Dịch Full Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 720: Dư Sinh, em có thai rồi (6)


Cố Dư Sinh như nhớ lại chuyện cũ, nhìn chằm chằm đường phố Trường An đến mê mệt, nhìn một hồi mới nói đáp án cho Tần Chỉ Ái biết.

“Tiểu Ái, em biết không? Bảy năm trước anh đứng ở chỗ này, nhìn em đi ngang qua…” Cố Dư Sinh chỉ đường dành cho người đi bộ cách hắn năm mét: “…Lúc này đứng ở đây anh vẫn có thể nhớ rõ lúc đó em cột tóc đuôi ngựa, mặc váy liền màu hồng phấn, kết hợp với đôi giày thể thao màu trắng, đi chung với Hứa Ôn Noãn.”

Ngày ấy là đại hội nhân dân, nhưng tổng thống chủ tịch ở các nước hác đều đến tham dự.

Mặc dù không cầm du khách vào đường Trường An nhưng cũng vẫn có rất nhiều người lính được phái đến đây gác.

Khi đó hắn vừa mới nhập ngũ được một năm, vì thiếu nhân lực mà bọn họ được phái đến Bắc Kinh.

Đó là vào mùa hạ, trời rất nóng, hắn đứng dưới ánh nắng hè bị hong đến nỗi miệng khô lưỡi khô.

Cô cầm một cái ô rất đẹp, như công chúa đi từ thế giới cổ tích bước ra.

Hắn cứ nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, nhìn thấy cô rời đi… lúc cô đi ngang qua người hắn, lúc cô cách hắn ở vị trí gần nhất, hắn hầu như có thể ngừi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người cô.

Thì ra hắn và cô từng trải qua tình cảnh như vậy sao… Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm con đường dành riêng cho người đi bộ trước mặt một lúc, lại quay đầu hỏi: “Vậy tại sao lúc đó anh không gọi em lại?”

Cố Dư Sinh rất lâu cũng không trả lời, Tần Chỉ Ái cho rằng hắn sẽ không trả lời câu hỏi của cô, hắn lại quay đầu nói với cô bốn chữ: “Không có mặt mũi.”

Ngày đó, ba chữ Tần Chỉ Ái này, hắn để trong cổ họng thật lâu, cực kỳ lâu, mãi đến khi cô đã đi cách hắn rất xa, ba chữ này vẫn còn kẹt ở cổ họng.

Đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn mới nhận ra lòng bàn tay của hắn đã bị chính mình bấm đến chảy máu.

Đúng, hắn rất muốn gọi cô, nhưng vẫn buộc bản thân mình không được gọi.

Không ai biết, khi đó trong lòng hắn đau đến thế nào.

Cô bé mà hắn bỏ qua, khi lớn lên lại xinh đẹp đến nhường nào, lại cười ngọt ngào như vậy, ban đầu hắn không lựa chọn cô, bây giờ hắn có tư cách gì mà gọi cô lại?

Tần Chỉ Ái hiểu ý của hắn.

Hắn cho cô số điện thoại giả là vì muốn nói với cô về sau đừng qua lại dính líu gì đến nhau nữa.

Cho dù sau đó hắn có nhớ cô đến nhường nào, cũng sẽ không quay lại quấy rầy cô.

Chỉ là… Tần Chỉ Ái không kiềm được nỗi sợ trong lòng mà hỏi: “Nếu như sau đó em không đóng già làm Lương Đậu Khấu ở bên cạnh anh, mà anh lại quên em rồi, có phải chúng ta vẫn cứ xa lạ như vậy không?”

“Có thể lắm.” Cố Dư Sinh nhàn nhạt trả lời, trong lòng Tần Chỉ Ái lại nổi lên một sự mệt mỏi.

Cố Dư Sinh cảm nhận được sự khó chịu của cô, không lên tiếng mà cầm tay cô, khom người,  tiến lại gần mặt cô, nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của cô, nói: “Có thể em không đóng giả Lương Đậu Khấu, chúng ta cũng không có liên hệ gì với nhau, nhưng ngoài cách đó, chúng ta vẫn sẽ có một cách nào đó, tìm lại nhau, nhưng dù thế nào đi chăng nửa, anh cũng chắc chắn với em rằng, nếu như không phải là em, cả đời này anh cũng sẽ không yêu bất cứ ai, cũng sẽ không bước chân vào cục dân chính. Hiểu không?” 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 721: Hứa với em sống đến răng long đầu bạc (1)


Bất kể là quá khứ hay hiện tại, có thể khiến cho hắn yêu sâu đậm như vậy chỉ có một mình cô, có thể làm cho hắn không thể chờ lâu cưới về nhà, chỉ có cô.

Trên thế giới này, trong cuộc đời hắn chỉ có một ngoại lệ.

Ngoại lệ này chính là Tần Chỉ Ái.

Ánh đèn xung quanh khiến Cố Dư Sinh trở nên đẹp trai đến nỗi không thể chê vào đâu được, tim cô mềm nhũn, không nhịn được đưa tay ra ôm eo hắn, chủ động chui vào lòng hắn.

Hắn không chậm trễ chút nào liền dùng sức ôm chặt cô.

Cảm giác ấm áp như vậy khiến cả người Tần Chỉ Ái càng run rẩy, cô ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ người hắn, lại nói ra những chuyện mà từ trước đến nay chưa từng nhắc đến: “Dư Sinh, anh biết không? lúc trước anh lỡ hẹn hai lần, em lại chưa từng nghĩ nên quên anh đi, em vẫn luôn chờ anh, cho dù sau đó anh đã quên em, nhưng em vẫn lựa chọn chờ anh.

“Chắc chắn anh không biết, lúc trước Lương Đậu Khấu đến tìm em đóng giả cô ta, em vui biết bao nhiêu đâu.”

Cố Dư Sinh hơi run rẩy ôm Tần Chỉ Ái, lại cúi đầu, đối mặt với đôi mắt  sáng ngời của cô.

“Em thừa nhận, trả nợ cho cha là một phần nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn, chính là anh.”

“Nếu như là một người khác, em sẽ không đồng ý giao dịch với cô ta như vậy.”

“Hơn nữa…” kể một hồi, cũng coi như là lần đầu tiên cô mở lòng mình ra kể hết tâm sự với hắn, yêu thương trong mơ cũng không dám biểu lộ ra ngoài, vậy mà lúc này lại nói như vậy rồi, Tần Chỉ Ái không nhịn được cụp mắt, lại dịu dàng nói ra: “Cho dù Lương Đậu Khấu không tìm em đóng thể cô ấy, em cũng sẽ tìm phương thức khác để đến bên anh…”

Bởi vì trên thế gian này, em chỉ yêu mình nah, trừ anh ra, em không thể nghĩ đến con đường sống nào khác nữa hết.

Bởi vì em thật sự rất rất thích anh, vị trí của anh trong lòng em là một vị trí không thể nào thay thế được.

Trong ngực thiên chuyển một hồi, cũng không nói nổi thêm nữa, Cố Dư Sinh đã thủ sẵn trên đầu Tần Chỉ Ái, chờ cô ngẩng lên, liền bắt giữ đôi môi cô, hôn thật sâu.

Gió thổi qua quãng trường.

Thổi tóc cô tung bay.

Hắn kéo cô lại gần mình hơn một chút, lại hôn cô sâu thêm một chút.

Rất lâu sau đó, Cố Dư Sinh mới lưu luyến không rời buông Tần Chỉ Ái ra, sau đó nhìn chằm chằm gò má ửng hồng của cô, khuôn mặt đáng yêu như vậy, hầu như cả thế giới này chỉ có một mình cô, quan sát một lúc lâu, hắn lại cúi đầu hôn cô.

Vào giờ phút này, trong thế giới của hắn chỉ còn lại ba chữ Tần Chỉ Ái.

......

Cố Dư Sinh nắm tay Tần Chỉ Ái trở lạiTâyĐan, lúc vô cùng vui vẻ vào thành, Tần Chỉ Ái lại nhẹ giọng nói: “Dư Sinh, sao em cứ có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy đó.”

Lúc trước cô còn đau khổ muốn chết, sao chớp mắt, lại đang sống cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ như bây giờ chứ?

Nghĩ xong, Tần Chỉ Ái quay đầu cắn cánh tay của Cố Dư Sinh một cái.

Bị đau, Cố Dư Sinh nhíu nhíu mày.

Tần Chỉ Ái cười hì hì: “Đau sao, vậy là không phải nằm mơ rồi.”

Con bé này đang ăn thịt hắn sao?

Cố Dư Sinh không để ý đến cánh tay bị cắn đau, cũng chẳng để ý đến những người chung quanh, kéo cô vào lòng, cúi đầu tìm kiếm môi cô, hôn.

Hôn đến khi cả hai đều thở hồng hộc, Cố Dư Sinh mới buông Tần Chỉ Ái ra: “Không sao, có thể mơ giấc mơ này cả đời mà.”

Tần Chỉ Ái cảm thấy ấm áp vừa định muốn ngẩng đầu lên hôn nhẹ hắn một cái, trong nháy mắt lại nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đi về phía họ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 722: Hứa với em sống đến răng long đầu bạc(2)


Động tác của cô liền dừng lại, nụ cười trên môi cũng biến mất trong nháy mắt.

Có thể là do thấy biểu hiện của Tần Chỉ Ái không được tự nhiên như lúc trước nên mi tâm của Cố Dư Sinh cũng vì vậy mà nhíu lại, hung hăng nhìn về phía mà cô đang nhìn.

Lương Đậu Khấu đeo một cặp mắt kính to che hơn nửa mặt, nếu không phải bên cạnh cô ta còn có Chu Tịnh, Cố Dư Sinh thậm chí còn không nhận ra cô ta là Lương Đậu Khấu.

Hai người đang xách vài cái túi hàng hiệu xa xỉ, có thể là đã chú ý đến Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái một lúc lâu, đi từ xa đến gần bọn họ mà mắt vẫn luôn nhìn hai người họ không chớp mắt xem họ đang làm gì.

......

Tuy rằng Cố Dư Sinh đã đứng ra giải thích chuyện hắn và Lương Đậu Khấu hoàn toàn không có kết hôn với nhau nhưng mà chuyện của Lương Đậu Khấu trước đó vẫn đứng đầu bảng xếp hạng các tin tức nóng hổi trong hai tuần liên tiếp, cuối xùng lại rơi vào thế cục không thể cứu vãn, bị vô số người mắng chửi, còn nói cô không xứng đứng trong làng giải trí, mà là một con điếm một đúng.

Sự kiện lần này huyên náo rất lớn, đối với Lương Đậu Khấu lại có ảnh hưởng rất nặng nề, Chu Tịnh cứ nhìn cô sầu não uất ức không vui, nên muốn làm cho tâm trạng của cô tốt lên một chút, liền rủ cô đi dạo phố mua sắm, đi đến Tây Đan.

Vừa vui vẻ ra tới cổng thành, Chu Tịnh liền nhìn thấy Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái, trong lòng cô có chút lo sợ Lương Đậu Khấu nhìn thấy sẽ bị đả kích, kế hoạch khiến cô vui vẻ sẽ bị phá hủy, liền muốn kéo cô vào một cửa hàng bên cạnh, nhưng còn chưa kịp hành động, Lương Đậu Khấu cũng đã nhìn thấy Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái.

Cả người cô như chết chân tại chỗ, nhìn trừng trừng Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái, cũng không biết hai người nói gì, Cố Dư Sinh lại ở trước mặt mọi người trên quãng trường này hôn Tần Chỉ Ái.

Lương Đậu Khấu giống như bị đánh một gật vào đầu, hoàn toàn không để ý đến sự ngăn cản của Chu Tịnh mà lấy lại tinh thần đi về phía Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái.

Từng bước chân Lương Đậu Khấu đến gần, Cố Dư Sinh quay đầu lại, nhìn cô, cô không biết hắn có để ý đến mình không, cả người lại quay đầu về phía Tần Chỉ Ái, lại một lần nữa nâng mặt Tần Chỉ Ái lên, cúi đầu hôn cô ta.

Lần này so với lần trước còn cẩn thận, thâm tình hơn..

Hắn thật sự rất tập trung hôn, rất dịu dàng hôn, khác hẳn hoàn toàn so với Cố Dư Sinh ngày thường mà cô biết.

Cái hôn kia giằng co rất lâu, rất lâu, còn kéo dài gấp đôi lần trước.

Cố Dư Sinh lưu luyến không rời buông Tần Chỉ Ái ra, đầu ngón tay lại vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô ấy, chăm chú mà sâu sắc nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ta. Giống như trên thế giới này, chỉ có cô ta là phụ nữ vậy.

Lương Đậu Khấu nhìn thấy hình ảnh như vậy, tay cầm túi mua sắm bỗng nắm chặt lại, thân thể đều khẽ run lên.

Cô không biết đi đến trước mặt họ thì cô có thể làm được gì, nhưng cô lại không dừng bước lại được, đi  thẳng về phía họ. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 723: Hứa với em sống đến răng long đầu bạc (3)


Ánh mắt Cố Dư Sinh nhìn Tần Chỉ Ái nhưng dư quang vẫn chú ý đến người đang đi ngang qua hai người họ: Lương Đậu Khấu, sau đó nhẹ nhàng nói một câu, giọng điệu vừa nhẹ nhàng lại vừa từ tốn: “Anh hứa với em chúng ta sẽ sống dến răng long đầu bạc.”

Âm lượng của hắn không cao nhưng cũng đủ cho Lương Đậu Khấu đi lướt qua có thể nghe thấy một cách rõ ràng.

Mặt Lương Đậu Khấu trong nháy mắt không còn một giọt máu, môi thoa son cũng không còn đỏ thẫm như lúc đầu, từ từ run rẩy, có vẻ như sắp khóc.

Chỉ tiếc, ngoài Tần Chỉ Ái ra Cố Dư Sinh có để ý đến nước mắt của người phụ nữ khác bao giờ? Hắn chẳng những không chút thương hại mà trong lòng lại đang thầm tính kế.

Lương Đậu Khấu không phải không chịu nổi hắn đối xử với Tần Chỉ Ái như vậy sao...

Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh lấy giấy đăng ký kết hôn, bọn họ đang rất vui vẻ nhưng tại sao đột nhiên Lương Đậu Khấu lại xuất hiện, để Tần Chỉ Ái không vui, vậy bây giờ hắn liền làm cho Lương Đậu Khấu không vui để trả thù.

Nghĩ là làm, Cố Dư Sinh thanh đạm nói tiếp: “Cả đời này anh chỉ muốn ở bên cạnh em, chỉ mình em, người có thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim anh chỉ có em mà thôi, đây chính là điều đặc biệt nhất ở em mà người khác không thể làm được.”

Cố Dư Sinh nhấn mạnh chữ ‘người khác’ rất rõ ràng, sau đó dư quang của hắn đã nhìn thấy một giọt nước mắt của Lương Đậu Khấu, rơi từ trong kính mát xuống.

Cố Dư Sinh cười cười với Tần Chỉ Ái, giơ tay lên xoa tóc cô, sau đó ôm cô vào lòng: “Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi.”

Sau đó, Cố Dư Sinh ôm lấy Tần Chỉ Ái đi về phía xe của hắn, chỉ vừa đi được một bước, hắn như nghĩ đến chuyện gì, bỗng nhiên bước chậm lại: “Ngày mai, lại để quản gia đi tìm người chăm sóc cho em, bây giờ không phải như lúc trước nữa, trong bụng em còn có Bảo Bảo.”

“Không cần phải làm như vậy đâu mà…” Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu từ chối.

“Trong một đêm có đầy đủ vả vợ con, làm như vậy cũng có gì sai chứ?”  bởi vì Lương Đậu Khấu ở cách đó khá xa nên Cố Dư Sinh phải nói to hơn một chút, lặp đi lặp lại những lần hôm nay mình khoe khoang bao nhiêu lần rồi, lại nói lần nữa cho Lương Đậu Khấu nghe, muốn đả kích cô ta.

......

Trở lại xe, Cố Dư Sinh lái xe về nhà, còn đi chưa được nửa tiếng đồng hồ, điện thoại của Cố Dư Sinh lại vang lên.

Tần Chỉ Ái quay đầu nhìn theo bản năng, lại thấy hai chữ “ông nội” xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Người đàn ông vẫn nhìn thẳng con đường phía trước, vừa cầm điện thoại lên vừa nhìn lướt qua màn hình, cũng không có biểu hiện gì, liền cúp máy.

Một lúc không lâu sau, điện thoại lại vang lên, lần này hắn không hề liếc mắt đã đưa tay bật chuyển sang chế độ im lặng.

Không khí ấm áp giữa hai người lúc này lại có chút yên tĩnh, tiếng điện thoại run lại trở nên đặc biệt ồn ào.

Cũng không biết điện thoại của Cố Dư Sinh đã có bao nhiêu là cuộc điện thoại, Tần Chỉ Ái cuối cùng cũng không nhịn được nói: “Dư Sinh, anh vẫn nên nhận điện thoại đi.”

“Không có gì.” Cố Dư Sinh chuyển bánh lái, thanh đạm trả lời. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 724: Hứa với em sống đến răng long đầu bạc (4)


Sau một lát, cô lại nói: “Có phải anh nói những câu kia trước mặt cô ấy nên…”

Không thể phủ nhận, khi nghe những lời nói thâm tình đó, cô rất cảm động, cũng rất hạnh phúc, lúc nhìn thấy Lương Đậu Khấu chui vào lòng Chu Tịnh khóc, rất hả giận, cũng mừng thầm, nhưng mà Lương Đậu Khấu khó chịu, lại nói cho ông, hắn và cô còn chưa chào hỏi ông cũng đã đến cục dân chính trước rồi.

“Nói hay không cũng vậy thôi…” Cố Dư Sinh lái xe qua một khúc cua, sau đó quay lại liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái: “…Bị cô ta bắt gặp, coi như không giấu ông cũng sẽ biết thôi.”

Vậy cũng đúng… Tần Chỉ Ái không nói gì, nhưng mắt lại thấp thỏm nhìn về phía điện thoại của Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh nhận thấy được sự bất an của cô, lúc về cách biệt thự còn khoảng năm phút, Cố Dư Sinh đột nhiên dừng xe bên đường, sau đó nắm chặt tay Tần Chỉ Ái, nhìn cô chăm chú mà nghiêm túc, lại nói: “Tiểu Ái, chuyện đến nước này rồi, sẽ có biện pháp giải quyết, em cũng đừng quá lo lắng, đúng, người cháu dâu mà ông hằng ngóng trông là cô ấy nên có thể chưa thể tiếp nhận em, nhưng bây giờ em đang mang thai, ông chắc chắn không thể nào từ chối chắt của mình được, cũng sẽ không làm khó em, hơn nữa không phải em còn có anh sao?”

Rõ ràng hai ngày nay hắn đã khiến cô cảm động nhiều như vậy, Tần Chỉ Ái có cảm giác như mình đã trở nên miễn dịch, có thể những lời khẩn cầu này không có tác động gì đến cô nhưng câu: “không phải em còn có anh sao?” lại khiến cô cảm động, chót mũi cô xót xót cười yếu ớt với Cố Dư Sinh: “Nếu như để Đậu Phộng Nhỏ biết ba của nó coi mình là bùa hộ thân của mẹ nó thì nhất định nó sẽ khóc nhè cho coi.”

Cố Dư Sinh nhìn Tần Chỉ Ái cười, lại khởi động xe, nhưng sau đó lại có chút buồn bực hỏi: “Đậu Phộng Nhỏ?”

“Đúng vậy…” Tần Chỉ Ái lúc này mới nghĩ đến cô còn chưa nói cho Cố Dư Sinh biết mình muốn gọi Bảo Bảo là “Đậu Phộng Nhỏ”: “… Nhũ danh của Bảo Bảo là ‘Đậu Phộng Nhỏ’. Em đã nghĩ từ rất lâu, nghe đáng yêu ha?”

Cố Dư Sinh nhìn qua kính chiếu hậu liếc Tần Chỉ Ái, cười lạnh ha ha một tiếng, sau đó tỏ vẻ như rất vui mừng, nói: “Cũng may em không lấy cái tên tiểu ham ăn.”

Đáng ghét! Đã nhiều năm như vậy rồi mà cứ nói cô ham ăn vặt!

Tần Chỉ Ái mở miệng cắn sau gáy Cố Dư Sinh một cái.

.......

Lúc trở lại biệt thự, Cố Dư Sinh dặn dò quản gia đi chuẩn bị nước tắm, sau đó đi cắt trái cây mà nấu cho cô một ly sữa nóng.

Lúc hắn bận rộn, Tần Chỉ Ái ngồi trên ghế salon trong phòng khách xem tivi, điện thoại của Cố Dư Sinh để trên khay trà trước mặt cô, lâu lâu lại run lên.

Tắm xong, ăn trái cây, uống sữa, Tần Chỉ Ái lại bị Cố Dư Sinh dụ lên giường đi ngủ.

Có thể do buổi tối Cố lão gia cứ liên tục gọi điện thoại, Tần Chỉ Ái ngủ không sâu, lúc dưới lầu có tiếng xe, cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cô không mở mắt ra, giả vờ như đã ngủ say, vẫn cảm giác được Cố Dư Sinh rút tay ra khỏi đầu cô, nhắt quần áo mặc vào, ra khỏi phòng ngủ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 725: Hứa với em sống đến răng long đầu bạc (5)


Đến khi tiếng xe ngoài cửa sổ tắt máy, Tần Chỉ Ái mới mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà trong vài giây, lặng lẽ vén chăn lên, để chân trần đi đến bên cửa sổ.

Cách cửa sổ, cô còn có thể nhìn thấy Cố Dư Sinh từ trong nhà đi ra, còn đóng cửa lại, có thể hắn sợ lão gia vào nhà sẽ cãi vã to tiếng làm cô thức giấc, liền nói chuyện với ông ngay trong vườn.

Vì là kính cách âm nên cô cũng không thể nào nghe rõ bọn họ nói gì dưới lầu, nhưng Tần Chỉ Ái có thể nhìn thấy biểu hiện của Cố lão gia rất tức giận, thậm chí còn giơ gậy lên với Cố Dư Sinh.

Có điều như vậy còn may, Cố lão gia cũng không xuống tay, chỉ là giơ giơ hai lần, lại chống gậy xuống đất.

Tần Chỉ Ái do dự một lúc, lại mở cửa sổ ra.

Tiếng hai người nói chuyện rất rõ ràng.

“Dư Sinh, con thật sụ làm cho ta quá thất vọng rồi, thật là quá hồ đồ, con có biết không?Chuyện kết hôn quan trọng như vậy, sao con lại không nói với ta một tiếng chứ, cứ yên lặng như vậy đi đăng ký?”

“Con có biết không tối qua lúc lão Lương đến nói cho ta biết những chuyện này ta thật sự rất lúng túng, mất mặt chết đi được!! Con nói xem sau này ta làm sao có thể đối mặt với lão Lương nữa đây?”

“Tiểu Khấu là một cô bé tốt như vậy con còn không muốn, lại tùy tiện tìm người lung tung về nhà, trong mắt con có còn coi ta là ông nội nữa không hả?”

Cố Dư Sinh vẫn im lặng để mặc cho Cố lão gia mắng lúc này lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cắt ngang lời Cố lão gia: “Cô ấy không phải là người mà con chọn lung tung, cô ấy là người con yêu! Hơn nữa, con không hề hồ đồ, cả đời này con chưa từng yêu ai nhiều đến như vậy!”

Cố Dư Sinh phản bác càng khiến cho sắc mặt của Cố lão gia khó coi hơn: “Ngược lại ta rất muốn nhìn thấy xem người phụ nữ thế nào mà lại có thể khiến con mê đắm như vậy!”

Nói xong Cố lão gia đi về phía cửa nhà, Cố Dư Sinh giơ tay lên, cản ông: “Cô ấy ngủ rồi, hon nữa hiện tại bây giờ cô ấy đang mang thai, hôm qua bác sĩ đến kiểm tra, nói là thai nhi không ổn định cho lắm, vì vậy tốt nhất ông đừng làm cô ấy lo lắng, nếu không rất dễ sảy thai.”

Thật là, người đàn ông này, có phải không nói quá lên thì anh ấy sẽ không vui không?

Tần Chỉ Ái giơ tay lên, sờ sờ Đậu Phộng Nhỏ còn rất khỏe mạnh, trong lòng không nhịn được nhổ nước bọt hai cái.

Có lẽ những lời đó của Cố Dư Sinh thật sự có tác dụng khiến Cố lão gia cũng không dám vào nhà: “Dư Sinh, con nói cho ông biết, có phải con bé đó dựa vào đứa trẻ mà buộc con phải cưới nó không?”

“Dư Sinh, loại phụ nữ có thủ đoạn thấp kém này, đâu phải con không biết, sau lại còn mắc mưu chứ? Những người này chỉ cần có thể gả cho con, thủ đoạn thấp hèn gì cũng có thể sử dụng a!”

“Đứa bé trong bụng nó, chắc gì đã là của con? Sao con lại có thể tùy tiện kết hôn với nó như vậy?”

“Chuyện đã đến nước này, chúng ta nhất định phải có lời giải thích với Lương gia, như vậy, vầy đi, ta và con nói với Lão Lương, vì con bé kia có thai với con nên con bất đắc dĩ mới phải cưới con bé ấy, sau khi nó sinh con ra, nếu xét nghiệm ADN đúng là con của con thì giữ đứa bé lại, để con nhỏ đó rời đi, còn không phải của con thì cả hai mẹ con cùng cút!”

“Không được!” Cố Dư Sinh dứt khoác: “Hoặc là con và cô ấy ở trong Cố gia, hoặc là con và cô ấy cùng rời khỏi Cố gia, không có con đường khác!” 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 726: Hứa với em sống đến răng long đầu bạc (6)


Cố lão gia bị thái độ hung hăng như vậy của Cố Dư Sinh làm cho mạnh miệng theo: “Con đang ép buộc ta sao? Được thôi, ta nói cho con biết!”

“Chuyện của con và người phụ nữ kia, ta kiên quyết phản đối.”

“Chỉ cần ta còn sống một ngày thì nhất định ta sẽ không thừa nhận cô ta là cháu đâu!”

Cố lão gia thật sự tức giận, mới xuất viện xong, ông còn chưa hoàn toàn hồi phục, đột nhiên vì tức giận và lớn tiếng mà ho khan thân thể run rẩy đến đứng không vững, Cố Dư Sinh đứng trước mặt ông muốn đưa tay ra đỡ ông một cái, nhưng đầu ngón tay còn chưa đụng đến ông, Cố lão gia lại giơ gậy lên gõ vào tay hắn, chỉ vào Cố Dư Sinh: “Cũng đừng mong tôi đến dự lễ cưới của các người, các người cứ chờ tôi chết đi rồi hẵn tổ chức, để tôi không gặp, tâm không phiền!”

Cố lão gia nói những lời hung ác xong, lại quay đầu, mở cửa lên xe.

Tài xế đóng cửa xe trước lại, Tần Chỉ Ái còn có thể nghe thấy tiếng ho khan khó chịu của ông.

Qua cửa kính xe, Tần Chỉ Ái có thể nhìn thấy Cố Dư Sinh buông thõng tay, nhưng bàn tay lại nắm chặt.

Tài xế đóng cửa xe, chào Cố Dư Sinh một câu, lại lên xe.

Xe từ từ rời khỏi biệt thự, mãi đến khi không còn tăm hơi, Cố Dư Sinh vẫn đứng yên như vậy tại chỗ không nhúc nhích.

Tần Chỉ Ái không lên tiếng gọi Cố Dư Sinh.

Hai người cứ như vậy, một người đứng trên lầu, một người đứng dưới đất.

Không biết qua bao lâu, Cố Dư Sinh mới di tay sờ thuốc lá trong túi, châm thuốc, lẳng lặng hút.

Nhìn ánh sáng yếu ớt của thuốc lá trong đêm, Tần Chỉ Ái cảm thấy chua xót, lồng ngực như bị một hòn đá nặng trịch đè lên làm cô thở không nổi.

Cô không dám tưởng tượng, trong lòng Cố Dư Sinh lúc này cảm thấy khó chịu như thế nào.

Một bên là người thân duy nhất còn lại trên đời này của mình, một bên là người mà hắn ba lần gặp, ba lần yêu tha thiết.

Muốn không phụ lòng cả hai thật sự quá khó khăn…

Thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không dám đặt mình vào tình thế của Cố Dư Sinh để nghĩ, nếu mẹ cô không đồng ý cho cô ở cùng hắn, lúc đó cô phải làm sao?

Mãi đến khi mặt trời mọc, Cố Dư Sinh đứng dưới lầu cả đêm cuối cùng cũng có động tĩnh.

Cô thấy hắn động, vội vàng đóng cửa sổ, nhanh chóng bò lên giường, nằm xuống.

Cô biết, tối qua Cố Dư Sinh dụ cô ngủ sớm là do hắn đã đoán được Cố lão gia sẽ đến, cũng biết Cố Dư Sinh không muốn cho Cố lão gia vào nhà là không muốn cô nghe được những câu nói kia, hắn che chở bảo bọc cô chu đáo như vậy, cô hiểu hết, vì vậy, dù cô có biết tất cả mọi chuyện đi chăng nữa, cô vẫn sẽ vờ như không biết, vì hắn nghĩ cho cô, cô cũng sẽ nghĩ cho hắn.

Yêu một người là gì?

Là hiểu được sự quý trọng của đối phương và không phụ tấm lòng của người đó đối với mình.

Qua khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Tần Chỉ Ái đang nằm trên giường giả vờ như đang ngủ say cảm nhận được Cố Dư Sinh đang rón rén lên giường.

Cô làm như còn mơ ngủ, ừm nhẹ một tiếng trở mình, chui vào trong ngực hắn. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 727: Hứa với em sống đến răng long đầu bạc (7)


Hắn ôm lấy cô, cô có thể cảm nhận được sức hắn cầm cánh tay của cô ngày một mạnh hơn.

Cô lặng lẽ ôm lấy hắn, để mặc hắn ôm cô thật mạnh, cô cũng không nghe thấy mùi thuốc lá trên người hắn, cô có thể đoán được, lúc nãy hắn đã đi tắm.

Trong thế giới yên tĩnh kia, cô có thể tinh tường nghe thấy tiếng tim hắn đang đập.

Một nhịp lại một nhịp, có tiết tấu, cũng có sự mạnh mẽ.

Cô không giả bộ ngủ nổi nữa, giả vờ như bị hắn đánh thức, cô giật giật thân thể, giơ tay lên, ôm thêm chặt.

Hắn di môi đến tai cô, giọng nói thanh đạm lại pha lẫn một chút áy náy: “Đánh thức em sao?”

“Ừ” Tần Chỉ Ái làm nũng đáp, sau đó lại ngước lên nhìn Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh hiểu ý của cô, biết cô muốn hôn, liền tìm môi cô, ngậm lấy.

Hôn một lúc lâu, hắn mới buông cô ra.

Lúc hôn xong, Tần Chỉ Ái vẫn còn nhắm hai mắt lại, trong phòng ngủ yên tĩnh đến nỗi khiến cô lo lắng, Cố Dư Sinh lại chẳng có chút phản ứng gì, cô có chút ngạc nhiên, không nhịn được mở mắt ra, ngay lập tức liền nhìn thấy ánh mắt thâm thúy đen kịt của Cố Dư Sinh.

Hắn đang nhìn cô, lẳng lặng nhìn cô thật sâu.

Giống như là muốn đem hình ảnh của cô khắc sâu vào trong tâm khảm.

Lúc cô bị hắn nhìn như vậy, tim lại không chịu được mà từ từ tăng nhịp, tầm mắt của cô bắt đầu trở nên bối rối, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm cô như vậy.

Hơi thở của Tần Chỉ Ái bỗng nhiên rối loạn, cuối cùng cô thật sự muốn đưa tay lên che tầm mắt của hắn nhưng cô chỉ vừa giơ tay lên, Cố Dư Sinh đã bắt lấy cổ tay cô, để bên tai cô.

Tần Chỉ Ái cắn môi dưới, thật sự không chịu nổi, nhỏ giọng nói: “Dư Sinh, anh đừng nhìn em như…”

Chữ “vậy” Tần Chỉ Ái còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh vốn luôn trầm mặc bỗng nhiên lại lên tiếng: “Tiểu Ái.”

Tần Chỉ Ái còn chưa nói xong, nhưng vẫn chờ hắn nói tiếp.

Qua khoảng mười mấy câu, bờ môi đẹp đẽ của hắn mới chuyển động tiếp: “Tiểu Ái, anh có một chuyện muốn cầu xin em.”

“Dù tương lai có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng đừng rời xa anh.”

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, nhưng nước mắt của cô liền dâng lên.

Nghe những câu nói cảm động mà hắn nói với Cố lão gia, đau lòng nhìn hắn đứng dưới nhà trắng đêm hút thuốc, giờ phút này, xúc động trong lòng Tần Chỉ Ái lại càng dâng trào.

Nước mắt như con sông vỡ đê, dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể ngăn lại.

Hắn còn chưa phản ứng kịp, lại nhấc tay lên lau nước mắt của cô, cô lại càng khóc dữ hơn, khóc ra tiếng.

Cô nghĩ là do cô mang thai nên dễ xúc động như vậy.

Hắn nhìn thấy cô khóc như vậy, bất đắc dĩ hôn lên những giọt nước mắt của cô.

Vẫn hôn đến khi cô ngừng khóc, hắn mới giơ tay lên, nhẹ nhàng gạt những sợi tóc bết dính trên gò má cô, từ từ vuốt ve, sau đó dùng ngón cái, sượt qua hai gò má cô: “Đồng ý với anh, có được không?”

Cô biết, hắn chỉ lo lắng cô sẽ rời đi.

Cô khẽ gật đầu, trả lời một chữ “Được”, lại không kiềm được nước mắt.

Dù tương lai có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chúng ta cũng sẽ ở bên nhau không rời.

Đây là đoạn tình cảm không dừng được của chúng ta từ trẻ đến giờ, kiên trì không dừng lại, tôn trọng tình yêu duy nhất của chính mình.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 728: Hứa với em sống đến răng long đầu bạc (8)


Một đời chỉ có thể yêu một người, hẹn đến răng long đầu bạc.

Một đời này cũng chỉ có thể là một người, chính là em.

......

Ngày thứ năm, là ngày quản gia nghỉ ngơi.

Trong công ty rối tinh rối mù nhưng Cố Dư Sinh vẫn cố gắng trích một khoảng thời gian ra để về nhà ăn trưa với Tần Chỉ Ái, sau đó còn chờ cô ngủ trưa xong mới quay lại công ty.

Lúc thức dậy cũng đã là ba giờ chiều.

Trong nhà kính, lúc Tần Chỉ Ái đóng giả làm Lương Đậu Khấu có trồng hoa. Sau khi cô rời đi, Cố Dư Sinh lại phái người chăm sóc rất tỉ mỉ, bây giờ hoa phát triển rất tốt, trong biệt thự to lớn cũng chỉ có mình cô, cô không có chuyện gì làm liền đi đến nhà kính chăm sóc cây.

Quay quay với những khóm hoa thật lâu, đến khi Tần Chỉ Ái nhìn thời gian đã nhận được tin nhắn của Cố Dư Sinh, sau khi trả lời hắn xong, liền nghĩ đến quản gia không ở đây nên muốn chuẩn bị bữa tối, liền quay lại phòng ngủ thay đồ rồi cầm bóp tiền đi ra khỏi nhà.

Gần khu của họ có một siêu thị cỡ trung, trong tủ lạnh còn một chút rau dưa, Tần Chỉ Ái tùy chọn một chút nguyên liệu nấu ăn, liền quay về nhà.

Về đến nhà chỉ mới bốn giờ, cô lại nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đứng trước cổng, cô liền dừng bước theo bản năng.

Tối muộn Cố lão gia đã đến đây, mắng Cố Dư Sinh một trận xong, cô vẫn đang chờ Cố lão gia đến.

Tuy rằng mấy ngày nay, mỗi lần cô đều tự chuẩn bị tinh thần để gặp Cố lão gia, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, cũng không thể trốn tránh cả đời.

Tần Chỉ Ái đứng một chỗ, sau đó hít một hơi, lại bước về nhà.

Nhìn qua cửa kính xe, Tần Chỉ Ái thấy Cố lão gia ngồi bên trong, do dự trong chốc lát, nghĩ mình và Cố Dư Sinh dù sao cũng đã đăng ký kết hôn, vẫn nên gọi một câu: “Ông nội.”

Cố lão gia ngồi im trong xe, nghe được tiếng Tần Chỉ Ái gọi nhưng một chút phản ứng cũng không có.

Tần Chỉ Ái đứng cạnh xe, lúng túng một lát, sau đó lại cười, nói: “Ông, mời ông vào nhà.”

Nói xong, Tần Chỉ Ái lại chủ động mở cửa xe ra.

Cố lão gia vẫn coi cô như không khí vậy, ngồi trong xe không nhúc nhích.

Mãi đến khi má Trương mở cửa xuống xe, giúp ông mở bên cửa còn lại, Cố lão gia mới giơ gậy, khom người từ từ xuống xe.

Tần Chỉ Ái ngượng ngùng đóng cửa xe lại, đi đến trước cửa nhập mật khẩu, mở cửa ra, quay đầu: “Mời ông vào nhà.”

Cố lão gia như không nhìn thấy Tần Chỉ Ái, được má Trương dìu thẳng vào trong nhà, nhìn thẳng phía trước.

Tần Chỉ Ái đem những thứ cô mới mua từ trong siêu thị vội vàng đuổi theo sau ông, sau đó mở cửa nhà, vào nhà trước, đặt túi ở góc tường, sau đó lấy hai đôi dép lê mới tinh từ trong tủ giày ra.

Sau khi Cố lão gia ngồi xuống thì bắt chuyện với má Trương, Tần Chỉ Ái đi đến nhà bếp, lấy cho hai người họ hai tách hồng trà.

Cô cung kính đặt trước mặt Cố lão gia, ngay cả câu: “Ông nội, mời dùng trà” còn chưa nói được, Cố lão gia đã đem một cái túi, quẳng lên khay trà. 

Chương 728: Hứa với em sống đến răng long đầu bạc (8)

Một đời chỉ có thể yêu một người, hẹn đến răng long đầu bạc.

Một đời này cũng chỉ có thể là một người, chính là em.

......

Ngày thứ năm, là ngày quản gia nghỉ ngơi.

Trong công ty rối tinh rối mù nhưng Cố Dư Sinh vẫn cố gắng trích một khoảng thời gian ra để về nhà ăn trưa với Tần Chỉ Ái, sau đó còn chờ cô ngủ trưa xong mới quay lại công ty.

Lúc thức dậy cũng đã là ba giờ chiều.

Trong nhà kính, lúc Tần Chỉ Ái đóng giả làm Lương Đậu Khấu có trồng hoa. Sau khi cô rời đi, Cố Dư Sinh lại phái người chăm sóc rất tỉ mỉ, bây giờ hoa phát triển rất tốt, trong biệt thự to lớn cũng chỉ có mình cô, cô không có chuyện gì làm liền đi đến nhà kính chăm sóc cây.

Quay quay với những khóm hoa thật lâu, đến khi Tần Chỉ Ái nhìn thời gian đã nhận được tin nhắn của Cố Dư Sinh, sau khi trả lời hắn xong, liền nghĩ đến quản gia không ở đây nên muốn chuẩn bị bữa tối, liền quay lại phòng ngủ thay đồ rồi cầm bóp tiền đi ra khỏi nhà.

Gần khu của họ có một siêu thị cỡ trung, trong tủ lạnh còn một chút rau dưa, Tần Chỉ Ái tùy chọn một chút nguyên liệu nấu ăn, liền quay về nhà.

Về đến nhà chỉ mới bốn giờ, cô lại nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đứng trước cổng, cô liền dừng bước theo bản năng.

Tối muộn Cố lão gia đã đến đây, mắng Cố Dư Sinh một trận xong, cô vẫn đang chờ Cố lão gia đến.

Tuy rằng mấy ngày nay, mỗi lần cô đều tự chuẩn bị tinh thần để gặp Cố lão gia, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, cũng không thể trốn tránh cả đời.

Tần Chỉ Ái đứng một chỗ, sau đó hít một hơi, lại bước về nhà.

Nhìn qua cửa kính xe, Tần Chỉ Ái thấy Cố lão gia ngồi bên trong, do dự trong chốc lát, nghĩ mình và Cố Dư Sinh dù sao cũng đã đăng ký kết hôn, vẫn nên gọi một câu: “Ông nội.”

Cố lão gia ngồi im trong xe, nghe được tiếng Tần Chỉ Ái gọi nhưng một chút phản ứng cũng không có.

Tần Chỉ Ái đứng cạnh xe, lúng túng một lát, sau đó lại cười, nói: “Ông, mời ông vào nhà.”

Nói xong, Tần Chỉ Ái lại chủ động mở cửa xe ra.

Cố lão gia vẫn coi cô như không khí vậy, ngồi trong xe không nhúc nhích.

Mãi đến khi má Trương mở cửa xuống xe, giúp ông mở bên cửa còn lại, Cố lão gia mới giơ gậy, khom người từ từ xuống xe.

Tần Chỉ Ái ngượng ngùng đóng cửa xe lại, đi đến trước cửa nhập mật khẩu, mở cửa ra, quay đầu: “Mời ông vào nhà.”

Cố lão gia như không nhìn thấy Tần Chỉ Ái, được má Trương dìu thẳng vào trong nhà, nhìn thẳng phía trước.

Tần Chỉ Ái đem những thứ cô mới mua từ trong siêu thị vội vàng đuổi theo sau ông, sau đó mở cửa nhà, vào nhà trước, đặt túi ở góc tường, sau đó lấy hai đôi dép lê mới tinh từ trong tủ giày ra.

Sau khi Cố lão gia ngồi xuống thì bắt chuyện với má Trương, Tần Chỉ Ái đi đến nhà bếp, lấy cho hai người họ hai tách hồng trà.

Cô cung kính đặt trước mặt Cố lão gia, ngay cả câu: “Ông nội, mời dùng trà” còn chưa nói được, Cố lão gia đã đem một cái túi, quẳng lên khay trà. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 729: Hứa với em sống đến răng long đầu bạc (9)


Túi nện lên khay trà phát ra tiếng “ầm” một cái, Tần Chỉ Ái sợ đến nỗi tim run rẩy, qua một lát mới ngẩng đầu lên, không hiểu nhìn Cố lão gia.

Đối mặt với nghi hoặc của Tần Chỉ Ái, Cố lão gia ngồi ngay ngắn trên ghế salon lại chẳng có chút ý định muốn giải thích nào.

Má Trương ngồi một bên ôn hòa nói: “Tần tiểu thư, cô nhìn những thứ bên trong túi trước đi.”

Tần Chỉ Ái khẽ gật đầu một cái, trước tiên lễ phép nói với Cố lão gia: “Ông, mời dùng trà”, sau đó mới ra hiệu mời má Trương dùng trà, rồi mới đứng dậy lui về phía sau một bước.

Cô không nhanh chóng nhìn xem trong túi có gì mà chỉ vào nhà vệ sinh, hỏi khẽ: “Con đến nhà vệ sinh rửa tay một chút rồi quay lại xem có được không?”

Cố lão gia vẫn không trả lời, vẫn giữ dáng vẻ ngoảnh mặt làm ngơ.

Tần Chỉ Ái đợi một lát, trong lòng lại lúng túng, nhìn về phía Cố lão gia, khẽ cười. cất bước vào nhà vệ sinh.

Đóng cửa lại, cô không đi rửa tay mà lại quay người tựa vào cửa, sau đó lại sờ điện thoại trong túi, tìm số điện thoại của Cố Dư Sinh rồi nhắn cho hắn một tin: “Dư Sinh, ông đến rồi.”

Mặc dù cô không biết trong túi có những thứ gì nhưng cô không ngốc, có thể thấy rõ ràng rằng ông đang tìm cách ly gián mình và Cố Dư Sinh.

Từ trước đến nay cô không hiểu tâm tư của Cố Dư Sinh, lúc trước hai người mỗi người một đường, nhưng bây giờ cô với hắn là một, tất cả mọi chuyện tất nhiên phải cùng nhau đối mặt.

Màn hình hiển thị tin nhắn gửi thành công, Tần Chỉ Ái mới cất điện thoại vào túi, quay đầu mở cửa nhà vệ sinh bước ra.

Cô cắt một đĩa trái cây, pha trà, Cố lão gia cũng không nhúc nhích.

Tần Chỉ Ái nhìn đến chỗ Cố lão gia ngồi, sau đó cầm túi hồ sơ lên

Bên trong có một bức ảnh.

Tần Chỉ Ái nhìn thấy những tấm hình kia, trong lòng nghĩ câu nói một lúc lâu mới quay đầu nhìn về phía Cố lão gia: “Ông nội…”

“Cô đừng giải thích với tôi.” Cố lão gia cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với cô, Tần Chỉ Ái nghi ngờ móc hết tất cả những hình ảnh ra, mặt liền cắt không còn một giọt máu.

Những hình ảnh kia là cô ôm ấp những người đàn ông khác, cùng người khác hôn môi, còn cùng nằm trên một chiếc giường...

Những người đàn ông trong hình lại không giống nhau.

Chỉ trong chốc lát, Tần Chỉ Ái liền nhận ra đó là những hình ảnh cô đóng thế Lương Đậu Khấu phải quay, nhưng trong những cảnh giường chiếu đó đều mặc quần áo mà, chỉ là do góc quay và góc chụp đã bị chỉnh sửa, nên nhìn rất 18+…

Lúc đóng phim, không tránh khỏi phải quay đi quay lại nhiều lần, cho nên có một vài cảnh không được tuyên truyền ra bên ngoài.

Lúc đóng phim, những người đàn ông kia cũng đa số là những diễn viên đóng thế, một chút danh tiếng cũng không có.

Từ phim ảnh không thấy quần áo cũng không tính nhưng bây giờ những diễn viên đóng thế cũng không giống nhau, bây giờ có giải thích cách nào cũng không trong sạch nổi.

Chẳng trách từ lúc Cố lão gia vào biệt thự đến nay vẫn luôn khó chịu như vậy.

Tần Chỉ Ái nhìn những tấm hình kia, trong lòng cô đặt câu một lúc lâu mới quay đầu nhìn về phái Cố lão gia: “Ông…”

“Người trong hình chính là cô phải không?” người từ đầu đến cuối không phản ứng cuối cùng cũng lên tiếng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 730: Hứa với em sống đến răng long đầu bạc (10)


“Những hình này là con…”

Cũng chẳng chờ Tần Chỉ Ái giải thích, Cố lão gia đã kiên quyết mở miệng cắt ngang cô, ngữ khí hung ác hơn một chút: “Cô trả lời cho tôi biết, người trong hình rốt cuộc có phải là cô hay không?”

Những tấm hình này là hình chưa chỉnh sửa, chủ yếu toàn là hình ảnh khuôn mặt cô chứ không phải là Lương Đậu Khấu.

Mà Cố lão gia lại lấy được những tấm ảnh toàn là khuôn mặt của cô.

Tần Chỉ Ái cuối cùng cũng phải nói: “Là con.”

Cố lão gia nghe thấy hai chữ này xong, lúc tiếng nỏi của cô kết thúc, nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, sau đó lại hỏi: “Lúc trước khi Tiểu Khấu bệnh xuất ngoại, có phải người giả dạng làm con bé có phải cũng là cô không?”

Tần Chỉ Ái gật đầu: “Vâng.”

“Video kia cũng là do cô cố ý quay lại sao?” Cố lão gia vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu với má Trương.

Má Trương hiểu ý của ông, cầm điện thoại di động, bấm màn hình mấy lần, sau đó đưa tới trước mặt Tần Chỉ Ái.

.......

Trong video chính là Chu Tịnh và Lương Đậu Khấu.

Lương Đậu Khấu hình như hơi mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, ôm gối, phờ phạc ngồi trên ghế chơi điện thoại di động.

Qua mấy giây, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, liếc Chu Tịnh đang phiền chuyện kịch bản, nói: “Rót dùm mình một cốc nước.”

“Ừ.” Chu Tịnh trả lời một tiếng, để kịch bản xuống đi ra ngoài.

Qua khoảng một phút, cô bưng một cốc thủy tinh đứng trước sofa, nhẹ nhàng đặt cốc trước mặt Lương Đậu Khấu.

Lương Đậu Khấu tiếp tục bấm điện thoại một lát, mới ngồi dậy lấy ly nước trên bàn, tùy tiện ném điện thoại vể phía sofa, liền chỉ vào chiếc túi Chanel bên cạnh Chu Tịnh: “Đưa túi cho mình.”

Chu Tịnh đưa túi cho Lương Đậu Khấu xong, sau đó Lương Đậu Khấu loại mở dây kéo, tìm bên trong túi một lát, sau đó lấy ra một chai thuốc màu trắng, vặn nắp đổ thuốc ra tay.

“Cậu bệnh hả?” Động tác cầm kịch bản của Chu Tịnh hơi dừng lại một chút, quay lại hỏi.

“Không có.” Lương Đậu Khấu lắc lắc đầu, đưa thuốc lên miệng uống vào, cầm nước nuốt xuống.

“Không có? Cậu đang khỏe như vậy sao lại uống thuốc chứ?” Chu Tịnh vừa nói vừa cầm chai thuốc trên bàn, cô nhìn chằm chằm liền quay đầu nhỏ giọng hỏi: “Thuốc tránh thai? Cậu vẫn đang uống thuốc tránh thai?”

Lương Đậu Khấu không nói gì, để ly nước xuống bàn, qua một lát lại nhẹ nhàng gật một cái, “Ừ” một tiếng.

Lương Đậu Khấu trong video lại mở miệng: “Tớ không muốn mang thai đứa con của hắn.”

Chu Tịnh hỏi: “Tại sao?”

Lương Đậu Khấu nói: “Chẳng tại sao cả, bởi vì tớ không thích hắn. Chính xác mà nói khi hắn chạm vào người tớ, tớ thấy rất chán ghét, tớ quấn quít với hắn nhiều năm như vậy còn phải gả cho hắn, cậu cho rằng tớ vì cái gì? Vì yêu hắn chắc? Ha ha, bớt giỡn đi, tớ vì tập đoàn Cố thị, mà hắn lại là chỗ dựa mạnh mẽ nhất của tớ, từ đầu đến cuối tớ không muốn Cố Dư Sinh, mà là vị trí Cố phu nhân.

Hai người trong video trầm mặc một hồi, Lương Đậu Khấu đã mở miệng: “Không phải cậu cũng không biết tớ, tớ chỉ có hứng thú với sự nghiệp mà thôi.”

“Kỳ thật tớ chưa từng muốn thân mật với hắn, tớ đến công ty tìm hắn cũng được, ở trước mặt hắn giả vờ hiền lành cũng được, chỉ là đóng phim mà thôi.”

“………”

Tiếp đó lại là một chuỗi những thứ Lương Đậu Khấu nói rất dài, mãi đến khi video này kết thúc, Tần Chỉ Ái mới nhìn thấy thời gian được quay trên video.

Khi đó là gần khoảng thời gian còn mấy ngày nữa là Lương Đậu Khấu và cô phải đổi lại thân phận.

Mà người trong video này thật sự không phải là cô...

Tần Chỉ Ái nhíu mày, cô nhớ trước khi mình rời đi, là Cố Dư Sinh hẹn cô ở nhà ăn tối nhưng đến gần sáng hắn mới về, cả người là lạ, sau đó cũng không nói chuyện với cô, không đưa nhẫn cưới cho cô, nhẫn cưới lúc đó lại bị hắn ném ra ngoài cửa sổ...

Lúc đó cô cho rằng hắn phát hiện cô uống thuốc tránh thai nên mới tức giận đến như vậy.

Chẳng trách lúc đó hắn lại nói những câu mà cô không hiểu.

Làm nửa ngày, thì ra là vì video này…

Có điều chỉ trong vòng một phút, Tần Chỉ Ái đã hiểu hết mọi chuyện rồi…

Thì ra là lúc đó chuyện của cô và Cố Dư Sinh có tiến triển tốt bị Chu Tịnh biết nói cho Lương Đậu Khấu nghe.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 731: Chân tướng của tai nạn xe (1)


Sau khi video đó chạy hết, trong phòng khách trở nên cực kỳ yên tĩnh, qua khoảng một phút, Cố lão gia nhìn thấy Tần Chỉ Ái vẫn không muốn trả lời, cho rằng cô không còn lời nào để nói, liền mở miệng: “Lúc quay video là thời điểm Tiểu Khấu và cô sắp đổi lại thân phận, có phải vì vậy mà cô muốn quay đoạn video này để phá hoại tình cảm của Dư Sinh và Tiểu Khấu có đúng không?”

Tần Chỉ Ái nghe nói như vậy, lập tức liền bừng tỉnh.

Cái gì vậy chứ? Những thứ này đều khiến cô oan ức muốn chết, lúc đó còn là người bị hại, sao bây giờ lại chuyển thành cô là kẻ thủ ác đi hại người khác chứ?

Lúc Tần Chỉ Ái còn chưa hiểu rõ chân tướng của mọi chuyện, trong lòng cô cũng đã có chút tức giận rồi, sau khi nghe Cố lão gia nói như vậy, cô lại càng tức giận hơn, những người ngồi trước mặt cô lúc này lại là Cố lão gia, cô hít sâu một hơi, cố gắng nén giận, cố gắng dùng vẻ mặt ôn hòa để nói chuyện với ông: “Ông nội, mặc dù ông có tin con hay không nhưng con vẫn muốn giải thích với ông, dụng ý của video này thật sự là muốn phá hoại tình cảm, nhưng không phải là phá hoại tình cảm giữa Lương Đậu Khấu và Dư Sinh mà là phá hoại tình cảm của con và Dư Sinh, bởi vì người trong video không phải là con mà là Lương Đậu Khấu…”

“Nói hưu nói vượn!” Cố lão gia đột nhiên đưa gậy lên, nặng nề gõ lên bàn trà: “Tiểu Khấu là hạng người gì, ta là người biết rõ ràng nhất, con bé là đứa nhỏ mà ta biết từ thời nó còn bé xíu, cô có thể gạt được Dư Sinh, nhưng cô không thể gạt được tôi đâu, chỉ cần nhìn vào những hình ảnh này là đủ để biết cô là hạng người gì rồi! Cố gia chúng ta hôm hay không thể nào để cô bước vào gia tộc này được, tôi hôm nay đến đây chính là để đuổi cô đi!”

Cố lão gia nói xong, liền giơ gậy lên, chỉ về phía cửa, ra lệnh với Tần Chỉ Ái: “Tôi cho cô 10 phút, thu dọn đồ của cô rồi cút ra khỏi đây cho tôi!”

Tần Chỉ Ái dùng sức nắm chặt nắm tay, cô mím chặt môi, sau đó ưỡn lưng thẳng tắp ngồi trên ghế salon, không nhúc nhích một chút nào, giống như cô hoàn toàn không hề nghe thấy những gì mà Cố lão gia vừa nói, lại tiếp tục giải thích: “…Còn những tấm hình kia hoàn toàn không phải như những gì ông tưởng tượng, đó là hình lúc đó con đóng thế Lương Đậu Khấu phải quay phim, những tấm hình này đều đã bị chỉnh sửa cảnh quay…”

“Ta nói ta không muốn nghe những điều điên đảo thị phi này nữa! Cô cút cho ta! Có nghe thấy không? Cô lập tức cút ra khỏi đây cho ta!

Cố lão gia nhìn thấy Tần Chỉ Ái còn chưa đi, vẫn ở đây ngụy biện cho chính mình thì cực kỳ tức giận..

Những gì có thể giải thích cô đều đã giải thích, Cố lão gia còn không tin nữa, cô cũng không còn cách nào khác.

Tần Chỉ Ái trầm mặc lại không nói lời nào, đối mặt với sự xua đuổi của Cố lão gia, cô vẫn vững vàng ngồi trên ghế salon không hề có ý định đứng lên.

Cô càng như vậy, trong lòng Cố lão gia lại càng tức giận, đến cuối cùng, ông ấy liền nhìn về phía má Trương ngồi bên cạnh: “Quẳng cô ta ra ngoài!”

Má Trương do dự một chút.

Cố lão gia càng tức giận rống lên một tiếng: “Má Trương!”

Má Trương liền đứng lên đi về phía Tần Chỉ Ái, tay bà còn chưa đụng được đến Tần Chỉ Ái, cô đã ngước đầu lên nhìn Cố lão gia, ngữ khí chắc chắn mở miệng: “Con sẽ không đi, cho dù bây giờ người bắt buộc con phải đi, con cũng sẽ quay trở lại.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 732: Chân tướng của tai nạn xe (2)


“Con đã hứa với Dư Sinh rồi, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, con cũng sẽ không rời xa anh ấy!”

“Trừ phi con chết đi!”

“Bằng không, sẽ không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cách con ở bên anh ấy!”

Cố lão gia nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy phổi như sắp nổ tung.

Cháu trai không nói tiếng nào kéo cô ta đi đăng ký kết hôn, khiến ông phải hổ thẹn với Lương gia, tức giận dồn nén bao ngày xông thẳng lên đỉnh đầu khiến ông nhìn con bé bình tĩnh thong dong trước mặt mình càng không biết phải làm như thế nào, cả người liền đứng lên, chuẩn bị tát vào mặt Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái không ngờ Cố lão gia lại động thủ với mình như vậy, cô nhìn thấy bàn tay ông vung đến, cả người đầu tiên là sững sờ, sau đó đầu óc lại trống rỗng, cô quên cả tránh né, liền nhắm mắt lại theo phản xạ.

Nỗi đau trong dự đoán lại không có hạ xuống.

Tần Chỉ Ái cau mày, hình như cảm giác của mình là đúng, lúc này cô mới từ từ mở mắt ra.

Bầu không khí tức giận bừng bừng của cả hai bên lúc này lại bị một luồng khí lạnh ập tới.

Má Trương đứng cách cô một bước chân, lúc này nhìn chằm chằm người bên cạnh Tần Chỉ Ái, cả người có chút lo sợ.

Tần Chỉ Ái dừng lại một giây đồng hồ, trong chớp mắt mới hiểu ra, quay đầu nhìn theo hướng của má Trương.

Cố Dư Sinh nhận được tin nhắn của cô xong, lập tức trở về, bây giờ hắn đứng cạnh cô, môi mím thành một đường, nắm lấy tay của Cố lão gia đang sắp quất về phía mặt cô, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm Cố lão gia.

Trên mặt Cố lão gia vẫn còn tức giận nồng nặc, ông không cho rằng Cố Dư Sinh sẽ xuất hiện vào lúc này nên trên mặt lại có chút kinh ngạc.

Bầu không khí giống như bị đóng băng, bất động, trì trệ.

Không biết qua bao lâu, Tần Chỉ Ái nghe thấy Cố Dư Sinh hỏi bằng một giọng rất trầm thấp: “Ông nội, vừa rồi ông muốn đánh cô ấy sao?”

Có thể là do ngữ khí của Cố Dư Sinh quá mức dọa người, do dù là Cố lão gia cũng bị sợ đến nỗi lui về phía sau một bước, muốn rút cánh tay của mình ra khỏi bàn tay của Cố Dư Sinh.

Sức tay Cố Dư Sinh nắm tay ông lại tăng thêm một chút, nhìn ông trừng trừng, lại hỏi từng chữ từng chữ lại lần nữa: “Ông nội, có phải vừa rồi ông muốn đánh cô ấy không?”

Cố lão gia lúc này mới nhận ra được người đứng trước mặt ông lúc này là cháu trai của mình, sao có thể sợ nó, liền cực kỳ tức giận trả lời: “Phải”

“Đùng!” Âm thanh này phát ra hầu như là cùng một lúc với câu trả lời của ông.

Lúc này Tần Chỉ Ái cảm nhận giống như là có một bàn tay quật lên mặt cô vậy, cô sợ đến nỗi đứng lên theo phản xạ có điều kiện, nhìn tình cảnh đó, bờ môi động nhiều lần cũng không nói nổi tiếng nào.

Má Trương đứng đó không xa bị hù đến nỗi vội vàng lùi về phía sau một bước, sau đó lại bước về phía trước một bước, cuối cùng nắm chặt vạt áo của mình, không biết làm sao nhìn chằm chằm hai ông cháu trước mặt mình, lắp ba lắp bắp nói vài chữ: “Cố lão gia, thiếu, thiếu gia…”

Cố Dư Sinh và Cố lão gia giống như không nghe thấy bà nói gì vậy, bọn họ cùng đứng lên, nhìn đối phương không chớp mắt. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 733: Chân tướng của tai nạn xe (3)


Có điều chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi, trên mặt trắng nõn của Cố Dư Sinh đã có năm ngón tay rõ ràng.

Hắn cao hơn so với Cố lão gia một chút, nhìn thấy Cố lão gia cúi đầu, hai ông cháu cũng không biết đã đứng bao lâu, Cố Dư Sinh cuối cùng cũng nói chuyện, vẫn là ngữ khí dọa người như cũ: “Đủ chưa?”

Cố lão gia không lên tiếng, Cố Dư Sinh cũng như vậy, một giây sau lại bắt lấy tay ông, tàn nhẫn quất lên mặt mình.

Lần này, hắn liền hỏi: “Đủ chưa?” lại bình tĩnh nhìn Cố lão gia mấy giây, thấy ông không trả lời, lại lần thứ ba quật bàn tay ông lên mặt mình.

Thời khắc bàn tay sắp rơi xuống, Cố lão gia rốt cuộc hiểu đã xảy ra chuyện gì, liền dùng sức giữ tay mình lại, lùi về phía sau một bước: “Cố Dư Sinh, ngươi làm gì vậy?”

Cố Dư Sinh thấy vậy cũng không có chút nao núng nào, vẫn nhàn nhạt trả lời: “Ông, con là cháu trai của ông, ông muốn đánh con, mắng con, con cũng không có chút oán hận.”

“Nhưng Tiểu Ái thì không được, cô ấy chính là người mà con yêu nhất, muốn sống cùng suốt đời, dù ông có tức giận, có không thích đi chăng nữa, ông cũng không thể đánh cô ấy.”

“Trên thế giới này, chỉ cần con còn sống một ngày, con nhất định sẽ không để cô ấy bị ai làm tổn thương, kể cả ông cũng không ngoại lệ.”

Một năm qua, Cố lão gia và Cố Dư Sinh đã từng cãi nhau rất nhiều lần vì chuyện của Lương Đậu Khấu, nhưng đây chính là lần đầu tiên ông không dám nhìn thẳng vào mắt của Cố Dư Sinh.

Cuộc hôn nhân của cha mẹ Dư Sinh không hạnh phúc đã ảnh hưởng rất lớn đối với hắn, ông mới muốn để Cố Dư Sinh có thể lấy một người con gái mà hắn yêu.

Chỉ có thật tâm yêu mới có thể khiến hắn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với một người.

Lương Đậu Khấu là đứa trẻ ông đã tận mắt nhìn thấy con bé lớn lên, mặc dù bản tính không tốt nhưng tình cảm đối với Cố Dư Sinh là thật, thậm chì vì ông là ông nội của Cố Dư Sinh mà cứu mạng của ông...

Ông thật sự mong hắn hạnh phúc nên từ trước đến nay mới làm nhiều chuyện như vậy, cho đến nay ông chưa từng nghĩ bản thân mình đã làm sai điều gì, nhưng lúc này ông lại có một chút do dự.

Rất nhanh, Cố lão gia liền quay về phía khay trà, lấy những bức ảnh quăng vào ngực Cố Dư Sinh: “Tự cháu xem đi, cháu đã cưới một người phụ nữ như thế nào!”

Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái run run, nắm lấy vạt áo.

Cố Dư Sinh rũ mi mắt, nhìn những hình ảnh kia, lật vài lần, sau đó nghiêng đầu, nhìn về phía Tần Chỉ Ái.

Trong nháy mắt, ánh mắt của hai người gặp nhau, hô hấp của cả hai đồng loạt dừng lại, trong mắt Tần Chỉ Ái nhìn Cố Dư Sinh cũng có một chút lo lắng bất an.

Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái lẳng lặng nhìn nhau vài lần, sau đó hắn cúi đầu, cầm những tấm hình kia xé thành từng mảnh, ném vào thùng rác: “Ông, người phụ nữ mà cháu yêu, cháu tin tưởng cô ấy tuyệt đối.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 734: Chân tướng của tai nạn xe (4)


Câu nói này của Cố Dư Sinh lại thành khẩn, chăm chú như là một cam kết rất trang trọng.

Cố lão gia liền không biết nên nói gì tiếp theo, ông nhìn Cố Dư Sinh, lại nhìn những hình ảnh không còn lành lặng trong thùng rác, sau đó há miệng giơ gậy lên gõ sàn nhà hai lần, sau đó quay đầu ra khỏi biệt thự, không quay đầu lại.

.......

Tiếng xe ngoài cửa biến mất rất lâu, Tần Chỉ Ái mới hồi phục lại tinh thần, nhìn gò má sưng đỏ của hắn, cuối cùng nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

Cảm nhận được đụng chạm của cô, Cố Dư Sinh quay đầu, nhìn cô một cái, sau đó đưa tay ra, kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt.

......

Mặt Cố Dư Sinh sưng vù, không tiện ra ngoài.

Chuyến đi này của Cố lão gia khiến Tần Chỉ Ái không còn tâm tình nào mà nấu cơm.

Cuối cùng, Tần Chỉ Ái chỉ nấu hai tô mì đơn giản, sau khi lấp đầy bụng xong, đi tản bộ quanh vườn cùng hắn nửa giờ, liền rửa ráy bò lên giường rất sớm.

Cố Dư Sinh về nhà gấp như vậy, trong công ty còn có một số việc chưa xử lý, nhìn thấy cô ngủ rồi liền đến thư phòng, đến khi làm xong việc đã là 11 giờ khuya, hắn tưởng Tần Chỉ Ái đã ngủ từ lâu, không ngờ sau khi rón rén bò lên giường, cô bé lại chủ động bò vào ngực hắn.

Trong phòng chỉ mở đèn ngủ, rất yên tĩnh, Tần Chỉ Ái nghe thấy tiếng tim Cố Dư Sinh đập, nhẹ nhàng giơ tay lên, chạm vào gò má hắn, chỉ một chỗ, liền lập tức rút tay ra, qua một lát, lại chỉ một cái nữa, mới nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”

“Không đau.” Cố Dư Sinh giật giật người, tìm một tư thế thoải mái để ôm cô chặt hơn một chút.

“Anh biết em hỏi chỗ này mà…” Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng di tay đến trong lòng hắn, chỉ chỉ.

Cô hỏi, lúc bị kẹt trong tình thế giữa bên hiếu bên tình, trong tình thế khó xử như vậy, hắn nhất định rất đau lòng phải không?

Cố Dư Sinh không trả lời câu hỏi này, mà là nói những gì hắn muốn nói: “Tiểu Ái, em còn nhớ ngày mà em xuất ngoại, anh xảy ra tai nạn không?”

Tần Chỉ Ái không biết tại sao hắn lại đột nhiên hỏi như vậy, âm thanh có chút ngập ngừng “ừ” một tiếng.

“Ngày đó, kỳ thực anh có thể né chiếc xe kia….”

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy lại khiến toàn thân cô căng thẳng, sau đó cô bỗng nhiên ngẩng đầu dậy, đôi mắt chấn động nhìn Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh biết cô là một cô gái thông mình, nhất định chỉ cần hắn nói một câu, cô đã có thể dễ dàng hiểu mọi chuyện, hắn không nói tình huống tỉ mỉ ngày hôm đó, mà đổi giọng nói: “… Chỉ vì em còn ở đây, anh mới còn muốn sống tiếp cuộc sống này, còn cần sinh mạng này… Vì vậy, trong lòng anh chỉ có bốn chữ: em là nguồn sống.”

Bên trong lại yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào, Cố Dư Sinh nhắm mắt dưỡng thần, vừa định mở mắt nhìn Tần Chỉ Ái, cô bé đang vùi đầu trong ngực hắn lại hỏi: “Dư Sinh, sao anh không hỏi em về những tấm ảnh đó?”

“Có gì để hỏi chứ?” Cố Dư Sinh trả lời rất đơn giản, lại nhắm hai mắt lại hững hờ nói tiếp: “Anh cũng đâu phải là chồng của Lương Đậu Khấu, tại sao lại tin những hình ảnh đó? Anh có bệnh sao?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 735: Chân tướng của tai nạn xe (5)


Bốn chữ cuối cùng giọng điệu có chút giương lên, mang theo chút khinh bỉ, làm tim Tần Chỉ Ái đập mạnh, trong ngực lại có một sự ấm áp vây quanh.

Trên thế giới này còn có những người đụng chuyện không cần phải giải thích, thậm chí lựa chọn tin mình vô điều kiện, không phải chính là hạnh phúc nhất sao?

Tần Chỉ Ái biết như vậy nhưng vẫn nói với Cố Dư Sinh: “Những bức ảnh kia là lúc em làm diễn viên đóng thể phải quay phim, nhưng mà cảnh tượng cực kỳ mờ ám kia đã bị chỉnh sửa lại hết rồi.”

“Ừ…” Cố Dư Sinh như đang suy nghĩ chuyện khác, chỉ ừ khá qua loa.

Qua một lát, Cố Dư Sinh mới nói tiếp: “Tiểu Ái, chúng ta đến Thượng Hải đi!”

“Anh muốn em cùng đi công tác với anh sao?” Tần Chỉ Ái cho rằng hắn phải đi công tác.

“Không, không phải đi công tác mà là ở lâu dài.”

Tần Chỉ Ái sửng sốt.

“Thượng Hải cũng gần Hàng Châu, em cũng có thể về thăm mẹ thường xuyên hơn.”

Tần Chỉ Ái nghe thấy câu này, hoàn toàn có thể hiểu được ý của Cố Dư Sinh.

Là vì ông không thích cô, hắn sợ cô cứ tiếp tục ở đây sẽ phải chịu nhiều oan ức nên mới nghĩ đến chuyện dọn đi với cô sao?

“Anh cũng đã ở Thượng Hải một năm, chi nhánh của Cố thị đều có ở bên kia, cũng có vài thị trường bất động sản nhưng nếu em không thích, chúng ta có thể ở khu gần sông Hoàng Phổ, hoặc là nhà ở Giang Cảnh, hai ngày trước anh đi xem thử rồi, ở đó rất đẹp…”

“Dư Sinh….” Tần Chỉ Ái cắt ngang hắn.

Cố Dư Sinh không nói nữa.

Tần Chỉ Ái trầm mặc ba giây, lại nhỏ giọng nói: “Em thích Bắc Kinh hơn.”

Chỉ năm chữ đơn giản khiến Cố Dư Sinh cho rằng mình nghe lầm.

Tần Chỉ Ái lại nhẹ giọng nói: “Chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện ở đây, em có chút không nỡ rời xa nó.”

Cố Dư Sinh biết, đây không phải là lý do trọng điểm, hắn lại trầm mặc không lên tiếng.

“Quan trọng hơn là, Dư Sinh, anh đưa em đi rồi, để lại ông một mình, em không yên tâm, anh cũng không yên tâm, chúng ta đến Thượng Hải cũng không vui đúng không? Buổi chiều lúc ông đến, em nghĩ rồi, dù ông có không thích em, nhưng em sẽ cố gắng để ông chấp nhận em, bởi vì em không muốn anh vì em mà khó xử…”

Đẹp nhất của tình yêu là gì? Là bạn tính toán cho đối phương, đối phương cũng hết lòng nghĩ cho bạn.

Trong đầu Cố Dư Sinh lúc này dù có trăm tính vạn tính, nhưng tim hắn chỉ có cảm động và ấm áp.

Sau một lát, Tần Chỉ Ái lại mở miệng nói: “Dư Sinh, ngày mai chúng ta đến nhà ông ăn cơm đi?”

Cố Dư Sinh ngẩng người, ôm Tần Chỉ Ái chặt thêm sát mình hơn nữa.

Tần Chỉ Ái nhận ra được những đề tài mà hai người đang nói với nhau quá mức cảm tính, liền đổi: “Dư Sinh, anh biết không, buổi chiều lúc ông đuổi em đi, em có chết cũng không động đậy, em thấy mặt mình lúc đó dày lắm nha… Ai da, anh nói xem, sao em có thể tự nói mình mặt dày chứ? Em rất dũng cảm có đúng không? A… Dư Sinh, anh làm gì?

Tần Chỉ Ái lải nhải bằng âm thanh trong vắt không ngừng, bỗng nhiên bị Cố Dư Sinh trở mình, đặt cô dưới người, nhìn sâu vào mắt cô một lúc lâu sau, hắn không biết nên dùng từ gì để diễn tả cảm xúc ngổn ngang trăm mối của mình, lại hóa thành một câu đơn giản: “Tiểu Ái, anh yêu em.”

Đây là lần đầu tiên hắn nói ba chữ “anh yêu em” này với cô.

Tần Chỉ Ái giống như thiếu nữ lần đầu tiên được tỏ tình vậy, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, lông mi ngượng ngùng một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn khóe môi Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh thuận thế hôn cô, trằn trọc một lúc lau, sau đó mới thở hồng hộc bên tai cô, hừng hực lên tiếng: “Tiểu Ái, sắp ba tháng rồi chứ? Ngày mai anh nói Tiểu Vương liên hệ với bác sĩ sản khoa tốt nhất kiểm tra cho em.”

Tần Chỉ Ái hiểu hắn có ý gì, ngượng ngùng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Rõ ràng cả hai người đều hiểu, nhưng có người vẫn nổi tính khôi hài, ngậm lấy vành tai Tần Chỉ Ái, thủ thỉ: “Lão nhị nhà chúng ta sắp chết đói rồi đây!”

......

Ngày Tần Chỉ Ái hẹn tái khám là thứ tư tuần sau.

Trước đó, cô và Cố Dư Sinh đi đến nhà cũ một chuyến.

Lần thứ nhất, không vào cửa.

Lần thứ hai, Cố lão gia không có ở nhà.

Lần thứ ba, vào được cửa, Cố lão gia lại gọi Lương Đậu Khấu đến...

Thẳng thắn mà nói, Tần Chỉ Ái hết lần này đến lần khác bị đả kích, cô có thể vì Cố Dư Sinh, nhưng cô vẫn không ngừng cảm thấy trống trải.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 736: Chân tướng của tai nạn xe (6)


Ngoại trừ không ngừng thất bại chuyện ở nhà cũ, lúc khám thai, cũng có một chuyện nguy hiểm đã xảy ra.

.....

Ngày thứ ba hôm đó Cố Dư Sinh bỏ ra ba tiếng đồng hồ xử lý hết những chuyện của ngày hôm sau.

Sáng sớm ngày hẹn khám thai, hắn làm tùy tùng cùng Tần Chỉ Ái ăn sáng xong mới đưa cô đến bệnh viện.

Làm xong một loạt tất cả các kiểm tra cần thiết đã là hai giờ sau.

“Bảo Bảo rất khỏe mạnh, tim thai bình thường, phát triển cũng rất tốt, trạng thái cũng duy trì rất tốt...” bác sĩ nhìn vào kết quả kiểm tra của Tần Chỉ Ái xong, lại chỉ vào một bức hình siêu âm rất nhỏ, chỉ một chỗ mấy lần nói: “Đây là mũi, đây là mắt, đây là miệng, còn đây là cánh tay và bàn chân nhỏ xíu…”

Hình ảnh rất nhợt nhạt, Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh nhìn nhưng không hiểu, vẫn rất chăm chỉ nghe như hai học sinh tiểu học, rất chăm chú.

Hôm nay có rất nhiều người đến khám thai, sau khi Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh ra khỏi phòng bác sĩ còn nhìn thấy một hàng dài ở phía sau, còn có không ít đàn ông đến dẫn vợ đi khám thai.

Lúc đó đi ngang qua nhà vệ sinh, Tần Chỉ Ái ngừng lại: “Em đi vệ sinh một chút, anh ở đây chờ em nha.”

Cố Dư Sinh nhìn thấy trên sàn trong nhà vệ sinh có rất nhiều nước, sợ Tần Chỉ Ái trượt chân nên đỡ cô cẩn thận từng li từng tí vào nhà vệ sinh, lúc đi vào bên trong có những ánh mắt cổ quái nhìn hắn, Cố Dư Sinh mới miễn cưỡng buông lỏng tay Tần Chỉ Ái ra, cứ dặn cô phải cẩn thận dưới chân, đợi đến khi không nhìn thấy cô nữa hắn mới bất đắc dĩ bước ra nhường chỗ.

Trong nhà vệ sinh đang có hai người, Tần Chỉ Ái phải chờ một lúc mới đến lượt mình.

Sau khi ra ngoài, cô đứng ở bồn rửa tay nhìn qua gương, thấy một bóng người quen thuộc liền quay người theo bản năng.

Tưởng Tiêm Tiêm mang kính, tóc xoăn dài đến áo khoác, mặc một cái quần bông rộng, đang bấm điện thoại đi ngang qua cô.

Đây là khoa sản, sao Tưởng Tiêm Tiêm lại đến đây?

Tim Tần Chỉ Ái đập thình thịch, không thể không nhìn Tưởng Tiêm Tiêm cho kỹ.

Tưởng Tiêm Tiêm nhận ra có người nhìn mình nên cũng quay đầu lại, nhìn liếc Tần Chỉ Ái một cái, cô và người bạn từ thời cấp ba này đã không gặp nhau, trừ lúc Tần Chỉ Ái đóng vai Lương Đậu Khấu thì cô ta không biết, Tưởng Tiêm Tiêm đã quên Tần Chỉ Ái là ai, chỉ cười lễ phép với cô một cái thật nhẹ, liền cất bước đi vào nhà vệ sinh.

Lúc Tần Chỉ Ái thu lại tầm mắt, nhìn trong gương cũng có thể thấy Tưởng Tiêm Tiêm đang mang một đôi giày đế bằng màu trắng.

Từ trong nhà vệ sinh đi ra, dọc theo bệnh viện, Tần Chỉ Ái có chút mất tập trung.

Cố Dư Sinh đang rất vui vẻ, cầm tấm hình siêu âm mà nhìn chăm chú, vừa đi vừa nghiên cứu, thỉnh thoảng còn không quên hỏi Tần Chỉ Ái một câu: “Tiểu Ái, đây là mắt của Đậu Phộng Nhỏ, đây là mũi, còn đây là miệng đúng không?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 737: Chân tướng của tai nạn xe (7)


Con cái có sức ảnh hưởng rất lớn đến mẹ, Tần Chỉ Ái nghe Cố Dư Sinh hỏi như vậy, cũng dần dồn sự chú ý của mình vào tấm hình siêu âm, cô vừa quan sát vừa chỉ vào hình, do dự nói: “Đây mới là miệng chứ?”

“Là ở đây sao? Sao anh lại có cảm giác là chỗ này?”

“Không phải âu, hay là, hay là ở đây ha?”

“Tiểu Ái, chỗ em chỉ là chính giữa của con, miệng của con không thể nằm ở chỗ này được, chính là chỗ này, sao có thể là ở chính giữa, có thể nói là mông còn tạm chấp nhận được…”

“Cố Dư Sinh, anh nói con chúng ta có miệng ở mông sao?”

“Anh không có ý này…” Hai người họ đi đến cửa bệnh viện để chờ Tiểu Vương đón, nhưng lời trong miệng còn chưa nói hết bỗng nhiên Cố Dư Sinh như nhận ra điều gì, liền quay người, liếc mắt nhìn sau lưng, bỗng một chiếc xe chạy thẳng đến hướng của Tần Chỉ Ái, hắn hầu như không có thời gian suy nghĩ gì liền kéo cô vào lòng, tránh qua một bên.

Hai người họ còn chưa đứng vững, xe đã nhanh chóng xẹt qua, lái vào dòng xe cộ phía trước.

Bởi vì quá hoảng hốt, lồng ngực của Cố Dư Sinh có chút chập chùng, hắn cầm lấy bả vai Tần Chỉ Ái thật chặt, cúi đầu, kiểm tra thân thể của cô: “Không bị thương ở đâu chứ?”

Sắc mặt của Tần Chỉ Ái trắng bệch hơn Cố Dư Sinh rất nhiều, cô thở gấp một chút mới miễn cưỡng nói: “Không…”

Tiểu Vương đứng cách đó không xa đúng lúc nhìn thấy một màn như vậy, nhảy dựng lên: “Cố tổng…”

Vừa kêu lên, Tiểu Vương liền nhìn đến tay của Cố Dư Sinh: “Cố tổng, anh bị thương kìa!”

Tần Chỉ Ái nhìn theo tầm mắt của Tiểu Vương, thấy rìa ngoài cánh tay của hắn có máu chảy ra: “Dư Sinh…”

“Không sao!” Cố Dư Sinh nhìn thấy Tần Chỉ Ái không có vấn đề gì mới từ từ bình tĩnh một chút, hắn chỉ nhàn nhạt trả lời cô, sau đó mở khuy tay áo ra, cuốn tay áo lên, nhìn thấy chỉ là một vết trầy nhẹ, không có gì đáng lo, liền lấy khăn giấy từ Tiểu Vương, lau qua một hồi, liền kéo vai Tần Chỉ Ái mới nói với Tiểu Vương: “Lên xe đi.”

Đi đến trước xe, Cố Dư Sinh liền tự mình mở cửa xe cho Tần Chỉ Ái, lúc cô lên xe rồi, hắn mới quay đầu nhìn về phía hướng chiếc xe lúc nãy chạy, lúc này đã không còn thấy khói xe.

Chờ Tần Chỉ Ái lên xe xong, Cố Dư Sinh đóng cửa xe, vòng qua bên kia, nhưng lại không nhanh chóng lên xe mà lại gọi Tiểu Vương đang chuẩn bị vào xe.

Tiểu Vương thấy toàn bộ cửa xe đã đóng lại, biết Cố Dư Sinh có chuyện chỉ muốn nói với mình, liền nhẹ giọng đến mức nhỏ nhất: “Cố tổng.”

Cố Dư Sinh đọc một biển số xe: “Cậu đi tra xem chiếc xe vừa nãy là của ai.”

Chiếc xe lúc nãy chỉ là quẹt ngang qua một cái, vậy mà Cố tổng cũng có thể nhìn thấy biển số mà nhớ được.”

Tiểu Vương âm thầm khâm phục: “Vâng, Cố tổng.’

......

Bắc Kinh xuân về hoa nở, mấy ngày nay hiếm khi thời tiết lại tốt như thế nào, mấy ngày nay Cố Dư Sinh không cần phải đến công ty, thấy thời gian còn sớm, lúc trên đường lái xe về nhà liền đề nghị đi dạo trung tâm thương mại.

Cách ngày sinh còn sớm nhưng Tần Chỉ Ái lại nghĩ đến mấy ngày nữa bụng của cô to hơn, mặc quần áo cũng không vừa, nên từ bây giờ chuẩn bị là vừa nên liền gật đầu đồng ý.

Cố Dư Sinh để Tiểu Vương dừng xe ven đường, lấy chìa khóa xe từ Tiểu Vương xong, mới dẫn Tần Chỉ Ái vào trung tâm thương mại.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 738: Chân tướng của tai nạn xe (8)


Lúc dùng cơm xong, hai người đi dạo mệt rồi cũng đã là bốn giờ chiều.

Cố Dư Sinh vốn định đưa Tần Chỉ Ái về nhà nhưng Tần Chỉ Ái lại cứ cầm hình siêu âm nhìn tới nhìn lui, cô như đột nhiên nhớ đến cái gì liền quay đầu nhìn Cố Dư Sinh, mở miệng: “Dư Sinh, chúng ta đến chỗ ông đi.”

Cố Dư Sinh nghĩ đến tình hình mấy ngày trước đến nhà cũ, sắc mặt lại trở nên không vui, mím môi không nói gì.

“Chúng ta đưa hình của Đậu Phộng Nhỏ cho ông coi, sau khi nhìn thấy biết đâu thái độ của ông có thể tốt hơn một chút…” Tần Chỉ Ái thấy Cố Dư Sinh chẳng bị thuyết phục, ngoẹo cổ, lại nói: “…Mặt em vốn đã dày rồi, có dày thêm chút nữa cũng không sao!”

Nói xong, Tần Chỉ Ái còn giơ tay lên, chọt chọt lên gò má của mình.

Cố Dư Sinh nhìn thấy cô đáng yêu như vậy, còn cười tươi roi rói, nên mặt hắn cũng có một vệt cười dịu dàng, hắn xoa xoa đầu Tần Chỉ Ái, mặc dù không lên tiếng nhưng vẫn lái xe đến nhà cũ.

.......

Lúc xe vào trong viện của nhà cũ, Lương Đậu Khấu đang đi tản bộ với Cố lão gia, nhìn qua kính chiếu hậu, cũng không biết Lương Đậu Khấu nói gì, Cố lão gia chống gậy vừa từ từ đi vừa cười không ngậm được mồm.

Hai người nghe được tiếng xe thì quay đầu lại nhìn xe của Cố Dư Sinh. Nhìn qua kính chiếu hậu cũng có thể nhìn thấy được Tần Chỉ Ái trong xe, nụ cười liền biến mất, nghiêng đầu nói gì đó với Lương Đậu Khấu hai lần, sau đó Lương Đậu Khấu đỡ ông vào nhà.

Lúc Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh vào nhà, Cố lão gia và Lương Đậu Khấu đang ngồi trên ghế salon coi tv, thỉnh thoảng còn tán gẫu vài câu với nhau.

Cố Dư Sinh biết Lương Đậu Khấu đang nhìn mình và Tần Chỉ Ái, nhưng sau khi vào nhà, hắn không nói gì liền ngồi xổm xuống giúp Tần Chỉ Ái thay giày, sau đó lại đưa dép lê cho cô mang, mới kéo tay cô vào nhà.

Hắn mở miệng gọi “Ông nội.” Cố lão gia cũng liếc hắn một cái, “ừ” một tiếng.

Sau đó Tần Chỉ Ái cũng gọi theo: “Ông nội.” cũng giống như ba lần trước, Cố lão gia vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Cố Dư Sinh đỡ Tần Chỉ Ái ngồi xuống, còn cầm gối dựa chu đáo đệm phía sau Tần Chỉ Ái.

Bên cạnh còn có Cố lão gia và Lương Đậu Khấu đang nói chuyện, hắn lại làm như không để ý, chỉ cất cao giọng hỏi: “Như vậy có thoải mái không?”

Nói xong, Cố Dư Sinh lại cầm một cái gối dựa khác: “Vậy được không? Như vậy có thể thoải mái hơn một chút?”

Lương Đậu Khấu đang nói chuyện với Cố lão gia, nhưng đã không còn trôi chảy như lúc nãy nữa rồi.

Đến khi Lương Đậu Khấu câm miệng không nói nữa, Cố Dư Sinh mới mở miệng: “Ông, hôm nay con đã dẫn Tiểu Ái đi khám thai rồi.”

Cố lão gia nhìn thẳng tv, không có chút ý định muốn nghe tiếp nào.

Cố Dư Sinh lấy hình siêu âm từ trong túi của Tần Chỉ Ái ra, đưa cho Cố lão gia: “Ông, đây là hình ảnh hiện tại của thai nhi, bác sĩ nói…”

Cố Dư Sinh còn chưa nói hết, Cố lão gia đã quay qua Lương Đậu Khấu, lại chỉ vào tv hỏi: “Tiểu Khấu, chuyện này tiếp theo sẽ như thế nào?”

Sắc mặt của Cố Dư Sinh âm trầm hơn rất nhiều, Tần Chỉ Ái sợ hắn nổi giận, chỉ yên lặng cầm tay hắn. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,967
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 739: Chân tướng của tai nạn xe (9)


Cố Dư Sinh hạ mi mắt nhìn bàn tay của Tần Chỉ Ái, nuốt tức giận vào trong, sau đó lại nắm lấy tay cô.

Trong phòng khách chỉ còn âm thanh của Lương Đậu Khấu đang kể lại về tình hình tiếp theo của bộ phim do cô ta đóng cho Cố lão gia nghe.

Cố Dư Sinh cảm thấy giọng nói của Lương Đậu Khấu cực kỳ phản cảm, nhíu nhíu mày, lại đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, sau đó lại thả tay xuống, dư quang mắt hắn lại tinh nhìn bức hình trong tay hắn đang muốn đưa cho Cố lão gia xem.

Không phải hắn muốn đưa cho ông xem hình ảnh của Đậu Phộng Nhỏ sao? Còn ở đây mơ ngủ cái gì?

Trong lòng Cố Dư Sinh thầm nhổ nước bọt một câu, sau đó như nhớ đến cái gì, liền giơ hình lên trước mặt Tần Chỉ Ái, cũng không để ý Lương Đậu Khấu đang nói gì, liền nhỏ nhẹ nói với Tần Chỉ Ái: “Tiểu Ái, em xem, Bảo Bảo của chúng ta đẹp biết bao nhiêu, đây chính là hình chụp đầu tiên sau khi bé con thành hình, thật là một kỷ niệm ý nghĩa…

Cố Dư Sinh vừa nói vừa nhìn Cố lão gia một chút, hắn liền có cảm giác như Cố lão gia đang nhìn liếc về phía bức hình trên tay mình, ban đầu là liếc nhanh, nhưng sau đó càng ngày càng nhìn lâu hơn… Chính xác là đang muốn xem chắt đích tôn nha…

Cố Dư Sinh cười thầm trong lòng, lại nói: “… Đợi đến lần kiểm tra sau chắc chắn ngũ quan sẽ rõ ràng hơn rồi, nhưng mà dù sao bây giờ chúng ta cũng đã có thể mơ hồ phân biệt được rồi…”

Cố lão gia ngồi một bên lại há miệng nhìn Cố Dư Sinh, giống như là rất muốn xem hình, lại nghĩ lúc nãy mình vừa mới làm lơ, nên lại không có mặt mũi đến hỏi, lại nhịn xuống.

Nhưng cả người ông rõ ràng là đang đứng ngồi không yên rồi.

Cố Dư Sinh tiếp tục thả thính, chỉ vào hình siêu âm trên tay mình mà nói như đúng rồi: “…Em xem, đây là cánh tay của Bảo Bảo, còn đây là chân, đây là đầu nè…”

“Ông đi vệ sinh một chút.” Cố lão gia lên tiếng, cắt ngang Lương Đậu Khấu, mang kính hoa, chống gậy đứng lên.

Lúc đi ngang qua chỗ Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái, ông đi chậm hơn rất nhiều sau đó lại còn giả bộ mò đường đứng hẳn lại. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom