệ gì hay không, dù hắn và chủ nhân bút Đại Đạo có quan hệ thì sao chứ? Đi giết hắn, hay là giết chủ nhân bút Đại Đạo?”

Mọi người im lặng.

Nam Vân Thiên khẽ thở dài: “Vào thời điểm Thượng Kiếm Tông chúng ta mạnh nhất cũng không thể thắng được chủ nhân bút Đại Đạo, càng không nói đến là hiện tại”.

Nét mặt mọi người u ám.

Trận chiến năm đó, Thượng Kiếm Tông cho rằng có thể đấu với chủ nhân bút Đại Đạo, vì thế mới thẳng thừng ra tay, nhưng thực tế lại rất tàn khốc.

Nam Vân Thiên nói tiếp: “Dù hắn là người của chủ nhân bút Đại Đạo thì chúng ta cũng không thể có ý đồ gì khác được, vì chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của chủ nhân bút Đại Đạo. Hơn nữa, hắn cũng không phải người của chủ nhân bút Đại Đạo, vì trên người hắn không có khí vận Thần Đạo bao quanh. Nhưng tuy hắn không phải người của chủ nhân bút Đại Đạo mà lại có một thần vật như đạo ấn, chuyện này đáng để khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa”.
 
Chương 1731


Chương 173

Chương 1731

Một người đàn ông trung niên bên cạnh chợt nói: “Thân phận của người này thật sự không đơn giản, hai người đi cùng hắn rất nguy hiểm, hơn nữa, nhóc con màu trắng kia còn là một Linh Tổ”.

Linh Tổ!

Nghe thấy thế, mọi người tỏ vẻ kích động, dù là ở thời đại nào, sinh vật này cũng rất hiếm có.

Nam Vân Thiên gật đầu, ông ta nhìn mọi người với nét mặt hơi phức tạp: “Thời đại khác nhau! Thượng Kiếm Tông ta có thể kiêu ngạo, có thể khí phách, nhưng càng phải có đầu óc. Ta biết các ngươi đang nghĩ gì. Lúc này các ngươi đang rất tự tin, cho rằng hiện tại bản thân đã phá được phong ấn, nếu không có chủ nhân bút Đại Đạo thì sẽ là vô địch thiên hạ, có phải thế không?”

Mọi người im lặng.

Bọn họ thật sự có tâm lý này!

Trong thời đại văn minh Thần Đạo, bọn họ là nhóm cường giả cao cấp mạnh nhất, hiện tại gỡ bỏ phong ấn, chủ nhân bút Đại Đạo cũng không còn, bọn họ còn kẻ thù nào nữa?

Thấy nét mặt của mọi người, Nam Vân Thiên cười nhạt: “Năm đó vì sao Thượng Kiếm Tông ta lại gặp phải tai hoạ như thế? Chính là vì tự tin, tự tin đến mức chúng ta không tự biết thân biết phận. Mà hôm nay, mấy chục triệu năm sau, nếu chúng ta tiếp tục tự tin, thì chúng ta chỉ có một con đường chết mà thôi”.

Dứt lời, ông ta xoay người nhìn về phía sâu trong tinh không, nói một câu sâu xa: “Giang sơn đời đời đều có nhân tài xuất hiện, đừng coi thường người của thời đại này, việc chúng ta phải làm bây giờ là khiêm tốn phát triển, im lặng theo dõi tình hình, kết bạn nhiều hơn, tính toán cho tương lai”.

Người đàn ông trung niên bên cạnh gật đầu: “Tông chủ nói rất đúng, Tông chủ xem trọng thiếu niên này sao?”

Nam Vân Thiên cười nói: “Người này trẻ tuổi như thế đã có chiến lực đáng sợ đến mức này, thân thế chắc chắn không tầm thường, điều hiếm có hơn nữa là thiên phú của hắn vô cùng yêu nghiệt, hơn nữa còn rất quyết đoán, dám lấy đạo ấn kia ra cược. Người như thế chắc chắn không phải một người bình thường, có thể kết bạn với hắn thật sự là một chuyện may mắn với Thượng Kiếm Tông của chúng ta!”

Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Tông chủ cũng đang cược ư?”

Nam Vân Thiên gật đầu: “Thượng Kiếm Tông ta vừa mới thoát ra, căn cơ không ổn định, muốn phát triển thì phải có đồng minh. Thân phận của thiếu niên này không đơn giản, quan trọng nhất là tính cách cậu ta cũng rất vừa ý ta, cho nên ta sẵn lòng kết bạn với cậu ấy. Mà Vĩnh Sinh Đại Đế trước kia…”

Nói đến đây, trong mắt ông ta lộ vẻ lạnh lùng: “Người này kiêu căng ngạo mạn, như đang bố thí cho chúng ta vậy, người như thế dù Thượng Kiếm Tông ta không bao giờ xuất thế cũng sẽ không cống hiến sức lực cho ông ta”.

Những người còn lại cũng lần lượt gật đầu, mà lúc này, so sánh Diệp Quân với Vĩnh Sinh Đại Đế kia, thiện cảm của bọn họ với Diệp Quân thoáng chốc tăng vọt.

Người ta thật sự tôn trọng Thượng Kiếm Tông!

Ta cứu ngươi, không cần được báo đáp.

Đúng là quá hào phóng!

Lúc này, Nam Vân Thiên lại nói: “Bắt đầu từ bây giờ, đệ tử tông môn không được rời khỏi đây, mọi người phải quản lý bọn họ, bảo bọn họ đừng đi ra ngoài gây chuyện, hiện tại chúng ta vừa thoát khỏi phong ấn, không hiểu gì về thời đại hiện tại, chỉ cần sơ suất sẽ có thể gây ra hoạ lớn. Vì thế, nhất định phải ràng buộc bọn họ, khiêm tốn một chút cho ta, khiêm tốn một chút!”

Mọi người đồng loạt gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu…

Đã chịu thiệt thòi một lần, bây giờ ra ngoài còn không thông minh hơn thì chết quách đi cho rồi.

Sau khi rời khỏi Thượng Kiếm Tông, mấy người nhóm Diệp Quân đi về phía Bắc, trên đường đi, Mộ Niệm Niệm nhìn thoáng qua Diệp Quân, cười nói: “Có khí phách đấy”.
 
Chương 1732


Chương 1732

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Chủ yếu là nhờ có dì Mộ và Nhị Nha cô nương ở đây, nếu không con cũng không dám cược”.

Đánh cược?

Rất nhiều lúc, muốn đánh cược thì trước hết ngươi phải có lá bài tẩy.

Nếu không có thực lực, hôm nay e rằng sẽ có một kết cục khác rồi.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, trong mắt Mộ Niệm Niệm nhất thời lộ vẻ tán thưởng, tiểu tử này luôn hiểu rõ bản thân, điều này thật sự rất hiếm thấy.

So với Kiếm chủ Nhân Gian, tiểu tử trước mắt này không thua kém gì, điểm khác biệt là sự thông minh của tiểu tử này được giấu kín ở bên trong.

Còn Kiếm chủ Nhân Gian thì thể hiện ra bên ngoài.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Thượng Kiếm Tông, khẽ cười nói: “Dù thế nào thì lần này cũng có thu hoạch không tệ”.

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Thực lực của Thượng Kiếm Tông này cũng tạm được, đặc biệt là Tông chủ kia, thực lực chân chính của ông ta không thua kém gì Chiến Đế của nền văn minh Vĩnh Sinh trước đó cả. Đương nhiên bản thân chúng ta mạnh mới là quan trọng nhất, nếu không, bất cứ sự hợp tác nào cũng là giả dối!”

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu!”

Đương nhiên hắn hiểu, sở dĩ đối phương lấy lòng như thế, chắc chắn không chỉ vì hắn có thực lực và thiên phú.

Cái người ta xem trọng chắc hẳn cũng có cả bối cảnh phía sau hắn.

Là người đứng đầu một tông môn, cách nhìn nhận sự việc chắc chắn sẽ suy xét đến nhiều phương diện.

Lúc này, Mộ Niệm Niệm đột nhiên dừng lại, sau đó bà ấy nói: “Thử xem truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông kia đi!”

Diệp Quân gật đầu: “Con đang có ý định đó đây”.

Dứt lời, hắn ngồi xếp bằng trên không trung, mở lòng bàn tay ra, quyển trục xuất hiện trong tay hắn, hắn vừa mở quyển trục, một tia kiếm quang đã bay vào giữa chân mày hắn.

Oanh!

Trong nháy mắt, vô số tin tức tràn vào đầu Diệp Quân.

Rất toàn diện!

Trong truyền thừa kiếm đạo này có lý niệm kiếm đạo và kinh nghiệm tu đạo của tổ tiên kiếm tu của Thượng Kiếm Tông qua các thời đại, ngoài ra còn có vô số truyền thừa kiếm kỹ.

Đều rất mạnh!

Diệp Quân như hạn hán gặp mưa rào, rất hưng phấn.

Kinh nghiệm của những người đi trước này thật sự rất quan trọng với hắn.

Vì cái hắn thiếu nhất hiện tại chính là nền tảng.

Hiểu biết của hắn với kiếm đạo hiện tại quá ít, mà truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông trước mắt vừa khéo có thể bù đắp thiếu sót này giúp hắn.

Dần dần, Diệp Quân từ hưng phấn trở thành khiếp sợ, vì hắn phát hiện, văn minh kiếm đạo vào thời nền văn minh Thần Đạo rất mạnh, đặc biệt là có một vài kiếm đạo đặc biệt khiến hắn khiếp sợ không thôi. Nền văn minh kiếm đạo thời đại đó rất rạng rỡ, trăm hoa đua nở.

Thông qua những kiếm đạo này, hắn cũng như được đi tới thời đại có nền văn minh Thần Đạo sáng chói kia.

Thời đại đó, chủ nhân bút Đại Đạo là người mạnh nhất, nhưng những kiếm tu kia cũng là những tồn tại rất nổi bật vào thời đại nền văn minh Thần Đạo đó.
 
Chương 1733


Chương 1733

Mộ Niệm Niệm ở bên cạnh nhìn Diệp Quân trước mắt, thấy vẻ mặt hưng phấn của hắn, bà ấy biết e rằng thực lực của tên nhóc này lại sắp nâng lên rồi.

Diệp Quân là người có thiên phú yêu nghiệt nhất mà bày ấy từng thấy, thật sự là một chàng trai kế thừa hoàn mỹ thiên phú của cha mẹ.

Chỉ có một điều khá đáng tiếc là hắn nhận tổ quy tông quá sớm, nếu có thể rèn luyện thêm bên ngoài, nâng cao ý chí thì sẽ tốt hơn. Vì tiết tấu cuộc sống của Diệp Quân bây giờ thật sự quá nhanh, ngày ngày đều đối mặt với cao thủ mạnh hơn mình.

Tiết tấu như thế có lợi cũng có hại, chỗ hại ở đây là Diệp Quân không thể dừng lại, phải tu luyện một cách điên cuồng để nâng cao thực lực của mình, dễ dàng nóng vội.

Nhị Nha ở bên cạnh liếm kẹo hồ lô, cô bé nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Niệm Niệm cô nương, Tiểu Bạch nói bên phải có bảo bối”.

Mộ Niệm Niệm nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cười một tiếng, chỉ tay sang bên phải, vô cùng hưng phấn. Mộ Niệm Niệm cười nói: “Đợi cháu trai của các ngươi một lát rồi hẳn đi, được chứ?”

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó nhìn về phía Diệp Quân, gật đầu.

Cứ thế khoảng nửa canh giờ trôi qua, Diệp Quân ngồi xếp bằng dưới đất chậm rãi mở mắt, trong mắt hắn có hai tia kiếm quang Lôi Kiếp loé lên.

Diệp Quân chậm rãi đứng dậy, hắn vung tay áo, kiếm ý nhàn nhạt tản ra từ trong tay áo của hắn, thời không phía xa lập tức phập phồng như gợn sóng.

Mộ Niệm Niệm quan sát Diệp Quân một lúc rồi cười hỏi: “Thế nào?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thu hoạch rất lớn”.

Dù hắn không đột phá, nhưng trong đầu hắn lúc này lại có vô số lý niệm kiếm đạo, hắn có thể tham khảo nó, đương nhiên hắn sẽ không đi theo con đường kiếm đạo của người khác, việc hắn phải làm là tiếp thu kinh nghiệm của người khác, hoàn thiện chỗ thiếu sót trong Kiếm đạo của mình.

Phá Phàm!

Bây giờ hắn là Phá Phàm, muốn tiến thêm một bậc là khó hơn lên trời, đương nhiên hắn cũng không nôn nóng, phải bước từng bước một.

Như hiểu suy nghĩ của Diệp Quân, Mộ Niệm Niệm cười nói: “Biết sau Phá Phàm là gì không?”

Diệp Quân vội vàng hỏi: “Là gì thế ạ?”

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Tạm thời không nói với con, sau này con sẽ biết thôi”.

Diệp Quân lắc đầu cười khổ.

Mộ Niệm Niệm nhắc nhở: “Nhớ kỹ, con đã có kiếm đạo, có con đường của riêng mình, vì thế con có thể học tập, tham khảo con đường của người khác, nhưng không thể đi theo, càng phải cẩn thận lý niệm kiếm đạo của người khác sẽ tấn công con, khiến tín ngưỡng kiếm đạo của con sụp đổ… Đương nhiên ý chí con kiên định, nghị lực vượt xa người thường, chuyện như thế sẽ không xảy ra, có điều cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”

Diệp Quân gật đầu: “Con biết rồi!”

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Chúng ta đi đến Đạo Tông thôi!”

Đạo Tông!

Diệp Quân nhìn về phía Mộ Niệm Niệm: “Đạo Tông này là?”

Mộ Niệm Niệm nói: “Thời đại nền văn minh Thần Đạo có hai tông môn siêu cấp, một là Thượng Kiếm Tông, hai là Đạo Tông. Lúc đầu Đạo Tông rất ủng hộ chủ nhân bút Đại đạo, nhưng sau đó bọn họ cũng phản bội, vì thế bọn họ cũng bị trấn áp giống như Thượng Kiếm Tông”.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Năm đó mọi người đều ghét chủ nhân bút Đại Đạo à!”
 
Chương 1734


Chương 1734

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Bình thường mà, con nghĩ xem, lúc đó bọn họ vừa đánh bại nền văn minh Vĩnh Sinh, chính là thời điểm phân chia thành quả. Mà lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên đến xây dựng lại trật tự, khiến tất cả mọi người đều đeo vào một cái gông xiềng. Lúc đó có thể nói, đối với cao thủ của nền văn minh Thần Đạo, hành động của ông ta còn quá đáng hơn cả nền văn minh Vĩnh Sinh. Quan trọng nhất là tuổi thọ của bọn họ vốn gần như không có giới hạn. Nhưng chủ nhân bút Đại đạo lại vung bút, quy định bọn họ chỉ có thể sống bao lâu…”

Nói đến đây, bà ấy lắc đầu cười khẽ: “Nếu ở thời đại như thế, ai cũng sẽ phản kháng thôi”.

Diệp Quân gật đầu, chủ nhân bút Đại Đạo năm đó chắc chắn là bị tất cả mọi người xa lánh.

Mộ Niệm Niệm lại nói: “Thật ra nếu không vì Chân Thần đột nhiên xuất hiện, có lẽ chủ nhân bút Đại Đạo này thật sự có khả năng thành công. Vì có thể nhìn ra, dù cao thủ thời đại đó liên thủ cũng không thể làm gì được ông ta”.

Chân Thần!

Đại tỷ của Từ Kính!

Diệp Quân nhất thời thấy tò mò, rốt cuộc đây là một người phụ nữ thế nào?

Hắn không rõ tính cách bà ta thế nào, nhưng hắn biết người phụ nữ này khá tục… Lúc trước hắn có được rất nhiều cổ tịch của Chân Thần, trong đó có không ít cổ tịch do Chân Thần viết, nội dung thật sự… quá tục.

Đương nhiên viết cũng khá hay… Hắn xem không ít.

Mộ Niệm Niệm chợt nói: “Đi thôi!”

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, gật đầu.

Lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên ngăn cản ba người, nó chỉ móng vuốt về phía Bắc, liên tục quơ múa.

Diệp Quân chớp mắt: “Có bảo bối à?”

Tiểu Bạch liên tục gật đầu.

Diệp Quân nhất thời hơi tò mò, bảo vật có thể khiến Tiểu Bạch này coi trọng, ít nhất cũng phải vô cấp bậc trở lên!

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Vậy đi tới bên phải trước!”

Tiểu Bạch vội vàng gật đầu, sau đó biến thành một tia sáng trắng biến mất ở bên phải.

Ba người nhóm Diệp Quân vội đi theo.

Chẳng mấy chốc, Tiểu Bạch đã dẫn ba người nhóm Diệp Quân đi tới sâu trong một dãy núi, lúc này, nó đột nhiên lao xuống dưới.

Ba người nhóm Diệp Quân vẫn đuổi theo.

Chẳng mấy chốc, Tiểu Bạch đi tới trước một hẻm núi lớn, Diệp Quân nhìn xuống hẻm núi kia, không có gì cả.

Tiểu Bạch đột nhiên ngoắc móng vuốt.

Oanh!

Trong nháy mắt, sâu trong hẻm núi có một khí thế đáng sợ phóng lên cao, sau đó, đất nứt ra, một cung điện chậm rãi nâng lên từ dưới mặt đất.

Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt.

Còn Tiểu Bạch thì vô cùng hưng phấn.

Chẳng mấy chốc, cung điện đã xuất hiện một cách nguyên vẹn, cung điện rất lớn, rộng mấy dặm, xung quanh cung điện có hơn mười nghìn trụ đá chọc trời chống đỡ, vô cùng nguy nga. Trên những trụ đá này có vẽ những yêu thú dữ tợn, rất nhiều yêu thú Diệp Quân chưa từng thấy bao giờ.
 
Chương 1735


Chương 1735

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Không biết, ta không rõ về nền văn minh Thần Đạo này cho lắm”.

Diệp Quân nhìn về phía Tiểu Bạch, lúc này, Tiểu Bạch lại ngoắc móng vuốt.

Ầm!

Cung điện kia đột nhiên rung động, bên trong bộc phát ra tiếng nổ vang, như có thứ gì đó muốn chạy ra.

Lúc này, trụ đá xung quanh cung điện đột nhiên rung lên, sau đó, mấy con yêu thú kia như sống lại, đồng loạt gầm thét, uy áp yêu thú đáng sợ lao về phía cung điện kia.

Trong cung điện lập tức vang lên tiếng va chạm!

Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt, dường như những yêu thú này đang trấn áp cái gì đó.

Lúc này, Tiểu Bạch nhìn về phía Nhị Nha bên cạnh, nó đẩy Nhị Nha một cái, Nhị Nha nhả kẹo hồ lô trong miệng ra, bước về phía trước một bước, sau đó hét to: “Cút!”

Oanh!

Âm thanh như sấm chớp nổ vang, khiến Diệp Quân cảm thấy màng nhĩ đau đớn.

Bên dưới, khi yêu thú trên cột đá xung quanh đại điện nghe thấy tiếng gào thét, chúng đều lộ vẻ sợ hãi, đồng loạt run rẩy, sợ sệt khôn cùng.

Nhị Nha tiếp tục liếm kẹo hồ lô.

Diệp Quân nhìn thoáng qua Nhị Nha, trong lòng vô cùng khiếp sợ, lực sát thương của Nhị Nha này với yêu thú rất mạnh!

Trấn áp huyết mạch!

Thông thường, yêu thú cấp cao luôn có khả năng áp chế yêu thú cấp thấp.

Mà sau khi những con yêu thú này im lặng trở lại, một tia sáng đen đột nhiên bắn ra từ trong đại điện.

Diệp Quân nhìn về phía tia sáng đen kia, khi tia sáng tản đi, một viên ngọc màu đen lớn bằng nắm đấm xuất hiện trước mặt mọi người.

Tiểu Bạch bay đến chỗ viên ngọc, nó nâng móng vuốt lên sờ thử, sau đó cười tươi cất đi.

Diệp Quân nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, một kế hoạch đột nhiên xuất hiện trong lòng…

“Ha ha!”

Lúc này, sâu trong đại điện kia có một tiếng cười vang lên!

Diệp Quân thầm thấy sợ hãi, vội vàng nhìn về phía chỗ sâu trong đại điện, lúc này, ở nơi đó có một khí thế cực kỳ đáng sợ và mạnh mẽ đột nhiên dâng trào.

Sau đó, một tiếng cười lớn lại vang lên trong đại điện: “Ba nghìn vạn năm! Lão tử vất vả suốt ba nghìn vạn năm, cuối cùng đã đến Đại Đế rồi. Bây giờ có lẽ tên mặt dày Kiếm Chủ Nhân Gian kia đã chết rồi nhỉ, ha ha…”

Nghe đối phương nói như vậy, Diệp Quân sửng sốt.

Có quen cha à?

Cường giả đến từ thời đại của cha ư?

Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, trong mắt bà ấy cũng có vẻ nghi hoặc, nhưng bà lại cảm thấy giọng nói này khá quen.

Lúc này, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra từ trong đại điện, ông ta mặc áo bào màu đen rộng dài, tóc dài xõa ngang vai, trên mặt mang theo nụ cười tùy tiện.

Khi nhìn thấy người đi ra, Mộ Niệm Niệm sửng sốt: “Là ông”.

Nghe thấy lời Mộ Niệm Niệm nói, người đàn ông trung niên phía dưới nhìn lên, khi thấy bà ấy, ông ta cũng ngẩn người: “Là bà!”
 
Chương 1736


Chương 1736

Nhìn thấy hai người như vậy, Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm hỏi: “Dì Mộ, ông ấy là ai thế?”

Mộ Niệm Niệm cười đáp: “Tội Vương…”

Nói rồi bà ấy nhìn người đàn ông trung niên kia rồi cười: “Tội Vương, không ngờ ông lại ở đây!”

Tội Vương!

Người trước mắt chính là Tội Vương đi theo Kiếm Chủ Nhân Gian ở vũ trụ Quan Huyên hồi đó.

Tuy nhiên, khi cuộc đại chiến nổ ra, Tội Vương đã chuồn mất.

Không ai biết ông ta đã đi đâu!

Mộ Niệm Niệm không ngờ lại gặp được người này ở đây, hơn nữa nghe ý ông ta thì ông ta đã ở đây ba nghìn vạn năm rồi.

Khó tin!

Đúng là rất tùy tiện!

Ông ta phải tên là Tùy Vương mới đúng!

Nhìn thấy Mộ Niệm Niệm, Tội Vương vội hỏi: “Niệm cô nương, Kiếm Chủ Nhân Gian… có còn không?”

Mộ Niệm Niệm cười đáp: “Không còn nữa rồi!”

Nghe vậy, trong mắt Tội Vương thoáng qua vẻ bất ngờ: “Cuối cùng hắn vẫn không đánh lại Chân Vũ Trụ!”

Mộ Niệm Niệm lại nói: “Hắn đã phá thần thành công rồi”.

Tội Vương bỗng ngẩng đầu nhìn Mộ Niệm Niệm, nói với vẻ không thể tin được: “Phá… Phá thần thành công rồi ư?”

Mộ Niệm Niệm gật đầu, cười trả lời: “Đúng thế!”

Tội Vương cười khổ: “Không ngờ hắn lại thật sự đi được đến bước đó… Đúng là lợi hại!”

Mộ Niệm Niệm hỏi: “Bao nhiêu năm nay ông vẫn luôn ở đây à?”

Tội Vương gật đầu, năm đó trong trận chiến giữa Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên, vũ trụ Quan Huyên ở thế yếu, ông ta thấy tình hình không ổn nên đã bỏ chạy. Sau khi chạy trốn thì tình cờ phát hiện ra nơi này, có được một phần truyền thừa ở đây nên quyết định khổ luyện tại đây luôn!

Bao nhiêu năm nay, ông ta không dám ra ngoài.

Bởi vì ban đầu ông ta phản bội Chân Vũ Trụ, sau đó lại phản bội vũ trụ Quan Huyên… Bây giờ mà ra ông ta sợ mình chết oan chết uổng, vì thế ông ta ở đây khổ luyện, cho đến ngày thành Đại Đế.

Kiếm Chủ Nhân Gian sẽ không hận ông ta chứ?

Tội Vương rất lo lắng.

Mộ Niệm Niệm ở trên trời cười khẽ: “Tội Vương, chúc mừng ông đã trở thành Đại Đế!”

Tội Vương đang định nói gì đó thì như nhớ đến điều gì, ông ta bỗng quay đầu nhìn sang Diệp Quân, khi thấy hắn, ông ta sững sờ tại chỗ: “Vị… Vị này là?”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ông đoán xem!”

Tội Vương bỗng nhiên quỳ phịch xuống đất: “Thuộc hạ Tội Vương bái kiến thiếu chủ!”

Diệp Quân ngẩn ra.

Tội Vương lại nói tiếp: “Thiếu chủ, thuộc hạ có tội! Thuộc hạ có tội!”

Diệp Quân nhìn Tội Vương, không nói gì.
 
Chương 1737


Chương 1737

Thấy Diệp Quân không nói gì, lòng Tội Vương trầm xuống, trông vị thiếu chủ này cũng không dễ lừa, vì thế ông ta thắng thắn thú nhận: “Thiếu chủ, năm xưa thuộc hạ tham sống sợ chết, lâm trận bỏ chạy, mong thiếu chủ trị tội”.

Diệp Quân nhìn Tội Vương hỏi: “Ông là thần linh của Chân Vũ Trụ?”

Tội Vương gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, bà ấy cười bảo: “Con quyết định đi”.

Diệp Quân cười: “Ông đi đi”.

Tội Vương sững sờ.

Diệp Quân nhìn Tội Vương: “Ai cũng sợ chết cả, ông sợ chết cũng là điều bình thường”.

Vẻ mặt Tội Vương phức tạp.

Đúng là ông ta sợ chết!

Bây giờ ông ta chỉ muốn sống tạm bợ, còn sống quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Diệp Quân lại hỏi: “Tội Vương, đây là nơi nào?”

Tội Vương vội đáp: “Đây là một tông môn của thời đại văn minh Thần Đạo, tên là Dị Thú Tông, chuyên nuôi yêu thú. Ta cũng được truyền thừa làm trưởng lão của nơi này, khổ luyện ở đây trở thành Đại Đế”.

Dị Thú Tông!

Diệp Quân khẽ gật đầu, mà lúc này Tội Vương lại nói: “Thiếu chủ, cậu nhìn thấy những cột đá kia không?”

Diệp Quân nhìn về phía có hàng vạn cột đá, trên mỗi cột đá đều vẽ rất nhiều yêu thù, vẻ mặt con yêu thú nào cũng hung tợn dữ dằn, như muốn lao ra cắn người khác.

Tội Vương tiếp tục nói: “Thiếu chủ, yêu thú trên những cột đá đó đều bị phong ấn, chỉ cần có thú châu là có thể khống chế được chúng, lệnh chúng làm việc cho mình”.

Thú châu!

Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt sau đó xòe móng vuốt ra, thú châu xuất hiện trong móng vuốt của nó.

Diệp Quân cười hỏi: “Có thể cho ta mượn dùng thử không?”

Tiểu Bạch gật đầu, thổi nhẹ, viên thú châu bay tới trước mặt Diệp Quân, hắn xòe tay để viên thú châu ấy rơi vào lòng bàn tay mình, hắn quan sát một hồi rồi nhìn Tiểu Bạch: “Có thể để nó đi theo ta không?”

Tiểu Bạch chớp mắt, không xòe móng vuốt.

Diệp Quân lấy một xâu kẹo hồ lô đưa ra trước mặt Tiểu Bạch, nó do dự rồi giơ hai móng vuốt lên.

Diệp Quân nhanh chóng lại lấy thêm một xâu kẹo hồ lô nữa đưa cho nó!

Tiểu Bạch cười toe toét, vội vàng cất kẹo hồ lô, vỗ móng vuốt lên thú châu.

Thú châu hơi rung lên, sau đó hoá thành một luồng sáng đen bay vào đầu mày của Diệp Quân.

Ầm!

Ngay lập tức, một luồng khí mạnh mẽ bùng phát ra từ cơ thể Diệp Quân, ngay sau đó hắn cảm nhận được vô số yêu thú đang bị phong ấn, mà viên thú châu này chính là cầu nối có thể điều khiển tất cả yêu thú này.

Nhưng vào lúc này, những con yêu thú đó đều đang bị một sức mạnh bí ẩn áp chế.

Diệp Quân mở mắt ra: “Hiện!”

Dứt lời, đạo ấn đột nhiên bay ra từ cơ thể hắn, cách đó không xa, đạo ấn kịch liệt chấn động, một sức mạnh bí ẩn phóng lên trời.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom