Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 402


Chương 402

Sáu cái bóng, trong tay của họ cùng xuất hiện thêm một thanh đao võ sĩ, chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh!

Trong tích tắc, Diệp Bắc Minh mở mắt!

Giơ tay làm động tác đâm kiếm ra.

Lúc này Diệp Bắc Minh vẫn không có vũ khí gì trong tay.

Đột nhiên.

Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh!

“Phụt!”

Máu tươi phun ra, lồng ngực của một cái bóng trong đó bị đâm xuyên, lập tức năm cái bóng còn lại biến mất.

“Làm sao có thể!”

Khương Sơn Hà hít khí lạnh.

Chiba Keigo hét lớn một tiếng: “Tiền bối Iga!”

“A!”

Chiba Sadako kinh hãi hô lên một tiếng, cực kỳ bất ngờ.

Thượng nhẫn Iga trừng mở to mắt, vẻ mặt không dám tin, ông ta nằm mơ cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh có thể tìm được chân thân của ông ta ngay lần đầu!

Hơn nữa.

Mẹ kiếp, thanh kiếm đó từ đâu ra vậy?

Vừa nãy anh ta không cầm kiếm mà!

Cứ như ảo thuật vậy.

“Phập!”

Thi thể của thượng nhẫn Iga rơi xuống đất, chết thẳng cẳng.

Ánh mắt trước khi chết đầy vẻ nghi hoặc!

Kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh cũng biến mất trong chớp mắt.

Cả căn phòng tĩnh lặng như cái chết, tất cả mọi người đều thộn mặt, chẳng lẽ mình nhìn nhầm ư? Vừa nãy rốt cuộc có thanh kiếm nào xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh không!

“Mày…”

Đám người Khương Sơn Hà soạt soạt lùi lại phía sau.

Kinh hãi!

Cực kỳ sợ hãi!

Từ lúc thượng nhẫn Iga ra tay, Khương Sơn Hà đã biết, thực lực của người này vượt xa mình.

Nhưng Diệp Bắc Minh giết chết thượng nhẫn Iga chỉ bằng một đường kiếm, làm sao có thể không khiến người ta kinh hãi!

Diệp Bắc Minh chẳng có ý muốn nhìn đám người Khương Sơn Hà đến một cái, trực tiếp nhìn sang Chiba Keigo: “Gia chủ cũ của gia tộc Chiba các người đang ở đâu?”

Chiba Keigo đứng ở đó, cơ thể hơi run run: “Ở thủ đô của đảo quốc Đông Doanh…”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Gọi điện cho bố của ông, mở loa ngoài!”
 
Chương 403


Chương 403

“Hỏi ông ta vào một đêm của hai mươi ba năm trước, có phải đã từng đến Giang Nam của Long Quốc không”.

“Được…”

Chiba Keigo không dám phản kháng.

Lấy điện thoại ra gọi cho bố của mình.

Mười mấy giây sau.

Điện thoại được kết nối.

Giọng của một người đàn ông già nua Đông Doanh vang lên, hỏi bằng tiếng Đông Doanh: “Keigo, ở Long Quốc có ổn không?”

“Nhiệm vụ của thiên hoàng bệ hạ, đã hoàn thành được bao nhiêu rồi?”

“Gia tộc Chiba chúng ta có thể vực dậy được hay không, tất cả dựa vào nhiệm vụ của thiên hoàng bệ hạ lần này đấy”.

“Chỉ cần thiên hoàng bệ hạ vui, thì gia tộc Chiba chúng ta nhất sịnh sẽ trở thành gia tộc lớn nhất Đông Doanh!”

Chiba Kana đang ảo tưởng về tương lai của gia tộc.

Chiba Keigo ấp úng trả lời mấy câu.

Sau đó chuyển chủ đề hỏi: “Bố à, hai mươi ba năm trước bố từng đến Giang Nam của Long Quốc tham dự một hội đấu giá của Sotheby’s phải không?”

Phía bên kia điện thoại liền tĩnh lặng.

Nhưng không tắt máy.

Ba phút trôi qua, giọng nói băng lạnh của Chiba Kana mới vang lên: “Cậu là ai?”

Chiba Keigo trả lời: “Bố à, con là con trai của bố!”

“Bố không hỏi con!”

Chiba Kana cười lạnh lùng một tiếng, nói tiếp: “Rốt cuộc cậu là ai?”

“Cậu đã bắt con trai tôi phải không?”

“Cậu phải nghĩ kỹ, có thể gánh chịu được cơn lửa giận của gia tộc Chiba tôi không!”

Ông ta đang uy hiếp.

Diệp Bắc Minh đứng chắp hai tay sau lưng, hơi hiếu kỳ hỏi: “Sao ông biết tôi?”

Chib Kana không hề kinh ngạc: “Thứ nhất, tôi hiểu con trai của tôi, hôm nay nó rất bất thường”.

“Thứ hai, nó không trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi, còn không báo cáo tình hình ở Long Quốc, cho nên tôi đoán nó bị người khác uy hiếp”.

“Thứ ba, cậu muốn biết sự việc đã xảy ra ở phòng đấu giá Sotheby’s Giang Nam Long Quốc hai mươi ba năm trước?”

Chiba Kana hiểu ra.

Lập tức đoán ra thân phận của Diệp Bắc Minh!

“Cậu là con trai của người phụ nữ đó?”

“Cậu là Diệp Bắc Minh!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Ông rất thông minh, đã đoán ra được”.

Chiba Kana cười: “Khà khà khà, việc này không khó”.
 
Chương 404


Chương 404

“Tuy tôi ở Đông Doanh, nhưng tôi vẫn luôn quan tâm đến chuyện xảy ra ở Long Quốc, hôm nay cậu đã giết liền ba người Quân Kiếm Phong, Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong”.

“Doãn Thiên Hùng và Trương Nhất Phong đều tham hội dự đấu giá Sotheby’s vào hai mươi ba năm trước, cậu lại hỏi chuyện này, rất dễ đoán ra”.

“Diệp Bắc Minh, cậu muốn báo thù cho mẹ cậu không?”

Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Có gì cứ nói thẳng đi!”

Chiba Kana cũng không tức giận: “Tôi có thể nói với cậu, năm đó không những có cao thủ hàng đầu của giới võ đạo, mà còn có gia tộc cổ võ cũng tham gia giết mẹ cậu!”

“Lần lượt là nhà họ Tần cổ võ, nhà họ Long cổ võ, cậu có thể tìm họ báo thù”.

“Tôi cũng có thể nói cho cậu danh sách những cao thủ hàng đầu của giới võ đạo đó!”

“Tôi có thể lấy danh tiếng của gia tộc nhà họ Chiba ra thề, không có nửa chữ giả dối”.

Diệp Bắc Minh không ngờ.

Chiba Kana lại nói thẳng ra.

Nhà họ Tần cổ võ?

Nhà họ Long cổ võ?

Hai gia tộc cổ võ này đã tham gia giết mẹ anh năm đó sao?

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tại sao ông lại cho tôi biết?”

Chiba Kana cười: “Khà khà khà, Cậu không hiểu sao? Tôi rất muốn nhìn thấy người Long Quốc các cậu tàn sát lần nhau”.

“Hơn nữa, cậu giết sạch bọn họ, giết càng nhiều càng tốt, tôi vui còn không kịp”.

“Cậu giết càng nhiều, giới võ đạo Long Quốc càng loạn, Đông Doanh tôi càng có nhiều cơ hội”.

Chiba Kana cũng chẳng thèm che giấu.

“Diệp Bắc Minh, một bên là mối thù của mẹ cậu, một bên là sự ổn định của giới võ đạo Long Quốc, cậu có giết bọn họ không?”

“Không giết, thì mối thù của mẹ cậu phải làm thế nào?”

“Giết? Đầu tiên cậu phải có thực lực này. Thứ hai, nếu cậu giết bọn họ, thực lực của giới võ đạo Long Quốc chắc chắn sẽ tổn hại nặng nề, đến lúc đó không biết chừng sẽ ảnh hưởng đến quốc vận của Long Quốc, ha ha ha!”, Chiba Kana cười vô cùng sung sướng.

Đây là âm mưu trần trụi!

Anh báo thù, giới võ đạo Long Quốc sẽ gặp nạn.

Anh không báo thù, thì ngang bằng với đã hủy đi trái tim võ đạo của Diệp Bắc Minh!

Không báo thù cho mẹ nữa?

Vậy thì tập võ có tác dụng gì?

Tâm tư của Chiba Kana quả nhiên là hiểm độc!

Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Tôi vẫn sẽ báo thù cho mẹ tôi, quốc vận của Long Quốc cũng sẽ không bị ảnh hưởng chỉ vì chết đi mấy người”.

Chiba Kana cười đầy thâm ý: “Vậy chúng ta cứ chờ xem đi”.

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: “Ông cũng tham gia giết mẹ tôi, hôm nay con trai của ông làm lãi, tôi sẽ đến Đông Doanh tìm ông!”
 
Chương 405


Chương 405

Anh tát Chiba Keigo một cái.

“Bố…”

Chiba Keigo kêu thảm một tiếng: “A!”

“Con trai!”

Chiba Kana hét lớn một tiếng, gằn giọng lạnh lùng: “Diệp Bắc Minh, mày đợi đấy cho tao! Tao ở Đông Doanh đợi mày, mày dám đến, tao cho mày…”

Phập!

Diệp Bắc Minh không thèm nhiều lời.

Dẫm nát điện thoại của Chiba Keigo.

Sắc mặt Chiba Sadako trắng bệch, nhìn thi thể Chiba Keigo, lặng lẽ lau một giọt nước mắt.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi đã giết bố của cô, cô muốn báo thù không?”

Chiba Sadako lắc đầu: “Đây là giọt nước mắt cuối cùng tôi rơi vì ông ấy, anh vẫn là chủ nhân của tôi”.

Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: “Cô đã là nô bộc của tôi, thì làm cho tốt!”

“Sau này tôi đến Đông Doanh, tiêu diệt gia tộc Chiba, cô làm tộc trưởng!”

“Thật không?”

Ánh mắt Chiba Sadako sáng lên.

Nếu chủ nhân nói vậy, không chừng thực sự có khả năng.

Chủ nhân còn trẻ như vậy đã có thực lực võ đạo đáng sợ.

Năm năm, mười năm nữa, không được nữa thì hai mươi năm, sẽ có một ngày anh có thể làm được việc này!

Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn đám người Khương Sơn Hà.

“Suýt!”

Đám người nhà họ Khương hít khí lạnh.

Da đầu tê dại!

Khương Sơn Hà tỏ vẻ mặt sợ hãi, căng thẳng nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu thanh niên, cậu muốn làm gì? Nhà họ Khương cổ võ chúng tôi cũng phải phải dễ chọc đâu”.

Diệp Bắc Minh đứng chắp hai tay sau lưng: “Thực lực của nhà họ Tần và nhà họ Long cổ võ thế nào?”

Một câu hỏi.

Vô cùng bình thường.

Không trả lời câu hỏi của Khương Sơn Hà, mà trực tiếp hỏi vấn đề của mình.

Khương Sơn Hà lại không hề có chút lòng phản kháng, trả lời theo bản năng: “Nhà họ Tần cổ võ rất mạnh, nhà họ Long cổ võ còn mạnh hơn!”

“Long Quốc có tất cả mười gia tộc cổ võ, nhà họ Tần và nhà họ Long có thể xếp vào top ba”.

“Ngoại tông của nhà họ Tần và nhà họ Long có thực lực Võ Vương”.

“Thành viên cốt lõi thì sợ rằng có hơn mười Võ Hoàng!”

“Hơn nữa, có thể chắc chắn, lão tổ tông của nhà họ Tần và nhà họ Long tuyệt đối là cảnh giới võ tông”.

Cấp bậc tu võ:

Thiên địa huyền hoàng, võ sư, đại võ sư, võ linh, võ vương, võ hoàng, võ tông!
 
Chương 406


Chương 406

Võ đạo tông sư và đại tông sư chỉ là cách gọi giữa những người bình thường.

Nếu ở giới võ đạo, trên thực tế vừa mới xuất sư.

Thực lực đạt đến cảnh giới võ tông, có thể thành lập môn phái.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Võ tông ư?”

Khương Sơn Hà sợ hãi gật đầu: “Đúng thế, chỉ có mạnh hơn!”

Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh, trầm mặc một lát!

Tiếp tục nói: “Diệp Bắc Minh, cậu rất mạnh, thiên phú cũng rất nghịch thiên”.

“Nhưng theo tôi được biết, thực lực võ đạo của cậu so với thế hệ trẻ của gia tộc cổ võ hàng đầu cũng không phải là mạnh nhất”.

Cậu có thể không kiêng sợ trong thế giới của người bình thường, nhưng khi đối diện với gia tộc cổ võ, có thể ngay cả cơ hội quỳ xuống xin tha cũng không có!”

“Cậu mãi mãi không biết, bọn họ đáng sợ đến mức nào!”

Diệp Bắc Minh cười: “Ồ, vậy sao?”

Khương Sơn Hà cau mày: “Cậu đừng có không tin, đến lúc đó cậu sẽ biết”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khinh thường ‘xì’ một tiếng: “Xì, gia tộc cổ võ cái gì chứ? Cậu nhóc, cậu tu luyện cho tốt, cùng lắm là một năm, tiêu diệt hết tất cả bọn họ cũng không vấn đề!”

Diệp Bắc Minh cười nhưng không nói gì.

Cho dù không có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, anh có tuyệt học của chín mươi chín vị sư phụ, tự anh cũng có thể làm được!

“Diệp Bắc Minh, nhà họ Khương cổ võ tôi không có ác ý với cậu, có thể thả chúng tôi đi rồi chứ?”, Khương Sơn Hà hỏi.

Thậm chí có chút ý lấy lòng!

Có hơi bực bội khó chịu!

Gia tộc cổ võ lại nói chuyện với người bình thường bằng thái độ này.

“Được”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

“Cảm ơn!”

Khương Sơn Hà vui mừng: “Chúng ta đi thôi!”

“Đợi đã, tôi còn chưa nói xong”, Diệp Bắc Minh gọi bọn họ lại.

“Sao thế?”

Khương Sơn Hà kinh ngạc.

Diệp Bắc Minh nhìn ông ta: “Vừa nãy lúc lên tàu, tôi đã nghe hết các người nói chuyện với nhau, là ai nói sớm muộn gì cũng phải cho tôi chết?”

Sắc mặt đám người Khương Sơn Hà trắng bệch!

Diệp Bắc Minh nói nhanh gọn dứt khoát: “Không cần nói nhiều, mỗi người tự chặt đứt một cánh tay, sau đó cút!”

“Cái gì?”

Trong ánh mắt Khương Sơn Hà nổi lên ngọn lửa giận!

Bọn họ là người của nhà họ Khương cổ võ đấy!
 
Chương 407


Chương 407

Làm sao Diệp Bắc Minh lại dám chứ?

“Làm sao? Ông không đồng ý hả?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn qua.

Cơn phẫn nộ của Khương Sơn Hà!

Trong nháy mắt vụt tắt!

Tức giận!

Không cam lòng!

Trong nháy mắt biến mất!

Chỉ còn lại run rẩy, sợ hãi.

Ông ta sợ hãi cúi đầu, phun ra hai chữ: “Không dám!”

Ầm!

Khương Sơn Hà từ đánh gãy một cánh tay.

Những thanh niên khác của nhà họ Khương cắn răng, lần lượt đánh gãy một cánh tay của mình.

Khương Hàn Nguyệt lộ ra dáng vẻ đáng thương nhìn Diệp Bắc Minh: “Ngay cả tôi cũng cần sao?”

Cô ta rất đẹp.

Vô cùng đẹp!

Không kém hơn một ngôi sao lớn.

Bộ ngực trêu ghẹo người ta!

Da thịt trắng nõn!

Thân hình chữ S gợi cảm.

Chân dài không có chút dư thừa, thẳng tắp, thon dài.

Diệp Bắc Minh lạnh băng nhìn cô ta: “Cô tưởng rằng mình rất đáng yêu, hay rất đẹp sao?”

Tất cả đám người nhà họ Khương đều tự đánh gãy cánh tay, sau đó rời đi.

Chiba Sadako sợ hãi, kinh hoàng nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh!

Khương Hàn Nguyệt rất đẹp, đẹp không kém gì cô ta.

Nhưng Diệp Bắc Minh không cũng bỏ qua cho cô ta!

Chiba Sadako biết, vẻ đẹp của mình đối với Diệp Bắc Minh cũng không đáng nhắc tới!

Đúng vậy!

Người đàn ông mạnh mẽ như vậy thiếu gì phụ nữ?

Chiba Sadako cô ta là cái gì chứ?

Diệp Bắc Minh nói: “Chiba Sadako!”

“Chủ nhân, có thuộc hạ!”

“Dùng tất cả sức mạnh trong tay cô, tra cho tôi tin tức về nhà họ Tần Cổ Võ và nhà họ Long Cổ Võ”.

“Cái này…”

Chiba Sadako có chút do dự.

Diệp Bắc Minh hờ hững nhìn cô ta: “Sao hả? Có chỗ nào khó?”
 
Chương 408


Chương 408

Chiba Sadako gật đầu: “Chủ nhân, lực lượng của gia tộc Chiba gần như đều nằm trong tay bố tôi”.

“Trong tay tôi thực tế không có bao nhiêu người, hôm nay bố tôi chết rồi, uy danh của tôi ở gia tộc Chiba cũng không đủ”.

“Những người đó e rằng sẽ không nghe lời tôi”.

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Thuộc hạ của cha cô ở đâu?”

“Gần như đều ở trên tàu du lịch”.

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Cái này đơn giản, bây giờ lấy danh tiếng bố cô, triệu tất tất cả bọn họ đến”.

“Dạ!”

Mắt Chiba Sadako sáng bừng, biết có chuyện tốt sắp xảy ra rồi.

Cô ta lập tức phát mệnh lệnh.

Chưa đến ba phút đã có hơn hai mươi người Đông Doanh xuất hiện.

Nhìn thấy thi thể Chiba Keigo, bọn họ đều đỏ mắt: “Gia chủ!”

“Đại nhân!”

“Đại nhân, là ai giết ông?!!”

Những người Đông Doanh này gào lớn!

Vô cùng đau buồn!

Diệp Bắc Minh chẳng buồn nói nhảm, lấy ra một cây kim bạc, ném về phía người Đông Doanh!

Phốc phốc phốc!

Trong cơ thể mỗi người Đông Doanh đều bị ba cây kim bạc đâm vào.

Không có cảm giác gì quá lớn.

Không đau không nhột!

Giọng Diệp Bắc Minh lạnh nhạt truyền tới: “Bắt đầu từ bây giờ, nghe theo mệnh lệnh của Chiba Sadako!”

Sau khi bỏ lại những lời này, Diệp Bắc Minh nhấc chân đi ra khỏi phòng.

“Mày là ai?”

“Dựa vào đâu chứ?”

“Người Long Quốc là cái thá gì?”

Ba người Đông Doanh tức giận, gào rống về phía bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi!

Ầm!

Ầm!

Ầm!!!

Ba đường sương máu nổ bùm, ba người Đông Doanh trong nháy mắt… nổ tung như dưa hấu!!!

Xung quanh tĩnh mịch!

Sau đó, Diệp Bắc Minh chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng nói:

“Cô Shiba!”

“Tham kiến cô Shiba!”

“Bắt đầu từ bây giờ, chúng tôi chính là người của cô”.

Diệp Bắc Minh sải bước rời đi, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.
 
Chương 409


Chương 409

Quay về trong phòng dạ tiệc.

Dạ tiệc đã bắt đầu, khách tại đây cũng không biết dưới tàu đã xảy ra chuyện gì.

Ngụy Yên Nhiên thấy Diệp Bắc Minh trở lại, lập tức đi đến: “Anh đi đâu vậy, sao chớp mắt đã không thấy tăm hơi?”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Tôi đi vệ sinh”.

“Ồ, ăn cơm trước đã”.

Ngụy Yên Nhiên dẫn Diệp Bắc Minh trở lại chỗ ngồi.

Lúc ăn cơm, Ngụy Yên Nhiên lấy một bản hợp đồng, là giấy tờ cổ phiếu và chứng khoán.

Người được lợi viết tên của Diệp Bắc Minh.

“Đây là giấy tờ cổ phiếu và chứng khoán của dược phẩm Thiên Hương, danh tiếng của đan Dưỡng Nhan đã có, tất cả đều nhờ công lao của anh”.

“Chỉ cần anh ký tên, 5% cổ phần này chính là của anh”.

Diệp Bắc Minh có phần bất ngời: “Cho tôi cổ phần làm gì?”

Đừng nhìn cổ phần chỉ có 5%, trên thực tế rất nhiều.

Ngụy Yên Nhiên cũng chỉ có tổng cộng 10% cổ phần của dược phẩm Thiên Hương, cô ta đều chia một nửa cho Diệp Bắc Minh.

Hơn nữa.

Nhà họ Ngụy gia sản lớn, các nhân vật nòng cốt mỗi người đều giữ mấy phần trăm cổ phần, Ngụy Yên Nhiên nghiêm túc nói: “Có công lao của anh, đương nhiên phải cho anh cổ phần rồi”.

Diệp Bắc Minh cười từ chối: “Cái này không cần, vốn dĩ là nợ ân tình của cô, hơn nữa cổ phiếu của cô cũng không tốt lắm”.

“Nhưng…”

Ngụy Yên Nhiên có chút thất vọng.

Cô ta cũng có chút tâm tư, hy vọng dùng cổ phiếu để trói buộc Diệp Bắc Minh và dược phẩm Thiên Hương.

Cô ta cắn răng, nói: “Diệp Bắc Minh, thật ra thì… tôi đưa anh cổ phần là để trói buộc anh!”

“Anh không cần cổ phần là vì đã nhìn ra rồi sao?”

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ.

Anh quả thật đã nhìn ra!

Nhưng Ngụy Yên Nhiên nói thẳng như vậy, anh vẫn không ngờ đến.

“Chủ yếu là không muốn phiền toái, 5 % cổ phần cũng không có bao nhiêu tiền, không cần phải lãng phí thời gian”.

“Hả?”

Ngụy Yên Nhiên ngây ra: “5% cổ phần, nếu như đan Dưỡng Nhan bán chạy, mỗi năm có lẽ được chia đến cả tỷ đấy, anh chắc chắn chứ?”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Anh thật sự không thiếu tiền.

Thẻ ngân hàng của thầy Nhị Thập Nhất vẫn còn trong tay.

Một tỷ không phải cứ tùy tiện quẹt?
 
Chương 410


Chương 410

“Đúng rồi, có chuyện cần cô hỗ trợ”.

“Anh nói đi!”, Ngụy Yên Nhiên thốt lên.

Diệp Bắc Minh bày tỏ mình cần chút dược liệu.

Niên đại càng cao càng tốt.

Chất lượng càng tinh chuẩn càng tốt.

Anh muốn luyện đan!

Đề thăng thực lực.

Nét mặt Ngụy Yên Nhiên tươi cười như hoa: “Được, không thành vấn đề”.



Cố đô Lục Triều, Kinh Lăng.

Nhà họ Giả, một trong bốn thế gia lớn.

Mười giờ đêm.

Đèn đuốc vẫn sáng choang, một đám người bận lên bận xuống, vô cùng gấp gáp.

Trong phòng, một đám nam nữ nhà họ Giả đều có mặt.

Ông cụ Giả đứng đó, vẻ mặt u ám, nhìn cậu thanh niên trên giường, lạnh giọng hỏi: “Lý thần y, thật sự hết cách rồi sao?”

“Aiz”.

Lý thần y than thở: “Ông Giả, tôi thật sự đã cố gắng hết sức”.

“Cậu Giả là suy tim bẩm sinh, ngoại trừ Quỷ Môn Thập Tam Châm tại thế mới có thể cứu cậu ấy một mạng!”

“Nếu không… Aiz!”

Một tiếng thở dài.

Ánh mắt ông cụ có thể nhỏ ra máu.

Đột nhiên.

Một người đàn ông trung niên lớn tiếng: “Bố, dùng tim thay thế để phẫu thuật đi!”

“Chúng con đã tìm được một cô gái, máu và tim cô ta hoàn toàn trùng khớp với Đằng Nhi!”

Ông cụ Giả lắc đầu: “Im miệng!”

“Mạng của người khác không phải mạng sao?”

“Nhưng…”, người đàn ông trung niên mặt đầy đau khổ.

“Ông nội, cháu đau…”

Cậu thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi nằm trên giường chợt mở mắt.

Ông cụ Giả mặt đầu đau đớn, ngửa cổ lên trời than vãn: “Ông trời ơi! Giả Khiếu Lâm tôi cả đời không làm chuyện xấu, học trò khắp thiên hạ!”

“Nhà họ Giả tôi lại là thư hương môn đệ, truyền thừa hơn ba trăm năm”.

“Tại sao hôm nay lại muốn cháu trai tôi chịu phải đau khổ này?”

Ầm!

Sấm chớp bên ngoài rền vang, mưa to gió lớn!

“Ông nội… cháu đau…”, chàng trai nói một câu rồi hôn mê.
 
Chương 411


Chương 411

Lý thần y vội vàng tiến lên bắt mạch: “Thưa ông, cậu Giả sắp không ổn rồi”.

“Bố!”

“Ông mau hạ lệnh đi!”

Đám người nhà họ Giả rối rít quỳ sụp xuống đất.

Giả Khiếu Lâm cắn răng, trong con ngươi thoáng qua ý lạnh như băng: “Mau đưa cô ta về làm phẫu thuật ghép tim!”

“Hoặc không làm, hoặc phải làm đến cùng!!!”

“Cháu trai của Giả Khiếu Lâm tôi tuyệt đối không thể chết được!!!”



Buổi tối.

Hai người Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến vừa mới tan làm, mưa to như thác nước.

Một chiếc xe thương vụ màu đen dừng ở bên cạnh hai người.

Mấy người đàn ông lao xuống, một cước đá văng Tôn Thiến, bắt Hạ Nhược Tuyết.

Ném vào xe thương vụ!

Nghênh ngang phóng đi.

Chỉ để lại Tôn Thiến liều mạng đuổi theo: “Nhược Tuyết, Nhược Tuyết!!!”, sau khi dạ tiệc kết thúc, Ngụy Yên Nhiên lái xe, chuẩn bị đưa Diệp Bắc Minh về chỗ ở.

Bỗng nhiên.

Điện thoại của Diệp Bắc Minh reo lên, là Hạ Nhược Tuyết gọi tới.

“Alo, Nhược Tuyết, sao vậy?”

Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Tôn Thiến: “Diệp Bắc Minh, xảy ra chuyện… xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Nhược Tuyết bị một đám người bắt đi”.

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Cái gì? Xảy ra chuyện gì vậy!”

Tôn Thiến giải thích qua một lần.

Trong mưa lớn như thác đổ, Hạ Nhược Tuyết bị người ta bắt đi, chỉ còn lại túi xách.

Tôn Thiến tìm thấy điện thoại của Hạ Nhược Tuyết.

Tìm được số của Diệp Bắc Minh, gọi tới thông báo cho anh.

Cô ta chỉ có thể gọi cho Diệp Bắc Minh!

Bởi vì Tôn Thiến cảm giác người bắt Hạ Nhược Tuyết tuyệt đối không phải người bình thường.

Báo cảnh sát vô dụng!

Diệp Bắc Minh bảo cô ta định vị qua: “Tôn Thiến, cô ở dưới tầng công ty đợi tôi, đừng gấp, tôi lập tức tới ngay”.

Ngụy Yên Nhiên bất ngờ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi có một người bạn gặp nguy hiểm, mượn xe cô chút”.

“Được”.

Ngụy Yên Nhiên gật đầu.

Diệp Bắc Minh lái xe thể thao của Ngụy Yên Nhiên phóng ra khỏi Trung Hải, chạy thẳng tới Kim Lăng.
 
Chương 412


Chương 412

Nửa tiếng sau, Diệp Bắc Minh đi đến công ty của Tôn Thiến.

Tôn Thiến ngồi ở trên bậc thang, toàn thân ướt đẫm, khóc tỉ tê.

Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Tôn Thiến lập tức xông đến: “Mau cứu Nhược Tuyết, cầu xin anh cứu Nhược Tuyết!”

“Yên tâm, không cần nói tôi cũng biết”.

Diệp Bắc Minh nhìn túi xách Hạ Nhược Tuyết bỏ lại.

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn có thể dùng theo dõi vạn dặm không?”

“Có thể”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu.

Diệp Bắc Minh dùng tay mở túi xách của Hạ Nhược Tuyết.

Chuẩn bị đồ có hơi thở của cô.

Đột nhiên, một bức ảnh ố vàng lọt vào tầm mắt.

Người trong hình lại chính là mình.

Tôn Thiến đỏ mắt: “Tấm hình này Nhược Tuyết vẫn luôn mang theo bên mình suốt mấy năm đại học đến nay”.

“Người ta cũng từng tìm tung tích của anh, nhưng một chút tin tức cũng không có”.

“Khó khăn lắm anh mới quay về, nhưng số mệnh lại trêu đùa Nhược Tuyết!”

“Sau khi cô ấy biết anh có vị hôn thê đã chủ động rút lui khỏi tình cảm của mấy người, một mình quay về Kim Long, quyết định không nhớ anh nữa”.

“Diệp Bắc Minh, nếu không phải Nhược Tuyết gặp nguy hiểm, tôi cũng sẽ không gọi cho anh”.

“Người ta thích anh, nhưng không muốn phá hỏng tình cảm của anh, anh hiểu không?”

Diệp Bắc Minh ngây người.

Anh không ngờ vị trí của mình ở trong lòng Hạ Nhược Tuyết lại cao như vậy?

Diệp Bắc Minh cất hình ảnh.

Cầm ra một cái lược.

Một giọt máu tươi nhỏ xuống.

Trước mắt Diệp Bắc Minh lập tức xuất hiện huyết ảnh của Hạ Nhược Tuyết!

Ngoài 40 kilomet.

Trong một trang viên xa hoa thuộc khu sầm uất nhất tại trung tâm thành phố.

Diệp Bắc Minh lên xe, đạp ga phóng đi.



Lúc này.

Sâu trong nhà họ Giả.

Hạ Nhược Tuyết bị người ta trói đến, trong mơ màng, cô nhìn thấy rất nhiều bác sĩ ngoại khoa.

“Ông Giả, hoàn tất phối máu, xác nhận không có vấn đề”.

“Lập tức có thể phẫu thuật”.

“Cô gái này cơ thể khỏe mạnh, cháu ông nắm chắc 70% cơ hội sống tiếp”.

Giả Khiếu Lâm chắp hai tay sau lưng, hạ lệnh: “Bắt đầu phẫu thuật!”

“Rõ!”

“Chuẩn bị thuốc mê!”
 
Chương 413


Chương 413

“Phẫu thuật bắt đầu!”

Hạ Nhược Tuyết lẩm bẩm: “Diệp… Bắc… Bắc Minh…”

Lập tức ngất đi!

Trong mưa lớn, Diệp Bắc Minh đạp ga đến cùng, đi về phía phủ đệ nhà họ Giả.

Bỗng nhiên.

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc, tính mạng của cô gái kia sắp mất rồi, cô ta đang nguy hiểm đến tính mạng!”

“Đáng chết!!!”

Diệp Bắc Minh cắn răng, cơn giận ngút trời bộc phát: “Tôi mặc kệ là ai, cứ tổn thương đến Nhược Tuyết, tất cả đều phải chết!!!”

Vù!

Động cơ xe thể thao của Ngụy Yên Nhiên gần như bị Diệp Bắc Minh đạp nổ!

Tiếng động cơ giống như dã thú gầm thét, đi đến cửa lớn phủ đệ nhà họ Giả.

Cửa lớn màu đỏ đóng chặt!

Ngoài cửa còn có hai con sư tử lớn bằng đá.

Từ xưa đến nay, nhà họ Giả chính là thế gia dệt vải, chuyên dệt vải cho hoàng gia.

Hoàng thất chuyên dùng!

Nhà họ Giả hiện nay cũng dựa vào thân phận thế gia hơn ba trăm năm, ngồi vững tại vị trí gia tộc lớn hàng đầu Kim Lăng.

Ầm!

Diệp Bắc Minh đến cửa lớn nhà họ Giả, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh, một kiếm chém ra.

Cửa lớn gỗ đỏ nhà họ Giả trong nháy mắt vỡ tan, vụn gỗ bay ra ngoài.

“Ai?”

“Ai đấy? Quá to gan!”

“Ban đêm dám xông vào phủ Giả, biết đây là đâu không?”

Một đám võ giả lao ra, lại có hơn ba mươi võ giả cấp Thiên.

Bảy tám Tông Sư võ đạo!

“Cút!”

Diệp Bắc Minh đi sâu vào trong phủ Giả.

Những người này xông lên ngăn cản!

Kiếm Đoạn Long chém ra, kiếm khí tung hoành, những người này trực tiếp bị chém thành hai nửa!

Phòng ngự phủ Giả cơ bản không cản được Diệp Bắc Minh!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhanh chút nữa, nhanh chút nữa!”

“Khí tức sinh mạng của cô gái kia biến mất rồi!”

“Cậu còn ba phút, nếu não chết thì coi như hoàn toàn hết cách cứu chữa”.
 
Chương 414


Chương 414

Lúc này.

Hạ Nhược Tuyết nằm ở trên bàn mổ, mặt đẹp lạnh băng.

Nơi ngực cô ấy có một lỗ thủng lớn.

Tim bị người ta lấy mất!

Chuyển vào trong cơ thể cháu trai Giả Khiếu Lâm.

Tách! Tách! Tách!

Máy hô hấp nhảy theo tiết tấu.

Lý thần y mỉm cười nói: “Ông Giả, chúc mừng ông!”

“Phẫu thuật rất thành công!”

Bộp bộp bộp bộp!

Trong phòng truyền tới tiếng vỗ tay.

Giả Khiếu Lâm thở phào nhẹ nhõm, nhìn ‘thi thể’ Hạ Nhược Tuyết ở bên cạnh, ông ta hạ lệnh: “Kéo ra ngoài chôn đi, đừng để ai biết”.

“Rõ!”

Một đám người làm đang định ra tay.

Đột nhiên.

“Anh là ai?”

“A!”

Một tràn tiếng kêu thảm thiết truyền tới.

Sau đó một người đàn ông toàn thân ướt đẫm, hai mắt đỏ bừng xông vào, cầm trong tay một thanh kiếm gãy đầu rồng mang phong cách cổ xưa!

“Nhược Tuyết!!!”

Diệp Bắc Minh liếc nhìn Hạ Nhược Tuyết trên bàn mổ.

Xông đến ‘thi thể’ Hạ Nhược Tuyết.

Nhiệt độ dần mất đi!

Đáng tiếc không còn tim.

Diệp Bắc Minh không chút khách khí, xông đến bên cạnh cháu trai của Giả Khiếu Lâm.

Chìa tay túm lấy tim cậu ta!

“Phốc!”

Cảnh tượng xuất hiện khiến ai cũng khiếp sợ!

Tim vừa mới chuyển xong, vậy mà lại bị Diệp Bắc Minh lấy ra.

Đám người Diệp Thần Y cũng sợ đến trợn tròn mắt.

Diệp Bắc Minh đặt tim của Hạ Nhược Tuyết vào trong cơ thể cô ấy.

Đồng thời, lấy ra mười ba cây kim bạc!

Đâm vào huyệt đạo của Hạ Nhược Tuyết.

Quỷ Môn Thập Tam Châm!

Hồi sinh người chết!

Giả Thiếu Lâm như sắp phát điên: “Long Nhi!!!”

Khoảng 30 giây sau, Hạ Nhược Tuyệt đã tỉnh lại.
 
Chương 415


Chương 415

Cô ấy mở mắt, mơ hồ nhìn thấy Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh… là… là cậu sao?”

“Tớ chết rồi ư?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Nhược Tuyết, yên tâm, cậu sẽ không chết đâu”.

Hạ Nhược Tuyết cười nhợt nhạt rồi ngất xỉu.

Nhìn thấy Hạ Nhược Tuyết không sao, Diệp Bắc Minh xoay hướng mắt: “Các người đáng chết!!!”

Giả Khiếu Lâm khóe mắt co quắp: “Cậu là ai?”

Phốc!

Trả lời ông ta chính là một kiếm chém tới của Diệp Bắc Minh!

“Bố!”

“Ông cụ!”

Đám người nhà họ Giả kêu lên.

Diệp Bắc Minh đi ra khỏi nhà bọn họ giống như thần chết.

Ba mươi phút sau.

Diệp Bắc Minh ôm Hạ Nhược Tuyết rời đi, quay lại phòng trọ của cô ấy.

Tôn Thiến đã quay về, nhìn thấy Hạ Nhược Tuyết toàn thân là máu, Diệp Bắc Minh cũng ướt sũng người, Tôn Thiến sợ đến ngây người.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Nhược Tuyết sao vậy?”

Tôn Thiến vô cùng gấp gáp.

Diệp Bắc Minh viết một vài dược liệu ném cho Tôn Thiến, hô lớn: “Tôn Thiến, lập tức mua cho tôi một vài loại thuốc bắc”.

“Được, tôi lập tức đi đây”.

Tôn Thiến biết, những dược liệu này để cứu Hạ Nhược Tuyết.

Cô ta chạy ra khỏi tiểu khu, xông pha trong màn mưa.

Diệp Bắc Minh ôm Hạ Nhược Tuyết vào phòng, đặt trên giường.

Quỷ Môn Thập Tam Châm giữ được mạng của Hạ Nhược Tuyết.

Nhưng cần một vài dược liệu mới có thể khiến vết thương khép miệng!



“Bố!!!”

Giả Thiên Nam về nhà, nhìn thấy đám người Giả Khiếu Lâm nằm trên đất đã chết từ lâu.

Giả Thiên Nam như muốn phát điên.

Buổi tối ông ta tăng ca ở công ty, vì vậy không về.

Sau khi về nhà mới phát hiện biến cố xảy ra.

Tất cả võ giả trong nhà đều bị đánh gục!

Tất cả tầng lớp cấp cao ở phủ Giả không một ai may mắn thoát nạn, tất cả đều bị người ta một kiếm chém chết.

Chỉ có những người giúp việc bình thường mới may mắn tránh được một kiếp!
 
Chương 416


Chương 416

“Là ai, là ai tiến vào nhà họ Giả?!!! Lấy camera cho tôi!”

Rất nhanh camera thu hình đã được lấy ra.

Một cậu thanh niên tay cầm kiếm gãy giết tầng lớp cấp cao nhà họ Giả.

Khoảnh khắc nhìn thấy người đó!

Giả Thiên Nam toàn thân chấn động: “Diệp Bắc Minh, là Diệp Bắc Minh!”

Giang Nam và Trung Hải đều xảy ra chuyện lớn như vậy, Giả Thiên Nam đã xem qua hình của Diệp Bắc Minh.

Nhưng ông ta nằm mơ cũng không ngờ Diệp Bắc Minh sao lại xông vào nhà họ Giả?

Ông ta lập tức lấy điện thoại di động ra: “Alo, anh cả… bố bị Diệp Bắc Minh giết…”

Lúc này.

Trong quân doanh Kim Lăng cách đó mấy trăm dặm.

Giả Tòng Nhung nhận được tin tức, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.

Vua Kim Lăng, Cổ Tòng Nhung!

Con trai trưởng nhà họ Giả!

Giả Tòng Nhung đỏ mắt: “Em nói gì, bố chết? Bị Diệp Bắc Minh giết, làm sao có thể!”

Giả Thiên Nam nói: “Anh cả, là thật, em nhìn qua camera, chắc chắn là Diệp Bắc Minh”.

Ông ta sao chép lại video.

Gửi cho anh cả Giả Tòng Nhung.

Giả Tòng Nhung xem xong video, tức giận đến mức máu sôi trào!

“Diệp Bắc Minh!”

Giả Tòng Nhung như sắp cắn nát hàm răng.

Ông ta cố nén tức giận và oán hận, nói: “Em hai, trước tiên em thu dọn thi thể của bố trước, Diệp Bắc Minh này đã là một người chết”.

Giả Thiên Nam hỏi: “Anh cả, anh muốn làm gì?”

Giả Tòng Nhung lắc đầu: “Diệp Bắc Minh quá kiêu ngạo!”

“Hôm nay ở Trung Hải, hắn giết Quân Kiếm Phong, đắc tội với nhà họ Quân! Lại giết thêm Quân Thiên Hùng và Trương Nhất Phong, con trai của hai người này đều lấy con gái của các nhân vật lớn ở Long Đô”.

“Bọn họ đã sớm bất mãn với Diệp Bắc Minh!”

“Tối hôm nay, Diệp Bắc Minh lại xông vào nhà họ Giả Kim Lăng chúng ta, một ngày đắc tội với vô số gia tộc, chúng ta còn có camera, tội danh của Diệp Bắc Minh đã thành, hắn không chối được đâu!”

“Anh phải báo lên Long Hồn!”

Trong đêm hôm đó, thảm án nhà họ Giả truyền khắp tầng lớp cấp cao trong Long Quốc.

Kinh sợ!

Trong phòng họp trụ sở chính Long Hồn.

Sắc mặt tất cả mọi người vô cùng khó coi.

“Diệp Bắc Minh này rốt cuộc muốn làm gì?”

“Xông vào đại sứ quán Hùng Quốc, dẫn đến kháng nghị quyết liệt từ bên đó! Long Quốc chúng ta mất hết mặt mũi ở quốc tế”.
 
Chương 417


Chương 417

“Hắn còn giết Quân Kiếm Phong, giới võ đạo Trung Hải đại loạn!”

“Doãn Thiên Hùng và Trương Nhất Phong có tội gì? Hắn giết người, ảnh hưởng quá xấu!”

“Tối nay lại tiến vào nhà họ Giả ở Kim Lăng, ông cụ Giả Khiếu Lâm cũng bị giết! Ông cụ Giả cả đời không làm chuyện xấu, sao lại gặp phải tai ương này?”

“Diệp Bắc Minh, cái tên ác độc!”

Mọi người trong phòng họp tức giận.

Lúc này có người hạ lệnh: “Cử người của Long Hồn đi bắt Diệp Bắc Minh về quy án, giải về Long Đô thẩm tra!”

“Diệp Bắc Minh là sư đệ của người phụ nữ kia, nên không…”

Có người lo lắng.

Một người đàn ông trung niên cười lạnh: “Không cần nói cho cô ta biết, trực tiếp bắt Diệp Bắc Minh về, phán quyết, chém đầu!”

“Làm liền một mạch!”

“Chờ cô ta biết thì Diệp Bắc Minh cũng đã là một thi thể, cô ta có thể làm gì được?”

Mọi người rối rít gật đầu.

Chém Diệp Bắc Minh rồi, bọn họ còn có thể chèn ép người phụ nữ kiêu căng kia.

Một công đôi việc.



Tôn Thiến mua dược liệu về, toàn thân ướt đẫm, vô cùng chật vật.

Diệp Bắc Minh lập tức chữa trị cho Hạ Nhược Tuyết.

Tốc độ luyện đan của đỉnh Thanh Mộc rất nhanh, đan dược trị thương anh luyện chế ra khi thoa lên vết thương sẽ không để lại bất kỳ vết sẹo nào.

Nhìn Hạ Nhược Tuyết hô hấp ổn định nằm trên giường, Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng người cũng đã cứu về được!

Lúc ra khỏi phòng, phát hiện Tôn Thiến ngồi trên sofa ngủ gật.

Đột nhiên.

Cô ta nhảy cẫng lên, mở mắt: “Diệp Bắc Minh, Nhược Tuyết sao rồi?”

“Cô ấy không sao?”

“Tốt quá rồi, tốt quá rồi…”

Tôn Thiến vì kích động mà lập tức ngất xỉu.

Diệp Bắc Minh sải bước về phía trước, ôm cô ta về phòng.



Sáng hôm sau, Hạ Nhược Tuyết tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trên giường, trên người không mặc quần áo.

Chỗ ngực đều là bùn thuốc màu đen.

Một người đàn ông nằm ở mép giường đang ngủ.

“A!”

Hạ Nhược Tuyết kêu lên một tiếng.

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn cô ấy: “Sao thế?”

“Cậu… cậu… cậu!!!”, Hạ Nhược Tuyết vội vàng ôm ngực, vừa mừng vừa sợ: “Là cậu, sao cậu lại có mặt ở đây?”
 
Chương 418


Chương 418

“Tối hôm qua tớ nằm mơ, hình như là mơ thấy cậu”.

“Sao tớ lại không mặc quần áo vậy?”

Hạ Nhược Tuyết vội vàng dùng chăn, bảo vệ phần trên.

Diệp Bắc Minh lại nói: “Để tớ xem”.

Anh chìa tay kéo chăn.

Mặt đẹp của Hạ Nhược Tuyết thẹn thùng, vội vàng: “Đừng… mới sáng sớm, nếu cậu muốn, buổi tối… chúng ta nói sau được không?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Có chút bối rối: “Khụ, cái đó… chuyện tối qua cậu không nhớ gì sao?”

Hạ Nhược Tuyết mặt đầy nghi ngờ: “Tối qua có chuyện gì à?”

Vì quá đau đớn, trí nhớ liên quan đến tối hôm qua Hạ Nhược Tuyết gần như quên hết.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ, Hạ Nhược Tuyết quên mất cũng tốt.

Anh nói: “Tối qua cậu xảy ra chút chuyện, ngã bất tỉnh”.

“Tôn Thiến gọi điện thông báo cho tớ, cậu ngã bị thương ở ngực, để tớ xem xem có sẹo hay không”.

Hạ Nhược Tuyết lập tức kinh hãi: “A? Sẹo á, đừng mà! Đừng để lại sẹo mà!”

Vén chăn lên.

Ừm!

Trắng như tuyết, bóng loáng.

Da thịt hồi phục rất tốt, vô cùng trắng nõn.

Không có để lại bất kỳ vết sẹo!

Diệp Bắc Minh cười nói: “Quỷ Môn Thập Kim Châm quả nhiên mạnh… quá!”

“Mạnh cái đầu cậu!”

Gò má Hạ Nhược Tuyết đỏ ửng, cô ấy đương nhiên biết Diệp Bắc Minh đang nói gì.

Che ngực.

Vội nhặt gối ném vào đầu Diệp Bắc Minh.

Bụp!

Đột nhiên, một tiếng vang lớn truyền tới.

Bên ngoài truyền đến giọng nói hoảng sợ của Tôn Thiến: “Mấy người là ai?”

“Sao lại xông vào nhà dân!”

Sau đó truyền đến tiếng quát: “Doanh trại Huyền Cơ Long Hồn đến bắt người, những người khác không liên quan thì tránh ra!”

Một người đàn ông ăn mặc quân trang, khí tức hùng hậu, chìa tay túm bả vai Tôn Thiến.

Tôn Thiến đâu từng nhìn thấy cảnh tượng này.

Sợ đến mức há to miệng, ngây ngốc tại chỗ!

Một giây kế tiếp.

Diệp Bắc Minh bỗng nhiên xuất hiện, đứng trước mặt người đàn ông này, túm tay anh ta.

“Tự tìm cái chết!”

Người đàn ông theo bản năng đánh một quyền về phía ngực Diệp Bắc Minh!
 
Chương 419


 

Chương 419

Đây là một Võ Linh, nếu người bình thường bị một quyền đánh trúng, chắc chắn sẽ phải chết!

Đúng là ác độc!

Ầm!

Diệp Bắc Minh giơ tay đánh ra một quyền.

“A…”

Một tiếng hét thảm, tay của đàn ông trực tiếp nổ tung, máu thịt tung tóe!

Soạt soạt soạt soạt!

Những người khác của doanh trại Huyền Cơ Long Hồn tiến lên một bước, vây quanh Diệp Bắc Minh.

Tổng cộng bảy người!

Bọn họ mặc trang phục đồng nhất, trên ngực có huy chương hình rồng, trông rất sống động, vô cùng ngang ngược!

Người đàn ông trung niên cầm đầu quát lớn: “Diệp Bắc Minh, tôi tên Chu Chính Quốc, là đội trưởng tiểu đội ba của doanh trại Huyền Cơ Long Hồn, hôm nay phụng mệnh truy bắt cậu!”

“Cậu muốn phản kháng sao?”

Diệp Bắc Minh bảo vệ Tôn Thiến ở phía sau, không nhịn cười được: “Long Hồn? Có thể ra tay với người bình thường?”

Đoàn Chính Quốc u ám: “Người phụ nữ này xuất hiện trong nhà, chúng tôi không biết cô ta có nguy hiểm hay không”.

“Hơn nữa, có những phần tử tội phạm khác sẽ ngụy trang thành phụ nữ, trẻ em, chúng tôi vì đảm bảo an toàn cho đội viên thôi”.

Đây hoàn toàn là giảo biện.

Diệp Bắc Minh tức giận mắng: “Con mẹ nó!”

Anh như gió lốc, một bước xuất hiện bên cạnh Chu Chính Quốc.

“Bốp!”

Một cái tát giáng thẳng vào mặt Chu Chính Quốc, đánh cho ông ta lui về phía sau.

Mặt Chu Chính Quốc trong nháy mắt sưng vù!

“Đội trưởng!”

“Diệp Bắc Minh, mày chống lại lệnh bắt!”

Những đội viên khác giận dữ, xông về phía Diệp Bắc Minh.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Diệp Bắc Minh một cước một người, đá bay toàn bộ ra khỏi phòng trọ của Hạ Nhược Tuyết.

“Diệp Bắc Minh!”

Ầm!

Chu Chính Quốc vừa mở miệng.

Diệp Bắc Minh đạp một cước vào bụng Chu Chính Quốc.

Chu Chính Quốc bay ra khỏi phòng trọ.

Nhanh!

Quá nhanh!
 
Chương 420


Chương 420

Dù Chu Chính Quốc thực lực Võ Vương sơ kỳ, nhưng lại không nhìn rõ tốc độ của Diệp Bắc Minh!

Thân pháp gì vậy?

Cực kỳ đơn giản, kỹ thuật không lòe loẹt, càng không có động tác dư thừa.

Một cước đạp tới, khiến người ta không thể né tránh!

Chu Chính Quốc ôm bụng, bò dậy: “Diệp Bắc Minh, mày…”

Nội lực mới vừa ngưng tụ.

Ầm!

Diệp Bắc Minh xông lên, một cước đạp vào đầu Chu Chính Quốc.

Ông ta lăn ra ngoài, thất điên bát đảo!

Chu Chính Quốc chậm rãi bò dậy.

Diệp Bắc Minh quay đầu, nói với Tôn Thiến: “Quay về phòng, chăm sóc kỹ Nhược Tuyết, tôi không về thì đừng ra ngoài”.

“Được”.

Tôn Thiến rất nghe lời.

Diệp Bắc Minh đóng cửa phòng khách lại.

Vèo!

Một giây tiếp theo, Diệp Bắc Minh giống như quỷ, trong tay có thêm kiếm Đoạn Long, kề vào cổ họng Chu Chính Quốc: “Ai bảo ông tới truy bắt tôi?”

“Ai cho ông lá gan đấy, biết tôi là ai không?”

Với thân phận thiếu soái Long Hồn của anh.

Một người của đội Huyền Cơ nhỏ bé dám bắt anh ư?

Chu Chính Quốc không dám làm bừa: “Diệp Bắc Minh, cậu biết mình đang làm gì không?”

“Tôi là người của Long Hồn, cậu dám…”

Ông ta vẫn chưa nói hết.

Đột nhiên dừng lại!

Chu Chính Quốc ngẩn người.

Bởi vì Diệp Bắc Minh lấy ra một chiếc huy hiệu, gần như giống hệt với huy hiệu của bọn họ đang đeo.

Không đúng!

Có lẽ là cấp bậc cao hơn!

Huy hiệu của Diệp Bắc Minh được chế tạo từ vàng nguyên chất, bên trên có hình cành ô-liu uốn tròn, một con rồng vàng lượn quanh.

Rồng vàng sinh động như thật, dường như muốn phá huy hiệu bay ra!

“Sao cậu lại có thứ này?”

Chu Chính Quốc ngẩn người.

Các thành viên khác của đội Huyền Cơ Long Hồn cũng cứng đờ người.

Đây là tượng trưng thân phận cấp cao nhất của Long Hồn!

Chỉ có nhân vật cấp soái mới có thứ này.

Vậy mà Diệp Bắc Minh lại có nó?
 
Chương 421


Chương 421

Huy hiệu này là đồ giả sao?

Cũng có khả năng!

Nhưng người bình thường không có tư cách nhìn thấy huy hiệu như này, làm sao làm giả được?

Nói đi cũng phải nói lại, chiếc huy hiệu này rất giống đồ thật, tỉ mỉ sinh động như thật, cả Long Quốc cũng không có ai dám làm giả huy hiệu cấp soái của Long Hồn.

“Tại sao? Bởi vì anh ấy là thiếu soái mới bổ nhiệm của Long Hồn!”

Đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh vang lên.

“Thiếu soái!”

Đám người Chu Chính Quốc kinh ngạc.

Bọn họ chỉ biết, người hôm nay cần bắt là một nhân vật nguy hiểm, không ngờ lại là thiếu soái của Long Hồn bọn họ.

Tô Mạc Già mặc quân trang, oai hùng mạnh mẽ.

Sải bước lớn đi đến!

Cô ta khom lưng chín mươi độ với Diệp Bắc Minh: “Thiếu soái, tôi đến muộn rồi”.

Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Đúng là cô đã đến muộn”.

Tô Mạc Già tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi, thiếu soái!”

“Sáng nay, giấy ủy nhiệm của anh mới đến Trung Hải, sau khi tôi lấy được liền đến đây ngay”.

Tô Mạc Già lấy giấy ủy nhiệm thiếu soái của Diệp Bắc Minh ra.

Trực tiếp mở ra!

Sau khi đám người Chu Chính Quốc nhìn thấy chữ ký phê chuẩn bên trên, vẻ mặt liền biến sắc.

Diệp Bắc Minh là thiếu soái thật!

Chu Chính Quốc thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ: “Thiếu soái, là chúng tôi hiểu nhầm!”

“Bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay lập tức!”

Chu Chính Quốc rất thức thời, dẫn người quay người đi.

Diệp Bắc Minh còn trẻ như vậy, đã được bổ nhiệm thiếu soái, có thể là người bình thường ư?

Chu Chính Quốc tuyệt đối không đắc tội được!

“Tôi cho ông đi chưa?”

Chu Chính Quốc cứng đờ người quay đầu lại.

“Thiếu soái, cậu còn muốn thế nào?”

“Mỗi một người tự phế một cánh tay!”

“Cái gì?”

Trong lòng Chu Chính Quốc nổi lên cơn lửa giận.

Bọn họ là võ giả, tự phế một cánh tay thì cả đời cũng bị phế theo.

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng nói: “Tô Mạc Già, nói với bọn họ, ra tay với thiếu soái, theo quy định của Long Hồn, thì sẽ bị xử lý thế nào?”

Tô Mạc Già cung kính trả lời: “Thưa thiếu soái, tước quân hàm!”

“Chém đầu!”

Đám người Chu Chính Quốc toàn thân run lên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top