Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2200


Cả đám người đều giật mình, hậu bối cảnh giới Dương Huyền đại thành đỡ một chưởng của Huyết Lang chẳng những không chết mà còn chỉ bị thương nhẹ, thật sự khó tưởng tượng nổi.  

“Chặn hắn lại!”  

Lãnh bảo chủ xoay người hét to, trong mắt lộ vẻ nóng nảy.  

Lâm Nhất không chết chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng hơn lại người này mượn sức của Huyết Lang, đi qua sự cản trở của hai người.  

Hai bảo chủ còn lại của Tam Ưng Bảo hừ lạnh, hung hăng lao về phía Lâm Nhất.  

Hai người đã chuẩn bị để tấn công từ lâu, sát chiêu của cả hai đều nhanh chóng đánh ra, gần như trong nháy mắt đã đánh tới trước mặt Lâm Nhất, khiến hắn hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn.  

Đáng tiếc…  

Tuy đều là Âm Dương tiểu thành, nhưng hai người lại chênh lệch quá nhiều với hai người trước mặt. Thậm chí trưởng lão lầu Huyết Vũ mà Lâm Nhất đánh bại trước đó còn mạnh hơn hai người này một chút.  

Một đòn mà bọn họ liên thủ có thể làm gì Lâm Nhất.  

Đánh trả lại là được!  

Thất Sát Quyền, Chén Rượu Khó Cạn, Ai Cạnh Bên Ta!  

Trên mặt Lâm Nhất lộ vẻ tàn nhẫn, hắn bay lên trời, liên tục đánh ra hai quyền.  

Trong nháy mắt, sát khí vô tận bao phủ trên người hắn, dưới sự tấn công của quyền pháp cấm kỵ này, sát khí cũng tựa như sóng dâng lên, cơn sóng sau cao hơn cơn sóng trước, không ngừng chồng lên nhau.  

Đau đớn, lạnh lẽo, run rẩy.  

Ý cảnh đáng sợ của Thất Sát Quyền khiến Lâm Nhất hoàn toàn chiếm lợi thế về mặt khí thế, cũng khiến cho hai bảo chủ cảnh giới Âm Dương cảm thấy vô cùng khó chịu.  

Ầm!  

Khi sát chiêu của hai bên va chạm với nhau, một tình cảnh khó tin xuất hiện, hai người kia bị Lâm Nhất đánh bay trở về.  

“Sao có thể!”  

Trong mắt Lãnh bảo chủ lộ vẻ ngạc nhiên, cảnh này còn khiến ông ta khiếp sợ hơn khi Lâm Nhất chặn được quyền mang của Huyết Lang khi nãy.  

Lâm Nhất chỉ có cảnh giới Dương Huyền đại thành lại có thể khiến hai cường giả Âm Dương tiểu thành phải lùi lại.  

Trên bảng Long Vân thật sự không có tên của thiếu niên này sao?  

Lâm Nhất cong môi, hai tên vô dụng này mà hắn còn không thể áp đảo, thì thật sự có lỗi với khoảng thời gian tu luyện vất vả này rồi.  

Sau khi đáp xuống đất, hắn giẫm nhẹ mũi chân, người Lâm Nhất loé lên, bay về phía bức bích hoạ Thanh Long.  

Vẫn chưa thật sự tiến vào khu vực trung tâm, Lâm Nhất không muốn để lộ quá nhiều lá bài tẩy, liều mạng với đám người này. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2201


Cả Lãnh bảo chủ và Huyết Lang đều khá khó giải quyết. Nếu đối phương liên thủ liều mạng với mình, hắn chỉ nắm chắc sáu phần có thể chiến thắng thôi.  

Mà may mắn chiến thắng, e rằng cũng sẽ bị thương nặng.  

Đi tiếp với trạng thái như thế, đừng nói lấy được báu vật, có lẽ còn sẽ chết trong vô số cạm bẫy mà Lôi Vân Tử để lại.  

Lúc trước hắn đã suy tính kỹ càng, tạm thời không chiến đấu với đám người này, sau khi vào khu vực trung tâm thì tính sau.  

Nhưng khi hắn còn cách bức bích hoạ chưa đến năm trăm mét, một bóng người đột nhiên xuất hiện chặn đường hắn.  

Người đó là Phó đại sư của bang Huyết Lang, ngay từ đầu, ông già này đã tỏ vẻ không thân thiện, vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn.  

Nếu không phải vì còn kiêng dè, thì Lâm Nhất đã ra tay dạy dỗ ông ta rồi.  

Bây giờ, ông ta lại đến.  

“Ha ha, tên súc vật, chắc ngươi bất ngờ lắm đúng không. Có lão phu ở đây mà ngươi còn muốn đi á, chờ chết đi!”  

Phó lão cười dữ tợn, những đường Linh văn xuất hiện trên người ông ta, nhưng khi ông ta chuẩn bị sử dụng Linh văn, Lâm Nhất đột nhiên thi triển thân pháp, chín tàn ảnh xuất hiện trước mặt ông ta.  

“Cút đi!”  

Trong mắt Lâm Nhất có hàn mang loé lên, hắn giơ tay đánh ra một bạt tai.  

Chát!

Ông già này bị đánh đến mức phun ra một ngụm máu tươi, trong máu còn có mấy chiếc răng gãy, nửa khuôn mặt bị tát thành đầu lợn, vô cùng thê thảm.  

“Đồ vô dụng, ta đã muốn tát ông từ lâu rồi”.  

Nhìn đối phương cố đứng dậy, Lâm Nhất lạnh lùng nói.  

“Tên ranh con, ngươi giỏi thật!”  

Chỉ nói ra mấy chữ, quai hàm của Phó lão đã đau đến mức chết đi sống lại, không ngừng co giật.  

Một khí thế vô cùng nguy hiểm đột nhiên đè nặng lên người Lâm Nhất. Hắn không quay đầu cũng có thể đoán hắn bị giữ chân như thế, có lẽ Huyết Lang và Lãnh bảo chủ vừa lấy lại tinh thần đã tấn công tới.  

Nhưng muốn giữ chân hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.  

Kim Ô tung cánh, mặt trời lơ lửng!  

Kim Ô Ấn sau lưng Lâm Nhất phát sáng, Thất Huyền bộ được hắn sử dụng một cách tối đa, trên người Lâm Nhất loé lên ánh sáng chói mắt, làm sáng rực cả đại điện.  

Vù!  

Lâm Nhất mở hai cánh tay ra, hắn thoáng chốc biến mất khỏi vị trí ban đầu, chẳng khác nào thuấn di.  

Lãnh bảo chủ và Huyết Lang chạy tới chỉ có thể đánh vào không khí, đợi khi hai người ngẩng đầu nhìn lại, Lâm Nhất đã xuất hiện phía trước bích hoạ, giơ bàn tay lên.  

Ken két!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2202


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dưới sự dao động của linh ấn, bích hoạ loé lên một tầng ánh sáng màu xanh lá, cả người Lâm Nhất bị hút vào trong.  

Một khắc sau, hai bóng người gần như đuổi sát theo sau đánh một chưởng lên bích hoạ.  

Ầm!  

Nhưng ánh sáng trên bích hoạ đã tối lại, hai chưởng mang khiến đại điện kêu ong ong, nhưng lại chẳng thể nào đả thương Lâm Nhất.  

“Đáng ghét!”  

Sắc mặt của Huyết Lang và Lãnh bảo chủ đều khá khó coi.  

Nhiều người ra tay như thế vẫn có thể khiến một tiểu tử Dương Huyền đại thành trốn thoát, thật là mất mặt.  

“Đừng để ta gặp phải ngươi một lần nữa!”  

Huyết Lang mắng to, đánh một chưởng lên bích hoạ Chu Tước, cùng Phó lão tiến vào khu vực trung tâm.  

“Mau đi thôi, tuyệt đối không thể để hai người này chiếm lợi thế”.  

Sắc mặt Lãnh bảo chủ rất nặng nề, ông ta không dám chậm trễ, dẫn Lãnh Hương Vân và hai vị bảo chủ đi vào bích hoạ.  

Sau khi mấy người họ đều đi hết, đại điện trống rỗng cũng không tĩnh lặng quá lâu.  

Hai bóng người đẩy mở cửa đá.  

Phong Vô Hận trông như thiếu niên và Cổ đại sư mất một cánh tay lần lượt bước vào.  

“Thanh long, bạch hổ, chu tước… Xem ra đã có ba người lấy được linh ấn rồi, ngoài Huyết Lang và Lãnh lão cẩu kia, còn có người thứ ba nữa sao?”  

Trong mắt Cổ đại sư lộ vẻ nghi ngờ, linh ấn này thiết kế khá kín đáo, nếu không vì thành tựu Linh văn của gã vô cùng cao siêu cũng sẽ không phát hiện ra tượng đá kia có gì kỳ lạ.  

Nhưng khi đi tới cánh cửa cuối cùng, gã lại phát hiện ba linh ấn đều đã bị lấy được rồi.  

“Chuyện này còn thú vị hơn trong tưởng tượng của ta nữa”.  

Phong Vô Hận nở nụ cười, ông ta vốn cho rằng bản thân hoàn toàn khống chế toàn cục, vì bản đồ kho báu trong tay Huyết Lang là do ông ta cố ý chỉnh sửa cho đối phương.  

Bây giờ xem ra trong đội ngũ tìm kho báu này có rất nhiều cao nhân.  

Có điều ai dám tranh giành Phệ Huyết Ma Điển với ta, kẻ đó đều phải chết!  

Trên khuôn mặt trẻ trung của Phong Vô Hận để lộ vẻ cay nghiệt và nham hiểm hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi, trông rất kỳ lạ.  

Trong khu vực trung tâm.  

Lâm Nhất xuyên qua bích hoạ Thanh Long, xuất hiện trong một căn phòng đá rất đẹp.   

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2203


Khu vực trung tâm tổng cộng chia làm ba tầng, mỗi tầng đều có một đại điện, khi còn sống người này đã lấy được rất nhiều báu vật.  

Phệ Huyết Ma Điển và quan tài gỗ của hắn ta đặt ở tầng ba, đợi người có duyên đến lấy.  

Trước đó phải đi qua chín căn phòng, mỗi phòng Lôi Vân Tử đều để lại một vài món quà nhỏ.  

Sau khi đi hết chín căn phòng còn sẽ có được một phần quà to lớn được tặng theo linh ấn.  

Nhưng muốn lấy được quà cũng không phải chuyện dễ dàng, ngoài cạm bẫy và cơ quan, muốn tìm thấy còn phải dựa vào duyên phận.  

Cũng giống như Lâm Nhất bây giờ, có ly không có rượu, hắn phải tự đi tìm.  

“Cái này có vẻ không giống phong cách của một ác ma, muốn cho chút lợi lộc trước à?”  

Sau khi xem xong, Lâm Nhất nhếch môi, dù có đề phòng nhưng hắn cũng không kiêng dè quá nhiều. Nếu đã có lợi lộc thì phải nhận trước đã.  

Hắn không tin bản thân không đấu lại một người chết.  

Có ly không có rượu, vậy thì đi tìm rượu.  

Lâm Nhất nhắm mắt, để hồn lực của mình tản ra, một lúc sau, hắn nhìn về phía một góc của bàn đá.  

Cộc cộc!  

Hắn gõ nhẹ mấy cái, trên mặt bàn cứng rắn lập tức có một hộp vuông nâng lên.  

Trong hộp vuông có hàn khí tản ra, trong tảng băng trong suốt như thuỷ tinh có một bình rượu.  

Lâm Nhất giơ tay cầm lấy, vừa chạm vào bình rượu, dưới đất có ánh sáng yếu ớt loé lên, vô số Linh văn xuất hiện.  

Vụt vụt vụt!  

Ngay sau đó, trong bốn vách tường có vô số ngân châm nhỏ bắn ra, loé lên hàn quang lạnh lẽo.  

Nếu không kịp đề phòng e rằng sẽ lập tức bị bắn thủng.  

Lâm Nhất vẫn luôn cẩn thận, khi ngân châm bắn ra, trên người hắn lập tức có kiếm thế xuất hiện.  

Ong!  

Dưới kiếm thế cuồn cuộn, những ngân châm kia giống như bị dừng hình, hoàn toàn cố định giữa không trung.  

Lâm Nhất lấy chai rượu ra, rót đầy một ly. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2204


Hắn ngửi thử, sau khi chắc chắn không có độc thì uống một hơi cạn sạch.  

Một luồng ý lạnh lập tức chạy dọc người hắn, đi qua lục phủ ngũ tạng, xuyên thẳng vào chỗ sâu của huyết dịch.  

Sau khi quen với hàn ý này, thân thể của Lâm Nhất trở nên mạnh hơn được một chút, hoa Tử Diên ở vùng Tử Phủ cũng đong đưa, tỏ vẻ rất hưởng thụ.  

“Không tệ”.  

Lâm Nhất để rượu vào túi trữ vật, đưa mắt nhìn huyền băng trong hộp vuông.  

Có thể tồn tại lâu như thế vẫn không thay đổi, có lẽ cũng không phải thứ tầm thường, hắn bèn thuận tay thu nó vào luôn.  

Vụt!  

Đến khi Lâm Nhất đi tới phòng đá thứ hai, những ngân châm dừng lại trên không trung mới bay xuống như mưa bão.  

Bàn đá cứng rắn lập tức xuất hiện vô số lỗ kim.  

Cùng lúc đó…

Nhóm người Lãnh bảo chủ đi qua bức bích hoạ Bạch Hổ tiến vào trong khu vực trung tâm cũng đang tìm những gian phòng đá.  

Uỳnh!  

Có luồng ánh sáng điện bùng lên khiến căn phòng đá kia sáng rỡ như ban ngày, nhóm người Lãnh bảo chủ không kịp đề phòng bị điện giật khiến cho cả người run lên, sắc mặt vô cùng khó coi.  

“Nha đầu nhà ngươi, không có tiểu tử thối kia thì chẳng khác gì vô dụng!”  

Lãnh bảo chủ trợn mắt nhìn Hương Vân, trầm giọng nói: “Mau đi tìm bảo bối của căn phòng đá này đi”.  

Bố cục của khu vực trung tâm đại khái na ná như nhau, đều có chín gian phòng đá. Ai thông qua trước thì người đó có thể đến được đại điện trung tâm của tầng thứ nhất, ở đó mới được cất giấu nhiều bảo vật quý giá.  

Sau khi trông thấy Lãnh Hương Vân chân tay vụng về, Lãnh bảo chủ không khỏi nổi cáu, cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Huyết Lang và Lâm Nhất bỏ xa.  

Lãnh Hương Vân thầm cảm thấy oan ức, cấm chế này rõ ràng là do mấy người kia không nghe lời khuyên của nàng ta, cứ vội vàng nôn nóng muốn tìm bảo vật mới bị kích hoạt.  

Mật đạo Chu Tước.  

Huyết Lang và Phó đại sư đã lần lượt thông qua ba gian, tiến triển vô cùng thuận lợi. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2205


“He he, mỗi một gian phòng đá đều có cấm chế, như vậy Lâm Nhất và người của Tam Ưng Bảo chắc chắn phải bị chúng ta bỏ xa ở phía sau rồi”.  

Phó đại sư phá liền hai gian phòng đá nên có vẻ vô cùng tự tin.  

Huyết Lang lạnh lùng nói: “Tốt nhất là như vậy. Đại điện trung tâm mới là nơi có nhiều bảo bối quý giá thực sự, ai có thể lấy được thì thực lực sẽ lập tức tăng gấp đôi”.  

Hắn ta dựa vào một chiếc giáp Viêm Long đã vững vàng chặn được ba người của Tam Ưng Bảo, có kiến thức khá rõ ràng với uy lực của bảo khí.  

Nếu như Lãnh bảo chủ vượt lên trước lấy được một bảo khí mà Lôi Vân Tử để lại thì ưu thế mà hắn ta có được sẽ không còn nhiều nữa.  

“Yên tâm, không chỉ là bảo vật của tầng thứ nhất, cả bảo vật của khu vực trung tâm này, còn cả Phệ Huyết Ma Điển kia nữa đều sẽ bị chúng ta lấy được”.  

Phó lão ung dung tự tại.  

Quét mắt kiểm tra một vòng Linh trận của gian phòng đá thứ ba, tuỳ ý nói.  

Xè! Xè!  

Ai ngờ lúc ông ta vừa dứt lời, trên mặt đất bỗng vọt lên một tấm lưới ánh sáng được kết bởi Linh văn, trên đó bao trùm hàn khí đậm đặc bó chặt lấy ông ta khiến ông ta không thể cử động.  

Lưới băng càng xiết càng chặt, hàn khí xuyên qua da thấm sâu vào trong xương cốt.  

“Bang chủ, cứu ta, cứu ta”.  

Ông ta hoảng hồn kêu lên ầm ĩ.  

Phó lão có trình độ Linh văn không tệ, nhưng tu vi võ đạo của ông ta yếu ớt, nếu như không phối hợp với Huyết Lang thì sẽ xảy ra tình huống như hiện tại, vừa mới phá giải xong Linh trận nhưng lại không đủ thực lực để tránh đi.  

Khu vực trung tâm, trong tầng thứ nhất.  

Lâm Nhất làm đâu chắc đấy, không mong mình sẽ nhanh nhất nhưng mong mình không để lọt lưới thứ gì.  

Nếu như Lôi Vân Tử đều để lại một phần lễ nhỏ trong mỗi gian phòng đá thì chẳng có lý gì mà mình lại không nhận, phải lấy cho bằng hết. Dựa vào trình độ Linh văn không tầm thường của mình, cộng thêm tu vi võ đạo mạnh mẽ, cả đường đi của Lâm Nhất đều rất thuận lợi.  

Rất nhanh, hắn đã liên tục thông qua ba gian phòng đá.  

Lúc đến được gian phòng đá thứ tư, độ khó cũng dần tăng lên, Linh trận mà Lôi Vân Tử bố trí càng lúc càng phức tạp, hung hiểm. Muốn lấy được bảo bối cũng trở nên khó khăn hơn. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2206


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn không vội, cứ làm từng bước từng bước.  

Khi đến gian phòng đá thứ bảy, sau khi liên tiếp phá giải Linh trận tầng thứ 3 bỗng có Hoả diễm ngập trời từ bốn phương tám hướng ập đến, lập tức thiêu đốt cả gian phòng.  

Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, vận chuyển Thương Long Cửu Biến, kích hoạt chiến giáp Lôi văn.  

Lập tức trên bề mặt làn da của hắn bùng lên từng luồng ánh sáng Lôi văn kết thành một tấm lưới điện.  

Hoả diễm này tương đối hung hãn, với tu vi cảnh giới Dương Huyền viên mãn mà không cẩn thận cũng sẽ bị đốt cháy thành tro. Cho dù lấy chiến giáp Lôi văn hộ thể thì hắn vẫn cảm thấy khá là khó chịu.  

Nửa khắc sau, khi hoả diễm giảm đi.  

Lâm Nhất ung dung đi thẳng về phía trước cầm lấy một viên đan dược nằm trên bàn đá.  

“Bích Thuỷ Đan?”  

Khoé miệng hắn thoáng cong lên thành một nụ cười, linh dược tứ phẩm thượng đẳng, cho dù là tứ phẩm Huyền sư thì khả năng luyện chế thành công đan này cũng không cao. Đối với hắn mà nói, cũng coi như thu hoạch không nhỏ.  

Đi đến tận lúc này, Lâm Nhất cũng coi như hiểu được chút ít về Lôi Vân Tử.  

Chỉ là một chút lễ vật nho nhỏ mà đã khiến người ta cảm thấy có thu hoạch khá lớn, vậy những bảo vật quý giá trong mỗi một tầng của khu vực trung tâm sợ là sẽ có giá trị tương đối khủng khiếp. Người này lúc sinh thời không hổ là người nổi tiếng tung hoành ngang dọc khắp cổ vực Nam Hoa, quả thực có chút thủ đoạn.  

Lúc này, nhóm người bang Huyết Lang.  

Phó lão sau khi mất hết mặt mũi thì không dám vỗ ngực đảm bảo nữa, một số bảo bối khó phát hiện buộc lòng phải lựa chọn từ bỏ. Chỉ tập trung vào việc thông qua chín gian phòng với tốc độ nhanh nhất, cho dù như vậy thì tiến triển cũng không tính là thuận lợi.  

Ở một bên khác, nhóm người Tam Ưng Bảo lại càng chậm hơn.  

Cũng may là nhân số của bọn họ đông, có đến hẳn ba kẻ mạnh cảnh giới Âm Dương bù đắp cho điểm yếu về trình độ Linh văn không cao của Lãnh Hương Vân. Sau vài lần bị chặn lại, ba người này cũng không dám làm bừa nữa, mọi việc đều nghe theo sắp xếp của Lãnh Hương Vân.  

Bất kể nhìn thế nào, chỉ có Lâm Nhất một thân một mình lại nhanh hơn hai nhóm người này rất nhiều.  

Không bao lâu sau, hắn đã đến được gian phòng đá thứ chín.  

Trên tường có thông tin mà Lôi Vân Tử để lại, nếu như người đến lấy được tất cả lễ vật nhỏ ở tám gian phòng đá phía trước thì có tư cách để nhận được món quà tặng lớn của gian thứ chín này.  

Lâm Nhất lựa chọn bích hoạ Thanh Long, món quà lớn của gian phòng đá thứ chín này chính là một môn bí thuật, Thanh Long Phá Thiên Thủ! Nhưng muốn có được bí thuật này thì phải phá giải hết toàn bộ Linh trận ở gian thứ chín, như vậy chắc chắn sẽ phải tốn rất nhiều thời gian.  

Với tính cách của hắn, đương nhiên là chẳng có lý do gì để từ bỏ.  

Tốc độ của Lâm Nhất đã rất nhanh, chẳng qua trong bốn bích hoạ mật đạo, người có tốc độ nhanh nhất lại không phải là Lâm Nhất, là Vô Phong Hận và Cổ đại sư.  

Cổ lão mặc dù vô cùng đen đủi, tự dưng mất đi một cánh tay, nhưng trình độ Linh văn không hổ là người mạnh nhất của quận Kỳ Liêm.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2207


Những báu vật khác dù có mạnh đi nữa thì cũng chỉ là vật ngoài thân, còn Phệ Huyết Ma Điển thì khác, một khi có được nó, ít nhất có thể đạt đến tu vi Thiên Phách. Nếu có thể tiến thêm một bước nữa, trở thành truyền kỳ tung hoành khắp cổ vực Nam Hoa như Lôi Vân Tử thì cũng rất đáng để chờ mong.  

Thậm chí…  

Nếu có thể vượt trội hơn đối phương, biết đâu sẽ tạo nên kỳ tích, trong vòng trăm năm thăng cấp lên Tinh Quân, trở thành một thần thoại.  

Không có bất kỳ một ngôn từ nào có thể diễn tả được sức hấp dẫn khổng lồ này. Lời của Phong Vô Hận chẳng khác nào xé rách tấm mặt nạ dối trá của tất cả những người ở đây.  

“Vậy thì cứ chờ thử xem!”  

Huyết Lang lạnh lùng cười, nhìn thẳng vào mắt Phong Vô Hận và trầm giọng nói: “Đừng tưởng rằng thực lực của ông mạnh nhất thì sẽ là người cười đến cuối cùng”.  

Dứt lời, hắn ta liền dẫn theo Phó lão đi thẳng đến bức bích họa Chu Tước phía trước.  

Không bao lâu sau, Lãnh bảo chủ cũng trừng mắt liếc ông ta một cái rồi dẫn theo người của Tam Ưng Bảo rời đi.  

Phụt!  

Đợi đến khi mọi người đã đi khuất, sắc mặt Phong Vô Hận liền thay đổi, kế đó ông ta phun ra một ngụm máu tươi, mặt tái nhợt.  

“Bị thương nặng vậy à?”  

Cổ đại sư bước đến, trong mắt ông ta lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Ánh mắt Phong Vô Hận tràn đầy sát ý, sắc mặt âm u đến nỗi không cách nào hình dung được. Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy ông nghĩ sao? Nếu không, với tính tình của ta thì ta có để hai tên vừa làm nhục mình đi dễ dàng vậy không hả?  

Vừa nói, ông ta vừa nhét đan dược vào miệng, không bao lâu sau, sắc mặt Phong Vô Hận đã khá hơn nhiều, bắt đầu có chút hồng hào.  

“Tên khốn!”  

Vết thương vừa khôi phục, Phong Vô Hận liền nghiến răng mắng.  

Nếu vừa nãy không vì Lâm Nhất thì giờ ông ta đã có được Huyền Lôi Châu, khi đó, bất kể là Huyết Lang hay Lãnh bảo chủ thì cũng chẳng tên nào dám hó hé trước mặt ông ta.  

Nhưng mặc cho ông ta có nghĩ vỡ đầu thì cũng không nghĩ ra được, sao một tên võ giả Dương Huyền đại thành như Lâm Nhất lại có thể làm nổ tung ao Bách Bảo, khiến cho tất nhiều bảo vật bị ảnh hưởng như vậy?  

Với thực lực của Lâm Nhất, muốn hủy diệt một món bảo khí tuy là khó, nhưng vẫn miễn cưỡng làm được. Thế nhưng nhiều bảo khí như vậy, muốn hủy diệt cùng một lúc e là phải lợi dụng cấm chế vốn có của ao Bách Bảo.  

Bất kể thế nào, hiện tại Lâm Nhất không chỉ lấy được Huyền Lôi Châu, mà còn làm hỏng chuyện tốt của ông ta, sau đó ung dung rời khỏi.  

Việc đó chẳng khác nào tát thẳng vào mặt ông ta, thử hỏi sao ông ta có thể nuốt trôi cơn tức này cho được?  

Cổ đại sư trầm ngâm nói: “Không gấp. Cấm chế tầng thứ hai sẽ càng khó hơn, với sự hiểu biết về linh văn của ta, chúng ta sẽ là người đầu tiên thông qua chín căn phòng đá. Chắc chắn Phệ Huyết Ma Điển nằm ở tầng thứ ba, nhưng roi Tử Diễm Lôi Hoàng mà Lôi Vân Tử sử dụng khi còn sống có khả năng sẽ nằm trong ao Bách Bảo ở tầng hai”. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2208


“Quan trọng nhất vẫn là Phệ Huyết Ma Điển, năm đó, Lôi Vân Tử không thăng cấp lên Tinh Quân được, nhưng với thiên phú của ta, chắc chắn sẽ vượt trội hơn ông ta. Chỉ cần lấy được Phệ Huyết Ma Điển, cảnh giới Tinh Quân xem như đã nằm trong lòng bàn tay”.  

Phong Vô Hận điều chỉnh cảm xúc, kế đó, trong mắt ông ta lại dấy lên chiến ý nồng đậm và dã tâm bừng bừng.  

Khu vực trung tâm tại tầng hai.  

Mỗi một mật đạo trong bốn mật đạo Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ đều tương ứng với chín căn phòng đá. Cấm chế trong phòng đá mạnh hơn rất nhiều so với tầng một, sau khi phá giải, cũng đều nhận được lễ vật mà Lôi Vân Tử đã để lại.  

Đương nhiên, cũng có thể chọn từ bỏ những báu vật kia để trực tiếp qua cửa.  

Đúng như lão Cổ đã đoán, ở tầng thứ nhất, Huyết Lang và Lãnh bảo chủ đã phải vất vả như vậy thì đến tầng hai sẽ khó càng thêm khó, gần như nửa bước khó đi, đến cuối cùng, buộc phải dựa vào tu vi để chống chọi.  

Còn ông ta và Phong Vô Hận thì rất thuận lợi, chỉ sau hai canh giờ đã có thể nhẹ nhàng đi ra.  

Sau khi đi ra, trong cung điện vẫn xuất hiện một cái ao Bách Bảo như trước.  

“Đan Trú Nhan!”  

Phong Vô Hận nhìn quanh một lượt và nhanh chóng phát hiện một viên đan dược trắng nõn, phát ra ánh sáng dịu nhẹ như ngọc đang nằm trên một cái lá sen. Đáy mắt ông ta lập tức lóe lên tia hưng phấn khó có thể kiềm chế được, sắc mặt đỏ ửng lên một cách quái dị.  

Lão Cổ đứng bên cạnh không biết phải nói gì, bèn khụ một tiếng rồi nói: “Roi Tử Diễm Lôi Hoàng cũng ở đây!”  

“Ở đâu?”  

Sau khi nhìn thấy đan Trú Nhan, tâm trạng Phong Vô Hận tốt lên nhiều, liền mở miệng hỏi.  

Cổ đại sư duỗi tay chỉ về phía cuối ao, nơi có một ngọn lửa đang hừng hực cháy. Roi Tử Diễm Lôi Hoàng nằm cuộn tròn dưới đáy nước hệt như một con giao long cực kỳ bá đạo, mang đến cảm giác uy nghiêm lớn lao.  

“Thật mạnh!”  

Phong Vô Hận hít một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ, tuy món binh khí mà Lôi Vân Tử sử dụng khi còn sống giờ đang chìm dưới đáy nước, nhưng nó vẫn không cách nào che giấu bá khí của mình, khiến tim người ta đập thình thịch khi nhìn thấy.  

Nghe đồn, cây roi Tử Diễm Lôi Hoàng này đã vượt qua tồn tại về bảo binh, trong khắp cổ vực Nam Hoa, chỉ có rải rác vài ba món bảo binh là có thể so sánh được với nó.  

“Với tạo nghệ về lôi đình của ta, có lẽ đủ để sai khiến món binh khí này rồi, chỉ cần phát huy ba phần uy lực, đảm bảo Huyết Lang và Lãnh bảo chủ sẽ chẳng khác nào một đám chó chết trước mặt ta. Cổ đại sư, nhờ vào ông rồi!”  

Phong Vô Hận áp chế cảm giác hưng phấn trong lòng, trầm giọng nói.  

“Đợi tin tốt của ta!”  

Trong mắt lão Cổ lóe lên tia kiêu ngạo, ông ta bay vọt lên, rơi xuống trên mặt hồ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2209


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Còn về Phong Vô Hận, có bài học trước đó, nên hiện tại, chân nguyên toàn thân ông ta sôi trào, uy lực lôi đình âm thầm tích tụ, bất kể là ai, chỉ cần vừa hiện thân, ông ta nhất định sẽ dùng thủ đoạn chớp nhoáng đánh trọng thương đối phương.  

Tuy nhiên, xem ra ông ta cũng không quá xui xẻo, mãi đến khi Cổ đại sư hoàn toàn phá giải cấm chế, vẫn không có ai xuất hiện.  

XÍU...UU!!  

Tia lửa điện lóe lên, phút chốc, thân hình Phong Vô Hận đã rơi xuống trên mặt ao. Ông ta duỗi tay chộp lấy viên đan Trú Nhan kia rồi nở một nụ cười vui vẻ.  

Kế đó, ông ta híp mắt nhìn xuống ao nước, lạnh giọng quát: “Ra đây!”  

Ầm ầm!  

Trong ao lập tức vang lên một loạt tiếng sấm, dường như khắp cả cung điện rộng lớn có một tia sét đánh xuống, xé toạc không khí. Roi Tử Diễm Lôi Hoàng lao ra khỏi nước, hệt như một con mãng xà hung ác làm dậy lên từng cơn sóng dữ, tiếng gào thét xộc thẳng lên trời.  

“Nặng thật!”  

Ngay khi Phong Vô Hận duỗi tay bắt được nó, sắc mặt ông ta thoáng thay đổi. Cây roi Tử Diễm Lôi Hoàng này khiến ông ta có cảm giác như đang nhấc một ngọn núi.  

Cực kỳ nặng, muốn vung nó lên phải dùng hết sức.  

“Bảo khí thượng phẩm?”  

Đến khi cầm chắc trong tay, ánh mắt ông ta lóe lên tia kinh ngạc. Món bảo khí siêu việt trong truyền thuyết lại chỉ đạt đến cấp bậc thượng phẩm.  

Tuy rằng bảo khí thượng phẩm đã xem như hiếm thấy, nhưng tất cả các thế lực cấp bá chủ gần như đều có, thậm chí bọn họ còn có cả huyền khí siêu phẩm.  

Từ đó, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu chênh lệch rồi.  

“Có phong ấn”.

Dù sao thì Cổ Lão cũng là Huyền Sư, thế nên chỉ liếc mắt đã nhìn ra huyền cơ trong đó, ông ta trầm ngâm nói: “Tuy rằng có phong ấn, nhưng cây roi Tử Diễm Lôi Hoàng này chắc chắn là tồn tại vô địch trong hàng bảo khí thượng phẩm, ngươi chỉ cần phát uy được một nửa uy lực của nó thì cũng đã đủ để nghiền ép đối thủ”.  

Cót kẹtzz!  

Đúng lúc này, một cảnh tượng có hơi trùng hợp xuất hiện.  

Hai nhóm người của Huyết Lang và Tam Ưng Bảo đồng thời đẩy cửa đá ra, tiến vào cung điện.  

“Roi Tử Diễm Lôi Hoàng!”  

Khi nhìn thấy binh khí trong tay Phong Vô Hận, đồng tử Huyết Lang và Lãnh bảo chủ co rụt lại, sắc mặt lập tức thay đổi.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2210


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba nhóm người nhanh chóng giao chiến, lần này dường như Phong Vô Hận không muốn cho bọn họ thoát thân, ông ta đã quyết định sẽ giải quyết hai tên này ở tầng hai, không để bọn họ có cơ hội tiếp xúc với Phệ Huyết Ma Điển ở tầng ba.  

Trong lúc đám người giao chiến, bích họa Thanh Long bỗng lóe sáng, Lâm Nhất lẳng lặng bước ra.  

“Náo nhiệt thật!”  

Khi ba người đang chiến đấu kịch liệt, những người còn lại như Phó đại sư, lão Cổ và hai gã bảo chủ của Tam Ưng Bảo đồng thời bay vọt lên trời, chạy về phía ao Bách Bảo.  

Lâm Nhất nhìn quanh một lượt, khi thấy ba cao thủ đang không rảnh để tâm đến ao Bách Bảo, hắn liền nhếch miệng cười.  

Trời ban cơ hội tốt, sao có thể bỏ qua cho được.  

Kim quang bùng lên, Lâm Nhất giang hai tay ra, thân hình hắn hệt như Kim Ô thượng cổ, phút chốc đã vượt lên trên bốn người kia, rơi xuống ao Bách Bảo.  

Thiếu niên nhìn về phía bốn người, cười nói: “Bảo bối đúng là nhiều thật, tuy nhiên, có Lâm Nhất ở đây thì các vị đừng nên nghĩ nhiều”.  

Phía trên ao Bách Bảo.  

Phó đại sư, lão Cổ và hai vị bảo chủ của Tam Ưng Bảo đều lộ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Nhất.  

Đến khi nghe lời hắn nói, bọn họ giận tím mặt, sát ý bùng lên.  

“Muốn chết à?”  

“Không biết sống chết, trước đó để ngươi chạy thoát, nên ngươi tưởng rằng bọn ta không đập chết được ngươi à?”  

Hai vị bảo chủ của Tam Ưng Bảo lập tức liên thủ đánh ra một kích. Trước đó, bại dưới tay Lâm Nhất khiến bọn họ cảm thấy vô cùng xấu hổ, nên hiện tại liền nhảy ra gây khó dễ. Một trái một phải cùng lao về phía Lâm Nhất.  

“Thiên Ưng Quyền!”  

Vừa ra tay đã là sát chiêu ác liệt, người bên trái siết chặt nắm đấm, chân nguyên toàn thân sôi trào, uy áp thuộc về cảnh giới Âm Dương tiểu thành ào ào đánh úp đến, quyền mang hùng hổ hệt như một con chim ưng oai phong từ trên trời lao thẳng xuống, mang theo tiếng rít bén nhọn.  

Ầm ầm!  

Một quyền này khiến không khí không ngừng chấn động, phát ra âm thanh ù ù. Quyền mang còn chưa đến mà uy áp đã khiến người ta có cảm giác ngạt thở, quả thật rất đáng sợ.  

“Ma Ưng Trảo!”  

Ánh mắt ông lão bên trái lóe lên tia sáng lạnh, năm ngón tay co lại thành trảo, chân nguyên đỏ như máu lập tức khuếch tán từ trong lòng bàn tay ông ta, phút chốc ngưng tụ thành một cái huyết trảo cực kỳ sắc bén và ác liệt.  

Huyết trảo sắc bén lóe lên tia sáng lạnh, trông nó vô cùng to lớn, cứ như có thể xé rách hư không. Dù là nhân tài kiệt xuất đạt đến cảnh giới Dương Huyền viên mãn thì khi đối mặt với một kích khủng bố này, e là cũng cực kỳ khó chịu, chỉ cần sơ sảy một chút, đầu sẽ hệt như quả dư hấu bị bóp nát, máu chảy thành sông. 

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2211


Hai lão già này đánh ra một quyền và một trảo, sát chiêu của bọn họ hệt như hai con chim ưng vồ mồi, có cảm giác như từ trên chín tầng trời đánh úp xuống. Quyền mang chấn động, huyết trảo xé rách không khí. Dù là tồn tại cảnh giới Dương Huyền viên mãn thì cũng khó thoát khỏi cái chết khi đối mặt với sát chiêu bực này.  

Huống chi là Lâm Nhất, e là không chết thì cũng mất nửa cái mạng.  

Hai người nhìn hắn như nhìn người chết, kế đó, ánh mắt bọn họ vòng qua Lâm Nhất, rơi vào ao Bách Bảo với vẻ tham lam.  

“Chút tài mọn mà cũng đòi lấy mạng ta?”  

Nhưng khi nhìn thấy hai sát chiêu kia, Lâm Nhất vẫn tỏ vẻ thờ ơ, thậm chí còn nhếch mép cười khẩy.  

Hắn nhíu mày, nhìn thẳng về phía ông lão vừa tung quyền, một luồng kiếm thế lẳng lặng tuôn ra từ trên người hắn. Ông lão kia giật mình kinh hãi, bản thân ông ta đã bị Lâm Nhất khóa chặt mục tiêu, vì lẽ đó, trong một khoảnh khắc im ắng, ông ta chợt cảm thấy hoang mang, rõ ràng là thiếu niên ở rất gần nhưng lại khiến người ta có cảm giác như một thanh kiếm Vương đứng trên đỉnh núi cao sừng sững, lạnh lùng nhìn ông ta.    

Boang…!  

Ngay khi ông ta còn đang bàng hoàng, trong cơ thể Lâm Nhất đột nhiên phát ra kiếm âm to rõ, tia sắc bén mãnh liệt bắn ra từ trong mắt hắn.  

Lâm Nhất đưa tay đánh ra một quyền hệt như lợi kiếm ra khỏi vỏ. Quyền mang chói sáng mang theo sự sắc bén không khác gì bảo kiếm tuyệt thế, có sự phụ trợ từ kiếm ý Tiên Thiên đại thành, nó càng thêm chói mắt, khiến đối phương không cách nào nhìn thẳng được.  

Hai luồng quyền mang va mạnh vào nhau, ngay lập tức, kiếm âm ngân vang liên tục. Kiếm thế hùng hậu trên người Lâm Nhất xộc thẳng lên trời, dưới sự trấn áp của quyền mang, kiếm uy chẳng những không yếu thế, mà trái lại càng thêm hung mãnh, điên cuồng giằng co. Điều này khiến sắc mặt ông lão càng lúc càng khó coi.  

“Quay về đi!”  

Lâm Nhất lạnh giọng quát, đóa hoa Tử Diên trong Tử Phủ đã nở bung ra, phút chốc, quyền mang sắc bén bộc phát hào quang chói mắt.  

Phụt!  

Ông lão phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị đánh bay ra ngoài, cả người đầy vết thương do kiếm thế sắc bén tạo thành.  

“Chết đi!”  

Bên kia, ánh mắt ông lão dùng huyết trảo lóe lên tia sáng lạnh, lúc này, huyết trảo giữa không trung đã sắp chộp lên người Lâm Nhất.  

Ông ta nhếch mép cười khẩy.

Lâm Nhất không cách nào tránh được một trảo này, dù hắn dốc hết sức né được chỗ hiểm thì chỉ cần trảo chạm vào ngực, ông ta có đủ tự tin xé nát ngực đối phương chỉ trong một kích, trực tiếp giết chết.  

Keng!  

Nhưng khi huyết trảo rơi vào ngực Lâm Nhất thì lại có một âm thanh va chạm nặng nề vang lên, cứ như đánh vào kim loại vậy, lực phản chấn khiến cánh tay ông ta đau buốt.  

Xì xì!  

Khi huyết trảo bấu vào ngực thì va chạm với từng luồng điện quang như sét đánh. Ông ta trợn mắt nhìn, phút chốc, cảm giác hoảng sợ dâng lên, bởi vì không biết từ lúc nào, trên người đối phương đã hình thành một lớp da quái dị.  

Lớp da kia ánh lên lôi văn cổ xưa, ẩn chứa một tia long uy mờ nhạt hòa hợp cùng da thịt, máu huyết. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2212


Bất kể ông ta có dùng sức bao nhiêu thì trảo kia cũng không phá vỡ được lớp da của Lâm Nhất.  

Ánh mắt ông ta lóe lên tia hoảng sợ, vội thu tay lại, dự định lui về sau.  

“Rút lui à?”  

Lâm Nhất sầm mặt, năm ngón tay duỗi ra nhanh như chớp, phút chốc chộp lấy cổ tay đối phương.  

Xì xì!  

Lôi văn chớp nhoáng, khí lực sôi trào dung hợp cùng Tử Diên Kiếm Kình, lúc này đây, đối phương đã bị hắn giữ chặt. Một luồng kiếm kình sắc bén thông qua cổ tay tiến vào kinh mạch của đối phương.  

Sắc mặt người nọ trở nên cực kỳ khó coi, ông ta dùng hết sức lực từ thời bú mẹ, hòng giãy thoát.  

Nhưng bất kể có giãy dụa thế nào thì cũng không lay chuyển được Lâm Nhất dù là một chút, đường đường là một cao thủ cảnh giới Âm Dương tiểu thành, vậy mà đối mặt với Lâm Nhất lại thê thảm đến thế.  

“Không biết sống chết, ông tưởng rằng do bản thân chủ quan nên mới thua ta à? Trưởng lão cảnh giới Âm Dương của lầu Huyết Vũ còn bị ta giết chết đấy, ông là cái thá gì hử?”, Lâm Nhất lạnh mặt, duỗi tay hất mạnh lên.  

Ngay lập tức, bảo chủ của Tam Ưng Bảo bị ném thẳng vào vách tường chẳng khác nào một túi rác.  

Rầm!  

Vách tường cứng chắc bị lõm vào, vô số khe nứt như mạng nhện nhanh chóng lan ra.  

Bên kia, ba người đang giao chiến kịch liệt.  

Tuy Huyết Lang và Lãnh bảo chủ đã liên thủ, nhưng vẫn bị Phong Vô Hận đánh thảm. Roi Tử Diễm Lôi Hoàng trong tay hắn ta giết khắp bốn phí, thế như chẻ tre, e là ngay cả cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành cũng phải tạm lánh đi.  

“Lãnh lão quỷ, nếu ông còn không ra át chủ bài thì chúng ta thực sự phải bỏ mạng tại đây đấy!”  

Giáp Viêm Long trên người Huyết Lang hừng hực cháy, Viêm Long rống lên rồi dốc hết sức ngăn cản một kích kia. Hắn ta quay sang gào lên với người bên cạnh.  

“Ha ha, một tên tán tu ở nơi đất cằn sỏi đá mà thôi, ta thật muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có át chủ bài gì?”  

Sắc mặt Phong Vô Hận cực kỳ hống hách, ông ta nhếch miệng cười, thái độ vô cùng ngông cuồng.  

“Phong Vô Hận, ông thật sự không sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, tên nhóc kia sẽ vơ vét hết bảo vật trong ao à?”  

Ánh mắt Lãnh bảo chủ lóe lên, sắc mặt âm u khó dò, ý định dùng sự tồn tại của Lâm Nhất để buộc đối phương phải dừng tay.  

Phong Vô Hận ung dung mỉm cười: “Tên nhóc kia không gây được sóng gió gì đâu. Ta thích để hắn tung tăng thế đó, thì sao hả? Chỉ cần giết hai người các ngươi thì toàn bộ bảo bối trong bảo khố Lôi Vân sẽ thuộc về ta.  

“Nằm mơ!’, ánh mắt Lãnh bảo chủ lóe lên tia quyết đoán, tên Phong Vô Hận này đúng là khinh người quá đáng mà.  

Âm!  

Vừa dứt lời, trên người Lãnh bảo chủ lập tức bộc phát từng vòng sáng màu tím. Những vòng sáng kia nhẹ bẫng như nước, rồi lại nặng nề như núi. Trong khoảnh khắc đó, một lực kinh khủng cứ thế ép lui Phong Vô Hận. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2213


Đến khi những vòng sáng kia ngưng tụ lại, một vầng trăng tròn màu tím lơ lửng ở đỉnh đầu Lãnh bảo chủ.  

“Tử Nguyệt Tâm Kinh!”  

Nhìn thấy vầng trăng tím rực rỡ kia, ánh mắt Phong Vô Hận lập tức lóe lên sự kinh ngạc, đồng thời, vẻ mặt ông ta cũng để lộ một chút kiêng kị.  

Ầm!  

Cùng lúc đó, giáp Viêm Long trên người Huyết Long đột nhiên nở to ta, kế đó, thân thể của hắn tăng vọt, phút chốc đã cao đến hơn một trượng, quả thật rất đáng sợ.  

“Yêu hóa?”  

Phong Vô Hận kinh ngạc, rõ ràng là sắc mặt ông ta lộ rõ sự nghiêm túc.  

“Hừ, ta đã nói từ trước. Đừng tưởng rằng tu vi ngươi cao thì có thể làm gì làm, chưa biết ai mới là người cười đến cuối cùng đâu”.  

Sau khi yêu hóa, Huyết Lang hừ lạnh một tiếng.  

Sắc mặt Lãnh bảo chủ tối sầm, ông ta mang theo vầng trăng tím đuổi theo.  

Trận đại chiến giữa hai bên lại lần nữa triển khai, mức độ kịch liệt hơn trước kia gấp bội. Trên ao Bách Bảo, Lâm Nhất vừa ném một người đi, nghe được những lời này, hắn liền quay sang nhìn và ngẫm nghĩ.    

Hèn gì vẫn luôn cảm giác Lãnh bảo chủ có gì đó không thích hợp. Nếu hắn nhớ không lầm thì hình như Tử Nguyệt Tâm Kinh này là truyền thừa từ Tử Nguyệt Động Thiên danh chấn khắp Nam Vực. Nếu vậy, có thể hiểu được vì sao thực lực của đối phương mạnh hơn nhiều so với đại trưởng lão ngoại môn của lầu Huyết Vũ.  

Lầu Huyết Vũ có mạnh thế nào đi nữa thì làm sao so nội tình với Tử Nguyệt Động Thiên.  

“Rượu Thanh Mộc!”  

Ngay khi Lâm Nhất thoáng phân tâm, Phó đại sư và lão Cổ bỗng sáng mắt lên, chăm chú nhìn vào thứ trên một cái lá sen.  

Trước kia, Lôi Vân Tử sưu tầm vô số bảo vật, nhưng thứ quý giá thật sự thì ngoài Phệ Huyết Ma Điển, chỉ có bốn món: Huyền Lôi Châu, hoa Khinh Mộng, roi Tử Diễm Lôi Hoàng cùng với rượu Thanh Mộc. Mỗi một món đều có giá trị liên thành, hơn gấp bội lần những bảo vật khác.  

“Rượu này? Linh lực thật dồi dào, khiến hoa Tử Diên trong cơ thể ta cũng bắt đầu rục rịch”.  

Hai mắt Lâm Nhất tỏa sáng, vội lấy lại tinh thần, lập tức lao về phía đó.  

Kim quang bùng lên, hắn đã thi triển Thất Huyền Bộ đến mức tận cùng, tốc đột vượt xa hai lão già kia.  

Vèo!  

Phút chốc, Lâm Nhất đã đoạt được rượu Thanh Mộc, kế đó, hắn ngửa đầu uống một ngụm.  

Ngay lập tức, toàn thân nóng lên, tác dụng cực mạnh, cứ thế, chỉ trong thoáng chốc, Lâm Nhất cảm giác thân thể đã được cường hóa không ít, lục phủ ngũ tạng trở nên kiên cố hơn rất nhiều. Hoa Tử Diên trong Tử Phủ màu sáng bạc hệt như chim sẻ tung tăng nhảy nhót.  

“Rượu ngon!”  

Cảm nhận dư vị của rượu, Lâm Nhất vô cùng khoái chí. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2214


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tên khốn, mau buông rượu Thanh Mộc ra!”  

Phó đại sư và lão Cổ lập tức nổi giận, mặt bọn họ tái nhợt, trong mắt trào lên sát ý, cùng lao về phía Lâm Nhất.  

Ngoại trừ nước rượu thì bên trong vò rượu Thanh Mộc kia còn có một nhánh cây Thanh Long. Thứ đó chính là bảo bối hiếm có mà hai ông lão này muốn giành lấy.  

Nếu có thể đạt được, bình chướng của bản thân sẽ lập tức bị phá vỡ và có thể tiến xa hơn.  

Vậy mà rượu Thanh Mộc lại bị Lâm Nhất đoạt trước, thử hỏi sao bọn họ không nổi giận cho được.  

Nhìn thấy hai ông lão tức đến mức thở dốc, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia trêu cợt, hắn nhếch miệng cười khoái chí rồi ngửa đầu uống thêm một ngụm, sau đó ung dung chi chuyển.  

Hai ông lão kiên quyết đuổi theo, đồng thời liên tục ra tay.

Nhưng Lâm Nhất lại đi thẳng qua hồ Bách Hoa, di chuyển tức thời, ánh sáng vàng loé lên, nhẹ nhàng né tránh công kích Linh văn của Nhị lão.  

Nếu như nhìn thấy trên lá sen có bảo bối tốt thì tất nhiên phải mỉm cười, tiện tay tịch thu.  

Dáng vẻ bước đi thong dong, thỉnh thoảng còn uống một hớp rượu Thanh Mộc khiến cho Nhị lão nổi giận đùng đùng nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể giậm chân.  

Ông!  

Ở nơi sâu trong hồ bách bảo, hộp đựng kiếm sau lưng Lâm Nhất đột nhiên chấn động, kiếm Táng Hoa tự dưng rung lên. Lâm Nhất đang di chuyển nhanh như tia chớp lập tức dừng lại, ngoảnh đầu lại nhìn, ở cuối tầm mắt, một đoá kỳ hoa huyền bí lặng lẽ nở rộ trên lá sen, tựa như đoá sen thánh chốn tiên cung.    

“Hoa Khinh Mộng!”  

Vừa nhìn thấy đoá hoa này, hai người nhóm Cổ đại sư đang đuổi sát theo sau hít vào một hơi thật sâu, nét mặt biến sắc.  

Lại là một món trọng bảo!  

“Nếu đã thích thì cứ hái thôi, ta đến đây!”  

Lâm Nhất mỉm cười, bay lên rồi lao về phía hoa Khinh Mộng.  

“Tiểu súc vật, dừng tay!”  

Nhị lão sợ biến sắc, chợt cảm thấy vô cùng đau lòng, hét lên chạy tới.  

Trước đó vừa có được Huyền Lôi Châu, lại cướp được rượu Thanh Mộc. Nếu như lấy được hoa Khinh Mộng, tiểu tử này sẽ phải lên trời.  

Hoa Khinh Mộng, mỗi cánh hoa của nó đều có sức hấp dẫn rất lớn đối với cao thủ cảnh giới Âm Dương, thậm chí chỉ mỗi hương hoa đã có tác dụng an thần bình tâm, trợ giúp cho việc tu luyện.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn


[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2215


Vù!  

Lâm Nhất dang hai tay ra, vững vàng đáp xuống đất, nhanh chóng cất hoa Khinh Mộng vào túi trữ vật.  

“Tiểu súc vật, giao hoa Khinh Mộng ra đây!”  

“Chết tiệt, tiểu tử này đã tu luyện thân pháp đến hoá cảnh, hoàn toàn không thể đuổi kịp!”  

Hai người rất phẫn nộ nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhất lấy hoa Khinh Mộng, sau đó thong dong rời đi.  

Trên thực tế, Lâm Nhất hoàn toàn có năng lực áp đảo hai người này.  

Nhưng hắn không muốn làm như vậy, lúc này hắn có thể đi lại nhàn nhã như thế là nhờ vào ba người nhóm Phong Vô Hận đang đánh nhau kịch liệt, không có thời gian quan tâm nên mới tạo cơ hội cho hắn.  

Cây cao hứng gió lớn, nếu như thể hiện quá nổi bật, nói không chừng ba người này sẽ hợp lực đối phó với hắn.  

Trong lúc đi, hồ bách bảo muôn màu muôn vẻ dần trở nên ảm đạm, tất cả bảo bối có giá trị đều bị Lâm Nhất lấy đi, không chừa lại một thứ gì.  

Trong khi đánh nhau, ba người nhóm Huyết Lang vẫn luôn chú ý tới.  

Nhưng vừa rồi Phong Vô Hận thực sự khinh người quá đáng, Lãnh bảo chủ và Huyết Lang đều bị đánh tơi bời, nhất thời không thể dừng lại.  

Khi cả hai người họ đều tung át chủ bài của mình, Phong Vô Hận trong thế áp đảo dần khó cảm thấy khó chịu.  

Roi Tử Diễm Lôi Hoàng trong tay vung vẩy càng lúc càng nặng nề hơn, khiến ông ta khó chịu đựng nổi.  

Ánh mắt Phong Vô Hận chợt loé, nghĩ thầm trong lòng, nếu cứ tiếp tục thế này sẽ xong đời.  

Ông ta hét lớn một tiếng, roi Tử Diễm Lôi Hoàng toả ra ánh điện chói mắt, khiến hai người nhóm Huyết Lang bừng bừng khí thế phải lùi lại.  

Vù!  

Lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này, Phong Vô Hận bay lên sau đó đáp xuống bên trong hồ Bách Hoa. Roi Tử Diễm Lôi Hoàng trong tay ông ta như một con mãng xà khổng lồ, gào thét bay về phía Lâm Nhất.   

Ầm ầm!  

Lâm Nhất đang đi lập tức cảm nhận được một uy thế mạnh mẽ như sấm chớp, tiếp đến là lửa cháy hừng hực lan tới.  

“Binh khí mạnh quá”.  

Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, thảo nào vừa rồi hai người nhóm Huyết Lang bị ép không chịu nổi, uy lực của roi này quả thật rất đáng sợ.  

Hắn không nghĩ nhiều nữa, nhón nhẹ mũi chân rồi lui ra khỏi hồ bách bảo như một tia chớp.  

Tám phần mười số bảo bối trong hồ đều rơi vào tay hắn, Lâm Nhất tạm rút lui, không chọn liều mạng. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2216


“Tạm thời tha cho ngươi một mạng, khi nào ta lấy được Phệ Huyết Ma Điển sẽ làm ngươi nôn ra hết!”  

Phong Vô Hận lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, nhấc Cổ đại sư lên, nhanh chóng bay về phía lối vào bích hoạ tầng ba.  

Hai người nhóm Huyết Lang đều khẽ biến sắc.  

Họ đáp xuống hồ bách bảo, sau khi vơ vét tất cả bảo vật còn sót lại, họ đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhất.  

Trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, không hề che giấu sát ý.  

Lâm Nhất hờ hững, không chút sợ hãi, lạnh lùng nhìn hai người.  

“Phụ thân, đừng...”  

Lãnh Hương Vân ở bên cạnh lên tiếng cầu xin, vẻ mặt khiến người ta thương tiếc.  

Vẻ chán ghét xẹt qua trong mắt Lãnh bảo chủ, ông ta ra hiệu cho hai vị bảo chủ còn lại, ba người đưa Lãnh Hương Vân nhanh chóng rời đi.  

“Đi thôi”.  

Người của Tam Ưng Bảo vừa đi, Huyết Lang không chần chừ nữa, lập tức rời đi cùng Phó đại sư.  

Giữa Lâm Nhất và Phệ Huyết Ma Điển, cái sau vẫn quan trọng hơn nhiều, hơn nữa... hai người này cũng có ý định giống như Phong Vô Hận, đợi sau khi lấy được Phệ Huyết Ma Điển rồi tới giải quyết Lâm Nhất cũng không muộn.  

“Phệ Huyết Ma Điển... Sức cám dỗ lớn thật đấy...”  

Nhìn đại điện trống rỗng, Lâm Nhất khẽ thở dài.  

Hắn đang giữ bảo bối trong tay mà họ lại có thể bỏ qua, có thể hiểu sức cám dỗ của tà công này lớn đến mức nào.  

Con đường võ đạo sinh ra để chết. Nó là một con đường nghịch thiên phải đấu tranh không ngừng, một cây cầu khỉ có nghìn quân vạn mã đi qua. Nhưng Phệ Huyết Ma Điển lại cung cấp một con đường tắt vô nhân đạo, cắn nuốt máu thịt của võ giả để cường hoá tu vi của mình.

Chỉ cần liên tục cắn nuốt võ giả cùng cấp, tu vi sẽ không ngừng tăng lên, nghĩ thôi cũng đủ rùng mình.  

Nhưng có thật sự dễ lấy như vậy không?  

Lôi Vân Tử cũng không phải người tốt lành gì...  

“Để xem mình lấy được những gì trước đã”.  

Vừa rồi thu hoạch khả quan, Lâm Nhất vẫn chưa kiểm kê chi tiết.  

Ngoài rượu những món bảo bối như Thanh Mộc, Huyền Lôi Châu, hoa Khinh Mộng, hắn còn lấy được hơn mười món bảo bối khác, tất cả đều là tinh phẩm trong hồ bách bảo.  

Trong đó gồm hai món bảo khí trung phẩm, năm món bảo khí hạ phẩm, chúng đều là bảo bối hiếm có trong số các bảo khí cùng phẩm cấp.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2217


“Giáp Thiên Tàm, một loại nhuyễn giáp được làm bằng tơ Thiên Tàm, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, cực kì cứng rắn. Nó vừa có thể giảm bớt sức sát thương từ chân nguyên và kiếm khí, vân vân, còn có thể chống binh khí. Bảo khí hạ phẩm bình thường rất khó đâm xuyên bảo giáp, làm người mặc bị thương”.   

“Thoi Huyền Lôi, linh bảo trung phẩm, được ghép từ chín thoi ngắn. Nó vừa có thể tách ra cản địch, vừa có thể ghép thành một cây đoản mâu, tốc độ nhanh như chớp, thế như sấm đánh, có khả năng xuyên giáp rất mạnh”.  

“Đan Tử Dương, đan dược tứ phẩm, võ giả dưới cảnh giới Dương Huyền sử dụng sẽ có tác dụng cô đọng chân nguyên, củng cố tu vi”.  

...  

Những món bảo bối trước mặt đều có giá trị vô giá, về phần rượu Thanh Mộc, hoa Khinh Mộng, Huyền Lôi Châu thì không thể đo đếm.  

Rượu Thanh Mộc có thể củng cố, cường hoá cơ thể và tu vi của cảnh giới Âm Dương, không cần phải nói nhiều về tác dụng của nó đối với Lâm Nhất cảnh giới Dương Huyền. Nhưng giá trị lớn nhất của nó là cây Thanh Long Mộc được ngâm trong rượu, đó là bảo bối hiếm có mà ngay cả Huyền sư tứ phẩm cũng khao khát.  

Bên trong vân gỗ của cây này ẩn chứa long uy trời sinh, có thể chế tạo linh bảo, còn là thuốc dẫn cần thiết cho rất nhiều loại đan dược ngũ phẩm.   

Hoa Khinh Mộng, tà tu cô đọng sát khí, giết người như ngoé sợ nhất là tẩu hoả nhập ma. Có được thứ này đồng nghĩ với việc giữ trong tay một lá bùa hộ mệnh, mỗi cánh hoa đều có giá trị rất lớn.  

Viên Huyền Lôi Châu sau cùng càng quý giá hơn nữa.  

Lâm Nhất ngắm nghía, thích không nỡ buông tay, nhạy bén nhận ra thứ này có thể giúp hắn đột phá Thương Long Cửu Biến lên tầng ba một cách dễ dàng.   

“Tu luyện trước đã”.  

Lâm Nhất đoán mật đạo tầng ba sẽ tàn khốc hơn nữa, chắc chắn sẽ rất khó thông qua.  

Lúc này không còn ai quấy rầy, chi bằng tu luyện một phen.  

Quan trọng nhất là từ đầu Lâm Nhất đã cảnh giác, hắn cứ cảm thấy kho báu Lôi Vân có rất nhiều chỗ không ổn.  

Sắp phải lên tầng ba cuối cùng, hắn cần thực lực mạnh hơn nữa mới có thể yên tâm.  

Nếu không thì thực sự không cần phải bước lên.  

Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ nảy lên, Lâm Nhất nghiêm túc xoè tay ra, viên Huyền Lôi Châu to bằng quả đấm xuất hiện trong lòng bàn tay.  

Khi nhìn gần hắn mới phát hiện Huyền Lôi Châu rất rực rỡ, bề mặt lôi châu màu tím có hoa văn lan rộng. Khi nhìn kĩ, những hoa văn kia tựa như một cơn giông kéo đến bên ngoài hành tinh.  

Trong lúc mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng sấm rền.  

“Lực lượng lôi đình mạnh thật đấy!”  

Lâm Nhất hít vào một hơi, vẻ kinh ngạc thoáng hiện trong mắt. Lực lượng lôi đình này còn mạnh hơn gấp không biết bao nhiêu lần so với năng lượng thuộc tính lôi mà hắn hấp thụ từ yêu đan Lôi Thú.  

Hai tay vuốt ve lôi châu, hai mắt nhắm lại, Thương Long Cửu Biến chậm rãi vận chuyển.  

Ầm ầm!  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2218


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Thương Long Cửu Biến được vận chuyển, cơn giông trong Huyền Lôi Châu trở nên vô cùng dữ dội. Bên trong lôi châu giống như đại dương mênh mông vô bờ, sóng đánh cao tận trời. Khi con sóng mãnh liệt này đạt tới cực hạn, một luồng lôi nguyên như dung nham chảy vào cơ thể dọc theo hai tay Lâm Nhất.  

Bùm!  

Khi lôi nguyên chảy vào, một tia sét đáng sợ quấn quanh người Lâm Nhất như một sợi xích. Rất nhiều sợi xích lôi đình hoá thành lực lượng lôi đình cuồng bạo, không ngừng chảy vào trong cơ thể.  

Tiếng sấm nặng nề liên tục phát ra trong cơ thể Lâm Nhất, những sợi xích lôi đình quấn quanh người hắn càng thêm điên cuồng, giống như những rễ cây dài ngoằng quấn quanh người hắn, nhìn rất đáng sợ.  

Nhưng nhờ sự tôi luyện này, màu sắc của lớp da lôi văn trên người hắn càng đậm hơn.  

...  

Trong kho báu Lôi Vân, thời gian dần trôi qua.  

Trong chín căn phòng đá dẫn đến mật đạo tầng ba, mỗi căn phòng đều có linh trận thấp nhất là tầng chín, kể cả Cổ đại sư phá giải cũng khá là đau đầu.  

“Cho dù roi Tử Diễm Lôi Hoàng này được phong ấn đến bảo khí thượng phẩm, ta cũng chỉ có thể phát huy ba phần uy lực...”  

Trong phòng đá, Phong Vô Hận nhìn chằm chằm vào bảo binh trong tay mình, nhíu mày.  

“Để ta xem”.  

Cổ lão đầu cầm lấy roi Tử Diễm Lôi Hoàng từ tay đối phương, sau đó lập tức lộ ra vẻ lao lực, thân trên cong xuống, kinh ngạc thốt lên: “Nặng quá!”  

“Để chân chính thôi động roi Tử Diễm Lôi Hoàng này, chắc là ngoài nắm giữ lực lượng lôi đình thì còn phải có thể lực hơn người mới được”.  

Phong Vô Hận suy tư, trầm giọng phân tích.   

Nghĩ vậy, Lôi Vân Tử đúng là toàn năng, không chỉ có vũ lực vượt trội, trình độ Linh văn sâu không lường được, bây giờ xem ra tu vi của hắn ta cũng rất cao.  

Phong Vô Hận nói tiếp: “Chắc chắn là Phệ Huyết Ma Điển. Sau khi Phệ Huyết Ma Điển cắn nuốt máu thịt của đối phương, có lẽ nó còn có thể cắn nuốt luôn công pháp của đối phương”.  

Nói xong, hai mắt ông ta sáng rực lên, ông ta phấn khích, vội vàng bảo: “Nhanh lên, chúng ta nhất định phải lấy được Phệ Huyết Ma Điển trước người khác”.  

“Có ta ở đây, dù linh trận này phức tạp như thế nào, chúng ta cũng sẽ nhất định là người đầu tiên!”  

Mặc dù cấm chế ở tầng ba hơi đau đầu, vị Huyền sư đứng đầu quận Kỳ Liêm này vẫn khá tự tin về trình độ Linh văn của mình.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2219


Phía trên đàn tế có một bản ma điển tràn ngập huyết khí nổi lơ lửng.  

Trình độ Linh văn cao cường giúp ông ta nhận thấy có gì đó không đúng, luôn có cảm giác cung điện tầng này ngột ngạt hơn hai tầng trước nhiều.  

Đặc biệt là đàn tế, nó khiến trong lòng ông ta sinh ra một bóng ma.  

“Phệ Huyết Ma Điển!”  

Nhưng Phong Vô Hận lại không chú ý nhiều, khi nhìn thấy bản ma điển huyết sắc, ông ta lập tức mừng rỡ.  

Không đợi Cổ lão đầu lên tiếng ngăn cản, ông ta đã nhảy lên rồi bay về phía đàn tế.  

Nhưng khi ông ta sắp đến gần, huyết khí bao phủ quanh ma điển đột nhiên lan rộng ra, ngưng tụ thành hình một đôi mắt máu.  

Ầm!  

Đôi mắt máu này nhìn chằm chằm vào Phong Vô Hận, trong đầu ông ta như nổ tung, ông ta hộc máu, bị đánh văng ra xa.  

Phụt!  

Sau khi ngã xuống đất, ông ta lại hộc ra một búng máu, ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt máu đáng sợ kia, nó đã biến mất, chỉ còn lại huyết khí vờn quanh.  

“Sao có thể như vậy...”  

Trong lòng Phong Vô Hận lập tức kinh hãi, tràn đầy mờ mịt.  

“Muốn lấy ma điển thì phải hiến tế cho ta một cơ thể thuần âm, nếu không, ai động vào sẽ chết!”  

Cổ lão đầu cẩn thận tới gần đàn tế, run rẩy, chậm rãi đọc lên hàng chữ khắc trên đàn tế.  

“Cơ thể thuần âm... Chết tiệt, ta lấy đâu ra cơ thể thuần âm đây?”  

Khi thấy ma điển ở gần ngay trước mắt nhưng lại không thể lấy, Phong Vô Hận lập tức phát cáu.  

Tốn biết bao nhiêu công sức, kết quả lại công dã tràng.  

“Nha đầu của Tam Ưng Bảo...”  

Lúc này, Cổ lão đầu đang đăm chiêu bên cạnh đột nhiên lên tiếng.  

Nghe vậy, Phong Vô Hận lập tức khẽ biến sắc, hai mắt chợt toả sáng, khoé miệng dần lộ ra ý cười, lạnh lùng bảo: “Xem ra lão quỷ này cũng biết không ít đâu!”  

Trong cung điện ở tầng hai kho báu Lôi Vân, Lâm Nhất đang ngồi khoanh chân bên bờ hồ Bách Hoa.  

Ầm ầm!  

Có tiếng sét trầm thấp vang lên trong cơ thể Lâm Nhất, vô số rễ cây như hình thành từ lôi đình quấn quanh bên ngoài cơ thể. Dưới sự tôi luyện của lực lượng lôi đình, lớp da lôi văn bên ngoài chuyển từ màu nhạt sang đậm, cuối cùng biến thành màu tím như lưu ly.  

Lực lượng lôi đình ẩn chứa trong Huyền Lôi Châu hùng hậu và mênh mông đến mức đáng kinh ngạc, vô cùng cuồng bạo.  

Nếu không nhờ thể chất của Lâm Nhất vốn rất mạnh, luyện hoá kiểu này quả thật hơi nguy hiểm.  

Nhưng dù vậy, sau khi lực lượng lôi đình khủng khiếp kia chảy vào kinh mạch, hắn vẫn cảm thấy đau nhói, nhưng nó hoàn toàn không thể so sánh với cơn đau khi hắn luyện hoá máu Thương Long lúc trước.  

Ầm!  

Khi lực lượng lôi đình tinh khiết trong Huyền Lôi Châu không ngừng chảy vào, đoá hoa Tử Diên lạnh thấu xương ở vùng Tử Phủ lặng lẽ thay đổi.  

Lực lượng lôi đình kinh khủng như thế, ngoài tác dụng cường hoá Thương Long Cửu Biến, không thể tránh khỏi việc dung hợp với chân nguyên của hắn. Chỉ mới nửa canh giờ ngắn ngủi, Lâm Nhất ngạc nhiên phát hiện tu vi của mình tăng lên một chút.  

Đây là một chuyện khá bất ngờ. Kể từ khi tu vi của hắn thăng lên cảnh giới Dương Huyền đại thành thì gần như không hề có biến chuyển, không thể tiến thêm.  

Niềm vui bất ngờ lúc này thật sự đã làm cho lòng Lâm Nhất trở nên rạo rực.  

Tia điện lập loè chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Nhất, nét mặt hắn khá nghiêm túc. Trong lúc luyện hoá căng thẳng, hắn suy tư, khẽ nhẩm niệm, đồng thời vận chuyển Tử Diên kiếm kình, chủ động dung hợp chân nguyên của mình với lực lượng lôi đình.  

Khi công pháp vận chuyển, cả hai nhanh chóng dung hợp.  

Rào rào!  

Vô số tia sét hoá thành cơn mưa rơi xuống trong vùng Tử Phủ màu bạc. Khi cả hai dung hợp, Lâm Nhất cảm nhận được rõ lực lượng chân nguyên của mình bắt đầu trở nên cô đọng với tốc độ cực kì nhanh.  

“Thú vị... Lúc trước cảnh giới của mình tăng nhanh như gió, tu vi tăng vọt, căn cơ vốn không được ổn định. Không ngờ khi chủ động dung hợp, lực lượng lôi đình của Huyền Lôi Châu lại có tác dụng như vậy”.  

Trong khoảng thời gian năm phút, Lâm Nhất cảm thấy chân nguyên của mình từ từ trở nên nặng nề.  

Thời gian dần trôi qua, năng lượng phát ra từ Huyền Lôi Châu trong tay càng dữ dội hơn. Trong lúc mơ hồ khiến Lâm Nhất cảm thấy không chịu nổi, cơ thể như muốn nổ tung.  

“Nhất định phải nhân cơ hội này để đột phá Thương Long Cửu Biến đến tầng ba...”  

Lâm Nhất nghiêm túc nghĩ thầm, nếu thể chất không thể mạnh lên thì không thể nào tiếp tục luyện hoá Huyền Lôi Châu được.  

Sau khi hưởng thụ nhiều chỗ tốt như vậy, đương nhiên Lâm Nhất sẽ không dễ dàng bỏ qua.  

Hắn khẽ nhẩm niệm, điên cuồng vận chuyển Thương Long Cửu Biến, dẫn dắt lực lượng lôi đình từ Huyền Lôi Châu chảy vào để không ngừng đánh thẳng vào mấy đường kinh mạch cuối cùng của Thương Long Cửu Biến tầng ba, cố hết sức phá vỡ bình cảnh.  

Hắn đã dừng lại thật lâu, đến lúc đột phá lên tầng ba rồi.  

Ầm ầm!  

Dưới sự va đập liên tục này, toàn thân Lâm Nhất chấn động, cả toà cung điện cũng rung chuyển dữ dội.  

Một lần, hai lần, ba lần... Chín lần, khi va đập đến lần thứ chín, cổ họng Lâm Nhất hơi tanh, suýt chút nữa hộc máu, lục phủ ngũ tạng vô cùng đau đớn.  

Nhưng dưới sự kích thích này, trong lòng Lâm Nhất cực kì mừng rỡ. Hắn rõ ràng cảm nhận được bình cảnh sừng sững như núi, không hề nhúc nhích trước đó bắt đầu nới lỏng.  

Vẻ mừng rỡ hiện rõ trên mặt.  

Đợi đến khi bình tĩnh lại, vẻ quyết tâm hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Nhất.  

Bùm! Bùm! Bùm!  

Trong lúc va đập kịch liệt liên tiếp, toàn thân Lâm Nhất run bần bật, chịu đựng cơn đau tột đỉnh. Những tia lực lượng lôi đình quấn quanh người hắn không còn là rễ cây dài ngoằng nữa, mà trở nên giống như những con lôi mãng cuồng bạo, điên cuồng thắt chặt, không ngừng xâm nhập.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom