Đỉnh Cấp Tông Sư

Dịch Full 

Chương 480: Trong Cơ Thể Ông Cụ Bị Phong Ấn Một Nguồn Năng Lượng Chân Khí


Trần Chỉ Tinh ở trong phòng lớn cũng không thế kìm được.
Trước mặt toàn là máu tươi.
Từng tính mạng của học viên nhà họ Diệp gục xuống.


Những người này đều rất trẻ, chỉ tầm 20 tuổi là cùng.
Vậy mà lúc này đều bị đao kiếm chém giết, quá đau lòng.
Quá tàn nhẫn!
Máu tươi tuôn trào nhuốm đỏ bãi cỏ trong trang viên trước
mặt, màu xanh đã biến thành màu đỏ.
Cò ta cũng là tu giả võ đạo thì làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn được.
Trần Chỉ Tinh cũng định xông ra nhưng bị Tiêu Nhược Dư ngăn lại: "Đừng xốc nổi! Cô xông ra cũng không thay đối được gì đâu.

Với thực lực của cô thì chỉ nộp mạng thôi".

Đừng nói là thực lực của Trần Chỉ Tình mà ngay cả Tiêu Nhược Dư, cộng với dì Cầm thì cũng không thế thay đổi được cục diện.

Huống hồ, Tiêu Nhược Dư còn cảm nhận được trên không trung nhà họ Diệp còn có mấy siêu cường giả đang ấn nấp.
Khí tức vẫn rất quen thuộc, dường như là...!Dường như là cường giả nhà họ Phong- Phong Bất Hủ.
Nhà họ Diệp chắc chắn bị diệt mà không có bất cứ cơ hội nào.
"Cô Tiêu! Coi như tôi cầu xin cò bảo vệ ba đứa trẻ kia.

Và nhờ cô đưa thi thể của Mộ Cấn đi và

mai táng cho con bé", ông cụ Diệp đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói chứa đầy vẻ đau thương.
Lời nói vừa dứt thì hơi thở của ông cụ Diệp cũng trở nên gấp gáp, sau đó lao thẳng ra ngoài.
"Trong cơ thể ông cụ bị phong ấn một nguồn năng lượng chân khí”, dì Cầm kinh ngạc nói.
Loại năng lượng chân khí bị phong ấn trong cơ thể là một thủ thuật huyền bí cổ xưa.
Thòng thường đều do những cường giả siêu cấp dùng
một số thủ đoạn phong ấn trong cơ thể những thế hệ đời sau để giúp họ tu luyện.


 
Chương 481: Diệp Võ Đã Chết!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Những thế hệ đời sau có thể hấp thụ năng lượng trong quá trình tu luyện và tăng nhanh tốc độ tu luyện của mình.
Nhưng võ đạo của ông cụ Diệp đúng là khá kém.
Cả đời ông ta chẳng mấy khi tu luyện nên nguồn năng lượng bị phong ấn trong cơ thể vẫn còn.
Thông thường, ông cụ Diệp không thể phá bỏ phong ấn này.


Nhưng lúc này ông cụ Diệp vì cái
chết của Tô Minh và cháu gái Diệp Mộ Cẩn và còn tận mắt nhìn thấy người nhà họ Diệp chết trước mặt mình nên mọi cảm xúc như phẫn nộ, bi thương, tuyệt vọng đều dồn nén đến cực độ.
Lúc mà ông ta thoát khỏi chính tiềm lực của mình thì miễn cưỡng phá bỏ phong ấn năng lượng trong cơ thể khiến khí tức toàn thân điên cuồng tăng bậc lên cảnh giới tòn giả.
Tất nhiên đây chỉ là tạm thời.

Hơn nữa di chứng rất lớn, sẽ phá hoại sức sống trong cơ thể ông ta.
Có thể nói, lúc lựa chọn gỡ bỏ phong ấn này thì ông cụ Diệp sẽ phải chết, mà không có bất cứ cơ hội cứu vãn nào.
ông cụ Diệp tạm thời trở thành cường giả ở cảnh giới tôn giả, tốc độ khá nhanh rồi xông lại phía Cơ Khâm và Diệp Võ.
"Hì hì...!Lão già này muốn cứu người ư? Nằm mơ đi!”, Cơ Khâm cảm nhận được gì đó nên ngẩng đầu lên nhìn về phía ông cụ Diệp đang bổ nhào tới mà không sợ hãi gì, chỉ nhe răng ra cười.
Sau đó hẳn ta đột nhiên nhấc chân lên.
"Bụp...”, hắn ta đá mạnh một
cái.

Đầu Diệp Võ biến thành màu trắng đỏ nát vụn.
Diệp Võ đã chết!
"Diệp Võ...!", Chu Khánh Di liều mình đến gần nhưng thật không ngờ cô ta lại phải tận mắt nhìn cánh Diệp Võ bị giẫm nát đầu.
Cô ta và Diệp Võ ở trong viện võ đạo nhà họ Diệp mấy năm, hai người vừa là chiến hữu vừa là tình anh em.
Lúc này Diệp Võ chết thê
thám trước mặt cô ta như vậy, đúng là đả kích tàn nhẫn.
Cô ta không thể chấp nhận được!
Nước mắt Chu Khánh Di tuôn rơi, cô ta gào hét rồi lại ngây người ra.
"Hì hì...!Cò cũng là người phụ nữ của Tô Minh hả? Đẹp lắm! Nhưng mà tiếc quá, trong lúc chiến đấu không nên sơ suất thế chứ?"
Đúng lúc này, một giọng nói tàn nhẫn và quái dị lập tức phá vỡ tiềm thức của Chu Khánh Di.
Cô ta theo bản năng nghiêng người né tránh nhưng vẫn hơi muộn.

"Phụp...", kiếm của Cơ Khâm xoẹt ngang qua cánh tay và gò má của Chu Khánh Di.
Cũng may là tốc độ của Chu Khánh Di nhanh như chớp, chứ nếu không thì cò ta đã chết rồi.
Mặc dù không chết nhưng toàn thân cô ta lùi về sau, cảm giác đau đớn thấu tim.
Cánh tay trái của cò ta bị kiếm chém đứt, máu tươi chảy ào ào.
Bên gò má trái thì đỏ ửng, cũng bị cắt mất một phần.

Khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ đây máu tươi chảy ra nhìn đến sợ.
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư



 
Chương 482: Dì Cầm! Cứu Lấy Cô Ấy!


Chu Khánh Di là trợthủ đắc lực nhất của Diệp Mộ Cẩn và cũng là chị em tốt của Diệp Mộ Cẩn.

Chu Khánh Di thường đến nhà họ Diệp, ông ta cũng chứng kiến từng ngày cò ta trưởng thành nên làm sao có thế nhẫn tâm nhìn cô ta chết ở đây?
"Dì Cầm! Cứu lấy cô ấy!", Tiêu Nhược Dư vội nói.
Dì Cầm ra tay, không khí như chuyển động, bà ta ôm chặt lấy

Chu Khánh Di.
Vì thương nặng nên Chu Khánh Di ngất đi.
"Lão già này! Đúng là ẩn mình giỏi lắm!”, Cơ Khâm quát lớn mà không hề sợ hãi khi ông cụ Diệp đã là cảnh giới tôn giả.

Hắn ta giơ kiếm lên đâm về phía ông cụ Diệp.
Kiếm pháp vô cùng kỳ dị và nhanh.
Kiếm thế tràn đầy sát ý, lạnh lùng và quái dị.
Ông cụ Diệp giơ gậy lên đỡ, sức lực khá lớn.

Dù sao ông ta
hiện giờ cũng là cảnh giới tôn giả nên lúc này Cơ Khâm lùi về sau mấy bước, máu phun đầy đất.
"Cảnh giới tôn giả đúng là cảnh giới tòn giả.


Tiếc là lão già như ông chỉ là lão phế vật về võ đạo thôi.

Mặc dù không biết ông dùng cách gì để đạt đến cảnh giới tôn giả nhưng căn bản là không dùng nổi đâu", Cơ Khâm cười chế giễu, nói.
Sau đó hắn ta đột nhiên biến mất, bước chân di chuyển rồi tấn công về phía ông cụ Diệp.
Với thân thủ huyết mạch nhà họ Cơ nên hắn ta tu luyện
nhiều năm và đã thành công.
Chân khí của ông cụ Diệp khá hỗn loạn.

Đúng như Cơ Khâm nói, ông ta không hề hiểu gì về võ đạo.


Kể cả là cảnh giới tôn giả nhưng những phương diện khác cũng cách biệt quá lớn.
"Bụp, bụp...", ông cụ Diệp miễn cưỡng ngăn lại được mấy kiếm nhưng lúc này đã yếu dần đi, chân khí trong cơ thể cũng bắt đầu lụi tàn.
"Phụt!", rất nhanh ông cụ Diệp bị đâm trúng, phần hông chảy đầy máu.
"Có thế cứu ông ấy không?", Tiêu Nhược Dư nhìn ông cụ Diệp rồi hỏi dì Cầm.
"Không được cô chủ! ông cụ Diệp không chết thì đám người này không từ bỏ ý định đâu”, dì Cầm nói.
Ông cụ Diệp là trụ cột của nhà họ Diệp.

Nếu như đã quyết tâm tiêu diệt nhà họ Diệp thì nhất định phải giết chết ông ta..


 
Chương 483: Muốn Báo Thù Cho Tô Minh Diệp Mộ Cẩn Hay Là Ông Cụ Diệp Thì Trước Tiên Các Cô Phải Sống Sót


Hơn nữa, ông cụ Diệp vò tình mở ra cỗ năng lượng phong ấn kia thì đã tính là người chết rồi, lúc này chỉ là đang nở rộ bạo phát trước khi chết mà thôi.

"Hahahaha! ", đúng lúc này, ông cụ Diệp đột nhiên bật cười.

Ông ta cảm thấy mình không xong rồi.


Không phải là đối thủ của Cơ Khâm.

Nếu cứ tiếp tục kéo dài,
chắc chắn sẽ dây dưa đến chết.

Chi bằng!
Tự bạo!
"Bạooo cho ta!", ông cụ Diệp hét lên đầy bi tráng, đem đan điền hoạt động tới cực hạn, khí tức hủy diệt bành trướng khắp người.

"Không!!!", Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn, Lam Tuyết hét lên với khuôn mặt đẫm lệ, đầu óc trống rỗng, muốn lao ra một lần nữa.


Tuy rằng không tiếp xúc nhiều với ông cụ Diệp, nhưng
ông cụ Diệp là một người hòa nhã dễ gần, đối xử với bọn họ như con cháu trong nhà, cho nên bọn họ vô cùng kính trọng ông cụ Diệp.

Ông cụ Diệp cận kề cái chết, bọn họ!
Đáng tiếc, ba người Trần Chỉ Tình đang mất khống chế, một lần nữa được Tiêu Nhược Dư ngăn cản lại.

"Muốn báo thù cho Tô Minh, Diệp Mộ Cẩn hay là ông cụ Diệp thì trước tiên các cô phải sống sót!!!1, Tiêu Nhược Dư quát lên: "Dì Cầm, chúng ta đi!"
Tiêu Nhược Dư dùng một tay mạnh mẽ kéo Trần Chỉ Tình, Lam Tuyết đang mất lý trí đau thương tột độ rời đi, và cõng thi thế Diệp Mộ Cấn trên lưng.

Không một ai chú ý tới trên khuôn mặt của Diệp Mộ Cấn, lặng lẽ xẹt qua một giọt nước mắt.


Còn dì Cầm vừa kéo theo Tống Cẩm Phồn, vừa cõng Chu Khánh Di.

Hai người nhảy lên không trung rồi rời đi.

"Có cần ngăn lại không?1, một vị cường giả nhà họ Phong
đang đứng bên cạnh Phong Bất Hủ, thấp giọng nói.

.


 
Chương 484: Lam Tuyết Trần Chỉ Tinh Đã Được Cứu Rồi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tiêu Nhược Dư và dì Cầm cứu mấy cô gái rời đi, dưới sự giám sát của bọn chúng.

Bọn chúng có thể ngăn cản, hoàn toàn có thể làm được điều đó.

"Không cần", Phong Bất Hủ lắc đầu, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười giễu cợt và tham lam: "Tiêu Nhược Dư vẫn còn con át chủ bài trong tay, huống chi bây giờ cùng Tiêu Nhược Dư đuổi cùng giết tận, bảo khố mà thằng bố chết tiệt đã để lại cho cô ta, nhà họ Phong chúng ta làm sao lấy
được? Về phần mấy cái hồng nhan tri kỷ của thằng ranh nhà họ Tô, cho dù được cứu thì thế nào? Đợi đến khi Tiêu Nhược Dư chết cũng là lúc chúng nó chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi".


"Lam Tuyết, Trần Chỉ Tinh đã được cứu rồi! ông Lăng, ông Bạch, mau ra tay ngăn cản bọn họ đi!", Công Tôn Thần ngồi trên xe lăn, vẻ mặt nhăn nhó vì nôn nóng, lớn tiếng nói.

Hắn có chấp niệm đối với những người phụ nữ của Tô Minh.

Chấp niệm vò cùng mãnh liệt.

Diệp Mộ Cẩn đã chết còn chưa tính, tâm tư của hắn đều đặt trên người Lam Tuyết, vốn tưởng rằng mỡ đã dâng đến mồm, nhưng nào ngờ!
Còng Tôn Hạ cũng nhìn về phía hai người Lăng Chân và Bạch Kiếm.

"Tiêu Nhược Dư xuất thủ cứu đám phụ nữ đó, chúng tôi không dám ra tay", Lăng Chân thản nhiên nói.


Mặc dù Tiêu Nhược Dư chỉ là hội trưởng bù nhìn, nhưng trên danh nghĩa cũng là hội trưởng Đấu giá Tứ Đỉnh, không phải là người mà tán tu bọn hắn có thể
đắc tội được.

"Huống hồ, mấy người đàn bà đó được cứu, cũng không ảnh hưởng đến việc tiêu diệt nhà họ Diệp, mục đích của mấy người không phải vì tiêu diệt nhà họ Diệp hay sao?", Lăng Chân lạnh lùng nói rồi nhìn về phía ba người Còng Tôn Hạ, Ngụy Chấn Phong và Co Thưong Hải: "Ba vị nên cảm thấy may mắn, may mà Tiêu Nhược Dư chỉ cứu được mấy người phụ nữ không quan trọng đó, bằng không, nếu Tiêu Nhược Dư cùng sống chết với nhà họ Diệp, thì ngày hôm nay, chưa chắc nhà họ Diệp sẽ bị diệt vong?"
Không sai.

Ba người Công Tôn Hạ, Ngụy Chấn Phong, Cơ Thương Hải nghiêm túc gật đầu.

"Cháu trai, đàn bà trên đời thiếu gì, cháu muốn kiểu đàn bà nào mà không có? Hà tất phải bận tâm đến bọn họ?", Cơ Thương Hải cười ha hả, liếc mắt an ủi Công Tòn Thần, nhưng trong lòng âm thầm khinh bỉ.

So với con trai Cơ Khâm của mình, Công Tôn Thần thật sự là! kém cỏi hơn trước, bây giờ cũng chỉ là một thằng tàn phế, không đứng dậy nổi.

Công Tôn Thần không lên tiếng nữa, nhưng trong mắt vẫn có chút ấm ức không cam lòng.


Vô cùng vô cùng vò cùng không cam lòng.

Dõi theo Tiêu Nhược Dư và dì Cầm cưỡng chế mang theo Lam Tuyết rời đi trong nháy mắt.

"Ầm!!!"
Õng cụ Diệp âm âm bạo liệt.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư



 
Chương 485: Sát Kiếm!!!


Lúc này, sau khi chiến đấu quyết liệt, ông cụ Diệp tự bạo, trụ cột của nhà họ Diệp đã mất, võ viên của nhà họ Diệp cũng bị ép đến mức hoàn toàn tuyệt vọng, từng người từng người một quyết định tự bạo.

Nếu lúc này Bạch Kiếm và Lăng Chân không ra tay, ba nhà bọn chúng cũng có thế cũng bị tổn thất rất lớn.

Những kẻ điên nhà họ Diệp tự bạo, vò cùng khủng bố.


Bọn họ trả giá cao để mời hai người Bạch Kiếm và Lăng Chân, không phải là vì lúc này sao?
"Dĩ nhiên", Bạch Kiếm và Lăng Chân gật đầu, lấy tiền của người ắt phải trừ tai họa cho người!
Hai người đột nhiên xuất hiện.

Tốc độ quá nhanh.

Giống như một bóng ma.

Lượn lờ ở trong sân, cách mỗi một giây liền dừng lại một lần, khi dừng lại liền tùy ý dùng kiếm, ngón tay, chưởng, mà những chiêu thức tùy ý này mỗi một lần đều có thể lấy mạng của một người.

"Sát kiếm!!!", hai mắt Diệp Phù đỏ như máu, đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, theo bản năng bắt lấy Bạch Kiếm, trực tiếp xuất thủ.


"Ồ, cũng có chút kiến thức cơ bản về kiếm ý, đáng tiếc", Bạch Kiếm cảm nhận được sát ý và khí kiếm khủng bố của Diệp Phù, liếc mắt nhìn Diệp Phù.

Ngay sau đó, Bạch Kiếm đột nhiên rút thanh trường kiếm sau lưng ra.

Sau đó!
Sau đó trên trán Diệp Phù có nhiều hơn một chấm huyết
sắc, chấm nhỏ đó nhanh chóng lan rộng.

"Giáo tòn, con! Tại thời khắc cuối cùng của cuộc đời, con cuối cùng cũng lĩnh hội được! một tia kiếm ý, con! con không khiến người mất mặt nữa!", Diệp Phù lẩm bẩm một mình, trong mắt hiện lên tia sáng, sau đó, tia sáng rực rỡ nhanh chóng biến mất.

Diệp Phù đột ngột ngã xuống đất.


Chết!
Cách vị trí sát trận Tây Lâm 1000m.

Bỗng nhiên.

Tô Minh bừng tỉnh dậy.

.


 
Chương 486: Sao Lại Thế Này


"Tuyệt mệnh phong vân, trọng điểm không ở tuyệt mệnh mà ở ý cảnh của gió, hình thái của mây", đôi mắt Tò Minh sáng ngời, hiểu rồi, ngộ ra rồi.

Lúc này, sắc mặt anh tái nhợt.

Tim đập nhanh không thể giải thích được.


"Xảy ra chuyện gì? Vì sao
mình! ", Tô Minh tự lẩm bẩm.

Tu giả Võ đạo đều có chút trực giác và cảm ứng cảm xúc.

Giống như Tu giả Võ đạo có khí vận, loại trực giác cảm ứng này tồn tại giống hệt như khí vận.

"Mình bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận, mọi người đều nghĩ là mình đã chết rồi, đám kẻ thù kia có đi trả thù mình không?”, mặt Tô Minh càng trắng bệch, bất giác luồng khí tức lạnh lẽo cuồn cuộn khắp người.

Cũng chẳng để tâm đến ba
cánh cửa đá còn lại dẫn đến ba con đường kia có cơ duyên gì nữa?
Anh quay người xông thẳng về phía con đường chếch bên phía Nam.


Xông ra ngoài là có thể rời đi.

Nhưng điều khiến anh bàng hoàng là!!!
Không ra được.

Con đường phía trên đã đóng lại hoàn toàn.

ở phía trên có ít nhất hơn
một nghìn mét đó!
Anh rời đi kiểu gì?!
Nếu vẫn quyết đi ra thì không chừng còn phải mất đến ba năm? Năm năm?
"Sao lại thế này?", cả người Tò Minh run lên: "Mộ Cẩn, Lam Tuyết, Chỉ Tình, Cẩm Phồn, còn có ông cụ Diệp, đám học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp nữa, bây giờ phải làm thế nào?!"

Ánh mắt Tò Minh vụt loé sáng, sốt ruột, vô cùng sốt suột.

Nhưng lại chẳng có cách nào cả.

Hơi hoang mang.

Trên trán rịn đầy mồ hôi.




 
Chương 487: Ý Cảnh Của Phong Hình Thái Của Vân Đúng Là Khó Thật!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mãi lâu sau.

"Đáng chết! Xem ra là bắt mình phải mở hết bốn cánh cửa đá, phải lấy hết cơ duyên trong bốn con đường này có lẽ mới có cơ hội để mở con đường phía trên kia một lần nữa? Mình mới có thể về được mặt đất đúng không?", Tô Minh lẩm bẩm một mình.

Đây là do anh suy đoán.


Cũng không phải là anh đoán bừa, mà là tự nhiên có một
dự cảm, như thể một loại cảm giác tiên tri đến từ kho tàng huyết mạch.

"Mình phải bình tĩnh lại!!!”, Tô Minh hít sâu một hơi: "Không được hoảng, không được rối!"
Phải hết hơn mười phút sau, Tô Minh cuối cùng mới bình tĩnh lại được, quét mắt nhìn về cánh cửa bên phía Tây.

"Két!"
Đối diện với cánh cửa phía Tây, Tò Minh nhấc Xích Ảnh Kiếm lên, chỉ một kiếm.

Một kiếm vô cùng khủng

khiếp, đầu tiên, bây giờ Tò Minh đã có thế tự điều động một chút sức mạnh trong kho báu huyết mạch, cho nên, chỉ lực thuần tuý đã đạt đến mức vò cùng khủng khiếp là gần một triệu cân.

Lại thêm khả năng khống chế lực của anh đã tương đối vững, kiểu khống chế lực thế này cũng có thể đồng thời sử dụng trong Kiếm đạo, cho nên lực bóng kiếm của chiêu này tương đối tập trung, lực còng kích đương nhiên rất đáng sợ.

Một kiếm xuất ra, bên trên cánh cửa phía Tây đã nứt ra một vết kiếm dài đến mấy mét, sâu ba thước.

"Thực lực so với trước đây đã tăng lên quá nhiều rồi", Tô Minh nói thầm trong lòng, bốn cánh cửa nằm ở bốn phía Đông Tây Nam Bắc đều giống nhau, trước đó, khi anh đối diện với cánh cửa phía Nam, anh đã dùng nắm đấm, phải đấm liên tục hai ba ngày mới đấm vỡ được, nhưng bây giờ khi đối diện với cánh cửa phía Tây, anh rất tự tin có thể phá vỡ trong một ngày.

Giây tiếp theo Tô Minh bắt đầu liên tục vung Xích Ảnh Kiếm.

Hơn nữa, còn thỉnh thoảng thi triển chiêu thứ nhất Tuyệt

mệnh Phong vân của Thiên Vẫn Kiếm’.

Điếm cốt lõi của Tuyệt mệnh Phong vân nằm ở ý cảnh của Phong (gió) và hình thái của Vân (mây).

Đây là do Tô Minh thu hoạch được từ bên con đường ở cánh cửa phía Nam.

Nhưng trước mắt, ý cảnh của Phong cũng thế, hay là hình thái của Vân cũng vậy, anh chỉ mới hiểu được một chút bề ngoài, còn chưa đến mức Nhập mòn và nắm rõ, lúc này, cũng chỉ là không ngừng thi triển Tuyệt mệnh Phong vân để tìm cảm
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư



 
Chương 488: Không Nghĩ Đến Tuyệt Mệnh Phong Vân Nữa


Nhưng anh có thể chắc chắn một điều, một khi thực sự lĩnh ngộ được ý cảnh của Phong, hình thái của Vân, thi triển được uy lực thực sự của Tuyệt mệnh Phong vân thì nó sẽ cực kỳ cực kỳ mạnh.

May là, anh đã khắc ghi trong đầu hình ảnh bóng người mặc đồ đen múa kiếm trên bức phù điêu màu trong con đường hành lang ở cánh cửa phía Nam, ghi nhớ rất sâu sắc, về sau anh vẫn có thể tiếp tục lĩnh hội.

Tô Minh tin rânq, đến cuối
cùng, mình chắc chắn có thể nắm vững được hoàn toàn ý cảnh của Phong và hình thái của Vân.


"Không nghĩ đến Tuyệt mệnh Phong vân nữa, bây giờ đã đến lúc phải đi thăm dò con đường phía Tây này đã", Tò Minh ngước mắt lên, nhìn về phía sâu bên trong con đường, trong ánh mắt có thêm nét kỳ vọng.

Bước chân đi.

Bước vào bên trong con đường phía Tây.

Nhưng ở trên tường dọc theo con đường phía tây không
có phù điêu màu nữa.

Mà ở đây lại có một luồng khí tức nóng bức, dập dềnh ập đến.

Hơn nữa, ở sâu bên trong con đường dường như còn có một luồng ánh sáng màu đỏ máu lấp lánh.


Tô Minh không khỏi bước nhanh hơn.

Càng đi vào bên trong càng thấy con đường sâu hơn so với tưởng tượng của mình.

Đại khái đi khoáng tầm một trăm bước, luồng khí tức nóng
bỏng lại càng đậm hơn.

Đã đậm đến mức như thể có ngọn lửa thiêu đốt đang ập vào mặt.

Luồng ánh sáng màu đỏ máu lấp lánh lại càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Tô Minh không hề do dự bật mở chân khí tạo thành một lớp màng bảo vệ chính mình.


Sau đó thi triển ‘Lược Ảnh Bộ đi nhanh về phía trước.

Lại đi khoảng tầm trăm bước nữa.

"Đáng chết!!! Rốt cuộc là con đường này có cái gì?", sắc mặt Tò Minh khẽ kinh ngạc và đỏ lựng lên!
Lúc này, không chỉ là nóng mà còn rất sắc bén.

Sự sắc bén này khó mà hình dung được.

.


 
Chương 489: Tôi Không Tin Là Không Đi Được Đến Cuối


Sắc bén giống như thể bị lưỡi kiếm cắt mạnh vào trong tim.

"Xích Ảnh Kiếm vì sao lại sợ hãi đến mức như vậy?", anh quét mắt nhìn Xích Ảnh Kiếm trong tay.

Xích Ảnh Kiếm lúc này đang run lên bần bật, kêu u u.


Xích Ảnh Kiếm đang hoảng SỢ.

Hết cách, Tô Minh chỉ đành cất Xích Ảnh Kiếm vào trong chiếc nhẫn không gian.

"Kho báu huyết mạch, vận chuyến đi!", Tô Minh hít sâu một hơi bắt đầu vận chuyển kho báu huyết mạch, chân khí vận chuyển đến cực điểm để chống lại luồng khí nóng và khí tức sắc bén kia.

Bước chân lại nhanh hơn
nữa.

"Tôi không tin là không đi được đến cuối?"
Lại thêm một trăm bước nữa.

Cả người Tô Minh đã dính đầy máu tươi.


Khí tức sắc bén khủng khiếp đã cứa rất nhiều đường cắt sâu trên người Tô Minh, cũng may mà anh có kho báu huyết mạch, có khả năng chữa lành khủng khiếp, nếu không thì chắc đã chết tám mười lần rồi.

Cho dù như vậy, lúc này, anh
cũng đã yếu hơn nhiều, anh thở hổn hển, máu tươi hoà lẫn với mồ hôi chảy ròng ròng.

"Kiếm! Hoá ra lại là một thanh kiếm?!", nhưng mà, lúc này, Tô Minh đã sắp đi đến điếm cuối rồi, trước mắt anh là một khu đất rộng và bằng phẳng như một quảng trường.

Tám cây cột cực lớn chống đỡ cả một quảng trường rộng màu máu.

Ngay phía trước quảng trường là một cái hồ khá rộng.

Bên trong hồ đầy máu đang sôi sùng sục

Một thanh kiếm màu đỏ đen bị trói chặt bởi một dây xích bằng kim loại ở chính giữa hồ.

Nước hồ màu đỏ máu đang sôi sục, không ngừng cuộn trào gột tẩy cho thanh kiếm màu đỏ đen kia.

Trên thanh kiếm màu đỏ đen có vô số con chữ và bùa chú dày đặc đang dập dềnh toả ra ánh hào quang như ẩn như hiện.

"Kiếm này, là! chí bảo!!!", Tô Minh nuốt nước bọt, lẩm nhấm.




 
Chương 490: Mẹ Kiếp! Thanh Kiếm Này Khủng Khiếp Thật!!!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Anh lúc này chỉ còn cách thanh kiếm màu đỏ đen kia
khoảng mấy chục mét, nhưng đã khó mà có thể tiếp cận nó.

Thanh kiếm trước mắt tản mát ra luồng khí tức khó mà tưởng tượng nối.


"Hử?", đúng vào lúc này, Tô Minh cảm nhận được chút hưng phấn đến từ kho báu huyết mạch.

Loại hưng phấn này không hề giống kiểu hưng phấn muốn thôn tính thanh kiếm.

Mà là sự hưng phấn khi gặp được báu vật.

"Đến cả kho báu huyết
mạch cũng đã bị kinh động, xem ra, đây là chí bảo khó mà tưởng tượng được", trong mắt Tô Minh đã có thêm sự khát vọng.

Thanh kiếm này, phải lấy!
"Sợ cái khỉ gì, là đàn ông, thì làm tới", Tò Minh cắn chặt răng tiếp tục bước đi, nhưng, tốc độ của anh càng lúc càng chậm, từng bước đều vò cùng khó khăn, thậm chí có thể nói, mỗi một bước đi đều như sống không bằng chết.


Mỗi một bước đều giống như bị lóc thịt róc xương.

Sau mỗi một bước anh đều
phải nghỉ ngơi một vài phút.

Vết kiếm cắt trên người Tô Minh đã càng lúc càng sâu, có thể nhìn thấy cả xương trắng.

"Mẹ kiếp! Thanh kiếm này khủng khiếp thật!!!", Tô Minh mặc dù đã đau đến cực điểm, nhưng lại càng trở nên kích động, một thanh kiếm đặt ở kia đã có thể khiến mình hấp hối, nếu như có thể sử dụng thanh kiếm này thì sao?
Sẽ ngang tàng đến mức nào chứ?

Có phải sẽ nằm ngoài tưởng tượng của đầu óc không?
Phải đến hơn hai mươi giờ đồng hồ sau.

Tò Minh cuối cùng cũng đến được bên cạnh hồ.

Mà anh lúc này đã đạt đến cảnh giới Bán bộ Tòn giả.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư



 
Chương 491: Đây Là Thứ Dung Dịch Gì


Cho nên, sau khi bị nện đến cực điểm, theo lẽ tự nhiên, cảnh giới của anh đã được đột phá.

"Đây là thứ dung dịch gì?", Tô Minh ngồi bên cạnh hồ nhưng không hề mạo hiểm bước chân xuống, mà dùng tay chạm nhẹ xuống mặt nước màu máu bên trong hồ.

Kho báu huyết mạch chẳng thèm đếm xỉa đến chiếc xích bâng kim loại này, nhưng Tô Minh lại coi trọng.


Cực kỳ coi trọng.

Sau khi thu lại dây xích xong, ánh mắt và tinh thần của anh đều tập trung vào thanh Ma La Kiếm đang tròi nổi trước mắt.

Ma La Kiếm lúc này bỗng phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ máu!!!
Sáng rực!
Sáng đến khó mà hình dung được!
Tô Minh đang đứng trước thanh kiếm, hai mắt bị chói đến rỉ máu.

Con ngươi đau như sắp vỡ ra.

May mà có kho báu huyết mạch nhanh chóng khôi phục lại mắt cho anh, nếu không chắc anh đã thành kẻ mù rồi.


Tiếp đó, Tò Minh có thế cảm nhận được thanh kiếm trước mắt đang khinh bỉ, coi thường mình.

Loại cảm giác này giống như thần tiên nhìn đám người có địa vị thấp kém.

Mặc dù kiếm không thế nói chuyện, nhưng Tô Minh có thế cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của kiếm.

Ngoài ra đó là, Ma La Kiếm hình như muốn bỏ đi.

"Tao cứu mày, mày lại cứ thế bỏ đi cho xong, có vẻ không hay nhỉ?", giọng Tô Minh khàn khàn, nói: "Đi theo tao một trăm năm, coi như đền đáp, thế nào?"
Tò Minh cất lời.


Anh dường như có thể chắc chắc, thanh kiếm trước mắt này nghe hiểu được những gì anh nói.

Tô Minh nói xong, liền cảm nhận được Ma La kiếm càng khinh thường anh, dường như đang nói: đi theo anh, anh cũng không dùng được!!!
"Không dùng được sao?", Tò Minh lại không tin nên vận chuyển điên cuồng kho báu huyết mạch, đẩy sức mạnh lên đến đỉnh điểm, sau đó vươn tay nắm lấy đốc của thanh Ma La Kiếm.

Vậy mà Ma La Kiếm lại đế
cho Tò Minh nắm lấy.




 
Chương 492: Thanh Kiếm Này Rốt Cuộc Nặng Bao Nhiêu


Nhưng khi Tô Minh nắm chặt, dùng sức, sau đó!
Sau đó anh suýt chút nữa đã bị sức mạnh dội ngược lại làm cho mình muốn ói máu.

Sức mạnh một triệu hai trăm nghìn cân mà lại không thể nắm được thanh kiếm này!
"Thanh kiếm này rốt cuộc nặng bao nhiêu?"

Anh đã đánh giá rất cao thanh kiếm này rồi, nhưng dường như vẫn còn kém xa.

"Kho báu huyết mạch à!
Thanh kiếm này bắt nạt tao, hay là, chúng ta hút cạn nó đi?", Tô Minh bực bội lầm bầm một câu.

Nhưng một câu này của Tô Minh, đột nhiên!
"Xoạt!"
Ma La Kiếm như thể bị hoảng sợ cực kỳ.

Tích tắc thoát khỏi bàn tay của Tò Minh.

Xông thẳng lên trời như muốn bỏ chạy.


Nhưng một giây sau, Ma La
Kiếm lại quay trở về trong tay của Tô Minh.

"Đi theo anh một trăm năm".

Tô Minh cảm nhận được suy nghĩ của Ma La Kiếm.

Thế mà thực sự sẽ đi theo mình một trăm năm sao?
Vì sao?
"Mặc kệ vì sao, bằng lòng đi theo mình một trăm năm là chuyện tốt, bây giờ, mình không dùng được, nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy", Tô Minh thầm nghĩ trong lòng, bất giác muốn thu Ma La Kiếm vào
trong chiếc nhẫn không gian.


Nhưng anh ngạc nhiên phát hiện, không thu được.

"Cái nhẫn rác rưởi này của anh, không xứng".

Đây là luồng tin tức mà Ma La Kiếm truyền đến trong đầu anh.

.


 
Chương 493: Đúng Là Có Được Báu Vật


Tiếp đó, dưới sự ngạc nhiên của Tô Minh, Ma La Kiếm nhanh chóng thu nhỏ lại đến cả trăm lần, sau đó biến hoá thành một chiếc vòng tay hình kiếm, dập dềnh bay đến trên cổ tay trái của Tò Minh, rồi đeo vào tay anh.

Chiếc vòng tay này màu đỏ đen, bên trên rải rác những hoa văn tinh tế và quái dị, hình đốc kiếm và lưỡi kiếm khá rõ ràng v.

v! một chiếc vòng khá là đặc biệt, cũng khá là tinh tế, hơn nữa trông rất oách, hợp với đàn ông.

Ngoài ra, đeo trên tay lại không hề cảm thấy nặng.


"Đúng là có được báu vật", Tò Minh quét mắt liếc nhìn vòng tay, trong ánh mắt đầy vẻ hưng phấn và mãn nguyện.

Đế Thành.

Nhà họ Diệp.

Trang viên nhà họ Diệp.

Cả trang viên nhà họ Diệp đã trống trơn, trên đó đều là vết máu.

Thảm cỏ đầy màu máu.

Máu tươi chảy dọc theo thảm cỏ, thấm đẫm nơi đó.

Bên trong trang viên, thi thể nằm đầy trên đất.

Cực kỳ thảm thiết.


Mười hai người Thiên Tự vệ, Địa Tự vệ của nhà họ Diệp đã
chết hết.

Diệp Phù, Diệp Võ, đã chết.

Ông cụ Diệp, đã chết.

Hơn hai trăm học viên của Viện võ đạo nhà họ Diệp đều chết cả.

Những con cháu dòng chính của nhà họ Diệp quyết chiến đến cùng cũng đã chết hết.

Cả nhà họ Diệp từ trên xuống dưới, chẳng có lấy một người sống sót.

"Ha ha! chúng ta đi", Nguy Chấn Phong cười ha ha, vừa tàn
nhẫn vừa đắc ý.

"Nhiều thi thế thế này phải làm sao? Chôn đi chứ?", Còng Tôn Hạ hỏi một câu, hơi không biết phải làm sao.


"Đào một cái hố to, chôn chung là được", Cơ Thương Hải mỉm cười nói.

"Bố, hay là chặt vài cái đầu treo trước cửa của nhà họ Diệp, cũng để doạ những gia tộc khác của Đế Thành", đúng vào lúc này, Công Tôn Thần đột nhiên mở miệng.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía
Công Tôn Thần.

Khẽ kinh hãi.

Đến Còng Tôn Thần cũng hơi nhíu mày, nhà họ Diệp đã đến nước này rồi!!!
Bị huỷ diệt rồi.




 
Chương 494: Giao Cho Con Đi


Còn muốn làm ra những hành động mất hết nhân tính như vậy sao?
"Ngoài ra, còn có một nguyên nhân, bố, chú Nguy, chú Cơ, cháu nghĩ thế này, nhà họ Diệp mặc dù đã bị tiêu diệt rồi, nhưng trên thực tế, trước đây sau khi Tò Minh bị Phiêu Diếu
Tông nhốt trong tháp Bát Môn Quang, lúc đó có một số con cháu dòng chính và gia tộc liên minh của nhà họ Diệp đã thoát ly khỏi nhà họ Diệp, những người này mặc dù nói rõ là không còn quan hệ gì với nhà họ Diệp nữa, nhưng sâu trong lòng thì sao?”
"Sâu trong lòng, đám người đã từng phản bội lại nhà họ Diệp kia sẽ càng không có khả năng có bất kỳ mối quan hệ nào với nhà họ Diệp nữa", Công Tôn Hạ nói.


"Không không không, bố, không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ, nói cho cùng đám người phán bội
nhà họ Diệp kia cũng đã từng là con cháu dòng chính hoặc liên minh của nhà họ Diệp, có mối quan hệ máu mủ.

Chẳng may có vài người nào đó muốn trả thù, âm thầm ra tay với mấy nhà chúng ta thì cũng là mối nguy hiếm tiềm tàng.

Càng thậm chí, chẳng may trong một vài người muốn trả thù đó có thiên phú Võ đạo khủng khiếp, mười năm, hai mươi năm sau lại trở thành một Tò Minh khác thì phiền phức fôi".

Giọng Còng Tôn Thần nghiêm túc như thể một trí giả: "Cho nên, chúng ta cắt vài cái đầu người của con cháu dòng chính nhà họ Diệp xuống, treo ở

trước cửa nhà bọn họ, coi như câu cá, chỉ cần có thế câu được người nào thì giết chết người đó đế trừ hậu hoạn không phải sẽ tốt hơn sao, cũng chẳng phí sức".

"Cái này! ", Còng Tôn Hạ hay Nguy Chấn Phong, hay là Cơ Thương Hải cũng vậy, bọn họ hầu như đã bị thuyết phục.

Do dự một lát, cuối cùng Công Tôn Hạ vỗ bàn: "Được, thế chì chặt tám mười cái đầu của những người quan trọng treo trước cửa trang viên nhà họ Diệp đi!!!"
Công Tôn Thần cười đắc ý:
"Giao cho con đi".

Rất nhanh, phần lớn người của ba nhà Công Tôn, nhà họ Cơ, nhà họ Nguỵ đều đã rời đi.


Công Tôn Thần và một số người ở lại.

Công Tòn Thần lạnh mặt quát: "Cắt đầu của Diệp Phù xuống cho tòi! Còn có đầu của Diệp Lâm! Đầu của Diệp Quần! còn có! ".

.


 
Chương 496: Tại Sao Lại Gọi Là Nửa Chiêu


Bên dưới độ sâu ngàn mét của Tây Lâm Sát trận, Tô Minh đang nhìn chằm chằm vào Ma La Kiếm trên tay mình.

"Vật báu như này, tiếc rằng hiện giờ mình quá yếu, yếu đến nỗi không thể dùng nổi", Tô Minh lẩm bẩm với giọng nuối tiếc.

"Nhưng mình tin, chắc chắn sẽ có một ngày thực lực của mình sẽ tăng lên đến mức có thế dùng được kiếm này.

Sau đó sẽ mở được các đường đi phía bắc và phía đông”, Tô Minh đi ra khỏi đường đi phía tây, càng lúc càng mong đợi.


Có được thu hoạch từ con đường bên cánh cửa phía tây và phía nam, có thể đoán được lối đi phía bắc và phía đông chắc chắn không đơn giản.

Tô Minh lại bắt đầu ra tay, vẫn là kiếm.

Sau đó, mất tầm năm tiếng, lối đi phía bắc cũng được mở ra.

Vừa mở ra là một màu đen ngòm nhức mắt ập đến.

Vì Tô Minh có kho tàng huyết mạch nên thị lực vô cùng
khủng khiếp, vì vậy ở trong bóng tối anh cũng có thể nhìn như ban ngày.

Như bóng tối trước mặt đúng là khó hình dung.

Đến bản thân Tô Minh giơ năm ngón tay ra cũng không nhìn thấy gì.

Đúng lúc này!

"Cái gì vậy?", sắc mặt Tô Minh đột nhiên tái nhợt, anh theo bản năng nhìn xuống ngực mình.

Trước ngực mình là một thanh kiếm, một thanh kiếm
mỏng màu đen.

Kiếm mỏng đâm vào ngực anh, máu từ kiếm chảy xuống.

Còn trước mặt anh hiện giờ là một người- người kim loại toàn thân đều là màu đen.

Người này sống động như thật, không có bất cứ gì khác biệt với người bình thường.

Bất luận là cánh tay, chân hay ngũ quan, gương mặt, mọi thứ đều giống như người thật.

Nhưng người này không có hơi thở của sự sống và khí huyết, là khí tức của kim loại, toàn thân một màu đen sì.

Đây là một con rối kim loại.


"Năng lực ẩn giấu khủng khiếp!", Tô Minh lẩm bẩm, anh cảm thấy vô cùng chấn động và kinh ngạc.

Phải biết rằng, sau khi khởi động được một chút kho tàng huyết mạch thì trực giác và năng lực phản ứng của anh vô cùng khủng khiếp.

Trong tình huống bị đánh lén như này mà Tô Minh hoàn toàn không biết gì, đủ thấy con rối kim loại này ẩn giấu năng lực mạnh đến mức nào?
Nhưng cũng đúng lúc này, con rối kim loại ở trước mặt đột nhiên dừng lại, giống như cỗ máy bằng điện đột nhiên dừng lại.

"Cũng may hình như con rối kim loại này trải qua năm tháng dài nên tiêu hao 99% năng lượng trong cơ thể rồi, vì vậy lúc con đường bên cánh cửa phía bắc được mở ra, mặc dù nó có thể ra tay nhưng cũng chỉ phát huy được một nửa chiêu thôi".

Tại sao lại gọi là nửa chiêu? Bởi vì, mặc dù kiếm đánh lén của nó đâm vào ngực Tô Minh nhưng lại đâm không chuẩn.




 
Chương 497: Chỉ Nhận Một Người Chủ


Lưỡi kiếm vừa đâm vào
trong ngực, chí còn cách vị trí của tim gần 2cm nữa thì đột nhiên dừng lại.

Tất nhiên, chỉ như vậy thôi cũng khiến toàn thân Tô Minh toát mồ hôi rồi.

Cũng vì mình có kho tàng huyết mạch, có được khả năng phục hồi vết thương rất tốt nên chỉ cần tim mình không bị đâm nát, chỉ một vết thương nhỏ ở tim thì mình sẽ không chết được.

Nếu đổi lại là người khác, không có kho tàng huyết mạch mà tim có một vết thương nhỏ thì cũng chết chắc rồi?
"Coi như vẫn giữ được tính mạng", Tô Minh nuốt nước bọt, nói.


Tô Minh có thể đoán được thực lực của con rối trước mặt ít nhất cũng phải gấp trăm thậm chí vài trăm lần của mình.

Con rối mạnh đến nỗi bản thân Tô Minh còn không biết nó ở cảnh giới nào nữa.

Nếu con rối này có thêm một chút năng lượng hoặc ra thêm một chiêu nữa thì chẳng phải mình sẽ hóa thành tro luôn sao?
"Con rối này cỏ thể nhận ra
chủ của mình không? Nếu như nó vô chủ thì sao?", một giây sau, vết thương ở ngực Tô Minh đã hoàn toàn hồi phục, nhưng con rối kia đã nằm trên đất.

Nhìn kỹ lại mới phát hiện ra, thanh kiếm mỏng màu đen trong tay con rối lại hợp nhất với thân người nó.

Ngoài ra, trên thân con rối được tạo thành từ những mảnh kim loại nhỏ, tổ hợp của các kim loại cũng khá tinh xảo và phức tạp khiến người ta phải kinh ngạc.

"Biết đâu con rối này không phải là vật ở trái đất này", Tô
Minh ngồi xuống nghiên cứu kỹ con rối, một lúc lâu mới thở dài một cái, nghĩ.

Sau đó anh đi tìm phòng chính của con rối đó.


Anh từng đọc qua về con rối như này trong một cuốn sách cổ mà ông lão sưu tầm được, vì vậy cũng có hiểu biết đơn giản về nó.

Con rối phức tạp và mạnh hơn nữa thì đều có phòng chính.

Một khi tìm thấy phòng chính thì có thể xác định được con rối này có chủ nhân hay không?
Sau đó Tô Minh mất một tiếng mới tìm được một kết cấu nhỏ trong một đường may dưới nách trái của nó.

Lúc mở ra thì két một tiếng, sau đó chân phải của nó bật ra một hộp bí mật hình vuông.

"Vô chủ!", Tô Minh nhìn hộp bí mật với tâm trạng căng thẳng và mong đợi.

Trong hộp bí mật có một cái lõi, nhưng lõi đó hoàn toàn trống không như một tờ giấy trắng.

Điều này chứng tỏ con rối này không có chủ.

Bởi vì cái lõi này cả đời chỉ nhận một người chủ mà thôi.

Chỉ cần con rối này từng nhận chủ nhân khác thì nó sẽ không có giá trị gì với Tô Minh.


Thật không ngờ!
Tô Minh không do dự mà cắn vào ngón tay mình, một giọt máu chảy ra, sau đó nhỏ trên lõi đó.

Trong chớp mắt, trên lõi màu trắng trống không đó lóe lên ánh sáng màu đỏ.

Cái lõi này biến thành màu đỏ tươi.

Tô Minh cảm nhận được mình và con rối này đã có mối liên hệ.

Điều khiến Tô Minh kinh hãi hơn là một giây sau, cả phòng chính còn có hộp bí mật, còn có kết cấu để mở ra.

Nhưng tất cả đều bị đông đặc và biến mất, hòa vào với những kim loại khác trên người con rối này.




 
Chương 498: Gọi Nó Là Hắc Khôi


"Quả nhiên là lần đầu nhận chủ", Tô Minh vui mừng nói: "Hơn nữa, hiện giờ hộp bí mật, phòng chính và kết cấu đều biến mất, sau này nếu như có ai lấy được con rối này, muốn phá bỏ mối liên hệ giữa mình và nó cũng không được".

"Sau này, hoặc là con rối này bị người ta tiêu diệt hoàn toàn hoặc là mình bị người ta giết chết, còn không thì con rối này mãi mãi thuộc về mình", trên mặt Tô Minh nở nụ cười.

Lần này lại có thu hoạch lớn rồi!
"Có con rối này, chẳng phải mình sẽ là vô địch sao?"
Rất nhanh, Tô Minh lại ngây người ra bởi anh đã quên mất một việc.


Đó chính là!
Con rối này cần có năng lượng linh khí.

Nó giống như một cỗ máy cần phải có điện thì mới hoạt động được, nếu không thì cũng vứt đi.

Hơn nữa, dựa vào mối liên hệ giữa mình và con rối này thì có thể biết được, dùng đến nó một phút thì cần mất 100 viên linh thạch cực phẩm.

Đúng vậy!
Linh thạch cực phẩm!
"Linh thạch cực phẩm?", Tô Minh từng đọc cuốn sách cổ mà ông lão sưu tầm, trong đó có viết linh thạch được chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm và thần phẩm.

Tỉ lệ hoán đổi là 1:100
Mà linh thạch ở Huyền Linh Sơn toàn là linh thạch hạ phẩm.

Kể cả là linh thạch hạ phẩm thì cũng chẳng lấy được mấy viên ở chỗ thế lực hạng một ở Huyền Linh Sơn, chứ đừng nói đến các thế lực hạng hai hạng ba.


Linh thạch hạ phẩm được
coi là bảo bối hiếm có ở Huyền Linh Sơn.

Vậy thì 100 viên linh thạch cực phẩm tương đương với bao nhiêu? Bằng 10000 viên linh thạch thượng phấm, bằng 1 triệu viên linh thạch trung phẩm, bằng 100 triệu viên linh thạch hạ phẩm.

Lúc này Tô Minh muốn chửi tục cũng không được.

Lật tung cả trái đất này lên cộng hết lại cũng không tìm nổi 100 triệu viên linh thạch hạ phẩm.

Nói cách khác, nếu như tất cả các thế lực trên trái đất này bò hết linh thạch trong tay mình
ra, thậm chí là đào cả linh mạch ở sâu trong lòng trái đất cũng chẳng đủ để kích hoạt nổi con rối này một phút.

Tô Minh há hốc miệng kinh ngạc.

"Thứ này cả đời mình có cơ hội kích hoạt thử một lần không?", Tô Minh cười khổ lẩm bẩm: "Xem ra, trước đó con rối này còn không có nổi 0,001% năng lượng còn lại trong người nó chăng? Vì vậy mới huy động một chút năng lượng trong người nó thôi, nếu không thì mình đã chết từ lâu rồi?”
"Thu!", Tô Minh hít một hơi

thật sâu, sau đó thu con rối này vào trong nhẫn không gian.

Mặc dù không dám mong đợi sẽ dùng được con rối này nhưng ngộ nhỡ được thì sao?
Ngộ nhỡ sau này mình phất lên thì sao? Mình trở thành vị thần mạnh nhất trong vạn giới thì sao? Ngộ nhỡ mình dùng được nó thì sao?
Con người cũng phải có ước mơ chứ.

Sau đó Tô Minh cấn thận đi vào bên trong con đường ở cánh cửa phía bắc, nhưng từ đầu đến cuối anh không phát hiện ra cái
"Xem ra bảo bối trong con đường phía bắc chỉ có mỗi con rối kim loại màu đen thôi.

Đặt cho nó cái tên vậy, sau này gọi nó là Hắc Khôi".




 
Chương 499: Áp Lực Quá Lớn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tô Minh đi ra con đường đó để đến trước cửa đá của con đường phía đông.
"Con đường cuối cùng rồi, hy vọng có chút thu hoạch", Tô Minh lẩm bẩm.
Nói ra cũng phiền lòng thật!
Ma La Kiếm tạm thời không dùng nổi ở ba cánh cửa trước
đó, Hắc Khôi cũng tạm thời không dùng được.
Mặc dù mình hiểu được ‘tuyệt mệnh phong vân- chiêu đầu tiên của Thiên vẫn Kiếm nhưng vẫn chưa thể nắm bắt và vận dụng nó trong thời gian này.

Điều đó có nghĩa là hiện giờ không thể dùng được đồ tốt gì từ ba cánh cửa trước đó.
Sau đó, Tô Minh tốn mất 5 tiếng, cuối cùng cũng phá được cửa đá ở phía đông.
Vừa mở ra thì đột nhiên một bóng hình phiêu bồng như tiên nữ lao tới.
Tốc độ không nhanh nhưng kỳ lạ là Tô Minh cũng không tránh được.
Không chỉ không tránh được mà lúc này Tô Minh cũng có chút mất hồn.

Bởi vì đối phương quá đẹp.
Một vẻ đẹp khó có thể hình dung.
Vẻ đẹp không dùng từ gì để diên tả nổi.
Một vẻ đẹp khiến người khác tự ti và chấn động.
Tô Minh trơ mắt nhìn cô gái mặc váy dài màu trắng đẹp đến
mê người.


Cô ta giống như làn khói bay về phía mình rồi lao đến lông mày trên mặt anh.
"Thứ gì vậy?", sắc mặt Tô Minh tái nhợt, lẩm bẩm: "Mau tránh ra!"
Tô Minh ôm chặt đầu mình, thậm chí còn đập lên trán.
Đúng là có chút hoảng loạn.
Tận mắt nhìn thấy một người bay lơ lửng như một làn khói lao vào cơ thể mình, nếu đổi lại là người khác thì cũng kinh hãi.
"Đúng là yếu không thể tả
nổi", đồng thời lúc này, trong đầu Tô Minh vang lên một giọng nói.
Giọng nói mềm mại như búp bê nhưng lại vô cùng cao quý.

Chỉ nghe giọng nói thôi cũng đủ khiến người ta hình dung ra vẻ đẹp tuyệt sắc.
"Cô...!Cô...!Chính là cô gái mờ ảo ban nãy?", Tô Minh giật mình, cẩn thận hỏi, giọng nói vô cùng run rẩy, trên mặt toát hết mồ hôi: "Cô ở trong cơ thể tôi rồi ư?"
"Bổn cung chính là thiên nữ Tạo Hóa", cô gái thản nhiên nói.
Thiên nữ Tạo Hóa? Nghe cái

tên có vẻ kêu như chuông nhưng Tô Minh không biết thiên nữ Tạo Hóa này là thế lực gì và đến từ đâu?
"Thiên nữ tiền bối! Cô là người hay là quỷ? Có thể rời khỏi cơ thể tôi không?", Tô Minh nói với kiểu thương lượng.

Trực giác nói cho anh biết, đối phương vô cùng mạnh, mạnh đến nỗi không thể tưởng tượng được.
"Thiên nữ tiền bối! Cô là người hay là quỷ? Có thể rời khỏi cơ thể tôi không?", Tô Minh nói với kiểu thương lượng.

Trực giác nói cho anh biết, đối phương vô cùng mạnh, mạnh đến nỗi không thể tưởng tượng được.
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

***.


 
Chương 500: Bản Thân Vô Cùng Coi Trọng Nền Tảng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Không được!", thiên nữ Tạo Hóa không khách khí nói: "Máu tưoi của anh cũng thủ vị đấy,
bổn cung không thể nhìn thấu được.

Vì vậy bổn cung đoán anh không phải người đơn giản, vì vậy mới muốn tạm thời tĩnh dưỡng ở đây.

Nếu đổi là người khác thì họ không xứng.


Yên tâm đi, nếu bổn cung đã chọn tĩnh dưỡng trong linh hồn của anh thì nhất định sẽ cho anh một ít lợi ích, không chiếm không đâu".

Dường như để chứng minh là mình sẽ cho Tô Minh lợi ích gì đó nên một giây sau trong đầu Tô Minh đột nhiên xuất hiện một nguồn thông tin.

"Đại hoang vu quyền?"
"Đế cấp?"
Tô Minh giật mình.

Và cũng có chút hoang mang.

Phải mất mấy phút sau, anh mới lấy lại bình tĩnh nhưng suy nghĩ lại trở nên run rẩy.

Phẩm cấp võ kỹ gồm nhân, hoàng, huyền, địa, thiên!
Sau thiên là gì, anh cũng không rõ.


Cấp đế này, nhất định là xếp sau thiên?
"Tiền bối, cấp đế cao hơn cấp thiên không?", Tô Minh cấn thận đặng hỏi, hơi thở có chút ngập ngừng, trì độn.

"Cấp thiên là cái thứ rác rưởi gì chứ? Sau cấp thiên là cấp thần, sau cấp thần là cấp thánh, sau cấp thánh mới là cấp đế", Thiên nữ Tạo Hoá tức mình nói: "Anh bây giờ còn quá yếu, không thích hợp tu luyện những võ kỹ, công pháp mà bổn cung đang sở hữu, võ kỹ mức thấp nhất mà bổn cung có thể tìm thấy chính là "Đại hoang vu quyền", miễn cưỡng thì bây giờ cũng có thể tu luyện chiêu đầu tiên trong bộ quyền pháp này".

Tô Minh nín thở.

Mẹ kiếp!
Lại gặp đúng phải quái vật đáng sợ!
"Bây giờ, bổn cung sẽ nghỉ ngơi một lúc trong thần hồn thức hải của anh, không vấn đề gì chứ? Ngoài bộ "Đại hoang vu quyền” này ra, nếu có thời gian, bổn cung sẽ đích thân chỉ dạy cho anh".

"Không vấn đề gì, cô! cô muốn nghỉ ngơi trong đó bao lâu cũng được".


Tô Minh thật sự đã biến thành tên đệ tử sùng bái vô điều kiện rồi!
Chỉ cần mang ra một cuốn bí kíp Võ công cấp đế, đối lại la ai thì cũng sẽ trở nên như vậy mà thôi!
Võ kỹ cấp đế là thế nào ư? Nó giống việc bạn bống nhiên được một mỹ nhân quẳng cho 100 tỉ, sau đó còn nói muốn ở chung với bạn, có 100 tỉ trong tay, dẫu có biến thành kẻ cuồng si thì đã sao chứ?
Huống hồ, Tô Minh còn nghi ngờ, mỹ nhân tuyệt thế này, nếu như còn ở thời kỳ đỉnh cao, có lẽ chỉ cần một ánh mắt thôi, cũng đủ huỷ diệt cả gần chục cái trái đất rồi!
Nếu người ta đã để ý tới
mình, thì bản thân cũng chẳng có tư cách mà từ chối!
Cho dù đối phương bây giờ chỉ còn lại là một mảnh thần hồn, nhưng nếu muốn giết chết mình cũng dễ như trở bàn tay!
"Được rồi, bốn cung cần phải nghỉ ngơi đã, anh lo mà tập luyện nâng cao năng lực bản thân đi, mau chóng rời khỏi cái cấp độ thấp nhất này đi, nhanh nhanh mà thăng lên cấp trung,
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

***.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top