Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1298


Chương 1298

Nhìn thấy Diệp Quân chủ động tấn công, Nam Nghịch Thủy nhíu mày, bây giờ cô ta có thể chắc chắn chàng trai này thật sự đang lĩnh ngộ kiếm vực của mình.

Hắn muốn làm gì? Lúc cô ta còn đoán già đoán non, kiếm của Diệp Quân đã đâm tới, Nam Nghịch Thủy thôi suy nghĩ, đâm một kiếm ra.

Lần này, cô ta không dùng kiếm vực nữa!

Vù!

Kiếm vừa va chạm, cả hai cùng lúc lùi sau, Nam Nghịch Thủy vừa dừng lại đã cau mày, cô ta phát hiện nếu không thi triển kiếm vực thì cô ta sẽ không thể nào áp chế được kiếm của chàng trai này.

Kiếm ý và kiếm hồn của Diệp Quân thật sự rất mạnh mẽ!

Nam Nghịch Thủy nhìn chằm chằm Diệp Quân, lần này, cô ta không dám khinh suất, nhưng cô ta biết đối phương cũng chưa thi triển vực, xem ra là chưa lĩnh ngộ được, đối phương không ngừng thăm dò vực của cô ta rất có thể là muốn thông qua vực của cô ta để lĩnh ngộ vực của riêng mình!

Tuy nghe hơi phi lý nhưng tuyệt đối không thể dùng lối suy nghĩ thông thường để đánh giá một số thiên tài yêu nghiệt được!

Mình không làm được, không có nghĩa là người khác cũng không làm được!

Nghĩ đến đây, Nam Nghịch Thủy lại nhìn Diệp Quân, tay phải cô ta siết chặt kiếm rồi khẽ quát: “Kiếm tới!”

Vù!

Bỗng chốc, trong thành vang lên gần trăm vạn tiếng kiếm kêu, sau đó là trăm vạn đạo kiếm quang từ trong thành phóng lên trời!

Trăm vạn thanh kiếm cùng bay vút lên trời, đáng sợ đến nhường nào?

Thấy thế, Diệp Quân đứng đằng xa nhíu mày, cô gái này không muốn đánh chậm với hắn nữa!

Đối phương muốn dùng tuyệt chiêu!

Diệp Quân trầm mặc.

Đầu óc thông minh nhưng không có cơ hội nâng cao thực lực nữa rồi!

Đúng lúc này, Nam Nghịch Thủy bỗng bước tới trước, cầm kiếm chỉ về phía Diệp Quân: “Trảm!”

Dứt lời, kiếm vực lại lần nữa xuất hiện!

Nhát kiếm này là sát chiêu!

Khi kiếm vực xuất hiện, Diệp Quân lại bị trấn áp, cùng lúc đó, trăm vạn thanh kiếm trên trời trút xuống như mưa sao băng.

Giây phút này, trời đất mang theo kiếm thế khiếp người!

Kiếm thế hàn băng!

Trăm vạn thanh kiếm chém tới như muốn chém nát trời đất.

Chắc chắn Diệp Quân sẽ không đỡ nổi nhát kiếm này!

Đây là một nhát kiếm toàn lực của Nam Nghịch Thủy, hơn nữa còn mượn thế của trăm vạn thanh kiếm!

Tất cả thần linh ở đó đều nhìn Diệp Quân với ánh mắt hưng phấn và tràn ngập mong chờ!

Nếu Diệp Quân chết ở đây, từ nay về sau, thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên đã không còn ai đánh được nữa.

Đến lúc đó, thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên phải ngoan như cún khi đối diện với Chân vũ trụ.
 
Chương 1299


Chương 1299

Bên dưới, Diệp Quân nhìn vô số thanh kiếm đâm tới rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Thời khắc này, hắn cảm giác cả trời đất đều yên tĩnh.

Yên tĩnh đến thấu suốt!

Vực là gì?

Người phụ nữ bí ẩn từng nói với hắn rằng: “Vì sao không biến kiếm thành vực?”

Biến kiếm thành vực?

Kiếm của hắn bây giờ được ngưng kết từ kiếm ý vô địch, nếu biến kiếm thành vực, nói cách khác là biến ý thành vực!

Biến ý thành vực!

Nghĩ đến đây, Diệp Quân mở bừng hai mắt, đâm một kiếm về phía trước, nhát kiếm này đâm ra, vô số kiếm ý vô địch lan tràn ra thời không quanh đó trăm trượng!

Ầm!

Bỗng chốc, thời không cuộn trào, sau đó biến thành một khoảng thời không đặc biệt!

Vực!

Kiếm vực vô địch!

Khi vực này xuất hiện, trăm vạn thanh kiếm đã phóng tới, nhưng vừa vào trong kiếm vực vô địch của Diệp Quân, chúng đã bị trấn áp.

Vực!

Nam Nghịch Thủy ở phía xa nhìn thấy cảnh này thì nheo mắt lại, lòng thầm chấn động, quả nhiên chàng trai này đang lĩnh ngộ vực!

Hơn nữa, hắn đã thành công rồi!

Ánh mắt Nam Nghịch Thủy sắc bén, cô ta bỗng biến mất: “Giết!”

Đoạn, một thanh hàn kiếm đâm vào trong kiếm vực của Diệp Quân, cùng lúc đó, kiếm vực hàn băng lại lần nữa xuất hiện!

Vực đấu vực!

Khi hai vực đối đầu nhau, không gian xung quanh vỡ nát tịch diệt!

Đồng thời, Diệp Quân và Nam Nghịch Thủy đã vào trong thời không Vô Giới!

Sau khi vào thời không Vô Giới, Nam Nghịch Thủy bỗng quát lên đầy phẫn nộ rồi đâm kiếm ra, bất chợt, trăm vạn thanh kiếm rung lên kịch liệt rồi phóng về phía Diệp Quân!

Lúc này, Diệp Quân cũng xuất kiếm!

Đối đầu trực diện!

Vào thời khắc Diệp Quân xuất kiếm…

Ầm!

Trăm vạn thanh kiếm bị đánh bay, cùng bị đánh bay với chúng là Nam Nghịch Thủy, kiếm vực hàn băng của cô ta cũng bị kiếm vực vô địch của Diệp Quân trấn áp trong nháy mắt!

Kiếm vực!

Thật ra chính là niềm tin kiếm đạo!

Niềm tin kiếm đạo của ai vững chắc hơn thì người đó chiếm ưu thế!

Mà niềm tin kiếm đạo của Diệp Quân là gì?
 
Chương 1300


Chương 1300

Là vô địch!

Niềm tin kiếm đạo của hắn chính là vô địch, hơn thế nữa, niềm tin kiếm đạo của hắn xưa nay đều vô cùng vững chắc!

Khi nhìn thấy kiếm vực hàn băng của mình bị trấn áp, ánh mắt Nam Nghịch Thủy kia lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Kiếm vực của mình lại bị kiếm vực của Diệp Quân trấn áp sao?

Diệp Quân này vừa mới lĩnh ngộ kiếm vực mà!

Nam Nghịch Thủy thầm kinh hãi.

Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng bước tới một bước, kiếm vực bao trùm lấy Nam Nghịch Thủy ở đằng xa. Cảm nhận được điều này, đồng tử Nam Nghịch Thủy rút lại, cô ta bỗng nhún người tung ra một kiếm!

Chủ động tấn công!

Nhát kiếm này chém ra, hàn quang vạn trượng, nhưng lúc kiếm của cô ta vào kiếm vực của Diệp Quân, tốc độ và sức mạnh đã bị trấn áp trong tích tắc, kiếm thế cũng bị kiếm thế vô địch của Diệp Quân chèn ép.

Mà bấy giờ, kiếm của Diệp Quân đâm tới!

Ầm!

Một mảng kiếm quang vỡ nát, Nam Nghịch Thủy bị đánh bay ra nghìn trượng, vô số kiếm quang tan biến!

Thấy vậy, đám thần linh đứng trên tường thành như hóa đá!

Nam Nghịch Thủy bị trấn áp ngược rồi sao?

Sắc mặt tất cả thần linh đều trở nên cực kỳ khó coi!

Kiếm tu này lại lĩnh ngộ được trong lúc chiến đấu!

Quá ảo!

Trong thời không Âm Giới, Tiểu Tháp bỗng hỏi: “Sao hắn cứ phải lĩnh ngộ trong lúc chiến đấu vậy?”

Người phụ nữ bí ẩn trầm ngâm một hồi rồi đáp: “Chắc hắn thuộc về loại thiên tài chiến đấu, ta cũng từng gặp thiên tài như vậy rồi, mong muốn nâng cao bản thân trong lúc đánh nhau, đương nhiên, thiên tài kiểu này cũng có một khuyết điểm chí mạng!”

Tiểu Tháp tò mò: “Khuyết điểm gì?”

Người phụ nữ bí ẩn: “Dễ bị đánh chết!”

Tiểu Tháp: “…”

Người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Thiên phú của hắn giống với Tiêu Dao Kiếm Tu, giống quá! Liên tiếp khiêu chiến cường giả, không ngừng nâng cấp bản thân, không ngừng đột phá chính mình!”

Tiểu Tháp im lặng.

Đúng vậy!

Nó nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Dao Kiếm Tu trên người Diệp Quân!

Diệp Quân nhìn Nam Nghịch Thủy, đang định ra tay thì mấy chục cường giả bỗng xuất hiện bên cạnh Nam Nghịch Thủy.

Diệp Quân hơi ngớ người, sau đó nói: “Đánh hội đồng à?”

Nam Nghịch Thủy nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi cũng có thể gọi người!”

Diệp Quân nín lặng.

 
 
Chương 1301


Chương 1301

Đánh mãi đánh mãi, cô đánh rớt cả lòng tự trọng luôn rồi à?

Đã vậy thì sao ta phải để ý tới sĩ diện làm gì!

Nam Nghịch Thủy nhìn Diệp Quân chòng chọc, lại nói: “Diệp công tử, đừng nói bọn ta ỷ đông hiếp yếu, ngươi cũng có thể gọi người!”

Gọi người!

Diệp Quân nhìn Nam Nghịch Thủy, nói với giọng thật thà: “Người nhà họ Dương ta đánh nhau trước nay chưa từng gọi người, chưa bao giờ! Trừ phi… thật sự đánh không lại!”

Tiểu Tháp: “…”

Nam Nghịch Thủy: “Ngươi không gọi người đúng không?”

Diệp Quân nhìn thẳng Nam Nghịch Thủy: “Mẹ ta nói rồi, một người thì ta tự đánh, nhiều người thì cô cô ta đánh, cô chắc chắn muốn ta gọi người chứ?”

Nam Nghịch Thủy: “Nghe nói trước đây cha ngươi có biệt danh là vua dựa dẫm, thế chắc ngươi là chàng trai vàng trong làng dựa dẫm rồi, nào, để ta xem chỗ dựa của ngươi thế nào!”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Như cô mong muốn…”’

Nghe Diệp Quân nói người nhà họ Dương đánh nhau chưa từng gọi người, Tiểu Tháp rất muốn phản bác nhưng sau khi nghĩ lại, nó bèn thôi.

Bây giờ tiểu chủ đã là sự tồn tại mà nó không thể chọc giận được.

Vạ từ miệng mà ra!

Nghe Diệp Quân nói vậy, Nam Nghịch Thủy nheo mắt lại, nhưng cô ta không thật sự đợi Diệp Quân gọi người mà lại trực tiếp ra tay.

Ong!

Cùng với tiếng kiếm kêu, thanh hàn kiếm trong tay cô ta rung lên kịch liệt, một luồng kiếm thế mạnh mẽ bao trùm lấy Diệp Quân, cùng lúc đó bảy mươi cường giả đỉnh cấp đứng bên cạnh cô ta cũng phóng thích ra khí thế đáng sợ của mình!

Khí thế của bảy mươi cường giả đỉnh cấp cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên và của một vị Thần Đế, khủng bố đến nhường nào?

Bảy mươi mốt luồng khí thế vừa xuất hiện đã ép về phía Diệp Quân như trăm vạn ngọn núi lớn, thời không tan nát.

Không chỉ thế, uy lực mạnh mẽ còn khiến trời đất cả một mảng trở nên hư ảo!

Trời đất xung quanh không thể nào chịu tải nổi sức mạnh của bọn họ!

Lúc này, Diệp Quân bỗng giơ tay phải ra: “Kiếm tới!”

Ong!

Tiếng kiếm kêu vang trời, một đạo kiếm quang đáp trên tay Diệp Quân!

Kiếm quang tản ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện!

Diệp Quân cầm kiếm Hành Đạo chém về phía trước một nhát!

Vù!

Gặp phải nhát kiếm này, bảy mươi mốt luồng khí thế chợt tan biến!

Thấy thế, đồng tử Nam Nghịch Thủy rút lại, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn vẻ kinh hãi.

Bấy giờ, Diệp Quân bỗng biến mất.
 
Chương 1302


Chương 1302

Vù!

Thời không ở đó hệt như một tờ giấy, bị Diệp Quân đâm thủng.

Vạn vật trong vũ trụ, khi đối diện với kiếm Hành Đạo này đều mỏng manh như tờ giấy!

Nhìn thấy nhát kiếm này của Diệp Quân, sắc mặt của Nam Nghịch Thủy dẫn đầu nặng nề hẳn đi, lập tức quát lên: “Cẩn thận kiếm của hắn!”

Mà nhát kiếm này của Diệp Quân lại đâm thẳng về phía Nam Nghịch Thủy!

Nam Nghịch Thủy hoảng hốt, không dám sơ ý, lập tức thi triển kiếm vực hàn băng nhưng kiếm vực của cô ta vừa xuất hiện đã bị một nhát kiếm chém nát!

Một nhát kiếm nhẹ nhàng!

Thấy vậy, đồng từ Nam Nghịch Thủy thít lại thành một đường thẳng, không hề do dự, lắc người sang bên ngay tắp lự, tránh khỏi nhát kiếm này!

Không đối đầu trực diện!

Diệp Quân cũng không tiếp tục đối phó với cô ta mà hóa thành một đạo kiếm quang lao về phía cánh cửa thành, chém một kiếm xuống.

Ầm!

Cánh cửa thành kia đổ nát, Diệp Quân không dừng lại mà hóa thành một đạo kiếm quang biến mất!

Tới Chân Thần Điện!

Mục đích của hắn không phải là giết người, mục đích chính của hắn là tới Chân Thần Điện để giương oai!

Nhìn thấy Diệp Quân xông về phía xa, sắc mặt đám Nam Nghịch Thủy tái đi, không do dự gì, lập tức lao tới.

Diệp Quân này định đột nhập vào thành!

Chỉ tiếc là tốc độ của Diệp Quân quá nhanh, chớp mắt đã biến mất phía xa.

Trên đường đi, thế hệ trẻ hoàn toàn không dám ngăn cản Diệp Quân, cũng cản không nổi hắn, vì thanh kiếm Diệp Quân cầm trên tay quá khủng bố.

Vì đã có hiệp định nên cường giả thế hệ trước đều không dám ra tay, thế nên chẳng bao lâu sau Diệp Quân đã tới trước một gian đại điện hoành tráng nhất trong thành. Hắn ngẩng đầu nhìn phía trên không đại điện, trên đó có ba chữ lớn: Chân Thần Điện!

Tới rồi!

Ánh mắt Diệp Quân hưng phấn hẳn lên: “Tháp gia, ta tới Chân Thần Điện rồi! Ta giết tới Chân Thần Điện rồi!”

Tiểu Tháp do dự rồi nói: “Nói công bằng thì ngươi thế này không được xem là giết tới đây nhỉ?”

Diệp Quân lơ đẹp Tháp gia, hắn nhìn Chân Thần Điện kia. Trước mấy cột đá phía trước Chân Thần Điện có mười hai cường giả mặc giáp bạc đang đứng, khí tức mỗi cường giả đều thâm sâu khó lường, mà lúc này, mười hai cường giả đều đang nhìn hắn!

Diệp Quân im lặng, hắn biết mình không phải là đối thủ của mười hai cường giả này!

Vào hay không?

Nếu vào, mười hai cường giả này ra tay, dù mình có kiếm Hành Đạo cũng không trụ nổi.

Nếu không vào… thì mất mặt lắm!

Vào!

Diệp Quân nghiến răng, cầm kiếm xông vào!

Bây giờ hắn không có cơ hội do dự vì đám Nam Nghịch Thủy đã đuổi tới rồi.
 
Chương 1303


Chương 1303

Diệp Quân cắm đầu chạy về phía Chân Thần Điện, trong lòng lầm bầm: “Cha phù hộ con, ông nội phù hộ con, cô cô phù hộ con, Tháp gia… thôi bỏ đi”.

Trong lòng hắn loạn lắm, nếu Chân vũ trụ chọn ỷ lớn hiếp nhỏ thì chắc chắn hắn không còn đường sống.

Ba nghìn vạn năm mà cha vẫn chưa hạ được Chân vũ trụ, mình bây giờ mới mười tám tuổi, sao có thể đấu lại Chân vũ trụ chỉ dựa vào sức mình được?

Hắn hiểu rõ thực lực của mình ở đâu.

Trong thế hệ trẻ, hắn có thể ngông cuồng một chút, nhưng với thế hệ trước, hắn phải khiêm tốn.

Ngay lúc Diệp Quân định bước vào Chân Thần Điện kia, người phụ nữ bí ẩn bỗng lên tiếng: “Đừng vào!”

Nhưng bà ấy nói hơi muộn!

Diệp Quân đã xông vào Chân Thần Điện rồi!

Ầm!

Bỗng chốc, một mảng kiếm quang vỡ nát, sau đó Diệp Quân bị đánh bay ra ngoài.

Diệp Quân bay hẳn nghìn trượng, sau đó đập mạnh xuống đấy, mặt đất nứt toác, đá vụn văng tung tóe.

Diệp Quân vội lật người đứng lên, vừa đứng lên, khóe miệng hắn đã rướm máu. Hắn quệt vết máu trên khóe miệng, nhìn đại điện ở phía trước. Ở đó có một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng đơn giản, hai tay chắp sau lưng, tóc dài buông sau lưng, khí khái hào hùng.

Không phải là thế hệ trẻ!

Nhìn thấy vậy, Diệp Quân bỗng cười.

Chân vũ trụ đã phá vỡ quy tắc trước!

Mình có thể nằm nghỉ ngơi rồi!

Diệp Quân lấy Tháp gia ra: “Tháp gia, tới lượt thế hệ trước ra tay rồi!”

Tiểu Tháp: “…”

Nói xong, Diệp Quân dứt khoát nằm xuống nghỉ ngơi.

Tạm thời có thể nằm yên rồi!

Mệt quá!

Suốt dọc đường đánh tới đây, thật sự quá mệt mỏi!

Diệp Quân nở nụ cười, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.

Mà lúc này, giọng nói bí ẩn chợt lên tiếng: “Ngươi còn không mau chạy đi!”

Diệp Quân sững sờ: “Chạy?”

Giọng nói bí ẩn: “Thế hệ trước của họ đã ra tay nghĩa là gì? Nghĩa là bọn họ đã cản được cường giả của Dương tộc rồi!”

Dương tộc!

Diệp Quân sực tỉnh, hắn quay đầu nhìn quanh, sau đó run giọng hỏi: “Mấy người An tiền bối không theo tới đây sao?”

Giọng nói bí ẩn: “Không!”

Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?”

Giọng nói bí ẩn: “Chắc bọn họ đã bị cường giả của Chân vũ trụ cản lại rồi!”

Bị cản lại rồi!
 
Chương 1304


Chương 1304

Diệp Quân ngơ ngác: “Sau đó thì sao?”

Giọng nói bí ẩn: “Sau đó ngươi sẽ toi đời!”

Diệp Quân nuốt nước bọt: “Đã nói là thế hệ trẻ đánh với thế hệ trẻ, thế hệ trước đánh với thế hệ trước mà?”

Giọng nói bí ẩn: “Bọn họ cũng đang đánh mà! Đâu có lừa ngươi!”

Diệp Quân nín thinh.

Hắn cảm thấy mình đã bị lừa!

Trêu ngươi người ta à?

Bây giờ phải làm sao?

Diệp Quân vội nhìn Tháp gia: “Tháp gia, có phải ngươi nên thể hiện một chút đi không?”

Tiểu Tháp im lặng rồi đáp: “Ta chỉ là một cái tháp thôi, thật đấy!”

Nói xong nó hóa thành một tia kim quang chui vào người Diệp Quân.

Diệp Quân im bặt.

Toi rồi!

Mình và tỷ tỷ xông vào đây như kẻ ngốc, bây giờ bị bao vây rồi!

Dựa vào Tháp gia á?

Không đáng tin!

Dựa vào chính mình?

Hình như lại càng không đáng tin hơn!

Người phụ nữ bí ẩn!

Diệp Quân vội nói: “Tiền bối, người có thể ra tay không?”

Người phụ nữ bí ẩn: “Sau này thì có thể, bây giờ thì không!”

Vẻ mặt Diệp Quân kiểu: Người định đợi ta chết rồi nhặt xác ta hay gì?

Phía xa, người đàn ông trung niên kia chỉ nhìn Diệp Quân, không ra tay.

Lúc này, đám Nam Nghịch Thủy đã vây tới.

Thấy Diệp Quân chưa xông vào được Chân Thần Điện, đám Nam Nghịch Thủy chợt thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Diệp Quân đã xông vào Chân Thần Điện thì bọn họ có chết cũng không rửa hết tội.

Lúc này, Diệp Quân bỗng nhìn người đàn ông trung niên kia, cười nói: “Chân vũ trụ thua không nhận nổi à?”

Nếu đã đánh không lại thì nói lý trước đã!

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Ta không ra tay với ngươi, trong điện có trận pháp, ngươi tự tông vào trận pháp, không liên quan gì tới ta!”

Diệp Quân nhìn trong điện, bên trong đó tỏa ra một luồng khí tức năng lượng mạnh mẽ.

Đúng là có trận pháp.

Lúc này, người đàn ông trung niên bỗng bước tới trước một bước, ông ta nhìn Diệp Quân: “Kiếm của ngươi hơi khác thường!”
 
Chương 1305


Chương 1305

Diệp Quân bỗng nói: “Trước thì khiêu chiến đơn, đánh đơn không lại thì các ngươi đánh hội đồng, bây giờ đánh hội đồng không lại thì lại lấy kiếm của ta ra nói…”

Nói rồi, hắn lắc đầu cười: “Đây chính là Chân vũ trụ à? Là cái Chân vũ trụ đã vô địch vô số thời đại đấy sao?”

Nghe thế, sắc mặt của đám Nam Nghịch Thủy đều trở nên khó coi.

Người đàn ông trung niên bỗng nói: “Ngươi cầm thanh kiếm này, ngươi thấy có công bằng không?”

Diệp Quân cười nói: “Ta là kiếm tu, không cầm kiếm thì cầm gì?”

Người đàn ông trung niên: “Vậy bọn ta đánh hội đồng thì có sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Không sao!”

Nói rồi hắn nhìn Nam Nghịch Thủy: “Nào, các ngươi cùng lên đi!”

Các ngươi đánh đơn, ta dùng kiếm Hành Đạo cũng ngại lắm!

Nhưng các ngươi đánh hội đồng… thì ta yên tâm dùng rồi.

Nam Nghịch Thủy trầm lặng nhìn kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân.

Đúng là cô ta đang kiêng dè thanh kiếm này!

Thanh kiếm này giống hệt kẻ biến thái vậy!

Ức hiếp người khác quá đáng!

Khi Diệp Quân cầm thanh kiếm này, không ai dám đối đầu trực diện với hắn.

Lúc này, người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Nam Nghịch Thủy, Nam Nghịch Thủy hiểu ý, bỗng bước tới trước chém một nhát về phía Diệp Quân, Diệp Quân cũng tung một kiếm ra.

Ầm!

Kiếm quang của Nam Nghịch Thủy vỡ nát, kiếm khí mạnh mẽ tan biến…

Vù!

Phía xa, người đàn ông trung niên bị dư chấn còn lại của kiếm khí chém trúng, liên tiếp lùi về sau, lúc ông ta đứng lại, trước ngực đã xuất hiện một vết thương sâu hoắm.

Nam Nghịch Thủy vội lùi sang một bên.

Người đàn ông trung niên nhin Diệp Quân: “Tuy hai bên đã có hiệp định thế hệ trước không được ra ta, nhưng không có nghĩa ngươi được ra tay với thế hệ trước, bây giờ ngươi đã ra tay với ta, ta đánh ngươi là ân oán cá nhân, không liên quan gì tới Chân vũ trụ!”

Trong tháp, Tiểu Tháp không nhịn được: “Ơ đệch?”

Giọng nói bí ẩn: “Chân vũ trụ bắt đầu chơi bẩn rồi!”

Nghe người đàn ông trung niên nói vậy, Diệp Quân nhíu mày thật chặt: “Chân vũ trụ các ngươi thật sự không cần chút sĩ diện nào cả à?”

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Là ngươi đánh ta trước!”

Dứt lời, ông ta bỗng trở tay phải, sau đó ép mạnh xuống!

Đồng tử Diệp Quân rút lại!

Là Đại Đế!

Là một vị cường giả Đại Đế!

Không dám nghĩ nhiều thêm, Diệp Quân đâm kiếm ra!
 
Chương 1306


Chương 1306

Ầm!

Chớp mắt, Diệp Quân đã bị một luồng sức mạnh khủng bố đánh ra xa nghìn trượng, sau cùng đập mạnh xuống đất!

Mặt đất nứt toác!

Người đàn ông trung niên kia nhíu mày, vì ông ta phát hiện kiếm của Diệp Quân đã phá sức mạnh của ông ta, nhưng dư chấn sức mạnh của ông ta không phải thứ Diệp Quân có thể chống đối được.

Diệp Quân bò dậy, toàn thân đầy máu, hắn lấy Tiểu Tháp ra, run giọng nói: “Tháp gia, ngươi xem, bọn họ ức hiếp người khác! Ngươi đánh bọn họ đi!”

Tiểu Tháp im lặng một lát rồi đáp: “Ta chỉ là một vật phụ trợ thôi, thật sự không giỏi đánh nhau!”

Diệp Quân đơ mặt ra.

Lúc này, người đàn ông trung niên đã xông về phía trước, đánh một quyền tới chỗ Diệp Quân.

Sắc mặt Diệp Quân biến đổi, hắn vội giơ kiếm lên chém!

Rầm!

Diệp Quân lại bị đánh bay, lần này bay những mấy nghìn trượng!

Vừa đáp đất, thân xác của hắn đã nứt toạc, máu tươi đầm đìa!

Diệp Quân bò dậy, ngẩng đầu nhìn trời cao: “Cha ơi?”

Tiểu Tháp nhắc nhở: “Sau khi ngươi nâng cảnh giới, cảnh giới của ông ta không hề cao hơn ngươi mười cấp!”

Diệp Quân: “…”

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên định tiếp tục ra tay, Diệp Quân vội nhìn kiếm Hành Đạo: “Cô cô ơi?”

Không trả lời!

Diệp Quân ngơ ngác.

Tiêu rồi!

Toi đời rồi!

Như nhớ ra điều gì, Diệp Quân bỗng ngẩng đầu nhìn trời cao vời vợi, quát lên: “Ông nội, từ đời của con, nếu có con cái đều sẽ mang họ Dương, cháu chắt của con cũng mang họ Dương, con là người nhà họ Dương…”

Phía xa, Đại Đế kia nhíu mày: “Gọi cha còn không được mà còn gọi ông nội…”

Ông ta chưa dứt lời…

Ong!

Một tiếng kiếm kêu vang vọng từ trên trời xanh, ngay sau đó, một tia kiếm quang xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Kiếm quang tản đi, một người đàn ông mặc áo xanh chậm ra bước ra.

Người đàn ông mặc áo xanh cười lớn: “Cháu trai ngoan, ông nội tới rồi đây!”

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp: “…”
 
Chương 1307


Chương 1307

Đối đầu trực diện với Đại Đế ư?

Diệp Quân đương nhiên không ngu ngốc như vậy.

Làm người, quan trọng nhất là phải biết mình là ai, hắn biết rõ bây giờ hắn không thể đánh bại một vị Đại Đế.

Cho dù dùng kiếm Hành Đạo cũng không được.

Bây giờ hắn chưa thể khai phá hết sức mạnh của kiếm Hành Đạo.

Tháp gia không đáng tin!

Cha không ở đây!

Cô cô cũng không ở đây!

Không còn cách nào khác ngoài việc gọi ông nội.

Hắn cũng đang thử vận may, nhưng không ngờ ông nội lại đến thật.

Nhưng không phải bản thể tới, mà chỉ là phân thân.

Đương nhiên bây giờ hắn cũng không quan tâm nhiều đến vậy, có thể tới là tốt lắm rồi.

Vị Đại Đế kia nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam, nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng.

Đến cấp bậc như bọn họ, đều có thể cảm nhận được ai là người nguy hiểm.

Nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam trước mặt, ông ta cảm thấy rất nguy hiểm.

Sau khi Kiếm Chủ Thanh Sam xuất hiện, ông ta nhìn Diệp Quân, mỉm cười.

Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: “Ông nội?”

Kiếm Chủ Thanh Sam cười lớn: “Ông nội tới rồi đây!”

Diệp Quân ngơ ngác.

Cảm giác người này còn không đáng tin bằng cha.

Bây giờ hắn đã hiểu vì sao Tháp gia lại làm quá như vậy, bây giờ hắn đã hiểu thế nào là thượng bất chính, hạ tắc loạn.

Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Cha cháu từng nhắc đến ông với cháu chưa?”

Diệp Quân lắc đầu: “Chưa!”

Kiếm chủ Thanh Sam cau mày: “Tên nghịch tử này!”

Diệp Quân: “…”

Kiếm Chủ Thanh Sam quan sát Diệp Quân một lượt, rồi cười nói: “Cháu khá lắm, nhưng vẫn kém xa ông nội năm đó!”

Diệp quân trầm mặc, ông nội này… nhìn không đáng tin chút nào, còn rất khoác lác.

Bây giờ hắn đã biết vì sao Tháp gia lại không đứng đắn như vậy.

Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng!

Kiếm Chủ Thanh Sam định nói gì đó, Diệp Quân đã nói trước: “Ông nội, đó là Đại Đế!”

Vừa nói hắn vừa chỉ vào vị Đại Đế phía xa.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn vị Đại Đế kia, rồi cười nói: “Cha cháu không nói với cháu, ông lợi hại thế nào sao?”

Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi nói: “Tháp gia nói ông trước đây nuôi dưỡng cha cháu ở bên ngoài, nói ông không xứng làm cha!”
 
Chương 1308


Chương 1308

“Mẹ kiếp!”

Tiểu Tháp nhảy dựng lên, run giọng nói: “Đại ca, ngươi đang nói gì vậy? Ta nói như vậy khi nào? Ngươi đừng bịa đặt! Xảy ra án mạng đấy!”

Nghe Diệp Quân nói vậy, nụ cười trên mặt Kiếm Chủ Thanh Sam lập tức biến mất.

Tiểu Tháp bỗng hoảng sợ.

Kiếm Chủ Thanh Sam xòe bàn tay, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay ông ấy, ông ấy nhìn Tiểu Tháp: “Ta đang nghĩ, tại sao con trai ta lại ngỗ nghịch như vậy, luôn có những ý nghĩ xấu xa, thì ra là do ngươi dạy!”

Tiểu Tháp run rẩy nói: “Chủ nhân, cho ta mượn mười lá gan ta cũng không dám! Cháu trai của ngài… rất xấu xa!”

Kiếm Chủ Thanh Sam không vui nói: “Nói láo, ta thấy đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, hiểu chuyện hơn cha nó nhiều. Tiểu Tháp, ngươi không được nói xấu cháu trai ta, nếu không ta sẽ trừng trị ngươi!”

Tiểu Tháp không nói nên lời.

Lúc này, vị Đại Đế kia lên tiếng: “Các hạ…”

Kiếm Chủ Thanh Sam quay người phóng kiếm.

Phập!

Đại Đế đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy.

Lúc này, tất cả mọi người đều hóa đá.

Diệp Quân trợn tròn mắt, không thể tin nổi.

Đại Đế!

Đại Đế mà lại bị một kiếm đóng chặt!

Ông nội lợi hại vậy sao?

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn vị Đại Đế kia, không vui nói: “Ông cháu ta đang nói chuyện, ngươi xen vào làm gì?”

Đại Đế nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam với vẻ sợ hãi.

Một nhát kiếm!

Ông ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị một kiếm đóng chặt.

Đây là thực lực gì vậy?

Ông ta là Đại Đế đấy!

Đại Đế!

Lúc này, ông ta vô cùng hoang mang.

Ngoài Kiếm Chủ Nhân Gian trong vũ trụ Quan Huyên, còn có cường giả đáng sợ vậy sao?

Đám cường giả Chân vũ trụ xung quanh cũng hóa đá tại chỗ.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp Quân, cười nói: “Đừng kinh ngạc, Đại Đế cũng chỉ là con kiến mà thôi!”

Diệp Quân trầm mặc, hắn biết ông nội đang ra vẻ, nhưng hắn không thể phản bác.

Quả thực như con kiến!

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Đây là kiếm Hành Đạo, rất lợi hại!”

Kiếm Chủ Thanh Sam bình tĩnh nói: “Lợi hại cái gì, chỉ là một thanh kiếm đểu mà thôi!”

 
 
Chương 1309


Chương 1309

Kiếm Hành Đạo chợt run rẩy!

Sắc mặt Diệp Quân cũng thay đổi, kiếm Hành Đạo sắp phát điên rồi.

Kiếm Chủ Thanh Sam lại cười nói: “Sao thế, ngươi định một chọi một với ta à? Nào, đến đây, để ta xử ngươi!”

Kiếm Hành Đạo không nói nên lời, trốn vào trong nội thể Diệp Quân.

Người đàn ông này thật không biết xấu hổ, ức hiếp cả một thanh kiếm, vì vậy trốn đi trước thì hơn.

Thấy kiếm Hành Đạo trốn đi, Diệp Quân sững sờ.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy kiếm Hành Đạo kinh sợ đến vậy!

Xem ra ông nội còn mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều.

Diệp Quân trợn tròn mắt, phải nịnh nọt mới được.

Phải khiến ông nội hài lòng.

Nghĩ vậy, Diệp Quân kinh ngạc nói: “Ông nội… Đó là Đại Đế đấy, vậy mà ông lại giết ông ta trong nháy mắt! Trời ơi… Ông nội, ông… thật lợi hại!”

Tiểu Tháp: “…”

“Ha ha!”

Kiếm Chủ Thanh Sam cười lớn: “Nhóc con không cần nịnh nọt, ông nội không trúng kế này đâu!”

Diệp Quân cười khổ: “Đại Đế giống như một vị thần trong lòng cháu, nhưng ở trước mặt ông nội, lại không có lực đánh trả…”

Hắn vừa nói vừa lắc đầu: “Ông nội, cháu làm ông mất mặt rồi!”

Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Đừng nản lòng, cháu còn trẻ, khi bằng tuổi cháu thì ông đã tiến xa rồi… Ừ, mặc dù khi bằng tuổi cháu, ông đã lợi hại hơn cháu rất nhiều, nhưng cũng bình thường thôi, dù sao ông cũng là thiên tài tuyệt thế trăm vạn năm có một!”

Tiểu Tháp câm nín.

Nếu không phải năm đó ta đi theo ngài thì đã bị ngài lừa rồi.

Có điều phải nói, trong ba đời nhà họ Dương, người tài giỏi nhất chắc chắn là Diệp Quân.

Cha và ông nội hắn đều không đuổi kịp.

Hơn nữa, Kiếm Chủ Nhân Gian không phải khổ sở bình thường, mà cả ngày đều bị đuổi đánh.

Đến đầu cũng gần mất luôn.

Nghe vậy, Diệp Quân do dự nói: “Ông nội, cháu hơi tò mò, cường giả tuyệt thế như ông vốn dĩ phải nổi danh khắp nơi, sao cháu lại chưa từng nghe đến ông?”

Kiếm Chủ Thanh Sam cười: “Cháu chưa từng nghe đến ra là vì kẻ thù của ông ở thế hệ đó đều bị giết hết rồi!”

Diệp Quân sững sờ.

Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Ông hỏi cháu một câu, cháu thành thực trả lời cho ông!”

Diệp Quân gật đầu: “Ông hỏi đi!”

Kiếm Chủ Thanh Sam cười tủm tỉm: “Cháu vừa nói từ đời cháu, tất cả con cháu đều họ Dương, xem ra cháu biết vài chuyện giữa ông và cha cháu, cháu nói xem, là cha cháu sai hay ông sai?”

Diệp Quân ngẩn người.

Câu hỏi khó đây rồi!
 
Chương 1310


Chương 1310

Tiểu Tháp cười lớn, rất hả hê.

Diệp Quân nói: “Tháp gia nói lúc đầu ông rất vô nhân đạo!”

Tiểu Tháp: “???”

Kiếm Chủ Thanh Sam hơi nheo mắt, mặc dù vẫn cười nhưng hơi lạnh lùng.

Diệp Quân vội vàng nói tiếp: “Nhưng cháu nghĩ là đàn ông thì chịu khổ chút cũng không sao, chỉ là cháu thấy Tháp gia nói cũng có lý, nuôi dưỡng ở bên ngoài không tệ, nhưng không thể nuôi dưỡng ở bên ngoài một cách không có não được! Dù sao kẻ thù cũng quá mạnh, nuôi tự do quá sẽ không chống lại nổi! Đây đều là những gì Tháp gia nói, cháu thấy cũng có lý!”

Tiểu Tháp: “…”

Giọng nói bí ẩn cười nói: “Tiểu Tháp, ngươi phải gánh chịu tất cả!”

Tiểu Tháp gục ngã.

Nghe vậy, Kiếm Chủ Thanh Sam cười lớn: “Đây đều là ý của cháu nhỉ?”, Diệp Quân cười: “Ông nội, chúng ta là người một nhà, người một nhà không nói xấu nhau. Thành thật mà nói, nuôi dưỡng ở bên ngoài cũng không sai, dù sao luyện từ cấp thấp trở đi cũng sẽ luyện được tính kiên nhẫn, sau này sẽ làm nên việc lớn. Giống như ông nội, ông đi được đến ngày hôm nay, chắc hẳn ngày xưa đã phải chịu khổ rất nhiều, đúng không?”

Kiếm Chủ Thanh Sam nói: “Đúng vậy!”

Diệp Quân gật đầu: “Ông nội nuôi cha ở bên ngoài, là hy vọng cha có thể đạt tới tầm cao như ông nội, điều này chắc chắn không sai”.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Kiếm Chủ Thanh Sam càng tươi rói, nhìn đứa cháu trai trước mặt càng thuận mắt hơn.

Diệp Quân nói tiếp: “Nhưng ông cũng nên chú ý một chút, đến tình cha con, chắc hẳn ông nội rất ít khi ở cùng cha giống như ông cháu ta đang tâm sự phải không?”

Kiếm Chủ Thanh Sam trầm mặc.

Diệp Quân nói tiếp: “Thật ra cháu nghĩ cha sẽ không trách ông nội nuôi dưỡng ông ấy ở bên ngoài đâu, điều ông ấy trách là từ nhỏ đến lớn chưa từng cảm nhận được tình thương của cha, đây mới là điều ông ấy quan tâm. Cha không hề sợ khổ, nhưng ông nội chưa từng ở bên bầu bạn cùng ông ấy…”

Hắn ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Ông nội cũng bị nuôi dưỡng ở bên ngoài sao?”

Kiếm Chủ Thanh Sam gật đầu.

Diệp Quân chợt câm nín.

Gia tộc bọn họ biến thái vậy sao?

Diệp Quân nghĩ một lát rồi nói: “Cháu nghĩ bầu bạn là điều quan trọng nhất, trước đây cháu chưa được gặp ông, nên không có bất kỳ tình cảm nào với ông, chỉ cảm thấy đó là cách gọi mà thôi! Nhưng bây giờ, cháu gặp nạn, ông nội lập tức ra tay giúp đỡ, khiến cháu cảm nhận được tình cảm gia đình, vì vậy ông nội không chỉ là một danh xưng nữa, mà là một loại tình cảm, một giọt máu đào hơn ao nước lã! Vì vậy cháu nghĩ ông cháu ta nên nồi dưỡng tình cảm nhiều hơn, ông có thể để lại cách liên lạc cho cháu không?”

Tiểu Tháp: “…”

Giọng nói bí ẩn: “…”

Kiếm Chủ Thanh Sam cũng sững sờ.

Trước đó nghe còn thấy cảm động, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy có gì đó không ổn?

Kiếm Chủ Thanh Sam nghiêm túc nhìn Diệp Quân, sao ông ấy có thể không biết thằng nhóc này đang nghĩ gì được, ông ấy cười lớn nói: “Thằng nhóc này, ha ha…”
 
Chương 1311


Chương 1311

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ông nội, sau này cháu muốn gặp ông thì phải liên hệ với ông thế nào?”

Hắn đã cố gắng hết sức rồi.

Chết tiệt!

Không thể không tìm chỗ dựa được.

Không tìm chỗ dựa sẽ bị đánh chết mất.

Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Đừng nghĩ những điều vô nghĩa nữa, nâng cao thực lực cho tốt đi! Về phần những thứ khác thì cháu yên tâm, dù sao cháu cũng là cháu trai của ông, sao ông có thể để người khác bắt nạt cháu chứ!”

Diệp Quân trầm mặc, không cam lòng, đang định nói tiếp thì Kiếm Chủ Thanh Sam đã điểm nhẹ, một tia kiếm quang đã xuyên qua lông mày hắn.

Bỗng chốc, vô số thông tin tràm vào trong thức hải của hắn.

Diệp Quân kinh ngạc: “Đây là?”

Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: Một môn kiếm kỹ, thích hợp với tu luyện của cháu!”

Kiếm kỹ!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm?

Đúng lúc này, Kiếm Chủ Thanh Sam nói: “Ông phải đi rồi!”

Diệp Quân vội vàng nói: “Ông nội, đợi đã, chúng ta trò chuyện thêm chút nữa…”

Vừa nói hắn vừa kéo Kiếm Chủ Thanh Sam về phía Chân Thần Điện phía xa…

Chân Thần Điện!

Cũng đã đến rồi, có thế nào cũng phải đi vào Chân Thần Điện dạo một vòng, nếu không sau này ra ngoài sao có thể khoác lác được chứ?

Mà nếu có thể vào được Chân Thần Điện thì xét về mức độ nào đó, mình cũng xem như đã hơn cha rồi.

Dù sao năm đó cha cũng không thể vào được Chân Thần Điện.

Kiếm Chủ Thanh Sam cũng không từ chối, nhìn Diệp Quân trước mặt, gương mặt tràn đầy nụ cười, chỉ cảm thấy rất thân thiện.

Đứa cháu trai này rất hợp ý ông ấy.

Lúc này cường giả xung quanh Chân Thần Điện đều đang nhìn chằm chằm hai ông cháu Diệp Quân, tất cả cường giả ở Chân vũ trụ như gặp phải kẻ địch mạnh.

Dĩ nhiên họ không kiêng dè Diệp Quân mà là kiêng dè Kiếm Chủ Thanh Sam.

Một phân thân, một nhát kiếm có thể khóa chặt một Đại Đế.

Thực lực này đáng sợ đến thế nào?

Nhưng ngay lúc này, bỗng có mười mấy khí tức cực kỳ đáng sợ xuất hiện trong Chân Thần Điện.

Kiếm Chủ Thanh Sam rất bình tĩnh, không nói gì.

Đúng lúc này, Đại Đế bị khí kiếm ghim chặt đó bỗng nói: “Lui xuống”.

Lui xuống!

Ông ta biết không ai ở đây có thể ngăn được Kiếm Chủ Thanh Sam.

Ép buộc ngăn cản, chỉ đành hy sinh vô ích.
 
Chương 1312


Chương 1312

Nghe Đại Đế nói thế, mặc dù không cam lòng nhưng các cường giả Chân vũ trụ trong điện đều lần lượt lui xuống.

Tấn công vào lúc này thì chỉ có thể nói là mất não.

Cứ thế Diệp Quân dẫn Kiếm Chủ Thanh Sam đi vào Chân Thần Điện, toàn bộ Chân Thần Điện cực kỳ rộng, trong điện chỉ có bức tượng của một người phụ nữ, người phụ nữ mặc một bộ váy vải bố đơn giản, bím tóc khá dài, ôm một con mèo trong lồng ngực.

Chân Thần!

Diệp Quân nhìn bức tượng đó, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.

Hắn biết đây có lẽ là Chân Thân lớn mạnh đến mức vô địch đó của Chân vũ trụ.

Diệp Quân bỗng nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam: “Ông nội, có đánh lại bà ta không?”

Kiếm Chủ Thanh Sam nói: “Cháu đoán xem”.

Diệp Quân cười nói: “Ông nội vô địch”.

“Ha ha!”

Kiếm Chủ Thanh Sam bật cười, ông ấy nhìn bức tượng đó không nói gì.

Diệp Quân vẫn khá tò mò, tiếp tục thăm dò: “Mấy nhát kiếm có thể giết được bà ta?”

Kiếm Chủ Thanh Sam xoa đầu Diệp Quân, sau đó cười nói: “Ông biết cháu đang có ý đồ gì nhưng ông nói cho cháu biết, người phụ nữ này không đơn giản, hơn nữa bà ta quả thực là một thần linh rất lợi hại. Tất nhiên, nếu bà ta dám ỷ lớn ăn hiếp nhỏ cháu, ông nội sẽ ra mặt, đến lúc đó ông sẽ mặc kệ hết mọi thứ, ai cũng đừng hòng động đến cháu trai của ông”.

Những lời Kiếm Chủ Thanh Sam nói khiến Diệp Quân vô cùng cảm động.

Hắn nhận người ông nội này rồi đấy.

Tổ tiên còn người tài nào nữa thì cũng nhận hết!

Kiếm Chủ Thanh Sam lại nói: “Điểm xuất phát của cháu rất cao nên cần phải vững vàng, rất nhiều chuyện vẫn phải tự mình đối mặt, dù sao con đường của cháu cũng chỉ có mình cháu đi, hiểu không?”

Diệp Quân khẽ gật đầu nhưng không đáp lời.

Tự mình đi.

Ghi điểm.

Tình hình như vừa rồi thì vẫn không thể tự mình đi được.

Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Kiếm Chủ Thanh Sam lắc đầu khẽ cười: “Thằng nhóc cháu đấy, tâm tư của cháu còn nhiều hơn cả cha cháu nữa”.

Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: “Đến mức độ nhất định có phải sẽ lạnh nhạt với tất cả mọi thứ trên đời không?”

Ánh mắt Kiếm Chủ Thanh Sam lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Tại sao cháu lại nghĩ như thế?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Trong sách nói vậy”.

Kiếm Chủ Thanh Sam: “Đúng là sẽ như thế”.

Nói đến đây ông ấy bỗng nhìn Diệp Quân: “Cháu nghĩ Đại Đế rất mạnh, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu.

Đại Đế quả thật rất lợi hại.

Dù cho hắn có kiếm Hành Đạo cũng không phải là đối thủ của đối phương.
 
Chương 1313


Chương 1313

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn vị Đại Đế bị ghim chặt ở bên ngoài, sau đó cười nói: “Người này đã được coi là cường giả đỉnh cấp nhất ở vũ trụ này, nhưng ở trong mắt ông, ông ta chỉ nhỏ bé như một con kiến, nếu không phải do ông ta ỷ lớn ăn hiếp nhỏ thì ông cũng không có hứng thú ra tay với ông ta”.

Diệp Quân lặng thinh không đáp.

Ông nội đang khoe khoang sao?

Không!

Hắn nghĩ ông nội thật sự rất lợi hại.

Kiếm Chủ Thanh Sam lại nói: “Tu đạo cũng như việc uống nước vậy, nóng lạnh tự khắc chỉ có bản thân mình biết. Đời người cần một quá trình, quá trình này bắt buộc tự mình trải nghiệm, cũng giống như cháu, cháu đi từ Quan Huyên đến đây, thực lực cũng tăng lên không ít chứ nhỉ?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng ạ”.

Đúng là như thế, trên đường đi đến đây, mặc dù chịu rất nhiều khổ sở nhưng phải nói là thực lực của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều.

Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Nếu lúc đầu ông ra tay giúp đỡ cháu thì liệu cháu có được như hôm nay không?”

Diệp Quân im lặng không nói.

Kiếm Chủ Thanh Sam mỉm cười: “Vui buồn tan hợp, đủ loại cảm xúc đều phải trải qua một lần. Nếu không trải qua biệt ly sẽ không có niềm vui khi được hội ngộ, nếu không trải qua chết chóc thì sẽ không biết giá trị của cuộc sống”.

Ông ấy khẽ cười, sau đó nói: “Những lời nói văn vẻ nho nhã lại chẳng khiến người thoải mái chút nào, nói một cách đơn giản, ông nghĩ chỉ cần cháu không bị đánh chết thì nên chịu khổ một chút, như vậy cháu mới có thể trưởng thành nhanh hơn”.

Diệp Quân cạn lời.

Hắn nhận ra ông nội của hắn hơi cực đoan.

Bây giờ hắn cũng hiểu được tại sao cha lại hơi đối địch với ông nội.

Nếu đây là cha mình, mình cũng không muốn nhận.

Vô lý hết sức.

Đương nhiên hắn cũng có thể cảm nhận được lúc còn trẻ, có thể ông nội từng bị đả kích gì đó hoặc thời thơ ấu bất hạnh nên mới cực đoan như vậy.

Lúc này, Kiếm Chủ Thanh Sam phủi bụi trên vai Diệp Quân, sau đó khẽ nói: “Năm đó ông nuôi cha của cháu ở bên ngoài, mặc dù lúc đầu là có ý tốt nhưng cách này quả thật quá mức cực đoan, vì có một số việc không nên để nó gánh vác, đây cũng là chuyện mà ông cảm thấy khá hối hận”.

Diệp Quân cười nói: “Vẫn còn cơ hội để sửa chữa mà!”

Kiếm Chủ Thanh Sam sửng sốt, nói: “Sửa chữa?”

Diệp Quân nhanh chóng gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng thế, tuy chuyện của con trai đã không thể cứu vãn được, nhưng không phải còn có cháu trai của ông sao? Sau này ông cháu ta có thể cùng nói chuyện nhiều hơn, cải thiện tình cảm mối quan hệ”.

Tiểu Tháp: “…”

Nghe Diệp Quân nói thế, Kiếm Chủ Thanh Sam bật cười, một lúc sau ông ấy nhìn Diệp Quân lắc đầu mỉm cười. Thằng nhóc này láu cá hơn cả cha nó, xem ra vẫn chưa chịu khổ đủ.

Nghĩ đến đây, Kiếm Chủ Thanh Sam bỗng truyền âm bằng huyền khí cho Tiểu Tháp: “Sau này để thằng nhóc này chịu khổ nhiều hơn, đừng để nó trở nên ba hoa láu cá, nó có tiềm năng làm vua dựa dẫm đấy”.

Tiểu Tháp vội nói: “Vâng! Rất được ạ!”
 
Chương 1314


Chương 1314

Nó giơ hai tay hai chân tán thành việc này.

Lúc này Diệp Quân bỗng hỏi: “Ông à, ông thấy cháu nói thế nào?”

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Nói hay lắm, ông cháu ta nên nói chuyện nhiều hơn, cải thiện tình cảm”.

Diệp Quân nhanh chóng luyện sắt khi còn nóng: “Vậy ông có thể để lại cách liên lạc không? Nếu cháu gặp… ồ, ý của cháu là nếu cháu nhớ ông thì có thể liên lạc với ông bất cứ lúc nào”.

Kiếm Chủ Thanh Sam chớp mắt nói: “Đến lúc đó nếu cháu muốn liên lạc với ông thì cứ hỏi Tiểu Tháp, nó biết liên lạc với ông thế nào”.

Diệp Quân lại hơi do dự.

Tháp gia không đáng tin, đó là điều ai cũng biết.

Ngay lúc này một âm thanh cực lớn vang lên giữa không trung ở đằng xa.

Diệp Quân vội thu lại suy nghĩ, sau đó nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam: “Ông vẫn chưa từng gặp tỷ tỷ của cháu nhỉ, gặp một chút không ạ?”

Kiếm Chủ Thanh Sam gật đầu: “Ừ”.

Nói rồi hai ông cháu đi ra ngoài.

Lúc ra khỏi điện, Diệp Quân quay đầu lại nhìn bức tượng Chân Thần đó.

Lần sau gặp người phụ nữ thì phải thô tục một chút, không thể cứng nhắc…

Không đúng!

Diệp Quân đỏ mặt, mình dùng từ cũng hơi thô tục rồi.

Đều là do Tháp gia dạy hư! Ra khỏi đại điện, Kiếm Chủ Thanh Sam ngẩng đầu lên nhìn không trung, lúc này Diệp An và người đàn ông luân hồi chuyển thế đó vẫn còn đang đánh nhau.

Không thể không nói thực lực người đàn ông luân hồi chuyển thế đó rất nghịch thiên, dù đối mặt với Diệp An nhưng gã vẫn không rơi vào thế yếu.

Lúc này như cảm nhận được gì đó, người đàn ông luân hồi chuyển thế đó bỗng quay đầu lại nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam bên dưới, ngay sau đó một luồng kiếm khí lao đến.

Vèo!

Người đàn ông còn chưa phản ứng kịp thì đã bị một nhát kiếm này ghim chặt tại chỗ.

Gương mặt người đàn ông đầy vẻ khó tin.

Mình là ai?

Mình sao thế này?

Lúc này đầu óc gã trống rỗng.

Diệp Quân ở đối diện người đàn ông quay đầu lại nhìn xuống bên dưới, lúc nhìn thấy Kiếm Chủ Thanh Sam, cô ấy sửng sốt.

Kiếm Chủ Thanh Sam vung tay lên, Diệp An lập tức xuất hiện trước mặt ông ấy và Diệp Quân.

Diệp An nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam, không lên tiếng.

Diệp Quân bước đến trước mặt Diệp An, kéo tay áo cô ấy: “Gọi ông nội đi”.

Diệp An nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam không nói gì.

Diệp Quân nói: “Tỷ tỷ, ông vừa giết một Đại Đế đấy”.

Diệp An nhìn Đại Đế bị ghim ở chỗ kia, do dự một chốc rồi nói: “Ông nội”.
 
Chương 1315


Chương 1315

Diệp Quân lau mồ hôi lạnh, trực giác mách bảo hình như tỷ tỷ này có gì đó không ổn, như muốn đánh ông nội vậy.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp An, sau đó cười nói: “Huyết mạch đã thức tỉnh rồi à?”

Diệp An gật đầu: “Vâng”.

Kiếm Chủ Thanh Sam ngẫm nghĩ một lúc rồi búng ngón tay, một giọt máu lao vào giữa trán Diệp An.

Vèo!

Thoáng chốc một tia sáng màu đỏ như máu bùng phát trong người Diệp An, tia sáng màu lao lên trời dung nhập vào tầng mây, cả bầu trời bỗng chốc trở thành biển máu, cực kỳ đáng sợ.

Vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, khí tức huyết mạch đáng sợ quá.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp An hai mắt đỏ như máu, cười nói: “Ông đã thăng cấp cho sức mạnh huyết mạch của cháu, còn cuối cùng có thể đạt đến mức độ này thì phụ thuộc vào bản thân cháu”.

Diệp An siết chặt hai tay, chậm rãi áp chế tà khí và sát khí trong người, một lúc sau cô ấy nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam: “Cảm ơn”.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp An, cười nói: “Hình như cháu hơi bất mãn với ông phải không?”

Diệp An bình tĩnh nói: “Không dám”.

Kiếm Chủ Thanh Sam mỉm cười: “Con bé này, là người nhà họ Dương, nếu có gì bất mãn thì cứ nói thẳng, ông nội cháu không phải là người hẹp hòi”.

Diệp An nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam, sau đó nói: “Giới Vực Tháp nói ông từng mặc kệ sự sống chết của cha, đến nỗi cha phải trải qua tình cảnh cực kỳ thảm, đây là thật sao?”

Tháp Giới Vực: “?”

Kiếm Chủ Thanh Sam chớp mắt, sau đó xòe bàn tay ra, thoáng chốc tháp Giới Vực bay vào trong tay ông ấy.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn tháp Giới Vực trong tay, bình tĩnh nói: “Tháp này hơi lạc hậu, ông cải tạo lại giúp cháu, để cháu dùng thoải mái hơn”.

Ông ấy bỗng dùng ngón tay vẽ một đường, vô số kiếm quang rơi lên tháp Giới Vực.

Tháp Giới Vực đó bị kiếm quang bao vây, ông ấy dùng lực đạo rất tốt, mỗi một kiếm quang rơi trên đó cũng chỉ để lại một vết kiếm, nhưng lại không bị hư hại gì, ông ấy khống chế sức lực rất tốt.

Không lâu sau Diệp Quân và Diệp An nghe thấy từng tiếng gào thét thê lương.

Hai tỷ đệ đều lặng thinh không nói.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn hai tỷ đệ, cười nói: “Không sao cả, quá trình này hơi đau đớn, qua rồi sẽ ổn thôi”.

Nhưng tiếng gào thét đó lại càng lúc càng thảm thiết, đúng là khiến người ta nghe thôi cũng mất hồn.

Hai tỷ đệ đứng đó không dám động đậy…

Tiểu Tháp im lặng không nói.

Nhà các ngươi đúng thật là một gia đình chuyên gài bẫy các tháp.

Phải nói rằng tiếng hét chói tai kia thật sự khiến da đầu người ta tê dại.

Thật thê thảm.

Hai tỷ đệ Diệp Quân cũng bất động.

Diệp Quân hơi ngượng ngùng, người ông nội này hình như không phải người tốt.
 
Chương 1316


Chương 1316

Diệp An cũng im lặng, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, Kiếm Chủ Thanh Sam chợt dừng lại, ông ấy xòe bàn tay ra, tháp Giới Vực bay đến trước mặt Diệp An.

Diệp An nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam: “Ông cải tạo lại rồi sao?”

Kiếm Chủ Thanh Sam gật đầu, bình tĩnh nói: “Ông giúp nó đổi hồn rồi!”

Diệp Quân sững sờ.

Diệp An cũng ngẩn người.

Tiểu Tháp còn đổ mồ hôi dòng dòng.

Thay luôn hồn khác!

Điều này tương đương với cái gì?

Tương đương với việc bị giết chết!

Nó biết chủ nhân nổi giận rồi.

Thật sự tức giận!

Bây giờ chủ nhân rất ít khi tức giận, nhưng một khi tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp Quân: “Chuyện nhà họ Dương, đóng cửa lại nói thế nào cũng được, nó chỉ là một cái tháp rách nát mà cũng dám gây chuyện thị phi, thật không biết chừng mực, chuyện này nó có thể nhúng tay vào sao?”

Diệp An trầm mặc.

Cô ấy vô cùng xa lạ với người ông nội này, chỉ nghe nói ông nội tính tình không tốt, bây giờ xem ra quả thực không tốt thật.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp An, bình tĩnh nói: “Nếu cháu không muốn đổi về họ Dương thì tùy cháu, ai coi ông là người thân thì ông sẽ coi người đó là người thân, và ngược lại!”

Ông nội nổi giận thật rồi!

Cũng bình thường thôi.

Chuyện của Diệp Huyên và ông ấy là chuyện của hai cha con họ, Diệp Huyên có thể oán hận ông ấy, ông ấy không có gì để nói, nhưng những người khác không thể tham gia vào chuyện này.

Ông ấy có thể bao dung cho con trai mình, dù sao ông ấy cũng đã thừa nhận việc năm đó mình làm là sai.

Nhưng người khác chỉ trích ông ấy thì không được.

Nghe vậy, Diệp An nắm chặt tay, sắc mặt hơi khó coi.

Kiếm Chủ Thanh Sam vẫn bình tĩnh như nước.

Tình thân!

Từ trước đến nay, ông ấy luôn coi trọng tình thân!

Nếu không, ông ấy sẽ không để nhà họ Dương giúp đỡ Diệp Quân ngay từ khi bắt đầu, mà Ngân Hà Tông của Diệp An cũng thuộc thế lực của ông ấy.

Ông ấy đối đãi với hai hậu bối này rất tốt, dù sao ông ấy cũng cảm thấy trước đây mình đã sai, vì vậy không muốn sai càng thêm sai, mà muốn bù đắp cho cháu mình.

Nhưng vừa nghe Diệp An chất vấn cùng lời nói thù địch, ông ấy thật sự rất tức giận.
 
Chương 1317


Chương 1317

Vẫn là câu nói đó, đây là chuyện giữa ông và cha cháu, cha cháu chưa từng oán hận ông, cháu chạy tới đây oán trách gì chứ?

Đây là tính cách của ông ấy, một khi đã nội giận thì thân thích cũng không nhận.

Diệp Quân vội vàng đi tới trước mặt Kiếm Chủ Thanh Sam, kéo lấy cánh tay ông ấy: “Tính tình ông thật không tốt, chúng ta đều là người nhà, đừng nói những lời tổn thương như vậy”.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tu luyện cho tốt!”

Nói xong ông ấy hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời, biến mất trong tinh không sâu thẳm.

Nói đi là đi.

Diệp Quân khẽ thở dài.

Hắn biết ông nội thật sự nổi giận rồi.

Tính cách này của ông nội thật quá nóng nảy.

Dường như nghĩ ra điều gì đó, Diệp Quân quay người đi đến trước mặt Diệp An, đang định nói thì Diệp An đã hóa thành một đạo huyết quang biến mất ở phương xa.

Diệp Quân sững sờ.

Hay lắm!

Tính cách của bọn họ đều nóng nảy.

Người này còn nóng nảy hơn người kia.

Hắn vừa làm cháu trai, vừa làm em trai, thật quá khó xử.

Đồng thời, hắn cũng cảm thấy hơi bất lực.

Trong bầu trời hư không sâu thẳm, Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp An rời đi, khẽ lắc đầu. So với Diệp Quân, ông ấy phát hiện tính cách của nha đầu này giống ông ấy hơn, còn tính cách của Diệp Quân lại giống con trai ông ấy.

Lúc này, một giọng nói truyền tới từ phía sau Kiếm Chủ Thanh Sam: “Thế nào rồi?”

Kiếm Chủ Thanh Sam quay đầu nhìn, cách đó không xa, một người phụ nữ váy tím đang chậm rãi đi tới.

Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Không vui vẻ lắm!”

Người phụ nữ váy tím nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam: “Cãi nhau với cả cháu mình, chỉ có ông như vậy thôi”.

Kiếm Chủ Thanh Sam cười lớn: “Đi thôi!”

Nói xong, ông ấy dẫn người phụ nữ váy tím biến mất trong tinh không.



Phía dưới, Diệp Quân nhìn về phía chân trời, ông nội đi thật rồi.

Đúng lúc này, người phụ nữ bí ẩn nói: “Ngươi không đi sao?”

Đi?

Nghe vậy, Diệp Quân hơi bất ngờ, hắn quay lại nhìn về phía cách đó không xa, giữa lông mày của vị Đại Đế trung niên kia vẫn còn lưu lại một đạo kiếm quang, không thể động đậy, nhưng cường giả xung quanh vẫn có thể di chuyển.

Lúc này, một đám cường giả thần linh đều đang nhìn hắn chằm chằm.

Diệp Quân quay người bỏ chạy.

Vị Đại Đế kia tức giận nói: “Âm Thần đang trên đường tới, đừng để bọn chúng chạy mất!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom