Đỉnh Cấp Tông Sư

Dịch Full 

Chương 2801: C2801: Tô minh làm thế là muốn chết hay gì


Không những thế, sau khi anh cõng Mạc Thanh Nhạc lên, còn có một lớp màng bọc bằng tiên nguyên chợt hình thành rồi bao phủ lấy cô ấy.

Cường độ cơ thể của Tô Minh có thể chống chọi với sát khí và dòng khí ăn mòn trong mê cung, nhưng Mạc Thanh Nhạn lại không thể!

"Anh Tô, đừng mà! Mau bỏ cái lồng bằng tiên nguyên đi!", Mạc Thanh Nhạn rất cảm động, nhưng cũng hết sức sốt ruột. Tô Minh làm thế là muốn chết hay gì!

Vốn dĩ, cõng mình đã... đã khiến tiên nguyên của anh tiêu hao nhiều hơn. Giờ lại còn biến ra một cái lồng bằng tiên nguyên vì mình?

Cô ấy quả thật không biết nên nói gì nữa, làm thế là chết chắc rồi còn gì!

Mạc Thanh Nhạn cắn chặt đôi môi đỏ mọng, bắt đầu giãy giụa.

Ai ngờ, Tô Minh bỗng giơ tay phải đang nâng đùi Mạc Thanh Nhạn lên, cách làn váy dài vỗ lên mông cô ấy một cái, rồi hừ một tiếng: "Đừng giãy nữa, làm người khác nghĩ đi đâu giờ. Em có muốn... khụ khụ, thì cũng phải tìm lúc nào, nơi nào thích hợp chút, giờ không được".


Gương mặt Mạc Thanh Nhạn lập tức đỏ bừng. Đúng vậy, cô ấy bị Tô Minh cõng, rồi còn giãy giụa trên người anh thì có thể hiểu rồi đó, khụ khụ khụ...

Thoáng chốc, Mạc Thanh Nhạn quên hết cả nguy hiểm và cái chết đang kề cận, nín thở. Sau đó, xấu hổ dụi đầu vào cổ Tô Minh, không dám ngẩng đầu lên.

Bên ngoài.

"Lúc này rồi mà còn thồn bánh gato vào mồm người khác?"

"Tên Tô Minh kia vẫn còn trẻ quá, một mình xông vào mê cung, xác suất còn sống gần như bằng 0. Huống chi, còn dẫn theo một người, tiêu hao cỡ đó thì tiên nguyên của cậu ta còn có thể chống cự được bao lâu?"

"Suy cho cùng cũng chết, có thể chọn cách chết chung, chẳng sao cả".


"Có tình có nghĩa đó, song, có đôi khi như vậy lại càng chết nhanh hơn!"

...

Có điều, khoảng 15 phút sau, dưới vô số ánh mắt của mọi người, Tô Minh vẫn cõng Mạc Thanh Nhạn bước đi bình thường, không chút nào là mệt mỏi. Cái lồng bằng tiên nguyên bao phủ quanh người Mạc Thanh Nhạn cũng vô cùng rõ rệt.

Càng đáng sợ hơn là, Tô Minh vẫn bước đi thong dong bình tĩnh cõng Mạc Thanh Nhạn như đang đi dạo trong mê cung, thấm thoát đã vượt qua mấy chục lối rẽ. Mà mỗi một lần, anh đều không chút do dự, thoải mái lựa chọn hướng đi một cách hết sức chính xác!

Trong phút chốc, hơn triệu đôi mắt đều trợn to như chuông đồng, lộ ra vẻ khó tin.

"Tiên nguyên của anh ta là vô cùng vô tận ư? Thường thì dù là tu giả võ đạo thuộc Hồng Mông tầng chín, dưới siêu trọng lực, còn cõng một người, cùng lắm chỉ đi được mấy trăm mét thì đã có thể thấy rõ tiên nguyên bị hao đi rồi? Nhưng Tô Minh lại giống như chẳng bị hao xíu nào hết!"

"Đù! bước chân của anh ta còn nhanh hơn..."

"Sao có thể chọn đúng hết mấy chục lối rẽ vậy? Anh ta là thần tiên sao? Mà trông anh ta còn không chút do dự hay suy nghĩ nữa, cứ thế đã chọn đúng luôn".

...
 
Chương 2802: C2802: Đừng lãng phí tiên nguyên nữa


Giờ phút này, Huyền Võ Tiên Quy cũng cảm thấy hơi khó chịu, trên gương mặt đầy tính người chợt đổi tới đổi lui.

"Hừ", Huyền Võ Tiên Quy hừ lạnh một tiếng.

Sau đó, hơn triệu người trong Chúng Sinh các có thể thấy được tốc độ của dòng khí trong mê cung chết chóc bắt đầu nhanh hơn. Vả lại, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng phương hướng của chúng chính là vọt về phía Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.

"Má! Đồ con rùa khốn kiếp!", Diễm Huyền Kình tức điên người, chửi ầm lên.

Ai cũng có thể thấy được Huyền Võ Tiên Quy đang chơi xấu, cố tình nhúng tay vào.

Dưới sự nhúng tay đó, sức phá hoại của dòng khí ăn mòn và sát khí kia rõ ràng đã mạnh hơn gấp mười lần so với trước.


Quả nhiên, có thể thấy cái lồng vững chắc bao phủ quanh người Mạc Thanh Nhạn bắt đầu rung lắc, sắp vỡ, không thể ngăn cản được nữa!

Sắc mặt Mạc Thanh Nhạn trắng bệch, không kiềm được lắc đầu, cuối cùng thì hy vọng cũng chỉ là hy vọng, muốn cùng Tô Minh sống sót là không thể.

"Anh Tô, anh...", Mạc Thanh Nhạn đang định khuyên Tô Minh thả mình xuống, nhưng còn chưa nói xong, cái lồng bằng tiên nguyên quanh người cô ấy lập tức dày lên rất nhiều.

"Đây... Đây phải tốn bao nhiêu tiên nguyên chứ?", Mạc Thanh Nhạn cực kỳ đau lòng, khuyên: "Anh Tô, đừng lãng phí tiên nguyên nữa!"

Tô Minh mặc kệ cô ấy, trái lại còn cười hết sức thoải mái. Anh biết đó là Huyền Vũ Tiên Quy chơi xấu, nhưng, tôi sợ ông chắc?

Tô Minh tôi cũng chẳng có gì, mỗi tiên nguyên là nhiều. Đừng nói kho tàng huyết mạch đáng sợ tới rợn người kia, chỉ riêng cây Thế Giới thôi đã có thể cung cấp cuồn cuộn sinh mệnh lực cho anh rồi. Mà sinh mệnh lực cũng là một loại năng lượng! Hơi chuyển hóa chút là thành tiên nguyên. Cây Thế Giới có thể cung cấp vô vàn sinh mệnh lực, đồng nghĩa sẽ có vô tận tiên nguyên. .


||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Thế nên, dù có phải tiêu tốn bao nhiêu tiên nguyên thì Tô Minh cũng không sợ.

Ngoài ra, cái mê cung chết chóc này với người khác là một vùng đất đầy nguy hiểm, nhưng với anh thì, chậc chậc...Vừa vào, anh thoáng dùng thần hồn tìm kiếm chút đã phát hiện bên trong có rất nhiều thứ tốt! Nào là dòng dung nham, binh khí, ám khí đỉnh cấp! Đủ thứ trên đời, mà hiển nhiên chúng chính là do lão Quy kia sắp xếp để lấy mạng người khác. Nhưng sao Tô Minh cứ cảm thấy, chúng đều là đồ ăn dâng lên tận miệng mình nhỉ?

Sau đó, Tô Minh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía không trung. Tuy anh không nhìn thấy Huyền Võ Tiên Quy, nhưng anh biết nó có thể thấy mình.

Bởi vậy anh mới cười một cách đầy kiêu ngạo và hết sức khinh bỉ, khinh bỉ Huyền Võ Tiên Quy.

Thoáng chốc, trên gương mặt đầy tính người của Huyền Võ Tiên Quy chợt hiện lên vẻ xấu hổ và tàn nhẫn.

Bên ngoài đã trực tiếp nổ tung chảo.

"Á đù, Tô Minh điên rồi hả? Thật sự vì Mạc Thanh Nhạn mà không muốn sống nữa ư? Giờ cái lồng bằng tiên nguyên quanh người Mạc Thanh Nhạn chắc phải mạnh hơn trước gấp mười lần ấy nhỉ? Với cái lồng kiểu ấy thì dù là Hồng Mông tầng chín cũng không chịu nổi 15 phút nữa là!"
 
Chương 2803: C2803: Siêu trọng lực với sức ép 80 ngàn long lực


"Đến tận giờ mà Tô Minh vẫn còn có thể tạo ra một cái lồng đầy tiên nguyên như vậy? Quả là đáng sợ!"

"Tô Minh cứng đầu đấy chứ? Nụ cười mà khi anh ta ngẩng đầu lên ban nãy rõ ràng là tỏ ra khinh bỉ! Khinh bỉ lão Quy!"

"Mấy người có phát hiện không? Hình như bước chân của Tô Minh nhanh hơn đó!"

Sau đó, Huyền Võ Tiên Quy trực tiếp phun ra mấy chữ: "Siêu trọng lực tăng gấp đôi, gấp đôi, lại gấp đôi!"

Chẳng phải cậu trâu lắm hả? Thích cõng người khác ư? Bước chân thong dong như đang đi dạo hả? Vậy làm siêu trọng lực tăng lên mấy chục lần nữa đi, để xem cậu chết như thế nào, còn cười được nữa không!

Huyền Võ Tiên Quy quá tức giận nên giọng nói cũng không nhỏ. Vì vậy, mọi người thuộc Chúng Sinh các trên chiến trường cổ ở bên ngoài đều nghe thấy. Thoáng chốc, đầu óc họ chợt nổ ầm ầm, hết sức hoảng sợ, rồi không khỏi nhìn về phía Tô Minh bằng ánh mắt đầy thương xót. Giờ, dưới dòng khí ăn mòn và sát khí kia, hơn nữa, siêu trọng lực trong mê cung còn mạnh lên rất nhiều lần thì Tô Minh chết chắc rồi! Vả lại, đó là do anh tự làm tự chịu! Tô Minh anh có trâu thì cũng đừng kiêu ngạo như vậy, không nên ngẩng đầu, khinh bỉ cười lão Quy kia! Thiệt tình, chán sống rồi hả? Mới sống chưa đến 10 ngàn năm đã cảm thấy đủ rồi à?


Có điều, giờ phút này, nếu có người quan sát một cách kỹ càng Huyền Võ Tiên Quy sẽ phát hiện nó có đôi chút khác lạ. Hình như cơ thể khổng lồ như một ngọn núi của nó chợt run lên một cái.

Có vẻ, ban nãy nó dùng suy nghĩ liên lạc với mê cung chết chóc, khiến siêu trọng lực bên trong mạnh lên nhiều như vậy cũng không phải là chẳng trả một cái giá nào. Rõ ràng, làm vậy cũng khiến Huyền Võ Tiên Quy tiêu hao rất lớn.

Nghĩ kỹ lại thì cũng bình thường thôi. Nếu không trả bất cứ cái giá nào mà có thể tùy tiện điều khiển trọng lực trong mê cung thì chẳng phải là vô địch rồi? Nếu muốn thì có khiến siêu trọng lực mạnh lên không giới hạn, dẫn đến sức mạnh của nó cũng tăng lên vô hạn ư? Đương nhiên là không thể nào!

Song, mặc kệ thế nào, lúc này dù Huyền Võ Tiên Quy có tức đến mức muốn sớm thấy Tô Minh chết một cách thê thảm thế nào, thì cũng phải kiên nhẫn làm siêu trọng lực mạnh lên dần dần.

Rõ ràng có thể thấy được, cơ thể Tô Minh cũng run lên.

Nhưng mà! Sau đó lại trở nên bình thường, ngay cả sắc mặt cũng không chút thay đổi, hô hấp đều đều, bước chân vẫn vững vàng như cũ, chẳng có gì là quá sức.


Cảnh tượng ấy cũng khiến cho rất nhiều chấn động đến nỗi muồn quỳ xuống lạy anh.

Tuy không tự mình cảm nhận, nhưng cũng đoán được lúc này, trong tình trạng siêu trọng lực mạnh lên nhiều như vậy, sức ép mà Tô Minh phải chịu đựng khi cõng Mạc Thanh Nhạn sẽ đáng sợ như thế nào!

Đám người lão Hồng đã nhanh chóng tính toán, từ lúc Mạc Thanh Nhạn bước vào mê cung thì gần như đã bị siêu trọng lực bên trong ép đến mức không bước ra nổi một bước. Mà với cảnh giới của Mạc Thanh Nhạn, cộng cả sức mạnh, pháp tắc lẫn tiên nguyên vô, có thể khiến cô ấy di chuyển được dưới sức ép khoảng 10 ngàn Long lực.

Vậy thì, giờ nó đã tăng lên gấp mấy lần, chính là từ 10 ngàn lên 20 ngàn, rồi 40 ngàn, sau đó là 80 ngàn.

Siêu trọng lực với sức ép 80 ngàn Long lực!

Lão Hồng chỉ có thể nói, ngay cả bà ta, dưới sức ép ấy thì đừng nói bước đi, e rằng nhấc chân thôi đã không làm nổi rồi. Thậm chí, vì siêu trọng lực khủng bố ấy mà xương cốt, máu huyết trong cơ thể còn bị dập nát nữa là!

Nhưng Tô Minh chẳng những có thể làm được một cách dễ dàng, sắc mặt, hô hấp đều rất bình tĩnh, đã thế còn cõng Mạc Thanh Nhạn, tiếp tục bước đi đầy thong dong. . Truyện Dị Giới

Điều này...
 
Chương 2804: C2804: Vĩnh viễn là chính mình


Giờ đây, khuôn mặt lão Hồng và vô số người thuộc Chúng Sinh các đều run rẩy như bị giật kinh phong, đúng là gặp quỷ mà!

Thật sự hết sức kỳ lạ luôn!

Có điều, thực tế Tô Minh cũng không thoải mái gì. Trước mắt thì sức mạnh cơ thể anh chỉ khoảng hơn 80 ngàn thôi. Cơ bản thì lúc này cũng đã đến giới hạn của anh rồi.

May mà, sự hiểu biết về pháp nguyên không gian của Tô Minh đã đến một mức độ khủng bố, khủng bố đến nỗi anh đã sáng tạo ra một thần thông là không gian bài xích. Nó nghĩa là lợi dụng sự khống chế đáng sợ về pháp nguyên không gian, hình thành một không gian nhỏ, khiến nó đi ngược lại đạo không gian.

Đây cũng là lần đầu tiên Tô Minh thử sử dụng cái thần thông về pháp nguyên không gian cực kỳ khó này. Nó được anh đặt cho cái tên là không gian bài xích, bị anh dùng lên chân mình.

Vốn dĩ, lực đẩy của không gian bài xích dưới chân Tô Minh đủ để khiến anh bay vọt lên trời. Nhưng giờ, có trọng lực hơn 80 ngàn Long lực đè ép, nên chúng đã hình thành một loại giằng co.


Mà hiệu quả rõ rệt nhất chính là khiến siêu trọng lực hơn 80 ngàn Long lực kia biến thành chỉ hơn 30 ngàn Long lực, làm Tô Minh có thể dễ dàng cõng Mạc Thanh Nhạn bước tiếp.

"Không thể nào!", Tô Minh thì thoải mái, nhưng Huyền Võ Tiên Quy lại nổi giận, thậm chí đôi mắt to kinh người kia cũng bắt đầu trở nên u ám, kinh ngạc, chấn động.

Huyền Võ Tiên Quy là người đề ra siêu trọng lực trong mê cung chết chóc, nên biết rất rõ sự đáng sợ của nó. Nói thật, giờ có ném bất cứ một tu giả võ đạo bán bộ Tru nào vào cũng không thể làm được như Tô Minh.

Cảnh giới Tru chính là cảnh giới sau cảnh giới Hồng.

Giống như cảnh giới Hồng, cảnh giới Tru cũng có ba cảnh giới lớn, thứ nhất là Viết Tru Mệnh, hai là Viết Tru Vận, ba là Viết Tru Thần, cũng chính là Tam đại cảnh giới Mệnh, Vận, Thần, mỗi một cảnh giới lớn lại phân thành chín tầng.

Điểm then chốt nhất của cảnh giới Tru là chứng tâm! Chỉ với một điểm này thôi đại khái đã vây khốn 99% hàng tỷ yêu nghiệt trong chư thiên vạn giới.


Chứng tâm, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng lại rất khó.

Phải tìm kiếm được con đường tâm cảnh của bản thân trong đại đạo mịt mờ, hàng loạt pháp nguyên, chư thiên triệu cổ, nói thì đơn giản, nhưng muốn làm được, khó!

Con người vĩnh viễn vĩnh viễn không thể chân chính đối diện được, vĩnh viễn là chính mình.

Những mặt tối, tà ác, do dự, không chắc chắn, yếu đuối, dục vọng trong lòng vân vân cho dù là vài cường giả đó, cho dù là những lão quái vật đã sống hàng tỷ năm cũng vẫn đều còn.

Chỉ cần có thất tình lục dục thì nội tâm sẽ phức tạp.

Mà loại phức tạp này đối với cảnh giới Tru mà nói chính là lạch trời, muốn chứng tâm, đầu tiên phải phá vỡ được sự phức tạp này, tìm kiếm nội tâm thật sự của bản thân, hơn nữa xác định kiên trì nội tâm của mình mới là chứng tâm.

Hàng tỷ võ giả trên thế giới, đứng trước cảnh giới Tru, nếu như may mắn có được thiên tài địa bảo đỉnh cấp gì đó, hoặc là nhận được truyền thừa dẫn dắt của cường giả gì đó, hoặc nữa là có đại năng đỉnh cấp chỉ điểm, tưới thẫm thì đại khái đều có thể bước vào cảnh giới Hồng. Nhưng cảnh giới Hồng cũng là điểm cuối cùng của những người này.
 
Chương 2805: C2805: Vô liêm sỉ


Không nói những thứ khác, chỉ nói về Diễm Huyền Kình, trên con đường hỏa vô cùng vô cùng nghịch thiên, sớm đã đạt đến đỉnh phong trong cảnh giới Hồng Mông tầng chín đỉnh phong từ hơn một tỷ năm trước rồi, trong hơn tỷ năm nay, Diễm Huyền Kình vẫn có tiến bộ vượt bậc, Diễm Huyền Kình hiện tại có thể dễ dàng nghiền chết tám người mười người võ giả cảnh giới Hồng Mông tầng chín đỉnh phong cùng lúc vây công ông, đủ để thấy rõ hàm lượng của cảnh giới Hồng Mông tầng chín đỉnh phong của Diễm Huyền Kình này có bao nhiêu đáng sợ, nội tình sâu như thế nào, nhưng cho tới trước mắt, Diễm Huyền Kình vẫn chưa tiếp xúc qua với bất cứ thứ gì về cảnh giới Tru.

Có thể thấy được sự khó khăn và hiếm có của cảnh giới Tru.

Mà đối với Huyền Võ Tiên Quy, dưới tình huống tự bản thân đã dốc toàn lực để thôi động siêu trọng lực trong mê cung chết chóc, cho dù là võ giả cảnh giới bán bộ Tru Mệnh cũng không thể chống đỡ, nhưng một tên nhãi ranh thấp kém đến cảnh giới Hồng Minh cũng không phải như Tô Minh lại có thể nhẹ nhàng làm được.

Chấn động kịch liệt có thừa, còn có cả sỉ nhục.

"Không tin nữa!", Huyền Võ Tiên Quy thì thào tự nói, thanh âm giống như tiếng thì thầm của một con cự thú hư không, thanh âm chói tai sắc bén, rơi vào trong tai khiến trái tim người nghe như muốn dừng đập vậy. . Tiên Hiệp Hay


Cùng với tự nói, Huyền Võ Tiên Quy hai mắt sáng lên, nhìn về phía mê cung chết chóc.

Thân hình quái vật khổng lồ của Huyền Võ Tiên Quy rõ ràng lần nữa run lên, lần này, cho dù là một vài đệ tử bình thường của Chúng Sinh các cũng đều có thể nhìn ra, Huyền Võ Tiên Quy tựa hồ có chút tiêu hao, tựa hồ có chút đã cố hết sức.

"Vô liêm sỉ!", Diễm Huyền Kình nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hận nỗi không thể chém Huyền Võ Tiên Quy ra thành tám đoạn, nhưng lại không thể làm gì.

Trong mê cung chết chóc, thân hình Tô Minh lảo đảo một cái, suýt chút nữa là ngã xuống. Có điều, cũng chỉ dừng lại lảo đảo một cái, tiếp theo lại giữ vững được bước chân, vững vàng cõng Mạc Thanh Nhạn, tựa hồ lảo đảo vừa nãy chỉ là ảo giác.

"Lão Quy đó dường như miễn cưỡng điều động tất cả siêu trọng lực trong mê cung chết chóc, tập trung bám theo Tô Minh, nếu như vậy thì mức độ trọng lực của siêu trọng lực lần nữa bạo tăng! Đây là nguyên nhân khiến tên tiểu tạp chủng đó đột nhiên lảo đảo, nhưng tên tiểu tạp chủng đó cũng chỉ lảo đảo mà thôi! Thấy quỷ rồi!", lão Hồng thì thào tự nói, đã nhìn ra được.

Lão Hồng nhìn rất thấu đáo.

Huyền Võ Tiên Quy quả thực khống chế trọng lực tập trung bên trong mê cung chết chóc, toàn bộ tập trung ngưng tụ đuổi theo Tô Minh.


Dựa vào tính toán của Huyền Võ Tiên Quy, lúc này, siêu trọng lực mà Tô Minh nhận phải đại khái đạt tới trên 150000 long lực, con số này cho dù là bản thân Huyền Võ Tiên Quy cũng có chút khó khăn, cũng không thể khống chế được.

Nhưng Tô Minh...

Huyền Võ Tiên Quy há hốc miệng, trên gương mặt biến hóa thành người thần sắc không ngừng dao động, âm trầm bất định, như sắp nhỏ nước rồi, đến hô hấp của Huyền Võ Tiên Quy cũng bắt đầu nặng nề, hít thở một cái phảng phất như muốn hủy diệt chôn vùi luôn hòn đảo nhỏ nơi cư trú của Khôi Tiên.

Có thể thấy dao động cảm xúc của Huyền Võ Tiên Quy lớn thế nào.

Thậm chí hơn, Huyền Võ Tiên Quy còn có chút hối hận, hối hận vì đã để Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn tiến vào trong mê cung chết chóc, nên vừa vào đã giết chết Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn mới là điều ổn thỏa nhất.


"Cũng may, đây mới chỉ là bắt đầu, cậu ta sẽ có lúc kiệt lực, cũng không thể không chút sơ xuất nào, suy cho cùng cậu ta vẫn phải chết", sau vài lượt hô hấp, Huyền Võ Tiên Quy tự an ủi bản thân, tinh thần ổn định lại được chút.

Còn Tô Minh lúc này đã cõng Mạc Thanh Nhạn vượt qua ước chừng hàng trăm thông đạo rồi.

Mỗi lần lựa chọn thông đạo đều tuyệt đối chính xác.

Mỗi lần lựa chọn thông đạo đều không cần đến một chút thời gian do dự nào.
 
Chương 2806: C2806: Chương 2806


Bỗng nhiên.

“Ầm!”, khí tức của Tô Minh điên cuồng dao động, không kiêng nể gì mà dao động, vậy… vậy mà đột phá rồi…

Đúng, dưới con mắt của tất cả mọi người.

Tô Minh từ cảnh giới bán hộ Hồng Minh thăng cấp lên thành Hồng Minh.

Đừng xem thường sự đột phá của một cảnh giới, nó chính là ‘trạm kiểm soát’ giữa cảnh giới Kiếp và cảnh giới Hồng.

Chỉ có tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng mới hiểu rõ nút thắt này khó đột phá như thế nào.

Nhớ lại lúc đầu khi bọn họ đột phá, thế nhưng phải hao phí một cái giá và sức lực rất lớn, còn có cả thời gian, thậm chí còn phải đặc biệt tìm cường giả cực mạnh tới để canh giữ và chuẩn bị trước trong rất nhiều năm.

Lại nhìn Tô Minh xem.

Hoàn toàn không nói nên lời!

Cứ vậy tiến lên, chẳng có bất kỳ sự chuẩn bị nào, cứ như vậy dễ dàng đột phá.


Đây là phá bỏ thút thắt trong truyền thuyết đó sao?

Là tâm ma trong truyền thuyết sao?

Sau khi đột phá cảnh giới phải ổn thỏa sắp xếp lại sao?

Cái gì cũng không có liền đột phá rồi?

Hơn nữa, xem ra sau khi Tô Minh đột phá còn vô cùng ổn định, hoàn toàn không giống như người vừa mới đột phá! Đúng vậy, quả thực không giống như một người vừa đột phá, bởi vừa đột phá Tô Minh đã là cảnh giới Hồng Minh tầng bốn, mà không phải là Hồng Minh tầng một!

“Yêu nghiệt, yêu nghiệt đỉnh cấp, tên nhóc này nếu không chết thì thành tựu trong tương lai…”, gương mặt lão Hồng đã có chút tái nhợt, càng thêm một phần sợ hãi, bà ta đường đường là một lão quái vật siêu cấp cứ như vậy bị thiên phú của một thanh niên chưa tới 10.000 tuổi dọa tới mức mềm nhũn hai chân.

Bên trong mê cung chết chóc.

Tô Minh cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Trên thực tế, trước đó anh đã rất kiên vững chắc rồi, muốn đột phá chỉ cần hấp thụ những chí bảo như linh mạch cực phẩm…, dần dần từng bước liền có thể đột phá, nhưng những ngày gần đây vẫn luôn cưỡng ép đè nén với mục đích mài giũa nền tảng càng khủng bố hơn.


Hiệu quả không tồi.

Mượn nguồn siêu trọng lực điên rồ trong mê cung chết chóc kia để ‘đánh bóng’ nền tảng, hiệu quả khá tốt, cũng thuận theo đó đột phá.

“Nếu như vậy, chắc hẳn cường độ cơ thể lại được nâng lên một tầm cao mới. Cho dù chỉ thuần túy dựa vào sức mạnh cơ thể, bóp chết một tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng Mông tầng chín bình thường cũng giống như đè nát một con kiến vậy”, trong lòng Tô Minh thầm nghĩ: “Một khi thi triển ra toàn bộ thủ đoạn, sức mạnh thân thể thuần túy cuối cùng sẽ đột phá tới 100.000+ long lực, đạt đến một cấp độ mới”.

Nhìn chung, sự tăng vọt về sức mạnh chiến đấu thực tế do đột phá mang lại là hiệu ứng nhân đôi.

“Còn phải cảm ơn con rùa già đó!”, tâm trạng của Tô Minh rất tốt, ngay cả bước chân cũng khoan khoái hơn vài phần.

Đúng vậy, là những bước chân vui sướng.

Nếu một màn này rơi vào mắt Huyền Võ Tiên Quy chắc chắn sẽ khiến nó tức chết!

Thời gian dần trôi.

Lại nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua.

Tô Minh cõng theo Mạc Thanh Nhạn đã thông qua hơn 500 sự lựa chọn đường đi.

Mỗi một cái vẫn chính xác như cũ.

Những người đang dõi theo đều há mồm trợn mắt.
 
Chương 2807: C2807: Cảm xúc cũng kịch liệt dao động


Bên ngoài, hàng triệu người của Chúng Sinh các trong nháy mắt đều nín thở, trừng to mắt dõi theo từng chuyển động của anh.

Huyền Võ Tiên Quy cũng tương tự, cảm xúc cũng kịch liệt dao động.

Mà Diễm Huyền Kình lại căng thẳng xoa tay.

“Anh Tô, sao… sao thế?”, Mạc Thanh Nhạn nhỏ giọng hỏi, trong đôi mắt xinh đẹp vì Tô Minh mang theo vẻ lo lắng, không nhịn được càng quấn chặt lấy cổ của anh, chiếc đầu nhỏ cũng áp chặt theo.

Vào lúc này, tổng cộng có tám cánh cửa trong con đường không gian.

Tám cánh cửa này xem ra trông giống hệt nhau, khí tức cũng đồng nhất, hơn nữa, dường như mỗi một cánh cửa đều đang tự quay.

Mà phía sau tám cánh cửa này chỉ có một cánh cửa là lối vào chính xác của lối đi tiếp theo, bảy cái còn lại chỉ cần đẩy ra, anh liền phải đối mặt với dòng nước trời ăn mòn cuồn cuộn, với sự vây khóa trong nháy mắt của hàng trăm triệu vũ khí được ẩn giấu…

Tô Minh, có thể lựa chọn chuẩn xác không?


Từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm về phía anh.

Khoảnh khắc tiếp theo, Tô Minh tùy ý quét mắt nhìn tám cánh cửa trước mắt, sau đó, bỗng nhiên lao vụt về phía một trong số đó. .

||||| Truyện đề cử: Kiếm Vực Vô Địch |||||

“Đừng!”, Diễm Huyền Kình ở bên ngoài hét lên một tiếng, sắc mặt thoắt cái trở nên nhợt nhạt.

Hàng trăm triệu người Chúng Sinh các rơi vào một mảnh náo động.

Tô Minh không thấy phía sau những cánh cửa đó là gì.

Nhưng tất cả những người khác có mặt đều có thể nhìn thấy nó.

Hiện tại, nếu Tô Minh đẩy cánh cửa này ra thì không phải là lối vào của con đường tiếp theo mà là hỏa độc!


Một biển hỏa độc mang sắc tím đen gai mắt.

Một hỏa độc gần như có linh trí, hóa ma, dày đặc đến mức hóa lỏng.

Cho dù là liếc mắt, không cần cảm nhận đều có thể chắc chắn rằng, cấp bậc của hỏa độc này đặc biệt cao, ít nhất cũng là đẳng cấp ách hỏa.

Loại hỏa độc cấp bậc này chỉ cần một tia nhỏ cũng có thể nuốt chửng và chôn vùi tu giả võ đạo cảnh giới Hồng Mông tầng chín rồi chăng?

Có thể nói, cực kỳ nguy hiểm, nguy hiểm chí mạng.

“Vù vù vù…”, tại khoảnh khắc Tô Minh thực sự muốn đẩy cánh cửa đó, Huyền Vũ Tiên Quy như nhẹ nhõm bật ra một tràng cười quái dị, đắc ý, hưng phấn, khoái chí…

Và trong số hàng triệu người của Chúng Sinh các, có không ít người không kìm được mà nheo mắt, phải biết rằng, giây tiếp theo họ sẽ phải chứng kiến một cảnh tượng tàn nhẫn vô cùng, lão Hồng ở một bên thì mừng vui, vô cùng vui vẻ.

“Xùy!”, cánh cửa mở ra.

Vừa hé mở, hỏa độc hoàn toàn tinh khiết khắp trời liền ập tới.

Hỏa độc nồng đậm đó giống như một cơn hồng thủy đã tích góp dành dụm trong hàng tỷ năm, dào dạt tùy tiện, lao thẳng về phía Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.

Điều kỳ lạ là vào lúc này, mặc dù Mạc Thanh Nhạn đã kinh hãi đến chết lặng và chuẩn bị chờ đón cái chết, nhưng tiên nguyên bao quanh người cô rõ ràng càng dày dặn hơn, càng mạnh hơn, hơn nữa, còn kèm theo đó là một tầng lực sinh mệnh dồi dào, chồng chất như vậy, có thể tưởng tượng được khả năng phòng ngự mạnh mẽ đến mức nào.
 
Chương 2808: C2808: Quả là đại bổ


Thực tế cũng như vậy.

Hỏa độc dường như bất khả chiến bại khiến người ta phải tê dại da đầu trong chớp mắt nhấn chìm Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn kia, vậy mà không thể xuyên thủng lớp lá chắn phòng ngự trên người Mạc Thanh Nhạn, đúng là gặp quỷ mà.

Bởi vì không thể phá vỡ tấm chắn phòng ngự trên người Mạc Thanh Nhạn, sau đó hỏa độc giống như có trí óc, toàn bộ đều đổ dồn về phía Tô Minh.

Mà Tô Minh lại… lại khẽ hé môi, hít một hơi.

Giống như một hố đen, cắn nuốt vô tận.

Khi tất cả mọi người còn đang xem đến ngây ngẩn, hỏa… hỏa độc cực lớn, thuần khiết, đậm đặc tới hóa lỏng, ăn mòn tới cực điểm kia lại hóa thành một hỏa long, cứ… cứ như vậy bị Tô Minh cắn nuốt mất rồi.

Huyền Võ Tiên Quy rơi vào trầm mặc.


Tất cả mọi người trên chiến trường cổ đều sững sờ.

Giờ phút này đã xác định được vài sự thực trong đầu.

Thứ nhất, xác suất cao là Tô Minh cố ý lựa chọn lối đi này để thôn nạp ngọn hoả độc cấp bậc ách hoả cực mạnh này.

Thứ hai, Tô Minh hoàn toàn có khả năng phòng ngự đối với sự công kích từ hoả độc, bởi vì thân thể của Mạc Thanh Nhạn bỗng nhiên được tăng cường rất nhiều lớp phòng ngự, rõ ràng là do anh bố trí, nếu anh đã có thể thiết lập cho Mạc Thanh Nhạn, tất nhiên cũng có thể vì bản thân mà trang bị.

Thứ ba, dường như cơ thể xác thịt của anh có thể chống đỡ ách hoả hỏa độc kia, bởi vừa rồi ách hoả tấn công không nổi Mạc Thanh Nhạn liền chuyển hướng sang Tô Minh, trong thời gian ngắn, da thịt thuần túy của Tô Minh không có bất kỳ phòng bị nào đã tiếp xúc với ách hoả hoả độc, sau đó hoả độc bị Tô Minh cắn nuốt, trong trường hợp tiếp xúc, cơ thể của anh xem ra vẫn hoàn hảo vô khuyết.

Sau khi ba ý nghĩ này xuất hiện, cơ hồ tất cả mọi người đều muốn há miệng chửi tục- Mẹ nó, Tô Minh còn là người sao? Yêu nghiệt cũng phải có giới hạn, biến thái cũng có cực hạn, cũng phải để những tu giả võ đạo có tên tuổi như họ một con đường sống chứ? Chính là sợ so sánh mà!

“Cảm giác thật là sảng khoái!”, tâm tình Tô Minh rất tốt, bởi ách hỏa hỏa độc này còn mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, quả là đại bổ.


Hỏa độc hỏa độc, lửa ở phía trước, độc ở phía sau đương nhiên là hàm chứa dồi dào yếu tố hỏa đạo.

Đối với tu giả võ đạo bình thường, cho dù là cảnh giới võ đạo đặc biệt cao cũng rất khó chống chọi lại ách hỏa hỏa độc.

Nhưng Tô Minh anh có thể.

Đầu tiên, anh vốn đã có trình độ khá mạnh trên con đường hỏa đạo này, ví dụ như Thái U Hỏa, hiện tại đã đạt tới bán bộ ách hỏa, chỉ còn cách ách hỏa hạ phẩm một đường kẽ tóc nữa mà thôi.

Thứ hai là kho tàng huyết mạch, vì có sự hiện hữu của kho tàng mà thể chất của Tô Minh sớm đã vạn độc bất xâm, trong vạn độc này có bao gồm cả hỏa độc.

Tô Minh chỉ tiêu tốn hơn một trăm mười nhịp thở đã nuốt chửng hỏa độc vào trong cơ thể và hoàn tất việc hấp thụ, thu hoạch không nhỏ, uy lực của Thái U Hỏa ít nhất cũng đã tăng lên 1/10.

Đừng đánh giá thấp 10% này, tới được cấp bậc bán bộ ách hỏa, thì việc cải thiện dù chỉ một chút cũng đã khó như lên trời huống hồ còn là 10%?

“Đi, chúng ta tiếp tục”, Tô Minh không kiềm được nói, gương mặt anh đầy ý cười, cõng theo Mạc Thanh Nhạn, quay đầu liền bước vào một lối đi khác, là lối vào con đường chính xác.

Tô Minh biết mỗi một con đường phía sau bảy trong tám cánh cửa đều ẩn chứa các loại nguy hiểm trùng trùng, anh cũng không phải là trạm thu gom rác thải, cũng không phải đối với cái gì cũng có hứng thú… chỉ có đem lại giá trị khổng lồ như thôn nạp ách hỏa hỏa độc vừa rồi mới khiến anh đặc biệt đi tranh giành.
 
Chương 2809: C2809: Không thể lãng phí dù chỉ là một giọt


Mà phía sau còn có hơn 9000 nút thắt lối đi khác, không cần nghĩ cũng có thể biết được còn có đủ thứ tốt đẹp vẫn đang chờ đợi bản thân, nhất thời tốc độ bước chân lại càng tăng nhanh hơn.

“Đáng chết! Sao lại như vậy?”, Huyền Võ Tiên Quy thực sự suy sụp, có chút hoảng loạn, đáy lòng như rơi vào vực thẳm.

Nó hiện tại thậm chí còn có một ý nghĩ là ném Tô Minh ra khỏi mê cung chết chóc, Huyền Võ Tiên Quy có thể làm được, rốt cuộc thì mê cung chết chóc cũng là vũ khí hợp nhất với bổn mệnh của nó.

Chỉ là nếu làm như vậy, muốn lấy được hoàn chỉnh một thân huyết khí cực lớn và tinh khiết đến cực điểm của Tô Minh cũng tan thành bọt nước.

Việc này không được.

Một thân huyết khí kia của Tô Minh có sức hấp dẫn quá lớn, liên quan trực tiếp đến tuổi thọ của nó.


Có chết cũng không thể từ bỏ, thậm chí không thể lãng phí dù chỉ là một giọt.

Do đó…

“Cứ quan sát tiếp xem sao, mặc dù biểu hiện trước mắt của tên nhóc này vô cùng xuất sắc, khiến bổn tọa phải rối bời kinh sợ, nhưng mê cung chết chóc suy cho cùng vẫn là mê cung chết chóc, phía sau còn có nhiều lối đi kỳ ảo đang đón chờ hắn như vậy, không cần phải lo lắng”, Huyền Võ Tiên Quy tự an ủi bản thân, cảm xúc dần dần cũng bình tĩnh trở lại.

Tuy nhiên, dù đã bình ổn lại nhưng để khiến cho Tô Minh sớm chút chôn thân lại trong mê cung chết chóc, đề phòng bất cứ yếu tố bất ngờ nào xảy ra, Huyền Võ Tiên Quy lại một lần nữa cưỡng ép điều khiển mê cung chết chóc, khiến tốc độ và tiết tấu của hàng vạn lối đi trong đó nhanh và phức tạp hơn.

Chỉ một thay đổi nhỏ như vậy thôi nhưng thực tế đã khiến cho Huyền Võ Tiên Quy phải hao tổn rất nhiều sức lực.

Nếu nhìn kỹ Huyền Võ Tiên Quy có thể thấy khí tức của nó đã ảm đạm đi ba phần, thậm chí còn có ảo giác rằng hơi thở tử vong vốn tràn ngập quanh thân Huyền Võ Tiên Quy nay càng trở nên nồng đậm.


Mặc dù mê cung chết chóc là vũ khí bản mệnh của nó, nhưng nếu cưỡng chế thực hiện một số can thiệp và điều chỉnh thì chính Huyền Võ Tiên Quy cũng phải đánh đổi trả giá, ví dụ như cưỡng ép siêu trọng lực trong mê cung chết chóc tăng lên gấp nhiều lần, hay khiến dòng chảy ăn mòn… ngưng tụ theo dấu vết của Tô Minh…

Những điều này không phù hợp với cách thức của một vũ khí dung hòa như mê cung chết chóc, cưỡng chế can thiệp phải hao tổn quá nhiều lực tinh thần và sức mạnh.

Đương nhiên, Huyền Võ Tiên Quy cảm thấy chỉ cần Tô Minh ngoan ngoãn chết trong mê cung chết chóc thì những cái giá này đều đáng giá. . Truyện Đam Mỹ

Tô Minh đương nhiên cũng cảm nhận được tốc độ di chuyển của các lối đi được đẩy nhanh, nhưng anh cũng không quan tâm tới, thậm chí còn có chút châm chọc, có tác dụng sao?

Cho dù con rùa bệnh tật kia giở thủ đoạn khiến tốc độ biến đổi của hơn vạn lối đi này nhanh hơn gấp trăm lần cũng không tạo nên bất kỳ khác biệt gì đối với anh.

Nguyên nhân rất đơn giản, bản thân anh thông qua thần hồn chí cường để nắm giữ phán đoán phía sau cánh cửa từng thông đạo rốt cuộc là cái gì? Rất dễ dàng có thể phán đoán ra được, như đã mở thiên nhãn.

Nói tới thiên nhãn, do tiến bộ trên con đường kiếm đạo quá lớn, nhất là về mặt kiếm nguyên, đoạn thời gian cuối cùng luyện thể ở Kiếp tông, anh đã mở được kiếm nhãn, cũng gần tương tự như thiên nhãn.

Kiếm nhãn trong truyền thuyết hiện tại vẫn đang trong quá trình tìm hiểu, nhưng cũng có thể mang lại giúp đỡ rất lớn cho anh.
 
Chương 2810: C2810: Cấp độ tương đối cao


Giống như, phía sau tám cánh cửa của từng thông đạo rốt cuộc là cái gì? Cho dù không có thần hồn mạnh mẽ để phán đoán như mở khóa thì cũng có thể dùng kiếm nhãn để nhìn, rất có ích.

Cho nên, bao gồm cả Huyền Võ Tiên Quy, cũng bao gồm tất cả người của Chúng Sinh các bên ngoài chiến trường cổ đều cảm thấy mỗi lần Tô Minh chọn đúng cánh cửa trong thông đạo là chuyện nguy hiểm đến cực điểm, rất kích thích, rất căng thẳng, mỗi lần đều là đánh cược mạng sống, mỗi lần đều phải dựa vào may mắn, nhưng đối với Tô Minh mà nói thì thật sự đơn giản dễ như bỡn.

Rất nhanh.

Tô Minh đại khái đã cõng Mạc Thanh Nhạn đi qua hai ngàn cái thông đạo.

Cuối cùng, Tô Minh lần nữa dừng lại ở trong một thông đạo.

"Anh Tô...", Mạc Thanh Nhạn cả kinh, có hơi không hiểu, có chút mong đợi, trong đôi mắt xinh đẹp lo lắng có chút hưng phấn.

Cùng lúc đó.


Trên chiến trường cổ, hàng triệu người của Chúng Sinh các lập tức xôn xao!

"Con mẹ nó, nguyên nhân Tô Minh dừng lại e là vì Hỏa Long sau cánh cửa đó nhỉ?"

"Chắc chắn".

"Trời ơi, Hỏa Long đó có hơi đáng sợ đấy!"

"Hỏa vận hóa rồng, đây là thần tích được ghi chép trong sách cổ, nói rõ hỏa vận của lửa này cấp bậc cực kỳ cao, cao vượt qua tưởng tượng, hơn nữa còn không ngừng tự tiến hóa, tiến hóa đến cực cảnh mới có thể biến hóa".

Đúng vậy, nguyên nhân Tô Minh dừng lại chính là vì phía sau một cánh cửa trong tám cánh cửa chính là một hỏa vận hình rồng.

Hơn nữa, rất chắc chắn rằng cấp bậc của hỏa vận hình rồng này đại khái đã đạt tới ách hỏa hạ phẩm, thậm chí đã chạm đến một chút ách hỏa trung phẩm rồi.


Cấp độ tương đối cao.

Đối với bản thân anh mà nói, vẫn là đại bổ như trước, hơn nữa còn đại bổ hơn so với hỏa độc ách hỏa trước đây, dù sao một phần lớn trong hỏa độc ách hỏa là độc tố, lửa chỉ có một phần nhỏ, còn hỏa vận hình rồng này hoàn toàn là lửa, hơn nữa còn là hỏa vận hỏa chủng tinh hoa nhất.

Sắc mặt của Huyền Võ Tiên Quy âm trầm bất định.

Một mặt nó cảm thấy Tô Minh đang tìm đến cái chết! Quá kiêu ngạo! Nếu thật sự có ý định với hỏa vận hình rồng đó thì nhất định sẽ là một cái chết thê thảm.

Năm đó, hỏa vận hình rồng này cũng là thứ mà bản thân Huyền Võ Tiên Quy nhắm đến, đáng tiếc, khi đó nó chỉ còn thiếu một chút nữa là có được, dù sao nó cũng không phải là rùa tiên thuộc tính lửa. Sau khi nhắm đến không thành công, nhưng vẫn thèm muốn hỏa vận hình rồng đó, nên nó liền động dụng mê cung chết chóc, miễn cưỡng thu lấy hỏa vận hình rồng. Trong vô số năm trở lại đây, do thời gian trôi qua nên hỏa vận hình rồng đã dần dần không còn giãy dụa nữa mà như hóa thành một thể với mê cung chết chóc. Cho đến giờ, hỏa vận hình rồng này chính là một trong những thủ đoạn chết chóc cấp cao nhất trong mê cung chết chóc này.

Có điều, Huyền Võ Tiên Quy cũng có chút lo lắng. Ngộ nhỡ, Tô Minh lần nữa thành công thì sao?

Ngay sau đó.

"Xuy!"

Tô Minh không chút do dự mở cánh cửa phía sau có hỏa vận hình rồng trong tám cánh cửa ra.
 
Chương 2811: C2811: Đúng là gặp ma rồi


Thậm chí vào khoảnh khắc đó, Mạc Thanh Nhạn còn nhìn thấy địa phủ hoàng tuyền, nhìn thấy hắc bạch vô thường, nhìn thấy cả ác quỷ địa ngục.

May mà trong khoảnh khắc đó, một trận cảm giác mát lạnh từ bàn tay của Tô Minh đang chạm vào đùi cô ta được vận chuyển vào trong cơ thể cô ta, cảm giác đó giống như được vớt lên từ dưới hoàng tuyền vậy, tinh thần và thần hồn sắp tan vỡ, xé rách lập tức được củng cố, huyết mạch và xương tủy bị lửa thiêu đốt cũng bình tĩnh lại.

Mạc Thanh Nhạn biết đó là mánh khóe của anh Tô.

"Muốn chạy???", chớp mắt, Tô Minh vừa khinh miệt vừa hưng phấn hừ một tiếng.

Chợt thấy, hỏa vận hình rồng đó đang điền cuồng mãnh liệt lùi lại giữ khoảng cách với Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn, không chút do dự bèn quay đầu hòng bỏ chạy. Không thể không nói, hỏa vận hình rồng này có lẽ đã bị nhốt trong mê cung chết chóc này quá lâu quá lâu rồi, thế cho nên linh trí cũng có chút mơ mơ hồ hồ.

Cũng chính vì có chút linh trí, cho nên khí ý định thôn phệ, gặm nhấm và nuốt trọn Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn không thành công, hơn nữa còn mơ hồ cảm nhận được mùi vị nguy hiểm từ trên người Tô Minh, liền không chút do dự muốn bỏ chạy.

Đáng tiếc, Tô Minh đã cho phép chưa?

Chỉ có một suy nghĩ.


Không gian cắt đứt!

Có thể thấy rõ, một cái lồng giam không gian từ không trung xuất hiện, bao phủ lấy hỏa vận hình rồng đang định bỏ trốn.

Chiếc lồng giam không gian này rõ ràng vô cùng, bốn mặt bốn bên có màu trắng bạc biến hóa kỳ ảo, hiệu quả thị giác rất kinh người.

Khung của lồng giam không gian chính là dùng thuật cắt đứt của pháp nguyên tạo thành, hỏa vận hình rồng bị giam giữ bên trong phảng phất như lập biến mất khỏi không gian bên trong mê cung chết chóc, bị giam cầm trong một không gian khác.

"Không thể nào!", Huyền Võ Tiên Quy trợn mắt, phẫn nộ rống lên.

Có thể không tức giận sao?

Chưa nói tới hỏa vận hình rồng mà nó luôn khát vọng bị Tô Minh bắt chẹt cứng ngắc, mà là Tô Minh ở trong không gian mê cung chết chóc nhưng vẫn có thể thi triển được thần thông pháp nguyên không gian, điểm này dị thường đáng sợ.


Bởi vì, mê cung chết chóc chính là bộ máy được kết hợp với bản mệnh của nó.

Cho nên, không gian trong mê cung chết chóc trên thực tế là nội không gian liên thông với Huyền Võ Tiên Quy.

Trong không gian như này, Huyền Võ Tiên Quy là chủ nhân, chính là thượng đế.

Những người khác nếu không có sự chấp thuận của Huyền Võ Tiên Quy là không thể dùng pháp nguyên không gian trong mê cung chết chóc và làm thay đổi cấu trúc không gian trong mê cung chết chóc.

Nhưng Tô Minh lại làm được.

Đúng là gặp ma rồi.

Trên thực tế, trước đó Tô Minh đã dùng trọng lực không gian để chống lại siêu trọng lực trong mê cung chết chóc, giờ đây đã là thần thông pháp nguyên không gian.

“Hừm, hừm, hừm…”, hỏa vận hình rồng bị nhốt trong lồng không gian giờ đây bắt đầu không ngừng giãy dụa, điên cuồng gào thét. Móng vuốt rồng lửa liều mạng đập nát hàng rào không gian trong lồng không gian, trong miệng còn phun trào khí tức đạo hỏa vận long để thiêu đốt hàng rào không gian. Tiếc rằng đều vô dụng.

Lồng không gian vẫn vô cùng kiên cố.

Còn ở thế giới bên ngoài…
 
Chương 2812: C2812: Tạp chất đó là của hỏa vận hình rồng


“Rõ ràng chỉ là pháp nguyên không gian Tam Đoạn đỉnh phong, mặc dù rất khủng khiếp nhưng lại vô cùng hiếm gặp. Nhưng pháp nguyên không gian Tam Đoạn đỉnh phong không phải quá mạnh, sao có thể thi triển thần thông pháp nguyên không gian trong dung khí của người khác được?”, lão Hồng lẩm bẩm, kinh hãi, tò mò, khó tin. Dường như cảm thấy quan niệm võ đạo của mình bị sụp đổ.

Cũng có rất nhiều người ở Chúng Sinh các có chung tâm trạng và suy nghĩ như lão Hồng…

Đặc biệt là phần lớn đám người này đều có nghiên cứu sâu rộng về đạo không gian nên lúc này con ngươi đều như bay ra ngoài.

“Đẳng cấp của pháp nguyên không gian cũng được nhưng thần thông pháp nguyên không gian có thể khai phá đến mức này đúng là khủng khiếp!”, Diễm Huyền Kình không kìm nổi mà tán thưởng. Ông ta cảm thấy mình như đang nằm mơ. Sao trên đời lại có người có thể khai phá thần thông pháp nguyên không gian đến mức này chứ? Trên thực tế, Diễm Huyền Kình tận mắt chứng kiến thiên phú võ đạo và việc Tô Minh thi triển thần thông pháp nguyên không gian mấy lần rồi. Nhưng lúc này nhìn lại mà vẫn thấy kinh hãi, không kìm nổi mà thấy chấn động. Bởi vì mỗi lần Tô Minh mang đến ‘niềm vui bất ngờ’ cho người khác đều rất khủng khiếp.

Nếu nói pháp nguyên không gian Tam Đoạn đỉnh phong là yêu nghiệt cấp 10, vậy thì Tô Minh nắm bắt và sáng tạo được thần thông pháp nguyên không gian là ở cấp 1 triệu rồi.

Trong mê cung chết chóc…

“Không gian thu nhỏ!”, Tô Minh tiện miệng thốt ra mấy chữ.


Sau đó…

Hàng triệu ánh mắt có thể nhìn rõ, lồng không gian kia bắt đầu thu nhỏ dần, dường như quả bóng bay bị xì hơi, dường như túi vải dần dần được túm gọn lại.

Hỏa vận hình rồng trong đó bắt đầu hoảng loạn.

Nó đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Nó vô cùng điên cuồng, không ngừng giãy dụa nhưng tiếc rằng đều vô ích.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi.

Sau mấy chục hơi thở, lồng không gian chỉ còn bé bằng lòng bàn tay.


Và hỏa vận hình rồng trong lồng không gian đó mặc dù vẫn còn sống nhưng cũng chỉ còn một hơi thở. Hơn nữa, vì lồng không gian thu nhỏ nên bị ngưng tụ và bị đè nén…

Đột nhiên…

Ở chiến trường cổ ở thế giới bên ngoài…

Có đệ tử ở Chúng Sinh các hô lớn: “Mau nhìn kìa… Lồng không gian đó… Có tạp chất bị đẩy ra ngoài kìa”.

Nhất thời, hàng triệu người ở Chúng Sinh các đều sáng mắt lên, hơi thở nóng ran, đờ đẫn cả người.

Đúng thế! Lồng không gian bị thu nhỏ chỉ bằng bàn tay bắt đầu đẩy tạp chất ra ngoài.

Rõ ràng, tạp chất đó là của hỏa vận hình rồng.

“Tô Minh dùng thần thông thu nhỏ không gian, muốn hỏa vận hình rồng biến thành hỏa vận thuần túy. Những tạp chất ở bên trên hỏa vận hình rồng không ngừng bị đè nén, ngưng tụ rồi đào thải tạp chất ra ngoài. Điều này cũng dễ hiểu. Chỉ có điều… Khủng khiếp quá! Dùng thần thông không gian đến mức này thì những tu giả võ đạo được xưng là chứng đạo không gian có thể sống được không?”, có một vài tu giả võ đạo kích động đến nỗi hét lớn.

Rất nhanh, sau chừng trăm hơi thở thì hỏa vận hình rồng hoàn toàn biến mất.
 
Chương 2813: C2813: Dược hoàn hỏa vận cũng cùng đạo lý đó


Bởi vì lồng không gian giờ chỉ còn kích cỡ như nắm tay của trẻ con, toàn bộ hỏa vận hình rồng đã hóa thành một viên thuốc hỏa vận màu vàng vô cùng rắn chắc, trông như viên thuốc ngọc rồng màu vàng, nó có tên là dược hoàn hỏa vận.

“Dược hoàn hỏa vận thật đáng sợ, trong đó chứa đựng lực hỏa vận, chỉ e là không thể dùng từ nào để miêu tả? Chỉ có điều, nó khủng khiếp quá cũng không tốt, bởi sẽ không có cách nào để dùng”, có người lẩm bẩm, có chút khó hiểu.

Giống như quặng sắt, cứ luyện, luyện và luyện, cuối cùng nó chỉ còn lại như quả cầu sắt. Vậy thì quả cầu sắt đó nặng bao nhiêu? Tinh chế biết bao? Quả cầu sắt như thế chẳng phải sẽ là vô địch về trọng lực và mật độ? Như vậy cũng không dễ sử dụng.

Dược hoàn hỏa vận cũng cùng đạo lý đó.

“Kể cả mang theo dược hoàn hỏa vận bất cứ lúc nào thì năng lượng hỏa vận thuần túy đủ để tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng Mông tầng bốn luyện được trăm triệu năm chăng? Hơn nữa, mình còn phải chuẩn bị băng hàn hàng chục triệu năm để đối kháng lại, nếu không thì có khả năng bị năng lượng hỏa vận thiêu đốt”, có người tài giỏi trong tu giả võ đạo thuộc tính hỏa của Chúng Sinh các lẩm bẩm. Hắn ta cũng đang nghĩ xem, nếu mình là Tô Minh thì nên dùng dược hoàn hỏa vận này như thế nào?

“Đúng là tinh chế quá cũng khó sử dụng. Kể cả là mình muốn dùng thì cũng phải tìm một thầy chuyên về luyện đan dược và dùng dược hoàn hỏa vận này trong trăm lần thậm chí là mấy trăm lần chăng? Lẽ nào nhóc Tô quen biết thần luyện đan dược nào sao? Chắc là không? Đợi lần này nhóc Tô có thể sống sót ra khỏi bí cảnh Chúng Sinh và vùng đất Khôi Tiên, đến lúc đó mình có thể giới thiệu cho nhóc Tô một thầy luyện đan dược”, Diễm Huyền Kình thầm nghĩ.

Nhưng… Trong lúc gần như tất cả mọi người đều nghĩ cách làm thế nào giúp Tô Minh dùng được dược hoàn hỏa vận tinh chế và năng lượng lớn này thì đột nhiên…


Tô Minh giơ tay lên rồi bóp chặt dược hoàn hỏa vận màu vàng đó.

Sau đó…

Anh khẽ ngẩng đầu lên, há miệng ra nuốt trọn.

Đúng vậy, Tô Minh đã nuốt trọn dược hoàn hỏa vận đó.

Cảnh tượng rõ nét này phản chiếu lại mắt của tất cả mọi người. Mọi người chấn động và kinh hãi như ngày tận thế ập tới.

Hàng triệu người của Chúng Sinh các trên chiến trường cổ gần như không thể bình tĩnh được, ai nấy đều bị dọa chết ngất. Nhất thời, không khí vô cùng huyên náo và hỗn loạn.


Kể cả là những thái thượng trưởng lão như lão Hồng hay Diễm Huyền Kình đều chấn động đến nỗi toàn thân run rẩy.

Thậm chí Huyền Võ Tiên Quy cũng há hốc mồm như hang động đen ngòm, kinh hãi đến ngạt thở.

Còn Tô Minh như nuốt phải một viên kẹo, đã thế còn nhai chóp chép, sau đó vẫn không dừng lại. Đúng vậy! Anh cõng Mạc Thanh Nhạn trên lưng rồi tiếp tục đi về trước.

Thoạt nhìn Tô Minh không hề có áp lực gì.

Đúng là như vậy…

Sau khi dược hoàn hỏa vận bị nuốt trọn và đi vào cơ thể Tô Minh, chưa đợi nó phát huy uy lực thì đã bị kho tàng huyết mạch trấn áp.

Sau khi bị trấn áp thì bắt đầu bị mài mòn.

Mỗi lần mài ra được chút ít tinh hoa hỏa vận thì sẽ bị Thái U Hỏa hấp thụ hoàn toàn.

Vì vậy, thoạt nhìn Tô Minh đang cõng Mạc Thanh Nhạn lặng lẽ đi về trước nhưng thật ra Thái U Hỏa trong cơ thể anh đang không ngừng biến đổi.
 
Chương 2814: C2814: Thậm chí là có thể phát triển thêm


Nhìn từ đằng xa thì trên núi kiếm này có mây mù che phủ, kiếm vận bồng bềnh trôi, còn có kiếm lôi không ngừng gào thét trong sâu thẳm.

Bên dưới núi cũng có người. . truyen bjyx

Có mấy đệ tử của Chúng Sinh các và cả Minh Thương.

Mấy người này rất kiêng kị với Minh Thương, vì vậy cách Minh Thương khá xa nhưng thỉnh thoảng lại nhìn lén hắn ta một cái như kiểu phòng bị.

Trên thực tế, nếu không phải ngọn núi kiếm trước mặt quá khủng khiếp, khiến tim người ta đập loạn nhịp thì khi nhìn thấy Minh Thương, đám người này đã rời đi từ lâu rồi. Chỉ tiếc rằng, ngọn núi kiếm trước mặt có sức hút quá lớn, đến nỗi mà chỉ cần có chút cơ hội thôi họ cũng không muốn rời đi. Kể cả vì thế mà phải trả giá bằng cả tính mạng.

“Chẳng trách hoàng thất Cửu Minh có nhiều bí cảnh, bảo địa như vậy nhưng mấy trăm năm nay không chịu từ bỏ ba nơi trong bí cảnh Chúng Sinh. Có lẽ vì bí cảnh Chúng Sinh này có giá trị lớn hơn tưởng tượng nhiều”, Minh Thương vô cùng kích động, kể cả là người luôn giấu mình nhưng trên mặt hắn ta lúc này cũng hiện rõ vẻ thèm muốn và khao khát.


Minh Thương không phải là kiếm tu thuần túy nhưng là một trong những yêu nghiệt mạnh nhất trong tốp thanh niên của vương triều Cửu Minh nên tất nhiên kiếm đạo vẫn là chủ đạo của hắn ta. Dù sao kiếm đạo là thứ tấn công mạnh nhất, vì vậy những yêu nghiệt siêu cấp có sức chiến đấu nghịch thiên thì kiếm đạo dường như là thứ cần thiết.

“Muốn hình thành nên núi kiếm thì phải có ít nhất ba điều kiện”.

“Thứ nhất là kiếm hồn chủ! Lấy kiếm hồn chủ làm khung đỡ, thu hút hàng trăm triệu thanh kiếm ngưng tụ lại, núi kiếm càng lớn chứng tỏ đẳng cấp kiếm hồn chủ nòng cốt của núi kiếm càng cao. Ngọn núi kiếm trước mặt có trăm triệu thanh kiếm, thuộc dạng núi kiếm dạng lớn, vậy thì cấp bậc của kiếm hồn chủ nòng cốt cũng phải ở thần phẩm, thậm chí là vô thượng”.

“Thứ hai là kiếm nguyên thuần túy. Một thanh kiếm liên kết với thanh kiếm khác, dần dần thành trăm triệu thanh kiếm. Để kiên cố hơn, giữa mỗi thanh kiếm phải có độ dính. Và đó phải dựa vào kiếm nguyên, và cũng chỉ có kiếm nguyên thuần túy mới làm được”.

“Thứ ba là kiếm lôi, là kiếm lôi đỉnh cấp nhất. Nếu như không có kiếm lôi lúc nào cũng tôi luyện mỗi thanh kiếm trên núi kiếm này, trải qua hàng trăm triệu năm ăn mòn thì mỗi thanh kiếm sẽ bị phong hóa, cuối cùng là sụp đổ. Có kiếm lôi không ngừng tôi luyện thì có thể giữ được núi kiếm hoàn chỉnh, thậm chí là có thể phát triển thêm”.




Minh Thương nuốt nước bọt ừng ực, vẻ tham lam đã lên đến cực độ.

Có nằm mơ hắn ta cũng không nghĩ mình có thể gặp được núi kiếm này!

Ha ha!

Nói không khách sáo thì chỉ cần hắn ta có được núi kiếm này thì hắn ta có thể có tiến bộ vượt bậc về kiếm đạo, trở thành chân thần thật sự.

Mặc dù Minh Thương kích động nhưng cũng không phải dạng không biết nghĩ, dường như đang suy tính gì đó.

Còn mấy đệ tử Chúng Sinh các cách đó không xa thì không thể đợi được nữa.

Mấy người cũng nuốt nước bọt ừng ực, một người trong đó dường như bước vào nhập ma, dường như tham lam mất lý trí, biến hình một cái rồi điên cuồng lao về phía núi kiếm. Hắn giữ một kiếm trong tay, con ngươi biến thành màu đỏ.
 
Chương 2815: C2815: Là núi kiếm trong truyền thuyết


Nhưng vừa bay lên chưa đến sườn núi thì đột nhiên…

“Két!”, một đường kiếm lôi từ trên trời giáng xuống, màu đỏ tím, nhỏ hẹp nhưng vô cùng bắt mắt.

Kiếm lôi đó rơi xuống người của đệ tử Chúng Sinh các và rồi…

Cả thể xác và thần hồn của đệ tử đó đều hóa thành tro tàn, còn thanh kiếm trong tay hắn như nhận được lực hút nào đó rồi bị hút vào trong núi kiếm, trở thành một phần của núi kiếm đó luôn.

Cảnh tượng này khiến mấy đệ tử Chúng Sinh các còn lại mà trước đó định lại thử, giờ đây đều sợ đến nỗi suýt nữa ngã nhào trên đất, mặt không còn giọt máu, dục vọng tham lam như bị dập tắt.

Minh Thương chỉ cười lạnh một tiếng với vẻ khinh bỉ.

Rất nhanh, trong mấy đệ tử Chúng Sinh các có một người có hiểu biết, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta… Chúng ta phải ngồi khoanh chân trước, suy luận về kiếm đạo, giao tiếp với núi kiếm, như vậy mới có cơ hội được núi kiếm công nhận. Chỉ khi núi kiếm công nhận thì mới có khả năng có được chút lợi ích”.


Minh Thương gật đầu, nhìn tên đệ tử đó, trong lòng thầm nghĩ tên này cũng có chút kiến thức đấy.

Một giây sau, mấy đệ tử đó không đợi được nữa, vội khoanh chân ngồi trên đất.

Họ cố giữ vững tâm thái, quan sát núi kiếm, suy luận kiếm đạo và kiếm vận, lĩnh ngộ kiếm linh.

Còn Minh Thương vẫn không làm gì cả, không vội mà nhìn mấy đệ tử đó với vẻ hứng thú, dường như đang đợi gì đó.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tầm một lúc sau thì đột nhiên…

“Phụt, phụt, phụt!”, mấy đệ tử ngồi trên đất quan sát núi kiếm đồng loạt nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, cảm giác khí tức cũng không còn nữa, dường như đều chết cả.


“Không có được thiên phú võ đạo về kiếm đạo mà dám tùy tiện đến đây nhìn núi kiếm? Hướng đi đúng nhưng tiếc rằng thiên phú võ đạo không đủ nên bị nuốt ngược lại”, Minh Thương bình phẩm.

Ở chiến trường cổ ở thế giới bên ngoài, hàng triệu người đang nhìn chằm chằm vào Tiên Nguyên Kính, tất nhiên cũng nhìn thấy Minh Thương và nhìn thấy núi kiếm. Trước đó tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào Tô Minh mà quên đi những người khác. Lúc này núi kiếm xuất hiện nên mọi người mới chú ý đến.

“Trời ơi! Núi… Núi kiếm?”

“Là núi kiếm trong truyền thuyết? Thật sự có sao?” . Truyện Dị Năng

“Hoành tráng quá, là núi kiếm được ngưng tụ từ hàng trăm triệu thanh kiếm”.

“Đây là thứ mà các kiếm tu khao khát nhất chăng? Nếu như có thể xuống núi kiếm một lần, kể cả phải trả giá bằng tính mạng thì đã làm sao?”



Núi kiếm xuất hiện khiến mọi người đều đờ đẫn, khiến nhiều người không kìm nổi mà nuốt nước bọt ừng ực.

“Trong bí cảnh Chúng Sinh lại có núi kiếm?”, kể cả lão quái vật đẳng cấp như Diễm Huyền Kình cũng kinh hãi, ông ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy núi kiếm.
 
Chương 2816: C2816: Đến thần hồn cũng bị bóp nát


“Chết tiệt! Sớm biết trong bí cảnh Chúng Sinh có núi kiếm thì đáng lẽ phải coi trọng bí cảnh Chúng Sinh gấp mười lần, thậm chí là một trăm lần mới phải”, mấy vị Các chủ không kìm nổi mà biến đổi sắc mặt, vừa hối hận vừa tham lam.

Đúng lúc này mọi người lại nhìn thấy có một nhóm người đang xông về phía núi kiếm.

Có tầm 50 đệ tử đều là đệ tử của Chúng Sinh các cùng đi tới.

Họ bị thu hút bởi kiếm quang của núi kiếm.

Trong đó có mấy người là đệ tử của Các chủ và thái thượng trưởng lão. Vì vậy lúc này mấy vị đó không kìm nổi mà hơi thở cũng trở nên gấp gáp, phải nói là vô cùng mong đợi.

Nhưng…

Một giây sau…


“Cút hết đi! Núi kiếm không phải là thứ các người có thể quan sát đâu”, Minh Thương quay đầu lại nhìn vào 50 đệ tử Chúng Sinh các ở không trung phía sau rồi thản nhiên nói.

Đám đệ tử đó cũng nhìn thấy Minh Thương, sắc mặt lập tức biến đổi, mặt sầm lại, ngay cả tốc độ thân pháp cũng chậm lại.

Mặc dù sắc mặt có chút kiêng kị, do dự, phẫn nộ, khiếp sợ nhưng vẫn không muốn rời đi.

Đúng là Minh Thương rất mạnh, mạnh đến nỗi khiến người ta run sợ.

Nhưng núi kiếm có sức hút quá lớn, lớn đến nỗi khiến người ta có thể cược cả tính mạng.

Huống hồ, 50 đệ tử cùng đến thì cũng coi như có sức mạnh đoàn kết.

“Cậu chủ Minh Thương bá đạo quá rồi đấy? Ở đây là bí cảnh Chúng Sinh, là bí cảnh của Chúng Sinh các chúng tôi, tất cả đều của Chúng Sinh các. Chúng Sinh các cho vương triều Cửu Minh ba người có thể vào đây là cho cậu chủ Minh Thương cơ hội, cũng là hữu hảo của chúng tôi với vương triều Cửu Minh. Hiện giờ cậu chủ lại muốn đuổi chúng tôi đi để độc chiếm núi kiếm ư? Có phải là tham lam quá rồi không?”, một đệ tử Chúng Sinh các nghiến răng nghiến lợi, nói.


Lời nói vừa dứt thì…

“Không đi thì sẽ phải chết!”, Minh Thương đột nhiên bật cười rồi giơ tay lên nắm một cái.

Ngay lập tức một bàn tay lớn màu đen đột nhiên xuất hiện trên không trung, xuất hiện bên cạnh 50 đệ tử Chúng Sinh các, bao trùm khắp đất trời. Khí tức vô cùng khủng khiếp khiến người ta ngạt thở. Trên bàn tay to lớn đó có xích sắt hình đầu rồng ngưng tụ sát nguyên, khiến mọi người cảm thấy tim ngừng đập. Sau đó bàn tay lớn đó nắm chặt về phía 50 đệ tử kia”.

“Không!”



Tiếng hét thê thảm mà tuyệt vọng, 50 đệ tử điên cuồng chạy về các hướng. Tiếc rằng, chạy thế nào cũng không thể thoát được phạm vi của bàn tay đó.

Trong chớp mắt 50 đệ tử hóa thành tro tàn, đến thần hồn cũng bị bóp nát.

Đúng là điên thật rồi! Nhìn thấy cảnh này ai nấy cũng đều sởn gai ốc.

Minh Thương ra tay khiến cho hàng triệu người của Chúng Sinh các đều không nói nên lời.
 
Chương 2817: C2817: Họ đều bị dọa sợ


Chỉ cần là người của Chúng Sinh các, sắc mặt đều khó coi như đít nồi, sát khí như hóa thành thực chất, nhìn chằm chằm vào Minh Thương trong Tiên Nguyên Kính.

Cách làm của Minh Thương rất quá đáng.

Đúng vậy, tuy trong bí cảnh Chúng Sinh không thiếu người chết, mà hồi xưa trong nhiều bí cảnh, cũng có rất nhiều đệ tử Chúng Sinh các chết trên tay ba người vương triều Cửu Minh. Nhưng, chưa lần nào họ lại kiêu ngạo như thế, dám diết 3 đến 50 đệ tử Chúng Sinh các. Đây tuyệt đối là lần đầu tiên trong lịch sự. Vả lại, ngay cả thần hồn cũng không bỏ qua.

Huống chi, 3 đến 50 đệ tử kia cũng không có chọc đến Minh Thương. Dù sao, núi kiếm cũng là chí bảo thuộc về Chúng Sinh các, ai thấy đều có tư cách tranh giành. Nhưng Minh Thương lại dứt khoát quét sạch toàn trường, muốn chiếm làm của riêng một cách trắng trợn. Quả thật là phát rồ.

Điều khiến người ta không chấp nhận nổi là sau khi giết chết 3 đến 50 đệ tử kia, có vẻ Minh Thương cũng biết tất cả mọi người trong Chúng Sinh các đều thấy được mọi hành động của mình thông qua Tiên Nguyên Kính. Song, hắn ta chẳng những không sợ, trái lại còn ngẩng đầu, nhìn Tiên Nguyên Kính cười khẩy.

Nụ cười đó quả thật khiến hơn triệu người trong Chúng Sinh các hận không thể chặt hắn ta ra làm tám khúc.


"Thằng oắt khốn kiếp!", Diễm Huyền Kình nổi giận hét lên, quay phắt sang nhìn đám lão Hồng: "Mọi người, hãy cùng nhau ra tay mở bí cảnh ra, giết chết tên đó!"

Một mình ông ta không làm được, nhưng nếu tập trung hết sức mạnh của những cao thủ trong ban lãnh đạo Chúng Sinh các thì hoàn toàn có thể làm được. Nhưng mà...

"Không... không... không được đâu. Hắn ta là người của vương triều Cửu Minh, còn có bố là Tam vương gia - một trong những người có thực lực mạnh nhất và quyền thế ngập trời trong vương triều. Minh Thương mà chết thì Chúng Sinh các sẽ bị vương triều Cửu Minh xóa sổ!", Đại Các chủ Phùng Giao chợt thay đổi sắc mặt, vội vàng nói.

Ông ta vừa nói ra câu đó, có không ít ban lãnh đạo của Chúng Sinh các đang nổi giận chợt thay đổi sắc mặt, cuối cùng, trở nên âm u, thở dài.

Sắc mặt của Diễm Huyền Kình cũng cực kỳ khó coi, không kiềm được nổi lên sát khí nhìn chằm chằm vào Phùng Giao.

Phùng Giao sợ tới mức rụt cổ, run lẩy bẩy, nhìn Diễm Huyền Kình với ánh mắt van nài, suýt thì bị dọa đến mất đi lý trí.


Suy cho cùng, Diễm Huyền Kình cũng không có trực tiếp xử lý Phùng Giao, vì tuy ông ta nhát gan, rất dẻo miệng, nhưng cũng không sai. Giờ mà nổi giận giết chết Minh Thương, vậy Chúng Sinh các sẽ hóa thành tro bụi.

"Khốn kiếp!", Diễm Huyền Kình chỉ cảm thấy ức chế muốn chết, siết chặt nắm tay, thở hồng hộc.

Cùng lúc đó.

"Tôi có thể tha cho đám rác rưởi các người, nhưng, các người phải giúp tôi làm vài chuyện", Minh Thương liếc nhìn đám đệ tử Chúng Sinh các ngồi dưới núi kiếm nhằm tìm hiểu nơi đây, sau đó bị thương nặng do bị cắn trả, nhàn nhạt nói.

Những đệ tự bị cắn trả kia vội quỳ xuống, dập mạnh đầu xuống đất: "Vâng, vâng, vâng!"

Họ đều bị dọa sợ.

Ban nãy, cảnh Minh Thương vừa ra tay đã giết chết 50 đệ tử Chúng Sinh các quá đáng sợ! Khiến đám người bọn họ sợ tới mức suýt ngất xỉu!

Trong giây phút sống còn này, ai mà chẳng muốn sống, lòng tự trọng gì đó hoàn toàn là mây bay. Trong đầu họ chỉ còn lại một suy nghĩ muốn sống sót.
 
Chương 2818: C2818: Rất thú vị mà không phải sao


"Kế tiếp, tôi muốn tìm hiểu núi kiếm, mấy người hãy ngồi ở xung quanh, nếu có tên nào mắt mù tới gần, định chia chác núi kiếm với tôi. Vậy phải ra tay cảnh cáo đối phương, khiến hắn cút. Không chịu nữa thì... ha ha", Minh Thương cười ha ha, bên cạnh hắn ta chợt xuất hiện một tòa tháp chín tầng màu đen.

Tòa tháp này chính là một dung khí, còn là thượng phẩm!

Đúng vậy, đó chính là dung khí thượng phẩm cực kỳ cực kỳ hiếm thấy.

Minh Thương thả ra một luồng thần hồn tiến vào tòa tháp chín tầng màu đen kia để có thể sử dụng nó bất cứ lúc nào. Hễ có người dám không nghe lời, vẫn cứng đầu muốn đi vào núi kiếm. Vậy thì hắn ta sẽ dùng tòa tháp đó giết chết đối phương!

"Vâng, vâng, vâng, vâng. Chúng tôi biết rồi", mấy đệ tử Chúng Sinh các bị thương nặng tiếp tục dập đầu, nào không dám đồng ý.

Sau đó, Minh Thương chậm rãi khoanh chân ngồi xuống. Vả lại, trước mặt còn cắm một thanh kiếm màu đen tuyền.


Minh Thương lẩm bẩm: "Muốn chiếm nơi này làm của riêng, chắc sẽ mất rất nhiều thời gian, chậm thì nửa tháng, lâu thì 3 đến 5 năm. May mà 10 năm nữa, cánh cổng bí cảnh Chúng Sinh mới đóng lại, vẫn kịp".

Hắn ta chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu tìm hiểu núi kiếm.

Hơn triệu người trong Chúng Sinh các bên ngoài đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó coi. Đặc biệt là khi thấy mấy đệ tử bị thương nặng kia vì mạng sống mà không chút do dự quỳ xuống, dập đầu với Minh Thương...

Tại vùng đất Khôi Tiên, Tô Minh đã cõng Mạc Thanh Nhạn đi qua hơn 3000 lối rẽ, bỗng dưng, Tô Minh chợt ngừng lại. Đằng trước vẫn là tám cánh cửa. Anh nhìn về một cái trong số chúng, sau cánh cửa này cũng là một thanh kiếm, một thanh khiến Tô Minh không nhìn thấu được.

Cùng lúc đó, Huyền Võ Tiên Quy chợt lẩm bẩm, trong con ngươi khổng lồ lộ ra vẻ kinh ngạc: "Thú vị, hồi đó, lão Quy tôi đã rút một thanh kiếm dẫn lôi ở giữa đỉnh núi kiếm xuống. Ngay cả tôi cũng không điều khiển được thuộc tính sấm sét khủng bố ấy của nó, sao, tên nhóc đó định lấy thanh kiếm đấy ư? Đúng là chán sống mà!"

Càng thú vị hơn là lúc này, ở trong một bí cảnh vừa mới xuất hiện cách vùng đất Khôi Tiên này cả một đại dương cũng có một tên nhóc khác đang tìm hiểu núi kiếm.


Huyền Võ Tiên Quy nghĩ đến mối liên hệ đặc biệt giữa thanh kiếm mang thuộc tính dẫn lôi này với ngọn núi kiếm kia thì trên mặt chợt lộ ra vẻ hóng hớt, muốn xem trò hay. .

||||| Truyện đề cử: Không Tỉnh |||||

Rất thú vị mà, không phải sao?

Trước đây, tất cả mọi người trong Chúng Sinh các, kể cả Diễm Huyền Kình đều không biết trong bí cảnh Chúng Sinh còn có một ngọn núi kiếm, nhưng Huyền Võ Tiên Quy lại biết.

Nó chẳng những biết, còn nhăm nhe ngọn núi đó rất nhiều lần, tiếc là cuối cùng vẫn không thành công. Đương nhiên, Huyền Võ Tiên Quy vẫn là Huyền Võ Tiên Quy, dù không chiếm được ngọn núi kiếm ấy, nhưng cũng không phải chẳng vớt vát được gì. Thanh kiếm dẫn lôi kia chính là thu hoạch lớn nhất.

Núi kiếm được hình thành từ hàng tỷ thanh kiếm, mà càng gần đỉnh thì cấp bậc càng cao. Kiếm trên đỉnh đều là những thanh kiếm quý hiếm có một không hai. Đặc biệt là kiếm dẫn lôi, là chí bảo trong chí bảo.

Mục đích ban đầu của Huyền Võ Tiên Quy khi lấy được thanh kiếm đó là muốn mượn nó để quan sát, tìm hiểu kiếm đạo bên trong bất cứ lúc nào. Sau đó, mượn nhỏ lấy lớn, vừa có thể tìm hiểu được kiếm dẫn lôi, nếu may mắn, còn có thể hiểu được kiếm đạo trong cả ngọn núi kiếm.
 
Chương 2819: C2819: Nếu vậy mà còn sống được thì mới là lạ


Thế thì, chẳng phải là có cơ hội bỏ cả ngọn núi kiếm vào trong túi?

Đương nhiên, cái suy nghĩ mượn nhỏ lấy lớn ấy chỉ là tồn tại trong suy nghĩ thôi.

Điều này giống như một người muốn hiểu biết Lý Thế Minh thì sẽ phải tìm hiểu cả Đại Đường, rất khó mà làm được.

Huyền Võ Tiên Quy từng thử tìm hiểu kiếm dẫn lôi mấy lần, rồi lại từ bỏ. Vì không lãng phí thanh kiếm này, nó mới đặt vào trong mê cung chết chóc với tâm lý nếu đã không dùng được vậy để mê cung cắn nuốt kiếm dẫn lôi đi.

Nhưng kết quả là mê cung chết chóc cũng không thể cắn nuốt kiếm dẫn lôi!

Xét về cấp bậc thì thực tế, kiếm dẫn lôi vẫn thua mê cung chết chóc một chút. Nhưng nó lại gánh vác nền kiếm đạo của cả ngọn núi kiếm, còn được rèn luyện vài trăm triệu năm, sức mạnh của nó quả thật rất khủng bố. Dù là mê cung chết chóc cũng không dám nuốt chửng, sợ bị cắn trả.


Dần dà, kiếm dẫn lỗi vẫn ở yên trong mê cung, sau đó, bị Huyền Võ Tiên Quy đặt sau một cánh cửa trong số tám cánh cửa ở lối rẽ, coi nó là một cái bẫy trí mạng.

"Thanh kiếm dẫn lôi kia đã bị mai một trong cánh cửa ấy vô số năm, nhưng sức mạnh của nó chẳng những không bào mòn theo thời gian, mà còn càng trở nên khủng bố, đáng sợ. Dù là lão Quy ta khi đối mặt với nó cũng sẽ rất đau đầu", Huyền Võ Tiên Quy lẩm bẩm. . Truyện Tiên Hiệp

Huyền Võ Tiên Quy còn chưa nói xong, Tô Minh đã mở cánh cửa ấy ra. Thoáng chốc, ánh sáng chói mắt tỏa ra khắp nơi, bao phủ cả đất trời. Một luồng kiếm mang sắc bén thẳng tắp, lặng yên không một tiếng động, nhưng lại giống như một ngôi sao băng cắt ngang bầu trời đêm.

Khoảnh khắc ấy, đôi mắt của hơn triệu người trong Chúng Sinh các đang nhìn chằm chằm vào Tiên Nguyên Kính suýt nữa thì nổ tung, mặt mày trắng bệch. Cách cả một dị không gian, mà... mà vẫn cảm giác được sự đáng sợ và sắc bén của luồng kiếm mang màu đen ấy!

Lúc này, đặc biệt là những kiếm tu trong hơn triệu người kia, gần như đều quỳ xuống, kiếm đạo trong tim như vỡ nát, không cầm nổi kiếm trong tay.

"Không xong!", Diễm Huyền Kình hô lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, khỏi đoán ông ta cũng có thể xác định, sức mạnh của luồng kiếm mang sau cánh cửa kia đã vượt ngoài sức tưởng. Dù là ông ta, khi đối mặt với nó, chắc cũng sẽ chết chắc? Mà Tô Minh...


Tô Minh còn có thể sống sao?

Diễm Huyền Kình nhìn chằm chằm vào Tiên Nguyên Kính, tiếc là bên trong mặt kính đều tràn ngập ánh sáng đen tuyền của luồng kiếm mang kia, không thể nhìn thấy gì khác...

Thời gian chầm chậm trôi, Diễm Huyền Kình nhìn chọc chọc vào mặt kính, đợi kiếm mang màu đen kia biến mất, chỉ thấy mỗi giây như trôi qua cả năm trời.

"Không thể nào còn sống được đâu", lão Hồng gần đó liếc nhìn Diễm Huyền Kình lạnh nhạt nói.

Nếu vậy mà còn sống được thì mới là lạ.

Tô Minh quả thật suýt nữa thì chết, phải công nhận rằng luồng kiếm mang kia mạnh đến nỗi khiến người ta rét run.

Trong giây phút sống còn ấy, khi anh đối mặt trực tiếp với luồng kiếm mang kia thì đã dùng Sinh Mệnh Lưu Phóng, bia Huyền Diệu, kiếm tâm, cây Thế Giới, kho tàng huyết mạch để bọc lấy mình mới khó khăn lắm còn sống.

Vì anh chắn trước mặt Mạc Thanh Nhạn, tuy trông như không bị gì, nhưng thực tế, ở khoảnh khắc ấy, cơ thể anh đã bị luồng kiếm mang kia chém làm đôi mấy trăm lần. May mà có kiếm tâm bảo vệ kiếm nguyên Thiên Vẫn, nên cuối cùng đã giữ được kiếm nguyên, kiếm đạo Thiên Vẫn. Chỉ cần giữ được nó, kế tiếp sẽ khôi phục lại một cách dễ dàng. Dù sao, anh cũng là người có bàn tay vàng như kho tàng huyết mạch.
 
Chương 2820: C2820: Ban nãy suýt nữa thì toi đời rồi


Thực tế, bị tổn hại nhiều nhất chính là kiếm tâm. Nếu không phải ở giây phút cuối cùng có kho tàng huyết mạch và cây Thế Giới bảo vệ thì chắc đã nát hơn cả chục ngàn lần rồi ấy chứ. Đều nhờ công của hai chúng nó hết.

Giờ phút này, trông Tô Minh có vẻ chẳng chút xây xát, nhưng những tế bào và xương cốt trong cơ thể anh đã bị luồng kiếm mang kia bổ vào mà ẩn chứa sức công phá vô cùng khủng bố.

Luồng kiếm mang kia định phá hủy cơ thể Tô Minh, nhưng lại không thành công, trái lại còn trở thành thứ tốt rèn luyện cơ thể giúp anh.

Tô Minh có thể cảm giác được cường độ cơ thể mình đang nhanh chóng tăng lên, chắc phải tăng lên gấp ba. Đây cũng coi như là một gặt hái lớn. Cường độ cơ thể tăng lên khiến sức chiến đấu của anh cũng mạnh lên gấp mấy lần.

"Hộc, hộc, hộc...", Tô Minh thở hổn hển, không ngừng khôi phục, lòng thầm may mắn.

Ban nãy, suýt nữa thì toi đời rồi!

Đương nhiên, ngoài may mắn ra còn cảm thấy hết sức vui vẻ!


Thanh kiếm này thật mạnh! Vượt ngoài tưởng tượng của anh luôn...

Nếu chịu đựng được luồng kiếm mang đã bị nuôi dưỡng trong vô số năm kia thì anh hoàn toàn có thể lấy được nó. Đây là một gặt hái rất lớn.

Tô Minh thấp thoáng thấy được hình dạng của thanh kiếm đang lơ lửng trước mắt. Cả thanh kiếm là một màu đen tuyền, có một luồng sấm sét như được khắc lên thân kiếm. Nó cũng không dài, chỉ khoảng 1m, nhưng lưỡi kiếm lại khiến người ta ớn lạnh. Dù là Tô Minh, khi nhìn vào mũi kiếm và lưỡi kiếm đều cảm thấy hết hồn. Chỉ riêng kiếm phong của nó thôi đã mạnh mẽ nhất trong số những thanh kiếm anh đã gặp.

"Bên trong thanh kiếm này chứa đại đạo đỉnh cấp về sấm sét", Tô Minh lẩm bẩm. Anh không biết thanh kiếm này đã hấp thu bao nhiêu lôi nguyên, mới có được thuộc tính sấm sét khủng bố như vậy, nó lớn đến mức Tô Minh cảm giác như bên trong là cả một thế giới sấm sét.

Tô Minh định giơ tay cầm lấy nó theo bản năng, nhưng còn chưa chạm vào đã thấy trên thân kiếm tỏa ra một sự kháng cự đầy mãnh liệt mà cả anh cũng không chịu nổi.

"Không thể lấy được ư?", Tô Minh khẽ nhíu mày, ban nãy vừa đỡ được một đòn trí mạng của nó, nếu không lấy được thì chẳng phải là quá đáng tiếc?


Sau đó, Tô Minh không khỏi dùng toàn bộ sức mạnh trong người, thậm chí còn mượn một phần sức mạnh từ kho tàng huyết mạch, có thể nói là đã phát huy 200% sức mạnh.

Rồi lại giơ tay nắm lấy nó, kết quả vẫn không thể lấy được.

Thanh kiếm này ở ngay trước mặt lại cảm giác như xa tít chân trời, giống như hoa trong gương, trăng trong nước.

Tô Minh lập tức buồn bực, lẽ nào lại uổng công sao?

Anh nhìn chằm chằm vào nó, không hiểu sao lại hơi ngẩn ngơ.

"Sao nhìn kiểu gì thì nó cũng không phải là một thanh kiếm, mà như một ngọn núi vậy?", Tô Minh hơi kinh ngạc, lẽ nào mình bị hoa mắt rồi?

Tô Minh bèn hỏi Mạc Thanh Nhạn: "Thanh Nhạn, em nhìn thanh kiếm này xem..."

Anh hỏi nhưng không thấy cô ấy đáp, quay đầu lại mới biết Mạc Thanh Nhạn đã ngất rồi. Dù anh đã chặn lại đòn tấn công của luồng kiếm mang kia, nhưng khí thế tiết ra trên nó cũng đủ làm cô ấy ngất đi. May mà, không có nguy hiểm đến tính mạng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top