Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1678


Chương 1678

Thấy thế, Tịnh Thần đứng một bên cũng hoảng hốt ra mặt, ông ta nhìn thanh kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, ánh mắt sững sờ không tin nổi.

Đây là kiếm gì?

Kiếm gì mà có thể gia tăng lực chiến đấu đến cỡ này?

Cố tả sứ cũng hoàn toàn lâm vào hoảng loạn.

Một kiếm đã đủ chém vỡ thân thể ông ta?

Nếu không phải vừa rồi ông ta nhanh chân lùi lại, chỉ sợ cả thần hồn cũng bị chém vụn rồi.

Thật quá mức tưởng tượng!

Xa xa, sau khi chém nát thân thể Cố tả sứ, huyền khí trong người Diệp Quân lại tiêu hao sạch, nhưng ngay sau đó, linh ấn giữa hai ch@n mày của hắn lại xuất hiện, giây tiếp theo, huyền khí trong người đã khôi phục hoàn toàn.

Cảm nhận được điều đó, Diệp Quân quay đầu chăm chú nhìn Tiểu Bạch đang chờ cách đó không xa.

Hắn đã đánh giá quá thấp năng lực của tên nhóc này rồi.

Quả thực nó không biết đánh nhau, nhưng nó có thể tăng năng lực đánh nhau của người khác, thậm chí là có thể tăng cao đến mức hơi thái quá.

Quả đúng là trợ thủ cực mạnh!

Hiện giờ Diệp Quân đã hiểu vì sao An tiền bối lại để Tiểu Bạch tới hỗ trợ mình.

Những khi Tiểu Bạch không nghịch ngợm thì quả thật rất giỏi!

Lúc này không có thời gian nghĩ nhiều, Diệp Quân cầm kiếm phóng về phía Cố tả sứ, trong tay có kiếm Thanh Huyên, lòng tin cũng tăng vọt.

Hắn có cảm giác thế gian này không có kẻ nào mà hắn không thể giết được, giống như cảm giác khi cầm kiếm Hành Đạo trong tay vậy.

Mạnh mẽ đến thái quá!

Thấy Diệp Quân lại lao tới, sắc mặt Cố tả sứ trở nên cực kì khó coi. Sực nhớ tới một điều, ông ta quay phắt lại phía Tịnh Thần đang đứng xa xa, quát to: “Lên!”

Tịnh Thần ngây người, sau đó lao đến phía Nạp Lan Ca cùng Tiểu Bạch.

Kế sách vây Ngụy cứu Triệu!

Tịnh Thần cũng biết rõ, lúc này Cố tả sứ không cách nào đối kháng với Diệp Quân được, muốn cứu Cố tả sứ chỉ có thể tấn công Linh Tổ này cùng người phụ nữ kia.

Thấy Tịnh Thần bay về phía Tiểu Bạch và Nạp Lan Ca, Diệp Quân chau mày, đang định quay lại thì đã thấy Tiểu Bạch trừng mắt một cái, móng vuốt duỗi ra, chỉ một móng lên trời.

Chợt, một thanh huyết kiếm từ trên trời ầm ầm lao xuống.

Ầm!

Trong nháy mắt, toàn bộ tinh không hóa thành một biển máu.

Nhận thấy được sự k hủng bố của thanh kiếm kia, Tịnh Thần vội vã ngừng lại, nhìn về phía Tiểu Bạch. Tiểu Bạch nắm chuôi kiếm, vung lên, vừa múa kiếm vừa kêu to: “Ha… Ha… hừ… Áu u…”

Kiếm múa trong không trung, từng luồng kiếm khí màu máu bay ra, thời không nát vụn.

Lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên chỉ kiếm về phía Tịnh Thần: “BIU!”

Vèo!

Thanh kiếm phát ra một luồng kiếm khí màu máu tươi, bắn nhanh về phía Tịnh Thần.
 
Chương 1679


Chương 167

Chương 1679

Thấy thế, Tịnh Thần lập tức biến sắc, vung tay áo, một sức mạnh kh ủng bố trào ra từ tay áo bào của ông ta.

Ầm!

Luồng kiếm khí màu máu kia bị chắn lại.

Tịnh Thần cũng sửng sốt.

Trông vậy mà uy lực không lớn nhỉ!

Tịnh Thần nhìn thanh huyết kiếm trong tay Tiểu Bạch, thanh kiếm này cho ông ta một cảm giác đè nén và đáng sợ vô cùng, giống như thanh kiếm trong tay Diệp Quân kia. Hiển nhiên, uy lực thấp không phải là vấn đề của kiếm mà là con Linh Tổ này không dùng được kiếm.

Nghĩ đến đó, ánh mắt ông ta trở nên lạnh lẽo, nhưng cũng ngay lúc này, bên kia truyền tới một tiếng kêu thảm thiết.

Tịnh Thần quay phắt lại, thấy cách đó không xa, Cố tả sứ đã bị thanh kiếm của Diệp Quân ghim lại một chỗ, thanh kiếm đó còn đang điên cuồng cắn nuốt linh hồn của Cố tả sứ.

Cố tả sứ chết rồi?

Tịnh Thần ngẩn ra, ngay sau đó, ông ta lao nhanh về phía Tiểu Bạch.

Trước tiên phải giải quyết con Linh Tổ này đã.

Thấy Tịnh Thần lại vọt tới, Tiểu Bạch trừng to mắt, vội buông thanh huyết kiếm ra, quay đầu bỏ chạy.

Thấy thế, Tịnh Thần khoái trá cười lớn, vội nhặt huyết kiếm lên. Nhưng ngay lúc này, thanh huyết kiếm chợt hóa thành một luồng kiếm khí, chém mạnh về phía ông ta.

Rầm!

Kiếm quang màu đỏ máu bùng lên, Tịnh Thần bị chém bay, khi ông ta dừng lại được thì cánh tay phải cũng đã nát bấy.

Tịnh Thần hốt hoảng.

Chuyện gì vừa xảy ra?

Thanh kiếm này tự đánh còn mạnh hơn?

Thanh huyết kiếm đột nhiên rung lên kịch liệt, nháy mắt, nó đã kéo theo mấy trăm luồng kiếm khí màu đỏ máu, chém về phía Tịnh Thần.

Tịnh Thần lập tức biến sắc, vội vàng lùi lại phía sau mấy vạn trượng.

Vèo!

Khoảng không trước mặt ông ta đã bị chém nát thành hư vô.

Tịnh Thần toát mồ hôi lạnh ròng ròng, thân mình run lên.

Thanh kiếm này thật quá mạnh!

Bấy giờ, phía bên kia, Diệp Quân đã thu kiếm Thanh Huyên về, hắn phát hiện kiếm này cắn nuốt linh hồn Cố tả sứ xong thì hình như khí thế của nó đã trở nên hùng hậu hơn.

Thật là một thanh kiếm tuyệt hảo!

Diệp Quân nắm thanh kiếm, thoáng mỉm cười, thanh kiếm này thật quá tốt, sau này hắn cũng muốn có được một thanh kiếm như thế. Đương nhiên, Diệp Quân cũng biết, kiếm mạnh cỡ nào còn dựa vào người dùng nó, thanh kiếm này mạnh như vậy là do thực lực của cha hắn quá mạnh.

Muốn có được một thanh kiếm mạnh như vậy cho mình thì tự thân phải đủ mạnh.

Diệp Quân mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Tịnh Thần, đang định ra tay thì…

Ầm!

Thời không nơi xa xa chợt rung chuyển kịch liệt, như thể địa chấn.
 
Chương 1680


Chương 1680

Diệp Quân quay đầu nhìn lại, thấy nơi tận cùng của tinh không có một người đàn ông cao lớn đang chậm rãi đi ra. Người này mặc bộ chiến giáp màu vàng kim, tay cầm một thanh chiến phủ cũng màu vàng kim, mỗi bước đi đều khiến tinh hà rung chuyển, khí thế ngập trời.

Thấy rõ người tới, Tịnh Thần mới thở hắt ra một hơi: “Chiến Đế!”

Chiến Đế!

Ở thời đại Vĩnh Sinh, người này là một trong bốn Đại Đế mạnh nhất của Vĩnh Sinh Đại Đế, cuộc đời mới chỉ bại hai lần.

Lần thứ nhất bại dưới tay Vĩnh Sinh Đại Đế.

Lần thứ hai bại về tay chủ nhân bút Đại Đao.

Chiến Đế!

Sinh ra để chiến đấu!

Chiến Đế xuất hiện, sắc mặt Diệp Quân cũng trở nên nặng nề, các Đại Đế cũng được chia mạnh yếu theo thực lực, vị Cố tả sứ vừa rồi có thực lực mạnh hơn rất nhiều so với những Đại Đế bình thường.

Song, Diệp Quân biết mình có thể giết được đối phương chủ yếu là vì ban đầu đối phương quá khinh địch, liều lĩnh đối đầu trực diện với kiếm Thanh Huyên của hắn, bị chém nát thân thể. Sau khi chém nát thân thể Cố tả sứ, Diệp Quân nhận ra, khi chỉ còn lại linh hồn, vị Cố tả sứ này hết sức yếu ớt.

Thanh kiếm này có thể khắc chế linh hồn, thậm chí còn là kiểu khắc chế mang tính hủy diệt.

Nếu ban đầu đối phương không đối đầu trực tiếp với hắn, chỉ e rất khó để giết được đối phương.

Mà lúc này, vị Chiến Đế mới gia nhập cuộc chiến thậm chí còn có khí thế đáng sợ hơn cả Cố tả sứ, đặc biệt là chiến ý, chiến ý của người này mạnh nhất trong số những người Diệp Quân từng gặp.

Hắn chưa từng gặp phải chiến ý đáng sợ như thế.

Khi vị Chiến Đế này xuất hiện, Tịnh Thần cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng vị Chiến Đế này cũng phá được phong ấn rồi.

Ban đầu, ông ta còn cho rằng có thể dựa vào số lượng cường giả để tiêu hao dần cường giả của vũ trụ Quan Huyên, nhưng tình thế hiện nay cho thấy, kế sách này không hiện thực lắm.

Bởi đám cường giả của vũ trụ Quan Huyên có mặt trong trận này đều thuộc dạng càng đánh càng mạnh.

Thật đúng là bi3n thái!

Lúc này, An Nam Tịnh vừa đẩy lui một vị cường giả Mệnh Vận Đại Đế, bóng bà ấy thoáng lóe lên, phóng tới bên cạnh Diệp Quân, nhìn về phía vị Chiến Đế nơi xa xa: “Để ta”.

Diệp Quân lại bảo: “Cứ để ta đi”.

An Nam Tịnh quay đầu nhìn Diệp Quân: “Cậu có chắc không?”

Diệp Quân gật đầu.

An Nam Tịnh chăm chú nhìn thẳng vào Diệp Quân hồi lâu, lại nói: “Dù cậu có nhiều thần vật cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta đâu”.

Diệp Quân cười nói: “Ta muốn thử xem”.

An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân một lát rồi gật đầu: “Vậy cậu lên đi”.

Nói đoạn, bà ấy lùi sang một bên.

Thấy thế, Nạp Lan Ca thoáng lo lắng trong lòng, bởi vì cô cũng có thể cảm thụ được sức mạnh vô biên của Chiến Đế.
 
Chương 1681


Chương 1681

Tuy hiện giờ Diệp Quân đã thăng lên Đại Đế nhưng đó là do Tiểu Bạch cưỡng chế tăng cảnh giới lên, điều này tạo ra khác biệt rất lớn về thực lực so với việc chính hắn tự đạt tới cảnh giới Đại Đế.

Nhận thấy được nỗi lòng của Nạp Lan Ca, Diệp Quân quay sang nhìn cô, mỉm cười: “Không sao đâu, nếu thực sự đánh không lại, ta sẽ nhận thua”.

Thua trận?

Lần này hắn không hề có gánh nặng tâm lý.

Có đôi khi, tài nghệ không bằng người ta thì chủ động nhận thua cũng chẳng có gì mất mặt, Diệp Quân cho là như vậy.

Thua đường hoàng thì có gì mất mặt?

Đánh không lại người ta còn cố tình giả ngầu mới mất mặt.

Diệp Quân chậm rãi tiến về phía Chiến Đế, dù cách nhau mấy nghìn trượng nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được luồng chiến ý cực kì hùng mạnh trên người đối phương.

Lòng Diệp Quân cũng thoáng kinh hãi, hắn không thể ngờ, chiến ý của một người lại có thể mạnh tới độ này.

Song, điều đó cũng k1ch thích ý chí chiến đấu trong hắn.

Đánh!

Diệp Quân hít sâu một hơi, đáy mắt tràn đầy chiến ý.

Từ sau khi đạt tới cảnh giới Đại Đế, lòng tự tin của hắn dường như cũng bành trướng lên. Diệp Quân cũng biết mình đang tự tin thái quá nhưng thực lòng hắn cũng muốn đánh một trận với cường giả chân chính khác.

Với hắn mà nói, đó là một cơ hội tốt!

Thấy Diệp Quân đi về phía Chiến Đế, Tịnh Thần đứng bên nhíu chặt mày, có thể khẳng định, thiếu niên này hết sức yêu nghiệt, dù đặt vào thời đại văn minh Vĩnh Sinh thì cũng phải thuộc hàng yêu nghiệt trong đám yêu nghiệt.

Nhưng mà, đòi đấu với Chiến Đế?

Thế thì lại không biết lượng sức lắm.

Đương nhiên, ông ta cũng không dám coi khinh người này, bởi vì người trẻ tuổi đó đã gây cho ông ta quá nhiều điều bất ngờ.

Xa xa, Chiến Đế nhìn Diệp Quân, ánh mắt bình thản, hoặc nói là rất coi thường.

Đời này của Vĩnh Sinh Đại Đế chỉ từng bị chủ nhân bút Đại Đạo đánh bại một lần, mà Chiến Đế ông ta, cả đời chỉ thua kém Vĩnh Sinh Đại Đế một chút xíu, chỉ từng bị chủ nhân bút Đại Đạo và Vĩnh Sinh Đại Đế đánh bại một lần.

Ngoài Vĩnh Sinh Đại Đế cùng chủ nhân bút Đại Đạo, thế gian này thật chẳng có mấy người có thể lọt vào mắt ông ta.

Chiến Đế liếc nhìn thanh kiếm Thanh Huyên cùng khiên cổ màu đỏ đồng trong tay Diệp Quân, không nói một lời.

Ngay vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất.

Hắn quyết định tấn công trước.

Nháy mắt, Diệp Quân đã phóng tới trước mặt Chiến Đế, rút kiếm chém mạnh.

Là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Lần này, hắn dùng một trăm đạo kiếm chồng lên nhau.
 
Chương 1682


Chương 1682

Kiếm vừa chém ra, một sức mạnh kh ủng bố lập tức bùng nổ, làm rung chuyển và sụp đổ cả thời không trong phạm vi trăm vạn trượng quanh đây.

Chiêu đầu đã dốc toàn lực.

Bởi Diệp Quân hiểu rõ, đối mặt với cấp bậc cường giả này, hắn không có nhiều cơ hội ra tay, vì thế, một khi ra tay là phải dồn toàn lực.

Nhìn thanh kiếm của Diệp Quân chém tới, sắc mặt Chiến Đế vẫn bình thản như trước. Ngay khi lưỡi kiếm sắp chạm vào đỉnh đầu ông ta, cổ tay ông ta thoáng động nhẹ, cây rìu lớn trong tay hất mạnh lên trên.

Ầm!

Một luồng chiến ý khủng khiếp phóng lên cao.

Rầm!

Trong khoảnh khắc, kiếm quang của Diệp Quân bị nghiền nát, sức mạnh của chiến ý hùng hồn đẩy hắn b ắn ra phía sau vạn trượng. Diệp Quân vừa dừng lại được thì khoảng thời không mấy vạn trượng sau lưng hắn cũng ầm ầm sụp đổ.

Khóe miệng trào một vệt máu tươi, Diệp Quân giơ tay lau đi, hắn nhìn xuống tấm khiên cổ trong tay mình, vừa rồi, nếu không có tấm khiên cổ này, chỉ e hắn không chết cũng thành tàn phế. Tấm khiên cổ này đã đỡ cho hắn đến chín phần mười sức mạnh của Chiến Đế.

Xa xa, Chiến Đế cũng nhìn xuống cây rìu trong tay mình, trên đó có một lỗ hổng từ nhát kiếm kia.

Thấy thế, Chiến Đế nhíu mày, ngay từ đầu ông ta đã phát hiện thanh kiếm của Diệp Quân hết sức siêu phàm, nhưng ông ta không ngờ rằng thanh kiếm đó mạnh đến mức có thể gây tổn hại cho chiếc rìu của mình, càng không ngờ được tấm khiên cổ của Diệp Quân có thể chắn được phần lớn sức tấn công của ông ta.

Bên kia, Diệp Quân lau vết máu, lại một lần nữa xông lên, chém về phía Chiến Đế.

Một kiếm Bất Bại!

Kiếm này vừa chém ra, bốn phía xung quanh, vô số thời không chồng chập tức thì tan biến.

Uy lực của kiếm này cũng đã đạt tới một kiếm Bất Bại mạnh nhất từ trước đến nay của hắn.

Chiến Đế cũng lao lên, giáng một rìu xuống. rìu này đánh xuống, tinh hà trong vũ trụ lập tức tan tành, chiến ý hùng hồn đẩy toàn bộ đám cường giả có thực lực yếu kém nơi đây phải lùi về sau mấy vạn trượng.

Sức mạnh khủng khiếp khiến mọi cường giả có mặt trong trận này đều phải biến sắc.

Rầm!

Một mảnh kiếm quang khổng lồ cũng ầm ầm nổ tung, ngay sau đó, một bóng người bị đẩy bắn về phía sau.

Đó là Diệp Quân.

Hắn bị đẩy lùi lại mấy vạn trượng, những nơi hắn lướt qua, thời không nơi đó tức thì tan vụn.

Khi Diệp Quân dừng lại được, thời không sau lưng đã ầm ầm sụp đổ, biến thành một khu vực thời không đen kịt.

Diệp Quân dừng lại, khóe miệng một lần nữa trào máu tươi.

Thấy thế, An Nam Tịnh cùng những người khác đều phải nhíu mày.

Nhị Nha muốn xông lên hỗ trợ, nhưng Nạp Lan Ca đã kéo lại. Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm về phía Diệp Quân, tay siết chặt, nhưng đáy mắt bình tĩnh không một chút lo lắng, bởi vì cô tin vào người đàn ông của mình.

Diệp Quân không phải hạng người liều lĩnh và lỗ m ãng, nếu hắn đã dám khiêu chiến với Chiến Đế thì tất phải có mục đích riêng.
 
Chương 1683


Chương 1683

Cô tin vào hắn!

Nhị Nha do dự một chút rồi quay sang phía An Nam Tịnh, An Nam Tịnh chỉ lắc đầu, bà ấy cũng tin vào Diệp Quân.

Nhị Nha bèn gật đầu một cái rồi lấy một que hồ lô đường ra li3m.

Bên kia, Tịnh Thần cũng thở ra một hơi, tuy thiếu niên này vô cùng yêu nghiệt nhưng vào thời điểm này, hắn chắc chắn không thể là đối thủ của Chiến Đế. Có lẽ, một ngày nào đó, khi hắn có thể tự thân đạt tới cảnh giới Mệnh Vận Đại Đế thì sẽ có năng lực đấu với Chiến Đế một trận đấy.

Nhưng vào thời điểm hiện tại, hắn chỉ là một đệ đệ non trẻ.

Song, Diệp Quân ở phía bên kia lại không có ý định dừng tay, dưới ánh nhìn của bao người, hắn đột nhiên giậm mạnh chân phải lấy đà, hóa thành một luồng kiếm quang phóng về phía Chiến Đế, chém mạnh một kiếm.

Tiếp tục đánh!

Thấy vậy, Tịnh Thần lại nhíu mày.

Chiến Đế nhìn Diệp Quân lao tới, thoáng nheo mắt, cổ tay xoay chuyển, giơ cao chiếc búa, bổ mạnh về phía trước.

Vèo!

Một nhát rìu này mang sức mạnh hùng hậu như núi lửa phun trào, sức mạnh vô cùng vô tận trút xuống, nháy mắt đã khiến Diệp Quân lùi lại mấy vạn trượng.

Lần này, Diệp Quân chưa kịp dừng chân thì Chiến Đế đã tung người lao tới, bổ mạnh một rìu về phía Diệp Quân.

Rìu này hạ xuống, toàn bộ thời không trong tinh hà bị bổ thành hai nửa.

Xa xa, Diệp Quân vội giơ khiên cổ lên chắn.

Rầm!

Nhát rìu bổ lên mặt tấm khiên cổ màu đỏ đồng, khiên cổ rung lên kịch liệt, sức mạnh khủng khiếp từ đó lại lần nữa đầy lùi Diệp Quân ra phía sau.

Vào thời khắc này, vũ trụ tinh hà xung quanh đang ầm ầm sụp đổ và tan biến, cảnh tượng cực kì đáng sợ.

Khi Diệp Quân dừng lại được, không chỉ miệng trào máu tươi mà thân thể cũng đã xuất hiện vô số vết rạn nứt, nhưng tấm khiên cổ trên tay hắn lại không có bất kì một vết tổn hại nào dù nhỏ nhất.

Thấy thế, đám cường giả có mặt ở đây lập tức biến sắc.

Đặc biệt là đám cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh, bọn họ nhìn chòng chọc vào tấm khiên cổ trên tay Diệp Quân, ánh mắt khiếp sợ tột cùng.

Sức mạnh của vị Chiến Đế này đủ để bổ nát vũ trụ tinh hà, nhưng lại không thể bổ vỡ tấm khiên cổ này.

Thật đáng sợ.

Tịnh Thần nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, ông ta đã nhận ra, cậu thiếu niên trước mắt đây có quá nhiều thần vật.

Vũ trụ Quan Huyên giàu có thật.

Bên kia, Chiến Đế cũng phải nhíu mày, ông ta không ngờ tấm khiên cổ trong tay Diệp Quân lại có thể kháng cự hai chiêu của mình mà không hề tổn hại.

Thật đúng là thứ tốt!

Ánh mắt Chiến Đế trở nên nóng bỏng, thần vật cỡ đó nếu thuộc về mình, chiến lực của mình nhất định sẽ được nâng cao một bậc.

Trước kia ông ta cũng từng có một tấm khiên, nhưng trong cuộc giao đấu với chủ nhân bút Đại Đạo, nó đã bị chủ nhân bút Đại Đạo đánh vỡ.
 
Chương 1684


Chương 1684

Tấm khiên cổ trong tay người kia rất thích hợp với ông ta!

Nghĩ đến đây, Chiến Đế đột nhiên xông lên, một luồng chiến ý hùng hồn cuốn về phía Diệp Quân.

Chiến ý ngập trời!

Cảm thụ được sức ép của chiến ý, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.

Khi vừa gặp Chiến Đế, hắn đã phát hiện ra một điểm thiếu sót ở mình, đó chính là sự khuyết thiếu về chiến ý và sát ý.

Sát ý và chiến ý của hắn rất yếu.

Mỗi lần hắn chủ động tấn công, luôn chỉ có hai mục đích, một là muốn xem thế nào là cường giả chân chính, cho dù chiến bại cũng không có vấn đề gì, hắn có thể tìm được yếu điểm của mình từ thất bại đó; hai là, hắn muốn cảm thụ một chút, chiến ý là thế nào.

Vào giờ khắc này, hắn đã hiểu được, thế nào là chiến ý.

Chiến ý!

Từ chiến ý của Chiến Đế, hắn cảm nhận được một niềm tin: Sinh mệnh chưa tắt, chiến đấu chưa ngừng!

Mệnh của ta chưa kết thúc, chiến ý vĩnh viễn không mai một!

Nói đơn giản hơn chút là, ngươi có thể đánh chết ta, nhưng ta đây vẫn không phục.

Diệp Quân đột ngột mở bừng mắt, lòng bàn tay xòe ra…

Ầm!

Một luồng kiếm ý kh ủng bố đột nhiên phóng lên cao.

Kiếm ý Lôi Kiếp!

Nhưng ngay sau đó, trong ánh nhìn kinh ngạc của đám đông, kiếm ý Lôi Kiếp của hắn lại bùng lên một luồng ý niệm kinh khiếp.

Chiến ý!

Chứng kiến cảnh tượng này, tất cả những người có mặt ở đây đều sửng sốt.

Lĩnh ngộ được chiến ý?

Lĩnh ngộ chiến ý!

Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

An Nam Tịnh cùng người xung quanh đều khiếp sợ vô cùng, bởi bọn họ không thể ngờ, trong tình thế này, Diệp Quân lại lĩnh ngộ được chiến ý.

Chiến ý!

Hơn nữa, chiến ý này còn do kiếm ý sinh ra.

Chiến kiếm ý!

Khoảnh khắc chiến ý xuất hiện, khí thế từ kiếm ý của Diệp Quân lập tức tăng vọt với tốc độ điên cuồng, sau đó dần dần biến chất.

Kiếm ý Lôi Kiếp cộng thêm chiến kiếm ý!

Vào thời khắc này, kiếm ý của Diệp Quân đã lại đạt tới một độ cao mới.

Thấy Diệp Quân đã lĩnh ngộ được chiến ý, phía xa xa, Chiến Đế dừng lại, nhíu chặt mày, ông ta không thể ngờ, thiếu niên trước mắt đó lại có thể may mắn lĩnh ngộ chiến ý ngay dưới sự áp bức từ chiến ý của ông ta.

Chiến Đế nhìn Diệp Quân, không nói một lời, chỉ tung người nhảy lên, chiếc rìu màu vàng kim trong tay bổ mạnh về phía hắn.
 
Chương 1685


Chương 1685

Vèo!

Nháy mắt, toàn bộ vũ trụ tinh hà vỡ ra, một sức mạnh hủy diệt đất trời cuốn phăng tất cả.

Đối mặt với một nhát rìu này, khắp chốn vũ trụ tinh hà yếu ớt như một sợi chỉ nhỏ.

Bên dưới, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, cười lớn một tiếng, chân phải giẫm mạnh lấy đà, người hóa thành một luồng kiếm quang phóng lên.

Đánh!

Cho dù biết mình đánh không lại vị Chiến Đế trước mặt đây, nhưng hắn vẫn khát khao muốn đánh.

Ý niệm chiến đấu mạnh chưa từng có.

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Diệp Quân lại chém ra một kiếm vào chiếc rìu kia.

Ầm!

Trong tích tắc, vô số kiếm quang tán loạn, Diệp Quân từ trên cao giáng xuống.

Chiến Đế lúc này muốn đánh ra một chiêu nữa, nhưng ngay sau đó, ông ta đột nhiên nhìn xuống chiếc rìu trong tay mình, thân nó đang nứt ra, vỡ thành vô số mảnh nhỏ rơi lả tả trong không trung.

Thấy thế, Chiến Đế ngây ngẩn cả người.

Không chỉ Chiến Đế, đám cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh cũng đã hoàn toàn hóa đá.

Chiếc rìu của Chiến Đế vỡ rồi?

Không ai dám tin vào mắt mình.

Chiếc rìu trong tay Chiến Đế này cũng là một thần vật không có cấp bậc. Không chỉ có thế, nó còn từng theo Chiến Đế chinh chiến vô số trận, những thần vật vô cấp bậc khác không thể so được với nó.

Nhưng vừa rồi, nó lại bị một kiếm tu trẻ tuổi chém nát.

Những vị cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh có mặt ở đây đều nhìn về phía thanh kiếm trên tay Diệp Quân, tất nhiên họ cũng biết, thực lực của Diệp Quân không thể nào chém nát được chiến phủ kia, cho nên, nguyên do chính vẫn là thanh kiếm này.

Đây là kiếm gì?

Đám cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh vừa vô cùng khiếp sợ lại cũng nghi hoặc tột cùng, lẽ nào thanh kiếm đó còn đứng trên cả thần vật vô cấp bậc?

Tịnh Thần nhìn chòng chọc vào Diệp Quân, sắc mặt khó coi vô cùng, thiếu niên này khiến ông ta bất ngờ quá nhiều rồi.

Nơi chân trời, Chiến Đế cũng nhìn Diệp Quân, chính xác hơn là nhìn vào thanh kiếm trên tay Diệp Quân, nói khẽ một câu: “Kiếm tốt đây!”

Dứt lời, ông ta lại xông tới, nện một quyền xuống.

Ầm ầm!

Một luồng chiến ý kh ủng bố xen lẫn trong quyền ấn giáng thẳng xuống Diệp Quân.

Bên dưới, Diệp Quân không hề nao núng, thân mình đột ngôt di chuyển, hóa thành một tia sáng phóng thẳng lên cao, chém vào quyền ấn kia.

Đánh một trận là xong thôi!

Rầm!

Trong khoảnh khắc, một vùng kiếm quang bị nghiền nát, Diệp Quân cũng bị đánh bay, và trong thời khắc hắn bị đẩy bay ra ngoài, Chiến Đế lại xông lên, vung một quyền đánh về phía hắn.

Diệp Quân nheo mắt, vung kiếm chém mạnh.

Đây là một trăm đường kiếm chồng chất của thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.

Trực tiếp đối chiêu với nhau.
 
Chương 1686


Chương 1686

Ầm!

Lại một vùng kiếm quang tan vỡ, Diệp Quân bị đánh bay ra sau mấy vạn trượng.

Chiến Đế cũng bị sức ép mãnh liệt kìm chân tại chỗ, ông ta liếc nhìn tay phải của mình, cánh tay đã vỡ ra, máu tươi giàn giụa.

Thấy thế, những cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh đều trở nên căng thẳng.

Tất cả đều biết thực lực của Chiến Đế mạnh cỡ nào, trong toàn bộ thời đại văn minh Vĩnh Sinh, chỉ có Vĩnh Sinh Đại Đế mới có thể vượt trên ông ta, tuy hôm nay vừa phá phong ấn ra ngoài, trạng thái chưa tính là tốt nhất, nhưng thực lực đó cũng không phải là cấp độ mà một Mệnh Vận Đại Đế bình thường có thể đối đầu.

Vậy mà lúc này, ông ta lại bị một kiếm tu trẻ tuổi gây tổn thương thân thể.

Diệp Quân chỉ mới là Đại Đế, hơn nữa còn là một Đại Đế thăng cấp do dùng bí pháp mà thôi.

Nếu Diệp Quân thực sự đạt tới cảnh giới Đại Đế thì thực lực của hắn sẽ khủng khiếp cỡ nào.

Nghĩ tới đó, những cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh đều hết sức khẩn trương, sắc mặt nghiêm nghị vô cùng.

Thật quá yêu nghiệt!

Chiến Đế nhìn về phía đó, nhíu chặt mày, bởi vì ông ta vừa phát hiện, mặc dù Diệp Quân cũng bị thương nhưng hắn đã khôi phục rất nhanh.

Là do Linh Ấn và cây thần tự nhiên!

Chỉ cần không thể đánh chết Diệp Quân trong một đòn thì hắn có thể tự trở về trạng thái mạnh nhất.

Chiến Đế im lặng.

Lần đầu tiên ông ta phát hiện, trang bị có thể hỗ trợ người ta tuyệt vời như thế. Trước kia không cảm thấy thế, có lẽ là do vật ngoài thân không được tốt đến như vậy, hoặc là không có nhiều như vậy.

Nhưng thiếu niên trước mắt đây, không chỉ có đồ tốt mà còn có nhiều đồ tốt.

Thật quá đáng!

Chiến Đế dứt khỏi dòng suy tư, tay phải hơi rung lên, chậm rãi khôi phục, ông ta nhìn Diệp Quân, siết chặt nắm tay lại.

Ầm!

Bất chợt, vô số chiến ý ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta, cùng lúc đó, trong vòng mấy trăm vạn trượng quanh đây, thời không sôi trào lên mãnh liệt.

Võ kỹ!

Xa xa, Diệp Quân thấy thế, sắc mặt tức thì trở nên căng thẳng, vị Chiến Đế này rốt cuộc không muốn đấu trực diện với hắn nữa rồi.

Ông ta muốn so sức mạnh tự thân!

So vũ khí, kiếm Thanh Huyên tuyệt đối là vô địch!

Nghĩ tới điều gì, Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên rạch lên tấm khiên cổ của mình một cái.

Xoẹt!

Mặt khiên cổ hiện ra một vệt kiếm mờ mờ, nhưng lại nhanh chóng biến mất.

Thấy thế, Diệp Quân khiếp sợ vô cùng, vừa khiếp sợ độ sắc bén của kiếm Thanh Huyên lại vừa kinh ngạc trước sức phòng ngự kh ủng bố của sừng Nhị Nha.

Có lẽ hiện nay, chỉ có tấm khiên cổ này mới có thể chống lại kiếm Thanh Huyên mà thôi.

Thanh kiếm sắc bén nhất!

Tấm thuẫn phòng ngự mạnh nhất!

Nhưng vào lúc này, phía xa xa, Chiến Đế đột nhiên gầm lên một tiếng, đánh ra một quyền về phía Diệp Quân.

Quyền vừa đánh ra, từng luồng chiến ý kh ủng bố cuồn cuộn tràn về phía Diệp Quân như sóng triều. Cùng lúc với những lớp chiến ý xuất hiện, khắp ngân hà vũ trụ dần sụp đổ, không chỉ có thế, chiến ý hùng hồn còn đè ép bốn phía khiến cho đám cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh cũng phải lùi bước liên tục, không dám nhìn thẳng.

Là công kích tầm xa!
 
Chương 1687


Chương 1687

Thấy thế, Diệp Quân cũng hết sức căng thẳng, lần này hắn không chọn cách đối đầu trực tiếp mà chắn khiên cổ lên trước người.

Dùng thần vật kháng cự!

Ầm ầm!

Chiến ý vô tận vọt tới, Diệp Quân bị đẩy lùi liên tục, trong nháy mắt đã b ắn ra xa mấy vạn trượng, cũng vào lúc này, một bóng người lướt tới trước mặt Diệp Quân, vung quyền đánh thẳng vào tấm khiên cổ.

Rầm!

Diệp Quân nắm tấm khiên cổ lại bị đánh lùi vạn trượng, nhưng hắn còn chưa thể dừng lại thì Chiến Đế lại xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa, vung quyền đánh về phía hắn.

Lần này, Diệp Quân đột nhiên thu khiên cổ, chém một kiếm về phía Chiến Đế.

Thấy Diệp Quân ra kiếm, Chiến Đế lập tức nheo mắt, thu quyền, thân mình run lên, lùi lại phía sau.

Nhưng dường như Diệp Quân đã sớm liệu trước, hắn xông lên, chém mạnh về phía Chiến Đế một kiếm dứt khoát.

Chiến Đế lại nhảy vọt ra phía sau né tránh.

Vèo!

Kiếm của Diệp Quân chém vào khoảng không, thời không hứng mọi sức mạnh từ nó.

Diệp Quân liếc nhìn về phía Chiến Đế, sắc mặt âm trầm, hắn đã nhận ra, nếu Chiến Đế không muốn đối chiêu với hắn thì hắn hoàn toàn không thể gây thương tích cho ông ta được, vì tốc độ của ông ta nhanh hơn hắn nhiều.

Tuy hiện giờ cảnh giới của hắn cũng đã là Đại Đế nhưng so với Chiến Đế thì còn chênh lệch quá nhiều.

Lùi lại thật xa, Chiến Đế nhìn Diệp Quân, chau mày, đối mặt với thiếu niên trang bị thần vật đầy mình thế này, ông ta cũng rất đau đầu.

Phải đánh thế nào đây?

Tấn công thì có thanh kiếm sắc bén nhất.

Phòng thủ có tấm thuẫn mạnh nhất.

Lại còn có năng lực tự khôi phục vô cùng đáng sợ.

Ngay cả chính ông ta cũng cảm thấy hết cách, nếu giờ là khi ông ta đang ở thời kì đỉnh cao thực lực thì còn có thể lấy sức mạnh vượt trội tuyệt đối để đè ép và gi3t chết Diệp Quân, nhưng lúc này…

Xa xa, Diệp Quân càng cảm thấy hưng phấn hơn, hắn lại xông tới, chém một kiếm về phía Chiến Đế.

Thấy Diệp Quân đánh tới, Chiến Đế đành phải lùi nhanh lại, kéo dài cự ly.

Rầm!

Một kiếm này của Diệp Quân lại thất bại.

Ngay sau đó, Chiến Đế đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, hắn liền cảm thụ được một lực ép kh ủng bố.

Diệp Quân nâng khiên cổ chống đỡ.

Rầm!

Luồng sức mạnh hùng hậu kia đẩy hắn lùi lại, Diệp Quân hoa mắt lên, chợt một bóng người lóe tới làm hắn cả kinh, vội vã nhấc khiên cổ chống đỡ, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn tức thì biến đổi, vội vàng quay người định lùi, chỉ tiếc đã không còn kịp, bụng hắn truyền đến một cơn đau dữ dội.

Rầm!

Diệp Quân bị đánh bay ra sau. Khi thân thể hắn bị đánh bay lên, một bàn tay vươn tới, túm lấy khiên cổ của hắn.
 
Chương 1688


Chương 1688

Đó là tay của Chiến Đế.

Ông ta muốn cướp đoạt khiên cổ.

Diệp Quân chủ động buông tay, người xông lên trước, kiếm đâm thẳng vào Chiến Đế, Chiến Đế không dám chống đỡ kiếm này, chỉ đanh buông khiên cổ, nghiêng người về sau né tránh, kéo dài cự ly với Diệp Quân.

Diệp Quân lại nắm khiên cổ, nhìn Chiến Đế, sắc mặt căng thẳng, suýt thì mất vật này rồi.

Chiến Đế cũng nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói một lời. Ông ta lại đột nhiên biến mất, tốc độ cực nhanh, xuất hiện trước mặt Diệp Quân như một bóng ma, nhưng Diệp Quân cũng kịp phản ứng lại, vung kiếm đâm ra.

Vèo!

Một chiếc bóng bị đâm nát, Chiến Đế xuất hiện trở lại ở cách đó nghìn trượng.

Năng lực đoán trước!

Chiến Đế nheo mắt lẩm bẩm: “Võ Thần!”

Diệp Quân không nói một lời, chỉ bất chợt xông lên, lại đâm ra một kiếm.

Một kiếm Bất Bại!

Đối mặt với kiếm của Diệp Quân, Chiến Đế đã có kinh nghiệm hơn, ông ta không đối chiến trực tiếp vì ông ta cũng đã phát hiện, thanh kiếm này quá sắc bén, không gì có thể chống lại nó mà không bị tổn hại.

Chiến Đế lùi lại phía sau, một lần nữa kéo dài khoảng cách với Diệp Quân, nhưng trước khi Diệp Quân kịp đánh ra chiêu thứ hai, ông ta đột nhiên lại biến mất như một bóng ma, trong tích tắc, hàng nghìn hàng vạn bóng mờ xuất hiện xung quanh Diệp Quân, tốc độ cực nhanh, khiến hắn không thể phân biệt rõ đâu mới là bản thể Chiến Đế.

Diệp Quân đột nhiên dấn bước đi lên, kiếm vực xuất hiện.

Khi kiếm vực hình thành, tất cả những bóng mờ vờn quanh hắn đều trở nên chậm chạp, giây lát sau, kiếm vực ầm ầm sụp đổ, nhưng Diệp Quân đã bắt được khoảnh khắc này, phát hiện ra bản thể của đối phương.

Diệp Quân xoay người, đâm ra một kiếm.

Ầm!

Chiến Đế vẫn không dám đỡ kiếm, vội vàng lùi lại.

Diệp Quân không đuổi theo, hắn chỉ im lặng nhìn Chiến Đế.

Lúc này, phía xa xa, Tịnh Thần đột nhiên lên tiếng: “Diệp Quân, ngươi dùng một mớ thần vật hộ thân, đánh như thế thì có gì thú vị?”

Diệp Quân liếc nhìn Tịnh Thần: “Vậy ông tự hạ cảnh giới qua đấu với ta nhé?”

Sắc mặt Tịnh Thần trở nên khó coi.

Tự hạ cảnh giới?

Trong tình thế này, ông ta không nắm chắc sẽ thắng.

Diệp Quân khinh thường liếc nhìn Tịnh Thần: “Cảnh giới cao hơn ta bao nhiêu bậc, còn không cho ta dùng thần vật hộ thân, so với cha ta, mặt ông thậm chí còn…”

Nói đến đó, hắn chợt ngừng bặt.

Nếu còn nói nốt, có khi hắn sẽ bị đánh.

“Ha ha ha!”

 
 
Chương 1689


Chương 1689

Đúng lúc này, từ nơi sâu thẳm trong tinh không, một hơi thở kh ủng bố đột nhiên tràn tới, tiếp đó là một tiếng cười hùng hồn: “Chiến Đế, một con sâu cái kiến mà ông cũng không làm gì được, thật là mất mặt quá đi!”

Cùng tới với âm thanh là một người đàn ông trung niên, ông ta xé thời không bước ra, chân đạp không trung đi tới.

Thấy người này, Tịnh Thần chợt vui mừng hô: “Ma Đế!”

Ma Đế!

Đó là một trong bốn Đại Đế dưới tay Vĩnh Sinh Đại Đế, trời sinh mang tính kiêu ngạo ngang ngược, lấy Ma nhập Đạo, là vị có tính tình nóng nảy nhất trong bốn Đại Đế, đồng thời cũng là vị mạnh nhất.

Về thực lực, người này cũng phải gần tiệm cận với thực lực của Chiến Đế vào thời kì mạnh nhất, tính trong toàn bộ nền văn minh Vĩnh Sinh, người này xứng đáng đứng thứ ba trong bảng chiến lực.

Chiến Đế chỉ liếc nhìn Ma Đế một cái, không lên tiếng.

Ma Đế nhìn về phía Diệp Quân, khinh thường nói: “Chỉ là một đám con sâu cái kiến mà cũng dám đối đầu với nền văn minh Vĩnh Sinh chúng ta?”

Chiến Đế nói với Ma Đế: “Không được khinh suất!”

“Khinh suất?”

Ma Đế cười lớn: “Chủ nhân bút Đại Đạo đã không còn ở đây, trong thế gian này, nền văn minh Vĩnh Sinh chúng ta còn có đối thủ nào nữa sao? Chiến Đế, năm đó ông bị thương quá nặng, khiến giờ không làm gì được bầy sâu kiến này, ta có thể hiểu được. Giờ ông cứ đứng qua một bên đi, để đó cho ta”.

Nói đoạn, ông ta nhìn Diệp Quân, cười bảo: “Ngươi chính là Diệp Quân?”

Diệp Quân gật đầu: “Các hạ là?”

Ma Đế nói: “Ta là Ma Đế, đã từng nghe tới danh hiệu của ta chưa?”

Diệp Quân lắc đầu: “Mạnh lắm sao?”

Ma Đế cười lớn: “Chủ nhân bút Đại Đạo không ra tay, Đế chủ không xuất hiện thì ta đây là vô địch, vô địch có hiểu không?”

Vô địch!

Lời đó vừa được thốt ra…

“Hử?”

Một âm thanh nghi hoặc đột nhiên vang lên.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn.

Tại một nơi sâu thẳm trong tinh không xa xôi, một vị kiếm tu khoác trường bào màu trắng bỗng dừng lại, quay đầu nhìn.

Bên cạnh kiếm tu, người đàn ông áo xanh hỏi: “Tiêu huynh, có chuyện gì?”

Kiếm tu kia trầm giọng: “Có người vừa nói vô địch!”

Người áo xanh lắc đầu: “Chắc lại là một kẻ vô tri nào đó, đừng để ý”.

Kiếm tu kia do dự giây lát rồi nói: “Ta vẫn nên quay về xem thế nào, nếu không, bọn chúng cứ nhắc mãi vô địch, ta nghe thấy phiền…”

Dứt lời, kiếm tu kia quay người, kiếm quang lóe lên, biến mất khỏi đó.

Thấy Tiêu Dao Kiếm Tu đi rồi, người áo xanh quả thực không biết phải nói gì.

Vị Tiêu huynh này dường như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế rồi.

Ai dám xưng vô địch thì làm thịt kẻ đó!
 
Chương 1690


Chương 1690



Trong tinh không, Diệp Quân nhìn Ma Đế, sắc mặt hết sức nghiêm nghị, bởi vì hắn phát hiện, hơi thở của vị Ma Đế này quả thực rất mạnh, còn mạnh hơn Chiến Đế khá nhiều.

Chiến Đế lúc này không phải đang trong thời kì đỉnh cao của thực lực, nhưng vị trước mắt đây hiển nhiên là một vị cường giả đang ở thời kì sung mãn nhất.

Lần này Diệp Quân không chọn tiếp tục đánh, vì hắn đã thu được rất nhiều điều, cũng coi như đủ rồi.

Còn tiếp tục đánh, chẳng may mất mạng thì phải làm sao?

Diệp Quân lùi sang một bên, đứng cạnh Nhị Nha và An Nam Tịnh, Tiểu Bạch vội vàng vươn móng vuốt, thanh kiếm Thanh Huyên bay vèo về tay nó.

Diệp Quân vội giữ chặt tấm khiên cổ, không để nó bay qua nốt.

Tiểu Bạch trừng mắt lên, vươn móng vuốt chỉ chỉ khiên cổ rồi lại chỉ vào mình.

Không khó đoán ra, ý nó muốn nói là, khiên cổ đó là của nó.

Diệp Quân do dự một chút rồi nói: “Cho ta mượn dùng chút đi”.

Tiểu Bạch trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân.

Diệp Quân bị nó nhìn như thế cũng thấy chột dạ: “À thì… Đánh lui kẻ địch rồi, ta trả lại cho ngươi, có được không?”

Tiểu Bạch vẫn trừng mắt nhìn, trông như đang do dự.

Diệp Quân lại nói thêm: “Ta lấy danh nghĩa cha ta bảo đảm với ngươi”.

Nghe thấy thế, Tiểu Bạch lập tức chạy đến trước khiên cổ, vươn cả hai móng vuốt ra sức kéo lấy…

Sắc mặt Diệp Quân cứng đờ ra.

Trời đất!

Cha mình, nhân phẩm kiểu gì vậy?

Thật bất đắc dĩ.

Diệp Quân đành phải trả lại khiên cổ cho Tiểu Bạch, hắn không thể làm ra loại chuyện cướp đoạt của người khác, đương nhiên, cũng là không dám làm.

Sẽ bị đánh đó!

Đánh không lại Nhị Nha, cũng đánh không lại An tiền bối, càng đánh không lại ông nội.

Haiz!

Diệp Quân lặng lẽ thở dài một hơi, mình thật đúng là kẻ dưới đáy xã hội.

Xa xa, Ma Đế nhìn đám người bên Diệp Quân, cười cười lớn lối: “Các ngươi cùng lên một lượt đi”.

Cùng đánh một lượt!

Nghe Ma Đế nói thế, Diệp Quân sửng sốt cả người.

Phách lối đến thế cơ à?

An Nam Tịnh liếc nhìn Ma Đế, cổ tay hơi động đậy, chuẩn bị ra tay. Nhưng đúng vào lúc này, không trung chợt xuất hiện sự khác thường.

Ầm!

Từ nơi sâu trong tinh không, có một hơi thở mờ mịt cuốn tới.

Mục tiêu của hơi thở này chính là Ma Đế.

Cảm nhận được điều đó, những người có mặt ở nơi này đều sửng sốt.
 
Chương 1691


Chương 1691

Người nọ là ai?

Đám cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh đều nghi hoặc, là người phe mình sao?

Vài vị cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh ngẩng lên nhìn Tịnh Thần, thấy Tịnh Thần cũng rất nghi hoặc, bởi vì, hơi thở này quá xa lạ, hơn nữa, nó còn nhắm thẳng vào Ma Đế.

Chẳng lẽ là người của vũ trụ Quan Huyên?

Nghĩ đến đó, Tịnh Thần quay đầu nhìn về phía đám người An Nam Tịnh. Sắc mặt của An Nam Tịnh cũng mấy người khác dường như có vẻ kì quái.

Thấy thế, lòng Tịnh Thần trở nên nặng nề.

Như vậy, có khả năng người kia chính là người của vũ trụ Quan Huyên.

An Nam Tịnh cùng mấy người bên cạnh liếc nhìn nhau, ai nấy đều có vẻ bất ngờ, bọn họ đều không ngờ được vị kiếm tu này lại đến đây.

Chỉ có Diệp Quân vẫn ngây mặt không hiểu, người vừa tới là ai nhỉ?

Đúng lúc này, Ma Đế chợt cất tiếng cười to: “Cuối cùng cũng có một kẻ chẳng đến nỗi yếu lắm, các vị chớ có nhúng tay, để ta đi lấy đầu hắn về đây”.

Dứt lời, ông ta hóa thành một vệt màu đen, phóng lên cao, xông thẳng về nơi sâu thẳm trong tinh không.

Chiến Đế nhăn mày nhìn theo, ông ta cảm thấy hơi thở nọ rất không đơn giản, vốn định nhắc nhở Ma Đế một câu, nhưng lại nghĩ, tính tình vị Ma Đế này nóng nảy, cổ quái, dễ cáu giận, nếu mình nhắc nhở, chỉ sợ lại phản tác dụng.

Vì vậy, ông ta đành bỏ ý định cùng đi lên.

Tại nơi sâu thẳm trong tinh không, Ma Đế dừng lại, nhìn về phía xa, tay phải chắp sau lưng, lẳng lặng đứng đợi, sắc mặt kiêu ngạo không hề che giấu.

Giây lát sau, phía xa xăm, thời không tách ra, một vị kiếm tu chầm chậm bước đến. Kiếm tu này vận bộ trường bào màu trắng, tay trái cầm một thanh trường kiếm còn đút trong vỏ, chậm rãi bước đi.

Tuy là kiếm tu nhưng người này hoàn toàn không mang khí thế lấn át người khác, ngược lại còn cho cảm giác rất hiền hòa.

Thấy kiếm tu nọ, Ma Đế thoáng chau mày, bởi vì ông ta nhận ra, mình không thể cảm nhận được bất kì hơi thở nào từ kiếm tu đó cả.

Không thể cảm nhận được hơi thở!

Cảnh giới cũng không cảm nhận được!

Kiếm tu này cho ông ta cảm giác như thể không hề tồn tại vậy.

Ma Đế bắt đầu nghi hoặc, cũng bắt đầu đề phòng, vị kiếm tu này thực sự cao thâm đây.

Kiếm tu nhìn vị Ma Đế đứng trước mặt, quan sát giây lát rồi hỏi: “Các hạ là người vừa tuyên bố vô địch?”

Ma Đế cười lớn: “Đúng là ta, thì sao, ngươi không phục à?”

Kiếm tu nói: “Cũng không phải, chỉ là cảm thấy ngươi đang khoác lác mà thôi”.

“Ha ha!”

Ma Đế đột nhiên cất tiếng cười ha hả: “Ngươi yên tâm, ta thật sự là vô địch đấy”.

Kiếm tu gật đầu: “Hi vọng là vậy đi, vậy ta đây chuẩn bị ra kiếm nhé”.

Ma Đế giang hai tay, cười nói: “Cầu được giết!”

Cầu giết!
 
Chương 1692


Chương 1692

Kiếm tu sửng sốt, rồi lại thoáng do dự, ông ấy đang tính chỉ luận võ chút thôi, không cần phải giết người. Ông ấy từ nơi xa xôi hàng trăm triệu dặm quay về đây không phải để giết người.

Nhưng vào lúc này, Ma Đế lại nói: “Xin ngươi gi3t chết ta!”

Dứt lời, ông ta lại phá lên cười, từng luồng ma khí đáng sợ phóng lên cao, rung chuyển bốn phía ngân hà, khiến nơi nơi sôi sục.

Bá đạo!

Phải nói rằng, Ma Đế thật sự rất có khí phách, cũng rất ngông cuồng, đương nhiên, ông ta cũng có thực lực làm vậy.

Cả đời ông ta mới chỉ bị đánh bại hai lần mà thôi.

Vị kiếm tu trước mắt đây, thoạt nhìn cũng có chút tài năng đấy, nhưng thế thì đã sao?

Ông ta cảm thấy, nay sống lại một đời, chủ nhân bút Đại Đạo không còn ở đây, Ma Đế này chính là vô địch.

Vô địch!

Ma Đế điên cuồng cười lớn, rồi đột ngột hóa thành một luồng ma quang, bắn về phía kiếm tu.

Chủ động xuất kích!

Hơn nữa, lần này, ông ta còn dốc toàn lực.

Đúng vào lúc này, vị kiếm tu kia cũng đột nhiên rút kiếm, bình thản chém ra một nhát.

Kiếm quang lóe lên.

Vèo!

Nháy mắt, ma khí đang tràn ngập trong tinh hà vũ trụ bỗng biến mất sạch sẽ, sức mạnh kh ủng bố do Ma Đế phát ra cũng tan biến đi đằng nào.

Vèo!

Ma Đế bị ghim tại chỗ.

Bị một kiếm ghim chặt, Ma Đế trợn to mắt như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.

Ta là ai?

Mẹ nó chứ, ta bị làm sao vậy?

Ta… bị hạ trong một chiêu?

Vào thời khắc này, Ma Đế đã hoàn toàn hóa đá.

Kiếm tu nọ liếc nhìn Ma Đế, thở dài một tiếng, vẻ thất vọng tràn trề: “Hẳn nên nghe lời Dương huynh mới phải”.

Ông ấy thật sự rất thất vọng.

Từ nơi xa cả trăm triệu dặm trở về đây chỉ vì một thứ kém cỏi thế này?

Kiếm tu tức giận trong lòng, buột miệng nói: “Ngươi yếu như vậy mà còn không biết xấu hổ nói mình vô địch?”

Nghe thấy thế, sắc mặt Ma Đế như cứng đờ, vào lúc này, ông ta không thấy phẫn nộ khi bị sỉ nhục mà chỉ thấy sợ hãi.

Vô cùng sợ hãi!

Thực lực của ông ta ở cấp độ nào rồi?

Ông ta chính là một Đại Đế, hơn nữa còn là một vị Đại Đế mạnh hơn cả một số thần linh trong vũ trụ rồi, nhưng lúc này, ông ta bị kiếm tu kia hạ gục trong một chiêu?

Người này rốt cuộc là ai?
 
Chương 1693


Chương 1693

Xa xa, kiếm tu chỉ liếc nhìn Ma Đế một cái rồi quay lưng định bỏ đi.

Không giết đối thủ!

Giết hay không đối với ông ấy mà nói cũng chỉ trong một ý niệm mà thôi, loại đối thủ cấp bậc này thật sự quá yếu. Có thể ví von như thế này, con người có thể dễ dàng gi3t chết một con kiến, nhưng con người sẽ không dốc sức để gi3t chết một con kiến.

Thấy kiếm tu định bỏ đi, Ma Đế nhìn theo chòng chọc, cất tiếng: “Ngươi là người của vũ trụ Quan Huyên”.

Vũ trụ Quan Huyên!

Nghe nhắc đến từ này, kiếm tu đột nhiên dừng lại, quay người nhìn Ma Đế: “Ngươi là kẻ địch của vũ trụ Quan Huyên?”

Ma Đế chỉ nhìn kiếm tu chòng chọc, không nói một lời.

Kiếm tu nói khẽ: “Vũ trụ Quan Huyên là thế lực của Diệp lão đệ nhà ta… Nếu ngươi đã là kẻ địch của vũ trụ Quan Huyên thì…”

Nói đoạn, ông ấy lại vung một kiếm.

Ma Đế bị diệt dưới kiếm này!

Chết!

Kiếm tu diệt Ma Đế chỉ trong một kiếm, khẽ lắc đầu: “Toàn bọn lừa đảo, động chút là kêu vô địch…”

Bao nhiêu năm rồi, cũng chỉ có vị nào đó của Chân vũ trụ là thứ thiệt, chỉ tiếc, giờ người đó còn đang phải trấn áp Vũ Trụ Kiếp, ông ta không tiện giậu đổ bìm leo.

Thật sự quá đáng tiếc!

Còn về người phụ nữ váy trắng kia, hiện tại cũng chẳng có lòng dạ nào mà đánh, đã chạy tới hệ Ngân Hà chơi rồi.

Haiz!

Kiếm tu lại thở dài thườn thượt: “Vô địch, thật là tịch mịch!”

Nói xong, ông ấy định rời khỏi nơi này, nhưng lại chợt nghĩ đến một điều, ông ấy ngoảnh đầu nhìn xuống chiến trường bên dưới, do dự giây lát rồi quyết định ở lại xem thử một chút, con trai của Diệp lão đệ, hẳn mình cũng nên để mắt trông nom…



Bên dưới, đám người đều đang ngẩng đầu nhìn về nơi sâu thẳm trong tinh không.

Chờ!

Nhưng họ đã chờ hồi lâu mà vẫn không thấy Ma Đế quay lại, đám cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh bắt đầu lo âu nhíu mày.

Kịch liệt như vậy sao, đến giờ còn đánh chưa xong?

Phía bên kia, An Nam Tịnh cùng những người khác lại vẫn hết sức bình tĩnh, khi biết vị kiếm tu kia đã trở về, bọn họ cũng đã biết được kết cục.

Lúc này, Thanh Nhi váy trắng cùng Đồ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, Thanh Nhi váy trắng nói: “Về vũ trụ Quan Huyên trước đi!”

Diệp Quân nhìn bà ấy, hỏi: “Cô cô, bên vũ trụ Quan Huyên có chuyện gì à?”

Thanh Nhi váy trắng cười bảo: “Không có việc gì, bên kia có người đối kháng với cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh rồi”.

Diệp Quân đang muốn nói gì thì Thanh Nhi váy trắng đã trầm giọng: “Thực lực hiện nay của con không đủ, còn ở lại đây, bọn ta…”
 
Chương 1694


Chương 1694

Nói đến đó, bà ấy thoáng dừng lại một chút mới tiếp tục: “Bên vũ trụ Quan Huyên cần có người đứng ra chủ trì mọi việc, cho nên ba người bọn con về đi”.

Ba người là chỉ Nạp Lan Ca, Tiểu Bạch cùng với Diệp Quân.

Sao Diệp Quân lại không nghe ra được ngụ ý trong lời nói của người cô cô này?

Hiện giờ chiến lực của hắn tuy cũng coi như hùng hậu, nhưng đó chỉ là tạm thời, bởi vì cảnh giới của hắn bắt đầu đi xuống rồi. Nói sao thì cũng chỉ là cảnh giới do bí pháp cưỡng chế tăng lên, tuy không có nhiều tác dụng phụ nhưng cũng không thể sử dụng liên tục, còn tiếp tục tăng lên đến Đế Cảnh, thân thể cùng linh hồn của hắn đều sẽ không chịu nổi.

Hiện giờ, nơi chiến trường này, hắn chính là điểm yếu lớn nhất.

Cả Tiểu Bạch và Nạp Lan Ca cũng vậy.

Hai vị này cũng là điểm yếu của phe mình.

Nạp Lan Ca dù có rất nhiều thần vật nhưng vẫn không thể phát huy uy lực cao nhất của chúng, dù có được Tiểu Bạch hỗ trợ.

Mấy thứ đó, cũng chỉ có Tần Quan mới có thể phát huy ra uy lực chân chính, hơn nữa, ngay cả Tần Quan cũng không dám dùng bừa bãi, vì uy lực của chúng quá lớn, có khi cả đồng đội cũng bị vạ lây.

Diệp Quân không hề do dự, quyết định dẫn Nạp Lan Ca cùng Tiểu Bạch quay về. Hắn biết rõ, ba người bọn hắn còn ở đây sẽ bị đối thủ nhắm vào, khiến cô cô cùng mọi người phải phân tâm bảo vệ.

Nhưng ngay khi Diệp Quân cùng hai người kia muốn rời khỏi nơi này, xa xa, nơi tận cùng ngân hà, một tiếng cười khẽ đột nhiên truyền đến: “Muốn trốn à?”

Ầm ầm!

Âm thanh kia vừa dứt, trước mắt mọi người, một khoảng ngân hà bốc cháy đùng đùng, trong đất trời, vô số pháp tắc cùng đạo tắc bắt đầu sụp đổ và tan biến.

Con ngươi Diệp Quân co rút lại, người kia… là Vĩnh Sinh Đại Đế?

Cảm thụ được hơi thở cực kì hùng hậu này, sắc mặt Diệp Quân trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, hơi thở đó, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều so với Chiến Đế.

Vào lúc này, Thanh Nhi váy trắng đã kéo Diệp Quân ra sau, bà ấy nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Đừng sợ, có các cô cô ở đây, không ai có thể cậy lớn bắt nạt con được”.

Các cô cô!

Nghe Thanh Nhi váy trắng nói thế, trong lòng Diệp Quân như có một dòng nước ấm chảy qua.

Từ sau khi kế thừa gia nghiệp, hắn cứ ngỡ từ nay sẽ được bước l3n đỉnh cao cuộc đời, nhưng thật không ngờ, mỗi ngày đều lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Cho tới tận bây giơ vẫn cứ như thế, lúc nào cũng ở trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Thật sự phải nói rằng, tiết tấu quá nhanh, áp lực quá lớn.

Mệt chết đi được, cũng khổ chết đi.

Nhưng may mắn làm sao, cha không để hắn phải một mình gánh vác tất cả, có người của Dương tộc, có các cô cô…

Xa xa, cùng với sự xuất hiện của hơi thở hùng hồn kia, tinh hà vũ trụ bắt đầu tan vỡ, mảnh tinh hà này không thể chịu nổi sức mạnh kh ủng bố đó.

Diệp Quân nhìn về nơi ấy, sắc mặt nặng nề, chẳng lẽ thật sự là Vĩnh Sinh Đại Đế?

Ngay lúc này, cuối tầm mắt của mọi người, một người đàn ông đạp trên vùng tinh hà vỡ vụn đi tới.

Người nọ vận áo lụa, mũ trắng, vóc dáng cao lớn, tay cầm một cuốn sách cổ màu xanh, ánh mắt lại mang màu đỏ tươi quỷ dị.
 
Chương 1695


Chương 1695

Thấy người nọ, Diệp Quân thoáng chau mày, lòng hơi bất ngờ, vì người nọ không phải là Vĩnh Sinh Đại Đế. Hắn quay sang nhìn đám Tịnh Thần bên kia, thấy bọn họ cũng đang nghi hoặc khó hiểu.

Vẻ nghi hoặc của họ khiến Diệp Quân sửng sốt.

Đám cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh này cũng không biết người kia là ai?

Chiến Đế nhìn người đàn ông vừa bước tới, nhíu chặt mày, ông ta cũng không nhận ra người đó.

Trong hư không, Tiêu Dao Kiếm Tu liếc nhìn người đàn ông nọ, khẽ lắc đầu, quá yếu.

Người kia bước tới, mắt nhìn thẳng vào Diệp Quân, cười hỏi: “Ngươi chính là Diệp Quân?”

Diệp Quân cũng nhìn ông ta: “Các hạ là?”

Người đàn ông nọ cười lớn: “Thần Y Tận, từng nghe tới chưa?”

Diệp Quân lắc đầu.

Người kia lại cười nói: “Chưa từng nghe cũng không có gì lạ, dù sao chúng ta lại không phải người sống ở cùng một thời đại”.

Diệp Quân hỏi: “Các hạ không phải người của nền văn minh Vĩnh Sinh?”

Thần Y Tận cười cười: “Không phải”.

Diệp Quân nghi hoặc: “Vậy các hạ tới đây có mục đích gì?”

Thần Y Tận nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, ánh mắt nóng bỏng: “Nghe nói Đạo Ấn của chủ nhân bút Đại Đạo đang ở trên người ngươi, có phải thế không?”

Mục đích là Đạo Ấn!

Diệp Quân nhìn Thần Y Tận, đáp: “Đúng là Đạo Ấn đang ở trên người ta”.

Thần Y Tận cười nhẹ: “Cho ta, được chứ?”

Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Nếu không cho, các hạ định cướp, phải không?”

Thần Y Tận ha hả cười lớn: “Ngươi cảm thấy sao?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tuy các hạ không phải người của thời đại văn minh Vĩnh Sinh nhưng chắc cũng là một bậc cường giả đến từ một thời đại văn minh nào đó, ta nghĩ, chúng ta có thể hợp tác với nhau”.

Hợp tác!

Nghe Diệp Quân nói thế, Thần Y Tận sửng sốt rồi bật cười: “Ngươi muốn hợp tác với ta?”

Diệp Quân nhìn ông ta, nói: “Nếu các hạ cảm thấy hợp tác với ta là sỉ nhục mình, hoặc là các hạ cho rằng vũ trụ Quan Huyên chúng ta không có tư cách hợp tác với các hạ thì ta đây chỉ có thể nói, các hạ có thể ra tay luôn đi”.

Thần Y Tận nhìn Diệp Quân, nụ cười dần biến mất.

Diệp Quân bảo: “Thứ cho ta nói thẳng, ta thật lòng không có ấn tượng tốt đẹp với đám cường giả đến từ những thời đại văn minh trước kia như các ông, không một chút nào luôn! Vì sao? Vì các ông rất tự phụ, hoặc có thể nói là rất ngu xuẩn, ngu xuẩn tới độ nào ấy à? Ví dụ như vị gần đây nhất, tộc trưởng tộc Bác Thiên, Bác Thiên Đạo”.

“Diệp công tử!”

Đúng lúc này, từ xa xa có một tiếng hét phẫn nộ truyền đến

Diệp Quân quay đầu nhìn, nơi đó có một người đàn ông trung niên đang đứng, đó chính là Bác Thiên Đạo.

Trông thấy Bác Thiên Đạo, Diệp Quân thoáng sững sờ, sao người này lại ở đây?
 
Chương 1696


Chương 1696

Bác Thiên Đạo nhìn chòng chọc vào Diệp Quân: “Nói xấu sau lưng người khác là hành vi của kẻ quân tử sao?”

Diệp Quân không biết nói gì, người này linh thế nhỉ, vừa nhắc tới là có mặt ngay!

Suy nghĩ một chút, Diệp Quân lại nói: “Nói xấu sau lưng người khác quả thực không được hay lắm, nhưng những điều ta nói lại đều là sự thật”.

Sắc mặt Bác Thiên Đạo trở nên khó coi hẳn đi, ông ta dùng huyền khí truyền âm tới tai Diệp Quân: “Diệp công tử, tuy hai ta là đối thủ nhưng Bác Thiên Đạo ta đây luôn kính trọng cô cô ngươi… Ừm, cả ngươi nữa, tôn trọng đối thủ chính là tôn trọng bản thân, ngươi thấy có đúng không?”

Diệp Quân liếc nhìn Bác Thiên Đạo, nói: “Vậy được, nể mặt Bác tộc trưởng, ta không lấy các hạ làm ví dụ”.

Bác Thiên Đạo nghe được thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, chắp tay: “Cảm tạ!”

Ông ta xuất hiện ở đây hoàn toàn không phải chuyện tình cờ, vừa biết nền văn minh Vĩnh Sinh đánh với vũ trụ Quan Huyên, ông ta lập tức chạy tới đây.

Đối với vị Vĩnh Sinh Đại Đế này, ông ta cũng có biết đôi chút, dù sao, ông ta cũng là cường giả của thời đại văn minh Thần Đạo, đã từng đi theo chủ nhân bút Đại Đạo.

Nền văn minh Vĩnh Sinh đánh nhau với vũ trụ Quan Huyên, chuyện lớn như vậy, đương nhiên ông ta không thể bỏ qua, bởi vậy đã sớm chạy tới đây xem.

Chỉ có điều, ông ta không ngờ rằng vị Diệp công tử này nói một hồi lại kéo mình vào câu chuyện, hơn nữa còn định lấy ông ta làm ví dụ.

Mẹ kiếp!

Đây chẳng phải là hành vi bại hoại danh tiếng của Bác Thiên Đạo này sao?

Như vậy sao được?

Vì thế, ông ta vội vã lộ diện để ngăn cản, Bác Thiên Đạo này cũng cần thể diện chứ.

Chợt nghĩ đến điều gì, Bác Thiên Đạo lại dùng huyền khí truyền âm cho Diệp Quân: “Người này là Thần Y Tận, là một vị thần linh vũ trụ, thực lực vượt xa những Đại Đế bình thường, năm đó vì muốn mở lại vũ trụ nên bị chủ nhân bút Đại Đạo trấn áp”.

Ông ta không phải đang tỏ vẻ yếu thế trước Diệp Quân đâu.

Chẳng qua ông ta chỉ cho rằng, người ta đã nể mặt Bác Thiên Đạo này thì ông ta cũng nên tỏ vẻ một chút, coi như đáp lại.

Thật sự không phải tỏ vẻ yếu thế.

Càng không phải là đầu hàng.

Bác Thiên Đạo liên tục tự nhủ với lòng như thế.

Nghe thấy vậy, Diệp Quân nhìn ông ta một cái tỏ ý cảm ơn rồi lại quay sang phía Thần Y Tận: “Ta biết, các hạ là một cường giả tuyệt thế ở thời đại văn minh Thần Đạo, hôm nay xuất thế, chủ nhân bút Đại Đạo lại không ở đây, đương nhiên các hạ rất tự tin cho rằng thời đại này không ai có thể địch lại mình, đối mặt với đám người không có thực lực, không có chống lưng, không có…”

An Nam Tịnh đột nhiên vỗ đầu Diệp Quân một cái: “Nói chuyện đàng hoàng đi!”

Diệp Quân cười cười, rồi lại nói với Thần Y Tận: “Nói đơn giản là, các hạ vừa mới xuất thế, hẳn sẽ coi thường người khắp nơi, nhưng cá nhân ta đây có một kiến nghị thế này, cho dù các hạ thật sự muốn cướp Đạo Ấn của ta, muốn đối đầu với vũ trụ Quan Huyên chúng ta thì trước đó cũng nên đi tìm hiểu thử, tra xem gia cảnh ta thế nào, điều tra qua thực lực của vũ trụ Quan Huyên bọn ta ra sao đã…”

Nói đến đó, Diệp Quân thở dài, mẹ kiếp, ông đây còn phải quan tâm săn sóc cho cả nhân vật phản diện, cuộc sống này thật quá nhọc nhằn rồi.

Nghe Diệp Quân nói thế, Bác Thiên Đạo đứng xa xa chỉ trầm mặc nhìn hắn.
 
Chương 1697


Chương 1697

Thực ra, đối với những lời này của Diệp Quân, bản thân ông ta cũng rất xúc động. Lúc mới xuất thế, ông ta cũng mang tâm thái giống như Vĩnh Sinh Đại Đế và Thần Y Tận này, cho rằng chủ nhân bút Đại Đạo không còn ở đây thì thế gian này mình không còn địch thủ.

Mà con người một khi đã kiêu ngạo thì tất chuốc họa lớn vào thân.

Chính ông ta cũng thế, lòng tin bành trướng khiến cho tộc Bác Thiên suýt thì bị diệt tộc, bản thân cũng suýt bị một kiếm bay đầu.

Haiz!

Bác Thiên Đạo thở dài một tiếng, rồi lại như sực tỉnh, ông ta quay sang nhìn Diệp Quân, lòng thoáng oán giận, nếu trước kia người này có thể nói những lời đó với mình, với trí tuệ vô song của mình, nhất định có thể hiểu được, về sau cũng sẽ không phải sinh bi kịch thảm thiết như thế.

Haiz!

Bác Thiên Đạo lại thở dài thườn thượt, tất cả là lỗi của Diệp Quân, có chỗ dựa vững chắc như thế lại cứ nhất định không nói ra, thật khiến người ta tức chết.

Bên kia, Thần Y Tận nghe Diệp Quân nói xong chỉ nở nụ cười: “Bản thần hiểu được ý ngươi, ngươi muốn nói cho bản thần, vũ trụ Quan Huyên nhà ngươi rất mạnh, sau lưng Diệp Quân ngươi rất nhiều người tài, có phải không?”

Nghe Thần Y Tận nói thế, Diệp Quân chỉ im lặng.

Thần Y Tận cười phá lên: “Ta thừa nhận, lời ngươi nói thực ra cũng rất có lí, đối đầu với ai, trước tiên nên điều tra rõ lai lịch và thực lực của đối phương để tránh rước họa, chọc nhầm người không thể chọc, rước tới tai họa mất mạng cho bản thân. Nhưng mà…”

Nói đến đó, ông ta đột nhiên đổi giọng, cười nói: “Thực ra, những lời này cũng là lời ta muốn nói với ngươi, ngươi… biết ta là ai không? Biết thực lực của ta ra sao không?”

Nghe Thần Y Tận nói thế, Bác Thiên Đạo nhíu mày, liếc nhìn Thần Y Tận, ánh mắt kinh ngạc như không thể tin nổi, thế gian vẫn còn kẻ ngu xuẩn như vậy sao…

Bác Thiên Đạo này sống bao lâu rồi còn chưa từng gặp phải kẻ ngu cỡ đó!

Thật là ngu ngốc ngoài sức chịu đựng!

Diệp Quân bên kia nghe Thần Y Tận nói xong thì thở dài: “Đám người đóng vai người xấu các vị… có thể đừng thiếu não như thế được không? Các vị cứ như thế, ta đây rất mệt mỏi”.

Hiện giờ hắn đã ít nhiều hiểu được nguyên do năm ấy cha hắn lại trở thành vua dựa dẫm.

Đều do bị ép buộc cả!

Lời muốn nói đã nói hết, Diệp Quân không muốn phí lời vô ích với đối phương, hắn lùi lại một bên nhường chỗ cho An Nam Tịnh cùng hai vị cô cô.

Nghe Diệp Quân nói thế, Thần Y Tận híp mắt lại, đáy mắt lóe lên những tia lạnh lẽo.

Lúc này, Thanh Nhi váy trắng đang nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Quân, cười nói: “Nhóc ạ, trên thế giới này, đại đa số người đều tự cho mình là đúng, bọn họ đều sống trong thế giới hạn hẹp của mình, chưa từng thấy vũ trụ rộng lớn hơn, bởi vậy, bọn họ không có lòng kính sợ, những hiểu biết hạn hẹp vây kín trí tuệ trong một vòng chật hẹp khép kín, trong cái vòng đó, bọn họ cảm thấy mình chính là thần…”

Nói đoạn, bà ấy lại mỉm cười: “Khi đó người kia giết người ngay trước mặt con chính là để nói cho con biết, người đó mạnh cỡ nào. Con lấy đó làm mục tiêu thì có thể liên tục nhắc nhở mình, duy trì trạng thái tỉnh táo, thời thời khắc khắc ý thức được sự nhỏ bé của mình, có như vậy, từng giây từng phút con mới có thể phá vỡ vòng nhận thức khép kín của mình, đột phá bản thân”.

Diệp Quân trầm tư hồi lâu rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Con hiểu rồi”.

Thanh Nhi váy trắng mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Thần Y Tận: “Sau này nếu gặp phải hạng người như thế, con không cần giảng giải đạo lí với hắn làm gì, đặc biệt khi đối phương có địch ý với con thì việc con phải làm là tìm cách giết chết đối phương chứ không phải giảng giải lẽ đời cho đối phương hiểu. Bởi vì, đạo lí chỉ nằm trên mũi kiếm, nói một vạn lần chẳng bằng cho hắn một kiếm. Con cho hắn một kiếm, hắn sẽ tự thông hiểu mọi chuyện. Cô cô váy trắng của con có thể thông hiểu mọi thứ, cho nên người đó không bao giờ thích giảng giải đạo lí với ai, cũng không để người ta giảng giải đạo lí với mình”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom