Dịch Full Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1000: Chuyện cuối cùng làm vì em (10)


Hiểu rõ ý của Lục Bán Thành, nhưng những lời lúc hắn nói ra vẫn khiến Ngô Hạo xúc động sâu sắc.

Tôi tôi lại dùng chuyện đó mà liên lụy đến cô ấy cả đời, vậy sự hy sinh của tôi còn có ý nghĩa gì?

Hy sinh....... hắn dựa vào Tưởng Tiêm Tiêm bắt cóc cô, dùng khổ nhục kế anh hùng cứu mỹ nhân và khổ nhục kế để cô trở về bên cạnh hắn, không ngờ ma xuôi quỷ khiến lại là Lục Bán Thành cứu cô, sau đó hắn rõ ràng có một cái cớ còn tự nhiên hơn cả hắn nhưng Lục Bán Thành lại không ở bên cô mà lại lựa chọn từ bỏ, mà lúc này Ngô Hạo mới nghĩ tới được.

Lục Bán Thành chỉ nghĩ cho cô, còn Ngô Hạo hắn chỉ muốn thỏa mãn chính mình mà thôi....

Những điều Lục Bán Thành vừa nói là thật lòng thật dạ nghĩ cho Ôn Noãn, vậy nên hắn vừa mới bắt đầu nói hai chữ tiếp tục đã khiến Ngô Hạo xấu hổ không nói nên lời.

“Đây có thể là chuyện cuối cùng mà tôi có thể làm cho cô ấy...” Lục Bán Thành thấy Ngô Hạo thật lâu cũng không lên tiếng, lại giật giật môi, phá vỡ yên tĩnh trong phòng: “....Tôi hy vọng cậu có thể đồng ý, đây là chuyện tôi cam tâm tình nguyện, cũng là chuyện mà cậu cầu còn không được, không phải sao?”

Cầu còn không được.... bốn chữ này khiến Ngô Hạo không thể tìm một khe hở nào, hắn buông tay thõng xuống bên người, nắm chặt thành nắm, đứng một lúc lâu, cuối cùng cũng để lại cho Lục Bán Thành một câu: “Tôi còn có chuyện phải làm, đi trước.” Sau đó liền quay người chạy về phía cửa.

Lúc hắn thay giày, cực kỳ vội vàng, hắn còn chưa kịp mang xong đã đẩy cửa ra chạy trối chết ra ngoài.

Chạy một mạch ra ngoài, Ngô Hạo cũng không dám thở, liền lên xe chạy khỏi khu nhà Lục Bán Thành.

Sau khi chạy một khoảng xa, hắn mới từ từ thở ra một hơi, dừng xe ven đường, hắn không nhúc nhích ngồi trong xe, nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, mãi đến khi điện thoại của hắn reo lên hắn mới lấy lại được tinh thần, cúi đầu nhìn màn hình.

Là thư ký của hắn gọi tới, hối hắn đi họp.

Sau khi cúp máy, Ngô Hạo vừa mới chuẩn bị khởi động xe, bỗng nhiên lại giơ tay ra ôm ngực mình.

Hắn biết đây là thuốc độc lại tái phát, hắn lại lên cơn nghiện.......

Hắn không biết tự mình đã dằn vặt bản thân bao lâu, hắn đã giãy dụa bao lâu mới khôi phục lại được bình thường.

Hắn thở hổng hộc ngước lên, nhìn mình qua kính chiếu hậu, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương mới phát hiện ánh mắt của hắn đầy những tơ đỏ, khóe môi vì bị cắn chặt nãy giờ mà máu thịt lẫn lộn, lúc khó chịu nhất hắn còn đập đầu vào vô lăng khiến trên trán hắn có một vết bầm màu xanh.

Ngô Hạo nhìn chằm chằm kính chiếu hậu một lát, hắn cảm giác như người trong gương không phải là hắn vậy, hắn giật giật khăn giấy, lau khô khóe môi màu máu, đạp chân ga, đi về phía công ty.

Trên đường đi, hắn nhìn qua kính chiếu hậu, lại vô tình nhìn thấy ba chữ “Trại Cai Nghiện” hắn liền đạp thắng xe, hoảng hốt một hồi, sau đó mới nặng nề lái xe đi.

-

Hứa Ôn Noãn không cẩn thận nên bong gân, nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, đến ngày chủ nhật cô và Tần Chỉ Ái đi ăn cơm với nhau, cũng đã có thể mang giày đế bằng.

Tần Chỉ Ái bị Đậu Phộng Nhỏ giữ lại, đợi đến khi Tần Chỉ Ái đến, Hứa Ôn Noãn đã ngồi ở chỗ hẹn được nửa tiếng đồng hồ.

Chương 1000 chuyện cuối cùng làm vì cô (thập)

Biết rõ ý trong lòng Lục Bán Thành, nhưng sau khi những lời này từ trong miệng của hắn nói ra, Ngô Hạo vẫn chấn động mạnh.

Tôi muốn sự hy sinh cuối cùng có giá trị một chút, nếu tôi dùng dáng vẻ này làm liên lụy đến cô ấy, thì tôi đây hy sinh có ý nghĩa gì?

Hy sinh... Hắn muốn tự mình nghĩ kế, bắt cóc Hứa Ôn, hắn muốn dùng khổ nhục kế anh hùng cứu mỹ nhân, để Hứa Ôn quay về bên người, kết quả đột nhiên lại sai sót, là Lục Bán Thành cứu Hứa Ôn, rõ ràng hắn có thể lấy cớ giữ lại Hứa Ôn, nhưng hắn lại lựa chọn buông tha, ý nghĩ ban đầu hắn muốn đạt được.

Hắn chỉ muốn cô tốt, nhưng hắn cũng muốn tự mình thỏa mãn...

Lục Bán Thành vừa mới nói, rõ ràng chỉ miêu tả lại ý nghĩ thật lòng của mình, nhưng Ngô Hạo lại cảm thấy những lời này, so với hai chữ ‘tiếp tục ‘ hắn nói lúc ban đầu càng làm hắn hổ thẹn, khiến hắn nói không ra lời.

"Đây là chuyện cuối cùng tôi làm vì cô ấy..." Lục Bán Thành nhìn Ngô Hạo thật lâu không lên tiếng, lại giật giật môi, phá vỡ không khí an tĩnh: "... Tôi hi vọng anh có thể thành toàn, dù sao, đây là tôi cam tâm tình nguyện, cũng là chuyện anh cầu còn không được, không phải sao?"

Cầu còn không được... Bốn chữ này khiến cho Ngô Hạo hận không thể tìm một cái lỗ, để chui vào, hắn buông tay xuống bên người, nắm thành quả đấm rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, cứ như vậy mà lặp đi lặp lại một hồi lâu, sau đó mới nói với Lục Bán Thành một câu "Tôi còn có việc, đi trước một bước.", sau đó ngay cả nói lời từ biệt cũng không nói, liền xoay người, nhanh chạy về phía cửa.

Lúc hắn đổi giày, bởi vì vội, mà mang ngược, hắn cũng không kịp đổi, liền đẩy cửa đi ra, chạy nhanh ra ngoài.

Một hơi chạy thẳng đến xe hơi, hô hấp Ngô Hạo còn chưa kịp thở dốc, liền trực tiếp dẫm xuống chân ga, rời khỏi khu nhà Lục Bán Thành.

Đi một hồi rất xa, hắn mới chậm rãi thở một hơi, dừng xe bên ven đường, hắn ngây người ngồi ở trong xe, nhìn chằm chằm ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ xe, mãi đến khi di động của hắn vang lên tiếng chuông hơn mười lần, hắn mới thoáng lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn lướt qua màn hình.

Là thư ký công ty gọi tới, nhận nghe, là giục hắn trở về đi họp.

Sau khi cúp máy, Ngô Hạo vừa mới chuẩn bị khởi động xe, bỗng nhiên liền giơ tay lên, ôm lồng ngực mình.

Hắn biết, là cơn nghiện đang tái phát...

Hắn không biết mình đã giày vò trong luyện ngục bao lâu, gắng gượng bao lâu, cả người mới dần dần khôi phục như bình thường.

Hắn thở hồng hộc ngẩng đầu, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy ảnh ngược của mình, trong con mắt tràn đầy tơ máu đỏ thẫm, khóe môi bởi vì vết răng nanh vưaf cắn mà chảy máu, lúc khó chịu nhất, hắn để đầu tựa vào tay lái, trên vầng trán trắng nõn tuấn lãng, đã hiện lên một mảnh bầm tím xanh.

Ngô Hạo nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu một hồi, sau đó giống như người ở trong kính không phải là mình, ánh mắt bình tĩnh rút khăn tay, lau sạch sẽ máu trên khóe môi, dẫm chân ga, chạy về phía công ty.

Ở trên đường, hắn nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, vô ý nhìn đến ba chữ "Sở cai nghiện", dưới chân hắn vô ý thức giẫm lên chân phanh, mặt mày hoảng hốt, sau đó mới một lần nữa lái xe rời khỏi.

-

Hứa Ôn không cẩn thận làm trật thương cổ chân, phải ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, rốt cục đến ngày chủ nhật cô hẹn Tần Chỉ Ái ăn cơm, có thể mang giày thấp đi đường bình thường.

Trước khi Tần Chỉ Ái ra cửa, bị Tiểu Hoa Sinh cuốn lấy, đợi lúc đến nhà hàng, Hứa Ôn đã đợi cô hơn nửa canh giờ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1001: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (một)


Tần Chỉ Ái thong dong đi đến, như có chuyện gì quan trọng muốn chia sẻ với Hứa Ôn, một đường chạy đến trước mặt cô, nói câu xin lỗi "Ôn Ôn, thực xin lỗi, để cậu phải đợi lâu", liền bay nhanhđến kéo ra ghế dựa đối diện với Hứa Ôn ngồi xuống, sau đó giơ tay lên, gọi phục vụ, sau khi bưng đồ ăn lên xong, người phục vụ vừa chuẩn bị rời khỏi, nàng vội đè thấp giọng, mở miệng nói: "Ôn Ôn, cậu còn nhớ rõ thời gian trước, mình nói với câu là, anh Bán Thành không biết đã đi đến nơi nào, gần đây cũng không liên hệ được sao?"

Hứa Ôn không nghĩ tới Tần Chỉ Ái mới mở miệng, liền nói đến Lục Bán Thành, cô rót ấm trà, động tác châm trà thoáng khựng lại rồi tiếp tục, mới rũ mắt,  "Uh`m"  một tiếp, một mặt tiếp tục không nhanh không chậm châm trà, một mặt giọng điệu vững vàng mở miệng hỏi: "Nhớ rõ, sao vậy?"

"Tối hôm qua, anh Bán Thành gọi điện cho Dư Sinh, " trước một giây Hứa Ôn vừa dứt lời, sau một giây Tần Chỉ Ái liền theo sát mở miệng, ngữ khí mang theo sự khó chịu nói không nên lời: "Tớ mới biết được, thì ra hắn không liên hệ với mọi người trong khoảng thời gian đó, không phải đi đến Mĩ, mà xảy ra chuyện..."

Xảy ra chuyện? Mi tâm Hứa Ôn cau chặt, ngón tay cầm chén trà, nhịn không được mà tăng thêm lực đạo, quá một lát, sắc mặt cô mới tự nhiên ngẩng đầu, ngước mặt về phía  Tần Chỉ Ái, "Xảy ra chuyện gì? Có vô cùng nghiêm trọng không?"

"Hết sức nghiêm trọng." Tần Chỉ Ái thẳng thắn.

Đáy lòng Hứa Ôn rơi lộp bộp một tiếng, sau đó, cô liền nghe thấy Tần Chỉ Ái nhẹ thở dài một hơi, hơi đáng tiếc nói: "Chân Bán Thành bị thương rất nghiêm trọng, hiện tại đã không thể đi được rồi..."

Tay Hứa Ôn run lên, chén trà bị ngã ở trên bàn trà, nước trà chảy dài trên một mặt, dọc theo bên cạnh, chảy xuống quần áo cô, người phục vụ ở bên cạnh nhìn thấy, vội vàng đi lên phía trước lau giúp, còn Hứa Ôn như một đầu gỗ, ngồi không nhúc nhích, mặc cho người phục vụ lau trước vội sau, một đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào Tần Chỉ Ái, trong đầu lặp đi lặp lại vài lần câu nói Tần Chỉ Ái mới nói "Không thể đi được rồi", sau đó run run giọng hỏi: "Tại sao lại không thể đi được?"

"Liền là, hiện tại Bán Thành, giống như người tàn tật, chỉ có thể dựa vào xe lăn sinh hoạt..."

Đại não Hứa Ôn, trong nháy mắt trống rỗng.

"Tối hôm qua, sau khi Dư Sinh nhận được điện thoại của hắn, tớ và Dư Sinh nhìn hắn, thấy hắn ngồi trên xe lăn, người cũng gầy đi rất nhiều, sắc mặt tiều tụy, nói tóm lại, thật sự là vô cùng đáng thương."

"Bán Thành là một người tốt như vậy, cậu nói xem làm sao lại xảy ra chuyện như vậy? Nghĩ lại cũng khiến người cảm thấy tiếc hận..."

Tần Chỉ Ái nói mấy câu liên tiếp, Hứa Ôn mới nhẹ nhàng chuyển động mắt, lại mở miệng, nhẹ nhàng nói một câu: "Không thể đi được sao?"

Giọng cô rất nhỏ, Tần Chỉ Ái ngồi ở đối diện không nghe rõ: "Ôn Ôn, cậu nói cái gì?"

"Không thể đi được rồi hả? Hắn không thể đi được rồi..." Hứa Ôn như không có nghe thấy câu Tần Chỉ Ái hỏi, vẫn tiếp tục thì thào nói: "Thời gian trước mình gặp hắn, rõ ràng là thấy hắn rất tốt mà,  làm sao hắn không thể đi được chứ? Đúng vậy, làm sao hắn không thể đi được chứ?"

Chỉ nghe thấy câu cuối cô nói"Làm sao hắn không thể đi được chứ?" Tần Chỉ Ái, cho rằng cô ấy đang hỏi mình, vươn tay gắp đồ ăn mới đem lên, bỏ vào trong chén của Hứa Ôn, mới mở miệng trả lời.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1002: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (nhị)


"Nói là do tai nạn xe cộ, hình như lúc ấy Bán Thành ở trong bệnh viện hôn mê hơn nửa tháng mới tỉnh lại."

Hôn mê thời gian dài như thế, chắc chắn là bị tai nạn rất nghiêm trọng... Hứa Ôn nghe được sắc mặt trắng bệch.

Khó trách mấy ngày hôm trước cô gặp hắn, cảm thấy sắc mặt hắn có chút không tốt, thì ra là do vết thương lớn mới khỏi, mà hắn thấy cô, cũng không xuống xe;  cô đi đến nhà hắn, hắn cũng không đứng dậy nghênh đón; cô chạy hắn không đuổi theo, ngay cả cô ngã sấp xuống hắn cũng không phản ứng... Khi đó cô vô cùng thương tâm, cảm thấy như hắn đã thay đổi, nguyên lai là do chân của hắn hành động không tiện...

Đêm đó cô bị trật thương chân, ở dưới lầu nhà hắn khóc đến thương tâm như thế, là Ngô Hạo tới dẫn cô đi... Là hắn gọi điện thoại cho Ngô Hạo sao?

Điều này có tính đại biểu cho kỳ thật đáy lòng hắn vẫn không bỏ được cô, mà vì vấn đề cơ thể, mới đối xử với cô như vậy thôi?

Khi biết mình thích Lục Bán Thành, lại thấy Lục Bán Thành ở chung một chỗ với cô gái khác, cảm xúc  Hứa Ôn đang hạ thấp nhiều như vậy, dưới đáy lòng không khỏi sinh ra mong đợi.

Chỉ là mong đợi còn chưa ngập tràn ở trong lòng bao lâu, thì Tần Chỉ Ái ngồi ở đối diện,  lại mở miệng: "Được rồi, Ôn Ôn, chúng ta không nói đến những đề tài này khổ sở này nữa, nói chuyện khác, tuy Bán Thành xảy ra chuyện lớn như vậy, làm cho đáy lòng người ta không thoải mái, nhưng hiện tại hắn đang rất hạnh phúc, tối hôm qua lúc tớ và Dư Sinh đi đến nhà hắn, nghe hắn nói với Dư Sinh, nói sắp tới hắn sẽ chuẩn bị kết hôn..."

Kết hôn... Lục Bán Thành cư nhiên lại muốn kết hôn rồi? Kết hôn với ai? Là cô gái cô thấy ở trong nhà hắn sao?

Giống như có chậu nước lạnh đổ từ trên đầu Hứa Ôn chảy xuống, dập tắt toàn bộ những rung động bất định trong nháy mắt dứoi đáy lòng cô.

Không nhận thấy vẻ mặt khác biệt của Hứa Ôn, Tần Chỉ Ái không ngừng tán gẫu: "Hình như là một cô gái trẻ, nghe Bán Thành miêu tả sơ qua, hình như là sau khi hắn xảy ra tai nạn xe cộ, thì cô gái đó đến chăm sóc hắn, thời gian dài ở chung như vậy, dần dần hai người có cảm tình..."

Nguyên lai hắn và cô gái kia, là một chuyện như vậy... Hứa Ôn nén sự chua xót khó hiểu dưới đáy mắt, khẽ gật đầu với Tần Chỉ Ái, phụ họa nói qua loa: "Như vậy à..."

"Ừ..." Tần Chỉ Ái cúi đầu, ăn một miếng đồ ăn: "... Cô gái đó, tớ đã gặp mặt một lần, bộ dáng rất xinh đẹp, tính cách cũng tốt..."

Tần Chỉ Ái nói đến cô gái, cô đã gặp qua, cô không nói dối, cô gái đó luôn tốt bụng và nhiệt tình với mọi người, nhưng khi Hứa Ôn nghe thấy lại vô cùng chói tai, cô không đợi Tần Chỉ Ái nói hết lời, liền ngắt lời của cô, chuyển đề tài: "Gần đây Tiểu Hoa Sinh thế nào rồi?"

"Gần đây mập lên rất nhiều, muốn giảm đồ ngọt xuống, vì không tốt cho răng, nhưng bé con vẫn rất dính Gia Ngôn, lần trước tớ có việc, không ở nhà, mẹ tớ ôm cháu gái đi theo Gia Ngôn xem mắt, cậu đừng thấy bé con còn nhỏ tuổi, bọn chúng rất thông minh, tuy không hiểu thân thiết là gì, nhưng bé con biết có người muốn cướp đoạt cậu ấy, thì chỉ cần Gia Ngôn ôm, bé liền cười, mẹ tớ thấy vậy muốn qua ẵm, thì bé lạii khóc, làm hại người thân hôn cũng không chịu..."

Nghe xong lời Tần Chỉ Ái nói, Hứa Ôn rất muốn cười, nhưng bởi vì vừa mới nghe được tin từ Lục Bán Thành, mà nụ cười có vài phần gượng gạo: "Người khác đều nói dính cha, Tiểu Hoa Sinh đây là điển hình của dính cậu."

Tần Chỉ Ái nghe xong cười khúc khích.

Hứa Ôn thấy Tần Chỉ Ái cười cũng cười theo, trong đầu lại thoáng nghĩ đến đứa nhỏ lúc trước bị cô bỏ lỡ, bây giờ đây cha đứa nhỏ, đã muốn kết hôn với người khác.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1003: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (tam)


Một bữa cơm, Hứa Ôn và Tần Chỉ Ái phải ăn ước chừng khoảng ba giờ mới kết thúc, từ nhà hàng đi ra, Tần Chỉ Ái lại đề nghị đi đến dưới lầu mua sắm.

Từ khi nghe được tin Lục Bán Thành chuẩn bị kết hôn, Hứa Ôn cũng không  có nhiều cảm xúc, gượng đỡ đến bây giờ đã là một kỳ tích, thật sự không có tâm tình đi dạo phố, Hứa Ôn lung tung viện cớ với Tần Chỉ Ái, hẹn gặp lại.

Vẻ mặt Tần Chỉ Ái lộ ra tiếc nuối, nhưng cũng không miễn cưỡng.

Hứa Ôn tự lái xe rời khỏi, Tần Chỉ Ái mới lên xe, dẫm chân ga, chậm rì rì rời khỏi bãi đỗ xe.

Ánh nặng mặt trời bên ngoài chói mắt, trên đường người đến người đi, ngựa xe như nước.

Hứa Ôn nắm tay lái, theo dòng xe cộ, đi một đoạn đường dài chẳng có mục đích, mãi đến mặt trời nghiêng về tây, đến lúc hoàng hôn, cô mới giẫm chân phanh, dừng xe bên ven đường.

Hứa Ôn không biết lúc này mình đang ở chỗ nào, cô ngồi ở trong xe rất lâu, mới quay đầu, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, giống với đêm mấy ngày hôm trước, vậy mà cô ở dưới tình trạng hoàn toàn vô ý thức, đã đi tới cửa tiểu khu của Lục Bán Thành.

Mà lúc này cô, lại không có dũng khí đi tìm hắn tối hôm đó.

Ánh mắt Hứa Ôn ngay cả nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm vào cửa nhà Lục Bán Thành, mãi đến mắt mỏi, cô mới thu về tầm mắt, sau đó khởi động xe một lần nữa.

Cô mới vừa đi chưa bao xa, liền nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, thấy được một gương mặt quen thuộc.

Hứa Ôn theo bản năng giẫm lên chân phanh, vì muốn mình nhìn thêm rõ ràng hơn, cô hạ cửa kính xe, nhìn xuyên qua hàng rào tiểu khu, cô nhìn thấy Lục Bán Thành đang ngồi trên xe lăn, dùng tay khống chế phương hướng xe lăn, giải sầu khuây khoả ở trong công viên tiểu khu.

Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, chóp mũi cô đau xót, dưới đáy lòng sinh ra nỗi đau đớn không hiểu cũng khó nói thành lời.

Hắn vậy mà thật sự không thể đi được...

Hốc mắt Hứa Ôn ửng đỏ cúi đầu, quá một lát, cảm xúc dưới đáy lòng bình tĩnh lại, mới một lần nữa nhìn về phía Lục Bán Thành.

Hắn vẫn tự mình đi dọc vững vàng  theo đường đi, bên người không có ai, hắn thường thường dừng lại, nhìn chằm chằm vào đám trẻ đang vui chơi trong công viên tiểu khu một hồi, rồi sau đó tiếp tục đi về phía trước,  đi đến một đoạn đường dốc, không biết xe lăn hắn bị gặp phải cái gì, mà bỗng nhiên đứng ở giữa đường, không điều khiển được.

Hắn cúi đầu, lấy ra điều khiển từ xa ở trong tay, nhưng xe lăn không phản ứng, sau đó hắn liền dùng tay cố gắng đẩy bánh xe xe lăn.

Theo độ dốc càng ngày càng cao, tốc độ xe lăn càng ngày càng chậm, Hứa Ôn ngồi ở trong xe, xem không đành lòng, không nhịn được mở cửa xe, xuống xe, chạy về phía trong tiểu khu.

Lúc xe lăn Lục Bán Thành bắt đầu từ từ lui dần, đúng lúc Hứa Ôn chạy đến, thuận tiện vươn tay, ngăn cản lại.

Lục Bán Thành nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua, lúc tầm mắt chạm đến Hứa Ôn, mi tâm tuấn lãng của hắn chợt lóe lên sự kinh ngạc, sau đó liền khôi phục lại sự lạnh nhạt, cười yếu ớt mở miệng với Hứa Ôn: "Tại sao em lại ở chỗ này?"

"Em..." Hứa Ôn dừng một chút, tiếp tục mở miệng: "Có hẹn với bằng hữu ăn cơm ở nhà hàng bên cạnh, lúc chạy qua tiểu khu, thì thấy anh."

Lục Bán Thành nhàn nhạt cười cười, như đã tin: "Cảm ơn em."

"Không có gì." Hứa Ôn trả lời, tầm mắt dời đến đùi Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành theo bản năng ngẩng đầu, che chân lại, "Xảy ra chút chuyện nhỏ."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1004: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (bốn)


Mặc dù đã biết tình hình từ Tần Chỉ Ái, nhưng khi Hứa Ôn tận mắt nhìn thấy, cả người vẫn bị kích động, nhìn chằm chằm vào chân Lục Bán Thành rất lâu, mới nâng mí mắt, đối diện ánh mắt hắn, khẽ gật đầu, nói: "Giữa trưa em có gặp Tiểu Ái, cũng nghe cô ấy nói tới tình trạng của anh."

Nguyên lai cô đã từ chỗ Tiểu Ái nghe được phong thanh... Đáy mắt Lục Bán Thành mỉm cười ôn hòa, thoáng có chút bi thương không dễ dàng phát hiện lướt nhanh qua.

Hắn không biết, buổi tối ngày đó, vì sao cô lại chạy đến chỗ hắn, hoặc là nói, hắn không dám  nghĩ đến lý do đằng sau.

Lúc  hắn nói muốn cắt đứt triệt để mối quan hệ giữa hắn và cô, không bằng nói hắn là không muốn giữ lại đường lui cho mình, cho nên hắn gọi Cố Dư Sinh.

Hắn biết, cô và Tiểu Ái có quan hệ tốt, Tiểu Ái biết chuyện, nhất định sẽ truyền đến tai cô.

Quả Quả từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, học ngành y, Tiểu Ái chưa từng gặp, nhưng Cố Dư Sinh biết Quả Quả, cho nên tối hôm qua, hắn cố ý bảo Quả Quả, ở ngay trước mặt tiểu Ái, nói là hắn xảy ra tai nạn xe cộ mới thành bộ dáng hiện tại, còn nói hắn muốn kết hôn, với y tá chăm sóc lâu ngày sinh tình.

Giữa trưa cô biết rõ tin tức này, chạng vạng đã xuất hiện tại nhà hắn, chẳng lẽ thật sự giống như mấy ngày hôm trước hắn nhớ nhung cô sao, cô có... với hắn. Vừa nghĩ đến một nửa, Lục Bán Thành liền cắt ngang suy nghĩ mình.

Đổi lại từ trước, hắn nhất định là sẽ vui mừng, hưng phấn mà, kích động chạy đến hỏi cô, hoặc là thổ lộ với cô, còn lúc này, hắn không đành lòng liên lụy đến cô, cho nên không cần phải nhớ nhung mới tốt.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Lục Bán Thành bình tĩnh như nước lên tiếng: "Ngày đó uống vào chút rượu, lái xe không chú ý."

"Về sau..." Hứa Ôn muốn dặn Lục Bán Thành sau này lái xe cẩn thận một chút, vừa mới nói hai chữ, cô liền ý thức được, hắn không thể lái xe được nữa, cô nhớ lúc ban đầu ở Lệ Giang, đêm mưa đó, hắn lái xe chở cô ngắm cảnh trong điện thành cổ Lệ Giang, tim nhịn không được đau xót, rũ mi, cố gắng nuốt nuốt nước miếng một cái, mới miễn cưỡng hỏi: "... Vẫn có hi vọng chữa khỏi sao?"

"Tạm thời còn không biết." Lục Bán Thành nói thật.

Lục gia có tiền như thế, toàn bộ danh y trên thế giới chỉ cần muốn đều có thể mời được, Lục Bán Thành là con trai đích tôn của Lục gia, bây giờ rơi vào kết cục như vậy, Lục gia không có khả năng không trả một số tiền lớn khôi phục lại bình thường cho hắn, hắn có thể trả lời như vậy, chứng tỏ các bác sĩ mời đến đều đã thúc thủ vô sách... Chẳng lẽ cả đời này, đều phải sống trên xe lăn sao?

Đáy mắt Hứa Ôn đỏ lên, thất thố nói giọng điệu mang theo vài phần chiều chuộng, "Tại sao anh lại không cẩn thận như vậy?"

Lời của cô, giống như lời một người vợ đau lòng cho chồng mình.

Lục Bán Thành nghe thấy đầu ngón tay run mạnh, đáy mắt ôn hòa thâm thúy, hiện lên tình cảm mãnh liệt, bắt đầu xoáy cuồng kịch liệt.

Nếu hắn đã quyết định để cô sống tốt, thì không thể được nghĩ ích kỷ.

Lục Bán Thành cắn chặt răng, rất nhanh siết chặt quả đấm, gắng gượng bắt mình phải bình tĩnh lãnh đạm như vẻ ngoài, mãi đến khi di động trong túi hắn truyền đến chuông, hắn mới thả lỏng lực đạo trên tay, lấy điện thoại từ trong túi, nhìn thấy Quả Quả gọi tới, ánh mắt hắn chợt lóe lên một cái, sau đó liền nhanh nhận nghe, để bên tai, giọng điệu ôn hòa rung động lòng người mở miệng gọi: "Quả Quả."

"Anh không đi xa, chỉ tuỳ tiện đi dạo ở dưới lầu thôi."

"Em không cần lo lắng, cũng không cần cố ý chạy đến đây, chờ một lúc anh sẽ tự mình trở về."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1005: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (năm)


"Cơm chiều sao? Như thế nào đều đã... Giống ngày hôm qua à? Không sao... Làm sao có thể phiền chứ?"

Giongj nói ôn hoàn chiều chuộng của Lục Bán Thành, không ngừng truyền vào trong lỗ tai Hứa Ôn.

Nguyên lai hắn và cô gái đó ở chung tốt như vậy, theo lời hắn nói, hoàn toàn có thể cảm nhận được, giữa bọn họ, quả thật rất thân thiết và ấm áp.

Tầm mắt Hứa Ôn vốn nhìn sang nơi khác, lại nhẹ nhàng dời đến trên mặt Lục Bán Thành, ánh mắt hắn nói chuyện điện thoại, đặc biệt ôn nhu, trên người hắn, đều tản ra một cảm giác ấm áp, xem như vô cùng hạnh phúc cực kỳ thoả mãn.

Sống lưng Hứa Ôn thoáng cứng đờ, đầu ngón tay nhịn không được nắm chặt vạt áo.

Cũng đúng, lúc hắn gặp nạn khó khăn nhất, là cô gái đó chăm sóc cho hắn, làm sao hắn có thể không thương tiếc?

"Uh`m, được, anh lập tức quay về..."

Cất điện thoại, Lục Bán Thành nhìn về phía Hứa Ôn, "Tôi phải lên lầu rồi."

Hứa Ôn cảm giác rõ được khóe môi mình đang run, nhưng cô vẫn cố gắng cười nhẹ nói một chữ "Được".

"Gặp lại." Lục Bán Thành mỉm cười tạm biệt, sau đó đẩy xe lăn đi về phía nhà mình.

Điều khiển từ xa bị hỏng, lại còn leo dốc, Hứa Ôn nhìn thấy hắn điều khiển xe lăn có chút quá sức, tiện vươn tay, vội vàng đẩy một cái.

Lục Bán Thành một đường đi đến nhà, hắn quay đầu, cười rạng rỡ với Hứa Ôn, nói một câu "Cảm ơn."

"Đừng khách khí." Hứa Ôn trả lời, nhớ lại tựa hồ mình thật sự không có chuyện gì, tiện miệng nói: "Gặp lại."

Lục Bán Thành gật đầu, không nói gì thêm, trực tiếp điều khiển xe lăn đến thang máy.

Lúc hắn giơ tay lên, định nhấn nút đóng cửa thang máy, thì Hứa Ôn đứng ở giữa ven đường, bỗng nhiên lên tiếng: "Lục Bán Thành."

Lục Bán Thành quay đầu.

Hứa Ôn nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lục Bán Thành, nhìn vài giây, mới mở miệng: "Giữa trưa Tiểu Ái có nói với em, anh chuẩn bị kết hôn rồi hả?"

"Uh`m, đúng vậy." Lục Bán Thành cơ hồ không chần chờ, liền gật đầu lên tiếng.

"Chuyện tốt đó..." Hứa Ôn nén lại cơn đau dưới đáy mắt, khoé môi cố gắng nhếch lên, như biết được tin vui, lại hỏi: "Khi nào thì kết hôn?"

"Gần đây đó, bất quá cần phải chuẩn bị mấy ngày tìm ngày thích hợp, đi ra công chứng."

Nhanh như vậy sao?

Hứa Ôn siết chặt thành quyền, móng tay bấu vào lòng bàn tay đau nhói, nhưng không bằng nỗi đau dưới đáy lòng cô, cô miễn cưỡng cười nhìn Lục Bán Thành một lúc, mới miễn cưỡng lên tiếng: "Đến lúc đó đừng quên cho em biết, sẽ cho anh một bao lì xì."

Lục Bán Thành cười cười: "Được, nhất định."

Cửa thang máy mở ra, Lục Bán Thành không đợi Hứa Ôn hồi thần, nhấn nút mở thang máy một cái, sau khi nhìn Hứa Ôn gật đầu, liền xoay xoay xe lăn, vào thang máy.

Cùng với một tiếng "Leng keng", cửa thang máy đóng lại.

Con số trên thang máy, không ngừng mà thay đổi, mãi đến khi thang máy trở lại lầu một một lần nữa, Hứa Ôn mới xoay người, đi ra xe.

Cô mới vừa xuống bậc thềm, khóe mắt liền có một giọt lệ chảy xuống.

...

Quán bar "Nam thanh".

Hứa Ôn giơ tay, kêu phục vụ sinh mang lên một chai Bạch Cửu, ngồi ở trước quầy bar, Tần Dĩ Nam đang nói chuyện với bằng hữu, nhịn không được nhìn về phía Hứa Ôn vài lần, nhìn thấy cô gái từ trong tay người phục vụ nhận lấy hai chai Bạch Cửu, ngay cả mí mắt cũng không thèm nháy liền trực tiếp giơ chai, để bên miệng, Tần Dĩ Nam biết cô là bạn gái cũ của Ngô Hạo, hắn nhịn không được lấy ra điện thoại, chụp một tấm hình, rồi gửi cho Ngô Hạo.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1006: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (sáu)


Nhận được tin nhắn của Tần Dĩ Nam, Ngô Hạo đang ở trong một tiệc rượu rất quan trọng, hắn xem xong tin nhắn, cơ hồ không có bất cứ do dự nào, liền phân phó thư ký thay mình tiếp tục ở tại chỗ này, rồi sau đó rời khỏi tiệc rượu.

Đến quán bar "Nam thanh", xe đỗ lung tung bên ven đường, Ngô Hạo liền mở cửa xe, vội vã chạy tới cửa quán bar.

Đẩy cửa ra, theo bản năng hắn nhìn về phía chỗ Hứa Ôn, trừ bỏ trên bàn có hai vỏ chai rượu, thì không thấy bóng dáng của cô.

Ngô Hạo nhíu nhíu mày, vừa mới chuẩn bị bốn phía đi tìm Hứa Ôn, thì thấy Tần Dĩ Nam, chỉ về phía toilet.

Ngô Hạo biết ý của hắn, lập tức sải bước chạy về phía toilet.

Vừa đến cửa toilet, Ngô Hạo liền nhìn thấy một người đang nhắm mắt, vẻ mặt có chút thống khổ tựa vào trên cửa toilet.

Ngô Hạo ngẩn người, tầm mắt dời về phía tay Hứa Ôn đang ôm bụng, chỉ liếc mắt một cái, hắn đã biết, khẳng định là cô bị đau bao tử.

Hắn theo bản năng địa nhấc chân, muốn đi qua, mang cô đi bệnh viện, nhưng chân hắn chưa kịp nhấc lên, thì cô gái đang nhắm hai mắt, mò mẫn lấy di động từ trong túi, nhìn cũng không nhìn màn hình một cái, liền trực tiếp nhấn xuống phím "1" một cái, gọi điện thoại, rồi đẩy cửa ra ngoài.

Cô đang gọi điện thoại cho ai?

Ngô Hạo thu chân về, đi ra ngoài toilet, lui khỏi.

Điện thoại vang một hồi lâu, Ngô Hạo mơ hồ nghe thấy tiếng "Tút tút tút", rốt cục có người nhận điện thoại.

Trong điện thoại không truyền đến bất kỳ giọng nào, thì Hứa Ôn đã mở miệng trước: "Lục Bán Thành..."

Ba chữ đơn giản, khiến cho máu đang chảy trong người Ngô Hạo, trong nháy mắt ngưng lại.

Từ trước, lúc cô đau bao tử, đều gọi cho hắn càu nhàu, chẳng bao lâu sau, cô đau bao tử, nhưng muốn gọi cho Lục Bán Thành?

Hứa Ôn đại khái vì người trong điện thoại chậm chạp chưa lên tiếng, liền cầm di động lên miệng, đề cao giọng nói, gọi lại một lần: "Lục Bán Thành?"

Trong điện thoại truyền đến tiếng sàn sạt, cách một hồi lâu, lúc Ngô Hạo cho rằng Hứa Ôn sẽ kêu "Lục Bán Thành" lần nữa, thì bên đó rốt cục cũng đáp lại: "Cô khỏe."

Là giọng nữ mềm mại.

Ngô Hạo theo bản năng nhìn về phía Hứa Ôn, như trong lòng hắn dự cảm, trong nháy mắt cô gái như đứng im, đầu ngón tay cầm di động, khẽ run run rất rõ ràng.

Cô gái bên đầu điện thoại kia, thấy bên Hứa Ôn không trả lời, lại mở miệng: "Cô là Hứa tiểu thư sao? Tôi là Quả Quả."

Hứa Ôn hoàn hồn, giọng điệu có chút khô khan rõ ràng: "Cô, xin chào, tôi, tôi tìm Lục, Lục Bán Thành... Anh, anh ấy có ở đây không?"

"Bán Thành sao? Hắn đang tắm..." Quả Quả mới vừa nói tới đây, điện thoại liền từ bàn tay Hứa Ôn rơi xuống, rơi ở trên mặt đất, phát ra tiếng "Cạch".

"Này? Hứa tiểu thư? Này?" Điện thoại đầu kia Quả Quả, nghe thấy động tĩnh, cho rằng bên này đã xảy ra chuyện gì, liên tục "Này" vài tiếng, nhưng thấy không ai đáp lại, tiện tay cúp điện thoại, quá không nửa phút, di động Hứa Ôn liền vang lên, tiếng chuông êm tai kéo Hứa Ôn định thần.

Ngô Hạo ngồi xổm xuống theo cô, tầm mắt lướt qua màn hình điện thoại di động, là "Lục Bán Thành" gọi đến.

Hứa Ôn nhìn chằm chằm tên trên màn hình một hồi lâu, không nhận nghe, mà là giơ tay, nhấn tắt, cùng với động tác của cô, Ngô Hạo nhìn thấy rõ ràng, một giọt lệ từ trên khóe mắt cô chảy xuống.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1007: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (bảy)


Tay Ngô Hạo, bỗng dưng nắm chặt thành quyền.

Hắn thấy rõ, nước mắt trong vắt, chảy xuống từ trên hai gò mà trắng nõn xinh đẹp của Hứa Ôn, rồi rơi trên màn hình di động.

Ngực Ngô Hạo, thắt chặt lại một hồi, cảm giác thấy giọt nước mắt đó, giống như không phải chảy xuống trên điện thoại di động, mà chảy vào trong lòng hắn.

Hứa Ôn vẫn duy trì động tác ngồi chồm hổm trên mặt đất, không thay đổi, ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại di động một lát, lại có một giọt nước mắt từ khoé mắt chảy xuống, sau đó lại giống như con sông vỡ đê, từng giọt từng giọt nước mắt, rơi xuống thành chuỗi.

Hắn với cô mười năm, thấy cô khóc rất nhiều lần, nhưng im hơi lặng tiếng khóc như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn thấy.

Một cơn đau nói không nên lời, tràn ngập cơ thể Ngô Hạo, cơn đau đó khiến hắn không thể hít thở, yết hầu như bị nghẹn, muốn nuốt xuống một ngụm nước bọt nhưng lại vô lực.

Hắn rất muốn đi lên phía trước, kéo cô từ trên mặt đất lên, ôm cô vào trong lòng, lau sạch đi nước mắt trên mặt cô, nhưng hai chân hắn lại giống như bị đinh đóng trên mặt đất, không thể di chuyển, hắn chỉ có thể đứng thẳng nhìn xem cô khóc.

Cô an tĩnh chảy nước mắt thật lâu, cũng không có dấu hiệu dừng lại, cả người cô càng ngày càng bi thương, đến khi cuối cùng, giống như là không khống chế được cảm xúc, bỗng nhiên cô giơ tay, che kín mặt, chôn đầu trên đầu gối, bả vai run run oà khóc.

Nhìn xuyên qua cách đó không xa trong quán bar bật nhạc nhẹ, Ngô Hạo mơ hồ nghe thấy tiếng cô, tiếng  rất nhỏ, cách quãng.

Mang theo bi thương nói không nên lời, khó chịu cùng tuyệt vọng.

Giống như có một tảng đá lớn, bỗng nhiên hung hăng nện vào ngực Ngô Hạo, cả người hắn cảm thấy nặng trịch, hô hấp cũng đã ngừng lại.

Hắn cảm giác giờ phút này, mình như bị dày vò trong luyện ngục, nhận hết đủ loại hành hạ và khổ hình.

Cô khóc đã lâu, cũng chưa có dấu hiệu dừng lại, thậm chí tiếng khóc còn càng lúc càng lớn, khóc đến sau cùng, toàn người cô bắt đầu phát run, giọng điệu vỡ nát khàn khàn, nhưng vẫn còn đang khóc như cũ, thường còn phát ra tiếng nức nở thương cảm, Ngô Hạo nghe thấy sắc mặt dần dần trắng bệch.

Hai người không biết giằng co như vậy bao lâu, cô gái ngồi chồm hổm ở góc tường, tiếng khóc rốt cục cũng bắt đầu nhỏ dần, Ngô Hạo nhẹ nhàng nhìn chằm chằm, cẩn thận quan sát cô gái một hồi, cô ôm bả vai, cuộn mình trên mặt đất, bộ dáng thương cảm bất lực, như đã mất đi phương hướng và tất cả.

Là cô gái trong điện thoại Lục Bán Thành, kích thích cô sao?

Lúc hắn nhận được tin nhắn Tần Dĩ Nam, ngựa không ngừng vó chạy đến, rõ ràng là muốn nịnh cô, nhưng lúc này, hắn cũng có chút luống cuống.

Ngô Hạo khẽ mím khóe môi một cái, tiếp tục đứng tại chỗ nhìn Hứa Ôn một hồi, rồi sau đó chậm rãi thu tầm mắt, xoay người, như chưa từng tới, lặng yên không tiếng động rời khỏi.

Trở lại quán bar, hắn tìm Tần Dĩ Nam, phiền toái hắn giúp mình gọi một nữ người phục vụ đáng tin, đưa cho cô một ít tiền bạc, rồi nhờ cô đi đến toilet chăm sóc cho Hứa Ôn.

Đi ra quán bar, Ngô Hạo ngồi ở trong xe, không sốt ruột khởi động xe, mà đợi người phục vụ đỡ Hứa Ôn ra từ quán bar, sau khi đưa cô lên taxi, hắn mới giẫm chân ga, chạy theo từ xa xa.

Hứa Ôn đứng ở dưới lầu, Ngô Hạo nhìn xuyên qua kính chắn gió, lại nhìn người phục vụ đỡ Hứa Ôn vào lâu.

Quá một chốc, ngọn đèn phòng Hứa Ôn sáng lên.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1008: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (tám)


Ngô Hạo vẫn đợi cho người phục vụ từ trong phòng Hứa Ôn đi ra, mới khởi động xe, chậm rãi rời khỏi.

Dọc theo bóng đèn đường phố, không bao lâu, trời bắt đầu nổi mưa rào sấm chớp, tầm nhìn trở nên vô cùng bất lợi, Ngô Hạo giảm chậm lại tốc độ xe, tiếp tục lái hơn hai mươi phút, Ngô Hạo nhìn xuyên qua cần gạt nước không ngừng lắc lư gạt nước mưa, thấy cách đó không xa là cổng trường A, mới giẫm lên chân phanh, dừng xe tại ven đường.

Bung dù, Ngô Hạo dẫm xuống mảng cỏ ẩm ướt, đi về phía cổng trường A.

Trừ bỏ cửa trường học và sân thể dục đèn vẫn còn sáng, thì những chỗ khác ở trường học, đều là một mảnh tối đen.

Hắn chưa đi đến trường học, chỉ đứng ở đối diện đèn đường trước cửa chính trường học, châm một điếu thuốc, nhìn chằm chằm vào trong trường học một hồi lâu, trong đầu liền dao động ra rất nhiều chuyện thời niên thiếu.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hứa Ôn, khi người vừa bước vào phòng học, liền ỷ vào khuôn mặt kinh động của Tần Chỉ Ái mà chỉnh cả nam sinh trong trường, nếu so sánh chi hạ, vẻ ngoài của cô thực không khiến người để mắt, nhưng khuôn mặt đó của cô, đã được hắn ghi tạc vào đáy lòng, mười bảy mười tám tuổi thiếu niên, ban đêm nằm mộng, đều là bóng dáng của cô.

Ở chung với cô, không bao lâu, đền kỳ thi cuối kỳ của cô, cô không phải là người học tập giỏi, áp lực lớn, sợ thi không tốt về nhà sẽ bị mắng, mỗi ngày đề lầu bầu lẩm bẩm với hắn không dứt, sau đó suốt đêm, hắn đi cạy mở phòng giáo sư, trộm bài thi cuối kỳ, cả đêm tự làm đáp án, để ngày hôm sau đưa cho cô.

Tốt nghiệp trung học, đi đến Thượng Hải, ở khác trường với cô, từng tháng, hắn đều chạy về Bắc Kinh gặp cô một chuyến, còn mang quà tặng cô, những vật dùng đó, tất cả đều là tiền hắn tự làm công kiếm được.

Sau khi cô thi vào trường cao đẳng, liền chạy tới Thượng Hải tìm hắn, lúc hắn ở nhà ga chờ cô, đáy lòng tràn ngập cảm động, khi đó hắn thề, cả đời này hắn đều sẽ đối tốt với cô.

Theo tuổi tác càng lúc càng lớn, tình yêu giữa hắn và cô, không chỉ là vô cùng đơn giản ngọt ngào, trộn lẫn củi gạo dầu muối tương dấm chua, hắn bắt đầu nghĩ đến tương lai, gây dựng sự nghiệp ban đầu, thật sự vô cùng vất vả, hơn nửa đêm hắn ngủ không yên, một người ở trước cửa sổ yên lặng hút thuốc, lúc đó cảm xúc ngẫu nhiên có áp lực đến tận cùng, nhớ đến cô, liền cảm thấy toàn bộ đều đáng giá.

Đáy lòng hắn, thật sự có cô.

Mặc kệ mười năm đã từng yêu nhau, hay ba năm hiện đã tách ra.

Hắn không phải không nghĩ tới, giấu đi toàn bộ chân tướng, cứ như vậy mà kéo dài với cô, có một ngày, cô sẽ cảm động.

Nhưng đêm nay hắn xem thấy cô ở trong toilet quán bar, khóc thương tâm như thế, tuyệt vọng như thế, trừ bỏ ghen tuông, thì trong lòng hắn lại càng thêm đau lòng.

Ở trên thương trường, một người từ dưới tầng thấp nhất có thể bò cho tới hôm nay, lòng không ngoan độc là không thể, Tưởng Thiên Thiên tốt xấu gì cũng coi như là người bên gối hắn, nhưng hắn có thể ra tay lạnh khốc vô tình với cô, nhưng chỉ riêng Hứa Ôn, hắn không ra tay ngoan độc được.

Giống như lúc trước còn trẻ hắn và cô yêu nhau, không phải cô không chủ động muốn trở thành người của hắn, nhưng chính hắn không nỡ đụng chạm cô, hắn cảm thấy cô còn nhỏ, nếu hắn đụng chạm cô thì chính là làm bẩn cô.

Ban đầu khi hắn sắp xếp kế hoạch, hắn cho rằng mình đã có đầy kiên định, không thể có cô sẽ không bỏ qua.

Mấy ngày hôm trước, hắn chính mắt nhìn thấy Lục Bán Thành ngồi trên xe lăn, nghe được Lục Bán Thành nói những lời này, hắn hổ thẹn, nhưng vẫn còn lòng riêng.

Nhưng khi thấy cô đêm nay, lộ ra tuyệt vọng và bất lực, lại có thể dễ dàng làm hắn dao động.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1009: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (chín)


Ngô Hạo thu tầm mắt đang nhìn chằm chằm vào trường học, cúi đầu, dùng lực hít một hơi thuốc, rồi sau đó dụi tắt, ném tàn thuốc vào một bên thùng rác, đứng ở trong mưa tiếp một hồi, liền dẫm xuống nền đất ẩm ướt, một lần nữa đi đến xe.

Vừa mới chuẩn bị khởi động xe, mi tâm của hắn liền nhíu lại.

Trong cơ thể nổi lên cảm giác dày vò, hắn quá quen thuộc, là cơn nghiện lại tái phát.

Gần đây trong khoảng thời gian này, hắn không biết bị cơn nghiện phát tác hành hạ thống khổ bao nhiêu lần, một lần so với một lần còn khó chịu hơn, một lần so với một lần thời gian dài hơn.

Mà nay lần này trễ, so với mỗi một lần đều thống khổ hơn, khiến hắn khó có thể chịu được.

Sau khi phát tác, Ngô Hạo thật sự chịu không nổi, vươn tay, dùng lực nắm tóc mình, giật mạnh xuống một nhúm tóc, trên da đầu cũng đều đã chảy máu, nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu buông lỏng.

Ngô Hạo khó chịu hận không thể ngoan độc nhấn ga, dùng lực đánh lên phía trước tay lái, cơn nghiện dày vò trong cơ thể, rốt cục cũng ngừng lại.

Hắn như tìm được đường sống trong chỗ chết, hấp hối ngồi một hồi trên ghế lái, mới miễn cưỡng mở mắt, tầm mắt nhìn vào mình trong kính chiếu hậu.

Một dòng máu đỏ tươi, từ trên trán chảy xuống, làm cho dung nhan tái xanh của hắn, có chút hung dữ.

Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm mình trong kính trung, nhìn rất lâu, mới từ từ giơ tay, đụng phải kính chiếu hậu.

Người bên trong này, thật sự là hắn sao?

Rõ ràng cả người măc trang phục đẹp đẽ quý giá, tôn lên phong thái khí vũ hiên ngang, nhưng làm sao hắn lại cảm thấy không giống như lúc xưa nghèo rớt mùng tơi, mới giống mình?

Nếu hắn vẫn là Ngô Hạo đã từng học ở phổ thông, tuy không nhiều tiền bạc như vậy, thì có lẽ bây giờ đã cưới Hứa Ôn rồi, nói không chừng bọn hắn đã có một đứa con xinh đẹp nhu thuận.

Nhưng còn bây giờ thì sao? Hắn có tiền lại như thế nào?

Còn không phải đánh mất mình, biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ... Này thật sự là ngày đã từng, hết nhân sinh sao?

Như vậy thời phút cơn nghiện phát tác, cho dù có chiếm được Hứa Ôn, cũng không thể sống chung với cô được?

Huống chi, lòng của cô, hiển nhiên đã không còn trên người hắn rồi...

Bên tai Ngô Hạo, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó Hứa Ôn đang ngủ gọi tên Lục Bán Thành: "Bán Thành, linh độ, linh độ, Bán Thành..."

"Tôi và anh đều quen biết cô ấy hơn mười năm, thậm chí tôi còn biết cô ấy sớm hơn anh, nhưng mười năm về sau, anh rời khỏi cô ấy, tuy tôi cũng rời khỏi cô ấy, nhưng tôi vẫn luôn bảo vệ cô ấy như cũ."

"Ở trong thế giới hư cấu cô không biết, dùng thân phận lúc ban đầu, cùng cô."

"Bởi vì, cô ấy là người con gái tôi cam tâm tình nguyện dùng tánh mạng đổi lấy."

"Tôi đã hy sinh mình vì cô ấy thành bộ dáng này, tôi muốn hy sinh rốt cuộc có giá trị một chút."

Lục Bán Thành nói, tiếng Hứa Ôn gọi ở  trong mộng, như ma chú, ở bên tai Ngô Hạo, vang vọng lặp đi lặp lại.

Không biết vang vọng bao nhiêu lần, Ngô Hạo nhận rõ từ chỗ sâu nhất dưới đáy lòng mình, thấy được một chỗ, chậm rãi nứt ra thành một khe hở, rồi từ từ tan rả.

Nếu không có hắn, Lục Bán Thành hẳn sẽ không ngày ngày làm bạn với xe lăn, cũng sẽ không nghĩ tất cả biện pháp đẩy Hứa Ôn ra khỏi bên mình, mà Hứa Ôn cũng sẽ không mượn rượu tiêu sầu, khóc lóc bi thương như thế.

Toàn bộ toàn bộ, đều là do hắn mà ra... Hắn là người bị hại, nhưng hắn cũng là đầu sỏ gây nên.

...

Ngô Hạo thu hồi tinh thần, lái xe đi đến sở cai nghiện.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1010: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (thập)


Hắn dừng xe cách sở cai nghiện khoảng 20m, nhìn chằm chằm cửa sở cai nghiện, bình tĩnh, nhìn mãi cho đến khi sắc trời dần dần trong trẻo, hắn mới thu tầm mắt, lái xe rời khỏi.

Đi đến công ty, Ngô Hạo ở trong phòng nghỉ trong văn phòng, tắm rửa một cái, thay đổi quần áo sạch sẽ, nghỉ ngơi một hồi, rồi mới tham gia cuộc họp sớm, sau đó là một loạt công việc bận rộn, đợi đến khi rảnh rỗi, đã là ba giờ chiều.

Tối hôm qua một đêm không ngủ, hắn nằm trên giường trong phòng nghỉ ngủ bù, ngủ không nhiều lắm, cơn nghiện lại phát tác.

Sau khi Ngô Hạo khôi phục như thường, nằm thẳng ở trên giường, an tĩnh một hồi lâu, mới từ từ ngồi dậy, vươn tay, kéo ra ngăn kéo ở tủ đầu giường, hắn tìm kiếm trong đó, lấy ra một đồng hồ đi ra.

Đầu ngón tay vuốt ve trên mặt kính đồng hồ, sau đó liền xốc chăn lên, xuống giường, mặc quần áo, đưa tay cất vào trong túi tiền, tìm chìa khóa, rời khỏi công ty.

Đến chỗ Hứa Ôn, người ở trước sân khấu nói với hắn, buổi sáng Hứa Ôn tới hội sở, một giờ sau đã rời khỏi.

Ngô Hạo trong hai tháng này, đã tới hội sở tìm Hứa Ôn rất nhiều lần tìm, người trước sân khấu biết hắn, nói kỹ với hắn, vào lúc trước khi hắn đi, còn nói với hắn một câu, Hứa Ôn hình như muốn tạm từ chức công tác tại hội sở.

Đã hơn một năm nay, cô đang kinh doanh phát triển, là tiểu cổ đông, đang êm đẹp như vậy vì sao lại muốn tạm từ chức cương vị công tác?

Ngô Hạo nhíu nhíu mày, không để ý nhiều ở trong lòng, cảm ơn với người trước sân khấu đang vuốt cằm, liền rời khỏi hội sở.

Đi đến nhà Hứa Ôn, nhấn chuông cửa hồi lâu, không có ai ra.

Ngô Hạo nghĩ đến tối hôm qua, một mình cô ngồi chồm hổm ở trong toilet quán bar, khóc bất lực như thế, đáy lòng nhịn không được có chút lo lắng, lấy ra điện thoại di động, gọi điện cho Hứa Ôn, nhưng cô đã tắt máy.

Rõ ràng cho thấy tâm tình không tốt, tự mình bỏ trốn rồi...

Ngô Hạo nhíu nhíu mày, đứng ở cửa nhà Hứa Ôn một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ tới, trước kia hắn với cô, mỗi khi tâm tình cô rất tệ, đều sẽ đi đến thư viện trung học A ngây ngốc, hắn và cô từ Thượng Hải về Bắc Kinh, mấy ngày gây dựng sự nghiệp gian nan mới bắt đầu, cô còn quay lại vài lần...

Nghĩ tới đây, Ngô Hạo lập tức nhấn thang máy, xuống lầu, lên xe, đi về phía trường trung học A.

Vừa lúc tan tầm điểm, đường vô cùng kẹt xe,lúc  Ngô Hạo đến gần trường A, thì sắc trời đã tối.

Đỗ xe xong, Ngô Hạo sải bước vào trường A, đi thẳng đến thư viện.

Thư viện đã đóng cửa, cả tòa lầu đều tối đen một mảnh, Ngô Hạo dẫm lên thang lầu, đi thẳng đến tầng trên cùng, đẩy cửa ra, bước trên nóc nhà, thì nhìn thấy hai chân Hứa Ôn trong không khí, ngồi trong vòng bảo vệ nóc nhà của thư viện.

Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, Ngô Hạo cảm thấy bóng lưng cô gái, có chút bi thương nói không nên lời.

Đáy lòng hắn hơi hơi nhói đau, sau một khắc, mới nhấc chân lên, chậm rãi đi về phía cô.

Sắp đến bên cạnh cô, thì cô nhận ra động tĩnh, quay đầu nhìn lại, lúc cô nhìn thấy hắn, ngẩn người, sau đó đại khái là đã biết, khi đó hắn biết đây là nơi cô đến lúc tâm tình không tốt, cho nên cũng không có hỏi làm sao hắn lại biết cô ở trong này, cô thu tầm mắt về, tiếp tục nhìn về phía đèn sáng nhà cao tầng xa xa.

Ngô Hạo cũng không mở miệng nói chuyện, trèo lên mấy tầng vòng bảo hộ, ngồi sóng vai ở bên cạnh Hứa Ôn, nhìn theo tầm mắt cô.

Gió trời có chút lớn, thổi tóc hắn và cô, bay lộn xộn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1011: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (11)


Hai người im lặng ngồi như vậy không biết bao lâu, Ngô Hạo không quay đầu nhìn Hứa Ôn, trực tiếp nhìn chằm chằm cảnh đêm ở phía trước màn kính, như đã suy nghĩ kỹ, bỗng mở miệng hỏi: "Ôn Ôn, chúng ta thật sự không có hi vọng bắt đầu lại lần nữa sao?"

Hứa Ôn nghe được lời hắn nói, trong tròng mắt đen như mực khẽ chớp chớp, không biết do gió thổi, hay do vì nhìn chăm chú vào một chỗ quá lâu, mà đáy mắt cô thoáng cảm thấy chua xót.

Cô không sốt ruột trả lời câu hỏi của Ngô Hạo, xem ra như đang thật sự suy nghĩ, qua một hồi thật lâu, cô mới mở miệng, giọng điệu bình tĩnh ung dung đến kỳ lạ: "Ngô Hạo, dưới đáy lòng anh đã vốn biết, chúng ta cũng không còn là chúng ta đã từng rồi."

Ngô Hạo rũ mi, sắc mặt bình tĩnh nhẹ gật gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta cũng không còn là chúng ta đã từng rồi."

Cho nên, Ngô Hạo cùng Hứa Ôn, rốt cuộc không thể hi vọng bắt đầu lần nữa.

Vừa nghĩ đến đây, đáy mắt Ngô Hạo cũng có chút chua xót, hắn an tĩnh vài giây, mới mở miệng nói: "Ôn Ôn, anh đã từng là tình yêu của em."

Cô bây giờ, không thích hắn, trong lòng cũng có người yêu.

Mà khi nghe từ miệng Ngô Hạo nói một câu như thế, đáy mắt Hứa Ôn vẫn thoáng đau, cô khắc chế cảm xúc, nhẹ gật đầu, giọng điệu thổn thức nói: "Em biết, anh là tình yêu của em, giống như lúc đó em rất rõ ràng, em cũng đã từng, là tình yêu của anh."

"Nhưng cũng chỉ có yêu, tuy lúc em bị bắt cóc là do anh sắp xếp, nhưng em vẫn rất cảm ơn anh đã cứu em, nhưng cũng chỉ là cảm ơn, mà phân cảm ơn đó, không đủ để cho em và anh có thể trở lại như trước một lần nữa."

Yết hầu Ngô Hạo như bị chặn lại, chát chát, ê ẩm.

Hắn yêu cô, cô yêu hắn, bọn họ đã toàn tâm toàn ý yêu nhau, bọn hắn từng rất nghèo khổ, nhưng cũng cực kỳ hạnh phúc, bọn hắn vốn có thể hạnh phúc tới cùng, chỉ là sau này, hai người bọn họ đều đã thay đổi, phân tình yêu và hạnh phúc cũng theo theo gió tan mất.

Hôm nay trong lòng hai người bọn họ vẫn có đối phương như cũ, nhưng rốt cuộc bọn hắn cũng không thể bắt đầu yêu nhau lại lần nữa, bởi vì hắn và cô ở trên đường đời, đã rời ra nhau, đi xa nhau, cũng không có khả năng quay về.

Cô là thanh xuân của hắn, hắn cũng là thanh xuân của cô, nhưng tình yêu của bọn họ, lại chết non ở trong thời gian thanh xuân tốt đẹp tàn khốc ấy.

Có yêu, vốn cũng chỉ là có yêu, không phải thương.

Một chữ sai, cách biệt một trời một vực.

Tình xưa thôi để hoài niệm, chỉ là lúc ấy đã trở thành hão huyền.

Ngô Hạo trầm mặc một lúc, cuối cùng mới mở miệng lên tiếng: "Ôn Ôn, anh có thể hỏi em một chuyện không?"

"Anh cứ hỏi." Hứa Ôn nói.

"Ôn Ôn..." Ngô Hạo dừng lại, quá một lát, mới nói câu kế tiếp, nói: "... Em, có phải đã có người yêu rồi hay không?"

Hứa Ôn đại khái không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên hỏi chuyên như vậy, vẻ mặt thoáng cả kinh giật mình.

Ngô Hạo không đợi cô mở miệng, liền lên tiếng: "Người đó, có phải là Lục Bán Thành hay không Lục Bán Thành?"

Một châm thấy máu của Ngô Hạo, khiến Hứa Ôn mới vừa ổn định tinh thần, lại trố mắt nhìn sang.

Lần này Ngô Hạo không mở miệng nữa, bầu không khí, ngoại trừ tiếng gió, cũng không còn động tĩnh khác, Hứa Ôn an tĩnh nhìn chằm chằm muôn vàn ngọn đèn đường phía trước một hồi, không che dấu bất cứ cái gì, gọn gàng dứt khoát nghiêm túc nói với Ngô Hạo, nói: Đúng vậy

Dừng một chút, cô còn nói: "Em yêu anh ấy."

Cô như sợ hắn không nghe thấy, lại cường điệu lần thứ ba: "Yêu Lục Bán Thành."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1012: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (12)


Trong lòng sớm đã biết rõ, lúc này từ miệng Hứa Ôn, nói thẳng thắn nghiêm túc như vậy, trong lòng Ngô Hạo như bị xé hỏng một lỗ lớn, máu đỏ chảy ra, mang theo nỗi đau kịch liệt.

Cho dù hắn khi đó, đã có tính toán, nhưng khi chuyện đến, hắn vẫn có chút không nỡ, không nỡ cứ như vậy mà xa khỏi bầu trời của cô, không xuất hiện cùng nhau.

Ngô Hạo gian nan nuốt nước miếng một cái, vẫn gắng gượng hỏi một câu: "Ôn Ôn, anh nghe thấy em gọi điện thoại cho hắn, hắn rõ ràng đối xứ với em tàn nhẫn như vậy, vì sao em còn có thể yêu hắn?"

"Đúng vậy, anh ấy đối xử với em cực kỳ tàn nhẫn, nhưng Ngô Hạo, anh có biết? Hơn bốn trăm ngày vào lúc rạng sáng đúng ba giờ anh ấy đã từng, gửi cho em một mẩu truyện cười, để cho em vào lúc bất lực nhất, biết có người cùng..." Có chút tâm sự, cô biết đến quá muộn, nhưng vẫn không tâm sự với người khác, nhưng vừa mới nói với Ngô Hạo xong, giống như cô đang mở lòng, nói liên tục không ngừng, từ bờ môi nói ra: "... Anh ấy thật sự đã mang đến cho em rất nhiều bóng tối, nhưng người kéo em từ trong bóng tối cũng là anh ấy, anh ấy làm em thống khổ, nhưng anh ấy có thể làm em cảm thấy càng thêm ấm áp..."

"Anh ấy không có ở bên cạnh em những ngày đó, nhưng trước giờ cũng chưa rời khỏi em, chỗ hội sở, là anh ấy đầu tư."

Ngô Hạo là người thông minh, chỉ cần nói không quá rõ, chỉ cần chỉ một chút, hắn đã biết rõ ràng toàn bộ.

Hội sở là do Lục Bán Thành đầu tư, hiện tại Hứa Ôn an nhàn giàu có, cũng là Lục Bán Thành dùng một mặt khác cho cô.

Khó trách cô ấy muốn tạm rời cương vị công tác, là vì cô biết mình và Lục Bán Thành không còn hi vọng, muốn rời khỏi thế giới của hắn sao?

"Mà còn, quan trọng nhất là, Ngô Hạo anh có biết, lúc trước tâm lý em có vẫn đề, không đơn thuần chỉ vì lúc ấy anh ấy và em xảy ra những chuyện không thoải mái, mà còn có nguyên nhân từ anh."

Nguyên nhân từ hắn? Cho nên lúc cô bị bệnh tâm lý, là do hắn phản bội sao?

Ngô Hạo mấp máy môi, không nói chuyện.

"Là anh và anh ấy biến em thành bộ dáng đó, nhưng cũng là anh ấy biến em trở thành như bây giờ."

Một câu đơn giản như thế, nhưng hắn biết hắn và Lục Bán Thành khác biệt nhau rất lớn.

Mình và hắn đều làm cô thống khổ, nhưng chỉ có hắn mới muốn giảm đi thống khổ của cô.

Hắn nên chết tâm thôi, người đàn ông kia yêu cô, cô cũng yêu hắn, bọn họ đều yêu nhau, là một đôi, đi cùng một chỗ, mà hắn, đã từng là nhân vật chính, hiện tại cũng đã trở thành một vai phụ không quan trọng.

Đúng vậy, hắn sớm nên chết tâm, sớm nên rời đi, là do hắn không cam lòng, nhớ mãi không quên mười năm hắn và cô đã từng, vọng tưởng có thể quay lại thế giới cô một lần nữa, mới khiến cho mọi chuyện, phát triển trở thành như bây giờ "Cô và Lục Bán Thành đi không tới nơi, hắn và cô cũng không thể tới được".

Hắn thật sự muốn tiếp tục cố chấp như vậy sao?

Hắn không hạnh phúc, cô cũng sẽ không hạnh phúc, Lục Bán Thành lại càng không hạnh phúc...

Nghĩ tới đây Ngô Hạo, nhẹ nhàng giơ tay, mò mẫn về túi áo, hắn cách một lớp áo, nhấn lên cái đồng hồ bên trong, hầu kết lên xuống hai lần, sau đó mới nghiêng đầu, nhìn về phía cô gái đang ngồi bên cạnh.

Có thể là do nhắc tới Lục Bán Thành, đáy mắt cô nhìn về ngọn đèn phía xa, nổi lên nước mắt.

Trong đầu Ngô Hạo bỗng nhiên nhớ tới, thời trung học hắn và cô cãi nhau lần đầu tiên.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1013: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (13)


Bởi vì một chuyện rất nhỏ, hắn không còn nhớ rõ, nhưng hắn chỉ biết là, sau khi cãi nhau, hắn hối hận, xoay người đi tìm cô giải thích, hắn tìm khắp trường học, sau đó rốt cục cũng tìm được cô ở trong đây, một khắc hắn nhìn thấy cô, cái gì cũng chưa nói, chỉ trực tiếp vươn tay kéo cô vào trong lòng,  ôm chặt lấy.

Sau khi cãi nhau, không chỉ đơn giản một mình hắn hối hận, cô cũng hối hận, hắn nhường nhịn cô, cô liền giơ tay lên ôm eo hắn, nhỏ giọng nói: "Ngô Hạo, sau này em không muốn anh cãi nhau với em nữa, có được hay không?"

Khi đó hắn đã nói như thế nào?

Hắn nói, sẽ không, anh sẽ không cãi nhau với em nữa, sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt, anh muốn em đều luôn vui vẻ hạnh phúc.

Ngày đó, bầu trời đêm sáng lấp lánh, chứa đầy tinh quang.

Giongj điệu hắn nói chuyện, thật sự rất nghiêm túc, như là lời hứa đồng ý chân thành nhất.

Một đêm kia hắn, thật sự muốn làm như hắn đã nói, nhưng thời gian thay đổi, sau này hắn vẫn cãi nhau với cô như cũ, hắn vẫn không đối xử với cô tốt, hắn cũng không làm cho cô luôn luôn vui vẻ hạnh phúc.

Chuyện hắn không làm được, nhất định người đàn ông kia có thể làm được, hắn không thể khiến cô vui vẻ hạnh phúc, nhưng có thể để người đàn ông kia làm cho cô vui vẻ hạnh phúc?

Như vậy, có tính cũng là một cách thực hiện lời hứa còn trẻ?

Đáy lòng Ngô Hạo rất rõ ràng, lựa chọn của hắn, sẽ dẫn đến kết quả nào.

Từ nay về sau hắn và cô, chỉ sợ thật sự là người xa lạ, không hẹn gặp lại.

Hắn yên lặng nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô một hồi, sau đó mới thu ánh mắt về, nhìn thẳng về phía sân thể dục sau cột đèn đường cách đó không xa, trầm tư suy nghĩ, không biết đã qua bao lâu, hắn mới nhẹ nhàng giương mắt nhìn, như đã hạ quyết tâm, mở miệng nói: "Ôn Ôn, kỳ thật chuyện Tưởng Thiên Thiên, anh đã sớm biết."

Đã sớm biết? Đây là ý gì? Hứa Ôn ngẩn người, mạnh quay đầu, nhìn sang Ngô Hạo.

Ngô Hạo biết Hứa Ôn đang nhìn mình, ánh mắt hắn nháy cũng không hề nháy mà chỉ nhìn chằm chằm vào ngọn đèn trước sân thể dục mới nhìn, tựa như không có Hứa Ôn, tiếp tục nói: "Cô ta nghĩ muốn dẫn em đến nhà cô ta, bắt em uy hiếp anh, kết hôn với cô ta."

"Cô ta không muốn bắt cóc em..." Ngô Hạo dừng một chút, chưa bao lâu lại chậm chạp tiếp tục mở miệng: "... Là anh dùng danh nghĩa của cô ấy, sắp xếp người bắt cóc em."

"Anh nghĩ muốn dùng kế anh hùng cứu mỹ nhân, anh muốn có thể quay về bên cạnh em một lần nữa, cho nên anh mới mượn cơ hội này, lợi dụng Tưởng Thiên Thiên."

Đáy mắt Hứa Ôn dần nổi lên rung động mạnh.

"Tuy chuyện bắt cóc là do anh an bài, nhưng anh chưa từng nghĩ muốn làm tổn thương em, đêm đó, cho dù là anh có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì anh tuyệt đối sẽ không để cho em bất cứ sai lầm nào, Ôn Ôn, mặc kệ em có tin hay không, trong lòng anh đã nghĩ như vậy, sau khi anh nhận được điện thoại từ bọn cướp, lập tức từ trong thành phố chạy đến tìm em."

"Ở trên đường đi, anh đã chuẩn bị xong bộ dáng bị trọng thương, thậm chí anh cũng đã suy nghĩ, nếu anh vì em, mà xảy ra chuyện không hay, thì có phải em sẽ tha thứ cho anh và Tưởng Thiên Thiên hay không?"

"Anh thật sự lên kế hoạch cực kỳ hoàn hảo hảo, nhưng em có biết? Ôn Ôn, kế hoạch thay đổi khó lường, trước khi đến kết cục chân chính, vĩnh viễn em sẽ không biết một giây sau xảy ra chuyện gì, anh muốn bắt đầu lại lần nữa với em cho nên liền đến chỗ theo như lời bọn cướp, anh cho rằng kế tiếp sẽ là một trận đánh nhau kịch liệt, nhưng khi đẩy cửa ra, nhìn thấy bọn cướp chồng chất vết thương..."

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1014: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (14)


Bọn cướp chồng chất vết thương? Đây là ý gì? Chẳng lẽ trước khi Ngô Hạo tới, đã có người cứu cô sao?

Mi tâm Hứa Ôn, cau chặt lại.

"Không sai, trước khi anh đến, có người đã ra tay cứu em trước..."

Từ đầu đến cuối Ngô Hạo chưa hề liếc mắt nhìn Hứa Ôn một cái, nhưng hắn có thế như đoán được nghi hoặc dưới đáy lòng cô, nhàn nhạt lên tiếng, trả lời đáp án.

Ánh mắt Hứa Ôn bỗng dưng trợn to, cô mím môi, một hồi lâu, mới lên tiếng: "Anh nói, ngày đó người cứu em thật sự, kỳ thật vốn không phải là anh?"

"Lúc ấy bên cạnh em, kỳ thật chỉ có năm tên bắt cóc, sau này một tên ở trong đó, cảnh sát từ trong con sông sau nhà xưởng bỏ hoang tìm thấy, nếu anh đoán không sai, người cứu em, hẳn đã ôm suy nghĩ muốn đồng quy vu tận, mang theo tên cướp đó vào trong dòng sông, nhảy ra cửa sổ."

Ngô Hạo không trả lời thẳng câu hỏi của Hứa Ôn, mà kể lúc hắn đuổi tới, nói những gì hắn nhìn thấy toàn bộ và phỏng đoán của mình, nói cho Hứa Ôn.

Sau khi nói xong, hắn trầm mặc một lát, giơ tay lên, từ trong túi lấy một cái đồng hồ, chậm rãi đưa sang trước mặt Hứa Ôn: "Cái đồng hồ này, là đêm đó, anh nhặt được từ chỗ em bị bắt cóc."

Hứa Ôn nhìn chằm chằm đồng hồ ở trong bàn tay của  Ngô Hạo vẻ mặt chấn kinh nhìn một hồi lâu, mới chậm rãi vươn tay, nhận lấy.

Mượn ánh sáng mờ mờ từ ngọn đèn gần đó, cô cẩn thận quan sát đồng đó kia rất lâu, cảm thấy  nhìn có chút quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra đã nhìn thấy ở nơi nào.

Ngô Hạo hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Hứa Ôn, sau đó tầm mắt liền rơi trên đồng hồ trong tay cô, vừa lúc một cơn gió lướt qua cửa kính, xung quanh là một mảnh yên tĩnh, Ngô Hạo nghe thấy rõ ràng tiếng kim đồng hồ chạy, hắn theo tiết tấu, dưới đáy lòng đếm vài tiếng, không nói thẳng cho Hứa Ôn chiếc đồng hồ này của ai, mà chỉ trực tiếp mở miệng nói: "Lúc anh lái xe chở em về thành, gần chỗ em bị bắt cóc, có thấy được một chiếc xe, bảng số là..." Sau đó miệng Ngô Hạo đọc ra một chuỗi dãy số mà Hứa Ôn rất quen thuộc.

Toàn bộ thế giới, trong nháy mắt đều như dừng hình.

Hứa Ôn nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ, quên cả hô hấp, quên cả nhịp tim đập.

Trong đầu cô, đọc lại bảng số Ngô Hạo nói, lặp đi lặp lại một hồi rất lâu, sau cùng mới trở thành ba chữ: Lục Bán Thành.

Bảng số của Lục Bán Thành... Hắn vô duyên vô cớ gì lại chạy đến vùng ngoại thành? Đêm cô gặp chuyện không may kia, hắn đã hẹn cô gặp ở Thiên Kiều bên cạnh nhà hàng "Kim bích huy hoàng"... Cùng với những suy nghĩ này, lướt qua đại não Hứa Ôn, cô bỗng nhiên phản ứng lại, khó trách cô cảm thấy chiếc đồng hồ trong lòng bàn tay sao nhìn quen mắt như vậy, đồng hồ này không phải là chiếc mà Lục Bán Thành đeo quanh năm kia sao?

Ngô Hạo vừa mới nói, đã nhặt được chiếc đồng hồ này ở chỗ cô gặp chuyện không may... Cho nên, trước khi Ngô Hạo đến, người cứu cô là...

Mặc dù Ngô Hạo không nhìn Hứa Ôn, nhưng qua  bầu không khí xung quanh, hắn có thể cảm giác được cô đã biết ai là người cứu mình, nhưng hắn vẫn nói lại một câu: "Đêm đó, người cứu em thật sự là Lục Bán Thành."

Cả người Hứa Ôn run mạnh, chiếc đồng hồ từ đầu ngón tay rơi xuống, rơi ở trên mái nhà.

Nghe thấy giọng Ngô Hạo, hắn không quay đầu nhìn vẻ mặt cô gái, thậm chí hắn cũng không dám nghĩ ánh mắt lúc này của cô ra sao, giọng nói lẳng lặng vẫn tiếp tục mở miệng nói: "Do hắn cứu em, cho nên chân mới tàn phế."

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1015: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (15)


Chân tàn phế sao?

Đêm nay từ trong miệng Ngô Hạo nghe được quá nhiều chuyện chấn động, nhiều đến nỗi bây giờ Hứa Ôn khó tiếp thụ được, nhưng khi cô nghe đến ba chữ  "Chân tàn phế." Mà bốn chữ, cả người cứng đờ như bị người dùng cây gõ mạnh vào đầu, đầu óc trống rỗng, bên tai chỉ còn tiếng ong ong kéo dài.

Cả bầu trời, đều  âm vào một mảnh an tĩnh.

Gió phần phật thổi qua, phía xa có một phòng tự học tối tan học, rất nhiều học sinh chạy nhanh ra, chạy về phía cửa trường học, truyền đến tiếng cười vui vẻ, tiềng ồn ào náo nhiệt.

Hứa Ôn bất giác, vẫn duy trì biểu tình vừa rồi, nhìn thẳng sang Ngô Hạo.

Thời gian từng phút từng giây lướt qua, học sinh đều đã về hết, cả ngôi trường đều hoàn toàn an tĩnh, Ngô Hạo chớp chớp mí mắt, mở miệng lần nữa, nói một câu sau cùng, nói: "Còn chân hắn làm sao bị thương, anh cũng không rõ."

Từ lời Ngô Hạo truyền vào trong tai, Hứa Ôn bị chấn động đến ngây ngốc, đại não thoáng bắt đầu chuyển động.

Lục Bán Thành vì cô mà chân không thể đi, Lục Bán Thành vì cô mới làm bạn với xe lăn... Chạng vạng ngày hôm qua, cô tận mắt nhìn thấy người đàn ông đã từng phong quang tễ nguyệt, ngồi trên xe lăn, kèm với những nhớ nhung trong đầu cô, dần hiện lên trước mắt cô.

Cơ thể cô, bắt đầu khẽ run rẩy, bởi vì chân tướng quá mức chấn động, chấn động khiến cô không thể tiếp nhận được, miệng nhịn không được thì thào lên tiếng: "Làm sao có thể? Anh đang dối gạt em đúng hay không? Rõ ràng anh ấy vì tai nạn xe cộ mới trở thành bộ dáng đó, Tiểu Ái nói cho em biết, anh ấy bị thế là vì tai nạn xe cộ, hắn sẽ kết hôn, tuy mất đi hai chân, nhưng xem ra cũng không đến nỗi tệ, làm sao anh ấy có thể vì em..."

Giọng điệu Hứa Ôn, thoắt nặng thoắt nhẹ, lời nói, có chút lộn xộn, nhưng Ngô Hạo theo những câu chữ của cô, có thể suy đoán ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thì ra, sau khi hắn đi tìm Lục Bán Thành, thì hắn (LBT) đã hoàn toàn chặt đứt liên hệ của mình với Hứa Ôn, rồi đi tìm Tần Chỉ Ái, hắn biết quan hệ giữa Hứa Ôn và Tần Chỉ Ái tốt, cho nên mới cố ý tiết lộ những tin tức giả cho cô nghe chăng?

Hắn yêu cô như thế, lại tự tay đẩy cô đi, hắn có đau không?

Ngô Hạo nghĩ thế, khẳng định là Lục Bán Thành rất đau, giống như hắn bây giờ, rõ ràng đã giấu đi mọi sự thật, cho dù không chiếm được Hứa Ôn, nhưng có thể làm bằng hữu.

Bời vì Hứa Ôn, Ngô Hạo mới quyết định nhượng bộ, đến giờ phút nầy, hắn bỗng nhiên có chút không rõ rốt cuộc mình thật sự yêu cô gái này mới lui bước, hay đã chịu thua Lục Bán Thành?

Có thể nói, kỳ thật hắn vốn không định nói, nhưng hắn vẫn lại, nói từng câu chữ rõ ràng, ngữ khí nhẹ nhàng tốc độ chậm chạp: "Đó là bởi vì, hắn không muốn liên lụy đến em, muốn em sống tốt hơn, mới cố ý lộ ra tin tức giả như vậy."

"Kỳ thật trước mấy ngày, anh đã gặp hắn, hỏi hắn, vì sao lại không nói cho em biết chân tướng."

"Hắn nói, bởi vì, em là cô gái hắn cam nguyện dùng tính mạng đổi lấy."

Khoé mặt Hứa Ôn nóng lên, một giọt lệ từ trong khóe mắt cô, chảy xuống, theo hai gò má cô, chảy xuống khoé môi đang phát run.

Cô là người cô gái hắn cam nguyện dùng tính mạng đổi lấy, hắn vì cô, phải chịu đựng hết thống khổ và dày vò, mà cô, như một người đần độn, hoàn toàn không biết gì mà đương nhiên hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp như vậy.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1016: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (16)


Thậm chí, sau khi cô biết mình thích hắn, nhìn thấy hắn ở chung với cô gái khác, trong lòng còn tức giận, tức giận vì sao hắn không đợi cô, tức giận vì sao hắn không kiên nhẫn chờ cô.

Cho đến lúc này, cô mới biết được, những cơn tức giận của cô có biết bao nhiêu vô lý.

Lúc cô cảm thấy ủy khuất, hắn lại vì cô mà chịu nhiều ủy khuất hơn.

Một luồng cảm xúc mãnh liệt, trong nháy mắt dâng đầy ngực trái Hứa Ôn, có tự trách, có ảo não, có đau thương... Vô cùng phức tạp, khiến cho cơ thể cô càng thêm run run hơn.

"Hắn còn nói..." Ngô Hạo biết, cảm xúc của cô gái bên cạnh không khống chế được, hắn nhìn chằm chằm ánh đèn phía trước, thoáng nháy mắt, ánh mắt trong trẻo, bắt chước khẩu khí của Lục Bán Thành, nói một hơi không thiếu chữ nào thuật lại cho cô: "Một đêm đó, tô có thể không chút do dự hy sinh mình, nghĩ muốn dùng tất cả cách bảo vệ cô ấy mạnh khỏe, sau này, tôi vẫn sẽ làm như thế."

Nước mặt Hứa Ôn rơi như mưa.

"Tôi vì cô ấy hy sinh thành bộ dáng này, rốt cuộc tôi muốn mình hy sinh có giá trị một chút, nếu tôi lấy bộ dáng này làm liên lụy cô ấy, thì tôi đây hy sinh có ý nghĩa gì?"

Có tiếng nức nở rất nhỏ, từ trong miệng Hứa Ôn lúc có lúc không truyền ra.

"Một câu sau của hắn là..." Ngô Hạo dùng lực nhấp môi một cái, không ngừng nói, vẫn tiếp tục  duy trì ngữ khí vừa rồi: "Đây là năng lực cuối cùng tôi có thể làm cho cô ấy."

Hứa Ôn đang liều mạng nén chặt tiếng khóc, vào một khắc câu nói sau cùng Ngô Hạo vừa nói, rốt cục nhịn không được, "Oa" một tiếng không khống chế được mà khóc thành tiếng.

Cô không để ý mình thất thố, từ trên vòng bảo hộ, chật vật ngồi chồm hổm trên nóc nhà, giơ tay lên, hung hăng cắn vào mu bàn tay của mình.

Cô nức nở kêu tên "Lục Bán Thành", cứ kêu một lần lại một lần, càng về sau, trong miệng chỉ còn lại có tiếng khóc nức nở.

Ngô Hạo ngồi ở trên sân thượng, nghe tiếng khóc của cô gái, bàn tay theo bản năng nắm chặt thành quyền.

Trong cơ thể hắn sớm đã quay cuồng hỗn loạn một mảnh, nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh trên mặt.

Cô gái khóc tập trung như thế, đau lòng như thế, càng về sau, cô đột nhiên không khống chế được ngẩng đầu, nhìn về phía hắn: "Là anh bắt cóc tôi, có phải hay không?"

"Không phải là Tưởng Thiên Thiên, có phải không?"

"Toàn bộ chuyện, nguyên nhân đều do anh gây ra, đúng không?"

Ngô Hạo không nhìn cô gái, cũng không lên tiếng, chỉ khẽ mấp máy khóe môi, rủ mi, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng.

"Nếu không có anh, thì Lục Bán Thành sẽ không thay đổi thành dáng vẻ hiện tại, có phải không?" Ngữ khí Hứa Ôn, lập tức trở nên dữ dội, cô từ trên mặt đất đứng lên, trừng mắt Ngô Hạo, trong con người tràn đầy dữ dội và hận ý: "Là anh hại anh ấy, là anh hủy anh ấy!"

Ngô Hạo trầm mặc không nói, thậm chí ngay cả hành động giương mắt cũng không có.

Dù vậy, trong lúc đó hắn vẫn nghe thấy được tiếng động sụp đổ giữa hắn và cô.

Sắc mặt hắn tái nhợt, rõ ràng là hắn, như câm điếc, một chữ cũng chưa từng nói ra.

Đúng vậy, hắn sai lầm rồi, sai mười phần sai rồi.

Nhưng cô không biết, lúc ban đầu hắn, không muốn làm gì Tưởng Thiên Thiên, nhưng hắn muốn càng thêm phát triển, cách nghĩ này, cũng là do Tưởng Thiên Thiên dụ dỗ dùng thử thuốc phiện một lần lại một lần mới có.

Nếu không có thuốc phiện, kỳ thật hắn sẽ không tiếp xúc với Tưởng Thiên Thiên, cũng sẽ không có những cách nghĩ này về sau.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1017: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (17)


Bất quá, không quan trọng để cô biết những chuyện này.

Dù sao đã quyết định hoàn toàn kể hết cho cô, cũng đã nghĩ từ nay về sau, người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại.

Cô vĩnh viễn không biết, kỳ thật hắn không hề kém cỏi vô dụng, đúng với trong tưởng tượng của cô như thế.

Giống như, cả đời này của cô đều khó có thể tin tưởng hắn, ở trên đời này, Ngô Hạo hắn đều có thể tàn nhẫn vô tình với bất cứ kẻ nào, chỉ riêng cô, một giọt lệ cũng có thể khiến toàn bộ thế giới hắn dao động.

Huống chi, kỳ thật hắn không cần nói cho cô, chân tướngbắt cóc, hắn có thể cho Tưởng Thiên Thiên chịu tiếng xấu thay hắn, nhưng xác định là trước đây Tưởng Thiên Thiên đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng sau cùng ở trước mặt cô, hắn đều nhânj tất cả lỗi lầm, không vì cái gì, chỉ vì muốn hình tượng mình dưới đáy lòng cô hoàn toàn phá huỷ, để hai chữ Ngô Hạo, từ trong cuộc sống của Hứa Ôn, vĩnh viễn xóa đi, tan biến, không còn nửa điểm lưu luyến.

Hứa Ôn càng nói càng kích động, thậm chí còn vươn tay đáng vào ngực Ngô Hạo.

Người đàn ông an tĩnh ngồi ở trên vòng bảo hộ, không phản kháng cũng không né tránh mà mặc kệ cô phát tiết.

Hắn nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng hắn tiếp xúc với cô.

Hứa Ôn tức giận đến mức tận cùng, lại rơi lệ, miệng nói những lời phẫn hận, khóc nức nở: "Ngô Hạo, anh ấy là bạn tốt của anh mà, làm sao anh có thể đối xử với anh ấy như vậy? Ngô Hạo, những năm gần đây, em thật sự đã nhìn nhầm, cứ vậy mà quen biết anh!"

Hứa Ôn càng nói, càng lớn tiếng, càng vô tình: "Ngô Hạo, từ giờ trở đi, em coi anh như đã chết,  sau này anh đi đường của anh, em đi đường của em, chúng ta sẽ không còn có bất cứ liên quan hay liên lụy gì nữa!"

Nói xong, Hứa Ôn liền xoay người, đi về phía cửa xuống, lúc cô đi đến một nửa, nghĩ đến đồng hồ vừa mới bị mình không cẩn thận làm rơi, lại nhấc bước bước về, khom người nhặt lên, cũng chưa từng liếc mắt nhìn Ngô Hạo một cái, nghênh ngang bỏđi.

...

Cô gái đi rồi, trên mái nhà, chỉ có gió lạnh gào rít làm bạn với hắn.

Ngô Hạo vẫn duy trì dáng ngồi đó rất lâu, vẫn không nhúc nhích, quá vài phút, hắn mới hơi cúi đầu, nhìn lại phía thư viện.

Bóng lưng Hứa Ôn rời đi, xem ra cực kỳ vội vàng, đoán chừng cô vẫn còn rơi lệ, cánh tay thường thường quẹt ngang mặt.

Từ lúc bắt đầu nói cho cô chân tướng, hắn chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, hình như đây là lần thứ hai hắn nhìn cô.

Có người nói, ở trong tình yêu, người người đều là nhát gan.

Hắn vẫn không tin, cho nên thời niên thiếu, hắn theo đuổi cô điên cuồng, sau khi tách ra, hắn hối hận dùng hết tâm tư muốn quay về bên người cô.

Mãi đến đêm nay, lúc hắn giải bày lòng mình với cô, hắn mới phát hiện, ở trong tình yêu, hắn đúng là một người nhát gan.

Hắn vậy mà không dám đối mặt với đáy mắt oán hận và chán ghét của cô, giống như  lúc trước, hắn nghèo khó, lúc nào cũng luôn miệng nói muốn cho cô một cuộc sống thật tốt mới đi tranh giành, không bằng nói, hắn không lo lắng, hắn nhát gan, hắn sợ mình không cho cô được cẩm y ngọc thực (đồ đẹp ăn ngon), sợ cô không theo hắn cả đời.

Bóng lưng cô gái, càng lúc càng xa.

Ngô Hạo rõ ràng, đây là từng bước chân cô rời khỏi cuộc sống của hắn.

Mãi đến bóng dáng của cô, hoàn toàn biến mắt trong đáy mắt hắn, hắn ngồi an tĩnh rất lâu, cả người run rẩy.

Cô cứ như vậy mà đi khỏi cuộc đời của hắn.

Nơi ngọn đèn xa mờ nhạt, không biết như thế nào, lại trở nên vô cùng sáng rỡ, khiến cho ánh mắt Ngô Hạo ẩn ẩn đau.

Hắn hoảng hốt một hồi, mới chuyển động suy nghĩ.

Cô đã đi khỏi cuộc đời của hắn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1018: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (18)


Ngô Hạo từ từ giơ tay phải, lên trước mắt mình, hắn nhìn lòng bàn tay của mình, nhớ tới mười năm hắn nắm tay cô đi qua.

Hắn rõ ràng đã nắm tay cô thật chặt, nhưng nắm như thế nào, mà hắn và cô mỗi người một ngả?

Ngô Hạo nhìn lòng bàn tay của mình, bỗng nhiên cảm thấy cả người như không còn sức, vô lực, hắn lảo đảo từ vòng bảo hộ ngã xuống, rơi xuống trên nóc phòng, giơ tay lên, che mặt, bả vai căng lên  run rẩy.

Đó là cô gái hắn yêu, là cô gái hắn dùng hết tất cả toàn lực thời thanh xuân niên thiếu có được, làm sao hắn lại đánh mất cô?

Rõ ràng hai chữ bên cạnh Hứa Ôn, đều luôn là Ngô Hạo đi theo, cô là Ngô Hạo Hứa Ôn, làm sao lại biến thành người khác rồi?

Bầu trời yên tĩnh, trong bóng đêm tối đen, trong tiếng gió gào rít, Ngô Hạo nhớ lại, liền cúi đầu khóc thành tiếng.

Ôn Ôn, Ôn Ôn...

-

Thời gian trở lại một ngày trước, một khắc Hứa Ôn ở quán bar "Nam thanh" gọi điện thoại cho Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành một mình đẩy xe lăn xuống lầu tản bộ, quay về đến nhà, không biết có phải do Quả Quả  ảo giác hay không, mà cô cảm thấy người đàn ông này có chút không thích hợp, lúc đẩy hắn đi rửa tay, hắn lấy nước tẩy trang của cô rửa tay, đẩy hắn đến trước bàn ăn, lúc hắn ăn cơm, thế lại cầm   đũa ngược, cô thấy trong chén hắn chỉ có nước canh, hỏi hắn có muốn ăn thêm một chén hay không, cô gọi tên hắn "Anh Bán Thành" mấy lần, hắn cũng không phản ứng.

Ăn cơm xong, Lục Bán Thành đi vào thư phòng.

Trên đường đi Quả Quả  đưa cho hắn một ly coffee, nhìn hắn mở video clip hội nghị, cho rằng hắn có công tác quan trọng, cho nên không tiện quấy rầy.

Mãi cho đến 11 giờ đêm, Quả Quả  tắm rửa xong, vừa mới chuẩn bị đi ngủ, thì nghe thấy chuông điện thoại di động Lục Bán Thành vang lên.

Lúc Lục Bán Thành đi vào thư phòng, không mang theo di động.

Quả Quả  nghe tiếng chuông đi tìm một hồi, ở trên bàn trà thấy di động của Lục Bán Thành, rồi sau đó cầm di động đi vào thư phòng.

Gõ cửa lâu thật lâu, bên trong cũng không có động tĩnh gì, Quả Quả  trực tiếp đẩy cửa ra, cả người còn chưa đi vào, thì đã bị mùi khói thuốc dày đặc ở trong phòng làm ho khan một trận.

Quả Quả  theo bản năng lui lại mấy bước, quá nửa giây, mới ổn định hô hấp, một lần nữa đẩy cửa ra, đi vào thư phòng.

Lục Bán Thành ngồi trước bàn sách, cúi thấp đầu, còn đang rít từng hơi từng hơi thuốc, trên mặt bàn là một đồng tàn thuốc dài ngắn không đồng đều.

"Anh Bán thành, làm sao anh có thể hút nhiều thuốc như vậy?" Quả Quả  nén giận một câu, vội vàng chạy đến trước ban công, đẩy cửa sổ, sau đó quay trở lại trước mặt Lục Bán Thành, đưa di động còn đang tại vang chuông tới: "Anh Bán Thành, điện thoại của anh."

Lục Bán Thành như không có nghe thấy, giơ tay lên, đưa điếu thuốc vào trong miệng.

Hắn còn chưa hút, thì Quả Quả  liền vươn tay, rút điếu thuốc ở bên miệng hắn.

Mi tâm Lục Bán Thành nhăn lại, từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Quả Quả.

Đáy mắt hắn hồng hồng, cánh môi trắng xanh tái nhợt, hắn nhìn chằm chằm cô một hồi, mới chậm chạp hỏi: "Làm sao vậy?"

Quả Quả  bực bội, vốn muốn khiển trách hắn tại sao không biết yêu quý cơ thể mình như thế, nhưng làm sao cũng không nói được, cô rũ mi, chỉ chỉ di động, "Điện thoại."

"A...." Lục Bán Thành lên tiếng, chậm nửa nhịp nhìn về phía điện thoại di động, lúc lướt đến tên người gọi, vẻ mặt hắn cứng đờ, sau đó liền bỏ một câu "Em giúp anh nghe điện thoại đi, nói với cô ấy, là anh đang tắm", sau đó nhìn cũng không dám nhìn di động một cái, liền vội vàng quay đầu đi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
801,240
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1019: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (19)


Quả Quả  mấp máy môi, không nghe theo.

Chuông điện thoại ở trong thư phòng vẫn reo hết sức chói tai.

Lục Bán Thành phỏng chừng như bị kích thích, bỗng nhiên vươn tay, lướt một cái trên màn hình, nhận nghe điện thoại, sau đó liền nắm cổ tay Quả Quả, đưa điện thoại di động bên tai cô.

"Lục Bán Thành?" Cùng với bên đầu di động truyền đến tiếng Hứa Ôn, Quả Quả  cảm giác rõ, đầu ngón tay Lục Bán Thành cầm lấy cổ tay mình run run một hồi, cô theo bản năng quay đầu, đối diện ánh mắt lại Lục Bán Thành.

Người đàn ông không lên tiếng, quay lại nhìn mắt cô, biểu hiện cầu xin.

Ở trong trí nhớ của Quả Quả, nội tâm Lục Bán Thành kỳ thật rất cao ngạo, rất ít cầu người, nhưng từ khi chân hắn tàn phế, bởi vì cô gái kia, mà luôn luôn năm lần bảy lượt cầu xin cô... Quả Quả  dời tầm mắt, nghe bên đầu kia lại truyền đến giọng Hứa Ôn, làm sao cũng không mở miệng được.

Đầu ngón tay Lục Bán Thành nắm cổ tay cô, khẽ dùng sức.

Quả Quả  theo bản năng nhìn sang Lục Bán Thành, người đàn ông mấp máy môi với cô, không ra tiếnng, nhưng cô có thể theo hình dạng môi mấp máy mà đọc được lời hắn muốn nói: "Quả Quả, cầu xin em."

Quả Quả  dùng lực cắn răng, nuốt nuốt nước miếng một cái, Lục Bán Thành lại dùng môi mấp máy nói "Cầu xin em, anh thật sự không có cách nào khác" khi đó, đáy mắt cô đỏ lên, sau đó liền nói với đầu bên di động, thỏa hiệp lên tiếng: “Cô khỏe."

Cùng với giọng Quả Quả  vang lên, đầu bên kia Hứa Ôn rơi vào an tĩnh.

"Cô là Hứa tiểu thư sao? Tôi là Quả Quả."

"Cô, cô khoẻ, tôi, tôi tìm Lục, Lục Bán Thành... Hắn, hắn có ở đây không?"

Quả Quả  theo bản năng nhìn về phía Lục Bán Thành, người đàn ông nghe thấy lời Hứa Ôn lắp bắp, không có nửa ý thay đổi, không ngập ngừng gật gật đầu với cô, ý bảo cô dựa theo cách hắn nói mà làm.

"Anh Bán thành sao? Anh ấy đang tắm..." Quả Quả  dùng lực giữ chặt bàn học, ngữ khí ung dung trả lời.

Lời của cô còn chưa nói xong, thì trong điện thoại liền truyền đến một tiếng "Cạch".

"Này? Hứa tiểu thư? Này?" Quả Quả  lo lắng Hứa Ôn xảy ra chuyện, gọi tên lặp lại nhiều lần, nhưng đều không thấy trả lời, ngay lúc cô nhìn sang Lục Bán Thành, hỏi thăm kế tiếp nên làm gì, thì Lục Bán Thành đang ngồi trên xe lăn, bỗng nhiên theo trong tay cô lấy di động, chấm đứt cuộc gọi, sau đó gọi sang cho Hứa Ôn.

Điện thoại vang vài tiếng, lại bị cắt ngang.

Cô từ chối không nghe điện thoại của hắn... Lục Bán Thành cử động, duy trì trạng thái bất động một hồi lâu, sau đó mới từ từ lấy di động ở bên tai ra, để trên bàn làm việc, sau đó lại ngẩng đầu, hờ hừng cười với Quả Quả, giống như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra, giọng điệu dịu dàng mở miệng nói: "Quả Quả, đã khuya rồi, đi ngủ sớm một chút đi."

"Anh Bán Thành..." Quả Quả  lo lắng lên tiếng.

Lục Bán Thành cười cười: "Con gái mà ngủ trễ là không tốt, ngoan, mau đi ngủ đi."

Đáy mắt Quả Quả  đau xót, rốt cuộc cũng nói không nên lời, xoay người, đi ra ngoài cửa thư phòng, lúc đóng cửa, cô liếc mặt nhìn vào trong phòng một cái, bắt gặp rõ ràng, tay Lục Bán Thành, đang dùng lực cầm cái chân tàn phế của mình.

Quả Quả  giơ tay lên, lau lộn xộn nước mặt đang chảy ở trên mặt, vội vã đóng cửa lại.

Cô tựa vào ở trên ván cửa, đứng đó một lúc lâu, nghe thấy trong thư phòng lờ mờ truyền đến tiếng bật lửa, quá một thoáng, truyền đến tiếng ho sặc sụa của Lục Bán Thành.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom