Đỉnh Cấp Tông Sư

Dịch Full 

Chương 440: Đúng Là Phải Cảm Ơn Nhà Công Tôn Nhà Họ Cơ Nhà Họ Ngụy


Tô Minh dễ dàng đứng lên.
Trong lúc anh đứng lên thì 49 quan tài màu đồng đỏ ở dưới lòng đất lập tức hóa thành bột vụn và các mảnh vỡ, dường như vừa trải qua hàng trăm triệu năm phong hóa.
"Kho tàng huyết mạch của mình đã hấp thụ sạch sẽ toàn bộ năng lượng ẩn chứa trong 49 cỗ quan tài này mà không để lại một chút năng lượng nào, dã man thật", khóe môi Tô Minh giật giật.
"Nhưng dường như bản thân mình chẳng có thu hoạch gì mà đều bị kho tàng huyết mạch nuốt trọn".
Nhưng rất nhanh trên mặt Tô Minh toát lên vẻ kinh ngạc, sau đó lại biến thành vẻ ngây ngô.
Quả thật cảnh giới của mình không đột phá nhưng mình có thể cảm nhận được kho tàng huyết mạch đã có thu hoạch lớn.


Thậm chí chỉ cần mình có ý thì đều có thể vận dụng được kho tàng huyết mạch này.
Phải biết rằng, trước đây mình phải đối mặt với nguy
hiểm, máu tươi sục sôi thì kho tàng huyết mạch mới chủ động kích hoạt.
"Ha ha...", Tô Minh cười như điên như dại.
Mình lãi rồi!
Lãi lớn rồi!
Trước đây mỗi lần chiến đấu Tô Minh đều vô cùng phiền não.

Bởi vì rõ ràng có kho tàng huyết mạch nhưng đều không dùng được.

Lúc nào cũng phải đợi đến khi cái chết cận kề thì mới bị động kích hoạt được.
Đúng là không vui chút nào!

Có nằm mơ Tô Minh cũng muốn được chủ động điều khiển kho tàng huyết mạch.
Bây giờ thì hay rồi!
Đúng là khổ tận cam lai!
Giấc mơ thành hiện thực rồi!
"Xem ra trước đây kho tàng huyết mạch đói quá nên không có sức lực tỉnh táo ở trạng thái bình thường, lúc nào cũng như kiểu buồn ngủ.

Chỉ khi mình gặp nguy hiểm mới đánh thức và kích hoạt được nó.

Còn bây giờ, sau khi hấp thụ được năng lượng trong 49 cỗ quan tài kia thì kho tàng huyết mạch có sức
lực hơn, không đói nữa, vì vậy không còn ngủ mê nữa”.
"Đúng là phải cảm ơn nhà Công Tôn, nhà họ Cơ, nhà họ Ngụy", ánh mắt Tô Minh toát lên sát ý lạnh thấu xương.
Không nghĩ cũng biết, việc Tây Lâm Sát trận được kích hoạt chắc chắn có liên quan đến ba nhà này.
"Cũng may có kho tàng huyết mạch!", Tô Minh không kìm nổi mà than thở, cũng cảm thấy vô cùng nguy hiểm.


Nhìn lại đám xác chết xung quanh thì không biết có bao nhiêu cường giả và thiên tài bj nhốt đến chết
ở nơi này.

Biết đâu, ở đây có rất nhiều người còn có thực lực mạnh hơn mình.
Nếu như không có kho tàng huyết mạch thì Tô Minh có một trực giác mãnh liệt là mình cũng bị nhốt đến chết ở đây chứ không thể nào thoát khỏi trọng lực kinh khủng này.
"Còn có bốn cửa đá!”, Tô Minh không lập tức rời khỏi đây, ánh mắt anh lóe lên có chút mong đợi.

Có lẽ trong bốn cửa đá này còn có càn khôn khác.
ở núi Đông Tự của Huyền


 
Chương 441: Xin Hai Cô Đợi Một Chút Đế Chúng Tôi Đi Báo Cáo Với Đại Trưởng Lão


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Linh Sơn...
Huyền Linh Sơn có tổng cộng 1479 ngọn núi lớn nhỏ, và trong đó có bốn ngọn núi cao nhất là núi Đông Tự, núi Tây Vân, núi Nam Hồng, núi Bắc ổ.
Bốn ngọn núi này đều có bốn thế lực chiếm lĩnh, và bốn thế lực này chính là thuộc thế lực siêu hạng nhất nổi tiếng ở Huyền Linh Sơn.
Trong đó, Huyền Thanh Tông tọa lạc ở núi Đông Tự.
Núi Đông Tự rất cao, cao hơn 6000m.


Nếu đứng ở dưới chân núi thì không thể nhìn thấy đỉnh núi.

Bởi vì bắt đầu từ lưng chừng núi đã bị tầng mây che phủ.
"Huyền Thanh Tông tọa lạc ở nửa sườn núi Đông Tự’, Tiêu Nhược Dư nói rồi chỉ lên bên trên, trên mặt toát lên vẻ kính sợ: "Từ chân núi trèo lên phải trèo hơn mười ngàn bậc".
Lúc này Diệp Mộ Cẩn đã bắt đầu leo lên mà không nói nhiều.
Sau đó Tiêu Nhược Dư cũng leo theo.
Hai cô gái đều là tu giả võ đạo nên việc leo núi không làm khó đươc ho.
Tốc độ leo của họ cũng khá nhanh, chỉ mất một tiếng đã đến nửa sườn núi.
Vào được nửa sườn núi đó, sắc mặt Diệp Mộ Cẩn biến đổi, cô ta quá chấn động.
Bởi vì nửa sườn núi là một bãi khai hoang, gần như không nhìn thấy tảng đá bằng phẳng nào.

Diện tích cũng rất lớn, đứng bên này nhìn không thấy bên kia, dường như mình đang lọt vào giữa núi Đông Tự.
Trên những tảng đá bằng phẳng có những cấu trúc kiểu căn gác xếp ngay ngắn, sương mù mờ ảo, cây xanh mọc xung
quanh, như chốn tiên cảnh.

Những điều này không quan trọng, quan trọng là trên những tảng đá bằng phẳng ở giữa sườn núi này giống như bị đao kiếm to lớn bổ ra.

Nếu không thì dựa theo địa hình của núi Đông Tự, làm sao giữa sườn núi lại có một tảng đá tự nhiên xuất hiện thế này?
"Nghe nói đây là nơi mà vị tố sáng lập của Huyền Thanh Tông dùng một kiếm bổ ra", Tiêu Nhược Dư nói.
Sao có thể?", Diệp Mộ Cấn
kinh ngạc hỏi lại.
"Mấy chục triệu năm trước, khi linh khí trong trái đất vẫn còn nhiều, lúc đó yêu nghiệt xuất hiện tràn lan.

Những cường giả lúc đó còn làm được những việc như dời non lấp biển cơ", Tiêu Nhược Dư nói tiếp: "Theo những gì ghi chép trong cuốn sách cổ ở đấu giá Tứ Đỉnh của chúng tôi thì vị tổ sáng lập ra Huyền Thanh Tông quả thật là một kiếm tu mạnh ngoài sức tưởng tượng, ở thời đại của ông ta mà một mình ông ta đã là vô địch, dường như tung hoành khắp thiên hạ.

Thậm chí có truyền thuyết nói rằng, cuối cùng vị tổ đó đã bay lên nơi khác thuộc tầng võ đạo cao hơn".
Đúng lúc này...
"Ai vậy?", một giọng nói vang lên.

Cách đó không xa có hai người trẻ tuổi mặc võ phục cầm kiếm dài trong tay nhanh bước tiến lại.

Hai người tầm hơn 20 tuổi là cùng, đế tóc dài, cách ăn mặc giống kiểu cổ trang.
Bước chân của hai người rất đặc biệt, tốc độ rất nhanh hơn nữa có chút phiêu bồng, dường như chân không chạm đất.
Ngoài ra, hai người này đang ở cảnh giới tông sư sơ kỳ.
"Tôi là Tiêu Nhược Dư, hội trưởng của hội đấu giá Tứ Đỉnh", Tiêu Nhược Dư nói, rồi chỉ sang Diệp Mộ Cấn, nói: "Cô ấy là bạn cũ của đại trưởng lão Lữ Chân Tuân của Huyền Thanh Tông các người, hôm nay cô ấy đến thăm đại trưởng lão".
Hai đệ tử của Huyền Thanh Tông nhìn kỹ Tiêu Nhược Dư và Diệp Mộ Cẩn, trong lòng thấy rung động.

Quả thật hai
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư
.


 
Chương 442: Tôi Tên Là Dương Truy Đệ Tử Chân Truyền Của Huyền Thanh Tông


Diệp Mộ Cẩn sốt sắng định đi thẳng vào bên trong nhưng bị Tiêu Nhược Dư ngăn lại: "Không được sự cho phép mà tự ý xông vào Huyền Thanh Tòng thì sẽ bị coi là kẻ xâm lược và bị giết ngay đó".

"Nhưng tòi thật sự rất sốt ruột", Diệp Mộ Cẩn cắn răng, nói.

Đúng lúc này!

"Chào hai cô gái!", một giọng nói cách đó không xa truyền lại.

Tiêu Nhược Dư và Diệp Mộ Cẩn quay đầu lại nhìn thì thấy một người thanh niên tầm 24, 25 tuổi mặc võ phục của đệ tử Huyền Thanh Tông, sau lưng còn đeo một thanh kiếm nặng.

Người con trai với tướng mạo tuấn tú, trên mặt mang theo nụ cười.

Anh ta rất biết khống chế khí tức của mình, khiến cho người ta có cảm giác nguy hiểm cực độ.

"Cảnh giới tôn giả hậu kỳ?", trong đòi mắt đẹp của Tiêu Nhược Dư toát lên vẻ chấn động.

Huyền Thanh Tòng quả
nhiên là Huyền Thanh Tông, đúng là mạnh khủng khiếp, ở độ tuổi này mà có thực lực mạnh thế, đúng là dọa người.


Kể cả những trưởng lão và tông chủ có thực lực hạng một ở Huyền Linh Sơn thì cũng chỉ ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ thòi.

Vậy mà đệ tử trẻ tuổi như này ở Huyền Thanh Tông đã!
Đúng là không hổ danh là một trong bốn thế lực siêu hạng nhất.

Dương Truy ngây người ra một lát, mặc dù chỉ là sự say nắng chớp nhoáng.

"Đẹp vậy?", Dương Truy không dám tin.

Vẻ đẹp của Tiêu Nhược Dư và Diệp Mộ Cẩn đúng là trong triệu người có một.


"Tôi tên là Dương Truy, đệ tử chân truyền của Huyền Thanh Tông.

Hai cò có chuyện gì cứ nói với tôi", Dương Truy lên tiếng nói, giọng nói khá thu hút.

Anh ta vừa nhìn đã đế ý ngay Diệp Mộ Cấn.

Khí chất của Diệp Mộ Cẩn rất hợp với thẩm mỹ của anh ta.

.


 
Chương 443: Không Tiện Nói!


"Đệ tử chân truyền? Chẳng trách lại lợi hại đến vậy?”, Tiêu
Nhược Dư lẩm bẩm một câu.

Thòng thường, đệ tử chân truyền của một thế lực cũng chỉ có ba đến năm người, cơ bản đều là những người được chọn làm thiếu tông chủ.
"Tôi muốn gặp đại trưởng lão", Diệp Mộ Cẩn lên tiếng nói: "Chúng tòi đợi ở đây nửa tiếng rồi mà người đi báo cáo ban nãy vẫn chưa quay lại".

"Gặp đại trưởng lão?", Dương Truy có chút kinh ngạc.

Đại trưởng lão có thực lực vô cùng mạnh, gần như ngang tầm với tông chủ, có địa vị rất cao ở Huyền Thanh Tông.

Hơn nữa đại trưởng lão có tính cách quái dị,
không dễ tiếp xúc, rất ít người dám đến thăm ông ta.

Vậy mà hai cô gái tuyệt sắc này lại đến thăm, đúng là kỳ lạ!
"Không biết hai cô tìm đại trưởng lão có việc gì?", Dương Truy hỏi lại.
"Không tiện nói!", tất nhiên là Diệp Mộ Cẩn không thể nói thẳng ra.

"Tôi hiểu! Mời hai vị cùng tôi đi vào trong, tòi sẽ dẫn hai người đi tìm đại trưởng lão”, Dương Truy nói rồi làm tư thế tay: "Mời!”
Hai cô gái do dự một lát nhưng cuối cùng vần đồng ý đi
cùng Dương Truy vào bên trong Huyền Thanh Tông.
Thật sự là thời gian quá cấp bách.

Vào được tông môn, đầu tiên phải đi qua võ trường rất lớn, trên võ trường cũng có rất nhiều đệ tử.
Sự xuất hiện của Diệp Mộ Cấn và Tiêu Nhược Dư thu hút vô số ánh nhìn, dù sao thì cũng tại họ quá xinh đẹp.
Cũng có nhiều người bước lại chào hỏi Dương Truy.
"Đi qua võ trường, rất nhanh sẽ đến nơi ở của đại trưởng lão”, trên đường đi, Dương Truy giới
thiệu cho hai cò gái về Huyền Thanh Tông, thể hiện ra vẻ lịch thiệp, nụ cười thì hiền hòa.

Anh ta cũng không vội.

Người con gái mà anh ta để ý đến thì sẽ không chạy được, vì vậy trước tiên cứ đế lại ấn tượng tốt đã rồi tính sau.
Diệp Mộ Cấn và Tiêu Nhược Dư đều đang để tâm đến việc sớm được gặp đại trưởng lão nên gần như chỉ đáp lại Dương Truy mấy câu cho có.
Khi thấy sắp đi qua võ trường thì đột nhiên có ba người đi đến trước mặt họ.
Hai người con trai và một cô gái.
Hai người con trai là hai đệ tử trẻ tuổi đi báo cáo ban nãy..


 
Chương 444: Cò Uống Say À Chuyện Quan Trọng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Còn cò gái mặc váy dài màu tím, dáng người cao ráo, trang điểm khá gợi cảm, nhan sắc xinh đẹp, toàn thân toát ra vẻ cao quý, yêu kiều và cũng có chút ngang tàn.
"Tam sư huynh!", cô gái vừa nhìn thấy Dương Truy thì nhanh bước đi lên trước với nụ cười vui vẻ.

Nhưng vừa đi đến bên cạnh Dương Truy và nhìn thấy Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư thì vẻ mặt cảnh giác và thù địch: "Hai
người muốn gặp ông tôi?”
Cô ta tên là Lữ Thanh Thanh, cháu gái của đại trưởng lão Lữ Chân Tuân.
Trong lớp thanh niên ở Huyền Thanh Tông thì cô ta có địa vị rất cao.


Thứ nhất là về thân phận; thứ hai là nhan sắc và thứ ba là thiên phú võ đạo.
Lữ Thanh Thanh thích Dương Truy, cả Huyền Thanh Tông ai cũng biết chuyện này.
Đây cũng là lý do tại sao mà khi cô ta nhìn thấy Dương Truy dẫn theo hai cò gái xinh đẹp như này đến thì cô ta lập tức thế hiện
ra vẻ cảnh giác và thù địch.
Trước đó, hai đệ tử đến báo cáo là có người muốn gặp ông nội cô ta.

Cô ta vì không muốn quấy rầy ông nội nên định tự mình đi xem sao.
Không phải ai cũng có tư cách gặp ông nội.

Huống hồ, ông nội cô ta đang bận chăm sóc cây trà Bách Niên Sơn nên không thích người khác quấy rầy.
"Đúng vậy! Chào cô Lữ!”, Diệp Mộ Cẩn có chút kích động, bởi đối phương là cháu gái của Lữ Chân Tuân, vậy thì có nghĩa là sắp được gặp ông ta rồi.

Diệp
Mộ Cẩn lại nói: "Chào cô Lữ! Tòi là Diệp Mộ Cẩn! Tôi có chuyện quan trọng muốn gặp Lữ tiền bối".

"Ha ha...", Lữ Thanh Thanh cười khì khì, nói: "Cò uống say à? Chuyện quan trọng? Cứ cách một thời gian lại có người lấy lý do là có chuyện quan trọng muốn gặp ông tôi.

Có thể đối sang lý do khác mới mẻ hơn không?"
Vốn dĩ nếu tâm trạng cô ta tốt thì chỉ cần nói với ông nội một tiếng và bảo ông ta đi gặp hai cô gái này là được.
Tiếc râng hai người này đã
chọc giận cô ta.
Hừm!
Tròng như hồ ly tinh quyến rũ người khác thế kia.

Nhìn kìa! Ngay cả Tam sư huynh cũng đích thân dẫn hai người đến, đều nhìn các người suốt nhưvậy, chẳng phải là bị hớp hồn rồi sao?
Vì vậy, cô ta thấy không vui, thấy chướng mắt với Tiêu Nhược Dư và Diệp Mộ Cẩn.
"Ông nội tôi và Lữ tiền bối là bạn cũ", Diệp Mộ Cẩn vội nói: "Cô Lữ! Nhờ cô nói với Lữ tiền bối một tiếng, nói rằng cháu gái
của bạn cũ đến thăm".
"Cháu gái của bạn cũ?", Lữ Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, nói: "Đúng là giỏi bịa chuyện.


Theo như tôi biết thì ông nội tôi không có bạn bè gì sất".
Dương Truy cũng nghi ngờ là Diệp Mộ Cấn nói dối.

Bởi vì, với tính cách của Lữ Chân Tuân thì cả Huyền Thanh Tông đều biết.

Ông ta vò cùng lập dị, chưa từng nghe nói là ông ta có bạn bè gì.
"Cò...", Diệp Mộ Cẩn thật sự có chút sốt sắng, cắn mõi, do dự một lát nhưng vẫn nói tiếp: "Cò Lữ! Ông nội tôi là Diệp Thành
Bang, năm đó đã từng cứu mạng Lữ tiền bối".
Diệp Mộ Cấn đành phải nói ra.
Lữ Thanh Thanh nghe thấy vậy thì ngây người ra, sau đó thì...
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư



 
Chương 445: Đừng Ở Đây Nói Dối Để Tự Chuốc Nhục Nhã Nữa Cút Đi!


Nói dối mà không biết ngượng! Nghe một cái là đã biết ngay rồi! Lẽ nào trước khi nói dối mà cũng không tìm hiểu thông tin về đại trưởng lão sao?
"Cò Diệp đây nói là, ông nội của cò ta từng cứu mạng của ông nội tòi", nói xong, Lữ Thanh Thanh đột nhiên cười lờn.

khắp cả võ trường.


Lúc đầu những đệ tử đang tập luyện đều ngây người ra, sau đó là những tràng cười chế giễu.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, đều với thần sắc tiếc nuối.

Tiếc cho một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nhưng đầu óc lại có vấn đề, đến cả nói dối cũng không biết cách, đây chẳng phải là cô gái ngốc hay sao? Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn có chút ửng đỏ.

Đó là sự phẫn nộ.

Cô ta tức giận nắm chặt nắm đấm.
Lúc này, những tiếng cười chế giễu, cả những ánh nhìn như nhìn một kẻ ngốc khiến cô ta cảm thấy lưng mình như có cây kim đâm vào.

Cò ta đã bao giờ phải chịu nhục nhã như này đâu?
"Tam sư huynh nhìn thấy chưa? Chỉ xinh đẹp cũng vô dụng? Võ đạo bình thường, trí

khôn cũng chả có, đã thế chỉ giỏi bịa chuyện nói dối...", Lữ Thanh Thanh nhướn mày lên quét nhìn Diệp Mộ Cẩn một cái, sau đó lại nhìn Dương Truy, nói.
Dương Truy không kìm nổi mà lắc đầu cười khổ.
Mặc dù Lữ sư muội nói năng khó nghe nhưng đó đều là sự thật.
Con gái ý mà...!Nếu chỉ có mỗi nhan sắc thì cũng không có gì thú vị cả!
ít nhất phải xem ở Huyền Linh Sơn có được yêu mến không? Nhan sắc chỉ là một khía
cạnh, còn phải suy xét đến thiên phú võ đạo và bối cảnh thân phận nữa.
Trước đó anh ta thật sự rung động trước vẻ đẹp của Diệp Mộ Cấn.

Anh ta cảm thấy đây là cò gái đẹp tuyệt sắc, đẹp đến mê người.
Nhưng lúc này thì cũng vơi bớt hứng thú rồi.
"Cô Diệp! Đừng ở đây nói dối để tự chuốc nhục nhã nữa, cút đi!", Lữ Thanh Thanh nói với giọng lạnh lùng.

"Cô...", Diệp Mộ Cấn tức đến mức muốn bùng nổ, cò ta định
nói đến cùng nhưng Tiêu Nhược Dư kéo cánh tay lại, nói: "Mộ Cẩn! Chúng ta đến cầu xin người ta mà, Tò Minh còn chưa biết sống chết thế nào nữa".
Tiêu Nhược Dư nhắc nhở Diệp Mộ Cẩn.

Hiện giờ cô ta đã gọi Diệp Mộ Cấn là Mộ Cấn chứ không phải là cô Diệp.

Dù sao thì hai người cũng từ Đế Thành đến Huyền Linh Sơn, cũng coi như là nửa bạn bè fôi, huống hồ còn có mối quan hệ với Tò Minh nữa.
Diệp Mộ Cẩn lúc này mới cố kìm nén lửa giận trong lòng.


 
Chương 446: Lẽ Nào Cô Gái Này Nói Là Thật


Đúng vậy! Tò Minh đang bị
nhốt trong Tây Lâm Sát trận, còn chưa biết sống chết thế nào, không được chậm trễ một giây một phút nào.
Hiện giờ, hy vọng duy nhất có thế cứu Tô Minh chính là Huyền Thanh Tòng, vì vậy mình chịu chút sỉ nhục và chế giễu thì có làm sao?
Cứu được Tô Minh mới là điều quan trọng nhất.

"Cô Lữ! Tôi không hề nói dối! Tòi xin thề! Tòi còn có tín vật nữa”, Diệp Mộ Cấn vốn định sau khi gặp được Lữ Chân Tuân thì mới lấy tín vật ra.

Nhưng bây giờ, nếu cô ta không lấy ra thì
không gặp được Lữ Chân Tuân, đến lúc đó còn nói được gì nữa?
Diệp Mộ Cẩn lấy ra lệnh bài cổ kính.
"Tín vật?”, Lữ Thanh Thanh vẫn cảm thấy hài hước, cò ta cảm thấy cò gái lừa đảo này cũng lì đòn thật.
Cô ta quét nhìn lệnh bài trong tay Diệp Mộ Cẩn.

Nhưng vừa nhìn thì sâu thẳm trong đôi mắt đẹp không ngừng run rẩy.
Người khác có thể không biết nhưng cô ta là cháu gái nên chắc chắn từng nhìn thấy ông nội mình thường mang trên

người miếng ngọc bội y hệt lệnh bài trong tay Diệp Mộ Cấn.
Lữ Thanh Thanh nhìn kỹ Diệp Mộ Cấn, trong lòng thầm nghĩ: "Lẽ nào cô gái này nói là thật?"
Cô ta có chút do dự, không biết có nên nói với ông nội không?
Nhưng nỗi do dự này rất nhanh đã bị cô ta dập tắt.
Trước tiên chưa nói đến việc cô ta ghét và ghen tỵ với nhan sắc này.

Mà ngay cả không ghét thì đứng dưới góc độ của ông nội thì cũng không thế thừa
nhận lệnh bài này.

Nếu không thì có khác nào thừa nhận sự thật như cô gái kia nói là ông nội cò ta từng cứu ông nội mình.


Như vậy chẳng khác nào làm ảnh hưởng đến hình tượng của ông nội.
ở Huyền Thanh Tòng và cả Huyền Linh Sơn, ông nội gần như được coi là vô địch, làm sao có thế vì một cô gái lạ lẫm mà làm tổn hại đến hình tượng được?
Ngoài ra, vừa nhìn là đã biết cô gái này đến có việc cần nhờ ông nội mình, chắc chắn đến 90% là làm phiền ông nội.

Nếu đã không phải là chuyện tốt thì
càng không thể đồng ý..


 
Chương 447: Nhưng Hiện Giờ Cô Đang Nhờ Tòi Giúp Đúng Không


Vì vậy, Lữ Thanh Thanh ôm miệng, cười nói: "Khì khì! Tấm lệnh bài không biết lấy ở đâu mà cũng được gọi là tín vật ư? Có cần ngây thơ đến mức đó không? Không phải cô nhặt bừa một viên đá trên đường rồi nói đó là tín vật đấy chứ?”
Diệp Mộ Cẩn như muốn mắng người.

Ban nãy cô ta có để ý thấy sắc mặt biến đổi của Lữ Thanh Thanh khi nhìn thấy lệnh bài này, rõ ràng là đối phương nhận ra nhưng sao lại không thừa nhận?
Diệp Mộ Cẩn cắn răng, cảm

thấy vò cùng uất ức, phẫn nộ.

Cò ta nhìn chằm chằm vào Lữ Thanh Thanh.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Sao? Không lừa được người nên định ra tay sao? Cho cô 10 lá gan thì cò có dám không? Vò dụng!”, Lữ Thanh Thanh lập tức thấy phẫn nộ, trừng mắt nhìn lại Diệp Mộ Cấn rồi quát lớn.
Diệp Mộ Cẩn cắn chặt răng, cố đè nén lửa giận và tủi nhục, kiên cường nói: "Cô Lữ! Tòi không biết tôi đắc tội gì với cô, nếu tòi làm gì sai thì tôi...!Tòi xin lỗi! Chí mong cô ‘đại nhân không chấp kẻ tiếu nhân’, đừng làm khó một người nhưtôi.

cảm ơn
cô".
Rõ ràng Diệp Mộ Cẩn tức phát điên, tức đến nồi muốn mắng người nhưng cô ta vẫn rất lý trí.
Cô ta cố kìm nén, thậm chí còn khom người thật sâu nói năng nhẹ nhàng.
Hiện giờ phải chịu bao nhiêu uất ức cũng được, chỉ cần có thể gặp được Lữ Chân Tuân.
"Cũng biết nhẫn nhịn đấy!", Lữ Thanh Thanh thầm nghĩ, trên mặt toát lên vẻ tàn nhẫn.

Sau đó, trên mặt Lữ Thanh
Thanh toát lên vẻ do dự, nói: "Cô Diệp! Xem ra cô cũng biết nhẫn nhịn và có thành ý đấy, tôi bị cô làm cho dao động rồi.

Nói thật, mặc dù tôi vẫn cảm thấy lời cô nói không chắc chắn lắm nhưng tôi vẫn quyết định đi nói với ông nội giúp cô, nhưng...".
"Nhưng gì cơ?", Diệp Mộ Cấn có chút kích động, hỏi lại.
"Nhưng, hiện giờ cô đang nhờ tòi giúp đúng không?", Lữ Thanh Thanh nghiêm túc, chớp mắt nói.
Diệp Mộ Cẩn gật đầu.
Đúng là cô ta đang nhờ Lữ
Thanh Thanh đi thòng báo với ông nội cô ta để ông nội cô ta gặp mình.
Nếu không, có Lữ Thanh Thanh ở đây ngăn cản thì những người khác cũng không dám đi.
Diệp Mộ Cẩn cũng không muốn lãng phí thời gian, từng giây từng phút đều là sinh mạng.


Cô ta thật sự sốt ruột vô cùng.
"Nếu đã là nhờ thì...!Ha ha!
Thái độ của cô có vấn đề đó.

Theo như tòi biết, nhờ người khác thì phải quỳ xuống đất mới đúng", Lữ Thanh Thanh cuối cùng cũng lòi đuôi cáo ra, nói ra mục đích của mình.
Đúng thế! Cô ta thật sự muốn sỉ nhục Diệp Mộ Cẩn.

Cô ta muốn sỉ nhục trước mặt Tam sư huynh.
Để cho Tam sư huynh tận mắt nhìn thấy con kiến không biết từ đâu đến này đê tiện như nào?.


 
Chương 448: Tiêu Nhược Dư Ư Chưa Nghe Nói Bao Giờ


Như vậy thì Tam sư huynh sẽ hoàn toàn hết hứng thú với cô ta?
"Sư muội...!Chuyện này...", Dưong Truy theo bản năng định nói giúp Diệp Mộ Cấn mấy câu, bởi vì yêu cầu của Lữ Thanh Thanh có chút quá đáng, theo kiểu đang bắt nạt người khác.
"Tam sư huynh thương hoa tiếc ngọc sao?", Lữ Thanh Thanh trực tiếp ngắt lời của Dương Truy rồi cười nói.
Dương Truy không lên tiếng thì còn đỡ, chứ nói ra câu này thì lại phản tác dụng.

Lúc này, ánh mắt Lữ Thanh Thanh nhìn Diệp Mộ Cấn càng lúc càng lạnh lùng: "Muốn nhờ tôi, vậy thì quỳ xuống".
Sắc mặt Diệp Mộ Cấn tái nhợt đi.
Cô ta nắm chặt nắm đấm khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Cô ta như đang nín thở.
"Cô Lữ! Cô ấy chỉ muốn gặp ông nội của cô một lát thôi mà, chứ không có yêu cầu gì khác, coi như cò Lữ nể mặt Tiêu Nhược Dư tòi một chút được không?", Tiêu Nhược Dư chắp
tay, khom người, cuối cùng cũng
lên tiếng.

"Tiêu Nhược Dư ư? Chưa nghe nói bao giờ?”
"Hội trưởng hội đấu giá Tứ Đỉnh", Tiêu Nhược Dư đành phải nói ra thân phận thật.
"Chính là hội trưởng như con rối đó à? Ha ha...!Đừng nói cò chỉ là một con rối, ngay cả khi cô là hội trưởng thật sự của hội đấu giá đó thì thể diện của cô cũng không là gì đâu.

Hội đấu giá Tứ Đỉnh là cái thá gì? So với Huyền Thanh Tông của tôi thì cũng chỉ là con kiến thòi”, Lữ Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng
mà nói không nếtình.
Tiêu Nhược Dư cũng bị tức đến nỗi khó thở.
Cô ta định lên tiếng phản bác nhưng bị Diệp Mộ Cẩn ngăn lại.

"Được! Tôi quỳ!", Diệp Mộ Cẩn ngẩng đầu lên nhìn Lữ Thanh Thanh nói từng chữ.

Người ta từng nói cái quỳ gối của đàn ông quý như vàng.

Nhưng cô ta là con gái nên không vấn đề gì.
Huống hồ, kể cả cái quỳ gối có quý giá đến đâu, chỉ cần cứu được Tô Minh thì cô ta đều bâng lòng.


 
Chương 449: Cám Ơn Cảm Ơn Cô


Lữ Thanh Thanh có chút kinh ngạc, rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông ở võ trường cũng có chút kinh ngạc.
"Cô Diệp...", Tiêu Nhược Dư nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, định nói gì đó nhưng lúc này Diệp Mộ Cẩn đã quỳ xuống rồi.
Phụp!
Hai gối quỳ trên đất!
Quỳ trước mặt Lữ Thanh Thanh.

"Cô Lữ! Tôi quỳ xuống cầu
xin cô đưa tín vật này cho ông nội cô, nói rằng cháu gái của bạn cũ đến thăm, cầu xin cô đấy!", trong giọng nói của Diệp Mộ Cấn có chút run rẩy.

Cô ta giơ tay lên đưa tín vật trong tay cho Lữ Thanh Thanh.
Lúc này, Lữ Thanh Thanh thật sự thấy do dự.
Cô ta hoàn toàn không thế ngờ Diệp Mộ Cẩn lại kiên trì như vậy.

Cô ta tưởng rằng Diệp Mộ Cẩn sẽ không bao giờ quỳ xuống.
Lúc này cô ta đúng kiểu cưỡi hố khó xuống.
Từ tận sâu trong đáy lòng, cô ta không hề muốn đi thông báo cho ông nội.


Nhưng nếu không đi thì là nói lời không giữ lời.

ở trước mặt bao nhiêu đệ tử của Huyền Thanh Tông mà làm vậy thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng.
Cò ta trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng lên tiếng: "Cô có thể quỳ xuống cầu xin tôi, có thế thấy là cô rất có thành ý.

Đưa tín vật cho tôi, tôi đi thông báo cho ông nội.

Nhưng cô cứ quỳ ở đây không được đứng lên.


Hừm! Nếu dám đứng lên thì đừng mơ gặp được ông nội tôi".
“Cám ơn, cảm ơn cô...", Diệp
Mộ Cấn kích động đến nỗi sắc mặt đỏ ửng, liên tục nói mấy tiếng cảm ơn, sau đó đưa tín vật cho Lữ Thanh Thanh.
Lữ Thanh Thanh xoay người rời đi, cò ta đi về nơi ở của đại trưởng lão.
Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua.
Đối với Diệp Mộ Cấn mà nói, một phút một giây dài như vài năm.
Cô ta thấy sốt ruột..


 
Chương 450: Cô Lữ! Lữ Tiền Bối Đâu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vô cùng sốt ruột.

Bởi vì thời gian chính là sinh mạng.

Tâm năm phút sau Lữ Thanh Thanh quay lại.


"Cô Lữ! Lữ tiền bối đâu?", Diệp Mộ Cấn vội hỏi.

"Ha ha! ông tôi không gặp.

Ông tòi nhìn qua tín vật cô đưa, ông bảo là giả, ông không quen tín vật này", Lữ Thanh Thanh tiện miệng nói.

Tất nhiên đây chỉ là nói dối.

Cô ta có đến nơi ở của đại trưởng lão nhưng không hề gõ cửa phòng nên ông nội cô ta không biết.

Vần là câu nói đó, cò ta không muốn để ông nội biết đến sự tồn tại của Diệp Mộ Cẩn.


Nhưng cò ta cũng không thế nuốt lời trước mặt mọi người, vì vậy cò ta mới nghĩ ra cách này.

Đúng là vò cùng logic!
Câu nói của Lữ Thanh Thanh vừa dứt thì những đệ tử ở Huyền Thanh Tông ban đầu tin Diệp Mộ Cẩn, lúc này đều chế giễu: "Xinh đẹp như này mà không ngờ không nói câu nào thật cả, đúng là kẻ lừa đảo".

"Tôi bảo rồi mà, làm sao đại
trưởng lão lại từng gặp nguy hiếm đến tính mạng được? Lại còn được người khác cứu mạng nữa chứ? Câu chuyện này không buồn cười chút nào".

"Lần này đúng là quỳ vô ích rồi, cho chết!”
"Không thể nào!”, sắc mặt Diệp Mộ Cấn tái nhợt, toàn thân bắt đầu run rẩy.


Ông mình không thế nói dối chuyện này được, ông cũng không có lý do gì phải nói dối.

Lẽ nào, Lữ Chân Tuân cố ý
phủ nhận? Nếu quả là như vậy thì đúng là không có hy vọng gì nữa rồi.

Diệp Mộ Cẩn vô cùng tuyệt vọng.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư



 
Chương 451: Cô Cô Đổi Lệnh Bài Của Tôi Rồi Ư


"Trả cho cò này! Cái quái quỷ gì thế không biết! Hừm! Lại còn nói là tín vật nữa chứ, buồn cười chết đi được", Lữ Thanh Thanh ném lệnh bài trong tay xuống đất, ném trước mặt Diệp Mộ Cẩn luôn.
Cheng!
Lệnh bài rơi xuống đất, âm thanh giòn tan.
Diệp Mộ Cẩn vội cầm lệnh bài lên.


Nhưng lúc này cò ta giật mình, bởi vì lệnh bài đã bị đánh ■
tráo.
Mặc dù đều là ngọc nhưng chất liệu ngọc khác nhau.
"Cô...!Cô đổi lệnh bài của tôi rồi ư? Đây không phải là lệnh bài của tôi, trả cái thật lại cho tòi", Diệp Mộ Cẩn đứng phắt dậy, đôi mắt đẹp đỏ ửng.

Cò ta phẫn nộ đến nỗi mắt như biến thành màu máu, nhìn chằm chằm vào Lữ Thanh Thanh, quát lớn.
Bởi vì quá tức giận nên lúc này khóe môi của Diệp Mộ Cẩn cũng đỏ ửng.
Sao trên đời lại có người bỉ ối, độc ác đến vậy?
Diệp Mộ Cấn nhất thời phẫn nộ chỉ muốn chửi tục.
"Thú vị thật! Tôi đổi lệnh bài của cô? Lừa bịp người khác không được nên giờ quay ra ăn vạ hả?", trên mặt Lữ Thanh Thanh lộ ra vẻ chế giễu: "Trẻ tuổi xinh đẹp mà không ngờ nhân cách tệ đến nỗi buồn nôn.

Tòi cảnh cáo cô, nếu còn tiếp tục la lối om sòm, kể cả cò không cút thì tôi cũng sẽ tiên cò cút đấy”.

"Trả lệnh bài lại cho tôi!", Diệp Mộ Cấn như phát điên.

Bởi lệnh bài đó là vật duy nhất có thế chứng minh thân phận của cò ta và cũng là hy vọng để cứu Tô Minh, là ánh sáng duy nhất
trong màn đêm tăm tối, vậy mà lại bị Lữ Thanh Thanh dập tắt như vậy, làm sao cô ta chịu nối?
Đầu óc cô ta choáng váng nên lập tức ra tay.
Cheng!
Cò ta giơ kiếm dài ra chỉ về phía Lữ Thanh Thanh.
"Đừng!", Tiêu Nhược Dư lớn tiếng hét lên, sắc mặt tái nhợt.

Chuyện mà cò ta lo lắng nhất cũng xảy ra rồi.
Ngay từ đầu Lữ Thanh Thanh đã muốn ép Diệp Mộ Cẩn ra tay.


Cách làm của Lữ Thanh
Thanh đúng là vô cùng ác độc, vô liêm sỉ đến cực độ.

Diệp Mộ Cấn không thế chịu nổi nên cuối cùng ra tay cũng là điều bình thường.
"Muốn chết à! ở tòng mòn của Huyền Thanh Tông mà cũng dám ra tay?", đúng là Lữ Thanh Thanh đang đợi Diệp Mộ Cấn ra tay.

Trong lúc Diệp Mộ Cẩn ra tay thì cò ta thầm cười trong bụng.
Ánh mắt đẹp toát lên vẻ lạnh lùng rồi nghênh đón Diệp Mộ Cẩn cũng là mũi kiếm..


 
Chương 452: Đúng Là Rác Rưởi!


Hơn nữa, tốc độ của kiếm nhanh hơn, kiếm quang và kiếm
thế cũng mạnh hơn.
Lữ Thanh Thanh vốn ở cảnh giới tòn giả sơ kỳ, còn Diệp Mộ Cẩn chỉ ở cảnh giới tông sư sơ kỳ, cách biệt quá lớn.
Càng không nói đến công pháp, võ kỹ tu luyện của hai người cũng cách biệt khá lớn, kinh nghiệm chiến đấu cũng có cách biệt, thậm chí cấp bậc của kiếm mà hai người dùng cũng có cách biệt.


Vì vậy, Diệp Mộ Cẩn ra tay đúng là lấy trứng chọi đá.
"Cheng...", trong chớp mắt, tiếng kim loại va vào nhau vang lên chói tai.
Kiếm dài trong tay Diệp Mộ Cẩn run rẩy, kiếm quang mờ ảo dường như bị gãy rồi cong veo.
Cánh tay của cô ta cũng đỏ lên, kiếm đâm vào người cô ta.
"Phụp, phụp, phụp...", Diệp Mộ Cẩn bay ra ngoài, máu tươi từ miệng chảy ra.
Cò ta bay chừng hơn chục mét mới rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, vết thương cũng khá nghiêm trọng, kinh mạch và nội tạng trong cơ thể đều thương nặng, khí tức cũng ảnh hưởng, sắc mặt thì tái nhợt.
"Mong cô Lữ bớt giận, tha
mạng cho cô ấy.


Cô Diệp sốt sắng đi cứu người nên mới ra tay", lúc Diệp Mộ Cẩn rơi xuống đất, Tiêu Nhược Dư chắn ở trước mặt cô ta, làm tư thế phòng ngự.
Tiêu Nhược Dư ở cảnh giới bán bộ tòn giả, còn xa mới là đối thủ của Lữ Thanh Thanh nhưng chí ít cách biệt cũng không lớn đến vậy.
Nếu Lữ Thanh Thanh nhất định muốn giết Diệp Mộ Cẩn thì cò ta chỉ có thể liều mạng để bảo vệ Diệp Mộ Cẩn.
Cô ta đã hứa với Tô Minh thì sẽ làm đến cùng.
"Đúng là rác rưởi! Chút thực lực đó còn không bằng đệ tử ngoại môn của Huyền Thanh Tông, vậy mà cũng dám ra tay ở trước mặt người khác? Ai cho cô dũng khí đó hả?", Lữ Thanh Thanh không thu kiếm lại, sát khí vẫn sục sôi.
Tiêu Nhược Dư càng lúc càng căng thẳng, cứ đứng chắn ở trước mặt Diệp Mộ Cẩn.
"Sao? Cô cũng muốn chết sao?", Lữ Thanh Thanh lạnh lùng nhìn Tiêu Nhược Dư, nói: "Nếu cô muốn chết thì tôi cũng cho cô toại nguyện".
“Cô Lữ! Mộ Cấn vì quá sổt
sắng nên mới nói năng lung tung, mong cô tha mạng", Tiêu Nhược Dư cung kính nói, trong lúc nói thì đỡ Diệp Mộ Cấn dậy.
Toàn thân Diệp Mộ Cẩn yếu đi, máu từ khóe miệng không ngừng chảy, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Lữ Thanh Thanh.


Cô ta hận, phẫn nộ đến cực độ.
Bởi vì cảm xúc thay đổi quá mạnh nên toàn thân cô ta không ngừng run rẩy.
"Mộ Cẩn! Bình tĩnh chút, nếu không cô sẽ chết đấy! Cô mà chết thì ai cứu Tò Minh.

Cô nhất định phải sống", Tiêu Nhược Dư
đè nén giọng nhắc nhở Diệp Mộ Cẩn..


 
Chương 453: Con Khốn Kiếp Đáng Chết Này!!!


Lúc này chỉ có thể lấy Tò Minh ra để đè nén lửa giận, nỗi oán hận và uất ức trong người Diệp Mộ Cẩn mà thôi.

Quả nhiên, tia máu trong đôi mắt Diệp Mộ Cẩn cũng dần biến mất.

"Vậy thì cút đi! Hừm! Diệp Mộ Cẩn, nhìn ánh mắt hận thù cực độ của cò, không biết trong lòng cô muốn báo thù đến mức nào.

Nhưng tôi không để ý đâu, đây chưa từng sợ ai báo thù cả".


Tất nhiên Lữ Thanh Thanh
có thể cảm nhận được nỗi oán hận của Diệp Mộ Cấn.

Cô ta cũng muốn diệt cỏ tận gốc nhưng lúc này bao nhiêu đệ tử của Huyền Thanh Tông đang nhìn nên cô ta mà diệt cỏ thì lại độc ác và vô tình quá.

Cô ta có chút hối hận là lúc Diệp Mộ Cấn ra tay ban nãy mà mình không dùng một chiêu toàn lực đế giết chết cô ta cho xong.

Đáng tiếc là ban nãy mình đánh giá thấp thực lực của cò ta, vì vậy một chiêu mà cô ta chỉ bị thương nặng chứ không chết.

"Cảm ơn CÔI”, Tiêu Nhược
Dư thở phào một cái, nói lời cảm ơn Lữ Thanh Thanh rồi đỡ Diệp Mộ Cẩn định rời đi.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Mộ Cẩn đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng hết sức hét lớn: "Lữ Chân Tuân tiền bối! Cháu là Diệp Mộ Cẩn, cháu gái của Diệp Thành Bang".


Cô ta thật sự muốn đánh cược một phen! Cô biết lúc này, tiếng kêu này của cô không chừng sẽ khiến Lữ Thanh Thanh nối giận đến mức mặc kệ tất cả mà giết mình.

Nhưng cô đã hết cách rồi.

Không gặp được Lữ Chân Tuân, thì đến tia hy vọng nhỏ nhoi để có thể cứu được Tô Minh cũng không còn nữa, mình sống còn có ý nghĩa gì?
Giọng của Diệp Mộ Cẩn rất to.

Bởi vì cô đã dùng hết chút chân khí còn sót lại trong cơ thể cho tiếng kêu kia rồi.

Lại thêm, tầng gác mà Lữ Chân Tuân ở quả thực cách sân võ đạo không xa lắm, cũng chỉ vài nghìn mét mà thôi!
Mà Lữ Chân Tuân là cao thủ thuộc cảnh giới Bán bộ Đoạt mệnh, đương nhiên thính lực tương đối tốt.

Cho nên, ông ta đã nghe thấy.

Cũng chính vào lúc này.


"Con khốn kiếp đáng chết này!!! Tha cho mày một lần mà mày lại không biết trân trọng, vậy thì đi chết đi!", Lữ Thanh Thanh tức đến mức mặt đỏ lựng lên, thậm chí còn khẽ hoảng hốt.

Cò ta cũng biết, rất có thế ông nội đã nghe được tiếng kêu này của Diệp Mộ Cấn.

Nếu như ông nội xuất hiện, biết được tất cả mọi chuyện, bao gồm cả những việc như mình đã thay đối lệnh bài tín vật thì chắc chắn sẽ mắng mình.

Trong cơn nóng giận, Lữ Thanh Thanh vung kiếm trong tay lên, tốc độ cơ thế cực nhanh, như một bóng ma lướt qua, cho
đến khi chạm đến Diệp Mộ Cấn.




 
Chương 454: Mạng Cũng Lớn Nhỉ


Không đến nửa nhịp thở, đã đến được trước mặt Diệp Mộ Cẩn.

Mà cùng lúc đó, Diệp Mộ Cẩn đã sớm đoán được nên đã kéo Tiêu Nhược Dư ra, cò không hy vọng Tiêu Nhược Dư tiếp tục che chắn trước mặt mình, thậm chí phải chết dưới kiếm của Lữ Thanh Thanh.

Tiêu Nhược Dư đã giúp mình quá đủ rồi, dù gì cũng không thế để Tiêu Nhược Dư đế mạng lại đây.


Đúng vào giây phút Tiêu
Nhược Dư bị Diệp Mộ Cấn đẩy ra!
"Phập!”
Thanh kiếm dài cắm phập vào người Diệp Mộ Cẩn.

Cắm rất sâu, xuyên qua cả cơ thể.

Nhưng có một chút may mắn đó là kiếm này không hề đâm xuyên qua tim, chỉ là đâm vào bả vai của Diệp Mộ Cẩn mà thôi.

Đương nhiên, dù chỉ như vậy nhưng cũng đủ để lấy mất nửa cái mạng của Diệp Mộ Cấn,

trước đó bị thương nặng, lần này lại bị thương thêm lần nữa, chỉ tính đến việc chảy máu thôi đã đủ mấy lít rồi.

cả người cô đã bắt đầu trở nên mơ hồ, đứng ở giữa ranh giới hôn mê, cô cắn mạnh đầu lưỡi, cắn thật chặt.

Dùng cơn đau để khiến bản thân mình tỉnh táo hơn.

"Mạng cũng lớn nhỉ", Lữ Thanh Thanh nhìn thấy Diệp Mộ Cấn còn chưa chết, bản tính hung tàn lại nổi lên, muốn đánh tiếp, không muốn!
"Cô chính là cháu gái của Diệp Thành Bang?", một âm thanh truyền đến.

Là giọng của ông lão mặc trường bào trắng, râu dài, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt hồng nhuận khoẻ mạnh với mái tóc bạc trắng.


Nói là ông lão nhưng khí huyết và khí tức sinh mệnh còn rất dồi dào.

Sự xuất hiện của Lữ Chân Tuân khiến mặt của rất nhiều người trên sân võ đạo đều biến sắc.

Hoá ra, những gì mà cô gái đến từ bên ngoài này nói đều là thật?!
õng nội của cò ấy và Đại
trưởng lão thực sự là người quen cũ?.


 
Chương 455: Tiền Bối!!! Cháu Chính Là Cháu Gái Của Diệp Thành Bang!


Trước đó sư tỉ Lữ nói dối sao?
"Ồng nội! ", Lữ Thanh Thanh hơi buồn bực, cũng có chút ngại ngùng, xấu hổ, nhưng phần nhiều là phần nộ và ý muốn giết người, đều tại ả khốn kiếp này, ông nội thực sự xuất hiện rồi, xong rồi, mình chắc chắn sẽ bị mắng.

Nhưng mà, có hận hơn nữa, phẫn nộ hơn nữa thì ở trước mặt ông nội, cò ta cũng không dám tiếp tục làm dữ nữa.


"Tiền bối!!! Cháu chính là cháu gái của Diệp Thành Bang!", gương mặt tái mét của Diệp Mộ Cẩn cuối cùng cũng có chút huyết sắc, sự liều mạng của cô đã thắng rồi.

"Ông nội của cô còn sống chứ?", Lữ Chân Tuân hỏi, trong đôi mắt già nua vụt qua chút hồi ức.

Đó là khoảng hơn sáu mươi năm về trước, năm đó trong giới thế tục xuất hiện một di tích, lúc đó ông ta đã là Đại trưởng lão của Huyền Thanh Tông, đã đạt đến cảnh giới Tôn giả Trung kỳ.

Ỷ vào thực lực mạnh mẽ,
ông ta một mình đi đên giới thê tục, tiến vào trong di tích nọ.

Nhưng không ngờ được, bên trong di tích lại nhà bị kẻ thù ám sát, lại thêm trúng độc ở trong Độc trận đến mức bị thương nặng gần chết.

Cũng còn may là có thể dùng một số phương pháp đặc thù để thoát ra khỏi khu di tích.


Nhưng sau khi thoát được ra ngoài, chạy đến lối vào của Huyền Linh Sơn thì bị nhà kẻ thù chặn đường chờ sẵn, ông ta đương nhiên không dám đến gần nên mới trốn ở giới thế tục.

Tại Đế Thành của giới thế tục, ông ta gặp được Diệp Thành Bang.

Diệp Thành Bang lúc đó vẫn còn rất trẻ, mới hai ba mươi tuổi, là một cậu ấm được ăn sung mặc sướng nên rất dễ bị lừa, ông ta đã lừa Diệp Thành Bang đưa mình về nhà họ Diệp.

Ba tháng sau đó, ông ta liền trốn ở nhà họ Diệp để dưỡng thương.

Trong thời gian này, là do Diệp Thành Bang dựa vào mối quan hệ và thế lực của nhà họ Diệp ở Đế Thành, lần nào cũng giúp ông ta vượt qua được sự
truy quét của nhà kẻ địch, do vậy, năm đó, nhà họ Diệp đã suýt chút nữa là bị diệt vong.


Hon nữa, trong thời gian ba tháng đó Diệp Thành Bang đã tốn hết sạch tiền bạc để giúp ông ta mua về không ít những liệu thuốc trị thương tốt nhất, ông ta mới có thể được cứu sống khỏi trạng thái hấp hối.

Có thể nói, Diệp Thành Bang đã cứu mạng của ông ta, giữ lại sức mạnh cho ông ta.

Chính vì vậy, năm đó, lúc chuẩn bị rời khỏi nhà họ Diệp ở Đế Thành, ỏng ta đã để lại một miếng lệnh bài bằng ngọc làm
tín vật.

.


 
Chương 456: Sau Việc Này Cấm Túc Một Tháng


Chỉ là, đã sáu mươi năm trôi qua rồi, Diệp Thành Bang vần chưa từng xuất hiện đế thực hiện được lời hứa này.

Ông ta còn tưởng là Diệp Thành Bang đã chết rồi.


Đâu ngờ!
Ánh mắt của Lữ Chân Tuân hơi phức tạp, nhìn chằm chằm Diệp Mộ Cẩn: "Tín vật đâu?"
"Cái này! ", Diệp Mộ Cấn hơi do dự, có nên nói hay không?
Không nói? Không nói thì Lữ
Chân Tuân sẽ tin mình là cháu gái của Diệp Thành Bang hay không? Chắc chắn không tin, cho dù có tin, cũng sẽ không dùng hết sức để giúp mình.

Nhưng nếu nói thì có khác gì vả mặt Lữ Thanh Thanh ở trước mặt tất cả mọi người, Lữ Thanh Thanh lại là cháu gái của ữ Chân Tuân, sĩ diện cúa Lữ Chân Tuân cũng bị ảnh hưởng? Lữ Chân Tuân có vì vậy mà nổi giận rồi không giúp mình nữa?
Vào lúc này Diệp Mộ Cẩn lại cực kỳ bình tĩnh, suy nghĩ rất nhiều.

Một bên, sắc mặt Lữ Thanh

Thanh đã bắt đầu tái mét, trợn mắt nhìn Diệp Mộ Cẩn, dường như đang uy hiếp Diệp Mộ Cẩn không được nói.

"Nói”, Lữ Chân Tuân hờ hững nói: "Không sao cả, có lão phu ở đây, tự sẽ trả lại công bằng cho cô".

"Bị cô ta đánh tráo rồi", Diệp Mộ Cấn cắn chặt môi, nhấc tay lên chỉ về phía Lữ Thanh Thanh, đành phải nói thòi, không nói, lại như thể mình đang giấu giếm, lừa gạt điều gì.

"Hử?", Lữ Chân Tuân nhìn về phía cháu gái của mình, đôi mắt già nua đanh lại: "Thật không? Nói thật xem!"
"ông nội, cháu! ", Lữ Thanh Thanh cúi thấp đầu.


"Sau việc này, cấm túc một tháng", Lữ Chân Tuân nói bằng giọng không được phép từ chối: "Tín vật kia, giao ra đây".

"Vâng", Lữ Thanh Thanh có chút nhụt chí, đáp lời, lấy từ trong ống tay áo ra lệnh bài tín vật đưa cho ông nội.

ở chỗ không xa, thân thể của Diệp Mộ Cấn và Tiêu Nhược Dư khẽ run.




 
Chương 457: Nha Đầu Nhà Họ Diệp À!


Nhất là Diệp Mộ Cẩn, đúng là ông nội và cháu gái, đến cuối cùng thì cũng vẫn là máu mủ ruột thịt, cái gọi là cho mình còng bằng cũng chỉ là cấm túc một tháng mà thôi!
Đương nhiên, Diệp Mộ Cẩn cũng không ảo tưởng rằng Lữ Chân Tuân sẽ trừng phạt cháu gái mình thật nặng.

Tìm lại được tín vật, Lữ Chân Tuân cũng đã xuất hiện, cô đã mãn nguyện lắm rồi.

Cò chỉ muốn Lữ Chân Tuân thực hiện lời hứa, cứu Tô Minh, chỉ vậy mà thôi, những thứ khác đều không quan trọng.


"Đúng là miếng lệnh bài đó", giọng Lữ Chân Tuân có chút xa xăm, vuốt nhẹ lên lệnh bài, ánh mắt nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn có chút từ ái giống bậc trưởng bối nhìn con cháu nhà mình: "Trị
thương trước đã".

Trong lúc nói, ông ta đưa cho Diệp Mộ Cẩn một chiếc bình nhỏ, bên trong đựng thuốc trị thương.

"Cảm ơn tiền bối", Diệp Mộ Cấn cầm lấy chiếc bình nhỏ nhưng không hề lập tức dùng ngay, mà sốt ruột ngẩng đầu nhìn về phía Lữ Chân Tuân: "Tiền bối, xin ông giúp cháu!”
"Cô nói đi! ".

Nếu như tín vật đã xuất hiện, ông ta đương nhiên phải thực hiện lời hứa.

ông ta nợ Diệp Thành Bang một mạng.

"Cháu có một người bạn, không, là người đàn ông của cháu, bị nhốt bên trong Tây Lâm Sát trận, cháu muốn nhờ tiền bối ra tay, mở Tây Lâm Sát trận kia cứu anh ấy", Diệp Mộ Cẩn nhìn về phía Lữ Chân Tuân đầy hy vọng, trong giọng nói cũng mang đầy sự khẩn cầu và sốt ruột.

"Bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận?", Lữ Chân Tuân nhíu mày: "Kích phát bao nhiêu mắt trận?”
"Sáu mươi tư".


"Sáu mươi tư? Vậy thì không cứu được nữa.

Hẳn là đã chết rồi.

Cho dù có mở Tây Lâm Sát trận ra cũng không có tác dụng", Lữ Chân Tuân hờ hững nói, rất chắc chắn.

"Không, tiền bối, thực lực của người đàn ông của cháu rất mạnh, cháu tin là anh ấy còn chưa chết".

Diệp Mộ Cẩn vội vàng nói.

Lữ Chân Tuân lắc đầu, có chút bất lực.

ồng không muốn đả kích cô gái nhỏ trước mặt đây, dù gì cũng là cháu gái của Diệp Thành Bang.

Nhưng Sát trận sáu mươi tư mắt trận, đó là điều tương đối khủng khiếp.


Một người thanh niên có thể mạnh đến đâu? Nếu nhốt bên trong đó thì một tích tắc đã chết rồi chứ? Nói không chừng tro cốt cũng chẳng còn nữa rồi.

"Nha đầu nhà họ Diệp à! Có lẽ hiếu biết cúa cô về Tây Lâm Sát trận chưa đủ! Nói như vậy nhé! Cho dù lão phu có bị nhốt bên trong đó, nếu như sáu mươi tư mẳt trận đều đã mở, thì lão phu cũng phải chết, không thể chịu được quá một phút, cô có hiểu không? Chẳng lẽ, thực lực người đàn ông của cô có thể
mạnh hơn lão phu hay sao?"
Lữ Chân Tuân hít sâu một hơi, nói: "Nha đầu nhà họ Diệp, lão phu quả thực đã nợ một món nợ sống chết với ông nội của cò, cho nên, cò hãy đổi một yêu cầu khác, cho dù cô có muốn trở thành đệ tử cuối cùng của lão phu, lão phu cũng sẽ đồng ý".

Lời này của Lữ Chân Tuân vừa nói xong, sắc mặt tất cả mọi người có mặt trên sân luyện võ đều thay đổi rất nhanh.

Trở thành đệ tử cuối cùng của Đại trưởng lão.

.


 
Chương 458: Xem Ra Cô Đã Ngầm Thừa Nhận Rồi


ông trời ơi!
Một bước lên trời đó!!!
Muốn trở thành đệ tử của Huyền Thanh Tông đã rất khó mà tưởng tượng nổi rồi, phải là thiên tài trong các thiên tài mới có được cơ hội này, càng đừng nói là trở thành đệ tử cuối cùng của Đại trưởng lão.

Rất nhiều ánh mắt hâm mộ đến cực điểm bắn về phía Diệp Mộ Cẩn.

"Dựa vào cái gì?", Lữ Thanh Thanh cũng không đồng ý, không vui cực kỳ, chẳng lẽ mình phái trờ thành người nhà vời ả

khốn kiếp kia?
Song.

Điều khiến tất cả mọi người không ngờ được là!
"Bịch!”
Diệp Mộ Cẩn vậy mà lại quỳ phịch xuống.

Hai chân quỳ xuống.

Quật cường và cực kỳ kiên định: "Tiền bối, vãn bối chỉ muốn mở Tây Lâm Sát trận, không còn yêu cầu gì khác, xin tiền bối ưng thuận".

Bỗng nhiên, trên cả sân luyện võ đều lặng ngắt như tờ.

Ôi mẹ kiếp.


Người phụ nữ đến từ bên ngoài này có đầu óc bảo thủ à? Đại trưởng lão đã nói như thế rồi, vẫn còn muốn mở Tây Lâm Sát trận? Còn không chịu từ bỏ?
"Không biết điều", Lữ Thanh Thanh cười lạnh lùng châm chọc một câu.

Đến cả Lữ Chân Tuân cũng nhíu mày lại.

Mặc dù cháu gái nói Diệp Mộ Cấn không biết điều nghe có
vẻ không lọt tai, nhưng quả thực là có chút không biết điều.

Diệp Thành Bang không tệ, nhưng cô cháu gái này quả thực có chút ngu muội.

Lữ Chân Tuân nhìn sâu vào Diệp Mộ Cẩn: "Nha đầu nhà họ Diệp, xem ra, cô đã chắc chắn là thực lực của người đàn ông của cô còn mạnh hơn cả lão phu, vẫn còn sống đúng không?"
Giọng nói của ông ta đã hơi lạnh.

"Cháu! ", Diệp Mộ Cấn cắn chặt răng, nói thật, cô đúng là nghĩ như vậy.


Người đàn ông của mình, là vô địch.

Nhưng giờ khắc này, chẳng lẽ cô phải nói như vậy thật, nếu thế thì sẽ làm mất lòng Lữ Chân Tuân?
"Xem ra cô đã ngầm thừa nhận rồi”, giọng nói của Lữ Chân Tuân càng lạnh lùng, cũng có chút tò mò: "Nói thử người đàn ông của cô xem, nói thực, lão phu cũng khá là hiếu kỳ, thực sự ưu tú như vậy sao?"
"Anh ấy tên là Tô Minh, mới chỉ 21 tuổi, anh ấy rất có thiên phú trên phương diện Võ đạo, bây giờ đã là cảnh giới Thiên vị
Trung kỳ, sắp đến Hậu kỳ rồi.

Anh ấy có khả năng chiến đấu thực chiến vượt cấp rất cao, nếu như tiền bối có thể cứu anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ rất cảm kích tiền bối và Huyền Thanh Tông, anh ấy rất trọng tình nghĩa, anh ấy! ", Diệp Mộ Cẩn chỉ có thế nói về Tô Minh, nhưng còn chưa kịp nói hết.

"Ha ha ha! buồn cười chết đi được!!!", Lữ Thanh Thanh bật cười ha ha ngắt lời Diệp Mộ Cẩn: "21 tuổi là cảnh giới Thiên vị Trung kỳ đã là thiên tài à? Trong Huyền Thanh Môn có thể tìm được bốn năm người!”” imgwebtruyen.


 
Chương 459: Tiền Bối! Cháu Cầu Xin Ông!


Kiến thức nông cạn.
Đối với định nghĩa về thiên tài, hầu như là chẳng biết gì.
Chiến đấu vượt cấp?!!! Đáng sợ quá! Sợ anh ta có thể vượt đến hai ba mươi cấp cảnh giới để đàn áp Đại trưởng lão, ha ha ha...!"Cháu...", Diệp Mộ Cấn cắn chặt răng, sau đó mới nói tiếp: "Tiền bối! Bạn trai của cháu quả thật như mọi người nói, là yêu nghiệt siêu cấp, ngay cả tòng chủ và thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông đều chết trong tay anh ấy, Phiêu Diểu Tòng cũng bị anh ấy tiêu diệt".
Lúc này, một số đệ tử của Huyền Thanh Tông có chút kinh ngạc.
Có rất nhiều người trong số họ từng nghe đến cái tên Phiêu
Diểu Tông.

"Ố?”, đến Lữ Chân Tuân cũng có chút kinh ngạc nhưng cũng chỉ vậy thôi: "Chắc phải có thế lực bên ngoài hoặc ai đó giúp chăng? Nếu sức chiến đấu bình thường thì không thể làm như vậy được".
Nói xong, ông ta không cho Diệp Mộ Cẩn cơ hội phản bác mà trầm giọng nói: "Huyền Thanh Tông không thiếu thiên tài, càng không cần thiên tài của giới thế tục đến đây".
Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Cẩn, nói: "Ngoài tôi ra, tôi có thể mời mấy trưởng lão
Huyền Thanh Tông, huy động cả Huyền Thanh Kiếm là vật trấn giữ tông môn của Huyền Thanh Tông thì có thể phá được 64 trận pháp của Tây Lâm Sát trận.

Nhưng phá vỡ Tây Lâm Sát trận chỉ để cứu một kẻ đã chết thì đúng là không đáng.

Cò bé ngốc này! Tôi có thể bảo đảm chắc chắn với cô, bạn trai của cô đã chết rồi, không có kỳ tích xuất hiện đâu, đừng lãng phí mối ân tình giữa hai nhà chúng ta".
"Tiền bối, cháu chỉ cầu xin...", Diệp Mộ Cẩn vẫn vô cùng kiên định.

Nhưng chưa nói hết câu thì Lữ Chân Tuân đã biến mất.
ông ta chỉ để lại một câu: "Cô bé ngốc! Đúng là tôi nợ ông nội của cô một mối ân tình nhưng ân tình là ân tình chứ không phải là thứ đế cô đưa ra yêu cầu lãng phí như thế.


Cô suy nghĩ cho kỹ đi, xong thì thòng báo cho tôi biết”.
"Tiền bối...", sắc mặt Diệp Mộ Cấn tái nhợt, cô ta vô cùng tuyệt vọng, cắn chặt môi đỏ, máu tươi không ngừng chảy xuống, cộng với vết thương nặng khiến cô ta khó giữ được tư thế quỳ nghiêm.
Nhưng cô ta vẫn rất kiên trì...
"Tiền bối! Cháu cầu xin ông!"
"Tiền bối! Cháu cầu xin ông!”
"Tiền bối! Cháu cầu xin ông!"
Một giây sau, Diệp Mộ Cẩn bắt đầu dập đầu, mỗi lần đều dập đầu rất mạnh.
Bụp, bụp.

bụp...
Sau mấy lần như thế, trên trán cò ta bắt đầu chảy máu.
Tiêu Nhược Dư muốn ngăn cản nhưng lại do dự, cuối cùng vẫn để Diệp Mộ Cẩn tiếp tục dập đầu.


Bởi vì đây là hy vọng cuối cùng của Diệp Mộ Cấn, vì vậy không thể ngăn cản một cách tàn nhẫn như vậy được.
"Cứ dập đi! Dập cho chết đi! Ông nội cũng không đồng ý đâu.

Hừm! Để mấy trưởng lão của Huyền Thanh Tông và huy động cả bảo vật trấn giữ tông môn đế giúp cô ư, cô có xứng không? Huống hồ, lại đi cứu một thiên tài chết chắc rồi.

Hơ hơ, thiên tài ở cảnh giới thiên vị trung kỳ, thiên tài quá cơ! Thiên tài kiểu đó thì một kiếm của bà cô này cũng có thể đâm chết hắn", Lữ
Thanh Thanh nói với giọng hống hách, biểu cảm vô cùng đắc ý.
Diệp Mộ Cấn vẫn không nói gì mà chỉ dập đầu.
Thời gian dần trôi...


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top