Đỉnh Cấp Tông Sư

Dịch Full 

Chương 2521: C2521: Người phải biết tự mình hiểu lấy


Vô cùng nặng, chỉ còn thoi thóp một hơi. Tần Hạt khoanh chân ngồi dậy, bắt đầu trị thương, lòng hướng đạo lại gần như hỏng mất, thậm chí còn nghi ngờ con đường võ đạo của mình.

"Hoàng Bùi, sao con lại thế?", Dư Mộc Dưỡng quát: "Ta bảo con ra tay nhẹ một chút mà".

"Viện trưởng, con... con đã cố hết sức rồi, con còn không dùng cả vũ khí, mà dùng nắm tay để đánh đó, còn phải làm sao nữa? Bọn họ yếu như vậy, con... con cũng tuyệt vọng lắm chứ!", Hoàng Bùi muốn khóc, giang hai tay ra: "Con khổ quá mà".

Sắc mặt Cố Hoàng Sí hết sức khó coi! Khó coi đến mức hù chết được người.

"Mọi người, tiếp theo là ai lên đây?", Hoàng Bùi ngẩng đầu, nhìn về phía Nguyên Bảo và Hà Bất Hưu.

Hắn ta vẫn cảm thấy chưa đã, chơi đùa với mấy con gà cũng rất thú vị, còn dễ ghiền nữa chứ.

Hà Bất Hưu lùi lại, hắn ta cũng không muốn đi lên chịu chết và mất mặt, người phải biết tự mình hiểu lấy.


Đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Bảo lóe lên, định đứng ra, dù cô ta biết sẽ thua rất thảm, nhưng cũng phải đứng ra. Không thì, đường đường là một cuộc giao lưu giữa hai học viện mà mới hai trận đã sợ? Chẳng có ai dám lên? Hạp Tự có thể thua, thua thảm, nhưng phải có can đảm và ý chí chiến đấu, không thể chưa lên đã chùn bước đúng không? Cô ta hít sâu một hơi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, nói: "Tôi..."

Nhưng, Nguyên Bảo còn chưa nói xong thì trước mặt cô ta chợt xuất hiện một người.

Cô ta nhìn về phía đối phương, hỏi theo bản năng: "Cậu là ai?"

"Tô Minh", Tô Minh đáp.

"Nhóc Tô, chẳng phải con đang bế quan à? Sao con lại đi ra? Mau trở về tu luyện đi!", Cố Hoàng Sí hết sức sốt ruột nói.

Nếu sự chênh lệch giữa Hạp Tự và Ngạn Tự không lớn thì dù Tô Minh đi ra góp vui, có thua cũng không sao, coi như một bài học. Song giờ, chênh lệch giữa hai bên lại rất lớn, xui xẻo cái sẽ bị thương nặng, thậm chí lòng hướng đạo còn vì bị thua thảm mà suy đổ. Hiện tại đứng ra chính là đồ ngu, mất nhiều hơn được.

Hơn nữa, lại nhìn ánh mắt của Dư Mộc Dưỡng...


Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn tràn ngập sát khí. Khỏi phải nói, Dư Mộc Dưỡng cũng cảm giác được số tuổi và tư chất võ đạo của Tô Minh, nên chắc đã thấy bị đe dọa?

"Sư tôn, con cũng là học viên trong học viện", Tô Minh cười khổ, sư tôn muốn tốt cho mình, nhưng... hình như người hiểu lầm về thực lực của mình thì phải?

"Đệ tử của Cố Huynh à? Hèn chi yêu nghiệt như vậy, với số tuổi khó tin ấy mà đã có cảnh giới cỡ đó thì quả là thiên tài! Thật sự là yêu nghiệt đến biến thái!", Dư Mộc Dưỡng khen: "Vậy thì sao có thể không giao lưu cơ chứ?"

"Dư Mộc Dưỡng, ông vừa phải thôi!", Cố Hoàng Sí nhìn chằm chằm vào ông ta, gằn giọng nói.

"Ha ha... Cố huynh, làm sư tôn không thể bá đạo thế được, phải tôn trọng ý kiến của đệ tử chứ, không phải sao?", Dư Mộc Dưỡng cười ha ha, rồi quay sang Tô Minh: "Chàng trai trẻ, cậu muốn đại biểu Hạp Tử giao lưu với Ngạn Tự hả?"

"Đúng thế", Tô Minh không chút do dự gật đầu.

Dư Mộc Dưỡng nhìn về phía Hoàng Bùi, nói: "Chàng trai kia vẫn còn rất trẻ, chưa đến 30 tuổi nữa, nên con ra tay nhẹ chút".

Ông ta nói thế, nhưng vẻ tàn nhẫn trong mắt lại rõ mồn một.

Chính là đang nói cho Hoàng Bùi hãy giết chết Tô Minh, ngay cả Dư Mộc Dưỡng ông ta cũng phải hoảng sợ trước tư chất của cậu ta, yêu nghiệt như vậy nếu không thuộc về Ngạn Tự thì xóa sổ đi, Hạp Tự không xứng có được.
 
Chương 2522: C2522: Biết rồi mà còn muốn làm loạn


Sắc mặt Cố Hoàng Sí chợt thay đổi hẳn, bay thẳng về phía Tô Minh! Ông ta phải ngăn cản anh!

Cùng lúc đó, Tô Minh lại liếc Hoàng Bùi, rồi ngó sang Dư Mộc Dưỡng, cuối cùng giơ tay chỉ vào Hoàng Bùi, nói: "Anh ta quá yếu, còn không xứng để giao lưu với tôi..."

Anh nói xong, lại chỉ vào một thanh niên trông rất bình thường có vẻ ngoài xấu xí đứng cạnh Dư Mộc Dưỡng, nói: "Hay là, để tôi giao lưu với anh ta đi!"

Có lẽ Hạp Tự không biết về thanh niên trông bình thường, xấu xí kia, nhưng mọi người trong Ngạn Tự lại biết rất rõ, vì hắn ta chính là yêu nghiệt mạnh nhất trong một tỷ năm qua của Ngạn tự. Hắn ta đã lập nên rất nhiều truyền thuyết và kỷ lục đứng đầu học viện. Giờ, cũng là đệ tử cuối cùng của Dư Mộc Dưỡng.

Cố Hoàng Sí đang bay về phía Tô Minh cũng ngơ ngác thì đừng nói đến những người khác.

Tuy Tô Minh chỉ vào thanh niên kia trông rất bình thường và chẳng chút thu hút, nhưng, hắn ta có thể đứng bên cạnh Dư Mộc Dưỡng, còn có cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng chín!

Là học viên có cảnh giới cao nhất của Ngạn Tự.


Càng đừng nói đến việc, rõ ràng hơn trăm học viên của Ngạn Tự đều lộ ra vẻ kính trọng người này.

Có là thằng ngu cũng biết được thanh niên mà Tô Minh chỉ vào mạnh hơn Hoàng Bùi rất rất nhiều.

"Cậu... cậu điên rồi hả?", Nguyên Bảo kéo lấy ống tay áo của Tô Minh: "Đừng nói lung tung, với lại, cậu muốn đi chết thật thì cho cậu cái này..."

Nguyên Bảo nhét cho Tô Minh một chiếc nhẫn không gian.

Tô Minh ngó thử bên trong thì, đù! Chắc phải có hơn 10 kiện bảo vật và chúng thấp nhất đều là Thủy Nguyên hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong!

Phú bà, giàu thật!


Tô Minh cũng hơi ngơ ngác, lẽ nào đặt tên lại linh như vậy hả? Tên là Nguyên Bảo thì sẽ giàu cỡ đó? Vậy nếu tên là vô địch? Sau này có người phụ nữ nào tên vô địch thì sẽ hoành hành cả chư thiên vạn giới luôn à? . Truyện Tổng Tài

"Tôi quả thực không phục cậu, dựa vào cái gì mà cậu có thể trở thành đệ tử của viện trưởng? Có điều, cậu cũng coi như rất đàn ông", Nguyên Bảo lại nói thêm một câu: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi đưa cho cậu chỗ bảo bối này chỉ là muốn đền bù cho cậu, không muốn cậu chết quá khó coi. Nếu như cậu thật sự muốn ra xuất chiến".

Nguyên Bảo trong khi nói chuyện lại không nhịn được nhìn tên đệ tử diện mạo xấu xí của học viện Ngạn Tự mà Tô Minh điểm ra đó, cơ thể mềm mại không kiềm chế được khẽ run lên, đáy lòng không nói nên lời, cô ta thật sự khâm phục dũng khí của Tô Minh, dũng khí ngập trời.

"Nhóc Tô, đừng làm loạn nữa!", lúc này, Cố Hoàng Sí cuối cùng cũng đi tới, sắc mặt rất căng thẳng: "Con vẫn còn nhỏ tuổi, tạm thời không cần con xuất chiến, con muốn mang lại vinh quang cho Hạp Tự, tương lai vẫn có cơ hội!"

"Sư tôn, con có thể làm được", Tô Minh cười khổ nói.

"Có thể cái rắm, hắn ta là...", Cố Hoàng Sí trực tiếp có chút tức giận trợn mắt thở phì phò.

Thế nhưng, còn chưa nói xong đã bị Tô Minh ngắt lời: "Hắn ta là cảnh giới bán bộ Bách Chiến Siêu Thoát, cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng chín hiện tại của hắn ta chẳng qua chỉ là cố ý thu liễm áp chế cảnh giới, cố ý che giấu mà thôi".

"Con biết ư?", Cố Hoàng Sí có chút kinh ngạc, ngay sau đó liền mắng: "Biết rồi mà còn muốn làm loạn?"

Cùng lúc đó...
 
Chương 2523: C2523: Tìm tới cái chết thật sự sẽ chết


"Ha ha ha ha... cười chết mất, cậu sao, một con kiến cảnh giới Tiên Tổ tầng một cũng muốn khiêu chiến Lâm Qua sư huynh, con kiến nhỏ, cậu xứng sao?! Lâm Qua sư huynh chỉ liếc một cái thôi là mẹ kiếp cậu đã phải chết hàng triệu lần rồi!", một bên, Hoàng Bùi cuối cùng cũng coi như phản ứng lại được từ trong chấn động cực lớn, cười ha hả, cười đến mức chảy nước mắt, nhìn Tô Minh như nhìn một tên ngốc.

Đâu chỉ Hoàng Bùi, tất cả người của Ngạn Tự đều suýt chút nữa là cười chết.

Còn có người dám khiêu chiến Lâm Qua sư huynh sao? Hơn nữa, còn là một con kiến nhỏ bé cảnh giới Tiên Tổ tầng một?

Chuyện cười này đúng là nực cười đến cực điểm.

"Anh nói xem làm thế nào mới xứng?", Tô Minh khẽ quay đầu lại nhìn Hoàng Bùi một cái, trước đó anh đều không để ý tới Hoàng Bùi.

"Ít nhất cậu phải đánh bại được anh đây thì mới coi như có một tia tư cách đứng trước mặt Lâm Qua sư huynh, hiểu chưa? Tôi chỉ cần dùng một ngón tay là có thể đâm chết cậu 108 lần rồi. Ê con kiến, cậu có biết hai từ vô tri viết thế nào không?", Hoàng Bùi nhe răng ra cười, tàn nhẫn mà tùy tiện.

Đúng lúc này.

Đột nhiên.


Tô Minh trực tiếp biến mất.

Như thuấn di.

Dùng quy luật không gian Cửu Đoạn trung kỳ dịch chuyển, cực kỳ nhanh, có điều đối với Hoàng Bùi mà nói thì chẳng là gì, bởi vì bản thân Hoàng Bùi cũng đã nắm chắc quy luật không gian Cửu Đoạn đỉnh phong.

Hắn ta có thể nhìn ra cũng có thể cảm nhận được Tô Minh đang cấp tốc đánh về phía mình.

Hắn không hề né tránh. Không phải không tránh được mà là không cần tránh! Đối mặt với một con kiến Tiên Tổ tầng một thôi mà, có gì cần phải tránh né?

Hơn nữa, chỉ trong thời gian bằng đá đánh lửa, con kiến đầu óc có vấn đề này lại tiến tới sát bên cạnh hắn, gần như đã ở ngay trước mắt hắn ta rồi.

Sao hả? Còn muốn cận chiến ư?

Sở trường mạnh nhất của Hoàng Bùi chính là lực lượng tinh thuần và cả chiến đấu cận thân!


Trước đó, đệ nhất đệ tử Tần Hạt gì đó của học viện rách nát Hạp Tự bị trọng thương thế nào, không phải là cận chiến rồi bị hắn ta nhẹ nhàng đánh bại sao?

"Điên rồi...", đôi môi đỏ mọng của Nguyên Bảo khẽ hé ra, ánh mắt xinh đẹp có chút ngây dại, Tô Minh sao lại lựa chọn cận chiến? Nghĩ cái gì vậy chứ?

Biển người bao gồm đệ tử và cao tầng của Hạp Tự có mặt tại đó đều biến sắc, biến sắc rồi lại biến sắc.

Cảm thấy Tô Minh từ đầu đến đuôi đều là tự tìm đến cái chết.

Có thiên tài cỡ nào cũng không thể tự tìm đến cái chết như vậy được?!

Tìm tới cái chết, thật sự sẽ chết.

Rất nhiều người đều bất giác nhìn về phía Cố Hoàng Sí.

Cố Hoàng Sí muốn ra tay giữ Tô Minh lại, cứu lấy Tô Minh nhưng ông không làm vậy, bởi vì, trong đầu ông có truyền âm của Tô Minh truyền tới: "Sư tôn, tin tưởng con, đừng ngăn cản con, con có thể làm được".

Cố Hoàng Sí do dự chốc lát rồi cuối cùng vẫn quyết định sẽ xem thêm chút nữa.

Dù sao, lúc này Tô Minh cũng đang xông về phía Hoàng Bùi, chứ không phải Lâm Qua! Nếu như là Lâm Qua thì có lẽ ông sẽ không nghe lời Tô Minh, trực tiếp ra tay ngăn cản Tô Minh, giữ Tô Minh lại rồi.
 
Chương 2524: C2524: Đánh cho hóa thành hư vô huyết sắc


Ngay sau đó, thân ảnh tựa như thuấn di của Tô Minh lập tức đứng trước mặt Hoàng Bùi!

"Ầm..."

Đánh ra một quyền.

Một quyền thân thể thuần túy.

Tô Minh đến kiếm nguyên nhị đoạn đỉnh phong cũng không thêm vào trong một quyền này, bởi vì không cần thiết, giết gà hà cớ gì phải dùng đến dao mổ trâu?

Hoàng Bùi đồng thời cũng đánh ra một quyền, hơn nữa Hoàng Bùi lòng tin tràn đầy, dưới cường độ thân thể và lực lượng thuần túy kết hợp thành một khối này, hắn quá đỗi cường đại! Chỉ nói về cường độ thân thể và lực lượng thân thể thôi thì hắn không phải đứng thứ bảy trong nội môn Ngạn Tự, mà là thứ ba.

Trong đám đệ tử của cả học viện, ngoại trừ Lâm Qua ra thì e là không có ai có thể so sánh mức độ thân thể thuần túy được với hắn.

Con kiến trước mắt đây đúng... đúng là nực cười cực kỳ.


Cùng lúc Hoàng Bùi đánh ra một quyền, suy nghĩ trong đầu hắn chính là một quyền này liệu có trực tiếp đánh cho Tô Minh tan thành huyết vụ luôn hay không? Liệu có phải rất hùng tráng hay không? Huyết vụ huyết sắc hoa lệ thực sự rất khiến người ta say mê, không phải sao?

"Hắc hắc hắc...", bên phía Ngạn Tự, bất kể là Dư Mộc Dưỡng hay là những đệ tử khác gần như tất cả mọi người đều nở nụ cười nghiền ngẫm. Dư Mộc Dưỡng nhìn sâu về phía Cố Hoàng Sí, tâm trạng thật sự vô cùng tốt, ông ta không đợi nổi để xem biểu cảm của Cố Hoàng Sí rồi.

Thế nhưng...

Ngay sau đó.

Ầm!!

Song quyền chạm nhau.

Thanh âm nặng nề phảng phất như một dãy tần số.

Khoảnh khắc va chạm đầu tiên, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào Tô Minh, chờ đợi bộ dạng thê thảm của Tô Minh...


Trong đầu rất nhiều người đều có hai luồng suy nghĩ, đang dự đoán Tô Minh sẽ bị mất cánh tay hay là sẽ trực tiếp bị đánh tan thành huyết vụ? Vế sau có khả năng lớn hơn nhỉ?

Thế nhưng cứ nhìn cứ nhìn mới phát hiện ra Tô Minh không chút sứt mẻ, sắc mặt không đổi, đến đầu quyền va chạm cũng không có bất cứ biến động gì.

"Cậu...", Hoàng Bùi hoảng sợ đến cực điểm, giọng nói vô cùng tuyệt vọng, vô cùng bất cam đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh, Hoàng Bùi nhìn chằm chằm vào Tô Minh... muốn nói gì đó.

"Cho nên, bây giờ anh thấy tôi đã xứng đáng đấu một trận với Lâm Qua sư huynh chưa?", Tô Minh hỏi, nở nụ cười thản nhiên hỏi.

Tô Minh vừa dứt lời.

"Ầm..."

Cả người Hoàng Bùi tựa như một quả bom bị nổ tung.

Nổ bắt đầu từ cánh tay, tiếp tới là cả thân hình! Nổ tung! Hóa thành huyết vụ, bao gồm cả thần hồn.

Một quyền, đánh cho hóa thành hư vô huyết sắc!

Trên sân võ đạo, yên tĩnh, yên tĩnh một cách kỳ quái.
 
Chương 2525: C2525: Quả thực là khiến người ta sướng phát điên


Rất coi thường ấy chứ...

Sau ước chừng hơn mười lượt hô hấp yên tĩnh.

"Tô Minh!"

"Tô Minh!"

"Tô Minh!!!"

Đệ tử thậm chí lớp quản lý của Hạp Tử trên cả sân võ đạo đều kích động đến phát điên, giống như người bình thường đột nhiên trúng vé số độc đắc 100 triệu vậy, căn bản không kiềm chế được, không nề hà kiêng kẽ gì nữa mà hô to tên Tô Minh lên.

Niềm vui sướng bất ngờ sảng khoái thỏa chí này không thể nào hình dung được!


Trải qua nỗi tuyệt vọng sâu sắc thậm chí là tự ti khi Hoàng Bùi đánh bại Tiêu Hoàng, Tần Hạt, còn cả vẻ trào phúng không kiêng nể gì của Hoàng Bùi, bị Ngạn Tự cười nhạo khinh miệt đến cực điểm, sau khi trải qua những thứ này, cảm giác nghẹn khuất, phẫn nộ, bất cam trong lòng nhưng lại không có thực lực để chứng minh, trút bỏ nên mọi người đều uất ức đến không thở nổi!

Bây giờ, một quyền xoay chuyển 360 độ này của Tô Minh quả thực là... quả thực là khiến người ta sướng phát điên!

"A", Lâm Qua vốn rất bình tĩnh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Minh, có chút bất ngờ, nhìn sâu vào Tô Minh rồi lẩm bẩm: "Cường độ thân thể cũng được đấy".

Có điều, Lâm Qua chỉ hơi khẽ ngạc nhiên chút xíu, phảng phất cảm xúc chỉ có một phần một vạn thay đổi mà thôi.

Từ trong xương tủy vẫn có sự tự tin không thể tưởng tượng được, tựa như bất luận Tô Minh có mạnh đến thế nào thì hắn ta đều có thể xử lý trong giây lát vậy.

Phảng phất như đã tu luyện được một trái tim vô địch.

"Hừ", Dư Mộc Dưỡng hừ một tiếng, có chút khó chịu, cảm thấy như bị cho một cái bạt tai, hơn nữa Hoàng Bùi cũng coi như là một thiên tài siêu cấp thế hệ trẻ hiếm có của Ngạn Tự, mất đi một người như vậy cũng có chút đáng tiếc.


"Cái đó, tiền bối, ngại quá, tôi cũng không ngờ được đệ tử của quý viện lại dễ đánh bại như vậy, tôi đã nhẹ tay rồi, không ngờ vẫn mất mạng. Tôi xin lỗi, kế tiếp khi khiêu chiến lại đệ tử của quý viện nhất định tôi sẽ cẩn thận, hết sức kiềm chế, nhất định sẽ không để xảy ra mất mạng người như vậy nữa", Tô Minh đột nhiên nhìn về phía Dư Mộc Dưỡng, nói một cách rất nghiêm túc.

Lại là vả vào mặt, tựa như một màn đáp trả sự châm biếm mà Dư Mộc Dưỡng đã làm trước đó với Cố Hoàng Sí.

Sắc mặt của Dư Mộc Dưỡng tái nhợt đi, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh đã đầy vẻ oán độc và sát ý không thể che giấu!

"Tiểu bối, cậu giỏi lắm", Dư Mộc Dưỡng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm vào Tô Minh: "Tiểu bối, nếu đã mất mạng người rồi, vậy thì chi bằng trận luận bàn kế tiếp chuyển sang trận đấu sinh tử đi, thế nào?"

"Không được", Cố Hoàng Sí vội vàng quát lên.

"Sư tôn, con có nắm chắc", Tô Minh lại lên tiếng, sau đó nhìn về phía Dư Mộc Dưỡng: "Được thôi! Nên đấu sinh tử chứ!"

Trong lúc nói chuyện, Tô Minh liếc nhìn Lâm Qua: "Lâm huynh, mời".

"Sư tôn, cần con xuất chiến sao?", Lâm Qua không đáp lời Tô Minh, bởi vì trong mắt hắn Tô Minh chẳng là gì cả, mặc dù vừa nãy Tô Minh đánh bại, miểu sát Hoàng Bùi, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. Người đứng thứ hai trong Ngạn Tự mạnh hơn Hoàng Bùi rất nhiều, nếu hắn muốn thì cũng có thể miểu sát, giết chết trong nháy mắt, đây chính là Lâm Qua, đệ nhất truyền kỳ, đệ nhất yêu nghiệt trong hàng tỷ năm qua của học viện Ngạn Tự.

Nhìn Lâm Qua có vẻ như muốn thương lượng gì đó với Dư Mộc Dưỡng.
 
Chương 2526: C2526: Áp lực khổng lồ


Dường như vẫn còn chút thời gian.

Tô Minh quay đầu lại nhìn về phía Hà Bất Hưu.

Hà Bất Hưu vốn dĩ đã cố ý khiêm tốn rồi, sau khi Tô Minh đánh bại, thuấn sát Hoàng Bùi thì hắn ta đã như con rùa rút cổ, cố ý khiêm tốn lại, không thu hút sự chú ý của người khác.

Không ngờ, Tô Minh lại nhìn về phía hắn ta.

"Viện tử Hà Bất Hưu?", Tô Minh lên tiếng.

"Không sai, Tô sư đệ có gì chỉ dạy?", Hà Bất Hưu mỉm cười, nụ cười trông có vẻ rất thân thiện, chắp tay đúng mực, ít nhất trông cũng khá có phong thái.

"Chỉ giáo thì không, chỉ là nhìn Hà sư huynh lại thấy hơi khó chịu ", Tô Minh cười nói.

Dứt lời, nụ cười trên mặt Hà Bất Hưu đông cứng lại. . ngôn tình ngược


Tô Minh rất thẳng thắn.

"Đúng, tôi cũng không thoải mái, một kẻ chẳng ra làm sau, ngoài biết tính kế, đố kỵ ra thì chẳng được gì cả", không ngờ, Nguyên Bảo cũng lên tiếng. Đúng, cô ta thân là đệ tử Hạp Tự, coi như cũng biết chút ít về Hà Bất Hưu, trước đây mặc dù không vừa mắt Hà Bất Hưu nhưng cũng không nói ra, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng lần này, vừa nãy khi Hoàng Bùi không kiêng nể ai, Tần Hạt cũng được, Tiêu Hoàng cũng được, rõ ràng đều biết mình không phải là đối thủ, rõ ràng biết nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vì vẻ vang của học viện nên vẫn đứng ra chiến đấu, bao gồm cả cô ta Nguyên Bảo, nếu không phải Tô Minh đột nhiên xuất hiện thì cô ta đã ra ứng chiến rồi, không sợ sống chết. Nhưng Hà Bất Hưu thì sao? Quả thật là vô liêm sỉ, quả thật khiến mất mặt, quả thật đáng ghét, chẳng ra làm sao!

"Sao hả? Tô sư đệ dựa vào là đệ tử viện trưởng, dựa vào thực lực và thiên phú nên muốn sỉ nhục người mình sao? Hay là cảm thấy người mình rất dễ ức hiếp?", sắc mặt Hà Bất Hưu trở nên khó coi, ánh mắt âm trầm bất định, ngưng giọng nói.

Lời nói này rất thông minh, rất có tâm kế.

Đổ thù hận lên đầu Tô Minh.

"Quả thực là muốn sỉ nhục anh, tôi cũng không cảm thấy người mình dễ bắt nạt, chỉ là cảm thấy anh rất dễ bắt nạt thôi", Tô Minh thản nhiên nói.

Bá đạo! Vô cùng bá đạo.


Đến phản bác và giải thích cũng lười không muốn làm.

Trong lúc nói chuyện Tô Minh đã đi về phía Hà Bất Hưu, hơn nữa còn khóa chặt vào Hà Bất Hưu.

Hà Bất Hưu chợt biến sắc.

Muốn giãy dụa.

Điên cuồng vận chuyển tiên nguyên, dùng hết toàn lực nhưng vô dụng.

So với Tô Minh, khoảng cách thực lực quá lớn.

Đát đát đát...

Tô Minh bước từng bước về phía Hà Bất Hưu.

Hà Bất Hưu chỉ cảm thấy ma thần đang tới gần!

Áp lực khổng lồ.
 
Chương 2527: C2527: Chồng chất hai loại thể chất cấm kỵ


"Tô Minh, đệ tử của lão phu nếu như có chỗ nào không phải thì để lão phu tự dạy dỗ, không phiền đến...", đúng lúc này, một lão giả đứng cách đó không xa liền lên tiếng, chính là Đại trưởng lão, Đại trưởng lão Hạp Tự, Đại trưởng lão có địa vị rất cao, Hà Bất Hưu chính là đệ tử của Đại trưởng lão, còn là đệ tử mà Đại trưởng lão hài lòng nhất, tự hào nhất, Đại trưởng lão đã lên tiếng rồi.

"Im miệng đi lão già", thế nhưng, còn chưa đợi cho Đại trưởng lão nói xong, Tô Minh liền nhíu mày, nhìn về phía Đại trưởng lão, quát lớn nói.

Con mẹ nó!!!

Dữ dằn.

Rất nhiều đệ tử và cao tầng của Hạp Tử đầu óc đều nổ ong ong.

"Trâu... trâu bò vãi", Nguyên Bảo lại nói tiếng tục rồi, thân hình mềm mại kích động đến mức run lên.

Bản thân Đại trưởng lão cũng hoang mang.


Tiếp theo, sắc mặt của Đại trưởng lão lập tức trở nên rét lạnh, rét lạnh thấu xương, vừa định nói gì đó thậm chí muốn ra tay.

Không ngờ.

Đại trưởng lão lại bị Cố Hoàng Sí nhắm vào: "Thật ta thì nhóc Tô nói cũng không có gì sai, chỉ biết ngang ngược làm càn ở Hạp Tự, khi đối mặt với sự khiêu khích bên ngoài thì lại như rùa rụt cổ, quả thực rất đáng thất vọng và ghê tởm đấy".

Cố Hoàng Sí trong lúc nói chuyện.

"Ầm!" âm thanh lanh lảnh vang lên.

"A a...", cùng với đó là tiếng kêu thảm của Hà Bất Hưu, tiếng kêu tuyệt vọng thê thảm.

Đan điền của Hà Bất Hưu hoàn toàn vỡ vụn, bị đánh bay ra ngoài.


Tô Minh ra tay tương đối cứng rắn.

"Không xứng trở thành một người tu võ, không xứng trở thành đệ tử của Hạp Tự thì nên tự giác chút, anh không tự giác thì để tôi giúp anh tự giác, không cần cảm ơn", Tô Minh liếc mắt nhìn Hà Bất Hưu bị đánh bay đi một cái.

Tiếp theo, trong yên tĩnh không một tiếng động.

Tô Minh xoay người, nhìn về phía Dư Mộc Dưỡng và Lâm Qua, mỉm cười nói: "Bàn bạc xong chưa vậy? Bàn bạc xong rồi thì chiến thôi, kiểu không chết không xong ấy".

"Muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho cậu!", dáng vẻ cả người lẫn vật vô hại, bộ dạng bình tĩnh, khí chất diện mạo xấu xí đó của Lâm Qua đột nhiên biến mất, cảm giác đó giống như một khối bảo thạch bị phủ một lớp bụi bẩn lập tức được thổi sạch đi, tản phát ra ánh sáng rực rỡ, cực kỳ chói mắt, cực kỳ chói sáng vậy.

Lâm Qua chỉ nhìn về phía Tô Minh, chỉ nhắm vào Tô Minh.

Tô Minh vẫn ổn, nhưng đám người Nguyên Bảo bên cạnh Tô Minh thì toàn thân run rẩy, tinh thần tựa như muốn nứt toác, mùi vị cực độ nguy hiểm đến tận xương cốt đến từ Lâm Qua đó quá thuần túy, phảng phất như từng sợi sát thần chân đâm vào thần hồn đang kéo tới, cảm giác không thể né tránh được.

Vỏn vẻn chỉ có ánh mắt của Lâm Qua đã khủng bố như vậy, đệ tử luận bàn của Hạp Viện đều sợ đến mức căn cơ võ đạo vỡ vụn, quá đáng sợ!

Đến ánh mắt của Cố Hoàng Sí cũng phải run lên dữ đội: "Chồng chất hai loại thể chất cấm kỵ?"
 
Chương 2528: C2528: Lâm qua đã động


Lâm Qua lúc này coi như đã bạo lộ từng tia khí tức, cho nên Cố Hoàng Sí mới nhìn ra được, cho dù trước đó đã có vài dự liệu về Lâm Qua nhưng lúc này vẫn chấn động không chịu được. Thể chất cấm kỵ vốn cực kỳ hiếm có, có thể mang trong mình một loại đã là yêu nghiệt chí cường có một không hai rồi, vậy mà lại có người có hai loại trong người sao? Hơn nữa, hai loại này kết hợp với nhau rất hoàn mỹ, căn bản không xung đột ư?

Đến người đã sống rất lâu, rất cổ xưa, quen thấy những thứ choáng ngợp như Cố Hoàng Sí cũng đều phải có chút run sợ.

Cùng lúc đó.

"Xuy...", điều rõ ràng là khí tức của Lâm Qua dường như đã biến thành hỏa tiễn, lại đột nhiên tăng vọt lên vài cấp bậc nữa.

Tập trung nhìn vào.

Mẹ... mẹ... mẹ kiếp!

Lâm Qua lúc này đâu chỉ là cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng chín gì đó? Rõ ràng là cảnh giới bán bộ Bách Chiến Siêu Thoát!

Giờ phút này, vài đệ tử Ngạn Tự đứng bên cạnh và đằng sau Lâm Qua, ai nấy đều đứng thẳng lưng ưỡn ngực, kiêu ngạo đến cực điểm, nhìn về phía Tô Minh có vẻ châm biếm không nói ra được. Trên thế gian này còn có người dám khiêu chiến Lâm Qua sư huynh sao? Ha ha... đến trưởng lão cao tầng trong học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự cũng không dám đó!


Dư Mộc Dưỡng cũng nhe răng trợn mắt, mặt mày tươi cười.

Còn bên phía Hạp Tự, rất nhiều đệ tử đều sợ đến mức có xu hướng ngất xỉu, chỉ cảm thấy như đang gặp ác mộng, bọn họ đang nhìn thấy gì đây? Cảnh giới bán bộ Bách Chiến Siêu Thoát ư?

Lúc này, cả sân võ đạo, bất kể là Ngạn Tự hay Hạp Tự, gần như không có một ai còn cảm thấy Tô Minh có khả năng thắng được dù chỉ một chút xíu.

"Cường độ thân thể của cậu không tệ, lực lượng thân thể cũng không tệ, cậu rất thích cận chiến sao?", đúng lúc này, Lâm Qua đột nhiên hỏi, giọng nói âm u dày đặc có sự cường thế và bá đạo khó mà hình dung, là sự tự phụ và nghiền ngẫm không thể tưởng tượng nổi.

Thanh âm chưa dứt.

Lâm Qua đã động!

Vừa động...

Quả thực chói mắt.


Bởi vì, trong thân pháp mà Lâm Qua thi triển có hàm chứa quy luật không gian Cửu Đoạn đỉnh phong, hơn nữa còn mạnh hơn so với quy luật không gian Cửu Đoạn đỉnh phong của Hoàng Bùi, bởi vì của Lâm Qua là quy luật không gian đặc thù.

Quy luật không gian cũng có thể có tính đặc thù ư?

Hiếm thấy.

Không chỉ vậy, thân pháp này còn bao gồm cả quy luật trọng lực, quy luật trọng lực thôi động theo hướng nằm ngang khiến cho tốc độ thân pháp càng dọa người hơn.

Còn nhanh hơn cả thuấn di.

Trên sân võ đạo, 90% võ giả không thể dùng mắt thường thậm chí thần hồn để bắt kịp tàn ảnh của Lâm Qua, quả thực kinh khủng.

Chưa tới một phần một vạn hơi thở, cả người Lâm Qua đã đứng trước mặt Tô Minh, mặt đối mặt.

Trực diện.

"Ầm!", Lâm Qua giơ tay lên đánh ra một quyền.

Bên Ngạn Tự đó, hàng trăm đệ tử kiêu ngạo, kích động đến mức nghẹt thở, đây chính là Lâm Qua sư huynh, vô địch như vậy, thói quen của Lâm Qua sư huynh chính là dùng phương thức sở trường nhất của anh để đánh bại anh.

Có điều...
 
Chương 2529: C2529: Đúng là như gặp phải quỷ


Điều khiến mọi người bất ngờ chính là… Phần lớn mọi người đều tưởng rằng Tô Minh khi đứng trước thân pháp như Lâm Qua thì sẽ không phản ứng lại. Biết đâu còn không thể đỡ lại quyền nào. Nhưng Tô Minh lại có thể dễ dàng đỡ lại trong thời gian thích hợp, đồng thời còn giơ quyền lên với tốc độc cực nhanh.

Quyền đối quyền.

“Bụp…”, âm thanh trầm xuống, lập tức vang lên âm thanh như xé tan bầu trời, xé tan tai của tất cả mọi người và xé tan hư không.

Cùng với âm thanh đó, toàn thân Tô Minh run rẩy.

Khóe miệng anh chảy máu, trên cánh tay cũng máu thịt hòa quyện, còn có thể nhìn thấy xương tay, cả cánh tay như bị đập nát. Thoạt nhìn cũng thấy thê thảm.

Nhưng Tô Minh không hề lùi về sau một bước.

Còn Lâm Qua thì khá hơn nhiều nhưng cũng không phải là không bị thương chút nào. Ít nhất thì xương tay cũng bị gãy một số, máu tươi cũng đang chảy.

Quyền này Lâm Qua chiếm ưu thế rất lớn.

Nhưng hơn trăm học viên bên phía Ngạn Tự cùng lúc há hốc mồm kinh hãi: “Thằng nhóc đó không chết ư?”


Đúng thế!

Kể cả là quyền đấu quyền và Tô Minh thể hiện yếu thế hơn nhưng mọi người bên Ngạn Tự vẫn cảm thấy như gặp ma.

Bởi vì theo như học viên của học viện Ngạn Tự thì trong lứa tuổi thanh niên chắc không có ai có thể đỡ lại một chiêu của Lâm Qua.

Một chiêu cũng không được ý chứ!

Mặc dù thoạt nhìn Tô Minh vô cùng thê thảm nhưng thật sự đã đỡ lại được chiêu đó của Lâm Qua.

Chuyện này sao có thể?

Hơn nữa ở học viện Ngạn Tự có ai mà không biết trên người Lâm Qua có một loại có tên là Kim Ma Thể, là một trong hai loại vô thượng cấm kỵ. Một khi đại thành thì kim ma toàn thân, thể xác thuần túy có thể quét sạch Bát Hoang. Còn sức mạnh và thể lực thì vô cùng khủng khiếp. Kể cả hiện giờ Lâm Qua vẫn chưa luyện thành Kim Ma Thể nhưng cũng ở cấp bậc Tiểu Thành rồi chứ?

Vậy mà một người trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi lại có thể…


Đúng là không thể tin nổi!

Đúng là như gặp phải quỷ!

“1500 long lực, còn mạnh hơn 1/3 sức mạnh thuần túy của mình, thể lực thì ngang tầm mình. Thú vị đấy”, Tô Minh không những không cảm thấy thất bại với tốc độ lúc này mà ngược lại, anh cảm thấy có chút kích động.

Mấy năm nay anh thật sự rất ít gặp được ai có thể so sánh, thậm chí là chèn ép thể lực của mình, nên lúc này có chút kích động.

Hơn nữa, anh có thể cảm nhận được rõ, dường như kho tàng huyết mạch cũng có chút kích động khi lần đầu bị chèn ép. Đã rất lâu rồi nó không có cảm giác đó.

Đồng thời lúc này, Tô Minh không cố ý điều khiển huyết mạch mà vết thương đã hoàn toàn hồi phục.

Mắt thường có thể thấy rõ, nó đã hoàn toàn hồi phục.

“Ố?”, lúc này ánh mắt Lâm Qua run rẩy, có chút chấn động.

Còn những người khác có mặt trên sân võ đạo thì càng hơn thế.

“Tiếp nào! Ha ha…”, Tô Minh cười lớn rồi xông về trước đánh cận chiến.

Trong lúc đó, anh đã tung quyền ra.
 
Chương 2530: C2530: Đúng là gặp ma rồi


Một giây sau…

Bụp!

Bụp!

Bụp!

Hai người giao chiến rất thật, quyền đập vào nhau mà âm thanh vang lên khiến người khác thấy ngạt thở.

Khí tức sục sôi khiến người khác ngất lịm đi.

Hai người lúc thì đánh trên hư không, lúc thì đấu quyền trong thực không.

Những mảnh vỡ không gian đáng sợ và những gợn sóng hư không liên tục bị khí tức của hai người xé nát thành hư không.

Chỉ mấy hơi thở mà hai người đã đánh ra mấy chục quyền.


“Chuyện này…”, Dư Mộc Dưỡng như sắp phát điên.

Sao có thể như thế?

Trong lứa tuổi thanh niên, thật sự có người có thể đỡ lại đòn của Lâm Qua?

Lại còn giao đấu mấy chục chiêu rồi? . Chap‎ 𝓶ới‎ luôn‎ có‎ tại‎ (‎ T𝗿ù𝓶T𝗿uyệ‎ n﹒VN‎ )

Hơn nữa… Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Dư Mộc Dưỡng có thể cảm nhận được, lúc mà Tô Minh và Lâm Qua cận chiến thì dường như Tô Minh càng mạnh hơn, dường như có sức mạnh vô biên.

Mức độ khôi phục thân xác còn nhanh hơn.

Lúc bắt đầu, Tô Minh vẫn phải dùng đến 1/10 hơi thở để hồi phục vết thương nhưng sau đó thì chỉ cần 1/100 hơi thở, thậm chí là thời gian ngắn hơn là hồi phục hoàn toàn. Đúng là như trong truyện cổ tích.

Còn Lâm Qua, kể cả vết thương không nghiêm trọng nhưng vẫn không có năng lực hồi phục trong chớp mắt. Giao đấu mấy chục chiêu, rõ ràng hai tay của Lâm Qua đã không chịu nổi, sưng vù, chảy máu, tím tái thậm chí là còn nhìn thấy xương trắng bên trong.


Điều khiến Dư Mộc Dưỡng như ngạt thở và suy sụp là, sau mấy chục chiêu cận chiến thì hình như Tô Minh trưởng thành hơn.

Hình như thể lực của Tô Minh lại tăng lên. Đúng là gặp ma rồi.

Cảm giác này không chỉ xuất hiện trong đầu Dư Mộc Dưỡng mà Lâm Qua cũng có…

“Bụp!”, lại một màn đấu quyền nữa. Lần này Lâm Qua lại lùi về sau nửa bước. Đây là lần lùi bước đầu tiên từ lúc giao đấu.

Dường như trong lòng Lâm Qua đang gào thét: “Hắn… Sao sức mạnh thuần túy của hắn có thể tăng đến mức gần bằng mình? 1500 long lực ư?”

Toàn thân Lâm Qua đã nổi lên màu đen vàng lấp lánh.

Ánh sáng thần bí và đậm, càng lúc càng nhiều hơn.

Đó là Kim Ma Thể đang hoạt động.

Nó đang hoạt động đến cực độ.

Vậy mà vẫn không thể đỡ nổi.

Đúng thế!
 
Chương 2531: C2531: Thoát khỏi cõi chết


Lâm Qua cảm thấy, rõ ràng thân pháp của Tô Minh còn lâu mới bằng mình nhưng Tô Minh có thể dùng quy luật không gian Cửu Đoạn trung kỳ đến mức xuất quỷ nhập thần, đã có ai được nhìn thấy mấy chục loại thần thông quy luật không gian cùng xuất hiện chưa?

Hơn nữa còn dùng được đến mức đáng sợ như vậy.

Mấy chục loại thần thông quy luật không gian chứ không phải loại bình thường!

Cứ coi như lấy quy luật không gian chứng đạo thành đế ở cảnh giới Siêu Thoát thì hao phí mấy tỷ năm cũng không làm ra mấy chục loại thần thông như này.

Nhưng trước mặt đúng là như vậy!

“Phụt…”, cuối cùng Lâm Qua cũng chảy máu.

Khí tức cũng bắt đầu theo hướng hoảng loạn.

Lâm Qua không chỉ không đỡ nổi mà còn bắt đầu như sắp kiệt sức.

Lâm Qua hầu như không được nghỉ ngơi, cận chiến mấy chục chiêu mà có thể kiên trì đến giờ đã là kỳ tích lắm rồi.


“Lẽ nào! Lẽ nào Lâm Qua này… Phải chết trong tay thằng nhóc chưa đến 30 tuổi sao?”, Lâm Qua thấy vô cùng uất ức. Bản thân mình vẫn còn rất nhiều chiêu bài siêu cấp, thực lực thật sự của hắn là khí tu, vậy mà đến cơ hội thi triển còn không có mà phải chết như vậy sao?

“A…”, Lâm Qua muốn gào hét nhưng căn bản không thể. Bởi vì nội tạng đang rỉ máu, ngăn chặn hắn có thể gào hét.

Không khí trên sân võ đạo vô cùng quái dị, lúc này đều yên tĩnh lạ thường.

Phía Hạp Tự kích động đến nỗi kinh ngạc, dường như…Chỉ đợi lúc Tô Minh giải quyết Lâm Qua hoàn toàn mới bùng phát lên. Xem ra, đây chỉ là vấn đề thời gian.

Còn phía Ngạn Tự thì vô cùng tuyệt vọng và suy sụp.

Dư Mộc Dưỡng thì muốn mà vẫn không khống chế được.

Ông ta rất muốn ra tay.

Cũng may Dư Mộc Dưỡng bị Cố Hoàng Sí khóa chặt.

Cố Hoàng Sí sẽ cho Dư Mộc Dưỡng cơ hội ra tay sao?


Nhưng…

Sau mấy hơi thở, xem ra Lâm Qua thật sự sắp rơi vào đường chết rồi!

Đột nhiên…

Tô Minh dừng lại.

Đúng vậy! Anh dừng lại mà không hề báo trước.

Anh dừng lại rồi đứng trên hư không nhìn Lâm Qua đang nhân cơ hội này lùi về sau mấy trăm mét để kéo dài khoảng cách.

Cảnh tượng xuất hiện đột ngột này khiến ai cũng bất ngờ…

Rất nhiều người trên sân võ đạo suýt nữa rơi con ngươi ra ngoài.

Bản thân Lâm Qua và cả Dư Mộc Dưỡng, thậm chí là tất cả học viên của học viện Ngạn Tự đều có cảm giác không thật cho lắm.

Thoát khỏi cõi chết??

“Cận chiến mà giết chết anh thì chẳng có gì thú vị! Cho anh cơ hội, hy vọng sẽ cho tôi điều bất ngờ ở phương diện khí tu”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh đột nhiên cười rồi nhìn Lâm Qua, nói.

Lời nói vừa dứt thì Cố Hoàng Sí suýt nữa không thở nổi.
 
Chương 2532: C2532: Cô ta thật sự phục rồi


Đúng… Đúng là hống hách, tự tin đến mức này rồi sao?

“Hắn…”, Nguyên Bảo toàn thân run rẩy đến nỗi không kìm chế nổi, lúc này không biết dùng từ gì để diễn tả nỗi chấn động của mình.

“Mày sẽ phải trả giá cho sự tự phụ của mày. Mày… Cho tao cơ hội thì tôi cũng cho mày biết thế nào là tuyệt vọng?”, từ xưa đến nay đây là lần đầu Lâm Qua bị sỉ nhục như này. Một cảm giác khó tả khiến sắc mặt hắn đỏ ửng, mắt xuất hiện tia máu. Hắn nhìn Tô Minh, khàn giọng nói.

“Ha ha… Ha ha…”, Dư Mộc Dưỡng trên sân võ đạo cười lớn, hoàn toàn mất kiểm soát. Lâm Qua thoát khỏi cõi chết? Cảm giác này đúng là vui quá đi! Nếu chiến đấu xa thì chắc chắn Lâm Qua là vô địch rồi!

Thằng nhóc chưa đến 30 tuổi kia nhất định sẽ phải trả giá cho sự ngông cuồng nực cười của nó.

“Đừng nhiều lời nữa! Nếu tôi là anh thì sẽ làm vết thương hồi phục nhanh chóng. Đợi lát nữa tôi muốn giết anh ở tâm thế đó hơn”, Tô Minh nói.

Lại càng hống hách hơn?


Ngông cuồng quá mức!

Trước đó chiến đấu xa Lâm Qua đã khiến anh bất ngờ, đã kích hoạt được kho tàng huyết mạch sục sôi, đúng là lãi lớn. Vì vậy Tô Minh rất muốn như thế nữa.

Cận chiến mà giết chết Lâm Qua thì chẳng phải là lãng phí lắm sao?

Ngộ nhỡ, Lâm Qua lại cho mình chút áp lực và niềm vui bất ngờ thì sao? Kho tàng huyết mạch lại một lần nữa bùng nổ?

Nhưng kỳ vọng này có lớn quá không? Ha ha… Điểm này thì Tô Minh chưa dám chắc. Tô Minh có đủ tự tin để sau này được gặp lại Thiên Nữ ở nền văn minh cấp chín không?

Một giây sau, Lâm Qua nhét một đống đan dược vào miệng mình. Bất cứ viên thuốc nào Lâm Qua lấy ra đều là đan dược trị thương siêu đẳng cấp, rất khó định lượng được giá trị của nó.

Sau khi nuốt vào, vết thương của Lâm Qua hồi phục nhanh chóng. Tất nhiên điều này cũng có liên quan đến Kim Ma Thể của hắn.


“Thằng nhóc này… Điên thật rồi!”, nhìn thấy Tô Minh đang đợi Lâm Qua hồi phục rồi mới ra tay thì Cố Hoàng Sí không biết nên diễn tả cảm xúc lúc này của mình thế nào.

“Viện… Viện trưởng! Người nói rất đúng, con còn lâu mới bằng được Tô Minh. Trên thế gian này, chỉ nói riêng thiên phú võ đạo thì chắc không ai bằng được cậu ấy, chẳng trách mà viện trưởng lại nhận cậu ấy làm đệ tử”, Nguyên Bảo nhỏ giọng nói, trong giọng nói đầy vẻ sùng bái với Tô Minh.

Cô ta thật sự phục rồi!

Đây là cảm xúc xuất phát từ trong tâm!

Kể cả lúc này Tô Minh đang đợi đối phương hồi phục, mặc dù thoạt nghe có chút ngông cuồng nhưng Nguyên Bảo vẫn tràn đầy niềm tin.

Cố Hoàng Sí cười khổ một cái. Mặc dù theo như ông ấy thấy, thiên phú võ đạo của Tô Minh đúng là mạnh hơn Nguyên Bảo nhưng nói thật, trước đó ông ấy không hề cảm thấy cách biệt quá lớn, cùng lắm là năm ba lần thôi. Nhưng hiện giờ… Đâu chỉ có thế? Chắc phải mấy trăm lần chăng?

“Hình như bổn tọa đã làm một việc rất đúng!”, Cố Hoàng Sí thầm nghĩ. Nhớ lại, điều khiến ông tự hào nhất trong cuộc đời này chắc là quyết định nhận Tô Minh làm đệ tử.

Rất nhanh, vết thương của Lâm Qua đã hoàn toàn hồi phục.

Nhất thời, không khí trên sân võ đạo lại căng thẳng hơn rất nhiều. Ngạn Tự hay Hạp Tự đều có rất nhiều người lặng lẽ và tự giác lùi về sau để nhường lại không gian ở giữa cho Tô Minh và Lâm Qua.
 
Chương 2533: C2533: Tô minh hống hách và tự tin một cách quá mức


“Kiếm này có tên là Thừa Thiên!”, dường như cảm xúc của Lâm Qua cũng ổn hơn, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng, tự tin. Tất cả những bộn bề cảm xúc như hoảng loạn, phẫn nộ, không cam tâm đều có thể khống chế được trong thời gian ngắn.

Nhìn từ điểm này có thể thấy, Lâm Qua không hổ danh là yêu nghiệt số một hàng tỷ năm hiếm thấy ở học viện Ngạn Tự. Đặc biệt trong lúc sinh tử thì cảm xúc và tâm ý là vô cùng quan trọng. Nhưng những tu giả võ đạo có thể điều tiết được cảm xúc trong thời gian ngắn thì vô cùng hiếm gặp và Lâm Qua là một trong số đó.

Điều khiến mọi người chú ý hơn cả chính là kiếm trong tay Lâm Qua.

Sở dĩ mọi người để ý đến là vì khí tức của thanh kiếm này… Giết!

Khí tức như sóng biển đến nỗi khiến người ta ngạt thở.

Nếu nhìn kỹ thì trên lưỡi kiếm đều ngưng tụ ra sát ban, hơn nữa là loại đẳng cấp. Gọi là ‘sát ban’ vì sau khi binh đao khát máu thì đao quang để lại một sát đạo rất lớn.

Muốn hình thành sát ban thì có hai điều kiện. Thứ nhất là số lần và chất lượng của vũ khí khát máu này phải đạt được con số khiến người ta kinh hãi. Thứ hai là bản thân vũ khí này phải có cấp bậc cao.

Sát ban cũng phân cấp bậc, loại cao nhất chính là Vô Cấu.


Nhìn kiếm trong tay của Lâm Qua chứa đầy sát ban Vô Cấu, đúng thật là…

Kinh hãi!

Bất luận là lãnh đạo hay học viên trong học viện Ngạn Tự, kể cả là Dư Mộc Dưỡng đều không kìm nổi mà hít một hơi thật sâu và đờ đẫn. Nhìn từ sát ban Vô Cấu trên kiếm có thể đoán ra mức độ khát máu của Lâm Qua. Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều tưởng, Lâm Qua không hề khát máu.

Điều này hoàn toàn mâu thuẫn!

Điều này chứng tỏ Lâm Qua ẩn mình rất kỹ.

Bề ngoài thì hắn tỏ vẻ mình không phải là kẻ khát máu nhưng trong sâu thẳm lại khát đến cực độ. Những tu giả võ đạo chết trong tay hắn khéo phải lên đến con số mấy chục triệu, thậm chí là hàng tỷ rồi.

“Ma đầu nhập ma khéo cũng không có sát tâm như này?”, sắc mặt Cố Hoàng Sí sầm lại, cũng sợ đến nỗi loạng choạng. Kể cả là bản thân Cố Hoàng Sí đã sống tỷ năm rồi, lúc còn trẻ cũng là một người tàn nhẫn và cũng tích lũy không ít sát ban.


Cố Hoàng Sí nhìn chằm chằm vào Lâm Qua rồi lại nhìn Tô Minh, cảm xúc lo lắng lại trỗi dậy.

“Tại sao không rút kiếm ra? Anh… Chẳng phải anh là kiếm tu sao?”, Lâm Qua cầm Thừa Thiên Kiếm trong tay rồi nhìn Tô Minh, hỏi.

Lúc này khí tức của hắn toàn mùi máu tanh, dường như vừa bước ra từ địa ngục. Đôi mắt toàn màu máu, nhìn một cái mà khiến người khác dường như bị rơi trong biển máu mà mãi mãi không thể thoát ra.

Thừa Thiên Kiếm trong tay hắn chỉ sục sôi một chút khí tức kiếm đạo nhưng khiến hư không, thực không xung quanh đều bị nát vụn.

“Tôi là kiếm tu thật! Sở dĩ tôi không rút kiếm là vì tạm thời không cần thiết”, Tô Minh nghiêm túc nói. Binh khí gì Tô Minh cũng dùng được nhưng rõ ràng Lâm Qua không xứng để anh dùng đến kiếm Vô Lượng và Ma La Kiếm. Nói ra thì lâu lắm rồi anh không dùng đến Ma La Kiếm. Cái chính là gần đây thực lực của anh ngày càng mạnh, nhiều lúc thật sự không cần dùng đến Ma La Kiếm.

Wao!

Lời nói vừa dứt…

Mấy trăm ngàn người bên Hạp Tự đều kích động muốn nói tục. Tô Minh hống hách và tự tin một cách quá mức!

Nguyên Bảo thì khí huyết sục sôi, trong đôi mắt như lấp lánh các vì sao.
 
Chương 2534: C2534: Chính là nhị đoạn đỉnh phong


“Giết!”, trong thoáng chốc, Lâm Qua liền ra tay. Hắn không thể chịu nổi nữa, Thừa Thiên Kiếm trong tay như con hoang thú ngủ say bấy lâu giờ cất tiếng gầm rú, cả thế giới như chìm vào trong thế giới của kiếm đạo.

Thừa Thiên Kiếm run rẩy, màu máu dường như đổ ra biển lớn, chảy tràn ra mọi hướng.

Màu máu bao trùm, mỗi khí tức và ý cảnh đều hòa chung vào mảnh không gian trong hư không kia. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Đêm Nay Có Mưa
=====================================

Khi Lâm Qua ra tay thì cả thế giới trước mặt đều biến thành màu máu. Thế giới chỉ còn lại đúng màu này. Toàn bộ đều biến mất, khái niệm về thời gian và không gian cũng không còn.

Có 99% tu giả võ đạo trên sân võ đạo lúc này đều khó thở, dường như bị sát đạo khóa chặt trong không gian địa ngục đẫm máu, bất cứ lúc nào cũng bị Lâm Qua đánh rơi xuống mười tám tầng địa ngục đẫm máu đó.


Trong mắt tất cả mọi người, có thể thấy rõ một đường kiếm quang màu máu bao trùm từ mũi kiếm của Thừa Thiên Kiếm.

Rõ ràng đây là kiếm quang màu máu nhưng không biết tại sao lại cho người khác cảm giác, cả thế gian này chỉ còn lại đúng một đường kiếm quang đó. Nó có thể chịu tải được hàng tỷ khí vận, không gian và thời gian.

Hơn nữa nó còn rất ảo diệu và mờ mịt.

Nhìn một cái liền thấy kiếm quang đó chính là kiếm quang màu máu thông thường.

Nhưng nhìn cái thứ hai thì dường như kiếm quang đó đang xoay chuyển, cũng có linh hồn, đang bao trùm, đang nuốt trọn và hòa nhập vào vạn vật trong trời đất.

Trong chớp mắt, kiếm quang đó trực tiếp chém trước mặt Tô Minh, chỉ thuần túy như vậy nhưng lại mạnh đến nỗi khiến người ta thấy run rẩy.

Kể cả là Tô Minh cũng phải thừa nhận kiếm này rất mạnh.

Đầu tiên kiếm quang này của Lâm Qua bao gồm cả kiếm nguyên Nhị Đoạn đỉnh phong.


Đúng vậy! Chính là Nhị Đoạn đỉnh phong.

Cấp bậc kiếm nguyên mà trước đó Lâm Qua và Tô Minh lĩnh ngộ đều giống nhau.

Hơn nữa còn là kiếm nguyên đặc biệt vô cùng hiếm gặp, cũng giống như của Tô Minh. Chỉ có điều, kiếm nguyên của Tô Minh có tên là kiếm nguyên Thiên Vẫn.

Còn của Lâm Qua là kiếm nguyên Huyết Thần. Điều đáng nhắc tới là loại thể chất cấm kỵ thứ hai của Lâm Qua chính là Huyết Thần Thể nổi danh, lấy máu làm vật dẫn để tinh luyện vạn vật.

Cũng chính vì có Huyết Thần Thể nên cần lượng máu tươi rất lớn. Vì vậy, Lâm Qua thầm giết rất nhiều người, từ đó hình thành nên sát ban Vô Cấu.

Khi còn ở học viện Ngạn Tự, hắn nói với bên ngoài loại thể chất đặc biệt thứ hai của hắn là Huyết U Thể. Chỉ khác một chữ nhưng đã khác rất xa, ngay cả Dư Mộc Dưỡng cũng tưởng rằng đó là Huyết U Thể.

Kiếm này ngoài là kiếm nguyên Nhị Đoạn đỉnh phong, còn có một điểm đáng sợ chính là bao gồm sát đạo ý cảnh đã đạt đến cấp bậc Siêu Việt Cửu Đoạn, đạt đến sát ý biến thành sát nguyên. Trên kiếm ý là kiếm nguyên, còn trên sát ý là sát nguyên.

Sát nguyên và kiếm nguyên kết hợp hoàn hảo, bổ sung hỗ trợ cho nhau.

Cộng với việc, mặc dù Thừa Thiên Kiếm chưa đạt đến cấp bậc dung khí nhưng đạt đến chí bảo thủy nguyên đỉnh phong.

Như vậy, dưới sức tấn công toàn lực của kiếm này thì đúng là mạnh vô cùng, còn mạnh hơn tưởng tượng của Tô Minh.

Nhưng Tô Minh vẫn không định dùng đến kiếm đạo.
 
Chương 2535: C2535: Những người khác thì còn hơn cả thế


Thời gian này bế quan, anh nuốt trọn và lĩnh ngộ toàn bộ thông tin kiếm đạo mà sư tôn Cố Hoàng Sí truyền cho.

Vì vậy kiếm đạo của Tô Minh lại tiến bộ và đạt đến cảnh giới đáng sợ hơn, đặc biệt là về kiếm nguyên, đã đạt đến kiếm nguyên Tam Đoạn trung kỳ. Đây có thể coi là thu hoạch lớn nhất trong lần bế quan này, vì vậy tất nhiên tạm thời không cần dùng đến kiếm đạo rồi.

Trong chớp mắt…

“Pháp Tắc Trường Hà!”, Tô Minh tùy ý thốt ra bốn chữ.

Ngay lập tức Pháp Tắc Trường Hà xuất hiện ở trước mặt, chắn lại kiếm này của Lâm Qua.

“Xoẹt!”, có thể thấy rõ, kiếm quang của kiếm này dễ dàng đâm xuyên vào trong Pháp Tắc Trường Hà. Thoạt nhìn dường như trong chớp mắt đã làm đứt Pháp Tắc Trường Hà nhưng…

Sau đó có biến…


Mọi chuyện không phải vậy…

Sắc mặt Tô Minh bình tĩnh, tự tin, yên tĩnh, còn Pháp Tắc Trường Hà thì không bị hề hấn gì?

Rõ ràng kiếm của Lâm Qua điên cuồng, nhanh như chớp đâm vào Pháp Tắc Trường Hà nhưng độ rộng của Pháp Tắc Trường Hà lại vô biên, chém ra 10m lại dài ra 100m; chém ra 100m thì lại dài ra 1000m. Trong 1/1000 hơi thở, kiếm của Lâm Qua vốn sắc bén như chém đứt vạn vật trong trời đất nhưng lúc này lại bắt đầu giảm tốc độ, sát đạo trên kiếm quang cũng bắt đầu bị mài mòn.

“Cái gì?”, Dư Mộc Dưỡng trợn trừng mắt, kinh hãi hô lên với vẻ không dám tin.

Cố Hoàng Sí cũng như vậy, cảm xúc thay đổi phức tạp, vừa tự hào vừa chấn động.

Những người khác thì còn hơn cả thế.

“Quả nhiên trong Pháp Tắc Trường Hà dung hòa được tất cả sinh khí và có hiệu quả rất tốt”, Tô Minh đã đoán được điều này.


Cây Thế Giới mang lại sinh khí vô tận, sinh khí đó có tác dụng gì? Tác dụng quá lớn, như hồi phục vết thương hoặc dùng để phòng ngự hoặc nuốt trọn.

Còn sinh khí dung hòa trong Pháp Tắc Trường Hà cũng là điều kỳ diệu trong lần bế quan lần này của Tô Minh. Trước đó anh từng nghĩ đến nhưng lại không làm được.

Trong lần bế quan này anh lại thử, có lẽ vì cảnh giới đạt đến mức cần thiết, hoặc có lẽ vì cấp bậc của Pháp Tắc Trường Hà nên lần này anh có thể miễn cưỡng làm được, hiệu quả cũng rất tốt.

Sinh khí bao trùm trong Pháp Tắc Trường Hà, sức tự hồi phục cũng vô cùng đáng sợ. Chém một cái rồi lại mọc ra một cái, đúng là thần kỳ.

“Tôi không tin!”, Lâm Qua phẫn nộ, con ngươi vốn màu tím đỏ lúc này không ngừng run rẩy. Hắn gào rống lên, Thừa Thiên Kiếm trong tay như chìm vào trong vô tận, âm thanh gào rống càng lớn hơn.

Cánh tay hắn khẽ động, Thừa Thiên Kiếm chỉ lên trời.

“Dẫn lôi điện trời đất, tụ khí tức vạn vật, hấp thụ linh vận bốn phương!”, Lâm Qua hét ra từng câu từng chữ.

Thừa Thiên Kiếm trong tay hắn, mũi kiếm ở giữa trời đất dường như một kiếm quang duy nhất sáng lấp lánh. Vô số luồng khí, linh khí, tiên vận và quy luật từ hư không, địa mạch và cuối chân trời đều đổ dồn lại.

Trong chớp mắt, Thừa Thiên Kiếm đã được bao trùm bởi màu máu.
 
Chương 2536: C2536: Điều này cũng nằm trong dự liệu của tô minh


Khí tức của Thừa Thiên Kiếm cũng có thay đổi. Nếu như nói trước đây Thừa Thiên Kiếm là vô cùng sắc bén, vậy thì lúc này nó còn giống thứ có thể chịu tải được rất nhiều nền văn minh và vô số hư không.

“Mạnh… Mạnh quá đi!”, khi Lâm Qua lại dùng đại chiêu thì Nguyên Bảo có chút không kìm chế được mà bắt đầu lùi về sau. Nguyên Bảo còn vậy thì đừng nói đến những người khác. Chỉ một chiêu mà khí tức của Lâm Qua đã khủng khiếp đến vậy, đủ thấy uy lực của chiêu này thế nào.

Tô Minh… Tô Minh có đỡ lại được không?

Nguyên Bảo không kìm nổi mà có chút lo lắng.

Trong chớp mắt….

“Chém!”

Trong lúc khí tức của Thừa Thiên Kiếm đạt đến cực điểm thì một kiếm chém xuống, chém về phía Tô Minh.

Lần này kiếm quang vô cùng lớn.


Kiếm quang xuyên qua trời đất, xuyên qua hư không và tâm trí thần hồn.

Vừa nhìn là không thấy điểm cuối, dường như kiếm quang đã khóa chặt tất cả, không thể nào né tránh.

Trong chớp mắt…

“Xoẹt!”, Pháp Tắc Trường Hà cũng bị chém đứt.

Thật sự bị chém đứt hoàn toàn mà không thể đỡ lại.

Điều này cũng bình thường. Dù sao thì uy lực của kiếm này cũng mạnh hơn kiếm ban nãy ba lần, hơn nữa Pháp Tắc Trường Hà cũng không phải là vô địch. Kể cả là hòa nhập vào sức mạnh thuần túy thì cũng không thể dựa vào khả năng tự hồi phục để chắn lại.

Điều này cũng nằm trong dự liệu của Tô Minh.

“Được đấy! Anh vẫn tiếp tục không dùng binh khí và không rút kiếm sao?”, nhìn thấy kiếm của mình cuối cùng cũng chém đứt được Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh thì Lâm Qua vô cùng phấn khích rồi hét lớn.


Dư Mộc Dưỡng và hơn trăm người của học viện Ngạn Tự đều vô cùng kích động.

Còn bên Hạp Tự thì ngược lại, nhiều người đều với sắc mặt trắng bệch.

Thậm chí khóe miệng Nguyên Bảo còn đang lẩm bẩm gì đó, dường như đang cầu khẩn.

Trong thời gian ngắn ngủi, cùng với việc Pháp Tắc Trường Hà bị chém đứt thì kiếm này của Lâm Qua đã ‘mặt đối mặt’ với Tô Minh.

“Đúng là không cần dùng đến binh khí, càng không cần rút kiếm!”, Tô Minh nói, giọng nói thản nhiên nhưng vang vọng khắp đất trời. Vẫn là câu nói đó, đối mặt với Lâm Qua mà dùng đến kiếm Vô Lượng và Ma La Kiếm thì phí quá.

Anh nhấc tay lên chỉ một cái, Thái U Hỏa dường như thần chết giáng xuống, nuốt trọn ngay trước mặt.

Ngay lúc đó, nhiệt độ đột nhiên tăng cao.

Trước mặt mọi người đều được bao trùm bởi màu tím đỏ.

“Lửa… Lửa đó là cấp bậc Thủy Nguyên hậu kỳ sao?”, Dư Mộc Dưỡng lẩm bẩm, có chút kinh ngạc.

Binh khí ở cấp bậc Thủy Nguyên thì rất thường gặp nhưng lửa ở cấp bậc này thì rất hiếm. Rất nhiều tu giả võ đạo có thuộc tính hỏa ở cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát thậm chí là cảnh giới Bách Chiến Siêu Thoát không nhất định lấy ra được lửa ở cấp bậc Thủy Nguyên hậu kỳ.
 
Chương 2537: C2537: Bởi vì cách biệt quá lớn


Hơn nữa, nếu chỉ là lửa bình thường thì cũng không sao. Chắc là còn lâu mới bằng được kiếm quang của Lâm Qua.

Nhưng trong lửa này lại hòa quyện kiếm nguyên.

Lại còn là kiếm nguyên Tam Đoạn trung kỳ?

Đúng vậy!

Trong Thái U Hỏa có cả kiếm nguyên Thiên Vẫn ở Tam Đoạn trung kỳ.

Vậy thì Tô Minh tạm thời thật sự không cần dùng đến kiếm và binh khí, ngay cả kiếm Vô Lượng hay Ma La Kiếm gì gì đó cũng không cần. Nhưng kiếm nguyên thì có thể dùng chút, vừa hay có thể thử xem kiếm nguyên ở Tam Đoạn trung kỳ có uy lực như nào? Anh cũng vô cùng mong đợi.

Tô Minh ôm hy vọng có thể thử uy lực của kiếm nguyên…

Nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều như chết đứng.

Ai nấy suýt nữa vỡ tim vì kinh hãi.


Tất cả đều bị hù dọa chết khiếp.

Đó là kiếm nguyên ở Tam Đoạn trung kỳ? Mà còn là kiếm nguyên đặc biệt nữa?

Đến Lâm Qua cũng có chút đờ đẫn.

Kiếm nguyên ở Nhị Đoạn đỉnh phong luôn là một trong những chiêu bài lớn nhất của Lâm Qua.

Đó là niềm kiêu hãnh cực lớn của hắn.

Đừng nói là trong lứa thanh niên mà ngay cả những lão tiền bối thì có rất ít kiếm tu có thể lĩnh ngộ được kiếm nguyên ở Nhị Đoạn đỉnh phong.

Nhưng Tô Minh chưa đến 30 tuổi mà…

Lại có kiếm nguyên đặc biệt ở Tam Đoạn trung kỳ?


Lâm Qua cảm giác như trái tim võ đạo của mình như tan nát, tam quan võ đạo cũng không còn nữa.

Hắn bị đả kích đến nỗi còn có ý nghĩa muốn từ bỏ võ đạo.

Đồng thời lúc này…

“Phụt!”, Thái U Hỏa hòa quyện với kiếm nguyên Thiên Vẫn ở Tam Đoạn trung kỳ, kể cả chỉ là một chút thôi nhưng lập tức có thể xé nát rồi nuốt trọn kiếm quang đang hống hách bao trùm đất trời của Lâm Qua.

Quá trình diễn ra vô cùng dễ dàng.

Có thể thấy rõ, Lâm Qua dốc hết sức tung ra kiếm này, kể cả là lớn đến chọc trời nhưng khi đứng trước ngọn lửa của Tô Minh thì cũng không ngừng run rẩy, thậm chí là muốn từ bỏ phản kháng.

Bởi vì cách biệt quá lớn.

Lâm Qua thấy vô cùng tuyệt vọng.

Nếu như nói một giây trước Lâm Qua vẫn tự tin và muốn trấn áp và giết chết Tô Minh.

Vậy thì lúc này suy nghĩ trong đầu hắn rất mơ hồ.

Hắn chỉ muốn chết cho nhẹ đầu.
 
Chương 2538: C2538: Chiêu này tàn độc biết bao


Đó là mấy triệu năm trước, khi mình vừa mới vào học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự, vừa mới trở thành đệ tử của sư tôn Dư Mộc Dưỡng, lúc đó Dư Mộc Dưỡng có hỏi một câu: “Lâm Qua! Nếu như có một ngày con bại chiến và sắp chết thì con sẽ làm như thế nào?”

Lâm Qua lắc đầu.

“Tự cứu mình! Bất luận phải trả giá gì thì cũng phải sống!”, Dư Mộc Dưỡng nói.

Chỉ có sống thì mới có hy vọng.

Chỉ có sống thì mới có những khả năng vô tận.

Muốn chết cho xong, muốn từ bỏ, là những ý nghĩ không nên có của tu giả võ đạo.

“Đúng vậy! Mình phải sống, mình vẫn chưa thua, mình vẫn còn cơ hội”, cảm xúc của Lâm Qua lập tức chuyển biến 360 độ. Hắn nghiến răng nghiến lợi, dường như sắp cắn đứt răng. Đôi mắt màu đỏ tím lại một lần nữa nhìn về phía Tô Minh. Hắn có thể nhìn ra sự ngông cuồng, sự tự đại của Tô Minh. Khi Tô Minh tùy ý và hống hách như vậy thì có lẽ đây chính là cơ hội của hắn.

Một giây sau đột nhiên…

“Đi chết đi!”, Lâm Qua đột nhiên rống lên một tiếng, sau đó toàn thân co rúm lại, sau đó há hốc mồm.


Xoẹt…

Một viên huyết châu màu đỏ đen hóa thành đốm sáng rồi lao về phía Tô Minh với tốc độ cực nhanh.

Khi Lâm Qua phun ra huyết châu đó thì rõ ràng thân người hắn cũng yếu đi rất nhiều, sắc mặt trắng bệch.

Thậm chí, trông hắn còn già đi trông thấy.

Huyết châu này là huyết mạch ngưng tụ trong huyết mạch Kim Ma.

Nói một cách đơn giản thì Lâm Qua vứt bỏ huyết mạch Kim Ma rồi ngưng tụ hoàn toàn huyết mạch thành một viên huyết châu.

Đây là đang từ bỏ Kim Ma Thể của mình chăng?

Đây là một thể chất cấm kỵ đẳng cấp, vậy mà Lâm Qua vứt bỏ hoàn toàn như vậy sao?


Cách làm này thật sự là điên cuồng.

Hơn nữa còn khiến người khác vô cùng khâm phục.

Chiêu này tàn độc biết bao! Quả quyết biết bao!

Thể chất cấm kỵ? Nói bỏ là bỏ luôn sao?

“Chuyện này…”, ngay cả Cố Hoàng Sí cũng thấy kinh hãi. Lâm Qua đúng là người tàn nhẫn. Nếu đổi lại là ông ấy thì khó lòng mà quả quyết từ bỏ được thể chất cấm kỵ như này.

Hơn nữa, điều này xảy ra quá đột ngột. Có thể thấy rõ, Kim Ma Huyết Châu đã đến trước mặt Tô Minh. Và bắt đầu theo hướng bùng nổ.

Tô Minh muốn tránh cũng tránh không kịp…

Một thể chất cấm kỵ ngưng tụ bởi huyết mạch rốt cuộc có uy lực như nào?

Cố Hoàng Sí không rõ, bởi vì ông sống hơn tỷ năm mà chưa từng gặp phải.

Nhưng có thể đoán ra, uy lực của nó mạnh đến nỗi không thể hình dung.

Thậm chí, ngay cả bản thân Cố Hoàng Sí cũng có thể cảm nhận được vẻ nguy hiểm trong Kim Ma Huyết Châu đó. Đúng là dọa người.
 
Chương 2539: C2539: Thật sự không có cơ hội


Cố Hoàng Sí theo bản năng định ra tay cứu Tô Minh nhưng ông lại bị Dư Mộc Dưỡng khóa chặt.

Dư Mộc Dưỡng cười vẻ nham hiểm, oán hận và kích động.

Cố Hoàng Sí nhà ông định cứu người ư?

Nằm mơ đi!

Đồ đệ của ông chết chắc rồi!

Muốn trách thì trách đồ đệ của ông quá yêu nghiệt, yêu nghiệt đến mức Lâm Qua cũng không bằng được. Thiên tài ở cấp bậc như này thì đáng chết, đáng chết hàng vạn lần. Đặc biệt thiên tài này lại là yêu nghiệt của học viện rác rưởi như học viện Hạp Tự.

Chứ đừng nói vì Tô Minh mà đồ đệ Lâm Qua của ông ta mất đi một huyết mạch cấm kỵ. Đây đúng là cái giá quá lớn. Hôm nay kể cả giết chết Tô Minh thì bản thân Lâm Qua cũng từ một yêu nghiệt siêu cấp tỷ năm hiếm gặp tụt bậc thành yêu nghiệt bình thường thôi.

“Chết tiệt!”, Cố Hoàng Sí nín thở, tâm trạng khó nói.

Ông không thể làm được gì.


“Chết đi!”, đúng lúc này, Lâm Qua nhe răng cười, tâm thái thay đổi như muốn bùng nổ Kim Ma Huyết Châu.

Nhưng….

Sau đó nụ cười của Lâm Qua chợt tắt, hóa thành tượng đá điêu khắc. Hắn hoàn toàn đờ người ra.

Không chỉ là hắn mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều nín thở, con ngươi như sắp rơi ra ngoài.

Họ… Họ nhìn thấy gì thế này?

Kim Ma Huyết Châu đến trước mặt Tô Minh lại không có dấu hiệu bùng nổ mà lại không ngừng run rẩy.

Hơn nữa, rõ ràng Kim Ma Huyết Châu đã không nằm trong sự khống chế của Lâm Qua nữa.

Rốt… Rốt cuộc có chuyện gì thế này?

“Cảm ơn nhiều nha!”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh lên tiếng nói.


Câu nói xuất phát từ trong lòng.

Thông thường mà nói, tu giả võ đạo có huyết mạch kiêng kị như này, khi cận chiến thì kể cả giết chết đối phương thì rất khó có được huyết mạch của đối phương.

Dường như là không có gì để nói.

Bởi vì, người có huyết mạch kiêng kị như này đều có thể tự hủy diệt hoặc tiêu hao huyết mạch nhưng không thể để Tô Minh chiếm được miễn phí.

Đến tận bây giờ, trong tay đối thủ có rất nhiều huyết mạch đặc biệt nhưng Tô Minh không thèm để ý.

Một mặt là anh không để ý đến những thứ tầm thường này.

Mặt khác là vì thật sự không có cơ hội.

Nhưng trước mặt…

Wao!

Đúng là người tốt!

Lâm Qua đúng là ‘người tốt’.

Đây có khác nào dâng huyết mạch Kim Ma đến tận nơi.
 
Chương 2540: C2540: Đỉnh u minh


Đúng thế! Đúng là chu đáo đến nỗi cắt đứt huyết mạch Kim Ma trên người mình ngưng tụ thành huyết châu rồi dâng đến tận nơi cho Tô Minh.

Sao trên đời này lại có ‘người tốt’ đến thế?

Còn về bùng nổ? Ha ha… Đến trước mặt mình, có kho tàng huyết mạch trấn áp thì huyết châu trong huyết mạch Kim Ma làm sao mà khống chế nổi?

“Cảm ơn đã tặng!”, Tô Minh giơ tay lên, dễ dàng nắm chặt Kim Ma Huyết Châu.

Cảnh tượng này đúng là kinh dị.

Tạm thời Tô Minh không trực tiếp nuốt trọn mà thu Kim Ma Huyết Châu vào trong kiếm tâm.

Không vội!


Đợi đến lúc giải quyết xong Lâm Qua thì nuốt trọn cũng được.

Tô Minh mong đợi rất nhiều ở Kim Ma Huyết Châu này.

Trước đó, Lâm Qua thể hiện ra thể lực và sức mạnh khủng khiếp thậm chí còn có thể trấn áp được Tô Minh. Chẳng phải là nhờ vào huyết mạch Kim Ma này sao? Không nói cũng biết huyết mạch này đáng sợ đến nỗi nào?

Đối với Tô Minh mà nói, hoàn toàn có thể dùng kho tàng huyết mạch để trấn áp huyết mạch Kim Ma, sau đó dung hòa nó vào trong máu thịt của mình. Điều này có thể nâng cao sức mạnh thuần túy trong cơ thể mình. Đây đúng là món quà lớn.

“Anh… Anh… Phụt…!”, Lâm Qua vừa kinh hãi vừa không cam tâm, lại đờ đẫn không dám tin, lại suy sụp. Sau mấy hơi thở hắn đột nhiên phun ra ngụm máu, khí tức toàn thân dường như giảm tột độ. Thậm chí trái tim võ đạo cũng sụp đổ.

“A… A… A…”, Lâm Qua thảm thiết gào lên.

“Không! Sao có thể thế được?”, sắc mặt Dư Mộc Dưỡng trắng bệch, toàn thân lạnh toát, không ngừng run rẩy, căn bản không thể chấp nhận.


Nếu như sớm biết kết quả như này thì có đánh chết ông ta cũng không dẫn Lâm Qua đến đây ‘giao lưu’.

Nhưng hiện giờ nói gì cũng đã muộn.

“Lâm Qua! Giết chết hắn đi!”, một giây sau Dư Mộc Dưỡng đột nhiên ngẩng đầu lên, hét lớn: “Con vẫn còn đỉnh U Minh mà!”

Trong giọng nói của Dư Mộc Dưỡng chứa đựng khí tức của sự thất bại. Ông ta hoàn toàn mất kiểm soát, sắc mặt dữ tợn.

Lời nói vừa dứt thì rất nhiều người bên phía Hạp Tự bao gồm cả Cố Hoàng Sí đều nhìn về phía Dư Mộc Dưỡng với vẻ phẫn nộ. Họ đều cảm thấy Dư Mộc Dưỡng đang dùng cách khác để nhắc nhở và giúp đỡ đồ đệ của mình. Đây rõ ràng là ăn gian. Nhưng những người khác thì không nghĩ nhiều. Dù sao thì dáng vẻ của Lâm Qua như con chim chết bị Tô Minh đánh bầm dập. Bất luận có bảo bối hay binh khí gì thì đều không thể đánh lại được?

Nhưng hàng trăm lãnh đạo và học viên phía Hạp Tự khi nghe thấy tiếng hét của Dư Mộc Dưỡng thì sắc mặt đều không ngừng biến đổi. Tất cả đều không dám tin.

Đỉnh U Minh?

Đỉnh U Minh của ông lão U Minh?

Hơn một triệu năm trước ông lão U Minh tu luyện tà công, thầm có ý đồ với học viện Ngạn Tự. Trong ba mươi năm ngắn ngủi ngầm giết hại hơn 120 học viên của học viện Ngạn Tự. Học viện vô cùng phẫn nộ, cuối cùng Dư Mộc Dưỡng dẫn dắt hơn chục trưởng lão đích thân ra tay, phải trả giá không hề nhỏ mới có thể tiêu diệt được ông lão U Minh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top