Dụ Dỗ Đại Luật Sư

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 801


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 801: Sự cố

Khương Tuyết Nhu võ trán: “Nhà của tôi không có nhiều chỗ để như ví “Vậy cứ để lại ở khu biệt thự Ngọc Khê, sau này em qua đó ở không cần phải mang theo quần áo nữa” Hoắc Anh Tuấn nói như đó là điều hiển nhiên, giống như… hai người đã xác định quan hệ.

Khương Tuyết Nhu nhìn thái độ mặt dày của anh, vô cùng xấu hổ: “Xin hỏi vì sao tôi lại phải đến ở chỗ của anh”

“Không đến ở chõ anh thì em nghĩ anh sẽ cho phép em đến ở chỗ của người đàn ông khác sao?” Vẻ mặt của Hoäc Tuấn Anh hết sức ngang ngược.

Khương Tuyết Nhu không thèm tranh luận với anh nữa.

Anh muốn thế nào thì kệ anh, dù sao đi hay không đi là do cô quyết định.

Cứ như vậy, vốn chỉ muốn mua vài cái quần, kết quả là Hoắc Anh Tuấn một lượt mua đến cả trăm bộ quần áo.

Một nửa chỗ đó được Hoäc Anh Tuấn gửi về địa chỉ khu biệt thự.

Ngọc Khê, một nửa còn lại giúp Khương Tuyết Nhu mang về nhà.

Ba người vào thang máy, lúc này Hà Tĩnh Nhi đang đi dạo phố đã nhìn thấy toàn bộ, cô ta ngay lập tức nhắn tin qua zalo cho Nhạc Hạ Thu: “Hạ Thu, sao cô với cậu Hoắc lại thế này, tôi vừa thấy anh ta cùng Khương Tuyết Nhu đi dạo phố, còn mua rất nhiều quần áo”

Thật ra, cô ta vốn rất hâm mộ Nhạc Hạ Thu có thể cưới được cậu Hoäc, những năm vừa rồi cô ta đã tốn không ít công sức để lấy lòng Nhạc Hạ Thu, không ngờ hiện tại thì… trời ạ.

Ai cũng hiểu rắng, nếu không có Hoäc Anh Tuấn thì Nhạc Hạ Thu không còn chỗ dựa nào khác, chỉ là một bác sĩ tâm lý, trừ khi trong nhà có người thực sự mắc bệnh tâm lý mới cần đến cô ta.

Nhạc Hạ Thu đang ở biệt thự Hải Tân xem những tấm ảnh chụp được gửi đến điện thoại mình.

Mấy ngày nay, cho dù cô ta nhãn tin hay gọi điện thì Hoắc Anh Tuấn đều không để ý đến, cũng không quay về, thậm chí những người bảo vệ ngoài cửa công ty cũng ngăn cản cô ta.

Cô ta như bị tất cả mọi người vứt bỏ.

Cô ta nghĩ rắng có lẽ Hoắc Anh Tuấn vẫn đang tức giận, không ngờ anh đã đến tìm Khương Tuyết Nhu ngay tức khắc, còn đưa cô đi dạo phố, mua quần áo. Hai người dắt theo đứa bé, thật sự rất giống một nhà ba người.

Số lần mà Hoắc Anh Tuấn đưa cô ta đi dạo phố chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cô ta tức đến phát điên.

Không được, cô ta không thể để cho Hoắc Anh Tuấn như vậy được.

Đáy mắt cô ta lóe lên một tia thâm độc, mở cửa gọi Trình Nhã Thanh vào.

Trên đường quay về khu biệt thự Hằng Thịnh.

[Diendantruyen.Com] Dụ Dỗ Đại Luật Sư


Giọng nói của Trình Nhã Thanh vô cùng lo lắng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 802


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 802: Do dự

Mặt Hoäc Anh Tuấn biến sắc: “Cô gọi điện cho xe cứu thương đến đưa cô ấy đến bệnh viện, tôi sẽ đến ngay”

Kết thúc cuộc trò chuyện, anh nhấn ga tăng tốc, nhanh đưa Khương Tuyết Nhu đến khu biệt thự Hãng Thịnh: “Đêm nay em trông Hiểu Khuê nhé, sáng mai anh sẽ quay về chăm sóc con bé”

Lúc này, Hiểu Khuê đang ngủ say trong ngực của Khương Tuyết Nhu.

Khương Tuyết Nhu nheo mắt nhìn khuôn mặt đáng yêu của Hiếu Khuê, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Nhóc con này vừa rồi còn nói bố cặn bã cũng thật là tốt, muốn hai người họ quay lại với nhau, vậy mà trong nháy mắt người bố cặn bã kia đã bỏ con gái lại, đi tìm người phụ nữ khác một cách không hề do dự.

“Con bé nặng thế này, anh nghĩ một mình tôi có thể bế nó lên tầng sao?“ Khương Tuyết Nhu nở nụ cười châm chọc.

Hoäc Anh Tuấn ngẩn ra, không chút nghĩ ngợi n¡ bé lên”

“Hoäc Anh Tuấn, nhiên anh vội vã rời đi như vậy, cháu gái nhỏ của mình cũng mặc kệ, bởi vì việc gấp của Nhạc Hạ Thu sao?”

Khương Tuyết Nhu chợt nhìn anh, thật ra lúc nãy anh nói chuyện : “Để anh ôm con điện thoại, cô đã loáng thoáng nghe được.

Yết hầu Hoắc Anh Tuấn khẽ động, thật ra anh nghĩ rằng mình nên tìm một lý do nào đó để nói dối cô, nhưng nhìn đôi mắt đen láy của cô như đang hiểu rõ mọi chuyện, anh nghẹn họng một lúc, cuối cùng buộc phải giải thích: “Biệt thự bên kia mất điệ Thu không nhìn thấy gì nên lúc xuống cầu thang không cẩn thận bị ngã..”

*Có người gọi xe cứu thương đưa cô ta đến bệnh viện không?”

Khương Tuyết Nhu sắc bén hỏi một câu.

“Trình Nhã Thanh đã gọi điện đến bệnh viện rồi..”

“Vậy anh còn vội vàng muốn qua đó làm gì, anh là bác sĩ à? Hay là bạn trai của cô ta? Chồng? Mỗi câu hỏi của Khương Tuyết Nhu đều khiến cho vẻ mặt của Hoäc Anh Tuấn trở nên khó xử.

“Cô ấy… cô ấy bị thương có vẻ nghiêm trọng..” Một lúc sau, anh mới nói ra một câu.

Khương Tuyết Nhu vén một bên tóc mai, nở nụ cười: “Hoắc Anh Tuấn, anh nói nhiều lời như vậy, thật ra chính là đang lo lảng, đồng thời anh cũng nghĩ rằng mình phải có trách nhiệm với cô ta, anh có tình cảm với cô ta, cho dù là tình thân hay tình yêu thì trong đó cũng chứa đựng cảm xúc áy náy, anh theo bản năng đã đặt cô ta ở vị trí thứ nhất rồi”

“Tuyết Nhu, em hiểu nhầm rồi” Nằm tay lái của Hoäc Anh Tuấn hơi cứng ngắc.

“Bên cạnh cô ta đã có người, chính anh cũng đã từng nói với tôi, hai người không thể kết hôn nữa, vậy anh có cần sốt sảng chạy đến bên cô ta như vậy không?” Khương Tuyết Nhu nở nụ cười chua xót: “Hoắc Anh Tuấn, nếu anh cứ thế này thì tôi khuyên anh đừng đến tìm tôi nữa, anh vẫn nên quay về bên cạnh Nhạc Hạ Thu đi, đừng đến làm phiền tôi, như vậy thật sự không công bảng với tôi”

“Anh chỉ muốn nhìn một chút thôi, em đừng suy nghĩ mọi thứ nghiêm trọng như thế” Đôi lông mày của Hoäc Anh Tuấn nhíu lại: “Người anh thích lúc này chỉ có em thôi”

“Anh thích tôi, nhưng chỉ cần Nhạc Hạ Thu có chuyện gì thì anh sẽ chạy đến chỗ cô ta đầu tiên, sau này cho dù cô ta bị ốm hay là trong nhà cô ta có việc thì anh đều sẽ đến lo cho cô ta đúng không?”

Khương Tuyết Nhu dự đoán bên Nhạc Hạ Thu bắt đầu hành động, cũng sẽ dùng khổ nhục kế để đối phó với cô.

Mất điện, không thấy đường nên bị ngã xuống cầu thang.

Không phải vì muốn Hoắc Anh Tuấn trở lại bên cô ta hay sao?

Nhưng cô sẽ không để cho Nhạc Hạ Thu thực hiện được mục đích của mình.

Đêm nay cô sẽ không để cho Hoäc Anh Tuấn rời đi.

[Diendantruyen.Com] Dụ Dỗ Đại Luật Sư


Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn hơi động: “Không phải, anh… hiện tại chỉ mong cô ấy có được hạnh phúc.

“Vậy thì anh không cần phải áy náy như vậy, anh với Nhạc Hạ Thu.

chỉ từng hẹn hò mà thôi, anh cũng không để cô ta mang thai con của anh, anh không chỉ giúp Nhạc Trạch Đàm thoát khỏi cảnh ngục tù mà còn bao che cho tập đoàn Nhạc Thị, nhưng vì lý do gì đến cuối cùng cả hai người không thể tiến tới hôn nhân? Tôi nghĩ đáp án của câu hỏi này anh rõ ràng hơn bất kỳ ai.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 803


Chương 803: Có phải là do ghen không?

Hoäc Anh Tuấn bị những lời nói của cô khiến cho tỉnh táo hơn.

Cho tới lúc này, tuy rãng anh hiểu rõ bản thân mình thay lòng đổi dạ, nhưng bởi vì lời hứa trong quá khứ, cũng bởi vì sau này lại được.

Nhạc Hạ Thu chữa khỏi bệnh, vậy mà anh vẫn không thể chạm vào.

Nhạc Hạ Thu, điều này khiến lòng anh chứa đựng sự áy náy lớn đối với cô ta.

Tuy nhiên những lời Khương Tuyết Nhu nói không hề sai.

Bọn họ chỉ là từng yêu đương với nhau, anh với cô ta thậm chí còn chưa đi đến bước cuối cùng, trước đây anh thật lòng muốn kết hôn với cô ta, nhưng nếu không phải xảy ra chuyện với Lỗ Triết Hạn thì hiện tại chắc hẳn anh và Nhạc Hạ Thu đã kết hôn rồi.

Anh đồng ý rằng Nhạc Hạ Thu là một người đáng thương, nhưng tất cả những sự khổ sở, đau đớn của cô ta đều không phải do anh mang lại.

Khương Tuyết Nhu tiếp tục nói: “Tôi không phải là người không hiểu chuyện, nếu bên cạnh Nhạc Hạ Thu không còn ai, anh đến chỗ cô ta giúp đỡ với tư cách là một người bạn, đó là chuyện hết sức bình thường, nhưng bên cạnh Nhạc Hạ Thu đã có người chăm sóc, anh trai cô ta cũng ở kinh đô, nếu anh đến đó, tôi sẽ không cho anh thêm cơ hội nữa đâu”

Cô nói hết câu liền mở cửa, bế Hiểu Khuê xuống xe.

“Được, anh không đi”

Hoäc Anh Tuấn thấy cô rời đi, vội vàng cởi dây an toàn, đi đến bế Hiểu Khuê từ trong tay cô vào lòng, ánh mắt sáng lên: “Vậy đêm nay em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”

Anh bắt đầu được voi đòi tiên: “Vừa rồi em còn quản lý anh mà”

“Tôi quản lý anh lúc nào, lời tôi nói là sự thật” Khương Tuyết Nhu nén giận, nếu vừa rồi cô yên lặng không nói gì thì chắc chắn anh đã chạy đến bên Nhạc Hạ Thu từ lâu rồi, còn không biết xấu hổ mà nói những lời đó.

“Em tức giận như thế, có phải là do ghen không?”

Khóe miệng Hoắc Anh Tuấn nhếch lên một nụ cười xấu xa.

Anh hiểu rằng, ngoài mặt cô tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất quan tâm đến anh.

“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ không muốn giống như trước đây, anh ngủ với tôi rồi lập tức đá tôi sang chỗ khác, Hoắc Anh Tuấn, thứ tôi muốn là cảm giác an toàn, không phải trở thành một người bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác bỏ rơi”

Khương Tuyết Nhu nói xong, không hề quay đầu lại đi về phía trước Mái tóc đen nhánh của cô khẽ bay trong gió đêm, nhìn bóng lưng yếu ớt của cô khiến cho anh cảm thấy vô cùng đau lòng.

Hoäc Anh Tuấn đi theo cô vào nhà, sau đó đặt Hiếu Khuê xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

“Ngày mai tôi đưa Hiểu Khuê đến vườn trẻ, anh không cần tới đón nó đâu” Khương Tuyết Nhu chỉnh lại chăn cho Hiểu Khuê.

“Ừm” Hoắc Anh Tuấn nhìn quanh phòng một lượt, nhướng mày: “Nếu không đêm nay anh ở lại đây đi, anh ngủ ở sofa là được rồi”

“Anh năm mơ à?” Khương Tuyết Nhu trợn mắt, không hề khách sáo đuổi anh ra khỏi phòng ngủ: “Lát nữa Minh Kiều trở về, anh mà ngủ trong này thì còn thể thống gì nữa”

“Anh… anh có thể ngủ trên sofa trong phòng em mà” Hoắc Anh Tuấn cúi đầu dọa dẫm: “Em không sợ anh đến bệnh viện tìm Nhạc Hạ Thu à?”

Không biết rằng, những lời này đã hoàn toàn chọc giận Khương Tuyết Nhu.

“Anh muốn đi là chuyện của anh, tôi không giữ chân anh lại”

Lần này cô trực tiếp đẩy anh ra ngoài cửa nhà “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Hoäc Anh Tuấn chán nản xoa xoa mái tóc của mình.

Đều do mình nói chuyện không biết suy nghĩ, làm người ta tức giận rồi Anh quay người lại, đúng lúc bắt gặp Lâm Minh Kiều bước ra từ thang máy.

Bốn mặt chạm nhau, Lâm Minh Kiều sửng sốt: “Hoäc… Hoắc Anh.

Tuấn, sao anh lại đến nữa vậy?”

Gì mà “lại”.

Bây giờ Hoäc Anh Tuấn nhìn thế nào cũng không thấy Lâm Minh Kiều vừa mắt, suốt ngày dính lấy Khương Tuyết Nhu.

“Không phải phòng làm việc của cô ở nước Miên sao, bao giờ đi?

Anh hỏi với vẻ mặt không chút biểu cảm.

“Đi?” Lâm Minh Kiều ngẩn người: “Tôi nghĩ kỹ rồi, sau này vẫn làm việc ở đây thôi”

Nghĩa là cái bóng đèn này vẫn tiếp tục tồn tại, nghĩ đến đây Hoắc.

Anh Tuấn đã thấy đau đầu.

Anh nghiêm mặt nói: “Cô vẫn ở chung một chỗ với Khương Tuyết Nhu à?”

“Đương nhiên, chúng tôi là chị em tốt sống nương tựa lẫn nhau…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 804


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 804: Dụ dỗ

Hoäc Anh Tuấn đột nhiên lấy ra một chiếc chìa khóa: “Đây là căn hộ hai tầng nấm trên tầng cao nhất của vườn hoa Tâm Giang, được thiết kế rất đẹp, hai trăm bốn mươi mét vuông, cô chuyển qua đó ở đi, từ nay đó là nhà của cô”

Lâm Minh Kiều há hốc mồm.

Cho dù đã nhiều năm chưa trở lại kinh đô nhưng cô ấy cũng biết vườn hoa Tâm Giang là một trong những địa điểm sang trọng nhất của cả kinh đô, nằm ở trung tâm thành phố, quả thực là tấc đất tấc vàng.

‘Vậy mà Hoäc Anh Tuấn lại tiện tay ném cho cô một căn hộ hai tầng đắt đỏ ở chỗ đó?

“Có muốn không?” Lời nhắc nhở của Hoắc Anh Tuấn mang theo sự uy hiếp.

“Muốn muốn muốn”

Lâm Minh Kiều nhận lấy chìa khóa, không muốn nhiều lời với tên xấu xa này: “Ngày mai tôi sẽ chuyển qua”

“Được”

Hoäc Anh Tuấn hài lòng xoa căm, vào thang máy rời đi, cuối cùng cũng đuổi được cái bóng đèn này.

Lâm Minh Kiều vừa mở cửa đã chạy đến trước mặt Khương Tuyết Nhu khoe chìa khóa và nhà mới của mình: “Má nó, cậu Hoắc vì muốn đuổi tớ đi mà tặng hẳn cho tớ một căn hộ hai tầng ở vườn hoa Tâm Giang, anh ta nói có tận hai trăm bốn mươi mét vuông”

Khương Tuyết Nhu đang uống nước lập tức phun hết ra ngoài.

Cô dùng vẻ mặt cạn lời nhìn chiếc chìa khóa kia, qua một lát mới nói: “Cậu không nói với anh ấy rằng cậu vốn đã định chuyển ra ngoài ở à “Nói làm gì, tớ có bị ngốc đâu” Lâm Minh Kiều cười hì hì: “Cuối cùng nhà này cũng để lại cho cậu rồi”

“Thôi được rồi, tớ có tiền, không thiếu một căn nhà như vậ Khương Tuyết Nhu hơi buồn cười, Hoäc Anh Tuấn đúng là tên ngốc.

nhiều tiền, trước đây lúc ly hôn cũng đâu thấy anh để lại cho một căn nhà, bây giờ chỉ vì muốn bóng đèn Lâm Minh Kiều đi mà không tiếc hơn ba trăm tỷ.

“Được rồi, tớ biết các cậu cần có thời gian để tiến triển thêm, tớ sẽ không ở lại cản trở hai người nữa… ha ha ha” Lâm Minh Kiều nháy mắt ra hiệu.

“Cút” Khương Tuyết Nhu mặc kệ cô, xoay người đi tắm.

Sau khi tắm xong, cô lên giường nắm, lúc mở zalo thì phát hiện “Anh Tuấn tôi thật lòng” đã thêm cô làm bạn bè.

“Anh Tuấn tôi thật lòng”

Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên thất thần trong chốc lát, trước đây.

khi hai người còn đang trong thời kỳ mặn nồng, anh cũng đổi tên zalo thành tên này.

Quả nhiên là cùng một người, hành động rất giống nhau.

‘Sau khi cô chấp nhận, rất nhanh Hoắc Anh Tuấn đã gửi một tin nhần zalo: “Em chặn tài khoản trước đây của anh nên anh phải lập một tài khoản mới đó”

Cô không trả lời.

[Diendantruyen.Com] Dụ Dỗ Đại Luật Sư


“Em yêu, anh về nhà rồi, không đi đâu cả”

Em yêu?

Cái quỷ gì vậy?

Khuôn mặt Khương Tuyết Nhu đỏ lên.

Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ.

Nhưng mà đêm nay anh không đi đâu cả, chắc hắn Nhạc Hạ Thu đang tức phát điên Cô suy nghĩ mấy giây, gửi một biểu tượng hôn gió qua.

Sau khi gửi xong, mặt lại nóng lên.

Quá xấu hổ, cô chỉ muốn cố ý dụ dỗ để lôi kéo người đàn ông này, khiến cho Nhạc Hạ Thu tức hộc máu, không có ý gì khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 805


Chương 805: Âm mưu Khu biệt thự Ngọc Khê.

Hoắc Anh Tuấn nhìn biểu tượng hôn gió được gửi đến, cảm thấy luồng nhiệt nóng bỏng trong người đột nhiên dồn đến nơi nào đó, khiến chỗ đó từ từ ngóc đầu lên Anh nằm xuống, tưởng tưởng đến cạnh Khương Tuyết Nhu hôn mình.

Ngay sau đó…

Anh bật dậy, nhắn cho Khương Tuyết Nhu bốn chữ “Ngày mai anh muốn” rồi xúc động chạy vào trong phòng vệ sinh tắm nước lạnh.

Anh không hề nghĩ tới, ở bên cạnh Nhạc Hạ Thu một khoảng thời gian lâu đến vậy nhưng vẫn không thể sinh ra phản ứng, vậy mà chỉ cần Khương Tuyết Nhu gửi một hình biểu tượng qua zalo cũng có thể khiến cho anh máu nóng sôi trào.

Anh cười gượng.

Từ phòng tắm đi ra, điện thoại di động lại vang lên.

Trình Nhã Thanh ở bên kia điện thoại nói: “Cậu cả, anh thật sự không đến sao? Cô Nhạc đang ở bệnh viện khóc lóc, không chịu băng bó vết thương”

Hoäc Anh Tuấn bực bội: “Cơ thể là của cô ta chứ không phải của Tôi.

Bị tiếng quát của anh làm giật mình, Trình Nhã Thanh luống cuống: “Nhưng mà hiện giờ cô Nhạc rất cần anh, những ngày qua anh không đến, cô Nhạc ăn không ngon ngủ không yên, đêm nay cũng bởi vì nhớ anh mà như người mất hồn cho nên mới có thể ngã cầu thang trong lúc mất điện, bác sĩ nói chân cô ấy bị thương, nếu không điều trị ngay thì rất có thể sẽ bị tàn phế”

Lời nói của Trình Nhã Thanh khiến lòng anh như bị thứ gì đó đè nặng.

Lần đầu tiên, anh không hề cảm thấy áy náy, mà thay vào đó là sự mệt mỏi bao trùm.

Như lời nói của Khương Tuyết Nhu, anh chỉ là từng yêu đương với Nhạc Hạ Thu.

Không có lý do gì mà hiện tại anh phải có trách nhiệm với cuộc sống của cô ta cả.

“Được, tôi sẽ đến”

Sau một lúc lâu, anh cúi đầu nói.

Trong bệnh viện, Trình Nhã Thanh nói toàn bộ sự việc với Nhạc Hạ Thu, Nhạc Hạ Thu vô cùng kích động, cô ta biết Hoắc Anh Tuấn sẽ đến.

Tuy rằng lần gọi đầu tiên anh không đến đã khiến cho cô ta hận đến phát điên, nhưng cuối cùng Trình Nhã Thanh cũng gọi được anh đến.

Chỉ cần anh vừa xuất hiện là sẽ có phóng viên chụp ảnh, đến ngày mai, cả Nguyệt Hàn này đều sẽ biết cô ta gặp chuyện không may, cậu cả Hoäc vì lo lắng cho cô ta mà lập tức chạy đến bệnh viện.

Ha, cô ta có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tức giận của Khương Tuyết Nhu ngày mai.

Muốn cướp người đàn ông của cô ta sao, chỉ cần cô ta nói một câu, Hoắc Anh Tuấn sẽ vứt bỏ Khương Tuyết Nhu một cách tàn nhãn.

Hai mươi phút sau.

Hoäc Anh Tuấn xuất hiện ở bệnh viện, Nhạc Hạ Thu nhìn thấy anh đến, vọng.

Hôm nay, vì bày ra khổ nhục kế này, cô ta đã không từ mọi thủ đoạn tự ngã xuống cầu thang, trên trán, trên bắp đùi, trên cánh tay đều có vết thương, nhìn qua trông vô cùng đáng thương.

“Tuấn Anh, anh đến rồi, em cứ nghĩ sẽ không được nhìn thấy anh tức ghé vào một bên giường, bày ra dáng vẻ khóc lóc tuyệt nữa Nhạc Hạ Thu vừa nhìn thấy anh liền khóc to, vươn tay ra nhào đến người anh.

Hoäc Anh Tuấn không thể không ôm lấy, bởi vì nếu như không đỡ cô ta, cô sẽ sẽ ngã sấp xuống đất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 806


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 806: Chất vấn

“Anh Tuấn, em nhớ anh đến phát điên” Nhạc Hạ Thu chôn mặt trong ngực anh, nước mắt làm ướt một mảng áo của anh: “Mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất kỹ, em đúng là rất ngu ngốc, em thề, về sau sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với anh nữa, anh quay về đi, em rất nhớ anh”

Hoäc Anh Tuấn hạ tâm mắt, đặt cô ta lên giường, sau đó quay đầu gọi bác sĩ: “Vào đi, điều trị cho cô “Em không cần, nếu như anh không đồng ý thì em sẽ không điều trị” Nhạc Hạ Thu giãy dụa vô cùng kích động.

Dáng vẻ này, khiến cho đáy mắt của Hoắc Anh Tuấn hiện lên vẻ phiền chán, khuôn mặt góc cạnh cũng trâm xuống: “Đủ rồi, không được lấy thân thể của mình uy hiếp tôi”

Anh không rõ vì sao Nhạc Hạ Thu lại trở nên như vậy, cố tình gây sự, không nói lý, thậm chí còn dùng cách anh ghét nhất để đe dọa anh.

Lần đầu tiên anh dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy nói chuyện với Nhạc Hạ Thu, cô ta ngẩn người, nước mắt cứ thế chảy ra như suối: “Em cũng không muốn như vậy, em rất chán ghét bản thân mình trở thành loại người này, nhưng bây giờ em không thể làm gì khác, em không thể trơ mắt nhìn anh ngày càng rời xa khỏi em”

“Hạ Thụ, vì sao chúng ta không thể chia tay trong êm đẹp?”

Hoäc Anh Tuấn không hề bị dáng vẻ của cô ta làm cho cảm động, ngược lại khiến cho anh càng thêm mệt mỏi: “Đôi chân này là của cô, nếu sau này bị phế, tôi cũng không chịu trách nhiệm, bởi vì tôi không phải là người đấy cô xuống cầu thang”

Vẻ mặt Nhạc Hạ Thu không dám tin nhìn khuôn mặt đẹp đến lóa mắt của anh, đó là khuôn mặt từ trước đến nay chỉ hiện lên vẻ dịu dàng và bao dung, vậy mà lúc này lại lộ ra sự lạnh lùng mà cô ta chưa bao giờ biết.

“Cậu cả Hoäc, anh không được kích thích cô Nhạc” Trình Nhã Thanh lo lắng đứng dậy: “Anh quên rồi sao, chính cô Nhạc đã chữa bệnh cho anh, năm đó anh ở bệnh viện tâm thần nếu không có cô Nhạc, sao anh có thể dũng cảm đối mặt được với mọi thứ”

“Cho nên tôi đã muốn kết hôn với cô ta, nhưng chính cô ta làm ra những chuyện như vậy” Hoắc Anh Tuấn bực bội nói: “Bây giờ toàn bộ người trong kinh đô đều cười nhạo tôi, nói rằng trong ngày hôn lễ phát hiện vợ mình ngoại tình, tôi biết và cũng đã tha thứ cho cô, nhưng vì sao cô không buông tha cho tôi, nếu không phải Lỗ Triết Hạn đã chết thì sự việc đó vẫn sẽ còn tiếp diễn. Hạ Thu, cô đừng nghĩ tôi là thằng ngu”

Trong nháy mắt, khuôn mặt của Nhạc Hạ Thu trở nên trắng bệch, không còn vẻ xinh đẹp như thường ngày: “Không phải đâu, Anh Tuấn, anh đừng nghĩ về em như vậy, em sẽ không chịu nổi”

Cô ta đột nhiên như phát điên mà ném chăn gối loạn xuống đi khóc lên thất thanh: “Vì sao anh lại nói những lời này, em cũng rất khổ sở, bị buộc phải chạm vào một tên đàn ông ghê tởm như vậy”

“Cô Nhạc, cô đừng làm loạn nữa, chân cô đang bị thương”

Trình Nhã Thanh sốt ruột thúc giục Hoäc Anh Tuấn “Cậu cả Hoắc, cậu nhẹ giọng khuyên nhủ cô ấy đi, nếu cứ tiếp tục thì chân của cô ấy sẽ bị phế mất”

Hoäc Anh Tuấn nhìn dáng vẻ điên cuồng như mắc bệnh tâm thần của cô ta, cảm thấy vô cùng đau đầu.

Anh quay đầu nói với y tá: “Kéo cô ta ngồi xuống, cứ trói cô ta vào trước rồi sơ cứu vết thương sau”

Các y tá quay sang nhìn nhau, sau đó cưỡng chế Nhạc Hạ Thu nằm xuống giường.

Nhạc Hạ Thu giả vờ không khống chế được bản thân mình nhưng cô ta không ngờ rằng Hoäc Anh Tuấn lại tàn nhãn như vậy, cô ta vốn nghĩ anh sẽ dõ mình, cho đến khi cả người bị giữ chặt, cô ta tức giận vùng vẫy điên cuồng, còn khiến cho một y tá bị thương.

Hoäc Anh Tuấn tiến đến bắt lấy một chân của cô ta để cho bác sĩ thoa thuốc.

Nhưng khi bác sĩ vừa băng bó xong vết thương ở chân xong, cô ta lại kéo băng ra, khóc lóc nói: “Em không cần, không có anh, em thà tàn phế còn hơn”

Liên tục bị chọc giận, lúc này Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn bạo phát: “Vậy cô cứ tàn phế đi, mẹ nó, tôi không có trách nhiệm tôi với cuộc sống của cô”

“Hoắc Anh Tuấn, cậu đang nói tiếng người sao?”

Tống Dung Đức vừa chạy đến đã nghe thấy câu nói này, lập tức nổi trận lôi đình.

[Diendantruyen.Com] Dụ Dỗ Đại Luật Sư


Nhu dây dưa không rõ, cô ấy đã từng nói với cậu rồi, dựa vào đâu mà cậu chỉ trích cô ấy”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 807


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 807: Tranh cãi

“Cậu nói đủ chưa?”

Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn bị chọc giận: “Thanh danh của cô ấy là của cô ấy, tôi không cần phải chịu trách nhiệm cho thanh danh của cô ấy”

“Cậu đã ở với cô ấy hơn mười năm, cậu không chịu trách nhiệm với cô ấy thì ai chịu trách nhiệm:’ Tống Dung Đức nổi giận đùng đùng nói.

Lần đầu tiên trong đời, Hoắc Anh Tuấn cảm thấy vô cùng mệt mỏi với mối quan hệ này.

Anh chỉ không muốn kết hôn, sao lại khó khăn như vậy.

Là anh để Nhạc Hạ Thu bị người ta hủy hoại trước khi đi nước Anh sao, là anh để Nhạc Hạ Thu và Lỗ Triết Hạn ngủ với nhau sao?

Đều không phải.

“Dung Đức, nếu cậu thích cô ấy như vậy thì cậu cưới cô ấy đi, không cần đến đây ép buộc tôi.”

Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng đi ra cửa, bây giờ anh chỉ muốn đi ra ngoài hút điếu thuốc.

Tống Dung Đức nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Nhạc Hạ Thu, không chịu được đi theo sau. Khi rời khỏi đây, nắm lấy cánh tay Hoắc Anh Tuấn, thấp giọng nói: “Cậu cho rằng tôi không dám cưới cô ấy sao, nhưng mà người cô ấy yêu chính là cậu. Người vẫn qua lại với cô ấy cũng chính là cậu.

Hoäc Anh Tuấn, cậu không thể vì bản thân mình không thích thì lập tức đẩy cô ấy sang cho người khác. Cô ấy là con người cũng có cảm xúc, càng là một người phụ nữ hết lòng yêu cậu.”

*… Tôi không yêu cô ấy” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên ngấng đầu, đôi mắt thâm thúy lộ ra vẻ kích động, giống như một con sư tử phẫn nộ.

“Cậu nói cái gì?” Tống Dung Đức ngẩn ra.

“Cậu có thế xem tôi như một tên cặn bã, dù sao tôi không thế kết hôn với cô ấy lần nữa.” Hoäc Anh Tuấn dứt khoát nói.

“Đồ khốn nạn!” Tống Dung Đức tức giận đấm vào mặt anh: “Lại là Khương Tuyết Nhu quyến rũ cậu đúng không? Tôi đi giết cô ta.”

Anh ta xoay người rời đi, Hoäc Anh Tuấn đứng trước mặt anh ta, không chút cảm xúc mà cảnh cáo: “Cậu không được phép tìm cô ấy.

Không liên quan gì đến cô ấy, cho dù không có cô ấy, tôi cũng sẽ không kết hôn với Hạ Thu.”

“Không cần phải lừa tôi, trước khi Khương Tuyết Nhu trở lại mọi chuyện đều rất tốt. Những đau khổ Hạ Thu phải chịu tôi sẽ trả lại cho cô ta” Tống Dung Đức hoàn toàn không nghe anh nói Hai người đàn ông xô đẩy nhau ở ngoài hành lang.

Cuối cùng Tống Dung Đức không thể nhịn được nữa, lập tức tung nắm đấm ra.

Cơn giận của Hoắc Anh Tuấn cũng lên đến đỉnh điểm, hai người trực tiếp đánh nhau trên hành lang.

“Hai người đừng đánh nhau” Quý Tử Uyên nghe tin chạy đến, vội vàng kéo hai người ra: “Đều là những người có tên tuổi, không cảm thấy xấu hổ khi bị người ta xem như con vật?”

Cả hai người ngẩn ra, sau đó mới nhận ra rằng có nhiều người theo dõi xung quanh.

May mn thay, tầng này là nơi bệnh nhân VỊP ở nên ít người, đa số đều là bác sĩ cả đi làm việc hết đi, nếu có ai dám phát tán chuyện tối nay, trực tiếp bị đuổi.” Quý Tử Uyên cảnh cáo rồi giải tán mọi người.

Tống Dung Đức nhìn gương mặt đầy vết thương của Hoäc Anh Tuấn, tàn nhãn nói: “Nếu cậu dám bỏ rơi Nhạc Hạ Thu, chúng ta sẽ không còn là anh em nữa”

“Cậu muốn thế nào cũng được” Vẻ mặt hờ hững của Hoắc Anh Tuấn khiến Tống Dung Đức lại muốn phát điên.

[Diendantruyen.Com] Dụ Dỗ Đại Luật Sư


Buổi sáng Khu biệt thự Hãng Thịnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 808


Chương 808: Hủy kết bạn

Trong nhà bếp, khi Khương Tuyết Nhu đang phục vụ bữa sáng cho hai vị tổ tông là Hiểu Khuê và Lâm Minh Kiều, bỗng nhiên tiếng chửi bậy của Lâm Minh Kiều phát ra từ bên ngoài.

Ngay sau đó, Lâm Minh Kiều cầm điện thoại di động đi vào phòng bếp: “Tuyết Nhu, tớ cho cậu xem một thứ, cậu đừng tức giận.”

Khương Tuyết Nhu cầm lấy di động xem thì thấy tiêu đề tin tức của hôm nay là “Nhạc Hạ Thu bị thương, cậu cả Hoäc xông đến bệnh viện đầu tiên, tin đồn chia tay chính thức sụp đổ.”

Cô nhấn vào video, trong đó phóng viên giới thiệu tin tức một cách chỉ tiết: “Đám cưới giữa cậu cả Hoắc và Nhạc Hạ Thu đột nhiên bị hủy bỏ cách đây vài ngày, sau đó cũng không có tin tức gì. Có rất nhiều tin tức về việc hai người đã chia tay, nhưng tối hôm qua khi phóng viên ngồi chực trong bệnh viện tình cờ phát hiện Nhạc Hạ Thu nhập viện, không lâu sau cậu cả Hoắc vội vàng chạy tới. Vẻ mặt cậu cả Hoắc nặng nề, được cho rằng là rất lo lắng cho bệnh tình của Nhạc Hạ Thu, phóng viên này ngồi chực đến bảy giờ sáng mới thấy cậu cả mệt mỏi bước ra khỏi bệnh viện.

Khương Tuyết Nhu trực tiếp tắt tin tức, trả lại điện thoại cho Lâm Minh Kiều. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bình tĩnh thờ ơ, coi như không liên quan gì đến cô.

“Cậu không sao chứ.”

Lâm Minh Kiều lo lắng nhìn cô.

Nói thật, cô ấy không ngờ Hoäc Anh Tuấn lại tồi tệ như vậy. Tối hôm qua Hoäc Anh Tuấn còn đưa cô ấy về nhà rồi tự mình đi về, cô ấy còn tưởng muốn mãnh liệt theo đuổi Khương Tuyết Nhu. Cuối cùng xoay người đã đi về phía Nhạc Hạ Thu, cô ấy là người ngoài cuộc còn tức giận đến chết đi sống lại.

“Tớ có thể làm gì, tớ chỉ xem thường người đàn ông vô liêm sỉ này”

Khương Tuyết Nhu âm thầm cười khẩy, tối hôm qua anh còn gửi cho cô một bức ảnh tự chụp tại nhà, cô thực sự tin điều đó.

Cái gì mà “Anh Tuấn tôi thật lòng”, đi chết đi.

Nhưng mà anh cũng đã tát cho cô một cái để cho cô bình tĩnh và tỉnh táo hơn.

“Ăn sáng thôi, sau khi ăn xong tớ sẽ gửi Hiểu Khuê đến vườn trẻ.”

Khương Tuyết Nhu mang bữa sáng ra.

Ăn sáng xong, cô mới lái xe đưa Hiểu Khuê đến vườn trẻ.

‘Vừa đến đó, đúng lúc gặp Diệp Hùng lái xe đưa Khương Hiểu Lãnh ra cửa.

“Chú Diệp, cháu lại làm phiền chú” Khương Tuyết Nhu rất biết ơn ông ấy. Để không khơi dậy sự nghỉ ngờ của mọi người dành cho Khương Hiểu Lãnh, Diệp Gia Thanh đã đề nghị Diệp Hùng tạm thời làm bố của Khương Hiểu Lãnh, may mản là Diệp Hùng và Diệp Gia Thanh cũng khá giống nhau, vì vậy không ai nghỉ ngờ đến mình.

“Khách sáo cái gì? Cũng nhờ có bố của cô nên tôi mới có thể trở về làm giám đốc tập đoàn nhà họ Diệp” Diệp Hùng cười nói.

Khương Tuyết Nhu mỉm cười, quỳ xuống hôn lên vầng trán Khương Hiểu Lãnh: “Bé con, có nhớ mẹ không?”

“Con không phải Hiểu Khuê” Vẻ mặt Khương Hiểu Lãnh kiêu ngạo, nhưng cơ thể lại bắt đầu không tự chủ được mà dựa vào lồng ngực của Khương Tuyết Nhu, đón nhận hơi ấm trên người mẹ.

“Mẹ sẽ cùng con trở về ăn bữa tối với ông ngoại.’ Khương Tuyết Nhu nhẹ nhàng nói.

“Mẹ ơi, con cũng muốn đi:’ Hiểu Khuê hét lên nói.

“Không được, bây giờ con là người nhà họ Hoắc, nếu sống với mẹ sẽ dễ bị nghỉ ngờ” Khương Tuyết Nhu nhắc nhở.

Không lâu sau khi gửi hai đứa trẻ đi: “Anh Tuấn tôi thật lòng” đã gửi cho cô một tin nhản Zalo: Cục cưng, đã gửi Hiểu Khuê đến vườn trẻ chưa?

Khương Tuyết Nhu cúi đầu liếc nhìn, sau đó mặt lại u ám.

Sau khi Hoắc Anh Tuấn nhắn xong thì lái xe đến công ty, thỉnh thoảng kiểm tra Zalo.

Kết quả khi đến văn phòng rồi thì anh vẫn không nhận được bất cứ tin nhắn trả lời của Khương Tuyết Nhu.

Anh bực mình nhắn lại: Em đang làm gì vậy, sao em không nhắn lại cho anh.

Lần này trong vài giây có tin nhắn báo về, nhưng lại là hệ thống báo về: Bạn không phải là bạn của anh ấy (cô ấy), vui lòng gửi yêu cầu xác minh kết bạn trước, bên kia chỉ có thể trò chuyện sau khi xác minh.

Hoắc Anh Tuấn: “…”

Vậy là có ý gì? Không phải là hôm qua đã xác nhận kết bạn rồi sao? Chẳng lẽ anh lại bị xóa một lần nữa?

Một ngọn lửa không tên chợt bùng lên từ lồng ngực anh, mang theo chút xót xa, hụt hãng và khó chịu.

Ngay sau đó Ngôn Minh Hạo đi vào: “Tổng giám đốc Hoắc, đây là văn kiện cần anh ký gấp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 809


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 809: Phủ phàng

Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nhìn qua anh ta.

Ngôn Minh Hạo: “..”

Anh ta lại làm sai cái gì chứ, anh ta chỉ là muốn một chữ ký mà thôi, làm trợ lý của cậu cả Hoắc thật sự là càng ngày càng khó.

“Đưa tài liệu cho tôi”

Hoäc Anh Tuấn đang nhìn với ánh mắt chết chóc, mới chậm rãi mở miệng Ngôn Minh Hạo trình tài liệu lên, sau khi chờ anh ký tên xong, mới nói: “Đúng rồi, còn có chuyện này nữa cậu cả Hoäc. Chuyện tối hôm qua anh đi bệnh viện đã được lên bản tin rồi”

Anh ta bấm mở bản tin lên để Hoäc Anh Tuấn xem: “Tôi cảm thấy trước mắt anh đang trong quá trình theo đuối cô Khương, nếu như cô.

Khương nhìn thấy bản tin này hản là sẽ… không được dễ chịu lắm”

“Vì sao cậu không nói chuyện này cho tôi sớm hơn một chút”

Sau khi Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy video thì vẻ mặt tái nhợt ngay tại chỗ: “Là phóng viên nào quay được vậy?”

“Là phía báo Ngôi sao, hãng truyền thông của bọn họ thường phát sóng một số việc vụn vặt trong xã hội, bên bệnh viện cũng có các phóng viên ngồi canh chừng ở đó quanh năm”

Hoäc Anh Tuấn hận đến nghiến răng: “Cho cậu thời gian nửa ngày, tôi muốn để cái hãng báo này biến mất. Đồng thời, lập tức xóa sạch sẽ toàn bộ bản tin tối hôm qua và cảnh cáo với cái ngành này, về sau ai dám quay linh tỉnh về tôi thì cũng sẽ có kết cục như vậy”

“Vâng”

Ngôn Minh Hạo cũng cảm thấy cái hãng báo này thật sự là đang đi tìm cái chết. Sau khi anh ta rời đi, Hoắc Anh Tuấn lập tức lái xe đi đến tập đoàn Hồng Nhân, kết quả khi đến bên đó nhận được tin là Khương Tuyết Nhu vẫn chưa đến.

Lư Hồng Khoa trách anh bắt cả hai tay nhưng thân phận của Hoắc.

Anh Tuấn vẫn còn đó nên cũng không còn cách nào khác, phải rót cho anh một chén trà nóng: “Tổng giám đốc Khương của chúng tôi không phải ngày nào cũng tới công ty, có lúc cũng có một vài lịch trình cá nhân khác.”

“Gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy tới công ty” Giọng điệu của Hoäc Anh Tuấn cương quyết nói Lư Hồng Khoa gọi điện thoại cho Khương Tuyết Nhu ngay trước mặt anh: “Tổng giám đốc Khương, tổng giám đốc Hoäc vừa tới tập đoàn Hồng Nhân, nói là muốn gặp cô”

“Tôi đang bề bộn nhiều việc, không rảnh, để anh ta đi chết đi”

Khương Tuyết Nhu nói xong lập tức cúp điện thoại ngay.

Vẻ mặt của Hoäc Anh Tuấn trong chốc lát tối sầm lại, làm cho Lư Hồng Khoa cũng không dám thở mạnh.

Nhưng may mắn là Hoắc Anh Tuấn không ngồi ngây ngốc ở trong này quá lâu, mà đã rời đi.

Buổi chiều, khi anh tìm không thấy Tống Dung Đức, lại đến bệnh viện lần nữa.

“Anh Tuấn, anh đã đến rồi” Sau khi Nhạc Hạ Thu nhìn thấy anh thì hai mắt đều sáng lên.

[Diendantruyen.Com] Dụ Dỗ Đại Luật Sư


“Không cần”

Hoäc Anh Tuấn lấy tài liệu trong tay ra: “Hạ Thu, hôm nay tôi tới là muốn nói rõ ràng một số việc với cô, tôi..”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 810


Chương 810: Làm rõ

“Anh Tuấn, em thấy cơ thể không thoải mái, để hôm nào khác đi” Nhạc Hạ Thu nhìn thấy bên trong tập tài liệu một tờ giấy chứng nhận bất động sản, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt. Cô ta lập tức làm bộ đau đớn nằm xuống, “Hạ Thu, đừng tiếp tục trốn tránh”

Hoắc Anh Tuấn không muốn lại tiếp tục kéo dài nữa, lòng dạ cũng cứng rần lên: “Cái này giấy chứng nhận bất động sản của biệt thự ven biến, mặt khác tôi sẽ đền bù cho cô hai căn biệt thự, một căn hộ Duplex cùng với mười căn nhà mặt tiền và tấm thẻ này có ba trăm nghìn tỷ cũng đủ để cho cô sau này có một cuộc đời giàu có”

“Đừng nói nữa, em sẽ không chia tay” Nhạc Hạ Thu kích động làm đổ ly nước nóng ở bên cạnh, làm phỏng tay của chính mình.

“Cô Nhạc…” Trình Nhã Thanh giật nảy mình, lập tức ấn chuông để gọi bác sĩ đến.

“Đau quá, tay tôi đau quá” Nhạc Hạ Thu đau đến khóc lên.

Trình Nhã Thanh khuyên nói: “Cậu lớn, vết thương của cô Nhạc vẫn chưa ổn, vì sao anh nhất định kích thích cô ấy vào lúc này”

Nếu là lúc trước, Hoắc Anh Tuấn có thể sẽ khoan dung một chút.

Nhưng tối hôm qua cũng bởi vì Nhạc Hạ Thu cứ không muốn chấp nhận sự thật này mới gây ra chuyện, lại thêm chuyện tối hôm qua anh đã ở bên chăm sóc cả đêm, vẫn luôn không ngủ khiến tất cả đủ cảm xúc kết hợp với nhau làm anh không còn nhiều kiên nhãn nữa “Hạ Thu, có chừng mực đi, tôi và cô đã không còn khả năng gì nữa”

Hoắc Anh Tuấn đặt đồ xuống rồi trực tiếp quay người rời đi.

Không biết vì sao cứ lúc nào anh nhìn thấy dáng vẻ Nhạc Hạ Thu khóc lớn quấy phá thì lại có cảm giác muốn nhanh chóng thoát khỏi, cũng càng thêm kiên định về suy nghĩ không muốn tiếp tục với Nhạc Hạ Thu thêm nữa.

Nhạc Hạ Thu khóc lóc đập vỡ rất nhiều đồ đạc.

Chờ đến khi Tống Dung Đức đến, thấy hai tay cô ta sưng đỏ thì đau lòng không thôi.

“Dung Đức, anh Tuấn không cần em nữa, anh ấy cho em một chút đồ thế này rồi muốn bỏ rơi em” Nhạc Hạ Thu nhào vào trong lòng anh ta khóc lớn lên: “Anh ấy coi em là cái gì, thứ em quan tâm là con người của anh ấy chứ không phải là quan tâm đến thân phận và tiền của anh ấy”

“Thật là quá quất lắm rồi”

Tống Dung Đức nhìn đống đồ ở bên cạnh, trực tiếp thấy tên cặn bã Hoäc Anh Tuấn nên chết đi. Sao anh ta có thể đối xử với Hạ Thu giống như những người phụ nữ chơi bời ở bên ngoài được.

“Hạ Thu, đừng khóc nữa, anh sẽ giúp em xử lý anh ta” Tống Dung Đức nắm tay lại, hung hăng nói: “Nếu như Hoäắc Anh Tuấn không cần em thì anh sế cưới em. Anh sẽ không để em bị người khác cười nhạo.

Anh là người của nhà họ Tống, dù cho anh không lợi hại bằng tên Hoắc đó, nhưng thân phận của nhà họ Tống bọn anh cũng không thấp”

“Dung Đức..” Nhạc Hạ Thu ngẩn ngơ, lắc đầu khó tin: “Điều này không thể được, sao em có thể làm tổn thương anh như thế được. Với lại người trong nhà cũng sẽ không đồng ý”

“Chỉ cần anh đồng ý là đủ, trong nhà của anh cũng không thể làm gì được anh” Tống Dung Đức lau nước mắt trên mặt cô ta: “Hạ Thu, tất cả đã có anh ở đây. Em muốn Hoắc Anh Tuấn, anh sẽ dùng cả tính mạng để đem anh ta đến đây. Nếu như em từ bỏ thì anh sẽ cưới em”

“Dung Đức, cảm ơn anh” Nhạc Hạ Thu nhào vào trong lòng anh ta khóc lớn lên.

Ở góc độ mà Tống Dung Đức không thể nhìn thấy, khóe miệng cô †a nhẹ nhàng nhếch lên. May mản có thể lôi kéo Tống Dung Đức làm một cái lốp xe dự phòng. Mặc dù Tống Dung Đức không bằng Hoäắc.

Anh Tuấn nhưng một khi năm sau chú của anh ta trở thành tổng thống mới thì về sau nhà họ Tống cũng sẽ nở mày nở mặt.

Đúng lúc này, trợ lý của anh ta chạy đến: “Tổng giám đốc Tống, không ổn rồi”

“Chuyện gì mà kinh ngạc đến vậy” Tống Dung Đức bực bội liếc anh †a một cái.

“Không phải, tổng giám đốc Tống, anh xem đi” Vẻ mặt trợ lý chua xót cầm điện thoại di động lên cho anh ta nhìn: “Vừa rồi ông cụ đã tiếp nhận phỏng vấn ở trước cửa tập đoàn Tống thị”

Tống Dung Đức Mở ra xem, bên trong video ông cụ Tống nói: “Tài sản của Tống thị đã sớm được phân cho mấy đứa nhỏ nhà tôi từ hai mươi năm về trước. May mắn thay trong những năm qua con trai con gái của tôi cũng không hề làm tôi thất vọng. Bây giờ Tống thị có Tống Vương Quý quản lý, tôi rất yên tâm. Trước mắt trong tay của tôi còn có ba mươi phần trăm cổ phần Tống thị, tương lai sẽ đem cho Tống Như Nguyệt và Tống Dung Thần phụ trách”

Phóng viên ngạc nhiên hỏi: “Thế nhưng không phải ông còn có một người cháu trai là Tống Dung Đức sao?”

Ông cụ Tống hừ một tiếng, nói: “Dung Đức khiến cho tôi rất thất vọng, về sau cổ phần Tống thị không liên quan gì đến nó hết. Nó cũng đừng nghĩ được thừa kế sản nghiệp của Tống thị”

Điện thoại trong tay Tống Dung Đức rơi xuống đất một cái “Bốp”.

‘Vẻ mặt đẹp trai đây mê hoặc của anh ta thay đổi, bỗng nhiên đứng dậy: “Hạ Thu, anh có việc gấp, phải về nhà họ Tống một chuyến”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 811


Chương 811: Muốn cưới Nhạc Hạ Thu

Trong đầu Nhạc Hạ Thu bây giờ cũng rối tung rối bời. Cũng hoàn toàn không có tâm trạng giữ anh ta lại.

Chỉ mới vừa nãy cô ta còn đang suy nghĩ, nếu như Hoắc Anh Tuấn cứ tiếp tục không thể cứu vãn thì cô ta sẽ lấy Tống Dung Đức.

Người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Tống thị, cháu trai của tổng thống tương lai. Phần vinh quang này cũng không hề thấp hơn so với việc lấy Hoắc Anh Tuấn.

Nhưng chỉ mới một khoảng thời gian thôi mà Tống Dung Đức đã bị nhà họ Tống tước bỏ tư cách tiếp nhận cố phần Tống thị. Không có nhà họ Tống chèo chống, chỉ có một tập đoàn Âu Lam Sênh thì Tống Dung Đức có là cái thá gì. Còn không bằng Thang Nhược Lan nữa.

Cô ta gần như phát điên, tại sao cô ta lại xui xẻo như vậy.

Tống Dung Đức vọt thẳng về nhà họ Tống.

Trong chòi nghỉ, ông cụ Tống đang nói chuyện của công ty với Tống Như Nguyệt.

“Như Nguyệt, nếu như cháu là con trai thì tốt rồi. Cháu mạnh hơn Dung Đức nhiều” Mỗi khi nghe cháu gái bàn chuyện làm ăn khiến ông cụ Tống vô cùng cảm thán.

“Ông nội, giọng điệu này của ông như thể phân biệt đối xử với phụ nữ chúng cháu vậy” Tống Như Nguyệt nói đùa.

Ông cụ Tống đang muốn lên tiếng thì Tống Dung Đức vén tấm rèm lên đi vào: “Ông nội, không phải cháu cũng có quyền thừa kế Tống thị sao. Vì sao ông lại huỷ bỏ tư cách kế thừa của cháu?”

“Bởi vì cháu quá ngu ngốc” Ông cụ Tống giống như đã biết trước là anh ta sẽ xuất hiện, nhẹ nhàng mở nắp trà.

Anh ta quá ngu?

Tống Dung Đức tức giận đến mức muốn hộc máu: “Cháu ngu chỗ nào, từ lúc cháu bắt đầu ra đời, cho dù là học cái gì, cháu đều là người học nhanh nhất trong những người ở nhà họ Tống. Năm đó cháu thi đại học có thành tích đứng thứ ba toàn quốc, đi học đại học mũi nhọn toàn cầu. Ông cũng từng nói cháu còn thông minh hơn cậu nhỏ”

Ông cụ Tống cười haha: “Cho nên ông mới nói cháu ngu. Đến bây giờ cũng không biết đến nguyên nhân ông mắng cháu. Không sai, lúc nhỏ cháu rất thông minh, nhưng càng lớn lại càng ngu. Ông không yên tâm đem cổ phần Tống thị giao cho cháu. Trừ khi cháu đồng ý kết hôn theo sự sắp xếp của ông”

Tống Dung Đức giật mình, trợn mắt nói: “Cái này chính là thủ đoạn ông nghĩ ra để ép cháu kết hôn có phải không?”

“Không, cái này không phải thủ đoạn, cái này là cơ hội duy nhất của cháu” Ông cụ Tống nhấp tách trà nóng, hờ hững nói.

“Cháu sẽ không nghe theo sự sắp xếp của ông để cưới một người phụ nữ mà cháu không thích” Tống Dung Đức nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: “Nhưng ngược lại cháu có thể cưới vợ sớm hơn, để ông sớm được ôm cháu chất”

“Đừng nói em định cưới Nhạc Hạ Thu đó nhé” Tống Như Nguyệt nhíu đôi mày sắc sảo nói.

“Đúng vậy, Hạ Thu là cô gái tốt…”

Còn chưa nói dứt lời, ông cụ Tống đã đập tách trà xuống đất: “Nếu như cháu dám cưới Nhạc Hạ Thu thì sau này cháu cũng đừng quay về nhà họ Tống nữa”

“Ông Tống Dung Đức vừa kinh ngạc vừa căm phẫn không thôi: “Có phải ông đã nghe được gì đó ở bên ngoài không. Không phải ông đã từng nói, hai mắt nhìn thấy mới là thật còn nghe thấy là giả sao. Hạ Thư cũng chưa từng coi cháu là lốp xe dự phòng”

Tống Như Nguyệt cười khẩy: “Không coi em là lốp xe dự phòng, vậy sau khi cô ta bị Hoắc Anh Tuấn từ chối, sẽ kết hôn với em sao?”

Cô ấy thật sự không rõ, tại sao có thể có một đứa em trai ngu ngốc như vậy.

“Là em cầu hôn cô ấy..”

“Cháu im miệng cho ông, cút ra ngoài” Ông cụ Tống sợ nếu nhìn anh ta thêm nữa sẽ bị chọc chức đến phát bệnh: “Đừng tới nói chuyện với ông nữa, ông đã quyết định rồi”

Ông cụ nói xong trực tiếp đi trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 812


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 812: Báo cảnh sát bạn trai cũ

Tống Như Nguyệt bất lực nhìn Tống Dung Đức: “Ông nội rất nghiêm túc, em biết rõ mình khổ sở vì một người phụ nữ có đáng không? Nếu không có sự hỗ trợ của nhà họ Tống, em có thể đi bao xa”

“Em đã suy nghĩ rất rõ ràng. Em sẽ không cưới một người không yêu mình giống như chị” Tống Dung Đức tức giận nói Sắc mặt của Tống Như Nguyệt thay đổi, đáy mắt cô ấy thoáng qua một vẻ đau thương. Cô ấy bước ra khỏi chòi nghỉ và rời đi.

Tống Dung Đức đứng một lúc, buồn bực bước ra khỏi nhà họ Tống.

Ngay khi lên xe, anh ta nhận được cuộc gọi từ tống giám đốc Tiếu: “Tổng giám đốc Tống, công ty đã thất bại trong việc mua lại tập đoàn SKITTL của nước Pháp”

“Làm sao lại như vậy, không phải anh đã chuẩn bị trong suốt hai năm để mua lại tập đoàn SKITTL sao?” Tống Dung Đức lại bùng phát lên một ngọn lửa giận không tên. Ban đầu, anh ta muốn nhân cơ hội mua lại tập đoàn SKITTL để mở rộng sự phát triển toàn cầu của Âu Lam Sênh trong lĩnh vực dầu gội đầu, như vậy anh ta sẽ không cần tập trung vào mỗi tập đoàn SE.

Nếu một công ty muốn phát triển lớn mạnh hơn, nhất định phải mở rộng sản phẩm của mình. Anh ta tin rằng không thể tránh khỏi việc thu mua lại này.

Tổng giám đốc Tiếu cười khổ: “Tổng giám đốc Tống, tập đoàn SKITTL vốn định để chúng ta thâu tóm, nhưng sau khi anh bị nhà họ.

Tống hủy bỏ quyền thừa kế, SKITTL sợ chúng ta sẽ không có được sự ủng hộ của nhà họ Tống, sợ rằng sự phát triển sau này của Âu Lam Sênh sẽ không được tốt, cho nên họ đã chọn một công ty lớn khác từ nước Miên”

“Nói láo, tôi có ngày hôm nay cũng không hề dựa vào Tống Thị, tất cả đều là dựa vào chính mình” Tống Dung Đức cảm thấy cả ngày hôm nay của mình thật xui xẻo.

“Tổng giám đốc Tống, điều quan trọng nhất bây giờ là đạt được chỗ đứng vững chắc cho thương hiệu chăm sóc da Âu Lam Sênh ở.

Nguyệt Hàn. Gần đây đang lan truyền việc Lâm Minh Kiều và tổng giám đốc tập đoàn SE có ý định hợp tác. Một khi họ phát triển sản phẩm mới, vị trí của Âu Lam Sênh chúng ta chắc chẳn sẽ giảm mạnh và thậm chí có thể bị loại bỏ”

Tổng giám đốc Tiếu nói tiếp: “Do hiện tại sản phẩm được đổi mới quá nhanh nên chúng ta cần một nhà điều chế hàng đầu xuất sắc. Bây giờ anh không có sự hỗ trợ của gia đình nhà họ Tống. Âu Lam Sênh xuống dốc, anh sẽ trở thành trò cười trong giới nhà giàu ở Nguyệt Hàn”

Tống Dung Đức nắm chặt điện thoại, mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó đứa con trai giàu sang của nhà họ Tống như mình lại phải đối mặt với tình cảnh khốn khổ như thế này.

Âu Lam Sênh là tâm huyết nỗ lực không ngừng của anh ta, nếu thậm chí đến cả Âu Lam Sênh cũng không còn, thì anh ta sẽ không còn gì cả.

“Tổng giám đốc Tống, dù thế nào anh cũng phải đưa Lâm Minh Kiều quay trở lại công ty”

Tổng giám đốc Tiếu cay đẳng nói: “Chúng ta đã luôn cố gắng hết sức. Vẫn luôn vì chuyện năm đó của anh..”

“Im miệng, được rồi, tôi biết rồi”

Tống Dung Đức suýt nữa đập nát điện thoại.

Anh ta không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình đến cầu xin Lâm Minh Kiều.

Đặc biệt đó còn là người phụ nữ đã hủy hoại danh tiếng của anh ta, anh ta hận chưa thể xé xác cô ta ra.

Ban đêm.

Khương Tuyết Nhu đi cùng Diệp Gia Thanh và Khương Hiểu Lãnh đến ăn tối tại sảnh lớn của tập đoàn.

Già trẻ lớn bé trong nhà đều rất vui khi biết rằng Khương Tuyết Nhu sẽ ở lại qua đêm.

Trong biệt thự to lớn, chỉ có hai người bọn họ và một ít người hầu trong không gian trống trải này.

[Diendantruyen.Com] Dụ Dỗ Đại Luật Sư


tranh chấp cãi vã nào, cô cũng có thể lựa chọn gọi báo cho cảnh sát”

Sau khi cúp máy, cô liền gọi điện thoại cho cảnh sát: “Alo, xin chào, cho hỏi đây có phải là 113 không.. “
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 813


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 813: Bị cảnh sát đuổi Chín giờ rưỡi đêm.

Hoäc Anh Tuấn dựa vào cửa nhà Khương Tuyết Nhụ, thỉnh thoảng lại nhìn vào điện thoại di động.

Người phụ nữ này đã muộn như vậy sao vẫn chưa về? Chắc không phải là đi hẹn hò với người đàn ông khác đấy chứ? Nếu không phải anh điều tra tung tích của Tạ Minh Ngạn biết được đêm nay anh ta làm thêm giờ ở công ty, anh cũng không ngốc nghếch đợi ở đây bảy tiếng đồng hồ.

Anh chưa bao giờ đợi một người phụ nữ như thế này.

Tiếng thang máy đột ngột vang lên.

Vài cảnh sát cau mày đi về phía anh: “Là anh”

Hoắc Anh Tuấn: “2”

“Đi, hoặc là anh rời khỏi khu vực này hoặc là theo chúng tôi trở về đồn cảnh sát” Viên cảnh sát lạnh lùng nói: “Chủ nhân ngôi nhà này vừa mới gọi cảnh sát, nói rằng anh là chồng cũ của c nhưng anh vẫn luôn níu kéo cô ấy sau khi đã ly hôn, khiến cô ấy thậm chí không dám về nhà”

“Cô ấy gọi cảnh sát?”

Hoäc Anh Tuấn khẽ run, cả người phát ra vẻ kinh ngạc. Anh không biết là cô lại có thể khiến cảnh sát nghĩ rằng anh là một kẻ có hành vi bạo lực xấu xa.

“Vớ vẩn, không báo cảnh sát còn chờ anh rình rập làm chuyện xấu sao?”

Một cảnh sát khác bắt đầu nói bài ca về giáo dục: “Tôi thấy nhiều người đàn ông như anh vẫn ngược đãi vợ sau khi ly hôn. Tôi khuyên anh sau khi ly hôn, sống tốt phần của mình, là đàn ông đừng nên dây dưa như vậy”

“Tốt lắm”

Hoäc Anh Tuấn nắm chặt tay, sải bước đi vào thang máy.

Khi cánh cửa đóng lại, anh vẫn nghe thấy cảnh sát nói phía bên ngoài.

“Người đàn ông này tính tình thật không tốt. Nếu tôi là cô ấy tôi cũng sẽ ly hôn với anh ta”

Hoäc Anh Tuấn đi hết một quãng đường dài đến bãi đậu xe, thô bạo đóng cửa xe lại, gọi điện thoại cho Chiến Đường chủ của nhóm Thanh Long “Kiểm tra vị trí của Khương Tuyết Nhu cho tôi, tôi muốn biết cô ấy đang ở đâu”

Không lâu sau, Chiến Đường chủ gửi cho anh một địa chỉ: Khương.

Tuyết Nhu đang ở biệt thự nhà họ Diệp.

Vẻ mặt anh có chút sững sờ, may mà cô không có đi hẹn hò với người đàn ông khác, nếu không anh… có thể sẽ giết chết người đàn ông đó.

Sáng hôm sau.

Khương Tuyết Nhu và Khương Hiểu Lãnh ngủ một giấc thoải mái rồi dậy ăn sáng, quản gia bước vào nói: “Tổng giám đốc Diệp, bảo vệ nói rằng mười giờ tối hôm qua, có một chiếc xe thế thao tới cửa và đã đỗ suốt ở ngoài cổng. Người gác cổng nói tối qua thỉnh thoảng anh ta nhìn chiếc xe lại sáng đèn và bên trong còn có người. Có vẻ như mẫu xe thể thao này là phiên bản giới hạn toàn cầu. Bây giờ… toàn bộ đất nước Nguyệt Hàn chỉ có Hoắc Anh Tuấn mới có”

[Diendantruyen.Com] Dụ Dỗ Đại Luật Sư


“Con biết rồi bố, sau này để chú Diệp đưa Khương Hiếu Lãnh đi vườn trẻ, đừng để người ta phát hiện” Khương Tuyết Nhu dặn dò.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 814


Chương 814: Mặt dày (1)

Sau khi ăn sáng xong, Khương Tuyết Nhu bước ra khỏi cửa nhà họ Diệp.

Hoắc Anh Tuấn lập tức mở cửa xe chạy qua đây, hai đêm liền không về nhà. Áo sơ mi đang mặc đầy nếp nhăn, trên mặt còn có râu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh.

Ngược lại, nó làm cho hào quang của anh càng trở nên mạnh mẽ hơn, ngay cả hơi thở u ám kia cũng đầy mùi vị mê hoặc mà đàn ông ghen tị và phụ nữ mê đảm.

“Tối qua em gọi cảnh sát?” Anh nhìn cô chằm chảm với đôi mắt đỏ ngầu.

“Đúng vậy, anh cứ canh giữ trước cửa nhà tôi không chịu rời đi, điều này khiến tôi vô cùng bất tiện” Khương Tuyết Nhu lạnh lùng nói, không hề có chút áy náy.

“Em..”

Lồng ngực của Hoäc Anh Tuấn không ngừng phập phồng, là người đàn ông kiêu ngạo, anh chưa bao giờ bị một người phụ nữ làm nhục như thế này.

“Em cái gì mà em, tôi không phải là người khi anh gọi đến thì đến mà bảo đi thì đi. Anh Hoắc, anh cũng không phải là vua Tê Tuyên, coi tôi như một công cụ để có được lợi ích” Khương Tuyết Nhu cáo buộc không một chút nhân nhượng.

“Tôi nhớ rất rõ. Tôi đã nói rõ ràng nếu tối hôm đó anh đi tới chỗ Nhạc Hạ Thu thì không cần phải đến tìm em nữa”

Nghĩ đến việc anh trở về còn chụp ảnh tự sướng rồi lập tức xoay người đi tìm Nhạc Hạ Thụ, từ tận đáy lòng Khương Tuyết Nhu cảm thấy căm ghét người đàn ông này.

“Anh… anh không còn cách nào khác. Hôm đó Nhạc Hạ Thu ngã từ cầu thang xuống khiến cho chân bị thương. Nếu anh không đi, cô ấy sẽ làm loạn không ai ngăn nổi. Sau đó anh đã đi đến đó nói rõ ràng với cô ấy. Em xem, vì chuyện này mà Tống Dung Đức còn đánh với anh một trận”

Hoäc Anh Tuấn chỉ vào vết thương trên miệng, chỉ có thể giả bộ đáng thương: “Ui, đến bây giờ vẫn đau quá”

“Đáng đời” Khương Tuyết Nhu chế nhạo nói ra hai chữ.

Hoäc Anh Tuấn nghiêm nghị, kiên trì nói: “Đúng vậy, là đáng đời, đúng là cục cưng em có mắt nhìn, bảo anh đừng đi”

“Ai là cục cưng của anh, để tôi lau sạch cái miệng này của anh”

Khương Tuyết Nhu nghe anh gọi như vậy cảm giác da đầu tê dại, cặp mắt sáng ngời trừng lớn.

Đôi mắt to đen láy cùng với làn da trắng nõn mỏng manh cộng thêm đôi môi hồng mọng ẩm ướt khiến trái tim Hoắc Anh Tuấn trở nên mềm nhũn, nhất là sau khi nghĩ đến nụ hôn nhẹ của cô ngày hôm đó, lại càng không tự chủ được.

Hôm nay cho dù thế nào đi chăng nữa anh cũng phải mặt dày cầu xin cô tha thứ cho mình và sau đó anh mới có thể lại được nếm thử nụ hôn của cô.

“Tuyết Nhu, anh thật sự đã nói rõ với Nhạc Hạ Thu rắng anh không còn yêu cô ấy nữa, không thể cùng cô ấy kết hôn” Hoäc Anh Tuấn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, giữ chặt trong lòng bàn tay của anh, ánh mắt anh đen lấy sâu thăm thẳm chứa đầy vẻ nghiêm túc.

Khiến cho Khương Tuyết Nhu ngẩn người trong giây lát.

Từng có lúc, người đàn ông này dùng ánh mắt căm hận nhìn cô, không ngừng nói rằng anh yêu Nhạc Hạ Thu.

Bây giờ, khi anh nói ra những lời này từ đôi môi mỏng xinh đẹp đó một lần nữa, cô đã không còn cảm động nữa, mà còn cảm thấy thật mỉa mai.

“Cục cưng, cho anh một cơ hội.”

Hoäc Anh Tuấn thấy cô im lặng, tưởng cô đang xúc động, liền vươn tay kéo cô vào lòng.

Nhưng tay Khương Tuyết Nhu lại đè lên ngực anh: “Hoắc Anh Tuấn, tôi thật sự không biết có nên tin tưởng anh nữa không. Tôi đã bị anh làm tổn thương rất nhiều lần rồi. Tôi sợ rằng vào thời điểm tôi cần anh nhất, Nhạc Hạ Thu lại gọi anh đi, hoặc là cô ấy lại lấy cái chết ra uy hiếp anh. Thời gian của anh với tôi quá ngắn, còn anh và Nhạc Hạ Thu đã quen nhau hơn mười năm…”

“Sẽ không như vậy đâu Tuyết Nhu, anh sẽ không để em thất vọng thêm một lần nào nữa”

Hoäc Anh Tuấn siết chặt cô vào lòng: “Em không biết anh là người như thế nào sao? Nếu anh không xác định được trái tim của mình, anh sẽ không nói ra những điều này”

Khuôn mặt của Khương Tuyết Nhu bị áp vào trong lồng ngực của anh, ở nơi mà anh không nhìn thấy, đáy mắt cô hiện lên vẻ giều cợt.

Chính vì cô biết quá rõ về anh, khi yêu cứ nói ra những lời ngọt ngào, bị anh làm cho tổn thương cô vẫn sẽ lại đảm chìm trong tình yêu của anh hết lần này đến lần khác ấy.

Nhưng vào lúc không còn yêu thì lại lạnh lùng đến tàn nhãn.

“Cục cưng..” Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy cô đứng bất động trong vòng tay anh, trong lòng dâng trào lửa nóng: “Em nợ anh một nụ hôn”

Nói xong, anh cúi đầu hôn cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 815


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 815: Mặt dày (2)

Anh còn chưa hôn đến nơi, một bàn tay đã chặn lấy đôi môi mỏng của anh.

“Tôi nợ anh một nụ hôn khi nào vậy?” Trước sự vô liêm sỉ của người đàn ông này Khương Tuyết Nhu không thể lý giải nổi.

“Buổi tối hôm trước” Hoắc Anh Tuấn lấy điện thoại di động ra cho cô xem, lúc đó cô đã gửi một nụ hôn.

Khương Tuyết Nhu nhìn nụ hôn trên điện thoại, khuôn mặt xinh đẹp của cô có chút nóng lên. Lúc đó là vì muốn quyến rũ người đàn ông này nên lỡ xúc động, nhưng không ngờ đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ nó.

“Ừ, em nhớ ra rồi, nhưng… ngay sau khi nhận được biểu tượng cảm xúc em anh lại lập tức đến chỗ của Nhạc Hạ Thu sao?” Cô cười như không cười hỏi “Không có”

Vẻ mặt của Hoắc Anh Tuấn cứng đờ, mất tự nhiên nói: “Nhận xong, anh phải đi tắm nước lạnh”

Đều đã là người trưởng thành, trong giây lát Khương Tuyết Nhu nhận ra cô đã hiểu.

Mắt của cô mở vô cùng to và sau đó má cô nóng bừng, không nói nên lời.

Không phải nó chỉ là một biểu tượng cảm xúc mà mọi người gửi đi thôi sao, sao anh lại không nhịn được?

“Anh vừa mới chia tay Nhạc Hạ Thu được vài ngày. Có cần đến mức đó không?” Cô nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm.

Nhưng đôi tai của Hoắc Anh Tuấn rất thính, anh có thể nghe rõ, đáy mắt thoáng qua một tia xấu hổ, đôi môi mỏng khẽ mấp máy. Vốn dĩ anh muốn nói chỉ làm với cô, nhưng tránh để sau này cô biết được sự thật anh thích là cơ thể của cô không phải con người của cô, chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đã thấy thật phiền phức.

“Không, đó là do lực sát thương của em vô cùng lớn đối với anh”

Khương Tuyết Nhu tránh người ra và nói: “Sau đó tôi gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc tan vỡ đó, có phải anh cũng thiếu tôi một lần đánh không?”

“Được” Hoắc Anh Tuấn nhìn chäm chăm vào đôi môi của cô với ánh mắt thiêu đốt, chỉ cần anh có thể hôn cô, sau này bị đánh cũng được.

Khương Tuyết Nhu: ”..”

Người đàn ông này không có giới hạn gì cả.

“Tôi sẽ xem như anh chưa tỉnh ngủ, tôi lười lãng phí thời gian với anh. Tôi phải đi làm”

Khương Tuyết Nhu không hề phản ứng lại mà trực tiếp quay người đi.

“Chờ đã, anh đưa em đi” Hoắc Anh Tuấn nắm lấy cánh tay cô, mở cửa ghế phụ Khương Tuyết Nhu liếc nhìn ghế phụ của anh rồi nói: “Không, tôi không muốn ngồi chỗ mà những người phụ nữ khác đã ngồi”

Sau khi cô nói xong, cô đi về phía lối vào trước của biệt thự, bảo vệ đã lái xe của cô ra ngoài.

Khương Tuyết Nhu kéo cửa xe ngồi vào vị trí lái xe, Hoắc Anh Tuấn lập tức ngồi vào vị trí ghế phụ và thắt dây an toàn.

“Cậu cả Hoắc, anh theo tôi làm gì vậy? Tôi phải đi làm” Khương Tuyết Nhu tức giận nói.

“Anh đưa em đi làm, trên đường đi sẽ có nhiều thời gian bên nhau.

hơn” Hoäc Anh Tuấn nhếch đôi môi mỏng: “Bây giờ anh mới phát hiện ở với em, ngay cả không khí cũng đều là hương vị ngọt ngào”

Khương Tuyết Nhu rùng mình lạnh lùng nói: “Câm miệng đi”

[Diendantruyen.Com] Dụ Dỗ Đại Luật Sư


trên tay lái xe của Khương Tuyết Nhu.

“Mua cho tôi một chiếc Aston Martin”

“Nhưng cái xe kia anh mới mua chưa bao lâu mà”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 816


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 816: Mua xe đôi

“Không được, Tuyết Nhu không thích, không cần giữ lại nó”

Ngôn Minh Hạo xấu hổ nói: “Nhưng là Aston Martin quá rẻ, không xứng với thân phận của anh”

“Không thành vấn đề, xe của Tuyết Nhu cũng là Aston Martin, cô ấy lái chiếc màu trắng, vậy cậu có thể mua cho tôi một chiếc màu đen, vừa hợp một đôi”

Hoäc Anh Tuấn nói xong lập tức cúp máy, đối với anh đổi một chiếc xe thể thao cứ như thể chỉ đơn giản là đổi một món ăn vậy.

Khương Tuyết Nhu nghiêm túc lái xe, để mặc anh tung hoành.

Khi cô lái xe đi, Hoắc Anh Tuấn nói: “Đây không phải là đường đến tập đoàn ân”

Hôm qua, nghe được lời Diệp Gia Thanh nói, ông cụ Diệp đồng ý để Diệp Minh Ngọc trở lại công ty. Cô phải đích thân đến xem, nếu không nhà họ Diệp sẽ vì đứa con gái Diệp Minh Ngọc mà lại rối tung lên.

“Đến chỗ tập đoàn nhà họ Diệp thì em sẽ lại phải bắt tay vào việc của tập đoàn, phải vội như vậy sao?” Sau khi nghe vậy Hoắc Anh Tuấn lập tức cau mày: “Còn có thời gian yêu đương với anh sao?”

“Tôi đồng ý sẽ yêu đương với anh khi nào?” Khương Tuyết Nhu phản bác.

“Em không đồng ý cũng không sao, dù sao anh cũng đã đồng ý yêu đương với em rồi” Hoắc Anh Tuấn cười với cô.

Sau khi Khương Tuyết Nhu yên lặng liếc nhìn anh, cô không chịu nổi nữa nói: “Anh về ngủ một lát đi được không?”

“Em quan tâm đến anh sao?” Hai mắt Hoäc Anh Tuấn sáng lên.

“Không, quầng thâm mắt của anh quá nặng, giống như một con gấu trúc khống lồ, ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của anh” Khương Tuyết Nhu đả kích không chút thương tình.

Hoäc Anh Tuấn bỗng không nói được gì, anh thật sự muốn lấy điện thoại ra soi lại dáng vẻ của mình, nhưng lòng tự trọng và sĩ diện của người đàn ông không cho phép anh làm như vậy, anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Cho đến khi xe chạy vào bãi đậu xe của tập đoàn nhà họ Diệ| Khương Tuyết Nhu mới dừng xe chuẩn bị đi xuống. Hoắc Anh Tuấn đột nhiên túm lấy cô, nhỏ giọng nói: “Tuyết Nhu, em có thể thêm zalo anh không? Ngoài ra, bỏ số điện thoại của anh ra khỏi danh sách đen, nếu em không bỏ, anh sẽ cứ đi theo em”

Khương Tuyết Nhu thở dài, thêm anh vào zalo trước mặt anh, rồi ố điện thoại ra khỏi danh sách đen: “Tôi lên được chưa?”

“Được rồi.”

Hoắc Anh Tuấn xuống xe cùng cô: “Tuyết Nhu, nghe nói tập đoàn nhà họ Diệp và nhà tập đoàn nhà họ Sở sắp thành lập công ty liên doanh”

“Trước đây cũng có nghe qua nhưng từ khi tôi đến đây, tôi sẽ không đồng ý”

Hoäc Anh Tuấn gật đầu: “Tập đoàn nhà họ Sở không đơn giản như vậy. Anh ta hợp tác với tập đoàn nhà họ Hoắc chúng ta hơn mười năm, hoàn toàn đã làm tê liệt quản lý cấp cao của tập đoàn nhà họ Hoäc.

Em nên để mắt đến họ”

Khương Tuyết Nhu giật mình gật đầu, mãi sau khi vào thang máy, cô mới phát hiện Hoäc Anh Tuấn vãn đang đợi ở bên ngoài.

Cô cười khẽ, Hoắc Anh Tuấn, không ngờ anh lại có ngày hôm nay.

Sau khi thang máy đi lên, cô đi thẳng đến tầng nơi Diệp Gia Thanh làm việc Thư ký Tào, thư ký đắc lực nhất của Diệp Gia Thanh đã đợi ở đó một lúc, cho đến khi Khương Tuyết Nhu xuất hiện, lập tức đưa người từ bộ phận thư ký đi đến nói: “Thưa cô, hôm nay ông cụ đưa Diệp Minh Ngọc đến công ty triệu tập cuộc họp”

“Vấn đề này, tại sao bố tôi không biết?” Khương Tuyết Nhu nhướng mày nghỉ ngờ.

[Diendantruyen.Com] Dụ Dỗ Đại Luật Sư
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 817


Chương 817: Chiêu độc

Ông cụ Diệp cũng không quản lý mấy chuyện ở công ty nhiều năm nay rồi, hôm nay cũng là tình cờ bị Diệp Minh Ngọc kéo tới, nhưng ông cũng bị nói cho nghe đến dao động.

Điều ông lo lảng nhất chính là việc Diệp Thị không thể bước vào top ba tập đoàn lớn nhất Nguyệt Hàn.

“Ông cụ Diệp, tôi nói câu này, chúng tôi tin vào tầm nhìn của ông”

Giám đốc Phan nịnh hót nói.

“Bây giờ chủ tịch Diệp bị trúng độc, sức khỏe đã không còn được như trước đây nữa, Diệp thị chỉ có thể dựa vào một mình ông thôi ạ”

“Đúng vậy, cụ Diệp, cụ về lại công ty đi ạ” Mấy vị cổ đông cũng liên tiếp động viên khuyên.

“Nhưng năm nay tập đoàn Sở thị phát triển rất nhanh, một bước nhảy vọt lên vị trí thứ hai doanh nghiệp lớn của Nguyệt Hàn, tôi cho rằng chúng ta không nên bỏ qua cơ hội này”

“Đúng vậy, không cần biết đến thù oán cá nhân thế nào, nếu không phải mấy năm trước chúng ta hợp tác kinh doanh với Sở thị trong ngành thương mại điện tử thì Diệp thị cũng không thể phát triển nhanh như vậy”

“Cụ Diệp, người lãnh đạo chúng tôi tới một tương lai tươi sáng hơn địa”

Ông cụ Diệp bị mọi người nói đến tinh thần sôi trào, tuy rắng ông đã lùi về sau nhiều năm nay, nhưng tham vọng thì không giảm chút nào, trước đây lý do duy nhất khiến ông nghỉ hưu là vì sức khỏe không ổn định, những năm gần đây cơ thể vẫn luôn được chăm sóc tốt, nên sức khỏe cũng tốt lên nhiều, trong phút chốc tham vọng chợt nổi lên.

“Cụ Diệp, tôi nói thật lòng đó” Giám đốc Phan đến bên cạnh ông.

cụ Diệp, nhỏ giọng nói: “Mặc dù chủ tịch Diệp nói rằng để Khương Tuyết Nhu tiếp quản công ty, như dù sao cô ta cũng mang họ Khương, Diệp thị chúng ta không thể đổi thành Khương thị được”

Sắc mặt ông cụ Diệp chợt thay đổi, nếu không có người nhắc nhở chuyện này, ông thực sự cũng không để ý tới.

Diệp Minh Ngọc khẽ nhếch khóe môi, quay đầu lại nói: “Ông nội, về chuyện bắt đầu góp vốn của công ty, trước đây con đã nghe Sở Văn Khiêm nhắc tới rất nhiều lần, đúng là khả thi, trước mắt có rất nhiều người muốn gia nhập vào cổ đông, nếu hai nhà chúng ta không phải mối quan hệ thông gia, thì bọn họ sẽ không để cơ hội tốt này cho Diệp thị chúng ta đầu tiên đâu, đương nhiên, thương vụ trên vài trăm ngàn tỷ để gia nhập vào cổ đông, chỉ có người quyết đoán như ông nội mới có thể quyết định thôi”

Ông cụ Diệp hít sâu một hơi, đập lên mặt bàn: “Được, vậy quyết định thế đi”

“Ông nội, quyết định gì cơ ạ?”

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Khương Tuyết Nhu đi trên đôi giày cao gót nhẹ nhàng nở nụ cười bước vào, cô mặc một bộ vest trắng, trông già dặn nhưng không mất đi vẻ đẹp ngời ngời.

“Việc góp vốn với tập đoàn Sở thị, ông cảm thấy rất ổn” Ông cụ Diệp nở nụ cười nói: “Tuyết Nhu, sao hôm nay con lại tới đây thế?”

“Bố nói hôm nay Minh Ngọc về công ty rồi ạ, nên bảo con qua đây xem thử xem sao” Khương Tuyết Nhu cười đầy ẩn ý nhìn Diệp Minh Ngọc và Sở Văn Khiêm: “Không ngờ em gái mới tới ngày đầu đã muốn làm chuyện lớn thế này rồi”

“Tôi cũng chỉ vì sự phát triển của công ty thôi” Diệp Minh Ngọc nhã nhặn nói.

“Hơn nữa phía bên Sở thị đã chuẩn bị hơn nửa năm nay rồi, không thể tiếp tục kéo dài thêm được nữa”

Khương Tuyết Nhu khẽ nhếch lông mày, nếu đổi thành Diệp Minh Ngọc của trước đây cô ta sớm đã trở nên đắc ý rồi, bây giờ lại bình tĩnh thế này, quả nhiên sau khi Vệ Phương Nghi vào tù, đã khiến cô ta thay đổi không ít.

“Cho nên ông nội đã đồng ý rồi ạ?” Cô nhìn về phía ông cụ Diệp.

“Vừa nãy ông nghe Văn Khiêm giải thích cặn kế thì cảm thấy rất vừa lòng, năm đầu tiên đã có thể thu về hơn ba trăm tỷ tiền lãi, sao lại không làm được” Trong lòng ông cụ Diệp tràn đầy niềm tin.

Khương Tuyết Nhu nhăn mày: “Ông nội, có nhiều khi bánh vẽ dễ lắm..”

“Cô Khương, từ trước tới nay tôi chưa từng ăn bánh vẽ bao giờ, đây cũng không phải lần đầu Sở thị hợp tác với người khác, mọi người đều biết rõ Sở Văn Khiêm tôi là người như thế nào, tôi nói được làm được, dù sao Sở thị chúng tôi có được ngày hôm nay, cũng không phải chỉ do may mắn không”

Sở Văn Khiêm nhếch mày: “Tôi biết, cô đây có thù oán cá nhân với vợ tôi, nhưng làm việc lớn, không phải lúc để tính toán mấy việc nhỏ nhặt cỏn con đó”

Lời này ngầm nói rằng, nếu Khương Tuyết Nhu không đồng ý, vậy chính là vì Khương Tuyết Nhu không vừa mắt Diệp Minh Ngọc.

Khương Tuyết Nhu bùi ngùi xúc động, chiêu này của Diệp Minh Ngọc cao phết à nha, âm thầm xúi giục ông cụ Diệp tới công ty, nếu cô không đồng ý, vậy thì chắng khác nào đến ông cụ Diệp cô cũng đắc tội luôn còn gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 818


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 818: Hợp tác

Có điều việc hợp tác với Sở thị, từ trước tới nay cô đều không đồng ý.

“Ông nội, con nghĩ vẫn nên suy nghĩ cẩn thận thêm chút nữa sẽ tốt hơn. Ví dụ như sau khi công ty thành công tìm được chỗ đứng, vậy đội ngũ nhân tài ai là người ra mặt, rồi quản lý nhân viên sẽ do ai chịu trách nhiệm, về khoản tài chính này không phải sở trưởng của Sở thị chúng †a, cũng không có tài nguyên về mặt này, cứ vậy mà tham gia vào giao dịch và buôn bán…”

“Con có ý gì, con không tin vào phán đoán của ta sao?” Biểu cảm trên khuôn mặt ông cụ Diệp chợt trâm xuống: “Khương Nhu, ông nội đã lăn lộn trong giới kinh doanh này mấy chục năm rồi, ngậm đẳng nuốt cay còn nhiều hơn số hạt cơm con ăn, chuyện của Diệp thị con không cần nhúng tay vào nữa”

“Ông nội, không phải con không tin ông, mà con cảm thấy chuyện này cứ đợi bố con về rồi lại nói sẽ tốt hơn…”

Sở Văn Khiêm nói bằng một giọng cực kỳ chướng tai: “Cô Khương, cô cảm thấy tâm nhìn của cụ Diệp không xa bắng bố cô sao?”

Ông cụ Diệp vừa nghe thấy lời này bèn nổi giận: “Ta nắm quyền ở Sở thị mấy chục năm, không ai hiểu chuyện trên thương trường rõ như †a, chuyện này quyết định vậy đi, Tuyết Nhu, con không hiểu gì về Sở thị, sau này ít tới đây thôi sẽ tốt hơn”

Ông cụ Diệp nói xong thì đứng dậy: “Được rồi, kết thúc cuộc họp”

“Ông nội, để con đưa ông về” Diệp Minh Ngọc tiến lên theo sau ngay, lúc đi ngang qua Khương Tuyết Nhu còn đắc ý nhìn cô một cái.

Từng người từng người rời khỏi tòa nhà cao tầng, không một ai để ý tới Khương Tuyết Nhu.

Mãi đến khi Sở Văn Khiêm đến bên cạnh cô, híp mắt cười: “Cho dù cô có là người thừa kế của tập đoàn Sở thị thì đã sao, không ai để cô vào trong mắt họ cả, tôi vẫn khuyên cô tới từ đâu thì về lại đó đi”

“Sở Văn Khiêm, tôi không tin anh thật lòng muốn hợp tác với Sở thị, dù sao thì Sở thị các người cũng đã phản bội cả Hoắc thị còn gì, số tài sản các người có được ngày hôm này đều do cướp được từ tay của Hoäc thị thôi, nên bây giờ đứng thứ hai ở Nguyệt Hàn rồi, tất nhiên có tham vọng để leo lên vị trí thứ nhất chứ ha” Khương Tuyết Nhu lạnh lùng nhìn anh ta, nhưng nói thật lòng, cô vẫn chưa hiểu được hết cái người tên Sở Văn Khiêm này.

Ba năm trước trên hôn lễ của anh ta và Diệp Minh Ngọc, cô cứ cho rằng anh ta chỉ là một tên đàn ông sến sẩm lăng nhăng xui xẻo thôi, ai ngờ rằng trong vòng ba năm lại có thể khiến Sở thị phát triển tới mức này, trở thành doanh nghiệp đứng thứ hai ở Nguyệt Hàn.

Dòng tộc nhà họ Sở này đúng là không đơn giản, cô vẫn luôn cho rằng phía sau Sở thị có một thế lực nào đó đang âm thầm nhóm lửa cho họ.

“Cô nói không sai, tôi rất muốn trở thành đứng đầu”

Sở Văn Khiêm cợt nhả sờ sờ cảm: “Cô xem, nói không chừng chúng ta lại có thể hợp tác với nhau đó”

“Ông nội tôi đã đồng ý hợp tác với Sở thị rồi còn gì?” Khương Tuyết Nhu nhướng mày.

Sở Văn Khiêm cười nói: “Tôi đang nói tới hai chúng ta, gần đây tôi nghe được một tin, Hoắc Anh Tuấn đang theo đuổi cô không phải sao, ba năm trước anh ta bỏ rơi cô, cô thực sự không để ý tới chuyện này sao, cô không muốn tên khốn từng vứt bỏ cô phải nếm mùi bị chà đạp dưới chân mình sao?”

[Diendantruyen.Com] Dụ Dỗ Đại Luật Sư


tầm thường này của anh, bình thường tôi còn không thèm liếc mắt tới ấy”

Cô nói xong không thèm quan tâm đến khuôn mặt khó coi của Sở Văn Khiêm, xoay người cứ vậy liền rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 819


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 819: Đôi uyên ương ngủm kẹo ở trong game

Sở Văn Khiêm im lặng nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô, lau đi cánh môi mỏng.

Chướng mắt quá, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi dạy cho cô một bài học.

Sau khi quay về phòng làm việc.

Khương Tuyết Nhu cầm tài liệu về tập đoàn Diệp thị đọc được một lúc thì bắt đầu cảm thấy đầu hoa mắt quáng, vậy là cô dứt khoát lấy điện thoại ra chơi game.

Vừa vào game đã có một người tên là “Em ở trong tim anh” đến tổ đội với cô.

Sau khi Khương Tuyết Nhu đồng ý, hai người họ cùng nhau vào chiến trường.

Nhưng mà sau khi chơi được một lúc, mặt cô đã đen như đít nồi, cái người này chắc chn là một con gà mờ, sau khi nhảy dù xuống xong cũng chẳng biết đã chạy đi đâu.

Cô không nhịn được nữa, mở mic lên nhắc: “Nè nè, chị gái à, đừng có chạy lung tung nữa, chị chạy thêm chút nữa là ra khỏi bo, chết bây gi “Anh là con trai, vậy giờ phải chạy đi đâu đây?” Từ trong game truyền đến một giọng nam rất có sức hút.

Khương Tuyết Nhu suýt nữa giật cả mình, giọng này ngọt quá rồi đó, nghe hình như hơi quen quen, nhưng vì cô phải tập trung vào chiến trường nên cũng không nhớ ra được: “Ấn vào tam giác phía trên bên phải mở bản đồ, đừng chạy ra khỏi vòng tròn, anh chạy qua đây với tôi”

“Được”

Sau khi anh trai kia trả lời xong thì một lúc sau đã chạy về phía cô.

Khương Tuyết Nhu thở phào một hơi, may mà người này không ngu đến mức hết thuốc chữa.

Nhưng trong game, hệ thống đã bắt đầu cảnh báo thu nhỏ bản đồ, dựa vào tốc độ này của anh thì chắc chắn sẽ bị đào thải.

Khương Tuyết Nhu lập tức lái xe việt dã phóng nhanh về phía anh, vừa đến nơi, cô phát hiện trên tay anh trống không thì cạn lời: “Anh trai à, vũ khí của anh đâu? Trang bị của anh đâu? Anh như vậy sẽ bị người †a giết bất cứ lúc nào đó”

“.. Đi đâu kiếm trang bị vậy?” Giọng nam do dự vang lên Khương Tuyết Nhu khóc không ra nước mắt: “Anh trai à, lần đầu anh chơi game hả? Rốt cuộc anh làm thế nào mà tìm được tên tôi vậy?”

“Ừ, lần đầu chơi, anh chơi cùng bạn gái” Chàng trai hạ giọng.

“Vậy anh tìm bạn gái anh chơi đi chứ, tìm tôi làm gì?” Khương Tuyết Nhu nhìn ID: Em ở trong lòng anh của đối phương, hiếm có thằng con trai nào đặt cái tên trắng trợn như vậy lắm, ngoài đời hắn người này là một cậu trai tốt, ngây thơ đáng yêu.

Chàng trai im lặng một lúc rồi nói Em chính là bạn gái của anh”

“.. Hả?”

Khương Tuyết Nhu ngu luôn, cả người cứ như bị sét đánh, chơi có cái game thôi cũng có thể chơi ra người yêu luôn hả?

Từ từ, không đúng, giọng người này rất giống giọng tên cặn bã kia.

Giây tiếp theo, giọng đàn ông trong game lại nói tiếp: “Anh là Hoắc.

Anh Tuấn, em không nhận ra giọng anh à?”

Chiếc xe việt dã đang phóng lập tức tông thẳng vào thân cây.

[Diendantruyen.Com] Dụ Dỗ Đại Luật Sư


“Cục cưng à..” Giọng nói y hệt trong game truyền đến.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 820


Chương 820: Khiêu khích

“Ai là cục cưng của anh?” Khương Tuyết Nhu tức giận nói: “Hoắc.

Anh Tuấn, anh không phải giám đốc lớn à, sao rảnh đến mức đến quậy tôi chơi game vậy hả?”

“Tiền anh kiếm được quá nhiều, vấn đề quan trọng hiện tại là tán gái với tìm bạn gái” Hoắc Anh Tuấn trả lời vô cùng hợp tình hợp lý: “Cùng bạn gái chơi game là nghĩa vụ của anh”

Khương Tuyết Nhu võ trán: “Làm sao anh biết tài khoản của tôi?”

Cô nhớ mình đâu có để lại manh mối nào đâu.

“Lúc trước khi xem phim, em chơi game, anh có để ý” Hoäc Anh Tuấn cúi đầu nói: “Lần đầu anh chơi game, lúc trước anh luôn nghĩ mấy chuyện chơi game này là lãng phí cuộc sống, giờ anh mới hiểu, cùng người mình thích chơi game cũng là một chuyện rất lãng mạn”

Cho dù thông qua micro nhưng Khương Tuyết Nhu bị anh nói đến mức nổi cả da gà da vịt, tiếp theo cũng không biết phải trả lời thế nào.

“Ngoan, buổi chiều mấy giờ tan làm, anh đến đón em” Hoắc Anh Tuấn tiếp tục nói bằng giọng dịu dàng.

“Tôi tự chạy được”

“Anh biết, là anh gọi Ngôn Minh Hạo đưa em đến, anh ở trong xe đó chờ em”

Cuối cùng, Khương Tuyết Nhu nói cho anh thời gian.

Buổi chiều.

Khương Tuyết Nhu xách túi, bước vào thang máy tư nhân.

Thang máy dừng ở tầng hai mươi lăm, Diệp Minh Ngọc đắc ý nhìn cô, nhấc chân muốn bước vào.

Nhưng Khương Tuyết Nhu đã lập tức ấn nút đóng cửa, kẹp Diệp Minh Ngọc ở trong.

“Khương Tuyết Nhu, chị định giết tôi hả?” Diệp Minh Ngọc bị cửa kẹp nhìn rất thê thảm, hét lớn.

“Cô nghĩ nhiều rồi” Sau khi Khương Tuyết Nhu ấn mở cửa thì đẩy Diệp Minh Ngọc ra ngoài: “Cô không thấy chữ bên ngoài à? Thang máy chuyên dụng của chủ tịch, cô lấy tư cách gì mà vào?”

Diệp Minh Ngọc cười mỉa: “Không phải chị chỉ dựa vào việc Diệp Gia Thanh cho chị danh phận thừa kế gì gì đó thôi sao, nhưng mà, giờ chị mới chỉ là người quan trọng phụ trách việc phát triển Diệp thị trong tương lai thôi, chắc chị không biết, ông nội đã sắp đồng ý để bộ tài vụ phê duyệt cho tôi ba trăm sáu mươi nghìn tý để phát triển và hùn vốn cộng tác với công ty Sở thị, chắc chị không ngờ được đâu nhỉ? Lúc trước làm mọi cách đuổi tôi và bố đi, không ngờ bọn tôi trở lại nhanh như vậy chứ gì.

“Tôi biết gần đây cô đến nhà họ Diệp lấy lòng ông và bà, nhưng mà Diệp Minh Ngọc à, cô nên nhớ mình họ Diệp, đừng có đi may áo cưới cho người ta, chắc cô cũng hiểu, một khi nhà họ Sở cảm thấy cô không còn giá trị, cây cải trắng lăng nhăng Sở Văn Khiêm còn muốn cô chắc?

Giống như lúc trước, không phải cô ở bệnh viện khóc lóc kể lế việc mình bị cách chức, Sở Văn Khiêm đã đánh cô à?”

Khương Tuyết Nhu vén mái tóc dài ra sau tai, mỉm cười mỉa mai: “Còn nữa, trong phòng họp buổi sáng, Sở Văn Khiêm còn định chọc ghẹo người chị là tôi đấy, không tin cô có thể hỏi thử”

€ô nói xong thì thả tay khỏi nút mở cửa, cửa thang máy đóng lại.

Gương mặt xinh đẹp của Diệp Minh Ngọc lập tức giận đến văn vẹo, lẽ ra bây giờ cô ta sế tan làm, giờ lại phải đến phòng giám sát kiểm tra video, cô ta nhìn thấy Sở Văn Khiêm dùng tay sờ mặt Khương Tuyết Nhu, động tác đáng khinh vô cùng.

Đáy mắt cô ta lộ rõ sự tức giận.

Sở Văn Khiêm, anh đúng là tên khốn không có lương tâm.

Bên này, Khương Tuyết Nhu đến bãi đổ xe, còn chưa đến trước xe đã thấy Hoắc Anh Tuấn đang đứng tựa vào chiếc xe thể thao của cô, quần trẳng dài phối với áo sơ mi sọc xanh trẳng, trên cổ áo trước ngực còn cài một chiếc kính râm, cả người toát ra hơi thở lãng tử phóng khoáng, nhất là cặp chân dài kia, có thể so với người mẫu nam đứng đầu quốc tế.

Khương Tuyết Nhu nhìn một hồi, cô cảm thấy Hoắc Anh Tuấn càng sống càng trẻ ra thì phải, bây giờ mà nói anh ta hai mươi lăm tuổi sợ là cũng có người tin.

“Tuyết Nhu..”

Hoắc Anh Tuấn vừa thấy cô đến thì lập tức mở cửa ghế phó lái.

Khương Tuyết Nhu đưa chìa khoá xe cho anh, ngồi xuống.

“Tôi tự chạy cũng được”

Nửa người trên của anh nhanh chóng dựa sát lên cô, mùi gỗ lành lạnh của đàn ông mang theo vài phần mờ ám dâng lên, Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu lên cảm thấy hơi không quen.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom