Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1681


Chương 1681

Thủ đoạn của anh rất đáng sợ, đương nhiên người đàn ông như vậy càng thêm hấp dẫn cô ta.

Gần đây Mạnh Nghị Viên thường lải nhải bên tai cô ta, nếu như trước đó cô ta có thể nắm được Hoắc Anh Tuấn thì tốt, nói không chừng cha cô ta có thể leo lên vị trí tổng thống.

Cô ta càng nghĩ thì càng hận không thể chiếm Hoắc Anh Tuấn làm của riêng.

Bạn thân của cô ta kinh ngạc che miệng: “Hiện tại người ngoại tình đều phách lối như thế à.”

“Cũng không phải, cô ta không hề để ý, cô ta có chồng lại công khai đến nhà đàn ông khác, trên đường còn ôm hôn, thật là không biết xấu hổ, cô ta làm mất hết mặt mũi của phụ nữ chúng ta.” Mạnh Tử Hàm không chút khách sáo nói.

Khương Tuyết Nhu cảm thấy bình thường, cô đã xem những lời này trên mạng cũng không ít.

Nhưng Hoắc Anh Tuấn đen mặt lại: “Chúng tôi thân mật thì liên quan gì đến cô dù sao cũng tốt hơn cô, cô chủ nhà giàu không biết nhục nhã cho đàn ông uống thuốc, cô đói khát bao nhiêu vậy, chỉ tiếc cho dù cô cởi sạch đứng trước mặt tôi thì tôi cũng không hứng thú.”

Mạnh Tử Hàm tức điên lên: “Hoắc Anh Tuấn, anh đừng vu oan cho tôi, tôi cho anh biết cha tôi đã thăng chức, bây giờ ông ấy chỉ đứng dưới một người mà trên triệu người ở nước Nguyệt Hàn, anh khách sáo với tôi một chút, nếu không thì tôi sẽ khiến anh chết thế nào cũng không biết.”

“Cha cô lại có đứa con gái ngu ngốc như thế, tôi thật là lo lắng cho tương lai của ông ta.”

Hoắc Anh Tuấn ôm Khương Tuyết Nhu: “Chúng ta đi thôi, đừng để ý tới cô ta.”

“Anh sợ à.” Mạnh Tử Hàm nổi giận đùng đùng nói: “Tôi nói cho hai người biết, Lương Duy Phong sẽ không bỏ qua cho các người đâu.”

Hai người nghe thấy ba chữ “Lương Duy Phong”.

Hoắc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhu cùng dừng lại nhìn về phía Mạnh Tử Hàm.

Mạnh Tử Hàm đắc ý cười lạnh: “Tôi không nói đâu, chẳng qua hai người sẽ biết nhanh thôi, Hoắc Anh Tuấn, tôi sẽ cho anh một câu, nếu sau này anh đến đường cùng thì hãy đến cầu xin tôi, nói không chừng tôi có thể cho anh một cơ hội.”

Cô ta nói xong thì kéo tay bạn thân rời đi.

Khương Tuyết Nhu nhíu mày lại.

Hoắc Anh Tuấn nắm chặt tay cô: “Đừng để ý tới cô ta, cha cô ta là cái thá gì chứ.”

“Cô ta nói không sai, thân phận của cha cô ta đã hơn xưa.” Khương Tuyết Nhu nhớ hai nhà Mạnh và Tống có quan hệ hợp tác chặt chẽ, bây giờ Tống Nguyên lên chức, Mạnh Nghị Viên cũng sẽ đi lên, đúng là đứng dưới một người mà trên triệu người.

“Vậy thì sao.” Hoắc Anh Tuấn chẳng thèm quan tâm nói: “Anh cũng không để vào mắt, chẳng qua anh nghe giọng điệu của Mạnh Tử Hàm thì có lẽ Lương Duy Phong đang dựa vào nhà họ Mạnh.”

Khương Tuyết Nhu cũng cảm thấy kỳ lạ, trước kia Lương Duy Phong cũng nịnh bợ ông ta không ít, nhưng sau đó bởi vì chuyện trong tiệc sinh nhật của Mạnh Tử Hàm làm cho Mạnh Nghị Viên mất mặt nên cũng hận Lương Duy Phong, theo lý thuyết hai người này không gặp nhau mới đúng.

“Xem ra, Lương Duy Phong cũng có chút thủ đoạn.” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày: “Trước đó bởi vì chuyện Hoắc Thị nên anh không thể nào chú ý đến anh ta, không ngờ anh ta không chỉ ký hợp đồng đơn hàng nước ngoài mà còn xây dựng quan hệ với Mạnh Nghị Viên, anh không hiểu Lương Duy Phong có tiếng xấu như thế, Mạnh Nghị Viên còn cần anh ta sao.”
 
Chương 1682


Chương 1682

Khương Tuyết Nhu cũng có không hiểu, trong lòng cũng không quá dễ chịu: “Chuyện em hối hận nhất là kết hôn với Lương Duy Phong, ly hôn với anh ta còn khó hơn ly hôn với anh.”

“Lúc trước có người nói với anh rằng anh ta là một người đàn ông tốt, sẽ sống tốt với anh ta.” Hoắc Anh Tuấn chua chát nói.

Khương Tuyết Nhu buồn bực trong lòng, không muốn nói chuyện.

Anh biết rõ chuyện này làm cho cô mệt mỏi mà còn muốn đả kích cô sao.

“Được rồi, em đừng lo lắng, anh gọi điện thoại cho Tử Uyên, hỏi tình hình của tập đoàn Kim Duệ gần đây.”

Hoắc Anh Tuấn và cô lên xe thì lập tức gọi cho Quý Tử Uyên: “Cậu ở đâu?”

“Bệnh viện.”

Hoắc Anh Tuấn nhìn đồng hồ thì kinh ngạc: “Đã muộn như vậy mà cậu còn ở bệnh viện à, có ca phẫu thuật sao?”

“Có việc gì?” Quý Tử Uyên không muốn trả lời vấn đề này.

“Tôi muốn hỏi tình hình của Kim Duệ.” Hoắc Anh Tuấn nói: “Gần đây cổ phiếu của tập đoàn Kim Duệ tăng mạnh.”

“Ừm, Lương Duy Phong ký hợp đồng với nước T, nước T lạc hậu hơn nước Nguyệt Hàn, nhưng thị trường y dược bên đó không đủ cung cấp, Lương Duy Phong mở rộng thị trường bên đó, ký kết hợp đồng mười năm, bên ngoài rất xem trọng, cho nên giá cổ phiếu tăng mạnh.” Quý Tử Uyên bổ sung: “Lúc trước cậu bận quá nên tôi không nói cho với cậu, sợ cậu có áp lực.”

Hoắc Anh Tuấn nhíu mày: “Trước đó Lương Duy Phong bị ép vào đường cùng, anh ta còn có thể mở rộng thị trường nước T sao?”

“Tôi đoán có liên quan đến nhà họ Triệu.” Quý Tử Uyên nói: “ Trước đó nhà họ Triệu có người làm nhà ngoại giao ở nước T mười năm, vô cùng quen thuộc với các nhân vật quan trọng trong giới chính trị bên đó.”

Hoắc Anh Tuấn lập tức hiểu được, sắc mặt xanh xám.

Nhất là Khương Kiều Nhân dựa vào thế lực sau lưng Triệu Vệ Bách, sau đó lợi dụng Triệu Vệ Bách giúp Lương Duy Phong.

Cũng đúng, Khương Kiều Nhân và Lương Duy Phong đã hợp tác với nhau từ bốn năm trước.

Hiện tại anh hận không thể đánh chết người nhà họ Triệu, cũng bởi vì tên ngốc Triệu Vệ Bách lấy lòng Khương Kiều Nhân nên giúp Lương Duy Phong vực dậy.

“Còn có một việc nữa.” Quý Tử Uyên bổ sung: “Lương Duy Phong xây dựng quan hệ với Mạnh Nghị Viên, trước đó tôi nói các bệnh viện lớn không được phép sử dụng thuốc của tập đoàn Kim Duệ, nhưng Mạnh Nghị Viên lén tung tin tức ra ngoài, hiện tại các bệnh viện lớn đã bắt đầu dùng thuốc của tập đoàn Kim Duệ, nói cách khác Lương Duy Phong chẳng những tiến ra nước ngoài, mà còn dần dần mở rộng ở trong nước.”

Tâm trạng Hoắc Anh Tuấn không tốt lắm, mặc dù Mạnh Tử Hàm nhắc nhở anh, nhưng anh nghe Quý Tử Uyên nói lại là chuyện khác: “Mạnh Nghị Viên dám đối đầu với cậu sao?”

Quý Tử Uyên thở dài: “Tống Nguyên và Mạnh Nghị Viên hợp tác hơn mười năm, Tống Nguyên lên chức, coi trọng Mạnh Nghị Viên, hiện tại danh tiếng của ông ta rất lớn, cậu đừng nói chuyện này với Tống Nguyên, vô ích thôi, ông ta và nhà họ Mạnh có quan hệ rất chặt chẽ, cho dù tương lai chúng ta muốn lật đổ nhà họ Mạnh thì cũng phải sáu bảy năm sau.”

“Tôi hiểu lời cậu nói, tôi không ngu như thế.”

Hoắc Anh Tuấn cúp điện thoại, sắc mặt rất khó coi.

Anh không ngờ lật đổ nhà họ Triệu, nhà họ Tống nắm quyền thì nhà họ Mạnh cũng mạnh hơn.
 
Chương 1683


Chương 1683

Trước đó anh tham gia tiệc sinh nhật của Mạnh Tử Hàm nên biết rõ hai nhà Tống và Mạnh thân thiết ra sao.

Bây giờ Lương Duy Phong trèo lên cây to nhà họ Mạnh, không ai biết mọi chuyện sẽ phát triển thế nào.

Còn thế lực đứng sau Khương Kiều Nhân cũng sẽ tìm nhà họ Tống, cũng không biết Tống Nguyên có thể chống đỡ được thế lực đứng sau Khương Kiều Nhân hay không.

“Anh nói có phải Lương Duy Phong cũng lợi dụng thế lực đứng sau Khương Kiều Nhân để trèo lên nhà họ Mạnh hay không.” Khương Tuyết Nhu nhíu mày phân tích: “Trước đó Mạnh Nghị Viên không muốn qua lại với anh ta, mà em nói thật lúc đó anh ta như kẻ nịnh hót, Mạnh Nghị Viên sẽ không để ý đến anh ta.”

“Có lẽ suy đoán của em là đúng.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu: “Tuyết Nhu, bây giờ chúng ta đang kẹt ở giữa, trước có sói sau có hổ.”

Khương Tuyết Nhu thở dài: “Chúng ta vẫn chưa biết rõ thế lực đứng sau Khương Kiều Nhân.”

“Có lẽ. . . Ngày mai sẽ biết một chút.” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày: “Nhà họ Triệu sụp đổ, thế lực kia chắc chắn sẽ tìm nhà họ Tống.”

Khương Tuyết Nhu giật mình.

Bọn họ quay về sơn trang, điện thoại của Khương Tuyết Nhu vang lên.

Diệp Gia Thanh gọi tới.

Cô ngây ra một lát mới nghe máy: “Cha. . . .”

“Tuyết Nhu, cha đã cho người đến Thanh Đồng điều tra.” Diệp Gia Thanh mang theo vẻ chua chát nói: “Nhân viên quản lý nghĩa trang nói trước có người đến cúng bái ông bà ngoại của con, một cặp nam nữ trung niên, mang theo hai cô cậu trẻ tuổi, hai người trẻ tuổi là con của bọn họ.”

Khương Tuyết Nhu không biết nên nói cái gì.

Cô có thể hiểu được cảm giác của Diệp Gia Thanh, giống như hiện tại không quá dễ chịu.

Cho nên mẹ cô không chết, hơn nữa bà ta còn kết hôn, sinh một nam một nữ, một cuộc sống hoàn hảo.

Không biết bà ta còn nhớ mình đã từng có đứa con gái Khương Tuyết Nhu hay không.( tội nghiệp chuỵ)

“Cha, con biết rồi.” Cô hít một hơi thật sâu, ra vẻ kiên cường nói.

“Tuyết Nhu, sau này cha không điều tra nữa.” Diệp Gia Thanh không đau lòng cho mình, Khương Tụng kết hôn là do lỗi của ông, nhưng ông đau lòng cho con gái: “Giống như con nói, coi như. . . Bà ấy đã chết hơn hai mươi năm trước, hiện tại bà ấy có cuộc sống hạnh phúc thì không liên quan đến chúng ta.”

“Ừm.”

Khương Tuyết Nhu cúp máy thì mở cửa sổ ra để gió thổi vào mắt, cô sợ mình sẽ khóc.

“Sao vậy, chú Diệp nói gì với em.” Hoắc Anh Tuấn phát hiện cảm xúc của cô là lạ.

“Đây là bí mật của em và cha, không nói cho anh biết.” Khương Tuyết Nhu hoạt bát chọc anh một câu rồi cúi đầu chơi điện thoại.

Nếu cô có thể nhận lại mẹ thì sẽ nói với Hoắc Anh Tuấn.

Nhưng chuyện đó không thể xảy ra nên không cần nói cho anh biết.

Hoắc Anh Tuấn đã áp lực rất lớn, cô không muốn anh lo lắng cho mình.

Trong bệnh viện nhà họ Quý.

Quý Tử Uyên cúp máy, nhân viên giao hàng đưa một phần cháo thịt nạc gan heo đến phòng làm việc của anh.
 
Chương 1684


Chương 1684

Anh cầm cháo đến phòng bệnh Nguyễn Nhan.

Hơn chín giờ tối, bệnh viện rất yên tĩnh, chỉ có phòng bệnh riêng của Nguyễn Nhan có chút ồn ào.

Một nam một nữ khóc lóc làm ầm trước cửa phòng bệnh Nguyễn Nhan, có rất nhiều người dừng lại xem.

“Nguyễn Nhan, dì quỳ xuống với con, chỉ cần con thả cha con ra, dù sao ông ấy cũng là cha ruột của con, nếu ông ấy không bị bệnh, điều kiện trong nhà không tốt thì ông ấy cũng sẽ không tìm con xin tiền.”

Một người phụ nữ trung niên mập mạp quỳ gối, giống như sợ người trong phòng bệnh không nhìn thấy.

Một chàng trai trẻ tuổi bên cạnh cố kéo phụ nữ trung niên: “Mẹ, mẹ đứng lên đi, chúng ta đừng quỳ nữa.”

“Con trai, không quỳ không được, mẹ không quỳ thì cha con phải ngồi tù, thân phận của cô ta không tầm thường, con xem công ty và nhà của chúng ta đi mỗi ngày có rất nhiều người gây sự, chúng ta không thể về nhà được.”

Phụ nữ trung niên vừa nói vừa lau nước mắt.

Người phụ nữ này là Đỗ Quyên, vợ của Nguyễn Chí Quân và con trai Nguyễn Bân.

Một người xướng một người hoạ, người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.

Quý Tử Uyên nhíu mày, Nguyễn Nhan nằm ở đây, Phàm Ngu luôn giữ bí mật, không biết mẹ con này biết được tin tức ở đâu.

Anh định đi qua.

Trợ lý nhỏ Nhạc Tình của Nguyễn Nhan cầm một thùng nước dội lên hai người này.

Mặc dù thời tiết không lạnh lắm, nhưng một chậu nước lạnh dội lên người làm cho Đỗ Quyên và Nguyễn Bân lạnh thấu xương, chỉ là nước thì thôi, trong đó còn có mùi hôi hôi.

Đỗ Quyên vẫn nhịn được, Nguyễn Bân chưa từng chịu khổ như thế, xù lông lên: “Cô dội thứ gì vậy?”

Nguyễn Nhan mặc đồ bệnh nhân, uể oải dựa vào tường, khuôn mặt trắng nõn mang theo vẻ tiều tụy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, nhưng cô lại nói ra lời đáng ghét.

“Nước tiểu của tôi.” Cô lạnh nhạt mở miệng, khuôn mặt tuấn tú của Quý Tử Uyên cũng giật giật.

Đỗ Quyên xoay người “Ọe ọe”.

Bà ta không hiểu, Nguyễn Nhan là người nổi tiếng lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế.

Nguyễn Bân tức điên lên: “Nguyễn Nhan, cô muốn chết à.”

Anh ta mất khống chế lao tới muốn đánh Nguyễn Nhan, chẳng qua anh ta chưa tới gần thì Quý Tử Uyên đã đá anh ta ngã xuống đất.

“Xui xẻo.” Quý Tử Uyên đá xong còn cọ cọ giày xuống đất, lau vết nước trên người Nguyễn Bân.

Nguyễn Bân ngã lăn quay, trên người đau đớn, anh ta tức giận muốn đánh lại, nhưng anh ta thấy dáng người cao lớn của Quý Tử Uyên thì sợ hãi.

Đỗ Quyên lập tức trách móc: “Bác sĩ đánh người, bác sĩ của bệnh viện này muốn đánh chết chúng tôi.”

“Mẹ, người phụ nữ này chắc chắn qua lại với đàn ông trong bệnh viện, cô ta lẳng lơ giống như mẹ mình vậy, nằm viện cũng không yên phận.” Nguyễn Bân lớn tiếng nói, anh ta chắc chắn dáng vẻ của Quý Tử Uyên chỉ là chó đội lốt người, có quan hệ với Nguyễn Nhan.

“Các người. . . Các người khinh người quá đáng, cha tôi cầm dao đâm tôi phải vào bệnh viện, tôi chỉ muốn lấy lại công bằng cho mình, tôi làm máy rút tiền của mấy người cũng đủ rồi, hôm nay mấy người có ồn ào suốt đêm thì tôi cũng sẽ không rút đơn kiện.”

Nguyễn Nhan lộ vẻ tức giận, sau đó che lấy vết thương, hai mắt nhắm lại ngất xỉu trên người Nhạc Tình.
 
Chương 1685


Chương 1685

Dáng vẻ kích động đến mức ngất đi.

Nhạc Tình hoảng sợ nói: “Bác sĩ Quý, làm sao bây giờ, Nguyễn Nhan ngất xỉu rồi.”

“Tôi đưa cô ấy đến phòng cấp cứu.”

Quý Tử Uyên nói xong thì bế Nguyễn Nhan lên, lúc anh rời đi còn trừng mắt với hai mẹ con Nguyễn Bân: “Gọi bảo vệ đuổi người gây sự ra ngoài.”

Nguyễn Bân và Đỗ Quyên lập tức ngây người.

Bọn họ không tin Nguyễn Nhan thật sự ngất đi, chắc chắn là cố ý.

Nhưng người khác không nghĩ vậy, người vây xem chán ghét nhìn bọn họ.

“Người ta tức giận đến ngất đi, đúng là quá đáng.”

“Tôi nghe cô gái kia nói cha cô ấy đâm cô ấy bị thương, chuyện này vốn là phạm pháp, rất bình thường mà.”

“Không muốn ngồi tù nên đến bệnh viện làm ầm lên chứ sao.”

“. . .”

Đỗ Quyên và Nguyễn Bân bị chỉ trích, đồng thời bảo vệ bệnh viện cũng tới kéo hai người rời khỏi bệnh viện, chẳng qua không kéo ra ngoài mà đưa vào nhà kho.

. . .

Quý Tử Uyên ôm Nguyễn Nhan vào thang máy, chẳng qua anh không đến phòng cấp cứu mà là đến phòng nghỉ của anh.

Sau đó anh đặt Nguyễn Nhan đang “Hôn mê” lên giường: “Được rồi, đừng giả vờ nữa, chỗ này chỉ có hai chúng ta.”

Nguyễn Nhan mở mắt ra, cô còn nghĩ Nhạc Tình phối hợp, không ngờ Quý Tử Uyên lại nhảy vào diễn.

“Diễn không tệ.” Quý Tử Uyên cười như không cười nhìn cô.

Nếu Thang Nhược Lan dùng chiêu này thì anh sẽ cảm thấy chán ghét muốn chết, nhưng Nguyễn Nhan dùng thì anh lại cảm thấy thú vị.

“Bình thường thôi.” Nguyễn Nhan không hoang mang ngồi dậy, chẳng qua lúc cô đứng dậy thì kéo căng vết thương ở lưng, cô đau đớn nhíu mày lại.

“Được rồi, cô nằm đi, đừng nhúc nhích.” Quý Tử Uyên nhìn ra được, thấp giọng cảnh cáo: “Đêm nay cô ở lại chỗ này, phòng bệnh của cô bị lộ rồi, chắc chắn sẽ có phóng viên lẻn vào.”

“Dù sao ngày mai tôi muốn xuất viện, vậy đêm nay tôi xuất viện sớm.” Nguyễn Nhan không muốn ở lại phòng nghỉ của anh.

“Không được.” Quý Tử Uyên từ chối: “Sáng mai cô còn phải kiểm tra.”

“Tôi hồi phục rất tốt, ngày kia tôi đến kiểm tra là được.”

“Không được.” Quý Tử Uyên vẫn từ chối: “Tôi là bác sĩ điều trị cho cô, nếu cô xuất viện sớm xảy ra chuyện gì, cô tìm tôi gây phiền phức thì tôi bị kiện vì làm việc không tốt.”

Nguyễn Nhan im lặng: “Tôi giống như người nhàm chán sẽ tìm anh gây phiền phức sao, hơn nữa tôi sẽ không xảy ra chuyện gì.”

“Ai biết được, biết người biết mặt nhưng không biết lòng.” Quý Tử Uyên nhíu mày cười khẽ.

Nguyễn Nhan bật cười: “Vậy tôi ký giấy cam đoan được không, nếu tôi xuất viện mà xảy ra chuyện gì thì sẽ tự chịu trách nhiệm.”
 
Chương 1686


Chương 1686

“Vậy cũng không được.” Quý Tử Uyên mập mờ nhìn cô: “Đêm nay cô cứ yên tâm nằm ở đây, ngoan, chỉ một buổi tối mà thôi, đừng không quan tâm đến sức khỏe, đôi khi phụ nữ phải yếu đuối một chút.”

“Tôi sẽ yếu đuối trước mặt người tôi yêu, nhưng tôi không làm thế trước mặt anh.” Nguyễn Nhan vẫn kiên quyết: “Làm ơn đi, anh sắp kết hôn rồi, đừng mập mờ với tôi được không, tôi đã nói tôi rất buồn nôn.”

“Buồn nôn, vậy cô nôn ra thử xem.” Quý Tử Uyên phát hiện cô làm cho tính tình của mình ngày càng kiên nhẫn và khoan dung.

Trước kia anh sẽ bình tĩnh rời đi.

Nguyễn Nhan: “. . .”

Quý Tử Uyên thấy cô không nhúc nhích thì cười: “Cô xem cô cũng không buồn nôn như thế, vừa rồi tôi còn giúp cô, nếu tôi không nhanh nhẹn ôm cô đi, trợ lý của cô còn chưa ôm cô thì bà mẹ kế kia còn khóc lóc một trận, nói không chừng còn lắc mạnh người cô nữa.”

Nguyễn Nhan tưởng tượng đến tình huống đó.

Hai người kia đầy xấu xa, hơn nữa Đỗ Quyên và Nguyễn Bân thật sự làm được chuyện đó.

Được rồi, cô biết tối hôm nay không lay chuyển được Quý Tử Uyên, cô lại có vết thương nên cũng lười tranh cãi.

“Được thôi, tôi nể mặt anh vừa giúp tôi, tôi nợ anh một lần, đêm nay tôi sẽ miễn cưỡng ngủ ở đây.” Khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Nhan lộ vẻ miễn cưỡng.

Chẳng qua cô nói gần nói xa cũng là không muốn ở lại đây, cô nợ anh một lần nên mới quyết định ở lại, cho nên hiện tại cô cũng không còn nợ anh nữa.

Quý Tử Uyên tức điên lên.

Người phụ nữ này đúng là. . . Làm cho anh ngứa răng.

“Nguyễn Nhan, cô có biết dáng vẻ này của cô gọi là gì không, không biết xấu hổ.” Anh không nhịn được mắng.

“Tôi nói sai sao, không phải anh muốn tôi ở lại à?” Nguyễn Nhan nhướng mày: “Anh cảm thấy tôi không biết xấu hổ thì tôi đi là được.”

“Được rồi, cô nằm đi, ai bảo cô ăn sạch tôi chứ.”

Quý Tử Uyên cười cười, anh thích tính cách này của Nguyễn Nhan, nếu cô giống như những người phụ nữ kia thì không thú vị gì cả.

Nguyễn Nhan lạnh lùng cong môi.

Cô biết Quý Tử Uyên nghĩ cái gì, hiện tại cô là món đồ chơi hiếm có của Quý Tử Uyên, khi nào anh có được, anh sẽ không quý trọng nữa.

Nếu Quý Tử Uyên là hoàng đế thì chắc chắn có thể có hậu cung ba nghìn mỹ nhân, mà mỗi người mỗi vẻ.

“Cậu Quý. . . .”

Lúc này có người bỗng nhiên gõ cửa một cái.

“Vào đi.” Quý Tử Uyên nói xong, một bảo vệ đi vào: “Vừa rồi tôi đã hỏi qua hai người kia, sở dĩ bọn họ biết số phòng bệnh của cô Nguyễn là vì có người gọi điện thoại nói cho bọn họ.”

“Có biết là ai không?” Quý Tử Uyên nhíu mày hỏi.

“Sim dùng một lần.” Bảo vệ nói: “Có lẽ là kẻ thù của cô Nguyễn.”

“Được rồi, anh ra ngoài đi, đưa hai người kia vào sở cảnh sát, nói gây sự ở bệnh viện.” Quý Tử Uyên dặn dò, trong phòng bệnh lại yên tĩnh.
 
Chương 1687


Chương 1687

Anh nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, cô thu lại ánh mắt, một lát sau cô ngẩng đầu lên nói: “Người biết số phòng bệnh của tôi rất ít, ngoại trừ nhân viên trong bệnh viện thì công ty cũng chỉ có mấy người.”

“Cô muốn nói cái gì?” Quý Tử Uyên ngồi xuống ghế.

“Có lẽ là Thang Nhược Lan.” Nguyễn Nhan thoải mái nói ra suy đoán: “Cô ta vô cùng hận tôi.”

Quý Tử Uyên nhìn cô một cái, cười khẽ: “Đây chỉ là suy đoán của cô, đương nhiên tôi có thể nghi ngờ cô đang chia rẽ quan hệ của tôi và Thang Nhược Lan.”

“Tôi cần chia rẽ à, tôi cũng không thích anh.” Nguyễn Nhan nói rất chắc chắn: “Ngược lại cô ta cảm thấy tôi là chướng ngại vật trên phương diện tình cảm và cả sự nghiệp.”

Cô nói câu “Không thích anh” vô cùng dứt khoát.

Mặt Quý Tử Uyên cứng đờ, sau đó thản nhiên nói: “Nếu cô muốn chia rẽ thì tôi cũng sẽ không có ý kiến.”

“Quên đi, anh là người rất đa nghi, nếu tôi muốn lên chính thức mà chia rẽ quan hệ của anh và Thang Nhược Lan thì anh tuyệt đối sẽ cảnh cáo tôi, nghiêm trọng hơn là nói công ty tạm thời đóng băng tôi.”

Nguyễn Nhan hững hờ nói: “Cậu Quý, anh muốn khống chế mọi thứ ở trong tay mình, giống như anh muốn một người phụ nữ thì hi vọng cô ta ngoan ngoãn nghe lời anh, không cho phép phản kháng, anh muốn cô ta lên làm chính thức thì mới được làm, muốn cô ta làm tình nhân thì phải ngoan ngoãn làm một tình nhân, anh có biết không, tôi ghét điểm này của anh nhất, giống như tất cả phụ nữ đều mong muốn có anh vậy.”

“Cô nói tiếp đi.” Quý Tử Uyên châm điếu thuốc, nụ cười ngày càng đậm.

Chưa có một người phụ nữ nào hiểu rõ anh như thế.

Mẹ anh còn không hiểu anh như thế.

Anh và Nguyễn Nhan mới quen biết chưa được bao lâu.

Thật là hiếm có.

Nguyễn Nhan cũng không khách sáo nói: “Nói thật, anh chỉ được ngoại hình dễ nhìn, điều kiện gia đình tốt một chút, y thuật giỏi một chút mà thôi, người khác không có những ưu điểm này, phụ nữ tìm đàn ông thì cần đẹp trai như thế làm gì, cũng không phải để anh bán nhan sắc kiếm tiền, nói về điều kiện gia đình tốt một chút, có nhiều người có điều kiện tốt, đương nhiên đa số mọi người kém hơn anh, nhưng không ăn chơi như anh, còn người giỏi y thuật cũng rất nhiều, Quý Tử Uyên, anh không quá ưu tú, cũng không có tư cách khiến tôi chia rẽ quan hệ của anh và Thang Nhược Lan.”

“Nói thật, hai người coi tôi là gì, một người quấn lấy muốn ngủ với tôi, một người ghen tỵ với tôi, các người cảm thấy tôi giống như con kiến, muốn chơi thì chơi, muốn bóp chết thì bóp chết tôi đúng không.”

Bầu không khí trong phòng bệnh lạnh xuống không độ vậy.

Quý Tử Uyên lạnh lùng dập tắt điếu thuốc trong tay.

Anh đứng người lên đi đến bên giường, đôi mắt lạnh lẽo: “Nguyễn Nhan, có phải gần đây tôi đối xử tốt với cô làm cho cô được voi đòi tiên đúng không.”

“Ôi trời, anh cảm thấy tôi mang ơn anh thì sẽ khép nép trước mặt sao, anh biết tôi nói chuyện khó nghe nhưng không ngừng đến gần tôi, không phải muốn bị mắng sao.”

Nguyễn Nhan lạnh như băng nói: “Anh muốn quấn lấy tôi là chuyện của anh, tôi không đồng ý là chuyện của tôi, hơn nữa anh quản lý tốt người phụ nữ của mình đi, đó là chuyện của anh.”
 
Chương 1688


Chương 1688

“Nguyễn Nhan, cô chắc chắn Thang Nhược Lan làm sao, cô có chứng cứ à.” Sắc mặt Quý Tử Uyên vô cùng khó coi, không phải anh bảo vệ Thang Nhược Lan, anh chỉ cảm thấy là một người đàn ông lại mất mặt như thế.

“Thật ngại quá, tôi không trêu chọc anh trước, trong công ty không có ai ngồi chung bàn với tôi cả.” Nguyễn Nhan đầy lý lẽ, cũng không chớp mắt.

Cô không có chứng cứ, nhưng cô chắc chắn là Thang Nhược Lan.

Quý Tử Uyên tức giận đến trái tim đau đớn.

Lần này cô chọc tức anh tàn nhẫn nhất.

“Nguyễn Nhan, cô đúng là thích ăn đòn, cô nói tôi là cái thá gì, vậy tôi sẽ cho cô xem tôi là gì.”

Quý Tử Uyên hoàn toàn bị chọc giận.

Những ngày qua, anh đối mặt với sự lạnh lùng, không coi anh ra gì của cô, anh còn lấy lòng cô.

Nhưng anh lại nhận được sự nhục nhã.

Đừng nói Nguyễn Nhan, cha anh cũng không dám mắng anh như thế.

Anh đè Nguyễn Nhan xuống giường, dáng người cao lớn đè lên.

Nguyễn Nhan vừa phản kháng thì đụng vào vết thương.

“Nguyễn Nhan, tôi thừa nhận cô hiểu rất rõ tôi, nhưng không phải cô xem thường tôi sao, Quý Tử Uyên này không muốn ép buộc phụ nữ, nếu cô không muốn đi theo tôi thì có thể giả vờ câm điếc, đừng ra vẻ trong sạch mà còn muốn mắng tôi.”

Quý Tử Uyên cởi đồ bệnh nhân của cô ra, nút áo lập tức rơi ra.

Dưới ánh mắt tức giận của Nguyễn Nhan, Quý Tử Uyên cúi đầu chặn môi cô lại.

Mỗi ngày cô uống thuốc truyền dịch, trên môi đầy mùi thuốc, nhưng sau khi anh nhấm nháp lại cảm thấy hương vị ngọt ngào muốn chết.

Nhưng những lời nói ra từ đôi môi ngọt ngào này làm cho anh tức giận muốn chết.

Quý Tử Uyên mang theo sự trừng phạt cắn vào môi cô một cái.

Đôi môi mỏng sạch sẽ của Nguyễn Nhan bị cắn lập tức bị chảy máu, vết thương khiến cô rất đau, đầu óc thì choáng váng.

Một mùi máu tanh bốc ra từ môi của hai người, khiến cô cảm thấy khó chịu.

Cô thực sự cảm thấy buồn nôn.

Môi này của Quý Tử Uyên không biết đã hôn qua bao nhiêu phụ nữ.

Hơn nữa, cô cũng không quên những lời anh ta nói khi tống cô vào tù, rất cay nghiệt và tàn nhẫn.

Đột nhiên, hận mới và hận cũ trào dâng lên.

Nguyễn Nhan không biết dùng sức ở đâu, ngược lại cắn chặt môi Quý Tử Uyên.

Không giống như Quý Tử Uyên, kiểu cắn của cô giống như một con sói.

Ngay cả một người đàn ông như Quý Tử Uyên không sợ đau cũng cảm thấy đau đớn, thậm chí anh ấy còn nghi ngờ người phụ nữ này sẽ cắn đứt môi mình trong phút chốc.

Nếu như lúc trước còn lưu luyến, Quý Tử Uyên muốn nếm thử một hồi, nhưng hiện tại thì thực sự rất kinh ngạc.

Giống như anh lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Nhan, ánh mắt cô rất lạnh lùng, đầy sự căm hận, như thể … như thể lần cuối cùng anh nhìn thấy Nhạc Tiếu Nhi tại tòa.

Khi cô ấy bị cảnh sát bắt, cô ấy đã nhìn lại anh với ánh mắt đó.
 
Chương 1689


Chương 1689

Sự thất thần ngắn ngủi khiến cổ anh bị cuốn vào và bị thương.

Anh đột ngột tỉnh lại, nhận ra sự tàn bạo của Nguyễn Nhan thực sự sắp nuốt chửng anh.

Anh mạnh mẽ đẩy cô ra, nhưng Nguyễn Nhan như phát điên, móc cổ thật chặt, cả người nhảy dựng lên, cắn chặt môi.

“Nguyễn Nhan… Cô muốn chết… phải không?” Quý Tử Uyên tức giận không tự chủ được đẩy Nguyễn Nhan ra, Nguyễn Nhan đập vào tủ đầu giường trúng chỗ của vết thương, khiến cô đau nhói.

Nguyễn Nhan không chịu được nữa mà ngất đi.

Quý Tử Uyên tỉnh táo lại, nhìn người phụ nữ ngất xỉu, trên giường đầy vết máu, đầu óc anh cảm thấy rất hoang đường.

Anh là người hào môn, cao cao tại thượng.

Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một người phụ nữ lại phản kháng anh kịch liệt như vậy.

Vừa chống cự, vừa xem anh như một con cầm thú.

Anh không thể quên được ánh mắt căm hận của Nguyễn Nhan.

Tại sao cô ấy lại ghét anh đến mức như vậy?

Bởi vì vừa rồi anh cưỡng hôn cô, không phải là cô đã chọc tức anh sao, dám làm như vậy thì cô sẽ gánh lấy hậu quả.

Nhưng bây giờ, cô ấy đã bất tỉnh.

Cũng không phải giả vờ choáng váng như trước, ngay cả trên lưng cũng thấm đẫm máu.

Vốn dĩ vết thương của cô đã đỡ hơn rất nhiều, ngày mai cô còn có thể xuất viện, nhưng vì giằng co như vậy mà vết thương lại vỡ ra.

“Người đâu.” Quý Tử Uyên lật nghiêng người phụ nữ trên giường, vội vàng đi cấp cứu.

Cô y tá nhỏ trực ở phòng ban, rất kinh ngạc khi nhìn thấy miệng Quý Tử Uyên dính đầy máu. Ấn tượng của tất cả mọi người trong bệnh viện với Quý Tử Uyên vẫn mãi là khoác một chiếc áo trắng, phong độ, lãng tử, khôi ngô tuấn tú, anh ấy là Quý thiếu của Quý gia, thân phận cao quý, nhưng chưa từng cao ngạo với các cô, những cô y tá nhỏ bé này.

Nhưng một người như vậy, đêm nay lại hoảng sợ, vội vàng ôm một người phụ nữ chạy vào phòng cấp cứu.

Sau khi Nguyễn Nhan được đưa vào phòng mổ, Quý Tử Uyên dùng kéo cắt bỏ quần áo của cô.

Bác sĩ trực ban đi tới, nói: “Quý bác sĩ, anh cũng bị thương, anh đi bôi ít thuốc đi, ở đây để tôi xử lý.”

Gần đây, tất cả mọi người trong bệnh viện đều nghe phong phanh tin tức Quý Tử Uyên chăm sóc ngôi sao VIP Nguyễn Nhan rất đặc biệt, thậm chí anh ấy không ngần ngại hạ thấp địa vị của mình để làm y sĩ điều trị cho Nguyễn Nhan.

Tuy rằng Quý Tử Uyên sắp kết hôn, nhưng không phải phú nhị đại có sở thích như vậy sao? Mọi người đều ngầm hiểu ra.

Chỉ là không ai ngờ lại khiến bệnh nhân ngất xỉu.

Nhìn vết thương trên môi Quý Tử Uyên, lại nhìn vết thương cùng vết máu trên miệng Nguyễn Nhan.

“Không cần, anh hãy đi ra ngoài.” Quý Tử Uyên nhìn thấy Nguyễn Nhan thân thể trắng nõn, trong tiềm thức liền dùng thân thể của mình che lại, không muốn người đàn ông khác nhìn thấy.

Cho dù biết người bên kia là bác sĩ, nhưng trong tiềm thức anh cũng không muốn.
 
Chương 1690


Chương 1690

Bác sĩ trực ban xấu hổ, bất đắc dĩ nhếch khóe miệng rồi lập tức đi ra ngoài.

Sau khi Quý Tử Uyên khâu vết thương cho Nguyễn Nhan, Nguyễn Nhan không hề tỉnh lại, nhưng cảm thấy cô ấy rất khó chịu, lông mày nhíu chặt lại.

Nét mặt của cô thật ra rất xinh đẹp, sạch sẽ, nhưng hết lần này đến lần khác vẻ mặt hận thù này khiến cho Quý Tử Uyên trở tay không kịp.

Sau khi yêu cầu y tá đưa Nguyễn Nhan về phòng bệnh, anh quay trở lại văn phòng.

Anh ngồi trên ghế châm điếu thuốc, điếu thuốc trên môi dính máu, có thể là máu của anh, cũng có thể là của Nguyễn Nhan.

Không biết anh đã ngồi ở đó bao lâu, Khổng bác sĩ, thường ngày có mối quan hệ tốt với anh, bước vào với lọ thuốc và nói: “Tôi thực sự phục anh, đang bị thương mà vẫn hút thuốc.”

Quý Tử Uyên sắc mặt lạnh lùng, không nói gì.

Khổng bác sĩ không có cách nào khác, đành phải thuyết phục: “Tôi nghe bác sĩ trực ban nói miệng anh đau, không dùng thuốc sẽ loét ra.”

Sau khi Quý Tử Uyên đưa tay sờ lên miệng, hừ lạnh một tiếng, cắn thật sâu.

“Thoa thuốc đi.” Anh dựa vào ghế da.

Khổng bác sĩ mất năm sáu phút đồng hồ giúp anh thoa thuốc nói: “Lần này không phải tìm phụ nữ, mà là chó sói. Tôi khuyên anh nên tránh ra, đừng quan tâm đến người đó nữa.”

“Tôi giống như người dễ bị phụ nữ mưu kế dụ dỗ sao?” Quý Tử Uyên chế nhạo.

“Vết thương của anh lần này thật sự không đơn thuần là vết cắn của cảm xúc tình yêu nam nữ, anh tạm thời có thể có được cô ấy, nhưng anh có yên tâm để một người như vậy ở bên cạnh không? Ai biết được một ngày nào đó cô ấy có hạ độc anh hay không, đừng vì chút cảm tính mà đánh đổi mạng sống của mình.” Khổng bác sĩ ân cần nhắc nhở.( là anh Uyên nợ người ta mà)

Quý Tử Uyên đột nhiên im lặng.

“Tôi đi đây, nói cho tôi biết khi cô ấy tỉnh lại.” Quý Tử Uyên đứng dậy, cầm cái áo khoác trắng rời đi.

Khi ra khỏi bệnh viện, cả người có chút nhụt chí, phải thừa nhận lời Khổng bác sĩ nói rất đúng.

Anh chỉ là không hiểu, anh và Nguyễn Nhan làm sao lại trở nên như thế này, như là kẻ thù.

Suy cho cùng, ngay từ đầu người gây ra chuyện vẫn là Thang Nhược Lan.

Thang Nhược Lan….

Quý Tử Uyên cười lạnh, khởi động xe đến biệt thự nơi Thang Nhược Lan ở.

Biệt thự này là anh tặng cô ta, nhưng là lần đầu tiên anh đến đây.

Khi đến cửa biệt thự, bảo vệ nhìn thấy, lập tức mở cổng điện.

Quý Tử Uyên xuống xe, trực tiếp đi vào.

Thang Nhược Lan còn chưa ngủ, nghe thấy anh tới, lập tức mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm đi xuống lầu, “Tử Uyên, sao anh lại đến đây … Ôi, cái miệng anh bị sao vậy.”

Khi Thanh Nhược Lan nhìn thấy đôi môi mỏng của anh, cô ấy nghĩ ngay đến việc bị cắn.

Chỉ là ai đã dám cắn anh ấy

Không phải là…

Trong lòng cô xuất hiện một người, nhưng cô không dám nói ra, chỉ có thể hận đến nghiến răng nghiến lợi.
 
Chương 1691


Chương 1691

“Tôi hỏi cô, có phải cô đã gọi điện cho Đỗ Quyên, Nguyễn Bân, nói cho bọn họ địa chỉ khu nội trú Nguyễn Nhan đang điều trị đúng không?.” Quý Tử Uyên đi thẳng vào vấn đề, lạnh lùng hỏi.

“Đỗ Quyên và Nguyễn Bân là ai vậy?” Thang Nhược Lan trong lòng rất hồi hộp nhưng lại giả vờ như không biết gì.

Nhưng vừa dứt giọng, cô đã bị Quý Tử Uyên bóp cổ.

Cô cảm thấy gần như nghẹt thở tại chỗ, “Quý … Quý ….”

Quý Tử Uyên đêm nay có nhiều điều khiến anh  nghẹn ngào, rất tức giận.

Lúc này, có vẻ như cuối cùng anh cũng tìm được chỗ để trút giận.

Anh từ trước đến nay là người không bao giờ dễ bộc lộ cảm xúc, nhưng lúc này, một đôi mắt lại tràn ngập sự lạnh lùng, tức giận.

Lúc trước những người phụ nữ mà anh ấy chơi qua đường có chút mưu đồ, anh ấy đều biết nhưng cũng lười đi vạch trần điều đó, chỉ cần không ảnh hưởng đến đại cục là được. Nhưng là Thang Nhược Lan này ỷ lại sắp kết hôn với anh, cho dù anh đã cảnh cáo bao nhiêu lần rồi mà vẫn ba lần bảy lượt khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của anh.

Nguyễn Nhan không có chứng cớ, nhưng anh ấy không phải là kẻ ngu ngốc.

Gương mặt xinh đẹp của Thang Nhược Lan đỏ bừng rồi dần dần chuyển sang màu tím tái, cô cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng và dường như sắp nghẹt thở, Quý Tử Uyên cuối cùng cũng đã hất cô ra.

Cô hít một hơi vào trong tuyệt vọng, như thể cô đang đi trên bờ vực của sự sống và cái chết.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông vô cảm trước mặt, trong tiềm thức có một chút hoảng sợ.

“Tôi… tôi không có làm.” Nước mắt Thang Nhược Lan rơi xuống sột soạt, kết hợp với vẻ mặt sợ hãi kia, trông vô cùng đáng thương, “Tôi không có hại Nguyễn Nhan.”

“Thang Nhược Lan, cô thật là đạo đức giả.” Quý Tử Uyên càng nhìn càng chán ghét, “Cô có biết tôi ghét nhất cái gì không, đó là dám làm mà không dám thừa nhận, còn tỏ vẻ là mình bị oan.”

Về điểm này, Nguyễn Nhan không giống với cô.

Cô ấy xấu, cô ấy hung ác, cô ấy xảo quyệt, tất cả đều trắng trợn, không cần phải che giấu.

Mặc dù đôi khi cô ấy khiến cho anh phải tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhưng không đến mức làm cho anh ấy ghét vì sự ác độc.

“Tôi không có, nếu tôi làm như vậy, tôi sẽ thừa nhận.” Thang Nhược Lan dõng dạc đáp lại, chuyện đó cô không có tự mình ra tay, mà đây là điện thoại công cộng có thẻ dùng một lần, căn bản là không thể điều tra ra được.

“Cô cho rằng chỉ cần cô không thừa nhận, thì tôi sẽ không làm gì được cô đúng không.” Giọng điệu sắc bén của Quý Tử Uyên đâm thẳng vào suy nghĩ của cô một cách không thương tiếc.

“Tử Uyên, anh không thể đối xử với tôi như vậy.” Thang Nhược Lan nghẹn ngào khóc, “Anh muốn ở bên Nguyễn Nhan, tôi không có phản đối, tôi đã sớm quyết định nhắm mắt cho qua, tôi cũng hiểu được có thể kết hôn với anh đó là phúc của tôi, tôi chưa bao giờ dám đòi hỏi sẽ quản lý anh, anh cũng không thể vu khống tôi như vậy. “

“Thật tiếc khi cô không nhận ra đó là một điều may mắn.”

Quý Tử Uyên giễu cợt, “Ngược lại là mấy năm nay tôi đã nuôi tham vọng của cô, gần đây nghe nói bằng hữu của cô ở Thanh Đồng đã bí mật trở về, cô và cô ta còn rất thân nhau, còn đi hội quán của Triệu Vệ Bách.”
 
Chương 1692


Chương 1692

Thang Nhược Lan nghiến răng. “Lại là Khương Tuyết Nhu đúng không? Tối hôm đó, cô ta cùng Tống Thiếu, Lâm Minh Kiều ở đó, tôi không nói lời nào, cũng không ném đá giấu tay.”

Quý Tử Uyên khinh thường nhếch môi, “Vậy tôi có nên vỗ tay tán thưởng, nói cô làm rất tốt.”

Thang Nhược Lan tái mặt, “Tử Uyên, tôi không có cách nào, tôi biết Khương Tuyết Nhu là bạn gái của Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn là anh em tốt của anh, bất luận thế nào tôi cũng không nên can thiệp sâu vào chuyện của Khương Kiều Nhân. Căn bản là anh cũng không biết gia cảnh hiện tại bây giờ của Khương Kiều Nhân, ngay cả tổng thống cũng muốn ngả mũ. Tôi cũng vì Quý gia muốn kết giao để anh có thể tiến cao hơn trong tương lai mà không cần vất vả nhiều như vậy.”

“Vậy thì cô có biết kẻ đứng sau Khương Kiều Nhân là ai không?” Khuôn mặt tuấn tú của Quý Tử Uyên đột nhiên giảm bớt lửa giận, như bị lời nói của Thang Nhược Lan làm cho cảm động.

“Tôi không biết.” Thang Nhược Lan có chút ngượng ngùng, “Khương Kiều Nhân không có dẫn tôi đi gặp mặt, trước mặt Khương Kiều Nhân thì Triệu Vệ Bách rất thận trọng, giống như muốn lấy lòng cô ấy, đúng rồi, Kiều Nhân còn giới thiệu cho tôi biết vị đạo diễn vĩ đại của Hollywood ở nước M.”

Quý Tử Uyên quay đầu đi tới bên cửa sổ phía trước suy nghĩ sâu xa.

Anh ấy nghĩ rằng mình có thể biết được thứ gì đó từ Thang Nhược Lan, nhưng anh  không ngờ Thang Nhược Lan không biết gì.

“Tử Uyên, tôi có thể giới thiệu Khương Kiều Nhân với anh, chỉ cần dựa lưng vào người đứng sau cô ấy, Quý gia sẽ bước lên một bậc cao mới.” Thang Nhược Lan lấy hết can đảm ôm eo anh từ phía sau.

Quý Tử Uyên nhẫn tâm kéo tay cô ra, “Thang Nhược Lan, cô biết không, bốn năm trước, Khương Kiều Nhân đã phẫu thuật thẩm mỹ và trở thành một người phụ nữ khác, cải trang thành người chăm sóc ở bên cạnh Hoắc Anh Tuấn, cô ấy đã bỏ thuốc vào trong chế độ ăn mỗi ngày của Hoắc Anh Tuấn để làm cho tình trạng của anh ấy tồi tệ hơn.”

Anh chậm rãi quay người lại, ánh mắt lạnh lùng không chút nhiệt độ, “Sau khi bị vạch trần, cô ấy đã phóng hỏa thiêu chết Hạ Tuyền thật để bịt đầu mối, chúng tôi còn tưởng người chết đó là cô ấy. Không những vậy cô ấy còn lôi kéo Sở Minh Khôi, giá họa cho Nhạc Tiếu Nhi là người phóng hỏa thiêu chết Hạ Tuyền.

Thang Nhược Lan thân thể run lên.

Lúc đầu cô cũng có nghe nói đến những chuyện đó, nhưng không biết rằng Khương Kiều Nhân cũng có liên quan, lại càng không biết Nhạc Tiếu Nhi bị oan.

Cô ấy thậm chí còn không quen biết gì với Nhạc Tiếu Nhi.

Cô cũng chỉ nghe phong phanh là Nhạc Tiếu Nhi cũng từng kết giao với Quý Tử Uyên.

Cô cũng nghĩ rằng, chẳng qua là người phụ nữ mà Quý Tử Uyên chơi qua đường.

“Cô có biết Nhạc Tiếu Nhi là ai không?” Quý Tử Uyên kéo mẹ môi, giọng nói lạnh lùng, “Cô ấy là người phụ nữ đầu tiên của tôi.”

Nói xong, anh giơ chân dài lên, đá vào bụng Thang Nhược Lan một cách dữ dội.

Thang Nhược Lan bay ra sau hơn một mét và rơi xuống đất.

Cô run lên vì đau.

Quý Tử Uyên từng bước đi tới, khiến cô có cảm giác như tử thần đang tới gần.

“Thứ tôi ghét nhất trên đời chính là Khương Kiều Nhân này, cô ta đùa giỡn, xem tôi như một thằng ngốc để tôi tự tay tống Nhạc Tiếu Nhi vào tù, cô còn thân thiết với cô ta như vậy, muốn làm bạn gái tôi sao?”

Quý Tử Uyên cười một cách tàn nhẫn, “Thang Nhược Lan, lần này cô không chỉ giẫm lên ranh giới của tôi mà còn muốn giẫm mạnh hơn vào ranh giới đó. Cô không biết sống tốt sao, làm Quý Thiếu phu nhân mà cô còn chưa cảm thấy hài lòng, cô còn muốn hoàn toàn độc chiếm tôi, tôi cần cô giới thiệu người đứng sau lưng sao? Cho dù muốn leo lên thì tôi cũng sẽ không bao giờ bám lấy Khương Kiều Nhân, cô thích theo bám cô ta thì tự mình đi tìm cô ta, đối với cô, tôi không có ý định kết hôn.”
 
Chương 1693


Chương 1693

Lời nói của anh giống như gáo nước lạnh đổ xuống đầu cô.

Thang Nhược Lan thật sự sợ hãi, cô vội nắm lấy ống quần của anh, khóc lóc van xin, “Không được em không thể không có anh, em yêu anh, Tử Uyên, em không biết giữa anh và cô ấy có mối thù lớn như vậy.”

“Thang Nhược Lan, tôi đã cảnh cáo cô hết lần này tới lần khác, làm người phải biết điểm dừng nhưng cô rõ ràng là không để những lời tôi nói đó vào tai, cô cho rằng tôi sẽ bị lừa gạt, lần này tôi sẽ không tha thứ cho cô nữa.”

Quý Tử Uyên cúi người, rút ​​tay về, xoay người, lạnh nhạt bước đi về phía cửa.

“Đừng đi, Tử Uyên, em không dám, em thực sự không dám nữa.” Thang Nhược Lan đứng dậy, ôm lấy đôi chân dài của mình một lần nữa.

“Em cuối cùng cũng cầu xin tôi.”

Lương Duy Phong nhìn bộ dạng khuất phục của cô, cả người ngơ ngẩn không nói nên lời, không khỏi tự hào, “Nhưng thái độ cầu xin của em có phải tùy hứng quá không. Dù gì cũng phải thành tâm một chút. Em về nhà và ngủ cùng tôi. ”

Anh ghé vào tai cô, “Hay là … thử ngay đi, nếu tôi hài lòng với cách phục vụ của em, trước mặt mẹ em tôi có thể nói tốt vài câu.”

Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, vẻ mặt tiều tụy suýt chút nữa khiến cô nôn mửa.

Một lúc sau, cô khó khăn rút tay lại, “Anh muốn ngủ với tôi, anh có xứng không? Nhìn bộ dạng của anh rất ghê tởm vừa xấu vừa già.”

“Khương Tuyết Nhu, em muốn tìm chết.” Tâm trạng tốt của Lương Duy Phong hoàn toàn biến mất, hai mắt phun ra lửa, “ Em có biết hậu quả của việc đắc tội tôi không? Em sẽ không trông cậy được vào Thương Dục Thiên. Mặc dù ông ấy có quan hệ tốt với Tống tổng, nhưng nhân lực của ông ấy không vào được Nguyệt Hàn. Bởi vì phía sau có Mạnh Quốc Xuyên. Hiện tại Tống tổng cũng không dám đắc tội Mạnh tổng, nếu em trông cậy vào Lâm Minh Kiều và Thương Dục Thiên hoàn toàn là một giấc mơ, giờ em bị cô lập và bơ vơ. ”

Anh từng bước đến gần, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm “Đừng tưởng rằng sẽ đưa được gia đình ra nước ngoài chỉ cần tôi nói vài lời với Mạnh bộ trưởng. Thủ tục đưa gia đình em đi nước ngoài không thể làm một sớm một chiều, nó có thể mất một tháng, nhưng ai biết được một tháng đó có thể xảy ra chuyện gi? ”

Khương Tuyết Nhu cả người run lên.

Người đàn ông này giống như một con quỷ, không, anh ta còn hung ác hơn một con quỷ.

“Tôi đang đợi điện thoại của em. Vì em số điện thoại của tôi chưa bao giờ thay đổi.” Lương Duy Phong cười khúc khích, bước chân đi.

Khương Tuyết Nhu nhìn bóng lưng của anh ta, cô hận vì không thể lấy xe đâm anh ta.

May mắn thay, bây giờ cô không có lái xe.

Sau khi rời khỏi Hoắc Thị, tâm trạng cô rất phiền muộn.

Hôm nay cô cảm thấy rất mệt mỏi, cô hận không chấm dứt được,  nếu cô chết hai đứa nhỏ phải làm sao còn Diệp Gia Thanh nữa?

Cô thẫn thờ đi bên lề đường.

Cách đó không xa, một chiếc Bentley lái tới.

Mạnh Tử Hàm ngồi trong xe, cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt đã nhìn thấy ở bên ngoài Khương Tuyết Nhu đang tuyệt vọng.
 
Chương 1694


Chương 1694

Cô liếc mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn ở bên cạnh đang bấm điện thoại, sau đó bình tĩnh nháy mắt với người tài xế trước mặt.

Lái xe cố ý nghiêng tay lái sang một bên, nước ở vũng bùn bên đường  tạt vào quần và áo của Khương Tuyết Nhu.

Chiếc xe phanh gấp.

Hoắc Anh Tuấn ngẩng đầu nhìn Mạnh Tử Hàm cười nói: “Giật cả mình. Vừa rồi tài xế lái xe quá nhanh phanh gấp nước bên đường hình như tạt vào người khác rồi, để tôi đi xuống xin lỗi.”

Hoắc Anh Tuấn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Khương Tuyết Nhu ướt sũng bắn tung tóe, ánh mắt lập tức dừng lại.

“Các người có biết lái xe không?” Khương Tuyết Nhu đầy tức giận, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mạnh Tử Hàm mặc áo gió, tự đắc đi ra từ băng ghế sau.

“Ồ, đây không phải là Khương tiểu thư sao, thật xin lỗi,” Mạnh Tử Hàm giả bộ chán ghét che mũi, “Thối quá.”

Khương Tuyết Nhu sắc mặt tối sầm lại, trực tiếp nói: “Sớm biết đi ra ngoài xem ngày hoàng đạo, thật sự cái gì vớ va vớ vẩn cũng thể gặp.”

“Đủ rồi, không phải áo chỉ có ướt chút ít sao, tôi thật lòng xin lỗi rôi, Nói cho cô biết, cô bị ướt là đáng đời, ai biểu cô đi gần vũng nước.

Mạnh Tử Hàm nói xong, sắc mặt  liền thay đổi, xoay người mở cửa sau,

tiến vào người đàn ông bên trong làmnũng. Hoắc Anh Tuấn người phụ nữ

kia mạnh miệng quá, làm nhục tôi.

Hôm nay anh phải khiến cô ấy xin lỗi tôi.

Xe yên lặng một hồi, một bóng dáng cao lớn tuấn tú bước ra.

Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu nhìn bóng dáng người đàn ông đứng bên cạnh Mạnh Tử Hàm, chiếc áo sơ mi màu xanh đậm trên người đó là chiếc áo cô mua cho anh ấy hôm trước, lúc đó trông rất đẹp, sau khi mặc vào thì hiện hết mọi thứ khí chất của người trưởng thành, lúc này Mạnh Tử Hàm đang nắm lấy cánh tay của anh.

Trong cảnh này, cho dù là anh ấy diễn, Khương Tuyết Nhu cũng cảm thấy rất mỉa mai.

“Anh cũng nghĩ tôi cần xin lỗi cô ấy sao?” Cô biết mình không nên hỏi, nhưng cô vẫn hỏi.

Hoắc Anh Tuấn trầm mặc nhìn cô, đáy mắt không đáy, thật lâu cũng không lên tiếng.

“Anh nói gì đi.” Mạnh Tử Hàm lắc lắc cánh tay, “Hoắc Anh Tuấn, đừng quên hiện tại anh đang theo đuổi tôi, anh chưa thể buông tha vợ cũ của anh đúng không?”

“Em nghĩ nhiều quá.” Hoắc Anh Tuấn nhẹ giọng nói.

“Vậy thì anh kêu cô ấy xin lỗi tôi, sao cô ấy lại nói tôi là vớ va vớ vẩn, chẳng phải cô ấy ghen tị việc anh ở bên tôi.” Mạnh Tử Hàm hừ lạnh một tiếng, “Nếu anh không kêu cô ấy xin lỗi tôi, có nghĩa về cơ bản anh  không thể buông cô ấy đi. ”

Trong mắt Khương Tuyết Nhu lóe lên tia chán ghét, “Được rồi, đừng ép buộc anh ấy, tôi xin lỗi cô, thực xin lỗi. Tôi không nên nói cô là đồ vớ va vớ vẩn.”

Cô ấy quay đầu và rời đi sau khi nói.

Mạnh Tử Hàm bức xúc đến mức giậm chân nói: “Cô đứng lại đó cho tôi, một lần nữa xin lỗi tôi.”

Khương Tuyết Nhu mặc kệ không quan tâm đến thái độ cô ấy, không hề nhìn cô ấy một cái, Mạnh Tử Hàm tức giận vô cùng, “Hoắc Anh Tuấn, sao anh không nói lời nào, cô ấy hay là tôi quan trọng.”
 
Chương 1695


Chương 1695

Hoắc Anh Tuấn nhướng mày lãnh đạm, “em muốn tôi nói gì, em đột nhiên yêu cầu tài xế lái xe vượt lên, cố ý tạt nước vào người khác. Chẳng phải em muốn khoe khoang trước mặt cô ấy, rồi để chồng làm nhục vợ cũ ? Xin lỗi, nếu em muốn diễn người đàn ông phụ bạc thì tôi không thể làm chuyện như vậy được. ”

Đôi mắt dò xét của anh như có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ, Mạnh Tử Hàm có chút buồn bực, “Rốt cuộc anh chỉ là không nỡ làm cô ấy tổn thương.”

“Nếu em muốn nghĩ như vậy, tôi không còn cách nào.”

Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt quay đầu lại sau khi nói.

Mạnh Tử Hàm tức giận, mình muốn làm gì thì làm. Nhưng nhìn thấy thái độ lạnh lùng cùng bóng lưng đẹp trai của anh ấy, cô không khỏi ôm lấy cánh tay anh ấy, “Ừm, tôi thừa nhận là mình quá đáng, nhưng tôi ghen tỵ . ”

“Này, đừng ghen.” Hoắc Anh Tuấn bóp nhẹ cằm cô, giọng nói nhẹ nhàng khiến trái tim Mạnh Tử Hàm cứng lại một nửa.

Người đàn ông này giống như cây thuốc phiện, biết như vậy là bỏ thuốc độc vào người nhưng cô vẫn không khỏi vui mừng.

Cô không biết rằng, ở một nơi mà cô không thể nhìn thấy, trong đáy mắt Hoắc Anh Tuấn có một tia lạnh lẽo.



Đến tối, sau khi tiễn Mạnh Tử Hàm trở về.

Ngôn Minh Hạo lái xe đến và Hoắc Anh Tuấn ngồi vào.

Ngôn Minh Hạo trầm giọng nói: “Lương Hải Quỳnh nhắn tin nói mấy ngày nay cô ấy đều theo dõi những người điều hành thân cận với Lương Duy Phong. Cô ấy phát hiện có một người ở Thanh Đồng là KTV mà Lương Duy Phong hay gặp. Thậm chí chiều nay còn đi gặp nữa, khi đi còn mang theo một người nữa, hình như là bác sĩ của Lương gia. ”

“KTV?” Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, “còn đi cùng bác sĩ sao.”

“Ừ.” Ngôn Minh Hạo cúi đầu, “Lương Duy Phong không phải đã cho người chặt đứt ngón tay của Thương Mỗ sao? Anh ấy nhất định bị thương nặng nên gọi bác sĩ đến chữa trị là chuyện bình thường.”

“Chậc chậc, nhìn xem cô bây giờ giống như một con chó, Thang Nhược Lan, cô không muốn  cho mình một chút tự trọng sao.” Quý Tử Uyên trong đáy mắt hiện lên sự chán ghét càng ngày càng mãnh liệt.

“Em thật sự rất yêu anh, em yêu đến mức không cần tự trọng.” Thang Nhược Lan thất thần khóc nói.

“Quên đi, thứ cô yêu chính là thân thể của tôi, thứ cô yêu chính là thân phận và địa vị, thứ cô yêu chính là vinh quang và thể diện mà tôi có thể mang đến cho cô.” Đôi mắt bình tĩnh của Quý Tử Uyên không bộc lộ ra chút cảm xúc gì.

“Thang Nhược Lan, hãy là người thông minh. Cô làm tất cả mọi thứ cho tôi, tôi cũng không lưu luyến lấy những thứ đó. Đừng mong Khương Kiều Nhân sẽ giúp cô, cô ta muốn kết thân với cô chẳng phải là vì cô sắp kết hôn với tôi sao, khi cô mất đi danh hiệu làm Quý Thiếu phu nhân, cô nghĩ rằng cô ta còn muốn kết thân với cô nữa không?”

Quý Tử Uyên hất cô ra rồi mở cửa.

Thang Nhược Lan rốt cuộc không chịu nổi nữa, “Quý Tử Uyên, nếu không kết hôn với em, em sẽ không bao giờ hiến máu cho mẹ anh nữa.”

Đôi mắt Quý Tử Uyên lóe lên vẻ chán ghét sâu sắc, “Thang Nhược Lan, cũng vì sự bao dung của tôi đã khiến cô đã trở thành con quỷ ăn thịt người không biết no. Cô tự nghĩ lại bản thân mình trong nhiều năm qua, tôi đã ban tặng cho cô vô số của cải, cho cô có một sự nghiệp đỉnh cao, cô cũng không vừa lòng, cô còn muốn làm bạn gái của tôi, tôi cũng đồng ý, sau đó cô còn muốn kết hôn với tôi, tôi cũng đồng ý. Lâu nay chưa có ai dám uy hiếp tôi như thế này, người uy hiếp tôi gần đây nhất xương cốt đều biến thành tro, cô thử xem.”
 
Chương 1696


Chương 1696

Nói xong anh bỏ đi mà không ngoái lại.

Thang Nhược Lan rùng mình khi nhìn vào cánh cửa trống rỗng.

Cô biết Quý Tử Uyên rất ghét khi bị người khác uy hiếp đến nhường nào.

Nhưng cô ấy không thể làm khác được.

Nếu Quý Tử Uyên gạt cô ra khỏi hợp đồng hôn nhân, không ai trong làng giải trí níu kéo và tôn trọng cô, cô sẽ trở thành trò cười.

Không, cô ấy không muốn điều này.

Thang Nhược Lan nắm chặt tay.

Cô ấy sẽ không bỏ cuộc như vậy đâu.

Cô ấy vẫn còn cơ hội.

Thang Nhược Lan nhanh chóng gọi xe cấp cứu, chiếc xe cấp cứu chạy tới và đưa cô đến bệnh viện gần đó.

Ngày hôm sau, thông tin ngôi sao lớn Thang Nhược Lan nhập viện vào đêm khuya đã xuất hiện rầm rộ.

Thang Nhược Lan đợi cả đêm, cuối cùng điện thoại cũng đổ chuông.

Sau khi kết nối, cô ấy nói một cách yếu ớt, “Cô ơi.”

“Thang Nhược Lan, sao ban đêm đột nhiên đến bệnh viện? Có chỗ nào không được khỏe sao, Tử Uyên đi cùng con không?.” Giọng nói quan tâm của Quý phu nhân truyền đến.

“Cô cô …” Thang Nhược Lan cắn chặt môi, cổ họng trở nên khàn khàn, nghẹn ngào.

“Sao lại khóc?” Quý phu nhân không đành lòng, nói: “ Có phải Tử Uyên chọc tức con.”

“Cô à, tối hôm qua Tử Uyên đá vào bụng con, rất đau.” Giọng điệu của Thang Nhược Lan đầy đau khổ, “Anh ấy còn nói sẽ không kết hôn với con.”

“Cái gì?” Quý phu nhân cả giận nói: “ Sao nó có thể làm ra chuyện như vậy, biết con sẽ khiến máu cho cô mà còn đá vào bụng con, thật là quá đáng, nó muốn hủy hôn ước, hôn sự này mọi người đều biết cả thiệp cưới cũng đã được in ra, nó nói không kết hôn thì sẽ không kết hôn sao?”

“Con không biết tại sao đột nhiên anh ấy lại làm vậy,” Thang Nhược Lan trầm giọng nói, “Điều đó có thể liên quan đến nữ nghệ sĩ mà anh ấy thích gần đây.”

“Nữ nghệ sĩ?” Quý phu nhân sửng sốt, “Thang Nhược Lan, có thể con đã hiểu lầm, Tử Uyên chưa bao giờ nghiêm túc trong chuyện tình cảm, chỉ là chơi vui qua đường, những thứ đó không là gì.”

“Con dường như chưa bao giờ nhìn anh ấy nghiêm túc như vậy. Thời gian gần đây, có nữ nghệ sĩ điều trị trong bệnh viện, ngày nào anh ấy cũng đến bệnh viện, con nhắn tin cho anh ấy, anh ấy không trả lời.” Thang Nhược Lan nói, “Anh ấy đã hiểu lầm, nghĩ con đã hại nữ nghệ sĩ đó, con không làm gì cả, anh ấy là người như thế nào con không biết sao, con không trông cậy là anh ấy sẽ vì con mà hồi tâm, con chỉ cần được ở bên chăm sóc anh ấy thôi.”

“Thang Nhược Lan, đừng lo lắng, hôn sự nhất định sẽ không bị hủy bỏ, cô và cha cô sẽ thuyết phục Tử Uyên. Đây không phải là nói đùa, về phần nữ sĩ kia sẽ không cản trở cuộc hôn nhân của con.”

Sau khi Quý phu nhân cúp điện thoại, Thang Nhược Lan nhếch mép cười, lên giường nằm.

Cô biết cô than thở chuyện này với Quý phu nhân nếu Quý Tử Uyên biết được, nhất định anh ấy sẽ càng tức giận hơn.

Nhưng cô ấy không còn cách nào khác.

Cô chỉ có thể để Quý gia gây sức ép, thậm chí cô còn cảm thấy Quý Tử Uyên hủy hôn cô ít nhiều gì thì cũng có liên quan đến Nguyễn Nhan.
 
Chương 1697


Chương 1697

Trước đây, cho dù hận cô, anh ấy cũng sẽ không đối xử với cô như thế này.

Không biết từ khi nào, Quý Tử Uyên đối xử với cô càng ngày càng tàn nhẫn.

Bên kia, Quý Tử Uyên vừa tỉnh dậy đã thấy tin tức Thang Nhược Lan nhập viện.

Trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, anh trực tiếp bấm điện thoại cho Đỗ Tuyên, “Tại sao tối hôm qua Thang Nhược Lan nhập viện không nói cho tôi biết, mà lại trở thành một cuộc tìm kiếm trên mạng nóng hổi.”

Đỗ Tuyên có chút sững sờ, “Tôi còn tưởng rằng cô ấy muốn gây chú ý một chút, không phải cô ấy cũng thường xuyên làm như vậy sao, trước kia anh cũng không nói gì.”

“Hãy nhớ, tôi đã quyết định hủy bỏ hôn ước với người phụ nữ này. Nếu trong tương lai cô ta có chuyện gì thì hãy cho tôi biết càng sớm càng tốt, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ người phụ nữ nào giở trò trong tay tôi.”

Quý Tử Uyên tắt máy.

Sau khi thay một chiếc quần tây và áo sơ mi sạch sẽ, anh lái xe đến bệnh viện.

Thay vì đến văn phòng, anh đến gặp trực tiếp bác sĩ tiếp quản phòng cấp cứu sáng nay, “Nguyễn Nhan đâu, đưa cô ấy đến phòng nào rồi.”

Bác sĩ trông rất kỳ lạ và nói, “Cô ấy đã xuất viện lúc sáu giờ sáng nay.”

Hoắc Anh Tuấn cân nhắc một hồi, “Kiểm tra lai lịch của KTV đó, để Lương Hải Quỳnh theo dõi  trước, bây giờ đừng hành động hấp tấp.”

Ngôn Minh Hạo nghe xong có chút lo lắng, “Vậy thì khi nào chúng ta đi cứu người? Ngày hôm qua Diệp Gia Thanh suýt chút nữa đã bị giết. Nhìn giống như chữ viết của Khương Tụng hay Lương Duy Phong nhưng tiếc là có Mạnh bộ trưởng đứng sau bọn họ, Tống gia không làm gì được. Lương Duy Phong giống như hổ mọc thêm cánh, nghe nói Khương Tụng còn giúp anh ta giải quyết những rắc rối lớn trong việc kinh doanh nước ngoài. Ngày nay, giới nhà giàu hào môn ở Kinh Đô đang trăm phương ngàn kế nịnh bợ anh ta. ”

“Vì vậy … chắc hẳn bây giờ anh ta nghĩ rằng mình đã thắng.”

Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn nở một nụ cười lạnh lùng, “Người đắc ý kiêu ngạo, càng xem thường người khác mà lộ ra cái đuôi hồ ly.”

Ngôn Minh Hạo hơi giật mình.

“Để anh ta đắc ý thêm vài ngày nữa.” Hoắc Anh Tuấn nhẹ giọng nói, “Chúng ta chỉ có một cơ hội, lần này nhất định một dao giết chết để kẻ này không bao giờ trở mình được nữa.”

Ngôn Minh Hạo trong lòng dâng trào, “đại thiếu gia thông minh, chúng ta có nên … Nói cho Khương tiểu thư, cô ấy … chịu rất nhiều áp lực.”

“… Không phải lúc này, Lương Duy Phong đang ép buộc cô ấy, sự bất lực của cô ấy sẽ khiến Lương Duy Phong cho rằng cô ấy bị mình khống chế, nếu không anh nghĩ tại sao tôi lại muốn theo đuổi Mạnh Tử Hàm.”

Hoắc Anh Tuấn hai tay đặt ở sau lưng, lạnh lùng thấp giọng nói: “Tôi vừa mới làm cho anh ta cảm thấy được là đã đánh bại tôi, tôi không còn chỗ nào để đi, đến đường cùng là phải nịnh bợ Mạnh Tử Hàm. Tôi phải làm cho Mạnh gia tan nát.”

Ngôn Minh Hạo kinh ngạc, “Người còn muốn đối phó Mạnh gia?”

“Mạnh gia đã giúp Lương Duy Phong  làm nhiều chuyện như vậy, không phải nên bị trừng phạt sao?” Hoắc Anh Tuấn cười cười, “Nhìn xem, mấy ngày nay Mạnh gia, Lương Duy Phong đều nghĩ là mình thắng nên đã nhảy ra khỏi mặt nước. Anh nghĩ họ muốn làm gì sau khi họ đã thắng? ”
 
Chương 1698


Chương 1698

Ngôn Minh Hạo tâm tư hơi rối bời, say khi suy nghĩ cẩn thận, trong lòng liền sợ hãi.

Từ lâu Mạnh Quốc Xuyên đã hết lòng giúp đỡ Lương Duy Phong, giờ Lương Duy Phong đã trở thành người giàu nhất Nguyệt Hàn, đã tạo áp lực cho Tống tổng mà phía sau là tập đoàn Tống thị, Mạnh Quốc Xuyên muốn lật đổ Tống tổng để trở thành người nắm quyền đất nước này.

“Đại thiếu gia, anh thật là sáng suốt.”

Ngôn Minh Hạo kinh ngạc, anh ấy vốn tưởng rằng thiếu gia mất trí nhớ sẽ không còn như trước nữa nhưng không ngờ lại càng khôn ngoan, quyết đoán hơn.



Trong bệnh viện, ngày hôm sau khi Khương Tuyết Nhu mở điện thoại di động lên, nhìn thấy trên mạng tràn ngập tin tức kho hàng của tập đoàn Diệp thị bị cháy. Sau khi chuyện này bại lộ, trên mạng tràn ngập những tin tức tiêu cực của tập đoàn Kế Diệp.

[Có nhầm lẫn gì không? Tôi cứ tưởng Diệp thị là dịch vụ chuyển phát nhanh tốt, phục vụ tốt, nhanh chóng, không ngờ trong gói hàng còn tìm thấy cồn. Sơ suất quá. Tôi nhất định sẽ không dám yêu cầu Diệp thị gửi hàng trong tương lai.”

[Diệp Gia Thanh, chủ tịch của Diệp thị, vốn là giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Diệp thị đã ra đầu thú.  Việc chuyển phát nhanh của tập đoàn Diệp thị cũ đang rối ren. Làm sao Diệp thị có thể tốt hơn được?”

[Gói hàng của tôi ở trong nhà kho, nơi xảy ra hỏa hoạn lần này. Bên trong là một chiếc đồng hồ mà bạn tôi gửi từ nước ngoài về. Nó trị giá 50.000 hoặc 60.000 tệ. Tôi tức chết, mọi người  tuyệt đối đừng tìm Diệp thị gửi hàng đi. ]

“…”

Diệp Gia Thanh ngồi trên giường bệnh, điện thoại di động liên tục đổ chuông, đều là cuộc gọi từ cấp cao của công ty. Nghe nói có vài công ty thương mại điện tử hiện đang hợp tác với Diệp thị đang định hủy bỏ hợp tác.

Quý Tử Uyên trong mắt lóe lên vẻ khó chịu, “Tối hôm qua cô ấy ngất xỉu, bộ dạng cô ấy như vậy mà anh cho xuất viện sao?”

“Cô ấy khăng khăng muốn xuất viện, chúng tôi không còn cách nào khác.” Bác sĩ nói, “Đây là bệnh viện, không phải nhà tù, chỉ cần cô ấy ký giấy xuất viện, chúng tôi không thể bắt ép cô ấy ở lại.”

Khuôn mặt tuấn tú của Quý Tử Uyên lạnh lùng vô cùng.

Nhưng anh biết rằng những gì bác sĩ nói đều có lý.

Cô ấy muốn xuất viện, quả thực bệnh viện cũng không có cách nào ngăn cô được.

Chỉ nghĩ đến cái cách cô ngất đi đêm qua, một cơn tức giận dâng lên trong lồng ngực.

Đêm qua, cô đã cắn anh như thế này và bỏ đi không nói một tiếng.

Nguyễn Nhan, cô giỏi lắm.

Quý Tử Uyên không nói lời nào rời khỏi bệnh viện, bước lên xe.

Vừa định khởi động xe, cha anh Quý Gia Minh đã gọi điện thoại cho anh, “Trở về Quý Gia ngay lập tức.”

“Nếu cha muốn nói tới Thang Nhược Lan, con nghĩ là không cần.” Quý Tử Uyên biết rõ thủ đoạn nhỏ của Thang Nhược Lan, cô càng tung ra nhiều thủ đoạn lại khiến anh càng kinh tởm hơn.

“Sao lại không cần, Thang Nhược Lan là ân nhân cứu mạng của mẹ con, có cô ấy ở đây bệnh tình mẹ con sẽ được bảo vệ.” Quý Gia Minh tức giận nói, “Chỉ là một người phụ nữ, cưới cô ấy về có thể làm vật trang trí trong nhà, cô ấy có muốn sự nghiệp thì giao cho sự nghiệp, muốn tiền thì giao tiền, Quý gia chúng ta không phải không có khả năng.”
 
Chương 1699


Chương 1699

“Cha, con thật sự rất ghét bị phụ nữ đe dọa hết lần này đến lần khác.” Quý Tử Uyên lạnh lùng nói, “Nếu không phải vì mẹ của con, thì con đã giết chết cô ta trong phút chốc rồi.”

Quý Gia Minh giễu cợt, “Cha nghĩ đây đều là lời bào chữa của con, con đã say mê Nguyễn Nhan kia. Trong bệnh viện đang đồn ầm lên rằng tối hôm qua con đưa cô ấy lên phòng nghỉ cao nhất rồi làm cho cô ấy ngất xỉu, cả con cũng bị thương, Tử Uyên, Tử Uyên, sao con lại vì một người phụ nữ mà trở nên như thế này.”

“Chuyện không liên quan đến cô ấy, quyết định của con không thể dao động chỉ vì một người phụ nữ, là Thang Nhược Lan đã giẫm lên ranh giới cuối cùng của con” Giọng Quý Tử Uyên đầy chán ghét.

Quý Gia Minh cau mày nói: “Nếu không kết hôn, lỡ sau này mẹ con phát bệnh, cô ta không chịu hiến máu thì phải làm sao, con muốn mẹ con bệnh sao?”

“Cho nên… con cả đời đều phải bị người phụ nữ này uy hiếp sao?”

Giọng nói thản nhiên của Quý Tử Uyên lạnh lẽo, “Trước đây con đã nói chỉ cần cô ta an phận là có thể ngồi vào vị trí của Quý Thiếu, nhưng rõ ràng, cô ta còn muốn nhiều hơn vị trí này. Hôm nay cô ấy muốn kết hôn, ngày mai cô ấy muốn có một đứa con và ngày kia cô ta muốn được cưng chiều duy nhất, con xin lỗi, con thà không rút máu của người phụ nữ này, con không muốn bị đe dọa.”

Anh nói xong liền cúp máy.

Cuộc điện thoại của Quý Gia Minh làm ảnh hưởng sâu sắc đến tâm trạng của anh.

Anh gọi lại cho Đỗ Tuyên, “Thông báo ngừng tất cả dự án trong tay Thang Nhược Lan cho tôi.”

Đỗ Tuyên sửng sốt, “Anh làm gì vậy?”

“Có một số phụ nữ cần nên dạy cho một bài học.”

Sau khi Quý Tử Uyên cúp máy, anh trực tiếp lái xe đến căn hộ của Nguyễn Nhan, gõ cửa một hồi lâu, vẫn không có người mở cửa.

Anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho quản lý là Triệu Hồng, “Nguyễn Nhan xuất viện đi đâu rồi?”

Triệu Hồng sửng sốt, lúc trước không phải nghe nói Quý Tử Uyên quấn quýt lấy Nguyễn Nhan, không ngờ lại đánh tới đây, “Cô ấy…… Cô ấy xuất viện rồi, tôi không biết.”

“Cô như thế này mà đòi làm quản lý của cô ấy?” Giọng điệu lạnh lùng của Quý Tử Uyên khiến người ta sửng sốt.

“Tôi sẽ gọi điện hỏi cô ấy.” Triệu Hồng vội vàng nói.

Ba phút sau, Triệu Hồng không có gọi điện, ngược lại là anh nhận được một cuộc gọi lạ lẫm.

Sau khi cô bấm nút trả lời, giọng nói lạnh lùng của Nguyễn Nhan từ bên trong truyền ra, “Đừng làm phiền chị Triệu, tôi không ở Kinh Đô, tôi về quê mẹ dưỡng thương.”

“Nguyễn Nhan, cô bị thương nặng như vậy, chạy lung tung, muốn hủy hoại thân thể phải không?” Quý Tử Uyên giọng điệu tràn đầy mệnh lệnh, “Nếu không muốn tôi làm phiền Triệu Hồng, cô hãy quay lại ngay lập tức.”

“Kêu tôi trở lại, để bị anh làm cho ngất xỉu?” Nguyễn Nhan nhẹ giọng châm chọc, “Quý Thiếu, tôi nghỉ ngơi ở đây hơn một tuần, tôi không có nhiều thời gian, tôi cần phải nghỉ ngơi cho tốt để nhanh chóng quay lại đoàn làm phim càng sớm càng tốt.”

“Diệp tổng, trước đây chúng ta đã bỏ tiền ra lo chuyện giới truyền thông, bọn họ cũng hứa sẽ không làm lớn chuyện này. Ai biết tối hôm qua Kênh Tin tức Nguyệt Hàn 1 đã phát sóng sự kiện này, hiện tại tốt nhất chúng ta nên làm gì.”

“Xảy ra chuyện phát sinh này. Tôi thành thật xin lỗi mọi người, sau đó sẽ đăng kết quả điều tra của cảnh sát.” Diệp Gia Thanh cúp điện thoại, ông vốn sắc mặt không được tốt, bây giờ trông càng tệ hơn.
 
Chương 1700


Chương 1700

Trợ lý Tiêu Viêm ở bên nói: “Diệp tổng, cảnh sát nói thư ký kho hàng bị người khác mua chuộc, nhưng người đứng sau chuyện này không bắt được. Mọi chuyện chỉ là cảnh sát nói chuyện. Không có văn bản thông báo, mọi người bên ngoài có thể không tin. Tôi cảm thấy rằng những kẻ có quyền lực đứng sau cố tình hãm hại công ty của chúng ta. ”

“Haha, anh nói đúng.”

Tiếng cười đắc thắng của một người đàn ông từ ngoài cửa truyền đến, Lương Duy Phong mở cửa bước vào.

Khương Tuyết Nhu và Diệp Gia Thanh mặt đen lại khi nhìn thấy anh.

“Anh làm gì ở đây? Tránh ra.” Khương Tuyết Nhu chặn anh lại.

“Đương nhiên là tôi đến gặp cha chúng ta.” Lương Duy Phong từ từ lấy mắt kính ra cười nói: “Cha có cần con giúp không? Con biết rất nhiều người trong ngành truyền thông ở Nguyệt Hàn. Hôm qua họ đã đến đến nhà của con để đưa một số lễ, kỳ thật chuyện này phải giải quyết, con có thể nói giúp vài câu.

Khương Tuyết Nhu tức giận mỉa mai, “Vốn dĩ cha tôi đã dàn xếp ổn thỏa chuyện này, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi sợ anh là người đã giở trò sau lưng.”

“Em nói đúng.” Lương Duy Phong liếc nhìn cô tán thưởng, thoải mái thừa nhận, “Chỉ cần tối nay em trở về biệt thự của tôi, tôi có thể tha cho tập đoàn Diệp thị. Đây là công ty mới do cha em mở ra, hẳn bên trong có nhiều tâm huyết của ông ấy … ”

“Anh nằm mơ.” Diệp Gia Thanh đứng thẳng người, tức giận ngắt lời anh.

Nếu tôi không bị gãy chân, hôm nay tôi sẽ  phải đứng dậy đánh Lương Duy Phong, “Cho dù tôi có chuyện gì đi nữa, tôi cũng không để con gái tôi ở cùng với một tên ác ôn đáng khinh như anh. Anh thích con bé chỗ nào, anh bị con bé từ chối nên anh căm ghét, muốn hành hạ con bé. Anh muốn con bé sống như một con chó để thỏa mãn sự phù phiếm của bản thân. Người tự đắc như anh chắc đã hại không ít người. Đồ xấu xa, biến thái, anh sẽ phải trả giá từng cái một. ”

“Ông dám mắng tôi.”

Lương Duy Phong sắc mặt thay đổi, nhìn chằm chằm hai chân của ông ấy cười gằn, “Lão già xem ra người không kiên nhẫn rồi .”

Anh ấy nắm lấy một chiếc ghế, ném lên chân Diệp Gia Thanh.

“Lương Duy Phong anh dám không.” Khương Tuyết Nhu nhanh hơn một bước, đá anh sang một bên.

Lương Duy Phong lùi lại vài bước, một luồng sát khí xông thẳng vào trán anh, “Khương Tuyết Nhu, em dám đá tôi, em cho rằng em vẫn là người phụ nữ mà Hoắc Anh Tuấn đang bảo vệ sao? Xem ra hôm nay tôi phải dạy dỗ em?” Người đâu …. ”

Anh ấy hét lên vài vệ sĩ cao lớn lao vào.

“Đập cho người này…”

“Đây là bệnh viện Quý gia, không phải là nơi muốn dạy dỗ người khác.”

Đúng lúc này, Quý Tử Uyên mặc áo khoác trắng điềm nhiên bước vào, cổ đeo ống nghe, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười nhạt nhẽo khiến người ta không khỏi rùng mình.

Lương Duy Phong liếc mắt, Quý Tử Uyên cùng Hoắc Anh Tuấn quan hệ rất tốt, đã từng làm nhục anh, anh đã thấy đám người này không vừa lòng từ lâu, “Quý Tử Uyên, vì hai người này anh muốn đối đầu với tôi sao.?”

Quý Tử Uyên nhíu chặt lông mày, “Nguyễn Nhan, nếu tối hôm qua không phải cô cố ý chọc tức tôi, thậm chí cắn tôi, tôi sẽ không đẩy cô. Cô bị thương nặng, tôi không nặng sao, cô trở lại nhìn xem một chút, môi của tôi đã bị cô cắn thành bộ dạng gì rồi.”

“Cái này không tốt sao? Quý Thiếu có thể tịnh tâm một chút, để không bị u mê bởi sắc đẹp đến nỗi thân thể đều bị thương.” Nguyễn Nhan vẫn là giọng điệu nhàn nhạt như vậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom