Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2141


Chương 2141

Sở dĩ nàng ta không trách Diệp Quân là vì nàng biết hắn không phải chủ mưu. Tên đó mặc dù có lúc xấu tính nhưng sẽ không xấu đến trình độ này. Từ Thụ lại càng không thể nào, nên chỉ còn có Từ Chân mà thôi!

Từ Chân bỗng hỏi: “Liệu sẽ có em bé không?”

Từ Nhu đứng phắt dậy nhào về phía Từ Chân.

Cảnh tượng hai tỷ muội vui đùa với nhau khiến Từ Thụ lắc đầu cười.

Ghen ư?

Ban đầu đúng là có một chút, nhưng về sau… lại hết rồi.

Từ Chân thở dài trong lòng. Chẳng biết hồi bé thề thốt lung tung chi không biết…

Có gả cũng gả cho một người á?

Linh cmn nghiệm rồi!



Rời khỏi khu dân cư Vân Hải rồi, Diệp Quân đi đến quán rượu tìm Tô Tử.

Vì thói quen thức đêm làm việc mà cuộc sống của cô ấy cứ gọi là ngày đêm đảo lộn.

Khi Diệp Quân đến, cô nàng vẫn còn đang say ngủ.

Thế là hắn ngồi ở mép giường, nhìn cô gái đang say giấc nồng, đặt một nụ hôn lên trán cô: “Tôi đi đây”.

Tô Tử im lặng không đáp.

Nhưng khi Diệp Quân vừa rời khỏi căn phòng rồi, hai hàng nước mắt bỗng lăn dài trên má cô.

Cô không dám mở mắt, chỉ sợ vừa nhìn thấy người kia sẽ không kiềm được mà muốn đi cùng hắn…



Rời khỏi quán rượu rồi, Diệp Quân lại đi đến Kiếm Đạo Viện, thấy Song Song và Mục Vân đã trở về, Mộc Uyển Du cũng có mặt.

Hai người trước đã lĩnh ngộ được kiếm ý.

Diệp Quân cười nói với cả ba: “Hôm nay tôi đến để từ biệt”.

Song Song và Mục Vân đồng thời kinh ngạc.

Mộc Uyển Du thì im lặng cúi đầu, sắc mặt ảm đạm hẳn đi.

Diệp Quân lại nói: “Tôi phải đi rồi”.

Mục Vân: “Vì sao vậy thầy?”

Diệp Quân: “Phải về nhà”.

Về nhà?

Mộc Uyển Du ngẩng lên nhìn hắn, hai tay lẳng lặng siết chặt.

Song Song hỏi: “Chúng ta còn cơ hội gặp lại không?”

Diệp Quân: “Nếu mọi người thi đậu vào Ngân Hà Tông thì sẽ có”.

Song Song nghiêm túc đáp: “Thầy yên tâm, chắc chắn bọn này sẽ đậu”.

Diệp Quân bật cười: “Tốt!”

Rồi không chút kiêng dè nắm tay Mộc Uyển Du kéo lại gần: “Tôi đi rồi, về sau ở cùng với Tô Tử, nhớ phải chăm sóc nhau nhé?”

Cô ấy khẽ gật đầu: “Được”.
 
Chương 2142


Chương 2142

Song Song và Mục Vân thức thời lui xuống.

Khi chỉ còn lại hai người, Diệp Quân nhìn cô gái đang chìm vào im lặng trước mặt: “Không có gì muốn nói với tôi sao?”

Nước mắt dâng đầy trong mắt Mộc Uyển Du: “Anh… có còn trở lại thật không?”

Diệp Quân gật đầu: “Thật”.

Mộc Uyển Du đáp lại: “Vậy tôi sẽ đợi anh”.

Diệp Quân nắm tay cô, chỉ vào chiếc nhẫn trên tay cô: “Tôi có thể mở ra…”

Nhưng cô ấy lắc đầu: “Tôi muốn tự tay mở ra, để xem anh để lại cho tôi những gì”.

Diệp Quân cười: “Được”.

Mộc Uyển Du nhón chân lên hôn hắn một hồi lâu, đoạn ghé vào tai hắn thì thầm: “Đợi anh trở về, tôi và Tô Tử sẽ…”

Càng nói càng lí nhí, mặt càng lúc càng đỏ.

Tim Diệp Quân đập thùng thùng: “Vậy…”

Mộc Uyển Du gom hết dũng khí nhìn hắn đầy xoắn xuýt: “Vậy nên anh nhất định phải trở lại, hiểu không?”

Diệp Quân lắc đầu cười.

Hắn nhấc chân rời đi Kiếm Đạo Viện một hồi, chợt như cảm nhận được gì mà quay lại, thấy Mộc Uyển Du vẫn đang đứng ở cổng, lẳng lặng dõi theo.

Cho dù đã thu hồi ánh mắt, hắn cũng biết mình sẽ không bao giờ quên được hình bóng ấy.

Một nỗi luyến tiếc không dứt dâng lên, hắn ngẩng đầu nhìn trời.

Hắn gọi: “Ám U”.

Một cái bóng mờ xuất hiện sau lưng hắn.

Diệp Quân: “Phái người âm thầm bảo vệ họ”.

Đối phương gật đầu: “Vâng”.

Diệp Quân gật đầu rồi tiếp tục đi về trước.

Điểm đến kế tiếp của hắn là lớp học của Ngao Thiên Thiên. Lúc này đang là giờ lên lớp của cô ấy, đám học sinh vừa thấy Diệp Quân xuất hiện thì mặt ai cũng xụ xuống.

Bởi mỗi lần người này đến thì cô giáo đều sẽ cho tan học.

Thế nhưng lần này Ngao Thiên Thiên chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi tiếp tục giảng bài.

Các học sinh thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên.

Sao tự dưng khác vậy cà?

Diệp Quân không nói gì mà chỉ lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa. Ngao Thiên Thiên hôm nay mặc một chiếc váy dài màu đỏ nhạt, vừa trang nhã lại vừa rộn ràng, trên đầu là đôi sừng rồng đáng yêu khiến người khác chỉ muốn mang đi chơi đùa.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, cô ấy đáp lại bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm.

Diệp Quân mỉm cười, tiếp tục đứng nghe.

Nửa giờ sau, chuông tan học vang lên.

Ngao Thiên Thiên khép quyển sách trong tay lại, nói với các học sinh: “Có duyên gặp lại”.

Rồi cô đặt sách xuống, đi về phía Diệp Quân.
 
Chương 2143


Chương 2143

Không một chút luyến lưu.

Để lại một đám học sinh hoang mang bối rối.

Chuyện gì đây?

Tiết học cuối cùng à?

Đến cửa phòng rồi, Ngao Thiên Thiên chủ động nắm tay Diệp Quân, cười nói: “Chúng ta đi thôi!”

Hắn đáp lại: “Ừm”.

Hai người cứ thế rời đi.

Để lại một đám học sinh trố mắt nhìn nhau, phải mất một hồi mới hoàn hồn, ai nấy đều cảm thấy khó tả vô cùng.

Ngao Thiên Thiên!

Chính là giáo viên được yêu thích nhất học viện Ngân Hà cũng như trong lòng bọn họ.

Nào ngờ ban nãy chính là tiết học cuối cùng.

Họ biết Ngao Thiên Thiên không phải người thích nói đùa, lần từ biệt này có lẽ chính là vĩnh biệt.

Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên nắm tay nhau sải bước. Cô gái nhìn khắp bốn phía với vẻ phức tạp: “Đến lúc đi rồi lại thấy không nỡ ấy”.

Hắn cười: “Hay là ở lại thôi?”

Ngao Thiên Thiên lắc đầu, nắm chặt tay hắn: “Ta lại càng không nỡ xa huynh”.

Diệp Quân cười cười, liếc nhìn bốn phía: “Muội thích nơi này đến vậy thì sau này chúng ta cùng nhau về thăm”.

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Ừm!”

Diệp Quân: “Cũng nên đi gặp cha rồi”.

Ngao Thiên Thiên nghe vậy thì đỏ mặt, len lén nhìn hắn rồi e thẹn nói: “Ừ”.

Diệp Quân ngắm bộ váy đỏ trên người cô ấy rồi cong môi cười. Ngao Thiên Thiên cảm nhận được ánh mắt ấy thì hung tợn quắc mắt nguýt lại, làm bộ muốn đánh hắn.

Diệp Quân bật cười rồi nhắm mắt lại, mở thần thức bao trùm khắp ngôi sao màu xanh.

Một hồi sau, hắn mở mắt: “Tìm thấy rồi”.

Bên bờ biển.

Một người phụ nữ và một người đàn ông chậm rãi bước đi, người phụ nữ mặc váy trắng, tóc dài buông xoã, điềm tĩnh tao nhã, dung nhan xinh đẹp như thần tiên trên thiên đường.

Người đàn ông cũng mặc bộ đồ màu trắng, tuấn tú nho nhã, trong lúc chậm rãi bước đi có khí chấn ung dung, dịu dàng như ngọc.

Hai người chậm rãi di chuyển bên bờ biển, vừa nói vừa cười, vô cùng ấm áp.

Không biết đã đi được bao lâu, người phụ nữ váy trắng kéo tay người đàn ông áo trắng, khẽ mỉm cười: “Ca ca, thằng bé đến rồi’.

Người đàn ông gật đầu.

Cách sau lưng hai người không xa có một đôi nam nữ đang đứng, chính là Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên.

Người đàn ông quay đầu nhìn người phụ nữ: “Nếu muội không muốn đi thì huynh có thể ở lại đây với muội”.

Người phụ nữ chợt nó: “Ca ca, cùng sống lại một cuộc đời mới với muội được không?”

Sống một cuộc đời mới!
 
Chương 2144


Chương 2144

Người đàn ông áo trắng hơi sững sờ, sau đó cười nói: “Được, chúng ta sẽ không chết đâu!”

Người phụ nữ cũng cười: “Muội có cách!”

Người đàn ông dừng bước, ông ấy nhẹ nhàng giúp người phụ nữ vén lọn tóc bị gió biển thổi loạn bên tai, nhẹ nhàng nói: “Tại sao lại có suy nghĩ như thế?”

Người phụ nữ mỉm cười nói: “Kiếp đầu tiên, hai chúng ta duyên phận quá mỏng, cách biệt âm dương; kiếp thứ hai, hai chúng ta ở bên thì ít xa cách thì nhiều, có quá nhiều ràng buộc. Muội muốn ở kiếp thứ ba có thể bên cạnh huynh, chúng ta cùng nhau trưởng thành, cùng nhau nếm thử đắng cay trong nhân thế!”

Nói đến đây, bà ấy nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông, nhẹ giọng nói: “Muội không tham lam, chỉ kiếp này thôi, kiếp sau, muội sẽ giết chết những người vô địch trên thế gian, để đứa nhóc đó thành lập một trật tự hoàn toàn mới, sau đó hai chúng ta cùng trở thành những hòn đá vô tri, được không?”

Người đàn ông nhẹ giọng nó: “Sống lại kiếp thứ ba, lỡ như muội không nhớ ra huynh thì phải làm sao?”

Người phụ nữ lắc đầu: “Dù có đầu thai trăm nghìn lần, chỉ cần nhìn thấy huynh, muội sẽ nhận ra được huynh”.

Người đàn ông cười khẽ: “Được!”

Người phụ nữ hơi nhếch môi, xinh đẹp đến mức khiến người ta thấy ngạt thở.

Người đàn ông cười khẽ, sau đó xoay người đi về phía Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên phía xa: “Đến đây”.

Diệp Quân vội dắt Ngao Thiên Thiên đi tới trước mặt hai người: “Cha, cô cô”.

Cô gái váy trắng khẽ mỉm cười nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Ngao Thiên Thiên cũng cúi chào: “Bái kiến Kiếm Chủ”.

Người đàn ông cười nói với Ngao Thiên Thiên: “Đều là người một nhà, không cần phải đa lễ”.

Người một nhà!

Sắc mặt Ngao Thiên Thiên ửng đỏ, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Người đàn ông áo trắng quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, ông ấy quan sát Diệp Quân một lúc rồi hỏi: “Đại Đế rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Người đàn ông gật đầu: “Chuyến đi lần này có thu hoạch không nhỏ nhỉ”.

Diệp Quân đáp: “Đúng thế, đều nhờ cha trấn áp tu vi của con đấy”.

Người đàn ông cười to, sau đó hỏi: “Vẫn còn giận à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không có, con biết cha có ý tốt, muốn con chân chính trở thành người bình thường một lần”.

Trong mắt người đàn ông lộ vẻ vui mừng và yên tâm: “Lúc trước để con kế thừa thư viện Quan Huyên quá sớm là do cha không suy nghĩ thấu đáo, con không trách cha chứ?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Con đâu có đánh lại cha!”

Người đàn ông cười to.

Người phụ nữ nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó cũng nở nụ cười.

Người đàn ông cười nói: “Đi dạo với cha đi”.

Diệp Quân gật đầu.

Hai cha con đi về phía xa.

Ngao Thiên Thiên đứng bên cạnh người phụ nữ, ít nhiều vẫn còn hơi thấp thỏm.
 
Chương 2145


Chương 2145

Người này là đại lão Thiên Mệnh đấy!

Người phụ nữ váy trắng thấy Ngao Thiên Thiên hơi kiêng dè thì mỉm cười nói: “Gọi một tiếng cô cô nghe thử xem nào!”

Ngao Thiên Thiên chần chừ một lúc rồi nói: “Cô cô!”

Người phụ nữ mỉm cười: “Biết trong vũ trụ rộng lớn này, loài rồng nào mạnh nhất không?”

Ngao Thiên Thiên lắc đầu.

Người phụ nữ nói tiếp: “Tám mươi tỷ năm trước có một loài rồng được gọi là rồng tổ, hình thành trong quá trình bốn nguyên tố hỗn độn phát triển biến hoá, nó sống theo Đạo, hấp thu Tổ Nguyên trưởng thành, tu vi cả đời luôn phi thường… Con có muốn trở thành người thừa kế của dòng dõi rồng tổ không?”

Ngao Thiên Thiên không chút do dự mà lập tức gật đầu.

Dù không biết rồng tổ là cái gì, nhưng chắc chắn là rất lợi hại, hơn nữa rõ ràng cô cô này đang muốn tặng cho cô ấy kỳ ngộ.

Người phụ nữ khẽ mỉm cười, bà ấy đột nhiên ngẩng đầu vung tay áo, kiếm Hành Đạo đột nhiên bay đi.

Vụt!

Dòng sông Tuế Nguyệt xuất hiện!

Hư không mịt mờ cũng hiện lên ở chân trời!

Tám mươi tỷ năm trước!

Một kiếm quay về tám mươi tỷ năm trước!

Trong hư không mịt mờ đó, Ngao Thiên Thiên nhìn thấy một con vật khổng lồ.

Con vật này cả người đen kịt, sừng như huơu, đầu như trâu, miệng như lừa, mắt như tôm, tai như voi, vảy như cá, ria như người, bụng như rắn, chân như phượng hoàng…

Vóc dáng của nó thật sự rất to lớn!

Tinh không rộng lớn như không thể chứa đựng được nó, e rằng chỉ mỗi cái đầu đã dài tận nghìn vạn trượng rồi.

Nó chiếm lĩnh một vùng tinh không, là một con cự thú tinh không chân chính, khiến vũ trụ tinh không cũng trở nên nhỏ bé.

Nhìn con vật khổng lồ trước mắt, Ngao Thiên Thiên cảm thấy rung động tột cùng.

Đây mới là rồng!

Một con rồng thật sự!

So sánh với nó thì tộc Thiên Long…

Lúc này, dường như cảm nhận được điều gì, con rồng tổ kia đột nhiên mở mắt, vào khoảnh khắc nó mở mắt, Ngao Thiên Thiên nhất thời chấn động, không nhịn được muốn quỳ xuống. Nhưng sau đó, một luồng kiếm ý đã bao phủ lấy cô ấy, cảm giác sợ hãi kia lập tức biến mất!

Ngao Thiên Thiên nhìn con rồng tổ trong tinh không, trong lòng vô cùng rung động.

Rồng!

Đứng trước con rồng tổ này, tộc Thiên Long thật sự chẳng là gì cả!

Con rồng tổ kia nhìn về phía người phụ nữ váy trắng, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường: “Ai dám làm phiền bản tôn ngủ đông đấy!”

Giọng nói lập tức xuyên qua dòng sông Tuế Nguyệt cách tám mươi tỷ năm truyền tới hệ Ngân Hà!

Người phụ nữ váy trắng không hề nhiều lời, bà ấy vung tay áo, kiếm Hành Đạo lập tức xuất hiện trên đầu con rồng tổ đó.
 
Chương 2146


Chương 2146

Oanh!

Chỉ trong nháy mắt, một luồng kiếm ý đáng sợ đã bao phủ lấy rồng tổ, rồng tổ trợn mắt, một cảm giác sợ chết dâng lên trong lòng.

Rồng tổ thầm thấy hoảng hốt!

Người phụ nữ nhìn rồng tổ: “Ta có một hậu bối muốn gia nhập dòng dõi rồng tổ của ngươi, có đồng ý không thì nói một câu”.

Dứt lời, kiếm Hành Đạo lại tiếp tục rơi xuống.

Rồng tổ: “…”

Ngao Thiên Thiên nhìn người phụ nữ váy trắng, cô ấy chớp mắt, cô cô này… đúng là lợi hại!

Rồng tổ nhìn người phụ nữ váy trắng một lúc lâu rồi nói: “Chúng ta có chuyện gì thì nói chuyện đàng hoàng, ta là người nói phải trái”.

Người phụ nữ gật đầu: “Trông tuổi thọ của ngươi chắc cũng chỉ còn mấy trăm năm, ta giúp ngươi mượn Đại Đạo thêm chục vạn năm tuổi thọ!”

Dứt lời, bà ấy đột nhiên ngẩng đầu, ngón tay chắp lại chỉ về phía trước, kiếm Hành Đạo bay lên cao xé rách tinh không, một cái lỗ khổng lồ xuất hiện, khi cái lỗ này xuất hiện, một luồng Tổ Nguyên đột nhiên rơi xuống, bay vào trong cơ thể con rồng tổ kia!

Oanh!

Thân thể con rồng tổ liên tục co giật, sau đó, một khí thế mạnh mẽ chợt dâng trào từ trong cơ thể nó, cùng lúc đó, tuổi thọ cũng nó cũng bắt đầu tăng lên.

Lúc này, một uy áp đáng sợ đột nhiên xuất hiện trong tinh không mờ mịt.

Cảm nhận được uy áp này, sắc mặt rồng tổ thoáng chốc thay đổi!

Đây là Đại Đạo!

Đại Đạo chân chính!

Rồng tổ vô cùng hoảng sợ, nếu Đại Đạo này ra tay với nó thì nó sẽ chết chắc, tuy nó sống thuận theo Đạo, là đại lão đứng đầu vũ trụ, nhưng trước mặt Đại Đạo thế này, nó vẫn chẳng là gì cả.

Lúc này, người phụ nữ ở ngôi sao màu xanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bằng ánh mắt lạnh như băng: “Cút!”

Oanh!

Uy áp bao phủ lấy rồng tổ trong tinh không lập tức biến mất không còn tung tích.

Làm phiền rồi!

Cảm nhận được sức mạnh đáng sợ kia đã biến mất, rồng tổ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nó nhìn người phụ nữ, trong lòng vô cùng rung động và cũng hơi sợ hãi.

Không ngờ người phụ nữ này lại khiến Đại Đạo lui bước chỉ với một câu nói!

Quá kinh khủng!

Chưa từng gặp người kinh khủng như thế bao giờ!

Sau đó, như cảm nhận được điều gì, rồng tổ nhất thời mừng rỡ, vì nó phát hiện tuổi thọ của mình thật sự đã tăng lên vạn năm.

Tăng lên chục vạn năm!

Rồng tổ rất kích động.

Nó vốn chỉ còn mấy trăm năm nữa là sẽ toạ hoá, nó cũng gần như tuyệt vọng rồi, vì hiện tại Chân Thần bảo vệ trật tự, bảo vệ Đại Đạo, vô số cao thủ đều không thể trường sinh bất tử, dù là rồng tổ như nó thì tuổi thọ cũng có giới hạn.
 
Chương 2147


Chương 2147

Mà bây giờ tuổi thọ đột nhiên tăng lên chục nghìn năm, rõ ràng là mang đến cho nó thêm chút hy vọng!

Trong lòng rồng tổ cực kỳ biết ơn, nó nhìn về phía người phụ nữ, vẻ sợ hãi trong mắt đã giảm đi, nhiều hơn là sự biết ơn.

Nó không nói cảm ơn mà nhìn về phía Ngao Thiên Thiên, vuốt rồng đột nhiên nhẹ nhàng nâng lên, chỉ trong nháy mắt, một viên long nguyên đột nhiên bay ra, sau đó, viên long nguyên đó bay thẳng vào người Ngao Thiên Thiên.

Oanh!

Ngao Thiên Thiên trợn to mắt, một khí thế đáng sợ chợt dâng trào từ trong cơ thể cô ấy.

Đại Đế!

Chỉ trong nháy mắt, cô ấy đã đột phá Đại Đế!

Rồng tổ nhìn Ngao Thiên Thiên, cố hết sức khiến giọng nói của bản thân nhẹ nhàng hơn: “Đây là long nguyên mà ta tu luyện được, nó có thể giúp ngươi đột phá những ràng buộc huyết mạch của mình, trong đó còn có một phần truyền thừa, một vài tuyệt kỹ giết người đặc biệt của tộc rồng do ta tự nghĩ ra và thần thông bảo vệ, hy vọng có thể giúp cho ngươi”.

Ngao Thiên Thiên hít sâu một hơi, sau đó cung kính cúi người: “Cảm ơn tiền bối!”

Rồng tổ khẽ mỉm cười: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là người của dòng dõi rồng tổ ta, nếu sau này nghịch chuyển thời không Tuế Nguyệt, có thể nói ra tên của ta, ít nhiều gì một vài cao thủ trong Tuế Nguyệt sẽ nể mặt ta một chút”.

Ngao Thiên Thiên cúi người lần nữa: “Đệ tử xin ghi nhớ”.

Rồng tổ gật đầu, sau đó nhìn về phía người phụ nữ, bà ấy không nói gì mà vung tay áo, dòng sông Tuế Nguyệt khép lại, chân trời khôi phục lại bình thường.

Người phụ nữ quay đầu nhìn về phía Ngao Thiên Thiên, lúc này khí thế của Ngao Thiên Thiên vẫn còn đang dâng trào, chẳng những thế mà huyết mạch của cô ấy cũng liên tục đột phá.

Ngao Thiên Thiên nhìn về phía người phụ nữ, cũng cúi người nói: “Cảm ơn cô cô!”

Người phụ nữ đáp: “Đừng khách sáo, nghiêm túc hấp thu nó đi”.

Ngao Thiên Thiên gật đầu, sau đó ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu chuyên tâm hấp thu truyền thừa của rồng tổ.

Người phụ nữ xoay người nhìn Diệp Quân và người đàn ông áo trắng ở cách đó không xa…

Hai người vẫn đang chậm rãi bước đi ở phía xa.

Người đàn ông cất lời: “Con đã quyết định rồi sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Sẽ phải chịu nhiều vất vả lắm đấy”.

Diệp Quân cười khổ: “Bây giờ không chịu vất vả thì sau này cũng phải chịu không phải sao?”

Người đàn ông im lặng một lúc rồi nhẹ giọng nói: “Lúc trước, cha hy vọng con sẽ trở thành một cao thủ chân chính, vì thế cũng muốn con chịu nhiều vất vả, vì vất vả là thứ có thể rèn luyện một con người nhất. Nhưng bây giờ cha nghĩ lại thì thấy mình không nên quyết định thay con, nếu con không muốn vất vả quá thì cha sẽ giúp con”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Con đường của con, con sẽ tự mình đi!”

Làm một kẻ sống yên ổn dựa dẫm người khác?

Hắn cảm thấy quá nhàm chán.

Vẫn câu nói cũ, chỗ dựa có mạnh đến mấy cũng không bằng bản thân mạnh.

Người đàn ông im lặng một lúc rồi nói: “Được!”

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Cha, tiếp theo cha và cô cô định đi đâu?”
 
Chương 2148


Chương 2148

Chương 2148

Người đàn ông đang định đáp lời thì ông ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn về không gian phía sau: “Đến rồi”.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn theo.

Vĩnh Sinh Đại Đế!

Đến rồi!

Trong tinh không có một đám cao thủ di chuyển.

Người dẫn đầu chính là Vĩnh Sinh Đại Đế!

Sau lưng Vĩnh Sinh Đại Đế có ba người, trong đó có một cô gái mặc áo đạo sĩ, tay cầm phất trần, ánh mắt lạnh như băng, khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Bên trái cô gái là một ông lão lưng còng, ánh mắt ông lão hơi lạnh lùng, không phải một kẻ hiền lành.

Bên trái ông lão còn có một người đàn ông trung niên, trên người ông ta tản ra hơi thở chết chóc, vô cùng đáng sợ.

Mà sau lưng Vĩnh Sinh Đại Đế còn có mấy chục nghìn người nữa!

Trong đó có khoảng mười sáu Mệnh Vận Đại Đế, hàng trăm Tuế Nguyệt Đại Đế, những Đại Đế còn lại cũng có hơn nghìn người!

Ngoài ra đều là cao thủ cảnh giới Thần Đế!

Đội hình này có thể nói là rất đáng sợ!

Đây đều là cao thủ ông ta vừa chiêu mộ được!

Lần này ông ta muốn làm một chuyện lớn!

Để nền văn minh Vĩnh Sinh khống chế vũ trụ một lần nữa!

Lúc này, Vĩnh Sinh Đại Đế đột nhiên dừng lại, ông ta nhìn về phía ngôi sao màu xanh phía xa, híp mắt lại: “Đám người phe ả phụ nữ váy trắng ở ngôi sao màu xanh này à?”

Ông lão bên cạnh ông ta gật đầu cung kính nói: “Vâng!”

Vĩnh Sinh Đại Đế lại hỏi: “Diệp Quân và Chân Thần kia cũng ở đó sao?”

Ông lão tiếp tục gật đầu: “Đúng thế, chẳng những thế mà Kiếm Chủ Nhân Gian của vũ trụ Quan Huyên kia cũng ở đây!”

Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Vừa khéo có thể tóm gọn một mẻ!”

Dứt lời, ông ta tiến lên một bước muốn ra tay với ngôi sao màu xanh.

Nhưng đúng lúc này, thời không cách nghìn trượng trước mặt ông ta đột nhiên khẽ rung, sau đó thì nứt ra, một người đàn ông chậm rãi bước ra.

Người đàn ông đó chính là Diệp Quân!

Sau khi Diệp Quân xuất hiện lại có một cô gái chậm rãi bước ra, cô gái thanh tú nho nhã, vô cùng xinh đẹp.

Người đó chính là Từ Chân.

Bên cạnh Từ Chân còn có hai người đi theo là Từ Nhu và Từ Thụ.

Trong tinh không bên phải họ mấy nghìn trượng còn có hai người đang đứng, chính là Kiếm Chủ Nhân Gian và người phụ nữ váy trắng!

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian và người phụ nữ váy trắng, sau đó lại nhìn Chân Thần, cười nói: “Các ngươi cùng xông lên đi!”

Dứt lời, ông ta tiến lên một bước.

Oanh!

Trong nháy mắt, một khí thế đáng sợ bao phủ lấy toàn bộ hệ Ngân Hà!
 
Chương 2149


Chương 2149

Vĩnh Sinh Đại Đế ở giai đoạn mạnh nhất!

Lúc này, thực lực của ông ta đã hoàn toàn hồi phục!

Cùng xông lên!

Người phụ nữ váy trắng im lặng nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế.

Kiếm Chủ Nhân Gian nắm tay người phụ nữ, khẽ mỉm cười: “Để thằng nhóc đánh đi!”

Người phụ nữ vẫn im lặng.

Lần cuối bà ấy chứng kiến người cuồng ngạo như thế này cũng đã cách mấy chục triệu năm, chính là tên Thiên Diệp!

Từ Chân ở phía xa nhìn thoáng qua Vĩnh Sinh Đại Đế, sau đó cô ta cúi người nói nhỏ bên tai Diệp Quân: “Người này rất yếu”.

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.

Lúc này, Vĩnh Sinh Đại Đế kia đang định ra tay thì Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta đánh với ông!”

Nghe thấy thế, Vĩnh Sinh Đại Đế cau mày: “Ngươi đánh với ta?”

Diệp Quân gật đầu.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt bình tĩnh: “Ngươi thấy ngươi có tư cách đó không?”

Diệp Quân cũng không tức giận mà cười nói: “Thử chút thôi?”

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân: “Ta có thể giết ngươi chỉ bằng một chiêu!”

Diệp Quân cười nói: “Lên đi!”

Dứt lời, hắn đột nhiên tiến về phía trước, sau một bước này có một thanh kiếm đột nhiên bay lên từ trong người hắn!

Kiếm Hiên Viên!

Diệp Quân mở lòng bàn tay, kiếm Hiên Viên bay vào tay hắn, vào khoảnh khắc cầm lấy kiếm Hiên Viên, huyết mạch Viêm Hoàng trong cơ thể hắn cũng chợt rung động.

Diệp Quân không phí lời lấy một câu, đột nhiên biến mất khỏi vị trí ban đầu, biến thành một tia kiếm quang lao thẳng về phía Vĩnh Sinh Đại Đế!

Giết là xong!

Thuật Bạt Kiếm chồng chéo ba lần liên tiếp.

Vào khoảnh khắc Diệp Quân chém ra, thời không xung quanh bắt đầu sụp đổ!

Kiếm Chủ Nhân Gian ở phía xa vung tay áo, một lực lượng mạnh mẽ bao phủ khắp xung quanh, thời không lập tức được củng cố.

Thấy Diệp Quân xuất kiếm, Vĩnh Sinh Đại Đế vốn tỏ vẻ khinh thường, nhưng khi kiếm của Diệp Quân chém tới trước mặt ông ta, ông ta nhất thời híp mắt, trong lòng thầm thấy khiếp sợ.

Không ngờ thực lực của tên này đã nâng cao lên nhiều như thế!

Vĩnh Sinh Đại Đế không nói một câu, đột nhiên bước một bước về phía trước, sau đó đấm tới một phát!

Bốp!

Một tia kiếm quang màu vàng bộc phát, Diệp Quân bị đẩy lùi cả nghìn trượng, nhưng Vĩnh Sinh Đại Đế kia cũng lùi lại khoảng trăm trượng!

Thấy cảnh này, một đám cao thủ sau lưng Vĩnh Sinh Đại Đế lập tức tỏ vẻ khó tin!

Không ngờ thiếu niên này lại có thể khiến Vĩnh Sinh Đại Đế phải lùi lại?
 
Chương 2150


Chương 2150

Lúc này Vĩnh Sinh Đại Đế cũng khá kinh ngạc, ông ta không ngờ bản thân lại bị thiếu niên kiếm tu trước mắt này đánh lui!

Không chỉ thế mà trên nắm đấm của ông ta còn có một vết kiếm rất sâu!

Bị thương rồi!

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa: “Một lần chồng chéo tám trăm thuật Bạt Kiếm, lợi dụng thời không chồng chéo liên tục ba lần…”

Diệp Quân không nói gì mà tiến lên một bước, bước chân này mang theo một kiếm ý đáng sợ dâng trào từ trong cơ thể hắn.

Kiếm ý!

Trong cơ thể Diệp Quân có những tia kiếm ý tuôn ra như thuỷ triệu, khí thế kiếm ý mạnh mẽ khiến đám cường giả sau lưng Vĩnh Sinh Đại Đế thay đổi sắc mặt!

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân trước mặt, trong mắt có thêm chút nghiêm túc, ông ta không ngờ trong khoảng thời gian đi tới hệ Ngân Hà, thực lực của thiếu niên này lại trở nên đáng sợ như thế.

Mẹ kiếp!

Đây là đến hệ Ngân Hà để bật hack à?

Diệp Quân ở phía xa nhìn Thánh kiếm Hiên Viên trong tay mình, hắn phát hiện thanh kiếm này khá lợi hại, rất đặc biệt, hơn nữa còn có liên quan đến huyết mạch của hắn!

Nếu hắn hoàn toàn kích hoạt huyết mạch Viêm Hoàng kia, thanh kiếm này chắc chắn sẽ mạnh hơn!

Diệp Quân không suy nghĩ thêm nữa, hắn giẫm chân phải vào hư không, trong nháy mắt, hắn biến thành một tia kiếm quang màu máu biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Vụt!

Một thanh kiếm đột nhiên giết tới trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế!

Trong mắt Vĩnh Sinh Đại Đế lộ vẻ lạnh lùng, ông ta đột nhiên tiến lên một bước, siết chặt tay phải…

Oanh!

Một tia kiếm quang đột nhiên dâng trào từ trong cơ thể Vĩnh Sinh Đại Đế, kim quang mạnh mẽ biến thành một tia quyền ấn đánh về phía chiêu kiếm kia của Diệp Quân.

Ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang dội trong tinh không, thanh kiếm kia của Diệp Quân bị quyền ấn này ép dừng lại, không thể đâm vào dù chỉ nửa tấc.

Trong mắt Vĩnh Sinh Đại Đế lộ vẻ dữ tợn, ông ta đột nhiên siết chặt tay phải, sau đó đấm tới.

Ầm!

Cú đấm này kéo theo mười triệu tia kim quang kéo tới, trong nháy mắt, Diệp Quân đã bị đẩy lui chục nghìn trượng.

Vừa dừng lại, khoé miệng Diệp Quân chậm rãi tràn ra máu tươi.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân, cất tiếng giễu cợt: “Chỉ thế này thôi sao?”

Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó bật cười, hắn đột nhiên nhìn Từ Chân phía xa: “Chân tỷ, câu nói của tỷ trước đây rất đúng”.

Từ Chân chớp mắt: “Nói gì cơ?”

Diệp Quân cười nói: “Sau một khoảng thời gian sẽ thấy, những khó khăn gặp phải hiện tại chẳng là gì cả”.

Từ Chân hơi nhếch môi.
 
Chương 2151


Chương 2151

Diệp Quân đột nhiên cười to, sau đó hắn biến thành một tia kiếm quang chém về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.

Trước đó không lâu, hắn thậm chí còn không có khả năng đánh trả, nhưng hôm nay, hắn đã có thể chiến đấu với đối phương rồi.

Hắn cũng không tự tin quá!

Hắn chỉ cảm nhận được câu nói đó của Từ Chân mà thôi, hiện tại gặp khó khăn đừng từ bỏ, cũng đừng tuyệt vọng, sau một khoảng thời gian nhìn lại, khó khăn lúc trước chẳng là gì cả.

Trên đời không có cái hố nào không thể vượt qua!

Diệp Quân hiểu rõ câu này, lúc này khí thế kiếm ý cũng dâng trào một lần nữa.

Nhìn thấy cảnh này, Vĩnh Sinh Đại Đế híp mắt, trong mắt ông ta có sát khí dâng trào.

Đương nhiên ông ta không thể đại chiến ba trăm hiệp với Diệp Quân, đối với ông ta, không thể giết chết Diệp Quân trong ba chiêu có nghĩa là mình thua!

Ông ta là Vĩnh Sinh Đại Đế!

Đại Đế mạnh nhất lịch sự!

Ông ta có sự kiêu ngạo của mình!

Vĩnh Sinh Đại Đế đột nhiên nâng hai tay lên, trong nháy mắt, thời không xung quanh đột nhiên rung động dữ dội, sau đó vô số kim quang kéo tới, những khí thế đáng sợ kéo đến từ thời không xung quanh xông tới chỗ Diệp Quân trước mặt ông ta!

Lúc này, kiếm ý đáng sợ kia của Diệp Quân lại bị áp chế một lần nữa!

Mà Vĩnh Sinh Đại Đế đột nhiên tiến lên một bước, một sức mạnh bí ẩn chợt bao phủ lấy Diệp Quân phía xa!

Kiếm vực Vĩnh Sinh!

Vĩnh Sinh Đại Đế trợn mắt quát lên một tiếng: “Chết đi!!”

Trong nháy mắt, kim quang vô tận biến thành những lưỡi dao sắc bén chém về phía Diệp Quân!

Mà lúc này, Diệp Quân đã bị trấn áp, những sức mạnh đáng sợ nhốt lấy hắn như xiềng xích, khiến cơ thể hắn nặng tựa vạn cân.

Một hơi thở tử vong kéo đến!

Nhưng Diệp Quân lại cười một tiếng, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, kiếm Hiên Viên trong tay rung động dữ dội.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên mở mắt.

Oanh!

Hai khí thế đáng sợ chợt dâng trào từ trong cơ thể hắn!

Hai loại sức mạnh huyết mạch!

Huyết mạch phong ma!

Huyết mạch Viêm Hoàng!

Vào khoảnh khắc hai sức mạnh huyết mạch xuất hiện, hai lực lượng thoáng chốc đánh vỡ kiếm vực Vĩnh Sinh xung quanh, cùng lúc đó, Diệp Quân cầm kiếm xông về phía trước, chém một phát…

Ầm!

Chiêu kiếm của Diệp Quân khiến vô số lưỡi dao màu vàng sắc bén xung quanh biến thành tro bụi, còn Vĩnh Sinh Đại Đế kia thì bị chiêu kiếm này của hắn chém lui mấy chục nghìn trượng.

Chẳng những thế mà lúc này thời không xung quanh cũng xuất hiện vết nứt!

Thấy cảnh này, Kiếm Chủ Nhân Gian ở phía xa hơi nhếch môi.
 
Chương 2152


Chương 2152

Sau khi dừng lại, Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn tay phải của mình, toàn bộ cánh tay phải đã hoàn toàn nứt ra, máu tươi liên tục chảy xuống.

Thấy cảnh này, sắc mặt những cao thủ đi theo ông ta nhất thời trở nên vô cùng khó coi!

Bọn họ không ngờ Vĩnh Sinh Đại Đế lại bị một thiếu niên đả thương!

Xưng bá vũ trụ?

Con mẹ nó, chuyện này trông có vẻ hơi xa vời!

Rất nhiều người nghi ngờ nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế, chẳng lẽ Vĩnh Sinh Đại Đế này còn che giấu thực lực?

Sắc mặt của Vĩnh Sinh Đại Đế đại đế ở cách đó không xa vô cùng khó coi, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, lần này, ông ta thật sự thấy kinh ngạc.

Không ngờ thiếu niên kiếm tu trước mặt lại phá vỡ được kiếm vực Vĩnh Sinh của ông ta!

Sao có thể chứ?

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong lòng vô cùng rung động.

Ở một nơi khác, Từ Nhu cũng nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt ngạc nhiên, nàng ta không ngờ Diệp Quân lại tiến bộ đáng sợ đến thế!

Từ Nhu nhìn Diệp Quân bằng nét mặt phức tạp.

Người đàn ông này không thiếu thiên phú và cố gắng, chỉ thiếu… mỗi thời gian thôi.

Nếu có thời gian, chắc chắn hắn có thể đạt tới độ cao của bậc cha chú của hắn!

Diệp Quân ở phía xa chậm rãi nhắm mắt lại, xung quanh có hai luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ không ngừng tuôn trào, không gian bắt đầu sôi sùng sục.

Lúc này, Vĩnh Sinh Đại Đế đột nhiên nói: “Ngươi thật sự khiến ta khá bất ngờ, nhưng ngươi cho rằng…”

Diệp Quân đột nhiên mở mắt cười gằn: “Ra tay đi, nói nhảm nhiều thế làm gì?”

Dứt lời, hắn chợt biến thành một tia kiếm quang màu máu biến mất khỏi vị trí ban đầu…

Tiếp tục!

Uy lực chiêu kiếm lần này của Diệp Quân mạnh hơn so với khi nãy gấp mấy lần.

Bởi vì lần này kiếm của hắn có hai loại huyết mạch gia trì.

Đối mặt với nhát kiếm đáng sợ này của Diệp Quân, cuối cùng Vĩnh Sinh Đại Đế cũng lộ vẻ mặt nghiêm nghị, ông ta biết kiếm tu trẻ tuổi trước mặt này không còn là con kiến mặc cho mình bóp chết như trước nữa.

Thực lực của thanh niên này, dù là ông ta cũng phải thật thận trọng!

Lúc này ông ta bất đầu bình tĩnh lại.

Khi kiếm của Diệp Quân phóng tới, Vĩnh Sinh Đại Đế xòe tay phải ra, sau đó nhẹ nhàng ấn xuống, thời không xung quanh bỗng nhiên trở nên hư ảo.

Đột nhiên, Vĩnh Sinh Đại Đế kẹp hai ngón tay lại chỉ về mũi kiếm của Thánh kiếm Hiên Viên.

Bùm!

Kiếm Hiên Viên rung lên dữ dội, không thể tiến vào nửa tấc nào nữa.

Lúc này hai ngón tay của Vĩnh Sinh Đại Đế đột nhiên tách ra, sau đó thuận thế kẹp Thánh kiếm Hiên Viên lại, dùng lực mạnh như muốn bẻ gãy thanh kiếm.

Ù!

Thánh kiếm Hiên Viên lại chấn động kịch liệt, nhưng không hề bị tổn hại.
 
Chương 2153


Chương 2153

Nhìn thấy điều này, con ngươi Vĩnh Sinh Đại Đế co rụt lại, trong lòng kinh hãi, ông ta không ngờ thanh kiếm này lại mạnh như thế, có thể chịu được sức mạnh của mình.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột ngột buông Thánh kiếm Hiên Viên mà Vĩnh Sinh Đại Đế đang kẹp lấy ra, lao về phía trước, đánh ra một quyền.

Vạn Cổ Tuế Nguyệt!

Rầm!

Một sức mạnh hủy thiên diệt địa bùng nổ trước mặt Diệp Quân, sức mạnh cường đại trong nháy mắt đẩy lùi Vĩnh Sinh Đại Đế liên tiếp, mà gần như cùng lúc đó, Thánh kiếm Hiên Viên cũng bay về tay Diệp Quân, tiếp đó Diệp Quân biến mất tại chỗ.

Lại một thanh kiếm nữa phóng đến trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế.

Ánh mắt Vĩnh Sinh Đại Đế lạnh lùng, ông ta đột nhiên biến mất tại chỗ như bóng ma.

Phập!

Kiếm của Diệp Quân đâm vào không trung.

Diệp Quân nhíu mày, bởi vì hắn đã không còn cảm giác được sự tồn tại của Vĩnh Sinh Đại Đế nữa.

Đúng lúc này, Diệp Quân ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu hắn có một bàn tay khổng lồ nghìn trượng đang giáng thẳng xuống, sau đó nắm lại, khóa chặt hắn và thời không nơi đó.

Diệp Quân vừa định rút kiếm thì kinh hãi phát hiện xung quanh có một sức mạnh bí ẩn không ngừng trói buộc hắn.

Đúng lúc này, một luồng u quang bỗng xuất hiện ở đối diện, lao về phía đầu mày hắn.

Con ngươi Diệp Quân co lại, khi cận kề tử vong, hắn nhẩm niệm, Thánh kiếm Hiên Viên trong tay bỗng hóa thành kiếm quang bay lên trời, chém vào u quang kia.

Bùm!

Cả tinh không kịch liệt chấn động!

U quang đó dã bị Thánh kiếm Hiên Viên ép dừng lập tức.

Mà lúc này, Diệp Quân bỗng gầm lên một tiếng, dưới sự gia trì của hai loại sức mạnh huyết mạch, vô số kiếm ý hóa thành từng thành kiếm bay ra khỏi cơ thể hắn.

Phập…

Trong khoảnh khắc, bàn tay khổng lồ nghìn trượng đang nắm lại ấy bị phá thành vô số mảnh nhỏ, sau đó chậm rãi rơi xuống từ tinh không.

Nhưng vào lúc này, một tàn ảnh đột nhiên vọt tới trước mặt hắn.

Diệp Quân hơi híp mắt lại, xòe tay ra, kiếm Hiên Viên xuất hiện trong tay hắn, kiếm bay vào vỏ rồi lại bay ra.

Ù!

Tiếng kiếm ngân đột nhiên vang vọng khắp đất trời.

Ba lần liên tiếp chín trăm đến chồng chéo thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Nhưng lần này hắn sử dụng hai loại sức mạnh huyết mạch!

Khi kiếm của Diệp Quân đáp xuống, một bóng người bị đánh bay ra xa hàng mấy vạn trượng.

Người này chính là Vĩnh Sinh Đại Đế.

Sau khi dừng lại, Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn nắm đấm của mình, lúc này nắm đấm của ông ta đã bị kiếm khí chấn động hoàn toàn nứt toác, máu đang không ngừng chảy ra.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân nơi xa với vẻ mặt đầy khó tin: “Không bình thường!”

Trong mắt ông ta, điều này không bình thường chút nào.
 
Chương 2154


Chương 2154

Diệp Quân mới hai mươi tuổi, sao có thể khiến ông ta bị thương được?

Điều này là không thể!

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân, sắc mặt cực kỳ khó coi, mà xung quanh, cường giả tới cùng Vĩnh Sinh Đại Đế cũng có nét mặt chẳng khá khẩm hơn là bao.

Bọn họ đi theo Vĩnh Sinh Đại Đế là vì ngày mai tươi sáng, nếu Vĩnh Sinh Đại Đế thắng thì trật tự hiện giờ sẽ bị lật đổ, khi ấy bọn họ đều có thể trường sinh.

Nhưng bây giờ, đến một tên nhóc vắt mũi chưa sạch mà Vĩnh Sinh Đại Đế cũng không xử lý được.

Bọn họ rất muốn hỏi: Vĩnh Sinh Đại Đế, ông có làm được không thế?

Không được thì bọn họ sẽ bỏ chạy trước.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân: “Kiếm, rồi thêm hai loại sức mạnh huyết mạch, sao? Ngươi chỉ có thể dùng ngoại vật được thôi à?”

Đương nhiên ông ta biết sở dĩ sức chiến đấu của Diệp Quân đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy, hoàn toàn là bởi vì hai loại sức mạnh huyết mạch kia cùng với thanh kiếm trong tay hắn.

Nếu không nhờ hai loại sức mạnh huyết mạch này và thanh kiếm thì Diệp Quân hoàn toàn không phải đối thủ của ông ta.

Nghe thấy lời Vĩnh Sinh Đại Đế nói, Diệp Quân hơi lắc đầu: “Vĩnh Sinh Đại Đế, lời vô sỉ thế này sao ông có thể nói ra được vậy? Ông đấu với ta vốn đã là ỷ lớn hiếp bé rồi… Ông còn không cho ta dùng kiếm! Còn huyết mạch, nó vốn là máu của ta, chúng nó là một phần của cơ thể ta, ta dùng sức mạnh của chúng có vấn đề gì à?”

Hắn nói rồi cười khẽ: “Nếu ông có sức mạnh huyết mạch thì cũng sử dụng đi”.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân, không lên tiếng.

Diệp Quân cười: “Sao, không có à?”

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn hắn chằm chằm: “Huyết mạch không phải do ngươi tự thức tỉnh, chẳng qua là dựa vào tổ tiên thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Cũng không còn cách nào, ai bảo ta có người cha tốt thế?”

“Ha ha!”

Nghe thấy lời Diệp Quân nói, Kiếm Chủ Nhân Gian ở nơi xa bỗng cười phá lên.

Nghe thấy lời nịnh nọt này của con trai, ông rất hưởng thụ.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn tay phải của mình, lúc này thương thế ở tay phải của ông ta đã hoàn toàn bình phục, ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân nơi xa: “Để ta xem ngươi yêu nghiệt tới mức độ nào”.

Dứt lời, người ông ta run lên, hóa thành kim quang vạn trượng lao thẳng về phía Diệp Quân.

Ánh mắt Diệp Quân lạnh lùng, hắn cũng không nói nhảm, hóa thành kiếm quang phóng tới.

Tiếp tục!

Ngay sau đó, những tiếng nổ chói tai vang lên trong sân.

Diệp Quân và Vĩnh Sinh Đại Đế chiến đấu cùng nhau, sức mạnh của hai người đều vô cùng đáng sợ, bốn phía rung chuyển không ngừng.

Diệp Quân càng đánh càng khí thế, đặc biệt là khi được sức mạnh huyết mạch gia trì, sức mạnh của hắn ngày càng mạnh hơn.

Mà đây còn là khi hắn tỉnh táo, nếu hoàn toàn phong ma, sức mạnh huyết mạch của hắn sẽ trở nên kinh khủng hơn nữa.

Nhưng hắn không chọn cách hoàn toàn phong ma, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

Nhìn thấy Diệp Quân và Vĩnh Sinh Đại Đế chiến đấu ngang tài ngang sức, nét mặc các cường giả đi theo Vĩnh Sinh Đại Đế đều trầm xuống.
 
Chương 2155


Chương 2155

Theo bọn họ thấy, Vĩnh Sinh Đại Đế nên trực tiếp nghiền nát, nhưng không.

Lúc này, người phụ nữ mặc áo đạo sĩ lên tiếng: “Đại Đế đang giữ sức”.

Nghe vậy mọi người đều nhìn người phụ nữ mặc áo đạo sĩ, cô ta nhìn về phía hai người phụ nữ váy trắng rồi bảo: “Theo tin tình báo của chúng ta, hai người phụ nữ váy trắng và Chân Thần kia mới là mạnh nhất, vì vậy mục tiêu thật sự của Đại Đế không phải Diệp Quân này, mà là ba người kia”.

Nghe người phụ nữ mặc áo đạo sĩ nói thế, mọi người đều nhìn về phía ba người phụ nữ váy trắng.

Thật ra ngay từ đầu họ đã chú ý tới ba người họ, cảm giác ba người mang lại cho họ rất kỳ quái, vì họ không cảm nhận được sự tồn tại của ba người này.

Điều này thực sự hơi bất thường!

Bởi vì những người tới đây đều là cường giả tuyệt thế, mà họ lại không cảm nhận được sự tồn tại của ba người này, nói cách khác, thực lực của ba người này không hề đơn giản.

Lúc này, người phụ nữ mặc áo đạo sĩ lại nói: “Đừng nghĩ nhiều, tất cả đều trong tầm tay của Đại Đế”.

Nghe cô ta nói thế, tất cả mọi người khẽ gật đầu, không còn nghĩ ngợi nữa.

Bọn họ đã được tận mắt chứng kiến thực lực của Vĩnh Sinh Đại Đế, nếu không họ đã không đi theo.

Bọn họ lựa chọn tin tưởng Vĩnh Sinh Đại Đế!

Bên kia, Từ Nhu nhẹ giọng nói: “Đại tỷ, sức chiến đấu của hắn mạnh như vậy là vì sức mạnh huyết mạch và Thánh kiếm Hiên Viên à?”

Từ Chân nhìn Diệp Quân, chỉ cười chứ không nói.

Từ Nhu lườm Từ Chân: “Thần thần bí bí!”

Từ Chân nhìn Diệp Quân nơi xa, khẽ nói: “Kiếm đạo của hắn bây giờ đã đạt đến cực hạn của Phàm rồi…”

Từ Nhu hơi nheo mắt lại: “Sắp đột phá?”

Từ Chân nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Xem hắn có nỡ không thôi”.

Dứt lời, lúc này, Diệp Quân và Vĩnh Sinh Đại Đế phía xa đột nhiên cùng lùi lại, trong lúc lùi lại, vô số kiếm khí và kiếm quang bắn ra bốn phía, cực kỳ đáng sợ.

Mà khi Diệp Quân dừng lại, hai mắt hắn chậm rãi nhắm lại, toàn bộ kiếm ý đột nhiên vọt trở về trong cơ thể.

Rất nhanh, Diệp Quân mở mắt ra, hắn nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế phía xa, xòe tay phải rồi chầm chậm đè xuống, trong nháy mắt hai sức mạnh huyết mạch trong cơ thể hắn bắt đầu bị trấn áp.

Nhìn thấy cảnh này, Vĩnh Sinh Đại Đế nhíu mày: “Ngươi làm gì vậy?”

Rất nhanh, hai loại huyết mạch hoàn toàn bị trấn áp, đồng thời, Diệp Quân phất tay áo, Thánh kiếm Hiên Viên bị hắn cất đi.

Vĩnh Sinh Đại Đế khó hiểu.

Nhưng lúc này Diệp Quân lại xòe bàn tay ra, một luồng kiếm ý ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn.

Bùm!

Ngay lập tức, một luồng khí thế đáng sợ bùng phát ra từ cơ thể của Diệp Quân, đồng thời, từng luồng kiếm ý mạnh mẽ không ngừng phóng lên trời.

Nhưng vào lúc này, kiếm ý này đã có sự thay đổi kinh thiên động địa.

Nhìn thấy cảnh này, Từ Nhu ở phía xa hơi nhếch miệng: “Tiểu tử này thật sự khiến người ta bất ngờ, ta không ngờ hắn lại dám từ bỏ nhanh như thế”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Kiếm đạo Nhập Thần?”

Nụ cười trên khóe miệng Từ Chân dần lan rộng hơn: “Bán Bộ Nhập Thần, hắn cần một cuộc chiến kinh thiên để chứng tâm kiếm đạo”.
 
Chương 2156


Chương 2156

Bán Bộ!

Từ Nhu cau mày.

Từ Chân đột nhiên khẽ nói: “Tiểu Nhu, sau này tranh thủ cho hắn trăm năm, trăm năm… chắc là đủ rồi”.

Từ Nhu nhìn Từ Chân, từ từ nắm chặt tay lại.

Vĩnh Sinh Đại Đế ở đối diện Diệp Quân, vẻ mặt ông ta trở nên cực kỳ khó coi.

Ông ta không ngờ đánh một hồi tên này lại đột nhiên đột phá kiếm đạo?

Mẹ kiếp!

Tên này bật hack đấy à?

Sắc mặt của những cường giả phía sau Vĩnh Sinh Đại Đế cũng trở nên hơi khó coi.

Đánh một hồi bỗng nhiên đột phá?

Lúc này Diệp Quân chậm rãi mở mắt, hắn nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế, lúc này toàn thân hắn toát ra một loại cảm giác tự tin.

Sự tự tin chưa từng có!

Không có sức mạnh huyết mạch, không có Thánh kiếm Hiên Viên, ta vẫn có thể giết ông!

Chính là loại tự tin này!

Diệp Quân đang muốn ra tay thì lúc này Vĩnh Sinh Đại Đế nói: “Cùng lên đi!”

Cùng lên!

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Đánh hội đồng?

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân: “Ta có nhiều người”.

Diệp Quân nhìn thẳng vào Vĩnh Sinh Đại Đế: “Ông quyết định không màng võ đức?”

Vĩnh Sinh Đại Đế nhếch miệng cười: “Ta đông người”.

Diệp Quân im lặng.

Vĩnh Sinh Đại Đế lại nói: “Ngươi không phục thì gọi người đi!”

Diệp Quân quay lại hơi cúi người trước người phụ nữ váy trắng: “Làm phiền cô cô rồi”.

Người phụ nữ váy trắng từ từ bước ra…

Diệp Quân không phải hạng người bảo thủ, nếu một đấu một, dĩ nhiên hắn sẽ liều mình một phen.

Nhưng nếu muốn chơi quần đấu, vậy hắn cũng sẽ không ngu xuẩn đến độ để cho người ta nhào vào đánh hội đồng mình.

Chẳng phải chỉ là gọi thêm người thôi sao?

Ai mà không biết gọi?

Khi người phụ nữ váy trắng bước ra, Vĩnh Sinh Đại Đế híp mắt nhìn, lòng âm thầm đề phòng.

Từ đầu tới giờ, ông ta vẫn luôn chú ý người phụ nữ váy trắng cùng người đàn ông áo trắng kia, tất nhiên còn cả vị Chân Thần của Chân vũ trụ nữa.

Bởi ông ta đã nhận ra, ngay cả ông ta cũng không thể cảm nhận được hơi thở của ba người này.

Ba người này đứng trước mặt ông ta mà như không hề tồn tại vậy.

Đây cũng là nguyên do khiến ông ta phải lựa chọn quần đấu.

Một người thì không nắm chắc phần thắng được.
 
Chương 2157


Chương 2157

Thấy người phụ nữ váy trắng đi tới, đám cường giả sau lưng Vĩnh Sinh Đại Đế đều nghiêm mặt căng thẳng chờ đợi.

Đối với người phụ nữ váy trắng này, bọn họ không dám có bất kì lơ là hay khinh suất nào.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng: “Bọn họ ít người, tất cả cùng lên đi”.

Ầm!

Dứt lời, một hơi thở hùng hồn từ trong cơ thể ông ta bùng phát ra ngoài, thoáng chốc, toàn bộ tinh hà như sôi trào.

Sau lưng ông ta, những cường giả kia nhận được lệnh bèn lập tức lao về phía người phụ nữ váy trắng không hề do dự.

Vĩnh Sinh Đại Đế nói đúng, người phụ nữ váy trắng cùng đồng bọn trước mắt tuy trông có vẻ không đơn giản nhưng vậy thì đã sao?

Bọn họ đông hơn đám người đó nhiều.

Nhiều người đánh ít, ưu thế ban đầu đã thuộc về họ.

Mấy vạn cường giả đồng thời ra tay, khí thế khủng bố cỡ nào?

Mấy vạn hơi thở hùng hồn đồng thời bùng ra, một khi để hơi thở ấy hoàn toàn bộc phát sức mạnh thì đã đủ để hủy diệt toàn bộ hệ Ngân Hà rồi.

Nhưng đúng lúc này, người phụ nữ váy trắng đột nhiên xòe tay, trong tích tắc, thanh kiếm Hành Đạo bay ra khỏi lòng bàn tay bà ấy, hóa thành một luồng kiếm quang lao đi.

Vèo…

Nháy mắt, mấy vạn cái đầu của đám cường giả đang lao về phía bà ấy đột nhiên bay vút lên, mấy vạn cột máu tươi phun trào ra ngoài như suối…

Trong khoảnh khắc mấy vạn cái đầu đứt lìa và bay lên đó, thân thể đám cường giả kia vẫn đang trên đà lao về phía người phụ nữ váy trắng…

Cảnh tượng quỷ dị không sao tả hết.

Toàn bộ bị diệt trong tích tắc.

Không đúng, còn sót lại một người, là Vĩnh Sinh Đại Đế.

Vĩnh Sinh Đại Đế chưa chết!

Chứng kiến cảnh tượng này, Vĩnh Sinh Đại Đế chết trân tại chỗ như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.

Chết sạch!

Mấy vạn cường giả, một lúc bay đầu!

Chẳng khác gì giết một đám gà!

Vĩnh Sinh Đại Đế như đã hóa đá tại chỗ, giờ khắc này, ông ta đã hoang mang không biết phải làm sao.

Thuộc hạ chết sạch rồi!

Tình thế này… giống như đang trong cơn ác mộng.

Bên kia, Từ Nhu và Từ Thụ nhìn người phụ nữ váy trắng, sắc mặt căng thẳng tột cùng.

Người phụ nữ này thật sự mạnh ngoài sức tưởng tượng.

Ngay cả Mệnh Vận Đại Đế cũng có thể tiêu diệt gọn.

Diệp Quân liếc nhìn người phụ nữ váy trắng, âm thầm thở dài.

Cô cô vẫn cứ mạnh như vậy, mạnh đến phi lí, không biết chừng nào mình mới đạt tới trình độ này, để nói diệt ai liền diệt ngay được kẻ đó chỉ trong một tích tắc.

Người phụ nữ váy trắng nhìn chằm chằm về phía Vĩnh Sinh Đại Đế, ánh mắt tĩnh lặng: “Nhiều người có ích gì?”
 
Chương 2158


Chương 2158

Vĩnh Sinh Đại Đế trợn trừng mắt nhìn người phụ nữ váy trắng: “Ngươi… rốt cuộc cảnh giới của ngươi là gì…”

Người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Chẳng khác gì con sâu cái kiến, giết ông đơn giản như dẫm chết con kiến vậy”.

Nói đoạn, bà ấy phất tay áo.

Vèo!

Một luồng kiếm quang lướt về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.

Thấy thế, con ngươi của Vĩnh Sinh Đại Đế co rút lại, đối mặt với một chiêu kiếm này, trong lòng ông ta lại dâng lên một ý tưởng, không thể ngăn nổi.

Một kiếm này, Vĩnh Sinh Đại Đế ông ta chết chắc rồi.

Chết chắc rồi!

Sắc mặt Vĩnh Sinh Đại Đế chợt trở nên dữ tợn, ông ta siết chặt nắm tay, rống to: “Tới!”

Lời vừa thốt ra, một hơi thở khủng bố lập tức bùng phát từ trong cơ thể ông ta, tiếp đó, ông ta chủ động vọt về phía mũi kiếm.

Đối mặt với một kiếm lấy mạng này, ông ta lại hoàn toàn gạt bỏ mọi tạp niệm để đối kháng.

Dù phải chết, Vĩnh Sinh Đại Đế này cũng muốn vinh quang chết trận.

Khoảnh khắc ông ta vứt bỏ toàn bộ tạp niệm, chủ động tiến lên, lòng ông ta không có bất kì một tia sợ hãi nào.

Cũng trong khoảnh khắc này…

Ầm!

Một hơi thở khủng bố đột nhiên bùng phát từ cơ thể Vĩnh Sinh Đại Đế.

Đột phá!

Đã mấy nghìn vạn năm ông ta chưa thể đột phá, bởi dẫu sao, đã đến cấp độ như ông ta rồi, muốn tăng thêm một bậc là chuyện vô cùng khó khăn.

Vào lúc này, khí thế của Vĩnh Sinh Đại Đế đang điên cuồng tăng vọt, hơi thở hùng hậu đến độ khiến cho toàn bộ tinh vực sôi lên.

Nhưng khi lưỡi kiếm kia đâm tới…

Vèo!

Kiếm Hành Đạo chém nát mọi sức mạnh, đâm thẳng vào giữa chân mày Vĩnh Sinh Đại Đế, ghim chặt ông ta lại.

Dù là đột phá thì cũng bị diệt trong một tích tắc.

Vĩnh Sinh Đại Đế chết trân tại chỗ, hai mắt dại ra.

Giây phút này, ông ta lại một lần nữa tuyệt vọng.

Vốn tưởng đột phá đã giúp ông ta bắt được một tia sáng hi vọng giữa vô tận mịt mùng, nào ngờ, dù đột phá lên tầng cao mới, nhưng khi đối mắt với một kiếm này, ông ta vẫn chẳng hề có chút khả năng đánh trả nào.

Vẫn bị diệt trong tích tắc!

Vĩnh Sinh Đại Đế cười khẽ một tiếng, thì ra, mình yếu đến thế…

Ý niệm này vừa xuất hiện, thân thể Vĩnh Sinh Đại Đế bắt đầu chậm rãi tan biến, không bao lâu sau đã hoàn toàn không còn lại gì.

Thế gian giờ đây đã không còn Vĩnh Sinh Đại Đế.

Diệp Quân chứng kiến cảnh tượng đó, chỉ biết trầm mặc.
 
Chương 2159


Chương 2159

Hắn không cảm thấy vui sướng, ngược lại, trong lòng lại dậy lên một cảm giác nguy hiểm.

Tầm nhìn!

Hắn không cảm thấy Vĩnh Sinh Đại Đế ngu xuẩn hay quá yếu, Vĩnh Sinh Đại Đế gặp phải kết cục này chỉ vì đối phương chưa từng được gặp một đối thủ nào mạnh hơn chủ nhân bút Đại Đạo mà thôi.

Tầm nhìn của Vĩnh Sinh Đại Đế bị hạn chế với mức cao nhất là chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng thực lực của cô cô váy trắng lại ở trên cả chủ nhân bút Đại Đạo.

Thử nghĩ mà xem, nếu cô cô váy trắng và cha không phải thân nhân của mình, thì liệu tầm nhìn của mình có thể cao hơn Vĩnh Sinh Đại Đế không?

Chỉ sợ tầm nhìn của mình khi ấy đã bị giới hạn mức cao nhất là một vị Mệnh Vận Đại Đế.

Ếch ngồi đáy giếng!

Rất nhiều người hay cười nhạo người khác là ếch ngồi đáy giếng, nhưng hẳn họ cũng chẳng nghĩ được rằng, có lẽ chính họ cũng đang ngồi trong một chiếc giếng nào đó.

Biển vũ trụ bao la, người tài còn có người tài hơn.

Bất cứ thời điểm nào cũng phải sống thật khiêm nhường.

Diệp Quân dứt khỏi dòng suy tư, mở lòng bàn tay, một tòa tháp màu vàng xuất hiện trong tay hắn.

Tháp gia!

Diệp Quân nhìn Tiểu Tháp trong tay mình, mỉm cười: “Tháp gia, đã lâu không gặp rồi”.

Tiểu Tháp tức giận nói: “Ngươi chưa từng lo lắng gì cho ta sao?”

Diệp Quân cười ha hả: “Tháp gia, ngươi từng ở cùng cha ta và ông nội ta, hẳn đã được từng trải nhiều, đúng không? Vậy thì sao Vĩnh Sinh Đại Đế lại có thể là đối thủ của ngươi?”

Tiểu Tháp cười ha ha: “Nhóc con, ngươi đúng là thông minh, ngươi nói đúng, Tháp gia ta đây có cái gì chưa từng được gặp? Vĩnh Sinh Đại Đế cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi! Hôm nay nếu Thiên Mệnh tỷ tỷ không ra tay thì Tháp gia ta đây cũng có thể trấn áp và giết ông ta…”

Diệp Quân cười cười, vị Tháp gia này bắt đầu chém gió rồi.

Lúc này, người phụ nữ váy trắng cùng người đàn ông áo trắng cũng đi tới, người phụ nữ váy trắng xòe tay, một mớ nhẫn không gian bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân lập tức mừng rỡ vô cùng.

Những chiếc nhẫn không gian này chính là tài sản của Vĩnh Sinh Đại Đế cùng đám cường giả kia.

Hắn không ngờ cô cô váy trắng vẫn nhớ giữ lại.

Diệp Quân vội vã nhận hết mớ nhẫn không gian này, khi liếc qua bên trong, số lượng linh nguyên trong đó khiến nụ cười trên mặt hắn càng thêm rạng rỡ.

Lời to rồi!

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Chúng ta đi đây!”

Đi!

Nụ cười trên môi Diệp Quân dần biến mất, hắn nhìn sang phía người đàn ông áo trắng: “Cha?”

Kiếm Chủ Nhân Gian chậm rãi bước tới gần hắn, mỉm cười: “Bọn ta muốn đến một nơi, sẽ phải rời khỏi khu vực vũ trụ này”.

Diệp Quân ngập ngừng giây lát rồi hỏi: “Xa lắm sao?”

Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân trầm mặc, lòng lưu luyến không muốn rời xa.

Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên nói: “Con đường sau này, con thực sự muốn tự bước đi?”
 
Chương 2160


Chương 2160

Diệp Quân gật đầu.

Hắn thực sự không muốn ăn bám, làm một gã con cháu nhà quyền thế vô tích sự!

Kiếm Chủ Nhân Gian trầm mặc hồi lâu rồi vỗ vỗ vai Diệp Quân: “Vậy cố gắng lên”.

Diệp Quân hỏi: “Con còn cơ hội gặp được hai người không?”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Phải xem xem con có muốn không”.

Diệp Quân nghi hoặc nhìn bà ấy.

Người phụ nữ váy trắng đột nhiên liếc nhìn về phía Từ Chân, Từ Chân cũng nhìn bà ấy.

Hai người phụ nữ tao nhã bậc nhất lần đầu biết nhau, cũng là lần đầu chạm mặt.

Người phụ nữ váy trắng không nói gì thêm, chỉ kéo người đàn ông áo trắng bước đi.

Diệp Quân liếc nhìn Từ Chân, cũng không nói một lời.

Chẳng mấy chốc, người phụ nữ váy trắng cùng người đàn ông áo trắng đã biến mất nơi xa thẳm giữa tinh không.

Người phụ nữ váy trắng đi rồi, trên núi Phạn Tịnh, người nào đó mới ngẩng đầu, giây lát sau, ông ta hít một hơi thật sâu.

Rốt cuộc cũng đi rồi!

Lại như vừa phát hiện điều gì, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nheo mắt, hai tay nắm chặt.

Trên Hỏa Tinh, ai đó đột nhiên liếc mắt nhìn vào một nơi nào đó trong tinh không sâu thẳm…

Giữa tinh không, Diệp Quân cụp mắt, sắc mặt ảm đạm.

Tuy không muốn chia lìa nhưng hắn cũng hiểu, cha cùng cô cô váy trắng có chuyện riêng muốn làm.

Cắt đứt suy tư, hắn quay đầu đi tới trước mặt nhóm Từ Chân, cười nói: “Chúng ta cũng nên đi thôi”.

Từ Chân mỉm cười: “Các người đi đi”.

Diệp Quân không hiểu: “Tỷ còn muốn ở lại hệ Ngân Hà?”

Từ Chân lắc đầu: “Ta cần đi một nơi khác”.

Diệp Quân hỏi: “Đi nơi nào?”

Từ Chân chỉ mỉm cười không đáp.

Diệp Quân cùng hai cô gái đều lộ vẻ căng thẳng.

Từ Nhu níu tay Từ Chân, run run hỏi: “Đại tỷ…”

Từ Chân nhoẻn cười: “Thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tan, mọi người cũng đến lúc chia tay rồi”.

Diệp Quân nhìn Từ Chân: “Vũ Trụ Kiếp?”

Từ Chân ngẩng đầu, nhìn vào một nơi sâu thẳm trong tinh không, mỉm cười: “Không chỉ có thế”.

Không chỉ có thế!

Diệp Quân nhăn mày, ý gì?

Ầm!

Đúng lúc này, từ một nơi xa xôi và sâu thẳm trong tinh không, một hơi thở khủng bố chợt cuồn cuộn kéo tới.

Diệp Quân lập tức quay phắt người sang, nhìn về phía ấy, hơi thở kia xuất phát từ một nơi cực xa, xa đến độ chính hắn cũng không thể cảm nhận được nguồn cội của nó.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom