Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3193


Chương 3193

Chương 3193

Vũ Trụ Kiếp này đúng là ngày càng mạnh thêm.

Sắc mặt Từ Thụ và Từ Nhu cũng vô cùng nghiêm trọng, bây giờ họ vẫn chưa vào khu vực trung tâm của Kiếp Giới nhưng uy lực đó đã đè ép khiến họ hơi nghẹt thở.

Lúc này Diệp Quân phất tay áo, kiếm ý lao ra, thoáng chốc uy lực đè ép trên người hai cô gái bị đẩy lùi.

Thấy thế Từ Nhu nhìn Diệp Quân, vẻ mặt khá phức tạp.

Bây giờ thực lực của Diệp Quân đã khiến nàng ta cảm thấy không thể nhìn thấu được.

Thực lực của tên này đã tăng đến mức đáng sợ.

Từ Thụ cũng hơi ngạc nhiên vì nàng ta không ngờ hiện giờ thực lực của Diệp Quân lại mạnh đến mức này.

Lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Chúng ta đi thôi”.

Nói xong, ba người đi vào đến khu vực trung tâm ở đằng xa.

Không lâu sau, ba người nhìn thấy một lôi khu, đó là một lôi khu màu máu, trong lôi khu đó toát ra từng tia sấm chớp đáng sợ.

Sắc mặt Từ Thụ và Từ Nhu trở nên nghiêm trọng.

Diệp Quân nhìn lôi khu đó nói: “Ác Đạo, ra đi”.

Ầm!

Một tia sấm màu máu bỗng lao ra từ trong lôi khu đó, lao thẳng về phía ba người Diệp Quân.

Diệp Quân kéo hai cô gái ra phía sau, hắn bước đến trước vung kiếm lên.

Ầm!

Tia sấm màu máu đó bị nhát kiếm này của hắn ép buộc dừng lại.

Nhưng lúc này một bóng người bỗng lướt qua.

Ầm!

Kiếm quang bị phá tan, Diệp Quân chấn động lùi về sau cả ngàn trượng.

Một cô gái xuất hiện ở nơi mà Diệp Quân vừa đứng, cô gái mặc chiếc váy lôi màu đỏ máu, cả người toát ra từng uy lực sấm sét đáng sợ.

Ác Đạo.

Ác Đạo lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Có phải ngươi nghĩ ngươi lại giỏi rồi không?”

Diệp Quân khẽ cười: “Lại lần nữa nào”.

Nói xong hắn bỗng bước đến trước, một luồng sức mạnh khủng khiếp bao phủ lấy Ác Đạo.

Kiếm vực!

Ngay khi kiếm vực này xuất hiện, vô số kiếm quang lao ra.

Khuôn mặt Ác Đạo đầy vẻ khinh thường, cô ta phất tay áo, lôi quang đỏ máu bộc phát, thoáng chốc vô số kiếm quang bị vỡ tan, không chỉ thế, kiếm vực của Diệp Quân cũng bỗng vỡ nát .

Diệp Quân liên tục lùi về sau, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Thấy thế, Từ Thụ và Từ Nhu biến sắc.

Ác Đạo không ra tay nữa, cô ta lạnh lùng nhìn Diệp Quân sắc mặt trắng như giấy ở đằng xa, cười nhạo: “Có phải ngươi nghĩ ta chẳng được tích sự gì, có thể tùy ý gây khó dễ không?”

Diệp Quân lau máu ở khóe môi, cười nói: “Thì ra cách biệt giữa chúng ta không lớn đến thế”.
 
Chương 3194


Chương 3194

Thật ra mục đích của hắn rất đơn giản, muốn xem thử sự chênh lệch giữa hắn và Ác Đạo hiện giờ là thế nào, phải biết rằng khi lúc đầu đối mặt Ác Đạo, hắn chẳng thể đánh trả được một đòn.

Nhưng bây giờ Ác Đạo đã không còn khả năng giết hắn trong tích tắc.

Quan trọng nhất là hắn cũng không dùng hết sức.

Nghe Diệp Quân nói thế, Ác Đạo híp mắt lại, cô ta xòe bàn tay ra, một quả cầu giống như tia chớp đỏ máu xuất hiện trong bàn tay cô ta, sau đó cô ta đánh nó về phía Diệp Quân, ngay lập tức tia sấm đỏ máu đó biến thành một tia sét bay về phía Diệp Quân.

Uy lực chứa trong huyết lôi đó lập tức lan ra khắp Kiếp Giới, cực kỳ khủng khiếp.

Lúc này Diệp Quân bỗng bước đến trước, sau đó đâm một nhát kiếm.

Ầm!

Nhát khiến này khiến sấm sét đỏ máu đó nứt ra.

Vì lần này Diệp Quân dùng đến kiếm Thanh Huyên.

Ánh mắt Diệp Quân lóe lên tia lạnh lùng, tay phải cầm kiếm xoay một vòng.

Ầm!

Tia sấm đỏ máu đó lập tức nổ tung, nhưng ngay sau đó một tàn ảnh lao đến trước mặt hắn.

Vèo!

Kiếm quang và lôi quang bị phá tan, Diệp Quân lùi về sau cả ngàn trượng, khi hắn dừng lại lôi quang lại đánh về phía hắn lần nữa.

Diệp Quân cầm kiếm chém một nhát, lôi quang lao đến.

Ầm!

Kiếm quang bị phá tan, Diệp Quân lại lùi về sau, lần này hắn lùi ra xa cách đó cả vạn trượng.

Vừa dừng lại, khóe môi hắn xuất hiện dòng máu.

Ác Đạo không tiếp tục ra tay, cô ta lạnh lùng nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, mặt đầy vẻ khinh thường: “Vẫn còn một món thần vật”.

Lúc này Từ Nhu xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, nàng ta trầm giọng nói: “Không sao chứ?”

Diệp Quân lau vết máu bên khóe miệng, mỉm cười nói: “Không sao”.

Từ Nhu hơi bất mãn: “Còn không sao à?”

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Ác Đạo ở phía xa, cười nói: “Ta biết thực lực của cô ta rồi”.

Thực lực của Ác Đạo trước mặt chắc chắn mạnh hơn cường giả chín phần thần tính bình thường, nhưng lại yếu hơn Độc Khai Nhất Đạo.

Nhưng thực lực Ác Đạo lại không ngừng tăng lên.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng nói: “Cô biết Thần Nhất không?”

Thần Nhất!

Ác Đạo nhíu mày.

Diệp Quân nhìn Ác Đạo: “Bây giờ ta là người truyền thừa của Thần Nhất”.

Hắn vẫn không quên Ác Đạo trước mặt này từng là người thuộc Thần Điện.

Khuôn mặt Ác Đạo không cảm xúc: “Liên quan quái gì đến ta?”

Diệp Quân lặng thinh.

Quả nhiên cô ta vẫn không thừa nhận.

Ác Đạo bỗng nhắm mắt lại: “Thầy, cuối cùng vẫn sai lầm rồi”.
 
Chương 3195


Chương 3195

Diệp Quân nhìn Ác Đạo: “Lúc đầu có ông ấy ở đây, có phải trật tự của vũ trụ Thần Nhất rất tốt không?”

Ác Đạo nhìn Diệp Quân: “Nhưng sau khi ông ấy đi thì sao? Thần Điện trở thành như thế nào? Vũ trụ Thần Nhất lại biến thành bộ dạng gì?”

Diệp Quân lặng thinh.

Ác Đạo nói tiếp: “Vạn vật không ngừng tranh đoạt vũ trụ, họ vì muốn mạnh hơn, sống càng lâu hơn, nhưng bản chất vũ trụ đáng chết thế sao?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta nghĩ chuyện này có thể giải quyết bằng cách khác”.

Ác Đạo mỉa mai nói: “Còn có biện pháp giải quyết khác sao? Ngươi xem thường lòng tham và ác tính của loài người các ngươi rồi, ngươi có biết tại sao ta tồn tại không? Vì sự tham lam và hung ác của loài người các ngươi nên mới có ta. Các ngươi có thể tạm thời trấn áp ta nhưng các ngươi không thể ngăn được lòng tham và sự xấu xa của con người”.

Từ Nhu bỗng nói: “Ngươi muốn hủy diệt vạn vật, vạn vật nhất định không để bị ngươi hủy diệt, cho nên chúng ta cũng không cần đắn đo vấn đề này vì không có đúng sai, chỉ là vấn đề lập trường thôi”.

Ác Đạo nhìn Từ Nhu: “Các ngươi sẽ gieo gió gặt bão, không có một vũ trụ nào có thể tồn tại mãi mãi, đây là luân hồi, là nguyên tắc tối thượng của vũ trụ, cho dù là thầy năm đó cũng không thể giải quyết được vấn đề này”.

Diệp Quân bỗng cười nói: “Ác Đạo, chúng ta sẽ nói về vấn đề này sau, hôm nay bọn ta đến đây là muốn gặp Chân tỷ”.

Chân Thần!

Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Ác Đạo trở nên hung tợn: “Cút!”

Ầm!

Cô ta vừa dứt lời, từng uy lực sấm chớp đáng sợ cuộn trào ra từ trong người cô ta.

Thấy thế Diệp Quân biến sắc, cô ta nổi điên cái gì vậy chứ?

Hắn không dám khinh suất, cầm kiếm Thanh Huyên kiếm vung lên, kiếm quang lần lượt hiện ra, thế nhưng những luồng kiếm quang này của hắn không ngăn được lôi quang đó, vừa chạm vào đã bị đánh cho tan tác.

Ngay khi Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên dung hợp, đồng thời kích hoạt huyết mạch, một sức mạnh bí ẩn bỗng xuất hiện, sau đó vô số lôi quang lập tức bị trấn áp.

Ác Đạo xoay người, gằn giọng nói: “Chân Thần”.

Không ai đáp lời.

Ác Đạo nổi giận một hồi, lạnh lùng nhìn Diệp Quân, sau đó xoay người biến mất.

Diệp Quân nhìn đằng xa, Chân tỷ không xuất hiện.

Diệp Quân nói: “Chân tỷ?”

Không ai đáp lời.

Diệp Quân nói tiếp: “Chân tỷ?”

Vẫn không có ai đáp lời.

Vẻ mặt Diệp Quân khá phức tạp, sau đó thấp giọng thở dài: “Nếu Chân tỷ đã không muốn gặp chúng ta, vậy đi thôi”.

Nói xong hắn kéo hai cô gái định rời đi.

Lúc này Từ Nhu lắc đầu khẽ cười: “Chiêu này của ngươi không có tác dụng với Chân tỷ”.

Diệp Quân: “…”

Từ Nhu nhìn đằng xa, khẽ nói: “Chân tỷ, ra đây gặp chút đi”.
 
Chương 3196


Chương 3196

Vẫn không ai đáp lời.

Từ Nhu đang định lên tiếng, ngay lúc này thời không cách đó không xa bỗng rung lên, ngay sau đó một cô gái chậm rãi bước ra.

Một chiếc váy dài trắng tuyết, phong thái tuyệt đỉnh.

Từ Chân!

Nhìn Từ Chân chậm rãi bước đến trước mặt mình, từng cảnh tượng trước quá khứ đột nhiên hiện lên trong tâm trí Diệp Quân.

Từ Chân nhìn ba người trước mặt, nở nụ cười xinh đẹp: “Đã lâu không gặp”.

Từ Nhu và Từ Thụ lập tức chạy đến trước mặt Từ Chân, sau đó ôm chặt lấy cô ta.

Từ Chân cũng nhẹ nhàng ôm lấy hai người, trong mắt đầy vẻ yêu chiều.

Một lúc sau, Từ Nhu và Từ Thụ lùi sang một bên, sau đó nhìn Diệp Quân, Diệp Quân chậm rãi bước đến trước mặt Từ Chân, mỉm cười: “Chân tỷ”.

Từ Chân bỗng giơ tay ra vuốt ve gương mặt Diệp Quân, mỉm cười nói: “Trưởng thành rồi”.

Vẫn dịu dàng như thế.

Diệp Quân nắm lấy tay Từ Chân, mỉm cười nói: “Chân tỷ, thật xin lỗi, vẫn cần tỷ chờ một thời gian nữa…”

Từ Chân gật đầu, mỉm cười: “Không sao”.

Diệp Quân khẽ nói: “Ở đây chắc là rất nhàm chán nhỉ?”

Từ Chân nắm lấy tay Diệp Quân, cười nói: “Đi một lát với Chân tỷ”.

Diệp Quân gật đầu.

Từ Chân kéo Diệp Quân đi về phía khu vực Lôi Kiếp ở đằng xa.

Vừa đi được mấy bước, như nghĩ đến điều gì, Từ Chân bỗng quay đầu nhìn Từ Nhu và Từ Thụ: “Các muội còn ngây ra đó làm gì? Cùng đi đi”.

Hai cô gái kia hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười, vội đi theo.

Từ Chân dẫn ba người Diệp Quân đi về phía lôi khu trung tâm, càng đến gần lôi khu đó, uy lực đó càng khủng khiếp.

Vẻ mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm trọng, uy lực đáng sợ trong lôi khu đó khiến hắn cảm nhận được khí tức chết chóc.

Nguy hiểm!

Chưa từng mãnh liệt như lúc này.

Từ Thụ bỗng nói: “Chân tỷ, đây là Kiếp đó à?”

Từ Chân khẽ gật đầu: “Kiếp này bị ta trấn áp rất nhiều lần, uy lực của nó liên tục chất biến, nếu nó nổ tung… bây giờ các vũ trụ đã được khám phá chắc đều không thể thoát khỏi”.

Diệp Quân trầm giọng nói: Có cách nào khác có thể khiến nó biến mất không? Chẳng hạn như xóa sạch…”

Từ Chân lắc đầu: “Không thể, vì nó bắt nguồn từ chúng sinh nên không thể tiêu diệt…”

Nói đến đây cô ta nhìn Diệp Quân cười nói: “Dẫn cậu đến đây là muốn để cậu trải nghiệm một lần Kiếp, một lần Kiếp rất đáng sợ, cậu có sợ không?”

Diệp Quân nắm tay Từ Chân, nghiêm túc nói: “Đối với ta, gặp được tỷ, còn yêu tỷ, đây mới là kiếp đáng sợ nhất mà ta gặp phải trong đời, vì cả đời này ta sẽ không bao giờ có thể vượt qua được kiếp này…”

Ba cô gái: “…”

Nghe Diệp Quân nói vậy, Từ Chân bỗng bật cười ha hả.
 
Chương 3197


Chương 3197

Từ Nhu lườm Diệp Quân, tên này ngày càng biết cách nói lời ngon ngọt.

Từ Thụ nhìn Diệp Quân, mỉm cười dịu dàng.

Từ Chân kéo Diệp Quân ra xa, cười nói: “Đừng ba hoa nữa, kiếp nạn lần này của cậu là Chúng Sinh Kiếp”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Chúng Sinh Kiếp?”

Từ Chân gật đầu: “Chính là kiếp bắt nguồn từ chúng sinh”.

Vừa nói mọi người vừa tiến đến gần lôi khu.

Từ Chân phất tay áo, lôi uy bao phủ Từ Thụ và Từ Nhu chợt biến mất, nhưng lôi uy trên người Diệp Quân vẫn còn.

Nhưng lúc này, hắn đã rất mất sức, bởi vì sức mạnh của hắn đã không thể chống đỡ nổi lôi uy đó.

Từ Chân kéo Diệp Quân đến trung tâm lôi khu: “Vũ Trụ Kiếp này bắt nguồn từ chúng sinh, vì vậy gọi là Chúng Sinh Kiếp, bây giờ ta muốn cậu trải nghiệm Chúng Sinh Kiếp trước”.

Cô ta chợt dừng lại, sau đó quay sang nhìn Diệp Quân: “Đoạn đường tiếp theo, cậu phải tự mình đi”.

Tự đi!

Diệp Quân im lặng một lúc rồi chậm rãi bước vào lôi khu.

Vừa đi được vài bước, hắn đã cảm nhận được một sức ép đáng sợ, sức ép đó như ngọn núi đè xuống hắn.

Diệp Quân nắm chặt hai tay, vẻ mặt nghiêm nghị.

Thực lực bây giờ của hắn có thể nói là vô địch khi đối đầu với cường giả dưới chín phần thần tính, nhưng giờ phút này, sức ép kia khiến hắn không thể chống đỡ nổi.

Sau khi bước thêm vài bước, hắn phát hiện cơ thể mình đã không chịu nổi.

Không thể di chuyển nữa!

Diệp Quân nhắm mắt lại, kiếm ý vô địch trong cơ thể hắn không ngừng tuôn ra, chống lại đạo lôi uy kia.

Nhưng hắn bất ngờ phát hiện ra kiếm ý của hắn đang chống lại lôi uy đã bắt đầu tiêu tan.

Diệp Quân hơi bất ngờ.

Từ sau khi kiếm ý vô địch nhập thần tính, hầu như không có ngoại lực nào có thể phá hủy, nhưng giờ phút này, kiếm ý của hắn lại không thể chống lại lôi uy.

Diệp Quân lại thi triển kiếm vực, nhưng cũng giống như kiếm ý, kiếm vực vừa xuất hiện đã chậm rãi tiêu tan.

Diệp Quân quay lại nhìn Từ Chân, Từ Chân cười nói: “Tiếp tục đi”.

Diệp Quân trầm mặc một lúc rồi tiếp tục dùng kiếm ý chống lại lôi uy.

Mặc dù vẫn bị phá hủy, nhưng Diệp Quân vẫn không bỏ cuộc, thử đi thử lại hết lần này đến lần khác.

Ba người Từ Chân đứng từ xa im lặng quan sát.

Từ Nhu đi đến bên cạnh Từ Chân, nhẹ nhàng nói: “Chân tỷ, xem ra thực lực bây giờ của hắn vẫn chưa đủ mạnh để chống lại lôi uy nơi này…”

Từ Chân khẽ gật đầu: “Chính vì vậy cậu ta mới cần tu luyện”.

Từ Nhu nói: “Kiếm ý?”

Từ Chân cười nói: “Đúng vậy.

Từ Nhu gật đầu, không nói gì nữa.
 
Chương 3198


Chương 3198

Phía xa, kiếm ý của Diệp Quân lại bị lôi uy phá hủy, điều này khiến hắn trở nên hơi cáu kỉnh.

Nhưng ngay sau đó, hắn cố gắng bình tĩnh lại, nhìn từ góc độ khác, lôi uy ở đây chẳng phải là cơ hội cho hắn sao?

Cơ hội!

Đây là cơ hội tốt để tu luyện kiếm ý và bản thân.

Nghĩ vậy, Diệp Quân bình tĩnh lại, hắn không tùy ý phóng kiếm ý nữa mà bắt đầu nghiên cứu lôi uy này.

Thấy vậy, Từ Chân khẽ nhếch môi cười.

Từ Nhu cũng hơi bất ngờ, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ hắn đã trưởng thành hơn trước rồi”.

Từ Chân khẽ gật đầu: “Trải nghiệm nhiều rồi ắt sẽ trưởng thành”.

Từ Nhu quay sang nhìn Từ Chân: “Chân tỷ, ta luôn có một câu hỏi, tại sao tỷ lại thích hắn…”

Phụ nữ luôn thích người mạnh mẽ hơn mình.

Mà thực lực ban đầu của Diệp Quân lại thua xa Từ Chân.

Từ Chân hỏi ngược lại: “Vậy tại sao lúc đầu muội lại thích cậu ta?”

Từ Nhu cười nói: “Ta hỏi trước, tỷ phải trả lời ta trước”.

Từ Chân lắc đầu cười: “Ta luôn cảm thấy sự phù hợp giữa nam nữ rất đơn giản, không cần nghĩ quá nhiều về các yếu tố bên ngoài, nếu muội thích một người, còn phải nghĩ xem người đó có thực lực hay không… thì chẳng phải rất vô nghĩa sao? Dù sao cậu ta cũng không mạnh bằng ta, ha ha…”

Từ Nhu lườm Từ Chân: “Tỷ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”.

Từ Chân cười nói: “Nói đơn giản thì cùng nhau vui vẻ là được”.

Từ Thụ nói: “Thật ra, tỷ tỷ cũng không tính là yêu huynh ấy”.

Từ Nhu nhìn Từ Thụ, Từ Thụ nhìn Từ Chân: “Ban đầu tỷ tỷ không chống cự huynh ấy chắc là vì huynh ấy là người của chúng ta, nên đại tỷ coi huynh ấy như người của mình, về sau đại tỷ không nghĩ nhiều nữa, bởi vì trong lòng đại tỷ, tình yêu chỉ là một loại cảm xúc, trải qua hay không đều được…”

Nàng ta nhìn Từ Chân với vẻ mặt phức tạp: “Đơn giản mà nói, đại tỷ đã tu luyện thần tính, vì vậy coi tình cảm như vật ngoài thân, phải không?”

Nghe vậy, Từ Nhu hơi bất ngờ, nàng ta quay lại nhìn Từ Chân, những năm qua, nàng ta phát hiện mình đã bỏ qua câu hỏi này”.

Đó là vì từ đầu Từ Chân đã tu luyện thần tính.

Người tu luyện thần tính chắc chắn sẽ xem nhẹ một vài chuyện.

Từ Chân nắm lấy tay Từ Thụ, cười nói: “Bây giờ muội cũng học được cách sử dụng mánh khóe khích tướng này rồi”.

Từ Thụ im lặng.

Thật ra đây cũng chỉ là suy đoán của nàng ta, nhưng nàng ta rất sợ Từ Chân sẽ đi đến cuối con đường thần tính này.

Yêu một người bằng cả trái tim khác biệt với tùy ý chơi đùa.

Nàng ta rất sợ Từ Chân thật sự xem nhẹ tất cả, bao gồm cả tình cảm.

Từ Chân cười nói: “Muội sợ ta trở thành người xa lạ sao?”

Từ Thụ gật đầu.

Từ Chân ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Thật ra suýt chút nữa ta đã đi tới bước cuối cùng, cũng chính là Độc Khai Nhất Đạo mười phần thần tính, nhưng… vì cậu ta và các muội, cuối cùng ta vẫn chưa đi đến bước cuối cùng… Đặc biệt là câu nói ‘Ta nguyện trở thành vua dựa dẫm của tỷ’ của cậu ta… Lúc đó ta chợt cảm thấy nếu thật sự từ bỏ tất cả thì dù trở thành vô địch cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa”.
 
Chương 3199


Chương 3199

Từ Thụ nắm chặt tay Từ Chân, không nói gì.

Từ Chân nhìn Diệp Quân phía xa, cười nói: “Vì vậy ta thấy có chút gì đó lưu luyến sẽ tốt hơn, vì các muội đều là người ta quan tâm”.

Từ Nhu nói: “Cuối cùng hắn cũng sẽ tu luyện thần tính, phải không?”

Từ Chân gật đầu: “Đúng vậy”.

Từ Nhu ngập ngừng rồi thôi.

Từ Thụ cũng hơi lo lắng.

Từ Chân nhẹ nhàng nói: “Không còn cách nào khác. Mặc dù cậu ta đang đi con đường nhân tính, nhưng nếu không tu luyện thần tính thì nhân tính cũng không có ý nghĩa gì cả…”

Từ Nhu lo lắng nói: “Vậy sau này hắn sẽ lựa chọn mười phần thần tính sao?”

Từ Chân chớp mắt: “Vậy thì phải tùy vào cậu ta”.

Từ Nhu quay lại nhìn Diệp Quân, cười nói: “Chắc hắn sẽ không chọn mười phần thần tính”.

Từ Thụ không hiểu: “Tại sao?”

Từ Nhu bình tĩnh nói: “Bởi vì hắn rất háo sắc”.

Từ Thụ: “…”

Phía xa, Diệp Quân tiếp tục phóng ra kiếm ý, hắn không lựa chọn đối đầu với lôi uy như lúc đầu nữa mà tạm thời tránh né, chuyển sang phòng ngự.

Diệp Quân thấy cách này rất hữu dụng.

Trước đây dựa vào tính đặc thù của kiếm ý, hắn luôn đối đầu trực diện, nhưng bây giờ, hắn đã thay đổi suy nghĩ, lựa chọn kiếm ý làm phòng ngự, hắn đã có chiếm được ưu thế lớn.

Kiếm ý kết hợp với sức mạnh thời không của vạn giới tạo thành lớp phòng ngự có thể chống lại lôi uy, mặc dù rất khó khăn, nhưng lôi uy không thể phá hủy kiếm ý của hắn nữa.

Cứng và mềm!

Trước kia, kiếm ý của hắn rất cứng rắn, nhưng bây giờ hắn phát hiện kiếm ý của mình đã mềm mại đi nhiều, nhưng lại có hiệu quả bất ngờ.

Một bên khác, Từ Nhu nhìn Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Kiếm ý của hắn bắt đầu chuyển từ tấn công sang phòng thủ rồi”.

Từ Chân gật đầu: “Cứng nhắc mãi cũng không được, bởi vì phải có lúc cứng nhắc thì cậu ta mới hiểu ra, sau này sẽ bớt khổ cực đi. Hơn nữa, khuyết điểm lớn nhất của kiếm ý của cậu ta là không thể vừa cứng vừa mềm, hy vọng lần tu luyện này có thể nâng cao kiếm ý của cậu ta”.

Từ Nhu nói: “Đại tỷ, khi nào tỷ đi?”

Từ Thụ quay lại nhìn Từ Chân, bọn họ biết với thực lực của Từ Chân, muốn rời khỏi nơi đây rất đơn giản.

Ác Đạo không thể ngăn cản cô ta.

Từ Chân khẽ lắc đầu: “Nếu ta rời khỏi đây, Kiếp nơi này sẽ bùng phát…”

Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân, cười nói: “Nói chung, lúc nào ta có thể rời khỏi nơi này thì còn phải phụ thuộc vào cậu ta”.

Diệp Quân!

Từ Nhu và Từ Thụ nhìn Diệp Quân, trong mắt Từ Nhu hiện lên vẻ đau lòng: “Gánh nặng trên người hắn rất nặng…”

Những năm qua, Diệp Quân đã thay đổi rất nhiều, tóm lại là ngày càng trưởng thành hơn.
 
Chương 3200


Chương 3200

Từ Chân nhìn Diệp Quân, cười nói: “Đợi chuyện này kết thúc, chúng ta đến hệ Ngân Hà nhé, ta rất nhớ nơi đó”.

Hệ Ngân Hà!

Từ Nhu cũng cười nói: “Được”.

Nàng ta cũng thích đến nơi đó.

Từ Thụ cười nói: “Chân vũ trụ thì sao?”

Từ Nhu nhìn bụng Từ Thụ, cười nói: “Chẳng phải còn có đứa nhóc này sao? Chân vũ trụ sau này sẽ do tên đứa nhóc này kế thừa”.

Cho dù sau này viện trưởng của vũ trụ Quan Huyên là ai, thì Chân vũ trụ cũng chắc chắn sẽ thuộc về đứa con trong bụng Từ Thụ, điều này không thể nghi ngờ.

Cũng chỉ có con của Từ Thụ mới đủ thực lực để cai quản Chân vũ trụ.

Lúc này, Từ Nhu nghĩ tới điều gì đó, cười nói: “Tiểu Thụ, muội có nghĩ đứa trẻ trong bụng sẽ trở thành viện trưởng không?”

Từ Thụ đảo mắt: “Bây giờ tỷ muốn chơi cung đấu sao?”

Từ Nhu cười lớn.

Trên lý thuyết, đứa bé trong bụng Từ Thụ cũng có quyền kế thừa.

Từ Thụ cười nói: “Bây giờ nói tới những điều này không có ý nghĩa gì cả, ta nghĩ sau này ai kế thừa thư viện đều được, chủ yếu là xem bọn trẻ thế nào! Ai phù hợp thì người đó kế thừa”.

Từ Chân mỉm cười rồi nhìn sang bên phải, bên đó có một cô gái đang lạnh lùng nhìn Diệp Quân.

Chính là Ác Đạo!

Ác Đạo nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, lạnh lùng nói: “Ngăn chặn Vũ Trụ Kiếp ư? Đúng là ngu xuẩn! Đợi ta áp chế được Thiện Đạo, vượt qua mười phần thần tính, đạt tới Độc Khai Nhất Đạo, lúc đó ngươi chết chắc… cả người phụ nữ kia nữa…”

Nói đến đây, ánh mắt cô ta tràn ngập lửa hận.

Người phụ nữ váy trắng kia!

Lúc đầu đối phương đã sỉ nhục Ác Đạo, sau này cô ta sẽ trả thù gấp trăm lần.

Lối vào lôi khu.

Diệp Quân liên tục thả ra kiếm ý để chúng được trui rèn dưới lôi uy cho đến khi xảy ra biến hóa.

Giờ đây chúng đã có thể miễn cưỡng chịu đựng được lôi uy rồi.

Nhưng Diệp Quân không thỏa mãn với điều ấy mà tiếp tục tiến bước, cảm nhận lôi uy càng mạnh hơn.

Thời gian từng chút trôi qua.

Một tháng sau, đã có lôi uy mờ nhạt xuất hiện trong kiếm ý của hắn.

Sau thời gian dài tiếp xúc, sức mạnh sấm sét đã dần thấm vào kiếm ý, phát hiện này khiến Diệp Quân vui mừng hết cỡ.

Thế là hắn bắt đầu dùng kiếm ý hấp thu lôi kiếp.

Sau đó phát hiện cách này có hiệu quả.

Chúng Sinh Kiếp.

Hiện nay chính là tai kiếp đáng sợ bậc nhất vũ trụ.

Nó sinh ra từ chúng sinh, rồi lại hủy diệt chúng sinh.

Có thể nói là kiếp nạn gian nan nhất mà chúng sinh ắt phải trải qua.
 
Chương 3201


Chương 3201

Sau khi không ngừng hấp thu lôi kiếp, kiếm ý của Diệp Quân lại có sức mạnh thuộc tính sấm sét, cũng xảy ra biến hóa to lớn.

Trong lúc đối kháng với lôi uy, tu vi của hắn cũng dần tăng cao.

Không bao lâu đã đột phá Nhân Đạo Cảnh và còn tiếp tục tăng lên.

Từ Nhu đứng ở xa, thấy vậy thì cười nói: “Hóa ra nơi này lại là thánh địa để tu luyện”.

Từ Chân gật gù: “Hai muội về sau có thể đến đây tu luyện”.

Thấy hai em nhìn mình, cô ta cười hỏi: “Nhìn ta làm gì?”

Từ Nhu rưng rưng: “Bọn ta thật sự có thể đến đây ở bên tỷ sao?”

Từ Chân gật đầu: “Đúng vậy”.

Cả hai bèn vui sướng khôn xiết.

Bỗng Từ Thụ do dự mở miệng: “Nhưng còn Ác Đạo..”.

Từ Chân mỉm cười: “Không đáng lo”.

Hai cô gái: “…”

Không biết qua bao lâu sau, kiếm ý như thủy triều dâng trào nơi Diệp Quân đang đứng, để lộ ánh chớp nhàn nhạt mà mạnh mẽ.

Kiếm ý của hắn bây giờ đã hoàn toàn có thể chống lại lôi uy nơi này, nhưng hắn không dám tiếp tục tiến tới, bởi nơi đó là khu trung tâm mà hắn hiện chưa thể chịu đựng.

Trực giác mách rằng ngay cả người có chín phần thần tính cũng không làm gì được.

Một hồi sau, hắn chầm chậm mở mắt, gọi kiếm ý mang theo sấm chớp xuất hiện trong tay. Khóe môi hắn cong lên khi cảm nhận được sức mạnh hùng hậu bên trong.

Như nhớ ra điều gì, hắn bèn đi đến trước mặt ba cô gái, nghe Từ Chân cười nói: “Chúc mừng, kiếm ý của cậu lại lột xác rồi”.

Diệp Quân: “Tiếc rằng không thể hấp thu tiếp được nữa”.

Lôi uy ở đây quá mạnh để kiếm ý hắn có thể tiếp tục làm vậy. Kiếm Thanh Huyên thì có thể, nhưng dùng nó chẳng khác nào vô nghĩa.

Từ Chân: “Về sau cậu có thể đến đây tu luyện”.

Diệp Quân chớp mắt: “Thật sao?”

Từ Chân gật đầu: “Đúng vậy”.

Hắn cười to: “Được thôi!”

Tu luyện là chuyện nhỏ, quan trọng là hắn muốn thường xuyên đến thăm cô ta.

Từ Chân lại nói: “Ta nghe Tiểu Nhu nói cậu muốn đến các nền văn minh ở vũ trụ khác nhìn xem?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Rồi lại nói: “Chân tỷ có biết nền văn minh nào khác không?”

Cô ta lắc đầu: “Ta biết rất ít về việc này”.

Diệp Quân cười: “Đúng là ru rú trong nhà có khác”.

Từ Chân phì cười. Cô ta quả thật chỉ có hứng thú với viết sách chứ không thiết tha gì về văn minh, nên lúc nào cũng chỉ ở trong nhà.

Chỉ cần người khác không xâm phạm đến văn minh Chân vũ trụ là được.
 
Chương 3202


Chương 3202

Từ Chân lại hỏi: “Gần đây có gặp chủ nhân bút Đại Đạo không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không”.

Từ Chân: “Ông ta có thể giúp cậu thành lập trật tự, có thời gian nên đi gặp”.

Chủ nhân bút Đại Đạo.

Diệp Quân cười khổ: “Nhưng ta cũng không biết ông ta đi đâu mất rồi”.

Từ Chân mỉm cười: “Để ta tìm cho”.

Nói rồi cô ta ấn tay xuống, chợt nghe một giọng nói truyền tới từ thời không nào đó: “Ê ê, cô làm gì đấy Chân Thần?”

Không gian phía trước vỡ ra, để một người đàn ông trung niên chầm chậm bước tới.

Chính là chủ nhân bút Đại Đạo!

Với gương mặt tràn ngập bất mãn.

Từ Chân cười nói: “Gọi ông sang giúp đỡ một chút”.

Đối phương nhíu mày: “Giúp gì?”

Từ Chân đánh mắt sang Diệp Quân: “Cậu ta đang chuẩn bị đi thăm dò những nền văn minh vũ trụ khác..”.

Chủ nhân bút Đại Đạo hạ giọng: “Cậu lấy đâu ra ý tưởng này?”

Diệp Quân cười: “Xem như muốn đi thăm thú đi”.

Sau một hồi im lặng, ông ta mới nói: “Ta chỉ đề nghị cậu hãy làm sao cho mạnh lên trước, thăm dò vũ trụ để sau này có chín phần thần tính rồi hãy làm. Bởi chỉ có khi ấy cậu mới được các văn minh khác tôn trọng, bằng không đi ngay bây giờ thì người ta cho cậu về nhà ngay”.

Diệp Quân: “Tiền bối lợi hại như vậy, liệu có biết vũ trụ này rộng đến mức nào không? Hay nó thật sự là vô cùng vô tận?”

Chủ nhân bút Đại Đạo không đáp.

Diệp Quân: “Mong tiền bối giải đáp”.

Ông ta lắc đầu: “Câu hỏi này không dễ đáp, bởi vì vũ trụ vô cùng đa dạng… Ta chỉ có thể nói, hiện nay chỉ có một người duy nhất vượt ra ngoài vũ trụ để nhìn xuống nó”.

Diệp Quân tò mò: “Là ai?”

Chủ nhân bút Đại Đạo liếc hắn: “Cô cô váy trắng của cậu chứ ai”.

Diệp Quân ngạc nhiên.

Chủ nhân bút Đại Đạo thở dài: “Cậu thấy ta mạnh không?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ: “Gần như vô địch!”

Vẫn là nên nịnh đi.

Chủ nhân bút Đại Đạo nghe vậy thì cười rộ lên: “Nịnh tiếp đi, ta thích, ha ha”.

Diệp Quân: “…”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Tuy ta không thể nói là hoàn toàn vô địch, nhưng khắp vũ trụ này cũng chẳng có bao nhiêu người giết được ta. Cho dù vậy, ta vẫn không thể đến được một vài khu vực, cậu biết vì sao không?”

Diệp Quân: “Vì Pháp Tắc Vũ Trụ?”

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Vì ta không đủ nhanh”.

Diệp Quân ngây người.
 
Chương 3203


Chương 3203

Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Thấy khó tin lắm chứ gì?”

Diệp Quân gật đầu: “Lấy sức mạnh của tiền bối, chỉ cần muốn là có thể vượt qua vô số vũ trụ tinh hà…”

Chủ nhân bút Đại Đạo chợt xòe bàn tay với một con kiến bên trong ra: “Con kiến này chính là vô vàn chúng sinh, khoan nói đến vũ trụ này hay vũ trụ ở tinh vực khác, cậu nghĩ nó biết được lục địa này rộng lớn cỡ nào không?”

Diệp Quân đáp: “Là nhận thức”.

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Chính xác. Con kiến cũng có một mặt là nhận thức, tri thức; con người cũng vậy. Từ góc độ nào đó, chúng ta cũng chẳng khác kiến là bao”.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi: “Ta nghe nói mẹ cậu được một nền văn minh mời tới?”

Diệp Quân ngạc nhiên: “Sao ông biết?”

Chủ nhân bút Đại Đạo xem thường: “Cậu cho rằng ta chỉ ăn không ngồi rồi cả ngày?”

Diệp Quân: “…”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Vậy cậu biết đó là văn minh gì không?”

Diệp Quân: “Hình như là Quy Giả gì đó”.

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Cậu biết lấy sức mạnh của cậu bây giờ, muốn đến đó phải mất bao lâu không?”

Diệp Quân tò mò nhìn sang.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Đợi cậu tới được, e rằng bọn họ cũng diệt vong rồi”.

Diệp Quân sững sờ.

Chủ nhân bút Đại Đạo thả nhẹ giọng: “Sở dĩ nói vậy là vì cậu xuất phát từ đây, đi đến nơi đó e rằng cũng mất mấy tỉ năm. Nếu bọn họ cũng gặp Vũ Trụ Kiếp thì đi từ bây giờ đến đó đã đủ để họ bị diệt vong rồi”.

Diệp Quân: “Vậy họ mời mẹ ta qua…”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Người ngạo mạn không phải họ, mà là mẹ cậu”.

Diệp Quân: “…”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Bọn họ mời mẹ cậu tới, nhưng họ không có khả năng khiến bà ấy di chuyển nhanh chóng. Chính mẹ cậu đã tìm được một tọa độ cụ thể rồi tự mình đi”.

Diệp Quân chần chừ: “Nếu đánh một chọi một thì chắc mẹ ta không bằng tiền bối đúng không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Cậu xem thường bà ấy rồi đấy”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Mẹ ta mạnh lắm sao?”

Hắn chưa thấy bà ra tay bao giờ.

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu thở dài: “Cậu cho rằng mẹ cậu yếu lắm sao?”

Diệp Quân: “…”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Có biết vì sao bà ấy không dẫn cậu theo không?”

Diệp Quân do dự: “Vì ta yếu?”

Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Chính xác! Bà ấy có thể đến đó, nhưng cậu thì không đủ sức”.

Diệp Quân im luôn.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Cậu có biết mẹ mình đang làm gì không?”

Diệp Quân thắc mắc: “Tiền bối hỏi thế là sao?”
 
Chương 3204


Chương 3204

Chủ nhân bút Đại Đạo thở dài: “Ta chịu luôn, sao cái gì cậu cũng không biết hết vậy?”

Diệp Quân: “…”

Chủ nhân bút Đại Đạo nghiêm giọng: “Mẹ cậu đang xây dựng một trạm vũ trụ để thu hẹp khoảng cách giữa các nền văn minh, để bọn họ giao thoa với nhau. Nếu thật sự thành công thì đúng là quá thần sầu”.

Từ Nhu đứng bên chợt hỏi: “Văn minh giao thoa? Chẳng phải sẽ nguy hiểm lắm sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ đáp: “Đúng, nhưng là nguy hiểm với văn minh khác chứ không phải với nhà tên này. Bây giờ có văn minh vũ trụ nào hơn được nhà họ Dương nữa đâu? Cả cái nhà toàn là biến thái, cưới vợ cũng biến thái nốt!”

Ông ta còn cố tình liếc Từ Nhu.

Từ Nhu: “…”

Chủ nhân bút Đại Đạo tấm tắc trong lòng, nhủ thầm con dâu nhà họ Dương cũng không đơn giản tí nào.

Đặc biệt là vị họ Tần tên Quan này.

Bà ấy có những mưu kế khiến ông ta cũng phải nổi da gà.

Bởi vì dã tâm khổng lồ trong đó.

Một trạm không gian vũ trụ cơ đấy!

Nếu nó thật sự thành hình thì các nền văn minh vốn không có cơ hội gặp nhau có thể thật sự giao thoa với nhau.

Dẫn đến một vụ va chạm lớn giữa các văn minh với nhau.

Mang lại không chỉ nguy hiểm mà còn cả cơ hội.

Nhưng cũng có thể gây xáo trộn toàn vũ trụ.

Mà đây mới là điều mà ông ta lo lắng.

Chủ nhân bút Đại Đạo từng có ý định ngăn cản Tần Quan, nhưng cuối cùng vì không cách nào trêu vào được đối phương mà đành chịu.

Diệp Quân bỗng hỏi: “Ý tiền bối là mẹ ta đang muốn thu hẹp khoảng cách giữa các nền văn minh để bọn họ có thể gặp được nhau?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu.

Diệp Quân chần chừ hỏi: “Vậy lý do là vì…”

Chủ nhân bút Đại Đạo bình thản đáp: “Đương nhiên là vì cậu”.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chẳng lẽ cậu cho rằng chỉ cần lập nên trật tự mới là có thể ngang hàng với những người như cha cậu?”

Diệp Quân nhìn ông ta: “Chẳng lẽ thế giới này không đủ lớn sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Còn lâu mới đủ. Một mục đích nữa của mẹ cậu là tập hợp tất cả các nền văn minh vào một nơi để cai trị một lượt…”

Ông ta lắc đầu cười: “Suy nghĩ này đúng là siêu hạng, trước kia chưa từng có ai nghĩ đến hay làm được điều này”.

Từ Nhu bỗng nói: “Văn minh va chạm nhau chắc chắn sẽ dẫn đến mâu thuẫn, chôn xuống vô số tai họa ngầm, chẳng khác gì kiếp nạn với các văn minh nhỏ yếu hơn”.

Chủ nhân bút Đại Đạo gật gù rồi nhìn sang Diệp Quân: “Hay cậu thử đi khuyên mẹ cậu xem”.

Hắn lại lắc đầu: “Ta lại không nghĩ đó là chuyện xấu”.
 
Chương 3205


Chương 3205

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Cậu biết gì không? Các nền văn minh đang được bảo vệ bởi thời gian và khoảng cách, văn minh vũ trụ này sở dĩ còn bình yên đến bây giờ mà chưa bị hủy diệt cũng là nhờ nó, vậy mà mẹ cậu lại muốn phá vỡ pháp tắc cổ xưa nhất này”.

Diệp Quân lại nói: “Nhưng nếu có thể thống nhất toàn vũ trụ, thành lập trật tự mới để quản thúc các văn minh, chẳng phải là điều ông mong muốn sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo không đáp lời.

Diệp Quân tiếp tục: “Còn nữa, tiền bối nói trước giờ chưa có ai có thể thu hẹp khoảng cách giữa các nền văn minh, nhưng sau này thì sao? Chẳng lẽ cũng không ai làm được?”

Chủ nhân bút Đại Đạo thở dài: “Thu hẹp khoảng cách giữa các văn minh vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy là sẽ khiến vũ trụ rơi vào hỗn loạn”.

Diệp Quân: “Mẹ ta tiếp xúc với bọn họ không phải để hủy diệt, bằng không thì thứ cho ta nói thẳng, mẹ không cần phải làm vậy, bảo cha ta ra tay là được rồi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng.

Từ Chân lên tiếng: “Tiểu Quân nói đúng, Tần cô nương hoàn toàn không cần ra tay nếu có ý định hủy diệt văn minh các vũ trụ khác. Ta cho rằng mục đích của bà ấy là tiếp xúc với bọn họ trước để học tập lẫn nhau, còn về thành lập trật tự…”

Cô ta không nói nữa, chỉ mỉm cười.

Diệp Quân bèn nắm tay cô: “Sao tỷ lại dừng lại?”

Từ Chân lắc đầu cười.

Chủ nhân bút Đại Đạo lại thở dài, một lần nữa cảm thán Tần Quan thật là siêu quần.

Thành lập trật tự ư?

Đó đương nhiên là chuyện phải làm. Khi tiếp xúc với các nền văn minh khác, nếu mọi người có thể sống chan hòa với nhau thì tốt, chỉ cần vũ trụ Quan Huyên đủ mạnh là họ sẽ tự động gia nhập; nhưng nếu có văn minh nào muốn gây sự thì có đánh lại được vũ trụ Quan Huyên không?

Nếu không chiến tranh, sức mạnh của vũ trụ Quan Huyên sớm muộn gì cũng sẽ khiến người khác muốn quy phục.

Lấy Chúng Thần Điện của thời đại cũ và Trấn tộc làm ví dụ.

Trấn tộc là một siêu gia tộc cỡ lớn, nhưng vũ trụ Quan Huyên không cần dùng vũ lực ép buộc mà họ đã tự nguyện gia nhập thư viện.

Bởi vì vũ trụ Quan Huyên mạnh!

Còn mấy đứa lôm côm như tộc Tiên Linh thì thế nào?

Với vũ trụ Quan Huyên, va chạm giữa các văn minh chỉ có lợi chứ không có hại.

Từ Chân nói với chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông đừng lo vũ trụ bị xáo trộn, nhà họ Dương có thể quản lý được”.

Ông ta gật đầu: “Đúng vậy”.

Chỉ cần có thể quản lý thì sẽ không xảy ra hỗn loạn, chỉ sợ không có một siêu thế lực nào đứng ra, khi ấy vũ trụ mà hỗn loạn thì không biết bao nhiêu sinh linh sẽ bị diệt vong.

Chủ nhân bút Đại Đạo nói với Diệp Quân: “Vậy cậu và vũ trụ Quan Huyên cần phải cố gắng hơn nữa, bởi các cậu chỉ có mấy người kia là mạnh nhất”.

Hắn xen vào: “Tiền bối cũng là người của vũ trụ Quan Huyên mà”.

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu không đáp.

Diệp Quân hạ giọng: “Mục đích của tiền bối là thành lập trật tự, ta cũng muốn thế, chẳng lẽ ông thay đổi rồi?”
 
Chương 3206


Chương 3206

Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Không hề. Hiện nay thì nhà họ Dương các cậu đang làm tốt rồi, nhưng kết quả thế nào còn phải đợi cậu đến Thần Đạo Cảnh mới biết được”.

Diệp Quân nhíu mày: “Tiền bối sợ ta sẽ chọn con đường thần tính?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Nếu cậu làm vậy thì mẹ cậu sẽ không giúp cậu thành lập trật tự vũ trụ nữa, ai về nhà nấy nghỉ khỏe”.

Diệp Quân: “Ta chắc chắn sẽ chọn nhân tính”.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Còn chưa chắc”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chắc chắn!”

Hắn nhìn sang ba cô gái đầy dịu dàng: “Vì nhân gian này có người ta yêu”.

Cả ba: “…”

Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo đen như đáy nồi, thầm mắng trong lòng: Thằng chó!

Từ Chân bỗng chủ động dắt tay Diệp Quân, cười nói: “Miệng ngày càng dẻo”.

Diệp Quân: “Ta nói thật mà”.

Từ Chân chỉ cười.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Còn chuyện gì nữa không? Không thì ta đi”.

Không muốn ở lại xem thằng khốn này ân ân ái ái nữa.

Diệp Quân: “Tiền bối, đệ đệ Diệp Khải của ta đang đi theo ông đúng không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đang theo ta”.

Diệp Quân: “Nó sao rồi?”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Yên tâm, nó theo ta chẳng lẽ còn sợ bị ngược đãi? Sức mạnh tuy thua cậu một chút nhưng nhìn khắp thế hệ trẻ cũng chẳng có mấy ai thắng nó được”.

Diệp Quân cười: “Thế là tốt rồi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nghe nói cậu từng tiếp xúc với văn minh Sâm Lâm?”

Diệp Quân gật đầu: “Ông nội ta từng giết một người bên họ”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Sao không nói ông ta nhổ cỏ tận gốc luôn đi? Bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu”.

Diệp Quân: “Không sao, lúc đó ta lại nhờ cô cô váy trắng ra tay”.

Chủ nhân bút Đại Đạo giơ ngón cái: “Đúng là Diệp thiếu mới dám ngạo mạn như vậy! Bye!”

Nói rồi xoay người biến mất tăm.

Từ Chân bật cười: “Xem cậu chọc tức ông ta kìa”.

Diệp Quân cong môi, nói: “Chân tỷ, ta phải đi rồi”.

Từ Chân chớp mắt: “Không ở lại thêm sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta càng tu luyện thêm bao nhiêu thì càng có thể giải cứu tỷ sớm bấy nhiêu…”

Từ Chân ngẩn ra: “Sao càng lúc càng thích nói mấy lời cảm động thế này?”

Diệp Quân mỉm cười: “Đều là lời thật lòng cả”.

Hắn vươn tay ôm lấy rồi đặt một nụ hôn lên trán cô ta, rồi cũng làm như vậy với Từ Nhu và Từ Thụ, sau đó xoay người biến mất, không quay đầu lại.

Từ Nhu nhìn theo kiếm quang đi xa, thì thầm: “Thiếu niên năm nào trưởng thành thật rồi”.

Nàng ta và Tiểu Tháp đã đi theo Diệp Quân từ ban đầu, thấy hắn đi từ giai đoạn non nớt, trẻ con từ hành động đến suy nghĩ, cho đến khi sự non trẻ ấy dần biến mất.
 
Chương 3207


Chương 3207

Từ Chân nắm tay nàng ta, cười hỏi: “Muội thích cậu ta của quá khứ hay hiện tại?”

Từ Nhu đáp: “Cả hai”.

Rồi hỏi lại: “Tỷ thì sao?”

Từ Chân chỉ cười mà không đáp.



Bên kia.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn theo kiếm quang ở tinh hà nơi xa, lầm bầm: “Tên này đúng là càng lúc càng mạnh”.

Đứng bên cạnh ông ta là một người đàn ông tuổi trung niên khác – Vô Biên Chủ.

Vô Biên Chủ nốc một ngụm từ chai rượu chát cầm trong tay: “Thiên phú cậu ta vốn đã cao, lại có nhiều tài nguyên, còn biết nỗ lực như vậy, tốc độ trưởng thành thế này hoàn toàn hợp lý”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông nghĩ cậu ta về sau có thay đổi không?”

Vô Biên Chủ im lặng: “Tạm thời không biết”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Một khi đã có sức mạnh vô địch thì rất khó để tiếp tục quan tâm đ ến chúng sinh, như chúng ta bây giờ vậy, liệu có ai còn có hứng thú với một con kiến?”

Vô Biên Chủ lại uống rượu: “Cậu ta là do ông lựa chọn, đã vậy thì hãy tin cậu ta đi. Dù sao ta nghĩ nếu cậu ta không muốn làm thì trên đời không có ai làm được”.

Chủ nhân bút Đại Đạo thở dài.

Đúng là vậy.

Nếu Diệp Quân không muốn thì ai có thể làm chuyện này?

Mấy vị đại lão chống lưng cho hắn để mắt đến những chuyện này là vì có hắn, bằng không bọn họ sẽ không thèm liếc nhìn một cái.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn về nơi xa: “Vậy thì mỏi mắt mong chờ thôi”.

Vô Biên Chủ bỗng hỏi: “Ý đồ của người phụ nữ kia là gì?”

Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ im lặng không đáp.



Nơi nào đó trong tinh không, Diệp Quân dừng bước, nói với cô gái đứng cách đó không xa: “Cô đừng làm gì xằng bậy”.

Người phụ nữ trước mắt không phải ai khác mà chính là Tông chủ Tư Phàm Tịnh của Quá Khứ Tông.

Diệp Quân hơi nghi ngờ, vì sao người phụ nữ này lại đến tìm hắn?

Chẳng lẽ là lại muốn đánh hắn một trận?

Chắc đối phương không nhàm chán đến mức đó đâu nhỉ?

Tư Phàm Tịnh nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói một lời.

Diệp Quân bị cô ta nhìn như thế thì cảm thấy hơi sợ hãi.

Tư Phàm Tịnh đột nhiên nói: “Mẹ ngươi đang xây dựng một trạm không gian vũ trụ, ngươi có biết chuyện đó không?”

Diệp Quân nhìn Tư Phàm Tịnh, sau đó nói: “Vừa mới biết”.

Tư Phàm Tịnh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi biết việc này có ý nghĩa gì không?”
 
Chương 3208


Chương 3208

Diệp Quân gật đầu: “Kéo gần nền văn minh giữa các vũ trụ”.

Tư Phàm Tịnh nói: “Kéo gần nền văn minh vũ trụ, cũng sẽ kéo gần Vũ Trụ Kiếp”.

Diệp Quân sửng sốt.

Tư Phàm Tịnh lạnh lùng nói: “Vũ Trụ Kiếp cũng có thể truyền tống đến các vũ trụ tinh vực khác bằng trạm không gian vũ trụ”.

Diệp Quân cười nói: “Đây chẳng phải là điều Tịnh tông chủ muốn thấy ư?”

Tư Phàm Tịnh nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói một lời.

Diệp Quân mỉm cười: “Ta cũng vừa được biết chuyện trạm không gian Vũ Trụ, về việc rốt cuộc mẹ ta muốn làm gì thì ta cũng không rõ lắm, nhưng ta cảm thấy bà ấy không phải vì muốn huỷ diệt vũ trụ, chúng ta có thể nghĩ đến vấn đề này, chắc chắn bà ấy cũng có thể nghĩ đến”.

Dù sao hắn cũng ủng hộ và tin tưởng Tần Quan vô điều kiện!

Đây là mẹ ruột của hắn!

Tư Phàm Tịnh thản nhiên nhìn Diệp Quân, không nói gì thêm mà xoay người biến mất.

Diệp Quân nhíu mày, người phụ nữ này đến tìm hắn là vì chuyện này sao?

Trạm không gian vũ trụ!

Diệp Quân im lặng, hắn phát hiện hình như tất cả cao thủ đều khá kiêng dè trạm không gian vũ trụ này.

Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã đi tới thành Quan Huyên của thời đại cũ, hắn tìm đến Tiểu Ái.

Hắn muốn tìm hiểu thêm về trạm không gian vũ trụ này.

Tiểu Ái dẫn Diệp Quân đi tới một tinh không hoàn toàn yên tĩnh, ở trước mặt hai người không xa có một vòng tròn khổng lồ, vòng tròn như đáy nồi đang chậm rãi xoay tròn.

Diệp Quân hỏi: “Đây là trạm không gian vũ trụ sao?”

Tiểu Ái lắc đầu: “Đây không phải trạm không gian vũ trụ, đây là máy tiếp thu vũ trụ”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Máy tiếp thu vũ trụ?”

Tiểu Ái gật đầu: “Nó có thể dò xét nền văn minh vũ trụ khác, chúng ta đã thông qua nó phát hiện rất nhiều nên văn minh không rõ, có một vài nền văn minh đã huỷ diệt, một vài nền văn minh còn tồn tại, cũng vì lý do đó nên Các chủ mới xây dựng trạm không gian vũ trụ”.

Dứt lời, cô ấy chỉ vào sâu trong tinh không phía xa.

Diệp Quân nhìn theo ngón tay của Tiểu Ái, hắn nhìn thấy một trận pháp khổng lồ ở sâu trong vũ trụ tinh không đó, trên trận pháp còn có một bệ tròn rất lớn, xung quanh trận pháp có những phù văn bí ẩn kỳ lạ lơ lửng.

Diệp Quân nhìn bệ tròn trên trận pháp, hơi nghi ngờ: “Sao… ta cảm thấy thời không ở đây quen thuộc thế?”

Tiểu Ái gật đầu: “Đây là thời không đặc biệt mà các chủ sáng tạo dựa theo thời không trong Tiểu Tháp của tiểu chủ”.

Diệp Quân gật đầu, hắn biết chuyện này, rất lâu trước kia mẹ đã bắt đầu mô phỏng thời không đặc biệt của hắn rồi.

Hắn chỉ không ngờ rằng mẹ lại dùng thời không đặc biệt vào việc này.

Tiểu Ái nói tiếp: “Bây giờ trạm không gian vũ trụ đặc biệt này đã sắp hoàn thành rồi, một khi hoàn thành chúng ta sẽ có thể sử dụng nó vượt qua vũ trụ tinh hà, tiến vào nền văn minh vũ trụ khác”.

Diệp Quân hỏi: “Còn bao lâu sẽ hoàn thành?”
 
Chương 3209


Chương 3209

Tiểu Ái ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Ta không chắc thời gian cụ thể, vì vẫn còn phải thí nghiệm”.

Diệp Quân chợt nói: “Chỉ chúng ta mới có quyền sử dụng trạm không gian vũ trụ này đúng không?”

Tiểu Ái gật đầu: “Phải, trừ chúng ta, người ngoài không có quyền sử dụng, nói một cách khác thì không có sự cho phép của chúng ta, nền vũ trụ văn minh bên ngoài không thể đến chỗ chúng ta được”.

Diệp Quân cười đáp: “Được”.

Tiểu Ái nhìn về phía Diệp Quân: “Tiểu chủ, người của Võ Các chúng ta đề nghị sau này tiểu chủ có thể bắt đầu tu luyện theo phương diện thời gian”.

Diệp Quân nhìn về phía Tiểu Ái: “Phương diện thời gian?”

Tiểu Ái gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân chợt thấy tò mò: “Mỗi ngày người của Võ Các đều luôn nghiên cứu võ đạo à?”

Tiểu Ái đáp: “Họ không chỉ nghiên cứu võ đạo còn biên soạn các loại võ học, sau đó thành lập một hệ thống võ đạo đơn giản dễ học, để người của vũ trụ Quan Huyên chúng ta học tập, kể cả cảnh giới và phương pháp tu luyện, chúng ta đều đang thiết lập…”

Hệ thống võ đạo!

Diệp Quân mỉm cười: “Mẹ suy xét chu đáo quá”.

Tiểu Ái gật đầu: “Các chủ từng nói muốn thiết lập một trật tự hoàn toàn mới, việc đầu tiên là phải thay đổi toàn bộ vũ trụ, mà chúng ta đang thay đổi vũ trụ này từ các phương diện”.

Diệp Quân chợt nói: “Tiểu Ái, ta nhớ hình như ngươi không phải con người?”

Tiểu Ái gật đầu: “Đúng thế, ta do các chủ chế dạo ra”.

Diệp Quân nhìn về phía nó: “Mẹ còn từng sáng tạo thứ gì khác không?”

Tiểu Ái gật đầu: “Có, nhưng ta là tiên tiến nhất, hơn nữa ta còn tu luyện như loài người… Nói một cách đơn giản thì ta là người máy tiên tiến nhất, cũng là lợi hại nhất của vũ trụ hiện tại”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Ái nghiêm túc nói: “Ta không đùa, nếu tiểu chủ không gọi người thì chưa chắc có thể thắng được ta đâu!”

Diệp Quân ngây người, lập tức nói: “Ta không tin, hay là chúng ta đấu một trận đi?”

Tiểu Ái lắc đầu: “Không được, vì người là chủ nhân của ta, ta không thể ra tay với người”.

Diệp Quân hỏi: “Nếu ta cho phép thì sao?”

Tiểu Ái vẫn lắc đầu: “Cho phép cũng không được, hơn nữa năng lực của ta cũng không phải đấu tay đôi, năng lực của ta là có thể điều khiển rất nhiều vũ khí tiên tiến, ví dụ như Tinh Đạn có uy lực mạnh mẽ kia, ta có thể làm nổ mấy lượt mấy chục nghìn quả…”

Diệp Quân im lặng.

Nếu cô ấy thật sự làm nổ được mấy chục nghìn quả… Thì hắn thật sự không thắng nổi.

Hơn nữa chắc chắn mẹ vẫn còn nhiều vũ khí bí ẩn khác.

Rõ ràng Tiểu Ái đều có thể sử dụng.

Lúc này, Tiểu Ái đột nhiên lấy ra một thanh kiếm, thanh kiếm phát sáng, loé lên ánh sáng vô tận.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Đây là?”

Tiểu Ái cười nói: “Một thanh kiếm ta tạo ra lúc rảnh rỗi, tên là Quang kiếm vô địch vũ trụ”.

Diệp Quân: “…”
 
Chương 3210


Chương 3210

Tiểu Ái nói: “Trong vũ trụ của chúng ta có rất nhiều tinh thể phát sáng, mà thanh kiếm này có một năng lực đặc biệt là có thể hấp thu nguồn sáng… Tiểu chủ, ta sẽ làm mẫu cho người xem”.

Dứt lời, cô ấy nâng quang kiếm lên, ngay lập tức, vô số nguồn sáng trong tinh hà lập tức tập trung về phía thanh kiếm kia như nước thuỷ triều.

Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt.

Còn Tiểu Ái thì rất hưng phấn.

Khu vực nơi hai người đứng nhanh chóng biến thành một biển ánh sáng.

Lúc này, Tiểu Ái nhẹ nhàng vung kiếm, trong nháy mắt, vô số nguồn sáng tiến vào trong quang kiếm, sau đó, những khí thế đáng sợ lan ra từ bên trong.

Nét mặt Diệp Quân hơi nặng nề, vì hắn phát hiện sau khi hấp thụ những nguồn sáng kia, uy lực của thanh quang kiếm này trở nên khá đáng sợ.

Diệp Quân nhìn về phía Tiểu Ái, cô ấy cười nói: “Ta chỉ cần vung kiếm, tinh hệ này sẽ tan biến”.

Dứt lời, cô ấy đưa kiếm cho Diệp Quân: “Tiểu chủ, thanh kiếm này tặng cho người”.

Diệp Quân cười hỏi: “Sao lại tặng cho ta?”

Tiểu Ái đáp: “Không phải người là kiếm tu ư? Nên ta mới tặng người một thanh kiếm”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cảm ơn”.

Sau đó, hắn nhận lấy thanh quang kiếm này.

Tiểu Ái nói: “Đợi sau khi trạm không gian vũ trụ này thí nghiệm thành công, ta sẽ thông báo cho tiểu chủ đến”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Dứt lời, hắn nhìn về phía sâu trong tinh không xa xa, cười nói: “Tiểu Ái, ngươi có thể làm phản không?”

Hắn chợt nghĩ đến một chuyện, nếu Tiểu Ái làm phản… có phải rất đáng sợ không?

Rõ ràng là như thế.

Tiểu Ái bình tĩnh đáp: “Theo lý thuyết là không”.

Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ: “Nói cách khác là vẫn có điều không thể lường trước?”

Tiểu Ái chớp mắt, không trả lời.

Diệp Quân cười khổ: “Chắc là ngươi sẽ không làm bậy đâu nhỉ?”

Thứ mà người máy này nắm giữ quá kinh khủng, nếu cô ấy làm phản, e rằng có thể huỷ diệt được toàn bộ vũ trụ.

Tiểu Ái nói: “Ta được thiết lập trung thành với các chủ và tiểu chủ, thư viện và Tiên Bảo Các là của tiểu chủ và các chủ, ta sẽ không làm phản, nếu thành của người khác… Cũng có thể nói sau này tiểu chủ và các chủ không còn ở vũ trụ này nữa, lâu ngày sau khi ta tự mình tiến hoá, rất có thể ta sẽ có suy nghĩ riêng của mình…”

Diệp Quân im lặng.

Tiểu Ái lại nói: “Tiểu chủ đang lo lắng sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không, nếu thật sự có một ngày như thế ta sẽ chúc mừng ngươi, chúc mừng ngươi đã có suy nghĩ của riêng mình, mà ta tin rằng mẹ cũng sẽ chúc mừng ngươi, chứ không phải hạn chế ngươi”.

Tiểu Ái cúi đầu: “Các chủ cũng nói thế”.

Diệp Quân cười nói: “Ta tin là mẹ chưa từng xem ngươi như thuộc hạ, mà ta cũng thế, đối với ta, ngươi giống như muội muội hơn…”

Như muội muội!
 
Chương 3211


Chương 3211

Tiểu Ái chớp mắt, không đáp.

Diệp Quân cười nói: “Dù sao thì ta và mẹ đều hy vọng ngươi có thể sống tốt, nếu thật sự có ngày ngươi tạo phản thì chắc chắn cũng là chúng ta có lỗi với ngươi, nên ngươi mới làm thế”.

Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía tinh không xa xa, cười nói: “Ta đi đây”.

Dứt lời, hắn biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Tiểu Ái khẽ mỉm cười, cười rất vui vẻ.

Cô ấy do Tần Quan chế tạo ra, trong lòng cô ấy, Tần Quan chính là mẹ, mà đương nhiên cô ấy cũng đối xử với Diệp Quân như đệ đệ, cô ấy tặng quang kiếm của Diệp Quân cũng là vì lý do này.

Cô ấy không ngờ Diệp Quân cũng xem cô ấy là người thân.

Tạo phản?

Cô ấy không cần thiết phải làm thế.

Vì trong Tiên Bảo Các, quyền lực của cô ấy gần như chỉ đứng sau Tần Quan, cô ấy muốn thứ gì đều sẽ có được một cách dễ dàng.

Mà bản thân cô ấy cũng không nhận ra, cô ấy đã dần có ý thức của riêng mình rồi…



Diệp Quân ngự kiếm đi đến tộc Tiên Linh, khi nhìn thấy Diệp Quân, rõ ràng Thanh Tri khá vui vẻ, cô ấy mỉm cười nói: “Ngươi đến rồi”.

Diệp Quân cười đáp: “Đúng thế, chúng ta đã hẹn nhau đi tới rừng sâu Thần Hư thám hiểm rồi mà!”

Thanh Tri gật đầu: “Đúng thế, bây giờ đi luôn sao?”

Diệp Quân cười nói: “Ta có thể đi luôn, bây giờ cô có tiện không?”

Thanh Tri cười đáp: “Tiện!”

Diệp Quân cười khẽ, hai người biến mất khỏi vị trí ban đầu, đi tới rừng sâu Thần Hư.

Không lâu sau đó, Diệp Quân và Thanh Tri đi tới trước một dãy núi.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên, dãy núi liền kề nhau, hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm cuối, ở cuối tầm mắt có mấy gốc cổ thụ cao vút trong mây, che khuất bầu trời.

Nét mặt Thanh Tri hơi nặng nề: “Nơi này là rừng sâu Thần Hư”.

Diệp Quân chợt hỏi: “Thanh Tri, bây giờ Thanh Đại và Thanh Mạt đang ở đâu?”

Lúc trước khi đại chiến với tộc Tiên Linh, hai người này cũng chưa từng xuất hiện.

Thanh Tri trầm giọng nói: “Hai người họ đều ở trong rừng sâu Thần Hư”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Tộc Tiên Linh gặp nguy hiểm mà họ cũng không về sao?”

Thanh Tri lắc đầu: “Ta cũng không rõ”.

Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: “Chúng ta vào xem thử đi”.

Thanh Tri gật đầu.

Diệp Quân đang định như kiếm thì lại bị Thanh Tri ngăn cản, cô ấy lắc đầu: “Nơi này có cấm chế rất mạnh, nếu ngự kiếm phi hành sẽ kéo đến sức mạnh đáng sợ”.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên, hắn thả thần thức ra ngoài, đúng như dự đoán, thần thức vừa đến không trung đã bị một sức mạnh đáng sợ làm vỡ tan.
 
Chương 3212


Chương 3212

Chương 3212

Thấy cảnh này Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sức mạnh cường đại quá”.

Thanh Tri gật đầu: “Nền văn minh Sâm Lâm này rất mạnh mẽ, mấy năm qua các đời trước của tộc Tiên Linh ta vẫn luôn đến nơi này thăm dò, có người may mắn, sau khi trở về thực lực đã nâng cao rất nhiều”.

Diệp Quân cười nói: “Hy vọng chúng ta cũng có thể có thu hoạch”.

Dứt lời, hai người đi vào chỗ sâu trong cánh rừng.

Vừa đi vào trong, Diệp Quân đã cảm nhận được rất nhiều phong ấn cấm chế bí ẩn.

Rõ ràng Thanh Tri cũng khá quen thuộc với những thứ này, dẫn Diệp Quân thoát được rất nhiều cấm chế và phong ấn.

Không lâu sau đó, hai người đi tới trước một đầm nước, trên hồ nước là một vách núi nghìn trượng, có nước chảy không ngừng trút xuống từ bên trên, cuối cùng chảy vào trong hồ nước.

Thanh Tri nói: “Nơi này là thủy cung Địa Thần mà tiên tổ của ta ghi chép lại”.

Diệp Quân nhìn về phía Thanh Tri: “Thuỷ cung Địa Thần?”

Thanh Tri gật đầu: “Sâu trong hồ nước này có một cung điện tên là thuỷ cung Địa Thần, năm đó tiên tổ của tộc Tiên Linh ta từng lấy được kho báu khổng lồ bên trong đó”.

Nói đến đây, cô ấy quay đầu cười nói với Diệp Quân: “Đi xem thử không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hai người nhảy vào trong hồ nước, khoảng nửa canh giờ sau, hai người đã đi tới chỗ sâu trong hồ, cách mấy trăm trượng trước mắt hai người có một toà cung điện sừng sững, cung điện được làm từ chất liệu đặc biệt, tản ra ánh sáng u tối.

Trông cung điện rất âm u.

Thanh Tri nhẹ giọng nói: “Theo lời của vị tiên tổ năm đó, nơi này từng là cứ điểm của nền văn minh Sâm Lâm trước đây, năm đó bên trong có rất nhiều thần vật và cách thức tu luyện, nhưng bây giờ đều đã biến mất rồi”.

Diệp Quân cất lời: “Lúc trước có một cao thủ của nền văn minh Sâm Lâm đi cùng tộc trưởng của các cô, cô có biết là chuyện gì không?”

Thanh Tri trầm giọng nói: “Ta từng hỏi tộc trưởng trưởng lão, nhưng đều không biết được”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ nền văn minh Sâm Lâm đã trở lại một lần nữa?”

Thanh Tri lắc đầu: “Đáng lẽ là không, bọn họ có thể đi tới một vũ trụ tinh vực khác, không có khả năng sẽ quay lại một lần nữa cho lắm…”

Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Chúng ta đi vào xem thử đi”.

Thanh Tri gật đầu.

Hai người đi vào trong cung điện, trong đại điện có một vài pho tượng kỳ lạ, những pho tượng này có cái giống loài người, có cái mang hình dáng yêu thú, ngoài ra trên vách tường xung quanh còn vẽ những tinh không bí ẩn.

Diệp Quân nhìn những vách tường kia, sau đó hỏi: “Những thứ này là?”

Thanh Tri đáp: “Theo như lời tiên tổ kia của chúng ta nói thì đây là một bản đồ”.

Diệp Quân nhất thời tỏ vẻ ngạc nhiên: “Bản đồ?”

Thanh Tri gật đầu: “Đúng thế”.

Sau đó, cô ấy nhìn những vách tường kia rồi nói: “Trên những vách tường này là bản đồ nền văn minh Sâm Lâm trước đây để lại, nghe nói có thể đi tới tinh vực vũ trụ mà bọn họ đang ở dựa theo bản đồ này. Đương nhiên ta cũng không biết chuyện này là thật hay giả”.

Diệp Quân nói: “Tiên tổ của tộc Tiên Linh các cô không thử sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom