Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1538


Chương 1538

Đó là Chân Thần!

Lúc này, Tiểu Tháp chợt nói: “Sao ngươi không nói sẽ áp đảo cô cô?”

Diệp Quân trầm giọng đáp: “Ta sợ bà ấy đánh ta!”

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một thanh ý kiếm xuất hiện, lúc này, ý kiếm trong tay hắn đã có sự thay đổi long trời lở đất. Bây giờ nếu gặp phải Tuyết Phong kia, hắn đã không còn sợ đối phương nữa!

Đương nhiên Tuyết Phong đó chỉ là một Đại Đế bình thường mà thôi.

Bây giờ hắn rất muốn đánh một trận với Tuế Nguyệt Đại Đế này!

Chiến đấu!

Ở trong tháp thêm một khoảng thời gian, sau khi củng cố cảnh giới của mình, hắn mới rời khỏi Tiểu Tháp.

Mà lúc này, bên ngoài vừa khéo cũng đã ba ngày trôi qua, chỉ cần lấy được nguyên liệu, hắn sẽ có thể nâng cấp hình nộm lên cảnh giới Đại Đế!

Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, sau đó, một ông lão áo xám chậm rãi đi vào.

Sau khi đi vào, ông ta nhìn Diệp Quân: “Thưa công tử, ta muốn nói với cậu một tin tức xấu”.

Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ: “Tin tức xấu?”

Ông lão áo xám gật đầu, trầm giọng nói: “Cô gái phụ trách mua nguyên liệu giúp cậu trước đó ôm tiền chạy trốn rồi”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão áo xám, không nói gì.

Ông lão khẽ thở dài: “Chuyện này là sơ suất của ta”.

Diệp Quân cũng không tức giận mà cười hỏi: “Vậy nguyên liệu của ta thì sao?”

Ông lão lắc đầu: “Không có nữa!”

Diệp Quân gật đầu: “Thế thì trả tiền lại cho ta đi!”

Ông lão tỏ vẻ nghi ngờ: “Tiền gì cơ?”

Diệp Quân nhìn ông ta: “Ta đưa cô ta sáu trăm triệu linh nguyên, bảo cô ta mua nguyên liệu giúp ta!”

“Nhiều thế ư!”

Ông lão tỏ vẻ kinh ngạc: “Công tử, thế thì cậu tổn thất lớn lắm”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão, không nói một lời.

Ông lão khẽ thở dài: “Công tử, không giấu gì cậu, cô gái kia chỉ là một người làm việc tạm thời ở thương hội Vân Hải, những gì cô ta làm đều không liên quan gì đến thương hội chúng ta cả. Thương hội Vân Hải chúng ta vô cùng tiếc cho những gì mà cậu gặp phải”.

Nghe thấy lời của ông lão áo xám, Diệp Quân cũng không giận mà chỉ cười bảo: “Nói như vậy nghĩa là thương hội Vân Hải không chịu nhận trách nhiệm đúng không?”

Ông lão áo xám nghiêm túc nói: “Công tử, ta đã nói rất rõ ràng rồi, cô ta là người làm thuê tạm thời của thương hội Vân Hải, hành vi của cô ta không liên quan đến thương hội! Mong cậu đừng làm bừa!”

Khi nói, sau lưng ông ta bỗng có thêm hơn mười cường giả cảnh giới Thần Đế.

Nhìn thấy cảnh này, sao Diệp Quân còn chưa hiểu? Đối phương đang định ăn quỵt của hắn!

Diệp Quân thầm thở dài trong lòng, thương hội của vũ trụ này không quan tâm tới võ đức!
 
Chương 1539


Chương 1539

Hắn suy nghĩ rồi nói: “Ta thấy chúng ta nên nói phải trái đi! Các ông một là đưa cho ta nguyên liệu, hai là trả lại tiền cho ta”.

Thấy người trước mặt ngây thơ như vậy, ông lão áo xám bật cười, lo lắng trong lòng lập tức biến mất: “Ta nói rồi, chúng ta rất lấy làm tiếc cho sự khiển trách của công tử…”

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.

Nhìn thấy Diệp Quân bất chợt tấn công, ông lão áo xám biến sắc, ông ta không ngờ người đàn ông trước mặt lại bỗng nhiên làm quá lên, mà khi ông ta vừa định ra tay…

Phụt!

Ngay lập tức, một thanh kiếm đâm xuyên qua đầu mày của ông lão, ông ta bị ghim ngay tại chỗ.

Ông ta sững sờ, trong lòng cực kỳ kinh hãi: “Cậu…”

Thấy Diệp Quân đột nhiên công kích, những cường giả khác của thương hội Vân Hải cũng biến sắc, đang định ra tay thì lúc này Diệp Quân bỗng đâm ra một kiếm!

Bất Bại!

Ầm!

Nhát kiếm này vừa phóng ra, kiếm quang lập tức bùng phát, toàn bộ thương hội Vân Hải hóa thành cát bụi, mấy cường giả cảnh giới Thần Đế đi đầu còn bị chém thành hư vô, mấy cường giả cảnh giới Thần Đế còn lại cũng bị đẩy lùi về phía sau.

Các cường giả cảnh giới Thần Đế còn lại nhìn Diệp Quân trước mặt với vẻ đầy kinh hãi: “Ngươi…”

Diệp Quân nhìn ông lão bị mình ghim trước mặt, ông ta đang định nói, Diệp Quân đã giơ tay chém thêm nhát nữa, đầu ông ta trong nháy mắt bay đi, hắn lại lao lên rút kiếm lần nữa.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Phập!

Cường giả cảnh giới Thần Đế đứng đầu thoáng chốc bị chém thành hai, hóa thành hư vô!

Những cường giả cảnh giới Thần Đế còn lại cũng bị dư uy từ nhát kiếm này của Diệp Quân chém lùi lại liên tục!

Mà lúc này, một ông lão áo trắng bỗng xuất hiện, ông ta nhìn Diệp Quân ở nơi xa, chắp tay nói: “Các hạ, tại hạ là Mạc quản sự của thương hội Vân Hải, chuyện này là một hiểu lầm, mong…”

Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.

Nét mặt ông lão áo trắng thay đổi rõ rệt, ông ta hung hãn tung ra một quyền!

Vèo!

Một bóng người bay ra, chính là ông lão áo trắng, mà ông ta vừa dừng lại, một thanh kiếm đã xuyên qua đầu mày của ông ta, đóng đinh ghim ông ta tại chỗ.

Ông lão áo trắng cả kinh: “Các hạ, phía sau thương hội chúng ta là Thánh Tông đấy…”

“Thánh cái đầu ông!”

Diệp Quân giơ tay chém ra một nhát kiếm nữa, đầu ông lão áo trắng bay ra!

“Làm càn!”

Đúng lúc này, một tiếng quát từ phương xa trên bầu trời truyền đến, sau đó thời không nơi ấy sục sôi, giây tiếp theo, một ông lão áo xám bước ra từ không trung.

Nhưng lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất, ông lão áo xám ở phía xa biến sắc, vừa định ra tay, giây tiếp theo cổ ông ta chợt lạnh, sau đó đầu bay ra ngoài!
 
Chương 1540


Chương 1540

Diệp Quân xuất hiện sau lưng ông lão áo xám, hắn cầm ý kiếm trong tay với ánh mắt lạnh lùng.

Quỵt của hắn sáu trăm triệu linh nguyên?

Diệp Quân càng nghĩ càng tức, hắn gầm lên: “Trong vòng ba giây, nếu người phụ trách thương hội Vân Hải không ra thì lão tử sẽ tàn sát toàn bộ thương hội của các ngươi!”

Lúc này, thời không trước mặt Diệp Quân tách ra, một ông lão xuất hiện, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân với vẻ mặt dữ tợn: “Các hạ thật sự không coi thương hội Vân Hải của chúng ta ra gì đúng không?”

“Mẹ kiếp!”

Diệp Quân nghe thế thì nổi trận lôi đình, sát tâm nổi lên, hắn giơ kiếm xông ra!

Kiếm vực!

Bùm!

Kiếm vực mạnh mẽ bao trùm ông lão, một luồng kiếm quang trong phút chốc chém về phía ông ta.

Trong lòng ông lão kinh hãi, ông ta phất tay áo, một luồng sáng màu đen phóng ra, nhưng theo nhát kiếm của Diệp Quân, luồng sáng ấy bị chém vỡ, kiếm xuyên qua đầu mày của ông ta.

Phụt!

Một dòng máu b ắn ra từ sau gáy ông lão.

Diệp Quân quay đầu nhìn về cường giả cảnh giới Thần Đế không xa, ông ta thay đổi sắc mặt rõ rệt, đang định bỏ chạy, nhưng Diệp Quân còn nhanh hơn ông ta. Giây tiếp theo kiếm quang lóe lên, một thanh kiếm xuất hiện ngay trước trán cường giả đó.

Diệp Quân nhìn chằm chằm cường giả cảnh giới Thần Đế kia, gằn giọng bảo: “Trụ sở chính của thương hội Vân Hải ở đâu?”

Cường giả đó run rẩy đáp: “Vân Hải Giới!”

Diệp Quân nhìn đối phương: “Vân Hải Giới ở đâu? Chỉ hướng đi!”

Tiểu Tháp: “…”

Cường giả cảnh giới Thần Đế đó do dự, sao đó chỉ vào bên phải: “Đi sáu trăm vạn dặm về hướng này!”

Diệp Quân vô thức triệu hồi kiếm để bay đi, nhưng nghĩ lại có vẻ không được thế là hắn hóa thành kiếm quang biến mất ở phương xa.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi đừng nóng vội, đây không phải vũ trụ Quan Huyên, bây giờ ta và tiền bối bí ẩn đều không thể ra tay, ngươi không có chỗ dựa…”

Diệp Quân hung tợn quát: “Chỗ dựa! Chỗ dựa! Không có chỗ dựa thì Diệp Quân ta phải nhịn cục tức này à? Chỗ dựa cái con khỉ gì!”

Dứt lời, hắn càng tăng tốc bay đi nhanh hơn.

Không lâu sau Diệp Quân đã tới Vân Hải Giới, một cường giả xuất hiện trước mắt hắn, giận dữ quát: “Càn rỡ, kẻ nào dám xông vào…”

Diệp Quân giơ tay lên chém.

Phập!

Đầu ông ta bay ra ngoài!

Diệp Quân sát phạt vào thẳng trong Vân Hải Giới, vừa vào trong, mấy trăm luồng hơi thở mạnh mẽ đã bao vây lấy hắn.

Lúc này, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, bên cạnh ông ta còn có Cầm quản sự phụ trách tiếp đón Diệp Quân lúc trước. Nhìn thấy Diệp Quân, Cầm quản sự nhíu mày, cô ta không ngờ thanh niên kiếm tu này lại xông tới đây.
 
Chương 1541


Chương 1541

Diệp Quân nhìn Cầm quản sự, ánh mắt lạnh lùng: “Tiền của ta!”

Cầm quản sự cười khẩy một tiếng: “Công tử à, ta không hiểu ngươi đang nói gì…”

Diệp Quân chĩa kiếm vào cô ta: “Hôm nay ta sẽ tàn sát cả thương hội Vân Hải này!”

“Đúng là to gan!”

Người đàn ông trung niên cười lạnh: “Tàn sát thương hội Vân Hải của ta? Ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi…”

Diệp Quân đột nhiên biến mất.

Vụt!

Hắn chém ra một kiếm, người đàn ông trung niên không kịp đề phòng, trong nháy mắt bị đánh bay đi cả mấy nghìn trượng, mà ông ta vừa dừng lại đã lại có một thanh kiếm khác chém tới.

Bùm!

Thời không chỗ người đàn ông trung niên đó đứng lập tức nổ tung, còn ông ta thì hóa thành cát bụi!

Nhìn thấy cảnh này, nét mặt cường giả thương hội Vân Hải đều biến đổi.

Nhưng Diệp Quân không dừng lại, hắn quay người xông ra ngoài, đứng gần hắn nhất là một vài cường giả cảnh giới Thần Đế, nhưng những cường giả này vừa đến gần Diệp Quân đã bị chém văng!

Thấy Diệp Quân hung hãn như thế, cường giả cung phụng của thương hội Vân Hải đều biến sắc, tất cả cùng lùi lại không dám tiến lên, thực lực của thanh niên kiếm tu này thật sự quá đáng sợ.

Ở bên kia, Cầm quản sự nhìn thấy thực lực của Diệp Quân khủng khiếp thế này thì lòng cũng kinh hãi, thấy đám đông cường giả đã bị giết hết bảy tám phần, cô ta quay người biến mất trên bầu trời.

Sau khi Cầm quản sự chạy mấy vạn dặm thì đi vào một cánh cửa, trong cửa có một hòn đảo.

Đây mới là trụ sở chính thật sự của thương hội Vân Hải!

Cầm quản sự vội vàng đi vào đại điện, vừa định bước lên thì một ông lão ngăn cô ta lại: “Cầm quản sự, Hội trưởng đang tiếp khách quý, cô đừng quấy rầy!”

Cầm quản sự lo lắng nói: “Tam trưởng lão, ngoài kia có chuyện rồi! Ông mau để ta vào bẩm báo với Hội trưởng đi”.

Ông lão lắc đầu, vừa định lên tiếng thì lúc này một giọng nói uy nghiêm vang lên từ bên trong: “Để cô ấy vào!”

Nghe vậy, Tam trưởng lão lùi sang một bên.

Cầm quản sự bước nhanh vào điện, trong điện có hai người, một người trong đó là Hội trưởng của thương hội Vân Hải – Cố Vân Hải. Người còn lại là một người đàn ông mặc lục bào, không cảm nhận được hơi thở.

Cầm quản sự nói với Cố Vân Hải: “Hội trưởng, bên ngoài có một thanh niên, hắn ta đang tàn sát cường giả thương hội Vân Hải chúng ta”.

Nghe vậy, Cố Vân Hải nhíu mày: “Tàn sát cường giả thương hội Vân Hải chúng ta?”

Cầm quản sự gật đầu: “Đúng thế, hắn còn nói sẽ giết sạch cả thương hội Vân Hải của chúng ta nữa!”

Nghe thế, sắc mặt Cố Vân Hải nháy mắt lạnh xuống: “Ngông cuồng!”

Nói đến đây ông ta đứng dậy, như nghĩ đến gì đó, ông ta bỗng nhìn sang người đàn ông bên cạnh, cung kính nói: “Cung phụng Vũ Thần…”

Người đàn ông tên Vũ Thần bình tĩnh nói: “Ta vừa đồng ý nhận cung phụng của thương hội Vân Hải các ông thì đã có người đến gây sự, đúng là thú vị”.

 
 
Chương 1542


Chương 1542

Cố Vân Hải trầm giọng bảo: “Cung phụng Vũ Thần, người này dám tới thương hội Vân Hải của ta gây sự, e là lai lịch không đơn giản…”

Cầm quản sự cũng vội nói: “Đúng thế, người này trẻ tuổi nhưng thực lực cực mạnh, cường giả cảnh giới Thần Đế bình thường đều không phải đối thủ của hắn, lai lịch của hắn chắc chắn không đơn giản!”

Vũ Thần nhìn hai người, cười chế nhạo: “Hai người không biết thực lực của ta rồi!”

Hai người sững người.

Vũ Thần lại nói: “Lai lịch? Cho dù hắn là người của Võ Tông và Thánh Tông thì ta cũng sẽ khiến hắn phải quỳ xuống!”

Nói rồi hắn ta đứng dậy, như nghĩ ới gì đó, hắn ta nhìn hai người, thầm thở dài trong lòng.

Chưa đòi lại được tiền, lại bị tên khốn kia cướp mất hai tỷ tám linh nguyên, bây giờ để được đến bí cảnh Vĩnh Sinh xem thử mà không thể không tới đây làm cung phụng… Hay thật, vừa tới làm cung phụng đã có người đến gây chuyện.

Mẹ kiếp!

Hôm nay hắn ta phải giết người cho hả cơn giận mới được!

Nhưng nghĩ lại, kẻ nào cũng đáng để hắn ta ra tay ư?

Nghĩ tới đây, hắn ta lại ngồi xuống: “Chỉ là một thanh niên thôi, ta ra tay thì dùng dao mổ trâu để giết gà quá. Cố hội trưởng, ông giải quyết hắn đi. Ông yên tâm, nếu người phía sau hắn ra tay thì ta sẽ giải quyết giúp ông!”

Nghe câu này của Vũ Thần, Cố hội trưởng mỉm cười: “Có câu này của Vũ Thần là ta yên tâm rồi!”

Nói rồi ông ta lại do dự: “Nếu người phía sau hắn đông quá thì sao?”

Vũ Thần cười nhẹ: “Đông người cũng vô ích, đến bao nhiêu, bản thần giết bấy nhiêu! Nếu hắn dám gọi người thì ta diệt cả mười tộc nhà hắn!”

Nghe Vũ Thần nói thế, Cố Vân Hải lập tức yên tâm, ông ta biết vị đang đứng trước mặt này còn mạnh hơn cả Đại Đế. Ông ta chắp tay chào Vũ Thần, sau đó dẫn theo vị Cầm quản sự rời khỏi đó.

Khi hai người tới chiến trường, Diệp Quân đã liên tục giết gần trăm cường giả của thương hội Vân Hải.

Thấy thế, mặt Cố Vân Hải biến sắc, ông ta không thể ngờ thiếu niên kiếm tu này lại mạnh đến vậy, cường giả cảnh giới Thần Đế của thương hội Vân Hải cũng không phải đối thủ của hắn, mẹ kiếp, đây không phải là kiếm tu bình thường rồi!

Ầm!

Đúng lúc này, mảng thời không xa xa đột nhiên tối sầm, ngay sau đó, mấy tên cường giả của thương hội Vân Hải mất mạng tại chỗ.

“Hỗn xược!”

Chứng kiến cảnh đó, Cố Vân Hải giận dữ gầm lên: “Ngươi là kẻ nào, dám tới thương hội Vân Hải chúng ta giương oai diễu võ?”

Xa xa, Diệp Quân nghe thấy thế bèn dừng lại, hắn quay người nhìn về phía Cố Vân Hải, ánh mắt lóe sát ý: “Ông là hội trưởng của thương hội Vân Hải?”

Cố Vân Hải lạnh lùng nhìn hắn: “Đúng vậy”.

Diệp Quân lạnh nhạt chỉ kiếm vào Cầm quản sự: “Cô ta lừa ta sáu trăm triệu linh nguyên, ông định xử lý thế nào?”

Sáu trăm triệu?
 
Chương 1543


Chương 1543

Nghe Diệp Quân nói thế, Cố Vân Hải cả kinh trong lòng, nhìn Cầm quản sự. Cầm quản sự biến sắc, vội vã lấy một chiếc nhẫn không gian đưa tới trước mặt Cố Vân Hải, nghiêm túc nói: “Hội trưởng, hắn có thể thoải mái lấy ra sáu trăm triệu linh nguyên như thế, nhất định trên người còn nhiều hơn nữa…”

Cố Vân Hải nheo mắt, nhìn chiếc nhẫn không gian trước mặt, trầm ngâm.

Chuyện thương hội Vân Hải ăn chặn của người khác vốn cũng không phải chuyện lạ, nhưng ông ta không ngờ, sáu trăm triệu mà Cầm quản sự này cũng dám nuốt riêng, một tay thiếu niên có thể vô tư lấy ra sáu trăm triệu, liệu có thể là người thường sao?

Cầm quản sự lại nói: “Hội trưởng, người này đã có thù với chúng ta, chắc chắn không còn khả năng hòa giải, nếu đã thế chi bằng chúng ta dứt khoát giết hắn, trong tay hắn ít nhất phải còn hơn tỷ linh nguyên”.

Cố Vân Hải nhìn về phía Diệp Quân nơi xa xa, thoáng do dự.

Người này, chỉ e là địa vị không thấp đâu.

Cầm quản sự lại tiếp tục: “Chúng ta có Vũ Thần!”

Vũ Thần!

Nghĩ đến thực lực kh ủng bố của Vũ Thần, nỗi lo lắng trong lòng Cố Vân Hải lập tức bị gạt sạch, ông ta thu chiếc nhẫn không gian trước mặt, nhìn Diệp Quân, cười nhạt: “Ăn chặn sáu trăm triệu linh nguyên của ngươi? Nói láo, thương hội Vân Hải của chúng ta sao có thể có hành vi bỉ ổi như vậy? Ta thấy đây rõ ràng là ngươi cố tình đến kiếm chuyện, muốn tống tiền thương hội Vân Hải chúng ta. Người đâu, giết hắn!”

Cố Vân Hải vừa dứt lời, sau lưng đã xuất hiện vô số cường giả, trong đó còn có một vị có cảnh giới Đại Đế.

Phía xa, Diệp Quân đột nhiên biến mất.

Thấy Diệp Quân muốn tấn công, cường giả Đại Đế kia gầm lên: “Trước mặt bản đế mà cũng dám làm càn à!”

Nói đoạn, ông ta định ra tay, nhưng ngay vào lúc này, một bóng người đột ngột lao thẳng về phía ông ta.

Đó là Thượng Cổ Thần Khôi của Diệp Quân.

Thượng Cổ Thần Khôi này tung ra một kiếm, chém bay Đại Đế kia ra xa mấy trăm trượng. Thấy vậy, Đại Đế vừa sợ lại vừa tức, nhưng Thượng Cổ Thần Khôi đã lại xách kiếm lao về phía ông ta rồi.

Đại Đế không dám phân tâm nghĩ nhiều, đồng thời cũng thu lại tâm lý khinh thường trước đó, tung người lao về phía Thượng Cổ Thần Khôi.

Bên kia, Diệp Quân đang nhào về phía Cố Vân Hải. Thấy Diệp Quân xông tới, Cố Vân Hải lập tức biến sắc, hai tay vung chiêu, trong khoảnh khắc, một chiếc khiên màu vàng kim xuất hiện trước mặt ông ta.

Kiếm tới.

Rầm!

Diệp Quân chém xuống một kiếm, chiếc khiên kia bị nghiền nát, sức mạnh kh ủng bố đẩy Cố Vân Hải lùi lại phía sau mấy nghìn trượng.

Thấy thế, Cố Vân Hải vô cùng hoảng hốt, ông ta không ngờ thực lực của kiếm tu này lại khủng khiếp đến thế. Trông thấy Diệp Quân lại đang xông về phía mình, ông ta vội gào lên: “Mau giết hắn, mau giết hắn…”

Từ bốn phía, đám cường giả của thương hội Vân Hải đồng loạt lao lên.

Xa xa, Diệp Quân nhìn bọn chúng, đáy mắt hằn lên ánh tàn nhẫn, hắn xông lên, chém ra một kiếm.

Kiếm quang hiện ra.

Ầm!

Chỉ trong khoảnh khắc, khoảng thời không mấy nghìn trượng trước mặt Diệp Quân bị nghiền nát, hơn chục cường giả của thương hội Vân Hải xông lên đầu đều bị hạ gục tại chỗ.
 
Chương 1544


Chương 1544

Chứng kiến cảnh tượng kh ủng bố đó, Cố Vân Hải vội quay người chạy trốn.

Cố Vân Hải bỏ chạy, đám cường giả còn lại của thương hội Vân Hải mất sạch ý chí chiến đấu, cũng bỏ chạy tứ tán.

Thiếu niên này giết cường giả Thần Đế cũng nhẹ nhàng như giết một con gà, thật quá đáng sợ.

Bọn họ chỉ là những kẻ làm công nhận chút tiền lương, liều mạng vì chút tiền ấy thật sự không đáng.

Diệp Quân quay sang nhìn Cố Vân Hải và Cầm quản sự, lắc mình xông tới.

Thấy Diệp Quân xông lại gần, sắc mặt Cố Vân Hải tức thì biến đổi kịch liệt, vội gào to: “Vũ Thần, cứu ta!”

Vũ Thần!

Cố Vân Hải vừa dứt lời, thời không phía chân trời xa xa chợt sôi sục, giây lát sau, một luồng uy lực nứt đất bổ trời cuồn cuộn ập tới.

Diệp Quân vội ngừng lại, nhìn về phía đó, uy lực kia vừa xuất hiện, Vân Hải Giới này liền trở nên hư ảo.

Chỉ một luồng uy lực đã khiến Vân Hải Giới không chịu nổi rồi.

Diệp Quân nheo mắt, tay phải siết chặt ý kiếm trong tay, đáy mắt căng thẳng, nhưng không hề có ý định lùi bước.

Lúc này, phía chân trời đột ngột có một người đàn ông xuất hiện, ông ta bước thong thả tới bên cạnh Cố Vân Hải.

Người này chính là Vũ Thần!

Trông thấy Diệp Quân, Vũ Thần sững sờ, vô thức buột miệng chửi thề: “Mẹ kiếp!”

Diệp Quân cũng nhíu mày, hắn không ngờ lại chạm mặt người kia ở nơi này.

Người kia cùng phe với thương hội Vân Hải?

Cố Vân Hải thấy Vũ Thần tới bèn vội vàng nói ngay: “Vũ Thần, chính là người này… giết hắn…”

Vũ Thần quay phắt lại nhìn Cố Vân Hải, nhăn mặt: “Chúng ta thân lắm à?”

Cố Vân Hải kinh ngạc ra mặt: “Vũ Thần?”

Vũ Thần nghiêm nghị nói: “Hai ta không quen, đừng có gọi bừa”.

“Ngươi…”

Cố Vân Hải hốt hoảng, liên tục lùi lại.

Vũ Thần liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Ngươi lại dám trắng trợn đi cướp của?”

Có lẽ, thấy cảnh tượng ở đây, Vũ Thần còn tưởng Diệp Quân tới cướp bóc của người ta.

Diệp Quân lạnh lùng nói: “Ả kia ăn chặn sáu trăm triệu linh nguyên của ta…”

Sau đó, hắn kể lại ngọn nguồn sự tình cho Vũ Thần.

Nghe xong, Vũ Thần nhìn về phía Cầm quản sự đã tái nhợt mặt mày: “Ngươi dám ăn chặn linh nguyên của hắn? Ngươi điên à? Hả?”

Sắc mặt Cầm quản sự càng nhợt nhạt hơn.

Vũ Thần lắc đầu, đi cướp của người nhà họ Dương?

Sao người này dám làm thế?

Ông ta còn chả dám.

Ngay vào lúc này, Cố Vân Hải đột nhiên xòe tay, một lệnh bài từ lòng bàn tay ông ta phóng lên cao.

Tính gọi người?
 
Chương 1545


Chương 1545

Thấy thế, Vũ Thần cau mày.

Diệp Quân nhìn Vũ Thần: “Ông tới đây để giúp bọn họ phải không?”

Vũ Thần vội lắc đầu: “Ta không thân với bọn chúng, thật đấy, không thân quen gì”.

Diệp Quân chỉ liếc nhìn Vũ Thần một cái rồi lao thẳng về phía Cố Vân Hải, kiếm quang lóe lên, nháy mắt đã xông tới trước mặt. Cố Vân Hải biến sắc, lại lấy ra một chiếc khiên chắn trước người.

Rầm!

Kiếm hạ xuống, khiên trước mặt bị đánh tan, sức mạnh cực lớn từ đó hất bay Cố Vân Hải ra phía sau hơn nghìn trượng.

Khi ông ta vừa dừng lại, thân thể đã nổ tung, chỉ còn lại linh hồn.

Vèo!

Một thanh kiếm lao tới, đâm chính giữa hai ch@n mày của Cố Vân Hải, ghim chặt ông ta lại.

Đúng lúc này, từ chân trời xa xa chợt vang lên một tiếng hét phẫn nộ: “Hỗn xược!”

Âm thanh vừa vẳng tới, một bàn tay khổng lồ từ trên không trung đột ngột chụp xuống, hướng thẳng về phía Diệp Quân.

Đây là cường giả cảnh giới Đại Đế!

Hơn nữa, đây còn là một vị Tuế Nguyệt Đại Đế.

Đối mặt với vị Đại Đế này, Diệp Quân vẫn không hề sợ hãi, chân phải giẫm mạnh một cái, cầm kiếm phóng lên cao, chém tới phía trước.

Kiếm quang lan ra vạn trượng!

Một kiếm này bổ nát bàn tay khổng lồ kia, chỉ có điều, sau đó Diệp Quân cũng bị chấn động, lùi lại hơn nghìn trượng.

Một ông lão khoác bộ áo choàng sặc sỡ xuất hiện cách Diệp Quân không xa, ông ta nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi là kẻ nào mà dám đụng tới sản nghiệp của Thánh Tông ta?”

Chủ nhân chân chính của thương hội Vân Hải này chính là Thánh Tông.

Thánh Tông!

Diệp Quân nhìn ông lão áo choàng sặc sỡ kia một cái, ông ta đang định nói thêm điều gì, Diệp Quân đã xông thẳng tới.

Thấy Diệp Quân dám phớt lờ cả cái danh Thánh Tông này, ông ta nổi giận: “Hỗn xược!”

Vừa dứt lời, ông ta đã bước lên một bước, vung quyền đánh ra, trong tích tắc, có nghìn vạn quyền ồ ạt xông tới, nháy mắt hóa thành một vùng biển quyền phong, bao phủ lấy Diệp Quân.

Lúc này, bên trong biển quyền phong đó, một luồng kiếm quang đột ngột vút lên.

Ầm!

Diệp Quân cùng ông lão kia đồng thời lùi lại. Khi đứng vững được, ông ta mới ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, sắc mặt vừa kinh sợ lại vừa giận dữ: “Ngươi…”

Ông ta không thể ngờ, thiếu niên trước mặt mới chỉ đạt cảnh giới Thiên Tiên mà lại có thực lực kh ủng bố đến thế.

Diệp Quân không nhiều lời vô ích, nhanh nhẹn hóa thành một tia kiếm quang, biến mất khỏi chỗ cũ.

Hắn lại muốn tấn công!

Thấy thế, sắc mặt ông lão kia trở nên dữ dằn: “Ngươi đã quá đề cao bản thân rồi!”
 
Chương 1546


Chương 1546

Vừa nói, ông ta vừa bước ra, vung quyền về phía Diệp Quân một lần nữa. Quyền này dường như chứa đựng luồng sức mạnh Tuế Nguyệt vô tận từ lòng bàn tay ông ta, thoáng chốc đã khiến Vân Hải Giới bắt đầu vỡ vụn.

Tuế Nguyệt Đại Đế!

Một quyền đánh ra, tịch diệt một giới!

Nhưng Diệp Quân vẫn không hề sợ hãi, hắn đã biến mất khỏi vị trí, chém ra một kiếm.

Bốn mươi lăm đạo trong thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.

Một kiếm vừa đánh ra, Vân Hải Giới vốn đã lung lay mờ ảo liền tan vỡ ngay lập tức.

Ầm ầm!

Một luồng kiếm quang bùng lên, Diệp Quân cùng vị Tuế Nguyệt Đại Đế kia đồng thời lùi lại, Diệp Quân lùi hết nghìn trượng mới dừng được. Vừa dừng lại, khóe miệng hắn đã tràn một tia máu, nhưng hắn vẫn cười lớn: “Tuế Nguyệt Đại Đế? Chỉ đến thế thôi? Tiếp tục!”

Dứt lời, hắn lại xông lên một lần nữa.

Kiếm quang xé toạc thời không!

Xa xa, vị Tuế Nguyệt Đại Đế kia thấy thế, đáy mắt lóe lên một tia hung ác, bước lên phía trước một bước, vung tay đánh ra mấy trăm quyền.

Ầm ầm!

Kiếm quang cùng quyền phong lao vào nhau, sau đó cùng tan biến. Hai người đánh liên tiếp mấy trăm chiêu, ai cũng không làm gì được ai.

Vũ Thần đứng bên, chứng kiến trận này, lòng càng kinh hãi, Diệp Quân này mới bao nhiêu tuổi mà thực lực đã mạnh đến vậy rồi?

Người mang thiên mệnh thế hệ này hình như có thiên phú hơi khủng khiếp quá.

Ầm ầm!

Phía xa xa, Diệp Quân cùng ông lão kia đồng thời lùi lại liên tục, đủ vạn trượng mới dừng lại. Diệp Quân kìm được bước chân, khóe miệng lại trào một dòng máu tươi, nhưng trên môi lại mỉm cười.

Vị Tuế Nguyệt Đại Đế kia thì ngược lại, sắc mặt âm trầm, toàn thân đầy những vết kiếm, ông ta nhìn chòng chọc vào Diệp Quân: “Hẳn lai lịch của ngươi cũng không đơn giản, nhưng dù kẻ chống lưng cho ngươi là một vị Tuế Nguyệt Đại Đế thì hôm nay Thánh Tông ta cũng phải giết ngươi bằng được”.

Vừa dứt lời, thời không sau lưng ông ta đã nứt ra, một ông lão cấp bậc Đại Đế khoác ào choàng màu đỏ chậm rãi đi ra.

Lại thêm một vị Tuế Nguyệt Đại Đế!

Hai cường giả Tuế Nguyệt Đại Đế cùng ra tay!

Ông lão áo đỏ liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Lai lịch của người này hẳn không đơn giản đâu…”

Ông lão áo choàng sặc sỡ kia khinh thường: “Hắn dám giết người của Thánh Tông ta thì dù sau lưng hắn có Tuế Nguyệt Đại Đế nào làm chỗ dựa, Thánh Tông ta cũng phải tận diệt”.

Dứt lời, ông ta phóng thẳng về phía Diệp Quân.

Ông lão áo đỏ chỉ do dự một tích tắc, sau đó cũng lao theo.

Hai đánh một!

Xa xa, Diệp Quân thấy vậy, ánh mắt lạnh như băng, không hề nói một lời, lập tức hóa thành một luồng kiếm quang, xông lên.

Một chống hai!
 
Chương 1547


Chương 1547

Thì sợ chi?

Vũ Thần cau mày, rồi đột nhiên lại cảm nhận được điều gì, ông ta quay phắt về phía đám mây nơi chân trời xa xa, trên đó có một người phụ nữ trong bộ váy trắng.

Vừa thấy người phụ nữ kia, sắc mặt Vũ Thần tức thì thay đổi kịch liệt, chỉ kịp rủa một câu “Mẹ kiếp” rồi vội vàng quay đầu bỏ chạy. Ông ta chạy rất nhanh, giây lát đã ra khỏi Loạn Tinh Giới…

Bên ngoài Loạn Tinh Giới, Vũ Thần còn chưa hoàn hồn.

Người phụ nữ kia lại xuất hiện nữa!

Ông ta buộc phải chạy trốn khỏi Loạn Tinh Giới là vì ông ta biết, người phụ nữ này thường được người ta gọi là kẻ kết liễu bản đồ.

Một khi người đó ra tay, nhất định phải có một thế giới bị xóa sổ.

Nếu chậm chân, có lẽ lát nữa chính ông ta sẽ bị chôn vùi cùng toàn bộ Loạn Tinh Giới.

Trốn ra ngoài rồi, Vũ Thần mới nhìn quanh, ông ta chợt ngẩn người, lòng chua xót.

Những tưởng rời xa vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ, tới nơi này rồi, mình sẽ được tận hưởng cảm giác vô địch, ai ngờ đã mò tới tận đây, không chỉ không thể vô địch mà cả tiền tài cũng bị cái tay thanh niên dựa vào bóng ông cha mình cưỡng chế cướp sạch.

Thế gian này quả là không còn lẽ phải nữa rồi.

Vũ Thần thở dài, nhìn quanh một lượt rồi quay đầu bỏ đi, chiếc bóng cô đơn đáng thương.

Thôi thì lại tiếp tục tìm một thế giới nào cấp thấp hơn chút đi.

Ông ta vẫn thích cảm giác vô địch hơn.

Trong Vân Hải Giới.

Rầm!

Diệp Quân vừa bị hai vị Đại Đế đánh lui ngoài vạn trượng, với thực lực của hắn bây giờ, lấy một chọi một đã hơi quá sức, mà nay, có đến hai vị Tuế Nguyệt Đại Đế liên hợp, hắn bị đẩy vào thế không thể chống trả.

Vừa dừng lại, khóe miệng trào máu tươi, Diệp Quân chưa kịp lau đi thì một quyền ấn đã đánh về phía hắn.

Diệp Quân xông lên phía trước, vung kiếm chém mạnh.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Thân thể hắn đã trọng thương, lần thứ hai thi triển thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm khiến cơ thể hắn rách toạc, máu tươi ồ ạt trào ra, vô cùng đáng sợ.

Rầm!

Một kiếm chém xuống, Diệp Quân lập tức lui lại, ông lão áo sặc sỡ vừa vung quyền cũng bị đẩy lùi vạn trượng.

Sau khi dừng lại, ông ta liếc nhìn cánh tay phải đã nứt vỡ của mình, lòng đầy hoảng hốt, thiếu niên kia mới chỉ tới cảnh giới Thiên Tiên, nhưng năng lực chiến đấu thật quá cao.

Vị Đại Đế áo đỏ bên cạnh trầm giọng nói: “Hắn là kiếm tu đạt cảnh giới Phá Phàm”.

Cảnh giới Phá Phàm!

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều không thể tin nổi.

Trong Loạn Tinh Giới này, từ bao giờ lại xuất hiện một thiên tài yêu nghiệt như thế?
 
Chương 1548


Chương 1548

Ông lão áo đỏ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân ở phía xa, đáy mắt tràn đầy sát ý: “Người này quá yêu nghiệt, nếu đã có thù với chúng ta thì buộc phải bóp ch3t ngay, tránh cho hắn lại trở thành mối họa lớn cho Thánh Tông ta trong tương lai”.

Ông lão áo sặc sỡ gật đầu, hai người cùng xông lên lần nữa.

Xa xa, Diệp Quân nuốt một viên thuốc, thấy hai vị Tuế Nguyệt Đại Đế xông lại, hắn không hề lùi bước mà còn dấn tới, hóa thành một luồng kiếm quang, xông thẳng lên.

Cứ đánh rồi tính!

Giữa không trung, kiếm quang tung hoành ngang dọc, quyền phong rít vèo vèo, từng luồng uy lực mạnh mẽ vô song liên tục tản ra bốn phía.

Thời không liên tục vỡ vụn.

Tuy Diệp Quân vẫn luôn ở thế yếu một cách toàn diện nhưng hai vị Tuế Nguyệt Đại Đế kia cũng không cách nào gi3t chết hắn.

Song, thua trận và mất mạng chỉ là vấn đề thời gian.

Lúc này, Diệp Quân cũng đã gần kề đến ranh giới bỏ mình, từ đầu tới giờ, hắn vẫn luôn phải đè nén lửa giận. Diệp Quân luôn là người thích nói lí lẽ công bằng, giờ phút này, hắn nhận ra, chỉ nói lí không là không được.

Bản chất của thế giới này vẫn là kẻ mạnh làm vua.

Muốn nói lí với người ta, việc đầu tiên là nắm đấm phải đủ cứng, nếu không, khi ta nói lí với bọn chúng, bọn chúng sẽ giở trò chơi xấu ta.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, một vùng kiếm quang nát vụn, Diệp Quân bị đẩy lùi mấy nghìn trượng, vừa dừng lại, một cường giả Đại Đế đã xông thẳng tới.

Diệp Quân chém một kiếm thật mạnh.

Rầm!

Diệp Quân lại bị đánh bay ra ngoài. Lần này, trong lúc bị đánh bay, thân thể hắn bắt đầu nứt ra từng tấc, máu thịt văng tứ phía, khi hắn dừng lại được thì chỉ còn linh hồn.

Tuy chỉ còn lại linh hồn nhưng Diệp Quân vẫn không hề sợ hãi, tay phải cầm chắc kiếm, tiếp tục xông lên, kiếm vực lại một lần nữa xuất hiện, cùng lúc đó, hắn dồn sức mạnh linh hồn, đánh ra một kiếm bất bại, một kiếm dốc toàn lực.

Ầm!

Một kiếm này vừa đánh ra, vị Đại Đế áo đỏ đang phóng về phía hắn tức thì bị đánh bay, ông ta dừng lại, thân thể cũng vỡ nát, chỉ còn lại linh hồn.

Ông lão áo đỏ kinh hãi vô cùng.

Nếu thiếu niên trước mắt đây có thể trở thành Đại Đế thì trong số các Đại Đế, liệu còn ai có thể là đối thủ của hắn?

Thiên phú của người này thật quá khủng khiếp.

Lúc này, vị Đại Đế còn lại cũng đã vọt tới trước mặt Diệp Quân, vung tay đánh thẳng một quyền.

Ầm!

Kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân bị đánh lùi vạn trượng, khi hắn dừng lại được, linh hồn đã trở nên mờ ảo.

Diệp Quân nhìn xuống tay phải, nó đã mờ ảo đến gần như trong suốt, hắn đột nhiên nhếch miệng cười, sau đó lại xông lên, linh hồn bùng cháy dữ dội.

Thiêu hồn!
 
Chương 1549


Chương 1549

Thấy thế, ông lão áo sặc sỡ trước mặt Diệp Quân lập tức thay đổi sắc mặt: “Ngươi điên rồi hả?”

Vào thời khắc này, linh hồn của Diệp Quân đã yếu ớt vô cùng, còn tiếp tục thiêu hồn, chỉ sợ sẽ thật sự chết đi.

Thế này, là muốn liều chết!

Ông lão kia hoảng hốt trong lòng, không muốn chống đỡ một kiếm này của Diệp Quân, định lùi lại phía sau, nhưng kiếm của Diệp Quân thật sự quá nhanh, nháy mắt đã tiến tới trước mặt ông ta.

Ầm!

Kiếm hạ xuống, vị Đại Đế áo sặc sỡ đó bị đánh bay, khi ông ta dừng lại được, thân thể cũng nát vụn, chỉ còn lại linh hồn.

Ông ta ngơ ngẩn cả người, nhìn về phía Diệp Quân ở nơi xa, lúc này, Diệp Quân chẳng khác nào một ngọn lửa hừng hực cháy, linh hồn đang biến mất dần.

Ông lão áo sặc sỡ kia không tiếp tục ra tay, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, với tốc độ thiêu đốt này, tối đa là nửa khắc nữa, linh hồn của Diệp Quân sẽ bị đốt cháy thành hư vô, cuối cùng, thần hồn cùng diệt sạch. Bởi vậy, ông ta chỉ cần kéo dài thời gian là được.

Đương nhiên, còn một nguyên nhân quan trọng hơn cả là, ông ta sợ Diệp Quân lúc sắp chết còn liều một phen, kiếm của hắn vào thời khắc này thật quá đáng sợ, dù ông ta là một Tuế Nguyệt Đại Đế cũng không dám đối đầu trực diện.

Diệp Quân liếc nhìn hai vị Tuế Nguyệt Đại Đế bị mình đánh tan thân thể, sắc mặt ảm đạm, khẽ thở dài: “Mình vẫn còn quá yếu!”

“Mẹ nó!”

Ông lão áo sặc sỡ kia nghe thấy thế liền giận tím mặt, lời của Diệp Quân lọt vào tai ông ta chẳng khác nào một cái bạt tai vang dội. Một gã thiếu niên mới tới cảnh giới Thiên Tiên, một mình đánh với hai Tuế Nguyệt Đại Đế, diệt được thân thể của cả hai Tuế Nguyệt Đại Đế, như thế còn chưa thấy đủ sao?

Ngươi còn muốn cái gì nữa?

Sắc mặt vị Đại Đế áo đỏ cũng vô cùng khó coi, lời Diệp Quân nói thật giống như vả vào mặt bọn họ vậy.

Nhưng vào lúc này, khi linh hồn đã bị thiêu đốt gần như không còn, Diệp Quân lại xông lên một lần nữa, vung kiếm bổ về phía hai vị Tuế Nguyệt Đại Đế.

Thấy thế, hai vị Đại Đế đều biến sắc, nhưng cả hai đều không hề lùi bước, đồng thời dấn bước tiến lên, cùng ra tay chống trả.

Ầm ầm!

Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân hóa thành một ngọn lửa, bay ra ngoài, hai vị Đại Đế cũng lùi lại mấy nghìn trượng mới dừng được, khi dừng lại, linh hồn của họ cũng đã trở nên mờ ảo.

Bên kia, lúc này Diệp Quân lại đột nhiên có biến hóa, hơi thở tăng mạnh, tăng vọt từ cảnh giới Thiên Tiên lên đến Chí Tiên.

Chứng kiến cảnh tượng này, hai vị Đại Đế nhìn nhau, sắc mặt hoảng hốt.

Tăng cảnh giới vào lúc này?

Nhưng cũng may, vào thời khắc này, Diệp Quân đã cận kề cái chết, nếu không, sau khi tăng cao cảnh giới, thực lực của hắn cũng sẽ tăng lên cực nhanh.

Diệp Quân không tiếp tục tấn công, hắn chậm rãi ngã xuống, nhìn về phía chân trời, ánh mắt dần trở nên mờ mịt.

Nhưng hắn không hối hận.

Chết cũng không hối hận.
 
Chương 1550


Chương 1550

Con người sống trên đời, chính là vì một chút kiêu hãnh này, nếu cái gì cũng tính toán được mất, mọi việc đều phải suy tính theo lý trí, thì cuộc sống còn có gì thú vị?

Con người cần lý trí, nhưng không thể vì quá lý trí mà đánh mất nhiệt huyết.

Nhìn linh hồn Diệp Quân ở nơi xa xa đang ngày một mờ ảo đi, hai ông lão cũng nhẹ nhàng thở ra, người kia rốt cuộc cũng sắp chết rồi.

Nếu còn tiếp tục đánh nữa, chính bọn họ cũng khó lòng chịu đựng thêm.

Đúng vào khoảnh khắc linh hồn Diệp Quân sắp tan biến, một sức mạnh ôn hòa lan đến, kéo linh hồn của hắn lại, ngay sau đó, có một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh hắn.

Đó là một người phụ nữ mặc váy trắng.

Nhìn thấy người phụ nữ kia đột ngột xuất hiện, Diệp Quân không hề vui vẻ, ngược lại, sắc mặt dường như còn ảm đạm hơn.

Người phụ nữ váy trắng kia vung tay áo phất một cái, ngọn lửa trên người Diệp Quân biến mất, bà ấy nhìn Diệp Quân, hỏi: “Thế nào?”

Diệp Quân hơi gục đầu, khẽ nói: “Lại để người phải ra tay cứu, chắc hẳn người rất khinh thường con nhỉ?”

Người phụ nữ váy trắng kia chỉ nhìn Diệp Quân, không nói một lời.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nắm tay siết chặt, nói nhỏ: “Cô cô, cô có thể mở phong ấn cho con không?”

Người phụ nữ kia gật đầu: “Có thể”.

Dứt lời, bà ấy phất tay áo, phong ấn trong cơ thể Diệp Quân lập tức biến mất.

Diệp Quân chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt người phụ nữ kia, mở lòng bàn tay, thanh kiếm Hành Đạo hiện ra trong tay hắn. Tay phải hắn nhẹ nhàng m ơn trớn thân kiếm, sau đó mới nhỏ giọng: “Cảm ơn Tiểu Đạo, ngươi đã làm bạn cùng ta suốt chặng đường qua…”

Nói đoạn, hắn giao kiếm trả cho người phụ nữ váy trắng: “Cô cô, xin trả lại kiếm cho người”.

Người phụ nữ kia nhìn thanh kiếm Hành Đạo trước mặt, hỏi: “Vì sao?”

Diệp Quân nhếch miệng cười: “Con không muốn lại bị mọi người coi thường, cũng không muốn bị thế nhân coi là kẻ chỉ biết dựa vào ông cha, từ nay về sau, con muốn thực sự dựa vào chính mình, dù có bỏ mạng, cũng tuyệt không gọi người tới giúp”.

Nói xong, đột nhiên hắn cảm thấy toàn thân như vừa thả lỏng, giống như xiềng xích treo trên người vừa được gỡ xuống.

Ông? Cha? Cô cô? Bác?

Từ nay, tất cả đều không còn liên quan gì tới Diệp Quân hắn nữa.

Con đường phía trước, hắn muốn tự mình bước đi, có thể đi sẽ đi tiếp, không thể, vậy thì chết thôi.

Từ lúc này, hắn chính là Diệp Quân, không còn là cháu của vị nào, không còn là con của ai kia.

Người phụ nữ váy trắng nhìn thanh kiếm Hành Đạo trước mặt, trầm ngâm một lát, đang định lên tiếng thì vị Đại Đế áo sặc sỡ bên kia đột nhiên lên tiếng: “Ngươi chính là người đứng phía sau hắn?”

Người phụ nữ váy trắng quay đầu nhìn ông ta: “Ta là cô cô nó!”

Cô!

Ông ta nheo mắt: “Ngươi cũng dám đối địch với Thánh Tông ta, ngươi…”

“Ồn quá!”

Người phụ nữ kia vung tay áo lên, một thanh kiếm phóng ra, đâm ngay giữa chân mày ông ta, ghim chặt ông ta lại.
 
Chương 1551


Chương 1551

Bị ghim chặt, sắc mặt ông lão áo sặc sỡ kia tức thì thay đổi, kinh hãi nhìn người phụ nữ váy trắng: “Ngươi là một Mệnh Vận Đại Đế! Ngươi…”

Ông lão áo đỏ đứng bên cũng hốt hoảng, ông ta biết, nếu là trong tình huống bình thường, ông ta cùng vị Đại Đế bên cạnh liên hợp lại không phải không thể đấu với người phụ nữ trước mặt, nhưng vào lúc này, hai người bọn họ chỉ còn linh hồn, không phải là đối thủ của người kia.

Vì vậy, ông ta xòe tay, một lệnh bài đỏ rực phóng vút lên cao, sau đó biến mất trong không trung.

Ông ta muốn gọi thêm người!

Rầm!

Trong khoảng không sâu thẳm, từng luồng hơi thở vô cùng kh ủng bố ào ào tràn xuống như thủy triều mãnh liệt.

Cường giả của Thánh Tông đã tới!

Vào lúc này, không trung đột nhiên nứt vỡ, một người đàn ông trung niên đang chầm chậm bước ra.

Người này chính là tông chủ của Thánh Tông ngày nay, Thánh Kỳ, đồng thời cũng là một trong năm vị Mệnh Vận Đại Đế của Tinh Hải Giới, sau lưng Thánh Kỳ còn có bốn vị Tuế Nguyệt Đại Đế cùng chín gã Đại Đế bình thường.

Gần như toàn bộ cường giả cao nhất của Thánh Tông đều đã tới đây.

Mệnh Vận Đại Đế!

Cho dù là Thánh Tông cũng không dám coi khinh, đương nhiên, Thánh Tông cũng sẽ không sợ, dù sao thì bọn họ cũng đông người hơn, mà người phụ nữ váy trắng trước mắt chỉ có một mình.

Thánh Kỳ nhìn chằm chằm người phụ nữ bên dưới, hỏi: “Từ bao giờ Tinh Hải Giới lại xuất hiện một vị Mệnh Vận Đại Đế thế kia?”

Người phụ nữ váy trắng chẳng hề để ý, chỉ nhìn Diệp Quân: “Cô cô chưa bao giờ khinh thường con!”

Diệp Quân cúi đầu, không nói một lời.

Người phụ nữ lại bảo: “Nhưng nếu con đã muốn tự dốc sức bước lên con đường mình muốn đi thì cô sẽ ủng hộ quyết định của con, như vầy đi, cô sẽ cùng con đi nốt chặng cuối này, con thấy sao?”

Diệp Quân gật đầu, nói khẽ: “Được ạ”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, ánh mắt như đang nhìn một đứa nhỏ, lòng đột nhiên thương xót khôn cùng, bà ấy nhẹ nhàng xoa đầu hắn, nói nhỏ: “Sau khi xong việc này, cô cũng phải từ biệt phàm trần thế tục này rồi”.

Diệp Quân nghi hoặc nhìn bà.

Nhưng người phụ nữ kia không nói thêm, chỉ ngẩng đầu nhìn đám người trong không trung, mỉm cười: “Chờ ta một lát!”

Nói đoạn, bà ấy lại nhìn Diệp Quân, cười hỏi: “Muốn biết cô cô mạnh đến đâu không?”

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn bà ấy: “Mấy kiếm gi3t chết Mệnh Vận Đại Đế?”

Người phụ nữ váy trắng cười khẽ: “Tầm mắt hạn hẹp quá!”

Diệp Quân sửng sốt.

Người phụ nữ kia lại xoa đầu Diệp Quân: “Mệnh Vận Đại Đế chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, không cần dùng đến kiếm”.

Vừa dứt lời, bà ấy quay đầu liếc nhìn Thánh Kỳ một cái.

Ầm!

Thánh Kỳ lập tức bị diệt tan.

 
 
Chương 1552


Chương 1552

Một ánh mắt!

Tất cả những người có mặt ở đây đều sững sờ như hóa đá.

Ngay cả Diệp Quân cũng vậy!

Thời khắc này, bầu không khí tĩnh lặng chết chóc bao phủ khắp đất trời.

Những cường giả Thánh Tông có mặt ở đó đều há hốc miệng, mắt trừng to như không thể tin nổi.

Gi3t chết một Mệnh Vận Đại Đế trong tích tắc chỉ bằng một ánh mắt?

Đây chính là Mệnh Vận Đại Đế đó!

Là cường giả cực mạnh trong trời đất!

Các cường giả của Thánh Tông như thể đã hóa đá tập thể, lòng sợ hãi tột cùng.

Diệp Quân cũng ngây người.

Chỉ một ánh mắt đã có thể gi3t chết một vị Mệnh Vận Đại Đế trong tích tắc?

Như thế có phải hơi ảo không?

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, cười khẽ: “Chỉ cần ta không muốn chết thì không ai có thể giết ta, chỉ cần ta không muốn cho sống, ai ta cũng có thể giết”.

Đây là lời hắn từng nói.

Diệp Quân siết chặt nắm tay, nỗi xúc động dâng trào mãnh liệt trong lòng, đây cũng là mục tiêu của hắn.

Người phụ nữ váy trắng lại nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần con đánh bại được ta, con sẽ thật sự trở nên vô địch, con có lòng tin không?”

Diệp Quân hỏi: “Cha có đánh thắng được cô cô không?”

Người phụ nữ váy trắng chớp mắt: “Có!”

Diệp Quân sửng sốt.

Người phụ nữ váy trắng lại nói thêm: “Huynh ấy đánh ta, ta không chống trả”.

Diệp Quân cười khổ: “Thì ra là thế”.

Người phụ nữ váy trắng lại cười bảo: “Con đường trước mặt con còn rất dài, nhưng ta tin rằng con có thể đi được rất xa, bởi vì con có lòng quyết tâm phá bỏ quá khứ để gầy dựng lại”.

Nói đoạn, bà ấy cầm thanh kiếm Hành Đạo lên: “Thực ra, con biết gì không? Ta vẫn luôn chờ, chờ con chủ động trả thanh kiếm này cho ta. Nhưng ta không ngờ ngày này lại tới nhanh như thế. Thanh kiếm này không chỉ là kiếm của ta mà còn là đạo của ta, ta đi theo đạo Vô Địch, nhưng nó không phải là đạo của con, khi con đặt nó xuống cũng là lúc đạo Vô Địch của con chính thức được mở ra”.

Thì ra là thế!

Diệp Quân gật đầu, cười nói: “Con hiểu rồi”.

Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng nói: “Ta đi đây”.

Diệp Quân nhìn theo người phụ nữ váy trắng, nỗi lưu luyến đột nhiên trỗi dậy trong lòng: “Chúng ta sẽ còn gặp mặt chứ?”

Người phụ nữ váy trắng chỉ cười mà không nói.

Diệp Quân căng thẳng nhìn bà ấy.

Người phụ nữ váy trắng khẽ bảo: “Nếu con đi đủ nhanh, hẳn là chúng ta còn có thể gặp lại”.

Diệp Quân run run: “Chúng ta? Cô cô, người…”

Người phụ nữ váy trắng nhoẻn miệng cười: “Có biết vì sao hôm nay ta lại vui vẻ như thế không?”
 
Chương 1553


Chương 1553

Diệp Quân lắc đầu, hôm nay quả thực trông cô của hắn không giống như ngày thường. Thường thường trước đây, hắn gần như không thể thấy được nụ cười như thế trên mặt bà ấy, nhưng hôm nay, bà ấy vẫn luôn mỉm cười, thật là khác thường.

Người phụ nữ váy trắng lại khẽ cười: “Ca ca đã hứa với ta, buông bỏ tất cả, không quản đến chuyện thế tục, cùng ta đi chu du khắp chốn. Thời gian, địa điểm đều do ta quyết định”.

Nói đoạn, bà ấy hơi dừng lại, trên môi thoáng một nụ cười đẹp đến rung động lòng người: “Chỉ có hai chúng ta!”

Diệp Quân ngẩn ra.

Người phụ nữ váy trắng ngẩng đầu liếc nhìn lên bầu trời, trên mặt đã không còn vẻ dửng dưng khinh khi, thay vào đó là nét cười dịu dàng: “Ta cảm thấy hệ Ngân Hà khá đẹp, vậy thì trạm thứ nhất là tới hệ Ngân Hà đi. Bên đó dưa khá là ngon, có thể nếm thử”.

Nói xong, bà ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Này nhóc, hãy nỗ lực tu luyện, ta chờ đến ngày con có thể đánh bại ta, ta nói cho con một bí mật, thực sự cô cô của con rất rất mạnh, mạnh đến độ con không tưởng tượng nổi đâu, ha ha… Lúc nào rảnh thì tới hệ Ngân Hà thăm ta, hoặc là, khi không muốn cố gắng nữa thì gọi ta một tiếng, có cô cô che chở, xem toàn bộ vũ trụ này, ai dám động vào con?”

Lời vừa dứt, bà ấy đột nhiên hóa thành một tia kiếm quang, phóng vút lên cao.

Người phụ nữ váy trắng mang theo kiếm Hành Đạo đi mất, cùng lúc đó, từ nơi sâu thẳm trong vũ trụ, giọng bà ấy lại truyền ra: “Cô sẽ giúp con việc này, cô trấn áp chủ nhân bút Đại Đạo trong hệ Ngân Hà, chỉ cần ông ta không ra khỏi hệ Ngân Hà, từ nay về sau, thế gian không còn bút nào có thể tự ý sửa đổi vận mệnh con nữa”.

Diệp Quân nhìn về phía chân trời, lát sau, hắn nở nụ cười vui sướng, là sự vui sướng từ trong tim.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô cô của mình, hắn chỉ thấy khắp người bà ấy tràn ngập sát ý, sắc mặt lạnh băng không một nụ cười, mấy lần sau đó cũng vậy.

Nhưng lần này, hắn có thể cảm nhận được, cô cô của mình đang thật sự vui vẻ.

Thì ra, mục tiêu của bà ấy chỉ đơn giản là có ca ca làm bạn bên mình.

Mà nay, Kiếm Chủ Nhân Gian rốt cuộc vui lòng buông bỏ mọi thứ, đi theo bà ấy.

Ông ấy thực sự đã nợ muội muội mình rất nhiều.

Diệp Quân chăm chú nhìn về chân trời, hệ Ngân Hà, đợi khi nào thực lực của hắn lớn mạnh hơn một chút, hắn muốn thử tới đó xem thế nào.

Diệp Quân biết, mẫu thân Tần Quan của mình cũng đến từ hệ Ngân Hà.

Nhưng cũng vào lúc này, một ý nghĩ chợt thoảng qua trong đầu, sắc mặt Diệp Quân trở nên buồn bã, tâm tình cũng kém hẳn đi.

Cô cô đi rồi!

Cha cũng đi rồi!

Mình đã thành một đứa trẻ mồ côi!

Không đúng!

Diệp Quân vội lắc đầu, hất văng suy nghĩ vừa rồi ra, ý tưởng đó thật quá nguy hiểm, cha vẫn còn sống mà. Nhưng hắn biết, nếu như cha mình đã lựa chọn buông bỏ tất cả để đi cùng muội muội thì điều đó cũng có nghĩa là từ nay về sau, vũ trụ Quan Huyên chỉ có thể do chính hắn tự gánh vác hết thảy.

Còn về câu nói của cô cô hắn trước khi rời đi: Không muốn cố gắng nữa thì gọi cô cô một tiếng…

Diệp Quân lắc đầu cười cười, thân là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, vẫn nên dựa vào chính mình để tìm chỗ đứng nơi thế gian đi.
 
Chương 1554


Chương 1554

Chương 1554

Tiểu Tháp đột nhiên lên tiếng: “Có phải ngươi đang nghĩ, từ nay về sau sẽ chỉ dựa vào bản thân, kiên quyết không gọi ‘cô cô’?”

Diệp Quân gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy”.

Tiểu Tháp không nói gì thêm.

Trước kia cũng từng có một người đàn ông mang suy nghĩ như vậy, sau đó… Chậc chậc!

Nó rất tò mò, muốn biết người này có thể kiên trì được bao lâu? Đương nhiên, nó cũng biết, người này cao ngạo kiêu hãnh, nếu thật sự có ngày đó, nhất định đó phải là thời khắc tuyệt vọng cùng cực, không gì sánh được.

Diệp Quân dứt khỏi luồng suy tư, ngẩng đầu nhìn lên hư không, ông và bác đi rồi, hiện giờ cô cô với cha cũng đã rời đi, tiếp theo đây, con đường của mình sẽ càng thêm gian nan trắc trở.

Chợt nghĩ đến điều gì, Diệp Quân quay đầu nhìn đám cường giả của Thánh Tông đang ở cách đó không xa. Thấy Diệp Quân nhìn qua, đám cường giả kia lập tức biến sắc, quay đầu bỏ chạy. Dù cho bọn họ thêm chục lá gan, bọn họ cũng không dám ra tay với Diệp Quân nữa.

Ngay cả Mệnh Vận Đại Đế cũng bị gi3t chết chỉ bằng một ánh mắt, bọn họ mà còn dám đánh, chẳng phải chê sống quá lâu hay sao?

Diệp Quân lại đột nhiên hô lên: “Chờ chút!”

Nghe thấy Diệp Quân gọi, đám cường giả của Thánh Tông vội dừng lại ngay. Diệp Quân nhìn một Đại Đế trong đám người đó, hỏi: “Thương hội Vân Hải lừa của ta sáu tỷ linh nguyên, việc này định tính thế nào?”

Sáu tỷ!

Vị Đại Đế đứng đầu nghe nói thế thì sửng sốt cả người, quay phắt lại, nhìn Cầm quản sự đang run rẩy cách đó không xa: “Sáu tỷ?”

Cầm quản sự cũng đã nghe thấy, sắc mặt đã tái nhợt, run giọng phủ nhận: “Không… Không phải…”

Diệp Quân nhìn chòng chọc vào cô ta: “Không cái gì? Ta nói cho ngươi biết, làm người thì phải biết lấy một đền mười”.

Cầm quản sự run run nói: “Lấy một đền mười là sao?”

Diệp Quân chỉ nhìn chằm chằm cô ta, không nói gì.

Ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Quân khiến Cầm quản sự sợ hãi tột cùng, không dám cãi thêm lời nào, thôi được rồi, ngươi lợi hại, ngươi muốn đền mười thì đền mười đi.

Đã đến nước này, đương nhiên Diệp Quân nói gì cũng đúng.

Diệp Quân lại nhìn sang phía vị cường giả Đại Đế cầm đầu: “Trả ta sáu tỷ, bằng không, từ hôm nay trở đi, thế gian không còn Thánh Tông nữa”.

Nghe vậy, sắc mặt vị Đại Đế kia trở nên vô cùng khó coi, ông ta căm tức nhìn Cầm quản sự: “Còn không chịu giao ra?”

Cầm quản sự vội chỉ vào thi thể Cố Vân Hải: “Ở chỗ ông ta…”

Vị cường giả Đại Đế lạnh lùng liếc nhìn Cầm quản sự rồi mở lòng bàn tay, nhẫn không gian giấu trên thi thể Cố Vân Hải bay về tay ông ta, nhưng kiểm tra bên trong lại chỉ có sáu trăm triệu linh nguyên.

Đại Đế chau mày: “Sao chỉ có sáu trăm triệu?”

Cầm quản sự liếc mắt về phía Diệp Quân rồi cúi đầu, không dám nói lời nào.

Thấy thế, vị cường giả Đại Đế kia còn gì không rõ nữa?

Thiếu niên kiếm tu này muốn tranh thủ tống tiền đây mà!
 
Chương 1555


Chương 1555

Tuy vô cùng phẫn nộ nhưng ông ta vẫn không dám nổi giận ra mặt, một vị cường giả tuyệt thế có thể gi3t chết Mệnh Vận Đại Đế trong nháy mắt như vậy, Thánh Tông tuyệt đối không có khả năng chống lại.

Vị Đại Đế nọ cố nén lửa giận trong lòng, cười cười nịnh bợ: “Thưa công tử, công tử xem…”

Diệp Quân nhìn chòng chọc vào ông ta: “Sáu tỷ!”

Cường giả Đại Đế cười khổ: “Thưa công tử, chúng ta có gì cũng nên nói có lí một chút chứ, ở đây chỉ có sáu trăm triệu, như thế…”

Diệp Quân xua tay: “Giờ ta không thích nói lí, sáu tỷ, ta nói thêm lần cuối, nếu ông còn dám nói nhảm thì tự chịu hậu quả”.

Nghe thấy thế, vị cường giả Đại Đế kia căm hận lắm mà không dám cãi lời nào, đành phải nhún nhường: “Xin công tử chờ một lát, chúng ta sẽ đi gom ngay”.

Nói đoạn, ông ta nhìn sang một ông lão đứng gần đó, gầm lên: “Đi mau!”

Ông lão kia không dám chần chừ, vội quay đầu, biến mất khỏi đó.

Diệp Quân ngồi xếp bằng xuống đất, bắt đầu chữa thương, khôi phục thể xác.

Cường giả Đại Đế liếc nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy kiêng dè, đương nhiên, nghi hoặc lại càng lớn.

Trong tình huống bình thường, thiên tài ở Loạn Tinh Giới này có những ai, Thánh Tông đều biết cả, nhưng ông ta chưa từng nghe nói đến một kiếm tu trẻ tuổi như thế, càng chưa từng nghe nói đến người phụ nữ váy trắng nọ, chẳng lẽ họ là người từ bên ngoài tới đây?

Bên ngoài!

Nghĩ vậy, sắc mặt vị Đại Đế kia tức thì trầm xuống, khả năng này rất cao.

Chợt nghĩ tới điều gì đó, vị cường giả Đại Đế lại quay đầu lạnh lùng nhìn Cầm quản sự, ánh mắt ông ta không hề che giấu sát ý.

Chuyện thương hội Vân Hải này thường lừa tiền của người khác, ông ta cũng từng nghe nói, nhưng ông ta không ngờ rằng ả đàn bà này lại mờ mắt vì tiền tài đến thế. Không cần nghĩ cũng biết, một thiếu niên có thể tùy tiện lấy ra sáu trăm triệu linh nguyên thì tuyệt đối không phải hạng đơn giản.

Chưa điều tra rõ ràng gốc tích đối phương đã dám thò tay ăn chặn, thật quá ngu xuẩn!

Nay, không chỉ thương hội Vân Hải bị đập tan mà cả tông chủ Thánh Tông cũng bị gi3t chết rồi, tiếp theo đây, tương lai Thánh Tông đã chẳng còn gì.

Không có Mệnh Vận Đại Đế trấn giữ, Thánh Tông sao còn khả năng đối đầu với Võ Tông?

Haiz!

Cường giả Đại Đế lặng lẽ thở dài, từ nay về sau, Thánh Tông coi như xong rồi.

Cầm quản sự bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của cường giả Đại Đế, sắc mặt càng tái mét, cô ta tuyệt vọng mềm người phủ phục trên mặt đất.

Nghĩ tới thủ phạm gây ra cớ sự này, cô ta oán hận nhìn về phía Diệp Quân: “Tất cả là tại ngươi, ngươi đã có hậu thuẫn lớn như vậy, vì sao không nói sớm?”

Tự biết không thể thoát khỏi cái chết, bởi vậy Cầm quản sự đã không còn sợ điều gì nữa.

Dù sao cũng đều là chết mà thôi!

Diệp Quân nghe cô ta nói thế thì nhíu mày, nhìn thẳng vào cô ta: “Đầu óc cô có vấn đề sao?”

Cầm quản sự gằn giọng: “Chẳng lẽ đó không phải là lỗi của ngươi sao? Ngươi đã có hậu thuẫn mạnh như vậy, vì sao từ đầu không nói rõ ra? Nếu ngươi sớm nói, ta nào dám lấy mấy trăm triệu linh nguyên đó của ngươi?”
 
Chương 1556


Chương 1556

Diệp Quân càng nghe càng sửng sốt, lối suy nghĩ của người này khiến hắn không thể hiểu nổi.

Không chỉ Diệp Quân, đám người của Thánh Tông đứng gần đó cũng sững sờ.

Cầm quản sự càng nói càng kích động: “Nguyên nhân việc này đúng là do lòng tham của ta gây nên, nhưng nếu gạt chuyện đó qua một bên, chẳng lẽ đám đàn ông các người không có gì sai sao?”

Diệp Quân: “…”

“Câm miệng!”

Một vị cường giả Đại Đế không thể nhịn được nữa, bèn vung tay áo.

Ầm!

Cầm quản sự lập tức mất mạng.

Vị Đại Đế kia lạnh lẽo nói: “Thứ ngu xuẩn!”

Đến ông ta cũng không chịu nổi!

Diệp Quân không nói gì thêm. Trên đời này có rất nhiều người chưa bao giờ biết nhìn thẳng vào lỗi lầm của mình, chỉ biết quy hết trách nhiệm lên người khác.

Không bao lâu sau, thân thể Diệp Quân đã khôi phục. Lúc này, ông lão của Thánh Tông đã rời đi lúc trước cũng vừa quay lại, cầm một chiếc nhẫn không gian đưa cho vị Đại Đế đứng đầu. Vị Đại Đế kia liếc nhìn nó, sắc mặt khó coi, do dự một chút mới đưa cho Diệp Quân: “Thưa công tử, trong này có tổng cộng năm tỷ linh nguyên, đây là toàn bộ tài sản của Thánh Tông ta hiện tại, công tử xem…”

Diệp Quân nhận chiếc nhẫn không gian, nói: “Phần còn lại cho các ngươi nợ tạm”.

Vị Đại Đế vội thưa: “Vâng vâng”.

Nói đoạn, ông ta vội dẫn đám cường giả rời khỏi đó.

Sau khi đám cường giả của Thánh Tông đi khuất, Diệp Quân mới quay đầu, định rời nơi này. Nhưng đúng vào thời khắc đó, một dị biến nổi lên, khi hắn còn chưa kịp định thần, một nắm đấm xuất hiện, đánh trúng bụng hắn.

Rầm!

Diệp Quân bay ra xa vạn trượng, lúc rơi xuống, miệng đã liên tiếp hộc mấy ngụm máu tươi.

Diệp Quân cố nén cơn đau nơi bụng, chầm chậm bò dậy, lau vết máu bên khóe miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước, nơi đó có một người phụ nữ đang đứng.

Người phụ nữ này dáng dong dỏng cao, váy trắng chạm đất, sắc mặt như thể bị bao phủ sau một lớp sương giá, lạnh lẽo tột cùng, không có lấy một tia cảm xúc, trông chẳng khác nào một tảng băng.

Chấp Kiếm Nhân!

Trông thấy Chấp Kiếm Nhân, Diệp Quân thoáng ngẩn ra, hắn thật không ngờ người phụ nữ này lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ cố tình tới đây tìm mình?

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, ánh mắt lạnh như băng, miệng cười nhạt: “Tên khốn kiếp, chúng ta lại gặp mặt rồi”.

Diệp Quân lau vết máu tươi lại đang trào ra trên khóe miệng, cười rộ lên: “Đường đường là Chấp Kiếm Nhân của Chân vũ trụ mà lại đi đánh lén? Ta thật không ngờ đấy”.

Chấp Kiếm Nhân khinh thường nói: “Đánh ngươi còn cần phải đánh lén sao?”

Diệp Quân chăm chú nhìn bà ta: “Trước kia chúng ta đã hẹn một năm sau mới đánh một trận, hiện giờ còn chưa đến thời hạn một năm… Đương nhiên, nếu muốn đánh ngay lúc này cũng không phải là không được, tới luôn đi”.

 
 
Chương 1557


Chương 1557

Vừa dứt lời, hắn đã xòe tay, một thanh ý kiếm xuất hiện, mặc dù biết đánh không lại người phụ nữ này nhưng cũng không còn cách nào, đánh không nổi thì vẫn phải đánh và bị đánh thôi, nếu đã thế, chi bằng cứ kiên cường lên một chút.

Chấp Kiếm Nhân bước lên một bước: “Chớ nói ta ỷ lớn bắt nạt nhỏ, hiện giờ ta đã tự hạ cảnh giới xuống tương đồng cùng ngươi, tránh cho ngươi thua còn không chịu phục”.

Dứt lời, Chấp Kiếm Nhân lật bàn tay, cảnh giới lập tức bị trấn áp xuống tới Chí Tiên, nhưng tuy đã tự hạ cảnh giới, hơi thở hùng hồn trên người vẫn cứ vượt xa Diệp Quân.

Đây là bản chất nội tại, là thứ mà Diệp Quân hiện tại không thể so được.

Diệp Quân thấy thế cũng yên tâm hơn, ít ra thì người này vẫn còn biết giữ đạo đức cơ bản của người học võ.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên phất tay áo, một viên đan dược rơi xuống trước mặt Diệp Quân: “Vừa rồi ta đã đánh ngươi một quyền, để trận này được công bằng, ngươi chữa thương trước đi, sau đó hẵng đánh với ta”.

Trong tình huống thế này, đương nhiên Diệp Quân sẽ không sĩ diện, hắn uống viên đan dược, ngồi xếp bằng bắt đầu chữa thương.

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn Diệp Quân, ánh mắt như thể muốn xé nát kẻ kia ngay lập tức.

Đúng lúc này, chân trời bên phải chợt xuất hiện mười mấy hơi thở cực kì mạnh mẽ, giây lát sau, có một đám cường giả lao ra.

Người cầm đầu chính là Tuyết Phong, sau lưng ông ta là một đám cường giả của Tuyết tộc.

Tuyết Phong trông thấy Diệp Quân, lập tức vui mừng quá đỗi: “Rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi”.

Nói đoạn, ông ta định tấn công Diệp Quân, nhưng lại đột nhiên cảm thụ được điều gì, ông ta quay đầu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân đang đứng cách đó không xa.

Nhìn rõ Chấp Kiếm Nhân, Tuyết Phong cau mày: “Ngươi là ai?”

Chấp Kiếm Nhân chỉ lạnh nhạt nhìn ông ta, không nói một lời.

Tuyết Phong nhìn chằm chằm vào Chấp Kiếm Nhân, gầm lên: “Không muốn chết thì cút xa chỗ này chút đi!”

Người kia chỉ mới có cảnh giới Chí Tiên, cho nên ông ta không hề e sợ.

Trong thế giới tu đạo, kẻ mạnh làm vua, khi gặp người tu đạo có cảnh giới thấp hơn mình, rất nhiều cường giả luôn giữ thái độ kẻ bề trên, thoải mái thao túng sinh mệnh đối phương.

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng liếc nhìn Tuyết Phong: “Cút! Ta chỉ nói một lần thôi!”

Tuyết Phong nheo mắt, cười nhạo: “Một Chí Tiên tép riu mà cũng dám ngông cuồng như thế à?”

Một lão già đứng bên cạnh ông ta đột nhiên khục khặc cười cười, vẻ rất d@m d*c: “Ả này nhất định là tình nhân của Diệp Quân rồi, chi bằng chúng ta bắt ả lại, làm nhục ả ngay trước mặt Diệp Quân, như vậy chẳng phải rất thú vị sao?”

Nghe thấy lão ta nói thế, đám cường giả của Tuyết tộc đứng quanh đó đều cất tiếng cười ha hả.

Đúng lúc này, Chấp Kiếm Nhân đột ngột biến mất khỏi chỗ cũ.

Một luồng kiếm quang lóe lên.

Lão già vừa nói những lời tục tĩu đột nhiên biến sắc, vừa định lùi lại thì đã có một thanh kiếm lao đến, xuyên qua miệng lão ta.

Xoẹt!

Lão ta đã bị thanh kiếm này ghim chặt một chỗ, không thể nhúc nhích.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom