Đỉnh Cấp Tông Sư

Dịch Full 

Chương 260: Vết Sẹo Trên Mặt


"Phương diện nào của Phong Minh cũng đều rất ưu tú, nhưng cả người lại quá u ám, không sáng lạn, tuổi còn trẻ nhưng lòng dạ lại quá sâu, cô chủ không gả cho hắn ta cũng là
chuyện tốt", dì Cầm âm thầm quan sát Phong Minh, nhủ thầm trong lòng.
Dì Cầm không khỏi có chút lo lắng.
Đợi chút nữa Tô Minh ra đây, không khéo Phong Minh sẽ ra tay thật.

Bà ta không cho rằng Tô Minh là đối thủ của Phong Minh.
Thứ nhất, Phong Minh là cảnh giới Thiên vị, cảnh giới Thiên vị thực sự.
Thứ hai, Phong Minh đã lĩnh ngộ được đao ý.
Thứ ba, dì Cầm không hề biết được rằng hôm nay ở viện võ đạo nhà họ Diệp, đến cả Dương trưởng lão của cửu Hư Tông cũng bị Tô Minh đánh bại, Dương trưởng lão là cảnh giới Thiên vị hậu kỳ, sự hiểu biết của dì Cầm về Tô Minh vẫn chỉ là màn đánh bại Thấm chó hoang trong buối tối mấy ngày hôm trước, Thẩm chó hoang rất mạnh, nhưng so với Phong Minh thì còn kém xa.
"Phải xem thái độ của cô chủ thế nào", cuối cùng dì Cầm cũng quyết định theo thái độ của cô chủ.

Nếu Tô Minh thật sự có thế chữa được bệnh của cô chủ thì cô chủ chắc chắn sẽ giúp Tô Minh và bà ta cũng sẽ giúp anh.
Nhưng nếu như Tô Minh là tên lừa đảo thì hôm nay sẽ có kết cục thê thảm.


Không cần bà ta ra tay thì Phong Minh cũng sẽ giết Tô Minh ngay tại chỗ.
"Ha ha...!Bốn trưởng lão đã thương lượng sẽ đối phó với Nhược Dư thế nào rồi, vậy mà hiện giờ Nhược Dư vẫn còn tâm trạng cùng với một người đàn ông khác trốn ở giới thế tục để trị thương.

Ha ha...", Phong Minh lạnh lùng nói, hắn ta nhấn mạnh hai chữ trị thương.
"Nếu như không phải ông nội tôi ngầm giúp đỡ thì chắc vị trí hội trưởng cũng chả đến lượt Tiêu Nhược Dư", Phong Minh lại tiếp tục nói.
Hắn ta đang cố thêm dầu vào lửa.

Hắn ta đang muốn nói cho dì Cầm một điều, nếu như không có nhà họ Phong ủng hộ thì Tiêu Nhược Dư không là cái gì hết.
Tiếc rằng dì Cầm giống như người gỗ, Phong Minh nói gì bà ta cũng không đáp.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.
Tâm 15 phút sau, đột nhiên truyền lại tiếng bước chân.
Nghe thấy vậy, Phong Minh đứng phắt dậy.
Dì Cầm cũng ngẩng đầu lên với vẻ căng thẳng.
Lúc này, Tô Minh và Tiêu Nhược Dư bước ra.
Khiến mọi người chú ý nhất chính là vết sẹo trên mặt Tiêu Nhược Dư không còn nữa, chỉ còn lại khuôn mặt xinh đẹp...!Đẹp đến nỗi khiến Phong Minh nhìn đờ người ra.


 
Chương 261: Trao Đổi


Ngoài ra, khí tức của Tiêu Nhược Dư cũng đạt đến cảnh giới bán bộ thiên vị.
Vết thương kiếm ý của Tiêu Nhược Dư cũng đã khỏi.
Đúng là chữa trị được rồi sao?
Phong Minh ngây người ra nhưng đôi mắt hắn ta rất nhanh tràn ngập vẻ ghen tỵ điên cuồng.
Bởi vì sắc mặt Tiêu Nhược Dư đỏ ửng, trên mặt còn có mồ hôi...

Dáng vẻ đó sao giống kiểu cô ta và Tô Minh vừa làm động tác gì tiêu hao thể lực?
Giống quá đi!
Hơn nữa, có thể thấy Tiêu Nhược Dư có chút xấu hổ.

Lúc hai người đi ra, Tiêu Nhược Dư còn đứng sát bên cạnh Tô Minh.
"Cô chủ, cô...”, trong giọng nói của dì Cầm có phần kích động.
Có nằm mơ bà ta cũng luôn
mong muốn cô chủ khôi phục lại thực lực và có thể xóa bỏ được vết sẹo.

Dần dần theo thời gian, bà ta càng lúc càng tuyệt vọng và không dám ôm hy vọng gì.
Ai có thể ngờ...

Ông trời có mắt!
Ngoài vẻ kích động còn có sự chấn động.

Thật không ngờ Tô Minh đã làm được việc không ai ngờ tới, Tô Minh là thần tiên sao?
"Sao anh lại đến đây?", Tiêu Nhược Dư nhìn về phía Phong Minh mà có chút kinh ngạc.
Nói một cách công bằng thì Phong Minh rất ưu tú, bất luận về thực lực hay xuất thân, kể cả ngoại hình cũng xuất sắc, cũng có thể coi là xứng với mình.
Nhưng Tiêu Nhược Dư lại ghét hắn ta đến tận xương tủy.

Cô ta biết rõ những tính toán của Phong Minh và nhà họ Phong.


Cô ta rất ghét hôn nhân của mình bị pha trộn quá nhiều lợi ích vào đó.
"Nếu không đến thì sao biết được Nhược Dư của chúng ta có bản lĩnh như này? Không ngờ lại tìm một người đàn ông lạ rồi dễ dàng để hắn trị thương và sẹo cho”, Phong Minh cười nói, còn
chen thêm một câu với vẻ kỳ quái: "Chúc mừng nhé!"
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Tô Minh, nói: "Anh Tô! cảm ơn những gì anh đã làm với Nhược Dư".
Dáng vẻ đó giống như lấy tư cách là người đàn ông của Tiêu Nhược Dư.
Tiêu Nhược Dư nghe thấy vậy thì lập tức chau mày.
"Chỉ là trao đổi giữa tôi và cô ta thôi", Tô Minh cười, nói.
"Trao đổi? Cụ thể là trao đổi cái gì vậy?", Phong Minh nhìn Tô Minh chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.


 
Chương 262: Dự Định Sẽ Hại Chết Cô Ta


"Bí mật".

"Anh Tô là người của giới thế tục nhỉ?", Phong Minh đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy!"
"Anh có hiểu thân phận của Tiêu Nhược Dư không? Cô ấy là chủ nhân của đấu giá Tứ Đỉnh, là tổng hội đấu giá Tứ Đỉnh ở Huyền Linh Sơn", khóe miệng Phong Minh nhếch lên, nói.


Đây là lời cảnh cáo Tô Minh đừng ‘cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên
nga.

Hắn ta muốn nói, mày chỉ là thằng ranh ở giới thế tục, đừng có ý gì với Tiêu Nhược Dư.

"Đủ rồi! Phong Minh! ở đây không hoan nghênh anh! Anh đi đi”, Tiêu Nhược Dư nổi nóng, quát.

Cô ta không nghe nổi những lời nói quỷ dị của Phong Minh.

Tô Minh đã cho cô ta được hồi sinh, là đại ân nhân của cô ta, vậy mà Phong Minh nói mấy lời cảnh cáo rồi còn chế giễu Tô Minh, làm sao cô ta không giận cho được?
"Tiêu Nhược Dư! Cái vị trí chủ nhân của đấu giá Tứ Đỉnh còn không biết làm được mấy ngày nữa, nếu như không có nhà họ Phong ủng hộ thì cô không là gì đâu", Phong Minh nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Dư, quát.


Phong Minh có vẻ muốn trở mặt, bởi hắn ta thấy Tiêu Nhược Dư không biết điều.

Nếu đã như vậy thì không còn gì để dây dưa nữa.

"Phong Minh! Anh cút ra ngoài cho tôi! Đừng có ý gì với tôi nữa! Tiêu Nhược Dư này mất thân phận hội trưởng cũng không sao, tôi cũng sẽ không
làm con rối cho nhà họ Phong của anh đâu", Tiêu Nhược Dư nói dứt khoát từng câu từng chữ.

Nếu đã trở mặt rồi thì trở mặt luôn.

"Cô! ", Phong Minh không thế ngờ Tiêu Nhược Dư lại cứng rắn như vậy? Khiến hắn ta rất mất mặt.

Vì vậy hắn ta liền nhìn về phía dì Cầm, nói: "Dì Cầm! Dì là người lớn tuổi của đấu giá Tứ Đỉnh mà không nói gì sao? Tiêu Nhược Dư còn trẻ tuổi không hiểu gì đã đành, nhưng dì thì phải hiểu chứ? Ha ha! Tiêu
Nhược Dư không coi trọng vị trí hội trưởng, vậy thì cô ta có coi trọng mạng sống của mình không?"

Phong Minh nghiến răng nghiến lợi cười nói.

Hắn ta nói mà giọng điệu vô cùng tàn nhẫn.

Dựa vào thân phận con gái của hội trưởng tiền nhiệm, Tiêu Nhược Dư hoặc là phải nắm quyền trong tay hoặc là phải chết, chứ cô ta không còn lựa chọn nào khác.

Cứ tưởng rằng Tiêu Nhược Dư định lui về thì sẽ an toàn? Nhưng để nhổ cỏ tận gốc mà mấy vị trưởng lão dự định sẽ hại chết cô ta.




 
Chương 263: Tô Minh Là Chịu Thiệt


Không có nhà họ Phong giúp Tiêu Nhược Dư thì cô ta không chỉ mất vị trí hội trưởng, thậm chí còn mất mạng nữa.
Quả nhiên lúc này sắc mặt dì Cầm lập tức biến đổi.
"Cậu hạ hỏa đi! Cô chủ bớt nói đi! Phong Minh! Cậu cũng thế!", dì Cầm lên tiếng nói.


Bà ta không muốn cô chủ trở mặt với nhà họ Phong vào lúc này.

Hiện giờ cô chủ rất cần sự ủng hộ của họ.
"Tô Minh! Anh đi trước đi!", Tiêu Nhược Dư hít một hơi thật
sâu, nhìn Tô Minh nói: "Cảm ơn anh nhiều”.
Tạm thời cô ta không muốn Tô Minh bị dính líu vào chuyện này.

Kể cả cô ta muốn đánh cược với Tô Minh thì cũng muốn sau này nói chuyện riêng với anh, không thể nói trước mặt Phong Minh được.
Hơn nữa, cô ta cũng không muốn Tô Minh và Phong Minh đối đầu nhau.

Thực lực của Phong Minh vô cùng mạnh, mạnh ngoài sức tưởng tượng, xuất thân cũng khủng...!Hiện giờ mà đối đầu với hắn ta thì chỉ có
Tô Minh là chịu thiệt.
"Ok!", Tô Minh gật đầu đáp
Vốn chỉ là một cuộc trao đổi với Tiêu Nhược Dư mà thôi.

Cô đưa nhân sâm cho tôi thì tôi trị vết thương cho cô, chỉ thế mà thôi.

Hiện giờ giao dịch đã kết thúc, vậy thì không còn việc của mình nữa.
Còn về tại sao Phong Minh đến đây và chuyện giữa hắn và Tiêu Nhược Dư thì Tô Minh không muốn xen vào, có liên quan gì đến mình đâu? Mối quan hệ giữa anh và Tiêu Nhược Dư vẫn chưa đến mức đó.


 
Chương 264: Anh Muốn Giết Người


Tô Minh là người không thích phiền phức và rất ghét quản việc người khác.

Tô Minh vừa cất bước chân và chuấn bị đi.


Nhưng đúng lúc này, Phong Minh lại lên tiếng: "Anh Tô! Một lần nữa cảm ơn anh đã trị thương cho Tiêu Nhược Dư và cả vết sẹo nữa".

Phong Minh giơ tay lên, trên mặt còn mang theo nụ cười chân thành và còn định bắt tay với Tô Minh.

Tô Minh với vẻ bất cần, cũng giơ tay ra bắt tay với Phong Minh.

Nhưng lúc hai người bắt tay nhau thì Tô Minh cảm nhận được chân khí phát ra từ tay Phong Minh và đi trực tiếp vào cơ thể mình.

Luồng chân khí vô cùng mạnh.


Nếu đổi lại là người bình thường hoặc thực lực không đủ thì chắc chân khí này đã có thể lấy mạng người đó rồi.

Tất nhiên, đói với Tô Minh mà nói thì chân khí này không là
gì cả, chưa vào đến cơ thể anh thì đã bị chân khí của anh làm tiêu tan hết.

Nhưng!
Sự thật là vậy, Phong Minh đang muốn lấy mạng mình.


"Anh đang tự tìm cái chết đấy!”, Tô Minh đột nhiên ngẩng đầu lên và thốt ra một câu.

Tô Minh triển khai khí tức, sắc mặt bình tĩnh giờ đây toát ra sát khí.

Anh muốn giết người!


 
Chương 265: Mày Muốn Chết Kiểu Nào


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hự?
Phong Minh có chút kinh ngạc, bởi vì người trẻ tuổi ớ trước mặt mình quá to gan.

Đúng vậy! Lúc bắt tay ban nãy hắn ta đã ngầm ra hiệu với Tô Minh.


Vậy thì đã sao? Nếu như thằng ranh trong giới thế tục này là người thông minh thì chắc sẽ không dám ngông nghênh và sẽ cút đi ngay lập tức, ít nhất còn có thể sống được mấy ngày.


sao thì chân khí vào cơ thể cũng mất một thời gian mới lấy mạng của hắn nên vẫn tốt hơn là giết chết tại chỗ?
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư


"Nhược Dư! ", Phong Minh dường như người phải chịu uất ức nhìn về phía Tiêu Nhược Dư như muốn nói: "Cô nhìn xem! Vốn định tha cho thằng ranh này mà nó lại muốn tự tìm cái chết, vậy thì không thể trách tôi được nữa nhé".


Nhưng sau đó ánh mắt lại nhìn thẳng vào Tô Minh, nói: "Tự tìm cái chết ư? Tao muốn chết đấy, tao muốn bị bóp nát tim,
cắt đứt cổ, đập vỡ đầu đấy! Để tao nghĩ xem còn cách chết nào khác nữa không? Tao mong lắm rồi, Tô Minh! Mày muốn ban cái chết cho tao sao? Ha ha!
Phong Minh nghĩ đến cuối cùng không kìm nổi mà bật cười.

Trong giới thế tục luôn có những kẻ ngốc không biết trời cao đất dày là gì?
"Dì Cầm!", Tiêu Nhược Dư thấy sốt sắng nên chắn ở trước mặt Tô Minh rồi vội gọi dì Cầm, đồng thời đè nén giọng khuyên Tô Minh: "Tô Minh! Đừng xốc nổi nữa! Hắn cố ý ép anh ra tay đấy, đừng có mắc lừa”.

Dì Cầm trầm ngâm không lên tiếng nhưng khí tức đã khóa chặt Phong Minh.

Từ lúc Tô Minh chữa khỏi bệnh cho Tiêu Nhược Dư thì bà ta đã quyết định đứng về phía anh.


"Dì Cầm chắc chắn muốn làm như vậy sao?", sắc mặt Phong Minh lạnh lùng nhìn về phía dì Cầm, nói: "Dì muốn giúp người ngoài đối phó với người mình sao? Hay dì đã chuẩn bị sẵn đối mặt với màn báo thù của ông nội và nhà họ Phong của tôi?", Phong Minh nói mà không kiêng kị gì.

"Phong Minh! Hôm nay thôi đi!", dì Cầm lên tiếng.

.


 
Chương 266: Tôi Bảo Là Thôi Đi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Thôi đi?", Phong Minh phẫn nộ, sao lại thôi đi? Thằng ranh ở giới thế tục đang hỗn láo trước mặt mình, làm sao có thể cho qua dễ dàng vậy được? Huống hồ, khó khăn lắm mới nắm bắt được cơ hội mà không di chết thằng ranh này thì đúng là khó chịu quá!
"Tôi bảo là thôi đi!”, lúc này dì Cầm nói lớn hơn: "Phong Minh! Đừng ép tôi ra tay, cũng đừng lấy đại trưởng lão ra uy hiếp tôi! Vô ích thôi".
"...", trong lòng Phong Minh
thấy run rẩy và cảm thấy kinh ngạc.

Hắn ta kinh ngạc bởi thái độ kiên định của dì Cầm.
Chết tiệt!
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư


Anh biết dì Cầm muốn tốt cho anh nhưng bà ta đúng là không biết gì.

"Cậu...", dì Cầm ngây người ra mà không biết nên nói gì.
Đúng là không biết nhận lòng tốt của người khác?
Sắc mặt của bà ta trở nên khó coi, suýt nữa buột miệng mắng một câu.
Tiêu Nhược Dư cũng kinh ngạc, vừa định nói gì thì Tô Minh lại ngắt lời: "Tiêu Nhược Dư!
Giữa tôi và cô chỉ là trao đổi thôi, cô không có quyền quản việc của tôi.

Cô tránh ra!"
Tiêu Nhược Dư vừa tủi thân vừa uất ức vừa khó chịu...!Rõ ràng là cô ta lo lắng cho Tô Minh.
Cô ta cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt, nước mắt sắp trào ra.
"Cô chủ tránh ra đi! Xem ra
cậu chủ Tô của chúng ta tự tin vô cùng, vậy để cậu ta thử xem sao!", dì Cầm quát một tiếng.

Bà ta đúng là tức chết, bởi vì tính cách bà ta vốn không thích lo chuyện bao đồng, hôm nay coi như phá lệ muốn cứu Tô Minh.
Kết quả là người ta không thèm nhận.

Ha ha...
"Nhưng...", Tiêu Nhược Dư nói với giọng không muốn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại đành phải tránh đường.

Bởi vì dáng vẻ hiện giờ của Tô Minh như kiểu, nếu mình còn ngăn cản thì Tô Minh sẽ ra tay ngay với mình.

Vì vậy, Tiêu Nhược Dư bất đắc dĩ quay lại bên cạnh dì cầm.
"Dì Cầm! Không thể cứ trơ mắt nhìn Tô Minh chết chứ?", Tiêu Nhược Dư nói như sắp khóc: "Anh ta là ân nhân của tôi".
"Chết cũng đáng đời! Tự kiêu tự đại thì không có thuốc chữa.

Cứ tưởng rằng đánh bại được mấy cường giả ở giới thế tục thì đã là vô địch thiên hạ rồi? Tự kiêu thì sẽ phải trả giá”.
Dì Cầm lại lạnh lùng nói: "Để hắn nếm chút mùi đau khổ cũng được.

Tính cách này của hắn cần phải chịu khổ chút.

Còn cô
chủ cứ yên tâm, trong lúc nguy hiểm tôi sẽ bảo đảm tính mạng cho hắn".
Lúc này Tiêu Nhược Dư mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ha ha...", đồng thời lúc này Phong Minh cười lớn, đúng là muốn cười vỡ bụng.
Hắn ta từng gặp những kẻ không có não nhưng chưa gặp ai như này.

Dì Cầm và Tiêu Nhược Dư đã muốn giúp rồi nhưng thằng ranh này cứ muốn tìm cái chết.
Tô Minh lặng lẽ nhìn Phong Minh cười lớn, đến khi tiếng cười
không còn nữa thì đột nhiên...
Tô Minh ra tay!
"Phụp...", quyền cước tung ra nắm chặt về phía đối phương.

Quyền cước như móng vuốt nhưng không thể nhìn ra là một hai ba bốn mà là tốc độ của Tô Minh.
Vô cùng đáng sợ!
Không chỉ nhanh mà còn như sự di chuyển núi sông và không gian trấn áp tất cả.
Khí thế vô cùng khủng khiếp, giống như ngọn núi lởn từ
trên không trung rơi xuống muốn đè bẹp mọi thứ.
Phong Minh đứng đó mà cảm giác khó thở.
"Cái gì...?", dì Cầm thấy run rẩy, suýt nữa sợ đến nỗi ngất đi.

Đây là khí tức của cảnh giới thiên vị?
Mới có mấy ngày mà Tô Minh đã lên được cảnh giới thiên vị rồi sao?
Đùa à?
Phong Minh chỉ cảm thấy bóng hình trước mặt đã lao tới trước người mình, quá vội, quá
gấp khiến hắn ta muốn tránh cũng không kịp.

Hơn nữa, hắn ta còn cảm thấy mùi chết chóc trong sự lạnh lùng đó..


 
Chương 267: Kể Cả Mày Cùng Cảnh Giới Với Tao Thì Đã Sao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trong đầu hắn ta như vang lên tiếng nổ lớn.

Hắn ta lập tức phản ứng lại.

Mình nhìn nhầm rồi, thằng nhóc ở giới thế tục trước mặt mình là một cường giả, là yêu nghiệt ngoài sức tưởng tượng...
Trong lúc nguy hiểm cực độ, Phong Minh theo bản năng giơ tay lên nắm chặt lấy thanh đao phía sau lưng mình rồi chém ra.
"Bụp...", cảm giác như tiếng gầm của ma quỷ đang được

hiện thực hóa, mùi máu tanh xông lên mũi.
Khi thanh đao chém ra thì cả phòng dường như sắp bị nghiền nát.
Thanh đao màu đen, dài chưa đến 10Ocm, rộng tầm 15cm nhưng rất dày, phải chừng 2cm.
Phong Minh dựa vào kinh nghiệm chiến đấu của mình nên vung cánh tay, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, chân khí gào thét, điều khiển thanh đao nặng chém về trước.
"Kể cả mày cùng cảnh giới với tao thì đã sao? Kinh nghiệm chiến đấu của Phong Minh tao đâu phải là thứ mày có thể tưởng tượng được? Giao đấu với ông mày thì chỉ có tay không quyền rỗng thôi! Chết đi!", Phong Minh nghĩ thầm, trong đôi mắt âm trầm lóe lên sát ý khủng khiếp.
Thanh đao lướt nhanh, ma sát với không khí tạo lên âm thanh chói tai, nhiệt độ trong không khí trở nên nóng hầm hập.
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

là yếu tố quyết định thắng thua, một chiêu là đủ để có kết quả rồi.
Nhưng...
Cảm xúc lo lắng, tiếc nuối, hụt hẫng vừa dâng lên trong lòng hai người.
Thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghệt ra.
Khung cảnh như đang bị nhấn nút tạm dừng.
Tay Tô Minh đã tóm được thanh đao đen.
Tóm lấy sống đao.
"Anh...", vẻ mặt Phong Minh thay đổi.

Kinh hãi!
Hắn ta vô thức dùng lực, huy động chân khí truyền vào đao muốn tiếp tục di chuyến lưỡi đao chém Tô Minh.
Nhưng vô dụng.
Thanh đao như thế bị phong ấn.
Hắn ta không thể dịch chuyển nổi nó.
"Đao tốt đấy nhưng đáng tiếc, trình độ dùng đao của anh
quá kém", Tô Minh bình thản nói.
Đồng thời, anh đột nhiên dùng sức.
Năm ngón tay anh như đâm sâu vào trong thân đao, nắm thật chặt lấy nó.
Tô Minh nhấn mạnh ngón tay.
Tay của Phong Minh cảm nhận được một cơn đau đớn không gì sánh nổi.

Bàn tay nắm lấy chuôi đao của hắn ta bởi vì run lên mà không thể nắm chặt lấy nó được nữa.
Hắn ta buông tay.

Thanh đao rơi vào tay Tô Minh.
Phong Minh sửng sốt!
Đối phương dùng tay không để đỡ đao? Hơn nữa còn cướp lấy thanh đao từ tay hắn ta? Chuyện này...!Chuyện này đối với một đao tu mà nói thì là một sự sỉ nhục không gì sánh được!
Cảm giác nhục nhã khiến tinh thần võ đạo của Phong Minh như muốn sụp đổ.

Hắn ta nhìn chằm chằm Tô Minh, đồng tử co chặt.

Bị sỉ nhục một cách ác liệt khiến sự tức giận và sát khí của hắn ta bốc lên ngùn ngụt đến nỗi khiến người ta cảm
tưởng như nó sắp hóa thành thực thể vậy.
"Vút...", mà Tô Minh sau khi cướp được thanh đao thì không thèm liếc một cái, anh ghét bỏ vung tay lên, ném thanh đao đi.
Tốc độ rất nhanh..


 
Chương 268: Con Khốn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nhanh đến mức ngay cả dì Cầm và Tiêu Nhược Dư đều không nhìn rõ.
Họ chỉ nghe được âm thanh rất nhỏ lại vô cùng dồn dập phá vỡ không khí.
"Rắc!"
Sau đó, thanh đao đâm thẳng vào tấm thủy tinh trên cửa sổ sát đất nằm bên phải tiền sảnh.
Thanh đao cắm sâu tới ngập nửa chuôi.
Tiêu Nhược Dư há miệng, cảm thấy mình bị hoa mắt.


Sao...!Sao có thể?
Rốt cuộc sức lực của anh phải mạnh đến mức nào? Tấm thủy tinh đó là kính cường lực cấp một, ngay cả đạn cũng không thể xuyên qua được!
Tiêu Nhược Dư thậm chí còn muốn chửi bậy!
Không những thế cô ta còn lờ mờ thấy được trên thân thanh đao đen cắm vào thủy tinh còn có vệt lõm hình 5 ngón tay.
Đó là dấu vết mà Tô Minh đế lại!
Rốt cuộc sức lực của một người phải mạnh mẽ hung tàn đến mức nào mới có thể lưu lại dấu tay trên một thanh đao được rèn giũa, đúc luyện trăm ngàn lần, lại còn được thêm vào vật liệu làm tăng độ cứng chứ?
Phong Minh hơi sợ hãi, hắn ta cảm thấy đối diện với mình không phải là người mà là một hung thú vô cùng tàn nhẫn.
Khí thế của Tô Minh quá mạnh mẽ.
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư


Những thanh đao, kiếm đó đều do Tiêu Nhược Dư sưu tầm, dù sao hội Tứ Đỉnh cũng là hội đấu giá, không thiếu bảo vật.
Mấy thanh binh khí này không được coi là cao cấp nhưng cũng không kém, thậm chí vẻ ngoài còn rất đẹp nên được bày trong sảnh làm trang sức.
Phong Minh nhìn vào một thanh đao dài trong số đó.

Phong Minh khi có đao và khi không có đao là hai người hoàn toàn khác nhau!
Bởi vì hắn ta là đao tu.
Phong Minh rốt cuộc vẫn là Phong Minh, hắn ta không phải công tử bột hay tên vô dụng, nghĩ là làm, không hề do dự.

Hắn ta lộn vòng trên đất, xông thẳng về phía bên trái giá binh khí như một cơn gió.
Tốc độ vô cùng nhanh.
"Tô Minh, hắn định...", Tiêu Nhược Dư vô thức nhắc nhở Tô Minh đáng tiếc vẫn không kịp.

Tốc độ của Phong Minh quá
nhanh, hắn ta đã lấy được một thanh kiếm dài rồi.
Lại có được vũ khí khiến tinh thần Phong Minh thả lỏng hơn nhiều.
"Tô Minh, sao anh không ngăn cản? Hắn là đao tu đấy!”, Tiêu Nhược Dư có hơi trách móc cùng sốt ruột mà nói với Tô Minh.
"Con khốn”, Phong Minh thầm chửi Tiêu Nhược Dư, cả người hắn ta lại đứng đối diện với Tô Minh, mau chóng điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, mắt nhìn chằm chằm vào anh, không chớp lấy một cái.

Tô Minh cười nhat.
Ngăn Phong Minh cầm đao? Cần thiết sao? Hắn ta có đao hay không thì đối với anh cũng không khác mấy.
"Cậu Tô, tôi thừa nhận là tôi đánh giá sai anh rồi.

Tôi xin lỗi vì hành xi hỗn láo của mình lúc trước.

Chúng ta làm bạn đi? Anh xem, tôi và anh đều là thiên vị sơ kỳ, cần gì phải so đo với nhau?", Phong Minh nói.
Hắn ta cười khổ, như thể thật sự biết mình sai rồi.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy thanh kiếm trong tay hắn ta
hơi rung lên..


 
Chương 269: Hắn Chết Chắc Rồi


Tô Minh không đáp mà im lặng nhìn hắn ta diễn.

"Cậu Tô, tôi thành tâm thành ý khom lưng xin lỗi anh! Hôm nay, chúng ta không đánh không quen, sau này tôi đến Huyền Linh Sơn nhất định sẽ mời anh đến làm khách!”, Phong Minh tiếp tục nói, thậm chí còn thật sự hơi cong lưng xuống.

Nhưng trong lúc không ai nhìn thấy, khuôn mặt hắn ta hiện lên vẻ tàn nhẫn cùng oán hận.

Đôt nhiên!
Nhân lúc đang khom lưng xuống, Phong Minh bất ngờ ra tay.


Rõ ràng còn đang chân thành xin lỗi lại đột nhiên tấn công.

"Tứ Hải Bát Hoang trảm!", Phong Minh hét lên, đứng thẳng người rồi vung đao.

Khuôn mặt hắn ta tràn đầy vẻ tự tin cùng tàn nhẫn.

Nhất thời, đao ý khủng khiếp tràn ra vang lên âm thanh như thế rít gào, nó như một con mãnh thú thời thái cổ đang gầm rú!
Anh sáng xám đen từ thanh đao dần phóng to như một con rồng đang bay lượn trong không trung rồi chém thẳng về phía Tô Minh.

Ánh sáng từ thanh đao cùng đao ý kết hợp với nhau càng lúc càng đến gần Tô Minh, càng lúc càng sắc bén, như thế một lưỡi dao từ trên trời hạ xuống có thể chém đứt mọi thứ.

Tứ Hải Bát Hoang Trảm là chiêu thức mà Phong Minh đã tu luyện rất nhiều năm, cũng là con bài tẩy của hắn ta, khi kết hợp với đao ý thì uy lực có thể chiến thắng cả những kẻ thuộc cảnh giới thiên vị trung kỳ.

"Hắn chết chắc rồi", Phong Minh nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ.


Hắn ta vô cùng hưng phấn, có thể giết được kẻ mạnh, thậm chí còn là một thanh niên thiên tài vô cùng mạnh mẽ là chuyện khiến người ta rất có cảm giác thành tựu, không phải sao?
Ngay lúc Phong Minh đột nhiên tấn công, vẻ mặt dì Cầm và Tiêu Nhược Dư đều thay đổi, trở nên vô cùng căng thẳng.

Thật lòng mà nói, ngay cả dì
Cầm cũng cảm nhận được sự
nguy hiểm của chiêu thức này.

Tứ Hải Bát Hoảng trảm đã sắp đánh trúng người Tô Minh, những nhát chém như hóa thành thực thể, khí thế khổng lồ như núi Thái Sơn đổ ập xuống.

Cảm tưởng như Tô Minh
sắp bị chém thành hai mảnh.

Nhưng lúc này anh lại đột nhiên cười.

Nụ cười khinh thường.


Yếu.

Anh vốn cho rằng khi Phong Minh lấy được đao, dùng toàn lực tấn công thì có thể đem đến bất ngờ cho mình nhưng không ngờ!
Phong Minh yếu hơn Dương trưởng lão của cửu Hư Tông quá nhiều.

Yếu đến mức Tô Minh còn
không có hứng thú lấy Xích Anh Kiếm của mình ra.

Càng đừng nói là dùng đến
kiếm ý.




 
Chương 270: Không Thể Nào!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tô Minh tùy ý chuyển động theo hình xoắn ốc, cơ thế anh như một cơn gió từ từ bay lên rồi tung ra một cước.
Một cước này của anh là hướng lên phía trên.
Sau đó...
Sau đó, hiệu quả thị giác thực sự khiến người ta kinh
ngạc.

Tứ Hải Bát Hoang Trảm khiến người ta sợ hãi lúc này lại vỡ thành từng mảnh.
Cứ thế bị Tô Minh đạp nát.
Phong Minh hóa đá!
Mặt hắn ta trắng bệch!
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư


Phong Minh gào lên một cách dữ tợn.
Khí tức của hắn ta vô cùng bất Ổn như thể sắp nhập ma vậy.
Tô Minh nhìn Phong Minh, thi triển Lược Ảnh Bộ đến trước mặt hắn ta.

"Anh nói anh muốn bị bóp
gãy cổ, bị đập vỡ đầu, đâm xuyên tim mà chết.

Anh thật tham lam! Con người chỉ có một mạng, cũng chỉ có thể chết một lần, làm gì có chuyện được hưởng đãi ngộ chết tận 3 lần?", Tô Minh thở dài nói.
"Đừng...!Tôi...”, Phong Minh lập tức quỳ xuống.
Tô Minh không ngăn cản.
Nhưng trong lúc hắn ta quỳ xuống, anh vung tay lên.
Bàn tay anh đặt lên đỉnh đầu Phong Minh.
Lặng yên không tiếng động
như thể hoàn toàn không dùng sức.
Phong Minh lại run bần bật.
Hai đầu gối quỳ xuống đất.
Phía xa, Tiêu Nhược Dư và dì Cầm còn tướng rằng Tô Minh tha cho Phong Minh rồi.

Họ đang định nói gì đó thì thấy thất khiếu trên người Phong Minh phun ra đầy máu, hắn ta lập tức không còn sức sống nữa.
Chết.
Hắn ta đã hoàn toàn mất mạng.
Tô Minh đã đánh vỡ toàn bộ sọ não của Phong Minh.
"Cô Tiêu, thật xin lỗi, làm
bấn chõ cô rồi, đế tôi tìm người lau dọn! Còn nếu thế lực sau lưng người này tìm đến báo thù thì cô cứ nói ra thân phận cùng chỗ ỏ của tôi là được.

Tôi chờ bọn chúng đến đòi nợ", Tô Minh bình thản nói.
Nói xong thì anh định rời đi.
"Tô...!Cậu Tô, anh đợi đã", Tiêu Nhược Dư run rẩy gọi lại.
"Còn có chuyện gì à?", Tô Minh quay đầu nhìn Tiêu Nhược Dư và dì Cầm.
"Có việc", Tiêu Nhược Dư gật đầu.
"Cậu Tô, thật xin lỗi về thái độ không tốt của tôi lúc trước", dì Cầm cung kính nói, hiện tại bà ta đã biết nể sợ rồi!
Nể sợ từ tận trong cốt tủy.
Bà ta cũng đã sống 40, 50 năm rồi, tự cho rằng mình gặp được quá nhiều thiếu niên thiên tài.
Nhưng lúc này bà ta không thể không thừa nhận rằng những thiên tài mà bà ta gặp lúc trước chẳng là gì so với người trước mặt này.
Tô Minh gật đầu với dì Cầm, cũng không cười nhạo bà ta, dù sao bà ta cũng là vì lo lắng cho anh.

"Tô Minh, anh ra sau sảnh với tôi.

Tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với anh", Tiêu Nhược Dư nghiêm túc nói.

Cô ta đã quyết định đặt cược vào Tô Minh rồi.
Hai người lại quay trở về căn phòng ngủ sau sảnh.
Bầu không khí trở nên lúng túng.
"Tôi nói về Phong Minh, nhà họ Phong, tổng hội đấu giá Tứ
Đỉnh, còn có tôi...!trước đi", Tiêu Nhược Dư ngồi đối diện với Tô Minh.
CÔ ta chậm rãi nói.
Nửa tiếng sau mới xong.
"Ý cô là, cô hiện tại thật ra chỉ là một con rối nhưng hội trưởng trên danh nghĩa là cô đây vẫn nắm trong tay bảo khố mà bốn vị trưởng lão và Đại cung phụng, Tam cung phụng đều vô cùng khao khát, đúng chứ? Vì thế hiện tại cô rất nguy hiểm", Tô Minh nói.
"Đúng vậy.

Bốn vị trưởng lão muốn trực tiếp lật đổ tôi mà Đại
cung phụng và Tam cung phụng lại muốn ủng hộ tôi lên làm một con rối hội trưởng.

Nhưng tôi không muốn vậy, tôi muốn tự mình làm chủ, giết chết đám trưởng lão và cung phụng đầy dã tâm đó".
Khuôn mặt Tiêu Nhược Dư lộ vẻ thù hận, mặc dù cô ta không có bằng chứng chính xác.
Nhưng việc năm đó cô ta bị thương dẫn đến khuôn mặt bị hủy hoại, kinh mạch bị kiếm ý ngăn chặn chắc chắn có liên quan đến Tam cung phụng.
Mà cái chết không rõ ràng của bố cô ta có dính dáng đến
mấy vị trưởng lão.
"Giúp cô sẽ khá là nguy hiểm đấy, dù sao cô cũng nói rồi, mấy vị trưởng lão ít nhất cũng là cảnh giới thiên vị trung, hậu kỳ, thậm chí còn có cả đỉnh phong kỳ, Đại cung phụng và Tam cung phụng cũng vậy".
Không có lợi ích thì anh sẽ không làm.
Mặc dù Tiêu Nhược Dư rất xinh đẹp nhưng từ trước đến nay anh không phải là một người bị sắc đẹp mê hoặc.
"Hiện tại tôi có thể mở bảo khố, đưa những tài nguyên võ
đạo trong đó ra cho anh, giúp anh nâng cao thực lực nhanh chóng.

Đến lúc anh đủ mạnh rồi thì giúp tôi, anh chỉ lời chứ không lỗ".
Ánh mắt Tô Minh lóe sáng, rõ ràng là đã lung lay rồi.
Đúng thực là chỉ lời chứ không lỗ.

Hơn nữa anh giết Phong Minh tức là đã kết thù với Đại cung phụng rồi.
"Với lại một khi tôi có được hội đấu giá Tứ Đỉnh, trở thành một hội trưởng chân chính thì cũng có lợi cho anh.

Hội Tứ Đỉnh
không chỉ là hội đấu giá lớn nhất ở giới thế tục mà ở Huyền Linh Sơn cũng vậy".
Tô Minh khẽ gật dầu.
Anh đã ra quyết định trong lòng rồi.
"Nếu thật sự không được, tôi...!tôi...", thấy Tô Minh còn chưa đồng ý, Tiêu Nhược Dư sốt ruột, khuôn mặt đỏ lên, định nói gì đó.
"Cô cái gì?", Tô Minh cười
hói, đôi mat ánh lên vé trêu chọc.
"Tôi...", Tiêu Nhược Dư
không nói ra.
Cô ta muốn nói nếu còn không được thì cô ta có thể liên hôn với anh!
Như vậy cô ta có thể trở thành người phụ nữ của anh.
Tiêu Nhược Dư rất thực tế.

Cô ta biết cuối cùng bản thân cũng phải kết hôn vậy không bằng lấy Tô Minh, ít nhất anh là một thiên tài, hoàn toàn xứng với cô ta.
Ngoài ra, lúc trước Tô Minh trị thương cho cô ta, cô ta đã có phần rung động rồi.
"Đồng ý giúp cô cũng được thôi nhưng tôi hiện tại cần luôn những tài nguyên võ đạo trong bảo khố", Tô Minh nghiêm nghị nói.
Anh không để Tiêu Nhược
Dư nói ra mấy câu kiếu Tôi muốn liên hôn với anh" bởi anh không thích để tình cảm pha trộn với lợi ích.
Cho dù anh có thật sự thích Tiêu Nhược Dư thì sau này từ từ tiến tới là được rồi.
Không cần lấy nó ra làm
điều kiện trao đối..


 
Chương 271: Đủ Thông Minh


"Có thể", Tiêu Nhược Dư mỉm cười rạng ngời nhưđóa hoa: "Hiện tại anh cùng tôi đến Ma Thành trước, có thế! "
"Ma Thành?"
"Bảo khố của hội đấu giá Tứ Đỉnh được cất ở Ma Thành", Tiêu Nhược Dư nói khẽ, còn có chút đắc ý:
"Hừ, mấy trưởng lão và
người cung phụng ở hội đấu giá
Tứ Đỉnh Huyền Linh Sơn dù có

lật tung tống hội bên đó cũng
không tìm thấy bảo khố, há há! "
"Bọn họ nào có biết, chính là vì phòng ngừa những kẻ lòng lang dạ sói rình rập bảo khố, cho nên mới đem bảo khố cất giấu ở giới thế tục".

"Còn về lý do tại sao lại là Ma Thành? Nguyên nhân rất đơn giản, quê hương người sáng lập đầu tiên của hội đấu giá chính là Ma Thành, chuyện này chỉ có mỗi hội trưởng biết, còn những trưởng lão khác và người cung phụng tuyệt đối không biết".

"Đủ thòng minh", Tô Minh
khen ngợi nói.

"Bây giờ khởi hành thòi".

"Không cần", Tô Minh lại lắc đầu: "Đợi một lát".


Hiện giờ, anh vừa mới đột phá tới cảnh giới Thiên Vị, trong khoảng thời gian ngắn nhất định phải củng cố cảnh giới.

Cho dù có được bảo khố, có được tài nguyên võ thuật để tiếp tục đột phá thì cũng không thể dùng.

Tô Minh sẽ không bởi vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn, mỗi một cảnh giới đều phải củng cô
đến cực điểm thì mới có thể tiếp tục tiến bộ, không thế tham lam, bốc đồng.

Cho nên, không nên gấp gáp.

"Nhưng, cô có thể thu thập giúp tôi Hủ Diễm Hoa, Xâm Linh Căn và Chước Dương Quỳ không?", Tô Minh đột nhiên nói.


Đây là ba loại thảo dược cực kỳ quý hiếm.

Nhưng không phải là không có.

Dựa vào Tô Minh tự mình
thu thập vô cùng khó khăn, nếu
có hội đấu giá giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

.


 
Chương 272: Tối Đa Là Ba Ngày Tòi Có Thế Thu Thập Cho Anh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tại sao Tô Minh lại muốn ba loại thảo dược này? Bởi vì ba loại thảo dược này phối hợp trong nước Vận Nham, có thể đem hiệu quả của nước Vận Nham kích thích đến cực điếm, sau đó dùng để tôi luyện Xích Ảnh kiếm, và phát huy công lực đến cực hạn.

"Tối đa là ba ngày tòi có thế thu thập cho anh", Tiêu Nhược Dư nói, tuy rằng cò ta hiện tại chỉ là hội trưởng bù nhìn, nhưng ở tổng hội bên kia hay ở cái Đê Thành này, vần có thế toàn quyền làm chủ, hoàn toàn có thể
giúp được Tô Minh".

"Cứ quyết định như vậy đi, hợp tác vui vẻ", Tò Minh đứng dậy.

"Cảm ơn anh, Tô Minh", Tiêu Nhược Dư cười nói với tâm trạng vò cùng tốt, từ sau khi bố qua đời, cô ta chưa bao giờ cảm thấy tin tưởng và thoải mái như bây giờ, như thể thấy được ánh sáng của đời mình.


Tô Minh rời đi.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

Có thể giấu được bao lâu là có thể tranh thủ bấy nhiêu thời gian cho Tò Minh.

Thiên phú không gì sánh được của Tô Minh chỉ thiếu thời gian mà thôi.

"Yên tâm đi", dì Cầm gật đầu.

Lúc này.

Nhà Công Tòn Thần.

Bên trong thư phòng của Công Tôn Hạ.

Công Tôn Hạ, Ngụy Chấn Phong, Lam Lại, Cơ Thương Hải đều có mặt.


Bốn vị gia chủ của tám gia tộc lớn nhất Đế Thành đều ở đây.

Tụ họp một cách vô cùng kỳ quái.

Vốn dĩ, nhà họ Cõng Tòn và nhà họ Diệp liên thủ với nhau và đối đầu cùng với nhà họ Ngụy.

Còn nhà họ Lam không hề liên quan đến nhà họ Còng Tòn, nhà họ Ngụy và nhà họ Cơ.

Nhà họ Cơ chỉ có một thân một mình.

Bốn gia tộc này hiện đang âm mưu cùng nhau, điều này
thật khó tin.

Còn phải cảm tạ Tô Minh.

"Tôi sẽ không dài dòng nữa, hòm nay tòi mời các vị qua đây là đế bàn bạc một việc, làm sao để có thể giết chết Tò Minh và tiêu diệt nhà họ Diệp?", Còng Tòn Hạ nói, giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng tàn độc cùng hận thù.

Sáng nay, cậu con quý tử Công Tòn Thần của ông ta đã được đưa về, ông ta liền thở phào một hơi!!!

Bây giờ hắn còn đang ở trong bệnh viện cấp cứu.

Nhắc tới Tô Minh, Lam Lại cũng oán hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng vẫn có một tia sợ hãi.

Còn Cơ Thương Hải hai mắt sáng ngời, trong mắt đều là sự tàn nhẫn.

Không cần phải nói đến Lam Lại, Cơ Thương Hải cũng phải nhục nhã quỳ gối vì đứa con trai Cơ Khâm của mình, nỗi hận đối với Tô Minh là có thể hiếu được.

"Đối phó như thế nào?", Ngụy Chấn Phong hỏi, nhà họ Ngụy và nhà họ Diệp vốn dĩ đối đầu nhau đến chết không ngừng,
còn ký thỏa thuận đánh cược.

"Đầu tiên là tiêu diệt nhà họ Diệp, đơn giản thôi, tôi đã nghĩ kỹ rồi", Công Tòn Hạ cười ác độc nói: "Không phải lần này nhà họ Ngụy của anh có cuộc chạm chán trực diện với nhà họ Diệp trong Cuộc thi giao lưu giữa 8 viện võ đạo sao? Cường giả trong viện võ đạo của nhà họ Ngụy không đủ mạnh, thì nhà họ Công Tôn và nhà họ Cơ có thể cho mượn người! "
Ngay khi Công Tòn Hạ vừa nói xong, mắt Ngụy Chấn Phong lập tức sáng rực, trực tiếp đứng lên: "Tôi hiểu rồi, gia chủ Công Tòn, hahaha! Cách này không
tệ!".


 
Chương 273: Chuyện Này Cũng Đơn Giản Thôi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mượn cái gì cơ chứ? Chính là âm thầm đem cường giả trong viện võ đạo của nhà họ Cơ và nhà họ Còng Tôn tới viện võ đạo nhà họ Ngụy, giả mạo thành thành viên của viện võ đạo nhà họ Ngụy.

Chỉ cần giấu kín không bị phát hiện, thực lực viện võ đạo nhà họ Ngụy sẽ tăng vọt, khi va chạm trực diện với nhà họ Diệp, có thể tiêu diệt nhà họ Diệp dễ như ăn cháo, càng không cần phải nói đến giành chiến thắng.

Phải biết rằng, nhà họ Cơ và nhà họ Công Tôn là gia tộc xếp

thứ nhất thứ nhì trong số tám đại gia tộc lớn, cường giả viện võ đạo của hai nhà này nhiều vò kể.

Cơ Thương Hải cũng gật đầu, bày tỏ đồng ý.

Còn Lam Lại hưng phấn nở nụ cười, không nhịn được hỏi: "Còn Tô Minh thì sao? Làm sao đế giết cậu ta?"
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư


Trận pháp này giống với võ đạo, người bình thường có thể không biết đến, nhưng nó thật sự tồn tại.

"Gia chủ Công Tôn muốn khởi động sát trận ở Tây Lâm sao?", Cơ Thương Hải nhìn về phía Công Tôn Hạ.


"Không sai, thằng nhóc Tô Minh quá yêu nghiệt, tuổi còn nhỏ nhưng thực lực đã đạt đến mức kinh thiên động địa, thiên phú võ đạo bậc này, các vị có tưởng tượng nếu để cho cậu ta thêm năm năm, mười năm nữa sẽ như thế nào không? Đến lúc đó, cậu ta có thể tùy tiện tiêu diệt toàn bộ tám đại gia tộc Đế
Thành chúng ta! Chính là những người đứng sau lưng chúng ta ở Huyền Linh Sơn có khả năng không làm gì được cậu ta nữa.

Mà cậu ta có mối hận đến chết không thôi đối với chúng ta, nếu không tiêu diệt triệt để, chúng ta nhất định sẽ hối hận", giọng của Công Tôn Hạ lớn hơn một chút.

Biểu cảm của Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong và Lam Lại liền không ngừng biến hóa.

"Cái giá đế khởi động sát trận Tây Lâm cũng không hề nhỏ", Ngụy Chấn Phong trầm lặng nói: "Chí ít cũng cần 10 khối linh thạch".


Linh thạch này căn bản không có ở giới thế tục.

ở bên Huyền Linh Sơn có, nhưng chỉ giới hạn ở các môn phái lớn và các gia tộc lớn.

Hơn nữa, ngay cả các môn phái và gia tộc lớn ở Huyền Linh Sơn cũng có rất ít linh thạch.

.


 
Chương 274: Làm Sao Vậy


Linh thạch chính là nơi hội tụ linh mạch, trải qua hàng nghìn năm hình thành nên loại đá này ẩn chứa một luồng linh lực đáng sợ, là bảo vật đối với người tu luyện võ đạo.

về cơ bản, một khối linh thạch có thể khiến người tu luyện võ đạo cảnh giới tụ khí đột phá một cảnh giới nhỏ.

Còn 10 khối linh thạch đã đủ khiến cho cường giả tông sư thăng cấp lên hai cảnh giới nhỏ rồi.


Muốn đổi 10 khối linh thạch, nhất định phải cần đến một lượng tài nguyên võ đạo cực lớn, cho dù bốn gia tộc bọn họ, cũng phải đưa ra bảo vật mà gia tộc trầy da tróc vẩy cất giữ mới có
thể đổi được.

"Bốn gia tộc chúng ta góp một chút tài nguyên võ đạo, sau đó lão Cơ phái người đến Huyền Linh Sơn, tìm cách đổi 10 khối linh thạch", Công Tôn Hạ nhìn về phía Cơ Thương Hải, trong số bốn gia tộc, kể ra nhà họ Cơ có mối quan hệ thân thiết nhất với Huyền Linh Sơn.

Ngụy Chấn Phong, Lam Lại, cùng Công Tôn Hạ không khỏi nhìn về phía Cơ Thương Hải, chờ đợi quyết định của ông ta.

Cơ Thương Hải trầm mặc ước chừng mười mấy nhịp thở, cuối cùng cũng gật đầu.

Hội đấu giá Tứ Đỉnh.


Tò Minh ngồi chiếc Maybach s680 chậm rãi chạy về phía viện võ đạo nhà họ Diệp.

Tò Minh tựa đầu vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Đột nhiên, điện thoại di động vang lên.

Trong lòng Tò Minh khẽ động, lấy điện thoại di động từ trong Nhẫn không gian ra.

Là Chỉ Tình gọi tới.


"Chỉ Tình", Tô Minh nhận điện thoại, cười nói.

"Minh, anh mau về Dương Giang đi, em sợ lắm", Trần Chỉ Tình ở trong điện thoại khóc nức nở, còn có chút căm phẫn.

"Làm sao vậy? Bình tĩnh, em nói đi", khuôn mặt Tò Minh biến sác.

.


 
Chương 275: Nhanh Như Vậy Đã Có Người Có Ý Đồ Với Quy Linh Thể


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Có một bà lão đột nhiên đi tới nhà họ Trần, muốn mang em đi, em không thế không đồng ý", Trần Chỉ Tình tức giận nói: "Bà ta nói, nếu ngày hôm nay em không đi cùng bà ta, thì bà ta sẽ tiêu diệt nhà họ Trần, cưỡng ép em đi.

Thực lực của bà ta rất

mạnh", Trần Chỉ Tình hạ giọng.

"Không cần sợ, anh trở về bây giờ, hai tiếng nữa sẽ đến nhà họ Trần", Tô Minh nói.

"Dạ", Trần Chỉ Tình lúc này mới yên tâm.

Rồi sau đó ngắt điện thoại.


Tô Minh gọi điện thoại cho Diệp Mộ Cẩn, để cho cô ta nhanh chóng sắp xếp một chiếc phi cơ riêng.

"Nhanh như vậy đã có người có ý đồ với Quy Linh Thể?", Tô Minh lẩm bẩm, trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Quy Linh Thế được điều trị xong quả thực rất lợi hại.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư



Ngồi trên ghế sô pha là một bà lão lưng gù, tóc bạc trắng, hơi thấp, cụt một tay, khuôn mặt bị liệt, da mặt sần sùi, nhiều nếp nhăn, nhìn qua quả thật dọa người.

Bên cạnh bà lão còn có một đôi nam nữ.

.


 
Chương 276: Sư Muội Đừng Làm Cò Ấy Sợ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hai người nam nữ đều rất
trẻ.

Trong tay người đàn ông cầm một cây kiếm, mặc áo trắng, mái tóc dài, có khí chất tự nhiên phóng khoáng.


Người con gái mặc bộ đồ đỏ, trên tay cầm một cây roi, cây roi dài lộ ra huyết sắc, dường như được làm bằng da rắn, trên roi có mấy mũi mác nhọn hoắt chói mắt, sắc bén lạnh lùng.

Người con gái buộc tóc đuôi ngựa, dung mạo rất khá, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại lộ ra vẻ tàn nhẫn cùng kiêu ngạo.

"Trần Chỉ Tinh, thật đúng là cho cô thể diện mà không biết giữ, Huyết Thần Tòng chúng tôi coi trọng cò, là vinh hạnh của cô.

Cò chỉ là một con kiến hôi ở cái giới thế tục, không biết cảm ơn thì thôi đi, còn ra sức từ chối, nếu không phải là Tứ trưởng lão không cho phép, tôi đã sớm dùng roi quật cô sống dở chết dở rồi", người con gái mặc áo đỏ nở một nụ cười tàn nhẫn nói, càng nhìn Trần Chỉ Tình càng khó chịu, như thể nhìn con kiến hôi làm cho người ta chán ghét.

"Sư muội, đừng làm cò ấy sợ", người đàn ông mặc đồ trắng cầm kiếm cười nói.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư



Thậm chí, mấy người vệ sĩ nhà họ Trần đến giờ cũng không rõ sống chết.

"Người đàn ông của cô?", bà lão ngẩng đầu, giậm cây quải trượng trong tay, lớn tiếng nói: "Người đàn ông của cò là cái thá gì mà có thể dạy cò giỏi võ đạo? Thế chất của cô đặc thù, Huyền Linh Son mới là nơi trở về của cô, Huyền Thần Tông mới là nhà của cô!"
"Hahaha, cười chết mất, Trần Chỉ Tình, cô có tin hay không, người đàn ông trong miệng của cò, tôi đây chỉ cần quật một roi là chết, thực đúng là ếch ngồi đáy giếng", người
con gái mặc áo đỏ nhịn không được cười rộ lên: "Người đàn ông của cò cũng là con kiến hôi, còn đòi dạy cô? Dựa vào đâu vậy? Đã thế cò còn tin tưởng, buồn cười chết mất thôi".

"Được rồi, Hồng Lăng, đừng cười nữa, cô Trần là người giới thế tục, không hiểu được võ đạo cũng là chuyện bình thường, muốn trách chỉ có thể trách người đàn ông của cò Trần lừa dối cô ấy", người đàn ông mặc đồ trắng cầm kiếm mở miệng nói, ánh mắt nhìn về phía Trần Chỉ Tình, mang theo vẻ dịu dàng cùng một tia mến mộ: "Cô Trần vận khí rất tốt mới gặp được chúng tôi, nếu không vẫn còn bị
người ta lừa dối".

"Người đàn ông của tôi không phải kẻ yếu", Trân Chỉ Tình siết chặt bàn tay, nhịn không được muốn phản bác lại một câu, tức muốn bể phổi.

Bà lão đột ngột đứng lên: "Không chờ được người đàn ông của cô trở về thì cô không chịu chết tâm, nếu đã như vậy thì chúng tôi sẽ chờ thêm một chút, trong khoảng thời gian chờ đợi, bà lão này sẽ nói với cò một chút về phân chia võ đạo.


Người tu luyện võ đạo từ tầng thấp cho đến cao, có thể chia thành tụ khí, tông sư, thiên vị và tôn giả!"
Giọng nói của bà lão mặc dù già nua nhưng rất có khí thế, lạnh lùng nhưng mang theo vẻ kiêu ngạo.

"Cô ấy là Hà Hồng Lăng, còn cậu ấy là Phùng Nam Phong", bà lão chỉ tay về phía người con gái cầm roi cùng người đàn ông cầm kiếm: "Bọn họ là thiên tài hiếm có mười năm mới xuất hiện, Hồng Lăng năm nay 23 tuổi nhưng đã là tông sư sơ kỳ, còn Nam Phong năm 24 tuổi cũng là tông sư sơ kỳ".

Được bà lão nhắc tên, Hà Hồng Lăng và Phùng Nam Phong khẽ ngẩng đầu.

.


 
Chương 277: Tiền Bối Bà Cũng Không Hề Nắm Rõ Tình Hình Thực Tế


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Còn cô Trần Chỉ Tình, là tụ khí trung kỳ, phải biết rằng, dựa vào thể chất cùng thiên phú võ đạo của cô, nếu có người đào tạo, so với Hồng Lăng cùng Nam Phong chắc chắn mạnh hơn rất nhiều", bà lão lớn tiếng hơn một chút: "Kết quả cô theo người đàn ông của cô tu luyện, đến nay mới chỉ là tụ khí trung kỳ! Chỉ bằng người đàn ông của cò hoàn toàn có thể làm chậm trễ con đường võ đạo của cô, phí phạm thiên phú, tôi có giết cậu ta cũng là lẽ phải!"
Bà lão càng nói càng giận!
"Tiền bối, bà cũng không hề nắm rõ tình hình thực tế", Trần Chỉ Tình lạnh lùng nói.

Thế chất của cô đặc thù, gần đây mới được Tô Minh giải quyết hết hậu họa, mới có thế tu luyện.


Còn bà lão này ở đây nói nhăng nói cuội, bà ta thì biết cái đếch gì?
Nếu không phải sợ chọc giận bà lão, khiến bà ta trực tiếp tàn sát cả nhà họ Trần, cô thật muốn chửi bậy.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

chúng tòi chờ với đợi, thật sự đáng tức giận".

Hà Hồng Lăng đột nhiên giơ cây roi trong tay ra hung hăng quất một cái xuống đất, nhất thời, bụi bay mù mịt trong không khí, trên mặt đất xuất hiện một đường sâu hoắm, vết roi chướng mắt xuất hiện ngay tức khắc.

"Chỉ Tinh! Đừng chọc giận họ, thực lực quá đáng sợ! ", ông Trần cẩn thận đi đến bên cạnh cháu gái rồi nhỏ giọng nói.

Đôi mắt già nua nhìn những vệt roi trên đất mà vô cùng hoảng sợ.


Trần Chỉ Tình nghe thấy vậy liền gật đầu.

Trước khi Tô Minh chưa quay về mà chọc giận đám Tứ trưởng lão thì chỉ có mình là chịu thiệt thôi.

Thậm chí lúc này Trần Chỉ
Tình còn hối hận là đã gọi điện thoại cho Tô Minh.

Ba người trước mặt có thực lực vò cùng mạnh.

Nếu như Tô Minh không phải là đối thủ của họ thì phải làm sao? Vậy thì gọi Tò Minh về có khác nào hại anh ây.


"Chán thật!”, Hà Hồng Lăng bĩu môi, mình chỉ đánh đại mấy roi mà đã khiến Trân Chỉ Tinh sợ đến nỗi mặt tái nhợt và không dám nói gì.

Đúng là vô vị thật! Kẻ yếu thì mãi là kẻ yếu mà thôi.

Đúng lúc này!
"Ôi! Chỉ Tinh! Nhà có
khách?", một giọng nói từ bên ngoài phòng lớn của biệt thự truyền vào, và đó là một người phụ nữ trung niên.

.


 
Chương 278: Lại Đến Rồi Lại Còn Đến Vào Đúng Hôm Nay Nữa


Mặc dù người phụ nữ này cũng tầm 40, 50 tuổi nhưng rất biết cách ăn mặc, vẫn giữ gìn được nhan sắc tràn đầy sức sống.

Bên cạnh bà ta là một cò gái hơn 20 tuổi vô cùng khí chất, cũng rất xinh đẹp.

Nhưng cò gái này lộ rõ vẻ khó xử, dường như là không muốn đến lắm.


"Lại đến rồi? Lại còn đến
vào đúng hôm nay nữa?”, Trần Chỉ Tình nhìn bên ngoài biệt thự, trong lòng đầy vẻ bất lực.

Bởi vì người đến là Tiêu Nguyệt và Tiết Lâm là mẹ Tiêu Nguyệt.

Thời gian gần đây hai mẹ con nhà này thường xuyên đến đây.

Rõ ràng mình đã thế hiện thái độ không hài lòng và chán ghét rồi nhưng hình như họ không cảm nhận được mà còn mặt dày đến.

Trần Chỉ Tình cũng đâu phải kẻ ngốc, chẳng phải Tiêu Nguyệt khó nhằn ở chỗ Tô Minh nên muốn nhờ phía mình sao?
Nhưng mình là bạn gái chính hiệu của Tô Minh, sao có thể giúp bạn trai mình và người yêu cũ nối lại tình xưa được?
Trần Chỉ Tình thầm mắng sao Tiêu Nguyệt không biết động não chút?

Mình không ra tay tát cho Tiêu Nguyệt hai cái là đã tốt lắm rồi, vậy mà còn mơ tưởng nhờ mình đế khiến Tò Minh mềm lòng, đúng là suy nghĩ viển vòng.

Nhưng đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại’, người ta đã đến tận cửa thì cũng không thể đuổi về? Trần Chỉ Tình không muốn gặp nhưng cũng
thấy khó xử!
Đặc biệt là Tiết Lâm, người đàn bà này rất thủ đoạn, mặt dày đến nhà mình mấy lần rồi.

Đã thê lại còn trở thành chị em thân thiết với mẹ mình, không có gì làm là lại gọi video nói chuyện nữa, đúng là khâm phục.

Hòm nay lại mò đến nữa.

Trần Chỉ Tình vốn lo lắng và sốt sắng về đám người của Huyết Thần Tông, giờ đây Tiêu Nguyệt và Tiết Lâm lại đến nên khiến cô muốn mắng người.

"Con bé Trần Chỉ Tình này sao sắc mặt khó coi thế nhỉ?", Tiết Lâm lẩm bẩm nói.


Trong lòng bà ta thầm nghĩ, lẽ nào hòm nay Trần Chỉ Tình định đuổi mẹ con mình về sao?
"Mẹ à! Hay là chúng ta về đi!", Tiêu Nguyệt thấp giọng nói.

Từ khi Tô Minh cải tử hoàn sinh quay về thì mẹ Tiêu Nguyệt bắt đầu nghĩ đủ cách đế mình và Tô Minh nối lại tình xưa, ngày nào cũng đưa ra chủ ý cho mình.

Ví dụ như nhờ phía Trần Chỉ Tình cũng chính là mẹ gợi ý.

.


 
Chương 279: Lẽ Nào Con Muốn Cứ Mãi Thế Này Với Tò Minh Sao


Tiêu Nguyệt không quên được Tô Minh, đặc biệt là ba năm sau Tô Minh quay về thì cò lại càng không đè nén được tình
cảm của mình.

Cộng với việc lần trước ngồi cùng máy bay khiến cô dường như nhìn thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Vì vậy, sau khi mẹ khuyên hết lần này đến lần khác thì Tiêu Nguyệt cũng làm theo.


Vì Tô Minh, vì tương lai có thể tái hợp với anh ấy thì kể cả mất thể diện, kể cả phải mặt dày đến nhà họ Trần thì Tiêu Nguyệt cũng làm.

Theo như lời mẹ nói là cô gắng trở thành chị em tốt với Trần Chỉ Tình, không cầu mong Trần Chỉ Tình có thế giúp mình tái hợp với Tô Minh nhưng chí ít
cũng khiến Trần Chỉ Tình không ngăn cản mình nối lại tình cũ với Tò Minh.

Hơn nữa, việc mình đến đây cũng chứng tỏ mình nhún nhường, thừa nhận Trần Chỉ Tinh làm chị, cũng là thái độ dễ chịu lắm rồi.

Chỉ cần có thể tái hợp với Tô Minh thì kế cả anh ấy có thêm những người phụ nữ khác thì Tiêu Nguyệt cũng không để ý.

Tiết Lâm càng không để ý.

Theo như bà ta thấy, những người đàn ông có bản lĩnh thì chẳng có mấy ai chung tình.


Ví dụ như bố của Tiêu Nguyệt, mặc dù không dần về nhà nhưng cũng nuôi mấy cò bồ ở bên ngoài.

Bà ta biết nhưng vần mắt nhắm mắt mở không thèm quan tâm.

Càng không nói đến một người đàn ông giống chiến thần như Tò Minh, nếu con gái bà ta có thể trở thành một trong những người phụ nữ của Tô Minh thì cũng coi như lãi lớn rồi.

Tất nhiên, là một người mẹ, bà ta cũng hiểu tâm tư của con gái mình.

Con gái luôn một lòng nghĩ và nhớ đến Tô Minh nên đây cũng là lý do quan trọng bà ta muốn giúp.

"Vậy mà đã sợ? Đến mấy lần rồi còn gì nữa! Con sợ cái gì? Mặc dù con bé nhà họ Trần có lúc nói năng khó nghe nhưng cũng hiểu đạo lý, có giáo dục, sẽ không làm gì chúng ta đâu", Tiết Lâm nói.

"Nhưng! ”, Tiêu Nguyệt định lên tiếng phản bác.


"Nhưng cái gì? Lẽ nào con muốn cứ mãi thế này với Tò Minh sao? Theo như tốc độ phát triển hiện giờ của Tô Minh thì nếu con không mau chóng tái hợp với nó thì sau này con còn không có tư cách gặp mặt nó đâu”, Tiết Lâm hừ lạnh một tiếng, nói: "Thể diện quan trọng
hay Tô Minh quan trọng đây?"
Sắc mặt Tiêu Nguyệt biến đổi, cô không nói gì mà hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.

Đúng thế!
Thể diện quan trọng hay Tô Minh quan trọng?
Hai mẹ con họ rất nhanh đã đi đến trước cửa.

.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top