Đỉnh Cấp Tông Sư

Dịch Full 

Chương 2841: C2841: Không thể tưởng tượng nổi


Lúc đầu Huyền Võ Tiên Quy cảm thấy vì lý do an toàn, vẫn nên để nó tiến vào khe hở Chúng Sinh, không cho chủ nhân Tô Minh vào thì hơn.

Nhưng Tô Minh lại từ chối.

Anh rất có hứng thú với khe hở Chúng Sinh.

“Em ở trên đây chờ anh, anh đi xuống xem một chút”, đứng ở mép khe hở Chúng Sinh, Tô Minh mở miệng nói, không cho phép từ chối, ánh mắt anh cũng đã nhìn xuống sâu phía dưới, nói là khe hở nhưng độ rộng và chiều dài của nó lại vô cùng đáng sợ, nghe nói chiều dài đã vượt ngang toàn bộ bí cảnh, mà độ rộng lại khoảng chừng mấy ngàn mét, sâu không thấy đáy, đứng ở mép nhìn xuống phía dưới mới thấy vô cùng choáng váng, dường như còn có âm thanh quỷ dị nào đó đang chấn động, còn có đủ loại mây mù nhiều màu loáng thoáng bay lượn.

Tô Minh đã thử dùng thần hồn thăm dò xuống phía dưới.

Nhưng lại không có nhiều thu hoạch.

“Anh Tô, nếu không, chúng ta... chúng ta không tìm Chúng Sinh tuyền nữa”, Mạc Thanh Nhạn cắn đôi môi đỏ, nắm lấy ống tay áo của Tô Minh, trong giọng nói có chút cầu khẩn.

Cô ấy sợ hãi, sợ nếu Tô Minh xuống dưới thì sẽ không lên được nữa.


Con người luôn luôn sợ hãi đối với những thứ không biết.

Nhất là một nơi quỷ dị như khe hở Chúng Sinh.

“Yên tâm đi, anh không chết được”, Tô Minh cười nói, đưa tay bóp mặt Mạc Thanh Nhạn: “Chắc hẳn em sẽ không gặp phải nguy hiểm, nếu như gặp phải nguy hiểm, như vậy hãy sử dụng những kiếm phù mà anh đưa cho em, nếu như ngay cả kiếm phù cũng không đối phó được, em cứ quả quyết nhảy xuống khe hở này để tìm anh”.

“Anh Tô, anh phải cẩn thận, nhất định phải còn sống, nếu như... nếu như anh chết ở trong khe hở Chúng Sinh, như vậy, em... em... em cũng sẽ không sống một mình!”, Mạc Thanh Nhạn cắn chặt môi đỏ, nghiêm túc nói, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ kiên định cùng lo lắng, Tô Minh muốn xuống dưới hoàn toàn là vì mình, nếu như Tô Minh chết trong khe hở, sao cô ấy có thể sống một mình được?

“Nghĩ cái gì vậy? Chết ư? Em suy nghĩ nhiều quá”, Tô Minh cười nói, tiếp theo anh cũng không còn nói nhảm nữa, cả người nhảy lên, rơi xuống dưới khe hở.

Rất nhanh.

Đã đi tới trong tầng mây mù.

Không thấy rõ xung quanh.


Chỉ có thể cảm nhận được những đám mây mù lượn lờ tại quanh người tràn ngập độc và sát khí, đẳng cấp còn không thấp, cũng may Tô Minh có thể chống lại độc và sát khí được.

Tốc độ cả người rơi xuống càng lúc càng nhanh.

Khe hở mặt đất này còn sâu hơn trong tưởng tượng.

Đến khi rơi được một lúc, Tô Minh mới đột nhiên cảm thấy hơi lạnh!

Đúng thế.

Lạnh đến thấu xương.

Không thể tưởng tượng nổi.

Phải biết, đến cảnh giới và cường độ thân thể bây giờ của Tô Minh, thuộc tính băng hàn bình thường là vô dụng đối với anh.

“Có chút thú vị”, Tô Minh lẩm bẩm một câu, cũng không còn gì do dự nữa mà trực tiếp phóng ra Thái U Hỏa bao phủ quanh người mình, trở thành một tấm chắn Thái U Hỏa, dùng nó để chống lại ý lạnh.

Thoải mái hơn.

Nhưng mà.
 
Chương 2842: C2842: Chương 2842


Một lát sau, Tô Minh đột nhiên phát hiện Thái U Hỏa cũng có chút không gánh được!

Điều này đáng sợ thật.

Phải biết, Thái U Hỏa đã là cấp bậc ách hỏa rồi.

Cấp bậc ách hỏa còn không đối kháng được với ý lạnh, đây phải là cấp bậc gì chứ?

Cũng may, Thái U Hỏa không gánh được thì vẫn còn có kiếm nguyên, lôi nguyên, kiếm nguyên và lôi nguyên đều hình thành lớp phòng ngự bao quanh người, một khi những hơi lạnh điên cuồng ăn mòn kia tới gần sẽ bị kiếm nguyên chém vỡ, hoặc là bị lôi nguyên nện như điên trở thành từng mảnh vỡ.

Thời gian tiếp tục trôi qua.

Lại thêm một lát nữa.

Tô Minh chỉ cảm thấy trọng lực dường như đã biến mất, tốc độ thân thể đang điên cuồng rơi xuống ban đầu đã có chút chậm lại, có vẻ đang từ từ mất đi trọng lực, dường như có một lực lượng quỷ dị nào đó đang chậm rãi nâng lên.


Tốc độ rơi xuống thả chậm, Tô Minh nhìn về phía trước mắt, phía dưới và xung quanh.

Sau đó anh gần như ngạt thở.

“Hàng tỉ dặm băng phong sao?”, Tô Minh hít sâu một hơi, có chút sợ ngây người, trước mắt anh là không gian vô tận, lớn đến mức dọa chết người, nó vô biên vô hạn giống như là một thế giới văn minh khác... Dù sao, Tô Minh gần như xác định thế giới khe nứt này lớn hơn bí cảnh Chúng Sinh bên ngoài rất rất nhiều, hơn nữa ở trong thế giới băng phong này, những nơi tầm mắt có thể nhìn thấy đều là băng.

“Rất nhiều tu giả võ đạo, dường như là ở các thời đại khác nhau…”, rất nhanh, Tô Minh đã nhìn thấy được tu giả võ đạo loài người nhỏ như con kiến bị đông cứng trong không gian thế giới băng phong, mỗi một người đều sinh động như thật, đều duy trì vẻ sợ hãi, đau đớn, kinh ngạc, chấn động trước khi bị đông cứng đến chết, giống như pho tượng, lại giống hổ phách.

Tùy tiện liếc mấy cái, sẽ có thể nhìn thấy khoảng mấy trăm nghìn người.

Đúng là đáng sợ.

Phải biết mỗi một đợt tu giả võ đạo tiến vào bí cảnh Chúng Sinh cũng phải đến 300 người, mà trong đó chắc cũng chỉ có một số có thể đi vào khe hở hoặc là không cẩn thận rơi vào khe hở chứ? Một đợt nhiều nhất là vài ba người đi?

Như vậy, vài ba người vài ba người vài ba người, cộng lại, mấy trăm nghìn người?


Như vậy phải có bao nhiêu đợt chứ.

“Mình là người đầu tiên rơi vào nơi này mà vẫn còn sống sao?”, Tô Minh có chút hiếu kỳ, tiếp theo anh thúc đẩy Tiên Nguyên, vận dụng quy luật không gian, thân hình bắt đầu dao động, lượn lờ nhanh chóng, không ngừng tiếp tục tới gần phía dưới cùng khe hở.

Sau một lúc lâu.

“Róc rách róc rách…”

Tiếng nước.

Tô Minh nghe được.

Tô Minh nhanh chóng đi theo tiếng nước.

Rất nhanh anh lại nhìn thấy một cái cây băng khổng lồ lơ lửng trên một con suối.

Con suối đang chảy lên tí tách tí tách.

Rất quỷ dị, dù sao ở dưới nhiệt độ lạnh băng này, con suối hẳn là đã sớm đông kết ngàn tỉ lần, nhưng con suối này vẫn còn đang chảy róc rách, vô cùng trong lành, nhìn có vẻ rất ngọt.

“Chúng Sinh tuyền”, Tô Minh rất chắc chắn đây chính là Chúng Sinh tuyền.
 
Chương 2843: C2843: Xuyên thủng con suối này sao


Anh cầm một thứ để đựng trong tay, tới gần con suối, không chút khách khí mà múc nước suối, rất nhanh, có lẽ đã múc được rất nhiều, dù sao chắc chắn Thanh Nhạn sẽ không dùng hết, mình sẽ giữ phần còn lại, có lẽ về sau cũng có thể dùng đến, dù sao chắc chắn Chúng Sinh tuyền là bảo vật trong bảo vật

Lấy được Chúng Sinh tuyền, Tô Minh nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng rất tốt, anh tiếp tục nhìn ra xung quanh theo bản năng.

Vừa nhìn một cái.

“Hả?”, ánh mắt Tô Minh run lên, có chút không chắc chắn lắm: “Thế giới băng phong này, hình như… Hình như nếu nhìn từ xa, phát huy một chút sức tưởng tượng, hình như nó là một thế giới vô diễn Băng Cung không lớn lắm”.

Đúng thế.

Đưa ánh mắt nhìn ra rất xa, phát huy một chút sức tưởng tượng là có thể nhìn thấy quảng trường cung điện, lầu các cung điện, cửa điện của cung điện, vân vân...

“Thành Băng Phong sao?”, Tô Minh hứng thú, ánh mắt lấp lóe, anh không ngừng phán đoán, bắt giữ, suy đoán nếu như thế giới băng phong trước mắt này thật sự chính là một vô diễn Băng Cung khổng lồ, như vậy lối vào Băng Cung ở đâu?

Bởi vì thế giới băng phong này quá lớn, cho nên muốn suy diễn và tính toán cũng không dễ dàng, rất khó làm được trong thời gian ngắn.

Tô Minh cũng không nóng nảy, anh ngồi xếp bằng lơ lửng ở bên cạnh con suối.


Chậm rãi nhắm mắt lại.

Lấy Vô Thượng thần hồn suy đoán từng chút một ở trong đầu.

Thời gian tiếp tục trôi qua.

Khoảng nửa giờ sau.

Tô Minh mở choàng mắt!

Anh nhìn thẳng đến bên cạnh con suối: “Vị trí con suối này lại chính là vị trí cửa của toà vô diễn Băng Cung này?”

“Nếu đã tới, như vậy không tiến vào trong Băng Cung này nhìn một chút thì cũng có chút tiếc nuối”, Tô Minh nói một mình, sau đó không ngừng thăm dò quan sát vòng quanh con suối.

Thật lâu sau.

“Con suối con suối con suối, chỉ sợ cũng là mắt cửa cung của Băng Cung, cửa cung này chính là cánh cửa trận pháp, con suối là mắt của cửa cung, cũng chính là mắt của trận pháp”, Tô Minh đã đoán được: “Chỉ cần xuyên thủng qua con suối này, cánh cửa trận pháp sẽ bị phá hỏng, cũng sẽ có thể đi vào trong Băng Cung”.


Xuyên thủng con suối này sao?

Tô Minh tùy ý giơ tay lên, một luồng kiếm lôi phong lóe lên một cái rồi biến mất, lao về phía con suối chỗ!

Trong nháy mắt đã chui vào, nhìn lại, vẫn không có gì thay đổi.

Nhưng.

Sau vài giây...

Bất chợt, Tô Minh giật lùi ra sau.

Cơ thể anh lùi cực nhanh.

Trong khi anh lùi nhanh, con suối bỗng tỏa ra hào quang sáng chói như một tia laser, bắn ra trụ sáng nghịch thiên.

Trụ ánh sáng có màu lam nhạt.

Thần bí mà trong suốt,

Tốc độ của trụ sáng cực nhanh.

Không có một chút dấu hiệu nào báo trước!
 
Chương 2844: C2844: Vô cùng vớ vẩn


Nếu không phải Tô Minh có thần hồn cực mạnh nên tốc độ phản ứng cực nhanh, cộng thêm anh đã có sự chuẩn bị và đề phòng kịp thời, từ đó mới miễn cưỡng tránh né cực hạn trong một phần trăm ngàn giây, bằng không chắc anh cũng hóa thành tro rồi.

Sắc mặt Tô Minh có chút khó nhìn, trong lòng lại có chút may mắn.

Suýt chút nữa anh đã chết rồi!

Anh cực kỳ chắc chắn, ngay lúc trụ sáng được con suối bắn ra, nếu anh bị trúng thì kết cục là hồn bay phách tán, dù là kho tàng huyết mạch cũng khó cứu được mình!

“Đây chính là bài học! Sau này mình phải cẩn thận, cẩn trọng, chú ý hơn, không thể vì nắm giữ khả năng tự chữa lành lợi hại kia và kho tàng huyết mạch mà lại không biết kiêng kỵ như thế. Chư thiên vạn giới lại quá lớn, người có thể giết nhanh diệt gọn mình cũng đâu phải là không có!”, Tô Minh lẩm bẩm một mình. Trong lòng anh cũng tự rút ra bài học cho bản thân.

Dưới tình hình cảm xúc kích động, ánh mắt anh lại rơi vào con suối phía trên.

Con suối bắn ra một trụ sáng nghịch thiên, sau đó cũng bình lặng lại, trở nên xám xịt rồi khô héo.

Dùng mắt thường cũng thấy được là nó đang khô kiệt như đóa hoa tươi đang héo tàn.

Sau khi con suối khô kiệt...


“Kẹt kẹt kẹt...”, vốn dĩ anh không thể nhận ra, đó là ẩn hình, thần hồn cũng không cảm nhận được cổng trận pháp, nó xuất hiện vô cùng kỳ dị, vừa hay bao quanh con suối, cổng trận pháp này khá lớn. Tô Minh tiếp tục thụt lùi, sau khi lui ra khoảng mấy chục cây số, anh mới có thể nhìn thấy toàn bộ cổng trận pháp kia từ xa. Cổng này hình chữ nhật, dài mấy trăm cây, rộng cũng hơn trăm cây, quá ư là to lớn!

Vì con suối cạn kiệt mà cổng trận pháp bắt đầu rạn nứt.

Từng vết nứt dần xuất hiện trên cổng trận pháp, dần dày đặc lên khiến nó như biến thành một tấm gương khổng lồ sắp vỡ vụn.

Hiệu quả thị giác cực kỳ chấn động.

Cổng trận pháp hoàn toàn vỡ vụn.

Tô Minh không hề do dự, anh biến thành một đốm sáng, lao về phía băng cung.

Vừa mới tiến vào trong băng cung, Tô Minh đã run bần bật, cơ thể cứng đờ. Anh ngẩng đầu theo bản năng, nhìn lên trên hướng về trước, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là một đại sảnh cung điện bị đóng băng.

Điều này không quan trọng, chuyện quan trọng là trước cung điện bị đóng băng có một con thỏ trắng muốt.

Mà nó vẫn còn sống.

Nhưng trên thân con thỏ còn có vết thương chảy máu đầm đìa, vị trí đó vẫn đang đổ máu.

Hiển nhiên là nó đã bị đóng băng cho dù vẫn còn sống, cơ thể vẫn chảy máu, tình cảnh khá quái lạ!

Hơn nữa, nếu nhìn kỹ thì sẽ có cảm giác huyễn hoặc như thể sức mạnh băng giá chung quanh sảnh cung điện đều đang vây lấy con thỏ kia, có vô số trận pháp tấn công, trận pháp vây nhốt mà Tô Minh không thể nhìn thấu đang áp chặt con thỏ đang bị thương chảy máu đó.

Vô cùng vớ vẩn!

Một con thỏ bị thương có đáng bị đối xử như thế hay không? Mượn nhờ hơi thở đóng băng của thế giới băng giá để phong ấn, trấn áp, rồi còn mượn dùng vô số trận pháp tối thượng để vây nhốt, làm tiêu hao như thế sao?

Đó chỉ là một con thỏ bị thương thôi mà!


“Con thỏ này như đang một mình trông coi cửa cung điện, dùng sức của bản thân chống lại toàn bộ sức mạnh đóng băng của thế giới băng giá, sợ là nó đã mạnh tới mức vượt quá tưởng tượng của mình!”, Tô Minh nuốt nước bọt.

Vừa rồi, con thỏ trọng thương này còn liếc mắt nhìn Tô Minh một cái. Cái liếc mắt này cũng không có ác ý gì nhưng Tô Minh lại có cảm giác thần hồn sắp tan vỡ, quá đáng sợ!

Da đầu anh tề rần, trong lòng hơi hối hận vì đã xông vào băng cung này.

Băng cung này quá lạ lùng, thật đáng sợ!

Chỉ mới ở cửa cung điện đầu tiên mà đã có một con thỏ như thế.

Ai mà biết phía sau còn có gì nữa?

Khi Tô Minh định quay lại bằng đường cũ, rời khỏi băng cung thì bỗng...

“Loài người, cậu và Thiên Nữ Tạo Hóa có quan hệ gì?”

Một giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh lẽo, khi cẩn thận lắng nghe thì có thêm sự nội liễm và kích động chợt vang lên, bay vào trong tai Tô Minh.

Là con thỏ trọng thương bị đóng băng màu trắng kia nói chuyện!


Tô Minh hoang mang rồi.

Thiên Nữ?

Con thỏ chảy máu sắp chết này lại biết Thiên Nữ?

Điều kỳ dị hơn là con thỏ màu trắng này chỉ liếc nhìn một cái là biết mình có quan hệ với Thiên Nữ sao?

Nhất thời, tâm tư Tô Minh vô cùng hỗn loạn, đủ loại suy nghĩ nảy ra trong đầu, anh còn vô cùng tò mò và kiêng dè con thỏ này. Tô Minh không khỏi lùi ra sau vài bước, tóc gáy đều dựng lên cả, anh nhìn chằm chằm đối phương.

“Loài người, không cần phải lo lắng, cậu và Thiên Nữ Tạo Hóa có quan hệ thế nào? Chắc là cậu đã tiếp xúc với cô ta rất lâu rồi nhỉ, quái lạ thật!”. Con thỏ màu trắng có vẻ kích động, nó nhìn chằm chằm Tô Minh như muốn làm yên lòng anh, khiến anh không cần lo âu nhưng chính nó lại vô cùng kích động. Đôi mắt thỏ màu đỏ có lãng đãng gợn sóng hưng phấn.

“Tôi là người đàn ông của cô ấy!”, Tô Minh im lặng một chút, cuối cùng lại thẳng thắn nói thật.

Sau đó, tới lượt con thỏ trắng choáng váng.

Nó như bị hóa đá vậy.
 
Chương 2845: C2845: Đây là một thông tin rất quan trọng


Thỏ trắng có vẻ nổi giận rồi, giọng lớn đến mức khiến cả băng cung đều như rung lắc như thể sắp nứt vỡ.

“Ta chỉ nói sự thật, tin hay không thì tùy!”, Tô Minh hít sâu một hơi: “Hơn nữa rõ ràng ngươi tin rồi đấy thôi, chỉ là nhất thời hơi ngỡ ngàng, nếu không, dựa vào thực lực của ngươi, dù có bị đóng băng, muốn giết ta cũng là chuyện đơn giản. Cơn giận lúc này của ngươi chỉ là đang muốn dọa sợ ta thôi, hi vọng ta sẽ nói sự thật, nhưng những gì ta nói đều là thật mà, ta là người đàn ông của Thiên Nữ”.

Thỏ trắng lại rơi vào im lặng.

Đúng thế, Tô Minh nói rất đúng, nó tin rồi!

“Thiên phú có thể kiểm nghiệm, nhưng về thực lực, dù anh có mạnh gấp mười ngàn lần nữa cũng không xứng với chủ nhân!”, thỏ trắng căng thẳng hỏi.

“Xứng hay không không phải do ngươi quyết định, huống gì ta cũng mới mười ngàn tuổi, vừa trẻ vừa xuất sắc, không phải sao?”, Tô Minh cười nói: “Hơn nữa, đôi khi tình yêu và thực lực cũng không phải là liên quan tuyệt đối với nhau”.

“Tình yêu và thực lực quả thật không có mối quan hệ tuyệt đối, nhưng chủ nhân của tôi khá đặc biệt, nếu anh là người đàn ông của chủ nhân mà lại không có thực lực mạnh thì anh sẽ chết, chết rất thảm đó”. Thỏ trắng hừ một tiếng: “Chủ nhân tôi rất đặc biệt”.


“Rất đặc biệt? Có ý gì?”, Tô Minh rất muốn biết tất cả thông tin về Thiên Nữ. Con thỏ trắng này có lẽ là thú cưng của Thiên Nữ, nếu không nó cũng không thể đoán được mối liên hệ giữa mình và Thiên Nữ khi chỉ mới liếc một cái. Nếu đối phương là vật cưng của Thiên Nữ thì chắc rất hiểu về cô.

Bây giờ Tô Minh không dám đảm bảo mình đã có thể đến nền văn minh cấp chín tìm Thiên Nữ, nhưng dù đối mặt trực tiếp với nền văn minh cấp tám, anh cũng rất có tự tin, thế thì anh còn cách nền văn minh cấp chín không xa nữa.

Cũng nên tìm hiểu chút chuyện của Thiên Nữ để sau này lên kế hoạch giải cứu cô.

Nói thật thì mấy năm nay không có Thiên Nữ ở bên cạnh, Tô Minh cảm thấy rất cô đơn.

Từ khoảng thời gian tự ti yếu ớt rồi từng bước vực dậy, ngày tháng khó khăn, gian khổ đó đều có Thiên Nữ ở cạnh quan tâm. Phải nói là trên thế gian này, người mà anh tin tưởng tuyệt đối chắc chắn là Thiên Nữ.

Từ tận sâu đáy lòng, có nằm mơ Tô Minh cũng muốn sớm ngày gặp lại Thiên Nữ, nhất là khi biết được cô đang phải chịu nỗi đau thần hồn bị thiêu đốt từng giờ từng phút, anh càng gấp gáp hơn.


“Anh có biết thân phận của chủ nhân tôi không?”, trong đôi mắt đỏ của thỏ trắng hiện lên tia phức tạp, tràn đầy sự kính phục và đau lòng, cũng có sự day dứt.

“Ta chỉ biết cô ấy đến từ nền văn minh cấp chín”, Tô Minh nói thật.

“Xem ra chủ nhân rất yêu anh, không muốn để anh biết quá nhiều, cô ấy đang bảo vệ anh!”. Thỏ trắng khẽ thở dài: “Chủ nhân chính là chủ nền văn minh Tạo Hóa”.

Người đứng đầu nền văn minh Tạo Hóa?

Tô Minh thầm ghi nhớ trong lòng.

Đây là một thông tin rất quan trọng.

“Nền văn minh Tạo Hóa không chỉ là nền văn minh cấp chín, ở chư thiên vạn giới này có vô số nền văn minh, cho dù là cấp chín thì cũng có không ít, nhưng nền văn minh Tạo Hóa chính là một trong bốn nền văn minh mạnh nhất thuộc nền văn minh cấp chín. Ba nền văn minh còn lại, một là văn minh Thời Gian, một là văn minh Không Gian, một là văn minh Luân Hồi”. Thỏ trắng chậm rãi nói: “Quy luật của Tạo Hóa, pháp nguyên Tạo Hóa, ở bất kỳ một góc độ nào của chư thiên vạn giới thì chúng đều bắt nguồn từ văn minh Tạo Hóa, nói một cách chính xác thì ngọn nguồn đều từ người đứng đầu Tạo Hóa, cũng chính là chủ nhân của tôi, tức là Thiên Nữ Tạo Hóa”.

Tô Minh im lặng lắng nghe, cảm thấy rất chấn động, lai lịch của Thiên Nữ khủng đến thế sao? Là khởi nguồn của quy luật Tạo Hóa trong “Tứ đại pháp” nhất thế gian?
 
Chương 2846: C2846: Chương 2846


“Chủ nhân tôi là người đứng đầu Tạo Hóa, nắm giữ pháp quy Tạo Hóa của chư thiên vạn giới, có thể nói là rất mạnh. Lúc thực lực mạnh nhất, nếu cô ấy đồng ý thì chỉ cần một ý nghĩ thôi, một nền văn minh cấp chín bình thường có thể sẽ bị pháp Tạo Hóa đè ép xuống nền văn minh cấp một hoặc thậm chí là bị hủy diệt. Cô ấy cũng có thể dễ dàng cưỡng ép nền văn minh cấp tám tiến hóa thành nền văn minh cấp chín trong thời gian ngắn bằng pháp Tạo Hóa”, thỏ trắng kể lại trong hồi tưởng.

“Tiếc là dù chủ nhân rất mạnh nhưng cũng vì quá mạnh nên xem nhẹ lòng người và nhân tính, quá đơn thuần, cuối cùng bị thiệt thòi”.

“Chủ nhân có một món bảo vật tên là Tâm Tạo Hóa, vật này tập hợp hơn chín mươi phần trăm thực lực pháp đạo của chủ nhân, vốn dĩ Tâm Tạo Hóa nên ở trong tim chủ nhân”.

“Nhưng rất lâu về trước, nền văn minh mà chủ nhân tự tay tạo ra lại bị nền văn minh Không Gian nhắm đến, liên tiếp thua thiệt”.


“Hai nền văn minh này thuộc về một trong bốn nền văn minh cấp chín đỉnh nhất, vốn dĩ khá lợi hại nhưng pháp Tạo Hóa của chủ nhân phức tạp và khó lĩnh hội hơn pháp Không Gian, cũng khó truyền đạt hơn, thế nên khi so ra, các tu giả võ đạo ở phần đất của nền văn minh Tạo Hóa yếu hơn nền văn minh Không Gian, dĩ nhiên cũng liên tiếp thất bại”.

“Nhiều trăm triệu năm về trước, trong một lần đánh nhau với nền văn minh Không Gian, nền văn minh Tạo Hóa đã tổn thất nặng nề”.

“Chủ nhân suy đi nghĩ lại, quyết tâm muốn nâng cấp thực lực của các tu giả võ đạo trên nền văn minh Tạo Hóa, thế là cô ấy tạo ra một tòa tháp Tạo Hóa ở trung tâm phần đất của nền văn mình Tạo Hóa, sau đó lấy quả tim của mình đặt vào vị trí trung tâm của tháp”.

“Cứ như vậy, mỗi giây mỗi phút, Tâm Tạo Hóa lại tỏa ra pháp diễn Tạo Hóa khiến người khác không thể tưởng tượng nổi. Thứ gọi là pháp diễn Tạo Hóa cao hơn một cấp so với pháp nguyên Tạo Hóa, cũng được chia thành chín tầng, tạm thời, pháp diễn không phải thứ mà anh có thể tưởng tượng được đâu”.

“Theo thời gian, nhờ sức mạnh của Tâm Tạo Hóa, mỗi ngày, trên tầng Tạo Hóa, nền văn minh Tạo Hóa đều có pháp diễn Tạo Hóa cao cấp nhất chảy qua. Sức mạnh của những tu giả võ đạo thuộc nền văn minh Tạo Hóa đó đang tăng vọt mỗi ngày, họ đắm chìm vào niềm hạnh phúc khi sức mạnh tăng lên, không thể tự mình thoát ra được”.

“Cuối cùng có một ngày, chủ nhân cảm thấy đã đủ rồi, cảm thấy sức mạnh của những tu giả võ đạo trên tầng Tạo Hóa, nền văn minh Tạo Hóa đã đủ mạnh nên muốn thu lại Tâm Tạo Hóa”.


“Nhưng không ngờ rằng...”

“Những tu giả võ đạo trên tầng của nền văn minh Tạo Hóa đó đã quen với việc mỗi ngày đều có thể hấp thụ nguồn pháp diễn Tạo Hóa thuần khiết mạnh mẽ, sau khi biết được tin này thì lại không đồng ý!”

“Bọn họ lo rằng khi mất đi nguồn năng lượng Tâm Tạo Hóa hàng ngày thì sức mạnh bọn họ sẽ trì trệ không thể thăng tiến, thế nên, đám sói vô lương tâm trên nền văn minh Tạo Hóa đã âm thầm liên hợp lại, âm mưu vây giết chủ nhân”.

“Vốn dĩ đám sói vô lương tâm trên tầng của nền văn minh Tạo Hóa kia chính là những kẻ không bao giờ biết thỏa mãn. Ngay cả khi sức mạnh của bọn họ tiến bộ trong những năm đó, ngay cả khi chủ nhân lấy Tâm Tạo Hóa ra khỏi cơ thể, đặt vào trong tháp một phần ngàn, một phần vạn sức mạnh thì chủ nhân vĩ đại của tôi vẫn có thể dễ dàng nghiền chết đám sói vô lương tâm kia. Nhưng không ngờ rằng, vào lúc quan trọng nhất, chủ nhân của nền văn minh Không Gian ở thời không cách hàng trăm triệu lại đánh lén từ xa, khiến chủ nhân bị thương nặng”.


“Chủ nhân trọng thương, chỉ có thể chạy trốn, nhiều năm sau đó, chủ nhân bị đám sói trên tầng của nền văn minh Tạo Hóa điên cuồng không ngừng truy sát”. . Thử đọc tru𝘺ệ𝐧 khô𝐧g quả𝐧g cáo tại [ T r 𝑈 m T r u 𝘺 𝔢 𝐧.v𝐧 ]

“Chuyện sau đó tôi cũng không rõ”.

...

Sau khi Tô Minh nghe thỏ trắng kể lại, trong lòng cảm thấy đau xót.
 
Chương 2847: C2847: Đúng là gánh nặng đường xa


Nhưng đáng tiếc, cuối cùng cũng đánh giá thấp lòng người!

Dân tộc của cô, khi bắt đầu, có lẽ cực kỳ biết ơn Thiên Nữ.

Nhưng dần dần, khi Tâm Tạo Hóa cung cấp cho bọn họ pháp diễn không ngừng, mạnh mẽ, đơn thuần mỗi ngày, việc đó dần trở thành một thói quen, bọn họ sẽ cảm thấy đây là điều hiển nhiên. Thế nên, đến một ngày Thiên Nữ muốn thu lại Tâm Tạo Hóa của mình, những thứ mà cô nhận được lại là lòng căm hận, sự tức giận của đám tu giả võ đạo tham lam.

Đấu gạo nuôi ân, gánh gạo tạo thù mà!

Bản tính con người chính là như vậy.


Vì quá tốt nên cho đi quá nhiều, cho đi vô điều kiện, lâu dần, người khác sẽ hình thành thói quen ỷ lại, coi đó là điều hiển nhiên.

Ngoại trừ thở dài, Tô Minh cảm thấy ngạc nhiên nhiều hơn, sức mạnh của Thiên Nữ dường như mạnh hơn gấp vô số lần so với anh tưởng tượng.

Xét cho cùng, một Thiên Nữ mất đi Tâm Tạo Hóa chỉ có một phần ngàn, một phần vạn sức mạnh, thêm cả trọng thương mà cô vẫn có thể chạy trốn khỏi hư không, rời khỏi chư thiên vạn giới trong tình hình đó rồi vẫn bất khả chiến bại.

Nếu như vậy thì cô phải mạnh tới mức nào?

Thế nên, dựa theo tính toán này, dù được chủ nhân của nền văn minh Không Gian trợ giúp, có lẽ đám sói vô lương tâm trên tầng của nền văn minh Tạo Hóa có thể bao vây và giết chết Thiên Nữ kia cũng mạnh không thể tưởng tượng nổi.

Đúng là gánh nặng đường xa!

“Nói như vậy, hiện giờ Thiên Nữ bị nhốt, ngày nào cũng bị thiêu đốt thần hồn, có lẽ đám sói vô lương tâm trên tầng của nền văn minh Tạo Hóa đang muốn dùng thủ đoạn để giết chết Thiên Nữ. Nếu Thiên Nữ không chết, bọn họ cũng sẽ lo sợ, ngày đêm bất an, sợ một ngày nào đó cô ấy sẽ báo thù”.

Tô Minh bất giác hỏi: “Bây giờ Tâm Tạo Hóa còn ở trong tháp Tạo Hóa tại trung tâm tầng văn minh Tạo Hóa không?”


“Có! Tất nhiên là nó đang ở đó!”, thỏ trắng gật gật đầu: “Thế nhưng, năm đó, khi chủ nhân lấy tâm của nền văn minh để đặt nó vào tháp Tạo Hóa thì đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình nhằm thiết lập kết giới nên người khác không thể lấy được, dù là chủ nhân nền văn minh Không Gian có ý định đánh cắp Tâm Tạo Hóa đi chăng nữa. Dù sao thì, toàn bộ sức mạnh của chủ nhân tôi năm đó so với chủ nhân của nền văn minh Không Gian chỉ mạnh hơn chứ không yếu, kết giới bằng toàn bộ sức mạnh của cô ấy không phải thứ dễ dàng bị phá vỡ”.

“Vậy thì tốt rồi”. Tô Minh thở phào nhẹ nhõm, Tâm Tạo Hóa vẫn còn ở đó là được rồi, như vậy thì anh vẫn có cơ hội giúp Thiên Nữ lấy được Tâm Tạo Hóa, giúp cô trở lại thời kỳ đỉnh phong.

Dường như thỏ trắng nhìn ra được suy nghĩ của Tô Minh, nên nó thở dài: “Nhưng đáng tiếc, cứ như vậy đã trôi qua chục tỷ năm rồi nhỉ? Có lẽ là quá lâu rồi. Kết giới sẽ ngày càng suy yếu theo thời gian, đến thời đại bây giờ, ngày mà chủ nhân của nền văn minh Không Gian có thể mở ra kết giới cũng không còn xa nữa đúng không? Một khi Tâm Tạo Hóa bị chủ nhân của nền văn minh Không Gian lấy được...”

Trong ánh mắt của thỏ trắng hiện lên vẻ kinh ngạc và sợ hãi.

“Chủ nhân của nền văn minh Không Gian?”, Tô Minh tự lẩm bẩm, người này đã nằm trên danh sách tử thần trong lòng anh rồi.


“Chủ nhân của nền văn minh Không Gian là một kẻ điên cực kỳ tàn nhẫn. Nếu như kẻ này có được Tâm Tạo Hóa thì hoàn toàn có khả năng trở thành chủ nhân của nền văn minh Không Gian và nền văn minh Tạo Hóa thì sức mạnh của hắn ta sẽ nhảy vọt, trở thành kẻ mạnh nhất của chư thiên vạn giới. Đến khi đó, vì dục vọng ích kỷ của bản thân, kẻ này có thể hủy diệt cả chư thiên vạn giới. Dù sau thì một khi hủy diệt toàn bộ, đán đổ rồi xây lại, mở ra một hư không mới, mở ra hàng trăm triệu nền văn minh là có thể chứng pháp Không Gian và pháp Tạo Hóa của hắn”.

“Ngươi nói Thiên Nữ là chủ nhân của ngươi? Ngươi là...”, Tô Minh hỏi.

“Tôi là thú cưng của chủ nhân, mặc dù không phải là thú khế ước. Nhưng thời gian tôi ở cạnh chủ nhân lâu nhất, năm đó, khi chủ nhân bị đuổi giết, cô ấy cũng dẫn tôi đi theo. Thế nhưng, sau một trận chiến sinh tử, tôi và chủ nhân bị tách ra. Có lẽ, chủ nhân nghĩ tôi đã chết rồi cũng nên”. Thỏ trắng khẽ nói, giọng điệu cảm thán, có chút nhớ nhung, người thân duy nhất của con thỏ này chính là Thiên Nữ Tạo Hóa.

“Hình như ngươi cố gắng chống chọi với băng hàn vô tận đang tiến vào cửa cung, có thể cho ta biết tại sao không?”, ánh mắt của Tô Minh lộ ra vẻ kỳ lạ, anh hỏi. Thỏ trắng đứng ở cổng của cung điện, dù trọng thương, dù chảy máu nhưng nó vẫn dùng cơ thể và sức lực bản thân, mặc kệ sống chết để chống lại. Anh có thể cảm nhận được sức mạnh của băng hàn vô tận tấn công mọi lúc, muốn tràn qua cửa điện, để vào trong cung điện.

“Trong cung điện này có vài thứ do chủ nhân để lại năm đó. Năm đó, sau trận chiến, tôi và chủ nhân lạc mất nhau, vì muốn bảo vệ sự an toàn của cung điện này nên chủ nhân bảo tôi mang cung điện này rời đi trước. Sau đó tôi cũng bị đám khốn nạn đáng chết ở trên tầng của nền văn minh Tạo Hóa điên cuồng truy sát, rất nhiều lần thoát chết, khi đó, tôi đã từng thề với chủ nhân, chỉ cần tôi không chết thì cung điện này sẽ không bị đám khốn khiếp có dã tâm, lấy oán báo ân kia có được.
 
Chương 2848: C2848: Rất nhanh chóng


Trong những lời nó vừa nói ra, dường như cả trăm triệu khí băng hàn dễ dàng cảm nhận được, chúng cảm giác được thỏ trắng muốn giao cung điện cho Tô Minh! Sao có thể thế được?

Đột nhiên….

“Vù vù vù..”. Trăm triệu luồng khí băng hàn bắt đầu điên cuồng, táo bạo, cuộn trào mãnh liệt hướng về phía thỏ trắng càng thêm hung hăng, liều mạng xông về phía nó.

Trong phút chốc, thỏ trắng rõ ràng đã không chịu được nữa.

Vốn dĩ, thỏ trắng có thể đã đạt tới cực hạn vì nó đã kiên trì hàng tỷ năm, liều lĩnh đối diện với trăm triệu khí băng hàn, xông lên tấn công cùng băng hàn đồng quy vu tận, tất nhiên là nó không thể chịu nổi.

“Chết tiệt!”, thỏ trắng nhỏ giọng mắng một tiếng.

Nó có chút tuyệt vọng và phẫn nộ.

Nó không sợ chết mà là vì có vài thứ còn chưa kịp giao phó cho Tô Minh, cung điện mà chủ nhân để lại cũng chưa giao được cho Tô Minh, bây giờ mà chết thì nó có chút không cam tâm!


Thế nhưng…

Đúng lúc đó.

“Đi!”. Tô Minh đột nhiên hét lên, vừa chỉ tay vào thỏ trắng. Bỗng nhiên một đạo khí tức sinh mệnh tinh túy, tinh khiết, cực kỳ nồng đậm, bắn tung tóe như tia laser. Giống như sao chổi màu bạc rơi xuống với tốc độ cực kỳ nhanh, di chuyển còn nhanh hơn thuấn di, xuyên thủng những phong ấn băng hàn kia, chìm vào trong cơ thể thỏ trắng.

Trong nháy mắt, thỏ trắng sửng sốt, vì nó không biết Tô Minh cho mình thứ gì.

Nhưng giây tiếp theo, nó đã cảm nhận được sức sống trong cơ thể đang tỏa ra, tăng cao gấp vạn lần, trăm ngàn lần, thậm chí là triệu lần.

Là dòng khí sinh mệnh!

Dòng khí sinh mệnh cực kỳ cao cấp!

Thỏ trắng căn bản không cần vận chuyển, dòng khí sinh mệnh đáng sợ kia đã nhanh chóng chu du cuồn cuộn trong cơ thể nó. Dòng khí sinh mệnh sắp cạn kiệt của nó phục hồi nhanh chóng, ngay cả những vết thương bị xuyên thủng trên cơ thể cũng đang được chữa lành cực nhanh.


“Cút!”, thương thế được khôi phục trong chốc lát, thỏ trắng như từ Địa ngục nhảy lên Thiên đường. Nó giống như đang nằm mơ, tâm trạng cực kỳ tốt, cực kỳ tự tin. Thương thế hồi phục, lại phải đối mặt với khí tức băng hàn đang cuồn cuộn, điên cuồng xông tới kia, nó chỉ ngẩng đầu, quát một tiếng.

Những khí tức băng hàn táo bạo, đang điên cuồng xông tới như gặp phải nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, rồi như đụng vào nhiệt độ vô cùng cao, nhanh chóng lui về sau, hóa thành hư vô.

Thậm chí cả thế giới bị đóng băng cũng bắt đầu tan chảy.

Sắc mặt của Tô Minh tái nhợt, anh cảm thấy không ổn, mặc dù anh đã dùng kiếm nguyên và lôi nguyên tạo ra một lớp phòng ngự, dù anh đã dùng bia Huyền Diệu, nhưng vẫn không thể chống lại được sóng âm công kích từ thỏ trắng.

Tô Minh nhìn chằm chằm thỏ trắng, trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên!

Sức mạnh của con thỏ trắng này cũng quá mạnh rồi...

Hơn nữa, đây mới chỉ là thỏ trắng hồi phục được một chút sức mạnh, nếu như nó khôi phục hoàn toàn thương thế, trở lại kỳ đỉnh phong, thì còn mạnh đến mức nào chứ?

Rất nhanh chóng.

Cả thế giới đóng băng hoàn toàn biến mất.

Trước mặt anh hiện giờ không còn tuyết trắng, không còn băng hàn, chỉ còn lại một cung điện màu tím đỏ nguy nga lộng lẫy.
 
Chương 2849: C2849: Luồng khí sinh mệnh đến từ đâu ư


“Băng Quỷ Đạo Nhân! Món nợ này bổn tọa sẽ tự mình tính hết với ngươi”, lúc tất cả băng hàn hóa thành hư vô thì thỏ trắng lẩm bẩm, trong đôi mắt đỏ ửng toát lên sát ý.

Sau đó, thỏ trắng nhìn về phía Tô Minh, nói: “Loài người! Luồng khí sinh mệnh của anh ở đâu mà có?”

Luồng khí sinh mệnh không hiếm gặp, đặc biệt đối với những tu giả võ đạo ở nền văn minh Tạo Hóa.

Nền văn minh Tạo Hóa tạo nên trời đất huyền diệu, dựa vào vạn vật hư không, dựa vào đạo pháp trời đất. Cái được gọi là tạo hóa có mối liên hệ và kết nối với sinh tử và tái sinh của con người.

Cũng chính vì vậy có rất nhiều tu giả võ đạo ở nền văn minh Tạo Hóa có thể nắm bắt được luồng khí sinh mệnh.

Nhưng không có ai có thể so sánh với Tô Minh.

Luồng khí sinh mệnh của mỗi người cũng khác nhau. Có người thì hỗn loạn, có người thì yếu ớt, có người thì ít.

Còn luồng khí sinh mệnh đỉnh cấp thật sự thì rất hiếm gặp.


Hiện giờ, loài người đang lấy ra luồng khí sinh mệnh đỉnh cấp nhất, thuần túy và nhiều nhất. Đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Sinh mệnh ở cấp bậc này có lẽ chỉ có chủ nhân ở thời kỳ đỉnh cao mới có thể tùy ý lấy ra được.

Nhưng người trẻ tuổi ở trước mặt lại còn chưa ở cảnh giới Hồng Minh, chỉ là bán bộ, cảnh giới này thấp đến mức nào? Nếu đặt ở nền văn minh Tạo Hóa thì kể cả những nô bộc hay tùy tùng thấp kém nhất cũng trên cảnh giới này rồi.

Vì vậy, lạ quá…

Người trẻ tuổi ở cảnh giới bán bộ Hồng Minh có thể lấy ra sinh mệnh đỉnh cấp như này, đúng là có chút không bình thường.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì người trẻ tuổi này rất có thể là người đàn ông của chủ nhân, vậy thì cũng dễ hiểu. Người đàn ông của chủ nhân mà không phải là yêu nghiệt siêu cấp thì mới là lạ.

Tô Minh không trả lời câu hỏi của thỏ trắng.

Luồng khí sinh mệnh đến từ đâu ư?


Tất nhiên là nhờ cây Thế Giới cống hiến rồi.

Nhưng anh sẽ không nói ra bí mật này.

Thậm chí, ban nãy anh cho thỏ trắng luồng khí sinh mệnh đó chỉ đủ cho nó hồi phục một phần chứ không thể toàn bộ. Không phải anh thiếu mà tạm thời anh không muốn nó hồi phục hoàn toàn. Như vậy, ngộ nhỡ tất cả những gì nó nói trước đó đều là nói dối thì chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?

Mặc dù Tô Minh có thần hồn mạnh, có thể đoán ra những lời thỏ trắng nói trước đó 100% là thật nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Ít nhất cũng phải đợi cung điện mở ra, anh phải chắc chắn được thứ để lại trong đó là của Thiên Nữ, chứng minh thỏ trắng thật sự từng là thú cưng của Thiên Nữ. Đến lúc đó, lấy ra nhiều luồng khí sinh mệnh để giúp nó hồi phục hoàn toàn cũng không muộn.

“Vào trong thôi!”, thỏ trắng nhìn Tô Minh một cái, sau đó xoay người đọc câu thần chú phức tạp với cửa lớn cung điện.

Tô Minh đã đến bên cạnh nó.

Rất nhanh…

“Két!”, cửa lớn cung điện được mở ra.

Tô Minh cảm nhận được khí tức mục nát lâu đời, ít nhất cũng phải mấy tỷ năm rồi.
 
Chương 2850: C2850: Tô minh chấn động


“Trong cung điện này có rất nhiều chí bảo mà chủ nhân để lại. Những thứ này là năm đó chủ nhân còn ở thời kỳ đỉnh cao, nền văn minh Tạo Hóa từng bị nền văn minh Không Gian bắt nạt nên trong lúc tức giận, chủ nhân một mình đến đó và cướp hết về”.

“Nói chính xác ra thì năm đó chủ nhân dạy cho nền văn minh Không Gian một trận, sau đó bắt chủ nhân ở đó phải bồi thường”.

“Chỉ có điều chủ nhân ở thời kỳ đỉnh cao, võ đạo thuần túy, chỉ có tạo hóa, vì vậy kể cả chủ nhân của nền văn minh Không Gian bồi thường toàn chí bảo khó tưởng nhưng chủ nhân cũng không có hứng thú, liền cất trong cung điện này”.

“Sau đó vì mất đi trái tim tạo hóa, lại bị tu giả võ đạo ở nền văn minh Tạo Hóa phản bội, truy sát nên để tránh cung điện này rơi vào tay kẻ xấu, chủ nhân đã giao nó cho tôi”.

Thỏ trắng chậm rãi giới thiệu: “Theo lời chủ nhân nói, nếu những kẻ xấu xa của nền văn minh Tạo Hóa có được cung điện này thì thực lực của chúng sẽ tăng khủng khiếp lắm. Như vậy sau này muốn báo thù, muốn đoạt về trái tim tạo hóa sẽ càng khó”.

Tô Minh lặng lẽ nghe thỏ trắng nói, anh cùng nó đi vào bên trong. Vừa vào trong anh đã cảm thấy không gian vô tận không ngừng biến đổi.


Tô Minh chấn động!

Chấn động hoàn toàn.

Anh đã quá hiểu về pháp nguyên không gian, mặc dù pháp nguyên không gian ở trước mặt chỉ ở Tứ Đoạn nhưng anh dám nói, anh tự tin rằng mình xếp đầu trong chư thiên vạn giới.

Chỉ có điều, kể cả như vậy thì sau khi anh vào trong cung điện, anh không thể nhìn thấu sự biến đổi không gian này.

Không gian bên trong không ngừng xoay tròn, độ rộng biến đổi, lực mạnh và yếu kết hợp lại hoàn toàn là điều Tô Minh khó tưởng tượng.

“Trong cung điện này toàn là những chí bảo mà chủ nhân của nền văn minh Không Gian bồi thường. Về lâu dài, để trong này mấy tỷ năm nên cung điện này cũng sinh ra rất nhiều đạo pháp liên quan đến không gian”, thỏ trắng giải thích.


Tô Minh hít một hơi thật sâu, hận nỗi không thể ngồi xuống lĩnh ngộ và nuốt trọn đạo pháp không gian trong cung điện này. Cái này chắc chắn sẽ có rất nhiều lợi ích. Nhưng lúc này Tô Minh vẫn phải kìm chế.

Tô Minh có chút kinh ngạc, hỏi: “Chắc trước đó ngươi chưa từng mở cung điện này ra hả? Tại sao không mở nó ra, từ đó nâng cao thực lực nhờ bảo bối mà chủ nhân nền văn minh Không Gian bồi thường?”

“Không được chủ nhân cho phép thì tôi không được tự mở cung điện ra”, thỏ trắng nghiêm túc nói.

Tô Minh trầm ngâm, có chút kính phục với thỏ trắng, cũng có chút cảm động. Thiên Nữ quả là may mắn khi có thú cưng như này.

“Tại sao lại muốn tặng cung điện này cho ta?”, Tô Minh lại hỏi.

“Anh là người đàn ông của chủ nhân, tôi rất rõ về mắt nhìn người của chủ nhân. Nếu Người đã chọn anh thì anh chắc chắn phải là người ưu tú nhất trong chư thiên vạn giới. Những bảo bối trong này tặng cho anh thì anh nhất định có thể phát huy được tác dụng của nó, thậm chí sau này có một ngày anh có thể đi cứu chủ nhân nữa”, giọng nói của thỏ trắng lớn hơn.

Tô Minh trầm ngâm nắm chặt nắm đấm. Anh cảm động và thấy áp lực bởi sự tín nhiệm của thỏ trắng.
 
Chương 2851: C2851: Kiếm y này cũng là thứ hiếm gặp


Đứng ở chính giữa cung điện nhìn cũng không thấy quá nhiều đồ, chỉ có một cái giá treo.

Thoạt nhìn giá treo này rất bình thường, chứa đựng thần vận màu đen. Trên giá cũng đặt không nhiều đồ lắm.

“À tôi còn chưa biết anh tên là gì?”, thỏ trắng hỏi.

“Tô Minh! Còn ngươi?”

“Bạch Thanh!”, thỏ trắng lại nói: “Những đồ đặt trên giá treo này đều là chủ nhân của nền văn minh Không Gian sưu tầm. Năm đó, hắn bị chủ nhân đánh bại nên bồi thường hết cho chủ nhân. Tôi còn nhớ lúc đó hắn vô cùng xót xa và đau đớn, có lẽ tim cũng rỉ máu luôn rồi”.

Tô Minh đi về phía giá treo đó, đầu tiên nhìn thấy một viên đá.

“Nguyên thạch không gian?”, ánh mắt Tô Minh kích động, trong lòng chấn động, có chút run rẩy.

Trên thế gian thật sự có thứ này ư?


Anh từng đọc qua sách cổ, tất cả pháp đạo thuật tướng trong chư thiên vạn giới đều bắt nguồn từ nguyên thạch.

Chỉ có điều, nguyên thạch chỉ là truyền thuyết.

Nó thật sự tồn tại sao? Trước đó Tô Minh không dám chắc chắn.

Nhưng lúc này, một viên nguyên thạch không gian xuất hiện trước mặt Tô Minh, vô cùng chân thật, vô cùng sống động nên Tô Minh không thể không tin.

Mặc dù nguyên thạch này không lớn nhưng Tô Minh có thể chắc chắn, nếu như mình nuốt trọn và lĩnh ngộ được thì pháp nguyên không gian của mình có thể bùng nổ và biến đổi không ngừng.

Lúc này, anh cảm nhận được sự run rẩy, khiếp sợ của pháp nguyên không gian trong cơ thể mình, tất nhiên còn có cả chút khao khát.

“Đây là nguyên thạch không gian!”, thỏ trắng cũng đi lại nhìn nguyên thạch không gian đó, chỉ sợ Tô Minh không biết nên lại nói: “Đây là thứ tốt, nó có thể giúp anh bước lên đỉnh cao đáng sợ trong đạo không gian. Tiếc rằng mặc dù nó tốt nhưng không dễ nuốt trọn”, thỏ trắng lắc đầu, nói.

Tô Minh cười, nghĩ ‘Không dễ nuốt trọn’ sao? Có lẽ vậy! Chỉ có điều, mình có kho tàng huyết mạch nên chắc dễ hơn chăng? Lúc đó có gì mà không nuốt được?


Tô Minh không khách khí mà trực tiếp thu lại nguyên thạch không gian này.

Sau đó anh nhìn sang bên cạnh nguyên thạch không gian đó là một kiếm y.

Kiếm y này cũng là thứ hiếm gặp.

Nghe nói, có một số thầy luyện binh khí đỉnh cấp trên thế gian sau khi luyện ra một chí bảo tuyệt phẩm, để giúp cho sản phẩm của mình hoàn hảo hơn nên đã chế ra một kiếm y. Một mặt có thể bảo vệ được kiếm, mặt khác có thể tăng thêm thuộc tính của kiếm.

Kiếm y ở trước mặt tất nhiên là kiếm y thuộc về không gian rồi.

Hơn nữa, cấp bậc của kiếm y vô cùng khủng khiếp.

Tô Minh trừng mắt có chút không dám tin.

Anh không rõ cấp bậc cụ thể của kiếm y này… Nhưng lúc anh nhìn về phía nó thì đến kho tàng huyết mạch cũng chấn động.

Ngoài ra, hình như Ma La Kiếm cũng rất có hứng thú.

“Kiếm y này có tên là Kiếm Y Không Tuyệt! Với ý là kiếm y tuyệt đối của không gian. Theo như những lời mà chủ nhân của nền văn minh Không Gian nói, kiếm y này là kiếm y số một trong bảng xếp hạng những thuộc tính không gian mà chư thiên vạn giới không thể tranh giành. Chỉ có điều, tiếc rằng anh không thể dùng nổi”, thỏ trắng thở dài, nói.

“Tại sao?”
 
Chương 2852: C2852: Tại sao lại nói thế


“Kiếm y có nghĩa là áo ngoài của thanh kiếm. Kiếm y mạnh là điều tốt nhưng mạnh quá lại không tốt, đặc biệt là Kiếm Y Không Tuyệt này là mạnh quá mức. Nói một cách đơn giản thì gần như không có thanh kiếm nào có thể chịu được Kiếm Y Không Tuyệt này. Có câu ‘người đẹp vì lụa’ mà. Kiếm y mạnh phải kết hợp với kiếm vô cùng mạnh. Chỉ e trong chư thiên vạn giới này rất khó tìm được kiếm có thể kết hợp với kiếm y này. Năm đó tôi từng hỏi chủ nhân, hình như trong tay chủ nhân cũng không có kiếm nào như vậy”.

“Vậy sao?”, Tô Minh sờ lên mũi một cái rồi ho hai tiếng. Nếu như anh cảm nhận không sai thì Ma La Kiếm chính là ‘ý trung nhân’ của kiếm này. Nói cách khác, Ma La Kiếm rất hợp với kiếm y này, tất cả đều là trời đất sắp đặt.

Thỏ trắng vẫn cảm thán, nói: “Nếu như thật sự có một thanh kiếm kết hợp với Kiếm Y Không Tuyệt thì đúng là không dám tưởng tượng. Cộng thêm đạo pháp không gian của Kiếm Y Không Tuyệt thì chỉ e uy lực của thanh kiếm đó sẽ tăng lên mấy lần chăng? Đặc biệt ở tốc độ tấn công. Có câu ‘chư thiên tấn công, tốc độ là vô thượng’. Kiếm tấn công kết hợp với tốc độ không gian cực hạn thì đúng là sự kết hợp hoàn hảo”.

Tô Minh lúc này cũng không do dự mà thu lại kiếm y đó.


Sau đó anh nhìn về phía bảo bối thứ ba. Vừa nhìn thì cảm thấy hơi thở gấp gáp rồi anh cảm thán nói: “Truyền thuyết là có thật, thế gian thật sự vẫn còn thứ này”.

Lọt vào mắt anh là một hạt trân châu trong suốt như pha lê, hình tròn và bảy màu. Nếu nhìn kỹ thì có cảm giác con ngươi cũng bị nuốt trọn trong hạt đó.

“Anh biết nó sao?”, thỏ trắng có chút kinh ngạc, hỏi.

“Ta từng đọc qua miêu tả loại hạt này trong sách cổ. Nếu như đoán không nhầm thì nó chắc là Thì Không Châu”, Tô Minh ngưng giọng nói, có chút phấn khích nói: “Chí bảo như này không chỉ liên quan đến không gian mà cả thời gian nữa. Vật này cũng của chủ nhân của nền văn minh Không Gian sao? Chủ nhân của nền văn minh Thời Gian không có ý kiến gì sao?”

“Tất nhiên có ý kiến rồi! Vì vậy vật này có hai viên. Một viên khác ở trong tay của chủ nhân nền văn minh Thời Gian rồi. Còn viên này, hì hì… Năm đó nếu không phải chủ nhân ra tay mạnh, suýt nữa lấy mạng của chủ nhân nền văn minh Không Gian thì khéo cũng không lấy được viên Thì Không Châu này. Dù sao thì chủ nhân cũng từng nói, vật này là chí bảo đứng thứ ba trong chư thiên vạn giới”.

“Đâu chỉ thứ ba, nếu nói đứng thứ nhất cũng không quá”, Tô Minh nuốt nước bọt ừng ực, không kìm nổi mà cảm thán: “Vật này hiếm có lắm đó”.


Tại sao lại nói thế?

Bởi vì, tác dụng lớn nhất của Thì Không Châu chính là tỉ lệ hoán đổi rõ ràng giữa thời gian không gian ở bên trong và thời gian không gian ở thế giới bên ngoài.

Nó giống như một ngày ở trên trời bằng một năm ở dưới đất vậy.

Nếu như có được nó rồi đi vào tu luyện. Ở trong này tu luyện một năm, bên ngoài mới là một ngày, thử nghĩ xem nó khủng khiếp đến nhường nào. Huống hồ, ngộ nhỡ bên trong là mười năm bên ngoài là một ngày, thậm chí trong là trăm năm ngoài là một ngày thì sao?


Sự tồn tại của hạt Thì Không Châu này có thể nói là có thể biến một con lợn thành một yêu nghiệt siêu cấp. Cũng như câu nói: ‘Thiên phú không đủ thì đợi thời gian đến’.

Nếu vật này xuất hiện trong chư thiên vạn giới thì chỉ e tất cả chín nền văn minh đều không tiếc giá gì mà tranh giành chăng? Vậy thì khó tránh khỏi cuộc tranh đấu hỗn loạn trong chư thiên vạn giới.

“Nhưng mà vẫn là câu nói đó, mặc dù có được chí bảo ở cấp bậc này nhưng cũng không phải dễ dàng nuốt trọn. Đầu tiên anh phải khiến nó nhận anh làm chủ nhân”, thỏ trắng lại cảm thán nói: “Chuyện này là quá khó. Tôi nhớ năm đó chủ nhân cũng từng thử để Thì Không Châu nhận làm chủ nhưng không làm được. Không phải thực lực của chủ nhân không đủ mà chủ nhân nói là, phải mất thời gian nhất định và phải trả giá thì mới khiến Thì Không Châu nhận mình làm chủ. Chủ nhân còn nói, trong chư thiên vạn giới này ngoài chủ nhân của nền văn minh Không Gian và nền văn minh Thời Gian thì người khác muốn nó nhận làm chủ nhân là vô cùng khó khăn”.
 
Chương 2853: C2853: Chương 2853


Sau đó Tô Minh tiếp tục nhìn bảo bối khác. Mặc dù cũng tốt nhưng cũng không phải quá chấn động. Ít nhất cũng không thể so nổi với nguyên thạch không gian, Kiếm Y Không Tuyệt hay Thì Không Châu.

Đúng vậy! Trên giá treo lớn của cung điện này chỉ có ba bảo bối vô cùng mạnh, còn những cái khác cũng được. Nhưng chúng cũng chỉ được coi là cực phẩm không gian thôi chứ không phải là độc nhất vô nhị.

Tất nhiên, Tô Minh cũng không khách khí mà thu lại toàn bộ.

“Có được thu hoạch này thì xem ra đạo không gian của mình có thể vượt qua kiếm nguyên và lôi nguyên rồi”, trong lòng Tô Minh thấy phấn khích, thu hoạch này quá lớn. Lớn đến nỗi anh cảm giác như mình đang nằm mơ. Bất cứ vật nào trong ba vật nguyên thạch không gian, Kiếm Y Không Tuyệt, Thì Không Châu đều có thể khiến anh có thể bay lên trời, huống hồ ba vật kết hợp lại?

“Tô Minh! Chủ nhân bảo tôi bảo quản những thứ này mấy tỷ năm, thậm chí tôi còn phải liều mạng để giữ nó. Giờ đây tặng hết cho anh rồi, đừng làm tôi thất vọng nha, cũng đừng làm chủ nhân thất vọng”, thỏ trắng ngưng giọng nói, trong giọng nói còn kèm theo vẻ khẩn cầu.

Tô Minh gật đầu mạnh, sau đó anh giơ tay lên chỉ về phía thỏ trắng.

Ngay lập tức, luồng khí sinh mệnh điên cuồng bổ nhào về phía thỏ trắng.


“Anh…”, thỏ trắng kinh ngạc, tất nhiên cũng mừng rỡ ra mặt.

Hồi lâu, một luồng khí tức khiến Tô Minh chấn động.

Thỏ trắng đã hồi phục hoàn toàn, hồi phục lại thời kỳ đỉnh cao.

Tô Minh hít hơi lạnh, anh phát hiện ra kể cả mình có thần hồn mạnh nhưng lúc này không nhìn thấu thỏ trắng. Thực lực của đối phương dường như mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.

Đúng là khiến người khác tê dại!

Nhưng cũng may anh có thể cảm nhận được thỏ trắng không có bất cứ ác ý nào, dù sao đây cũng là thú cưng của Thiên Nữ.


Tất nhiên, kể cả nó có ác ý thì Tô Minh vẫn có chiêu dự phòng nên cũng không có gì phải sợ.

“Tô Minh! Luồng khí sinh mệnh này…”, thỏ trắng nhìn chằm chằm vào Tô Minh, kinh ngạc nói: “Luồng khí sinh mệnh này của anh không hề đơn giản. Tôi từng đi theo chủ nhân và có may mắn nhìn thấy chủ nhân của luồng khí sinh mệnh trong truyền thuyết. Mặc dù chủ nhân của nó không phải là chủ nhân mạnh nhất trong nền văn minh cấp chín nhưng thực lực không hề kém. Nếu so sánh thì tôi có thể chắc chắn, chủ nhân của luồng khí sinh mệnh bỏ ra chút sinh mệnh đó cũng không có chất lượng cao bằng luồng khí sinh mệnh của anh”.

“Vậy sao?”, Tô Minh có chút không dám tin. Anh biết luồng khí sinh mệnh mà cây Thế Giới tạo ra là rất lợi hại nhưng có lợi hại như thỏ trắng nói không? Còn khủng khiếp hơn chủ nhân của luồng khí sinh mệnh sao? Không phải nói đùa đấy chứ? Nhưng dáng vẻ của thỏ trắng Bạch Thanh là hoàn toàn nghiêm túc.

Tô Minh trầm ngâm suy nghĩ, dường như anh đã đánh giá cây Thế Giới quá thấp?

Anh không kìm nổi mà đi kiểm tra cây Thế Giới đã hoàn toàn bước vào đỉnh phong kỳ.

Vừa kiểm tra thì trong đầu xuất hiện một ý nghĩ: ‘kho tàng huyết mạch là vô địch’.

Tại sao lại nói như vậy?

Bởi vì kiểm tra đi kiểm tra lại thì anh phát hiện ra một chuyện, dường như cây Thế Giới biến đổi rồi.
 
Chương 2854: C2854: Chương 2854


Vốn dĩ luồng khí sinh mệnh mà cây Thế Giới tạo ra chắc còn lâu mới bằng luồng khí sinh mệnh mà chủ nhân luồng khí sinh mệnh tạo ra nhưng vì cây Thế Giới ở trong cơ thể mình, có kho tàng huyết mạch ‘chăm sóc’ nên dần dần cũng nhiễm khí tức của kho tàng huyết mạch nên đã biến đổi.

“Rốt cuộc kho tàng huyết mạch của mình là thế nào? Có chút khó tin! Dường như vượt qua cả giới hạn của chư thiên vạn giới, quá là ly kỳ!”, Tô Minh lẩm bẩm. Hiện giờ kho tàng huyết mạch cũng đột phá theo thực lực của mình, dường như lộ ra bản chất thật sự, cũng như kho tàng huyết mạch là tổ hợp của ba loại huyết mạch tấn công cực hạn, cũng chính là sự ngưng tụ cực hạn của ba loại huyết mạch hỏa, kiếm, lôi. Nhưng Tô Minh có thể cảm nhận, bản chất thật sự của kho tàng huyết mạch chắc chỉ như bề nổi của tảng băng mà thôi.

Tô Minh hít một hơi thật sâu, sau đó đè nén chấn động và hoài nghi trong lòng, sau đó dồn sự chú ý lên người Bạch Thanh, hỏi: “Bạch Thanh! Cảnh giới của ngươi…”.

“Tru có ba cảnh giới, một là Mệnh, hai là Vận, ba là Thần. Cảnh giới của tôi không quá cao, kể cả hiện giờ tôi khôi phục được đỉnh cao nhưng cũng chỉ là Tru Thần tầng chín đỉnh phong. Trong nền văn minh Tạo Hóa, có rất nhiều tu giả võ đạo có cảnh giới cao hơn và thực lực mạnh hơn tôi”, Bạch Thanh ngưng giọng nói.

Sắc mặt Tô Minh không ngừng co giật.


Tru Thần tầng chín đỉnh phong mà còn nói là không quá cao?

Dường như nhìn ra những gì Tô Minh đang nghĩ nên sắc mặt Bạch Thanh cũng nghiêm túc hơn nhiều: “Tôi không dọa anh đâu! Cảnh giới Tru Thần ở nền văn minh cấp chín chỉ là bình thường thôi. Kể cả là cảnh giới Tru Thần tầng chín. Những cường giả đỉnh cấp ở cảnh giới Tru Thần đều là cảnh giới Thuế một màu”.

“Cảnh giới Thuế?”, lần đầu Tô Minh nghe thấy cảnh giới này.

“Sau cảnh giới Tru chính là cảnh giới Thuế. Cảnh giới này vẫn còn rất xa vời với anh lúc này. Chỉ khi anh bước vào cảnh giới Thuế thì mới có tư cách suy nghĩ đến việc đến nền văn minh Tạo Hóa cứu chủ nhân”.

“Cảnh giới Thuế cũng có ba cảnh giới nhỏ, một là Thuế Chân, hai là Thuế Uyên, ba là Thuế Hằng. Ba cảnh giới nhỏ này cũng có chín tầng.

“Chữ ‘Thuế’ trong chữ ‘thuế biến’, có nghĩa là biến đổi, là lột xác”.

“Trên con đường tu luyện võ đạo của anh trước đây, mỗi lần đột phá đều được coi là một lần lột xác nhưng nó khác hoàn toàn với khái niệm lột xác trong cảnh giới Thuế Tự”.

“Thật sự lột xác đến cảnh giới Thuế Tự là một loại có thể phá vỡ quy tắc vận mệnh, phá vỡ giới hạn không gian thời gian, xuyên qua lục đạo phong thần, định hình lại sự biến đổi thần cách hoàng kiều. Bây giờ nói nhiều nữa thì anh cũng không hiểu vì nó cách anh quá xa”.


“Kể cả là tôi, thoạt nhìn chỉ cần tiến thêm một bước là có thể vào được cảnh giới Thuế Tự nhưng trên thực tế cũng cách hàng vạn dặm”, Bạch Thanh cảm thán, nói, trong giọng nói cũng có vẻ khát khao.

“Ngươi không có cơ hội bước vào cảnh giới Thuế Tự sao?”, Tô Minh hỏi.

“Không! Vì hạn chế huyết mạch”, Bạch Thanh lắc đầu, nói: “Trên thực tế, huyết mạch của tôi rất hỗn loạn, chỉ coi như hồn thú đẳng cấp thôi. Nếu như không phải gặp được chủ nhân, chủ nhân dùng thực lực của mình nâng cao huyết mạch cho tôi thì khéo tôi còn không vào nổi cảnh giới Tru Tự. Tộc thú khác với loài người. Các anh nhiều khi còn có thể dựa vào kỳ tích bất ngờ, dựa vào công pháp là có thể phá bỏ giới hạn và nâng cao thực lực. Nhưng đối với tộc thú mà nói, huyết mạch dường như là tất cả. Được rồi! Không nói đến cảnh giới Thuế Tự nữa, vì nó cách anh quá xa, đừng có mơ đến nó nữa. Dù sao hiện giờ anh mới chỉ có 10000 tuổi”.

Tô Minh gật đầu, cũng không tranh luận thêm.

Nhưng từ sâu thẳm trong tim, anh vẫn cảm thấy một khi mình dùng được Kiếm Y Không Tuyệt, luyện hóa được Thì Không Châu, nuốt trọn được nguyên thạch không gian thì đừng nói cảnh giới, chỉ nói sức chiến đấu thì có lẽ thật sự so được với cảnh giới Thuế Chân trong cảnh giới Thuế Tự rồi chăng? Chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.


“Bạch Thanh! Tiếp theo ngươi có dự định gì?”, Tô Minh hỏi: “Có muốn đi theo ta không?”

“Thôi đi! Tôi đi theo anh thì anh sẽ gặp nguy hiểm thôi. Tôi bị phong hàn ở núi này mấy trăm triệu năm rồi, hiện giờ thoát ra được thì Băng Quỷ Đạo Nhân chắc chắn sẽ biết, sau đó tôi sẽ gặp rất nhiều truy sát”, Bạch Thanh lắc đầu nói. Nó biết cả đời này nó không thể cứu chủ nhân, dù sao thì thực lực và võ đạo đã định. Nhưng Tô Minh thì chắc làm được. Thử nghĩ xem, Tô Minh mới 10000 tuổi, huống hồ còn là người mà chủ nhân coi trọng. Nếu đã như vậy thì Tô Minh là người vô cùng quan trọng, trước khi Tô Minh trưởng thành thì tuyệt đối không thể để Tô Minh gặp nguy hiểm.

Tô Minh chau mày, nói: “Những kẻ ở nền văn minh Tạo Hóa truy sát sao? Bạch Thanh! Ta mà không làm được gì thì sẽ thấy khó chịu lắm”.

“Anh không giúp được tôi đâu, hiện giờ anh vẫn còn quá yếu”, Bạch Thanh có chút tức giận. Theo như nó thấy, nếu như Tô Minh cứ muốn giúp mình thì mới là gây thêm phiền phức. Điều quan trọng nhất là Tô Minh phải sống, cố gắng bồi dưỡng thêm võ đạo, có ngày trưởng thành hơn thì mới có thể xứng với kỳ vọng của mình và chủ nhân.

“Ta không hề yếu!”, Tô Minh ngưng giọng nói.
 
Chương 2855: C2855: Đây là mục đích lớn nhất tiếp theo của tô minh


“Anh…”, Bạch Thanh có chút tức giận, thậm chí muốn mắng người, đúng là buồn bực thật.

Bạch Thanh hít một hơi thật sâu, sau đó nói với giọng đánh cược: “Được được! Nếu như anh thật sự lợi hại, thật sự muốn giúp tôi thì anh đến nền văn minh Hàn Uyên đi! Nếu như anh thật sự lật tung được nền văn minh đó lên thì coi như giúp được tôi rồi”.

“Ố? Là sao? Ngươi nói cụ thể một chút”, Tô Minh sáng mắt lên, nói.

“Nền văn minh Hàn Uyên là nền văn minh cấp tám. Trong nền văn minh cấp tám thì đây được coi là cấp bậc trung. Nền văn minh Hàn Uyên là nền văn minh thuộc tính hàn băng, chủ nhân của nó là Băng Quỷ Đạo Nhân”, Bạch Thanh ngưng giọng nói: “Băng Quỷ Đạo Nhân vốn là một trong những cường giả đỉnh cấp của nền văn minh Tạo Hóa, cũng là một trong những kẻ đáng hận nhất năm đó đã phản bội chủ nhân, còn là một trong những kẻ kiên trì truy sát tôi hàng trăm triệu năm. Trước đây, thế giới hàn phong này chính là ‘kiệt tác’ của Băng Quỷ Đạo Nhân. Đối với Băng Quỷ Đạo Nhân mà nói, nền văn minh Hàn Uyên là nền văn minh mà hắn tiêu tốn vô số tinh lực và tài nguyên mới tạo nên, cũng chính là một trong những điểm yếu của hắn, còn là thế giới con của hắn sau này. Nếu như nền văn minh Hàn Uyên bị lật đổ thì Băng Quỷ Đạo Nhân chắc chắn không còn tâm trí truy sát tôi nữa. Thậm chí, nếu nền văn minh Hàn Uyên xảy ra chuyện thì Băng Quỷ Đạo Nhân cũng không còn thời gian đi thiêu đốt thần hồn của chủ nhân. Đây cũng coi là việc tốt đối với chủ nhân”.

“Ta hiểu rồi!”, Tô Minh cười và nhớ kỹ trong lòng. Hiện giờ anh có ưu thế hơn Bạch Thanh là Băng Quỷ Đạo Nhân không biết thân phận của anh. Nếu như Bạch Thanh đến nền văn minh Hàn Uyên gây sự thì Băng Quỷ Đạo Nhân sẽ biết ngay lập tức, như vậy Bạch Thanh sẽ không có cơ hội. Nhưng Tô Minh thì làm được. Lật đổ cả nền văn minh cấp tám sao? Tô Minh vẫn có chút mong đợi.


“Được rồi! Tôi phải đi rồi, nếu không ngộ nhỡ những kẻ truy sát kia đến thì toi mất”, Bạch Thanh ngưng giọng nói.

“Đợi đã!”, Tô Minh đột nhiên nói: “Ngươi có dung khí gì không? Cho ta!”

Bạch Thanh nhìn Tô Minh với kiểu kỳ quái, không hỏi nhiều mà cho Tô Minh một dung khí.

Một giây sau, Tô Minh cầm dung khí đó rồi bắt đầu đổ luồng khí sinh mệnh vào trong đó.

Sau một trăm hơi thở, Tô Minh đưa dung khí đó cho Bạch Thanh: “Ngươi cảm nhận một chút!”

Bạch Thanh theo bản năng cảm nhận, sau đó kinh ngạc nói: “Anh… Anh…”.

Thật sự quá chấn động!

Luồng khí sinh mệnh trong dung khí này khủng khiếp quá đi!

Nói thế nào được nhỉ? Kể cả sắp chết mà có được luồng khí sinh mệnh trong dung khí này thì cũng đủ giúp nó từ trạng thái sắp chết mà lên đến đỉnh cao.


Bạch Thanh nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong lòng cảm thấy không bình tĩnh nổi. Tô Minh chỉ tùy ý lấy ra chút luồng khí sinh mệnh mà đã được như vậy rồi, chủ nhân của luồng khí sinh mệnh thật sự cũng khó làm được chăng?

“Có được luồng khí sinh mệnh này, nếu như ngươi bị thương thì cũng có thể hồi phục nhanh chóng. Ngươi chú ý an toàn, nhất định phải sống. Ta nghĩ, Thiên Nữ cũng hi vọng có ngày được gặp lại ngươi đấy”, Tô Minh ngưng giọng nói.

“Cảm ơn!”, Bạch Thanh nói lời cảm ơn rồi đưa cho Tô Minh một chú đưa tin, nói: “Chú đưa tin này là chú đưa tin Tạo Hóa, là chủ nhân đích thân làm khi năm đó còn ở thời kỳ đỉnh phong, chất lượng vô cùng cao. Kể cả là vượt qua không gian khác hay không gian u tối đều có thể liên lạc. Một chú đưa tin có thể liên lạc được chín lần. Anh giữ lấy, nếu như gặp phải nguy hiểm gì thì nhớ liên lạc với tôi. Tôi sẽ dốc sức đến cứu anh. Hãy nhớ, anh là hy vọng cứu được chủ nhân, nhất định phải sống. Sống rồi mới có khả năng làm mọi việc”.

Nói xong, Bạch Thanh hóa thành một điểm sáng rồi rời đi.

Tô Minh nắm chặt nắm đấm, lẩm bẩm: “Bạch Thanh! Rất nhanh ta sẽ liên lạc với ngươi. Đến lúc đó sẽ nói cho ngươi tin tốt lành”.

Tin tốt lành tất nhiên là anh đã lật tung được cả nền văn minh Hàn Uyên.


Đây là mục đích lớn nhất tiếp theo của Tô Minh.

Tự nhiên, Tô Minh thấy mình rất phấn chấn. Dù sao thì cũng có thể giúp được một chút cho Thiên Nữ, cũng coi như bước đầu tiên đến cứu Thiên Nữ rồi.

“Mình cũng nên đi lên trên rồi”, một giây sau Tô Minh cũng hóa thành vệt sáng rồi đi vào không trung.

Lúc này, Mạc Thanh Nhạn đang đứng đợi ở rìa khe hở đó. Trong đôi mắt đẹp đều là vẻ lo lắng nhìn xuống bên dưới.

Đã khá lâu rồi, chắc tầm một ngày mà vẫn chưa thấy người đâu.
 
Chương 2856: C2856: Minh thương rất khiếp sợ


Tô Minh còn chưa đi lên.

Cũng không có một chút động tĩnh nào cả.

Nói không nóng nảy là giả.

Trên thực tế.

Giờ phút này, trên chiến trường cổ ở bên ngoài, ánh mắt của rất nhiều người Chúng Sinh các đều lấp lóe, không nhịn được nghi ngờ có phải Tô Minh đã chết trong khe hở mặt đất rồi hay không?

Dù sao căn cứ vào ghi chép, chỗ nguy hiểm nhất bên trong bí cảnh Chúng Sinh ngoài vùng biển Chúng Sinh lúc có thủy triều thì chính là khe hở Chúng Sinh!

Theo ghi chép, hàng trăm triệu năm trước đây, nếu đám thiên tài của Chúng Sinh các bọn họ bị rơi vào trong khe hở Chúng Sinh hoặc là chủ động tiến vào khe hở, xác suất có thể còn sống trở về không cao hơn một phần ngàn.

Cho dù Tô Minh vô cùng yêu nghiệt, cho dù Tô Minh sáng tạo ra thần tích vô thượng cũng không có nghĩa là thật sự có thể còn sống trở về từ bên trong khe hở Chúng Sinh.


Diễm Huyền Kình lại rất bình tĩnh, không hề có chút lo lắng nào, thậm chí trên mặt ông ta còn có một nụ cười lạnh trào phúng, Chúng Sinh các thật sự quá thất bại, cho dù là từ đệ tử hay là lãnh đạo thì đa số đều không có một chút xíu đầu óc nào hết.

Vì sao lại nói như vậy?

Còn có người nghi ngờ nhóc Tô đã chết rồi sao?

Không thấy được ngay cả Huyền Võ Tiên Quy đều còn sống ở đây sao?

Huyền Võ Tiên Quy là tôi tớ của nhóc Tô, còn ký kết khế ước rồi.

Nếu nhóc Tô chết thật, Huyền Võ Tiên Quy cũng sẽ chết đột ngột trong nháy mắt!

Đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không biết? Đúng là không thể cứu nổi Chúng Sinh các rồi.

Chính vào lúc này.


“Ầm!”

Đột nhiên có một ngọn núi chọc trời nhô lên từ mép khe hở Chúng Sinh.

Là Huyền Võ Tiên Quy.

Huyền Võ Tiên Quy tới.

Nó bắt sống Minh Thương tới đây.

“Cô Mạc, chủ nhân tiến vào khe hở rồi sao?”, tiếp theo giọng nói cung kính của Huyền Võ Tiên Quy vang lên, mặc dù Mạc Thanh Nhạn chỉ là sâu kiến trong sâu kiến ở trong mắt nó, nhưng dù sao Mạc Thanh Nhạn cũng là người của chủ nhân Tô Minh, nó dám không tôn kính sao?

Trong lúc nói chuyện.

Ầm...

Minh Thương bị thương nặng bị Huyền Võ Tiên Quy ném mạnh xuống đất, hắn ta sắp chết, máu tươi bụi đất dính đầy người.

“Là cô?”, Minh Thương đã trọng thương sắp chết, nhưng vẫn còn đang hấp hối, hắn ta giãy giụa muốn bò từ dưới đất lên, nhưng lại không làm được vì bị khí tức của Huyền Võ Tiên Quy áp bách, hắn ta vô cùng sợ hãi nhìn thoáng qua Huyền Võ Tiên Quy, tiếp theo lại thấy được Mạc Thanh Nhạn.

Minh Thương rất khiếp sợ.
 
Chương 2857: C2857: Yên tâm hơn rất nhiều


Chẳng lẽ Huyền Võ Tiên Quy bắt sống mình, để mình hấp hối đến bây giờ là vì muốn mình tới gặp Tô Minh? Dù sao chỗ nào có Mạc Thanh Nhạn thì có lẽ cũng sẽ có Tô Minh.

Tiếp theo, Minh Thương lại bắt đầu run rẩy vì nghĩ tới thần hồn, thân thể mình bị thương nặng, điều này khiến hắn ta rất sợ hãi - chẳng lẽ quái vật rùa kinh khủng khổng lồ ngập trời này nghe theo mệnh lệnh của Tô Minh đến bắt sống mình?

Không có khả năng!

Minh Thương không thể tin được, càng không muốn tin!

Huyền Võ Tiên Quy mạnh đến mức cho dù là hắn ta cũng có chút không thể hiểu được, thậm chí hắn ta còn cảm thấy cho dù là đám hoàng thất các lão tổ tông ở vương triều Cửu Minh cũng chưa chắc đã là đối thủ của Huyền Võ Tiên Quy, như vậy nó phải vô địch đến cỡ nào chứ? Sao Huyền Võ Tiên Quy có thể nghe theo mệnh lệnh của Tô Minh được? Tuyệt đối không tin tưởng! Cho dù Tô Minh có thể lấy thần hồn xem núi, lấy sự thật để chứng minh thiên phú võ đạo của Tô Minh mạnh hơn Minh Thương vô số lần, nhưng Minh Thương vẫn không đồng ý tiếp nhận sự thật này.

Nói cho cùng vẫn là sự kiêu ngạo và may mắn ở đáy lòng, còn có cả tâm lý không đồng ý chấp nhận mình là một tên vô dụng và thất bại quấy phá thôi.

“Cô Mạc, chủ nhân vẫn chưa về sao?”, chính lúc này, Huyền Võ Tiên Quy lại lên tiếng.

Nó vừa mới mở miệng, sắc mặt của Minh Thương xám như tro tàn, hai mắt đỏ như máu.


Sự thật mà hắn ta không đồng ý tin tưởng thật sự xảy ra.

Chủ nhân trong miệng Huyền Võ Tiên Quy hiển nhiên chính là Tô Minh!

Con rùa mạnh đến mức có thể tùy ý bóp chết mình không những nghe theo lệnh của Tô Minh, thậm chí còn tôn xưng Tô Minh là chủ nhân!

Minh Thương ghen ghét sợ hãi đến mức trái tim cũng đang điên cuồng run rẩy.

Làm sao có thể?

Làm sao có thể!

Hồn thú mạnh mẽ cao cấp như Huyền Võ Tiên Quy làm sao có thể nhận tên khốn kiếp kia làm chủ được?

Dựa vào cái gì?


Minh Thương gần như nhập ma.

“Anh Tô đã tiến vào khe hở một ngày, tạm thời vẫn chưa về, liệu anh Tô có thể bị nguy hiểm hay không?”, Mạc Thanh Nhạn có chút lo lắng.

Minh Thương gần như nhập ma lại lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều, đúng rồi, lúc hắn ta ở trong ghen ghét và tuyệt vọng đến cực điểm, trong đầu đột nhiên có thêm một suy nghĩ giống như cây cỏ cứu mạng - Khe hở? Một ngày? Còn chưa trở lại? Nhỡ may tên khốn kia chết trong khe hở mặt đất thì sao? Dù sao, đúng là khe hở Chúng Sinh vô cùng nguy hiểm, cho dù là vương triều Cửu Minh cũng biết rất rõ ràng.

Nhưng mà.

Lúc suy nghĩ như cây cỏ cứu mạng mà Minh Thương gần như tự an ủi mình vừa mới xuất hiện đã bị vô tình đánh nát, bởi vì Huyền Võ Tiên Quy đã mở miệng cười: “Cô Mạc đừng quá lo lắng, lão quy tôi là tôi tớ của chủ nhân, đã ký kết khế ước với chủ nhân, nếu như chủ nhân đã chết thì lão quy tôi cũng sẽ tử vong trong nháy mắt, lão quy tôi vẫn còn sống rất tốt thì đương nhiên chủ nhân cũng còn sống”. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Đêm Nay Có Mưa
=====================================

Mạc Thanh Nhạn nhẹ nhàng thở ra.

Yên tâm hơn rất nhiều.
 
Chương 2858: C2858: Hắn ta sắp điên rồi


Tóc tai bù xù.

Hắn ta sắp điên rồi.

Hắn ta đã nghe được cái gì?

Hồn thú lão quy kinh khủng siêu cấp có thể bóp chết mình trong nháy mắt ký kết khế ước với Tô Minh? Khế ước chủ tớ? Tô Minh là chủ? Rùa là tôi tớ?

Vừa rồi Huyền Võ Tiên Quy gọi Tô Minh là chủ nhân, mặc dù hắn ta cũng vô cùng ghen ghét, ghen tỵ đến mức hoàn toàn thay đổi, kinh ngạc đến mức trái tim run rẩy, nhưng lòng dạ xấu xa của hắn ta lại cho rằng Huyền Võ Tiên Quy đã lấy được chỗ tốt gì đó của Tô Minh nên mới biết ơn Tô Minh, cho nên chỉ gọi Tô Minh là chủ nhân ngoài miệng, chỉ thế thôi.

Ai ngờ rằng...

Trong truyền thuyết chủ tớ khế ước đều ký kết?

Nếu như nói ghen tỵ và e ngại có đẳng cấp, như vậy lúc này sự ghen tỵ và e ngại của Minh Thương đối với Tô Minh nhất định đã đạt đến mức cao nhất.


“Cô Mạc, cô có biết chủ nhân bảo lão quy tôi bắt sống tên vô dụng này để làm gì không?”, Huyền Võ Tiên Quy nhìn lướt qua Minh Thương bị thương nặng sắp chết đã rơi vào trong điên cuồng, đang gào thét ầm ĩ kia, tò mò hỏi: “Lại nói con kiến hôi này đúng là quá yếu, thật đấy, lão quy tôi nắm hắn ta dọc theo đường đi, vì để hắn ta có thể còn sống, có thể thoi thóp một hơi, tôi đã rất chật vật, trên đường đi vô cùng thận trọng, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bóp nát hắn ta”.

“Hắn ta là kẻ thù của anh Tô”, Mạc Thanh Nhạn nói.

“Cái gì?”, Huyền Võ Tiên Quy vô cùng cạn lời, khuôn mặt rất có tính người lẩm bẩm một câu: “Chủ nhân đang kể chuyện cười sao? Tên này mà cũng xứng trở thành kẻ thù của chủ nhân?”

Huyền Võ Tiên Quy đúng là cảm thấy tam quan bị phá hủy.

Tô Minh mạnh bao nhiêu? Yêu nghiệt đến mức nào? Nó biết rất rõ ràng.

Mà Minh Thương.

Khụ khụ, nói một cách không khách khí, hắn ta muốn xách giày cho Tô Minh cũng còn lâu mới xứng!


Con kiến cũng có thể trở thành kẻ thù của thần long?

Minh Thương lại phải chịu sự nhục nhã, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi lớn, cả người cứ như bị thiêu đốt, bởi vì quá mức giận dữ và nhục nhã nên tâm trạng dao động quá mức, tâm thần võ đạo gần như vỡ vụn thành hư vô, vốn vẫn còn đang hấp hối một hơi, bây giờ đã gần như sắp chết hẳn.

Chính vào lúc này.

Đột nhiên.

Một luồng ánh sáng bắn từ phía dưới khe hở lên trên.

“Chủ nhân trở về”, Huyền Võ Tiên Quy nói.

Còn chưa dứt lời.

Tô Minh đã bay lên, đến bên cạnh Mạc Thanh Nhạn.

“Anh Tô, đã sắp được một ngày rồi, làm em sợ muốn chết!”, Mạc Thanh Nhạn vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng, giờ phút này cuối cùng tảng đá ở đáy lòng đã rơi xuống đất, cô ấy ôm chặt lấy Tô Minh.

Tô Minh vỗ vỗ đầu nhỏ của cô ấy, đáy lòng có chút cảm động, cô nhóc này, câu nói đầu tiên không phải là hỏi về chuyện Chúng Sinh tuyền, mà lại lo lắng cho sự an toàn của mình, đúng là cô nhóc ngốc. Một cô nhóc ngốc nghếch như thế, thật sự khiến người ta phải yêu thương.
 
Chương 2859: C2859: Trên chiến trường cổ


Tô Minh không khỏi bóp khuôn mặt nhỏ của Mạc Thanh Nhạn một cái: “Ngoan, anh Tô của em không có việc gì”.

Thuận tiện nói khẽ bên tai Mạc Thanh Nhạn: “Anh lấy được Chúng Sinh tuyền rồi”.

“Cảm ơn anh Tô”, đáy lòng Mạc Thanh Nhạn tràn đầy ngọt ngào và an tâm, ở sâu trong lòng có một xúc động muốn ôm hôn Tô Minh thật chặt, đương nhiên lúc này Huyền Võ Tiên Quy và Minh Thương đều đang ở đây, sao cô ấy dám làm thế chứ?

Mạc Thanh Nhạn không khỏi đỏ mặt, có chút mềm mại và không muốn xa rời, cô đưa tay bám vào cánh tay Tô Minh, đứng ở bên cạnh anh, đáy lòng lại rất chờ mong được ở cùng một chỗ với Tô Minh.

Trên thực tế, mấy ngày này lúc Tô Minh bắt nạt cô, cô rất ngượng ngùng, nhưng không biết vì sao sau khi hết xấu hổ, ở sâu trong đáy lòng lại có chút chờ mong được ở bên cạnh anh Tô.

Tô Minh không biết giờ phút này Mạc Thanh Nhạn đang suy nghĩ gì, nếu như biết chắc chắn anh sẽ giơ tay lên gõ đầu nhỏ của cô, trào phúng cô: Suy nghĩ lung tung cái gì thế?

Tô Minh nhìn về phía Minh Thương: “Anh Minh, lại gặp nhau rồi”.

“Giết tao, giết tao, giết tao đi!”, Minh Thương quát ầm lên, gặp lại Tô Minh, hắn ta chỉ muốn chết, không muốn nói bất kỳ câu nào, bởi vì cho dù làm bất kỳ việc gì đối đầu với Tô Minh, thậm chí là khi Tô Minh liếc hắn ta một cái, hắn ta đều cảm thấy vô cùng tự ti, vô cùng nhục nhã, cứ như Tô Minh đang giễu cợt hắn ta vậy.


“Giết anh ư, chắc chắn là phải giết anh rồi. Nhưng mà trước khi anh chết, có thể nói với tôi là ai liên hệ với anh hoặc phụ vương anh, mời anh đến giết tôi không?”, Tô Minh hỏi.

Trên thực tế.

Trong lòng Tô Minh đã sớm có đáp án.

Nhưng anh vẫn phải xác định một chút, cũng để sư tôn tiện hành động.

Dù sao cái gì cũng đều cần chứng cứ.

Nếu như không có một chút chứng cứ nào, Minh Thương cũng không thừa nhận, cho dù là mình hay là sư tôn muốn xử lý lão Hồng, có lẽ đều sẽ bị Chúng Sinh các kịch liệt bài xích và bất mãn.

Tô Minh thì thấy không quan trọng, dù sao anh cũng chẳng có ấn tượng tốt gì với Chúng Sinh các.


Nhưng sư tôn thì sao?

Điều anh suy nghĩ đến chính là cảm nhận của sư tôn.

Anh không muốn để sư tôn khó xử.

Dù sao, Diễm Huyền Kình đối với mình không tệ.

Nhưng Tô Minh lại không biết, trên thực tế, bây giờ Diễm Huyền Kình căn bản cũng không quan tâm đến suy nghĩ của Chúng Sinh các! Bọn họ thích làm thế nào thì làm! Ông ta đã hoàn toàn thất vọng về Chúng Sinh các rồi!

Bên ngoài.

Trên chiến trường cổ.

Giờ phút này, hàng trăm người của Chúng Sinh các bên trên đều nín thở, rất khẩn trương.

Nhất là lão Hồng, bà ta gần như không thể đứng yên, mặt cắt không một giọt máu, bà ta muốn trốn nhưng lại bị Diễm Huyền Kình khóa chặt, không thể đi được.

“Vì sao tao phải nói cho mày?”, giọng nói Minh Thương khàn khàn, nếu hắn ta chắc chắn phải chết, vì sao lại phải giúp Tô Minh?
 
Chương 2860: C2860: Chương 2860


“Sưu hồn?”, Minh Thương lại biến đổi sắc mặt, không thể tin được.

Hắn ta không tin.

Cảm thấy có phải Tô Minh lại đang lừa mình hay không.

Dù sao sưu hồn trong truyền thuyết rốt cuộc cũng chỉ là trong truyền thuyết.

Tô Minh cũng biết sao?

“Không tin tôi biết thuật sưu hồn?”, Tô Minh cười lạnh một tiếng, tùy ý thúc đẩy thần hồn ra khỏi Thần hồn Thức hải.

Chỉ là ra khỏi thần hồn thức hải chứ cũng không làm gì khác.

Nhưng!


Minh Thương bị dọa tới mức mềm nhũn hai chân.

Bởi thần hồn của Tô Minh quá mạnh.

Cực kỳ lớn mạnh.

Sở hữu thần hồn ngang tàng như vậy, hiển nhiên, Tô Minh là… là một hồn tu trong truyền thuyết.

Vậy thì việc anh có thuật sưu hồn là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Minh Thương sợ hãi tới chết lặng, kỳ thực Tô Minh trước mắt cũng không biết sử dụng thuật sưu hồn, ít nhất, anh ở thời điểm hiện tại vẫn chưa có được kỹ năng sưu hồn này. Tuy nhiên, không thể loại trừ khả năng anh sẽ đạt được nó trong tương lai, thậm chí nếu như không lấy được, anh cảm thấy một khi thần hồn của bản thân lớn mạnh tới cực điểm thì có thể tự mình nghiên cứu sáng tạo ra một bộ công pháp sưu hồn. Đối với hồn kỹ sưu hồn, Tô Minh vẫn luôn khao khát nhớ tới, xét cho cùng nếu vận dụng thành thạo tinh diệu thì sưu hồn có thể đem lại thông tin và lợi ích không thể tưởng tượng nổi. Về phần thuật sưu hồn này có phải quá hung tàn hay không, ha ha… dù sao khi thi triển cũng là áp dụng lên người kẻ địch, không phải dùng trên người đối phương càng tàn nhẫn càng tốt sao?

Huyền Võ Tiên Quy ở bên cạnh cũng sợ chết khiếp, trời ạ, sao nó lại cảm thấy thần hồn của Tô Minh còn lớn mạnh hơn rất nhiều so với thần hồn của một lão quái vật đã sống và được nuôi dưỡng trong hàng tỷ năm như nó đây?

Còn là người sao?


Thực sự mới 10.000 tuổi?

Sự kính sợ của Huyền Võ Tiên Quy dành cho Tô Minh càng ngày càng trở nên mãnh liệt, người chủ nhân này của mình rốt cuộc có bao nhiêu quân bài tẩy và những bí mật mà nó không thể tưởng tượng được đây? Huyền Võ Tiên Quy cũng có chút cảm giác như buông bỏ được gông xiềng trong lòng, nó đã nghĩ thông suốt việc mình và Tô Minh kí khế ước chủ tớ, là nô bộc của chủ chân cũng không tính là mất mặt phải không? Nhìn vào dáng điệu của chủ nhân, thực sự có một ngày trở thành cường giả đứng đầu trong muôn vàn thế giới cũng hoàn toàn có khả năng.

“Lão Hồng! Là bà ta liên hệ với phụ vương của tôi! Bà ta đã dùng một khoản thù lao lớn yêu cầu tôi phải giết chết anh trong bí cảnh!”, Minh Thương khàn giọng đáp.

“Có chứng cứ cụ thể không?”, Tô Minh lại hỏi.

“Có, khi phụ hoàng của tôi và lão Hồng nói chuyện, là thông qua kính tiên nguyên không gian, mà gương này lại có chức năng lưu giữ hình ảnh”, Minh Thương đáp, sau đó lại chỉ lên trời, trong chớp mắt một chiếc kính tiên nguyên không gian xuất hiện, chính là cuộc đối thoại giữa lão Hồng và tam vương gia của vương triều Cửu Minh, tái hiện vô cùng rõ ràng sống động.

“Rất tốt”, Tô Minh hài lòng gật đầu, sau đó đột nhiên giơ tay chỉ vào Minh Thương,

Minh Thương, chết!

Tan thành mây khói! .

||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||

Thế giới bên ngoài.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top