Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 502


Chương 502

“Nể mặt tôi, mọi người ngồi xuống nói chuyện, không cần phải nổi lên xung đột”.

Ầm!

“Thiếu soái?”

“Mẹ nó!”

“Cậu thanh niên này là thiếu soái?”

Giới nhà giàu Cảng Đảo lập tức sôi sùng sục.

Tất cả mọi người đều không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh.

Cậu thanh niên này nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi!

Con mẹ nó lại là thiếu soái?

Chẳng trách dám phách lối như vậy, xông vào cấp cao Cảng Đảo!

Mẹ kiếp có vốn tuyệt đối!

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay: “Nếu đã biết tôi rồi, tôi cũng nể mặt ông”.

Anh làm ra tư thế cái kéo: “Hai điều kiện”.

“Thứ nhất, bảo Vương Tạng Hải đi ra gặp tôi”.

“Thứ hai, tôi muốn mạng người này”.

Anh chỉ vào Phong Càn Khôn: “Làm được hai điều này, tôi sẽ đi, không đến núi Cửu Long nữa”.

Nét mặt già nua của Phong Càn Khôn đen lại.

Trán nổi gân xanh.

Cao Đỉnh Thiên quả quyết lắc đầu: “Cậu muốn gặp Vương Tạng Hải, tôi có thể đồng ý với cậu”.

“Nhưng lão Phong đã cung phụng bảo vệ bên cạnh tôi hơn mười năm”.

Giọng nói trầm thấp ba phần: “Một câu của cậu liền muốn lấy mạng ông ta, cậu cảm thấy có thể sao?”

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Nể mặt ông, ông lại không chịu”.

“Đã như vậy thì không còn gì nói nữa”.

Vèo!

Diệp Bắc Minh giống như quỷ, biến mất trong nháy mắt.

Một giây kế tiếp.

Lại xuất hiện bên cạnh Cao Đỉnh Thiên!

Đánh ra một quyền!

“Cậu!!!”

Cao Đỉnh Thiên kinh hãi, theo bản năng tránh né.

Ầm!

Quyền này không đánh về phía Cao Đỉnh Thiên, mà rơi vào ngực Phong Càn Khôn!

“Phụt…”

Phong Càn Khôn phun ra một ngụm máu tươi, trên khuôn mặt già nua đều là vẻ khiếp sợ, không dám tin: “Thân pháp quá… quá nhanh… sao… sao cậu có thể làm được?”

Ầm!

Cơ thể già nua ngã xuống thẳng tắp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 503


Chương 503

Đến chết cũng trợn trừng hai mắt, đều không tưởng tượng nổi.

Xung quanh kinh hãi!

Con ngươi Lâm Thương Hải co rút: “Thiếu chủ mạnh quá!”

Cao Đỉnh Thiên bị dọa đến mức da đầu tê dại, thiếu chút nữa kêu thành tiếng.

Phong Càn Khôn chết rồi!

Một quyền kia nếu không phải đánh về phía Phong Càn Khôn, mà đánh về phía mình thì sao?

Nghĩ mà sợ!

Lửa giận trong lòng Cao Đỉnh Thiên cũng không khống chế được, ông ta gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày biết đây là đâu không?!!!”

“Mày ngang ngược ở đây, không sợ chết sao?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Cao Đỉnh Thiên: “Ông là cái thá gì? Uy hiếp tôi?”

Soạt!

Cái gì?

Cao Đỉnh Thiên là cái thá gì?

Ngang ngược!

Cao Đỉnh Thiên chính là vua Cảng Đảo, mọi chuyện đều do ông ta định đoạt, người đứng đầu Cảng Đảo!

Ông ta là cái thá gì?

Diệp Bắc Minh lại dám nói ra những lời này?

Đám nhà giàu Cảng Đảo ở đây đều đứng ngốc tại chỗ, há hốc mồm.

Lâm Thương Hải âm thầm giơ ngón tay cái lên: ‘Thiếu chủ, lợi hại! Tôi phục!’

Dù là Lý Gia Hinh nhìn thấy Diệp Bắc Minh giết Phong Càn Khôn, cô ta cũng không chấn động, môi đỏ mọng hơi hé ra!

Niềm vui bất ngờ!

Khiếp sợ!

Bất ngờ!

Tâm tình cực kỳ phức tạp.

“Mày!!!”

Cao Đỉnh Thiên nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh

Cắn răng nghiến lợi!

Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Nếu không muốn chết thì cút!”

“Chết tiệt…”

Tất cả mọi người đều choáng váng.

Lâm Thương Hải trượt chân, thiếu chút nữa ngã nhào: “Mẹ kiếp…”

Lý Gia Hinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh!

Địa vị của Cao Đỉnh Thiên ngang ngửa ông nội cô ta, vậy mà Diệp Bắc Minh lại dám bảo ông ta cút?

Toàn thân Cao Đỉnh Thiên phát run, nhưng không dám phản kháng một câu.

Ông ta đã từng nghiên cứu qua tài liệu về Diệp Bắc Minh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 504


Chương 504

Cao Đỉnh Thiên biết cậu thanh niên này sát phạt quả quyết, nếu mình dám nói nhảm, dù là người đứng đầu Cảng Đảo, e rằng cũng sẽ bị đánh gục!

Bốp bốp bốp bốp!

Một tràng tiếng vỗ tay truyền tới.

Sau đó, một cậu thanh niên mở miệng: “Xuất sắc! Thật sự xuất sắc! Cao Đỉnh Thiên, nói thế nào chứ Cảng Đảo cũng là địa bàn của ông mà?”

“Sao vậy, khác gì chó đâu, người ta làm nhục ông như vậy mà không dám hé răng một câu?”

Soạt!

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn lại.

Kinh ngạc!

Ai vậy? Lá gan lớn thế, dám giễu cợt Cao Đỉnh Thiên?

Ánh mắt mọi người rơi vào người một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi.

Hắn mặc đồ thường ngày, đi giày thể thao, rất khiêm tốn.

Mày kiếm mắt sáng!

Mặt đao tước!

Da thịt trắng nõn!

Trên mặt từ đầu đến cuối vẫn là biểu cảm chưa tỉnh ngủ, bất cần đời.

Khóe miệng mang theo giễu cợt nhàn nhạt, giống như tất cả mọi người trên đời này ở trong mắt hắn đều là kiến hôi.

Điều khiến người ta càng khiếp sợ chính là khoảnh khắc Cao Đỉnh Thiên nhìn thấy người này, ông ta không dám tức giận, ngược lại còn nói với anh: “Cậu Long, cậu nói đúng”.

Cậu Long?

Con ngươi Diệp Bắc Minh trầm xuống.

Ai có thể khiến Cao Đỉnh Thiên đứng đầu Cảng Đảo phải kính sợ như vậy!

Còn họ Long? Khiến Diệp Bắc Minh nghĩ đến nhà họ Long Cổ Võ.

“Vốn dĩ tôi đến Cảng Đảo để đưa Vương Trường Sinh về đúc kiếm cho người trong nhà…”

“Chậc chậc chậc, không ngờ lại được xem kịch hay”.

Long Hạo Hiên tặc lưỡi nói.

Hắn chậm rãi đứng lên nói: “Cao Đỉnh Thiên, ông cầu xin tôi, tôi giúp ông giết hắn”.

Mắt Cao Đỉnh Thiên sáng lên, vội vàng nói: “Cậu Long, tôi cầu xin cậu giúp tôi giết hắn!”

“Ha ha ha ha ha, vui, vui lắm!”

Long Hạo Hiên đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, giống như một tên thần kinh!

Hắn cười chảy cả nước mắt.

Một giây tiếp theo.

Tiếng cười ngừng lại.

Con ngươi hắn trầm xuống, biểu cảm lạnh như băng.

Chìa ra một ngón tay, ngoắc ngoắc về phía Diệp Bắc Minh, quát một tiếng: “Diệp Bắc Minh, qua đây, quỳ xuống, nhận lấy cái chết”.

Soạt!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 505


Chương 505

Chưa tới một giây.

Diệp Bắc Minh lập tức ra tay, dứt khoát, vô cùng quả quyết.

Anh giống như quỷ, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Long Hạo Hiên, giơ tay chém xuống một kiếm!

Kiếm Đoạn Long xuất hiện!

Phụt!

Máu tươi tung tóe!

Mau!

Quá nhanh!

Không thể thoát được.

Long Hạo Hiên nằm mơ cũng không ngờ thực lực của Diệp Bắc Minh lại kinh khủng như vậy.

“A!!!”

Hắn kêu thảm một tiếng, biểu cảm bất cần đời trên mặt trong phút chốc biến mất, hóa thành tức giận và sự kinh hoàng: “Tay tôi… phế vật, mày thật sự dám ra tay với tao? Tao là người của nhà họ Long Cổ Võ, mày dám chém đứt tay tao?”

Tất cả mọi người đều ngây ra!

Tình huống gì vậy?

Không phải hắn đi ra để uy hiếp ư?

Sao người ta vừa giơ một kiếm đã chém đứt tay hắn rồi?

“Gầm!”

Long Hạo Hiên gào thét một tiếng, phát ra tiếng như hổ gầm rồng hú.

“Mày chết đi!!!”

Hắn giơ tay trái túm cổ họng Diệp Bắc Minh, bề ngoài móng vuốt bao phủ một tầng khí tức vàng nhạt, có thể xé toạc không khí!

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Võ kỹ cổ? Đúng là người của gia tộc Cổ Võ”.

Anh thu hồi kiếm Đoạn Long.

Anh còn tưởng rằng Long Hạo Hiên mạnh lắm chứ?

Một quyền đánh ra!

Đụng vào tay Long Hạo Hiên, tiếng rắc rắc giòn dã.

Ngón tay Long Hạo Hiên phút chốc bể nát, đau đến mức khiến hắn kêu thảm một tiếng!

Bốp!

Diệp Bắc Minh xông lên, đánh ra một quyền vào ngực Long Hạo Hiên.

“Phốc!”

Long Hạo Hiên bay rớt ra ngoài, giống như con chó chết nằm trên đất.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu, bình luận: “Không tệ, đánh mày không chết, xem ra bình thường mày tu luyện khá nghiêm túc”.

“Mày!!!”

Long Hạo Hiên kích động muốn hộc máu, hắn oán độc nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhớ lời hôm nay mày nói, Long Hạo Hiên tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu”.

“Không bỏ qua cho tao?”

Diệp Bắc Minh mặt đầy kỳ quái nhìn Long Hạo Hiên: “Mày cảm thấy sao, hôm nay liệu có thể sống tiếp được?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 506


Chương 506

Con ngươi Long Hạo Hiên co rút kịch liệt!

Da đầu tê dại!

Hắn trợn mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày muốn giết tao?”

Diệp Bắc Minh cười: “Không thì sao?”

Long Hạo Hiên hoảng hốt!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Tất cả tức giận và cao ngạo lập tức biến mất.

Thay vào đó là ý lạnh dâng lên từ tận đáy lòng!

Hắn nuốt nước miếng: “Chờ chút, chẳng lẽ mày không biết tao là người nhà họ Long Cổ Võ sao?”

“Biết”.

“Nếu đã biết rồi, mày còn muốn làm gì tao?”

Long Hạo Hiên run rẩy.

Hắn có thể cảm nhận được sát ý lạnh băng trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra.

Người này tuyệt đối không đùa!

Tên điên!

Con mẹ nó là tên điên rồi!

Long Hạo Hiên vội vàng lớn tiếng kêu lên: “Diệp Bắc Minh, xem ra mày vẫn còn chưa biết gia tộc Cổ Võ nghĩa là gì”.

“Truyền thừa gia tộc Cổ Võ đều lên đến mấy trăm năm, thậm chí trên ngàn năm”.

“Xã hội của người bình thường sẽ thay vua đổi chúa, nhưng gia tộc Cổ Võ sẽ không bị hủy diệt”.

“Nhà họ Long tao đã tồn tại một ngàn năm trăm năm, mặc dù địa vị của tao ở nhà họ Long không được cao, nhưng nếu mày dám giết tao, vậy sẽ tương đương với khiêu chiến uy nghiêm của gia tộc Cổ Võ, bị nhà họ Long đuổi giết đến tận cùng!!!”

“Rốt cuộc mày có hiểu không?”

Toàn thân Long Hạo Hiên tê dại.

Mí mắt Lý Gia Hinh giật giật.

Cô ta đang suy nghĩ, Diêp Bắc Minh thật sự dám giết Long Hạo Hiên sao?

‘Anh ta chỉ dọa Long Hạo Hiên thôi, nhà họ Long Cổ Võ… quá đáng sợ! Dù là nhà họ Lý… cũng không chịu được cơn giận lôi đình của nhà họ Long Cổ Võ!’, Lý Gia Hinh suy nghĩ.

Cao Đỉnh Thiên đứng tại chỗ.

Người đứng đầu Cảng Đảo khiếp sợ không nói một câu!

Ngay cả Long Hạo Hiên Diệp Bắc Minh cũng muốn giết, nếu giết hắn thì sẽ thế nào?

Lâm Thương Hải bị dọa sợ đến mức da đầu tê dại.

Ông ta không nhịn được tiến lên trước, đè thấp giọng: “Thiếu chủ… đừng… đừng làm loạn mà”.

Lâm Thương Hải sợ hãi run rẩy.

Ông ta có hơi sợ!

Đây chính là nhà họ Long Cổ Võ.

Tồn tại đứng đầu chuỗi thức ăn!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 507


Chương 507

Đối mặt với phía chính phủ Long Quốc đều vô cùng mạnh, thân phận một thiếu soái Long Hồn căn bản không đủ nhìn!

Bỗng nhiên.

Một giọng nói già nua dày nặng truyền tới.

“Diệp Bắc Minh, dừng tay!”

Giọng nói giống như núi cao, vô cùng dày.

Một lão giả tóc trắng chậm rãi đi ra từ sơn trang đúc kiếm.

Ông ta mặc trường bào!

Râu tóc bạc trắng!

Râu dài hơn một thước!

Ăn mặc giống như người cổ đại.

Cốt cách giống thần tiên!

“Đây là…”

“Ông cụ Vương sao?”

Rất nhiều người ngơ ngác.

Mặc dù bọn họ từng dự lễ mừng thọ 100 tuổi của Vương Trường Sinh, nhưng đến 99% người chưa từng gặp ông ta.

Vương Tạng Sơn gọi một tiếng: “Bố!”

Cao Đỉnh Thiên vội vàng tiến lên: “Lão Vương, sao ông lại đi ra”.

Vương Trường Sinh lắc đầu: “Nếu tôi không đi ra thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!”

“Diệp Bắc Minh, tha cho cậu Long, dù là điều kiện gì, nhà họ Vương tôi cũng đồng ý với cậu”.

Long Hạo Thiên có thể chết, nhưng không thể chết ở núi Cửu Long, càng không thể chết ở sơn trang đúc kiếm.

Nếu không thì ngọn lửa giận của nhà họ Long Cổ Võ.

Không ai có thể chịu nổi!

Lý Gia Hinh suy nghĩ một lúc, không nhịn được nói: “Anh Diệp, đừng giết hắn, hậu quả anh không gánh nổi đâu”.

Lâm Thương Hải kêu lên một tiếng: “Thiếu chủ, nhịn đi!”

Cao Đỉnh Thiên hít một hơi lạnh: “Diệp Bắc Minh, đừng làm loạn!”

Long Hạo Hiên nhìn thấy nhiều người cầu xin cho mình như vậy.

Không nhịn được cười: “Ha ha ha ha, nghe chưa? Hả? Rốt cuộc mày có nghe thấy không?”

“Bây giờ mày tự chém đứt hai cánh tay, sau đó quỳ xuống đất, dập đầu, tao có thể…”

Hắn còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh sợ, nên vô cùng đắc ý.

Đáng tiếc Long Hạo Hiên vẫn chưa nói hết câu.

“Phụt!”

Diệp Bắc Minh giơ tay chém một kiếm.

Kiếm Đoạn Long chợt lóe rồi biến mất!

Nhanh như tia chớp!

Long Hạo Hiên trợn trừng hai mắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 508


Chương 508

Vị trí cổ họng xuất hiện một đường máu.

Ầm!

Ngã xuống đất mà chết!

Mặt đẹp của Lý Gia Hinh trắng bệch: “Giết thật?”

Cao Đỉnh Thiên bị dọa sợ, ngã nhào trên đất: “Xong rồi…”

Lâm Thương Hải bất đắc dĩ cười khổ: “Thiếu chủ, phiền phức lớn rồi”.

Vương Trường Sinh nhắm mắt lại, than thở một tiếng, toàn thân giống như già đi ba mươi tuổi, bất lực nói: “Cậu giết cậu Long, lão phu chỉ có thể bắt cậu lại, giao cho nhà họ Long Cổ Võ xử lý”.

Một luồng khí thế mạnh mẽ ngưng tụ!

“Các vị, mau xuống núi đi, đao kiếm không có mắt, trước khi ra tay nếu còn ở trên núi thì sẽ cùng chôn theo cậu Long đấy”.

Đỉnh núi Cửu Long dâng lên cuồng phong!

Sắc mặt quan khách thay đổi lớn, rất nhiều người xoay thân bỏ chạy, đi xuống núi Cửu Long.

Vương Trường Sinh không chỉ là Tông Sư đúc kiếm.

Mà còn là Võ Hoàng!

Hay Kiếm Hoàng!

Vương Trường Sinh quát lớn một tiếng: “Kiếm tới!”

Sâu trong sơn trang đúc kiếm, vạn kiếm nổ ầm!

Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!

Lúc này, trên đỉnh núi Cửu Long, vạn kiếm đồng thời vù vù nổi dậy!

Những quan khách kia dưới núi lúc này chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy từng thanh kiếm bay ra từ sơn trang đúc kiếm!

Thoát khỏi trọng lực, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung!

Tất cả mọi người đều sợ ngây người!

“Đi, đi mau!”

“Vương Trường Sinh sắp ra tay rồi, mọi người chạy mau!”

Những nhà giàu kia xoay người bỏ chạy.

Rối rít rời khỏi núi Cửu Long, đi xuống núi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất ngờ lên tiếng: “Kiếm ý? Lão giả này vậy mà lại ngưng luyện ra kiếm ý!”

“Ở trong vị trí cấp thấp, có thể lĩnh ngộ kiếm ý đều là thiên tài kiếm đạo hàng đầu!”

Chân mày Diệp Bắc Minh nhướng lên: “Kiếm ý là gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Kiếm ý chính là khả năng giao tiếp với kiếm”.

“Kiếm là vật chết, người là vật sống”.

“Một khi người và kiếm giao tiếp được với nhau thì tương đương có kiếm tâm!”

“Muốn lĩnh ngộ kiếm ý, phải có kiếm tâm!”

“Một võ giả bình thường, một kiếm chém ra là kiếm ý! Nếu như đổi kiếm khí thành kiếm ý, võ giả cảnh giới Tông Sư cũng có thể giết Võ Linh!”

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 509


Chương 509

“Kiếm ý mạnh vậy sao?”

“Chỉ có mạnh hơn! Nhóc con, để tôi ra tay trước, giết ông ta trong nháy mắt!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đề nghị.

Diệp Bắc Minh cười từ chối: “Tôi muốn thử chút”.

Tháp Càn Không Trấn Ngục có phần nghiêm túc: “Được, nếu cậu gặp nguy hiểm, tôi sẽ ra tay bất cứ lúc nào!”

Diệp Bắc Minh nhìn Lâm Thương Hải: “Lâm Thương Hải, ông xuống núi trước đi”.

Mặt Lâm Thương Hải đang run rẩy!

Ông ta có thể cảm nhận được toàn bộ sơn trang đã bị kiếm ý bao phủ.

Ông ta có cảm giác muốn quỳ xuống!

Quá đáng sợ!

Thực lực võ đạo của Vương Trường Sinh tuyệt đối có thể đứng trong top 10 trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu!

Lâm Thương Hải lớn tiếng nói: “Thiếu chủ, cậu đi cùng tôi đi!”

“Quay về chúng ta bàn luận kỹ hơn!”

Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Xuống núi!”

Lâm Thương Hải thấy Diệp Bắc Minh quả quyết như vậy, không còn cách nào khác, đành xoay người xuống núi.

Lý Gia Hinh nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu, suy nghĩ một lúc mới cắn răng nói: “Diệp Bắc Minh, anh đừng quên”.

“Anh còn nợ tôi một ân huệ, đừng chết ở đây!”

Cô ta nhanh chóng rời đi.

Cao Đỉnh Thiên cắn răng, cũng đi thật nhanh.

Trước khi đi, ông ta lấy điện thoại: “Sĩ quan phụ tá, phái quân đội xuống núi Cửu Long, đại bác, máy bay ném bom, lái hết qua cho tôi!”

Vương Trường Sinh hạ lệnh, nhưng người khác trong sơn trăng đúc kiếm cũng rối rít lao ra, đi xuống núi.

Lúc này.

Đỉnh núi chỉ còn lại hai người Diệp Bắc Minh và Vương Trường Sinh!

Còn có bảo kiếm trôi lơ lửng đầy trời!

Vương Trường Sinh chắp tay đi tới, từng bước đi xuông bậc thang của sơn trang đúc kiếm, đi đến quảng trường.

Ông ta phất tay, một thanh bảo kiếm màu xanh bay vào trong tay ông ta: “Kiếm này tên là Thái Hoà, dài ba tấc bảy phân, không chém hạng người vô danh!”

“Diệp Bắc Minh, cậu có thể chết dưới kiếm Thái Hòa, chính là phúc khí của cậu”.

Kiếm Thái Hòa rộng chừng ba ngón tay.

Rèn từ thiên thạch.

Chém sắt như chém bùn.

Giết người không dính máu.

Từ khi rèn thành công, tổng cộng đã chém qua một trăm ba mươi tám người.

Võ Linh ba mươi người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 510


Chương 510

Võ Vương mười bảy người.

Vì vậy, trên thân kiếm màu xanh bao phủ một tầng huyết khí nhàn nhạt.

Diệp Bắc Minh phất tay.

Kiếm Đoạn Long xuất hiện!

Chỉ dài bằng một nữa kiếm thường.

Hơn nữa còn gãy.

Một con rồng đứt thân quấn quanh kiếm gãy.

Diệp Bắc Minh phun ra ba chữ: “Kiếm Đoạn Long!”

Vương Trường Sinh liếc mắt nhìn kiếm Đoạn Long thật kỹ.

Ông ta thân là Tông Sư đúc kiếm, nhưng lại không nhìn ra tài liệu về kiếm Đoạn Long.

Thôi được!

Giết Diệp Bắc Minh, mình có thể từ từ nghiên cứu.

“Giết!”

Vương Trường Sinh khẽ quát một tiếng, tay cầm kiếm Thái Hòa!

Soạt!

Giơ tay chém ra một đường kiếm khí ẩn chứa kiếm ý!

Tiếng không khí bị cắt rời truyền đến.

Dù cách ba mươi mấy mét, một vài hoa cỏ gần đó trong nháy mắt bị kiếm khí chặn ngang chém đứt.

Diệp Bắc Minh cũng giơ lên một kiếm.

Kiếm Đoạn Long keng một tiếng, mơ hồ phát ra tiếng rồng ngâm, cùng chém ra một đường kiếm khí!

Hai đường kiếm khí đụng chạm, nổ vang trong không khí.

Vương Trường Sinh thở dài nói: “Kiếm tốt! Kiếm tốt! Kiếm tốt!”

“Chỉ tiếc đã đứt”.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Kiếm gãy vẫn có thể giết ông”.

Vương Trường Sinh bật cười lạnh lùng: “Diệp Bắc Minh cậu quá ngông cuồng rồi!”

“Vương Trường Sinh tôi 16 tuổi đã thành danh, cách nay đã 84 năm, cậu lấy cái gì để giết tôi?”

Ông ta giẫm một cái, hóa thành tàn ảnh, đánh về phía Diệp Bắc Minh.

Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!

Kiếm khí tung hoành!

Mỗi một kiếm đều mang theo kiếm ý khủng khiếp!

Diệp Bắc Minh cũng không hoảng hốt, anh ung dung chống đỡ.

Tay cầm kiếm Đoạn Long, liền một hơi chém ra chín kiếm!

Mỗi một kiếm vừa vặn phá hỏng kiếm khí của Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh kinh hãi, không dám tin nói: “Không thể nào, làm sao cậu có thể phá kiếm pháp Trường Sinh của tôi?”

“Trong thiên hạ, chỉ có Kiếm Hoàng Lý Kiếm Trần ở Thục Trung có thể so tài cao thấp với lão phu. Nhưng dù là Lý Kiếm Trần cũng không thể phá vỡ kiếm pháp Trường Sinh của lão phu được”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 511


Chương 511

“Sao cậu có thể làm được?”

Diệp Bắc Minh cười không nói.

Soạt! Soạt! Soạt!

Anh không nói nhảm, chủ động chém ra chín kiếm.

Mỗi một kiếm còn đáng sợ hơn kiếm khí của Vương Trường Sinh!

Sắc mặt Vương Trường Sinh trầm xuống, ra tay chống đỡ!

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Ông ta một hơi phá hỏng kiếm.

Nhưng ba kiếm cuối cùng căn bản không ngăn được!

Ngực, cánh tay, bắp đùi mỗi người trúng một kiếm, máu tươi phun trào!

“Độc Cô Cửu Kiếm!”

“Đây là Độc Cô Cửu Kiếm!!!”

Vương Trường Sinh sợ ngây người, ông ta gào thét về phía Diệp Bắc Minh: “Độc Cô Kiếm Thánh là gì với cậu?”

Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: “Tôi không biết ông nói Độc Cô Kiếm Thánh gì, tôi chỉ biết thầy Tứ Thập Ngũ của tôi, ông ấy tên là Độc Cô Vũ Vân”.

“Kiếm pháp này là ông ấy truyền thụ cho tôi!”

“Mẹ nó!”

Vương Trường Sinh dù đã 100 tuổi, nhưng vẫn không nhịn được mắng một tiếng.

Tên nhãi này giả vờ ngu hay ngu thật?

Độc Cô Vũ Vân chính là Độc Cô Kiếm Thánh đấy!

Ông ấy đã biến mất trên thế giới này hơn năm mươi năm.

“Cậu chắc chắn sư phụ cậu chính là Độc Cô Kiếm Thánh?”

Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: “Nếu như Độc Cô Vũ Vân chính là Độc Cô Kiếm Thánh, vậy thì đúng rồi”.

“Rít!”

Vương Trường Sinh ngược lại hít một hơi khí lạnh, giống như là gặp quỷ vậy.

Một giây kế tiếp.

Keng!

Vương Trường Sinh vứt kiếm Thái Hòa.

Phốc!

Quỳ sụp tại chỗ, đầu gối quỳ nát trên sàn nhà, dập đầu hét lớn: “Xin sư phụ nhận tôi làm đồ đệ!”

Cái gì?

Diệp Bắc Minh bối rối.

Tình huống gì vậy?

Vương Trường Sinh quỳ?

Muốn mình nhận ông ta là đồ đệ?

Không phải chứ!

Đây chính là một Kiếm Hoàng đấy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 512


Chương 512

Kiếm Hoàng 100 tuổi lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt mình?

Thật sự nghịch thiên!

Nếu như những nhà giàu có Cảng Đảo và quyền quý nước ngoài vừa rồi nhìn thấy, chắc sẽ sợ chết khiếp!!!

Đối phương ngay cả binh khí kiếm Thái Hòa của mình cũng vứt đi, tuyệt đối không phải trò đùa, mà thật sự muốn quỳ xuống bái sư.

Diệp Bắc Minh kỳ quái hỏi: “Ông cũng 100 tuổi rồi, còn muốn bái tôi làm thấy?”

Nét mặt già nua của Vương Trường Sinh đỏ bừng, vô cùng kích động: “Sư phụ, cả đời Vương Trường Sinh chỉ sống vì kiếm! Chết vì kiếm!”

“Sáu mươi năm trước, tôi muốn bái Độc Cô Kiếm Thánh làm thầy, nhưng ông ấy lại nói tôi không đủ tư chất”.

“Tiền bối Độc Cô Kiếm Thánh chỉ điểm tôi nửa chiêu, giúp tôi vô cùng được lợi, trở thành Kiếm Hoàng Cảng Đảo!”

“Sư phụ, Độc Cô Cửu Kiếm cậu học của Độc Cô Kiếm Thánh chắc chắn là cho người có thiên phú đỉnh cao!”

“Ở giới võ đạo, người thành đạt làm thầy!”

“Tuổi tác không phải vấn đề, cho dù là đứa trẻ ba tuổi, chỉ cần thành tựu kiếm đạo mạnh hơn tôi, tôi cũng có thể bái sư!”

Vương Trường Sinh nghiêm túc nói.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: “Không ngờ tên nhãi này lại là một người mê kiếm!”

“Mê kiếm?”

Diệp Bắc Minh nghi vấn.

Tháp Càn Khôn Trấn ngục nói: “Mê kiếm chính là một lòng chỉ muốn luyện kiếm, không khác gì với mê võ”.

Diệp Bắc Minh dường như có suy nghĩ.

“Nhóc con, cậu nhận ông ta cũng không tồi đâu, dẫn theo bên người, tương đương đã có một tay chân đẳng cấp Võ Hoàng rồi”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Quả thật rất tốt”.

“Vậy còn chờ gì nữa?”

Diệp Bắc Minh suy tư chốc lát.

Anh khẽ nhấc tay: “Được, tôi nhận ông”.

“Đa tạ thầy!”

Vương Trường Sinh cực kỳ kích động.

Dập đầu chín cái về phía Diệp Bắc Minh.

Ầm ầm ầm…

Diệp Bắc Minh nói: “Đứng lên đi”.

“Tạ thầy ạ”.

Vương Trường Sinh chậm rãi đứng dậy.

Diệp Bắc Minh nhìn thấy ông ta toàn thân máu tươi chảy ròng, bị kiếm khí của anh gây thương tích.

Anh ném qua mấy viên đan dược: “Chỗ đan dược này có thể giúp ông hồi phục vết thương”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 513


Chương 513

“Đan dược?”

Vương Trường Sinh sững sờ, nhận lấy đan dược Diệp Bắc Minh đưa qua, nhìn một chút.

Không nhịn được kinh hãi!

Sơn trang đúc kiếm cũng có rất nhiều đan dược trị thương, nhưng chất lượng không cao bằng đan dược Diệp Bắc Minh đưa cho ông ta: “Thầy, thuốc này chất lượng cao quá, hay thầy giữ lại dùng đi”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không sao, dùng hết tôi luyện tiếp”.

“Cái gì?”

Vương Trường Sinh khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Chính thầy luyện?”

“Thầy… thầy còn biết luyện đan?”

Diệp Bắc Minh khiêm tốn cười: “Biết một chút”.

“Một chút?”

“Ừ, đan dược dưới cấp Thiên gần như thành công 100%”.

“Phụt!”

Vương Trường Sinh thiếu chút nữa phun ra một hớp máu.

Hoàn toàn kinh hãi!

“Rít!”

Ông ta hít một hơi khí lạnh.

Cho dù là Đan Hoàng lão Tiêu cũng không dám nói đan dược dưới cấp Thiên 100% thành công được?

Đúng là nghịch thiên!

Diệp Bắc Minh không có giải thích, anh nói rõ mục đích đến sơn trang đúc kiếm: “Hai năm trước, con trai ông Vương Tạng Hải có phải đã lấy được một rương kim loại từ buổi đấu giá Sotheby’s?”

Vương Trường Sinh gật đầu: “Có chuyện này, đệ tử nhớ rất rõ”.

“Chất liệu rương này rất đặc biệt, căn bản không thể mở ra, cũng không thể cắt đứt”.

“Nhà họ Vương tôi muốn nấu chảy nó, luyện thành một thanh thần kiếm”.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Cái rương đâu?”

Vương Trường Sinh ngừng chút: “Cái rương bị chúng tôi vứt xuống hồ địa hỏa rồi, đốt chừng hai năm cũng không có hiện tượng nấu chảy”.

“Hồ địa hỏa?”

Diệp Bắc Minh thầm kêu không ổn.

Sẽ không đốt sạch đồ trong rương chứ!

Bỗng nhiên.

Ùng ùng!

Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng động cơ.

Mười mấy chiếc máy bay chiến đấu bay qua bầu trời núi Cửu Long.

Vèo!!!

Mấy chục viên đại bác màu đen rơi xuống.

Sắc mặt Vương Trường Sinh trắng bệch, con ngươi co rút kịch liệt: “Máy bay đánh bom?!! Xong rồi…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 514


Chương 514

Kiếm Hoàng dù mạnh cũng không ngăn nổi máy bay đánh bom!



Giờ phút này.

Dưới chân núi Cửu Long đã tập kết hơn mười ngàn đại quân.

Hơn một trăm ổ đại pháo được kéo tới đây, nổ pháo về phía đỉnh núi.

Còn có mười mấy chiếc máy bay chiến đấu oanh tạc về phía sơn trang đúc kiếm.

Ầm! Ầm! Ầm!

Trong nháy mắt, lửa ngút trời, phần lớn kiến trúc sơn trang đúc kiếm hóa thành một mảng phế tích.

Vô số người thường của Cảng Đảo dều sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía núi Cửu Long.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ muốn đánh nhau sao?

Sắc mặt Vương Tạng Sơn tái xanh, giận dữ hét: “Cao Đỉnh Thiên, con mẹ nó ông làm gì vậy?”

“Sơn trang đúc kiếm vẫn còn trên đỉnh núi, ông muốn phá hủy sơn trang của chúng tôi sao?!!!”

Cao Đỉnh Thiên tát Vương Tạng Sơn ngã lăn trên đất.

Ông ta lạnh lùng hạ lệnh: “Bắt lại!”

Vương Tạng Sơn gào thét: “Cao Đỉnh Thiên, ông có thể trở thành cảng đốc, nhà họ Vương đã ủng hộ ông không ít”.

“Ông làm như vậy không sợ gặp báo ứng sao?”

Cao Đỉnh Thiên điên cuồng cười: “Báo ứng? Ha ha ha ha! Cuộc đời của Cao Đỉnh Thiên tôi, tôi tự làm chủ”.

“Mạng tôi do tôi quyết chứ không phải do trời!”

“Chỉ cần giết Diệp Bắc Minh… ha ha ha…”

“Tôi phí lời với ông nhiều làm gì? Dẫn đi!”

Các binh sĩ trói gô cổ Vương Tạng Sơn.

Dẫn đi!

Đám nhà giàu khác có mặt ở đây đều ngơ ngác.

Bọn họ đứng tại chỗ, bị người của Cao Đỉnh Thiên khống chế được.

Một vài hoàng thất nước nhỏ cũng lớn tiếng phản kháng: “Ông thống đốc Cảng Đảo, ông làm như vậy sẽ dẫn đến hậu quả không tốt đâu!”

“Chúng tôi là người của hoàng thất, mong ông thả chúng tôi đi ngay lập tức!”

“Ông thống đốc, nếu không làm vậy với chúng tôi, sẽ xảy ra hậu quả khó mà tưởng tượng được đấy!”

Những hoàng thất này lạnh giọng nói.

Cao Đỉnh Thiên khẽ cười: “Chư vị, tôi sẽ không làm các người tổn thương”.

“Chờ đại pháo của tôi san phẳng núi Cửu Long, các người đương nhiên có thể tời đi”.

Cái gì?

San phẳng?

Cao Đỉnh Thiên thật sự không muốn để người trên núi sống sót!

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Gia Hinh trắng bệch, cô ta lạnh lùng nhìn Cao Đỉnh Thiên: “Ông thống đốc, ông làm như vậy chẳng lẽ không sợ phía chính phủ Long Quốc trách tội sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 515


Chương 515

“Trách tội? Ha ha ha, núi cao hoàng đế ở xa, Cảng Đảo do Cao Đỉnh Thiên tôi định đoạt”.

Cao Đỉnh Thiên càn rỡ cười lớn.

Ông ta nhìn Lý Gia Hinh đầy thâm sâu: “Cô Lý, tôi khuyên cô bớt xen vào chuyện người khác”.

“Mặt mũi tôi cho nhà họ Lý cô cũng có hạn thôi!”

“Ông!!!”

Lý Gia Hinh cắn răng nghiến lợi.

Cao Đỉnh Thiên lạnh lẽo hạ lệnh: “Hộ tống cô Lý đi nghỉ ngơi, trước khi núi Cửu Long chưa bị san phẳng, không ai được phép rời đi”.

“Cao Đỉnh Thiên, con mẹ nó ông chết đi!”

Lâm Thương Hải đột nhiên xông ra giống như chó điên, đánh một quyền về phía Cao Đỉnh Thiên!

“Xuống dưới gặp thiếu chủ!!!”

Sơn trang đúc kiếm bị san phẳng, chắc chắn thiếu chủ đã chết.

Lòng Lâm Thương Hải đang rỉ máu!!!

Ầm!

Từ sau lưng Cao Đỉnh Thiên, ba Võ Linh đi ra!

Một người trong số đó đối quyền với Lâm Thương Hải.

“Phụt!”

Lâm Thương Hải phun ra một ngụm máu tươi, bay rớt ra ngoài.

Ông ta lăn một vòng trên đất, nhanh chóng chui vào bụi cỏ, biến mất không thấy.

Một Võ Linh muốn đuổi theo.

Cao Đỉnh Thiên cười lạnh: “Chó chết chủ, cứ để hắn chạy thoát thân đi!”

Pháo binh vẫn đang tiếp tục.

Bầu trời đều bị nhuốm đỏ!

Mây hình nấm dâng lên hết cái này đến cái khác.

“Nổ súng! Nổ súng! Nổ súng cho tôi!”

“Hỏa lực bao trùm, đánh toàn bộ chi phí quân sự của tôi vào đó!”

“Chưa ăn cơm sao? Nổ súng đi!!!”

Trên đài chỉ huy.

Cao Đỉnh Thiên lớn tiếng quát.

Đùng đoàng!

Pháo trên đỉnh núi Cửu Long không ngừng nổ ầm, giống như động đất.

Khuôn mặt Cao Đỉnh Thiên bị ánh lửa chiếu đến đỏ bừng.

Sơn trang đúc kiếm núi Cửu Long sắp bị san phẳng!

Đoàng!

Đột nhiên, một phát hỏa tiễn tấn công tới, hạ gục một máy bay chiến đấu đang khai hỏa.

Ầm!

Ánh lửa đầy trời!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 516


Chương 516

Đoàng!

Lại mười mấy phát đại bác xuất hiện, bầu trời đêm gần đó xuất hiện mười mấy chiếc máy bay chiến đấu Hắc Long hàng đầu.

Máy bay chiến đấu của Cao Đỉnh Thiên trong nháy mắt bị đánh nổ, bầu trời sáng như ban ngày!

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Cao Đỉnh Thiên kinh hãi.

“Giết!”

Ngay lúc này, sau lưng mọi người truyền đến tiếng la giết kinh thiên động địa.

Giống như là thiên quân vạn mã đánh tới vậy!

Vô số binh lính mặc áo giáp từ bốn phương tám hướng xông ra, thuộc hạ của Cao Đỉnh Thiên không chịu nổi một kích, cũng không kịp phản kháng, bị giết đến một phần ba.

Một cô gái nghiêng nước nghiêng thành đi tới.

Sau lưng có vô số chiến sĩ mặc áo giáp đi theo.

Trong con ngươi xinh đẹp của cô gái đều là tia máu: “Nếu sư đệ tôi chết, tất cả các người đều phải chết theo!”

Một người phụ nữ đi tới.

Sau lưng là thiên quân vạn mã!

Cô ấy có thân hình tỷ lệ vàng, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành!

Nhìn trông vô cùng yểu điệu!

Nhưng trên người cô ấy bộc phát ra luồng sát khí!

Khiến người ta không lạnh mà run!

Soạt!

Ánh mắt tất cả mọi người đều rơi trên người cô gái này.

“Là cô!”

“Tu La mặt ngọc!!!”

Cao Đỉnh Thiên nhận ra người phụ nữ này, ông ta kinh hãi!

Ông ta nằm mơ cũng không dám tin người phụ nữ này lại tới!

Nếu Diệp Bắc Minh ở đây, nhất định sẽ nhận ra người phụ nữ này.

Chính là thất sư tỷ của anh: Liễu Như Khanh!

Nhưng cô ấy ở bên ngoài còn có một cái tên khác: Tu La mặt ngọc!

Hai chữ Tu La!

Đủ để chứng minh sự đáng sợ của người phụ nữ này.

Cô ấy trấn thủ phía nam Long Quốc, bảo vệ tám ngàn dặm hải vực!

Các nước Đông Nam Á không dám bước một bước qua Long Quốc!

“Cái gì?”

“Tu La mặt ngọc!”

“Cô chính là Tu La mặt ngọc?”

Hoàng thất các nước Đông Nam Á nghe thấy cái tên này, toàn thân run lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 517


Chương 517

Mặt đều là vẻ chấn động!

Đã từng có một nhóm hải tặc 5000 người giết người cướp của ở Đông Nam Á, không chuyện ác nào không làm.

Sau khi tiến vào hải vực Long Quốc, không kiên trì nổi một giờ đã bị Tu La mặt ngọc tiêu diệt!

Tàu sân bay của một nước nào đó tiến vào hải vực Long Quốc diễn tập!

Chưa tới mười lăm phút, tàu sân bay này bị đánh chìm.

Mấy trăm ngàn hải quân chật vật chạy trốn!

Khu vực Đông Nam Á lưu truyền một câu nói, chỉ cần Tu La mặt ngọc ở đây, đừng ai nghĩ lấy được gì ở hải vực Long Quốc dù chỉ là một con cá!

Vậy mà Tu La mặt ngọc lại đến Cảng Đảo.

Còn dẫn theo quân đoàn của mình!

Da mặt Cao Đỉnh Thiên không ngừng nhảy lên: “Cô… cô đến đây làm gì?”

Con ngươi Liễu Như Khanh như muốn nhỏ máu, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía sơn trang đúc kiếm: “Cao Đỉnh Thiên, đồ đáng chết!!!”

“Người đâu, chém ngay lập tức tất cả thuộc hạ của Cao Đỉnh Thiên!”

“Rõ, tuân theo pháp chỉ của Tu La!”

Hơn mười ngàn tướng sĩ mặc chiến giáp, miệng đồng thanh trả lời.

Luồng sát khí khủng khiếp tấn công vào mặt!

Sát khí của người đã từng tham gia cả trăm trận chiến không phải là loại như Cao Đỉnh Thiên có thể ngăn cản được.

Tiếng kêu thảm thiết thay nhau vang lên, đại quân tinh nhuệ của Cao Đỉnh Thiên trong nháy mắt chết hơn nửa.

Cao Đỉnh Thiên giận dữ hét: “Tu La mặt ngọc, tôi là thống đốc Cảng Đảo, cô dám giết người của tôi?”

Liễu Như Khanh sát ý bùng nổ, một luồng chân khí ngưng tụ, một bước đi đến trước mặt Cao Đỉnh Thiên!

Ầm!

Một cái tát giáng xuống.

“Phụt!”

Đầu Cao Đỉnh Thiên như quả dưa hấu nổ tung.

Đường đường là thống đốc Cảng Đảo lại bị Liễu Như Khanh tát chết!

Xung quanh tĩnh mịch!

Đây chính là thống đốc Cảng Đảo đó!

Đại quan biên giới Long Quốc!

Tu La mặt ngọc nói giết thì giết?

Lời sau đó của Tu La mặt ngọc càng khiến người ta sợ hãi.

“Truyền lệnh xuống, diệt… cửu tộc của Cao Đỉnh Thiên!!!”

Mười chiến tướng lớn miệng đồng thanh trả lời: “Tuân thủ pháp chỉ của Tu La!”

Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía sơn trang đúc kiếm, trong con mắt đều là vẻ lo lắng: “Sư đệ mình không thể nào chết như vậy”.

“Tìm!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 518


Chương 518

“Tìm cho tôi, đào phẳng toàn bộ núi Cửu Long cũng phải tìm được sư đệ”.



Chuyện xảy ra ở Cảng Đảo được truyền về Long Đô bằng tốc độ nhanh nhất.

Trụ sở chính hiệp hội võ đạo Long Đô.

Đêm khuya Đường Thiên Ngạo nhận được tin tức, cười không ngậm được miệng: “Cái gì?”

“Diệp Bắc Minh chết?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

“Ha ha ha ha! Trời ơi, đất ơi, là vị thần tiên tỷ tỷ nào hung ác đến như vậy!”

“Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, mày nói xem, mày đắc tội với Cao Đỉnh Thiên làm gì?”

“Hắn chính là thống đốc Cảng Đảo đó!”

“Núi Cửu Long bị pháo binh san phẳng? Đến tro cốt của Diệp Bắc Minh cũng không để lại? Tốt! Tốt! Tốt lắm!”

Đêm nay.

Trụ sở chính hiệp hội võ đạo múa hát tưng bừng.

Còn náo nhiệt hơn Tết!



Nhà họ Phó, Long Đô.

Ông cụ Phó ngồi trên xe lăn nhận được tin tức.

Xúc động đến bật khóc.

“Ha ha ha ha!”

“Trời có mắt! Diệp Bắc Minh, cuối cùng mày đã chết rồi!”

“Quốc Hoa, thù của con đã được báo!”



Nhà họ Tần, Long Đô.

Tần Tướng Thần lập tức đứng lên, khuôn mặt già nua đều là vẻ không thể tin nổi: “Diệp Bắc Minh thật sự đã chết?”

Tần Vinh An gật đầu: “Đúng vậy, bố, tin tức vừa truyền về”.

“Sơn trang đúc kiếm trên núi Cửu Long bị Cao Đỉnh Phong dùng pháo binh oanh tạc mất hết rồi”.

Nét mặt già nua của Tần Tướng Thần biến ảo không chừng.

Ông ta chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui trong phong khách.

“Không thể nào… Không thể nào!”

“Diệp Bắc Minh này không phải nhân vật đơn giản, sao lại chết như vậy chứ?”

“Cái này… không thể nào tưởng tượng nổi!”

Tần Vinh An cười trên nổi đau của người khác: “Bố, cái này gọi là người ngông cuồng tự bị trời phạt!”

“Diệp Bắc Minh làm nhiều việc ác, nếu không phải có long chủ che chở, hắn đã chết từ lâu rồi!”

“Im miệng!”

Tần Tướng Thần trách mắng, vội vàng liếc nhìn bốn phía, đè thấp giọng: “Chuyện của long chủ con có thể bàn luận?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 519


Chương 519

“A! Đúng đúng đúng!”

Tần Vinh An kinh hãi, vội vã che miệng mình.

Một giây kế tiếp.

Ông ta không nhịn được bật cười.

“Phụt! Ha ha ha…”

“Nhưng bố à, Diệp Bắc Minh thật sự chết rồi”.

Tần Tướng Thần cau mày, một lúc sau mới nói ra một câu u ám: “Thật sự đã chết rồi? Sao bố cảm thấy hắn không dễ chết như vậy?”



Nhà họ Diệp, Long Đô.

Diệp Cấm Thành vội vã chạy tới.

Diệp Lăng Tiêu mặt đầy kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh chết rồi, em lấy tin tức từ đâu vậy?”

Diệp Cấm Thành mặt đầy nghiêm túc: “Anh cả, tin tức thám tử truyền về từ Cảng Đảo”.

“Một giờ trước, trên đỉnh núi Cửu Long xảy ra biến cố”.

“Tối hôm nay vốn là lễ mừng thọ 100 tuổi của Tông Sư đúc kiếm Vương Trường Sinh của sơn trang đúc kiếm, Diệp Bắc Minh đột nhiên xuất hiện, xảy ra mâu thuẫn với Vương Trường Sinh”.

“Sau khi tất cả mọi người rời đi”.

“Cao Đỉnh Thiên tập trung toàn bộ quân đội của ông ta đến dưới núi Cửu Long, dùng pháo binh đánh nát núi Cửu Long ở độ cao một trăm mét so với mực nước biển”.

“Sơn trang đúc kiếm biến mất…”

Diệp Lăng Tiêu ngây ra tại chỗ.

Kinh ngạc hồi lâu.

Ông ta vẫn không dám tin: “Diệp Bắc Minh thật sự đã chết?”

“Cấm Thành, em đi xuyên đêm đến Cảng Đảo, thăm dò xem chuyện này là thật hay giả”.

“Được, em lập tức lên đường”.

Diệp Cấm Thành gật đầu, không quay đầu liền rời đi.



Trụ sở chính Long Hồn.

Bên trong phòng họp, truyện Diệp Bắc Minh chết ở Cảng Đảo truyền về.

Hội trường tĩnh mịch!

Yên lặng như tờ!

Ngụy Kinh Phú cười nhạt nói: “Lục soái, vị sư đệ kia của cô hình như không còn”.

“Không thể nào!”

Lục Tuyết Kỳ gào thét.

“Phụt!”

Ngực cô ấy đau nhức, phun ra một hớp máu.

Cô ấy ngẩng đầu lên, trong mắt đều là tia máu: “Chuẩn bị máy bay cho tôi, tôi phải đi Cảng Đảo!!!”

Lục Tuyết Kỳ vừa rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 520


Chương 520

Mấy người trong phòng họp lập tức cười lớn: “Ha ha ha ha, Lục Tuyết Kỳ ơi là Lục Tuyết Kỳ, cô mạnh như vậy, nhưng đã từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa?”

“Ha ha ha ha!”



Trên máy bay, Lục Tuyết Kỳ gửi tin nhắn vào trong nhóm.

“Sư đệ xảy ra chuyện ở Cảng Đảo!”

Mấy giây sau.

“Tút tút tút!”

“Alo, Lục sư tỷ…”

“Ngũ sư tỷ…”

“Tứ sư tỷ, lỗi của em…”

“Tam sư tỷ, chị đừng mắng em!”

Ba trăm mét dưới lòng đất sơn trang đúc kiếm.

Trước khi sơn trang đúc kiếm bị san phẳng, Diệp Bắc Minh và Vương Trường Sinh đã xông vào trong mật đạo dưới lòng đất.

Cửa vào mật đạo đã sụp đổ.

Nham thạch cực lớn chặn phía trước, đường ra ngoài bị phong kín.

Tiếng đại bác bên ngoài đã dừng hẳn.

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Lấy ra kiếm Đoạn Long, chém một nhát!

Đùng đoàng!

Đá bên ngoài cùng sụp đổ, xuất hiện một con đường.

Nhưng lớp đá phía trên lại một lần nữa rơi xuống.

Diệp Bắc Minh lặp lại bảy tám lần, vẫn như vậy.

Kiến trúc thượng tầng đã sụp đổ, cho dù anh chém nứt đá, phía trên cũng sẽ liên tục có nham thạch rơi xuống.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Chẳng lẽ cả đời cũng không ra được?”

“Sư phụ, không cần lo lắng, cùng lắm thì cả đời chúng ta ở trong này”.

Trên khuôn mặt già nua của Vương Trường Sinh đều là vể tươi cười: “Lương thực và nước ở đây đủ dùng, chúng ta ăn mấy trăm năm cũng không thành vấn đề”.

Mẹ nó!

Ai muốn ở đây cả đời với một lão già chứ!

“Từ đây đi xuống một con đường, chính là hồ địa hỏa của sơn trang đúc kiếm”.

“Nơi sâu nhất địa hỏa, nhiệt độ trên 3000 độ”.

“Chúng ta có thể yên tâm ở đây nghiên cứu kiếm đạo!”

Vương Trường Sinh có chút hưng phấn.

Con người này đúng là một tên mê kiếm!

Diệp Bắc Minh nghiêm giọng hỏi: “Rương sắt đó cũng ở đây?”

Vương Trường Sinh gật đầu: “Đúng vậy, ở nơi sâu nhất trong ao địa hỏa”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 521


Chương 521

“Đi! Đi xem chút”.

Diệp Bắc Minh chuẩn bị tìm đồ mẹ để lại trước rồi nói xong.

Còn chuyện ra ngoài, để về sau suy nghĩ.

Vương Trường Sinh dẫn đường, đi thẳng đến chỗ sâu trong lòng đất.

Nhiệt độ bốn phía càng ngày càng cao!

Vách tường cũng lộ ra ánh sáng màu đỏ lửa.

Rất nóng!

Vô cùng nóng!

Nơi này giống như một cái lò nướng lớn, võ giả dưới Võ Linh đi vào cũng không thành vấn đề.

Cuối cùng, bọn họ đến lòng đất sâu 1500 mét.

Trong huyệt động rộng chừng một cái sân đá bóng.

Một hồ nham thạch nóng chảy xuất hiện ở trước mắt!

Sóng nhiệt dâng lên, tấn công vào mặt!

Nham thạch sôi trào!

Vách tường bốn phía cắm rất nhiều bảo kiếm.

Có thành phẩm, cũng có bán thành phẩm.

Đều là trang chủ các đời sơn trang đúc kiếm tự tay đúc ra!

Vù!

Đột nhiên, một tràng kiếm vang truyền tới!

Tất cả bảo kiếm trong huyệt động đều vang ù ù không ngừng!

Kiếm khí tung hoành!

Vương Trường Sinh kinh hoàng: “Vạn kiếm cùng kêu vang!”

“Cái này… sao có thể!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là vạn kiếm cùng kêu vang, trừ phi có vua kiếm xuất hiện, nếu không thì không thể nào tạo thành âm thanh khác thường này!”

Diệp Bắc Minh chậm rãi giơ tay lên: “Cái đó… không phải là đang nói kiếm Đoạn Long đấy chứ?”

Vương Trường Sinh nhìn về phía kiếm Đoạn Long.

Con ngươi co lại kích liệt!

Chỉ thấy bề ngoài kiếm Đoạn Long hiện lên một tuần ánh đen nhàn nhạt.

Một giây kế tiếp!

Soạt!

Soạt!

Soạt!

Ba thanh bảo kiếm đột nhiên bay lên, xông về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh theo bản năng nâng tay lên, chém ra một kiếm!

Keng! Keng! Keng!

Ba tiếng vang giòn giã truyền tới.

Ba thanh bảo kiếm bay đến bị chém đứt thành hai khúc, rơi xuống đất, ảm đạm không ánh sáng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom