Dịch Diệp Vô Khuyết Truyền Kỳ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Chiến đấu kịch liệt!


“Ong!”, “Oanh!”

Chiến khí Thánh Đạo màu vàng lượn lờ xuất hiện, gần như bao phủ hoàn toàn Diệp Vô Khuyết.

Cảnh tượng trước mắt khiến Mộ Dung Thiên thầm thấy ngạc nhiên, nhưng sau đó hắn ta cười khẩy: “Giả thần giả quỷ! Lãng phí nhiều thời gian quá rồi, cũng nẽn kết thúc thôi!”

Gầm!

Vuốt rồng biến ra từ thanh khí kèm theo tiếng gầm của giao long xuất hiện, Mộ Dung Thiên lại ra tay một lần nữa!

“Thiên Cương Du Long Thủ! Thanh Long trảo!”

Mộ Dung Thiên điều động tu vi toàn thân, hai vuốt rồng màu xanh xé rách xung quanh, nhanh chóng tấn công về phía Diệp Vô Khuyết đang bị nguyên lực màu vàng bao phủ!

“Kết thúc rồi Diệp Vô Khuyết, cuối cùng ngọc Huyết Long cũng thuộc về ta…ơ?”

“Gào!”

Vào lúc Mộ Dung Thiên chắc chắn mình sẽ thắng, hắn ta chợt cảm nhận được vuốt rồng biến ra từ hai tay mình bị chặn lại bởi một năng lượng mạnh mẽ!

Thậm chí ngay sau đó hằn ta còn cảm nhận được một sức chiến đấu hào hùng và cuồn cuộn!

Tựa như nhìn thấy một chiến thần vĩ đại đứng sừng sững trên thời không trường hà nguy nga dưới tinh không!

“Đây… rốt cuộc là gì thế này?’

Mộ Dung Thiên tỏ vẻ hoảng hốt, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt hắn ta trở nên dữ tợn, vuốt rồng màu xanh dốc hết sức xoay tròn.

“Phá!”

“Oanh!”

Sau một âm thanh va chạm, Mộ Dung Thiên vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ lao nhanh về phía sau, lúc này hắn ta nhìn thấy Diệp Vô Khuyết đang đứng sau nguyên lực màu vàng nhạt.

“Ong!1

Tóc đen tung bay, người đứng thẳng, vóc dáng khoẻ mạnh, ánh mắt như đao, trên người có ánh sáng màu vàng lượn lờ, lúc này Diệp Võ Khuyết mang đến cho Mộ Dung Thiên một cảm giác rất xa lạ.

Khí thế!

Dường như Mộ Dung Thiên cảm nhận được một khí thế khiến mình thấy hoảng sợ trên người Diệp Vô Khuyết.

“Bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp quả nhiên không khiến ta thất vọng!”

Cảm giác mạnh mẽ truyền tới từ trong cơ thế khiến Diệp Vô Khuyết thầm thấy mừng rỡ, hẵn có thề cảm nhận được sự mạnh mẽ của mình hiện tại!

Khiẻu chiến vượt cấp!

sở dĩ Không nói Diệp Vô Khuyết có tư cách khiêu chiến vượt cấp cũng là vì sự tồn tại của bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp.

Bảy giờ cuối cùng Diệp Vô Khuyết cũng sử dụng bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp lần đầu tiên.

“Điều động chiến khí Thánh Đạo đến mức độ cao nhất rồi nhanh chóng truyền nó vào trong đan điền sẽ tạm thời thức tỉnh được bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp, được sự phản hồi của bản nguyên thánh pháp, sau đó chiến khí Thánh Đạo sẽ lại thoát khỏi đan điền trở về trong cơ thế, ta sẽ có thế có được sức mạnh gấp mấy lần trước đây!”

“Vốn dĩ luyện hoá Nhân Cấp Bạo Linh Đan, có lẽ tu vi của ta chỉ tăng thêm ba cấp bậc,, đạt tới Đoàn Thể tầng chín Luyện Tuỷ tiểu thành, nhưng bây giờ lại một bước lên trời, thăng lên tới Đoàn Thể đại viên mãn, xem ra đây cũng là do bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp phát huy tác dụng. Bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp này thật sự là một thứ bí ẩn khó đoán!”

Suy nghĩ dâng trào trong lòng cũng chỉ là chuyện trong nháy mẳt, hiện tại không phải lúc đế nghĩ đến những điều này. Diệp Vô Khuyết kìm nén suy nghĩ trong lòng nhìn về phía Mộ Dung Thiên. Đoàn Thế đại viên mãn có được sức mạnh gấp mấy lần, dù bây giờ hắn chưa ngưng tụ phách nguyệt bước vào cảnh giới Tấy Phàm, nhưng hẳn đã có sức mạnh ngang bằng với cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm.

Lần này Diệp Vô Khuyết đã chẳc chẳn mình có thế đánh bại Mộ Dung Thiên!

“Gào!”

Địa Sát Hổ Bôn Quyền bị Diệp Vô Khuyết đánh ra một lần nữa, mãnh hổ màu vàng như vờn quanh người hắn!

“Ấy? Hình như Địa Sát Hố Bôn Quyền mạnh hơn lúc trước nhiều rồi!”

Diệp Vô Khuyết cảm nhận rõ ràng dường như Địa Sát Hố Bôn Quyền xảy ra sự thay đổi nào đó khiến uy lực của nó trở nên càng mạnh mẽ hơn!

“Đáng ghét! Thiên Cương Du Long Thủ! Thanh Long Thám Trảo!”

Không biết vì sao, thấy Diệp Vô Khuyết chủ động tấn công tới, Mộ Dung Thiên cảm nhận được sự nguy hiếm từ trên người hẳn, điều này khiến Mộ Dung Thiẽn hơi thẹn quá hoá giận.

“Gầm!”

‘Gào!

“Ầm!”, “Oanh!”

Hố quyền màu vàng và vuốt rồng màu xanh va chạm với nhau tạo thành uy thế đáng sợ, mọi chuyện diễn ra trên sàn luyện võ khiến thần kinh của tất cả mọi người lại trở nên căng thẳng một lần nữa.

Bọn họ không hiếu vì sao Diệp Vô Khuyết trước đó đã có dấu hiệu bại trận chợt mạnh mẽ trở lại, hơn nữa còn liên tục chiến đấu với Mộ Dung Thiên đã dốc toàn lực!

“Keng!”

“Không thế nào! Làm sao có thế chứ! Hắn ta chỉ là cao thủ Đoàn Thể đại viên mãn mà thôi, sao có thế đỡ được đòn tấn công của ta! Ta là tu sĩ cảnh giới Tẩy Phàm đay!”

Vuốt rồng màu xanh cào trúng hố quyền màu vàng, nhưng đã không còn cảm giác bị đánh trúng như khi nãy, một khí thế mạnh mẽ bao quanh cơ thể Diệp Vô Khuyết, tu vỉ và sức mạnh hẳn bộc phát ra bây giờ không hề thua kém Mộ Dung Thiên chút nào, thậm chí còn mạnh hơn cả hắn ta!

“Hố Toái Thiên Hạ! Ra chiêu!

Diệp Vô Khuyết quát to một tiếng, mái tóc đen tung bay, chiến khí Thánh Đạo trên người phát ra khí thế mạnh mẽ, khí thế kim hồng liên tục dâng trào như sóng lớn!

Ba bước biến thành một bước, hổ quyền vàng nhạt khiến khỏng gian xung quanh rung động, tấn công trúng bả vai của Mộ Dung Thiẽn trong ánh mắt sợ hãi của hắn ta.

“Cộp cộp cộp!”

Sức mạnh của lực đấm này rất mạnh mẽ, Mộ Dung Thiên lập tức cảm nhận được một sức mạnh đáng sợ tập kích từ bá vai vào trong cơ thể, khiến khí huyết trong người hắn ta sôi trào, trước mắt tối sầm.

“Dám khiến ta bị thương! Diệp Vô Khuyết, ngươi đúng là tự tìm đường chết! Thanh Long Xé Trời!”

“Gào!”

Phách nguyệt sau lưng rung động, Mộ Dung Thiên điều động tu vi toàn thân, vuốt rồng màu xanh tản ra ánh sáng xanh lất phất, nhanh chóng di chuyển tấn công về phía Diệp Vô Khuyết!

“Xông lên đây!”

Trong mắt Diệp Vô Khuyết loé lên ánh sáng chói mắt, hắn lại đánh ra một quyền, đối mặt với chiêu thức Thiên Cương Du Long Thủ đủ đế phá vỡ một ngọn núi nhỏ của Mộ Dung Thiên, Diệp Vô Khuyết lại vung tay đánh ra đòn tấn công mạnh nhất!

Hai lực lượng mạnh mẽ đồng thời đánh ra, nếu không nhờ xung quanh sàn luyện võ có mấy trưởng lão ra tay chống đỡ thì nơi này đã trở nẽn đổ nát, không chiến đấu được nữa từ lâu.

“Mộ Dung Thiên! Để xem lần này ai có thế đánh bại ai!”

Diệp Vô Khuyết càng đánh càng hăng, khí thế bừng bừng, chiến ý cuồn cuộn từ chiến khí Thánh Đạo khiến trạng thái của hẳn đạt tới mức độ cao nhất.

“Diệp Vô Khuyết! Ngươi đừng vội đẳc ý! Cuối cùng chiến thẳng vẫn sẽ thuộc về ta thôi!”

Gầm!

Nhìn thấy Diệp Vô Khuyết lúc này, cuối cùng Mộ Dung Thiên cũng không dám xem thường nữa, hắn ta điều động toàn bộ sức mạnh của minh, Thiên Cương Du Long Thủ được hắn ta điều động đến mức tối đa!

Trên phách nguyệt sau lưng Mộ Dung Thiên có một con giao long màu xanh chừng ba trượng xuất hiện, trông nó vô cùng dữ tợn, nhưng lại tản ra một làn sóng mạnh mẽ!

“Thanh Long Nuốt Trời!”

Mộ Dung Thiên kết hợp thản thể với giao long, đánh ra một đòn mạnh nhất!

Hắn ta muốn quyết định thẳng thua với một chiêu!

“Quyết định thắng thua bằng một chiêu à? Được! Địa Sát Hổ Bôn Quyền! Trấn áp cho ta!”

“Gầm!”

Diệp Vô Khuyết và mãnh hổ màu vàng tuy hai mà một, biến thành một con mãnh hổ cao ba trượng, mang theo khí thế ngút trời nhào về phía Mộ Dung Thiên!

“Gào!” “Gừ!”

Mãnh hố màu vàng và giao long màu xanh mang theo khí thế lôi đình lao vào nhau!

Sau chiêu này, thắng thua lập tức rõ ràng!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Thắng bại đã rõ!


Tất cả mọi người đang có mặt đều tập trung nhìn về phía một rồng một hổ đang giao chiến trên sàn luyện võ!

Vì bọn họ biết thẳng thua sắp được phân định rồi!

Lâm Anh Lạc lạnh lùng nhìn chằm chằm sàn luyện võ, một tiếng lấm bấm chợt vang lên bên tai khiến nét mặt nàng ta hơi thay đổi.

“Chiến đấu vượt cấp… Thắng thua đã rõ”.

Những lời này đến từ thành chủ Long Quang Tẽ Thế Long đang đứng chắp tay, Lảm Anh Lạc có thế cảm nhận được trong giọng nói của ông ta lúc này tràn đầy sự khen ngợi.

Lúc này Mộ Dung Bạch Thạch đã không còn tự tin như trước nữa, bắp thịt trên khuôn mặt già nua hơi động đậy, vẻ lạnh lùng trong mắt như ấn như hiện, ồng ta nhìn chằm chằm ảo ảnh long hố đang tung hoành trên sàn luyện võ. Dù Mộ Dung Bạch Thạch không thể chắc chắn rốt cuộc ai sẽ thắng nhưng trong lòng ông ta vẫn thấp thoáng cảm thấy không ổn lắm.

Dù Mộ Dung Trường Thanh nhận ra sự khác thường của Mộ Dung Bạch Thạch, nhưng trong lòng ông ấy cũng thấy rất ngạc nhiên và khó hiểu. Nếu lúc trước Diệp Vô Khuyết có thực lực Đoàn Thể đại viên mãn khiến Mộ Dung Trường Thanh cảm thấy được an ủi. Thì việc tu vi của Diệp Vô Khuyết được tăng vọt một lần nữa, còn chiến đấu với Mộ Dung Thiên đã sử dụng toàn lực mà không rơi vào thế yếu khiến ông ẩy rất ngạc nhiên.

Mộ Dung Trường Thanh chợt phát hiện thì ra ông ấy cũng không hiểu quá rõ thiếu niên lớn lên từ nhỏ dưới sự trông nom của mình này.

“Rốt cuộc ai sẽ thắng đây?”

“Đương nhiên là Mộ Dung Thiên rồi! Hắn có thực lực cảnh giới Tẩy Phàm đấy!”

“Nhưng hình như Diệp Vô Khuyết cũng đâu thua kém gì hẳn ta!”

Dường như tiếng bàn tán của con cháu nhà Mộ Dung chưa từng dừng lại, đều là những người còn trẻ, đương nhiên rất hăng hái, hai người đang chiến đấu trên sàn luyện võ tác động đến thần kinh của tất cả con cháu nhà Mộ Dung, bọn họ rất muốn biết rốt cuộc ai sẽ thắng, cuối cùng… ai mới là người đứng đầu thế hệ trẻ nhà Mộ Dung!

Tiếng hít thở của Mộ Dung Băng Lan đã sớm trở nên dồn dập, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự kỉnh ngạc và không tưởng tượng nổi, nhưng nhiều hơn là khó tin, nàng ta hoàn toàn không hiếu nổi tại sao tên vô dụng trong miệng nàng ta lại có thể đại chiến với Thiên ca đến mức này.

Mộ Dung Băng Lan siết chặt tay đứng bật dậy từ chổ ngồi, nàng ta nhìn chằm chằm sàn luyện võ với nét mặt căng thẳng.

Vào lúc tâm trạng những người ở đây đều khác nhau, một tiếng thét rung trời xuất hiện trên sàn luyện võ, ngay sau tiếng thét này thì một giọng nói khí phách cao vút vang lên.

“Chịu thua đi!”

“Ầm!” “Oanh!”

Một nguyên lực màu vàng chợt phóng lên cao, toàn bộ sàn luyện võ như rung lên, tiếng hổ gầm liên tục vang vọng, có bóng người bị một sức mạnh khống lồ đánh bay, vô cùng chật vật!

“Phụt!”

Người đó phun ra một ngụm máu tươi, sau đó sử dụng toàn lực đế đứng vững lại, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Người đó ngã bịch một tiếng xuống mặt đá bị sức mạnh tung hoành làm vỡ tan tành của sàn luyện võ, lại liên tục phun ra hai ngụm máu tươi.

“Ong!”

Nguyên lực màu vàng rung động rồi chậm rãi tản đi, một bóng người cao dỏng xuất hiện ớ bên trong, đập vào mắt tất cả những người đang có mặt.

Gương mặt anh tuấn, đôi mắt sáng chói, tóc đen tung bay, người đó chính là Diệp Vô Khuyết!

Còn người đang nằm trên mặt đá cách Diệp Vô Khuyết mười trượng, miệng phun máu tươi, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi và oán hận như một con rắn độc muốn cắn người chính là Mộ Dung Thiên!

Trận chiến này đã phân định thắng thua!

Cuối cùng Diệp Vô Khuyết cũng chiến thắng Mộ Dung Thiên bằng sức mạnh của mình.

‘Trời ạ! Là Diệp vỏ Khuyết! Diệp Vô Khuyết thắng Mộ Dung Thiên rồi!”

“Đúng là rất lợi hại!”

“Ta không dám tin vào mắt mình nữa rồi!”

“Không ngờ Mộ Dung Thiên lại thua, vậy thì thiên tài đứng đầu nhà Mộ Dung phải là Diệp Vô Khuyết mới đúng!”

Tất cả con cháu nhà Mộ Dung lập tức xôn xao, Mộ Dung Thiên thua trận và chiến thắng của Diệp Vô Khuyết khiến mấy thiếu niên thiếu nữ này không thế nào che giấu được sự kích động trong lòng! Bọn họ đưa mắt nhìn Diệp vỏ Khuyết đang đứng sừng sững trên sàn luyện võ, ánh mắt từ từ bị che khuất bởi sự ngạc nhiên và nóng bỏng!

“Sao lại có thế như thế… Sao lại có thể như thế được…”

Khuõn mặt Mộ Dung Thiên thoáng chốc trở nên tái mét, hẳn ta nằm dưới chân Diệp Vô Khuyết như một con chó chết. Niềm tin trong lòng Mộ Dung Băng Lan thoáng chốc sụp đổ. Thiên tài đứng đầu gia tộc vô cùng chói lọi trong mẳt nàng ta, Thiên ca của nàng ta lại bị một tẽn vỏ dụng đánh bại, Mộ Dung Băng Lan không thế nào chấp nhận được kết quả như thế.

cảm nhận sự tê dại truyền tới từ hai cánh tay, khí huyết trong cơ thế sôi trào, nhưng trong lòng Diệp Võ Khuyết lại tựa như lửa đốt.

‘Thắng rồi, cuối cùng ta cũng đánh bại Mộ Dung Thiên, bảo vệ ngọc Huyết Long bằng sự cố gắng của mình. Phúc bá, sẽ không ai cướp được thứ mà người đế lại cho con đâu”.

Lúc này có vô số suy nghĩ bao phủ trong lòng thiếu niên, ngoài niềm vui thắng lợi thì nhiều hơn là tư tưởng thông suốt. Hắn vốn là thiên tài tuyệt thế, lựa chọn bỏ lỡ mười năm vì chấp niệm trong lòng. Mười năm qua hắn đã phải chịu biết bao lời xem thường và châm chọc, tuy hắn đều không để bụng những điều này, nhưng suy cho cùng hắn vẫn chỉ là một thiếu niên mười lăm tuốỉ!

Hắn mang cái danh phế vật nhưng giờ đây, dựa vào nắm đấm của mình đánh bại thiên tài hào quang khắp người, vô cùng chói mắt, tựa như nói với tất cả mọi người là hẳn, Diệp vỏ Khuyết đã trở lại một lần nữa!

Tiếng bàn tán xung quanh truyền vào tai Mộ Dung Thiên một cách rõ ràng, khiến hẵn ta chỉ muốn phát điên.

Hắn ta có thân phận gì? Hắn ta là thiên tài đứng đầu nhà Mộ Dung, từ nhỏ đẫ mang theo vinh quang, chưa bao giờ nếm trải mùi vị thất bại, bảy giờ lại bị đánh bại bởi một kẻ mang danh phế vậy, hỏi làm sao Mộ Dung Thiên luôn thấy mình cao hơn người có thể chịu được!

“Diệp Vô Khuyết, Diệp Vô Khuyết…’

Nổi căm hận trong lòng hẳn ta với Diệp Vô Khuyết đạt đến mức độ tối đa! Mộ Dung Thiên nhìn chằm chằm thiếu niên đã đánh bại mình một cách vô cùng oán hận!

“Vụt!”

Một bóng người bay lên sàn luyện võ, muốn đỡ Mộ Dung Thiên dậy.

“Thiên Nhi, con không sao chứ?”

Mộ Dung Bạch Thạch hỏi với giọng ân cần.

Diệp Vỏ Khuyết không thèm quan tâm đến hai ông cháu này, hắn đứng thắng người, chắp hai tay chào Mộ Dung Trường Thanh.

‘Trường Thanh thúc thúc, một tháng trước, Mộ Dung Thiên muốn cướp ngọc Huyết Long, Vô Khuyết đã hẹn chiến đấu với hắn ta, nhờ Trường Thanh thúc thúc làm chứng. Hôm nay Vô Khuyết đã thắng hắn ta, nẽn mong Trường Thanh thúc thúc làm chủ cho Vô Khuyết”.

Xin chào độc giả thân yêu của nhayho.cом. Truyện đang chờ được cập nhật.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của лhayho.cом khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!

Hãy quay lại ủng hộ Website nhayho.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Đi đường vòng


Diệp Vô Khuyết vẫn rất kính trọng gia chủ Mộ Dung mười năm qua luôn quan tâm mình, ở nhà Mộ Dung, Mộ Dung Trường Thanh và Tình Nhi là hai người mà Diệp vỏ Khuyết quan tâm nhất.

“Ha ha ha ha… Vô Khuyết, cái tên nhóc nhà ngươi che giấu giỏi thật đấy! Ngươi yên tâm, ngọc Huyết Long này vốn là của ngươi, không có liên quan gì với nhà Mộ Dung, ta chỉ giữ thay mà thôi. Ta vốn định đợi đến khi ngươi mười tám tuổi hoặc đột phá cảnh giới Tấy Phàm sẽ đưa nó cho ngươi, nhưng bây giờ ngươi đã có tư cách có được nó rồi”.

Tay phải Mộ Dung Trường Thanh có ánh sáng loé lên, một viên ngọc bội hình rồng đỏ như máu xuất hiện trong tay õng ấy.

Nhìn thấy viên ngọc bội đỏ như máu này, Diệp vỏ Khuyết chợt nín thở, đây là thứ Phúc bá đế lại cho hắn, chứa đựng sự nhớ nhung mườỉ năm của hẳn, cuối cùng hôm nay nó cũng được giao vào tay hắn rồi.

“Vụt!”

Mộ Dung Trường Thanh cười ném ngọc Huyết Long cho Diệp Vô Khuyết.

Diệp Vỏ Khuyết cầm chặt ngọc Huyết Long trong tay, xúc cảm ấm áp, hắn như cảm nhận được đôi bàn tay khô ráo và ấm áp của Phúc bá, nỗi nhớ nhung trong lòng không khỏi dâng trào.

“Phúc bá, chắc chắn Vô Khuyết sẽ tìm thấy người”.

Trong lòng Diệp Vô Khuyết hiện lên câu nói đã được hắn lặp lại vô số lần, hắn trịnh trọng cất ngọc Huyết Long vào lòng cùng với bức thư không thế mở ra kia, vào khoảnh khắc cảm nhận được sự tồn tại của hai thứ này, hắn cảm thấy vô cùng thoá mãn.

“Đã nhận được ngọc Huyết Long, mình cũng nẽn rời khỏi nhà Mộ Dung thôi…”

Diệp Vỏ Khuyết vẫn luôn ở lại nhà Mộ Dung một là vì ngưng tụ bản nguyên Thánh Pháp, hai là vì lấy lại ngọc Huyết Long, bây giờ cả hai chuyện đều đã hoàn thành, hắn cũng nẽn đi thỏi.

Nhà Mộ Dung quá nhỏ, Diệp Vô Khuyết hiếu rõ nếu muốn biết quá khứ của mình thì chỉ có thế rời khỏi nhà Mộ Dung, đi đến nơi rộng lớn hơn, chỉ có thế hắn mới có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ, không ngừng trưởng thành, như vậy mới có thể tiếp xúc với tin tức liên quan đến Phúc bá và Không trong quá khứ.

Diệp Vô Khuyết quyết định tối nay sẽ đi tìm Mộ Dung Trường Thanh để tạm biệt ỏng ấy.

Diệp Vô Khuyết định rời đi ngay, nếu không vì ngọc Huyết Long thì những chuyện diễn ra ở nơi này vốn không liên quan gì đến hẳn.

“Diệp Vô Khuyết! Ngươi cứ đợi đó! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”

Vào lúc Diệp Vô Khuyết chuấn bị rời đi thì giọng nói tràn đấy oán hận của Mộ Dung Thiên vang lên bên tai, nghe thấy cảu này, nhịp bước của Diệp Vô Khuyết hơi khựng lại, hẳn xoay người nhìn về phía đối thủ đã bị mình đánh bại kia.

Lúc này Mộ Dung Thiên đã không còn dáng vẻ anh tuấn như ngày thường nữa, áo luyện võ màu trắng dính đầy bụi, tóc hơi rối, khuôn mặt vốn anh tuấn hơi vặn vẹo, hẳn ta nhìn chằm chằm Diệp Vô Khuyết bắng ánh mắt hung hãn oán hận.

Diệp Vô Khuyết nhìn xuống Mộ Dung Thiên từ trên cao, hắn bình tĩnh cất lời: “Mộ Dung Thiên, trận chiến hôm nay ngươi thua trong tay ta, từ nay về sau nhìn thấy ta ngươi phải đl đường vòng, mong là ngươi không quên”.

Nghe Diệp Vô Khuyết nói thế, Mộ Dung Thiên nhất thời nhớ lại lời hẹn chiến đấu một tháng trước, một nỗi nhục dâng lên đầu từ sâu trong linh hồn, hắn ta chưa từng đế tâm những lời này, nhưng không ngờ rằng một tháng sau nó lại trở thành sự thật. Nghĩ đến đây, Mộ Dung Thiên bị lửa giận làm ảnh hưởng tới vết thương, trước mắt tối sầm, vào lúc hẳn ta định lên tiếng một lần nữa thì Mộ Dung Bạch Thạch vỗ nhẹ lên lưng hắn ta.

Mộ Dung Thiên nhìn qua theo tầm mắt của Mộ Dung Bạch Thạch, thấy Tê Thế Long đang đứng chẳp tay, sau đó lại nhìn ánh mắt chứa đựng hàm ý sâu xa của ông nội mình, trong lòng hắn ta lập tức nhớ tới một vài chuyện.

“Hừm! Nhịn! Ta nhịn! Diệp vỏ Khuyết, dù bây giờ ngươi đánh bại ta thì sao, sau này ta sẽ được Te thành chủ dốc hết sức bồi dưỡng, dù không có ngọc Huyết Long thì một tháng sau chắc chắn thực lực của ta cũng sẽ tăng nhanh. Đến lúc đó ta đại diện thành chính Long Quang tham gia đại chiến bách thành, sẽ nhận được vô số lợi ích! Đợl ta trở về từ đại chiến bách thành, chắc chắn ta sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt cho mọi hành động của mình hôm nay!”

Sau khi nghĩ thông suốt, Mộ Dung Thiên kìm nén cơn giận trong lòng, đế Mộ Dung Bạch Thạch đỡ mình đứng dậy, việc hẳn ta phải làm bây giờ là chữa trị thương tích, mau chóng hồi phục đế không ảnh hướng đến đại sự tiếp theo.

‘ShhhJ

Cú đấm đánh bại hẳn ta của Diệp Vô Khuyết đã đánh trúng lồng ngực của hần ta, chỉ cần cử động sẽ cảm thấy đau đớn, khiến Mộ Dung Thiên càng căm hận Diệp Vô Khuyết hơn.

“Xem ra tạm thời không thể đến nhà Tư Mã rồi, chỉ có thế xin Tê thành chủ thứ lòi thôi”.

Mộ Dung Thiên đã đưa ra quyết định cố gắng nhịn đau muốn tiến lên nói chuyện với Tê chủ thành.

Diệp Vỏ Khuyết không thèm quan tâm lời nói của Mộ Dung Thiên, vào khoảnh khắc Mộ Dung Thiên thua hắn, hắn ta đã mãi mãi không có cơ hội trở mình nữa rồi, đây là niềm tin to lớn của Diệp Vô Khuyết.

Nhưng với ông lão Mộ Dung Bạch Thạch này, Diệp Vô Khuyết vần thầm nhẳc nhở mình phải cẩn thận, có điều sau tối nay, hắn sẽ rời khỏi nhà Mộ Dung, đến lúc đó thiên hạ rộng lớn, ai mà biết hắn sẽ đi đâu?

Lâm Anh Lạc vần luôn nhìn chằm chằm Diệp Vỏ Khuyết, thiếu niên này đã giành được thẳng lợi, hơn nữa Lâm Anh Lạc cảm thấy nếu đổi lại là nàng ta, thì nàng ta cũng chưa chắc có thế đỡ được chiêu thức cuối cùng kia tốt hơn Mộ Dung Thiên, nàng ta đã từ từ nhìn nhận lại thiếu niên này.

Tê Thế Long lắng lặng nhìn mọi chuyện vừa diễn ra, kế cả việc Mộ Dung Trường Thanh đưa ngọc Huyết Long cho Diệp Vô Khuyết. Thực lực của Mộ Dung Trường Thanh cao thâm khó lường, nghe nói đã đột phá bảy cảnh giới lớn của Tẩy Phàm. Thành chủ Long Quang đã đạt tới một cấp bậc khác nhìn về phía Diệp Vô Khuyết một lúc, sau đó lại nhìn thoáng qua Mộ Dung Thiên, trong lòng chợt xuất hiện một suy nghĩ.

Vào lúc Tê Thế Long định cất lời, sắc mặt ông ta chợt thay đối, trong mắt có ánh sáng loé lên, ông ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đồng thời cất tiếng vang dội: “Không biết người bạn nào ghé thăm thành chính Long Quang của ta vậy, Te mổ xin lôi vì đã không tiếp đón từ xa!”

Tê Thế Long bất ngờ lên tiếng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bọn họ đều nhìn về phía bầu trời xa xăm theo tầm nhìn của ỏng ta.

Diệp Vô Khuyết đã sải bước rời đi cũng dừng chân lại nhìn lên bầu trời!

Cùng lúc đó, một âm thanh như vang lên từ chín tầng trời bao phủ toàn bộ sàn luyện võ!

“Diệp Vô Khuyết, mười năm không gặp, người người đều nói ngươi đã phế, nhưng xem ra không phải là vậy”.

Sau câu nói này, một con chim to lớn xuất hiện che phủ bầu trời, có ba bóng người đang ngồi ngay ngắn trên lưng chim.

Một ông lão mặc áo choàng màu vàng, một cô gái nhẹ nhàng không thấy rõ mặt và một thiếu niên mặc áo choàng xanh thêu mây xanh.

Mà câu nói này là đến từ thiếu niên kia, thiếu niên chậm rãi đứng dậy, một khí thế bá đạo và hừng hực dâng trào!

Diệp Vô Khuyết đứng lại nhìn về phía thiếu niên kia, đôi mắt của hắn chợt trở nên sáng rực, hắn trầm giọng cất lời:

“Thì ra là ngươi, Quân Sơn Liệt”.

Xin chào độc giả thân yêu của nhayho.cом. Truyện đang chờ được cập nhật.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của лhayho.cом khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!

Hãy quay lại ủng hộ Website nhayho.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Quân Sơn Liệt


Quân Sơn Liệt!

Lúc nghe thấy Diệp Vô Khuyết nói ra cái tên này, Tê Thế Long thầm thấy ngạc nhiên, tỏ vẻ suy ngẫm, sau đó dường như nhớ lại điều gì, ông ta nhìn về phía Diệp Vỏ Khuyết rồi lại nhìn về phía Quân Sơn Liệt, dường như phát hiện ra chuyện thú vị gì đó.

“Quản Sơn Liệt? Tiếu tử này là ai?”

“Thành chính Long Quang của chúng ta có người này à?”

“Chưa từng nghe nói tới, nhưng hình như Diệp Vô Khuyết quen hắn ta”.

Con cháu nhà Mộ Dung đều tỏ vẻ nghi ngờ và bàn tán sôi nổi về ba người vừa xuất hiện.

Trong con ngươi lạnh lùng của Lâm Anh Lạc tràn đầy u ám, nàng ta cảm nhận được một sự áp bức từ thiếu niên mặc áo xanh tên Quân Sơn Liệt này!

“Đáng sợ quá! Rốt cuộc người này là ai mà lại cho ta cảm giác đáng sợ như thế chứ?”

Lâm Anh Lạc thầm thấy kiêng dè với Quản Sơn Liệt, thái độ như đang gặp phải kẻ thù! Nàng ta vô thức nhìn về phía Diệp Vô Khuyết, chợt nhận ra thiếu niên này vẫn bình tĩnh đứng im ở đấy, không có chút cảm giác căng thẳng nào.

“Quân Sơn Liệt, mười năm không gặp, không ngờ ngươi vẫn còn đến thành chính Long Quang”.

Đôi mắt sáng chói nhìn thẳng vào ánh mắt sáng như sao của Quản Sơn Liệt, Diệp Vỏ Khuyết nhẹ nhàng cất lời.

Quân Sơn Liệt đứng trên lưng chim nhìn người khiến hắn ta nhớ mãi không quên đã mười năm trước mắt, ánh mắt sẵc bén đến mức đáng sợ.

“Tu vi Đoàn Thế đại viên mãn có thế chiến đấu với cao thủ cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm, Diệp Vô Khuyết, ngươi bảy giờ… đúng là quá yếu”.

Nghe thấy câu nói này của Quân Sơn Liệt, sắc mặt Diệp Vô Khuyết vẫn rất bình tĩnh.

‘Thế nào? Chiến thắng một tên vô dụng cảnh giới Anh Phách Tấy Phàm, xưng vương xưng bá trong một gia tộc nhỏ bé rác rưởi đã khiến ngươi cảm thấy tự hào rồi à. Nếu vậy thì Diệp Vô Khuyết, ngươi khiến ta quá thất vọng”.

Nghe thấy lời Quân Sơn Liệt nói, Mộ Dung Thiên nhất thời sa sầm mặt, nhưng hắn ta vẫn cố không nổi giận, vì hắn ta phát hiện nét mặt ông nội mình hơi khó hiểu.

Quân Sơn Liệt nói chuyện với Diệp Vô Khuyết, nhưng lại sỉ nhục cả nhà Mộ Dung, thái độ hung hăng vênh váo khiến rất nhiều con cháu nhà Mộ Dung thầm thấy giận dữ.

“Quân Sơn Liệt, chớp mắt một cái đã mười năm trôi qua, ngươi vẳn nói chuyện khó nghe như thế, chẳng lẽ sư phụ ngươi không dạy ngươi nói chuyện cho đàng hoàng à?”

Đối mặt với thái độ vênh váo hung hăng của Quản Sơn Liệt, Diệp Võ Khuyết vẫn nói chuyện rất hờ hững.

“To gan! Ngươi có thân phận gì? Ngươi nghĩ mình là ai mà dám cãi lại hả! Tự tìm đường chết!”

Ngay sau khi Diệp Vô Khuyết dứt lời, ông lẫo mặc áo choàng vàng đang ngồi trên lưng chim chợt quát to!

“Vậy ông có thân phận gì? ông nghĩ mình là ai? Ta nói chuyện liên quan quái gì đến ông!”

Diệp Vô Khuyết vẫn bình tĩnh đáp lại bằng lời nói rất sắc bén.

“Hoàng Nô, đừng chấp nhặt với một kẻ vô dụng, đây là chuyên của Liệt, cứ để Liệt tự giải quyết đi”.

Vào lúc ông lão áo vàng nối giận, thiếu nữ không thấy rõ mặt kia chợt cất lời, sau khi nghe nàng ta nói vậy, ông lão cũng cung kính đáp một tiếng.

Quân Sơn Liệt xem như không thấy chuyện này, ban đầu vì có chuyện cần làm nên mới đến Đông Thổ, nhưng khi đến nơi này, hẳn ta lại nhớ tới đối thủ khiến mình thất bại thảm hại mười năm trước, đối thủ đánh hắn ta đến mức khiến hẳn ta sợ hãi kia!

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng Quân Sơn Liệt như có một cái gai khiến hắn ta không thể nào quên được. Sau thất bại mười năm trước, hắn ta theo sư phụ trở lại tỏng môn bế quan tu luyện ba năm, khi hắn ta cảm thấy đã đến lúc xuất quan đến Đông Thổ rửa mối nhục lúc trước thì lại nhận được tin Diệp Vô Khuyết đã trở thành một kẻ vỏ dụng.

Cho nên Quân Sơn Liệt không nhắc tới chuyện này nữa, hắn ta cho rằng một tên vỏ dụng hoàn toàn không có tư cách tiếp tục làm đối thủ của hán ta, nhưng không ngờ hắn ta lại không thể nào quên đi chuyện này, chớp mắt đã mười năm trôi qua!

Hôm nay trùng hợp đl tới Đông Thố, hắn ta vỏ thức muốn đến đây xem sao, không ngờ lại cảm nhận được sự dao động quen thuộc mà hắn ta khắc ghi trong lòng ở nơi này!

Quân Sơn Liệt im lặng xem hết trận chiến giữa Diệp vỏ Khuyết và Mộ Dung Thiên, cuối cùng vẫn không nhịn được xuất hiện nên mới có khung cảnh như bây giờ.

Quân Sơn Liệt chính là thiên tài tuyệt thế của Thần Cung Thanh Minh -một trong năm tông phái siêu cấp đến từ Bắc Thiên Vực từng bị Diệp Vô Khuyết đánh bại vào mười năm trước!

Diệp Vỏ Khuyết cũng rất ngạc nhiên vì Quân Sơn Liệt bất ngờ xuất hiện, hắn cũng còn nhớ rất rõ trận chiến mười năm trước, chiến thắng của hắn lúc đó cũng không đơn giản.

Chỉ là từ khỉ hắn lựa chọn trở thành một kẻ vô dụng, chuyện này cũng đã từ từ bị hắn lãng quên, nhưng không ngờ mười năm sau Quân Sơn Liệt lại xuất hiên môt lần nữa.

Trong lòng thấp thoáng đoán được Quân Sơn Liệt muốn làm gì, nhưng Diệp Vô Khuyết không hề sợ hãi, vì nơi này là thành chính Long Quang, còn thành chủ Long Quang – Tê Thế Long đang ở đây, đương nhiên là hẳn có niềm tin.

“Diệp Vô Khuyết, lúc trước ngươi trở thành một kẻ vô dụng thì đã không có tư cách làm đối thủ của ta, có điều bây giờ dù ngươi yếu đến mức đáng thương nhưng cũng coi là đã thoát khỏi kiếp vỏ dụng. Cho nên chuyện giữa ta và ngươi vẫn chưa kết thúc đâu”.

Sau khi nói xong những câu này, một khí thế bá đạo phát ra từ trên người Quân Sơn Liệt ở hư không chín tầng mây!

Chẳng mấy chốc khí thế đó đã bao phủ toàn bộ sàn luyện võ, con cháu nhà Mộ Dung thoáng chốc có cảm giác mình như một con dê con bị thần long chú ý tới, toàn bộ sắc mặt gần như tái nhợt, người run cầm cập!

Trong con ngươi lạnh như băng của Lâm Anh Lạc có ánh sáng loé lên, trong người cũng dâng lẽn một khí thế không tầm thường, nàng ta trước giờ luôn hiếu thắng, chưa từng cho rằng mình yếu hơn những người cùng lứa tuổi, cho nên dù trong lòng nàng ta biết tu vi của Quân Sơn Liệt có lẽ cực kỳ đáng sợ, nhưng nàng ta vẫn không muốn yếu thế.

“Ong..:

Thấy động tác đó của Quản Sơn Liệt, trong mắt Tê Thế Long có ánh sáng chợt loé lên rồi biến mất, ông ta cũng không nhúng tay vào, một là vì Quân Sơn Liệt không thật sự ra tay, hai là ông ta muốn xác nhận một vài điều.

Tê Thế Long đảo mắt nhìn một vòng sàn luyện võ, ông ta phát hiện đa số con cháu nhà Mộ Dung xung quanh đều đang tái mặt tỏ vẻ sợ hãi, rõ ràng là bị uy hiếp bời khí thế Quân Sơn Liệt tản ra!

Mộ Dung Thiên khá hơn con cháu nhà Mộ Dung bình thường nhiều, vì bị thương nên khuôn mặt trắng bệch, nhưng hắn ta vẫn cố cẳn răng vất vả chịu đựng, không muốn thua trước khí thế của Quân Sơn Liệt!

Khi nhìn tới cô gái nhỏ nhà họ Lảm đứng sau lưng, trong mắt Tê Thế Long thoáng lộ vẻ khen ngợi. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lảm Anh Lạc không có chút cảm xúc, trong đôi mắt tràn đầy sự cố chấp, thân thể mềm mại vẫn đứng im bất động không hề run rấy, biếu hiện của nàng ta tốt hơn Mộ Dung Thiên rất nhiều.

Cuối cùng Tê Thế Long chú ý đến người bị trung tâm khí thế của Quân Sơn Liệt nhằm vào là Diệp Vô Khuyết!

Bình tĩnh ung dung.

Đây là cảm nhận của Tê Thế Long về thái độ của Diệp Vô Khuyết lúc này, cảm nhận được điều đó, ánh mắt Tê Thế Long dần trở nên kỳ lạ.

Thật ra khí thế mà tu sĩ võ toả ra bắt nguồn từ lực lượng mạnh mẽ trong ý chí và tâm hồn, một tu sĩ có tâm hồn và ý chí càng mạnh mẽ thì khí thế người đó toả ra sẽ càng mạnh!

Đương nhiên Tê Thế Long có thế nhìn thấu tu vi của Quân Sơn Liệt, từng này tuổi đã có tu vỉ như thế khiến ông ta không khỏi khen ngợi, quả nhiên không hố là thiên tài tuyệt thế của Thần Cung Thanh Minh!

Hơn nữa từ khí thế bá đạo của Quản Sơn Liệt có thế nhìn ra sự mạnh mẽ trong tâm hồn và ý chí của hắn ta!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Ta cho ngươi mười năm


Nhưng dù dưới tình huống như thế, Diệp Vỏ Khuyết vẫn có vẻ rất bình tĩnh và hờ hững, như thế chỉ có một cách giải thích.

Đó là ý chí linh hồn của Diệp Vô Khuyết mạnh hơn Quân Sơn Liệt!

“Rốt cuộc thiếu niên mười lăm tuổi này đã trải qua những gì mới có được tâm hồn và ý chí mạnh đến vậy?”

Suy nghĩ này thoáng hiện lên trong đầu Tê Thế Long.

“Xin vị công tử này nương tay, bỏ qua cho con cháu nhà Mộ Dung ta!”

Nhìn thấy con cháu nhà Mộ Dung bị khí thế đáng sợ của Quân Sơn Liệt làm cho ngày càng khó chịu, cuối cùng Mộ Dung Trường Thanh cũng không nhịn được ra tay.

“Ong!”

Một nguyên lực cường đại dao động xuất hiện trên người Mộ Dung Trường Thanh, cùng lúc đó, một vầng trăng khuyết màu vàng chậm rãi bay lên từ trên người ông ấy.

Phách nguyệt màu vàng là cảnh giới Thiên Xung, cảnh giới thứ bảy trong bảy cảnh giới lớn Tẩy Phàm!

Mộ Dung Trường Thanh là gia chủ nhà Mộ Dung đương nhiên tu vỉ phải mạnh mẽ, đã đạt tới cảnh giới Thiên Xung Tấy Phàm rồi!

ông ấy ra tay chống lại khí thế của Quân Sơn Liệt, giúp con cháu nhà Mộ Dung dễ chịu hơn.

Tiếng thở dốc kịch liệt thay nhau vang lên, tất cả con cháu nhà Mộ Dung vã mồ hôi giàn giụa, khoảnh khắc mất khống chế ngắn ngủi khi nãy khiến bọn họ có cảm giác như vừa trải qua một chuyện rất kinh khủng!

Con cháu nhà Mộ Dung lại lén nhìn Quân Sơn Liệt một lần nữa, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi!

“Ồ? Là một cao thủ cảnh giới Thiên Xung sao? Được! Tiếp một chiêu của ta đi! Thanh Minh Đại Thủ Ấn!”

“Ong!

Xung quanh Quân Sơn Liệt có nguyên lực rực rỡ chói lọi dao động, một thủ ấn màu xanh cao mười trượng xuất hiện bao phủ lấy không trung, khí thế đáng sợ như đến từ địa ngục Thanh Minh đánh về phía Mộ Dung Trường Thanh!

Thủ ấn màu xanh nhanh chóng càn quét tới, chỉ còn cách Mộ Dung Trường Thanh chưa đến một trượng!

“Thiên Cương Du Long Thủ!”

Dù Quân Sơn Liệt ra tay rất bất ngờ, nhưng Mộ Dung Trường Thanh không hoảng hốt chút nào, một hư ảnh giao long dài mười trượng uốn lượn trong hư không, Thiên Cương Du Long Thủ được Mộ Dung Trường Thanh điều động mạnh hơn Mộ Dung Thiên không biết bao nhiêu lần!

“Oanh!1

Thủ ấn màu xanh va chạm kịch liệt với hư ảnh giao long, tạo thành nhũng cơn gợn sóng lớn!

Diệp Vô Khuyết thấy Quân Sơn Liệt bỗng nhiên ra tay thì thầm biết không ốn, dù Mộ Dung Trường Thanh đỡ đòn kịp thời, nhưng cảm giác bất an trong lòng hắn lại ngày càng nồng đậm!

Trẽn nét mặt kiêu ngạo của Quân Sơn Liệt thoáng hiện vẻ giẻu cợt!. Xi𝑛‎ ủ𝑛g‎ hộ‎ chú𝑛g‎ 𝘁ôi‎ 𝘁ại‎ ==‎ T𝘳UmT𝘳𝘶𝘺ệ‎ 𝑛.𝑣𝑛‎ ==

Cùng lúc đó, thủ ấn màu xanh chợt rực sáng, thoáng chốc đánh tan hư ảnh giao long, vào khoảnh khắc Mộ Dung Trường Thanh ngạc nhiên thì nó đã đánh trúng ngực ỏng ấy!

“Không xong rồi! Trường Thanh thúc thúc!”

Thấy tình huống nàỵ; sắc mặt Diệp Vô Khuyết thay đổi, hắn lập tức chạy tới đỡ Mộ Dung Trường Thanh đang nghẹn đỏ bừng mặt.

Mộ Dung Trường Thanh đứng tựa vào người Diệp Vô Khuyết, cảm nhận sức sát thương mà lực lượng thủ ấn màu xanh mang đến, cuối cùng không chịu được mà phun ra một ngụm máu tươi! Mấy trưởng lẵo không kịp nhúng tay vào ở xung quanh cũng đồng loạt thay đối sắc mặt!

“Phụt!”

Cao thủ cảnh giới Thiên Xung Tấy Phàm là Mộ Dung Trường Thanh lại bị Quân Sơn Liệt đánh bại bằng một chiêu, hơn nữa còn thua nhanh như thế!

“Trường Thanh thúc thúc, ngài sao rồi? Ngài không sao chứ?”

Mộ Dung Trường Thanh phun ra một ngụm máu tươi, bên tai nghe thấy giọng nói lo lắng của Diệp Vô Khuyết, ông ấy cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, ông ấy xua tay với Diệp Vô Khuyết rồi đứng thắng dậy, tỏ vẻ hơi khiếp sợ. ông ấy chớp mắt nói với Quân Sơn Liệt kiêu căng ngạo mạn kia: “Cùng cảnh giới mà lại có thể đánh bại ta bằng một chiêu, đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước!”

“Ong!

II

Ông ấy vừa nói xong, sau lưng Quân Sơn Liệt cũng có một vầng phách nguyệt màu vàng dâng lên.

Không ngờ Quân Sơn Liệt cũng có tu vi cảnh giới Thiên Xung Tấy Phàm!

Khi phách nguyệt màu vàng kia xuất hiện, toàn bộ sàn luyện võ nhất thời trở nên yên tĩnh!

Mộ Dung Thiên mười bảy tuổi ngưng tụ phách nguyệt, bước vào cảnh giới Anh Phách Tấy Phàm đã được gọi là thiên tài trăm năm có một!

Còn thiếu niên trông chỉ khoảng mười lăm tuổi này đã là cao thủ cảnh giới Thiên Xung Tẩy Phàm thì nên gọi là thiên tài gì đây?

Đáng sợ hơn là hần ta còn đánh bại Mộ Dung Trường Thanh cũng có cảnh giới Thiên Xung Tấy Phàm chỉ với một chiêu! Sức mạnh của người này phải hùng hậu đến mức nào? Dù sao lúc còn trẻ Mộ Dung Trường Thanh cũng từng được nói là thiên tài!

Chắng trách dù Mộ Dung Trường Thanh bị hăn ta làm bị thương nhưng vẫn không nhịn được nói câu “Trường Giang sóng sau xỏ sóng trước” này.

Nhìn Mộ Dung Trường Thanh bị thương, lửa giận bốc lên trong lòng Diệp Vô Khuyết! Hắn biết Mộ Dung Trường Thanh ra tay không chỉ vì con cháu nhà Mộ Dung mà còn vì hắn, dù sao Quân Sơn Liệt cũng đang nhằm vào hắn.

Nói cách khác thì Mộ Dung Trường Thanh vì hắn nên mới bị thương!

Hành động của Quân Sơn Liệt đã chạm tới ranh giới cuốỉ cùng trong lòng Diệp Vô Khuyết rồi!

“Quân Sơn Liệt!’

Ánh mắt Diệp Vô Khuyết sắc bén như dao, hắn gằn giọng nói ra ba chữ, lửa giận hừng hực cháy lên trong lòng!

Nhìn thấy nét mặt lạnh lẽo của Diệp Vô Khuyết, Quân Sơn Liệt nhất thời cảm thấy rất vui sướng!

“Sao vậy, tức giận à? Ha ha ha ha… Tức giận thì đã sao chứ, Diệp Vô Khuyết, ngươi có biết bây giờ ta chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể giết chết ngươi không!”

“Nhưng ta sẽ không làm như thế, Diệp Vô Khuyết, ta cho ngươi một cơ hội, mười năm sau ta sẽ đấu một trận với ngươi! Đến lúc đó, ta sẽ đường đường chính chính tự tay giết chết ngươi! Để trả lại mối nhục mà ta đã thua ngươi mười năm trước!”

Câu nói này của Quân Sơn Liệt lập tức khiến tất cả trưởng lão nhà Mộ Dung và Mộ Dung Trường Thanh nhớ lại chuyện xôn xao một thời mười năm trước.

“Thì ra ngươi là thiên tài tuyệt thế của Thần Cung Thanh Minh từng thua trong tay Vô Khuyết mười năm trước, chẳng trách còn trẻ đã có tu vi như thế!”

Mộ Dung Trường Thanh nhớ lại, bèn cất lời.

Quân Sơn Liệt cười khấy nhìn Mộ Dung Trường Thanh: “Diệp Vô Khuyết, cho ngươi biết, nếu mười năm sau ngươi không ứng chiến, ta sẽ giết chết Trường Thanh thúc thúc này của ngươi, khiến ông ta chết không toàn thây!

“Ngươi! Khụ khụ khụ khụ…’

Nghe thấy lời của Quân Sơn Liệt, Mộ Dung Trường Thanh không khỏi giận dữ, ông ấy không hề nghi ngờ lời nói của Quân Sơn Liệt, hẵn ta là người của Thần Cung Thanh Minh – một trong năm tông phái lớn của Bắc Thiên Vực, muốn giết tộc trướng một gia tộc nhỏ ở Đông Thố như ông ấy thật sự dễ như trở bàn tay.

“Quân Sơn Liệt, ngươi nói những lời này trước mặt bản thành chủ là muốn khiêu khích trăm thành chính của Đông Thổ ta à?”

Rõ ràng lời nói của Quân Sơn Liệt cũng đã đắc tội Tê Thế Long, ông ta là chủ thành chính Long Quang, Mộ Dung Trường Thanh là tộc trưởng một trong ba gia tộc lớn ở thành chính Long Quang, nếu người khác ngang nhiên giết chết tộc trưởng nhà Mộ Dung trước mặt ông ta thì ông ta cũng không cần làm thành chủ làm gì nữa.

“Ta không có ý định đắc tội với trăm thành chính, tất cả những điều này đều phải xem sự lựa chọn của Diệp Vô Khuyết”.

Dù tỏ vẻ hơi kiêng dè trăm thành chính ở Đỏng Thổ, nhưng Quân Sơn Liệt vẫn có thái độ rất kiêu ngạo!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Bốn năm sau, không chết không thôi!


Lời nói vô cùng kiêu ngạo của Quân Sơn Liệt khiến Tê Thế Long hơi giận dữ, nhưng chỗ dựa của người này là tông phái siêu cấp của Trung Châu, hơn nữa hẳn ta còn có thiên phú hơn người, tu vỉ cao thảm.

Lời hắn ta nói ra khiến người khác không thể không suy xét, rõ ràng không ngờ mọi chuyện sẽ trở thành thế này, tất cả mọi người lại tập trung về phía Diệp Vô Khuyết một lần nữa.

Sau khi nhìn thấy sự đáng sợ của Quân Sơn Liệt, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng sợ hãi trước thiếu niên kiêu ngạo này, sau đó lại nhớ tới xuất thân và thế lực sau lưng hẳn ta, thật sự khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng!

Tông phái đứng đầu Trung Châu!

Đó là thế lực còn mạnh hơn trăm thành chính Đông Thố, là nơi tất cả người trẻ tuổi đều hướng tới. Lúc này nó lại bị Quân Sơn Liệt khắc sâu vào trong nội tảm của con cháu nhà Mộ Dung bằng một cách bá đạo như thế.

“Diệp Vô Khuyết, mười năm sau tính mạng của ông ta sẽ nằm trong tay ngươi. Đương nhiên nếu ngươi không muốn đánh nhau với ta thì bây giờ chí cần quỳ xuống nói một cảu, xin bỏ qua cho tẽn võ dụng là ta, ta sẽ cho ngươi và Trường Thanh thúc thúc của ngươi một con đường sống!”

Sau khi nói xong câu này, Quân Sơn Liệt im lặng, nhưng hắn ta vẫn đang nhìn Diệp Vô Khuyết bằng ánh mắt đáng sợ, hắn ta muốn xem đối thủ khiến hắn ta canh cánh trong lòng suốt mười năm sẽ lựa chọn như thế nào.

Nghe thấy lời nói này của hắn ta, sắc mặt mọi người đều thay đổi!

Quỳ xuống cầu xin ư?

Đảy là muốn Diệp vỏ Khuyết từ bỏ lòng tự trọng của mình để đổi lấy cơ hội được sống mà!

Lâm Anh Lạc nhận ra thiếu niên có đôi mắt rực sáng kia chậm rãi cúi đầu sau khi nghe thấy lời uy hiếp của Quân Sơn Liệt, không ai thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của hắn, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.

“Rốt cuộc ngươi có đỡ được sự uy hiếp này không đây?”

Đúng vậy!

Diệp Vô Khuyết bây giờ hoàn toàn không thể nào chống lại sự đáng sợ của Quân Sơn Liệt, dù là mười năm sau thì vần sẽ là như thế. Đợi đến lúc đó bị Quản Sơn Liệt bóp chết như giết một con kiến thì không bằng lúc này cúi đầu xin lòi, ít nhất có thể giữ được mạng sổng của mình.

Đây là suy nghĩ trong lòng tất cả con cháu nhà Mộ Dung, bọn họ cho rằng trở thành kẻ thù của Quản Sơn Liệt là chuyện không thể tưởng tượng nối.

Lúc này Mộ Dung Thiên cảm thấy rất vui sướng, dù hắn ta cũng rất ghét Quân Sơn Liệt, nhưng thấy Diệp Vô Khuyết bị Quân Sơn Liệt ép đến bước đường cùng như vậy, Mộ Dung Thiên có cảm giác hình như vết thương của mình không đau đến thế nữa.

“Vô Khuyết, đứa trẻ ngoan, vất vả cho ngươi rồi…”

Thấy thiếu niên bên cạnh chậm rãi cúi thấp đầu, Mộ Dung Trường Thanh không khỏi thấy đau lòng.

Mười năm qua, đứa bé này đã chịu khổ biết bao nhiêu, Mộ Dung Trường Thanh cũng hiểu rõ cả quá trình này khó khăn và vất vả như thế nào, từ đầu đến cuối hần chưa từng từ bỏ, cố chấp đi theo con đường mình chọn.

Hôm nay nhìn thấy hắn trở nên nối bật một lần nữa nhưng lại xảy ra chuyện như vậy, hỏi sao tất cả những việc này không khiến Mộ Dung Trường Thanh đau lòng được?

Mộ Dung Trường Thanh cảm thấy mình rất vỏ dụng, không thế bảo vệ cho thiếu niên chỉ mới mười lăm tuổi này, ông ấy đặt tay lên bả vai non nớt của thiếu niên, thầm đưa ra một quyết định trong lòng.

“Vô Khuyết, thúc thúc cảm thấy mười năm cũng không phải là ngắn, con yên tâm, dù thúc thúc có chết cũng sẽ giữ mạng được cho con. Chỉ cần con rời đi thật xa, rời khỏi Đông Thổ, thúc thúc không tin thiên hạ rộng lớn thế này không có chổ cho con nương thân…”

Bàn tay Mộ Dung Trường Thanh đè nặng lên bả vai của thiếu niên, giọng nói rất nhanh và trầm ốn của ông ấy vang vọng bên tai thiếu niên.

Vào lúc Mộ Dung Trường Thanh định nói tiếp, õng ấy chợt thấy một bàn tay thon dài trắng nõn đang nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay mình.

Diệp Vỏ Khuyết chậm rãi ngước mặt lên, lúc này đôi mắt hắn sáng đến mức chói mắt, trong lòng có cảm giác ấm áp bao trùm, hắn cười nhẹ nhàng nhìn Mộ Dung Trường Thanh đang rất quan tâm mình trước mắt, cất lời: ‘Trường Thanh thúc thúc, cứ giao hết cho Vô Khuyết đi”.

Giọng điệu thản nhiên của thiếu niên khiến Mộ Dung Trường Thanh nhất thời không hiếu gì, ông ấy vô thức gật nhẹ đầu.

“Phù..:

Diệp Vô Khuyết nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn sải bước đi tới chỗ ngay bên dưới Quân Sơn Liệt.

“Cảm giác nhỏ yếu này đúng là đáng ghét”. Truyện Đô Thị

Không ai nghe thấy tiếng tự lẩm bấm này của vỏ Khuyết, Quản Sơn Liệt nhìn chằm chằm Diệp Vồ Khuyết đang đứng thẳng người bên dưới bằng ánh mắt sáng quắc.

Thiếu niên vẫn rất bình tĩnh, nhưng sâu trong mắt lại che giấu sự sắc bén có thể chém đứt tất cả và ngọn lửa có thể đốt cháy mọi thứ!

“Quản Sơn Liệt… Cần gì đến mười năm chứ? Diệp Vô Khuyết ta xin thề ở đây, bốn năm sau hai chúng ta sẽ đấu một trận! Mười năm trước ta có thể thắng ngươi thì bốn năm sau ta vần có thể! Có điều lần này, giữa hai chúng ta sẽ không chết không thôi!”

Sát khí hừng hực nồng đậm và lời nói quyết đoán bất chấp tất cả chậm rãi vang lên từ trong miệng Diệp Vô Khuyết, sau đó truyền vào tai tất cả mọi người!

Lúc này ánh mắt của Diệp Vô Khuyết trở nên giống như thiên đao, sắc bén như thần kiếm, khiến Quân Sơn Liệt nhất thời cảm thấy hơi nhức mắt!

“Ha ha ha ha…”

Tiếng cười vô tình vang lên từ phía Quân Sơn Liệt, nghe Diệp Vô Khuyết nói xong, hắn ta ngấng mặt lẽn trời cười to!

“Ong..:

Phách nguyệt màu vàng sau lưng hắn ta chìm chìm nối nối, tiếng cười của Quân Sơn Liệt càng ngày càng vang xa, nhưng đôi mắt sáng như sao của hắn ta cũng có ngọn lửa đáng sợ đang cháy rực!

“Diệp Vô Khuyết! Cuối cùng ngươi cũng không khiến ta thất vọng! Bốn năm à? Được được được! Ta sẽ cho ngươi bốn năm, bốn năm sau sau khi ngươi chết, ta sẽ móc mắt ngươi ra, coi như nó là vật sưu tầm vĩnh viễn của ta!”

“Quác!

I/

Một tiếng chim kêu rung trời vang vọng, vung to đôi cánh mang theo cơn gió mạnh, chậm rãi đưa Quân Sơn Liệt rời khỏi tầm mắt của mọi người, biến mất ở cuối chân trời…

Nhưng dường như lời nói vô cùng ngông cuồng của Quân Sơn Liệt vẫn vang vọng trong tai mọi người.



Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện tại trang nhayho. com – nhảy hố chấm com.

Mình xin giới thiệu thêm vài bộ hay cùng thể loại nhé.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Ta đồng ý tham gia


“VÔ Khuyết, con cần gì phải làm thế…”

Quyết định của Diệp Vô Khuyết khiến Mộ Dung Trường Thanh rất ngạc nhiên, khõng ngờ thiếu niên này lại gánh chịu tất cả áp lực trên vai.

“Trường Thanh thúc thúc, chuyện này vốn vì Vô Khuyết mà ra, cứ đế Vô Khuyết tự tay kết thúc nó đi”.

Thiếu niên cười khẽ, ánh mắt sáng chói, dường như khuôn mặt anh tuấn cũng mang theo sự kiên định, nhưng không ai biết rằng lúc này trong lòng hắn ấn chứa sức mạnh không rõ lớn đến mức nào.

Việc đã đến nước này, Mộ Dung Trường Thanh cũng không còn cách nào khác nữa, chỉ có thể thở dài một tiếng: “Chuyện sau này đế sau này rồi nói”.

“Vậy Vô Khuyết xin về trước, tối nay con sẽ đến gặp ngài”.

Diệp Vô Khuyết nói tạm biệt với Mộ Dung Trường Thanh rồi muốn rời đi.

Tê Thế Long quan sát sự việc từ đầu đến cuối, thấy mọi hành động của Diệp Vô Khuyết, trong lòng rất khen ngợi Diệp Vô Khuyết.

Không phải ai cũng dám can đảm quyết định giao hẹn chiến đấu với một kẻ thù đáng sợ như thế, qua đó có thể thấy Diệp Vô Khuyết này chắc chắn không hề đơn giản.

Cho nên Tề Thế Long quyết định nói suy nghĩ đó ra.

“Diệp Vô Khuyết… có thể nghe bản thành chủ nói một lời không?”

Tê Thế Long khẽ nóỉ.

Dù không biết vì sao Tê Thế Long đột nhiên gọi mình lại, nhưng Diệp Vô Khuyết nhớ tới khỉ nãy Tê Thế Long đã ra mặt giúp đỡ, nên hắn cũng dừng bước.

“Cho hỏi thành chủ có gì muốn chỉ giáo?”

Thấy Diệp Vô Khuyết bị mình gọi lại, Tê Thế Long cười khẽ.

“Không chỉ giáo gì cả, Diệp Vô Khuyết, bản thành chủ muốn mời ngươi tham gia một việc trọng đại, không biết… ngươi có bằng lòng không?”

Những lời này của Tề Thế Long khiến tỉm Mộ Dung Bạch Thạch đập thịch một tiếng, trong lòng ông ta dâng lên một dự cảm xấu.

“Ồ? Không biết là việc trọng đại gì vậy? Mời thành chủ nói rõ”.

Dù không biết Tê Thế Long đang nói đến việc trọng đại gì, nhưng Diệp Vô Khuyết vẫn vần trả lờỉ rất lề phép.

Nghe thấy câu hỏi của Diệp Vô Khuyết, Tề Thế Long cười khẽ cất lời: “Bản thành chủ muốn mời ngươỉ đại diện thành chính Long Quang của ta tham gia đại chiến bách thành vào tháng sau”.

“Ôi!”

Nghe thấy Tê Thế Long nói câu này, tất cả con cháu nhà Mộ Dung đều rất ngạc nhiên nhìn về phía Mộ Dung Thiên.

Chẳng phải thí sinh đại diện thành chính Long Quang tham gia đại chiến trăm thành đã được quyết định rồi à, sao lại còn mời Diệp Vô Khuyết?

Lời nói của Tê Thế Long khiến Diệp Vô Khuyết nhướn mày, còn Mộ Dung Bạch Thạch thì nhất thời sa sầm mặt, Mộ Dung Thiẽn tỏ vẻ khiếp sợ như khõng tin vào tai mình.

“Bẩm thành chủ, không phải ở thành chính Long Quang chỉ có ba người tham gia đại chiến bách thành sao?”

Diệp Vô Khuyết không nhịn được hỏi.

“Ha ha, không sai, chỉ có ba vị trí thôi, ba vị trí đó thuộc về cô gái nhỏ nhà họ Lâm, tên nhóc nhà Tư Mã, và một người nữa… chính là ngươi, vừa đủ ba người, không thừa không thiếu”.

Câu trả lời của Tề Thế Long khiến Diệp Vô Khuyết rất ngạc nhiên, còn chưa đợi hắn lên tiếng, một tiếng thở hốn hến đã vang lên!

‘Tê thành chủ! Sao có thế như thế được? Sao có thể như thế chứ? Còn ta thì sao? Không phải ngài đã hứa sẽ để ta đại diện thành chính Long Quang tham gia đại chiến bách thành à? Sao lại đổi thành Diệp Vô Khuyết rồi! Tại sao? Tại sao?”

Khuôn mặt tái mét của Mộ Dung Thiên trở nên đỏ bừng, tràn đầy sự khó tin,

Lời nói bất ngờ của Tê Thế Long khiến hắn ta như rơi xuống địa ngục, khi nãy hắn ta còn mơ ước tới khung cảnh nở mày nở mặt được Tê Thế Long dốc toàn lực đào tạo rồi tham gia đại chiến bách thành, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị thực tế vả vào mặt, khiến Mộ Dung Thiên không thể nào chấp nhận được.

“Tại sao ư? Không có lý do gì cả, bản thành chủ muốn ai tham gia còn cần ngươi đồng ý à?”

Lời nói lạnh nhạt vang lên từ trong miệng Tê Thế Long, ỏng ta cũng không thèm nhìn Mộ Dung Thiên mà tiếp tục dịu dàng nói với Diệp Vô Khuyết: “Diệp Vô Khuyết, không biết ngươi có đồng ý không?”

Diệp Võ Khuyết nhất thời hơi cạn lời, nói thật thì hắn không muốn tham gia đại chiến bách thành gì đó cho lắm, bây giờ hắn chỉ cảm thấy rất gấp gáp, bốn năm, hắn cần phải có thực lực có thế đánh bại Quản Sơn Liệt, hắn cần phải tranh thủ tất cả cơ hộl đế trở nên mạnh mẽ, chứ không phải lãng phí thời gian đế đi giành lấy vinh dự vô dụng gì đó.

“Cảm ơn sự yêu thích của thành chủ, nhưng ta không muốn tham gia đại chiến bách thành”.

Câu trả lời của Diệp Vô Khuyết khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, tham gia đại chiến bách thành là vinh dự lớn thế nào? Không chỉ chứng tỏ bản thân là thiếu niên thiên tài mà còn rất vinh dự, nếu là người khác có được cơ hội tham gia như vậy thì chắc chắn đã rất biết ơn rồi, sao có thể từ chối được!

Chỉ có Mộ Dung Trường Thanh biết nguyên nhân Diệp Vô Khuyết không muốn tham gia đại chiến bách thành, thằng bé này không muốn lãng phí thời gian!

Câu trả lời của Diệp Vô Khuyết khiến Mộ Dung Thiên không nhịn được nổi điên, lửa giận công tâm, hai mắt đã ứ máu, nếu không vì Mộ Dung Bạch Thạch giữ chặt lấy hắn ta thì hắn ta hoàn toàn không thế kiếm soát được bản thân mình nữa!

“Đây là vị trí thuộc về Mộ Dung Thiên ta! Không một ai được cướp lấy nó! Ai cũng không được! Diệp Vô Khuyết! Diệp Vô Khuyết…”

Dường như Tề Thế Long không hề thấy bất ngờ vì câu trả lời của Diệp Vô Khuyết, ông ta vẫn tỏ vé đã tính toán từ trước, nól một cách rất bí ẩn: “Ta biết ngươi có dự tính của riêng mình, nhưng bản thành chủ cho ngươi biết, chỉ cần ngươi tham gla đại chiến bách thành có được thành tích tốt thì ngươi sẽ nhận được rất nhiều lợi ích! Nói cách khác thức lực của ngươi sẽ tăng nhanh trong một khoảng thời gian ngắn! Không chí vậy, nếu ngươi có thể kiên trì đến CUỐI cùng còn sẽ có một bất ngờ lớn đợi ngươi! Nhưng những thứ này đều không phải là quan trọng nhất VỚI ngươi…”

Nói đến đây, Tê Thế Long hơi dừng lại, ông ta CƯỜI hài lòng, rõ ràng là ông ta thấy Diệp Vô Khuyết có vẻ đã bị thuyết phục.

Sau đó dưới ánh nhìn của mọi người, Tê Thế Long chí động đậy miệng, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh gì, nhưng một giây sau!

Diệp Vô Khuyết chợt cất lời: “Được! Ta đồng ý tham gia đại chiến bách thành!”

Xin chào độc giả thân yêu của nhayho.cом. Truyện đang chờ được cập nhật.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của лhayho.cом khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!

Hãy quay lại ủng hộ Website nhayho.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Không hay rồi! Là Tình Nhi!


Trên đường trở về phòng, Diệp Vô Khuyết im lặng suy nghĩ những lời Tê Thế Long truyền âm nói với mình khỉ nãy.

Truyền âm là một kỹ xảo cao thâm, thực lực phải đạt tới một trình độ nhất định mới có thế tiếp xúc được, khi nãy Tê Thế Long đã dùng cách này để nói cho Diệp Vô Khuyết biết nguyên nhân hắn không thế không tham gia đại chiến bách thành.

Thiếu niên chậm rãi đi trên đường mòn lót đá, gió nhẹ thối tới làm mái tóc đen của hắn tung bay, lúc này khuôn mặt anh tuấn của Diệp Vô Khuyết có vẻ rất yẽn tĩnh, khiến hẳn có thêm một sức hút kỳ lạ.

Hình ảnh này đập vào những ánh mát mang theo sự tò mò, hâm mộ, thăm dò và kính nể của con cháu nhà Mộ Dung, đặc biệt là một vài thiếu nữ, đây là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy thì ra Diệp Vô Khuyết đẹp trai như thế.

Diệp Vô Khuyết làm như không thấy những điều này, hắn trờ về phòng của mình, ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, bẳt đầu im lặng tu luyện.

Dù chiến thắng trong trận chiến với Mộ Dung Thiên không quá khó khăn, nhưng cũng hao tốn một ít nguyên lực. Tuy có bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp, nhưng hắn cũng chỉ mới học, không thể kiểm soát trong khoảng thời gian ngắn được. Có điều nhờ hắn không ngừng tổng kết và cải tiến, uy lực của chiến khí Thánh Đạo cũng trở nên ngày càng mạnh hơn.

Diệp Vô Khuyết tiến vào trạng thái tu luyện tạm thời buông bỏ tất cả, hắn biết phải không ngừng trở nên mạnh mẽ mớl có thể đánh bại Quân Sơn Liệt, mới có thể tìm được Phúc bá, mớỉ có thể thăm dò quá khứ của Không.

Thực lực mới là nền tảng quyết định mọi thứ, thế giới này luôn tàn khốc như thế.

“Ong…”

Chiến khí Thánh Đạo liên tục di chuyển trong cơ thế, khí huyết kim hồng chấn động, Diệp Vô Khuyết ăn vào mấy viên đan dược nhất phẩm hạ cấp khôi phục nguyên lực, chậm rãi tu luyện…

Một canh giờ sau.

Diệp Vô Khuyết đang ngồi xếp bằng khẽ run rẩy, đôi mắt nhắm chặt chợt mở ra, nét mặt thoáng chốc trở nên xán lạn, một canh giờ tu luyện đã giúp những hao tổn của Diệp Vô Khuyết hoàn toàn hồi phục, chỉ có vết thương bị Mộ Dung Thiên cào trúng là cần mấy ngày để hồi phục.

“Hầy, mình bây giờ thật sự quá

it

yếu…

Nghĩ đến sức mạnh của Quân Sơn Liệt, Diệp Vô Khuyết chợt có cảm giác nặng nề, nhưng hắn không hề sợ hãi, hắn tin tưởng vào bản thân mình, bốn năm sau chắc chắn hắn sẽ đánh chết Quân Sơn Liệt.

“Bốn năm là đủ rồi”.

Một giọng nói đã ỉm lặng rất lâu chợt vang lên trong đầu Diệp Vô Khuyết, giọng nói đó đến từ Không.

Thời gian Quân Sơn Liệt cho Diệp Vô Khuyết là mười năm, nhưng hắn lại đổi thành bốn năm là vì đề nghị của Không.

“Ha ha, mọi chuyện xảy ra hôm nay đã khiến cuộc sống ỉm lặng mười năm của ngươi hoàn toàn trở nên đặc sắc rồi đấy”.

Lời nói có vẻ nhạo báng của Không khiến Diệp Vô Khuyết cũng phải cười khẽ, ánh mắt hắn trở nên sáng rực: “Đoán chừng những ngày tiếp theo cũng sẽ vô cùng đặc sắc”.

Hắn thò tay vào lòng lấy ngọc Huyết Long ra, ngọc bội hình rồng đỏ như máu phát ra ánh sáng mông lung, xúc cảm ấm áp.

“Đúng rồi Không, ngươi nghĩ lời Tê thành chủ nói có đáng tin cậy không? Ông ta nói ông ta từng thấy ngọc Huyết Long này ở thành chính Đệ Nhất”.

Ngoài việc có thể nâng cao thực lực trong thời gian ngân, cuối cùng nguyên nhân Tê Thế Long thuyết phục Diệp Vô Khuyết đại diện thành chính Long Quang tham gia đại chiến bách thành là do Tê Thế Long nói với Diệp Vô Khuyết ông ta từng nhìn thấy ngọc Huyết Long ở thành chính Đệ Nhất. Mà Phúc bá để lại ngọc Huyết Long cho hắn, nói cách khác Tê Thế Long đang nói với Diệp Vô Khuyết, có lẽ ờ thành chính Đệ Nhất sẽ có tin tức liên quan đến Phúc bá.

“Ông ta sẽ không lấy chuyện này ra lừa ngươi, vì không cần thiết chút nào. Có lẽ trong thành chính Đệ Nhất đó thật sự có một vài tin tức liên quan đến Phúc bá của ngươi”.

Diệp Vô Khuyết nhẹ nhàng gật đầu, cất ngọc Huyết Long vào trong ngực.

Nhác tới đại chiến bách thành khiến Diệp Vô Khuyết nhớ tới thiếu niên cầm kiếm và tu sĩ cảnh giới Anh Phách Tấy Phàm bị hắn đánh lui bằng một quyền trong rừng rậm nguyên thuỷ lúc trước.

Khi đó thiếu niẽn cầm kiếm tự xưng là Phong Thái Thần kia từng nói với Diệp Vô Khuyết là hy vọng có thế phân thắng thua với hắn trong đại chiến bách thành!

“Xem ra đại chiến bách thành này sẽ là một sự kiện rất thú vị, khiến ta bắt đầu thấy chờ mong rồi đây”.

Trong mắt Diệp Vô Khuyết có ánh sáng loé lên, hắn thầm thấy mong đợi.

“Két!

Diệp Vô Khuyết mờ cửa phòng đi ra ngoài, lúc này bên ngoài đã tối đen, một vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời sao, tản ra ánh sáng dịu dàng.

Diệp Vô Khuyết đang đi tới chỗ ở của Mộ Dung Trường Thanh, Mộ Dung Trường Thanh bị thương vì hắn, Diệp Vô Khuyết muốn đi xem tình trạng thương tích của ông ấy đã khôi phục thế nào, ngoài ra Diệp Vô Khuyết còn muốn hòi ông ấy chuyện liên quan đến Phúc bá.

“Vụt!”

Diệp Vô Khuyết biến thành một cái bóng đi nhanh trên con đường lát đá, chỗ Mộ Dung Trường Thanh ở là trung tảm của nhà Mộ Dung, cách nơi này một khoảng.

“ô, là tiểu lâu của Tình Nhỉ”.

Một tiểu lâu hai tầng xinh đẹp trang nhẫ xuất hiện trong tầm mắt Diệp Vô Khuyết, đó là tiểu lâu nhà Mộ Dung đặc biệt chuẩn bị cho Tình Nhỉ, nàng ở đây một mình, môl trường yên tĩnh, bình thường không có aỉ đến quấy rầy, mà con cháu nhà Mộ Dung bình thường cũng sẽ không quấy rầy.

Vì tất cả con cháu nhà Mộ Dung đều biết Tình Nhi có thực lực cao thâm khó lường, trông có vẻ thân thiện nhưng lại cho người khác có cảm giác không cùng một thế giới, sớm muộn gì cũng sẽ biến mất.

Chỉ một mình Diệp Vô Khuyết có thế thân thiết với Tình Nhi, điều này từng khiến vô số con cháu nhà Mộ Dung phải ghen tị.

“Cũng đã một tháng không gặp cô gái nhỏ này rồi”.

Nhắc đến Tình Nhi, trong mát Diệp Vô Khuyết lộ vẻ cưng chiều, đó là sự cưng chiều của ca ca với muội muội.

“Đã lâu không uống trà Tình Nhi pha, lúc về không thế quên mất được”.

Diệp Vô Khuyết mỉm cười, suy nghĩ lướt qua trong đầu hắn, nhịp bước chưa từng dừng lại.

Ong!”

Lúc này, một sự dao động vô cùng xa lạ và nóng rực chợt truyền ra từ trong tiểu lâu của Tinh Nhi! Sau đó một giọng nữ mơ hồ nhưng tràn đầy đau đớn vang lên!

“Không hay rồi! Là Tinh Nhỉ!

Xin chào độc giả thân yêu của nhayho.cом. Truyện đang chờ được cập nhật.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của лhayho.cом khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!

Hãy quay lại ủng hộ Website nhayho.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Cảm ơn ngươi...


DÙ giọng nữ kia rất mơ hồ, nhưng Diệp Vô Khuyết lập tức phát hiện ra đó là giọng của Tình Nhi!

“Vụt!”

Diệp Vô Khuyết nhanh chóng quay lại, hắn điều động chiến khí Thánh Đạo, chạy đến tiểu lâu của Tình Nhỉ với tốc độ nhanh nhất.

‘Ầm!’

cửa phòng đóng kín bị Diệp Vô Khuyết mạnh mẽ đánh vỡ, phòng khách tầng một không một bóng người, Diệp Vô Khuyết quen thuộc với nơi này cũng không dừng lại mà nhanh chóng đi lên tầng hai. Nơi đó là phòng ngủ của Tinh Nhi, bình thường ngoài Tình Nhi thì không ai được đi vào, có điều lúc này hắn cũng không thể quan tảm đến việc đó được.

“Quạc!”

Lúc Diệp Vô Khuyết bước lẻn tầng hai, bên tai hắn chợt vang lên một tiếng kêu cao vút, âm thanh này mang theo cảm giác cao quý, tao nhã, còn tràn đầy uy nghiêm vô tận!

Cùng lúc đó, trước mắt Diệp Vô Khuyết sáng lên, ánh sáng đỏ chói mắt bao phủ, một luồng nhiệt nóng bỏng ập tới khiến Diệp Vô Khuyết phải nín thở!

Hai bàn tay hắn một trên một dưới bảo vệ khuôn mặt, Diệp Vô Khuyết cố gắng mở mắt nhìn về phía trước, Tình Nhi đang nằm im trên giường dưới ánh sáng đỏ, cả người Ướt đẫm mồ hôi, lúc này khuôn mặt vốn trắng trẻo của nàng cũng đỏ bừng, ngũ quan xinh xắn nhăn nhúm. Diệp Vô Khuyết có thể cảm nhận rõ ràng lúc này Tinh Nhi đang rất đau đớn!

Nhưng khi dời mắt nhìn lên trên, con ngươi Diệp Vô Khuyết lập tức co lại!

Hắn nhìn thấy ở chỗ cách Tình Nhi một trượng đang có một sinh mệnh to khoảng ba thước, trẽn người có ánh sáng đỏ bao phủ giống như chim, nó không có thực thể, chỉ là một trạng thái thần hồn hư ảo mà thôi!

Quang điểu đỏ rực như lửa phát ra nhiệt độ cao, nhưng lúc này dường như nó nhận ra sự xuất hiện của Diệp Vô Khuyết, nó vung đôi cánh, một linh lực đỏ rực tản ra nhiệt độ cao được vỗ về phía Tình Nhi đang nằm!

Khi nguyên lực đỏ như lửa được rót vào, mặt mày Tình Nhi càng nhăn nhó hơn, rõ ràng nàng đang phải chịu đựng sự đau đớn to lớn!

“Nghiệt súc! Ngươi dám!”

‘Ong!

Diệp Vô Khuyết quát to một tiếng, hắn dốc hết sức điều động chiến khí Thánh Đạo trong người, khí huyết kim hồng dâng trào, hắn không sử dụng tuyệt học chiến đấu mà chỉ giơ một bàn tay có chiến khí Thánh Đạo lượn lờ, đánh về phía quang điếu rực lửa!

Suy nghĩ đầu tiên của Diệp Vô Khuyết chính là khống chế quang điếu này chứ không phải tiêu diệt nó, hắn sợ làm thế sẽ tạo thành tổn thương với Tình Nhỉ.

“Vụt!”

Bàn tay đầy ắp chiến khí Thánh Đạo đánh lên quầng sáng đỏ của quang điểu thì bị ngăn trờ!

Dường như cảm nhận được sự uy hiếp đến từ Diệp Vô Khuyết quang điếu càng vỗ cánh nhanh hơn, dường như nó đang tranh thủ tất cả thời gian!

“Khởi động!”

Chiến khí Thánh Đạo như đang sôi trào trong cơ thế Diệp Vô Khuyết, hắn không cho phép Tình Nhi xảy ra sự cố gì trước mắt hắn!

“Soạt!”

Cuối cùng dưới tình huống Diệp Vô Khuyết ra tay bằng toàn lực, cuối cùng bàn tay của hắn cũng chọc thủng sự ngăn cản của quầng sáng đỏ, thò về phía quang điểu rực lửa!

“Nóng quá!”

Vào khoảnh khắc chạm phải quang điếu, Diệp Vô Khuyết cỏ cảm giác tay mình như đưa tay vào trong núi lửa!

“Shhh!”

Cảm giác nóng rát truyền đến từ lòng bàn tay khiến Diệp Vô Khuyết biết chắc tay mình đã chảy máu.

Nhưng hắn vẫn dùng hết sức bắt lấy nó, hắn không muốn Tình Nhi xảy ra chuyện gì cả!

Ong!”

Vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, quang điểu hoả rực lửa rung lên, sau đó một ánh sáng màu vàng bao phủ không trung! Sau đó Diệp Vô Khuyết lập tức cảm giác mình bị một sức mạnh khống lồ đấy ra ngoài!

Hẳn nhanh chóng đứng vững lại, lúc định ra tay một lần nữa thì Không chợt hét lẻn: “Đừng ra tay! Dường như đây là cách dung hợp chân linh Phượng Loan Thiên Nữ! Chẳng trách ta vẫn luôn cảm thấy tiểu cõ nương này không đơn giản, thì ra là truyền nhản của Phượng Loan Thiên Nữ! Chuyện này rất có lợi với nàng ấy! Đừng hành động thiếu suy nghĩ…”

Lời nói của Không khiến động tác của Diệp Vô Khuyết hơi khựng lại, hắn ngừng ra tay nhìn vào lòng bàn tay phải của mình, nơi đó đã bị bỏng một vùng khá to!

“Quác!”

Khỏng biết ánh sáng vàng mình phát ra đã mang lại lợi ích to lớn gì cho quang điểu rực lửa, nó hét to tỏ vẻ vỏ cùng mừng rỡ, sau đó nhìn về phía Diệp Vô Khuyết!

“Cảm… Cảm ơn ngươi… đã ta… ta được… hoàn chỉnh… cảm ơn ngươi… Hoàng… Kim Thiên…. Đạo…”

Một tiếng truyền âm mơ màng vang lên bên tai Diệp Vô Khuyết, Diệp Vô Khuyết chí có thể miễn cưỡng xem đây như lời cảm ơn đến từ quang điểu rực lửa.

“Ong!”

Sau đó quang điểu dang rộng cánh, ánh sáng đỏ chói mắt loé lên rồi kéo theo cả ánh sáng màu vàng xông vào trong cơ thế Tình Nhi với uy thế vô tận.

Tất cả tla sáng đỏ trong gian phòng thoáng chốc biến mất sạch, tựa như mọi chuyện lúc trước chưa từng diễn ra.

Sắc mặt Tinh Nhỉ trở nên dễ chịu, không còn đau đớn nữa, dường như là đang ngủ say.

Nhìn dáng vẻ của Tình Nhi lúc này, Diệp Vô Khuyết vẫn không được yên tâm cho lắm, hắn thầm suy nghĩ, cũng đã hiểu vì sao Tình Nhỉ không đến xem trận chiến giữa hắn và Mộ Dung Thiên, hắn khẽ lắc đầu, cuối cùng vẫn đi tới ngồi xuống ghế ở bên giường Tình Nhi lẳng lặng nhắm mắt tu luyện.

Hắn muốn nhìn thấy Tình Nhi tỉnh lại, sau khi chắc chắn nàng không sao mới có thế yên tâm rời đi.

Đêm tối lạnh lẽo.

Trong lúc Diệp Vô Khuyết tu luyện, thời gian nhanh chóng trôi qua… Chẳng mấy chốc đã qua một đêm…

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào căn phòng trong tiếu lâu, Tình Nhỉ nằm trên giường chợt khẽ giật lông mi, sau đó mở mắt ra, con ngươi trong như nước lập tức nhìn thấy Diệp Vô Khuyết đang ngồỉ thẳng bên cạnh nàng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Phượng Loan Thiên Nữ (1)


Tình Nhi vừa tỉnh lại thấy Diệp Vô Khuyết ngồi im tu luyện bẽn cạnh mình thì rất vui vẻ, sau đó dường như lại nhớ đến điều gì, chân mày lá liều của nàng khẽ nhíu lại.

Dường như cảm nhận được sự ấm áp do ánh mặt trời mang tới, người Diệp Vô Khuyết khẽ rung lên, chiến khí Thánh Đạo tu luyện cả đêm chậm rãi lắng xuống, đôi mắt nhắm chặt cũng mở ra, vừa khéo đối diện VỚI con ngươi trong suốt của Tình Nhi, thấy Tình Nhi đang nở một nụ cười ngọt ngào.

Diệp Vô Khuyết cười vui vẻ, hắn vội vàng đứng lên, ân cần hỏi: “Tình Nhi, muội tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào…”

Nhìn sự quan tâm hiện lẽn trên khuôn mặt tuấn tú của Diệp vỏ Khuyết, Tình Nhi thầm thấy ấm áp, nàng nhìn tay phải của Diệp Vô Khuyết, thấy nơi đó đang bôi thuốc chữa thương. Tình Nhi biết vào tối qua, dường như thiếu niên như ca ca ruột thịt của nàng vừa cứu nàng một mạng.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tình Nhi thoáng lộ vẻ lưu luyến, nàng ngồi dậy từ trẽn giường, cười tươi nhìn Diệp Vô Khuyết: ‘Vô Khuyết ca ca, tối qua nếu không nhờ huynh, có lẽ Tình Nhi đã tan thành tro bụi rồi, đây là lần thứ hai Vô Khuyết ca ca cứu mạng Tình Nhi đấy”.

Giọng nói của Tình Nhi trong trẻo êm tai, còn chứa đựng sự biết ơn chân thành và tình cảm dịu dàng nồng đậm.

Nghe thấy lời nói này, Diệp Vô Khuyết giả vờ giận dữ: “Tình Nhi, muội khách sáo với Vô Khuyết ca ca như vậy thì Vô Khuyết ca ca đi luôn đấy”.

“Vảng vâng, Tinh Nhi biết lỗi rồi”.

Mười năm qua, Diệp Vô Khuyết và Tình Nhi đã có tình huynh muội rất sâu đậm, đối với Diệp Vô Khuyết, trong toàn bộ nhà Mộ Dung, người hẳn lưu luyến nhất chí có Mộ Dung Trường Thanh và Tinh Nhi, Mộ Dung Trường Thanh là trưởng bối hắn kính trọng, còn Tinh Nhi là muội muội hắn yêu mến.

‘Tinh Nhi, nếu muội không sao thì ta cũng yên tâm, muội nghỉ ngơi cho khoẻ, ta đi trước, sau này sẽ lại đến thăm muội”.

Thiếu niên trông chừng cả đêm vuốt nhẹ lên tóc Tình Nhi rồi muốn xoay người rời đi, hắn biết có lẽ Tinh Nhi che giấu rất nhiều bí mật, khung cảnh tối qua khiến hắn hiếu được nhiều điều, nhưng thế thì sao?

ĐỐI với Diệp Vô Khuyết thì Tình Nhi là muội muội của hắn, muội muội khỏng muốn nói hắn cũng sẽ không hỏi, quan trọng hơn chỉ cần Tình Nhi bình an là được.

Trên khuôn mặt tươi cười của Tình Nhi không biết đã lộ vẻ lưu luyến từ bao giờ, nàng nhìn theo bóng lưng chuẩn bị rời đi của hắn, chợt khẽ cất lời: ‘Vô Khuyết ca ca, Tình Nhi… Phải đi

Lời nói tràn đầy lưu luyến của cô gái truyền vào tai Diệp Vô Khuyết, khiến hắn hơi dừng bước, trong mắt cũng thoáng lộ vẻ không nỡ. Có lẽ trong lòng Diệp Võ Khuyết đã biết trước sớm muộn gì Tình Nhi cũng sẽ rời khỏi nhà Mộ Dung, nhưng không ngờ chuyện này lại đến nhanh như thế

“Vô Khuyết ca ca, Tinh Nhi được gửi ở nhà Mộ Dung giống như huynh, chẳng mấy chốc đã mười năm rồi. Mười năm qua Tình Nhi sống rất yên ốn cũng rất vui vẻ. Nhà Mộ Dung tuy nhỏ nhưng lại có sự yên tĩnh và tốt đẹp mà nơi khác không có, sống ở nơi này, muội không cần sợ hãi, không cần đau lòng. Cả huynh nữa Vô Khuyết ca ca, có huynh vần luôn ở bẽn cạnh Tình Nhi, cho Tinh Nhi sự ấm áp của người nhà, khiến Tình Nhi biết trẽn đời này vẫn còn có thứ mà muội quý trọng, tất cả những điều này, Tinh Nhi sẽ không quên…”

Sợi dây đàn trong lòng như bị gảy mạnh một cái, trong con ngươi trong suốt của Tình Nhi lặng lẽ có nước mắt tuôn rơi, nhưng không hề có vẻ khố sở mà chỉ tràn đầy lưu luyến.

Một đôi tay trắng nõn ấm áp nhẹ nhàng ôm thiếu nữ vào lòng, Diệp Vô Khuyết vuốt tóc Tình Nhi, trong ánh mắt lộ vẻ lưu luyến, nhưng lời nói vang lên bên tai Tình Nhỉ lại rất trầm ổn: “Tình Nhi ngốc, cũng đâu phải sinh ly tử biệt, rời khỏi nhà Mộ Dung không có nghĩa là chúng ta không thể gặp lại nhau, muội xem ta cũng sắp phải rời khỏi nhà Mộ Dung đi tham gia đại chiến bách thành rồi, cũng may muội tạm biệt với ta trước, nếu đổi lại là ta, chẳng phải ta cũng phải rơi mấy giọt nước mắt sao?”

‘Phì..;

Tình Nhỉ nằm trên vai Diệp Vô Khuyết không khỏi bật cười, nàng ta đánh nhẹ hắn một cái: “Đáng ghét! Vô Khuyết ca ca, huynh lại trêu người ta

Nhờ lời trêu chọc của Diệp vỏ Khuyết, dường nhưtảm trạng lưu luyến của Tình Nhi cũng vơi đi nhiều, nàng nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Diệp Vô Khuyết với ánh mắt dịu dàng, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Vô Khuyết ca ca, sau này huynh nhất định phải đến tìm Tình Nhi đấy, được không?”

Cảm nhận được sự chờ mong và thấp thỏm của Tình Nhi, Diệp Vô Khuyết không khỏi chua xót, từ nhỏ hắn không có cha mẹ bên cạnh, cũng rời xa Phúc bá từ lâu, tuy Mộ Dung Trường Thanh coi hắn như con minh nhưng Tinh Nhi vẫn là người mang đến cho hẳn cảm giác dịu dàng giống người thản trong nhà nhất.

Hõm nay sắp chia tay, Diệp Vô Khuyết cũng lưu luyến khõng khác gi Tình Nhi.

“Đương nhiên dù đường xá xa xôi đến mấy, sau này chắc chắn Vô Khuyết ca ca cũng sẽ đến thăm muội, đây là lời hứa của Võ Khuyết ca ca”.

Diệp Vô Khuyết gật đầu thật mạnh với ánh mát kiên định, giọng điệu chắc chắn.

Nghe thấy lời xác nhận của Diệp Vô Khuyết, Tình Nhi lại nín khóc bật cười, cũng gật đầu thật mạnh, hai người nhìn nhau cười ấm áp.

“Sau lần từ biệt này, không biết khi gặp lại sẽ là tình huống thế nào? Không, con người thật sự không thể thoát khỏi ly biệt sao?”

Lời nói có vẻ phiền muộn thầm vang lên trong lòng, Diệp Vô Khuyết rời khỏi tiểu lâu của Tinh Nhi bước chậm trên đường mòn lát đá, gió nhẹ mang theo cảm giác lưu luyến khi ly biệt, thổi nhẹ qua gò má Diệp Vô Khuyết.

“Ha ha, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, ngay cả người thản với nhau cũng sẽ có ngày ly biệt… Ngươi yên tâm, tiểu cô nương này là người có dòng máu Phượng Loan Thiên Nữ, với trạng thái dung hợp chân linh của nàng ấy tối qua, chắc chắn nàng ấy cũng có địa vị không thấp trong Phượng Loan Thiên Nữ, dù không biết vì sao Phượng Loan Thiên Nữ lại đế người trong môn phái của mình ở nhờ tại một nơi nhỏ bé như nhà Mộ Dung, có điều cuộc sống sau này của nàng ấy sẽ chỉ ngày càng tốt lẽn”.

“Phượng Loan Thiên Nữ? Nghe có vẻ rất lợi hại, rốt cuộc đó là thế lực như nào vậy?”

Diệp Vô Khuyết cũng không thấy khó hiểu vì Không biết được Phượng Loan Thiên Nữ, Không chí mất đi đoạn ký ức quan trọng nhất liên quan đến việc mình là ai, nhưng y vẫn còn nhớ những ký ức không tính là quá quan trọng khác, cả việc phân biệt đan dược cũng là như thế.

Phượng Loan Thiên Nữ khiến Diệp Vô Khuyết thầm thấy tò mò.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Phượng Loan Thiên Nữ (2)


“Trong ký ức còn lại của ta có một vài miêu tả với thế lực này, đây cũng là lý do vì sao ta có thể biết tiểu cô nương kia đang dung hợp chân linh, Phượng Loan Thỉên Nữ không phải đại diện cho một người mà là tên gọl chung của một thế lực truyền thừa lâu đờỉ, toàn bộ môn phái của bọn họ đều là nữ nhân, nhưng người nào người nấy đều rất mạnh, còn có danh tiếng không tệ ớ nơl có nhiều thế lưc hôi tu kia!”

“Phượng Loan Thiên Nữ có công pháp kỳ lạ, uy lực mạnh mẽ, những thứ này đều bắt nguồn từ chân linh trong cơ thể họ từ khi sinh ra. Mỗỉ năm Phượng Loan Thiên Nữ đều sẽ phái ra vô số đệ tử dò xét thiên hạ, tìm những bé gái từ khỉ sinh ra đã có chân linh, nhận họ làm đệ tử, có lẽ tiếu cô nương này cũng là như thế. Thế lực Phượng Loan Thiên Nữ này rất mạnh nhưng tính cách đều rất kỳ lạ, không dễ thân thiết”.

“Ồ? Đúng là một thế lực rất kỳ lạ”.

Lời giải thích của Không khiến Diệp Vô Khuyết cũng âm thầm tò mò, nhưng hắn cũng biết sau khi trở về Phượng Loan Thiên Nữ, chắc chắn Tình Nhi sẽ không chịu khổ, tạm thời cũng có thể buông xuống nôi lo lắng trong lòng.

‘Tóm lại là cố lên, với thiên phú của ngươi, nếu khỏng vì ngưng tụ bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp mất đi mười năm, thì chắc chắn thành tựu của ngươi sẽ bảy giờ sẽ không thua kém gì Quân Sơn Liệt. Nhưng mọi chuyện đều đã được sắp đặt, ngươi bỏ ra mười năm ngưng tụ bản nguyên Thánh Pháp, sau này ngươi sẽ đạt được cơ duyên to lớn từ điều này. Vô Khuyết, thế giới này rất rộng lớn, chỉ cần ngươi không ngừng trở nên mạnh mẽ, một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện sự xuất sắc vỏ hạn của thế giới này”.

Diệp Vô Khuyết hiểu đây là Không đang khéo léo khuyên nhủ hắn, hắn khẽ mím cười, ốn định lại tâm trạng, nhanh chóng di chuyển đến chỗ ở của Mộ Dung Trường Thanh.

‘Trường Thanh thúc thúc, Vô Khuyết cầu kiến”.

Diệp Vỏ Khuyết đứng ngoài phòng của Mộ Dung Trường Thanh, cung kính cất lời.

“Nhóc con, nếu đã tới thì còn ở bên ngoài làm gì, vào đây đi!”

Trong nhà có giọng nói hùng hậu vang lên, nghe thấy lời Mộ Dung Trường Thanh, Diệp Vô Khuyết thầm thả lỏng, hắn biết thương tích của Mộ Dung Trường Thanh đã không còn gì đáng ngại nữa.

Mộ Dung Trường Thanh ngồi trên ghế trong sảnh tiếp khách với sắc mặt hồng hào, dường như vừa mới tu luyện xong, thấy Diệp Vô Khuyết đi vào, ông ấy nờ nụ cười.

“Trường Thanh thúc thúc, vết thương của ngài không sao chứ?”

Diệp Võ Khuyết đến gần bên cạnh Mộ Dung Trường Thanh, cất tiếng hỏi.

“Không sao rồi, Quân Sơn Liệt vẫn còn nương tay, chỉ làm ta bị thương mà thôi, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ hồi phục”.

Mộ Dung Trường Thanh xua tay ý bảo với Diệp Vô Khuyết là ông ấy không sao.

Nghe thấy Mộ Dung Trường Thanh nhắc tới Quân Sơn Liệt, trong mắt Diệp Vô Khuyết có sát khí loé lên, hắn cũng không che giấu nên lập tức bị Mộ Dung Trường Thanh nhìn thấy.

Nhớ đến chuyện hôm qua Diệp Vô Khuyết đã giao hẹn bốn năm với Quân Sơn Liệt, Mộ Dung Trường Thanh lại thầm thờ dài trong lòng.

‘Trường Thanh thúc thúc, ngài yên tâm, bốn năm sau con chắc chắn sẽ đánh bại Quân Sơn Liệt, trả lại mối thù hôm qua cho ngài!”

Giọng điệu của Diệp Võ Khuyết võ cùng kiên định, rõ ràng hắn đã muốn giết chết Quân Sơn Liệt từ lâu!

Thấy thiếu niên trước mắt gánh vác trách nhiệm một mình, Mộ Dung Trường Thanh thầm thấy cảm động, đồng thời cũng lộ vẻ lo lắng, nhưng sau đó sự lo lắng này đã mất sạch, vì ông ấy biết Diệp Vô Khuyết bây giờ đã không còn là Diệp Vô Khuyết trước đây nữa!

Hắn đã quật khởi trở lại, lần này chắc chắn sẽ phát ra ánh sáng vạn trượng, bốn năm sau ai dám nói Diệp Vô Khuyết không thế đánh bại Quân Sơn Liệt chứ?

“Vô Khuyết, con đến tìm ta chắc chắn là có chuyện muốn nói đúng không?”

Dường như đã biết suy nghĩ trong lòng Diệp Vô Khuyết, Mộ Dung Trường Thanh cười cất lời.

“Vâng, Vô Khuyết đến đây là đế tạm biệt ngài, dẫu sao con cũng đã đồng ý đại diện thành chính Long Quang tham gia đại chiến bách thành, chuyến đi này không biết sẽ mất bao lảu, nên com muốn tạm biệt ngài”.

Diệp Vô Khuyết nhìn Mộ Dung Trường Thanh, hắn lên tiếng trả lời.

“Ha ha… Tê thành chủ bảo con đại diện thành chính Long Quang tham gia đại chiến bách thành chắc chắn là vì nhìn thấy thực lực và tiềm lực của con, đây cũng là vinh dự của nhà Mộ Dung ta, con cứ đj đi đừng lo lắng gì!”

Mộ Dung Trường Thanh cười tươi, Diệp Vỏ Khuyết có thế đại diện thành chính Long Quang tham gia đại chiến bách thành vốn đã chứng tỏ được một vài chuyện.

Sau đó Diệp Vô Khuyết hít sâu một hơi, nhìn về phía Mộ Dung Trường Thanh bằng ánh mắt sáng rực, hắn trầm giọng nói: “Chuyện thứ hai Vô Khuyết đến đây là hy vọng ngài có thế cho con biết một vài chuyện liên quan đến Phúc bá”.

Nhìn ánh mắt cố chấp của thiếu niên, Mộ Dung Trường Thanh thở dài một hơi, trong mát lộ vẻ nhớ nhung.

“Vô Khuyết, ta biết sớm muộn gì con cũng sẽ hỏi đến vấn đề này, cũng được, hôm nay con cũng nên được biết chuyện của người kia, cũng chính là Phúc bá rồi”.

Sau lời nói của Mộ Dung Trường Thanh, nhịp thở của Diệp Vô Khuyết trở nên dồn dập, nhưng hắn vần nín thở tập trung lắng nghe, không muốn bỏ lỡ một chữ nào.

“Đó là mười một năm trước, vì ta chướng mắt với mấy tên tu sĩ giết chóc cướp bóc quanh quẩn bên ngoài thành chính Long Quang nên trong cơn tức giận, ta đã muốn diệt trừ bọn họ, nhưng không ngờ lại trúng bẫy bọn kia”.

“Dù tu vỉ của bọn chúng không bằng ta nhưng kết hợp với nhau vẫn có thế tạo thành uy hiếp với ta, hơn nữa ta sơ ý bị mai phục, khi thấy sẳp bỏ mạng thì người đó đã xuất hiện!”

Nói đến đây, trong mắt Mộ Dung Trường Thanh lộ vẻ sùng bái!

“Đến giờ ta vẩn không thể quên được người đó chỉ cần chỉ tay nhẹ về phía ba cao thủ tu vi cảnh giới Khí Phách – Tẩy Phàm tầng năm kia đã lập tức tan thành tro bụi, tan biến trong đất trời”.

Giọng nói của Mộ Dung Trường Thanh hơi run rấy, rõ ràng đến giờ ông ấy vẫn không thế quên được thủ đoạn đáng sợ của Phúc bá.

Trong lòng Diệp Vô Khuyết cũng vô cùng kích động, nói thế thì quả nhiên Phúc bá là một tu sĩ rất mạnh.

“Dù người đỏ trông chỉ mới bước vào độ tuổi trung niẽn nhưng khí thế trên người lại sâu thắm khó lường, vô cùng uyên thâm, hơn nữa lúc đó trên lưng ông ấy còn có một cậu bé đang nằm ngủ”.

Mộ Dung Trường Thanh nhìn về phía Diệp Vô Khuyết rõ ràng cậu bé đó chính là hắn.

“Nhưng người đó lại thỉnh thoảng ho khan, thậm chí ta thấy trên ống tay áo của ông ấy còn có vết máu đỏ nhạt loang lố, dù ta khõng phải người chữa thương giỏi, nhưng vẫn có thế nhận ra người đó bị nội thương, hơn nữa còn đã bị rất lâu”.

Nghe thấy lời này, Diệp Vô Khuyết tỏ vẻ kinh ngạc.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Không có phúc phận này


Phúc bá một thân một mình, lại vẫn luôn bị thương?

Trong ký ức của Diệp Vô Khuyết, Phúc bá tựa như cha hắn vậy, ông ấy cho hắn cảm giác uyên bác như biến thâm, trẽn môi thì lúc nào cũng treo một nụ cười ấm áp.

Mặc dù Diệp Vô Khuyết không thể nhớ những gì đã xảy ra trước khi hắn bốn tuổi, nhưng Diệp Vô Khuyết biết rằng hẳn và Phúc bá đã từng đến nhiều nơi, có lẽ Phúc bá đã nuôi dưỡng hắn từ khi hắn vẫn còn cuốn tã.

“Trường Thanh thúc thúc, vết thương của Phúc Bá có nghiêm trọng không

vậy?”

Diệp Vô Khuyết cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.

Nghe giọng điệu nôn nóng của Diệp Vô Khuyết, Mộ Dung Trường Thanh biết chàng thiếu niên đang lo lắng cho Phúc bá nên nói: “Lúc đó ta cũng hỏi người đó cảu hỏi tương tự, và ta đã lấy ra tất cả các loại đan dược trị thương, nhưng người đó lại chỉ cười nhẹ lắc đầu”.

“Ta nhớ rất rõ ràng, ông ấy nói: ‘Đây là vết thương từ nhỉều năm trước, không trị được cũng chắng chết được, đừng bận tâm về nó’ Câu nói này khiến ta choáng váng, nhưng thấy người đó không quan tâm, ta cũng không thế làm gì được”.

“Vết thương từ nhiều năm trước? Không trị được cũng chẳng chết được?1

Những lời của Mộ Dung Trường Thanh khiến lòng của Diệp Vô Khuyết chùng xuống, có vẻ như nhiều chuyện đã xảy ra với Phúc bá.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Tránh Ra Liền Hôn Em
2. Bánh Răng
3. Bị Bắt Trở Thành Nữ Vai Ác Tiểu Kiều Thê
4. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
=====================================

“Sau đó, ta mời ông ấy đến nhà Mộ Dung làm khách, thế là ỏng ấy mang cả con theo cùng đến nhà Mộ Dung, ông ấy chỉ ở lại nhà Mộ Dung hơn một tháng, lúc đó, con bỗng tỉnh dậy sau một thời gian dài ngủ say. Có điều, ta phát hiện ra lúc ấy con đã mất hết những ký ức trước năm bốn tuổi, nhưng ông ấy lại không hề ngạc nhiên. Cuối cùng, ông ấy đã giao phó con cho nhà Mộ Dung chúng ta, chí lưu lại viên ngọc Huyết Long rồi rời đi ngay trong đêm, đến một cầu nói cũng không để lại cho con mà cứ thế biến mất không tung tích”.

Mộ Dung Trường Thanh lặng lẽ nói xong, mười một năm nay nếu không phải có sự tồn tại của Diệp Vô Khuyết, thì những ký ức về người đó chỉ tựa như một giấc mơ vậy, đến và đi nhanh như một cơn gió. Không ai biết ỏng ấy đi đảu hay từ đâu tới, cũng chỉ có một mình Diệp Vỏ Khuyết có thế biết được, nhưng thằng nhóc đã mất hết đoạn ký ức đó.

Diệp Vô Khuyết ngoài mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò, rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại!

Vào lúc này, từ chỗ Mộ Dung Trường Thanh, Diệp Vô Khuyết đã có được một cảu trả lời, nhưng cũng chẳng tính là câu trả lời, chuyện này khiến Diệp Vô Khuyết chìm vào bế tắc với cái khúc mắc suốt mười năm qua này. Tung tích của Phúc bá vẫn còn là một bí ấn, vết thương lảu năm ấy, bản thân mất trí nhớ, lặng lẽ rời đi, mọi thứ đều đang đè nặng tảm trí Diệp Vô Khuyết.

“Hự”

Hắn hít một hơi thật sâu rồi sờ lên ngực mình, khi hắn cảm nhận được ngọc Huyết Long cùng bức thư ấy, sự bế tắc trong lòng Diệp Vô Khuyết dần bị xóa tan!

“Phúc Bá, Vô Khuyết nhất định sẽ tìm được người!”

Mộ Dung Trường Thanh cảm nhận được sự cương quyết của Diệp vỏ Khuyết thì âm thầm thở dài, thằng nhóc này trời sinh vốn đã cứng cỏi kiên định, thậm chí còn có chút cố chấp. Giống như việc hẳn đã che giấu tu vi của mình suốt mười năm, vậy mà lại bộc lộ vì viên ngọc Huyết Long! Nếu như không có nỗi khổ tâm bất đằc dĩ và sức kiềm chế đến đáng sợ thì sao hắn có thế làm được như vậy?

Cho đến bây giờ, Mộ Dung Trường Thanh vẫn cho rằng Diệp Vô Khuyết đang che giấu tu vi của mình, dù sao thì chỉ trong vòng một tháng, tu vỉ của hẳn đã tăng vọt từ Đoàn Thế tầng năm Luyện Gân tiếu thành đến Đoàn Thể đại viên mãn Luyện Tủy đại thành, ông ấy có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, cũng bởi điều đó thực sự vô cùng khủng khiếp.

Nhưng tất cả những điều này không còn quan trọng nữa, Mộ Dung Trường Thanh không muốn hỏi, bởi ông ấy biết Diệp Vô Khuyết có suy nghĩ riêng của mình. Giống như năm ấy khi ông ấy tự ý quyết định lập hôn ước cho con gái của mình là Mộ Dung Băng Lan với Diệp Võ Khuyết, khiến cho Diệp Vô Khuyết phải nhiều lần yẻu cầu ỏng ấy rút lại mệnh lệnh. Chỉ là không ngờ rằng chuyện hôn ước này cuối cùng lại trở thành ngòi nổ để Diệp Vô Khuyết và Mộ Dung Thiên hẹn chiến.

“Có lẽ Băng Lan không có phúc phận này rồi… Kệ đi, chuyện của người trẻ tuổi thì nên để chúng tự giải quyết..”.

Diệp Vô Khuyết lấy được thông tin hắn cần liền rời khỏi phòng của Mộ Dung Trường Thanh, hắn cần phải sắp xếp rõ ràng suy nghĩ về chuyện của Phúc bá.

Trở lại căn nhà nhỏ của mình, Diệp Vô Khuyết ngồi một mình rất lâu, Không cũng không làm phiền hắn.

“Không, ngươi nói xem, một người chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể khiến ba tu sĩ ở cảnh giới Khí Phách -Tẩy Phàm tầng năm hóa thành tro bụi, còn có thể xóa ký ức của người khác, bản lĩnh như vậy thì cần tu vi cao đến mức nào mới làm được?”

Ánh mắt của Diệp vỏ Khuyết lóe lên, tiếng dò hỏi trong lòng chợt cất lên.

“Ngươi còn nhớ ông già mặc áo vàng bên cạnh Quân Sơn Liệt không, cấp bậc tu vỉ của lão ta hẳn là ngang với Tê Thế Long, thực lực của hai người này đều đã vượt qua bảy đạl cảnh giới Tẩy Phàm và đạt đến một cấp bậc hoàn toàn khác. Đối với hai người họ, chỉ cần một ngón tay cũng có thế tiêu diệt được ba tu sĩ ở cảnh giới Khí Phách – Tẩy Phàm tầng năm, nhưng muốn khiến ba kẻ như vậy hóa thành tro bụi, kể cả hai người họ có mạnh gấp mười lần cũng tuyệt đối không thế làm được. Còn về việc xóa một phần ký ức của người khác mà lại còn không tạo thành bất cứ thương tốn nào, thì đó không còn đơn giản là chuyện mà có thể làm được dựa vào trình độ tu vi, đó bắt buộc phải là một tu sĩ thần thông quảng đại”.

Giọng điệu của Không rất khẳng định, y cũng đã nghe thấy những lời của Mộ Dung Trường Thanh vừa rồi, giờ nghe xong câu hỏi của Diệp Vô Khuyết, y đương nhiên nói ra suy nghĩ của mình.

Nghe Không trả lời, Diệp Vô Khuyết nheo mẳt lại, trong lòng lóe lên một tia phán đoán.

“Chuyện mà đến Tê Thế Long, thành chủ Long Quang, người đã vượt qua cả bảy đại cảnh giới Tẩy Phàm dù mạnh hơn gấp mười lần cũng không tài nào làm được, vậy mà Phúc bá lại có thế dễ dàng thực hiện. Năng lực đáng sợ như xóa ký ức của người khác, Phúc bá cũng có thế dễ dàng làm được. Điều này chứng tỏ rằng Phúc bá là một tu sĩ gần như bất khả chiến bại! Nhưng dù vậy, thân thế của ông ấy lại mang theo vết thương lâu năm, rồi còn gửi ta ở nhà Mộ Dung mà một mình rời đi, rất có thế là do Phúc bá đang sợ hãi điều gì đó. Có lẽ nào Phúc bá có một đối thủ còn mạnh hơn cả ông ấy, lại còn luôn nhằm vào ông ấy, nên lúc nhỏ Phúc bá phải đưa ta đi rất nhiều nơi, e rằng là đưa ta chạy trốn”.

Nghĩ đến đây, đôi mat của Diệp Vô Khuyết sáng lên đến bất ngờ.

Xin chào độc giả thân yêu của nhayho.cом. Truyện đang chờ được cập nhật.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của лhayho.cом khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!

Hãy quay lại ủng hộ Website nhayho.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Có ai nhìn thấy không?


“Hơn nữa, nếu ta đoán đúng, Phúc bá và cha mẹ ta phải có mối quan hệ cực kỳ thân thiết, nếu không ông ấy đã không mang theo gánh nặng như ta mà chạy trốn. Vậy thì cha mẹ ta bảy giờ đang ờ đâu? Họ còn sống không?”

Suy nghĩ ấy nổi lên, đồng thời cũng kéo theo muôn vàn những tâm tư khác.

Khi một vấn đề nối lên, thường sẽ có thêm những khúc mẳc khác cùng xuất hiện, chỉ dựa vào những thông tin trước mắt này, Diệp Vô Khuyết khó có thế khẳng định được những suy đoán của hắn. Chỉ khi biết được thêm những tin tức liên quan tới Phúc bá, hắn mới có thế xác nhận rõ ràng những phỏng đoán ấy.

“Đại chiến bách thành, đại chiến bách thành… Chắc chắn sẽ có tin tức của Phúc bá ở thành chính Đệ Nhất sao? Nếu đúng là như thế, vậy thì không ai có thế ngăn cản ta!”

Vẻ mặt Diệp Vô Khuyết lộ rõ vẻ sắc bén, trong thâm tâm hắn, việc tìm kiếm Phúc bá, đánh bại Quân Sơn Liệt, tìm kiếm quá khứ của Không chính là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn cam tâm tình nguyện tiêu tốn mười năm khổ cực tu luyện.

Giờ đây, nếu có bất kì tin tức nào liên quan tới Phúc bá, hắn sẽ liều mạng truy tìm!



Chiến khí Thánh Đạo màu vàng nhạt lưu chuyển trong thân thế, khí huyết kim hồng trào dâng, Diệp Vô Khuyết lại một lần nữa bước vào quá trình tu luyện.

Hắn không đi cùng Tê Thế Long đến nhà Tư Mã, mà lựa chọn đợi ở nhà Mộ Dung. Thứ nhất là đế hồi phục thương tích, thứ hai là vì muốn xác nhặn chuyện của Phúc bá.

Hiện tại hai việc này đều đã hoàn thành, hẳn có thế hoàn toàn chú tâm vào tu luyện và yên ốn chờ Tê Thế Long đến đón hắn.

Tu luyện không màng thời gian, cứ như vậy, một ngày đã trôi qua rất nhanh chóng.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Vô Khuyết một mình rời khòi căn nhà nhỏ mà hẳn đã sống mười năm nay, trong lòng hân cảm thấy có chút không nỡ. Hẳn từng bước từng bước đi trên con đường trong khuôn viên nhà Mộ Dung, trẽn lưng còn vác theo hộp Thất Tinh Luyện Đạo.

Mười năm qua hẳn luôn bận rộn tu luyện, từ trước đến nay chưa từng đế ý bất cứ gì khác, giờ đây đến lúc phải rời đi, trong lòng hắn có chút u sầu. Dù sao thì đây cũng là nơi mà hắn đã lớn lên, Diệp Vỏ Khuyết có cảm giác rằng lần rời đi này, rất có thế sẽ không thế quay về trong nhiều nầm.

Diệp Vô Khuyết chậm rãi bước đi, mặc gió làm rối tung mái tóc đen của mình, một lúc sau, hắn đã đến căn lầu nhỏ mà Tinh Nhi ở.

Diệp Vỏ Khuyết không tiến vào mà lặng lẽ đứng bên ngoài một lúc lâu, hẳn không muốn nói lời tạm biệt với Tinh Nhỉ, mặc dù hắn biết Tinh Nhi cũng sẽ sớm rời khỏi nơi này.

Xa cách lâu ngày cũng không thể cắt đứt được tình nghĩa huynh muội giữa hai ta.

“Tinh Nhi, Vô Khuyết ca ca nhất định sẽ đi tìm muội”.

Diệp Vỏ Khuyết sải bước đi về sàn luyện võ nhà Mộ Dung.

Hắn không biết rằng trong căn lầu nhỏ đó, Tinh Nhi vẫn luôn dõi theo bóng dáng hẳn với vẻ mặt thất thần, còn có một tu sĩ đứng đằng sau nàng, đó là một người phụ nữ trung niên.

Nữ tu sĩ này mặc một chiếc áo bào màu xanh lam, khắp người toát ra khí tức lạnh lẽo, nhìn không rõ mặt. Bà ta nhìn Tình Nhỉ trước mặt, rồi đột nhiên khàn giọng lên tiếng: “Nhà Mộ Dung đã từng có al nhìn thấy linh nữ dung hợp chân linh chưa?”

Câu nói này không chút cảm xúc, giống như một khối băng vĩnh cửu nghìn năm.

Nghe thấy câu hỏi của nữ tu sĩ, đôi mắt trong veo của Tinh Nhi không chút dao động, không hề có sự ấm áp như lúc ở bên Diệp Vô Khuyết, nàng nhẹ giọng nói: “Chưa”.

“Rất tốt, mời linh nữ cùng lão nô rời đi”.

Tiếng nói vừa dứt, nữ tu sĩ vung tay phải, khiến cho toàn bộ căn phòng lóe lên ánh sáng đỏ, sau đó không còn bóng dáng Tinh Nhi nữa…

Ở sàn luyện võ.

Diệp Vỏ Khuyết đứng một mình, trên lưng vác một chiếc hộp dài màu đen tuyền. Xung quanh truyền tới những tiếng xì xào bàn tán của con cháu nhà Mộ Dung, trong đó đặc biệt là mấy thiếu nữ cứ liếc nhìn Diệp Vô Khuyết với ánh mẳt ngượng ngùng tiếc nuối.

ở trong góc, một bóng người âm thầm nhìn Diệp Vô Khuyết, đủ loại cảm xúc phức tạp hiện lên trong đôi mắt đẹp ấy, nhưng cuối cùng lại biến thành một tiếng thờ dài tràn ngập sự khó hiếu, kinh ngạc và một chút hối hận. Nàng ta khẽ căn đôi môi đỏ xinh đẹp, không ai khác đó chính là Mộ Dung Băng Lan…

ở một góc khác, Mộ Dung Thiên hung hăng nắm chặt tay phải, khuôn mặt vặn vẹo nhìn chằm chằm Diệp Vô Khuyết với ánh mắt đầy thù hận!

“Diệp Vô Khuyết! Diệp Vô Khuyết! Ngươi dám cướp đi ngọc Huyết Long vốn phải thuộc về ta! Lại dám cướp đi địa vị của ta! Ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu! Ta sẽ không buỏng tha cho ngươi..”.

“Vút”

Sau khi Diệp Vô Khuyết đợi chừng một khắc, trên bầu trời bỗng truyền tới một trận biến động, sau đó có ba bóng người nhanh chóng xuất hiện.

Diệp Vô Khuyết ngẩng đầu nhìn lên, người đầu tiên là Tê Thế Long, theo sau là một nam một nữ, trong đó có cô gái mà Diệp Võ Khuyết đã thấy ở trận quyết đấu với Mộ Dung Thiên ngày hôm kia, chắc hẳn là Lâm Anh Lạc, là đại tiếu thư của nhà Lâm.

Vậy thì chàng trai trẻ đó có lẽ là Tư Mã Ngạo, là thiên tài số một của nhà Tư Mã.

“Vù”

Tê Thế Long giơ tay lên, Diệp Vô Khuyết nhận thấy hắn đang được nâng lẽn bởi một sức mạnh khống lồ, cơ thế hắn không tự chủ mà di chuyển đến gần ba người họ. Trong tức khắc, hắn đã đứng đằng sau Tẽ Thế Long và bên cạnh Lâm Anh Lạc.

Tê Thế Long sau khi thấy đã đủ cả ba người thì cười ha ha. Một vầng sáng nhạt phát ra từ người ông ta bao phủ lấy cả ba người đằng sau, rồi sau đó hóa thành một vòng sáng và biến mất ngay trước mẵt con cháu nhà Mộ Dung.

Diệp Vô Khuyết có chút không quen với cảm giác kì lạ khi bay trên trời, thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói lãnh đạm vang lên từ phía sau: “Một thằng nhóc thậm chí còn chưa hội tụ phách nguyệt thì có tư cách gì đế cùng Tư Mã Ngạo ta tham gia đại chiến bách thành chứ?”

Ngay khi câu nói ấy vang lên, ánh mắt lạnh lẽo của Lảm Anh Lạc khẽ dao động, nàng ta liếc nhìn Diệp Vô Khuyết, phát hiện ra vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như thế không hề nghe thấy gì cả.

Xin chào độc giả thân yêu của nhayho.cом. Truyện đang chờ được cập nhật.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của лhayho.cом khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!

Hãy quay lại ủng hộ Website nhayho.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Bảy tầng cảnh giới Tẩy Phàm


Diệp Vô Khuyết bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, ngoảnh mặt làm ngơ trước giọng nói đột nhiên vang lẽn từ phía sau. Mười năm qua, số lời nhạo báng và chế giễu mà hắn đã nghe ở nhà Mộ Dung thực sự vượt xa sức tưởng tượng của mọi người.

Sự chất vấn và khinh thường từ miệng gã tên Tư Mã Ngạo này không khiến cho lòng Diệp vỏ Khuyết dao động chút nào. Nói cách khác, những điều mà Diệp Vô Khuyết đã trải qua trong suốt mười năm qua sớm đã khiến hằn thờ ơ với mọi thứ, trừ phi là hắn muốn, nếu không thì những người ngang hàng đều không thể dùng lời nói chọc tức hắn được.

Trong mắt Lảm Anh Lạc hiện lên vẻ hiểu rõ, phản ứng của Diệp Vô Khuyết không nằm ngoài dự đoán của nàng ta. Sau khỉ chứng kiến trận chiến tại nhà Mộ Dung hôm trước và nhìn thấy Diệp vỏ Khuyết hẹn chiến Quân Sơn Liệt, là một người đồng trang lứa luôn khiến người khác phải e sợ, Lâm Anh Lạc biết rõ, con đường mà Diệp vỏ Khuyết đã chọn là con đường mà người bình thường sẽ không bao giờ dám nghĩ tới.

Tư Mã Ngạo có thế được coi là xuất chúng trong số những người cùng thế hệ, nhưng so với Quân Sơn Liệt thì gã còn kém rất xa.

Tư Mã Ngạo đứng phía sau Diệp Vô Khuyết, sau khi nhận ra lời của mình hoàn toàn bị phớt lờ bởi kẻ còn chưa ngưng tụ phách nguyệt, một người luôn coi sức mạnh là tất cả như hắn ta trong lòng cảm thấy tức giận. Có điều, khỉ Tư Mã Ngạo liếc nhìn về phía Lâm Anh Lạc, hắn ta dường như không muốn bị thất thố trước mặt người con gái mà mình thầm thương trộm nhớ, nên gã chỉ đành kìm nén lửa giận trong lòng.

Tê Thế Long chắp tay sau lưng, võ bào tung bay trong gió, tuy là đang bay, nhưng ông ta thấy rõ từng nhất cử nhất động của ba người đằng sau.

Ông ta biết rằng sự xuất hiện bất ngờ của Diệp Vô Khuyết chắc chắn sẽ khiến Tư Mã Ngạo bất mãn, nhưng còn về Lâm Anh Lạc, Tẽ Thế Long lại không hề lo lắng chút nào, bởi cô gái trẻ này có khả năng quan sát tốt hơn bất cứ ai.

Trong một tháng tới đây, Tẽ Thế Long sẽ sử dụng tất cả những nguồn lực trong tay, cố gắng hết sức đào tạo ba người trẻ tuổi này. Tranh thủ trước lúc đại chiến bách thành diễn ra, thực lực của họ sẽ tăng lên đến một cột mốc nhất định nào đó.

Đặc biệt là Diệp Vô Khuyết, Tê Thế Long đặt kì vọng rất lớn vào chàng trai này. Hắn chí mới ở Đoàn Thể đại viên mãn mà đã vượt cấp chiến đấu và đánh bại Mộ Dung Thiên ở cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm. Những gì mà hắn tích lũy được đã vượt xa so với những người cùng trang lứa, nếu như trong một tháng này hắn có thế ngưng tụ nguyệt phách và đạt tới cảnh giới Tấy Phàm, vậy thì hắn sẽ trớ thành con át chủ bài trong số ba người họ!

“Có vẻ như lần này ta cũng sẽ chiến đấu trong đại chiến bách thành, Triệu Vô Cực, lần này để xem xem ai mới là người mạnh hơn”.

Trong đỏi mắt Tê Thế Long thấp thoáng hiện lên vẻ sắc bén.

“Vù”

Vòng sáng nguyên lực xẹt qua bầu trời, Diệp Vô Khuyết cấn thận nghĩ ngợi một lúc rồi đột nhiên cất tiếng: ‘Tê thành chủ, hiện tại ta đã đạt đến Đoàn Thể đại vlẻn mãn, còn về việc làm sao đế ngưng tụ phách nguyệt, bước vào cảnh giới Tẩy Phàm thì ta vẩn có một chút nghi hoặc, xin Tê thành chủ hãy giải đáp thắc mắc”.

Tư Mã Ngạo đang khoanh tay, nghe xong câu hỏi của Diệp Vô Khuyết thì không hề che giấu sự khinh thường.

“Ha ha, được rồi, chỗ này vẫn còn cách phủ đệ của ta một đoạn, vậy thì bản thành chủ sẽ giải thích cho ngươi về phách nguyệt. Lâm Anh Lạc, Tư Mã Ngạo, tuy là hai người các ngươi đã ngưng tụ nguyệt phách tiến vào cảnh giới Tẩy Phàm, nhưng chắc chắn những lời ta sắp nói sẽ có ích VỚI các ngươi”.

Lời nói của Tê Thế Long vang lẻn bên tai Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo. Lảm Anh Lạc thì khẽ gật đầu, còn ánh mắt Tư Mã Ngạo thì hiện lên vé nghiêm túc.

“Khi một tu sĩ tu luyện, giai đoạn đầu tiên là cảnh giới Đoàn Thế. Đúng nhưtẻn gọi, đó là tinh luyện toàn bộ Da, Thịt, Gân, cốt, Tủy trong người, tôi luyện thân thể, ngưng tụ khí huyết, sau đó dung hòa chúng với nguyên lực, làm cho chúng hợp thành một với cơ thế đế đạt tới cảnh giới đại viên mãn, và hiện tại đó cũng là cảnh giới của Diệp Vô Khuyết ngươi. Vậy thì tiếp theo sẽ là cách đế đột phá cảnh giới Tấy Phàm”.

“Khi nói đến cảnh giới Tấy Phàm thì không thể không nhẳc đến đặc trưng của nó, phách nguyệt! Vậy phách nguyệt là gì? Nó được tạo ra như thế nào? Con người, chính là linh hồn của vạn vật, từ khi sinh ra đã có tổng cộng bảy phách, được chia thành: Anh Phách, Tinh Phách, Lực Phách, Nguyên Phách, Khí Phách, Linh Tuệ Phách, Thiên Xung Phách. Có điều, người bình thường sẽ không thế tự nhìn thấy bảy phách của bản thản, bởi vì nó vô hình”.

“Chỉ có tu sĩ nào đạt tới cảnh giới Đoàn Thế đại viẻn mãn mới có thế cảm nhận được sự tồn tại của bảy phách này, mà sau khi cảm nhận được rồi, tu sĩ sẽ ngưng tụ bảy phách vô hình ấy, bởi bảy phách đều chứa một nguồn năng lượng khổng lồ. Đây cũng là lí do mà phách nguyệt tồn tại, phách nguyệt chính là hiện thân của bảy phách, bảy phách tương ứng với bảy đại cảnh giới Tẩy Phàm, mà cùng với sự ngưng tụ liên tục của bảy phách, phách nguyệt cũng theo đó mà thay đổi màu sắc”.

Nói đến đảy, Tê Thế Long nhận thấy ba người tré tuổi phía sau đang chăm chú lắng nghe, ỏng ta lộ ra nụ cười hài lòng và tiếp tục nói: “Hai tầng cảnh giới đầu tiẻn trong Tấy Phàm, cảnh giới Anh Phách và Tinh Phách sẽ lần lượt có màu bạc nhạt và màu bạc đậm. cảnh giới thứ ba Lực Phách và cảnh giới thứ tư Nguyên Phách sẽ tương ứng với màu tím nhạt và màu tím đậm, còn ba cảnh giới cuối cùng, Khí Phách, Linh Tuệ Phách và Thiên Xung Phách thì sẽ lần lượt có ba màu tím vàng, vàng nhạt và vàng đậm. Nhờ vậy, chúng ta có thể xác định được tu vỉ của một tu sĩ đang ở cảnh giới nào trong Tẩy Phàm bằng việc nhận biết màu sắc phách nguyệt của đối phương. Ví dụ như Lảm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo, hiện tại hai người các ngươi đều có phách nguyệt màu bạc nhạt, hơn nữa còn bắt đầu có dấu hiệu chuyển thành màu bạc đậm, chứng tỏ tu vi của hai ngươi đang ớ đính cao của cảnh giới Anh Phách Tấy Phàm”.



Cùng với lời của Tê Thế Long, thản thế của Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo chấn động, đằng sau lưng hiện lẽn phách nguyệt màu bạc nhạt đang phát ra biến động mãnh liệt.

“Cho nên, trong một tháng tới đây hai người các ngươi phải tận lực đột phá Tinh Phách sơ kỳ, nếu như thành công thì nguyên lực của các ngươi sẽ tăng lên rất nhiều. Dù sao thì trong bảy đại cảnh giới Tấy Phàm, giữa mỗi một cảnh giới đều có một khoảng cách nhất định, nếu như không có sự trợ giúp mạnh mẽ của tuyệt học chiến đấu thì khoảng cách đó sẽ càng rõ rệt. Ví dụ như một tu sĩ đã đạt đến cảnh giới cao hơn ngươi một bậc thì chỉ cần dựa vào nguyên lực dồi dào cũng có thế dẻ dàng giết chết ngươi.

Còn ngươi Diệp Vô Khuyết, ta cho ngươi thời gian nửa tháng, ngươi bắt buộc phải ngưng tụ được phách nguyệt, tiến vào cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm. Chỉ có như vậy thì ngươi mới có tư cách và năng lực đế làm những gì mình muốn trong đại chiến bách thành”.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Sông nguyên lực


Cảu nói cuối cùng đã khiến lòng Diệp Vô Khuyết dao động, đôi mắt sáng ngời cũng theo đó mà tràn đầy kiên quyết.

Đúng vậy!

Đại chiến bách thành không phải là nơi mà ai cũng có thể tùy tiện tham gia, mỗi một tu sĩ tham gia đều đại diện cho thành chính nơi mà họ sống, ai ai cũng là những thiên tài trẻ tuổi. Trong số hai người đang ớ bên cạnh, chí cần chọn bừa một người cũng có thế dề dàng đánh bại Mộ Dung Thiên.

Nếu như muốn đạt được chiến tích nổi bật ớ đại chiến bách thành, vậy thì phải có thực lực mạnh mẽ. Diệp Vô Khuyết hiểu mình dựa vào bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp để đấu vượt cấp, Đoàn Thề đại viên mãn có thể đánh lại cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm. Nhưng chiến lực hiện tại của hắn thì chả là cái thá gì ở đại chiến bách thành. Diệp Vô Khuyết ngẫm nghĩ, trong số những thiên tài tham gia đại chiến bách thành, có lẽ sẽ có rất nhiều người đã đạt đến Tinh Phách sơ kỳ, thậm chí có cả những người đã đạt đến Tinh Phách trung kỳ. Nói không chừng, ngay cả những cao thủ Tinh Phách hặu kỳ cũng sẽ xuất hiện ở đó.

Bây giờ hắn vẫn còn quá yếu kém, việc cấp bách trước mắt chính là ngưng tụ phách nguyệt, tiến vào cảnh giới Anh Phách Tấy Phàm!

Cho đến khi thành công đột phá cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm, Diệp Vô Khuyết có cảm giác mơ hồ rằng năng lực chiến đấu của mình sẽ có một bước nhảy vọt, cũng bởi hắn cảm nhận được một luồng khí tức khiến hắn phải khiếp sợ từ bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp trong điền đan.

Hơn nữa, sau khi đột phá đến cảnh giới Tẩy Phàm, ngoài bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp, Diệp Vô Khuyết còn có một con át chủ bài chính là ngọc Huyết Long mà Phúc bá đã đế lại cho hắn.

Mộ Dung Thiên đối đầu với hẳn cũng chính vì ngọc Huyết Long này, bởi khi Phúc bá để lại viên ngọc Huyết Long này, ông ấy đã nói rằng những tu sĩ cảnh giới Tẩy Phàm sẽ có được vận may ngoài sức tưởng tượng nhờ viên ngọc ấy!

Với đủ loại chuyện đã gặp phải, Diệp Vô Khuyết tin chắc rằng chỉ cần hẳn đột phá được cảnh giới Tấy Phàm thì hắn sẽ có tư cách so tài với bất kỳ ai trong đại chiến bách thành này!

Rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Diệp Vô Khuyết, và hẳn rất rõ ràng về con đường tu luyện phía trước của mình. Bây giờ hắn vô cùng nóng lòng chờ đợi!

Liếc qua ba người trẻ tuổi. Tê Thế Long biết lúc này cả ba người đều đã bị lời nói của mình kích thích tinh thần chiến đấu và nhiệt huyết, việc tiếp theo là xem xem quá trình tu luyện sắp tới sẽ như thế nào.

“Tuy nhiên, lần này vì chuyện đó mà đại chiến bách thành buộc phải diễn ra sớm hơn, và những người tham gia khi nhận được tin tức ấy chắc chẳn sẽ không chần chừ nữa. Lần đại chiến bách thành trước, bởi vì chuyện đó mà rất nhiều thiên tài đã phải nhẫn nhục chịu đựng và khổ cực tu luyện, chính là để có thế tỏa sáng ở đợt đại chiến này. Nhân cơ hội đó, nếu có được sự coi trọng của những người trong thành thì đó sẽ là một bước lên trời! Đại chiến bách thành lần này sẽ là một cuộc chiến tàn khốc cũng như thú vị nhất trong mấy thập kỷ qua. Không biết bọn trẻ đằng sau ta sẽ đi được đến đâu đây”.

Ánh mắt Tê Thế Long lóe lên, ông ta chậm rãi chuyển tầm mắt liếc nhìn Diệp Vô Khuyết đang vác cái hộp sau lưng.

“Có lẽ, chỉ có hắn mới có khả năng này…”

Nếu không phải vì coi trọng Diệp Vô Khuyết, sao Tê Thế Long có thế mời hắn đại diện cho thành chính Long Quang tham gia đại chiến bách thành được?

Cho dù bị Quân Sơn Liệt dồn ép,

Diệp Vô Khuyết vẫn không hề có chút dè chừng và sợ hãi, thậm chí còn đề xuất một giao ước bốn năm. Kế cả đó có là Tê Thế Long thì gặp phải như vậy tâm trí cũng sẽ dao động!

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, Tê Thế Long chậm rãi nhớ lại, mười năm trước chàng thiếu niẽn tẻn Diệp vỏ Khuyết này đã từng chói lọi đến nhường nào! Nếu không thì sao đến tận bây giờ, một người có vị trí cao như Quân Sơn Liệt lại nhớ mãi khỏng quên hắn chứ?

Mặc dù không hề biết tại sao mười năm qua hắn lại bị mọi người gọi là phế vật, nhưng thân là một người đẫ tận mât chứng kiến sự vươn lên của Diệp Vô Khuyết, Tê Thế Long tin rằng chàng thiếu niên này sẽ đạt được kì tích không ai có thế có được!

“Vù” “Vút

Ngay khi ba người Diệp Vô Khuyết đang đẳm chìm trong suy nghĩ của bản thân, thì đột nhiên cảm thấy xung quanh chấn động, sau đó họ rơi xuống với tốc độ cực nhanh!

“Dựa vào năng lực của mình để bay trên không trung, đây không phải là việc mà tu sĩ ở cảnh giới Tấy Phàm có thế làm được. Có lẽ nào… sức mạnh này thậm chí đã vượt qua cả cảnh giới Tấy Phàm chăng…”

Lúc này, trong đầu Diệp Vô Khuyết xuất hiện một ý nghĩ như vậy. Hắn biết, con đường tu luyện của mình chỉ vừa mới bắt đầu.

“Vù”

Cùng với sự kiểm soát của Tê Thế Long, vầng sáng nguyên lực màu vàng nhạt dần biến mất, cuối cùng hóa thành hư vô, mà ba người Diệp Vô Khuyết lúc này lại một lần nữa đứng trên mặt đất vững chãi.

“Nơi này là…”

Ba người đang đứng yên chợt thấy mình đang ở một nơi xa lạ.

Rào rào”

Xa xa cuối tầm mẳt Diệp Vô Khuyết, một ngọn núi nhỏ cách hắn mười thước bồng chấn động cực kỳ dữ dội, còn nghe thấy cả âm thanh tựa như tiếng nước chảy.

Cũng vào lúc đó, Diệp Vô Khuyết cảm nhận rõ ràng có một sức nóng nhè nhẹ đang truyền ra từ đó, ngay khi Diệp Vô Khuyết chạm vào hơl nóng này, hắn nhận thấy rằng chiến khí Thánh Đạo trong cơ thế mình dường như đang khẽ chấn động, tốc độ lưu chuyến nhanh hơn trông thấy.

Cũng giống như Diệp Vô Khuyết,

Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo lúc này đều cảm nhận được sức nóng từ ngọn đồi đó.

Sự kinh ngạc hiện lẽn trong đôi mắt lạnh lùng của Lâm Anh Lạc, nàng ta giống như nghĩ ra điều gì đó và nhìn Tê Thế Long. Thấy vậy, ông ta mỉm cười rồi khẽ gật đầu.

“Đúng vậy, nơi đó chính là sông nguyên lực”.

Diệp Vô Khuyết nghe xong vần thấy hoang mang, còn sắc mặt của Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo lại lập tức thay đổi!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Khoa trương vậy?


“Chính là một dạng sông nguyên lực dùng phương pháp thu nạp nguyên lực trong đất trời ngưng tụ mà thành, tu luyện trong đó có thế khiến tốc độ của người ta tăng lên nhiều lần sao?”

Giọng nói ngạc nhiên của Lâm Anh Lạc vang lên, thân hình mềm mại của nàng ta thoáng di động, dùng tốc độ cực nhanh lao về hướng ngọn núi nhỏ kia, sau lưng nàng ta, Tư Mã Ngạo cũng bám sát theo, mặt còn chưa hết ngạc nhiên.

Diệp Vô Khuyết không biết ‘sông nguyên lực’ là cái gì, mười năm nay, hắn không màng sự đời, chỉ tập trung vào bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp, trừ một SỐ vấn đề cơ bản nhất, có rất nhiều kiến thức trong tu luyện mà hắn chưa từng nghe nói đến.

Lảm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo đều là những thiên tài trong gia tộc mình, có địa vị quan trọng tương tự như Mộ Dung Thiên ở gia tộc Mộ Dung vậy, cho nên ngoài chuyện tu luyện, những kiến thức có liên quan như là nhận biết đan dược, nhận biết linh vật trong đất trời,… họ đều có những hiểu biết nhất định.

“Vèo vèo vèo!”

Ba người lướt đi với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã lên tới đỉnh núi nhỏ chỉ cao chừng chục trượng nọ.

“Rì rào!”

Nghe thấy những tiếng động như tiếng nước chảy, mắt Diệp Vô Khuyết như sáng lẻn, hơi nóng ập vào mặt khiến chiến khí Thánh Đạo trong cơ thế luân chuyến càng thêm nhanh.

Ngay chính giữa khu vực đỉnh núi, có một hồ nước rộng chừng ba trượng được rót đầy một thứ dịch lỏng màu trắng sữa, hơi nóng xông lẽn từ chính dòng dịch lỏng này.

Diệp Vô Khuyết có thế cảm nhận rất rõ, trong chất lỏng màu trắng sữa kia ẩn chứa dao động cực kì kỉnh người của nguyên lực.

“Ta lựa chọn trớ thành thành chủ của thành chính Long Quang chủ yếu là vì sông nguyên lực này. Nơi này do thiên nhiên tạo nên, ban đầu, bên trong chỉ có một chút thạch nhũ bằng bàn tay, trải qua mấy chục năm tích góp, cuối cùng biến thành một vũng dịch thạch nhũ loãng. Mười mấy năm qua, ta vẫn luôn tĩnh tu ở đây, kiên trì thu gom nguyên lực trong đất trời vào đó, dung hợp với dịch thạch nhũ. Công sức bao lâu quả nhiên không uổng phí, sau bao năm nỗ lực, ao nhỏ này cũng được rót đầy, tạo thành một dòng sông nguyên lực”.

Tẽ Thế Long cất giọng tự hào nói, sông nguyên lực này cơ hồ là do một tay ông ta tạo nên, ngay cả khi xét trong trăm thành chính lớn của Đỏng Thố thì nó cũng có thể coi là độc đáo hiếm thấy”.

“Các ngươi muốn đột phá cảnh giới, ngoại trừ đẳng cấp của bản thân cần tới một mức nhất định thì càng cần có nguyên lực trong đất trời rót vào người, nếu như khi đột phá không có đủ nguyên lực, không chỉ dề thất bại mà còn phải chịu phản phệ”.

“Vì thế, nửa tháng tiếp sau đây, ba người các ngươi hãy tu luyện trong sông nguyên lực này, các ngươi cần bao nhiêu nguyên lực, sông nguyên lực đều có thể cung cấp cho các ngươi”.

Nghe Tê Thế Long nói thế, ba người càng lúc càng thở gấp hơn. Diệp Vô Khuyết nghe giải thích từ phía Tê Thế Long, rốt cuộc cũng hiếu sông nguyên lực này quý giá cỡ nào.

Nếu ngâm mình trong đó tu luyện, không chỉ có thể đẩy mạnh tốc độ lên nhiều lần mà khi đột phá còn có thế hấp thu nhiều nguyên lực hơn nữa, như vậy, sau khi đột phá sẽ càng mạnh hơn.

Cần biết một điều, dù là ở thành chính Đệ Nhất thì số lượng sông nguyên lực cũng không nhiều, nhưng thành chính Long Quang lại sở hữa một cái rồi.

“Được rồi, không cần lãng phí thời gian nữa, ba người các ngươi bẳt đầu ngay đi”.

Tê Thế Long vung tay, Lâm Anh Lạc, Tư Mã Ngạo cùng Diệp Vô Khuyết lập tức tung người nhảy xuống, nhanh chóng ngồi xuống đáy ao.

Đứng bên bờ sông nguyên lực, Tê Thế Long chắp tay, nhìn ba bóng người trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng trong ao, kì vọng nơi đáy mắt càng nồng đậm hơn: “Cố gang lên, ba đứa nhóc này…”

“Ong!1

Ngay khi rơi vào trong sông nguyên lực, Diệp Vô Khuyết lập tức cảm nhận được mình đã bị một nguồn sức mạnh khác thường kéo thân thể chìm xuống đáy. Cùng lúc đó, chiến khí Thánh Đạo trong cơ thể vận chuyện với tốc độ cực nhanh, gần như muốn nổ tung, Diệp Vô Khuyết có cảm giác từng lò chân lông trên người đều bị nguyên lực trong con sông này nhồi đầy, thu hoạch chỉ trong giây lát đã ngang với một canh giờ tu luyện thường ngày.

Phát hiện này khiến Diệp Vô Khuyết mừng rỡ không thôi, dần dần, hắn chìm xuống đáy nước, chậm rãi điều chỉnh tư thế ngồi thành xếp bằng, bắt đầu tu luyện…

Ngày lẽn đêm xuống, mặt trời mặt trăng thay phiên luân chuyển không ngừng, chớp mắt đã qua năm ngày, trong năm ngày này, Tê Thế Long vẫn luôn canh chừng trên bờ.

Với tu vi của ông ta, Tẽ Thế Long có thế nhìn ra trạng thái của Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo vào từng thời khắc, hai người này sau năm ngày tu luyện, nguyên lực hấp thu vào thân thể đã đạt tới trạng thái bão hòa, cảnh giới của bản thân cũng nhảy lên trạng thái cao nhất.

Thiên phú của Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo vốn đã rất cao, bằng không sẽ không thế đạt tới cảnh giới đó vào tuối này, hôm nay, bọn họ chỉ đang chờ một thời cơ thích hợp để thành công đột phá tới cảnh giới Tinh Phách Tẩy Phàm.

Ánh mẳt Tê Thế Long chậm rãi di chuyển sang bóng người còn lại đang ngồi xếp bằng, sắc mặt lộ vé kì dị, ông ta phát hiện, lúc này mình không thế nhìn ra trạng thái của Diệp Vô Khuyết.

Cần nhớ, tu vi Tê Thế Long từ lảu đã vượt qua bảy đại cảnh giới của Tẩy Phàm, nhưng ông ta lại vẫn không thế nhìn thấu trạng thái của một tu sĩ ờ cảnh giới Đoàn Thể đang nỗ lực ngưng tụ phách nguyệt. Trong trí nhớ của ông ta, điều này chỉ xảy ra hai lần, lần đầu tiên là vào mấy năm trước, ở thành chính Đệ Nhất, khi chạm mặt tên yêu nghiệt kia, lần thứ hai… chính là Quản Sơn Liệt.

Diệp Vô Khuyết của lúc này lại cho Tê Thế Long một cảm giác rất giống khi ấy, khiến ỏng ta cảm thấy hết sức thú vị.

Ong!” “Xẹt xẹt!’

Diệp Vô Khuyết không biết mình đã tu luyện bao lâu, tinh thần của hắn từ lâu đã tiến vào một loại cảnh giới quẻn hết tất cả. Loại cảm giác này thậm chí còn huyền diệu hơn cả lúc dùng Nhân Cấp Bạo Linh Đan, giống như ngồi ngắm nhìn đất trời, vạn vật đều hiện ra trong tầm mắt.

Chiến khí Thánh Đạo di chuyển trong cơ thế hắn theo một lộ tuyến hết sức huyền diệu, ‘Hạo Thiên Kình’ – tuyệt học trung phẩm mà hắn tu luyện dường như đã bị chiến khí Thánh Đạo này hoàn toàn tinh hóa.

Diệp Vô Khuyết không nhìn thấy được, lúc này, trong đan điền của hắn, bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp đang lập lòe lúc sáng lúc tối luân phiên luân hồi, theo từng lượt luân hồi này, từng luồng chiến khí Thánh Đạo được sinh ra, chậm rãi thoát khỏi đan điền, hòa nhập vào trong chiến khí Thánh Đạo đang chạy trong gân mạch, lại dẳt chiến khí Thánh Đạo đó chạy theo một quỹ đạo huyền ảo khắp toàn thân Diệp Vô Khuyết, từ từ tăng tu vi của hắn lẻn.

Dòng sông nguyên lực đang bao quanh Diệp Vô Khuyết đang tiêu hao với tốc độ gấp cả chục lần so với Lảm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo…

‘ủa?’

Diệp Vô Khuyết hấp thu nguyên lực quá nhanh, cuối cùng cũng đã thu hút sự chú ý của Tê Thế Long, ông ta cẩn thận cảm nhận lại một chút, phát giác tốc độ hấp thu của người này thậm chí còn nhanh hơn chục lần so với hai tu sĩ đang đột phá cảnh giới Tinh Phách Tấy Phàm là Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo.

Phát hiện điều này, Tê Thế Long bật dậy ngay lập tức.

“Tên nhóc này rốt cuộc là quái vật gì thế nhỉ? Ngưng tụ phách nguyệt mà thôi, vậy mà trông còn khoa trương hơn cả tu sĩ đột phá cảnh giới Tẩy Phàm?”

Một tu sĩ có thế xếp vào hạng mười người mạnh nhất trong số các thành chủ của trăm thành chính lớn ở Đông Thổ như Tê Thế Long vậy mà cũng phải chấn kinh trước tốc độ hấp thu nguyên lực của Diệp Vô Khuyết.

Nhưng ngay sau đó, Tê Thế Long liền mỉm cười, đáy mắt sáng lên ngợi khen và mong chờ: “Chưa biết chừng lần này Long Quang của ta đã có được một tên nhóc không tầm thường rồi…”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Thăng nguyệt


“Bảy phách... Bảy phách...”

Diệp Vô Khuyết rơi vào trạng thái huyền diệu, trong lòng đã quên hết tất cả, chỉ có hai chữ 'bảy phách' vẫn luôn quanh quẩn.

Muốn ngưng tụ phách nguyệt, nhất định phải thấy được bảy phách của mình, nhưng bảy phách này vô hình vô chất, người thường có khi cả đời đều không thấy được, tu sĩ Đoàn Thể đại viên mãn may ra cũng chỉ lờ mờ cảm nhận được thôi.

Muốn đột phá, ngưng tụ ra phách nguyệt, nhất định phải tận mắt thấy được sự tồn tại của bảy phách này, nghe ra dường như chuyện này có mâu thuẫn, nhưng thực chất bên trong ẩn chứa những điều huyền diệu mà chỉ có tu sĩ đã ngưng tụ phách nguyệt đột phá cảnh giới Tẩy Phàm mới có thể hiểu được.

Ngay khi Diệp Vô Khuyết đang tĩnh tu ở trạng thái này, bản nguyên Thánh Pháp trong đan điền của hản đột nhiên run lên, tiếp theo đó, Diệp Vô Khuyết vô thức cảm giác được dưới chân mình dường như đang có bảy luồng sáng tỏa ra những hơi thở bất đồng.

“Ong!”

Sau đó, bản nguyên Thánh Pháp lại run lên, trước mắt Diệp Vô Khuyết dường như bừng sáng, hắn phát hiện mình đang ở trong một không gian đen kịt, không có bất cứ thứ gì, chỉ thấy rõ chính mình.

“Nơi này... là nơi nào?”

“Ong!”

Khi Diệp Vô Khuyết vẫn còn đang nghi hoặc, dưới chân hắn bừng lên bảy luồng sáng rực rỡ.

“Bảy luồng sáng? Lẽ nào đây chính là bảy phách của ta?” Bảy luồng sáng ánh vào trong mắt Diệp Vô Khuyết từ xa tới gần, nháy mắt, hắn liền hiểu ra, đây chính là bảy phách của mình.

Luồng sáng gần hắn nhất là luồng sáng Anh Phách.

“Rốt cuộc cũng thấy được Anh Phách, như vậy, tiếp theo. đây ta nên ngưng tụ phách nguyệt thế nào nhỉ?”

Giây lát, vô số ý tưởng nảy lên trong đầu, cuối cùng, Diệp Vô Khuyết quyết định thử vận dụng chiến khí Thánh Đạo.

“Ong!”

Đúng như kì vọng, chiến khí Thánh Đạo lượn lờ quanh thân, Diệp Vô Khuyết nhìn Anh Phách đang ở cách mình chừng chín trượng, dẫn chiến khí Thánh Đạo qua hai tay đưa về phía quầng sáng Anh Phách.

Cùng lúc đó, thân thể hắn đang ngồi xếp bằng trong sông nguyên lực đột nhiên điên cuồng hấp thu nguyên lực trong sông.

Chỉ chớp mắt mà dài tựa vĩnh hãng!

Không biết qua bao lâu, Diệp Vô Khuyết cảm giác được hai tay đang chấn động, chiến khí Thánh Đạo rốt cuộc cũng tiến vào trong quầng sáng Anh Phách kia.

“Ùng ùng!”

Diệp Vô Khuyết từ từ thu chiến khí Thánh Đạo về, quầng sáng Anh Phách cũng chậm rãi bị kéo theo.

Cảm giác này tựa như trong tinh không có người khổng lồ đang kéo một ngôi sao về phía mình.

Ánh mắt Diệp Vô Khuyết ngày càng sáng lên, hắn hiểu được, khi quâng sáng Anh Phách này bị kéo tới dưới chân mình, đó sẽ chính là khoảnh khắc thành công ngưng tụ phách nguyệt.

“Ùng ùng!” Quầng sáng Anh Phách chậm rãi bị Diệp Vô Khuyết kéo lại gần, nhìn khoảng cách chín trượng càng lúc càng bị thu hẹp, lòng Diệp Vô Khuyết lại càng tĩnh lặng hơn.

“Ong!”

“Ùng ùng!”

Không biết đã qua bao lâu, quầng sáng Anh Phách cuối cùng cũng đã bị Diệp Vô Khuyết kéo tới dưới chân mình, chiến khí Thánh Đạo kết nối Diệp Vô Khuyết với Anh Phách.

“Tiếp theo đây chính là thời khäc mấu chốt nhất!”

“Ngưng lại!"

Giây phút này, Diệp Vô Khuyết không kìm lại nữa, hắn thúc đẩy toàn bộ chiến khí Thánh Đạo trong cơ thể, điên cuồng rót vào quầng sáng Anh Phách kia.

“Ong”

Chiến khí Thánh Đạo càng rót vào nhiều, Anh Phách càng sáng.

“Âm!”

Cuối cùng, dường như đã đạt tới cực hạn, nó bùng nổ.

“Ong!”

Ngay trong khoảnh khäc quầng sáng Anh Phách bùng nổ, một vầng bán nguyệt màu bạc nhạt như từ trong bóng tối

ngưng tụ ra, xuất hiện dưới chân Diệp Vô Khuyết.

Phách nguyệt! Diệp Vô Khuyết biết, cuối cùng mình cũng đã ngưng tụ ra phách nguyệt của mình!

“Xèo xèo!” Thời khắc phách nguyệt xuất hiện, trên người Diệp Vô Khuyết đang chìm trong sông nguyên lực bỗng bộc phát một lưồng dao động cực kì mãnh liệt.

Đó là dao động thuộc về cảnh giới Anh Phách của Tẩy Phàm.

“Xèo!"

“Xèo!”

Trong sông nguyên lực, đột nhiên có hai bóng người liên tiếp nhảy ra, trên người cùng bộc phát dao động cực kì hùng hậu, đó chính là Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo vừa đột phá thành công.

Hai người lẳng lặng đứng đó hồi lâu, sau đó mới mở bừng mắt, đáy mắt vui sướng không thể che giấu. “Ong!”

Hai vầng phách nguyệt màu bạc đậm từ sau lưng họ chậm rãi mọc lên.

Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo đã thành công đột phá tới cảnh giới Tinh Phách - Tẩy Phàm tầng hai.

Tê Thế Long nhìn hai người, ánh mắt lộ vẻ hài lòng, hiện giờ mới qua ngày thứ bảy, hai người này đã cùng đột phá, như vậy là nhanh hơn một nửa so với con số ông ta dự tính rồi. Quả đúng là thiên phú hơn người!

“Ùng ùng!”

Ngay khi niềm vui sướng đột phá thành công của hai người còn chưa tan đi, cả con sông nguyên lực bỗng nhiên bùng nổ.

Tiếp đó, một dao động mạnh đến kinh người lan ra, cuốn phăng mọi thứ.

Trong không gian đen kịt nọ, Diệp Vô Khuyết đang chăm chú tập trung, một vầng sáng màu bạc nhạt đang từ từ mọc lên dưới chân hẳn.

Ngưng tụ phách nguyệt là bước quan trọng nhất, trong lúc đó, phách nguyệt dưới chân cần phải hòa làm một với thân thể.

Phách nguyệt dưới chân đang chậm rãi mọc lên sau lưng, cảnh tượng trông như thể một vầng trăng sáng đang từ từ dâng lên cao trên bầu trời đêm vậy.

Quá trình này được gọi là “Thăng... Nguyệt”

“Ong!”

Chiến khí Thánh Đạo bộc phát ra toàn bộ sức mạnh của nó, Diệp Vô Khuyết không hề kìm giữ, hai tay chộp vào hư: không, dốc toàn lực kéo phách nguyệt dưới chân lên.

“Âm!” “Ong!”

Một vòng bán nguyệt màu bạc nhạt từ phía sau Diệp Vô Khuyết bị kéo lên, lơ lửng một chốc rồi dừng lại, tản ra một năng lượng hùng hậu khác thường.

Phách nguyệt ong ong rung chuyển, ánh sáng rọi chiếu bốn phương, trong không gian đen kịt này, phách nguyệt như: biến thành nguồn sáng duy nhất, Diệp Vô Khuyết dốc toàn lực kéo phách nguyệt lên, rốt cuộc đã thành công thăng nguyệt.

“Ong!” “Xèo xèo!” Toàn bộ sông nguyên lực sục sôi cuộn trào, bên trong dòng nguyên lực đang sôi trào ấy, Diệp Vô Khuyết nhảy ra ngoài, sau lưng hiện lên một vầng bán nguyệt màu bạc nhạt.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Không biết thiên tài cỡ nào


.. “Ong!”

Diệp Vô Khuyết đứng vững thân mình, hai mắt nhắm nghiền, chiến khí Thánh Đạo màu vàng kim bao quanh toàn thân luân chuyển liên miên, khí huyết kim hồng dâng trào không ngớt.

Phách nguyệt màu bạc nhạt sau lưng nhẹ nhàng rung động, lập lờ trong không trung, cao bằng người. Lúc này đang là buổi tối nhưng quanh người Diệp Vô Khuyết vẫn tản ra một vầng sáng rực rỡ, vầng sáng này còn mang theo một hơi thở mênh mang khó lường.

Lâm Anh Lạc nhìn Diệp Vô Khuyết đang nhắm mắt đứng đó, đôi con ngươi lạnh nhạt thoáng hiện nỗi khiếp sợ, bởi vì theo như nàng ta cảm nhận, tuy Diệp Vô Khuyết vừa mới ngưng tụ phách nguyệt, bước vào cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm nhưng nàng ta lại không cách nào nhìn rõ trạng thái của hắn.

Chuẩn xác mà nói, bây giờ Diệp Vô Khuyết thoạt nhìn đúng là tu sĩ mới đạt tới cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm sơ kỳ của, nhưng cả người hẳn dường như luôn tản ra một hơi thở khiến người ta kinh sợ mà không rõ vì sao, như thể thiếu niên trước mắt đã hóa thành một con giao long trong biển cả, giao long xuống biển, từ đó thay gân đổi cốt.

Tư Mã Ngạo nhíu mày, tỉ mỉ đánh giá Diệp Vô Khuyết, thiếu niên này chỉ vừa ngưng tụ phách nguyệt bước vào cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm sơ kỳ thôi nhưng đã tạo cho y một cảm giác kích thích khác thường.

“Ong”

Hồi lâu sau, chiến khí Thánh Đạo chậm rãi vận hành bình thường trở lại, Diệp Vô Khuyết mở mắt, tuy säc mặt vẫn bình lặng như trước nhưng nơi đáy mắt đã nhuốm một tia vui mừng.

Hắn siết chặt năm tay, cảm thụ luồng chiến khí Thánh Đạo trong cơ thể đã trở nên hùng hậu hơn trước mấy lần, sau khi ngưng tụ phách nguyệt đột phá tới cảnh giới Anh Phách, Diệp Vô Khuyết cảm nhận được thực lực của mình đã mạnh hơn nhiều lần so với hồi còn ở Đoàn Thể đại viên mãn.

Hản có thể cảm giác được, nếu lấy chiến lực hiện giờ của hắn, quyết đấu cùng Mộ Dung Thiên, Diệp Vô Khuyết tin rằng mình chỉ cần một quyền là có thể đánh gục Mộ Dung Thiên.

“Ong!”

Phách nguyệt sau lưng tạo cho Diệp Vô Khuyết một cảm giác hết sức mới lạ, nó phập phù chìm nổi trong không trung và khiến hẳn cảm thấy mát mẻ thoải mái vô cùng, Diệp Vô. Khuyết hiểu được, thứ này có thể giúp mình duy trì sự tỉnh táo và bình tâm trong các hoàn cảnh khắc nghiệt.

“Hay! Hay lắm! Sự tiến bộ của ba người các ngươi thật sự khiến ta bất ngờ! Quả nhiên đều là thiên tài! Ha ha ha ha..."

Tiếng cười đầy tán thưởng của Tề Thế Long vang lên, ba người trẻ tuổi quay sang, chắp tay thi lễ: “Xin cảm tạ thành chủ đã dốc lòng bồi dưỡng”.

Diệp Vô Khuyết, Tư Mã Ngạo và Lâm Anh Lạc đều hiểu, lần này họ có được cơ duyên đột phá đều nhờ Tê Thế Long giúp đỡ và tận tâm bồi dưỡng, nếu không có ông ta, ba người bọn họ hoàn toàn không thể đột phá tu vi vốn có chỉ trong vòng bảy ngày ngắn ngủi.

Đối với ơn này của Tề Thế Long, ba người trẻ tuổi cảm kích sâu sắc từ tận đáy lòng.

“Ha ha, các ngươi không cần cảm tạ ta, lần này ba người các ngươi đại diện cho thành chính Long Quang chúng ta tham gia đại chiến bách thành, ta là thành chủ, đương nhiên cũng phải góp chút công sức hỗ trợ. À đúng rồi, các người đều mới đột phá, nguyên lực trong cơ thể còn yếu và thiếu ổn định, tối nay, các ngươi hãy ở đây củng cố cảnh giới, ngày mai chúng ta còn có nhiều chuyện phải làm”.

Ba người gật đầu, tự tìm một chỗ ngồi xếp bằng, chậm rãi tiến vào trạng thái củng cố tu vi.

“Ong!”

Cảm thụ luồng chiến khí Thánh Đạo trong cơ thể đã mạnh lên gấp ba so với trước đây, Diệp Vô Khuyết hít sâu một hơi, sóng dao động từ cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm sơ kỳ lan ra bốn phía, hắn toàn tâm toàn ý vùi đầu tu luyện.

Tê Thế Long nhẹ nhàng bước tới bên cạnh sông nguyên lực, nhìn trạng thái chất lỏng màu trảng sữa bên trong đó, vẻ Suy tư.

“Toàn bộ sông nguyên lực giảm đi chừng một phần ba, Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo chỉ hấp thu chừng ba phần của lượng nguyên lực giảm đi này, bảy phần còn lại đều bị Diệp Vô Khuyết hấp thu. Ha ha, một tên nhóc ở cảnh giới Đoàn Thể ngưng tụ phách nguyệt mà có thể hấp thu lượng nguyên lực kinh khủng đến thế, xem ra, quá trình thăng nguyệt của tên nhóc này đã hao phí cực nhiều nguyên lực, không biết bảy phách của người này có khoảng cách bao nhiêu, thiên tài bình thường chỉ cách chừng hai, ba trượng, ta nhớ là gã yêu nghiệt ở thành chính Đệ Nhất kia hình như là sáu trượng. Cự ly của bảy phách càng lớn thì quá trình thăng nguyệt càng gian nan, nguyên lực tiêu hao cũng càng nhiều, nhưng sau khi thăng nguyệt, thực lực sẽ càng hùng mạnh”.

“Nếu xét theo cường độ nguyên lực hắn hấp thu vào trong thì cự ly của bảy phách tối thiểu cũng phải năm trượng, có khi phải tới sáu trượng chưa biết chừng. Cự li cực hạn trong bảy phách hẳn là chín trượng, không biết thiên tài cỡ nào mới có thể đạt tới cự li đó nhỉ...”

Trong đầu thoáng hiện bóng dáng Quân Sơn Liệt, nhưng Tê Thế Long suy nghĩ một lát, lại läc đầu: “Mặc dù Quân Sơn Liệt cũng được coi là thiên tài tuyệt thế nhưng bảy phách chưa chắc đã đạt tới cực hạn chín trượng..."

Diệp Vô Khuyết vẫn lẳng lặng tu luyện. Từ khi hắn bắt đầu chuẩn bị ngưng tụ phách nguyệt, Không đã không còn lên tiếng nữa, như thể đã giao lại hết thảy mọi sự cho Diệp Vô Khuyết tự quyết định, y chỉ lẳng lặng ở bên cạnh nhìn xem, Diệp Vô Khuyết cũng đã quen với việc này rồi.

“0ngP"

Chiến khí Thánh Đạo luân chuyển, Diệp Vô Khuyết đã trầm tĩnh xuống, tâm tình đi theo chiến khí Thánh Đạo tới đan điền.

Bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp vẫn như trước, giống. như chưa từng có bất kì sự thay đổi nào, Diệp Vô Khuyết cẩn thận cảm nhận lại một lát, vẫn không phát hiện có gì khác biệt. 'Từ từ thu hồi tâm thần, Diệp Vô Khuyết lại chìm đắm vào trạng. thái tu luyện củng cố cảnh giới...

Mặt trời lên, ánh nắng ban mai chiếu sáng khắp nơi, không khí ấm lên, đỉnh núi nhỏ này dường như được bao phủ trong một vầng sáng vàng nhạt.

Ba người trẻ tuổi đã tu luyện cả đêm, hiện đang ngồi trong ánh nằng ấm áp, ba vòng phách nguyệt sau lưng chậm rãi chìm nổi, tản ra dao động đặc trưng của tu sĩ cảnh giới Tẩy Phàm.

Lâm Anh Lạc là người đầu tiên kết thúc tu luyện. Thiếu nữ với vẻ lạnh băng đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía mặt trời xa xa, bộ võ phục xanh nhạt ôm sát người tôn lên những đường cong mềm mại, tuy còn chưa nảy nở hoàn toàn nhưng đôi khi vô tình vẫn tỏa ra một lực hấp dẫn cực lớn.

'Tư Mã Ngạo mở mắt ra, say đảm nhìn Lâm Anh Lạc, thiếu nữ hơi ngửa mặt, gò má xinh đẹp được ánh mặt trời sưởi ấm, làm sáng lên làn da mịn như ngọc, khuôn mặt tuyệt đẹp dù lạnh lẽo như băng, không mang chút tươi cười nhưng lại vẫn có thể cảm nhận được sự vui sướng lặng thầm trong lòng. nàng ta lúc này. Khoảnh khắc này, trong mắt Tư Mã Ngạo, Lâm Anh Lạc như đã hóa vĩnh hăng.

“Phù!"

Diệp Vô Khuyết thở hắt ra một hơi, kết thúc tu luyện, mở. mắt đón ánh mặt trời, trong đôi con ngươi đen thãm dường như thoáng lóe lên một tia sáng vàng kim, thoáng chốc đã biến mất.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Chiến trận Tập Long


Diệp Vô Khuyết đứng lên, chắp tay phóng ánh mắt ra xa, ngắm mặt trời đang lên, ánh dương ấm áp phá tan nghìn vạn trắc trở, thả hơi ấm của nó khäp chốn.

“Thật đẹp...”

Diệp Vô Khuyết buột miệng cảm thán một câu, vô tình lại bị Lâm Anh Lạc đang đứng cách đó không xa nghe thấy.

Hai tiếng đó của thiếu niên dường như có chứa ma lực kì lạ, trong khoảnh khäc, tâm tình tĩnh lặng như mặt hồ của thiếu nữ chợt như vừa có viên đá rớt vào, từng gợn sóng mỏng manh lan ra khắp mặt hồ... Thoáng chốc, gương mặt lạnh nhạt của Lâm Anh Lạc ửng hồng, nàng ta không biết hai tiếng đó của Diệp Vô Khuyết là đang nói ánh dương hay là nói mình...

“Được rồi, đã tu luyện một đêm, hẳn tu vi của các ngươi cũng đã được củng cố vững vàng, còn hơn hai mươi ngày nữa là tới đại chiến bách thành, thời gian quá gấp rút, các ngươi đi theo ta...

Nguyên lực mênh mông cuồn cuộn chợt bao phủ lấy ba người trong nháy mắt, Tê Thế Long dẫn ba người bay lên không trung, biến mất khỏi đỉnh núi này.

“Ong!"

Chỉ chừng mười hơi thở sau, Tê Thế Long đã đưa ba người trẻ tuổi tới một tòa nhà rất tráng lệ.

“Đây là phủ thành chủ của ta, đi theo ta”.

Diệp Vô Khuyết cùng hai người kia nghiêm cẩn đi theo sau lưng Tề Thế Long, tiến vào sâu bên trong phủ, dọc đường đi không thấy có bất kì người nào, dường như tòa nhà lớn này chỉ có mình Tê Thế Long ở.

Diệp Vô Khuyết, Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo đĩnh đạc bước theo Tê Thế Long tới một khu sân rất rộng, sân này được lát băng đá Thanh Ngưng, loại đá phiến cực cứng rản, không cách nào phá hỏng, là vật liệu lát nền cao cấp dành cho những khu vực tu luyện tuyệt học chiến đấu.

Chỉ riêng chất đá Thanh Ngưng này đã khiến Diệp Vô Khuyết và hai người kia kinh ngạc giật mình, bởi gia tộc họ mặc dù lớn nhưng cũng không có thứ đá này, mà nơi này lại trải khắp sân rộng.

Tê Thế Long nhìn ba người trẻ tuổi, đáy mắt thâm trầm, cất giọng chậm rãi nói: “Tu sĩ trong khi tu luyện sẽ lấy cảnh giới nguyên lực làm gốc, khi các ngươi đạt tới một trình độ nhất định thì cần phải thông qua tuyệt học chiến đấu đưa nó phát huy mạnh nhất. Cuộc đại chiến bách thành lần này sẽ vô cùng tàn khốc, vượt xa sự tưởng tượng của các ngươi. Đặc biệt là cuộc chiến đoàn thể ban đầu sẽ có tỉ lệ đào thải cao nhất. Vì thế, hãy đón lấy, đây là vốn liếng ta truyền thụ cho các ngươi để các ngươi biết cách làm thế nào có thể chống chọi trong cuộc chiến đoàn thể”.

Dứt lời, Tê Thế Long vung tay phải, một tia sáng lóe lên, ngay sau đó, có ba trục sách xuất hiện, bản về phía ba người.

Diệp Vô Khuyết đón lấy trục sách, vật này lớn chừng một bàn tay, màu đen tuyền, không biết được chế tạo bằng vật liệu gì, dường như cực kì cổ xưa, hắn nhẹ nhàng mở trục sách, chậm rãi đọc.

Nửa canh giờ sau.

Người ngẩng lên đầu tiên là Diệp Vô Khuyết, đáy mắt ngoại trừ tán thưởng và thán phục thì còn ẩn giấu một nỗi khiếp sợ.

Không bao lâu sau, Tư Mã Ngạo và Lâm Anh Lạc cũng ngẩng lên.

Thấy ba người nhìn mình, Tê Thế Long gật đầu: “Lúc này hẳn các ngươi còn chưa rõ trục sách trong tay mình là thứ gì, đó là một bộ chiến trận cấp một”.

Chiến trận!

Nhắc tới hai chữ này, Diệp Vô Khuyết và hai người còn lại đều lộ vẻ hoang mang, dễ thấy được, cả ba người đều chưa từng nghe nói đến chiến trận.

Thấy thế, Tẻ Thế Long cũng không ngạc nhiên, ông ta kiên nhẫn giải thích cho ba người trẻ tuổi: “Chiến trận là một phương thức chiến đấu huyền diệu, tập hợp sức mọi người làm một thể. Ví dụ như, thông qua chiến trận, ba người ban đầu vốn chiến đấu rời rạc có thể dùng chiến trận đồ để ngưng tụ lại một chỗ, ba vị trí thống nhất một thể, kiêm được cả công cả thủ, hoàn mỹ phát huy thực lực của cả ba, như vậy, bất kể hoàn cảnh khắc nghiệt cỡ nào, ba người đều có thể đồng tâm công thủ, cùng tiến cùng lùi, đây là một phương thức chiến đấu có thể ảnh hưởng mạnh tới chiến quả cuối cùng”.

“Khi các ngươi tham gia đại chiến bách thành, trong cuộc chiến đoàn thể, nếu các ngươi chiến đấu rời rạc, c: lùng khả năng cao là sẽ bị đối thủ ở các thành chính khác tấn công thất thủ. Chớ nên hoài nghi lời ta, bởi vì trong tất cả trăm thành chính lớn, thành chính Long Quang chúng ta chỉ đứng thứ bảy mươi bảy, vậy tức là, đa số đối thủ mà các ngươi sắp phải đối mặt đều đến từ các thành chính mạnh hơn Long Quang, trong các thành chính này, các thiên tài của họ so với các ngươi chỉ hơn chứ không kém”.

Tê Thế Long hết sức trịnh trọng nói. Ông ta đang cố gắng miêu tả đại khái tình hình trăm thành chính lớn cho ba người, đồng thời cũng nói rõ sự tàn khốc và gian nan của đại chiến bách thành cho họ biết.

Trong lúc giải thích những điều này, Tê Thế Long quan sát thái độ của ba người và âm thầm gật gù, bởi vì ông ta không hề phát hiện bất kì sự sợ hãi hay căng thẳng trong mắt ba người, thứ thay đổi trong mắt ba người trẻ tuổi chỉ là chiến ý tăng cao.

“Chiến đồ của chiến trận cấp một các ngươi vừa xem đó, trong vòng hai mươi ngày tới nhất định phải nằm giữ được. Chiến trận này có tên là chiến trận Tập Long”.

“Chiến trận Tập Long?”

Diệp Vô Khuyết lại nhìn xuống trục sách trong tay, khẽ gật đầu, hắn đã thấy được một con giao long giương nanh múa vuốt được khắc trong trục sách.

“Chiến trận Tập Long này là một chiến trận ba người, chia làm đầu rồng, thân rồng, đuôi rồng. Ba ngươi mỗi người đảm nhiệm một vị trí trong đó, cuối cùng sẽ đem tu vi trong cơ thể hóa ba làm một, hình thành Tập Long. Dựa vào chiến trận này, các ngươi mới có thể chống trả và kéo dài được tới cuối cuộc chiến đoàn thể”.

Thân rồng thiên về cân bằng, hỗ trợ đầu rồng, dẫn dät đuôi rồng.

Đuôi rồng chịu trách nhiệm phòng thủ, linh hoạt đổi chỗ, tránh né công kích.

Đầu rồng có trách nhiệm chính là tấn công, nắm trong tay toàn cục cuộc chiến, tấn công tàn sát bốn phương.

Ba vị trí hợp nhất, kết hợp ăn ý, giống như một con rồng thực sự, lùi có thể thủ, tiến có thể công, sức mạnh đủ để lấn át kẻ địch cùng cấp bậc.

Đây chính là chiến trận Tập Long.

Diệp Vô Khuyết và hai người kia chăm chú nghe Tê Thế Long giới thiệu, càng nghe, mắt càng sáng rỡ, nếu ba người bọn họ có thể luyện thành công bộ chiến trận Tập Long này thì trong cuộc chiến đoàn thể của đại chiến bách thành, họ đã có thêm một quân bài bí mật cực quan trọng rồi.

Nhưng càng hiểu chiến trận Tập Long này, trong lòng ba người lại dần dâng lên một ý tưởng giống nhau.

An toàn nhất là thân rồng, trước có đầu rồng nắm cục diện cuộc chiến, sau có đuôi rồng giúp tránh né nguy cơ, thân rồng chỉ cần cân đối giữa đầu rồng và đuôi rồng là được, vị trí này coi như trung khu, duy trì toàn bộ chiến trận Tập Long này.

Đuôi rồng lại cần ý thức hơn người, trong khi chiến đấu kịch liệt cần nắm được nguy cơ một cách chính xác và đúng lúc, lấy thân rồng làm môi giới, phối hợp tác chiến với đầu rồng, cung cấp phòng hộ cho đoàn thể.

Còn đầu rồng thì phụ trách tấn công kẻ địch, chiến lực cần phải bung ra toàn bộ, giao an toàn phía sau cho thân rồng, dốc hết tâm lực vào chiến đấu, nhưng đầu rồng lại cần biết nằm giữ chiến cục, điều hành thân rồng cùng đuôi rồng, phối hợp để bộc phát toàn bộ uy lực của chiến trận Tập Long.

Thắng hay bại của cả ba, cuối cùng phải trông cậy vào đầu rồng.

Điều đó cũng có nghĩa, đầu rồng là vị trí quan trọng nhất trong chiến trận Tập Long này!

Vậy thì, ai làm đầu rồng đây?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,959
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Ba chiêu


Suy nghĩ như vậy đồng thời dâng lên trong lòng Diệp Vô Khuyết, Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo.

Diệp Vô Khuyết nhìn chiến đồ chiến trận Tập Long trong tay, hắn không quan tâm đến đầu rồng, thân rồng hay đuôi rồng, hắn chỉ quan tâm ba người có thể kết hợp ăn ý, phát huy hoàn toàn uy lực của chiến trận Tập Long hay không. Bây giờ hắn đang để ý đến một phát hiện lớn khi xem xét trận đồ chiến trận Tập Long khi nãy!

Lâm Anh Lạc lạnh lùng nhìn quyển trục màu đen trong tay, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Vẻ ngạo nghễ hiện lên trong mắt rồi biến mất, Tư Mã Ngạo tỏ vẻ nhất định phải được làm đầu rồng, trước giờ y vẫn xem thực lực là quy tắc nên đã phân chia đầu rồng, thân rồng và đuôi rồng xong, khi Tư Mã Ngạo định lên tiếng, giọng nói trong trẻo của Lâm Anh Lạc đã vang lên trước một bước.

“Ta làm đuôi rồng”.

Giọng nói của thiếu nữ rất kiên định, tựa như một cây búa đánh xuống.

Lời nói của nàng ta khiến Tư Mã Ngạo vừa định lên tiếng. sửng sốt, Diệp Vô Khuyết đang nghiên cứu chiến trận Tập Long cũng rất ngạc nhiên.

Lâm Anh Lạc chủ động đảm nhiệm đuôi rồng nguy hiểm nhất khiến Diệp Vô Khuyết cũng có thiện cảm với thiếu nữ có khí chất lạnh lùng này.

“Anh Lạc! Sao muội có thể làm đuôi rồng chứ? Không được, ta sẽ làm đầu rồng, muội làm thân rồng! Còn về đuôi rồng... Diệp Vô Khuyết, giao cho ngươi đấy”.

Giọng nói của Tư Mã Ngạo mang theo sự bá đạo không cho phép phản bác, lúc nói câu cuối cùng, y nhìn Diệp Vô Khuyết bằng ánh mắt sáng như đuốc, trên mặt lộ vẻ châm chọc, khí thế đáng sợ!

Lời nói của Tư Mã Ngạo khiến Diệp Vô Khuyết thoáng sửng sốt, sau đó hắn cười khẽ, hắn phát hiện thì ra Tư Mã Ngạo này thích Lâm Anh Lạc, nhưng đuôi rồng thì đuôi rồng, Diệp Vô Khuyết cảm thấy không có vấn đề gì cả.

“Tư Mã Ngạo, chú ý cách ăn nói của ngươi, gọi ta là Lâm Anh Lạc, ngoài ra quyết định của ta để ta tự nói, chưa đến lượt ngươi chen miệng vào”.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz.vn nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ truyenazz.vn để vào đọc truyện nhé

Lời nói không chút tình cảm thốt ra từ miệng Lâm Anh Lạc. khiến Diệp Vô Khuyết cũng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng dường. như Tư Mã Ngạo không bất ngờ chút nào, chỉ hơi tỏ vẻ bất đắc dĩ. Có điều khi nhìn về phía Diệp Vô Khuyết, y liên tục dùng mắt ra hiệu, rõ ràng muốn bảo Diệp Vô Khuyết biết điều, chủ động nói mình sẽ làm đuôi rồng.

“Diệp Vô Khuyết, ngươi yên tâm, Tư Mã Ngạo ta sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm gì đâu, ngươi chỉ cần theo sát ta và Anh... Lâm Anh Lạc, làm chuyện ngươi cần làm, không có gì phải lo läng, ta nghĩ ngươi là một nam nhân, có lẽ không mặt dày đến mức giành chỗ với một cô gái đâu nhỉ?”

Tư Mã Ngạo không thể làm gì Lâm Anh Lạc, chỉ có thể ra tay từ Diệp Vô Khuyết, y cảm thấy Diệp Vô Khuyết vừa ngưng tụ phách nguyệt, tu vi khó khăn lắm mới bước vào cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm, có điều dù làm đuôi rồng khá nguy hiểm nhưng cũng không đến mức có thể chết người.

Nghe Tư Mã Ngạo nói xong, Diệp Vô Khuyết bình tĩnh nhìn y, nói thật thì Diệp Vô Khuyết không hề quan tâm là thân rồng hay đuôi rồng, nhưng lời của Tư Mã Ngạo hơi khó nghe, Diệp Vô Khuyết đã từng nhãn nhịn y một lần, nhưng người này vẫn cứ gây chuyện với hẳn, lần này Diệp Vô Khuyết sẽ không nhẫn nhịn nữa.

“Ta nghĩ dù là thân rồng hay đuôi rồng cũng không đến lượt ngươi quyết định, nếu ai cũng can thiệp vào quyết định của người khác như ngươi... Thì không bãng thế này, ngươi làm đuôi rồng, ta làm đầu rồng, ta nghĩ ngươi sẽ không đến mức cướp với một cô gái đúng không?”

Lời nói có vẻ sắc bén vang lên từ Diệp Vô Khuyết, Tư Mã Ngạo nói thế nào, Diệp Vô Khuyết sẽ đáp trả như thế, nếu xét về miệng lưỡi säc bén, chỉ có Diệp Vô Khuyết không muốn thôi, nếu không thì hắn sẽ không sợ bất cứ một ai.

Lời nói của Diệp Vô Khuyết khiến Tư Mã Ngạo thoáng sửng sốt, rõ ràng y không ngờ Diệp Vô Khuyết lại nói như thế, y cảm thấy một tu sĩ vừa ngưng tụ phách nguyệt như Diệp Vô Khuyết lẽ ra phải nghe theo lời y, sao lại dám phách lối trước mặt y chứ.

Quan trọng nhất là Diệp Vô Khuyết còn làm thế trước mặt Lâm Anh Lạc, Tư Mã Ngạo thấy rõ Lâm Anh Lạc nở nụ cười châm chọc, đây rõ ràng là đang giễu cợt y. Tư Mã Ngạo lại nhớ tới lần đầu gặp Diệp Vô Khuyết đã thấy không thích hắn, y híp mắt lại, trong đôi mắt chứa đựng sự giận dữ.

iệp Vô Khuyết, ta đã xem thường ngươi rồi, được... được. läm, chỉ không biết bản lĩnh của ngươi có lợi hại như cách ngươi nói chuyện không! Nếu đã thế thì nói chuyện bằng thực. lực đi, ngươi có dám không?”

Tư Mã Ngạo cố nén sự giận dữ trong lòng, lời nói lạnh lùng vang lên, y muốn khích Diệp Vô Khuyết ra tay với mình, đến lúc đó y sẽ cho Diệp Vô Khuyết biết cái gì gọi là thực lực chính là quy tắc!

Trong mắt Diệp Vô Khuyết có ánh sáng loé lên, vào lúc hẳn định lên tiếng thì bên tai chợt vang lên tiếng truyền âm của Tê Thế Long, ngay sau đó ánh mắt của hẳn cũng trở nên sắc bén.

“Xem ra thì ta nhất định phải làm đầu rồng rồi...”

Trong lòng có suy nghĩ thoáng xuất hiện, ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh của Diệp Vô Khuyết trở nên mạnh mẽ, một khí thế khiến người ta cảm thấy áp lực tản ra từ trên người hẳn. Google‎ 𝔫ga𝙮‎ 𝙩𝒓a𝔫g‎ ﹎‎ T‎ RUMTRU𝙔Ệ𝑁.V𝑁‎ ﹎

Hắn đặt hộp Thất Tinh Luyện Đạo đang đeo trên lưng sang một bên, vung chân đạp về phía trước, cao giọng nói: “Tư Mã Ngạo, đúng như lời ngươi nói, ra tay mới biết bản lĩnh thật sự, ba chiêu... Trong vòng ba chiêu nếu ta không thể đánh bại ngươi thì trong đại chiến bách thành ta sẽ nghe theo tất cả mệnh lệnh của ngươi vô điều kiện. Nếu trong vòng ba chiêu ta may mắn thắng ngươi, thì ta sẽ làm đầu rồng còn ngươi làm đuôi rồng, không biết là ngươi... thấy sao?”

Lời nói của Diệp Vô Khuyết như đặt một ngọn núi lửa vào lòng Tư Mã Ngạo, khiến y giận quá hoá cười: “Được được được! Diệp Vô Khuyết, ngươi đúng là một người gan dạ, ta cũng thấy khâm phục ngươi đấy, như thế mà ngươi cũng dám cược! Vậy cũng được, tránh ngươi gây thêm rắc rối cho ta trong đại chiến bách thành, vậy thì lên đi... Ba chiêu!”

Lúc này tâm trạng vốn lạnh nhạt của Lâm Anh Lạc cũng trở nên sôi trào như lửa, nàng ta biết rõ Tư Mã Ngạo mạnh bao. nhiêu, nhưng nàng ta càng muốn biết Diệp Vô Khuyết khi ở cảnh giới Đoàn Thể đại viên mãn đã có thực lực chiến đấu với cao thủ cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm sơ kỳ thì sau khi ngưng tụ phách nguyệt bước vào cảnh giới Tẩy Phàm sẽ mạnh đến mức nào?

Tê Thế Long mỉm cười nhìn Diệp Vô Khuyết và Tư Mã Ngạo quyết định giao chiến ba chiêu, ông ta không những không trách tội hành động của Diệp Vô Khuyết mà còn tỏ vẻ tán thưởng.

Thiên tài thường có tính cách đặc biệt, không muốn cúi đầu với người cùng thế hệ, thậm chí là không thể hoà thuận với nhau, bọn họ luôn rất tự tin với bản thân mình, tin răng mình không thua kém ai, cho nên ba thiên tài ở cạnh nhau khó tránh khỏi sẽ xảy ra mâu thuẫn.

Khi nãy Tư Mã Ngạo và Diệp Vô Khuyết cũng là như thế, nếu bọn họ mang theo cảm xúc như thế thì đừng nói là tham gia đại chiến bách thành mà ngay cả việc luyện tập chiến trận Tập Long thành công hay không cũng là vấn đề, hơn nữa chiến trận Tập Long cần rèn luyện sự tin tưởng giữa ba người, hợp tác ăn ý mới có thể phát huy được uy lực của chiến trận này.

Cho nên đây cũng là vấn đề Tê Thế Long muốn ba người họ phải giải quyết trước khi luyện tập chiến trận Tập Long, trùng hợp là ba người quả nhiên xảy ra tranh chấp vì vấn đề đầu rồng đuôi rồng, đương nhiên Tê Thế Long sẽ không bỏ qua này. Cho nên ông ta truyền âm với Diệp Vô Khuyết, bảo Diệp Vô Khuyết rằng Tư Mã Ngạo không thích hợp làm đầu rồng của chiến trận Tập Long, vì tính cách y kiêu ngạo, không thể kiểm soát toàn cục, nếu để y làm đầu rồng thì không thể phát huy uy lực của chiến trận Tập Long đến trình độ cao nhất, việc này cũng sẽ ảnh hưởng đến kết quả của tập thể, ảnh hưởng đến việc Diệp Vô Khuyết có thể có cơ hội đi tới... thành chính Đệ Nhất hay không.

Tê Thế Long biết đây là chuyện Diệp Vô Khuyết quan tâm nhất, cho nên ông ta mượn nó làm lý do truyền âm cho Diệp. Vô Khuyết, muốn hẳn đánh một trận với Tư Mã Ngạo, ai thẳng thì người đó làm đầu rồng, thực lực là vốn để nói chuyện!

Nhưng Tề Thế Long không ngờ Diệp Vô Khuyết lại muốn giao chiến ba chiêu, nhưng sau đó Tê Thế Long cũng biết Diệp Vô Khuyết đã hiểu rõ ý ông ta, hơn nữa còn thẳng thắn và bá đạo hơn, Tề Thế Long biết Diệp Vô Khuyết không những muốn thắng mà còn muốn thẳng triệt để, thắng đẹp!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom