Đỉnh Cấp Tông Sư

Dịch Full 

Chương 240


Công Tôn Thần nhìn thấy vậy thì sắc mặt từ kích động giờ đây biến thành màu xám xịt.

"Chết tiệt! Sao lại mạnh như vậy?", Dương trưởng lão thầm mắng một câu.

Bản thân bà ta cũng thấy bất ngờ.


Mặc dù trước đó bà ta cảm nhận được nỗi uy hiếp trong quyền ấn của Tô Minh nhưng không ngờ quyền ấn của đối phương lại mạnh đến mức này.

Theo như bà ta thấy, "Vân Thủy Kiếm" của mình đánh ra chí ít cũng có thể đánh lại quyền ấn của Tô Minh nhưng không ngờ!
Dương trưởng lão sợ đến nỗi sởn gai ốc.

Quyền ấn cách mình càng lúc càng gần, bà ta thật sự cảm nhận được sinh tử cận kề.

"Vân Thần Thập Lục Kiếm", Dương trưởng lão cắn răng, hít một hơi thật sâu.

Bà ta cũng không để ý đến những cái khác mà giơ kiếm dài trong tay lên, xoay cổ tay thật mạnh.

Ngay lập tức, kiếm quyết như gào thét, chân khí trong cơ thể cũng dâng trào.

"Xoẹt, xoẹt, xoẹt! ", trong khoảng thời gian có hạn, Dương trưởng lão vung kiếm dài trong tay lên.


Hiệu ứng hình ảnh vô cùng khác thường.

Một thanh kiếm như hóa thành chục triệu thanh kiếm, kiếm ảnh di chuyến, lưỡi kiếm sắc bén, kiếm âm như tiếng sấm.

Từng lưỡi kiếm như có linh hồn tổ hợp lại thành lưỡi kiếm lớn.

Khí tức phát ra cũng không ngừng sục sôi, như sắp trào ra đến nơi, giống như quả boom sắp nổ tung.

Những kiếm tu như Diệp Phù cảm nhận rõ ràng thanh kiếm trong tay mình như bị thần phục.

"Đi!", lúc kiếm thế đạt được ngưỡng nhất định thì Dương trưởng lão đột nhiên ngẩng đầu lên rồi vung kiếm ra tiếp.


Kiếm quang phát ra như ánh sáng mặt trời chiếu xuống khiến viện võ đạo như biến thành màu
trắng.

Lưỡi kiếm lớn, gầm rú, dữ tợn, hung hăng lao về trước, va chạm với quyền ấn của Tô Minh trong không trung.

"Cheng, cheng, cheng! ".

Vừa đập vào nhau thì đã nghe thấy tiếng vỡ vụn.




 
Chương 241


Trong hàng ngàn ánh mắt kinh ngạc, không ngờ! Quyền ấn lại chiếm ưu thế!
"Một lực phá vỡ mọi quy luật! Khi sức mạnh đạt đến một mức độ nhất định thì chả cần biết bà có võ kỹ gì", Tô Minh
thầm nghĩ.

"Chuyện này! ", Dương trưởng lão căn bản không thể chấp nhận nổi, toàn thân run rẩy.

Bà ta dốc hết sức triển khai kiếm quang trong "Vân Thần Thập Lục Kiếm" mà giờ đây biến thành hư vô như vậy sao?

Bình thường bà ta không mấy khi sử dụng "Vân Thần Thập Lục Kiếm".

Bởi vì mặc dù chiêu này mạnh không tướng nổi nhưng nó cũng tiêu hao lượng lớn năng lượng.

Vì vậy, lúc này bà ta như bị hút hết chân khí, sắc mặt tái nhợt!
Chiêu thức gần như liều mạng này chỉ khi đứng trước trận chiến sinh tử thật sự bà ta mới dùng.

Nhưng hiệu quả thì!
Chết tiệt!
Cuối cùng thì Dương trưởng lão cũng bị dọa đến nỗi ngạt thở, sắc mặt cũng tái nhợt đến nỗi không còn giọt máu.

Trong nháy mắt mà quyền ấn đã lao tới phía trước bà ta.

Mắt thấy quyền ấn sắp đập Dương trướng lão thành nhiều mảnh, sắp chôn vùi bà ta.


Bà ta đã có thể cảm nhận được mùi của chết chóc.

Kể cả bà ta không muốn thì cũng chỉ có thể dùng đến cách bảo vệ cuối cùng.

Bà ta lập tức tháo vòng tay trên tay trái mình ra rồi ném về phía trước, miệng còn lẩm bẩm câu thần chú gì đó.

Ngay lập tức, chiếc vòng tay thoạt nhìn tưởng bình thường nhưng liền tràn ngập ánh sáng màu xanh, giống như chiếc ô được mở ra, tròn xoe, đường kính 2m, mờ mờ ảo ảo chắn trước mặt Dương trướng lão.

Quyền ấn cũng vừa đúng lúc chạm phải ánh sáng mờ ảo đó.

Màn ánh sáng có hình dáng như chiếc ô không ngừng run rẩy, ánh sáng màu xanh biến mất ba phần nhưng cũng coi như ngăn được.

Cuối cùng thì quyền ấn của Tô Minh cũng biến mất.


Dương trưởng lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi thở phào thì bà ta cảm thấy vô cùng đau đớn và sợ hãi.

Đau là vì bà đã dùng đến cách để bảo toàn tính mạng cho mình.

Chiếc vòng tay màu xanh
này là linh khí phòng ngự hiếm thấy nhưng chỉ còn lại ba lần phòng ngự, dùng một lần thì giảm đi một lần rồi.

Vậy thì làm sao không đau cho được?
Còn sợ hãi thì sao? Bà ta cảm thấy sợ hãi thực lực của Tô Minh.




 
Chương 242: Mau Tỉnh Lại Đi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tô Minh chỉ dùng một quyền, thậm chí chỉ là tùy ý tung ra mà mình đã phải dùng đến chiêu thức tuyệt kỹ và cả linh khí hộ mệnh mới có thể ngăn được, mới có thể thoát chết.

Nếu như Tô Minh lại tung ra
một quyền nữa thì chắc mình sẽ chết thật.


Thực lực của đối phương!
Đúng là khủng khiếp!
Càng bất ngờ hơn là đối phương chỉ có hơn 20 tuổi.

Dương trưởng lão nhìn chằm chằm vào Tô Minh!
"Xem ra thực lực hiện giờ của mình quả là đáng sợ", Tô Minh thầm nghĩ.

Trên thực tế là anh vẫn chưa dốc hết sức, còn chưa dùng đến kiếm ý mạnh hơn, ngay cả "Thiên Viên Kiếm" mà anh từng được lĩnh ngộ giở
đây cũng chưa dùng tới mà anh đã mạnh như này rồi?
Nếu như anh thật sự đánh bằng toàn bộ thực lực thì chắc có thể là vô địch chăng?

ở viện võ đạo vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn không nghe thấy tiếng thở của mọi người!
Tâm một hai phút sau!
"Tô Minh! Anh! Anh là người hay là ma?", Diệp Mộ Cẩn cuối cùng cũng lên tiếng, cô ta nói mà như sắp khóc.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

Không chỉ anh ta quỳ xuống mà những học viên có mặt ở viện võ đạo nhà họ Diệp cũng hận nỗi không thể quỳ liên tiếp mấy ngày.

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể! ", Công Tôn Thần dường như bị sét đánh trúng, run rẩy, sợ hãi cực độ.

Ngay cả Dương trưởng lão cũng không phải là đối thủ của hắn ư? Đúng là ác mộng.


"Mau tỉnh lại đi!", Công Tôn Thần nhéo mạnh vào cánh tay
Ngay cả Dương trưởng lão cũng không phải là đối thủ của hắn ư? Đúng là ác mộng.

"Mau tỉnh lại đi!", Công Tôn Thần nhéo mạnh vào cánh tay mình, hắn cảm nhận thấy tay mình đau buốt mà ác mộng trước mặt vẫn không biến mất.

.


 
Chương 243: Đợi Tôi Xả Hận Xong Thì Sẽ Thả Cho Anh Đi


"Wtf!", Hứa Như Ý buột miệng chửi tục.
Hứa Như Ý nhìn Tô Minh mà như muốn phát điên.
Tên khốn này mạnh như vậy ư?
Nhưng nửa năm trước khi giao đấu với mình, rõ ràng hắn cũng chỉ tầm mình mà, cùng lắm là mạnh hơn mình một chút thôi...
Nhưng bây giờ...
Không thể nào như thế được!

"Lẽ nào nửa năm trước khi giao đấu với mình hắn chỉ dùng một chút thực lực thôi", Hứa Như Ý thầm nghĩ, sau đó sắc mặt đỏ ửng, nói: "Tên khốn! Đừng tưởng nửa năm trước anh nhượng bộ tôi thì tôi sẽ cảm kích".
Dường như Hứa Như Ý vẫn chưa hiểu rõ tình thế lúc này mà vẫn còn đang nghĩ về chuyện trước đây.
"Cô chủ! Đi thôi! Bây giờ đi luôn.

Thực lực của đối phương quá mạnh, mạnh đến nỗi khó
tưởng.

Cô mà không đi bây giờ thì sẽ nguy hiếm đến tính mạng đấy”, Dương trướng lão đè nén giọng nói với Hứa Như Ý.

Bà ta vô cùng sốt sắng, da đầu tê liệt như muốn nổ tung.
Bà ta là hộ vệ của Hứa Như Ý.


Nếu những lúc nguy hiểm đến tính mạng thì kể cả bà ta phải bỏ cả tính mạng cũng phải cứu lấy Hứa Như Ý.
"Đi cái gì chứ? Tên khốn kia sẽ không giết tôi đâu", Hứa Như Ý hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu như hắn muốn giết tôi thì đã giết từ nửa năm trước rồi".
Hứa Như Ý lớn tiếng: "Này
tên khốn! Tôi nói vậy đúng không?"
Tô Minh thấy cạn lời.

Đúng là nửa năm trước anh không có ý định giết Hứa Như Ý.

Anh cũng đâu phải kẻ điên giết người, đâu phải cứ nhìn thấy ai cũng giết?
Huống hồ, thực lực của anh nửa năm trước mà muốn giết chết Hứa Như Ý thì bản thân anh cũng gặp nguy hiểm.
Dương trướng lão nhìn chằm chằm về phía Tô Minh.


Cũng đúng! Trên người Tô Minh không có sát khí.

Bà ta cũng có chút kinh ngạc, sau đó thì thở phào một cái.
"Này! Đừng tưởng thực lực mạnh thì tôi sẽ không làm gì được anh nhé! Nói thật cho anh biết, Dương trưởng lão không phải là đối thủ của anh nhưng Cửu Hư Tông của tôi vẫn còn những cường giả khác", Hứa Như Ý hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không hiểu tâm thái nên có của kẻ bại trận, không ngờ vẫn còn kiêu ngạo đắc ý.

Cô ta ngửa cổ nói, sau đó lại nhìn Tô Minh, nói với giọng uy hiếp: "Nếu như anh biết điều thì cùng tôi đi đến Cửu Hư Tông.

Đợi tôi xả hận xong thì sẽ thả cho anh đi...".
Dương trưởng lão thấy vậy mà như sắp khóc đến nơi.


 
Chương 244: Vân Thần Thập Lục Kiếm


Cô chủ của tôi ơi! Hiện giờ người ta không có ý giết cô, không muốn lấy mạng của cô nhưng cô phải biết, hiện giờ chúng ta không phải là đối thủ của họ.

Cô khiêm tốn một chút đi! Lại còn lên giọng uy hiếp người ta nữa? Đây chẳng phải là tự tìm cái chết sao?
"Hôm nay tôi tha cho cô! Chuyện nửa năm trước chúng ta coi như không nợ nần gì, cô thấy sao?", Tô Minh nói.

"Vớ vẩn! Anh nướng thịt Tiểu Hổ của tôi, còn bắt nạt tôi, làm sao có thể cho qua được?", Hứa Như Ý mắng lớn, cô ta tức đến nỗi cắn nát cây kẹo mút.


Tô Minh suýt nữa phụt cười.

Lần đầu tiên anh thấy một
kẻ bại trận lại hống hách như vậy.

"Tên khốn! Tôi cảnh cáo anh, hôm nay anh phải đi theo tôi, nếu không thì tôi bảo đảm là sau khi trở về cửu Hư Tông, tôi sẽ dẫn theo những trướng lão khác và các thái thượng trưởng lão khác đến dạy cho anh bài học", Hứa Như Ý đúng là hống hách vô cùng.

Dương trưởng lão nghe thấy vậy thì đầu óc choáng váng và cảm thấy bất lực.

Diệp Mộ Cấn nói: "Đứa trẻ ngốc nhà nào mà vừa uy hiếp vừa la lối om sòm vậy?"
Tô Minh cũng có chút tức giận.

"Cô chắc chắn muốn đấu với tôi đến cùng?", Tô Minh nhìn vào Hứa Như Ý, hỏi.

Dương trưởng lão lập tức thấy căng thẳng.


Bà ta có thể cảm nhận được khí tức của Tô Minh có chút biến đổi, hận nỗi bây giờ không thể kéo cô chủ rời đi.

"Anh nói xem?", Hứa Như Ý vằn không có ý sợ hãi.

Đột nhiên, Tô Minh ra tay.

Giống như một cơn gió, nhanh đến mức chóng mặt, nhanh không thế tưởng tượng noi.

Đây là võ kỹ của Tô Minh, có tên là "Lược Ảnh", là ông già giao lại cho anh.

Mặc dù chỉ luyện đến tầng thứ 3 nhưng vẫn đủ dùng.

Tô Minh giống như người giấy, không gặp bất cứ lực cản nào mà dung hợp trong không khí và có thể di chuyển được.


Tô Minh lướt qua như một cơn gió và đi đến trước mặt Hứa Như Ý.

Hứa Như V còn chưa kịp phản ứng lại.

Mặc dù Dương trưởng lão đã sớm có phán đoán và định bảo vệ cô chủ của mình nhưng tốc độ của bà ta không nhanh bằng Tô Minh nên cũng không kịp phản ứng.

Cộng với việc ban nãy bà ta triến khai "Vân Thần Thập Lục Kiếm" dẫn đến chân khí trong cơ thể bị hút sạch, hiện giờ vẫn chưa hồi phục nên thực lực càng không đủ.

Bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Minh đứng ở trước mặt cô chủ.




 
Chương 245: Cô Hứa Cứu Tôi Với


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


sắc mặt Hứa Như Ý tái nhợt, cuối cùng cô ta cũng biết sợ.

Cô ta trợn trừng mắt, trong đôi mắt có phản chiếu bóng hình của Tô Minh.
Chưa đợi Hứa NhưÝnóigì thì Tô Minh đột nhiên ôm chặt lấy cô ta.


Nói cách khác là nắm chặt lấy cô ta.
Anh đã khống chế thân hình nhỏ bé của cô ta, sau đó giơ tay lên đánh mạnh vào mông cô ta.
Sắc mặt Hứa Như Ý lập tức đỏ ửng lên.

Còn tất cả mọi người trong viện võ đạo đều ngây người ra.
Hóa ra, tiếu công chúa có địa vị và thân phận cao quý ở Huyền Linh Sơn nửa năm trước đã bị bắt nạt như này?
Sắc mặt Dương trưởng lão càng kỳ quái hơn.

Chẳng trách trước đó cô chủ cứ là lạ.

Chẳng trách bên mình là kẻ bại trận nhưng cô chủ vẫn không sợ.
Lúc Tô Minh định buông Hứa Như Ý ra thì đột nhiên cô ta dùng răng nanh cắn vào cánh tay của anh.
Cô ta cắn rất mạnh, đến nỗi sắp chảy máu.______________
"Ai cho anh đánh tôi, lại còn đánh tôi trước mặt bao nhiêu người nữa, hu hu...".
Sau khi Hứa Như Ý cắn Tô Minh thì lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt ủ dột, khóc lóc như mưa, sắc mặt thì đỏ ửng.
Cảm giác đó giống như chịu rất nhiều uất ức.
"Cô cầm tinh con chó à?",
Tô Minh nhìn vết răng trên tay mình, đau đớn nói.
Tiếp đó anh lại giơ tay lên nhưng không hạ xuống, quát: "Nếu không cút đi thì tôi sẽ đánh tiếp đấy".

"Tôi...", Hứa Như Y theo bản năng lùi về sau hai bước, nói: "Tôi...!Tôi...!Tôi đi! Tôi đi là được chứ gì? Đồ khốn nhà anh, anh chỉ biết bắt nạt người khác thôi, tôi hận anh!"
Nói xong, cô ta chạy ra ngoài viện võ đạo, vừa chạy đi vừa khóc.
Dương trưởng lão vội chạy theo sau cô chủ Hứa Như Ý của mình.
Còn Công Tôn Thần cũng rụt cổ định rời đi cùng với Dương trưởng lão và Hứa Như Ý.
Nhưng chưa đợi hắn cất
bước thì Tô Minh đã nói: "Anh Công Tôn cũng định đi sao? Ha ha...!Anh coi viện võ đạo của nhà họ Diệp là cái gì vậy? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?"
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư
.


 
Chương 246: Bị Đánh Đến Mức Sưng To


Lão Dương bất đắc dĩ, suy nghĩ kỹ, cũng đành phải mặc kệ Công Tôn Thần vậy, dù gì, cho dù là ông ta thêm cả cô chủ thì cũng không có khả năng để cứu Công Tôn Thần.

Cô chủ thì càng khỏi phải nói, trước mặt bao nhiêu người lại bị người ta tét mông.

Mà mình còn chẳng đỡ nổi một chiêu của người thanh niên kia.


Ngoài ra, nhiệm vụ của lão Dương chính là bảo vệ cô chủ, bây giờ trong lúc hiểm nguy thế này, việc cần làm nhất vẫn là bảo vệ cho cô chủ rời khỏi đây một cách an toàn, còn về sống chết của Công Tôn Thần thì có quan trọng không?
Công Tôn Thần tuyệt vọng đến mức như mất đi linh hồn, hai mắt hắn ngây ra nhìn chằm chằm lão Dương và Hứa Như Ý rời đi.

Cùng lúc đó, Tô Minh đã đi đến trước mặt Công Tôn Thần.

Theo bản năng, Công Tôn Thần muốn lùi lại phía sau,
nhưng hắn ta lại bàng hoàng phát hiện ra cơ thể mình đã bị khí tức của Tô Minh khoá chặt lại, không thể nhúc nhích được.

"Cậu! cậu Tô, tôi sai rồi!", giọng Công Tôn Thần run rẩy, nhận tội, cầu xin.

"Dường như anh coi lời cảnh cáo của tôi khi ở nhà họ Lam là gió thối bên tai nhí, bây giờ, tôi sẽ giúp anh nhớ lại nhé”, Tô Minh cười khẽ, nói.

Làm sao để giúp Công Tôn Thần nhớ lại? Đương nhiên là bạt tai.


"Bốp! ", một cái bạt tai được quăng ra.

Vang dội.

Đến mức tất cả mọi người có mặt tại đó đều nghe thấy rất rõ ràng.

Mà càng tàn bạo hơn là, khi Tô Minh bạt tai, một bàn tay khác của anh lại nắm chặt lấy bên vai của Công Tôn Thần khiến hắn không đến nỗi bị sức mạnh khủng khiếp từ cái bạt tai này làm cho văng ra ngoài.

Công Tôn Thần trở thành một tấm bia sống.

Lại thêm một bạt tai nữa,
Công Tôn Thần thiếu chút nữa là lăn ra ngất xỉu, xương sọ như muốn nát cả ra.

Một nửa bên mặt đã đau đến tê dại cũng bật cả máu.


Mà đây mới chỉ là bắt đầu.

"Bốp bốp bốp! ".

Ngay sau đó Tô Minh liên tục tát liền vài cái.

Cho đến tận khi Công Tôn Thần chỉ còn lại chút hơi tàn, giống như một con chó chết nằm rũ ra trên đất.

Đều của Công Tôn Thần đã bị đánh đến mức sưng to như đầu heo, máu tươi văng đầy ra đất, răng rụng gần hết, lỗ tai, hốc mắt cũng đều là máu, khuôn mặt be bét máu nhìn vô cùng khủng khiếp!


 
Chương 247: Thị Trường Thứ Cấp


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trên sân dạy võ mọi thứ yên lặng như tờ, có nhiều học viên không kìm được mà hít ngược một hơi khí lạnh, kinh ngạc nhìn sự hung hãn của giáo tôn.

Không phải hung hãn thường đâu!
Bọn họ thậm chí còn hoài nghi, Công Tôn Thần cho dù không chết thì có khi nào cũng sẽ bị đánh thành ngu luôn không?
"Mộ Cấn, phái vài người đưa cậu Công Tôn về nhà họ Công Tôn", Tô Minh lau vết máu dính trên tay, nói.


Diệp Mộ Cấn gật đầu, hơi khinh bỉ liếc nhìn Tô Minh: "Anh bạo lực thật đấy, Công Tôn Hạ nhìn thấy con trai mình bị đánh thành thế này, chắc phải phát điên!"
"Nếu như không vì lo nhà họ Diệp phải chịu áp lực quá lớn, thì hôm nay anh sẽ lấy luôn cái mạng của Công Tôn Thần", Tô Minh hừ một tiếng.

Tạm thời Công Tôn Thần chưa thể chết, một khi chết thì nhà họ Công Tôn sẽ liều mạng, phát cuồng, như vậy nhà họ Diệp sẽ không chịu nổi.

Nhưng mà cũng chỉ là tạm thời mà thôi, đợi đến sau khi cuộc thi giao lưu giữa tám viện võ đạo kết thúc, nhà họ Diệp sẽ tiến thẳng về đích, chiếm vị trí đứng đầu trong tám đại gia tộc.

"Tiếp tục thi đấu sinh tử", sau khi tống cổ được Hứa Như Ý và Công Tôn Thần đi, Tô Minh quay ra quát các học viên có mặt trên sân tập võ.

Cuộc chiến sinh tử lại được bắt đầu một lần nữa.


Tô Minh thì dẫn theo Diệp Mộ Cẩn đi đến một góc của sân tập VÕ.

"Mộ Cấn, bên phía nhà họ Lam thế nào rồi?", Tô Minh hỏi.

"Nhà họ Diệp và những liên minh bạn hữu bên dưới đều chuẩn bị xong cả rồi, trong mấy ngày này sẽ phát động đợt công kích kinh tế đầu tiên”, Diệp Mộ Cẩn nghiêm giọng nói, vẻ đầy tự tin.

"Nhà họ Lam vốn dĩ chỉ là một gia tộc tương đối yếu trong tám đại gia tộc, kinh tế của nhà
họ Lam chủ yếu tập trung ở công ty Khoa học Kỹ thuật Lam Phi, đó là một nhà mạng hàng đầu ở Hoa Hạ.


"Nhưng, công ty Khoa học Kỹ thuật Lam Phi đã lên sàn chứng khoán, nhà họ Lam nắm giữ 40% giá trị cổ phiếu, là cổ đông lớn nhất".

"ở thị trường thứ cấp, có khoảng 45% cổ phiếu đang lưu hành, ngoài ra 15% còn lại nằm trong tay của hai nhà đầu tư nước ngoài".

"Mấy ngày này, nhà họ Diệp cùng một số thủ hạ tống cộng có mười bốn liên minh bằng hữu
đã cực lực hỗ trợ và thu về được hơn ba trăm tỷ vốn lưu động, đủ để tác động lên công ty Khoa học Kỹ thuật Lam Phi".

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư
.


 
Chương 248: Lại Ghen Tuông


Sau khi tung một đòn chí mạng lên kinh tế của nhà họ Lam, viện võ đạo của nhà họ Lam sẽ rất khó mà duy trì được, viện võ đạo là nơi đốt tiền cực kỳ nhanh.

Nếu không vì sao mà cả Đế Thành này lại chỉ tám đại gia tộc mới có viện võ đạo?
Không còn đủ vốn, vậy đám học viên của viện võ đạo nhà họ Lam sẽ mất đi sự trung thành với nhà họ Lam nhanh thôi.


Đám học viên kia đa phần đều thuộc cảnh giới Tụ khí, là những người mới bước chân vào Võ đạo, đa phần tất cả bọn họ sau này sẽ không có cơ hội bước vào Huyền Linh Sơn.

Cho nên, bọn họ vẫn luôn chỉ hướng đến những thứ vật chất, thậm chí trở thành tu giả võ đạo cũng là vì tiền, quyền lực.

Nhà họ Lam một khi không còn tiền, đám học viên kia sẽ không thèm quan tâm đến mình có phải họ Lam hay không, đều sẽ bỏ rơi nhà họ Lam.

Đến lúc đó, sẽ là cơ hội tốt để mình cho nhà họ Lam một đòn chí mạng.

"Tất cả mọi thứ nếu thực hiện đúng kế hoạch, nói không chừng trong cuộc thi giao lưu viện võ đạo của tám đại gia tộc lần này sẽ chỉ còn lại bảy đại gia tộc mà thôi", Tô Minh cười lạnh lùng, nói.

Tiếp đó, Tô Minh lại nói: "Chiều nay cho tất cả mọi người
nghỉ ngơi, cũng tập huấn mấy ngày liền rồi, mỗi ngày đều là chiến đấu sinh tử, thần kinh căng thẳng lâu quá cũng không hề tốt cho học viên, mọi thứ nên vừa phải là tốt nhất”.


Diệp Mộ Cẩn gật đầu.

"Còn nữa, chiều nay nhân lúc học viên nghỉ ngơi, anh muốn đi đến đấu giá Tứ Đỉnh một chuyến", Tô Minh cất lời.

"Hả?"
"Có chút việc".

"Không phải là đi hẹn hò với Tiêu Nhược Dư chứ?", Diệp Mộ Cẩn lại ghen tuông.

"Đúng, đúng là đi hẹn hò với Tiêu Nhược Dư, cái bình dấm chua nhà em", Tô Minh cười gian, đột nhiên ôm chặt lấy Diệp Mộ Cẩn hung hăng hôn một chặp, suýt chút nữa hôn cho Diệp Mộ Cẩn đứng không vững.


Diệp Mộ Cấn khó khăn đấy anh ra mắng một câu đồ xấu xa rồi vội vàng rời đi như chạy trốn.

Buổi chiều.

Tô Minh một mình ngồi chiếc Maybach S680 đi đến đấu giá Tứ Đỉnh.




 
Chương 249: Bốn Vị Cung Phụng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lúc này.

Đấu giá Tứ Đỉnh.

Tiêu Nhược Dư đang khó chịu.


"Nói là mấy ngày gần đây sẽ tới chữa bệnh cho tôi, mà giờ đã mấy ngày rồi? Chẳng thấy tăm hơi đâu cả", Tiêu Nhược Dự lầm bầm, hơi lo lắng, lo rằng Tô Minh không giữ lời hứa, lo rằng mình mãi mới có được chút hy vọng mà hy vọng lại vỡ tan tành!
"Cô chủ, có cần đi đến nhà họ Diệp nhắc tên nhóc đó?”, Dì Cầm đột ngột hiện thân trong không khí, nói.

"Đợi thêm chút nữa", Tiêu Nhược Dư hít sâu một hơi.

"Bên phía trụ sở đang giục cô rồi đấy , dì Câm lại nói.

Trụ sở của đấu giá Tứ Đỉnh nằm ở Huyền Linh Sơn.


Đấu giá Tứ Đỉnh là thế lực có bản lĩnh thực sự của Huyền Linh Sơn.

Đấu giá Tứ Đỉnh tại Đế Thành chỉ là phân hội mà thôi.

Là chủ của đấu giá Tứ Đỉnh, Tiêu Nhược Dư hẳn nên trấn thủ ở trụ sở mới đúng, nếu không phải vì mấy ngày này vẫn luôn đợi Tô Minh đến chữa bệnh cho mình thì Tô Nhược Dư đã trở về trụ sở ở Huyền Linh Sơn từ lâu rồi.

"Giục cái gì? Cho dù tôi có muốn về thì công việc bên phía
trụ sở tôi có thể làm chủ được bao nhiêu?", trên mặt Tiêu Nhược Dư có thêm vẻ nghiêm nghị và giận dữ.

Bên trụ sở gần như đã bị mấy vị trưởng lão khống chế hết rồi, mấy vị trưởng lão đều là cảnh giới Thiên vị hết, lại còn là cấp bậc trung kỳ hậu kỳ, thậm chí đến cả đỉnh phong kỳ, Tiêu Nhược Dư thêm cả dì Cầm cũng chẳng có chút tiếng nói nào ở bên trụ sô.


"Đại trưởng lão muốn mở một cuộc họp đàm phán", dì Cầm do dự một lúc nhưng vẫn nói: "Nói thế nào thì cô cũng là hội trưởng của đấu giá Tứ Đỉnh,
cô không có mặt thì cuộc họp này không thể bắt đầu được".

"Họp đàm phán? Hừ, là muốn ép tôi phải giao chìa khoá kho báu ra đúng không?", Tiêu Nhược Dư lắc đầu, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ thù ghét: "Giỏi cho một đại trưởng lão, bố tôi mới qua đời được bao lâu mà đã không đợi được rồi à?"
Bên trong kho báu đều là những thứ có được từ sự cố gắng của bao đời người trong đấu giá Tứ Đỉnh, có rất nhiều bảo bối, tài nguyên tu võ đều ở trong đó,
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư
.


 
Chương 250: Mau Mời Anh Ấy Vào


Thời gian dần trôi, bốn vị Cung phụng đã ở lại đấu giá Tứ Đỉnh mười mấy năm, dần dần
cũng đã chiếm được địa vị nhất định, thậm chí còn có thể ngang chức ngang quyền với nhóm trưởng lão, nhưng nói cho cùng, xét về dây mơ rễ má bên trong nội bộ thì vẫn kém nhóm trưởng lão một chút.

"Đại cung phụng, Tam cung phụng à? Ha ha! ngoài mặt mặc dù ủng hộ tôi nhưng trên thực tế chỉ là lòng lang dạ thú mà thôi", Tiêu Nhược Dư hầm hừ, cô nhìn rất rõ.


Bốn vị trưởng lão có thể khống chế mình.

Nhưng còn bốn vị Cung phụng thì sao? Trong đó có hai vị luôn đứng trên lập trường riêng, không tham gia vào cuộc tranh đấu.

Đại cung phụng và Tam cung phụng thì cùng một giuộc với nhau, ngoài mặt tỏ ra ủng hộ mình cũng là vì có ý đồ riêng, muốn mượn danh của vua để đi làm việc của mình.

"Đại cung phụng còn rất nhiều lần nhắc đến để cháu trai bảo bối của ông ta cưới tôi nữa kìa", Tiêu Nhược Dư châm chọc.

Dì Cầm hơi xấu hổ, trước đó, bà ta cũng ủng hộ Tiêu Nhược Dư liên hôn với cháu trai của Đại cung phụng.


Bởi vì, nếu như bây giờ Tiêu Nhược Dư không liên hôn với cháu trai của Đại cung phụng thì chút xíu hy vọng nhỏ nhoi kia cũng chẳng còn nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị tứ đại trưởng lão khống chế thậm chí ám hại, ngược lại nếu như liên hôn thì sẽ có một tia hy vọng.

Cứ đánh bại hết đám trưởng lão lòng lang dạ thú kia trước đã rồi nói, đợi đến khi ngồi vững vị trí hội trưởng, bên phía thương hội sẽ chỉ nghe lời Tiêu Nhược
Dư hay là nghe lời Đại cung phụng thì lúc đó vẫn có thể cố gắng giải quyết được.

"Hy vọng Tô Minh không làm tôi thất vọng", Tiêu Nhược Dư thở dài, Tô Minh chính tia ánh sáng duy nhất trong tăm tối.

Đúng vào lúc này.

"Báo cáo hội trưởng, có một cậu Tô đến đây nói là có hẹn với hội trưởng", một nữ tì đi vào.


Tiêu Nhược Dư lập tức đứng dậy.

Trên mặt đầy vẻ vui mừng cùng kích động, hơi mất kiếm soát.

"Mau mời anh ấy vào".




 
Chương 251: Bây Giờ Bắt Đầu


Khu nhà của đấu giá Tứ Đỉnh ở Đế Thành có bốn tầng.

Hai tầng đầu là sảnh đấu giá, tầng thứ ba bình thường không mở, chỉ dùng để làm kho và phòng chứa đồ.

Mà tầng bốn tổng cộng có hơn 2000 m2 chia thành tiền sảnh, trung viện và hậu đường.


Tiền sánh rộng 500 m2 có ba mặt kính, sô pha da thật, vô cùng sang chảnh, thường dùng để tiếp khách.

Trung viện là văn phòng làm việc, 1000 m2, là nơi làm việc mà thỉnh thoảng Tiêu Nhược Dư đến Đế Thành sẽ sử dụng.

Còn về hậu đường, rộng 500 m2 lại là phòng ngủ riêng của Tiêu Nhược Dư, rộng đến giật mình, xa hoa cực kỳ.

Lúc này Tiêu Nhược Dư và dì Cầm đang ôtiền sảnh.

Sau khi tì nữ đi xuống, rất nhanh sau đó Tô Minh đi thang máy lên.

Dì Cầm đã ẩn mình trong không khí.

Tiêu Nhược Dư ngồi trên ghế sô pha, mặt nở nụ cười nhẹ, khí chất ngút trời.


Tiêu Nhược Dư hôm nay khoác một chiếc cadigan phối với vòng cổ và hoa tai màu đỏ, bên dưới mặc chiếc váy đen dài quá đầu gối, tất chân mỏng màu da ôm trọn đôi chân thon dài, dưới chân đi đôi bốt màu caramel.

Cô ta trang điểm nhẹ, trong
vẻ nhàn nhã lịch sự lại mang theo ba phần thanh tao.

Nếu như không có vết sẹo trên mặt thì quả là hoàn mỹ.

"Cậu Tô mời ngồi", Tiêu Nhược Dư chào hỏi: "Lên trà".

Tô Minh nhìn sâu vào Tiêu Nhược Dư một cái, nhưng không vạch trần, anh có thể nhìn ra được Tiêu Nhược Dư đang rất sốt ruột, vẻ nhàn nhã nền nã kia chỉ là đóng kịch mà thôi.

Tô Minh tuỳ ý uống vài ngụm trà: "Cô Tiêu, chúng ta bắt đau đi".


"Bây giờ bắt đầu?”, tim Tiêu Nhược Dư đập nhanh, hơi ngạc nhiên mà cỏ phần nhiều là kỳ vọng.

"Không sai”, Tô Minh gật
đầu: "Có chỗ nào kín đáo chút không?"
"Cái này! ", Tiêu Nhược Dư do dự một lúc, trị liệu còn cần chỗ nào kín đáo à? Việc này đáng xấu hổ lắm à?
Nhưng, nghĩ kỹ, cô ta vẫn đáp: "Cậu Tô, đi theo tôi".




 
Chương 252: Cậu Tô Anh Không Đùa Chứ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cô ta quyết định đưa Tô Minh đi đến phòng ngủ ở hậu đường.

"Tiền bối ở lại, bởi vì lúc trị liệu cân yên tĩnh tuyệt đối, không thể bị người khác làm phiền, tiền bối ở lại phòng khách này canh giữ một lúc, trước khi tôi và cô
Tiêu đi ra thì đừng để con ruồi chui lọt", Tô Minh quay ra nói với không khí, rất nghiêm túc, không hề có ý đùa cợt.


Dì Cầm xuất hiện trong không khí.

Rất kinh ngạc.

Tô Minh thế mà lại phát hiện được ra mình.

"Cậu thanh niên, nếu tôi không ở đó, ngộ nhỡ cậu hại cô chủ nhà tôi! ", dì cầm có vẻ không sẵn lòng.

"Nếu như tiền bối và cô Tiêu đến điếm này cũng không tin
được tôi vậy thì tốt nhất đừng để tôi chữa bệnh thì hơn".


Dì Cầm hơi giận.

"Tôi tin cậu Tô", Tiêu Nhược Dư vội vàng nói: "Dì cầm, dì ở lại phòng khách”.

Nói xong cũng không cho dì Cầm cơ hội để phản bác, dẫn theo Tô Minh đi qua trung viện về phía hậu đường.

Phía sau cánh cửa hậu đường là một căn phòng ngủ cực lớn, vô cùng xa xỉ, đến thảm lót cũng được làm từ da hươu cao cấp, đèn chùm và các thứ đèn khác đều là thuỷ tinh!
Một nhà vệ sinh siêu to khép kín đặt chiếc bồn tắm siêu to.


Bên trong phòng thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt, chiếc giường ngủ phải rộng đến ba mét, chăn ga đều được làm từ tơ lụa.

Chỉ hai chữ, xa xỉ.

Hơn nữa, diện tích căn phòng này lớn đến giật mình, còn to hơn cả tưởng tượng của Tô Minh.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư
.


 
Chương 253: Bình Tĩnh!


Nhưng mặt Tô Minh lại đầy vẻ nghiêm túc.

Hít sâu một hơi, Tiêu Nhược Dư cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng Tô Minh.

Dù gì, cô ta cũng không sợ Tô Minh sẽ làm gì, một khi Tô Minh mà có ý đồ xấu gì thì cô ta sẽ hét lên thật to, chuông cảnh báo âm thanh bên trong phòng sẽ vang lên, người bên ngoài trung viện và tiền sảnh đều sẽ nghe thấy, dì Cầm sẽ ngay lập tức vào đây để cứu mình.

Tiêu Nhược Dư nằm lên trên giường.


"Nằm xong rồi thì bình tĩnh lại, đầu quay về phía tôi", Tô Minh nói không khách sáo, anh tuỳ ý ngồi xuống một bên giường.

Tiêu Nhược Dư lại càng xấu hổ nhưng cũng chỉ đành làm theo lời Tô Minh nói.

"Bình tĩnh!”, Tô Minh nhắc lại một lần nữa.

Tiêu Nhược Dư chỉ đành âm thầm đếm số trong lòng một, hai, ba, bốn, năm!
Mà Tô Minh thì rất nhẫn nại chờ đợi.

Dần dần, Tiêu Nhược Dư đã thực sự bình tĩnh lại.

"Có thể sẽ hơi đau, cô cần có sự chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cho dù đau cũng không được cử động, nếu không thì nhan sắc của cô sẽ bị huỷ hoại".

Lúc anh cảnh cáo, một chiếc hộp vuông vắn khắc đầy hoa văn cổ xuất hiện trong tay Tô Minh.


Chiếc hộp bật mở đẩy ra chín cây châm vàng.

Thủ pháp của anh vô cùng thần kỳ, chín cây châm vàng như dính trên bàn tay anh.

Châm xuống.

Cách châm cứu của anh, nếu có người ngoài nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ bị doạ cho sợ khiếp vía, bởi vì, anh dứt khoát châm liền chín cây châm một lúc.

Nhanh vô cùng, dùng lực cũng rất mạnh.

Như thế, có cảm giác Tô Minh chẳng may run tay một cái thì sẽ chọc mù mắt của Tiêu Nhược Dư.

Nhưng trên thực tế, chín cây châm vàng kia cắm rất chuẩn xác dọc theo vết sẹo từ mắt đến tai của Tiêu Nhược Dư.


Chín cây châm vàng phân bố rất đều.

Gương mặt Tiêu Nhược Dư hơi trắng bệch, khẽ cắn chặt môi vì cảm giác đau nhói.

Nhưng cô ta cũng không dám cử động, đến cả hít thở cũng không dám.

Sau khi châm, Tô Minh bắt đầu chuyến động chín cây châm vàng, nhưng không phải là kiểu chuyển động lung tung mà là có
phương hướng, có tiết tấu, có sức lực, thậm chí có trình tự.




 
Chương 254: Tô Minh Đã Cho Cô Ta Một Cuộc Đời Mới


Tóm lại, cực kỳ phức tạp.

Có một số châm là chuyển động ba vòng, có cái lại tám vòng, có cái lại là ngược chiều kim đồng hồ, có cái lại là thuận chiều kim đồng hồ, có cái lại cắm sâu ngập đến nửa kim, có cái lại như thể chưa cắm được xuyên qua lớp da.

Quái dị hơn là, theo sự chuyển động không ngừng của kim châm, có một luồng khí đục màu tím và đen bốc lên từ chỗ vết sẹo, rất nhạt nhưng quả thực có tồn tại.

Thời gian từ từ trôi đi.


Dần dần, Tiêu Nhược Dư không còn cảm thấy đau nữa, ngược lại, cảm thấy hơi ngứa, giống như thể vết thương đang lên da non vậy.

Thêm đó, cô ta cảm thấy từ chỗ vết sẹo dường như đang chảy máu.

Còn có cảm giác nóng rát.

Lúc bắt đầu cô ta nhắm chặt mắt nhưng qua một lúc cô ta không còn căng thẳng như trước nữa, từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt to tròn là hình ảnh đảo ngược của gương mặt Tô
Minh, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.

Thời gian tiếp tục trôi.

Đại khái khoảng một tiếng sau.

Cuối cùng Tô Minh thu lại châm.

"Trị liệu bước đầu đã xong, vết sẹo chưa biến mất hoàn toàn, vẫn còn vết mờ mờ, vết mờ này tôi sẽ cho cô Tiêu một ít thuốc bôi, sau khi bôi xong, nhiều nhất là ba ngày vết sẹo sẽ hoàn toàn biến mất", Tô Minh cất lời.


Nhưng Tiêu Nhược Dư lại như thể không nghe thấy gì, cô ta ngồi thẳng dậy, đi vào trong nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh có gương.

Sau đó!
"Ôi! trời ơi!!!", ở trong gương, cô ta dùng tay che miệng mình lại, nước mắt chảy ròng ròng.

Kích động đến mức toàn thân run lên.

Quả thực chưa khỏi hẳn, quả thực vẫn còn một chút dấu vết nhưng mà một chút đó có
thể bỏ qua, nếu không nhìn kỹ thì cũng không phát hiện ra.

Thần kỳ nhất là, vết sẹo vốn dĩ lồi hẳn lên khỏi bề mặt da giờ đã không còn nữa.

Thần kỳ, không, phải nói là kỳ tích.

Kết quả còn tốt hơn gấp cả chục lần so với tưởng tượng của cô ta.


Không còn vết sẹo trên mặt nữa, gương mặt của Tiêu Nhược Dư đẹp hơn nhiều, làn da trắng nõn nà không tì vết như da em bé.

Kết hợp với ngũ quan tinh tế trên khuôn mặt, rất đẹp.

"Nhìn xong chưa? Xong rồi thì sau đây tôi sẽ trị liệu kiếm ý ứ đọng bên trong kinh mạch của cô", Tô Minh nói.

Tiêu Nhược Dư lúc này mới đi ra, hai mắt vẫn hoe đỏ.

"Cảm ơn, cảm ơn, Tô Minh, cảm ơn!", cô ta xúc động muốn chết, hận không thể xông lên tặng cho Tô Minh một nụ hôn,
Tô Minh đã cho cô ta một cuộc đời mới.




 
Chương 255: Cô Tiêu Khá May Đấy


"Nên làm thôi", Tô Minh cười nói, vốn dĩ chỉ là một giao
dịch, hơn nữa, anh cảm thấy mình còn được lời, hiệu quả của cây nhân sâm nghìn năm kia tốt đến giật mình.

"Sau đây cần phải làm thế nào?”, Tiêu Nhược Dư hỏi, cô ta đã tin tướng hoàn toàn vào Tô Minh.

"Luồng kiếm khí tắc trong kinh mạch của cô nằm ở chỗ nào?"

"ở đây”, Tiêu Nhược Dư chỉ vào vai trái của mình.

"Phải lộ ra ngoài".

Bỗng nhiên, Tiêu Nhược Dư
hơi xấu hổ ngừng lại.

Chẳng lẽ, mình phải cởi áo để lộ da thịt ở trước mặt Tô Minh sao?
"Không cần cởi áo, có kéo không? Cắt ống tay áo bên trái đi là được”, Tô Minh cười nói, anh nhìn ra được sự do dự của Tiêu Nhược Dư.

Tiêu Nhược Dư lúc này mới thở phào, vội vàng đi tìm kéo.

Rất nhanh, cô ta đã cắt ống tay áo của mình xuống.


Rất trắng, vai trái và xương quai xanh của cô ta đều lộ ra
trước mắt Tô Minh, Tô Minh không nhịn được mà than thở sự ưu ái của ông trời dành cho cô ta, da trắng thật.

Tiêu Nhược Dư lại không khỏi xấu hổ, căng thẳng muốn chết, cô ta cảm thấy ánh mắt của Tô Minh nhìn vào phần vai lộ ra bên ngoài của mình giống như đã biến thành thực thể vậy, như có một bàn tay đang vuốt ve trên đó.

"Ngồi xuống cạnh chỗ tôi, gần chút", Tô Minh lại nói.

Tiêu Nhược Dư kiềm nén nỗi căng thẳng trong lòng, chỉ đành ngồi xuống bên cạnh Tô Minh.

Hai người ngồi rất gần nhau, Tô Minh có thể ngửi thấy được hương thơm nhàn nhạt trên người cô ta, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập bình bịch do căng thẳng của cô ta.

Tiêu Nhược Dư thì đỏ bừng cả mặt, theo phản xạ liếc mắt nhìn Tô Minh.


Tô Minh dùng bàn tay đặt lên trên vai của Tiêu Nhược Dư, Tiêu Nhược Dư run bắn lên! suýt chút nữa là tránh người ra, nhưng còn may là nhịn được.

Tô Minh thì lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, vận chân khí của mình đi vào bên trong vai cô ta kiểm
tra.

Rất nhanh, Tô Minh cất lời: "Cô Tiêu khá may đấy, năm đó người giao đấu với cô có thực lực rất mạnh, nhất là trên phương diện kiếm ý cực kỳ có thiên phú, đối phương có lẽ không muốn giết cô cho nên kiếm ý mới tấn công vào vai của cô.

Nếu như muốn giết cô, chỉ hơi chệch sang bên phải một chút nữa là kiếm ý sẽ cắm vào trong tim cô, lúc đó cô chỉ có nước mất mạng ngay lập tức".




 
Chương 256: Vậy Mà Lại Có Kiếm Ý


Tô Minh tiếp tục nói: "Kiếm ý này rất mạnh, cũng khó trách năm đó cô không thế dùng chân khí phá vỡ luồng kiếm ý này!"
"Vậy! vậy anh có thể chữa được không?", Tiêu Nhược Dư hôi hộp đặt câu hói.

"Đương nhiên", Tô Minh cười đáp: "Muốn loại bỏ được kiếm ý bên trong kinh mạch, trên thực tế không hề khó, chỉ cần có một luồng kiếm ý mạnh hơn đi vào kinh mạch của cô, sau đó xé nát kiếm ý tắc bên trong là được".


Loại kiếm ý này nếu nói nó có thực thể thì không hẳn mà nói nó không có thực thể thì cũng không đúng.

Nếu muốn xé nát kiếm ý chỉ cần dùng kiếm ý khác là được.

"Tôi biết", Tiêu Nhược Dư than thở: "Tôi vẫn luôn biết, nhưng trên thế gian này, làm gì còn có kiếm ý nào mạnh hơn nữa?"
Luồng kiếm ý bên trong kinh mạch của cô ta khá là mạnh.

"May là, tôi cũng có kiếm ý", Tô Minh cười nói.

"Thật không?”, Tiêu Nhược Dư ngạc nhiên không thôi.


Mới khoảng hai mươi tuổi mà đã luyện được kiếm ý?!!!
Sao có thể?
Ngoài ra, cô ta đột nhiên nghĩ ra, nếu như Tô Minh đã tu luyện được kiếm ý thì tối hôm đó khi đối đầu với Thẩm chó hoang anh ấy hầu như chưa từng sử dụng đến, há không phải là lần đó anh ấy vẫn chưa sử dụng hết sức sao?
Một giây sau, kiếm ý của Tô Minh đã rót thẳng vào trong vai của Tiêu Nhược Dư.

Tiêu Nhược Dư đau đến nỗi toàn thân run bắn lên.

"Chịu đựng chút, bây giờ tôi cần dùng kiếm ý dội vào trong kinh mạch của cô, sau đó sẽ phải tuần hoàn trong kinh mạch cô một ngày", Tô Minh nghiêm giọng nói.


Chắc chắn là đau, giống như một con dao sắc bén đang chạy dọc một vòng trong cơ thế, vậy thì có thể không đau không?
Tiêu Nhược Dư cắn chặt răng, chuẩn bị sẵn sàng.

Trong lòng thì chấn động ầm ầm, Tô Minh vậy! vậy mà lại có kiếm ý? Hơn nữa, kiếm ý mạnh quá! Mạnh đến hoảng hồn!
Trong khoảng thời gian tiếp theo Tiêu Nhược Dư đau đến sống không bằng chết, sắc mặt tái nhợt, trên mặt dính đầy mồ hôi nhưng cô ta vẫn đang kiên trì chịu đựng.




 
Chương 257: Không Có Việc Gì


Cùng lúc đó.

Bên ngoài sảnh.

Dì Cầm vốn đang ẩn nấp trong không khí bỗng nhíu chặt lông mày, hiện hình trong không trung.


Một cái bóng bước ra khỏi thang máy.

Là một người thanh niên, thân mặc trường bào màu xanh, dáng vẻ anh tuấn, thân hình rắn rỏi, mày rậm mắt to, phía sau lưng đeo một thanh đao dài.

"Dì Cầm", người thanh niên có quen dì Cầm, hắn ta hơi ngạc nhiên bởi vì trong ký ức của mình, dì Cầm đều luôn ẩn thân.

"Phong Minh, sao cậu lại đến đây?", dì cầm hơi ngạc nhiên.

Phong Minh, cháu trai của Đại cung phụng trong đấu giá Tứ Đỉnh, cũng là một thanh niên tài tuấn, một trong những nhân vật đứng đầu thế hệ trẻ của đấu giá Tứ Đỉnh được mọi người công nhận.

Trước đó, người mà dì Cầm hy vọng cô chủ liên hôn cùng chính là Phong Minh trước mặt này.


Đầu tiên, người chống lưng cho Phong Minh chính là Đại cung phụng, một thế lực khá mạnh
trong đấu giá Tứ Đỉnh.

Ngoài ra, bản thân hắn ta cũng rất ưu tú, năm nay 28 tuổi nhưng đã là cảnh giới Thiên vị sơ kỳ, thiên phú võ đạo như vậy đã rất khung khiếp roi, phái biết là, bên phía Huyền Linh Sơn, rất hiếm người dưới 30 tuổi đạt được cảnh giới Thiên vị.

Không chỉ như vậy, hắn ta còn là một người có thiên phú rất cao trong Đao tu, khi hắn ta 25 tuổi đã lĩnh ngộ được đao ý, cả thế hệ trẻ của Huyền Linh Sơn đều không tìm được mấy người có thể lĩnh ngộ ra được đao ý.

Ngoài việc rất giỏi trên phương diện võ đạo, tính cách,
lòng dạ, chỉ số thông minh của hắn đều không tệ.

"Đã rất lâu rồi Nhược Dư không trở về trụ sở, tôi đến đây xem đã xảy ra chuyện gì?", Phong Minh mở miệng đáp, trên mặt nở nụ cười nhẹ khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.


Dư luận ở bên trụ sở khi nói về Phong Minh khá tốt, bản thân ưu tú nhưng cách đối xử giữa người với người và cách xử lý mọi việc của hắn đều không hề kiêu căng, ngạo mạn, ngược lại đối với ai cũng dịu dàng nhẹ nhàng.

"Không có việc gì, qua hai ngày nữa cô chủ sẽ quay về trụ sở rồi”, dì Cầm nói.

Nếu là trước kia, bà ta sẽ hy vọng cô chủ dành nhiều thời gian tiếp xúc với Phong Minh để sau này liên hôn, tình cảm hai người tốt đẹp thì cô chủ cũng được hạnh phúc.

Còn bây giờ, từ giây phút Tô Minh xuất hiện thì đã khác rồi.




 
Chương 258: Thực Sự Là Chữa Bệnh Sao


Trước đó là do không có sự lựa chọn, cô chủ gả cho Phong Minh, đánh cuộc một lần, là lựa chọn bất đắc dĩ mà cũng là lựa chọn duy nhất.

Nhưng bây giờ đã có lựa
chọn khác, hà tất phải gả cho Phong Minh làm con rối của nhà họ Phong chứ?
"Nhược Dư đâu?", trong lòng Phong Minh cảm thấy hơi kỳ lạ, thái độ của dì Cầm hôm nay hơi khác với bình thường.


"Đi ra ngoài rồi", dì Cầm nói dối.

"Dì Cầm nói đùa rồi, dì vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cho Nhược Dư, Phong Minh biết", Phong Minh dứt khoát vạch trần lời nói dối của dì Cầm.

Yên lặng hôi lâu, nói: "Cô chủ đang ô phòng ngủ trong hậu đường chữa bệnh".

"Hử?", mặt Phong Minh biến sắc.

Trước đây hắn ta đã đến đấu giá Tứ Đỉnh ở Đế Thành vài lần, biết được hậu đường trên tầng bốn này là phòng ngủ của Tiêu Nhược Dư.

Nhưng, hắn ta trước giờ chưa từng đi vào phòng ngủ của cô ta, bởi vì Tiêu Nhược Dư sẽ không bao giờ đưa hắn ta vào đó, hai người cùng lắm cũng chỉ được coi là bạn bè, mối quan hệ cũng không đến được mức đó.


"Chữa bệnh? Ai chữa bệnh
cho cô ấy?”, Phong Minh khẽ nheo mắt.

Dì Cầm thở dài, sao Phong Minh này lại đến đây chứ? Giờ thì hay rồi, giải quyết không khéo lại phát sinh xung đột.

"Dì Cầm vẫn luôn ở tại tiền sảnh này canh giữ, sợ có người đến, ha ha! ", sắc mặt Phong Minh cực kỳ khó coi: "Là đàn ông sao?"
Cơn giận đang cuồn cuộn trong lòng Phong Minh.

Đố kỵ, nổi điên.


Hắn ta còn chưa từng được
bước chân vào căn phòng trong hậu đường của Tiêu Nhược Dư, bây giờ, có người đàn ông khác vào rồi?
Tiêu Nhược Dư và người đàn ông kia ở trong phòng ngủ làm gì?
Thực sự là chữa bệnh sao?
Hắn ta vẫn luôn coi Tiêu Nhược Dư là người phụ nữ của mình, không ngờ được!
Mặc dù trên mặt Tiêu Nhược Dư có sẹo, ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ta, nhưng cho dù như vậy thì cô ta vân xinh đẹp hơn những người con gái bình thướng khác rất nhiều.




 
Chương 259


Hơn nữa dáng vóc, khí chất của Tiêu Nhược Dư! lại thuộc loại cực phẩm.

Thêm nữa, với thân phận của cô ta, cưới được cô ta thì nhà họ Phong sẽ có tư cách để tranh đoạt vị trí chủ nhân của đấu giá Tứ Đỉnh.

Ông nội là Đại cung phụng, thực lực và thế lực đều rất mạnh, không phải chỉ thua có một tầng danh nghĩa kia sao? Chức vị hội trưởng của Tiêu Nhược Dư chính là tầng danh nghĩa đó.


Trong tay Tiêu Nhược Dư có chìa khoá của kho báu, trở thành người đàn ông của cô ta, kho báu không phải cũng là của mình hay sao?
Hít sâu một hơi, Phong Minh sải bước chân đi, hắn muốn đi qua trung viện vào trong hậu đường!
Nhưng lại bị dì Cầm ngăn lại.

"Phong Minh, cô chủ đang chữa bệnh, không thể bị làm phiền".

"Dì! ", Phong Minh nhìn sâu vào dì Cầm: "Dì Cầm, dù sao dì
cũng là người của đấu giá Tứ Đỉnh, bây giờ dì ngăn tôi lại, ngộ nhỡ Nhược Dư có mệnh hệ gì thì dì không gánh được cơn giận giữ cúa tôi đâu.

Dì Cầm vẫn không hề tránh ra.

"Đáng chết!", Phong Minh siết chặt nắm tay, trong đầu không kiềm được mà tưởng tượng Tiêu Nhược Dư lúc này có phải đang nằm bên dưới cơ thể người đàn ông kia, bị hắn chinh
phạt? V.


V!.

Càng nghĩ, khí tức lại càng không ổn định.

Trong lúc tưởng tượng lung tung, mặt Phong Minh đã đỏ lựng cả lên: "Dì Cầm, tránh ra!!!"
Hắn ta hét lên.

Âm lượng hơi to.

Thậm chí còn mang theo ý giết người.

Dì Cầm không hề biến sắc, nhưng vẫn ngăn lại.


Phong Minh hận không thể dứt khoát ra tay, nhưng hắn ta lại không phải là đối thủ của dì Cầm.

"Phong Minh, hay là ngồi
xuống yên tâm uống chút trà, cô chủ sẽ ra ngoài nhanh thôi, cậu Tô đang chữa bệnh cho cô chủ, quả thực không thể bị làm phiền".

"Họ Tô à?", Phong Minh hít sâu một hơi, dường như đã bình tĩnh lại, sau đó thực sự ngồi xuống trên sô pha, tì nữ mang trà lên, hắn ta bắt đầu uống trà nhưng trong ánh mắt thì hừng hực ý muốn giết người.




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top