Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1698


Chương 1698

Diệp Quân gật đầu: “Con hiểu”.

Thanh Nhi váy trắng nhẹ nhàng cười hỏi: “Có muốn xem cô cô giết bừa không?”

Diệp Quân ngây người, rồi vội vàng gật đầu.

Thanh Nhi váy trắng nhẹ xoa đầu Diệp Quân, cười bảo: “Cô cô không được mạnh như Thanh Khưu cô cô cùng với cô cô váy trắng kia của con, vì thế, ta phải dùng vật ngoài thân. Tuy ta không quá thích dùng mấy thứ này nhưng hôm nay là ngoại lệ, ta muốn cho con xem một lần”.

Dứt lời, bà ấy đột nhiên ngẩng lên, nhìn vào nơi sâu thẳm trong tinh không, xòe tay phải, cười nói: “Các vị, ai thấy tiện thì cho mượn kiếm dùng một lát đi”.

Ong!

Trong tinh không, một tiếng kiếm kêu vang lên, giây lát sau, một thanh kiếm xé toạc thời không lao đến, rơi vào tay Thanh Nhi váy trắng…

Kiếm Hành Đạo!

Diệp Quân hết sức bất ngờ.

Hắn không ngờ, thanh kiếm mượn được lại là kiếm Hành Đạo.

Bên kia, kiếm Thanh Huyền cùng Kiếm Tổ trong tay Tiểu Bạch đột ngột bay ra, phóng đến trước mặt Thanh Nhi váy trắng.

Ba thanh kiếm tụ hợp.

Mời chọn!

Ba thanh kiếm chọn tùy ý.

Thấy thế Diệp Quân sửng sốt.

Kiếm Hành Đạo của cô cô váy trắng.

Kiếm Thanh Huyên của cha.

Bội kiếm của ông nội.

Thế mà lại sẵn sàng cho cô cô váy trắng này mượn, đây là điều là hắn không ngờ đến.

Diệp Quân nhìn Thanh Nhi váy trắng, xem ra nhân duyên của cô cô váy trắng này rất tốt.

Ở một bên khác, sắc mặt Bác Thiên Đạo trở nên khó coi khi nhìn thấy thanh kiếm Hành Đạo, vẻ kiêng dè hiện lên trong ánh mắt.

Hôm đó chính thanh kiếm này đã đánh vào Bác Thiên Giới, sau đó cả Bác Thiên Giới biến mất.

Bây giờ thanh kiếm này lại xuất hiện.

Không chỉ thế, hai thanh kiếm khác cũng rất đáng sợ.

Bác Thiên Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân ở cách đó không xa, thầm nói: Đây chính là thế hệ thứ hai của kẻ mạnh.

Thanh Nhi váy trắng ở cách đó không xa nhìn ba thanh kiếm trước mặt, mỉm cười, bà ấy vươn tay lướt trên ba thanh kiếm, cuối cùng tay bà ấy dừng lại trên kiếm Hành Đạo.

Kiếm Hành Đạo!

Kiếm Hành Đạo rung lên như đang đáp lại.

Thanh Nhi váy trắng cầm kiếm Hành Đạo, bà ấy quay đầu lại nhìn Thần Y Tận, Thần Y Tận khẽ cười đang định nói gì đó thì Thanh Nhi váy trắng bỗng biến mất.

Kiếm quang xoẹt qua, thời không lập tức bị nứt vỡ.
 
Chương 1699


Chương 1699

Ngay khi Thanh Nhi váy trắng xuất kiếm, đồng tử Thần Y Tận rụt lại, cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Thật ra ông ta đã chú ý tới mấy người Thanh Nhi váy trắng ngay từ đầu nhưng vì Thanh Nhi váy trắng không tu luyện cảnh giới, trên người chẳng có bất kỳ linh khí nào, thế nên ông ta không biết thực lực thật của mấy người Thanh Nhi váy trắng.

Ngay khi Thanh Nhi váy trắng xuất kiếm, ông ta mới biết mình đã đánh giá thấp người phụ nữ này.

Lúc này ông ta cũng không còn đường lui nữa, khoe mẽ đến mức đấy giờ còn muốn lui à?

Ông ta không thể mất thể diện như thế.

Thần Y Tận gầm lên một tiếng, tay phải siết chặt thành nắm đấm rồi tung ra một quyền, đạo pháp của vô số phù văn kỳ lạ cuồn cuộn lao ra khỏi nắm đấm của ông ta. Lúc này cả vũ trụ tinh hà sôi trào, sau đó dần mất đi từng chút.

Uy lực của cú đấm này đúng là có thể hủy diệt trời đất.

Đối mặt với nhát kiếm của người phụ nữ váy trắng, Thần Y Tận cũng không dám sơ suất, toàn lực tung ra một quyền.

Sau khi nhát kiếm của Thanh Nhi váy trắng đánh tới, tất cả đạo pháp phù văn đều bị phá vỡ hệt như dao cắt phải đậu phụ.

Xoẹt!

Kiếm Hành Đạo tiêu diệt hết tất cả đạo pháp phù văn, sau đó lao vào giữa trán Thần Y Tận trong ánh mắt của mọi người.

Rầm!

Thần Y Tận bị ghim chặt ngay chỗ đó, không thể nào động đậy.

Lúc này mọi người đều hóa đá.

Bị giết trong tích tắc ư?

Một thần linh đến từ thời đại nền văn minh Thần Đạo thế mà lại bị giết trong tích tắc?

Lúc này các cường giả nền văn minh Vĩnh Sinh đều biến sắc, đồng loạt lùi về sau cách xa mấy người Diệp Quân.

Tịnh Thần dẫn đầu nhìn Thanh Nhi váy trắng, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ.

Lúc này vẻ mặt Chiến Đế cũng nghiêm trọng hơn bao giờ hết, bình tĩnh mà suy xét thì cho dù là ông ta đang ở đỉnh cao cũng không chắc có thể đỡ được nhát kiếm lúc nãy.

Người mạnh!

Nhưng kiếm thì mạnh hơn.

Diệp Quân nhìn Thanh Nhi váy trắng ở đằng xa, cũng cảm thấy chấn động, cô cô váy trắng này cầm kiếm Hành Đạo hoàn toàn khác hẳn lúc hắn cầm kiếm Hành Đạo.

Kiếm mạnh hơn vì người!

Diệp Quân siết chặt hai tay, máu trong người dâng trào, âm thầm quyết định bản thân phải nỗ lực, nhất định có một ngày, hắn cũng khiến một thanh kiếm mạnh vì mình như kiếm Hành Đạo.

Thanh Nhi váy trắng nhìn Thần Y Tận trước mặt, bình thản đứng lặng im, trên môi là nụ cười nhạt: “Này nhóc, con qua đây”.

Nghe thế, Diệp Quân vội bước đến bên cạnh Thanh Nhi váy trắng, bà ấy mỉm cười: “Bây giờ con có thể nói lý với ông ta rồi đấy”.

Diệp Quân suy ngẫm rồi lại lắc đầu: “Con nghĩ không cần nữa”.

Lúc này Thần Y Tận nói: “Diệp Quân công tử, nếu ngươi đồng ý giơ cao đánh khẽ, ta sẵn lòng ra sức cho vũ trụ Quan Huyên”.
 
Chương 1700


Chương 1700

Chết?

Đương nhiên ông ta sợ chết.

Trước đây ông ta từng kiêu ngạo nhưng đó là chuyện của mấy ngàn vạn năm trước, lúc đó ông ta rất khí phách với chủ nhân bút Đại Đạo.

Kết quả bị trấn áp mấy ngàn vạn năm.

Mấy ngàn năm này trôi qua thế nào?

Đều là nước mắt.

Bây giờ vừa mới thoát khỏi vây khốn, ông ta không muốn cứ thế mà chết, bị nhốt mấy ngàn vạn năm, vừa xuất thế đã bị giết?

Ông ta không cam lòng.

Nghe Thần Y Tận nói thế, Diệp Quân thầm thở dài, như cô cô váy trắng nói, nhiều lúc con nói đạo lý với người ta cả ngàn câu cũng không bằng một nhát kiếm của đối phương.

Chỉ cần ngươi mạnh hơn đối phương, hắn sẽ cầu xin người nói chuyện đàng hoàng.

Nghe Thần Y Tận đó nói thế, Thanh Nhi váy trắng quay đầu nhìn sang Diệp Quân, hỏi ý của Diệp Quân, Diệp Quân lại nói: “Giết đi”.

Giết!

Thanh Nhi váy trắng nhếch môi, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng, là vua của vũ trụ Quan Huyên không được quá nhân từ.

Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Thần Y Tận trở nên hung hãn: “Ngươi không để ta sống thì ta cũng không để ngươi sống yên ổn”.

Vừa dứt lời, một luồng khí tức cực mạnh bỗng lao ra từ trong người ông ta.

Muốn tự nổ.

Ngay lúc này, Thanh Nhi váy trắng bỗng búng tay một cái.

Kiếm Hành Đạo rung lên dữ dội.

Ầm!

Thần Y Tận đó lập tức bị kiếm Hành Đạo tiêu diệt, hoàn toàn biến mất, cũng chẳng có đến một cơ hội chuyển thế.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Bác Thiên Đạo ở đằng xa thở dài, Thần Y Tận là một kẻ ngốc.

Bị nhốt mấy ngàn vạn năm, cuối cùng được xuất thế thì bị tiêu diệt hoàn toàn…

Ngu ngốc!

Lúc này Bác Thiên Đạo thầm cảm thấy may mắn, cũng may lúc đầu mình lanh trí chạy nhanh, nếu không e là kết cục cũng sẽ giống Thần Y Tận.

Sắc mặt mấy người Tịnh Thần ở một bên trở nên vô cùng khó coi, một thần linh vũ trụ đáng sợ như thế đã bị xóa sổ hoàn toàn.

Lúc này họ mới hiểu họ đã đánh giá thấp thực lực của vũ trụ Quan Huyên thế nào.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt Tịnh Thần thay đổi, ông ta quay phắt lại nhìn về phía vũ trụ Quan Huyên.

Trước đó đã phái hàng ngàn đại thuật sư đến vũ trụ Quan Huyên đánh lén, bây giờ họ vẫn ổn chứ?

Còn Ma Đế đó vẫn chưa đánh nhau xong sao?

Tiêu Dao Kiếm Tu trên hư không mỉm cười nhìn Diệp Quân bên dưới, xoay người biến thành kiếm quang biến mất ở tận cuối tinh hà.

Lúc Tiêu Dao Kiếm Tu rời đi, Thanh Nhi váy trắng, Đồ và An Nam Tịnh đều ngẩng đầu lên nhìn.
 
Chương 1701


Chương 1701

Một lúc sau, Thanh Nhi váy trắng xòe tay ra, kiếm Hành Đạo bay vào trong tay bà ấy, nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, bà ấy lắc đầu khẽ cười.

Vật bên ngoài thật sự vẫn không thể dùng được.

Vì vật bên ngoài sẽ khiến ngươi không thể nhìn rõ được bản thân, rất dễ đánh mất chính mình.

Ba người họ và Tứ Kiếm thật ra chỉ cách có một bước nhưng một bước này lại như một trời một vực.

Phá thần!

Người phụ nữ váy trắng không chỉ đang treo một vị thần trong lòng Kiếm Chủ Nhân Gian mà cũng gieo vào lòng họ một vị thần.

Muốn phá vỡ vị thần này thì chỉ có cách chết đi sống lại.

Khó!

Thanh Nhi váy trắng khẽ thở dài, sau đó quay đầu nhìn đám người Tịnh Thần ở đằng xa, thấy Thanh Nhi váy trắng nhìn sang, vẻ mặt đám người Tịnh Thần bỗng thay đổi. Tịnh Thần còn chưa kịp lên tiếng, các cường giả nền văn minh Vĩnh Sinh đằng sau ông ta đã xoay người bỏ chạy.

Không thể nào đánh với bà ấy được.

Cường giả vũ trụ Quan Huyên này quả thật quá nghịch thiên, đều là những người càng đánh càng mạnh, nhất là người phụ nữ váy trắng, họ đều thấy không thể đánh thắng người này.

Ngay cả thần linh vũ trụ cũng có thể bị giết trong tích tắc thì đúng là hơi vô lý.

Thấy thuộc hạ của mình đều bỏ chạy, sắc mặt Tịnh Thần trở nên cực kỳ khó coi, ông ta vốn dĩ muốn nói vài câu khó nghe trước khi rời đi nhưng nghĩ lại thì thôi.

Ngộ nhỡ người ta không cho mình đi thì mất mặt.

Tịnh Thần xoay người bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, thoáng chốc đã biến mất ở tận cuối tinh hà.

Thanh Nhi váy trắng cũng không đuổi theo, bà ấy xòe bàn tay ra, kiếm Hành Đạo bay lên trời rồi biến mất.

Thanh kiếm Thanh Huyên và kiếm tổ cũng đều biến mất ở tận tinh không.

Ba thanh kiếm đều không còn.

Diệp Quân nhìn tận cuối tinh không hỏi: “Cô cô váy trắng sống ở hệ Ngân Hà thế nào?”

Thanh Nhi váy trắng chớp mắt: “Ta không biết”.

Diệp Quân cười khổ, đang định nói gì đó thì Thanh Nhi váy trắng lại nói: “Nhưng bọn ta sắp biết rồi”.

Diệp Quân nhìn Thanh Nhi váy trắng, ngạc nhiên nói: “Hai vị cô cô muốn đến hệ Ngân Hà ư?”

Thanh Nhi váy trắng gật đầu: “Ca ca đang ở hệ Ngân Hà nên bọn ta cũng muốn đến đó”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Thanh Nhi váy trắng mỉm cười: “Tất nhiên bây giờ chưa đi, thực lực của Vĩnh Sinh Đại Đế không đơn giản, hơn nữa ông ta còn đang chiêu mộ các cường giả đỉnh cấp của các nền văn minh thời đại ở khắp nơi, thế nên bọn ta ở lại đây với con”.

Diệp Quân cảm thấy ấm lòng, khẽ nói: “Cảm ơn ạ”.

Thanh Nhi váy trắng lắc đầu: “Đều là người một nhà, nói mấy lời này làm gì?”

Diệp Quân cong môi: “Vâng, sau này không nói cảm ơn nữa”.

Thanh Nhi váy trắng cười nói: “Ừ”.

Nói đến đây bà ấy mỉm cười: “Nói ra thì con cũng có một nửa là người của hệ Ngân Hà, sau này có muốn tới nơi đó du ngoạn không? Theo ta được biết, con có không ít người thân ở nơi đó, bao gồm cả Tần tộc – mẫu tộc của mẹ con”.
 
Chương 1702


Chương 1702

Hệ Ngân Hà.

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Sau này để xem có cơ hội không đã”.

Thanh Nhi váy trắng gật đầu: “Ừ”.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân nói: “Cô cô, vũ trụ Quan Huyên…”

An Nam Tịnh ở một bên bỗng nói: “Đừng lo, có người ở lại canh giữ vũ trụ Quan Huyên”.

Diệp Quân tò mò: “Ai ạ?”

An Nam Tịnh không đáp.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, cũng không dám hỏi nhiều, thật ra hắn cũng khá kính nể tiền bối An.

Chọc đến bà ấy, bà ấy đánh thật đấy.

Lúc này Mộ Niệm Niệm bỗng nhìn Thanh Nhi váy trắng: “Các ngươi dẫn mấy đứa Tiểu Ca về trước đi”.

Thanh Nhi váy trắng gật đầu, sau đó dẫn mọi người và Tiểu Ca đi trước.

Sau khi mọi người đi, Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Quân: “Nền văn minh Vĩnh Sinh này sẽ không bỏ cuộc đâu, vì Vĩnh Sinh Đại Đế đó vô cùng tự phụ… Thật ra ông ta cũng không được xem là tự phụ, đúng là thực lực của ông ta rất mạnh”.

Bà ấy mỉm cười nhìn Diệp Quân nói tiếp: “Con nghĩ bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Dì Mộ hãy chỉ dạy cho con”.

Nghe thế Mộ Niệm Niệm cong môi cười: “Tên nhóc nhà con, không phải dẻo miệng bình thường đâu”.

Bà ấy nghiêm túc nói: “Thật ra so với nền văn minh Vĩnh Sinh thì Chân vũ trụ mới là kẻ chúng ta nên đề phòng nhất”.

Bà ấy lại nói: “Người phụ nữ bí ẩn trong người con không đi theo con nữa, nếu ta đoán không lầm thì có phải mục đích của nàng ta đã bị lộ rồi không?”

Diệp Quân gật đầu.

Mộ Niệm Niệm hỏi: “Vũ Trụ Kiếp?”

Diệp Quân khá ngạc nhiên: “Sao dì Mộ biết?”

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Ta đoán”.

Diệp Quân: “…”

Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Nếu ta đoán không lầm thì người phụ nữ đó muốn dụ con đến Vũ Trụ Kiếp, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu, dì Mộ có suy đoán giống mình.

Mộ Niệm Niệm híp mắt: “Đúng là tính kế hay đấy”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Cha có thể phá Vũ Trụ Kiếp này không ạ?”

Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Quân: “Sau khi cha con phá thần thì đã không thể làm gì Chân Thần được nữa, mà bây giờ Chân Thần chỉ có thể trấn áp Vũ Trụ Kiếp chứ không thể tiêu diệt hoàn toàn, thế nên con nói thử xem?”

Sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám.

Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Ta đã từng trải nghiệm ở vũ trụ Ngũ Duy một lần, nhưng tai họa ở đó không là gì so với Vũ Trụ Kiếp. Vũ Trụ Kiếp này là tai họa của toàn bộ vũ trụ, Chân Thần vẫn luôn áp chế nó, áp chế vô thời hạn nên khiến nó ngày càng đáng sợ…”

Bà ấy khẽ lắc đầu: “Chân Thần có thể hủy diệt Vũ Trụ Kiếp, cha con cũng có thể nhưng hủy diệt Vũ Trụ Kiếp chẳng khác nào khởi động lại vũ trụ, vì Vũ Trụ Kiếp là do chúng sinh và Đại Đạo tạo ra”.
 
Chương 1703


Chương 1703

Diệp Quân nói: “Không có cách nào phá giải sao?”

Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Quân: “Có cách phá giải, đó là Chân Thần cứ trấn áp nó như bây giờ”.

Diệp Quân thở dài.

Mộ Niệm Niệm nói: “Người phụ nữ đó không phải muốn bảo con đi trấn áp, nàng ta muốn khiến con chọc vào Vũ Trụ Kiếp, sau đó để người ở đứng phía sau con đi trấn áp…”

Diệp Quân thở dài, Vũ Trụ Kiếp này tương đối khó phá giải.

Bây giờ hắn đã hiểu được tại sao cha mình không đi tìm Chân Thần gây rắc rối rồi.

Lúc này Mộ Niệm Niệm lại nói: “Các con nói chuyện đi”.

Diệp Quân khó hiểu: “Bọn con?”

Mộ Niệm Niệm lắc đầu khẽ cười, bà ấy chỉ về phía bên phải, Diệp Quân nhìn sang đó, có một người phụ nữ đứng đó.

Chấp Kiếm Nhân!

Diệp Quân sửng sốt.

Mộ Niệm Niệm nói: “Nàng ta đã đến đây từ lúc đầu rồi, xem ra cô nương này đối với con…”

Nói đến đây, bà ấy lắc đầu rồi không nói thêm gì nữa, xoay người biến mất ở tận cùng tinh hà đằng xa.

Thấy Diệp Quân nhìn sang, Chấp Kiếm Nhân xoay người định rời đi.

Lúc này thời không trước mặt nàng ta bỗng nứt toác, sau đó Diệp Quân bước ra.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân trước mặt không nói gì.

Diệp Quân nhanh chân bước đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, trông có vẻ rất vui: “Từ Kính”.

Từ Kính!

Nghe Diệp Quân gọi mình thế, Chấp Kiếm Nhân sửng sốt, phải biết trước đây Diệp Quân luôn gọi nàng ta là Chấp Kiếm Nhân cô nương.

Diệp Quân mỉm cười, lại nói: “Từ Kính”.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, giả vờ bình tĩnh: “Có chuyện gì?”

Nàng ta vẫn lạnh lùng như thế, nhưng Diệp Quân đã quen, hỏi: “Tỷ đến giúp ta sao?”

Khuôn mặt Chấp Kiếm Nhân không cảm xúc: “Ngươi mơ tưởng đấy à?”

Diệp Quân mỉm cười không nói gì.

Chấp Kiếm Nhân cau mày: “Ngươi cười cái gì?”

Diệp Quân cong môi: “Gặp được tỷ nên vui”.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, một lúc sau nàng ta thu lại ánh mắt, lắc đầu rồi xoay người định rời đi, nhưng lúc này một bàn tay kéo nàng ta lại.

Chính là tay của Diệp Quân.

Bị Diệp Quân kéo tay lại, Chấp Kiếm Nhân quay đầu trợn mắt nhìn Diệp Quân: “Lôi kéo cái gì đấy?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Từ Kính, chúng ta có thể nói chuyện không?”

Từ Kính nhìn Diệp Quân: “Nói chuyện gì?”

Diệp Quân im lặng không đáp.

Nói chuyện gì?

Hắn có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói thế nào.
 
Chương 1704


Chương 1704

Từ Kính bỗng nói: “Ta là người của Chân vũ trụ, ngươi là người của vũ trụ Quan Huyên, giữa chúng ta chỉ có thể nói đến chuyện làm sao để tiêu diệt đối phương, chẳng phải thế sao?”

Diệp Quân hỏi: “Vậy tại sao tỷ lại năm lần bảy lượt cứu ta?”

Từ Kính nhìn Diệp Quân, hung dữ nói: “Vì ta muốn tự tay giết ngươi”.

Diệp Quân lắc đầu: “Nếu tỷ muốn giết ta thật thì ta đã chết rất nhiều lần rồi”.

Từ Kính khẽ lắc đầu nhưng lại không nói gì thêm.

Nàng ta cũng giống Diệp Quân, có nhiều lời nhưng không biết nên nói thế nào, hay nên nói là nàng ta không biết nên đối mặt với người đàn ông trước mặt này ra sao.

Lý trí mách bảo người đàn ông này là người của vũ trụ Quan Huyên, hắn chết mới là cách tốt nhất.

Nhưng lần nào cũng không kiềm chế được mà đến thăm hắn.

Tâm trạng của nàng ta rất phức tạp, đầy mâu thuẫn.

Rất đau khổ!

Chấp Kiếm Nhân khẽ lắc đầu: “Ta đi đây”.

Nói rồi nàng ta định rời đi, thế nhưng Diệp Quân kéo chặt tay nàng ta.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân bước đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, nhìn Chấp Kiếm Nhân mặt mày lạnh như băng trước mặt, tay phải hắn bỗng vuốt vẻ mặt nàng ta.

Chấp Kiếm Nhân không tránh ra, nàng ta cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”

Diệp Quân cười nói: “Tỷ có biết ngay khoảnh khắc nhìn thấy tỷ muốn rời đi, ta có cảm giác gì không?”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân không lên tiếng.

Diệp Quân cười nói: “Ta cảm thấy ta là một tên vô dụng”.

Chấp Kiếm Nhân cau mày.

Diệp Quân khẽ nói: “Từ bí cảnh Vĩnh Sinh đến Chân vũ trụ rồi lại đến Vũ Trụ Kiếp ở Chân thế giới, sau đó đến bây giờ, tỷ hết lần này đến lần khác giúp ta, tỷ là người của Chân vũ trụ nhưng lại đến cứu ta. Ta biết, trong lòng tỷ chắc chắn rất mâu thuẫn, cũng rất khó chịu, nhất là mấy lần tỷ không tiếc ra tay với tỷ muội của mình vì cứu ta…”

Nói rồi hắn cười tự giễu: “Tỷ trước giờ luôn làm việc nghĩa không chùn bước với ta như thế, còn ta thì sao? Ta lại luôn giả ngốc giả ngơ, chẳng có can đảm nói câu thích với tỷ…”

Thích!

Nghe Diệp Quân nói thế, Chấp Kiếm Nhân run lên, lúc này tim nàng ta đã đập thình thịch.

Như nghĩ đến điều gì, Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, giọng hơi run: “Ngươi biết ngươi đang nói gì không hả?”

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân nghiêm túc nói: “Mặc kệ tỷ có thích ta hay không, dù sao ta cũng thích tỷ”.

Tay bị Diệp Quân nắm lấy của Chấp Kiếm Nhân run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nàng ta khẽ lắc đầu: “Ngươi thích ta làm gì? Ngươi là người của vũ trụ Quan Huyên, còn ta là người của Chân vũ trụ, hai chúng ta là kẻ thù của nhau, ngươi quên rồi sao? Lẽ nào sau này còn phải diễn một màn kịch đẫm máu sao?”

Diệp Quân định nói gì đó, Chấp Kiếm Nhân lại nói: “Ngươi sẽ không phản bội vũ trụ Quan Huyên vì ta, ta cũng sẽ không phản bội Chân vũ trụ và đại tỷ chỉ vì ngươi, thế nên…”

Nói đến đây, nàng ta nhíu mày: “Cái gì với gì cơ chứ, ta chưa từng nói thích ngươi”.

Suýt nữa thì bị dắt mũi rồi.
 
Chương 1705


Chương 1705

Chấp Kiếm Nhân hơi thẹn quá hóa giận trợn mắt nhìn Diệp Quân trước mặt, tên này đúng là quá xấu xa.

Nhìn Chấp Kiếm Nhân thẹn quá hóa giận trước mặt, Diệp Quân hơi sững sờ, dung mạo của Chấp Kiếm Nhân là tuyệt sắc nhân gian, hiếm thấy trên đời. Lúc nàng ta nửa thẹn nửa giận, hai gò má ửng hồng, trong dáng vẻ lạnh lùng đó hơi mê người, quả nhiên có hương vị đặc biệt khiến hắn nhất thời phân tâm.

Thấy Diệp Quân nhìn mình chằm chằm, sắc hồng trên gò má Chấp Kiếm Nhân càng đậm hơn, nàng ta hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Quân: “Ngươi đang nhìn cái gì? Còn nhìn nữa ta đâm chết ngươi”.

Diệp Quân nắm chặt tay Chấp Kiếm Nhân khẽ nói: “Tỷ đẹp thật đấy”.

Chấp Kiếm Nhân sửng sốt, nàng ta không dám nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàng trìu mến của Diệp Quân, quay đầu sang chỗ khác, nàng ta khẽ nói: “Ngươi nói với ta những điều này làm gì?”

Diệp Quân nắm lấy tay Chấp Kiếm Nhân, khẽ nói: “Trước đây, ta luôn trốn tránh không dám đối mặt với tỷ, vì vừa nhìn thấy tỷ, ta sẽ nghĩ đến chuyện tỷ là người của Chân vũ trụ, tỷ là Chấp Kiếm Nhân, chúng ta là kẻ thù…”

Chấp Kiếm Nhân khẽ nói: “Chúng ta vốn dĩ là kẻ thù, sau này chắc chắn sẽ rơi vào kết cục ta sống ngươi chết…”

Diệp Quân bỗng cúi người xuống hôn Chấp Kiếm Nhân.

Trong sách nói đừng nói lý với phụ nữ, càng đừng cãi việc này đúng hay sai.

Có mâu thuẫn.

Cứ hôn!

Cứ làm!

Bị Diệp Quân cưỡng hôn, cả người Chấp Kiếm Nhân đông cứng tại chỗ như chạm phải điện, đầu óc nàng ta trống rỗng. Sau khi hoàn hồn, nàng ta định giãy ra theo bản năng nhưng lại phát hiện cả người mềm nhũn không có sức lực hệt như bị ma ám.

Thật ra Diệp Quân cũng khá lo lắng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn cưỡng hôn phụ nữ nhưng lúc này hắn cũng không quan tâm nhiều như thế.

Có thằng đàn ông nào lại không biết mấy chuyện này chứ?

Cảm nhận được sự mềm mại của người phụ nữ trong lòng, Diệp Quân nhất thời hơi mê man. Nói sai rồi, là tay…

Bắt đầu sờ.

“Hừ hừ!”

Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Sắc mặt Chấp Kiếm Nhân thay đổi, kiếm khí cực mạnh bộc phát từ trong người nàng ta khiến Diệp Quân chấn động văng ra xa mấy trăm trượng.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn sang bên phải, một người phụ nữ mặc áo dài màu vàng nhạt đứng đó.

Chính là Từ Nhu.

Nhìn thấy người phụ nữ này, Diệp Quân nhíu mày, sao người này lại đến đây? Hơn nữa lại đến vào lúc này, đúng là xấu xa.

Chấp Kiếm Nhân ở một bên vừa xấu hổ vừa tức giận, nàng ta hung dữ nhìn Diệp Quân, chỉ ước gì có thể chém hắn mấy trăm nhát kiếm.

Từ Nhu nhìn hai người, cười mỉa: “Có gian tình”.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Nhu, lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến tỷ”.

Từ Nhu cười nhạo không nói gì.

Diệp Quân bước đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, thấy Diệp Quân bước đến, Chấp Kiếm Nhân rút kiếm ra chỉ vào hắn: “Ngươi… ngươi còn bước qua đây, ta đâm chết ngươi”.
 
Chương 1706


Chương 1706

Diệp Quân bước đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, hắn nhìn Chấp Kiếm Nhân vừa xấu hổ vừa tức giận trước mặt, khẽ nói: “Ta không có ý mạo phạm tỷ… Chỉ là ta… Ta cũng không biết… Dù sao thì nhìn thấy tỷ, ta rất vui, chỉ… chỉ muốn hôn tỷ… Ta cũng không biết chuyện này là sao. Có lẽ do tỷ quá đẹp hoặc cũng có thể là do ta quá thích tỷ…”

Nghe Diệp Quân nói, Từ Nhu ở một bên mắt tròn xoe, trong mắt là vẻ khó tin.

Lúc này Từ Nhu lại cảm thấy bất an.

Mẹ kiếp!

Cái tên xấu xa này biết nói mấy lời tình tứ rồi.

Còn gì nữa không?

Nghe Diệp Quân nói thế, vẻ tức giận trên mặt Chấp Kiếm Nhân lập tức biến mất, nhìn Diệp Quân hơi thấp thỏm trước mặt, lòng nàng ta cũng mềm nhũn, thanh kiếm cũng dần rơi xuống khẽ nói: “Lần sau ngươi đừng cợt nhả như vậy nữa”.

Nghe Chấp Kiếm Nhân nói vậy, vẻ mặt Từ Nhu cứng đờ, nàng ta trợn to mắt nhìn Chấp Kiếm Nhân, mặt đầy vẻ khó tin, đây còn là Từ Kính mà mình biết không?

Vẫn là Từ Kính đó sao?

Thôi xong rồi!

Từ Nhu biết người phụ nữ mất não này đã u mê rồi.

Bị hôn thế mà lại không tức giận.

Toang rồi!

Không được!

Không thể để Từ Kính ngày càng chìm vào hố sâu u mê vào đó được.

Nghĩ đến đây Từ Nhu vội nói: “Từ Kính, người đàn ông này rất xấu xa, ta nói cho tỷ biết hắn đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, ta đi theo hắn lâu như thế, ta biết rất rõ tính cách của hắn, hắn có nhiều khuyết điểm, thật sự…”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Nhu: “Hắn có khuyết điểm gì?”

Từ Nhu vốn muốn nói gì đó nhưng lời vừa đến bên môi lại nhận ra không biết nên nói gì.

Khuyết điểm?

Diệp Quân có khuyết điểm gì?

Nàng ta nhất thời không nói được gì nhưng công tâm mà nói thì đi theo Diệp Quân lâu như thế, cho dù là cách làm người hay làm việc, Diệp Quân cũng đều có rất năng lực. Mặc dù là thế hệ thứ ba nhưng bản thân hắn lại không hề kiêu ngạo, hơn nữa còn rất cố gắng, là người tài cao đức trọng trong số những người thế hệ trẻ.

Quả thật không có khuyết điểm gì về mặt nhân phẩm.

Tất nhiên bây giờ không có, Từ Nhu cũng phải tìm ra khuyết điểm, nàng ta nói: “Hắn là người rất vô tư, đào hoa, trêu ghẹo rất nhiều phụ nữ, theo lời đại tỷ thì là người đàn ông ấm áp, luôn ấm áp với tất cả phụ nữ…”

Chấp Kiếm Nhân quay sang nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ nói: “Ý của tỷ là Bát Uyển sao?”

Bát Uyển!

Nghe Diệp Quân nói thế, Từ Nhu sửng sốt, thầm nói không ổn rồi.

Chấp Kiếm Nhân nhíu mày.

 
 
Chương 1707


Chương 1707

Diệp Quân nói: “Từ Nhu cô nương, người khác thích ta là việc của họ, ta không thể ngăn cản điều đó. Nhưng ta phải thừa nhận rằng ta thật lòng thích Bát Uyển, giống như ta thích Từ Kính vậy… Tất nhiên, ta không ngờ mọi thứ đều do Từ Nhu cô nương sắp đặt…”

Nói rồi hắn lắc đầu cười: “Từ Nhu cô nương có lòng mưu tính người khác, sắp đặt mọi chuyện bằng tình cảm, ta không đấu lại tỷ, ta nhận thua”.

Nghe Diệp Quân nói thế, Chấp Kiếm Nhân quay đầu lại nhìn Từ Nhu, khinh thường nói: “Tỷ thật đê tiện”.

Từ Nhu: “…”

Từ Nhu còn muốn nói gì đó, Diệp Quân bỗng bước đến trước mặt nàng ta, Từ Nhu nhìn Diệp Quân không lên tiếng.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Từ Nhu cô nương, tỷ đã đi theo ta từ lúc đầu, trên đường đi tỷ thường chỉ dạy cho ta, giúp ta tiến bộ, trong khoảng thời gian này tỷ còn nhiều lần ra tay cứu ta, ta vẫn luôn vô cùng kính trọng tỷ, xem tỷ như thầy của mình, cho đến tận bây giờ, ta cũng chưa từng nói xấu tỷ nửa lời…”

Nói rồi hắn khẽ lắc đầu: “Tỷ hà tất gì phải nói xấu ta trước mặt Từ Kính?”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân không đáp lời.

Diệp Quân nói tiếp: “Ta biết tỷ đang cố gắng giúp đại tỷ của mình nên mới bày bố mọi thứ nhắm vào ta, nhưng Từ Nhu cô nương, Diệp Quân là người thế nào, tỷ phải biết rõ chứ. Trước đây tỷ đã đối xử với ta rất tốt, nếu tỷ có gặp khó khăn, chỉ cần tỷ nói một tiếng, Diệp Quân ta sẽ chỉ mặc kệ sao? Ta biết Vũ Trụ Kiếp là một vấn đề đau đầu, nhưng nếu nó liên quan đến sự an toàn của toàn bộ vũ trụ, chỉ cần tỷ nói cho ta biết, với sự kính trọng của ta dành cho tỷ, ta nhất định sẽ nhờ cho cô cô, ông nội, cha và đại bá của ta nghĩ cách giúp mà…”

Hắn vừa nói vừa khẽ lắc đầu: “Thật ra chỉ cần một câu của tỷ, Diệp Quân ta chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giúp tỷ… Vì ta thật sự rất kính trọng tỷ, xem tỷ như người thân của mình”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân trước mặt, hai tay siết chặt lại, trái tim run rẩy…

Nàng ta không ngờ địa vị của mình trong lòng người đàn ông trước mặt này lại quan trọng như thế…

Nghe Diệp Quân nói vậy, Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, người đàn ông này đáng thương quá.

Từ Nhu thật sự quá xấu xa.

Chấp Kiếm Nhân quay đầu lại trợn mắt nhìn Từ Nhu.

Từ Nhu lại im lặng không lên tiếng, nàng ta muốn cãi lại nhưng lại không thể nói nên lời, vì nàng ta biết người đàn ông này không hề nói sai.

Lời nói của đối phương xuất phát từ trái tim.

Mặc dù thanh niên này đôi khi sẽ ba hoa nhưng lại không nói mấy lời lưu manh lừa gạt.

Có điều, lúc này nàng ta lại mong thanh niên trước mặt này đang giở trò với mình.

Diệp Quân nói xong cũng không để ý đến Từ Nhu nữa, hắn đi thẳng đến chỗ Chấp Kiếm Nhân, nắm tay Chấp Kiếm Nhân khẽ cười nói: “Ta bỗng nghĩ ra một cách, nếu tỷ là vua của Chân vũ trụ, ta làm vua của vũ trụ Quan Huyên, như thế nếu tỷ và ta có một đứa con thì sẽ để nó trở thành vua của Chân vũ trụ, thế chẳng phải…”

“Hả?”

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên tức giận trợn mắt nhìn hắn, nhéo mạnh vào lòng bàn tay hắn, khuôn mặt lạnh lùng hiện vẻ tức giận và thẹn thùng: “Ngươi muốn chết à? Đang yên đang lành sao lại nói mấy lời không thực tế chút nào thế? Nếu… nếu ngươi còn nói mấy lời này nữa, ta sẽ… ta sẽ đâm chết ngươi. Đừng cười, ta không đùa với ngươi, ta nghiêm túc… đấy…”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân không nói gì.

Nhìn Chấp Kiếm Nhân tức giận trước mặt, Diệp Quân nhếch môi cười, sau đó nghiêm túc nói: “Cho dù sau này có như thế nào, dù sao hôm nay ta cũng muốn nói cho tỷ biết lòng ta, dù tỷ có thích ta hay không thì ta cũng thích tỷ”.
 
Chương 1708


Chương 1708

Nói rồi hắn xoay người ngự kiếm bay đi, sau đó biến mất ở tận cuối tinh hà.

Thấy Diệp Quân đi rồi, ánh mắt Chấp Kiếm Nhân bỗng trở nên ngây dại.

Một lúc sau, trên môi Chấp Kiếm Nhân xuất hiện nụ cười động lòng người, cho dù cuối cùng có ra sao, Diệp Quân đã dám nói ra tâm ý của hắn cho nàng ta, nàng ta vẫn rất vui.

Nàng ta không thích nhất là người nhu nhược, chỉ biết phục tùng.

Nên yêu thì yêu!

Nên hận thì hận!

Làm người thì nên thẳng thắn một chút.

Từ Nhu bỗng nói: “Tỷ và hắn… là ở bí cảnh Vĩnh Sinh sao?”

Chấp Kiếm Nhân ngưng suy nghĩ, sau đó quay đầu lại nhìn Từ Nhu: “Liên quan đến tỷ sao?”

Từ Nhu nhìn Chấp Kiếm Nhân, nghiêm túc nói: “Từ Kính, ta biết muội không thích gì những việc ta và Từ Thụ làm, nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở muội, chữ tình làm tổn thương con người ta nhất… cho dù muội có thích hắn, cũng đừng vội, đợi sau này…”

Từ Kính lại lắc đầu, ngắt lời Từ Nhu: “Từ Nhu, ta hiểu ý của tỷ nhưng ta nghĩ làm người thì nên sống thoải mái, tự tại, nên yêu thì nên, nên hận thì hận, cho dù một ngày nào đó ta và hắn sử dụng vũ khí với nhau, ta nghĩ cũng chẳng có gì lớn cả”.

Từ Nhu nhìn Từ Kính: “Muội cũng yêu hắn sao?”

Từ Kính bình tĩnh nói: “Không, ta rất ghét hắn”.

Nói rồi nàng ta xoay người rời đi.

Từ Nhu đứng đó lặng thinh một hồi, thấp giọng thở dài rồi xoay người đi.



Trong một tinh không, Bác Thiên Đạo nhìn tận cuối tinh không ở đằng xa, im lặng không nói gì.

Bên cạnh ông ta là Bác Thiên Liệt.

Bây giờ cả tộc Bác Thiên chỉ còn lại hai cường giả là họ.

Vẻ mặt Bác Thiên Liệt phức tạp: “Không ngờ vũ trụ Quan Huyên vẫn còn nhiều cường giả bí ẩn như thế”.

Bác Thiên Đạo khẽ gật đầu, thở dài.

Bác Thiên Liệt cũng thở dài, trong lòng vô cùng phức tạp, ông ta biết tộc Bác Thiên đừng mơ có thể trả thù.

Không chọc vào vũ trụ Quan Huyên này nổi đâu.

Bác Thiên Đạo bỗng nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo biến mất, rất nhiều phong ấn bắt đầu biến mất theo, nhất là mấy phong ấn ở biên giới…”

Nói đến đây ông ta lắc đầu: “Bảo người trong tộc lánh đến chỗ nào xa một chút đi”.

Bác Thiên Liệt trầm giọng nói: “Tộc trưởng nghĩ thế đạo này sắp loạn à?”

Bác Thiên Đạo bình tĩnh nói: “Đã loạn lắm rồi”.

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn tinh không, khẽ nói: “Sau lần sống lại này, sao mình cứ cảm thấy vẫn yếu đi nhỉ?”

 
Chương 1709


Chương 1709

Vĩnh Sinh Giới.

Sau khi lui về Vĩnh Sinh Giới, đám người Tịnh Thần nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

Họ không ngờ cường giả vũ trụ Quan Huyên lại đáng sợ như thế, lần này suýt nữa đã mất hết toàn quân rồi.

Sắc mặt Tịnh Thần dẫn đầu cực kỳ khó coi.

Lần này là do ông ta dẫn cả đoàn quân, vốn dĩ muốn tiêu diệt toàn bộ cường giả của vũ trụ Quan Huyên, sau đó thôn tính vũ trụ Quan Huyên, lấy đó để mưu đồ đánh Chân vũ trụ, nhưng điều ông ta không ngờ là các cường giả vũ trụ Quan Huyên này lại có thực lực mạnh đến mức này.

Nhất là người phụ nữ váy trắng đó, tay cầm một thanh kiếm đặc biệt chém chết một vị thần linh vũ trụ.

Mạnh đến mức vượt tiêu chuẩn.

Lúc này Chiêm sư xuất hiện bên cạnh Tịnh Thần, ông ta trầm giọng nói: “Một ngàn đại thuật sư đến vũ trụ Quan Huyên của chúng ta chỉ về được có một nửa”.

Đồng tử Tịnh Thần co lại, ông ta quay đầu lại nhìn Chiêm sư: “Một nửa ư?”

Chiêm sư gật đầu, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.

Tịnh Thần lặng đi hồi lâu, hỏi: “Đế chủ đang ở đâu?”

Ông ta biết vũ trụ Quan Huyên không phải là thế lực mà hiện giờ ông ta có thể đối phó, chỉ có thể để Đế chủ tự mình ra tay.

Chiêm sư trầm giọng nói: “Vừa nhận được tin Đế chủ đã đến khu vực Thần Hư rồi”.

Tịnh Thần nheo mắt: “Nền văn minh Thần Đạo… nói chuyện bên này với ông ấy…”



Vũ trụ Quan Huyên.

Sau khi về đến vũ trụ Quan Huyên, Diệp Quân bắt đầu bế quan tu luyện ngay.

Trước kia sau khi trở thành Đại Đế, trận chiến giữa hắn và Chiến Đế khiến hắn lĩnh ngộ rất nhiều, nhất là sự dung hợp của chiến ý và kiếm ý, làm cho hắn phát hiện ra một phương hướng mới.

Kiếm ý có thể có nhiều mặt.

Diệp Quân quyết định dung hợp kiếm ý Lôi Kiếp, ý chí Võ Thần và chiến ý của mình, sau đó phát huy sức mạnh của ba loại này đến mức lớn nhất.

Trong tinh không tu luyện, Diệp Quân xòe bàn tay ra, ba loại ý chí này lao lên trời, sau đó tụ lại một chỗ trong không trung.

Ầm!

Ba ý chí vừa tụ lại một chỗ, thời không xung quanh nơi tu luyện sôi trào.

Uy lực tăng lên gấp đôi.

Thấy thế, Diệp Quân nở nụ cười, nhưng chẳng mấy chốc hắn lại sầm mặt, vì hắn nhận ra mình khá mất sức.

Sức mạnh của ba ý chí này tiêu hao quá nhiều sức.

Diệp Quân bỗng xòe tay ra, ba ý chí trên đỉnh đầu đó biến thành một thanh kiếm rơi vào trong tay hắn.

Thanh kiếm dài ba tấc, được ngưng tụ từ ba ý chí đó, thân kiếm phát ra vô số tia sáng hệ lôi hệt như tinh không rộng lớn.

Ý kiếm mới hoàn toàn.

Nhìn ý kiếm trong tay, Diệp Quân cong môi cười, vung tay lên.
 
Chương 1710


Chương 1710

Vèo!

Nơi tu luyện lập tức bị chém nứt ra, xung quanh có rất nhiều lôi quang phát sáng.

Diệp Quân nhắm mắt lại, ý kiếm trong tay từ từ tan biến.

Sau khi dung hợp ba ý chí này, uy lực quả thật tăng lên rất nhiều, nhưng hắn biết rõ thực lực bây giờ của mình, khi không cần sử dụng ngoại vật, chắc hẳn chỉ sánh ngang với một Tuế Nguyệt Đại Đế, cũng có thể đánh với một vài Mệnh Vận Đại Đế.

Nhưng vẫn không đánh lại Mệnh Vận Đại Đế cấp bậc như Chiến Đế.

Cảnh giới!

Thực lực!

Diệp Quân hít sâu một hơi, vẫn phải cố gắng hơn mới được.

Tuy rằng đối thủ ngày càng mạnh nhưng hắn cũng không kêu ca than trách, vì có kêu ca oán trách cũng vô dụng. Hơn nữa mặc dù đối phương ngày càng mạnh nhưng nền tảng mà cha để lại cũng không yếu, người yếu là cá nhân hắn bây giờ.

Thế nên điều hắn phải làm là cố gắng nâng cao thực lực của mình, chỉ cần đạt đến cảnh giới Đại Đế, hắn có lòng tin có thể quét sạch tất cả các Đế.

Lúc này một người phụ nữ chậm rãi bước đến.

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, quay đầu lại nhìn, người đến là Mộ Niệm Niệm.

Diệp Quân cúi người xuống: “Dì Mộ”.

Mộ Niệm Niệm bước đến trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Đột phá rồi à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Cảnh giới thì vẫn chưa nhưng kiếm ý có cải thiện rất lớn”.

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Tiếp theo có dự tính gì không?”

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Dì Mộ có ý tưởng gì không?”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ta có vài suy nghĩ, ta nói với con, nếu con thấy không đúng thì chúng ta bàn bạc lại”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Mộ Niệm Niệm hỏi: “Con nói chuyện với Chấp Kiếm Nhân cô nương trước đó thế nào?”

Diệp Quân sửng sốt, không hiểu tại sao dì Mộ lại hỏi chuyện này.

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Nói thử xem?”

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Nàng ấy từng ra tay cứu con mấy lần, bọn con…”

Nói đến đây hắn không nói tiếp nữa.

Dĩ nhiên Mộ Niệm Niệm hiểu được, bà ấy mỉm cười, sau đó nói: “Nếu nàng ta có tình cảm với con, vậy thì chúng ta tạm gác chuyện giữa vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ sang một bên, giải quyết nền văn minh Vĩnh Sinh này trước”.

Nói đến đây bà ấy nhìn Diệp Quân: “Bây giờ có hai con đường có thể giải quyết nền văn minh Vĩnh Sinh, con phải chọn một”.

Diệp Quân vội hỏi: “Hai cách nào ạ?”

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Đầu tiên là lấy sức mạnh hiện có của vũ trụ Quan Huyên để so trí, so dũng khí với nền văn minh Vĩnh Sinh, đương nhiên hơi khó, vì bây giờ nếu con chiến đấu một mình, Tứ Kiếm, Chân Thân và chủ nhân bút Đại Đạo không xuất hiện thì chắc không ai có thể đánh bại Vĩnh Sinh Đại Đế đó”.

Diệp Quân không nói gì.
 
Chương 1711


Chương 1711

Hôm đó Chấp Kiếm Nhân đánh với Vĩnh Sinh Đại Đế, Chấp Kiếm Nhân bị áp chế hoàn toàn, mà lúc đó Vĩnh Sinh Đại Đế chỉ sử dụng chưa được ba mươi phần trăm thực lực thời kỳ đỉnh cao.

Mộ Niệm Niệm lại nói: “Có biết cách thứ hai là gì không?”

Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm: “Để cô cô ra tay?”

Mộ Niệm Niệm cong môi cười: “Tên nhóc con đúng là thông minh”.

Diệp Quân im lặng không nói.

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Để cô cô của con ra tay, tất nhiên Vĩnh Sinh Đại Đế không phải là đối thủ, nhưng sẽ có một vấn đề, đó là mỗi lần bà ấy ra tay đều sẽ gieo vào lòng con một vị thần, hơn nữa tâ.m đạo kiếm đạo vô địch của con cũng sẽ sụp đổ ngay lập tức”.

Diệp Quân siết chặt hai tay, đúng là mình đang đi trên con đường kiếm đạo vô địch, gặp kẻ địch lại cứ gọi cô cô, đây đâu phải là kiếm đạo vô địch nữa chứ?

Cô cô bất khả chiến bại thì đúng hơn!

Mộ Niệm Niệm lại nói: “Vẫn còn một vấn đề, nếu có ngày bà ấy không còn nữa, lúc đó nếu con gặp phải khó khăn cực kỳ lớn thì phải làm sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Dì Mộ, con hiểu ý của người rồi”.

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Thật ra bọn ta cũng không mong con trở thành vị vua dựa dẫm mới, nếu không bọn ta không cần đến đây giúp con đâu, con gặp chuyện thì gọi một tiếng cô cô, mọi rắc rối sẽ được giải quyết”.

Diệp Quân gật đầu: “Con muốn tự dựa vào bản thân”.

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Thật ra bọn ta ở đây để giúp con chống lại Chân vũ trụ và nền văn minh Vĩnh Sinh, không chỉ đang giúp con mà cũng đang giúp chính bọn ta”.

Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, bà ấy cười nói: “Bọn ta cũng muốn đột phá khỏi những ràng buộc của bản thân, phá vỡ thần trong tâm, đạt đến một tầng cao khác”.

Diệp Quân hỏi: “Phá thần ư?”

Mộ Niệm Niệm khẽ cười nói: “Thật ra phá thần không phải là một cảnh giới, tất nhiên con cũng có thể xem nó là một cảnh giới, ta nghĩ phá thần là phá giải nỗi sợ trong lòng, phá vỡ nỗi tuyệt vọng đó, phá vỡ trạng thái mà con luôn nghĩ không có khả năng”.

Nói tới đây, bà ấy lắc đầu cười nói: “Như lúc này đây, đối thủ của chúng ta chính là Vĩnh Sinh Đại Đế, hiện giờ Vĩnh Sinh Đại Đế là một đối thủ rất mạnh với chúng ta, nếu con gọi cô cô ra mặt, cô cô của con sẽ giết hắn trong tích tắc, lúc đó chúng ta sẽ tan vỡ”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Dì Mộ, con hiểu ý của người, người yên tâm, con sẽ tự dựa vào bản thân”.

Thật ra hắn hiểu dì Mộ nói cho hắn biết những chuyện này là đang nói cho hắn lợi và hại, bà ấy nói rất khéo léo, không chỉ như thế mà còn lấy chính mình làm ví dụ, chỉ là sợ hắn nghĩ lung tung, tổn thương lòng tự trọng của hắn.

Nghe Diệp Quân nói thế, Mộ Niệm Niệm biết đối phương đã hiểu ý của mình bèn lắc đầu cười nói: “Tên nhóc con đấy, con thông minh không thua gì cha con”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nếu cho con thời gian, con có thể đánh bại Vĩnh Sinh Đại Đế, con nghĩ con sẽ làm được, thật đấy”.

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Ta tin con, nhưng bây giờ chúng ta phải tranh thủ thời gian, tranh thủ thời gian cho con”.

Diệp Quân vội nói: “Mọi chuyện đều nghe theo dì Mộ”.

Mộ Niệm Niệm cong môi: “Vậy bọn ta bày bố cái bẫy để dụ Vĩnh Sinh Đại Đế này…”
 
Chương 1712


Chương 1712

Diệp Quân đang muốn nói gì đó thì lúc này, Ám U bỗng xuất hiện ở trước mặt hai người, Ám U cúi người xuống, sau đó nhỏ giọng nói vài câu.

Nghe Ám U nói, sắc mặt Diệp Quân thay đổi.

Mộ Niệm Niệm cũng cau chặt mày.

Từ Nhu đã tới Vĩnh Sinh Giới.

Sắc mặt Diệp Quân hết sức u ám, hắn biết người phụ nữ này đến Vĩnh Sinh Giới chắc chắn sẽ làm gì đó.

Người phụ nữ này có âm mưu mờ ám.

Mộ Niệm Niệm nói: “Trước tiên không cần để tâm đến người này”.

Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, bà ấy cười nói: “Có hai việc quan trọng cần làm trước”.

Diệp Quân vội vàng hỏi: “Dì Mộ có kế hoạch gì sao?”

Mộ Niệm Niệm nói: “Theo những gì chúng ta biết, Vĩnh Sinh Đại Đế hiện đang ở khu vực Thần Hư, cứu những cường giả thời đại văn minh Thần Đạo bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn, đổi lại, những cường giả đó sẽ làm việc cho ông ta. Giống như trước đây, khi những thần linh Chân vũ trụ rơi vào bước đường cùng, Vĩnh Sinh Đại Đế đã cứu bọn họ ra, với điều kiện là phục tùng nền văn minh Vĩnh Sinh.

Diệp Quân lập tức nói: “Ông ta có thể cứu, tại sao chúng ta không thể? Hơn nữa, con có đạo ấn, nếu con muốn cứu thì dễ dàng hơn ông ta”.

Nghe vậy, Mộ Niệm Niệm cười nói: “Thông minh!”

Bà ấy càng nhìn càng vừa mắt chàng trai này, trí thông minh này được thừa hưởng hoàn toàn từ cha mẹ.

Diệp Quân nói tiếp: “Bước thứ hai là nâng cao thực lực của con sao?”

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Đúng vậy, cảnh giới kiếm đạo của con có thể, nhưng cảnh giới tự thân và cơ thể chưa đủ mạnh, vì vậy chúng ta phải nghĩ cách nâng cao cảnh giới và cơ thể của con”.

Bà ấy nhìn Diệp Quân: “Đến khu vực Thần Hư!”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng!”

Hai người chuẩn bị đi thì Mộ Niệm Niệm nói: “Đợi đã, phải đưa hai đứa nhóc kia đi cùng!”

Nói xong, bà ấy xòe bàn tay ra, bóp nát một tấm bùa truyền âm.

Lúc Diệp Quân đang tò mò, thời không cách đó không xa mở ra, một cô bé vội vàng chạy tới.

Đó là Nhị Nha!

Trên vai Nhị Nha là Tiểu Bạch.

Nhìn thấy hai đứa nhỏ này, Diệp Quân sững sờ.

Mộ Niệm Niệm cười nói: Dẫn theo họ sẽ giúp ích rất nhiều”.

Diệp Quân nhìn Nhị Nha, Nhị Nha liếm cây kẹo: “Lần sau đi chơi nhớ gọi bọn ta, biết chưa hả?”

Tiểu Bạch cũng vội vàng gật đầu, dùng móng vuốt nhỏ chỉ vào mình và Nhị Nha.

Diệp Quân nhếch miệng cười: “Được!”

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Chúng ta đi thôi!”

Vừa dứt lời, ba người cùng Tiểu Bạch đã biến mất trong tinh không.

Còn về vũ trụ Quan Huyên, hắn không cần lo lắng nhiều nữa, văn đã có Nạp Lan Ca và Lý Bán Tri, võ đã có tiền bối An…

Thực ra, hắn là người yếu nhất trong gia tộc.

Điều đáng nói là hình như tỷ tỷ Diệp An đã đi rèn luyện rồi.
 
Chương 1713


Chương 1713

Còn việc đi đâu hắn cũng không biết, chỉ biết đi nương nhờ họ hàng.

Điều này khiến Diệp Quân rất tò mò, hắn còn có người thân tài giỏi vậy sao?



Vĩnh Sinh Giới.

Từ Nhu ngồi cách Tịnh Thần không xa, Vĩnh Sinh Đại Đế không có ở đây, bây giờ Vĩnh Sinh giới do Tịnh Thần làm chủ.

Chiêm sư cũng có mặt.

Chiêm sư và Tịnh Thần nhìn Từ Nhu, không nói gì.

Bọn họ đương nhiên không dám coi thường Chân vũ trụ, bây giờ, thực lực tổng thể của Chân vũ trụ mạnh hơn vũ trụ Quan Huyên.

Từ Nhu nhìn hai người họ, cười nói: “Nghe nói lần này nền văn minh Vĩnh Sinh tấn công vũ trụ Quan Huyên thất bại rồi à?”

Nghe Từ Nhu nói vậy, sắc mặt hai người trở nên u ám, Tịnh Thần lạnh lùng nói: “Từ Nhu cô nương đến đây để mỉa mai sao?”

Từ Nhu cười nói: “Ta không nhàn rỗi đến vậy, lần này ta tới là muốn hợp tác với nền văn minh Vĩnh Sinh!”

Nghe Từ Nhu nói vậy, hai người liền nhíu mày.

Từ Nhu nhìn hai người họ, cười nói: “Hai vị ra ngoài lâu như vậy, chắc cũng đã điều tra Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên, có thể nói Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên là kẻ thù truyền kiếp, đánh nhau nghìn vạn năm qua. Bây giờ, kẻ thù của nền văn minh Vĩnh Sinh cũng là vũ trụ Quan Huyên, tục ngữ có câu kẻ thù của kẻ thù là bạn, vì vậy ta thấy chúng ta có thể hợp tác với nhau! Các vị thấy sao?”

Tịnh Thần và Chiêm sư nhìn nhau, đúng là bọn họ đã điều tra Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên, hai vũ trụ này thật sự có mối thù không đội trời chung, cách đây không lâu, hai bên còn quyết chiến với nhau.

Tịnh Thần trầm giọng nói: “Từ Nhu cô nương nghĩ chúng ta nên hợp tác thế nào?”

Bây giờ, nền văn minh Vĩnh Sinh đã tổn hại nghiêm trọng, nếu có thể hợp tác với Chân vũ trụ thì cũng không phải chuyện xấu.

Từ Nhu nghiêm túc nói: “Người mạnh nhất trong vũ trụ Quan Huyên thật ra là người phụ nữ váy trắng ở hệ Ngân Hà, cũng là người trước đó đã giết Mệnh Vận Đại Đế ở Loạn Tinh Giới…”

Nói đến đây, nàng ta nhìn hai người họ: “Các ông điều tra bà ta rồi nhỉ?”

Tịnh Thần gật đầu, với vẻ mặt nghiêm túc: “Điều tra rồi, chỉ là người này mạnh đến đâu thì bọn ta không biết, nhưng ta đã phái người đến hệ Ngân Hà, không lâu nữa sẽ có tin tức”.

Từ Nhu nghiêm túc nói: “Người này là cường giả mạnh nhất vũ trụ Quan Huyên!”

Tịnh Thần nhìn Từ Nhu, ngạc nhiên nói: “Mạnh nhất ư?”

Từ Nhu gật đầu: “Đúng vậy, vô cùng mạnh, hơn nữa, bà ta cũng là một vị thần linh vũ trụ, thuộc về thời đại xa xưa”.

Thần linh vũ trụ!

Tịnh Thần nghiêm mặt nói: “Chẳng trách người này lại mạnh đến vậy, ta không ngờ ở vũ trụ Quan Huyên lại có một vị thần linh vũ trụ…”

Từ Nhu nói: “Bây giờ Chân vũ trụ ta sẽ xử lý người phụ nữ váy trắng này, còn các ông đối phó với vũ trụ Quan Huyên, được không?”

Tịnh Thần và Chiêm sư đều sững sờ.

Từ Nhu nói tiếp: “Người này thật sự quá mạnh, ít nhất phải phái mười vị Mệnh Vận Đại Đế và mấy chục vị Tuế Nguyệt Đại Đế cùng đánh mới có thể giết được, bây giờ, nền văn minh Vĩnh Sinh đang trong tình trạng… cho nên, tốt nhất là để Chân vũ trụ ta đánh!”
 
Chương 1714


Chương 1714

Nghe Từ Nhu nói vậy, Tịnh Thần có cảm giác như mình bị lừa, nên vội vàng nói: “Từ Nhu cô nương, người này giao cho nền văn minh Vĩnh Sinh, vũ trụ Quan Huyên giao cho Chân vũ trụ, được không?”

Nghe vậy, Từ Nhu cau mày.

Chiêm sư bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, Từ Nhu cô nương, nền văn minh Vĩnh Sinh có rất nhiều cường giả đỉnh cao, nhưng cường giả cấp trung và thấp lại không bằng Chân vũ trụ, vì vậy, phía ta thích hợp đối phó với người phụ nữ váy trắng kia hơn”.

Từ Nhu trầm mặc, sắc mặt trở nên khó coi.

Hai người họ nhìn Từ Nhu, trong lòng thầm cười nhạo, Chân vũ trụ này thật xấu xa, bảo người khác đánh nhiều, còn Chân vũ trụ đánh ít… sao lại dám nói những lời vô liêm sỉ vậy chứ!

Từ Nhu trầm giọng nói: “Hai vị, người phụ nữ váy trắng kia thật sự rất mạnh, vài cường giả không thể giết được bà ta, vì vậy ta thấy để Chân vũ trụ ta đánh thì tốt hơn, ta làm vậy là vì tốt cho các ông…”

Tịnh Thần cắt ngang lời Từ Nhu: “Từ Nhu cô nương, đúng là người phụ nữ kia rất mạnh, nhưng nền văn minh Vĩnh Sinh ta cũng có người có năng lực, cô yên tâm, chỉ cần Chân vũ trụ các ngươi đồng ý, ta đảm bảo với cô, nền văn minh Vĩnh Sinh chắc chắn sẽ lấy đầu bà ta”.

Từ Nhu sa sầm mặt mày, rõ ràng là không muốn từ bỏ, nàng ta còn muốn nói gì đó, nhưng Tịnh Thần đã nói tiếp: “Từ Nhu cô nương, cô một mực phản đối như vậy, lẽ nào còn âm mưu nào khác?”

Nghe vậy, Từ Nhu tức giận nói: “Ta là loại người đó sao? Lần này tới đây, ta đại diện cho cả Chân vũ trụ, bọn ta vô cùng chân thành, sao có thể có âm mưu gì được chứ? Ông có thể hoài nghi Chân vũ trụ, nhưng không thể hoài nghi nhân phẩm của Từ Nhu ta!”

Tịnh Thần cười khẩy không nói gì.

Từ Nhu lạnh lùng nói: “Được thôi, vậy thì để Chân vũ trụ đối phó với vũ trụ Quan Huyên, Vĩnh Sinh Giới các ông đối phó với người phụ nữ váy trắng kia, nhưng ta phải nhắc nhở ông, người này rất mạnh, vài người không thể đối phó với bà ta, vì vậy, nếu các ông muốn giết bà ta thì phải dùng toàn lực, phái tất cả cường giả, một đòn chí mạng!”

Tịnh Thần nhìn Từ Nhu: “Đương nhiên rồi! Chỉ là Từ Nhu cô nương, ta hơi tò mò, Chân vũ trụ có chắc chắn đối phó được với vũ trụ Quan Huyên không?”

Chân vũ trụ cười khẩy: “Thực lực của Chân vũ trụ ta yếu lắm sao?”

Tịnh Thần trầm giọng nói: “Ta không có ý đó, chỉ là vũ trụ Quan Huyên có vài vị cường giả đỉnh cao, thực lực của bọn họ rất mạnh…”

Từ Nhu cười nói: “Các ông không cần lo lắng về điều này! Điều chúng ta cần để tâm là người phụ nữ váy trắng kia. Người này có một thanh kiếm thần, chính là thanh kiếm mà kiếm tu váy trắng trước kia đã cầm…”

Nàng ta nhìn hai người: “Hai vị biết đây là kiếm gì không?”

Hai người lắc đầu.

Từ Nhu trầm giọng nói: “Thanh kiếm này tên là kiếm Hành Đạo, là thanh kiếm do chủ nhân bút Đại Đạo luyện chế!”

Tịnh Thần kinh ngạc: “Chủ nhân bút Đại Đạo tạo ra sao?”

Từ Nhu nghiêm túc nói: “Đúng vậy, nếu không, ông cho rằng thanh kiếm đó có thể lợi hại vậy à?”

Tịnh Thần hỏi tiếp: “Nói cách khác, sức mạnh của người phụ nữ này yếu hơn chủ nhân bút Đại Đạo sao?”

Từ Nhu mỉm cười: “Thực lực của bà ta đương nhiên yếu hơn chủ nhân bút Đại Đạo, trên đời này còn có người mạnh hơn chủ nhân bút Đại Đạo sao?”

Nghe vậy, Tịnh Thần vuốt râu cười: “Cũng đúng!”

Từ Nhu nói tiếp: “Mặc dù thực lực của bà ta không bằng chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng cũng không thể coi thường, đặc biệt là thanh kiếm kia, sau khi người của các ông đến hệ Ngân Hà, nhất định phải cẩn thận, không được sơ suất!”
 
Chương 1715


Chương 1715

Tịnh Thần nhìn Từ Nhu, bình tĩnh nói: “Từ Nhu cô nương yên tâm, bọn ta nhất định sẽ lấy đầu người phụ nữ đó!”

Từ Nhu khẽ gật đầu: “Nếu vậy, chúng ta hợp tác vui vẻ, xin cáo từ!”

Nói xong, nàng ta định quay người rời đi.

Tịnh Thần hỏi tiếp: “Khi nào ra tay?”

Từ Nhu cười nói: “Chuyện lớn sao có thể trì hoãn được! Ngay bây giờ!”

Nói xong, nàng ta xòe tay ra, một tấm bản đồ xuất hiện trước mặt Tịnh Thần: “Trên tấm bản đồ này đánh dấu những trận pháp dịch chuyển ở hệ Ngân Hà, đều là do Chân vũ trụ ta lập nên, bây giờ cung cấp miễn phí cho nền văn minh Vĩnh Sinh!”

Nói xong, nàng ta xoay người biến mất trong điện.

Ngay bây giờ hả?

Trong điện, Tịnh Thần và Chiêm sư cùng nhíu mày, Chiêm sư trầm giọng nói: “Liệu có bị lừa không?”

Tịnh Thần nheo mắt lại, hơi nghi ngờ.

Nhưng lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trong điện, ông lão khẽ hành lễ rồi nói: “Vừa nhận được tin tức, Chân vũ trụ đã bắt đầu điều binh tiến vào chiến trường Hư Chân, bọn họ điều cả Chư Thần Hoàng Hôn Vệ và quân viễn chinh!”

Nghe vậy, Chiêm sư và Tịnh Thần nhìn nhau, Tịnh Thần nói: “Xem ra Chân vũ trụ thật sự muốn hợp tác với chúng ta!”

Chiêm sư gật đầu: “Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên có thù hận, bọn họ muốn hủy diệt vũ trụ Quan Huyên là hoàn toàn hợp lý, nếu đã vậy thì…”

Ông ta nhìn Tịnh Thần, Tịnh Thần lập tức nói: “Người đâu, tập hợp tất cả cường giả, đến hệ ngân Hà, giết người phụ nữ váy trắng kia!”

Triệu tập tất cả cường giả.

Nghe Tịnh Thần nói thế, sắc mặt Chiêm sư ở một bên lập tức thay đổi, cảm thấy kinh ngạc: “Toàn bộ cường giả sao?”

Tịnh Thần đứng dậy, siết chặt tay phải, lạnh lùng nói: “Trước đó chúng ta liên tiếp thua trong trận chiến với vũ trụ Quan Huyên, tại sao? Vì chúng ta chưa từng thực sự chú ý đến vũ trụ Quan Huyên, lẽ nào chúng ta lại phạm phải sai lầm này lần thứ hai?”

Chiêm sư lặng thinh.

Đúng như Tịnh Thần nói, lúc đầu quả thật nền văn minh Vĩnh Sinh đã đánh giá thấp vũ trụ Quan Huyên, không đúng, là xem thường vũ trụ Quan Huyên mới đúng.

Điều này mới dẫn đến việc nền văn minh Vĩnh Sinh đã tổn thất nặng nề.

Nhưng Chiêm sư thận trọng lại vẫn nghĩ không ổn, thế là bèn nói: “Hay là đợi Đế chủ về rồi quyết định?”

Tịnh Thần bình tĩnh nói: “Nếu lần này chúng ta không hành động, ông đoán xem Chân vũ trụ sẽ thế nào? Chúng chắc chắn sẽ nghĩ chúng ta không có gan đối đầu với vũ trụ Quan Huyên, một khi chúng nghĩ như thế, ông nghĩ chúng vẫn còn hợp tác với chúng ta không?”

Chiêm sư nhíu mày.

Tịnh Thần nói tiếp: “Chân vũ trụ tấn công vũ trụ Quan Huyên, bằng mọi thứ, mặc dù đó là đối thủ nhưng ta vẫn kính phục, ngược lại nếu chúng ta không thể giết người phụ nữ váy trắng đó thì chẳng phải sẽ khiến Chân vũ trụ cười vào mặt sao?”

Chiêm sư im lặng không đáp, không thể cãi lại.

Tịnh Thần nhìn Chiêm sư đang im lặng, sau đó nói: “Ta biết ông đang lo lắng điều gì, thực lực của người phụ nữ mặc váy trắng đó rất mạnh, nhưng dù bà ta có thể một mình đánh bại mười người, lẽ nào bà ta có thể đánh bại được một trăm, một ngàn người sao?”
 
Chương 1716


Chương 1716

Chiêm sư trầm tư hồi lâu, gật đầu nói: “Để phòng ngừa trường hợp bất trắc, cứ dẫn theo Chiến Đế đi”.

Tịnh Thần cười nói: “Tất nhiên rồi”.

Chiêm sư nói: “Đi thôi”.

Nói rồi hai người biến mất khỏi đó.

Tịnh Thần là một người thực tế, nếu đã quyết định thì nói làm là làm, không lâu sau tất cả cường giả đỉnh cấp Vĩnh Sinh Giới đều xuất hiện, rồi lao đến hệ Ngân Hà.

Đương nhiên Tịnh Thần cũng để lại một người canh giữ, ông ta sợ Chân vũ trụ giở trò nên vẫn luôn phái người theo dõi Chân vũ trụ, khi biết được Chân vũ trụ liên tục phái cường giả đến chiến trường Hư Chân, hơn nữa còn sử dụng các đại trận tấn công, lúc này ông ta mới yên tân hoàn toàn.



Lối vào chiến trường Hư Chân ở Chân vũ trụ.

Từ Nhu ngồi trên ghế, cúi xuống nhìn không trung bên dưới.

Bên cạnh nàng ta là Tả tướng.

Lúc này một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt Từ Nhu và Tả tướng, ông lão hơi cúi người xuống, sau đó nhỏ giọng nói vài câu.

Từ Nhu gật đầu: “Ta biết rồi”.

Ông lão lại chào hai người, sau đó lui xuống.

Tả tướng quay đầu lại nhìn Từ Nhu: “Từ Nhu, tất cả cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh đều đã ra ngoài giết người phụ nữ váy trắng đó…”

Từ Nhu cười nói: “Đúng là dứt khoát thật”.

Tả tướng hơi khó hiểu: “Chẳng phải muốn để hai vũ trụ đó tiêu diệt lẫn nhau sao?”

Từ Nhu nhìn tinh vực vũ trụ Quan Huyên bên dưới, im lặng không đáp lời…

Tả tướng còn muốn nói gì đó, Từ Nhu lại nói: “Tiếp tục phái người đến đây, nhưng chưa có lệnh của ta thì không ai được phép ra tay”.

Nói rồi nàng ta đứng lên rời đi.

Tả tướng đứng im lặng thinh không nói, khẽ cau mày.

Rốt cuộc Từ Nhu đang giúp ai?

Bà ta không hiểu nàng ta đang làm gì.



Trong tinh không, Diệp Quân ngự kiếm bay đi, hai bên trái phải hắn là Mộ Niệm Niệm và Nhị Nha.

Nhị Nha ăn mặc vẫn rất kỳ lạ, một chiếc áo sơ mi trắng có in hình hoạt hình đáng yêu, bên dưới mặc chiếc quần jean xanh nhạt, chân đi một đôi dép xỏ ngón, toát ra khí chất đặc biệt.

Tay Nhị Nha vẫn cầm cây kẹo hồ lô đường vừa đi vừa liếm, sau đó thi thoảng còn đưa cho Tiểu Bạch.

Mộ Niệm Niệm nói: “Vũ trụ Quan Huyên gửi tin đến, Chân vũ trụ phái rất nhiều cường giả đến chiến trường Hư Chân nhưng không ra tay”.

Diệp Quân nhíu mày: “Chúng muốn làm gì?”

Mộ Niệm Niệm nói: “Ta không biết nhưng bây giờ chúng không có ý định tấn công. Vì nếu muốn tấn công thì chúng sẽ không có động thái lớn như vậy. Có lẽ chúng lại giở trò bẩn thỉu gì đó. Còn chuyện bên kia thì con đừng vội, có mấy người An cô nương ở đó rồi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu.
 
Chương 1717


Chương 1717

Ba người tiếp tục đi về phía trước.

Một lúc sau, Diệp Quân như nghĩ đến điều gì, bỗng bước đến bên cạnh Nhị Nha, sau đó giơ tay chọc vào Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ngờ vực nhìn hắn.

Diệp Quân chủ động ôm Tiểu Bạch lên, sau đó lục trên người Tiểu Bạch, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ đồ gì trong chiếc nhẫn cả.

Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, mặt đầy vẻ khó hiểu, thấy Diệp Quân vẫn đang tìm gì đó trên người mình, nó bỗng lấy một cây kẹo hồ lô đường ra đưa cho Diệp Quân.

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Có thể cho ta mượn cái khiên đó nghịch một chút không?”

Hắn vẫn luôn ngấp nghé cái khiên đó, nó là cực phẩm đấy.

Tiểu Bạch vội lắc đầu.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta đảm bảo sẽ trả lại”.

Móng vuốt của Tiểu Bạch vùng vẫy một hồi, hơn nữa càng vùng vẫy càng nhanh.

Diệp Quân khó hiểu nhìn nó, sau đó chỉ đành nhìn Nhị Nha, Nhị Nha liếm hồ lô đường, bình tĩnh nói: “Nó nói cha ngươi mượn rất nhiều đồ của nó vẫn chưa trả lại”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Trời ạ!

Sao cha mình lại làm mấy chuyện này chứ?

Đáng sợ quá!

E là nhân phẩm của nhà họ Dương đều bị một mình cha hủy hoại rồi.

Lúc này Tiểu Bạch bỗng giơ móng vuốt ra với Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn Nhị Nha, Nhị Nha lại nói: “Cha mượn rất nhiều đồ của Tiểu Bạch, nó nói con trai trả”.

Diệp Quân sầm mặt.

Mẹ nó chứ!

Người cha này quá xấu xa rồi.

Sinh con trai ra là để chơi trò này sao?

Lúc này Nhị Nha bỗng đè móng vuốt của Tiểu Bạch xuống: “Cháu trai rất nghèo, không trả nổi đâu”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Cháu trai…

Nhị Nha cô nương xem mình là cháu trai thật đấy à?

Hắn lại không phản bác, vai vế vẫn còn đó đấy.

Hắn biết Nhị Nha gọi ông nội là anh, ngay cả cha mình đấy mà cô bé còn gọi là thằng Huyên nữa chứ đừng nói là mình.

Nghe Nhị Nha nói thế, Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, như nghĩ đến điều gì đó, cô bé bỗng cầm chiếc nhẫn của Diệp Quân lên, nhìn một chốc rồi lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ.

Diệp Quân cười khổ.

Người dám nói hắn nghèo chỉ có Tiểu Ca và người trước mặt này thôi.

Lúc này Tiểu Bạch bỗng xòe tay, Diệp Quân nhíu mày, một đạo ấn và lôi ấn bay ra.

Diệp Quân sửng sốt, tên này có thể khống chế thần vật của mình ư?

Tiểu Bạch nghịch đạo ấn và lôi ấn một lúc, cái đầu nho nhỏ khẽ gật, miễn cưỡng cảm thấy hai thứ này nhìn thuận mắt, thế là nó cất hai thứ này vào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom